Quyển 1: Sống lại Chương 30
Dương Vũ Tỉnh Lại. Dịch: thanh_tran90fpt Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm Giới & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Trước mắt Dương Vũ bỗng có chút ánh sáng, Dương Vũ cuối cùng cũng đã khôi phục lại ý thức. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chu Tước đại tỷ, không nên cứ như vậy mà đi chứ.” Sau khi khôi phục lại ý thức, trong lòng Dương Vũ lớn tiếng hô. Hắn vẫn còn nhiều thứ muốn hỏi Chu Tước về chuyện dị năng.
Nhưng sau đó Dương Vũ vẫn không nghe được âm thanh của Chu Tước. “Không phải là sẽ không xuất hiện nữa chứ?” Trong lòng Dương Vũ buồn bực, bất chợt nhớ đến lời Chu Tước nói trước khi tỉnh lại.
“Không biết lúc nào mình mới có thể tỉnh lại đây.” Dương Vũ âm thầm nghĩ ngợi, đồng thời cố gắng mở mắt ra.
“Ừ, mí mắt cũng không có nặng như lúc trước.” Trong lòng Dương Vũ vui vẻ, âm thầm dụng lực, nhất thời cảm thấy trước mắt đau nhói. Trong mắt tối sầm lại, Dương Vũ còn chưa kịp nhìn ra bên ngoài thì đã bị ánh sáng như châm nhọn mãnh liệt đâm vào mắt rất đau đớn.
Dương Vũ đành nhắm mắt lại. Đợi một lúc sau mới từ từ mở mắt ra.
“Đây là nơi nào vậy?” Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Dương Vũ là một màu trắng! “Mình đang ở đâu thế này?” Dương Vũ muốn cử động đầu của mình một chút, nhưng cả người bị băng thật chặt, không thể cử động được.
“Chẳng lẽ sau khi hôn mê, mình đã bị bọn Lý Bân bắt được?” Trong lòng Dương Vũ nghi ngờ. “Không đúng, nơi này sao lại có mùi gì đó thật kì lạ?” Cảm thụ thân thể của mình một chút, ngoại trừ bị bó chặt như xác ướp thì mọi thứ đều ổn. Hơn nữa, những chỗ bị gãy xương lúc trước cũng không cảm thấy đau đớn.
Tiếp tục xem xét, Dương Vũ phát hiện thân thể mình ngày càng có nhiều sức lực hơn trước. Thậm chí, Dương Vũ có cảm giác một quyền của hắn bây giờ thậm chí còn có thể đánh chết một con trâu!
Đầu óc Dương Vũ cũng tốt hơn trước, tinh thần đầy đủ. Trước khi hôn mê đầu óc của hắn vẫn luôn choáng váng và đau đầu, cảm giác tinh thần trống rỗng cũng biến mất không còn.
Nói tóm lại, Dương Vũ cảm thấy thân thể bây giờ còn tốt hơn lúc bị thương đến mấy lần! Nhưng hiện tại hắn không biết mình đang ở nơi nào.
“Không quan tâm đến điều này nữa. Rời khỏi nơi đây trước rồi tính sau.” Vừa nghĩ tới đây, Dương Vũ liền tìm cách thoát khỏi những thứ đang trói mình. Nhưng lúc hắn chuẩn bị hành động thì chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng ở ngoài cửa phòng truyền tới. Hắn cảm giác đã có người bước vào phòng.
Dương Vũ lập tức dừng lại, nhắm cả hai mắt, giả vờ như mình vẫn còn hôn mê. Nhưng lại nghểnh tai cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại trước giường của Dương Vũ. Hắn cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Đồng thời một mùi thơm là lạ không giống với mùi của căn phòng chui vào mũi Dương Vũ.
“Đây là một người con gái.” Dương Vũ lập tức biết rằng mùi thơm này là mùi thơm của cơ thể phụ nữ. “Nhưng cô ta muốn làm gì mình vậy nhỉ?” Dương Vũ cảm giác được bàn tay của cô ta đang sờ sờ trên mặt mình. Toàn thân Dương Vũ căng thẳng, chỉ cần phát hiện điều gì không đúng, hắn sẽ lập tức phản kích.
Nhưng Dương Vũ cũng không biết từ khi nào mình lại có phản ứng nhanh nhạy như vậy.
Bàn tay của cô gái này sờ nhẹ nhàng lên mặt Dương Vũ. Toàn thân Dương Vũ căng thẳng đang tính phản ứng lại.
“Thật là đáng thương quá, hôn mê lâu như vậy không biết có tỉnh lại được hay không, hay là lại phải sống cuộc đời thực vật đây. Mới là học sinh trung học thôi, nếu cả đời phải nằm trên giường thì thật đáng tiếc.” Người con gái ấy lẩm bẩm nói trong miệng. Nhưng cũng chính nhờ vậy toàn thân Dương Vũ cũng thả lỏng. Từ lời nói của cô gái, Dương Vũ không cảm thấy có ác ý mà còn cảm nhận được sự quan tâm.
Ngay sau đó Dương Vũ định mở mắt. “Cô gái này là ai? muốn làm gì thế nhỉ?” Dương Vũ cố đang định giả bộ là mình vừa hôn mê vừa tỉnh lại. Nhưng Dương Vũ kịp mở mắt thì người con gái ấy đã bước đi.
“Nhanh vậy mà đã nửa tháng rồi, sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại? Nằm ở bệnh viện luôn như thế này cũng không phải là biện pháp hay.” Vừa lẩm bẩm nói cô gái vừa rời khỏi phòng bệnh của Dương Vũ.
“Mình đang ở bệnh viện sao?” Bây giờ Dương Vũ mới biết mình đang ở trong bệnh viện. Nhưng vừa nghĩ lại, sắc mặt của hắn liền trở nên khổ não.
“Nửa tháng rồi sao. Mình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để đóng viện phí với tiền thuốc thang chứ. Không được, phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được.” Dương Vũ càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, hận không thể rời khỏi bệnh viện ngay lập tức. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì phía ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân. Dương Vũ nghe được tiếng bước chân hình như đang đi về phía phòng của hắn. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Kẹt….” Cửa phòng bệnh lại mở ra. Nghe được tiếng mở cửa, Dương Vũ lại tiếp tục giả bộ hôn mê.
“Hai người kia là ai thế nhỉ?” Một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc lại tỏa ra khắp phòng. Chẳng qua, mùi thơm này lại bị mùi vị nồng nặc của thuốc trong phòng át đi. Dương Vũ mặc dù cảm thấy được mùi thơm này có chút quen thuộc nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra là ai cả.
Nhìn Dương Vũ như đang ngủ say trên giường bệnh, Chung Lâm thở dài một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của hắn.
“Trầm Di, bạn nói bao giờ thì anh ấy mới có thể tỉnh lại?” Chung Lâm cầm đặt tay Dương Vũ lên ngực mình, rồi quay sang hỏi Trầm Di.
“Đúng là Chung Lâm rồi!” Trong lòng Dương Vũ mừng rỡ. Lập tức muốn mở mắt ra. Nhưng mà ý niệm trong đầu xoay chuyển, tiếp tục giả bộ hôn mê xem thử hai người sẽ nói gì.
“Không biết nữa, chắc là mai sẽ tỉnh lại thôi.” Trầm Di ngồi xuống một cái ghế ở trong phòng, trong lòng cảm thấy buồn bực. Mỗi lần cùng Chung Lâm tới thăm Dương Vũ thì đều phải trả lời những câu hỏi như vậy. Bất quá, Trầm Di cũng chỉ có thể an ủi Chung Lâm như vậy, đến bác sĩ còn không biết bao giờ Dương Vũ tỉnh lại thì cô làm sao mà biết được.
“Anh ấy hôn mê cũng đã nửa tháng rồi.” Vẻ mặt Chung Lâm u buồn, lấy tay vuốt ve khuôn mặt Dương Vũ. “Mình chỉ sợ đời này anh ấy không tỉnh lại được nữa.” Chung Lâm bất chợt lại rơi nước mắt.
“Đừng buồn nữa mà, bác sĩ không phải nói rằng thân thể Dương Vũ rất tốt sao? Chắc là rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.”
“Mình cũng hy vọng anh ấy mau chóng tỉnh lại, nhìn anh ấy như bây giờ, mình chịu không nổi.” Giọng nói Chung Lâm đầy bi thương, nước mắt trong suốt chảy đầy trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Anh sớm đã tỉnh lại rồi.” Dương Vũ âm thầm cười trộm trong lòng.
“Nếu như mấy ngày nữa anh ấy còn không tỉnh lại… chắc mình phải báo cho gia đình anh ấy thôi.” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Báo cho người nhà của mình ư, vậy thì không xong rồi.” Dương Vũ giật mình, tay phải không khỏi có chút cử động.
25.03.2011
Quyển 1: Sống lại Chương 31
Muốn Nổ Tung. Dịch: Đổng Lam Phương Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm Giới & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Đang giả vờ như vẫn còn chưa tỉnh, Dương Vũ nghe Chung Lâm nói là phải báo cho người nhà thì hắn liền khẩn trương hẳn lên. Mặc dù trên căn bản, hắn bây giờ đã không có chuyện gì rồi, nhưng sinh chuyện như vầy sẽ làm cho cha lo lắng thì sao?
Cha hẳn cũng đã biết mình là người như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, Dương Vũ chưa từng đánh nhau với ai bao giờ, dù chỉ một lần. Thậm chí, cả gây chuyện cãi nhau với người khác cũng tương đối hiếm thấy. Nhưng bây giờ thì không biết làm sao để giải thích việc bị người ta đánh đến nỗi phải tới bệnh viện. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cho dù cha hắn không tin là Dương Vũ bị người ta đánh trở nên như vậy, nhưng làm sao giải thích việc mình nằm bệnh viện? Hơn nữa, chuyện này sợ rằng đã có rất nhiều người biết rồi. Dương Vũ không có cách nào để giấu diếm. Biện pháp tốt nhất là đừng để cho người nhà hắn biết.
Cho nên lúc nghe Chung Lâm nói là phải báo cho người nhà của hắn, Dương Vũ lập tức khẩn trương, bàn tay bị Chung Lâm cầm có chút cử động, làm cho Chung Lâm đang nắm tay hắn cũng phải giật mình.
“Trầm Di, anh ấy mới cử động.” Khi Chung Lâm cảm giác được tay Dương Vũ nhúc nhích, nàng bừng tỉnh gọi Trầm Di một tiếng. Nhìn Dương Vũ, gương mặt Chung Lâm tỏ ra hớn hở vui mừng.
“Thật chứ?” Giọng nói của Trầm Di cũng tràn đầy cao hứng, đồng thời cũng bật dậy khỏi ghế ngồi bước nhanh về hướng Dương Vũ.
“Chưa có tỉnh mà.” Nhìn Dương Vũ vẫn bình thản ngủ, Trầm Di nghi ngờ nhìn Chung Lâm, “Có phải bạn cảm giác sai không?”
“Không phải đâu, mình thật sự cảm thấy tay của anh ấy động đậy. Thật đấy.” Chung Lâm nhìn Trầm Di, vội vàng nói.
“Nhưng mà Dương Vũ thật sự vẫn chưa tỉnh lại.” Trầm Di nhìn Chung Lâm một lát, rồi quay sang nhìn Dương Vũ nơi giường bệnh, gương mặt hiện ra một thần sắc như đã hiểu điều gì, “Nếu như không phải là bạn có ảo giác, thì đây có lẽ là dấu hiệu báo cho mình biết Dương Vũ sắp tỉnh lại. Mình tin tưởng Dương Vũ sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
Trầm Di sỡ dĩ nói như vậy bởi vì nữa tháng nay, Dương Vũ vẫn không có động đậy, chỉ có trạng thái hô hấp là vẫn duy trì ổn định. Cho nên việc Dương Vũ mới cử động đã làm cho hai nàng vui mừng vạn phần.
Cảm giác được hai nàng lo lắng cho mình, Dương Vũ biết mình đã không thể giả vờ nữa và cũng đã tới lúc hắn phải mau sớm tỉnh lại để rời khỏi bệnh viện. Cho nên, Dương Vũ liền từ từ mở mắt ra.
“Đây là đâu?” Dương Vũ ngẩn người, ánh mắt sững sờ nhìn lên trần nhà màu trắng, giọng yếu ớt hỏi.
“Dương Vũ, anh thật đã tỉnh?” Khi nghe được Dương Vũ nói chuyện, Chung Lâm liền quay đầu lại. Đúng lúc, thấy Dương Vũ mở mắt làm nàng vui mừng hỏi.
“Đây là nơi nào? Anh ngủ đã bao lâu rồi?” Dương Vũ giả vờ mơ hồ hỏi, bộ dáng làm vẻ như mới vừa tỉnh lại.
“Thật tốt quá. Anh đã tỉnh. Thật sự là quá tốt.” Chung Lâm lẩm bẩm. Nhìn khuôn mặt Dương Vũ, Chung Lâm kích động đến sắc mặt cũng hồng lên, mũi hơi cay, ánh mắt đỏ au. Nhịn không được, nàng nằm phục trên ngực Dương Vũ bắt đầu thút thít.
Cho dù Chung Lâm từ trước đến giờ tương đối là một cô bé khá mạnh mẽ nhưng với nửa tháng lo lắng không ai chia xẻ, nửa tháng u buồn uỷ khuất, thì làm sao nàng kiên trì cho được. Rốt cục, ở cái khoảnh khắc Dương Vũ tỉnh lại, nàng đã không ngăn được nước mắt.
Dương Vũ muốn ngẩn đầu nhưng lại bị băng bó như xác ướp làm hắn nhúc nhích cũng không được. Phần cơ thể duy nhất của hắn có thể hoạt động chỉ có cặp mắt.
Ánh mắt tuy di chuyển được, nhưng tiếc là vẫn như cũ, hắn chỉ có thể nhìn lên trần nhà. “Cô bé ngốc, đừng khóc. Anh đây không phải là hết chuyện rồi sao?” Vừa nói hắn vừa muốn dùng hai tay vỗ về trấn an Chung Lâm đang khóc rấm rức trên ngực hắn. Nhưng bởi vì bị băng bó quá chặc, hai tay Dương Vũ không thể cong lại mà chỉ có thể cứng đơ thẳng tắp nhẹ nhàng đụng vào người Chung Lâm.
Đứng bên cạnh, Trầm Di nhìn thấy Dương Vũ đã tỉnh lại, miệng nàng há ra như muốn nói điều gì. Nhưng cuối cùng nàng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng trở lại ngồi vào ghế, mắt nhìn hai người Dương Vũ, thần sắc của nàng lộ vẽ cô đơn.
“Đừng khóc nữa cô ngốc.” Dương Vũ không biết làm sao an ủi Chung Lâm, mà chỉ có thể đau lòng bảo nàng thôi khóc. Nhưng Chung Lâm, đang nằm trên người hắn lại càng khóc dữ dội hơn.
Qua một lúc sau, Chung Lâm vẫn không ngừng thút thít. Điều này làm cho Dương Vũ trong lòng đau xót, nhưng đồng thời cũng làm cho hắn buồn bực thêm. “Người ta nói con gái làm bằng nước, hôm nay ta mới thực sự được chứng kiến.”
“Ngoan, đừng khóc nữạ. Cứ nghe tiếng em khóc làm anh thật muốn chết.” Dương Vũ vỗ vào vai Chung Lâm mà nói.
“Anh lại nói điều không hay rồi.” Chung Lâm đánh nhẹ vào ngực của Dương Vũ, rồi ngồi dậy. “Anh cuối cùng đã tỉnh lại. Em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh chứ.” Sau khi khóc một trận như mưa, những muộn phiền tích tụ trong Chung Lâm nửa tháng qua tựa hồ toàn bộ được tiết ra ngoài, trên môi lại nở nụ cười. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Làm sao có thể bỏ lại em mà ngủ say mãi được?” Dương Vũ ngó trần nhà, miệng mỉm cười nói.
“Ngốc nghếch.” Chung Lâm liếc xéo Dương Vũ một cái, nhưng trong lòng giống như đã uống được một loại mật ong ngọt ngào.
“Anh nhìn gì vậy?” Chung Lâm mới phát hiện ra là sau khi Dương Vũ tỉnh lại, mắt cứ trân tráo nhìn trần nhà. Nàng nhìn thoáng lên trần nhà nhưng không cảm thấy có gì khác thường, nên mới thắc mắc hỏi.
“Trần nhà nhìn rất đẹp. Anh thích nhìn trần nhà.” Dương Vũ tức giận nói.
“Trần nhà có gì đẹp? Trầm Di, bạn nói thử xem, trần nhà chỗ nào làm chẳng giống nhau?” Dương Vũ bị Chung Lâm bắt bẻ.
“Chỉ nhìn được trần nhà là bởi vì anh không thể cử động.” Vẻ mặt Dương Vũ buồn bực. “Hai người còn không mau giúp anh cởi bỏ hết tất cả những băng vải chết tiệt này đi?”
“À, thì ra là vậy. Trầm Di, lại giúp mình một tay.” Chung Lâm vừa nói vừa định cởi bỏ những băng vải kia đi. Nhưng khi tay chạm đến những băng vải, thì Chung Lâm rụt tay trở về.
“Không được. Anh vừa mới tỉnh lại, chưa phải lúc để cởi bỏ băng vải.”
“Đúng rồi. Bác sĩ chưa nói là anh có thể bỏ băng.” Trầm Di bước lại, tán thành với Chung Lâm.
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, vẻ mặt ra chiều bất đắc dĩ. “Hai chị à, tôi đã khỏe đến mức không thể khỏe hơn được nữa. Làm ơn mau giúp tôi cởi bỏ cái thứ đáng chết này đi.” Dương Vũ càng mong thoát ra, thì càng cảm thấy bị bó buộc, khó chịu hơn. Hơn nữa, Dương Vũ cảm giác được bàng quang của mình muốn nổ tung ra rồi.
“Không được. Vì nghĩ đến sự an toàn của anh, tụi em phải có sự đồng ý của bác sĩ.” Chung Lâm ngây thơ nói.
“Chờ hai người có sự đồng ý của bác sĩ, anh đã bị hành hạ đến chết mất rồi.” Dương Vũ buồn bực tiếp tục nói: “Anh đã không sao rồi. Hai người mau giúp tháo nó ra. Nếu hai người cứ không nghe, thì không còn cách nào hơn, anh tự mình làm đó.” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Anh thật không sao chứ? Không có gạt em chứ?” Chung Lâm gật đầu, mắt nhìn Dương Vũ hỏi.
“Thật là đã không có chuyện gì. Không tin em cứ tháo bỏ một chút băng vải ở tay của anh thì sẽ biết thôi.” Dương Vũ cam đoan...
“Em thật phải tháo ra à?”
“Ừ, nhanh lên một chút.” Dương Vũ thúc giục. “Nhanh lên một chút nào. Anh muốn nổ tung rồi.” Nhìn thấy Chung Lâm chậm chạp chưa chịu tháo, Dương Vũ tiếp tục thúc giục.
25.03.2011
Quyển 1: Sống lại Chương 32
Khoái Cảm Khi Phát Tiết. Dịch: Hận Vẫn Yêu Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm Giới & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
"Cái gì sắp nổ?" Nghe Dương Vũ nói thế, Chung Lâm không khỏi nghi hoặc nhìn Dương Vũ hỏi.
"Ai nha, đừng hỏi nhiều như vậy, em tháo băng cho anh nhanh lên một chút là được, nếu không thật sự nổ bây giờ, nếu nó mà nổ vậy hạnh phúc sau này của em coi như không còn đâu." Dương Vũ càng nói càng cảm giác không nhịn được. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Cái gì nổ vậy?" Chung Lâm hỏi, nhưng vẫn là do dự không biết có nên tháo băng cho Dương Vũ hay không.
" Đại tiểu thư của anh ơi, em làm nhanh một chút đi." Dương Vũ sốt ruột nhưng lại không dám trả lời điều Chung Lâm vừa hỏi.
"Vậy để em tháo." "Uh, nhanh lên một chút." "Trầm Di, chắc mình phải giúp ảnh tháo băng." Chung Lâm nhìn Trầm Di như muốn hỏi ý kiến.
"Tháo băng đi." Dương Vũ thúc dục.
"Được rồi, em tháo băng đây." Vừa nói Chung Lâm vừa giơ tay Dương Vũ lên, như muốn bắt đầu tháo băng vải. Nhưng sau một lát Chung Lâm vẫn không động đậy.
"Em sẽ không tháo băng đâu." Một lúc sau, trong sự hi vọng của Dương Vũ, Chung Lâm mới nhỏ giọng nói một câu.
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, thiếu chút thì hôn mê lần nữa. Đợi lâu như vậy, nói nhảm nhiều như vậy, cuối cùng Chung Lâm cũng không tháo băng. " Trầm Di, giúp mình tháo đi?"
Trầm Di lắc đầu, nhưng lúc ấy mới phát hiện Dương Vũ không thấy mình lắc đầu. Vì vậy nói : "Tui cũng không làm, hay là để tụi này đi tìm y tá."
"Được rồi, hai người nhanh lên một chút đi, để đến tối chỉ sợ tui thật sự bị nổ rồi." Dương Vũ đồng ý đề nghị này, đồng thời thúc giục.
"Em ở... đây với anh, Trầm Di đi tìm y tá được không?" Chung Lâm thương nghị.
"Hai người cùng đi đi. Nếu không chút nữa tìm không được y tá thì phiền toái lớn, nhanh đi." Dương Vũ thúc giục.
"Vậy anh ngoan ngoãn ở đây, chờ tụi em quay lại." Chung Lâm dặn dò Dương Vũ một câu rồi cùng Trầm Di đi ra.
"Mẹ nó! Nhịn hết nổi rồi." Đợi hai người Chung Lâm rời khỏi phòng bệnh, Dương Vũ buồn bực mắng một tiếng, đồng thời trong đầu suy nghĩ tìm cách. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Y tá không biết lúc nào mới đến, không được, việc này chính mình phải nghĩ biện pháp giải quyết. Uh, không biết mình có thể đem cái băng chết tiệt này xé rách không." Dương Vũ vừa nói vừa thử xé băng quấn quanh hai tay.
Nhưng bất kể Dương Vũ cố gắng như thế nào, băng quấn quanh tay hắn vẫn y như cũ."Kỳ quái thật." Dương Vũ trong lòng âm thầm kinh ngạc, lúc trước hắn còn có cảm giác khí lực của hắn lớn đến mức có thể một quyền đánh chết một con trâu. Nhưng bây giờ ngay cả băng cũng xé không rách.
"Nhất định là do mình không chú ý tập trung lực." Dương Vũ cố gắng tĩnh táo, sau đó đem toàn bộ lực tập trung lên hai tay.
"Rách cho tao!"
Dương Vũ khẽ quát một tiếng, hai cổ nhiệt lưu trong cơ thể hắn nhanh chóng hướng về phía hai tay, tiếp theo hai tay Dương Vũ mạnh mẽ dùng sức.
"Bồng!" "Bồng!" hai tiếng trầm đục vang lên, băng quấn quanh hai tay Dương Vũ từ khủy tay đến cổ tay rách toạc ra.
"Cuối cùng cũng rách rồi." Dương Vũ ngồi dậy, hai tay bắt đầu xé băng từ đầu xuống. Sau đó, Dương Vũ nhảy xuống khỏi giường bệnh, chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Nhìn nước chạy cuồn cuộn như lũ đổ về, Dương Vũ rên rỉ thỏa mãn. Nửa tháng dự trữ một khi có thể xả đi, cái loại cảm giác này chỉ có hai chữ có thể hình dung —— sảng khoái!
Xong việc, Dương Vũ đi tới trước gương, sửa sang lại đầu tóc một chút. "May là tóc không bị cháy, nếu không mình biến thành một hòa thượng rượu thịt rồi." Nhìn mình trên gương, Dương Vũ không khỏi nhớ lại ngọn lửa bao trùm toàn thân mình đêm đó. Hình như ngoài quần áo những thứ khác của mình cũng không bị cháy.
Chợt có tiếng bước chân dồn dập hướng bên này đi tới, Dương Vũ biết là ba người đã trở về. Vì vậy từ phòng vệ sinh chạy vội ra, leo lên giường rồi dùng chăn trùm lại.
"Dương Vũ, chị y tá đến rồi."
Dương Vũ nhìn ba người gật đầu, nhưng lại gắt gao đem chăn che kín thân thể mình.
"Dương Vũ, em rốt cục cũng tỉnh lại rồi?" Cô y tá vẻ mặt cao hứng nhìn Dương Vũ. Từ thanh âm, Dương Vũ biết rằng ... đây chính là cô y tá chăm sóc cho mình.
"Cám ơn chị." Dương Vũ cười rạng rỡ.
"Được rồi, các em không phải nói cần tháo băng sao? Vậy băng của Dương Vũ là ai tháo giúp vậy?" Đi tới gần Dương Vũ, cô y tá rốt cục cũng phát hiện thấy điều bất thường, băng quấn quanh đầu Dương Vũ đã không còn.
"Ủa, bị tháo rồi." Nghe y tá nhắc, hai người Chung Lâm mới phát hiện băng trên đầu Dương Vũ đã không thấy đâu.
"Đúng vậy, mới vừa rồi có một chị y tá đi ngang qua cửa, Vì vậy anh nhờ tháo băng rồi." Dương Vũ tươi cười nhìn bọn họ, há mồm nói dối hết lần này đến lần khác mà mắt không chớp một cái.
"Thì ra là vậy, vậy còn muốn chị giúp gì không?" Cô y tá cười mê hoặc nhìn Dương Vũ nói.
"Không ah." Dương Vũ tươi cười đáp lại. "Được rồi, Chung Lâm. Ở đây có quần áo của anh không?" Dương Vũ dứt khoát ngồi dậy, nhưng vẫn dùng chăn quấn chặt quanh mình.
"Có, em đã sớm chuẩn bị rồi." Chung Lâm lôi từ trong túi xách một bộ y phục hàng ngày của Dương Vũ, đặt trên ghế bên cạnh đầu giường Dương Vũ.
“Mấy người… ra ngoài một chút được không? Anh muốn tắm rửa." Dương Vũ lộ vẻ bối rối, trước mặt ba cô gái, Dương Vũ cũng có chút khó mở miệng.
"Chúng em ra ngoài trước, anh thật sự khỏe rồi chứ?" Trước khi đi, Chung Lâm không quên quan tâm hỏi.
"Không sao, chỉ là trên người bẩn quá nên hơi khó chịu." Dương Vũ vừa cười vừa nói.
"Vậy em chờ anh ở bên ngoài, anh tắm nhanh lên một chút nha." Chung Lâm vừa nói xong, ba người liền đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Đợi sau khi các nàng cũng rời khỏi phòng bệnh, Dương Vũ bắt cởi quần áo, bước vào phòng vệ sinh bên cạnh.
26.03.2011
Quyển 1: Sống lại Chương 33
Xuất Viện. Dịch: Hận Vẫn Yêu Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Khi mấy người Dương Vũ bắt đầu rời khỏi bệnh viện thì trời đã tối.
"Không xong, trời tối như vậy. Hai người muộn giờ học rồi." Mới ra đến cửa bệnh viện, Dương Vũ giật mình nói.
"Muộn cái gì? Hôm nay là thứ bảy, không cần lên lớp tự học buổi tối, anh thậm chí cả thời gian cũng quên rồi sao." Chung Lâm đang cùng Trầm Di đi bên cạnh Dương Vũ, nghe vậy không khỏi liếc nhìn Dương Vũ.
"Thứ bảy?" Dương Vũ ngượng ngùng cười, "Anh hôn mê suốt, biết thời gian thế nào được."
"A!" Dương Vũ đột nhiên dừng bước, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ nhìn hai nàng, "Hai người ăn cơm chưa? Anh đói bụng quá!" Dương Vũ vuốt vuốt bụng, trên mặt tỏ vẻ xấu hổ.
"Tụi này mới vừa tan học đã tới xem ông như thế nào, làm sao có thời gian ăn cơm." Trầm Di trừng mắt nhìn Dương Vũ tức giận nói.
"Vậy đi thôi, tui mời hai người ăn tối." Dương Vũ vừa nghe, lập tức mời hai nàng ăn cơm.
"Được." Hai người Chung Lâm nhìn thoáng qua nhau, rồi đáp ứng Dương Vũ."Nhưng bây giờ ông có tiền sao?" Trầm Di hỏi.
"Không có." Dương Vũ xấu hổ, tiền trên người hắn đêm hôm đó cháy hết cùng quần áo rồi. Quần áo bây giờ chính là Chung Lâm mang tới, mấy chi phiếu cũng để ở trong ký túc xá, trên người đích xác một xu cũng không có.
"Vậy làm sao bây giờ? Hay là hai người ở đây chờ một chút, tui về trường lấy tiền?" Dương Vũ nhìn bọn họ xấu hổ nói.
"Không cần, chờ ông trở lại trường học bọn tui cũng đã về đến nhà rồi. Hay là, tui cho ông vay tiền được không?" Trầm Di nhìn Dương Vũ cười nói.
"Thế này có chút không hay?" Dương Vũ mặc dù có chút xuôi lòng. Nhưng nghĩ đến việc vay tiền bạn gái, hắn lại cảm giác có chút ngượng ngùng.
"Có cái gì không hay. Nếu không, ông về trường ăn cơm canteen đi." Trầm Di đắc ý nhìn Dương Vũ.
"Vậy được, tui vay tiền cũng được. Tui nằm viện nửa tháng rồi, vừa xuất viện đã ăn cơm canteen tui sợ sẽ quay lại bệnh viện ngay mất." Dương Vũ cũng không muốn quay về ăn cơm ở canteen, cơm ở đó nói thật không phải đồ ăn của người.
"Vậy còn chờ cái gì? Đi thôi."
"Hai người ăn gì?" Trong quán cơm, ba người Dương Vũ tìm một cái bàn ngồi xuống, Dương Vũ hỏi hai nàng.
"Em muốn một hoành thánh chiên, còn bạn thì sao Trầm Di?" Chung Lâm hỏi.
"Mình cũng vậy. Một hoành thánh chiên."
"Được, chủ quán, cho ba hoành thánh chiên, thêm một mì sợi, một mì xào nữa, tạm thời vậy đã." Dương Vũ hướng về phía chủ quán gọi.
"Có ngay, các vị chờ một chút, sẽ có ngay."
"Anh ăn ba phần sao?" Hai người Chung Lâm kinh ngạc nhìn Dương Vũ, "Anh ăn nhiều vậy sao?"
"Ây da, chẳng lẽ không được? Bụng anh kẹp lép rồi, nếu không ăn gì chắc bị chết đói mất." Dương Vũ cười nói.
"Nửa tháng nay anh không ăn gì cả, làm sao có thể một lần ăn nhiều như vậy? Anh ăn một chén là đủ rồi." Chung Lâm cau mày nhìn Dương Vũ nói.
"Không phải mới vừa ăn một chút ở bệnh viện rồi sao? Không có việc gì đâu." Dương Vũ vẻ mặt bất cần, huống gì, hắn bây giờ thật sự đói lắm rồi.
"Ông đừng có ăn rồi vào bệnh viện luôn nha." Trầm Di cũng nhìn Dương Vũ lo lắng nói.
"Hai người không cần lo lắng đâu, tui ăn từ từ là được mà? Yên tâm đi, không sao đâu." Lúc này, hoành thánh chiên cũng đã được đem lên.
"Được rồi, không nói chuyện nữa, tui ăn đây." Nhìn hoành thánh chiên nóng hổi trên bàn, Dương Vũ nuốt một ngụm nước bọt, quay qua hai người Chung Lâm nói một tiếng rồi bắt đầu động đũa.
"Oa, nóng quá." Dương Vũ nuốt vội một miếng hoành thánh, mới hốt hoảng kêu lên.
"Anh cẩn thận một chút." Chung Lâm nhìn Dương Vũ ăn ngấu nghiến, trên mặt không khỏi hơi mỉm cười.
"Uh, uhm." Dương Vũ gật đầu ậm ừ, điên cuồng ăn đồ ăn của hắn.
"No thật." hơn mười phút sau, Dương Vũ rốt cục ăn sạch sẽ ba phần đồ ăn, cảm giác được bụng no căng, Dương Vũ nhìn hai người Chung Lâm và Trầm Di ở phía đối diện thoải mái nói.
Lúc này, đồ ăn trong bát hai người Chung Lâm vẫn còn đến một nửa."Hai người ăn chậm quá đó." Dương Vũ tựa vào ghế, nhìn hai người các nàng nói.
"Là ông ăn nhanh quá thì có." Trầm Di nhìn ba cái bát sạch sẽ trước mặt Dương Vũ, trong mắt không khỏi hiện lên một chút kinh dị.
"Tui ăn no rồi, hai người cứ ăn từ từ, không cần gấp, tui nghỉ ngơi một chút." Dương Vũ cười nhìn ra hướng bên ngoài quán.
Lúc ánh mắt nhìn thấy một thân ảnh đang đi trên đường, đồng tử Dương Vũ co rút lại, sắc mặt lúc này cũng trầm xuống.
"Lý Bân." Dương Vũ nheo mắt nhìn Lý Bân đang cùng một đám người đi trên đường, trong lòng ngẫm nghĩ.
Mình nằm viện hơn nửa tháng, tuy không phải là do Lý Bân trực tiếp gây ra. Nhưng tất cả đều là vì Lý Bân ở sau giở trò quỷ. Nếu như không phải vì Lý Bân, Dương Vũ đêm đó cũng không bị người chặn đánh, cũng sẽ không phải nằm viện hơn nửa tháng.
Có thể nói tất cả đều là vì Lý Bân. Chỉ đáng tiếc, đêm đó mình không tìm tới Lý Bân trước, nếu không người bị thiêu chết không phải là Bạo Hùng mà là Lý Bân rồi. Chỉ đáng tiếc lúc phát ra một kích cuối cùng, mình cũng đã hôn mê, nếu không Lý Bân hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tinh quang trong mắt Dương Vũ chớp động, trong lòng suy tính thiệt hơn. Nếu Lý Bân đã tàn nhẫn kêu anh họ hắn diệt trừ mình, như vậy mình cũng không thể để người khác tùy ý ăn hiếp mình như vậy! Thù này nhất định phải báo, tất cả những vũ nhục đêm đó đã chịu, mình nhất định phải bắt bọn họ trả giá gấp bội. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Vũ suy tính, nhưng trên mặt từ từ lộ ra vẻ mỉm cười. "Mặc kệ là Lý Bân hay là anh họ Lý Bân, bọn họ đều phải bị trừng phạt. Những gì mình từng phải chịu đựng, bọn họ đều phải hoàn lại tất cả. Hơn nữa, kẻ tình địch Lý Bân này một ngày không trừ, trong lòng Dương Vũ cũng một ngày không được yên tâm.
"Nhưng việc này bây giờ còn chưa phải lúc để giải quyết, mình đối với bọn họ không biết một chút nào. Phải đợi lúc dị năng của mình hoàn toàn thức tỉnh mới chắc chắn được." Dương Vũ nghĩ đến đây, ánh mắt thu lại nhìn về hướng hai người Chung Lâm. Đúng lúc hai người Chung Lâm cũng vừa ăn xong.
"Em ăn xong chưa?" Dương Vũ mỉm cười hỏi.
"Uh, ăn xong rồi, tâm tình anh tốt lắm thì phải?" Chung Lâm nhìn vẻ mặt Dương Vũ, kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, tâm tình anh sao lại không tốt?" Dương Vũ vừa cười vừa nói. Tâm tình hắn tốt một phần vì hôm nay được xuất viện, một phần vì hắn đã có kế hoạch đối phó với bọn Lý Bân.
26.03.2011
Chương 34: Luyện Tập Dị Năng (thượng)
Chương 34
Luyện Tập Dị Năng (thượng) Dịch: Naron Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Sau khi ba người ăn uống xong xuôi, Dương Vũ đưa hai người Chung Lâm về nhà. Nhưng theo tính toán của Dương Vũ, tối nay là thứ bảy, lại đúng ngày mà hắn ra viện, quả là cơ hội tốt để hẹn hò cùng Chung Lâm. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng Chung Lâm không nói tới tiếng thứ hai đã từ chối Dương Vũ, lí do rất đơn giản, mặc dù Dương Vũ đã xuất viện nhưng thân thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Lúc này hắn nên tập trung nghỉ ngơi cho tốt, chứ không phải lúc đi hẹn hò.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Chung Lâm, Dương Vũ cũng chỉ có thể lần lượt đưa hai nàng về nhà.
Sau khi rời khỏi nhà Chung Lâm, Dương Vũ một lần nữa trở lại chỗ mà hắn bị đám người Lý Bân phục kích. Mặc dù đã qua nửa tháng, đường phố sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn còn loáng thoáng thấy được chỗ bị thiêu cháy.
“Bản thân mình lúc đó lợi hại vậy sao?” Nhìn vết tích phá hoại trên mặt đất, cùng với cột đèn đường mới được dựng lên, Dương Vũ nhớ tới tràng cảnh đêm đó. Hắn nhớ rõ ràng lúc cái trụ đèn vừa tiếp xúc với ngọn lửa do mình phóng ra, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa thiêu đốt nóng chảy. Hơn nữa, ngay cả Bạo Hùng cũng bị đốt cháy bốc thành hơi nước.
Ngọn lửa đó đúng là vô cùng cường đại. Dù Dương Vũ không rõ ràng lắm tại sao bản thân lại có biến hóa như thế, nhưng hắn cũng cảm giác được sự cường đại của ngọn lửa. Trực tiếp đem một người hóa thành hơi nước, nghe mà rợn cả người cả người.
Nếu hiện tại mình đang ở trạng thái đó cũng tốt. Trong lòng Dương Vũ đang bắt đầu mơ tưởng. Nếu được như vậy thì mình muốn đi đâu cũng không thành vấn đề. Đừng nói là Lý Bân, ngay cả bang phái hắc đạo của anh họ hắn kéo cả bọn đến thì Dương Vũ cũng không sợ.
“Chỉ hơi đáng tiếc là Chu Tước đã nói không có khả năng.” Một lát sau, Dương Vũ từ trạng thái mơ mộng tỉnh lại. Nếu muốn đạt tới trạng thái như vậy thì mình còn cần cố gắng nhiều.
Dương Vũ không muốn dừng lại ở nơi này quá lâu. Một lát sau, liền rời khỏi, đi trở về trường học.
Vừa mới tới cửa trường học, Dương Vũ liền gặp tên bảo vệ đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cổng trường, hai chân gác lên nhau. Đôi tặc nhãn không ngừng nhìn học sinh ra vào.
“Hừ!” Nhìn thấy cặp mắt của tên bảo vệ, trong lòng Dương Vũ đã cảm thấy khó chịu, ở thời điểm đi ngang qua lạnh lùng hừ một tiếng. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ý?” Tên bảo vệ thoáng cái đã thấy Dương Vũ, tựa hồ vừa thấy được một chuyện gì kỳ lạ ồ lên một tiếng, lập tức đứng dậy, đôi mắt nhìn Dương Vũ từ trên xuống dưới.
“Đã lâu không gặp. Thì ra mày vẫn chưa chết à?” Tên này tựa như vô cùng tiếc nuối tại sao Dương Vũ lại không chết.
“Ha ha, nhờ hồng phúc của anh, em không chỉ không chết mà vẫn còn sống khỏe.” Nhìn bên ngoài Dương Vũ đang cười vô cùng vui vẻ với bảo vệ, nhưng kỳ thực lúc này trong lòng Dương Vũ đang bừng bừng lửa giận.
Cái tên chó này, bình thường mình không có chống đối gì hắn? Lại không có thù oán sâu đậm. Thế mà nửa tháng không gặp, tên tiểu nhân này đã nguyền rủa mình sao không chết đi. Nhưng mình vốn phúc lớn mạng lớn, sao có thể chết được.
“Thật đáng tiếc.” Vẻ mặt tên bảo vệ tiếc nuối, tựa như Dương Vũ không chết thì hắn không cam lòng vậy.
“Em cũng rất đáng tiếc.” Nụ cười trên mặt Dương Vũ vẫn nở rộ: “Nửa tháng rồi chưa về trường học, thế mà ngày đầu tiên tới trường, lại đụng ngay một con cẩu. Điều đáng tiếc hơn nữa, con cẩu đó lại chưa bị đánh chết. Đúng là làm người ta tiếc nuối a!” Vừa nói, nụ cười trên gương mặt Dương Vũ càng lúc càng đậm.
“Đây không phải là chửi xỏ ta sao?” Tên bảo vệ giận tím mặt, nhưng một lát sau, trên khuôn mặt hắn liền lộ ra sự nhún nhường, mang theo bộ dáng khúm núm chạy tới cửa trường học, trước khi đi còn ném lại cho Dương Vũ một nụ cười độc ác.
Dương Vũ xì một tiếng khinh miệt, nhìn thấy bộ dáng tên tiểu nhân này, Dương Vũ biết chắc là hắn đi đón ban giám hiệu. Quả nhiên, Dương Vũ vừa quay đầu lại nhìn, một chiếc xe màu đen đang chậm rãi chạy từ hướng cổng trường học chạy tới. Dương Vũ biết cỗ xe đó chính là chiếc xe của hiệu trưởng trường này.
“Có thời gian tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.” Lúc đi ngang qua Dương Vũ, tiếng nói âm trầm nhưng tàn nhẫn của tên bảo vệ vang lên.
Dương Vũ cũng hừ lạnh một tiếng, lắc mình đi tới bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào bộ dáng độc ác của tên bảo vệ.
Tên bảo vệ ghê tởm kia chạy tới cửa trường học, điều khiển cánh cổng tự động trường dịch ra một chút, mở thêm chút không gian cho chiếc xe của hiệu trưởng đi vào.
Nhìn tên bảo vệ với bộ dáng khúm núm, Dương Vũ càng cảm thấy chướng mắt. Sau một tiếng hừ lạnh, Dương Vũ liền đi vào bên trong. Tuy nói Dương Vũ đã được sống lại, nhưng đến giờ Dương Vũ vẫn không hiểu được, tên bảo vệ kia nịnh hót hiệu trưởng như thế thì có tác dụng gì?
Được thăng chức sao? Dương Vũ khẽ cười lạnh, tên bảo vệ kia cho dù thăng cấp như thế nào, cũng chỉ là một tên bảo vệ thôi. Dương Vũ lắc đầu, thầm giễu cợt, hắn muốn nịnh hót thì kệ hắn đi, không liên quan tới mình.
Lúc tới lớp tự học buổi tối thì ngôi trường vẫn vô cùng náo nhiệt. Cùng với những bóng cây xanh và ngọn đèn màu vàng mờ mờ, có vô số bóng người trên sân trường.
Ở trung tâm và hai bên trong trường có hẳn một sân cỏ trồng đủ loại hoa. Ngoài những loại cây cảnh, còn có các loại bàn ghế đá cho học sinh nghỉ ngơi.
Lúc này, vô luận là ở trong sân cỏ hay trong chỗ nghỉ ngơi, cũng tụ tập không ít học sinh. Dường như tất cả vô cùng quý trọng một buổi tối duy nhất trong tuần không có lớp học tự học.
Cuộc sống vốn như thế, mặc dù học tập rất căng thẳng. Nhưng bọn họ đều không buồn không lo lắng. Ít nhất ở kiếp trước, Dương Vũ sau khi tốt nghiệp vẫn còn hoài niệm cuộc sống như thế.
Dưới áp lực của cuộc sống, kiếp trước của Dương Vũ trôi qua cũng vội vã như thế.
Sau khi trở lại ký túc xá, bên trong ký túc xá trống rỗng không một bóng người. Nhìn ký túc xá vắng lặng, Dương Vũ đột nhiên cảm thấy có chút không quen.
Tự giễu cợt mình một tiếng, Dương Vũ tùy tiện ngồi xuống. Lại một lần nữa, nhớ tới chuyện tu luyện dị năng.
Chu Tước nói dị năng sau khi giác tỉnh thì phải tu luyện không ngừng. Chỉ có như thế thì dị năng mới càng ngày càng lớn mạnh. Nhưng bây giờ đang lúc giai đoạn trung học đệ nhị, ngôi trường cũng không đủ lớn nên Dương Vũ không có cách nào tu luyện dị năng trong trường.
Nếu như có người phát hiện, Dương Vũ không biết là có mang đến hậu quả gì không. Nhưng Dương Vũ tuyệt đối sẽ không để cho người khác phát hiện, ít nhất là trong giai đoạn này.
Nhưng tu luyện dị năng là chuyện bắt buộc phải làm, ngoại trừ sân trường còn có chỗ nào có thể tu luyện dị năng đây? Tu luyện dị năng nhất định phải tìm một nơi yên tĩnh không có bóng người.
Bỗng nhiên, trên mặt Dương Vũ hiện lên một nụ cười, hắn nghĩ tới một chỗ, nơi đó tuyệt đối vắng vẻ không có người đến quấy rầy.
27.03.2011
Chương 35
Luyện Tập Dị Năng (hạ) Dịch: thanh_tran90fpt Biên: Chiêu Anh Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Lúc này đêm đã khuya nhưng Dương Vũ vẫn tỉnh táo, không hề cảm thấy mệt mỏi. Nghe những tiếng ngáy của đám bạn học trong phòng, trong lòng Dương Vũ bắt đầu buồn bực.
“Chẳng lẽ mình ngủ nửa tháng vừa rồi cũng là ngủ bù luôn cho bây giờ sao?” Nhìn đồng hồ báo thức thấy đã hai giờ đêm, Dương Vũ càu nhàu.
Nằm trên giường, hai mắt Dương Vũ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trong lòng trầm tư. Sống lại, dị năng. Những điều này cũng giống như một giấc mơ vậy. Trước kia hắn cũng không bao giờ có thể ngờ được rằng những điều này lại xảy đến với bản thân mình.
Tất cả những điều này là trùng hợp hay là an bày của số phận đây? Bây giờ Dương Vũ muốn vứt bỏ tất cả ra khỏi đầu không thèm nghĩ nữa. Đã sống lại, hơn nữa còn có được dị năng mà bao người thèm muốn! Như vậy cuộc đời mình sẽ phải thay đổi theo thôi.
Thế giới này rồi cũng phải thay đổi vì đã cho mình cơ hội sống lại. Hai mắt Dương Vũ chợt sáng rực lên trong đêm tối.
Dương Vũ bỗng thấy rất trông đợi vào dị năng của mình. Hắn hận là không thể tập luyện dị năng ngay bây giờ. Nhưng Dương Vũ cũng biết bây giờ chưa phải là cơ hội tốt.
Dương Vũ nằm im lặng, nhưng trong đầu lại không ngừng mơ mộng đến cảnh tiền tài, mỹ nữ hắn sẽ dễ dàng đoạt được trong tương lai. Khi đó cả thế giới sẽ quỳ dưới chân của hắn, thay đổi cũng vì hắn.
Mơ mộng một hồi, Dương Vũ chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay. Khi hắn tỉnh dậy đã là bốn giờ sáng.
“Đến giờ rồi.” Dương Vũ giật mình dậy, nhảy xuống giường, thuận tay nắm lấy cái ba lô mà mình chuẩn bị hôm qua, bước nhẹ nhàng ra khỏi ký túc xá. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc này, đèn trong trường đã tắt hết, ánh sáng nhạt nhòa chỉ miễn cưỡng đủ để Dương Vũ nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Dương Vũ đeo ba lô, leo tường ra khỏi trường học, rồi chạy như bay về phía huyện thành Nam Dương. Không lâu, hắn đã đến chân một ngọn núi.
Ngọn núi Tháp Sơn này chính là mục tiêu hôm nay của Dương Vũ, thật ra đây là một khu công viên của huyện Cẩm Tú. Núi Tháp Sơn thật ra không cao, nhưng rộng lớn, trong các dãy núi xung quanh huyện thành cũng không có nhiều nơi được như vậy.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bậc thang ở phía trước, Dương Vũ không chần chờ, lập tức leo lên. Những bậc thang nàyđược gọi là “Trực Bộ Thanh Vân” một địa danh cũng khá nổi tiếng của Tháp Sơn.Nghe nói có mấy ngàn bậc, là con đường có thể lên tới đỉnh núi một cách nhanh nhất.
Dương Vũ hít một hơi dài rồi tiếp tục leo lên. Đứng ở trên đỉnh núi mờ mờ, phủ đầy sương lạnh, Dương Vũ không ngớt kinh ngạc về thể chất hiện nay của mình.
Trước kia không phải là Dương Vũ chưa từng leo lên những bậc thang này. Mỗi lần leo cũng không mất quá nửa tiếng, nhưng trên đường cũng phải nghỉ lại mấy lần mới bò lên đến đỉnh? Mà bây giờ hắn chỉ cần hít một hơi lấy khí là có thể leo lên đến đỉnh không cần dừng lại.
Bầu trời vẫn tối đen như mực, nhưng Dương Vũ vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng xung quanh. Nhìn xuống con sông Tây Giang nổi tiếng của Hoa Hạ chảy qua huyện Cẩm Tú ở phía namngọn núi Tháp Sơn. Đứng trên đỉnh núi, thậm chí Dương Vũ còn có thể nghe được tiếngsóng nướcTây Giang vổ vào vách núi.
Men theo con đường quen thuộc trong bóng tối, không lâu sau Dương vũ đi đến một sơn động trên đỉnh núi. Ở đây chỉ có một ít dấu tích của con người.Từ rất lâu rồi, đã không có ai tới đây. Nơi này rất thích hợp cho Dương Vũ tập luyện dị năng.
Dương Vũ tìm một chỗ trống sạch sẽ, ngồi xếp bằng như những người tu luyện hắn thường thấy ở các phim được chiếu trên TV.
“Như thế này gọi là tu luyện sao?” Dương Vũ âm thầm nghĩ ngợi, “Chết tiệt… Con chim ngu ngốc kia còn chưa chỉ cho mình cách tu luyện như thế nào, bây giờ làm sao mà luyện được đây.” Dương Vũ trong lòng oán trách nhưng vẫn thử tập trung.
Một lát sau, Dương Vũ vẫn không thể cảm nhận được dấu hiệu “phóng hỏa”. Chẳng lẽ là phương pháp tu luyện không đúng? Trong lòng Dương Vũ phiền não.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cái quan trọng nhất là phải bình tĩnh.” Dương Vũ tự an ủi bản thân, tâm tình hắn cũng dần dần lắng xuống. Lúc này, Dương Vũ nghĩ đến cảnh một quyền thiêu chết Bạo Hùng lúc trước, cảm giác ngọn lửa lúc bộc phát lại ùa về.
Lúc đó, Dương Vũ nhận thấy có một luồng khí nóng từ trong thân thể truyền tới cánh tay, sau đó một ngọn lửa bộc phát từ trên nắm tay phóng ra ngoài.
“Chắc là có liên quan đến luồng khí nóng kia rồi.” Dương Vũ trầm tư, “Nhưng quan trọng là làm sao mới có thể dẫn động luồng khí kia bây giờ?” Dương Vũ lại nghĩ tới những phương pháp hắn từng xem trong tiểu thuyết.
“Tạm thời không cần biết bọn họ có bịa đặt hay không, thử một chút xem sao đã.” Bởi vì kiếp trước Dương Vũ cũng là một nhà văn nữa mùa, hắn cũng đã từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết. Đối với các phương pháp tu luyện trong truyện cũng hiểu khá rõ.
“Cũng không được, dị năng đâu phải là võ công tâm pháp, chắc cũng giống như ma pháp, ma pháp thì dùng tinh thần lực khống chế vậy chắc dị năng cũng khống chế bằng tinh thần lực.” Dương Vũ bỗng nhiên nghĩ đến dị năng thật ra cũng giống như là ma pháp ở dị giới vậy. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tuy nhiên, ý nghĩ này của Dương Vũ rất sai lầm. Dị năng cùng ma pháp thoạt nhìn thì giống nhau nhưng lại khác nhau về bản chất.
“Chu Tước từng nói dị năng của mình đã thức tỉnh. Cô ta chắc sẽ không lừa gạt mình đâu. Như vậy chỉ cần bản thân mình tìm được phương pháp khống chế dị năng, mình có thể sử dụng thành công ma pháp rồi.” Dương Vũ vừa nghĩ, vừa học cách tu luyện ma pháp như trong tiểu thuyết.
Dương Vũ không ngừng suy nghĩ về ngọn lửa trong tay mình. Nhưng mười lăm phút sau vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Hai mươi phút,ba mươi phút sau vẫn chưa thấy động tịnh.
Dương Vũ không hề nản chí, hắn biết rằng bước đầu tiên rất khó khăn. Nhưng chỉ cần hoàn thành được bước đầu tiên thì sau này tất cả sẽ dễ dàng.
Không biết là bao nhiêu lâu, Dương Vũ rút cục cũng cảm giác được trong cơ thể mình sinh ra một luồng khí nóng rất nhỏ. Nếu không phải hắn hết sức chăm chú lưu ý đến thân thể mình thì hắn cũng không thể phát hiện được sự khác biệt.
Lúc cảm nhận được luồng khí nóng này, trong lòng Dương Vũ tràn ngập hưng phấn. Nhưng hắn cũng không dám khinh thường, tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi.
Luồngkhí nóng này theo ý niệm của Dương Vũ từ từ di chuyển theo hai cánh tay. Một lát sau Dương Vũ cũng cảm giác được toàn bộ luồng khí nóng đã tụ tập ở đầu ngón trỏ làm cho ngón tay này trở nên nóng bỏng.
Dương Vũ hai mắt đang nhắm chợt mở ra, đồng thời hai ngón tay của hắn giống như bị đục một lỗ nhỏ, luồng khí nóng cũng từ đó phóng ra ngoài.
“Xèo!” Hai mắt Dương Vũ tỏa sáng! Hắn rõ ràng nhìn thấy hai quả cầu lửa nhỏ bắn ra từ đầu ngón tay trỏ của mình.
27.03.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 36
Dị Năng Sơ Thành. Dịch: thanh_tran90fpt Biên: Chiêu Anh Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
“Xèo!” “Xèo!” Hai hỏa cầu nhỏ mà Dương Vũ tạo ra đang cháy trên mặt đất phía trước còn nhỏ hơn so với tàn thuốc. Sau hai tiếng kêu nhỏ, ngọn lửa liền tan biến, chỉ để lại trên mặt đất hai cái lỗ nhỏ xíu.
“Thành công rồi!” Dương Vũ vui mừng, chăm chú nhìn hai hỏa cầu do mình tạo ra đến lúc biến mất. Mặc dù hỏa cầu rất nhỏ, thậm chí Dương Vũ còn không cảm nhận được một chút uy lực của nó.
Nhưng Dương Vũ biết rằng đây chính là một khởi đầu rất tốt. Hiện tại có thể uy lực của nó còn thấp, nhưng theo thời gian mình tu luyện rồi sẽ có ngày sức mạnh của nó có thể hủy diệt cả thiên địa.
Từ phía Đông những tia sáng yếu ớt đang dần lóe lên, trời cũng sắp sáng rồi.
Dương Vũ kinh hỉ, nhìn hai đầu ngón tay trỏ, hắn cảm giác được, khi hai hỏa cầu được bắn ra, hai luồng khí nóng tụ tập trên tay cũng không còn nữa.
Dương Vũ đoán chắc, hai luồng khí nóng đó chính là năng lượng của hỏa cầu, cũng chính là cái được gọi là dị năng. Chẳng qua, hắn vẫn chưa biết rõ hai luồng khí ấy từ đâu sinh ra.
“Mặc kệ nó đi.” Dương Vũ lại nhắm mắt lại, cố gắng tận dụng thời gian để tu luyện dị năng của mình.
Khi tất cả trở về với vẻ im lặng vốn có của nó, Dương Vũ lại thực liện lại động tác lúc nãy. Tuy nhiên, lần này chỉ cần có mười mấy phút là hắn lại có thể tạo ra hai hỏa cầu nữa.
“Lần này lại có tiến bộ.” Trên mặt Dương Vũ nở nụ cười thỏa mãn. Mặc dù thể tích của hỏa cầu vẫn nhỏ như trước, nhưng thời gian cần để tạo hai hỏa cầu rõ ràng đã giảm xuống nhiều.
Mấy phút sau, Dương Vũ lại tạo ra được hai hỏa cầu nữa. Tiếp theo, hắn tạo ra càng ngày càng nhanh. Hơn nữa, hỏa cầu càng lúc càng lớn, bây giờ đã to bằng ngón cái rồi.
“Bùm!” “Bùm!” Hỏa cầu Dương Vũ đánh ra không ngừng oanh kích lên mặt đất. Trong chốc lát, mặt đất mềm mại đã bị những hỏa cầu uy lực không mạnh tạo thành vô số hố nhỏ.
Hiện giờ, cơ bản là Dương Vũ đã thuận lợi khống chế được hỏa cầu. Tuy vậy, chúng vẫn chưa đủ uy lực như Dương Vũ mong muốn. Bỗng nhiên, một cơn mệt mỏi như nước sông mãnh liệt ập tới.
Trước mắt bỗng tối sầm lại, luồng khí nóng đang di chuyển đến tay đột nhiên biến mất. Thân thể Dương Vũ trong nháy mắt ngưng trệ, tinh thần lực bị rút cạn, đại não cảm thấy trống rỗng.
“Bịch!” Thân thể Dương Vũ ngã vật ra phía sau. Cảm giác mệt mỏi cứ liên tiếp đổ ập lên người Dương Vũ. Khiến cho hắn ngay cả cử động cũng không được.
Trời ngày càng sáng rõ, Dương Vũ âm thầm buồn bực. Cảm giác hiện giờ y như lúc trước hắn bị hôn mê vậy. May mắn là bây giờ hắn không bị hôn mê. Nếu không, ở trong đỉnh núi ít ai lui tới này, mà hôn mê nửa tháng … cũng đồng nghĩa với cái chết.
“Chẳng lẽ dị năng lại bị tiêu hao quá độ rồi?” Dương Vũ nghĩ ngay đến lời Chu Tước nói lúc trước. Nhưng mà không giống như tiêu hao dị năng, có lẽ là tiêu hao tinh thần lực quá độ. Dương Vũ thầm nghĩ.
“Thật là đau quá đi mất.” Một giờ sau, Dương Vũ đã khôi phục được một chút. Ngồi dậy mà đầu vẫn đau nhức, tinh thần uể oải, vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghỉ ngơi thêm một chút, Dương Vũ cầm lấy ba lô rồi đi xuống núi.
Trời đã sáng tỏ, phía trên công viên đã có không ít người đang tập thể dục. Đứng trong lương đình của công viên trên Tháp Sơn, hít thở không khí trong lành vào sáng sớm, Dương Vũ càng thấy trong lòng thoải mái. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một buổi sáng tu luyện, Dương Vũ cứ như đắm chìm vào dị năng của chính mình. Mặc dù bây giờ mới chỉ là bắt đầu. Nhưng Dương Vũ tin tưởng, bản thân mình sẽ ngày càng cường đại. Những kẻ từng xem thường hắn, vũ nhục hắn, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn dẫm nát dưới chân.(DG: èo, các huynh đệ nhớ nhá, tiểu nhân trả thù mười năm không muộn………….) Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tuy nhiên, Dương Vũ chỉ đang tự sướng một chút thôi. “Ngày mai lại tiếp tục tu luyện.” Sau khi xuống núi, Dương Vũ liền quay về trường.
Cứ cắm đầu cắm cổ tu luyện kiểu này cũng không phải là biện pháp, chết tiệt…con chim ngu ngốc kia không biết biến đâu mất rồi, ừ, chắc phải tìm hiểu thêm các phương pháp tu luyện mới được. Nghĩ tới đây linh quang chợt lóe. Bây giờ là thời đại thông tin bùng nổ, tất cả mọi thứ đều có thể tìm được trên internet!
“Đi về rửa mặt cái đã, rồi ra tiệm net thôi.” Dương Vũ liền tăng tốc trở về trường học. Chỉ một lát Dương Vũ đã tới trước cửa trường.
Hôm nay, trước cửa trường lại có xe cảnh sát. “Trường học đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?” Trong lòng Dương Vũ bực dọc, nhưng mà hắn cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, bước nhanh vào trường, trở về kí túc xá.
“Dương khoai, mày trở lại rồi à? Lúc nãy có người tìm mày đấy.” Mọi người trong kí túc xá nhao nhao lên, chỉ còn mỗi Trần Quân đang giặt y phục ở sân thượng.
“Ai vậy?” Dương Vũ buông ba lô xuống rồi hỏi.
Tao cũng không biết. Mới rồi cô giáo gọi điện tới đây, bảo là sau khi mày về thì đến phòng giáo viên, nói là có người muốn tìm mày.”
“Người nào mà lại ra vẻ thần thần bí bí như vậy chứ?” Dương Vũ mặc dù nghi ngờ nhưng cũng mau chóng rửa mặt rồi chạy về Giáo Học Lâu.
“Thưa cô, cô tìm em phải không ạ?” Vừa bước vào phòng giáo viên, ngoại trừ cô chủ nhiệm Lâm Nhã Ngọc, Dương Vũ phát hiện ra còn có hai cảnh sát trẻ một nam, một nữ đang ngồi đó.
Dương Vũ kinh ngạc vì sao lại có cảnh sát ở chỗ này, nhưng hắn vẫn lễ phép chào Lâm Nhã Ngọc. Đồng thời liếc mắt nhìn hai người cảnh sát kia một cái. Nhưng hắn thấy dường như họ cũng đang đánh giá mình.
“Dương Vũ, em đến rồi à.” Lâm Nhã Ngọc mỉm cười gật đầu nhìn Dương Vũ, tiếp tục nói: “Không phải cô tìm em, mà là hai người này tìm em có chút việc.” Vừa nói, Lâm Nhã Ngọc vừa nhìn hai người cảnh sát kia.
“Bọn họ đến tìm mình?” Dương Vũ thấy có chút nghi ngờ, nhìn ngược lại hai người cảnh sát.
28.03.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 37
Mời ngươi đến cục uống trà. Dịch: thanh_tran90fpt Biên: Chiêu Anh Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
“Hai anh chị tìm em à?” Trong lòng Dương Vũ khó chịu, cặp mắt đầy hoài nghi, nhìn hai người cảnh sát trẻ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Dương tiên sinh.” Nữ cảnh sát đứng lên, đưa tay về phía Dương Vũ, trên mặt nở nụ cười, nói: “Ngươi khỏe chứ, chúng tôi là công an của huyện thành, tôi là Liễu Duyệt, còn đây là sư huynh tôi _ Dương Lập Minh.”
“Chị khỏe chứ.” Dương Vũ gật nhẹ, dường như không nhìn thấy cánh tay người đẹp giơ ra trước mặt.
Liễu Duyệt thấy Dương Vũ không có ý định bắt tay, lúng túng cười một tiếng rồi thu tay lại. “Dương tiên sinh…”
“Gọi em là Dương Vũ được rồi.” Dương Vũ nhìn cô cảnh sát với sắc mặt không thiện cảm. “Thưa cô, chuyện này là thế nào vậy ạ?” Trong lòng Dương Vũ có chút bất an, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chưa từng quen biết với cảnh sát. Hắn thừa biết, bị cảnh sát tìm tới cửa thì nhất định không phải là chuyện tốt.
“Dương Vũ, em đừng lo lắng, hai người đó chỉ muốn em hỏi một chút về chuyện hôm trước mà thôi.” Lâm Nhã Ngọc nhìn thấy vẻ mặt bất an của Dương Vũ, liền cười nói.
“Chuyện đêm đó? Rút cục là chuyện gì chứ?” Sắc mặt Dương Vũ càng trở nên khó coi. “Không lẽ chuyện mình giết Bạo Hùng đã bị lộ rồi?” Trong lòng Dương Vũ càng thêm bất an.
Nhìn sắc mặt Dương Vũ, nữ cảnh sát cười một tiếng, tiếp tục: “Dương tiên sinh, chúng tôi chỉ muốn đưa cậu đi lấy lời khai, làm rõ về chuyện đêm đó mà thôi.”
“Có chuyện gì nói ở đây được rồi.” Dương Vũ nhìn thoáng qua nụ cười như hoa của nữ cảnh sát, rồi nói.
“Dương tiên sinh, nếu cậu không có việc gì khác…, chúng tôi hy vọng cậu có thể đến cục một chuyến.” Dương Lập Minh nãy giờ vẫn không nói gì, đột nhiên lạnh lùng cất lời.
“Có chuyện gì nói ở đây cũng được, tôi mới ra viện hôm qua, không muốn đi lại nhiều.” Dương Vũ lập tức cự tuyệt.
“Dương tiên sinh, hy vọng cậu có thể hợp tác, bằng không thì đừng trách tôi không khách khí.” Dương Lập Minh lạnh lùng nhìn Dương Vũ.
Nghe Dương Lập Minh nói như vậy, sắc mặt Dương Vũ lập tức thay đổi. Liễu Duyệt cũng biến sắc, quay đầu nhìn Dương Lập Minh, giọng nói đầy vẻ trách cứ. “Sư huynh.” Sau đó, Liễu Duyệt quay đầu lại, xin lỗi Dương Vũ: “Dương tiên sinh, thành thật xin lỗi, sư huynh tôi không biết nói chuyện, cậu đừng trách.”
“Anh chị đều là cảnh sát, tôi đâu dám trách.” Dương Vũ nói với giọng đầy sắc khí.
Nhìn thấy không khí hai bên căng thẳng, Lâm Nhã Ngọc vội giải vây, “Dương Vũ, em đừng như vậy, bọn họ cũng chỉ muốn hỏi thăm một chút mà thôi. Em thả lỏng một chút đi.”
“Bọn họ đâu có tìm cô, cô tất nhiên là thấy thoải mái rồi.” Dương Vũ nói thầm. “Cô cũng không biết em đã giết chết Bạo Hùng. Đây là tội giết người, bị bắt được là phải chết đấy.”
Với tình huống này, Dương Vũ thả lỏng tinh thần mới là chuyện lạ.
“Dương tiên sinh, chúng tôi không có ác ý. Chỉ là muốn cậu đến cho lời khai mà thôi, Liễu Duyệt cười nhìn Dương Vũ rồi tiếp. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Được rồi.” Mặc dù trong lòng Dương Vũ căng thẳng, sợ rằng cảnh sát biết chuyện mình giết Bạo Hùng. Cho dù không muốn đến cục cảnh sát thì Dương Vũ cũng không còn cách nào khác để thoái thác.
Dù bây giờ Liễu Duyệt vẫn tươi cười nhưng không có gì đảm bảo cô ấy không trở mặt. Đến lúc đó chỉ có mình chịu đau khổ thôi.
“Đi thôi.” Dương Vũ gượng người đến trước Liễu Duyệt, hai tay chụm lại.
“Cậu làm cái gì vậy?” Nữ cảnh sát, ngớ người nhìn Dương Vũ.
“Hai vị đến đưa tôi đi không phải là muốn còng tay như phạm nhân hay sao?” Sắc mặt Dương Vũ trông khó coi vô cùng.
Nghe Dương Vũ nói như vậy, Liễu Duyệt cười mĩm rồi nói: “Dương tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi. Chỉ khi nào thuộc diện bị tình nghi mới còng lại, mà cậu thì đâu nằm trong diện bị tình nghi đâu mà phải còng.
“Vậy à, thế thì đi thôi.” Dương Vũ nghe thấy mình không thuộc diện bị tình nghi thì như trút được gánh nặng trong lòng, quay đầu đi ra.
Đi cùng với hai vị cảnh sát, cảm nhận được những cái nhìn khác thường của bạn học, Dương Vũ cảm thấy khó chịu. Bọn họ nhất định đang nghĩ mình phải phạm tội gì đó nên mới bị cảnh sát dẫn đi như vậy? Dương Vũ buồn bực, cúi đầu đi suốt dọc đường không nói năng gì.
Rất nhanh, ba người đã đến cổng trường. Vừa tới cửa Dương Vũ đã nghe một giọng cười hả hê từ bên cạnh.
Dương Vũ nhìn sang, tên bảo vệ vui vẻ cười lớn, ánh mắt hả hê nhìn người khác gặp nạn.
Thấy Dương Vũ đi tới, tên bảo vệ kia lại dùng ngón tay chỉ vào hắn rồi phá lên cười. Dương Vũ tức giận, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chập vào tên bảo vệ
Ý niệm vừa động, Dương Vũ cười nhạt, tay phải bắn ra một ngọn lửa còn nhỏ hơn tàn thuốc mấy lần tới tên bảo vệ mà thần không biết qủy không hay.
“Oa, cứu mạng”. Tên bảo vệ đang cười sặc sụa trên ghế bỗng nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh hãi, đập đập quần áo. Quần áo của hắn rõ ràng có hơi ẩm mồ hôi, sao lại tự nhiên cháy ở bụng được chứ.
“Ha ha” Nhìn thấy bộ dạng chật vật của tên bảo vệ, Dương Vũ cười phá lên. “Đáng đời, cứ hút thuốc đi, có ngày nó đốt chết ngươi đấy.” Dương Vũ không quên đá xoáy tên bảo vệ.
“Cháy rồi. Cháy rồi.” Tên bảo vệ vừa nhảy vừa hô lớn, hai người cảnh sát bên cạnh Dương Vũ lập tức phản ứng lại, chạy tới tên bảo vệ.
“Tùm tùm”. Tiếng một vật thật nặng rơi xuống cái ao phía sau tên bảo vệ, nước văng tung tóe. Thì ra tên bảo vệ đã bị ném vào trong ao rồi.
Dương Vũ há hốc nhìn Liễu Duyệt, chỉ đá một cước là tên bảo vệ đã bay thẳng xuống ao, sức mạnh này hoàn toàn không giống với vẻ yếu ớt bên ngoài chút nào.
“May mà mình biết điều, đúng là hoa hồng có gai. Hên là mình không đùa giỡn với cô ấy”. Dương Vũ bị động tác khi nãy của Liễu Duyệt dọa hết hồn, nhìn ngơ ngác ngay cả khi cô tới trước mặt hắn vẫn không hề hay biết.
“Dương tiên sinh, cậu không sao chứ?” Liễu Duyệt cười nói với Dương Vũ.
“Không, không có chuyện gì.” Dương Vũ thoáng chốc tỉnh lại, nhưng vẫn còn nhìn nữ cảnh sát một cách kinh ngạc.
28.03.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 38
Không giải quyết được gì. Dịch: Naron Biên: Chiêu Anh Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
“Nếu đã không có chuyện gì, vậy mời em lên xe.” Liễu Duyệt vẫn mỉm cười từ trong xe cảnh sát đi tới trước cổng trường.
“Không nên nghĩ ngợi quá, sư muội vốn đã có tính cách như thế.” Lúc đi ngang qua Dương Vũ, Dương Lập Minh thấp giọng nói với Dương Vũ.
“Quả đúng là nhìn không ra.” Dương Vũ nhún vai, xoay người bước lên xe cảnh sát. Hắn vẫn cho rằng tên Dương Lập Minh lạnh lùng làm việc có hơi thái quá, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ nữ cảnh sát xinh đẹp luôn mỉm cười kia còn thái quá hơn.
“Nàng ta không bức cung mình chứ?” Nhìn thoáng qua Liễu Duyệt đang ngồi cạnh tài xế, nghĩ đến bộ dạng quyết đoán của Liễu Duyệt, thân thể Dương Vũ run lên.
“Dương Vũ? Em thấy lạnh à?” Liễu Duyệt quan sát Dương Vũ từ kính chiếu hậu, thấy hắn rùng mình một cái, nên quan tâm hỏi.
“Đúng vậy, nhiệt độ trong xe hơi thấp một chút.” Dương Vũ đành thuận theo giả bộ hơi lạnh.
“Chị sẽ chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút.” Liễu Duyệt mỉm cười rồi quay đầu lại.
“Trước giờ em chưa từng ngồi qua chiếc xe nào hiện đại như thế này.” Dương Vũ đột nhiên nở nụ cười tự chế giễu mình: “Không ngờ lần đầu tiên ngồi xe ôtô lại là xe cảnh sát. Đúng rồi, các anh chị rốt cục mang em đi làm gì thế?” Trong lòng Dương Vũ vẫn thấp thỏm lo âu.
“Mời đến tổng cục uống trà thôi.” Liễu Duyệt mỉm cười nói.
“Có chuyện đó mới lạ.” Dương Vũ nhủ thầm: “Ta sợ không chịu nổi loại đãi ngộ này, còn có cả xe đặc biệt đưa đón nữa chứ.”
Không nói tới việc Dương Vũ dọc đường cứ thấp thỏm bất an, không lâu sau bọn họ đã tới cục công an thành phố.
“Tên gì?”
“Dương Vũ.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Vừa qua mười bảy tuổi.”
“Hiện nay đang làm gì?”
“Gia đình vốn làm nông, hiện đang là học sinh cao trung năm thứ hai.”
Dương Vũ trả lời một cách máy móc nhàm chán, mắt không ngừng đảo quanh phòng thẩm vấn.
“Đêm hôm đó em đã đi đâu? Gặp phải chuyện gì?”
“Lúc em hôn mê sao?” Dương Vũ bình tĩnh nhìn Liễu Duyệt cùng Dương Lập Minh.
“Đúng, sự việc xảy ra trước lúc em hôn mê đấy.” Cho dù là trong lúc tra khảo, gương mặt của Liễu Duyệt vẫn tươi cười.
“Đêm đó à? Sau khi em đưa Chung Lâm trở về, vừa mới về tới bỗng nhiên nhìn thấy trên trời có một hỏa cầu cực lớn rơi xuống cách em không xa, sau đó em chỉ nhớ có một lực khổng lồ đánh vào người, lúc ấy mắt em tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.” Dương Vũ cúi đầu, hồi tưởng lại, rồi mới lên tiếng. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chỉ vậy thôi à? Em không còn nhìn thấy gì khác sao? Mà sao em lại ở cùng một chỗ với Lý Bân?”
“Lý Bân? Tên hèn hạ đó sao?” Dương Vũ chợt nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc đó hắn đang ở đâu? Sao em lại không biết?” Dương Vũ bỗng nhiên hỏi ngược lại.
“Đúng thế, Lý Bân ngất xỉu trước mặt em không xa.”
“Vậy sao hắn lại không chết, mà em lại ở trong bệnh viện hơn nửa tháng? Chẳng lẽ hắn không phóng hỏa đốt em sao?” Dương Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt giận dữ
“Dương Vũ, em không nên quá kích động.” Liễu Duyệt vội vàng hỏi tiếp: “Em với Lý Bân rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”
“Hắn chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ thôi.” Dương Vũ cười khinh thường: “Hắn không cam lòng chuyện em là bạn trai của Chung Lâm, nên từ trước giờ luôn đối đầu với em.”
“À, biết rồi. Lần này nhất định là do Lý Bân giở trò quỷ, nếu không sao em vừa về trường học lại phát sinh chuyện như thế? Chẳng lẽ là trùng hợp sao?” Nói tới chỗ này, trong lòng Dương Vũ nổi giận thực sự. Đêm đó, đúng là Lý Bân đã tìm người chặn đánh hắn. Nếu không phải do dị năng hắn sớm thức tỉnh, chỉ sợ hắn đã bị đánh cho tàn phế rồi.
Dường như Dương Vũ không hề nói dối, Liễu Duyệt cùng Dương Lập Minh liếc nhìn nhau, Liễu Duyệt tiếp tục hỏi: “Nhưng Lý Bân cũng nói là hắn không biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Dù sao nhận định của em vẫn là Lý Bân vì đố kỵ nên muốn ra tay giết người.” Dương Vũ cười lạnh, một mực khăng khăng nói không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau một buổi sáng ở trong đồn cảnh sát, cuối cùng Dương Vũ cũng bước ra ngoài.
Quay lại nhìn cục cảnh sát, gánh nặng trong lòng Dương Vũ cuối cùng cũng được hạ xuống. Đám người Liễu Duyệt chẳng qua chỉ thắc mắc về vấn đề ngọn lửa, chứ không hề có nghi vấn gì về việc Bạo Hùng bị giết. Có thể là chuyện Bạo Hùng bị giết đã được đám người Lý Bân che giấu. Nếu mà để cho cảnh sát biết được, thì bọn chúng cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Dương Vũ vội vã đi tới tiệm internet. Trả tiền máy xong, Dương Vũ bắt đầu tìm tòi các tư liệu về cách tu luyện dị năng trên mạng.
Nhưng Dương Vũ chỉ thu được những tin tức đáng thất vọng, trên internet các tư liệu về tu luyện dị năng có rất nhiều, loại nào cũng có. Nhưng tất cả đều là tin lá cải, Dương Vũ xem qua từng tài liệu một, giải thích của nó đều rất ấu trĩ, cho dù là người mang dị năng như Dương Vũ đọc qua cũng khó mà tin được.
Tuy nhiên, Dương Vũ cũng thu hoạch được một số. Mặc dù chỉ là phần da lông bên ngoài. Nhưng từ sự chỉnh lí lại phần lớn các tài liệu trên mạng cũng có được một chút đầu mối. Tuy không tìm được phương pháp tu luyện từ những thông tin trên mạng, nhưng Dương Vũ biết cách làm của mình không hề sai.
“Chắc chỉ có thể từ từ tìm kiếm thôi. Hơi tiếc là con chim ngốc kia đã nói trên thế giới có rất nhiều người có dị năng, vậy mà sao bản thân mình lại chưa nghe về một ai cả? Nếu mình có thể gặp một người có dị năng thì tốt quá rồi.” Dương Vũ lắc đầu, từ trong quán internet bước ra ngoài.
Ra khỏi tiệm internet, Dương Vũ mới phát hiện trời đã tối.
“Hỏng bét, còn việc học trong trường nữa.” Dương Vũ bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó chen mình vào đám đông, nhanh chóng quay về trường.
30.03.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 39
Dương Vũ Tức Giận. Dịch: Đổng Lam Phương Biên: Chiêu Anh Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Dương Vũ trở lại phòng học đúng vào thời gian lên lớp.
“Ủa? Dương Vũ, mày trở lại rồi hả?” Thực Hoa kinh ngạc hỏi.
“Kỳ lạ lắm sao? Không lẽ mày muốn tao vĩnh viễn nằm trong bệnh viện không về?” Dương Vũ cười mắng một tiếng.
“Đâu có, chẳng qua là giờ này hôm qua mày còn chưa tỉnh lại, mà hôm nay đã trở lại đi học bình thường. Đây quả thật là kỳ tích đó mà.” Thực Hoa cười nói.
Dương Vũ coi như cũng có một chút quan hệ tốt với bạn bè trong lớp học, nên tất cả rối rít đến hỏi thăm Dương Vũ. Dương Vũ luôn miệng cám ơn mọi người.
“Đúng rồi. Hai tuần lễ mày không có ở đây, bà cô già dường như nhớ tới mày đấy.”
“Nhớ tao?” Dương Vũ trợn mắt nhìn Thực Hoa. “Mày đừng có đùa với tao.”
“Thật đó. Bà cô đã đặc biệt chuẩn bị lể vật để cung cấp cho mày.” Thực Hoa cười gian trá nhìn Dương Vũ mà nói.
“Bả không biết tao đã hôn mê hết hai tuần lễ sao? Cho dù bả có biến thái cũng không thể biến đến mức muốn tao ngày mai nộp phạt cho bả chứ?” Dương Vũ lộ vẻ thờ ơ.
“Theo trình độ biến thái của bà cô này, rất có thể đấy.” Thực Hoa gật đầu nói.
“Nộp phạt thì không có, nhưng mạng thì có một cái. Có bản lãnh thì cứ tới mà lấy.” Dương Vũ bây giờ với chuyện này đã không còn coi trọng. Chỉ cần mình đem dị năng tu luyện cho hùng mạnh, lúc đấy đâu còn sức mà để ý mấy chuyện này. Huống chi trí nhớ mỗi ngày một tốt hơn. Cho dù hắn tùy tiện lướt sơ qua sách giáo khoa là có thể nhớ được đại khái nội dung trong đó.
“Dương Vũ, em theo cô ra ngoài một lát.” Tiết thứ hai, bà cô bỗng nhiên lên tiếng gọi Dương Vũ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thấy bà cô gọi mình, Dương Vũ không nói thêm lời nào, chỉ đứng lên rồi theo bà cô đi ra ngoài.
“Dương Vũ, đã xảy ra chuyện gì với em rồi? Đã hơn nửa tháng mà sao em vẫn còn chưa nộp phạt?” Mới vừa bước ra tới hành lang, bà cô già liền đổi giọng chất vấn.
“Cô không biết là em đã hôn mê hai tuần lễ và hôm nay mới xuất viện sao? Em nằm viện đến hai tuần lễ thì làm sao có thể chép xong được?” Sự tức giận trong lòng Dương Vũ đằng đằng nổi dậy. Hắn không hề nghĩ bà cô già có thể vô lý như vậy. Đối với Dương Vũ tuy đây chưa phải là trừng phạt, mà rõ ràng đang cố tình làm khó hắn.
“Hừ, còn mấy ngày trước khi hôn mê thì sao? Mấy ngày đó em đã làm gì? Thậm chí ngay cả một chút như vậy mà cũng không làm xong?”
“Cô cho rằng em là cô sao? Em không cần làm những bài tập của các môn khác sao? Rõ ràng là cô đang cố tình gây sự.” Dương Vũ tức giận nói.
“Em nói cô cố tình gây sự?” Bà cô già nghiêm nghị nhìn Dương Vũ, trên người toát ra đầy sát khí.
“Cô không phải cố tình gây sự chứ là gì? Cô làm cô giáo kiểu gì? Cô rõ ràng đang làm khó em.” Dương Vũ trong lòng ức vô cùng, nói không thèm nhìn mặt.
“Cô chính là cố ý làm khó dễ em đó, em thấy khó chịu à? Cô chưa từng thấy học sinh phế vật như em.” Hiển nhiên bà cô này cũng đang nổi nóng, nên đã không suy nghĩ lựa lời mà nói.
“Ha ha, em là phế vật đó... Nộp phạt thì không có, nhưng mạng thì có một cái. Cô có bản lãnh thì cứ tới mà lấy.” Sự nóng giận trong lòng Dương Vũ không thể nào phát tiết. Nói ra những lời không giống như nói chuyện với người bề trên mà giống như nói chuyện với người cùng trang lứa
“Khá lắm!” Bà cô già bị chọc tức đến mặt mày xanh mét, tay phải chỉ thẳng vào Dương Vũ, người giận run lên không ngừng. “Nếu như em không nộp phạt, em chuẩn bị nghỉ học đi.”
“Cô cho rằng cô là ai? Muốn đuổi em à?” Dương Vũ cười khinh khỉnh. “Có bản lãnh thì cô cứ việc đuổi em liền đi. Nhưng nộp phạt thì quên đi.” Dứt lời, Dương Vũ liền quay đầu bỏ về phòng học.
“Rầm!”
Dương Vũ tức giận đá vào cánh cửa trước phòng học. Đột nhiên có tiếng động mạnh, mọi người trong lớp giật mình sợ hết hồn. Cả đám đều kinh ngạc nhìn khuôn mặt giận dữ của Dương Vũ.
Dương Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn cả lớp, khuôn mặt tức giận, đôi mắt như nổ lửa.
“Giáo viên thì em thấy nhiều, cô chỉ xứng đáng là đồ bỏ.” Dương Vũ vừa bước vào phòng học thì liền quay ra ngoài, hướng về phía hành lang nơi bà cô đang đứng mà lạnh lùng thốt ra câu, sau đó mới bước vào trong.
“Em...” Bà cô quá tức giận, toàn thân run lên không ngừng, ngay cả nói cũng nói không ra lời. Đứng ngoài hành lang thật lâu, rồi mới rời khỏi.
Dương Vũ hung hăng ngồi vào ghế, trong lòng cơn giận vẫn chưa nguôi. Nếu bà cô già không phải là một cô giáo thì có lẽ Dương Vũ đã sớm cho bả một quả đấm rồi.
“Dương Vũ. Mày với bà cô ra sao rồi? Bộ dạng của mày sao bực bội vây?” Thực Hoa cười hề hà rồi thấp giọng hỏi. Lúc đó, Chung Lâm ngồi phía sau Dương Vũ cũng nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.
“Không có chuyện gì.” Dương Vũ lắc đầu. Dù hắn và bà cô già cãi vả, nhưng cả hai đều khống chế thanh âm của mình. Nên dù cho họ có đứng ngay sát bên ngoài phòng học thì học sinh trong lớp cũng không nghe thấy gì.
“Anh không sao.” Dương Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế bản thân mình bình tĩnh trở lại. Làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì, hắn quay đầu lại hướng về Chung Lâm khẽ cười nói.
Chung Lâm gật đầu tỏ vẻ an tâm, nhưng trong lòng cũng biết Dương Vũ lúc này đang có chuyện. Nàng không muốn làm phiền Dương Vũ. Thay vì hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì thì chi bằng để cho hắn yên tĩnh một chút.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến giờ tan học. Dương Vũ vẫn như trước, đưa Chung Lâm cùng mấy người bạn về nhà. Nhưng tối nay, Dương Vũ không nhìn thấy Lý Bân đâu.
Không thấy Lý Bân không đeo bám Chung Lâm làm trong lòng Dương Vũ cảm thấy cao hứng. Nhưng Dương Vũ cũng không tránh khỏi có một chút thất vọng. Bây giờ cơn giận trong bụng Dương Vũ không nơi phát tiết ra ngoài. Nếu như Lý Bân có mặt tại đây, thì sẽ cho hắn nhục nhã một phen mới có thể phát tiết hết cơn giận của chính mình.
Dương Vũ không biết được là tính cách của mình đã từ từ thay đổi.
Hết bình minh, lại đến hoàng hôn. Thế là một tháng đã trôi qua rất nhanh. Trong vòng một tháng này, không thấy Lý Bân xuất hiện trước mặt, Dương Vũ trong lòng vừa cao hứng, vừa nghi ngờ. Hắn biết rằng Lý Bân nếu không sợ hắn thì nhất định phải có nguyên nhân khác. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tuy nhiên, Dương Vũ cũng chẳng buồn bận tâm hỏi tới. Hắn bây giờ chỉ lo mỗi sáng đến Tháp Sơn phía trên công viên để tu luyện dị năng. Trong một tháng, Dương Vũ đã luyện được cách khống chế ngọn lửa trong thân thể của mình. Chỉ cần trong đầu nảy ra ý niệm thì trên tay sẽ phát ra ngọn lửa. Hơn nữa, hắn còn có thể khống chế ngọn lửa để uy lực hỏa cầu từ từ xuất hiện. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có thể nói, Dương Vũ bây giờ đã là một người có dị năng nhập môn.