Quyển 3: Long Tổ Chương 177
Sóng to gió lớn. Dịch: Đổng Lam Phương Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
“Không biết tên Lý Bân sao rồi.” Xuống khỏi vách núi, Dương Vũ liền đi tới con đường gần đó. Lúc này, con đường do nước sông tràn lên làm ướt sũng.
Nghĩ đến Lý Bân, Dương Vũ liền ngứa răng. Vốn là hắn cùng Lý Bân hai người quyết chiến. Vậy mà tên Lý Bân lại dẫn ra tên Cùng Kỳ khốn kiếp kia giúp sức. Nếu không phải Chu Tước kịp thời thức tỉnh, có lẽ mình đã bị Cùng Kỳ giết chết.
“Tên khốn nạn đó tốt nhất là đã chết.” Dương Vũ mắng một tiếng. “Lý Bân tên khốn kiếp này dám mang Cùng Kỳ ra giết tao. Hừ.” Dương Vũ càng nghĩ càng giận, hận không được đánh cho Lý Bân chết đi.
“Vạn lần đừng để tao tìm được mày, nếu không, hừ, hừ!” Dương vũ bắt đầu tìm kiếm xung quanh vùng phụ cận. Hắn tìm mãi mà vẫn không tìm thấy tung tích của Lý Bân.
“Có khi nào tên khốn kia bị đánh tan xương nát thịt rồi không?” Dương Vũ trong lòng nghĩ ngợi. “Không đúng. Lúc đó hình như thấy Lý Bân bị đánh bay ngược hướng với mình. Không lẽ hắn đang ở bên kia sông?” Dương Vũ dừng lại bên bờ sông, nhìn sang bên kia. Cho dù mắt của hắn có thể ở trong bóng tối nhìn thấy mọi vật, nhưng cũng không cách nào nhìn thấy rõ phía bên kia sông.
“Tốt nhất là rớt xuống sông chết đuối đi.” Nhìn con sông đối diện, Dương Vũ cũng là lực bất tòng tâm, hắn còn chưa có công phu Thủy Thượng Phiêu như Chu Tước.
Tìm xung quanh một lần nữa vẫn không có kết quả, Dương Vũ quay lại nhắm hướng Giang Thành rời đi. Nếu tìm không được, Dương Vũ đành phải buông tha. Bây giờ trời đã quá tối, Dương Vũ phải trở lại trường học.
Nhưng Dương Vũ không ngờ, cuộc chiến giữa Chu Tước với Cùng Kỳ đã dẫn đến một cơn sóng to gió lớn ở Giang Thành.
Mặc dù trận chiến giữa Chu Tước với Cùng Kỳ xảy ở một nơi khá xa Giang Thành, nhưng cuộc chiến của bọn họ tạo ra những tiếng nổ kinh thiên động địa làm cho mọi người trong Giang Thành đang ngủ cũng giật mình thức giấc.
Thậm chí, sau khi địa chấn xảy ra. Có người còn cho đây là động đất, một ít thì nghĩ là bị khủng bố tập kích. Bất luận sự suy đoán là gì, người trong Giang Thành cũng bàng hoàng không yên. Có người còn chạy khỏi nhà, ra ngoài đường. Chỉ trong chốc lát, buổi tối tại Giang Thành trở nên náo nhiệt. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Từ trước tới giờ, Giang Thành yên tĩnh này chưa từng xuất hiện động tĩnh lớn như vậy. Mọi người đã quen với yên tĩnh bỗng nhiên bị tiếng động kinh khủng làm cho nhảy dựng.
Phủi bụi đất trên mình, sửa lại quần áo xốc xếch, Dương Vũ quay trở về trường học.
Sau khi leo tường vào, Dương Vũ xuất hiện. Bên trong ký túc xá rất náo nhiệt. Nhiều người, bình thường sớm đã ngủ say, bây giờ vẫn còn ở ngoài hành lang. Sân trường trước giờ vẫn yên lặng, trong lúc này lại nổi lên nghị luận ồn ào.
“Dương khoai, mày đã trở về rồi à, mày biết bên ngoài có chuyện gì không?” Dương Vũ vừa tới trước cửa túc xá, còn chưa kịp vào trong thì đã bị một bạn học kéo sang một bên hỏi chuyện. Một số người khác ở gần đó cũng đang nhìn Dương Vũ, chờ hắn trả lời.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Vũ đang lấy làm lạ cho nên hỏi ngược lại.
“Choáng, tao hỏi mày có biết chuyện gì mới xảy ra không, mày lại hỏi ngược lại tao. Mày mới từ bên ngoài về, nhất định phải biết chút gì chứ, nói mau đi.” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tao không biết tụi mày đang nói gì.” Dương Vũ vẻ mặt nghi ngờ nhìn bọn họ nói. “Lúc nãy có một tiếng nổ …” Một bạn học khác bổ sung.
“À, thì ra là chuyện này.” Sau đó, Dương Vũ làm ra vẻ thần bí, đảo mắt chung quanh một vòng, rồi nhìn những người trước mặt hắn nhưng không lên tiếng.
Thấy dáng vẻ Dương Vũ như vậy, những người đó lập tức bu lại, vẻ mặt mong chờ. Cả đám đều giương mắt nhìn Dương Vũ chằm chằm.
“Nói mau đi. Mày biết những gì.” Một bạn học vội vàng hỏi.
Dương Vũ lại ra vẻ thần bí, nhìn chung quanh một chút, tiếp theo bước lại gần, thấp giọng nói: “Thật ra thì, tao cũng không biết.”
“Mẹ kiếp. Mày đùa bỡn bọn tao!” Nghe Dương Vũ nói vậy, những người đó sửng sốt một chút, sực tỉnh rồi la ầm lên chửi mắng Dương Vũ, có người sẵn chân đá một cái.
“Quân tử động khẩu bất động thủ.” Dương Vũ lùi lại một bước tránh cú đá, sau đó nói.
“Móa. Mày còn giả bộ là vẻ mặt thần bí, rõ ràng là đang đùa cợt với tụi này chứ còn gì.” Một người khác nghiến răng nhìn Dương Vũ nổi giận mắng.
“Tao cũng đâu có ý đó.” Dương Vũ trên mặt nở một nụ cười, “Tao nói tao biết hồi nào?” Lúc Dương Vũ vừa nói, những người kia cũng đã cẩn thận suy nghĩ lại. Nói cho cùng, Dương Vũ chính xác một chữ cũng không nói gì, tất cả cũng là do bọn hắn tự nói.
“Cho dù là như vậy, mày cũng đáng bị đánh!” Tiếng nói còn chưa dứt, một cái chân liền đá tới. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Móa!” Dương Vũ vội vàng tránh sang một bên. Một lát sau, bọn họ mới thôi đùa giỡn.
“Nói thật.” Dương Vũ xăn tay áo, bỗng nhiên nói với bọn họ. “Lúc đầu tao còn cho là động đất ở đâu đó, làm tao sợ đến mức vừa chạy vừa bò về trường học. Tụi bay có biết chuyện gì đã xảy ra không? Có thật là động đất hay không vậy?” Dương Vũ giả bộ ra vẻ không biết gì hết.
“Mày hỏi tao, còn tao hỏi ai? Chắc không phải là động đất đâu.”
“Tuyệt đối không phải là động đất. Nghe nói, lần động đất cuối cùng ở nơi này là cách đây khoản mấy ngàn năm. Tuyệt đối không phải là động đất.”
“Không phải là động đất thì rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là khủng bố tập kích? Nhưng rõ ràng tiếng đia chấn vừa rồi giống y những cảnh động đất trong phim ảnh.”
Với suy luận khác nhau, bọn họ liền bàn tán xôn xao.
“Thôi đi, cương thi đang tới. Chúng ta hãy mau về nghĩ ngơi.” Sau đó cả đám đều quay vào ký túc xá. Cương thi trong miệng bọn họ không phải cương thi thật, mà bọn họ đang nói đến người quản lý. Không biết nguyên nhân gì, bọn họ lại gọi hắn là cương thi.
Cương thi vừa tới, túc xá liền từ từ yên tĩnh trở lại. Sau một đêm không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, trời lại sáng.
“Dương Vũ, hôm nay Lý Bân không có xuất hiện. Thật là kỳ quái. Chẳng lẽ tối hôm qua mày đã dạy dỗ hắn một phen?” Sau tiết học, lúc Lý Bân thường hay xuất hiện nhưng giờ lại không thấy hắn đâu, Thực Hoa kỳ quái nhìn Dương Vũ hỏi.
“Có lẽ vậy. Hắn có thể trở về mới là lạ.” Dương Vũ cười lạnh một tiếng. Nếu như tối hôm qua Lý Bân thật bị đánh bay đến bên kia bờ sông, cho dù Lý Bân không bị thương nặng, cũng không thể quay lại sớm như vậy.
Bởi vì Dương Vũ biết Lý Bân không có bản lĩnh Thủy Thượng Phiêu như Chu Tước và Cùng Kỳ. Mà nếu như muốn ngồi thuyền trở về thì phải chờ tới 9h sáng mới có thuyền sang sông. Về phần Dương Vũ tại sao không nói là Lý Bân đã đi đời, không phải Dương Vũ không muốn Lý Bân chết phứt đi, mà vì lúc đó mình không bị thương nên Dương Vũ tin tưởng Cùng Kỳ cũng sẽ không để cho Lý Bân chết. Dù sao, thân thể hiện tại của Lý Bân cũng có thể nói là của Cùng Kỳ!
Quả nhiên, sau hai tiết học, Lý Bân đã xuất hiện ở phía ngoài phòng học của Dương Vũ. Lúc Lý Bân xuất hiện, Dương Vũ liền cảm giác được Lý Bân đối với mình có đầy sát ý.
Mặc dù Lý Bân đối với Dương Vũ càng ngày càng hận. Nhưng cuối cùng, Lý Bân cũng không đối đầu với Dương Vũ. Cứ như vậy một tháng trôi qua, kỳ nghĩ hè bọn họ mong chờ đã đến.
22.07.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 178
Nghỉ hè bắt đầu. Dịch: Đổng Lam Phương Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
Nghỉ hè bắt đầu, mọi người lần lượt rời khỏi trường học. Mặc dù gần tới ngày thi tốt nghiệp trung học, nhưng bọn Dương Vũ không cần ở lại học thêm. Vì vậy sau khi trường học cho nghỉ, đám người Dương Vũ liền rời khỏi.
Dương Vũ không ở lại một ngày nào, lập tức trở về nhà ở nông thôn. Mặc dù Chung Lâm lưu luyến không rời, nhưng cũng không còn cách nào. Ở Giang Thành không có phương tiện, dù là ở lại mấy ngày cũng không phải dễ dàng. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chết tiệt!” Dương Vũ bỗng nhiên vỗ đùi cái bốp. Từ Dương Thành trở về, Dương Vũ cũng có ý muốn đi thăm Hoàng lão một chút. Nhưng vì gần tới cuối kỳ học, Dương Vũ không có thời gian để vấn an Hoàng lão.
Tính là đợi đến kỳ nghỉ sẽ đi thăm Hoàng lão nhưng lại hoàn toàn quên mất. Bây giờ thì đã về đến nhà.
“Đành phải đợi đến ngày tựu trường rồi đi thăm vậy.” Dương Vũ trong lòng nghĩ ngợi. Hết cách, nhà Dương Vũ ở nông thôn nên không có phương tiện giao thông.
Khi về đến nhà, Dương Vũ đương nhiên hưởng thụ ngay cái hạnh phúc không có được khi ở trường học. Sau một bữa thịt cá, Dương Vũ liền ngủ một giấc cho đến sáng.
Hôm sau, Dương Vũ thức dậy thật sớm. Có điều Dương Vũ lại lười. Ít khi được nghỉ ở nhà, không ngủ nướng thêm chút không phải là tự hành hạ bản thân sao?
Hơn nữa, cha mẹ Dương Vũ cũng không muốn đánh thức con trai cưng của mình. Biết Dương Vũ không cần thức dậy ăn sáng, họ để cho Dương Vũ ngủ yên.
Mặt trời đã lên cao, Dương Vũ đang ngủ thoải mái, bỗng nhiên điện thoại đặt ở đầu giường reo lên.
“Người nào mà gọi sớm như vậy?” Dương Vũ lẩm bẩm một câu, kéo chăn lên trùm lại đầu. Nhưng điện thoại vẫn không ngừng reo vang.
“Ngay cả ngủ lấy lại sức cũng không được yên.” Dương Vũ lầu bầu với tay lấy chiếc điện thoại. Nhìn thoáng qua màn hình, Dương Vũ lập tức có tinh thần.
“A lô.” Giọng Dương Vũ còn mang theo vẻ lười biếng. “Có phải nhớ anh rồi không? Ha ha..” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Dương Vũ, em đang ở trên xe.” Giọng của Tiêu Ngọc từ bên kia truyền tới. Thảo nào Dương Vũ lập tức tỉnh hẳn, thì ra người gọi điện là Tiêu Ngọc.
“Trên xe? Đi đâu?” Dương Vũ cảm thấy kỳ lạ.
“Giang Thành đó.” Giọng nói như đang cười của Tiêu Ngọc từ bên kia điện thoại truyền lại.
“À, vậy em cẩn thận một chút.” Dương Vũ quan tâm dặn dò. Sau một hồi, Dương Vũ mới giật mình, cả người ngồi bật dậy, gấp gáp hỏi: “Em nói gì? Giang Thành?” Dương Vũ hết hồn.
“Đúng vậy, chính là Giang Thành. Nơi anh đang học đó.” Tiêu Ngọc trong giọng mang chút dí dỏm nói.
“Đợi một chút, em có người thân ở Giang Thành? Hoặc là bạn bè?” Dương Vũ trong lòng thấy kỳ quặc nên hỏi.
“Không có. À, để em suy nghĩ. Em có một người thân học tại đó.”
“Nam hay nữ? Em đến chỗ hắn sao?” Dương Vũ vội vàng hỏi. “Là nam. Em đương nhiên là tới chỗ của hắn. Tại sao vậy? Có gì không phải à?” Tiêu Ngọc có chút hiếu kỳ hỏi.
“Ách, không phải. Anh chẳng qua là muốn biết giữa em và người kia có quan hệ như thế nào thôi. Trong nhà có bao nhiêu người? Quan trọng nhất là người đó là hạng người gì?” Dương Vũ càng nghĩ càng có cảm giác không lành.
“Trong nhà hắn chỉ có hắn và ba mẹ của hắn. Hắn nha, không thể nói là người tốt lành. Em cảm giác là hắn đặc biệt có ý xấu đối với con gái.”
“Vậy em đến nhà hắn làm cái gì? Anh nghĩ em không nên đi là tốt hơn, tránh xảy ra chuyện không hay.” Dương Vũ trên mặt tỏ ra lo lắng, nói.
“Có thể không đi sao? Hắn sẽ rất thất vọng.” Tiêu Ngọc có vẻ như đang do dự.
“Em lập tức bảo tài xế dừng xe, rồi xuống xe. Không nên đi nữa.” Dương Vũ khuyên.
“Nhưng bây giờ em đang ở ngoài đường lớn. Em xuống xe rồi thì làm sao về nhà hả. Khờ quá.”
“Vậy làm sao bây giờ? Dù sao anh cảm thấy em không nên đi, anh không tin tưởng người đó.”
Thật ra nói là không tin tưởng người kia, nhưng thực tế không yên lòng để cho Tiêu Ngọc đến nhà người đó. Hơn nữa, lại nghe Tiêu Ngọc nói người đó không phải là người tốt gì. Vạn nhất, Tiêu Ngọc có chuyện xảy ra thì phải làm sao? Dương Vũ trong lòng lo lắng không yên.
“Không đúng. Lúc trước Tiêu Ngọc thậm chí ngay cả Giang Thành còn chưa nghe nói qua, thì làm sao bỗng nhiên lại có một người thân? Hơn nữa lại còn đang học ở Giang Thành?” Dương Vũ cảm thấy buồn bực, cho nên lại hỏi: “Người thân đó rốt cuộc là gì của em hả? Lúc trước không phải ngay cả Giang Thành em cũng không biết ở đâu hay sao?” Dương Vũ bực bội hỏi.
“Ngốc tử à, anh thật không biết em đi đâu sao?”
“Thật không biết.” Dương Vũ trả lờị “Anh làm sao biết được em đi đâu.” Dương Vũ trong lòng buồn bực thầm nghĩ.
“Đại ngốc tử, anh thật là một đại ngốc tử. Anh biết em lúc nào sẽ đến Giang Thành. Nếu như muốn gặp em vậy thì đến trạm xe đón em đi.” Sau khi nói xong, Tiêu Ngọc liền phát cáu cúp điện thoại.
Dương Vũ sửng sốt một lát, rồi mừng rỡ ra mặt. Tiêu Ngọc nói như vậy, không phải là muốn tìm đến mình sao? Nghĩ đến những lời nói trước đây của Tiêu Ngọc, Dương Vũ càng cảm thấy nàng đã nói về mình. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghĩ tới đây, Dương Vũ trong lòng vui mừng, ném điện thoại di động trên giường, sau đó lập tức nhảy xuống giường rồi xông ra ngoài.
“Tiểu Vũ, sao con thức dậy sớm vậy?” Mới vừa ra khỏi phòng, Dương Vũ đã gặp mẹ hắn. Nhìn thấy còn sớm như vậy mà Dương Vũ đã thức, mẹ hắn kỳ lạ hỏi.
“Mẹ, con có chút chuyện nên muốn dậy sớm một chút.” Vừa nói, Dương Vũ xông ào vào nhà vệ sinh.
“Đứa nhỏ này, vốn là như vậy.” Nhìn theo bóng lưng vội vàng bỏ đi của Dương Vũ, mẹ hắn lắc đầu thấp giọng, vừa nói vừa đi ra.
22.07.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 179
Gặp lại. Dịch: Đổng Lam Phương Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
“Tiểu Vũ, con vội vàng như vậy muốn đi đâu sao?” Sau một hồi, Dương Vũ đã sửa soạn chỉnh tề chạy từ trong phòng ra. Lúc đi ngang qua phòng khách, Dương mẫu hắn nhìn thấy Dương Vũ đang vội vả, liền hỏi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Dạ có chút việc gấp.” Dương Vũ trả lời mấy tiếng, sau đó vội vã rời khỏi. Chưa được một lúc, Dương Vũ liền quay đầu lại.
“Mẹ, xế chiều có thể sẽ có một người bạn tới nhà chúng ta tạm ở vài ngày, chắc là không có vấn đề gì hả mẹ?” Dương Vũ có chút ngượng ngùng nói với mẹ mình.
“Dĩ nhiên là không có vấn đề. Sao con lại hỏi như vậy?” Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Dương Vũ, Dương mẫu thắc mắc.
“Người bạn đó là bạn gái con.” Dương Vũ ngượng ngập nói. Mặc dù Tiêu Ngọc đúng là bạn gái của hắn, nhưng trước mặt cha mẹ mình, Dương Vũ vẫn còn có cảm giác không thoải mái cởi mở, nên có chút ngượng ngùng.
“Bạn gái của con?” Nhìn bộ dạng của Dương Vũ, Dương mẫu là người từng trải, thoáng cái đã hiểu ra, nên cười hỏi.
Bị mẹ dò hỏi, Dương Vũ càng cảm thấy mắc cỡ. Ngượng ngùng cười một tiếng, Dương Vũ liền nói: “Chuyện này chờ con trở lại rồi nói, con đi trước.” Vừa nói, Dương Vũ nhanh chân rời khỏi như đang chạy trốn.
Nhìn bộ dạng bối rối của Dương Vũ, Dương mẫu trên mặt hiện ra một nụ cười. Mặc dù Dương Vũ hiện tại chỉ đang học trung học, nhưng Dương mẫu không phải là người cổ hủ, không cho phép con mình yêu sớm vân vân.
Ở phương diện này, Cha mẹ Dương Vũ cũng tương đối cởi mở. Nếu là cha mẹ khác, biết con mình yêu sớm re rằng sẽ mắng cho một trận. Từ sự phản ứng lúc nãy của Dương mẫu có thể thấy được, Dương mẫu trong lòng là rất cao hứng.
Dương Vũ mới vừa rời khỏi, mẹ hắn lại đứng lên bận rộn lo việc nhà.
“Chết tiệt. Sao lại không có xe?” Đứng ở ven đường, Dương Vũ lo lắng lấy điện thoại di động ra nhìn. Hắn đã đứng ở chỗ này hơn nửa canh giờ rồi. Trên đường không phải không có xe chạy qua, chỉ là không có xe khách đi tới Giang Thành.
Bởi vì nhà Dương Vũ ở nông thôn, mặc dù nơi đây giao thông không phải là hẻo lánh, nhưng mỗi ngày đi Giang Thành chỉ có mấy chuyến xe thôi. Cho nên dù Dương Vũ ở chỗ này đã đợi hơn nửa canh giờ vẫn không nhìn thấy xe nào đi Giang Thành.
“Đành phải đợi thêm một chút vậỵ” Dương Vũ nhìn về cuối con đường, trong lòng nghĩ ngợi.
Thật ra thì từ Dương Thành đến Giang Thành cũng chỉ có mấy giờ lái xe mà thôi. Nhưng từ chỗ Dương Vũ đến Giang Thành cũng cần khoảng chừng hai giờ. Dựa vào lời nói của Tiêu Ngọc lúc nãy mà tính thì đã đi được nửa giờ, cho nên nếu Dương Vũ còn không lên xe thì sẽ không kịp.
Dương Vũ không muốn để Tiêu Ngọc một mình ở bến xe. Nếu như Tiêu Ngọc ở bên trong bến xe chờ hắn thì tốt. Chỉ sợ Tiêu Ngọc chạy ra ngoài, hoặc vì Dương Vũ đến trễ mà tức giận bỏ đi. Đối với một người chưa quen đường lối như Tiêu Ngọc, Giang Thành là một chỗ rất là nguy hiểm.
Dương Vũ không muốn Tiêu Ngọc gặp phải nguy hiểm gì.
Sau mười mấy phút, Dương Vũ rốt cuộc cũng đón được xe đi Giang thành. Khi hắn đến Giang Thành thì đã sau hai canh giờ.
“May quá, Tiêu Ngọc còn chưa tới.” Sau khi xuống xe, Dương Vũ cẩn thận quan sát. Xác định được xe Tiêu Ngọc ngồi còn chưa tới, Dương Vũ thở phào nhẹ nhõm.
“Không biết tên ngu ngốc đó có hiểu ý mình hay không nữa.” Tiêu Ngọc bước xuống xe, vừa đi vừa suy tư. Sau khi cú điện thoại kia cho Dương Vũ, Tiêu Ngọc đã không có liên lạc lại với hắn mà Dương Vũ cũng không có chủ động liên lạc Tiêu Ngọc. Điều này làm cho Tiêu Ngọc thấp thỏm trong lòng.
Nếu như Dương Vũ hiểu ý của mình thì tốt, còn nếu như Dương Vũ như một khúc gỗ không hiểu ý của nàng, chẳng phải nàng sẽ một mình ở chỗ này sao?
Từ bên trong đi ra ngoài, Tiêu Ngọc đi tới phòng chờ xe. Hiện tại trong phòng chờ xe không có một bóng người, khiến phòng chờ rộng lớn này thêm phần trống rỗng.
Nhìn thoáng về phía trước, Tiêu Ngọc không thấy người mình muốn gặp. Nhìn lại xung quanh, thân hình quen thuộc của Dương Vũ cũng không xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Hắn thật không nghe hiểu lời của mình? Tiêu Ngọc có chút buồn bực. Nếu như Dương Vũ thật không tới đón mình, vậy mình nên làm gì bây giờ? Mặc dù Dương Vũ nói qua với nàng nhà của hắn ở đâu, nhưng Tiêu Ngọc cũng không biết làm sao đến được nhà của Dương Vũ ở nông thôn. Dù sao ở đây, phương tiện giao thông không có lại phức tạp.
“Xin hỏi, tìm người à?” Đang lúc Tiêu Ngọc cảm thấy hụt hẫng, thì một giọng nói quen thuộc từ phía sau nàng truyền tới.
Nghe được giọng nói đó, trong chớp mắt, Tiêu Ngọc trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
“Dương Vũ!” Tiêu Ngọc sắc mặt vui mừng quay đầu lại. Quả nhiên, trước mặt nàng chính là khuôn mặt quen thuộc của Dương Vũ. “Dương Vũ.” Trong giây phút thấy được Dương Vũ, Tiêu Ngọc mặt tươi như hoa nở rộ, cười rực rỡ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười rực rỡ của Tiêu Ngọc, Dương Vũ trên mặt cũng nở một nụ cười thật tươi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ôm Tiêu Ngọc vào lòng, Dương Vũ hôn nhẹ lên trán của nàng.
“Đáng ghét, bây giờ nhiều người như vậy.” Tiêu Ngọc sắc mặt đỏ bừng, liếc Dương Vũ một cái. Phòng chờ xe mặc dù không phải có nhiều người, nhưng lúc này cũng có vài người. Thế mà Dương Vũ ở trước công chúng lại hôn nàng, Tiêu Ngọc có chút mắc cỡ.
“Sợ cái gì chứ, cũng là vợ chồng già rồi.” Dương Vũ ha ha cười nói.
“Hừ, ai là vợ chồng già với anh chứ.” Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái. “Đón lấy.” Vừa nói, Tiêu Ngọc vừa cầm lấy cái rương hành lý đưa cho Dương Vũ, rồi đột nhiên xoay người đi ra ngoài bến xe. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ai da, đừng đi nhanh như vậy, chờ anh một chút.” Dương Vũ vừa xách cái rương hành lý của Tiêu Ngọc, vừa đuổi theo.
“Đi đâu vậy?” Dương Vũ đuổi theo Tiêu Ngọc rồi hỏi. “Chúng ta không phải về nhà của anh sao?” Dương Vũ có chút không hiểu. Bọn họ bây giờ phải mua vé đón xe trở về nhà Dương Vũ mới phải, nhưng Tiêu Ngọc cứ đi ra ngoài bến xe.
“Đây đâu phải là đường về nhà” Dương Vũ ngăn cản Tiêu Ngọc.
“Ngu ngốc! Anh nghĩ em tay không như vậy mà đi đến nhà anh sao?” Tiêu Ngọc tức giận tái mặt nhìn Dương Vũ nói. “Em phải mua một ít đồ mới có thể đến nhà anh.”
“Nhiều đồ như vậy còn chưa đủ sao?” Dương Vũ liếc nhìn cái rương hành lý nặng nề của Tiêu Ngọc nói. Nếu không phải lực lượng của Dương Vũ cũng khá lớn, sợ rằng không thể dễ dàng di động cái rương hành lý này.
Nghe Dương Vũ nói vậy Tiêu Ngọc lập tức liếc xéo Dương Vũ một cái.
“Những thứ này chẳng qua là đồ đạc của mình em. Trước khi đến nhà anh thì phải mua một chút lễ vật cho cha mẹ anh. Em làm sao có thể đi tay không đến nhà anh. Nói anh ngu ngốc đúng thật là ngu ngốc.” Tiêu Ngọc tức giận nói.
“Cái này hoàn toàn không có cần thiết đâu.” Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã. Đến nhà của chính mình thì sao còn muốn mua cái gì mà lễ vật này lễ vật nọ.
“Hừ, anh biết cái gì. Anh thì em chắc chắc sẽ không mua, em mua là mua cho bác trai bác gái. Hừ.” Vừa nói Tiêu Ngọc bước về phía trước.
Dương Vũ lần nữa đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng không muốn nhưng cũng chỉ có thể đi theo.
“Em biết đi chỗ nào để có đồ mua sao?” Dương Vũ đi tới, nhích lại gần Tiêu Ngọc, hỏi nàng. “Vậy anh còn không mau dẫn đường cho em?”
Nghe thế, Dương Vũ liền dẫn Tiêu Ngọc vào trong thành.
22.07.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 180
Con Dâu Gặp Cha Mẹ Chồng. Dịch: Đổng Lam Phương Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
“Dương Vũ, anh cảm thấy bộ trang phục này như thế nào?” Dưới sự hướng dẫn của Dương Vũ, Tiêu Ngọc cùng Dương Vũ bây giờ đang ở trong một tiệm bán quần áo. Lúc này, Tiêu Ngọc đang cầm chiếc áo khoác nhìn Dương Vũ hỏi.
“Không tệ.” Nhìn chiếc áo khoác trong tay Tiêu Ngọc, Dương Vũ gật đầu. Có điều Dương Vũ thủy chung cảm thấy bộ trang phục trong tay Tiêu Ngọc có chút không thỏa đáng, không thích hợp với Tiêu Ngọc lắm. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chỉ là …” Dương Vũ nhìn bộ y phục trong tay Tiêu Ngọc, ngập ngừng muốn nói gì nhưng lại nói không nói ra, đang suy nghĩ làm sao giải thích cho ổn thỏa.
“Chỉ là gì? Có gì anh cứ nói.” Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái, bất mãn nói.
“Bộ trang phục này không phải không đẹp. Có điều anh cảm thấy nó không thích hợp cho em, có vẻ như thích hợp cho mẹ anh mặc hơn.” Dương Vũ cười nói.
“Đại ngốc tử! Anh thật là ngu ngốc.” Tiêu Ngọc tức giận liếc xéo Dương Vũ, tiếp tục nói: “Trang phục này là em chọn cho mẹ của anh. Anh cho rằng bên trong cái rương kia đang đựng những thứ gì?”
Dương Vũ trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng nhìn Tiêu Ngọc. Dương Vũ cứ đinh ninh là Tiêu Ngọc đang chọn lựa trang phục cho chính nàng, chứ không nghĩ tới Tiêu Ngọc đang chọn lựa trang phục cho mẹ của mình.
Làm như vậy có thỏa đáng không? Dương Vũ trong lòng cảm giác không đúng, đồng thời cũng không muốn Tiêu Ngọc tốn tiền.
“Theo anh, chúng ta đã mua những thứ kia thì cần gì mua quần áo? Mẹ anh đã có nhiều đồ rồi.” Dương Vũ đứng bên cạnh đống đồ thật lớn, khuyên nhủ.
“Hừ, không mượn anh xen vào, đây là đồ em mua tặng hai bác.” Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái, không nghe lời khuyến cáo của Dương Vũ, cứ tiếp tục đánh giá bộ trang phục trong tay. “Không biết mẹ anh có thích bộ trang phục này không?”
Dương Vũ mỉm cười, nói: “Mẹ anh chắc chắn sẽ không thích, bộ trang phục này quá xấu.”
“Thật hả? Thôi để em chọn cái khác tốt hơn.”
Tiêu Ngọc liền bỏ chiếc áo khoác xuống, tiếp tục chọn lựa trang phục khác. Đến cuối cùng, Tiêu Ngọc vẫn không chắm trúng bất cứ cái nào khác, vẫn cảm thấy cái áo lúc nãy tương đối đẹp hơn.
“Em vẫn cảm thấy bộ trang phục này đẹp mắt nhất. Dương Vũ, mẹ anh thật sẽ không thích nó sao?” Tiêu Ngọc xem lại bộ trang phục trong tay, đâu thấy nó xấu xí như Dương Vũ nói, ngược lại còn thấy nó rất đẹp, rất thích hợp với người lớn tuổi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Vũ cũng không nói thêm, gật đầu, trên mặt hiện ra một nụ cười. “Hừ, Dương Vũ. Anh đừng tưởng em không biết anh nghĩ gì. Em nhất định lấy bộ trang phục này.” Nhìn nụ cười trên mặt Dương Vũ, Tiêu Ngọc liền biết trong lòng Dương Vũ tính toán gì, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Vũ, sau đó không để ý đến Dương Vũ nữa.
“Em còn muốn mua cho cha anh?” Dương Vũ ra vẻ bất lực, đảo mắt một cái rồi nói. Bây giờ làm gì còn có người giống như Tiêu Ngọc, mới lần đầu đến nhà mà đã mua quần áo cho cha mẹ mình. Tùy tiện mua một ít nước trái cây là được rồi. Trong lòng Dương Vũ có chút bực bội nhưng cũng có chút cao hứng.
“Hừ, không phải nhà anh ở nông thôn sao. Khẳng định nơi đó không mua được trang phục tốt như vậy. Hơn nữa, bây giờ là mùa đông, hai bác nhất định sẽ bị lạnh, mua ác khoác cho họ không phải là tốt sao.”
“Được, được, em là khách, em cứ việc làm chủ.” Dương Vũ cảm thấy Tiêu Ngọc nói cũng hợp lý. Mặc dù mình giờ đã hàn thử bất xâm, nhưng cha mẹ mình tuổi đã cao, khí hậu Nam phương tuy không phải rất lạnh nhưng đối với người lớn tuổi thì khác.
Trang phục bán ở đây cũng không có nhiều kiểu dáng.
Cuối cùng, Tiêu Ngọc chọn cho cha mẹ Dương Vũ mỗi người một cái áo khoác, cũng không quên mua cho Dương Vũ một cái.
“Để cho anh.” Tới lúc tính tiền, Dương Vũ nhẹ giọng ngăn Tiêu Ngọc. Ba cái áo nàng mua không phải là đồ rẻ tiền, Dương Vũ không muốn Tiêu Ngọc xài phí.
“Đây là đồ em mua cho hai bác, dĩ nhiên phải để em trả tiền rồi.” Tiêu Ngọc không chịu.
“Nhưng những thứ này…” Dương Vũ chưa kịp nói hết thì Tiêu Ngọc cắt ngang. “Không nhưng nhị gì hết. Anh cứ việc xách đồ là được.” Vừa nói Tiêu Ngọc đưa thẻ ngân hàng của mình cho người thu ngân.
Dương Vũ chỉ có thể đảo cặp mắt trắng dã nghe theo. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Dương Vũ, anh nói xem cha mẹ anh sẽ thích mấy thứ này không?” Sau một giờ ở trên xe, cách nhà Dương Vũ không còn xa, Tiêu Ngọc bỗng nhiên lo lắng hỏi. Nàng tựa hồ đang lo lắng cha mẹ Dương Vũ không thích những lễ vật mình mua.
Nhìn thoáng qua những đồ vật chất đầy ghế, Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, quay đầu nhìn Tiêu Ngọc, miệng nở một nụ cười trấn an.
Nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Ngọc vào lòng, Dương Vũ cười nói: “Sẽ thích. Khẳng định họ sẽ rất thích.”
“Nếu họ không thích thì phải làm sao?” Tiêu Ngọc vẫn lo lắng, hỏi. “Yên tâm đi, cha mẹ anh không phải là người như vậy. Thật ra thì em không cần phải mua gì hết khi đến nhà của anh, họ cũng sẽ rất vui mừng.” Dương Vũ nhẹ nhàng, cười nói.
“Nhưng người ta vẫn có chút lo lắng.” Tiêu Ngọc nhẹ nhàng tựa vào ngực Dương Vũ, mặc Dương Vũ ôm mình. Không hiểu tại sao, kể từ lúc Tiêu Ngọc quyết định tới nhà Dương Vũ vào mùa hè này, nàng chưa hề có cảm giác sợ, dọc đường đi cũng không có hồi hộp. Nhưng tự nhiên nàng lại mất bình tĩnh khi khoản cách đến nhà Dương Vũ càng lúc càng gần.
“Ha ha, không có gì đâu, một lát em gặp cha mẹ anh sẽ biết. Hai người họ rất hòa đồng, cũng dễ thân cận. Mặc dù cha anh ít nói một chút nhưng họ rất dễ gần gũi.” Dương Vũ cũng biết Tiêu Ngọc có chút mất bình tĩnh, cho nên khích lệ.
“Em vẫn có chút sợ.”
“Ha ha, sợ gì chứ. Con dâu xấu cũng phải ra mắt cha mẹ chồng, huống gì em một chút cũng không xấu, còn rất là xinh đẹp.” Dương Vũ bỗng nhiên cười đểu nói
“Ai da, em buông tay ra, đau chết anh được.” Dương Vũ bỗng nhiên đau đớn la một tiếng. Thì ra hắn bị Tiêu Ngọc hung dữ nhéo thớ thịt mềm bên hông một cái.
“Đại ngốc tử, anh nghĩ tốt quá ha, em trở thành vợ anh lúc nào? Chúng ta còn chưa có quan hệ đó.” Mặc dù xung quanh không có người nào, nhưng Dương Vũ ở trên xe công cộng nói ra như vậy, Tiêu Ngọc cũng không khỏi xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Anh đâu có nói gì, chỉ là mình em tự thừa nhận.” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Ngọc, nụ cười đểu trên khuôn mặt Dương Vũ càng hiện rõ hơn.
“Hừ, anh khi dễ em.” Vừa nói, Tiêu Ngọc một lần nữa nhéo mạnh. Bị nhéo đau quá, Dương Vũ lại một lần nữa kêu lên.
“Bà cô của anh ơi, em mau buông tay ra, anh đau gần chết nè.” Dương Vũ kêu lên thảm thiết. “Hừ, xem anh sau này còn ăn nói lung tung không.” Tiêu Ngọc buông tay ra, nhưng tàn bạo nhìn Dương Vũ cảnh cáo.
“Dù sao gạo đã thổi thành cơm, còn mắc cỡ gì nữa. Đây là chuyện sớm muộn thôi.” Dương Vũ lí nhí thì thầm.
“Anh nói cái gì?” Tiêu Ngọc xích lại gần.
Cảm giác được tay của Tiêu Ngọc đang để ngay hông mình, Dương Vũ vội vàng lắc đầu phân bua: “Đâu có gì, anh chỉ nói là mới đó đã tới rồi.” Vừa nói Dương Vũ chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Hừ. Tạm thời bỏ qua cho anh.” Tiêu Ngọc nhìn ra ngoài. Xe bắt đầu giảm tốc độ, chậm rãi dừng lại. Cuối cùng cũng đã tới!
Cầm lấy đồ đạc của mình, hai người Dương Vũ bước xuống xe, sau đó đi về hướng nhà mình.
30.07.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 181
Con Dâu Gặp Cha Mẹ Chồng (2) Dịch: Đổng Lam Phương Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
Từ quốc lộ vào đến nhà Dương Vũ còn một đoạn nữa. Có lẽ là do không quen đi đường nông thôn. Cho dù tất cả đồ vật đều do Dương Vũ mang hết. Nhưng đi được một lát, Tiêu Ngọc liền cảm thấy mệt mỏi.
“Làm sao vậy? Mệt rồi hả?” Dương Vũ đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc, để tay xuống, cười nói.
“Đúng vậy, mệt chết đi được, đều tại anh hết, bao giờ mới tới nơi đây?” Tiêu Ngọc có chút bất đắc dĩ. Mặc dù bình thường nàng rất thích đi dạo phố, nhưng là bây giờ đi trên con đường nông thôn gập ghềnh quả thật khiến cho nàng chịu không nổi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Sắp tới rồi, mấy phút nữa là đến nhà của anh rồi. Ha ha.” Dương Vũ cười một chút rồi tiếp tục nói: “Hiện giờ thì con đường này khó đi lắm sao? Nếu như em đi vào những ngày mùa Hạ thì mới biết cái gì gọi là cực khổ.”
Tiêu Ngọc liếc mắt nhìn Dương Vũ, cũng không nói lời nào.
“Không có biện pháp, nếu như về sau này anh không có được việc làm gì tốt thì chắc anh trở về cày ruộng thôi. Còn về phần em, nếu không chịu được cực khổ thì…” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Anh muốn nói cái gì?” Tiêu Ngọc trợn mắt nhìn Dương Vũ, khiến cho hắn còn chưa hết câu đã phải nuốt trở vào trong bụng. “Không có gì.” Vừa nói Dương Vũ lại cầm đồ đạc lên. “Đi thôi!”
“Đến nơi rồi.” Không bao lâu sau, hai người đã đến nhà Dương Vũ. Nhìn căn nhà cao hai tầng trước mặt, ánh mắt Tiêu Ngọc lộ ý cười về phía Dương Vũ.
“Em còn tưởng rằng nhà anh là nhà xí chứ, không ngờ cũng là nhà lầu nha.”
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, hiện giờ là thời đại nào rồi chứ? Còn ở nhà xí nữa sao? “Nhà xí thì không có khả năng, nhưng nhà ngói thì lại rất bình thường.” Dương Vũ lại đảo mắt nói.
“Mẹ ơi, con về rồi đây ạ.” Vừa nói Dương Vũ liền dẩn Tiêu Ngọc đi vào.
“Tiểu Vũ à, con về rồi hả?” Theo thanh âm hòa ái, mẹ của Dương Vũ cũng xuất hiện trước mặt Tiêu Ngọc.
Nhìn người phụ nữ trung niên tóc lốm đốm bạc, khuôn mặt có vài phần tương tự Dương Vũ, Tiêu Ngọc biết người trước mặt chính là mẹ của Dương Vũ.
“Tiểu Vũ, đây là bạn học của con hả?” Trên mặt mẹ Dương Vụ lộ ra ý cười nồng đậm, ánh mắt nhiệt tình nhìn Tiêu Ngọc đứng cạnh Dương Vũ.
“Mẹ, đây là bạn học của con, Tiêu Ngọc.” Tiếp theo, Dương Vũ quay đầu về phía Tiêu Ngọc cười nói: “Còn đây là mẹ của anh.”
“Con chào Bác.” Tiêu Ngọc tươi cười nhưng đồng thời cũng có một chút ngượng ngùng khi chào mẹ Dương Vũ.
“Tốt tốt, Tiêu Ngọc, cháu mau vào nhà đi.”
“Đi nào, Tiêu Ngọc, chúng ta vào thôi.” Vừa nói mẹ Dương Vũ đã kéo tay Tiêu Ngọc đi vào nhà, để lại Dương Vũ buồn bực đứng trước cửa.
“Mọi người cũng nên cầm phụ con cái gì chứ?” Dương Vũ buồn bực nói.
Nghe Dương Vũ nói vậy, Tiêu Ngọc vội vàng xoay người tính cầm phụ Dương Vũ một ít nhưng mà lập tức bị mẹ Dương Vũ kéo lại.
Tiêu Ngọc nghi hoặc nhìn mẹ Dương Vũ, vẻ mặt không thể hiểu nổi. “Ha ha, Tiêu Ngọc, con đến đây là khách, những thứ kia để cho tiểu Vũ làm là được rồi, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Nói rồi tiếp tục kéo Tiêu Ngọc vào nhà.
Nghe mẹ mình nói như vậy, ánh mắt Dương Vũ đảo qua đảo lại. Cuối cùng cũng đem những thứ đó đi vào nhà. “Mẹ, cha đi đầu rồi ạ?” Dương Vũ cảm thấy có chút kỳ quái hỏi. Lúc nãy hắn đi ra ngoài thì ba hắn vẫn còn ở nhà, nhưng bây giờ thì không thấy đâu cả, lúc này đáng lẽ là không có việc gì phải làm mới đúng.
“À, nghe nói có bạn của con tới chơi, ba con chạy ra ngoài mua đồ ăn rồi.” Đang nói chuyện thì ở ngoài vang lên tiếng bước chân, cha của Dương Vũ cũng về rồi.
“Cha, cha về rồi hả?” Dương Vũ gọi một tiếng.
“Cháu chào bác.” Nhìn thấy cha Dương Vũ đi vào, Tiêu Ngọc vội vàng đứng dậy chào. “Ha ha.” Thấy Tiêu Ngọc, cha của Dương Vũ gật đầu mỉm cười.
“Cha, cô ấy là Tiêu Ngọc bạn học của con. Cô ấy tới nhà chúng ta chơi vài ngày ạ.”
Cha của Dương Vũ gật đầu. “Tiểu Vũ à, con cứ tiếp đãi Tiêu Ngọc cho thật tốt nhé biết không? Để ba đem đồ ăn vào bếp trước đã.”
Đợi đến khi cha mình nói, Dương Vũ mới phát hiện cha mình cũng cầm đầy đồ trên tay, chắc là vừa mới mua ở bên ngoài.
“Tiêu Ngọc, cháu uống nước đi.” Mẹ Dương Vũ đưa tới một ly nước. “Cảm ơn bác, về sau này mọi người gọi con là tiểu Ngọc được rồi ạ.”
“Ừ, tiểu Ngọc.” Mẹ Dương Vũ ngồi xuống bên cạnh, cười cười nói: “Tiểu Ngọc à, không biết cháu tới chơi được bao lâu?”
“Dạ, chắc là khoảng vài ngày ạ.” Tiêu Ngọc trầm ngâm một chút.
“Chỉ có mấy ngày thôi à? Cũng gần tới năm mới rồi, không bằng cháu ở đây qua năm mới rồi về?” Mẹ Dương Vũ dò hỏi.
“Mẹ, Tiêu Ngọc còn có chuyện mà.” Nghe mẹ mình nói vậy, Tiêu Ngọc còn chưa kịp trả lời, Dương Vũ đã cất tiếng.
“Đi đi, nữ nhân nói chuyện nam nhân không nên chen vào, con xuống bếp phụ cha đi.” Mẹ Dương Vũ trợn mắt nhìn Dương Vũ, sau đó lại cười với Tiêu Ngọc.
“Được rồi.” Dương Vũ buồn bực đứng lên, không có cách nào cả, ai bảo ở đây chỉ còn có mình hắn.
“Cha, để con phụ cha một tay.” Hiện tại cũng không còn sớm nữa, cha của Dương Vũ cũng đang làm cơm tối. “Con không ở ngoài mà tiếp bạn đi, vào đây làm gì?”
“Bị đuổi vào đây rồi ạ.” Dương Vũ buồn bực nói. “Vậy à, vậy con làm gà đi?” Cha Dương Vũ phân phó.
“Đúng rồi, Tiểu Vũ, thành thật nói cho cha biết, con với Tiêu Ngọc không phải chỉ là bạn bè bình thường thôi đúng không?” Dương Vũ kinh ngạc nhìn cha mình, không nghĩ tới bình thường cha mình không nói nhiều lắm mà lại hỏi vấn đề như vậy.
“Cha là người từng trải, vừa nhìn thì cũng biết quan hệ của hai đứa rồi, Tiểu Vũ, tới đây.”
“Có gì không cha?” Mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng Dương Vũ vẫn ghé đầu sang.
“Thành thật một chút đi, quan hệ của hai đứa tới mức nào rồi?” Cha Dương Vũ ghé sát tai hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Cha…” Dương Vũ nhất thời cảm giác được mặt mình nóng hừng hực, bị cha mình hỏi như vậy, Dương Vũ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
“Không cần ngượng ngùng, cha mặc dù không phản đối con yêu sớm, nhưng mà tiểu Vũ à, nếu tiểu Ngọc thật sự là một cô gái tốt thì…, con ngàn vạn lần không được phụ bạc người ta đâu đấy.” Cha Dương Vũ nghiêm túc nói.
“Cha, cha yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không bao giờ phục bạc cô ấy đâu!” Sắc mặt Dương Vũ trịnh trọng nói.
“Vậy thì tốt.” Cha Dương Vũ gật đầu. “Con vẫn còn chưa trả lời cha vấn đề vừa rồi đâu.” Vẻ mặt ông tươi cười nhìn Dương Vũ.
Nhìn cha mình một cái, Dương Vũ đỏ mặt, trong lòng có chút lúng túng. “Cái gì cũng làm rồi ạ.” Dương Vũ lúng túng nói.
“À, nếu vậy phải chú ý các biện pháp an toàn đấy.” Cha Dương Vũ tiếp lời.
“Cha?” Trên mặt Dương Vũ lộ ra thần sắc không thể tin được, ánh mắt lại càng lộ vẻ kinh hãi nhìn cha mình. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bình thường cha mình thành thật không nói nhiều như vậy, thế mà hôm nay lại nói những thứ này với con trai của mình.
Đây là việc không thể tin nổi!
“Tiểu tử thối!” Cha Dương Vũ vỗ lên đầu hắn một cái. “Cha con cũng không phải là người phong kiến cổ hủ như con tưởng tượng đâu.” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Hì hì…” Mặc dù bị cha gõ đầu một cái. Nhưng mà Dương Vũ vô cùng vui vẻ. Vốn là hai cha con cảm giác cũng có chút bất hòa, nhưng bởi vì một phen nói chuyện vừa rồi đã khiến khoảng cách giữa hai cha con gần hơn rất nhiều.
“Cha, để con làm cho, hôm nay con muốn tự tay làm vài món ăn.” Dương Vũ trong lòng vui vẻ. “Tiểu tử thối, con làm thì ai ăn được chứ, đừng có làm loạn lên nữa. Mau ra ngoài bồi tiếp con dâu tương lai của cha đi.”
“Cha, cha yên tâm, hôm nay con nhất định làm cho mọi người phải kinh ngạc!”
30.07.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 182
Xuống Bếp. Dịch: Đổng Lam Phương Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
“Reng reng reng . . . ” Một tiếng chuông dễ nghe từ trên người Dương Vũ phát ra. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tiểu Vũ, điện thoại của con kìa.”
“Không đúng, con có điện thoại di động khi nào thế?” Cha Dương Vũ nhìn cái điện thoại tinh xảo vừa được hắn lấy ra hỏi.
Ông chưa bao giờ biết được chuyện Dương Vũ có điện thoại di động.
“Cha, chờ một chút con sẽ nói cha nghe. Con nghe điện thoại trước đã.” Dương Vũ nhìn điện thoại biết là Hỏa Phượng Hoàng gọi tới.
“Đại ca, không xong rồi.” Vừa mới bắt máy, bên kia đã truyền đến âm thanh lo lắng của Hỏa Phượng Hoàng. “Lúc trước anh bảo em chiếu cố tốt cho chị dâu, nhưng mà hôm nay em không thấy chị dâu đâu cả. Em sợ anh lo lắng, cho nên…” Gọng nói của Hỏa Phượng Hoàng đầy gấp gáp.
“À, là chuyện này à, không có việc gì đâu. Anh biết Tiêu Ngọc đang ở đâu rồi.” Nghe vậy Dương Vũ liền nở nụ cười.
“Anh ở bên kia thì làm sao biết Tiêu Ngọc đang ở đâu chứ?” Hỏa Phượng Hoàng không khỏi có cảm giác kì quái. “Tiêu Ngọc đang ở nhà anh, dĩ nhiên là anh phải biết rồi.” Dương Vũ nở nụ cười.
“Vậy đi, không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy đây, anh còn phải nấu cơm nữa.” Vừa nói Dương Vũ liền cúp điện thoại.
“Tiêu Ngọc sao lại ở nhà đại ca nhỉ?” Hỏa Phượng Hoàng buông điện thoại xuống, vừa nghĩ, trên mặt liền lộ ra nụ cười bỉ ổi.
“Tiểu Vũ, con nói cho cha biết, con mua điện thoại khi nào thế?” Nhìn thấy Dương Vũ cúp điện thoại, cha hắn liền hỏi. “Cha, chuyện là như thế này, trong học kì này, thật ra con có đi làm thêm, cho nên cái điện thoại này là con dùng tiền lương đi mua đó.” Dương Vũ đành phải mở miệng nói dối. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hiện giờ thời cơ còn chưa đến, Dương Vũ dĩ nhiên sẽ không đem chuyện mình gia nhập Long Tổ nói cho cha biết. Nếu nói ra tất sẽ làm cho cha mình lo lắng. Dương Vũ cũng không muốn để cha mẹ bận tâm nhiều về mình.
“Tiểu Vũ à.” Nghe Dương Vũ nói vậy, ông trầm ngâm một chút, sau đó nói: “Mặc dù nhà chúng ta nghèo, nhưng mà con cũng không nên lấy thời gian học để đi làm a, bây giờ học tập cho tốt vẫn là ưu tiên hàng đầu.” Cha Dương Vũ trịnh trọng nói. Ông cũng biết thành tích học tập từ trước tới giờ của Dương Vũ không được tốt lắm.
“Cha, không có chuyện gì đâu, con chỉ đi làm thêm những lúc rảnh rỗi thôi ạ, nhân tiện thể nghiệm nhân sinh một chút. Việc học tập chẳng qua chỉ dễ như ăn sáng mà thôi.” Dương Vũ không thèm để ý nói.
“Tiểu tử thúi, con đừng xem nhẹ nó, con tưởng cha không biết thành tích học tập của con như thế nào sao.” Cha Dương Vũ vỗ đầu hắn một cái, đồng thời trách cứ nói.
“Cha, đấy là chuyện của trước kia rồi. Sĩ biệt tam nhật thì có thể thay đổi rất nhiều thứ rồi, con hiện giờ thi vào đại học Hoa Hạ cũng hoàn toàn không thành vấn đề!” Dương Vũ không hề tránh né, hắn biết cha mình đánh chẳng qua cũng chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình mà thôi.
“Đại học Hoa Hạ? Tiểu tử thúi, con đừng đùa với lão tử.” Cha Dương Vũ trợn mắt nhìn hắn một cái, theo như ông biết, đừng nói là Đại Học Hoa Hạ cho dù là các trường bình thường bên cạnh đại học Hoa Hạ Dương Vũ cũng không thể thi đậu được.
“Thật mà cha, lần này tốt nghiệp trung học con nhất định sẽ thi đậu đại học Hoa Hạ, con có lòng tin mà!” Khuôn mặt Dương Vũ nghiêm túc nhìn cha mình.
Nhìn vẻ mặt của Dương Vũ tự tin mãnh liệt, ông ngơ ngác một chút. Từ nhỏ đến lớn, Dương Vũ chưa bao giờ có lòng tin là mình chắc chắn sẽ làm được việc gì như thế. Nhưng mà bây giờ thì nói sao nhỉ. . .? Tràn ngập niềm tin!
“Tiểu Vũ, con trưởng thành rồi.” Cha Dương Vũ thở dài một hơi nói.
“Ha ha, cha, con trai của cha đã sớm trưởng thành rồi, cha xem, không phải con đã tìm một người con dâu về cho cha rồi ư. Ha ha…” Dương Vũ đắc ý cười nói.
“Tiểu tử thúi, con đừng có mà quá mức đắc ý như thế. Nếu con bé ấy thật lòng thương yêu con…, sau này cha không cho phép con phụ bạc con bé ấy đâu. Hơn nữa, nếu như sau này con không có bản lĩnh gì cả thì làm sao nuôi sống con bé kia chứ? Con đừng hy vọng người cha già của con tiếp tục nuôi con đấy nha.” Cha Dương Vũ cười nói.
“Yên tâm đi cha, con không phải là người như vậy đâu. Được rồi, cha đi nghỉ ngơi một chút đi, tối nay con sẽ tự tay nấu cho mọi người ăn.” Vừa nói Dương Vũ liền đẩy cha mình ra khỏi nhà bếp.
“Di, lão đầu tử, sao ông lại đi ra đây?” Nhìn thấy chồng mình không làm cơm mà đi từ bếp ra ngoài, mẹ Dương Vũ đang nói chuyện vui vẻ với Tiêu Ngọc ở trong phòng khách, kỳ quái hỏi.
“Ha ha, tiểu Vũ nói tối nay để nó tự tay làm cơm mời mọi người. Vì vậy cũng không cần lão già như tôi lọm khọm ở dưới đó làm gì.” Cha Dương Vũ gật đầu mỉm cười với Tiêu Ngọc, rồi quay sang nói với vợ mình.
“Tiểu Vũ biết nấu cơm từ bao giờ thế?” Mẹ Dương Vũ ngạc nhiên. Ở trong trí nhớ của bà, từ trước tới giờ Dương Vũ chưa hề biết nấu nướng gì cả.
“Dương Vũ thật sự biết nấu cơm sao?” Tiêu Ngọc ở một bên cũng vô cùng bất ngờ, nàng thật không dám tin là Dương Vũ có thể nấu cơm. “Đúng vậy a, lão đầu tử, con trai chúng ta học nấu cơm lúc nào thế?”
“Ha ha, mọi người cứ yên tâm đi, cơm tối nay sẽ vô cùng ngon miệng.” Thanh âm của Dương Vũ bất ngờ truyền ra từ trong bếp.
“Ha ha, thức ăn xong rồi đây.”
“Mọi người nếm thử xem, mùi vị như thế nào?” Trên bàn bày đầy thức ăn, bốn người quây quần lại với nhau, Dương Vũ lại nhìn mọi người nói.
“Làm sao vậy? Sợ là không ăn được sao? Vậy để con ăn trước.” Vừa nói Dương Vũ liền gắp lấy một miếng thịt rồi bắt đầu ăn. Cả ba người còn lại đều trơ mắt nhìn Dương Vũ bỏ miếng thịt vào trong miệng.
“Oa!” Dương Vũ kinh hô một tiếng, sau đó mặt nhăn lại giống khỉ như ăn phải ớt.
“Khó ăn như vậy sao?” Trên mặt ba người cũng lộ ra vẻ may mắn là mình không nếm thử.
Nhìn bộ dáng của mọi người như vậy, trong lòng Dương Vũ cảm thấy buồn cười. Cố hết sức nhịn, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi mà cười phá lên.
“Thật sự là quá tuyệt vời!” Vừa nói Dương Vũ lại gắp một món khác. “Không nghĩ tới mình nấu ăn lại ngon như thế này!” Dương Vũ vừa ăn vừa than thở. “Ăn đi chứ, sao mọi người lại không ăn vậy?” Cùng lúc đó Dương Vũ lần lượt gắp thức ăn cho mọi người.
“Có ngon thiệt không thế?” Thấy bộ dạng say mê của Dương Vũ, cả ba người dùng ánh mắt kinh dị nhìn hắn, cũng không tin là những món ăn này lại ngon như lời hắn nói.
“Tiêu Ngọc, em ăn thử một miếng đi.” Nhìn mọi người không ai dám ăn món ăn mình làm, Dương Vũ tiếp tục gắp cho Tiêu Ngọc một miếng nữa. “Dương Vũ?” Tiêu Ngọc cũng có chút do dự.
“Em phải tin tưởng anh chứ, thử một chút đi.” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cái này?” Tiêu Ngọc dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Dương Vũ, chỉ là không dám động tới những đồ ăn kia. “Thơm lắm đấy.” Lúc này Dương Vũ đã cảm thấy buồn bực, mình nấu ăn ngon như vậy mà không ai dám ăn sao?
“Đúng là rất thơm đó nha!” Cha mẹ Dương Vũ tỏ vẻ kinh dị nhìn Tiêu Ngọc mở miệng tán thưởng sau khi ăn xong một miếng.
“Quả là không sai chút nào.” Cha mẹ Dương Vũ rút cục cũng nếm thử. “Tiêu Ngọc, ăn nhiều một chút đi nhé.” Mẹ Dương Vũ lại gắp đồ ăn cho Tiêu Ngọc. “Cháu cám ơn bác.” Ngay sau đó, cha Dương Vũ cũng gắp đồ ăn cho Tiêu Ngọc.
Nhìn động tác của cha mẹ mình, Dương Vũ cảm thấy buồn bực. “Rút cục cô ấy là con gái của cha mẹ hay con mới là con trai của cha mẹ đây chứ.” Dương Vũ lầu bầu.
“Con đúng là con trai cha mẹ, tiểu Ngọc cũng là con gái của cha mẹ, cha mẹ xem cô ấy như con gái trong nhà vậy, tiểu Vũ à, sau này ngàn vạn lần không được làm việc gì có lỗi với tiểu Ngọc, nếu không cha mẹ sẽ không bỏ qua cho con đâu.
01.08.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 183
Cha Con Tâm Sự Dịch: thanh_tran90fpt Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
“Mẹ, mẹ nói gì thế, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu được con trai mẹ sao?” Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, đồng thời nhìn về phía Tiêu Ngọc ở bên cạnh.
Nghe mẹ Dương Vũ nói vậy, trên mặt Tiêu Ngọc đỏ hồng lên. Mặc dù thẹn đỏ mặt nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào. Bác ấy nói như vậy, chẳng phải là đã thừa nhận thân phận của mình rồi sao? Cho dù không phải như vậy, cha mẹ Dương Vũ cũng không có bài xích mình, nhìn bộ dạng của hai bác dường như rất chào đón mình nữa.
“Tiểu tử thúi. Con làm việc gì cũng luôn luôn ngoài dự đoán của mọi người, mẹ còn không hiểu rõ con nữa là.” Mẹ Dương Vũ trợn mắt nhìn hắn. Nói gì thì nói, ở tất cả cả phương diện khác, cả hai đều biết Dương Vũ là một đứa con ngoan. Nhưng mà trong phương diện tình cảm, người làm cha mẹ như họ thực sự không biết rõ ràng. Dù sao, từ trước tới giờ, Dương Vũ cũng chưa từng nói là có người yêu.
“Được rồi, được rồi, mọi người nhanh ăn đi nào, chờ một chút nữa đồ ăn sẽ nguội hết mất.” Vừa nói, Dương Vũ liền gắp thức ăn cho mẹ hắn.
“Mẹ à, còn chuyện này nữa, phòng của Tiêu Ngọc mẹ chuẩn bị xong chưa?” Sau khi ăn xong, Dương Vũ liền hỏi mẹ hắn. “Đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, tiểu tử thúi, con nhớ kỹ cho mẹ, buổi tối không được có ý đồ xấu xa gì đâu đấy.” Vừa nói mẹ Dương Vũ vừa tươi cười nhìn Tiêu Ngọc bên cạnh mình.
Tiêu Ngọc xấu hổ trong nháy sắc mặt mắt đỏ rực lên. Cô làm sao không biết ý tứ của mẹ Dương Vũ chứ? “Bác gái…” Tiêu Ngọc cúi đầu khẽ gọi một tiếng như muỗi kêu.
“Mẹ, xem mẹ kìa, toàn nói lung tung gì không à.” Dương Vũ cũng cảm thấy ngượng ngùng. “Để con đưa Tiêu Ngọc lên phòng trước đã.” Nói rồi Dương Vũ liền kéo tay Tiêu Ngọc đi về phòng. Mẹ Dương Vũ tươi cười nhìn bóng lưng của hai người.
“Dương Vũ, em đi tắm trước đã nhé.” Một lát sau, Tiêu Ngọc nói. Dương Vũ gật đầu, dẫn Tiêu Ngọc đến phòng tắm, sau đó tiêu sái trở về phòng của mình.
“Tiểu Vũ, tới đây một chút đi.” Lúc đi ngang qua phòng khách, cha Dương Vũ cất tiếng gọi hắn lại.
“Cha.” Dương Vũ đi tới ngồi xuống đối diện cha mình.
“Cha con mình đã lâu không có tâm sự với nhau rồi, chúng ta lên trên lầu ngồi cho mát nào.” Nói rồi ông liền đứng dậy đi lên lầu.
Nghe cha mình nói như vậy…, Dương Vũ ngơ ngác một chút.
Đúng rồi nhỉ, mình và cha đã lâu lắm rồi không có nói chuyện. Nhớ lúc xưa khi hắn còn nhỏ không phải rất hay nói chuyện cùng với cha sao. Khi đó, Dương Vũ còn nhỏ nên cũng không nhớ được là đã từng nói gì. Nhưng hắn nhớ mang máng là khi hắn còn nhỏ, cha hắn rất quan tâm tới hắn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn từ từ trưởng thành. Dương Vũ phát hiện không biết hắn bất hòa với cha bắt đầu từ bao giờ nữa.
Có lẽ nguyên nhân là vì tính cách của cha và mình sao. Tính cách của hai cha con tương đối hướng nội, đặc biệt là cha Dương Vũ, bình thường lại càng không phải là người thích nói nhiều lời… Cũng vì vậy mà dẫn tới tình trạng xa cách giữa hai cha con.
Mặc dù hai cha con có nhiều đối lập. Nhưng Dương Vũ cũng biết cha hắn rất thương hắn. Mặc dù cha hắn không biết cách biểu đạt tình cảm của mình. Nhưng ở nhiều phương diện, Dương Vũ cũng cảm giác được cha hắn rất thương yêu hắn.
“Cha!” Trong lòng Dương Vũ bất chợt cảm thấy bi thương. Không biết nguyên nhân vì sao, Nhưng thật sự là hắn rất muốn xin lỗi cha mình một tiếng.
Nhìn cha mình đang đi ở phía trước. Năm nay ông mới 40 tuổi mà thôi, vẫn còn đang độ trung niên. Nhưng Dương Vũ chợt thấy bóng lưng cha mình có chút tiêu điều.
Cái này có lẽ là do tâm tình ảnh hưởng sao. Dương Vũ cảm thấy đau lòng! Hắn nghĩ mình quả thật là bất hiếu. Bình thường, ở nhà Dương Vũ không dành nhiều thời gian cho cha mẹ. Lúc đi học cũng thường xuyên ở bên ngoài! Trước khi sống lại, tính ra có tới mấy tháng hắn cũng không về thăm nhà, lại càng không điện thoại về lần nào cả!
Những chuyện từ kiếp trước tới kiếp này lại hiện về trong tâm trí Dương Vũ, khiến cho hắn rất đau lòng nhưng lại càng quyết tâm hơn nữa.
“Cha mẹ, trước kia là con bất hiếu. Kiếp này con sẽ cố gắng báo hiếu cha mẹ thật tốt! Con sẽ không để cha mẹ phải chịu khổ nữa!” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khoảng cách ngắn ngủi giữa hai tầng lầu cũng đủ để cho Dương Vũ nhớ lại rất nhiều chuyện! Cho đến bây giờ, hắn mớí bỗng dưng phát hiện, hắn sống lại thật sự chỉ là vì Tiêu Ngọc cùng Chung Lâm thôi ư?
Không phải, Dương Vũ biết nếu có thứ gì làm hắn trân trọng thì đó chính là cha mẹ của mình!
Ân tình của cha mẹ còn hơn trời biển! Phận làm con cho dù có làm gì chăng nữa cũng không thể báo đáp hết được! Công ơn cha mẹ, chính mình vĩnh viễn phải ghi nhớ kỹ trong lòng!
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Vũ càng thêm áy náy. Cho tới nay, Dương Vũ gần như đã quên mất cha mẹ của mình! Ân tình của cha mẹ! Khi sống lại, tư tưởng của hắn cũng đã trưởng thành hơn rồi. Không thể chỉ biết suy nghĩ đến mình. Công ơn của cha mẹ tất nhiên là phải báo đáp!
“Cha.” Dương Vũ bỗng nhiên gọi một tiếng.
“Sao vậy? Ngồi đi chứ?” Cha Dương Vũ kì quái nhìn hắn, chỉ vào một cái ghế ở bên cạnh rồi bảo hắn ngồi xuống. Đôi môi Dương Vũ mấp máy, nhưng rồi cũng không nói lên thành lời đành ngồi xuống bên cạnh cha mình.
Ban đêm ở nông thôn không phồn hoa như ở thành thị, nhưng lại rất yên tĩnh, trời đất chỉ là một mảnh đen nhánh. Nếu như ở trên trời không có ánh sáng của trăng vào sao, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay của mình.
“Uống trà đi nào.” Cha Dương Vũ đưa cho hắn một chén trà.
“Cảm ơn cha.” Dương Vũ nhận lấy chén trà, cám ơn một tiếng rồi chậm rãi nhấp một miếng, trong miệng tràn đầy mùi vị thơm ngát! Dương Vũ biết, loại trà sơn dã này này là do cha hắn tự thân leo lên các ngọn núi hái xuống.
Cha Dương Vũ bất chợt ngẩn người, lâu lắm rồi ông mới nghe được hai tiếng “cám ơn” của con trai mình! Sau đó, ông lại thở dài nói: “Tiểu Vũ, con thật sự đã trưởng thành rồi, còn biết cám ơn cha nữa.”
“Cha.” Dương Vũ nhìn cha mình, muốn nói mà không nên lời.
“Con còn nhớ lúc con còn nhỏ, hai cha con ta thường hay ngắm sao không?” Cha Dương Vũ ngẩng đầu nhìn ánh sao trên bầu trời, nhẹ nhàng nói.
“Con vẫn còn nhớ ạ.” Dương Vũ cũng ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời đêm. Trước mặt lại hiện ra những chuyện thuở bé. Lúc mình đó gia đình hắn rất nghèo, cũng không có ngôi nhà lầu này. Khi đó tất cả mọi người quây quần lại bên nhau. Buổi tối mùa hạ cũng không có tiết mục gì đặc sắc cả. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Những gia đình hàng xóm xung quanh thì mang ghế đẩu ra đặt trên nền đất trống ở trước cửa. Người lớn thì trò chuyện, con nít thì đi bắt đom đóm mà chơi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Còn hắn, lúc đó cái gì cũng không biết, nằm trên giường trúc mà ngắm ánh sao trên bầu trời đêm không ngừng lập lòe, thỉnh thoảng còn nhìn thấy lưu tinh… Sau đó hắn còn hỏi cha mẹ hoặc những người khác rằng trên bầu trời có gì nữa.
Cha hắn vì thế mà phải mất cả buổi cẩn thận giải thích cho hắn biết. Nhưng mà chưa nghe xong thì hắn đã ngủ từ bao giờ rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Vũ vô cùng ấm áp. Tuy vậy, thời gian trôi qua, hắn từ từ đã trưởng thành, những chuyện lúc còn nhỏ bấy giờ đã không còn cơ hội trải nghiệm nữa. Sau này hắn lại bắt đầu bất hòa với cha.
“Khi đó, con cảm thấy đặc biệt ấm áp, nhất là thời điểm ở bên cạnh cha mẹ. Chỉ là sau này cả nhà chúng ta lại không còn cơ hội ở bên nhau như vậy nữa.” Dương Vũ có chút hoài niệm nói.
“Con lớn lên rồi, chuyện còn bé cũng đã từng trải qua. Tiểu Vũ, con có nhận thấy cha con ta có một chút bất đồng không?” Cha Dương Vũ nhấp một ngụm trà rồi nói.
“Cha?” Dương Vũ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cha mình. “Ha ha…” Ông cũng chỉ cười một tiếng, ngã người trên ghế ngắm sao trên trời.
01.08.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 184
Khách Không Mời Mà Đến (thượng) Dịch: thanh_tran90fpt Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
Một đêm này, hai cha con hàn huyên rất nhiều thứ. Vô hình trung, những mối bất hòa giữa hai người cũng dần biến mất. Cuộc nói chuyện đến khuya để lại trong lòng Dương Vũ rất nhiều cảm khái, nhưng tấm lòng hiếu kính cha mẹ của Dương Vũ càng kiên định hơn bao giờ hết. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tốt lắm, cũng trể rồi, con về nghỉ ngơi đi.” Cha Dương Vũ nhẹ nhàng nói.
“Cha, cha về trước đi. Con muốn ngồi đây thêm một lúc nữa.”
“Được rồi, con cũng không nên ngồi đây quá lâu. À phải rồi, tối nay cha vô ý quá phải không, bạn của con đến chơi, vậy mà cha lại mang con ra đây ngồi?” Cha Dương Vũ bất chợt nghĩ tới việc này, nói với hắn.
“Thôi chết rồi.” Đợi đến khi cha mình nhắc nhở, Dương Vũ mới hét toáng lên. Như vậy không phải là mình tiếp khách không chu đáo sao. Dương Vũ cảm thấy buồn bực.
“Cha, con đi xuống trước đây.” Vừa nói Dương Vũ vừa vội vã chạy chạy xuống. Hắn lo lắng Tiêu Ngọc không quen cuộc sống thôn quê, mà mình lại không có ở bên cạnh…, cô nàng kia bây giờ không biết đang làm gì?
Vội vã chạy từ trên lầu xuống trước cửa phòng Tiêu Ngọc, Dương Vũ thấy đèn vẫn còn sáng, có âm thanh nói chuyện nhỏ nhẹ truyền từ trong phòng ra.
Dương Vũ gõ gõ cửa, đợi tiếng trả lời từ trong phòng vang lên mới đi vào.
“Mẹ, Tiêu Ngọc.” Dương Vũ ngượng ngùng nhìn hai người. “Tiểu tử thúi, hai cha con làm cái gì thế, không biết ý tứ gì cả, đệ mặc Tiêu Ngọc ở đây à.” Nhìn thấy Dương Vũ đi vào phòng, mẹ hắn lập tức trách cứ.
“Không sao đâu ạ. Bác đừng la anh Dương Vũ.” Tiêu Ngọc vội vàng lên tiếng.
“Ha ha, cháu cũng không cần che chở cho nó đâu.”
“Bác, bác cũng không cần lo lắng đâu ạ. Không phải là còn có bác nói chuyện với cháu sao.”
“À à, vậy thì được rồi, bác cũng về đi ngủ đây. Tiểu Vũ, con nói chuyện với tiểu Ngọc đi.” Vừa nói, mẹ Dương Vũ ngáp một cái rồi đi ra ngoài.
“Mẹ, mẹ đi thong thả.” Dương Vũ đưa mẹ mình ra khỏi cửa xong liền đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống bên giường Tiêu Ngọc.
“Có cảm thấy quen không?” Dương Vũ cười nhìn Tiêu Ngọc nói. “Cũng được.” Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái.
“Phải rồi, Tiêu Ngọc, hôm nay có một chuyện mà anh quên mất không hỏi em.” Dương Vũ cảm thấy kì quái. “Chuyện gì vậy?” Tiêu Ngọc dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Dương Vũ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tại sao hôm nay em lại muốn đến nhà anh vậy? Hơn nữa còn không báo trước cho anh biết nữa?” Đây là vấn đề Dương Vũ vẫn thắc mắc.
“Em muốn tới thì tới thôi, không được sao? Không hoan nghênh em à? Không hoan nghênh em thì em đi đây.” Nói xong, Tiêu Ngọc còn giả bộ nhảy xuống giường. “Đừng đừng.” Dương Vũ vội vàng ngăn cản Tiêu Ngọc. “Ý anh không phải là như vậy, anh chỉ tò mò thôi mà.”
“Có gì lạ đâu chứ.” Tiêu Ngọc lại liếc Dương Vũ lần nữa. Tuy nhiên, nghĩ kĩ lại, Tiêu Ngọc đúng là cảm giác mình có chút kì quặc. Mặc dù quan hệ giữa mình và Dương Vũ đã như vậy rồi(là tiền trảm hậu tấu), nhưng mà hai người tuổi vẫn còn nhỏ, cũng chỉ là học sinh cấp III thôi, bây giờ mình đột nhiên đến đây, phải chăng là có chút quá mức…?
Thôi vậy, tới thì cũng đã tới rồi. Hơn nữa gia đình Dương Vũ lại nhiệt tình như vậy, Tiêu Ngọc cũng không lo lắng nhiều nữa. Nhưng Tiêu Ngọc vẫn liếc hắn một cái.
“Được rồi, bây giờ cũng đã khuya, anh mau về phòng đi thôi, em muốn đi ngủ đây.” Vừa nói, Tiêu Ngọc dùng sức đẩy Dương Vũ từ trên giường ra ngoài.
“Muốn đi ngủ à? Hay là chúng ta ngủ chung đi?” Dương Vũ bỉ ổi cười. “Anh về phòng mình mà ngủ.” Tiêu Ngọc đỏ mặt, tiếp tục dùng sức đẩy Dương Vũ ra ngoài. Nhưng mà thân thể Dương Vũ như là một cái đinh đóng chặt trên giường, cho dù Tiêu Ngọc đẩy cỡ nào cũng không di động một bước.
“Anh đã ở đây rồi thì không về đâu.” Dương Vũ thật sự không muốn trở về. Khó khăn lắm mới có dịp ở bên cạnh Tiêu Ngọc, hắn làm sao có thể về phòng mình được?
“Bại hoại, em biết là anh đang nghĩ cái gì. Nhưng mà bây giờ không được.” Sắc mặt Tiêu Ngọc càng lúc càng đỏ. Cô dĩ nhiên biết vì sao Dương Vũ không muốn đi. Nhưng bây giờ mình đang ở nhà Dương Vũ, làm sao có thể như vậy? Nếu bị cha mẹ Dương Vũ phát hiện, vậy hai bác sẽ nhìn mình như thế nào đây?
Tiêu Ngọc cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho cha mẹ Dương Vũ. “Anh mau về phòng đi.” Tiêu Ngọc không thuận theo Dương Vũ.
“Tại sao chứ?” Dương Vũ quả thật không muốn rời đi lúc này. Kể từ lần trước xảy ra quan hệ với Tiêu Ngọc, cả hai đã xa nhau nửa tháng rồi. Có câu nói rất hay, một ngày không gặp như cách ba thu. Hơn nữa hai người mới được ăn trái cấm thì lại phải cách xa nhau…
Hiện giờ, Tiêu Ngọc đang ở trước mặt mình, Dương Vũ làm sao có thể đi được.
Nhìn Dương Vũ, Tiêu Ngọc không đành lòng chút nào. Nhưng vì tương lai lâu dài sau này, tối nay nhất định không thể để Dương Vũ ở lại đây. “Dương Vũ, anh về mau đi.” Tiêu Ngọc vẫn không đồng ý.
“Đêm nay, thật sự là không thể sao?” Nhìn thấy sự khó khăn trên gương mặt Tiêu Ngọc, trong lòng Dương Vũ bỗng nhiên cảm thấy áy náy.
“Dương Vũ, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau, hôm nay thật sự là không được đâu.”
“Được rồi, vậy anh về ngủ đây.” Dương Vũ đột nhiên hôn nhẹ lên trán Tiêu Ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười. “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai anh dẫn em đi chỗ này chơi vui lắm. Đúng rồi, có chuyện gì thì gọi anh, anh ở bên cạnh thôi.”
“Ừ!” Tiêu Ngọc gật đầu. “Anh ngủ ngon nha!”
“Em cũng ngủ ngon nhé!”
Nằm ở trên giường, Dương Vũ mãi vẫn không thể ngủ được, vốn cho là tối nay hắn có thể ở bên cạnh Tiêu Ngọc, nhưng không được. Dĩ nhiên, đây không phải là nguyên nhân làm Dương Vũ mất ngủ, nếu quả thật là vậy thì Dương Vũ chính là tinh trùng lên não rồi.
Hiện tại, Dương Vũ vô cùng hưng phấn. Đáng lẽ ra kỳ nghỉ hè không phải là dài, mặc dù trong lòng Dương Vũ rất nhớ Tiêu Ngọc cũng đành gác lại để ở nhà làm bạn với cha mẹ mà không đi thăm nàng. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bây giờ, Tiêu Ngọc tới đây làm cho Dương Vũ cao hứng! Rút cục, vừa có thể chăm sóc cha mẹ, lại có thể ở bên cạnh Tiêu Ngọc thì còn gì bằng nữa. Chỉ tiếc là Chung Lâm không có ở đây. Dương Vũ nghĩ ngợi.
Lại nói, ở phòng bên kia Tiêu Ngọc cũng không thể ngủ được.
Sáng hôm sau, lúc Dương Vũ còn đang mơ mơ màng màng thì lại nghe được có người gọi mình. “Được rồi, để cho anh ngủ thêm một lát, đừng chọc anh nữa mà.”
Cái gì? Đường đường là một dị năng giả làm sao lại có thể ngủ như heo chết được, ngay cả có người gọi mình ở bên cạnh cũng không biết? Thật ra Dương Vũ cố ý buông lỏng cảnh giác, lúc này đang ở trong nhà của mình, hắn còn phải cảnh giác cái gì chứ? Không bằng buông lỏng tinh thần, cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt còn hơn.
“Đồ lười biếng, dậy đi nào, anh không phải nói hôm nay muốn đưa em đi chơi hay sao?” Tiêu Ngọc ngồi bên giường Dương Vũ, khuôn mặt cườ rạng rỡ.
“Trời vẫn còn sớm mà.” Dương Vũ lầu bầu, hai tay kéo chăn che lên mặt. “Con sâu lười, anh còn không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn sớm gì nữa, đã gần trưa rồi đấy.” Tiêu Ngọc tức giận nói.
“Cháu cứ trực tiếp đá nó từ trên giường xuống đất là được rồi.” Đúng lúc này, giọng nói của mẹ Dương Vũ truyền tới. “Mẹ…” Dương Vũ lẩm bẩm, hiện giờ muốn ngủ nướng cũng không được rồi. “Tốt rồi, anh dậy đây, hôm nay để anh dẫn em đi xem phong cảnh nông thôn nơi này.” Vừa nói Dương Vũ liền nhảy xuống giường.
01.08.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 185
Khách Không Mời Mà Đến (hạ) Dịch: thanh_tran90fpt Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
“Nơi này có cái gì hay để chơi hả anh?” Nhìn trước mắt cả một vùng úa vàng, Tiêu Ngọc hăng hái ngây thơ hỏi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ha hả, em nhìn kìa, phía trước là cánh đồng rộng lớn, mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng quang cảnh không đẹp hay sao? Anh cảm giác nới này so với những tòa cao ốc nơi thành thị thì còn xinh đẹp hơn nhiều lắm” Dương Vũ nằm trên cỏ, vừa ngắm nhìn cánh đồng bao la nói.
Ở nơi này, tinh thần Dương Vũ có một loại cảm giác đặc biệt sảng khoái.
Hiện tại, Dương Vũ cùng Tiêu Ngọc đang ở trên một đỉnh núi nhỏ, cách phía sau nhà Dương Vũ không xa. Nơi này khi còn bé Dương Vũ thường xuyên đến chơi. Hiện tại, Dương Vũ đến nơi đây cũng xem như là hồi ức một chút về thời thơ bé của mình.
“Nào có cái gì đẹp mắt đâu?” Tiêu Ngọc quyệt cái miệng nhỏ nhắn của mình, liếc xéo Dương Vũ.
“Ha hả, có lẽ hiện tại không đúng mùa, nếu như là mùa thu, khi đến nơi này, nhìn về phía dưới kia, khắp nơi sẽ là những bông lúa vàng óng ánh, trĩu nặng. Em có thể trải nghiệm được cảm giác vui sướng của mùa thu hoạch”.
“Reng reng reng …” Lúc này, bỗng nhiên điện thoại của Dương Vũ vang lên.
“Mẹ? có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Vũ, có một người bạn học tìm con này”. Điện thoại bên kia đầu dây vang lên tiếng mẹ của Dương Vũ nói. “Mẹ bảo nó gọi điện thoại di động cho con là được rồi, sao lại làm phiền mẹ”. Dương Vũ buồn bực nói.
“Người ta bây giờ ở nhà chúng ta …”
“Ở nhà chúng ta??” Dương Vũ sửng sốt, ai lại tới nhà mình ta? Nếu là bạn bè cũ … mẹ mình chắc chắn là biết, nhưng nghe cách mẹ nói, dường như mẹ không nhận ra người kia.
“Người nào ta?” Dương Vũ nghi ngờ hỏi.
“Cô ấy nói là bạn học cấp III của con, con còn không mau chạy về nhà.”
“Vâng, mẹ nói người ta chờ con một chút, con chạy về ngay”
“Ở nhà anh có một người bạn tới chơi, chúng ta trở về nha em” Dương Vũ đứng dậy kéo Tiêu Ngọc.
“Ai vậy anh?” Tiêu Ngọc hỏi.
“Anh cũng đang thắc mắc” Dương Vũ lắc đầu. Rất nhanh, chỉ sau vài phút hai người Dương Vũ đã trở lại nhà.
“Cha, bạn học của con đâu rồi?” Mới vừa tới trước cửa, Dương Vũ gặp cha mình nên thuận miệng hỏi.
“Ở phòng khách đó, mẹ con đang ngồi tiếp chuyện người ta”. Cha Dương Vũ nói.
“Vậy con vào trước đây”. Vừa nói, Dương Vũ vừa nắm tay Tiêu Ngọc đi vào nhà.
Vẫn chưa đi đến phòng khách, Dương Vũ bỗng nghe được những tiếng cười từ bên trong phòng khách truyền đến bên tai … một cái thanh âm là mẹ của hắn, một người khác thanh âm mang giọng nữ, hơn nữa còn nghe quen tai vô cùng.
"Chẳng lẽ là nàng?" Bước chân Dương Vũ dừng một chút, rồi đứng yên bất động. Từ thanh âm Dương Vũ đã biết nữ sinh kia là ai. Chẳng qua là Dương Vũ lại có chút nghi ngờ, nàng tại sao lại đi đến nhà mình?
“Có chuyện gì thế?” Tiêu Ngọc thấy Dương Vũ bỗng nhiên dừng lại nên kì quái hỏi.
“Không có chuyện gì.” Dương Vũ vẻ mặt có chút khó coi, nhưng vẫn cười nói: “Chúng ta vào đi thôi.”
“Mẹ, con đã trở về.”
“Bác, tụi con trở lại rồi”. Hai người đồng thời bước vào phòng khách, nhưng thanh âm của Dương Vũ có chút không tự nhiên.
“A, về rồi à?” Mẹ Dương Vũ vừa nói, vừa nhìn lại. Dường như đồng thời, người đang cùng mẹ Dương Vũ nói chuyện cũng nhìn tới.
“Dương Vũ, anh mới về?” Nữ sinh trên mặt hiện lên vẻ vui mừng nhìn về phía Dương Vũ, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ. Nhưng chỉ vài giây sau, nữ sinh nhìn về phía Tiêu Ngọc bên cạnh Dương Vũ. Nhìn thấy hai người bọn họ đang nắm tay …
Vẻ vui mừng rực rỡ trên mặt rút đi! Nụ cười tươi như hoa bỗng chốc héo rũ, nét mặt cực kì khó coi. Ánh mắt tràn đầy kinh hỉ nhanh chóng đã bị những giọt nước mắt đọng trên mi che khuất.
“Chung Lâm, sao em lại tới đây?” Nhìn Chung Lâm đang thương tâm dường như muốn chết, Dương Vũ khó khăn mở miệng hỏi.
“Cô ấy là ai?“
“Cô ấy là ai?”
Nhìn Dương Vũ, Chung Lâm cố gắng khống chế những giọt nước mắt thương tâm, đau lòng hỏi. Cho tận đến lúc này, Chung Lâm cũng không dám tin vào hai mắt của mình. Lúc này, trong nội tâm nàng còn có một ảo tưởng, người kia có lẽ là em gái Dương Vũ. Mặc dù, nàng chưa từng nghe Dương Vũ còn có một người em gái như vậy.
Mà cơ hồ đồng thời , Tiêu Ngọc cũng lên tiếng hỏi.
Nhìn Dương Vũ một chút, rồi lại nhìn Chung Lâm … Mẹ Dương Vũ trong lòng thở dài một hơi. Thấy tình hình này, bà đã biết hai người bọn họ nhất định là đã có chuyện gì không tốt xảy ra. Có lẽ, Dương Vũ đã làm chuyện gì có lỗi với Chung Lâm rất nhiều.
"Các con nói chuyện vui vẻ nhé." Mẹ Dương Vũ biết rằng lúc này là lúc nên tránh mặt. Nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh Dương Vũ. Mẹ hắn trợn mắt nhìn Dương Vũ một cái, thấp giọng nói: "Tiểu tử thúi, chuyện này con tự mình giải quyết cho tốt." Nói xong, mẹ Dương Vũ liền rời phòng khách. Bây giờ, trong phòng khách cũng chỉ còn lại ba người Dương Vũ.
"Đến đây, mời tất cả mọi người ngồi, anh giới thiệu trước một chút, đây là Tiêu Ngọc, còn đây là Chung Lâm, các em vui vẻ nói vài câu làm quen với nhau đi." Dương Vũ miễn cưỡng cười một tiếng, giới thiệu hai nàng với nhau.
Nhìn hai nàng, một người thương tâm dường như muốn chết, một người bộ dạng như không biết chuyện gì đang xảy ra. Dương Vũ trong lòng cũng buồn bực. Hắn ngàn vạn lần không ngờ hai nàng lại gặp nhau ở tình cảnh này. Thậm chí, Dương Vũ còn không có ý để cho hai nàng gặp mặt. Nhưng hiện tại, Dương Vũ thật sự không biết phải giải quyết chuyện này thế nào.
"Xin chào, bạn là Chung Lâm sao? Mình là bạn gái Dương Vũ, Tiêu Ngọc." Nhìn vẻ mặt Chung Lâm, Tiêu Ngọc dường như hiểu được cái gì, trên mặt nụ cười chợt lóe, Tiêu Ngọc rời Dương Vũ, đi tới trước mặt Chung Lâm, đưa tay phải ra.
"Bạn gái?" Trên mặt Chung Lâm vẻ thê lương chợt lóe lên, ánh mắt tràn đầy nước mắt trong suốt thương tâm nhìn Dương Vũ một cái, sau đó cũng đưa tay ra cùng Tiêu Ngọc nhẹ nhàng nắm chặt. "Mình là bạn học cấp III của Dương Vũ, rất hân hạnh được biết bạn."
Nhìn nụ cười của Chung Lâm so với khóc còn khó coi hơn, nghe Chung Lâm nói chuyện, Dương Vũ trong lòng đau xót."Bạn học cấp III? Ha ha...??!" Không biết tại sao, lúc nghe nàng nói như thế, trong lòng Dương Vũ rất đau xót.
"À, thì ra bạn là bạn học cấp III Dương Vũ nha, mình còn tưởng rằng là ai đó. Hi hi, đúng rồi, bạn nhất định rất thân với Dương Vũ, nếu không bạn sẽ không tới nhà Dương Vũ chơi." Tiêu Ngọc nở nụ cười nói.
Mặt Chung Lâm liền biến sắc, lắc đầu, "Chỉ là bạn bình thường mà thôi..."
"Ha hả, hai người uống nước đi." Dương Vũ trong lòng chua chát, vội vàng bưng nước cho hai người. Hiện tại, hắn thật không biết nên làm sao bây giờ.
"Dương Vũ, anh có bạn gái cũng không sớm nói cho em biết một tiếng, em tới đây, chẳng phải là quấy rầy hai người sao?" Sau khi ngồi xuống, Chung Lâm quay đầu nhìn Dương Vũ cười nói. Nhưng nụ cười kia làm Dương Vũ vô cùng đau lòng.
"Chung Lâm, chuyện cũng không phải là như em nghĩ , anh..."
"Hi hi, không phải như vậy sao? Chẳng lẽ cô ấy không là bạn gái của anh sao? Hi hi, anh lừa gạt em đây thật là khổ." Vừa nói chuyện, Chung Lâm vừa cố gắng nén những giọt nước mắt chực trào ra, nhưng nước mắt cứ lăn dài trên má.
Nhìn bộ dạng nàng thương tâm đến cùng cực, Dương Vũ trong lòng chịu đựng không nổi. "Chung Lâm, cũng không phải như em nghĩ đâu."
Vừa nói, Dương Vũ vừa rút khăn giấy, thay Chung Lâm nhẹ nhàng lau đi hai dòng nước mắt chảy dài trên mặt.
"Dương Vũ, có phải anh khi dễ cô ấy hay không?" Tiêu Ngọc nghiêm mặt, nhìn về phía Dương Vũ. Dương Vũ cười khổ nhìn Tiêu Ngọc.
Thật ra thì, nhìn bộ dạng Chung Lâm, Tiêu Ngọc sớm đã hiểu là có chuyện gì xảy ra rồi. Nhưng bây giờ, Tiêu Ngọc đang nghĩ nàng rốt cuộc nên làm gì?
"Chị Chung Lâm, không nên để ý loại người xấu xa này, chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút." Vừa nói, Tiêu Ngọc vừa nhìn Dương Vũ, "Anh đi ra ngoài trước một chút, em muốn cùng chị Chung Lâm nói chuyện quan trọng." Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Cái này?" Dương Vũ có chút do dự, hắn nhưng không yên lòng để hai nàng một mình ở chỗ này, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Mặc dù, hiện tại bộ dạng hai nàng tựa như rất bình tĩnh, nhưng Dương Vũ biết, hai nàng cũng là loại người rất háo thắng, vạn nhất các nàng hai người sinh ra tranh chấp làm sao bây giờ? Dương Vũ cũng không muốn xảy ra chuyện gì. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Mau đi, em phải cùng chị Chung Lâm trò chuyện, anh mau đi ra." Dương Vũ do dự nhìn nhìn Tiêu Ngọc, vừa nhìn Chung Lâm. Nhưng lúc này Chung Lâm chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
"Mau nào, mau đi ra." Vừa nói, Tiêu Ngọc còn dùng sức đẩy Dương Vũ. Cuối cùng, Dương Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài.
18.08.2011
Quyển 3: Long Tổ Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Chương 186
Yêu, Có Thể Chia Đều Sao? Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Dịch: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - *************
Nội dung thu gọn
Dương Vũ buồn bực từ bên trong phòng khách đi ra ngoài, hiện tại hắn cũng không biết giải quyết chuyện này như thế nào mới tốt.
"Tiểu tử thúi, tới đây cho mẹ." Vừa mới đi ra ngoài, thanh âm trách cứ của Dương mẫu đã vang lên bên tai Dương Vũ, Dương Vũ nhìn sang, thấy cha mẹ hắn đang ngồi ở hai bên cách cửa dưới lầu.
Hiện tại, mặc dù là mùa đông. Nhưng mùa đông miền nam nơi này cũng giống như mùa thu, hiện tại cha mẹ Dương Vũ đang mặc chính là trang phục mùa thu. Nếu không cha mẹ hắn sao ngồi đó mà hứng gió bắc?
Dương Vũ vẽ mặt buồn bực đặt mông ngồi xuống.
"Tiểu tử thúi, đây là chuyện gì?" Dương Vũ mới vừa ngồi xuống, Dương mẫu liền nghiêm nghị hỏi. Thật ra thì không cần hỏi, Dương mẫu cũng đã cảm giác được chuyện gì rồi. Chẳng qua chỉ là muốn xác nhận một chút mà thôi.
"Không có chuyện gì đâu mẹ. " Dương Vũ cười khổ một tiếng. Dương Vũ cũng không phải là không muốn nói với cha mẹ của hắn, nhưng hắn cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu, hơn nữa, nếu như nói Chung Lâm cùng Tiêu Dao hai người đều là bạn gái của mình, vậy còn cha mẹ còn không bị ngất mới lạ?
"Không có việc gì, con đừng tưởng rằng mẹ con già rồi thì cái gì cũng không biết. Ánh mắt Chung Lâm nhìn con đại biểu cho cái gì? Đừng cho là cha mẹ không biết. Chẳng qua là, tiểu tử thúi, mẹ cảnh cáo con, chuyện này con phải xử lý cho tốt, cả hai cô gái đều là cô bé tốt a." Dương mẫu thở dài một hơi.
"Mẹ... " Dương Vũ ngẩng đầu nhìn rồi mẹ một cái. Vẻ mặt có chút không hiểu.
"Tiểu Vũ a, chuyện này con nhất định phải hảo hảo xử lý, ngàn vạn lần không nên phụ lòng hai cô bé tâm kia. Cả hai đứa đều tốt, nếu để cho cả hai toàn bộ đều trở thành con dâu của cha. .., vậy cũng tốt." Cha Dương Vũ tiến tới nói nhỏ vào tai hắn.
"Lão đầu tử, Ông nói cái gì đó?" Mặc dù cha của Dương Vũ đã giảm thanh âm nói nhỏ với hắn, nhưng mẹ hắn đang ngồi kế bên sao có thể không nghe? Sau đó, mẹ hắn liền hung hăng liếc cha hắn một cái.
Dương phụ nhìn Dương mẫu một cái, sau đó ngượng ngùng cười một tiếng, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ như vậy không tốt sao?"
"Lão đầu tử, ông tới đây cho tôi!" Dương mẫu nổi giận trợn mắt nhìn Dương phụ một cái, kéo tay cha hắn muốn vào. Lúc đi ngang qua bên cạnh Dương Vũ, Dương mẫu dừng lại một chút.
"Dương Vũ, đây là chuyện của con, cha mẹ thật sự là không nên nhúng tay. Đây là chuyện tình cảm của con. Nếu như con cho rằng chuyện con làm sẽ không thương hại đến bất cứ ai trong hai cô gái... Vậy con cứ mạnh dạn yêu đi. Nhưng mẹ muốn cảnh cáo con, con phải suy nghĩ một chút. Yêu, có thể chia đều sao?"
"Yêu, có thể chia đều sao?" Nghe mẹ nói một câu, để cho Dương Vũ chìm vào trong trầm tư. Thậm chí, ngay cả cha mẹ hắn rời đi lúc nào hắn cũng không biết.
"Yêu, có thể chia đều sao?" Dương Vũ cúi đầu suy tư. Cho tới nay, Dương Vũ thật tình cũng chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Sau khi trọng sinh, ý niệm trong đầu hắn là muốn đem Chung Lâm cùng Tiêu Ngọc hai người mình từng yêu trước kia trở thành người yêu mình.
Trên thực tế, Dương Vũ có lẽ đã thực hiện được mục đích này. Nhưng vô luận là thời điểm cùng Chung Lâm hoặc là Tiêu Ngọc ở chung một chỗ, Dương Vũ đều không có nghĩ tới, một khi hai cô bé tụ cùng một chỗ, vậy thì như thế nào? Hai cô bé có suy nghĩ giống như mình, có thể tiếp nhận cuộc sống như thế sao?
Chính mình đối Chung Lâm hoặc là Tiêu Ngọc đều yêu hết lòng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tình yêu của mình đối với các nàng thật sự chia đều sao?
Không phải, không thể phủ nhận, mình đối Tiêu Ngọc yêu nhiều một chút. Có lẽ là do nguyên nhân tiềm thức. Nhưng Dương Vũ biết, đối Chung Lâm mình vẫn rất yêu, đó là một loại tình yêu không hề giữ lại chút nào. Nhưng hiện tại, hai cô bé có thể tiếp nhận mình sao?
Chân mày Dương Vũ nhíu lại thật sâu. Không biết, hắn thật không biết, hai cô bé có thể tiếp nhận hay không.
"Yêu, là không thể chia đều! "
Dương Vũ biết, tình yêu của mình, căn bản không khả năng chia đều cho hai người Chung Lâm cùng Tiêu Ngọc, tình yêu đối với các nàng vẫn có một chút chênh lệch.
"Ha hả... " Dương Vũ bất đắc dĩ cười, "Không biết hai người nói chuyện ra sao?" Dương Vũ trong lòng có chút thấp thỏm.
"Thật là đáng ghét a." Dương Vũ trong lòng buồn bực, "Rốt cuộc giải quyết chuyện này như thế nào đây?" Hắn lần nữa lâm vào trầm tư.
Ở trong lòng Dương Vũ, không thể nghi ngờ, hắn đều là thật tâm đối với Chung Lâm cùng Tiêu Dao. Vô luận mất đi người nào, Dương Vũ cũng sẽ đau đến không muốn sống! Dương Vũ không cho phép mình mất đi một trong hai nàng.
Hai người, Dương Vũ đều muốn có! Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải tìm biện pháp giải quyết chuyện trước mắt!
Lúc này, lời nói của mẹ hắn lúc nãy lại vang lên trong đầu. "Yêu, có thể chia đều sao?" Dương Vũ lại lâm vào trầm tư
Hồi lâu sau, Dương Vũ trên mặt liền chậm rãi hiện vẻ tươi cười.
"Nếu không thể chia đều, vậy cần gì phải chia đều?" Dương Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười. Lúc nãy hắn để tâm vào chuyện vụn vặt rồi. Yêu, là không thể chia đều! Yêu, vĩnh viễn chỉ có toàn tâm yêu.
Đối với Chung Lâm là yêu không có chút nào giữ lại, còn đối với Tiêu Ngọc cũng là yêu không có chút nào giữ lại! Cái này cũng không mâu thuẫn. Chỉ cần thật lòng! Cần gì phải chia đều?(yêu cả hai mà không giữ lại chút nào thì... tinh tẩn thân vong là cái chắc)
"Ta biết phải làm sao rồi." Dương Vũ cười một chút, đứng lên, sau đó đi vào trong nhà.
Bên trong phòng khách im ắng, không thanh âm nào truyền ra."Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Dương Vũ thấp thỏm trong lòng bước nhanh vào trong.
Thời điểm hắn đi vào phòng khách, Dương Vũ vẻ mặt vô cùng phong phú. Đầu tiên là thấp thỏm, tiếp theo đó là kinh ngạc, sau đó lại biến thành không thể tin.
Tình cảnh lúc nãy, Chung Lâm thương tâm mà khóc. Mà Tiêu Ngọc mặc dù thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt cũng không cũng mấy tốt. Nhưng hiện tại, để cho Dương Vũ kinh ngạc là lúc này hai nàng gương mặt đều mang nụ cười, thấp giọng cười nói.
Nhìn nụ cười sáng lạn của hai nàng, Dương Vũ biết, những thứ này tuyệt đối đều là chân thật, không phải là giả tạo. Nhưng trong lòng Dương Vũ kỳ quái, các nàng tại sao lại biến chuyển nhanh như vậy?
Nhưng thấy tình cảnh như vậy hắn cũng khoái chí!
"Ha hả, đang đàm luận chuyện gì, sao cười vui vẻ vậy." Dương Vũ đi tới, vẻ mặt tươi cười nhìn hai nàng nói.
"Hừ, chuyện không liên quan đến anh." Chung Lâm đầu tiên là ngẩng đầu ai oán nhìn rồi Dương Vũ một cái, sau đó liền hừ lạnh nói.
"Đây là chuyện của chị em phụ nữ, không liên đến anh." Tiêu Ngọc cũng liếc Dương Vũ một cái.
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, hắn thật không biết, hai nàng có thể nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, hôm nay mới quen nha, sao lại giống như lão bằng hữu? Nữ nhân... Ài...! Thật là không hiểu nổi a.
" Ha hả, nói chuyện gì đó, anh cũng muốn nghe một chút." Dương Vũ ngồi đối diện nhìn hai nàng cười nói. "Đã nói là chuyện không liên quan tới anh." Hai nàng cơ hồ trăm miệng một lời nói, đồng thời còn liếc Dương Vũ một cái.
"Đi, chị Chung Lâm, chúng ta quay về phòng của mình từ từ nói chuyện, không cho tên đáng ghét này nghe." Vừa nói, Tiêu Ngọc liền kéo Chung Lâm đứng lên.
Nhìn bóng lưng hai nàng, Dương Vũ bất đắc dĩ sờ sờ chóp mũi, mặc dù các nàng không muốn cho mình gia nhập chủ đề của các nàng. Nhưng nhìn bộ dạng hòa hợp của hai người, Dương Vũ trong lòng vô cùng cao hứng. Đây không phải là chuyện Dương Vũ vẫn hi vọng sao? Dương Vũ nở nụ cười.