Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 40
Thay Đổi Kinh Người. Dịch: Đổng Lam Phương Biên: Chiêu Anh Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
“Bùng!” Một quả cầu lửa bắn nhanh tới, hung hăng đập vào một cành cây. Sau một tiếng vang giòn, nhánh cây bị quả cầu lửa chẽ làm đôi, từ trên không rơi xuống. Sức mạnh của quả cầu lửa không hề tan đi, mà vẫn tiếp tục bay tới một khoảng khá xa, cuối cùng rơi xuống đất rồi nổ tung tạo thành một lỗ nhỏ rồi sau đó mới tiêu tan
Dương Vũ đứng lên, duỗi thẳng lưng, nở một nụ cười thỏa mãn. Trải qua mấy tháng tu luyện, Hỏa hệ dị năng của hắn rốt cuộc có thể đánh gãy cây cối. Dương Vũ tin rằng nếu bây giờ cho hắn gặp lại Bạo Hùng, hắn có thể dễ dàng dùng quả cầu lửa mà đánh bại đối thủ.
Ngước nhìn bầu trời, Dương Vũ biết đã đến giờ quay về trường học. Từ trong ba lô, Dương Vũ lấy áo khoác, mặc lên người rồi đi về phía chân núi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc dù bây giờ đã là mùa đông, thời tiết trở nên lạnh hơn nhưng vẫn có nhiều người tập thể dục buổi sáng ở công viên gần đó.
Khi nhìn thấy Dương Vũ, ánh mắt của mọi người có chút kinh ngạc nhưng vì bọn họ đã quen thuộc với Dương Vũ, nên vẫn lên tiếng chào hỏi.
“Chú em, chạy chậm lại, cẩn thận đường trơn.” Một người đang chạy gần đó nói.
“Cháu mới chạy về ah, sắp đến giờ lên lớp rồi.” Dương Vũ mĩm cười nhìn người mới hỏi thăm mình mà nói.
“Nhóc con à. Bây giờ đã là mùa đông rồi, khí trời đã trở lạnh. Cậu nên học lại cách ăn mặc. Chỉ mặc có một chiếc áo khoác, coi chừng bị cảm lạnh đó.” Một bà nói với Dương Vũ.
“Ha ha. Bà nhìn xem, con tập luyện đến đổ mồ hôi đây, bây giờ vẫn còn thấy nóng. Mọi người nên chú ý giữ mình cho ấm, trên núi gió lớn lắm.” Dương Vũ vừa đi, vừa chào hỏi những người già thường hay tập thể dục tại đâỵ
Mấy tháng qua, mỗi ngày vào giờ này Dương Vũ xuất hiện trên chân núi đều đặn nên thường xuyên gặp mặt những người già đang tập luyện và quen thân với họ.
Vào mùa đông, nhiệt độ rất thấp. Đặc biệt là ở bờ sông dưới núi. Đi bộ ở phía trên cao, Dương Vũ nhìn xuống, thấy ở dưới huyện thành. Giờ này, trên đường đã có người vội vã qua lại.
Dương Vũ kéo khóa của chiếc áo khoác đồng phục học sinh lên. Không phải là hắn thấy lạnh mà hắn không muốn nổi bật khác thường. Mùa đông mọi người ai cũng mặc y phục thật dầy mà Dương Vũ chỉ mặc một chiếc áo khoác cũng đủ làm cho người ta dòm ngó. Vả lại Dương Vũ cũng không muốn bản thân trở thành tiêu điểm chú ý.
Trong mấy tháng, ngoại trừ dị năng tăng lên, khía cạnh khác cũng tiến bộ rất nhiều, với những thứ khác Dương Vũ không rõ ràng cho lắm. Nhưng đối với nhiệt độ ở bên ngoài. Thân thể hắn bây giờ cơ hồ đã không còn bị nhiễm lạnh, dù bây giờ là mùa đông, hắn cũng không cảm thấy lạnh. Cho dù hắn có cởi bỏ nhẵn nhụi đứng ở ngoài trời, nhiệt độ trong người của hắn vẫn duy trì ở trên mức nhiệt độ bình thường của cơ thể. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Theo Dương Vũ đoán chừng, những điều này là do dị năng mang đến. Sự biến hóa trong cơ thể có liên quan đến dị năng, nên cơ thể đã tự động điều chỉnh nhiệt độ.
Hiện tại, Dương Vũ đi học cũng không cần học bài. Những thứ trong sách giáo khoa kia, chỉ cần hắn đọc qua một lần, nghe qua một lần là hắn có thể suy luận từ một ra ba. So với thần đồng hay thiên tài, thì những điều này vẫn kém hơn, nhưng đối với một người bình thường mà nói, điều này quả là kinh người.
Nhưng Dương Vũ không dám để lộ những thứ này ra bên ngoài.
Trải qua một thời gian dài nằm trong bệnh viện, đối với Dương Vũ mà nói nơi đó thật là u ám. Vì nguyên nhân thương thế trong cơ thể của hắn, nên sau khi rời khỏi bệnh viện, người của bệnh viện đã nhiều lần tìm đến hắn lấy cớ muốn kiểm tra lại cho hắn.
Nhưng Dương Vũ tỏ ra khinh thường. Hắn biết cơ thể hắn mặc dù không phải bách độc bất xâm, nhưng các loại bệnh nhỏ nhặt sẽ không lây nhiễm đến hắn. Nguyên nhân chủ yếu của bệnh viện chính là sự tò mò về thể chất của Dương Vũ. Ban đầu, nhiều chỗ trên thân thể Dương Vũ bị gãy xương nhưng chỉ trong vòng nửa tháng là hắn có thể hoàn toàn bình phục. Đây thật là một kỳ tích trong giới y học.
Mặc dù bệnh viện Cẩm Tú rất muốn biến Dương Vũ thành chuột Bạch để thí nghiệm, nhưng vì giới hạn trong vấn đề kỹ thuật nên cuối cùng đành phải bỏ qua ý định tìm tòi bí mật trên thân thể Dương Vũ.
“Dương Vũ, chơi bóng đi.” Đứng bên ngoài sân vận động, một bạn học hướng về Dương Vũ kêu lên một tiếng và đồng thời ném quả bóng qua phía hắn.
“Không chơi.” Dương Vũ bắt lấy bóng một cách dễ dàng, xong giơ tay hướng về phía rổ mà thảy tới. Đồng thời, hắn lắc đầu có ý cho biết hắn không chơi.
Dương Vũ lâu nay vẫn vụng về trong các môn vận động cho dù thể chất của hắn có tiến triển. Bất luận là bóng rổ hay bóng đá, hắn một chữ cũng không biết tới. Nói về bóng rổ, hắn chỉ có thể đứng thảy banh vào rổ thôi. Mà đa phần hắn thảy không vào.
“Bịch!” Dương Vũ thuận tay ném quả bóng vô ý vào trong vòng rổ làm cho những học sinh đang đứng phía dưới khung rổ một trận kinh hoàng.
“Dương Vũ. Mày nói là mày không biết chơi mà sao bóng bị mày quăng vào rổ rồi?” Một bạn học hướng về phía Dương Vũ kinh ngạc la lớn.
“May mắn thôi.” Dương Vũ lớn tiếng đáp lại. Trong lòng hắn cũng kinh ngạc tự hỏi. Nếu là trước đây, đứng tại vị trí này mà ném đụng được tấm bảng bóng rổ thôi cũng coi là khá lắm rồi. Nhưng bây giờ, hắn lại ném trúng ngay vào mục tiêu.
“Thử lại đi.” Một người bạn học lần nữa ném quả bóng tới. Dương Vũ nhận lấy, và không chút do dự nhắm ngay khung giỏ bóng rổ mà ném tới.
“Bịch!” một tiếng. Lại một lần nữa có điểm. Thấy quả bóng lọt vào rổ một lần nữa, Dương Vũ trong lòng vui mừng, không khỏi nóng lòng muốn thử một phen.
“Tao thật sự không biết chơi bóng rổ, tụi mày cần phải nhường cho chút.” Dương Vũ cởi bỏ áo khoác rồi đi vào trong sân bóng. Hắn muốn coi trình độ của bản thân hắn thay đổi đến mức nào.
“Mày mới phải là nể tình mà nhẹ tay cho.” Mọi người kinh ngạc không tin là Dương Vũ không biết chơi bóng rổ, nhất là khi họ chứng kiến hắn từ đằng xa mà ném trúng vào mục tiêu. Người như vậy mà nói là không biết chơi bóng rổ có phải hơi vô lý không?
Nhưng biểu hiện sau đó của Dương Vũ thật sự làm họ sáng mắt. Hắn thật không biết chơi bóng rổ, thậm chí dẩn bóng cũng không biết.
Nhìn các bạn học vẫy vùng như long tinh hổ mãnh ở trên sân bóng. Người thì kỹ thuật dẫn bóng thành thạo, người thì ném bóng đẹp mắt, khiến cho Dương Vũ càng thêm buồn bực.
Cũng may, có một số bạn học tương đối chiếu cố hắn, đặc biệt là người cùng một tổ với Dương Vũ. Chỉ cần họ có bóng đều ném đến cho Dương Vũ, họ biết được trăm phần trăm sẽ có điểm. Bởi vì chỉ cần khoản cách không quá xa, Dương Vũ sẽ trực tiếp ném banh vào mục tiêu.
30.03.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 41
Úp rổ! Dịch: Hackyou Biên: Tạ Tiêu Phong Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Dương Vũ không chán nản mà cảm thấy vô cùng hưng phấn. Hắn bám theo người chạy ở phía trước, vừa chú ý bóng do đồng đội truyền tới vừa quan sát các động tác và cách di chuyển của mọi người. Hơn nữa trong đầu cũng nhớ lại những tư thế của các cầu thủ bóng rổ hàng đầu thế giới hắn từng xem trên TV. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đồng thời, thân thể Dương Vũ bất tri bất giác cũng mô phỏng theo những động tác đó.
Đám bạn học một lần nữa bị Dương Vũ làm cho kinh hãi. Lúc mới bắt đầu, Dương Vũ chỉ đứng ném rổ, một chút kỹ xảo cũng không có. Nhưng đến hiện tại, chưa quá mấy phút mà Dương Vũ đã nắm được kỹ thuật di chuyển. Thậm chí, bọn họ còn nhận thấy động tác của Dương Vũ từ vụng về dần dần trở nên thuần thục.
Dương Vũ khẽ nở nụ cười, thân hình đột nhiên chuyển động, như một cơn gió lao lên phía trước. Tay phải nhanh chóng vươn ra, trái bóng rổ đang trong tay một cầu thủ đối phương liền đã chuyển sang tay Dương Vũ.
Tiếp theo Dương Vũ nhẹ nhàng xoay người lách qua đối thủ đeo bám bên cạnh, tay phải dẫn bóng chạy về phía khung rổ đối phương.
“Vào rồi!”
Mọi người hét lên hưng phấn. Cũng không biết hưng phấn vì gỡ được ba điểm hay vì Dương Vũ mà cao hứng. Vẻ khẩn trương trên mặt Dương Vũ cũng tan đi, thay vào đó là nụ cười thỏa mãn. Dẫn bóng ném rổ thành công, Dương Vũ đối với bóng rổ càng có thêm lòng tin. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Dương Vũ, mày thật biến thái.”
Gã học sinh bị Dương Vũ đoạt bóng lúc trước đi tới nhìn Dương Vũ chán nản nói. Kỹ thuật của gã này không kém, nhưng lại bị một kẻ vừa mới học chơi bóng như Dương Vũ cướp mất bóng, không khỏi cảm thấy có chút ủ rũ.
“Anh bạn, không nên chán nản, chúng ta đấu lại!”
Dương Vũ cười cười vỗ một cái lên vai hắn.
“Được, chúng ta đấu lại!”
Gã học sinh kia cũng cười một tiếng, trút đi buồn bực trong lòng.
“Bộp bộp!” Bóng rổ đập mạnh vào bảng rồi bật ngược lại, Dương Vũ thấy thế cười một tiếng, hai chân nhún mạnh, cả người liền nhảy lên cao, vươn tay phải ra đón bóng rồi tiếp đất, không đợi người của đối phương kịp tranh cướp, hai tay Dương Vũ dùng sức ném mạnh trái bóng về phía trước.
Nhận được bóng do Dương Vũ truyền tới, các đồng đội nhanh chóng xông lên, cuối cùng không tốn chút sức nào ghi thêm hai điểm.
Dương Vũ nhún vai, nhìn những người bên cạnh bất đắc dĩ cười. Lúc này, đội của Dương Vũ đã vượt lên dẫn trước đối phương hơn hai mươi điểm, kết quả trận đấu đã quá rõ ràng.
Nhìn thấy bộ dáng Dương Vũ dẫn bóng ở trên sân lao đi như bay, càn quét ngang dọc, không chỉ đối phương mà ngay cả đám người cùng đội cũng cảm thấy sự biến thái của hắn.
“Hay lắm, ban chúng ta đã có một thiên tài bóng rổ, giải đấu học kì sau cho dù không được vô địch thì chúng ta cũng phải xếp trước hạng ba.”
Một gã học sinh cười nói.
“Đúng vậy, chẳng qua bây giờ phải kiềm chế tên Dương Vũ kia lại, cứ để hắn tiếp tục càn quấy chúng ta chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa đâu!”
Một gã học sinh nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Vũ nói.
“Đúng, thua hơn ba mươi điểm rồi đấy!”
Một gã khác cũng buồn bực nói. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Được, mày và tao cùng kèm Dương Vũ, tao không tin hai người chúng ta phòng thủ mà hắn vẫn thoải mái được như vậy.”
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 42
Thái Cực Quyền Lão Giả Dịch: Hackyou Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn Dương Vũ. Tên này thật sự là có chút biến thái quá ... Đi? Không nói hắn cao một thước bảy mấy, chỉ riêng hắn nhảy lên cũng chưa có ai lợi hại như vậy. hắn là từ đường ném bóng nơi đó nhảy lấy đà trực tiếp ném rổ .
Trong lòng mọi người ai cũng vì động tác của Dương Vũ mà khiếp sợ, ngay cả khi Dương Vũ đi tới bên cạnh bọn họ cũng không hay biết.
"Này, tan lớp rồi, còn không đi về?" Dương Vũ đi đến bên cạnh bọn họ, giơ giơ lên áo khoác của mình, lớn tiếng nói .
“Mày thật biến thái." Một gã bạn học nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói với Dương Vũ
"Quá khen." Dương Vũ trên mặt lộ vẻ mỉm cười, xoay người đi về phái trường học.
Một bạn học chạy tới : "Mày sao làm được như vậy?"
Dương Vũ nhún nhún vai, "Tao cũng không biết, lúc ấy không biết làm sao, tao chỉ có cảm giác là tao có thể ném rổ. Cho nên tao chỉ làm theo bản năng. Thật không ngờ có thể thật sự úp rổ." Dương Vũ nhìn người trước mặt nói
"Thật là biến thái." Gã bạn học lắc đầu, tất cả những điều này có thể nói là kỳ tích. Không, phải nói là thần tích. Thời gian ngắn ngủn chỉ một tiết học, mà một người không biết bóng rổ trở thành một cao thủ bong rổ. Trừ cách gọi là thần tích ra cũng không còn cách gọi nào khác.
Kể từ khi phát hiện ra mình cũng có thể chơi bóng rổ, Dương Vũ bắt đầu đam mê, cứ xế chiều mỗi ngày sau khi tan học, hắn cùng các bạn học cùng nhau ra sân bóng xung phong liều chết. Lúc này, Dương Vũ đã khống chế toàn bộ khả năng của mình, không bộc lộ hết giống như lần trước. Nhưng cũng không thể hoàn toàn làm che dấu khả năng trên người. Hắn ngày càng thành thạo kỹ thuật. Tất nhiên, Dương Vũ đã thành người lợi hại nhất trong đội bóng rổ.
Hôm nay, Dương Vũ vừa mặc xong áo khoác, đang muốn từ công viên trở về trường học, thì hắn nhìn thấy một lão già đang luyện tập Thái Cực quyền trên quảng trường công viên.
Lão già chậm rãi múa quyền, từng chiêu từng thức vô cùng nghiêm cẩn, nhìn giống Thái Cực quyền nhưng lại có chút khác biệt.
Dương Vũ đối với Thái Cực quyền cũng chưa từng nghiên cứu, nhưng bản năng hắn cảm thấy lão già kia luyện tập Thái Cực quyền có chút không giống người khác.
Sau khi phát hiện ra điểm này, Dương Vũ liền quyết định ở lại quan sát, chờ đến khi lão già diển luyện xong đầy đủ bộ Thái Cực quyền Dương Vũ mới chạy về trường học.
Từ đó về sau, Dương Vũ trừ ở trường học học tập chơi bóng, cùng Chung Lâm nói yêu thương, buổi sáng luyện tập dị năng, hắn còn quan sát lão già kia diễn luyện Thái Cực quyền mổi ngày.
Thoáng một cái nửa tháng cũng đã trôi qua, cuối cùng cũng sắp đến lúc thi cử.
Hôn nay , Dương Vũ ra ngồi ở trong công viên chờ xem lão già luyện tập Thái Cực quyền. Nhưng Dương Vũ đợi cả nửa giờ cũng không nhìn thấy lão già kia xuất hiện. Cuối cùng, Dương Vũ đành quay về trường học. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Vũ vừa rời khỏi. Lão già bổng xuất hiện, phía sau còn có một người toàn thân đồ Tây đen, vẻ mặt lãnh khốc đi theo.
Nhìn thân hình Dương Vũ đang dần biến mất, lão già gật đầu, trên mặt lộ vẻ mỉm cười. Quay đầu hòa ái nói với người thanh niên phía sau: "Chúng ta trở về thôi."
Cả một tuần lễ sau đó, Dương Vũ không còn nhìn thấy lão già kia. Trong lòng Dương Vũ cảm thấy kỳ quái đồng thời cũng có chút lo lắng ." Không biết lão có ngã bệnh không? Hi vọng không có chuyện gì." Dương Vũ trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, ngồi ở nơi trước kia nhìn lão già diễn luyện Thái Cực quyền, ánh mắt nhìn về phía quảng trường, tựa hồ đang tìm kiếm thân ảnh lão già.
Nhưng Dương Vũ cuối cùng thất vọng .
Lúc Dương Vũ đứng lên, chuẩn bị lúc trở về, bất chợt nhìn thấy một người thanh niên mặc đồ Vest đen vẻ mặt lãnh khốc.
Người này hướng Dương Vũ đi tới. Nhìn thoáng qua người kia , vẻ kinh ngạc trên mặt Dương Vũ chợt lóe rồi biến mất. Hắn cảm giác ngưòi kia tuyệt đối không phải người bình thường
Bởi vì, Dương Vũ từ trên người của hắn cảm thấy một loại khí tức người thường không có, cảm giác này tựa hồ là một loại "Thế". Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, sau khi dị năng Dương Vũ càng ngày càng lớn mạnh cảm giác này mới xuất hiện và đây cũng là lần đầu tiên.
“Sáng mai bốn giờ, ngươi hãy tới chỗ này." Người thanh niên đi tới trước Dương Vũ, lạnh lùng nói sau đó quay đầu bỏ đi.
“Ta sẽ gặp ai?“ Dương Vũ nhìn người thanh niên hỏi.
Ngươi mỗi ngày ở nơi này chờ người." Người thanh niên bỗng nhiên dừng lại một chút, đầu cũng không quay lại
“Chẳng lẽ là lão già kia?” Dương vũ trong lòng nghi hoặc, hắn mỗi ngày đều ở chỗ này chờ lão già kia luyện Thái Cực Quyền, đơn thuần chỉ là muốn từ trên người lão tìm được một chút sự bất đồng kì lạ kia mà thôi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hơn nữa, Dương Vũ từ động tác luyện quyền của lão tựa hồ như cảm giác ra điều gì đó, trong lòng giống như hiểu ra, đối với dị năng lĩnh ngộ càng thêm sâu sắc. Nhưng khi Dương Vũ phát hiện ra điểm này, lão già cũng là biến mất.
"Mặc kệ nó, ngày mai tới một chút sẽ biết." Dương Vũ xoay người rồi rời khỏi công viên.
Ngày hôm sau, Dương vũ rời đi ký túc xá đi về phía công viên. Trên đường đi, Dương Vũ nhìn thấy một chiếc limousine từ trong một ngõ nhỏ chạy về phía công viên.
“ Thật kì lạ, sớm như vậy mà cũng có người tới nơi này.“
Vừa lên hết Trực Bộ Thanh vân, Dương Vũ đã thấy lão già hay luyện Thái Cực quyền, xa xa còn có người thanh niên kì lạ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ngươi đã đến rồi?" Tựa hồ biết Dương Vũ đã đến, lão già quay đầu, hòa ái cười hỏi Dương Vũ.
02.04.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 43
Cổ Võ Kỹ Dịch: Hackyou Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
“ Cháu đến rồi!“ Dương Vũ đi đến trước mặt lão già, cung kính nói.
"Biết tại sao ông muốn gặp cháu không?" Lão giả hòa ái hỏi.
"Không biết." Dương Vũ lắc đầu.
“Cháu đối với Thái Cực quyền có hứng thú không?" Lão đầu vẫn mỉm cười hỏi.
"Không biết." Dương Vũ trầm ngâm một chút, hắn cũng không biết mình thật ra có hứng thú với Thái Cực Quyền hay không. Nhưng nhìn lão diễn luyện nó, hắn dường như có một cảm giác mơ hồ. Có lẽ đối với loại cảm giác này, hắn có hứng thú, nên đối với Thái Cực quyền cũng có hứng thú.
"Ha ha." Lão già cười một tiếng, vừa nhìn Dương Vũ như đánh giá vừa tiếp tục nói: "Nếu như cháu không phải là có hứng thú đối với Thái Cực quyền mà nói... Vậy tại sao cháu cứ mỗi ngày đều đến đây nhìn ông diễn luyện Thái Cực quyền? Hơn nữa, trong khoảng thời gian lúc ông biến mất, cháu mổi ngày đều đến nới này? Nếu như ông đoán không sai, cháu đang chờ ông xuất hiện phải không ?"
Mỗi một câu nói của lão đều làm cho Dương Vũ khiếp sợ không thôi. Hắn cho rằng hắn mỗi ngày ở chỗ này nhìn lão diễn luyện Thái Cực quyền, lão nhất định không biết. Hơn nữa, trên thực tế lão không hề chú ý đến hắn.
Dương Vũ không nghĩ tới lão vẫn âm thầm lưu ý tới hắn.
"Ha hả. Cháu cũng không cần quá mức kỳ quái, cháu không nghe câu nói mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng sao? Mặc dù mắt không nhìn cháu, nhưng mỗi lúc cháu xuất hiện hay lúc rời đi. Cháu cho rằng ông không biết hay sao?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Vũ, lão già lập tức giải thích.
"Thì ra là như vậy." Dương Vũ âm thầm xấu hổ, hắn quá sơ suất rồi, tự cho là lão không chú ý tới mình, nhưng lại không nghĩ tới lão vẫn luôn chú ý đến hắn.
"Như vậy, ông hỏi cháu một lần nữa, cháu có hứng thú đối với Thái Cực quyền hay không? Cháu hãy thành thật trả lời." Lão già cười dài nhìn Dương Vũ nói. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc dù lúc này ánh đèn mờ mờ, nhưng Dương Vũ phát hiện ánh mắt lão chợt loé tinh quang trong giây lát. Chẳng lẽ người này cũng là một cao thủ thâm tàng bất lộ? Dương Vũ trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, nhìn người áo đen phái xa một cái, Dương Vũ mở miệng hỏi: "Ông là ai?"
“Ha ha…. Cái này cháu tạm thời không cần biết, cháu chỉ cần trả lời vấn đề của lão."
"Nếu như cháu nói cháu đối với Thái Cực quyền có hứng thú, ông có thể dạy Thái Cực quyền cho cháu không?" Dương Vũ trầm ngâm một chút, hắn cảm giác mình mặc dù có dị năng. Nhưng một chút kỹ năng chiến đấu cũng không có, nếu như có thể học được Thái Cực quyền mà nói..., nói không chừng có thể dung nhập vào dị năng.
"Trước tiên ông hỏi cháu một vấn đề, trong mắt cháu, Thái Cực quyền đến tột cùng là như thế nào? Thái Cực quyền cho cháu cảm giác gì?”
"Thái Cực quyền là như thế nào?" Dương Vũ không chút nghĩ ngợi liền thốt lên, "Thái Cực quyền là một loại công pháp có thể rèn luyện thân thể, có thể tu thân dưỡng tính, cường thân kiện thể."
"Ừ? Vậy sao?" Lão già khẽ nhíu mày, hỏi. "Vâng, nhưng. . ." Dương Vũ khẽ nhíu mày, nhìn lão một cái, tiếp tục nói: "Nhưng Thái Cực quyền của ông không giống như Thái Cực bình thường."
"Ah, có chỗ nào bất đồng?" Lão già cảm thấy hứng thú hỏi.
Thái Cực quyền khác cháu xem không có cảm giác gì. Nhưng Thái Cực quyền của ông, tựa hồ cho cháu một loại cảm giác vô cùng đặc biệt. Loại cảm giác này rất vi diệu. Hơn nữa, lúc nhìn ông đang diễn luyện, rất hòa hài, ông cùng cả trời đất như hòa làm một thể, có cảm giác linh hoạt kỳ ảo." Dương Vũ trầm ngâm, đem cảm giác đại khái nói ra một chút.
"Ha hả, cháu có ánh mắt đúng là độc đáo, Thái Cực của ông không giống Thái Cực bình thường." Lão già cười dài nói.
"Ông ơi! cháu tên là Dương Vũ, ông gọi cháu là tiểu Vũ được rồi." Dương Vũ lể phép nói. Trên người lão tựa hồ tỏa ra một loại uy thế, đó là uy thế từ trên cao nhìn xuống vạn vật. Làm cho Dương Vũ trong lúc vô tình tỏ ra cung kính đối với lão.
Lão già cười một tiếng, "Chúng ta đi qua bên kia ngồi xuống từ từ nói sau."
Ngồi trong lương đình, lão cười hiền từ. Tiếp tục nói: "Sau này ông sẽ gọi cháu là tiểu Vũ, ừ, ông họ Hoàng, cháu có thể gọi lão là Hoàng lão."
"Cháu đối với Thái Cực có hiểu rõ không? Cháu có biết hiện tại trên thế giới, Thái Cực quyền có bao nhiêu lưu phái?"
"Không biết." Dương Vũ lắc đầu nói.
"Thái Cực quyền có Trần thức, Dương thức, Tôn thức, Ngô Thức, Võ thức… và Võ Đang nhất mạch, có nhiều loại lưu phái, Thái Cực quyền mà ông đang tu luyện chính là Võ Đang nhất phái Thái Cực quyền, tương truyền là năm đó Võ Đang tổ sư Trương Tam Phong chân nhân lưu truyền lại."
Dương Vũ gật đầu, Hoàng lão tiếp tục nói: "Thái Cực quyền cũa lão và Thái Cực phổ biến bây giờ có điều khác biệt. Thái Cực quyền quả thật có thể tu thân dưỡng tính, cường thân kiện thể. Nhưng Thái Cực quyền của lão là một loại võ công tâm pháp."
" Là loại trong tiểu thuyết võ hiệp?" Dương Vũ mặc dù biết thế giới này sẽ có võ công. Nhưng không nhịn được kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên” Hoàng lão kỳ dị nhìn Dương Vũ một cái, tiếp tục nói: "Thời cổ đại nó được gọi là võ công. Nhưng hiện tại, chúng ta gọi là cổ võ kỹ. Nếu tu luyện tới cực hạn, mặc dù không khoa trương bằng tiểu thuyết, nhưng cũng có thể lực phách cự thạch, cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ. Hơn nữa tối trọng yếu chính là, ha hả, đối với các người trẻ tuổi như cháu mà nói thì có thể thành anh hùng, có thể hành hiệp trượng nghĩa." Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Vũ cười một tiếng, tiếp tục nghe Hoàng lão nói tiếp. "Cái khác sau này ông sẽ nói cho cháu biết. Hiện tại, cháu có nguyện ý theo ông học tập Thái Cực quyền hay không?"
"Nguyện ý." Dương Vũ trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên. Lập tức đứng lên, hướng về phía Hoàng lão quỳ xuống. "Bái kiến sư phụ."
Hoàng lão vội vàng đứng lên, đỡ tay Dương Vũ, nói: "Ông không có đáp ứng làm sư phụ của cháu.”
"Vậy ông…?" Dương Vũ vẻ mặt kinh ngạc.
"Ông chỉ là đáp ứng dạy cháu Thái Cực quyền, không có nói muốn làm sư phó của cháu." Hoàng lão ha hả cười nói.
“ ……”
"Sau này cháu hãy gọi ông là Hoàng lão, ông sẽ truyền thụ Thái Cực quyền cho cháu." Hoàng lão cười nói.
02.04.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 44
Tứ Đại Thế Gia Dịch: Hackyou Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
"Vâng, Hoàng lão." Dương Vũ càng thêm cung kính. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ha hả, không cần đa lễ như vậy, chúng ta cứ như bình thường là được. Đúng rồi, cháu biết vì sao ông lựa chọn cháu truyền thụ Thái Cực quyền không?" Hoàng lão cười dài hỏi.
"Là bởi vì cháu cốt cách thanh kỳ sao?" Dương Vũ vừa thả lỏng, nghe vậy liền cười rồi. đáp
"Không sai. Đây cũng là một trong các nguyên nhân." Hoàng lão nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Vũ mỉm cười tiếp tục nói: Nguyên nhân trọng yếu nhất chính là bởi vì cháu đối với Thái Cực quyền có hứng thú nồng hậu ."
"Làm sao ông biết cháu đối với Thái Cực quyền có hứng thú nồng hậu?" Dương Vũ sửng sốt, hắn tựa hồ đối với Thái Cực quyền cũng không có bao nhiêu hứng thú mà.
"Ha hả. Từ khi cháu mỗi ngày nhìn ông diễn luyện Thái Cực quyền ông đã biết, có lẽ một người lúc mới bắt đầu đối với một chuyện thì có hứng thú. Nhưng một khi hết mới mẻ, hứng thú cũng mất đi. Nhưng cháu không giống, kể từ khi cháu phát hiện ra ông ở chỗ này, cháu mỗi ngày đều chăm chú xem ông diễn luyện. Thành thật mà nói, từ lúc xem ông diễn luyện Thái Cực quyền đến nay, cháu cũng nhận được rất nhiều lợi ích, đúng không?" Hoàng lão cười ha hả nói.
Dương Vũ gật đầu, thực tế cũng là như vậy.
"Còn có một nguyên nhân ông kiên định muốn truyền thụ Thái Cực quyền cho cháu . Đó là tâm tính của cháu." Hoàng lão nhìn Dương Vũ, tiếp tục nói: "Cháu có biết vì sao lúc trước mỗi ngày ông đều xuất hiện ở chỗ này, nhưng sau lại biến mất một thời gian không?“
"Không biết." Dương Vũ thật thà trả lời.
Hoàng lão cũng không trả lời ngay, mà đưa ánh mắt nhìn về phía xa. Dương Vũ mơ hồ phát hiện Hoàng lão trong nháy mắt già thêm một ít, trên mặt lộ nét tang thương.
Hoàng lão thở dài một hơi, mắt nhìn xa xăm, trong miệng nói: "Người luyện võ, quan trọng nhất chính là tư chất và tâm tính, trong đó tâm tính lại càng trọng yếu. Mà Thái Cực quyền của lão lại càng chú trọng luyện tâm tính. Nhưng tư chất tốt, tâm tính tốt ,thế gian thật khó tìm. Tư chất tốt, tâm tính nhân phẩm xấu thì không được. Tâm tính nhân phẩm tốt, nhưng lại không có tư chất cũng không được." Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hoàng lão bùi ngùi thở dài, đưa ánh mắt thu lại, nhìn về phía Dương Vũ. "Nhưng may mắn là ông phát hiện ra cháu, nếu không nhất mạch võ học của ông sẽ phải đoạn tuyệt." Hoàng lão nhìn Dương Vũ cười nói. trong tay lão rồi
Nghe Hoàng lão vừa nói như thế, Dương Vũ không khỏi có cảm giác sợ hãi, thoáng cái gánh nặng trên vai hắn cũng tăng lên rất nhiều.
“Nghe ông nói như vậy, thì ra ông chưa từng thu đệ tử?“
Hoàng lão thở dài một hơi, cười khổ một cái. "Ông từng có một đồ đệ, tư chất luyện võ giỏi vô cùng. Nhưng bởi vì tâm thuật bất chính, cuối cùng ..." trên khuôn mặt già nua của Hoàng lão thần sắc thoáng có chút biến đổi, nhưng cũng không nói tiếp.
Tốt lắm, chuyện này sau này hãy nói, hiện tại nghe lão giải thích một chút về tình thế đương kim võ lâm hiện nay.
"Cháu lắng nghe cho kỹ nhé."
"Cho đến bây giờ, mặc dù đã là xã hội công nghệ cao, võ thuật xuống dốc, sớm đã không còn huy hoàng như mấy trăm năm trước. Nhưng Thần Châu vẫn còn tồn tại không ít gia tộc hoặc môn phái võ thuật lưu truyền. Trong đó, nổi danh Hoa Hạ chúng ta có tứ đại gia tộc."
"Tứ đại gia tộc?" Dương Vũ không khỏi bất ngờ, kiếp trước của mình nghe cũng chưa từng nghe qua?
"Không sai, chính là tứ đại gia tộc, theo thứ tự là Đông Phương thế Gia, Hiên Viên thế gia, Mộ Dung thế gia, Thượng Quan thế gia."
"Chưa nghe nói qua." Dương Vũ lắc đầu.
"Ha hả, bọn họ là tứ đại gia tộc nổi danh trong thế giới võ học. Thế tục cũng không có bao nhiêu người biết. Nhưng sản nghiệp trong thế tục bọn họ cháu có thể có biết."
"Sản nghiệp thế tục?" Dương Vũ tò mò hỏi.
"Đông Phương thế gia là Đông Phương tập đoàn, Hiên Viên thế gia là Hiên Viên tập đoàn, Mộ Dung thế gia là Thiên Hạ tập đoàn, Thượng Quan thế gia là Hoa Hạ tập đoàn." Hoàng lão mỉm cười nói.
"Hoa Hạ tứ đại tập đoàn?" Dương Vũ khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, vẻ mặt bất ngờ hỏi ngược lại. Theo lời Hoàng lão thì tứ đại tập đoàn không chỉ là Hoa Hạ tứ đại tập đoàn mà còn là Top 5 thế giới. Nghe nói, một tập đoàn có tài lực đủ để mua một quốc gia cỡ nhỏ.
"Trừ tứ đại gia tộc ra, Hoa Hạ còn có rất nhiều gia tộc hoặc môn phái khác, từ từ sau này cháu sẽ hiểu rõ ."
“Tứ đại gia tộc, vậy có phải võ học bọn họ rất lợi hại?"
“Đúng vậy, nếu không bọn họ làm sao được gọi là võ thuật tứ đại gia tộc? Bọn họ không chỉ có tài lực khổng lồ, võ lực cũng vô cùng khổng lồ, nếu không bọn họ làm sao khống chế sản nghiệp gia tộc của họ ở các nơi trên thế giới?"
"Ý, không đúng. Ông mới vừa nói bọn họ chẳng qua là võ giới tứ đại gia tộc, mà không phải là Hoa Hạ tứ đại gia tộc?" Dương Vũ đương nhiên cho rằng bọn họ là bốn gia tộc lớn nhất cả Hoa Hạ.
"Ha hả, mặc dù thế lực của bọn họ rất khổng lồ. Nhưng võ học Hoa Hạ chúng ta còn có một loại người khác. Một loại người có đầy đủ cường đại, thậm chí nếu so sánh với tu luyện võ thuật càng lợi hại hơn. Hơn nữa, lực phá hoại của bọn họ nếu so sánh với võ thuật, càng lợi hại hơn. Do đó, Hoa Hạ cũng có một gia tộc như vậy.
"Người có dị năng?" Dương Vũ bật thốt lên.
"Ý, làm sao cháu biết?" Hoàng lão kinh ngạc nhìn về phía Dương Vũ
Dương Vũ hơi mỉm cười, cúi đầu trầm ngâm. Tiếp xúc Hoàng lão lâu như vậy, Dương Vũ đối với Hoàng lão thật tâm kính ý. Hắn cũng tin vào trực giác của mình. Hắn tin tưởng Hoàng lão không phải là một người xấu. Nếu Hoàng lão dốc túi truyền thụ đối với mình, mình cũng không nên gạt nữa.
Nghĩ tới đây, Dương Vũ ngẩng đầu lên, sắc mặt kiên định, nhìn Hoàng lão nói: "Bởi vì, cháu cũng là một người có dị năng." Vừa nói, Dương Vũ vươn ngón trỏ của mình. Chỉ nghe "Phực" một tiếng, đầu ngón trỏ của Dương Vũ liền bốc lên một ngọn lửa. Ngọn lửa trên đầu ngón tay phun ra giống như một chiếc bật lửa.
"Không trách được, không trách được." Hoàng lão nhìn ngón tay toát ra ngọn lửa của Dương Vũ, trên mặt mặc dù có một chút kinh ngạc nhưng lại càng mừng rỡ.
02.04.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 45
Cổ Võ Và Dị Năng Dịch: Hackyou Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Nhìn Hoàng lão một cái, Dương Vũ ý niệm vừa động, ngọn lửa trên đầu ngón tay liền biến mất. Dương Vũ cũng không nói lời nào, mà lẳng lặng chờ Hoàng lão lên tiếng. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng lần này Hoàng lão cũng im lặng. Một lúc sau, khi Dương Vũ sắp không nhịn được, Hoàng lão mới mở miệng nói: "Cháu đã có dị năng, như vậy chuyện về giới dị năng cháu cũng biết sao? Ông chắc cũng không cần giải thích.” Hoàng lão ha hả cười nói.
"Không, Hoàng lão." Dương Vũ lắc đầu.
"Sao vậy?" Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Thật ra thì cháu đối với dị năng hiểu biết cũng không nhiều, đối với giới dị năng lại càng mù tịt." Dương Vũ gãi đầu cười cười nói.
"Vậy dị năng của cháu từ đâu ra?"
“Dị năng của cháu mới thức tỉnh không lâu." Dương Vũ ngượng ngùng cười một tiếng.
"Thì ra là như vậy." Hoàng lão gật đầu. "Vậy cháu mỗi ngày tới nơi này là để tu luyện dị năng?”
" Vâng." Dương Vũ gật đầu, cũng không phủ nhận.
"Nói như vậy, Hoa Hạ chủ yếu chia làm hai cái thế giới, một là võ giới, một chính là dị năng giới. Luyện võ thì rất nhiều người. Nhưng người có dị năng càng nhiều hơn. Bởi vì người có dị năng không yêu cầu có tư chất tốt giống như người tu luyện võ thuật. Gần như mỗi người trong cơ thể đều sở hữu dị năng, nhưng có người dị năng đã thức tỉnh, có người cả đời cũng không thức tỉnh."
“Trong giới dị năng, cũng có rất nhiều biện pháp để cho người bình thường có thức tỉnh dị năng. Nhưng dị năng ép buộc thức tỉnh này không phải dị năng cường đại."
Dương Vũ vừa chăm chú nghe vừa gật đầu. Lúc này mới mở miệng hỏi: "Tại sao vậy?"
“Ha hả, đây là bởi vì do bản thân người có dị năng. Mỗi người dị năng đều có sự phân chia mạnh yếu. Có một ít người có dị năng cường đại, từ nhỏ đã thức tỉnh rồi. Cho nên trên đời này mới xuất hiện ít quái nhân.... Nhưng những người đó cũng không biết mình có dị năng cường đại, cũng không biết cách vận dụng.”
"Cũng có một số người bản thân có dị năng cường đại, nhưng là lại không tự động thức tỉnh. Hiện tại người có dị năng phần lớn cũng là loại này. Họ cần phải gặp cơ hội thì dị năng mới có thể thức tỉnh."
Dương Vũ gật đầu, hắn chính là loại người này. Nếu như không phải là đêm đó tức giận quá mức, phỏng chừng dị năng của hắn đến hiện tại cũng không thể thức tỉnh.
“Chuyển sang vấn đề trên." Hoàng lão ha hả cười một tiếng.
"Mạnh mẽ kích thích để dị năng thức tỉnh, biện pháp này chỉ dùng để thức tỉnh người có dị năng cường đại nhưng lại chậm chạp không thể tự động thức tỉnh. Phương pháp như vậy bình thường bị một ít tổ chức vận dụng để vơ vét nhân tài."
Nhưng nghe nói loại dị năng cưỡng ép này có một chút tác dụng phụ, đó là mặc dù được kích khởi dị năng, người có dị năng sẽ có một thân dị năng cường hãn. Nhưng sau này tu luyện cũng khó khăn vô cùng, thậm chí có thể nói, sau khi dị năng thức tỉnh cho dù sau này hắn có cố gắng tu luyện cỡ nào, dị năng cũng không thể tiến thêm một bước. Hơn nữa, trong quá trình kích thích sẽ có nguy hiểm rất lớn, nếu không cẩn thận, người trong cuộc sẽ chết."
“Ngoài ra, người có dị năng tự thức tỉnh, mặc dù lúc mới thức tỉnh dị năng rất yếu, nhưng nếu họ không ngừng tu luyện rồi đề cao, cuối cùng sẽ đạt tới trình độ nào, cũng không ai biết."
"Thì ra là như vậy." Dương Vũ cái hiểu, cái không gật gật đầu.
"Vậy người có dị năng cùng võ giả người nào lợi hại hơn?"
“ Ha hả, ông hỏi cháu một vấn đề nhé. Nếu như một người Hoa Hạ chúng ta đánh nhau cùng R quốc mà nói… cháu nói ai lợi hại hơn?“
"Cái này còn phải xem những người này là thân phận gì. Ah, cháu hiểu rồi." Dương Vũ nói.
"Võ kỹ cùng người có dị năng ai cao ai thấp, không phải là nhìn hai người, mà là nhìn người trong cuộc. Người nào thực lực cao, người đó liền lợi hại. Nhưng. ." Hoàng lão nhìn Dương Vũ, dừng lại một chút.
"Nhưng gì?" Dương Vũ vội vàng hỏi tới.
"Nhưng nếu quả thật muốn so sánh cổ võ giới cùng dị năng giới mà nói..., thì cổ võ giới mạnh một chút."
"Tại sao?"
“Ha hả, cổ võ mặc dù ngày càng suy thoái, nhưng Hoa Hạ chúng ta vẫn có rất nhiều người tu luyện. Hơn nữa, võ thuật người người đều có thể tu luyện, mặc dù vì vấn đề tư chất của mỗi người. Cao thủ chân chánh không có bao nhiêu. Nhưng người có dị năng lại không giống vậy. Dù sao dị năng bản thân thức tỉnh quả thật rất ít người. Hoa Hạ mặc dù lớn như vậy, nhưng nếu muốn xuất hiện một người có dị năng cường đại cũng là không dễ dàng đâu."
Dương Vũ có chút hiểu được ý của Hoàng lão.
"Đúng rồi, sau này dị năng của cháu ngàn vạn không nên dễ dàng để lộ trước mặt người khác."
Tại sao?" Dương Vũ không giải thích được
"Ha hả, cháu hãy nhớ kỹ lời ông nói là được rồi."
"Oh." Dương Vũ ồ một tiếng, hắn tin tưởng Hoàng lão không hại hắn.
"Vậy cháu còn có thể học tập Thái Cực quyền không?" Dương Vũ có chút lo lắng hỏi. Hắn sợ mình là người có dị năng có không thể luyện võ được.
"Có thể chứ. Võ cùng dị năng không xung đột, nói không chừng còn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh đây." Hoàng lão mỉm cười nhìn Dương Vũ, "Cái này cháu không cần lo lắng, nói không chừng tu luyện hai thứ đối với cháu còn có trợ giúp đấy.”
"Vậy cũng được." Dương Vũ không khỏi nhớ tới cảm giác vi diệu lúc nhìn Hoàng lão diễn luyện Thái Cực quyền. Nếu bản thân có thể trực tiếp diễn luyện, nói không chừng mình có thể lĩnh ngộ càng nhiều thêm. Dị năng cũng có thể sẽ đột phá.
"Hoàng lão, chúng ta khi nào thì bắt đầu?" Dương Vũ đã có chút sốt ruột.
Trên khuôn mặt già nua của Hoàng lão lộ ra một tia mỉm cười hoà ái. Lúc này trời đã sáng. Trong công viên cũng đã xuất hiện nhiều người tới luyện tập.
"Nhiều người ở đây, chúng ta đi về trước đi." Vừa nói Hoàng lão vừa đứng lên.
Nhìn thấy Hoàng lão đứng lên, người thanh niên sải bước đi tới
"Hoàng lão" Người thanh niên cung kính nói.
"Tiểu Lâm a, chúng ta chuẩn bị trở về đi."
02.04.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 46
Biệt Thự Ở Lưng Chừng Núi Dịch: Lonelyvagabond Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
“Đúng rồi, hắn là cảnh vệ của ta, cháu gọi hắn là Tiểu Lâm được rồi.” Hoàng lão giới thiệu với Dương Vũ.
“Xin chào.” Dương Vũ đưa tay của mình ra hướng về phía Tiểu Lâm.
“Xin chào.” Tiểu Lâm bắt tay Dương Vũ một chút, sau đó lãnh khốc lui về phía sau một bước .
Cảm thụ sức mạnh trên tay mình, Dương Vũ lần nữa đánh giá lại Tiểu Lâm.
“Ha ha, Tiểu Lâm trước kia là bộ đội đặc chủng, cũng tu luyện cổ vũ kỹ, sau này hai người có thể luận bàn với nhau.” Hoàng lão giải thích nói .
“Bộ đội đặc chủng? Cảnh vệ của Hoàng lão?” Dương Vũ kỳ quái nhìn Hoàng lão một cái. “ Hoàng lão, có thể cho cháu mạo muội hỏi một vấn đề có được không?”
“Ha ha , cháu tò mò đối với thân phận của ông phải không?” Hoàng lão mỉm cười hòa ái như cũ .
Dương Vũ gật đầu, ngượng ngùng cười.
“Thân phận của ông, cháu tạm thời không cần biết, sau này cháu sẽ biết thôi. Ha ha.” Dương Vũ len lén đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng không cam tâm, nhưng nếu ông đã không nói, Dương Vũ có hỏi lại cũng không có kết quả. Chỉ đành đi theo Hoàng lão.
“Hoàng lão, chúng ta đi từ nơi này xuống dưới sao?” Sau một lát, ba người đã tới trước Trực Bộ Thanh Vân . Nhìn những bậc thang giống dài tít tắp như thang trời, Dương Vũ quay đầu lo lắng hỏi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ha ha , cháu đừng cho là ông già rồi thì đi không nổi . Thân thể của ông nếu mà so sánh với người trẻ tuổi như cháu thì còn tốt hơn rất nhiều đấy.” Hoàng lão vừa nói xong liền bước từng bước xuống bậc thang.
“Nhưng là như vậy quá nguy hiểm.” Dương Vũ vẫn có chút lo lắng.
“Ha ha, không cần lo lắng, ông mỗi lần tới đây đều đi bằng con đường này,cháu cứ hỏi Tiểu Lâm một chút sẽ rõ.” Hoàng lão cười nói.
Dương Vũ nghe vậy liền nhìn thoáng qua Tiểu Lâm đang theo ở phía sau một cái. Tiểu Lâm hướng Dương Vũ gật đầu, nhưng vẫn không nói gì.
Quả nhiên, Hoàng lão là người luyện võ, thân thể so với người trẻ tuổi, chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Thậm chí, Dương Vũ có chút bội phục Hoàng lão. Mặc dù đang từ trên cầu thang đi xuống, nhưng Hoàng lão vẫn như cũ, bước đi như bay, làm Dương Vũ cũng cảm thấy có chút tự thẹn không bằng…
“Như thế nào? Ông không có lừa cháu chứ?” Sau khi xuống khỏi Trực Bộ Thanh Vân, ba người dọc theo đường núi tiếp tục nhàn nhã tản bộ như trước. Ở trên đường, Hoàng lão đắc ý nói với Dương Vũ.
“Cháu có chút xấu hổ.” Dương Vũ cười nói.
“Ha hả.” Hoàng lão cười sang sảng, có thể thấy lão đang rất vui vẻ. Khi đang nói chuyện, ba người cũng đã đi tới cửa ra vào của công viên. Chiếc xe hơi quý tộc mà Dương vũ thấy lúc nãy đang từ từ chạy tới, cuối cùng dừng lại ở lối ra của công viên.
Lần này Dương Vũ có thể thấy rõ ràng. Chiếc xe này quả nhiên là Rolls-Royce, tuyệt đối là một chiếc siêu xe.
“Hoàng lão.” Lái xe là một thanh niên mặc vest đen. Lúc này hắn vừa từ ghế lái bước xuống, mở cửa sau ra, vẻ mặt cung kính.
“Chẳng lẽ?” Dương Vũ kinh ngạc nhìn Hoàng lão một cái. Hoàng lão cười một tiếng. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Lên xe đi?” Vừa nói Hoàng lão bước vào xe trước, sau đó Dương Vũ cũng vào trong xe với vẻ mặt kinh ngạc.
Sau khi Tiểu Lâm cũng bước lên xe, chiếc xe chậm rãi lăn bánh.
Tò mò nhìn dàn nội thất bên trong xe một cái, Dương Vũ thêm một lần nữa nhìn về phía Hoàng lão đang ngồi bên cạnh, trong lòng rất tò mò về thân phận của Hoàng lão. Lão không chỉ có cổ võ kỹ, hơn nữa bên cạnh còn có vệ sĩ từng là bộ đội đặc chủng làm nhiệm vụ cảnh vệ. Thân phận thật sự của Hoàng lão thực quá mức thần bí.
“Ha ha, ý của ông là tùy tiện tìm một chiếc xe bình thường, thay cho việc đi bộ là được rồi. Nhưng mà bọn hắn lại nói làm như vậy mới có thể hiển lộ rõ ràng thân phận của lão. Cuối cùng, không thể nói lại bọn hắn, chỉ có thể dùng đến chiếc xe này.” Hoàng lão cười cười giải thích.
Những lời giải thích của Hoàng lão, lại càng làm cho Dương Vũ thêm tò mò về thân phận của lão.
Chiếc xe vững vàng chạy trên đường, không lâu sau đã rời đi khỏi huyện thành, tiếp tục chạy một thêm khoảng thời gian nữa. Đến bờ sông, quẹo vào một con đường nhỏ bên cạnh, hướng về phía trong núi, tiếp tục chạy tới.
Dương Vũ nghi ngờ nhìn Hoàng lão một cái rồi hỏi: “Chúng ta đi tới nơi nào vậy?”
“Chờ một lát cháu có thể biết rồi.” Hoàng lão không trực tiếp trả lời, mà nhìn rangắm cảnh sắc bờ sông. Chiếc xe chạy trên đường khoãng nửa giờ, mặt đường dần dần rộng rãi ra. Dương Vũ từ trong cửa sổ nhìn ra, thấy cách đó không xa, có một quần thể kiến trúc rời rạc. bên ngoài xe, tựa hồ như đang
Những kiến trúc này là những biệt thự hoành tráng, Tọa lạc giữa sườn núi. Mặc dù đang ở tại bờ sông, nhưng Dương Vũ chỉ cần nhìn một chút là có thể thấy biệt thựở nơi này nhiều vô số. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Huyện Cẩm Tú từ lúc nào có những biệt thự thượng hạng như thế này vậy? Hơn nữa còn là một quần thể kiến trúc.” Dương Vũ trong lòng kỳ quái, kiếp trước của hắn cũng không hề biết tới nơi này. “Chẵng lẽ lúc này bởi vì mình sống lại mà thay đổi rồi?”
Không nói tới những nghi ngờ trong lòng Dương Vũ, chiếc xe chậm rãi chạy trên đường, cuối cùng tiến vào một dãy biệt thự. Từ cửa xe đi ra, Dương Vũ nhìn một chút về phía ngôi biệt thự độc lập so với những biệt thự khác trên ngọn núi này. Biệt thự không cao, chỉ có ba tầng, nhưng lớn vô cùng. Chung quanh có một vườn hoa thật to. Không phải, cả biệt thự dường như bị vườn hoa vây vào giữa. Biệt thự của Hoànglão không giống với những biệt thự khác, Dương Vũ nhận ra, ngôi biệt thự này của Hoàng lão là biệt thự xa hoa nhất của cả khu này.
“Ha ha, chúng ta vào trong nhà đi.” Sau khi trở lại biệt thự, Tiểu Lâm không còn tiếp tục đi theo bên cạnh Hoàng lão. Chỉ có Dương Vũ đi theo Hoàng lão vào trong.
Mới vừa vào biệt thự, Dương Vũ nhất thời hoa cả mắt. Nói thật, Dương Vũ không biết bên trong trang trí như thế nào, nhưng hắn biết, cho dù là trên tivi, Dương Vũ cũng chưa từng nhìn thấy qua gian phòng nào xa hoa như vậy.
“Ý… Ông nội. Ông mang người nào trở về vậy?” Vừa đi vào đại sảnh, Dương Vũ liền gặp một cô bé mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, tựa hồ có chút quen mắt, đang kì quái nhìn hắn.
“Ha ha, một anh bạn nhỏ, để lão giới thiệu một chút nào, Đây là Dương Vũ. Ừ, đây là Nhã Tư cháu của ông, năm này vừa mới lên hai.” Hoàng lão cười cười, thay Dương Vũ giới thiệu qua.
02.04.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 47 Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dường Như Đã Từng Quen Biết Dịch: Darkmonkey Biên: Chiêu Anh Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
“Xin chào.” Dương Vũ mỉm cười nhìn Nhã Tư rồi bắt chuyện. Trong lòng Dương Vũ cảm thấy kỳ quái, có cảm giác giống như đã từng quen biết Nhã Tư ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dương Vũ cẩn thận nhìn Nhã Tư, suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu hắn, bản thân hắn đã gặp qua cô bé đang đứng trước mắt này khi nào. Cho dù Dương Vũ cố nhớ lại kiếp trước hay kiếp này, thì Nhã Tư cũng không hề tồn tại trong trí nhớ của hắn.
Chỉ có chút giống nhau mà thôi. Dương Vũ cười giễu, kiếp trước hắn chưa từng thấy qua người giàu có bậc này .
“Người này thật kỳ quái, vì sao nhìn người ta hoài vậy?” Cặp mắt to tròn của Nhã Tư nhìn Dương Vũ chằm chằm, kỳ lạ hỏi.
Nghe Nhã Tư hỏi, Dương Vũ kịp thời trấn tỉnh, ánh mắt hắn di chuyển lên người Hoàng Nhã Tư, cũng vừa đúng lúc chạm phải cái nhìn khó hiểu của Nhã Tư dành cho hắn.
“Ha ha, vì thấy cô bé rất dễ thương, cho nên anh thất thần trong chốc lát.” Dương Vũ ngượng ngùng cười nói.
“Ha ha …”. Nhìn thấy bộ dạng Dương Vũ, Hoàng lão đứng bên cạnh lúc này cũng bật cười sang sảng. Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ chế nhạo của Hoàng lão, Dương Vũ có chút lúng túng.
“Thật vậy chăng ?” Nghe Dương Vũ nói như vậy, Nhã Tư nở nụ cười vui vẻ, xoay một vòng tại chổ, rồi đến trước mặt Dương Vũ, cao hứng hỏi .
“Thật ”. Dương Vũ thoáng nhìn Hoàng Nhã Tư, mặc dù nàng vẫn còn nhỏ, khoãng mười ba tuổi. Nhưng thân thể của nàng đã bắt đầu có lồi có lõm, dù chưa phải là một mỹ nữ, nhưng cũng được xem như là một tiểu mỹ nhân. Sau này, khi lớn lên, chắc chắn sẽ là một đại mỹ nữ khuynh nước khuynh thành.
“Thật là tốt quá .” Nhã Tư cao hứng nhảy lên, ôm lấy Dương Vũ hôn liền lên mặt một cái, “chụt”.
“Ông xem, Anh Dương Vũ cũng bảo cháu xinh đẹp này.” Nhã Tư thả Dương Vũ ra, vùi đầu vào ngực Hoàng lão, làm nũng: “Các người bình thường luôn nói cháu không xinh đẹp, còn bảo cháu là một con nhóc, vẫn là anh Dương Vũ tốt hơn .”
“Đứa nhỏ này.” Hoàng lão cười, nhìn Dương Vũ đang bên cạnh nói: “ Đứa nhỏ này bị người trong nhà làm hư rồi, cháu đừng để ý.”
Dương Vũ mỉm cười, nói: “Nhã Tư muội muội thiên chân khả ái như thế, thực làm cho người ta cảm thấy yêu mến, sao lại trách móc cho được.”
“Hi hi…”. Nhã Tư ló đầu ra khỏi ngực Hoàng lão, hướng về phía Dương Vũ cao hứng nở nụ cười.
Nhìn Nhã Tư cười, Dương Vũ cũng khẽ mỉm cười. Nhưng trong lòng hắn lại tăng thêm cảm giác mà Hoàng Nhã Tư đã mang đến… Cảm giác như là đã từng quen biết.
“Tốt lắm Dương Vũ, cháu hãy nghỉ ngơi ở đây, ông lên lầu trước, Tư Tư, cháu ở đây tiếp đãi khách, không được gây sự”. Hoàng lão hiền hòa nhìn Nhã Tư, nói.
“Ông nội mới là gây sự.” Hoàng Nhã Tư không nghe lời hướng về phía Hoàng lão hừ một tiếng. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tốt tốt, cháu không gây sự, cháu hãy tiếp đãi anh Dương Vũ cho tốt, hôm nay cậu ấy sẽ ở chơi nhà chúng ta”. Nói xong Hoàng lão đánh mắt ra hiệu cho Dương Vũ một cái, sau đó đi lên lầu.
“Hi hi, anh Dương Vũ, ngồi đi”. Đợi Hoàng lão lên lầu, Hoàng Nhã Tư lập tức nhảy lên ghế, quay đầu về phía Dương Vũ cười, nói .
Dương Vũ khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh Nhã Tư.
“Anh Dương Vũ, hiện bây giờ anh làm gì?” Hoàng Nhã Tư ôm cái gối lớn, mắt đảo tròn, nhìn Dương Vũ dò hỏi .
“Anh hả, anh vẫn còn đang học trung học”. Dương Vũ không ngần ngại nữa, ngã lưng vào ghế, nhìn Hoàng Nhã Tư rồi trả lời.
“Vậy thành tích học tập của anh nhất định rất lợi hại phải không?” Hoàng Nhã Tư dò hỏi.
“Cũng được, thiếu chút nữa là thứ nhất nhưng chỉ là đếm ngược từ dưới lên mà thôi.” Dương Vũ khẽ cười nói .
“Gạt em sao. Em vừa nhìn là biết ngay anh nhất định là người rất giỏi. Nếu không ông nội em tuyệt đối sẽ không dẫn anh về nhà”. Nhã Tư chu cái miệng nhỏ nhắn nói .
“Anh thật không có gạt cô bé đâu, nhưng mà, anh có bí mật .” Dương Vũ ra vẻ thần bí cười nói.
“Ha ha, vậy em phải trả lời anh một vấn đề, anh sẽ đem bí mật của anh nói cho em biết .”
“Vấn đề gì?” Nhã Tư mắt xoe tròn không có phản ứng.
“Ha ha, anh muốn biết thân phận ông nội của em là gì, nếu như em đem thân phận của ông nội muội nói cho anh biết, anh cũng sẽ đem bí mật của anh nói cho em biết .”
“Không được. Đổi vần đề khác đi”. Hoàng Nhã Tư lắc đầu kịch liệt phản đối.
“Không được thì không được, cô bé cũng đừng có lắc như vậy gãy cổ bây giờ”. Nhìn bộ dạng Nhã Tư Dương Vũ thật sự sợ cô bé lắc đầu đến gảy cổ.
“Đổi vấn đề khác đi, thí dụ như là em có chị hay không?” Hoàng Nhã Tư quỷ dị nhìn Dương Vũ cười nói .
“Vậy thì đổi vấn đề, nhà của em ở chỗ này sao?”
“Đúng vậy, đây chính là nhà em.”
“Ông nội em sao mỗi ngày lại chạy đến công viên Tháp Sơn rèn luyện thân thể?”
“Hừ”. Hoàng Nhã Tư nhíu mày, “Ông nói nơi đó tương đối náo nhiệt, còn nơi này thì thanh vắng quá, hừ, em thấy ông hình như có dụng ý khác .”
“Anh Dương Vũ, nơi này thanh vắng quá hả? Sau này anh thường xuyên đến đây có được không?”
“Không được, anh còn phải đi học nữa .”
“Em cũng vậy, cũng phải đi học nữa.” Hoàng Nhã Tư nhướng mày, rồi nở nụ cười. “Sau này, em sẽ tới trường học tìm anh, có được không?” Hoàng Nhã Tư xích lại ôm cánh tay Dương Vũ nói..
“Không được.” Dương Vũ sợ hết hồn Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Em hiện tại mới vừa vào lớp 8, học tập là chính yếu .”
”Hừ, không được thì thôi!" Hoàng Nhã Tư không vui hừ một tiếng, sau đó chân mày khẽ nhíu dường như nghĩ tới điều gì, một lần nữa nhìn Dương Vũ mỉm cười nói: "Dương Vũ, anh cũng nên nói cho em biết bí mật kia của anh đi chứ?"
“Thật ra, anh học tập rất kém cỏi, đó chỉ là giả vờ.” Dương Vũ thần thần bí bí nói.
“Stop đê … cái này mà bí mật gì? Không tính, hi hi.” Nhã Tư cười một tiếng, “Anh Dương Vũ, anh có bạn gái chưa? Xem anh đẹp trai như vậy, nhất định là có bạn gái.” Nhã Tư lầm bầm.
Dương Vũ gật đầu, không phủ nhận. “Em muốn nghe chuyện tình của anh.” Hoàng Nhã Tư cao hứng nói.
“Có cái gì để nghe đâu chứ?” Dương Vũ lập tức cự tuyệt.
“Thật là hẹp hòi. Hừ, Em không thèm để ý tới anh nữa.” Nói xong, Hoàng Nhã Tư liền tức giận, quay lưng đi.
02.04.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 48
Truyền Thụ Thái Cực Dịch: Thiên Thần Gió Biên: Chiêu Anh Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi & Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
"Ha hả..." Âm thanh sang sảng của Hoàng lão từ phía trên truyền xuống. Dương Vũ nhìn lên thấy Hoàng lão đang từ trên lầu đi xuống Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Các người nói chuyện gì cao hứng thế? Hoàng lão cười, nhìn hai người Dương Vũ nói.
Cao hứng gì chứ? Cháu đang tức giận đây này. Nhã Tư liếc Dương Vũ một cái, hừ lạnh rồi nói. Hoàng lão nghe vậy, nhìn về phía Dương vũ, chỉ thấy hắn ngượng ngùng cười khẽ, nhún vai cùng với một bộ mặt bất đắc dĩ.
Ông nội, Anh ấy khi dễ cháu. Hoàng Nhã Tư chạy đến bên cạnh, ôm lấy tay Hoàng lão, nũng nịu nói.
Làm sao lại như thế, Dương vũ thế nào lại khi dễ cháu. Nhìn bộ dáng làm nũng của Nhã Tư, Dương Vũ trong lòng có chút dỡ khóc dỡ cười, chỉ là không kể chuyện tình của mình và Chung Lâm, sao lại biến thành khi dễ nàng, thật là một cô bé mà.
Cháu muốn nghe chuyện tình của anh ấy và bạn gái, nhưng anh ấy một mực không kể. Đây không phải khi dễ thì là cái gì? Nhã Tư quệt miệng, ỉu xìu.
“Cháu thật là. Hoàng lão nhìn Nhã Tư trách cứ. “ Đó là chuyện riêng của Dương vũ, cháu còn nhỏ như vậy, sao lại tò mò chuyện đó chứ?”.
“Cháu không nên trở chứng như vậy, mau trở về phòng học đi, ông cùng Dương vũ có một số chuyện cần bàn” .
Hừ, lần này lại là chuyện công việc à? Nhã Tư lạnh lùng hừ một tiếng buông Hoàng lão ra, đi lên lầu nhưng vẫn không quên quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Vũ một cái.
“Ha ha, Tư Tư đều bị chúng ta làm cho hư rồi”. Hoàng lão quay lại, nhìn Dương Vũ cười nói.
“Ha ha” . Dương Vũ cũng chỉ có thể cười một tiếng.
“Tốt lắm, chúng ta ra ngoài thôi”.
Theo Hoàng lão rời khu biệt thự, ra ngoài hoa viên.
“Ngồi đi.” Chỉ vào ghế bên cạnh, Hoàng lão nói với Dương Vũ.
Nhìn Hoàng lão, Dương Vũ như muốn nói cái gì nhưng lại thôi. “Không sao, có gì cứ nói thẳng đi” Hoàng lão nhã nhặn cười..
Hoàng lão, lúc trước ngài đã nói vùng đất Hoa Hạ của chúng ta cũng không ít người có dị năng. Nhưng sao cháu vẫn chưa nghe nói qua. Đây vốn là điều Dương Vũ vẫn nghi ngờ trong lòng. Dù kiếp trước hay kiếp này, Dương Vũ cũng chưa từng nghe nói trên cõi đời này thật sự có vũ kỹ và dị năng.
Thật ra thì bọn họ vẫn hoạt động, chẳng qua người bình thường không biết mà thôi. Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Dương Vũ, Hoàng lão tiếp tục nói.
“Thật ra, đây là thủ đoạn của chính phủ, trên thế giới này vẫn luôn xuất hiện những chuyện kì quái, cháu cho đó là sự trùng hợp như vậy sao? Ví dụ như ở đây xuất hiện một chuyện mà khoa học không giải thích được, cháu tin đây là hiện tượng tự nhiên sao?” Dương Vũ lắc đầu, có một số việc dù không tin nhưng quả thật cũng không hiểu được nguyên nhân.
“Thật ra nhiều người dị năng hoặc võ giả khi chiến đấu để lại dấu vết, phá hư quang cảnh ở những nơi đó, nhưng tin tức lại nói đó là hiện tượng tự nhiên? Đó chẳng qua chỉ là chính sách của chính phủ, dù sao cũng không thể để cho dân thường biết những thứ kia là do bọn họ phá hoại. Cháu có ý kiến gì đối với hiện trạng đất nước hay không?”
“Rất tốt, quốc thái dân an, xã hội so với một số quốc gia khác còn tốt hơn nhiều.”
“Cũng chỉ là bề ngoài thôi, thực tế thì ngược lại. Hoàng lão cười:” Cháu có cho là đất nước này còn tồn tại các bang phái hắc đạo không?”
“Lúc trước không, nhưng hiện tại thì có. Dương Vũ nghĩ tới biểu ca Lý Bân, hắn là một Đường chủ hắc bang.
“Thật ra thì cháu chưa từng thấy hắc bang, sau này sẽ có cơ hội cho cháu cùng bọn họ giao thủ.” Lời nói Hoàng lão có chút khác thường, nhưng không đợi Dương Vũ hỏi, lão tiếp:
“Đất nước chúng ta mặc dù bề ngoài quốc thái dân an, nhưng ngầm bên trong lại chứa nhiều tranh đoạt. Cổ võ giới, dị năng giới, giới hắc đạo không ngày nào không có đấu tranh, các thế lực, tài lực ở giữa mọc lên, cạnh tranh khốc liệt.” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Vũ nghe vậy, khẽ cau mày. “Nếu nói xã hội loạn như vậy, không có biện pháp nào giải quyết sao?”
“Cháu nói thử đi, nếu đất nước chúng ta không có biện pháp thống trị thích hợp, thì đất nước này sẽ lộn xộn lên hết.
“Quốc gia chúng ta có một tổ chức bí mật, chuyên dùng để xử lý những việc này. Thậm chí một số sự tình bên ngoài, quốc gia không thể ra mặt cũng là do tổ chức này ngấm ngầm xử lý.” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Long tổ.” Dương Vũ bật thốt lên.
“Cháu đoán.” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hoàng lão, Dương Vũ gượng cười nói.
“Cháu đoán không sai, tổ chức kia đúng là Long tổ. Đây là một tổ chức thần bí, bên trong đó dị năng, cổ võ giả cao thủ nhiều không kể xiết. Thật ra Long tổ mới là lực lượng trung kiên bảo vệ cả vùng đất Thần Long Hoa Hạ chúng ta.” Hoàng lão thở dài.
“Long tổ tụ tập đủ các loại cao thủ, cực kỳ thần bí. Cháu đừng nhìn lão, lão cũng chỉ biết có như vậy thôi”. Hoàng lão nhìn vẻ mặt đầy khát vọng của Dương Vũ nói.
“Cháu nghĩ ông còn biết nhiều chuyện cụ thể hơn đó.” Dương Vũ hơi thất vọng nói.
“Cháu cho rằng Long tổ là loại tổ chức gì? Rất thần bí, cho dù là người trong Long tổ cũng không nhất định rõ ràng mọi chuyện đâu, nói chi đến người ngoài cuộc như chúng ta”.
Dương Vũ nhún vai, thầm nghĩ cũng phải, nếu không thì đâu phải là tổ chức thần bí nhất. Mà Hoàng lão cho rằng lời mình nói lúc nãy có ý gì? Nghĩ tới đây, Dương Vũ nhìn Hoàng lão nghi ngờ.
“Kể từ ngày hôm nay, coi như cháu là một phần tử giang hồ rồi, lão kể với cháu chuyện này cũng chỉ để cháu có một chút khái niệm, sau này cả đời trong giới giang hồ, cháu phải chuẩn bị tâm lý.”
Dương Vũ gật đầu.
02.04.2011
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy Chương 49
Truyền Thụ Thái Cực(tiếp) Dịch: Đổng Lam Phương Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi& Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
“Tốt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.” Chờ Dương Vũ hấp thụ xong những gì đã dạy, Hoàng lão cười dài nói. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Vũ gật đầu.
“Thái Cực quyền là sự kết hợp hoàn hảo của lý luận biện chứng về võ thuật và nghệ thuật của dân tộc Trung Hoa, là kết tinh của nền văn hóa và cũng là một loại võ thuật cổ cao cấp. Đặc điểm chính của Thái Cực quyền là thư thái, nhẹ nhàng uyển chuyển, mềm mại chậm rãi, khép mở tự động, kết hợp cương nhu, phát động như “Hành vân lưu thủy, liên miên bất đoạn,” Thái Cực Quyền tự nhiên lại cao nhã. Trong quá trình tu luyện thân thể sẽ dễ dàng lãnh hội vận luật âm nhạc, triết học nội hàm.”
“Vì vậy, tu luyện căn bản Thái Cực quyền không chỉ đơn thuần là cường thân kiện thể mà còn cao cấp hơn nhiều. Thái Cực Quyền chân chính là môn võ cổ xưa.”
“Thái Cực quyền lấy nhu khắc cương, lấy chậm để chờ động, lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh. Đây là một đặc điểm lớn nhất của Thái Cực quyền.”
“Thái Cực quyền chủ yếu là lấy tịnh chế động, dĩ nhu khắc cương, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, mượn lực của đối phương để đánh trả lại đối phương. Chủ trương hết thảy đều là tùy theo hoàn cảnh khách quan mà xuất. Tùy theo người mà nhanh, tùy theo mình mà chậm. Vì thế, Thái Cực quyền đặc biệt dạy ‘Thính Kình’ . Cảm giác chính xác thế tới của đối phương rồi phản ứng. Làm cho đối phương không dám liều lĩnh phát động trước, nhưng lấy chiêu pháp dụ đối phương trước để dò hư thực, Trong tu luyện Thái Cực quyền gọi là ‘Dẩn Thủ’. ”
“Một khi đối phương động, ta phải động trước một bước, ‘Bỉ vị động, kỷ tiên động", đặt đối thủ vào thế thất bại hoặc phân tán, di chuyển sức mạnh của đối phương, thừa cơ mà vào rồi toàn lực đánh trả.”
“Bởi vì đây là đặc điểm của Thái Cực quyền, cho nên người tu luyện như chúng ta không những phải tập luyện năng lực phản ứng, sức mạnh và thể chất, hơn nữa luyện công thủ trong khi tập luyện cũng hết sức quan trọng.”
“Hiểu hay không?” Sau khi nói một hơi, Hoàng lão lúc này mới hỏi lại.
Dương Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Không hiểu cho lắm.” Dù sao Dương Vũ mới vừa tiếp xúc nên lúc này mà muốn hắn thoáng một cái là hiểu liền thì không thể nào.
“Hà hà, cậu chỉ cần nhớ là được rồi.” Hoàng lão cười một tiếng, rồi tiếp tục nói: “Thái Cực quyền tổng cộng chia ra làm bốn mươi tám thức giống như Thái Cực quyền bình thường. Lão sẽ đánh thử một lần từ đầu tới đuôi. Cậu nhớ nhìn cho kỹ.”
“Thức thứ nhất, Bạch Hạc Lượng Sí.” Hoàng lão vừa nói vừa chậm rãi đi quyền.
“Thức thứ hai, Tả Lâu Ất Tảo Bộ…” Hoàng lão vừa giải thích, vừa ra thế. Dương Vũ đứng bên cạnh một mực yên lặng nhìn cho đến khi Hoàng lão đem bốn mươi tám thức toàn bộ đánh ra.
Sau khi thu công, Hoàng lão hơi thở vẫn ổn định, sắc mặt không hề biến đổi, nói: “Sao hả? Cậu đã thu hoạch được những gì?”
“Nhớ được một chút rồi, nhưng không nhớ hết toàn bộ.” Dương Vũ ngượng ngùng cười đáp.
“Hà, hà. Nhớ được một chút là tốt rồi. Bây giờ cậu bắt đầu đánh lại. Bắt đầu từ Bạch Hạc Lượng Sí.”
Dương Vũ nhớ lại động tác của Hoàng lão, rồi chậm rãi đánh ra. Khi hắn mới tự mình tu luyện, những thế đánh không có thông thuận, bản thân hoàn toàn không có cảm giác phiêu dật, nước chảy mây trôi.
“Tịnh tâm dụng ý, hô hấp tự nhiên.” Hoàng lão ở bên cạnh chỉ đạo.
Dương Vũ nghe vậy, tâm từ từ lắng lại, tinh thần tập trung, hai mắt khép lại, trong đầu nhớ lại những động tác của Hoàng lão. Tay hắn từ từ di chuyển theo những động tác trong trí nhớ.
Hoàng lão vừa làm mẫu vừa chỉ đạo. Dương Vũ cũng từ từ lãnh ngộ được điểm tinh diệu của Thái Cực quyền. Suốt một buổi sáng, Dương Vũ chỉ lo tu luyện Thái Cực quyền.
Khi đánh xong bộ quyền, Dương Vũ hồi công, phun ra một ngụm trọc khí, miệng mỉm cười.
“Hoàng lão, ông xem cháu đánh có được không?” Dương Vũ cười nói.
“Ha ha. Mặc dù có hình có dạng, nhưng như vậy chỉ có thể coi là mới nhập môn mà thôi.” Nhìn thấy thần sắc của Dương Vũ lộ ra nét ngượng ngùng, Hoàng lão nói tiếp: “Nhưng mà tư chất của cậu quả là không tệ. Chỉ một buổi sáng mà đem hết những chiêu thức này nhớ kỹ, còn đánh ra có hình có dạng. Thật không tệ.” Hoàng lão mỉm cười, trong lòng hết sức hài lòng.
“Ha ha.” Dương Vũ cười thành tiếng. “Vậy cháu sẽ tiếp tục tu luyện.”
“Ha ha. Không cần. Cậu bây giờ trước hết hãy nghỉ ngơi so với tu luyện chiêu thức còn hữu dụng hơn nhiều. Thái Cực quyền chính là tự nhiên. Sau này cậu có thể từ từ tu luyện. Ừ, đồng thời nên phối hợp với nội công tâm pháp này.” Vừa nói Hoàng lão trao cho Dương Vũ một quyển sách nhỏ, thật mỏng. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chỉ có chiêu thức mà không có nội lực thì đó không phải cổ võ kỹ. Chỉ có phối hợp nội công tâm pháp mà thi triển các chiêu thức thì đây mới thực sự là cổ võ kỹ. Cầm lấy, cứ mang về từ từ lãnh hội. Trong thời gian tu luyện Thái Cực quyền, cậu cũng không được lơi lỏng tu luyện dị năng, đồng thời tu luyện hai thứ có thể sẽ có đột phá.
“Vâng.” Dương Vũ nhận lấy quyển sách nhỏ, liền mở ra xem.
“Tốt lắm. Cậu cứ đọc qua trước. Chờ đến giờ cơm trưa lão sẽ cho người gọi cậu.” Hoàng lão cười nói.
“Vâng, cháu biết rồi.” Trong lòng Dương Vũ cảm kích. Nhưng hắn không biết làm sao để biểu đạt lòng biết ơn của mình nên chỉ có thể dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hoàng lão.
“Ha ha. Vậy cậu cứ tiếp tục đi. Lão đi trước.” Vừa nói, Hoàng lão xoay người đi về hướng biệt thự, để lại một mình Dương Vũ trong vườn hoa từ từ lãnh ngộ.
- Ps của tác giả: Tác giả đã lên mạng tham khảo một chút về Thái Cực quyền trước.
- Ps của Biên: Lúc biên đã lược bỏ bớt một số vấn đề rườm rà xung quanh Thái Cực quyền.