Quyển 3: Long Tổ Chương 157
Anh yêu em! Dịch: Tà Thần Biên: Tà Thần Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
Một lúc lâu sau, Dương Vũ mới buông Tiêu Ngọc ra. Nhưng hai tay vẫn giử chặt Tiêu Ngọc không tha. Ánh mắt lại mang theo ý cười cúi đầu nhìn Tiêu Ngọc.
Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Dương Vũ, sắc mặt Tiêu Ngọc nhất thời xấu hổ đỏ lên. Cúi gầm mặt xuống đất.
"Ha hả..." Dương Vũ bỗng nhiên nở nụ cười vui vẻ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Anh cười gì vậy." Tiêu Ngọc xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, thanh âm giống như muỗi vằn bay. Nếu như không phải Dương Vũ có thính giác lợi hại, chắc chắn không thể nghe được lời nào.
"Cười gì đâu." Giọng nói Dương Vũ tràn ngập sự vui vẻ, tay lại dùng sức ôm chặc Tiêu Ngọc vào ngực, như sợ Tiêu Ngọc lại biến mất lần nữa.
"Anh còn cười." Tiêu Ngọc không chịu nỗi nữa, dãy nãy thân thể, đồng thời bàn tay Tiêu Ngọc ở phần thịt mềm chỗ eo ếch, matxa “nhẹ” hắn một cái.
"Đau ~~!" Dương Vũ lúc này liền rên lên tiếng. "Không cho anh cười." nằm trong lồng ngực Dương Vũ, Tiêu Ngọc vẫn cảm giác được ý sự ám mụi của hắn.
"Anh cao hứng. Anh vô cùng vui vẻ." Dương Vũ vẫn cười nói. Mãi cho đến bây giờ, Dương Vũ mới chính thức bắt được trái tim Tiêu Ngọc. Mặc dù không thề non hẹn biển, mặc dù không có những lời thề như biển cạn đá mòn. Nhưng Dương Vũ biết, lúc này hắn đã chân chính nắm được trái tim Tiêu Ngọc.
Kiếp nầy, sau này vô luận như thế nào, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, cho dù chết, Dương Vũ sẽ không bao giờ buông tay. Kiếp trước, tự bản thân buông tay, mãi cho đến sau này hắn vẫn còn thấy hối hận.
Cuộc đời này, Dương Vũ tuyệt đối sẽ không buông tay lần nữa. Nghĩ tới đây, tay Dương Vũ không kìm hãm được, dùng thêm chút sức.
Nằm ở trong lồng ngực Dương Vũ, Tiêu Ngọc rất ngượng ngùng , nhưng cùng lúc với ngượng ngùng, trong lòng nàng dâng lên từng trận hạnh phúc.
Nghe tiếng tim đập của Dương Vũ, ngữi thấy mùi nam nhân trên người hắn, cảm thụ được nhiệt độ trên người Dương Vũ, Tiêu Ngọc nằm trong ngực hắn, miệng bất giác hiện ra một nụ cười.
Tựa đầu lên bờ vai hữu lực này của Dương Vũ, Tiêu Ngọc cảm giác vô cùng an toàn.
"Sao anh ôm em chặc vậy? Em ngợp thở rồi nè." Mặc dù rất vui vẻ, nhưng rốt cuộc Tiêu Ngọc vẫn phải nói.
"Anh sợ em sẽ rời khỏi anh." Dương Vũ cười nói, đồng thời buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn ôm Tiêu Ngọc.
"Đồ lưu manh, em không bỏ đi đâu ."Tiêu Ngọc ngượng ngùng, nhưng kiên định nói.
"Ha ha, đó là em nói nha, bất quá cho dù em muốn rời đi anh cũng sẽ không buông tay, cả đời này, anh sẽ nắm tay em cho đến già, trừ phi anh chết, nếu không anh sẽ không bao giờ buông tay!" Dương Vũ kiên định nói.
"Đừng nói gở." Tiêu Ngọc vội vàng lấy tay bưng kín miệng Dương Vũ, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc.
"Tiêu Dao." Dương Vũ cúi đầu nhìn Tiêu Ngọc, bỗng nhiên kêu nàng một tiếng.
"Ừ?" Tiêu Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh yêu em!" Vừa nói, Dương Vũ cũng trầm đầu hôn xuống.
"Ô ô..."
"Đồ lưu manh, đồ lưu manh, chỉ biết chiếm tiện nghi của em." Một lát sau, Dương Vũ buông lỏng ra, nhưng Tiêu Ngọc vẫn chưa “tha thứ” cho hắn, đánh hắn mà như vuốt ve. Mặc dù, Tiêu Ngọc đang đánh Dương Vũ, nhưng từ nụ cười hạnh phúc trên mặt nàng, xem ra nàng rất thỏa mãn. Đánh Dương Vũ cũng chỉ là do nàng ngượng ngùng mà thôi.
"Ha hả..." Dương Vũ cũng chỉ ngây ngốc cười, ôm Tiêu Ngọc, hắn không nói gì thêm.
Thật lâu sau, Dương Vũ mới buông Tiêu Ngọc. Nhìn Tiêu Ngọc, Dương Vũ bỗng nhiên nói: " Tiêu Ngọc, quả thật anh với Chu Dĩnh không hề phát sinh chuyện gì." Mặc dù uẩn khúc giữa họ đã tiêu tan, nhưng Dương Vũ vẫn cảm thấy cần phải làm rõ chuyện này với Tiêu Ngọc.
"Em tin anh." (Hun xong mà không tin mới lạ...) Tiêu Ngọc cười một tiếng, sau đó nhìn Dương Vũ nói.
"Cảm ơn em." Dương Vũ bỗng nhiên dâng lên một trận cảm động."Anh cùng với Chu Dĩnh..." Sau đó, Dương Vũ đem chuyện tối hôm qua nói lại. Dĩ nhiên, đối với dị năng của bản thân, Dương Vũ vẫn không nói thẳng.
"Anh đúng thật là một gã đa tình." Nghe xong lời giải thích của Dương Vũ , Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái, dừng một chút, Tiêu Ngọc tiếp tục nói "Anh đến đây chưa được bao lâu? Không ngờ mới mấy ngày đã phát sinh nhiều chuyện như thế."
"Anh cũng không muốn a, cũng không phải là anh chủ động đi kiếm rắc rối, mà nó cứ mãi tìm đến anh, anh có biện pháp gì?" Dương Vũ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Hừ, em còn không nhìn ra à, anh xem thử những người anh cứu là ai? Bội Bội, em, Chu Dĩnh, mỗi một người đều là đại mỹ nữ, hừ, làm sao những người được anh cứu không có ai là nam ?" Tiêu Ngọc liếc xéo Dương Vũ một cái, nói.
"Trùng hợp, trùng hợp." Dương Vũ ngượng ngùng cười một tiếng, khi Tiêu Dao nhắc nhở, Dương Vũ mới kịp phản ứng, hắn cũng cảm thấy sau nhiều chuyện như vậy, những người được bản thân cứu đều là mỹ nữ.
Chẳng lẽ là thật sự trùng hợp? Trong lòng Dương Vũ buồn bực một trận. Bất quá, mặc dù trong vài ngày qua phát sinh không ít chuyện rắc rối. Nhưng Dương Vũ cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Những ngày qua, rốt cuộc hắn cũng nắm được Tiêu Ngọc trong tay. Hơn nữa còn thu được một đàn em tiền đồ vô lượng.
Mặc dù không biết thu Hỏa Phượng Hoàng làm đàn em có tác dụng gì. Nhưng Dương Vũ có dự cảm, sau này quan hệ giữa hắn cùng với Hỏa Phượng Hoàng sẽ càng thêm thân mật . Sau này bọn họ, sẽ có nhiều thời gian cùng nhau sóng vai chiến đấu hơn! Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Uy. Đại ca a, chuyện kia ra sao rồi?" Sau khi nhận cuộc gọi, giọng nói thanh thúy của Hỏa Phượng Hoàng liền truyền tới.
"Ha hả, đại ca của em tự thân xuất mã, chuyện gì làm không được ? Ừ, hiện tại em có thể đổi cách xưng hô gọi Tiêu Ngọc là chị dâu rồi." Dương Vũ cười đắc ý nói.
"Ai nha!" Dương Vũ bỗng nhiên hô một tiếng đau đớn. Thì ra là sau khi Tiêu Ngọc nghe thấy giọng nói đắc ý của Dương Vũ, hung hăng ‘matxa’ vùng thịt mềm bên hông của Dương Vũ một cái.
"Được rồi, không nói chuyện với em nữa. Nhớ sau khi rời đi phải đóng kín cửa." Sau đó, Dương Vũ liền cúp điện thoại.
29.06.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 158
Làm cho người ta vui mừng, làm cho người ta lo! Dịch: Tà Thần Biên: Tà Thần Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
"Anh mới vừa nói gì đó." Mặc dù Dương Vũ đã cúp điện thoại. Nhưng Tiêu Ngọc vẫn không có bỏ qua cho hắn, liếc Dương Vũ một cái thật sâu, nói.
"Ha hả, chẳng lẽ em không muốn sao?" Dương Vũ vẻ mặt tươi cười nhìn Tiêu Ngọc cuời nói.
"Hừ, em không hề nguyện ý." Tiêu Ngọc tức giận nói. Bất quá, mặc dù miệng nàng vừa nói không nguyện ý, nhưng trong lòng Tiêu Ngọc cảm thấy rất ngọt ngào .
"Bất kể em có nguyện ý hay không, dù sao anh cũng chắc chắn không buông tay một lần nữa ." Dương Vũ ôm Tiêu Ngọc, vẻ mặt tươi cười nói.
"Anh sao lại bá đạo như vậy." Tiêu Ngọc thuận thế rúc vào trên người Dương Vũ .
"Anh chỉ thích bá đạo với em." Dương Vũ bá đạo nói.
Tiêu Ngọc cũng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm người Dương Vũ, hưởng thụ quãng thời gian ấm áp khó có này. Dương Vũ cũng nhẹ nhàng ôm Tiêu Ngọc, hai người không ai lên tiếng.
Hôm này là chủ nhật. nên trong sân trường chỉ thỉnh thoảng có người qua lại. Cả sân trường im ắng, vô cùng thích hợp nói chuyện yêu đương. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thật lâu sau, Tiêu Ngọc mới đẩy Dương Vũ ra. Nhìn Dương Vũ một cái, sau đó đáng thương nói: "Em…… đói bụng."
So trước sau thấy Tiêu Ngọc giống như hai người, trên mặt Dương Vũ nở nụ cười tươi rói."Đi, đi ăn cái gì đi." Vừa nói Dương Vũ liền kéo tay Tiêu Ngọc đi ra khỏi trường.
"Đúng rồi, sáng hôm nay sớm như vậy đã chạy tới tìm anh, có chuyện gấp à?" Dương Vũ ngồi đối diện Tiêu Ngọc, vừa nhìn Tiêu Ngọc ăn, vừa nói. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Không có chuyện gì." Sắc mặt Tiêu Ngọc đỏ lên, tiếp theo liền nghĩ đến chuyện sáng nay, sau đó liền dùng ánh mắt hung dữ liếc nhìn Dương Vũ một cái. Dương Vũ lộ ra vẻ mặt vô tội, nhìn Tiêu Ngọc, vẫn không bỏ qua hỏi: "Sáng nay em tìm anh nhất định là có chuyện."
"Quả thật không có gì." Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái, tựa hồ không muốn nói.
Nhìn vẻ mặt Tiêu Ngọc, Dương Vũ bỗng nhiên cười một tiếng, tiếp lời: "Anh biết rồi."
"Anh biết cái gì?" Tiêu Ngọc bị khơi tính tò mò.
"Anh biết tại sao hôm nay em lại tới tìm anh." Vẻ mặt Dương Vũ tươi cười.
"Không tin." Tiêu Ngọc không tin Dương Vũ thật sự biết nguyên nhân nàng đến tìm hắn.
"Anh nói ra em không được chối nha." Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc cười nói. Tiêu Ngọc gật đầu."Nhất định là em nhớ đến anh?" Vừa nói Dương Vũ vừa cười lớn.
Sắc mặt Tiêu Ngọc đỏ lên, tiếp theo liếc Dương Vũ một cái, "Anh đừng có mà tự sướng. người ta có mà thèm nhớ." Bất quá vẻ mặt ngượng ngùng của Tiêu Ngọc đã sớm bán đứng nàng.
"Ha ha..." Dương Vũ chỉ cười vui vẻ một tiếng. Tiêu Ngọc mặc dù phủ nhận, nhưng Dương Vũ vẫn nhìn ra quả thật nàng vì hắn mà tới. Điều này nói lên, Tiêu Ngọc đã sớm thích hắn. Mà chuyện của Hỏa Phượng Hoàng chẳng qua chỉ là ngòi nổ, đem tất cả tình yêu Tiêu Ngọc chôn giấu trong lòng, bộc phát ra ngoài trong nháy mắt.
Nghe tiếng cười to thoải mái của Dương Vũ, Tiêu Ngọc chỉ ngượng ngùng cúi đầu. Dương Vũ chỉ nói đúng một phần. Sở dĩ Tiêu Ngọc tới tìm Dương Vũ sớm như vậy, trừ nàng có chút nhớ hắn ra còn có nguyên nhân khác cũng chính là Hỏa Phượng Hoàng.
Lúc trước ở nhà hàng Đông Phương gặp phải hai người Dương Vũ vả Hỏa Phượng Hoàng, nhìn bộ dạng thân mật của bọn họ, trong lòng Tiêu Ngọc không rõ có tư vị gì. Mà hai ngày trước Dương Vũ cũng không liên lạc với nàng, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không thấy.
Tiêu Ngọc càng nghĩ càng cảm giác có cái gì đó không đúng, cuối cùng mới quyết định đi tìm Dương Vũ. Nhưng không ngờ lại phát sinh một màn mà nàng không hề nghĩ tới.
Thời gian như nước chảy, rất nhanh liền trôi qua mấy ngày. Trong mấy ngày qua, có một đoạn Dương Vũ và Tiêu Ngọc trên cơ bản dính lại cùng một chỗ. Mà tình cảm của hai người trước kia đã khá ấm áp. Hiện tại, càng dính như keo sơn.
Mấy ngày nay, nhân lúc Tiêu Ngọc đi học, Dương Vũ tranh thủ hướng dẫn Hỏa Phượng Hoàng tu luyện. Hỏa Phượng Hoàng cũng không làm cho Dương Vũ thất vọng, lực lượng của nàng quả thực tăng tiến như ngồi trên tên lửa đạn đạo.
Còn Dương Vũ hiện tại đã rất thỏa mãn. Tiêu Ngọc đã bị hắn bắt làm tù binh. Hơn nữa còn thu được một đàn em ngoài ý muốn là Hỏa Phượng Hoàng. Dương Vũ cảm thấy rất hài lòng .
Sau khi đạt được mục tiêu của mình, Dương Vũ liền nghĩ tới chuyện của cục Quốc An và Long Tổ. Thanh niên tóc bạc của Long Tổ lúc trước gặp ở nhà kho bỏ đi vẫn chưa hề liên lạc lại với Dương Vũ. Mà trong những ngày qua Dương Vũ cũng chưa từng liên lạc với Tôn Dương một lần.
Vài ngày trước, Dương Vũ không hề có thời gian để suy nghĩ đến những thứ này, còn hiện tại, Dương Vũ đã đạt được mục đích. Nên muốn quan tâm đến những chuyện này. Dù sao, thật ra hắn không tới nơi này để nghỉ phép .
Cục Quốc An và Long Tổ vốn không cùng một tổ chức. Mặc dù Tôn Dương có ân với hắn, nhưng Dương Vũ sau khi trải qua một phen suy nghĩ cẩn thận, hắn đã quyết định muốn gia nhập Long Tổ. Dù sao, ở Long Tổ, không gian để phát triển sau này càng lớn. Vả lại võ đài của Long Tổ so với cục Quốc An lớn hơn rất nhiều.
Sau khi đạt được mục đích, Dương Vũ muốn sớm hoàn thành suy nghĩ của mình. Chuyện này tốt hơn hết là nói với Tôn Dương sớm hơn một chút. Nhưng tên thanh niên thuộc Long Tổ kia lặn mất tăm hơi bóng dáng, nếu như muốn liên lạc với tên thanh niên tóc bạc đó thì Dương Vũ cần phải có sự giúp đỡ của Tôn Dương.
Nhưng hiện tại Dương Vũ không muốn rời khỏi nơi này chút nào. Chính xác mà nói, Dương Vũ không muốn rời khỏi Tiêu Ngọc. Ngược lại, trải qua những ngày này, Tiêu Ngọc so với Dương Vũ càng thêm không muốn, thậm chí, hiện tại Tiêu Ngọc đã vô cùng lệ thuộc vào Dương Vũ.
Điều này làm cho Dương Vũ vui mừng nhưng cũng khiến cho hắn lo, vui mừng chí là vì Tiêu Ngọc phụ thuộc vào bản thân. Lo chính là, Dương Vũ không biết một khi bản thân phải rời đi thì Tiêu Ngọc làm sao bây giờ? Dương Vũ không yên lòng nhất chính là Tiêu Ngọc.
30.06.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 159
Đại sự (thượng) Dịch: Tà Thần Biên: Tà Thần Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
Nghĩ đến Tiêu Ngọc, bọn họ bây giờ vừa mới bắt đầu, nếu như bây giờ Dương Vũ phải rời xa Tiêu Ngọc . . ., đừng bảo là Tiêu Ngọc, mà ngay cả Dương Vũ cũng không thể chịu được. Hơn nữa, vừa mới bắt đầu chưa được mấy ngày Dương Vũ đã phải rời đi, bọn họ phải chia lìa, làm như vậy quả thật rất tàn nhẫn . Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Vậy thì đành quay về muộn mấy ngày vậy." Trong lòng Dương Vũ không muốn từ bỏ. Thay vì nói sợ Tiêu Ngọc đau lòng, chẳng qua bản thân hắn cũng không muốn rời đi thì chính xác hơn.
Cho nên, thời gian cứ như vậy qua vài ngày nữa.
"Dương Vũ, anh làm sao vậy? Có phải có tâm sự gì phải không?" Thấy bộ dạng nhíu mày của Dương Vũ, Tiêu Ngọc hỏi.
"Không có chuyện gì." Dương Vũ cười một chút, mâu thuẫn trong lòng mấy ngày nay, Dương Vũ cũng không biết phải mở miệng với Tiêu Ngọc như thế nào.
"Dương Vũ, có việc cứ nói đi." Tiêu Ngọc nằm trong lồng ngực Dương Vũ, thấp giọng nói. Nhưng Dương Vũ vẫn im lặng. Dừng một chút, Tiêu Ngọc ngẩng đầu nhìn mặt Dương Vũ, nhẹ nhàng nói: "Dương Vũ, có phải đã đến lúc anh quay về?"
Dương Vũ ngẩn ra, liền gật nhẹ một cái, thở dài một hơi, Dương Vũ mở miệng nói: "Anh đi ra ngoài cũng đã khá lâu rồi, cũng đến lúc phải quay trở về." Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiêu Ngọc không nói gì, nhẹ nhàng ôm Dương Vũ. Thật ra thì mấy ngày qua nhìn bộ dạng của Dương Vũ nàng cũng đã đoán ra mấy phần. Nhưng nàng không hề hỏi, sự thật quả là tàn khốc, nàng còn muốn ở chung với hắn thêm nhiều ngày nữa.
"Chắc ngày mốt." Một lúc lâu sau, Dương Vũ mới lên tiếng. Thời gian qua nữa tháng đã là quá lâu rồi, hắn thật không thể nán lại thêm chỗ này được nữa.
"Ngày mốt? Nhanh thế à?" Tiêu Ngọc sửng sốt, mặc dù nàng biết Dương Vũ sớm muộn vẫn phải rời đi , nhưng không ngờ phải rời xa sớm như thế.
"Đúng vậy." Sắc mặt của Dương Vũ nhìn cũng không được tốt, trong đó còn pha lẫn chút khổ sở.
"Hi hi. Ngày mốt thì ngày mốt." Tiêu Ngọc cố gắng cười nói.
"Anh không muốn xa em." Dương Vũ nhẹ nhàng ôm Tiêu Ngọc nói."Em cũng không muốn xa anh." Tiêu Ngọc gục đầu vào ngực Dương Vũ, vuốt nhẹ.
"Ha hả, lúc nào anh cũng nghĩ tới cảnh chúng mình ở chung một chỗ vĩnh viễn, mãi mãi không rời xa nhau, vậy thì thật là tốt a." Dương Vũ không biết là đang nói với Tiêu Ngọc hay tự nói, lẩm bẩm nhỏ tiếng. Dứt lời, Dương Vũ còn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Mỗi lần ở một chỗ với Tiêu Ngọc, cảm giác ấm áp này đều mang đến cho Dương Vũ một cảm nhận đặc biệt. Là cảm giác gì? Dương Vũ nói không ra. Nhưng Dương Vũ rất thích loại cảm giác này, cho dù hai người cũng chưa làm gì, chẳng qua chỉ ôm nhau một chỗ như bây giờ, Dương Vũ cũng vô cùng thỏa mãn!
"Sau khi anh về, nếu có thời gian nhất định sẽ quay lại thăm em . Nửa năm sau anh chắc sẽ đến." Dương Vũ miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, đầu tiên là hôn trên mặt Tiêu Ngọc một cái, nhẹ giọng nói.
Tiêu Ngọc không nói gì, chỉ nằm trong lòng Dương Vũ gật nhẹ đầu.
"Khi đó chúng ta có thể ở cùng một chỗ. Vĩnh viễn sẽ không nữa tách ra nữa." Dương Vũ nhẹ nhàng sửa lại vài lọn tóc tán loạn trên trán Tiêu Ngọc.
"Ừ, chúng ta phải vĩnh viễn ở chung một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau!" Tiêu Ngọc thì thầm.
Ngày thứ hai. Nhà hàng Đông Phương.
"Đại ca, hôm nay sao lại mời em ăn cơm thế?" Hỏa Phượng Hoàng nở nụ cười, nhìn Dương Vũ hỏi.
"Dị năng hiện tại của em có thể làm gì rồi?" Dương Vũ không đáp, hỏi ngược lại.
"Ba !" Hỏa Phượng Hoàng vỗ tay một cái, ngón tay của nàng tựa như cái bật lửa liền xuất hiện một ngọn lửa. Tiếp theo, ngọn lửa liền lớn lên, sau đó nhỏ dần đi. Theo tâm ý của Hỏa Phượng Hoàng biến ảo ra các loại hình dáng riêng.
"Miễn cưỡng cũng được." Dương Vũ cười một tiếng. Nói tiếp.
Thật ra thì trong một khoảng thời gian ngắn như thế này, đã có thể khống chế dị năng một cách tùy tâm sở dục như thế thì Hỏa Phượng Hoàng có thể được gọi là thiên tài. Thậm chí, Dương Vũ lúc đầu cũng không được như thế.
"Hôm nay mời em tới đây ăn cơm là có chuyện cần em giúp đỡ, bữa cơm này coi như là đáp tạ." Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng một cái, sau đó nói.
"Em biết ngay là anh sẽ không mời tôi ăn cơm vô cớ mà." Hỏa Phượng Hoàng cười nói. Dương Vũ chỉ cười một cái, mục đích chính của hắn là nhờ Hỏa Phượng Hoàng hỗ trợ, lập tức Dương Vũ không để ý, tiếp tục nói: "Em nhớ Tiêu Ngọc chứ?"
"Không phải là chị dâu sao!? Em dĩ nhiên biết." Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng tươi cười. Dương Vũ gật đầu nói: "Sau khi anh rời đi, anh nhờ em để mắt đến cô ấy một chút, tránh bị người xấu ức hiếp."
"Đại Ca, chẳng lẻ anh muốn rời đi lúc này?" Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy. Anh phải đi. Đến lúc đó em không được để cho Tiêu Ngọc bị khi dễ, nếu không, hừ hừ." Dương Vũ không nói tiếp, bất quá Hỏa Phượng Hoàng vẫn nghe được giọng điệu uy hiếp phía sau.
"Cho dù đại ca không phân phó, em tự nhiên cũng phải chiếu cố chị dâu . Bất quá, đối với những người đó, có muốn hay không…?" Vừa nói Hỏa Phượng Hoàng, làm ra tư thế cắt cổ.
"Em cho rằng là đang giết kẻ thù à?" Dương Vũ tức giận trợn mắt nhìn Hỏa Phượng Hoàng một cái. Bất quá, sau đó Dương Vũ sực nhớ tới một chuyện khác. "Đối với những tên đánh chủ ý tới chị dâu, em phải giúp anh hảo hảo dạy dỗ chúng cho tốt." Dương Vũ cũng không muốn, sau rời đi, Tiêu Ngọc bị làm phiền, ngày dài tháng rộng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Em hiểu rồi, em tuyệt đối sẽ không thể để cho những thằng khác chú ý tới chị dâu đâu . Hừ hừ."
Dương Vũ yên tâm cười một tiếng, nói: "Có em chiếu cố thì anh cũng yên tâm. Ừ, trước khi đi anh còn muốn làm một việc." Vừa nói Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng, cười sâu xa đầy ý vị
Hỏa Phượng Hoàng chỉ cười một cái. Nàng nghĩ Dương Vũ chỉ làm chuyện của mình, không liên quan gì đến nàng. Nhưng chưa được bao lâu, nàng mới hiểu nụ cười sâu xa kia của Dương Vũ ẩn chứa điều gì.
30.06.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 160
Đại sự (Hạ) Dịch: Tà Thần Biên: Tà Thần Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
Đêm đó, Dương Vũ không đi thẳng về khách sạn mà thong thả đi dạo trên đường.
Lúc này đã gần nữa đêm, con đường so với ánh trăng trên trời thì vắng lạnh hơn rất nhiều. Ánh đèn Ne-on chiếu trên đường khiến cái bóng Dương Vũ như kéo dài ra.
Dương Vũ vẫn cúi đầu đi tới, bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Trước mặt của hắn chính là một căn biệt thự xa hoa nằm riêng biệt. Dưới ánh đèn nhàn nhạt có thể thấy bóng người tuần tra lờ mờ không ngừng đong đưa trên mặt đất.
Khóe miệng Dương Vũ bỗng nhiên nhếc nhẹ lên một cái, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Bỗng nhiên, thân hình Dương Vũ chợt động!
Ngay trong nháy mắt này, Dương Vũ đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Mà khi hắn xuất hiện lần nữa đã đứng phía trong ngôi biệt thự.
"Người nào!" Người đang đi tuần bên trong giật mình kinh hãi, sau đó liền hướng về phía Dương Vũ quát to một tiếng. Đồng thời, có mấy người đã nhanh chóng hướng về phía Dương Vũ.
Khóe miệng Dương Vũ nhếch nhẹ, ngẩng đầu liếc những người đó, hừ lạnh một tiếng, thân hình hơi động một chút, giống như ảo ảnh xuyên qua những người kia.
Sau đó, Dương Vũ liền dừng ở giữa sân, chắp hai tay sau lưng, đứng một nơi không nhúc nhích.
Những người trong biệt thự sau khi thấy Dương Vũ xông vào liền xúm lại. Thậm chí, còn rung chuông báo động. Nhưng nhìn thấy bộ dạng trầm tĩnh, bình thản của Dương Vũ thì tất cả không dám lộn xộn chỉ dám đứng vây xa xa phía ngoài.
"Tôi biết anh đang ở bên trong, ra đi." Âm thanh trầm thấp của Dương Vũ truyền ra rất xa.
"Hừ." Tiếng Dương Vũ còn chưa dứt thì một tiếng hừ lạnh truyền tới. Sau đó, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh liền hiện ra trước mặt bọn họ.
Khi nhìn thấy người này xuất hiện, đám người đang vây bắt Dương Vũ lập tức hiện ra vẻ mặt vui mừng, thậm chí bọn họ còn từ từ lui ra sau, nhường vị trí cho người thanh niên. Bọn họ biết, người thanh niên này chính là cao thủ số một trong bang. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghe nói vụ đánh nhau mấy ngày trước, Hỏa Phượng Hoàng chính là bị người này đánh bại. Hỏa Phượng Hoàng là ai? Tất cả mọi người biết rõ ràng. Khi người này chưa xuất hiện ở đây, Hỏa Phượng Hoàng là người mạnh nhất. Bởi vì, nàng có đặc dị công năng.
"Là mày?" Người thanh niên này chính là cao thủ Giang Đông Bang mời về để đối phó Hỏa Phượng Hoàng. Lúc này, khi hắn thấy người tới là Dương Vũ liền lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
"Là tôi." Dương Vũ nhàn nhạt nói một câu."Có thể đánh một trận với tôi hay không?" Dương Vũ liếc thanh niên kia một cái, sau đó thản nhiên nói.
"Hừ." Thanh niên dùng tiếng hừ lạnh để thay câu trả lời. Mặc dù không biết Dương Vũ tại sao lại tìm đến tận cửa, nhưng nếu người ta đã tìm tới cửa, thì tên thanh niên cao ngạo này làm sao không ứng chiến?
"Gặp ở chỗ cũ." Dương Vũ chỉ ném lại một câu, thân hình lay nhẹ, sau đó ở giữa sân liền biến mất. Tên thanh niên hừ lạnh một tiếng, sau đó theo Dương Vũ xông ra ngoài.
"Ai nha..." sau khi hai người Dương Vũ rời đi, trong biệt thự liền chạy ra hai người khác. Hai người này cũng trong độ tuổi thanh niên. Một người trong đó bộ dạng mặc dù thoạt nhìn rất bình thường. Nhưng là đôi mắt lấp lóe tinh quang bạo xạ, trên người cũng tràn ngập hơi thở âm lãnh. Người này chính là bang chủ Giang Đông Bang.
Tên còn lại lên tiếng thì dáng người cao to, tương đối tuấn tú. "Tụi bay cũng đi theo quan sát một chút." Thanh niên nhìn đám người trong sân, sau đó xuất một tư thế chém đầu.
"Vâng." Sau đó mấy tên kia liền xông ra ngoài, theo hướng hai người Dương Vũ vừa rời đi.
"Mục đích hôm nay của tôi rất đơn giản." Dương Vũ chắp tay sau lưng, thản nhiên nói. Hắn biết gã thanh niên kia đang bám phía sau. Nhìn bộ dạng thản nhiên của Dương Vũ, thần sắc trên mặt tên thanh niên không hề đổi, cũng không có lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn bóng lưng Dương Vũ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Nếu như từ lúc này trở đi, anh rời Giang Đông Bang, tìm một con đường mới, cũng thề sau này vĩnh viễn không quay lại, vĩnh không đối địch với Hỏa Phượng Hoàng, vậy anh có thể rời đi, nếu không đừng trách tôi hạ thủ vô tình." Thanh âm Dương Vũ bỗng dưng lạnh xuống. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thì ra vì để Hỏa Phượng Hoàng tập trung chiếu cố Tiêu Ngọc, Dương Vũ muốn giúp Hỏa Phượng Hoàng giải quyết việc tên thanh niên này. Mặc dù hiện tại, dị năng của Hỏa Phượng Hoàng đã hoàn toàn thức tỉnh, nhưng Hỏa Phượng Hoàng thủy chung vẫn chưa phải là đối thủ của gã thanh niên này. Sau khi trải qua chuyện lần trước, Giang Đông Bang vẫn chưa có động tác gì. Nhưng Dương Vũ lo lắng sau khi hắn rời đi, vạn nhất Giang Đông Bang động đậy thì Hỏa Phượng Hoàng khẳng định sẽ gặp nguy hiểm trùng trùng .
Hỏa Phượng Hoàng không phải đối thủ của gã thanh niên này. Nên tất nhiên Dương Vũ không thể để một đàn em vừa mới thu nhận phải chịu ủy khuất. Hơn nữa, Dương Vũ còn cần Hỏa Phượng Hoàng thay hắn chiếu cố Tiêu Ngọc.
Cho nên, Dương Vũ muốn giải quyết nhanh chóng gã thanh niên. Bất quá, Dương Vũ cùng tên này không có thù hận gì, song phương cũng không phải là địch nhân truyền kiếp, Dương Vũ cũng không muốn đem tên này giết đi. Cho nên, trước khi bắt đầu, Dương Vũ mới tốt bụng khuyên bảo vài tiếng.
Nếu như gã thanh niên nghe lời thoát khỏi Giang Đông Bang.... Dương Vũ cũng không cần giết người. Gã thanh niên này cũng không phải vì thế mà mất đi sinh mạng.
Nhưng gã thanh niên này sẽ nhất nhất nghe theo lời Dương Vũ sao? Đáp án dĩ nhiên là ….. không. (Nghe sao có oánh nhau?)
"Hừ." Tên thanh niên đầu tiên là hừ lạnh một tiếng, tiếp theo lạnh lùng nói: "Đánh thì đánh, dài dòng lám *éo gì?" Trong giọng nói cũng đầy sự tự tin.
"Tốt, sảng khoái." Dương Vũ đột nhiên xoay người, nhìn gã thanh niên."Nhưng, tôi nhắc trước cho anh một chuyện, tay của tôi rất nặng, nếu như không muốn bỏ mạng thì bây giờ rời đi vẫn còn kịp."
"Hưu!" một tiếng tiếng xé gió vang lên, gã thanh niên dùng một đạo Phong nhận biểu lộ lập trường của hắn! ——Đang! !
01.07.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 161
Một phần lễ vật (thượng) Dịch: Tà Thần Biên: Tà Thần Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
Dương Vũ căn bản không thèm di chuyển, thân hình chỉ khẽ động đậy một cái đã tránh được đạo phong nhận của gã thanh niên. Sau đó, Dương Vũ liền quay đầu nhìn thẳng vào gã. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong mắt Dương Vũ tinh quang chợt lóe, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống. "Đây là do mày tự muốn chết, đừng trách tao" (Chương này oánh nhau nên thay đổi xưng hô thành “mày, tao” cho nó máu). Vừa nói, thân hình Dương Vũ lóe một cái, hướng gã thanh niên nhào tới. Người còn chưa tới, tay phải của hắn đã nắm thành quả đấm, hướng về phía gã thanh niên xuất ra một quyền.
Gã thanh niên hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt lùi về phía một bước. Sau đó, hai tay của hắn liền vẽ ở phía trước một cái. Tiếp theo một thanh trường đao màu xanh ngay lập tức xuất hiện trong tay phải hắn. Sau đó, hắn quát giận dữ một tiếng, cả người nhất thời bay lên trời. Ở giữa không trung, hai tay gã thanh niên cầm đao, hét lớn một tiếng nữa, trường đao màu xanh trong tay liền hung hăng bổ về phía quả đấm của Dương Vũ.
Khóe miệng Dương Vũ khẽ nhếch lên một cái, lộ ra một tia cười lạnh! Ánh mắt nheo lại, thân hình lại động một lần nữa, trong nháy mắt xuất hiện phía dưới gã thanh niên.
Sau đó.
"Phanh!" một âm thanh trầm thấp vang lên, nắm đắm bên tay phải của Dương Vũ cũng mạnh mẽ tuôn ra một tràn hỏa diễm. Mà lúc này đây, trường đao của gã thanh niên cũng bổ tới tay Dương Vũ. Trong nháy mắt đã chuẩn bị va chạm vào nắm đấm của hắn.
Dương Vũ hừ một tiếng, ngọn lửa trên nắm đấm sáng chói thêm vài phần. Ý niệm vừa động. Dương Vũ không hề né tránh, ngược lại quyền đầu vẫn hung hăng hướng về gã thanh niên oanh kích.
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn phát ra, trời đất bỗng nhiên sáng rực. Từng đốm lửa tán loạn giống như pháo hoa lấy nấm đấm Dương Vũ làm trung tâm, lan ra bốn phương tám hướng. Cơ hồ đồng thời, một tiếng vỡ vụn thanh thúy cũng truyền vào tai hai người bọn họ.
Sau đó, trường đao được biến thành từ dị năng của gã thanh niên cũng gãy nát ra trong nháy mắt.
Một cổ lực mạnh mẽ truyền vào từ hai tay khiến gã thanh niên giật mạnh một cái. Tiếp theo cả người liền quay cuồng lui ra sau. Liên tục xoay tròn giữa không trung mấy lần, thân hình gã thanh niên mới hạ xuống mặt đất. Sau khi hạ xuống, hắn vẫn liên tục lùi lại phía sau, sau vài mét gã mới chật vật ổn định được thân thể.
Ý niệm vừa động, dị năng trong cơ thể liền vận chuyển qua hai tay, cảm giác tê dại kia lập tức biến mất, tất cả khôi phục bình thường. Sau đó, gã thanh niên liền nhìn Dương Vũ với vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Mặc dù, mới vừa rồi hắn vẫn chưa xuất hết toàn lực. Nhưng cũng đã dùng hơn phân nữa lực lượng. Bất quá bộ dạng Dương Vũ lúc này vẫn rất thoải mái, không có chút nào chật vật, thậm chí hiện tại Dương Vũ vẫn duy trì tư thế bất động như mới vừa rồi.
Điều này nói rõ cái gì? Không cần nghĩ cũng biết. Một kích vừa rồi của hắn không có chút xi nhê gì với Dương Vũ! Đây lại là hơn phân nữa lực lượng của hắn. Nhưng vẫn không thể bức Dương Vũ lùi về phía sau dù chỉ một bước!
Phải biết rằng, nếu như một đao vừa rồi của hắn bổ vào tảng đá ngàn cân, chỉ sợ tảng đá đó cũng bị chém thành hai nữa!
Trong ánh mắt khiếp sợ của gã thanh niên, Dương Vũ chậm rãi thu hồi tay phải, tiếp theo đứng một chỗ, cuối cùng nhìn về phía gã."Nếu như lúc này anh quyết định rời khỏi Giang Đông Bang thì vẫn chưa trễ." Khóe miệng Dương Vũ nhếch lên, mang theo vẻ tươi cười. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Hừ." Nghe được câu nói của Dương Vũ, gã thanh niên lập tức tỉnh lại từ trong khiếp sợ. Vẻ sợ hại trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là sự giận dữ.
Trước khi động thủ, những lời nói của Dương Vũ lọt vào tai gã thanh niên thì y chỉ nghĩ là Dương Vũ tự đại. Nhưng hiện tại lại rất khác. Sau khi một quyền đánh lui gã thanh niên, Dương Vũ vẫn nói những lời y chang như thế, nhưng hàm xúc trong đó hoàn toàn bất đồng.
Hiện tại, gã thanh niên chỉ nghe ra câu kia của Dương Vũ chính là sỉ nhục mình! Bất kỳ kẻ yếu nào, sau khi bị đối phương đánh bại đều mang cảm giác nhục nhã.
"Đừng nhiều lời, muốn giết tao không dễ vậy đâu." Cùng với câu nói, cuồng phong trên người gã thanh niên lập tức nổi lên. Thì ra sau khi trải qua một lần cứng đối cứng vừa rồi, y đã phát hiện mình không phải là đối thủ của đối phương nếu đánh cận chiến, nên lúc này hắn muốn công kích từ xa.
Giống như một trận vòi rồng, lốc xoáy trong nháy mắt lấy gã thanh niên làm trung tâm, phát ra bốn phương tám hướng. Đồng thời, từng đạo phong nhận to nhỏ khoảng bằng lòng bàn tay cũng được đưa vào trong cơn lốc. Chỉ chốc lát sau, trong cơn cuồng phong đã xen kẽ ngàn vạn đạo phong nhận.
Trên mặt Dương Vũ vẫn mang theo ý cười nhìn hành động của đối phương, cũng không có đi làm gián đoạn động tác của hắn. Một lát sau, cuồng phong càng thêm lợi hại. vài dao phong nhận trong cơn gió cũng bắt đầu xoay.
Thậm chí Dương Vũ còn nghe được tiếng rít bén nhọn xé gió phát ra từ những đạo phong nhận đó.
Cuồng phong càng ngày càng quyết liệt. Âm thanh bén nhọn phát ra từ những lưỡi đao càng ngày càng khó nghe.
Chân mày Dương Vũ khẽ nhíu lại. Nhìn trận vòi rồng kèm theo những đạo phong nhận bén nhọn, lúc này Dương Vũ mới cảm giác được mình quá mức khinh thường.
Lúc này, trong thiên địa đã mất đi bóng dáng của gã thanh niên. Y đã hoàn toàn ẩn thân ở giữa cơn vòi rồng, tầm mắt Dương Vũ đã bị vòi rồng màu xanh này chặn lại.
Dương Vũ khẽ nhíu mày, nhìn vòi rồng càng ngày càng kinh khủng kia, Dương Vũ hiển nhiên không nghĩ tới, chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu, mà gã này đã xuất ra tuyệt chiêu kinh khủng như thế kia.
Mặc dù cảm thấy phiền toái, nhưng Dương Vũ há có thể sợ sao? Đáp án dĩ nhiên là KHÔNG .
"Phanh!" một tiếng vang thật lớn, trên người Dương Vũ xuất hiện một ngọn lửa thật đậm. Khi ngọn lửa xuất hiện cũng đem Dương Vũ bao phủ. Trong nháy mắt, cả người Dương Vũ cứ như là Fireman trong fantastic four.
01.07.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 162
Một phần lễ vật (trung) Dịch: Tà Thần Biên: Tà Thần Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
"Long quyển phong bạo!" Khi cả người Dương Vũ được bảo phủ bởi ngọn lửa thì gã thanh niên cũng bắt đầu công kích. Y gầm lên giận dữ, bàn tay vốn đang mở vung mạnh về phía Dương Vũ!
"Xuy xuy!" Những âm thanh xé gió bén nhọn tràn ngập trong trời đất. Chỉ thấy trận vòi rồng vốn lấy gã thanh niên làm trung tâm xoay tròn, dưới sự không chế của hắn mạnh mẽ tấn công về phía Dương Vũ.
Những đạo phong nhận màu xanh chỉ lớn bằng bà tay xoay tròn trên không trung, tạo thành từng màng quang mang sắc bén!
Nhìn đám đạo phong nhận rợp trời xông về hướng mình, cho dù Dương Vũ đã có chuẩn bị thì mặt cũng không kiềm được biến sắc. Ý niệm vừa động, dị năng trong cơ thể được thúc dục, ngọn lửa trên người Dương Vũ lại nồng đậm lên một lần nữa. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cười lạnh một tiếng. Dưới chân vừa động, thân hình Dương Vũ nhanh chóng né tránh ra ngoài. Mặc dù, hắn có lòng tin có thể đánh chết gã thanh niên này, nhưng Dương Vũ không có ý định đỡ đòn công kích của y.
Rất rõ ràng, lốc xoáy gần như chứa đựng gần như toàn bộ lực lượng của gã thanh niên. Nhìn thanh thế này, Dương Vũ biết chiêu “Long quyển phong” này không hề đơn giản!
Quả nhiên, khi Dương Vũ vừa rời khỏi, ngay lập tức có vài đạo phong nhận chém vào chỗ hắn vừa đứng.
"Xoẹt !"
Bùn đất nơi Dương Vũ vừa đứng lập tức bay tán loạn, sau đó, một khe nứt dài và sâu khoảng nữa thước lập tức hiện ra!
Trong nháy mắt sau, những cơn lốc xoáy liền truy tới. Cuồng phong lướt qua, cát bay khắp nơi, cây cối, thậm chí một ít cỏ dại trong nháy mắt bị xé nát. Sau khi cuồng phong đi qua, chỗ Dương Vũ vừa đứng lập tức bị san thành bình địa!
"Quả là không tệ. Không ngờ uy lực lại khủng bố như thế. Bất quá, như thế chắc chắn hắn không thể duy trì được lâu?" Di chuyển nhanh đến nơi khác, công kích kia hoàn toàn không gây bất cứ uy hiếp nào đến Dương Vũ.
Nhìn nơi bị san bằng thành bình địa, trong lòng Dương Vũ có chút ít kinh ngạc, nhìn về gã thanh niên phía xa.
Quả nhiên, Dương Vũ suy đoán không sai. Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng Dương Vũ vẫn có thể nhìn thấy rõ sắc mặt gã kia."Hừ." Dương Vũ cười lạnh.
"Chắc là mày không duy trì được bao lâu nữa?" Dương Vũ đứng lại, mặt nhìn đối phương, trên miệng cười lạnh. Dừng một chút, không đợi gã thanh niên mở miệng, Dương Vũ tiếp tục nói: "Lấy thực lực hiện tại của mày căn bản không thể khống chế chiêu thức kinh khủng như thế! Lực lượng hiện tại của mày có còn chút nào không?" Dương Vũ cười lạnh nói.
Sắc mặt gã thanh niên trắng bệch nhìn Dương Vũ, tình huống của hắn quả thật đúng như lời Dương Vũ nói, dị năng trong cơ thể hắn đã không còn dư lại được bao nhiêu rồi. Vốn hắn nghĩ sau khi mình xuất ra chiêu này, Dương Vũ dù không chết cũng phải trọng thương!
Nhưng hắn tính sai. Hắn đánh giá quá thấp thực lực Dương Vũ. Mặc dù, Dương Vũ là một là một dị năng giả Hỏa hệ, nhưng trình độ đã vượt ngoài dự đoán của y!
Lúc tấn công, hắn nghĩ đã khóa chặt được Dương Vũ. Sau khi khóa, vô luận Dương Vũ né tránh thế nào cũng không thể thoát được công kích. Nhưng thực lực của Dương Vũ đã thật sự vượt ngoài ý liệu của y. Lúc vừa bắt đầu công kích Dương Vũ đã thoát khỏi tầm khóa của hắn. Sau đó, Dương Vũ liền lợi dụng nó để né tránh công kích! Nên hiện tại trên người Dương Vũ không có bất kỳ vết thương nào!
Sắc mặc gã thanh niên tái nhợt, vẻ mặt cũng có chút uể oải nhìn Dương Vũ.
"Hừ, dù là như vậy, muốn giết tao cũng không phải là đơn giản!" Tiếng nói còn chưa dứt, gã thanh niên đã giống như một cơn gió, lao về phía Dương Vũ. Người còn chưa tới, vô số đao cương như bàn tay, sắc bén vô cùng đã nhanh chóng hướng tới Dương Vũ, nhưng muốn băm hắn ra vạn đoạn.
Thấy hành động của gã thanh niên, ánh mắt Dương Vũ chợt lóe lên vẻ sáng lạnh. Mặc dù, hắn rất thưởng thức cách làm việc của gã thanh niên này! Nhưng thưởng thức là thưởng thức, bọn họ hiện tại là đối thủ! Hơn nữa, gã thanh niên đó tựa hồ đã có lòng liều mạng!
Lần đầu tiên Dương Vũ sinh ra sát tâm đối với gã thanh niên! Sát ý lạnh như băng mảnh liệt tản mát ra ngoài. Ánh mắt Dương Vũ cũng từ từ lạnh xuống.
Nhìn những đạo phong nhận cùng gã thanh niên đang hướng tới mình, trên mặt Dương Vũ từ từ dâng lên tia cười lạnh! Ý niệm vừa động, dị năng toàn thân vận chuyển nhanh chóng. Sau đó cặp mắt lạnh như băng của Dương Vũ dần dần chuyển sang màu hồng, từ hồng dần chuyển sang một màu đỏ xinh đẹp! Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hừ lạnh một tiếng, chân phải Dương Vũ dùng sức đạp trên mặt đất một cái! "Phanh!" một âm thanh trầm thấp vang lên, mặt đất dưới chân Dương Vũ đã bị một cước nặng nề này đạp lõm vào. Đồng thời, Dương Vũ cũng mượn cỗ lực lượng này bay lên không trung.
Ở giữa không trung, Dương Vũ xoay người! Nhất thời liền giống như lão Ưng vồ mồi, đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên trời, hướng về gã thanh niên vồ một cái. Đồng thời, Dương Vũ nộ quát một tiếng, hai tay ở trước ngực hợp lại! Sau một khắc, một đoàn lửa đỏ hừng hực liền hiện ra, hai trường đao bằng hỏa diễm đã hiện ra trên hai tay Dương Vũ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Xuy xuy!" Tiếng kêu xé gió, vô số lưỡi phong nhận bắn về phía Dương Vũ. Mà gã thanh niên thấy thế cũng không dừng lại, khống chế những đạo phong nhận, muốn ép Dương Vũ từ trên không trung xuống đất.
Tư thế bổ nhào về phía trước của Dương Vũ không đổi, dị năng trong cơ thể vận hành liên tục, cơ thể Dương Vũ tựa hồ như nhẹ hơn rất nhiều. Sau đó, thân hình Dương Vũ giữa không trung lại di động một lần nữa.
"Chịu chết đi!" Dương Vũ nộ quát một tiếng, vô thanh vô tức xuất hiện trên đỉnh đầu gã thanh niên. Sau tiếng rống giận, song quyền nắm lấy trường đao làm bằng hỏa diễm, dùng toàn lực hướng về đỉnh đầu gã thanh niên kia bổ xuống.
01.07.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 163
Một phần lễ vật (hạ) Dịch: Tà Thần Biên: Tà Thần Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
Nhìn thấy chiêu thức hung mãnh của Dương Vũ bổ về hướng mình. Vẻ mặt gã thanh niên đứng trên mặt đất cũng kịch biến, trong mắt cũng lộ rõ thần sắc hoảng sợ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau đó, hắn nhanh chóng giơ hai tay che trên đỉnh đầu, một thanh trường mâu màu xanh nhạt lập tức xuất hiện trên đầu của hắn. Mà đồng thời vòi rồng quanh người hắn cũng di chuyển ngày càng nhanh.
Dương vũ hừ lạnh một tiếng, ý niệm khẽ động, tập trung dị năng trong cơ thể vào hai tay. Trường đao trong tay Dương Vũ cũng rực sáng lên một màu hồng chói mắt.
"Oanh!" Một âm thanh dữ dội vang lên, trường đao của Dương Vũ như cắt vào hư không sau đó xuất hiện trên đỉnh đầu đối phương. Dưới ánh mắt kinh hoàng của gã thanh niên, Dương Vũ bổ thẳng trường đao vào cây mâu trên đỉnh đầu gã.
"Hừ!" Gã thanh niên hừ một tiếng, hai cánh tay trĩu xuống như bị một lực lượng thật lớn đè xuống. Cổ lực lượng này truyền vào hai tay hắn, không đợi hắn kịp phản ứng đã mạnh mẽ ép hắn xuống dưới.
"Răng rắc!" Một tiếng, sắc mặt gã thanh niên trong nháy mắt trở nên trắng toát, một giọt mồ hôi lạnh theo má hắn lăn xuống. Một tia thống khổ xuất hiện trên mặt của hắn.
Thân hình càng khụy xuống, vẻ đau đớn càng hiện rõ trên mặt của hắn. Dương Vũ trên không trung dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn đối phương. Cơ bản trường mâu của gã thanh niên đã chặn được công kích. Thế nhưng, một chiêu toàn lực của Dương Vũ há lại đơn giản như thế?
Một cỗ lực lượng thật lớn ép gã thanh niên dần dần cong như con tôm. Thậm chí, hiện tại hai chân của hắn cũng đã hãm sau vào mặt đất.
"Phá cho ta!" Sắc mặt gã thanh niên từ trắng biến sang xanh. Nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay của hắn cố sức nâng lên! Đồng thời phần eo của hắn cũng bắt đầu phát lực.
"Hừ!" Cảm giác được một cổ lực lượng từ trường mâu truyền tới, hai tay Dương Vũ lập tức nhấc trường đao, đồng thời nhanh chóng phát lực bổ mạnh xuống!
"Thương!" Một âm thanh vang lên như tiếng kim loại, thân hình Dương Vũ lăng không bay đi, Sau đó, Dương Vũ xoay người trên không trung, lập tức cầm trường đao bổ thêm một nhát về phía đối phương!
Nhìn thấy Dương Vũ bị đánh ra ngoài. Gã thanh niên thở nhẹ một hơi, thế nhưng hơi thở còn chưa dứt thì trường đao của Dương Vũ lại xuất hiện trước mặt của hắn lần nữa.
Tránh né đã không còn kịp rồi! Hắn hung hăng cắn chặt răng, lập tức phát động trường mâu giơ ngang đỉnh đầu đỡ đòn!
"Oanh!" Một tiếng vang thật lớn, động tác của hai người gần giống như vừa rồi. Chỉ là, thân hình gã thanh niên xo với lúc nãy đã gập xuống hơn rất nhiều! Đồng thời hai tay của hắn đã buông thỏng xuống đầu gối. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn thấy bộ dạng đối phương, trên mặt Dương Vũ hiện lên nụ cười không có chút thiện cảm nào. Thấy nụ cười trên mặt Dương Vũ, hắn lập tức cảm giác được sự nguy hiểm đang ập đến.
Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, trong tai của hắn liền nghe "Răng rắc!" một tiếng thật lớn! Sau đó, hắn lại nhìn thấy một trường đao màu hồng long lanh đẹp mắt xuất hiện trên đỉnh đầu của mình.
Hắn lập tức cảm giác một cơn đau đớn kịch liệt! Sau đó, hắn nhìn thấy máu tươi bắt đầu phun ra từ đỉnh đầu của mình! Sau một nhoáng, gã thanh niên cúi xuống đã nhìn thấy cơ thể của mình đã bị chia làm hai nữa!
Sau khi một đao chém gã thanh niên thành hai nữa xong, thân hình Dương Vũ khẽ xoay trên không trung, đáp xuống đất trước mặt đối phương không xa. Sau đó, thanh đao hỏa hồng trong tay hắn khẽ giương lên.
Một đạo đao khí hỏa hồng từ tay hắn bắn ra! Theo động tác của Dương Vũ, đạo đao khí xoẹt qua phần eo của đối phương.
"Bịch!" một tiếng, phần eo của gã thanh niên cũng bị chém thành hai đoạn, từng khúc thịt rớt xuống mặt đất.
Nhìn thấy đối phương bị mình chém thành bốn đoạn. Trên mặt Dương Vũ chỉ hiện lên một vẻ lạnh nhạt, không chút biểu tình. Tuy rằng hắn cùng với gã thanh niên không oán không cừu. Thế nhưng, lập trường song phương bất đồng. Hơn nữa Dương Vũ cũng đã cảnh báo hắn trước! Thế nhưng, gã này lại cao ngạo, cứng đầu, xem thường lời cảnh cáo của Dương Vũ.
Hơn nữa, bọn họ hiện tại đã không phải là người thường, kể từ khi bọn họ trở thành dị năng giả, đã xác định rằng hoặc là giết người, hoặc bị người giết! Phong cách sinh hoạt của người thường đã không còn phù hợp với bọn họ.
Đem thanh niên bổ tứ đoạn, Dương Vũ cũng chẳng thấy bản thân tàn nhẫn chút nào.... Dù sao, bọn họ đều là dị năng giả, mỗi một động tác thậm chí có thể mang đến lực lương hủy thiên diệt địa, cho nên bây giờ chỉ bổ người khác ra làm bốn khúc đã là quá mức bình thường.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn đống thịt của gã thanh niên. Ngón tay Dương Vũ khẽ động! Bốn đạo hỏa diễm từ tay hắn bắn ra ngoài, bay nhanh tới đống thịt gã thanh niên. Sau đó, Dương Vũ xoay người thì ly khai nơi này. Bốn khúc thi thể phía sau bị lửa nướng “thơm lựng”.
"Chu Dĩnh, gã thanh niên trong Giang Đông đã bị anh giải quyết xong. Coi như đây là một phần lễ vật anh tặng cho em!" Dương Vũ lấy điện thoại ra, nói qua loa vài câu rồi lập tức tắt máy.
Sau đó, Dương Vũ nghênh ngang rời đi.
Lúc Dương Vũ vừa rời đi, chiến trường lập tức xuất hiện vài bóng người. Những người này chạy đến bên cạnh đống lửa gần tắt, tựa hồ quan sát tìm hiểu một thứ gì đó, sau đó lập tức rời đi.
"Dương vũ, em đang đứng dưới khách sạn, buổi tối trước khi anh đi em có một vật muốn tặng cho anh!" Dương vũ nhận được một đoạn tin nhắn do Tiêu Ngọc gửi tới.
06.07.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 164
Hiến thân Dịch: Tà Thần Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
"Có quà cho anh?" Nụ cười trên mặt Dương Vũ càng thêm đậm. Hắn vừa mới cho Chu Dĩnh một phần đại lễ, mà Tiêu Ngọc lại đem lễ vật tới cho hắn? Dương Vũ cũng có chút kỳ quái. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vội vã chạy trở về dưới khách sạn, Dương Vũ lập tức phát hiện Tiêu Ngọc đã đứng chờ hắn từ rất lâu. Lúc này trên người Tiêu Ngọc mặc một chiếc áo hơi rộng, phía dưới quần short và đôi giầy bó.
Tối nay, Tiêu Ngọc rất bình thường, không hề trang điểm gì đặc biệt. Nhưng Dương Vũ nhìn thấy bộ dạng này của nàng lại đặc biệt yêu thích. Có thể nói bộ dạng lúc này của Tiêu Ngọc đã đánh trúng tử huyệt của Dương Vũ. Nhất là đôi giầy cộng thêm bộ tất chân chính là nơi hấp dẫn nhất. Thậm chí, nếu nàng chịu mặc trang phục của những cô bé nữ sinh thì sức hấp dẫn đối với hắn càng tăng thêm bội phần!
"Để em chờ lâu rồi." Dương Vũ đi tới bên cạnh Tiêu Ngọc nhẹ nhàng nói.
Tiêu Ngọc chỉ lắc đầu, nhìn Dương Vũ thản nhiên cười: "Không có, em cũng chỉ vừa mới đến." Nhìn khuôn mặt cười như hoa của Tiêu Ngọc, Dương Vũ cũng vui vẻ. Tâm trạng chiến đấu, giết người khi nãy đã biến mất không còn chút nào.
"Em muốn đi tắm." Tiêu Ngọc cầm túi xách trên tay bỏ qua một bên, nhìn Dương Vũ nói. Mà Dương Vũ tựa hồ lúc này mới chú ý đến túi xách trên tay Tiêu Ngọc.
Dương Vũ vẫn cho đó chính là món quà Tiêu Ngọc tặng mình. Nhưng không nghĩ tới đó quần áo Tiêu Ngọc mang kèm theo.
"Rốt cuộc là quà gì đây ta?" Tiêu Ngọc đi vào phòng tấm. Trong phòng chỉ còn lại một mình Dương Vũ. Lúc này Dương Vũ cũng nằm trên giường đoán già đoán non món quà Tiêu Ngọc sắp cho mình.
Nhưng Dương Vũ không thể nào đoán được Tiêu Ngọc đem quà gì tặng mình. Lúc nãy, Dương Vũ cũng đã có hỏi Tiêu Ngọc rốt cuộc muốn cho mình cái gì, nhưng Tiêu Ngọc chỉ mỉn cười lắc đầu. Dương Vũ phát hiện thấy tối nay Tiêu Ngọc có chút là lạ. Trong nụ cười của nàng có pha chụt thẹn thùng.
"Tiêu Ngọc, quà của em đâu?" Lúc này Tiêu Ngọc đã từ trong phòng tắm đi ra. Cho nên Dương Vũ liền tra hỏi
Tiêu Ngọc chỉ cười ngượng một tiếng, liếc Dương Vũ một cái, nói tiếp: "Anh đi tắm trước đi, lát nữa em sẽ nói cho anh biết."
"Bây giờ tiết lộ một chút không được sao?" Dương Vũ thấp giọng nói thầm.
Tiêu Ngọc nghe vậy liền liếc Dương Vũ lần nữa, "Nhanh đi tắm, nếu không chút nữa em cũng không nói, đồ khỉ tò mò nhà anh."
"Đi thì đi." Dương Vũ tung mình từ trên giường nhảy xuống. Lấy bộ đồ chạy vào phòng tắm. Loáng một cái hắn đã chạy ra. Khi hắn trở ra thì đèn chính trong căn phòng đã tắt. Lưu lại chỉ là ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường.
Mà Tiêu Ngọc lúc này lại là nửa nằm ngồi ở trên giường.
Nhìn tình cảnh này, Dương Vũ cảm giác được một trận kỳ quái."Có ý gì đây?" Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc hỏi.
"Anh xong rồi à? Tốt lắm, tới cạnh em." Vẻ mặt Tiêu Ngọc ngượng ngùng, hướng Dương Vũ chỉ chỉ chỗ cạnh mình nói.
"Không phải là anh đang tò mò về món quà em dành cho anh sao?" Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ ánh mắt có chút lóe lên, mà sắc mặt của nàng cũng từ từ xấu hổ đỏ lên.
Dương Vũ gật đầu, ngồi ở trên giường, nhích tới gần bên người Tiêu Ngọc. Nhìn sắc mặt Tiêu Ngọc trở nên đỏ hồng, Dương Vũ trong lòng càng kỳ quái .
"Quà gì đây?" Nhìn vẻ mặt ửng đỏ của Tiêu Ngọc, Dương Vũ vội vàng hỏi.
"Anh rất muốn biết sao?" Tiêu Ngọc ngồi dậy, nhích tới gần bên người Dương Vũ. Một làn hương xông vào mũi, ánh mắt Dương Vũ co rụt lại, bởi vì, Tiêu Ngọc ngồi dậy, vốn là cái chăn đang che đậy thân thể liền rớt xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết của Tiêu Ngọc.
Ánh đèn mở ảo, quần áo nữa kín nữa hở, hương thơm thoang thoảng, chỉ hai chữ để nói lên tình huống này: mập mờ. Mà động tác phía sau của Tiêu Ngọc lại càng làm cho tim Dương Vũ nảy lên.
"Giờ em sẽ nói cho anh biết." Trong khi nói chuyện, hai tay Tiêu Ngọc cũng choàng lên bả vai Dương Vũ, cuối cùng di chuyển tới gáy của hắn, đồng thời, Tiêu Ngọc cũng chầm chậm kéo hắn lại gần.
Hơi thở như lan!
Dương Vũ có thể nghe được tiếng đập liên thanh của trái tim.
"Lễ vật của em chính là …(tự hĩu nhá các bợn ." Câu nói vừa thốt ra, gương mặt Tiêu Ngọc lập tức đó lên như vừa uống rượu.
Nghe Tiêu Ngọc nói, Dương Vũ liền lập tức ngơ ngác một chút. Sau đó hắn liền nghe tim đập liên hồi.
"Thích không?" Khuôn mặt Tiêu Ngọc đỏ bừng nhìn Dương Vũ, giọng nói nhỏ như muỗi kiu. Đồng thời, đầu cũng dần dần hướng về phía Dương Vũ.
Kích động! Cảm động! Dương Vũ lúc này chỉ có hai loại tâm tình này! Ngửi hương thơm từ người Tiêu Ngọc truyền đến, nhìn khuôn mặt Tiêu Ngọc đang nhắm mắt lại nhưng vẫn đỏ bừng, nếu lúc này Dương Vũ còn không hiễu rõ tâm ý Tiêu Ngọc, vậy hắn cũng không phải là Dương Vũ rồi.(không bằng cả thái giám ấy chứ )
Không chút nghĩ ngợi, Dương Vũ liền áp tới, nhẹ nhàng hôn lên Tiêu Ngọc.
Đầu giường đèn đã tắt, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc kịch liệt...
Đêm nay, Dương Vũ rất kích động. Hắn thật hạnh phúc. Đêm nay, hắn cũng nhớ lại buổi tối của kiếp trước, khi đó hắn và Tiêu Ngọc đồng dạng... Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng đêm nay, là lần Dương Vũ hạnh phúc nhất .
"Cuộc đời này, anh sẽ tuyệt đối không phụ em!" Nhìn Tiêu Ngọc đang gối đầu lên cánh tay mình ngủ say, trong lòng Dương Vũ thầm thề với Tiêu Ngọc.
Đối với đêm nay, Dương Vũ cảm thấy khá kinh ngạc. Nhưng nhiều hơn là sự mừng rỡ đan xen với hạnh phúc. Hiện tại Tiêu Ngọc chủ động hiến thân, ý vị như thế nào? Dương Vũ không cần nghĩ cũng biết.(phải nói là anh em độc giả xem không cần nghĩ cũng biết hắn có ý vị gì)
Hắn cũng biết, Tiêu Ngọc phải hạ bao nhiêu quyết tâm để làm việc này. Hắn biết Tiêu Ngọc tuyệt đối không phải là người tùy tiện. Nhưng hiện tại Tiêu Ngọc lại chủ động. Điều này làm cho Dương Vũ cảm kích cực kỳ, đồng thời hắn cũng kiên định không bao giờ phụ Tiêu Ngọc!
06.07.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 165
Rời Tân Trấn Dịch: Tà Thần Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
Nội dung thu gọn
Suốt cả đêm, Dương Vũ chỉ lo ngắm nhìn Tiêu Ngọc nằm ngủ say trong lòng mình. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một đêm không xảy ra “trận chiến” nào nữa, rất nhanh trời đã sáng.
Nhẹ nhàng rút cánh tay phải đang có chút tê cứng dưới đầu Tiêu Ngọc ra, nhẹ nhàng xuống giường. Ngồi ở bên giường, nhìn Tiêu Ngọc đang ngủ say như một đứa trẻ, trên mặt Dương Vũ nở một nụ cười.
Đang an tỉnh ngủ say, hàng lông mi Tiêu Ngọc bỗng nhiên giật giật, tiếp theo từ từ mở mắt."Em tỉnh rồi sao?" Dương Vũ ôn nhu nói.
"Ha hả, đồ lười, mặt trời đã lên tới đỉnh rồi, không sớm chút nào." Dương Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tiêu Ngọc, sau đó nói.
"Em mặc kệ, em còn muốn ngủ." Tiêu Ngọc kéo kéo chăn, tiếp tục ngủ. Nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiêu Ngọc, Dương Vũ chỉ cười nhẹ một tiếng. Lấy tay nhẹ nhàng sửa lại những lọn tóc tán loạn trên trán Tiêu Ngọc, sau đó Dương Vũ rời giường, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa, ngồi xuống, nhìn ra ngoài.
"Em không ngủ nữa sao?" Dương Vũ bỗng nhiên quay đầu nhìn về giường Tiêu Ngọc nhẹ giọng hỏi. Thì ra mặc dù Tiêu Ngọc nhắm mắt lại. Nhưng Dương Vũ phát hiện nàng không ngừng nhìn lén sau lưng hắn. Cho nên lần này liền hỏi.
"Ngủ không được." Tiêu Ngọc dụi dụi mắt, tung mình từ trên giường đi xuống, tới bên người Dương Vũ, đứng sau lưng Dương Vũ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nói: "Anh thật muốn rời đi sao?" Tiêu Ngọc áp mặt vào tấm lưng Dương Vũ, nhẹ giọng nói bâng quơ.
"Đúng vậy." Dương Vũ xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Ngọc, hôn nhẹ lên mặt nàng, sau đó nói: "Anh đến nơi này cũng hết một khoảng thời gian rồi. Cũng đến lúc nên quay về, nhưng em yên tâm, anh sẽ nghĩ về em hàng ngày." Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Không, em muốn anh thời thời khắc khắc phải nhớ về em!" Tiêu Ngọc bá đạo nói.
Dương Vũ gật đầu, cười một chút, sau đó nói: "Anh sẽ dành từng giây từng phút để nghĩ về em, được chưa? "
" Ừ." Tiêu Ngọc nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Dừng một chút, Tiêu Ngọc tiếp tục nói: "Vậy lúc nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau?" Trong giọng nói đầy vẻ không muốn.
"Rất nhanh, nhiều nhất nửa năm, chúng ta có thể ở cùng một chỗ, đến lúc đó không ai có thể chia tách chúng ta được nữa." Dương Vũ không chút nghĩ ngợi nói.
"Nữa năm nữa à." Tiêu Ngọc cúi đầu, nhìn Dương Vũ nói với vẻ không đành lòng.
"Ha hả, cô ngốc." Dương Vũ bẹo nhẹ chóp mũi Tiêu Ngọc một cái, tiếp tục nói: "Hiện tại chúng ta còn trẻ. Sau này vẫn còn nhiều thời gian để ở chung một chỗ. Hiện tại anh chỉ có hai bàn tay trắng? Mà, cho dù em nguyện ý theo anh, anh cũng không cho phép mình thành một kẻ vô tích sự như thế, bản thân anh chịu khổ cũng không sao cả, nhưng anh không thể nhìn em đi theo anh để chịu khổ."
"Chỉ cần được ở chung một chỗ với anh, vô luận khổ cực gì em cũng không sợ!" Vẻ mặt Tiêu Ngọc kiên định. "Ha hả, cô ngốc này! Anh chắc chắn sẽ không để em chịu khổ. Em phải tin ở anh." Dương Vũ tự tin mười phần nói. Coi như cho dù bây giờ hắn đã là người của cục quốc an, nhưng thu nhập của hắn bây giờ không thể coi là người có tiền. Chỉ có thể được coi ở mức thường thường bậc trung.
Bất quá, điểm này không cần lo lắng. Dương Vũ còn nghĩ tới một phương diện khác. Phải biết rằng, công việc của hắn là vô cùng nguy hiểm. Hơi không cẩn thận liền có thể bỏ mạng!
"Em thật sự không thể rời xa anh." Tiêu Ngọc lẩm bẩm nói.
"Anh cũng không muốn rời xa em." Dương Vũ ôm Tiêu Ngọc thật chặc, sau đó tiếp tục nói: "Nửa năm sau, anh sẽ quay lại Dương thành. Đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở đại học Hoa Hạ, ok?"
"Ok!" Tiêu Ngọc chần chờ một chút, "Bất quá, em sợ mình thi không đậu, không vào được Hoa Hạ." Tiêu Ngọc mặc dù là một người thông minh, nhưng thái độ học tập của nàng giống như hòa thượng rung chuông, lấy thái độ học tập của nàng hiện tại, khẳng định sẽ vô duyên với đại học Hoa Hạ.
"Anh tin em có thể thi đậu đại học Hoa Hạ, bởi vì nơi đó là nơi chúng ta sẽ gặp lại nhau!" Dương Vũ dùng ánh mắt khích lệ nhìn Tiêu Ngọc nói.
"Ừ, em tin mình sẽ làm được !" Tiêu Ngọc dùng sức gật đầu, kiên định nói.
"Vậy được rồi, Tiêu Ngọc nhà chúng ta thông minh như thế, không phải chỉ là một đại học Hoa Hạ thôi sao? Khẳng định là em có thể." Dương Vũ ôm Tiêu Ngọc vui vẻ nói.
Hai người ôn tồn nói chuyện hết buổi sáng đến xế chiều, Dương Vũ cuối cùng vẫn phải bước lên xe rời khỏi Dương thành trong ánh mắt lưu luyến của Tiêu Ngọc!
Vừa rời đi, hắn mở lại chiếc điện thoại đã tắt từ tối qua. Mới vừa mở điện thoại liền nhận được mấy tin nhắn từ Chu Dĩnh. Đơn giản chính là cảm tạ Dương Vũ thay bọn họ trừ đi một mối uy hiếp lớn. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Vũ chỉ là cười cười, bấm điện thoại gọi cho Chu Dĩnh.
"Tôi bây giờ đang trên xe. Bắt đầu từ hôm nay, cô em nhớ bảo vệ Tiêu Ngọc cho tốt . . . "
" Vâng đại ca." Không đợi Dương Vũ nói xong, Chu Dĩnh đã cắt đứt lời nói của Dương Vũ.
"Em cũng không nên quên tu luyện. Có thời gian anh sẽ quay lại kiểm tra, nếu cô em không tiến bộ thì, hừ hừ . . ." Dương Vũ hừ hừ hai tiếng, tiếp theo cũng không nói nữa. Nhưng hắn tin Chu Dĩnh cũng hiểu câu nói đứt quảng phía sau của mình có nghĩa là gì.
"Biết rồi đại ca, lần sau anh quay lại em nhất định sẽ làm cho anh kinh ngạc đến chết." Chu Dĩnh cười nói.
06.07.2011
Quyển 3: Long Tổ Chương 166
Bạn học mới Dịch: Tà Thần Biên: Tử Vân Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - *************
Nội dung thu gọn
Ngày thứ hai sau khi Dương Vũ rời đi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sáng hôm nay Tiêu Ngọc thức dậy thật sớm: "Hôm nay sao con lại dậy sớm vậy?" Mẹ Tiêu Ngọc giọng hỏi đầy kinh ngạc.
"Đến lúc con phải lên lớp." Tiêu Dao nhẹ nhàng nói. Nhưng câu nói của nàng càng làm bà mẹ thêm kinh ngạc. Trước kia Tiêu Ngọc chưa bao giờ dậy sớm thế này, chứ đừng nói tới chuyện mở miệng đi lên lớp.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này đổi tính rồi? Mẹ Tiêu Ngọc cảm thấy kỳ quái. Còn tưởng rằng là Tiêu Ngọc đổi tính. Nhưng Tiêu Ngọc không phải là đổi tính, mà là vì tình yêu, mà lý do là Dương Vũ.
Lần đầu tiên đi học vô cùng sớm. Thời điểm nàng tiến vào phòng học cũng chỉ có vài người. Mà mấy người này cũng dùng ánh mắt quái dị đánh giá Tiêu Ngọc. Sau đó theo thời gian trôi qua, chuông vào lớp cũng đã vang lên. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Các bạn học, hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn mới, trong khoảng thời gian còn lại của lớp 12 này, đại gia đình của chúng ta hãy cùng giúp đỡ nhau để vượt qua giai đoạn cuối này. Các bạn học, mời hoan nghênh người bạn mới của chúng ta." Lời giới thiệu vừa chấm dứt, đồng thời cửa phòng cũng xuất hiện một nữ sinh mặc trang phục bốc lửa.
"Oa..." Nhìn cô nữ sinh ăn mặc trang phục bốc lửa, mọi người, đặc biệt là những nam sinh đều lộ ra âm thanh kinh thán, hoặc là nói đúng hơn là tiếng dê động đực.
"Ah." Lúc thấy cô bạn học mới đi vào, Tiêu Ngọc cũng nhịn không được ồ lên một tiếng. Cô bạn học mới xuất hiện này nhìn có chút quen mắt, chỉ là nàng không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu.
"Mọi người phía dưới yên lặng để bạn mới tự giới thiệu về mình." Chủ nhiệm lớp lên tiếng, đồng thời chỉ cô nàng mới đến đi lên bục giảng.
"Chào mọi người." Cô nàng mới tới quét mắt nhìn cả lớp một cái, khi ánh mắt lướt tới chỗ Tiêu Ngọc tựa hồ dừng lại một chút, đôi môi hình như muốn nói lên điều gì.
"Mình tên là Chu Dĩnh!" Chu Dĩnh khẽ hé đôi môi đỏ mộng, nhẹ nói.
"Chu Dĩnh?" Tiêu Ngọc bỗng nhiên tỉnh ra. Đây không phải là Chu Dĩnh mà Dương Vũ nhắc tới hay sao? Lúc trước bởi vì gặp nhau vội vàng, cho nên, Tiêu Ngọc mặc dù cảm thấy Chu Dĩnh có chút nhìn quen mắt nhưng lại nhất thời không nghĩ tới đã gặp nhau ở nơi nào, là ai. Nhưng khi Chu Dĩnh nói ra tên của nàng, thì Tiêu Ngọc lập tức có phản ứng.
"Mình mong khoảng thời gian sau này, chúng ta hãy cố gắng cùng nhau vượt qua cho thật tốt. Mong cả lớp chiếu cố nhiều hơn." Chu Dĩnh tiếp tục nói.
"Bốp bốp..." Tiếng vỗ tay vang lên mãnh liệt.
" Chu Dĩnh, chỗ ngồi tạm thời của em ở đó." Vừa nói, chủ nhiệm lớp vừa chỉ tay về một chỗ trống sau lưng Tiêu Ngọc.
"Sao cô nàng này lại vào lớp mình?" Tiêu Ngọc cảm thấy kỳ quái.
"Cảm ơn." Chu Dĩnh hướng về phía chủ nhiệm lớp cười một tiếng, cầm lấy đồ đạc của mình, lập tức hướng chỗ ngồi phía sau Tiêu Ngọc đi tới. Lúc đi ngang qua Tiêu Ngọc, Chu Dĩnh còn hướng tới nàng mở một nụ cười.
Tiết học này diễn ra trong không khí cực kỳ nhiệt liệt , coi như là một sự hiếm có trong cuộc sống lớp 12. Nguyên nhân mọi người đều biết. Đó chính là vì một đại mỹ nữ như Chu Dĩnh đến.
Cả một tiết học, phần lớn nam sinh trong lớp đều không ngừng len lén đánh giá xem thử Chu Dĩnh có bao nhiêu lực hấp dẫn!
Một tiết học rất nhanh đã rôi qua.
"Tiêu Ngọc." Chu Dĩnh mỉm cười hướng Tiêu Ngọc đưa ra tay phải của mình.
Nhẹ nhàng bắt tay, Tiêu Ngọc liền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu Dĩnh. Chu Dĩnh chỉ là cười, nói: "Bạn nhất định sẽ thắc mắt vì sao mình lại chuyển tới đây?" Tiêu Ngọc gật đầu, tỏ vẻ đang là như vậy. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chu Dĩnh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Nếu như không ngần ngại, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?" Tiêu Ngọc gật đầu, từ chỗ ngồi đứng lên. Lúc này, bốn phía đã có không ít bạn cùng lớp vây dần tới. Mà trong đó đa số là nam sinh.
Từ chối khéo các lời giúp đở "Nhiệt tình như lửa" từ phía đám nam sinh, Chu Dĩnh và Tiêu Ngọc hai người dắt nhau tới một góc yên ắng trong sân trường.
"Thật ra thì, việc chuyển tới lớp của bạn là do mình cố ý." không đợi Tiêu Ngọc hỏi, Chu Dĩnh tranh nói trước. Tiêu Ngọc gật đầu. Nàng chẳng qua là kỳ quái, Hỏa Phượng Hoàng chuyển tới lớp mình nhằm mục đích gì.
"Về phần mục đích, chắc bạn cũng đã biết thân phận của mình, Dương Vũ giờ là đại ca của mình, nên bạn bây giờ là chị dâu rồi." Mặt Chu Dĩnh mang nụ cười nói.
Mặt Tiêu Ngọc đỏ lên, nhưng trong lòng lại mang một sự ngọt ngào không thôi.
"Đại ca trước khi rời đi đã dặn phải chiếu cố chị cho tốt, em nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thấy chuyển tới lớp chị, cùng nhau đi học mới có hiệu quả tốt nhất, cho nên, em tới đây." Chu Dĩnh cười nói.
Tiêu Ngọc nghe trong lòng ngòn ngọt. Mặc dù Dương Vũ đã rời khỏi nơi này, nhưng hắn lại không quên mình, lại vẫn cố gắng chiếu cố mình. Bất quá, mình không có chỗ nào cần chiếu cố. Cho nên, Tiêu Ngọc nói: "Hảo ý của em chị nhận. Nhưng chị cũng không muốn làm phiền đến em, hơn nữa, nhà của chị ở Tân trấn, cũng khá gần chỗ này, cho nên không sao đâu."
Chu Dĩnh cười một tiếng, nàng đã sớm biết Tiêu Ngọc có thể nói như vậy, cho nên tiếp luôn: "Hi hi, chị yên tâm, sự tồn tại của em sẽ không quấy nhiễu đến cuộc sống hàng ngày của chị. Huống chi, nhân sinh khó tránh khỏi vài việc ngoài ý muốn, em cũng chỉ vì phòng ngừa vạn nhất. Hơn nữa, có thêm một người bạn không phải là tốt hơn sao?" Chu Dĩnh cười nói.
"Như vậy a." Tiêu Ngọc nghĩ cũng phải, có thêm một người quen biết Dương Vũ, tự nhiên có thêm một đề tài để trò chuyện. Hơn nữa, Tiêu Ngọc cũng rất tò mò với thân phận của Chu Dĩnh.
"Vậy thì tụi mình hãy trở thành bạn tốt đi." Hai người nhìn nhau cười một tiếng.