Phần 19
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Tôi không dám về nhà mà về trường trước. Đại Vệ vừa nhìn thấy tôi liền vồ vập hỏi mấy ngày nay xảy ra những chuyện gì, người nhà tôi và các bạn trên lớp đi khắp nơi tìm mà không thấy, ba ngày trước đã báo cảnh sát rồi. Chuyện này thì tôi cũng đoán được từ trước. Việc đầu tiên tôi làm là gọi điên cho mẹ. Vừa nghe giọng tôi, mẹ đã bật khóc, hỏi tôi ở đâu. Tôi nói đang ở trường. Mẹ liền vội vàng nói:
- Con ở yên đó, đừng đi đâu cả, mẹ đến trường ngay bây giờ.
Tôi không chịu:
- Bố mẹ đừng đến, con khỏe mà. Cuối tuần con sẽ về nhà.
Mẹ cương quyết không chịu, đòi đến bằng được. Tôi biết bố sẽ không đến cùng. Trải qua kinh nghiệm lần này, tôi đã biết thế nào là bản tính của đàn ông.
Mẹ vừa nhìn đã nhận ra trên đầu tôi có vết sẹo mới, liền hỏi xem có phải bị Trương Triều đánh không. Thì ra bọn họ đã biết hết mọi chuyện rồi, chỉ có chuyện tôi đến Bách Lạc Môn là không biết mà thôi. Tôi chỉ cười nói:
- Không sao hết mẹ.
Mẹ không tin, lập tức gọi điện cho bố, bảo ông gọi điện xin phép cho tôi nghỉ, nói tôi bị thương rất nặng, cần phải ở nhà tĩnh dưỡng. Tôi nói không cần, nhưng mẹ cương quyết không chịu. Tôi biết, tạm thời mình cũng không thể lên lớp được. Kim Từ Huy đã dặn đi dặn lại, sau khi về nhà, tôi phải nghỉ nửa tháng mới đi học được.
Tôi về nhà, nhưng không biết nên giải thích với bố như thế nào. Không ngờ lần này bố tôi không những hết sức bình tĩnh, mà còn nhẹ nhàng khuyên giải tôi nữa:
- Được rồi, mọi chuyện qua hết rồi. Sau này không nghì đến nó nữa là được, cứ coi như là chưa bao giờ xảy ra vậy. Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, đây cũng có thể coi là một chuyện tốt. Từ bé đến giờ con chưa bao giờ gặp phải tai họa nào lớn như thế, vậy mà vẫn sống về được, cũng coi như đã được một bài học quý rồi. Là chuyện tốt. Sau này cũng đừng tìm người ta trả thù làm gì nữa, chẳng có nghĩa lý gì cả.
Dường như chuyện gì bố cũng biết hết vậy, nhưng tôi không tin. Mẹ thì vẫn không buông tha, bắt tôi kể chi tiết mọi chuyện. Tôi không muốn, bèn lắc đầu nói:
- Mẹ yên tâm, khi nào con muốn thì tự nhiên con sẽ kể cho mẹ nghe thôi.
Tôi ở nhà tĩnh dưỡng nửa tháng, vết thương cũng coi như đã lành hẳn, chỉ còn lại mấy vết sẹo trên lưng và đùi, có lẽ là không thể nào hết được. Trong nửa tháng đó, tôi không biết làm gì, đành lôi Trang Tử và Lão Tử ra xem hết một lượt, không ngờ lại cảm thấy rất tâm đắc. Sự nhàn tản và ngạo mạn của Trang Tử rất hợp với tôi. Tôi cũng dần dần cảm thấy vui lên. Tôi biết, chắc chắn lúc ngủ, bố đã đến thăm tôi. Nếu ông mà biết tôi đang đọc hai quyển sách này chắc hẳn ông sẽ vui lắm.
Tôi gọi điện cho thằng bạn kia, mời nó và mấy người bạn đi ăn ở một nhà hàng gần đấy, coi như là cảm ơn, nhưng tôi không còn muốn làm ca sĩ nữa. Lúc đến, thằng bạn tôi còn mang theo cả cây đàn guitar cho tôi.
Kể tới đây, tôi không thể không nói, câu chuyện này có vẻ phù hợp với tính cách nhân vật và mọi diễn biến về sau hơn câu chuyện trước. Ví dụ như, với tính cách của tôi, nhất định tôi sẽ hành động một mình, không nhờ cái đám ô hợp ở công ty kia giúp đỡ. Ví dụ như, với tính cách của Trương Triều, chắc chắn anh ta sẽ cảnh cáo tôi, không thể để tôi rời khỏi Bách Lạc Môn mà vẫn bình yên vô sự được. Ví dụ như, đúng là Âu Dương đã gạt tôi, nàng không phải họ Âu Dương mà là họ Trương, hơn nữa, cũng đúng là nàng đã hoàn toàn bình phục rồi.
Ví dụ như, bố mẹ tôi, hình như lại càng giống trong câu chuyện này, đặc biệt là bố tôi. Ông là một nhà văn, một cao nhân hiểu thấu nội tâm của nhân vật, ông sẽ không mắng mỏ, chửi bới gì tôi, mà khéo léo dùng lý lẽ để dạy cho tôi biết phải làm thế nào. Ví dụ như, ở lưng và đùi tôi đúng là có rất nhiều sẹo, chúng có thể xác thực cho phần sau của câu chuyện.
Ví dụ như, đúng là tôi có quen một cô y tá tên Kim Từ Huy, tôi còn biết cô thầm yêu tôi nữa. Ví dụ như, mỗi lần bố mẹ nhắc tới chuyện này, họ thường hay nói tôi đã bị thiệt, suýt chút nữa thì mất mạng, điều này lại càng khẳng định những điều tôi nói là sự thật. Ví dụ như, từ đó trở đi, tôi bắt đầu mắc chứng đau đầu nghiêm trọng, trí nhớ bị giảm sút và hỗn loạn, điều này chứng minh rằng tôi đã từng bị thương rất nặng. Ví dụ như, thời gian tôi nghỉ học với thời gian câu chuyện xảy ra hoàn toàn trùng khớp. Còn nữa, chỉ co trải qua đả kích nặng nề, chỉ có trở về từ cõi chết như thế, tôi mới cảm thấy xứng đáng với Âu Dương, mới cảm thấy lương tâm được yên ổn, mới có nghị lực và quyết tâm để rời xa nàng. Quan trọng hơn là, đã có rất nhiều bạn bè nghe tôi kể câu chuyện này, họ lại đem nó kể cho nhiều người khác, sau đó có rất nhiều người từng hỏi tôi những tình tiết bên trong có phải là thật không, tôi đều trả lời họ bằng một câu “đương nhiên là thật rồi!” vân vân và vân vân. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng cũng có nhiều điểm lại minh chứng rằng những điều tôi vừa kể chỉ là hư cấu. Rõ ràng nhất chính là từ chỗ tôi đã thích đánh nhau, cũng thích đá bóng, vì vậy trên người tất nhiên phải có vô số vết thương, ai dám khẳng định những vết sẹo này là do bị người của Trương Triều đánh mà có chứ. Còn về cô gái tên Kim Từ Huy kia, đúng là chúng tôi quen nhau trong bệnh viện, nhưng tôi còn nhớ lần đó, tôi đá bóng bị chấn thương nên mới phải nằm viện, tôi đã bịa ra là đánh nhau vì bạn gái để gạt cô ta ra. Về sau, chúng tôi cũng có qua lại, nhưng Kim Từ Huy, dù thế nào cũng không chịu chính thức yêu đương với tôi. Cô nói mình xấu xí, không sánh được với Âu Dương, nhất định tôi sẽ bỏ rơi cô. Lạ một điều, đúng là Kim Từ Huy có quen Âu Dương và đúng là Âu Dương cũng đã nằm trong bệnh viện đó. Còn nữa, về sau mẹ tôi cũng hỏi đi hỏi lại tôi về chuyện đó, tôi chỉ nói “Chỉ là đánh nhau suýt chết thôi”. Thế nên bố mẹ tôi mới tưởng rằng tôi vì Âu Dương mà suýt mất mạng. Còn nữa, trong những ngày tháng sau đó, tôi phát hiện, con người vốn rất phức tạp, nhiều lúc không thể nào đoán biết được, bạn cảm thấy sự việc trên như thế này thì nó lại cứ như thế kia, khiến bạn không thể nào tin được rất đó là sự thật. Từ điểm này có thể thấy, câu chuyện đầu tiên mà tôi kể phù hợp với những sự thật thường ngày hơn. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nói thực lòng, tôi thích câu chuyện thứ hai hơn, nó khiến tôi cảm thấy kích thích, cảm thấy hưng phấn. Nhưng câu chuyện thứ nhất dường như lại phù hợp với tâm trạng của tôi hơn. Tôi dần trở nên ôn hòa, không thích những gì quá mạnh mẽ, quá nhanh hay quá chậm. Những điều quan sát được trong cuộc sống thường nhật cũng làm tôi cảm thấy yên lành, an tĩnh, bình thường mới là triết lý của cuộc sống. Có lẽ chính quan điểm sống này đã khiến tôi bóp méo hiện thực, làm cho nó phù hợp với cái chân thực trong nội tâm của tôi hơn.
Vậy cái chân thực trong nội tâm rốt cuộc là cái gì? còn cái chân thực trong hiện thực là gì? cái chân thực trong nội tâm và trong hiện thực, cái nào quan trọng hơn? liệu chúng ta có thể thừa nhận rằng cái chân thực trong hiện thực là đáng tin mà coi thường cái chân thực trong nội tâm không? hay là chúng ta nên tin cả hai, tin rằng chúng đều đã xảy ra, như vậy mới công bằng chăng?
Tóm lại, tận sâu thẳm trong tâm hồn tôi luôn tồn tại hai quá khứ: một là quá khứ lý tính, nó đồng nhất với thế giới vô thường này, một là quá khứ cảm tính, nó và thế giới nội tâm của chúng ta là một. Tôi cho rằng cả hai quá khứ này đều quan trọng như nhau. Về điểm này thì tôi có lý do của mình. Truyện thần thoại, vào thuở ban sơ của nó có lẽ cũng giống như câu chuyện thứ nhất của tôi vậy, nhưng kể đi kể lại cả ngàn năm, trải qua bao nhiêu đời, nó dần dân trở nên hoang đường giống như câu chuyện thứ hai. Người ta cũng dần quên đi câu chuyện ban đầu, thậm chí căn bản là không thừa nhận sự tồn tại của nó, ít nhất là đến nay không còn nữa…
Thôi bỏ đi, chuyện kể đến đây, chắc các bạn cũng cảm thấy ít nhiều hứng thú rồi. Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một chút, uống chén trà, hút điếu thuốc hay đi vệ sinh một lát. Phần sau của câu chuyện còn hấp dẫn hơn nhiều.
20.07.2014
BÀI CA CHIM ƯNG Phần 1
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Vấn đề là sau đó, Âu Dương thế nào? tại sao nàng bảo mình tên Âu Dương Lan mà không phải là Trương Lan? Tại sao nàng lại lấy tên Hoa Mộc Lan? Còn nữa, rốt cuộc là câu chuyện nào của tôi phù hợp với bản chất thực sự của sự việc? Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có lẽ mọi người sẽ tưởng rằng tôi đang chơi mấy trò của các tiểu thuyết gia phái tiên phong, vậy thì các bạn đã sai hoàn toàn rồi. Không sai, tôi cũng từng thích mấy người đó, nhưng về sau thì tôi ghét cay ghét đắng. Bọn họ không hề biết kể chuyện. Bọn họ cũng rêu rao hiện thực và hư cấu, nhưng so với tôi thì khác hẳn. Những gì tôi kể là trải nghiệm chân thực. Trong thế giới của tôi, lúc nào cũng có hai hiện thực cùng tồn tại song song – một là tôi nhìn thấy, đồng nhất với hiện thực mà mọi người nhìn thấy, một là hiện thực do sự hoài nghi, ảo tưởng và trí tuệ của tôi kết tinh thành, bên trong đó có yêu, có hận. Thứ mà tôi muốn kể cho các bạn chính là hai hiện thực này. Đây chính là cuộc sống của thế hệ chúng tôi. Nó không phải do tôi hư cấu, mà là nó tồn tại một cách chân thực. Chúng tôi không có thái độ cực đoan đối với những thứ mà báo chí hay tuyên truyền, rêu rao như thế hệ bố mẹ mình, trái lại chúng tôi là thế hệ được tích lũy kinh nghiệm từ họ, chúng tôi phải tự mình đi xem thử rồi mới quyết định thái độ và cách xử sự của mình. Chúng tôi luôn bất mãn với hiện thực, nhưng chúng tôi tuyệt đối không tin đây là hiểu lầm của một ai đó, chúng tôi hiểu, đây là do bản tính của con người. Chúng tôi chán ghét cái gọi là chủ nghĩa tập thể, nhưng lại luôn bị sự cô độc và sự bất tín nhiệm giày vò, về điểm này thì có thể nói là chúng tôi tự làm, tự chịu, không trách được ai hết. Còn nữa, chúng tôi luôn tin vào những gì hư cấu, còn đối với hiện thực thì lại hết sức hoài nghi, đây có lẽ là nguyên nhân khiến tôi tin tưởng và thích câu chuyện thứ hai của mình hơn.
Tóm lại là, đây chỉ là mấy lời cám thán của tôi mà thôi, hoàn toàn không có ý định huyễn hoặc gì các bạn đâu. À, tôi còn rất ghét tri thực và kỹ xảo nữa.
Nhân tiện cũng nói luôn, tiểu thuyết của bố tôi lúc nào cũng có tri thức, lúc thì trà đạo, lúc thì văn hóa toilet, lúc thì văn hóa trang sức. Bố tôi say sưa giảng giải các loại tri thức của mình trong sách, còn đám phê bình thì chỉ biết thổi phồng lên, ca ngợi bố tôi cao siêu, riêng tôi lại rất ghét mấy thứ đó. Thế hệ bố mẹ tôi ngày xưa là thế hệ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đồng thời họ cũng luôn cảm thấy đói khát về tri thức và tinh thần, nên mới tìm đủ mọi cách để bù đắp những thứ ấy. Còn thế hệ chúng tôi thì tri thức lại quá thừa mứa, nên chúng tôi đã chán ngấy. Nói thực lòng, bây giờ nhìn thấy kiến thức ở đâu là tôi cảm thấy đau đầu ở đó, thậm chí là thấy buồn nôn nữa. Một tâm hồn phong phú thì không cần những thứ ấy, tâm hồn chỉ cần tiêu hóa hiện tượng là đã đủ để sống rồi.
Tri thức phá hoại tính hoàn chỉnh của hiện tượng, kỹ xảo làm tổn thương sự chân thực của lịch sử, còn tư tưởng thì làm những câu chuyện thần thoại của con người biến mất. Đến đời của chúng tôi, thần thoại đã bị thủ tiêu một cách triệt để và vô tình, khắp nơi đều là biển tri thức mênh mông, đều là những tảng đá ngầm và hòn đảo tư tưởng. Con thuyền của chúng tôi sẽ đi về đâu? Ngọn đèn nào mới là ngọn hải đăng đưa chúng tôi tới bến bờ chân lý? Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một nguyên nhân làm tôi ghét tiểu thuyết của bố là trong từng chữ đều toát lên một vẻ tự phụ, hơn nữa còn ngầm ám thị một sự khinh thường, miệt thị những kẻ không tín ngưỡng trong thế hệ chúng tôi. Thật bất công! Là bọn họ không có trách nhiệm với thế hệ sau, lấy tư cách gì mà đổ hết mọi tội trạng lên đầu chúng tôi chứ?
Ủa, nói những thứ này có tác dụng gì đâu nhỉ? sao tôi lại phải phẫn nộ như thế? tôi không muốn phẫn nộ. Tôi biết, khi tôi nói những lời lạc đề kia thì đã có một số người đứng dậy bỏ đi rồi, bọn họ không muốn nghe tôi lải nhải. Chắc các bạn cũng vậy? được rồi, chúng ta lại tiếp tục câu chuyện nào!
Tôi trở lại trường học thì đã gần đến ngày Quốc khánh. Sau chuyện lần ấy, tôi trở nên thâm trầm hơn trước rất nhiều. Các bạn cùng lớp cũng có nhiều thay đổi, rất nhiều người đã có người yêu, cả Đại Vệ cũng đã tìm được một người. Giờ nghỉ trưa, bọn họ thường ở trong nhà ăn của trường. Trong đó có rất nhiều đôi tình tự, trông rất ngọt ngào, tình cảm. Nghe nói Tiểu Vệ cũng đang theo đuổi một cô. Giờ chỉ còn một mình cậu Thượng Hải là vẫn cô đơn, suốt ngày lượn lờ trước mặt tôi như bóng ma.
Lưu Hảo cũng đã gọi điện cho tôi. Tôi đã tha thứ cho cô từ lâu. Cô không làm gì sai cả, hơn nữa cô cũng rất quan tâm tới Âu Dương. Nhiều lúc tôi không hiểu được Lưu Hảo. Cô cứ bám nhằng lấy, đòi tôi chơi đàn cho nghe, không biết là thật hay giả, nhưng lần nào cô cũng khóc sướt mướt, hồn phách ngẩn ngơ. Không chỉ mình Lưu Hảo và Đại Vệ cũng phải cửa khổ nói:
- Cậu chơi thứ nhạc gì vậy? đắng ngắt như hoàng liên, tớ nghe đau đớn lắm, đừng chơi nữa, chơi nữa là tớ khóc đấy!
Tôi vẫn không tin, tôi cảm thấy tiếng đàn của mình rất bình thường, cùng lắm là có nhập tâm hơn một chút mà thôi. Ngô Tịnh Di cũng đến tìm tôi. Cô vẫn chưa có bạn trai, có điều, hình như cô cũng biết là tôi sẽ không tới tìm cô nữa, nên chỉ đến một lát rồi bỏ về luôn. Còn Lưu Vĩnh Xương thì ở lại rất lâu. Cậu ta nghe tôi đàn xong thì lặng lẽ đứng dậy, trước khi đi còn nói tôi không cần tìm thầy giáo nữa. Tôi biết Lưu Vĩnh Xương là người rất tự phụ, cậu ta chịu nói như vậy, chứng tỏ tiếng đàn của tôi đã tiến bộ rất nhiều.
Một hôm, tôi đang chơi đàn trong phòng riêng, lòng nhớ về Âu Dương thì bố gõ cửa gọi:
- Con ra đây một lát!
Tôi ngây người giây lát rồi cũng đi theo, thấy trong phòng khách có một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi đang ngồi, vóc dáng không được cao lắm, ăn mặc cũng rất phóng túng, đầu tóc rối bù, nhưng mặt thì trắng như trứng gà bóc. Tôi biết đây chỉ có thể là nhà thơ hay nhà văn gì đó. Quả nhiên, bố tôi giới thiệu:
- Đây là Nam Từ, nhà thơ nổi tiếng nhất trong nước bây giờ. Còn đây là Hồ Từ Kiệt, con trai tôi.
Lúc Nam Từ đứng dậy bắt tay, tôi nhận ra anh ta chỉ cao đến mũi mình. Anh ta ngước nhìn tôi rồi nói:
- Quả nhiên là thiên bẩm rất cao!
Tôi chỉ cười. Mắt Nam Từ hơi đỏ và ươn ướt, như vừa mới khóc xong vậy. Anh ta nói:
- Vừa rồi vô tình nghe được tiếng đàn của cậu, vì quá cảm động nên đã rơi lệ. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy thứ âm nhạc như vậy, nói thật lòng, nếu không có ai ở đây, chắc tôi đã khóc òa lên rồi đấy!
- Thật ạ? – tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Lẽ nào cậu không biết?
Tôi lắc đầu.
- Đúng là thứ âm nhạc “sát nhân”.
- Vậy thì không tốt chút nào, âm nhạc không thể quá đau buồn như vậy được. Tang mà không thương mới là âm nhạc chân chính – bố tôi nói.
- Ồ, thầy Hồ, tiếng đàn của Từ Kiệt không làm người ta tổn thương, mà làm người ta rung động. Cậu ấy khơi gợi nỗi u buồn trong sâu thẳm tâm hồn con người chứ không phải khơi gợi sự bi thương – Nam Từ nói.
Kể từ hôm đó, tôi mới biết tiếng đàn của mình thật sự rất hay. Có lúc, tôi ngồi trong ký túc xá đàn khúc Tuyên ngôn tình yêu mà nước mắt chảy đầm đìa. Mấy người ở lớp và ở khoa đều rất muốn tôi lên biểu diễn, nhưng lần nào tôi cũng từ chối. Tôi không thể nào để người khác nhìn thấu tâm hồn mình được.
Bài Tuyên ngôn tình yêu được tôi biến tấu thành kiểu guitar cổ điển, nghe cũng rất đặc biệt. Tôi thường vừa đàn vừa hát một mình trong ký túc xá, thỉnh thoảng cũng hát cho cả Đại Vệ và Lưu Hảo nghe nữa. Mặc dù rất nhớ, nhưng tôi vẫn không đi tìm Âu Dương. Chỉ cần biết nàng vẫn khỏe là tôi đã mãn nguyện rồi, tôi không muốn đi tìm nàng nữa. Nhất định nàng đã biết tôi vì nàng nên mới bị thương như vậy, nhưng tại sao nàng lại không đến tìm tôi? Không những tôi đã hứa với Trương Triều, mà còn hứa với cả bố mẹ là không qua lại với nàng nữa. Tôi cũng biết rõ hai chúng tôi không hợp nhau. Chắc chắn là nàng sẽ không đợi đến lúc tôi tốt nghiệp, mà sẽ kết hôn với người khác, nhức lâu không bằng đau dứt khoát một lần, cứ như vậy cũng phải phải là quá tệ.
Thời gian còn lại của học kỳ trôi qua trong nháy mắt. Căn bệnh đau đầu và mất ngủ của tôi cũng bắt đầu từ đó. Vì bi thương quá độ nên tôi trở thành một kẻ trầm lặng, ít lời. Chính vì ít nói và mất ngủ thường xuyên nên càng lúc tôi càng cảm thấy trí nhớ của mình tệ hại. Vừa mới gặp người ta, quay đi quay lại đã không thể nào nhớ nổi tên rồi. Mấy từ tiếng Anh cũng phải viết lại mấy lần mới nhớ, nhưng đến ngày hôm sau lại quên sạch. Mười chín bài thơ cổ mà hồi nhỏ bố bắt tôi học thuộc làu làu, bây giờ cũng quên gần hết. Cuộc sống của tôi hoàn toàn đảo lộn. Ban đêm không ngủ được nên tôi thường ngủ vào lúc người khác lên lớp, còn khi mọi người về ký túc xá thì tôi ra ngoài lang thang. Đến khi các bạn phải lên lớp, tôi mới trở về đi ngủ, vì thế nên hầu như là giờ học nào tôi cũng trốn hết.
Bi thương khóa chặt tôi lại. Tất cả những sách tôi đọc trong tiếng đó đều là các tập thơ Lưu Hảo mượn cho. Tôi thích nhất là đọc thơ của William Wordsworth. Hầu như bài thơ nào của ông tôi cũng đọc hết. Trong đó có một bài tên A, người trong mộng, viết như thế này:
“A người trong mộng, nụ cười của em thật đẹp
Ánh sáng nụ cười ấy xuyên qua trái tim anh
Nếu trán anh có thể phản xạ lại nụ cười đó
Em nhất định sẽ cảm nhận được
Giống vầng trăng bẽn lẽn nhìn thấy ánh sáng dịu dàng của mình
Trút xuống triền núi và chảy dài trong những khe sâu
Sau đó phản chiếu trở lại”.
Tôi in bài thơ này ra, đặt ở đầu giường, trước khi đi ngủ lại lấy ra đọc một lượt, cảm thấy như nhìn thấy ánh hoàng hôn rực rỡ đang chiếu lên mình vậy.
Phía sau tòa nhà khoa tự nhiện có mấy gốc cây lớn, vào buổi hoàng hôn, có một thanh niên hoang mang, thất thần ngồi ngơ ngẩn nhìn ráng chiều nơi chân trời xa, trên đùi đặt một tập thơ bị gió thổi cho bay lật phật, miệng ngâm nga những âm thanh kỳ lạ mà không ai nghe được. Anh ta cứ ngồi cho đến khi bóng đêm phủ kín bầu trời và mặt đất mới thở dài não nề đứng dậy. Anh ta không bao giờ vào lớp học, cũng chẳng bao giờ đặt chân đến thư viện mà chỉ sống trong tâm tưởng và ký ức của mình. Có lẽ lúc này, chỉ có bài thơ tình thứ bảy của nhà thơ người Chi Lê – Pablo Neruda là phù hợp với tâm trạng anh ta nhất:
“Hoàng hôn buông xuống, tôi giăng tấm lưới đau thương
Buông lên đôi mắt sâu như biển của em
Tôi cô đơn đứng bên đống lửa cao nhất
Lửa cháy bừng bừng, vẫy động cánh tay dài Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Những vì sao hoàng hôn, lấp lánh
Như anh vì em mà say đắm linh hồn
Rải những đóa hoa huệ màu lam xuống bình nguyên rộng lớn”
Người thanh niên thất thần, đáng thương đó chính là tôi. Lúc ấy tôi mười chín tuổi, giống như một cái túi trống rỗng không có gì hết.
Kỳ nghỉ hè năm ấy, mẹ khuyên tôi nên đi du lịch, nhưng ý của bố là tôi nên về quê một chuyến, về nông thôn xem thử cuộc sống của người nông dân, biết đâu sẽ có ích cho tôi. Lúc này, tôi không làm theo lời khuyên của mẹ mà về quê với bố, còn mẹ tôi thì phải ở lại thành phố chăm sóc bà ngoại, vì bệnh của bà thường tái phát vào mùa hè.
20.07.2014
Phần 2
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Cuộc sống ở nông thôn thật dễ chịu. Ông nội tôi có ba người con trai và hai người con gái. Bố tôi là anh cả. Tám năm trước, bố tôi đã giúp chú hai mở một tiệm ăn ở trên huyện, năm năm sau, chú hai bán tiệm ăn đó cho người khác, rồi mở một khách sạn nhỏ, làm ăn rất phát đạt. Cả nhà chú hai đều đã dọn lên huyện. Chú ba học xong trung học chuyên nghiệp, cũng phải tốn không ít công sức mới được ở lại huyện, kết hôn chưa được bao lâu thì cơ quan đã phá sản. Sau đó, hai vợ chồng đều dang giúp chú hai kinh doanh, bvi` không có việc làm nên rất hay cãi nhau. Kinh tế huyện cũng không khá lắm, chẳng có nhà máy nào ra hồn. Đột nhiên một hôm, một người bạn của bố tôi đến chơi, bố biết người này là giám đốc một nhà máy rượu, liền nhờ ông ta giải quyết giúp vấn đề của chú ba. Về sau, không ngờ chú ba lại rất được ông giám đốc đó coi trọng, bây giờ đã lên làm Giám đốc kinh doanh rồi. Chỉ có hai người cô của tôi là lấy chồng sớm, lại không được học hành nên cả đời chỉ làm nông dân. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ông nội tôi bây giờ chẳng lo ăn, cũng chẳng lo mặc, đất đai bỏ đó không trồng nữa, mỗi ngày ngủ dậy đều đi chơi một vòng, sau đó về ăn cơm, ăn cơm xong lại lên phố chơi. Bà nội tôi cũng không có việc gì, ngày nào cũng ngồi ngoài cửa nói những chuyện “ngồi lê đôi mách” với mấy bà hàng xóm. Bố tôi rất ngưỡng mộ ông bà nội. Bố nói, nếu cuộc sống của ông mà như thế thì thật chẳng khác gì ở chốn đào nguyên như trong truyện của Đào Uyên Minh rồi. Mẹ tôi không hiểu nổi bố, vì từ khi sinh ra bà đã thích cái không khí náo nhiệt ở đô thành, đối với mẹ, nông thôn thật quá cô quạnh và buồn tẻ.
Thực tế thì nông thôn chẳng hề cô quạnh chút nào. Bố bảo tôi gọi ông, gọi chú hay gọi anh với tất cả những người gặp trên đường, cũng có khá nhiều người vừa gặp, tôi đã chào ngay bằng ông, thật thú vị! Ở quê vẫn còn giữ lối sống cũ. Cả làng đều là người họ Hồ, không có họ nào khác. Mọi người a gọi nơi này là “Lão Hồ gia”, nghĩa là tất cả những nhà họ Hồ trong bán kính một trăm dặm đều từ đây mà ra cả. Trong làng chỉ có một con đường, mọi người sống ở hai bên đường này. Con đường dài khoảng một kilomet. Nhà ông nội tôi nằm ở khoảng giữa, những người ở hai đầu đường đều phải đi qua phải đây, chúng tôi muốn lên huyện thăm chú hai và chú ba cũng phải đi qua hai đầu con đường này. Nói chung là, nếu chúng tôi đi buổi sáng thì buổi chiều, cả làng đã biết hết.
Ngày hôm sau hoặc nhiều ngày sau đó, mọi người vẫn còn nhớ là chúng tôi về ngày nào đi ngày nào. Có rất nhiều người đến tìm bố tôi nói chuyện, đặc biệt là những nhà có con đang đi học và muốn cho con học tiếp. Họ đến gặp bố, kể chuyện trong nhà mình, cứ như bố tôi là Bộ trưởng bộ Giáo dục không bằng. Nhưng thực ra họ cũng chỉ cần một cái gật đầu đồng tình của bố mà thôi. Bố tôi cũng rất thoải mái, ai cũng gật đầu, đồng thời còn hứa sẽ giúp hết khả năng của mình nữa. Ông nội tôi rtg tự hào về chuyện này. Ông thường ngồi trước cửa, cầm một tách trà nóng bốc hơi nghi ngút, chào hỏi, nói chuyện với những người qua đường. Bởi vì trời quá nóng nên tôi cứ ra ra vào vào, tay cầm một cái quạt to. Tôi mặc một cái quần đùi lớn. Về sau tôi phát hiện, đây là một chuyện rất mới mẻ ở nhà quê. Người ở đây không mặc quần đùi, có lẽ là sợ râu ở đầu cây lúa mì bám vào làm ngứa, ngoài ra chắc còn do bảo thủ nữa. Tôi làm quen với rất nhiều người. Vì tôi xưng hô đúng mực theo tuổi tác nên ai ai cũng nói tôi không làm giá, rất hòa nhã, rất có giáo dục. Ngày nào ông nội, bà nội cũng tâng bốc tôi trước mặt mọi người. Có lẽ trong đời tôi, lúc được người khác tán thưởng nhiều nhất, chính là những ngày tháng ở vùng quê này.
Cũng ở đó, tôi đã hiểu được bố, trong tâm tưởng bắt đầu gọi ông bằng cha. Cha và bố, hai từ này tuy cùng chỉ một người, nhưng về mặt ý nghĩa lại có điểm khác biệt. Cha rất hiếu thuận với ông bà, rất hiếm khi cãi lại hai người. Cha còn có thể bảo ban được những anh chị em khác. Xét về một mặt nào đó, cha chính là người chủ trì mọi việc của gia đình này. Ông nói gì, mọi người đều nghe hết, tất nhiên là trừ tôi ra. Ông lên huyện rất nhiều lần, nhưng chỉ có mấy lần là cùng tôi đi thăm chú hai, chú ba, còn đâu đều là đến thăm bạn bè và bạn cùng học ngày xưa. Đương nhiên có một lần là bí thư huyện đích thân đến mời ông đi ăn tiệc. Sau lần ấy, cha tôi đã trở thành một vị thần trong mắt dân làng. Trước đây, có thể ông là niềm kiêu hãnh của người họ Hồ, nhưng giờ đây, ông đã trở thành vị thần anh minh trong lòng họ. Nhà nào có chuyện gì không giải quyết nổi cũng đến tìm ông. Chuyện gì ông cũng giải quyết được, ai cũng đồng ý với cách nghĩ của ông, cảm thấy những điều ông nói là đúng tuyệt đối.
Lần về quê này, tổng cộng cha tôi đã giải quyết chuyện nhà cho sáu gia đình. Trong đó, có ba gia đình là không có người chăm sóc, phụng dưỡng người già. Trong quan niệm của người ở quê, người già nhất định phải ở với con cháu, nhưng cha tôi thì lại cho rằng người già không nhất thiết phải ở cùng với con cháu làm gì. Ông đã tách người già với co ncai’ của ba nhà đó ra. Lúc đầu, không ai tán thành, nhưng vì là kiến nghị của ông nên mọi người cũng đành thử một phen. Kết quả là người già của ba gia đình kia đều thấy tách ra so với ở chung thật tốt hơn rất nhiều. Mẹ chồng nàng dâu không còn cãi nhau cả ngày nữa, con trai, con dâu ngày nào cũng đến thăm hỏi, có gì ngon đều đem biếu bố mẹ dùng trước. Lòng hiếu thảo cũng trở thành thứ để mọi người cạnh tranh. Người già cũng không cần lo lắng cho con cháu nữa. Có thể nói, cha tôi đã thổi một luồng gió mới vào cuộc sống ở nơi đây.
Hàng ngày, sau khi chăm sóc ông bà nội tôi, tôi chỉ có việc ngủ, không thì cùng thằng em Hồ Lệnh Huy cưỡi mô tô đi chơi. Nó là con trai của chú hai, xe là xe của chú. Chú hai tôi là nông dân nên có thể sinh hai con, ngoài Lệnh Huy ra, chú còn một đứa con gái nữa. Hồ Lệnh Huy kém tôi năm tuổi, từ nhỏ đã sống ở đây, đối với mọi chuyện đều hết sức quen thuộc. Tôi thì khác, tôi cảm thấy tất cả đều rất lạ lẫm và mới mẻ. Có hôm, giữa trưa chúng tôi đã lấy xe đi hóng gió. Tôi và nó ra khỏi làng, đến một nơi rất xa mới dừng lại. Ở đó, có một suối phun nước, do bị nước bào mòn trong thời gian dài nên gần đó đã hình thành nên một hồ nước lớn. Nước trong hồ vừa trong lại vừa mát, tôi mới nhìn đã thấy thích ngay, liền nhúng ngay chân xuống đó. Lệnh Huy cười hì hì, nói:
- Anh à, chúng ta tắm một cái đi.
Ở quê nói tắm, có nghĩa là bơi. Tôi lắc lắc đầu, nhưng chưa gì nó đã cởi hết quần áo, để lộ thân thể đen đúa, rắn rỏi, nhảy ùm xuống. Tôi cảm thấy lạnh thaycho Lệnh Huy, nhưng nhìn nó thì có vẻ thoải mái lắm. Nó lại trồi lên gọi tôi, nhưng tôi vẫn không dám. Nước lạnh quá. Lệnh Huy năn nỉ:
- Anh à, yên tâm đi, ở đây không có người đâu.
Thấy nó năn nỉ quá, tôi đành ngượng ngùng cởi bỏ quần áo, thử mấy lần mới dám thả mình xuống nước. Lạnh thật nhưng rất dễ chịu. Từ hôm ấy trở đi, trưa nào tôi với nó cũng đi đến đó bơi lội, tắm táp.
Trong đám bạn học của Lệnh Huy có đứa nhà trồng dưa, nó liền dẫn tôi ra ruộng nhà đó, hái những quả dưa mới chín xuống ăn. Có ăn thứ dưa ngon ngọt này tôi mới biết những thứ mình ăn ở thành phố tệ hại thế nào, thật đúng là khác nhau một trời một vực. Gia cảnh của cô tôi không được tốt lắm, cô sống ở rất xa nhà ông nội. Lúc tôi và Lệnh Huy đến thì cả nhà cô đang đập lúa mạch. Lệnh Huy không muốn làm việc, định chay, nhưng tôi thì rất muốn xem nhà nông làm việc mà cô cũng không để cho chúng tôi đi. Cô mua bia về cho tôi và Lệnh Huy rồi bảo chúng tôi ngồi dưới gốc cây nghỉ cho mát. Đến giữa trưa thì cả nhà cô đều mệt phờ, nằm ngủ dưới gốc cây. Lệnh Huy chở em họ đi hóng gió, để tôi ngồi lại một mình. Cô bảo tôi về nhà nghỉ, nhưng tôi không muốn. Tôi cứ ngồi dưới gốc cây để những con gió nhẹ mơn trớn trên mặt, trên cộ mặt trời chiều nóng như lửa, thiêu đốt ruộng lúa mạch. Bên cạnh gốc cây là một dòng sông nhỏ, nước chảy róc rách, tiếng nghe rất mát, rất mát.
Tôi nhìn cả nhà cô ngủ ngon lành mà thầm ngưỡng mộ. Đã có bao giờ tôi được ngủ ở một nơi như thế này chưa? Cảnh đẹp cứ như thơ, như hoa vậy. Rồi tôi cũng nằm xuống, gối đầu bên dòng sông nhỏ, thiếp đi lúc nào không hay. Khi tôi tỉnh lại thì đã thấy cả nhà cô ra đồng làm việc tiếp, đến tận khi mặt trời xuống núi, họ mới trở về nghỉ ngơi, gương mặt người nào cũng đầm đìa mồ hôi, cổ bị những ngọn lúa mạch sắc cứa, đầy những vết sước, nhưng nhìn đống lúa mạch chất cao, người nào cũng hết sức vui vẻ. Tôi leo lên đống lúa mạch mới gặt ngồi chễm chệm ,thẳng cảm giác mát lạnh truyền vào thân thể. Mùi hương của lúa mới quả thật khiến người ta phải say đắm. Tối hôm ấy, chú phải ở lại ruộng để trông lúa, tôi và Lệnh Huy cũng đòi đi theo. Cô tôi không khuyên được, bèn lấy chăn đệm mang ra cho chúng tôi, mấy đứa em họ cũng đi theo. Bọn nó nghe đồn tôi hát rất hay nên cứ kì kèo đòi tôi hát. Tôi bèn hát từng bài, từng bài một, vê sau còn hát cả bài Tuyên ngôn tình yêu nữa. Tôi bảo với chúng nó:
- Bài này là anh sáng tác đấy!
Cả bọn đều phục đến sát đất. Sau đó tôi lại nói:
- Đáng tiếc là anh không mang theo cây đàn guitar, nếu không sẽ đàn cho chúng mày nghe cả đêm.
Mấy đứa em họ đều ngưỡng mộ, năn nỉ tôi sang năm nhất định phải về đàn cho chúng nghe, tôi chỉ cười cười rồi gật đầu đồng ý. Đêm đó, chúng tôi nằm ngủ trên đống cỏ, ngửi mùi hương lúa mạch, ngắm sao trên trời, nghe tôi kể chuyện ở thành phố và chuyện trong trường đại học. Tôi vốn tưởng bầu trời màu đỏ sậm, đến hôm đó mới biết, thì ra bầu trời đêm thật sự là thế nào. Sao trên trời vừa nhiều vừa thấp, ở những nơi rất xa, dường như có những vì sao đang bay lượn sát mặt đất, sao băng thì nhiều vô kể. Gió thổi trên những ngọn cây xa xa, làm những chiếc lá ngô gần đó phát ra tiếng loạt xoạt. Tiếng nước chảy róc rách trong đêm nghe đặc biệt êm tai, thi thoảng lại vang lên một hai tiếng chó sủa oắc oắc phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm. Tôi lại thiếp đi lúc nào không biết. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có lúc tôi ngồi cạnh ông nội, cầm một chiếc quạt phe phẩy. Khi cáccw trẻ và cô dâu mới trong làng đi qua cổng nhà chúng tôi, ai nấy đều len lén nhìn trộm, nếu lúc đo mà tôi cũng nhìn họ, chắc chắn mặt họ sẽ đỏ bừng lên. Có mấy cô gái, một ngày đi qua cổng nhà tôi tới mấy lần.
Các cô nắm tay nhau, vừa đi vừa cười đùa ríu rít. Trong đó có một cô khá xinh đẹp, ông nội nói, đó là cô gái đẹp nhất làng này. Cô thường nấp giữa chúng bạn, mỗi khi đi qua trước mặt tôi và ông nội thì mới nghiêng đầu liếc trộm tôi một cái, các cô khác cũng vậy, sau đó, bọn họ đột nhiên cười phá lên, rồi lại quay đầu liếc trộm thêm lần nữa. Nếu bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của tôi, bọn họ sẽ ù té chạy ra thật xa mới dừng lại, nhìn thêm lần nữa rồi mới từ từ bước đi. Lần thứ hai, bọn họ đã mạnh dạn hơn một chút, má phấn hồng hồng ,dáng vẻ rất ngây thơ, đáng yêu. Có lẽ mấy cô bé này chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, có cô còn ít hơn. Nhưng tôi có thể nhìn thấy trái tim họ, những trái tim hồng đang đập mạnh, tràn đầy lòng hiếu kỳ, tò mò muốn biết về thế giới bên ngoài, những trái tim đang nở rộ ra để đón ánh sáng mới.
Tôi tin rằng ai ai cũng hiểu đây là chuyện gì, nhưng những người nhìn thấy đều không nói ra, lại càng không bàn luận, nhiều lắm cũng chỉ cười vài tiếng mà thôi. Nói thực lòng, bọn họ làm cho tôi vui. Lần nào tôi cũng muốn nhìn rõ mặt họ nhưng chẳng lần nào tôi nhìn được cả.
Sau khi mấy cô bé kia đi, các cụ già lại quây quần với nhau, nói chuyện đông, chuyện tây. Chuyện của nhà nông luôn ly kỳ, hấp dẫn, ví dụ như có đứa con đuổi bố mẹ ra khỏi nhà, có con dâu vụng trộm với cha chồng, có người vì nửa miếng ruộng mà giết mấy người, có cô con gái vì không muốn lấy người mình không yêu mà nhảy xuống giếng tự vẫn, còn cả chuyện trong nhà có ma, có quỷ nữa. Các cụ già nhiều khi rất tin vào những thứ như vậy. Tất cả những điều này, ở thành phố tôi chưa được nghe bao giờ, nên cảm thấy rất mới lạ, rất hấp dẫn.
21.07.2014
Phần 3
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Điều khó quên nhất trong chuyến về quê đó là tôi đã nhìn thấy chim ưng. Vì trời quá nóng nên chim ưng không thể bay quá cao. Ông nội nói, đến mùa thu, bầu trời trong mát, chim ưng sẽ đến rất nhiều, bay cao thật là cao. Có điều, tôi cũng không dám có tham vọng trở lại đây vào mùa thu để ngắm nhìn những chú chim ưng tự do bay lượn trên bầu trời cao xanh bát ngát. Tôi đặc biệt thích bài dân ca Bài Ca Chim Ưng của vùng núi Ande – Mỹ La Tinh. Bởi vì tôi chỉ được nghe bài hát này bằng tiếng Anh, không biết đã có ai dịch nói sang tiếng Trung Hoa chưa, cho nên tôi chỉ có thể hát cho các bạn nghe bằng tiếng Anh, để chúng ta ôn lại điệu múa tuyệt vời trên mây cao kia:
I’d rather be a sparrow than a snail
Yes, I would
If I could, I surely would
I’d rather be a hammer than a nail
Yes I would
If I could, I surely would
Away, I’d rather sail away like a swan tha’t here and gone
A man gets tied up to the ground
He gives the world its saddest sound, its saddest sound
I’d rather be a forest than a street
Yes I would
If I could, I surely would
I’d rather feel the earth beneath my feet
Yes I would
If I only could, I surely would
Tôi còn thích một bài hát của một ca sì người Chile, đại ý là:
“Anh khai đường mở lối trong rừng sâu núi thẳm
Anh để lại bóng mình giữa gió ngút ngàn khơi
Chim ưng mang anh bay lượn
Sự lặng lẽ đem giấu anh đi…”
Tôi đã lấy cái đĩa nhạc La Tinh này trong thư phòng của cha, có lẽ là ông đã mua nó. Có lần cha nói với tôi ông rất thích một ca sĩ người Argentina tên là Atahualpa Yparnqui, bởi vì ông rất thích một khúc samba Argentina mà ca sĩ này hát.
Cha tôi là người rất yêu quê hương, về đến quê, ông liền trở lại giống như một thanh niên, thậm chí có lúc còn giống một thiếu niên nữa. Về quê, cha không còn cái dáng vẻ đạo mạo chỉnh tề nữa, đầu tóc thì rối bù, ngồi xổm trên bờ ruộng hay sân phơi nói chuyện này, chuyện kia với những người bạn thời thơ ấu, có lúc còn khoanh chân ngồi bệt luôn xuống đất. Ông đã không còn biết làm việc nhà nông nữa nhưng nhiều lần ông nói với tôi, trong lòng ông luôn có một ham muốn mãnh liệt, đó là được lao xuống ruộng cuốc đất. Tôi từng đọc trong một bài tản văn của ông viết rằng, ông thích về nhà vào lúc trời chạng vạng tối, chân trần, dính đầy bùn đất, bị mẹ lúc đó đang ở trong bếp – tức là bà nội tôi nhìn thấy, vừa mắng mỏ vừa phủi bụi trên mình cho, sau đó bắt ra ngoài rửa sạch bùn đất ở chân. Dòng suối nhỏ trước cổng nhà chảy róc rách, róc rách, cha tôi đi ra, ngồi trên bờ suối ẩm ướt, vừa ngắm nhìn những làn khói bếp lan tỏa khắp nơi, vừa chậm rãi thả chân xuống nước. Một bầy dê đi tới tranh nhau uống nước bên cạnh ông, hoàn toàn không coi ông ra gì. Đợi đàn dê đi khỏi, tất cả lại trở nên yên bình. Ánh đèn hắt ra từ cánh cổng mở toang chiếu sáng nửa người ông, làm cho cả dòng suối cũng sáng lấp lánh. Đến khi nội tâm cha hoàn toàn tĩnh lặng thì cũng là lúc mẹ ông gọi vào ăn cơm. Ông vẫn xắn quần, cầm đôi dép lê đi vào trong. Sau một ngày lao động mệt nhọc, được ăn một bát canh chua do chính tay mẹ nấu, bao nhiêu mệt nhọc theo mồ hôi chảy hết ra ngoài, thử hỏi trên đời còn gì hạnh phúc hơn thế nữa? sau đó, ông lại ngồi trước cửa, đợi cho gió thổi khô mồ hôi trên mình. Trong bài tản văn đó, tôi như nhìn thấy chính bản thân mình. Tình yêu của tôi với thế giới tự nhiên, có lẽ đã được chảy sẵn trong dòng máu của ông, cả sự tĩnh lặng và chất thơ trong sâu thẳm tâm hồn tôi nữa, có lẽ cũng là do ông truyền lại cho. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cha tôi cũng rất thích chim ưng, có điều ông không kích động như tôi. Ông đã nhìn thấy chim ưng đích thực, chim ưng bay lượn giữa bầu trời bao la. Trong một thiên tản văn khác, ông đã kể lại cảm giác của mình khi ấy. Ông nói, chính chim ưng đã mang ông rời xa quê hương, vì thế từ đó ông mới có cảm giác phiêu lãng. Ông còn nói, sau bốn mươi tuổi mới nhận ra, chim ưng, trong lòng ông, thực ra giống như một kẻ lang bạt, một đứa con của bầu trời. Tôi rất thích kiểu hình dung này. Mọi người đều nói chim ưng thích bay lượn trên bầu trời là vì chim ưng có lý tưởng cao xa vời vợi, còn tôi thì không nghĩ vậy. Tôi cho rằng vì tự do, vì được sở hữu một bầu trời rộng lớn nên chim ưng mới tự mãn, vì tự mãn nên mới khoái lạc, khoái lạc nên chim ưng mới trở nên tản mạn, ản mạn giống như một kẻ lang thang tục thế, không ngại điều gì mà cũng chẳng sợ bất cứ ai.
Hôm đó là một ngày âm u, nhưng bầu trời không đến nỗi tối quá, mây che mặt trời, nhưng gió cũng bay lượn khắp nơi trên đầu mình. Tôi là người từ nơi khác đến vì thế chỉ có mình tôi hay quan sát tự biến hóa của bầu trời. Lúc đó là khoảng ba giờ chiều, tôi nhìn mây trôi lững lờ trên cao mà thầm nhủ, người ở quê, đặc biệt là những người già thường tin rằng ngoại trừ thế giới của con người còn có một thế giới vĩnh hằng khác nữa, thế giới này có tồn tại hay không? cha tôi cũng nói, hồi nhỏ ông thường nhìn những rặng núi xa xa, thắc mắc không biết trên núi có thần tiên sống không? ông cũng thường hay ngắm những ngôi sao trên trời mà tự hỏi không biết mình là ngôi sao nào trên đó? Người sống ở thành phố, chắc chắn sẽ không bao giờ có những suy nghĩ ấy, nhưng sống ở đây , bạn sẽ nghĩ đến những điều này một cách hết sức tự nhiên, tự nhiên như là hơi thở vậy. Người ở đây không sùng bái khoa học mà hết sức kính ngưỡng tự nhiên. Tôi đang nghĩ vẩn vơ như thế, thì chợt thấy trên bầu trời xuất hiện một điểm đen.
- Chim ưng! Có phải chim ưng không ông?
- Ừ, đúng là chim ưng đấy!
Ông nội ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt nhìn theo cánh tay tôi chỉ.
- Có phải là con chim ưng mà hồi nhỏ cháu đã thấy không ông?
Tôi kích động đến nỗi nói ra những lời thật ngớ ngẩn. Nói xong mới cảm thấy xấu hổ, đỏ bừng mặt.
Ông không nói gì, vẫn nheo mắt nhìn. Tôi nghĩ lại, thấy mình cũng thật buồn cười, bèn nói:
- À, làm sao lại là con chim ưng đó được cơ chứ? Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hồi nhỏ, có lần về quê, đúng vào giữa mùa thu, tôi đã nhì nty chim ưng bay lượn. Cũng chính là ông nội đã chỉ cho tôi và nói đó là chim ưng. Thực ra, nó luôn bay lượn trong lòng tôi, chẳng qua là tôi không nhận thấy, thậm chí là quên hẳn nó nữa. Cho tới hôm nay tôi mới thấy lại nó.
- À, cái thứ này bây giờ cũng hiếm lắm rồi, cả quạ giờ cũng chẳng thấy đâu nữa. Nghe nói chim sẻ đều bay hết đến Tân Cương rồi…
Ông nội nói tiếng được, tiếng mất, không ngớt thở dài. Đúng vậy, chim sẻ càng lúc càng ít đi. Hồi nhỏ về đây, sáng nào tôi cũng nghe thấy lũ chim sẻ lích cha lích chích cãi nhau trong các tán cây.
Tôi chìm vào trong thương cảm. Có điều, sự xuất hiện của chim ưng rốt cuộc cũng làm tôi kích động suốt mấy ngày. Tôi nhìn nó đảo lượn trên đầu mấy vòng, rồi đột nhiên bay về phương Bắc, trong lòng chợt cảm thấy hơi thất vọng. Lệnh Huy hình như cũng hiểu tâm tư của tôi bèn nói:
- Anh! đi nào! chúng ta đuổi theo.
Thế là nó và tôi lấy xe phóng về hướng Bắc. Ông nội ở phía sau hoảng hốt gọi với theo:
- Chậm thôi! chú ý an toàn đấy!
Nhưng chúng tôi đã phóng xa tít mù tắp rồi. Tôi và Lệnh Huy đuổi được nửa tiếng đồng hồ thì chim ưng đột nhiên chuyển hướng bay về phía Tây rồi biến mất trong hư không. Tìm kiếm một lúc mà không thấy bóng dáng nó đâu, chúng tôi mới quay xe trở về nhà ông nội. Cả chiều hôm ấy, tôi cứ lẩm bẩm hát đi hát lại bài dân ca Bài ca chim ưng của vùng Andes. Mấy ngày sau đó, tôi đều ngồi đợi vị sứ giả của thần linh đó trở lại, nhưng không còn thấy nó xuất hiện nữa. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi ở quê hơn hai mươi ngày trời. Trong những ngày ấy, hầu như tôi đã quên hết mọi phiền não trước đây, ngày nào cũng cảm thấy rất vui vẻ. Cha không còn quản lý tôi nữa, mà tôi cũng không tranh cãi với ông lần nào. Thậm chí, tôi còn không muốn về thành phố nữa. Cha cũng không muốn về. Ông thường nói với những người bạn của mình, ông rất muốn sống ở đây để sáng tác, để chăm sóc ông bà nội, ngồi nhà và hai thửa ruộng. Tôi biết đó là những lời chân thực từ tận đáy lòng ông, nhưng chúng tôi vẫn phải về thành phố. Ngày nào mẹ cũng gọi điện thúc giục hai cha con trở về.
Trước lúc đi, ông nội đã luộc cho cha con tôi một nồi đậu xanh và ngô thật to. Ông không nỡ để tôi đi, cứ đòi tiễn tôi ra tận đường quốc lộ. Bà nội thì chỉ đứng xa xa nhìn theo, mắt ngân ngấn lệ. Tôi không hiểu tại sao họ lại như vậy, có lẽ đến lúc già, tôi mới có thể cảm nhận được điều này.
Thế nhưng xe vừa mới vào đến thành phố là tôi cảm thấy mệt mỏi và buồn chán. Chưa bao giờ tôi thấy chán ghét phồn hoa và sự náo nhiệt ở đây như thế . Thậm chí tôi còn ghét cả cái kiểu sính mốt ở đây nữa, trước đây, ở trường, tôi là đại biểu của những mốt mới, còn giờ thì, vừa nhìn thấy những thứ ấy là tôi đã chán ghét hoàn toàn, chán kinh khủng. Mọi thứ ở đô thị diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức làm người ta cảm thấy tất cả đều rất dễ biến mất, đều không đáng tin. Tôi chợt cảm thấy yêu thích những gì cũ kỹ, cổ xưa.
21.07.2014
Phần 4
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Về đến nhà, mẹ tôi phàn nàn là tôi đen quá. Cha tôi không nói gì. Sau chuyến đi này, tôi cảm thấy cha tôi mới đúng là một người cha thực thụ, ông có một sự sâu sắc và thâm trầm mà tôi không thể nào nói rõ, đồng thời ông cũng có một thứ phẩm chất và sức mạnh hết sức mộc mạc giản dị. Trước đây tôi chưa bao giờ nhận thấy những điểm này ở ông, nhưng giờ đây, tôi lại cảm thấy nó đang dần dần làm tan biến đi những thứ tầm thường, vô vị mà người ta khoác cho cái tên văn hóa và đạo đức, để đưa trở lại chính con người thật của ông. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đen một chút cũng tốt, con thích như vậy – tôi nói với mẹ.
- Bà ngoại con cứ đòi đưa tiền cho mẹ nhưng mẹ không lấy.
- Sao thế ạ?
- Mẹ cứ nghì đến chuyện ngày xưa lại thấy giận – mẹ nói.
- Mẹ quá nhỏ mọn rồi. Mẹ là con gái, con gái làm sao cứ so đo lỗi lầm của cha mẹ thế được? ai mà không có sai lầm chứ? với lại, không phải bà đã nhận lỗi với mẹ rồi hay sao?
Thật sự tôi không muốn nghe mẹ nói tiếp nữa. Trước đây khi nghe mẹ kể chuyện này, tôi cảm thấy rất đồng tình, nhưng giờ không hiểu sao cảm giác đó lại hoàn toàn biến mất, cứ như là chưa từng tồn tại vậy.
- Phải đấy, đã là chuyện từ nhiều năm trước rồi, nhắc lại làm gì nữa? – bố tôi cũng nói.
Mẹ nhìn tôi, gõ một phát lên đầu, rồi lại quay sang cha tôi gắt lên:
- Sao? Bây giờ tôi lại thành người có lỗi hả?
Mẹ tôi ngang ngược thế đấy. Có lúc tôi rất muốn hỏi cha xem làm sao mà ông có thể nhẫn nại, chịu đựng được mẹ mấy chục năm trời. Tôi thi chịu. Sau này tôi lấy vợ thế nào thì chưa biết, nhưng nhất định là sẽ không tìm người giống như mẹ tôi.
Từ thế giới tự nhiên rộng lớn, giờ trở về thế giới nhỏ hẹp của ba người, thật đúng là một sai lầm. Tại sao tôi không ở thêm một thời gian nữa nhỉ? tôi biết làm gì trong hai mươi ngày còn lại đây?
Những ngày tháng buồn chán lại đến với tôi. Cha suốt ngày nói với mẹ là con cái nhà nọ, nhà kia nghỉ hè thì đi làm gia sư, làm tình nguyện gì gì đó, còn con nhà mình thì chỉ nằm khểnh ở nhà. Mẹ tôi biện hộ cho tôi, nói:
- Dù sao nhà chúng ta cũng đâu thiếu tiền, cần gì phải để con nó phí công, phí sức như vậy?
Tôi không muốn lên tiếng, không muốn nghe cha, cũng chẳng ủng hộ mẹ. Tôi biết cha tôi nói đúng, nhưng thực sự là tôi rất lười, chẳng muốn làm những chuyện đó chút nào. Chuyện mọi người đều làm thì tôi không muốn làm, còn chuyện mọi người không làm được thì tôi càng bó tay. Tôi là một thằng mơ ước cao xa, nhưng khả năng lại có hạn, mà nói như rồng leo, làm như mèo mửa cũng là chuyện thường tình của con người. Nói thật lòng, tôi rất muốn về nông thôn, không phải là vì tôi muốn sống cuộc sống như bọn họ, mà chỉ muốn tìm hiểu một chút, xem các thế hệ trước, thậm chí là tổ tiên của chúng tôi làm sao mà sống và phát triển đến tận bây giờ. Còn chuyện kiếm tiền, thực ra tôi cũng không hứng thú lắm.
Việc này làm tôi tự nhiên nhớ đến Âu Dương. Có mấy ngày liền tôi chỉ ngồi lì ở quán bia cũ và Bách Lạc Môn, uống một chai nước giải khát, càng uống càng khát và nhớ lại những chuyện đã qua của hai chúng tôi. Khi trở về, tôi lại chui vào phòng, đàn đi đàn lại khúc Tuyên ngôn tình yêu.
Một buổi chiều, tôi đang đàn thì cha gõ cửa rồi đi vào nói:
- Đừng đàn nữa, ra xem tivi một lúc đi! đang có Thiên long bát bộ đấy, Huỳnh Nhật Hoa đóng Tiêu Phong, hay lắm!
Tôi nghe thế liền đứng dậy đi ra. Đúng là hay thật. Huỳnh Nhật Hoa của ngày hôm nay và Huỳnh Nhật Hoa năm xưa đóng Quách Tĩnh đúng là đã đã khác. Hai cha con tôi xem hết một tập thì ông nói:
- Những chuyện trong quá khứ thì đừng nghĩ đến nữa. Là đàn ông, nhấc lên được thì cũng đặt xuống được.
Tôi trầm ngâm không nói gì, thực sự là tôi không biết phải nói với ông thế nào.
- Chuyện tình cảm, đúng là không thể nói có gì tốt hay không tốt, quan trọng nhất là không hổ thẹn với lương tâm. Chúng ta không ai nắm bắt được số phận đâu con trai ạ!
Cha lại nói.
Mấy ngày sau đó, tôi không chơi đàn nữa mà chỉ ngồi nghĩ, tôi nên làm gì? rồi một hôm, tôi chợt nhớ đến anh chàng ca sĩ lang thang ở cửa ga xe điện ngầm. Từ đó đến giờ, anh ta vẫn chưa xuất hiện trở lại.
Tôi đeo kính đen, mang guitar trên lưng, đi ra cửa ga xe điện ngầm, ngồi đúng nơi mà anh chàng ca sĩ kỳ lạ kia vẫn ngồi, và bắt đầu hát. Tôi hát không nhiều, nhưng rất nhập tâm. Đầu tiên tôi hát một bài Long Long Ago, bài hát này đã được một số người cải biên thành nhạc kiểu dân ca, tuy hết sức đơn giản, mới nghe thì cảm thấy hầu như chẳng hề hấp dẫn, giống như một khúc nhạc cho người mới học đàn luyện tập vậy, nhưng khi bạn đàn đi đàn lại và hát lên thì nó lại có một âm vị vô cùng đặc biệt, nhạc điệu và ca từ sẽ đưa bạn vào một khu rừng sâu âm u, lá rụng thành một tấm thảm dày êm ái dưới chân. Kế đó, tôi lại hát một bài tên là Người Thân ở Quê Hương. Cả hai bài này tôi đều mới chỉ nghe nhạc khúc, chưa từng nghe ai hát bao giờ.
Mấy phút đầu tiên, tôi không dám nhìn ra phía trước mà chỉ nhắm chặt mắt lại vừa đàn vừa hát. Tôi cảm thấy có rất nhiều người dừng lại trước mặt mình. Một lúc lâu sau đó, tôi mới dám mở mắt ra nhìn, nhận ra trước mặt mình đang có một đám trẻ con, bọn chúng đứng ngây ra nghe tôi hát, không hề náo động. Phía sau đám trẻ là mấy người thanh niên, có lẽ là sinh viên hay học sinh gì đó. Bọn họ vừa nghe, vừa nói chuyện. Tôi nghe được họ khen mình hát cũng không tệ, lại rất đẹp trai. Có mấy bà lớn tuổi đi qua nói: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chắc là tay ca sĩ phòng trà nào đó, ra đây hát kiếm chút tiền tiêu thêm đây mà.
Người ta bắt đầu để tiền xuống trước mặt tôi. Chỉ có các cô gái là dừng lại lâu nhất, bọn họ đứng ngẩn người ra nghe tôi hết một bài rồi mới quyến luyến bước đi. Cuối cùng tôi hát Bài ca chim ưng. Tôi có thể hát đi hát lại bài này nhiều lần. Tôi cảm thấy nó không phải là một bài dân ca mà là một khúc ca của những kẻ lang thang mới đúng.
Tôi ngồi đó hát chừng hai tiếng đồng hồ, lúc đứng dậy ra về, cổ họng đã hơi khàn khàn. Trong hai tiếng tôi đã kiếm được tổng cộng bảy mươi tám đồng chín hào, tôi đem số tiền này chia hết cho mấy đứa trẻ và người già ăn xin ở gần đó. Các bà, các cô mua đồ gần đó đều tròn mắt lên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, bàn luận râm ran. Tôi biến mất khỏi tầm mắt của họ, trong lòng vẫn lẩm nhẩm Bài ca chim ưng.
Cảm giác được làm anh hùng dâng lên trong tôi, tôi cảm thấy mình giống như một vị hiệp khách trong truyện kiếm hiệp, cây đàn trên lưng biến thành bảo kiếm, đi lang thang khắp nơi cứu khốn phò nguy. Tôi dùng tiền của mình mua một bình nước khoáng, vừa đi vừa uống, trong long vô cùng vui vẻ.
Tất nhiên là tôi không nói chuyện này với cha mẹ, bạn họ mà nghe xong, chắc chắn sẽ cảm thấy tôi đang làm họ mất mặt, đặc biệt là cha, lúc nào ông cũng cho rằng tôi không chuyên tâm vào việc chính, việc nên là mma` cứ lo chuyện ở đâu đâu. Hành vi và suy nghĩ của chúng tôi quả thật khác nhau quá xa. Đối với tôi mà nói, tất cả những chuyện mà thế hệ họ làm đều có mục đích rõ ràng và rất thực dụng, nhưng thế hệ chúng tôi thì khác, rất nhiều chuyện chúng tôi làm, căn bản là không có mục đích. Lấy tôi làm ví dụ chẳng hạn, tôi thường hứng lên thì làm, hết hứng lại bỏ dở đấy, không làm nữa. Trong phòng tôi có rất nhiều sách đang đọc dở, quyển nào cũng là tôi đang đọc thì chợt cảm thấy chán nên bỏ xuống, sau này tôi cũng muốn xem tiếp lắm, nhưng kể từ sau khi đặt sách xuống tôi rất khó tập trung sự chú ý vào nó lần nữa, có điều, tôi cũng rất hy vọng bản thân mình có thể thay đổi, dù sao thì đây cũng không phải là một thói quen tốt. Cha đã nhiều lần nhắc nhở:
- Con nhìn lại mình xem, có đầu mà chẳng có cuối, sau này làm sao nên chuyện gì được?
Ông nói tôi không có chí tiến thủ, không bền lòng. Tôi thì không cho là vậy, tôi nghĩ đây mới chính là chỗ thoải mái của thế hệ chúng tôi, vì vậy nên tôi có thể làm thơ, còn cha tôi thì chỉ viết được tiểu thuyết. Nhưng cho dù tôi làm được thơ, tôi cũng không muốn trở thành một nhà thơ, thơ viết ra cũng không muốn đăng bao hay in ấn gì, mà chỉ để gửi gắm tâm hồn mình thôi. Tôi nghĩ rằng như vậy là cao thượng, nhưng cha tôi thì cứ cho là đám thanh niên chúng tôi làm việc gì cũng phóng túng tự do, vô nguyên tắc. Tôi thấy, chính ông mới là người không có lý lẽ. Nguyên tắc và đao lý mỗi thời mỗi khác, làm sao mà giống nhau được? những thứ là chân lý đối với cha mẹ chúng ta, rất có thể lại chẳng là cái gì với chúng ta cả.
Ngày hôm sau tôi lại đi hát tiếp. Sau lần đầu tiên bỡ ngỡ, tôi đã có thể ung dung mà hát một cách thoải mái rồi. Lòng tôi dần dần tĩnh lặng trở lại và bắt đầu vui lên. Số tiền kiếm được ngày hôm nay còn nhiều hơn hôm trước, tôi vẫn không giữ lại đồng nào cho mình. Khi người đàn bà tàn phế phủ phục xuống cảm ơn, tôi chợt cảm thấy vô cùng cảm động. Ông nội tôi từng kể, cụ tôi đã phải đi xin ăn để nuôi sống mấy anh em ông nội. Bố tôi cũng từng nói, hồi nhỏ, bà nội ông đã bế ông đi xin cơm. Tôi cảm thấy dường như những người ăn xin đang ngồi đây đều là hóa thân của cụ. Cứ đi, đi mãi, tôi cảm thấy trong mắt có thứ gì đó chảy ra, làm nhòa cả phía trước.
Tối hôm ấy, mẹ hỏi hai ngày nay tôi cứ cầm guitar đi đâu cả ngày trời. Lúc tôi bảo là đi học hát với một thầy trong nhạc viện, bố chỉ trừng mắt lên nhìn, rồi không nói gì.
Ngày thứ tư, tôi lại ra ga tàu điện ngầm. Giờ thì tôi đã không còn quan tâm xem ai đang đứng trước mặt mình nữa rồi. Tôi tự do đàn hát, hoàn toàn thoải mái. Hát được mấy bài, tôi cảm thấy cả cổ họng và tinh thần đều cần được thư giãn chút ít bèn đàn một khúc nhạc cổ điển. Ở một nơi ồn ã như ga tàu điện ngầm, đúng là không thích hợp để đàn những khúc nhạc như vậy, nhưng thật không ngờ, có rất nhiều người dừng lại nghe tôi diễn tấu. Đàn được một lúc, tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn trở lại, liền hát thêm mấy bài, trong lòng vui hơn hôm trước rất nhiều. Những không hiểu sao, hôm nay người tới đây xin ăn cũng nhiều hơn hai hôm trước gấp mấy lần.
21.07.2014
Phần 5
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Ngày thứ năm, tôi lại càng tự nhiên hơn, chơi đi chơi lại một bài không biết bao nhiêu lần, không thể tự kiềm chế nổi. Một lúc lâu sau, tôi cảm thấy có tiếng rì rào trước mặt, mới phát hiện ra từ đầu tới giờ mình chỉ chơi có một bài Tuyên ngôn tình yêu. Tôi mở bừng mắt, nhìn thấy trước mặt mình có rất nhiều người đang đứng, đa phần đều còn rất trẻ. Tôi lại nhắm mắt lại, nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy tôi phát hiện một bóng hình thân thuộc. Nàng vẫn đứng ở nơi đó, cũng đeo kính đen như tôi. Tôi liền ngưng tay đàn, bỏ kính xuống, nàng cũng đang bỏ kính xuống. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Là Âu Dương.
Tôi chầm chậm đứng dậy, định chạy tới trước mặt nàng nhưng vừa cất bước đã loạng choạng, ngã kềnh ra đất. Âu Dương hoảng hốt, vội chạy tới đỡ tôi dậy, kinh ngạc hỏi:
- Chân anh bị sao vậy?
- Không sao hết – tôi cười nói.
- Có phải là anh trai em đã….
Nàng nghẹn ngào như muốn khóc.
Tôi lại được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng. Đôi mắt nàng đã có thêm nhiều phần u uất, vẻ hoạt bát khi xưa đã không còn nữa.
- Không sao, chỉ là ngồi lâu quá nên bị tê chân thôi – tôi nói.
Nàng cũng bật cười khúc khích, nước mắt vẫn lã chã rơi.
Tôi quay người lại, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chúng tôi chằm chằm, liền mỉm cười, lấy hết số tiền lẻ trước mặt chia cho mấy người ăn xin.
Sau khi ra khỏi nhà ga xe điện ngầm, nàng hỏi tôi:
- Tại sao anh lại đến đây đàn hát?
- Em nói thử xem?
- Em không biết.
- Anh cũng không biết, nhưng hôm nay thì anh biết rồi, anh đến đây hát là vì em.
- Nhưng em chưa bao giờ đi qua chỗ này. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nàng không hiểu.
- Anh biết. Lúc đầu anh đến đây hát, thực ra là vì muốn hoàn thành một giấc mộng thuở trước, nhưng hôm nay, khi anh đàn đi đàn lại khúc Tuyên ngôn tình yêu mà anh viết riêng cho em, thì anh mới nhận ra mình đến đây là vì em. Cho dù em không xuất hiện thì cũng vẫn là vì tìm em nên anh mới tới đây. Nói thực lòng, anh không hề mơ tưởng rằng em sẽ xuất hiện ở nơi này.
- Em nghe một người bạn kể về anh. Sau khi nghe chị ấy tả lại, em liền khẳng định ngay đó chính là anh.
Chúng tôi nắm chặt tay nhau, tôi nhìn nàng, nàng nhìn tôi, đều muốn khắc sâu hình ảnh của đối phương vào tâm khảm.
- Anh đen đi nhiều, cũng gầy đi nữa.
- Anh mới về quê, phơi nắng nhiều nên hơi đen một chút.
- Vừa rồi anh cứ đàn đi đàn lại bài gì thế, sao em chưa nghe anh đàn bao giờ? – nàng hỏi.
- Đây là khúc nhạc anh viết riêng cho em, tên là Tuyên ngôn tình yêu, đáng tiếc lúc đó em đang trong bệnh viện, anh lại không thể gặp em, nên em mới không biết
Tôi nói với nàng rằng còn có cả ca từ, nàng bảo rất muốn nghe. Tôi liền nói:
- Vậy đến chỗ em đi!
Âu Dương có vẻ do dự, tôi chán nản, định nói “Thôi, bỏ đi!” thì đột nhiên nàng nói:
- Vậy cũng được.
21.07.2014
Phần 6
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Chúng tôi ngồi xe tới chỗ nàng ở, lúc đi qua Bách Lạc Môn, tôi hỏi:
- Em vẫn làm việc cho anh trai mình chứ?
Nàng khẽ gật đầu. Xe dừng lại ở một nơi rất quen thuộc, lúc bước vào thang máy, tôi kinh ngạc hỏi:
- Anh tưởng em đã dọn đi rồi chứ?
- Tại sao?
- Có lẽ em không nhìn thấy bó hoa và tấm thiếp của anh.
Tôi lẩm bẩm nói một mình.
- Thang máy đã lên tới nơi, tôi bước vào nhà, nói với nàng mình đã ngủ ngoài cửa một đêm. Nàng nói:
- Em biết.
- Vậy là em đã nhận được hoa và tấm thiếp của anh? – tôi hỏi.
- Không, em tưởng rằng anh sẽ đến tìm em, thế nên vẫn ở đây.
- Sao không gọi điện cho anh? anh đã hứa với anh trai em và bố anh là không gặp em nữa, vì vậy nên cũng nghĩ là em không muốn gặp anh. Nếu đã không muốn gặp anh, chắc chắn em sẽ dọn nhà đi nơi khác.
- Em thì cứ chờ anh gọi điện, số điện thoại cũ em đã lấy lại rồi.
Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn nàng, lấy ngay máy ra bấm mười một con số quen thuộc. Quả nhiên, điện thoại của nàng reo. Tôi áy náy phân bua:
- Anh tưởng điện thoại của em mất rồi, số đó cũng mất luôn. Anh không biết số điện thoại có thể lấy lại, thật sự là anh không biết.
- Em vẫn nghĩ rằng anh đã tranh thủ cơ hội này bỏ rơi em luôn vì vậy mà không dám liên lạc với anh. Vả lại, anh trai cũng uy hiếp em, nói nếu em tìm anh, anh ấy sẽ ra tay với anh. Từ đầu anh ấy đã không tán thành chúng ta mà chỉ muốn em kết hôn sớm. Em biết bố mẹ anh cũng không đồng ý cho nên tự nhủ có lẽ đây là ý trời, chi bằng cắt đứt luôn cũng tốt. Cho đến hôm kia, có một người bạn, chính là cô y tá đã chăm sóc em trong bệnh viện, kể lại chuyện anh ngồi hát ở cửa xe điện ngầm, em mới muốn ra coi thử xem anh còn nhớ em hay không?
Tôi vừa đàn vừa hát bài Tuyên ngôn tình yêu, nàng nghe mà nước mắt lã chã rơi. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau. Nửa năm không gặp, tôi cảm thấy cơ thịt của đùi nàng đã không còn săn chắc như trước nữa.
Tôi khuyên nàng không nên thức khuya nữa, cứ kéo dài như vậy không tốt cho sức khỏe chút nào. Nàng cười nói:
- Em biết mà.
Chúng tôi ôm chặt nhau, kể cho nhau nghe tình cảnh của mình trong nửa năm xa cách. Nàng nói, nàng luôn mong đợi tôi đến tìm nàng, nhưng lại cũng rất lo là tôi sẽ đến.
- Tại sao thế?
- Hôm đó không phải anh đã đến tìm anh trai em hay sao?
- Phải, anh trai em rất hung hãn.
- Em cũng không biết gì, chỉ nghe đám nhân viên nói là anh và anh ấy xay ?ra tranh cãi, anh ấy kêu người đánh anh. Em liền gọi điện, nói nếu anh ấy còn đánh anh nữa, em sẽ chết ngay lập tức. Anh ấy nói, nếu em không gặp anh nữa thì anh ấy sẽ dừng lại. Em đành phải đồng ý. Em đã bảo người đưa anh từ cửa Bách Lạc Môn về bệnh viện, trả trước tiền viện phí. Lúc xuất viện, em còn đến thăm anh nữa, lúc ấy anh đang ngủ - nàng kể.
- Anh đã đến tất cả các bệnh viện để tìm em, nhưng không tìm thấy.
- Làm sao anh tìm được, anh trai em sợ anh tìm em nên mới nói là chuyển viện. Anh ấy đã bảo tất cả các bác sĩ và y tá không được nói ra, còn thực tế chỉ là chuyển phòng bệnh mà thôi. Anh ấy còn lấy cho em một cái tên khác nữa, gọi là Hoa Mộc Lan.
- Tại sao lại lấy cái tên đó? – tôi tò mò hỏi.
- Anh ấy sợ anh tìm được em nên mới dùng cái tên đó.
- Có một chuyện mà anh rất muốn hỏi em…
- Có phải tại sao em không phải tên là Âu Dương không? – nàng ngắt lời – Em vốn tên là Trương Lan, nhưng năm em mười tuổi, bố mẹ em ly hôn. Mẹ kiên quyết dẫn em đi, còn đổi luôn tên cho em trong giấy tờ nữa, bởi vì mẹ họ Âu Dương nên tên em là Âu Dương Lan. Nhưng anh trai em không đồng ý, anh ấy cứ gọi em là Trương Lan. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đến lúc này tôi mới hiểu tại sao khi tôi nhắc đến hai chữ Âu Dương, Trương Triều lại kích động như thế.
- Em và anh trai rất ít khi gặp nhau, nhưng anh ấy đối xử với em rất tốt. Toàn bộ tiền học đại học của em đều do anh ấy đi làm thêm để trang trải. Không có anh ấy, em đã không học xong được đại học rồi. Vì vậy em vô cùng biết ơn
- Anh ấy. Về sau anh ấy bắt đầu làm ăn, phát triển sự nghiệp ở thành phố, hai anh em lại càng gắn bó với nhau hơn. Tuy em rất giận chuyện anh ấy đánh anh, nhưng em biết anh ấy làm vậy là vì em. Anh ấy thấy chuyện của chúng ta không hề có tương lai, nhất định sau này em sẽ phải chịu thiệt thòi. Bố mẹ em cũng cảm thấy em không còn nhỏ nữa, suốt ngày cứ giục em kết hôn. Ôi!
Nàng u uất thở dại
- Em yên tâm. Nếu như em gặp được người em yêu, nếu như người đó cũng rất yêu em, thì anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản em – tôi chân thành nói.
- Anh nói gì vậy? – Âu Dương có vẻ không vui.
- Anh chỉ nghĩ cho em thôi, anh không muốn em chịu khổ, chỉ cần em cảm thấy vui thì anh cũng thấy vui, em không vui, anh cũng không vui. Anh sống là vì em, khi em không cần anh, anh sẽ tự động ra đi – tôi khẳng khái nói.
- Nửa năm nay cũng có không ít người giới thiệu bạn trai cho em, nhưng em không gặp ai hết.
- Ba năm sẽ trôi qua rất nhanh, nếu như em đồng ý thì hãy chờ đến khi anh tốt nghiệp được không? – tôi nói với giọng rất tha thiết.
- Em sẽ cố, nhưng ba năm đối với em giống như ba mươi năm vậy. Anh biết anh trai em và người nhà em ngày nào cũng thúc giục em mà, cả hai gia đình chúng ta đều không đồng ý chuyện này. Giờ chúng ta vẫn phải lén lút đi lại và với nhau, không thể để cho quá nhiều người biết chuyện này được.
Chúng tôi có thể yêu nhau trong bóng tối. Về sau tôi mới nhớ ra, chuyện tôi bị đánh ở Bách Lạc Môn là do Âu Dương kể cho. Câu chuyện của nàng, vừa hay lại rất phù hợp với câu chuyện mà nửa năm trước tôi tưởng tượng ra. Chính vì có nàng xác nhận lại nên tôi cũng tin chắc rằng câu chuyện thứ hai của mình đáng tin cậy hơn. Nàng đã thay đổi quá khứ của tôi. Có lẽ rất nhiều người khác cũng như vậy, những gì chính mình trải nghiệm thì thường nghi hoặc không tin, còn những điều người khác kể thì lại hết sức tin tưởng. Lâu dần, những điều người khác kể liền trở thành sự thật, lại càng đáng tin cậy hơn.
Âu Dương nói với tôi, chuyện lần ấy để lại cho nàng di chứng rất nghiêm trọng. Nàng bị chấn động não, không những bị đau đầu kéo dài mà trí nhớ cũng rối loạn. Nàng không thể phân biệt nổi đâu là mộng đâu là thực. Tình cảnh của nàng rất giống với tôi. Chuyện này tôi không nói với cha mẹ, vì sợ họ lại nói tôi vì Âu Dương mà trở nên như vậy.
21.07.2014
Phần 7
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Về sau tôi có đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ hỏi tôi có từng bị đập vào đầu không, tôi nói có thể đã bị. Bác sĩ nghe vậy chỉ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Tôi liền nói:
- Có người nói tôi bị người khác đánh, còn nằm viện nữa. Bản thân tôi cũng mơ mơ hồ hồ, hình như bị người khác đánh, lại hình như không.
Bác sĩ lại hỏi có phải những chuyện khác cũng vậy không, tôi lắc đầu nói:
- Có một số chuyện thì như vậy, dù sao thì hiện giờ, khi tôi nghĩ đến một số chuyện, cảm giác đã hoàn toàn khác so với trước đây rồi.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ nói tôi cũng bị chấn động não. Còn về chuyện ký ức của tôi sinh ảo giác, có lẽ là do ảnh hưởng của những chuyện tôi đã trải qua và mất ngủ lâu ngày gây nên.
Tôi đã nghĩ rất kỹ, hồi năm lớp mười, tôi và con trai của hiệu phó từng đánh nhau đến chảy máu đầu. Về nhà hỏi lại mẹ xem trước đây tôi có bị thương ở đầu bao giờ không, bố mẹ nói hồi nhỏ có lần tôi đá bóng bị ngã dập đầu vào tảng đá. Mẹ hỏi saose dưng lại nhắc đến chuyện này. Tôi cũng trả lời thật:
- Có lúc đầu con hơi đau, trí nhớ hơi hỗn loạn.
Như vậy là tôi lại càng không thể nói rõ xem đầu tôi bị thương là do trước đây đánh nhau, bị ngã hay là bị Trương Triều đánh nữa.
Tôi còn phàn nàn với mẹ rằng người trong ký túc xá nhiều quá, làm tôi thường hay mất ngủ.
Mẹ liền mua cho tôi một ít thuốc để mang vào trường uống, tôi biết là không có tác dụng gì, nhưng vẫn cầm lấy .
Trở lại trường, tôi tìm được một căn nhà rất khá, vừa gần trường, vừa có nhà vệ sinh, nhà bếp, phòng ngủ và một phòng khách nhỏ. Chủ nhà đòi bốn trăm đồng một tháng, tôi phải mặc cả mãi, người đó mới bớt cho năm mươi đồng. Lúc tôi nói chuyện muốn thuê nhà với mẹ, bà tỏ ra hơi khó khăn, nói đắt quá, có thể tìm căn nhà nào khác nhỏ hơn không. Còn bố tôi thì không cần nói cũng biết là không đồng ý cho tôi ra ngoài ở riêng rồi. Về sau, tôi đành phải nói dối, bảo là nếu tôi không thuê thì chủ nhà cũng không có ai thuê, nên đã bớt xuống còn hai trăm một tháng. Mẹ tôi nghe thế thì rất vui, đồng ý luôn. Còn tôi thì lại phải trích ra mỗi tháng một trăm năm mươi đồng trong số tiền tiêu vặt của mình để bù vào đấy.
Tôi gọi điện báo cho Âu Dương biết mình đã thuê nhà ở gần trường, sau này chúng tôi có thể gặp nhau ở đó, như vậy thì những người ở trường không thể nào biết chúng tôi đã trở lại với nhau.
Nàng thường bắt xe tới chỗ tôi vào khoảng ba giờ chiều, không phải vì nàng không có xe, mà vì tôi cảm thấy như vậy quá lộ liễu. Mỗi tuần chúng tôi gặp nhau ít nhất một lần. Có lúc, nếu bận quá thì khoảng tám, chín giờ tối nàng mới lái xe đến tìm tôi, chở tôi đi hóng gió, đi hát, lần nào tôi cũng giục nàng về nhà trước mười một giờ, sợ muộn quá sẽ không an toàn.
Từ khi dọn ra ở một mình, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vì không có việc gì làm, tôi bắt đầu có thói quen đọc sách. Lưu Hảo vẫn mượn sách cho tôi. Cô vẫn chưa có bạn trai, trên lớp cũng có mấy người đeo đuổi nhưng cô đều từ chối hết, còn nói với họ là chỉ yêu tôi mà thôi, nhưng khi ở trước mặt tôi thì Lưu Hảo lại chưa bao giờ nói chuyện đó. Sau khi được tôi dẫn tới đây, Lưu Hảo thường tới tìm tôi nói chuyện, tất cả những hiểu biết của tôi về bạn bè trên lớp đều từ cô mà ra cả. Một hôm, Lưu Hảo mang tới một chậu lan quân tử, đặt trên bậu cửa sổ. Cô nói căn nhà này hơi thiếu màu xanh. Nửa tháng sau thì hoa nở. Hoa màu trắng, dài dài, trông rất đẹp. Một hôm khác, cô mang tới một bình cá vàng. Ngày nào tôi cũng ngồi ngắm bình cá ấy, cảm thấy trong lòng càng thêm tĩnh lặng.
Cũng có khi Âu Dương mang hoa tươi tới cho tôi, nhưng chỉ được vài ngày là hoa đã tàn úa. Nàng từng hỏi tôi, hoa lan kia là ai mang tới. Tôi nói là của Lưu Hảo tặng, nàng liền có vẻ không vui, làm tôi phải giải thích mãi nàng mới chịu tin, nhưng xem ra cũng có vẻ không được thoải mái cho lắm.
Nửa năm trôi qua một cách nhanh chóng. Gần đến kỳ nghỉ, Âu Dương gọi điện báo cho tôi biết nàng phải đi miền Nam một chuyến, có thể phải mất đến nửa tháng. Hôm ấy, tôi không đi tiễn nàng. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghỉ hè được ba ngày thì có một người bạn của bố tôi làm giáo sư ở nước ngoài đến thăm. Nhìn thấy tôi, ông có vẻ rất thích, còn nói sau khi tốt nghiệp, ông có thể giúp tôi ra nước ngoài du học. Cha mẹ tôi nghe xong thì rất mừng. Tôi cũng hơi động lòng. Vị giáo sư này ở nhà chúng tôi ba ngày, mẹ bảo tôi đưa ông đi chơi khắp nơi trong thành phố. Lúc ông đi, cả nhà chúng tôi đều đi tiễn.
Trong nhà chờ ga xe lửa, tôi chợt phát hiện một bóng hình hết sức quen thuộc. Nàng đang ở trong vòng tay một người đàn ông, đi thang máy lên tầng trên. Lúc hai người chuyển thang, tôi lại càng chứng thực được đó là nàng. Tôi liền nói với mẹ:
- Con lên tầng trên đi toilet.
Mẹ ngạc nhiên hỏi:
- Tầng này không đi được hay sao?
Tôi nói dối:
- Tầng này nhiều người, bẩn lắm.
=nói xong tôi liền phóng thẳng lên trên. Nhưng lên đến tầng trên thì nàng và người đàn ông biến mất. Tôi không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, liền lấy di động ra bấm số của nàng.
- Âu Dương hả? em đang ở đâu vậy?
- Em vẫn đang ở đây mà, hai ngày nữa là về được rồi.
Tôi gác máy. Giờ thì yên tâm rồi, rõ ràng là tôi đã nhìn lầm. Sau khi tiễn người bạn của bố, chúng tôi đang định bắt taxi về nhà thì một người bạn gọi điện cho tôi hỏi mượn tiền. Cậu ta hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói đang ở nhà ga xe lửa. Cậu ta liền mừng rỡ nói:
- Vừa khéo. Tớ cũng đang mua vé, không cần chạy đi đâu nữa, ở đấy đợi tớ nhé!
Tôi đành nói với bố mẹ, bảo họ về trước.
Tôi bước tới trước quầy báo, đang định cầm một tờ lên xem thì không hiểu sao, tôi chợt ngẩng đầu lên, lại một lần nữa, tôi nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia. Nàng chỉ cách tôi chừng năm mươi mét nhưng tôi vẫn chưa nhìn được gương mặt nàng. Lúc ấy, bỗng nhiên tôi rất muốn đi xem người đàn bà ấy có phải là Âu Dương không. Đang định cất bước đi theo thì tôi nhận ra nàng chuẩn bị bắt taxi rời khỏi nhà ga. Tôi vội vàng lấy máy ra gọi điện. Trời ơi, tôi thật không dám tin vào mắt mình nữa, người đàn bà kia cũng cho tay vào trong túi lấy di động ra, tư thế đó, quả thật đã hết sức quen thuộc đối với tôi. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Âu Dương! Em quay đầu lại xem! – tôi phẫn nộ gào lên trong điện thoại.
Quả nhiên người đàn bà đó quay đầu lại. Chúng tôi ngây ra nhìn nhau.
Tôi quay người bỏ đi. Tôi không muốn gặp lại nàng nữa. Nhưng Âu Dương đã chạy tới giữ chặt tay tôi lại.
- Anh nghe em giải thích!
- Anh không muốn nghe!
Nàng cứ kéo lấy tôi, đòi giải thích cho bằng được. Đúng lúc này, người bạn kia của tôi gọi điện tới, nói không tìm thấy tôi. Tôi liền nói cho cậu ta biết mình đang ở đâu, một lúc sau thì anh chàng tới lấy tiền. Âu Dương còn cười với cậu ta nữa. Sau khi bạn tôi đi, Âu Dương liền kéo tay tôi đến nơi ở của nàng.
- Em cũng không còn cách nào khác. Người đàn ông mà anh nhìn thấy là bạn trai cũ của em, cũng chính là ông chủ trước đây. Anh ta đã có vợ. Lúc anh ta theo đuổi em thì anh ta đã có con rồi. Anh ta nói anh ta và vợ không có tình cảm, từ lâu đã muốn ly hôn. Thời gian ấy, vì gia đình khó khăn và nhiều nguyên nhân khác nên em có quan hệ với anh ta. Anh ta đã giúp đỡ gia đình em rất nhiều.
Em và anh ta qua lại trong hai năm, trong thời gian đó anh ta cũng ly thân với vợ. Nói thực lòng, anh ta rất tốt với em. Mỗi lần vợ anh ta đến công ty tìm em, anh ta đều đứng ra bảo vệ. Nhưng em cảm thấy anh ta đang lừa dối em, cuộc tình đó cũng không thể kéo dài được nữa nên đã bỏ đi, trở về giúp anh trai em một thời gian. Anh ta cũng không liên lạc với em nữa. Lúc ấy, em nghĩ anh ta chỉ là loại người đi gạt tuổi trẻ và tình cảm của những người như em chứ không hề thực lòng, nên cũng dần dần quên đi. Sau khi gặp anh thì em đã quên hẳn con người đó. Cho đến cái lần em bị tai nạn, anh ta biết chuyện liền đến thăm. Kể từ đó, anh ta rất hay gọi điện cho em. Còn em thì cứ đợi điện thoại của anh mà không thấy, tưởng rằng anh đã bỏ rơi em rồi. Trong tuyệt vọng, em đã trở lại với anh ta. Anh trai em có cảm tình rất tốt với người đó, nhưng đã đặt ra một yêu cầu là anh ta phải lập tức ly hôn với vợ.
Anh ta không do dự, đồng ý luôn, sau đo liền trở về làm thủ tục ly hôn. Tuy anh ta vẫn gọi điện cho em nhưng em không hề tin tưởng. Về sau thì anh và em trở lại với nhau, em cũng lạnh nhạt dần với anh ta. Đương nhiên là em không dám nói chuyện này cho anh trai em biết, em sợ anh ấy sẽ gây bất lợi cho anh. Rồi đến hôm anh sắp nghỉ hè, anh ta đột nhiên gọi điện tới nói mình đã ly hôn rồi. Anh trai em nghe vậy thì rất vui, lập tức mời anh ta tới đây. Em biết ý của anh ấy, một là sự nghiệp của anh ta rất lớn, anh trai em cần một người như vậy để giúp đỡ phát triển, hai là tuổi của anh ta cũng lớn rồi. Sau khi kết hôn, cũng có thể ăn nói được với người nhà em. Tuy anh trai em hơi thô bạo nhưng dù sao cũng là anh em. Em muốn nói chuyện với hai người đó cho dứt khoát nên mới phải gạt anh như vậy.
21.07.2014
Phần 8
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Giờ chuyện đã đến nước này, tôi đành phải rút lui thôi. Tôi lăng lẽ rời khỏi nhà của nàng, lúc đi ra, tôi liếc nhìn thấy trong phòng ngủ có tàn thuốc. Nếu như trước đó tôi còn do dự thì đến giờ đã không còn mảy may để ý tới nàng nữa rồi. Nàng vừa khóc vừa van cầu tôi ở lại, nhưng tôi không thể, tôi không thể ở lại nơi này được nữa.
Tôi lớn bằng chừng này rồi mà chưa từng để tâm vào chuyện gì, chỉ riêng đối với tình yêu là hết sức chuyên tâm. Tôi không thể tiếp tục với nàng được nữa, cho dù nàng có quỳ xuống dưới chân tôi hay là lấy cái chết ra để đe dọa, tôi cũng không thể quay đầu lại nhìn nàng nữa. Nàng đã làm tổn thương tôi một cách triệt để, từ trong ra ngoài.
Leda và Zeus kết hợp với nhau sinh ra hai quả trứng, một quả nở ra Helen, người gây nên cuộc chiến thành Troy đẫm máu, một quả nở ra Clytemnestra, người đàn bà mưu sát Agamenon. Thứ nàng mang đến chỉ là chiến tranh, một cuộc chiến tranh cả bên ngoài lẫn bên trong nội tâm. “Bức tường thành đổ nát” và “Khói trên cổng thành” đều đã từng tồn tại và bốc cháy trong nội tâm của tôi, lúc này thì đến lượt “cái chết của Agamenon” rồi. Chlytemnestra là tôi, Agamenon cũng là tôi. Thật nực cười! Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trên đường về tôi chỉ nghĩ làm sao giết chết được người đàn ông kia và anh trai của Âu Dương, sau đó tôi cũng chết theo họ, nhưng tôi phải để cho nàng sống, để nàng lại một mình trên thế giới hoang vắng này mà chịu đựng tội lỗi của mình gây ra, để cho nàng nếm mùi đau khổ. Tôi càng nghĩ càng giận, dường như còn chúng tôi nghe được cả tiếng máu trong người mình đang sôi trào cuồng nộ, nghe thấy tiếng xương cốt đang kêu răng rắc. Tôi chưa bao giờ hận ai như vậy, cũng chưa bao giờ có những suy nghĩ ác độc và cay nghiệt như vậy. Không một giọt nước mắt, cũng không một tiếng thở dài, chỉ có lửa và khói. Tôi không thể tha thứ và chấp nhận người đàn bà mà mình đã hôn khắp toàn thân lại đi làm chuyện đó với một người đàn ông khác, hơn nữa, còn trên cùng một chiếc giường đó. Đó là tội ác, tội ác không thể tha thứ!
Trở về chỗ ở, tôi nhìn thấy những đồ vật mà Âu Dương tặng, chiếc giường mà chúng tôi đã từng ngủ chung, cảm thấy thật nhơ nhớp. Tôi ngồi trên sofa, nhắm nghiền mắt lại, nhưng nước mắt cứ trào ra. Điện thoại kêu, tôi biết là Âu Dương gọi, nhưng không muốn nghe, bèn tiện tay tắt mắt luôn. Tôi biết nàng sẽ tới tìm mình ngay bây giờ, định dọn vào trong trường ở tạm. Nhưng không hiểu sao, một cái gì đó đã thúc giục tôi ở lại xem rốt cuộc, nàng có tới tìm tôi hay không. Nếu đúng là nàng đến tìm tôi để xin lỗi, có thể tôi sẽ tha thứ, còn nếu không, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ nghĩ đến nàng nữa.
Trong lúc đợi nàng, tất cả đều biến dạng. Tôi chợt cảm thấy mình không hận nàng nữa. Khói ám trong lòng tôi cũng từ từ tiêu biến, thằng tôi trước đây đã chết, giờ tôi là một người hoàn toàn khác. Đến tối,, tôi còn cố ý để đèn thật sáng ngồi đợi nàng.
Thế nhưng, đợi đến mười hai giờ đêm mà cũng không thấy bóng dáng nàng đâu, tôi thất vọng vô cùng, quyết định sẽ không ở đây đợi nàng nữa. Chiều hôm sau, tôi dọn vào trong trường ở, gian nhà đó tạm thời để trống.
Mấy ngày sau đó, hôm nào nàng cũng gọi điện, nhưng tôi không còn muốn nghe máy nữa. Tôi đã quá đau đớn. Tôi cảm thấy mình như mất đi hồn phách, cả ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, quên trước quên sau. Nhưng ngày nào tôi cũng mang quả bóng nàng tặng ra, dốc hết sức mà đá, coi nó như kẻ thù của mình mà dồn hết phẫn nộ vào chân, đá thật mạnh, thật mạnh. Tôi vô cùng mâu thuẫn, muốn đá nó bay đi thật xa, bởi vì hễ nhìn thấy nó là tôi lại nghĩ đến Âu Dương, nhưng tôi lại không nỡ làm vậy. Tôi rất mong nàng sẽ đến tìm tôi, xin lỗi, rồi bịa ra một lý do nào đó để gạt tôi, nhưng mặt khác, tôi lại căm hận và chán ghét nàng đến cùng cực. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nàng đến trường tìm tôi mấy lần, nhưng lần nào tôi cũng chỉ lạnh lùng nói:
- Bỏ đi, như vậy cũng rất tốt. Mùi không thể dằng dai với người kai mãi, ma`anh thì cũng không muốn tốt nghiệp xong là kết hôn ngay, anh muốn chơi thêm một vài năm nữa mới tính chuyện này. Chúng ta kết thúc ở đây, cảm ơn em đã tặng quả bóng và cây đàn.
Khi tôi mang hai thứ đó ra trả lại cho nàng, nàng vừa khóc vừa nói:
- Lẽ nào cả mấy thứ này mà anh cũng trả lại cho em? Bỏ đi, em không cần. Nếu anh thấy chúng không thuận mắt thì cứ vứt đi đâu cũng được.
Không. Sau này anh sẽ không bao giờ chơi guitar nữa. Anh cầm thứ này cũng chẳng để làm gì.
Mỗi khi thấy nàng rơi lệ, tôi đều rất xót xa, nhưng lần này thì không thể nhân nhượng được.
Nàng vừa khóc vừa bỏ chạy. Sau khi nàng đi, tôi cũng nằm gục xuống giường mà khóc. Tôi rất muốn tha thứ cho nàng, nhưng quả thật, trái tim này đã bị tổn thương quá nặng.
Sau lần ấy, Âu Dương không còn đến tìm tôi nữa. Đến kỳ nghỉ lễ lao động năm thứ hai, chúng tôi không còn liên lạc gì với nhau nữa. Tôi nghĩ, chúng tôi đã kết thúc hẳn rồi, nhưng vết thương trong lòng thì vẫn còn đang rỉ máu. Lễ lao động năm ấy tôi cùng với mẹ và ông ngoại đi du lịch châu Âu. Trong chuyến đi này, tôi đã trưởng thành lên không ít, đặc biệt là về chuyện của tôi và Âu Dương. Tôi cảm thấy mình không nên cản trở nàng. Người đàn ông kia rất thích hợp với nàng, bất luận là về tuổi tác, tình cảm hay là về mặt kinh tế, tiền bạc. Dường như bọn họ là một đôi trời sinh vậy. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong mười ngày ngắn ngủi, tôi đã biến thành một người khác. Sau khi trở về nghe bố nói, gần đây thành phố đã bắt được rất nhiều băng nhóm xã hội đen. Tôi không có hứng thú với chuyện này lắm nên cũng không hỏi gì thêm, chỉ vội vội vàng vàng chuẩn bị về trường học.
Vừa bắt đầu đã biết là bi kịch, nhưng chúng ta đều không thể tự kiềm chế nổi mình, cho đến khi bi kịch giáng xuống đầu, chúng ta mới biết hối hận, tự trách tại sao ngày từ đầu không đủ dũng khí để ngăn ngừa không cho nó xảy ra.
21.07.2014
LONG LONG AGO Phần 1
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đối với tôi mà nói thì cuộc tình này cũng có thể xem là chuyện tốt. Nó khiến tôi biết được bất cứ chuyện gì cung~al phải hợp tình hợp lý, đây là quy luật, nếu làm trái quy luật, bi kịch sẽ xảy ra. Đây cũng là cảm nhận của tôi về cuộc đời. Ngoài ra, tôi còn lĩnh hội được một thứ khác, đó chính là khoái lạc. Nói một cách cụ thể thì tất cả mọi chuyện đều nên lấy khoái lạc làm tiền đề và nên lấy khoái lạc làm kết quả. Tổng hòa hai sự lĩnh hội trên đây, ta có một kết luận, chính là tùy ngộ nhi an, mọ chuyện đều không nên cưỡng cầu.
Thực ra, trước khi quay lại với Âu Dương, đã có mấy cô gái tỏ ý với tôi. Bây giờ thì tôi có thể lần lượt “nhấm nháp” hương vị của họ rồi. Tôi tự nhủ với mìn, đã yêu, đừng có nghĩ tới chuyện kết hôn, yêu đương là yêu đương, không cần phải nghĩ quá xa xôi làm gì.
Ngô Tịnh Di có một người bạn thân tên là Hàn Yên Thu đang học múa. Hàn Yên Thu cũng cao và đẹp hơn Ngô Tịnh Di và ngoài học múa ra, Hàn Yên Thu còn học thêm cả âm nhạc nữa. Có một hôm, Ngô Tịnh Di dẫn theo Yên Thu đến tìm tôi. Tôi liền đưa hai người đến căn nhà mình thuê ở bên ngoài trường. Yên Thu nhìn thấy cây guitar vứt chỏng chơ trên giường liền nói:
- Nghe Tịnh Di kể anh chơi đàn hay lắm, có thể đàn tặng bọn em một khúc được không?
Tôi vốn không muốn đàn, không muốn động đến cây guitar đó nữa. Nhưng Yên Thu cứ nài nỉ mãi, cả Ngô Tịnh Di cũng nói tôi đàn hay hơn Lưu Vĩnh Xương, nên cuối cùng tôi đành miễn cưỡng vừa đàn vừa hát một đoạn trong bài Bài ca chim ưng. Hàn Yên Thu thấy tôi hát bằng tiếng Anh thì lại càng bội phục sát đất. Lúc ấy, trăng đang độ tròn nhất. Tôi ngước mắt lên nhìn vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa trời, rồi bước qua tắt đèn điện. Chỉ thoáng chốc, gian phòng chúng tôi đang đứng đã tràn ngập ánh trăng vàng nhạt, khung cảnh vô cùng thơ mộng. Tôi bắt đầu đàn bản Ánh trăng, đàn đi đàn lại tới mấy lần, mỗi lần lại tùy theo tâm trạng mà thay đổi tiết tấu của nhạc khúc đi đôi chút. Tôi đàn một lúc lâu thì mới dừng lại. Ngô Tịnh Di vỗ tay, cười khen:
- Không ngờ nghe anh đàn trong khung cảnh này lại thi vị đến thế!
Tôi nói cho Ngô Tịnh Di và Yên Thu cảm nhận của mình. Tôi cho rằng khi lần đầu tiên đàn một khúc nhạc, mọi người đều chú ý đến nội dung và kỹ thuật, đây chỉ là cảnh giới thứ nhất của diễn tấu. Nhưng khi bạn tiếp tục đàn, đàn mãi, mọi người sẽ dần dần quên đi bạn đang đàn cái gì, mà bị một thứ gì đó nằm ngoài nhạc khúc chi phối, đây chính là tác dụng chân chính của hồn âm nhạc cũng là cảnh giới thứ hai của diễn tấu.
Nhưng lúc này thì bản thân người diễn tấu vẫn rất chú trọng đến tính hoàn chỉnh của âm nhạc, cũng có nghĩa là bị bản thân nhạc khúc hạn chế. Về sau, khi bạn tùy ý đàn theo tâm trạng của mình, nhạc khúc thế nào cũng không còn quan trọng nữa, bạn đàn cái gì cũng không quan trọng nữa, bạn và tất cả mọi người đều bị hồn âm nhạc ảnh hưởng, đi sâu vào nội tâm, khơi gợi lại những chuyện trong quá khứ, đưa bạn vào mộng cảnh, làm cho cả người chơi đàn lẫn người nghe đều quên đi bản thân, quên đi nhạc khúc, không còn chú ý đến nội dung và kỹ thuật diễn tấu gì nữa, cả hai bên đều đạt đến một cảnh giới tự do tương đối, đây mới chính là cảnh giới cao nhất trong diễn tấu. Đại đa số mọi người đều đang thưởng thức âm nhạc ở cảnh giới thứ nhất, rất ít người cảm nhận được tới cảnh giới thứ hai, cảnh giới thứ ba thì lại càng hiếm hơn. Điều này đối với người học âm nhạc thì lại càng thêm khó, bởi vì người học nhạc thường chỉ chú trọng hiệu quả trên sân khấu, chú trọng nội dung và kỹ thuật diễn tấu nên rất hạn chế, chỉ có thể đạt tới cảnh giới thứ nhất. Hai cảnh giới sau của diễn tấu và thưởng thức âm nhạc thường chỉ mang tính chất cá nhân và không hề có mục đích gì hết.
Ngô Tịnh Di còn chưa kịp nói gì thì Hàn Yên Thu đã lanh chanh nói trước:
- Sao em càng nghe càng cảm thấy anh giống như một bậc thế ngoại cao nhân vậy nhỉ?
- Anh chỉ nói bừa thôi. Có điều, đây là cảm nhận thật sự của anh.
- Em muốn bái anh làm sư phụ để học guitar, anh có đồng ý không? – Yên Thu nhoẻn miệng cười hỏi.
Tôi liếc sang Ngô Tịnh Di, thấy cô có vẻ không vui lắm, còn Hàn Yên Thu thì vẫn cười tươi như hoa, tôi không biết làm thế nào, đành gật đầu đồng ý. Nhưng tôi vẫn nói, chắc chắn tôi không phải là một thầy giáo mẫu mực, nếu muốn tìm thầy học, tốt nhân là nên tìm Lưu Vĩnh Xương. Hàn Yên Thu nũng nịu nói:
- Em chẳng tìm ai hết, em chỉ cần anh dạy thôi.
Lúc Yên Thu nói câu này, tôi thậm chí còn không dám nhìn Ngô Tịnh Di nữa.
Thứ ba tuần au, vừa ăn cơm tối xong thì Hàn Yên Thu gọi điện, hỏi tôi có bận không, nếu không thì đến dạy guitar cho cô. Lúc ấy tôi cũng đang nhàn rỗi, bèn tới ký túc xá của cô. Học viện Nghệ thuật là một đơn vị đặc biệt trong trường, học đường và ký túc xá của sinh viên đều nằm cả ở khu Đông Bắc. Nam nữ sinh viên ở chung một khu nhà, mỗi tầng đều có một vách tường thấp để ngăn cách khu năm sinh và khu nữ sinh. Sinh viên khoa Thanh nhạc ở tầng một, khoa Nhạc khí ở tầng hai, khoa Vũ đ.ao ở tầng ba, khoa Biểu diễn ở tầng bốn, tầng năm và sáu là của sinh viên khoa Mỹ thuật, khoa Công nghệ thời trang, khoa Thiết kế quảng cáo. Hàn Yên Thu ở phòng 302, còn Ngô Tịnh Di thì ở phòng 103, cả hai phòng đều ở sát cầu thang. Tôi rất ngại gặp Ngô Tịnh Di nên đi nhanh qua cầu thang, vừa đi vừa cảm thấy việc mình đến gặp Hàn Yên Thu là hơi có lỗi với Ngô Tịnh Di.
Trong phòng của Hàn Yên Thu lúc ấy còn có hai nữ sinh nữa, một người ở cùng phòng, một người ở phòng bên cạnh. Bọn họ vừa thấy tôi thì đã cười tíu tít, nói:
- Bọn em nghe Yên Thu kể anh đàn hay lắm, cũng rất muốn nghe.
Hàn Yên Thu cũng có một cây guitar gần giống như cây đàn tôi tự mua, nghe kể thì cô mua nó từ khi học cao trung. Tôi cầm đàn lên thử, âm chất cũng không tệ lắm, chỉ có một hai âm không được chuẩn. Tôi đàn một khúc, cả ba đều vỗ tay khen hay. Một cô còn nói:
- Hay là anh chuyển qua học viện Nghệ thuật học với bọn em đi!
Tôi chỉ cười đáp:
- Anh chỉ đàn để tiêu khiển, không muốn biểu diễn.
Sau đó tôi lại chơi thêm một khúc nữa, vừa đàn xong, Hàn Yên Thu đã nhảy tới trước mặt tôi, bắt tôi dạy cô đánh đàn. Hai nữ sinh kia biết ý, đứng dậy đi ra ngoài. Hàn Yên Thu cũng không giữ họ lại. Trước đây, cô nàng này cũng từng học qua một chút, nhưng ngón tay cô lúc nào cũng hoa lên như đang múa nên không thể nào đàn cho tử tế được. Tôi biết cô chỉ muốn đùa với tôi cửa không phải thật sự muốn học đàn, nên cũng chỉ dạy qua quýt. Quả nhiên, Hàn Yên Thu chỉ đàn một lúc rồi buông đàn xuống, ngồi buôn chuyện với tôi. Một nữ sinh phòng bên cạnh sang rót nước, thấy chúng tôi nói chuyện cũng ngồi xuống hóng, không chịu về. Có thêm thính giả nên chúng tôi cũng sôi nổi hẳn lên. Tôi kể cho họ nghe chuyện mình chơi guitar ở cửa ga xe điện ngầm, rồi kể chuyện tôi tự sáng tác nhạc, sau đó tiện có đàn lại ngẫu hứng chơi luôn một bài, đương nhiên là không kể chuyện của Âu Dương ra. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thời gian trôi thật nhanh, thoáng chốc mà đã hai tiếng đồng hồ, bên quản lý ký túc xá có người lên nhắc nhở. Tôi bèn đứng dậy từ biệt. Hàn Yên Thu tiễn tôi xuống tận dưới chân cầu thang, có vẻ rất lưu luyến. Trên đường về, tôi lại lẩm nhẩm hát bài Bài ca chim ưng. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
A man gets tied up to the ground
He gives the world its saddest sound, its saddest sound.
Bài hát này đã nói lên nỗi lòng của cha tôi thời niên thiếu. Cuộc sống thời trẻ của cha tôi rất vất vả, rất đau khổ, rất bi thương thế nên ông mới có một khát khao hướng về phía trước như vậy.
Lòng tôi rất nhẹ nhõm, tôi cảm thấy tâm hồn mình như đang gửi trên cánh chim sơn ca, bay lượn giữa không trung. Bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu bi thương cũng theo gió bay đi thật xa, thật xa.
Chiều hôm sau, tôi đang nằm ngủ thì Ngô Tịnh Di gõ cửa bước vào. Cô buồn buồn ngồi xuống trước mặt tôi, lấy ra hai quyển sách nhạc rồi nói:
- Hôm nay em lên phố, tiện thể mua tặng anh luôn.
Tôi nhận lấy mở ra xem, một quyển là các bài nhạc dân ca, một quyển là bản nhạc guitar cổ điển Tây Ban Nha. Tôi vui vẻ nói:
- Cảm ơn em.
Ngô Tịnh Di mỉm cười rầu rầu:
- Không có gì mà.
Tôi hỏi Tịnh Di tình hình của Lưu Vĩnh Xương, đã lâu lắm rồi tôi không gặp cậu ta. Thì ra ngoài giờ lên lớp, Lưu Vĩnh Xương còn đi học thêm guitar Hawaii nữa, đến tối lại đi biểu diễn ở một quán rượu, bận rộn cả ngày. Tôi cảm thấy cần phải kể chuyện tối hôm qua cho cô nghe, nếu không sẽ rất áy náy.
Sau khi nghe xong, cô nói:
- Chuyện này em cũng nghe mấy người trong ký túc xá nói rồi.
Kế đó chúng tôi lại nói chuyện về Hàn Yên Thu. Ngô Tịnh Di nói:
- Yên Thu ấy à? Biết nói thế nào nhỉ, dù sao thì cũng có rất nhiều người nghĩ không hay về nó.
- Nghĩ cái gì mà không hay? – tôi bắt đầu thấy tò mò.
- Thì nó đã từng làm ở quán bar, rồi còn làm ở một vũ trường nữa. Thôi bỏ đi, em không nói nữa. Nó chỉ còn một mình em là bạn, người khác đều bỏ rơi nó hết rồi – Ngô Tịnh Di có vẻ cáu kỉnh.
- Có phải cô ấy…
Chúng tôi cũng thường nghe người ta đồn dại các nữ sinh ở khoa Nghệ Thuật và khoa Ngoại ngữ hay ra ngoài làm gái bao cho mấy tay nhà giàu lắm tiền, nhưng cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
- Người khác đều nói vậy, em cũng không biết nữa. Dù sao thì anh cũng nên cẩn thận khi tiếp xúc với nó. Đáng lẽ em không nên nói chuyện xấu xa của bạn thân ra, nhưng anh cũng là người bạn tốt nhất của em, em không thể không nói. Nếu bây giờ em không nói, sau này có chuyện gì anh sẽ lại trách em mất – Ngô Tịnh Di trịnh trọng nói.
- Có thể có chuyện gì được chứ?
Đây không phải là tôi nói bừa. Mà là sự thật. Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? tôi đâu có quan tâm chuyện Hàn Yên Thu còn trinh hay không,
chuyện này thì đám nam sinh chúng tôi đã nói đi nói lại cả nghìn lần rồi. Chúng tôi đều cho rằng hầu hết nữ sinh của Đại Học Nam Kinh đều mất trinh trước khi tốt nghiệp, tất nhiên là trừ những người quá xấu không aiq ý đến thì không nói làm gì. Tôi còn đọc được một bản báo cáo điều tra trên mạng, nói hầu hết các nữ sinh hiện nay đã không còn quan tâm xem mình còn trinh hay không nữa. Có lẽ quan niệm trinh tiết đã quá lỗi thời rồi.
Nói thực lòng, đây là điều mà tôi buộc phải chấp nhận, chứ thực ra, tôi cũng rất hy vọng bạn gái mình vẫn còn trinh trắng, vì thế tôi cũng không còn ân cần với Hàn Yên Thu như trước nữa. Lần nào cô cũng phải gọi điện trước thì tôi mới đến.