Phần 9
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Ngày nào cậu ta cũng đến tìm Lữ Xuân Mai. Mới đầu Lữ Xuân Mai cũng không thấy gì, còn tiếp chuyện với cậu ta được mấy câu, về sau thì cô không chịu nổi nữa. Lý Ngọc Quân đến, cô liền hờ hững nhìn một cái rồi nói:
- Đến rồi à?
Lý Ngọc Quân thấy Lữ Xuân Mai để ý đến mình liền toét miệng ra, cười nói:
- Đến gặp em.
Lữ Xuân Mai nói:
- Anh ngồi đi!
Lý Ngọc Quân bèn vui vẻ ngồi xuống. Sau đó Lữ Xuân Mai ra đầu giường, tìm cuộn giấy vệ sinh, nói là đi toilet. Lý Ngọc Quân cứ ở trong phòng đợi, đợi nửa tiếng đồng hồ mà không thấy Xuân Mai đâu, cậu ta lại đợi thêm một tiếng nữa, vẫn không thấy bóng người. Lý Ngọc Quân cho rằng Xuân Mai đã quên mất mình, bèn cứ ngồi đó đợi, đến khi những người khác quay về ký túc xá, Xuân Mai vẫn không chịu ra mặt.
Cuối cùng cậu ta ngại quá đành phải ra về. Thực ra thì Lữ Xuân Mai vẫn ngồi ở phòng bên cạnh, Lý Ngọc Quân vừa đi, cô nàng liền quay về phòng. Thế nhưng đến ngày hôm sau, Lý Ngọc Quân lại xuất hiện đúng vào cái giờ đó, giống như có ai đặt đồng hồ báo thức vậy, cứ đến giờ đó là phải kêu lên, không kêu là không được. Sau mấy hôm như vậy, thì Lữ xuân Mai đã hết sức chịu đựng. Bây giờ cả trường đều biết Lý Ngọc Quân yêu cô nàng, còn cô nàng thì không yêu cậu ta. Lữ Xuân Mai không biết phải làm sao, bởi vì cô không thể trốn tránh được con người này.
Sau một cuộc họp của tất cả các thành viên trong phòng, một phương án “cự tuyệt” Lý Ngọc Quân được “thông qua”. Ngày hôm ấy, Lữ Xuân Mai khoác tay một nam sinh viên đi trong sân trường, nhìn có vẻ rất thân thiết. Ngay lập tức, tin này được truyền đi khắp nơi. Lý Ngọc Quân như bị sét đánh ngang tai, đứng ở cửa khu ký túc xá nhìn từng đôi tình nhân đi qua đi lại, mắt đỏ lựng lên. Trái tim cậu ta đã vỡ tan.
Tối hôm ấy, Lý Ngọc Quân lại đến gõ cửa phòng của Lữ Xuân Mai ở tầng bốn khu ký túc xá, người nồng nặc mùi rượu, hồn một nơi, phách một nẻo. Cậu ta nói năng hàm hồ, lèm bà lèm bèm những câu không ai hiểu, cuối cùng cậu ta nói với Lữ xuân Mai:
Anh có chuyện muốn nói với em, em xuống dưới kia với anh được không?
Có chuyện gì thì anh cứ nói trước mặt mọi người, tôi đang mệt, muốn đi nghỉ - Lữ Xuân Mai lạnh lùng trả lời.
Lý Ngọc Quân trở nên lúng túng, cậu ta nhìn sang những người khác, những người này đều cố ý cúi đầu, tỏ ra không nghe thấy gì. Cậu ta lại nhấn giọng từng chữ một:
-Người hôm nay đi cùng em có phải là bạn trai của em không?
-Phải thì sao chứ ?
-Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?
Những tia máu bắt đầu vằn lên trong mắt Lý Ngọc Quân.
-Mới vài ngày thôi.
Lữ Xuân Mai không hề sợ hãi, ưỡn ngực đáp lại.
-Em rất yêu người đó? – giọng Lý Ngọc Quân đã hơi run rẩy.
-Phải – Lữ Xuân Mai vẫn lạnh lùng.
-Em chưa bao giờ động lòng với anh? – cả người Lý Ngọc Quân run lên.
-Chưa bao giờ - Xuân Mai nói xong liền quay người don dẹp giường ngủ của mình.
Chỉ nghe tiếng Lý Ngọc Quân vấp phải một chiếc bàn cạnh cửa sổ, mọi người liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thân hình cậu ta bay ra bên ngoài ,tựa hồ như một chiếc bóng thoáng qua. Tất cả đều hét lên sợ hãi, sau đó thì đứng ngây tại chỗ.
Lý Ngọc Quân đã chết thảm như vậy. Sau khi chết, Lý Ngọc Quân trở thành anh hùng hy sinh vì tình yêu, còn Lữ Xuân Mai thì bị gọi là động vật máu lạnh, bị tất cả mọi người chê trách.
Lúc gặp Xuân Mai, tôi nhận ra cô vẫn mặc cái váy màu đen, gương mặt xinh đẹp đã có thêm một vẻ u uất. Từ xa nhìn lại, còn thấy cả sát khí nữa.
Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn với tôi. Tôi bắt đầu chán ghét tình yêu. Mỗi ngày tôi đều xuất phát từ sân trường, thả chân bước đi không mục đích trên một con đường có rất nhiều cây cối rậm rạp. Sau hai trạm xe là đến đầu phố Vĩnh An.
Ở đó có một quán bia ngoài trời rất lớn. Cái nóng tháng Sáu thật đáng sợ, quần áo cứ dính bết vào người. Đã lâu lắm rồi, tôi không đi đá bóng, cũng không chơi guitar nữa. Hai sở thích này đã đi theo Hoa Tiên Tử và Uông Ngọc Hàm. Tôi rất mệt mỏi, cảm thấy trống rỗng. Trái tim tôi từ thế giới của một người nhỏ bé hoặc thế giới của hai người, của gia đình nhỏ trong quá khứ biến thành một vùng trắng mênh mông. Tôi nhớ lại cảnh tượng lúc Giả Bảo Ngọc đi tu, thì ra ba chữ “trắng mênh mông” ấy là chỉ sự trống trải trong tâm hồn, chứ không phải để miêu tả không gian sau trận tuyết lớn.
“Năm tháng là khách qua đường của thời gian, trời đất là quán trọ của vạn vật”, Lý Bạch nói rất hay. Cảm nhận của tôi về không gian và thời gian chính là như vậy. Ngôi ở đây, tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại về những người tình trong quá khứ của mình. Đối với họ, tôi không còn cảm giác căm ghét hay oán hận nữa, chỉ có tình yêu! Tôi thầm nhủ, nếu như bây giờ để tôi sống với bất kỳ người nào trong số họ, tôi sẽ thật trân trọng hạnh phúc đó, tình yêu đó, nhưng giờ đây, tất cả đều đã trở thành ký ức, không bao giờ trở lại tựa như những sợi tóc của tôi đã rung xuống. Họ trở thành những màu sắc khác nhau. Âu Dương lúc đầu rất sặc sỡ, sau đó thì biến thành màu trắng xanh, giống như bầu trời trong ngày mưa vậy. Yên Thu màu đỏ, nhưng về sau thì biến thành một màu đen kịt. Ngọc Hàm ban đầu là màu phấn hồng, đến cuối vẫn là màu phấn hồng, còn Hoa Tiên Tử mới đầu thì rực rỡ như mùa xuân, sau cùng lại trở thành màu sắc sầu thảm của những cơn mưa mùa thu, rất giống với Âu Dương.
Càng lúc lại càng không thể so sánh nổi nữa rồi. Âu Dương có thật là tốt hơn Yên Thu, Ngọc Hàm và Hoa Tiên Tử không? ai là người thích hợp với tôi nhất? tôi nên yêu người nào nhất? tôi có nên hận Yên Thu không? có nên đi tìm Ngọc Hàm không? có nên làm điều gì đó cho Hoa Tiên Tử không? dường như tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa. Những chuyện đã qua đều đã qua hết và
biến thành quá khứ. Tôi đã nói rồi, quá khứ thì không thể phán xét được, mà lấy ai để phán xét cơ chứ? có lẽ cần phải có một người nào đó cao hơn vạn vật, chính là đạo mà Trang Tử vẫn nữa. Nhưng cái người ấy giờ đang ở đâu?
Tất nhiên, người tôi nghĩ đến nhiều nhất vẫn là Âu Dương. Bởi vì cứ uống bia thì dường như Âu Dương lại hiện ra ở xa xa, đứng nhìn tôi với ánh mắt thiết tha. Chúng tôi quen nhau trong quán bia.
Giờ tôi trở lại câu chuyện ban đầu của mình, câu chuyện tôi nhìn thấy một thiếu phụ xinh đẹp khi uống bia ở đầu phố Vĩnh An. Người mà tôi nói là thiếu phụ đó rất giống, đương nhiên, chính là Âu Dương.
Có một chuyện mà tôi không thể nói ra được, chính là sau này, rốt cuộc tôi định làm gì. Từ sau cuộc cãi vã của bố và mẹ sau cái chết của Hoa Tiên Tử, bố tôi hình như không hỏi tôi về vấn đề này nữa. Đương nhiên tôi không về nhà thì họ cũng không thể nào hỏi được. Nhưng ông ngoại tôi thì hỏi. Ông ngoại không nghiêm khắc như bố nhưng vẫn làm tôi phải xấu hổ, cúi gằm mặt xuống đất. I’d rather be a sparrow than a snail! Phải, tôi không muốn trở thành Đại Vệ. I’d rather be a hammer than a nail. Phải, tôi không muốn trở thành như cha tôi. Cha tôi rời khỏi vùng đất đã nuôi dưỡng ông, nhưng lại bị danh lợi và phù hoa trong chính vùng đất do ông khai khẩn níu kéo, “tied up”. Thực ra cha tôi vẫn đang hát bài ca u buồn đó, ông vẫn gives the world its saddest sound, its saddest sound. Nghĩ tới đây, tôi lại thấy thương cảm. Không ai có thể thoát khỏi vòng vây của số phận, mỗi khi thoát khỏi tấm lưới này, ta lại rơi vào tấm lưới khác. Bắc Đảo đã viết rất hay trong cuốn Sống – “Cuộc sống của chúng ta chỉ có một chữ lưới”. Mọi người đều phải sống trong tấm lưới đó. Liệu ai có thể thoát khỏi tấm lưới ấy để feel the earth beneath my feet? Liệu có người nào làm như vậy được không? Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong buổi liên hoan tốt nghiệp, cả lớp tôi tụ tập tại một nhà hàng gần trường. Hôm ấy cả nam lẫn nữ đều hơi mất tự chủ một chút. Sau khi uống rượu, nghì đến chuyện sau buổi tiệc này mọi người phải chia ly mỗi người một ngả, ai nấy đều thương cảm. Có mấy cậu con trai ngồi tụm lại với nhau, không ngừng cụng ly, trong ánh mắt ngập tràn vẻ u uất của đàn ông. Sự thương cảm của đàn ông là một thứ gì đó rất kỳ lạ, nó khiến người ta có cảm giác như một vị tướng còn chưa xuất chinh đã nhìn thấy mình thất bại, ủ rũ trở về. Nhưng cũng có cậu, trong đầu chỉ toàn nghĩ những bạn nữ đã học cùng mình bốn năm, cả bốn năm trời cậu này không dám biểu lộ tình cảm của mình, đến giờ sắp thấy sắp phải chia tay, liền lấy hết can đảm ra ngồi cạnh người ta. Bạn nữ kia đương nhiên cũng biết là chuyện gì, cũng thấy xúc động bồi hồi. Sau khi được rượu làm tăng thêm lòng can đảm, cuối cùng cậu ta cũng dám đứng lên trước mặt mọi người:
Hôm nay anh có một câu phải nói, nếu không chắc anh sẽ hối hận cả đời. Em có biết không, lúc nào anh cũng thích em, nhưng anh biết, em không hề thích loại người như anh, anh cũng không dám mơ được em yêu. Ô, anh nói gì ấy nhỉ? tóm lại thôi, một câu, chúc em hạnh phúc! – nói xong cậu bạn không dám nhìn ai, ngửa cổ uống cạn một hơi. Bạn nữ kia cũng mỉm cười đưa ly lên uống cạn.
Cũng có một số bạn nữ nhân dịp này biểu lộ tình cảm với người mình thích. Đầu tiên là Lưu Hảo, Lưu Hảo không nói gì, cô chỉ ngồi sát bên tôi, thân thiết nói cười. Nhất định chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau, thế nên cô không hề thương cảm. Nhưng có hai bạn nữ cùng lớp mà tôi chưa bao giờ nhắc tới thì vô cùng xúc động. Một người đến từ vùng nông thôn, cô nàng sắp phải trở về quê làm việc, vì vậy e rằng sau này chúng tôi không còn cơ hội gặp nhau nữa. Khi cô ta bước tới, tôi không hề chú ý, căn bản là tôi không ngờ đối tượng của cô lại là tôi. Lúc ấy tôi đang kể chuyện cười cho Lưu Hảo nghe. Cô thúc nhẹ vào mạng sườn tôi một cái làm tôi quay đầu lại, thấy một gương mặt thật thà, phúc hậu. Cô gái đỏ mặt nói: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
-Anh chàng đẹp trai của lớp ta, không, anh chàng đẹp trai nhất đại học Nam Kinh, em mời anh một ly.
Không ngờ lúc ấy tôi lại cảm thấy ngại ngùng, chậm rãi đứng lên, gượng cười hỏi:
-Tại sao phải mời anh chứ?
Cô liền nói:
-Anh có biết không, trong lớp có nhiều người thích anh đấy.
Tôi liền cười:
-Làm gì có chuyện đó chứ.
Lưu Hảo chợt lên tiếng:
-Không phải cậu cũng thích anh ấy đấy chứ?
Cô kia liền đỏ mặt đáp:
-Tớ thích anh ấy đấy, có điều tớ biết người ta sẽ không để mắt tới tớ đâu.
Cô ta cứ cười mãi, không hề che đậy cảm xúc của mình. Tôi hơi cảm động, chỉ nói một chữ duy nhất “Cạn!” nói xong, tôi ngửa cổ uống hết ly bia của mình. Sau đó tôi lại nói:
Sau này em có chuyện gì, cứ trực tiếp gọi điện cho anh, anh sẽ cố hết sức giúp đỡ.
Cô gật đầu nói:
- Được nhưng em biết em cũng chẳng có chuyện gì để nhờ anh cả.
Cả hai chúng tôi đều cười ồ lên. Sau đó thì cô quay về với đám bạn thân của mình.
Một lúc sau, lại có một người khác đến mời tôi uống. Cô nói:
- Nghe người ta nói tửu lượng của anh rất cao, hôm nay chúng ta quyết không say không về được không?
Tôi liền cười trả lời:
- Được thôi.
Thế rồi chúng tôi bắt đầu uống. Cô này đã có bạn trai, thế nên tôi không hề có ý nghĩ là cô lại có mục đích khác. Khi hơi ngà ngà say, cô chợt nói:
- Tử Kiệt, có một câu không biết anh có muốn nghe hay không.
Tôi nói:
- Em cứ nói đi.
Cô liền bảo:
- Hôm nay em sẽ không giấu giếm nữa mà nói thẳng luôn. Con người anh ấy, người ta gọi anh là thằng ăn chơi, là sát thủ đào hoa, rất nhiều đứa con gái chúng em cũng nghĩ như vậy, nghì anh là kẻ đa tình, không đáng tin cậy nên không ai dám bày tỏ tình cảm với anh, nhưng đứa nào cũng thích anh hết. Anh đừng có lắc đầu, anh có rất nhiều ưu điểm, như là ngay thẳng, chân thành, nghĩa khí, rồi lại còn đẹp trai, gia đình giàu có.
Lưu Hảo càng nghe càng không hiểu cô định nói gì, bèn chen vào:
- Cậu nói thẳng ra được không, cần gì phải vòng vo mãi thế?
Tôi cũng cười nói:
- Có phải em muốn chửi xéo anh không?
Cô cười nói:
- Được, em nói, nói thật lòng, em cũng thích anh, anh có biết không?
Câu này làm tôi giật bắn mình. Tôi nói.
- Không biết.
Cô liền cười bảo:
- Thật đấy. Em không dám theo đuổi anh, em thấy anh không đáng tin cậy, nhưng bây giờ thì em mới phát hiện, bọn em đã sai hết. Thực ra, anh rất có trách nhiệm, rất thật lòng đối với người khác.
Tôi cười nói đùa:
- Bây giờ không phải anh đang chỉ có một mình hay sao, nếu em chia tay với bạn trai, anh sẽ đeo đuổi em ngay lập tức.
Cô bật cười, nói:
- Không có chuyện đó đâu, cặp mắt anh mọc ở trên trán, căn bản không bao giờ nhìn thấy đám con gái tầm thường như bọn em. Nhưng mà, em nói cho anh biết, sau này anh phải dựa vào những thứ ở bên trong anh ấy, chứ đừng dựa vào vẻ bề ngoài hào nhoáng để đi gạt người khác.
Tôi vừa nghe giường đây đã bật cười nói:
- Đúng là em đang chửi xéo anh rồi!
Cô nghe thế liền xua tay nói:
- Không phải, không phải, ý em là anh cần phải chú ý tu dưỡng tâm hồn, nếu tâm hồn anh cũng đẹp như vẻ ngoài của anh thì anh sẽ là một người hoàn mỹ.
Tôi cười nói:
- Anh không thích làm người đàn ông hoàn mỹ gì hết, anh muốn làm một người có khuyết điểm.
Cô liền nghiêm mặt nói:
- Còn một yêu cầu cuối cùng, anh có thể uống ba chén với em không? Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đại Vệ ở bên cạnh tôi nói, đã uống thì phải uống vòng tay mới được. Tôi còn chưa kịp nói gì thì cô đã gật đầu nói:
- Được lắm. Chỉ cần Hồ Tử Kiệt đồng ý, em chịu liền.
Tôi cười, đưa tay ra. Rất nhiều người quay ra nhìn chúng tôi. Lúc uống rượu, tôi nhận ra cô đang nhìn mình với ánh mắt chứa chan tình cảm. Chúng tôi mới uống được một chén thì đã cảm thấy ngại ngùng. Cô bèn quay trở lại với đám bạn của mình.
Lưu Hảo nói:
- Anh thấy chưa, anh đúng là con yêu tinh hại người mà.
Đại Vệ cũng cười bảo:
- Đúng đấy, cậu là một con yêu quái.
Sau khi tan tiệc, tôi cảm thấy rất buồn. Nghĩ đến bốn năm đại học đã qua, bao nhiêu người yêu tôi và người tôi yêu đều đã lần lượt bỏ tôi ra đi.
Một mình tôi cô đơn đi trên con đường dài, nghĩ đến những lời của Đại Vệ và Lưu Hao, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đúng là mình không nên như vậy, nếu mình không đẹp trai, nếu gia đình mình chỉ là một gia đình bình thường, có lẽ mình sẽ sống vui vẻ hơn rất nhiều.
30.07.2014
Phần 10
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Tôi đi đến đầu phố Vĩnh An. Một chiếc taxi lướt qua trước mặt. Trên xe có người hét tên tôi. Nhất thời tôi cũng không nhận ra được anh ta là ai, chỉ cảm thấy người này rất quen.
- Không nhận ra tôi hả? uống bia xongrr không chịu trả tiền à?
Người đó cười nói với tôi.
- Chủ quán bia! Tôi kích động chạy tới bắt tay anh ta. Anh ta trả tiền cho tài xế rồi xuống đi bộ với tôi. Tôi nói:
- Đi nào, hôm nay để em mời anh. Phía trước có quán bia lớn lắm.
Biểu hiện của chủ quán bia trong tù rất tốt, anh ta còn nhờ bạn bè chạy vạy khắp nơi, thế nên đã được tha trước kỳ hạn. Anh ta cũng còn chút vốn nên đang định mở một nhà hàng ở gần trường tôi. Uống hết một chai bia, anh ta mới hỏi:
- Này, cậu và cô Trương Lan kia thế nào rồi?
Tôi liền kể hết mọi chuyện cho anh ta nghe. Anh ta vừa nghe vừa cười nhìn tôi nhưng tôi không để ý. Anh ta lúc nào cũng coi tôi như một thằng nhóc con, điều này thì tôi rất không bằng lòng. Anh ta chống tay lên cằm, tay kia cầm một điếu thuốc, khói trắng lơ lửng bay lên. Trên tay anh ta đeo một chiếc nhẫn đắt tiền nhưng cũng rất tầm thường.
-Sau đó hai người không gặp nhau nữa?
Tôi gật đầu.
-Cậu không tìm cô ta à?
Anh ta hỏi tôi, nụ cười trên khóe miệng rất giảo quyệt.
-Tìm rồi, nhưng không thấy.
Tôi thất vọng nói.
-Cậu có biết tại sao không tìm thấy cô ta không?
Tôi lắc đầu nói:
-Cô ấy không muốn gặp tôi nữa, có khi đã rời thành phố này rồi cũng nên.
-Không cậu sai rồi. Cô ta vẫn còn ở đây.
Anh ta nhếch mép lên cười, giống một tay trùm xã hội đen trong phim. Tôi kinh ngạc hỏi:
-Anh biết cô ấy đang ở đâu không?
-Tối nay cậu phải gọi một con bé cho tôi đấy!
Anh ta nói, cặp mắt nhìn như đóng đinh vào mặt tôi.
-Được thôi, nhưng mà…
Tôi đùa với cậu đấy, cậu đã mời tôi uống bia, như vậy chứng tỏ cậu vẫn coi tôi là bạn. Nhưng mà, nghe tôi nói xong thì cậu không được đau lòng đấy nhé
Tôi gật đầu, nhìn anh ta với ánh mắt cầu khẩn thiết tha.
Anh ta đốt thêm một điếu thuốc, uống một ngụm bia lớn rồi nói:
- Cậu chẳng hiểu gì về cô ta hết. Còn nhớ tôi đã nói gì với cậu không? tôi bảo cô ta là gái, thế mà cậu không tin. Sự thực thì cô ta là gái bao từ hồi còn là sinh viên, bởi vì cô ta xinh đẹp, lại thích hư vinh, nhưng nhà nghèo quá, tất cả những thứ cô ta muốn, cô ta đều không thể có được, vì thế nên cô ta đã đi làm gái bao.
- Sao anh biết những chuyện này? – tôi bực bội ngắt lời anh ta.
- Cậu đừng giận, những điều tôi nói đều thật cả đấy. Đây là lời khai của cô ta sau khi bị bắt. Cô ta nói, ở trong ký túc xá của cô ta cũng có mấy người làm chuyện này. Mới đầu thì do hiếu kỳ, về sau thì đã thôi không làm nữa, nhưng đây là sự thật không thể thay đổi hay che giấu được. Vừa rồi cậu nói có một ông chủ thiết tha mới kết hôn với cô ta phải không? Hồi cô ta còn làm gái bao, đã quen biết tay này. Tay này rất mê cô ta nên đã bao cô ta làm vợ nhỏ, đến khi cô ta tốt nghiệp, lại nhận về công ty làm trợ lý. Nhưng về sau thì có lẽ thằng cha này cũng hối hận, cảm thấy dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái bao, ngoài miệng cứ nói là sẽ kết hôn, nhưng thực ra chỉ để kéo dài thời gian. Cô ta thấy thế thì muốn bỏ đi, nhưng tay chủ kia lại không nỡ, liền quyết định ly hôn với vợ, nhưng thủ tục ly hôn đâu phải một ngày, hai ngày là xong nên cô ta mới tới đây một mình trước. Cậu còn nhớ cô ta nói là có một người em trai không, đấy là cô ta gạt cậu đấy. Cô ta làm gì có em trai nào chứ. Còn anh trai của cô ta, cậu biết anh ta làm cái gì không? trùm xã hội đen thứ thiệt đó.
Anh ta nói một tràng dài, sau đó uống thêm một ngụm bia lớn rồi tiếp tục kể:
-Anh trai cô ta rất tốt với em, nhưng cậu có biết vì sao không? chủ yếu là vì từ nhỏ cô ta đã được đem đi cho dì và chú nuôi hộ. Nói cho cậu biết, người bị cho đi làm con nuôi không phải thằng em trai vớ vẩn nào của cô ta đâu, mà chính là cô ả đấy. Thế nên từ nhỏ cô ta đã có vấn đề về mặt tâm lý rồi. Cậu biết anh trai cô ta làm sao phất lên được không? toàn nhờ buôn ma túy với súng ống đấy. Cô ta vốn họ Trương, tên là Trương Lan, nhưng chồng của dì cô ta lại họ Âu Dương, thế nên cô ta cũng mang họ Âu Dương. Đã hiểu chưa?
“Thì ra là vậy!”
Anh ta lại nói tiếp:
- Lúc cô ta quen cậu, tốt với cậu, đúng là thật đấy. Cô ta thật lòng yêu cậu. Sau khi cô ta biết được hoàn cảnh gia đình cậu thì bắt đầu sợ. Cô ta sợ có một ngày cậu biết được quá khứ của mình, gia đình của mình, thì cậu sẽ không cần cô ta nữa, thế nên cô ta do dự. Cô ta nghĩ, tay kia dù sao cũng đang ly hôn, nếu như ly hôn xong, cô ta sẽ kết hôn với hắn. Cậu còn ít tuổi quá, cô ta không đợi được. Cô ta đã lớn tuổi rồi, cô ta cũng cần phải kết hôn chứ! vì vậy nên cô ta lại trở về với tay kia. Nhưng chuyện của cô ta với cậu cũng có ích phần nào cho anh trai của cô ta. Cô ta đã yêu cầu anh ta không làm những chuyện phạm pháp nữa. Cái tay Trương Triều đó phải miễn cưỡng hứa với cô ta, nhưng sự thật thì sao? Cậu thử nghĩ xem, chó không ăn phân thì có còn là chó không? anh ta vẫn ngấm ngầm kinh doanh mấy thứ đó, làm cái trò đó thì kiếm tiền nhanh mà.
Ra là vậy. Tôi càng nghe càng cảm thấy khó chịu, còn tay chủ quán bia có vẻ càng lúc càng hưng phấn:
- Sau lần tai nạn đó, cậu có biết tại sao cô ta không gặp cậu nữa không?
- Tại sao? – tôi bực bội gắt.
- Anh trai cô ta biết chắc chuyện của cậu và cô ta chẳng đi đến đâu nên đã ra lệnh cho tay kia phải lập tức ly hôn, rồi kết hôn với Trương Lan, bằng không sẽ cho người đến giết cả nhà. Cậu nói xem, tay kia chẳng sợ đến mất mặt ấy chứ. Hắn ta vội vàng chạy đến gặp Trương Lan. Sự xuất hiện của tình nhân cũ, cộng với sự uy hiếp và dụ dỗ của Trương Triều, rốt cuộc cũng làm cô ta lung lay, quyết định bỏ cậu. Từ đầu đến cuối, tất cả đều là người ta cưa cậu, chứ không phải cậu cưa người ta đâu.
Anh ta cười nói.
Tôi không vừa ý, quay đầu nhìn sang chỗ khác, cố hết sức đè nén cơn sục sôi trong đầu. Trước mặt tôi lại hiện ra bức họa Leda và Thiên Nga của Leonardo Da Vinci, cả bài thơ của Yeats cũng vang lên trong đầu. Không hiểu vì sao, mỗi lần nhớ đến Âu Dương, tôi lại liên tưởng đến hai tuyệt phẩm này. Có lẽ là vì tôi đã mất quá nhiều thời gian để quan sát bức họa và nghiên cứu bài thơ này cũng nên. Những suy nghĩ về bài thơ và bức họa đã khiến tôi không còn hận Âu Dương nữa, đồng thời cũng bỏ qua cho rất nhiều chuyện mà nàng đã làm trước đó. Cả nhân loại này cũng từng có một thời kỳ vô đạo, vô đức, huống hồ nàng chỉ là một cá thể trong đó. Tôi nghĩ như vậy không phải vì muốn biện hộ cho nàng mà tôi chỉ muốn tha thứ. Vậy mà bây giờ tôi lại đang phẫn nộ, phẫn nộ vì nàng không trung thực với tôi, không trung thực tức là không trong sạch. Không phải tôi nói quá khứ của nàng, mà nói về sự giả dối của nàng đối với tôi.
Đương nhiên có lẽ nói như vậy sẽ làm cậu tổn thương, nhưng thực tế là vậy, là cô ta để ý đến cậu trước.
Anh ta đẩy nhẹ tôi một cái rồi nói:
- Cái này chứng tỏ cậu rất quyến rũ đấy!
Cực chẳng đã, tôi đành quay người lại, nhìn thấy anh ta đang cười, tôi cũng đành gượng gạo đáp lại. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tôi còn chưa kể hết mà. Về sau, cậu và cô ta có trở lại với nhau, đúng không? một mặt là vì tay kia nhất thời chưa thể ly hôn ngay được, một mặt khác Âu Dương Lan thực lòng yêu cậu, vì thế nên mới giấu anh trai để qua lại với cậu. Nhưng từ lúc đó đến lúc cậu tốt nghiệp thì còn xa quá.
Chỉ một câu nói cũng có thể làm tâm trạng người ta thay đổi hoàn toàn. Những lời này của chủ quán bia làm bao nhiêu phẫn nộ và giận dữ trong tôi lập tức tiêu tan, đột nhiên tôi chỉ cảm thấy hối hận và tiếc thương thay cho Âu Dương. Hoàn cảnh của nàng quả thật quá khó khăn. Từ đầu đến cuối, nàng chưa bao giờ nói một câu “em yêu anh” nào, từ đầu đến cuối nàng không hề ép tôi làm gì, chưa từng thổ lộ nỗi buồn với tôi. Giữa tôi và nàng, ngay cả những trận cãi vã rất bình thường giữa hai người yêu nhau cũng không có, lúc nào nàng cũng nghe theo tôi, chiều chuộng tôi.
Tôi đang chìm sâu vào suy nghĩ thì chủ quán bia lại nói tiếp:
- Đến kỳ nghỉ lễ lao động thì cuối cùng tay kia cũng ly hôn xong, hắn về đây muốn kết hôn với Âu Dương Lan. Cô ta rất mâu thuẫn, không biết phải làm thế nào. Con người ta, ai cũng rất thực tế. Chuyện giữa cô ta và người kia rất thực tế, còn giữa cậu và cô ta thì quá hư ảo. Cô ta hiểu cậu rành rẽ từng chút một, còn cậu thì hoàn toàn không biết chút gì về cô ta. Cậu nói xem, không phải là cô ta cưa cậu thì cậu cưa cô ta hả?
Tôi không nói gì, lặng yên nghe cái giọng khàn khàn vì khói thuốc của anh ta.
- Cậu có biết năm ấy là năm nào không? là năm chống xã hội đen ấy. Sau khi hai người bỏ nhau được một thời gian thì Trương Triều gặp chuyện. Chuyện anh ta buôn bạch phiến bị người ta cáo giác. Khi ấy Trương Triều không có mặt nhưng Âu Dương Lan thì có. Cô ta thấy sự việc không thể che giấu được nữa, bèn nhận hết trách nhiệm về mình, nói tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến Trương Triều. Sau khi thu xếp mọi chuyện, cô ta liền đi tự thú. Tôi nghĩ chắc chắn cô ta cũng không muốn kết hôn với tay kia đâu. Cô ta cảm thấy có lỗi với cậu nên mới có ý nghĩ tự sát như thế.
-Bây giờ cô ấy đang ở đâu? – tôi nôn nóng hỏi.
- Đừng có gấp, để từ từ tôi kể cho cậu nghe. Sau khi Trương Triều biết chuyện thì lập tức quay về. Trương Triều lén đến tìm em gái, định tự thú để cứu cô ta ra ngoài, nhưng Âu Dương Lan rất kiên quyết. Cô ta nói với Trương Triều rằng “Anh đã có vợ, lại có hai con, bên trên còn có cha mẹ, anh là trụ cột của cả nhà, anh mà đổ, cái gia đình này cũng sẽ sập luôn. Em chỉ có một yêu cầu duy nhất, xin anh sau này đừng làm chuyện đó nữa, hãy làm chuyện chính đáng”. Trương Triều có nói thế nào cô ta cũng không chịu. Còn Trương Triều thì cương quyết không đồng ý. Anh ta nói “từ nhỏ em đã bị đem cho người khác làm con nuôi, cả nhà luôn cảm thấy có lỗi với em, bây giờ em lại gánh họa thay cho anh, làm sao anh chấp nhận được, anh sẽ đi tự thú”. Âu Dương Lan liền nói “Anh mà tự thú, em sẽ tự sát ngay tại đây cho anh xem”. Trương Triều không biết làm sao đành nuốt lệ tạm biệt em gái. Nói ra thì thằng cha này cũng được. Cậu đừng coi thường loại người này , bọn họ rất có nghĩa khí đấy. Đáng lẽ Âu Dương Lan phải bị xử bắn, nhưng Trương Triều đã bỏ ra một số tiền rất lớn , mua hết cả quan tòa lẫn người bên viện kiểm sát, nên cô ta mới được phán thành tù chung thân. Có thể làm vậy sao? Có tiền là được tất. Đây chính là xã hội, chúng ta có thắc mắc cũng chẳng làm được gì. Một năm sau, Trương Triều lại lo lót cho Âu Dương Lan từ tù chung thân xuống còn hai mươi năm tù giam. Đúng là có tiền thì có thể xui ma khiến quỷ được! nghe nói tay Trương Triều đó còn định chạy vạy cho xuống còn vài năm thôi. Cậu thử nghĩ xem, một cô gái xinh đẹp như vậy, hai mươi năm sau sẽ thành thế nào? chết còn chẳng đáng sợ bằng ấy chứ. Nhưng mà, một năm trước, Trương Triều đã xảy ra chuyện. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma thôi.
Tay chủ quán bia nói với vẻ rất hả hê.
- Vậy không ai lo cho Âu Dương nữa sao? Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Bây giờ còn lo gì nữa? – anh ta nói – Sau khi bị bắt, Trương Triều muốn cứu Âu Dương nên đã nhận hết tội về mình. Kể hết sự thật cho cảnh sát rồi.
- Vậy thì Âu Dương có thể ra khỏi đó rồi?
- Nói thì nói vậy, nhưng bây giờ vẫn chưa ra được. Nghe nói vẫn còn đang điều tra, hơn nữa hình như Âu Dương Lan cũng có liên quan đến một số chuyện, bởi vì từ sau khi Âu Dương Lan đến Bách Lạc Môn, Trương Triều hầu như không đến đó nữa, toàn bộ thủ hạ của anh ta ở đấy đều do Âu Dương quản lý. Đám người đó đều vô pháp, vô thiên cả, Âu Dương làm sao mà không có trách nhiệm chứ? hơn nữa, Âu Dương Lan đã khai là tất cả mọi chuyện đều do cô ta làm, lật lại vụ án đâu có dễ như vậy? ha! nói cho cùng, bây giờ cũng không còn ai giúp được hai anh em đó nữa. Nếu có người chịu tìm cho một luật sư giỏi thì có lẽ Âu Dương Lan sẽ được phóng thích ngay lập tức cũng không chừng.
- Thế cái tay kia đâu rồi?
- Cái thằng mắt chó ấy à? Sau khi Âu Dương Lan vào tù, hắn và vợ hắn đã kết hôn trở lại, bây giờ có chết hắn cũng không dám nhúng chân vào vũng nước đục đó đâu. Dù sao thì Trương Triều cũng đâu làm gì hắn được nữa.
- Vậy để em tìm luật sư cho cô ấy.
- Tôi cũng thấy cậu nên giúp cô ta lần này.
- Vậy sao anh không nói với em sớm hơn?
- Nói làm sao được ? tôi cũng vừa mới ra mà. Tôi lại không có số điện thoại nhà cậu. Thực ra thì tôi cũng có đến trường cậu một lần, nhưng tôi vừa thấy cái cổng đã không dám vào rồi. Trường đại học có khác, đúng là rất khí thế, làm tôi có cảm giác hơi rờn rợn. Lúc lượn qua lượn lại trước cổng trường cậu, tôi mới phát hiện ra nếu mở quán ở đấy thì nhất định sẽ có lợi. Đây là lần thứ hai tôi tới đây, định tìm chỗ để mở quán. Còn chuyện kia thì dù sao cũng không thể gấp quá được , nên tôi tính từ từ mới tìm cậu sau. Ai ngờ hôm nay lại gặp cậu ở đây chứ.
- Vậy làm sao anh biết được những chuyện này? – tôi hoài nghi hỏi.
- Tôi và cô ta bị giam cùng một nhà tù mà. Anh trai cô ta đã bị phán tử hình, đáng lẽ sẽ bị bắn vào ngày “Toàn cầu chống ma túy” nhưng vì vụ án liên quan với Âu Dương Lan nên đã tạm thời hoãn lại. Ba ngày trước khi tôi ra tù, anh ta đã đến tìm tôi, nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện rồi nhờ tôi tìm cậu, bảo cậu giúp Âu Dương Lan lần này.
Anh ta thở dài nói. Tôi cũng thở dài theo. Tôi muốn đến gặp Âu Dương ngay lập tức. Tay chủ quán bia nói:
- Được, chúng ta gọi taxi đi luôn.
Trên đường anh ta nói với tôi:
- Nghe nói bố và ông ngoại cậu quen với người trong trường, nếu tôi mở được nhà hàng ở đấy, nhất định phải nhờ họ nói mấy câu mới được.
- Không có gì. Có điều, chuyện này chỉ cần đi làm thủ tục là xong rồi, còn phải nhờ bố em lên tiếng làm gì nữa?
- Mở quán trong trường khác nhiề chứ, miễn thuế đấy – anh ta cười giảo hoạt.
Thì ra anh ta muốn nhờ tôi nên mới nhiệt tình như vậy, chứ căn bản anh ta không hề coi lời nhờ cậy của Trương Triều vào đâu.
Anh ta còn nói cho tôi biết một chuyện là Âu Dương có lẽ đã mắc phải bệnh gan rất trầm trọng. Tôi nghe vậy thì lại càng muốn gặp nàng hơn.
Tay chủ quán bia dẫn tôi vào trong phòng thăm tù. Một lúc sau thi có một phụ nữ đầu tóc bù xù bước vào, vừa nhìn thấy tôi cô ta đã mở to mắt, ngây người ra, đứng yên tại chỗ. Chủ quán bia nói đây chính là Âu Dương Lan. Trời đất ơi! Đây đâu phải là Âu Dương Lan của tôi! Gương mặt vàng ệch, người gầy đét. Đôi mắt trũng xuống, không còn vẻ hoạt bát của ngày xưa nữa. Tôi khẽ mấp máy môi, Âu Dương vội vàng quay người lại. Tôi đột nhiên thốt lên: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Âu Dương, là anh đây !
Nước mắt tôi trào ra. Nàng đứng lại một lát, một lúc lâu sau mới quay người lại. Chủ quán bia nói:
- Tử Kiệt đặc biệt đến đây thăm cô đấy. Cậu ta muốn giúp cô mời luật sư.
Âu Dương nghe vậy thì cúi đầu xuống, sau đó vụt ngẩng đầu lên nói:
- Anh biết hết rồi à?
- Phải, anh vừa biết hết mọi chuyện. Anh vốn tưởng rằng em đã cùng… - nói đến đây thì tôi liền cảm thấy hối hận.
- Anh đến đây làm gì? – Đột nhiên nàng khóc òa lên.
- Em đừng khóc nữa, khi trở về anh sẽ lập tức mời cho em một luật sư thật giỏi.
Anh sắp tốt nghiệp rồi, đúng không?
- Phải, anh tốt nghiệp tới nơi rồi. Trưa nay vừa dự tiệc chia tay. Không phải em đã nói là sẽ đấy đến khi anh tốt nghiệp sao? Bây giờ thì tốt rồi, anh vừa mới tốt nghiệp là đã gặp em ngay. Chúng ta có thể kết hôn được rồi.
Tôi không biết mình đang nói gì nữa, trong đầu chỉ muốn cho nàng một chút hy vọng.
Âu Dương nhìn tôi cười, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên má. Tôi muốn đưa tay lên gạt lệ cho nàng, nhưng tấm kính dày trước mặt đã ngăn tôi lại.
- Anh cần gì phải làm vậy chứ?
Nàng lại khóc nấc lên.
- Dù sao thì em cũng sống được bao lâu nữa, em bị ung thư gan, đã tới giai đoạn cuối rồi.
- Trông em vẫn còn khỏe mà. – tôi nói mà như cầu khẩn.
- Đợi em ra ngoài, anh sẽ đưa em đi chữa bệnh.
- Vô dụng thôi, em cũng vừa mới ra viện không lâu.
- Nhất định có thể, anh sẽ tìm cho em bác sĩ giỏi nhất.
Mắt Âu Dương lại rưng rưng lệ. Cô ngẩng đầu lên nhìn tôi sau đó chầm chậm nói:
- Cảm ơn anh! anh vẫn còn nhớ đến em, lại đối xử tốt với em như vậy nữa, thế là em đã thỏa mãn lắm rồi.
- Không, Âu Dương, nghe anh nói đây. Nhất định anh sẽ cứu em ra ngoài, anh sẽ chữa bệnh cho em.
Tôi chỉ hận mình không thể phá ngay lớp kính dày, lao vào ôm nàng thật chặt. Âu Dương khẽ cười sau đó nói:
- Đừng nói những chuyện này nữa, anh kể cho em nghe mấy năm nay anh sống thế nào trước đã.
- Anh vẫn vậy mà, không có em anh cảm thấy vô cùng đau khổ.
- Anh không tìm được cô bạn gái nào à?
- Cũng có,thậm chí là hai người, nhưng đều không được, lúc nào anh cũng nghĩ đến em. - Về sau còn có một người nữa, cô bé đã vì anh mà chết.
- Tại sao thế? – nàng kinh ngạc thốt lên.
- Đó là một cô gái ngoại tỉnh anh quen trên mạng, cô nói rất yêu anh nên đã tới đây tìm anh. Lúc ấy anh đang phải nằm viện, không có thời gian ở bên cô, kết quả là cô bé đáng thương đó đã bị một lũ lưu manh cưỡng dâm rồi sát hại.
Tôi vốn không định nói cho Âu Dương nghe những chuyện này, nhưng tôi lại không muốn nói dối nàng.
- Anh quá quyến rũ!
Nàng nhìn tôi, thấy tôi đang miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo thì nói:
- Có điều, đây cũng không phải một chuyện hay hớm gì. Con người bình thường một chút sẽ tốt hơn.
- Phải, đợi em ra khỏi đây, chúng ta sẽ tìm một nơi nào đó, sống những ngày tháng bình thường.
- Anh về đi, thời gian thăm phạm nhân sắp hết rồi.
Nàng cúi gằm mặt xuống. Tôi nhận ra tóc nàng đã rụng rất nhiều, lộ cả da đầu trắng nhợt.
- Ngày mai anh lại đến thăm em, em muốn ăn gì không? có cần thuốc gì không?
Tôi nói như đang van cầu một ân huệ từ nàng.
- Em không cần gì hết, thuốc của em đủ dùng rồi.
Nàng vẫn cúi gằm mặt, lắc đầu nói.
Sau đó nàng bị quản giáo dẫn đi. Lúc ra khỏi cửa, đột nhiên nàng quay đầu lại nhìn tôi, nước mắt rưng rưng. Khoảnh khắc đó, cả đời này tôi cũng không thể nào quên được. Nước mắt tôi cũng trào ra.
Tôi trở về nhà. Cả bố lẫn mẹ đều rất vui. Mẹ tôi nói, giám đốc đài truyền hình muốn tôi làm trợ lý cho ông ta, rồi hỏi tôi có đi hay không, tôi nhớ lại Lãng Sa và Nam Tử, liền lắc đầu bảo không muốn làm ở đó. Cha tôi có vẻ hơi giận, ông nói:
- Bố mẹ đã tìm cho mày hơn mười công việc rồi, những chỗ này sinh viên bình thường có muốn vào cũng không được, nhưng mày thì chẳng thèm nghĩ ngợi gì đến. Giờ mày tự tìm lấy đi!
Nhưng lúc này tôi còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện công việc nữa, trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của Âu Dương. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đến tìm ông ngoại. Tôi ra khỏi nhà, gọi taxi đến nhà ông. Ông vừa thấy tôi đã hỏi ngay chuyện công việc của tôi thế nào. Tôi nói ông bà đừng nóng vội, để cháu suy nghĩ kỹ đã. Ông đành thở dài không nói gì, rồi tôi nói:
- Ông ngoại, cháu có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nhờ ông giúp.
Ông ngoại gật đầu nói:
Cháu nói đi.
Tôi liền hỏi:
- Ông còn nhớ Âu Dương không?
30.07.2014
Phần 11
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Ông gật đầu, nét mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc. Tôi kể sơ qua mọi chuyện cho ông nghe, tất nhiên là không nói đến quá khứ của Âu Dương. Sau đó tôi nói:
- Bây giờ không phải chuyện chúng cháu yêu nhau hay không mà là không còn ai giúp được cô ấy nữa. Anh trai cô ấy ở trong tù đã nhờ người ra cầu xin cháu cứu giúp cô ấy, cô ấy là người vô tội.
Ông ngoại đứng dậy, do dự đi đi lại lại trong phòng. Tôi lại nói:
- Ông ngoại, người nào cũng có lúc khó khăn, nếu như lần này cháu không cứu được cô ấy, cháu sẽ áy náy suốt đời mất, còn nếu cứu được, những chuyện sau này, để sau này nói. Với lại giữa chúng cháu đã xảy ra quá nhiều chuyện, chắc không còn gì để tiếp tục nữa đâu.
Ông ngoại nghe tôi nói thế liền bảo:
- Cháu phải hứa với ông một chuyện trước đã.
Tôi vội gật đầu:
- Ông cứ nói đi ạ.
- Cháu phải hứa với ông, sau khi cứu cô gái đó ra khỏi nhà tù và trị bệnh xong, cháu không được tiếp tục qua lại với cô ta nữa. Chỉ cần cháu hứa với ông chuyện này, ông sẽ giúp cháu.
Để cứu Âu Dương, tôi đành gật đầu hứa với ông. Nhưng tôi cũng nói với ông:
- Cháu xin ông đừng nói chuyện này với bố mẹ cháu.
Ông cũng đồng ý, còn đưa tôi một ngàn tệ bảo mua thứ gì đó cho Âu Dương. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lại lái chiếc xe của ông ngoại đi. Cha tôi thấy vậy thì hỏi tôi đi đâu. Tôi liền nói:
- Đi tìm việc.
Ông nghe thế thì chỉ tức giận hừ một tiếng, rồi không thèm để ý đến tôi nữa.tôi mua cho Âu Dương rất nhiều đồ dinh dưỡng và mỹ phẩm, còn nhờ một vị chuyên gia tư vấn cho rất nhiều loại thuốc sau đó mới đến nhà tù thăm nàng.
Nhưng hôm nay nhà tù không cho vào thăm phạm nhân, tôi đành phải để lại túi đồ, nhờ người quản giáo đưa lại cho Âu Dương và viết nhanh mấy chữ, nói cho nàng biết, ông ngoại tôi đã đồng ý giúp nàng, đã tìm luật sư và liên lạc với tòa án, viện kiểm sát rồi.
Ba ngay sau, ông ngoại tôi nói, không cần tìm luật sư làm gì nữa. Tôi vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc hỏi ông tại sao. Ông nói:
- Người ở tòa án và viện kiểm sát nói vụ án này thực ra rất rõ ràng. Tất cả mọi chuyện đều do Trương Triều làm hết, hoàn toàn không liên quan đến Âu Dương Lan. Vì vậy quyết định phóng thích sẽ có nay mai thôi. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi liền phóng xe đến tìm Âu Dương. Hôm nay thì có thể gặp được nàng. Nhờ ông ngoại nên quản giáo trong trại đối với tôi rất khách khí, đặc biệt còn sắp xếp một phòng riêng để tôi và Âu Dương gặp mặt.
Tôi ngồi trong gian phòng đó, toàn thân run lên khe khẽ. Cứ nghĩ đến chuyện sắp được gặp lại Âu Dương mà tôi ngày nhớ đêm mong là tôi lại vô cùng kích động và hồi hộp. Nàng bước vào rồi. Hôm nay nàng có trang điểm, mái tóc cũng sửa sang lại, nhìn có sức sống hơn lần trước cả trăm lần, cả đôi mắt cũng đã có thần trở lại.
Nàng ngồi xuống phía đối diện với tôi, tôi chầm chậm đưa tay ra, định nắm lấy tay nàng. Bàn tay nàng không ngừng run rẩy, khi tay tôi sắp chạm đến tay nàng, thì đột nhiên nàng rụt tay lại. Tôi thất vọng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng cúi đầu cười đau khổ giải thích:
- Em có bệnh, anh đừng như vậy.
Tôi chồm người lên phía trước nắm chặt tay nàng .
- Anh mặc kệ, có chết thì cùng chết chung.
Nước mắt Âu Dương lại rơi lã chã, nàng vẫn không ngẩng đầu lên.
- Thực ra em luôn dối gạt anh, anh có biết…
- Anh biết, chuyện của em anh đã biết hết rồi, cả chuyện giữa em và người đàn ông kia anh cũng biết hết rồi. Anh không ngại.
- Nhưng em không sạch sẽ. Em không thể….
Nàng giằng tay khỏi tay tôi.
- Vậy thì có sao đâu? Anh không để ý chuyện đó.
Tôi nói rồi đưa tay nắm chặt tay nàng lần nữa.
- Nhưng em đang có bệnh, bác sĩ bảo em không thể tiếp xúc với người khác.
Nàng khóc vô cùng thương tâm.
- Anh mặc kệ. Đưa tay cho anh, đưa tay đây.
Nước mắt tôi cũng chảy ra lúc nào không biết.
Nàng chầm chậm đưa tay ra, sau đó nhìn tôi với ánh mắt buồn bã. Trái tim tôi như vỡ tan thành trăm ngàn mảnh. Tôi nói:
- Anh đến để nói cho em một tin tốt lành.
Nàng nhìn tôi im lặng. Tôi nói tiếp:
- Ông ngoại anh nói em sẽ được thả trong nay mai. Chúng ta không cần tìm luật sư nữa. Ông ngoại quen rất nhiều lãnh đạo trên tỉnh, ông nói đã tìm đến cả Viện trưởng viện kiểm sát và Chánh án tòa án tỉnh. Người ta bảo em vô tội, bây giờ chỉ cần làm xong một số thủ tục là sẽ được ra ngoài thôi .
Nàng nghe xong thì cũng rất vui mừng, hỏi lại tôi :
- Thật sao?
Tôi gật đầu mỉm cười đáp:
- Tất nhiên là thật.
- Chẳng trách mà mấy hôm nay họ đối xử với em rất tốt. Nhưng mà, anh trai em..
Giọng của nàng lại bắt đầu nấc nghẹn.
- Anh trai em thì đã hết cách cứu rồi.
Tôi cũng cảm thấy buồn thaycho nàng.
- Thực ra anh ấy là một người con có hiếu, một người chồng, người cha tốt.
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc nữa, đến khi thấy nàng vui trở lại, tôi mới đứng dậy ra về.
Một tuần sau thì tôi tốt nghiệp. Ngoại trừ mấy người chưa tìm được việc làm, còn hầu hết cả lớp đã đi làm hết. Lưu Hảo cũng về nhà. Trước hôm cô về, tôi mời cô ăn một bữa cơm. Hôm đó, cô đã uống say khướt, ngã gục vào lòng tôi. Tôi đỡ Lưu Hảo về ký túc xá, vừa đi cô vừa nôn thốc nôn tháo. Sau khi đỡ cô lên giường, chờ cô ngủ say rồi tôi mới rời khỏi đó.
Tôi biết vì sao Lưu Hảo say, từ đầu tới cuối, cô chưa hề nói một câu “em yêu anh” với tôi. Tôi không muốn nghe những câu nói như vậy, chắc cô cũng biết được điều đó nên cho dù uống say, cô cũng không chịu nói ra. Cả hai chúng tôi đều không muốn làm tổn hại đến tình cảm thuần khiết này. Ngày hôm sau, tôi đưa cô ra ga xe lửa. Trước lúc tàu chuyển bánh, cô khóc. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô bay ra ngoài cửa sổ, rơi trên đường ray.
Cùng ngày hôm ấy, ông ngoại gọi điện cho tôi, nói hôm sau có thể đi đón Âu Dương được rồi, sau đó nhắc lại điều kiện giữa chúng tôi một lần nữa. Tôi mừng rỡ nói:
Cháu biết rồi.
Hôm sau tôi lái xe đến trước cửa nhà tù. Tôi không muốn vào đó, tôi muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ. Tôi còn mang đến một bó hoa thật lớn. Trong bó hoa đó, tôi còn gài một bài thơ của Yates có tên là Khi em đã già. Ngồi trong xe đợi cô, tôi đọc lên khe khẽ:
“Khi em đã già, tóc đã bạc, giấc ngủ thiêm thiếp
Bên bếp lửa, em hãy lấy bài thơ này ra
Đọc chầm chậm, nhớ lại ánh mắt dịu dàng trong quá khứ
Nhớ lại những chuyện của ngày xưa
Khi mà biết bao người yêu em
Ái mộ vẻ đẹp của em, dù giả dối hay thật lòng
Chỉ có một người yêu tâm hồn thánh thiện của em
Yêu những nếp nhăn trên gương mặt đã già cỗi của em”
Tôi như nhìn thấy nước mắt và ánh mắt dạt dào tình cảm của nàng khi nghe tôi đọc bài thơ này, rồi nàng dịu dàng nép mình vào người tôi. Đúng vậy, trên đời này chỉ có mình tôi yêu tâm hồn của nàng, yêu những nếp nhăn và thân hình bệnh tật kia. Tôi yêu nàng còn hơn cả chính bản thân mình.
Tôi nhìn thấy nàng ôm bó hoa, mỉm cười hạnh phúc. Rồi tôi nói với nàng, tôi cũng đã có một chiếc xe riêng của mình. Sau đó, tôi đưa nàng đi hóng gió, ăn cơm trưa ở một thị trấn nhỏ ngoại ô và chúng tôi cùng đi thong thả tản bộ trong thị trấn lạ. Trên con đường nhỏ a , chúng tôi tay nắm chặt tay, cùng nhau lấp đầy sự trống trải của mấy năm ròng không gặp mặt. Rồi chúng tôi cùng nằm dài trên một triền dốc, khuất lẩn sau đám cỏ cây rậm rạp. Ở đó, nàng sẽ gối đầu lên cánh tay tôi, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Còn tôi thì chăm chú ngắm gương mặt của nàng lúc ngủ, một lúc lại không kìm lòng được mà khẽ hôn lên đó.
Những cơn gió tinh nghịch khẽ phất nhẹ qua người chúng tôi, trên trời mây trôi lờ lững, không ai làm phiền, không có chuyện gì phải lo nghĩ. Sau đó tôi cũng thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh lại, tôi nhận ra Âu Dương đang chăm chú nhìn mình, nhoẻn miệng cười dịu dàng. Chúng tôi ngồi ôm nhau trên bãi cỏ, không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ nhìn gió thổi qua. Tôi và nàng ngồi đó đến khi mặt trời lặn, rồi cùng lặng người ngắm khoảnh khắc huy hoàng đó. Khi màn đêm buông xuống, chúng tôi mới trở về thành phố, vừa đi vừa nghe khúc nhạc Bài Ca chim ưng.
Tôi còn nhìn thấy chúng tôi có một căn nah` rất lớn ở ngoại ô, xung quanh có suối nước, có cầu nhỏ bắc qua, có rất nhiều cây và những thảm cỏ mượt như nhung. Chúng tôi còn sinh rất nhiều con, con trai thì giống tôi, con gái thì giống nàng, đứa nào cũng rất xinh đẹp. Cả nhà chúng tôi phóng xe chạy như bay trên đường, trên đầu có một con chim ưng đang bay lượn….
Thật là hạnh phúc! Và tất cả những điều ấy sắp thành hiện thực…
Một tiếng đồng hồ đã qua, vẫn không thấy bóng nàng đâu. Tôi thầm nhủ, có lẽ nàng sợ gặp mình. Tôi liền lái xe ra một chỗ kín đáo hơn chờ đợi .
Lại một tiếng nữa trôi qua, vẫn không thấy nàng đâu. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lẽ nào bệnh của nàng lại tái phát? Hay là nàng lại gặp vấn đề gì rồi? vào hỏi thử tôi mới biết Âu Dương đã đi từ một tiếng trước. Một tiếng trước? tại sao tôi không nhìn thấy nàng? tôi vội vàng hỏi xem có ai đến đón nàng không. Quản giáo lắc đầu nói: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không, cô ấy tự đi một mình.
Tôi lại hỏi tiếp:
- Tại sao tôi đợi ở cổng mà không thấy cô ấy ra?
Quản giáo đáp:
- Cô ấy ra đến cổng rồi, sau đó quay lại, đi cổng sau.
Tôi nghe vậy liền chạy ngay ra xe.
Tôi đi khắp nơi kiếm nàng như một thằng điên, nhưng tìm mãi mà cũng không thấy bóng người. Tôi biết nàng cố ý tránh mặt tôi. Tôi dừng xe lại bên đường, nước mắt lã chã rơi xuống sàn xe. Tôi ngồi lặng đi một lúc, rồi quay về nhà.
Cả buổi chiều hôm ấy, tôi cứ nghĩ mãi xem nàng có thể đi đâu, cuối cùng đành đến tìm tay chủ quán bia. Anh ta nói tốt nhất cậu nên đi tìm Trương Triều mà hỏi. Đúng rồi, tại sao tôi lại quên mất Trương Triều nhỉ?
Tôi liền đến ngay nhà tù, biếu người quản giáo mới quen một bao me , nhờ anh ta dẫn Trương Triều ra. Trương Triều vừa nhìn thấy tôi liền quỳ sụp xuống, làm tôi giật mình đánh thót, vội vàng chạy tới đỡ anh ta dậy. Anh ta nắm chặt tay tôi nói:
Tử Kiệt, cả đời này tôi có lỗi với cậu, cũng không có cách gì báo đáp cho cậu được, để kiếp sau tôi sẽ trả nợ cho cậu được không?
Tôi lắc đầu nói:
- Anh đừng nói những chuyện này nữa, tôi muốn hỏi anh một chuyện, Âu Dương bây giờ đi đâu rồi?
Anh ta kinh ngạc hỏi:
- Không phải cậu đến đón nó rồi sao?
Tôi buồn bã lắc đầu:
- Tôi không đón được, cô ấy đã lặng lẽ bỏ đi một mình rồi. Giờ tôi không biết cô ấy đi đâu, tôi cần phải tìm được cô ấy để giúp cô ấy chữa bệnh.
Trương Triều liền cho tôi địa chỉ nhà bố mẹ anh ta, bảo tôi tới đó tìm thử. Lúc tôi đứng lên định đi, đột nhiên anh ta nói:
- Tử Kiệt, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?
- Có chuyện gì anh cứ nói!
- Tôi biết chuyện của cậu và Lan Lan là không thể. Cậu đừng giận. Không phải Lan Lan không muốn mà là gia đình cậu sẽ phản đối. Đây cũng chính là nguyên nhân mà hồi đó tôi ngăn cản hai người. Nhưng tôi cầu xin cậu hãy tìm nó, chữa bệnh cho nó. Tôi xin dập đầu cúi lạy cậu ở đây.
Nói xong anh ta lại quỳ xuống lần nữa.
Tôi lật đật đỡ anh ta dậy. Trương Triều nói:
- Tôi sắp đi gặp Diêm Vương rồi, không cần gì nữa, chỉ mong cậu có thể giúp tôi chuyện này thôi, xin cậu đấy.
Nhà Trương Triều cách xa thành phố gần một ngày đường. Sáng sớm hôm sau, tôi bảo mẹ rằng mình ra ngoài có việc, buổi trưa có thể không về. Mẹ hỏi tôi đi đâu. Tôi nói:
-Con đi tìm việc.
Mẹ tức giận gắt:
-Có thật là đi tìm việc không? con đi những đâu tìm việc rồi?
-Thì con đi khắp nơi tìm việc mà.
Lúc nào mẹ cũng bảo vệ con, nhưng mà càng lúc con càng quá đáng rồi đấy. Rõ ràng là con không đi tìm việc, tại sao phải gạt bố mẹ làm gì chứ?
Mẹ tôi bực tức nói.
-Sao mẹ biết con không đi tìm việc?
Tôi vẫn cãi.
-Ông ngoại con nói hết với bố mẹ rồi.
Tôi cứng họng, không biết phải nói sao. Mẹ tôi lại hỏi:
-Có phải con đi tìm cô ta không?
Tôi khẽ gật đầu nói:
- Tối qua con đã gặp anh trai cô ấy. Anh ta sắp bị xử bắn. Anh ta đã quỳ xuống trước mặt con, xin con giúp em gái mình chữa bệnh. Con làm sao từ chối được chứ?
- Có gì đâu mà không từ chối được? nó là cái quái gì? chúng ta đã cứu em gái nó ra rồi, còn muốn chúng ta làm gì nữa? con không được đi, con đã hứa với ông ngoại thế nào rồi hả?
- Con có hứa với ông ngoại, nhưng lúc ấy con cũng nói với ông nhất định phải chữa bệnh cho Âu Dương. Bây giờ con không lo cho cô ấy thì cô ấy chỉ có con đường chết mà thôi, so với ở trong tù còn thảm hơn gấp bội. Lúc ở trong tù, cô ấy ngã bệnh còn có người chăm sóc, còn bây giờ, bây giờ trên người cô ấy không có lấy một xu, mẹ bảo làm sao mà sống nổi đây? Làm sao chữa bệnh được đây? Đợi khi cô ấy khỏi bệnh, có thể tự lo cho mình, con sẽ lập tức rời khỏi cô ấy. Con đã nói được thì nhất định sẽ làm được, mẹ yên tâm.
- Nhưng cô ta đi rồi, con làm sao mà tìm được?
- Con về quê cô ấy tìm.
- Không được, con không thể đi. Con là cái gì của cô ta hả? cứ như vậy, cuối cùng cả con lẫn cô ta đều không có kết quả tốt đâu.
- Con phải đi, nếu không cả đời này con cũng không thể sống yên được. Đợi khi nào cô ấy khỏi bệnh, con sẽ rời khỏi cô ấy ngay lập tức.
- Mẹ không thể tin con được nữa rồi. Tóm lại là hôm nay con không được đi!
Lúc này bố tôi từ trong phòng sách bước ra. Ông nhìn tôi, chỉ nói một câu mà cả mẹ lẫn tôi đều không dám tin đó là do ông nói:
- Để cho nó đi, nhưng phải chú ý an toàn, mang thêm một ít tiền nữa.
- Không được! nó không thể đi! – mẹ tôi gắt lên.
- Bỏ đi, chuyện này không thể cản được nó đâu. Để nó đi đi.
Cha tôi lắc đầu nói.
Cuối cùng tôi cũng ra được khỏi nhà. Tuy không biết cha tôi nghĩ gì, nhưng kể từ lúc ấy, tôi bắt đầu cảm thấy ông làm một người cha thực sự hiểu con.
Bố mẹ Âu Dương sống ở một thành phố nhỏ, tôi tốn rất nhiều công sức mới tìm được họ. Nửa năm trước họ đã bán căn nhà Trương Triều mua cho, sau khi trả nợ, số tiền còn lại cũng không chỉ đủ để để sống qua ngày.
Bây giờ họ sống trong một căn nhà nhỏ chưa đầy bốn mươi mét vuông, lại ở tầng một, hai thân già sống hết sức khó khăn, nghe nói lại còn mắc bệnh nữa. Tôi nói mình là bạn của Âu Dương, tới tìm nàng, nhưng họ đều không tin, tưởng rằng tôi đến để đòi nợ. Cuối cùng tôi phải nói cho họ biết là mình đã cứu Âu Dương thoát khỏi nhà tù, họ mới cho tôi vào nhà. Nói chuyện một lúc, tôi mới biết Âu Dương không hề về đây. Họ còn cho tôi biết, sau khi Trương Triều bị bắt, vợ của anh ta đã bỏ đi nơi khác, có lẽ đã lấy chồng khác rồi cũng nên. Trương Triều còn một người em nữa, chưa lấy vợ, bây giờ đang đi làm thuê ở tỉnh ngoài. Tôi hỏi họ có phải từ nhỏ Âu Dương đã bị cho đi làm con nuôi không. Nói đến chuyện này họ đều có vẻ rất đau lòng và áy náy. Tôi lại hỏi, có phải Âu Dương có một người em trai bị bệnh máu trắng không thì bọn họ đều kinh ngạc lắc đầu, thốt lên:
- Làm gì có!
Bọn họ không hề biết bất kỳ tin tức gì của Âu Dương nên tôi cũng không nói chuyện Âu Dương bị bệnh cho họ nghe. Hai ông bà còn gọi điện cho bố mẹ nuôi của Âu Dương nhưng bên đó cũng không có tin tức gì của nàng.
Họ muốn giữ tôi ở lại, nhưng tôi từ chối. Tôi lái xe chầm chậm đi quanh thành phố nhỏ, ảo tưởng tình cờ gặp được nàng ở một góc phố vắng nào đó. Mười hai giờ đêm tôi mới vào một khách sạn ven đường. Cả đêm ấy tôi không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, tôi lại đến nhà bố mẹ Âu Dương. Họ nói họ đã liên lạc với tất cả những nơi Âu Dương có thể tới rồi, nhưng không hề có tin tức gì. Xem ra thì Âu Dương không trở lại nơi này.
Tôi thất vọng trở về. Về đến nhà thì đã gần mười giờ tối. Mẹ vẫn để phần cơm cho tôi. Tôi vừa ăn vừa kể sơ qua kết quả chuyến đi cho bố mẹ nghe. Mẹ tôi nói:
- Thôi bỏ đi, xem như người ta không muốn gặp con nữa rồi. Con có tìm thế nào cũng chẳng thấy được đâu.
Cha tôi chỉ im lặng.
Thế này là con đã tận tình, tận nghĩa lắm rồi - mẹ tôi nói thêm.
Tôi cũng im lặng. Khi một người đàn ông trưởng thành, cũng chính là lúc anh ta học được cách im lặng.
30.07.2014
Phần 12
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Sau một giấc ngủ dài, tôi vẫn không can tâm.
Tôi lại đến tìm Trương Triều lần nữa. Nhưng lần này thì không có bất cứ một ai được phép gặp anh ta. Tôi có xin xỏ thế nào, quản giáo cũng không dám cho anh ta ra. Cuối cùng tôi đành đưa cho tay quản giáo kia hai trăm tệ, nhờ anh ta vào hỏi Trương Triều xem Âu Dương còn có thể đi đâu được nữa. Một lúc sau, anh ta đi ra nói với tôi:
- Cậu đi tìm người này, anh ta sẽ giúp cậu. Nếu cả người này mà cũng không có cách thì chắc không ai tìm được cô ta đâu.
Theo sự chỉ dẫn của Trương Triều, tôi gọi điện cho một người tên là Tôn Quốc Khánh. Tôi hẹn anh ta ra gặp mặt, nhưng anh ta không chịu, chỉ hỏi tôi muốn gì. Tôi nói:
- Trương Triều giới thiệu anh cho tôi, tôi muốn nhờ anh giúp tôi tìm em gái anh ta.
Tôn Quốc Khánh nói: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
-Được rồi, nể mặt bạn cũ, tôi giúp cậu lần này, khi nào có tin tức, tôi sẽ cho cậu biết.
Tôi đành về nhà đợi. Tôi nghĩ người tên Tôn Quốc Khánh kia chắc chắn là một tay anh chị xã hội đen nên cũng không muốn qua lại quá nhiều với anh ta.
Ở nhà mãi cũng buồn, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện kiếm việc làm. Một hôm mẹ nói với tôi:
-Tử Kiệt, con thấy thế này được không? bây giờ con cứ đến đài truyền hình làm thử, nếu thấy không hợp thì bố mẹ lại tìm chỗ khác cho con.
Tôi chưa kịp trả lời thì bố đã nổi cáu, quát lên:
-Làm gì có chuyện đó chứ? đã làm thì phải làm cho tử tế, đừng tưởng rằng bây giờ dễ tìm việc. Chúng ta đã chiều nó quá rồi đấy!
Tôi không phản kháng gì ,để mặc cho bố tiếp tục mắng.
Tối hôm sau Đại Vệ đến thăm chúng tôi. Cậu ta mang tới một thùng nước giải khát, bảo uống thứ này rất tốt. Bố tôi nhìn cậu ta với ánh mắt tán thưởng, rồi quay sang chế giễu tôi:
- Không biết Tử Kiệt bao giờ mới tự kiếm tiền mua được một chai bia nhỉ?
Sáng sớm hôm sau tôi nói với bố:
- Đài truyền hình vẫn còn chỗ cho con chứ ạ?
Ông quay sang nhìn tôi hỏi:
- Nghĩ thông rồi à?
- Chưa, nhưng con muốn đi làm.
Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác.
- Được. Để bố gọi điện cho chú giám đốc đài.
Một trong những nguyên nhân tôi đến làm ở đài truyền hình là vì phóng viên ở đài không phải ngồi trong văn phòng mà có thể đi khắp nơi. Lúc lên gặp, giám đốc có hỏi:
Được, cũng nên như vậy, ai cũng cần đi lên từ cơ bản.
Vậy là tôi được điều đến bộ phận phóng viên. Giám đốc đã nhờ Trưởng phòng đặc biệt chiếu cố đến tôi, thế nên tôi được đối xử rất chu đáo. Trưởng phòng nói:
- Thế này đi, trong hai tháng tới, cậu đi theo mọi người học tập kinh nghiệm, muốn theo người nào cũng được, không có nhiệm vụ cố định.
Trong đài có mấy biên tập nữ, bọn họ rất thích đi cùng với tôi, có người còn mời tôi làm dẫn chương trình nhưng tôi đều từ chối. Mỗi ngày tôi lại đi theo một người khác nhau, nhưng trong lòng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Âu Dương. Cứ ba ngày tôi lại gọi điện cho Tôn Quốc Khánh một lần, nhưng lần nào anh ta cũng nói vẫn chưa tìm được nàng.
Một hôm Tôn Quốc Khánh bỗng gọi điện cho tôi, nói người của anh ta nhìn thấy Âu Dương đang bán nhà giúp người ta ở một khu đô thị mới. Tôi hỏi rõ địa chỉ rồi lập tức tới đó. Đó là một khu nhà mới gần ngoại ô. Tôi đi về phía khu nhà đang rao bán, tìm kiếm khắp nơi mà không thấy bóng dáng Âu Dương đâu, liền gọi điện cho Tôn Quốc Khánh hỏi lại. Anh ta nói:
-Không thể nào, tôi đã hỏi rất kỹ người ở đó, cô ta vừa mới trở về mà, có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi cũng nên.
- Tôi tìm được một người trông giống như giám đốc, hỏi anh ta ở đây có cô gái nào tên là Âu Dương Lan làm việc không. Anh ta lắc đầu nói:
-Không.
Tôi lại hỏi:
-Cô ấy còn có một cái tên khác là Trương Lan.
Anh ta vẫn lắc đầu:
-Không có ai như vậy cả.
Tôi đành tả lại hình dáng của Âu Dương, người kai vừa nghe liền gật đầu lia lịa, nói:
-Có, có, nhưng cô ấy nói mình tên là Mộng Tú cơ mà. Lúc đó tôi cứ băn khoăn về cái họ kỳ lạ đó mãi. Nhưng mà giờ thì không có ở đây, cô ấy nói trong người không được khỏe nên đã xin về sớm rồi.
Tôi nôn nóng hỏi:
-Anh có biết cô ấy ở đâu không?
Người kia lắc đầu:
-Không biết . Nghe nói cô ấy ở gần nhà máy ô tô.
Tôi lại hỏi tiếp:
Âu Dương có để lại phương thức liên lạc gì không?
Anh ta nói:
-Cô ấy không có điện thoại di động nhưng lúc đăng ký tuyển người thì có để lại số điện thoại cố định, anh tìm cô ấy làm gì?
-Tôi là bạn cô ấy, rất có thể cô ấy đang mắc bệnh nặng, cần phải được điều trị ngay.
Người kia liền gật đầu:
-Được, anh đi theo tôi.
Người kia tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy số điện thoại của Âu Dương. Theo phân tích của anh ta, có lẽ chỗ ở của Âu Dương cách đây không xa lắm. Tôi vừa cầm số điện thoại là gọi ngay, đây là số công cộng. Tôi hỏi người đàn bà có giọng nói thô lỗ bên kia đầu dây xem địa chỉ cụ thể chỗ đó thế nào. Bà ta trả lời với vẻ rất bực tức.
Một lát sau thì tôi đã tới đó. Người đàn bà vừa nghe điện thoại chừng bốn năm chục tuổi, béo ú, mặt mày dữ tợn. Bà ta có một tiệm bán đồ tạp hóa. Để lấy lòng, tôi mua của bà ta trời số đồ linh tinh, rồi mới hỏi xem gần đây có cô gái nào tên là Mộng Tú hay không.
Bà ta liền gật đầu nói:
-Có đấy, ở tầng bốn tòa nhà kia kìa, cô ấy vừa lên nhà xong.
Tôi liền chạy lên tầng bốn, gõ cửa căn nhà bên trái. Một người đàn ông bước ra, hỏi tôi tìm ai. Tôi hỏi ở đây có cô gái nào tên là Mộng Tú không, thì anh ta chỉ nói một tiếng không rồi đóng sầm cửa lại. Tôi lại gõ cửa nhà bên phải, bên trong hình như không có người. Tôi lại gõ thêm mấy lần nữa mới nghe thấy có tiếng bước chân. Sau đó thì cửa mở ra.
Là Âu Dương. Sắc mặt của nàng trắng bệch, hai tay ôm chặt bụng, vừa nhìn thấy tôi nàng ngã gục xuống.
Tôi vội đưa nàng đến bệnh viện, sau khi kiểm tra bác sĩ nói:
- Cậu là gì của cô ấy?
- Tôi là bạn.
Tôi cũng không biết trả lời như vậy có thích hợp không nữa.
- Người nhà cô ấy đâu?
Bác sĩ hỏi tôi
- Người nhà cô ấy đều không ở đây, có chuyện gì bác sĩ cứ nói với tôi cũng được. Tôi là bạn trai của cô ấy.
- Thôi được. Tình hình bệnh nhân rất nguy kịch, thời gian có lẽ cũng không còn nhiều lắm đâu
Tôi ngây người ra, bác sĩ lại hỏi:
- Cô ấy có biết mình bị ung thư không?
Tôi gật đầu nói:
- Biết.
Bác sĩ hỏi tiếp:
- Lúc phát bệnh cô ấy đang làm gì?
Đang làm việc.
Tay bác sĩ liền chế giễu:
- Bệnh đến thế rồi còn có thể đi làm sao? Các người có coi cô ấy là người nữa không hả? cô ấy chẳng còn mấy ngày nữa đâu, mau chuẩn bị hậu sự đi là vừa!
Không ngờ lúc ấy tôi lại bình tĩnh được. Tôi chậm rãi đẩy cửa bước vào phòng bệnh. âu Dương đã tỉnh. Nàng thấy tôi ánh mắt hết sức bối rối. Tôi nắm chặt tay nàng nói:
- Tại sao em phải trốn tránh anh? em có bệnh, không thể làm việc, em biết điều đó mà?
- Em không thể liên lụy với anh được nữa, em biết mình không còn được bao lâu nữa, nhưng em cần tiền để sống nốt thời gian ngắn ngủi còn lại của mình.
Nàng cúi đầu nói với vẻ rất đau khổ.
- Đáng lẽ em nên gọi điện cho anh.
Tôi trách móc.
- Em mang lại cho…
Nói tới đây, nàng ngập ngừng nhìn tôi rồi mới nói tiếp:
- Em mang lại cho nhà anh quá nhiều phiền phức rồi, em không thể tiếp tục làm như vậy được nữa.
- Em có biết anh tìm em vất vả như thế nào không? anh đã đến nhà em, gặp bố mẹ em, lại còn đến tìm anh trai em mấy lần, là anh trai em bảo anh đi tìm Tôn Quốc Khánh nhờ anh ta giúp. Anh đã tìm em hơn hai mươi ngày rồi, đến tận hôm nay anh ta mới gọi điện bảo với anh rằng người của anh ta đã tìm thấy em ở đây.
- Bác sĩ nói thế nào?
Bác sĩ nói em không sao, chỉ là mệt quá thôi, nằm viện nghỉ ngơi mấy hôm là không sao hết – tôi cố làm ra vẻ ung dung đáp.
- Anh đừng gạt em nữa. Em biết mình đã bị ung thư, sống chẳng được mấy ngày nữa, biết thế này, thà em chết trong tù còn hơn.
Nàng vừa nói vừa bật khóc.
Tôi vòng tay định ôm nàng vào lòng, nhưng nàng vùng vẫy thoát ra.
- Anh mau về nhà đi, chắc bố mẹ anh đang đợi đấy.
- Không, anh phải ở lại đây với em, cho đến khi nào em khỏi bệnh anh mới đi.
Tôi nghĩ có lẽ bố sẽ hiểu tôi. Tôi đi đến góc cầu thang, lần đầu tiên gọi điện cho ông.
- Bố, con tìm được cô ấy rồi.
ở đầu bên kia, bố tôi im lặng một lúc rồi nói:
- Vậy sao?
- Vâng, nhưng bệnh tình cô ấy rất nguy kịch, con đã đưa cô ấy đến bệnh viện, có điều bây giờ cô ấy không có người thân nào ở bên cạnh cả. Con cũng không mang theo nhiều tiền, mà bệnh viện thì đang đòi tiền thế chấp.
- Con đang ở bệnh viện nào, bố mẹ sẽ đến đấy ngay.
Tôi nói địa chỉ bệnh viện cho bố rồi trở về phòng bệnh của Âu Dương bảo với nàng:
Bố mẹ anh sắp đến đây rồi. Em cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh nhé!
Âu Dương vừa nghe thấy có bố mẹ tôi đến thì hết sức bối rối. Tôi vội nói:
- Em không cần lo lắng, bố anh là người rất tốt. Lần này ông rất ủng hộ anh. Còn mẹ anh thì khẩu xà tâm Phật, ngoài miệng nói vậy chứ rất dễ mềm lòng. Với lại, nếu bố mẹ không ủng hộ thì anh vẫn có thể đi tìm ông ngoại.
Âu Dương lại hôn mê. Tôi vội chạy đi gọi bác sĩ. Họ nói có lẽ nàng bị kích động cũng có thể là tại nói chuyện quá nhiều nên mệt mỏi.
Chừng một tiếng sau thì bố mẹ tôi tới nơi. Vừa vào cửa, hai người đã thấy Âu Dương đang hôn mê nằm đó, liền hỏi tôi tình hình của nàng thế nào rồi. Sau khi nghe tôi kể hết mọi chuyện, bố tôi thở dài một tiếng rồi cùng tôi đi làm thủ tục cho nàng. Mẹ tôi thì ở lại bên cạnh Âu Dương. Trên đường bố nói với tôi:
-Bố mẹ đã bàn bạc và quyết định mời một y tá chăm sóc riêng cho cô ấy. Còn con thì phải về đi làm.
Tôi vừa nghe đã giãy nảy người lên nói:
-Vậy làm sao được chứ? giờ đây cô ấy rất cần người thân và bạn bè bên cạnh, cô ấy có còn được mấy ngày nữa đâu?
Mắt tôi ngân ngấn lệ. Bố tôi thấy vậy thì ngẩn người ra nói:
-Chỉ còn mấy ngày nữa thôi ư?
Cuối cùng thì tôi cũng khóc nấc lên, nghẹn ngào nói:
-Chính miệng bác sĩ đã nói với con, bảo con chuẩn bị hậu sự cho cô ấy.
Bố tôi không nói thêm tiếng nào nữa. Sau khi làm xong thủ tục chúng tôi cùng trở về phòng bệnh. Vừa vào cửa, tôi đã thấy mẹ và Âu Dương đang nói gì đó. Thấy chúng tôi vào, hai người liền im bặt. Mẹ quay sang nói với tôi:
-Tử Kiệt, công việc của con gần đây rất bận rộn. Bố mẹ đã bàn bạc và thống nhất là tìm cho Âu Dương một y tá riêng rồi. Còn con thì hãy trở về với bố mẹ đi!
-Không được, con phải ở bên cô ấy.
-Không, Tử Kiệt, cô nói đúng đấy. Anh về đi!
Âu Dương yếu ớt lên tiếng.
-Không, anh không thể đi.
Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn bố. Bố liền bước tới cầm tay mẹ kéo ra ngoài. Âu Dương dùng ánh mắt mệt mỏi của mình nhìn tôi sau đó lại hôn mê. Tôi vội chạy ra gọi bác sĩ. Bác sĩ vừa đến đã hỏi:
-Vừa rồi có phải đã nói chuyện gì với cô ấy không?
Tôi liếc mắt nhìn mẹ rồi đáp:
-Không.
-Tình hình rất nghiêm trọng, anh nhìn xem, cô ấy chảy máu mũi rồi kìa.
Mẹ tôi nhìn thấy Âu Dương, sắc mặt trắng bệch. Sau đó mẹ lại quay sang nhìn tôi. Tôi cũng nhìn mẹ. Trừ mẹ ra, không có người nào nói chuyện với Âu Dương hết.
Bố tôi trừng mắt lên với mẹ:
- Đều tại cô cả đấy!
Mẹ tôi ngân ngấn nước mắt, nói:
- Em chỉ nói là không phải cô ấy đã hứa không gặp Tử Kiệt của chúng ta nữa hay sao? Tại sao lại để Tử Kiệt tìm được? em không biết cô ấy sắp chết, nếu mà em biết thì đâu có nói vậy chứ?
- Mẹ nói gì? hai người đã gặp nhau hả?
Tôi kinh ngạc thốt lên.
- Thôi, tốt nhất chúng ta nên nói rõ mọi chuyện cho Tử Kiệt biết thì hơn.
Bố tôi nói.
Sáng sớm hôm Âu Dương ra tù, mẹ con đã đến đó, bảo cô ấy đừng bao giờ tìm gặp con nữa. Mẹ con còn đưa tiền, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu nhận.
Tôi vừa nghe tới đây thì đã phẫn nộ hét lên với mẹ:
-Tại sao mẹ lại làm vậy?
-Không phải con đã nói sau khi cứu ra rồi thì không gặp cô ta nữa hay sao? Con còn nói cô ta bị bệnh gan rất nặng nên mẹ mới đưa tiền để cô ta chữa bệnh. Chúng ta đối xử với cô ta như vậy đã là quá tốt rồi, còn có thể làm gì được nữa?
Mẹ tôi nói mà như khóc.
Tôi không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Âu Dương, nhìn máu từ trong mũi và tai nàng chảy ra, tôi không thể nào ngăn được nước mắt của mình chảy dài trên má.
Tôi lập tức chạy đi gọi điện cho bố mẹ Âu Dương nói cho họ biết nàng bị bệnh rất nặng, nếu có thể thì họ hãy đến bệnh viện ngay. Nhưng Âu Dương đã vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Ngày hỏa thiêu cũng chính là ngày anh trai nàng bị xử bắn. Mẹ nàng đã phát điên, bị dì và cha mẹ nuôi nàng kéo đi. Tôi nhìn theo bọn họ, cảm thấy dường như mình cũng sắp điên tới nơi. Sau đó tôi lại ngẩn ra nhìn quầng lửa khổng lồ nuốt chửng lấy thi thể Âu Dương.
Tôi mới sống được chừng này năm, ấy vậy mà tôi đã hai lần phải nói câu vĩnh biệt với người con gái tôi yêu hoặc yêu tôi. Chuyện này quả thật là vô cùng kinh khủng.
Tôi trở về nhà trong trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Ba ngày liền tôi chỉ ở lì trong nhà, không thèm nhìn mẹ lấy một cái. Chính mẹ đã tự ý quyết định cắt đứt sợi dây sinh mạng của Âu Dương.
Ngày thứ tư, tôi nhặt một bài thơ ở bên cạnh mình lên đọc, là bài Trên Cầu Westminster của William Wordsworth.
“Thế gian có nơi nào đẹp hơn đây
Nếu có ai, đứng trước cảnh vật này
Mà không hề cảm động
Thì tâm hồn người ấy đã tê dại
Hãy nhìn thành phố này
Như đang khoác lên một tấm áo mới
Khoác lên ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng khắp nơi
Thuyền bè, tháp cao, nhà hát, giáo đường, biệt thự
Đều yên lặng, thản nhiên, trần truồng trước thiên nhiên vĩ đại
Dưới ánh nắng tinh khiết chưa nhuốm mùi khói bụi
Những hạt nắng rực rỡ rải xuống thung lũng và núi đồi
Cũng không đẹp bằng cảnh sớm mai nơi này
Tôi cảm nhận được sự yên tĩnh trầm sâu ấy
Dòng sông lững lờ trôi nhè nhẹ
Thượng đế ơi! Tất cả mọi người vẫn còn đang say ngủ
Trái tim vĩ đ.ai này vẫn còn đang nghỉ ngơi”
Trước đây tôi rất thích bài thơ này. Tình yêu của tôi đối với thành phố cũng hệt như William đã viết vậy, nhưng bây giờ thì tôi căm ghép nó vô cùng. Một ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong đầu tôi, tôi xé nát bài thơ ra hàng trăm mảnh. Tôi hiểu rồi. Giờ thì tôi đã hiểu. Chính cái gia đình này đã nuôi dưỡng tôi, nhưng cũng chính cái gia đình này đã đẩy tôi xuống vực thẳm. Chính cái thành phố này đã tạo ra “tôi” của ngày hôm nay nhưng cũng chính nó đã phá nát giấc mơ của tôi.
Ông ngoại đến thăm, tôi đành phải ra tiếp. Mẹ đã lên tiếng nhận lỗi với tôi trước mặt ông:
- Lúc ấy mẹ cũng cho là bệnh của Âu Dương có lẽ không chữa được, nhưng cũng chưa đến mức đó, vì vậy mới nói với cô ta bảo cô ta đừng gặp con nữa. Cô ta đã lừa gạt con, vậy mà chúng ta vẫn cứu cô ta ra khỏi nhà tù, như vậy là đã hết tình, hết nghĩa rồi. Chính Âu Dương cũng nghĩ vậy nên đã nhận lời với mẹ, đi xa khỏi nơi này. Mẹ nghĩ nếu con không tìm được cô ta, dần dần rồi sẽ quên đi. Ai ngờ đâu cô ta vẫn còn ở trong thành phố này, lại còn để cho con tìm thấy nữa. Ôi, nếu lúc đó cô ta chịu cầm tiền thì đâu đến nỗi này cơ chứ!
Tôi im lặng không nói gì. Tôi hiểu, là một người mẹ thì cần phải tìm đủ mọi cách để bảo vệ con mình khỏi bất cứ thứ gì mà bà cho là sẽ nguy hại đến nó. Nhìn dáng vẻ đáng thương ấy tôi biết trong lòng mẹ rất áy náy và bất an. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bà ngoại nghe thế liền nói:
- Mẹ cảm thấy con làm như thế là không sai. Nếu cô ta không rời khỏi đây, Tử Kiệt nhất định sẽ đi tìm cô ta. Còn cô ta thì sao chứ, bệnh ung thư cơ đấy, chẳng những không thể chữa khỏi mà còn kéo Tử Kiệt của chúng ta suy sụp theo nữa ấy chứ. Chúng ta không làm chủ cho Tử Kiệt thì ai làm chủ cho nó bây giờ. Cô ta chết chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lời của bà ngoại thật lạnh lùng, xưa nay tôi vốn không hiểu tại sao mẹ không thích bà ngoại, giờ thì đã rõ như ban ngày. Bà quá lạnh lùng và tàn khốc. Người đàn bà còn lại của dòng họ Ái Tân Giác La này luôn tự cho mình là một mệnh phụ quý tộc, sinh được bốn người con, trong đó, đối xử với mẹ tồi tệ nhất, cuối cùng những người khác đều cao bay xa chạy, không ai muốn sống chung với bà, chỉ có một mình mẹ tôi ở lại. Kết quả này là do bà tự gây nên.
Tôi vẫn im lặng. Ông ngoại bèn lên tiếng:
- Tử Kiệt, người chết thì cũng đã chết rồi, cháu không thể như vậy mãi được, hãy phấn chấn lên, nếu có thể đi làm thì cháu đi làm đi!
- Không được, nhìn nó thế này, sao có thể đi làm chứ? – mẹ tôi phản đối.
- Để nó tự quyết định đi, cũng đã đến lúc nó phải tự quyết định rồi. Nó muốn đi làm thì đi làm, muốn ở nhà thì ở nhà. Dù sao thì tôi cũng cảm thấy nó là người đau khổ nhất, mới có vài tháng mà trước sau đã có hai cô gái như vậy. Thử hỏi có ai chịu đựng nổi chứ?
Đây là lần đầu tiên bố tôi nói như vậy.
Cả nhà không khuyên giải tôi, cũng không nhắc đến chuyện công việc của tôi nữa. Lòng tôi đã rất mệt mỏi, dường như cũng rất già nua. Có lúc tôi nằm ngủ cả ngày trời, khi tỉnh lại thì toàn thân rã rời không một chút sức lực. Có lúc tôi ngồi trên sofa xem tivi suốt nửa ngày, nhưng thực sự thì lại chẳng xem gì. Tôi nhìn vào tivi trước mặt, nhưng thực tế lại đang xem chiếc tivi trong lòng mình. Từng cô gái hiện lên trong đầu tôi và bắt đầu diễn vai của họ. Điều làm tôi đau lòng khôn tả là tất cả bọn họ cuối cùng đều có một kết cục không ra gì. Âu Dương đã chết, Hoa Tiên Tử đã chết còn thảm hơn. Ngô Tịnh Di bị điên, Hàn Yên Thu rơi vào vực thẳm trụy lac, Lãng Sa bị danh lợi và dục vọng lôi kéo, còn Ngọc Hàm thì phải ngậm đau khổ mà sống nơi đất khách. Kể cả Lưu Hảo, lúcdn thành phố này, trái tim cô thuần khiết và trong sáng, vậy mà khi ra đi, nó đã là một trái tim mệt mỏi và vô cùng đau khổ.
Bố khuyên tôi nên đi hít thở không khí trong lành. Mỗi buổi sáng tôi đều đi bộ rất lâu, cuối cùng thì dừng lại ở công viên Lỗ Tấn. Tôi vào ngồi trong đó, nhớ lại cuộc đời đầy phong ba nhưng vĩ đại cô Lỗ Tấn. Trong suốt cuộc đời, Lỗ Tấn vẫn luôn bế tắc. Ông không biết khi già mình sẽ đi con đường nào, lại càng không biết con đường của mình sau khi chết ra sao. Vĩ nhân thì sao chứ? vẫn chỉ là một đời người ngắn ngủi. Tôi nghĩ đến ông nội, ông là một nông dân nghèo, quanh năm ngày tháng đầu tắt mặt tối, không làm được chuyện gì kinh thiên động địa nhưng lại không hề bế tắc và phẫn nộ. Cuộc sống của ông rất bình yên, rất vui vẻ. Ý nghĩa của cuộc sống không phải ở chỗ ta có thể làm nhiều việc hay không, mà là ta sống có vui vẻ hay không, sống có thực với lòng mình hay không. Nói như vậy thì dường như ông nội tôi còn sống chân thực và vui vẻ hơn Lỗ Tấn nhiều. Nhìn xa hơn nữa, trong dòng sông lịch sử dài vô tận ấy, sự vĩ đại của con người so với đấng sáng tạo thật nhỏ nhoi và tầm thường biết bao!
Có một hôm tôi vừa đến cổng công viên thì gặp một cô gái dẫn một đám trẻ lớn nhỏ lố nhố muốn vào trong xem tượng đài Lỗ Tấn, nhưng dường như cô gái không có tiền mua vé cho lũ trẻ nên đang đứng xin xỏ người quản lý, còn người quản lý thì dù có nói thế nào cũng cương quyết không chịu. Tôi liền đi tới, mua vé cho cô gái và đám trẻ. Cô gái lạ mặt nhìn tôi với ánh mắt cảm kích, không ngừng nói “cảm ơn! Cảm ơn!” Tôi nghe khẩu âm của cô ta, biết ngay là người ở vùng núi. Đám trẻ kia, đứa nào cũng mặt mày đen đúa, cổ đen, quần áo rách rưới bẩn thỉu, trông như một đám trẻ ăn xin vậy, buồn cười nhất là trên cổ đứa nào cũng quàng một chiếc khăn bẩn đến kinh người. Mười mấy đứa trẻ đều tròn mắt kinh ngạc nhìn tôi, một đứa hỏi cô gái kia:
- Cô giáo Trịnh, chú ấy là người thân của cô ở đây ạ?
Cô gái họ Trịnh kia đỏ mặt đáp:
- Không phải, cô không biết chú ấy. Chú ấy là một người tốt bụng thôi
Cô gái và lũ trẻ vào được công viên nhưng lại không biết đi đâu. Tôi bèn đi tới nói:
Cô giáo Trịnh, để tôi dẫn cô và các cháu đi.
Cô gái ngẩn người, cặp mắt mở lớn, dùng một giọng thổ âm rất nồng hiểu lại tôi:
- Làm sao anh biết tôi họ Trịnh?
- Vừa rồi không phải có đứa nhỏ gọi cô là cô giáo Trịnh sao?
Cô gái bẽn lẽn, cúi mặt cười khúc khích. Tôi đi phía trước, cô gái lặng lẽ theo sau. Sau lưng hai chúng tôi, mười mấy đứa trẻ đang thì thầm, rủ rì gì đó, thỉnh thoảng lại cười ré lên. Cô gái họ Trịnh ngượng nghịu, lớn tiếng quát lũ trẻ im lặng. Tôi lên tiếng bắt chuyện:
- Cô ở vùng nào đến đây vậy?
- Chúng tôi ở vùng núi.
Cô gái ngại ngùng nói.
- Đây là học sinh của cô à?- tôi lại hỏi.
- Đúng vậy .
- Lớp mấy rồi?
Tôi quay lưng lại nhìn những học sinh không cùng độ tuổi của cô gái họ Trịnh.
-Lớp mấy cũng có hết.
-Lớp mấy cũng có hết là thế nào?
-Tất cả lũ trẻ này chỉ có một giáo viên duy nhất, chính là tôi. Ở chỗ chúng tôi nghèo lắm, không mời được giáo viên. Mươi người đến đấy thì đã đi cả mười, tôi là người thứ mười một. Người ở đó cũng không coi trọng giáo dục cho lắm, đa phần đều không muốn cho con cái đến lớp.
Cô gái nói.
-Cô dẫn lũ trẻ đi chơi xa?
Tôi vừa hiếu kỳ vừa kính phục hỏi.
-Chúng tôi lấy tiền đâu mà đi chơi chứ. Tôi dẫn bọn trẻ đi cho chúng mở rộng tầm mắt, đây là lần thứ hai tôi dẫn chúng tới đây. Lần đầu tiên thì chỉ có năm học sinh, lúc trở về, đứa nào đứa nấy cũng học hành rất chăm chỉ, để mong thoát khỏi nơi nghèo khổ đó. Rất nhiều đứa trẻ khác được mấy đứa đã lên thành phố kể chuyện, nên cũng chủ động đi hoc. Chúng tôi không có tiền, dọc đường hầu như toàn phải đi nhờ xe tải, vì vậy mà trông bọn trẻ đều rất bẩn thỉu, làm ai cũng tưởng rằng chúng tôi là một đám ăn mày.
Cô gái ngượng ngùng biện hộ.
-Phụ huynh của chúng không đóng góp chút gì à?
-Lấy đâu ra tiền mà đóng góp chứ! chỗ chúng tôi nghèo lắm, mỗi đứa chỉ có tiêu chuẩn năm tệ, ăn được vài bữa cơm thì đã hết rồi may mà tôi có một chút, nhưng cũng chỉ đủ ăn uống, lấy đâu ra tiền mà mua vé nữa chứ?
-Thế cha mẹ của lũ trẻ cũng chịu giao con mình cho cô dẫn đi chơi xa như vậy sao?
Tôi tò mò hỏi.
-Tất nhiên là không chịu rồi, tôi phải thuyết phục mất gần nửa năm mới dẫn chúng nó đi được đấy. Chỗ chúng tôi ấy à, thực ra thì rất tốt, khắp nơi đều là rừng cây, có điều đấy là vùng núi, giao thông không thuận tiện nên con người cũng hơi lạc hậu, không muốn giao tiếp với bên ngoài, vì vậy nên không ai biết gì về thế giới bên ngoài hết.
Khắp nơi đều là rừng cây? Nói như vậy thì chỗ của cô đẹp lắm, đúng không?
-Đúng vậy đó, chỗ chúng tôi đẹp lắm. Không bị ô nhiễm chút nào, khắp nơi đều là non xanh nước biếc, hoa cỏ rực rỡ….
Lúc nói về quê hương, hai mắt cô gái sáng rực lên, dáng vẻ rất tự hào.
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Trên đường đi, tôi giải thích hết mọi thắc mắc của cô gái và đám trẻ. Một bé gái cứ nhìn tôi chăm chú, tôi quay sang mỉm cười với nó. Bé gái thấy tôi cười thì cũng cười khúc khích, cả mấy đứa bên cạnh cũng cười theo. Tôi không hiểu tại sao lại như vậy, bèn cúi xuống hỏi cô bé. Nhưng cô bé nhất quyết không nói. Một đứa khác đứng bên cạnh liền láu táu lên tiếng:
-Nó nói chú xinh đẹp như diễn viên ấy.
Tôi giật mình đánh thót, rồi cười như nắc nẻ, suýt chút nữa là ngã bổ người ra. Cô giáo Trịnh cũng bật cười khúc khích nói với lũ trẻ:
-Con trai thì không nói là xinh đẹp mà phải nói là đẹp trai.
Tất cả đều cười ồ lên. Đến trưa, tôi dẫn tất cả vào một nhà hàng gần đó. Cô giáo Trịnh nhìn thực đơn thì tròn mắt lên nói:
-Đắt quá!
Tôi cười:
-Đắt gì mà đắt. Hôm nay tôi mời, cô không cần lo!
Tôi nhìn đám trẻ ăn ngấu nghiến thì cũng cảm thấy ngon miệng, ăn nhiều hơn một chút. Ăn cơm xong, tôi đưa nốt hai trăm tệ còn lại cho cô giáo Trịnh, nhưng cô gái kiên quyết không nhận. Tôi bèn nói:
-Cô cầm số tiền này đưa lũ trẻ đi những nơi khác, nếu không đủ thì gọi điện cho tôi.
Tôi viết lại số di động và số điện thoại nhà cho cô giáo Trịnh. Cô gái hỏi tên, tôi bèn mỉm cười đáp:
-Cô cứ gọi tôi là Tiểu Hồ là được rồi.
Ngày hôm ấy tôi rất vui, tạm thời quên đi chuyện của Âu Dương.làm người thật không dễ dàng chút nào. Tôi và đám trẻ đó, hầu như là người của hai thế giới khác nhau, nhưng ai vui vẻ và hạnh phúc hơn? có trời mới biết được!
Cha tôi nhận được thông báo của Hiệp hội Tác gia Trung Quốc, nói do có người tài trợ nên năm nay hiệp hội tổ chức du lịch Tây Bắc, có thể dẫn người nhà theo. Cha nghĩ đến tôi bèn nhận lời mời của họ .chúng tôi khởi hành vào đầu tháng chín, khi thời tiết bắt đầu mát mẻ. Mẹ phải đi làm nên không thể đi. Chúng tôi ngồi máy bay đến Lan Châu, sau đó đi xe lửa đến Đôn Hoàng. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy sa mạc Gobi trải dài tám trăm dặm mà các nhà văn vẫn thường miêu tả trong tiểu thuyết, quả đúng là cát gió mênh mang. Ở đó, tôi đã nhìn thấy chim ưng, chim ưng đang bay lượn tự do trên bầu trời bao la. Chúng bay rất cao, tựa hồ như những chấm đen nhỏ, rồi đột nhiên chúng lao vút xuống, lướt qua đầu chúng tôi như những tia chớp đen, trong nháy mắt đã biến mất. Quay đầu lại tìm kiếm thì lại nhận ra trên bầu trời xanh thẳm có thêm một điểm đen nữa.
Buổi trưa, khi đang ngồi trên xe, tôi còn thấy ảo ảnh. Trên sa mạc Gobi khô cằn, đột nhiên xuất hiện từng cơn sóng lớn tung bọt trắng xóa, thế nhưng khi đến gần thì vẫn chỉ toàn cát là cát. Trên một núi cát bị cái nắng nóng như đổ lửa thiêu đốt là một ốc đảo xanh ngắt, bên trong ốc đảo ấy là Thiên Phật Động. Một hướng dẫn viên say sưa kể cho chúng tôi nghe từng câu chuyện về Đức Phật. Lòng tôi không ngừng xao động, những điều Phật suy tư cũng chính là những điều tôi suy tư, những thứ Phật có thể vứt bỏ, tôi cũng sẵn sàng vứt bỏ, chỉ đáng tiếc là tôi không có ý nguyện và sự từ bi vĩ đại như Phật, cũng không có tinh thần hy sinh cao cả, bởi thế nên tôi chỉ có thể là một phàm nhân, một kẻ lang thang vô mục đích. Phật và một kẻ lang thang, chỉ cách nhau có một bức tường mà thôi.
Từ Đôn Hoàng, chúng tôi đi thẳng đến Tân Cương. Tân Cương tháng bảy quả là đẹp vô cùng. Thiên nhiên làm tôi mở rộng hết lòng mình, bao nhiêu đau khổ cũng dần bị gió cuốn đi. Ở đây, tôi thường nhớ về Ngọc Hàm, nhưng tôi đã không còn đau khổ hay dằn vặt nữa, có lẽ giờ đây cô đang sống rất hạnh phúc, hy vọng là vậy!
Trên đường về, chúng tôi lại qua Lan Châu. Có người dẫn tôi đến chùa Lạp Bố Lăng và thảo nguyên Nam Cam Túc. Ở đó, một lần nữa tôi được biết đến Phật. Còn ở thảo nguyên Cam Túc, tôi lại được nhìn thấy chim ưng đang bay lượn trên bầu trời, giữa những rặng núi cao ngất của dãy Tung Sơn. Đó mới là chim ưng thật sự!
Sau hai mươi ngày, cha con chúng tôi trở về nhà. Xe vừa chạy vào thành phố nơi chúng tôi ở, tôi bỗng cảm thấy mình như bị một sức mạnh nào đó bẻ gãy. Nhìn dòng người và dòng xe cộ không ngừng chảy, tôi nhắm nghiền hai mắt lại. Một cơn đau quặn thắt dâng lên trong lòng. Tôi đã chán ghét thành phố lắm rồi.
Mẹ thiên nhiên chính là bác sĩ tâm lý tốt nhất trên đời này. Những vết thương trong lòng tôi đã được trái tim nhân hậu và vĩ đại của người chữa trị, giờ đây, tôi hầu như không còn cảm thấy dằn vặt vì những chuyện đã qua nữa. Sau mấy ngày nghỉ ngơi, tôi lại đi làm. Tôi vẫn đi theo các phóng viên khác, vẫn không có việc gì khác để làm. Họ dẫn tôi theo, đơn giản chỉ vì tôi là người của giám đốc đài. Họ cũng đối xử rất tốt với tôi, mỗi khi nhận phong bì, nhất định họ sẽ cho tôi một cái. Đâu đâu cũng là những kẻ nịnh hót và được nịnh hót, người người đều thích hư vinh. Những lúc như vậy, tôi tiếng nhớ lại câu chuyện về Đức Phật. Phật nói, thế gian có thiện có ác, cái ác thường hay ẩn giấu trong nội tâm con người. Nhưng nội tâm của tôi chỉ toàn là đau khổ. Tôi không thể phân biệt được trong đó là thiện hay ác.
Mỗi ngày đều đi lại trong thành phố phù hoa này, đi lại giữa danh và lợi, tất cả những gì tôi nhìn thấy đều biến thành hư vô, văn minh chỉ là ảo ảnh, cuộc sống chỉ là ảo ảnh, vậy còn gì là chân thực? Phật nói sinh mệnh có luân hồi, vũ trụ có luân hồi. Nhưng tôi không thể nào tin, nội tâm của tôi chỉ có thế giới vật chất hư vô, không có gì là thiện cũng chẳng có gì là ác, chính vì vậy nên tôi mới đau khổ. Tôi đau khổ bởi vì tôi không thể vững tin vào bất cứ sự vật gì trên đời này. Tất cả đều đã thành phế tích, đâu đâu cũng chỉ có bức tường thành đổ nát, đâu đâu cũng chỉ là “cái chết của Agamenon”, đâu đâu cũng bị “khói nồng” của dục vọng che phủ, đâu đâu cũng là những cánh đồng hoang vu, dường như căn bản không có thế giới bên kia. Phật ơi, xin Người hãy cất cánh tay vĩ đại của Người, mở đứa hé cánh cửa dẫn đến Thiên quốc ra thêm chút nữa! xin hãy thức tinh con! Xin hãy kéo con lên khỏi vực sâu tăm tối này!
Trời đang đổ mưa. Đó là nước mắt của tôi. Không phải nước mắt hối hận. Mà là những giọt nước mắt đau khổ. Tôi đau khổ vì mình không thể tin tưởng vào bất cứ điều gì. Tôi hoài nghi, triệt để hoài nghi mọi thứ trên đời này.
Hoài nghi, đó là kẻ thù lớn nhất của con người, nhưng đồng thời cũng là người bạn tốt nhất. Hoài nghi khiến tôi mất đi tất cả, ngay cả những thưởng thức cơ bản nhất cũng không còn nữa.
Mẹ tôi nói “Ăn cơm đi!” tôi liền thầm nhủ “Tại sao phải ăn cơm?” Ăn cơm, ăn cơm, tôi càng nghĩ lại càng thấy bế tắc. ăn là để sống ,nhưng con người đâu thể sống mãi, rồi cũng sẽ có một ngày phải chết đi. Đàng nào cũng chết, vậy thì còn cố chấp làm gì? nhưng nếu Phật không cố chấp, thử hỏi còn đâu ra Phật nữa?
Cha tôi nói hôm nay nên dậy sớm một chút, đừng đi làm muộn. Trên đường đi, tôi thầm nghĩ “Đi làm là vì cái gì chứ? chẳng phải là vì muốn kiếm bữa cơm hay sao? Nhưng tôi thì đâu cần phải kiếm cơm. Tôi đi làm là để tiêu tốn thời gian, là để làm giảm bớt nỗi đau trong lòng. Nhưng muốn xua đuổi nỗi đau ấy thì chỉ có một cách, đó là đi về với tự nhiên, về với đạo. Cha tôi từng bảo, lẽ tiếng chính là đạo. Tôi không hiểu lắm. Liệu cha tôi có biết đạo là gì? nếu đã biết, vậy sao ông còn phải cố ép mình viết văn làm gì nữa? đối với ông, từ lâu, viết văn đã trở thành một công việc, một công vừa để sống tạm qua ngày, một thứ để tích lũy danh lợi. Tôi còn nhớ ông đã từng viết một bài văn, nói mình viết văn là để tìm kiếm chân lý, là để nắm bắt thế giới. Nhưng sau khi ông thành danh, tất cả đều đã thay đổi. Đạo trong ông, dường như đã biến mất, đã bị diệt vong bởi danh và lợi.
Ông ngoại nói, ông mới đề xuất một đề án mới trong kỳ họp Hội đồng nhân dân vừa rồi. Đó là đê` án cấm không cho nuôi chó mèo và các động vật khác trong thành phố, nghe nói đã được thông qua và bắt đầu thực hiện rồi. Lúc kể chuyện này với tôi, ông rất hưng phấn. Lý do của ông là, chúng đều là những vậy truyền nhiễm, gây đủ mọi thứ bệnh tật nguy hiểm cho con người, vì thế cần phải giết hết. Giết hết đi! tiêu diệt hết tất cả mọi thứ trên đời này đi, chỉ để lại con người thôi. Ông nội từng tiếc nuối than thở với tôi rằng, ông rất muốn nuôi chó hoặc mèo, nhưng ở quê giờ đây không thể nào nuôi được nữa. Mấy năm gần đây, không biết ở đâu xuất hiện một loại chuột lớn mà người ở quê chưa bao giờ thấy, đuôi dài thườn thượt, con nào con nấy còn to hơn con mèo, vì vậy khắp cả làng đều rải thuốc chuột.
Hồi tôi về quê, ngày nào cũng nghe người ta rao bán thuốc chuột trên các con đường lớn nhỏ. Thuốc chuột đã giết chết tất cả chó mèo. Chỉ có ở thành phố là chúng được an toàn. Vậy mà giờ đây ông ngoại muốn giết hết những sinh linh bé nhỏ, tội nghiệp đó. Ông chỉ cảm thấy cao hứng, vui mừng, chứ dường như không hề có một chút nuối tiếc nào giống như ông nội. Tôi đột nhiêm cảm thấy ông ngoại giống một con sói đang đội lốt cừu mà bao năm nay tôi vẫn không nhận ra. Giết đi! giết hết những sinh linh không vừa mắt các người đi! đừng tưởng rằng các người đang vì nhân loại, rồi sẽ có một ngày, những sinh linh đó sẽ tố cáo các người trước mặt Phật, rồi các người sẽ biện hộ như thế nào? tôi cảm thấy suy nghĩ của mình thật nực cười. Bọn họ đâu có tin Phật, họ chỉ tin vào bản thân mình. Đối với họ, bản thân chính là chân lý. Tôi không còn gì để nói nữa, phảng phất như nhìn thấy mình đang rơi lệ.
Bệnh của bà ngoại lại tái phát. Bà suốt ngày cằn nhằn, oán trách, bởi vì căn bệnh đó là do năm ấy bà sinh mẹ và cậu tôi nên mới mắc phải. Lúc nào bà cũng nói:
-Việc gì mà phải đẻ nhiều thế chứ? cháu xem đấy, có về thăm ông bà mà cũng không ai chịu về, thật đúng là uổng công dưỡng dục.
Mẹ tôi nghe thế lại hết sức mừng rỡ, bởi vì như thế thì tài sản của ông bà sẽ thuộc về mẹ hết. Người nào cũng có ý đồ cả, ngay cả giữa người thân với nhau cũng vậy. Tôi không khỏi nhớ đến bài Hảo Liễu ca trong Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần. Cần gì phải oán trách chứ? cớ gì phải tham lam chứ?
Tất cả những điều họ làm đều đáng để tôi phải nghi ngờ. Đây tuyệt đối không phải là chủ nghĩa hậu hiện đại. Tôi chẳng theo chủ nghĩa nào hết. Tôi chỉ là tôi mà thôi. Thậm chí có nói tôi chẳng là cái gì cũng được.
Nghi ngờ khiến bệnh đau đầu của tôi càng thêm nghiêm trọng. Tôi không thích ăn diện, tỉa tót như trước, cũng không thích nói chuyện với ai cả. Đối với tôi, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa. Tất cả những tình cảm trong quá khứ mà tôi từng muốn lưu giữ lại cũng dần dần biến mất. Biến mất thì cứ biến mất đi. Tất cả cũng chỉ là ảo mộng mà thôi.
Tôi trở nên trầm mặc một cách đáng sợ.
Đặc biệt là về đêm, tôi không thể nào ngủ được, sức khỏe mỗi lúc một kém đi. Khó chịu nhất là những người ở đài truyền hình, ai cũng muốn giới thiệu bạn gái cho tôi. Mẹ tôi nói, đồng nghiệp của mẹ cũng muốn giới thiệu bạn gái cho tôi. Mỗi lần nghe tới chuyện đó là tôi lại cảm thấy đầu váng mắt hoa. Có bạn gái rồi sẽ phải kết hôn, kết hôn rồi thì sao? Chẳng lẽ ai cũng phải kết hôn hay sao? Kết hôn là để thỏa mãn nhu cầu tình dục và sinh con đẻ cái thôi chứ gì? tình dục, đâu nhất thiết phải kết hôn thì mới được thỏa mãn? Sinh con đẻ cái là thiên chức của sự sống, vậy mà con người đang dần trở thành kẻ thù của sự sống, vậy thử hỏi thực hiện thiên chức của sự sống phỏng có ý nghĩa gì nữa?
Ở đài truyền hình có một MC nữ hình như rất thích tôi. Cô ta mới được chuyển về đây năm ngoái. Mỗi khi có thời gian rảnh là cô ta lại gọi điện hay trực tiếp đến tìm tôi. Nói thực lòng, tôi cảm thấy rất phiền phức. Có người nói, cô ta, sau khi không ngại chuyện này, nhưng tôi không thích sự nhiệt tình quá đáng của cô ta.
Ngày nào cũng đi lại giữa dòng người ồn ào, náo nhiệt làm tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi ghét công việc này. Tôi không muốn ngày nào cũng phải nhìn thấy rất nhiều người đi đi, lại lại trước mắt mình. Tôi chỉ muốn được yên tĩnh.
Một hôm, tôi bất ngờ nhận được một cú điện thoại. Là của một cô gái. Còn là điện thoại đường dài nữa. Tôi chưa từng nhìn thấy số điện thoại này bao giờ, cũng không hiểu cô gái nói gì, bèn nói:
-Cô nói từ từ được không? nói rõ xem mình là ai nào?
Cô gái bên kia đầu dây liền nói chậm lại:
-Anh còn nhớ tôi không, tôi họ Trịnh, anh còn gọi tôi là cô giáo Trịnh ấy!
Vừa nghe tôi đã nhớ ra ngay cô gái đến từ vùng núi và đám trẻ lấm lem, liền hỏi giờ cô đang ở đâu. Cô bảo, mình đã về đến nhà rồi, còn nói hai trăm tệ mà tôi đưa cho đã giúp cô rất nhiều. Hôm ấy, sau khi tôi mời cô và lũ trẻ ăn cơm, một đứa ăn nhiều quá nên bị đau bụng, nếu không có số tiền đó của tôi, có lẽ nó không về được nhà rồi, còn cô thì cũng không biết phải ăn nói thế nào với bố mẹ nó nữa.
Hình như cô còn định nói thêm gì nữa, mà tôi cũng muốn tìm hiểu tình hình chỗ đó, bèn bảo cô gác máy để mình gọi lại. Cô gái họ Trịnh giãy nảy người lên, nói:
-Tôi chưa gác máy được, tôi vẫn còn chuyện chưa nói với anh mà, gác máy làm sao anh gọi lại được?
Tôi bật cười nói:
-Điện thoại của tôi có hiện số của cô rồi, cứ gác máy đi!
Tôi gọi lại và câu chuyện tiếp tục. Cô gái bên kia đầu dây cố gắng dùng tiếng phổ thông để nói chuyện với tôi, mỗi câu đều phải nhắc đi nhắc lại hai ba lần. Cô nói hôm nay phải đi một quãng đường rất dài mới lên được bưu điện huyện để gọi cho tôi. Điều này làm tôi rất cảm động. Cô nói, lúc trở về thì đã hết sạch tiền nên không dám gọi điện cho tôi, đành đi nhờ xe tải một đoạn, sau đó lại nhờ hết người này đến người khác, cuối cùng cũng về được đến nơi. Tôi vô cùng xúc động. Cô gái này thật chất phác.
Cô nói sau khi trở về, cô kể lại chuyện ở thành phố cho người ở đó nghe, mọi người đều rất cảm kích, muốn viết thư cảm ơn nên đã nhờ cô lên huyện gọi điện hỏi tôi làm việc ở đâu, viết thư thì gửi về đâu. Tôi cười bảo:
- Không cần đâu, tôi cũng không làm ở đó lâu nữa.
Cô vẫn cứ nằng nặc hỏi xem tôi đang làm ở đâu. Tôi đành nói mình đang làm ở đài truyền hình. Cô nghe xong thì thốt lên:
- Công việc tốt như vậy, anh còn muốn đi đâu nữa?
Tôi cười đáp:
- Tôi cũng không biết là mình muốn đi đâu nữa, nhưng tóm lại là tôi đã chán ghét cái thành phố này đến tận cổ rồi.
- Vậy thì anh lên chỗ chúng tôi đi! – cô chợt nói.
- Hay đấy, tôi lên đó làm giáo viên, còn cô lên làm hiệu trưởng.
- Tôi đùa đấy, ở tỉnh có bao nhiêu nơi tốt cho anh làm, còn chỗ này thì khỉ ho cò gáy, có ai thèm tới đâu chứ.
- Tôi nói thật đấy.
- Tôi không tin.
- Vậy cô cho tôi địa chỉ chính xác, một tuần sau tôi có mặt ở đó.
- Đừng đùa nữa, chỗ chúng tôi đến cả tiền lương cho giáo viên cũng không có mà trả, anh đến đây chắc chắn không kiếm được người yêu đâu.
Cô nói với giọng rất nghiêm túc.
- Tôi không quan tâm những chuyện này, tôi chỉ cần tìm được giá trị và ý nghĩa của cuộc sống.
Chúng tôi lại nói chuyện thêm một lúc nữa. Cô nói, tiền điện thoại đắt thật, nhưng nếu sau này có dịp lên huyện, nhất định cô sẽ gọi điện cho tôi nữa, sau đó lại nói rất nhiều câu cảm ơn. Tôi cười nói vài câu khách sáo rồi tắt máy, đi về nhà.
Chỉ có mình bố tôi ở nhà. Tôi nói:
- Con muốn rời khỏi nơi này.
Bố tôi ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn tôi rồi hỏi lại: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Con nói gì?
- Con muốn rời khỏi nơi này – tôi nhắc lại.
- Con định đi đâu?
Ông đứng dậy, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
- Bố còn nhớ cô gái và lũ trẻ lần trước con kể cho bố không, con muốn đến chỗ của chúng làm thầy giáo.
- Con nói cái gì? – bố tôi kinh ngạc thốt lên.
- Ở đây con cảm thấy rất ức chế, con không thích thành phố, hơn nữa, nơi này làm con không thể quên được những chuyện buồn đã qua. Con mùi ndn một nơi nào yên tĩnh
- Thế con định đi bao lâu?
- Có lẽ vài năm, mà cũng có lẽ là mãi mãi.
Bố tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế, định nói gì đó, nhưng dường như lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cứ cất tay lên rồi lại hạ xuống. Một lát sau thì mẹ tôi đi làm về. Sau khi nghe bố nói ý định của tôi, mẹ cơ hồ như không thể nào tin vào tai mình, quay sang nhìn tôi hỏi:
- Tử Kiệt, con ghét mẹ lắm phải không?
Tôi lắc đầu:
- Không, một chút cũng không.
- Vậy tại sao con phải đến nơi đó?
- Con muốn được yên tĩnh
- Vậy con có thể về quê cũng được mà? – bố tôi lên tiếng.
- Không , con muốn rời xa người thân một thời gian
- Có phải con muốn tự rèn luyện bản thân không? – mẹ tôi cẩn thận hỏi.
- Không, đơn giản là vì con muốn sống ở đó.
- Con định kết hôn và sống ở đó? – mẹ tôi kinh hãi thốt lên.
- Con vẫn còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.
- Có phải con yêu cô gái ấy rồi không? – mẹ lại hỏi.
- Không. Con mới gặp cô ta có một lần, làm sao mà yêu hay không yêu được?
Một lát sau thì ông bà ngoại của tôi đến. Họ càng không hiểu tôi. Hai người đem một đống đạo lý ra giảng giải, nói cha tôi phải khó khăn, vất vả thế nào mới vượt qua được cánh cổng làng, đến thành phố sinh sống, gây dựng được sự nghiệp, rồi hỏi tại sao tôi lại muốn trở về nông thôn? Về đó thì làm được gì chứ?
Cuối cùng tôi chỉ nói:
- Cháu chỉ muốn tới đó sống một thời gian thôi. Mọi người đừng nói gì nữa. Ở đây, cháu chỉ nghĩ đến cái chết, còn ở đó, có lẽ cháu sẽ nghĩ đến sự sống nhiều hơn.
- Cũng tốt, đi một thời gian cũng tốt – bố tôi thở dài nói.
Đại Vệ cũng tới. Dường như mẹ tôi đã gọi hết tất cả những người có thể thuyết phục tôi đến đây rồi. Cậu ta nói:
- Cậu định đi giúp đỡ trẻ em nghèo hiếu học đấy hả?
- Không, tớ chỉ vì bản thân mình mà thôi.
Một tuần sau, tôi ngồi xe khách đường dài lên vùng núi xa xôi. Ông ngoại đã nhờ người lái xe đưa tôi tới đó nhưng tôi chỉ cảm ơn rồi từ chối. Mẹ tôi cứ khóc mãi. Tôi dỗ dành:
- Mẹ đừng khóc nữa, con lớn rồi.
Nhưng càng nói mẹ lại càng khóc dữ hơn.
- Tử Kiệt, con đi rồi về ngay với mẹ nhé.
Bà ngoại tôi cũng khóc. Tôi nắm chặt tay Đại Vệ nói:
- Mỗi tuần, ít nhất cậu phải đến thăm bố mẹ mình một lần đấy. Nếu có thời gian thì đến chơi với ông bà ngoại nữa.
Cậu ta cũng rưng rưng nước mắt.
Xe ra khỏi thành phố đi về phía Nam. Tôi lặng lẽ quay đầu lại nhìn nơi mình đã từng sống hơn hai mươi năm, trong lòng tự nhủ:
- Tạm biệt, tạm biệt quá khứ, tạm biệt thành phố, tạm biệt những ảo tưởng.
Tôi thấy rất nhiều người và xe đang đi về phía đó bèn nhắm mắt lại. Tôi thiếp đi khá lâu. Khi mở mắt ra, đã thấy mình đến một vùng rừng núi phong cảnh thơ mộng, chưa từng bị khai phá. Tôi đi một mình trên con đường nhỏ, hai bên là rừng núi trùng trùng điệp điệp, tưởng chừng như kéo dài ra vô tận. Khi tôi vào trong ngôi trường nhỏ, lẻ loi giữa rừng đó, cô gái mà tôi vẫn gọi là cô giáo Trịnh vô cùng ngạc nhiên. Cô tròn mắt nhìn tôi, cuốn sách và viên phấn tuột khỏi tay rơi xuống đất. Sau đó cô và đám trẻ cùng chạy ùa ra ngoài, vây lấy tôi, nói cười vui vẻ
Khu rừng rộng lớn phía sau cô như cũng mỉm cười hồn hậu đón chào lữ khách phương xa. Một cánh chim ưng chao liệng giữa tầng không, giống như một vị chúa tể đang đi tuần hành trên lãnh địa của mình.
Câu chuyện dừng lại ở đây là tốt nhất, giống như Giả Bảo Ngọc đi tu là một kết cục tất nhiên vậy. Kết cục của tôi cũng nên như vậy. Thời cổ đại, dựa dẫm vào cửa Phật là lối thoát cuối cùng của con người. Đó không phải là một bi kịch mà là một cách để tìm lại giá trị. Thế nhưng, đối với tôi, cho dù cửa Phật có rộng mở, tôi cũng không thể bước vào.
Đây là xã hội hiện đại.
Trong lòng tôi không có Phật. Vì vậy tôi chỉ có thể về với tự nhiên. Dường như làm vậy còn có tính người hơn, Trung Quốc hơn là việc đi tu. Tôi đoán, đọc tới đây, chắc có rất nhiều người đã muốn gấp quyển sách này lại để nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thế nhưng tôi không thể dừng bút ở đây , tôi thật sự nhìn thấy mình rời bỏ gia đình và thành phố mà tôi đã chán ghét đến tận cùng, nhìn thấy mình bay lượn giữa bầu trời xanh, tự do như một cánh chim ưng mạnh mẽ, nhưng thực tế thì tất cả những điều đó chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.
Tôi không đi đâu hết. Ngày ngày tôi vẫn đi giữa biển người mênh mông, vẫn suy nghĩ xem mình nên làm gì. Vấn đề này làm tôi đau khổ, làm tôi phẫn nộ. Tôi đã nói rồi, đây có lẽ không phải là một vấn đề, thế nhưng nó lại trở thành một vấn đề lớn của tôi, một vấn đề vô cùng quan trọng, nhưng tôi lại không thể nào tìm ra được đáp án.
Có lẽ sau nhiều năm nữa tôi vẫn như vậy. Có lẽ lúc ấy tôi sẽ không còn nghe bài ca chim ưng. Tôi cũng không chơi đàn nữa. Thậm chí tôi còn quên hết cả quá khứ. Chuyện này là hoàn toàn có thể. Trí nhớ của tôi vẫn mỗi ngày một kém đi. Tôi không biết mình còn nhớ nổi những gì, cũng không biết cái đồ bỏ đi như mình còn lại giá trị gì.
Tóm lại là tôi vô cùng đau khổ khi nói cho các bạn biết một sự thật: tôi không đi đâu hết. Tôi là một thằng hèn, một thằng hèn mãi mãi chỉ biết tự chế giễu mình mà thôi.
Các bạn cứ chế giễu tôi đi. Tôi đã không còn nước mắt nữa rồi.