Phần 9
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Chúng tôi xuống xe, tay trong tay đi theo nhân viên phuc vụ đến gian phòng mà nàng nói. Vừa mới đẩy cửa bước vào tôi đã thấy thích nó ngay. Nói là một gian phòng, nhưng thực tế lại giáp với mặt hồ, không có tường, chỉ có một tấm rèm, khi cần có thể kéo xuống. Từ đây, có thể nhìn thấy một cái hồ nhân tạo rất lớn, nước hồ trong vắt, xa xa có mấy con thuyền đang lững lờ trôi, trên thuyền cũng đều là các đôi tình nhân như chúng tôi. Nàng nói: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cái hồ này chỉ dùng để ngắm cảnh, mấy con thuyền kia chỉ dùng để điểm xuyết, rất ít, muốn bơi thuyền thì phải đặt trước, chúng ta đến hơi muộn nên không đặt được.
- Như vậy là tôi đã rất mãn nguyện rồi. Tôi nói:
- Không cần, ở đây ngắm cảnh có khi còn thích hơn.
Vừa nói tôi vừa bước tới kéo tấm rèm xuống. Chúng tôi ôm chặt nhau, hôn ngấu nghiến.
Chúng tôi ăn xong rồi mới kéo rèm lên. Lúc đó, ánh chiều tà đã nhuộm đỏ cả mặt hồ, giữa hồ có một vùng lau sậy thưa thớt, xa xa là một chiếc thuyền nhỏ, phong cảnh vô cùng an bình. Không ngờ lại có một nơi tuyệt vời thế này. Tại sao trước đây tôi chưa bao giờ nghe nói tới nhỉ? đúng lúc đó thì một nhân viên phục vụ tới gõ cửa, nói với Âu Dương:
-- Thưa cô, vừa hay có một ông đặt thuyền nhưng không cần nữa, nếu hai vị muốn.
- Tốt lắm, cứ mang tới đây cho tôi! – Âu Dương nói.
Một lúc sau thì có người chèo thuyền tới. Âu Dương hỏi tôi có muốn tự chèo không. Người kia cũng hỏi chúng tôi có biết chèo thuyền không. Chúng tôi gật đầu. Anh ta liền giao thuyền cho chúng tôi. Chúng tôi lên thuyền, rồi bơi ra giữa hồ. Mặt trời từ từ khuất dần sau rặng núi phía Tây, rồi dần dần biến mất. Chân trời phía Tây sáng rực lên, chiếu xuống mặt hồ vô cùng đẹp mắt. Chúng tôi tay nắm tay ngồi trên thuyền, ngắm nhìn ráng chiều và mặt hồ, để mặc con thuyền nhỏ lững lờ trôi. Không lâu sau thì bóng đêm buông xuống, mặt hồ trở nên trầm lặng, một cơn gió nhẹ thổi tới. Tôi ôm lấy Âu Dương nói:
- Anh đọc thơ cho em nghe nhé, đây là thơ anh sáng tác đấy.
Nàng nhìn vào mắt tôi, dịu dàng gật đầu. Tuy nàng nhiều tuổi hơn tôi, nhưng nhiều khi tôi cảm thấy nàng rất nhỏ. Thực ra thì tôi rất ít khi làm thơ, cũng không biết phải làm thơ thế nào, nhưng trong một đêm nhớ nàng , tôi đã thuận tay viết mấy câu thế này:
Sầu
Bên kia giấc mộng
Anh viết tên em
Bên này giấc mộng
Anh chờ đợi
Anh nghĩ
Cả giấc mộng chỉ có mình anh và em
Đêm và ngày thu đều cao và sâu thăm thẳm
Mặt trăng và mặt trời mùa thu đến trắng và sáng
Trong mộng
Anh gặp vô số gương mặt lạ lẫm
Nhưng tìm mãi không thấy bóng em
Tỉnh lại mới phát hiện
Hai đầu giấc mộng đều gối lên mùa thu lạnh lẽo
Mỗi đầu một giọt lệ.
Lúc tôi đọc bài thơ này, đêm thu đang từ từ buông xuống, rất hợp với ý thơ của tôi, cứ như vì bài thơ này mà buông xuống vậy. Âu Dương nghe tôi ngâm xong liền nắm chặt lấy tay tôi nói:
- Anh rất nhớ em, đúng không?
Tôi gật đầu nói:
- Sau khi anh viết xong bài thơ này, đột nhiên đã hiểu được trái tim của mùa thu. Trái tim mùa thu, chỉ cần dùng một chữ cũng đủ hình dung rồi: sầu. Mùa thu là mùa của nhớ nhung, của những giấc mộng lạnh lẽo.
Nói tới đây, tôi lại chìm vào trong suy tưởng. Nàng cũng im lặng nhìn tôi rất lâu rồi mới nói:
- Hôm nay em mới biết, thì ra anh là nhà thơ, một nhà thơ chân chính.
Tôi bật cười:
- Anh không bao giờ có ý định trở thành nhà thơ gì cả, anh chỉ viết cho vui, cho vơi đi nỗi buồn mà thôi. Thơ của anh cũng chỉ viết cho riêng mình em mà thôi.
Nàng cũng cười:
- Nếu cứ trôi bồng bềnh thế này và nghe anh đọc thơ mãi thì thật tốt biết mấy!
Tôi nói:
- Vậy đêm nay chúng ta ở trên thuyền luôn nhé?
Nàng lắc đầu:
- Sẽ bị lạnh đấy.
- Không sao đâu. Anh sẽ ôm chặt em, em có thể ngủ trong lòng anh, anh có thể không ngủ để ngắm em, dù sao ngày mai cũng chẳng có việc gì làm.
Nàng mỉm cười:
- Như vậy đi, em gọi điện cho họ, bảo để sẵn một phòng, khi nào chúng ta thấy lạnh hay không muốn ngồi đây nữa thì về.
Đêm hôm đó, chúng tôi ngồi trên thuyền ôm nhau nói chuyện, sau đó tôi còn hát cho nàng nghe nữa. Cả đêm nàng đều nằm trong lòng tôi. Tôi bảo nàng hát, nhưng nàng không chịu nói là không biết hát. Đến gần ba giờ sáng, chúng tôi thấy buồn ngủ, mới quay về phòng. Đêm hôm ấy, hai chúng tôi đều rất vui vẻ. Cũng chính vào đêm đó, tình yêu của chúng tôi đột nhiên trở nên trong sáng và cao thượng một cách lạ kỳ.
Tất cả những chuyện này tôi đã kể cho rất nhiều người nghe, mỗi lần lại kể một khác, nội dung cũng tùy theo tâm trạng tôi lúc ấy mà tăng, giảm và thay đổi, vì vậy mà mấy năm sau, sau nhiều lần kể đi kể lại và thay đổi, chính bản thân tôi cũng không thể xác định được nó có phải là sự thật hay không nữa. Có lẽ sự thật là ở đó không có cái hồ nào, có lẽ là chúng tôi chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm rồi về, nhưng trong tâm tưởng tôi, câu chuyện đúng là như vậy. Tôi cũng không đến Bích Thủy Sơn Trang lần nào nữa. Nếu đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện này, có lẽ câu chuyện sẽ không khác hiện thực là mấy, nhưng vì tôi rất thích kể chuyện, mà mỗi lần kể lại thay đổi nguyên tác đi một chút cho nên càng về sau càng không chính xác. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mười một giờ trưa hôm sau chúng tôi trả phòng, về chỗ của nàng. Nàng gọi mấy món ăn nhẹ ở tiệm ăn tầng dưới mang lên nhà ăn. Chúng tôi vừa xem tivi vừa nói chuyện về mấy người ở cùng phòng với tôi. Hơn bốn giờ chiều thì nàng phải đi làm. Tôi không muốn về nhà, cũng chưa muốn trở lại trường, nên cứ nằm đó tiếp tục xem tivi. Tuy trong ký túc xá cũng có tivi, nhưng chỉ được bật vào buổi trưa và khoảng từ mười giờ đến mười một giờ tối, lúc ấy thì đã hết phim truyền hình rồi. Tôi rất thích xem phim truyền hình, đặc biệt là phim kiếm hiệp và phim cổ trang. Tầm sáu giờ thì Âu Dương gọi điện cho tôi, hỏi tôi ăn gì chưa. Hôm nay tôi không muốn bắt nàng phải nghỉ nữa, nhưng nàng nói, nếu tôi không muốn xuống tầng dưới ăn thì nàng sẽ mua về cho. Tuy mới xa có một lát, nhưng tôi đã rất nhớ nàng, nên liền đồng ý với đề nghị đó. Một lát sau nàng về, một tay cầm hộp cơm, một tay cầm qủa bóng da mới. Nàng tặng quả bóng đó cho tôi.
Nàng nói, có khi sáng sớm mai mới về được, bảo tôi cầm bóng về trường trước. Nàng muốn đưa tôi về trường nhưng tôi không cho. Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, tôi muốn ngồi xe bus về trường, như thế tôi có thể ngắm được phong cảnh hai bên đường, còn có thể nghĩ rất nhiều chuyện khác nữa. Đây là thói quen của tôi.
18.07.2014
Phần 10
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Trên lớp có một nữ sinh tên Lưu Hảo, rất thích xem tôi đá bóng. Khoa Trung của tôi học rất nhàn, bài vở cũng không nhiều, buổi chiều hầu như không có giờ học, sinh viên có thể thoải mái thích làm gì thì làm. Một buổi chiều của tôi thường được chia làm hai phần: từ sau khi ăn cơm đến bốn giờ chiều, tôi nằm ườn ra ngủ, sau bốn giờ thì dậy đi đá bóng. Lưu Hảo định đi lên thư viện tự học, trong tay cầm một cuốn thơ của Từ Chí Ma, nói là phải ngồi cô đơn một mình trong góc đọc thì mới cảm nhận được hồn của bài thơ. Tôi nghe cũng hay hay, bèn nói:
- Hay đấy, khi nào bạn đọc xong cho tớ mượn đọc thử xem sao.
Lưu Hảo thấy tôi cầm quả bóng liền hỏi tôi đá thế nào. Tôi nói:
- Ba năm trung hoc, tớ đều là đội trưởng đội bóng của trường.
Cô nàng nghe thế thì tròn mắt lên hỏi lại:
- Thật sao? Vậy chắc chắn cậu có nhiều bạn nữ hâm mộ phải không?
Tôi cười nói:
- Phải, nhưng bây giờ thì chẳng có ai cả.
Lưu Hảo liền nói:
- Vậy coi như tớ là người hâm mộ đầu tiên của cậu đi! nhưng mà tớ phải xem cậu đá bóng trước đã, tớ là dân mê bóng đá chính hiệu đấy!
Thế là cô bé đáng thương này trở thành người hâm mộ đầu tiên của tôi ở trường đại học.
Cô bé rất thuần khiết, mặt trắng như trứng gà bóc, không hề có một hạt mụn nào, vừa nhìn đã biết là một cô gái có nội tâm rất thanh thản. Tôi thích thứ khí chất ấy. Lúc nghe tôi kể chuyện, Lưu Hảo luôn mỉm cười, gương mặt rạng ngời xuân sắc, cặp mắt mở to nhìn tôi không chớp, hơn nữa còn không ngừng gật đầu. Có điều cô bé hơi thấp, chỉ cao đến ngang vai tôi. Tất nhiên so sánh này chỉ là tương đối bởi vì tôi quá cao so với chúng bạn. Có lúc tôi cảm thấy đây là một khuyết điểm, nó khiến cho tôi quá nổi bật trước mọi người, điều này thì tôi chẳng thích chút nào.
Chuyện Lưu Hảo thích xem tôi đá bóng trở thành chủ đề xôn xao trong ký túc xá. Đại Vệ và Tiểu Vệ đều nhất trí cho rằng cô bé đã yêu tôi, bảo tôi phải nắm bắt lấy cơ hội. Đương nhiên, tôi không thể nói cho họ biết chuyện tôi đã có bạn gái, vì thế chỉ cười cười nói:
- Lưu Hảo ấy à, tớ chỉ coi như em gái thôi!
Ai ngờ tôi lại nói đúng. Chuyện là thế này, vào một buổi chiều trước ngày Quốc Khánh, cô bé cầm đến cho tôi mấy quyển sách, một cuốn là thơ Từ Chí Ma, một cuốn là thơ Puskin, một cuốn là Don Quixote, còn một hai cuốn nữa, nhưng tôi chịu chẳng nhớ nổi tên. Cô bé nói đây là sách mượn ở thư viện, lúc ấy trong phòng còn có cả Đại Vệ nữa. Lưu Hảo lấy ra một tấm thiếp đưa cho tôi, nói:
- Em biết ngày kia là sinh nhật anh, chắc anh sẽ về nhà, nên chúc mừng trước vậy!
Đại Vệ giật lấy tấm thiệp đòi xem trước, nhưng tôi không cho. Người ở nông thôn có một số thói quen không giống bọn thanh niên thành thị chúng tôi. Cậu ta thường dùng khăn mặt và kem đánh răng của tôi, khi tôi về nhà, cậu ta còn mời cả mu người ở quê lên giường tôi ngủ, lúc đi thì để lại một đống bừa bộn, chăn màn chẳng buồn gấp. Tôi không thích, nhưng anh em ở chung phòng với nhau, chẳng lẽ lại đi nói những chuyện này. Tất nhiên cũng có lúc tôi cảm thấy cách sống như của Đại Vệ rất hay, những đứa con một như chúng tôi, quả thật cũng hơi ích kỷ.
Lưu Hảo viết tặng tôi một bài thơ. Thơ của cô bé rất mông lung, đại ý nói là tôi thường xuất hiện trong giấc mơ của cô và cả hai chúng tôi chơi đùa trên con đường nhỏ ở một vùng quê thanh bình nữa. Dưới cùng có đề “Em gái Lưu Hảo của anh”. Sau này tôi mới biết lúc nhỏ Lưu Hảo bị bố mẹ đưa về quê sống với bà nội, đến năm bốn tuổi mới được đón về lại thành phố. Chẳng trách mà trong giấc mơ của cô bé lại xuất hiện con đường nhỏ ở quê. Trong ký ức của tôi cũng có một vùng quê, từ lúc còn rất nhỏ, tôi đã đi qua con đường quê ấy một lần. Đó là lần bà nội bị bệnh nặng, không nói được gì nữa. Bố dẫn tôi về thăm. Sau đó bà cũng đã đỡ rất nhiều.
Tôi chơi ở đó một tuần liền. Còn nhớ tháng Năm năm đó, ruộng đồng xanh ngắt một màu, xa xa là một vùng vàng rực, lại gần mới biết là hoa cải. Ngày nào ông tôi cũng ra ruộng làm việc từ sáng sớm, ông thích bế tôi, còn tôi thì thích tự đi. Hai ông cháu đi trên một con đường đất nhỏ, rộng khoảng mét rưỡi, đi mãi mà không hết. Con đường nhỏ ấy rất thẳng, thẳng tít đến tận chân trời xa. Lần nào tôi cũng hỏi ông xem còn bao xa mới đi hết con đường.
Lần nào ông cũng bảo là không xa, nhưng tôi vẫn cảm thấy còn xa, thật là xa, lần nào cũng đi đến nỗi không nhấc chân lên nổi nữa mới quay về. Ở quê, tôi còn nhìn thấy cả cầu vòng, những con chim ưng tự do, tự tại. Một lần, vào ngày Quốc Khánh, tôi đã nhìn thấy rất nhiều chim nhạn, chúng bay thành hình chữ “bát” về phương Nam, vừa bay vừa kêu quang quác. Năm đó, tôi khoảng mười sáu tuổi. Tôi lại đi trên con đường nhỏ ấy một lần nữa, lại nhìn thấy những cánh đồng hoa cải vàng ruộm, ánh nắng mùa thu hình như hơi lạnh. Lần ấy tôi không nhìn thấy chim ưng, cũng không hề nhớ đến sự tồn tại của nó. Vì vậy đối với tôi năm chữ “con đường nhỏ ở quê” không chỉ là một câu thơ, mà còn là một hồi ức, một nỗi niềm, một ảo tưởng của cuộc đời nữa.
Sau ngày Quốc Khánh, tôi cảm thấy rất ngại gặp cô bé, Lưu Hảo cũng đỏ mặt khi gặp tôi. Có điều, tôi cũng mau chóng phá vỡ không hí ngượng nghịu ấy. Tôi nói: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Từ nhỏ anh luôn mong có một cô em gái, bây giờ thì tốt rồi.
Lưu Hảo cũng vậy, cô luôn hy vọng có một người anh. Tôi khéo léo nói cho cô biết, tôi còn có một người chị nuôi. Lưu Hảo nghe xong, có vẻ hơi thất vọng, nói hôm nào rảnh thì đi với tôi đến gặp chị. Tôi gật đầu đồng ý luôn, nhưng tất nhiên là tôi không bao giờ làm như vậy rồi. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhân duyên của Lưu Hảo rất tốt, có rất nhiều bạn nam có ý với cô. Tuy không phải là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp, nhưng cô là người có phong cách nhất. Ký túc xá nam bình chọn hoa hậu, sau khi bàn bạc, thảo luận một hồi, đã chọn ra được hai đóa: mẫu đơn và u lan, trong đó u lan chính là Lưu Hảo. Chúng tôi còn ra Tứ xú trong đám nữ sinh nữa. Kết quả của cuộc bình chọn này mau chóng lan truyền đi khắp trường, còn lưu truyền đến tập lúc tốt nghiệp. Nghe nói trong ký túc xá nữ cũng có bầu chọn Tam đại thiên vương và Tứ tiểu xú. Theo lời Lưu Hảo thì tôi là người đứng đầu trong Tam đại thiên vương đó. Tôi nghe xong, chỉ buông một tiếng:
- Vớ vẩn!
Lưu Hảo chợt hỏi:
- Chị nuôi của anh bao nhiêu tuổi?
Tôi nói:
- Không biết, chưa hỏi bao giờ, dù sao cũng hơn anh nhiều lắm.
Lưu Hảo lại hỏi:
- Chị ấy kết hôn chưa?
Tôi lắc đầu:
- Vẫn chưa.
Nhắc đến kết hôn, tôi lại cảm thấy không thích môi trường làm việc hiện giờ của Âu Dương. Tôi không thích cái kiểu nàng cười giả lả với khách, lại càng không thích nàng trở thành một nữ cường nhân.
Tôi chẳng hề có hứng thú với những kẻ mạnh, mà chỉ ưa thích những người tính tình tản mạn, không mạnh mà cũng chẳng yếu.
Một ngày cuối tuần, nàng đón tôi đi ăn qua loa ở một quán bình thường, sau đó thì về chỗ nàng. Chúng tôi đã không gặp nhau hai tuần rồi, tôi rất nhớ nàng, nàng cũng vậy. Vừa vào cửa, nàng đã có vẻ không nhịn nổi, vồ vập ôm lấy tôi. Không hiểu sao, từ sau khi vào đại học, tôi rất lãnh đạm với chuyện ấy. Đặc biệt là từ sau khi làm thơ tặng nàng, tôi cứ luôn cảm thấy chúng tôi cần phải tiến sâu thêm một bước nữa trên bình diện tình cảm, đồng thời cũng nên kiềm chế bớt dục vọng lại.
Tôi không nói rõ được là tại sao, tóm lại là khi nhìn thấy dáng vẻ vồ vập ấy của nàng, trong lòng tôi rất khó chịu. Đương nhiên khi đã làm tình thì mọi thứ đều tan biến như bong bóng xà phòng.nói thực lòng nàng rất giỏi. Nàng đã từng hỏi tôi những kỹ thuật ấy học được ở đâu. Tôi nói học trong đĩa sex. Nàng khen tôi cứ như một tay dạn dày kinh nghiệm vậy. Thực ra, tôi cũng rất muốn hỏi những trò này nàng học ở đâu ra, có phải là từ những người bạn trai trước đây haykg, nhưng mãi mà vẫn không dám hỏi. Tôi chỉ tự gạt bản thân, cứ coi như mình là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng khi chúng tôi làm chuyện ấy tôi đột nhiên sực tỉnh, biết được rằng trên người nàng đã từng có người đàn ông khác. Thậm chí tôi còn nghĩ, không biết lúc này nàng đang nghĩ tới tôi hay người nào khác. Những ý nghĩ thoáng qua đó khiến tôi rất bức bối.
Tôi không thể sở hữu quá khứ của nàng, đây là một sự thật, cũng là nỗi đau mà tôi không thể che giấu. Tôi bắt đầu phản cảm với chuyện chúng tôi vừa gặp nhau đã lao vào nhau như điên, như dại thế này.
- Em có thích công việc hiện nay của mình không?
Tôi thử dò hỏi.
- Hồi trước thì không thích, bây giờ thấy cũng bình thường. Sao thế?
- Công việc này không hợp với em chút nào. Thứ nhất, thường xuyên thức đêm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, sẽ rất mau già. Thứ hai, em không thể làm mãi công việc này được. Đàng nào cũng phải chuyển nghề, chi bằng chuyển luôn từ bây giờ đi.
Tôi đề nghị.
- Em đã già rồi. Em rất sợ sau này khi cùng anh đi trên phố, hoặc cùng ăn cơm với bạn bè, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào em, giống như nhìn một tội phạm vậy. Em cũng đã nghĩ rồi, làm thêm mấy năm nữa, kiếm được chút tiền, em sẽ đầu tư làm việc khác.
Nàng có vẻ không vui, ngồi dậy mặc quần áo lại, nhưng mặc được một nửa đã dừng lại, quay lưng về phía tôi nói:
- Có phải anh thấy chỗ đó rất nhơ bẩn không?
- Không phải vậy, anh chỉ cảm thấy em nên làm những việc thích hợp với mình hơn mà thôi. Tiền ấy à, biết bao nhiêu cho đủ đây? Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi đáp qua loa.
- Em đã bảo mà, thế nào cũng có một ngày anh thấy chán ghét em.
Nàng vẫn quay lưng về phía tôi.
Tôi kéo nàng lại, nhìn thấy vẻ đau đớn, thất vọng trên gương mặt xinh đẹp, bèn nói:
- Anh chỉ nghĩ cho tương lai của chúng ta mà thôi.
Nàng né tránh ánh mắt của tôi, khẽ gạt cánh tay tôi sang một bên.
- Đừng nghĩ nữa, anh chưa cần phải nghĩ đến tương lai đâu. Chúng ta rất khó có một tương lai tốt đẹp.
- Tại sao?
Tôi bắt đầu nổi cáu.
- Anh và em đều hiểu rất rõ. Người nhà anh chắc chắn sẽ không đồng ý. Dù anh trai em suốt ngày thúc giục em kết hôn, nhưng em cũng không biết nói với anh ấy thế nào về mối quan hệ của chúng ta. Chúng ta không thể được đâu, ngay từ đầu em đã biết là không được rồi.
- Vậy tại sao em vẫn đến với anh?
Tôi không tin những lời nàng vừa nói.
- Em quá cô đơn, khi thấy anh, em không thể tự kiềm chế được mình.
Có vẻ như nàng sắp khóc.
Tôi kéo nàng về phía mình, nhận ra khóe mắt nàng lấp lánh ánh lệ, nhưng chỉ một thoáng rồi biến mất. Tôi vuốt ve khuôn mặt nàng, phát hiện nàng thật sự đã già, già hơn tôi rất nhiều. Phát hiện này làm cho tôi giật mình kinh hãi, nhưng không muốn làm nàng thất vọng:
- Em yêu, nếu em đợi được, chỉ cần anh tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn ngay, được không ?
Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng không trả lời ngay. Sau đó, cuối cùng nàng cũng rơi nước mắt, khe khẽ gật đầu.
Tôi đã nghĩ rất kỹ, thực tế thì chúng tôi có quá nhiều điểm không hợp nhau. Tôi cũng không thuộc loại có tính cách ưa mạo hiểm, tôi thích thuận theo tự nhiên, nước lên thì thuyền lên. Kể từ hôm đó, tôi chỉ mong thời gian trôi thật nhanh. Nhưng cũng có lúc, tôi mong thời gian chậm lai. Tôi bắt đầu thấy đau khổ, dằn vặt khi ở bên nàng. Tuy nàng rất đẹp, nhưng tôi không có cách nào nói với tất cả mọi người rằng nàng là bạn gái của tôi. Đây là do cái thói hư vinh của tôi mà ra. Suy cho cùng thì tôi vẫn còn là một kẻ theo đuổi sự hoàn mỹ.
Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện nghỉ học nhưng nàng không đồng ý. Nàng nói:
- Anh thử nghĩ xem, dù thôi học thì anh cũng mới mười tám tuổi, sang năm mười chín tuổi, ba năm nữa anh hai mươi hai tuổi, mới đến tuổi kết hôn. Lúc ấy, anh cũng tốt nghiệp đại học rồi.
Tôi chưa bao giờ hỏi nàng bao nhiêu tuổi, nhưng hôm ấy thì nàng nói ra.
- Năm nay em đã hai mươi sáu tuổi, bốn năm nữa thì em ba mươi, già thật rồi. Đến lúc ấy, anh không cần em thì em chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Tôi liền an ủi:
- Em có sáu mươi tuổi đi chăng nữa thì trong mắt anh, em vẫn là người đàn bà trẻ nhất, đẹp nhất.
Thực chất thì kể từ khi nói đến chuyện hôn nhân, tôi đã có tâm lý chán ghét hôn nhân rồi. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ kết hôn sớm như vậy. Lúc đó, tôi mới chỉ vừa tốt nghiệp, tôi đâu có gì để kết hôn với nàng chứ?
- Em sẽ làm việc này thêm bốn năm nữa, đợi anh tốt nghiệp thì sẽ không làm nữa. Lúc ấy, em cũng kiếm đủ tiền cho hai chúng ta rồi.
Nàng an ủi. Tôi nói:
- Không cần, thật sự không cần nhiều tiền như vậy. Tiền kết hôn của anh, bố mẹ và ông bà ngoại đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi. Anh chỉ cần tình cảm của em thôi.
- Không được, anh không thể lấy tiền của họ được. Tiền của chúng ta, chúng ta tự kiếm.
Nàng cương quyết nói.
Đây là kiểu nói gì vậy? tôi biết, thực ra ý nàng là, lúc ấy nàng già rồi, nhưng nàng có thể dùng tiền để bù đắp lại chuyện đó.
Chúng tôi vẫn tiếp tục yêu nhau trong bí mật. Cứ cuối tuần chúng tôi lại gặp nhau. Nếu hôm nào tôi buộc phải về nhà thì hai chúng tôi cũng dính chặt với nhau đến tận mười giờ tối mới tách ra. Có hôm, mới thứ tư, thứ năm mà nàng đã đến tìm tôi đòi đi hóng gió. Vào những lúc đó, tôi học lái xe. Học xong cái món này, không hiểu sao tôi rất muốn được bay. Tôi đưa nàng lên đường cao tốc, phóng như điên, làm nàng cứ rú lên không ngớt. Tôi cảm thấy rất hưng phấn. Thì ra cảm giác hưng phấn là như vậy đấy. Tôi nói:
- Sau khi tốt nghiệp, anh nhất định sẽ mua một chiếc xe, tốt nhất là chúng ta sống ở ngoại ô, ngày nào cũng lái xe đi làm, hoặc là em ở nhà sinh con cho anh, không cần làm gì cũng được, một mình anh đi làm là đủ rồi. Nếu em thấy buồn chán thì giao việc đưa đón con cho em làm, hàng ngày cứ vui vẻ, thoải mái lái xe ở đây, ngắm phong cảnh hai bên đường, giống như là đi tản bộ vậy.
Nàng mỉm cười, nói nàng cũng rất thích như vậy.
Cảm giác lúc đi hóng gió khiến tôi nảy sinh ý nghĩ trái ngược với chính mình trước đó. Tôi nói với Âu Dương:
- Người ta ai ai cũng nói chúng ta không hợp nhau, tất cả đều vì khoảng cách tuổi tác mà thôi, nhưng tuổi tác là cái quái gì chứ, đó chỉ là thiên kiến của những kẻ tầm thường. Kể từ ngày mai anh sẽ tuyên bố cho toàn thế giới biết, em là bạn gái của anh, là vợ tương lai của anh.
Nàng gượng cười, lắc đầu phản đối:
- Người nhà anh chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, chúng ta tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa được không?
Tôi cương quyết nói:
- Không được, cứ như vậy anh sẽ sinh bệnh mất.
Nàng ôm lấy khuôn mặt tôi, dịu dàng nói:
-
Nghe lời em đi, kinh nghiệm cho em biết sẽ không có ai ủng hộ chúng ta đến với nhau đâu, anh nhất định phải nhẫn nại, đợi khi anh tốt nghiệp, chúng ta kết hôn, anh có tuyên bố cũng chưa muộn.
Tôi nói:
- Lúc đó, nếu họ vẫn không đồng ý thì sao?
Nàng nói như đinh đóng cột:
Lúc ấy, chỉ cần anh vẫn muốn lấy em thì chúng ta không cần sợ gì nữa. Chúng ta có thể ra nước ngoài sống, đến lúc đó thì tiền em kiếm được cũng đủ cho chúng ta sống một thời gian khá dài rồi.
Có lẽ ai ai cũng có một phần tính cách mạo hiểm trong người. Tôi vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ làm chuyện mạo hiểm, ấy vậy mà giờ đây lại lấy chuyện mạo hiểm làm vui. Tình yêu đúng là làm cho người ta điên cuồng!
18.07.2014
Phần 11
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Tôi quen một nữ sinh bên khoa Nghệ thuật, tên là Ngô Tịnh Di. Tịnh Di rủ tôi sang ký túc xá và phòng luyện đàn của cô chơi, dù sao cũng chỉ là quen thêm bạn, với lại cũng không có việc gì làm nên tôi thường qua lại chỗ cô. Ở đó, tôi quen thêm một cậu tên là Lưu Vĩnh Xương. Hình như cậu ta rất thích Ngô Tịnh Di, nhưng vì thấy Tịnh Di rất tốt với tôi nên mãi mà cậu ta chẳng dám bày tỏ tình cảm của mình. Lưu Vĩnh Xương chơi guitar rất giỏi. Một tối, cậu ta đàn cho tôi nghe bài Ánh Trăng làm tôi nghe mà như say trong tiếng nhạc. Khi đàn, nét mặt của cậu ta rất thương cảm, sự thương cảm ấy khơi gợi những rung động trong sâu thẳm tâm hồn tôi. Tôi nhờ Lưu Vĩnh Xương dạy đàn, cậu ta liền vui vẻ nhận lời ngay. Trong căn phòng luyện đàn đó, Ngô Tịnh Di đã dạy tôi nhạc lý và cách đọc bản nhạc, còn Lưu Vĩnh Xương dạy tôi chơi đàn. Có lẽ vì không có việc gì làm, cũng có lẽ vì từ nhỏ tôi đã có khả năng cảm thụ âm nhạc rất tốt, hoặc vì tính cách của tôi phù hợp với việc học nhạc, tóm lại là, chưa bao giờ tôi học cái gì nghiêm túc và chăm chỉ như thế. Tôi phải dành cho Âu Dương một niềm vui bất ngờ. Nàng từng kể, hồi học đại học, nàng thường nghe một nam sinh viên chơi guitar. Tuy nàng không nói đó là bạn trai cũ, nhưng tôi biết rõ điều đó. Tôi nhất định phải học cho tốt, phải đàn hay hơn người đó, thậm chí còn phải hay hơn cả Lưu Vĩnh Xương nữa.
Dường như tôi không học khoa Trung, mà đã chuyển sang khoa Nghệ thuật, cả ngày chỉ ở trong ký túc xá lật lật, giở giở các sách vở âm nhạc, khi nào vắng người lại lấy đàn ra tập luyện. Cây đàn tôi dùng là do Lưu Vĩnh Xương cho mượn, cậu ta nói cây đàn này rất thích hợp với những người mới học. Lưu Vĩnh Xương hứa đến thứ bảy sẽ giúp tôi mua đàn. Không hiểu sao Lưu Hảo lại biết được chuyện này, cô bé nói, vừa hay thứ bảy này cũng cần phải lên phố mua chút đồ, rồi đòi đi cùng với tôi.
Thứ bảy đó tôi không ở bên Âu Dương, không thể tuần nào cũng bắt nàng nghỉ phép được. Nàng hỏi tôi cuối tuần định làm gì, tôi bảo sẽ đi mua một ít đồ với mấy bạn cùng lớp, trên lớp sắp có hoạt dộng đoàn thể. Sau giờ cơm trưa, Lưu Hảo đã đợi tôi bên dưới ký túc xá. Chúng tôi đi gọi Ngô Tịnh Di và Lưu Vĩnh Xương. Lưu Vĩnh Xương cũng đang đợi bên dưới ký túc xá của Ngô Tịnh Di. Tịnh Di vừa nhìn thấy Lưu Hảo đã tỏ ý không vui. Lúc tôi giới thiệu Lưu Hảo là em gái mình, Lưu Hảo cũng có vẻ không vui. Tôi lại giới thiệu cho Lưu Hảo biết, Ngô Tịnh Di và Lưu Vĩnh Xương đều là sư phụ mình. Xem ra chỉ có mình Lưu Vĩnh Xương là hồ hởi nhất. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chúng tôi để ý đến một cây guitar hiệu Moon, Lưu Vĩnh Xương thử đi thử lại mấy lần, vẫn còn muốn thử từng âm một. Cậu ta là loại người làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc. Tôi thì lơ đễnh đi một vòng xem thử. Trong tiệm có một cây dương cầm rất đẹp. Tôi nhớ hồi nhỏ mẹ từng nói sẽ mua dương cầm cho tôi học, nhưng bố gạt đi:
- Mua thứ đó về làm gì, đàn ông đàn ang phải làm chuyện của đàn ông, cả ngày ngồi chơi cái thứ ấy, còn ra thể thống gì nữa.
Bọn họ chẳng buồn hỏi ý kiến của tôi thì đã quyết định như vậy đấy. Nếu mà hỏi tôi thế nào tôi cũng đòi mua cho mà xem.
Tôi đang xem thì cảm thấy dường như có người đang nhìn mình, ngẩng lên, tôi thấy Âu Dương đang đứng phía xa xa. Nàng muốn tránh cũng không kịp. Tôi hơi đỏ mặt, nhưng cũng đi tới phía nàng. Nàng cũng đi về phía tôi. Nàng hỏi tôi đang mua đồ phải không. Tôi nói: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Phải, đang xem mấy thứ kia làm phần thưởng. Mấy người này là bạn học của anh.
Nàng liền bước về phía đó, cười cười với bọn Lưu Vĩnh Xương. Tôi giật thót mình, vội vàng chạy theo, giới thiệu họ với nhau:
- Đây là Âu Dương Lan, chị của mình. Còn đây là các bạn học của em: Ngô Tịnh Di, Lưu Hảo và Lưu Vĩnh Xương. Chúng em đang mua mấy thứ về làm phần thưởng cho hoạt động của lớp.
Tôi vừa nói vừa nháy mắt với ba người bọn họ. Lưu Hảo trông thấy liền nói:
- Vâng ạ, chúng em đang đi mua đồ. Từ Kiệt có nói về chị với bọn em rồi.
- Vậy à?
Nàng đưa mắt nhìn sang tôi.
Chúng tôi nghiễm nhiên trở thành hai chị em thân thiết. Ngô Tịnh Di thì cứ ngây người ra nhìn Âu Dương không chớp mắt; Âu Dương cười với mọi người rồi quay lại nắm tay tôi nói:
- Xin lỗi, chị có chút việc. Các em tiếp tục xem đồ đi!
Chúng tôi bước ra xa mấy bước, nàng mới nói khẽ:
- Mua đồ xong để các bạn về trước. Anh đến phòng đợi em, cầm lấy chìa khóa này.
Tôi do dự một lát rồi mới cầm lấy chìa khóa từ tay nàng. Nàng quay lại cười với bọn Lưu Vĩnh Xương xem như tạm biệt, rồi bước đi.
- Chị ấy đẹp thật, lâu lắm em mới thấy một cô gái đẹp như vậy. Chị ấy là chị anh thật hả?
Ngô Tịnh Di hỏi tôi.
- Không phải, bọn họ là chị em kết nghĩa thôi – Lưu Hảo nói.
- Chị ấy có vẻ thật giỏi giang – Ngô Tịnh Di có vẻ ghen tị.
- Chị ấy hơn chúng ta khá nhiều tuổi, đúng không? – Lưu Hảo hỏi.
Tôi không ngờ Âu Dương lại xuất hiện ở đây. Có lẽ nàng đến để mua đồ trang điểm. Để cho bọn Lưu Hảo khỏi nghi ngờ ,tôi đi taxi về trường với cả bọn, rồi lại bắt taxi đến chỗ của nàng.
- Xem ra hai cô bé ấy đều thích anh.
Tối hôm ấy Âu Dương nói.
- Làm sao như thế được? bọn anh chỉ là bạn học thôi.
Trực giác của đàn bà ít khi sai lắm – nàng mỉm cười.
- Lúc ấy anh muốn nói cho bọn họ biết em là bạn gái của anh nhưng em cứ bắt anh phải nhẫn nại – tôi chuyển sang chủ đề khác.
- Em thấy dù em không bảo anh nhẫn nại, hôm nayanh cũng không giới thiệu em là bạn gái anh đâu – nàng có vẻ rất không vừa ý.
Đây là lần đầu tiên nàng ghen với người khác, hình như rất đau lòng.
Ngày hôm sau, khi đưa tôi đến trường, lần đầu tiên nàng cho xe chạy thẳng vào trong trường, đến dưới ký túc xá mới dừng lại. Chuyện này, cả tôi cũng không ngờ được. Không ngờ nàng còn bị kích động còn hơn cả tôi. Tôi vừa xuống xe, liền có rất nhiều người đến chào hỏi, vừa nhìn tôi, vừa nhìn Âu Dương ngồi trong xe.
Tôi vẫn chưa cho ai biết Âu Dương là bạn gái của mình. Suốt một tuần liền, tôi chỉ mải mê luyện đàn, tôi đã tự học được một khúc nhạc cổ điển, lại còn có thể hợp âm, hát theo nữa. Ngô Tịnh Di có đến một lần. Cô cứ hỏi tôi về chuyện Âu Dương. Đương nhiên là tôi không nói hết. Lưu Hảo thì khác. Mỗi khi lên lớp. Lúc nào cô cũng có vẻ u uất không vui, ánh mắt nhìn tôi rất rầu rĩ. Tôi quan tâm tới cô, liền mới đi ăn cơm trưa.
Cô bé tội nghiệp vui đến nỗi cứ nắm chặt tay tôi. Lúc ăn cơm, Lưu Hảo không ăn, mà chỉ chống tay lên cằm, gương mặt hơi ửng hồng. Cô không còn nói chuyện tự nhiên với tôi như trước nữa. Khi tôi lên tiếng, cô mới ậm ừ đáp lại, thái độ ấy làm cho tôi hơi mất tự nhiên.
Đến tối, Lưu Hảo lại đến tìm tôi, hỏi tôi có muốn lên thư viện học không. Tôi muốn luyện đàn nên từ chối. Cô vừa đi được một phút thì lại có người gõ cửa. Tôi chỉ nói một tiếng “Mời vào!” rồi tiếp tục đàn. Có tiếng cửa mở, sau đó đóng lại. Tôi tưởng là người ở phòng bên cạnh sang xin nước nên vẫn quay mặt vào tường luyện đàn, hết sức chuyên tâm. Nhưng được một lúc thì tôi cảm thấy như có người đang nhìn chằm chằm vào gáy mình, bèn quay đầu lại, không ngờ chính là Âu Dương. Trời đất, sao nàng lại chạy đến đây vào giờ này chứ?
Tôi nhảy xuống giường, ôm lấy nàng định hôn, nhưng nàng đã đẩy tôi ra rồi hỏi tôi bắt đầu học guitar từ bao giờ. Tôi nói:
- Mới học được hơn một tuần.
- Hôm ấy thực ra anh đi mua đàn chứ không phải mua cái gì cho lớp, đúng không?
- Anh chưa muốn nói với em, một là vì nếu nói với em, chắc chắn em sẽ trả tiền, hai là anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ. Không phải em nói em rất thích guitar hay sao?
Nàng có vẻ rất vui. Tôi hỏi tại sao nàng lại đến đây mà không báo trước. Nàng nói muốn đến xem tôi đang làm gì. Tôi cười:
- Không nhớ em thì còn làm gì nữa.
Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, hôn ngấu nghiến. Đột nhiên cửa bật mở, Đại Vệ bước vào. Tôi giới thiệu với Đại Vệ:
- Đây là Âu Dương.
Đây là lần đầu tiên tôi giới thiệu nàng như thế. Sau đó, chúng tôi đi dạo một vòng dưới sân trường, rất nhiều người chào hỏi tôi. Nàng nhìn những sinh viên đi qua, đi lại trong sân trường thì xúc động nói:
- Em cảm thấy mình cách bọn anh xa quá, nghì lại thời học đại học, thật cứ như một giấc mộng.
- Em có thể đến đây thường xuyên mà. Nếu em không phải làm đêm thì tối nào chúng ta cũng có thể tản bộ ở đây. Như vậy em sẽ không thấy có khoảng cách đó nữa.
- Anh muốn tản bộ với em ở đây à? – nàng đột nhiên hỏi tôi.
- Đương nhiên là muốn rồi, anh chỉ mong được nói ngay với tất cả mọi người rằng em là bạn gái của anh.
Vừa nói tôi vừa khoác vai nàng.
Nàng vùng ra, dường như sợ hãi một điều gì đó.
20.07.2014
Phần 12
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Cuối tuần, tôi chủ động gọi điện bảo nàng tới đón. Tôi nói phải cầm đàn đi để chơi cho nàng nghe, nàng liền bảo tôi đứng dưới nhà đợi. Tôi rất muốn đeo đàn sau lưng, chậm rãi bước ra cổng đợi nàng. Đoạn đường đó rất đẹp. Hai bên đường đều là những cây cổ thụ cao lớn, những chiếc lá vàng khô nhẹ nhàng rơi trên đầu tôi, làm những sợi tơ lòng của tôi khẽ rung lên. Cỏ xanh trên hai sân vận động đều đã ngả sang màu vàng, rạp xuống mặt đất, khiến người ta hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Tuy chỉ có hai mươi phút đồng hồ nhưng trong lòng tôi ngập tràn hình bóng của nàng, cả những niềm vui khi được ở bên nàng, cả những ảo tưởng về tương lai tốt đẹp của hai chúng tôi nữa. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cả người lẫn xe của nàng đều rất lóa mắt. Tôi nhìn thấy xe nàng dừng lại dưới nhà, định bụng sẽ chạy xuống ngay, nhưng lại thấy nàng từ trong xe bước về phía cầu thang, bèn ngồi xuống đợi. Hôm ấy, lúc chúng tôi đi xuống, vừa hay gặp giờ cơm tối, hầu như tất cả nam sinh trong ký túc xá đều tròn mắt lên nhìn tôi và nàng. Vừa ra khỏi cầu thang thì gặp Tiểu Vệ đang cầm hộp cơm đi tới. Tôi giới thiệu:
- Đây là Âu Dương.
Hình như Tiểu Vệ hơi xấu hổ, cậu ta đỏ mặt nói với tôi:
- Bạn cậu đẹp thật đấy!
Âu Dương cũng hơi đỏ mặt. Lúc lên xe, nàng có vẻ không vui lắm. Đi được nửa tiếng thì đột nhiên phanh kít lại, quay sang hỏi tôi:
- Tại sao anh cứ giới thiệu với người khác em là Âu Dương. Âu Dương là cái gì của anh nào? lẽ nào anh không có dũng khí giới thiệu với người khác em là bạn gái của anh sao?
Tôi kinh ngạc nhìn nàng nói:
- Anh muốn chứ. Lần nào cũng muốn giới thiệu với người khác em là bạn gái của anh, nhưng không phải em bảo anh phải nhẫn nại hay sao?
Nàng bật khóc thút thít làm tôi cuống cả lên, không biết phải làm sao. Cuối cùng tôi rút máy di động ra nói:
- Được, bây giờ anh sẽ gọi điện nói với tất cả mọi người rằng em là bạn gái của anh.
Nàng giật điện thoại khỏi tay tôi, nức nở nói:
- Đừng gọi nữa, em cảm thấy rất bức bối. Tại sao em lại nhiều tuổi hơn anh? tại sao thời gian không trôi ngược trở lại chứ?
Tôi ôm ấp, vỗ về nàng một lúc lâu, sau đó ngồi vào ghế lái xe .
Tôi cho xe chạy vào đường cao tốc, phóng như bay. Tâm trạng nàng cũng khá hơn phần nào. Chúng tôi lao đi trên đường thêm một lúc rồi vòng trở lại, vào một quán lẩu ven đường ngồi ăn. Nàng ăn rất ngon lành, tôi vốn chẳng muốn ăn lắm nhưng vì nàng nên cũng cố ăn một hai miếng. Rất nhiều người nhìn chúng tôi, nhưng vì không quen biết nên tôi cũng chẳng ngại gì. Trên đường về, nàng nói:
- Sau này nếu chúng ta có thể sống ở một thành phố toàn người không quen biết thì thật tốt biết mấy!
- Tốt nhất là tìm một thành phố hạng trung, nhịp sống không nhanh cũng không chậm, đời sống không cao không thấp, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều tiền để đi du lịch khắp thế giới nữa – tôi nóị
Chúng tôi đi đến chỗ của nàng, vừa vào cửa, tôi đã thấy trên sofa đặt một cây đàn guitar. Mới nhìn thì trông rất cổ, mặt đàn phủ một lớp sơn bóng loáng, cầm lên thì biết ngay là đàn mới. Nàng nói:
- Đây là đàn một trăm phần trăm thủ công nhập khẩu từ Nhật, người làm ra cây đàn này là thợ nổi tiếng nhất bên đó. Đây vốn là cây đàn do hội trưởng hội guitar của tỉnh đặt làm riêng cho mình, nhưng vì không nói trước nên người ta đã làm thành một cây đàn dạng phổ thông. Ông hội trưởng đang định trả lại thì em bắt gặp nên đã mua luôn.
Tôi hỏi nàng mua cây đàn hết bao nhiêu tiền. Nàng nói:
- Hết tám ngàn.
“Trời, chúng ta trở nên xa xỉ từ lúc nào vậy?”
- Tiêu tiền của em thế này, anh cảm thấy mình rất vô dụng. Sau này em đừng tiêu tiền bừa bãi như vậy nữa, tiền của em cũng đâu dễ kiếm?
- Không sao mà. Tiêu tiền vào chuyện này cũng đáng. Lúc nhỏ, em luôn muốn được học dương cầm, cảm thấy được ngồi trước cây đàn dương cầm là vô cùng hạnh phúc và cao quý, nhưng nhà em quá nghèo nên không thể thực hiện được ước mơ đó, vì vậy em không bao giờ nói chuyện này với ai cả. Cho đến tận bây giờ, em vẫn cảm thấy rất tiếc.
- Sau này, nhất định anh sẽ mua một cây dương cầm, rồi mời thầy giáo giỏi nhất đến luyện đàn cho em – tôi bắt đầu ba hoa.
- Không cần nữa rồi. Giờ mà mua dương cầm đặt ở đây, có khi em cảm thấy dư thừa. Đến khi anh có thể thực hiện được thì hối hận và tiếc nuối sẽ biến thành những hồi ức đẹp. Nó là một thứ sức mạnh.
Cây guitar đó quả nhiên rất tuyệt, khẽ gảy một cái, âm thanh phát ra đã làm rung động cả tâm hồn người nghe, hơn nữa còn rất trong trẻo, rất xa xăm, rất mộc mạc nữa. Tiếng đàn như tiếng mùa thu, nhưng lại có âm vận của mùa xuân.
Tôi liền chơi một khúc Romance. She vừa nghe vừa khóc. Tôi cũng không biết nàng khóc vì hồi ức của quá khứ hay là vì chúng tôi nữa. Tôi cũng suýt nữa thì rơi lệ. Tiếng đàn quả thật quá tuyệt diệu, nó không ngừng tác động lên tâm hồn người nghe, cho dù không có tình yêu ở bên, nó vẫn làm bạn phải rơi nước mắt. Tôi tự cảm thấy mình đàn rất hay, đã đàn ra được nỗi buồn trong lòng mình. Nàng nghẹn ngào hỏi tôi trong nước mắt:
- Anh đàn vì em đấy sao?
- Đương nhiên rồi, mỗi ngày anh đều luyện đàn năm, sáu tiếng đồng hồ, đến bóng cũng chẳng buồn đá nữa.
- Đàn hay lắm!
- So với người kia thì thế nào?
Tôi không kiềm chế được, buột miệng hỏi câu ấy.
Nàng thoáng ngây người, nước mắt vẫn còn đọng trong khóe mắt.
- Anh đàn hay hơn nhiều. Anh dùng trái tim chân thành của mình để đàn, còn anh ta chỉ vì muốn lấy lòng con gái nên mới học đại vài ngón mà thôi.
Một buổi tối, Tịnh Du đến tìm tôi. Tôi đang luyện đàn liền hỏi cô mấy vấn đề về hòa âm. Sau khi giải thích xong, cô nhìn tôi chằm chằm, làm tôi cảm thấy hơi ngài ngại.
- Chị Âu Dương đó có bạn trai chưa?
Đột nhiên cô hỏi.
- Có rồi – tôi hơi có cảm giác bất an.
- Tình cảm của bọn họ thế nào?
- Rất tốt.
- Anh quen với bạn trai của chị ấy chứ?
- Tất nhiên rồi.
Tôi không muốn nói chuyện này nữa, liền lảng sang chuyện nhạc lý và đàn guitar, nhưng xem ra Tịnh Di không hứng thú lắm.
- Từ Kiệt, em muốn hỏi anh một chuyện.
Ngô Tịnh Di nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt ấy khiến tôi có cảm giác sờ sợ.
- Chuyện gì vậy?
Tôi cố ra vẻ thoải mái hỏi.
- Hôm nay Lưu Vĩnh Xương đến tìm em, cậu ấy tỏ tình, nhưng đã bị em từ chối.
- Tại sao?
- Anh vẫn chưa hiểu à? – Tịnh Di rầu rầu đáp.
- Anh cảm thấy cậu ta rất tốt, tấm lòng rộng mở, con người cũng rất chân thành.
Em và cậu ấy là bạn học từ cấp 3, cũng là đồng hương, nhưng quan hệ chỉ đến mức đó mà thôi.
- Việc này… - tôi thực sự không biết nên nói sao cho phải.
- Anh có thể đi dạo một vòng với em được không? – Ngô Tịnh Di đề nghị.
Tôi và Tịnh Di đã đi một vòng quanh sân vận động, nhưng cô vẫn muốn đi tiếp. Cô cự tuyệt người khác, vậy mà xem ra cô còn đau khổ hơn người khác gấp mấy lần. Cô vừa khóc vừa kể cho tôi nghe chuyện Lưu Vĩnh Xương thích cô từ khi học cấp 3. Tôi không thể bỏ đi. Tôi rất muốn ôm cô vào lòng để vỗ về, an ủi, nhưng không thể. Tôi biết mình chỉ có thiện cảm với cô mà thôi. Đi được nửa vòng thứ hai, em khẽ khoác cánh tay tôi. Tôi không phản đối, chỉ lặng lẽ bước đi. Dần dần Tịnh Di cũng bình tĩnh trở lại, chúng tôi đi dạo chừng một tiếng thì cô nói:
- Cảm ơn anh, em sẽ mãi mãi không bao giờ quên buổi tối hôm nay.
Tôi không biết nói gì. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy Ngô Tịnh Di còn yêu mình sâu đậm hơn cả Âu Dương. Hơi thở thơm tho của cô, những giọt lệ long lanh của cô, tất cả đều rất thuần khiết. Con người không thể không lựa chọn, yêu Âu Dương thì không thể tốt với Ngô Tịnh Di được, và ngược lại. Nếu như có thể thỏa mãn cả hai thì thật là tốt biết bao. Cả ba người sẽ không phải thương tâm.
- Em có thể hỏi anh một câu được không?
- Chuyện gì vậy?
Tôi biết cô sẽ hỏi câu gì và rất sợ rằng cô sẽ hỏi câu ấy.
- Thôi bỏ đi, em không hỏi nữa.
Chúng tôi quay về ký túc xá. Ra khỏi sân vận động, cô từ từ buông tay tôi ra. Đúng vào lúc ấy, tôi nhìn thấy ở phía xa xa có một bóng người quen thuộc. Đó là Lưu Hảo.
Ngày hôm sau lên lớp, tôi cố ý đến chỗ cô mượn sách. Lưu Hảo không cười nữa, cũng không thèm ngẩng mặt lên nhìn tôi. Tôi phát hiện ra đôi mắt của cô đã sưng húp lên.
Sau giờ học, tôi gọi cô lại, rồi mời đi ăn lẩu cay. Đây là món Lưu Hảo thích nhất. Cô nói hồi trước không thích ăn món này, nhưng từ khi vào đại học thì lại đâm ra thích. Có lúc vì ăn lẩu cay mà cô mọc đầy mụn trên mặt. Lưu Hảo nói, biết rõ là không tốt, nhưng không hiểu sao vẫn cứ thích ăn, càng ăn lại càng thấy ngon, mấy ngày không được ăn thì nhớ đến không làm được việc gì. Tôi cười nói, sao giống như yêu đương vậy. Lưu Hảo nghe tôi nói thế thì đỏ bừng mặt lên. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Có phải tối hôm qua em đứng ở sân vận động không? – tôi hỏi.
- Làm gì có. Em ra đó làm gì chứ? – Lưu Hảo không dám nhìn vào mắt tôi.
Tôi liền kể chuyện của Ngô Tịnh Di cho cô nghe. Cuối cùng tôi nói:
- Anh thấy Tịnh Di rất đáng thương. Tịnh Di đến tìm anh nên anh phải khuyên giải cô ấy.
Lưu Hảo vẫn không ngẩng đầu lên, tôi đành nói tiếp:
- Anh cũng không ngờ Tịnh Di lại khoác tay mình như thế. Lúc ấy anh rất muốn giằng ra, nhưng Tịnh Di đã quá đau lòng rồi, anh không muốn làm cô ấy bị tổn thương thêm nữa. Chúng ta là bạn mà, nếu là em, có lẽ anh sẽ tốt hơn nữa, bởi vì em là em gái của anh mà!
20.07.2014
Phần 13
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Cuối cùng thì cô cũng vui vẻ trở lại, lấy thẻ thư viện của mình đi mượn sách cho tôi đọc.
Tôi không dám tìm Lưu Vĩnh Xương học đàn nữa, mà tự mình lần mò học lấy, trong lòng vẫn thắc thỏm không yên. Tôi cứ nghĩ lại tình cảnh lúc Ngô Tịnh Di ngả vào lòng mình khóc nức nở, thật yếu đuối, thật dịu dàng, thật khó tự kiềm chế, lại thật tự nhiên. Tịnh Di cũng giống như Lưu Hảo, đều là những cô gái mộc mạc, thuần khiết. Tâm hồn của họ ngát hương thơm. Tôi cũng thường nghĩ đến nét mặt rầu rĩ của Lưu Hảo, trong lòng hơi bất nhẫn. Nhưng cứ nghĩ đến Âu Dương là hình bóng của Ngô Tịnh Di và Lưu Hảo liền biến mất. Một buổi tối, tôi đã đàn được khúc Tơ Tình, chiều hôm sau thì học thuộc bản nhạc. Tôi không thích mấy bài kinh điển này lắm, chúng quá cứng ngắc.
Tối hôm ấy, Lưu Vĩnh Xương đến tìm tôi. Cậu ta có vẻ bình thường. Tôi cứ lo hôm ấy cậu ta cũng giống như Lưu Hảo, đứng ở xa xa nhìn tôi và Ngô Tịnh Di. Nhưng chúng tôi đều không nhắc đến chuyện đó, chuyện phiếm một lúc, chúng tôi chuyển qua nói chuyện đánh đàn. Cậu ta sửa cho tôi mấy chỗ sai, rồi khuyên tôi nên thường xuyên luyện những khúc này. Cậu ta còn nói:
- Cậu đừng coi thường những khúc nhạc tập này. Tốt nhất là nên luyện hàng ngày. Chỉ cần luyện tốt phần căn bản, lúc đánh lên sẽ thành phản xạ, không phải tốn công suy nghĩ nữa.
Trong lúc Lưu Vĩnh Xương nói những lời này, tôi chợt hiểu ra, tình yêu của cậu dành cho Ngô Tịnh Di cũng vậy, mỗi ngày đều bồi đắp giống như luyện đàn, đến giờ thì đã quá sâu đậm rồi. Đó là một tình cảm thủy chung như nhất, không có thể lay chuyển nổi. Vì vậy cậu có thể thản nhiên chấp nhận sự cự tuyệt của Tịnh Di. Thản nhiên chấp nhận, không có nghĩa là cậu ta không yêu cô ấy, mà là cậu vẫn yêu cô, vẫn vô tư chờ đợi cô, cho đến một ngày cô cảm động, hoặc đến một ngày cậu không thể kiên trì được nữa.
Tôi không có tinh thần đó. Tôi chỉ là một kẻ đầu cơ mưu lợi, hoàn toàn không hứng thú với kiểu yêu đương thầm lặng của Lưu Vĩnh Xương, tôi phải mau đàn cho Âu Dương nghe. Bố tôi bảo, đấy là cái lụy của kẻ quá thông minh.
Tôi rất ngạc nhiên trước thái độ của Lưu Vĩnh Xương. Hình như cậu ta không hề trách móc gì tôi, vẫn đối đãi với tôi như trước. Nếu đổi lai là tôi, cho dù thế nào, tôi cũng không thể làm như vậy được. Cậu ta làm tôi cảm thấy mình quá ích kỷ. Lưu Vĩnh Xương là con nhà nông, chỉ dựa vào nghị lực của bản thân để phấn đấu cho tới hôm nay. Tình yêu nghệ thuật của cậu khiến cho người ta phải cảm động. Cậu ta tự học guitar, từ đầu đến cuối, không cần bất cứ thầy dạy nào cả. Lưu Vĩnh Xương thường nói với tôi, lý tưởng của cậu là được đeo cây guitar đi khắp thế giới. Lý tưởng này khiến tôi rất ngưỡng mộ cậu, đồng thời làm cho tôi cảm thấy hổ thẹn. Tôi là thằng chẳng có lý tưởng gì cả.
Nhưng tại sao Ngô Tịnh Di không yêu Lưu Vĩnh Xương mà lại yêu tôi? Có lẽ đúng như người ta nói, thời đại này quá nông cạn. Những người có lý tưởng là sản phẩm của thập niên tám mươi, còn giờ đây, người ta chỉ theo đuổi sự hoàn mỹ. Hoàn mỹ và lý tưởng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tôi không thể đến gặp Ngô Tịnh Di nữa. Cho dù Lưu Vĩnh Xương không bao giờ có được tình yêu của cô, tôi cũng không muốn gặp cô nữa.
Tôi cũng không muốn học đàn với Lưu Tịnh Xương. Tôi muốn tự học, hoặc đi tìm thầy dạy khác.
Bỏ rơi Ngô Tịnh Di, tôi không cảm thấy áy náy gì cho lắm, dù sao tôi cũng chưa hề yêu cô. Nhưng Tịnh Di vẫn thường đến tìm tôi, làm tôi phải viện đủ mọi lý do để cự tuyệt cô. Tôi còn cố ý nói tốt về Lưu Hảo trước mặt cô, nói tôi và Lưu Hảo tốt với nhau thế nào để làm cô đau lòng.
Tôi lấy cây guitar đắt giá kia đàn cho Âu Dương nghe bài Tơ tình và Ánh trăng. Tôi nói:
- Khúc nhạc đầu tiên là để dành tặng em, còn khúc thứ hai, anh đàn cho đôi ta.
Khi tôi đàn khúc Ánh trăng, cây guitar ấy đã làm tâm hồn tôi phải rung cảm. Tôi không thể tưởng tượng được nó lại có thể phát ra những âm thanh trong trẻo mà hư huyền đến thế. Tiếng đàn và tiết tấu của khúc Ánh trăng dường như hoàn toàn ăn khớp! dường như đây là đầu tiên khúc Ánh trăng tìm thấy thân thể của mình, và dường như cũng là lần đầu tiên cây đàn guitar tìm thấy linh hồn của nó vậy! tôi đàn đi đàn lại khúc nhạc ấy, không muốn buông đàn xuống.
- Anh quá cao ngạo, tình yêu tự do của anh lớn hơn tất cả mọi thứ trên đời này – Âu Dương nói với tôi.
- Tại sao em nói vậy?
- Khúc nhạc đó đã nói lên tất cả.
- Em thích không?
- Thích, nhưng cảm thấy hơi lạnh. Xin lỗi, có lẽ vì em cô độc quá lâu, đã rất lâu rồi em không nghe thấy những âm thanh như vậy. Em sợ sự mất mát. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tại sao tôi không hề cảm thấy lạnh chút nào? tôi cảm thấy nó không lạnh mà cũng chẳng nóng. Xem ra, tôi chỉ có thể đàn khúc này cho chính mình nghe mà thôi.
- Em thích bài nào? – tôi hỏi.
- Anh đàn bài nào em cũng thích.
- Thích nhất là bài nào? – tôi lại hỏi.
- Thích nhất là bài Tay áo xanh và Cây sơn trà.
Đây là hai khúc nhạc buồn. Tôi cũng rất thích, nhất là Tay áo xanh, mỗi khi đàn lên đều có cảm giác rất đặc biệt.
Ngày cuối cùng của năm cũ, Âu Dương cho tôi biết chủ quán bia đã xảy ra chuyện. Sau khi tôi vào trường, anh ta đã cải tạo lại quán bia, dịch vụ cũng nhiều hơn, còn có cả gái bao nữa. Có điều không phải bị công an điều tra, mà là bị gái tố cáo. Tay này tính cũ không đổi nên đã hủy hoại tất cả mọi thứ mà mình vất vả lắm mới gây dựng lại được. Nghe nói anh ta bị xử năm năm tù, quán bia bây giờ đã chuyển thành một tiệm ăn Tứ Xuyên.
Tôi nhớ ngày xưa anh ta cũng từng để ý đến Âu Dương. Hôm sau đi qua chỗ đó, thấy cảnh vật đổi sao dời, lại nghĩ dù sao anh ta cũng từng giúp mình, bèn nói với Âu Dương:
- Khi nào có thời gian, anh muốn đi thăm anh ấy xem sao.
Tôi nói thế chứ cũng không đi thăm anh ta được lần nào chỉ thi thoảng nhớ đến mà thôi.
Ngày đầu năm, lớp tổ chức liên hoan văn nghệ nên tôi không thể về. Lưu Hảo chạy đến tặng cho tôi một tấm thiếp. Tôi he hé mở ra xem, thấy bên dưới đề “Em gái Tiểu Hảo của anh”.
Cô chúc tôi được may mắn trong năm mới. Nhưng tôi lại quên mất nên không tặng quà gì cho cô. Đang giữa chừng thì điện thoại của tôi rung lên. Âu Dương gọi. Nàng hỏi tôi bao giờ thì dạ hội kết thúc. Nàng hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nói đang ở lầu 3 tòa nhà Dật Phu. Nàng liền bảo, sau khi kết thúc, sẽ đến đón tôi. Tôi đồng ý. Trước lúc gác máy, nàng đột nhiên nói:
- Đêm nay là sinh nhật em. Em muốn ở bên anh.
- Không phải em nói mười sáu tháng một mới là sinh nhật của em sao? Trong giấy chứng minh cũng ghi rõ như vậy mà?
Tôi thắc mắc.
- Lúc báo hộ khẩu bố em báo sai, nên để luôn vậy, không nói với anh nữa, lát gặp lại.
Trước mười giờ, tiết mục của chúng tôi đã xong, thời gian còn lại, chúng tôi chơi trò đánh trống chuyền hoa, hoa đến tay ai thì người ấy phải lên biểu diễn. Tôi không muốn biểu diễn, với lại tốc độ chuyền cũng rất nhanh, nên dù người đánh trống muốn dừng lại khi hao ở trong tay tôi cũng không kịp. Khoảng mười giờ rưỡi thì điện thoại của tôi lại réo vang. Là mẹ gọi, hỏi tôi ngày mai định mấy giờ về nhà. Tôi đang nói thì trống dừng lại, hoa cũng ở ngay trước mặt. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người dẫn chương trình hỏi tôi muốn biểu diễn gì. Tôi nghĩ giây lát rồi nói tôi muốn hát. Tôi nói:
- Hôm nay là sinh nhật của một người bạn, tôi sẽ hát bài sinh nhật vui vẻ của Trinh Trí Hoa.
Lúc đầu chỉ mình tôi hát, nhưng về sau thì mọi người cũng cất tiếng hát theo. Sau khi hát xong, người dẫn chương trình lại hỏi tôi:
- Có thể nói cho chúng tôi biết người bạn ấy là nam hay nữ không?
- Là nữ - tôi đỏ mặt nói.
- Là bạn gái, đúng không?
Cậu ta vẫn tiếp tục không buông tha.
Tôi nhìn Lưu Hảo đang ngồi phía đối diện. Cô đang cúi gằm mặt xuống. Tôi không muốn trả lời, nhưng người dẫn chương trình lại hỏi lần nữa, có mấy người khác cũng hùa theo. Tôi đành lấy hết dũng khí nói:
- Phải.
Sau đó tôi vội vàng ngồi xuống. Dạ hội kéo dài thêm chừng mười phút nữa thì kết thúc. Từ lúc tôi ngồi xuống, Lưu Hảo không ngẩng đầu lên nữa. Cô lặng lẽ trở về ký túc xá cùng với những người khác. Các bạn học khác đều cười đùa vui vẻ, hỏi bạn gái của tôi học ở đâu, có phải là cô gái xinh đẹp thường đến tìm tôi hay không. Tôi chỉ cười mà không trả lời. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Từ trong tòa nhà Dật Phu, có rất nhiều sinh viên đi ra, có lẽ chịu ảnh hưởng của tôi nên rất nhiều sinh viên nam vẫn còn hát bài Sinh nhật vui vẻ kia.
Lúc sắp ra đến ngoài, tôi nhận ra xe của Âu Dương đang đậu trước cửa, nhưng trong xe không có người. Tôi vội đưa mắt nhìn quanh nhưng vẫn không thấy nàng đâu. Đột nhiên, tôi quay đầu lại thì thấy nàng đang đứng trong dòng người, mỉm cười với tôi.
20.07.2014
Phần 14
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Tất cả sinh viên đều nhìn tôi và nàng ngồi vào trong xe phóng đi. Trên đường, nàng hỏi tôi sao hình như tất cả mọi người đều đang hát bài Sinh nhật vui vẻ. Tôi cười nói:
- Hát để chúc mừng em đó! Anh đã tuyên bố với các bạn trong lớp là anh đã có bạn gái rồi.
Nàng cười nói với tôi:
- Thực ra, lúc đó em ở đến cửa rồi. Anh nói gì em đều nghe hết.
Kể từ đó, chúng tôi không còn lo điều gi ở trường nữa. Cứ hôm nào được nghỉ là nàng lại đến đón tôi, chúng tôi chạy trên đường cao tốc ra ngoại ô ngăm mặt trời lặn. Tôi và nàng còn thường nắm tay nhau đi trong sân trường. Chúng tôi phát hiện, những người xung quanh không mấy ai chỉ trích mình, mà dường như tất cả mọi người đều ngưỡng mộ tôi có một bạn gái tuyệt đẹp. Có lẽ chúng tôi tự đặt ra chướng ngại cho mình.
Nhưng có một điều chúng tôi biết chắc, đó là người nhà sẽ nhìn chuyện này với một ánh mắt khác, đó mới là chướng ngại không dễ gì vượt qua được.
Trước kỳ nghỉ hè, Lưu Hảo đến tìm tôi. Hình như cô đã khá hơn rất nhiều. Lưu Hảo nói nghỉ hè cô sẽ về Nam Kinh và hỏi tôi định làm gì. Tôi nói tôi không biết. Chiều hôm ấy, Lưu Hảo lại đến, mang cho tôi mấy quyển sách, trong đó có một cuốn Jean-Christophe dày cồm cộp, tôi vừa nhìn đã chau mày lại. Lưu Hảo cười nói:
- Lật qua lật lại xem cũng hay hay, nói thế nào thì có nó, nghỉ hè anh cũng đỡ buồn hơn.
Tôi không biết nói gì, đành gật đầu cảm ơn rồi nhận lấy.
- Chị Âu Dương của anh gần đây thế nào?
Trước khi đi, Lưu Hảo ngoái đầu lại hỏi.
- Cũng rất tốt.
Thực lòng, tôi cũng hơi cảm thấy có lỗi với cô.
Tôi vừa về thì mẹ đã rủ đi dạo phố, mẹ dạy ở trường nên cũng được nghỉ đúng vào dịp này. Khi đi trên phố, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến Âu Dương. Tôi chỉ mong người đang đi cạnh mình không phải mẹ, mà là nàng. Đúng là chúng tôi có quá ít cơ hội cùng nhau đi dạo trên phố như thế này.
Mẹ muốn mua cho tôi một đôi giày du lịch. Tôi đã có bốn đôi như thế, đều còn rất mới, nên không muốn mua nữa. Nhưng mẹ nói:
- Đôi này rất đẹp, con cứ thử xem.
Đúng là đôi giày không tồi. Tôi đang thử giày thì điện thoại kêu. Là Âu Dương. Tôi vội vàng chạy ra xa nghe điện thoại. Nàng hỏi tôi buổi tối có thời gian đi ăn cơm không. Tôi bảo không được, vì còn phải đưa mẹ đi dạo phố, ngày mai sẽ đến tìm nàng . Âu Dương buồn bã nói trong điện thoại:
- Em rất nhớ anh.
Tôi cũng nói:
- Anh cũng rất nhớ em.
Lúc nói chuyện xong, quay đầu lại thì đã thấy mẹ đứng trước mặt tôi bao giờ. Mẹ hỏi có phải bạn gái không, tôi ấp úng lắc đầu:
- Không phải, không phải.
Nhưng mẹ không tin. Tối hôm ấy, mẹ kể chuyện đó với bố. Lúc đó, ba người chúng tôi đang xem lại bộ phim Anh hùng xạ điêu sản xuất năm 1983 trên tivi.
- Con còn nhỏ, sau hai mươi tuổi rồi hãy nói chuyện yêu đương vẫn chưa muộn – mẹ tôi nói.
Hừm, sinh viên bây giờ đứa nào chả yêu đương. Con yêu cũng được, có điều cần phải suy nghĩ cho kỹ, một là đừng qua luôn luôn.ai với những đứa không đứng đắn, hai là nếu nghiêm túc thì hãy yêu, con là đàn ông, cần phải có trách nhiệm. Nếu có bạn gái rồi thì cứ dẫn về đây gặp bố mẹ. Bố mẹ cũng không phản đối gì nhưng có thể cho con một vài ý kiến. Dù sao đây cũng là chuyện của con, con phải tự quyết định lấy! – bố tôi nói.
- Không được, nó còn nhỏ quá. Không thể yêu quá sớm, em không muốn con mình giống như Hà Hà ở nhà bên cạnh – mẹ tôi phản đối.
Hà Hà cũng là một sinh viên giống tôi, nhưng vì thất tình nên năm thứ hai đại học, anh ta đã nhảy lầu tự sát. Chuyện này làm mẹ tôi bị kích động rất lớn. Mẹ thường thở dài nói với bố:
- Bây giờ nhà nào cũng chỉ có một đứa con, nếu chúng nhảy lầu tự sát hết thì người lớn chúng ta sống còn ý nghĩa gì nữa? Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bố cũng thở dài, lắc đầu ngán ngẩm.
- Con không tự sát đâu, mẹ yên tâm. Hì hì, nói cho mẹ biết, chỉ có người khác tự sát vì con, chứ con tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc ấy đâu – tôi khoác lác.
Đừng tưởng rằng mình đẹp trai mà coi đó là vốn trời cho. Nói cho con biết, đấy chính là nhược điểm, là chỗ thiệt thòi của con đấy. Ở trường cũng đừng có mà yêu đương nhăng nhít quá. Còn đừng quên rằng bố là giáo sư thỉnh giảng của khoa Trung ấy đấy, không chuyện gì giấu được bố đâu – bố tôi nói.
- Bố biết thì sao chứ? chuyện yêu đương của sinh viên thời nay có gì lạ lẫm đâu ạ? Ớ lớp con có mấy người thuê phòng bên ngoài, họ đều ở chung với bạn gái hết cả rồi – tôi phản bác lại.
Mẹ tôi nghe thế thì giật mình, luôn miệng nói sinh viên bây giờ thật chẳng ra làm sao. Bố tôi khẽ hừ một tiếng, nói:
- Đúng là một lũ hư đốn. Thời bọn bố học đại học, lúc nào cũng chỉ sợ không đủ thời gian, lúc nào cũng cố gắng để tạo dựng cơ sở vững chắc cho tương lai. Thử nói xem, tương lai, con định làm gì?
- Con không biết, chuyện của tương lai thì để tương lai trả lời đi!
Tôi bắt đầu cảm thấy mình không thể xem tivi được nữa.
- Em xem nó nói năng kiểu gì vậy? – bố tôi quay sang mẹ.
- Chúng ta cho nó điều kiện quá tốt, nên thành ra hư nó, làm nó không nghĩ ngợi gì đến tương lai hết. Bố bảo cho mày biết, kỳ nghỉ hè này, mày ở nhà mà nghĩ xem rốt cuộc sau này mày muốn làm gì, nếu không thì đi đi học cũng chỉ tốn công thôi!
Kể từ hôm ấy, tôi bắt đầu nghĩ xem tương lai mình sẽ làm gì.
Ngày hôm sau, khi tôi và Âu Dương đang ở trên giường thì chuông điện thoại reo. Vừa nhìn đã biết mẹ tôi gọi, tôi không mở máy, phải gọi liên tục bảy tám lần tôi mới chịu nghe. Mẹ tôi hỏi tôi đang làm gì. Tôi bảo:
- Con đang xem phim, điện thoại để chế độ rung nên không nghe thấy. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi cố ý bật tivi thật to. Mẹ lại hỏi tôi xem phim với ai, bao giờ về nhà. Tôi nói xem với bạn, hết phim thì sẽ về.
Vừa về đến nhà, mẹ đã hỏi:
- Có phải con đi cùng với cô Âu Dương đấy không?
Tôi giật mình, nói:
- Hôm nay mẹ theo dõi con đấy à?
Nói xong, tôi giận dỗi ngồi phịch xuống sofa, ném vèo cả cái điều khiển tivi xuống đất. Mẹ tôi vội vàng giải thích:
- Hôm nay bố mẹ gặp cô giáo chủ nhiệm của con.
- Nói dối, mẹ làm sao biết cô ấy? – tôi không tin.
- Bố con biết mà! Lúc bố mẹ đi mua sắm ở trung tâm mua bán Thế kỷ thì gặp cô ấy.
Tôi không nói gì nữa. Lúc này bố tôi trong thư phòng đi ra, nhưng ông không nói gì. Mẹ tôi tiếp tục:
- Lúc đầu cô ấy cũng không chịu nói, nhưng mẹ nói con đã thừa nhận với bố mẹ là có bạn gái, song không chịu nói tên thì cô ấy mới bảo, đúng là con có bạn gái thật. Bố mẹ muốn biết tên cô bạn gái đó của con là gì, nên mới nhờ cô giáo hỏi hộ các bạn cùng lớp con.
Tôi nghe thế lại càng giận hơn. Mẹ lại nói:
- Nghe nói cô gái ấy rất đẹp, phải không?
Mẹ muốn lấy lòng tôi. Tôi biết người lợi hại nhất vẫn còn chưa lên tiếng nên chỉ im lặng không nói gì. Quả nhiên, đến lúc này bố mới mở miệng:
- Bố nói thế này, con giận cũng được mà không giận cũng được, bố mẹ có trách nhiệm, phải biết chuyện của con. Con không nói thì bố mẹ đành phải đi tìm người để hỏi. Không phải các con vẫn nói người lớn không hiểu các con hay sao? Vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Thực tế là vì các con không tin tưởng bố mẹ. Bố mẹ quan tâm đến con, muốn biết chuyện học tập, sinh hoạt của con ở trường, nhưng con lại không chịu nói. Bố mẹ rất lo lắng, con có biết không? căn bản con không hiểu nỗi khổ tâm của bố mẹ. Nói thực cho con biết, hôm nay là mẹ con gọi điện cho cô giáo của để hỏi chuyện của con, bố mẹ không hề đi Thế kỷ mua sắm gì hết. Bố mẹ không có mục đích gì đặc biệt, cũng không phản đối chuyện con yêu đương. Bố mẹ chỉ muốn biết cô gái đó là người thế nào, có đáng tin cậy không, có hợp với con không. Liệu có vấn đề gì hay không mà thôi.
- Con chưa nói với bố mẹ bởi vì con có lý do của con. Bây giờ còn chưa đến lúc. Với lại, con đã là người lớn, con có thể tự giải quyết chuyện của mình, bố mẹ đừng đối xử với con như một đứa trẻ nữa – tôi tức giận nói.
- Thử nghĩ xem, có bao giờ bố mẹ nói với con bố mẹ sẽ làm gì không? nếu con muốn biết cả ngày bố mẹ làm gì thì bố mẹ sẽ cảm thấy như thế nào?
- Sao con lại nói vậy? bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi mà –bố tôi nói.
- Chỉ một câu thôi, bố mẹ vẫn cảm thấy con chưa trưởng thành.
- Thì đúng là như vậy mà.
Mẹ tôi nói:
- Đến hai mươi tuổi con yêu đương vẫn còn kịp chán.
- Bố mẹ cũng sợ con ở chung với người khác, đúng không? – tôi lầm bầm nói.
Câu hỏi này làm cho bố mẹ tôi ngẩn người ra, phần thắng của cuộc tranh luận hôm nay đã thuộc về tôi. Nhưng khi nằm trên giường, tôi lại cảm thấy bố nói cũng đúng. Bọn họ không thể moi được điều gì từ miệng tôi nên chắc chắn sẽ đi tìm người khác để hỏi. Tôi biết, bọn họ càng tò mò thì sẽ càng tìm đủ mọi cách để làm rõ mọi chuyện, như vậy thì lại càng hỏng bét.
Sáng hôm sau, khi tôi dậy thì mẹ đã ngồi đợi sẵn trong phòng khách từ lúc nào. Vừa thấy tôi, mẹ đã hỏi muốn ăn gì, tôi bảo tôi muốn uống sữa. Bố mẹ vẫn chưa ăn gì nên cũng cùng ăn với tôi luôn.
- Sau này bố mẹ đừng điều tra chuyện của con nữa, còn tra xét nữa thì con sẽ nhảy lầu đấy – tôi cũng định nói cho họ biết một chút về Âu Dương nhưng tôi không thể xuống nước trước được.
Bố tức giận lừ mắt nhìn tôi. Mẹ vội vàng đưa mắt cản lại. Tôi lại nói:
- Bố cũng đừng tức giận làm gì, nói thực cho hai người biết, con và Âu Dương đã yêu nhau lâu rồi.
- Vậy cô gái đó làm gì? – mẹ thấy tôi chịu nói, liền hào hứng hỏi tiếp.
- Đã tốt nghiệp đại học, bây giờ đang làm phó giám đốc của một công ty – tôi nói.
- Công ty gì?
- Một công ty văn hóa không lớn lắm, là công ty của anh trai cô ấy. Sau khi tốt nghiệp, Âu Dương có làm cho một công ty nước ngoài, nhưng không thoải mái nên anh trai cô ấy đã gọi về để đỡ đần công việc. Âu Dương nói, có thể cô ấy sẽ thi nghiên cứu sinh.
Người nhà tôi xưa nay đều không có thiện cảm với những người làm kinh doanh nên phải nói dối như vậy. Tôi cũng biết đám bạn học không ai biết được thân phận thật sự của Âu Dương, nên dù mẹ tôi có muốn điều tra cũng khó lòng mà làm được.
- Vậy là cô gái đó nhiều hơn con mấy tuổi rồi!
Đến giờ mẹ tôi mới nghĩ ra.
- Hơn mấy tuổi thì đã làm sao? Con cảm thấy như vậy rồi tốt. Lúc nào cô ấy cũng chiều chuộng con. Không phải bố mẹ đều nói con đã bị chiều hư rồi hay sao?
- Không nói nữa. Nếu con muốn tiếp tục với cô gái ấy thì hôm nào dẫn về đây cho bố mẹ xem mặt. Nếu không muốn tiếp tục thì cũng phải xử lý cho tốt. Chuyện tình cảm, nhất định phải cẩn thận – bố nói.
Mẹ tôi bảo thế nào cũng phải gặp mặt Âu Dương một lận tôi nằng nặc không chịu, nói bây giờ không phải lúc. Cuối cùng mẹ đành nhượng bộ, bảo chỉ cần mang ảnh đến cũng được. Tôi nói:
- Được, để mai con xin cô ấy một tấm ảnh.
Tôi lén lấy một tấm ảnh thời đại học của Âu Dương mang về cho mẹ.
- Đẹp thật đấy! – sau khi xem ảnh, mẹ nói.
- Ảnh này chụp lúc nào vậy?
- Lúc mới tốt nghiệp – tôi nói bừa.
Sau đó mấy ngày tôi mới kể chuyện này cho Âu Dương. Nghe xong nàng có vẻ không vui lắm:
- Thế nào cũng có một ngày phải gặp họ, trừ phi là chúng ta chia tay.
Tết âm lịch, bà ngoại tôi nói:
- Kiệt à, nghe nói cháu có bạn gái rồi phải không?
Tôi đỏ mặt, không nói gì. Bà lại bảo:
- Dẫn về đây cho ông bà xem mặt nào, nghe nói cô gái ấy đẹp lắm phải không?
- Còn chưa đến lúc mà! – tôi vẫn nói chỉ một câu đó.
Về sau tôi mới nhận ra, như vậy rất tốt vì ít nhất, lúc đi gặp Âu Dương, tôi cũng có thể đường đường chính chính nói là đi gặp bạn gái. Chỉ cần đến đêm tôi chịu về nhà ngủ thì không ai phản đối gì nữa cả. Thật buồn cười! bọn họ sợ chúng tôi sẽ làm chuyện đó, lẽ nào ban ngày không làm được hay sao? Đúng là gạt mình, gạt người mà!
Có điều tôi cũng rất ít đi gặp Âu Dương, hầu hết thời gian đều ở nhà luyện đàn. Tôi mang cây đàn mà Âu Dương tặng về nhà, lúc đầu còn sợ bố tôi hỏi nọ hỏi kia, nhưng về sau mới biết, thì ra ông mù tịt trong lĩnh vực này.
Một hôm, lúc tôi ra ngoài đi toilet thì gặp bố đang ngồi trong phòng khách hút thuốc. Bố hỏi tôi học guitar từ lúc nào. Tôi nói:
- Học được một học kỳ rồi.
Sau đó bố lại hỏi tôi vừa mới chơi bài gì. Tôi nghĩ giây lát rồi nói:
- Bài Ánh trăng.
Bố chỉ cười rồi đi vào thư phòng.
Trong bữa cơm tối bố lại hỏi:
- Con đã quyết định sau này con làm gì chưa?
- Con không biết – tôi vẫn trả lời như trước.
- Bố nghe con chơi guitar cũng rất được. Có điều dù sao học nhạc cũng chỉ có thể coi là một sở thích thôi – bố nói. Tôi hiểu, bố không tán thành tôi phát triển về mặt này.
- Thì con cũng chỉ coi nó là một sở thích thôi mà – tôi nói.
- Thế con học guitar làm gì? – mẹ tôi hỏi.
- Học cho vui cũng được mà.
Mẹ cũng từng nghe tôi chơi đàn, cho rằng tôi là người chơi hay nhất trong số những người đã đàn cho mẹ nghe.
Tôi chỉ cười. Căn bản mẹ không nghe ai chơi guitar bao giờ. Tôi biết mẹ chỉ muốn làm tôi vui.
Tôi dành rất nhiều công sức vào việc luyện đàn, tivi cũng chẳng buồn xem, có hôm còn đàn tới khuya, mẹ phải giục đi ngủ mấy lần tôi mới chịu nghỉ. Càng lúc tôi càng cảm thấy tiếng đàn thật kỳ diệu. Tiếng đàn của tôi bắt đầu có phong thái riêng. Tôi đàn đi đàn lại từng khúc nhạc một, từng âm, từng âm vang lên bên tai, có âm lần đầu nghe ken két như tiếng ai nghiến răng, nhưng đến lần thứ hai, thứ ba thì lại hoàn toàn khác. Về sau, tôi còn phát hiện, phụ âm cũng rất quan trọng. Nếu dùng tốt phụ âm thì khúc nhạc sẽ có hồn hơn.
Bố trở thành thính giả trung thành nhất của tôi, có lúc ông còn vào phòng khen:
- Chỗ vừa rồi con chơi rất tuyệt
Còn mẹ tôi thì chẳng hiểu gì về âm nhạc, hay cũng khen mà dở cũng khen.
Mỗi khi chơi đàn, tôi lại để tình cảm của mình hòa vào từng nốt nhạc. Bởi thế, mỗi lần đàn xong một khúc, tôi lại như chìm sâu vào trong giai điệu đó, không thể tự mình dứt ra được.
Một hôm, lúc tôi ra ngoài rót nước thì thấy bố đang ngồi ngây ra trong phòng khách. Hôm đó, bố không hút thuốc, cũng không xem tivi. Tôi ngạc nhiên hỏi bố đang làm gì thì ông không trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Dạo này con có chuyện gì không vui phải không?
- Không ạ! Sao bố hỏi thế?
- Bố chỉ hỏi vậy thôi, không có gì đâu. Con chơi đàn tiếp đi. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc nào bố cũng cho rằng tôi luyện đàn để chơi, không phải chuyện nghiêm túc, tôi cũng mặc kệ, không nói gì
Sáng sớm hôm khai giảng, tôi đã vội đi tìm Âu Dương, chơi cho nàng nghe hết tất cả các bài mình biết. Nàng kinh ngạc nói:
- Em cảm thấy anh hoàn toàn có thể làm nghệ sĩ biểu diễn được rồi đó.
- Anh không muốn biểu diễn cho ai nghe hết, chỉ đàn cho mình em thôi.
- Em thích sự u buồn trong tiếng đàn của anh.
Tôi giật mình kinh ngạc. Trong tiếng đàn của tôi có sự u buồn? sao nàng và bố tôi đều nghĩ như vậy nhỉ?
20.07.2014
Phần 15
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Khi Âu Dương đưa tôi về trường thì đã hơn mười giờ. Lúc chúng tôi cầm bọc đồ về phòng thì vừa hay gặp phải Chủ nhiệm khoa và các chủ nhiệm lớp đi kiểm tra ký túc xá về. Chủ nhiệm khoa là bạn thân của bố tôi nên vừa gặp đã nhìn Âu Dương với vẻ dò xét.
- Sao giờ này mới về?
- Em gặp phải chút chuyện, vừa mới giải quyết xong – tôi nhăn nhó giải thích.
- Bạn em à?
Chủ nhiệm khoa vẫn nhìn Âu Dương chằm chằm.
Âu Dương mỉm cười với ông sau đó quayra nhìn tôi. Tôi đỏ mặt đáp:
- Vâng ạ!
Nói xong tôi vội vàng kéo tay Âu Dương đi về phía ký túc xá.
- Hình như anh rất sợ ông ấy thì phải?
Vừa đi nàng vừa hỏi tôi.
- Ông ấy là bạn thân của bố anh.
- Ra là vậy.
- Kệ ông ấy, dù sao anh cũng tính một thời gian nữa sẽ dẫn em về nhà.
Nàng không nói gì. Lúc về, tôi đưa nàng xuống lầu thì gặp Lưu Hảo đến tìm. Cô mang cho tôi một ít đặc sản ở Nam Kinh. Lưu Hảo tỏ ra rất thân thiện với Âu Dương, nàng cũng đứng lại nói thêm vài câu rồi mới đi. Nhìn bóng nàng khuất hẳn, tôi mới cùng Lưu Hảo lên lầu.
Chúng tôi đang ăn thì nàng gọi điện:
- Từ Kiệt, Lưu Hảo vẫn còn ở đó chứ?
Âu Dương hỏi tôi.
- Còn, bọn anh đang ăn đồ cô mang tới đây này, phần cho em một ít nhé. Cô nói em đi vội quá.
Tôi không muốn giữa hai người bọn họ có vấn đề gì.
- Được rồi, anh cảm ơn cô ấy giúp em. Không có gì đâu, sắp tới chỗ rẽ rồi, em gác máy đây.
Đang nói thì tôi chợt nghe một tiếng rú lên trong điện thoại, sau đó có gọi thế nào cũng không thấy trả lời. Tôi biết chỗ rẽ mà nàng nói là cầu vượt Trường Thành, chỗ đó rất dễ xảy ra tai nạn.
Lưu Hảo và Đại Vệ muốn đi cùng tôi ra chỗ đó. Chúng tôi bắt xe đi tới cầu vượt Trường Thành. Trên đường đi, Lưu Hảo cứ nắm chặt tay, khuyên tôi không nên lo lắng quá. Tôi cứ thầm oán trách nếu không phải Lưu Hảo xuất hiện thi Âu Dương đâu có ghen, và cũng đâu có chuyện gì xảy ra.
Xe của Âu Dương vẫn còn đó nhưng người thì không thấy đâu. Một chiếc xe tải lớn đụng phải xe của nàng. Tôi hỏi tay cảnh sát giao thông ở đó, mới biết Âu Dương đã được đưa tới bệnh viện số 1 ở Tây Quan, liền vội vàng lao như bay tới đó. Bác sĩ trực ban nói với tôi Âu Dương đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Tôi hỏi tình hình nàng thế nào. Bác sĩ chỉ lắc đầu nói: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Bây giờ vẫn chưa biết, đang hôn mê bất tỉnh.
Ngoài cửa có một viên cảnh sát giao thông và một người đàn ông chừng ba mươi tuổi. Tôi đoán chắc anh ta là người lái chiếc xe tải kia, liền chạy tới túm cổ anh ta quát:
- Chuyện gì? Cô ấy sao rồi?
Người đàn ông kia giật thót mình: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Có phải anh hỏi cô gái nằm trong kia không?
Đại Vệ đứng bên cạnh nói:
- Đây là bạn trai của cô ấy.
Tay cảnh sát giao thông vội chạy tới kéo tôi ra:
- Đừng nóng, cô ấy đang phẫu thuật. Bị thương vùng đầu và cổ, còn chưa biết thế nào.
Lưu Hảo kéo tôi ngồi xuống ghế. Nước mắt trào ra, tôi rụt tay khỏi Lưu Hảo, ngồi sang một chiếc ghế khác, làm cô cảm thấy ngượng ngập. Tôi lặng lẽ ngồi khóc một mình. Nếu tôi cự tuyệt Lưu Hảo ngay từ đầu, thì chuyện này chưa chắc đã xảy ra, nhưng thực sự tôi và Lưu Hảo hoàn toàn không có gì mà!
Trái tim Âu Dương quả thật quá nhạy cảm.
Cảnh sát giao thông hỏi tôi Âu Dương làm ở đâu, số điện thoại ở nhà là gì, nhưng ngoại trừ biết nàng làm việc ở Bách Lạc Môn ra, tôi chỉ biết nàng có một người anh trai, còn những chuyện khác thì hoàn toàn mù tịt. Điện thoại di động của Âu Dương đã hỏng nên không thể liên lạc được . Cuối cùng tay cảnh sát giao thông phải đến Bách Lạc Môn, để người đàn ông kia ở lại với chúng tôi.
Đại Vệ và Lưu Hảo ở với tôi đến hai giờ sáng. Lúc đó Âu Dương cũng được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật. Nàng vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói, tình hình không đáng lo nữa, điều nhất cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thể đứng dậy được hay không thì còn phải theo dõi khoảng bảy ngày nữa mới biết được.
Trên mặt nàng toàn là vết thương. Tôi đau lòng nắm chặt tay nàng, muốn đưa tay lên vuốt má nàng nhưng bàn tay tôi vẫn run lẩy bẩy. Người đàn ông kia trả tiền viện phí rồi về nhà. Anh ta nói ngày mai sẽ quay lại. Sau khi anh ta về thì có một năm một nữ đến, họ là người của Bách Lạc Môn.
Hai người này nói điện thoại của anh trai Âu Dương cứ tắt máy suốt, nghe nói đã ra ngoài tỉnh, không thể nào liên lạc được, còn chị dâu của nàng đã về quê thăm con, chưa thể về kịp, tạm thời lúc này nàng không có người thân nào ở đây hết. Tôi trở thành người thân duy nhất của nàng trong lúc này. Tôi chưa bao giờ trải qua chuyện nào như thế này nên rất lo lắng. Tôi không khóc nữa mà chỉ thấy hối hận. Đại Vệ và Lưu Hảo đã về trường từ sáng sớm.
Âu Dương vẫn hôn mê bất tỉnh, trên người cắm đầy các loại máy móc và ống truyền.
Cuối cùng thì người của Bách Lạc Môn cũng liên lạc được với anh trai của Âu Dương. Bọn họ mau chóng chuyển Âu Dương sang phòng đặc biệt, không ngừng báo cáo tình hình của nàng cho anh ta. Tôi cũng ngủ được một lát.
Đến trưa thì nàng tỉnh lại. Môi nàng đã bị răng cửa đập vào làm tét ra, sưng vù, nên không nói được. Sau khi nàng phát hiện ra tình cảnh của mình thì nước mắt ngắn, nước mắt dài nhìn tôi, rồi lại ngất đi lần nữa.
Đúng lúc đó, một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi chạy vào, hai người ở Bách Lạc Môn gọi anh ta là tổng giám đốc Trương. Tôi kinh ngạc nhìn đối phương, không biết anh ta có quan hệ gì với Âu Dương. Người kia liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt sắc như dao. Là thù hận! đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy ánh mắt như thế, rất lạnh, rất đáng sợ. Anh ta không nói gì với tôi. Còn tôi thì cứ đứng ngây ra đó, không biết phải làm sao. Dường như tất cả lỗi lầm đều do tôi gây ra vậy. Anh ta hỏi hai người kai mấy câu rồi lại ra ngoài tìm bác sĩ. Sau đó trở vào, lừ mắt nhìn tôi lần nữa. Tôi cũng lại đứng lên, định chào hỏi, nhưng chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã thô lỗ quay đi, hình như chỉ hận không thể đập cho tôi một trận vậy. Tôi nghe anh ta gọi Âu Dương là Lan Lan, hai người kia cũng gọi nàng là chị Lan. Qua cách xưng hô này, tôi có thể khẳng định đây chính là anh trai của nàng, nhưng tại sao anh ta họ Trương mà không phải họ Âu Dương chứ?
Tôi đành lủi thủi ngồi xuống một lần nữa. Tôi chỉ muốn đi cho xong, nhưng lại không thể nào bỏ Âu Dương lại được.
Anh ta đến bên giường Âu Dương, rồi không ngừng lắc đầu, lầm bầm nói:
- Sao lại ra nông nỗi này?
Sau đó anh ta quay sang hỏi tôi:
- Nó đưa cậu về, đúng không?
Tôi không dám nhìn vào mắt anh ta, chỉ cảm thấy nước mắt đang chảy dài trên má mình. Bèn gật đầu một cái.
- Chuyện xảy ra trên đường nó về?
Anh ta lại hỏi, giọng sắc bén như lưỡi dao găm.
Tôi vẫn gật đầu, giống như vừa phạm phải tội lớn tày trời vậy. Tôi chưa bị chất vấn như thế này bao giờ, nó làm tôi lần đầu tiên cảm nhận được, trên đời này có sự tồn tại của khổ nạn.
Anh ta im lặng hồi lâu, giống như đang nhìn tôi, nghĩ xem nên xử tôi thế nào, lại giống như đang khuyên nhủ chính bản thân mình đừng nên nóng giận. Nước mắt của tôi cứ lã chã rơi xuống mặt đất. Chính bản thân tôi cũng không thể nào tưởng tượng được mình lại có lúc khóc như thế trước mặt người khác.
- Thằng lái xe kia đâu?
Giọng anh ta không lớn lắm, nhưng rất nặng nề, hơi khàn khàn, như đang hỏi tôi, mà cũng như đang hỏi hai người kia.
- Có lẽ đang ở đội cảnh sát giao thông.
Một người nói.
- Thái độ cũng tạm được, là anh ta đến báo cho chúng tôi biết.
Người kia cũng nói:
- Tôi chợt nhớ ra người lái xe kia đã nói hôm nay sẽ đến, sao bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng anh ta đâu nhỉ?
- Sao nó không đến đây? – anh trai của Âu Dương đột nhiên quát lên.
- Anh ta nói sẽ chịu hết toàn bộ phí tổn nằm viện. Đáng lẽ bây giờ phải có mặt ở đây rồi, không biết tại sao đến giờ vẫn chưa thấy đâu.
- Con bà nó, nếu Lan Lan có chuyện gì, tao sẽ cho cả nhà nó chết theo.
Giọng nói của anh ta làm tôi chợt nhớ ra mình không hề có cảm giác thù hận như vậy với người lái xe kia. Anh ta không hề phạm lỗi. Là Âu Dương lái xe quá nhanh nên mới xảy ra tai nạn. Còn nữa, là do chỗ đó vốn rất nguy hiểm. Tôi không thể thù hận người đó được. Điều này làm tôi cảm thấy tình cảm của mình dành cho Âu Dương không thể bì kịp với anh trai nàng.
- Cảnh sát nói gì?
Anh trai của Âu Dương lại hỏi.
Lần này thì tôi phải trả lời rồi. Nhưng tôi vẫn không dám nhìn vào mắt anh ta, tôi thật sự hơi lo sợ, có lẽ là vì Âu Dương. Anh ta cao lớn hơn tôi, giận dữ hơn tôi, cái gì cũng mạnh mẽ hơn tôi.
- Cảnh sát nói người đó không có lỗi.
Anh ta nhảy dựng lên, chạy tới trước mặt tôi quát lớn:
- Mày nói cái gì? Đâm em gái tao thế này mà bảo nó không có lỗi hả?
Tôi run bắn người, sau đó ngước mắt lên nhìn anh ta, nhìn một cách thật sự. Nhìn rồi lại cảm thấy anh ta không hề đáng sợ. Anh ta càng tỏ ra dữ dằn bao nhiêu thì tôi lại càng không sợ bấy nhiêu. Từ nhỏ tôi đã quen kiểu này rồi. Bố tôi cũng hệt như vậy. Có điều, giọng nói của tôi vẫn còn lí nhí:
- Em cũng đến hiện trường rồi, đúng là Âu Dương…là Lan…
Tôi sợ anh ta giận, không biết phải xưng hô thế nào, đành nói trống không:
- Là tuyến đường của chúng ta có vấn đề.
Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi làm tôi hơi rợn. đôi mắt ấy như hai mũi dùi xoáy vào mặt tôi, nhưng tôi vẫn ngẩng đầu, nhìn thẳng lên. Anh ta nói:
- Tôi không cần biết cậu đang nói cái quái gì, nhưng báo cho cậu biết, bất kể là đứa nào, chỉ cần đụng phải em gái của Trương Triều này tức là nó đã sai, nó có thể phải chết.
Tôi khẽ rùng mình một cái. Trương Triều lại nói tiếp:
- Cậu bắt đầu qua lại với Lan Lan từ khi nào hả?
Tôi không muốn trả lời anh ta. Thậm chí còn có cảm giác phẫn nộ. Tôi cảm thấy người đang đứng trước mặt mình lúc đó và Âu Dương là hai loại người hoàn toàn khác nhau, anh ta là một kẻ không có giáo dục, hoàn toàn không biết phân biệt đúng sai. Đang bực mình nên tôi cũng không khách khí, đáp trả:
- Em chỉ nói sự thật. Để xảy ra chuyện như vậy, em là người khó chịu nhất, nhưng chúng ta cũng không thể bẻ cong sự thật được.
- Cái gì là sự thật? Trương Triều này nói phải, tức là phải. Nói không phải tức là không phải. Đã hiểu chưa?
Anh ta hét lên.
Chúng tôi trừng mắt nhìn nhau. Sẵn sàng lao vào nhau bất cứ lúc nào. Có điều, tôi không mong chuyện đó sẽ xảy ra. Nói thực lòng, tôi không chắc chắn có thể đánh được anh ta, nhưng có đề phòng một chút thì cũng tốt hơn.
Đúng lúc ấy, một âm thanh yếu ớt vang lên:
Hai người đừng cãi nữa, em…
Là Âu Dương. Nàng đã tỉnh từ lâu, vì chúng tôi đang cãi nhau nên không ai chú ý đến nàng. Tôi thấy Trương Triều ngồi bên phải, liền chạy qua ngồi bên trái, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, giọng run run:
Sao em lại nhạy cảm vậy, giữa bọn anh đâu có chuyện gì chứ?
Tôi vẫn muốn nói nữa, nhưng Trương Triều đã cắt lời:
Lan lan, em thấy thế nào?
Nước mắt tràn qua khóe mắt, nàng nức nở nói:
Có phải em sẽ tàn phế không?
Hai mắt Trương Triều cũng đỏ lựng:
Không đâu.
Nàng lại quay sang nhìn tôi, tôi gật đầu nói:
Không đâu. Em chỉ bị đụng xe nhẹ thôi mà.
Nàng lại khóc:
Lúc đó em chỉ định gọi điện cho anh, đâu có nghĩ gì. Không ngờ lúc gác máy thì một chiếc xe thình lình xuất hiện, em thắng không kịp, sau đó không còn biết gì nữa.
Giọng nói cũng như hơi thở của nàng rất yếu. Nước mắt hình như còn nhiều hơn cả tiếng thở.
Là anh không tốt!
Tôi nắm chặt tay nàng, nước mắt đầm đìa. Tôi không định khóc trước mặt nhiều người như vậy, nhưng cuối cùng thì cũng không kiềm chế được bản thân.
- Không liên quan đến anh…là em không chú ý…là nơi đó không may mắn… - nàng nghẹn ngào nói.
- Chỗ ấy do đứa nào thiết kế vậy, cần phải đập cho cái thằng mắt chó đấy một trận mới được – Trương Triều nói với hai thủ hạ.
- Chỗ đó thường xuyên xảy ra tai nạn chết người, mạng em lớn nên chỉ bị thương nhẹ thôi. Em xem đấy, em còn nói chuyện được với anh, vậy không phải là rất tốt rồi sao – tôi an ủi Âu Dương.
Bác sĩ đi vào, nói chỉ một người được ở lại trong phòng những người khác đều phải ra ngoài. Tôi kiên quyết đòi ở lại, nhưng Trương Triều cũng một mực không chịu ra ngoài. Cuối cùng Âu Dương phải nói:
- Anh về trường trước đi, ngày mai đến thăm em.
Tôi đành ra ngoài, nhưng không về. Bác sĩ đã chụp X quang cho Âu Dương, nói phần đầu không có vấn đề gì lớn, đại não có lẽ không bị tổn thương, nhưng phần cổ thì không chắc lắm, cần phải theo dõi thêm bảy ngày nữa mới biết được.
Gần tối thì chị dâu của Âu Dương đến thăm. Chị ta và đám đàn bà con gái trong Bách Lạc Môn muốn cùng vào thăm nàng nên tôi đành ngồi trên ghế băng màu xanh ở bên ngoài đợi. Ngồi được một lúc thì tôi thiếp đi lúc nào không hay.
20.07.2014
Phần 16
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Âu Dương không hôn mê nữa, tôi có vào phòng một lần, nhưng vừa thấy mặt, nàng đã giục tôi về trường, tôi đành phải ra ngoài ngồi đợi. Ngồi một mình, tôi lại suy nghĩ vẩn vơ, tại sao bác sĩ gọi nàng là Trương Lan? Cũng có nghĩa là, nàng không phải họ Âu Dương, vậy thì tại sao nàng lại bảo với tôi mình tên là Âu Dương Lan?
Đến khuya, tôi vào thăm Âu Dương lần nữa. Nàng đã ngủ. Chị dâu nàng khuyên tôi về nghỉ, sáng hôm sau lại đến cũng không muộn. Tôi đành thất thểu ra về.
Sáng hôm sau, lúc tôi lên lớp, hầu như tất cả bạn học đều nhìn tôi với ánh mắt thông cảm. Bọn họ đều đã biết chuyện. Có mấy người còn đến hỏi tôi tình hình Âu Dương thế nào. Tôi đau đớn lắc đầu nói:
- Vẫn còn chưa biết.
Cứ nghĩ đến chuyện nàng có thể không đứng dậy được nữa là lòng tôi lại quặn thắt. Nếu thật sự như vậy, tôi càng phải cưới nàng. Tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, thầy giáo nói gì, tôi hoàn toàn không biết.
Tan học, tôi phi như bay đến bệnh viện. Trước khi vào trong, tôi mua một bó hoa tươi bên trong gài một tấm thiếp. Trên thiếp có viết hai câu:
- Nước mắt mãi mãi không thể viết nên hai chữ hối hận
- Vì vậy tai nạn cũng không thể nào tách rời đôi ta
Tôi phấn khởi đầy cửa bước vào phòng nàng, không ngờ lại là một căn phòng trống, hỏi bác sĩ thì được biết nàng đã chuyển viện, còn chuyển đi đâu thì không biết.
Tôi ôm bó hoa chạy từ bệnh viện này sang bệnh viện kia nhưng không ở đâu có bệnh nhân tên Âu Dương Lan cả, tôi không biết tại sao nàng phải làm như vậy. Lẽ nào lại vì tôi? Hay là nàng không muốn gặp tôi nữa? hay nàng hận tôi? Hay nàng cảm thấy mình đã là người tàn phế?
Tôi đành mang hoa đến Bách Lạc Môn. Trương Triều không có ở đó. Tôi hỏi mấy nhân viên xem Trương Lan đã chuyển đi đâu thì bọn họ bảo bọn họ cũng không rõ.
Tôi bắt đầu thấy tuyệt vọng. Các bạn có biết tuyệt vọng là gì không? tuyệt vọng là một thứ cảm giác sống không bằng chết, vô cùng đáng sợ.
Nàng không muốn gặp tôi nữa. Âu Dương từng nói:
- Cho dù bố mẹ anh đồng ý cho chúng ta kết hôn, chưa chắc anh trai em đã thông qua.
Nhất định là anh trai nàng đã nhúng tay vào chuyện này.
Tôi ngồi trên bậc đá trước cửa Bách Lạc Môn, đợi Trương Triều đi ra.
Sau đó, không hiểu sao tôi lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì đã hơn hai giờ sáng. Tôi rất hối hận. Làm sao tôi có thể ngủ được chứ? rất có thể trong lúc tôi ngủ, Trương Triều đã đi mất rồi.
Tôi đi lang thang, không mục đích trên phố, bó hoa trong tya đã rụng mất mấy bông. Có mấy bông sắp tàn úa vì thiếu nước. Tôi cũng giống như mấy bông hoa đó vậy, cũng sắp chết đến nơi rồi, vì tôi thiếu Âu Dương. Nàng không cần tôi nữa. Có lẽ nàng vẫn còn giận tôi.
Lúc ấy, tôi chỉ muốn tìm người đánh nhau, không phải người ta đánh tôi chết, thì là tôi đánh người ta lên bờ xuống ruộng. Có mấy chiếc xe dừng trước mặt tôi, lái xe thò đầu ra chửi bới om xòm. Tôi trừng mắt lên, định xông tới đánh. Bọn họ thấy vậy thì vội vàng rụt đầu lại, chạy vòng qua người tôi, bỏ đi mất. Sau đó không hiểu sao tôi lại đến căn hộ của Âu Dương. Tôi không có chìa khóa, không thể vào bên trong được, đành ngồi trước cửa đợi, nhớ lại nửa năm hạnh phúc của mình và nàng, rồi ngủ đi lúc nào không hay.
Lúc tôi tỉnh lại thì đã tám giờ sáng. Đám trẻ nhà đối diện đang khóc lóc đòi đi siêu thị, người lớn thì nói giờ vẫn còn sớm. Rõ ràng là tôi bị tiếng khóccc lũ trẻ làm cho tỉnh giấc. Tôi chợt nghĩ, có thể hàng xóm biết được tình hình của Âu Dương, bèn đứng dậy gõ cửa nhà họ. Một bà gìa ra mở cửa, bà nói bà không biết. Bọn họ chưa bao giờ qua lại với Âu Dương, cũng rất ít khi gặp mặt. Tôi thất vọng để lại bó hoa, rồi nhét tấm thiệp vào khe cửa chống trộm, như vậy thì không ai lấy đi được nữa, tất nhiên là ngoại trừ Âu Dương, vì nàng có chìa khóa. Tôi phải để nàng biết, bất kể thế nào, tôi cũng hết lòng, hết dạ yêu nàng.
Tôi không muốn đi học nữa. Tôi vốn cũng chẳng có hứng thú gì với chuyện học hành, giờ thì đã chán đến tận cổ rồi. Nhưng cây đàn Âu Dương tặng tôi vẫn còn để ở trường, tôi phải đến lấy về.
Không đi học, tôi sẽ làm gì bây giờ? À, tôi phải tiếp tục đi tìm Âu Dương.
Trên đường về trường, tôi thằng bạn hồi cấp ba gọi điện thoại cho tôi, hỏi có thích làm ca sĩ không. Làm ca sĩ? Xưa nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Đó là một nghề rất tầm thường. Nhưng làm một ca sĩ lang thang thì khác hẳn. Đó là một sự nghiệp thần thánh. Nhưng muốn làm ca sĩ lang thang thì trước tiên phải biết hát cái đã. Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi:
- Giọng tao thế này, hát làm sao được?
- Tất nhiên là được, giọng mày hơi khàn khàn, rất có nhạc cảm, quan trọng nhất là mày có hình tượng đẹp, lại là sinh viên, rất dễ lăng xê. Nếu có thêm ảnh hưởng của ông già mày nữa thì đảm bảo không có vấn đề gì. Bọn tao đã thảo luận kỹ lắm rồi, mày có làm không? nói cho mày biết, tao đã báo với công ty là chắc chắn mày sẽ đồng ý rồi đấy.
Nghe nói cũng hấp dẫn quá.
Tôi lặng lẽ trở về trường, mang guitar đi. Tôi chưa muốn cho các bạn biết mình định thôi học. Biết đâu mấy ngày sau tìm được Âu Dương, tôi sẽ nghĩ lại thì sao?
Tôi đi xe điện ngầm đến tìm thằng bạn kia. Trước cửa ga xe điện ngầm, trước đây có một anh ca sĩ rất đẹp trai, hát cũng rất hay. Anh ta chỉ đứng đó hát chứ không cần tiền, nhưng người qua đường đều tưởng anh hát để xin tiền nên vẫn đặt mấy đồng tiền lẻ xuống. Lần nào anh ca sĩ tốt bụng cũng đem hết số tiền này cho đám trẻ ăn xin ở gần đó. Chuyện này chính mắt tôi thấy. Lúc ấy tôi mới học lớp bảy, lớp tám gì đó. Nhìn thấy cảnh đó mà cảm động đến suýt khóc. Giờ thì không biết anh ta đã đi đâu, làm gì rồi. Nhiều khi tôi nhớ đến anh chàng ca sĩ đó, cảm thấy rất thương cảm, rất mơ màng. Anh ta cũng không nổi tiếng. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta không hứng thú lắm với chuyện nổi tiếng.
Mấy người trong công ty đó vừa thấy tôi đã tỏ ra rất hào hứng, yêu cầu tôi hát thử. Tôi bèn hát bừa một bài của Tề Tần. Bọn họ nghe xong lại càng hoan hỉ. Bọn họ không biết lúc này tôi đang đau khổ thế nào. Có điều tôi cũng không định nói cho họ biết. Mấy ngày nay, tôi đã học được cách sống kiên cường.
Bọn họ thấy sau lưng tôi đeo đàn guitar, liền hỏi tôi có thể vừa đàn vừa hát không . Tôi nói:
- Biết một chút.
Thực ra, tôi không thích vừa đàn vừa hát lắm, ca từ quá trống rỗng, nhưng nhạc khúc thì khác, nhạc khúc rất hàm súc. Tôi hát thử bài Nhiều năm sau đó. Đoạn mở đầu của bài hát này rất cần đến sự bổ trợ của kỹ thuật chơi đàn, tôi cũng rất thích đoạn này nên trước đó đã hát khá nhiều lần. Bọn họ nghe xong thì lại càng thích hơn. Sau đó, tôi chơi mấy bài guitar cổ điển cho họ nghe, nhưng hình như họ không hứng thú cho lắm. Từ điểm này có thể thấy mấy người này, thực chất chỉ là một bọn hám lợi mà thôi. Bọn họ thảo luận rất lâu, cho rằng lúc nào tôi cũng nên đeo đàn guitar, có lúc đàn, có lúc hát, như vậy hình tượng sẽ đẹp hơn, bọn họ cũng thấy vẻ u buồn trên mặt tôi. Vẻ u bnm này thực ra chỉ mới xuất hiện có hai, ba ngày nay thôi. Ngoài ra bọn họ còn thích cả ánh mắt của tôi nữa. Họ nói ánh mắt của tôi rất cao quý, không phải ai cũng có được.
Ở đây cũng có một người rất giỏi, có thể vừa diễn tấu guitar vừa hát, tôi liền nhờ anh ta tập thêm cho mình. Tối hôm ấy, cả bọn quyết định ra ngoài ăn mừng, tôi cũng đi. Bọn họ người nào cũng mê rượu, nên chúng tôi uống rất thoải mái, có điều do có tâm sự nên chỉ uống mấy ly, tôi đã ngà ngà say. Tôi phải đi tìm Âu Dương. Thằng bạn cấp ba cũng đi cùng tôi đến Bách Lạc Môn. Tôi đứng ở xa xa, cho nó vào hỏi Trương Triều có đấy không nhưng câu trả lời vẫn chỉ là một chữ không. Tôi không tin, định xông vào trong xem thử, nhưng hai nhân viên bảo vệ của Bách Lạc Môn đã giữ chặt lại. Cuối cùng, thằng bạn cũ bèn khuyên tôi về nhà. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Làm sao tôi về nhà được? đành phải theo nó về công ty. Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi bắt đầu luyện đàn và ca hát. Đám người ở công ty cho rằng cần tìm người chuyên sáng tác cho tôi, nhưng tôi nói:
- Không cần, lời bài hát, tôi có thể tự viết, chỉ cần tìm người phổ nhạc là được rồi.
Đêm hôm đó, tôi không đến Bách Lạc Môn. Tôi nghĩ, cứ để bọn họ cảm thấy tôi không đi tìm Âu Dương nữa mà không phòng bị, thì có thể tìm được. Cũng trong đêm hôm đó, tôi đã sáng tác được lời cho bài hát đầu tiên:
Tuyên ngôn tình yêu
Những vì sao đang mở tiệc trên bầu trời
Dưới nhân gian cũng không phải đêm tối
Cô dâu của anh
Những khó khăn ập đến khiến chúng ta phải chia lìa đôi ngả
Nước mắt lã chã tuôn rơi thành chiếc vòng cổ
Mắt em sáng như ngọc quý
Cô dâu của anh
Những yếu mềm trong lòng khiến chúng ta chìm sâu vào bóng tối
Cuốn nhật ký cuộc đời không nỡ lật sang trang mới
Thần tình yêu vẫn lang thang chốn nhân gian
Cô dâu của anh
Chỉ cần chúng ta kiên cường thì mọi chuyện sẽ viên mãn
Hôm sau, tôi đưa ca từ cho bọn họ xem, tất cả đều khen hay, lập tức đi tìm người phổ nhạc. Tôi cũng thử phổ nhạc lấy, hồi trước Ngô Tịnh Di và Lưu Vĩnh Xương đã dạy tôi một số nhạc lý cơ bản.
Đại Vệ gọi điện, hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nói ở bên ngoài. Cậu ta lại hỏi có cần xin nghỉ hộ không. Tôi cười nói:
- Thế nào cũng được, tùy cậu thôi.
Đại Vệ tức giận mắng tôi mấy câu rồi tắt máy. Nhưng thật sự là với tôi, lúc này thế nào cũng được. Tôi cảm thấy sau khi hát hết bài này, có lẽ mình sẽ biến mất trên đời.
Nghe nói tìm người phổ nhạc, ít nhất cũng phải mất nửa tháng, như vậy quá lâu, tôi chỉ có mấy ngày ngắn ngủi thôi. Tôi cần phải tìm được Âu Dương trong bảy ngày, tính đến thời điểm này, cũng chỉ còn lại có năm ngày thôi.
Trưa hôm ấy, tôi không ngủ, một mình ngồi trên sân thượng thử phổ nhạc. Tôi không cần thứ âm nhạc quá nổi đình nổi đám, nên chỉ cố hết sức sao cho nó phù hợp với tâm trạng của mình. Sau ba tiếng đồng hồ, tôi đã hoàn thành bản nhạc của mình, liền đi xuống dưới nhà gọi bọn họ dậy, bảo bọn họ chơi thử xem thế nào. Cả bọn đều nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc,, không tin rằng tôi có bản lĩnh đó. Tất cả đều cảm thấy hai đoạn sau cùng là hay nhất, còn mấy đoạn trước thì hình như không có gì đặc biệt so với các ca khúc đang lưu hành lúc bấy giờ. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi nhờ bọn họ sửa giúp, thế là cả đám lại cùng nhau sửa sửa, chữa chữa, nhưng sửa cả buổi mà vẫn là khúc nhạc ấy. Đây chỉ là một đám bất tài và không có tính sáng tạo, nhưng trong lòng họ lại đầy những ảo tưởng về sự nổi tiếng và giàu sang, thật tức cười! tôi lặng lẽ bỏ đi. Sau bữa tối, tôi lại lên sân thượng luyện tập. Thằng bạn cấp ba mang lên cho tôi một chai bia, nhưng một chia thì ít quá, chúng tôi bèn xuống quán bia gần đó uống say túy lúy rồi mới về. Nhưng tôi nằm mãi mà vẫn không ngủ được, liền ngồi dậy lấy đàn guitar, vừa khóc vừa đàn. Đột nhiên, không hiểu linh cảm từ đâu ập tới, tôi buột miệng hát lên bài hát đó. Đoạn nhạc phía trước của bài hát đã hoàn toàn thay đổi, phù hợp với ca từ một cách hoàn hảo. Tôi vội vàng lấy bút ghi lại.
Tôi bị tiếng hát làm cho tỉnh giấc. Trong giấc mơ, tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy rất nhiều người đang hát bài hát của mình, còn tôi thì đứng dưới sân khấu. Tôi rất phẫn nộ, xông lên định hỏi mấy người kia tại sao lại ăn trộm bài hát của tôi thì bị người ta cản lại. Tôi giãy giụa dữ dội, cuối cùng thì bừng tỉnh. Đến giờ tôi mới nghe rõ mấy người ở công ty đang đàn thử bản nhạc tối hôm qua của mình.
Không ai ngờ tôi lại viết được nhạc, hơn nữa còn viết hết sức xuất sắc nữa. Chúng tôi diễn tấu thử mấy lần, đều cảm thấy rất cao hứng, liền tìm ngay người sửa lại ca từ cho thích hợp nhất. Bọn họ nói, tôi có thể viết thêm mấy bài nữa, sau đó phổ nhạc cho từng bài một, như vậy thì hình tượng sẽ càng nổi bật thêm. Không phải là tôi không nghĩ đến chuyện này, nói thật, thứ cảm giác thành tựu đó cũng rất dễ chịu, đáng tiếc là trong lòng tôi giờ này, chỉ có mình Âu Dương.
20.07.2014
Phần 17
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Hai ngày sau, tôi lại thử viết thêm hai ca khúc mới, nhưng ca từ và nhạc điệu đều không bằng được bài đầu tiên, tôi liền thấy nản, cảm thấy không làm nữa thì hơn. Đêm hôm thứ sáu, vì quá lo lắng nên tôi không ăn nổi miếng cơm nào. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Từ Kiệt, cậu làm sao vậy? cô ta không muốn gặp cậu, chứ đâu phải cậu không muốn gặp cô ta? Tiền đồ của cậu đang rộng mở, sao lại vì một người đàn bà lớn tuổi hơn mình mà đau buồn như vậy?
Một người trong bọn họ lên tiếng. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Phải đó, chẳng may cô ta tàn phế rồi thì cậu cũng lấy à? Như vậy khổ lắm, cô ta sẽ liên lụy cậu cả đời đó. Cậu phải nghĩ cho thật kỹ.
Một người khác cũng nói:
- Từ Kiệt, bây giờ mày tìm cô ta là đúng, chứng minh rằng mày là người có tình có nghĩa, nhưng mày cũng nên nghĩ về cuộc sống sau này của mình. Ai biết được liệu hai người có thành đôi hay không. Vì vậy, mày cần phải phấn chấn tinh thần lên, học tập và làm việc cho thật tốt. Mày xem đấy, mày vừa có điều kiện làm ca sĩ, lại vừa có tài năng sáng tác, hai thứ này không phải đồ chơi đâu. Ca sĩ bình thường chỉ biết hát thôi, căn bản không thể viết lời và phổ nhạc, còn mày thì làm dễ như bỡn. Tao thấy sau này mày nên học thêm một chút về âm nhạc, thậm chí có thể học thêm ngành âm nhạc ở trường đại học, mày thấy có được không?
Thằng bạn cấp ba của tôi cũng khuyên nhủ tôi.
Tôi không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó, không để ý tới họ nữa. Cuối cùng cũng có một người đưa ý kiến hợp với ý tôi.
Theo kế hoạch của anh ta, cả đám chúng tôi đợi đến tối mới đến Bách Lạc Môn. Tôi trà trộn vào giữa, đội mũ, và đeo kính đen che kín mặt để không ai nhận ra. Bọn tôi lên thẳng tầng hai, bao một phòng lớn. Hai tiếp viên nữ và một nhân viên phục vụ nam vào hỏi chúng tôi cần gì, cần mấy tiếp viên nữ. Một người trong bọn nói:
- Đi mời ông chủ Trương Triều của các cậu tới đây, cứ nói là có khách ở quê lên!
Một lúc sau thì nhân viên phục vụ dẫn Trương Triều đến. Hai người bạn của tôi liền mời anh ta vào trong ngồi. Anh ta cười cười hỏi chúng tôi từ vùng nào ở quê lên. Tôi và đám người ở công ty này đều không biết quê Trương Triều ở đâu, nên tôi đành phải lộ diện. Trương Triều vừa thấy mặt tôi, liền đứng dậy định bỏ đi.
- Cậu còn đến đây làm gì? muốn gây chuyện hả?
Tôi bước lên ngăn anh ta lại.
- Tổng giám đốc Trương, tôi đến đây không phải để gây chuyện, vì tôi không vào được nên mới phải dùng đến cách này. Tôi chỉ muốn hỏi anh, Âu Dương Lan à không, Lan Lan, bây giờ thế nào rồi.
Trương Triều trừng mắt lên nhìn tôi. Thằng bạn cấp ba của tôi thấy tình hình có vẻ căng thẳng, vội vàng lên tiếng giảng hòa:
- Tổng giám đốc Trương, xin anh chớ giận. Anh là người rất có máu mặt ở đây, chúng tôi tuyệt đối không dám đối đầu với anh, chỉ là Hồ Từ Kiệt rất muốn gặp em gái anh. Cả tuần nay nó không lên lớp mà đi khắp nơi tìm các người rồi, ngày nào nó cũng lang thang trên đường chỉ vì muốn biết bệnh tình em gái anh thế nào thôi. Nó không nghì gì khác hơn là quan tâm đến cô ấy, hay là anh cho họ gặp nhau một lần, biết đâu sẽ giúp được cho bệnh tình của em gái anh thì sao.
- Không được. Không phải tôi không muốn, mà là nó không muốn gặp cậu. Cậu hiểu không? – Trương Triều nói.
- Vậy anh có thể cho tôi biết bệnh tình cô ấy lúc này thế nào không? – tôi cầu xin.
- Nó rất khỏe, không còn nguy hiểm gì nữa rồi – Trương Triều nói – Giờ thì cậu đi được chưa?
- Anh nói cổ cô ấy không có vấn đề gì nữa? vậy có nghĩa là cô ấy không tàn phế nữa? – tôi mừng rỡ hỏi.
- Cho dù như vậy, thì say này hai người cũng đừng gặp nhau nữa. Nếu để tôi biết cậu vẫn cứ bám lấy nó thì tôi không khách khí đâu. Cậu biết số phận thằng lái xe kia rốt cuộc thế nào không? – Trương Triều hỏi.
Thấy tôi có vẻ hoang mang, anh ta lại nói:
- Nó đang đợi ngồi tù! Đây là hình phạt nhẹ nhất dành cho nó. May mà em gái tôi không sao. Bằng không thì nó đừng hòng mong sống sót!
- Tai nạn giao thông làm sao ngồi tù được? – tôi không hiểu.
- Đi đi! chỗ này không chào đón cậu! – Trương Triều quát lên.
Một người trong bọn tôi không nhịn được nữa, anh ta cảm thấy Trương Triều quá ngang ngược, liền nói cứng:
- Chúng tôi không đi đấy thì sao? Hôm nay bọn tôi đến để tiêu tiền cơ mà! Nào, gọi mấy đứa xinh đẹp nhất ra đây!
Trương Triều hừ một tiếng, quay sang nói với người phục vụ khi nãy:
- Đi gọi tất cả bảo vệ lên đây. Con mẹ nó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! dám tới chỗ của ông mày quậy!
Thằng bạn của tôi vội kéo người kia lại:
- Đi đi, nể mặt Từ Kiệt một chút. Tổng giám đốc Trương, chuyện này bỏ đi, coi như nể mặt em gái anh, anh đừng giận nữa. Chúng tôi đi ngay đây .
Tôi cũng cảm thấy không nên đối chọi với Trương Triều, như vậy không có gì tốt cho tôi và Âu Dương cả, bèn bảo mọi người xuống lầu. Đúng lúc đó thì mười mấy bảo vệ từ bên dưới chạy lên. Tay nhân viên phục vụ kia đi đầu tiên, vừa nhìn thấy chúng tôi đã chỉ tay nói:
- Chính là mấy người này!
Đám bảo vệ lập tức vây chặt chúng tôi, tôi xông lên phía trước nói:
- Tôi là bạn trai của phó tổng giám đốc Trương Lan, kẻ nào dám làm bậy hả?
- Ông mày không tin chúng mày làm gì bọn ông?
Một người trong bọn chúng tôi vẫn tức giận nói.
Đến lúc ấy thì Trương Triều cũng bốc hỏa lên đầu, anh ta chạy ra nói với đám cận vệ:
- Đánh cho thằng nhóc này một trận. Con mẹ nó, người dám nói năng như vậy với Trương Triều này vẫn còn chưa sinh ra trên đời đâu!
Mấy tay bảo vệ xông vào chúng tôi, tóm lấy người kia rồi dùng roi da đánh thật lực. Tôi phẫn nộ hét lên:
- Trương Triều, anh làm gì thế? mau thả bạn tôi ra, anh muốn đánh thì đến đây đánh tôi đây này!
- Nhóc con, bảo cho mày biết, tao mặc kệ mày là ai, nhưng từ bây giờ trở đi, không được gặp em gái tao nữa. Nếu mày không nghe, thì hôm nay đừng có mơ rời khỏi chỗ này.
Trương Triều đứng trên gác nói.
- Nếu tôi không nghe thì sao?
- Đánh nó cho tao!
Trương Triều vừa dứt lời, mấy tay bảo vệ vuong roi lên quật xuống người kia. Những người khác trong bọn tôi cũng xông lên đánh nhau với đám bảo vệ còn lại.
- Được! tôi hứa với anh! – tôi căm phẫn nói.
Cuối cùng chúng tôi cũng ra khỏi được nơi đó. Người kia chỉ bị xây sát ngoài da, cũng không có vấn đề gì lớn lắm. Trên đường về, mọi người đều mắng anh ta là đồ ngu ngốc, đồ con lừa, làm hỏng hết mọi chuyện. Lúc này, điện thoại của tôi kêu lên, là mẹ gọi. Mẹ hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nói đang ở trường, mẹ liền tôi giận gắt lên:
- Con về nhà ngay!
- Con không muốn về.
Tôi cũng hét vào điện thoại.
- Con về đi, cả nhà đang đợi cơm. Bố con đang giận lắm đấy! – mẹ dịu giọng nói.
Tôi đành tạm biệt mấy người ở công ty, trở về nhà.
Bố mẹ tôi đã biết hết chuyện của Âu Dương rồi. Là thăm dò được ở trường.
- Bây giờ cô ấy ra sao rồi? – bố tôi hỏi.
- Đã không sao rồi.
- Từ nay mày đừng yêu đương gì nữa, cũng đừng qua lại với cô gái đó, đến trường học hành tử tế cho tao nhờ. – bố tức giận quát.
- Không được. Cô ấy đưa con về nên mới gặp phải tai nạn, sao con có thể làm như vậy được? nếu đổi lại là bố, bố sẽ làm thế nào? – tôi hỏi ngược lại.
- Mày…mày còn cãi bướng nữa hả?
Bố tức giận, trợn mắt lên nhìn tôi.
- Không phải con bướng, mà đây là đạo lý.
Bố chỉ biết giận dữ trừng mắt nhìn tôi, không nói được gì. Mẹ thấy vậy liền nói:
- Bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Con xem, cả tuần nay con chỉ lên lớp có một buổi. Chuyện của con, bây giờ ai ai cũng biết hết rồi. Lần này không phải bố mẹ gọi điện hỏi chuyện của con mà là chủ nhiệm khoa gọi cho bố. Đến vừa rồi bố mẹ mới biết con không hề đến trường, như vậy làm sao được chứ?
Tôi nghĩ đến việc bao nhiêu chuyện của mình đều bị họ biết hết, liền tức giận nói:
- Con không muốn đi học nữa.
- Vậy mày định làm cái gì? – bố tôi quát lớn.
- Con không biết, dù sao đi học cũng không thoải mái, lúc nào cũng bị bố mẹ giám sát, theo dõi.
- Mấy ngày nay con đi đâu, làm gì? nghe nói con cũng không ở bệnh viện mà.
Mẹ tôi vội vàng chuyển chủ đề nói chuyện.
- Con học hát, con muốn làm ca sĩ.
Tôi nói một cách kiên quyết.
- Học hát thì cũng phải học trong trường đại học.
Bố tôi vẫn không chịu buông tha.
Cuộc tranh luận của chúng tôi thực ra chẳng có ý nghĩa gì. Ngủ một giấc dậy, tôi liền nhận ra mọi thứ đều đã thay đổi. Âu Dương đã khỏe rồi, vậy thì tôi cũng không cần lo lắng nữa. Tuy tôi đã hứa với Trương Triều sẽ không gặp lại nàng, nhưng chỉ là tạm thời thôi. Âu Dương nhất định sẽ đến tìm tôi.
Tôi cũng chẳng muốn đến cái công ty vớ vẩn muốn lăng xê tôi làm gì nữa. Đám người dó chỉ là một lũ hoang tưởng, công ty mới thành lậ cứ đến hai tuần, chẳng có nổi một đồng vốn. Dù sao chúng tôi cũng chưa có thỏa thuận hay hợp đồng gì,, không cần phải nghĩ nhiều. Thêm vào đó, tôi cũng không muốn hát cho bọn họ.
Tôi gọi điện cho thằng bạn kia, nói với nó là bố mẹ tôi nhất quyết không đồng ý cho tôi đi làm ca sĩ, vì vậy tôi sẽ không đến đó nữa. Có điều, để xin lỗi và tỏ lòng cảm ơn, tôi sẽ mời bọn họ đi ăn một bữa. Chúng tôi hẹn nhau tuần sau đi ăn cơm. Sau đó, mẹ thúc giục mấy lần nên tôi đành phải đi tắm. Mẹ đã làm sẵn cơm, chỉ đợi tôi tắm xong là ăn. Tôi đứng trước gương, nhận ra mình đã gầy đi không ít, da cũng đen xạm đi, tôi cũng nhận ra trên mặt mình có mấy cọng râu đen, rất ngứa mắt, liền lấy dao cạo râu cô bố hóa kiếp cho chúng luôn.
Trước mắt tôi bây giờ chỉ có một con đường, đi học và đi học. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Trương Triều đối xử với mấy người ở công ty như thế mà tôi thì không sao là tôi lại cảm thấy có lỗi với họ, có lỗi với Âu Dương. Tôi nên vì Âu Dương mà chịu đựng đau đớn, nhưng tôi lại không thể, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn làm gì hết. Vì vậy, tôi cứ ở lì trong nhà, rất lâu sau đó mới đến trường đi học lại.
Các bạn, xin để cho tôi nghỉ ngơi một lúc, uống ly bia, hút điếu thuốc, rồi sẽ kể tiếp cho các bạn nghe. Trên thực tế, câu chuyện trên hầu như chỉ là bi kịch, mỗi lần nhớ lại tôi cảm thấy đau lòng. Tôi không thích bi kịch, đối với tôi mà nói, cuộc sống phải hoang dgt một chút, không có buồn mà cũng không có vui. Có điều, mọi người cứ yên tâm, câu chuyện tiếp sau đây sẽ thú vị hơn nhiều. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi có thể nói vài câu trữ tình ngoại đề được không nhỉ? trong cuộc sống, chúng ta thường gặp phải những ảo giác, đó là khi bạn có điều gì bất mãn với hiện tại, hoặc sau nhiều lần tưởng tượng, mơ mộng, bạn sẽ nhận ra rằng hiện thực, tưởng tượng và mộng cảnh trở nên hỗn loạn, cứ như vậy, khi bạn kể lại những chuyện đã qua rất nhiều lần, bạn sẽ vô tình thay đổi sự thật, làm cho hiện thực biến thành hư cấu, còn hư cấu thì lại trở thành sự thật. Có nhiều lúc, hư cấu có thể làm chúng ta vừa lòng, mãn ý, còn hiện thực thì chỉ khiến chúng ta đau buồn, và thất vọng, vì vậy, nhiều khi chúng ta quên đi sự thật mà chấp nhận những hư cấu kia chính là hiện thực, còn hiện thực thì dần dần bị coi là hư cấu.
20.07.2014
Phần 18
Dịch giả: Nguyễn Xuân Minh
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
Nội dung thu gọn
Câu chuyện đến Bách Lạc Môn, thực ra tôi đã kể cho rất nhiều người, đa phần đều không phải như tôi vừa kể cho các bạn nghe, mà là như sau:
Một mình tôi đến Bách Lạc Môn, không cần ai giúp đỡ. Đây là cá tính của tôi. Tôi đội mũ, đeo kính đen, mặc đồ tây, trông rất giống một người từ nơi khác tới. Một lái xe taxi đưa tôi tới đó, anh ta rất nhiệt tình. Anh ta nói mình quen biết một tay phụ trách ở Bách Lạc Môn, có thể cho tôi giá ưu đãi nữa. Hình như anh ta rất thân với đám bảo vệ, gặp ai cũng chào hỏi. Một nhân viên phục vụ dẫn tôi lên lầu hai. Tôi chọn một phòng VIP. Nhân viên hỏi tôi cần gì. Tôi nói:
- Gọi các cô xinh đẹp nhất Bách Lạc Môn đến đây . Khi nào tôi vừa ý thì dừng lại, tiền có thể trả gấp đôi cũng được.
Bọn họ liền dẫn ra mười nữ tiếp viên trẻ. Tôi xem xét từng người, sau đó không chọn ai, lại bắt họ tìm tiếp. Tôi nói:
- Trả gấp ba cũng được.
Cuối cùng tôi đã lần lượt gọi hết tiếp viên nữ trong Bách Lạc Môn đến, nhưng vẫn không chọn người nào. Nhân viên phục vụ kia cho rằng tôi đến để quậy, liền gọi quản lý đến. Tôi nói:
- Gái ở chỗ này thật chẳng ra làm sao cả, còn nói là Bách Lạc Môn cái nỗi gì? gọi ông chủ Trương của mấy người tới đây, nói cho anh ta biết tôi từ Thượng Hải tới.
Tay quản lý kia vội chạy đi tìm Trương Triều. Lúc mới vào, Trương Triều vẫn chưa nhận ra tôi, còn cười cười cầu tài nữa.
Sau khi ngồi xuống anh ta mới phát hiện ra “người khách từ Thượng Hải” chính là tôi, liền đứng vụt dậy, tôi cũng đứng lên theo:
- Anh không cần để ý, tôi không có cách nào để gặp được anh nên mới phải làm như thế. Tôi chỉ muốn hỏi Âu Dương hiện nay như thế nào rồi thôi.
- Âu Dương là ai?
- Em gái anh không phải tên là Âu Dương hay sao?
- Ha ha, cái gì mà Âu Dương Lan? Nó giỡn với cậu thôi, nó chỉ có một cái tên duy nhất: Trương Lan. Nói thật cho cậu biết, căn bản, nó chưa bao giờ yêu cậu, qua lại với cậu một thời gian chẳng qua để giải buồn thôi.
- Anh gạt tôi, tôi không tin cô ấy lại đùa giỡn với tình cảm như thế. Anh nói đi, bây giờ cô ấy đang ở đâu?
- Nói cho cậu biết cũng chẳng để làm gì, nó không muốn gặp cậu nữa.
- Vậy nói cho tôi biết, bây giờ cô ấy ra sao rồi?
- Nó không sao cả.
Được, vậy anh nói với Trương Lan, tôi cũng chưa bao giờ yêu cô ấy hết. Tôi chỉ cảm thấy nếu đêm hôm đó không phải có cô gái khác ở bên tôi, thì cô ấy sẽ không ghen tuông mà bị tai nạn như vậy. Thế nên tôi mới cảm thấy có lỗi. Giờ thì tôi yên tâm rồi. Nhờ anh nói với cô ấy là chúng tôi không ai nợ ai nữa.
Mày nói cái gì? Thì ra là mày bắt cá hai tay hả? là mày có lỗi với nó nên nó mới ra nông nỗi này.
Nói xong anh ta gọi một tay quản lý vào rồi gắt lên:
- Gọi bảo vệ lên đây, đánh cho thằng nhóc này một trận rồi mới thả cho nó đi!
Lập tức có hai nhân viên bảo vệ xông vào đánh tôi, tôi cũng dũng mãnh đánh trả lại. Nhưng lại có thêm mấy người nữa xông vào, tôi liều mình chống trả, cho đến khi ngất đi không nhưng thẳng gì nữa mới thôi. Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, xung quanh không có một ai. Tôi nhận ra toàn thân mình đều quấn băng trắng toát, mũi cũng cắm ống thở oxy. Tôi vẫn còn sống. Lát sau, một cô y tá bước vào. Tôi hỏi:
- Cô y tá, tôi bị thương có nặng lắm không?
Cô y tá mỉm cười nói:
- Bị thương không nhẹ, có phải anh là vận động viên không?
Tôi lắc đầu:
- Không, nhưng tôi thích đá bóng.
Cô y tá cười nói:
- Chẳng trách mà xương cốt anh cứng hơn người thường. Bị đánh thế mà chỉ gãy một cái xương sườn.
Tôi dò hỏi xem ai đưa mình vào viện thì cô ta nói:
- Nghe trực ban bảo một người đàn ông đưa anh vào, nhưng người đó không để lại họ tên. Anh ta đã trả trước cho anh một số tiền rồi.
Tôi nghĩ người đàn ông này, ngoài Trương Triều ra, thì không còn ai khác. Có lẽ anh ta muốn dùng cách này để hoàn toàn chia rẽ tôi với Âu Dương.
Y tá hỏi tôi sao lại bị thế này. Tôi gượng cười đáp:
- Uống rượu say rồi đánh nhau với người ta.
Cô y tá lại hỏi tôi cần gọi điện thoại cho người nhà hay bạn bè gì không, tôi bảo không. Nếu báo cho họ biết, nhất định họ sẽ trách móc tôi, chi bằng đợi ra viện rồi kể lại sau, hoặc là không bao giờ kể cho họ biết còn hơn. Cô y tá lại tò mò hỏi, có phải vì bạn gái nên tôi mới ra nông nỗi này không. Tôi chỉ cười không đáp.
Cô y tá đối xử với tôi rất tốt. Lúc tôi muốn đi ngoài, cô liền chạy đi gọi mấy bác sĩ thực tập đến giúp tôi, còn bón cho tôi ăn nữa. Cô không xinh đẹp lắm, nhưng trái tim thì rất thuần khiết. Tôi đọc trên tấm thẻ nhân viên, biết được cô tên là Kim Từ Huy, cái tên cũng đẹp như trái tim của cô vậy.
Điện thoại của tôi đã mất, không thể báo cho các bạn ở lớp biết được. Có điều tôi cũng không muốn báo cho họ lắm, họ mà biết chuyện, thế nào cũng sẽ tới bệnh viện xem cái bộ dạng thảm hại của tôi lúc đó.
Tôi nằm viện mất bảy ngày thì mới bỏ được hết mấy thứ dây dợ lằng nhằng trên người ra. Bác sĩ nói các vết thương của tôi đã đỡ nhiều rồi, bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là sẽ khỏe hẳn. Tôi cũng có thể ra viện được rồi.
Người thần bí kia đã trả trước cho bệnh viện một số tiền lớn, lúc tôi ra viện vẫn còn thừa tới mấy ngàn tệ. Tôi nhận lại tiền rồi đến chào tạm biệt Kim Từ Huy. Trước lúc đi, cô còn dặn đi dặn lại tôi phải uống thuốc nào, phải kiêng những gì, phải nghỉ ngơi ra sao, rồi còn đòi tiễn tôi ra tận cổng bệnh viện nữa. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt cảm thấy mình cần phải cảm ơn Kim Từ Huy một cách xứng đáng, liền nhìn thẳng vào mắt cô và nói: Truyện "Sinh Năm 1980 " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Có thể mời cô ăn một bữa cơm không?
Kim Từ Huy mỉm cười:
- Bây giờ còn chưa tới giờ ăn cơm mà?
Tôi cũng cười:
- Không sao, tôi đợi chị hết giờ làm.
Cô liền vui vẻ gật đầu, chạy trở vào trong bệnh viện. Tôi ngồi đợi trước tiệm hoa đối diện cổng bệnh viện. Lần trước, tôi vào thăm Âu Dương tôi cũng mua hoa ở đây. Thật không dám tin nữa, người vào thăm bệnh, cuối cùng lại nằm viện. Lúc Kim Từ Huy đi ra, đã trang điểm cẩn thận, trông xinh đẹp hơn rất nhiều. Tôi gọi cho cô một ly nước chanh, bảo uống xong rồi sẽ đi. Đợi Kim Từ Huy ngồi xuống, tôi mới nói:
- Tôi định mua tặng chị một bó hoa, nhưng ngắm mãi cũng chỉ thấy có hai loại hoa đẹp, một là hoa hồng, hai là hoa cẩm chướng. Chị thích bó một loại hay hai loại, nếu bó hai loại thì có thể cắm thêm hoa baby và bách hợp nữa.
Cô cúi đầu suy nghĩ rồi mỉm cười:
- Vậy anh tặng tôi bó hai loại đi! nếu không, bạn gái của anh sẽ ghen đó!
Giờ thì tôi làm gì còn bạn gái, cô ấy không gặp tôi nữa – tôi thở dài nói.
- Vì cô ấy mà anh bị thương thế này, vậy mà cô ấy còn không chịu gặp anh sao? Nếu là tôi, cho dù chết tôi cũng chịu.
Nhìn điệu bộ của cô có vẻ rất quyết tâm.
- Thế bạn trai của cô có tốt không?
- Tôi chưa có bạn trai.
Tôi bảo chủ tiệm bó cho Kim Từ Huy một bó hoa. Cô ôm lấy, ánh mắt rất hạnh phúc. Ông chủ hỏi tôi có cần bưu thiếp không. Tôi nhớ lại tấm thiệp trước viết cho Âu Dương, trong lòng chợt bồi hồi thương cảm, bèn chọn đại một tấm, viết lên trên đó “Vẻ đẹp thật sự ở trong lòng mỗi người, trái tim của cô cũng đẹp như tên cô vậy! cảm ơn!”
Chúng tôi đến một tiệm ăn gần đó, thuê một phòng rộng. Kim Từ Huy vừa bước vào gian phòng đã buột miệng thốt lên:
- Ồ khéo thật, mấy ngày trước cũng có một bệnh nhân mới chúng tôi tới đây ăn, chính là gian phòng này đây!
- Cũng là đàn ông hả?
Tôi cười hỏi.
- Không phải. Là một cô gái rất xinh đẹp, bị đụng xe, suýt nữa thì mất mạng – cô cười nói – cô ấy rất đẹp, tôi từng này tuổi rồi mà lần đầu tiên gặp một người đẹp như vậy đấy.
Tôi nghe tới đây thì vội vàng hỏi:
- Cô gái đó tên gì thế?
- Cái tên cũng rất đặc biệt. Cô ấy nói tên là Hoa Mộc Lan.
Tôi nghe mà như rơi vào mê hồn trận. Tại sao cô gái đo lại lấy tên là Hoa Mộc Lan nhỉ?
- Cô gái đó có phải là bệnh nhân chuyển từ phòng 413 sang không? bác sĩ suy đoán cổ cô ấy có vấn đề, có thể gây ra liệt toàn thân, đúng không? giữa trán cô ấy còn có một nốt ruồi nữa?
Tôi hỏi dồn dập mấy câu liền.
- Phải đó, anh cũng quen cô ấy à?
- Vậy sao trước đây tôi chưa gặp cô bao giờ? hai ngày đầu cô ấy nằm viện, tôi chưa gặp cô lần nào.
Từ hôm cô ấy chuyền buồng tôi mới đến nhận ca mà. Trước đó có mấy sinh viên thực tập nên y tá chúng tôi tạm thời được nghỉ ở nhà, thế nên anh mới không gặp tôi.
Kim Từ Huy thắc mắc:
- Anh có quan hệ như thế nào với cô gái đó?
- Cô ấy xuất viện lúc nào vậy? – tôi không kịp trả lời câu hỏi của Từ Huy.
- Vào ngày thứ ba anh nằm viện. Anh vẫn chưa cho tôi biết anh và cô ấy có quan hệ gì đấy – cô trách móc.
Như vậy cũng có nghĩa là, chúng tôi nằm cùng một tầng lầu trong hơn hai ngày, nhưng tại sao tôi không hề nhìn thấy nàng và đám người ở Bách Lạc Môn? Nhưng cũng khó trách, gian phòng tôi nằm là phòng VIP, chỉ có một người, cửa kính lại được dán giấy màu, tôi thì không cử động được, từ đầu tới cuối chỉ tiếp xúc với một mình Kim Từ Huy và mấy thực tập sinh, những người ngày thì không hề kể chuyện các phòng bệnh khác cho tôi nghe.
- Vậy cô gái đó có biết tôi cũng đang nằm viện không? – tôi hỏi.
- Chúng tôi có kể với cô ấy.
- Thế phản ứng của cô ấy ra sao?
- Không nói gì cả, chỉ cười cười. Bởi vì có nhiều người ở đó, nên bọn tôi lại nói chuyện khác. Chắc chắn anh biết cô ấy đúng không? có phải anh thích cô ấy không?
- Cô ấy chính là bạn gái cũ của tôi. Chính vì thăm dò tin tức của cô ấy nên tôi mới bị anh trai cô ấy đánh đến thế này. Lúc cô ấy đi, cô ấy có nói gì với cô không? chuyện liên quan tới tôi ấy.
Kim Từ Huy ngạc nhiên nhìn tôi một lúc lâu, sau đó mới nói:
- Không nói gì cả. Tôi thấy cô ấy hình như…
- Hình như gì cơ? Cô nói tiếp đi!
- Hình như không quan tâm đến anh lắm. Thực ra là cô ấy đã chuyển chủ đề câu chuyện, mấy y tá và cả mấy thực tập sinh chăm sóc cô ấy nữa đều rất hứng thú nói về anh.
Tôi thở dài than:
- Chúng tôi hết hy vọng rồi.
Kim Từ Huy không nói gì nữa, chỉ mân mê tách trà trong tay, thi thoảng ngước mắt lên nhìn tôi. Tôi lại hỏi cô xem Âu Dương đã khỏe hẳn chưa. Cô bảo, nàng đã khỏe thật rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ hoàn toàn bình thường. Tôi hỏi xem Âu Dương có để lại địa chỉ liên lạc gì không thì Kim Từ Huy bật cười nói:
- Sao anh ngốc vậy? cô ấy đã biết anh ở đây, lại không muốn để anh tìm thấy thì sao còn để địa chỉ lại làm gì?
Khi chúng tôi chia tay, tôi nhận ra cô có vẻ buồn buồn, liền bảo sau này nhất định sẽ đến thăm cô. Cô mỉm cười nói:
- Anh hứa rồi đấy nhé.
Tôi đi được một đoạn xa, quay đầu lại thì vẫn thấy cô đứng nhìn theo.