Nghịch Thiên Tu Tiên với nội dung xoay quanh nhân vật chính Diệp Khôn .Diệp Khôn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hắn ở cùng với cậu. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Năm lên bảy tuổi hắn bị bệnh nặng và được Hà đại phu tận tình cứu chữa, từ đó hắn đã đi theo Hà đại phu và vô tình bị cuốn vào ân oán trong giang hồ... cuộc đời của hắn thay đổi từ đây.
20.06.2015
Chương 1
Hái Thuốc
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Diệp Khôn nhìn cây dược thảo mọc ra trên mỏm đá cao hơn ba mươi trượng, mặt nhăn nhó khó coi. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Cao quá, đáng ghét tìm mãi mới được một gốc Thanh La thảo chẳng nhẽ lại bỏ cuộc. Không được, nhất định phải hái được nó"
Tức giận nói một câu, Diệp Khôn đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lượt, hắn cột chặt gùi thuốc trên lưng, dắt dao hái thuốc vào hông, sau đó hai tay bám vào vách đá tìm tòi những hốc đá nhô ra cẩn thận trèo lên.
Vách đá cao thẳng đứng, xem ra có vẻ rất khó trèo lên, cứ trèo lên được một chút Diệp Khôn lại lấy dao hái thuốc dùng sức, khoét một hốc nhỏ trên vách đá để lấy điểm tựa trèo lên .
Nửa canh giờ sau, trên mặt và người Diệp Khôn mồ hôi đầm đìa, ướt hết cả áo. Hắn thở dốc gắng gượng mãi, cuối cùng cũng lên được mỏm đá có Thanh La thảo.
Mỏm đá này tuy không rộng lắm, nhưng cũng đủ để một người ở trên đó. Diệp Khôn thở phù một cái, ngồi bệt xuống mỏm đá nghỉ ngơi lấy lại sức. Sau đó hắn cẩn thận hái gốc Thanh La thảo cho vào gùi thuốc trên lưng, tỏ vẻ hài lòng.
Đứng từ trên mỏm đá nhìn xuống, Diệp Khôn hơi nhíu mày cẩn thận theo đường cũ trèo xuống. Lần này trèo xuống có vẻ dễ dàng hơn trước nhiều, nên chẳng mấy chốc hắn đã xuống tới nơi. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Diệp Khôn hắn là một thiếu niên, năm nay mười bốn tuổi, khuôn mặt bình thường, dáng người cao gầy, làn da ngăm đen, chỉ được cái hắn rất thông minh. Hắn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hiện tại đang sống cùng gia đình cậu của hắn là ở Hà Gia thôn.
Thường ngày, ngoài làm những việc vặt giúp gia đình cậu hắn ra, thì hắn thường lên núi hái thuốc cho Hà đại phu, một vị thầy thuốc có tiếng ở Hà Gia thôn.
Trước đây lúc hắn lên bảy tuổi, đột nhiên bị một trận bệnh nặng. Cũng may Hà đại phu hết lòng ra sức chữa trị, tốn rất nhiều loại thuốc tốt cho hắn dùng, cuối cùng cũng qua khỏi. Có điều Hà đại phu trị bệnh cho hắn, nhưng ông không lấy một xu nào cả. Diệp Khôn và gia đình cậu hắn rất cảm kích, không biết lấy gì để đền ơn, chỉ biết để ở trong lòng. Dù sao gia đình cậu hắn cũng nghèo, nếu phải trả tiền thuốc thì quả thật không có khả năng để trả.
Sau này Diệp Khôn thường lui tới chỗ Hà đại phu, thi thoảng giúp ông những công việc vặt. Hà đại phu thấy hắn thông minh, nhanh nhẹn, nên cũng rất thích hắn. Về sau Hà đại phu thường chỉ điểm cho hắn biết về các loại dược thảo, và để cho hắn theo mình khi đi hái thuốc, cũng như thăm khám bệnh, thành ra Diệp Khôn từ lúc nào không biết, đã trở thành đồ đệ của Hà đại phu. Mặc dù không được Hà đại phu chính miệng công nhận, nhưng trong lòng ông cũng đã ngầm công nhận tiểu đồ đệ này rồi.
Những lúc Hà đại phu cần dược thảo, mà ở dược viên không có, hoặc không mua được ở ngoài. Hắn thường lên núi Thanh Phong cách Hà Gia thôn hơn một dặm đường, để tìm hái những loại dược thảo cần thiết cho Hà đại phu.
Mấy hôm trước, có một người đến tìm Hà đại phu. Nghe nói y là người trong giang hồ, thuộc một môn phái nào đó có tiếng, đến mời Hà đại phu xem bệnh cho một vị tiểu thư nhà hắn. Hà đại phu đi mấy ngày rồi trở về, ông tìm một số dược thảo để điều chế thuốc cho vị tiểu thư kia, nhưng còn thiếu một vài loại, khiến cho ông đau đầu không thôi.
Diệp Khôn nghe thấy vậy, có vẻ khó hiểu, nếu như nói vị tiểu thư kia là người thuộc một môn phái có tiếng trong giang hồ, thì dược thảo đối với bọn họ mà nói, tìm kiếm, thu mua quá đơn giản rồi. Đằng này lại để cho Hà đại phu phải đau đầu về việc này như thế, có chút kỳ quái. Diệp Khôn không ít thì nhiều, cũng được lão Trương trong thôn kể về những môn phái, và thực lực của họ trong chốn giang hồ, cùng với những bí sử của võ lâm, nên với trí thông minh của Diệp Khôn hắn rất hiểu, rất có thể trong việc này còn nhiều uẩn khúc.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Diệp Khôn không đi hỏi Hà đại phu về việc này làm gì, hắn chỉ hỏi Hà đại phu, cần những dược thảo nào rồi hắn lên núi đi tìm.
***
Diệp Khôn men theo vách núi đi lên phía trên sườn núi, trong lòng hắn rất thoải mái, vì Thanh La thảo là một trong những dược thảo khó tìm nhất, mà Hà đại phu cần cuối cùng cũng tìm được. Những dược thảo còn lại, tìm kiếm không khó lắm, chẳng qua phải bỏ ra chút thời gian thôi.
Men theo sườn núi Diệp Khôn đi vào một mảnh rừng gần đấy tiếp tục tìm kiếm.
Một canh giờ sau, Diệp Khôn đi ra khỏi khu rừng, trên mặt nộ vẻ vui mừng, tất cả dược thảo Hà đại phu cần, hắn đã tìm đủ, hơn nữa hắn còn tìm được vài loại dược thảo quý khác nữa.
Diệp khôn không chần chừ, vừa ra khỏi rừng hắn liền hướng Hà Gia thôn quay trở về.
Nhìn thấy Diệp Khôn trở về, một ông lão đã ngoài sáu mươi khuôn mặt hiền hòa, dáng người hơi gầy, vận một bộ trang phục màu xanh, đi từ trong nhà ra ánh mắt nhìn hắn đầy mong đợi, khẽ hỏi "Diệp Khôn, con tìm được dược liệu ta cần không"
"Người yên tâm con đã tìm đủ rồi" Diệp Khôn nhìn Hà đại phu cười nói.
"Ha ha, thế thì tốt quá, vất vả cho con rồi, mau vào nhà cho ta xem" Hà đại phu trong lòng vui mừng cười lớn nói.
Tiếp đó, hai người một trước một sau đi vào một gian phòng rộng, bên trong xung quanh có rất nhiều dược liệu và dụng cụ chế biến thuốc. Diệp Khôn đặt gùi thuốc trên lưng xuống, đưa cho Hà đại phu xem. Hà đại phu xem qua một lượt, đánh giá phẩm chất từng loại dược thảo, ước chừng thời gian sau một tuần trà, Hà đại phu gật đầu hài lòng nói.
"Rất tốt, tất cả những dược thảo này sinh trưởng đã ngoài mười năm, thậm trí gốc Thanh La thảo đã đạt đến hai mươi năm có thừa, như vậy phẩm chất của thuốc luyện ra chắc chắn tốt hơn nhiều so với bình thường"
Diệp Khôn ở bên cạnh chăm chú nghe, đột nhiên hắn hỏi "Đại phu, con thật không hiểu người chữa bệnh cho người nào mà khẩn trương như vậy? Từ trước đến giờ, con có thấy người như vậy bao giờ đâu ?"
"Ài! Người này lai lịch không đơn giản, có chút liên hệ với ta, nói ra thì dài dòng lắm, con về chuẩn bị hành trang, sắp tới đi với ta vài ngày, tới đó con sẽ biết" Hà đại phu thở dài một tiếng, dặn dò Diệp Khôn vài câu, rồi mang đám dược thảo vào phòng chế thuốc bắt đầu phối thuốc.
Diệp Khôn cũng không nghĩ nhiều, ngày mai đi cùng Hà đại phu thì sẽ rõ. Tiếp đó hắn về nhà chuẩn bị một số thứ cho chuyến đi ngày mai.
Hôm sau khi trời vừa sáng, Diệp Khôn đã có mặt tại nhà Hà đại phu. Phía trước nhà đã có một chiếc xe ngựa, cùng với một phu xe đang đứng chờ. Phu xe đội trên đầu một cái mũ chụp, có một lớp màn mỏng che đi khuôn mặt không thể nhìn rõ, nhưng xem bộ dạng cử chỉ của hắn, rõ ràng là người có luyện võ. Hắn không nói gì, chỉ ngồi im một chỗ chờ hai người Diệp Khôn và Hà đại phu.
Xe ngựa từ Hà Gia thôn nhằm hướng dãy Thanh Phong mà đi. Diệp Khôn ngồi một góc trong xe, thi thoảng hắn lại ngáp dài một cái, hai mắt đờ đẫn gật gà gật gù, những lúc xe đi vào đoạn đường mấp mô khiến cho bánh xe kênh bị xóc, cả người hắn lắc lư xiêu vẹo nhìn rất khôi hài. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bên cạnh hắn, Hà đại phu ngồi tựa vào vách thùng xe, hai mắt vẫn trong sáng, không có biểu hiện gì của người mất ngủ như Diệp Khôn. Mặc dù đêm qua ông đã thức cả đêm để bào chế thuốc.
Đến quá trưa, xe ngựa đã đi sâu vào trong dãy Thanh Phong, xung quanh con đường mòn toàn cây là cây mọc thành bụi rậm um tùm. Nhìn xa xa hơn một chút thì thấy toàn là đồi núi trải dài mấy chục dặm.
Diệp Khôn lúc này đã tỉnh, hắn vén rèm xe lên nhìn ngó xung quanh, ngơ ngác một hồi rất lâu. Hắn chưa bao giờ đi sâu vào dãy Thanh Phong xa như thế này, khắp nơi xung quanh, chẳng có lấy một chút dấu hiệu nào của con người sinh sống cả, ngược lại toàn cây là cây, và đồi núi có to có nhỏ trùng trùng điệp điệp, trải dài và rộng không biết điểm dừng ở chỗ nào.
Đi thêm khoảng nửa canh giờ nữa, xe ngựa rẽ qua phải đi vào bên trong một khu rừng rậm, đi thêm được một dặm, xe ngựa đột nhiên dừng lại trước một vách đá cao lớn. Dưới chân vách đá có đủ loại thực vật, cao quá đầu người che khuất cả một vùng.
Phu xe từ đầu đến giờ không nói lời nào, đột nhiên hướng trong xe ngựa cung kính nói với giọng ồm ồm "Đã tới nơi xin mời Hà đại phu xuống xe"
Hà đại phu ồ lên một tiếng, vén rèm từ trên xe bước xuống. Diệp Khôn cũng theo sau bước xuống xe. Ngồi trên xe cả môt trặng đường dài như vậy, khiến hắn cả người thấy khó chịu. Lúc này được xuống xe, hắn cảm thấy rất thoải mái.
Nhìn cảnh vật xung quang, Diệp Khôn trong lòng cả kinh, nhưng không dám nói gì chỉ thành thật đứng bên cạnh Hà đại phu.
20.06.2015
Chương 2
Vạn Ngọc Như
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Phu xe đánh xe giấu phía sau một lùm cây gần đó, rồi đi trước dẫn đường, đưa hai người Hà đại phu và Diệp Khôn xuyên qua những cây thực vật mọc chắn phía trước, đi thẳng vào vách núi. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hà đại phu dù sao cũng đã đến nơi đây một lần rồi, nên ông không có gì dị nghị, thản nhiên đi theo sau. Diệp Khôn do dự một chặp, cũng bước theo sau Hà đại phu.
Trước mặt ba người là một vách đá thẳng đứng, nhìn chẳng có gì đặc biệt. Chỉ thấy phu xe đặt tay lên vách đá, làm một vài động tác khó hiểu. Đột nhiên tay y dừng lại, cả bàn tay dụng lực ấn vào một cái.
Vách đá đột nhiên rung động, một phiến đá to bằng cánh cửa, theo tiếng động từ từ nâng lên. Một lúc sau tiếng động dừng lại, xuất hiện trước mặt ba người là một thông đạo sâu hút vào bên trong lòng núi.
Phu xe quay lại nhìn Hà đại phu, gật đầu một cái, rồi đi vào thông đạo. Hà đại phu và Diệp Khôn cũng lần lượt theo sau.
Ba người vừa bước vào trong thông đạo, thì đột nhiên cánh cửa đá bắt đầu chuyển động. Diệp Khôn đi sau cùng giật mình quay lại, thì thấy cửa vào thông đạo từ từ được hạ xuống. Bên trong bắt đầu tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả. Mà bên ngoài vách đá, đã trở lại bình thường, nhìn lại nó chỉ là một vách đá tự nhiên mà thôi. Nhìn vào chắc chắn không ai, có thể phát hiện được, sau vách đá này lại có một thông đạo.
Bên trong thông đạo, đợi cho cửa vào đã đóng lại, phu xe lấy trong người ra một viên dạ minh châu to bằng long nhãn, cầm trên tay. Viên dạ minh châu, phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, đủ để người ta nhìn rõ cảnh vật bên trong. Thông đạo này thông đi đâu thì không rõ, nhưng bên trong hai bên tường, được kiến tạo rất công phu. Bề mặt nhẵn bóng, không biết được làm bằng gì, mà có thể phản chiếu được ánh sáng. Vì vậy ánh sáng của dạ minh châu được phản chiếu lại, khiến cho thông đạo càng rõ ràng hơn. Diệp Khôn thấy cảnh này, trong lòng đầy kinh ngạc, không biết người nào đã làm lên thông đạo này, thật sự lợi hại rồi.
Theo con đường dài trong thông đạo, xuyên qua một ngọn núi. Nửa canh giờ sau, nhóm người phu xe cùng Hà đại phu và Diệp Khôn cũng ra khỏi nơi đây. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Xuất hiện trước mắt ba người là một thung lũng, cảnh vật nơi đây rất thanh tịnh, tao nhã. Phía trước hơn hai mươi trượng là một hồ nước nhỏ, bên dưới có rất nhiều cá, có to, có nhỏ tung tăng bơi lội. Xung quanh bờ hồ được trồng rất nhiều hoa, có lan, có cúc, có lưu ly, có bạch hà...Bên cạnh hồ còn có một ngôi nhà gỗ rộng lớn, liếc mắt nhìn qua thì thấy, trong nhà thấp thoáng có bóng người.
Diệp Khôn còn đang thơ thẩn nhìn ngó cảnh vật xung quanh, thì có một đại hán ước chừng hơn ba mươi tuổi, mày rậm râu hùm, trên người toát ra một khí thế kiêu hùng, từ trong căn nhà gỗ đi ra hướng ba người cười ha hả nói.
“Hà đại phu, đã đến rồi sao. Vất vả cho ngài rồi, thứ lỗi cho Lâm mỗ không tự đến đón ngài được”
Đại hán này là Lâm Thiết Sơn, chính hắn là người lần trước đã đến Hà Gia thôn tìm Hà đại phu.
Hà đại phu thấy đại hán đi tới cười nói. “Lâm tổng quản quá khách khí rồi, việc này là việc nhỏ, đâu cần đích thân ngài tới đón lão phu chứ”.
Hai người qua lại chuyện phiếm vài câu, sau đó Lâm Thiết Sơn quay sang phu xe bên cạnh phân phó vài câu, phu xe gật đầu “vâng, dạ” vài tiếng rồi theo đường cũ trở ra .Tiếp đó y quay sang Diệp Khôn ánh mắt dò sét hỏi “Hà đại phu, vị tiểu huynh đệ này là ...”
Hà đại phu nhìn Diệp Khôn cười nói: “Đây là học trò của ta, lần trước ngài đến nó có việc ra ngoài, nên ngài không gặp được nó. Nay ta đưa nó đến để phụ giúp ta trong quá trình trị bệnh cho nha đầu kia ”
“Ồ! Thì ra là vậy. Nào mời ngài vào nhà nghỉ ngơi một chút đã ” Lâm Thiết Sơn gật đầu, thu lại ánh mắt đang đánh giá Diệp Khôn nói.
Tiếp đó ba người vào nhà, phân biệt chủ khách ngồi xuống. Diệp Khôn ngoan ngoãn đứng phía sau Hà đại phu, thi thoảng đảo mắt liếc nhìn đại hán và cảnh vật xung quanh.
Hà đại phu và Lâm Thiết Sơn đang nói chuyện phiếm, bỗng “két” một tiếng cánh cửa gian phòng phía trong nhà mở ra, một thiếu nữ chừng mười bốn mười năm tuổi dáng người hơi gầy, khuôn mặt mệt mỏi, da mặt hơi vàng ánh mắt hơi đục, đôi môi hơi thâm. Nếu không phải đang mang bệnh trên người, thì nàng cũng là một thiếu nữ có khuôn mặt khả ái, dễ thương, khiến nhiều người lần đầu gặp nàng sẽ thích.
“Ngọc Như, con đang có bệnh trong người, ra ngoài làm gì ? Ngộ nhỡ có chuyện gì sảy ra, ta biết ăn nói thế nào với cha mẹ con đây” Nhìn thấy thiếu nữ bước ra ngoài, Lâm Thiết Sơn hơi biến sắc, khuôn mặt khó coi nói.
“Khụ! Thúc thúc, con không có sao đâu, tại ngồi trong phòng một mình buồn quá, nghe thấy mọi người nói chuyện, nên con muốn ra ngoài chút cho khuây khoải” Thiếu nữ ho một cái, giọng có chút mệt mỏi nói.
“Lâm tổng quản, cứ để nha đầu này ra ngoài chút cho khuây khoải, ngài không cần lo ” Một bên Hà đại phu thấy vậy, khoát tay nói.
Diệp Khôn đang đứng đằng sau Hà đại phu, thấy thiếu nữ đi ra hai mắt nhíu lại nhìn nàng đánh giá. Thì ra Hà đại phu mấy hôm nay khẩn trương như vậy, là vì cô gái này. Không biết cô ta là nhân vật như thế nào, lại còn vị Lâm tổng quản kia nữa, lai lịch hai người này chắc không đơn giản.
Còn đang mải suy nghĩ, đột nhiên Diệp Khôn giật mình nhìn xuống dưới, thì thấy một chân của Hà đại phu đang đạp lên chân mình. Liếc nhìn Hà đại phu một cái hiểu được ý ông, Diệp Khôn bước ra, đi tới bên cạnh thiếu nữ kia, đưa tay đỡ lấy nàng nói.
“Cô nương, để tại hạ giúp một tay”
Thiếu nữ liếc nhìn Diệp Khôn một cái, cũng không nói gì để hắn đỡ đi lại bên một chiếc nghế ngồi xuống nói: “Đa tạ”
Diệp Khôn gật đầu một cái, rồi trở về chỗ cũ thành thật đứng một bên.
Thiếu nữ ngồi xuống ghế gật đầu, nhoẻn miệng cười với Hà đại phu một cái nói “Ngọc Như ra mắt Hà đại bá, thứ cho chất nữ trong người đang mang bệnh nên không hành lễ được ”
Hà đại phu cũng gật đầu một cái nói: “Không sao. Nha đầu không cần phải đa lễ như vậy ”
Hà đại phu nói rồi như nhớ ra điều gì, quay sang Diệp Khôn nói “Diệp Khôn, đây là Vạn nha đầu, trong thời gian sắp tới, phiền con chiếu cố cho nha đầu này một chút”.
Diệp Khôn nghe thấy vậy “dạ” một tiếng rồi hướng thiếu nữ nói “Diệp Khôn ra mắt cô nương”. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thiếu nữ lúc này mới để ý kỹ, Diệp Khôn là một thiếu niên cũng tầm tuổi mình, dung mạo bình thường, không có gì nổi bật cũng hướng hắn chào nói: “Tiểu muội họ Vạn tên Ngọc Như xin ra mắt Diệp huynh, huynh cứ gọi ta là Ngọc Như là được rồi, Hà đại bá đã nói sau này tiểu muội còn làm phiền huynh rồi”
Diệp Khôn hai mắt chớp một cái, gật đầu đồng ý trong lòng thầm nghĩ “Cô bé này nhìn bề ngoài cũng rất khả ái a, tiếc là trong người đang có bệnh, thôi vậy giúp cô ta vài ngày cũng được, dù sao nhìn cô ta cũng không đến lỗi nào ^_^”.
Diệp Khôn còn đang suy nghĩ, đột nhiên từ bên ngoài chạy vào một thiếu niên, trên người dính đầy máu miệng thều thào nói: “Lâm thúc thúc, chuyện không hay rồi, mau đến đỉnh Quá Nha giúp cha mẹ cháu, họ đang bị đám người Bát Quái Môn vây công”.
Thiếu niên nói xong, cả người ngục xuống đất bất tỉnh nhân sự, Lâm Thiết Sơn mặt mày biến sắc, khuôn mặt biến đổi liên tục, khó coi đến cực điểm. Trên mặt y lúc này phảng phất có chút sát khí.
20.06.2015
Chương 3
Phó Thác
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Thiếu nữ Ngọc Như thấy thiếu niên trên người đầy máu bất tỉnh nhân sự cả người run lên một cái hai hàng lệ tuôn rơi, bất chấp trong người đang mang bệnh nàng không kìm được lòng nhoài người về phía thiếu niên hai tay đặt lên vai thiếu niên dùng hết sức đẩy , giọng nói run run " Đại ca ! Huynh làm sao vậy, huynh mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy". Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mãi không thấy thiếu niên tỉnh dậy Ngọc Như đưa mắt nhìn Hà đại phu mếu máo. " Hà đại thúc, thúc xem huynh cháu"
Hà đại phu bên cạnh không nói gì , ông lại bên cạnh thiếu niên kiểm tra cả người y một lúc nói " Cậu ta không sao, chỉ mất sức quá nhiều nên mới bất tỉnh , chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt sẽ tỉnh lại thôi".
Nói rồi Hà đại phu lấy trong người ra một viên thuốc nhỏ bằng đầu đũa cho vào miệng thiếu niên rồi quay qua Lâm Thiết Sơn hỏi: " Lâm tổng quản , rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ngài còn muốn giấu ta nữa sao? "
Lâm Thiết Sơn nhìn Hà đại phu thở dài một tiếng nói: " Chuyện này nói ra thì dài dòng, ta định để ngài sau khi trị bệnh cho Ngọc Như xong mới nói cho ngài biết , thật không ngờ đám người Bát Quái Môn lại tìm đến nhanh như vậy".
Lâm Thiết Sơn nghỉ một chút lại nói tiếp: " Bây giờ cứu người là chuyện cấp bách , thế này đi , ngài chờ cho Đình Phong tỉnh dậy rồi hỏi nó, ta bây giờ phải nhanh chóng lên đỉnh Quá Nha để tiếp ứng "
Ánh mắt Hà đại phu lóe lên một cái gật đầu nói : " Thế cũng được , ngài mau tới đó, ở đây đã có ta lo ".
Lâm Thiết Sơn quay sang dặn dò Ngọc Như vài câu rồi ôm quyền cáo từ Hà đại phu cả người hắn nhoáng một cái không biết thi triển thân pháp gì mà đã ra tới lối vào biến mất trong thông đạo.
Hà đại phu thở dài một cái rồi quay sang phân phó Diệp Khôn một tiếng cùng ông giúp đỡ Ngọc Như về phòng và cứu tỉnh thiếu niên nằm bất tỉnh dưới đất.
Đêm hôm đó , lúc này là canh hai, hai bóng người một già một trẻ đang ngồi đối diện với nhau trên một tảng đá phía xa xa ở góc hồ, hai người này chính là Hà đại phu và Diệp Khôn.
Tuy trời tối không nhìn thấy gì nhưng hai người ngồi đối diện nhau vẫn có thể hình dung ra được sắc mặt của đối phương, Hà đại phu thì sắc mặt nghiêm nghị, còn Diệp Khôn thì có chút khó hiểu, không biết có chuyện gì mà chiều nay sau khi cùng thiếu niên kia nói chuyện Hà đại phu đã gọi hắn và hẹn hắn canh hai đêm nay có chuyện muốn nói với hắn.
Hai người ngồi chầm mặc một lúc , đột nhiên Hà đại phu lên tiếng nói.
"Diệp Khôn , con năm nay bao nhiêu tuổi rồi"
Đột nhiên Hà đại phu hỏi tuổi của mình , Diệp Khôn trong lòng thấy khó hiểu, nghĩ mãi không ra tại sao Hà đại phu lại hỏi vậy bèn nói " Con năm nay mười bốn tuổi rồi"
" Đúng thế ! Con năm nay đã mười bốn tuổi rồi, và cũng theo ta được bảy năm rồi". Hà đại phu đáp.
" Vâng! Nhưng tại sao người lại hỏi con điều này ạ " Diệp Khôn khí hiểu hỏi lại một câu
" Không vội , rồi ta sẽ nói cho con biết" Hà đại phu cười nói .
" Ta hỏi con như vậy ý muốn nói con bây giờ đã lớn rồi , biết suy nghĩ nặng nhẹ rồi, bảy năm qua ở bên cạnh ta , ta rất rõ tính tình và bản chất của con . Con tuy là người thông minh, nhưng bản chất quá thật thà , rất dễ bị những người khác lừa gạt , vì thế nếu để cho con hành tẩu giang hồ có chút bất lợi, cho nên sau này con phải tỉnh táo" .
Hà đại phu nghỉ một chút lại nói tiếp.
" Cả đời ta bây giờ trên đời này đã không còn người thân , người mà ta có thể tin tưởng nhất ngoài con ra thì không còn ai khác. Hôm nay ta muốn nhờ con một việc và cũng muốn nói cho con biết một chuyện. Việc đầu tiên ta muốn nhờ con là chăm lo cho nha đầu Ngọc Như thật tốt , và giúp ta đưa nó tới Bạch Hạc Sơn Trang ở Kính Châu phía nam Việt Quốc . Việc thứ hai ta muốn nói với con là ta không phải họ Hà mà ta họ Tiêu tên thật là Dực Phong , cách đây mười năm năm ta vốn là một thầy thuốc nổi tiếng ở Kính Châu nhưng do đắc tội với Bạch Hạc Sơn Trang nên bị người ta truy sát, khi đó đang trong lúc nguy cấp ta được chính con gái của trang chủ Bạch Hạc Sơn Trang cứu giúp , cho tới nay ta vẫn không hiểu tại sao cô ta lại cứu ta , nhưng dù sao cô ta đã cứu ta một mạng ". Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
" Sau đó ta lưu lạc đến Thanh Châu , có một lần ta gặp được cha của nha đầu kia , lúc đó hắn bị người ta truy sát bị thương rất nặng nếu không cứu chữa kịp thời sẽ chết, đồng cảm với hắn ta không ngần ngại ra tay cứu hắn. Sau đó vì cảm kích ta hắn đã mời ta gia nhập vào Vạn Kiếm Sơn Trang , lúc đó ta mới biết hắn là thiếu chủ Vạn Kiếm Sơn Trang , Vạn Đình Thiên, nhưng ta đã từ chối , thế rồi hai ta kết bái huynh đệ . Tiếp đó chúng ta chia tay, ta tới Hà Gia thôn lấy tên là Hà Nhất Quy. Khoảng một năm sau đó ta nhận được thiệp mừng của hắn ,thật không ngờ người hắn lấy làm vợ lại là con gái của trang chủ Bạch Hạc Sơn Trang " Hà đại phu nói đến đây thì thở dài một tiếng.
Tiếp đó ông lại nói
" Con là người thông minh , nghe ta nói đến đây chắc con cũng đã hiểu , một bên là huynh đệ kết nghĩa của ta, một bên là ân nhân của ta, hôm nay bọn họ gặp chuyện ta không thể khoanh tay đứng nhìn được , mặc dù họ Lâm kia đã đi trước nhưng ta vẫn có dự cảm không lành , bây giờ ta phải đi giúp họ một tay, còn về việc trị bệnh cho tiểu nha đầu kia thì đành nhờ cả vào con, nếu không có ta thì bệnh của nha đầu kia để bình phục cũng chỉ kéo dài một chút thôi không có gì đáng ngại cả, ở đây ta đã chuẩn bị tất cả rồi , con hãy làm theo những gì ta dặn trong thư là được"
Diệp Khôn ngồi nghe Hà đại phu nói tâm trạng của hắn biến đổi liên tục , hắn biết Hà đại phu nói ra những lời này có thể sẽ là lần cuối cùng được nghe ông nói, hai mắt hắn đỏ hoe mặt hơi rưng rưng nhưng hắn cố kìn nén không bộc lộ, trời tối nên Hà đại phu cũng không biết được bộ dạng của hắn bây giờ.
Trầm mặc một lúc lâu Diệp Khôn nghiêm nghị nói " Người yên tâm , con nhất định sẽ làm tốt những gì người đã giao phó"
Hà đại cười nói " Tốt , Diệp Khôn ta rất tin tưởng con , con hãy ở đây chờ khi nào bệnh tình của nha đầu kia khỏi hẳn rồi hãy đi, thời gian không còn nhiều ta phải đi ngay rồi, con ở lại bảo trọng"
Nói rồi Hà đại phu đứng dậy quay lưng hướng thông đạo trong núi đi tới.
Diệp Khôn nhìn bóng lưng đen xì của Hà đại phu dần rời xa đột nhiên hắn gọi lớn rồi quỳ xuống dập đầu ba cái ." Sư phụ "
Nghe thấy Diệp Khôn gọi mình hai tiếng " Sư phu" Hà đại phu chuẩn bị bước vào thông đạo cả người khựng lại thì thào một câu chỉ có ông mới nghe được " Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan, hi vọng cuộc đời con sau này sẽ tốt đẹp " .
Hà đại phu bước vào trong thông đạo rồi mất hút, không gian xung quanh thung lũng trở lên tĩnh lặng , một lúc lâu sau Diệp Khôn đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, cả đêm hôm đấy hắn không sao ngủ được thức trắng cả một đêm.
***
Trước mặt Diệp Khôn là một bọc vải được gói lại cẩn thận do Hà đại phu để lại cho hắn.Nhìn cái bọc trước mặt hắn lại nhớ tới những gì Hà đại phu nói với hắn đêm qua, hắn thở dài một cái rồi cởi bọc vải đó ra , bên trong có ba cuốn sách , một cuốn trông còn khá mới ,hai cuốn còn lại đã cũ theo thời gian, bên cạnh còn có năm bình thuốc và một phong thư cuối cùng là một sấp ngân phiếu trị giá lên đến năm ngàn vạn cùng với một trăm vạn bạc trắng.
Diệp Khôn lấy phong thử bỏ ra đọc qua một lượt thì thấy nội dung thư nói " Ba cuốn sách Hà đại phu để lại trong đó có một cuốn tâm đắc của cả cuộc đời ông trong thời gian hành nghề y ghi chép lại, hai cuốn còn lại là tổ tiên để lại, một cuốn là dược phương , một cuốn là bí kíp võ công . Năm bình thuốc trong đó có một bình màu đỏ là thuốc trị bệnh cho Ngọc Như , mỗi ngày cho cô uống một viên cho đến khi hết thuốc trong bình mới thôi, còn bốn bình còn lại là những thuốc quý giá mà Hà đại phu dựa vào cuốn dược phương tổ tiên để lại luyện chế ra có công hiệu rất tốt có điều trên mỗi bình thuốc không có gi tên thuốc là gì. Cuối cùng là số tiền mà Hà đại phu tích cóp được hồi còn ở Kính Châu , số tiền này ông luôn mang theo mình, để lại cho Diệp Khôn lo việc gia đình ổn thỏa và là lộ phí dùng trong quá trình đưa Ngọc Như về tới Bạch Hạc Sơn Trang.
20.06.2015
Chương 4
Dược Phương Bí Thư
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Đọc xong lá thư Diệp Khôn suy nghĩ một chặp gấp lại đặt qua một bên rồi đưa tay với lấy một cuốn sách bề ngoài đã cũ kỹ , giấy đã ngả màu vàng bốn góc có chút nham nhở trên bề mặt cuốn sách có ghi bốn chữ " Dược Phương Bí Thư ".
Cuốn sách không dầy lắm chỉ có năm mươi trang, hai mươi trang đầu có ghi lại mười đan phương , mỗi đan phương đều ghi rất tỉ mỉ cách phối chế , luyện đan và những dược liệu chủ đạo cần thiết cùng với những dược liệu có thể dùng để thay thế trong trường hợp không có đủ dược liệu chính , dùng những dược liệu thay thế đó để luyện đan thì dược tính có kém hơn một chút so với bình thường.
Bên dưới mỗi đan phương còn ghi rõ những điều lưu ý khi luyện đan để có được tỷ lệ thành công cao nhất cùng với những đặc điểm của đan dược khi luyện thành. Ngoài ra còn giới thiệu rất rõ về từng loại đan đó nữa.
Mỗi loại đan dược khi luyện thành dựa vào thành phẩm của đan dược được chia làm ba loại.
Loại thứ nhất là hạ phẩm đan, loại này thì trong khi luyện đan tỷ lệ xuất hiện cao nhất . Loại thứ hai là trung phẩm đan tỷ lệ thành công luyện ra chỉ có bốn mươi phần trăm cái này còn phải dựa vào một vài yếu tố khách quan do người luyện mà thành. Loại thứ ba là thượng phẩm đan tỷ lệ thành công trong khi luyện đan là rất thấp chỉ chiếm trong khoảng từ một đến năm phần trăm mà thôi.
Bình thường là như vậy nhưng đó cũng chỉ là lý thuyết được các luyện đan tông sư đưa ra chung chung cho các loại đan tương đối dễ luyện mà thôi. Còn những loại đan dược đẳng cấp cao hơn cần những dược liệu quý giá hơn thì tỷ lệ thành công để luyện ra được hạ phẩm đan tương đối thấp chứ đừng nói là luyện ra được trung phẩm và thượng phẩm đan. Còn cao hơn nữa thì hầu như không phân biệt phẩm chất đan dược bởi lẽ dược liệu và tỷ lệ thành công của những loại đan này quá mức hà khắc. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong số đan phương được ghi lại ở đây thì dễ luyện nhất chính là "Ích Cốc Đan", Công dụng của nó cũng như tên , ăn vào môt viên thì có thể trong vòng năm ngày liên tiếp không cần ăn uống gì cũng không cảm thấy đói, dược tính của nó sẽ giúp cho cơ thể sinh ra dưỡng chất nuôi dưỡng cơ thế , có thể dùng đan này liên tục nhiều ngày thậm chí nhiều năm cũng không có ảnh hưởng gì. Chỉ có điều những dược liệu để luyện chế đan dược này cũng không phải đơn giản có thể kiếm được , hơn một phần ba trong số đó cũng đều là những loại dược thảo quý hiếm. Nhưng bù lại tỷ lệ thành công của đan này cũng tương đối cao, yêu cầu về người luyện cũng không có gì khó cỡ như Diệp Khôn cũng có thể luyện được.
Loại tiếp theo là "Tẩy Linh Đan " Đan này được giới thiệu là một loại đan dược thăng tiến tu vi cho những người ở vào cảnh giới Luyện Khí Kỳ sử dụng , dược liệu để luyện chế Diệp Khôn cũng nhận biết hết được , nhưng hai phần ba đều là những loại quý hiếm yêu cầu dược liệu phải có độ trưởng thành ít nhất là mười năm mới được. Luyện chế loại này tỷ lệ thành công có thấp hơn "Ích Cốc Đan "một chút.
Tiếp đó đến " Hồi Xuân Đan" loại này các dược liệu dùng để luyện chế cũng thập phần quý giá hầu như tất cả dược liệu để luyện chế đều xếp vào loại quý hiếm nhất mà Diệp Khôn có thể nhận biết được , hơn nữa yêu cầu độ trưởng thành của dược liệu cũng khá cao tất cả dược liệu đều phải ngoài năm mươi năm , vì vậy "Hồi Xuân Đan " này rất ít người luyện . Công dụng của "Hồi Xuân Đan" là bảo trụ nhan sắc , chỉ cần phục vào một viên thì sau này người đó sẽ giữ nguyên dung nhan như lúc phục đan cho đến chết mới thôi.
Đọc đến đây Diệp Khôn có chút kinh ngạc , những đan phương này đúng là quý hiếm từ trước đến nay ở cùng Hà đại phu hắn cũng không được nghe Hà đại phu nhắc tới . Khi đọc giới thiệu về ba loại đan này Diệp Khôn cũng có vài chỗ khó hiểu không giải thích được nhưng công dụng của nó thì khiến hắn trong lòng như dậy sóng.
Đột nhiên Diệp Khôn đảo mắt, hắn nhìn chằm chằm vào bốn bình đan dược còn lại trong lòng có chút mong đợi . Hắn thầm nghĩ không biết trong bốn bình này có ba loại đan dược kia không . Nghĩ rồi Diệp Khôn cầm lấy một bình dốc ra rơi vào tay hắn là hai mươi viên thuốc nhỏ bằng đầu đũa có màu nâu phảng phất tỏa ra mùi hương nhè nhẹ hít vào khiến cho người ta cảm giác rất thoải mái theo như đặc điểm miêu tả trong sách thì đây đúng là "Ích Cốc Đan" Diệp Khôn trên mặt biểu lộ hưng phấn lại tiếp tục lấy ba bình còn lại lần lượt đổ ra tay xem xét . Ba bình còn lại trong đó có một bình còn mười viên "Ích Cốc Đan" hai bình kia điều là "Tẩy Linh Đan" mỗi bình có mười năm viên , tổng cộng có ba mươi viên "Tẩy Linh Đan".
Diệp Khôn đại hỉ nhưng vẫn còn hơi tiếc nuối , "Hồi Xuân Đan" hắn hy vọng nhất lại không có . Nếu đúng như miêu tả chỉ cần phục vào một viên “Hồi Xuân Đan” có thể trẻ mãi không già hắn sao lại không muốn chứ , tiếc là đã để hắn thất vọng rồi. Cũng không trách được hắn bởi vì dược liệu để luyện chế "Hồi Xuân Đan " tuy vẫn có thể tìm đủ nhưng yêu cầu dược tính quá cao Hà đại phu làm sao có thể có mà luyện chứ. Ngược lại hai loại đan kia thì dễ kiếm hơn , trong đó cũng có nhiều dược thảo làm chủ để luyện đan chính Diệp Khôn trong những lúc lên núi hái thuốc tìm được cũng kha khá cho nên Hà đại phu mới có thể luyện chế ra được số đan dược này cũng là may mắn rồi, phẩm chất của những loại đan dược này tất cả đều là hạ phẩm cả. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hà đại phu để lại cho hắn chỗ đan dược này không biết có dụng ý gì Diệp Khôn nhất thời không nghĩ ra được , mặc kệ như thế nào dù sao cũng rất tốt đối với hắn.
"Xem ra sư phụ chỉ có thể luyện chế được hai loại đan dược này thôi, Hồi Xuân Đan yêu cầu như thế thì không được rồi, có lẽ những đan phương ở phía sau càng khó hơn nhiều , thôi bỏ đi " Diệp Khôn nhìn bốn bình đan dược trên bàn thì thào nói, sau đó hắn lật tới ba mươi trang phía cuối , ba mươi trang này ghi chép lại có hơn một trăm loại dược thảo khác nhau , bên cạnh mỗi loại đều có vài dòng chú thích nhỏ giới thiệu về nó. Trong hơn một trăm loại dược thảo này Diệp Khôn cũng chỉ nhận biết được hơn bốn mươi loại , những loại còn lại hắn không nhận biết được loại nào cả.
Diệp Khôn đọc lướt qua một lần , khi hắn giở đến trang cuối thì hơi nhíu mày , hắn phát hiện thì ra cuốn sách này không chỉ có năm mươi trang , mà vẫn còn nữa chẳng qua phần sau đã bị người ta xé mất rồi.
" Cuốn sách này không ngờ vẫn còn thiếu một phần phía sau nữa , a khoan đã ". Diệp Khôn nhìn chỗ bị người ta xé vẫn còn vết tích thì thào nói, đột nhiên như phát hiện ra điều gì , hắn cầm cuốn sách lên lật đến trang thứ hai mươi chăm chú nhìn kỹ một lượt lật đi lật lại vài trang sau đó thì thào nói.
"Quả nhiên như mình nghĩ, cuốn Dược Phương Bí Sự này đã bị người ta lấy mất một phần của đan phương và một phần của dược liệu sau đó gộp lại đóng thành cuốn sách này, thảo nào chỉ có mười loại đan phương với hơn một trăm loại dược thảo, có khả năng những dược thảo phía sau đều là nguyên liệu để luyện chế những đan phương còn lại".
" Thôi bỏ đi đây là vật tổ tiên sư phụ để lại không biết bọn họ làm vậy là có dụng ý gì, dù sao đối với mình không quan trọng , không cần nghĩ nhiều làm gì , cứ làm tốt những gì mình đã hứa với người là được" Diệp Khôn thở dài trong lòng thầm nhủ.
Sau đó Diệp Khôn gấp cuốn sách lại để qua một bên , hắn cầm lên một cuốn khác phía trên có đề hai chữ "Tâm Đắc". Đây chính là cuốn sách mà Hà đại phu đã ghi chép lại tỷ mỉ những kinh nghiệm, hiểu biết về nghề y của ông trong suốt thời gian hành nghề của mình.
Diệp Khôn cầm cuốn sách trên tay trong lòng dâng lên một lỗi bi ai, kể từ ngày hôm nay có lẽ hắn không được gặp lại Hà đại phu nữa đây sẽ là di vật duy nhất mà ông để lại cho hắn , những tinh hoa, tâm huyết của ông đều được ghi chép trong này , hắn sẽ coi đó là một vật báu vô giá không gì có thể thay thế được và sẽ mang theo bên mình cho tới khi hết đời .
20.06.2015
Chương 5
Tu Tiên Và Vô Danh Khẩu Quyết
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Diệp Khôn cẩn thận để cuốn "Tâm Đắc " xuống bên cạnh rồi với lấy cuốn sách còn lại. Cuốn sách này tuy đã cũ nhưng vẫn giữ nguyên vẹn không có chút tổn hại gì cả, bìa ngoài sách không biết được làm bằng chất liệu gì trông rất cứng cáp và chắc chắn.Trên bề mặt cuốn sách không có ghi bất kỳ chữ gì nhưng lại có những hoa văn uốn lượn trông rất sống động đến kỳ lạ. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vừa cầm cuốn sách lên Diệp Khôn cả kinh, khi cầm nó lên đột nhiên cả người Diệp Khôn run lên , khi tay hắn tiếp xúc với cuốn sách thì đột nhiên như có một tia điện xẹt qua từ trong cuốn sách truyền vào tay rồi đi một vòng trong cơ thể. Nhưng rất nhanh không còn cảm giác gì nữa.
Diệp Khôn cầm cuốn sách đôi lông mày nhíu lại đánh giá một lần rồi mở ra xem .
Ngay trang đầu , đập vào mắt hắn một hàng chữ lớn " Sơ lược tu tiên " , Diệp Khôn kinh ngạc không nói lên lời tiếp tục chăm chú đọc những dòng chữ bên dưới .
Tu tiên là một con đường đi ngược lại thiên mệnh của con người. Từ thời kỳ hồng hoang con người vì không muốn bị thiên mệnh nắm giữ mà ngược lại muốn nắm giữ thiên mệnh lên đã sáng tạo ra rất nhiều phương pháp chống lại thiên mệnh sau đó đúc kết lại một phương pháp duy nhất đó chính là con đường tu tiên . Tu tiên để có sức mạnh thông thiên triệt địa, nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, truy cầu trường sinh thọ ngang trời đất .
Trong quá trình tu tiên được phân chia ra làm tám loại cảnh giới , mỗi cảnh giới được chia làm bốn giai đoạn sơ , trung, hậu và đỉnh phong.
Cảnh giới trong hệ thống tu tiên được phân chia từ thấp đến cao gồm : Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Luyện Hư kỳ , Hợp Thể kỳ , Đại Thừa kỳ . Ngoài ra còn một cảnh giới nữa ít được nhắc đến đố là Độ Kiếp kỳ , tu luyện đạt được cảnh giới này thì có thể Độ Kiếp phi thăng lên Tiên giới trở thành tiên nhân trường tồn cùng thiên địa.
Muốn tu tiên điều kiện tất yếu của con người là khi sinh ra trong người phải có linh căn, linh căn chính là tấm vé bắt đầu để bước lên con đường tu tiên.
Linh căn dược chia làm nhiều loại có tốt có xấu, trong đó xấu nhất là ngụy linh căn , loại này tốc độ tu luyện rất chậm ,những ai không may mang trong mình loại linh căn này thường bị người tu tiên kinh thường , bị coi là phế vật. Tốt nhất là thiên linh căn , tốc độ tu luyện rất nhanh, những ai mang trong mình thiên linh căn thì được coi là thiên tài và được các tông môn , gia tộc coi như báu vật hết sức bồi dưỡng , tuy nhiên tỷ lệ xuất hiện thiên linh căn cũng rất ít trong một vạn người chỉ có được một người . Bên cạnh đó cũng có nhiều loại linh căn khác tốc độ tu luyện cũng nhanh chóng nhưng cũng còn tùy thuộc vào công pháp tu luyện và thiên thời địa lợi nữa . Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Diệp Khôn thở dốc, mới đọc qua đến đây hắn cả người như bị sét đánh trong đầu "oanh" một tiếng không thể tin được , trên đời này thực sự có tiên nhân, không đúng cũng không phải là tiên nhân mà là người tu tiên , trước đây hồi còn bé hắn cũng đã có vài lần nghe người ta kể về tiên nhân có thể ngự không bay trên trời , một cái phất tay cũng có thể di sơn đảo hải, sống lâu hàng trăm tuổi, hàng ngàn tuổi , thậm trí trường sinh bất tử . Lúc đó hắn cũng rất hâm mộ nhưng dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi đâu ai nghĩ là có thật cơ chứ.
Đến hôm nay lại khác , trog cuốn sách này đã nói rõ cho hắn biết điều mà trước kia hắn nghe được không chỉ có trong tuyền thuyết mà đó là sự thật , điều này đối với hắn là một bí mật , một đả kích lớn.
" Cái này , là thật sao? Sư phụ để lại những thứ này cho ta xem rốt cuộc có dụng ý gì đây? Chẳng lẽ ta có thể..." Diệp Khôn thì thào nói thânh âm có chút kích động.
Diệp Khôn tiếp tục lật sách xem , đột nhiên hắn chú ý đến một đoạn dài gồm mấy trang , theo nội dung trong đoạn này nói thì đây là một công pháp cơ bản cho những người mới bắt đầu bước vào con đường tu tiên tu luyện .
Đoạn khẩu quyết này không có tên , tổng cộng có gần một ngàn chữ , bên trong có ghi lại phương pháp tu luyện cùng với vài pháp thuật cơ bản như hỏa cầu, băng châm, mộc phích lịch ... Hiệu quả thì khỏi phải nói nhưng pháp thuật này có lực sát thương rất cao , chỉ cần bị đánh trúng thì sẽ tan xương nát thịt.
Diệp Khôn chăm chú đọc , càng đọc càng thấy hứng thú , bất giác hắn vừa đọc vừa làm theo chỉ dẫn trong khẩu quyết, nửa ngày sau hai mắt hắn trợn lên đứng thẳng người dậy trên mặt không giấu nổi vẻ đại hỉ . Hắn thử tu luyện không ngờ cơ thể hắn có cảm ứng lạ sinh ra tuy là rất nhỏ nhưng với trí thông minh của hắn cũng đủ để biết được rằng mình có thể tu tiên .
Vui mừng và kích động, Diệp Khôn lâm vào trạng thái mơ màng thì thào lẩm bẩm “Tu tiên , tu tiên , nếu mình có thể tu tiên thì mình sẽ giống như những gì trong truyền thuyết đã nói a, mình sẽ có sức mạnh thông thiên bạt địa, phi thăng trở thành tiên nhân sống ngang cùng trời đất a”
Diệp Khôn nói trong mê man trong đầu hắn lúc này đầy ảo tưởng, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn như là mình đã thành tiên nhân vậy .
“Bịch” cuốn sách trên tay Diệp Khôn rớt xuống đất khiến hắn giật mình từ trong ảo tưởng tỉnh lại . Nhìn cuốn sách nằm dưới đất hắn lắc đầu cười khổ thầm nghĩ “Tu tiên mình có thể tu , có điều đâu phải đơn giản vậy , trước tiên làm tốt việc cần làm trước mắt đã thời gian còn nhiều mình sẽ tìm hiểu sau vậy”
Cầm cuốn sách lên đặt trên bàn Diệp Khôn mở ra xem lại đoạn khẩu quyết vừa rồi cuối cùng đưa ra quyết định “Đoạn khẩu quyết này có nói đây là công pháp tu luyện cơ bản nhất cho người bắt đầu tu tiên, vậy thì mình sẽ bắt đầu từ đây a, còn lại những gì phía sau từ từ rồi tính ”.
Nghĩ là làm Diệp Khôn bắt đầu chăm chú tìm hiểu và học thuộc đoạn khẩu quyết trên , một canh giờ sau hắn đã thuộc hết đoạn khẩu quyết trên , gấp sách lại cất đi hắn quay ra bắt đầu xử lý vài việc khác.
Diệp Khôn thu lại bốn bình đan dược hai bình “Ích Cốc Đan ” hai bình “Tẩy Linh Đan ” sau đó cầm lấy số ngân phiếu cùng một trăm vạn bạc trắng cất vào trong người.
“Khoan đã ! Dược Phương Bí Thư , Tẩy Linh Đan cái này ...” Đột nhiên Diệp Khôn khựng người lại, hắn cầm cuốn Dược Phương Bí Thứ lật ra đến chỗ giới thiệu Tẩy Linh Đan xem lại thật kỹ , một lúc sau trên môi hắn nở nụ cười đắc ý .
“Dược Phương Bí Thư hóa ra ghi chép về cách loại đan dược dành cho Tu tiên giả , trong đó Tẩy Linh Đan chính là đan dược phụ trợ cho người mới bắt đầu tu luyện cảnh giới Luyện Khí Kỳ, tốt rồi chỉ còn lại thuộc tính linh căn là chưa biết thuộc loại nào , sắp tới mình phải điều tra xem thế nào ” Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắn bọc lại ba cuốn sách cẩn thận rồi để vào dưới gối ở đầu giường sau đó cầm bình thuốc màu đỏ ra khỏi phòng đi tới phòng của Ngọc Như.
Diệp Khôn vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Ngọc Như đang được thiếu niên hôm qua đang dìu đi về phía phòng của mình. Thấy Diệp Khôn đi ra Ngọc Như trên mặt tỏ vẻ lo lắng hỏi “Diệp huynh Hà đại thúc người đã đi thật rồi sao ?”
Diệp Khôn hơi kinh ngạc không biết tại sao Ngọc Như lại biết được điều này , nhưng khi nhìn thấy tờ giấy trên tay cô hắn chợt hiểu thì ra Hà đại phu trước khi đi cũng đã để lại một lá thư cho cô nên cô mới biết được , và có lẽ lúc này qua chỗ mình là muốn hỏi về việc này, nghĩ vậy Diệp Khôn nói “Đúng vậy , sư phu đã đi từ đêm qua rồi”.
Sắc mặt Ngọc Như hơi đổi , thiếu niên bên cạnh nghe thấy vậy cũng có chút khẩn trương , Hà đại phu tới đây là trị bệnh cho muội muội hắn nhưng ông đột nhiên bỏ đi chỉ để lại một lá thư nói về về lý do rời đi cũng không thấy đề cập đến việc trị bệnh nên hai người sau khi xem xong bức thư trong lòng hơi lo lắng đành qua hỏi Diệp Khôn.
Thiếu niên nhìn Diệp Khôn với ý chờ mong nói: “Diệp huynh Hà đại thúc đi rồi vậy còn bệnh của tiểu muội thì ...”
Hiểu được tâm tình của hai huynh muội Diệp Khôn vội khoát tay nói “Hai người yên tâm , trước khi đi sư phụ đã căn dặn ta rất kỹ rồi, việc trị bệnh cho Ngọc Như muội đã có ta lo ”
Hai người thấy vậy trên mặt bớt đi phần lo lắng , Ngọc Như vội quay sang thiếu niên bên cạnh rồi đưa mắt nói với Diệp Khôn “À phải rồi, Diệp huynh đây là huynh của muội Đình Phong”.
20.06.2015
Chương 6
Ẩn Tình
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Diệp Khôn nắm quyền đưa tay bắt trước phong cách của giới giang hồ gật đầu chào thiếu niên một cái nói: Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Đình Phong huynh hạnh ngộ ”
“Hạnh ngộ ” Thiếu niên cũng gật đầu chào Diệp Khôn một tiếng
Sau đó ba người cùng nhau tới phòng khách phân biệt mỗi người ngồi xuống một cái ghế bắt đầu trò chuyện.
Diệp Khôn lấy bình đan dược đổ ra một viên thuốc màu hồng đưa cho Ngọc Như nói:
“Trước tiên muội hãy uống viên thuốc này vào đã ”
Ngọc Như nhận lấy viên thuốc không do dự cho vào miệng nuốt xuống. Viên thuốc vừa vào trong miệng lập tức tan ra , dược lực phân tán đi khắp cơ thể thiếu nữa khiến cho sắc mặt nàng có chút khởi sắc . Ngọc Như thấy vậy nhìn Diệp Khôn nói:
“Đa tạ Diệp huynh”
“Cái này không cần , vốn dĩ thuốc này là sư phụ ta để lại cho muội , trong này ta đã xem qua có bốn mươi chín viên , mỗi ngày muội uống một viên , khi nào uống hết số thuốc này là bệnh tình của muội sẽ khỏi” Diệp Khôn khiêm tốn nói rồi lấy bình đan dược ra đưa cho thiếu nữ , dù sao thuốc này là để cho nàng uống tốt hơn hết là để cho nàng giữ bên mình như thế sẽ tiện hơn cho việc chủ động uống thuốc.
Nhận lấy bình đan dược từ Diệp Khôn , Ngọc Như nói cảm ơn không thôi, Diệp Khôn cười cười cũng không nói gì .
Ba người ngồi nói chuyện phiếm một lúc , từ miệng hai huynh muội họ Vạn , Diệp Khôn cũng biết được đại khái lai lịch của hai người.
Hai người trước kia vốn là thiếu chủ và tiểu thư của Vạn Kiếm Sơn Trang nằm ở phía nam dãy Thanh Phong thuộc Thanh Châu . Vạn Kiếm Sơn Trang thế lực cũng tương đối, địa vị trên giang hồ chỉ sau Thiết Giáp Môn và Bách Nhật Môn hai môn phái đứng nhất nhì ở Thanh Châu. Vạn Kiếm Sơn Trang có thể nói là đứng thứ ba, bên cạnh đó cũng có một thể lực thực lực cũng không sai biệt lắm nhưng bị xếp hạng thứ tư là Bát Quái Môn .
Gần đây Vạn Kiếm Sơn Trang xẩy ra chuyện khiến cho huynh muội Đình Phong và Ngọc Như phải ẩn thân nơi đây chính là do Bát Quái Môn gây lên.
“Hai vị , thứ cho ta có chút hiếu kỳ, đó là thực lực Vạn Kiếm Sơn Trang có thể nói hơn hẳn Bát Quái Môn tại sao các người lại ra nông nổi này” Diệp Khôn trầm ngâm nói.
Vạn Đình Phong liếc nhìn Ngọc Như một cái rồi nhìn Diệp Khôn thở dài
“Chuyện này có chút ẩn tình , thôi có nói cho Diệp huynh biết cũng không sao dù sao huynh cũng là đệ tử của Hà đại thúc vả lại thời gian tới huynh muội ta cũng cần huynh giúp đỡ , nói cho huynh biết cũng được”
“Nguyên nhân của việc này cũng là do hai món bảo vật mà tổ tiên ta để lại, đó là một cái ngọc giản và một cuốn bí kíp. Trong đó nguyên nhân chủ yếu là ngọc giản kia. Không hiểu sao bọn người Bát Quái Môn kia lại biết được nhà ta có bảo vật gia truyền , và chúng đã cho người tới thương lượng muốn mua lại ngọc giản kia. Cái ngọc giản kia tuy là bảo vậy tổ tiên để lại nhưng vô luận làm thế nào cũng không thấy được nó có gì đặc biệt, hầu như chỉ để đấy chẳng ai thèm ngó tới, chỉ có cuốn bí kíp kia thì còn có hữu dụng thế nhưng chúng lại không nhằm vào nó mà lại nhằm vào ngọc giản kia”.
Vạn Đình Phong nghỉ một lúc lại nói tiếp :
“Tuy nhiên chúng ta không đồng ý , dù sao đó cũng là di vật của tổ tiên để lại , dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể bán cho kẻ khác được . Đàm phán không thành ,bị cự tuyệt nên bọn người Bát Quái Môn đã tấn công sơn trang hòng cướp đoạt.Vốn dĩ thực lực của Bát Quái Môn cũng không đến lỗi mạnh như thế, có thể khiến cho Vạn Kiếm Sơn Trang chúng ta ra tình trạng này là do bên phía chúng có một người biết dùng tà thuật và hình như hắn chính là đầu sỏ cho việc này, bọn người Bát Quái Môn đối với hắn rất cung kính. Một mình y đã sát hại tám vị trưởng lão và bốn vị hộ pháp trong trang, tất cả bọn họ là những người mạnh nhất có thể nói chỉ kém cha ta một chút thôi, thế mà không chịu nổi một kích của đối phương. Sơn trang bị thất thủ chúng ta chạy đến đỉnh Quá Nha thì bị chúng đuổi tới ” Vạn Đình Phong chậm dãi nói, trong giọng nói tràn đầy căm hận.
“Thì ra tai họa của hai người là đến từ một bảo vật tổ tiên để lại ” Diệp Khôn trầm tư nói.
“Đúng thế ! Cũng may trước đó Ngọc Như bị bệnh cần một nơi yên tĩnh để tĩnh dưỡng nên cha ta đã đưa muội ấy tới đây trước nếu không thật khó nói” Vạn Đình Phong gật đầu đồng ý rồi quay sang tiểu muội bên cạnh nói.
“Nhưng mà ta vẫn chưa hiểu lắm, theo như huynh nói thì ngọc giản kia không có tác dụng gì , thế nhưng tại sao bọn người Bát Quái Môn lại nhất định muốn đoạt được nó ” Diệp Khôn hỏi một câu khiến hắn thấy khó hiểu.
“Cái này ! Ta cũng không rõ , các vị trang chủ và trưởng lão của những đời trước cùng đời cha ta đã xem qua nó nhưng không hề phát hiện ra nó có gì đặc biệt cả, bề ngoài nó cũng chỉ là một cái ngọc giản bình thường mà thôi” Vạn Đình Phong cũng không hiểu được nguyên nhân tại sao thản nhiên nói.
“À phải rồi, như huynh nói bên đối phương có một người biết sử dụng tà thuật , huynh có thể tả lại cho ta xem một chút được chăng” Diệp Khôn nhiên như nhớ tới điều gì hỏi.
“Điểm này thì ta rất rõ , khi hắn sát hại tám vị trưởng lão cùng bốn vị hộ pháp chỉ duy nhất dùng một chiêu, khi hắn ra tay hắn thường tìm cách tiếp cận đối phương rồi xuất kỳ bất ý phóng ra một viên hỏa cầu nhỏ cỡ ngón tay cái, nếu để hỏa cầu đó đánh trúng thì toàn thân sẽ bốc cháy chẳng mấy chốc biến thành tro , bọn họ là bị sát hại như vậy” Vạn Đình Phong nói.
“Đây đâu phải là tà thuật gì, rõ ràng là Hỏa cầu thuật của người tu tiên, không ngờ mình mới biết được về tu tiên giả đã sớm như vậy có manh mối rồi” Diệp Khôn nghe Vạn Đình Phong miêu tả trong lòng chợt động thầm nghĩ.
“Nếu nói hắn lợi hại như vậy tại sao mọi người lại có thể chạy thoát được đến đỉnh Quá Nha ” Diệp Khôn nhàn nhạt hỏi.
“Vậy là huynh chưa biết rồi, tuy hắn lợi hại nhưng hỏa cầu đó hắn không sử dụng liên tục được mỗi lần sử dụng cũng chỉ được ba lần, mà trong khi giao thủ cũng không phải hắn hoàn toàn đánh trúng được mục tiêu ” Vạn Đình Phong giải thích. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Thì ra là vậy” Diệp Khôn ồ lên một tiếng nói
Lúc này Diệp Khôn khẳng định người kia đúng là người tu tiên , hắn xem qua đoạn khẩu quyết kia cũng thấy có nói qua về hỏa cầu thật này tùy vào pháp lực trên người mà có số lần sử dụng liên tục nhiều hay ít, mà người này mới chỉ sử dụng được ba lần chứng tỏ cũng chỉ mới tu luyện không lâu , xem ra vụ này có liên quan đến người tu tiên kia , một ngọc giản ngay cả đám người Vạn Kiếm Sơn Trang cũng không thể sử dụng thì chắc chắn bọn người Bát Quái Môn cũng thế thôi, nhất định là có liên quan đến người tu tiên kia. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“À phải rồi ! Diệp huynh hình như chưa bao giờ luyện võ phải không” Diệp Khôn còn đang suy nghĩ đột nhiên Vạn Đình Phon hỏi.
“Đúng vậy! Ta từ nhỏ theo sư phụ học nghề thuốc , có tập thì cũng chỉ tập dưỡng sinh để cường thân kiện thể thôi , chưa hề học qua chút võ công nào, mà huynh hỏi ta như vậy là có ý gì ” Diệp Khôn thấy Vạn Đình Phong hỏi vậy tỏ ra nghi hoặc lạnh nhạt nói.
“Diệp huynh đừng hiểu nhầm , ta hỏi vậy là vì thấy người huynh không có chút nội công nào , cho nên ta có ý muốn để cho huynh học Vạn Kiếm Quyết , sau này hành tẩu giang hồ cần huynh trượng nghĩa bảo vệ tiểu muội ta ” Vạn Đình Phong thấy thái độ của Diệp Khôn vội giải thích nói.
“Điều này có thể sao ” Diệp Khôn ngạc nhiên hỏi
“Được có thể” Vạn Đình Phong thản nhiên nói.
20.06.2015
Chương 7
Nan Đề
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Vạn Đình Phong lấy trong người ra một cuốn sách đưa cho Diệp Khôn nói: Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Diệp huynh đây là Vạn Kiếm Quyết huynh hãy cầm lấy, ta nghe Hà đại thúc nói huynh là người thông minh, ta nghĩ trong thời gian ngắn huynh có thể lĩnh ngộ được những tinh túy trong đó”
“Cái này... Được rồi , ý tốt của huynh ta xin nhận ”
Diệp Khôn có chút lưỡng lự nhưng rồi cuối cùng cũng không khách khí nhật lấy. Hắn biết Vạn Kiếm Quyết này tuyệt đối là môt bộ kiếm pháp cao siêu trên giang hồ, nên trong lòng hắn cũng có chút động tâm.
Diệp Khôn nhận lấy cuốn bí kíp Vạn Đình Phong lại nói tiếp.
“Vạn Kiếm Quyết này là bộ kiếm pháp cao cấp của Vạn Kiếm Sơn Trang , tổng cộng có bảy mươi hai chiêu , mỗi chiêu có bảy mươi hai cách biến hóa , chỉ cần huynh có thể nắm giữ được nó thì có thể thi triển ra chiêu mạnh nhất trong đó là Vạn Kiếm Quy Tông, bộ kiếm quyết này ảo diệu vô cùng huynh phải nhớ bốn câu này: ‘động tĩnh vô cùng, biến hóa khôn lường, hư hư thật thật, vạn kiếm tề minh’ ”
“Kiếm quyết và khẩu quyết ta đã truyền lại cho huynh rồi, bây giờ phải xem huynh có thể lĩnh ngộ được nó đến đâu”
“Đa tạ! Ta sẽ cố gắng” Diệp Khôn ôm quyền cảm tạ một câu.
***
Thời gian trôi qua thật nhanh , từ lúc Diệp Khôn tới đây đã được một tháng, hắn hàng ngày dành nửa buổi luyện tập Vạn Kiếm Quyết và thời gian còn lại thì tu luyện khẩu quyết vô danh trong cuốn sách Hà đại phu để lại cho hắn.
Một tháng qua bệnh tình của Ngọc Như cũng đã dần dần tiến triển tốt đẹp, Vạn Đình Phong cũng đi ra ngoài hai lần để nghe ngóng tin tức nhưng đều không thu được kết quả gì . Dường như cha mẹ hắn cùng với những người trong Vạn Kiếm Sơn Trang tất cả đều biến mất không để lại dấu vết nào cả. Ngay cả Hà đại phu và Lâm Thiết Sơn cũng bặt vô âm tín luôn. Hắn rất lo lắng không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà lại không có một chút tin tức gì hết.
Hôm nay , mới sáng sớm Vạn Đình Phong đến tìm Diệp Khôn.
“Vạn huynh có chuyện gì mà tìm ta sớm vậy?” Vừa mới ngủ dậy đã thấy Vạn Đình Phong tìm đến mình Diệp Khôn có chút tò mò hỏi.
“Diệp huynh , hôm nay ta tới là có chuyện muốn thương lượng với huynh” Vạn Đình Phong thấp giọng nói.
“Được rồi có chuyện gì thì huynh hãy vào phòng rồi nói”
“Một tháng nay ta có ra ngoài hai lần để thăm dò tin tức nhưng không hề thu hoặc được gì cả , trong lòng ta rất lo có lẽ đã xảy ra chuyện thật rồi”
“Chuyện này đúng là có chút không bình thường , bọn họ nhiều người như thế chẳng nhẽ không để lại chút dấu vết nào sao?" Diệp Khôn có chút khó hiểu nói.
" Đúng thế ! Ta cũng cảm thấy khó hiểu , ta thăm dò cả chỗ Bát Quái Môn cũng không hề tìm được manh mối nào cả " Vạn Đình Phong thở dài nói .
" Vậy bây giờ huynh định tính sao"
" Ta bây giờ sẽ ra ngoài một thời gian , huynh và Ngọc Như ở đây chờ ta nếu như trước ngày mười năm tháng tám ta còn chưa trở về huynh hãy giúp ta đưa Ngọc Như tới Bạch Ngọc Sơn Trang" Vạn Đình Phong nói
“Huynh yên tâm việc này vốn dĩ ta nên làm” Diệp Khôn gật đầu đồng ý Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau đó hai người tán gẫu vài câu rồi Vạn Đình Phong đứng lên cáo từ.
***
“Ngọc Như, bệnh tình của muội cũng sắp khỏi rồi, sau này muội phải tự lo cho bản thân đừng để xảy ra chuyện gì đó biết chưa” Vạn Đình Phong nhìn Ngọc Như nhẹ nhàng nói.
“Vâng! Muội biết rồi, huynh lại muốn ra ngoài nữa sao ” Ngọc Như gật đầu hỏi.
“Đúng vậy! Ta phải ra ngoài lần nữa , tin tức của cha mẹ ta nhất định phải tìm được. Đến trước ngày mười năm tháng tám nếu như ta không trở về thì muội hãy theo Diệp Khôn tới Bạch Hạch Sơn Trang , tới đó ngoại công sẽ chăm lo cho muội” Vạn Đình Phong nói.
Nói rồi Vạn Đình Phong lấy trong người một cái ngọc giản và một cuốn sách đưa cho Ngọc Như nói:
“Đây là ngọc giản và bí kíp của tổ tiên để lại , nay ta đưa cho muội cất giữ ”
“Cái này... đồ quý giá như vậy muội sợ ...” Ngọc Như có chút lưỡng lự rụt rè nói.
“Muội cứ cầm lấy, vật này ở bên mình muội sẽ an toàn hơn, bọn người kia chưa tìm được nó thì cha mẹ chúng ta vẫn không có vấn đề gì, nếu cứ để bên người ta chẳng may để bọn chúng phát hiện thì không ổn ” Không để Ngọc Như nói hết câu Vạn Đình Phong chặn lại nói
“Diệp Khôn kia ta thấy hắn cũng là người tốt có thể tin cậy được , vì thế mới truyền lại cho hắn Vạn Kiếm Quyết hy vọng trong vòng hai tháng sắp tới hắn sẽ ít nhiều lãnh ngộ được một chút có thể bảo vệ được muội trên đường đi” Vạn Đình Phong nhìn ra ngoài cửa nói.
Ngọc Như im lặng ngồi một bên nàng không nói gì nhưng trong nội tâm rất phiền muộn, liên tục trong thời gian gần đây sảy ra rất nhiều chuyện , đột nhiên mình bị bệnh, Vạn Kiếm Sơn Trang bị người ta tấn công, cha mẹ mất tích không có tin tức, còn duy nhất lại một người đại ca sắp tới lại rời xa mình , một thiếu nữ chân yếu tay mềm đối mặt với những chuyện này thật là một đả kích lớn, cũng may Ngọc Như ý trí kiên cường nên nàng mới có thể vượt qua được những đả kích này.
Hai ngày sau Vạn Đình Phong rời khỏi , nơi nây chỉ còn có hai người Diệp Khôn và Ngọc Như .
Vẫn như mọi khi Diệp Khôn vừa luyện kiếm vừa tu luyện vô danh khẩu quyết , hàng ngày hắn cũng dành chút thời gian tới thăm và trò chuyện cùng Ngọc Như . Dù sao cũng chỉ còn lại hai người , nếu không ai nói gì thì thật là buồn tẻ, cứ như vậy dần dần tình cảm của hai người ngày càng trở lên tốt đẹp hơn, bất tri bất giác Ngọc Như đã có chút để ý đến Diệp Khôn.
Diệp Khôn cũng đã nhận ra điều này , hắn thật không ngờ thiếu nữ Ngọc Như này lại đem lòng thích mình, hắn cười khổ trong lòng, nhi nữ tình trường , hắn chưa hề nghĩ tới , con đường trước mắt của hắn bây giờ mục tiêu đặt ra là tìm hiểu về con đường tu tiên từng bước đi vào con đường tiên đạo truy cầu trường sinh, làm sao có thể phân tâm nghĩ đến chuyện nam nữ nữa. Nghĩ vậy hắn cũng cảm thấy đau đầu không thôi.
Thời gian cứ thế trôi, lại một tháng nữa đã qua, lúc này Diệp Khôn tu luyện vô danh khẩu quyết cũng có chút thành tựu nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy tu luyện có chút khó khăn hơn một chút.
Qua quá trình nghiên cứu và tu luyện hắn cũng đại khái biết được rằng , hàng ngày mình ngồi xuống tu luyện khẩu quyết vô danh kia thông qua thổ nạp hấp thu thiên địa linh khí ở xung quanh đưa vào trong cơ thể rồi chuyển hóa thành một dạng năng lượng , năng lượng đó được người tu tiên gọi là pháp lực, hấp thu càng nhiều linh khí thì pháp lực càng trở lên mạnh mẽ , đến một trình độ nhất định có thể tu luyện những pháp thuật cơ bản, ngoài ra khi pháp lực mạnh lên đến mức độ nhất định không thể mạnh lên được nữa trường hợp này gọi là bình cảnh ,lúc đó sẽ tiến hành trùng kích bình cảnh tiến thêm một bậc , một cảnh giới khác cao hơn. Có điều để làm được điều đó cũng không phải đơn giản trong khi tốc độ tu luyện của hắn quá chậm.
Nguyên nhân tốc độ chậm như vậy hắn cũng đã tìm hiểu qua, một là do phẩm chất linh căn của hắn nhưng hắn không biết được mình mang linh căn loại nào và phẩm chất ra sao nên đành bỏ qua. Hai là do thiên địa nguyên khí ở đây quá loãng không đủ để cung cấp cho việc tu luyện của hắn. Để khắc phục điểm này có hai cách đó là tìm một nơi có thiên địa linh khi dồi dào hơn hoặc là phục dụng đan được để bù đắp . Tìm một nơi có thiên địa linh khí tốt hơn có lẽ hắn không làm được nhưng đan dược thì hắn có thể “Tẩy Linh Đan ” Hà đại phu để lại cho hắn chẳng phải là đan dược tăng tiến tu vi cho cảnh giới Luyện Khí Kỳ đó sao , hắn hiện tại cũng đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng hai rồi .
Vấn đề ở đây bây giờ là đan dược có rồi nhưng không rõ phụng dụng như thế nào cho hiệu quả , hắn đã tìm trong Dược Phương Bí Thư cũng không thấy đề cập đến điều đó. Nếu như không biết mà phục dụng vào quá nhiều hay quá ít đan được thì sẽ không có lợi ngược lại sẽ gây ra bất lợi cho hắn.
20.06.2015
Chương 8
Lựa Chọn
Nguồn: Tàng thư viện
Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nội dung thu gọn
Diệp Khôn điều động linh khí trong người vận động xong một vòng chu thiên, hắn mở mắt ra thở phào một cái , thật không ngờ càng ngày tu luyện càng gặp nhiều khó khăn. Trước kia khi mới tu luyện một ngày hắn có thể vận động chín lần chu thiên tuần hoàn , thế mà đến hôm nay ngay cả một lần cũng thấy khó khăn , mức độ linh khí du nhập vào trong cơ thể thông qua quá trình tu luyện có ít vất vả mãi một ngày trời hắn mới miễn cưỡng có thể hoàn thành một vòng chu thiên tuần hoàn.
“Ài ! Tu tiên thật đúng là vất vả , xem ra mình phải nhanh chóng rời khỏi đây tìm hiểu thêm về tu tiên mới được ” Diệp Khôn đứng dậy thở dài nói.
Một ngày tu luyện vất vả , Diệp Khôn đi ra khỏi phòng đến bên cạnh bờ hồ ngửa mặt lên trời giang hai tay hít vào một cái cảm nhận không khí trong lành làm cho cả người hắn rất thoải mái dễ chịu thốt lên một tiếng “Thật tuyệt vời”.
Sau đó hắn cúi xuống nhặt một cành cây dưới đất , đôi chân linh hoạt , cả người khẽ động diễn tập Vạn Kiếm Quyết một lần, từng chiêu, từng thức hắn dùng rất nhanh và dứt khoát biến ảo liên tục tạo ra rất nhiều ảo ảnh hư hư thật thật . Đột nhiên cả người hắn tung lên hai tay cầm kiếm (cành cây) hét lên một tiếng hướng mặt hồ chém xuống.
Một cảnh tượng kinh người xảy ra , phía trên đầu hắn trùng trùng điệp điệp ánh kiếm tỏa ra sau đó quy tụ lại làm một tạo thành một ảo ảnh một cây cự kiếm dài hơn mười trượng chém thẳng xuống mặt nước “Ùm ” một tiếng thật lớn , mặt nước bắn lên tung tóe khắp nơi , chiêu kiếm vừa rồi chém xuống ở phạm vi của nó tất cả tôm cá đều bị phanh thây bắn vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
“Chuyện này có thể sao? Chiêu vừa rồi rõ ràng là Vạn Kiếm Quy Tông , mình thực sự đã luyện được sao ? Không phải chứ, mới có hơn hai tháng làm sao có thể?” Khinh ngạc không thể tin vào mắt mình Diệp Khôn nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra , Vạn Kiếm Quyết đâu có đơn giản luyện thành như thế , cha của Ngọc Như là một thiên tài luyện võ cũng mất hơn ba mươi năm khổ luyện mới lĩnh ngộ được Vạn Kiếm Quy Tông đằng này mới chỉ có hơn hai tháng hắn đã có thể. Điều này đối với hắn đúng là không thể tin nổi.
Hắn không tin cũng không có gì là lạ , hắn đâu biết rằng từ khi hắn bắt đầu tu luyện vô danh khẩu quyết kia thì hắn đã có thể cảm nhận được linh khí có trong thiên địa , trong quá trình luyện kiếm nhờ vào việc xung quanh hắn có linh khí bao quanh mỗi lần vận động mặc dù không ngồi xuống tu luyện nhưng người hắn cũng có cảm ứng giúp hắn xử kiếm linh hoạt và biến chiêu ảo diệu vô cùng. Vô tình hắn có thể thấu hiểu được bốn câu khẩu quyết ‘ động tĩnh vô cùng, biến hóa khôn lường, hư hư thật thật, vạn kiếm tề minh’. Ngoài ra hắn không có tu luyện nội công như người trong giang hồ, cho nên khi thi triển Vạn Kiếm Quyết không ít thì nhiều cơ thể hắn cũng tự động vận chuyển pháp lực bù vào phần nội công kia cho nên mới có hiệu quả như vậy. Đây chính là sự khác biệt rất lớn giữa những người tu tiên và phàm nhân.
Còn đang ngơ ngác không hiểu thì đột nhiên một tiếng thét kinh hãi truyền vào lỗ tai, Diệp Khôn quay lưng lại thì thấy cách hắn mười trượng Ngọc Như đang trợn mắt há hốc mồm , hai tay che miệng đứng im bất động.
“Huynh...huynh... thật đã luyện thành Vạn Kiếm Quyết ”Một lúc lâu sau Ngọc Như mới trở lại trạng thái bình thường , trong lòng vẫn không tin vào mắt mình lắp bắp nói.
Mặc dù Ngọc Như không biết võ công nhưng dù từ nhỏ cũng lớn lên ở Vạn Kiếm Sơn Trang , cô rất hiểu rõ Vạn Kiếp Quyết muốn luyện thành như cha cô cũng hao tổn hơn ba mươi năm mới có thể , đằng này Diệp Khôn mới chỉ có hơn hai tháng đã luyện thành điều này sao có thể tin nổi cơ chứ.
Bộ dạng của Ngọc Như khiến cho Diệp Khôn cười khổ trong lòng, ngay đến bản thân mình còn không tin nữa là huống chi là người khác.
“Ngọc Như muội đến từ lúc nào vậy” Diệp Khôn không trả lời mà cười cười hỏi lại một câu.
“Muội đến đây được một lúc rồi, khi đó huynh đang luyện kiếm nên muội không giám làm phiền chỉ đứng một bên nhìn thôi” Ngọc Như ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Khôn nói.
“Ồ ! Bệnh của muội chẳng nhẽ đã khỏi hẳn rồi” Diệp Khôn chú ý sắc mặt của Ngọc Như đột nhiên ồ lên một tiếng hỏi Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Vâng đúng vậy! Bệnh của muội lúc này đã khỏi hẳn rồi” Ngọc Như thấp giọng nói.
“Thật không ngờ Ngọc Như khỏi bệnh càng ngày càng xinh đẹp a, so với ngày đầu gặp đúng là một trời một vực , chậc chậc ”
Diệp Khôn đảo mắt nhìn Ngọc Như đánh giá từ đầu đến chân một lượt thầm nghĩ
Ánh mắt của Diệp Khôn rơi vào trong mắt của Ngọc Như khiến cô hai má đỏ lên trong lòng thầm mắng “Đang ghét tên háo sắc sao lại nhìn ta như vậy”.
“Thứ lỗi cho ta mấy hôm nay mải lo luyện công nên không có hỏi thăm muội ” Diệp Khôn thu lại ánh mắt có chút bối rối gãi đầu nói.
“Không có gì, ở đây chỉ có huynh và muội gặp nhau lúc nào chẳng được”. Ngọc Như đỏ mặt nói
Diệp Khôn liếc nhìn Ngọc Như một cái trên mặt có chút phúc tạp , trầm mặc một chỗ không nói gì , một lúc sau Ngọc Như chợt lên tiếng.
“Diệp huynh , nay bệnh tình của muội cũng đã khỏi rồi, muội muốn ra ngoài tìm cha mẹ và huynh của muội” Ngọc Như len lén nhìn Diệp Khôn nói.
“Không được ! Bây giờ vẫn chưa đến ngày ước hẹn của đại ca muội chúng ta chưa thể đi được” Diệp Khôn nhíu mày từ chối nói.
Bị Diệp Khôn từ chối thẳng thừng , sắc mặt Ngọc Như biến đổi liên tục trong lòng không muốn chút nào. Phận làm con sao lại không lo lắng đến sự an nguy của cha mẹ mình chứ, tuy đại ca đã ra ngoài tìm kiếm nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức. Cứ ngồi một chỗ như thế này không bằng đi ra ngoài tìm kiếm, có điều phận nữ nhi chân yếu tay mềm , biết đi đâu mà tìm ,nghĩ vậy nàng đã tới nhờ Diệp Khôn không ngờ bị hắn từ chối
“Muội không cần phải khẩn trương như thế, chuyện này không thể giải quyết một sớm một chiều được, yên tâm chờ đến ngày mười năm tháng tám nếu đại ca muội chưa về ta sẽ dẫn muội ra ngoài đi tìm , từ nay đến ngày đó cùng chỉ còn một tháng nữa thôi chúng ta cứ ở đây chờ đợi đi ”. Tâm trạng của Ngọc Như lẽ nào Diệp Khôn hiểu, hắn bèn ra sức khuyên bảo một câu
Ngọc Như than một tiếng cũng gật đầu đồng ý , đành chờ đợi thêm một tháng nữa vậy.
***
Cầm viên Tẩy Linh Đan trên tay Diệp Khôn bỏ vào mồm nuốt xuống. Viên đan dược vừa vào đến cổ chưa kịp nuốt xuống đã lập tức tan ra, dược lực bắt đầu phân tán sinh ra một luồng năng lượng khổng lồ chạy tán loạn khắp cơ thể. Diệp Khôn cả kinh nhưng lập tức vui mừng , luồng năng lượng này chính là thứ mà hắn đang cần để tu luyện. Lập tức Diệp Khôn vận chuyển Vô danh khẩu quyết đưa những luồng năng lượng đang chạy trong cơ thể tập chung về đan điền rồi từ từ đưa nó chạy theo kỳ kinh bát mạch đi khắp các huyệt đạo lớn nhỏ trên cơ thể một vòng rồi quay về đan điền.
Năm ngày sau Diệp Khôn đi ra khỏi phòng , trên người hắn lúc này có một luồng linh lực vô hình giao động tản mát ra cấp độ Luyện Ký Kỳ tầng bốn.
“Thật tuyệt vời a! Không ngờ sử dụng đan dược tu luyện có công hiệu tốt như vậy” Diệp Khôn đánh giá toàn thân mình tươi cười nói
Diệp Khôn nhắm mắt lại phóng xuất ra một luồng thần niệm bao trùm phạm vi hai mươi trượng, tất cả cảnh vật xung quanh đều lọt vào tầm mắt của hắn rõ như ban ngày mặc dù hắn đang nhắm mắt .
“Thần thức quả nhiên tuyệt diệu, không cần nhìn cũng có thể biết được rõ ràng những gì diễn biến xung quanh ta ” Diệp Khôn mở mắt chậm rãi nói.
“Pháp lực của mình bây giờ cũng đủ yêu cầu có thể tu luyện một vài pháp thuật trong khẩu quyết có ghi lại rồi, nên chọn nào nào đây ta? Mỗi cái đều có một thế mạnh riêng. Tiếc là mình vẫn chưa biết thuộc tính linh căn của mình như thế nào để lựa chọn cho phù hợp.” Diệp Khôn vội nghĩ đến tu luyện pháp thuật thầm nghĩ. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Thôi bỏ đi cứ chọn cái nào hiệu quả nhất tu luyện vậy” Suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng Diệp Khôn cũng đưa ra quyết định.
Tiếp đó Diệp Khôn đi về phía phòng của Ngọc Như hỏi thăm một chút dù sao cũng năm ngày rồi không gặp nàng,
20.06.2015
Chương 9
Hắc Phong Trại
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Diệp Khôn gõ cửa và gọi mấy lần nhưng không thấy Ngọc Như trả lời , trong lòng nghi hoặc Diệp Khôn đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không một bóng người,mọi thứ vẫn gọn gàng ngăn lắp . Diệp Khôn đưa mắt nhìn quanh thì thấy trên bàn có một tờ giấy được kẹp bên dưới một lọ hoa.
Cầm tờ giấy lên đọc Diệp Khôn biến sắc , không ngờ Ngọc Như đã bỏ đi tìm cha mẹ của nàng.
“Cái này ! ”
Diệp Khôn mặt mày nhăn nhó , lập tức chạy thẳng về phòng mình thu doạn đồ đạc rồi theo thông đạo trong núi đi ra ngoài.
Hắn đã hứa với Hà đại phu và Vạn Đình Phòng là sẽ chăm lo cho Ngọc Như trước khi chưa tới Bạch Hạc Sơn Trang. Bây giờ Ngọc Như bỏ đi một mình hắn rất giận và lo lắng, nếu không may nàng có sảy ra chuyện gì thì làm sao có thể ăn nói với sư phụ và đại ca của nàng đây.
Nửa ngày sau , Diệp Khôn lúc này đang đứng tại ngã ba một con đường mòn trong rừng , hắn lần theo dấu vết để lại của Ngọc Như đi đến đây thì bị mất dấu , nhìn hai lối rẽ phía trước không biết là dẫn đi đâu , hắn rất đau đầu bây giờ không biết làm thế nào đây.
Còn đang suy nghĩ không biết phải làm thì thì một giọng nói khàn khàn truyền vào lỗ tai
“Cậu thiếu niên này cậu bị lạc đường sao”
Diệp Khôn quay lại thì thấy một ông lão khoảng chừng sáu mươi tuổi trên vai vác một bó củi đang đứng cách hắn hai mươi trượng ánh mắt nhìn hắn giò sét.
“Vâng thưa ông ! Muội muội cháu đột nhiên bị mất tích , cháu đuổi theo dấu vết tới đây thì không thấy đâu nữa” Diệp Khôn có chút cảnh giác nói.
“Ồ ! Nếu thế thì cậu đến Hắc Phong Trại thử xem , có thể tiểu muội của cậu đang ở đó ”
Ông lão thấy Diệp Khôn có vẻ hiền lành , trên lưng còn có đeo tay nải, khẳng định là người qua đường vì từ đây đi tắt ra đường lớn về nhà ông cũng không xa lắm nên có ý nhắc nhở.
“Hắc Phong Trại ? Ông có thể cho cháu biết tới đó phải đi đường nào không ạ” Diệp Khôn lễ phép hỏi.
“Cậu đi theo hướng bên trái , đi chừng năm dặm nữa là tới, nhưng tới đó cậu phải cẩn thận , bọn người ở đấy đều là thổ phỉ khét tiếng ở vùng này chuyên cướp của những người qua đường, ra tay cũng rất ác độc” Ông lão gật đầu nhắc nhở Diệp Khôn một câu.
“Đa tạ ông”
Diệp Khôn chào ông lão một tiếng rồi phi người chạy theo hướng con đường bên trái chẳng mấy chốc đã mất hút không thấy bóng dáng.
Ông lão nhìn bóng lưng Diệp Khôn biến mất sau bụi cây lắc đầu thở dài một cái rồi chậm chạp theo đường mòn đi ra khỏi rừng. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bên này Diệp Khôn theo chỉ dẫn của ông lão tức tốc chạy , nửa canh giờ sau rốt cuộc trước mắt hắn cũng xuất hiện một sơn trại.
Sơn trại quy mô khá rộng lớn , được xây dựng trên một sườn núi địa thế hiểm trở phòng thủ dễ khó tấn công, trên cổng trào của sơn trại có ghi ba chữ lớn Hắc Phong Trại. Hai bên là hai tròi canh , xung quanh sơn trại bố trí rất nhiều trạm canh gác , thỉnh thoảng có một vài tốp đi qua đi lại tuần tra. Xem ra muốn đột nhập vào cũng không phải là dễ .
Diệp Khôn nấp sau một tảng đá gần đó thần thức thả ra bao quang bán kính hai mươi trượng đánh giá tình hình tìm cách thăm dò xem Ngọc Như có đang ở đây không.
***
“Ê ! Tiểu Bình trực cho ta một lúc , ta đi giải quyết chút ” Một trung niên trên mặt có một vết sẹo dài từ trên mắt trái xuống dưới cằm mặt mũi dữ tợn gọi một tiếu niên cạnh nó nói.
“Ha ha , Phương huynh cứ tự nhiên để tiểu đệ trực cho ” Thiếu niên thấy đại hán mặt sẹo nhờ vả mình cũng vui vẻ cười lớn đáp ứng có ý lịnh bợ
“Hừ ! Tiểu tử không cần phải nịnh bợ ta” Đại hán mặt sẹo hừ một tiếng trên mặt không biểu tình lạnh nhạt nói. Sau đó đi về phía trước đúng hướng mà Diệp Khôn đang ẩn núp.
“Đồ khốn ! Đừng tưởng bắt về cho trại chủ một người đẹp mà đã lên mặt à, để rồi xem ngươi sẽ hối hận ” Thiếu niên nhìn bóng lưng đại hán mặt sẹo thầm rủa một câu.
Đại hán mặt sẹo giải quyết xong hắn đang định quay trở về thì bất thình lình bị một vật sắc nhọn đặt lên cổ cùng với một thanh âm lạnh lẽo truyền vào lỗ tai.
“Đứng im ! không được la nếu không ngươi sẽ chết ”
Sau đó hắn bị lôi vào phía sau vách đá đứng đối diện hắn là một thiếu niên khuôn mặt bình thường đây đúng là Diệp Khôn.
Diệp Khôn vẫn luôn ẩn núp một bên chờ cơ hội ra tay . Đúng lúc đại hán mặt sẹo đi giải quyết , Diệp Khôn không bỏ qua cơ hội đã lẳng lặng áp sát rồi dùng con dao nhỏ hái thuốc mà hắn vẫn hay mang theo mình khống chế đối phương. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cô gái các ngươi bắt đang ở đâu”
Diệp Khôn chưa chắc chắn có phải Ngọc Như đang ở trong tay bọn chúng hay không nhưng không biết hỏi thế nào cho phải sợ đối phương nói nhăng nói quậy nên hắn đã trực tiếp hỏi thẳng .
“Cô ...cô... gái nào ta...ta... không biết” Đại hán mặt sẹo nghe hỏi thế trong lòng hoảng sợ , chẳng nhẽ cô gái hắn hỏi chính là người hồi sáng hắn bắt về, nghĩ vậy hắn sợ hãi lắp bắp nói.
“Hừ ! Ngươi chưa thấy quan tài chưa biết sợ phải không” Diệp Khôn trong lòng khẽ động dí mạnh lưỡi dao vào cổ , âm thanh lạnh lẽo truyền vài lỗ tai .
“Thiếu hiệp tha mạng , ta nói , ta nói” Lưỡi dao bị Diệp Khôn dí mạnh vào cổ khiến cho cổ đại hán bị chảy máu, hắn hoảng sợ cầu xin nói.
“Nói” Trên mặt Diệp Khôn vẫn không biểu tình âm thanh lạnh lẽo lại vang lên .
“Cô nương bị chúng ta bắt về hồi sáng đang ở trại chủ phu nhân chờ tối nay sẽ bái đường thành thân với trại chủ” Đại hán mặt sẹo giọng run run nói.
“Cái gì ! Các ngươi dám?” Diệp Khôn tức giận gằn giọng nói Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ngươi nói ngoài con đường chính vào sơn trại còn con đường nào khác không” Suy nghĩ một lúc Diệp Khôn hỏi .
“Không có ! Sơn trại chỉ có duy nhất lối vào là cổng chính , trừ phi thiếu hiệp có thể bay vào còn tuyệt đối không còn đường nào khác” Nhìn nét mặt tức giận của Diệp Khôn đại hán mặt sẹo sợ hãi thành thật nói
Không ngờ Ngọc Như đúng là bị bọn người Hắc Phong Trại bắt giữ , Diệp Khôn vừa mừng vừa lo. Biết được nàng đang ở đây, nhưng muốn cứu nàng ra cũng không phải đơn giản, đối phương nhiều người mà Diệp Khôn chỉ có một mình. Tưởng rằng tóm một tên giò hỏi tìm một con đường khác để vào không ngờ lại không có đường nào ngoài cổng chính. Chẳng nhẽ lại một mình cứ thế xông vào từ cổng chính a.
Đã không có đường lẻn vào thì tốt nhất là xông thẳng vào, dù sao cũng không còn cách nào khác cả. Tuy có chút mạo hiểm nhưng Diệp Khôn vẫn tự tin vào chính mình với Vạn Kiếm Quyết đã luyện thành Vạn Kiếm Quy Tông.
Diệp Khôn dùng cán dao đập vào ngáy đại hán mặt sẹo khiến hắn bất tỉnh rồi lột sạch quần áo của hắn mặc vào người và lấy thanh kiếm trên hông của đại hán mặt seo thẳng tiến về cổng sơn trại.