Chương 50
Mưu Sự Tại Nhân Thành Sự Tại Thiên
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Ngọc Đình Văn nhìn Tạ Thường Minh với con mắt khinh thường, bây giờ y đã mất đi lực phản kháng, đã như cá nằm trên thớt, để cho người ta muốn làm gì thì làm. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có điều, tuy bị vây vào đường cùng, Tạ Thường Minh vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, y ngẩng mặt lên trời cười lớn rồi quay ra nói:
“Được lắm, coi như Tạ mỗ hôm nay chịu thua, nhưng muốn giết được ta thì đừng có mơ.”
Nói xong, Tạ Thường Minh lấy trong người ra một viên thuốc nuốt vào, viên thuốc vừa vào tới miệng lập tức tan biến, nội lực trong cơ thể y bỗng chốc khôi phục lại ba thành, lúc này toàn thân không còn cảm giác mệt mỏi nữa, y liền móc trong ngực ra mười quả Phịch Lịch Châu ném xuống dưới chân mình.
“Bùm...Bùm...”
Những tiếng nổ vang lên không ngớt, theo đó là khói bay mù mịt, bao trọn Tạ Thường Minh vào bên trong không thấy đâu.
Đám người Ngọc Đình Văn và Bạch Tuyết Nhạ cả kinh, không ngờ còn có chuyện này xảy ra, không nghĩ tới đối phương sẽ dùng cách này để thoát thân.
Đợi cho làn khói tan biến hết, thì không thấy bóng dáng của Tạ Thường Minh đâu cả, Ngọc Đình Văn ngửa mặt lên trời hét lên giận giữ, kế hoạch hắn sắp đặt có thể nói là hoàn mỹ không có sơ xuất, vậy mà đến phút cuối cùng, lại để cho đối phương trốn thoát.
Bạch Tuyết Nhạ và thiếu niên họ Đường trên mặt khó coi đến cực điểm, mọi việc vốn dĩ đã nằm gọn trong kế hoạch của họ, thế mà đến phút cuối cùng lại thất bại.
Lần này để cho Tạ Thường Minh trốn thoát, khác gì đã thả hổ về rừng, bây giờ có nói gì cũng không còn kịp rồi, kẻ thù đã chạy trốn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bên kia, huynh đệ họ Lã thấy được cảnh này thì nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó động tác của họ rất nhanh, cũng lấy Phích Lịch Châu trong người ném ra, thoáng cái đã phá vòng vây đào thoát.
“Thật đúng là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Ông trời đã không ủng hộ chúng ta, thì muốn có cũng không được, biểu muội, Đường huynh, từ nay về sau phải cẩn thận, sự việc hôm nay chưa kết thúc đâu, bất kể lúc nào Tạ Thường Minh cũng sẽ tìm đến chúng ta đấy.” Thấy huynh đệ họ Lã cũng trốn thoát, Ngọc Đình Văn tâm tình bất định, một lúc sau quay sang Bạch Tuyết Nhạ và thiếu niên họ Đường, nói một câu.
Bạch Tuyết Nhạ nghe vậy cũng không nói gì, nàng chỉ gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý, thiếu niên họ Đường thì quay sang những người xung quanh gia hiệu họ họ, sau đó cả đám cùng nhau nhảy xuống đứng trước cổng thành.
Lúc này bên dưới cổng thành chỉ còn lại đám người bọn họ, những người đến xem vì quá sợ hãi nên đã bỏ đi không còn một ai, một khung cảnh đổ nát sau trận chiến, hiển hiện ra trước mắt.
“Biểu ca, Đường huynh, chúng ta đi thôi.” Nhìn cảnh vật xung quanh một lượt, Bạch Tuyết Nhạ thở dài một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Hôm nay tưởng rằng đã có thể giết chết Tạ Thường Minh để trả thù cho cha và sư phụ, nhưng không ngờ đã thất bại, từ giờ về sau lại phải lo lắng đối phương tìm mình trả thù, nàng không cam tâm, nhưng cũng không biết làm thế nào, cũng đành chấp nhận.
Ngọc Đình Văn và thiếu niên họ Đường cũng không nói gì, rồi cùng Bạch Tuyết Nhạ hướng cổng thành mà đi tới, đám người phía sau cũng không có biểu hiện gì, cùng bước theo sau.
Thế nhưng, bọn họ mới vừa đi được vài bước, thì một giọng nói từ phía sau vang lên, khiến cho những người này giật mình quay lại.
“Các vị, chậm đã. Tại hạ có điều cần nhờ vả.”
Giọng nói đó đúng là của Diệp Khôn, từ đầu đến giờ hắn vấn đứng một chỗ quan chiến, trong lúc quan chiến hắn luôn để ý đến thanh kiếm trên tay của Bạch Tuyết Nhạ, vì vậy khi thấy bọn họ rời đi, hắn liền lên tiếng ngăn lại.
Ba người bọn Ngọc Đình Văn thấy Diệp Khôn thì trong lòng cả kinh, đám người phía sau thì lại không như vậy, bọn hắn liền tiến lên phía trước, đứng quây ba người vào trong, rồi đem ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn.
Bọn họ từ đầu đến giờ chủ yếu tập chung tinh thần vào trận chiến, cho nên không có để ý đến Diệp Khôn, đang lúc định rời đi, thì đột nhiên bị hắn lên tiếng ngăn lại. Tuy không biết hắn là người như thế nào, hành động lại rất thần bí, cho nên bọn họ rất kiêng kỵ.
Diệp Khôn thấy thái độ của đám người này như vậy, hắn chỉ khẽ cười, sau đó hớp mắt một cái, hắn đã biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã đứng trước mặt của Bạch Tuyết Nhạ với vẻ mặt tươi cười.
Ba người bọn Ngọc Đình Văn thấy một màn này thì hoảng sợ, đối phương tại sao có thể nhanh như vậy chứ? Ở khoảng cách xa như vậy, tính ra cũng phải hơn năm mươi trượng, thế mà chớp mắt một cái hắn đã xuất hiện trước mặt rồi, đây là loại thân pháp gì mà lợi hại đến như vậy... Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Những câu hỏi khó hiểu quanh quẩn trong đầu ba người, nhưng bọn họ không thể trả lời được, sâu trong ánh mắt của ba người, lúc này hình ảnh của Diệp Khôn trước mặt khiến cho bọn họ sợ hãi đến tột cùng.
Thân thủ của hắn nhanh đến mức xuất quỷ nhập nhần, nếu muốn giết toàn bộ những người ở đây thì dễ như trở bàn tay rồi.
Ba người là thủ lĩnh còn như vậy, bọn thuộc hạ vây xung quanh còn hoảng sợ hơn, có kẻ không tự chủ được đã đánh rơi binh khí trên tay xuống đất, chân bước lùi về phía sau vài bước.
Diệp Khôn đưa mắt nhìn những người này một lượt, sau đó cười nói: “Các vị cứ bình tĩnh. Tại hạ không có ác ý, ta chỉ muốn mượn một vật của Bạch cô nương xem qua một chút thôi.”
Nghe Diệp Khôn nói vậy, ba người nhìn nhau cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy đối phương nói như vậy, với lại cũng không có ác ý nên ba người hít vào một hơi, lấy lại bình tĩnh, Bạch Tuyết Nhạ bước lên một bước, khẽ nhún người nói: Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Công tử, dù sao chúng ta cũng là người quen biết, công tử muốn mượn xem vật gì của tiểu nữ, xin cứ nói.”
Bạch Tuyết Nhạ nói xong, không dám trực diện nhìn vào mắt Diệp Khôn, mà chỉ len lén nhìn biểu hiện của hắn, chờ xem hắn muốn gì.
“Bạch cô nương, cô có thể cho tại hạ xem qua thanh kiếm trên tay của cô một chút được chăng?” Diệp Khôn vẫn giữ dáng vẻ tươi cười, đưa tay lắm quyền nói.
Thấy Diệp Khôn muốn mượn xem kiếm của mình, Bạch Tuyết Nhạ hơi kinh ngạc, thanh kiếm này là một bảo kiếm, nó rất quan trọng với nàng, không lẽ đối phương có ý muốn cướp nó.
Trong một lần kỳ ngộ, nàng đã có được thanh kiếm này, nó đã theo nàng nhiều năm nay, giúp nàng chiến thắng rất nhiều kẻ thù, có thể nói, nó là thanh kiếm quý giá và cũng là người bạn tri kỷ luôn sát cánh bên nàng, đột nhiên bảo nàng giao nó cho người khác, chuyện này đúng là không thể nào.
Thế nhưng người trước mặt võ công rất cao, những người có mặt ở đây cho dù có liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu không đưa cho hắn xem, liệu hắn có tức giận mà ra tay giết người đoạt kiếm không?
Biểu hiện của hắn vừa rồi, đừng nói là một Tạ Thường Minh, ngay cả mười Tạ Thường Minh cũng không bằng,với một người mạnh như vậy, lại ở trong tình trạng này, nhất thời nàng không nghĩ ra được cách đối phó.
Nhưng nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, với thân thủ của đối phương, thì nếu hắn muốn cướp kiếm từ trên tay nàng rất dễ dàng, đằng này hắn không làm như vậy mà chỉ nói là mượn thôi, điều này cũng khiến cho Bạch Tuyết Nhạ phải suy nghĩ lại.
Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết Nhạ cắn răng một cái, sau đó nàng đưa kiếm cho Diệp Khôn, để xem hắn có dụng ý gì.
Diệp Khôn nhận lấy thanh kiếm, hắn nhìn Bạch Tuyết Nhạ với ánh mắt hài lòng, sau đó hắn thả thần thức ra, tập chung vào thanh kiếm.
Một lúc sau, vẻ mặt của Diệp Khôn hơi động dung, hắn phát hiện ra, ở bên trong chuôi kiếm, có một viên đá nhỏ màu trắng to bằng ngón tay cái, luồng linh lực mà hắn nhìn thấy, chính là từ viên đá này mà ra.
Nếu hắn đoán không nhầm thì viên đá đó chính là Linh thạch, mà nó chỉ là một viên Linh thạch cấp thấp mà thôi.
Nửa khắc sau, Diệp Khôn thu lại thần thức, hắn trầm ngâm suy nghĩ một chặp, rồi trả lại thanh kiếm cho Bạch Tuyết Nhạ nói: “Đạ tạ cô nương! Chúng ta gặp ở đây coi như cũng là có duyên, cô nương hãy đến ngôi nhà nhỏ có cánh cửa màu đỏ ở phía đông thành, Tạ Thường Minh đang ở đó.”
Dứt lời, Diệp Khôn liền biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa, đám người Bạch Tuyết Nhạ ngẩn ngơ một hồi, sau đó không hề chậm chễ chạy rất nhanh về phía đông thành.
26.11.2023
Chương 51
Thế Sự Khó Lường
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Diệp Khôn rời khỏi Tiết Sa Thành được ba ngày thì trên giang hồ lan truyền một tin tức gây chấn động võ lâm.
Nghe nói, minh chủ võ lâm Tạ Thường Minh cùng với Bạch Linh Tiên Tử tỷ thí tại Tiết Sa Thành. Kết quả, Tạ minh chủ bị thất thủ dưới kiếm của Bạch Linh Tiên Tử, do vết thương quá nặng, nên đã không qua khỏi và đã qua đời. Còn Bạch Linh Tiên Tử trong trận chiến đó cũng bị thương nặng, nàng đã rút khỏi giang hồ và tuyên bố quy ẩn, từ nay về sau sẽ không can dự vào bất cứ chuyện gì trong võ lâm nữa.
Tin tức được truyền đi từ Tiết Sa Thành với tốc độ chóng mặt. Chưa đầy năm ngày, đã lan truyền trên khắp Việt Quốc, thậm trí cũng lan sang một vài vùng lân cận của các nước láng giềng.
Rất nhiều môn phái trên giang hồ khi nhận được tin tức này vẫn bán tín bán nghi, cho nên đã phái môn nhân đệ tử tâm phúc tới Tiết Sa Thành tìm hiểu. Chính việc này đã khiến cho Tiết Sa Thành trở thành trung tâm, là cái đích của các môn phái hướng tới.
Sau nhiều ngày dò hỏi ở Tiết Sa Thành, hầu như các môn phái đều nhận được tin tức giống nhau, đều cho kết quả Tạ minh chủ đã chết, có điều bọn họ không thể nào tìm được xác hoặc là phần mộ của y. Thế nhưng họ lại tìm được xác của huynh đệ họ Lã, hai người này mấy năm gần đây luôn đi theo Tạ minh chủ, võ công của họ cũng không tầm thường, và bị chết ở đây.
Sau nhiều ngày tìm kiếm không thấy tung tích của Tạ Thường Minh đâu, cuối cùng cái tin Tạ minh chủ chết đã được tất cả các môn phái trên giang hồ chứng thực công nhận.
Kể từ đó, giang hồ lại lâm vào một hồi đại loạn, các môn phái nhiều lần mở đại hội võ lâm để chọn ra minh chủ mới nhưng chẳng hiểu nguyên nhân gì khiến cho việc này không thành. Về sau đã dẫn đến việc các môn phái chém giết lẫn nhau, hòng chiếm lấy cái ghế minh chủ đang bỏ trống kia.
Những chuyện này về sau mới xảy ra, Diệp Khôn không thể biết được, vì lúc đó hắn không còn qua lại trên giang hồ thế tục nữa, đối với hắn chuyện này chẳng có gì liên quan tới cả.
…
Khi nghe được tin đồn về cái chết của Tạ Thường Minh, Diệp Khôn lắc đầu thở dài một cái, hắn không biết việc mình nói chỗ ẩn thân của họ Tạ cho Bạch Tuyết Nhạ biết là đúng hay sai. Nhưng dù sao, mọi chuyện cũng qua rồi, hắn không muốn quan tâm đến nó nữa. Việc trước mắt mà hắn cần làm bây giờ chính là trở về Hà Gia Thôn an bài thật tốt cho cậu mợ, sau đó sẽ đi đến Đại Hội Thăng Thiên tìm cách gia nhập vào Tu tiên giới.
Lúc này là giữa trưa, Diệp Khôn đang đứng một mình trước cửa Vĩnh Lạc Quán ở Vĩnh Lạc Thành.
Hắn tới Vĩnh Lạc Thành từ hồi sáng, khi đi qua Vĩnh Lạc Quán đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc lạ thường rất khó có thể nói lên thành lời, hắn cảm giác như là thiếu cái gì đó rất thân quen đối với mình.
Vắt óc suy nghĩ một lúc, Diệp Khôn chợt phát hiện ra một điều, thì ra cảm xúc đó đến với mình chính là do Vạn Ngọc Như mà ra. Hắn vừa nghĩ vừa cười, hắn nhớ đến bộ dạng của Ngọc Như, từ cái ngày đầu tiên gặp mặt... đến những kỷ niện khó quên, khi hai người cùng nhau song hành...cho đến lúc phải chia tay.
Hắn rất muốn biết hiện giờ Ngọc Như sống như thế nào, cuộc sống có tốt không, chắc thời gian đầu xa hắn, nàng buồn lắm... rất nhiều ý nghĩ vây quanh đầu hắn, nhưng hiện tại mỗi người một phương, hắn không thể nào biết được Ngọc Như bây giờ ra sao.
Đứng đó một hồi thật lâu để nhớ lại những kỷ niệm trước kia, về sau Diệp Khôn thở dài một hơi không nghĩ tới nữa, đã đến đây rồi, hắn quyết định đi vào Vĩnh Lạc Quán nghỉ ngơi một chút rồi mới đi.
Diệp Khôn bước vào Vĩnh Lạc Quán, hắn còn chưa kịp có hành động gì thì đã thấy một lão giả ăn mặc như chưởng quầy bước ra, đây là một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, làn da hơi ngăm đen, lão đi đến trước mặt hắn khoát tay nói: “Vị thiếu hiệp này xin dừng bước, quán chúng tôi bây giờ không còn kinh doanh nữa, mời thiếu hiệp hãy đi cho.”
Nói xong, lão giả thở dài một tiếng quay người đi vào, trên khuôn mặt lão tỏ rõ vẻ mệt mỏi, lão vừa đi vừa nhìn những bàn ghế ở gần đó với bộ mặt rất đăm chiêu.
“A! Chưởng quầy, tại sao lại như vậy? Chẳng phải Vĩnh Lạc Quán từ trước đến nay làm ăn rất tốt sao, tại sao bây giờ lại không làm ăn nữa?” Thấy thái độ của lão giả có vẻ kỳ quoặc, Diệp Khôn đưa mắt nhìn theo bóng lưng lão, rồi đảo qua nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện ra tất cả bàn ghế được xếp chồng lên nhau, để ở một góc, bên trên còn có chút bụi bám vào. Nhìn vào lớp bụi này, có thể khẳng định Vĩnh Lạc Quán cũng đã nghỉ kinh doanh được một thời gian rồi.
Việc này khiến cho Diệp Khôn thấy rất lạ, chẳng phải Vĩnh Lạc Quán làm ăn rất tốt sao, mỗi tháng nó đều mang lại cho Hồng Diệp Môn một khoản thu khá cao, tại sao lại đóng cửa không kinh doanh nữa, nhất thời hắn cảm thấy rất khó hiểu.
“Thiếu hiệp, xem ra cậu là mới từ nơi khác tới đây, cho nên cậu không biết rồi... A! Thiếu hiệp, cậu có phải tên là Diệp Khôn không? Nếu ta nhớ không nhầm thì hơn một năm trước cậu đã từng thuê trọ ở đây.” Chưởng quầy thấy Diệp Khôn hỏi vậy, lão dừng lại rồi quay đầu lại khẽ lắc đầu nói, nhưng vừa nói được một câu, hình như lão nhớ ra điều gì đo vội hỏi.
“Ồ! Chưởng quầy, ông nhận ra ta? Quả thật, đúng là hơn một năm trước ta đã từng đến đây thuê trọ ở vài ngày, trí nhớ của ông cũng không tệ a.” Diệp Khôn thấy lão giả nói ra tên mình thì có chút kinh ngạc, nhưng nhớ lại trước kia hắn đã từng ở đây vài ngày, cho nên cũng không để ý lắm.
Chẳng qua, ở khách điếm thường xuyên có nhiều người qua lại, thời gian cũng đã hơn một năm rồi, thế mà lão giả này vẫn còn nhớ hắn, khiến cho hắn cảm thấy hơi bất ngờ. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Đúng là thiếu hiệp rồi, sở dĩ lão có thể nhận ra thiếu hiệp cũng là do năm xưa thiếu hiệp đã ra tay ngăn cản Lam tiểu thư sát hại người vô tội ở ngoài phố. Lúc đó lão cũng có mặt ở đấy, cho nên hình ảnh của thiếu hiệp khi ấy đã khắc sâu trong đầu của lão.” Nét mặt lão trưởng quầy giãn ra, trên khuôn mặt khắc khoải hiện lên một tia vui mừng vội nói.
“Thì ra là vậy? Có điều, ngài có thể cho tại hạ biết rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì khiến cho Vĩnh Lạc Quán phải đóng cửa không kinh doanh nữa.” Diệp Khôn nghe vậy thì nhớ đến chuyện cũ, trầm ngâm một lúc hỏi.
“Diệp thiếu hiệp đã hỏi, lão cũng xin nói. Trước hết, mời thiếu hiệp vào trong ngồi đã.” Chưởng quầy thở dài một tiếng, nói.
“Vậy thì xin ngài dẫn đường.”
Diệp Khôn cùng chưởng quầy đi vào một gian phòng ở phía trong, sau khi phân biệt chủ khách ngồi xuống, lão chưởng quầy rót một ly trà mời Diệp Khôn, sau đó chậm rãi nói: Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Nửa năm trước, không biết Hồng Diệp Môn đắc tội gì với Bát Quái Môn, và đã bị Bát Quái Môn tiêu diệt chỉ trong một đêm. Vĩnh Lạc Thành thuộc thế lực của Hồng Diệp Môn nên cũng bị liên lụy theo. Tất cả những sản nghiệp của Hồng Diệp Môn ở đây đều bị người của Bát Quái Môn phá hủy, cướp sạch. Không những thế, chúng còn đàn áp, cướp của người dân nữa, dân chúng ở đây khiếp sợ nên đã bỏ đi quá nửa. Lão từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở đây, cho nên cũng không muốn bỏ đi, vì vậy vẫn bám vào Vĩnh Lạc Quán này để sống, có điều từ đấy trở đi, Vĩnh Lạc Quán cũng không mở cửa làm ăn được nữa, nên đành đóng cửa thôi.”
Diệp Khôn nghe vậy thì kinh ngạc lên tiếng: “Lại là Bát Quái Môn sao? theo ta được biết Hồng Diệp Môn thế lực cũng không phải nhỏ, tại sao lại có thể bị tiêu diệt chỉ trong một đêm? Thảo nào, khi ta vào thành, cảm nhận được không khí ở đây không còn nhộn nhịp như xưa nữa, hóa ra là do nguyên nhân này.”
“Thiếu hiệp nói đúng, nhưng cậu không biết rồi. Thế lực của Bát Quái Môn lúc đó rất mạnh, hai môn phái lớn như Thiết Giáp Môn và Bách Nhật Môn lần lượt cũng bị tiêu diệt. Như vậy thử hỏi, Hồng Diệp Môn như thế nào lại không bị diệt chứ?” Chưởng quầy cầm chén trà trên tay hớp một ngụm, rồi nói.
“Cái gì? Sao lại có chuyện này? Bát Quái Môn chỉ trong vòng mấy tháng mà thực lực đã mạnh đến mức đó rồi sao?” Diệp Khôn kinh hô lên một tiếng, hắn như không tin vào tai mình nữa.
Thiết Giáp Môn và Bách Nhật Môn thế lực đâu phải chuyện đùa, hai môn phái này không những đệ tử rất đông, mà cao thủ cũng rất nhiều, Bát Quái Môn thực lực tuy không yếu, nhưng cũng không mạnh đến lỗi có thể tiêu diệt được hai đại môn phái này chỉ trong thời gian ngắn như thế được.
“Đúng là thế sự khó lường, không ngờ lại có chuyện như vậy sảy ra. Đầu tiên là Vạn Kiếm Sơn Trang, rồi đến Thiết Giáp Môn và Bách Nhật Môn, bây giờ lại là Hồng Diệp Môn. Xem ra Bát Quái Môn đã là bá chủ của cả Thanh Châu rồi đây.” Diệp Khôn suy nghĩ một lúc nói.
“Đúng thế, hiện tại cả Thanh Châu đã bị Bát Quái Môn thâu tóm, lão còn nghe nói sắp tới chúng còn sẽ xâm lấn cả sang Tịnh Châu nữa.” Chưởng quầy thấy vậy nói.
“Hừ. Nhất định là do kẻ kia đứng đằng sau rồi, nếu không Bát Quái Môn cũng chẳng có được bổn sự như vậy. Xem ra trước khi đi, ta phải gặp hắn thanh toán mới được, dù sao cũng đã hứa với Vạn huynh là sẽ thay huynh ấy trả thù cho Vạn gia rồi. Có điều, trước tiên phải thăm dò xem thực lực của y thế nào đã, rồi tính tiếp.” Tinh quang trong mắt Diệp Khôn lóe lên, trước sự bành trướng thế lực một cánh nhanh chóng bất thường của Bát Quái Môn như vậy, hắn đã nghĩ đến kẻ đứng sau bọn chúng, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tiếp theo, Diệp Khôn hỏi chưởng quầy một số chuyện khác, cùng với lão đàm tiếu hơn một canh giờ mới thôi, sau đó hắn chủ động cáo từ rời đi. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vì cảm mến lão giả, trước khi đi Diệp Khôn đã lấy ra hai miếng vàng lá tặng cho lão, để lão dùng trong quãng đời còn lại, căn bản Vĩnh Lạc Quán không còn kinh doanh được nữa, hơn nữa trong lúc trò chuyện hắn biết được lão giả hiện tại chỉ còn có một mình.
Lão ở lại đây cũng là vì không còn vướng bận gì đến gia đình nữa, cho nên Diệp Khôn cảm thương đến lão, hai người gặp được nhau âu cũng là cái duyên, hắn là người trọng tình nghĩa, cho nên không ngại ra tay giúp đỡ.
Thanh Ngưu trấn là một thị trấn nhỏ nằm phía dưới chân núi Vỹ Hà, trấn này chỉ có hơn hai trăm hộ dân sinh sống, nhưng ở đây lúc nào cũng đông vui náo nhiệt, thanh lâu kỹ viện có mấy cái, nổi bật nhất chính là Thanh Ti Lâu. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thanh Ti Lâu là kỹ viện lớn nhất ở Thanh Ngưu trấn, bình thường chỉ để tiếp những nhân vật có địa vị và tiền bạc ở trong cũng như ngoài trấn, trong đó có cả tầng lớp cao tầng của Bát Quái Môn. Ngoài ra, Thanh Ti Lâu chỉ tiếp những người có ít nhất một trăm lạng bạc trắng trên người khi tới đây, còn lại không hề tiếp bất cứ người nào khác cả.
Quy định của Thanh Ti Lâu là như vây, bởi vì những cô gái ở đây đều là những tuyệt sắc giai nhân, chỉ những người có tiền, có địa vị lớn trên giang hồ hoặc là quan trong triều mới đủ tư cách để tiếp.
Còn lại những tầng lớp khác muốn làm ong hái hoa thì đã có những thanh lâu kỹ viện khác tiếp đón rồi, trong đó cũng không thiếu những để tử của Bát Quái Môn thường xuyên tìm đến.
Tổng đà của Bát Quái Môn nằm trên đỉnh núi Vỹ Hà, khoảng cách từ đó đến Thanh Ngưu trấn cũng không xa lắm, tính ra cũng chỉ có năm dặm đường ngựa mà thôi. Vì vậy, có rất nhiều đệ tử của Bát Quái Môn thường xuyên tụ tập thành nhiều tốp một kéo nhau tới đây để mua vui. Có thể nói, nơi đây chính là thiên đường vui chơi của Bát Quái Môn.
Trong một quán trà nhỏ nằm ven đường trước lối vào Thanh Ngưu Trấn, Diệp Khôn lẳng lặng ngồi một mình ở đây nhâm nhi uống trà. Hắn đã đến đây được hai ngày, trong hai ngày này hắn thăm dò được rất nhiều tin tức về Bát Quái Môn, khiến cho hắn rất hài lòng.
Theo như hắn dò hỏi được, theo thường lệ, những nhân vật cấp cao của Bát Quái Môn cứ đến ngày mùng mười đầu tháng sẽ tới Thanh Ti Lâu để mua vui. Những người trong đó đều là các đường chủ, hộ pháp, trưởng lão và có cả môn chủ nữa, và đặc biệt, hai năm trở lại đây, lại có thêm một nhân vật thần bí lạ mặt khác tới nữa. Nhân vật này rất được đám người cấp cao của Bát Quái Môn luôn cung kính lễ phép, bọn họ không dám thất lễ với người này dù chỉ là một điều nhỏ nhặt nhất.
Nghe người ở đây nói, sở dĩ Bát Quái Môn có thực lực hùng mạnh như ngày hôm nay, đều là có liên quan tới người thần bí kia.
Diệp Khôn nghe được như vậy, hắn không có gì ngạc nghiên cả, tất cả đều là nằm trong dự liệu của hắn rồi. Cũng may, thời điểm Diệp Khôn tới đây chỉ cách mùng mười có bốn ngày. Vì vậy, hắn không cần phải mạo hiểm xâm nhập vào tổng đà Bát Quái Môn để thăm dò nữa, hắn đã chọn cách thuê một căn phòng ở nhà trọ trong Thanh Ngưu trấn để nghỉ ngơi và chờ đợi. Thi thoảng hắn lại ra ngoài thăm hỏi, nghe ngóng tình hình.
Diệp Khôn không biết tên kia tu vi bản lĩnh như thế nào, nhưng lo xa một chút cũng không thừa, trong thời gian qua, hắn thường xuyên vào trong lam ngọc để tu luyện.
Được cái thời gian bên trong lam ngọc chênh nhau gấp mười lần so với thời gian thực bên ngoài, cho nên hắn rất thoải mái về thời gian, hắn yên tâm tu luyện những pháp thuật, bí thuật mang tính chất phòng ngự và tấn công cho tới mức thành thục, có thể tùy tâm sử dụng.
Đến hôm nay, so với thời gian tên kia xuất hiện thì còn một ngày nữa, Diệp Khôn uống trà xong liền về phòng ở khách điếm, sau đó hắn đóng chặt cửa lại, rồi ngồi trong trạng thái nhập định hơn một canh giờ.
Kế đó, hắn liền tiến nhập vào trong lam ngọc.
Tiểu Bạch đang ngồi nhập định ở bên ngoài đại sảnh của động phủ. Đột nhiên, hai mắt nó mở to ra, đập vào mắt nó là hình ảnh của Diệp Khôn ở trước mặt.
Tiểu bạch thấy Diệp Khôn thì tỏ ra vui mừng, nó thu công rồi đứng phắt dậy, người nó nhoáng lên một cái đã nhảy lên vài của hắn đứng, miệng thì ngoác ra cười hét inh ỏi.
“Tiểu Bạch, thôi nào.” Diệp Khôn thấy vậy thì cười khổ nói.
“Phải rồi, Tiểu Bạch, Thời gian qua người ở trong này tu luyện đến đâu rồi? Mấy lần trước ta thấy ngươi chăm chú tu luyện nên cũng không có quấy rầy. Hôm nay đột nhiên thấy ta ngươi đã nhẩy cẫng lên, chắc là đại công cái thành rồi a.” Diệp Khôn như nhớ ra điều gì, xoa đầu Tiểu Bạch nói.
Tiểu Bạch thấy vậy thì ngoác miệng ra cười khằng khặc, sau đó nó nhảy xuống đất chạy thẳng ra bên ngoài động phủ. Nó vừa chạy vừa ngoái đầu lại đưa tay vẫy vẫy Diệp Khôn, gia hiệu cho hắn đi theo.
Diệp Khôn hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng, hắn hình nó mỉm cười rồi cất bước chạy theo sau.
Cả hai chạy đến bên một vách đá lớn thì dừng lại, Tiểu Bạch quay lại nhìn Diệp Khôn rồi kêu lên vài tiếng, sau đó nó quay mặt vào vách đá, hai tay khẽ nâng lên, lập tức trong lòng bàn tay nó xuất hiện hai quả cầu màu xanh to bằng nắm tay trẻ con. Tiểu Bạch vung tay ném hai quả cầu vào vách đá trước mặt nó, tốc độ ném của nó rất nhanh, chớp mắt một cái, hai quả cầu đã đập lên vách đá.
“Ầm...Ầm...”
Hai tiếng nổ lớn vang lên khiến cho bụi đá bay mù mịt, một lúc sau, khi bụi đá tản đi hết, nhìn lên trên vách đá thì thấy xuất hiện hai cái hố lớn bằng miệng thúng, sâu cỡ một trượng.
Diệp Khôn trố mắt nhìn hai cái hố ở trước mặt tỏ vẻ rất kinh ngạc, hắn đang định nói cái gì đấy nhưng lời nói còn chưa ra đến miệng vội nuốt vào ngay, hai mắt hắn trợn ngược, căng ra nhìn một màn tiếp theo.
Chỉ thấy, Tiểu Bạch nhún người nhảy lên cao, khi cả người nó còn lơ lửng trên không cách mặt đất khoảng năm trượng, toàn thân nó đột nhiên bị một lớp khí màu xanh bao bọc, con mắt thứ ba đã hiện ra, mó đã biến thân.
Ngay sau đó, nó quay người lại hướng về vách đá, con mắt thứ ba chớp lên một cái, một tia sáng màu xanh từ con mắt thứ ba lóe lên, rồi biến mất.
“Ầm...” một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Tia sáng màu xanh kia trong chớp mắt kích lên vách đá và gây ra tiếng nổ này, sau một tiếng nổ lớn, một cái hố lớn gấp mười lần hai cái hố khi nãy xuất hiện, nó ăn sâu vào trong vác đá cỡ vài trượng. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cùng lúc đó, Tiểu Bạch cũng đã hạ xuống mặt đất, nó đứng trước miệng hố lớn trên vách đá nhe răng ra cười một cách đắc ý.
Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh, hắn không ngờ Tiểu Bạch có thể tạo ra một lực sát thương mạnh đến như vậy. Vừa mừng vừa sợ, Diệp Khôn không biết nên nói gì, hắn đứng chết lặng một chỗ thật lâu, đến khi Tiểu Bạch đến bên cạnh níu tay hắn, thì hắn mới tỉnh lại.
Diệp Khôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, nghiêm nghị nói: “Tiểu Bạch, ta không biết ngươi tu luyện pháp thuật gì mà mạnh như vậy. Nhưng như vậy là quá tốt rồi, ngày mai ta sẽ đi đối phó với một người, hiện tại chưa rõ thực lực của hắn ra sao, bây giờ ngươi hãy cùng ta ra ngoài, đến lúc cần thiết chúng ta sẽ cùng ra tay tiêu diệt kẻ kia.”
Tiểu Bạch nghe thấy vậy thì gãi gãi đầu vài cái, sau đó nó gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý.
Tiểu Bạch đồng ý, Diệp Khôn không nói thêm gì nữa, hắn ôm nó đặt lên vai sau đó chớp mắt một cái liền biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện đã ngồi trên giường trong căn phòng ở khách điếm.
Thoáng cái thời gian một ngày đã qua, hôm nay đã là mùng mười đầu tháng. Mới sáng sớm, Diệp Khôn và Tiểu Bạch đã lẻn vào Thanh Ti Lâu, sau đó ẩn vào một chỗ kín đáo đồng thời thả thần thức ra quan sát.
Khi thần thức của Diệp Khôn đảo qua một gian phòng trên lầu hai ở phía bên tay phải lối vào thì nhíu mày, hắn phát hiện ra một người đang ở trong phòng đó nhìn rất quen.
Đột nhiên, hắn “a” lên một tiếng, như đã nhận ra người trong phòng là ai, hắn thì thào tự nói: “Lam Ngọc Kiều, đúng là cô ta rồi, tại sao cô ta lại ở đây?”
Gặp được Lam Ngọc Kiều ở Thanh Ti Lâu, Diệp Khôn có chút ngạc nhiên, hắn suy nghĩ một chút liền nhớ lại Hồng Diệp Môn đã bị Bát Quái Môn tiêu diệt. Lúc ở Vĩnh Lạc Quán, hắn có hỏi qua chưởng quầy về tin tức của nàng ta, nhưng ông ta cũng không biết tung tính của nàng ta.
Nay gặp ở đây, chắc hẳn là cô ta bị bọn người Bát Quái Môn bắt đến đây để phục vụ cho chúng rồi, chứ với tính cánh của Lam Ngọc Kiều, Diệp Khôn biết chắc chắn nàng ta sẽ không bao giờ chịu khuất phục như thế này đâu, trừ khi là cô ta cố tình tới đây vì mục đích khác, hoặc là bị uy hiếp.
“Nếu đúng là như mình nghĩ, thì mình cũng không thể trơ mắt ra nhìn cô ta bị đám người kia hành hạ được, dù sao cũng là người quen biết, ra tay giúp cô ta một lần vậy.” Diệp Khôn nhớ đến ánh mắt của Lam Ngọc Kiều khi nhìn mình ở Vĩnh Lạc Thành, trong lòng có chút giao động, liền quyết định giúp đỡ cô ta một lần.
Nói xong, Diệp Khôn mang theo Tiểu Bạch liền hóa thành một đạo tàn ảnh phi đến bên cạnh cửa sổ phòng của Lam Ngọc Kiều đang ở. Hắn nhẹ nhàng cậy của sổ lách người vào bên trong, sau dó loáng lên một cái hắn đã xuất hiện đứng trước mặt Lam Ngọc Kiều.
Đột nhiên có một người lạ mặt xuất hiện trước mặt, Lam Ngọc Kiều đang ngồi ở trên ghế giật mình kinh hãi ngã về phía sau, đồng thời la lớn lên.
Lam Ngọc Kiều còn chưa kịp kêu lên thì Diệp Khôn đã lướt đến bên cạnh dùng tay bịt miệng nàng ta lại, khẽ nói. “Lam cô nương, đừng sợ, là ta.”
Thấy Diệp Khôn không có ác ý, lại gọi mình với giọng điệu quen biết, cho nên Lam Ngọc Kiều rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, hai mắt nàng mở to nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Khôn, rồi nhìn qua Tiểu Bạch trên vai hắn. Như nhớ ra được gì, Lam Ngọc Kiều gật đầu, dùng tay gạt tay của Diệp Khôn ra khỏi miệng mình thở dốc nói: “Là ngươi sao?” Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Diệp Khôn không nói gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó hắn đỡ Lam Ngọc Kiều dậy, để nàng ngồi trên ghế.
26.11.2023
Chương 53
Mượn Đồ
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
“Lam cô nương, tại sao cô lại ở đây?” Diệp Khôn ngồi đối diện Lam Ngọc Kiều, chờ cho nàng bình tĩnh lại rồi hỏi.
“Ta bị bọn chúng bắt ép tới đây, nghe nói bọn chúng sẽ dâng ta cho một vị tiên nhân nào đó.” Lam Ngọc Kiều lén nhìn Diệp Khôn bình tĩnh nói, đối với nàng, hắn luôn khiến cho nàng có một cảm giác tức giận lẫn sợ hãi, nhưng cái cảm giác này rất khó để mà nói thành lời.
“Tiên nhân? Không lẽ là tên kia? Thế cô có bằng lòng không?” Lam Ngọc Kiều nhắc đến hai chữ ‘tiên nhân’ khiến cho tâm tình của Diệp Khôn có chút khẩn trương, hắn liên tục hỏi dồn nàng mấy câu.
“Tất nhiên là không rồi.” Lam Ngọc Kiều thấy thái độ của Diệp Khôn có điều khác lạ, nàng cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi gì, nàng chỉ nói ra một câu với giọng điệu kiên quyết.
“Thế thì tốt, ta đang có ý định cứu cô ra khỏi chỗ này, ta còn đang sợ là cô tình nguyện ở chỗ này cơ đấy.” Thái độ của Lam Ngọc Kiều như vậy Diệp Khôn đã đoán trước được, hắn yên tâm với kế hoạch của mình, đồng thời cười cười nói ra một câu khiến cho nàng ta có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Trước khi hành động cứu Lam Ngọc Kiều, Diệp Khôn cũng đã nghĩ qua, nếu Lam Ngọc Kiều mà cam tâm tình nguyện đưa mình vào chốn phong trần thì hắn sẽ không can dự vào. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng nếu không phải như thế, thì hắn nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để cứu cô ta ra. Bây giờ Lam Ngọc Kiều đã khẳng định là bị ép tới đây, vậy thì dễ rồi. Nên làm gì thì Diệp Khôn sẽ làm.
Còn đang định hỏi thêm Lam Ngọc Kiều một số việc, đột nhiên Diệp Khôn hơi nhíu mày, hắn phát hiện có người đang đi tới chỗ này.
“Có người đến, cô hãy đối phó với người này trước, ta sẽ chờ thời cơ để cứu cô ra.” Dặn dò Lam Ngọc Kiều một câu, Diệp Khôn đảo mắt ngước lên trần nhà tìm kiếm gì đó, sau đó hắn nhún người vọt lên trên một thanh xà gỗ.
Lam Ngọc Kiều nghe vậy thì gật đầu, nàng vội sửa sang lại đầu tóc và y phục một chút, sau đó rồi ngồi ngay ngắn trên ghế đợi người đến.
Một lúc sau, bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, theo đó là một giọng phụ nữ mang đầy vẻ phong trần vang vào trong: “Ngọc Nhi, đã chuẩn bị xong chưa, các vị đại nhân đang chờ con dưới lầu.”
“Con chuẩn bị xong rồi, ma ma chờ con một chút.” Lam Ngọc Kiều nghe vậy thì hơi do dự, nàng ngẩng đầu lên trần nhà nhìn Diệp Khôn, thấy hắn không nói gì mà chỉ gật đầu một cái, hiểu ý của hắn, nàng vội trả lời.
Sau đó, Lam Ngọc Kiều đứng dậy mở cửa, vui vẻ đi theo người phụ nữa kia xuống lầu.
“Bọn chúng đã đến rồi sao?” Đợi cho Lam Ngọc Kiều và người phụ nữ kia rời đi, Diệp Khôn nhảy xuống, thì thào nói.
Diệp Khôn liền thả thần thức ra, bao chùm lấy toàn bộ Thanh Ti Lâu vào trong quan sát. Rất nhanh, hắn phát hiện trong một căn phòng lớn, ở bên dưới lầu một có năm người đang ở trong đó.
Cùng lúc đó, người phụ nữ kia cũng đã dẫn Lam Ngọc Kiều tới trước một căn phòng ở lầu một, sau đó bà ta gõ cửa rồi bước vào trong.
Diệp Khôn đem thần thức đảo qua năm người bên trong phòng, ngay lập tức, hắn đã phát hiện ra trên người trung niên ngồi ở giữa có dao động của linh lực.
“Luyện Khí Kỳ tầng bảy? Vậy thì tốt rồi,Tiểu Bạch, chúng ta xuống gặp hắn thôi.” Thần thức đảo qua trung niên kia, phát hiện tu vi của hắn chỉ đạt tới Luyện Khí Kỳ tầng bẩy, Diệp Khôn thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười, đưa tay lên sờ đầu Tiểu Bạch nói.
Bên trong phòng, trung niên đang vui vẻ uống rượu, đột nhiên y giật mình, vẻ mặt của y biến đổi đến mức khó coi đến cực điểm. Vừa rồi, hắn cảm nhận được một luồng thần thức rất mạnh đảo qua trên người mình, chớp mắt cái đã không thấy đâu nữa.
Thấy vẻ mặt của trung niên có vẻ khác lạ, bốn người bên cạnh có chút kinh ngạc, bọn họ đang định hỏi lên tiếng hỏi, nhưng còn chưa kịp hỏi gì thì cả đám giật mình nhìn ra phía cửa.
Không biết từ lúc nào ở ngoài cửa xuất hiện một thiếu niên đang đứng ở đó, mà rõ ràng cửa phòng đã được đóng lại rồi. Tướng mạo của thiếu niên này nhìn rất bình thường, trên vai hắn còn có một con khỉ trắng đang ngồi ở đó, một người một khỉ đang đem ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Diệp Khôn đảo mắt đánh giá đám người này một lượt, hắn thấy trung niên ngồi ở giữa tướng mạo hung dữ, trên người hắn có một chút hắc khí lượn lờ quanh người, hắc khí này mắt thường khó có thể nhìn thấy được.
Bên cạnh trung niên là một đại hán, hắn chính là Dương Hoài Mục môn chủ Bát Quái Môn. Ba người còn lại chính là tâm phúc của Dương Hoài Mục, bọn họ giữ địa vị khá cao trong Bát Quái Môn.
Sự xuất hiện quá mức quỷ dị của Diệp Khôn khiến cho người phụ nữ dẫn theo Lam Ngọc Kiều phát sợ trong lòng. Bà ta không dám lên tiếng, vội cầm tay Lam Ngọc Kiều kéo về phía sau, đứng nép qua một bên. Lam Ngọc Kiều thấy Diệp Khôn xuất hiện, nàng không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại sâu trong mắt nàng nộ rõ vẻ vui mừng.
“Xin hỏi, các hạ là ai? Tại sao đột nhiên xông vào phòng của chúng ta.” Dương Hoài Mục len lén đánh giá thiếu niên trước mắt, hắn là người từng trải, nên nhận ra thiếu niên trước mắt không phải kẻ tầm thường, cho nên rất cẩn thận hỏi.
Trung niên ngồi ở giữa phát hiện ra điều không ổn, y liền thả thần thức đảo qua người Diệp Khôn và Tiểu Bạch để dò xét. Lập tức, mặt y biến sắc, trong lòng đầy hoảng sợ. Thiếu niên này tu vi cao hơn y rất nhiều, mà bên cạnh hắn lại có một linh thú đạt tới tu vi đỉnh phong của Yêu thú cấp một.
Tuy y chưa gặp thiếu niên này bao giờ, nhưng đột nhiên hắn xuất hiện ở đây, nhìn vào ánh mắt hắn thì có thể đoán được phần nào mục đích của hắn rồi, hắn đến đây chắc chắn là việc bất thiện, khiến cho y cảm thấy sợ hãi.
“Hoài Mục, không được vô lễ. Đạo hữu, tại hạ là Dương Thiên Hùng, xin hỏi quý tính đại danh của đạo hữu là gì?” Trung niên hít vào một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, y trừng mắt với Dương Hoài Mục một cái, rồi đứng dậy quay sang Diệp Khôn chắp tay khom người nói. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đám người Dương Hoài Mục thấy cảnh này thì kinh ngạc, Dương Thiên Hùng chính là một vị tiên nhân trong gia tộc hắn, hắn đã vất vả lắm mới mời về được. Lúc này y lại khom người với thiếu niên trước mặt, chẳng nhẽ nói, thiếu niên này cũng là tiên nhân. Hơn nữa thực lực hơn hẳn Dương Thiên Hùng, cho nên y mới tỏ thái độ như vậy? Bốn người nhìn nhau, không biết nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi im tại chỗ.
“Thì ra đạo hữu là Dương Thiên Hùng, xem ra đạo hữu với Bát Quái Môn quan hệ cũng không đơn giản a.” Diệp Khôn nhìn trung niên cười cười nói.
“Đạo hữu đoán không sai, đích thực tại hạ và Dương Hoài Mục là người cùng gia tộc, đạo hữu là...” Dương Thiên Hùng thấy đối phương không trực tiếp trả lời mình mà lại hỏi qua chuyện khác, trong lòng có chút tức giận nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, vẫn tươi cười nói.
“Tại hạ là Diệp Khôn, mấy hôm trước được bằng hữu trên giang hồ nhờ cậy một việc, hôm nay đến gặp Dương đạo hữu là muốn mượn một món đồ, không biết đạo hữu có chấp nhận cho Diệp mỗ mượn không a?” Diệp Khôn khẽ cười nói một câu, khiến cho Dương Thiên Hùng có chút bất ngờ.
“Ồ! Thì ra là Diệp đạo hữu. Không biết vị bằng hữu nào nhờ cậy Diệp đạo hữu tới chỗ tại hạ mượn đồ? Xin hỏi tại hạ có biết người đó chăng?” Dương Thiên Hùng nhướng mày, suy nghĩ một chặp nói.
“Ha ha. Tất nhiên là đạo hữu biết rồi. Người đó chính là trang chủ Vạn Kiếm Sơn Trang, Vạn Đỉnh Thiên. Ông ấy muốn tại hạ mượn cái đầu của đạo hữu để cúng tế vong linh của mình, không biết đạo hữu cảm thấy thế nào? Liệu có thể cho tại hạ mượn được chăng?” Diệp Khôn cười lớn, lạnh lùng nói.
Dương Thiên Hùng nghe vậy thì biến sắc, y không ngờ Diệp Khôn lại nói ra lời này. Đối phương đã nói rõ mục đích, Dương Thiên Hùng cũng không nói nhiều, chớp mắt một cái toàn thân y hắc khí nổi lên cuồn cuộn, sau đó y quay người hướng cửa sổ phi ra ngoài chạy chốn.
Đối mặt với Diệp Khôn và Tiểu Bạch dường như y không có cơ hội thắng, cho nên y đã nghĩ đến biện pháp chạy trốn là thượng sách, như vậy mới có cơ hội tìm được đường sống cho mình.
“Hừ. Muốn chạy sao? đâu có dễ vậy?” Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, toàn thân hắn hóa thành một đạo tàn ảnh quấn lấy Tiểu Bạch lao ra ngoài cửa sổ đuổi theo.
“Các ngươi ở yên đấy, nếu kẻ nào rời đi thì hậu quả thế nào không cần ta nói, các ngươi cũng biết rồi đây.” Đám người Dương Hoài Mục liếc mắt nhìn nhau, bọn họ nhân cơ hội này đang định rời đi, nhưng còn chưa kịp có hành động gì thì một âm thanh trói tai từ ngoài vọng vào khiến cho bọn chúng sợ hãi đến cực điểm, không dám vọng động nữa mà cứ thế ngồi im tại chỗ.
Thời gian qua bọn chúng thường xuyên tiếp xúc với Dương Thiên Hùng nên biết được người tu tiên đáng sợ đến mức nào. Dương Thiên Hùng đã lợi hại rồi, mà thiếu niên tên Diệp Khôn kia còn lợi hại hơn y, vì vậy bọn chúng rất sợ hãi, không dám trái lời của hắn, đành ngoan ngoãn ở đây chờ hắn trở về.
Thấy bộ dạng của đám người này sợ hãi như vậy, trong lòng Lam Ngọc Khiều chợt có chút dao động. Nàng biết Diệp Khôn rất lợi hại, nhưng cũng không nghĩ tới hắn lại lợi hại đến mức này, hắn đã khiến cho người mà được bọn Dương Hoài Mục gọi là tiên nhân kia cũng không dám đối mặt với hắn mà bỏ chạy.
Tâm tình của nàng lúc này không biết là diễn tả như thế nào cho phải, nhưng nhiển nhiên nàng đang trong trạng thái vừa mừng vừa sợ.
26.11.2023
Chương 54
Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên và Phệ Linh Thiên Quỷ Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Dương Thiên Hùng nhằm hướng rừng sâu toàn lực chạy chốn. Nhưng pháp lực của y không bằng Diệp Khôn, chạy được hơn một canh giờ, đã bị Diệp Khôn đuổi tới.
Diệp Khôn đã đuổi tới, biết là không chạy thoát được, Dương Thiên Hùng cắn răng một cái rồi đưa ra chủ ý, y tìm một khoảng đất trống trong rừng rồi dừng lại đứng ở đó, đợi cho Diệp Khôn tới gần lên tiếng nói: “Đạo hữu, hãy khoan. Chúng ta có thể thương lượng một chút.”
Thấy đối phương đột nhiên dừng lại không chạy nữa, Diệp Khôn hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh tỏ ra cảnh giác, hắn dừng lại một chỗ cách Dương Thiên Hùng khoảng hai mươi trượng, lạnh lung nói: “Sao? chủ ý của ta ngươi đã nói rõ, còn muốn thương lượng cái gì nữa.”
“Đạo hữu, chúng ta đều là người tu tiên, cần gì phải vì mấy tên phàm nhân mà mất hòa khí với nhau chứ? Nếu hôm nay đạo hữu buông tha cho ta, ta sẽ cho đạo hữu rất nhiều chỗ tốt đấy.” Dương Thiên Hùng lén nhìn sắc mặt của Diệp Khôn cẩn thận nói.
“Hừ. Ngươi nhĩ ta là kẻ vong ân phụ nghĩ, bất tín với bằng hữu sao? Bọn họ là phàm nhân thì đã sao? Chẳng nhẽ họ không phải là người? Đừng có nhiều lời, hôm nay ngươi nhất định phải chết.” Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn Dương Thiên Hùng gằn giọng nói. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Thiên Hùng nghe Diệp Khôn nói vậy thì sắc mặt trầm xuống, sâu thẳm trong mắt y hiện lên một tia oán độc. Y không nói gì, vỗ vào bên hông một cái, trên tay y liền xuất hiện một cây phiên kỳ màu đen, bên trên phiên kỳ có vẽ hình một quỷ vật nhìn rất dữ tợn.
Đối phương nhất định phải giết mình bằng được, Dương Thiên Hùng tuy tu vi thấp nhơn nhưng y cũng không cam tâm ngồi một chỗ chịu chết, y không muốn dây dưa liền tế ra bảo vật để đối địch.
Trên mặt Dương Thiên Hùng lộ rõ vẻ tàn khốc, không thấy y có hành động gì, đột nhiên bên ngoài cơ thể y hắc quang lóe lên một cái, ngay lập tức một tầng hắc khí xuất hiện lượn lờ quanh thân.
Phiên kỳ trên tay y lúc này cũng lập lèo phát sáng, hình ảnh quỷ vật trên bề mặt phiên kỳ cũng chớp lên vài cái nhìn rất yêu dị, nó khiến cho người ta có cảm giác rùng mình khi nhìn vào đấy.
Diệp Khôn nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào cây phiên kỳ màu đen trên tay Dương Thiên Hùng, cây phiên kỳ đó mang đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm, khiến cho lòng hắn có chút dao động.
“Hừ Luyện Khí Kỳ tầng mười thì đã sao, Yêu thú cấp một đỉnh phong thì như thế nào? Để xem các ngươi có thể đối phó nổi Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên của ta không?” Dương Thiên Hùng thấy Diệp Khôn vẫn đứng im không tế ra bất kỳ bảo vật gì, y cho rằng hắn đang kinh địch, trong lòng cười lạnh nói.
Nói rồi, Dương Thiên Hùng tay bấm pháp quyết điểm lên Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên một cái, ngay lập tức, một luồng hắc khí từ ngón tay của y bay ra, sau đó hắc khí tiến nhập vào mặt quỷ trên bề mặt phiên kỳ.
Luồng hắc khí vừa tiến nhập vào mặt quỷ, ngay lập tức một hồi “ông ông” vang lên, sau đó một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện.
Quỷ khí từ bên trong phiên kỳ cuồn cuộn tuôn ra không ngừng, ra đến đâu quỷ khí lền huyễn hóa thành nhiều quỷ vật mặt mũi dữ tợn với nhiều hình thái khác nhau, chúng nhe lanh múa vuốt, hú lên những tiếng hú thê lương nghe mà rợn cả tóc gáy.
Trong một khoảng thời gian cực ngắn ước chừng khoảng mười nhịp thở trôi qua đã có hơn một trăm quỷ vật hiện ra. Dương Thiên Hùng nhìn đám quỷ vật này trên mặt hiện lên một tia đắc ý, y cắn đầu lưỡi phun một ngụm tinh huyết lên trên Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên, sau đó tiếp tục bấm niệm pháp quyết.
Được tinh huyết gia nhập, Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên hắc mang đại tố. Hình ảnh quỷ vật trên bề mặt nó lóe lên một cái liền thành một hư ảnh lớn gấp mấy chục lần, không dừng lại ở đó, hư ảnh mặt quỷ đột nhiên há miệng ra đem toàn bộ đám quỷ vật ở đây nuốt vào.
Nhìn vào có thể thấy, hơn một trăm quỷ vật lao vào nhau cắn xé kêu gào thảm thiết. Rất nhanh, sau màn cắn xé này, chỉ còn duy nhất một quỷ vật còn sống sót.
Ngay sau đó, hư ảnh quỷ vật co lại nhập vào quỷ vật còn sống sót làm một thể, quỷ vật nhe răng ra cười, khí tức của nó ban đầu dường như không có, nhưng chỉ trong chớp mắt đột nhiên tăng mạnh, đạt tới cảnh giới Quỷ Linh Kỳ đỉnh phong, tương đương với một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười ba đỉnh phong, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đặt tới Quỷ Vu Sơ Kỳ rồi.
Dương Thiên Hùng mừng rỡ, y quát khẽ một tiếng đồng thời đem pháp lực rót vào Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên, trên mặt y tràn đầy vẻ đắc ý nói: “Phệ Linh Thiên Quỷ, ngươi hãy giết chết hai kẻ trước mặt cho ta.”
Quỷ vật liếc mắt nhìn Dương Thiên Hùng một cái, sau đó nó quay sang Diệp Khôn nhe răng ra cười, không thấy nó có động tác gì, đột nhiên cơ thẻ nó biến lớn ra, chớp mắt một cái đã biến lớn hơn năm trượng.
Theo thể tích của quỷ vật tăng trưởng, linh áp của nó cũng theo đó tăng lên tới mức không thể tưởng tượng nổi, theo khí tức của nó bây giờ nó đã đạt tới tu vi Quỷ Vu Sơ Kỳ rồi.
Biến thân xong, quỷ vật rít lên một tiếng quỷ khốc thần sầu, sau đó nó há rộng cái miệng đầy hôi tanh lao về phía Diệp Khôn với khí thế thật kinh người.
Chứng kiến một màn này, Diệp Khôn hoảng sợ vội lui về phía sau vài bước, linh áp từ quỷ vật đè lên người hắn khiến cho hắn hít thở không thông. Hắn không thể ngờ tới Dương Thiên Hùng lại có cây phiên kỳ lợi hại như thế, có thể huyễn hóa ra một quỷ vật cảnh giới cao hơn mình để giúp đỡ.
Trên mặt Diệp Khôn toát lên một vẻ sợ hãi, hắn không dám chần chừ, lập tức phản ứng rất nhanh, vội lui về sau hơn mười trượng, rồi thả ra một màn sáng màu xanh bao quanh người để hộ thân. Đồng thời, miệng hắn lẩm bẩm đọc chú ngữ, hai tay giơ lên, lòng bàn tay liền xuất hiện hai quả cầu lửa to bằng đầu của hài nhi.
Hét lên một tiếng, Diệp Khôn ném mạnh hai quả cầu lửa về phía quỷ vật đang lao tới mình.
Diệp Khôn ra tay, Tiểu Bạch cũng có hành động, nó tung người nhảy xuống đất cách hắn khoảng mười trượng, sau đó, hai tay nó vung lên, lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện hai quả cầu màu xanh, nó không dám chần chừ, vội tung người ném về phía quỷ vật.
Bốn quả cầu hai xanh hai đỏ lao đi với tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã ở trước mặt quỷ vật. Quỷ vật thấy vậy thì không hề tỏ vẻ sợ hãi cũng không thấy nó né tránh, nó cười lên khằng khặc vài tiếng, sau đó đem cái miệng thật lớn lao tới một ngụm nuốt luôn bốn quả cầu vào trong bụng.
Diệp Khôn cả kinh, liên tục bấm niếm pháp quyết, huyễn hóa ra sáu quả cầu lửa ném về phía quỷ vật, Tiểu Bạch cũng không kém thế, nó cũng liên tục huyễn hóa ra vài quả cầu xanh ném về phía quỷ vật, hai người một phải một trái tấn công đối phương tới tấp.
Quỷ vật liếc mắt nhìn Diệp Khôn và Tiểu Bạch, nó hững hờ xem những quả cầu xanh đỏ đang lao về phía mình như không vậy. Nhe răng ra cười một tiếng quái dị, sau đó nó há miệng ra hấp một cái, lập tức từ trong miệng của nó xuất hiện một hấp lực vô hình đem toàn bộ đòn tấn công của hai người hút vào trong miệng.
Quỷ vật đánh “ợ” một tiếng, nó không lao tới tấn công Diệp Khôn và Tiểu Bạch nữa, nó đứng yên tại chỗ đưa tay xoa bụng, trên mặt nó tỏ rõ vẻ hưng phấn.
Diệp Khôn liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, biểu hiện ra ngoài sợ hãi đến cực điểm.Quỷ vật này rốt cuộc là thứ gì, toàn bộ công kích của hai người đều bị nó làm như là thức ăn của mình vậy.
“Ha ha. Thật không uổng công ta tế luyện hơn một năm qua. Các hạ không cần phải phí sức nữa, Phệ Linh Thiên Quỷ của ta có thể thôn phệ bất kỳ vật gì, ngay cả đến pháp thuật thần thông cũng thế, ngươi hãy bó tay chịu chết đi.”Dương Thiên Hùng thấy màn này, đắc ý cười lớn nói.
“Làm thế nào bây giờ? Nếu quỷ vật này thật sự lợi hại như vậy, thì không hay rồi. Mình đã quá coi thường y, cứ tưởng cảnh giới hắn thấp hơn, lại có Tiểu Bạch hỗ trợ sẽ dễ dàng giết được y. Không ngờ y lại có thể gọi ra được một quỷ vật lợi hại như vậy.”Diệp Khôn không nói gì, hắn đứng im một chỗ tâm tình bất định,thầm nghĩ.
“Tiểu Bạch, quỷ vật này rất lợi hại, ngươi có cách nào đối phó với nó không?” Đối phương nói quỷ vật này có thể thôn phệ được pháp thuật thần thông, nếu thế có tiếp tục dùng vài loại pháp thuật khác cũng không ăn thua, hắn vội quay sang Tiểu Bạch hỏi, hy vọng nó có cách để đối phó.
Diệp Khôn lo lắng, Tiểu Bạch cũng không ngoại lệ, nó nhìn ra được sự lợi hại của quỷ vật này, cho nên đã có chủ ý riêng của mình.
Chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Bạch trở lên ngưng trọng, sau đó nó ngửa mặt lên trời hú một tiếng, ngay lập tức nó cơ thể nó biến lớn lên hơn một trượng, khí tức trên người nó cũng tăng vọt lên, thoáng cái tu vi đã tăng lên trở thành Yêu thú cấp hai.
Khuôn mặt nó lần này có sự biến đổi khá rõ rệt, từ khuôn mặt bình thường đã trở thành khuôn mặt của một hung thần nhìn rất dữ tợn, hàm răng sắc nhọn mọc thêm ra hai cái răng lanh, con mắt thứ ba của nó mọc ra, cả ba mắt lóe lên những tia lục quang nhìn rất yêu dị, lớp lông trên người nó đã chuyển hết sang màu lục, nhưng lại không hề có một chút khí nào lưu chuyển quanh người cả.
Lần này Tiểu Bạch biến thân hoàn toàn không giống với những lần trước, điều này khiến cho Diệp Khôn vô cùng kinh ngạc, hắn đứng một bên trố mắt ra nhìn chằm chằm vào nó.
Phệ Linh Thiên Quỷ ở phía trước đang đắc ý chậm dãi tiêu hóa, nó giật mình bởi tiếng hú của Tiểu Bạch, tiếng hú này khiến cho nó vô cùng tức giận, nó đem ánh mắt bất thiện quay đầu nhìn về một bên.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Bạch, đột nhiên Phệ Linh Thiên Quỷ thét lên kinh hãi, trên mặt nó lộ rõ vẻ sợ hãi đến cực điểm, không chần chừ, nó liền quay đầu bỏ chạy.
Hành động này của quỷ vật khiến cho Diệp Khôn và Dương Thiên Hùng kinh ngạc, hai người không hẹn cùng liếc mắt nhìn nhau một cái.
Diệp Khôn thì tỏ ra rất vui mừng, hắn không ngờ khi Tiểu Bạch biến thân lại khiến cho quỷ vật lại sợ hãi đến như vậy, đây đúng là việc tốt đối với hắn.
Dương Thiên Hùng hoàn toàn ngược lại, sắc mặt y ngay lập tức xám như tro tàn, y đảo mắt nhìn qua Tiểu Bạch, trong lòng không khỏi run lên một cái, nhìn Tiểu Bạch lúc này đúng là một hung thần rất đáng sợ, không biết nó đáng sợ đến mức nào, nhưng chỉ cần khiến cho Phệ Linh Thiên Quỷ phải hoảng sợ bỏ chạy thì cũng đã biết được kết quả rồi.
Phệ Linh Thiên Quỷ bỏ chạy rất nhanh, nhưng nó vẫn chậm một bước.
Con mắt thứ ba của Tiểu Bạch chớp lên một cái, một tia lục quang từ đó bắn ra với tốc độ nhanh kinh người đã đánh trúng lên thân của nó.
Bị tia lục quang bắn lên người, Phệ Linh Thiên Quỷ kêu gào thảm thiết, cơ thể nó đột nhiên xuất hiện một đốm lục mang, rất nhanh, đốm lục mang này khuếch tán ra bao chùm cơ thể nó vào trong.
Ở bên trong lục mang, Phệ Linh Thiên Quỷ kêu liên những tiếng thê lương, nó ra sức dãy dụa muốn thoát ra ngoài nhưng hoàn toàn không có cơ hội, tiếng kêu của nó mỗi lúc một nhỏ dần rồi không thấy nữa.
“Bành” một tiếng.
Lục mang vỡ ra, hình ảnh Phệ Linh Thiên Quỷ hiện ra trước mắt, thế nhưng lúc này hai mắt nó nhắm nghiền không hề động đậy, cơ thể nó cũng suy nhược rất ảm đạm, hiển nhiên nó đã bị trọng thương.
“Bụp”
Cơ thể Phệ Linh Thiên Quỷ như bọt nước vỡ tung ra, toàn bộ quỷ khí như có linh tính chạy lại chỗ Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên rồi chui vào, linh lực trên phiên kỳ cũng ảm đạm đi đáng kể.
Cùng thời gian đó, cơ thể Tiểu Bạch cũng co rút trở về trạng thái bình thường, thế nhưng sắc mặt nó trắng bệnh toàn thân mệt mỏi dường như không còn sức, nó đờ người ra rồi ngồi phệt xuống đất. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Xem ra vừa rồi biến thân và dùng lục mang vây khốn Phệ Linh Thiên Quỷ đã khiến cho Tiểu Bạch bị tổn thương nguyên khí khá nặng, có lẽ lần biến thân này của nó đã quá sức rồi.
Diệp Khôn thấy vậy vội phi thân đến bên cạnh Tiểu Bạch, sau đó hắn lấy trong người ra một viên đan dược cho nó uống.
Dương Thiên Hùng chứng kiến cảnh này khiến cho y sợ hãi đến cực điểm, thế nhưng y cũng là người đã từng trải, cho nên rất nhanh y đã lấy lại được bình tĩnh.
Lúc này tiếp tục ở lại chỉ có con đường chết, cho nên Dương Thiên Hùng nhanh tay thu lại Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên rồi quay đầu bỏ chạy.
“Muốn chạy?”
Thấy Dương Thiên Hùng quay đầu bỏ chạy, Diệp Khôn lạnh lung nhìn hắn quát lên một tiếng.
Dứt lời, hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, sau đó điểm vào không trung hai điểm, ngay lập tức trước mặt hắn huyễn hóa ra hai đầu Hỏa Long và Hỏa Phụng.
Trên thân của Hỏa Long và Hỏa Phụng hừng hừng lửa cháy, tuy chúng chỉ là do pháp thuật huyễn hóa ra nhưng nhìn khá là chân chật.
Diệp Khôn không ngừng bấm pháp quyết, sau đó đánh lên thân Hỏa Long và Hỏa Phụng vào đạo, ngay lập tức, tiếng rồng ngâm phụng gáy vang lên, nhiệt độ trên người chúng tăng vọt khiến cho người khác cũng phải cảm thấy nghẹt thở.
“Đi!”
Diệp Khôn quát lên một tiếng, Long Phụng kêu lên một tiếng chói tai, sau đó chúng nhằm hướng Dương Thiên Hùng bỏ chạy gào thét đuổi theo.