Vẫn như mọi ngày Bách Hương lâu từ lúc mở cửa cho đến khi đóng cửa khách khứa đến uống rượu ca cẩm vẫn đông vui nhộn nhịp. Từ lầu một cho đến lầu hai lúc nào cũng chật kín không còn bàn trống. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thực khách tới đây có đủ loại người, không phân biệt địa vị sang giàu, nghèo hèn miễn sao có tiền là có thể vào và chọn cho mình một chỗ gọi và thưởng thức những món ăn mình yêu thích.
Bách Hương lâu ở Nam Ty Trấn chỉ là một tửu lâu bình thường lấy việc kinh doanh rượu cùng cho thuê trọ là chính. Nhưng diện tích của nó khiến người ta phải trố mắt mà nhìn. Đại sảnh chỉ có hai gian ở lầu một và lầu hai là để tiếp đón và là chỗ ăn uống của thực khách, còn lại phía sau toàn bộ là phòng ốc để cho thực khách thuê mỗi khi cần, cả lầu một và lâu hai tổng cộng cũng có tới năm chục phòng. Có thể nói nó đã lớn gấp năm lần những tửu lâu bình thường rồi.
Bởi vậy ở Nam Ty Trấn chỉ có duy nhất một tửu lâu này thôi, cho nên việc tửu lâu lúc nào cũng đông khách là chuyện bình thường. Vì nằm ở vùng giáp biên giữa hai châu nên Nam Ty Trấn hàng ngày tiếp nhập rất nhiều người qua lại giữ hai châu vì thế Bách Hương Lâu chính là điểm dừng chân tốt nhất để ăn uống và ngỉ ngơi.
Ông chủ tửu lâu cũng là một người rộng lượng biết tính toán. Nắm bắt được tâm lý của thực khách đa số đều là những lái buôn qua lại hoặc đều là sâu rượu nên y cũng hết mình tạo điều kiện để cho họ được thoải mái. Vì vậy Bách Hương lâu trong bán kính phạm vi mười dặm rất được nhiều người biết đến và thưởng thức.
Đây cũng là nơi lý tưởng để các nhân vật trong giang hồ mỗi khi qua đây nán lại nghe ngóng tin tức.
Lúc này trên lầu hai bên cạnh cửa sổ có một thiếu niên cùng một con khỉ trắng đang ngồi đối diện nhau cùng uống rượu và thưởng thức đồ ăn. Hành động của một người một khỉ từ khi bước vào tửu quán rất được nhiều người xung quanh hiếu kỳ để ý.
Một người một khỉ này không phải ai khác đúng là Diệp Khôn và Tiểu Bạch
Hôm qua, sau khi tìm được một hang động nhỏ ở ven đường nghỉ lại một đêm, sáng nay Diệp Khôn lên đường đi tiếp và tới trưa ngày hôm nay thì đến được Nam Ty Trấn. Hắn liền tìm đến Bách Hương lâu trước để ăn một bữa lo say sau đó sẽ hỏi thăm tin tức của Ngọc Như. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhập gia thì tùy tục, thấy xung quanh tất cả mọi người đều ngồi uống rượu ca cẩm nên Diệp Khôn cũng đua đòi gọi một bình rượu và một số thức ăn cùng đồ nhắm lên thử coi.
Ai dè khi gọi rượu và thức ăn lên thì Tiểu Bạch bên cạnh nhìn thấy mắt nó sáng lên nhảy xuống kêu “chi chi ” hai tiếng với lấy bình rượu đưa vào mồn tu một hơi hết sạch sau đó tay nó liên tục bốc thức ăn cho vào mồm nhai ngấu nghiến như là một kẻ sắp chết đói lâu ngày chưa được ăn vậy.
Hành động của lập tức gây ra sự chú ý. Nó khiến cho Diệp Khôn và những thực khách xung quanh kinh ngạc trố mắt lên mà nhìn.
Chẳng mấy chốc Tiểu Bạch đã chén sạch đồ ăn trên bàn, nó nhìn Diệp Khôn ngoác miệng ra cười tay chỉ vào đống bát đĩa trống không ở trên bàn tỏ vẻ còn muốn ăn nữa.
Diệp Khôn nhìn nó cười khổ đành kêu thêm một bàn thức ăn khác. Lần này thì hắn không để cho Tiểu Bạch tác quái nữa mà bắt nó phải ăn từ từ, uống rượu cũng chỉ được uống từng ly. Lúc đầu nó tở vẻ không đồng ý đến khi bị Diệp Khôn trừng mắt lên với nó, nó mới chịu nghe lời. Cứ như vậy một người một khỉ cùng uống rượu thưởng thức đồ ăn như đúng rồi.
Những thực khách ngồi gần chỗ Diệp Khôn cũng thỉnh thoảng nói với sang chỗ hắn xã giao vài câu đồng thời tấm tắc liên tục khen ngợi Tiểu Bạch. Diệp Khôn cũng cười nói qua lại vài câu cùng họ còn Tiểu Bạch như là hiểu được người khác khen mình nên nó cũng ngoác miệng ra cười rất khoái trí.
Ăn uống lo say xong đâu đấy, Diệp Khôn tìm gặp ông chủ tửu lâu hỏi thăm về tin tức của Ngọc Như. Rất nhanh từ miệng ông chủ tửu lâu hắn biết được Ngọc Như đang ở một phòng bên dưới lầu một, hắn rất vui vội đi xuống dưới tìm gặp nàng.
“Ngọc Như muội có ở trong phòng không” Đứng trước cửa phòng mà chủ tửu lâu cho biết, Diệp Khôn hưng phấn gọi.
Bên trong phòng lúc này có một nam hai nữ đang ngồi trò chuyện với nhau. Người nam dung mạo khôi khô, tuấn tú trên người vận áo màu xanh ăn mặc theo kiểu dân giang hồ, bên hông y còn đeo một thanh trường kiếm, đốc kiếm hình rồng phía trên có khảm một viên ngọc bằng ngón chân cái nhìn qua là biết nó là một thanh kiếm tốt.
Còn hai người nữ ai lấy đều mặt đẹp như hoa, dáng người thon thả, cả hai đều rất xinh đẹp, hai người trò chuyện với nhau cười nói cứ như là chị em vậy.
“A. Là Diệp huynh, huynh ấy thực sự đã bình an trở về rồi” Ngọc Như đang trò chuyện đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc từ ngoài vọng vào nàng nhìn hai người đối diện vui mừng đứng lên nói.
Sau đó động tác của nàng rất nhanh đi ra mở cửa.
Đập vào mắt nàng đúng là khuôn mặt quen thuộc có chút bình thản đúng là Diệp Khôn. Không kìm được lòng nước mắt của Ngọc Như ùa ra cả người lao vào lòng Diệp Khôn khóc nức nở.
“Đừng khóc...đừng khóc ! Ta đã để muội phải lo lắng rồi” Diệp Khôn xúc động vuốt ve mái tóc Ngọc Như đang nằm trong lòng mình khẽ an ủi.
“Chi chi” Tiểu Bạch ngồi trên vai Diệp Khôn thấy cảnh này hai mắt nó mở to kêu lên hai tiếng cúi đầu xuống ngó nhìn Ngọc Như với vẻ tò mò.
Ngọc Như đang sụt xùi nước mắt ngắn nước mắt dài bỗng nàng thấy một khuôn mặt nhỏ hơi nhăn nhó, nó đang chăm chú nhìn mình khiến cho nàng giật nảy mình vùng vẫy hét lên một tiếng thoát khỏi người Diệp Khôn đứng một bên đưa ánh mắt đề phòng nhìn về phía kể vừa dọa mình.
Tiểu Bạch liên tục từ vai bên phải nhảy qua vai bên trái Diệp Khôn nhìn Ngọc Như bên cạnh ngoác miệng ra cười khành khạch đầy khoái trí.
Diệp Khôn nhướng mày đưa tay lên giữ lại nó quay sang Ngọc Như nói: “Muội không sao chứ”.
“Muội không sao. Nhưng nó là...” Ngọc Như nhìn Tiểu Bạch trên vai Diệp Khôn dò xét nói.
“À . Tiểu Bạch à. Chuyện này nói ra thì dài lắm ta sẽ nói cho muội biết sau. Đúng rồi hai vị này là...” Diệp Khôn sờ đầu Tiểu Bạch cười cười, sau đó ánh mắt rơi trên hai người một nam một nữ đang ngồi phía trước hỏi.
“Diệp huynh đây la Lục công tử cùng Lục cô nương. Còn đây là Diệp huynh mà ta đã nhắc với hai người” Ngọc như thu lại ánh mắt lần lượt giới thiệu ba người với nhau. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Diệp Khôn chưa rõ hai người này lai lịch ra sao lại ở chung với Ngọc Như đưa ánh mắt đánh giá từng người rồi khách sáo chào hỏi một câu: “Tại hạ Diệp Khôn ra mắt hai vị, xin hỏi quý tính đại danh của hai vị là...”
“Ha ha . tại hạ Lục Thiên Hào còn đây là muội muội Lục Vân Tình xin ra mắt Diệp huynh” Nam tử vội đứng lên khách khí hướng Diệp Khôn chào hỏi dù sao qua lời Ngọc Như kể y biết được Diệp Khôn không phải là người tầm thường.
“Thì ra là huynh muội Lục huynh, hạnh ngộ. Nhưng tại hạ còn một điều chưa rõ là tại sao hai người lại ở chung cùng Ngọc Như vậy” Diệp Khôn gật đầu đáp lễ tò mò hỏi một câu.
“Diệp huynh chuyện là như thế này...” Ngọc Như bên cạnh thấy Diệp Khôn có chút nghi ngờ bên đứng ra giải thích.
Nửa canh giờ sau, nghe xong sự tình Ngọc Như kể lại về việc huynh đệ họ Lục đã cứu giúp Ngọc Như thoát khỏi vài tên đạo chích trên đường đến Nam Ty Trấn và cũng trùng hợp hai huynh muội này cũng nghỉ trọ ở Bách Hương Lâu nên bọn họ đã thuê ba phòng ở sát nhau. Vì cùng là nữ nhi Lục Vân Tình đã chủ động qua phòng Ngọc Như trò chuyện cho đỡ buồn, vừa bước ra ngoài nàng gặp ngay huynh mình nên kéo y qua luôn. Ba người nói chuyện cả nửa ngày thì Diệp Khôn xuất hiện.
“Thì ra là như vậy. Tại hạ thay mặt Ngọc Như đa tạ hai vị một lần nữa ” Diệp Khôn hiểu rõ sự tình vội quay sang hai người cảm ơn.
“Diệp huynh không cần phải vậy. Vốn là huynh muội chúng ta thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ Vạn tiểu như thôi, không có gì đáng nhắc cả ” Lục Thiên Hào thấy vậy cười xòa khách sáo nói.
Tiếp đó bốn người vui vẻ ngồi xuống cùng nhau nói chuyện phiếm. Không lâu sau, Lục Thiên Hào ngỏ ý muốn biết đến sự việc trong rừng của Diệp Khôn mà Ngọc Như đã nói qua cho hắn nghe, nên đã hướng Diệp Khôn hỏi.
Đồng dạng Ngọc Như và Lục Vân Tình cũng tò mò muốn biết ánh mắt hai người đầy mong đợi rơi trên người Diệp Khôn.
Diệp Khôn cũng không dấu diếm bèn đem chuyện khi đó tỷ mỉ thuật lại đương nhiên một số chi tiết hắn cũng bỏ qua không có nói ra.
24.06.2015
Chương 21
Đồng Hành
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
"Thì ra là vậy. Thật không ngờ Bạch hầu lại có tình nghĩa như vậy. Diệp huynh cũng thế a" nghe Diệp Khôn kể xong câu chuyện Lục Thiên Hào cũng cảm khái không thôi nói.
"A đúng rồi Diệp huynh. Ta nghe Vạn tiểu thư có nói hai người sẽ tới Bạch Hạc Sơn Trang phải không ?" Lục Thiên Hào như nhớ tới điều gì vội hướng Diệp Khôn hỏi.
"Đúng vậy. Chúng ta đang trên đường tới đó". Diệp Khôn thản nhiên nói.
" Ồ ! Thật trùng hợp a. Lộ trình của huynh muội ta giống với hai vị rồi" Lục Thiên Hào ồ lên một tiếng nói.
" Hai vị cũng tới Bạch Hạc Sơn Trang ?" nghe đối phương nói vậy Diệp Khôn có chút hồ nghi hỏi .
"Diệp huynh đừng hiểu nhầm. Hai huynh muội ta quả thật có chút việc tới Bạch Hạc Sơn Trang nhờ giúp đỡ, nhưng thứ cho tại hạ không thể tiết lộ được" Thấy Diệp Khôn tỏ vẻ nghi ngờ lời nói của mình, Lục Thiên Hào vội thanh minh giải thích.
"Thì ra la vậy. Không biết nhị vị có ý định khi nào thì lên đường?" Diệp Khôn gật đầu hỏi.
"Huynh muội ta định sáng sớm mai sẽ lên đường, Diệp huynh, hai người thì sao? Nếu được thì chúng ta cùng đi với nhau huynh thấy thế nào? Trên đường đi sẽ hỗ trợ cho nhau ít nhiều đấy". Lục Thiên Hào có ý cùng mời Diệp Khôn và Ngọc Như đi cùng nên đưa ra đề nghị nói.
"Ừm ! Ta thì không có vấn đề gì. Ngọc Như muội thấy thế nào?" Diệp Khôn thấy đề nghị của Lục Thiên Hào có vẻ hợp lý dù sao hắn cũng mới bước chân vào giang hồ còn thiếu nhiều kinh nghiệm, trong khi đó huynh đệ họ Lục này xem ra là người hành tẩu giang hồ đã nhiều năm. Đi cùng bọn họ sẽ có lợi cho mình và Ngọc Như. Ngẫm nghĩ một lúc Diệp Khôn gật đầu đồng ý sau đó quay sang Ngọc Như hỏi ý kiến của nàng.
"Muội cũng không có ý kiến gì. Đi cùng hai vị cũng được a, trên đường đi muội sẽ có Vân Tình cô nương bầu bạn rồi" Ngọc Như không cần suy nghĩ quay sang Lục Vân Tình bên cạnh cười nói.
Lục Vân Tình thấy Ngọc Như đồng ý cũng tỏ vẻ vui mừng, dù sao trên đường đi có Ngọc Như bầu bạn trò chuyện vẫn hơn là nói chuyện với huynh mình. Có những chuyện tế nhị không tiện nói với nam nhân được nhưng ngược lại rất thích hợp nói với Ngọc Như.
"Vậy thì tốt rồi. Huynh muội ta xin cáo lui trước, không làm phiền hai vị nữa" Lục Thiên Hào đứng dậy đưa mắt với Lục Vân Tình ra hiệu rồi quay qua Diệp Khôn và Ngọc Như nói.
Diệp Khôn và Ngọc Như cũng khách sáo nói vài câu sau đó huynh muội họ Lục cùng nhau ra về.
Trong phòng lúc này chỉ còn Diệp Khôn và Ngọc Như cùng với tiểu tử Tiểu Bạch. Hai người ngồi nhìn nhau rơi vào trầm mặc, Tiểu Bạch cũng không nghịch ngợm gì cũng lẳng lặng ngồi im một chỗ đưa mắt ngó nghiêng nhìn hai người đưa tay gãu gãi đầu tỏ vẻ suy nghĩ.
" Ngọc Như muội thấy hai huynh muội họ thế nào?" Đột nhiên Diệp Khôn lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc hỏi.
"Tuy mới quen biết có hai ngày nhưng qua tiếp xúc với họ muội cũng thấy bọn họ cũng là người tốt không phải kẻ xấu" Ngọc Như suy nghĩ một chặp nói. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ngọc Như muội quá ngây thơ rồi. Không nên đánh giá kết luận quá sớm như vậy. Biết người biết mặt không biết lòng. Bọn họ dường như có bí mật gì đó không muốn nói ra, với lại thật trùng hợp bọn họ lại cùng chúng ta cũng đến Bạch Hạc Sơn Trang muội thấy có lạ không? Nhất định có vấn đề" Diệp Khôn tuy mới đi lại trên giang hồ nhưng hắn cũng là người thông minh cho nên đối với những người lạ mặt mới quen vẫn có chút đề phòng bèn nói.
"Nếu huynh đã nói như vậy tại sao lại nhận lời đi cùng bọn họ" Ngọc Như nghe vậy tò mò hỏi .
" Ta nhận lời họ chẳng qua là muốn trên đường đi có người hỗ trợ thôi, đường từ đây đến Bạch Hạc Sơn Trang cũng còn khá xa trên đường đi không biết có phát sinh ra chuyện gì không nữa, có bọn họ đi cùng thì sẽ bớt đi phần nào lo lắng. Bọn họ nói cùng đường với chúng ta để ý quan sát thì thấy hẳn là họ không nói láo. Chẳng qua mục đích cuối cùng của họ như thế nào thì ta không biết thôi " Diệp Khôn bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình xem ra hắn đối với huynh muội họ lục không hề quan tâm họ sẽ giở trò gì với mình, nếu có hắn cũng không có khách sáo mà nương tay.
Bên kia cách phòng của Ngọc Như một phòng huynh muội Lục Thiên Hào cũng đang ngồi bàn bạc chuyện gì đó.
"Đại ca, chúng ta đâu có tới Bạch Hạc Sơn Trang sao huynh lại nói với họ là tới đó". Lục Vân Tình ngồi đối diện Lục Thiên Hào tỏ vẻ không hiểu hỏi.
" Sở dĩ ta nói vậy là muốn Diệp Khôn đi cùng chúng ta. Muội không nhớ là Vạn tiểu thư đã nói sao, họ Diệp kia mới chỉ hơn hai tháng đã lĩnh ngộ được Vạn Kiếm Quy Tông và một mình xông vào Hắc Phong Trại đả bại Thiết Bá Sơn, một nhân vật như vậy đi cùng chúng ta sẽ an toàn hơn trong việc hộ tống vật kia về tới môn phái. Mà quả thật bổn môn cũng gần Bạch Hạc Sơn Trang đến lúc đó chúng ta cứ tới đó chào hỏi trang chủ một tiếng rồi quay về cũng không sao, dù sao việc chúng ta nói có việc cầu Bạch Hạc Sơn Trang ai mà biết như thế nào chứ" Lục Thiên Hào khẽ cười đắc ý nói.
"Huynh nói cũng đúng a. Không hiểu nổi Diệp Khôn kia là hạng người gì mà lại có thể làm ra được những chuyện đó. Vạn Kiếm Quyết của Vạn Kiếm Sơn Trang danh khí rất lớn nhưng để tu luyện đến trình độ có thể sử ra Vạn Kiếm Quy Tông cũng phải mất mấy chục năm có khi cả đời đấy chứ. Thế mà họ Diệp kia hắn mới chỉ vỏn vẹn có hơn hai tháng đã luyện thành rồi. Còn cả Thiết Bá Sơn kia nữa hắn là cao thủ nhất lưu thế mà cũng bị bại trong tay họ Diệp chưa kể trong đó còn có nhiều cao thủ khác nữa" Lục Vân Tình nói với dọng điệu khó tin lẫn hâm mộ.
"Đúng vậy. Vì thế ta mới muốn hắn đi cùng chúng ta" Lục Thiên Hào gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau Lục Thiên Hào mua một cỗ xe ngựa để cho Ngọc Như và Lục Vân Tình ngồi trên xe còn hắn kiêm luôn việc phu xe đánh xe cho các nàng.
Diệp Khôn cũng mua một con ngựa khác thay cho con ngựa hôm qua cùng với Tiểu Bạch cưỡi trên đườg đi.
***
Nửa tháng sau, đám người Diệp Khôn lúc này đang dứng trước một con đường mòn dẫn vào khu rừng phía trước mặt. Bên cạnh lối vào còn có một tấm bia đá cao tầm một người bên trên tấm bia có khắc ba chữ “Vụ Ẩm Lâm”
" Diệp huynh phía trước là Vụ Ẩm Lâm thuộc địa bàn của Ngũ Độc Môn chúng ta phải cẩn thận một chút" Lục Thiên Hà nhìn cánh rừng phía trước trong lòng có chút giao động hướng Diệp Khôn nhắc nhở. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Được !"
Diệp Khôn đánh giá khu rừng trước mặt thấy trong rừng phảng phất có tỏa ra mùi khó chịu cùng với rất nhiều sương mù bao quanh khiến hắn có cảm giác không thoải mái cho nên cũng không dám lơ là cẩn thận nói.
Lục Thiên Hào cũng không nói gì thêm, tinh thần cảnh giác của hắn đẩy lên mức cao nhất đánh xe theo con đường mòn phía trước đi vào Vụ Ẩm Lâm. Diệp Khôn thúc ngựa theo sau đi được mười trượng thì nhíu mày, hắn liền thả ra thần thức bao quanh thân mình hơn ba muơi trượng thận trọng quan sát. Tiểu Bạch trên vai Diệp Khôn cũng có biểu hiện lạ, hai mũi của nó ngửi ngửi vài cái đồng thời hai mắt có chút chuyển qua màu xanh chăm chú nhìn ngó xung quanh ra chừng cảnh giác. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ở ngoài khu rừng nhìn vào đã có cảm giác không bình thường rồi, khi tiến vào bên trong Diệp Khôn mới cảm nhận được sự không bình thường đó rất rõ rệt. Cả khu rừng toát lên vẻ âm u lạnh lẽo, thỉnh thoảng có những chỗ bị sương mù bao quanh không nhìn thấy cảnh vậy bên trong khiến cho người ta cảm thấy một mối nguy cơ nếu như bước vào trong đám sương mù đó.
Ngọc Như và Lục Vân Tình ngồi trong xe tuy không trực tiếp tiếp xúc với hoàn cảnh bên ngoài nhưng trong lòng họ cũng cảm thấy lạnh lẽo. Hai người không nói câu gì chỉ lẳng lặng nắm tay nhau ngồi im trong xe, bên ngoài có chuyện gì thì đã có hai người bọn Diệp Khôn xử lý rồi.
Một canh giờ sau đám người Diệp Khôn cũng thuận lợi vượt qua Vụ Ẩm Lâm không hề có phát sinh gì cả. Lục Thiên Hào thở phào nhẹ nhõm cũng may trên đường đi không gặp người nào của Ngũ Độc Môn nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
24.06.2015
Chương 22
Mai Phục
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
"Diệp huynh tuy chúng ta đã an toàn đi qua Vụ Ẩm Lâm nhưng vẫn chưa ra khỏi nơi nguy hiểm nên vẫn phải chú ý cẩn thận một chút" Lục Thiên Hào đánh xe ngựa vừa đi vừa quay sang Diệp Khôn nói. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
" Ta biết huynh yên tâm, nhưng liệu trước khi trời tối chúng ta có thể ra khỏi nơi đây không" Diệp Khôn nhìn hẻm núi phía trước trầm tư hỏi .
" Nếu đi nhanh thì vượt qua khe núi trước mặt thì trước khi trời tối chúng ta sẽ ra khỏi nơi này" Lục Thiên Hào đưa mắt nhìn hẻm núi phía trước nhíu mày nói.
" Nếu thế thì chúng ta nên đi nhanh thôi, ta có dự cảm sẽ có điều không tốt sảy ra, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt" Diệp Khôn thúc ngựa vượt lên trước nói.
" Vân Tình, Vạn tiểu thư hai người ngồi cho vững chúng ta sẽ đi nhanh đấy" Nghe Diệp Khôn nói vậy Lục Thiên Hào quay đầu dặn dò một tiếng rồi quất ngựa phi xe đi thật nhanh.
Ngọc Như và Vân Tình ngồi trong xe nghe vậy cũng không nói gì chỉ ngầm hiểu rồi lại im lặng
Vừa ra khỏi rừng đột nhiên trông lòng Diệp Khôn có cảm giác bất an nhưng hắn không hiểu rõ nó đến từ đâu bèn thúc ngựa đi trước dò xét. Để cho an toàn lần này hắn vận dụng thần thức đến cực hạn tha ra bao chùm phạm vi bán kính hơn bốn mươi trượng tập chung quan sát. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nửa canh giờ sau đám người Diệp Khôn đã đi vào trung tâm của khe núi. Chỉ thấy hai bên vách núi dựng đứng cao hơn năm mươi trượng, địa thế rất hiểm trở nếu như gặp phải địch nhân mai phục ở đây từ trên ném đá xuống thì rất khó mà tránh thoát được.
Đi thêm được khoảng một trăm trượng đột nhiên Diệp Khôn ghì đây cương cho ngựa dừng lại đưa mắt nhìn về phía trước tâm tình bất định.Tiểu Bạch trên vai hắn cũng tỏ ra vẻ cảnh giác ngó nghiêng vách đá hai bên một hồi rồi đưa tay lay nhẹ vào người Diệp Khôn miệng kêu hai tiếng “chi chi”.
Diệp Khôn thấy hành động của nó cũng hơi bất ngờ, Tiểu tử này quả thật rất thông minh cơ trí hầu như hắn phát hiện là chuyện gì nó cũng đều phát hiện ra được cả, có khi còn phát hiện ra trước hắn. Không hiểu Tiểu Bạch có thể làm được những gì nhưng còn nhỏ mà nó đã được như vậy rồi cũng khiến cho Diệp Khôn phải thầm hôm mộ. Dù sao nó cũng chỉ là một loài động vật có bề ngoài gần giống con người mà thôi.
Nghĩ như vậy Diệp Khôn đưa tay sờ đầu Tiểu Bạch gia hiệu đã hiểu rồi tập chung tinh thần nhìn về phía trước trong lòng thầm tính toán.
Lục Thiên Hào thấy Diệp Khôn dừng lại đứng một chỗ lâm vào trạng thái trầm mặc trong lòng có chút động cũng cho xe dừng lại hướng Diệp Khôn hỏi: “Diệp huynh, có chuyện gì vậy”.
“Phía trước ta phát hiện có người mai phục, mọi người hãy cần thận” Diệp Khôn không quay đầu lại âm thanh nghiêm nghị truyền vào lỗ tai.
Lục Thiên Hào nghe vậy trong lòng cả kinh, hắn tập chung cao độ dò sét phía trước nhưng không có phát hiện gì. Trong lòng có chút nghi ngờ lời nói của Diệp Khôn không biết hắn nói có đúng hay không? Tuy nói Diệp Khôn có chút hơn người nhưng Lục Thiên Hào cũng tự phụ mình một thân võ công cũng xếp vào loại cao thủ nhất lưu vậy mà phía trước hắn nhìn thế nào cũng không phát hiện ra một chút manh mối gì cả.
“Vân Tình sắp tới sẽ có biến muội ở trong xe bảo vệ Vạn tiểu thư cho tốt chớ có ra ngoài ” Tuy nghi ngờ thì ngi ngờ nhưng hắn cũng là người từng trải thà tin là thật chứ không nên tin là không phải. Sau đó y bèn quay vào trong thùng xe phía sau căn giặn Vân Tình một tiếng. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Có chuyện gì vậy Lục huynh, Diệp huynh thế nào rồi” Ngọc Như nghe thấy vậy có chút lo lắng cho Diệp Khôn vội hỏi.
“Diệp huynh ở phía trước, huynh ấy phát hiện ra phía trước có mai phục, Vạn tiểu thư yên tâm đã có ta và Diệp huynh lo rồi, nàng và Vân Tình cứ ở yên trong đó ” Lục Thiên Hào thấy Ngọc Như lo lắng vội nói.
“Vạn cô nương, cô yên tâm để cho huynh ta và Diệp huynh xử lý ta tin vào thực lực của bọn họ, chúng ta cứ ngồi trong này thôi” Lục Vân Tình bên cạnh lắm tay Ngọc Như an ủi nói.
“Ừm” Ngọc Như cũng không nói gì nữa chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi yên tại chỗ, có lo lắng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cứ chờ xem kết quả thế nào, thực lực của Diệp Khôn nàng là người rõ ràng nhất.
Diệp Khôn tay phải để vào đốc kiếm trên hông thúc ngựa nhẹ nhàng đi lên phía trước tầm mười trượng thì dừng lại ngẩng đầu nhìn lên vách đá phía trên lớn tiếng nói.
“Các vị nếu mục tiêu của các vị không phải đám người bọn ta thì hãy để yên cho bọn ta đi qua, còn nếu không thì xin hãy hiện thân đi không cần phải ẩn nấp làm gì nữa”
“A! Tại sao hắn có thể phát hiện ra được chỗ chúng ta ẩn nấp” Trên vách đá cách chỗ Diệp Khôn đứng gần bốn mươi trượng một trung niên khoảng ba mươi tuổi ăn mặc kỳ dị kêu nên kinh ngạc, hắn không thể tin nổi với khoảng cách xa như thế đối phương có thể phát hiện ra được chỗ mình ẩn nấp trong khi đó bọn chúng đã ngụy trang rất kỹ rồi.
“Các ngươi không cần ẩn thân nữa chúng ta mau xuống dưới thôi” Trung niên đứng lên quay ra sau nói một câu rồi cả người nhẹ nhàng từ trên vách núi hạ xuống đứng đối diện với Diệp Khôn khoảng cách hơn mười trượng, khinh công của trung niên này quả nhiên lợi hại. Tiếp đó một đám người gồm mười người ăn mặc kỳ dị giống như trung niên cũng đứng dậy ra khỏi chỗ ẩn nấp lần lượt từ trên vách núi nhẩy xuống đứng sau trung niên tạo thành một hàng ngang chặn lấy nối đi.
“Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi rất lạ chưa hề gặp qua.Ta có thể tránh qua một bên để tiểu huynh đệ rời đi, nhưng Lục Thiên Hào thì phải ở lại” Trung niên đưa mắt đánh giá Diệp Khôn một lượt có chút úy kỵ. Diệp Khôn cách xa như vậy có thể phát hiện ra bọn hắn chứng tỏ không tầm thường chút nào nên hắn vội đưa ra đề nghị.
“Ồ ! Thì ra các vị là vì Lục huynh mà đến” Diệp Khôn nghe xong có chút kinh ngạc, té ra đối phương mai phục ở đây là vì huynh đệ họ Lục, xem ra chuyện này không đơn giản chút nào.
“Lục huynh mấy vị đây thì ra là vì huynh mà tìm đến, huynh xem phải xử trí thế nào a” Diệp Khôn quay đầu lại lớn tiếng nói với Lục Thiên Hào với vẻ tràn đầy thâm ý.
Lục Thiên Hào nghe vậy thì mặt biến sắc, không ngờ nhanh như vậy đã bị đám người này tìm tới. Y vội đứng dậy rời khỏi xe đi tới chỗ Diệp Khôn đứng bên cạnh nhìn trung niên phía trước nói.
“Thì ra là Đinh đường chủ, ngài không ở Ngũ Độc Môn sao lại tới đây chặn đường muốn gặp tại hạ không biết là có chuyện gì”
“Hừ Lục Thiên Hào ngươi không cần giả vờ ta tới đây vì chuyện gì ngươi trong lòng hiểu rõ mà ” Trung niên hừ lạnh một tiếng nhếch miệng cười nói.
“Nếu Đinh đường chủ đã nói vậy ta cũng không có gì để nói nữa, nhưng tại hạ vẫn không hiểu tại sao bọn ngài lại biết được chúng ta sẽ đi qua đây mà mai phục chặn đường” Đối phương nói vậy Lục Thiên Hào cũng không phủ định mà thẳng thắn nói đồng thời dò xét hỏi.
“Có nói cho ngươi biết cũng không có vấn đề gì. Năm ngày trước đệ tử bổn giáo đã vô tình phát hiện hình tung của các người cho nên chúng ta đã bố trí mai phục ở đây chặn đường, nhưng không ngờ vị huynh đệ kia đã phát hiện ra chúng ta, nếu không thì ... hắc hắc” Trung niên không vội liếc mắt nhìn Diệp Khôn cười hắc hắc nói.
“Thì ra là như vậy. Diệp huynh lần này cần huynh ra tay tương trợ rồi. Bọn người này thủ đoạn tàn độc chúng không dễ dàng gì bỏ qua cho chúng ta đâu huynh phải cần thận. Qua việc này ta sẽ giải thích rõ ràng cho huynh nghe ” Lục Thiên Hào quay sang Diệp Khôn trân thành nói.
“Cũng được dù sao chúng ta cũng đi chung, huynh gặp chuyện ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được ” Diệp Khôn hơi suy tư một chút nói.Dù sao bọn người trước mắt trên người đầy sát khí, làm gì có chuyện chúng sẽ bỏ qua cho mình một cách đơn giản như vậy.Tốt hơn hết là cùng với Lục Thiên Hào đánh đuổi bọn chúng trước rồi nói sau.
26.06.2015
Chương 23
Kinh Sợ Bỏ Chạy
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Dứt lời Diệp Khôn và Lục Thiên Hào rất nhanh tay phải rút kiếm bước lui về phía sau ba bước. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tốt ! Các ngươi lên cả đi giết chúng trước rồi tính sau” Trung niên thấy vậy lạnh lùng nói phân phó thuộc hạ phía sau một câu.
Cả đám phía sau hơn mười tên nhận được lệnh không nói gì đồng loạt rút binh khí xông lên bao vây hai người Diệp Khôn và Lục Thiên Hào vào trong.
Lục Thiên Hào hai mắt lóe lên chân bước qua phải một bước kiếm trong tay vung lên chém ra một chiêu lập tức kiếm khí lăng lệ phóng tới hai tên đang đứng phía trước. Địch đông người nên Lục Thiên Hào không muốn dây dưa vì vậy vừa ra tay hắn đã xuất ra tám thành công lực muốn một kiếm giết chết đối phương.
Bên này Diệp Khôn cũng đã ra tay. Chỉ thấy hắn vung kiếm giơ ngang người vận chuyển linh lực trong cơ thể quán chú vào thanh kiếm trên tay quét ngang một kiếm. Lập tức kiếm khí bức người rất nhanh phóng tới đối phương.
Diệp Khôn cũng như Lục Thiên Hào không muốn dây dưa với bọn chúng nên vừa ra tay cũng đã sử dụng những chiêu hiểm nhất hòng lấy mạng của đối phương.
Năm tên bị kiếm khí của Diệp Khôn chém tới, chúng cũng không dám coi thường. Động tác rất nhanh đồng loạt cùng ra tay ngăn cản luồng kiếm khí đang bổ tới. Nhưng kiếm khí của Diệp Khôn là do linh lực tạo lên uy lực mạnh gấp mấy lần bình thường muốn đỡ đâu phải đơn giản như vậy.
Liên tục năm tiếng kêu thảm vang lên, bọn chúng bị luồng kiếm khí của Diệp Khôn bổ nhào lên người, lập tức ba tên bị chém ngang người ngã lăn ra đất mất mạng, hai tên còn lại phản ứng nhanh hơn một chút không bị mất mạng nhưng một kẻ bị cụt mất cánh tay trái, một kẻ bị cụt mất chân phải nằm bệt dưới đất kêu la.
Trung niên thấy cảnh này trong lòng kinh hãi. Một kiếm này lấy mạng ba người, trọng thương hai người, đổi lại là hắn hoàn toàn không thể làm được. Phải biết rằng lần này để nắm chắc phần thắng hắn đã tuyển chọn kỹ lưỡng tất cả những người đi theo đều là cao thủ thuộc dạng nhất lưu thế mà chỉ một kiếm của đối phương cũng không thể đỡ nổi. Trong lòng hắn khiếp sợ mãi không thôi, thiếu niên trước mắt không biết là loại người gì nếu đem hắn ra so khẳng định ngay cả môn chủ cũng không thể làm được như vậy.
Lục Thiên Hào vừa chém ra một kiếm đang định chém thêm kiếm thứ hai nghe thấy tiếng la thảm thiết cũng giật mình thu kiếm lại nhìn sang trên mặt biểu lộ cũng không khác gì trung niên kia là mấy. Ánh mắt nhìn Diệp Khôn đầy kinh sợ rồi.
Những tên còn lại cùng với hai tên vừa tiếp được một kiếm của Lục Thiên Hào chưa kịp định thần lại đã thấy đồng bọn ba chết hai bị trọng thương vẻ mặt cũng không sai biệt lắm tràn đầy kinh sợ không cần nhắc nhỏ đồng thời cùng nhau lui lại phía sau ánh mắt nhìn Diệp Khôn đề phòng.
“Hô! Ta chỉ tùy ý xuất ra một chiêu mà các ngươi đã không đỡ nổi rồi, lần này ta sẽ dùng năm thành công lực các ngươi hãy cẩn thận đấy” Biểu hiện của đám người này đều rơi vào mắt của Diệp Khôn khiến hắn nảy ra chủ ý bèn thản nhiên nói.
Tiếp đó Diệp Khôn nâng kiếm lên động tác không nhanh không chậm chuẩn bị xuất ra kiếm thứ hai.
Trung niên thấy vậy thì biến sắc đối phương nói chỉ tùy ý xuất ra một kiếm đã như thế rồi. Nếu hắn vận dụng năm thành công lực thì sẽ như thế nào? Chẳng nhẽ hôm nay không đạt được mục đích cả đám lại bỏ mạng nơi đây sao? Ý nghĩ soay chuyển rất nhanh hắn bèn hướng Diệp Khôn nói:
“Thiếu hiệp. Chuyện này vốn dĩ không có liên quan tới ngài, nhưng nể mặt ngài chúng ta sẽ bỏ qua cho Lục Thiên Hào một lần”.
Sau đó trung niên phất tay gia hiệu cho đám thuộc hạ còn lại nhanh chóng rút lui, trước khi đi hắn còn quay lại nhìn Lục Thiên Hào đầy thâm ý nói: “Lục Thiên Hào chớ có đắc ý vội phía trước sẽ có rất nhiều cao thủ của các môn phái sẽ đón chờ ngươi đấy”.
“Nhanh như vậy đã bỏ đi rồi sao? ” Diệp Khôn nhíu mày nhìn đám người kia rời xa thì thào nói.
“Diệp huynh không phải bọn chúng khiếp sợ huynh sao” Lục Thiên Hào lén nhìn Diệp Khôn một cái khẽ cười nói.
“Được rồi chúng ta cũng mau lên đường cho sớm thôi” Diệp Khôn không phủ định thản nhiên nói. Sau đó lên ngựa đi trước dẫn đường.
Lục Thiên Hào cũng không dị nghị gì lập tức trở lại xe quất ngựa đuổi theo. Thể hiện của Diệp Khôn vừa rồi khiến cho hắn trong lòng còn mang tính toán cũng có chút giao động. Diệp Khôn phải nói là quá mạnh, hắn vừa rồi chẳng qua là giết gà dọa khỉ mà thôi thực lực thế nào có trời mới biết được. Chỉ một chiêu đã khiến cho đám người Ngũ Độc Môn phải khiếp sợ mà lui bước, đổi lại là hắn thì không thể nào làm được điều đó. Mà trên giang hồ người có thể làm được điều đó có thể chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Lục huynh ! Mọi chuyện thế nào rồi” Thấy bên ngoài vừa ồn ào thoáng cái đã im lặng trở lại đồng thời xe lại tiếp tục chạy Ngọc Như hơi tò mò hướng ra ngoài hỏi.
“Vạn tiểu thư không có gì , đám người kia bị Diệp huynh đuổi đi rồi” Nghe Ngọc Như hỏi Lục Thiên Hào vội nói.
“Thì ra là vậy” Ngọc Như trong lòng yên tâm thì thào nói, chuyện này nàng cũng sớm có thể đoán ra được bảy tám phần, trước kia một mình Diệp Khôn còn dám xông thẳng vào Hắc Phong Trại đối mặt với rất nhiều cao thủ còn không có vấn đề gì nữa là huống chi phía trước chỉ có vài người chặn đường.
“Diệp huynh quả thật bất phàm a. Nhanh như vậy đã đuổi được đám người kia đi rồi” Bên cạnh Lục Vân Tình nghe vậy thầm kinh ngạc nói
Thời gian thoáng cái trôi qua rất nhanh, trước khi trời tối đám người Diệp Khôn đã ra khỏi khe núi trên đường đi không hề gặp phải trở ngại nào cả. Đi thêm năm dặm nữa cả nhóm gặp một thôn nhỏ bèn dừng lại thuê phòng tá túc một đêm.
Lúc này là canh ba, tại một ngôi miếu cũ ở phía cuối thôn có hai bòng người đang đứng song song với nhau thì thầm nói chuyện gì đó.
“Lục huynh hẹn tại hạ ra đây chẳng nhẽ là vì chuyện hồi chiều” Diệp Khôn ngẩng mặt nhìn sao trên trời thì thào nói.
Tối nay trước khi đi ngủ Lục Thiên Hào đã hẹn gặp Diệp Khôn canh ba tới ngôi miếu hoang phía cuối thôn gặp mặt để nói chuyện, Diệp Khôn đoán y sẽ nói cho mình biết về chuyện lúc chiều nên đã đồng ý, dù sao hắn cũng muốn biết rõ chuyện này thực hư ra sao vì tên trung niên hồi chiều trước khi đi đã nói đoạn đường sắp tới sẽ có nhiều cao thủ của các môn phái trên giang hồ sẽ tìm đến bọn họ điều này thì quá phiền phức rồi.
“Đúng thế ! Tại hạ muốn nói rõ cho huynh biết về chuyện đó” Lục Thiên Hào gật đầu nói.
“Vậy mời huynh nói” Diệp Khôn có vẻ mong đợi nói.
“Huynh hãy xem vật này” Lục Thiên Hào lấy trong người ra một cái hộp được làm bằng kim loại to bằng bàn tay đưa cho Diệp Khôn nói.
“Đây là cái gì” Diệp Khôn đưa tay cầm lấy cái hộp giơ lên trước mặt mượn ánh trăng chiếu vào xem qua nói.
“Cái hộp này là di vật của một vị tiền bối võ lâm để lại bên trong hộp có cất giữ bí kíp võ công thượng thừa chỉ cần ai có được và luyện thành sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất không có đối thủ” Lục Thiên Hào nhớ tới lời đồn về cái hộp nói.
“Nói như vậy bọn người kia tìm đến huynh là muốn cướp đoạt vật này” Diệp Khôn nghe vậy có chút khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy ! một bảo vật như vậy ai mà không muốn chứ? Những người luyện võ như chúng ta làm gì có người nào không muốn mình có võ công cái thế đệ nhất thiên hạ cơ chứ. Tuy nhiên lời đồn về chiếc hộp này có thật hay không thì ta chưa dám khẳng định” Lục Thiên Hào nghĩ đến việc trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ trong lòng hào khí nổi lên nói.
“Nhưng nếu như huynh đã có vật này tại sao lại không cất giấu tự mình tu luyện lại còn để người khác phát hiện ra dẫn đến sự việc ngày hôm nay .” Diều này thì hoàn toàn chính xác nhưng hắn vẫn không hiểu có được bảo vật như thế mà sao Lục Thiên Hào không cất giấu lại để cho người khác biết đến cướp nên hiếu kỳ hỏi.
“Chuyện này cũng là do ta nhất thời sơ ý để lộ ra. Nhưng nói đi cũng phải nói lại cũng tại cái hộp này mà ra. Ta dùng rất nhiều phương pháp nhưng không thể mở nó ra được, cuối cùng đành mang đến nhờ một tên thợ rèn mở nó, ai dè tên thợ rèn này cũng là một người sành sỏi trong võ lâm hắn đã nhận ra lai lịch của chiếc hộp qua lời đồn về nó và có ý đồ muốn cướp đoạt nhưng lại bị huynh đệ ta phát hiện và cướp lại có điều đẫ để cho hắn chạy thoát ” Lục Thiên Hào có chút tiếc hận nói.
26.06.2015
Chương 24
Bị Lừa
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
“Không có cách nào mở nó ra ?” Diệp Khôn nhướng mày hỏi.
“Đúng thế. Ta đã thử nhiều cách rồi” Lục Thiên Hào gật đầu nói.
Diệp Khôn cầm cái hộp trên nay lật đi lật lại vài lượt xem xét kỹ lưỡng nhưng do ánh sáng từ mặt trăng chiếu xuống không đủ nên hắn không tìm ra được manh mối gì.
Trầm tư một lúc, Diệp Khôn liền thả thần thức ra tập chung bao quanh lấy cái hộp, thần thức của hắn vừa tiếp xúc với cái hộp liền trực tiếp xuyên qua vỏ hộp đi thẳng vào bên trong. Diệp Khôn kinh ngạc không ngờ thần thức có thể xuyên qua các vật khác và đi vào bên trong được. Hắn từ trước đến giờ sử dụng thần thức cũng chỉ là bao quát những sự vật sự việc xung quanh người mình chưa thử với những vật khác bao giờ, hôm nay gặp trường hợp này cho nên có chút kinh ngạc. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Còn đang kinh ngạc thì đột nhiên đồng tử Diệp Khôn co rụt lại, thần thức đi vào trong hộp nên hắn thấy rõ bên trong có những gì. Bên trong làm gì có cái gì gọi là bí kíp võ công rõ ràng chỉ là một cái hộp trống rỗng chẳng có cái gì cả.
Không thể tin được, Diệp Khôn điều khiển thần thức tra sét lại một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả gì. Hắn phát hiện ra cái hộp này được làm bằng một loại hợp kim có lẫn sắt và thép cho nên mới cứng rắn khó mở thế thôi, ngoài ra cái hộp này là được người ta đúc bằng khuân. Bên trong ruột cái hộp trống rỗng một khoảng dầy bằng ngón tay rộng gần bằng bề mặt cái hôp. Bên ngoài hộp có một cái rãnh mờ khiến người ta hiểu nhầm là nắp hộp mà thôi.
Thật không ngờ cái hộp này lại chẳng có cái gì, cái này là di vật cao nhân gì chứ? Rõ ràng đã bị người ta lừa rồi.
Diệp Khôn thu lại thần thức nhìn Lục Thiên Hào cười khổ nói: “Lục huynh cái hộp này bên trong làm gì có bí kíp gì chứ? ”
“Cái gì ? huynh nói sao ? ” Lục Thiên Hào nghe vậy cả kinh. Mình không nghe lầm đấy chứ ? mà làm sao Diệp Khôn có thể biết được bên trong hộp có cái gì trong khi cái hộp vẫn chưa được mở ra.
“Ta nói là trong cái hộp này không có cái gì cả, nó chỉ là cái hộp trống không mà thôi, huynh bị người ta lừa rồi” Diệp Khôn thấy Lục Thiên Hào có vẻ không tin mình nên chậm rãi nói từng chữ một truyền vào lỗ tai y.
“Cái này ! Làm sao huynh biết được ?” Lục Thiên Hào vẫn chưa tin lắm hỏi
“Ta làm sao biết được thì thứ cho ta không thể nói rõ cho huynh biết được. Nhưng nếu huynh không tin ta có thể mở nó ra cho huynh xem ” Diệp Khôn thản nhiên nói
“Huynh đã nói như vậy thì ta cũng không hỏi nữa. Nếu có cách mở nó ra xin huynh hãy ra tay” Lục Thiên Hào hơi ngẩn ra rồi cười khổ nói.
“Cái hộp này thực ra là một nguyên khối, nhưng nó được làm rất tinh xảo cho nên nhìn bề ngoài nó như là một cái hộp vậy, với lại chất liệu làm lên cái hộp này là hợp kim vì vậy huynh mới khó mở như vậy. Cách duy nhất là nung chảy nó ra, nhưng như thế không ổn nếu như bên trong thực sự có bí kíp sẽ bị hỏng mất . Có điều ta có cách để mở nó ra không cần phải làm như vậy” Diệp Khôn bình tĩnh nói.
Sau đó Diệp Khôn đặt cái hộp theo chiều thẳng đứng xuống dưới đất đồng thời rút kiếm vận dụng linh lực chém ra một kiếm.
“Roạt” Một tiếng kêu nhẹ truyền vào lỗ tai, cái hộp dựng đứng trên mặt đất liền bị bổ ra làm hai trước sự kinh ngạc của Lục Thiên Hào. Mở cái hộp này lại đơn giản thế sao? Hắn không thể tưởng tượng được Diệp Khôn lại mở cái hộp ra như thế này.
Thực ra cái này đơn giản, vì cái hộp này được người ta đúc bằng khuôn chỉ cần biết được thớ của nó nằm chỗ nào là có thể dễ dàng mở nó ra bằng cách này rồi. Chẳng qua Lục Thiên Hào không biết được điều này ngược lại Diệp Khôn nhờ vào thần thức của hắn tiến vào bên trong cái hộp nên mới biết được.
Lục Thiên Hào cầm hai mảnh của cái hộp lên trầm ngâm một lúc lâu mới thở dài cười khổ nói: “Thật không ngờ bên trong lại chẳng có cái gì cả, chẳng nhẽ vị tiền bối kia cố ý làm như vậy để lừa hậu bối chúng ta. Vì nó mà giang hồ nổi sóng mấy lần khiến cho rất nhiều người bỏ mạng vì tranh đoạt nó rốt cuộc chẳng có cái gì cả như vậy có đáng không ” Lục Thiên Hào hai tay nắm chặt hai mảnh hộp nghiến răng nói. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cái này thì chưa chắc. Theo ý ta rất có thể người nào đó đã chiếm được cái hộp thực sự và lấy đi bí kíp võ công trong đó rồi. Và để đề phòng người đó đã làm ra cái giả này và đưa nó ra giang hồ để các môn phái cùng nhau tranh dành nhằm đánh lạc hướng còn hắn thì ở một chỗ tu luyện” Diệp Khôn không cho là đúng vì hắn nghĩ những vị tiền bối cao nhân trước khi chết nếu không có đệ tử tiếp nhận y bát thì sẽ để lại y bát của mình để cho người nào có duyên đạt được như vậy võ công của hắn sẽ không bị thất truyền và sẽ lưu truyền lại đời sau. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“A ! Diệp huynh nói cũng có lý. Tiếc là huynh muội ta đã xui xẻo vớ phải đồ giả khiến cho bản thân mình gặp phiền toái” Lục Thiên Hào đồng ý với cách nghĩ của Diệp Khôn đồng thời tiếc hận nói.
“Cái này cũng không trách được hai người. Vốn dĩ hai người cũng không biết đó là đồ giả” Diệp Khôn thông cảm nói.
“Huynh nói cũng phải, nhưng bây giờ tin tức chúng ta có di vật của vị tiền bối kia đã bị lộ, ta đang lo trên đường đi sắp tới sẽ gặp nhiều phiền phức rồi” Lục Thiên Hào gật đầu tỏ vẻ lo lắng nói.
Vấn đề này không cần Lục Thiên Hào nói thì Diệp Khôn cũng đã nghĩ tới rồi. Theo đúng lộ trình thì phải hơn một tháng nữa thì bọn họ mới tới được Bạch Hạc Sơn Trang. Bây giờ đi chung với huynh đệ họ Lục thì sẽ là mục tiêu công kích của các môn phái trên giang hồ. Nếu tách ra thì không có vấn đề gì cả nhưng như thế cũng không ổn chẳng nhẽ thấy người ta gặp nạn mình lại có ý bỏ đi như thế thì không hợp thói thường dù sao bon họ cũng đi cùng nhau một trặng đường rồi ít nhiều cũng có thể coi là bằng hữu mặc dù mới quen chưa thân lắm.
Nghĩ vậy Diệp Khôn quyết định vẫn đồng hành cùng bọn họ có điều hành trình chắc chắn phải thay đổi một chút mới được.
“Lục huynh chuyện đến nước này chỉ còn cách thay đổi lộ trình mà thôi ” Diệp Khôn trầm tư nói.
“Đúng vậy chỉ còn cách này mà thôi. Nếu đi đường chính chúng ta sẽ gặp phải tai mắt của các môn phái trên giang hồ, chỉ còn cách chúng ta sẽ đi đường tắt tuy có vất vả một chút nhưng lại an toàn ”Lục Thiên Hào đồng ý nói.
“Như vậy đi việc dẫn đường thì cứ để Lục huynh đảm nhiệm ” Diệp Khôn nói
“Cái này không vấn đề gì. Được rồi Diệp huynh chúng ta cũng nên về nghỉ ngơi một chút sáng mai còn lên đường” Nói rồi Lục Thiên Hào và Diệp Khôn cùng nhau về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, bốn người cải trang thay đổi dung mạo rồi tiếp tục lên đường. Lần này con đường họ chọn chủ yếu là những con đường đi tắt qua đồi núi và rừng rậm.
Trên đường đi tuy gặp rất nhiều khó khăn, thời gian vì thế cũng bị kéo dài hơn nửa tháng so với dự định nhưng bù lại họ đã thoát khỏi tai mắt của các môn phái trong giang hồ rất thuận lợi.
Hai tháng sau cuối cùng đám người Diệp Khôn cũng đã đặt chân tới một thôn nhỏ thuộc khu vực Kính Châu. Nơi đây cách Bạch Hạc Sơn Trang không xa lắm cũng chỉ tầm mười dặm đường mà thôi.
Vừa tới Kính Châu huynh muội Lục Thiên Hào và Lục Vân Tình liền bỏ đi ngụy trang trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Lục Thiên Hào vội lấy ám hiệu trong người ra phóng lên trời. Diệp Khôn bên cạnh thấy vậy nhíu mày đang định hỏi thì Lục Vân Tình vội nói:
“Diệp huynh đây là ám hiệu liên lạc của phái ta, chúng ta lấy ra để báo cho đồng môn sư huynh biết hai người bọn ta đã trở về”
Diệp Khôn thấy vậy cũng không nói gì chỉ gật đầu rồi quay sang cởi bỏ hóa trang cho Ngọc Như sau đó cũng cởi bỏ hóa trang trên người mình xuống.
26.06.2015
Chương 25
Lục Phiến Môn
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Lúc này là giữa trưa, đám người Diệp Khôn cùng nhau vào trong thôn tìm một quán trà nhỏ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Khôn đang nói chuyện phiếm với Lục Thiên Hào thì đột nhiên nhướng mày đưa mắt nhìn ra phía đầu thôn. Lục Thiên Hào thấy vậy cũng đưa mắt nhìn theo nhưng không thấy có gì khác thường trong lòng cảm thấy tò mò bèn lên tiếng hỏi: "Diệp huynh, huynh phát hiện được gì chăng?"
"Có một đám khoảng hai mươi người đang tới nơi đây" Diệp Khôn quay lại nói.
Lục Thiên Hào đang định nói gì thì đã nghe thấy tiếng ngựa hý, cùng với tiếng bước chân chạy bộ đang di chuyển, thoáng cái bọn họ đã xuất hiện ở đầu đường lối vào thôn.
Dẫn đầu là một đại hán khôn mặt chữ điền mày rậm mắt sáng, râu quai nón, sau lưng đeo một thanh đao lớn ngồi trên một con ngựa đen. Theo sau đại hán là một nhóm người ăn mặc quàn áo như nhau trên lưng mỗi người đều đeo một thanh trường kiếm. Bọn họ đang từng bước tiến vào trong thôn.
Diệp Khôn nhìn thấy đám người này thì trên mặt tỏ ra khó coi, chẳng nhẽ đám người này đến gây sự
Ngược lại Lục Thiên Hào và Lục Vân Tình khi nhìn thấy đám người này thì lại tỏ ra vui mừng. Lục Thiên Hào còn đứng dậy đưa tay vẫy vẫy gọi.
Diệp Khôn thấy vậy hơi trầm tư một lúc rồi nét mặt cũng giãn ra. Nếu đám bười ngày có quan hệ với huynh muội họ Lục thì hắn yên tâm rồi.
Rất nhanh đại hán cùng đám người kia đã tới trước mặt bốn mười. Đại hán xuống ngựa đưa tay nắm quyền hơi khom người thi lễ với Lục Thiên Hào và Lục Vân Tình nói: “Tham kiến thiếu chủ và tiểu thư”
“Tham kiến thiếu chủ và tiểu thư”
Đồng thời đám người phía cũng khom người thi lễ.
Lục Thiên Hào nhìn đại hán tươi cười nói “Mạc đường chủ giữ chúng ta không cần phải vậy. Nào ngài ngồi xuống đây chúng ta nói chuyện”
Đại hán nghe vậy cũng không có nói gì bèn ngồi xuống bên cạnh. Đối với vị thiếu chủ này hắn rất rõ nên cũng không cần phải khách khí làm gì.
Đại hán ngồi xuống nghế đưa mắt nhìn Diệp Khôn và Ngọc Như ngồi bên cạnh thấy lạ mặt bèn hướng Lục Thiên Hào hỏi: “Thiếu chủ nhị vị đây là ...?”
“Mạc đường chủ đây là Diệp công tử và Vạn tiểu thư, hai người họ là bằng hữu của ta mới kết giao ở Tịnh Châu ” Lục Thiên Hào không để cho đại hán nói hết câu vội cắt lời nói
“Thì ra hai vị là bằng hữu của thiếu chủ, tại hạ Mạc Vân xin ra mắt” Đại hán quay sang Diệp Khôn và Ngọc Như cười chào nói.
“Tại hạ Diệp Khôn còn đây là biểu muội Vạn Ngọc Như xin ra mắt Mạc huynh” Diệp Khôn cũng chào đại hán một câu rồi giới thiệu.
Chào hỏi xong, đại hán tên Mạc Vân cùng với Lục Thiên Hào chò chuyện hỏi thăm về chuyến đi xa vừa rồi của Lục Thiên Hào và sự vụ trong môn phái.
Diệp Khôn ngồi một bên nghe họ nói chuyện đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì bèn hướng Lục Thiên Hào hỏi: “Phải rồi Lục huynh, tuy chúng ta quen nhau cũng được một thời gian nhưng quả thực ta vẫn chưa biết huynh là người thuộc môn phái nào a? Với lại nghe cách xưng hô của Mạc huynh đây có lẽ địa vị của huynh trong môn phái cũng không phải là tầm thường rồi”.
“A! Ta sơ ý quá. Bấy lâu nay vẫn chưa cho huynh biết rõ lai lịch của ta. Môn phái củ ta tên gọi là Lục Phiến Môn, cha ta chính là môn chủ của Lục Phiến Môn” Lục Thiên Hào “a” lên một tiếng quả thực đúng là từ lúc quen Diệp Khôn đến giờ hắn vẫn chưa nói rõ thân thế của mình cho Diệp Khôn và Ngọc Như nghe cả.
Lục Phiến Môn là một môn phái được xếp vào loại nhị lưu trên giang hồ, thực lực không hề tầm thường chút nào. Ở Kính Châu này cũng có thể được xếp vào hạng một, hai cùng với Bạch Hạc Sơn Trang sánh vai, bên cạnh đó còn có Nhật Nguyệt Giáo thế lực không tầm thường. Ba thế lực này tạo thành thế chân vạc cùng nhau thống trị giới võ lâm Kính Châu.
Tổng đàn của Lục Phiến Môn được đặt ở Tây Lĩnh Sơn cách đây khoảng năm dặm về phía tây, phân đà cũng được đặt rải rác xung quanh các thành thị và thị trấn quanh đây cho nên khi Lục Thiên Hào trở về phóng tín hiệu rất nhanh đám người Mạc Vân đã biết được tin tức mà chạy đến.
“Lục Phiến Môn ? Xem ra thế lực cũng không tệ a. Không biết so sánh với Bạch Hạc Sơn Trang thì thế nào?” Diệp Khôn hắn không biết Lục Phiến Môn là môn phái có thế lực như thế nào bèn hỏi dò một câu.
“Lục Phiến Môn ta với Bạch Hạc Sơn Trang có thể nói là hai thế lực mạnh nhất thuộc phe chính phái ở Kính Châu này cha ta và trang chủ Bạch Hồng Thư là bạn bè thâm giao đã lâu năm cho nên quan hệ giữa hai môn phái có thể nói là rất tốt. Bên cạnh đó còn có một thế lực thuộc về tà phái là Nhật Nguyệt Giáo thế lực cũng không tầm thường chút nào” Lục Thiên Hào thấy Diệp Khôn hỏi vậy bèn nói.
“Thì ra là vậy! Thảo nào nhanh như vậy Mạc huynh đây đã nhận được tin tức mà đến đây ngay” Diệp Khôn nhìn Mạc Vân bên cạnh cười nói.
“Diệp công tử cũng quá khen rồi, chẳng qua ta có chút việc cần giải quết ở gần đây nên khi nhận được tín hiệu mới đến nhanh như vậy thôi ” Mạc Vân cũng cười với Diệp Khôn nói.
Tiếp đó ba người lại trò chuyện với nhau, Lục Thiên Hào đem những việc đã trải qua từ khi hắn rời khỏi Lục Phiến Môn đi du ngoạn giang hồ cùng Lục Vân Tình lần lượt nói qua cho Mạc Vân nghe đồng thời cũng kể về việc gặp được Ngọc Như và Diệp Khôn cùng với việc Diệp Khôn đánh đuổi bọn người Ngũ Độc Môn ra sao.
Mạc Vân ngồi một bên trố mắt lên nghe đặc biệt đến đoạn cuối nghe kể về Diệp Khôn chỉ một kiếm hời hợt đã giết ba tên làm trọng thương hai tên đều là cao thủ nhất lưu thì hắn kinh ngạc nhìn Diệp Khôn với ánh mắt hâm mộ.
Diệp Khôn ngồi nghe Lục Thiên Hào kể chuyện trong lòng cũng tấm tắc khâm phục những gì mà hai huynh muội bọn họ đã trải qua. Bên cạnh Lục Vân Tình và Ngọc Như thấy ba người ngồi nói chuyện có vẻ hăng say cũng lấn lại gần chăm chú nghe.
Chỉ có Tiểu Bạch là không vui, nó dường như không hứng thú với chuyện của Lục Thiên Hào một chút nào cả. Ngồi trong lòng Diệp Khôn nó có vẻ ngứa ngoáy khó chịu thi thoảng lấy tay giựt áo Diệp Khôn gia hiệu nhưng Diệp Khôn cũng không nói gì chỉ liếc nhìn nó một cái rồi lấy tay xoa đầu nó an ủi. Tiểu Bạch mặt mày ỉu xìu đành chập nhận nằm im trong lòng hắn nhắm mắt ngủ lúc nào không hay.
“Đúng rồi Lục huynh từ đây đến Bạch Hạc Sơn Trang còn bao xa nữa” Lục Thiên Hào vừa kết thúc câu chuyện của mình thì nghe tiếng của Diệp Khôn chuyền vào tai.
“Cũng không xa lắm khoảng mười dặm về phía nam. Diệp huynh muốn tới đó ngay sao?” Lục Thiên Hào hơi bất ngờ nói.
“Đúng vậy. Ta muốn nhanh chóng đưa Ngọc Như tới đó an bài xong còn có chút chuyện quan trọng phải làm” Diệp Khôn gật đầu nói.
Ngọc Như ở phía sau hắn đang cười nói với Vân Tình đột nhiên nghe thấy Diệp Khôn nói vậy thì không cười nữa mặt nàng thoáng cái xám lại như tro ủ rũ không thôi. Vân Tình bên cạnh thấy vậy liếc nhìn Diệp Khôn một cái, nàng cũng là con gái sao lại không hiểu được tâm tình của Ngọc Như cơ chứ. Rõ ràng Ngọc Như không muốn xa Diệp Khôn một chút nào cả. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Diệp huynh mới vừa tới đây việc gì phải vội như vậy ? Hãy tới chỗ ta làm khách vài hôm đã rồi đi cũng được mà” Thấy Diệp Khôn tỏ ý muốn đi ngay Lục Thiên Hào đầy thành ý mời hắn tới Lục Phiến Môn làm khách.
“Đa tạ thành ý của Lục huynh, nhưng quả thật trên người ta còn có việc quan trọng, nên làm sớm ngày nào thì hay ngày ấy, sau này có thời gian ta nhất định sẽ ghé qua chỗ huynh làm khách vài ngày” Diệp Khôn vẫn giữ ý định nói.
“Ài ! huynh đã nói vậy thì ta cũng không miễn cưỡng. Đây là tín vậy của ta huynh hãy cầm lấy, sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ huynh hãy lấy nó ra cho người của Lục Phiến Môn xem, họ sẽ không quản khó khăn sẽ ra tay tương trợ huynh” Lục Thiên Hào thở dài một tiếng, hắn rất muốn mời Diệp Khôn đến làm khách nhưng cũng không muốn miễn cưỡng việc này cho nên đã lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Diệp Khôn làm tín vật.
“Vậy thì đa tạ hảo ý của Lục huynh rồi” Diệp Khôn cảm ta một câu rồi nhận lấy miếng ngọc bội. Một việc tốt như vậy hắn cũng không khách khí mà nhận lấy.
26.06.2015
Chương 26
Gặp Lại
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Chia tay huynh muội họ Lục, Diệp Khôn cùng Ngọc Như lập tức lên đường theo hướng nam đi tới Bạch Hạc Sơn Trang. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Diệp Khôn muốn nhanh chóng an bài cho Ngọc Như càng sớm càng tốt, hắn còn rất nhiều việc để làm không thể mang theo nàng đi cùng được. Đặc biệt là tin tức về người tu tiên cùng với cách gia nhập vào thế giới tu tiên hắn nhất định là phải tìm được.
Sau khi Diệp Khôn và Ngọc Nhi rời đi Lục Thiên Hào cùng với Lục Vân Tình cũng lên đường trở về Lục Phiến Môn ở Tây Lĩnh Sơn.
Lục Thiên Hào về tới môn phái liền họa lại một bức họa của Diệp Khôn đưa cho thủ hạ và truyền lệnh xuống hễ sau này có gặp Diệp Khôn thì phải hết mực cung kính nếu đối phương cần nhờ cậy việc việc thì phải ra sức giúp đỡ trong phạm vi có thể của mình không được chối từ.
Đám thủ hạ đệ tử của Lục Phiến Môn nghe được tin tức ngày thì tỏ ra hết sức kinh ngạc và khó hiểu. Bọn họ không hiểu cái người trong tranh kia là thần thánh phương nào nhìn dung mạo thì cũng chỉ là một thiếu niên còn rất trẻ thế mà khiến cho thiếu chủ lại đưa ra mệnh lệnh như vậy. Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng bọn họ cũng không dám dị nghị mà nhất nhất nghe theo. Thời gian đầu thi thoảng trong môn phái còn bàn tán về việc này nhưng dần theo thời gian trôi qua cũng lắng xuống không một ai còn đề cập đến nữa. Dù sao chuyện này cũng là chuyện của sau này.
Mà chuyện này Diệp Khôn không hề hay biết, hiện tại hắn và Ngọc Như đang nghỉ ngơi ăn uống tại một tửu lâu nhỏ bên trong Vĩnh Yên trấn .
Quãng đường mười dặm nói xa cũng không phải xa lắm, nhưng Diệp Khôn cũng không vội hắn nói với Lục Thiên Hào muốn nhanh chóng tới Bạch Hạc Sơn Trang chẳng qua là cố ý mà thôi. Hắn biết thế nào Lục Thiên Hào cũng sẽ mời tới Lục Phiến Môn làm khách cho nên đem việc này ra để từ trối khéo. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Trời cũng sắp tối rồi, đêm nay chúng ra sẽ thuê phòng nghỉ lại một đêm rồi sáng mai sẽ tới Bạch Hạc Sơn Trang” Ăn uống xong Diệp Khôn nhìn Ngọc Như ngồi đối diện nói.
“Mọi chuyện cứ nghe huynh sắp xếp đi muội không có ý kiến gì ” Ngọc Như đưa tay vuốt tóc nhẹ nhàng nói.
“Ngọc Như ta cảm thấy muội có điều gì không vui thì phải” Nhìn nét mặt cùng thái độ của Ngọc Như có vẻ khơi khác Diệp Khôn nhướng mày hỏi.
“Ta...”
Ngọc Như đang định nói thì đột nghiên cứng họng lại hai mắt mở to nhìn ra phía ngoài cửa tửu lâu. Từ phía ngoài cửa tửu lâu lúc này có ba người bước vào. Đi đầu là một đại hán một mày rậm râu hùm khuôn mặt có chút nhợt nhạt, bên cạnh đại hán là một thiếu niên và một ông lão cỡ sáu mươi tuổi sắc mặt hai người so với đại hán không khác là mấy xem ra ba người đều đã bị thương khá nặng .
Diệp Khôn thấy biểu hiện của Ngọc Như rất khó hiểu không biết có chuyện gì sảy ra với nàng mà khiến nàng lại như vậy. Trong lòng hiếu kỳ hắn đưa mắt nhìn lại ra phía cửa vào thì giật mình. Dường như không tin vào mắt mình hắn đưa tay dụi dụi mắt đồng thời thả thần thức ra quan sát ba người phía ngoài cửa thật kỹ. Khẳng định không phải là nhìn lầm Diệp Khôn đứng thẳng dậy lắp bắp nói: “Sư phụ... Lâm đường chủ... Đình Phong huynh ... là ..các người sao ? ”
Ba người đang đi vào đột nhiên nghe thấy giọng nói lắp bắp của Diệp Khôn cũng quay đầu nhìn về hướng đó biểu hiện ra ngoài cũng không khác hắn là mấy, một lúc lâu sau ba người đồng cùng lên tiếng:
“Diệp Khôn, Ngọc Như là hai người sao”.
Nghe ba người hỏi vậy lục này Diệp Khôn đã khẳng định là không sai đúng là bọn họ rồi.
Ba người trong lòng mừng rỡ vội đi lại bên bàn của Diệp Khôn tùy tiện ngồi xuống. Ngọc Như lúc này mới bình tâm lại nước mắt nàng ứa ra nhìn ba người trước mặt mình mà bật khóc.
“Ngọc Như muội không phải vậy” Vạn Đình Phong ngồi bên cạnh thấy vậy đưa tay lên lau nước mắt cho Ngọc Như an ủi nói.
Ngọc Như nấc lên hai cái rồi đưa tay lên lau đi nước mắt ngồi một bên không nói.
Diệp Khôn gọi thêm một bàn thức ăn lên cho ba người cùng ăn sau đó thuê một gian phòng để nghỉ ngơi.
Buổi tối hôm đó, trong một gian phòng khá rộng, năm người gồm bốn nam, một nữ ngồi vây quanh một chiếc bàn đưa mắt nhìn nhau ai lấy đều thấy trong mắt của đối phương có nhiều điều muốn nói nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Không khí trong phòng trở lên yên tĩnh lạ thường. Một lúc lâu sau không thấy ai mở miệng, Diệp Khôn bèn lên tiếng đánh tan không khí yên lặng trong phòng: “Sư phụ ở đỉnh Quá Nha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ”.
Hà đại phu thở dài một cái nhìn Lâm Thiết Sơn bên cạnh nói: “Ài chuyện là như vầy. Đêm hôm đó khi ta trên đường tới đỉnh Quá Nha thì bị một đám người của Bát Quái Môn phục kích. Cũng may ta nhanh trí đã dùng phấn độc đánh đuổi bọn chúng và thoát khỏi vòng vây nhưng lúc đó ta cũng đã bị thương. Khi tới được đỉnh Quá Nha thì ta gặp được Lâm đường chủ đang tranh đấu với một đám người khác. Ở trong bóng tối ta đã dùng độc ra tay giải vây cho ông ấy rồi cùng nhau tiến vào bên trong”
“Khi vào sâu bên trong thì bọn ta phát hiện có rất nhiều xác chết nằm la liệt trên mặt đất đặc biệt những xác chết này đều bị chết khô trên người không còn một chút máu nào cả. Dường như bọn họ bị hút sạch máu mà chết vậy ” Hà đại phu nghĩ đến những xác chết này cả người run lên một cái sâu thẳm trong tâm hồn ông còn có chút sợ hãi.
“Chúng ta lén lút đi vào tới trước lối vào một hang động thì dừng lại. Ở lối vào chúng ta đã nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng, bên trong hang động là đám người Vạn Kiếm Sơn Trang đang bị người của Bát Quái Môn bao vây lại. Bên cạnh có còn có một người thanh niên lạ mặt trên tay hắn cầm một lá cờ mặt quỷ màu đen. Không biết hắn đang tra khảo đám người Vạn Kiếm Sơn Trang vấn đề gì mà nếu cứ có người nói không biết là hắn lại phất lá cờ một cái lập tức mặt quỷ trên lá cờ hiện ra lao thẳng vào người đó chỉ trong chốc lát là người đó bị mặt quỷ hút sạch máu lăn ra đất chết” Lâm Thiết Sơn thấy cả người Hà đại phu có chút run rẩy lên hắn vội nói.
“Hả chuyện này... vậy vợ chồng Vạn trang chủ thì sao ?” trong lòng Diệp Khôn có chút dậy sóng vội hỏi.
“Bọn họ không có trong đám người đó. Lúc đó dường như tên thanh niên kia đang tra hỏi tin tức của bọn họ từ đám người này. Chúng ta không tìm thấy họ liền rời đi ngay và tìm kiếm chỗ khác. Cũng may bọn họ có để lại ám hiệu nên đến khi trời sáng ta đã tìm thấy chỗ ẩn nấp của họ. Nhưng thật không ngờ tên thanh niên kia đã theo dõi chúng ta mà đến. Chúng ta và vợ chồng Vạn trang chủ đã ác chiến với hắn một trận, Vạn phu nhân không may trúng phải hỏa cầu của hắn mà tan thành tro bụi. Vạn trang chủ thấy vợ bị chết y nổi điên lên thi triển Vạn Kiếm Quy Tông đánh cho thanh niên kia bị thương nặng nhưng cũng vì dùng sức quá mức cộng thêm trên người đang bị thương cho nên Vạn trang chủ đã không trụ được không lâu sau đã tuyệt khí mà qua đời” Lâm Thiết Sơn nói đến đây thì tỏ ra oán độc lẫn bi thương.
Vạn Đình Phong thì đỡ vì dù sao hắn cũng biết được chuyện này rồi nhưng Ngọc Như vừa nghe thấy cha mẹ mình lần lượt bị sát hại thì mặt mày trắng bệch không kìm được lòng òa lên khóc nức nở rồi lập tức ngất lịm đi. Liền lúc bị mất đi cha mẹ, đả kích lớn như vậy bảo sao Ngọc Như có thể chịu được chứ? Nàng cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm mà thôi. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vạn Đình Phong vội đỡ Ngọc Như đặt nàng nằm trên giường. Hà đại phu lại bắt mạch cho Ngọc Như rồi lấy trong người ra hai viên thuốc cho vào mồm nàng nói: “Nó không sao đâu, cứ để cho nó nằm nghỉ đi, sáng mai tỉnh dậy sẽ khỏe thôi”.
Sau đó Hà đại phu cùng Vạn Đình Phong quay lại chỗ ngồi tiếp tục câu chuyện của mình.
30.06.2015
Chương 27
Bí Mật
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Chờ cho Vạn Đình Phong và Hà đại phu ngồi xuống Lâm Thiết Sơn chậm rãi nói tiếp: Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Khi đó hai người chúng ta liều mạng đưa Vạn trang chủ phá vòng vây chạy ra ngoài. Cũng may tên thanh niên kia đã bị một kiếm của Vạn trang chủ làm bị thương khá nặng nên hắn không có đuổi theo mà chỉ có mấy tên Bát Quái Môn đuổi theo thôi. Vì thế chúng ta mới thoát ra được.”
Dừng lại một lúc Lâm Thiết Sơn nói tiếp:
“Tiếp đó chúng ta rời khỏi đỉnh Quá Nha đi vào trong rừng sâu tìm một hang động để ẩn núp chữa thương và nghe ngóng tình hình.”
“Thì ra là vậy. Hèn gì Đình Phong huynh ra ngoài hơn một tháng mà không dò la được tin tức của hai người” Diệp Khôn trầm tư nói.
“Đúng vậy. Lâm bá bá và Hà đại thúc ẩn nấp trong rừng sâu lại không để lại ám hiệu lên ta tìm không thấy” Vạn Đình Phong một bên chen vào nói.
“Đúng rồi,vậy về sau ba người làm thế nào lại gặp được nhau mà xem tình hình có vẻ ba người bị thương khá nặng” Diệp Khôn hơi suy nghĩ một chặp nói.
“Sau khi rời khỏi thung lũng ta lại một lần nữa đi lên đỉnh Quá Nha tìm kiếm hy vọng sẽ phát hiện ra manh mối gì đấy. Khi lên tới nơi ta lại bắt gặp đám người của Bát Quái Môn đang tìm kiếm cái gì đó. Ta liền bám theo bọn chúng đến bên ngoài khu rừng nơi Lâm thúc thúc và Hà đại bá ẩn núp. Không lâu sau ta nghe thấy tiếng binh khí va chạm nhau phát ra từ bên trong rừng nên đã chạy lại xem và phát hiện ra hai người đang bị vây công. Thế là ta đã nhảy vào tham chiến giúp hai người đánh đuổi bọn chúng. Lúc đó gặp hai người thì cha ta đã qua đời, nén lại đau thương ta cùng bọn họ chạy chốn khỏi đám người truy sát của Bát Quái Môn. Có điều không hiểu tại sao bọn ta đi tới đâu thì bọn chúng đều tìm đến được tới đó và đã sảy ra mấy cuộc chém giết ác liệt. Hết lần này đến lần khác chúng ta đều bị thương. Sau đó chúng ta có ghé qua thung lũng nhưng hai người không còn ở đó nữa nên lập tức rời khỏi đi thẳng đến Bạch Hạch Sơn Trang cho đến hôm nay thì gặp được hai người ở đây.” Vạn Đình Phong chậm rãi nói trong âm thanh còn phảng phất có chút đau buồn.
Diệp Khôn nghe xong cũng thở dài một tiếng không nói gì. Thật đúng là thương hải tang điền, những ân oán trên giang hồ không thể kể hết được, nó khiến cho người ta tan cửa nát nhà, kẻ chết người sống, gia đình ly tán chạy chốn khắp nơi không một ngày nào được bình yên, suốt ngày phải nơm nớp lo sợ đề phòng kẻ khác.
Đúng là người trong giang hồ thân bất do kỷ, có nhiều khi không thể khống chế được những việc mà đang làm, có những việc không muốn làm mà vẫn phải làm để có thể tồn tại với hoàn cảnh sống của xã hội này.
Diệp Khôn nghĩ tới đây thì thở dài từ ngày hắn bước vào giang hồ cũng đã có khá nhiều chuyện xảy ra với hắn. Hắn từ một thiếu niên nhà quê hiền lành chất phát đã trở thành một người hoàn toàn khác. Trên tay hắn đã dính đầy máu tươi của nhiều người, hằng ngày cũng phải luôn chú ý đề phòng những người xung quanh đầu óc ít khi được thư thái. Con đường trước mắt còn khá dài có lẽ phải cẩn thận hơn rất nhiều hạn chế tránh dây dưa vào những chuyện thị phi trên giang hồ đỡ phải rước lấy rắc rồi vào người.
“Diệp Khôn thế còn chuyện của con thời gian qua thì sao?” còn đang suy nghĩ thì Hà đại phu bên cạnh hướng Diệp Khôn hỏi.
“Chuyện của con à? Là như thế này...” Diệp Khôn nghe Hà đại phu hỏi về chuyện của mình liền thành thật tỷ mỉ chậm rãi nói lại có điều một vào chi tiết hắn vẫn giấu không có nói ra.
Nửa canh giờ sau Diệp Khôn kết thúc câu chuyện thì thấy thái độ của ba người nhìn mình hết sức kinh ngạc trên mặt đầy vẻ khó tin nhất là Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn.
“Diệp huynh ngươi mới chỉ hơn hai tháng mà đã lĩnh ngộ được Vạn Kiếm Quy Tông còn dùng nó đánh bại Thiết Bá Sơn một cao thủ nhất lưu không dưới Lâm bá bá ?” Vạn Đình Phong dường như không tin vào những gì mình đã nghe thấy còn cho là tai mình đã nghe nhầm bèn hỏi lại Diệp Khôn.
“Đúng vậy, không sai” Diệp Khôn bình thản mỉm cười nói.
Thấy Diệp Khôn khẳng định như vậy Vạn Đình Phong cứng họng không nói được lời nào. Bên cạnh Lâm Thiết Sơn cũng có bộ dạng không khác gì mấy. Hai người họ là người rõ ràng nhất về Vạn Kiếm Quyết, muốn luyện thành nó đâu phải chuyện đơn giản thế mà Diệp Khôn chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn hai tháng đã có thể luyện thành rồi. Từ cổ chỉ kim lúc Vạn Kiếm Quyết xuất hiện trên giang hồ thì người tài giỏi nhất cũng phải mất tới mười năm mới luyện thành. Đằng này Diệp Khôn hắn...không có lời nào để tả ngoài hai từ “không hiểu”.
Hà đại phu có chút bất ngờ nhưng ông cũng không đến lỗi kinh ngạc như hai người Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn mà trên mặt còn lộ ra một vẻ khác thường nhìn Diệp Khôn nói: “Diệp Khôn con có mạng theo hai cuốn sách cổ và bốn bình đan dược ta để lại cho con không?”
Diệp Khôn nghe Hà đại phu đột nhiên hỏi tới vấn đề này trong lòng cả kinh nhưng vẫn bình tĩnh nhìn ông nói: “Con có mang theo”
“Tốt vậy thì hãy mang nó ra đây ta có một bí mật muốn nói với con với cả Đình Phong” Hà đại phu liếc nhìn Lâm Thiết Sơn một cái nói.
Lâm Thiết Sơn nghe thấy Hà đại phu nói có bí mật muốn nói lại bị ông liếc nhìn mình một cái trong lòng hắn khẽ động thầm nghĩ “Chẳng nhẽ là việc kia...”
“Đình Phong con cầm miếng ngọc giản mà cha con đưa cho con ra đây” Sau đó Hà đại phu lại quay sang Vạn Đình Phong nói.
Diệp Khôn và Vạn Đình Phong vẫn chưa hiểu dụng ý của Hà đại phu là gì nhưng cũng không nói nhiều lần lượt lấy ra những vật mà ông yêu cầu để lên trên bàn trước mặt mọi người. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Lâm đường chủ, chắc hẳn ngài vẫn nhớ tới những gì Vạn hiền đệ trước lúc chết đã nói với chúng ta chứ” Hà đại phu nhìn đống đồ vật trên bàn rồi quay sang Lâm Thiết Sơn nói.
“Cái này ta nhớ chứ” Lâm Thiết Sơn gật đầu nói
“Vậy thì ta không nhiều lời nữa, hai người nghe cho kỹ đây. Tổ tiên của Vạn gia trước kia là người tu tiên, và những thứ trước mặt này đều là do tổ tiên Vạn gia để lại, cũng vì nó mà Vạn gia mới lâm vào hoàn cảnh ngày hôm nay” Hà đại phu nhìn những đồ vật trên bàn chận dãi nói. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cái gì ”
“Cái gì”
Điệp Khôn và Vạn Đình Phong nghe thấy vây cùng đồng thanh hô lên.
Diệp Khôn thì còn đỡ vì dù sao hắn cũng biết được về người tu tiên và chính mình cũng có thể tu tiên. Hắn kinh ngạc ở đây là không ngờ tổ tiên của Vạn gia lại là người tu tiên .
Vạn Đình Phong thì hơi mơ hồ một chút vì hắn cũng chưa bao giờ nghe qua về người tu tiên nhưng nghe nói họa diệt môn của nhà mình có liên quan đến người tu tiên và đống đồ trước mặt nên hắn mới tỏ ra như vậy.
“Thung lũng ở trong dãy Thanh Phong chính là nơi mà năm xưa tổ tiên của Vạn gia đã cư ngụ nơi đó. Nó được gọi là Hồi Phong Cốc. Trong thư ta để lại cho con có nói hai cuốn sách cổ này là do tổ tiên của ta để lại nhưng thực ra là không phải. Hai cuốn sách đó là do Vạn hiền đệ đưa nó cho ta. Trong đó có một cuốn ghi lại những dược phương chế thuốc của người tu tiên, bốn bình thuốc ta để lại cho con chính là do ta đã dựa theo dược phương trong sách chế tạo ra. Nó là đan dược bình thường của người tu tiên nhưng đối với người bình thường như chúng ta thì lại là thánh dược. Còn cuốn sách còn lại Vạn hiền đệ tiện tay đưa cho ta mà thôi, ta đã có xem qua nó có ghi lại một công pháp nhập môn của người tu tiên mà theo như Vạn hiền đệ nói nó có tên là Luân Chuyển Công” Hà đại phu nhìn Diệp Khôn với ánh mắt kỳ dị bình tĩnh nói.
Nghe Hà đại phu nói trong lòng Diệp Khôn như dậy sóng, không ngờ Vạn gia lại có bí mật lớn như vậy, mà Hà đại phu nói những chuyện này cho hán có lẽ ông đã nhìn ra được điều gì từ hắn rồi.
30.06.2015
Chương 28
Hồi Hương
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
“Diệp Khôn nếu ta đoán không lầm thì con có thể tu luyện công pháp được ghi trong cuốn sách kia phải không? Như vậy mới có thể giải thích được cho việc chỉ mới ngắn ngủi hơn hai tháng con có thể luyện thành Vạn Kiếm Quyết” Hà đại phu ánh mắt đầy thâm ý nhìn Diệp Khôn nói. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đột nhiên Hà đại phu hỏi câu này khiến cho Diệp Khôn trong lòng thấy khiếp sợ.Thật không ngờ Hà đại phu sớm như vậy đã phát hiện ra bí mật của hắn, biết hắn tu luyện khẩu quyết kia.
Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn bên cạnh nghe vậy cũng giật mình cả kinh đưa ánh mắt nhìn qua Diệp Khôn chờ đợi câu trả lời của hắn.
Diệp Khôn bị ánh mắt của ba người chú ý, hắn hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh thản nhiên nói: “Đúng vậy”
“Ài ta đoán không có sai mà. Con có thể tu luyện được nó không biết là phúc hay họa đây.” Hà đại phu tuy đã đoán được Diệp Khôn sẽ trả lời như thế nhưng khi nghe hắn nói ra ông cũng có chút giật mình than một tiếng nói.
Lâm Thiết Sơn nhìn Diệp Khôn trong lòng có chút khiếp sợ. Từ miệng Vạn Thiên Hành y biết được người thanh niên truy sát bọn họ cùng với Bát Quái Môn kia là một người tu tiên, người đó mạnh thế nào thì hắn đã được chứng kiến, bây giờ biết được Diệp Khôn cũng là người tu tiên trong lòng hắn thấy kính sợ rồi.
Vạn Đình Phong tuy vẫn còn mơ hồ nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, qua cuộc nói chuyện của Diệp Khôn và Hà đại phu hắn cũng đoán ra được phần nào cho nên ánh mắt nhìn Diệp Khôn cũng thay đổi liên tục.
“Đình Phong! Diệp Khôn nó có thể tu tiên âu cũng là cái duyên của nó, con hãy để cái ngọc giản này lại cho nó, ngọc giản này theo như cha con nói nó chỉ có tác dụng đối với những người tu tiên mà thôi, có giữ lại bên mình cũng chẳng có tác dụng gì ngược lại sẽ mang đến họa sát thân” Hà đại phu nhìn ngọc giản trên bàn quay sang Vạn Đình Phong nói.
“Cái này! Thôi được, đại thúc đã nói vậy thì ta để nó lại cho Diệp huynh. Nhưng ta có một yêu cầu nhỏ là nếu sau này huynh có danh vọng trên con đường tu tiên thì xin hãy thay ta và Ngọc Như báo thù cho Vạn Kiếm Sơn Trang” Vạn Đình Phong nghe vậy lúc đầu còn hơi do dự nhưng suy nghĩ một chặp liền nói.
“Đa tạ Đình Phong huynh, sau này nếu có đủ năng lực ta nhất định sẽ báo thù cho Vạn gia xin huynh hãy yên tâm” Diệp Khôn cảm kích nói.
“Tốt rồi! Mọi chuyện cũng nên chấm dứt thôi, ta và Diệp Khôn xin cáo biệt hai người ở đây” Hà đại phu chờ Diệp Khôn nói song liền hướng Lâm Thiết Sơn và Vạn Đình Phong nói.
“Cái gì ! Hà đại thúc tại sao người lại muốn đi ngay” Vạn Đình Phong nghe vậy hốt hoảng nói. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Đình Phong, bây giờ Vạn Kiếm Sơn Trang không còn nữa cha mẹ con cũng đã mất, điều ta lo lắng nhất chính là con với Ngọc Như. Nhưng bây giờ cả hai đã bình an rồi, nơi đây cũng gần Bạch Hạc Sơn Trang lại có Lâm đường chủ đi cùng các con nên ta rất yên tâm. Ta không cần về đó nữa dù sao ta và Bạch Hạc Sơn Trang còn có ân oán tốt nhất là không nên tới đó. Tiện đây ta cũng muốn ghé qua quê nhà một chút.” Hà đại phu trầm tư giải thích nói.
“Điều này... nhưng mà cho dù như thế đại thúc cần gì phải đi ngay chứ.”
“Ta muốn đi ngay cũng là nghĩ tốt cho Ngọc Như. Ta nhìn ra con bé này nó đã thích Diệp Khôn rồi, cho nên ta muốn chúng ta đi lẳng lặng đi ngay trong đêm tránh đến lúc hai người đối mặt chia tay lại cảm thấy không vui ” Hà đại phu nói.
Diệp Khôn nghe vậy mặt có chút đỏ lên. Quả thật tình cảm của Ngọc Như đối với hắn như thế nào hắn hiểu rất rõ. Có điều hắn còn rất nhiều việc cần làm đặc biệt là bước lên con đường tu tiên. Khi đó thì làm sao còn thời gian để nghĩ đến chuyện tình nam nữ nữa chứ. Cho nên dứt khoát ở đây vừa tốt cho mình vừa tốt cho Ngọc Như. Có thể thời gian đầu Ngọc Như sẽ buồn và không quên được hắn nhưng theo thời gian nàng sẽ quên được hắn mà thôi.
Vạn Đình Phong nhìn Ngọc Như nằm trên giường hắn cũng nhận ra điều này từ lâu rồi. Cho nên lời của Hà đại phu nói rất đúng để Diệp Khôn lẳng lặng rời đi là tốt nhất.
"Lâm đường chủ, hai đứa chúng nó ta xin giao lại cho ngài. Đây là bình đan dược trị thương rất tốt ngài hãy cầm lấy và bảo trọng" Hà đại phu quay sang Lâm Thiết Sơn nói đồng thời lấy trong người ra một bình đan dược đưa cho y nói.
Tiếp đó Hà đại phu và Diệp Khôn thu dọn đồ đạc rời khỏi tửu lâu ngay trong đêm.
Tiểu Bạch đang ngủ ngon ở một bên bị Diệp Khôn đánh thức dậy nó hơi khí chịu một lúc rồi cũng không có thái độ gì nhảy lên vai hắn ngáp dài ngáp ngắn bộ dạng không cam lòng chút nào.
Sáng ngày hôm sau khi Ngọc Như tỉnh dậy thì phát hiện Diệp Khôn và Hà đại phu đã bỏ đi nàng rất buồn nhưng cũng không biết làm gì hơn đành ngậm ngùi cùng Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn trở về Bạch Hạc Sơn Trang.
Thời gian đầu Ngọc Như rất buồn ngày đêm nhung nhớ Diệp Khôn, nàng đã nhờ nhiều người dò la tin tức của hắn nhưng đều không thu được kết quả. Lâu dần nhờ vào thời gian cuối cùng Ngọc Như cũng đã quên được hắn và lên kiệu hoa cùng một vị công tử con nhà thế gia ở châu lân cận sống một cuộc sống khá là hạnh phúc.
Trước cửa Hồi Xuân Đường lúc này có hai người một ông già khoảng sáu mươi tuổi và một thiếu niên khoảng mười năm tuổi cùng với một con khỉ trắng đang đứng trên vai thiếu niên. Hai người một khỉ này đã đứng ở đây gần một canh giờ rồi. Không biết họ đứng đây làm gì nhưng đã khiến cho nhiều người đi đường phải chú ý. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
”Sư phụ đây là nhà của người sao" Diệp Khôn nhìn hiệu thuốc trước mặt hỏi.
"Đúng vậy! Thật không ngờ mười năm năm rồi mà nó vẫn còn giữ được phong thái của ngày xưa. Không biết là người nào đã làm ra việc này. Đi chúng ta vào trong xem sao" Hà đại phu nhìn hiệu thuốc nhớ lại chuyện xưa nói.
Tiếp đó hai người cùng đi vào Hồi Xuân Đường. Khi hai người vừa bước vào cửa thì một thiếu niên chừng mười tuổi đi ra đứng trước mặt cung kính nói: "Xin hỏi hai vị đến bốc thuốc hay khám bệnh ạ "
"Chúng ta tới không bốc thuốc cũng không khám bệnh, ta muốn gặp ông chủ của tiệm thuốc này, phiền cậu thông báo một tiếng" Hà đại phu nhìn thiếu niên mỉm cười nói.
Thiếu niên nghe thấy vị khách trước mặt nói vậy thì có chút khó hiểu, người này không biết có lai lịch như thế nào mà lại muốn gặo sư phụ hắn. Suy nghĩ một lúc thiếu niên này vội nói: " Xin hai vị chờ một chút để tôi vài bẩm báo với gia sư một tiếng"
Hà đại phu gật đầu không nói gì nhìn theo bóng lưng của thiếu niên cười cười không thôi.
Diệp Khôn ở bên cạnh cũng không nói gì chỉ đưa mắt đánh giá xung quanh thì thấy trong sảnh này cũng khá rộng, bên cạnh quầy bốc thuốc là một tủ lớn có rất nhiều ngăn kéo, mỗi một ngăn kéo đều có ghi tên của một vị thuốc. Đếm xơ qua cũng phải có hơn một trăm ngăn tương đương với hơn một trăm vị thuốc khác nhau.
Còn đang chú ý quan sát xung quanh thì đột nhiên một gióng nói khàn khàn truyền vào lỗ tai Diệp Khôn khiến hắn phải quay đầu chú ý.
“Vị khách nào tới hàn xá muốn gặp lão phu, thứ cho lão phu tiếp đón chưa được chu đáo” Từ trong căn phòng phía sau tủ thuốc bước ra một lão giả ước chừng hơn năm mươi tuổi thân hình gầy gò da mặt có chút nếp nhăn, trên người mặc một bộ y màu lâu lững thững bước ra cất tiếng nói.
Hà đại phu chú ý quan sát lão giả này một chặp thấy có chút quen quen thì trong lòng có chút kinh ngạc lẫn vui mừng giọng nói run run:
“Tiêu Minh là ngươi sao? Ngươi vẫn còn sống ?”
Lão giả đang bước ra còn chưa kịp nhìn vị khách lạ đến tìm mình thì khựng người lại khi nghe thấy câu hỏi này của người phía trước. Tiêu Minh là tên thật của lão rất ít người biết được nhưng hôm nay đột nhiên bị một người khách lạ gọi đúng tên mình ra khiến cho lão hoảng sợ: “Là ai? Ai có thể nhận ra mình ? chẳng nhẽ là kẻ thù tìm đến cửa?”
30.06.2015
Chương 29
Chuyện Cũ
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Thấy lão giả đứng im nhìn mình ới ánh mắt đề phòng Hà đại phu đoán lão nhất thời chưa nhớ ra mình là ai và có thể lão nghĩ mình là cừu nhân tìm đến cho nên Hà đại phu thở dài nói:
“Tiêu Minh, ngươi nhìn kỹ lại xem ra là ai ”
“Ngươi...ngươi... Tiêu Dực Phong? ”
Lão giả nghe Hà đại phu nói vậy thì nhíu mày trong lòng có chút bình tĩnh lại chăm chú quan sát đối phương. Một lúc lâu sau hai mắt lão sáng lên như nhớ tới cái gì chân tay run rẩy lắp bắp nói.
“Ha ha. Đúng thế là ta” Hà đại phu nhìn điệu bộ của lão giả cười nói.
“Thật sự là ngươi” Lão giả vẫn còn chút nghi ngờ chưa tin lắm hỏi lại một câu.
“Thật sự là ta” Hà đại phu khẳng định nói
Hà đại phu khẳng định như đinh đóng cột khiến cho lão giả vừa mừng vừa sợ. Hai người vốn là người cùng dòng họ quan hệ rất gần, cả hai cùng lớn lên và đều là thầy thuốc có tiếng một thời.
Năm xưa trong khi hành tẩu giang hồ hai người lấy việc chữa bệnh cứu người làm niềm vui không phân biệt người trong chính phái hay tà phái hễ cứ có bệnh là ra tay hết lòng chữa trị không có gì dị nghị nên rất được nhiều người trong cả hai phe ủng hộ.
Vốn dĩ việc cứu người là chuyện đáng mừng nhưng kẻ thù của những người được cứu lại đem lòng thù hận hai người. Bởi thế hai người bọn họ đã vô tình mua dây buộc vào mình và đã đắc tội với rất nhiều nhân vật trong chính phái và tà phái. Sau đó thì bị người ta truy sát chết sẩy mấy lần.
Cách đây hơn mười năm Tiêu Minh bị người của tà phái truy sát còn Tiêu Dực Phong thì bị người của Bạch Hạc Sơn Trang truy sát khắp nơi tưởng chừng như không thể thoát được. Nhưng may mắn hai người đều thoát khỏi kiếp nạn này và trong lòng cũng thầm nghĩ đối phương có lẽ đã chết rồi.
Sau đó Tiêu Dực Phong đã tới Hà Gia Thôn ở Thanh Châu thay tên đổi họ nên mới có Hà đại phu hôm nay. Còn Tiêu Minh thì ngược lại, sau khi thoát nạn y đã trốn một thời gian đợi cho mọi việc nắng xuống lại trở về quê nhà thay tên đổi họ tiếp quản Hồi Xuân Dường và phát triển nó cho tới ngày nay.
Lão giả vui mừng quá đỗi, thật không ngờ Tiêu Dực Phong vẫn còn sống hôm nay lại tìm về quê nhà. Chân lão bước nhanh tới trước mặt Hà đại phu liếc mắt đánh giá một lượt rồi cười ha hả nói: “Tiêu Dực Phong đúng là ngươi rồi. Cũng đã hơn chục rồi chúng ta chưa gặp nhau ”
“Đúng vậy! Nhưng Tiêu Dực Phong đã chết cách đây mười năm năm rồi, bây giờ ta là Hà Nhất Quy, ngươi cứ gọi cái tên mới của ta là được.” Hà đại phu cũng cười ha hả rồi nói.
“Không sai! Những gì đã qua nên cho nó qua ta bây giờ cũng không còn dùng cái tên Tiêu Minh nữa rồi, tên ta bây giờ là Trần Dương ” Lão giả than một tiếng nói.
“Cứ như vậy đi, có điều chỗ này không phải nơi nói chuyện chúng ta hãy vào trong đã” Nghĩ ngợi một chặp lão giả nói
Tiếp đó lão giả gọi thiếu niên lúc nãy lại phân phó vài câu rồi đi trước dẫn đường. Hà đại phu quay sang Diệp Khôn đang đứng gần quầy thuốc vẫy tay gọi hắn, Diệp Khôn thấy vậy cũng không nói gì vội vàng bước theo sau.
Ba người bước vào một căn phòng cũng tương tối rộng, xung quanh phòng bày rất nhiều thứ có liên quan đến y dược, bên cạnh nối vào còn kê một giá sách bên trong có khá nhiều sách y được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp.
Đến bên một cái bàn Hà đại phu cùng lão giả phân biệt chủ khách ngồi xuống riêng Diệp Khôn thì thành thật đứng một bên. Lúc này lão giả để ý thấy có một thiếu niên cùng một con khỉ trắng đi cùng Hà đại phu vào thì hơi ngạc nhiên hỏi:
“Lão Hà cậu thiếu niên này là...”
“A! quên không nói với ngươi. Đây là học trò của ta nó tên Diệp Khôn” Hà đại phu a lên một tiếng vội quay sang Diệp Khôn giới thiệu cho lão giả biết.
“Tiểu tử Diệp Khôn xin ra mắt đại thúc” Diệp Khôn tinh ý bước lên một bước lễ phép với lão giả nói.
“Diệp Khôn đây là người anh em cùng dòng họ với ta, hiện tại hắn lấy tên là Trần Dương con cứ gọi hắn là Trần thúc là được rồi.” Hà đại phu hướng lão giả trước mặt cười nói.
“Nếu là học trò của ngươi thì cũng là người nhà cả, Diệp Khôn con cũng ngồi xuống đi không cần phải đứng như vậy làm gì” Lão giả Trần Dương đánh giá Diệp Khôn một lúc đặc biệt lão để ý đến Tiểu Bạch trên vai hắn đang nhìn mình với vẻ tò mò rất thú vị nên cười nói. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Vâng!” Diệp Khôn dạ một tiếng rồi kéo lấy một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh. Tiểu Bạch thấy hắn ngồi xuống cũng bầy đặt bắt trước nhẩy xuống kéo một cái ghế khác ra nhảy lên ngồi chỗm trệ đưa mắt nhìn ba người nhe răng ra cười.
Trên đường đi Diệp Khôn có kể về lai lịch và tính cách cùng sự thông minh của Tiểu Bạch đồng thời được chứng kiến trong thời gian vừa qua nên Hà đại phu thấy hành động lần này của nó cũng không nói gì chỉ nhìn nó cười cười không thôi.
Ngược lại hành động của Tiểu Bạch lại kiến cho Trần Dương kinh ngạc trố mắt lên nhìn cứng họng không nói được gì luôn. Một lúc sau lão mới trở lại trạng thái bình thường cười ha hả khen Tiểu Bạch mãi.
Tiểu Bạch thấy vậy cũng đưa tay gãi đầu ngoác miệng ra cười. Sau đó nó cũng thành thật ngồi nghe hai người Hà đại phu cùng Trần Dương nói chuyện, thi thoảng lại nhẩy sang đùi Diệp Khôn khua chân múa tay vài cái rồi lại quay lại ghế ngồi im.
Sau nhiều năm xa cách hôm nay mới được gặp lại, Hà đại phu cùng với Trần Dương say xưa ôn lại chuyện cũ. Từ những chuyện hai người hồi còn nhỏ hay đấu đá với nhau cho đến những chuyện khi trưởng thành cùng nhau tìm thầy học nghệ rồi cùng nhau hành tẩu giang hồ chữa bệnh cứu người.
Tiếp đó lại kể về những ân oán mà mình đã gặp phải trong những năm đi lại trên giang hồ để rồi dẫn đến việc cả nhà bị sát hại còn mình thì bị người ta truy sát suýt chút nữa thì mất mạng. Sau nữa là những chuyện về cuộc sống của hai người trong khoảng thời gian hơn trục năm trở lại đây. Tất cả mọi chuyện được hai người tỷ mỉ nói ra lần lượt mãi đến tận sáng ngày hôm sau mới kết thúc.
Diệp Khôn ngồi bên cạnh nghe hai người kể chuyện trong lòng cảm khái không thôi. Thật không ngờ cuộc đời của Hà đại phu và Trần Dương lại bi đát đến như vậy. Chỉ vì cứu người mà bị người ta ghen ghét thù hằn dẫn đến cả nhà bị sát hại không còn một ai. May mắn là hai người còn thoát được nạn sống cho tới ngày hôm nay.
Từ chuyện của Hà đại phu và Trần Dương đã khiến cho Diệp Khôn phải suy nghĩ một phen. Hắn thầm nhủ sau này có đi lại trên giang hồ hay là đi lại trong thế giới của người tu tiên nhất định phải kiên định, dứt khoát, làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới lợi ích của mình trước đã rồi tính sau. Không thể đi vào vết xe đổ của Hà đại phu và Trần Dương được.
Cổ nhân đã có câu “mình không vì mình trời tru đất diệt” trên đời này chẳng có ai là không vì lợi ích của mình mà đặt lên hàng đầu cả. Có những người được xưng tụng là anh hùng, bọn họ chuyên lo chuyện bao đồng giúp đỡ kẻ yếu chống lại kẻ mạnh cùng bọn cường hào ác bá. Nhưng đổi lại thì họ được cái gì chứ? Tất cả chỉ là hư danh để rồi bị người ta truy sát đến lỗi bỏ mạng cuối cùng cũng chỉ là một nắm xương khô.
Tuy việc làm của họ không sai mà còn rất đúng nhưng chẳng qua trong giang hồ làm gì có chuyện đúng sai. Tất cả phải xem vào thực lực của ai hơn ai mà định giá.
Diệp Khôn thời gian qua đi lại trong giang hồ hắn cũng đã thấu hiểu rất rõ về những việc này cho nên hắn cũng sẽ không dại gì mà đi đâm đầu vào lo những chuyện không có liên quan tới mình để rồi mang họa sát thân vào người. Ngoại trừ những việc có liên quan tới mình bất đắc dĩ thì hắn mới nhúng tay vào.
Sau khi nghe hết câu chuyện của Hà đại phu và Trần Dương hắn đã ngẫm ra điều này và trong tương lai cứ theo đó mà hành sự không phải suy nghĩ gì cả. Cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất, nếu chết rồi thì còn ý nghĩa gì nữa.