Diệp Khôn mặc trang phục của Hắc Phong Trại nên hắn không việc gì phải nén núp nghênh ngang nhằm hướng cổng chính đi vào.
Đúng như dự đoán Diệp Khôn nghênh ngang đi vào không một ai thèm để ý , thi thoảng có vài ánh mắt liếc nhìn hắn một cái rồi thôi.
“Đứng lại” Diệp Khôn vừa qua cổng chính đột nhiên một tiếng quát phía bên tay phải vọng lại khiến hắn dừng bước trong lòng thầm nghĩ “Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi sao”
Diệp Khôn đứng im không nói gì trong đầu ý nghĩ soay chuyển tìm cách đối phó.
Tiến lại chỗ hắn là hai người một lão già đã ngoài năm mươi, mặc một bộ trường bào màu xanh, bên hông đeo một thanh kiếm , khuôn mặt có chút gian xảo. Bên cạnh hắn là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi mặt mũi sáng sủa trông không đến lỗi nào , thanh âm vừa rồi chính là do lão già này phát ra .
“Tiểu tử , ngươi là đệ tử của phân đà nào ? sao ta thấy ngươi rất lạ” Lão già hai mắt híp lại nhìn Diệp Khôn hỏi.
“Ta...”
Diệp Khôn đang định nói thì đột nhiên phía ngoài cổng trại một nhóm người chạy vào miệng hô lớn “Không hay rồi có gian tế”
“Có chuyện gì ” Lão già cả kinh quay ra đám thuộc hạ đang nhao nhao chạy tới chỗ mình hỏi.
“Bẩm Hách Đà chủ , lúc nãy thuộc hạ có thay cho Phương đội trưởng một lúc để ngài ấy đi tiểu tiện , nhưng lâu không thấy về cho nên thuộc hạ đã đi tìm và phát hiện hắn bị người ta đánh ngất và bị lột hết y phục ” Một thiếu niên nhanh miệng bẩm báo , y chính là thiếu niên lúc nãy nói chuyện với đại hán mặt sẹo.
“Có chuyện này ” Lão già nghe xong nhướng mày hỏi. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Vâng đúng vậy ! A đây chẳng phải là thanh kiếm của Phương đội trưởng sao , còn có bộ đồ này nữa . hắn ..hắn.. là gian tế” Thiếu niên cung kính trả lời , mắt hắn nhìn thấy thanh kiếm và y phục trên người Diệp Khôn vội hét lên.
“Xoạt , xoạt” Rất nhanh những tiếng binh khí được rút ra khỏi vỏ vang lên , tiếp đó hơn mười người ở gần đó chạy lại trên tay đủ loại binh khí bao vây lấy ba người lão già cùng thiếu niên và Diệp Khôn vào trong.
Diệp Khôn không nói gì rút kiếm giơ trước ngực phòng thủ nhìn chằm chằm vào thiếu niên vừa vạch trần mình như muốn ăn thịt hắn.
“Tiểu tử ! Ngươi thật to gan giám lẻn vào bổn trại là có mưu đồ gì ” Lão già bên cạnh lùi lại một trượng nhìn Diệp Khôn lớn tiếng quát.
“Mưu đồ thì ta không có , chỉ cần các ngươi thả tiểu muội ta ra , ta lập tức đi ngay” Diệp Khôn là lần đầu bước chân ra giang hồ chưa có kinh nghiệm chỉ biết thành thật nói.
“Ha ha ! thì ra con bé kia là tiểu muội của ngươi, ngươi nghĩ người đã vào tay bổn trại có thể thả dễ dàng vậy sao” Lão già nhớ đến thiếu nữ bị người của Hắc Phong Trại bắt bề lúc sáng cười ha hả nói.
“Không cần nói nhiều, giết hắn cho ta” Nói rồi lão già vọt về sau đứng một bên quan chiến.
Nhận được lệnh đám người bao vây Diệp Khôn trên mặt đằng đằng sát khí cùng nhau lao vào .
Diệp Khôn lần đầu đánh nhau với người khác mà một lần phải đánh lại hơn mười người hắn hơi bối rối , không có chút kinh nghiệm ứng chiến nào cả , hắn chỉ hành động theo bản năng , lập tức thả thần thức ra bao trùm toàn bộ đám người Hắc Phong Trại vào tầm quan sát của mình, tay phải rút kiếm sử liên tục ba chiêu trong Vạn Kiếm Quyết.
Tốc độ của hắn rất nhanh hầu như chỉ nhìn thấy bóng kiếm loang loáng bao bọc toàn thân hắn tạo thành một luồng kiếm ảnh bảo vệ toàn thân .
“keng , keng” tiếng binh khí rơi xuống đất tiếp theo là những tiếng la thảm thiết , kẻ mất tay, kẻ mất chân, kẻ rơi đầu... máu văng tung tóe xung quanh bên ngoài lồng kiếm.
Nghe những tiếng la thảm thiết của đám người Hắc Phong Trại , Diệp Khôn thu kiếm lại , nhìn cảnh tượng xung quanh trong lòng đầy sợ hãi .
Diệp Khôn nhìn đám người bị hắn giết nằm trên sân hai tay run run dường như hắn không thể thừa nhận được việc này trong miệng lẩm bẩm “Ta đã giết người , ta đã giết người rồi sao ”.
Diệp Khôn như mất bình tĩnh cả người như ngốc trệ đứng lẩm bẩm không thôi. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bên kia lão già và thiếu niên đứng một bên quan chiến thấy cảnh này trong lòng khiếp sợ , quá sợ hãi trên người toát đầy mồ hôi ướt hết cả người. Nhưng dù sao lão già cũng là người tung hoành trên giang hồ hơn hai chục năm kinh nghiệm đầy mình, sợ thì có sợ nhưng hắn phát hiện ra Diệp Khôn đang lâm vào tình trạng hoảng hốt rối loạn tình thần có lẽ do lần đầu giết người lại giết nhiều người như thế, đây chính là lúc hắn yếu nhất , đây là cơ hội tốt để ra tay vì vậy hắn không hề do dự, cắn răng một cái rút kiếm nhằm vào yết hầu của Diệp Khôn đánh tới.
Diệp Khôn đang trong cơn hoảng loạn không hề né tránh , mắt thấy lưỡi kiếm sắp đâm thủng yết hầu của hắn thì đột nhiên trong người Diệp Khôn dẫy lên một hồi cảnh báo , như có ý thức tự vệ , tay phải cầm kiếm vung lên hất văng lưỡi kiếm ra, cả người hắn văng ngã về một bên, lưỡi kiếm đi chệch quỹ đạo xẹt qua cổ hắn tạo thành một vết thương nhỏ, máu bắt đầu rỉ ra .
Thoát chết trong gang tấc Diệp Khôn tỉnh lại trong cơn mê, nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi đưa mắt nhìn lão già đang đứng cách hắn ba trượng , kiếm trên tay y còn dính một chút máu ở đỉnh kiếm. Diệp khôn đưa tay quyệt vết thương trên cổ nhìn lão già nói:
“Người không phạm ta, ta sẽ không phạm người . Các ngươi muốn giết ta vậy thì ta phải giết các ngươi nếu không người chết sẽ là ta” Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sát khí trên mặt Diệp Khôn nổi trong người điều động linh lực từ tay truyền vào thanh kiếm , hắn nâng tay chém ra một chiêu về phía lão già , một luồng kiếm ký bức người lao thẳng tới, lão già kinh hãi vận công hết độ cũng chém ra một luồng kiếm đón đỡ luồng kiếm khí kia. Hai luồng kiếm khí chạm vào nhau phân biệt mạnh yếu, luồng kiếm khí của Diệp Khôn thế như chẻ tre chém luồng kiếm khí của lão già làm hai lao thẳng vào ngực lão.
Lão già rú thảm một tiếng cả người bay về phía sau nằm im bất động trên đất.
Lúc này động tĩnh quá lớn toàn bộ người của Hắc Phong Trại đã kéo đến bao vây lấy Diệp Khôn vào trong. Một đại hán mày rậm râu hùm tướng mạo hung hữ như Trương Phi nhìn xác lão già và đám huynh đệ nằm chết dưới đất trên mặt đằng đằng sát khí nhìn Diệp Khôn quát:
“Khốn kiếp ! Ngươi là kẻ nào , dám đến bổn trại gây sự lại còn giết huynh đệ của ta”
“Ta là ai , các ngươi không cần biết , mau thả tiểu muội của ta ra” Diệp Khôn nhìn đại hán gằn giọng nói.
“Hừ ! tiểu tử thật không biết sống chết, dám tới đây gây chuyện , hôm nay bổn trại trủ phải dạy cho ngươi biết thế nào là lễ độ” Đại hán giận giữ nói
Nói rồi hắn phất tay một cái , có bốn người lật đật vác trên vai một cây Phá Thiên Kích nặng cỡ trăm cân đi tới bên cạnh . Đại hán chụp lấy cây Phá Thiên Kích múa một vòng đứng trước mặt Diệp Khôn .
Diệp Khôn nhíu mày cây thương nặng bốn người vác còn chật vật không ngờ thằng cha này cầm vẫn thoải mái , xem ra phải cẩn thận mới được.
21.06.2015
Chương 11
Ác Chiến
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Thiết Bá Sơn cầm Phá Thiên Kích cười hung ác hét lên một tiếng lao vào Diệp Khôn, tiếng “vù vù” xé gió truyền vào lỗ tai, một cỗ áp lực vô hình từ đái hán đè lên người hắn khiến cho Diệp Khôn cảm thấy nghẹt thở.
Đầu mũi thương vẽ một đường vòng cung nhắm thẳng đỉnh đầu Diệp Khôn
từ trên cao bổ xuống khí thế thật kinh người, đồng thời một luồng lực vô hình đem Diệp Khôn khóa chặt lại không thể nhúc nhích.
Diệp Khôn cả kinh toàn thân không thế nhúc nhích , hắn liền đem thần thức thả ra thì phát hiện xung quanh mình bị một nguồn lực vô hình của đối phương bao quanh. Trong lòng có chút hoảng sợ chưa biết phải làm thế nào, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển, hai mắt lóe lên , rất nhanh Diệp Khôn vận dụng linh lực bộc phát ra toàn thân phá vỡ luồng khí vô hình đang kìm hãm toàn thân khiến cho áp lực không còn.
Hai mắt Diệp Khôn mở to nhìn mũi thương sắp bổ tới đầu mình , cả người hắn khẽ động chân bước sang phải nhoáng một cái cả người đã cách xa hai trượng . Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Rầm”
Diệp Khôn vừa né tránh qua một bên, ngọn thương mất đi mục tiêu đập thẳng xuống đất tạo thành một cái hố rộng hơn một thước ngay chỗ hắn vừa đứng .
“Thật nguy hiểm” Diệp Khôn định thần lại thờ phù một cái .
Nhìn lại cái hố ngay chỗ mình vừa đứng , Diệp Khôn trong lòng thấy khiếp sợ , không ngờ thằng cha này lại mạnh như vậy, nếu như để một kích đó đánh trúng người mình thì chỉ có tan xương nát thịt, cũng may lúc nãy hắn đã vận dụng linh lực phá vỡ sự giam cầm của đối phương, thi triển một loại mã bộ có trong khẩu quyết vô danh nhanh chóng tránh ra một bên , nếu không thật sự khó mà nói lên lời .
Thiết Bá Sơn đánh hụt một chiêu , trên mặt có chút giận giữ và kinh ngạc, chiêu này hắn ra tay rất nhanh và đã sử dụng tám thành công lực , ý đồ muốn một chiêu giết chết Diệp Khôn , thế mà đối phương có thể tránh được , tiểu tử này còn trẻ tuổi mà võ công cũng khá a.
“Giỏi ! thật không ngờ ngươi có thể tránh được một chiêu Hồi Thương Đoản Mã của ta, để xem lần này ngươi tránh thế nào” Thiết Bá Sơn khen Diệp Khôn một tiếng tiếp đó cả người y như đạo tàn ảnh lao thằng vào Diệp Khôn.
Diệp Khôn kinh nghiệp chiếm đấu không có nên hắn rất cẩn thận đã thả thần thức ra bao chùm lấy toàn thân Thiết Bá Sơn , tất cả cử động của hắn đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Diệp Khôn . Thiết Bá Sơn vừa động lông mày Diệp Khôn nhíu lại , kiếm trên tay vung lên chém ra hai kiếm , hai luồng kiếm khí được tạo ra từ linh lực trong cơ thể kích bắn ra, cả người Diệp Khôn cũng như một đạo tàn ảnh lao thẳng vào Thiết Bá Sơn.
Hai luồng kiếm khí được tạo ra từ linh lực trong người Diệp Khôn lao đi với tốc độ rất nhanh chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Thiết Bá Sơn.
Nhìn thấy hai luồng kiếm khí tốc độ rất nhanh lao vào mình, Thiết Bá Sơn cả kinh , Phá Thiên Kích trên tay xoay một cái vẽ một đường ngang trước người tạo thành một vệt dài khí kình ngăn cảm hai luồng kiếm khí , đồng thời trên người hắn tản ra một luồng lực vô hình bảo vệ toàn thân .
Tên này quả nhiên là cao thủ thuộc dạng nhất lưu , có thể phóng xuất ra nội lực tạo thành vòng bảo hộ, trên giang hồ những người làm được điều này cũng thuộc vào loại nhất lưu cao thủ trở lên mà thôi Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bình thường mà nói nếu như một người khác dùng nội lực tạo ra kiếm khí tấn công Thiết Bá Sơn thì hắn có thể dựa vào vòng bảo hộ của mình để bảo vệ toàn thân không cần lo nghĩ gì dù sao kiếm khí cũng chỉ chiếm một phần nội lực mà thôi , cho dù đối phương nội lực có mạnh hơn hắn cũng không hề gì . Hắn nghĩ như vậy hoàn toàn đúng nhưng lần này hắn đã sai lầm , Diệp Khôn không có nội lực thứ mà hắn dùng là linh lực. Mà linh lực chỉ có người tu tiên mới có , nội lực đối với người bình thường mà nói đó là một nguồn năng lượng hùng mạnh nhưng đối với linh lực của người tu tiên mà mói nó chẳng đáng là gì . Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Xoẹt, Xoẹt” Hai luồng kiếm khí thế như chẻ tre phá vỡ lực tấn công và phòng ngự của Phá Thiên Kích , lao thẳng lên người Thiết Bá Sơn. Thiết Bá Sơn trong lòng rung động nhưng dù sao hắn cũng là kẻ tung hoành trên giang hồ đã nhiều năm khinh nghiệm chiến đấu Diệp Khôn sao có thể so sánh được. Nhìn khí thế của hai luồng kiếm khí trong lòng hắn phát lạnh, rất nhanh quát lên một tiếng cả người ngã sang bên phải nằm trên mặt đất, đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn. Một luồng kiếm khí phá vỡ phòng ngự xẹt qua vài trái hắn tạo thành một vết thương khá sâu.
“Ầm , Ầm ” Hai luống kiếm khí lao thẳng xuống mặt đất phía sau chỗ Thiết Bá Sơn vừa đứng, tại thành hai cái hố to bằng miệng thúng, đất đá văng mù mịt.
Đám người Hắc Phong Trại đứng ở ngoài quan chiến cũng sợ run người , trại chủ là người có võ công cao nhất ở đây bọn chúng kính ngưỡng và hâm mộ vô cùng , thế mà bây giờ trước mắt lại bị một tiểu tử đánh cho đến mức chật vật như vậy.
...
Thiết Bá Sơn kinh hồn bạt vía , nếu không phản ứng nhanh xém chút nữa thì toi mạng rồi, thầm may mắn trong lòng, nhưng không để hắn có thời gian vui mừng thì bên tai truyền đến tiếng xé gió , kiếm của Diệp Khôn nhằm cổ y đánh tới.
Bị Diệp Khôn làm cho mất mặt trước đám thử hạ, Thiết Bá Sơn vừa giận vừa sợ , điểm huyệt cầm máu ở vết thương, hắn xoay người một vòng tránh một kiếm của Diệp Khôn , cả người vọt lên cao ánh mắt oán độc nhìn Diệp Khôn , lần này hắn muốn một chiêu nhất định phải giết chết Diệp Khôn nên đã quyết định sử dụng sát chiêu mạnh nhất của hắn “Quần Long Phá Thiên”.
Thiết Bá Sơn không rõ Diệp Khôn là người phương nào nhưng qua giao thủ hắn cũng thấy Diệp Khôn không phải một tiểu tử dễ đối phó, đã ăn đau khổ do Diệp Khôn gây ra hắn không muốn dài dòng tiên hạ thủ vi cường, đem Diệp Khôn giết càng sớm càng tốt , vừa bõ tức vừa lấy lại thể diện cho chính mình trước đám huynh đệ , thủ hạ .
Hắn hét lên một tiếng , vận nội lực lên đến cực hạn truyền vào cây Phá Thiên Kích, lập tức trên thân cây kích xuất hiện một tia hồng mang chạy dọc trên thân nhìn rất chói mắt , Thiết Bá Sơn múa liên tục hơn mười chiêu sau đó tung người lên cao hơn hai mươi trượng lơ lửng trên không , tay phải cầm Phá Thiên Kích hướng thẳng đầu thương về phía Diệp Khôn hai mắt hung lệ nhìn chằm chằm vào hắn.
Thấy khí thế của Thiết Bá Sơn đột nhiên thay đổi khác hẳn lúc nãy , áp lực mạnh hơn rất nhiều khiến cho Diệp Khôn có chút khó thở. Trong người ập đến cảm giác nguy hiểm, hẳn đối phương muốn giết mình bằng một chiêu này. Hai mắt hắn trợn lên rất nhanh lui lại phía sau trên mặt tỏ ra nghiêm trọng.
Diều động linh lực trong cơ thể lên đến cực hạn bảo vệ toàn thân, động tác không dư thừa Diệp Khôn tung người lên cả người lăng không thi triển Vạn Kiếm Quy Tông. Khí thế quy phụ từ Diệp Khôn tỏa ra bao chùm tất cả Hắc Phong Trại, tất cả binh khí của đám người Hắc Phong Trại chỉ cần là kiếm đều phát ra tiếng kêu “ông ông” như thể khuất phục, khiến cho đám người ngày cả kinh . Thiết Bá Sơn thấy thế trong lòng chợt nghĩ đến điều gì lập tức biết sắc.
Rất nhanh vô vàn kiếm ảnh , trùng trùng điệp điệp từ hư không hiện ra bao chùm cả một vùng trời trên đầu Diệp Khôn , kiếm khí tỏa ra bức người khiến người ta cảm giác như bị người khác dùng dao xẻ từng miếng thịt trên người mình xuống vậy. Vân phong quần vũ , những tiếng rít chói tai vang lên , tất cả kiếm ảnh lấy tốc độ rất nhanh tụ lại một chỗ tạo thành hư ảnh một cây tiên kiếm cao lớn hơn ba mươi trượng , trên thân kiếm phảng phất có chút giao động của linh lực mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhìn hư ảnh cây kiếm trên cao cùng khí thế bức người của nó ,đám người Hắc Phong Trại chỉ biết trơ mắt ra nhìn cả người như chết lặng, nếu một kiếm này chém xuống thì kết quả sẽ ra sao cũng có thể đoán được. Trại chủ chỉ có một con đường chết mà thôi
21.06.2015
Chương 12
Khiếp Sợ
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
“Chém”
Quát khẽ một tiếng, thanh kiếm trên tay Diệp Khôn chém về phía Thiết Bá Sơn , đồng thời hư ảnh thanh kiếm tiên phía trên cũng theo sau mà đến trước nhanh như điện bổ thẳng vào người hắn.
Thiết Bá Sơn hét lên một tiếng toàn lực phóng cây phá thiên Phá Thiên Kích về phía trước, sau đó cả người rất nhanh lách về bên trái hòng ngăn cản và tránh một chiêu này của Diệp Khôn.
Hắn là người từng trải đi lại trên giang hồ đã nhiều năm , đối với chiêu Vạn Kiếm Quy Tông của Diệp Khôn làm sao hắn có thể không nhận ra . Vạn Kiếm Sơn Trang cũng cách nơi này không xa lắm chỉ mất hai ngày đường mà thôi, hắn đã có lần được tận mắt thấy Vạn Đình Thiên trang chủ Vạn Kiếm Sơn Trang thi triển chiêu này để đối địch nên biết được uy lực của nó mạnh đến mức độ nào , cỡ hắn làm sao dám đón đỡ.
Mà thiếu niên trước mắt tuy không phải Vạn Đình Thiên nhưng chiêu này của hắn tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém, hắn thực sự không dám đương đầu, chỉ còn cánh là tránh né mà thôi.
Nghĩ thì như vậy , nhưng hắn đã chậm , cả người hắn đã bị linh lực của kiếm khí khóa lại khiến cho động tác không thể nhanh được, hắn chỉ còn biết trơ mắt lên nhìn hư ảnh tiên kiếm bổ lên người mình .
“Choang” Cả cây Phá Thiên Kích nặng trăm cân bị đánh cho bật về phía sau cắm lên vách núi.Hư ảnh kiếm tiên bao chùm lấy Thiết Bá Sơn “Ầm Ầm ” vài tiếng, bụi đất bay mù mịt , một khối đá lớn phía sau bị dư kình của kiếm khí chém cho nát vụn thành từng mảnh nhỏ.
Đám người Hắc Phong Trại trố mắt đứng nhìn , hơi thở có chút dồn dập , phía trước bọn chúng kiếm khí cùng bụi đất mù mịt không nhìn thấy Diệp Khôn và Thiết Bá Sơn đâu.
Không khí trở lên căng thẳng.
Thật lâu sau , khi bụi đất không còn , quang cảnh hiện ra trước mắt mọi người là một mảnh hoang tàn đổ nát, phía trước toàn bộ mặt đất bị cầy xới lên , phía xa một vách núi bị chém rụng đất đá lăn lởm nhởm trên mặt đất.
Ở giữa là hai người một đứng một quỳ , người đứng chính là Diệp Khôn , người quỳ tất nhiên là Thiết Bá Sơn. Thanh kiếm trong tay Diệp Khôn đặt kề lên cổ Thiết Bá Sơn , cả người hắn tóc tai bù xù , quần áo rách tươm , trên người có vài vết thương đang rỉ máu , hai mắt còn đờ đẫn sợ hãi .
Thật không ngờ một chiêu vừa rồi Thiết Bá Sơn vẫn còn sống nhưng đã để lại trong lòng y lỗi khiếp sợ tận trong tâm, một kiếm vừa rồi đáng ra đã lấy mạng của hắn, nhưng không hiểu sao đến lúc gần kề cái chết đột nhiên Diệp Khôn lại dừng lại khiến hắn thoát một kiếp, trong lòng đầy nghi hoặc nhưng hắn cũng không dám đi hỏi Diệp Khôn , lúc này thoát được cái chết cũng là may mắn lắm rồi.
“Ngươi... ta..”
Thiết Bá Sơn mở miệng lắp bắp nói , nhưng không để hắn nói Diệp Khôn đã cắt ngang
“Không cần nói nhiều. Ta không phải là kẻ ác thích giết người, chỉ cần thả tiểu muội ta ra , mọi chuyện coi như xong ” Diệp Khôn thu kiếm lại , hít vào một ngụm khí trầm giọng nói.
Hắn thực ra đâu phải muốn tha mạng cho Thiết Bá Sơn, một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông vừa rồi hắn đã vật dụng toàn bộ linh lực có trong người vào nó có thể nói uy lực kinh người một kiếm chém ra có thể đoán được kết quả , nhưng đúng vào lúc mấu chốt đột nhiên trong người hắn xảy ra biến cố , toàn bộ linh lực tán loạn hết không còn chút nào cả , cả người đột nhiên đau đớn , một cảm giác mệt mỏi ập đến khiến cho động tác dừng lại . Đồng thời do linh lực tán loạn một các đột ngột nên uy lực của Vạn Kiếm Quy Tông cũng biến mất chỉ còn lại dư kình tàn phá xung quanh mà thôi.
Chuyện xảy ra với Diệp Khôn , Thiết Bá Sơn hắn không biết được nên đã nghĩ Diệp Khôn đã tha mạng cho hắn, nhưng thực tế Diệp Khôn bây giờ quả thực không có sức để ra tay.
“Các ngươi mau dẫn tiểu cô nương ra cho thiếu hiệp” Thiết Bá Sơn ngồi phệt xuống đất nhìn đám thuộc hạ thều thào nói.
“Chuẩn bị cho ta thêm một con ngựa” Diệp Khôn quay lại nhìn đám người Hắc Phong Trại nói.
Trong người linh lực không còn, tình trạng của Diệp Khôn bây giờ rất nguy hiểm , hắn không còn sức phản kháng, hắn tỏ ra vẻ bình tĩnh như vậy chẳng qua là giả vờ để đánh lạc hướng mà thôi , dù sao vừa rồi hắn cũng đã khiến cho bọn người này kinh sợ rồi, phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, bọn này ngoài Thiết Bá Sơn đang bị trọng thương ra thì trong Hắc Phong Trại vẫn còn rất nhiều cao thủ.
Một lúc sau một thiếu phụ dẫn theo một thiếu nữ xinh đẹp từ trong một gian phòng phía tây đi ra , thiếu nữ này đúng là Vạn Ngọc Như .
Đưa Ngọc Như đến bên cạnh Diệp Khôn thiếu phụ len lén nhìn hắn với vẻ kính sợ vội nói.
“Thiếu hiệp , tiểu muội của ngài đây”
Đồng thời một tên dắt một con ngựa tới cho Diệp Khôn nói: “Thiếu hiệp ngựa của ngài”
“Muội không sao chứ ” Diệp Khôn không thèm trả lời hai người kia ,nhìn Ngọc Như hỏi
“Muội không có gì ” Ngọc Như nhìn hắn bối rối trả lời
“Tốt nếu thế thì chúng ta đi ”
Diệp Khôn tra kiếm vào vỏ rồi đỡ Ngọc Như lên ngựa tiếp đó hắn leo lên ngồi sau , cầm chặt dây cương ôm Ngọc Như vào lòng , hai chân huých vào mông ngựa đi ra ngoài cổng sơn trại rời khỏi nơi đây
Sau khi Diệp Khôn rời đi đám người Hắc Phong Trại thở phào nhẹ nhõm , bắt đầu thu dọn tài cuộc, hôm nay đúng là một ngày đáng sợ nhất trong đời bọn chúng , cũng may thiếu niên kia không phải kẻ hiếu sát nếu không bọn chúng cũng đã toi mạng rồi.
Thiết Bá Sơn bị thương rất nặng , hắn tuyên bố bế quan dưỡng thương , từ đó trở đi cũng không thấy xuất hiện nữa , dường như hắn đã biến mất trên thế gian này vậy. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắc Phong Trại cũng ít hoạt động dường như bọn chúng đã giải tán vậy , khiến cho những thương lái, bảo tiêu đi qua nơi đây thấy nghi hoặc , khó hiểu và cũng mừng thầm không phải lo hàng hóa , tiền tài bị cướp nữa có thể ung dung vượt qua dãy Thanh Phong Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
***
Nửa ngày sau bên bờ một con suối nhỏ , Diệp Khôn lấy một viên Tảy Linh Đan ngồi xuống khoanh chân hai mắt nhắm lại tập chung vận chuyển khẩu quyết vô danh bắt đầu khôi phục linh lực đã cạn kiện.
Bên cạnh hắn Ngọc Như ngồi im không nói gì , chỉ nhìn hắn với vẻ đăm chiêu.
Trên đường đi Diệp Khôn đã cho Ngọc Như biết rõ sự tình của hắn nên cô rất ân hận vì mình tự ý bỏ đi nên mới gây ra sự việc ngày hôm nay , suýt chút nữa thì kiến cho Diệp Khôn gặp nguy hiểm . Cũng may bây giờ mọi truyện đã qua nhưng cô vẫn thấy áy láy trong lòng.
Diệp Khôn ngồi nhập định đúng một ngày một đêm , linh lực trong người hắn đã được bổ xung đầy đủ .
Trưa ngày hôm sau , Diệp Khôn mở mắt ra thở phào một cái đưa mắt đánh giá cảnh vật xung quanh một lượt. Ngọc Như bên cạnh thấy hắn tỉnh dậy khẽ hỏi.
“Huynh đã tỉnh rồi”
“Ân ! Ồ muội cả đêm qua không ngủ sao ” Diệp Khôn gật đầu một cái, lông mày nhíu lại , phát hiện hai mắt Ngọc Như quầng thâm lại như là người mất ngủ vội hỏi.
“Không sao ! Muội lo cho huynh nên cả đêm ngồi tục trực ” Ngọc Như cúi đầu nhẹ giọng nói.
“Ài ! muội cần gì phải như vậy chứ” Diệp Khôn lắc đầu nói.
“Muội lo chứ! Dù sao chuyện này cũng là do muội gây lên ” Ngọc Như có chút hối hận nói.
“Thôi mọi chuyện cũng qua rồi , không cần nhắc lại nữa , chúng ta rời khỏi đây thôi” Diệp Khôn đứng dậy khoát tay nói
Ngọc Như gật đầu đứng dậy hai người lên ngựa tiếp tục lên đường. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hôm qua là lúc nguy hiểm nên Ngọc Như không để ý, nhưng hôm nay đã khác, ngồi trên ngựa bị Diệp Khôn ôm vào trong lòng khiến cô thẹn thùng hai má ửng hồng , Diệp Khôn thấy vậy cũng không biết nói gì chỉ im lặng cười khổ không thôi.
21.06.2015
Chương 13
Vĩnh Lạc Thành
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Xe ngựa dừng trước một cổng thành , phía trên cổng thành có đề ba chữ lớn Vĩnh Lạc Thành được viết theo phong cách cổ xưa. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phu xe đưa mắt nhìn lên rồi quay đầu, giọng nói truyền vào trong thùng xe phía sau
“Công tử , tiểu thư chúng ta đã đến Vĩnh Lạc Thành”
“Vĩnh Lạc Thành ? trước tiên chúng ta vào thành tìm một quán trọ nghỉ ngơi đã” từ trong thùng xe giọng nói của một thiếu niên vọng ra.
Phu xe “vâng” một tiếng , hai tay giật dây cương thúc ngựa đi vào thành.
Vĩnh Lạc Thành là một tòa thành cổ , nó xuất hiện cách đây khá lâu , người ta cũng không nhớ rõ là từ khi nào. Xưa kia nó là Vĩnh Lạc Thôn , một thôn nhỏ nằm giáp ranh giữ Thanh Châu và Tịnh Châu , cuộc sống người dân nơi đây rất nghèo khổ.
Theo thời gian qua đi cuộc sống của con người ngày càng phát triển , nhu cầu trao đổi cũng tăng nhanh , mà con đường chủ đạo , an toàn , dễ đi nhất nối liền Thanh Châu và Tịnh Châu lại đi qua Vĩnh Lạc thôn . Vì vậy Vĩnh Lạc thôn cứ thế phát triển theo thời gian và đến một ngày trở thành Vĩnh Lạc Thành.
Sinh ý của Vĩnh Lạc Thành cũng không tệ nên cũng bị thế lực của Hồng Diệp Môn chiếm đóng và đặt phân đà ở đây , lấy việc bảo kê , mở sòng bài và cho thuê nhà trọ làm sinh ý .
Hồng Diệp Môn địa vị trên giang hồ cũng thuộc vào tam lưu , thế lực có thể nói là đứng đầu ở vùng giáp ranh giữa hai châu, tổng đà đặt trên núi Hồng Diệp thuộc Tịnh Châu cách Vĩnh Lạc Thành cũng không xa lắm .
***
Xe ngựa vào thành chạy đến trước một quán trọ thì đừng lại, từ trên xe bước xuống là một thiếu niên dung mạo bình thường mặc trường bào màu nâu , theo sau bước xuống là một thiếu nữ xinh đẹp mặc một bộ thanh y (áo màu xanh).
Hai người này đúng là Diệp Khôn và Vạn Ngọc Như .
Nửa tháng trước , sau khi rời khỏi Hắc Phong Trại , Diệp Khôn trở lại Hà Gia Thôn thu xếp ổn thỏa cho gia đình cậu hắn , sau đó dẫn Ngọc Như đến Bạch Hạc Sơn Trang. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bạch Hạc Sơn Trang ở Kính châu khá xa , từ Thanh Châu phải đi qua Tịnh Châu mới đến được Kính Châu , đường đi cũng không thuận lợi cho nên mất nửa tháng Diệp Khôn và Ngọc Như mới đến được vùng giáp biên với Tịnh Châu. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trước mặt hai người là một quán trọ được treo một tấm biển lớn có ghi ba chữ “Vĩnh Lạc Quán”. Diệp Khôn nhìn tấm biển khẽ gật đầu rồi lấy ngân lượng quay sang đưa cho phu xe nói.
“Đoạn đường tiếp theo xe ngựa không thể đi được , huynh hãy cầm lấy số ngân lượng này , không cần thối lại ”.
“Đa tạ công tử , đa tạ công tử” Phu xe cầm thỏi bạc trên tay rất vui mừng , đoạn đường Diệp Khôn thuê xe của y cũng chỉ mất có mười lượng bạc nhưng Diệp Khôn lại cho hắn gấp đôi , hắn vô cùng cảm kích luôn mồn cảm ơn .
Diệp Khôn không nói gì chỉ cười cười rồi dẫn Ngọc Như đi vào Vĩnh Lạc Quán .
“Nhị vị công tử, tiểu thư hai người thuê phòng hay ăn uống ạ , chỗ chúng tôi tuy không phải hạng nhất nhưng cũng có thể khiến cho quý khách hài lòng ” Hai người vừa bước vào quán trọ thì một tiểu nhị dáng người cao gầy với vẻ mặt tươi cười đi tới nhanh miệng nói.
“Chuẩn bị cho chúng ta hai phòng gần kề nhau, trước tiên hãy dọn ít đồ ăn lên đây đã , lấy những món ngon nhất cho ta ”
“Vâng ! mời hai vị ngồi vào bàn , tiểu nhân sẽ đi sắp xếp ” Tiểu nhị vâng dạ cười nói
Diệp Khôn và Ngọc Như đi lại một cái bàn nằm trong góc khuất bên cạnh có một cửa sổ ngồi xuống , hắn đưa mắt đánh giá những người ngồi xung quanh một lượt rồi quay sang nói nhỏ với Ngọc Như “Nơi đây là vùng biên giữa hai châu có nhiều loại người chúng ta phải cẩn thận một chút”.
Ngọc Như không nói gì gật đầu một cái , sau đó với lấy tác trà trên bàn rót ra hai ly , một ly đưa cho Diệp Khôn rồi cầm một ly đưa lên miệng nhấm môi.
Một lúc sau , tiểu nhị dọn lên một bàn đầy thức ăn ngon, Diệp Khôn lấy một lượng bạc thưởng cho hắn, tiểu nhị ríu rít cảm ơn rồi đi ra.
Đi cả một ngày đường chưa có gì vào bụng , Diệp Khôn không khách khí cầm đũa ăn như người sắp chết đói lâu ngày chưa được ăn vậy. Ngọc Như bên cạnh thấy vậy che miệng cười rồi cầm đũa từ từ ăn.
Diệp Khôn thấy vậy cũng không nói gì chỉ ngoác miệng ra cười một cái rồi tiếp tục ăn .
Ăn uống no say , Diệp Khôn và Ngọc Như được tiểu nhị dẫn về phòng nghỉ ngơi .Phòng của hai người ở gần nhau nên có chuyện gì cũng dễ tiếp ứng cho nhau.
Một đêm vô sự.
Sáng hôm sau, vừa mới tỉnh dậy Diệp Khôn chưa kịp định thần thì đã có tiếng của Ngọc Như ngoài cửa vọng vào “Diệp huynh, huynh dậy chưa”
“Ta dậy rồi. Có chuyện gì mà muội tìm ta sớm thế ” Diệp Khôn ngáp dài một cái nói.
“Muội muốn ra ngoài mua một ít đồ, huynh đi cùng muội nhé” Ngọc Như cất lên
giọng nói trong chẻo.
“Được rồi ! Muội chờ ta một chút”
Vĩnh Lạc Thành cũng khá rộng , hai bên đường lớn các cửa tiệm do thương lái và người dân nơi đây mở ra buôn bán mọc lên san sát. Đi lui về phía tây của thành có rất nhiều tiệm trang sức với đủ các loại mẫu mã nhìn rất bắt mắt, lui về phía Nam của thành là những tiệm cầm đồ , tiệp sách mọc lên san sát , còn lại phía Đông và phía Bắc của thành thì chủ yếu là những quán trọ , xòng bạc thuộc thế lực của Hồng Diệp Môn kinh doanh. Quán trọ Diệp Khôn đang ở , thuộc phía Đông thành cũng là tài sản của Hồng Diệp Môn mở ra kinh doanh.
Lúc này là giữa trưa, Diệp Khôn và Ngọc Như đang đi dạo trên con đường nhỏ phía Nam Thành.
Ngọc Như rất cao hứng , sáng nay ra ngoài cô đã mua được rất nhiều đồ mà mình thích, đặc biệt không mất một xu nào , tất cả đều do Diệp Khôn trả tiền . Cao hứng thì cao hứng nhưng thật ra trên người Ngọc Như làm gì có tiền , cô đòi mua hết thứ này đến thứ khác ,tất nhiên Diệp Khôn phải trả tiền rồi . Diệp Khôn cũng chẳng phải là kẻ keo kiệt Ngọc Như thích gì hắn đều mua cho , dù sao tiền Hà đại phu để lại cho hắn làm lộ phí trên đường đưa Ngọc Như tới Bạch Hạc Sơn Trang cũng khá nhiều , mặc dù một phần đã để lại cho cậu ở nhà nhưng với số tiền còn lại cũng thoải mái tiêu sài rồi.
Dừng lại trước một tiệm bán sách cũ , Diệp Khôn cất bước đi vào, Ngọc Như cũng theo sau đi vào.
“Công tử , ngài cần mua sách gì ” Chủ tiệp là một lão giả đã ngoài năm mươi dáng người hơi gầy gò , thấy Diệp Khôn bước vào vội cất giọng khàn khàn hỏi.
Diệp Khôn đưa mắt nhìn giá sách bốn xung quanh rồi quay qua nhìn chủ tiệm hỏi.
“Ông chủ có những loại sách cổ nói về những sự việc kỳ lạ trên đời không”
Nghe câu hỏi của Diệp Khôn , chủ tiệm hơi kinh ngạc hai mắt đảo một cái đánh giá hắn một lượt rồi cười nói.
“Thì ra công tử là người thích xem những kỳ thư dị sự được các cổ nhân ghi lại ”
“Đúng vậy” Diệp Khôn gật đồng đồng ý
“Sách loại này thì chỗ chúng ta cũng không có bán, bất quá ta có một cuốn sách tổ tiên để lại , trong đó cũng ghi lại những sự việc kỳ lạ mà ta không hiểu , nếu công tử có nhã hứng xem lão hủ sẽ lấy cho công tử xem” Chủ tiệm trầm ngâm một lúc nói.
“Vậy mong lão trượng cho ta xem qua một chút a” Trong mắt Diệp Khôn lóe lên một cái bình thản nói.
“Công tử chờ một chút”
Nói rồi chủ tiệm đi vào một gian phòng phía sau , ước chừng thời gian uống cạn một chén trà ,chủ tiệm đi ra trên tay bê một cái hòm sắt được khóa lại rất cẩn thận . Đặt chiếc hòm xuống bàn lão lấy chìa khóa mở ra rồi cầm cuốn sách bên trong đưa cho Diệp Khôn.
21.06.2015
Chương 14
Lam Ngọc Kiều
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Nhận lấy cuốn sách từ trong tay chủ tiệm ,Diệp Khôn mở ra xem qua một lượt , trong lòng có chút giao động , gấp sách lại hìn chủ tiệm hời hợt nói: Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cuốn sách này ông bán thế nào”
“Cuốn sách này là của tổ tiên để lại, thực sự lão cũng không lỡ bán ...nhưng nếu công tử có thành ý thì lão sẽ để cho công tử” Chủ tiệm hai mắt sáng lên , liếc nhìn Diệp Khôn chậm rãi nói. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Diệp Khôn nhíu mày rõ ràng lão này đang muốn vòi tiền mình đây , hắn thò tay vào trong người lấy ra một đĩnh bạc năm mươi lượng đưa ra trước mặt nói.
“Chừng này chắc đủ rồi chứ”
Chủ tiệm hai mắt sáng lên nhận lấy đĩnh bạc trên tay Diệp Khôn cười lấy lòng luôn miệng nói “Đủ rồi .. đủ rồi..”
Cất cuốn sách vào trong người, trên miệng Diệp Khôn nhếch lên nụ cười châm biếm rồi quay người đi ra khỏi tiệm, một bên Ngọc Như thấy thế có chút khó hiểu , với số tiền đó có thể mua một đống sách thế mà Diệp Khôn chịu bỏ ra từng ấy chỉ mua một cuốn sách đã cũ , nàng cũng không hỏi gì vội vã bước theo
Hai người đi quanh co một vòng rồi sau đó mới đi về nhà trọ .
Vừa về tới trước cửa nhà trọ đột nhiên Diệp Khôn dừng lại , đôi lông mày nhíu nhíu lại quay đầu hướng ánh mắt về phía ngã tư đường cách đó không xa cất tiếng nói:
“Ngọc Như chúng ta lại kia xem một chút”
Nói rồi, Diệp Khôn cất bước đi tới , Ngọc Như cũng bước theo sau. Lúc này bên cạnh những người xung quanh cũng phát hiện ở ngã tư có chuyện gì đó nên cũng hiếu kỳ kéo tới xem càng ngày càng đông.
“Tên đáng ghét ngươi dám giỡn mặt với bổn cô nương hả, xem ra ngươi không muốn sống rồi thì phải ” Chưa tới gần đã nghe được tiếng quát lanh lảnh đầy chanh chua của một cô gái truyền vào lỗ tai khiến cho những người xung quanh trầm trồ cảm thấy hứng thú , xem ra có kịch hay để xem rồi.
Phía trước đám đông đang vây lại xem là một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, my thanh, mục tú , khuôn mặt hình trái xoan dáng người thon thả nhan sắc cũng thuộc vào dạng mỹ nữ , trên tay đang cầm một thanh kiếm chỉ vào trước ngực một thư sinh đối diện. Bên cạnh nàng này còn có sáu người đàn ông tướng mạo hung giữ cùng vận một loại trang phục đứng khoanh tay tiếu ý nhìn thư sinh phía trước.Xem ra đám người này là thuộc hạ đi theo của thiếu nữ .
“Lam Ngọc Kiều , cô ăn nói cho cẩn thận , ai thèm giỡn mặt với cô chứ rõ ràng cô muốn gây sự với ta mà” Thư sinh bị kiếm để trước ngực cũng không tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn trừng mắt lớn tiếng nói với thiếu nữ.
“Hừ ! ngươi còn nói , nếu không giỡn mặt với ta thì tại sao hết lần này đến lần khác mỗi khi ta nhờ ngươi vẽ cho ta một bức thi họa ngươi đều viện đủ cớ từ chối, ta trả bao nhiêu ngân lượng ngươi cũng không thèm để ý” Lam Ngọc Kiều hừ nhẹ một tiếng lạnh lùng nói.
“Trương Tùng ta đã nói từ trước rồi, riêng người của Hồng Diệp Môn ta sẽ không tiếp , cô có cho ta núi vàng núi bạc ta cũng không nhận, cô còn cố ý đưa người đến gây khó dễ với ta thử hỏi ai mới là người gây chuyện ” Thư sinh nhếch miệng lơ đãng nói.
“Ngươi...” Lam Ngọc Kiều tức giận , trên mặt nổi lên sát khí , không nói lời nào tay cầm kiếm hơi động đâm thẳng vào ngực trái của thư sinh.
Trương Tùng cả kinh phản ứng rất nhanh ngã người về đằng sau tránh thoát được một kiếm trí mạng trong gang tấc.
Lam Ngọc Kiều thấy vậy không đợi cho Trương Tùng kịp đứng dậy kiếm trên tay lại biến chiêu nhằm vào những yếu điểm trên người hắn đánh tới.
Lòng dạ đàn bà đúng là cay độc , một khi đã có ý giết người thì ra tay không chút lưu tình , khiến cho Trương Tùng cũng cảm thấy khiếp sợ. Hắn lăn mấy vòng trên đất tránh khỏi lưỡi kiếm đòi mạng của Lam Ngọc Kiều rồi bật giậy đứng cạnh xa hơn mười trượng oán hận nhìn chằm chằm vào thiếu nữ.
Những người dân hiếu kỳ vây quanh xem thấy có chiến cũng nhao nhao lùi lại phía sau tạo thành một khoảng trống khá rộng vây lấy thư sinh cùng đám người Lam Ngọc Kiều vào trong.
Diệp Khôn và Ngọc Như cũng lùi lại phía sau lẳng lặng đứng một bên quan sát.
Lam Ngọc Kiều là con gái cưng của Lam Thiên Bằng đường chủ của Hồng Diệp Bang phân đà ở Vĩnh Lạc Thành. Cô ta được nuông chiều từ nhỏ cho nên khi lớn lên chẳng có chút yểu điệu thục nữ của nữ nhân cả , một cô gái xinh đẹp như cô ta vậy mà ngang tàn hống hách khiến cho nhiều người ở Vĩnh Lạc Thành cũng đau đầu không ai dám trêu chọc vào . Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sắp tới là đến sinh nhật của Lam Thiên Bằng , Lam Ngọc Kiều muốn tặng một món quà cho cha nhưng không biết nên tặng quà gì đang trong lúc khó sử thì cô được người mách nước nên tặng một bức thi họa và hướng Trương Tùng tìm đến.
Trương Tùng ở Vĩnh Lạc Thành là một thư sinh khá nổi tiếng về tài thi họa, hắn học giỏi nhưng chán ghét cảnh tranh đấu trong quan trường nên đã không đi thi trạng nguyên lấy công danh, mà ở Vĩnh Lạc Thành lấy việc chuyện vẽ chân dung và thi họa cho người ta kiếm sống.
Lam Ngọc Kiều tìm đến hắn nhờ vả , lúc đầu hắn đồng ý nhưng về sau phát hiện cô là người của Hồng Diệp Môn hơn nữa lại là con gái của Lam Thiên Bằng nên đã dứt khoát từ chối , không hiểu lý do tại sao lại bị từ chối Lam Ngọc Kiều đã nhiều lần đến tra hỏi và đe dọa nhưng vẫn không thu hoạch được gì và đã dẫn đến vụ việc ngày hôm nay.
Trương Tùng mặc dù là thư sinh , nhưng từ nhỏ cũng theo thầy học học võ nên phản ứng rất nhanh, hắn vừa đứng đậy đảo mắt đánh giá tình hình sau đó tung người ra sau chạy chốn.
Nhưng hắn mới vừa động thì đột nhiên một quyền như trời giáng từ phía trên đỉnh đầu hắn đánh xuống, Trưng Tùng cả kinh vội lách người sang trái tránh được một quyền này , đưa mắt nhìn lại thì thấy một đại hắn mặt mũi giữ tặn không biết xuất hiện từ lúc nào nhìn chằm chằm vào mình.
“Hừ ! tiểu tử chưa được sự cho phép của tiểu thư nhà ta mà dám tự ý bỏ đi sao” đại hán nhe răng cười nhìn Trương Tùng nói
Thấy đồng bọn ra tay, năm tên còn lại cũng liếc nhìn nhau một cái rồi phân biệt chia ra năm hướng chặn hết đường lui của Trương Tùng bao vây hắn vào trong.
“Thế nào ! Ngươi còn muốn chạy nữa sao , nếu hôm nay không cho ta một câu trả lời thuyết phục thì đừng hòng có thể rời khỏi nơi đây ” Lam Ngọc Kiều cười khanh khách nói.
“Các ngươi đúng là ép người quá đáng , người khác sợ nhưng ta thì không sợ đâu” Trương Tùng gằn giọng nói , sau đó đặt tay vào thắt lưng rút ra một cây Nhuyễn kiếm nhằm đại hắn phía bên tay phải mình chém tới.
Đại hán nhìn Nhuyễn kiếm đang tấn công tới mình thì cười lạnh một cái đưa tay ra sau lưng rút ra một cây Quỷ Đầu đao vung lên đỡ lấy cây Nhuyễn kiếm đồng thời hét một tiếng tay trái nắm quyền đánh vào hạ bộ của Trương Tùng.
“Keng” hai binh khí va chạm vào nhau tạo thành một tiếng trói tai, Trương Tùng cổ tay có chút tê dại , nhưng vẫn cố xoay người một cái tránh được một quyền của đối phương.
Không ngờ nội lực của thằng cha này lại mạnh như vậy , Trương Tùng hít vào một hơi chân bước qua phải xử một chiêu đánh bào mạn sườn đối phương. Đại hán tiến lên một bước tránh khỏi kiếm chiêu đồng thời giơ đao chém một đao đầy uy lực thẳng vào cổ Trương Tùng. Trương Tùng lách người qua trái tay trái biến chiêu điểm một chỉ trúng ngay bả vai của đối phương.
Đại hán bị trúng chiêu bả vai đau nhức , hắn tức giận gầm lên một tiếng lao vào Trương Tùng .Hai bên giao thủ với nhau hơn trăm chiêu vẫn chưa phân ra thắng bại , nhưng nhìn từ ngoài vào có thể thấy thư sinh đang chiếm thượng phong.
22.06.2015
Chương 15
Vạ Lây
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Trương Tùng hét lên một tiếng đánh bật đại hán ra hai người đứng nhìn nhau tâm tình bất định . Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
" Làm thế nào bây giờ ? Cứ tiếp tục như thế này không phải là cách tốt , huống hồ bọn chúng còn năm tên chưa ra tay" Truơng Tùng trong đầu xoay chuyển thầm nghĩ.
Bên kia đại hán cũng hơi kinh ngạc , tên này nhìn bộ dạng thư sinh trói gà không chặt , không ngờ võ công cũng khá so với mình vẫn muốn nhỉnh hơn một chút.
Bên kia một đại hán mặt sẹo thấy đồng bọn dây dưa quá lâu trong lòng có chút khó hiểu hướng Lam Ngọc Kiều nói: "Tiểu thư để thuộc hạ lên giúp hắn một tay"
Lam Ngọc Kiều nhìn đại hán mặt sẹo gật đầu đồng ý nói: " Tốt ngươi lên giúp hắn, nhớ giữ lại mạng tên kia để bổn tiểu thư đích thân hành hạ hắn ".
"Vâng tiểu thư" Đại hán mặt sẹo vâng một tiếng rút cây trường kiếm đeo bên hông ra hai chân nhún một cái cả người bay lên không vung kiếm chém về phía thư sinh.
Thấy đồng bọn ra tay tương trợ đại hán đứng đối diện với Trương Tùng cười nanh ác cũng vung đao chém về phía hắn
Trương Tùng cả kinh vội lùi về phía sau ba bước né tránh kiếm của đại hán mặt sẹo, kiếm trong tay vút một cái đột nhiên cả thanh kiếm uốn lượn như một con mãng xà quấn lấy Quỷ đầu đao của đại hán phía trước , giựt mạnh một cái kéo về hướng đầu mũi kiếm của đối phương đồng thời cả người rất nhanh thi triển mã bộ lách ra phía sau.
Đại hán mặt sẹo cả kinh vội thu kiếm lại , cổ tay xoay một vòng dí mũi kiếm xuống đất , cả thanh kiếm cong lại tạo một lực đàn hồi hất đại hán mặt xẹo lên , thuận thế đại hán mặt sẹo vươn người phóng kiếm đuổi sát theo sau thư sinh.
Tiếng gió rít truyền vào lỗ tai, mũi kiếm của đại hán mặt sẹo rất nhanh đâm tới trước mặt Trương Tùng. Trương Tùng cả người ngả về phía sau , hai tay cầm chặt thanh kiếm đâm xuống đất , thanh kiếm cong lại hắn dụng lực đẩy một cái cả người lướt về phía trước đồng thời thanh kiếm trong tay nhắm vào bụng đại hán mặt sẹo chém lên.
Đại hán mặt sẹo kinh nghiệm chiếm đấu cũng khá phong phú gặp tình cảnh này hắn không hề bối rối , hai mắt hơi nhíu lại , tay trái lấy trong người ra một thanh đoản kiếm động tác rất nhanh gạt phăng cây kiếm của Trương Tùng ra một bên, cả người lộn một vòng đứng cách Trương Tùng hơn mười trượng.
Trương Tùng chống kiếm về phía sau vươn người đứng dậy quay người lại nhìn đại hán mặt sẹo với vẻ mặt âm trầm , thoát khỏi bọn này đúng là không dễ dàng một chút nào cả.
"Các ngươi không nên dây dưa với hắn làm gì nữa , tất cả hãy lên tóm lấy hắn cho ta" Lam Ngọc Kiều đứng ở một bên thấy đám thủ hạ dây dưa mãi , trong lòng khó chịu bèn phân phó một câu.
Bốn tên còn lại nhận được lệnh cũng không nói gì rút binh khí ra cùng nhau lao vào thư sinh.
Trương Tùng cả kinh, bị sáu người liên thủ tấn công hắn làm sao có thể thoát được . Hắn cắn răng một cái xoay người liều mạng dùng hết sức vung kiếm chém về phía một tên ở bên trái mình khiến hắn phải tránh sang một bên , chộp lấy cơ hội Trương Tùng rất nhanh phi người về phía những người đang đứng quan chiến với ý định lẩn vào đám đông để chạy trốn. Vô tình hướng hắn chạy qua nhằm đúng chỗ Diệp Khôn và Ngọc Như đang đứng.
Trương Tùng dường như chuẩn bị lẩn vào đám đông thì đột nhiên phía sau lưng hắn những tiếng rít gió kinh người truyền vào lỗ tai , một loạt phi châm lấy tốc độ kinh người lao tới. Trương Tùng biến sắc không kịp suy nghĩ nhoài mình về phía trước tránh né đám phi châm đang lao tới.
Đám người ở ngoài đứng xem kinh hãi nhao nhao bỏ chạy, nhưng bọn họ đều là những người dân bình thường làm sao có thể phản ứng nhanh bằng phi châm được.
Chỉ nghe thấy những tiếng “phập phập” ba người bị những mũi kim sắc nhọn ghim vào người ngã lăn xuống đất bất tỉnh nhân sự không biết còn sống hay đã chết, một vài người may mắn chỉ bị phi châm ghim vào tay, vào chân ngã qua một bên kêu đau đớn.
Diệp Khôn phản ứng rất nhanh vận chuyển linh lực phóng xuất ra ngoài bảo vệ toàn thân , hai tay ôm lấy Ngọc Như tránh qua một bên, mặc dù vậy Ngọc Như vẫn bị một cây châm găm vào chân trái miếng kêu đau đớn.
Sắc mặt Ngọc Như đột nhiên tái xanh, Diệp Khôn sợ hãi đặt nàng ngồi xuống vén y phục lên xem vết thương ở chân . Vừa nhìn thấy miệng vết thương nơi cây kim găm vào một vùng tím đen đang nhanh chóng lan rộng ra , Diệp Khôn biến sắc thét lên kinh hãi.
“Có độc”
“Lam Ngọc Kiều cô thật là ác độc chỉ vì muốn giết được ta cô không hề quan tâm đến mạng sống của những người xung quanh, cô có còn là con người hay không” Trương Tùng nằm dưới mặt đất nhìn thấy những người bị trúng kim châm mặt mày tái mép , biết là kim châm có độc hắn bật dậy quay qua Lam Ngọc Kiều đang đứng cách hắn hơn hai mươi trượng phía trước oán độc gào lên.
“Hừ ! đấy là do chúng nhiều chuyện ở lại đây không chịu đi, liên quan gì đến ta” Lam Ngọc Kiều nhếch miệng lơ đễnh nói coi như chuyện này không hề liên quan tới mình.
“Khốn Kiếp”
Lam Ngọc Kiều vừa dứt lời thì một tiếng quát giận giữ vang lên , một bóng người lướt qua sáu tên thủ vệ của cô ta rất nhanh tới trước mặt của cô . Lam Ngọc Kiều chưa kịp phản ứng thì đã bị một cánh tay bóp lấy cổ khiến cô khó thở ho sặc sụa, cả đám người đưa ánh mắt nhìn về phía cô ta.
Chỉ thấy một thiếu niên còn rất trẻ khuôn mặt giạn giữ đứng trước người Lam Ngọc Kiều , tay phải của thiếu niên đang đặt trên cổ cô ta , khiến cho cô ta trợn mắt sợ hãi.
“Thuốc giải đâu ? Mau đưa ra ” Diệp Khôn mặt mày giận giữ nhìn Lam Ngọc Kiều gằn giọng nói .
“Thuốc ... thuốc ... ở trong ... người...” Lam Ngọc Kiều quá sợ hãi , cổ bị đối phương giữ giọng nói đứt quãng khó nghe.
Diệp Khôn nhíu mày thả tay ra , Lam Ngọc Kiều ho vài cái ánh mắt tràn đầy khiếp sợ
nhìn Diệp Khôn .Sau đó rất nhanh lấy trong người ra một bình thuốc đưa cho hắn.
Diệp Khôn cầm lấy bình thuốc không nói gì rất nhanh lao lại chỗ Ngọc Như đang ngồi dốc ra một viên thuốc cho vào mồm nàng .Rồi hắn cầm bình thuốc quay qua Trương Tùng đang ngơ ngác đứng nhìn mình quẳng cho y bình thuốc nói “Nhanh , cho mọi người uống thuốc giải”
Trương Tùng còn đang ngơ ngác , được Diệp Khôn ném cho bình thuốc giải hắn bình tỉnh trong cơn mê, cầm bình thuốc chạy lại đưa cho những người bị chúng phi châm mỗi người một viên nuốt vào , riêng ba người nằm bất động do chúng nhiều châm liền lúc nên đã hết , Trương Tùng thở dài , dù sao chuyện này cũng từ mình mà ra cả.
Nhận được thuốc giải tất cả những người bị chúng phi châm dần dần bình phục , Sau thời gian uống cạn một chén chà những người này đã có thể đứng dậy được.
Bọn họ cùng nhau đi tới chỗ Diệp Khôn khom người thi lễ nói “Đa tạ thiếu hiệp ra tay cứu giúp”
“Không có gì , mọi người mau trở về đi ở đây hết chuyện rồi” Diệp Khôn khẽ mỉm cười nhìn những người này nhẹ nhàng nói.
Tiếp đó những người xung quanh thu dọn sác của ba người xấu số , rồi lần lượt rời đi chẳng mấy chốc nơi đây chỉ còn lại Diệp Khôn , Ngọc Như cùng Trương Tùng và đám người của Lam Ngọc Kiều.
Diệp Khôn đưa mắt nhìn Lam Ngọc Kiều một cách đầy thâm ý , sau đó đỡ Ngọc Như đi về nhà trọ , trong lòng hắn rất hối hận vì tính tò mò của mình mà khiến cho Ngọc Như bị thương , cũng may bây giờ mọi chuyện cũng đã qua .
Diệp Khôn vừa bỏ đi thì Trương Tùng cũng liếc nhìn Lam Ngọc Kiều hừ nhẹ một cái rời khỏi nơi đây. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lam Ngọc Kiều nhìn bóng lưng của Diệp Khôn khuất xa sau ngã tư trong lòng đầy phức tạp, lẫn uất ức căm hận. Từ nhỏ tới lớn ngoài cha cô ta ra thì chưa có ai dám tổn thương đến cô như vậy , cho nên sau vụ này Lam Ngọc Kiều rất hạn Diệp Khôn sẽ có ngày nhất định cô ta sẽ trả thù mới hả cơn giận này.
Trầm mặc một lúc Lam Ngọc Kiều không nói gì ,quay sang gia hiệu cho đám thuộc hạ rời khỏi nơi đây.
Một lúc lâu sau không khí của nơi đây lại trở lại sự vốn có của nó như hàng ngày.
22.06.2015
Chương 16
Manh Mối
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
“Ngọc Như muội thấy trong người bây giờ thế nào” Diệp Khôn đưa Ngọc Như về phòng nghỉ ngơi đứng một bên ân cần hỏi. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Muội không sao , chất độc đã được giải hết rồi, huynh an tâm” Ngọc như nằm trên giường dịu dàng nói.
“Vậy thì tốt rồi, muội hãy nghỉ ngơi đi , có việc gì thì cứ gọi ta một tiếng” Diệp Khôn ân cần dặn dò Ngọc Như một tiếng sau đó đi về phòng của mình.
Về đến phòng Diệp Khôn nằm vật ra giường ngửa mặt nhìn lên nóc nhà lâm vào trầm tư.
Sự việc lúc trưa khiến cho hắn phải trầm tư suy nghĩ . Một cô gái xinh đẹp như Lam Ngọc Kiều vậy mà tâm địa lại quá độc ác coi mạng người như cỏ rác không thể nào chấp nhận được. Thật đúng như người xưa có nói : con gái càng đẹp lòng dạ càng ác độc. Nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà có thể đánh giá hết được con người của họ. Có những người bề ngoài rất hiền lành ,rất xinh đẹp, rất quân tử nhưng trong lòng thì rất ác độc . Ngược lại có những người bề ngoài rất hung dữ , rất xấu xí , rất tiểu nhân nhưng trong lòng họ lại rất hiền lành thật thà.
Từ ngày Diệp Khôn bước chân ra giang hồ tính đến nay cũng chỉ vỏn vẹn chưa được một tháng . Nhưng qua thời gian này từ vụ ở Hắc Phong Trại cho đến vụ lúc trưa ở ngã tư ngoài đường khiến hắn mới hiểu thấu được một câu mà người trong giang hồ thường hay nhắc đến là : Giang hồ hiểm ác , lòng người khó dò. Vì vậy từ nay trở đi hắn cần phải cẩn thận hơn trong hành trình của mình sau này.
Diệp Khôn nằm mê man suy nghĩ bất chi bất giác hắn ngủ lúc nào không hay biết, đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối.
Diệp Khôn bò dậy khỏi giường gọi tiểu nhị chuẩn bị cho một bàn ăn rồi mang qua phòng Ngọc Như hai người cùng ăn cơm , cùng trò chuyện tới khuya hắn mới về phòng.
Ngồi trong phòng , Diệp Khôn nhấm nháp hết một tách trà sau đó lắc đầu vài cái lấy lại tỉnh tảo .
Hôm nay ra ngoài mua được một cuốn sách cổ hắn chưa có dịp xem kỹ lúc này bèn lấy ra xem. Đặt cuốn sách trên bàn chăm chú quan sát kỹ cuốn sách đột nhiên nhắn nhíu mày rõ ràng chất liệu cuốn sách này rất giống với cuốn sách mà Hà đại phu để lại cho hắn bên trong có giới thiệu về tu tiên va vô danh khẩu quyết hắn đang tu luyện .
“Chẳng nhẽ cuốn sách này cũng có liên quan đến tu tiên ” Diệp Khôn trong lòng mừng thầm nghĩ .
Hắn lấy cuốn sách mà Hà đại phu để cho hắn đem ra so sánh thì quả thật hai cuốn sách có cùng một chất liệu như nhau , bên trên đều có những hoa văn kỳ dị có điều trên cuốn sách mới mua lúc sáng có thêm bốn chữ nhỏ chìm vào bên trong hoa văn mắt thường khó có thể phát hiện ra được . Do Diệp Khôn có được thần thức nên trong khi hắn chăm chú quan sát cuốn sách cũng có thả ra một chút thần thức vì vậy mới phát hiện ra bốn chữ nhỏ đó là “Tu Tiên Bí Sự”.
Phát hiện ra bốn chữ này Diệp Khôn đại hỉ , cuốn sách này đúng là nói về tu tiên giớ rồi.
Tu tiên giới Diệp Khôn mới chỉ biết sơ qua cho nên những tài liệu có liên quan đến tu tiên giới hắn rất quý trọng.
Không chần chừ, Diệp Khôn mở cuốn sách ra xem . Hắn lật từng trang một chăm chú đọc không bỏ sót một chữ nào . Nội dung trong sách cũng không dài lắm chỉ cỡ hai ngàn chữ , một canh giờ sau hắn đã đọc xong. Gấp sách lại hắn lại bắt đầu trầm tư vào suy nghĩ đến nội dung được ghi ở trong sách.
Nội dung trong cuốn “Tu Tiên Bí Sự ” đề cập đến những môn phái, gia tộc cùng với những diễn biến của tu tiên giới trong thời gian gần đây của Việt Quốc.
Trong đó nổi bật nhất là Ngũ Hành Phái , Hồi Phong Cốc, Nam Nhạc Phái, Tinh Cang Các, Thiên Linh Giáo, Quỷ Linh Môn sáu thế lực lớn cùng nhau thống trị tu tiên giới ở Việt Quốc . Ngoài ra còn có Tịnh Gia, Lưu Gia, Diệp Gia là tam đại gia tộc thế lực cũng tương đối cùng nhau liên thủ chiếm cứ một vùng ở Việt Quốc .
Ngoài ra ở đây còn đề cập đến một số vùng đất nguy hiểm và cấm địa của tu tiên giới. Nổi bật nhất chính là Thập Vạn Đại Sơn và Vong Linh Cốc
Bên cạnh đó còn giới thiệu một chút về những môn phái tu tiên ở các quốc gia lân cận cùng với các đại lục , các hải đảo những vùng xa xôi hơn của tu tiên giới và một số sự việc sảy ra đáng chú ý khác.
Diệp Khôn tỉnh lại trong trầm tư thở dài một tiếng , thật không ngờ mới xem qua thì thấy tu tiên giới rộng lớn như thế không như những gì hắn đã nghĩ . Xem ra bước chân lên con đường tu tiên không đơn giản chút nào mà sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn và nguy hiểm
Biết thì biết như thế nhưng điều làm Diệp Khôn đau đầu nhất chính là làm sao để tiến vào tu tiên giới rồi gia nhập vào một môn phái tu tiên. Trong sách có giới thiệu về các môn phái và cũng nói rõ nếu gia nhập một môn phái tu tiên nào đó thì sẽ rất có lợi cho việc tu luyện của mình. Nhưng khổ cái trong sách chỉ nói như thế mà lại không nói cách nào để tiếp cận tu tiên giới cả.
“Xem ra mình cần phải tìm những người tu tiên để thăm dò xem thế nào thôi, trước mắt phải nhanh chóng đưa Ngọc Như tới Bạch Hạc Sơn Trang rồi quay về Thanh Châu tới Bát Quái Môn tìm người tu tiên kia hỏi thăm xem sao ” Diệp Khôn gấp sách lại lẩm bẩm nói
Một đêm vô sự.
Sáng hôm Diệp Khôn và Ngọc Như vừa ăn xong bữa sáng thì có một thanh niên đến tìm hai người . Người này dáng người hơi cao ăn mặc giản dị , hắn chính là gã thư sinh Trương Tùng bị Lam Ngọc Kiều gây sự ngoài phố ngày hôm qua. Không biết mới sáng sớm ra hắn đến tìm Diệp Khôn có chuyện gì . Diệp Khôn cũng không để ý lắm liền mời hắn vào phòng nói chuyện.
“Tại hạ Trương Tùng hôm nay đặc biệt đến đây trước tiên là để xin lỗi sau đó là cảm ơn Diệp huynh về vụ việc ngày hôm qua” Trương Tùng giới thiệu rồi không vòng vo nói thẳng mục đích hôm nay đến của mình là gì cho Diệp Khôn nghe.
“Ồ ! Thì ra là Trương huynh , nhưng tại hạ vẫn chưa hiểu vì sao Trương huynh lại biết tại hạ họ Diệp a ” Diệp Khôn tất nhiên biết tên của Trương Tùng từ miệng của Lam Ngọc Kiều nhưng Trương Tùng lại cũng biết hắn họ Diệp nên hiếu kỳ hỏi lại một câu.
“Để cho Diệp huynh chê cười , trước khi tới đây ta có dò hỏi chủ quán nên mới biết huynh họ Diệp nhưng vẫn chưa biết tên” Trương Tùng cười khổ nói
“A . thì ra là vậy , tại hạ là Diệp Không còn đây là tiểu mội Ngọc Như” Diệp Khôn đã hiểu vội giới thiệu tên mình và tên của Ngọc Như cho Trương Tùng biết.
“Thì ra là Diệp huynh và Ngọc Như cô nương. Trước hết cho tại hạ xin lỗi về chuyện ngày hôm qua vô tình đã làm cho Ngọc Như cô nương bị thương ” Trương Tùng có chút áy láy nói.
“Không có gì , dù sao chuyện này cũng đã qua rồi Trương huynh không cần phải áy láy ” Diệp Khôn cười xòa khoát tay nói. Dù sao chuyện này đối với hắn cũng không có quan trọng gì cả , chuyện đã qua rồi thì tốt nhất để cho nó qua đi tránh gặp phải phiền phức không đáng có .
Trương Tùng thấy Diệp Khôn phóng thoáng như vậy cũng thầm gật đầu , những người như thế này rất khó gặp được vì vậy hắn rất muốn kết giao với Diệp Khôn .
Diệp Khôn phóng thoáng Trương Tùng cũng không khách khí nữa . Sau đó ba người ngồi nói chuyện phiếm lúc đầu là những chuyện bình thường xoay quanh đời sống , về sau toàn nói những chuyện trên trời dưới đất. Diệp Khôn và Trương Tùng càng nói chuyện càng thấy hợp nhau nên nói không biết mệt . Ngọc Như ngồi một bên nghe hai người nói chuyện nhiều lúc không nhịn được cũng chen vào nói vài câu miệng thì cứ luôn cười khúc khích không thôi .Không khí trong phòng tràn đầy tiếng cười sảng khoái mãi cho đến trưa Trương Tùng cáo từ ra về mới thôi.
“Muội xem chuẩn bị còn cần những gì thì chiều nay ra ngoài mua một ít sáng mai chúng ta sẽ lên đường ” Đợi cho Trương Tùng về rồi Diệp Khôn quay sang nói với Ngọc Như
“Vâng để muội xem thử”
Tiếp đó cả buổi chiều Diệp Khôn và Ngọc Như ra ngoài mua sắm những thứ cần thiết để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.
22.06.2015
Chương 17
Rượt Đuổi
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Buổi sáng , từ trên cao nhìn xuống dãy Hồng Diệp sơn như là một dải lụa hồng uốn lượn trải dài ra hai bên dọc theo đường ranh giới giữa Thanh Châu và Tịnh Châu . Ánh nắng mặt trời chiếu xuống càng làm cho Hồng Diệp sơn có một sức cuốn hút mê ly đến lạ thường . Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đứng trên sườn núi, một nam , một nữ ngồi trên lưng ngựa đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh trong lòng đầy cảm khái . Những tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu lên những giọt sương ban mai còn đậu trên lá cây bị phản chiếu tạo thành những vệt sáng màu hồng xen lẫn màu xanh của lá cây mới đẹp làm sao. Hiện tượng này cũng chưa có ai giải thích rõ ràng được. Chỉ có điều chính nhờ nó mà dải núi này được người ta gọi là Hồng Diệp.
Một nam , một nữ này không phải ai xa lạ đó là Diệp Khôn và Ngọc Như.
"Diệp huynh, nơi đây thật là đẹp a" Ngọc Như nhìn cảnh vật xung quanh mình trầm trồ khen ngợi nói.
"Đúng vậy , rất đẹp. Thôi chúng ta phải lên đường nhanh thôi , hy vọng trước lúc trời tối chúng ta có thể ra khỏi chỗ này " Diệp Khôn cũng khen ngợi một câu rồi ngẩng đầu nhìn trời nói.
Trước khi đi Diệp Khôn đã thăm dò và biết được đi qua dãy Hồng Diệp cũng không mất quá nhiều thời gian , bởi vì dãy Hồng Hiệp bề rộng không đáng kể từ bên này đi qua cũng chỉ hết có một ngày đường. Nhưng dọc theo đường biên của hai châu thì dãy Hồng Diệp lại có độ dài mấy chục dặm . Đi qua dãy Hồng Diệp này sẽ gặp được nơi dân cưa sinh sống ở vùng giáp biên này.
Hai người thúc ngựa một trước một sau lao đi vun vút chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nửa ngày sau , khi hai người đang ngồi nghỉ ngơi tại một gốc cây lớn bên ven đường thì đột nhiên nghe thấy những tiếng loạt xoạt rất lớn cùng với những tiếng gầm gừ của thú dữ xa xa ở khu rừng phía trước đang di chuyển về hướng này.
Diệp Khôn cả kinh vội kéo Ngọc Như nấp vào một tảng đá to phía sau rồi nhẹ nhàng phóng người lên trên cây lớn bên cạnh đưa mắt về hướng phát ra tiếng động trong rừng quan sát.
Do cây cối quá nhiều mà khoảng cách có chút xa nên khiến cho tầm mắt của hắn bị che khuất chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng đang rượt đuổi nhau ở phía trước , một cái bóng màu trắng và một cái bóng màu đen, tốc độ di chuyển rất nhanh. Mà cái bóng màu trắng đang bị cái bóng màu đen rợt đuổi.
Không biết hai cái bóng này là quái vật gì, nhìn vào tốc độ di chuyển của chúng Diệp Khôn thấy bọn chúng không phải dạng tầm thường, trong khi đó rõ ràng chúng đang tiến lại chỗ này. Trong lòng hắn rất khẩn trương nếu để chúng phát hiện ra không biết sẽ có chuyện gì sảy ra . Tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi chỗ này để tránh chuyện thị phi a .
“Rống”
Còn đang suy nghĩ thì đột nhiên một tiếng rống kinh thiên động địa truyền vào tai khiến cho Diệp Khôn hoảng sợ. Định thần nhìn lại thì thấy cái bóng đen nhập vào với bóng trắng ở một chỗ sau đó rất nhanh tách ra . Dường như tiếng rống kia là do cái bóng trắng phát ra.
Diệp Khôn chú ý quan sát lúc này hai cái bóng đã tiến lại gần chỗ hắn và lọt vào phạm vi thần thức cảm ứng của hắn . Diệp Khôn rùng mình một cái , nhờ thần thức cảm ứng hắn đã biết được đại khái hình dáng hai cái bóng này như thế nào.
Cái bóng màu trắng là một quái vật to lớn toàn thân được phủ một lớp lông màu trắng , ngoại hình có chút tương tự với đười ươi, khuôn mặt dữ tợn , hai cái răng lanh sắc nhọn thò ra nhìn rợn cả người . Còn cái bóng màu đen cũng là một quái vật to lớn chẳng kém toàn thân là một lớp lông đen xì , ngoại hình giống như một con gấu , hai mắt nó đỏ ngầu cùng đôi móng vuốt ở hai bàn tay sắc nhọn như dao nhìn thấy mà phát lạnh
Diệp Khôn hít vào một ngụm khí lạnh trong đầu ý nghĩ xoay chuyển tìm cách làm sao để cho chúng không phát hiện ra mình và Ngọc Như.
Hai con quái vật đuổi nhau một trước một sau chỉ còn cách chỗ Diệp Khôn có hai mươi trượng thì đột nhiên cái bóng màu trắng khựng lại rồi chuyển hướng chạy qua lối khác.
Diệp Khôn thót tim cứ tưởng nó phát hiện ra mình rồi, sau đó thấy nó di chuyển qua hướng khác hắn mới thở ra nhẹ nhõm . Quan sát một lúc thấy hai cái bóng ngày càng rời xa chỗ này hắn thấy yên tâm và nhẩy xuống chỗ Ngọc Như đang núp nhanh miệng nói: “Mau lên ngựa . Chúng ta phải rời xa chỗ này ngay ”
Ngọc Như núp sau tảng đá tuy không biết bên kia vừa rồi xảy ra chuyện gì nhưng khi nghe thấy tiếng rống của dã thú cũng khiến cho cô khiếp sợ người run lên cầm cập . Thấy Diệp Khôn khẩn trương như vậy Ngọc Như cũng không nói gì vội đứng dậy lên ngựa theo sau Diệp Khôn phóng đi .
“Diệp huynh rốt cuộc bên kia xảy ra chuyện gì vậy” Ngọc Như tò mò hỏi
“Có hai con quái vậy đang rượt đuổi nhau, cũng may chúng đã di chuyển ra hướng khác rồi , chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây nếu không gặp lại chúng thì sẽ rắc rối” Diệp Khôn bình tĩnh nói.
Diệp Khôn vừa nói vừa thúc ngựa chạy thật nhanh , đi được hơn một dặm thì đột nhiên như cảm ứng được điều gì hắn quay đầu lại , đập vào mắt hắn lại là hai cái bóng màu trắng và màu đen đăng một trước một sau hướng bên này chạy tới.
“Không xong rồi ! Ngọc Như nhanh chạy nhanh ” Diệp Khôn biến sắc quay sang nói với Ngọc Như một câu rồi ra sức thúc ngựa chạy thật nhanh lao về phía trước.
Ngọc Như nghe vậy trên mặt cũng tỏ ra lo lắng vội thúc ngựa chạy theo sau.
Lại đi thêm một dặm nữa nhưng hai cái bóng vẫn cứ bám sát phía sau khiến cho Diệp Khôn cau mày buốn bực không thôi.
“Chết tiệt ! Tại sao bọn chúng cứ bám theo chúng ta mãi vậy kìa . Không ổn rồi khoảng cách càng ngày càng gần phải làm sao đây ” Diệp Khôn đau đầu suy nghĩ , không hiểu mình có thù gì với hai con quái vật kia mà sao chúng nó cứ bám theo mãi không tha như vậy. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chạy mãi như này thì ngựa cũng mệt không còn sức để chạy , khoảng cách giữa hai con quái vật tới mình ngày càng rút ngắn lại , cứ như vậy đến lúc chúng đuổi tới thì không ổn. Một mình mình còn dễ đối phó có thể chạy chốn được , nhưng bên cạnh còn Ngọc Như nữa, phải nghĩ ra biện pháp tốt mới được” Diệp Khôn vừa chạy vừa thầm nghĩ cách để đối phó với việc này sao cho ổn thỏa.
Tinh quang trong mắt Diệp Khôn lóe lên cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một cách và đưa ra quyết định quay sang nghiêm túc nói với Ngọc Như: “ Muội cứ theo con đường mòn này chạy chớ có quay lại sau khi ra khỏi đây muội tới trấn nhỏ phía trước tìm một quán trọ ở lại chờ ta , ta sẽ đến tìm muội sau”
“Vậy ...vậy còn huynh thì sao ” Ngọc Như nghe vậy thì hốt hoảng la lên
“ Ta sẽ ở lại đánh lạc hướng bọn chúng , nếu không cứ để chúng đuổi theo chúng ta như thế này thì chỉ có chết cả hai mà thôi, muội yên tâm ta không có việc gì đâu hãy tin tưởng ta ” Diệp Khôn thấy vẻ lo lắng của Ngọc Như vội giải thích an ủi .
Ngọc Như lúc đầu vẫn không chịu dứt khoát đòi ở lại , dù sao thời gian qua ở cùng Diệp Khôn nàng luôn được Diệp Khôn che trở trong lòng đã dần nảy sinh tình cảm. Trong lúc gặp nguy hiểm như vầy bảo nàng làm sao có thể bỏ lại hắn một mình cơ chứ.
Nhưng bị Diệp Khôn hết sức khuyên bảo với giọng nghiêm nghị nên Ngọc Như cũng đành đồng ý nghe lời rời đi .
Ngọc Như ngoái lại đằng sau nhìn bóng dáng Diệp Khôn ngày càng xa trên mặt rơi lệ không đành.
Nhìn bóng lưng Ngọc Như dần khuất sau rặng cây , Diệp Khôn quay lại nhìn hai cái bóng đang càng ngày tới gần nhíu mày một cái thúc ngựa rẽ phải chạy vào trong rừng, đồng thời thả thần thức ra đến cực hạn bao quát cảnh vật xung quanh mình trong phạm vi bốn mươi trượng để đề phòng.
22.06.2015
Chương 18
Mãnh Thú Giao Tranh
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Đi được hơn một trăm trượng Diệp Khôn đành phải bỏ lại ngựa vì cây cối khá rậm rạp không thể đi tiếp được nữa . Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngoái đầu hìn lại phía sau , Diệp Khôn vẫn không thể hiểu nổi tại sao hai con mãnh thú kia vẫn cứ bám theo mình. Hắn chuyển hướng chạy vào trong rừng thì chúng cũng chuyển hướng theo.
“Không còn nghi ngờ gì nữa , bọn chúng nhất định là vì mình đến , nhưng ở mình có cái gì để thu hút bọn chúng chứ” Diệp Khôn vò đầu nghĩ mãi không ra.
“Đã thế thì không cần chạy nữa ” Diệp Khôn quyết định không chạy trốn nữa xem rốt cuộc hai con mãnh thú kia muốn gì ở mình nên dừng lại trèo lên một cây lớn đứng trên cao nhìn xuống quan sát.
Hai cái bóng chạy đến đây cũng dừng lại , chúng tụ vào nhau rồi lại phân ra thành hai con mãnh thú đứng đối diện nhau nhe rằng gầm gừ.
Lúc này nhìn kỹ lại thì Diệp Khôn mới thấy rõ diện mục thật sự của hai con mãnh thú. Một con Bạch hầu (khỉ trắng) to lớn, toàn thân trên lớp lông trắng của nó còn dính bê bết máu chảy ra từ vết thương trên người. Tay phải nó còn ôm một chú tiểu hầu (Khỉ con)toàn thân màu trắng hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Vị trí nó đứng ngay phía dưới gốc cây mà Diệp Khôn đang ở trên.
Đứng đối diện với nó cách hơn hai mươi trượng là một con Hắc hùng (gấu đen) to lớn không kém , trên người nó cũng có rất nhiều vết thương vẫn còn đang rỉ máu. Khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Bạch hầu ở đối diện.
Đột nhiên Bạch hầu hướng Hắc hùng ngoác miệng ra kêu vào tiếng đồng thời tay nó giơ lên làm vài động tác khó hiểu sau đó nó đưa mắt nhìn Diệp Khôn đang ở trên cây tung mình nhảy lên.
Hắc hùng phía đối diện dường như hiểu được ý của đối phương muốn nói gì với nó cho nên nó cũng không có động tác gì mà chỉ thờ ơ đứng nhìn.
Diệp Khôn thấy Bạch hầu hướng mình nhảy lên trong lòng cả kinh , hắn đang định né tránh nhưng không kịp , nhoáng cái Bạch hầu đã đứng bên cạnh hắn có điều dường như nó không hề có ác ý với Diệp Khôn mà chỉ đứng đó nhìn hắn mà thôi.
Diệp Khôn tuy trong lòng cả kinh nhưng phản ứng cũng rất nhanh bèn rút thanh kiếm trong tay ra để trước ngực đồng thời di chuyển qua một cành cây bên cạnh đứng với tư thế đề phòng. Thấy thái độ của đối phương không có ác ý gì với mình chân mày Diệp Khôn hơi giãn ra một chút đưa mắt đánh giá Bạch hầu đang đứng bên cạnh mình trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Đột nhiên bạch hầu có động tác, hai tay nó ôm lấy tiểu hầu đang ngủ say trong lòng nó đưa qua cho Diệp Khôn .
Diệp Khôn kinh ngạc không nói lên lời chẳng nhẽ nó muốn giao con nó cho mình. Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng theo bản năng tự nhiên Diệp Khôn đưa tay ra ôm lấy tiểu hầu vào lòng.
Bạch hầu thấy vậy ánh mắt nó nhìn Diệp Khôn tràn đầy cảm kích , ở hai mắt nó có chút nước mắt chảy ra , nó đưa tay vuốt đầu tiểu hầu đang nằm trong lòng Diệp Khôn vài cái sau đó tay nó dùng sức đập mạnh vào bụng , bụng nó hóp lại tiếp đó miệng nó lôn ra một vật hình tròn bề ngoài đen sì đưa cho Diệp Khôn.
Diệp Khôn lẳng lặng nhìn , đưa tay nhận lấy vật trên tay nó không hề nhìn qua mà cho ngay vào trong ngực. Không biết vật nó đưa cho mình là gì nhưng bây giờ không phải là lúc tìm hiểu nên Diệp Khôn cất đi luôn. Bạch hầu nhìn hắn ngật đầu một cái rồi quay đầu nhìn Hắc hùng phía dưới đầy oán độc , nó nhẩy xuống đứng nhìn đối phương gầm gừ như là chuẩn bị quyết một trận sinh tử vậy. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn tiểu hầu trong lòng Diệp Khôn cảm thán không thôi . Bây giờ hắn đã hiểu tại sao lúc trước khi hai con mãnh thủ đuổi nhau trong rừng gần tới chỗ hắn thì đột nhiên lại chuyển hướng đi chỗ khác rồi sau đó nó lại đuổi theo mình. Rõ ràng Bạch hầu đã nhận ra sự có mặt của hắn và muốn hướng hắn nhờ vả.
Có thế nghĩ thoáng ra là nó và Hắc hùng có thù oán rất sâu phải đánh đến ngươi chết ta sống mới thôi , nhưng Bạch hầu vẫn còn con nhỏ nên nó không muốn liều mạng mà chỉ chạy trốn. Nhưng dù sao chạy mãi cũng không được , đúng lúc đó nó gặp được Diệp Khôn và ý định muốn Diệp Khôn giúp nó chăm sóc tiểu hầu . Vì thế nó mới đuổi đến tận đây không buông tha cho Diệp Khôn để đưa tiểu hầu cho hắn. Bây giờ mục đích đã thành nó có thể an tâm quyết một trận sinh tử với kẻ thủ rồi.
Diệp Khôn suy đoán tới đây có thể nói đã đúng tám , chín phần . Hắn cũng không ngờ rằng Bạch hầu này lại thông minh đến vậy , vì con mình nó có thể bất chấp tất cả để cho con được sống dù là chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi nó cũng không chịu bỏ qua.
Nó là động vật mà có thể làm ra được chuyện như vậy đối với người tu tiên mà nói nó đã mở ra linh trí , nhưng đối với Diệp Khôn thì hiện tại hắn chưa biết về điều này.
Trong lúc Diệp Khôn còn đang suy nghĩ thì bên dưới Bạch hầu và Hắc hùng đã bắt đầu triển khai tấn công.
Bạch hầu gầm lên một tiếng hai tay đấm vào ngực vài cái rồi tung người lên cao lao vào Hắc hùng tung ra một quyền như trời giáng xuống đầu đối phương.
Trước thế tấn công của đối phương , Hắc hùng cũng tỏ ra không kém thế , nó gầm lên một tiếng cả người lăn sang bên phải tránh cú đấm của Bạch hầu đồng thời cánh tay vươn ra dùng móng vuốt sắc nhọn vả vào mặt đối phương.
Bạch hầu cả người còn đang trên không , nó xoay người bám vào một cành cây bên cạnh lấy đà dùng chân đá thẳng vào bụng của Hắc hùng. “Bốp ” một tiếng cả người Hắc hùng bị trúng một cú đá như trời giáng văng ra xa hơn mười trượng , cây cối bị nó đè lên toàn bộ đều bị gập gẫy hết .
Diệp Khôn ở trên quan sát thấy sức mạnh của cú đá này trong lòng cũng khiếp sợ, nếu đổi lại là hắn bị đá trúng một cú như vậy thì không chết cũng bị trọng thương.
Hắc hùng bị đá một cú như vậy thế mà nó vẫn coi như không có gì , rất nhanh nó bò dậy gầm lên một tiếng lấy tốc độ rất nhanh lao vào ôm lấy Bạch hầu vật lộn . Trong chiến đấu thì lợi thế của Hắc hùng là đánh giáp lá cà cho nên nó chọn cách áp sát đối phương như thế dễ thủ thắng hơn.
Hai mãnh thú quấn lấy nhau vật lộn rung chuyển cả một góc rừng , xung quanh bọn chúng phạm vi hai mươi trượng những gốc cây to bằng cổ chân tất cả đều bị đổ rạp xuống thi thoảng còn có những cây còn bị bật cả rễ lên. Đất đá xung quang cũng bị cầy xới hết lên . Những tiếng gầm gừ , gào rú cất lên liên tục hiển nhiên cả hai đều bị trúng đòn của đối phương .
Vật lộn như thế hơn nửa canh giờ , hai mãnh thú lại tách ra đứng đối diện nhau hai mắt đỏ ngầu gầm gừ nhìn đối phương.
Lúc này trên người hai mãnh thú vết thương chằng chịt nhìn rất thê thảm , thậm chí có những vết thương còn lòi cả xương ra ngoài .
Diệp Khôn ở một bên quan chiến nhìn thấy cảnh này hắn rất muốn ra tay giúp cho Bạch hầu một lần dù sao thì nó cũng đã tin tưởng hắn giao tiểu hầu lại cho hắn. Nhưng vì nghĩ đến sự an toàn của tiểu hầu nên hắn rất do dự khi ra tay , chẳng may lại sảy ra xơ xuất gì thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của mình và tiểu hầu . Hắn chứng kiến sức mạnh của Hắc hùng thật không hề tầm thường chút nào , mà bọn chúng là động vật bản tính hung tàn bá đạo rất khó đối phó .
Vì vậy hắn quyết định không ra tay cứ đứng một bên quan chiến xem thế nào , nếu có cơ hội thì sẽ giúp Bạch hầu một tay .
Qua một lúc lâu Bạch hầu và Hắc hùng lại quấn vào nhau tiếp tục quần chiến lần này dường như chúng thay đổi chiến thuật chơi kiểu ăn miếng trả miếng , những tiếng gầm giận giữ cùng với những tiếng gầm đau đớn vang lên khiến cho người ta nghe thấy mà kinh sợ.
“Cái này ! Bọn chúng làm trò gì vậy ” Diệp Khôn nhìn thấy hành động của hai mãnh thú có chút kinh ngạc lẫn buồn cười. Thật không thể tưởng tượng được là dã thú thế mà bọn chúng cũng nghĩ ra cách này để chiến đấu.
24.06.2015
Chương 19
Thảm Chiến
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Thời gian lại trôi qua hơn một canh giờ, lúc này có thể thấy được hai con mãnh thú dường như đã sức cùng lực kiệt .
Chớp lấy cơ hội Diệp Khôn liền động thủ giúp Bạch Hầu một tay. Hắn xé một bên áo quấn lấy tiểu hầu buộc vào trên người sau đó từ trên cây nhẩy xuống cầm kiếm chạy lại chỗ Hắc Hùng . Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng vừa chạy được vài bước hắn đột nhiên khựng người lại, hai mắt mở to ra nhìn một màn phía trước không thể tưởng tượng nổi.
Phía trước hai mãnh thú không hề có một động tĩnh gì, chúng vẫn chỉ đứng đó chăm chú nhìn đối phương. Nhưng trên người bọn chúng bắt đầu có dị tượng xuất hiện.
Toàn thân Bạch hầu đột nhiên bị một lớp khí màu xanh bộc phát từ trong người nó ra bao chùm lấy toàn thân. Hai mắt nó đang màu đỏ dần chuyển sang màu xanh nhìn rất yêu dị . Khuôn mặt của nó cũng dần biến hóa, ở giữ trán đột nhiên nứt ra một khe nhỏ dài cỡ một đốt ngón tay. Chỉ sau khoảng mười năm giây cái khe đó hoàn toàn mở ra và xuất hiện một con mắt màu xanh trông rất yêu dị. Con mắt thứ ba trên trán nó chớp chớp vài cái lớp khí xanh trên người nó càng nồng đậm thêm. Không lâu sau đó thì lớp khí xanh đó đã bao chùm toàn bộ người Bạch hầu không thể nhìn thấy dung mạo của nó bên trong nữa.
Bên kia Hắc hùng cũng có biến hóa, toàn thân nó da lông dựng đứng, lông trên người nó bắt đầu cương cứng lại tạo thành những cái lông gai sắc nhọn nhìn vào mà thấy rợn người. Khuôn mặt nó cũng dần dần biến đổi thành hình thái dữ tợn, hai cái răng lanh dài ra, đôi mắt chuyển sang màu tàn tro nhìn như vô hồn. Không lâu sau toàn thân nó đã được phủ một lớp lông gai nhìn không khác gì là lông nhím vậy. Cả người nó cũng phảng phất có một lớp khí màu đen lượn lờ quanh thân lúc ẩn lúc hiện yêu dị đến lạ thường.
Cảnh tượng này đập vào mắt Diệp Khôn khiến hắn cả kinh, bọn này chỉ là dã thú vậy mà có thể chiến đấu như con người, bây giờ lại có thể biến thân một cách quỷ dị như vậy chẳng nhẽ nói bọn chúng là ...
“Yêu thú. Không lẽ bọn chúng là yêu thú ” Diệp Khôn như nhớ tới mình đã đọc trong “Tu Tiên Bí Sự” có giới thiệu qua về yêu thú một loại động vật của tu tiên giới, mà biểu hiện của hai mãnh thú trước mặt như vậy so với lời tả trong sách không sai biệt là mấy.
Diệp Khôn hít vào một hơi, thật không ngờ ở chỗ này hắn lại có thể gặp được hai con yêu thú chém giết nhau. Trước kia hắn đã từng nghe Vạn Đình Phong kể về một người lạ mặt ở Bát Quái Môn dùng tà thuật nhưng thực ra đó là pháp thuật của người tu tiên, bây giờ lại gặp được yêu thú, như vậy có thể nói con đường tu tiên của hắn đã dần được hé mở ra.
Diệp Khôn kích động , hắn vội lùi lại phía sau vọt lên một cây lớn cách chỗ hai mãnh thú một trăm trượng. Tình hình trước mắt có thể nói chắc chắn hai mãnh thú này sẽ ra một đòn sát thủ cuối cùng để kết thúc nên hắn phải đề phòng tránh xa một chút cho an toàn .
Thân hình Diệp Khôn vừa đứng vững trên cành cây thì bên này Bạch hầu và Hắc hùng cũng đã bắt đầu có động tĩnh.
“Gào”
“Hùm”
Hai tiếng kêu kinh dị vang lên, cả người Bạch hầu như một quả cầu khí màu xanh lấy tốc độ rất nhanh nhắm đối phương lao tới.
Bên này Hắc hùng cũng cuộn tròn người lại tạo thành một quả bóng gai tốc độ nhanh không kém lao vào quả cầu khí xanh do Bạch hầu tạo ra.
“Ầm”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến cho xung quanh không khí nhộn nhạo , đất đá văng vãi khắp nơi, cây cối bị tàn phá, bụi bay mù mịt.
Sau tiếng nổ là hai tiếng hú thê lương, Bạch hầu và Hắc hùng bị kích bắn ra xa hơn mười trượng nằm bất động, hình thái của chúng đã trở lại hình dạng ban đầu, cơ thể bị tàn phá nhìn rất đáng thương.
Đợi cho hoàn cảnh xung quanh trở lại yên tĩnh Diệp Khôn nhẹ nhàng từ trên cây hạ xuống đi lại phía trước kiểm tra tình hình thì thấy hai mãnh thú này đã chết.
Đến bên cạnh xác Bạch hầu Diệp Khôn trầm mặc thật lâu thở dài một cái nói:
“Ngươi yên tâm, tiểu hầu ta sẽ giúp ngươi chăm sóc nó”.
Vừa dứt lời thì đột nhiên tiểu hầu đang nằm trong mảnh vải được quấn trên người hắn chợt mở mắt tỉnh dậy. Nó ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, khi ánh mắt của nó rơi trên xác Bạch hầu nằm dưới đất thì cả người nó run lên sau đó từ trên người Diệp Khôn lao thẳng xuống tới chỗ cái xác chạy lòng vòng xung quanh khoác miệng lên kêu gào thảm thiết.
Nó cứ chạy vòng vòng chốc chốc lại đưa tay ôm vào đầu của Bạch hầu vừa kêu vừa lắc dường như nó muốn gọi mẹ nó dậy vậy. Nhưng càng như thế nó càng thất vọng, tiểu hầu dùng đủ mọi cách để gọi Bạch hầu dậy nhưng mọi cố gắng của nó đều không có tác dụng gì.
Diệp Khôn nhìn cảnh này trong lòng dâng lên một lỗi bi ai, ai bảo động vật không biết khóc, ai bảo chúng nó không có tình phụ tử chứ. Từ trước đến nay hắn chỉ được nghe người ta nói động vật chỉ là dã thú máu lạnh chúng rất hung ác không có cảm xúc. Nhưng ngày hôm nay, trước mắt hắn là một màn khiến cho hắn phải suy nghĩ lại và hắn cũng càng thêm khẳng định “hổ dữ cũng không ăn thịt con” câu nói mà người đời thường nói hoàn toàn là sự thật, hoàn toàn không phải do người ta thêu dệt lên để lừa những đứa trẻ như hắn.
Diệp Khôn cứ thế lẳng lặng đứng nhìn tiểu hầu vật vã bên xác của Bạch hầu, lại một canh giờ nữa trôi qua và lúc này tiểu hầu nó đã tuyệt vọng, nó nằm lên xác của Bạch hầu hai mắt đỏ hoe, xung quanh hai hốc mắt của nó còn đọng lại những vệt nước mắt chưa khô, nó cứ nằm như thế không có động tĩnh gì. Diệp Khôn cũng kệ cho nó nằm đó dù sao nó vừa mất đi người thân cứ để cho nó yên tĩnh một mình là tốt nhất.
Sau đó Diệp Khôn lấy thanh kiếm trong tay đào một cái hố lớn bên cạnh rồi đi lại chỗ Bạch hầu cất tiếng an ủi nói nói.
“Được rồi ngươi hãy để mẹ ngươi ra đi, từ bây giờ hãy đi theo ta, ta đã hứa với mẹ ngươi là sẽ chăm sóc ngươi rồi”.
Tiểu hầu nghe tiếng Diệp Khôn nói nó giật mình quay lại nhìn hắn với ánh mắt bất thiện. Lúc nãy nó vừa tỉnh dậy còn chưa tỉnh táo đã thấy xác của mẹ nó nằm trên đất nên vội nhoài tới không để ý đến sự có mặt của Diệp Khôn, mãi cho đến lúc này Diệp Khôn lên tiếng nó mới chú ý và biểu hiện như vậy.
“Tiểu tử, ta không phải người hại mẹ của ngươi, đừng có nhìn ta như vậy, người hại mẹ ngươi là nó ” Diệp Khôn cười khổ đưa tay chỉ vào Hắc hùng đang nằm bên kia nói.
Tiểu hầu nhìn theo cánh tay Diệp Khôn chỉ, vừa nhìn thấy Hắc hùng khuôn mặt của nó trở lên giữ tợn ngoác miệng ra kêu đồng thời vọt tới bên cạnh Hắc hùng ra sức đấm đá kêu la inh ỏi. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
***
Thu dọn xong tàn cuộc Diệp Khôn mang theo tiểu hầu quay lại đường cũ tiếp tục theo con đường mòn đi về phía trước . Cũng may lúc trước hắn không thả hẳn ngựa ra mà chỉ cột nó vào một chỗ nếu không thật sự sẽ phải vất vả một phen rồi.
Trời lúc này cũng đã quá chiều đi nhanh có thúc ngựa chạy nhanh cỡ mấy cũng không thể trước trời tối có thể ra khỏi dãy Hồng Diệp này được, Diệp Khôn đành đi từ từ tìm kiếm một địa điểm tốt để nghỉ lại qua đêm, dù sao ban đêm đi trên con đường này không phải là một việc khôn ngoan. Truyện "Nghịch Thiên Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tiểu tử, toàn thân ngươi màu trắng vậy từ nay cứ gọi ngươi là Tiểu Bạch đi à nha ” Diệp Khôn ngồi trên lưng ngựa vuốt ve tiểu hầu đang nằm trong lòng mình mỉm cười khẽ nói.
Tiểu Bạch đưa mắt nhìn Diệp Khôn gãi gãi đầu tỏ vẻ suy nghĩ sau đó nó nhe răng ra cười “khẹc khẹc” hai tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn điệu bộ của nó Diệu Khôn không biết nói gì, thầm nghĩ :
“Tiểu tử này cũng thay đổi thật nhanh a, mới vừa rồi còn tỏ vẻ đau thương khiến người ta phải cảm động thế mà bây giờ mặt tỉnh bơ dường như không có chuyện gì xảy ra vậy” .