“Phán Tình, con cũng thật là.” Tả Chính Cương cũng không dấu nổi vui mừng: “Con có bạn trai cũng không nói cho ba biết. Nếu sớm biết con và Học Văn qua lại, ba cũng không cần phải sắp xếp buổi xem mắt hôm nay.”
“Đúng vậy.” Ôn Tuyết Phượng nhìn Tả Phán Tình nhẹ nhàng cười. Ánh mắt bà chuyển sang xem xét Cố Học Văn, ánh mắt như là mẹ vợ tương lai nhìn con rể, bà càng nhìn lại càng thấy hài lòng: “Mấy ngày trước cô có xem qua ảnh của cháu, bộ dạng rất lịch sự tuấn tú, nhưng hôm nay gặp mặt mới thấy người thật còn đẹp hơn trong ảnh nhiều, đúng là đi một ngàn dặm mới có thể tìm thấy, không thể chê vào đâu được.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chị quá khen rồi!” Khuôn mặt Trần Tĩnh Như tươi như hoa nở: “Tôi thấy Phán Tình cũng rất tốt, xinh đẹp lại lễ phép, tôi chấm rồi đấy, Phán Tình nhất định phải là con dâu tôi.”
“Nếu hai đứa nhỏ đã yêu nhau, thì chúng ta mau chóng bàn chuyện hôn sự sớm một chút đi, mọi người thấy thế nào?” Tả Chính Cương vui vẻ, đi luôn vào việc chính.
“Được, được” Cố Chí Cường mang thần thái nghiêm nghị của một quân nhân, tuy rằng ông trấn tĩnh, không biểu hiện nhiều trên mặt, nhưng đáy mắt thì ánh lên ý cười: “Để tôi về nói với ông nội của Học Văn, rồi chúng ta mau chóng định ngày.”
“Cứ quyết định như vậy đi!”
Nói qua nói lại, bốn vị đại nhân thảo luận sôi nổi, Tả Phán Tình vài lần muốn mở miệng đều bị các vị trưởng bối ngăn lại. Cô đành rối rắm ngồi nghe ba mẹ hai bên bàn luận nhiệt tình, rốt cuộc nghe đến hai chữ định ngày mới giật mình tỉnh lại.
“Định, định ngày? Định ngày gì vậy ạ?” Không phải mọi người đều nghĩ cô muốn như vậy chứ?
“Con bé này có phải vui quá rồi không. Định ngày đương nhiên là ngày kết hôn của con và Học Văn rồi.” Ôn Tuyết Phượng nghĩ Tả Phán Tình đang quá đỗi vui mừng: “Xem ngày sớm một chút, năm sau là mẹ có thể được lên chức làm bà ngoại rồi.”
“Khụ, khụ..” Tả Phán Tình bị sặc nước miếng, ánh mắt đảo qua hai vị đại nhân đang ngồi đối diện, Cố Chí Cường – trên người khoác bộ quân phục, ngũ quan của Cố Học Văn có vài phần giống ông.
Lại nhìn Cố Học Văn, lúc này anh ta còn ra vẻ trấn tĩnh được, hay thật đấy! Tả Phán Tình giật mình, nếu cô còn không nhận ra thì quả là ngu ngốc
“Chú, dì hai người là ba mẹ của Học Văn ạ?” Tả Phán Tình cảm giác trên đầu mình đang có một đám quạ đen bay qua.
Tả Phán Tình đột ngột lên tiếng, khiến cho Trần Tĩnh Như cùng Cố Chí Cường đối mặt nhìn nhau, Trần Tĩnh Như kéo tay Tả Phán Tình.
“Sao vậy? Làm con sợ rồi sao? Con đừng lo lắng, mọi người trong nhà đều rất tốt bụng, cũng rất dễ chung sống.”
“Dạ không, cháu…” bây giờ cô mới phát hiện, mình đã làm ra một chuyện ngu ngốc đến cỡ nào. Ánh mắt cô liếc về phía Cố Học Văn, thấy anh ta ngồi ở vị trí ngoài cùng kia từ đấu đến cuối không hé răng một lời, làm như chuyện này không liên quan gì đến anh ta vậy.
Anh, anh ta, anh ta, có ý gì đây? Anh ta đã sớm biết đối tượng xem mắt là cô nên mới cố ý chạy ra ngoài toilet chặn mình.
Tả Phán Tình chỉ thấy trong đầu mình như đang diễn ra một trận quần ma loạn vũ (rối tung beng), tức không để đâu cho hết cô đứng bật dậy chỉ tay vào Cố Học Văn.
“Anh, anh, anh cố ý đúng không? Anh đã biết trước rồi có phải không? Có phải không hả?”
Giọng của cô có phần kích động, khiến cho cha mẹ hai bên đều giật mình, nhìn nhau ngơ ngác, Cố Học Văn nhìn cô trầm mặc, khi anh cùng cô bước vào phòng anh mới biết được người hôm nay anh xem mắt lại chính là cô. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cô không để cho anh nói tiếng nào, liền kéo tay anh đến trước mặt ba mẹ nói anh là bạn trai cô, khiến anh và ba mẹ đều bị cô làm cho giật mình.
Anh lập tức hiểu ra ý đồ của cô muốn dùng anh làm bia đỡ đạn. Trong lòng lại dấy lên một cảm xúc khó tả, không biết gọi tên nó là gì.
Nhìn thấy cô phát hiện mình là người cùng cô xem mắt, đến bây giờ tinh thần anh mới khôi phục lại, Cố Học Văn im lặng, chỉ nhìn cô nhướn nhướn mày. Ánh mắt anh ra hiệu với cô:
“Là tự cô kéo tôi vào mà”.
28.07.2014
Chương 31
Yêu Thương Nhung Nhớ , Chủ Động Như Vậy
Nội dung thu gọn
Tả Phán Tình nổi giận. Cơn giận này tới rất nhanh, hơn nữa còn rất dữ dội. Cô không chút nghĩ ngợi vụt đứng lên vọt đến trước mặt Cố Học Văn.
“Anh, anh thật quá đáng.”
Trong lòng anh ta chắc chắn là đang cười nhạo mình? Anh ta nhất định đang rất đắc ý? Vậy màUổng cho cô còn suy nghĩ cả nửa ngày trời xem có muốn xóa bỏ ân oán lúc trước, đã suy nghĩ nửa ngày trời,tên đàn ông này lại đem cô làm trò đùa.
“Anh là kẻ đồ vô liêm sỉ–”
Giận dữ, Tả Phán Tình có thể cảm giác được mặt mình đang nóng bừng, phổi như muốn nổ tung, cùng người ông này năm lần bảy lượt chạm trán khiến cho cô không thoải máikhó chịu đến cực điểm. Giơ tay lên, không chút nghĩ ngợi nhắm đúng trên người Cố Học Văn mà giáng xuống.
Cố Học Văn vươn tay, nhanh chóng bắt được tay cô, thừa dịp kéo lại, thâncơ thể Tả Phán Tình xoay tròn qua một vòng, đưa lưng về phía Cố Học Văn, nắm luôn tay kia của cô cũng bị nắm lấy, toàn bộ động tác rất lưu loát ,anh dùng sức một cái, Tả Phán Tình đã ngồi lên trên đùi anh. Hai tay chéo nhau cầm tay cô không cho cô nhúc nhích.
Vừa Nnghiêng thân người, môi anh tức thì lướt qua tai cô: “Em không cho tôi cơ hội nói.”
“Khốn kiếp, anh buông ra.” Tả Phán Tình giận điên lên, người đàn ông này chẳng những bắt nạt cô, còn xem cô là trò đùa, món nợ này, cô sẽ không bỏ qua.
“Buông em ra,để em cho tôi ăn tát à?”
Ngữ điệu Cố Học Văn mang theo vẻ châm biếm, khớp xương trên tay anh rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực. Rất nhanh siết chặt lấy tay Tả Phán Tình không cho cô kịp giãy ra.
“Chẳng lẽ anh không đáng đánh sao?” Tả Phán Tình không còn tâm trạng để ý tới bốn vị trưởng bối đang há hốc mồm, chỉ ra sức vặn vẹo cơ thể trừng mắt với Cố Học Vãn: ” Tên lừa đảo chết tiệt này, anh gạt tôi.”
“Tôi gạt em cái gì?” Cố Học Văn nhướng mày: “Nói nghe thử xem.”
“Anh còn mặt mũi để nói à. Anh–” Tả Phán Tình oán giận xoay người sang chỗ khác, không nhớ rằng môi Cố Học Văn đang kề bên tai mình,cô quay đầu một cái, cánh môi hai người liền chạm vào nhau.
Bầu không khí bỗng dưng im lặng như dừng lạibặt, các vị trưởng bối lại một trận trợn mắt há hốc mồm. Tình huống trước mắt là gì vậy?
Tả Phán Tình nhìn khuôn mặt được phóng đại trước mắt, cảm giác được xúc cảm ấm áp trên môi, lần thứ hai, đây là lần thứ hai cô bị người đàn ông này hôn.
Không, đây không phải là hôn, chẳng qua là lỡ đụng môiphải mà thôi, nhưng mớôi chỉ đơn giản là bốn bờ môi chạm vào nhau vậy thôi, lại mà cô đã cảm thấy ghê tởm rồi dẫn đến vô số cảm giác chán ghét. Cô không chút nghĩ ngợi đẩy anh ra, đứng dậy nhưng lại quên mất bàn tay mình vẫn đang bị Cố Học Văn nắm chặt.
Lúc Ðđứng lên, trọng lực trên tay lại làm cô lần thứ hai ngồi xuống, thân thể chao đảo một cái, ngã vào lồng ngực của Cố Học Văn. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Yêu thương nhung nhớ à?” Cố Học Văn cảm giác được đụng chạm mềm mại vừa rồi, khóe môi khẽ cong lên: “Chủ động như vậy sao?”
“Chủ động tmd anh.” Tả Phán Tình dùng sức giãy khỏi tay anh, khuỷu tay thúc vào người Cố Học Vãn thật mạnh.
( Tmd: câu chửi thề)
Cố Học Văn nhẹ buông tay, ngồi xuống bên cạnh cô, đòn tấn công của Tả Phán Tình lại thất bại thêm lần nữa.
Trong lòng vừa tức, vừa hận, vừa giận, đủ loại cảm xúc khiến cho Tả Phán Tình hoàn toàn quên mất trong phòng có sự hiện diện của bốn vị trưởng bối, quay sang nhào đến chỗ Cố Học Văn.
“Anh. Tên khốn này. Tôi phải dạy dỗ anh một trận. Cho anh biết thế nào là sự lợi hại của tôi.”
Cố Học Văn không nói gì, Tả Chính Cương không thể ngồi nhìn nữa liền xông ra.
“Phán Tình,con quậy đủ chưa?” Vươn tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình , Tả Chính Cương cảm thấy quá mất mặt. Vừa rồi còn cùng Cố Chí Cường nói rằng con gái mình từ nhỏ đã rất hiểu chuyện,tính cách dịu dàng.
Bây giờ thì hay rồi vừa đánh vừa chửi con nhà người ta, quả thậtđúng là mất hết thể diện của ông.
“Ba.” Tả Phán Tình rất tức giận, không có cách nào dùng lời lẽ để nói: “Ba buông con ra, con không muốn ở lại đây.”
Sa:(22h30 29/05) Hum nay bạn về muộn, định lăn lên giường ngủ luôn, chợt nhớ là chưa đăng truyện , lại lết lết bò dậy, giờ thì bạn khò đây. Chúc cả nhà ngủ ngon nhé ! Ngày mai đôi oan gia này lại típ tục đâm chém nhau.
28.07.2014
Chương 32
Người Đàn Ông Này, Là Có Ý Gì?
Nội dung thu gọn
“Tả Phán Tình, con ầm ĩ đã đủ chưa?” Tả Chính Cương lên tiếng trách mắng: “Con không nhìn xem con đang làm gì? Người lớn đều đang ở đây. Cho dù con cáu gắt với Học Văn, cũng phải biết kiềm chế chứ.”
“Ba. Con ghét anh ta, con muốn giết chết anh ta. Con–”
Thoát khỏi tay ba mình, Tả Phán Tình một lần nữa ra tay với Cố Học Văn.
“Tả Phán Tình. Con quậy đủ chưa? Cơ thể đột nhiên bị Tả Chính Cương bắt được, mặt mũi sau này còn biết để đâu nữa đây, ông trừng mắt nhìn cô. Cảm thấy rất xấu hổ chỉ hận không tìm thấy cái lỗ nào để chui xuống.
“Con thật sự rất kỳ cụcđúng là vô lý quá rồi đó.” Ông Vvung tay lên hướng đếngiáng thẳng vào mặt Tả Phán Tình, Cố Học Văn không chút do dự chắn trước mặt Tả Phán Tình, cái tát thật mạnh của Tả Chính Cương giáng đánh thẳng vào mặt của Cố Học Văn.
Trong phòng lại một trận im lặng. Tả Chính Cương xuất thân là quân nhân, sức lực cũng không nhỏ, khuôn mặt Cố Học Văn vì bị đánh mà có chút hồng hồng. Thân thể vẫn bất động như cũ, cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của Tả Phán Tình ở phía sau, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc.
“Chú, là con không tốt, đã làm cho Phán Tình tức giận, chú muốn đánh thì cứ đánh con.”
Tả Chính Cương sửng sốt,nhìn bàn tay mình còn đang gidơ lên , nhất thời thu cũng không được, thả cũng không xong. Bàn tay hạ xuống, xoay người nhìn Cố Chí Cường nãy giờ vẫn chưa mở miệng liếc một cái.
“Quân trưởng, anh xem, con người của tôi, ôi , thật sự là–”
Tả Phán Tình không có tâm tình xem phản ứng của ba mình. Cô nhìn bóng dáng cao lớn của Cố Học Vãn che trước mặt, trong lòng dấy lên một cảm xúc kỳ lạ. Người đàn ông này, là có ý gì vậy?
Cố Học Văn nhìn biểu cảm khác nhau của các trưởng bối, khẽ cúi đầu: “Là lỗi của con. Không nói cho Phán Tình biết người cô ấy xem mắt là con. Cho nên cô ấy không vui.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cái, cái gì. Tả Phán Tình vừa muốn phản bác lại, Trần Tĩnh Như đã đứng lên nắm lấy tay cô.
“Phán Tình à, Học Văn gạt con, con không vui chúng ta đều có thể hiểu được. Sẽ không trách con đâu,về sau nếu Học Văn còn bắt nạt con, con liền lcứ nói với dì. Dì sẽ giúp con dạy dỗ nó.”
“Dì. Không phải như vậy đâu.” Tả Phán Tình lần đầu cảm thấy sự việc trọng đại: “Con và anh ấy không phải loại quan hệ như mọi người nghĩ.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Loại quan hệ thế nào?”
“Chính là loại yêu đương nam nữ.” Tả Phán Tình cảm thấy mình nhất định phải giải thích rõ: “Con và anh ta căn bản không quen biết. Con–”
“Không quen sao con lại nói nó là bạn trai của con? Con còn gọi nó là Cố Học Văn?”
“Ðó là bởi vì–” Cô thực sự rất hận anh ta, để đáp lễtrả đũa hắn anh ta lúc trước bắt giam cô, nên thật sự đem tên hắn anh ta ghi sâu trong lòng,một ngày ân cần hỏi thăm n lần.
“Được rồi được rồi.” Ôn Tuyết Phượng rốt cuộc mở miệng: “Phán Tình à, không phải mẹ la con. Nếu con không giấu giếm chúng ta rằng con đã có bạn trai, chúng ta làm sao có thể sắp xếp xem mắt cho con được? Con còn trút giận lên người Học Văn, thật sự là rất không nên.”
“Con không có.” Tả Chính Cương cũng lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con cũng không còn nhỏ nữa, có thể hiểu chuyện một chút không?”
“Ba. Anh ta thật sự không phải là bạn trai của con.” Trong lòng Tả Phán Tình như có ngàn con ngựa đang rống giận: “Con không có bạn trai.”
“Vậy vì sao con nói nó là bạn trai của con?”
“Đó là bởi vì vừa nãy anh ta đâm vào con, con liền bắt anh ta đến diễn kịch.”
Tả Phán Tình cũng không thèm nghĩ đến việc sau khi mình nói sự thật sẽ có hậu quả như thế nào. Nói liền một hơi: “Con không muốn đi xem mắt,con không muốn cùng một người đàn ông thô kệch gặp mặt. Cho nên con kéo anh ta đến đây ứng phó, không nghĩ đếnngờ anh ta lại chính là đối tượng phải xem mắt. Cho nên con mới tức giận. Con cùng với anh ta thật sự không có quan hệ gì.”
28.07.2014
Chương 33
Cô Ấy Nói Thế Nào Chính Là Thế Đó
Nội dung thu gọn
Câu này vừa nói ra cả phòng đều rơi vào im lặng. Người lớn hai bên nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn về phía Cố Học Văn. Anh ngồi ở đó không nói tiếng nào, chỉ nhìn Tả Phán Tình với ánh mắt bí hiểm. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tả Phán Tình cũng không chịu thua quay lại nhìn anh. Nhìn cái gì mà nhìn? Nghĩ Tưởng cô sợ anh ta sao? Hừ.
“Ba, mẹ. Con và anh ta thật sự không có chuyện gì, con có thể đi được rồi chứ?”
Nhìn thấy tên này thêm một giây nữa cũng đủ khiến cô cảm thấy mắc ói.
“Học Văn?” Trần Tĩnh Như nhìn về phía Cố Học Văn, lúc này bà có chút rối loạn: “Con và Phán Tình thật sự có quen biết nhau không?” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Quan hệ của con và Phán Tình….” Ánh mắt Cố Học Văn vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào phía trái gương mặt Tả Phán Tình. Anh đột nhiên cong khóe môi lên, gợi lên một nụ cười nhẹyếu ớt: “Cô ấy nói thế nào thì chính là như thế đó.”
Giọng nói đầy sủng nịnh như vậy làm cho cha mẹ hai bên lần thứ hai líu lưỡi. Vậy rốt cuộục là có quan hệ hay không đây?
“Anh…” Tả Phán Tình không cần nhìn cũng biết bây giờ cha mẹ cô đang nghĩ gì, trong lòng cô thầm gào thét như có hàng trăm ngàn con ngựa chạy qua.: “Anh…anh nói bậy bạ gì đó?” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Vậy là nói bậy sao?” ý Ý cười trên khóe miệng Cố Học Văn như có như không, anh làm như không thấy ánh mắt của Tả Phán Tình mà gật đầu nói: “Vậy nên nói thế nào? Nói chúng ta hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm ư?”
“Anh…” Tả Phán Tình tay còn bị Trần Tĩnh Như nắm trong lòng bàn taygiữ lấy, cô không thể nàoế bỏ ra, chỉ có thể trừng mắt với anh ta: “Anh còn ở đó nói bậy.”
“Đủ rồi!” Tả Chính CươngTân nghe không nổi nữa: “Phán Tình, con lại đây ngồi nguốixuống cho ba. Con mà còn làm loạn nữa là chba sẽ coi như không có đứa con như con.”
“Ba, con với anh ta thực sự không có chuyện gì mà.”
“Con im đi!” Hừ. Tả Chính Tân Cương nói với vẻ xấu hổ: “Quân trưởng, phu nhân! Hai người xem, tôi thực không biết cách dạy con. Để cho nó làm loạn như vậy thật đáng chê cười. Nếu Phán Tình nói nó và Học Văn không quen biết nhau, vậy lần gặp mặt này coi như xong. Tôi cũng không có mặt mũi nào gặp hai người nữa.”
“Thật là không phải.” Ôn Thúy Phượng cũng cười có chút xấu hổ: “Mong hai người đừng chê cười, con bé này từ nhỏ đã được chúng tôi nuông chiều nên hay làm theo ý mình.”
“Không sao, không sao!” Trần Tĩnh Như nhìn gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn chưa hết tức giận của Tả Phán Tình, kéo cô ngồi xuống bên cạnh: “Thanh niên bây giờ có cá tính một chút cũng tốt, nếu không sẽ phải chịu thiệt. Tôi lại cảm thấy như vậy rất tốt.”
“Haha, tôi đã nói tính khí con bé hơi tự do mà.” Ôn Tuyết Phượng trừng mắt nhìn Tả Phán Tình: “Tình Tình, con xem hai bác tốt với con như thế. Sau này con không phải lo mẹ chồng khó tính nữa rồi.”
Mẹ chồng khó tính? Tả Phán Tình đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Như ngồi bên cạnh, vẻ mặt xấu hổ, cô đang định nói thì Trần Tĩnh Như lại nói trước.
“Thật ra sau này chúng tôi cũng không ở thành phố C, con không cần lo chuyện mẹ chồng nàng dâu.”
“Không phải. Con… con không phải lo chuyện đó, con…” Nhìn Thấy Trần Tĩnh Như nhìn mình như nhìn con dâu nhỏ, Tả Phán Tình cảm thấy đầu óc mình như nổ lộp độp: “Bác gái, chuyện đó… À con còn chút việc, con xin phép đi trước.”
“Hôm nay không phải cuối tuần sao? Có chuyện gì được chứ?” Tả Chính Tân Cương vừa nói vừa trừng mắt nhìn Tả Phán Tình một cái, đối với việc con gái hôm nay có chút kì lạ làm ông có chút không hài lòng: “Ngồi im ở đó đi.”
“Ba.” Tả Phán Tình cười cười nói: “Con thực sự là có việc mà, con hôm nay phải đi phỏng vấn.”
“Phỏng vấn?” Tả Chính Tân Cương và Ôn Tuyết Phượng cùng nhìn cô: “Con không phải có công việc làm rồi sao?”
“Việc đó con không làm nữa.” Ban đầu định giấu chuyện này nhưng giờ hết cách nên cô đành phải nói: “Con đi tìm việc hơn một tháng rồi.”
Lời nói vừa nói ra, cảm giác được ánh mắt Cố Học Văn đang nhìn cô, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại anh ta, Tả Phán Tình tuyệt đối không che dấu vẻ chán ghét trong ánh mắt.
28.07.2014
Chương 34
Gà Muốn Hoàn Lương
Nội dung thu gọn
Edit: Na
Beta: Phong Vũ
Bị nhìn như vậy cũng khiến Cố Học Văn hơi mím môi, ánh mắt hơi sáng lên, mang theo vẻ sâu xa khó đoán.
“Chuyện như vậy sao lại không nói cho ba biết?” Tả Chính Tân Cương nói, giọng tỏ vẻ bất mãn.
“Con định khi nào tìm được việc mới nói với ba mẹ. Dù sao việc làm bây giờ cũng rất khó tìm mà.”
“Bây giờ tìm việc rất khó sao?” Trần Tĩnh Như quan tâm hỏi một câu.
“Con…” Tả Phán Tình định nói nhưng bị ánh mắt của Cố Học Văn nhìn liên tục nên thôi.
“Gần đây kiểm tra nghiêm ngặt, công việc khó tìm cũng là bình thường thôi.”
“Hả?” Tả Phán Tình thực sự không thể hiểu chuyện kiểm tra nghiêm ngặt và công việc của cô thì có liên quan gì đến nhau? Mọi người cũng không hiểu nhìn Cố Học Văn. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Bên cửa Tây bên kia mới mở KTV, cô thử qua đó hỏi xem sao?” Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình, ánh mắt sâu xa, bên trong còn có chút thâm ý.
“Không hiểu sao?” Cố Học Văn nhướn mi: “Không phải là cô rất quen thuộc những chỗ như thế sao?”
“Cố Học Văn…” Tả Phán Tình nghiến răng: “Anh ở đó nói bậy bạ gì vậy? Tôi muốn tìm công việc đứng đắn nha.”
“Nói bậy sao?” Cố Học Văn gật đầu: “Đối với những người cô gái đứng đường như cô mà nói, làm gà cũng được coi là công việc đứng đắn thôi.”
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình cao giọng quát, trừng mắt nhìn anh đầy vẻ oán giận: “Anh….? Tôi nói lại là tôi muốn tìm công việc đứng đắn, anh còn ở đó nói bậy tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.”
Nếu không có người lớn ở đây, cô nhất định sẽ khiến anh ta răng rơi đầy đất.
“Công việc đứng đắn?” Cố Học Văn quay đầu đi chỗ khác, lông mày hơi nhướn lên mang ý giễu cợt: “Như vậy có được xem là gà muốn hoàn lương không?”
“Gà con mẹ anh.” Tả Phán Tình rốt cục không chịu nổi, dùng sức vỗ mạnh bàn đứng lên nói: “Cút m quả trứng anh đi, anh mới là gà, cả nhà các người mới là gà.”
Câu cuối cùng gần như là rống lên từng chữ, những oán hận đã tích lũy quá lâu biến thành sự phẫn nộ to lớn, đầy rẫy trong tư tưởng cũng như trong lòng cô, làm cho cô muốn tìm một người nào đó để phát tiết.
Cô nhìn trên bàn trà, không chút nghĩ ngợi bưng ly trà đầy hất thẳng vào mặt Cố Học Văn.
“Cố Học Văn, đồ khốn kiếp.”
Đặt mạnh ly trà lên bàn, Tả Phán Tình không để ý đến vẻ mặt của người lớn hai nhà, cúi xuống lấy giỏ xách, bước ra khỏi cửa không quay đầu nhìn lại.
Cả căn phòng im lặng hồi lâu. Bốn người lớn nhìn nhau, cũng không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ánh mắt mọi người cùng hướng về phía Cố Học Văn, anh tao nhã rút khăn giấy trên bàn ra lau sạch nước trà trên mặt, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt tò mò của mấy vị trưởng bối, khóe miệng anh hơi cong lên.
“Cô ấy, con sẽ cưới cô ấy.”
“Hả?” Ba tiếng kinh hô cùng với một tiếng hít vào, Cố Chí Cường cũng được xem là người đã trải qua nhiều mưa gió mà lúc này mặt ông cũng có chút ngây ra. Lúc này thật không hiểu là tình huống gì nữa.
“Học Văn, con…” Trần Tĩnh Như không biết có phải mình đã già, không theo kịp suy nghĩ của bọn trẻ hay không?
“Con, con rốt cuộc có biết con đang nói cái gì không?” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Con biết.” Cố Học Văn lau khô nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn ba mẹ hai bên với vẻ mặt nghiêm túc.
“Vừa rồi chỉ là do Phán Tình giận con thôi, thực sự thì bọn con quen nhau đã lâu rồi.”
—oOo—
Hết chương 34
28.07.2014
Chương 35
Hy Vọng Việc Cưới Xin Tiến Hành Càng Nhanh Càng Tốt
Nội dung thu gọn
Edit: Lăng Du
Beta: Phong Vũ
Bên trong phòng trà, không khí vô cùng quỷ dị bao trùm khắp cả phòng. Có thể nghe thấy cả giọng nói trầm thấp đầy từ tính của một người đàn ông. “Chúng con quen nhau cũng được một năm.”
“Tính của Phán Tả Tình rất nóng nảy, cứ hay giận dỗi con.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cô ấy nói vẻ ngoài đẹp mã của con khiến cô ấy có cảm giác không an toàn. Cũng vì vậy mà cô ấy cứ phải dùng cái tính con nít mè nheo để con phải chiều theo ý cô ấy.”
“Con đối với cô ấy là thật lòng. Hy vọng cô chú cho con được cưới cô ấy.”
“Kỳ thật, Phán Tình cũng có ý này, cô ấy cứ giận con vì con không
mang cô ấy đi gặp ba mẹ. Còn cáu kỉnh nữa. Hy vọng cô chú đừng giận Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
cô ấy.”
“Nếu có thể, con hy vọng việc cưới xin sẽ tiến hành càng nhanh càng tốt.”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tả Phán Tình hoàn toàn không hề biết rằng sau khi cô bỏ đi thì gã đàn ông
không biết xấu hổ kia lại ở trong phòng trà nói hưu nói vượn. Trong lòng cô chỉ
cảm thấy đầy ngập lửa giận, cho dù có muốn nèn cũng không thể nén hơn được nữa. Trực tiếp đi ra ngoài phòng trà tìm Trịnh Thất Muội. Dọc theo đường đi,
khuôn mặt âm u tràn ngập phẫn nộ của cô cũng dọa tài xế sợ hết hồn hết vía. Than thở với Trình Thất Muội chừng hai giờ, đem Cố Học Văn hết chửi
từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, không còn ra thể thống gì. Rốt cuộc cũng nhờ Trịnh Thất Muột an ủi mà tâm tình cũng dễ chịu không ít. Lúc cô về đến nhà, ba mẹ còn chưa trở về. Tả Phán Tình tự rót ình cốc
nước, rồi ngồi trên sô pha mở TV lên xem, chờ ba mẹ về.
Không hề giống như cô tưởng tượng, lúc Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng vào cửa hoàn toàn không có vẻ gì tức giận mà vẻ mặt còn rất chi là vui mừng.
“Phán Tình. Con khoan đi xin việc đã. Trong khoảng thời gian này cứ lo
tiến hành việc kết hôn cho tốt đi nhé.” Vừa nói xong câu đầu tiên, đã làm cho Tả Phán
Tình ngây dại.”
“Hôn lễ đã định đoạt xong xuôi. Ngày này tháng sau sẽ tổ chức.”
“Hết tuần này, con cứ đi cùng với Học Văn về Bắc Đô gặp người lớn trong gia đình trước đã.”
“Còn chuyện chụp ảnh cưới và mấy thứ linh tinh khác thì chờ các con đi Bắc Đô về rồi sẽ
chụp.”
“Tiệc rượu gì đó thì nhà họ Cố sẽ chịu trách nhiệm.”
“Con không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần an tâm làm cô dâu là được rồi.”
“Kết hôn rồi thì không thể cứ giống như khi ở nhà, nhớ phải thùy mị một chút.”
“Học Văn là một người đàn ông tốt, con về sau đừng có ức hiếp nó.” Ức hiếp?
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Một tràng dài liên miên, không dứt như vừa pháo nổ vừa dứt. Mỗi một câu Tả Phán Tình nghe đều hiểu cả, sau đó…
“Khụ khụ khụ…” quên mất trong miệng có nước, Tả Phán Tình bị sặc,
dốc sức ho khụ khụ , cả mặt đều đỏ hết cả lên. Ôn Tuyết Phượng ngồi vào bên cạnh vỗ lưng cô, cười yếu ớt với Tả Chính Cương: “Anh xem con bé kìa, nó vui đến thế này nè.”
“Khụ khụ khụ.” Ai vui cơ chứ? Tả Phán Tình vỗ ngực, ổn định lại hơi thở, đợi cho cơn ho qua đi, rốt cuộc cũng có cơ hội mở miệng.
“Ai bảo con phải cưới tên khốn đó? Con đây không muốn kết hôn. Lại càng
không muốn kết hôn với hắn.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Con nói cái gì?” Tả Chính Cương sắc mặt thay đổi: “Con nói lại lần nữa xem.”
“Con nói, con không muốn kết hôn. Lại càng không muốn kết hôn với tên khốn đó.”
“Con….” Tả Chính Cương vừa nhìn thấy sự quật cường trên mặt con gái mình, đang muốn giơ tay lên định cho cô một bạt tai thì Ôn Tuyết Phượng đã chạy nhanh đến bắt lấy tay ông.
“Chính Cương, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói với con, đừng có đánh con mà.”
“Tả Phán Tình.” Tả Chính Cương trừng mắt, vẻ mặt phẫn nộ: “Ba nói cho con biết,
con muốn cũng được, không muốn cũng thế. Kết hôn với Học Văn đều là
chuyện đã định rồi. Nếu con không chịu, ba sẽ coi như không có đứa con gái như con nữa.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
—oOo—
Hết chương 35
28.07.2014
Chương 36
Không Giúp Được Cậu
Nội dung thu gọn
Edit: Phong Vũ
Trong phòng Tả Phán Tình, cô ru rú ở bên giường thẩn thờ nhìn cái màn hình máy tính ở đằng trước, nhìn thấy avatar trên qq của Trịnh Thất Muội nhấp nháy, đúng là á khẩu không thể cất lên lời.
Cô làm thế nào cũng không ngờ ba mình lại nói là làm thật, không những không cho cô quay về phòng trọ, lại còn nhốt cô trong nhà, tước đoạt giấy tờ tùy thân của cô, làm cô có muốn đi cũng không được.
Ngày hôm qua cô làm loạn cả một ngày cũng không có kết quả, buổi tối cô lấy tuyệt thực kháng nghị cũng vô hiệu. Sáng hôm nay còn căng hơn, nói là người nhà họ Cố sẽ đến thăm nhà, cô phải lo mà ăn mặc đàng hoàng một chút để mà ra gặp khách.
Gặp con mẹ nó ấy. Thấy cái hình đầu quỷ của cô bạn đang nhấp nháy. Cô thấp giọng chửi vài tiếng, Tả Phán Tình gõ vài cái lên bàn phím.
Trời quang giữa đêm hè: Nhanh lên giúp mình nghĩ cách đi.
Thất tiên nữ: Không giúp được. Hôm qua mình đã gọi điện đến nhà cậu, ba cậu nói chờ đến khi cậu kết hôn mình mới có thể hẹn cậu ra ngoài được.
Trời quang giữa đêm hè: Vậy cậu nói cậu phải làm phù dâu của mình, buộc ông ấy phải cho cậu vào.
Thất tiên nữ: Cậu nói chuyện tiếu lâm đó hả? Mình làm sao mà có khả năng đi vào? Dẫn cậu ra ngoài? Ba cậu sẽ không chịu đâu.
Trời quang giữa đêm hè: Mình điên mất thôi. Vậy cậu nói mình phải làm sao bây giờ.
Thất tiên nữ: Muốn mình nói hả, vậy cậu cứ đồng ý cho rồi, cậu không phải nói tên Cố Học Văn kia bộ dạng rất tuấn tú sao? Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trời quang giữa đêm hè: Cậu đi chết đi! Thà mình cưới một con heo còn hơn phải kết hôn với tên khốn cảnh sát thối đó.
Thất tiên nữ: Mình đây cũng không có cách nào.
Tả Phán Tình bị chọc tức: Không nghĩa khí.
Thất tiên nữ: Please. Chuyện này với chuyện nghĩa khí chả có liên quan gì. Chỉ là muốn cậu kết hôn chứ có lấy mạng cậu đâu.
Avatar lại nhấp nháy, một cái icon chép miệng , dứt khoát là đang cười trên nỗi đau của người khác đây mà.
Trời quang giữa đêm hè: nếu phải cùng tên khốn nào đó kết hôn, chẳng khác nào lấy mạng mình.
Phía bên kia im lặng, Tả Phán Tình gửi qua vô số biểu tượng rối rắm vò đầu bức tóc , . Bên kia rốt cuộc cũng có reply.
Thất tiên nữ: Như vậy đi. Hay là cậu đầu tiên cứ giả vờ đồng ý. Loại trừ sự cảnh giác của ba cậu, sau đó lại nghĩ cách trốn?
Tả Phán Tình im lặng, giả vờ đồng ý? Cũng là cách hay, nhưng mà ——
Cô còn chưa kịp nghĩ ra cách phải giả vờ như thế nào thì bỗng nhiên có người gõ cửa, Tả Phán Tình rất nhanh tắt cửa sổ chat đi, xoay người ra phía cửa. Ôn Tuyết Phượng ló mặt vào, nhìn thấy cô vẫn còn mặc áo ngủ thì nhíu mày lại.
“Phán Tình, hai bác Cố và Học Văn sắp đến nơi rồi, sao con còn chưa chịu thay quần áo? Mau thay bộ đồ khác rồi đi ra nhanh đó.”
“Mẹ. Con không muốn đi ra đó mà. Con không muốn kết hôn. Con không muốn kết hôn với Cố Học Văn.”
Đã nói nhiều như vậy rồi mà sao không ai chịu nghe con vậy.
“Phán Tình?” Ôn Tuyết Phượng hàng lông mày càng nhíu chặt: “Đừng có nhỏng nhẻo nữa. Ngoan một chút. Nghe lời đi.”
“Mẹ ——”
Không đợi Tả Phán Tình phản ứng lại, Ôn Tuyết Phượng đã đóng cửa đi ra ngoài.
Tả Phán Tình oán hận nện bàn máy tính. Xoay người nhìn thấy avatar của Thất Thất nhấp nháy trên màn hình, cô tức giận gửi đi một chuỗi icon bom đạn và tức giận qua.
Thất tiên nữ: ? ? ? Cậu lại làm sao vậy? Màn hình bên kia có reply.
Trời quang giữa đêm hè: Mấy đồ ngốc nhà bọn họ sẽ đến thăm nhà.
Thất tiên nữ: Ha ha. Động tác nhanh quá ha.
Trời quang giữa đêm hè: Cậu mà còn cười nữa có tin là chờ đến lúc được thả ra, mình sẽ xử lý cậu không?
Tả Phán Tình không có tâm trạng cùng bạn nói giỡn, bên kia lại gửi qua một cái mặt cười.
Thất tiên nữ: Cậu ngốc này, hiện tại là nhà người ta muốn cưới cậu, cậu cứ nghĩ cách làm cho hắn ta không cưới cậu nữa là xong rồi đúng không?
Trời quang giữa đêm hè: Nhưng mà cách gì?
Sa: Chiện hông hay hả các nàng ? Sao mấy hum ta dừng post mà không thấy ai ý kiền rỳ nhỉ. Oa Oa
—oOo—
Hết chương 36
28.07.2014
Chương 37
Không Được Kêu
Nội dung thu gọn
Edit: Minh mập Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Thất tiên nữ: Thì cứ làm cho tên đàn ông thúi kia ghét cậu đi, như vậy là kết thúc rồi không phải sao?
Nhìn thấy cái icon mang vẻ mặt khinh bỉ, Tả Phán Tình cố kìm nén cơn xúc động muốn gào thét. Hừ, đúng là cái đồ đứng nói chuyện thì không thấy đau lưng<1>. Theo cô nghĩ, Cố Học Văn căn bản là cố ý, chính vì anh ta ghét cô nên mới muốn kết hôn với cô.
Phi, thật không biết xấu hổ, chẳng lẽ anh ta muốn kết hôn, là cô phải kết hôn sao.
…….
Cố Học Văn ngước lên nhìn khu nhà trọ cũ kĩ, hành lang nhỏ hẹp, còn có vài vết loang lổ cùng với một cái vách nứt nẻ. Tả Phán Tình sống ở đây sao????
Nhíu mày, không nói một câu, anh bước theo ba mẹ lên lầu, đi đến nhà của Tả Chính Cương. Chỉ là một ngôi nhà có 3 phòng, phòng cũng không lớn lắm nhưng rất sạch sẽ, có thể nhìn ra được nữ chủ nhân của ngôi nhà này rất yêu quý nó.
“Thật có lỗi, nhà tôi hơi nhỏ mong mọi người thông cảm, ngồi tạm vậy.” Ôn Tuyết Phượng nhiệt tình nói, đối với Cố Học Văn và chuyện hôn nhân với nhà họ Cố này bà cũng thật vừa lòng. Hai nhà kết thân, với nhà bà mà nói chính là được trèo cao.
“Không sao, không sao.” Trần Tĩnh Như ngồi xuống ghế, ánh mắt quét một vòng quanh phòng khách, bà không thấy Tả Phán Tình, liền hỏi: “Phán Tình đâu?”
“Con bé, con bé còn đang trang điểm trên lầu.” Ôn Tuyết Phượng cảm thấy xấu hổ, vừa rồi giục Tả Phán Tình đi ra, không biết làm gì mà nửa ngày rồi mà chẳng thấy nó nhúc nhích? Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Con bé nhà tôi đôi khi rất tùy hừng, để cho ông bà sui gia chê cười rồi.” Tả Chính Cương tiếp tục: “Nha đầu kia là do tôi chiều quá nên sinh hư, tôi sẽ về dạy bảo lại cháu.”
“Không sao, không sao.” Trần Tĩnh Như không để ý đến việc này: “Con gái mà, phải dành nhiều thời gian cho trang điểm.”
“Được rồi, để tôi lên gọi nó xuống.” Ôn Tuyết Phượng đang định đứng lên, Cố Học Văn đã đứng lên trước: “Dì à, để con lên gọi cô ấy cho.”
“Hả?” Ôn Tuyết Phượng sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại ngay: “Được, được, con đi kêu đi, vợ chồng son nên vun đắp tình cảm”
Cố Học Văn nghe dì nói xong, trên mặt có chút xấu hổ, dáng vẻ cũng có chút bất an mất tự nhiên.
Nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Cố Học Văn, mấy vị trưởng bối hiểu ý cười, thế nên tha cho Cố Học Văn, anh xoay người đi đến phòng của Tả Phán Tình, trong mắt vẫn có chút lo lắng, đôi mắt hắn đăm chiêu, dường như đang có kế hoạch gì đó. (minhmap: nói theo ngôn ngữ chợ búa: mặt a gian!!!).
Nhẹ tay xoay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa. Cố Học Văn thoải mái mở cửa bước vào.
Tả Phán Tình đang ngồi trước gương “trang điểm”. Đầu tiên cô đánh phấn ặt mình trở nên trắng bệch, giống như nhân vật Sadako<2>, sau đó đánh mắt màu hồng, hai mắt hồng còn chưa đủ, cô đánh thêm lên hai gò má bằng phần màu đỏ, cô thả tóc, mái tóc dài đến trên vai, nhìn trong gương thấy mình có vài phần giống Sadako, Tả Phán Tình nở nụ cười. “Cố Học Văn, tôi không tin anh dám lấy Sadako về làm vợ.” Tả Phán Tình lảm nhảm một mình.
Sau khi “trang điểm xong”, Tả Phán Tình đi thay một chiếc vày dài màu trắng, Ngay lúc Tả Phán Tình thay đồ thì cửa bật mở, Tả Phán Tình ngây người, hai tay phản xạ cầm lấy váy che trước người mình.
Trên người cô chỉ còn nội y, hai tay run run cầm váy che lấy thân thể, Cố Học Văn không ngờ cô đang thay quần áo, vừa bước vào liền thấy cảnh này, trong lòng có chút sửng sốt, liền đứng bất động ở cửa.
Tả Phán Tình vừa rồi lấy váy che thân thể hoàn toàn là do bản năng, mặt cô dại ra một lúc, sau đó cô nhìn thấy Cố Học Văn nhìn chằm chằm mình, ý thức của cô mới dần dần trở lại, Tả Phán Tình há miệng Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ý thức được cô chuẩn bị làm gì, Cố Học Văn phản ứng rất nhanh, đóng cửa phòng, bước hai bước tới trước mặt cô, lấy tay che miệng cô lại nói “Không được kêu”.
<1> Nguyên văn là 站着说话不腰疼, đứng nói chuyện thì không thấy đau lưng, vốn là chỉ việc một người chưa từng chịu khổ thì không biết thế nào là khổ cực, nghĩa rộng ra là những kẻ chỉ biết chỉ tay năm ngón, hoặc những người đã được hưởng sung sướng lại còn lên mặt khoe mẽ.
<2> Nhân vật trong phim Ringu (phiên bản gốc tiếng Nhật của phim The Ring – thuộc thể loại phim kinh dị)
—oOo—
Hết chương 37
28.07.2014
Chương 38
Không Cố Ý Cũng Phải Chết
Nội dung thu gọn
Edit: Minh mập Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
“Không được kêu”
“Ư ư ư.” Lưu manh, dê xồm. Anh buông tay ra.
Tả Phán Tình liều mạng giãy dụa. Váy trên tay cô rơi xuống đất cô cũng không thèm quan tâm, chỉ còn nội y trên người cô tay đấm chân đá muốn Cố Học Văn buông cô ra, nhưng thân thể anh ta cứng như thép, tay cô đã đau muốn chết mà anh ta vẫn bất động
như cũ.
“Ư ư ư.” Anh buông ra, Tả Phán Tình không làm gì được anh ta, chỉ có thể liều mạng dùng ánh mắt trừng trừng nhìn anh ta: “Ư ư ưm”
Anh buông ra, tôi bảo anh buông ra, có nghe không hả???
“Tôi có thể buông cô ra, nhưng cô phải hứa là không được kêu.” Cố Học Văn thừa nhận tình huống này là ngoài ý muốn, anh cũng đâu có muốn vào nhìn cô thay quần áo.
Anh buông ra. Nếu ánh mắt Tả Phán Tình có thể giết người thì chắc chắn lúc này trên người Cố Học Văn đã bị xuyên qua mấy cái lỗ rồi.
“Cô không kêu, tôi sẽ thả tay ra.”
Cố Học Văn che miệng cô, vì không để cho cô tấn công mình nên anh đơn giản ôm chặt cô, tư thế như vậy làm cho anh có cảm giác cơ thể đang ở trong lòng mình thật mềm mại.
Cảm giác này khác với những loại tiếp xúc thân mật khác, làm cho tim anh đập nhanh mất mấy nhịp.
“Ư ư ư.” Khốn nạn, đồ khốn nạn, anh đi chết đi. Tả Phán Tình thật sự nổi điên rồi.
Mắt cô bắt đầu đỏ lên, trên mặt vừa mới đánh phấn, giờ này lại thêm tức giận nên khuôn mặt cô càng đỏ bừng, cô trừng mắt với anh, hận không thể đập nát cái vẻ mặt kia của anh, bộ dạng cô lúc này thoạt nhìn có vài phần dữ tợn.
Cố Học Văn mím môi lại, mang theo một tia cười: “Cô đồng ý không kêu lên. Tôi lập tức buông cô ra.”
Tả Phán Tình trừng mắt, ở trong lòng thề, chỉ cần cô thoát khỏi móng vuốt của tên dê xồm này, cô nhất định phải làm cho anh ta “đẹp mặt”.
“Không đồng ý sao?”
Cố Học Văn nhìn thấy bộ dạng bướng bỉnh kia của cô, khuôn mặt đã hóa trang giống mặt quỷ của cô càng làm cho anh không nhìn rõ được vẻ mặt thực của cô, nhưng còn đôi mắt.
Trong ánh mắt cô đã có thêm vài phần tức giận, đủ để anh biết rằng, Tả Phán Tình cô gái đang ở trong lòng anh kia giờ phút này chẳng khác gì một quả bom, chỉ cần kích thích một chút là sẽ có bùng nổ ngay. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cô không đồng ý, được thôi, tôi đây cũng chỉ có thể tiếp tục che miệng cô lại, sau đó từ từ đợi bố mẹ cô bước lên, rồi nhìn thấy chúng ta như thế này.”
“Ư ư ư.” Đê tiên, vô sỉ, hạ lưu. Tả Phán Tình không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng mấy tiếng “ư ư” để kháng nghị. Cố Học Văn vẫn bất động như núi.
Anh không buông tay. Tả Phán Tình lại không thể giảy ra được. Ánh mắt cô quét quanh phòng, nhìn thấy đám đồ vật này nọ bèn nảy ra một ý, cô gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cặp mắt kia nhìn anh với vẻ cầu xin làm cho Cố Học Văn nhẹ nhàng thở ra, buông lỏng cánh tay đang che miệng cô, thân thể Tả Phán Tình được tự do, cô liền chạy đến đầu
giường cầm cái kéo, đâm về phía Cố Học Văn. (minhmap: ấy chết, chị cầm kéo đâm anh rồi nửa đời sau của chị biết trong cậy vào ai đây, hic hic hic).
“Đồ dê xồm, anh chết đi.”
Cố Học Văn buông Tả Phán Tinh ra, sau đó muốn đi ra ngoài, liền nghe thấy đằng sau truyền đến mấy tiếng động, không kịp nghĩ ngợi, anh nhảy sang bên cạnh tránh né đòn công kích của Tả Phán Tình.
“Đồ khốn kiếp, tôi muốn giết anh.” Tả Phán Tình thấy anh né được, lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt, lại hướng về phía anh đâm tiếp.
Phòng Tả Phán Tình cũng không lớn, lại đặt thêm giường với bàn học, nên chỗ trống cũng không nhiều lắm, Cố Học Văn vì tránh Tả Phán Tình nên nhanh chóng nhảy vọt đến chỗ chiếc giường.
“Cô bình tĩnh một chút. Tôi không cố ý mà.”
“Không cố ý cũng phải chết.”
—oOo—
Hết chương 38
28.07.2014
Chương 39
Máu! Anh Bị Chảy Máu
Nội dung thu gọn
Edit: Sakuraky Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Căn phòng rất nhỏ, bên cạnh là một chiếc bàn trang điểm được kê ở góc tường. Cố Học Văn nhìn thấy chiếc kéo sắp bay tới, vươn tay giữ lấy cô.
Tả Phán Tình đang trong cơn tức giận, nhìn thấy anh sắp ngăn cô lại, động tác cũng nhanh hơn một chút.
Cho dù động tác của cô có nhanh hơn nhưng so với Cố Học Văn vẫn còn chậm, anh vung tay túm được tay cô, nhìn thấy cô nhấc chân chuẩn bị đá vào mình, mi tâm nhíu lại không chút nghĩ ngợi đưa một chân ra đỡ lấy.
Tả Phán Tình chỉ cảm thấy hình như chân mình vừa đá vào một khối thép, đau đến mức cô không nhấc nổi lên nữa.
Cố Học Văn dễ dàng hóa giải đòn tấn công của cô, cô vội dùng sức ôm lấy một chân của anh, cơ thể anh lập tức mất đi cân bằng chới với chực ngã ra sau.
Tay anh vẫn còn đang nắm lấy tay cô, cơ thể anh ngã ra sau, cô cũng rất vinh hạnh ngã xuống cùng với anh.
Phía sau Tả Phán Tình là chiếc giường, cơ thể Cố Học Văn đè lên người cô, hai người cùng ngã lăn xuống.
Trên tay truyền đến một cơn đau nhức, lúc này Cố Học Văn mới phát hiện cây kéo trên tay Tả Phán Tình đang đâm vào cánh tay anh. Màu máu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đỏ áo sơmi trắng, bắn cả lên má trái của Phán Tình, cô ngây người một chút, đột nhiên há miệng hét lên.
“A ——” máu, cô sợ máu mà. Tả Phán Tình kêu vô cùng thảm thiết. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Buổi sáng yên tĩnh trong khu chung cư cũ kĩ đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai như vậy, đàn chim sẻ đang đậu ngoài cửa sổ cũng bị dọa cho phát khiếp bay đi dáo dác.
Cố Học Văn sửng sốt một chút, không đợi anh đứng dậy ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bóng dáng bốn vị đại nhân xuất hiện trước cửa phòng Tả Phán Tình.
Trong phòng quần áo Tả Phán Tình rơi dưới đất, mà bản thân Tả Phán Tình quần áo cũng không nghiêm chỉnh nằm ở trên giường, trên mặt của cô còn có vết máu.
Nửa người Cố Học Văn vẫn đang đè lên cô, chân anh lại còn chen vào giữa đôi chân của Tả Phán Tình, một màn như vậy rất xứng với cái tên ướt át kích thích, nhưng điều kiện tiên quyết là không xuất hiện vết máu này.
Bốn đại nhân nhất thời hóa đá đứng ngây như tượng, trong khoảng khắc ngắn ngủi không biết phải nói câu gì.
Tả Phán Tình lại hoàn toàn ngây người, không ngờ sẽ bị cha mẹ nhìn thấy một màn này của mình và Cố Học Văn, đầu óc lập tức đình trệ.
Cố Học Văn là người đầu tiên có phản ứng, rất nhanh kéo chiếc chăn ở bên cạnh Phán Tình che lấy cơ thể cô, anh rất bình tĩnh đứng dậy, nhìn thấy mấy vị trưởng bối đã biến thành kẻ ngốc, vẻ mặt làm như không có chuyện gì lên tiếng.
“Chú Tả, nhà chú có tủ thuốc không?”
“Hả?” Tả Chính Cương còn chưa kịp phản ứng lại, đối với vấn đề Cố Học Văn đột nhiên đưa ra lại không biết phải trả lời như thế nào.
“Có, có.” Ôn Tuyết Phượng nhìn thấy máu trên tay Cố Học Văn: “Học, Học Văn, tay cháu, có cần phải đi bệnh viện khám không?”
“Không cần đâu ạ.” Cố Học Văn lắc đầu: “Cũng không bị tổn thương đến gân cốt.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ấy, vậy cháu đi theo dì.”
Ôn Tuyết Phượng cũng không biết phải phản ứng như thế nào. Nhìn Tả Phán Tình đang nằm dưới chăn trên giường, trong lòng thầm nghĩ thanh niên thời này tốc độ có phải nhanh quá hay không?
“Tôi đi băng bó giúp nó.”
Sắc mặt Trần Tĩnh Như có chút xấu hổ, lén lút nhìn Cố Học Văn trừng mắt một cái, nơi này tốt xấu gì vẫn là nhà người ta, con trai mình có cần phải gấp đến vậy hay không?