Lần đầu tiên gặp mặt, cô thất tình chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, bị anh cho là kẻ buôn bán ma túy bắt lại, giam giữ suốt một đêm. Lần thứ hai, cô thất nghiệp, tới KTV hát hò thì bị anh cho là gái gọi lại giam giữ suốt một ngày. Lần thứ ba, hai gia đình sắp xếp bữa cơm xem mắt, anh nhướn mày nhìn cô vẻ mặt châm chọc: “Sao thế này? Gà muốn hoàn lương à?” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Rõ ràng là cô không cam tâm tình nguyện, hận không thể nhanh chóng thoát khỏi tên yêu ma này càng nhanh càng tốt. Cho đến một ngày, một người con gái tinh tế uyển chuyển xinh đẹp hơn cô xuất hiện; mỉm cười giúp anh chỉnh lại cà vạt, vẻ mặt dịu dàng nói: “Anh thật là, lúc nào cũng vậy, ngay cả cái cà vạt cũng đeo không xong.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Anh chỉ cười, trên khuôn mặt hiện rõ nét nhu hòa. Một thoáng đó, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.
28.07.2014
Chương 1
Anh Không Có Mắt À?
Nội dung thu gọn
Edit: Sakuraky
Beta: Phong Vũ
Quán bar Dạ Vũ Liêu Nhân.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu và khói thuốc, âm nhạc mở ở mức lớn nhất, ầm ầm như đâm vào tai người nghe, trên sàn nhảy nam nữ điên cuồng giật lắc, những cô nàng ăn mặc thiếu vải đang ngả ngớn đong đưa khiêu khích đám đàn ông…
Tả Phán Tình bị thứ âm nhạc đó làm cho choáng váng cả đầu óc . Từ trong ví rút ra một tờ tiền màu đỏ thả xuống bàn. Lắc lắc đầu, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại rồi lảo đảo bước ra khỏi nơi này.
Mười một giờ đêm… Thời gian những kẻ thích sống về đêm chính thức bắt đầu cái mà bọn họ gọi là một ngày.
Ánh mắt Tả Phán Tình có vài phần mơ hồ, miệng lẩm bẩm.
“Đồ đê tiện. Đồ đê tiện ——”
“Đàn ông các người đều chết hết đi. Đồ đê tiện. Đồ đàn ông thối tha, đàn bà hèn hạ ——”
Tác dụng của cồn khiến cho cơ thể cô hơi nóng lên, thế nhưng ý thức vẫn còn rất rõ ràng. Hừm, tên khốn nào dám nói uống rượu có thể tiêu sầu hả? Vì sao cô càng uống lại càng tỉnh cơ chứ? Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hình ảnh khuôn mặt tươi cười đắc ý của gã đàn ông đê tiện kia cứ lởn vởn phía trước mặt khiến đầu óc cô không ngừng quay cuồng .
“Phán Tình em là người mới vào, nếu bản thiết kế của em không được cấp trên đánh giá tốt, chắc chắn em sẽ mất tất cả cơ hội để phát triển. Chi bằng cứ viết tên anh lên đó trước đã? Nếu chẳng may bản thiết kế này không được duyệt, cấp trên có hỏi đến thì anh sẽ nhận hết trách nhiệm về mình.”
Khi vừa chuyển tới công ty mới chỉ vì một câu nói này cô đã ngu ngốc đem bản thiết kế của mình đưa cho hắn, trên đó còn ghi tên của hắn ta.
“Phán Tình, em cũng biết là cơ hội này khó khăn lắm mới có được. Anh rất hy vọng sẽ giành được nó, thế nào em sẽ giúp anh chứ?”
“Anh thành công, em là bạn gái của anh chẳng phải cũng sẽ được thơm lây sao.”
Gương mặt nhã nhặn đó, cùng cái cúi đầu năn nỉ và thuyết phục: “Phán Tình, anh thật sự rất cần cơ hội này.”
“Phán Tình ——”
“Phán Tình ——”
Cô thì cứ ngốc ngếch như vậy, chỉ cần là tên đó nói cô sẽ hoàn toàn tin tưởng. Thế nhưng kết quả thì thế nào?
Hắn bám được con gái ông chủ liền lập tức đá cô. Tả Phán Tình chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng hai kẻ tiện nhân chung đụng với nhau là cô lại muốn bóp chết cái tên đàn ông thối tha đó.
Điều mà cô hận nhất không phải vì chia tay với cái tên đê tiện đó. Mà cô hận bản mình thật quá ngu ngốc.
“Tiện nhân. Tiện nhân ——” Tả Phán Tình dường như mắng hắn còn chưa đủ, ngay cả chính mình cũng lôi vào chửi: “Ngu ngốc. Mày thật là ngu ngốc ——”
Dưới chân hình như đạp phải thứ gì đó khiến cho cô lảo đảo một cái, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mông lung không rõ.
Cố gắng giữ cho cơ thể mình trụ vững, lại bất ngờ bị người phía sau đụng phải.
Không hề chuẩn bị Tả Phán Tình ngã sấp xuống mặt đất. Cánh tay chà xuống mặt đường truyền đến cơn đau nhức khiến cho ý thức của cô chợt tỉnh táo. Cô ngẩng đầu, cái người đụng phải cô hình như làm rớt cái đó trên mặt đất, anh ta vội nhặt lên rồi nhanh chóng rời đi. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Này… chỉ nhặt đồ bị rơi rồi bỏ đi luôn hả. Tả Phán Tình nổi giận. Cánh tay bất chấp sự đau đớn vội tóm lấy người kia mượn lực đứng dậy.
“Này. Anh không có mắt à? Anh đụng vào tôi rồi đấy có biết không?”
Cánh tay thì đau, tâm trạng thì tồi tệ, khẩu khí của cô vô cùng gay gắt. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cút ngay.” Người kia không chút nghĩ ngợi gạt tay Tả Phán Tình: “Bỏ ra.”
“Còn lâu.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Trừ phi anh xin lỗi, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Cái con điên này.” Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía sau, mơ hồ nghe thấy một loạt những tiếng bước chân, hắn nôn nóng, không chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy Tả Phán Tình ra rồi bỏ chạy.
Tả Phán Tình bị hắn đẩy ngã đập cả người vào tường, khủy tay bị thương lại va chạm thêm một lần nữa. Sự đau nhức khó chịu khiến cho lửa giận trong lòng cô bốc lên ngùn ngụt. Không kịp nghĩ ngợi cô liền đuổi theo gã đàn ông kia.
Các tình yêu thân mến, Tâm Nguyệt cưỡi chim xuất hiện. Hy vọng mọi người trước sau như một ủng hộ Tâm Nguyệt. Mỗi ngày chờ đợi. Vote. ment. Lưu lại dấu chân. Để cho Tâm Nguyệt biết là các bạn đã tới.
Đây là một câu chuyện hoàn toàn mới, không hề giống như vậy những truyện trước. Tuyệt đối lật đổ mọi tiểu thuyết ngôn tình mà mọi người từng xem qua. Tình tiết hoàn toàn mới, cốt truyện hoàn toán mới
Nam chính tuy rằng phúc hắc, nhưng nữ chính cũng không phải tiểu bạch thỏ. Chờ mong các tình yêu gia nhập. Hoan nghênh các tình yêu nhảy hố.
Tâm Nguyệt xuất phẩm, cam đoan giữ hố. Không drop, không stop. Cố gắng viết những ảng văn, câu chuyện hay. Lăn lộn xin tài trợ, kêu gọi các loại ủng hộ. Cám ơn các bạn!!!
—-o0Ooo—
Hết chương 1
28.07.2014
Chương 2
Ô Đồ Thật À, Cho Tôi Mượn Chơi Tí?
Nội dung thu gọn
Edit: Sakuraky
Beta: Phong Vũ
“Mày đứng lại. Tên khốn kiếp này, mày nghĩ cứ như thế mà chạy được à?”
Cô đi giày cao gót tất nhiên là không chạy nhanh được, nghĩ đến cái thằng cha đụng phải cô rồi lại còn đẩy cô là cô lại sôi máu muốn đánh người, thấy không thể đuổi kịp hắn, cô cầm túi sách trên tay ném về phía người đang chạy đằng trước.
Túi sách rơi xuống đất, cái tên kia vẫn chạy thục mạng như cũ, Tả Phán Tình nổi giận, tay thì đau, đầu thì choáng váng, cô lảo đảo lết đến chỗ chiếc túi của mình rồi ngồi phịch xuống đất.
“Đồ đàn ông đê tiện, đê tiện.”
Sao tên đàn ông nào cũng đều khốn nạn như vậy, một chút phong độ cũng không có. Nhặt chiếc túi lên, cô ôm vào trong ngực, đang muốn đứng dậy rời đi, trước mắt đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
“Không được nhúc nhích, cô đã bị bắt.”
Đầu óc Tả Phán Tình trong nháy mắt như lạc vào sương mù, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trước mặt có bốn năm khẩu súng đang chĩa vào mình.
Lắc đầu, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô đứng lên, đột nhiên chỉ vào một trong những họng súng nở nụ cười: “Các anh đang đóng phim hả?”
Nói xong, tay còn không quên sờ sờ mấy cái vào họng súng: “Oa, trông cứ như thật ấy. Có thể cho tôi mượn chơi tí hay không?”
“Không được nhúc nhích.” Giọng nói kia cực kỳ nghiêm túc. Tả Phán Tình đột nhiên nở nụ cười, vươn tay muốn lấy khẩu súng trên tay người đó: “Đừng nhỏ nhỏ nhen như vậy mà. Cho tôi chơi tí đi. Nào ——”
Không đợi cô nói hết câu, tay cô bị người ta dùng sức xoay ngược ra phía sau, kế tiếp là cạch cạch hai cái, hai cánh tay của cô bị người ta cố định sau lưng, không thể nhúc nhích được.
“Này này.” Tả Phán Tình lúc này mới cảm thấy điều gì đó không được bình thường: “Các anh là ai? Các anh muốn làm gì?”
“Không được nhúc nhích.” Giọng nói của người kia rất lạnh lùng, họng súng màu đen đăt đúng vị trí trái tim cô, dường như giây tiếp theo là sẵn sàng để lại trên người cô vài cái lỗ.
Tả Phán Tình nhanh chóng tỉnh rượu. Nhìn thấy tình huống trước mắt bèn không chút nghĩ ngợi mà hét ầm lên.
“A ——”
Âm lượng của cô cực cao, trước kia cô đã từng nghĩ đến chuyện học thanh nhạc nữa ấy chứ. Tiếng la chói tai như vậy khiến những người đang vây quanh cô cũng phải hoảng sợ.
“Câm miệng.” Người ban nảy chịu không nổi, chỉa họng súng từ ngực lên đầu cô: “Không được kêu, kêu nữa là tôi bắn chết cô.”
“Cứu mạng. Có kẻ giết người, cứu mạng, có kẻ giết người ——” Tả Phán Tình chẳng những không ngừng kêu mà ngược lại còn kêu to hơn.
“Câm miệng. Tôi bảo cô câm miệng.” Người kia cầm súng đập lên đầu Tả Phán Tình, Tả Phán Tình càng sợ hãi, càng ra sức la to hơn nữa.
“A —— cứu mạng a, cứu mạng a. Có kẻ muốn giết người . Có kẻ giết người ——” Tả Phán Tình càng la càng to, người kia không có cách nào khác đành vươn tay bịt miệng cô lại.
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói đột ngột vang lên, thành công ngăn cản động tác của người nọ.
Tả Phán Tình im miệng lại, uống rượu cộng thêm phải hét chói tai làm cho cổ họng của cô hơi đau, nhưng cô cũng chẳng có cách nào khác, ánh mắt nhìn về phía người đang từ trong con hẻm nhỏ tối thui đi tới. Nhìn thấy được bóng một người cao lớn đứng ở đó. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngọn đèn phía sau kéo dài cái bóng của hắn ta, làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng cao lớn. Mặc dù hắn đứng ở trong bóng tối không thể nào thấy được mặt, nhưng Tả Phán Tình vẫn có thể thấy mấy tên đứng chung quanh hình như có phần sợ người kia. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bởi vì tên cầm súng đó, rõ ràng dừng động tác lại, ánh mắt có chút né tránh.
Sợ hả, có hy vọng rồi. Tả Phán Tình bắt đầu liều mạng giãy dụa, hoàn toàn không có cách nào gỡ tay ra được, nhìn thấy người đó bước tới thì không ngừng giãy dụa.
“Tiên sinh cứu mạng. Những người này muốn giết tôi, anh mau báo cảnh sát, bắt những người này lại đi——”
Người vừa tới trầm mặc, đứng bất động nơi đó, trên người tỏa ra khí thế khiến cho Tả Phán Tình ngừng giãy dụa kêu la. Người bên cạnh cũng đứng nghiêm nhìn về phía người kia.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
—-oOo—
Hết chương 2
28.07.2014
Chương 3
Sát Nhân Trong Đêm Đen
Nội dung thu gọn
Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Edit: Na
Beta: Phong Vũ
Người đang dùng súng chỉa vào đầu Tả Phán Tình đột nhiên bỏ súng xuống, xoay người lại hỏi: “Tên cầm đầu đâu?”
Tên cầm đầu?
Tả Phán Tỉnh ngẩn người, kẻ cầm đầu là có ý gì? Cái gì mà kẻ cầm đầu cơ chứ? Không đợi để cô kịp hiểu, người đàn ông đứng trong bóng tối lại lên tiếng nói tiếp.
“Thu lưới?”
“Thu” Giọng nói tuy không lớn nhưng rất uy nghiêm.
“Cá đều sa lưới chứ?”
“Đều sa lưới.” Một người lớn giọng nói, nhưng chút sau lại nói lại: “Người thì đều bắt được nhưng không bắt được hàng.”
“Ừ”
Thản nhiên nói một tiếng, không nghe ra cảm xúc gì, mọi người đứng xung quanh cũng không dám động đậy. Người đàn ông đứng bên cạnh cô lại lên tiếng, bàn tay cũng không quên siết chặt cánh tay Tả Phán Tình, không cho cô có cơ hội giãy giụa: “Sếp, Ba Tử trước khi bị bắt có tiếp xúc với cô gái này. Cô ta nhất định biết hàng để ở đâu.”
Giọng nói đó rõ ràng mang theo một chút ý muốn giành công, lại bởi vì người đàn ông đứng trong bóng tối đó không lên tiếng thì lập tức ngừng lại, xung quanh cũng không có động tĩnh gì. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tả Phán Tình cũng im bặt, cô còn đang bận suy nghĩ về nội dung cuộc hội thoại của những người này.
Cái gì mà cá? Lưới? Hàng? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh giao dịch của xã hội đen mà phim truyền hình hay chiếu.
Cô sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, không có một ngôi sao. Người xưa có câu ban đêm gió lớn đi giết người. Nếu những người này là những tên ác ma giết người không chớp mắt, vậy hôm nay chẳng phải cô đừng có mong toàn thây trở về sao?
Nghĩ đến đó cô bỗng sợ toát cả mồ hôi lạnh. Toàn thân cứng ngắc, không nói được câu nào.
“Đem tất cả những người này về, thẩm tra từng người một.” Nói xong câu đó, bóng dáng cao lớn của người đó bước ra chỗ sáng hơn, mà Tả Phán Tình đang đứng ngây ra ở đó cũng bị áp giải lên xe.
Tả Phán Tình không dám nói câu nào, sợ mình không cẩn thận nói nhiều một câu sẽ bị xử luôn. Vì thế nên cô luôn cúi đầu, không chú ý trên thân chiếc xe màu trắng có ghi dòng chữ ‘police’ bằng tiếng Anh thật to.
Tả Phán Tình ở trong lòng thầm nghĩ sao mình lại xui xẻo thế này cơ chứ? Hôm nay là thứ sáu ngày mười ba. Thật đúng là ngày thứ sáu đen tối, bạn trai quen biết hai năm lấy cắp tác phẩm của cô, lại còn đá cô để đi cùng người phụ nữ khác, vào quán bar thì gặp xã hội đen đang giao dịch. Aaa! Trên thế giới này có ai thảm như cô không?
Ngồi trong xe lắc lắc rung rung, đại não Tả Phán Tình vẫn không ngừng suy nghĩ, không được, cô không thể để như thế này được. Cô phải tìm cách bỏ trốn, cô chưa sống hết đời người mà. Cô còn chưa được nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia bị báo ứng như thế nào thì sao có thể chết như vậy được?
Cho nên khi xe dừng lại, Tả Phán Tình thật muốn hét lên một tiếng chói tai, cô muốn chạy trốn. Ánh mắt đột nhiên nhìn thấy mấy chữ to ở phía xa, làm cho những lời cô chưa kịp nói đã bị chặn lại. Này, đây là chuyện gì chứ?
Tổng cục công an thành phố C? Hét lên làm cái gì chứ? Đây là cục công an mà?
Kẻ bắt cóc có lá gan lớn thế sao? Dám mang cô đến cục công an để uy hiếp?
Còn chưa kịp có thời gian bình tĩnh suy nghĩ, cô đã bị mấy người ban nảy đưa vào cục công an, dẫn tới dẫn lui, cuối cùng bị đưa lên lầu, vào một căn phòng nhỏ.
Cánh cửa bị ai đó đóng lại, Tả Phán Tình còn chưa kịp nhìn rõ bài trí trong phòng thì đã cánh cửa lại được mở ra, bước vào phòng là một người phụ nữ, trên người cô ta mặc cảnh phục.
Ánh mắt cô ta nhìn Tả Phán Tình mang theo mười phần khinh thường. Sau đó đi tới trước mặt cô, đưa tay kiểm tra người cô.
“Này này này, cô đang làm cái gì vậy?” Đầu óc Tả Phán Tình vẫn còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Người phụ nữ kia cứ đụng chạm vào người làm cô cảm thấy không thoải mái
—-oOo—
Hết chương 3
28.07.2014
Chương 4
Tên Này Có Bệnh Không Vậy?
Nội dung thu gọn
Edit: Na Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Cô muốn tránh đi nhưng tay bị còng chỉ còn cách hét lên: “Ngừng tay, nếu cô còn tiếp tục tôi sẽ gọi người đấy. Cô làm gì vậy? Cô tránh ra. Cô tránh ra có nghe thấy không?”
Nữ cảnh sát kia vẫn không để ý, mặc kệ Tả Phán Tình mắng như thế nào vẫn cứ tiếp tục công việc của mình. Kiểm tra từ đằng trước ra phía sau, rồi lại kiểm tra phía thắt lưng, nách, không bỏ qua một chỗ nào trên người cô.
Xong xuôi cô ta mới đứng dậy mở còng tay cho Tả Phán Tình, không để cho Tả Phán Tình có cơ hội xoay người đã dùng sức ép cô ngồi xuống ghế. Kêu lên hai tiếng, Tả Phán Tình mới kịp hiểu mình đang bị thẩm tra.
Nữ cảnh sát đó trước khi ra ngoài còn quay người nhìn Tả Phán Tình một cái.
“Các người là ai? Các người muốn làm gì? Mau thả tôi ra, các người có nghe thấy không, thả tôi ra, thả tôi ra.”
Tả Phán Tình liều mạng hét lớn. Trong căn phòng nhỏ, ngoại trừ cái ghế cô đang ngồi thì chỉ có một cái bàn, phía đối diện cô còn có hai cái ghế nữa. Ngoài những thứ đó thì ngay cả một cái cửa sổ cũng không có.
Kêu cả nửa ngày cũng không có ai để ý đến cô, điều này làm cho Tả Phán Tình rất bực bội. Cô định đứng lên nhưng không được vì một tay đang bị còng vào ghế, khi vừa đứng dậy cái còng lại thít vào tay đau buốt nên cô lại phải ngồi xuống.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp –” Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây trời?
Tả Phán Tình tìm túi của mình mà không thấy đâu, nếu không có thể gọi điện thoại cầu cứu rồi. Cô rầu rĩ ngồi trên ghế nghĩ hôm nay đúng là một ngày thật xui xẻo, càng nghĩ càng thấy tức, mà càng tức lại càng đau đầu.
Vẫn không có ai để ý đến mình, Tả Phán Tình trong lòng bực bội liền kêu lớn: “Cứu tôi với, cứu tôi với, cảnh sát bắt người vô cớ. Cứu tôi với! Cứu tôi với! Thật khốn kiếp! Các người mau thả tôi ra, bộ các người tưởng các người to lắm sao? Chỉ biết lấy tiền thuế của dân mà không biết làm chuyện tốt, mau thả tôi ra! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Tả Phán Tình kêu đến rát cả họng, cổ hong khô đến muốn rớt ra ngoài. Cuối cùng cửa cũng mở ra, cô không hét lên nữa, nhìn người đang bước vào.
Căn phòng chỉ có một bóng đèn ở ngay cửa ra vào, một bóng người cao lớn đứng ngay ở cửa, nhìn qua người này có chút quen mắt.
Tả Phán Tình híp mắt nhìn kĩ người vừa bước vào, gương mặt đường nét rõ ràng, giống như được điêu khắc vậy, đôi mắt đen và sâu thẳm, nhưng lại lóe lên chút lạnh lùng, sống mũi cao như tượng thần Hi Lạp, đôi môi mỏng sắc sảo không thể hiện chút tình cảm nào.
Ánh mắt cô chuyển xuống phía dưới, đúng là tỷ lệ vàng nha, vai rộng mông nhỏ được bao bọc bởi một cái áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài đen rất bình thường nhưng không làm giảm đi nửa phân khí thế.
Nhìn gần rất đẹp trai, thật đúng là cực phẩm soái ca! Tả Phán Tình trong lòng thầm khen một tiếng.
Vỗ vỗ đầu, đẹp trai gì chứ? Tả Phán Tình trong lòng thầm khinh bỉ chính mình,bây giờ là lúc nào mà cô còn có tâm trạng ngắm trai đẹp chứ?
“Này, anh đến thật đúng lúc, sao các anh lại bắt tôi, mau thả tôi ra. Các anh dùng quyền gì mà bắt tôi chứ? Mau thả tôi ra, có nghe thấy không?” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người đàn ông đó coi như không nghe thấy lời cô nói, đôi chân thon dài tiến lại cái ghế đối diện cô, ngồi xuống.
Không đợi Tả Phán Tình lên tiếng. Anh ta khẽ mở sổ ra, lên tiếng hỏi: “Nói đi. Hàng giấu ở đâu?”
Giọng nói của anh ta có chút quen thuộc. Tả Phán Tình cố gắng lục lại trong trí nhớ của mình, hình như giọng nói này đã nghe qua ở đâu đó, nửa ngày sau cô mới phản ứng lại.
Giọng nói này đúng là giọng của người khi đó, không trách nhìn bóng dáng có vẻ quen thuộc. Cô gật gật đầu xem như đã nhớ ra, nhưng động tác này lại khiến người đàn ông ngồi đối diện hiểu lầm.
“Hàng để ở đâu?” Giọng nói mang chút ép buộc, âm điệu cao hơn lúc trước.
“Cái gì mà hàng để ở đâu?” Tên này có bệnh không vậy? Hắn hỏi cô hàng để chỗ nào làm gì chứ?
—-oOo—-
Hết chương 4
28.07.2014
Chương 5
Ngoan Một Chút, Đỡ Cho Bản Thân Phải Chịu Khổ
Nội dung thu gọn
Edit: Bạch Linh Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Tả Phán Tình vẻ mặt ngây ngốc nhìn anh ta: “Cái gì để ở đâu?”
“Còn giả bộ?” Chân mày người đàn ông khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Tôi khuyên cô tốt nhất nên ngoan ngoãn khai ra, hàng được giấu ở đâu?”
“Hàng? Mà hàng gì?” Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày phải nghe thấy từ này rồi đó. Cô thật không biết những người này đang nói cái gì nữa?
“Anh nói hàng gì?” Người đàn ông đặt hai tay lên bàn, Tả Phán Tình không nghe anh ta nói gì, chỉ thấy trên tay anh ta có một cái đồng hồ hiệu Piaget. Trong đầu hiện lên khuôn mặt của cái tên đê tiện kia, cùng thời điểm nói lời chia tay, trên tay hắn cũng đeo một cái đồng hồ Piaget, vẻ mặt đắc ý nhìn cô:
“Phán Tình, cô nên tỉnh lại đi. Cho dù cô có liều mạng vẽ, chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên thiết kế , làm sao có thể so với người đang nắm giữ cả cái công ty thiết kế nữ trang này cơ chứ? Nhìn đi, đây là quà cô ấy tặng cho tôi. Đâu có giống như cô, vĩnh viễn cũng chỉ là tay trắng.”
Nỗi đau trong lòng cùng sự sỉ nhục mà cô đã nén xuống giờ lại dâng trào, vẻ mặt Tả Phán Tình cũng trở nên giận dữ, ánh mắt dừng ở người đàn ông phía đối diện, ánh mắt thâm thúy càng tối đi vài phần.
“Tiểu thư, cô giả bộ sẽ không giống thật. Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn khai ra, đỡ cho bản thân phải chịu khổ.”
“Chịu cái đầu anh.” Tả Phán Tình muốn đứng lên, nhưng tay lại đang bị còng nên không thể đứng dậy, cô lấy tay đập bàn, trừng mắt với người trước mặt.
“Các người không phải là người? Các người lấy quyền gì mà bắt giữ tôi? Các người nghĩ mình tài trí hơn người sao? Các người nghĩ mình giỏi lắm sao? Các người đều là những kẻ điên bị bệnh thần kinh. Các người đều là rùa rụt đầu, một lũ khốn khiếp. Các người dựa vào cái gì bắt tôi? Tôi phạm tội gì ? Các người là một lũ khốn nạn, hèn hạ. Các người mau thả tôi. Anh mau thả tôi ra.”
Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Tả Phán Tình lại phản ứng dữ dội như vậy, nhẹ nhàng gõ lên bàn hai cái, sau đó có vẻ vừa lòng nhìn Tả Phán Tình bình tĩnh lại.
“Tiểu thư, cô có biết năm kg thuốc viện có nghĩa là gì không?”
Thuốc phiện? Thuốc phiện gì cơ? Tả Phán Tình lắc đầu, dương mắt nhìn vật to đùng trước mặt mình. Đôi môi mỏng khẽ mím, phát ra một đôi nhuệ khí bức người ngay trước mắt cô.
“Tử hình ——”
Từ cuối cùng được thốt ra, âm cuối được kéo thật dài, cũng với tiếng đập mạnh bàn hai cái, làm cho Tả Phán Tình trợn tròn mắt, tử hình?
Thuốc phiện, năm kg, tử hình. Ba từ này khiến đầu óc cô không cách nào có thể tiếp nhận được, cô cuối cùng chỉ có thể quan sát người đàn ông trước mắt, nhẹ nhàng lên tiếng. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Anh bị bệnh hả?”
Vì sao những gì anh ta nói một chữ cô cũng nghe không hiểu?
“Còn chối ư?” Ánh mắt người đàn ông dần lạnh, vươn tay ra, cách Tả Phán Tình một cái bàn liền kéo mạnh tay cô, xoay nhẹ một cái, cô chỉ cảm thấy tay cô sắp bị đứt lìa.
“A ——”
“Trước khi Ba Tử bị bắt người tiếp xúc với hắn là cô. Hiện tại hàng lại không tìm thấy, cô đã giấu chúng ở đâu rồi?”
“Ai là Ba tử, hàng gì? Tôi căn bản không biết anh đang nói gì hết.” Tả Phán Tình chỉ cảm thấy rất đau, không chỉ riêng phần cổ tay bị anh ta nắm lấy, mà còn có khủy tay lúc nãy bị trầy nữa, lúc này cảm giác đau rất rõ ràng, làm cho thái độ của cô càng thêm gay gắt.
“Các người thả tôi ra. Tôi không có tội, các người lấy quyền gì mà bắt tôi?”
Khóe môi người đàn ông hơi hơi cong lên, sức lực trên tay tăng thêm vài phần. Cảm giác đau từ cổ tay khiến Tả Phán Tình rốt cuộc không chịu nổi mà hét lớn.
“Á. Đau quá. Anh bị bệnh thần kinh à. Đồ điên. Đồ vô liêm sỉ. Anh buông ra, tay tôi sắp gãy rồi.”
“Nếu sợ đau thì mau khai ra, hàng được giấu ở đâu.” Trong mắt người đàn ông xuất hiện một tia lạnh lùng khiến người ta rét run. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
—0O0—
Hết chương 5
28.07.2014
Chương 6
Giấu Cái Đầu Nhà Anh
Nội dung thu gọn
Edit: Sakuraky
Beta: Phong Vũ
“Nếu sợ đau thì mau khai ra, hàng giấu ở đâu.” Trong mắt người đàn ông xuất hiện một tia lạnh lùng khiến người ta phải rét run.
Phải biết rằng anh giăng bẫy suốt ba tháng trời, cuối cùng cũng dụ được mấy tên đó mắc câu.
Hôm nay vừa mới thành công tóm gọn bọn chúng, mọi chuyện đều rất hoàn hảo. Vậy mà lại không thấy hàng. Điều này có nghĩa là bọn họ không đủ chứng cớ xác thực để có thể đưa chúng ra tòa ——
Hít một hơi thật sâu, anh cố gắng áp chế nội tâm đang vô cùng phẫn nộ, lực trên tay không nới lỏng chút nào.
“Không muốn chịu thêm đau khổ thì tốt nhất là cô nên khai ra. Rốt cuộc đem hàng giấu đi đâu hả?”
“Giấu con mẹ anh, giấu cái đầu nhà anh.” Cánh tay Tả Phán Tình truyền đến cảm giác đau đớn, đầu nhức như búa bổ, tác dụng chậm của rượu lúc này mới bắt đầu phát tác, cô chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Lúc này cô chỉ muốn về nhà ngâm mình trong làn nước ấm áp tắm táp một hồi sau đó lăn trên chiếc giường rộng rãi ngủ một giấc thật ngon Thế nhưng gã đàn ông trước mắt này lại không chịu buông tha cho cô, sức lực anh ta rất lớn, dường như muốn đem xương cốt trên tay cô bóp nát.
Cô không rõ cảnh sát bắt cô vì tội gì, nhưng một điều rất hiển nhiên chính là cảnh sát đã bắt nhầm người rồi.
“Anh buông ra, tôi không biết tí gì về hàng mà anh nói hết. Ba Tử là ai tôi cũng không hề quen biết. Thuốc phiện cái gì, tử hình cái gì. Tôi không biết gì hết. Tâm trạng tôi không vui chỉ đơn giản tới quán bar uống rượu. Các người bắt tôi lại, lục soát người tôi còn giam giữ tôi, anh có tin tôi sẽ kiện anh không?”
“Kiện?” Người đàn ông nở nụ cười, ánh mắt chẳng lấy làm vui vẻ gì, chỉ có vẻ châm biếm nhạt nhẽo: “Được, tôi muốn thử xem nếu bị giam vào tù thì cô sẽ kiện như thế nào.”
“Giam vào đâu? Đồ khốn khiếp rốt cuộc anh đang nói cái gì? Anh thả tôi ra. Anh có nghe thấy không, tôi bảo anh thả ra.”
“Cô nên thành khẩn một chút, khai ra địa điểm giấu hàng. Tôi sẽ đề nghị với quan tòa, giảm nhẹ hình phạt cho cô .”
“Giảm cái mẹ anh.” Cánh tay Tả Phán Tình không thể nhúc nhích, cơ thể bị trói chặt, cô chỉ có thể dùng ánh mắt trừng người trước mặt. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cảnh sát các người có phải là ăn no dửng mỡ không có việc gì làm hay không? Người thanh thuần xinh đẹp đáng yêu như tôi đây mà lại đi buôn lậu thuốc phiện sao? Các người nếu không để tôi đi, tôi sẽ đi kiện các người. Tôi chẳng những kiện các người. Tôi còn thông báo với giới truyền thông, báo chí internet là các người những kẻ nhận tiền thuế của nhân dân mà không làm việc cho đàng hoàng. Đến lúc đó để xem các người xử lí như thế nào.”
“Không thành vấn đề.” Sức lực trên tay người đàn ông mạnh thêm vài phần: “Miễn là cô có thể ra ngoài.”
“A ——” Tả Phán Tình bị đau đến mức không nhịn được, tay người đàn ông này là kìm sắt hay sao? Siết người ta đau như vậy: “Anh buông ra. Tay của tôi sắp gãy rồi.”
“Hừ. Sợ gãy tay thì mau nói. Hàng để ở đâu.” Sức lực trên tay người đàn ông không chút nới lỏng. Tả Phán Tình tức đến phát điên.
Hàng hàng hàng. Cô nghe suốt cả một buổi tối. Hàng cái mẹ anh ấy.
Cô cúi đầu, không chút nghĩ ngợi dùng sức cắn lên tay người đàn ông đó, không ngờ cô sẽ dùng đến chiêu này nên anh ta không kịp đề phòng bị Tả Phán Tình cắn trúng.
Tả Phán Tình bị bức đến điên rồi, vốn tâm tình của cô đã không tốt. Sau đó còn bị người ta đẩy ngã, bị thương, rồi bị người ta bắt. Bây giờ còn bị giam. Toàn bộ sự tức giận bùng phát khiến cô đem toàn bộ sức lực phát tiết ra ngoài miệng.
Sống chết cũng phải cắn. Lại phát hiện tay người này không khác gì sắt thép hại cô cắn đến đau cả răng cũng không thấy người kia có chút phản ứng nào. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai má bị người ta dùng lực bóp lấy. Tả Phán Tình bị đau đớn như thể cả hàm mình sắp bị người ta bóp nát. Bất đắc dĩ đành nhả miệng ra. Tay kia cũng bị người đàn ông đó túm lấy.
Anh ta một tay nắm lấy cằm của cô, một tay túm tay cô, vẻ mặt mang theo vài phần lãnh khốc: “Tôi hỏi lại một lần nữa, hàng giấu ở chỗ nào?”
Tả Phán Tình không chỉ nhức đầu, đau tay mà bây giờ hai bên má cũng rất đau, người đàn ông này sức lực quá lớn, siết cô rất đau. Đau đến nỗi nước mắt cô sắp trào ra đến nơi rồi.
—0O0—
Hết chương 6
28.07.2014
Chương 7
Bọn Khốn Kiếp Các Ngươi
Nội dung thu gọn
“Tôi…tôi không biết. Anh thả tôi ra, khốn kiếp…” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tay người đàn ông vẫn không chút nới lỏng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người con gái trước mặt.
Đèn chiếu thẳng vào mặt cô, ánh mắt cô trong như nước. Làn da cô trắng trẻo, hồng hào. Lúc này ánh mắt cô nhìn anh chằm chằm, rõ ràng là cô rất đau nhưng ánh mắt vẫn kiên định không chịu khuất phục.
Nước mắt chỉ chực trào ra nhưng cô vẫn bướng bỉnh đối diện với anh. Cô nhìn anh chằm chằm tựa như muốn bắn đạn vào anh.
Được! Có khí phách, chả trách đối phương lần này lại ngoại lệ cho phụ nữ tham gia giao dịch. Người đàn ông suy nghĩ một vòng, nhìn người phụ nữ bướng bỉnh này.
Cuối cùng cô hếch cằm lên, trừng mắt nhìn anh ta : “Tôi không biết. Tôi không biết anh đang nói cái gì. Anh là tên khốn! Tôi không phạm tội, tôi không làm chuyện gì xấu cả. Tốt nhất các anh mau thả tôi ra, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.”
Cằm đau nên mỗi lần nói cô đều phải cố hết sức, hơn nữa cánh tay cô cũng bị thương. Nhưng nếu cứ giữ im lặng như vậy, cô sẽ không phải là Tả Phán Tình.
“Tôi nói lại lần nữa, trừ khi các người giết tôi, nếu không nhất định tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Các người thật là khốn kiếp mà…”
Người đàn ông buông tay, đứng lên đi đến trước mặt Tả Phán Tình, mặt không chút biến sắc: “Được, rất tốt. Tôi thấy cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu đã như thế thì cô cứ ngồi lại đây đi.”
Giam cô cả một ngày, không cho chút đồ ăn, nước uống, để xem cô có còn ương bướng nữa hay không.
Cái gì? Hắn sẽ không định giam cô như vậy chứ? Tả Phán Tình tức điên người, không ngừng giãy dụa.
“Tên khốn này, mau thả tôi ra. Anh có quyền gì mà bắt tôi? Tôi không có tội. Tôi sẽ gọi luật sư, các người có nghe thấy không? Tôi sẽ gọi luật sư, tôi sẽ kiện các người.”
“Mấy người bắt nhầm người rồi, đúng là lãng phí tiền nộp thuế của dân mà. Các người không làm những chuyện cần làm, các người là đám rùa rụt cổ vương bát đản . Các người thả tôi ra, có nghe thấy không?”
“%#&. . . . . . *¥. . . . . . #&. . . . . .”
Mặc cho Tả Phán Tình có mắng chửi thế nào, người kia vẫn làm như không nghe thấy, để lại Tả Phán Tình trong phòng một mình, nửa ngày cũng không để ý đến cô. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tả Phán Tình bị chọc tức đâu có dễ bỏ qua như thế, cô vẫn không ngừng la, không ngừng chửi rủa. Không biết làm thế có được gì không, nhưng cô vẫn muốn cho những người kia biết cô không phải là người dễ khuất phục.
Mãi cho đến khi la mệt, mắng chán. Cảm giác cổ họng muốn rách, yết hầu đau không chịu nổi cô mới ý thức được rằng tên khốn cảnh sát đó sẽ không quay lại.
Rượu bây giờ mới phát huy tác dụng, đầu cô truyền đến từng cơn đau nhức, làm cho đầu óc cô hỗn loạn cả lên.
Đau đầu, đau họng, cộng thêm mệt, khát và khó chịu trong người. Mấy tên cảnh sát chết tiệt, khốn kiếp, cứ như vậy mà bắt giam cô, cô nhất định phải chửi cho đã. Nhất là cái tên khốn nào đó, dám vu oan cho cô buôn ma túy, lại còn đánh cô. Cô tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Cô nhất định phải chửi.
“Sếp!” Cường Tử nhìn Cố Học Văn đi ra, chạy đến trước mặt anh hỏi: “Thế nào? Cô ta có chịu nói hàng để ở đâu không?”
“Không.” Cố Học Văn lắc đầu, nhìn ánh mắt đầy vẻ chờ mong của người trước mặt: “Bên các cậu thế nào rồi?”
28.07.2014
Chương 8
Vu Oan Giá Họa
Nội dung thu gọn
Edit: Na Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
“Ba Tử rất kín miệng, nhất nhất khai mình chỉ đến quán bar uống rượu” Cường Tử buồn bực nói: “Những người khác cũng đều không nhận.”
Cố Học Văn sắc mặt rất khó coi. Đi theo anh một thời gian, Cường Tử cũng biết sắc mặt anh biến đổi chính là điềm báo anh đang không vui nên cũng không dám nói nhiều, chỉ đành đứng im chờ anh mở miệng.
Một nhân viên cảnh vụ cầm một cái túi xách tới trước mặt Cố Học Văn: “Sếp, đây là túi xách của cô gái đó, chúng tôi đã kiểm tra qua, không có bất gì manh mối nào.”
Túi?
Cố Học Văn đưa tay nhận túi xách, nhân viên cảnh vụ tiếp tục nói: “Sếp, có phải chúng ta đã bắt nhầm người rồi không? Tôi đã xem qua giấy tờ của cô ta. Nếu như cô ta đi giao dịch, sao có thể dễ dàng bị bắt như thế?”
Cố Học Văn im lặng không nói gì, mở túi xách ra xem, bên trong có chứng minh thư. Nhìn ảnh cô gái trên chứng minh với bộ dạng chửi mắng như điên vừa nãy của cô ta cứ như là hai người khác nhau vậy.
Tả Phán Tình? Trong túi còn có cả thẻ nhân viên của cô. Trợ lý thiết kế công ty thiết kế nữ trang?
Cố Học Văn nhíu mày hỏi: “Các cậu bắt gặp cô ta ở đâu?”
“Ngõ nhỏ phía sau quán bar.” Cường Tử mở miệng nói, chính anh là người dùng súng chĩa vào người Tả Phán Tình: “Lúc ấy nhìn thấy cô ta đang đuổi theo Ba tử.”
Cố Học Văn siết chặt túi xách trong tay: “Bây giờ các cậu quay lại ngõ nhỏ đó, không bỏ qua một ngõ ngách nào, trong vòng hai bốn giờ phải tìm được hàng có nghe thấy không?”
“Nghe rõ!” Cường Tử cùng một người nữa hành động, nhanh chóng rời khỏi cục cảnh sát.
Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình qua cánh cửa rồi nhìn lại cái túi trong tay mình. Cô gái kia có vô tội hay không anh sẽ nhanh chóng biết được. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
………………….
Tả Phán Tình bị một hồi ầm ĩ làm bừng tỉnh, mở to mắt, cảm giác đầu từng cơn co rút đau đớn, trước mắt chỉ thấy một màu trắng, không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Vỗ vỗ đầu, cố gắng làm ình tỉnh táo. Thấy trước mặt mình có một cái túi xách, nhìn thoáng qua có chút quen quen. Nhìn nửa ngày cô mới nhìn rõ đây là túi xách của mình.
Vươn tay ra định cầm lấy mới phát hiện hai tay đã tê rần, cử động một chút cũng không nổi. Chân cô cũng thế, đứng lên không nổi.
Từ đầu đến chân đều khó chịu, sao có thể như vậy chứ. Cô còn chưa kịp nhìn rõ, đầu óc vẫn chưa tìm ra được câu trả lời thì cái túi đã bị đẩy về phía mình.
“Được rồi. Kiểm tra xem có bị thiếu cái gì không? Nếu không có vấn đề gì thì cô có thể đi được rồi.”
Tả Phán Tình không có nghe rõ những lời đó, cô cả thân đau đớn đứng dậy, vặn vẹo chân tay. Trong nháy mắt quay đầu, Tả Phán Tình cố gắng bắt mình phải nhớ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Những chuyện đêm qua dần dần tái hiện lại trong đầu cô, mắt Tả Phán Tình trong phút chốc trợn to lên, nhớ tới hoàn cảnh hiện tại của mình.
Cô bị cảnh sát bắt, thẩm tra với tội danh buôn bán ma túy?
Ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt cô là nữ cảnh sát hôm qua thẩm vấn cô, lúc này đang vô cảm đứng trước mặt cô, vẫn căn phòng nhỏ đó, vẫn là người này, trên bàn còn đặt túi xách của cô.
Lúc này cô mới phát hiện không biết còng tay của cô được mở ra từ bao giờ. Nữ cảnh sát sắc mặt không biến đổi vẫn đứng đó.
“Kiểm tra một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký vào đây là cô có thể đi được rồi.”
Ký tên? Ký cái gì?
Túi xách bên cạnh được mở ra, Tả Phán Tình căn bản cũng không có kiên nhẫn đọc nội dung ghi trên tờ giấy đó. Chỉ là trưc giác mách bảo những người này muốn vu oan giá họa cho cô.
—0O0—
Hết chương 8
28.07.2014
Chương 9
Bà Đây Muốn Đi Kiện
Nội dung thu gọn
Edit: Bạch Linh Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Đầu của Tả Phán Tình còn rất đau, rất chóng mặt, nhìn thấy tờ giấy kia cô liền tức giận. Không chút nghĩ ngợi cô vung tay xé thành từng mảnh nhỏ ném mạnh đi.
“Ký cái mẹ cô. Bà đây muốn đi kiện các người, các người là một lũ khốn nạn.”
Trời ạ, mở miệng ra mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn thật khó nghe, cổ họng đau đớn không tả nổi. Tả Phán Tình lựa chọn im lặng, chỉ trừng mắt nhìn nữ cảnh sát kia, oán hận vươn tay chỉ vào cô ta, muốn nói điều gì đó lại cảm thấy được cổ họng đau rát nên lại thôi.
Có trời mới biết cô đã uống bao nhiêu rượu, lại uống nguyên cả một buổi tối, cổ họng không đau mới là lạ.
Đem túi sách ôm chặt trước ngực, cô chống người bước ra ngoài. Không nhìn thấy được sắc mặt đang thay đổi của cô cảnh sát kia.
Ra cửa, bước chân như nhũn ra, đầu có chút đau. Tả Phán Tình mặc kệ, cô liều lĩnh muốn thoát khỏi nơi này, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là đời này cũng không muốn liên quan đến bất cứ điều gì ở nơi này nữa.
Khi bước đến đại sảnh, bước chân hơi lảo đảo khiến cô đụng phải một người, cũng không biết là ai đâm vào ai trước. Điều này càng làm cho tâm tình không tốt của Tả Phán Tình bực bội hơn.
“Không có mắt sao? Đi đường kiểu gì vậy?” Dùng hết toàn lực hét lên, giọng nói chẳng khác gì đang hát. Cổ họng càng đau buốt. Buồn bực Tả Phán Tình không thèm nhìn xem người đó là ai, oán hận chạy ra ngoài đường, bắt một chiếc xe taxi rồi rời đi.
Không hề nhìn thấy người phía sau bị cô đụng phải chính là Cố Học Văn, ánh mắt đang nhìn cô hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó nhìn theo chiếc xe dần dần rời đi, ánh mắt sâu như biển cả mang theo vài phần bí hiểm.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tả Phán Tình Về đến nhà thân thể càng cảm thấy không thoải mái,vô cùng khó chịu.
Đau đầu, đau họng, còn vết thương ở khuỷu tay cùng vết bầm tím trên cổ tay do ngày hôm qua bị gã đó nắm. Soi mình trong gương, Tả Phán Tình cảm thấy buồn thiu vì mấy vết thương này.
Cố gắng lấy hết sức lực lết vào nhà tắm, trong lúc tắm rửa lại đụng tới vết thương trên tay, lại đau đến nỗi khiến cô phải nhăn mày nhăn mặt. Bước ra ngoài, cô vừa mệt lại vừa đau, tóc cũng không kịp sấy liền nằm vật ra giường ngủ một giấc.
Vừa mới lơ mơ cảm giác mình đã ngủ thẳng tới tối, thì bị tiếng chuông cửa mỗi lúc một nhanh hơn đánh thức. Cố gắng ngồi dậy đi mở cửa, nhìn thấy người vừa tới cô liền nở nụ cười.
“Thất Thất, cậu đến rồi?”
Giọng nói khàn khàn của cô rất khó nghe, Trịnh Thất Muội liền phát hiện thấy cô không được bình thường.
“Phán Tình cậu làm sao vậy?” Vươn tay sờ trán của cô xem thử: “Trời ạ, cậu bị sốt rồi.”
“Thật không?” Chả trách đầu óc cô lại choáng váng như vậy, đau đau, Tả Phán Tình phẩy phẩy tay: “Mình không sao.”
Chỉ vừa nói có hai câu, thân thể của cô mềm nhũn ngã về phía trước. Trịnh Thất Muội nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô: “Trời ạ, chả trách gọi điện cậu cũng không bắt máy, hóa ra là bị ốm.”
Dìu Tả Phán Tình vào trong phòng, đặt cô nằm trên giường: “Phán Tình? Tủ thuốc nhà cậu để chỗ nào?”
“Ô ô.” Cổ họng chỉ nói hai câu liền đau đến khó chịu. Cánh tay Tả Phán Tình bất giác chỉ ra bên ngoài. Trịnh Thất Muội gật đầu, xoay người đi ra ngoài phòng khách tìm kiếm.
Trong ngăn tủ quần áo tìm được hòm thuốc, trước tiên phải lấy nhiệt kế xem nhiệt độ cơ thể Tả Phán Đình là bao nhiêu.
“39,5 độ? Trời ạ.” Trịnh Thất Muội kêu to lên: “Nhiệt độ rất cao. Cậu phải đến bệnh viện mới được.”
Trên giường Tả Phán Tình đối với lời nói của cô hầu như không có phản ứng, Trịnh Thất Muội thở dài, lại nhớ tới anh ba Trịnh Sam Nguyên là bác sĩ, nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ấy. Nhờ anh đến tận đây khám bệnh.
Trịnh Sam Nguyên châm cứu cho Tả Phán Đình, còn dặn một số việc phải chú ý, sau đó mới rời đi. Còn Trịnh Thất Muội thì ở lại chăm sóc cho cô.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lời tác giả : Ôi Tiểu Tình của tôi thực là đáng thương. Hôm nay kết thúc ở đây. Ngày mai xin được tiếp tục!!!
Trời ơi. Đất ơi. Thất Thất dĩ nhiên là đang nhẫn nhịn? Tôi không có gì để nói cả !!!!!