Chương 20 Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai Người Cứ Tiếp Tục, Tôi Sẽ Quay Lại Sau
Nội dung thu gọn
Edit: Thủy Tiên Vân
Beta: Phong Vũ
Đây là cái loại tình huống quái quỷ gì vậy? Không chỉ riêng Cường Tử mà mấy người khách đi theo phía sau vẻ mặt ai nấy cũng đều ngây ra, ngơ ngác nhìn nhau.
Cường Tử trợn tròn mắt nhìn hai bóng người chồng lên nhau trong phòng thẩm vấn. Nam trên nữ dưới, thân hình người đàn ông nặng nề đè lên cô gái, tay túm lấy ngực cô, còn môi thì đè lên môi cô.
Người đàn ông đó có đúng là vị sếp luôn biết bình tĩnh tự kiềm chế của bọn họ không vậy?
Thấy vẻ mặt cô gái đỏ ửng vừa xấu hổ vừa giận giữ, ánh mắt cô ấy như thể hận không thể giết chết người. Lại nhìn vẻ mặt gượng gạo của sếp, đột nhiên Cường Tử ý thức được mình đã quá lỗ mãng.
Aya. Sao lại quên không gõ cửa trước chứ? Tại sao mình lại có thể cứ thế mở cửa đi vào đó chứ? “Khụ khụ…Việc ấy… hai người cứ tiếp tục, tôi… tôi… sẽ quay lại sau”
Đóng cửa lại thật nhanh, Cường Tử phất tay ra hiệu cho những người đằng sau nhanh chóng rời đi. Tiếng bước chân dồn dập làm Tả Phán Tình cho dù không thấy cũng có thể tưởng tượng được những người đó rời đi gấp gáp như thế nào.
Trong phòng thẩm vấn nho nhỏ, môt nam một nữ vẫn duy trì tư thế lúc Cường Tử cùng những người kia quay đầu rời đi.
Chỉ tiếc là lúc này Tả Phán Tình rốt cuộc cũng từ trong đau đớn mà dần tỉnh táo lại, phát hiện tay mình còn nắm chặt thắt lưng da của anh, cô liền nhanh chóng buông ra. Lại dùng thêm tý lực, đẩy Cố Học Văn vẫn còn đang đờ đẫn không một chút phòng bị nào ra.
Sau đó lại liều mạng lấy tay chà sát miệng mình, ôi tởm quá, tởm quá.
Trong lòng cô lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất “tmd (mẹ nó), thật sự là rất kinh tởm”. Lưng đau, miệng đau, nhưng cảm giác đau này chẳng là gì so với cái cảm giác ghê tởm kia.
Tuy đây không phải nụ hôn đầu của Tán Phán Tính, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy thật ghê tởm. Chết tiêt! Đồ cảnh sát thối tha, đồ lưu manh, không biết xấu hổ, biến thái, bỉ ổi… Cô quyết định nếu ngày mai có thể ra khỏi cái nơi chết tiệt này nhất định cô sẽ kiện cái tên cảnh sát thối tha, không biết liêm sỉ này.
Cố Học Văn bị cô đẩy ra, cơ thể có hơi chao đảo một cái rồi lập tức đứng dậy, anh đứng đó từ trên cao nhìn xuống Tả Phán Tình vẫn còn đang không ngừng dùng sức chà miệng. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chắc lúc này cô không cẩn thận để môi bị răng đụng chảy máu, cô lại không ngừng chà miệng khiến máu tràn cả ra khóe miệng, thoạt nhìn có chút rợn người.
Trong lòng hơi khó chịu, trước khi lý trí kịp phản ứng thì anh đã vươn tay cứ như xách một con gà mà túm cô từ dưới đất lên, nửa bên trái của Phán Tình vẫn chưa thể hoàn toàn hoạt động lại như trước, rồi anh nhẹ nhàng buông tay, còng cô lại.
“Cạch cạch” hai tiếng, cô một lần nữa cô lại bị còng vào ghế không thể nhúc nhích. Cơn đau lúc nãy lại kéo tới khiến cô khó chịu.Tả Phán Tình lập tức nổi cơn tam bành nhảy dựng lên.
“Anh làm cái gì vậy hả? Tôi không phạm tội. Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?”
“Quấy rối trật tự, tấn công cảnh sát.” Cố Học Văn quơ quơ cái chìa khóa trên tay, vẻ mặt không lạnh không nóng, tiếp tục nói: “Tùy tiện một cái, cũng có thể giam cô từ mười ngày đến nửa tháng.”
“Anh! Đồ vô lại.” Tấn công cảnh sát? Tả Phán Tình chỉ hận mình ra tay vẫn còn nhẹ. “Đồ cảnh sát thối tha nhà anh, anh không biết thương dân như con sao, anh như vậy mà dám nói là người bảo vệ sự an toàn cho nhân dân sao? Tôi nói cho anh biết, trừ khi anh giam tôi cả đời. Bằng không chỉ cần ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ kiện chết anh, cho anh vĩnh viễn cũng không thể làm cảnh sát.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Cứ tự nhiên.” Cố Học Văn gật đầu, đem cái chìa khóa cất vào túi áo: “Điều kiện đầu tiên là cô có thể trở ra ngoài.”
Quẳng ra những lời này, anh không một chút hứng thú nhìn lại Tả Phán Tình, xoay người, rời đi, đóng cửa. Tất cả động tác thực hiện một cách lưu loát không chút do dự. Tả Phán Tình ngây người, ý thức được mình bị nhốt cô hét lớn.
“Này, anh quay lại đây,” Cô nóng nảy: “Anh không thể giam tôi, anh không có quyền này.Thả tôi ra! Anh có nghe không, thả tôi ra. Anh là kẻ tiểu nhân, hẹp hòi.”
Không phải cô chỉ tát anh một cái thôi sao? Ách, đại não loại bỏ ngay phản ứng dã man vừa rồi của mình. Cô tự nhủ, lúc đó chỉ là cô đang phòng vệ, đúng là cô phòng vệ chính đáng, chỉ là người cô phòng vệ lại biến thành cảnh sát mà thôi.
“Tên cảnh sát thối tha, tên cảnh sát khốn nạn kia, anh thả tôi ra… a …..”
Tả Phán Tình không thể đứng dậy nổi. Cơ thể cô bị cố định trên ghế, không ngờ cử động lại làm tay mình bị thương, cô ngừng giãy dụa, thay vào đó cô không ngừng la, mắng. Tuy nhiên cái cánh cửa kia lại trước sau cũng không có ai đến mở ra cả.
—oOo—
Hết chương 20
28.07.2014
Chương 21
Không Được Nộp Tiền Bảo Lãnh
Nội dung thu gọn
Edit: Minh mập Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Cố Học Văn vùi mình trong văn phòng chuyên tâm xử lí văn kiện, công việc của anh vừa nhiều lại vừa chẳng nhẹ nhàng gì. Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt một cái đã đến giờ tan tầm. Cửa bị gõ hai tiếng, sau đó là Cường Tử ló đầu vào nhìn quanh phòng.
Cậu ta cẩn thận nhìn nét mặt anh rồi mới nói: “Sếp”
“Có việc gì?”
Cường Tử đi vào, trên tay là một xấp tài liệu. Đặt xấp giấy lên bàn Cố Học Văn, cậu ta nói:
“Sếp, đây là biên bản thẩm tra. Mấy tên đàn ông bị bắt ở ktv đã mời luật sư tới, nói là có người nộp tiền bảo lãnh cho bọn họ.”
Cái tên họ Hứa kia ở thành C cũng có chút địa vị, là hắn gọi luật sư tới yêu cầu được nộp tiền bảo lãnh.
“Nộp tiền bảo lãnh?” Cố Học Văn dừng bút một chút: “Không cho nộp tiền bảo lãnh, giam mấy người đó 15 ngày.”
“Nửa tháng?” Cường Tử sửng sốt, nhưng theo như luật quy định thì nộp tiền bảo lãnh là có thể tại ngoại: “Sao lại không được nộp tiền bảo lãnh ạ?”
“Cưỡng bức không thành hoặc là mua bán dâm” giọng Cố Học Văn lãnh khốc: “Tùy tiện lấy một cái làm lý do là được rồi” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Hở?” Cường Tử còn đang thắc mắc, chợt trong đầu hiện ra cảnh vừa nãy, hay là: “Sếp, sếp biết cô gái kia sao? Cô ấy là bạn sếp hay là hai người…”
Mắt Cố Học Văn lạnh băng đảo qua người Cường Tử, Cường Tử liền đem nửa câu còn lại nuốt vào bụng, dù có tò mò đến chết đi được, cậu ta cũng không dám mở miệng ra hỏi (minhmap: a Cường, lá gan của a có vẻ to nhỉ?????)
Cười gượng hai tiếng, cậu ta nhẹ nhàng đi ra. Xoay người chạy thật nhanh, vốn còn muốn nhắc nhở Cố Học Văn, cô gái kia còn đang bị thẩm vấn, mà hình như sếp không muốn nhắc đến cô ta, aizz xem ra là mình nhiều chuyện rồi.
Cường Tử đi rồi, cả văn phòng lại chìm trong sự yên ắng vốn có. Cố Học Văn xoa xoa mi tâm, ngả người dựa vào ghế. Tuy rắng anh bắt được ba tên, nhưng bản thân anh cũng biết kẻ đứng sau ba tên đó là ai – mà tên đó đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bị tịch thu 5kg hàng trắng, với tên đó mà nói không phải là một tổn thất nhỏ, nhưng mà sao hắn vẫn bình chân như vại. Cố Học Văn thật sự nóng lòng muốn bắt được tên cầm đầu này.
Tiếp tục cúi đầu chuyên tâm làm việc, đợi đến khi Cố Học Văn ngẫng đầu lên lần nữa thì trời đã tối. Xoay xoay cái cổ đã cứng ngắc, đứng lên làm vài động tác thể dục cho giãn gân cốt, liếc đồng hồ thấy đã 10h, chẳng trách anh lại cảm thấy đói.
Cầm lấy áo khoác trên ghế, đứng dậy rời đi.
Lên xe, vừa mới lái ra khỏi cổng sở cảnh sát, anh đột nhiên nhớ tới một việc. Xe chậm lại một thoáng rồi lại vút đi.
Tả Phán Tình ghé vào bàn, cô đang muốn la hét, muốn đánh người, thậm chí còn muốn ném bom khủng bố cái cục an ninh này, aizo, thật đáng tiếc giấc mơ chỉ là giấc mơ (minhmap: kekekeke), hiện giờ cô đang bị trói chặt trên ghế, động còn chẳng động được chứ đừng nói đến ném bom.
Kêu nửa ngày cũng chẳng ai thèm liếc lấy một cái, cổ họng cô đau rát, cả người cô đều nhức nhối, giọng nói thì khàn cả đi, đúng là ép người quá đáng mà.
Cô điên mất thôi, cô quyết định nếu mà cô thoát được ra ngoài thì ngày nào cô cũng đến cục an ninh kiện cái sở cảnh sát này. Đúng là một đám người xấu xa, không chịu điều tra kĩ càng mà đã giam giữ người, thật là tức chết mà.
Nheo mắt nhìn không gian tối đen trước mặt mình, cô lại bắt đầu nguyền rủa cái tên bắt cô đến sở cảnh sát, đúng là đồ lưu manh giả danh tri thức. (minhmap: chị à sao lại nói a thía!!!!)
Phạm nhân cũng là người mà, cũng cần ăn uống chứ, nhốt cô cả ngày, một miếng cơm cũng chưa được ăn, một miếng nước cũng chưa được uống L. Tối rồi mà mấy người đó chẳng nói chẳng rằng, đem cô nhốt vào đây. Cô cảm thấy vừa mệt, vừa đói, vừa khát. Miệng đau, thân thể cũng đau, cái phòng này lại chẳng có một tí ánh sáng nào.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tả Phán Tình bật dậy, đập xuống bàn: “Thả tôi ra, các người là đồ xấu xa, thả tôi ra ngoài, các người bắt người vô cớ, thả tôi ra….”
Cửa mở ra, đèn trên đầu vụt sáng, ánh sáng bất ngờ chiếu vào làm cho Tả Phán Tình lóa cả mắt…
Sa: Hum nay chủ nhật các tình yêu có vui vẻ không? bạn Sa thì mệt gần chết, vốn định đăng chương này từ sớm nhưng hôm nay nhà phun thuốc muỗi, muỗi thì chưa thấy con nào die mà bạn đã bị phê thuốc nằm bẹp dí trên giường rùi.
—oOo—
Hết chương 21
28.07.2014
Chương 22
Cáo Chúc Tết Gà
Nội dung thu gọn
Edit: Minh mập Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Một lúc lâu sau, đôi mắt Tả Phán Tình mới dần dần thích nghi với ánh sáng, cô trợn mắt nhìn tên cảnh sát chết tiệt đang đứng trước mặt mình, tay còn cầm một cái bịch to, ánh mắt nhìn chằm chằm cô không chớp.
Thầm khinh bỉ hắn, phải chi có con dao găm thì sống chết gì cô cũng sẽ rạch vài đường lên cái khuôn mặt đạo mạo, nghiêm trang kia.
Hắn bảo tội danh của cô là chống người thi hành công vụ – cái tội này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ – đúng là một lí do tốt để bắt người.
“Này, anh có thả tôi ra không thì bảo? Các người là cảnh sát làm ăn như vậy đó hả?Tôi nói cho anh biết trừ khi tôi chết, nếu không món nợ này nhất quyết phải trả, tôi sẽ kiện lên cấp trên của các người, cho cả đám các anh về vườn hết lượt, nghe chưa????”
“Thật không tồi! *gật gật đầu* bị nhốt một ngày rồi mà khẩu khí còn to nhỉ.” Cố Học Văn gật đầu hai cái, đi đến đặt chiếc túi to lên bàn.
“Ăn đi”
Giọng nói bình tĩnh, nhưng vào tai Tả Phán Tình lại ra giọng châm chọc.
“Cút!” Tả Phán Tình nhìn hai tay mình còn đang bị còng: “Cáo chúc tết gà, chả có ý gì tốt”. Ai mà biết hắn ta bỏ gì vào thức ăn. Cô đây không thèm ăn mấy thứ khốn kiếp đó nhá.
Mắt hơi nheo lại, Cố Học Văn khoanh hai tay trước ngực, nhìn vẻ mặt “tử vì đạo» của Tả Phán Tình, nhẹ nhàng nói : “Thừa nhận mình là gà rồi hả ?” (minhmap :aizzzz, khổ chưa chị, nói ra chi zax) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tả Phán Tình nghe xong, mắt trợn ngược, máu dồn lên não, tức giận trào lên đến ngực: “Cút đi, anh nói ai là gà, anh dám nói cái từ chết tiệt đó một lần nữa là tôi đập chết anh đấy”
Cố Học Văn vẫn không tha, anh tiếp tục: “Không phải là cô vừa mới tự nhận đó sao?”
“Tôi là gà thì anh là chồn à?” Tả Phán Tình trả lời một cách mỉa mai “aizz, không hèn gì lại không có nhân tính, có phải là người đâu mà có tính người, nhỉ!”
Cố Học Văn im lặng, Tả Phán Tình quay đi quay lại cũng chỉ có cái miệng lanh chanh lắt chắt.
Đem hai hộp cơm đặt lên bàn, anh lấy một hộp, nhướn mắt lên nhìn cô, giọng điệu mang chút tức giận: “Cô không ăn phải không?”
Tả Phán Tình ngửi ngửi mùi thơm từ đồ ăn bay đến, không thể bảo cái bụng mình im lặng, cô thừa nhận cô đói lắm rồi, nhưng cô không thể khuất phục trước thế lực xấu xa được (minhmap: phải anh hùng bất khuất chứ chị nhể) – nhất lại là đám cảnh sát bắt người lung tung, làm xấu hình ảnh của công an nhân dân trong lòng dân chúng.
“Không ăn” Quay người đi, cô không thèm ăn đồ người ta bố thí
Cố Học Văn cúi đầu, không để ý đến cô, lấy đũa ra bắt đầu ăn cơm. Anh cũng đói rồi. Lúc đến thành phố C vẫn chưa có gì bỏ bụng, sau đó lại bận bù đầu bù cổ quên cả ăn uống. Sau khi giải quyết xong phần của mình, anh lấy khăn lau miệng, lúc này mới chuyển ánh mắt sang Tả Phán Tình. Chính cô cũng không biết bây giờ mình có bao nhiêu chật vật, đầu tóc rối tung, ánh mắt tức giận, khóe miệng còn có một vệt máu, thoạt nhìn qua dễ khiến cho người ta đồng cảm.
“Đấu tranh tư tưởng xong chưa?”
“Hừ, nói thừa!” Tả Phán Tình quay đầu trừng mắt với anh: “Tôi phạm tội gì mà ba lần bốn lượt các anh bắt tôi. Các người không hơn lũ lưu manh ngoài đường là mấy, thế mà dám nhận là đầy tớ của nhân dân sao? Thật đúng là giả nhân giả nghĩa.
Đối với những lời cay độc của cô, anh đã sớm không có cảm giác gì, hai tay khoanh trước ngực: “Được. Tôi sẽ thả cô ra, nhưng có một điều kiện.”
—oOo—
Hết chương 22
28.07.2014
Chương 23
Anh Đừng Hòng Nhìn Tôi Mà Cười
Nội dung thu gọn
Edit: Lăng Du Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Có điều kiện? Tả Phán Tình cười lạnh một tiếng: “Anh muốn làm gì? Có muốn tôi nhắc cho anh biết, cho dù anh có là cảnh sát nhưng tự ý bắt giam người cũng là phạm pháp đấy?”
Cố Học Văn không để ý đến sự châm chọc của cô, lạnh lùng đem phần cơm còn lại đẩy đến trước mặt Tả Phán Tình: “Ăn hết phần cơm này là cô có thể đi.”
Cái gì? Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, ngơ ngác nhìn Cố Học Văn. Dưới ánh đèn mặt anh không biểu lộ chút tình cảm, đôi mắt đen sâu thẫm không thể nhìn ra được anh đang suy nghĩ điều gì.
Bầu không khí có chút biến động, Tả Phán Tình cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tôi không cần, tôi khát, tôi muốn uống nước”.
Giam giữ cả một ngày, la hét cả một ngày, bây giờ cô đang rất khát, cổ họng rất khó chịu.
Cố Học Văn nhìn cô chăm chú một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Tả Phán Tình nhìn hộp cơm chưa được mở ở trước mặt, mùi thơm của thức ăn thoang thoảng bay trong không khí, chợt cô cảm thấy tên ngang ngược này căn bản là cố tình.
Còng tay cô lại rồi bảo cô ăn cơm? Bà nó chứ, anh ta nghĩ cô là thần tiên chắc?
Đúng là đồ đáng ghét. Thầm thì kêu hai tiếng trong cổ họng, cơn giận trong lòng Tả PhánTình càng lớn hơn. Tên cảnh sát chết tiệt thối tha, vô lại.
Cửa lại mở, Cố Học Văn trở về, trước mặt Tả Phán Tình lại xuất hiện thêm một ly nước.
Định thò tay bưng lên, nhưng tay lại bị còng, cô đành phải cúi đầu, một hơi uống sạch nước, rồi lại buông ly nước đã rỗng không ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Học Văn.
“Thả tôi ra, tôi phải ra khỏi chỗ này.”
Cố Học Văn nhìn cô: “Ăn hết cơm.”
“Không ăn”. Tả Phán Tình càng tin rằng anh tuyệt đối là cố ý: “Anh đừng hòng nhìn tôi mà cười”
Miễn cưỡng còn có thể cầm ly uống nước, nhưng dùng hai tay bị còng để ăn? Quên đi, cô không có hứng thú để cho tên cảnh sát thối này thấy bộ dáng xấu hổ chật vật của mình. Mặc dù những chật vật này đều do chính anh ta ban cho.
Cố Học Văn thoáng sững sốt, rất nhanh liền lấy lại phản ứng. Một lần nữa đứng dậy đi ra ngoài, lúc quay lại trên tay còn cầm theo chìa khóa.
Đến trước mặt Tả Phán Tình cởi bỏ còng tay bên phải, lúc định cởi bỏ cả tay bên kia, động tác bỗng chậm lại một chút. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cô ăn cơm trước đi, như vậy cô hẳn là có thể ăn rồi chứ.”
“Hừ.” Tả Phán Tình không ơi hởi gì, thử quay quay cổ tay, lắc lắc cánh tay, duỗi tay chỉ vào Cố Học Văn: “Nói, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Cố Học Văn nhướng mày, không biết là anh có ý gì.
Cậu cảnh sát kia gọi anh là sếp, vậy anh là ai, trung đội trưởng, hay là đại đội trưởng?
phải anh nói tôi tấn công cảnh sát sao? Bây giờ anh lại mang thức ăn, thức uống, còn giúp tôi tháo còng tay? Thế nào? Anh thật sự có lòng tốt thả tôi ra ngoài kiện anh à?”
Cố Học Văn cau mày, thản nhiên tháo bên tay đang bị còng kia. Ngồi xuống trước mặt cô: “Ăn cơm đi, cô muốn kiện tôi cũng phải có sức không phải sao?
“Hừ”. Tả Phán Tình liếc anh, cánh tay cử động có chút khó khăn, đứng lên vẫy vẫy tứ chi, cảm thấy thoải mái dễ chịu, liền hướng về phía cửa đi ra.
Nhưng lúc cô đi được nửa, đột nhiên quay lại, tay đập lên bàn nhìn Cố Học Văn: “Đem ra đây.”
Cố Học Văn nhướng mày, không rõ cô có ý gì.
“Túi của tôi, còn có quần áo nữa. Lấy ra hết cho tôi.” Cô một phút, một giây cũng không muốn ở lại nơi này nữa. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
” Cứ ăn cơm trước đã.”
Giọng nói của Cố Học Văn lạnh lùng, thân mình vẫn duy trì tư thế bất động ban đầu, hai chân tao nhã vẫn gác cùng một chỗ, nhướn mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.
Tả Phán Tình cũng không động đậy, bàn tay vẫn chìa thẳng ra, cô quyết tâm đòi lại đồ đạc của mình.
—oOo—
Hết chương 23
28.07.2014
Chương 24
Nơi Quái Quỷ Này Ai Thèm Đến
Nội dung thu gọn
Edit: Wynnie
Beta: Phong Vũ
Giọng nói Cố Học Văn rất lạnh lùng , thân thể vẫn duy trì tư thế bất động như trước, hai chân vẫn gác lên nhau một cách tao nhã, anh nhướn mày nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.Tả Phán Tình không hề động đậy, cánh tay giơ thẳng, cô quyết tâm đòi lại đồ đạc của mình.
Chiến đấu trong im lặng. Bàn tay Tả Phán Tình bất giác nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm. Cuối cùng oán hận ngồi xuống, kéo hộp cơm đến trước mặt.
“Ăn thì ăn. Tôi vui lòng tiết kiệm tiền cơm một bữa.”
Tốc độ ăn cơm của cô rất nhanh, cũng bởi vì cô thật sự đói bụng. Hai ba đũa đã giải quyết hơn phân nữa, sau đó buông đũa xuống,lau miệng qua loa hai cái.
“Tôi ăn no rồi, đem đồ đạc trả lại cho tôi.”
Cố Học Văn gõ gõ lên bàn: “Chưa xong.”
“Tôi ăn no rồi.” Tả Phán Tình cho rằng anh ta cố ý chỉnh mình, lại chìa tay ra: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
“Không muốn gì cả.” Cố Học Văn nhìn lướt qua hộp cơm trên bàn: “Lãng phí thức ăn thật đáng xấu hổ.”
Ngực Tả Phán Tình phập phồng kịch liệt. Cơn giận của cô một lần nữa lại nổi lên. Đập thật mạnh lên bàn một cái, hộp cơm bởi vì động tác của cô mà thoáng rung lên.
“Anh. Nói cho tôi biết tên của anh. Tôi mà không đi kiện ạnh thì tôi không mang họ Tả.”
Tư thế Cố Học Văn vẫn không thay đổi, nhìn khuôn mặt cô bởi vì tức giận mà đỏ bừng, đôi mắt lại tối thêm vài phần: “Ra cửa đi thẳng lên lầu một, trên tường bên ngoài đại sảnh có đặt điên thoại tố giác. Tôi tên là Cố Học Văn. Hoan nghênh cô đi khiếu nại.”
“Được, được.” Tả Phán Tình gật đầu, dùng sức dậm chân xuống sàn xoay người bỏ đi.
Cố Học Văn cũng không ngăn cản, sau khi cô đi rồi anh cũng đứng dậy im lặng rời đi.
Tả Phán Tình mặc kệ, giận dữ đùng đùng đi xuống lầu, phòng làm việc ở đây quẹo trái quẹo phải thiếu chút nữa lạc đường, hai lần đến đây đều không phải là tự nguyện, cô ngay cả đường đi cũng chưa kịp nhìn rõ ràng.
Vòng vo một hồi, rốt cuộc cũng tìm được lối ra. Nơi đại sảnh rộng rãi, lúc này chỉ có một người trực ban ngồi trong buồng trực.
Tả Phán Tình đi đến đại sảnh, đem toàn bộ những khuôn mặt trên ảnh nhìn qua một lần. Phát hiện không tìm được tên họ Cố vừa rồi, cũng không có bất kì tấm ảnh nào của người đã bắt cô ngày hôm nay.
Tầm mắt nhìn xuống dưới, phần bảng tin có số điện thoại khiếu nại. Tả Phán Tình dùng tốc độ nhanh nhất ghi nhớ 11 con số điện thoại di động, rồi vọt tới phòng trực ban cầm điện thoại thoăn thoắt bấm số.
Vị cảnh sát trực ban đang muốn ngăn cản thì trong đại sảnh đã vang lên một hồi chuông điện thoại di động.
Tả Phán Tình quay đầu, khi điện thoại được nhấc lên cô nói vào điện thoại như pháo nổ:
“Đây có phải điện thoại khiếu nại cảnh sát không? Tôi muốn khiếu nại một cảnh sát của các người. Hắn…”
“Hắn làm chuyện gì mà cô phải khiếu nại?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tả Thán Tình, cô không thể tin xoay người, Cố Học Văn cầm điện thoại đứng sau lưng cô, mắt nhìn cô chằm chằm. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Rầm” một cái ném điện thoại xuống, Tả Phán Tình vọt tới trước mặt anh, vẻ mặt tràn đầy căm phẫn: “Anh rốt cuộc là ai?”
“Cố Học Văn” Một lần nữa lặp lại tên mình, trên tay Cố Học Văn còn cầm túi xách và quần áo của Tả Phán Tình: “Cô có thể đi rồi.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Anh–”
Đi? Cô đương nhiên sẽ đi, nơi quái quỷ này ai thèm đến chứ? Nắm tay nới lỏng lại nắm lại. Tả Thán Tình thật muốn thét chói tai, muốn giết người.
Điện thoại khiếu nại lại là số điện thoại của gã này? Đùa à?
Dùng sức đoạt lại đồ đạc từ trong tay anh. Tả Thán Tình thật sự không nghĩ ra được lời nào để nói. Có thể mắng đều đã mắng rồi, có thể chửi cũng đều đã chửi rồi.
“Anh. Cố Học Văn. Đừng để cho tôi gặp anh. Bằng không tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu. Hừ.”
….
—oOo—
Hết chương 24
28.07.2014
Chương 25
Con Muốn Mẹ Tức Chết À
Nội dung thu gọn
Edit: Na
Beta: Phong Vũ
Tức giận xoay người bước đi, cô có cảm giác mình tức giận tới mức đau dạ dày đau, đầu đau, lưng đau, toàn thân chỗ nào cũng thấy khó chịu. Vì vậy bước đi của cô cũng nhanh hơn.
Động tác giống như muốn trốn tránh của cô làm cho Cố Học Văn đứng đó nhìn theo bóng dáng cô bất động thật lâu, cho tới khi Tả Phán Tình ra đến cổng cục công an bắt taxi đi khỏi anh mới đi vào.
—— ta là đường phân cách tuyến một tháng sau—–
“Học Văn, con đến rồi hả?” Trần Tĩnh Như ngồi trong quán trà, mỉm cười nhìn con trai đang đi vào. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Mẹ?” Cố Học Văn nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có người khác mới đi đến trước mặt bà. Nhìn sắc mặt hồng hào của bà, anh quan tâm hỏi: “Không phải mẹ nói không khỏe sao? Sao lại tới đây uống trà? Con đưa mẹ đi bệnh viện nhé?” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Mẹ không sao.” Trần Tĩnh Như cười cười, mặc dù chỉ mặc trang phục bình thường nhưng vẫn không dấu được khí chất cao quý của bà: “Chỉ là mẹ nhớ con quá thôi. Mau lại đây ngồi đi.”
“Ba đâu mẹ?” Cố Học Văn ngồi xuống bên bà: “Không phải ba nói cũng tới đây sao? Sao hai người không đi cùng nhau?”
“Ông ấy à?” Ánh mắt Trần Tĩnh Như lấp lánh: “Ông ấy đi đón khách.”
“Đón khách?”
“Ừ.” Trần Tĩnh Như kéo tay con trai, nở nụ cười hiền hậu nhưng cũng mang chút nghiêm túc: “Học Văn, con cũng không còn nhỏ nhưng mẹ vẫn luôn lo cho tương lai của con.
Con cũng biết, mẹ…”
“Mẹ.” Chặn lời nói của bà, Cố Học Văn đã đoán được mình bị lừa đến đây là vì chuyện gì: “Mẹ lại sắp xếp cho con coi mắt? Mẹ đừng làm ầm ĩ nữa. Con còn có việc, con đi trước đây.”
Muốn rút tay về nhưng Trần Tĩnh Như lại nắm quá chặt, đôi mắt bà chớp chớp như muốn khóc: “Học Văn, con nhất định phải như vậy sao?”
Cố Học Văn bất động, anh sợ nhất là nước mắt của mẹ mình, bà mà khóc thì anh cũng không biết làm thế nào: “Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa, con bây giờ không nghĩ đến chuyện này.”
“Vậy khi nào thì mới nghĩ đến?” Trần Tĩnh Như vất vả lắm mời lừa được con trai đến, không thể cứ như thế để nó đi được.
“Khi con thi đại học, mẹ muốn con thi đại học T nhưng con lại một mực thi vào trường quân binh. Tốt nghiệp đại học con muốn ở lại trong doanh trại thì cũng tự mình quyết định. Con muốn làm quân nhân mẹ cũng không ngăn cản. Nhưng con nhìn xem, con được làm trung tá lại không muốn làm lại chạy đến đây nhận chức đội trưởng gì đó. Học Văn, con có nghĩ đến tâm trạng của mẹ không?”
“Mẹ.” Cố Học Văn không muốn nghe chuyện này: “Mọi chuyện đã qua rồi, mẹ đừng nói nữa.”
“Không được, mẹ phải nói.” Trần Tĩnh Như thấy thời gian vẫn còn sớm nên nói tiếp:
“Con muốn làm lính đặc công, con muốn bắt những tên xấu xa chuyện đó mẹ không quản con. Nhưng Học Văn, con có nghĩ tới không? Công việc bây giờ của con, dù con không nói mẹ cũng biết nó có bao nhiêu nguy hiểm. Mẹ cũng không muốn suy nghĩ, nhưng mỗi lần con đi làm nhiệm vụ mẹ lại lo lắng cho con. Mẹ sợ con đi rồi thì…”
Trần Tĩnh Như không nói thêm được nữa, nước mắt như mưa thi nhau chảy xuống: “Con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, mẹ cũng không cần con phải bỏ nghề, chỉ cần con tìm một cô gái tốt rồi tính chuyện tương lai là được. Coi như để ẹ yên tâm có được không?”
Trần Tĩnh Như nói xong vẫn không ngừng khóc. Cố Học Văn thở dài, rút khăn ăn trên bàn nhẹ nhàng lau nước mắt ẹ: “Mẹ, mẹ đừng như vậy.”
“Vậy thì con đừng đi.” Trần Tĩnh Như ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cô gái này là con gái của cấp dưới ba con trước kia. Con gái của quân nhân thì con cũng biết rồi, phẩm hạnh hay gì đó con tuyệt đối có thể yên tâm. Mẹ cũng đã xem qua ảnh, là một cô gái hiền lành, ít nói, nhìn thấy là thích ngay, nghe nói còn là nhà thiết kế. Con chỉ cần gặp thôi có được không?” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
—oOo—
Hết chương 25
28.07.2014
Chương 26
Oan Gia Ngõ Hẹp
Nội dung thu gọn
Edit: Na Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Cố Học Văn im lặng, Trần Tĩnh Như lại làm bộ muốn khóc tiếp: “Học Mai đã không nghe lời mẹ, con bây giờ cũng vậy, các con từng đứa đều muốn chọc mẹ tức chết mới được sao.”
“Được rồi. Con không đi nữa.” Cố Học Văn nhìn mẹ mình với ánh mắt cầu xin: “Con chỉ đồng ý lần này thôi, lần sau mẹ đừng lấy lí do này nữa.”
“Được được, chỉ lần này thôi.” Nhìn con trai dù không tình nguyện nhưng vẫn chịu ở lại Trần Tĩnh Như mới nhẹ nhàng thở ra. Lau khô nước mắt, bà kéo con trai ngồi xuống cạnh mình: “Mẹ cũng chỉ muốn có một người chăm sóc cho con thôi. Con xem con này, chỉ có một mình không ai chăm sóc nên gầy thế này đây.”
“Con không sao.” Ít nhất đối với anh, cuộc sống trước mắt như vậy là tốt lắm rồi.
Làm sao mà có thể không sao được? Trần Tĩnh Như cũng không đáp lại, chỉ than nhẹ một tiếng: “Mẹ chẳng cầu mong gì, chỉ mong con nhanh chóng kết hôn, sống yên ổn, sinh ẹ một đứa cháu trai bụ bẫm.”
“Mẹ…” Cố Học Văn thật sự không muốn nghe chuyện này nữa: “Mẹ đừng nói nữa được không? Chút nữa con sẽ gặp, chỉ cần cô gái đó đồng ý, con lập tức kết hôn là được chứ gì?”
“Được được được. Đây là con nói đấy nhé, người ta mà đồng ý là lập tức kết hôn. Lại đây mẹ cho con xem ảnh cô gái đó, mẹ để trong túi xách.”
Trần Tĩnh Như cúi đầu tìm ảnh trong túi, Cố Học Văn lại không có hứng thú xem ảnh:
“Không cần đâu. Người ngốc ngếch thì có nhìn thấy người thật cũng vậy thôi. Mẹ ngồi đây một chút, con đi toilet.”
—-Sakuraky.wordpress —-
“Này! Thật không có nghĩa khí mà”. Bước từ trong phòng vệ sinh ra, Tả Phán Tình nhíu nhíu mày nhìn điện thoại bị ngắt.
Ngày hôm qua cô bị cha mẹ bắt đi coi mắt, Tả Phán Tình muốn tìm người đến giúp mình . Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Gọi hết người này đến người khác mà cuối cùng vẫn không có ai chịu giúp cô.
Nhìn gương mặt không cam lòng của mình trong gương, trong lòng Tả Phán Tình lại thầm mắng tên Chương tiện nhân đó. Qua lại hai năm, tên khốn đó lúc nào cũng nói mình chưa có sự nghiệp nên không muốn kết hôn, còn nói cái gì mà hắn chưa có thành tích gì nên không dám đến gặp cha mẹ cô.
Tưởng rằng hắn thật tâm với mình, Tả Phán Tình hết lần này đến lần khác đưa bản thiết kế của mình cho hắn, để hắn có thể nhanh chóng thăng chức, như vậy mới có thể sớm công khai quan hệ của hai người, cũng mau chóng có thể đưa hắn về nhà gặp cha mẹ.
Một hai năm gần đây, cha mẹ cứ giục đi giục lại bắt cô đi coi mắt, nếu không thì phải đưa bạn trai về nhà làm cô phải kiếm cớ thoái thác mãi.
Bây giờ thì tốt rồi, cha mẹ trực tiếp kiếm chồng cho cô, nói cái gì mà là con trai cấp trên của ba cô, điều kiện anh ta cũng rất tốt, là người có tài lại còn đẹp trai. Đó chắc chỉ là chuyện trên trời chứ làm gì có dưới đất.
Tả Phán Tình không muốn đến, ba cô liền lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con ra dọa.
Buổi sáng còn cố ý gọi điện thoại cho cô, nhắc cô ăn mặc thật đẹp, nếu không sẽ dùng gia pháp xử lý cô.
Nghĩ đến việc Trịnh Thất Muội bảo cô đưa một anh chàng tới đóng giả người yêu, Tả Phán Tình liền le lưỡi. Aiz! Bây giờ cha mẹ với mọi người đang đều ngồi trong phòng chờ cô, bảo cô kiếm đâu ra một người đàn ông chứ?
Cô chỉ còn biết thở dài, đi thẳng cũng chết mà quay đầu cũng chết. Cất điện thoại vào túi xách, Tả Phán Tình ra khỏi phòng vệ sinh. Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh di động lại vang lên, cô nhíu nhíu mày cúi xuống tìm điện thoại.
Tả Phán Tình không để ý có người từ nhà vệ sinh nam đi ra, trực tiếp đụng trúng người cô. Cả người theo quán tính lùi lại hai bước, vì vậy làm cho điện thoại vừa mới lấy ra khỏi túi văng ra ngoài, bộp một tiếng rơi xuống mặt đất ngay phía sau cô, tiếng chuông quang quác cũng vì thế mà dừng lại.
Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn. A, trời ơi, cái điện thoại Iphone 4 của cô.
Thật vất vả mới hạ quyết tâm mua được, thế mà bây giờ bị rơi xuống đất sao?
Chạy vội đến nhặt điện thoại của mình, ánh mắt cô chuyển đến nhìn cái tên đầu sỏ gây ra chuyện, vừa thấy người đó, mắt cô càng trợn to hơn nữa.
“Lại là anh?”
Vẫn là áo sơ mi trắng, quần dài màu đen đơn giản. Dáng người cao lớn của Cố Học Văn đứng đó, ánh mắt thâm thúy nhưng bình tĩnh nhìn chằm chằm gương mặt cô.
—oOo—
Hết chương 26
28.07.2014
Chương 27
Cứu Tôi, Có Người Sàm Sỡ
Nội dung thu gọn
Nhanh chóng nhặt lấy điện thoại, Tả Phán Tình không chút nghĩ ngợi vọt đến trước mặt anh: “Này, tôi nói với anh như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Tôi với anh có thù có oán gì hả? Anh đi theo gây khó dễ tôi làm gì hả? Có phải anh ăn no rững mỡ hay không? Các người bảo vệ nhân dân lại nhàn rỗi như vậy sao? Hả? Tại sao tôi đi đến đâu cũng thấy cái mặt anh vậy hả?
Tả Phán Tình rất bực bội, vô cùng bực bội, vô cùng vô cùng bực bội.
Tháng trước, tên cảnh sát đáng ghét thối tha này vừa bắt vừa giam cô, răng bị anh ta va vào, về nhà đau tận hai ngày trời, còn chỗ lưng bị đập xuống đất phải ròng rã một tuần mới đỡ bầm.
Quan trọng hơn là tên đáng ghét này cũng không nói cho cô biết trên khóe môi có vết máu. Mãi đến khi cô về nhà mới nhìn thấy, máu trên khóe môi gần như không còn, nhưng môi thì lại tấy đỏ lên thoạt nhìn muốn bao nhiêu khủng bố thì có bao nhiêu khủng bố. Thảo nào khi cô ngồi xe về nhà, tài xế cứ nhìn chằm chằm cô suốt.
Mấy món nợ đó cô phải lần lượt tính sổ với tên đáng ghét này mới được. Hiện tại lại có cơ hội. Lắc lắc cái điện thoại Iphone trên tay, Tả Phán Tình cảm thấy mình sắp nổi điên lên rồi: “Anh làm hỏng điện thoại của tôi, anh đền cho tôi ngay.”
Cố Học Văn đứng bất động, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Phán Tình vì tức giận mà đỏ ửng. Hai tay khoanh trước ngực, anh hết sức bình tĩnh đưa ra nguyên nhân: “Thứ nhất, là cô đâm vào tôi, thứ hai, là tự cô không cầm chắc điện thoại.”
“Anh nói bậy.” Tả Phán Tình chỉ tay vào anh: “Anh có ý gì? Anh không muốn đền phải không?”
“Không liên quan đến tôi.” Vẻ mặt Cố Học Văn lạnh lùng: “Tự cô đi không nhìn đường.”
“Rõ ràng là anh đụng trúng tôi.” Tả Phán Tình mặc kệ, hai người vốn đã có hận thù ,hôm nay vớ được cơ hội này, không chỉnh hắn một trận mới là lạ. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Họ Cố kia,Tôi cảnh cáo anh. Hôm nay anh không đền tôi cái điện thoại khác, anh đừng hòng chạy khỏi đây.”
Đưa tay kéo tay anh, Tả Phán Tình vẻ mặt hả hê: “Nếu anh không đền điện thoại cho tôi, tôi sẽ không buông tay, tôi còn muốn đem việc anh làm nói ra. Tôi muốn mọi người đều biết, cảnh sát chính là bảo vệ người dân như vậy. Tôi xem anh còn làm cảnh sát như thế
Cố Học Văn chau mày. Muốn kéo tay cô ra, Tả Phán Tình lại sống chết kéo tay anh không tha. Phòng vệ sinh của phòng trà ở cuối hành lang dài, đầu kia hành lang, có một phục vụ đang nhìn qua, lập tức thấy qua cảnh này. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Buông tay ra.” Nhìn Tả Phán Tình, cô hôm nay mặc váy dài màu xanh biếc, trên cổ quàng khăn lụa mỏng màu trắng. Tóc dài búi sau gáy, vài sợi tóc tùy ý buông bên tai, thoạt nhìn có một chút dịu dàng của thiếu nữ.
“Không buông.” Tả Phán Tình ra điều kiện với anh: “Trừ phi anh đền điện thoại cho “Cô–” Cố Học Văn đính chính, cô gái trước mặt này không nữ tính một chút nào, ít nhất cá tính của cô ta một chút cũng không hề giống một cô thiếu nữ dịu dàng.
Anh lại vươn tay muốn gạt tay cô ra: “Tôi nói cô buông ra có nghe thấy không?”
Sức lực tay anh ta rất lớn, một tay cũng đủ khiến cho Tả Phán Tình cảm thấy đau. Tả Phán Tình trừng anh, thù mới hận cũ cùng nổi lên, cô bất thình lình buông tay, liền lấy tay anh ta đặt lên cổ áo của mình mà kéo.
Căng giọng ra sức hô hoán: “Cứu tôi, có người sàm sỡ. Cứu, sàm sỡ–”
Phục vụ ở đầu kia hành lang di chuyển đến, hai nhân viên phục vụ cùng nhau đi đến phía này.
Cố Học Văn hiển nhiên không ngờ Tả Phán Tình sẽ xuất chiêu này. Sau khi choáng váng, rất nhanh liền kịp phản ứng, giơ tay bịt miệng Tả Phán Tình: “Câm miệng.”
“Ư ư ư ư.” Miệng Tả Phăn Tình bị bịt kêu không ra tiếng, trong lòng quýnh lên, cô nhấc chân đá vào giữa hai chân Cố Học Văn.
28.07.2014
Chương 28
Anh Ấy Là Bạn Trai Của Con
Nội dung thu gọn
“Ư ư ư ư.” Miệng Tả Phán Tình bị bịt lại kêu không thành tiếng, trong lòng quýnh lên, cô nhấch chân đá vào giữa hai chân Cố Học Văn. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cố Học Văn nghiêng người qua né, tránh được đòn tấn công của cô, bàn tay khẽ nới lỏng: “Đừng kêu. Điện thoại của cô còn dùng được.”
Hai nhân viên phục vụ đã đi tới trước mặt bọn họ.
“Tiên sinh, ngài–” hai nhân viên phục vụ vừa định nói gì đó, ánh mắt Cố Học Văn lạnh lùng quét qua, hai người kia liền rụt cổ, liếc nhìn nhau rồi bỏ chạy lấy người.
“Anh, cái tên khốn này. Các người đừng đi mà, báo cảnh sát giúp tôi với. Để cảnh sát bắt hắn lại.” Tả Phán Tình quát xong, lại nhớ tới người đàn ông này cũng là cảnh sát. Oán hận trong lòng càng sâu thêm: “Khốn kiếp.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phục vụ đi rồi, Cố Học Văn lui ra sau một bước. Tả Phán Tình cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, vươn tay lần nữa, bám chặt hơn vào tay anh.
“Tôi cho anh biết, điện thoại của tôi cho dù vẫn còn dùng được, anh cũng đừng hòng bỏ đi.
Anh là tên khốn . Anh bắt tôi, giam giữ tôi. Hại tôi chịu đau đớn mấy ngày, tôi nói rồi, nếu để cho tôi gặp lại anh, nhất định tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
“Buông tay.” Cố Học Văn không muốn so đo với phụ nữ, tính đẩy tay cô ra, nhưng lại xem thường trình độ ngang tàng của Tả Phán Tình, tay cô càng bám chặt hơn,khư khư ôm lấy tay anh không chịu buông. “Mơ đi. Tôi còn lâu mới buông. Tôi cho anh biết, chuyện này tôi
nhất định không để yên, tôi quyết không bỏ qua.”
“Buông tay.” Giọng Cố Học Văn lạnh thêm vài phần: “Tôi nói cô buông tay cô có nghe không?”
“Tôi không buông.” Vẻ mặt Tả Phán Tình kiến quyết: “Hôm nay tôi phải tính sổ rõ ràng với anh.”
“Đủ rồi.” Cố Học Văn khẽ gầm lên, nhìn thấy hai nhân viên phục vụ vừa rồi quay đầu lại, dường như thật sự muốn báo cảnh sát,nhíu mày: “Tôi đền điện thoại cho cô là được chứ gì?
Cô buông ra.”
“Ơ hay. Anh muốn đền,thì tôi phải lấy sao? Tả Phán Tình cười lạnh: “Hiện tại tôi lại không muốn anh đền điện thoại nữa. Tôi muốn anh dùng cách khác bồi thường cho tôi.”
“…..”
Không đợi Cố Học Văn kịp phản ứng,Tả Phán Tình liền túm lấy tay anh đi về phía gian phòng: “Nói cho anh biết, mặc kệ tôi nói cái gì, anh cũng không được nói bất cứ câu nào,nghe rõ chưa?” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cô tính rồi, nếu phải kết giao cùng người thô kệch trong quân ngũ do cha mẹ sắp đặt, chi bằng cô dàn xếp trước. Tuy rằng tên Cố Học Văn này nhân phẩm không ra làm sao cả, nhưng ngoại hình cũng tạm coi được. Lợi dụng anh ta một chút cũng không sao.
“Nếu cô còn không buông,tôi sẽ ra tay đó.” Cố Học Văn làm sao có thể để cô gái này quấy rối cơ chứ? Muốn khống chế cô, thật ra rất đơn giản.
“Anh đánh tôi đi, anh đánh đi…” Tả Phán Tình quay sang trừng mắt, liếc anh một cái: “Nếu anh dám động thủ, tôi lại kêu lên là anh sàm sỡ. Sẽ khiếu nại lên cấp trên của anh, đại náo thành phố C, đến lúc đó xem anh xử lý như thế nào.”
Cố Học Văn trầm mặc,thực ra có thể dể dàng vung tay cô ra, thế nhưng lúc này cô đang đứng rất gần anh, mùi hương thoang thoảng ngửi được ở phòng thẩm tra ngày đó lại lần nữa mãnh liệt bay vào mũi.
Nhẹ nhàng,không phải mùi nước hoa, nhưng ngửi vào khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.
Gần như vậy, nhìn nghiêng mặt cô vẫn có chút tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút đắc ý. Ánh mắt cô rất sáng, lúc này lại lóe chút hào quang. Tia sáng ấy làm cho Cố Học Văn không thể nào đẩy Tả Phán Tình ra được.
Anh không biết cô muốn anh làm gì, mãi đến khi đi tới phòng trà lúc nãy mẹ vào, trong
mắt Cố Học Văn hiện lên chút kinh ngạc. Muốn nói gì lại thôi, nhìn Tả Phán Tình đẩy cửa phòng, kéo anh vào trong.
Trong phòng,bốn người lớn đang nhắc những chuyện lúc còn trẻ, trò chuyện rất vui vẻ. Đột nhiên thấy hai người xuất hiện, câu chuyện ngừng lại ,ánh mắt đều tập trung nhìn sang.
Tả Phán Tình cũng không nhìn hai người lớn khác, chỉ kéo Cố Học Văn đến bên cạnh ba mẹ của mình, vẻ mặt hoan hỉ.
“Ba, mẹ. Con nói với hai người, mặc kệ hai người sắp xếp cho con xem mặt với ai, con cũng không đồng ý. Bởi vì con đã có bạn trai, chính là anh ấy. Anh ấy là bạn trai con, Cố Học Văn.” (Sa: Tình tiết cẩu huyết tới đây~~~)
“…”
“…”
“…”
“…”
28.07.2014
Chương 29
Cái Này Được Gọi Là Duyên Phận
Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nội dung thu gọn
Không khí trầm mặc bao trùm cả bàn ăn, Tả Phán Tình cảm giác được tim mình ngày càng đập nhanh hơn, bất giác nắm chặt lấy bàn tay của Cố Học Văn.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của ba cô – Tả Chính Cương – trong lòng cô nổi lên một tia đắc ý. Ngồi đối diện là một đôi vợ chồng khác, có vẻ như là ba mẹ của đối tượng xem mặt của cô, cũng ngạc nhiên không kém (minhmap: đoán xem đây là ai????). Nhìn mọi người mắt chữ A miệng chữ O, Tả Phán Tình lại thấy vui hẳn lên, đám mây đen trong lòng cô dường như xua tan đi không ít. (minhmap: ôi!! Đến bao giờ mình mới được như chị nhề?).
May cho cái anh chàng mà ba mẹ muốn mai mối cho cô còn chưa tới, nếu anh ta mà chứng kiến cảnh này sắc mặt không biết sẽ biến đổi ra sao nữa.
Đối với việc vừa ra tay đã đạt được hiệu quả này Tả Phán Tình cảm thấy tương đối hài lòng, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, tầm mắt anh vừa vặn dừng trên khuôn mặt cô, vẻ mặt âm trầm khó đoán.
Trong lòng cô có chút oán thầm, sao lại trưng ra cái vẻ mặt này ngay giữa lúc quan trọng chứ? Cảnh sát gì mà chẳng hiểu tình huống gì cả. Nếu không phải đang diễn cho bố mẹ xem thì cô đã muốn lắc lắc mạnh hai vai anh ta, xem rút cuộc ngoài cái khuôn mặt không sợ chết này anh ta còn có biểu cảm nào khác không.
Dẹp cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, mục đích của cô đã đạt được, giờ thì có thể bỏ của chạy lấy người rồi: Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ba mẹ, thật ngại quá, chúng con còn có hẹn, chúng con xin phép đi trước ạ!”
Không thèm nhìn dáng vẻ “ngẩn người” của mấy vị trưởng bối, cô túm lấy tay anh, kéo đi. Tả Phán Tình không muốn ngốc ngếch ở đây thêm một giây nào nữa, chỉ mong sao cho mình và Cố Học Văn diễn cho xong vở này rồi để anh ta mau cút đi, bởi vì cô cực kì ghét anh ta, cứ nhìn thấy mặt anh ta là cô lại buồn nôn.
“Phán.. Phán Tình,,” Tả Chính Cương lên tiếng, bộ dáng có vẻ như bị cô dọa cho không ít.
“Học, Học Văn…” Trần Tĩnh Như vẻ mặt rất bất ngờ, nhưng khuôn mặt vẫn rạng lên nét vui sướng. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Các con quen nhau từ khi nào, sao không nói với ba mẹ một tiếng?”
Sự vui sướng thể hiện trên khuôn mặt lẫn lời nói, ánh mắt kinh hỉ nhìn về phía Cố Học Văn khiến cho Tả Phán Tình cảm thấy có chút quái dị, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, sau đó Trần Tĩnh Như đứng dậy, đi đến trước mặt cô kéo tay cô đánh giá một lượt.
“Tốt, thật là tốt quá, thật là tốt quá!”
“Đúng vậy, đúng vậy” Tả Chính Cương cũng cười: “Chúng ta còn đang bàn xem làm thế nào để giới thiệu hai đứa nó với nhau, chuẩn bị nửa ngày cuối cùng là chúng nó đã biết nhau từ trước rồi, ha ha ha”
“Cái này gọi là duyên phận đó.” Ôn Tuyết Phượng vui mừng không ngớt: “Xem ra chúng nó thật hữu duyên.”
“Lại đây, lại đây Phán Tình, ngồi gần dì này.” Trần Tĩnh Như lôi lôi kéo kéo Tả Phán Tình ngồi xuống cạnh mình. Thật sự là càng nhìn càng vừa lòng, bà cúi đầu lấy trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ.
“Dì vừa nhìn thấy hình của con là đã thích rồi, không ngờ con với Học Văn lại quen nhau. Các con cũng thật là, chuyện tốt như vậy sao lại không nói với người nhà chứ?”
“…” Tả Phán Tình muốn nói cái gì đó, Trần Tĩnh Như đã nhanh tay mở chiếc hộp nhỏ ra, cầm ra một chiếc vòng nhỏ, đặt vào tay cô.
“Đây là quà gặp mặt dì tặng con, không có gì đáng giá nên con đừng ngại”
Tả Phán Tình cúi đầu nhìn chiếc vòng xanh biếc, bản thân là nhà thiết kế trang sức, cô vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra chiếc vòng này chất lượng rất tốt, chế tác rất tỉ mỉ. Tuyệt đối không phải là loại không đáng tiền như dì nói.
“Dì ơi, cái này cháu…” Sao dì ấy lại muốn tặng cô chiếc vòng tay vậy.
Tả Phán Tình khó hiểu, muốn nói điều gì đó, Trần Tĩnh Như đã đem chiếc vòng đeo vào tay cô: “Đừng ngại, ba con với ba Học Văn là chiến hữu. Bây giờ còn sắp là thông gia với nhau nữa. Sau này, con cũng giống như con gái dì rồi!”
“Không phải, con…” Ai là con của bà dì này chứ? Dì ấy đang nói chuyện gì vậy? *mặt ngây thơ*