Edit: Sakuraky Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Tả Phán Tình châm cứu xong lại lăn ra ngủ một mạch đến tận sáng ngày hôm sau. Sau khi nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm rất nhỏ mới tỉnh dậy, ngáp một cái, cảm giác tinh thần mình tốt hơn rất nhiều.
Trịnh Thất Muội bước vào nhìn cô, vẻ mặt vô cùng quan tâm lo lắng: “Phán Tình, cậu không sao chứ? Đã thấy thoải mái hơn chưa?”
“Mình không sao .” Vừa lên tiếng, giọng nói vẫn hơn khàn khàn, nhưng ít nhất cũng không còn thấy đau nữa. Trịnh Thất Muội đưa tới một cốc nước, cô cũng không khách khí đỡ lấy, liền một hơi uống hết, nước làm bụng cô ấm lên, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
“Sao cậu lại tới đây?” Khi cô bị sốt thần trí mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bên cạnh hình như có người, không ngờ lại là Trịnh Thất Muội.
“Cậu này.” Trịnh Thất Muội liếc mắt trừng cô một cái: “May là mình đến đây kịp. Nếu không thì cậu đã sốt đến mức thành kẻ ngốc rồi.”
“Thật không?” Tả Phán Tình gãi gãi đầu. Cười một cách mất tự nhiên, sắc mặt còn chút tái nhợt bởi vì có nụ cười này mà tươi tỉnh thêm vài phần .
“Sao lại tới tìm mình vậy?”
“Khoan hẵng nói chuyện, cậu đã ngủ hai ngày rồi, nhất định là rất đói bụng. Mình có nấu một ít cháo, vừa hay cũng chín rồi, cậu chờ một chút mình đem tới cho.”
Trịnh Thất Muội bưng lên cho cô một bát cháo. Nhìn thấy Tả Phán Tình rất đói bụng một hơi ăn liền ba bát.
Cuối cùng mới vỗ vỗ bụng kêu lên: “Được rồi. Mình đã ăn no rồi. Nói đi. Cậu tìm mình có chuyện gì vậy?”
“Nhìn bộ dáng của cậu, có lẽ là đã biết rồi.” Cuối tuần bệnh thành như vậy, Chương Kiến Nguyên thân là bạn trai lại chẳng đoái hoài quan tâm, hai ngày nay điện thoại cũng không gọi lấy một cú, Trịnh Thất Muội thở dài, xác nhận lại: “Chuyện của Chương Kiến Nguyên, cậu cũng biết đúng không?”
Nói đến cái tên Chương tiện nhân kia, khuôn mặt tươi cười Tả Phán Tình liền biến mất: “Sao thế? Cậu nhìn thấy hắn ta à?”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Đêm qua, nhìn thấy anh ta và một người phụ nữ khác ở quán cơm Tây ăn tối, cái bộ dáng thân mật đó nói bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu ghê tởm. Mình nghĩ là cậu không biết, cho nên ——” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trịnh Thất Muội hận nhất là đàn ông chân đạp hai thuyền, cho nên vừa thấy vậy liền gọi điện thoại cho Tả Phán Tình, chẳng ngờ cô bạn lại không nghe máy, sợ cô xảy ra chuyện gì bèn tìm đến tận nơi.
“Hừ.” Tả Phán Tình hừ lạnh một tiếng: “Hai kẻ kia thật sự là rất vội vàng rồi.”
“Cậu tính làm sao bây giờ?” Trịnh Thất Muội xoa tay: “Có muốn mình tìm vài người giáo huấn hai kẻ tiện nhân kia một chút hay không?”
“Không cần.” Tả Phán Tình lắc lắc đầu: “Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sao mình đã nhìn rõ bản chất hắn rồi.”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Vậy cậu còn làm ở đó nữa không?”
“Đương nhiên có rồi.” Ánh mắt Tả Phán Tình kiên định: “Trước kia là do mình ngốc, mới để cho cái tên Chương tiện nhân thực hiện được ý đồ. Về sau mình sẽ không phục vụ cho hắn nữa. Mình càng phải cố gắng làm việc, còn chà đạp hắn chứ.”
“Được. Có chí khí.” Trịnh Thất Muội vỗ tay: “Làm phụ nữ thì phải như thế này.”
Tả Phán Tình nhìn thấy dáng vẻ của bạn liền nở nụ cười: “Thất Thất, cám ơn cậu.”
Nếu không có cô ấy tới chăm sóc chính mình, không biết chừng đầu óc sốt đến hỏng mất.
“Này.Cảm ơn cái gì, mình giận đấy.” Bàn tay trắng như phấn của Trịnh Thất Muội nắm lấy tay cô: “Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn phải đi làm. Trưng ra phong độ tốt nhất, khiến cho tên Chương tiện nhân kia phải hiện nguyên hình.”
“Được.” Tả Phán Tình hít một hơi thật sâu. Cô rất tin tưởng vào năng lực của mình. Nếu không vì quá tin vào Chương Kiến Nguyên, làm sao ở công ty cô cứ giậm chân tại chỗ mãi như thế được?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tuy là có quyết tâm có nghị lực nhưng Tả Phán Tình thật sự đã xem nhẹ mức độ đen đủi của cô.
Cô một bước đến trước cửa công ty, từ xa đã nhìn thấy đôi cẩu nam nữ: bạn trai cũ của cô Chương Kiến Nguyên và bà chủ công ty Lý Mỹ Bình nắm tay nhau bước vào công ty. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vẻ mặt Chương Kiến Nguyên kiêu ngạo đắc ý khiến trong lòng Tả Phán Tình rất phẫn hận. Suýt nữa thì bị kích động muốn hùng hổ xông lên tặng cho Chương Kiến Nguyên hai cái tát.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lời tác giả: Có một câu nói như thế nào nhỉ? Tuổi trẻ của mỗi người phụ nữ đều sẽ gặp phải một vài gã đàn ông đê tiện, ha ha. Thực sự rất có đạo lý.
—oO0—
Hết chương 10
28.07.2014
Chương 11
Đừng Nói Tôi Không Cho Em Cơ Hội
Nội dung thu gọn
Edit: Na Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Lấy túi xách đeo lên vai. Tả Phán Tình xoay người mang vẻ mặt oán hận đi vào phòng thiết kế.
Trang sức Lí thị là một công ty chuyên về thiết kế, sản xuất trang sức. Tả Phán Tình tuy đã vào công ty đã hai năm nhưng vẫn chỉ làm chức trợ lý thiết kế nhỏ bé.
Không phải là cô không cố gắng, mà là trong hai năm này cô bị tên Chương Kiến Nguyên lừa đảo. Cô ngốc nghếch đưa bản thiết kế của mình cho hắn, kết quả là trong khi cô vẫn là một trợ lý thiết kế thì hắn đã leo lên được chức quản lý bộ phận.
Càng nghĩ càng hận, Tả Phán Tình cảm thấy hai năm qua mình đúng thật có mắt như mù. Đi đến chỗ ngồi của mình, cô lấy bữa sáng mới mua trên đường ra ăn. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Điện thoại nội bộ lại vang lên, không biết cái tên Chương tiện nhân kia tìm mình có chuyện gì. Dù không tình nguyện nhưng cô vẫn phải nghe.
Vào phòng Chương Kiến Nguyên, Tả Phán Tình đứng ở trước cửa, trừng mắt nhìn người đang ngồi sau bàn làm việc.
“Chương quản lý gọi tôi có việc gì sao?” Giọng nói có chút lạnh nhạt tỏ thái độ thờ ơ.
Chương Kiến Nguyên đóng cửa lại, đi đến trước mặt cô nói: “Phán Tình, em vào công ty cũng đã hai năm rồi nhỉ?”
Tả Phán Tình hai tay khoanh trước ngực, không trả lời. Bây giờ nói thêm với Chương Kiến Nguyên một câu cô cũng cảm thấy ghê tởm.
“Em xem, em vào công ty cũng hai năm rồi mà vẫn chỉ làm chức trợ lý.” Chương Kiến Nguyên bày ra bộ dạng thương xót. “Thăng chức cũng thật là chậm chạp. Hiện tại phòng thiết kế đang thiếu một chỗ. Không biết em có hứng thú không?”
Tả Phán Tình sắc mặt vẫn không đổi. Trước kia khi chưa chia tay, cô không phải không nghĩ tới vị trí thiết kế chính thức của Lí thị nhưng không phải muốn là được. Bây giờ càng không vì chia tay với hắn mà cô muốn lên chức đó. Huống hồ bây giờ Chương Kiến Nguyên lại muốn giúp cô, cô lạnh lùng nhìn hắn, muốn biết rốt cục hắn đang giở trò gì.
“Phán Tình, em không cần phải như vậy, tôi thực sự chỉ muốn giúp em.” Chương Kiến Nguyên không vì thái độ của cô mà nản lòng, hắn vươn tay đặt lên vai Tả Phán Tình: “Thực ra anh vẫn còn tình cảm với em.”
Tả Phán Tình vừa thấy tay hắn đặt lên vai mình, không chút nghĩ ngợi liền gạt xuống. Cô dùng sức hơi mạnh nên tay Chương Kiến Nguyên có chút đau liền rụt lại, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười, bộ dạng đứng đắn hơn một chút.
“Tả Phán Tình, đừng nói tôi không cho em cơ hội. Tháng sau công ty phải giới thiệu sản phẩm mới. Em nộp mười bản thiết kế lên đây, tôi xem qua nếu được thì em sẽ là nhà thiết kế chính thức của công ty.”
Tả Phán Tình nhìn hắn, nở nụ cười đầy châm chọc: “Sau đó thì sao? Lại viết tên anh lên đó? Công ty sẽ ghi nhận công lao của anh nữa chứ gì?”
Hừ lạnh một tiếng, Tả Phán Tình không thèm để ý đến hắn, xoay người bước ra ngoài. Chương Kiến Nguyên tức giận, hắn đưa tay ra giữ cô lại, đem cô vây trong lồng ngực mình.
“Phán Tình, Phán Tình! Em đừng như vậy. Em hãy nghe anh, anh sẽ cho em cuộc sống sung sướng. Em không phải vẫn muốn có sự nghiệp thành công sao. Chỉ cần em theo anh, anh sẽ thực hiện mọi nguyện vọng của em.”
“Anh sẽ làm gì?” Để hắn chạm vào người mình Tả Phán Tình cũng cảm thấy hắn thật ghê tởm: “Anh buông tôi ra, có nghe thấy không?”
“Phán Tình, anh biết anh không đúng, sau này anh sẽ bồi thường cho em, anh sẽ bồi thường cho em gấp bội.”
Chương Kiến Nguyên cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Trừ việc Tả Phán Tình trong lĩnh vực thiết kế có khả năng hơn hắn ra thì việc làm hắn buồn bực còn có lí do nữa là cô quá bảo thủ. Qua lại với nhau hai năm nhưng cô chưa bao giờ cho hắn đi quá giới hạn, nói là phải đợi đến khi kết hôn.
Hắn biết với người có cá tính bảo thủ như Tả Phán Tình, chỉ cần hắn khiến cô trở thành người của hắn thì nhất định cô sẽ chịu nghe lời hắn. Suy nghĩ này hiện ra trong đầu, động tác của Chương Kiến Nguyên càng mạnh bạo hơn.
“Phán Tình! Phán Tình! Thực sự anh còn yêu em. Cho anh, anh sẽ làm cho em được thỏa mãn. Chờ anh lên làm ông chủ của Lí thị, em muốn gì anh nhất định sẽ cho em, Phán Tình!”
Tả Phán Tình quả thực điên rồi, cô không nghĩ Chương Kiến Nguyên có thể vô sỉ tới mức này, ở ngay trong văn phòng mà hắn dám xằng bậy với cô. Cô liều mạng giãy dụa, đưa tay đẩy hắn ra muốn cho hắn một cái tát. Cửa ở phía sau đột nhiên có người đẩy vào..
—oO0—
Hết chương 11
28.07.2014
Chương 12
Cô Bị Sa Thải Rồi
Nội dung thu gọn
Edit: Na
Beta: Phong Vũ
Lý Mỹ Bình đứng đó, ánh mắt đảo qua hai người đang đứng trong phòng. Bộ dạng cô ta tuy xinh đẹp nhưng có phần nham hiểm.
“Các người đang làm gì vậy?”
Chương Kiến Nguyên thấy Lý Mỹ Bình đi vào, rất nhanh liền buông tay. Đi tới trước mặt Lý Mý Bình chỉ vào Tả Phán Tình.
“Mỹ Bình! Em đến thật đúng lúc. Cô ta chỉ là một trợ lí thiết kế, vì muốn làm thiết kế chính thức mà quyến rũ anh.”
“Có chuyện đó sao?” Lý Mý Bình vừa rồi thấy rõ ràng hai tay Chương Kiến Nguyên ôm lưng Tả Phán Tình, còn tay Tả Phán Tình để trước ngực hắn. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Chương Kiến Nguyên một mực khẳng định, nói tiếp: “Mỹ Bình, người anh yêu nhất là em, anh tuyệt đối không bao giờ làm chuyện có lỗi với em, em phải tin anh chứ.”
Lý Mý Bình không nhìn hắn, ánh mắt chuyển đến Tả Phán Tình thầm đánh giá, cũng không tệ lắm, là một phụ nữ xinh đẹp. Vẻ mặt cô ta lạnh lùng, đột nhiên cô ta bước lên một bước, giơ tay tát vào má trái Tả Phán Tình. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tả Phán Tình ôm mặt, trừng mắt nhìn lại cô ta: “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
“Dựa vào cái gì?” Lý Mỹ Bình hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào chuyện cô dụ dỗ người đàn ông của tôi.”
“Tôi không có.” Tả Phán Tình căm hận nhìn Chương Kiến Nguyên: “Loại đàn ông hèn hạ này, chỉ có cô mới yêu thôi, tôi chả thèm dụ dỗ anh ta.”
Câu này vừa nói ra, vẻ mặt Chương Kiến Nguyên và Lý Mỹ Bình liền biến sắc, nhất là Chương Kiến Nguyên: “Mỹ Bình, em phải tin tưởng anh. Cô ta vì không được anh để ý nên cố ý ở trước mặt em chia cắt tình cảm của chúng ta. Em ngàn vạn lần đừng mắc mưu của cô ta. Người anh yêu nhất là em, em phải tin tưởng anh.”
“Em đương nhiên tin tưởng anh.” Sáng sớm hôm nay lúc cô ta và Chương Kiến Nguyên tay trong tay bước vào công ty đã có người xì xào bàn tán. Lý Mỹ Bình không bao giờ cho phép chuyện như thế này xảy ra.
“Cô, bị sa thải!”
“Cái gì?” Tả Phán Tình trợn mắt nhìn đôi cẩu nam nữ: “Tôi làm sai chuyện gì? Cô có quyền gì mà đuổi việc tôi?” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cô còn muốn ở lại công ty này xem Chương Kiến Nguyên rốt cuộc sẽ như thế nào, sao cô cứ như thế này mà ra khỏi công ty được?
“Cô dụ dỗ cấp trên, tôi đương nhiên có quyền đuổi việc cô.” Lý Mỹ Bình chỉ tay ra cửa: “Bây giờ thì cút ra ngoài mau, tôi không muốn nhìn thấy cô.” Cô ta không cho phép người phụ nữ có khả năng uy hiếp tình cảm của mình ở lại công ty.
“Cô…” Tả Phán Tình hít sâu, cố gắng nén giận để không chửi đôi cẩu nam nữ đang đứng trước mặt này, cô xoay người bước ra ngoài. Nghỉ việc thì nghỉ việc, dù sao cô cũng không muốn ở lại nơi này.
Chương Kiến Nguyên nhìn Tả Phán Tình bước ra khỏi cửa thì đột nhiên chặn cô lại. Hành động của hắn cũng khiến Lí Mỹ Bình khó hiểu, đang định mở miệng hỏi thì Chương Kiến Nguyên đã nói trước.
“Tả Phán Tình, cô đi thì đi nhưng không được phép mang theo bất kỳ giấy tờ gì của công ty, kể cả tài liệu trong máy tính của cô. Tất cả đều là tài sản của công ty.”
Cuối tuần trước hình như hắn đã thấy bản thảo thiết kế của Tả Phán Tình trong ngăn kéo của cô. Bây giờ sao hắn có thể để cô mang theo những thứ đó đi được chứ?
“Chương Kiến Nguyên, anh còn chút liêm sỉ nào không?” Tả Phán Tình bị chọc tức điên lên, bản thiết kế này là của cô, dựa vào cái gì mà không cho cô mang đi?
Tả Phán Tình tức giận tới nghẹt thở. Lý Mỹ Bình nhìn cô cùng Chương Kiến Nguyên tranh luận phải trái. Trước giờ cô ta cũng chưa bao giờ để Tả Phán Tình trong mắt nên trực tiếp gọi bảo vệ kéo cô ra khỏi công ty.
Cứ như vậy, cầm ba tháng tiền lương thôi việc, Tả Phán Tình bước khỏi trang sức Lí thị đã gắn bó hai năm.
—oO0—
Hết chương 12
28.07.2014
Chương 13
Thì Là Cái Nghề Đặc Biệt Đó
Nội dung thu gọn
Edit: Minh mập Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Mang theo đồ đạc, cô một mình đứng bên đường, ngước nhìn lên bầu trời đang u ám, Tả Phán Tình cảm thấy cô đã nếm đủ chén đắng của cuộc đời này rồi.
Không muốn về nhà cũng chẳng biết phải đi đâu. Tả Phán Tình cứ thế bước đi mà chẳng cần biết là sẽ đến nơi nào. Tay cô bị người ta nhét cái gì đó vào, cúi đầu nhìn thoáng qua, thì ra là tờ rơi quảng cáo của một KTV. Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, quán khuyến mãi chỉ với 188 đồng có thể hát hò đến 5 tiếng, còn được tự do lựa chọn điểm tâm và rượu vang.
Nhìn thấy hình bánh ngọt in trên tờ rơi, bụng Tả Phán Tình bắt đầu biểu tình đình công. Lúc sáng đang chuẩn bị ăn thì bị Chương tiện nhân kêu vào phòng, khiến cô ngay cả một hột cơm cũng chưa bỏ vào bụng.
188 đồng? Tả Phán Tỉnh cười, vừa hay cô được phát cả ba tháng tiền lương (minhmap: e chẳng mún được phát tiền lương như chị đâu T.T) lên đời rồi ăn chơi thôi – quyết định bắt đầu từ KTV này đi!
Đang tâm trạng nặng nề, Tả Phán Tình theo địa chỉ in trên tờ rơi đi đến quán KTV. Vừa đến nơi, đập vào mắt cô là một cái KTV mới được sửa sang tên là “Money”. Phì. Cái tên nghe thật buồn cười, nhưng cô lại cười không nổi.
Hôm nay là thứ hai, đại đa số mọi người còn đang bận bịu công việc, quán KTV vắng tanh như chùa bà đanh, nhìn thấy cô đi vào, mấy nhân viên phục vụ liền nhiệt tình ra đón tiếp.
“Xin chào, xin hỏi cô đi mấy người ạ? Có hát karaoke không ạ?”
Tả Phán Tình phất tay, hỏi vớ vẩn? Đến KTV không ca hát chẳng lẽ đến uống trà à?
Không để ý tới đám phục vụ, cô trực tiếp đi đến quầy thu ngân, sau đó chọn một cái bàn nhỏ, gọi thêm một đống đồ ăn. Ngồi xuống ăn như điên.
Ăn no, sức lực cũng tăng lên. Nỗi hận trong lòng cô lại càng sâu. Chương tiện nhân chết tiệt, Lý Hoa Bình chết tiệt. Hai đứa khốn kiếp các người dám hại bà đây vừa thất tình lại thất nghiệp. Hãy đợi đấy, một ngày nào đó bà sẽ tính hết món nợ này với các người. Nu, pogodi!
Tâm tình đang hừng hực khí thế “trả thù”, Tả Phán Tâm đến trước màn hình hát một lúc hơn 10 bài. Bưng cốc nước trái cây uống một hơi, lại tiếp tục nhìn màn hình “hét”.
“Anh rất độc, anh rất độc, anh rất độc độc độc….<1>” Giọng hát của Tả Phán Tình nói thật là cũng không đến nỗi khó nghe, nhưng vì mới bị cảm, lại thêm tức giận nên cô chỉ hét chứ không hát. Vừa hát vừa vung tay múa chân cứ như là sắp đánh nhau tới nơi.
Hát xong bài “Em rất độc” rồi lại đổi sang bài “em thật nhẫn tâm”.<2> Lại một hơi hát đến bài “Thất tình là địa ngục”. Tả Phán Tình càng hát càng kích động, càng hát càng hận giọng hét lại càng lớn hơn.
Hét hết 10 bài, tâm trạng cũng thoải mái hơn, cô bưng li nước trái cây uống cho nhuận giọng. Lúc này mới phát hiện ra mình đã hát hết 10 bài, tiếp theo làm gì nhỉ? Có thể hát 5 tiếng mà! Cô lại tiếp tục chọn bài, tiếp tục hét. Cô chỉ lo hát hò nên chẳng để ý đến hai bạn phục vụ ngoài hành lang, cô cứ hát, còn hai bạn nhỏ kia thì thủ thỉ tâm tình với nhau: Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Boss, thật là lạ, sao lại khai trương đúng ngày thứ hai chứ?”
“Đúng rồi! Tui còn nghĩ không có ai đến nữa cơ”
“Không ngờ lại có người đến hát”
“Bởi vì có ưu đãi mà”
“Ông nói cô gái vừa mới đi vào đó làm nghề gì? Sao thứ hai không đi làm mà lại đến đây hát hò nhỉ?”
“Ông không thấy mắt của cô ấy sao?”
“Không? Sao vậy?”
“Đỏ như vậy, chắc là tối qua ngủ không ngon, theo tui thấy, 8 phần là cô ta làm cái kia.”
“Làm cái gì?”
“Thì là cái nghề đặc biệt đó. Ông sao lại chậm hiểu vậy chứ?”
Hai a này nhiu chiện thiệt, cơ mà tớ thik! Tại tớ cũng thía hehehehe
<1> Đây là bài “Em rất độc” của Trương Học Hữu.
<2> Bài này của anh Trần Tiểu Xuân –
—oOo—
Hết chương 13
28.07.2014
Chương 14
Háo Sắc Khu Ktv
Nội dung thu gọn
Edit: Minh mập Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
“Đúng vậy nha, lúc cô ta trả tiền tui thấy trong ví cô ta có nhiều tiền lắm, nhất định là đêm qua bội thu rồi.”
“Đúng đó, chắc là cô ta vẫn chưa thỏa mãn đâu, ông không thấy cái vẻ mặt cô ả đằng đằng sát khí, cứ như là muốn giết người đó à?”
Lại nghe loáng thoáng vài cô hát, đúng là đang bực chuyện tối qua kiếm quá ít mà
“Aizo, thật là thói đời mà, càng về sau lòng người càng khó đoán” Hai bạn phục vụ vẫn hăng say thảo luận, một chút cũng không thèm quan tâm những lời nói của mình có bị “nạn nhân” nghe thấy hay không. Bởi vì sao? Bởi vì mỗi phòng hát đều có tường cách âm bên trong lại mở nhạc lớn nên bình thường bên ngoài nói lớn tiếng cỡ nào, bên trong cũng không nghe thấy.
Tả Phán Tình nếu biết mình bị người ta nói là đang hành nghề đặc biệt, nói không chừng sẽ lao ra mà đánh cho hai bạn phục vụ kia bầm dập mất.
Nhưng mà cô không nghe thấy không có nghĩa là người ta không nghe thấy, một tên đàn ông vừa vặn đi ra từ WC, lúc quay về chỗ của mình đã nghe không sót một chữ nào đoạn đối thoại sau của hai anh chàng phục vụ. Gã đàn ông nghe thấy thế liền nổi máu tham, đi lòng vòng một chút rồi đi đến phòng Tả Phán Tình.
Tả Phán Tình đang hăng say ca hát, vừa rồi hét liên tục mấy bài, cô đã có chút mệt, giờ lại muốn tìm bài nào đó nhẹ nhàng để hát, cô tùy tiện ấn đại một bài, dù sao cô còn nhiều thời gian mà. Màn hình đã bắt đầu nhảy chữ, cô làu bàu trong miệng, tay còn không quên vớ lấy cái mic để tiếp tục hát, đang chăm chú giải sầu, hoàn toàn không chú ý có người đang đi vào.
Áo khoác của cô lúc vào sợ nóng nên đã cởi ra từ lâu, vắt lên thành sofa, bên trong cô mặc một cái áo len chất liệu dệt kim cao cổ màu đỏ, kết hợp với váy bút chì màu trắng, đằng sau chiếc áo hơi hở, mơ hồ có thể thấy được cái áo lót màu hồng bên trong.
Tất cả mọi cử động của cô đều bị tên đàn ông kia thu vào mắt. Đôi mắt hắn liền híp lại, thầm khen ngợi chính mình đã đưa ra một quyết định sáng suốt, không do dự liền đi thẳng về phía Tả Phán Tình.
Tả Phán Tình đang ca hét rất “phiêu”. Đột nhiên trên lưng bị một bàn tay nào đó vuốt ve, cả người cô run rẩy, cốc nước trái cây đang cầm cũng rơi bộp xuống đất.
Quay nhanh lại đằng sau, cô thấy một tên đàn ông chừng hơn 40 tuổi đứng ngay sau lưng mình, tay hắn đang đặt lên lưng cô, trên mặt là nụ cười hết sức hèn hạ, hai mắt hắn dán chặt vào người cô.
“Ông làm gì thế?” Không chút nghĩ ngợi cô gạt bàn tay thô tục của ông ta ra khỏi người mình, Tả Phán Tình vẻ mặt phòng bị: “Ông là ai?”
“Cưng à!” Cái gã có nụ cười kinh tởm kia cất giọng: “Đừng giả bộ đoan trang, không giống đâu.”
Giả bộ cái gì?
Tả Phán Tình không hiểu, lại nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm kia, không khách khí đấy hắn ra rồi lùi về phía sau: Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Biến ngay, ông là ai, sao lại vào phòng tôi?”
“Em nói gì vậy, em yêu?” Tên kia nhìn thấy khuôn mặt Tả Phán Tình, lại thầm khen ngợi bản thân mình lần nữa, tuy là không sắc nước hương trời nhưng cũng ngời ngời rạng rỡ.
Loại hàng cao cấp này, bỏ nhiều tiền một chút cũng đáng: “Nói đi, em muốn bao nhiêu?”
“Ông điên à?” Tả Phán Tình nhìn hắn bằng nửa con mắt: “Ai muốn tiền của ông? Biến ngay ra ngoài cho tôi, tôi không quen ông.”
Hôm nay bà đây đang muốn đánh người, tốt nhất là đừng đụng đến ta!!! Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Trước không biết thì bây giờ biết không được sao em?” Tên đó lại đi đến phía cô: “Tôi biết tỏng rồi, cô cũng đến đây cũng muốn bán buôn thôi, vừa khéo hôm nay thấy cô thuận mắt, cô cứ ra giá đi”.
Ra giá? Ra giá cái gì?
Mỗi câu nói của tên đàn ông này, cô vừa nghe đã hiểu, nói dông dài một hồi thì cuối cũng cô đã biết hắn muốn gì, sắc mặt cô trong chốc ngắn ngủn này mà thay đổi thành n kiểu.
“Ông nói bán cái gì? Ông nói lại một lần nữa xem nào?” Bây giờ tâm trạng cô rất tồi tệ, không ngại cào nát mặt tên đàn ông kia cho hả giận.
—oO0—
Hết chương 14
28.07.2014
Chương 15
Cả Nhà Ông Đều Là Gái
Nội dung thu gọn
Edit: Sakuraky
Beta: Phong Vũ
“Đương nhiên là bán da bán thịt rồi.” Tên đàn ông hèn hạ cười một cách ghê tởm, đám mỡ trên cằm cũng lắc lư theo, hắn lấy từ trong túi ra một tập nhân dân tệ, bộ dáng không khác gì kẻ ban ơn. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Anh đây biết rất rõ giá cả thị trường là bao nhiêu nhé, hôm nay tâm trạng anh rất tốt, boa cho em gấp đôi.” Hắn tiến từng bước về phía trước, đem tập tiền kia nhét vào trong quần áo của Tả Phán Tình.
Cuộc đời hắn thích nhất là gái đẹp và tiền bạc. Càng hưng phấn khi nhìn thấy mỹ nữ nằm trên đống tiền, chỉ cẩn tưởng tượng đến cảnh đó, hắn cảm thấy phía dưới đều cứng hết cả lên. ( khụ khụ chỗ này chắc các chị em hiểu)
Cúi mặt tươi cười, hắn vươn tay nắm lấy eo Tả Phán Tình. Tả Phán Tình lúc này đã hiểu, gã này đang coi mình là cái loại người đó.
Cơn thịnh nộ đang cuộn lên trong lòng, không chút nghĩ ngợi cô giáng một cái tát lên cái mặt béo ú chảy mỡ của gã. Đánh xong, còn không quên chùi chùi bàn tay vào quần áo.
“Cút đi, không là tôi báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?” Phải nhận một cái cái tát vẻ mặt tươi cười của gã ta liền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn: “Được. Tôi rất muốn nhìn xem, cái con điếm như cô sẽ báo cảnh sát thế nào.”
Gã đem tiền vứt ở trên bàn, cơ thể xán lại gần phía Tả Phán Tình: “Với nhan sắc này của cô, xem chừng cũng có thể bán được không ít tiền. Hay là về sau cô cứ đi theo tôi đi. Tôi đảm bảo cô sẽ nổi tiếng trong cái giới tiếp rượu này. Thế nào?”
Trong vòng một ngày, Tả Phán Tình nghe được hai người nói cùng một câu như vậy. Trong lòng cô vô cùng tức giận lại không có chỗ phát tiết, bèn nhấc chân lên đá trúng chỗ hiểm của gã.
Gã đàn ông đáng kinh không ngờ cô sẽ ra chiêu này, trúng phải một đòn cực mạnh, cơ thể liền co rút lại, Tả Phán Tình thừa dịp quay lại cầm lấy túi sách phía sau đập cho gã một trận tơi tả.
“Em gái tiếp rượu này, ông mới là gái ấy, cả nhà ông đều là gái. Dám nói bà đây là gà à? Bà đánh chết mày, đánh chết mày.” Bình thường Tả Phán Tình đâu có dã man như vậy, thế nhưng hôm nay bị tên Chương tiện nhân đó chọc cho điên lên. Lại bị gã này gọi là gà. Nếu trên tay cô có một thanh đại đao, có lẽ sẽ vô cùng thống khoái mà đem gã này chém cho hai nhát thế là xong hết mọi chuyện.
Bởi vì trong lòng đang tức giận, Tả Phán Tình ra tay rất độc ác, đánh không thương tiếc. Gã kia ngay từ đầu không có phòng bị, hơn nữa hạ thân vẫn còn đau, còn bị đá trúng vài cái. Rất nhanh liền phản ứng lại.
Đợi cho cơn đau dịu xuống, hắn vụt đứng lên túm tay Tả Phán Tình đem cô đè xuống sô pha.
Cánh cửa phía sau bật mở mấy gã đàn ông tiến vào. Nhìn thấy một màn trước mắt đều nở nụ cười: “Anh Hứa. Hóa ra là ở chỗ này sung sướng hả?” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Các anh em tới thật đúng lúc. Con đĩ thối này hôm nay miễn phí cho các anh em chơi.”
Gã anh Hứa vẫy vẫy tay, gọi mấy tên kia. Mấy gã theo nhau tiến vào, đứng ở trước sô pha.
“Anh là người đầu tiên. Các chú cứ lần lượt chơi. Con đĩ thối, hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày một trận.”
“Buông ra. Buông ra. Chúng mày là đồ rùa đen rụt đầu.” Tả Phán Tình liều mạng giãy dụa. Hai chân không ngừng đá loạn xạ, lại bị một trong số những gã đàn ông bắt lấy, một người khác cũng nhân cơ hội này tiến lên túm lấy tay Tả Phán Tình.
“Cứu mạng. Cứu mạng. Có cưỡng hiếp ——” Tả Phán Tình liều mạng kêu lên. “Chúng mày là một lũ khốn nạn, cầm thú, chúng mày buông ra. Cứu. Cứu. Cứu tôi với ——”
“Con đĩ thối, mày còn kêu nữa hả? Kêu nữa tao đánh chết mày.”
Gã Hứa vung tay muốn cho Tả Phán Tình một cái tát, “Ầm” một tiếng, cửa phía sau lại bị người ta mở ra. Một đám người xông vào, toàn bộ đều mặc cảnh phục. Hai nhân viên mặc đồng phục của quán Money cũng đi theo phía sau mấy anh cảnh sát kia.
“Đồng chí cảnh sát, anh xem này, mấy người này đang ở ktv chúng tôi xằng bậy. Mời các anh đưa bọn họ đi.”
Vừa rồi sau khi phục vụ nhìn thấy tên đàn ông kia vào phòng Tả Phán Tình liền cảm thấy không đúng, sau đó lại nhìn thấy mấy người đàn ông nữa đi vào, liền nhanh chóng đi báo cảnh sát. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
—oO0—
Hết chương 15
28.07.2014
Chương 16
Nam Đứng Bên Trái Nữ Đứng Bên Phải
Nội dung thu gọn
Edit: Sakuraky
Beta: Phong Vũ
Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, nếu để cho ông chủ biết bọn họ để cho loại gái đứng đường này đến chỗ bọn họ làm loạn thì bát cơm của bọn họ chắc chắn sẽ khó mà giữ được.
May là chỗ này rất gần đồn công an, nhận được tin báo, cảnh sát đã lập tức tới ngay.
“Các người làm gì vậy?” Mấy vị cảnh sát nhìn thấy tình cảnh trước mắt, quát lớn một tiếng, sau đó vây quanh Tả Phán Tình và năm gã đàn ông kia.
“Toàn bộ đứng dậy, nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, đứng nghiêm chỉnh cho tôi.”
Mấy gã đàn ông kia lúc thấy cảnh sát vọt vào đều dừng động tác lại, Tả Phán Tình lợi dụng lúc này nhanh chóng lui sang một bên, chỉnh đốn lại quần áo. Nhẹ nhàng thở phào một hơi, thầm cảm ơn hai nhân viên ktv đã báo cảnh sát, cô thề lần sau nếu có dịp sẽ ghé qua chơi. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Đồng chí cảnh sát, mau bắt bọn họ đi, bọn họ muốn cưỡng bức tôi.”
Nói cưỡng bức là còn khách khí, mấy gã đàn ông này vừa rồi rõ ràng là muốn thay nhau làm nhục cô. Tả Phán Tình chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó liền cảm thấy ghê tởm.
Vị cảnh sát kia gật gật đầu. Hướng về phía mấy tên kia nói: “Đi thôi, theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
“Đồng chí cảnh sát. Là hiểu lầm. Hiểu lầm thôi.” Gã anh Hứa kia vội vàng cuốn quít chỉnh đốn quần áo, cúi đầu khom lưng lấy từ trong túi tiền ra bao thuốc đưa đến trước mặt mấy cảnh sát kia.
“Hút điếu thuốc cái đã.”
“Không cần.” Vị cảnh sát dẫn đầu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đi thôi.”
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi bị oan, là cô này muốn đi bán mà. Chúng tôi cũng không có cưỡng bức cô ta. Nhiều nhất chỉ có thể tính chơi gái thôi.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ông ngậm máu phun người.” Tả Phán Tình chỉ tiếc là không thể dùng ánh mắt này mà xuyên cho hắn vài trăm cái lỗ: “Ông mới là đi bán, cả nhà các người đều đi bán. Các người là đám rùa rụt đầu vô liêm sỉ.”
“Cô à, rõ ràng là cô đi bán, đừng có phủ nhận nữa được không?”
Cái gã anh Hứa kia lại nghĩ đến bộ dáng Tả Phán Tình động thủ, bộ giỡn hay sao vậy? Cưỡng bức với chơi gái là hai khác niệm khác nhau hoàn toàn đấy!
“Đồng chí cảnh sát, các anh thấy đó? Bọn họ không phải là người tốt, mau bắt bọn họ lại đi.” Khi Tả Phán Tình nói lời này, cô cảm thấy vị cảnh sát trước mắt có hơi quen quen, liền nghĩ một chút xem đã gặp ở nơi nào. Còn đang suy nghĩ thì tên đê tiện kia lại ngắt lời cô. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Bà tám chết tiệt, mày ——” Tên anh Hứa đó trừng mắt định động thủ với cô thì vị cảnh sát kia nhanh chóng vươn tay: “Dừng tay.”
Gã anh Hứa kia sửng sốt một chút, rụt tay lại, Tả Phán Tình đang muốn nói cái gì đó, ánh mắt lại nhìn thấy cái bóng dáng cao lớn đứng ở cửa phòng kia. Cô lập tức đột nhiên nhớ ra vì sao lúc nảy lại cảm thấy vị cảnh sát kia nhìn quen mắt.
Ngay mấy ngày hôm trước, cũng chính tên cảnh sát đó vừa mới dùng súng chĩa vào đầu mình. Còn cái tên đang đứng ở cửa kia có hóa thành tro Tả Phán Tình cũng có thể nhận ra được. Chính là cái tên đã bóp tay cô đến nỗi bầm tím, còn siết má cô đến phát đau, còn dám nhốt cô một đêm, hại cô khi trở về nhà liền bị cảm cúm.
“Sếp?” Cường Tử phát hiện ra sự xuất hiện của Cố Học Văn trước tiên, không chút nghĩ ngợi mà đi qua đón: “Sếp. Sao anh lại tới đây?”
“Ừ.” Cố Học Văn nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dừng trên người Tả Phán Tình đang đứng ở chính giữa căn phòng.
Tóc tai của cô rối tung, hai tròng mắt tức giận, đôi mắt nhìn mình chằm chằm dường như muốn bốc ra lửa.
“Sao lại thế này?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc kia rất dễ nghe. Không để cho những người đó có cơ hội mở miệng, Cường Tử nhanh chóng thuật lại mọi chuyện từ lúc mình nhận được tin báo đến khi chạy tới hiện trường.
Cố Học Văn không nói gì, chỉ gật đầu. Cằm khẽ nhấc: “Giải hết những người đó về.”
Giải về? Mà giải về đâu?
—oOo—
Hết chương 16
28.07.2014
Chương 17
Cô Làm Việc Này Lâu Chưa?
Nội dung thu gọn
Edit: Na Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Beta: Phong Vũ
Điều đầu tiên hiện ra trong đầu Tả Phán Tình lại là cảnh mấy ngày trước mình bị giam cả đêm trong căn phòng nhỏ đó.
Cứ nghĩ đến ngày đó bị tên này vừa giam vừa tra hỏi là cô lại nổi máu nóng khắp người. Cô đi đến trước mặt Cố Học Văn, trừng mắt nhìn anh.
“Cảnh sát các người có biết làm việc không vậy? Rõ ràng là những người đó định cưỡng bức tôi mà? Các người dựa vào cái gì mà cũng bắt tôi? Các người là đầy tớ bảo vệ nhân dân như thế này đấy hả? Tôi đúng là được mở mang tầm mắt. Số hiệu của anh là bao nhiêu? Tên là gì? Tôi muốn kiện anh.”
Nói xong một hơi, cô lấy di động trong túi ra tính gọi điện: “Đừng tưởng tôi sẽ sợ các người. Chính bởi có đám sâu mọt như mấy người nên an ninh thành phố C mới kém thế này.”
Ngón tay cô vừa mới chạm vào màn hình, nhấn xong số cuối thì di động đột nhiên bị giựt mất.
Cố Học Văn giơ cao điện thoại trong tay lên, vừa lòng nhìn sắc mặt cô gái trước mặt đang thay đổi, khóe môi khẽ cong lên.
Cường Tử đang cùng mấy người khác đang đứng im cũng bị cảnh này làm cho chấn động. Cô gái này sao lại nhìn quen quen vậy nhỉ?
Không đợi Cường Tử kịp hiểu rõ, Cố Học Văn đã liếc mắt, ý bảo anh ta đưa mấy người đàn ông kia về cục cảnh sát để xử lý trước. Cường Tử phất phất tay tỏ ý đã hiểu, cùng mấy người cảnh sát còn lại đưa những người đàn ông kia về cục.
Lúc chuẩn bị rút đi lại nhìn hai người phục vụ còn đang đừng ngẩn người ở đó, vung tay quát: “Hai người cũng về cục để lấy lời khai.”
“Chúng tôi cũng phải đi nữa hả?” Hai người phục vụ bị đưa đi, cả dãy ghế chỉ còn lại Tả Phán Tình và Cố Học Văn.
Tả Phán Tình mặc kệ bọn họ đang đi đâu, vươn tay đòi lại điện thoại của mình.
“Này, anh là kẻ cướp sao? Trả điện thoại lại cho tôi.”
Tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, Tả Phán Tình mới phát hiện ra người đàn ông này cao thật. Cô cao 1m65, đối với phụ nữ không tính là thấp nhưng so với người đàn ông này rõ ràng vẫn thua anh ta cả một cái đầu.
“Muốn kiện tôi sao?” Giọng nói nhẹ nhàng như tiếng đàn violon vang lên trên đỉnh đầu cô, Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy lạnh người. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Nói thừa. Chuyện lần trước tôi còn chưa tính sổ với anh đấy.”
Cố Học Văn gật gật đầu, cầm điện thoại của cô trong tay quay quay vài cái, khóe môi hơi cong lên nói: “Vậy cô có biết, việc khiếu nại qua điện thoại sẽ không được chấp thuận không?”
“Tôi…” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cô đương nhiên không biết, ai mà rảnh đi kiện cảnh sát chứ. Tả Phán Tình tức giận đến đỏ mặt, giơ tay lấy lại di động của mình.
Cố Học Văn lại càng giơ tay lên cao hơn. Cô với không tới nên chỉ còn cách nhảy lên, nhưng dù như vậy vẫn còn thiếu một chút.
Cố Học Văn nhìn mái tóc đen của cô cứ nhảy lên nhảy xuống trước mặt mình, chóp mũi cơ hồ có thể ngửi thấy mùi thơm tự nhiên từ người cô. Không phải là mùi của nước hoa mà mùi cơ thế thiếu nữ, rất dễ chịu. Ánh mắt anh đột nhiên tối đi vài phần.
Duỗi tay ra, quay qua quay lại, Tả Phán Tình cảm giác mình sắp ngã ngược ra phía sau, cô nghĩ mình có thể bị ngã xuống đất mà còn bị đập vào tường, không thể tỉnh lại. Cô mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, không biết anh ta định làm gì.
“Cô làm việc này lâu chưa?”
“Cái gì?” Cô làm cái gì đã bao lâu?
“Gái đứng đường!” Cố Học Văn ánh mắt sâu xa, giọng nói đè thấp vài phần: “Còn gọi là gà.”
—oOo—
Hết chương 17
28.07.2014
Chương 18
Không Muốn Chết Thì Ngồi Im
Nội dung thu gọn
Edit: Na
Beta: Phong Vũ
“Gà?” Tả Phán Tình phản ứng lại, trong đầu muốn bốc khói: “Gà cái đầu anh. Anh mới là gà.”
Nhìn ánh mắt tựa phi tựa tiếu của hắn, cô chỉ muốn đưa tay xé nát ánh mắt này của anh ta.
Nghĩ là làm, một cái tát liền như vậy giáng xuống mặt anh. Đánh xong Tả Phán Tình còn không quên quát ầm lên.
“Tôi nói lại một lần nữa, những tên kia muốn cưỡng bức tôi. Anh không có lỗ tai sao? Các người rốt cục có hiểu không vậy? Các người không phải chỉ là một đám ăn hại đấy chứ? Chuyện đơn giản như thế cũng bắt tôi nói đi nói lại.” Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cố Học Văn bất ngờ bị Tả Phán Tình ra tay như thế, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Lấy đi động của Tả Phán Tình cất vào túi mình, đưa tay kéo cô đang ngồi trên sofa đồng thời cầm luôn túi xách và áo khoác của cô đi ra ngoài.
“Này. Anh muốn làm gì?” Anh ta muốn đưa mình đi đâu? Không phải lại về cục cảnh sát chứ?
Tả Phán Tình muốn giãy giụa, nhưng lực của người đàn ông này quá mạnh, chỉ dùng một tay cũng đủ khiến cô không thể cử động, bị anh ta một đường kéo ra khỏi KTV. Ngoài cửa đã có một chiếc xe Hummer đợi sẵn.
“Buông tay ra. Anh muốn làm gì vậy?”
Tả Phán Tình đưa mắt nhìn chiếc xe Hummer lại hơi chau mày tên vô lại này, dùng xe sang đeo đồng hồ hàng hiệu, chắc cũng chẳng phải loại tử tế gì. Trong lòng nghĩ như vậy khiến cô càng giãy dụa mạnh hơn.
“Buông tay ra, anh có quyền gì mà làm vậy với tôi. Mau thả tôi ra, anh có nghe thấy không?”
Chưa kịp phân bua, cô đã bị nhét vào trong xe. Không để cô có cơ hội chạy trốn, Cố Học Văn đã nhanh chóng lên xe, nổ máy sau đó chạy một mạch về cục cảnh sát.
“Này, anh có quyền gì mà dám bắt tôi?” Tả Phán Tình tức giận quát lớn: “Mau thả tôi xuống xe, tên điên này anh có nghe thấy không? Anh có nghe thấy không hả?”
Cố Học Văn hoàn toàn không để ý tới cô, Tả Phán Tình giận dữ vươn tay đoạt lấy tay lái. Anh sửng sốt một chút nhưng rất nhanh giữ tay cô lại.
“Không muốn chết thì ngồi im đi.”
“Anh…” Tả Phán Tình nhịn, cô cũng không muốn xảy ra tai nạn giao thông nên chỉ có thể tạm thời an phận ngồi im trơ mắt ngây ngốc nhìn người đàn ông mấy hôm trước mới bắt mình về tổng cục công an thành phố C.
“Anh thả tôi ra. Anh có nghe thấy không hả?”
“Cứu mạng với! Cảnh sát lại bắt nhầm người nữa rồi.”
Tả Phán Tình từ sau khi xuống xe đã bắt đầu kêu ầm ĩ khiến không ít người trong cục cảnh sát phải để ý. Nhưng Cố Học Văn chỉ đảo mắt một cái những người đó đều biết điều tự đi làm viêc của mình.
Đưa Tả Phán Tình đến căn phòng thẩm vấn hôm trước, Cố Học Văn ép cô ngồi xuống ghế, cũng như lần trước còng hai tay cô lại.
Tả Phán Tình liều mạng giãy dụa, sống chết cũng không muốn bị còng tay làm mất đi tự do.
Thật sự đủ rồi, không biết cái tên cảnh sát chết tiệt thối tha này đang định làm gì? Không phải cô lại bị giống như lần trước chứ. Bị nhốt một ngày? Bị còng tay một ngày nữa chứ? Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cô đưa tay đánh loạn trên lưng anh, anh ta không phải nói cô đánh lén cảnh sát sao? Vậy thì cô làm thật luôn.
“Khốn kiếp! Cảnh sát thối tha các người, mau thả tôi ra. Anh là kẻ điên, bệnh thần kinh, anh cho anh là ai hả? Anh có quyền gì mà bắt tôi như vậy? Tôi là người bị hại. Anh có nghe thấy hay không?”
Cô xuống tay không nhẹ, giống như dùng hết sức. Sáng sớm đã bị tên Chương tiện nhân vô lễ, Lí tiện nhân kia đuổi việc. Sau đó thiếu chút nữa bị tên khốn kia cưỡng bức. Cuối cùng còn bị tên cảnh sát thối này bắt đến đây nữa. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“A…” tức giận làm cho cô liều lĩnh hơn, không chỉ đánh Cố Học Văn thậm chí còn giơ chân lên đá vào yếu điểm của anh.
—oOo—
Hết chương 18
28.07.2014
Chương 19
Nụ Hôn Đẫm Máu
Nội dung thu gọn
Cố Học Văn thật không ngờ cô lại có thể ra tay đánh mình. Mấy đòn tấn công này, tuy rằng không tính là đau, nhưng lại khiến anh cảm thấy thực phiền toái. Nghĩ vậy anh liền vươn tay cố ngăn cô lại.
Nhưng không thể tưởng tượng được là cô gái này càng lúc càng quá quắt. Không hiểu cô ta nghĩ cái quái gì mà lại dám đá vào chỗ hiểm của anh! Muốn anh tuyệt tự tuyệt tôn sao??? Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhanh như cắt, một tay bắt lấy Tả Phán Đình tay kia lại vươn ra khống chế cánh tay vô phép tắc còn lại của cô.
Với Cố Học Văn mà nói là chuyện này vô cùng dễ dàng. Chỉ là anh đã thực sự xem nhẹ phản ứng của một cô gái đang giận dữ.
Không muốn để anh ta tóm được mình, ngay lúc anh vươn tay túm lấy cô, Tả Phán Đình liền nhanh nhẹn né đi, thế nhưng tay kia của cô vẫn bị anh tóm được.
Đang lúc lôi lôi kéo kéo, Tả Phán Tình không biết chật vật thế nào mà lại đập cả người vào ngực anh. Khuôn ngực rắn chắc khiến cho cái mũi của cô chịu không ít đau đớn.
“A A A!!” – Chưa đợi cô hét xong, Cố Học Văn đã vươn tay khống chế tay kia của cô, lôi cô ấn xuống chiếc ghế chuyên dùng để thẩm vấn phạm nhân.
Không muốn mình lại bị trói như lần trước, Tả Phán Tình dồn hết sức đẩy anh ra nhưng Cố Học Văn chẳng suy chuyển chút nào. Anh đã từng có lần một mình mình đấu với mười tên địch, loại va chạm như thế này đối với anh chẳng đáng là gì.
Bước về phía trước hai bước, thân thể của mình mà lại không được tự do khiến cho Phán Tình điên tiết. Cô tức giận, dùng toàn bộ sức lực, mạnh mẽ húc vào cằm anh.
“A—” Đau. Đỉnh đầu cô bị đập khá đau. Cằm Cố Học Văn cũng không dễ chịu phải lùi xuống vài bước.
Nhân lúc khoảng cách giữa hai người giãn ra, dù trên đỉnh đầu vẫn còn đang đau nhức Tả Phán Tình vẫn cố ý nhấc chân lên đá vào phía dưới của anh . Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Học Văn nhíu mày, buông tay ra tránh sang bên cạnh một chút.
Tả Phán Tình hành động phản kháng thất bại, tệ hơn là cơ thể cô lại bị mất đi thăng bằng chuẩn bị té ngã. Truyện "Cô Dâu Bất Đắc Dĩ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong tích tắc bị té ngã Phán Tình vẫn không ngừng quơ tay loạn xạ mong túm lấy cái gì đó để đứng vững. Hình như tay vừa chạm phải cái gì đó, cô theo phản xạ tự nhiên túm chặt lấy, ai ngờ đó lại là thắt lưng của Cố Học Văn.
Cố Học Văn bất ngờ bị kéo mạnh. “Phụp” một cái bị lôi xuống theo cô. Cứ như thế mà cơ thể cường tráng của Cố Học Văn đè thẳng lên trên người Tả Phán Tình.
“A AAAA—–” Tả Phán Tình tiếp tục thét chói tai, sau đó im bặt. Cố Học Văn chết thế nào không chết lại đi lại vừa vặn ngã đè lên người cô, môi kề môi. Không chỉ vậy một bàn tay anh còn đặt trước… ngực cô. Cú va chạm mạnh làm răng cô đau nhói, lưng lại còn bị đập cái “ rầm” xuống đất. Đau đớn, xấu hổ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhó một hồi.
Cô nghẹn ngào một câu cũng nói không nên lời, hốc mắt cũng nhanh chóng ngập nước, hình như trong miệng còn có vị mằn mặn của máu.
Cố Học Văn cũng giật mình. Anh không bị thương, dưới thân là cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô, trên môi truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại. Khụ…, Anh cảm thấy như mình đã ngã vào…. đụn bông.
Mùi máu tươi kích thích đầu lưỡi. Anh hướng tầm mắt từ từ đi xuống: dưới thân là Tả Phán Tình, mắt vương lệ, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn.
Bỗng chốc lại ngơ ngẩn, sau đó lòng bàn tay lại truyền đến xúc cảm mềm mại, như là…… được nắm hương vị ngọt ngào đáng yêu của… bánh bao vừa mới ra lò. Anh lúc này mới xấu hổ phát hiện ra bàn tay mình đang đặt trên ngực người ta. >”<
“Ứ ư ư.” – Cút đi, cút, anh mau cút ra. Môi bị phủ kín khiến Tả Phán Tình không nói ra lời, chỉ có thể trừng mắt oán giận tỏ vẻ kháng nghị với anh.
Cố Học Văn khuôn mặt thoáng sẫm lại thêm vài phần, trong mắt hiện lên tia xấu hổ, đang lúc định đứng lên
Bất ngờ “cạch” một tiếng cánh cửa phòng lại bị người mở ra:
“Sếp, em đã nói với anh là vừa rồi mấy người kia…”
Cường Tử mới nói được nửa câu liền im bặt, cảnh tượng xấu hổ trước mắt khiến cậu ta đột nhiên sững sờ ngẩn ra không biết nên phản ứng như thế nào.