Không ai còn trải tấm thảm cỏ nhung rộng mãi để chúng tôi nô đùa. Mẹ Chi cũng không và chim muông cũng không. Chi đứng ở viền tấm thảm nhung, Chi khóc. Còn tôi thì buồn vô chừng. Buổi sáng trời lạnh, tôi tìm chiếc áo len và quấn thêm chiếc khăn phủ xuống cho ấm ngực. Tôi thấy những ngày mưa tháng tám rét mướt một cách lạ lùng Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Giá như Chi và tôi vẫn còn dung dăng nô đùa trên tấm thảm xanh ấy, nhưng thực thì mất hẳn rồi, tôi sẽ kể cho Chi nghe bao nhiêu là chuyện, dù là những chuyện đâu đâu. Thật vậy, dù là những chuyện đâu đâu, nhưng hơi thở sẽ ấm lắm.
Tôi thích một bài thơ của Đỗ Quý Toàn. Bài thơ Mùa Xuân Yêu Em. Bài thơ nghe như bài hát và thực sự đã có những nốt nhạc vào nhũng giòng thơ ấy:
anh yêu em vì em biết nói
đã biết thưa,
thưa anh,
em còn biết gọi.
sáng trời mưa khiến cho anh nhớ em.
bây giờ nắng,
anh nhớ em nhiều.
ngồi xuống đây nghe chim đang hót.
đồng cỏ như bàn tay
trời như mắt say.
ta ngó nhau ôi còn biết nói gì.
hai đứa ngồi đó như hai hòn bi.
có cành hoa đẹp anh hái cho em.
em không thèm nhận anh chết cho xem.
rồi anh sẽ khóc liên miên suốt ngày
ôi chẳng có bao giờ buồn như bữa nay
này em yêu quý em nào có nghe.
trên đồng cỏ có con bò kia.
nó kêu bò bò và nó ăn cỏ.
trời hôm nay cao.
yêu em hỡi gió.
trên một cành ngang có một tổ kiến
có con đi ra và có con đi vào.
trời hôm nay nắng mến em xiết bao.
này em yêu quý em nào có hay.
ban nãy trên tròi có đôi chim bay.
có đôi chim trắng bay trên nền trời,
trời xanh xanh quá đôi mình lứa đôi
Có lẽ, trong tất cả mọi hình ảnh đẹp, hình ảnh đẹp nhất vẫn là hình ảnh một người đưa người yêu dấu vào nô đùa trong cánh đồng thơ ấu. Có giận hờn, dỗ dành và thương yêu ngọt như cỏ non. Nhưng cánh đồng thơ ấu rồi cứ nhỏ lại dần. Còn tôi thì chả biết nói sao hết. Trái xanh đã say trong miệng tôi. Tôi ngơ ngẩn như một đứa bé chơi diều mà con diều bị đứt dây, tay mân mê đầu sợi chỉ còn lại, tôi thơ thẩn đi giữa cánh đồng rộng. Tôi tiếc con diều. Tôi buồn mình vì đã thả dây cao quá. Nhưng ai mà biết được. Điều đó rất đúng. Ai biết được những cơn gió lộng, bất chợt đến. Và những nỗi lo sợ của tôi ngày nào thực sự xảy ra. Bây giờ. Nếu có một đứa bé nào thích một giọt sương đọng trên lá, thì hẳn nó cũng biết khôn để ngắt cả chiếc lá chứ không hớt giọt sương ấy vào lòng bàn tay. Còn tôi thì ra ngoài đêm, ngủ giữa trời và xòe bàn tay để cho được một giọt sương đọng vào. Tôi quý giọt sương ấy lắm. Nhưng có quý cách mấy rồi giọt sương nào cũng vỡ ra, tan đi.
Tôi dỗ dành Chi. Chúng tôi không còn ở giữa tấm thảm cỏ nhung. Chi cứ khóc.
- Chi à
- ...
- Chi.
- Dạ.
Tiếng Chi “dạ” muộn đã làm tôi buồn biết mấy. Tôi ngồi bằng hai đầu gối xuống mép thảm cỏ. Tôi bảo :
- Anh Huy xin lỗi Chi.
- Anh Huy người lớn lắm.
Chi lại khóc. Và tôi chả còn lời nào để dỗ dành Chi nữa. Tôi lại gọi Chi :
- Chi ơi,
Chi chẳng “dạ”.
- Chi ngẩng lên nhìn anh đi...
Chi cũng chẳng nhìn tôi. Tôi muốn đặt tay lên vai Chi, tôi muốn cúi xuống bờ tóc Chi. Tôi muốn nói với Chi rằng tôi buồn lắm. Anh Huy buồn lắm Chi ơi. Anh không hề muốn chuyện ấy xảy ra. Anh vẫn sợ. Anh không bao giờ muốn làm như người lớn. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh thương Chi lắm, Chi ạ.
- Chi chẳng hiểu gì cả.
Chi vụt đứng dậy. Chi chẳng hiểu gì cả. Và Chi bỏ tôi, Chị chạy vào trong tấm thảm cỏ nhung rộng mênh mông. Chi trốn tôi. Chi biến mất trong thế giới huyền diệu của Chi. Làm sao tôi có thể đuổi bắt Chi, trên thảm cỏ nhung ấy, tuổi thơ Chi đã cất cánh bay cao, thật cao.
Tôi cứ đứng cúi gằm mãi. Rồi mẹ Chi đến. Bà đứng trước mặt tôi. Yên lặng. Bà mặc áo dài màu nâu củi gỗ. Bà nhìn tôi mắt bà buồn như muốn khóc. Và tôi thì khóc thực sự, tôi ôm lấy cánh tay bà khóc rấm rức như đứa trẻ. Tôi đợi lời trách móc của bà đến run rẩy.
Mẹ Chi khẽ đẩy tôi ra. Bà bảo :
- Em Huy, con trai em không được khóc.
- Cháu biết.
- Em lau khô nước mắt đi.
- Vâng.
- Hãy ngẩng lên nhìn tôi, em Huy.
- Bác đừng nhìn cháu. Cháu sợ lắm. Bác hãy mắng cháu thì hơn.
- Không em Huy à.
Mẹ Chi đặt tay lên vai tôi :
- Em không có gì đáng trách cả. Tôi hằng quý mến em và cho đến bây giờ tôi vẫn quý mến em. Em xòe bàn tay trái cho tôi coi.
Tôi nghe lời bà, và để bà nắm lấy bàn tay trái của tôi.
- Tôi không lầm, tay em quý lắm. Em là người có lý tưởng và sẵn sàng sống nuôi lý tưởng. Nhưng em nhiều lãng mạn và đam mê. Em phải coi chừng sẽ vấp ngã một cách khốn nạn.
- Vâng, cám ơn bác.
Mẹ Chi không nhìn tôi, bà quấn mãi những ngón tay trong vạt áo nâu của bà. Lâu lắm bà mới nói, giọng bà nghẹn ngào :
- Em Huy à, tôi nghĩ em đã vừa đủ lớn để hiểu thế nào là thương yêu. Nhưng để hiểu hết nghĩa, có lẽ đến bây giờ tôi vẫn còn là học trò để học bài ấy. Ở tuổi thanh xuân, tôi đã lầm lẫn một lần. Xót xa cho mãi bây giờ em ạ. Em thì không, em Huy nhé. Em Chi còn nhỏ, dại lắm. Bước chân em ấy quá ngắn, phải không em? Em chỉ bước nhanh một chút thì cũng có thể làm em Chi vấp ngã. Tôi thì không muốn em Chi ngã. Vết thương tình cảm tuổi nhỏ của người con gái khó lành lắm, để một ám ảnh lớn mãi cho em sau này.
- Thưa bác, cháu không hiểu.
Yên lặng. Tồi thấy mặt mẹ Chi đẹp dịu dàng và sáng ngời như lời chép lại những người đàn bà trong thánh kinh. Bà đọc thánh thi và giảng nghĩa yêu thương cho tôi nghe, những lời ngọt ngào của suối mật.
Thưa bác, cháu không hiểu. Và chân tôi cứ dẫm bừa trên các lối cỏ um tùm. Cỏ dưới chân tôi, cỏ ngang người tôi, cỏ vượt đầu tôi. Sương mù bao phủ khắp mặt tôi, vây quanh tôi mỗi lúc một dày. Và tôi bị lạc trong vùng sương mù mịt. Tôi gọi Chi, nhưng làm sao Chi có thể nghe được tiếng tôi. Tôi cứ ngỡ là Chi đang đi phía trước mặt. Tôi phải tin thế. Tôi gọi Chi thật to, tiếng tôi vọng lại một mình.
Tôi thức dậy, sau giấc ngủ nhiều mộng mị rối tung, như người vừa ốm dậy, tôi thấy mình lạ lùng. Buổi sáng, cũng là buổi sáng chủ nhật, tôi muốn sang nhà Chi quá. Nhưng nhất định là không. Tôi tưởng tượng tới hai cánh cổng sắt cao, nghiêm nghị và đoan trang như đôi mắt của mẹ Chi nhìn tôi. Nhất định là không. Giữa tôi và Chi đã có một bức tường cao, bức tường ái ngại và nhiều nghĩ ngợi của tôi xây lên.
Một buổi chiều, trên con đường quen thuộc về nhà tôi gặp Chi đi với mẹ. Tôi không nhìn thấy mắt cô bé, nhưng tôi biết dáng dấp chim muông của Chi đã mất tinh anh nhiều rồi. Và ở xa, Chi đã nhìn ra tôi, cô bé dứt khỏi tay mẹ và vụt bỏ chạy như người hoảng sợ. Chi chạy xa tôi, một khoảng đường thật xa rồi mới đứng giấu mặt vào một gốc cây rấm rức khóc. Mẹ Chi nhìn tôi, bà khẽ lắc đầu rồi cúi xuống buồn bã. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Giã từ bé, tuổi thơ. Hồn nhiên ơi! Chim muông ơi!
Tôi buồn vô cùng.
20.07.2014
11
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nội dung thu gọn
Nắng bắt đầu ru nhau ngủ trên các nhánh lá me con đường trước nhà Chi. Buổi chiều tôi đứng ở cổng nhà Chi một lúc lâu, nhưng tôi lại không lần nào với tay lên nhấn chuông. E ngại quá sức. Biết Chi và mẹ có còn bằng lòng đón tôi như trước? Đã chực về, nhưng bỗng dưng cánh cổng mở. Mẹ Chi hiện ra. Bà làm tôi hoảng hốt, cuống sợ, nhưng tôi thấy mắt bà cũng ngập bỡ ngỡ. Bà nói mấy ngày nay tôi có ý mong em Huy sang quá.
- Em Huy có gì lạ không?
- Không ạ.
Tôi đáp như chuyện rất bình thường và theo bà vào nhà. Tất cả vẫn y nguyên, lối trải sỏi, những cây cối và khu vườn cũ. Có hơi khác là những cửa sổ ở trên cao đã đóng kín hình như từ sớm. Và Chi không ríu rít ra đón tôi. Trời vừa tối. Mẹ Chi vào nhà và bắt đầu bật các đèn phòng. Khi đứng ở chân thang lên lầu, mẹ Chi mới cúi xuống nói với tôi, giọng bà nhỏ như sợ tiếng động :
- Em Chi đau từ đầu tuần, em Huy ạ.
Tôi lẳng lặng theo bà lên lầu. Dưới ánh đèn ở góc phòng, tôi thấy Chi nằm ngay ngắn, chăn phủ ngang ngực và thiêm thiếp ngủ. Tòi cứ đứng mãi ở cửa phòng và đợi mẹ Chi ra dấu tôi mới bước vào. Tôi cố bước thật nhẹ đến bên giường Chi. Chi ơi! Tôi gọi nhỏ trong miệng tôi. Chi đang nằm đây, những sợi tóc lòa xòa trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, Chi ngủ hiền lành. Không biết giấc ngủ ấy Chi có còn mơ thấy hoàng tử, công chúa và những bà tiên đẹp như trong cổ tích? Mẹ Chi cùng ngồi ở mép giường, đối diện với tôi. Đôi mắt bà đục buồn buồn làm sao ấy. Bà nói :
- Em Chi mới bớt mấy bữa nay. Tội em lắm. Mấy bữa trước em cứ mê sảng hoài. Lần nào mê em cũng gọi mẹ và làm như em sợ điều gì ấy, mắt em nhìn vào khoảng không hoảng hốt rồi ôm chầm lấy tôi khóc nức nở. Tôi đã sợ... Nhưng bác sĩ nói em chỉ sốt thường thôi.
Mẹ Chi thôi nói, bà nhìn sang tôi. Nãy giờ tôi yên lặng, có lẽ bà cũng biết là tôi đang buồn lắm. Tôi muốn gọi “Chi ơi”, tôi muốn nói chuyện với Chi, tôi muốn siết chặt lấy tay Chi và dẫn Chi chạy nhảy tung tăng ngoài vườn. Nhưng Chi vẫn nằm yên đây và tôi vẫn ngồi yên đây. Khi Chi khẽ cựa mình và gọi “mẹ...”, môi cô bé se lại run run làm tôi xót xa hết sức. Tôi gọi nhỏ :
- Chi à!
Chi mở mắt, hai hàng mi dài lười biếng như con mèo ngái ngủ. Khi nhìn tôi, Chi không reo lên “Anh Huy!” mừng rỡ. Cũng chỉ một chợp mắt rồi quay đi. Sao tôi muốn khóc quá chừng. Tôi quay sang mẹ Chi như van xin. Bà vội nắm lấy tay con gái :
- Chi à, anh Huy tới thăm con đó.
Chi co người lên và ôm chầm lấy cổ mẹ, cả thân của cô bé run rẩy như người sợ sệt một điều gì trước mặt. Tôi thấy lạnh quá. Cơn gió nào từ cánh đồng xa xôi ào ào để về làm tung những cánh cửa sổ, lùa vào phòng quấn lấy thân thể tôi, làm rối mái tóc dại của Chi. Cơn gió đưa tôi lớn lên, đưa Chi lớn lên. Cơn gió làm chúng tôi nhìn nhau bối rối, xa lạ. Mẹ Chi đặt Chi trở lại giường, âu yếm :
- Con muốn ăn gì không ?
- Không, - Chi lắc đầu - mẹ cho con uống nước.
Mẹ Chi đứng lên, để lại mình tôi với Chi trong cơn gió lạ. Bây giờ cơn gió đang thổi về đầy trong mắt chúng tôi. Hai hàng nước mắt chảy dài trên má Chi. Chi khóc. Tôi thấy Chi đẹp như một công chúa trong chuyện cổ tích nào đó. Chiếc áo ngủ màu trắng của Chi có rắc những bông hoa hồng nhỏ li ti, cổ áo trề xuống. Để tôi nhớ khuôn mặt của một pho tượng thạch cao bán thân, pho tượng một người con gái nhỏ đang đọc sách, nhưng mắt thì hình như lơ đãng ở đâu đâu. Nhưng Chi khóc, tôi không biết nói gì với Chi nữa cả. Tôi ra đứng ở nơi cửa sổ rộng nhìn xuống mảnh vườn sau nhà. Sau màn kính mờ mịt của đêm, tôi chỉ thấy những chấm trắng đục của các bông sứ. Tôi buồn quá.
- Sao Chi khóc. Có phải Chi giận anh?
- Chi không giận anh.
- Thế sao Chi khóc?
- Tại khói thuốc anh hút làm cay mắt em.
Mẹ Chi trở lại, bà đặt ly nước cam vắt trên mặt chiếc bàn nhỏ ở đầu giường Chi nằm. Bà khẽ kêu lên :
- Con cứ vậy thôi.
Bà rút chiếc khăn trong túi áo rộng và chấm những hạt nước mắt còn đọng trên má con gái.
- Con uống nước nhé. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vâng.
- Mẹ cho con nửa viên thuốc an thần nữa. Ngày hôm nay mẹ thấy con ngủ cứ hay giật mình hoài.
Mẹ Chi làm những công việc ấy, bà nâng đầu Chi dậy cho Chi uống nước và thuốc. Tôi thấy Chi vẫn tỉnh táo lắm. Có khác với mọi ngày, là cơn sốt làm cho môi Chi đỏ và má Chi hồng thêm, còn mái tóc thì rối bời. Tôi cắn chặt môi xao xuyến, cuống quýt đang xây bức tường thành e ngại trong những lần chúng tôi nhìn nhau. Bây giờ tôi mới thấy chuyện với kẹo hồng, với ô mai, với thảm cỏ xanh và trời xanh sao mà dễ dàng thế, quý hóa thế. Nó không làm ướt mắt Chi, không làm rối nghĩ ngợi của tôi. Giá Chi cứ dại mãi, và tôi cứ ngu ngơ mãi... Để tôi khỏi nghĩ xem là phải bắt đầu câu chuyện thế nào bây giờ. Cơn gió đã dịu lại ở quanh khu vườn mới nơi Chi và tôi ngồi, nhưng còn cách nhau bằng một khoảng nắng rộng, cỏ cháy. Chắc chắn là Chi không giận tôi.
Bây giờ, Chi nằm nghiêng người, phần chăn phủ kín chân, ngang tới ngực. Mắt Chi chừng như ngập bóng râm mát mẻ. Chi nhìn tôi trìu mến.
- Anh Huy vẫn bình thường chứ.
- Anh vẫn bình thường.
- Sao Chi thấy mắt anh Chi buồn?
- Tại Chi chả nói chuyện với anh.
Chi vẫn yên lặng. Đáng lẽ tôi phải nói gì với Chi, hỏi han Chi, đưa tay lên trán Chi và bảo đầu em nóng quá, nhưng tôi cứ ngồi yên như vậy. Mẹ Chi đến giữa chúng tôi, bà đưa chúng tôi ra khỏi cơn gió.
- Con gái mẹ, bây giờ con nằm một mình nhé.
- Vâng, mẹ để đèn cho con.
- Con có đọc sách không?
- Không ạ.
Giọng Chi nhỏ. Tôi thấy tiếng nói Chi có một chút đôi khác. Tự nhiên lòng tôi dâng lên, nghẹn ngào, xót xa. Chi ở bên tôi mà như xa lạ, tiếng Chi vang vào những lùm cây của khu rừng vọng lại, khu rừng mà chiều nay tôi đang bơ vơ. Tôi cắn chặt môi để khỏi ứa nước mắt. Tôi sợ khóc trước mặt Chi và mẹ cô bé. Tôi sợ những lời bàn tán dị nghị của những người quanh tôi. Bây giờ tôi muốn là đêm thật khuya, để tôi về ngồi nhà cho gió, cho sương rầu nát người. Để tôi ngồi hút thuốc và tôi khóc. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Con cố gắng ngủ ngay đi nhé.
Mẹ Chi kéo cao chiếc khăn phủ ngang người Chi, bà cúi xuống hôn con rồi ra dấu cho tôi xuống nhà theo bà. Mãi đến lúc này tôi mới nắm vội bàn tay bé nhỏ của Chi, cuống quýt :
- Anh về Chi nhé.
Chi vẫn nhìn tôi chả nói gì, mắt Chi rộng như mắt nai ướt. Tôi rời Chi và Chi gọi tôi thật khẽ “Anh Huy”, tôi nghe được nhưng là vì nhìn thấy Chi chúm môi lại như những lần cô bé cúi xuống trên má búp bê Ly Ly.
Tôi bước thật nhanh theo mẹ Chi. Trên những bậc thang, mẹ Chi nói với tôi :
- Tôi muốn nói chuyện với em Huy một lát. Em không bận về ngay chứ?
- Không ạ.
Tôi theo mẹ Chi ra vườn. Đêm vừa ru ngủ những cây trúc đào, hoàng hậu, mẫu đơn, thông thiên và chúng bắt đầu thở nhẹ nhàng, ngoan ngoãn
Tôi nói với mẹ Chi :
- Cháu vừa đậu rồi bác ạ.
- Vậy hở?
Mẹ Chi nói vậy mà không có vẻ mừng rỡ cho lắm :
- Tôi mừng cho em, Huy ạ.
Khoảng thời gian lâu yên lặng, để kịp tôi nhận ra câu chuyện của mẹ Chi sắp nói với tôi, tôi thấy lo lắng. Nhưng tôi không nhìn thấy đôi mắt của mẹ Chi trong bóng tối, đôi mắt ấy đã bao lần tôi mường tượng ra. Chúng tôi ngồi xuống một băng đá không có lưng tựa. Mẹ Chi nói :
- Vừa vặn để em vào đại học. Em đã chọn phân khoa nào chưa?
- Chưa ạ.
- Luật không?
- Cháu ghét cay ghét đắng.
- Ừ. Em thì không thích Luật được. Em theo Văn Khoa có lẽ hợp.
- Cháu cũng không thích Văn Khoa.
- Em hơi khó tính rồi đấy nhé.
- Không phải đâu bác. Tại cháu thấy không có phân khoa nào hợp với cháu cả.
- Tôi biết. Nhưng em phải chọn một trong những con đường đã có sẵn.
- Mà cháu thích đi riêng trên một con đường.
- Tất cả mọi chuyện chứ em Huy?
- Vâng. Tất cả mọi chuyện.
- Như thế gọi là lãng mạn em Huy ạ.
Chúng tôi đang ở trên một giòng sông và vừa chuyển sang một dòng sông khác. Tôi hỏi lại mẹ Chi :
- Như thế cũng gọi là lãng mạn hở bác?
- Người thích đi xa cũng như người thích đi riêng trên một con đường, những người ấy đều lãng mạn.
Câu chuyện ngừng một lát khi mẹ Anh Chi đứng lên và chậm rãi đi lại chiếc hồ nhỏ trong vườn, hai tay của bà vẫn ủ sâu trong hai túi của chiếc áo rộng khoác ngoài. Rồi bà gọi tôi :
- Em Huy này
- Dạ.
Tôi đến bên bà khi bà vừa khom người xuống khẽ đùa bàn tay trên mặt nước, mặt nước vỡ ra thành những làn sóng lấp loáng ánh sáng của chiếc đèn lồng bằng đá ở giữa hồ. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không biết tôi có nên nói với em chuyện này không, một chuyện nhỏ nhặt thôi, nhưng cũng ám ảnh tôi mấy hôm nay.
Bóng tối giấu diếm cho tôi những bối rối. Tôi sợ sự lặng thinh này, song tôi lại cũng sợ luôn cả tiếng động của mình. Mẹ Anh Chi lại vớt nước trên mặt hồ. Bà quay lại hỏi tôi :
- Em còn nhớ con mèo Mimi của em Chi không?
- Thưa bác ít tuần nay cháu không để ý đến nó.
- Đúng thế, - Bà lại chậm rãi - ít tuần nay tôi cũng không thường thấy nó quẩn chân như dạo nào. Cho tới cách đây mấy hôm, nó làm tôi giật mình.
- Nó chết rồi hở bác?
- Không, mà nó bỏ đi đâu mất. Một buổi sáng sớm tôi ra vường, bên mé hồ này, tôi thấy con búp bê tóc vàng. Có phải em Chi gọi nó LyLy không em?
- Thưa bác, vâng.
Chi nghĩ tới một tên cho búp bê rồi anh ạ. Chi nói đi. Có một chữ của tên anh Huy trong đó. Anh không biết. Anh không biết thật à? Chữ ấy là chữ cuối cùng của tên anh Huy đó. Anh không biết. Anh hay vờ thôi, Chi nói nhé. Ừ Chi nói đi, nói nhỏ thôi. LyLy.
Mẹ Anh Chi để cho tôi cái ân huệ, đó là sự thinh lặng. Và bóng dáng con mèo lởn vởn trong đầu óc tôi. Rõ ràng cả đôi mắt, cả những chiếc răng và những vuốt chân sắc nhọn.
Anh Huy xem, bế cô này thì cô kia ghen, bế cô kia thì cô này xị mặt. Mimi chắc ghét anh lắm. Chi sợ có ngày cô Mimi lại cào “mặt người ta” quá, bắt đền anh Huy đó.
Cái đầu con búp bê vẹo về một bên, mặt mũi, chân tay đầy những vết cào vết cắn. Mái tóc dài rối bời và con búp bê bị bỏ chết đuối ở một góc hồ thảm hại.
- Dù sao thì tôi cũng giấu em Chi chuyện này, cho đến khi em ấy khỏi đau.
Mặt nước hồ thinh lặng, đông đặc như một chén thạch xanh đậm trong vùng ánh sáng nhỏ hẹp chung quanh chúng tôi. Mẹ Anh Chi vẫn còn để lại cho tôi cái ân huệ thinh lặng đó, dù trong chốc lát. Bà trở lại băng đá và ngồi xuống.
Có lẽ mẹ Chi đang muốn dẫn tôi đến câu chuyện mà bà muốn nói. Tối vẫn đợi, song tôi vần sợ đôi mắt của bà nhìn tôi. Trong bóng tối, tôi đã yên lòng được nhiều. Và khi bà nhắc đến Chi
- Em Huy ạ...
Người tôi tưởng run lên. Cơn gió từ cánh đồng xa tôi lại ào ào đổ về quấn quanh người tôi. Tôi chỉ nghe mơ hồ được tiếng mẹ Chi nói lẫn tiếng gió rì rào rì rào như trong giấc mơ một lần nào. Và tôi nắm chặt hai bàn tay với nhau.
- Em Chi còn nhỏ, em Huy ạ. Đừng đưa em ra biển. Đừng để em say sóng. Ngày trước tôi đã thiếu may mắn trong tuổi lớn lên của tôi. Tôi cứ tưởng là bất cứ một con đường nào đẹp người ta cũng có thể dẫn nhau tới, những con đường mê hoặc tuổi trẻ. Bây giờ tôi mới biết nó là lãng mạn. Em có thể lãng mạn. Người con trai có thể lãng mạn. Nhưng người con gái thì không, em Huy ạ. Tôi xin đến giữa em và Chi. Chi là nguồn yêu thương của tôi, duy nhất, từ khi nhà tôi đi thật xa tôi, chết trong tâm hồn đau đớn của tôi. Tôi đón em đến với gia đình tôi, cũng bằng cả những nguồn thương yêu thân mật ấy. Tôi muốn giữ cho em một kỷ niệm thật đẹp, trong đời em. (Giọng bà nhỏ đi như tiếng nói thầm). Em là người có nhiều điều để quý mến. Bao giờ tôi cũng quý mến em, Huy ạ.
Mẹ Chi vừa đốt lửa mồi cho tôi một điếu thuốc. Cũng như một điếu thuốc đầu, tôi hút cách vụng về để khói đưa ngược lại vương vào mắt, làm cay mắt tôi. Tôi cứ ngồi yên lặng mãi vậy, hai tay nắm chặt lấy nhau. Đến khi mẹ Chi gọi tôi: “Em Huy”, thì tôi biết là tôi vừa mới khóc. Tự nhiên vậy thôi mà, bởi vì khói thuốc ấy vừa đưa vào mắt tôi.
Tôi đứng lên theo mẹ Chi ngoan ngoãn như một đứa trẻ dại. Đến khoảng ánh sáng trong nhà hắt ra, mẹ Chi đứng lại, bà lại gọi tôi. Ở đây, tôi thấy rõ khuôn mặt bà, giống hệt Anh Chi, có khác là những nét buồn của người lớn. Mẹ Chi bảo :
- Huy này, em không được khỏe lắm đâu. Bây giờ thi cử đã xong, em nên đi xa nghỉ ngơi một thời gian.
- Vâng ạ.
Mẹ Chi đến gần bên tôi, bà đưa ngón tay nhẹ hất mái tóc rũ trên trán tôi dịu dàng :
- Trông em Huy hơi gầy. Em Chi nói vậy đấy.
Tôi cúi đầu, yên lặng để bà bẻ chiếc cổ áo và đặt tay lên vai tôi, săn sóc tôi như đứa con trai nhỏ của bà. Tôi đứng im vậy cho những hàng nước mắt chảy dài xuống miệng, xuống cằm và có lẽ đã rớt xuống trên cánh tay mẹ Chi. Tôi gọi Anh Chi thật khẽ trong miệng tôi, trong tâm hồn tôi. Vĩnh biệt bé, tuổi thơ ơi. Tôi nhìn vào nhà, ngước lên phía cửa sổ trên lầu mà có lẽ gió vừa thổi tung ra một vùng ánh sáng rộng. Chi đang ngủ, tôi mong cho Chi ngủ thật say.
Hãy ngủ thật say, Chi nhé. Bé hãy ngoan mãi như chim muông.
Tôi xa rời cơn bệnh tôi, một cơn mê dài huyền hoặc. Mẹ Chi đưa tôi ra cổng, chính trong lúc này tôi cảm thấy tâm thần mình sáng suốt hơn hết. Tôi nghe được những bước chân của mình đi trên sỏi và nghe rõ được cả những tiếng động của chúng lăn dưới chân. Và có một viên sỏi đã lọt vào trong giày, làm tôi buốt nhói.
Nhưng cây ngọc lan trong vườn nhà Chi cứ nở thêm những chùm hoa trắng mới, vô tình. Có một bông hoa vừa đẫm sương rớt xuống trên lối đi. Lối đi này anh sẽ về.
21.07.2014
12
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nội dung thu gọn
Như bây giờ tôi nói, Chi ạ, anh thèm buồn một chút trong sự yên tịnh. Anh muốn bây giờ là buổi chiều.
Buổi chiều Chi và tôi ngồi ở những bậc cửa của một ngôi nhà nguyện nhỏ, trước mặt chúng tôi là cánh đồng cỏ xanh và xa xa là làng mạc lẫn trong các lùm cây. Chiều còn một chút nắng trải mỏng, nhẹ nhàng như những cơn gió hiền chỉ khẽ đùa sau gáy tôi và ve vãn mái tóc Chi. Chiều, khi có con sáo nâu từ miền nào bay về và đậu trên ngọn tháp chuông. Nó nhảy, nó hót líu lo bằng giọng ca riêng của nó. Chiều, con sáo nâu đứng ngu ngơ nhìn trời rồi bay đi.
Chi ơi, dù Chi ở bên tôi, tôi cũng cứ thích gọi Chi như vậy, để tôi nghe Chi “gì cơ ạ” trong đôi mắt thủy tinh của cô bé long lanh.
- Anh muốn xây một lâu đài, Chi ạ.
- Một lâu đài hở anh?
- Ừ, một lâu đài thật cao.
- Thế anh sẽ xây bằng gì cơ?
- Bằng những viên sỏi thật trắng.
- Bé biết những viên sỏi thật trắng ấy rồi. Có phải là những mảnh sao ở trên trời không anh?
- Ừ, những mảnh vỡ của các vì sao trên trời. Anh sẽ xây lâu đài bằng những mảnh sao ấy. Lâu đài sáng và đẹp tuyệt vời.
Chi chu môi :
- Có Chi nè, phải không anh?
- Chi làm công chúa.
- Công chúa hả anh?
- Ừ, công chúa... ngậm kẹo.
Chi khúc khích cười :
- Còn anh?
- Anh làm... lính gác cửa.
- Lính gác cửa cũng ngậm kẹo luôn?
Nụ cười của Chi ngả trên vai tôi ròn rã. Chợt Chi nhổm dậy hỏi tôi :
- Lâu đài anh à, Chi sợ nhỡ nó đổ mất.
- Đổ làm sao được. Bởi vì lâu đài xây toàn bằng ước mơ mà.
- Ước mơ thật ngoan anh nhỉ.
Mái tóc Chi lòa xòa trên vai tôi. Tôi dẫn Chi đi, bước chân chúng tôi nhẹ như lún trên cát mềm. Chúng tôi lượm được những viên sỏi thật trắng trên một bãi biển rộng. Trên bãi biển ấy chúng tôi đã xây một lâu đài thật cao. Lâu đài, tôi mơ thấy Chi bận áo trắng chùng tới gót, trông Chi giống một thiên thần hơn là một công chúa. Vì thế nên Chi hay dạy tôi cầu nguyện. Tại tôi cứ bị phủ mờ bởi tấm hình ngày Chi rước lễ lần đầu vào năm 10 tuổi. Đầu Chi trùm một vuông voan trắng tới ngang vai, với một vòng hoa trắng. Chiếc áo dài cũng phủ cả gót chân. Một tay Chi cầm cây nến sáp đang cháy và một tay Chi ấp cuốn sách kinh trước ngực. Trông Chi ngoan và đẹp như hình vẽ thiên thần trong một tấm ảnh chúc mừng Noel nào.
Chi ngửa mặt lên trời :
- Anh Huy à, anh hãy ngước lên với Chi đi.
- Anh thấy một con đường.
- Hẹp lắm phải không anh?
- Ừ, hẹp đến nỗi mà chỉ một người đi mới vừa.
- Thế thì anh đi trước anh ạ.
- Anh sợ lạc mất Chi.
- Không đâu anh, Chi sẽ đi sau anh.
- Như thế cũng không được, - Tôi ngẫm nghĩ - Chi phải đi trước anh. Áo Chi trắng, trong bóng đêm anh dễ nhìn thấy Chi hơn.
- Thật anh nhá, anh sẽ đi sau Chi, anh nhá. Thế nào chúng ta cũng nhìn thấy những bông hoa hồng rắc trên lối đi. Lối đi bé nhỏ đơn sơ ấy, trước Chi Thánh Thérèse đã đi anh ạ.
- Chi nói đi...
- Vâng, Chúa luôn thương yêu chúng ta, những tâm hồn nhỏ. Mọi điều đều tốt lành, vì Chúa bao giờ cũng chọn điều hơn cho con cái Người.
- Anh muốn khóc quá, Chi ạ.
Như những giọt nước thánh trong nhà thờ rót trên đầu kẻ ngoại đạo. Hôm nay, ngày chịu phép thánh tẩy của tôi. Thiên thần Anh Chi đến bên tôi và đặt tay lên vai tôi, lời nguyện đẹp, ngọt ngào, của môi trẻ thơ. Và tôi cất tiếng hát.
Buổi chiều yên tịnh, tiếng chuông ngân nga đổ chậm và vang khắp cánh đồng cỏ, lan tới những thôn làng gần đấy. Con sáo nâu chắc là đã ngủ.
Anh thương bé nhiều Chi ạ. Giờ thì đã xa lắm rồi.
Còn những ước mơ ở lại với tôi. Những buổi sáng, buổi chiều nơi đây yên tịnh lắm, những yên tịnh quý hóa mà những năm sống ở thành phố tôi không bao giờ cảm thấy được, họa chăng là ở ngoài ban-công, những đêm thật khuya trên căn gác của tôi.
Trong khi còn chờ niên học mới, mẹ và chị Hà đều bằng lòng để tôi đi xa nghỉ ngơi ít tuần. Cũng là một dịp tình cờ, tôi chọn ngọn đồi đan viện Châu Sơn, một ngọn đồi xa hẳn với những ngọn đồi khác ở Đan Dương. Tôi thích lắm, cảnh yên tịnh nơi đây, chung quanh là núi, là rừng và trên lối đi là những vườn rau cải, su hào xanh mát mắt. Buổi sáng dậy sớm, co người trong chiếc áo lạnh, tôi thích ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ xem sương mờ đục như một màn mưa mỏng ôm lấy núi đồi, cây cối.
Rồi bình minh ăn sáng bằng những hạt sương ấy. Nắng lên như hơi thở nồng áp trên cả hai má, tôi xuống vườn và đi loanh quanh một vòng. Vườn ở đây rộng, trồng nhiều hoa hồng đến nỗi đi đến đâu tôi cũng thấy phảng phất một mùi hương thơm đó. Và làm sao khỏi được tôi không nhớ tới Chi. Tất cả, hoàn toàn mới lạ trong tôi, cả những quyến luyến lẫn với những xót xa ấy. Nếu tôi là một kẻ giàu có thì tôi vừa đánh mất hết cả gia tài sản nghiệp của mình một cách hoang phí, vô tình. Tôi mơ hồ thấy tuổi trẻ tôi cựa mình lớn dậy không còn gì ngăn cản được nó nữa. Tuổi trẻ ấy đang đưa tôi ra ngoài cánh đồng gió, đang đẩy tôi ra ngoài vùng biển động. Tôi phải nắm chắc tay, mím chặt môi và phải được định nghĩa cho đầy đủ tất cả con người của mình. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ở đây, tôi có một người bạn thân, đó là thầy Colomban. Tôi đã nói chuyện với ông hàng ngày và kể cho ông nghe nhiều chuyện, cởi mở. Nhưng tôi lại không một lần nhắc tới Chi. Vì thật là, tôi không biết phải bắt đầu như thế nào. Ông khuyên tôi mỗi năm vào dịp nghỉ hè nên tìm ra đây ít ngày để nghỉ ngơi. Tôi nghĩ thế rất hay. Đời sống mình phải có những ngày thật yên tịnh và xa hẳn mọi ràng buộc ồn ào thường ngày. Vì chỉ có trong yên tịnh người ta mới thật sự sống với mình có ý nghĩa mà thôi. Tôi hứa rằng khi về thành phố tôi ở, tôi sẽ viết thư cho ông đều đặn.
Hết cả một buổi sáng tôi thường ngồi với ông hoặc ngồi với những cuốn sách của ông cho mượn. Buổi chiều, tôi ra vườn ngắt một bông hoa hồng về và cấu nát những cánh ra rồi ngồi nhấm một mình như thỏ. Hoa hồng thơm thơm ngòn ngọt trong miệng một cách dị kỳ. Nếu mà các tiên chỉ ăn những cánh hoa hồng và uống sương mai trên các ngọn cỏ như trong truyện cổ tích Chi kể cho tôi nghe thì may ra, tôi có thể là... tiên được. Tiên chỉ ăn cánh hoa hồng và ngồi ước mơ không thôi.
Anh chỉ hay ước mơ không thôi, Chi ạ.
Cha mẹ hứa cho chúng tôi một vùng đất đẹp, để chúng tôi lập nghiệp. Buổi sáng trời trong, có lẽ là một buổi sáng chủ nhật, tôi đánh xe ngựa đến cửa nhà Chi sớm. Tôi gọi to :
- Chi ơi!
Chi ở trong nhà chạy ra tung tăng như chim sẻ :
- Anh chờ Chi một tí. Mẹ ơi, con đi.
- Con ăn sáng đã chứ?
- Con khỏi ăn sáng. Anh Huy đang chờ con.
Mẹ Chi xách những cái giỏ lớn của Chi ra trước cổng. Bà vẫy tay bảo tôi :
- Ăn sáng đã chứ em Huy.
- Thưa bác, hết buổi sáng mất ạ. Hôm nay trời, đẹp phải không bác?
Mẹ Chi cười dịu dàng, bà đỡ Chi lên xe ngồi cạnh tôi, dặn dò :
- Phải khéo, không thôi em Chi hay cảm lắm đấy.
- Vâng ạ, - Tôi cười - công chúa mà.
Chi khúc khích cười theo. Chi vẫn bé nhỏ như bao giờ :
- Mẹ ơi!
- Con gái mẹ nói gì?
- Mẹ lại gần đây cơ, sát đây nè mẹ... Vâng...
Chi bá lấy cổ mẹ và hôn mẹ :
- Mẹ nhé.
- Có đầy kẹo trong giỏ của con. Nếu ở lâu, thế nào mẹ cũng tới thăm.
- Con sẽ viết thư cho mẹ ngay.
Mẹ Chi hôn con gái. Tôi vẫy tay chào bà. Mắt bà vừa vương một đám bụi khi tôi giựt cương cho xe chạy. Hai con ngựa hồng ngoan ngoãn soải bước đều đặn.
- Mong là tới nơi trước chiều.
- Vâng.
Chiếc xe lắc lư lắc lư và gió hất mái tóc của Chi bay cả vào mặt tôi.
- Trời hôm nay đẹp quá bé nhỉ.
- Vâng, đẹp quá.
Và tôi làm được môt bài thơ nhỏ, bài thơ viết trên những ngọn tóc của Chi, viết trên môi cười, viết trên khóe răng khểnh và viết cả trong mắt con nai sao ấy. Tôi đọc cho Chi nghe:
chẳng hạn như nếu bé là công chúa
thì anh sẽ là hoàng tử xứ láng giềng
để khi nghe người ta ca tụng nhan sắc bé
về đòi vua cha sang... làm quen với nước bên
Cái môi Chi trề ra, nhưng có vẻ giống như một nụ cười hơn :
- Vậy mà anh Huy cũng học đòi làm thơ!
- Anh là thi sĩ mà.
- Hứ... thi sĩ!
- Chứ không à. Bây giờ đó, bé là công chúa đi, còn anh í à, anh tạm là hoàng tử.
- Nếu thế thì bây giờ hoàng tử đưa công chúa đi đâu?
- Vua cha anh giàu có lắm. Bé nhìn xem kìa, cánh đồng bằng rộng tít tắp cuối chân trời phía tây kia là của vua cha anh.
- Vâng, rộng quá. Cha anh quả là một người giàu có, thật giàu có.
- Thực sự cha anh rất nghèo, nghèo cả một đời, một đời xạm nắng, chai tay, nẻ gót. Song cha anh là vua cả một quê mơ mộng.
- Thế gia tài của cha để lại cho anh gồm có những gì?
- Cả một quê hương mơ mộng đó. Một trời đó. Anh sẽ đưa bé đi lập nghiệp nơi quê hương cha mẹ hứa. Tương lai của chúng ta sẽ không nghèo khổ.
- Vâng, chúng ta sẽ được hạnh phúc, vì chúng ta đầy tràn mơ mộng.
Chiếc xe lắc lư làm nhịp cho bài hát trên môi Chi:
ban tối đọc chuyện ngày xưa
cho giấc ngủ thấy mình làm con vua
để sáng ra mình chả là gì cả
vẫn là học trò phải đi học, buồn chưa!
Chiếc xe lắc lư lắc lư. Hết một buổi sáng và một buổi chiều. Tôi reo lên :
- Chi thấy gì không?
- Con sông, anh nhỉ.
Ở đằng trước chúng tôi đã nhìn thấy một cánh đồng đầy hoa và một giòng sông xanh lững lờ trong buổi chiều êm ả.
- Đẹp quá anh ạ.
Cả hai tay Chi níu lấy cánh tay tôi. Ở đây chim muông nhiều quá. Từng đàn, từng đàn chim trắng từ đâu đâu đổ về đón chúng tôi, chúng sà xuống đầu Chi và đậu cả trên xe. Đất lành, tôi dừng xe lại và thả các giỏ lớn ở trên xe xuống.
- Đẹp quá anh ạ.
Chi cứ luôn miệng thế. Đầu tiên là tôi nắm tay Chi, chúng tôi chạy tung tăng trên cánh đồng ngập hoa và gió rào rào trên các ngọn cỏ như hát. Khi chiều đã hết nắng, tôi với Chi đi kiếm củi khô và đốt một đống lửa giữa trời. Bữa cơm đầu xa nhà xong thì trời vừa đơm kín sao. Bầu trời đen sẫm để các mắt sao cứ chớp hoài. Gió từ bờ sông đưa hơi nước đêm về lành lạnh. Tôi quấn chiếc khăn quanh cổ Chi. Chiếc khăn dài, phần còn lại tôi để phủ qua vai tôi. Chúng tôi quỳ cầu nguyện dưới trời đầy sao. Lời nguyện của chúng tôi nhỏ dại, chân thành. Trời yên lặng, như là Trời đã nhận lời. Tôi dìu Chi ngồi xuống bên đống lửa giờ còn những đốm than hồng khẽ nổ lách tách vỡ các thớ gỗ khô sót lại. Chi ngả đầu trên vai tôi, ấm áp vô cùng.
- Bé ơi!
Tôi xòe rộng bàn tay ra và để nắm trọn lấy hai bàn tay nhỏ bé của Chi.
- Ngày mai chúng ta bắt đầu dựng ở đây một ngôi nhà.
- Ở gần bờ sông anh nhé.
- Ừ. Anh sẽ đi vào rừng đốn gỗ. Còn bé sẽ đi cắt cỏ gianh.
- Có hai khung cửa sổ nhỏ nữa nhé anh. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Một để mỗi buổi sáng hai đứa ngồi ăn điểm tâm và đợi nắng lên.
- Một để mỗi đêm hai đứa gục bên nhau đếm sao trời.
- Đẹp lắm bé ạ.
Chi nép sát người tôi :
- Anh à, phải dựng cho bé một cái chuồng chim bồ câu sáu cửa tròn nữa cơ. Để mỗi sáng bé vãi thóc gọi chúng đậu xuống sân, chúng nhặt thóc, cái mỏ của chúng dễ thương ghê lắm anh ạ.
- Anh sẽ nhớ.
- Cả trồng hoa nữa nha anh.
- Ừ, hoa sẽ nở đầy vườn, đầy cổng. Hoa sẽ bò trên các bức tường, mái nhà và hoa leo kín trên những khung cửa sổ của chúng ta.
- Một ngôi nhà hoa anh nhỉ.
Một ngôi nhà hoa. Mắt Chi ngập sao trời và môi Chi cũng đang nở đầy hoa trên vai tôi. Anh sẽ đưa bé tới quê hương yêu thương cha mẹ hẹn lập nghiệp cho chúng ta, bé ạ. Anh sẽ dựng một căn nhà nhỏ, anh sẽ nuôi cho bé một đàn bồ câu ngoan. Anh sẽ... anh sẽ... Và Chi ngủ ngoan ngoãn trên vai tôi, dưới bầu trời sao ngà ngọc.
Giấc ngủ xa nhà của Chi, đêm Chi giật mình mấy lần.
Chi khóc và Chi bảo Chi nhớ mẹ lắm. Tôi chả dỗ dành được Chi. Nước mắt Chi làm ngập cả căn nhà lợp bằng cỏ gianh, vây bằng vỏ gỗ. Căn nhà chìm mất.
Bé còn nhỏ dại lắm, Chi ạ. Sáng hôm sau tôi phải đưa Chi về sớm. Thật sớm như còn nguyên vẹn trong giấc mơ.
Có lần tôi mơ thấy Chi đi học về một mình, dưới những hàng me buổi chiều chập tối, con đường trước cửa nhà Chi. Trời mưa ướt át trên những tàu lá me ủ rũ, trên những cành cây đen đủi gục đầu ôm lấy nhau và trên mặt đường nhựa loang ánh đèn. Tôi gọi Chi, song hình như Chi không nghe thấy, Chi vẫn đi nép vào bên đường. Cô bé mặc chiếc áo mưa màu trắng và thỉnh thoảng ngửa mặt lên trời run rẩy, vội vã. Còn tôi thì ướt sũng nước mưa từ đầu tới chân. Giấc mơ ấy làm tôi buồn, tôi nhớ tới bức vẽ tôi vẽ dở dang hôm nào ở vườn nhà Chi và bỏ về khi trời đang mưa tầm tã. Tôi nhớ tới cơn sốt của tôi ở khung cửa sổ nhà Chi làm Chi ướt mắt. Và còn xót xa mãi trong tâm hồn tôi, trên những bậc thang của Viện Dục Anh, những mảnh thủy tinh vỡ nát trong bàn tay tôi đẫm máu.
Anh xin đưa bé vào nôi ấu thơ, để anh đong đưa ca hát ru bé ngủ ngoan, Chi ạ. Anh muốn làm đứa trẻ khờ dại đi qua nhà bé, đứng ở ngoài cổng nhìn ngu ngơ vào vườn thấy bé đang nô đùa, rồi anh về xếp diều thả bay lên trời. Thôi, anh xin làm một con chim nhỏ, về đậu bên khung cửa sổ nhà bé, hót lên mỗi sáng bé vừa thức dậy. Để bao giờ bé cũng còn là Anh Chi. Anh Chi hồn nhiên muôn đời của anh.
Trở về thành phố tôi ở, mười lăm ngày không đủ để ký ức mình xóa bỏ được những ám ảnh cũ. Tuy thế tôi tưởng như mọi điều đều lạ lùng, thay đổi, dù quanh quẩn vẫn những con đường, những hàng cây, những dãy phố, đã vây bọc tôi bấy lâu. Chỉ còn nguyên những ồn ào, những bụi bậm. Tôi tìm về, chờ cho đêm xuống và ra ngồi một mình ngoài ban-công. Vuông ban-công thật nhỏ, nhưng lại đủ để tôi cảm thấy là cả một khu công viên mát rượi của tôi từ thuở mới lớn, mới cảm thấy tất cả những giao động của tuổi trẻ cựa mình thật chậm. Tôi đốt tiếp những điếu thuốc lá. Tôi nghĩ tới bạn bè, những Khoa, những Viễn, những Nghiệp... Mày là thằng con trai khờ khạo hết sức, Huy ạ.
Đến sáng hôm sau chị Hà mới nhắc tôi, Huy có một mớ sách ở trong ngăn kéo cuối cùng đó. Đó là mớ sách của mẹ Chi gửi cho tôi. Không có giấy vở và nét mực tím của học trò tiểu học nào cả. Mẹ Chi viết cho tôi trên tấm thiếp nhỏ của bà, nét chữ rắn rỏi:
Mừng em Huy thi đỗ.
Tôi đã gửi em Chi vào học ở Domaine de Marie Đà Lạt từ đầu tuần. Em sẽ nội trú ở đây và đợi niên học mới. Chắc là khí hậu nơi này sẽ thích hợp với em. Chúc em Huy may mắn bên thềm đại học.
Mọi chuyện như thế là hơn. Tôi bình tĩnh lắm. Khi xếp những cuốn sách mới của mẹ Chi bên cạnh những cuốn sách cũ, tôi để ý một cuốn truyện với cái tựa “cánh đồng không bao giờ tìm lại”. Có lẽ cánh đồng ấy là cánh đồng thơ ấu, kỷ niệm hay cánh đồng hò hẹn, yêu đương. Cánh đồng nào đó chắc rồi cỏ sẽ cháy rụi với nắng trời, sương đêm cũng chẳng nuôi nấng cho nó xanh mãi được đâu.
Tôi thầm cám ơn mẹ Chi. Tôi thầm cám ơn những hàng me con đường trước nhà bé. Còn những lời nguyện bên Chi đã chứng giám cho tôi.
Cánh đồng của bé và anh vẫn còn xanh nguyên vẹn, bé ạ. Dù anh đã dại dột. Song có lẽ chẳng bao giờ anh thôi được mơ mộng. Và anh với bé vẫn còn được lập nghiệp muôn đời nơi quê hương mát rượi đó. Anh cầu mong khi lớn lên, anh đừng dại dột một lần nữa, đó là lần anh cảm thấy quá cần thiết bé trong cuộc đời anh. Hẳn là từ đó, đôi cánh mơ mộng của anh sẽ rụng mất, cho đam mê gặm mòn, cho thương đau rã rời.
Bỏ bẵng một thời gian, lâu lắm tôi không đi qua con đường quen thuộc trước nhà Chi. Một buổi sáng chủ nhật tình cờ tôi đi ngang qua đây, sân nhà Chi giờ chim bồ câu đã về đậu cả đàn, đầm ấm. Tôi nhớ tới người đàn bà có đôi mắt đục buôn, có lẽ bà không còn thích hoài một màu nâu nữa.
Cây ngọc lan ở lối đi chắc đã cao thêm và đầy hoa, ngát hương.
Xin xem tiếp Anh Chi yêu dấu
Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)