Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên Chương 363
Cuộc chiến Xích Bích ( chương cuối )
(2) Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Rốt cuộc chiến thuyền hai bên đã đụng vào nhau. Một tên tiểu giáo Đông Ngô nhảy lên chiến thuyền Tây Lương trước nhất. Thanh khảm đao trong tay hắn thuận thế quét ngang, binh lính Tây lương gào lên một tiếng ứ nghẹn, rốt cuộc hồn phách đã quay về quê cũ. Chỉ trong chốc lát mấy tên lính thuỷ quân Đông Ngô cũng đánh giết tới sau lưng Chu Thái. Hơn trăm binh lính Tây Lương không địch nổi, liên tiếp thối lui trước sự tấn công của quân Đông Ngô.
Cuộc trình diễn đẫm máu liên tục diễn ra trên mặt sông. Mấy trăm đấu hạm của hai quân Lương, Ngô đã dính sát vào nhau. Gần một vạn binh lính vì chính sinh tồn của mình ra sức chém giết. Trong cuộc chém giết không ngừng nghỉ này, không sống thì chính là chết. Ánh đao lập loè, huyết hoa bắn lên, những mảnh thân thể rơi xuống nước, máu tươi loang khắp mặt sông.
Rốt cuộc, ngay cả tên lính quân Lương cuối cùng cũng bị Chu Thái chém chết tại chỗ.
"Ngao cáp..."
Chu Thái giơ cao khảm đao, gào lên.
"Ngao cáp..."
"Ngao cáp..."
"Ngao cáp..."
Hơn một ngàn tên lính Đông Ngô may mắn còn sống sót gào lên phụ hoạ. Mặc dù bị thương vong nặng nề nhưng dù gì đi nữa trong trận đầu này thuỷ quân Đông Ngô đã thắng.
"Đáng hận!".
Cam Ninh hung hăng đấm mạnh một quyền vào lan can, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên tái xanh.
Mặc dù Cam Ninh đã sớm đoán biết trước kết quả đó nhưng Cam Ninh vẫn khó có thể chấp nhận điều này khi cứ giương mắt nhìn thuỷ quân do chính mình huấn luyện thất bại trong tay thuỷ quân Đông Ngô mà không thể làm gì. Nếu như Cam Ninh có thể tự mình dẫn quân xuất kích, có lẽ kết quả đã thay đổi nhưng đáng tiếc thay Mã Dược đã ra nghiêm lệnh không cho Cam Ninh dẫn quân xuất kích.
Thấy thế Lữ Mông vui mừng nhìn Chu Du nói: "Đại đô đốc, gió đông nam đã nổi".
"Thật tốt quá., Gió đông nam cũng đã nổi" Lục Tốn cũng không kìm nén được sự vui mừng của mình nói: "Quả nhiên ông trời đã giúp Đông Ngô ta. Ha ha ha".
"Được" Chu Du khẽ gật đầu nói: "Truyền lệnh, đội thuyền của Tưởng Khâm xuất kích, chuẩn bị hoả công".
"Đô đốc" Phó tướng Trương Báo đột nhiên kêu to: "Gió đã đổi hướng".
"Hả?" Nghe vậy Cam Ninh vội vàng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên tinh kỳ trên phi lư đã đổi hướng bay. Hắn trầm giọng quát to: "Thật không ngờ trong tháng mười, ông trời lại nổi gió đông nam, phải cẩn thận đề phòng liên quân đánh hoả công. Truyền lệnh của bản đốc, ba trăm mông trùng loại mới tiến lên trước thành hình chữ nhất. Các mông trùng, đấu hạm còn lại tiến theo sau, tuỳ cơ tiếp ứng".
Lữ Mông lại hưng phấn gào lên: "Đại đô đốc mau nhìn, sương mù đang lên, sương mù đang lên'.
"Thật tốt quá" Lục Tốn cũng mừng rõ reo hò như điên: "Quả thật sương mù đang lên".
"Hả?"
Chu Du vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên sương trắng mờ mịt đang nổi lên trên mặt sông phía đông, kéo sang bên này. Mặt sông Trường Giang mênh mông cùng với dãy núi hai bên bờ sông dần dần biến mất trong biển sương mù mênh mông. Trên mặt Chu Du thoáng hiện lên vẻ vui mừng không dễ gì phát hiện ra. Gió tây bắc chuyển sang gió đông nam đã cho liên quân một cơ hội. Bây giờ trên mặt sông lại tràn ngập sương mù, đây lại càng là cơ hội trời cho.
Một khi trên mặt sông tràn ngập sương mù, thuỷ quân hai bên sẽ hoàn toàn mất sự chỉ huy. Chiến thuyền hai bên sẽ chỉ còn cách tự lực chiến đấu. trong tình hình như này, không còn nghi ngờ gì nữa thuỷ quân Ngô, Sở được huấn luyện nghiêm chỉnh, dày dạn kinh nghiệm sa trường, hơn nữa lại có ưu thế về chiến thuyền sẽ cực kỳ có lợi thế. Quả thật mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, thái độ tuyệt đối không từ bỏ ngay cả khi đã biết rất rõ của Chu Du tựa như đã làm cảm động ông trời.
Một khi ông trời đã không chối bỏ liên quân Ngô, Sở, Chu Du cảm thấy thắng lợi đã tới rất gần với liên quân Ngô, Sở.
Trong giây phút ngẩn người đó, Chu Du tựa như nhìn thấy trong sương mù dầy đặc, lửa bốc lên ngập trời, từng dãy chiến thuyền liên hoàn của thuỷ quân Tây Lương đang bốc cháy rừng rực. Lửa bốc lên mạn thuyền, vô số thuỷ quân Tây Lương như kiến bò quanh chảo, hoảng loạn chạy tới lui. Trong tiếng reo hò như trời long đất lở, chiến thuyền nhỏ của thuỷ quân Ngô, Sở thừa cơ hội tập kích.
Nhiều đội tử sĩ Giang Đông miệng ngậm đao nhọn dùng dây thừng trèo lên chiến thuyền Tây Lương may mắn không bị hoả công đốt cháy.
"Truyền lệnh toàn quân" Chu Du đột nhiên rút bảo kiếm ra quát to: "Bắt đầu từ lúc này từng người một tự chiến. Tấn công'.
"Tiến công!"
"Tiến công!"
"Tiến công!"
Tên lính truyền tin đứng nghiêm sau Chu Du ngẩng đầu nhìn tên lính truyền tin đứng trên tước thất gào lên.
Chỉ một thoáng sau, quân lệnh của Chu Du đã lần lượt được truyền xuống. Từng mảng cột buồm của chiến thuyền liên quân đã lần lượt được dựng lên. Gió đông nam thổi càng lúc càng mạnh, thổi cánh buồm của chiến thuyền liên quân bay phần phật. Trong cơn cuồng phong thổi điên cuồng, gần một vạn chiến thuyền lớn nhỏ của liên quân lập tức nhổ neo, hướng tới đội chiến thuyền của quân Tây Lương.
Phó tướng Trương Báo đột nhiên hoảng sợ kêu lên: "Đại đô đốc, không hay rồi. Xuất hiện sương mù".
"Cái gì?" Nghe vậy Cam Ninh lập tức hít một hơi thật dài, hắn thất thanh hỏi: "Sương mù nổi lên?"
"Đại đô đốc mau nhìn phía đông" Trương Báo vội vàng la lên. "Sương mù dầy đặc đang nổi lên ở mặt sông phía đông, theo hướng gió đang tràn tới đây. Xem ra chỉ trong thời gian chưa tới một nén nhang, sương mù đã tràn ngập mặt sông Xích Bích. Đại đô đốc, chiến thuyền của quân ta lâm vào thế yếu, hơn nữa lại đang bị ngược gió. Nếu như chúng ta hỗn chiến với thuỷ quân Ngô, Sở trong sương mù thì nhất định sẽ thua. làm sao bây giờ? Hay chúng ta liều chết rút lui về đại trại?" Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Thuỷ quân Ngô, Sở đã bắt đầu dốc toàn lực tấn công. Hiện tại muốn rút lui không còn kịp nữa rồi".
Cam Ninh nghiêm nghị nói: "Nếu như gượng ép rút quân về sau, kết quả chỉ có thể là thất bại nhanh hơn".
Trương Báo lạnh lùng nói: "Vậy liều mạng!".
Cam Ninh cau mày lại, hắn quát to: "Truyền lệnh toàn quân, mông trùng tiến lên trước, đấu hạm ở giữa. Lâu thuyền, tẩu khả ( chiến thuyền nhẹ ) ở phía sau. Tất cả chiến thuyền liên hoàn phân chia trước sau. Tập trung tất cả quân cung thủ lên bong thuyền. Không ngừng bắn hoả tiễn về phía trước, bắn cho tới lúc không còn một mũi tên nào mới thôi. Tất cả máy bắn đá trên chiến thuyền liên hoàn cũng hoạt động không ngừng nghỉ, ném tất cả dầu lửa ra".
Một khi ông trời cũng không trợ giúp thì Cam Ninh cũng không còn cách nào khác.
Hôm nay hắn chỉ có thể quyết tâm hỗn chiến một trận với liên quân Ngô, Sở trong sương mù dày đặc. Ngay cả khi biết rõ sẽ thất bại, Cam Ninh cũng không còn lựa chọn nào khác. Ai ngờ trong thời khắc mấu chốt của trận đánh trên mặt sông lại xuất hiện sương mù dày đặc như vậy.
Mã Dược leo lên trên lâu thành nhìn về chân trời xa xa ở hướng nam.
Mặc dù không nhìn thấy rõ ràng những Mã Dược vẫn cảm thấy lúc này thuỷ quân dang quyết chiến một cách tuyệt vọng trên mặt sông Xích Bích. Vì không muốn để Cam Ninh phải phân tâm chú ý bảo vệ an toàn cho hắn nên Mã Dược không đích thân ngự giá tới Ô Lâm đốc chiến. Hơn nữa chính vì cuộc chiến Xích Bích này có thể nói quần thần trên giới của nước Lương đã hao tổn tâm cơ. Kết quả liệu có như ý muốn của người không đây?
Tin báo tiệp chưa tới, tin dữ đã tới trước.
"Bệ hạ"Trưởng tử của Giả Hủ là Giả Mục lảo đảo chạy lên lâu thành. Sau khi quỳ dạp dưới chân Mã Dược, hắn gào lên than khóc: "Bệ hạ, gia phụ không được nữa rồi. Người nói muốn gặp mặt Bệ hạ một lần cuối cùng. Hu hu hu".
Mã Dược tái mặt, hắn vội vàng nhìn Điển Vi nói: "Mau, chuẩn bị ngựa cho Trẫm'.
"Bệ hạ" Điển Vi lo lắng nhìn mưa bụi đầy trời nói: "Trời vẫn đang mưa, hay nên ngồi xe hơn".
"Câm!" Mã Dược quát to: "Lập tức chuẩn bị ngựa cho Trẫm".
"Khách lạt lạt..."
Một tia chớp loang loáng xẹt ngang trời cao, bất chợt trong lúc đó tiếng sấm rền rĩ vang vọng khắp đất trời. Trong gió bắc lạnh thấu xương, những hạt mưa to như hạt đậu tầm tã trút xuống. Cả toà thành Kiến Nghiệp trong khoảnh khắc chìm trong mưa gió. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngu Phiên đang đứng nghiêm sau lưng Tôn Quyền hoảng hốt nói: "Bây giờ đang là tháng mười, tại sao lại có sấm sét?"
Trương Chiều thì thào: "Trời sinh dị tượng, tất là điềm đại hung".
Tôn Quyền không nghĩ vậy, hắn nói: "Tất cả chỉ là chuyển mùa, tất nhiên đi kèm với dị tượng, biết đâu lại là liên quân Ngô, Sở đánh bại quân Lương ở cuộc chiến Xích Bích'.
Tất cả quần thần đều lặng im không biết nói gì.
Hai mươi tám mỹ nhân tôn nhân ngồi trên đài cao. Đàn tranh đặt trên án, mười ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên dây đàn tranh. Âm thanh du dương, trầm bổng, êm tai vút lên, giống như tiếng nước chảy róc rách ở khe đá làm lòng người vui vẻ thoải mái. Tào Chân cầm bảo kiếm trong tay đang múa theo tiếng đàn. Hắn vừa múa kiếm vừa ngâm bài Cai Hạ ca thê lương:
Sức bạt núi chừ, khí trùm đời
Thời chẳng lợi chừ, chuy chẳng ruổi
Chuy chẳng ruổi chừ biết làm sao
Ngu Cơ em ơi, biết làm sao ?
"Phựt".
Dây đàn tự nhiên đứt đoạn, tiếng đàn ngừng lại. Tôn nhân chậm rãi ngẩng gương mặt lúm đồng tiền nhưng đầm đìa lệ châu.
…………………………………………� �…………………..
Tưởng Khâm tự tay cởi bỏ dây thừng buộc tẩu khả vào mông trùng, quay đầu lại quát to: "Châm lửa".
"Phốc phốc phốc..."
Mấy cây đuôc cháy hừng hực được vất xuống mông trùng đã được giội mỡ từ trước. Ngọn lửa lập tức bốc lên, trong ánh lửa nuốt vào nhả ra, ngọn lửa lan tới khoang thuỳên nhỏ, đốt cháy cỏ khô, củi khô và các chất dẫn lửa chất cao trong khoang thuyền. Ngọn lửa vì thế càng trở nên mãnh liệt. Những mông trùng quân Đông Ngô ẩn hiện trong sương mù ở cách đó không xa cũng bắt đầu châm lửa.
"Thình".
Ngay sau khi phóng mông trùng đã bốc cháy về phía quân Lương, chiến thuyền nhẹ quân Đông Ngô tiến theo sau.
Tưởng Khâm tay cầm đơn đao đứng ở mũi thuyền. Hắn đang chờ đợi hoả thuyền xông vào thiêu đốt đội thuyền của quân Lương thì đột nhiên có một tiếng rít chói tay vang lên. Hình như đã có vật gì đó rơi vào trong nước. Hắn vội vàng quay đầu nhìn thì thấy một cột nước dựng cao ngút trời ngay bên cạnh mình. Cột nước bốc lên cao mấy trượng mới ụp xuống, biến thành thuỷ châu bay đầy trời. Tưởng Khâm và binh sĩ Đông Ngô trên chiến thuyền nhẹ bị xối nước ướt sũng. Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Xảy ra chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Hơn mười tên lính Đông Ngô trên chiến thuyền nhẹ đưa mắt nhìn nhau. Chúng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Hưu..."
Lại một âm cuối của một tiếng rít sắc lạnh vút không bay tới. Tưởng Khâm và binh lính Đông Ngô trên chiến thuyền chỉ kịp nghe thấy một tiếng vang rất lớn ầm ầm bên tai, ngay khi bình tĩnh nhìn lại thì thấy một tên lính trên thuyền đã ngã xuống trong vũng máu. Đáng thương thay đầu của tên lính đó đã bị một hòn đá xanh, bốn góc mài sắc đập nát bấy, thuận thế hòn đá còn đập vỡ bong thuyền của chiến thuyền, phá vỡ một mảng lớn của đáy chiến thuyền.
Nước sông lạnh như băng lập tức tràn vào.
"Mẹ…" Tưởng Khâm cáu tiết chửi một câu, hắn đang chuẩn bị nhảy xuống sông thì bất chợt một tên lính sau hắn hoảng sợ là rầm lên: "Tướng quân mau nhìn, vật gì kia?"
"Hả?"
Tưởng Khâm vội vàng ngẩng đầu nhìn. Sương mù dầy đặc lúc trước tràn ngập mặt sông đã tản mát đi, lộ ra một khe hở. Trong khe hở của sương mù đó, những ngọn lửa bốc cháy hừng hực giống như lưu tinh từ trên không trung rơi xuống. Trong sương mù đã tản mát, một chiếc mông trùng chưa đốt lửa đã bị ngọn lửa đó nện trúng. Một tiếng "ầm" rất lớn vang lên, ngọn lửa đó vỡ ra biến thành vô số ngọn lửa nhỏ. Chiếc mông trùng đã được bôi mỡ từ trước lập tức chìm trong lửa từ đầu thuyền tới đuôi thuyền.
Đáng thương thay mười mấy tên binh lính Đông Ngô vẫn chưa kịp chuyển sang chiến thuyền nhẹ đã bị ngọn lửa nuốt gọn.
…………………………………………� �..
Lữ Mông đột nhiên quay đầu lại, hắn khiếp sợ nhìn Chu Du, hắn khàn khàn nói: "Đại đô đốc, sương mù đã tản ra".
Ánh mắt Chu Du vô cùng thê lương, không cần Lữ Mông nhắc nhở hắn cũng đã nhìn thấy. Màn sương mù quỷ dị kia xuất hiện nhanh mà biến mất cũng cực nhanh. ông trời tựa như đang muốn trêu đùa liên quân. Ý niệm chắc thắng vừa mới xuất hiện trong lòng Chu Du lập tức đã bị nện một cú trời giáng. Mất đi màn sương mù che chở, ngay cả khi liên quân có chiến thắng thì chỉ e cũng phải trả một cái giá vô cùng đắt.
"Đã không còn quan trọng nữa rồi' Lục Tốn hăng hái nói: "Đội hoả thuyền của Tưởng Khâm tướng quân đã đốt lửa, đang tăng tốc nhằm đội thuyền quân lương xông tới. Chỉ còn hơn mười bộ nữa là có thể chạm vào đội thuyền quân Lương. Thắng lợi của quân ta vẫn nằm trong tầm tay'.
11.08.2011
Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên Chương 363
Cuộc chiến Xích Bích ( chương cuối )
(3) Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Vừa lúc đó, một đội mông trùng từ trong đội thuyền thuỷ quân Tây Lương vọt ra, chúng dùng tốc độ cao nhất hung hăng đập vào đội hoả thuyền của liên quân. Mặc dù ở khoảng cách hơn ba trăm bộ nhưng tựa hồ Chu Du vẫn có thể nghe thấy tiếng ván gỗ vỡ vụn của những chiếc hoả thuyền bị đâm võ vụn. Có một số hoả thuyền bị đâm nghiêng thì bất chợt lại có một đội mông trùng thứ hai sống tới, hung ác đâm vào mạn thuyền của những chiếc hoả thuyền bị nghiêng.
Ngay cả khi có mấy chiếc hoả thuyền tránh được những chiếc mông trùng đâm phải nhưng không đợi cho chúng tiến gần tới đội thuyền lớn của quân Lương, chúng đã bị đấu hạm ở phía sau đội mông trùng của quân Lương chặn lại. Một đội chiến thuyền của liên quân Ngô, Sở tiến lên với ý đồ dẹp tan đội thuyền mông trùng, đấu hạm hộ vệ cho đội thuyền lớn của quân Lương nhưng vận mệnh bi thảm nhất đã đang đón đợi chúng. Mất đi sự che chở của màn sương mù, mấy trăm máy bắn đá trên chiến thuyền liên hoàn đã phát huy lực sát thương khủng khiếp của mình.
Tiếng xe gió thê lương không ngừng vang lên trong không trung. Những tảng đá đen ngòm ùn ùn kéo tới, những chiến thuyền con của liên quân Ngô, Sở ngay khi còn cách đội thuyền lớn của quân Lương hai trăm bộ đã bị đập nát vụn. Có mấy chiếc mông trùng đột phá được qua sự phong toả của máy bắn đá trên chiến thuyền liên hoàn. Tuy nhiên chờ đợi chúng lại là mười vạn quân cung thủ trên chiến thuyền liên hoàn cùng bắn hoả tiễn một lần.
"Ôi, không" Gương mặt anh tuấn của Lục Tốn hiện lên sự kinh ngạc, hắn gào lên: "Tuyệt đối không thể nào".
"Chỉ dựa vào mông trùng, đấu hạm sẽ không đủ để chiến thắng. Bong thuyền của chúng căn bản là không thể chống đỡ được máy bắn đá của quân Lương" Lữ Mông vội vàng quay đầu nhìn Chu Du nói: "Đại đô đốc, hãy cho toàn quân xuất kích. Thắng bại chính là ở chỗ này". Truyện "Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ừ" Chu Du gật đầu, hắn cao giọng nói: "Truyền lệnh, toàn quân xuất kích".
…………………………………………� �……….
"Bệ hạ, Bệ hạ".
Ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt Giả Hủ cũng tiêu tan hết. Bàn tay hắn nắm lấy ống tay áo Mã Dược buông lỏng ra. Hơi thở của hắn cũng tiêu tan.
Nhìn sắc mặt thanh thản của Giả Hủ, Mã Dược dường như hoá đá. Hắn ngồi một lúc rất lâu, hai mắt mở trừng trừng. Ngay khi Điển Vi gọi mấy tiếng"Bệ hạ" Mã Dược mới chớp mắt, hắn buồn rầu nói: "Đi ra ngoài. Tất cả các ngươi đi ra ngoài. Trẫm muốn ở lại một mình với Văn Hoà".
Điển Vi thở dài một tiếng, hắn phất tay với Giả Mục, Mã Chinh, Mã Chiến.
Mọi người lần lượt rời khỏi trướng. Điển Vi là người lui ra sau cùng. Tiện tay hắn bỏ màn trướng xuống.
Ánh sáng trong trướng trở nên âm u. Mã Dược khẽ thở dài một tiếng, hắn ngồi xuống cạnh giường của Giả Hủ, nắm lấy hai bàn tay giá lạnh của Giả Hủ, nói như đang mơ ngủ: "Văn Hoà, nếu như Trẫm không nhớ nhầm. Ngươi và Trẫm gặp nhau mà mùa xuân năm Trung Bình thứ hai. Thời gian trôi đi quá mau, chỉ trong chớp mắt mà đã hai mươi lăm năm rồi. Ai, ngươi và Trẫm đều già rồi…".
Một tảng đá nặng nề đập vào cột buồm ở sau lưng Chu Du, chỉ nghe mấy tiếng 'răng rắc' vang lên. Cột buồm bị nện đứt ngang, nửa thân trên của cột buồn đổ xuống, giáng thẳng xuống chỗ Chu Du đang đứng.
"Đại đô đốc cẩn thận".
Lữ Mông nhanh mắt, chân tay nhanh nhẹn. Hắn vội vàng tiến lên đẩy Chu Du một cái, trong khi đó chính bản thân hắn lại bị cột buồm đập vào người.
Chu Du vội vàng bò dậy, hắn và Lục Tốn cùng đỡ Lữ Mông dậy. Chu Du ân cần hỏi: "Tử Minh, ngươi không sao chứ?"
"Mạt tướng không có…không có việc gì".
Lữ Mông mới há mồm nói nửa câu, một dòng máu tươi từ trong miệng hắn trào ra.
"Mau…" Chu Du vội vàng quay đầu nhìn đám thân binh đứng sau quát to: "Mau đỡ Lữ Mông tướng quân xuống dưới".
"Rầm".
Chu Du vừa mới nói xong, một khối đá to lăng không đập tới, trực tiếp đập ngã Chu Du xuống bong thuyền. Lục Tốn vội vàng quay đầu lại nhìn, hắn chỉ thấy Chu Du đã bị ép chặt xuống bong thuyền trên phi lư. Trên lưng hắn là một khối đá xanh bốn mặt nặng chừng ba, bốn trăm cân. Góc nhọn của khối đá xanh đã xuyên qua lưng Chu Du, đâm xuyên qua bong thuyền. Máu tươi đỏ thẫm đã nhuộm đỏ chiếc thanh sam của Chu Du.
"Đại đô đốc! Đại đô đốc".
"Đại đô đốc".
Lục Tốn và một đám thân binh kinh hoàng chạy tới. Chúng chỉ thấy khoé miệng Chu Du trào máu. Lỗ mũi, khoé mắt và lỗ tai Chu Du máu trào ra nhưng trên mặt hắn vẫn còn đọng lại một nụ cười nhẹ nhàng, vui vẻ. Bản thân là một tướng quân khó tránh khỏi thương vong, bản thân là một người lính, có thể chết trên chiến trường, coi như đó là một vinh hạnh rất lớn.
Lữ Mông giãy giụa bò mấy bước về phía trước. Đột nhiên đầu hắn không còn sức nữa, rũ xuống. Từ lúc đó không còn ngẩng lên được nữa.
"Đại đô đốc, đô đốc Lữ Mông. Hai người hãy yên tâm ra đi. Chỉ cần còn có một tia hy vọng, mạt tướng tiếp tục chỉ huy liên quân chiến đấu" Lục Tốn chậm rãi đứng dậy. Sắc mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm nghị. Đột nhiên hắn giơ cao bảo kiếm của Chu Du, ngửa mặt lên trời gào to: "Truyền lệnh toàn quân tiếp tục tấn công. Tuyệt đối không để quân địch có cơ hội nghỉ ngơi. Nhất cổ tác khí đánh bại thuỷ quân Tây Lương (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm - "Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Phó tướng Trương Báo vội vàng tiến tới trước mặt Cam Ninh nói to: "Đại đô đốc, thuỷ quân liên quân Ngô, Sở đang dùng chiến thuật đồng quy ư tận. Hiện tại chiến thuyền hai bên đang đan xen vào nhau. Địch, ta rất khó phân biệt. Rối loạn. Hoàn toàn rối loạn".
"Đã biết" Ánh mắt Cam Ninh trở nên vô cùng đanh ác, hắn lạnh lùng nói: "Chỉ cần có thể cùng thuỷ quân Ngô, Sở ngọc đá đều vỡ nát, coi như là chúng ta đã thắng cuộc chiến Xích Bích này. Không có thuỷ quân phong toả Trường Giang, trăm vạn đại quân của Bệ hạ có thể dễ dàng vượt qua Trường Giang. Sự diệt vong của hai nước Ngô, Sở cũng chỉ trong nay mai. Truyền lệnh toàn quân không được phép rút lui về sau. Cuộc chiến hôm nay không phải địch chết thì là ta chết".
"Tuân lệnh" Nghe vậy, Trương Báo hung hăng vung cây lưu tinh chuỳ trong tay, hắn quát to: "Con mẹ nó, liều mạng với đám nam man Giang Đông. Các huynh đệ, xông lên đánh giết cho lão tử".
Bất chợt tiếng vó ngựa vang lên kinh động, phá tan sự yên tĩnh của trời đêm. Điển Vi, Mã Chinh, Mã Chiến đang canh giữ bên ngoài trướng vội vàng quay đầu lại nhìn, cả ba chỉ thấy một chiến mã đang phóng tới bên này nhanh như gió cuốn.
"Báo, Ô Lâm cấp báo".
"Đứng lại".
Mã Chinh khẽ quát to một tiếng, Mã Chiến lập tức bước tới nắm lấy cương ngựa ghìm chặt. Chiến mã đang phóng nhanh tới trước bị Mã Chiến dùng hết sức bình sinh cản lại. Tên tiểu giáo quân Lương cưỡi trên lưng chiến mã, theo đà quán tính nhào người lên trước, bàn tay còn lại của Mã Chiến vung lên túm lấy tên tiểu giáo, hắn tiện tay vứt tên tiểu giáo xuống mặt đất.
Tên tiểu giáo giãy giụa bò dậy, hắn vội la lên: "Ô Lâm cấp báo".
Mã Chinh cao giọng nói: "Mau nói".
Tên tiểu giáo giật mình rồi hắn vội vàng quỳ xuống, cung kính hành lễ, thở hổn hển nói: "Đại đô đốc thuỷ quân Cam Ninh bẩm báo Hoàng thượng. Cuộc chiến Xích Bích đã kết thúc".
"A, cuộc chiến Xích Bích đã chấm dứt?" Mã Chinh thất thanh hỏi: "Kết quả như thế nào?"
Tên tiểu giáo đang định trả lời thì một giọng nói mệt mỏi truyền ra từ bên trong trướng: "Cuộc chiến Xích Bích đã kết thúc rồi sao?"
Tên tiểu giáo vội vàng quỳ dạp xuống nói: "Dạ, đúng vậy".
"Vào đi" Giọng nói đó lại vang lên: "Vào trong trướng nói lại tỉ mỉ".
"Tuân chỉ".
Tháng mười năm Thái Bình thứ chín, Lương Thái Tổ.
Cuối cùng cuộc chiến Xích Bích với quy mô lớn chưa từng có cũng kết thúc với thất bại thảm hại của thuỷ quân Tây Lương. Phần lớn bảy vạn thuỷ quân cùng với mười vạn quân cung thủ Tây Lương lên thuyền trợ chiến đều táng thân dưới đáy sông. Đại đô đốc thuỷ quân Cam Ninh chỉ huy hơn một trăm chiến thuyền nhẹ chật vật trốn về đại trại Ô Lâm.
Thế nhưng tuy thuỷ quân Ngô, Sở thắng lợi nhưng cũng phải trả một cái giá nặng nề hơn nhiều. Đại đô đốc Đông Ngô là Chu Du, Đô đốc thuỷ quân Lữ Mông. Đô đốc thuỷ quân nước Sở là Sái Mạo đều chết trận. Tám vạn thuỷ quân tinh nhuệ cùng với năm vạn quân cung thủ lên thuyền trợ chiến phần lớn chết trận. Trong số gần một vạn chiến thuyền lớn nhỏ cũng tổn thất hơn một nửa. Cuối cùng Lục Tốn chỉ huy hơn tám ngàn tàn binh, sáu mươi chiếc lâu thuyền, hơn ba mươi chiếc mông trùng cùng với hơn năm trăm chiếc chiến thuyền nhẹ quay về đại trại Xích Bích.
Sau cuộc chiến Xích Bích, thực lực thuỷ quân hai nước Ngô, Sở không còn đủ lực phong toả phòng tuyến Trường Giang. Tới lúc này biên giới nước Sở đã hoàn toàn rộng mở.
Tháng mười một năm Thái Bình thứ chín Lương Thái Tổ, cầu phao được bắc xong.
Cùng tháng Lương Thái Tổ Mã Dược tự mình thống lĩnh sáu mươi vạn đại quân kỵ bộ vượt qua Giang Hạ.
Tháng mười hai, trọng trấn Ba Lăng ở phía bắc của nước Sở thất thủ. Đại tướng quân Trương Liêu chết trận. Ba vạn quân Sở tinh nhuệ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tháng hai năm Thái Bình thứ mười ( năm 211 ) Lương Thái Tổ, Tào Chân dẫn quần thần hoảng sợ chạy trốn về Quế Dương bị Thái tử nước Lương là Mã Chinh thống lĩnh khinh kỵ binh đuổi theo và bị vây khốn ở Hành Dương. Tào Chân đem nhốt tất cả tôn nhân, cung phi vào biệt cung và châm lửa đốt. Đến tối quân Sở trong thành Hành Dương bất ngờ làm phản. Gia Cát Lương, Thừa tướng nước Sở, Đại tướng Trương Cáp cùng tất cả văn võ bá quan đều chết trong đám loạn quân. Nước Sở chính thức diệt vong.
Tháng ba, Mã Dược cử Trần Đăng làm Thứ sử Kinh Châu sau đó hắn ban sư hồi kinh.
Tháng giêng năm Thái Bình thứ mười hai ( năm213 ) Lương Thái Tổ Mã Dược thoái vị. Thái tử Mã Chinh kế vị, tôn Mã Dược làm Thái thượng hoàng, cải niên hiệu là Khai Nguyê, sử sách gọi là Lương Văn Đế.
Tháng ba Khai Nguyên nguyên niên ( năm đầu ) Lương Văn Đế cử Chinh Đông tướng quân Cao Thuận, Chinh Nam tướng quân Từ Hoảng mỗi người thống lĩnh mười vạn đại quân chia binh làm hai đường tấn công Giang Đông.
Tháng sáu, Từ Hoảng công phá Sài Tang. Đại tướng nước Ngô là Thái Sử Từ chết trận.
Tháng Chín, Cao Thuận đánh chiếm Kiến Nghiệp. Tôn Quyền đầu hàng, nước Ngô diệt vong, thiên hạ thống nhất.
Từ năm Khai Nguyên nguyên niên tới năm Khai Nguyên thứ bốn mươi sáu, Lương Văn Đế Mã Chinh tại vị bốn mươi sáu năm, áp dụng chính sách dưỡng dân, cổ vũ canh nông, khích lệ công thương, đồng thời miễn giảm sưu thuế, tinh giản cơ cấu quan lại, giảm bớt chi tiêu ngân khố quốc gia. Dưới sự trị vì dốc sức vì nước của Lương Văn Đế, đế quốc Đại Lương đã xây dựng đất nước từ cảnh tượng thê lương chiến trạnh nhiều năm, dần dần trở nên hưng thịnh. Sử sách gọi là thời Khai Nguyên thịnh trị.
Năm Khai Nguyên thứ bốn mươi sau Lương Văn Đế Mã Chinh băng hà, Hoàng thái tôn Mã Thác kế vị, cải niên hiệu là Dương Vũ, sử sách gọi là Lương Vũ Đế.
Sau khi Lương Vũ Đế kế vị thì bắt đầu thay đổi chính sách bãi binh cùng với dưỡng dân của Lương Văn Đế. Đế quốc Đại Lượng bắt đầu chính sách xâm lược các vùng chung quanh với mức độ chưa từng có. Từ năm Dương Vũ nguyên niên tới năm Dương Vũ ba mươi bảy, trong thời kỳ tại vị ba mươi bảy năm của Lương Vũ Đế, đế quốc Đại Lương tiến hành ba mươi bảy cuộc chiến tranh cướp bóc đẫm máu các vùng đất xung quanh. Trước sau cướp đoạt hơn một triệu nô lệ, tàn sát hơn hai ngàn chín trăm linh bảy các bộ tộc lớn nhỏ.
Năm Dương Vũ thứ chín, Dương Vũ thứ mười ba cùng Dương Vũ thứ hai mươi sáu, ba lần Lương Vũ Đế ngự giá tây chinh, ba lần thống lĩnh thiết kỵ Mạc Bắc tấn công vào cường quốc phương tây Parthia. Trong đó có hai lân công chiếm thủ đô của Parthia là thành Spin. Hai sủng phi cùng toàn bộ bảy công chúa của quốc vương Parthia trở thành nô lệ của Lương Vũ Đế. Năm Dương Vũ thứ ba mươi bảy, Lương Vũ Đế mắc bệnh nặng qua đời trên đường tây chính đánh La Mã
Sau khi Lương Vũ Đế qua đời, ba vạn hộ Mạc Bắc khởi binh làm phản, đế quốc Đại Lương lâm vào cảnh phân chia trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng người kế vị Lương Minh Đế Mã Ý lại chính là nhà chính trị, quân sự kiệt xuất nhất từ sau thời Lương Thái Tổ Mã Dược. Gần như không tới ba năm, Lương Minh Đế đã khôi phục lại quyền thống trị thảo nguyên Mạc Bắc, duy trì sự thống nhất của đế quốc Đại Lương.
Từ đó về sau đế quốc Đại Lương kéo dài hơn tám trăm năm, trải qua ba mươi sáu vị Hoàng đế rồi bị thay thế bởi nhà Đại Đường.