Chương 30
Một người biểu diễn Dịch giả: nhóm Sói Già Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Ba mươi sáu kỵ tấn công đối mặt với hai trăm gia hỏa ngay cả chiến đao cũng không tìm thấy. Vậy tất nhiên không có gì bất ngờ, trong lúc nhất thời trung đội số 7 dưới sự dẫn dắt của Lăng Túc trình diễn cuộc tàn sát lớn của bọn họ.
- Thả chim ưng đưa tin! Mau thả chim ưng đưa tin!
Có người đứng la lên. Hiện tại bọn họ còn không tìm thấy chiến đao. Đối mặt với kẻ địch hung ác như vậy, bọn họ gần như không có năng lực phản kháng. Bọn họ chỉ có thể nghĩ biện pháp truyền tín hiệu ra hy vọng có thể khiến quân trấn thủ ở gần đó tới hỗ trợ.
Bốn con chim ưng đưa tin được thả ra cùng một lúc. Nhưng bốn con chim ưng đưa tin vừa bay ra, đã nhìn thấy hai mũi Tam Lăng Tiễn màu đen từ phía xa nhanh chóng phóng tới!
Một mũi tên trúng hai con nhạn! Hai mũi tên đều một mũi tên trúng hai con nhạn! Bốn con chim ưng đưa tin không ngờ không có bất kỳ một con nào có thể bay ra! Trước mặt Âu Dương, chim ưng đưa tin được tung ra vội vàng như thể, hình thể lại nhỏ, vô cùng am hiểu né tránh mũi tên căn bản cũng không kịp có bất kỳ phản ứng nào đã bị bắn chết hết.
Chim ưng đưa tin bị bắn chết, đối với quân địch đang vô cùng hỗn loạn phía dưới mà nói gần như là đả kích trí mạng. Bởi vì mất đi chim ưng đưa tin cũng có nghĩa là bọn họ không có viện quân đến cứu nữa...
Lần này, động tác của Trung đội số 7 vô cùng cấp tốc. Dù sao hầu như những kẻ bọn họ giết đều là binh tướng không có bất kỳ năng lực phản kháng nào. Hơn nữa trung đội số 7 lại là kỵ binh tập kích. Trên đường đi cũng giẫm giết đến mấy chục người.
Âu Dương vẫn không tiến vào chiến trường. Phải biết rằng, thân là một cung thủ, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hắn đã thành công áp chế kẻ địch hoàn thành cuộc tập kích hoàn mỹ này. Vào lúc này điều hắn cần làm chính là cần cung, nhìn thấy kẻ nào muốn nhân lúc đêm tối trốn đi, bắn một mũi tên giết chết là được rồi. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lần này không thể so với trước đây.
Trước đây Âu Dương đều lười truy sát. Bởi vì tốc độ của bản thân kỵ binh đã cực nhanh. Họn họ hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ truy sát. Nhưng lần này thời gian của bọn họ có hạn. Bọn họ nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Cho nên Âu Dương đảm nhận nhiệm vụ này.
Sau một phút, trên cơ bản cuộc chiến đấu đã kết thúc. Đây là một trận tập kích không có chút hồi hộp nào. Khi bọn họ đánh vào doanh trại quân địch, quân địch còn chưa kịp phản ứng, trận chiến đã kết thúc.
Sau khi xử lý xong lực lượng phản kháng cuối cùng của quân địch, lần này Lăng Túc thậm chí không có thời gian cho đội viên ở lại dọn dẹp chiến trường. Ba mươi bảy người một đường tiếp tục tiến về phía đông nam. Nhiệm vụ của bọn họ tối nay không phải là tập kích nơi đóng quân này. Giết chết hơn hai trăm người ở đây hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa chiến lược nào.
- Tiếp tục tiến lên, mục tiêu kho quân nhu!
Lăng Túc dẫn dắt đội viên bắt đầu hành quân gấp. Nơi này còn cách kho quân nhu chưa tới ba mươi dặm. Mặc dù kho quân nhu là khu vực quan trọng, nhưng bởi vì bên ngoài có rất nhiều quân canh phòng có thể liên lạc hỗ trợ lẫn nhau, nên trên thực tế trong kho quân nhu gần như không có quân canh phòng. Phần lớn đều phụ trách trông coi tiếp tế quân nhu mà thôi.
Dựa vào hiểu biết của Lăng Túc đối với Tây Kỳ quốc, cả quan tiếp tế quân nhu và một ít lính tuần tra trong kho quân nhu gộp lại hẳn không quá một trăm người. Một khi ba mươi bảy ác lang bọn họ đột ngột tiến vào, đối phương cơ bản chỉ có thể giống như bầy cừu chờ đồ tể tới giết thịt.
- Âu Dương! Tiếp theo lại trông cậy vào ngươi. Ngươi không cần giết người, ngươi chỉ cần bắn chim!
Lăng Túc vừa vội vã đi vừa nói vọng với Âu Dương đang ở cuối đoàn. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được!
Âu Dương ở phía sau đáp một tiếng. Lần lượt trải qua các trận chiến, hắn đã dần thích ứng với các quy tắc trên chiến trường. Ở nơi này ngươi không chết thì ta chết. Hắn đã không còn thấp thỏm giống như lúc mới tới nữa.
- Bắt đầu từ bây giờ không cho phép mọi người trò chuyện. Tất cả chờ sau cuộc chiến hãy nói tiếp!
Khi Lăng Túc quay đầu lại, hắn phát hiện Vương Mông không biết là cố ý hay vô tình đã bắt đầu tới gần Âu Dương. Dường như hắn muốn hỏi dò Âu Dương về vấn đề liên quan tới kỹ thuật bắn cung. Nhưng rõ ràng lúc này cũng không phải là thời điểm hỏi dò. Vào lúc này hẳn phải để Âu Dương duy trì đầu óc tĩnh táo nhất. Chỉ có như vậy Âu Dương mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sắp tới.
Kho quân nhu, đây chính là trọng địa. Mặc dù nơi này có rất ít quân canh phòng, nhưng nơi này lại có rất nhiều chim ưng đưa tin. Một khi bọn họ tập kích vào, kẻ địch nhất định sẽ điên cuồng thả chim ưng đưa tin ra. Sau khi bọn họ thiêu hủy kho quân nhu có thể bỏ chạy được hay không hoàn toàn phải xem Âu Dương có thể bắn chết tất cả chim ưng đưa tin hay không.
Ba mươi dặm đối với trạng thái hành quân gấp rút của trung đội số 7 thật sự không tính là xa xôi. Trong thời gian một phút bọn họ đã có thể nhìn thấy ánh đèn trong kho quân nhu của Tây Kỳ quốc. Gần đúng như Lăng Túc đã dự liệu, nơi này hầu như không có quân canh giữ. Cho dù là lính tuần tra cũng chỉ có khoảng mười mấy người mà thôi. Thậm chí còn không bằng quân trấn giữ phía bên ngoài.
- Nhân số không nhiều. Âu Dương tự do hành động. Những người khác một lát nữa theo ta. Chúng ta phải giết hết bọn họ. Nhớ kỹ trước khi giết hết bọn họ, mọi người không được châm lửa!
Lăng Túc dặn đi dặn lại vài lần. Nếu như phóng hỏa trước, bên này vừa nổi lửa, ắt sẽ đánh động đám quân trấn giữ ở xung quanh. Đến lúc đó bọn họ sẽ rơi vào cảnh bị người bắt ba ba trong rọ.
- Vâng!
Một đám kỵ sĩ vội vàng đáp lại. Trong lúc này Âu Dương đã lén xuống ngựa một mình biến mất khỏi tầm mắt của trung đội số 7.
Không ai quan tâm Âu Dương đi đâu. Mỗi lần chiến đấu, gia hoả này đều có thể dựa vào trực giác nhạy bén của mình tìm tới vị trí thích hợp nhất để hắn công kích. Lần này hẳn cũng không ngoại lệ.
Ba mươi sáu kỵ sĩ đồng thời rút trường đao sáng loáng của mình ra, kéo dây cương ngựa, cấp tốc tạo thành trận hình tấn công về phía nơi đóng quân trong kho quân nhu!
Vào lúc này Âu Dương không đi quản cuộc tập kích phía dưới. Hắn đã tìm được một điểm cao nhất. Trước mặt hắn là túi đựng tên. Hai phần ba Tam Lăng Tiễn bên trong đã được cắm trên mặt đất, để thuận tiện một lát nữa lấy bắn chim ưng đưa tin.
Ba mươi sáu tên kỵ sĩ tạo thành trận hình tấn công. Chỉ sau một lần tấn công, tất cả binh sĩ tuần tra đã bị giết chết. Sau đó ba mươi sáu người bắt đầu điên cuồng xông vào tập kích doanh trại quân địch. Phản ứng của đối phương lần này nhanh hơn lần trước. Bọn họ nhanh chóng thả chim ưng đưa tin.
Bọn họ không hề nghĩ tới chuyện rút đao chiến đấu. Mỗi người trong doanh trại của quân địch vừa thức dậy, phát hiện có địch tấn công, việc đầu tiên bọn họ làm chính là thả chim ưng đưa tin ngay bên cạnh người.
18.06.2013
Chương 31
Chim Ưng bay đầy trời Dịch giả: nhóm Sói Già Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Rất nhiều chim ưng đưa tin từ trong các lều vải bỗng nhiên vỗ cánh bay ra. Âu Dương đã lắp bốn mũi tên lên trên cung chờ từ lâu. Hắn đồng thời bắn ra bốn mũi tên trên dây cung của mình. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bắn chết rất nhiều chim ưng đưa tin như vậy hắn không cần phải chính xác cho lắm. Cho nên dù một cung bốn mũi tên cũng có thể bắn ra tình trạng một mũi tên trúng hai con nhạn.
Rất nhiều chim ưng đưa tin bay ra bắt đầu từ trên bầu trời rơi xuống. Mà cuộc chiến đấu phía dưới cũng vô cùng kịch liệt. Cái kịch liệt này chính là chỉ trung đội số 7 giết rất kịch liệt. Những gia hỏa kia chỉ biết thả chim ưng đưa tin này căn bản không chống cự được bao nhiêu lâu, đã bị kị sĩ của trung đội số 7 chém chết tại chỗ.
Vèo... Vèo...
Từng mũi Tam Lăng Tiễn từ trong tay Âu Dương bay ra. Âu Dương di chuyển khắp nơi để bắn chết những con chim ưng đưa tin đang tản ra bốn phía. Một nhóm chim ưng đưa tin này có tới trên mấy chục con. Số lượng còn nhiều hơn so với dự tính của Lăng Túc. Cho nên mặc dù Âu Dương liên tục bắn ra cũng cảm thấy có chút vất vả.
Tuy rằng vất vả, nhưng Âu Dương vẫn tự tin có thể giết chết hết những chim ưng đưa tin này không để sót lại dù chỉ một con. Mặc dù đang là đêm tối, nhưng phía dưới đèn đuốc bầu trời vẫn rất sáng. Cho nên hắn có thể tìm kiếm được những con chim ưng đưa tin đang tản ra bốn phía, bắn chết chúng một cách hữu hiệu.
- Bảy mươi lăm... Tám mươi... Tám mươi lăm...
Trong lòng Âu Dương nhẩm tính số lượng. Hiện tại chỉ trong một lát hắn đã bắn chết tám mươi lăm con chim ưng đưa tin. Nhưng chim ưng đưa tin trên bầu trời đã bắt đầu tản ra. Nếu hắn còn muốn tiếp tục ở lại đây bắn chúng, sợ là sẽ có chim ưng đưa tin trốn thoát ra ngoài.
Âu Dương điên cuồng chạy tới một vị trí cao hơn ở chiến trường phía dưới. Hắn vừa chạy vừa bắn tên ra giết đám chim ưng đưa tin đang tản ra khắp nơi.
- Đưa ta tới kho lúa bên kia!
Khi Âu Dương vọt tới giữa chiến trường, vừa hay hắn nhìn thấy Lăng Túc đang chém giết gần đó. Hắn đưa một ngón tay chỉ về phía kho lúa ở giữa kho quân nhu, sau đó kêu lên với Lăng Túc!
- Đến đây!
Lăng Túc hét lớn một tiếng, sau đó hắn dùng hết khí lực trực tiếp ném Âu Dương về phía kho lúa cách đó hơn hai mươi mét...
Bị Lăng Túc ném đi như thế, Âu Dương cảm giác mình giống như một viên đạn pháo bay trong không trung. Tuy Lăng Túc ném rất mạnh, nhưng găbs đã chọn điểm rơi vô cùng tốt. Lần này hắn vừa vặn ném Âu Dương đến giữa kho lúa. Âu Dương rơi vào phía trên kho lúa, trong nháy mắt tầm nhìn trở nên thoáng đãng hơn. Mũi tên trong tay của hắn không ngừng bay ra. Thoáng cái, hắn đã bắn chết ba mươi, bốn mươi con chim ưng đưa tin có ý đồ tản ra.
- Ta cho các ngươi chạy! Lão tử ở đây, ta xem các ngươi chạy về phía nào!
Âu Dương không ngừng rút Tam Lăng Tiễn từ phía sau lưng ra. Mỗi một mũi tên hắn bắn ra liền có một con chim ưng đưa tin từ trên bầu trời rơi xuống. Đứng ở trên kho lúa, ở vị trí trung tâm của toàn cuộc chiến, tầm nhìn trống trải hắn tất nhiên không thể để cho bất kỳ một con nào chạy thoát. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi Âu Dương bắn được một hồi, cuộc chiến phía dưới đã dần dần đi vào hồi kết thúc. Vốn không có nhiều binh sĩ chống cự, nên bọn họ nhanh chóng bị trung đội số 7 giết chết. Sau khi trung đội số 7 giết hết kẻ địch, tất cả đưa ánh mắt nhìn về phía bầu trời. Lúc này, chỉ thấy trong bầu trời gần như đã không còn nhìn thấy một bóng chim ưng đưa tin nào.
Nhưng Âu Dương ở bên trên kho lúa vẫn đang không ngừng bắn Tam Lăng Tiễn trong tay ra. Tam Lăng Tiễn của hắn đều bắn về phía sau rừng cây. Trong rừng cây rậm rạp, mặc kệ hắn bắn về phía nào, không lâu sau đều có một con chim ưng đưa tin từ phía trên rơi xuống.
- 147! Còn có một con nữa!
Vừa nãy, khi đám người kia thả chim ưng đưa tin ra, Âu Dương dựa vào trí nhớ và thị lực đặc biệt của mình, quan sát được có tổng cộng 148 con chim ưng đưa tin được thả ra. Mà lúc này hắn mới bắn chết 147 con. Một con cuối cùng nhất định đang ẩn nấp ở đâu đó. Hắn bắt đầu vận óc suy nghĩ xem vị trí của con cuối cùng này ở đâu.
- Chính là chỗ này!
Âu Dương nghĩ một lát, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một nụ cười mỉm. Sau đó một mũi tên từ trong tay hắn bay thẳng vào rừng cây. Tuy nhiên mũi tên này của hắn không bắn tới con chim ưng đưa tin cuối cùng. Bởi vì gia hỏa cuối cùng này ẩn nấp thật sự quá tốt. Hắn căn bản không có cách nào nhìn thấy thân ảnh của nó. Nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là không thể tưởng tượng được. Mũi tên này bắn ra nhất thời khiến con chim ưng đưa tin kinh động bay ra.
Con chim ưng đưa tin này vỗ cánh định bay về phía phía tây. Nhưng nó mới vừa bay ra chưa tới năm mét, một mũi Tam Lăng Tiễn đã trực tiếp xuyên qua thân thể của nó khiến nó trở thành một con chim ưng chết.
- Đã xong!
Sau khi bắn chết con chim ưng đưa tin cuối cùng, Âu Dương làm dấu tay chiến thắng. Sau đó hắn quay về phía dưới kêu lên:
- Ta muốn xuống! Đỡ ta!
Nói xong, Âu Dương thả người từ trên nóc kho lúa hai mươi mấy mét phi thân nhảy xuống.
Đây chính là sự tín nhiệm cao nhất đối với đồng đội của mình. Nếu như Âu Dương có một chút không tín nhiệm, hắn kiên quyết không dám nhảy xuống như vậy! Sự tín nhiệm của Âu Dương không sai. Bởi vì trong nháy mắt khi hắn nhảy xuống, đã có tám kỵ sĩ ở phía dưới làm thành một vòng tròn, thành công đón được Âu Dương.
Nhìn thấy Âu Dương đã xuống, Lăng Túc hét lớn một tiếng:
- Tất cả tách ra, phóng hỏa!
Sau đó một đám kỵ sĩ thi nhau móc mồi lửa châm vào vải dầu đã chuẩn bị sẵn ném về các phía.
Đây là kho quân nhu. Những thứ bên trong ngoại trừ binh khí ra chính là lương thảo và quần áo. Những thứ này đều rất dễ cháy. Ba mươi mấy gia hỏa giết người xong còn muốn phóng hỏa cũng không cảm thấy có gì bất an. Sau khi bọn họ điên cuồng đốt cháy khắp nơi, lại bắt đầu theo Lăng Túc tiếp tục thâm nhập vào sâu bên trong Tây Kỳ Quốc!
Một đám kỵ sĩ đến nhanh đi cũng nhanh. Cả cuộc chiến từ lúc mở màn đến lúc phóng hỏa rời đi không ngờ không quá nửa giờ, nhưng bọn họ lại hủy diệt một kho quân nhu mà không để tin tức lọt ra ngoài.
Khi quân Tây Kỳ quốc nhìn thấy ánh lửa, chạy đến đây, kho quân nhu đã cháy rừng rực. Vào lúc này đừng nói là cứu viện, cho dù ngươi kéo cả đội phòng cháy chữa cháy hiện đại đến cũng chưa chắc có thể đi vào...
Đám cháy rất lớn, cháy suốt một đêm. Nhưng đó không phải là điều quân Tây Kỳ quốc phẫn nộ nhất. Điều quân Tây Kỳ quốc phẫn nộ nhất chính là, từ đầu tới cuối không ngờ bọn họ không phát hiện ra bất kỳ tung tích nào của kẻ địch. Nếu như không phải biết người trong kho quân nhu đều tuyệt đối trung thành, thậm chí bọn họ sẽ nghi ngờ bên trong có nội gian...
Trong đại trướng của nguyên soái quân Đông Nam, Lăng Trung Thiên vẫn đang mặt ủ mày chau. Trung đội số 10 đã trở về. Bọn họ đã thua một trận nhỏ. Tập kích một đoàn bộ binh tinh nhuệ, tổn thất năm mươi người. Đây không được coi là một tin tức tốt.
18.06.2013
Chương 32
Quân địch không thể giải thích được Dịch giả: nhóm Sói Già Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Vào lúc này Lăng Trung Thiên đang suy nghĩ không rõ trung đội số 7 của Lăng Túc rốt cuộc đã đi tới chỗ nào. Hai ngày trước hắn tự mình tới nơi trấn thủ phía Đông Nam. Nhưng hắn đã tới chậm. Bởi vì lúc hắn tới, ba mươi hai người của trung đội số 7 đã rời đi cách đó một ngày. Muốn bắt bọn họ trở về, gần như là không thể.
Lăng Trung Thiên bắt đầu hy vọng trung đội số 7 có thể gặp được trung đội số 10, hai bên cùng kết hợp với nhau, hệ số an toàn tự nhiên sẽ tăng thêm vô số lần. Nhưng sau khi trung đội số 10 trở về lại nói cho hắn biết bọn họ không hề gặp được trung đội số 7. Tim hắn gần như rơi xuống đáy cốc. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cấp báo! Quân báo khẩn cấp!
Bên ngoài lều lớn của Nguyên soái bỗng nhiên truyền đến tiếng của một lính liên lạc.
- Vào đi!
Lăng Trung Thiên vuốt mặt mình, để mình xem ra có vẻ tự nhiên hơn một chút. Thời điểm có quân tình khẩn cấp, mặc kệ hắn đang có tâm trạng gì đều lập tức thả xuống, trở thành một tướng quân với ý chí kiên cường.
- Nguyên soái, vừa nhận được tin tức. Tối hôm qua, một kho quân nhu của quân địch bị một đội quân không rõ từ đâu xuất hiện đốt cháy. Nghi ngờ là do trung đội số 7 làm!
Lính liên lạc mang đến tin tức kho quân nhu bị đốt cháy.
- Cái gì? Kho quân nhu của quân địch bị đốt? Nghi ngờ do trung đội số 7 làm? Sao có thể như vậy được?
Lăng Trung Thiên nghe thấy tin tức kia, hắn cảm thấy có chút khó tin. Phải biết rằng, Tây Kỳ quốc không giống với Đại Vận quốc. Kho quân nhu của Đại Vận quốc bình thường đều ở tiền tuyến. Nhưng kho quân nhu của Tây Kỳ quốc đều ở hậu phương. Muốn đốt kho quân nhu của Tây Kỳ quốc hầu như là chuyện không thể làm được.
- Đúng vậy nguyên soái. Nghi ngờ đội kị binh của trung đội số 7 từ phía đông nam đột nhập hậu phương lớn của quân địch. Tại vị trí khoảng chừng hai trăm dặm về phía đông nam, đã chém giết ba trăm bộ binh tinh nhuệ của quân địch. Sau đó một đường xâm nhập đánh tan hai trận địa phòng thủ của quân địch. Tới tối hôm qua bọn họ đến Tiểu Thương Sơn cách kho quân nhu tám mươi dặm! Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người lính liên lạc nói xong, liền đưa ra một tấm bản đồ tiếp tục giảng giải.
- Sau đó bọn họ từ sau lưng Tiểu Thương Sơn đột nhiên xông ra, dọc theo đường này, phát động tập kích đối với hai trăm quân địch đóng quân canh giữ nơi này. Khi tiêu diệt sạch kẻ địch lại tiếp tục xâm nhập, thần không biết quỷ không hay đến kho quân nhu của quân địch, sau đó đã đánh giết và phóng hỏa kho quân nhu!
Tên này lính liên lạc nhận được tin tức, đã vộ vàng tới báo cáo lại tỉ mỉ cho Lăng Trung Thiên nghe. Thật ra thời điểm tự hắn nói ra, hắn cũng cảm giác máu trong người mình đang sôi trào!
Hắn quả thực không thể tin được về chiến báo này. Một đoàn kỵ binh điên cuồng như vậy, đột nhập hậu phương lớn của quân địch lại có thể khiến quân địch bị thương tổn lớn như vậy. Chuyện như vậy trong lịch sử Đại Vận quốc từ xưa tới nay đều chưa từng có.
Nghe lính liên lạc thuật lại xong, Lăng Trung Thiên đã kích động đứng phắt dậy. Không hề nghi ngờ, đội kỵ binh này đã lập công! Hơn nữa còn lập ra một đại công siêu cấp. Đây không chỉ đốt kho quân nhu của kẻ địch. Khi tin tức này được truyền ra, nhất định sẽ cổ vũ rất lớn đối với sĩ khí của binh lính.
Lăng Trung Thiên nhìn người lính liên lạc, trong đầu hắn không ngừng hiện lên con đường tiến tới của đội kỵ binh này! Từ nơi trấn thủ phía đông nam, đánh tan ba trăm bộ binh tinh nhuệ, không ngờ tiếp tục xâm nhập sâu vào bên trong hậu phương lớn của quân địch. Điều này nói rõ quân số chiến đấu của bọn họ giảm cực nhỏ. Nhưng bọn họ làm được bằng cách nào? Lăng Trung Thiên nghĩ mãi không ra.
Sau đó liên tục đánh tan hai tuyến phòng thủ của quân địch, lại có thể tiếp tục xâm nhập sâu hơn nữa. Điều này quả có chút điên cuồng! Lần thứ nhất đánh tan ba trăm bộ binh tinh nhuệ, nếu như nói quân số chiến đấu giảm ít, còn nghe được. Nhưng sau hai lần đại chiến chẳng lẽ còn có thể duy trì được lực chiến đấu sao?
Sau đó, đội kỵ binh này vẫn có thể tiếp tục xâm nhập. Tối hôm qua đến Tiểu Thương Sơn, sau đó lại có thể phát động tập kích nhanh chóng tiêu diệt hơn hai trăm quân trấn giữ tại Tiểu Thương Sơn. Tiếp đó điên cuồng tiến tới kho quân nhu, đốt cháy kho quân nhu...
Lăng Trung Thiên nghĩ tới những điều này, trong đầu hắn đã xuất hiện một dự cảm không tốt! Tuy rằng hắn không thể tin được về chiến tích điên cuồng như vậy, nhưng nếu chiến báo đã đưa tới, hẳn không sai. Hắn đang suy nghĩ, nếu như đây là trung đội số 7, vậy có phải Lăng Túc không có đường chạy trốn, bởi vậy cuối cùng bọn họ phải lựa chọn cùng chết với kẻ địch tại kho quân nhu?
Lăng Trung Thiên nghĩ tới đây, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy đau nhói. Nếu như Lăng Túc thật sự chết trận, vậy hắn làm sao ăn nói với trưởng bối. Thậm chí sau khi hắn chết, làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông?
- Đội kỵ binh này có bao nhiêu người. Vị trí lúc này ở đâu?
Tuy trong lòng Lăng Trung Thiên rất hi vọng con mình là chỉ huy trung đội số 7 đạt được chiến tích huy hoàng như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng hi vọng đó không phải là con trai mình. Bởi vì xâm nhập vào hậu phương lớn của quân địch như vậy, tỉ lệ sống sót gần như là số không!
- Không biết! Bởi vì sau khi bọn họ đột kích kho quân nhu xong liền biến mất!
Lính liên lạc báo tin tức cho Lăng Trung Thiên!
- Không biết? Sau khi tập kích kho quân nhu xong liền biến mất? Đây là ý gì?
Lần này Lăng Trung Thiên thực sự buồn bực. Mặc kệ đó có phải là trung đội số 7 hay không, những người chết trận đều được xác minh. Tin tức này có ý gì? Chết trận chính là chết trận. Cái gì gọi là biến mất?
- Bởi vì đến bây giờ chúng ta chưa nhận được tin tức một kỵ sĩ chết trận nào truyền đến. Sau khi bọn họ tập kích kho quân nhu thực sự biến mất! Nhưng có một điều có thể xác định chính là đội kỵ binh này hẳn đã thành công thoát khỏi đó!
Lính liên lạc vẫn báo cáo chi tiết.
- Không có tin tức kỵ binh chết trận! Thành công thoát ra ngoài? Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vào lúc này Lăng Trung Thiên không biết phải nói gì nữa! Việc không nhận được tin kỵ sĩ chết trận thì có thể giải thích được. Dù sao ở đó cũng là phía sau quân địch. Cho dù bọn họ có thể nhận được tin tức cũng không phải là tin tức hoàn chỉnh. Nhưng thành công thoát ra ngoài, điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Nhìn tấm bản đồ quân sự có đánh dấu các lực lượng phòng ngự. Vị trí kho quân nhu bị đốt cháy lại nằm giữa vô số đội quân phòng thủ. Sau khi đội kỵ binh này đốt kho quân nhu của quân địch làm sao có thể rời khỏi đó? Chẳng lẽ bọn họ có cánh bay ra ngoài? Cho dù bọn họ có cánh, dưới tình huống như vậy có thể bay ra ngoài sao?
- Nguyên soái, theo tin tức nội ứng của chúng ta truyền đến, quân địch thậm chí hoàn toàn không biết gì về đội kỵ binh này. Bởi vì thủ đoạn của đội kỵ binh này vô cùng ác độc. Mỗi lần bọn họ chiến đấu đều tiêu diệt sạch đối thủ. Một người cũng không lưu lại!
18.06.2013
Chương 33 Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Không mò ra Dịch giả: nhóm Sói Già Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
- Đừng nói là chúng ta, hiện tại quân địch cũng không biết vị trí cụ thể cũng như số lượng của đội kỵ binh này! Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lính liên lạc tiếp tục hồi báo.
- Không biết vị trí cũng như số lượng... Không biết vị trí cũng như số lượng...
Trong miệng Lăng Trung Thiên lẩm bẩm, trong đầu của hắn đang phân tích rốt cuộc tại sao lại xuất hiện tình huống này.
Theo phân tích của hắn, nếu xuất hiện tình trạng không biết số lượng và vị trí chỉ có một khả năng, đó chính là quân trang nhẹ nhàng, hơn nữa số lượng cực kỳ ít. Bọn họ có thể tùy tiện tìm chỗ để ẩn nấp. Cũng chỉ có tình huống như vậy mới có thể khiến quân địch hoàn toàn không phát hiện được sự hiện hữu của bọn họ.
Nhưng nói như thế cũng không hợp lý. Nếu như nói số lượng ít, vậy bọn họ làm sao đánh tan ba trăm bộ binh tinh nhuệ. Làm sao có thể đột ngột tiến vào trong kho quân nhu được?
- Tiếp tục điều tra! Thông báo trung đội số 22 và trung đội số 24 ở phía bắc lưu ý. Nếu như đội kỵ binh này có thể đột phá vòng vây, có khả năng rất lớn, bọn họ sẽ tới phía bắc!
Tuy Lăng Trung Thiên đưa ra một mệnh lệnh như vậy, nhưng trên thực tế hắn lại không xem trọng khả năng này. Thâm nhập vào phía sau lưng địch như vậy, khả năng có thể ra được thực sự quá thấp! Nhưng bọn họ đã tạo ra nhiều kỳ tích như vậy, Lăng Trung Thiên hi vọng bọn họ lại có thể sáng tạo ra một kỳ tích nữa.
Thời tiết tháng sáu vô cùng không ổn định. Bầu trời vừa mới trong xanh chỉ trong chốc lát không ngờ đã lác đác có những hạt mưa nhỏ. Lúc này người của trung đội số 7 đang cách Phì Thủy Thành khoảng chừng 40, 50 dặm, tránh mưa trong một sơn động tại Đại Thương Sơn.
Lúc này cách thời gian bọn họ đốt kho quân nhu là ba ngày. Trong ba ngày này bọn họ không hề gặp phải quân địch nào. Bởi vì không có người nào ngờ được bọn họ lại to gan đi tới gần Phì Thủy Thành như vậy. Rất rõ ràng lúc này có không ít quân Tây Kỳ đang tìm kiếm bọn họ. Cho nên trong ba ngày này trên căn bản bọn họ đều trốn bên trong Đại Thương Sơn.
Địa thế Đại Thương Sơn hết sức phức tạp. Cơ bản không thích hợp cho kỵ binh dừng lại. Nhưng Lăng Túc chính là một kẻ tìm đường không tầm thường. Hắn cho rằng cho dù là quân địch cũng tuyệt đối không ngờ được bọn họ sẽ ẩn núp trên Đại Thương Sơn, nơi cách Phì Thủy Thành gần như vậy. Cho nên nơi này hẳn là chỗ an toàn nhất của bọn họ.
- Đội trưởng! Ngươi nhanh quản hắn đi. Ta không chịu nổi hắn nữa!
Lý Vĩ với vẻ mặt đau khổ chạy tới trước mặt Lăng Túc nói. Người khiến hắn không chịu nổi chính là Vương Mông. Kể từ sau khi biết Âu Dương có kỹ thuật bắn cung đáng sợ như vậy, Vương Mông liền mặt dày mày dạn tìm Âu Dương yêu cầu được học tập. Hắn bị Âu Dương từ chối. Âu Dương nói, ngươi căn bản không có tiềm năng làm xạ thủ.
Đương nhiên Vương Mông không thể nào chấp nhận thất bại như vậy. Hắn liên tục quấy rầy. Càng thất bại, hắn càng dính chặt lấy Âu Dương. Nhưng lâu dần hắn phát hiện, không ngờ Âu Dương trực tiếp không để ý đến sự hiện hữu của hắn. Điều này khiến hắn vô cùng phiền muộn.
Trong một lần ngẫu nhiên hắn nghe thấy những huynh đệ khác nói Lý Vĩ và Âu Dương ở cùng một thôn. Cho nên hắn bắt đầu thay đổi mục tiêu. Bắt đầu ra tay với người ở bên cạnh Âu Dương, hy vọng có thể khiến Lý Vĩ động tâm, sau đó nhờ Lý Vĩ hỗ trợ hắn đối phó với Âu Dương.
Lần này Lý Vĩ thật sự đã gặp phải đối thủ. Bản thân hắn là người nói nhiều nhưng trước mặt Vương Mông, hắn chỉ kiên trì được một buổi sáng đã phải nhận thua. Khi đối mặt với sự vô sỉ của Vương Mông, Lý Vĩ chỉ có thể cảm thấy mình không bằng...! Những lời lải nhải của hắn so với Vương Mông quả thực chỉ giống như một chú chim non chưa biết nói chuyện...
- Đội trưởng! Ta sắp điên rồi!
Hiện tại, Lý Vĩ sắp phát khóc. Trong khoảng thời gian này, Vương Mông quấy rầy với hắn khiến tâm trạng hắn thật sự mờ mịt. Lý Vĩ nghi ngờ, nếu như tiếp tục để Vương Mông làm như vậy nữa, hắn nhất định không chịu nổi mà chạy ra khỏi Đại Thương Sơn. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lăng Túc nhìn Lý Vĩ như vậy, liền cảm thấy buồn cười. Trước đây hắn đã biết Vương Mông khó chơi, nhưng hắn không biết Vương Mông lại khó chơi tới mức này. Hắn bắt đầu nghi ngờ, Vương Mông làm tới chức đội phó có phải dựa vào cái miếng biết ăn nói của hắn hay không?
Trời mưa không có dấu hiệu giảm bớt. Mới đầu còn mưa nhỏ, đến bây giờ đã biến thành mưa lớn tầm tã. Nhưng Lăng Túc biết biết rõ thời tiết tháng sáu thay đổi rất thất thường. Cơn mưa to này hẳn sẽ không kéo dài quá ba giờ.
- Đội trưởng, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Hác Trì đi tới bên cạnh Lăng Túc. Hiện tại Lăng Túc đang vừa gặm lương khô vừa quan sát bản đồ quân sự.
Nghe thấy Hác Trì nói vậy, Lăng Túc chỉ về phía trên Phì Thủy Thành nói:
- Tuy Phì Thủy Thành không được tính là thành lớn, nhưng cũng có đến vài ngàn quân canh giữ. Chúng ta ăn không vào. Lại nói nữa, cho dù quân canh giữ ít, tất cả đoàn kỵ binh chúng ta cũng không có năng lực tấn công. Cho nên không thể đụng vào nơi này. Từ nơi này đi tây nam sẽ gặp phải quân địch trấn giữ phía đông nam. Cho nên bên kia cũng không an toàn.
Lăng Túc đang phân tích. Trong thời gian ba ngày này hắn đều phân tích tìm con đường tốt nhất. Trên đường đánh tới đây trung đội số 7 của hắn đã tạo ra từng kỳ tích một. Thậm chí đánh tới bây giờ quân số chưa hề giảm một người. Hiện tại hắn muốn nghĩ một biện pháp có thể mang theo tất cả các huynh đệ an toàn ra ngoài.
- Ngươi xem bên này. Đây là nơi xa nhất về phía bắc của Tây Kỳ quốc, cũng vị trí quân phía bắc chúng ta đang đóng!
Lăng Túc chỉ tay về phía bắc Phì Thủy Thành nói:
- Quân đội của chúng ta ở chỗ này là cường thế nhất. Trên căn bản chúng ta chiến đấu vẫn gây áp lực đối với quân Tây Kỳ. Nếu như chúng ta có thể tìm được một biện pháp dọc đường đi thu hút quân địch đến Phì Thủy Thành. Như vậy chúng ta có thể từ vị trí này đánh một trận nhỏ, đột phá vòng vây!
Thật ra Lăng Túc đã sớm phát hiện ra tuyến đường này. Tuy ở đây phòng thủ tương đối kém, nhưng vẫn cần số lượng đông đảo. Bọn họ không phải là 370 người. Bọn họ chỉ có ba mươi bảy người. Ba mươi bảy người làm sao mới có thể đột phá vòng vây? Trọng điểm chính là có thể thu hút người bên này về phía Phì Thủy Thành hay không? Một khi quân địch ở phía bắc tiến về Phì Thủy Thành, như vậy bọn họ có thể vòng qua Đại Thương Sơn. Với tốc độ của bọn họ nhất định có thể lao ra ngoài.
- Muốn khiến bọn họ tiến về Phì Thủy Thành nhất định phải làm Phì Thủy Thành phát sinh nguy cơ. Tuy Phì Thủy Thành nhỏ, nhưng lại là yếu địa chiến lược của bọn họ. Bọn họ không dám để mất dễ dàng được. Một khi Phì Thủy Thành bị uy hiếp, như vậy quân phía bắc ở gần nhất chắc chắn sẽ gấp rút tới tiếp viện!
Hác Trì gật đầu, biểu thị sự tán thành đối với phân tích của Lăng Túc.
- Không sai. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ chúng ta làm thế nào mới khiến Phì Thủy Thành cảm thấy có nguy hiểm phải cầu viện?
19.06.2013
Chương 34
Hạ chiến thư Dịch giả: nhóm Sói Già Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Lăng Túc đã suy nghĩ rất lâu. Nếu không giải quyết được vấn đề này, bọn họ không ra được. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hù dọa bọn họ!
Lý Vĩ ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng. Tuy thời gian hắn gia nhập trung đội số 7 không lâu, nhưng đã trải qua nhiều đại chiến như vậy, hắn đã hòa nhập với bọn họ. Hiện tại coi như cũng có thể nói xen vào được.
- Hù dọa thế nào? Chúng ta ba mươi bảy người chạy đến bên thành của người ta để hù dọa sao? Ngươi nói chúng ta sợ bọn họ, hay bọn họ sợ chúng ta?
Lăng Túc trừng mắt với Lý Vĩ một cái. Đúng là không dùng đầu suy nghĩ.
- Vậy chúng ta có thể trà trộn vào trong thành của bọn họ để hù dọa! Chúng ta đổi quần áo dân chúng nhân lúc mưa to trà trộn vào trong thành không phải là được rồi sao?
Lý Vĩ còn không phục nói tiếp. Tuy nhiên đổi lại chỉ có ánh mắt khinh bỉ của bọn họ. Ngay cả Âu Dương cũng không ngoại lệ.
Còn muốn trà trộn vào trong thành sao? Trung đội số 7 có thể đi tới ngày hôm nay là dựa vào cái gì? Còn không phải là tốc độ như gió và lực sát thương mạnh sao? Nếu như quẳng vũ khí và chiến mã đi, đổi thành thường phục, trà trộn vào trong thành thì không có vấn đề, nhưng sau khi trà trộn vào trong thành, vậy làm sao để hù dọa đây? Dựa vào cái miệng sao? Nếu như ba mươi bảy người đều giống như Vương Mông may ra mới có khả năng...
- Nếu không như vậy đi.
Âu Dương từ trên mặt đất đứng lên đi tới bên cạnh Lăng Túc ngồi xổm xuống nói:
- Ngươi xem như vậy có được không. Chúng ta cứ dựa theo cách nói của Lý Vĩ đi tới dưới thành hù dọa bọn họ!
- Hù dọa như thế nào?
Lăng Túc không cho rằng Âu Dương không có đầu óc giống Lý Vĩ. Nếu hắn dám nói như vậy, nhất định có chiêu gì phía sau. Nhưng phía sau là chiêu gì, Lăng Túc tạm thời chưa rõ.
- Chúng ta có ba mươi bảy người đương nhiên không thể nào hù dọa được bọn họ. Nhưng chúng ta suy nghĩ theo hướng khác. Nếu chúng ta ở bên dưới thành tạo cho bọn họ chút hỗn loạn. Sau đó dùng danh nghĩa hạ chiến thư hù dọa bọn họ. Các ngươi nghĩ sao?
Âu Dương nghĩ ra một phương pháp giả chó sói vẫy đuôi to hù dọa người. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hạ chiến thư? Làm sao hạ chiến thư được?
Đây là lần đầu tiên Lăng Túc nghe nói trong chiến tranh còn có chiến thư. Nhưng hắn vẫn muốn nghe thử một chút về dự tính của Âu Dương.
- Trên đường chúng ta đánh tới đây, khẳng định kẻ địch đã biết sự hiện hữu của chúng ta. Chỉ có điều đến nay chúng ta không chết một người nào. Hơn nữa trên đường xông tới đây, chúng ta cũng không để người nào sống. Quân địch không thể nào biết số lượng của bọn ta. Phải biết rằng mỗi lần đánh, chúng ta đều lấy ít thắng nhiều, nhưng quân địch lại không biết điều đó!
Âu Dương nói xong lại nhìn Lăng Túc. Nhưng trong mắt Lăng Túc vẫn có chút mờ mịt.
- Nói như thế, chúng ta biết chúng ta chỉ có ba mươi bảy người. Chúng ta chỉ có thể tập kích không thể công thành. Nhưng kẻ địch không biết. Cho nên hiện tại ba mươi bảy người chúng ta chạy đến dưới thành đối phương tạo một chút hỗn loạn. Đến lúc đó chúng ta có bao nhiêu người không phải do chúng ta định đoạt sao? Chỉ cần con số không quá khoa trương, hẳn là bọn họ sẽ đều tin tưởng.
Âu Dương nói ra dụng ý của hắn.
- Ý ngươi là muốn chúng ta báo số lượng giả để bọn họ cảm thấy chúng ta không phải là ba mươi bảy, có thể là ba trăm bảy mươi người, thậm chí là ba ngàn bảy trăm người, khiến bọn họ khẩn trương lo sợ. Sau đó bọn họ phải cầu viện tới quân phía bắc sao?
Lăng Túc nghe xong chủ ý của Âu Dương, ánh mắt liền sáng lên. Không cần phải nghi ngờ, đây là một kế sách vô cùng hoàn mỹ.
- Không sai! Chỉ có điều chiến thư này chúng ta không thể làm quá lộ liễu. Chúng ta phải giống như vô tình để lộ ra, khiến bọn họ cảm thấy chúng ta chẳng qua là quân tiên phong. Đại quân sẽ lập tức tới sau!
Âu Dương biết, thật ra một chiêu này cũng rất nguy hiểm. Bởi vì sau khi bọn họ khiêu khích như vậy sẽ bại lộ vị trí của mình, nhất định phải lập tức vòng qua Đại Thương Sơn bỏ chạy, bằng không sẽ nhất định bị vây giết.
- Rất đúng!
Lăng Túc ở bên cạnh gật đầu nhưng trong lòng lại tự hỏi rốt cuộc phải làm sao mới có thể giống như vô tình để lộ ra một tin tức giả tạo còn có thể khiến đối phương tin tưởng.
- Để Âu Dương đứng trước trận bắn bọn họ, sau đó chúng ta quay đầu bước đi là được!
Lý Vĩ lại mở miệng lần nữa. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ không có đầu óc.
Âu Dương trừng mắt với gia hoả này một cái. Nói đùa sao. Đứng trước trận bắn người không phải có vấn đề sao? Hơn nữa còn bắn xong liền đi? Ngươi đi được sao?
- Ý kiến hay! Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngay thời điểm Âu Dương muốn mở miệng sỉ nhục Lý Vĩ một chút, Lăng Túc lại vỗ đùi đứng lên nói:
- Cứ làm như thế! Âu Dương ra trước trận bắn về phía bọn họ. Sau đó chúng ta giúp ngươi áp trận. Đánh xong chúng ta liền đi!
- Hả?
Nghe thấy Lăng Túc nói vậy, Âu Dương sửng sốt! Lý Vĩ không có đầu óc, lẽ nào Lăng Túc cũng không có đầu óc? Chủ ý thiếu thông minh như vậy hắn còn nói tốt? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Âu Dương dường như đã hiểu rõ suy nghĩ của Lăng Túc. Hắn quay về Lăng Túc lộ ra một nụ cười.
- Ha ha ha ha! Trước khi đi chúng ta còn có thể chơi bọn họ một vố. Vậy thật sự khiến lòng người hả hê!
Với phong cách sấm rền gió cuốn của Lăng Túc, một khi đã nghĩ đến, sẽ lập tức chuẩn bị hành động.
- Âu Dương chuẩn bị cẩn thận. Lần này chỉ có một mình ngươi biểu diễn. Có được hay không đều trông cậy vào bản thân ngươi!
Lăng Túc vỗ vỗ vào vai Âu Dương tiếp tục nói:
- Lần này ra ngoài được, ta sẽ tự mình tới quân bộ xin công cho ngươi!
Lăng Túc vừa mở miệng, một đám kị sĩ của trung đội số 7 lập tức gật đầu. Không nghi ngờ chút nào, đoạn đường đi vào đây, nếu như không có Âu Dương bọn họ đừng nói là đốt kho quân nhu, chỉ sợ chỉ mới đụng phải ba trăm bộ binh tinh nhuệ bọn họ đã bị tiêu diệt. Nếu như thật sự phải xin công, vậy nhất định Âu Dương phải đứng đầu.
Mưa đã ngớt. Cuối cùng tất cả kỵ sĩ trung đội số 7 đã đi xuống Đại Thương Sơn. Lúc này đang là hoàng hôn. Sau khi mưa hết, không ngờ bầu trời xuất hiện ánh nắng chiều. Nhìn qua trông thật mỹ lệ động lòng người.
Nhưng dù cảnh sắc mỹ lệ tới mức nào, lúc này người của trung đội số 7 đều không có tâm tình để xem. Đặc biệt là Âu Dương, Lần này hắn phải bắn trước trận. Hơn nữa hắn còn ở dưới thành người ta ở trên thành. Hắn vẫn còn có chút khẩn trương.
Bọn họ một đường vội vàng đi về phía Phì Thủy Thành. Tuy rằng trời vừa mưa to, nhưng quan đạo của Tây Kỳ quốc thực sự không tồi. Chí ít không có quá nhiều nước đọng. Hơn nữa, bởi vì trời mới mưa to, trên quan đạo căn bản không nhìn thấy nửa bóng người. Trung đội số 7 liền ngênh ngang mặc quân phục của Đại Vận Quốc đi trên quan đạo.
Phì Thủy Thành, một thành không được tính là quá lớn, nhưng vì là thành thị ở biên giới gần với trận địa tiền tuyến nhất, nên nơi này có ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng. Bởi vậy một tiểu thành không lớn lại có tường thành cao tới hai mươi mấy mét.
19.06.2013
Chương 35
Bắn trước trận Dịch giả: nhóm Sói Già Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Khi trung đội số 7 nhìn thấy Phì Thủy Thành, bầu trời chỉ còn lại một tia nắng chiều. Lúc này, toàn bộ Phì Thủy Thành tương đối yên ắng. Ngoại trừ đám binh sĩ trên tường thành đứng tản mạn trò chuyện với nhau về một vài vấn đề tẻ nhạt nào đó ra, tại cửa thành căn bản không thấy có bách tính ra vào. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ngươi nói đội quân đột nhập vào phía sau chúng ta có bao nhiêu người?
Một tên binh sĩ thủ vệ nghiêng người dựa vào tường thành quay lại nhìn người bên cạnh hỏi.
- Nghe nói có hơn ngàn người. Hơn nữa còn là một đội quân bí mật tinh nhuệ nhất của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!
Một gã vệ binh khác đang đứng sát bên trường thương của mình trả lời.
- Hơn ngàn người đột nhập vào quê hương chúng ta, vậy mà tiền tuyến lại không hề có chút tin tức nào. Ngươi nói có phải bọn họ ăn cơm uổng phí hay không?
Người binh sĩ kia rõ ràng hết sức bất mãn đối với tiền tuyến.
- Hừ, bên tiền tuyến phía nam còn may. Phía Bắc đúng là đánh trận nào bại trận đó. Ta đoán những người này từ phía Bắc tiến đến. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người vệ binh đang đứng cạnh trường thương cũng vô cùng khó chịu với việc phía bắc nhiều lần chiến bại như vậy.
- Ngươi nói hơn ngàn người biến mất trong nhiều ngày như vậy, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Một người binh sĩ khác cũng mở miệng. Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là một tân binh.
- Còn có thể làm gì nữa. Đương nhiên là tấn công Phì Thủy Thành chúng ta!
Người binh sĩ đứng sát sát trường thương nhìn người tân binh kia với vẻ khinh thường. Hắn thuận miệng nói đùa. Nhưng khi hắn nói xong câu này lại phát hiện người tân binh kia tái mặt lại!
- Đánh... Đánh... Đánh Phì Thủy Thành... Thật sự... Thật sự đánh tới rồi!
Biểu hiện của người tân binh kia nhất thời khiến một đám lão binh dựa lưng vào tường thành phá lên cười. Bọn họ còn tưởng rằng tiểu tử này bị một câu nói của bọn họ doạ thành như vậy.
Nhưng không chờ bọn họ tiếp tục sỉ nhục lá gan của người tân binh này, bọn họ đã nhìn thấy một mũi Tam Lăng Tiến màu đen đột nhiên bay tới, trực tiếp xuyên qua cổ họng của người tân binh kia ghim hắn vào cây cột phía sau.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa như vậy, cho dù là một đám lão binh tự nhận đã nhìn thấy nhiều cũng ngây người ra! Nhưng bọn họ chỉ sửng sốt ba bốn giây đã ý thức được chuyện gì phát sinh!
- Địch tấn công! Có địch tấn công!
Một đám lão binh la lên:
- Đóng cửa thành! Mau đóng cửa thành! Có địch tấn công!
Vô số lão binh la lên khiến tên vệ binh phụ trách gác cửa thành phía dưới căn bản không kịp xem rốt cuộc có bao nhiêu người tới, đã vội vã đóng cửa thành lại. Các lão binh trên tường thành vội vàng lấy cung tiễn ra chuẩn bị bắn chết kẻ địch phía dưới.
Một lão binh kéo dây cung sau đó đứng dậy chuẩn bị bắn xuống dưới. Nhưng hắn vừa thò đầu ra, lập tức có một mũi Tam Lăng Tiến màu đen bay tới bắn thủng đầu của hắn.
Lúc này Âu Dương đứng sau ngựa, dùng ngựa làm tấm chắn. Hắn kéo Thứ Kiêu Cung, không ngừng nhắm vào các cung thủ trên tường thành. Chỉ cần có người thò đầu ra, hắn lập tức dùng một mũi tên bắn chết người đó.
- Suy nghĩ tới chuyện bắn trả làm gì! Nhanh đi gọi người! Nhanh gọi người đi!
Một đám cung thủ lão binh dù sao cũng không phải là chuyên nghiệp. Bọn họ chỉ có thể bắn tên, nhưng nếu nói về độ chính xách, thực sự quá thảm hại.
Hiệu suất của Phì Thủy Thành vẫn rất tốt. Chỉ trong chốc lát, đã có hơn trăm cung thủ tay cầm trường cung leo lên tường thành thay thế một đám lão binh chỉ có thể dựa vào tường thành không dám phản kích.
Hơn trăm cung thủ này nhanh chóng tìm vị trí, sau đó cùng đưa trường cung ra bắt đầu chuẩn bị bắn lại quân địch phía dưới thành. Thế nhưng khi bọn họ đưa trường cung ra lại nhìn thấy bên dưới thành chỉ có một nhóm kỵ binh đứng ở phía xa. So với tình cảnh mấy ngàn người công thành trong tưởng tượng của bọn họ có sự chênh lệch quá lớn.
Vèo...
Ngay khi bọn họ đang cân nhắc, một mũi Tam Lăng Tiến màu đen từ phía xa bay thẳng lên tường thành bắn thủng đầu một tên cung thủ.
Lúc này một đám cung thủ bị lôi đến cũng mặc kệ kẻ địch phía dưới có bao nhiêu người. Bọn họ bắt đầu điên cuồng kéo cung tên trong tay chuẩn bị bắn trả.
Trong lúc nhất thời, hơn trăm mũi tên từ phía sau tường thành bỗng nhiên bay ra. Nhưng hơn trăm mũi tên này căn bản đều liên tục rơi xuống mặt đất.
Bọn họ bắn không tới Âu Dương, nhưng không có nghĩa là Âu Dương không bắn tới bọn họ. Từng mũi tên trong tay Âu Dương liên tiếp nối đuôi nhau điên cuồng bắn ra. Mỗi mũi tên bắn ra liền có một cung thủ bị ghim trên tường thành.
Trong lúc nhất thời hơn trăm cung thủ trên tường thành đều sững sờ, bị một mình Âu Dương áp chế từ xa!
- Ta ngất!
Trên tường thành có người sắp điên! Trong số bọn họ không có ai là Thần Xạ Thủ. Tầm bắn của bọn họ căn bản không xa. Vào lúc này bất kể họ bắn thế nào cũng đừng hòng bắn tới chỗ kẻ địch. Nhưng kẻ địch lại có thể không ngừng bắn chết người của bọn họ. Đây là lần đầu tiên bọn họ phải trải qua một cuộc chiến uất ức như vậy.
Người ta tổng cộng có tới ba mươi, bốn mươi người. Hơn nữa từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ chỉ có một Thần Xạ Thủ ra tay. Nhưng không ngờ chỉ dựa vào một mình Thần Xạ Thủ đã đè chết tất cả cung thủ bọn họ.
- Kỵ binh đâu? Cho kỵ binh xuất kích!
Cung thủ trên tường thành nổi giận! Vào lúc này bọn họ giống như đám lão binh lúc nãy, ngoại trừ núp vào phía sau tường thành, căn bản không dám thò đầu ra. Ai thò đầu ra, sẽ bị mũi Tam Lăng Tiến màu đen kia bay tới lấy tính mạng của hắn. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, cuối cùng thành chủ Phì Thủy Thành mới leo lên tường thành. Hắn nhìn thấy một đám cung thủ núp ở phía sau tường thành, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là đối phương có lực lượng cung thủ lớn áp chế bọn họ!
- Tướng quân! Nhanh phái kỵ binh xuất kích, chúng ta bị áp chế!
Một tên cung thủ không biết xấu hổ quay về thành chủ Phì Thủy Thành la lên! Hắn căn bản không biết viết chữ mất mặt như thế nào. Hơn một trăm người bị một người áp chế đến mức không dám thò đầu ra khỏi tường thành. Nói bọn họ đi ra không phải là tự sát sao?
- Phái kỵ binh? Quân địch có bao nhiêu người?
Thành chủ Phì Thủy Thành nói xong đã chạy đến bên cạnh tường thành. Nhưng hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, ngay trong nháy mắt khi hắn vừa vươn đầu ra, một mũi Tam Lăng Tiễn màu đen đã chờ sẵn từ lâu bay đến trước mắt của hắn. Hắn thậm chí còn không có cơ hội phản ứng đã trực tiếp bị mũi tên này bắn thủng đầu!
Một đám cung thủ nhìn thành chủ Phì Thủy Thành bị bắn chết, mặt bọn họ đều tái cả lại! Không hiểu phía dưới là quái vật gì vậy? Với khoảng cách xa như thế, từng mũi tên bay tới, không có lần nào trượt. Hiện tại ngay cả thành chủ cũng bị bắn chết...
Một mũi tên bắn chết thành chủ Phì Thủy Thành. Âu Dương ở phía dưới đã phát hiện ra tình huống này! Bởi vì vừa nãy khi mũi tên của hắn bắn ra, hắn đã phát hiện người vừa bị hắn bắn chết khác với đám cung thủ bình thường. Bởi vì người kia mang theo chiến khôi. Hơn nữa nhìn trang phục rõ ràng có vẻ lớn hơn binh sĩ bình thường.
20.06.2013
Chương 36
Hoàn toàn đè chết Dịch giả: nhóm Sói Già Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
- Ta ngất! Ta bắn chết một tướng lĩnh!
Tất nhiên Âu Dương không biết hắn vừa bắn chết thành chủ Phì Thủy Thành. Dưới cái nhìn của hắn, đó hẳn là một tướng lĩnh nào đó trong thành!
- Gần xong rồi! Chúng ta xông lên hù dọa bọn họ một chút, sau đó chuẩn bị rút lui!
Thị lực của Lăng Túc không biến thái như Âu Dương, cho nên hắn căn bản không nhìn thấy được Âu Dương đã bắn chết ai. Bằng không dựa vào hiểu biết của hắn đối với Tây Kỳ quốc tất nhiên có thể biết người ăn mặc như vậy nhất định là tướng chỉ huy cao nhất.
- Giết!
Ba mươi sáu tên kỵ sĩ phóng ngựa ra. Lần này trận hình có chút hỗn loạn. Bởi vì bọn họ căn bản không cần giết người, chỉ cần lao ra mấy trăm mét, sau đó có thể xoay người rời khỏi!
Lúc này tất cả cung thủ trên tường thành bị một mình Âu Dương ép đến mức đầu không dám ngóc dậy. Bọn họ vọt lên để biểu thị không áp lực!
- Ha ha ha! Cái gì mà Phì Thủy Thành! Chờ khi đại quân vừa đến, Phì Thủy Thành chính là của chúng ta! Chúng ta đi!
Lăng Túc đi đầu vọt tới dưới thành tường, cố ý la lớn một câu, sau đó quay đầu ngựa lại. Tất cả kị sĩ của trung đội số 7 đều xoay người rời đi!
Lúc này Âu Dương đã nhảy lên chiến mã của hắn. Vị trí này của hắn vô cùng an toàn. Với khoảng cách này, chỉ cần đối phương không có Thần Xạ Thủ, nhất định không có vấn đề. Tất nhiên Phì Thủy Thành nho nhỏ này không thể có Thần Xạ Thủ được. Bởi vì vào lúc này Thần Xạ Thủ đều ở tiền tuyến để trợ chiến!
Trung đội số 7 đến nhanh đi cũng nhanh. Chưa tới một phút, bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt của binh sĩ Phì Thủy Thành. Mãi đến khi bọn họ rời đi được bốn, năm phút, cung thủ trên tường thành vẫn còn nằm nhoài phía dưới tường thành sững sờ nhìn bị thành chủ bị một mũi tên bắn thủng đầu không dám nói một câu...
Ngay sau khi trung đội số 7 rời khỏi chưa đầy nửa giờ, mười mấy con chim ưng đưa tin từ trong Phì Thủy Thành bay về phía bắc phát ra tín hiệu cầu viện! Tuy rằng lần này trung đội số 7 chỉ có hơn ba mươi người, nhưng hơn ba mươi người đã bắn thủng đầu thành chủ của bọn họ, hơn nữa còn buông lời cho biết đại quân của bọn họ sắp tới lấy Phì Thủy Thành! Vào lúc này Phì Thủy Thành mất đi chủ thành chủ, tất nhiên không dám tự tiện chủ trương. Cho nên bọn họ chỉ có thể cầu viện với quân trấn thủ phía bắc đang ở gần bọn họ nhất...
Trung đội số 7 một đường không ngừng không nghỉ chạy đến Đại Thương Sơn. Sau khi nghỉ ngơi tại Đại Thương Sơn mười phút, đám người bọn họ nhân lúc đêm tối bắt đầu vòng qua Đại Thương Sơn tiến về phương bắc.
Tốc độ của bọn họ không nhanh, bởi vì bọn họ muốn tránh cục diện phải đụng độ với quân trấn thủ phía bắc. Đây có thể nói là một chiêu hiểm. Cũng may Âu Dương có thị lực biến thái. Khi quân phía bắc nhận được tin tức, nhất định sẽ lo lắng về Phì Thủy Thành, dọc theo đường đi hẳn sẽ hành quân gấp. Cho nên bọn họ vẫn có thể tránh được quân phương bắc.
Chỉ cần có thể tránh được quân phía bắc, bọn họ có thể từ lỗ hổng xuất hiện do quân phía bắc rời đi chi viện, phá thủng vòng vây ra ngoài.
Trên đường tiến lên, Lăng Túc không ngừng tính toán xem lúc nào quân phía bắc mới có thể nhận được tín hiệu. Sau khi nhận được tín hiệu bọn họ sẽ đi tới vị trí nào, từ vị trí nào gấp rút tiếp viện cho Phì Thủy Thành.
Cho nên dọc đường đường đi, Lăng Túc không ngừng nhìn bản đồ. Đã đến giây phút quan trọng, tất cả đều đã được quyết định. Hiện tại chỉ còn thiếu đột phá vòng vây. Chỉ cần bọn họ có thể trở về, vậy không chút nghi ngờ, mỗi người bọn họ đều trở thành anh hùng của Đại Vận quốc!
Một mình xâm nhập vào mấy trăm dặm phía sau lưng quân địch, chém giết gần nghìn quân địch, phóng hỏa đốt một kho quân nhu, còn khiến quân địch phía bắc gặp tình thế xấu, phải điều nhân thủ về chi viện cho Phì Thủy Thành. Bất kỳ chuyện nào cũng là một công lao rất lớn! Lăng Túc rất muốn biết, sau khi phụ thân hắn vẫn cao cao tại thượng biết được hắn lập ra những chiến tích này sẽ có biểu hiện thế nào?
- Báo...
Quân trấn thủ phía bắc Đại Vận quốc bỗng nhiên nhận được chiến báo. Trước đó không lâu, quân Tây Kỳ quốc trấn thủ phía bắc đột nhiên rút ra chừng năm ngàn người gấp rút tiếp viện cho Phì Thủy Thành. Biến hoá này khiến Đại Vận quốc có chút khó hiểu. Chẳng lẽ đầu óc của quân Tây Kỳ quốc trấn thủ phía bắc bị đá rơi trúng sao? Phì Thủy Thành đang tốt, tại sao bọn họ lại muốn gấp rút tiếp viện cho Phì Thủy Thành? Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thống soái trấn thủ phía bắc Tiếu Minh Vận nhìn chiến báo trong tay. Hắn thực sự không biết rốt cuộc quân địch định giở trò quỷ gì. Bọn họ vốn đang trấn áp quân của Tây Kỳ quốc. Lúc này Tây Kỳ quốc lại điều nhân thủ đi. Đây không phải là khiến hoàn cảnh xấu càng thêm rõ ràng sao? Điều này không phù hợp!
- Quân sư ngươi thấy thế nào?
Tiếu Minh Vận nhìn quân sư Diêm Lương đang ở bên cạnh, hắn nhíu mày mở miệng hỏi dò.
- Không biết, hành động này của Tây Kỳ quốc quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Diêm Lương cũng không hiểu rốt cuộc lúc này Phì Thủy Thành đã xảy ra chuyện gì khiến quân Tây Kỳ lại không thể không điều nhân thủ gấp rút đi tiếp viện! Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Quân sư, ngươi nói có phải là trò quỷ của đoàn kỵ binh thần bí kia không?
Vào lúc này Tiếu Minh Vận bỗng nhiên phát sinh ra một suy nghĩ hoang đường như thế. Trước đây không lâu bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của Đại nguyên soái, nói có một trung đội số 7 xâm nhập vào hậu phương lớn của quân địch, đồng thời tạo ra những trận thắng không thể tưởng tượng nổi. Nếu như quân trấn thủ phía bắc phát hiện tung tích của bọn họ, nhất định không tiếc mọi giá cứu bọn họ trở về.
Tại thời điểm nhận được tin tức kia, Tiếu Minh Vận không mấy coi trọng. Phải biết rằng, bất kể là trung đội số 7 hay là trung đội số 70, một khi xông vào phía sau quân địch. Khả năng đi ra quá nhỏ. Hơn nữa cho dù bọn họ muốn cứu viện cũng không có khả năng.
- Bọn họ không thể có năng lực lớn tới mức khiến Phì Thủy Thành thất thủ chứ?
Diêm Lương nhìn Tiếu Minh Vận. Hắn cũng giống Tiếu Minh Vận. Tuy rằng ý niệm xoay chuyển một chút, nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị bỏ qua.
- Vậy quân sư có cảm thấy đây là một âm mưu hay không?
Tiếu Minh Vận nhìn Diêm Lương. Không cần nghi ngờ, lúc này chính là thời điểm tốt để phát động tổng tiến công. Bọn họ vốn đang có ưu thế, hiện tại ưu thế của bọn họ càng thêm rõ ràng. Nếu như hiện tại phát động tổng tiến công, nhất định sẽ đạt được chiến tích không tồi.
- Chờ thêm một chút! Để thám tử nghĩ biện pháp thâm nhập một chút, xem năm ngàn quân Tây Kỳ phía bắc đi đâu đã!
Diêm Lương là một quân sư rất thận trọng. Cho nên lúc này hắn vẫn chủ trương chiến thuật thận trọng. Hắn sợ đây là âm mưu của Tây Kỳ.
- Được!
Tiếu Minh Vận cũng tán thành với cách nói của Diêm lương. Hắn quay về phía tên lính liên lạc phân phó xuống, bắt đầu phái ra thám tử tinh nhuệ tìm biện pháp xâm nhập vào quân địch điều tra tình huống có liên quan với chuyện quân Tây Kỳ rời đi.
20.06.2013
Chương 37
Dọa ra thời cơ chiến đấu Dịch giả: nhóm Sói Già Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Bên này điều tra, bên kia trung đội số 7 trải qua hai ngày hành quân gấp đã thành công tránh được quân Tây Kỳ phía bắc, xuất hiện phía sau quân Tây Kỳ phía bắc. Mà lúc này chắn trước mặt bọn họ chỉ có một phòng tuyến cuối cùng. Chỉ cần xông qua được phòng tuyến này, bọn họ đã có thể trở về Đại Vận!
Nếu như bọn họ có thể trở lại, bọn họ sẽ tạo ra một đoạn truyền kỳ về trung đội số 7 của bọn họ.
Người của trung đội số 7 đã trốn trong một rừng cây nhỏ suốt một ngày. Bọn họ đang ở cách quân Tây Kỳ trấn thủ phía bắc chưa đầy hai mươi dặm. Bọn họ có thể nghe được tiếng kêu thi thoảng truyền lại.
- Đội trưởng, quân phía bắc chúng ta giở trò quỷ gì vậy? Có cơ hội tốt như vậy sao không phát động tổng tiến công?
Vương Mông gãi đầu nhìn Lăng Túc ở phía sau dò hỏi.
- Không biết! Chúng ta giúp bọn họ dẫn đi năm ngàn người. Bọn họ vốn đang có ưu thế, đáng lý phải phát động tổng tiến công mới đúng. Nhưng đã hai ngày, sao bọn họ lại không có một chút động tĩnh gì? Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lăng Túc đang suy nghĩ không hiểu thống soái quân phía bắc đang làm gì. Nếu như bỏ lỡ cơ hội này, vậy muốn tìm lại một thời cơ chiến đấu như vậy, gần như là không thể.
- Thống soái quân phía bắc hình như là Tiếu Minh Vận thì phải?
Hác Trì suy nghĩ một chút. Hắn nhớ Tiếu Minh Vận này chính là một thống soái vô cùng bảo thủ. Nếu hắn không nắm chắc phần thắng, sẽ không dễ dàng xuất kích. Giống như lần này, nếu như đổi lại là vị thống soái khác đến chỉ huy, khẳng định đã phát động tổng tiến công đánh quân phía bắc liên tiếp thất bại. Nhưng Tiếu Minh Vận lại lãng phí hai ngày.
- Tiếu Minh Vận này thuộc phái bảo thủ am hiểu phòng thủ, nhưng đáng tiếc về phương diện tấn công sẽ làm hỏng thời cơ chiến đấu. Khi ta còn ở nhà đã từng nghe nói. Không ngờ được Tiếu Minh Vận này lại bảo thủ như thế. Nếu tiếp tục như vậy một khi quân phía bắc biết bị trêu đùa trở về, chúng ta thật sự ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có!
Lăng Túc trăm tính vạn tính cũng không tính đến chuyện bọn họ đi đến một bước này lại gặp phải vấn đề khó khăn như thế.
Lúc này chỉ cần quân phía bắc xông tới, bọn họ lập tức có thể mượn sự hỗn loạn thành công trở về. Nhưng hiện tại quân phía bắc còn thận trọng hơn cả quân Tây Kỳ. Không nhìn ra được bọn họ có bất kỳ ý định tấn công nào. Điều này thực sự khiến người ta đau đầu.
.....
- Báo...
Một binh sĩ đưa tin vọt vào trong đại trướng của Tiếu Minh Vận. Lúc này Tiếu Minh Vận và Diêm Lương đã gấp đến độ lửa cháy đến nơi! Năm ngàn quân Tây Kỳ rời khỏi tiền tuyến sắp được hai ngày. Trong hai ngày này bọn họ lại không phát động tấn công. Đại nguyên soái đang ở vị trí trấn thủ phía đông nam cũng đã biết chuyện này. Hơn nữa Đại nguyên soái đang tự mình tới đây.
Tiếu Minh Vận biết, đây chính là sự bất mãn của Đại nguyên soái Lăng Trung Thiên đối với mình. Trong thời gian hai ngày, nếu như cuối cùng điều tra ra được kết quả là âm mưu còn tốt. Nếu như quả thực đúng là quân Tây Kỳ rút đi năm ngàn quân trợ giúp Phì Thủy Thành, bọn họ lại không hề tấn công, vậy chức thống soái quân phía bắc của hắn đã kết thúc.
- Nói đi!
Tiếu Minh Vận biết, đây hẳn là tin tức của thám tử từ tiền tuyến báo về.
- Ba ngày trước đó, một đội kỵ binh giống như trung đội số 7 xuất hiện ở dưới chân Phì Thủy Thành tiến hành công kích...
Binh sĩ đưa tin mới nói tới đây lập tức bị Diêm Lương ngắt lời. Hắn chợt nghe Diêm Lương trừng mắt nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa? Là trung đội số 7? Còn phát động công kích đối với Phì Thủy Thành?
- Đúng vậy quân sư đại nhân. Ba ngày trước đó, một đội kỵ binh nghi ngờ là trung đội số 7, đã phát động công kích đối với Phì Thủy Thành. Sau khi giết giết thành chủ Phì Thủy Thành đã ung dung rời đi. Số lượng quân địch thương vong không nhiều. Đội kỵ binh này không tổn thất một người. Hai ngày trước quân phía bắc nhận được chim ưng đưa tin của Phì Thủy Thành, phái ra năm ngàn quân khẩn cấp trợ giúp Phì Thủy Thành. Lúc này đã đến Phì Thủy Thành...
Thật ra, bản thân binh sĩ đưa tin có phần không dám tin tưởng vào tin tức tình báo này. Nhưng phần tin tức này do một đám thám báo tinh nhuệ nhất dùng tính mạng đổi lấy. Tất nhiên không có khả năng có bất cứ vấn đề gì.
Sau khi nghe xong tin tức tình báo này, hai người Tiếu Minh Vận và Diêm Lương trợn mắt há hốc mồm không biết nên mở miệng như thế nào.
Trung đội kỵ binh chỉ khoảng bốn mươi ngươi dám tấn công vào một thành thị. Điều này đã không thể tưởng tượng nổi. Nhưng không thể tưởng tượng nổi chính là bọn họ còn giết chết thành chủ của người ta mà không tổn thất một người! Rốt cuộc tin tức tình báo này là đáng tin hay là vô căn cứ?
- Tin tình báo này không có vấn đề chứ?
Tiếu Minh Vận nhìn binh sĩ đưa tin. Dù như thế nào hắn cũng có phần không thể nào tiếp nhận được tin tình báo này. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chính xác trăm phần trăm!
Binh sĩ đưa tin khẳng định chắc chắn.
- Nhanh! Truyền lệnh tất cả quân đội nhanh chóng tập hợp! Nhanh!
Lúc này Tiếu Minh Vận cũng bất chấp vấn đề tại sao một trung đội kỵ binh chỉ có bốn mươi kỵ binh lại có thể phát động tấn công đối với Phì Thủy Thành. Hắn chỉ biết, nếu như hiện tại hắn không phát động tổng tiến công, đợi tới lúc Lăng Trung Thiên đến đây, không phải chỉ đơn giản lấy đi chức thống soái phía bắc của hắn. Nếu như hiện tại hắn còn không phát động công kích, sợ là Lăng Trung Thiên vừa tới sẽ chém chết hắn ngay tại chỗ...
Làm hỏng thời cơ chiến đấu hai ngày, rốt cuộc sau khi nhận được tin tình báo, quân Đại Vận trấn thủ phía bắc đã phát động tổng tiến công đối với quân Tây Kỳ. Nhưng đáng tiếc thời gian bọn họ phát động tổng tiến công có hơi chậm. Lúc này bọn họ phát động tấn công mặc dù có thể giành được một ít thắng lợi, nhưng không thể nào hoàn toàn đánh bại quân phía bắc.
Tiếu Minh Vận tự mình dẫn binh lên chiến trường. Lúc này trong lòng hắn đầy hổ thẹn. Trước đây sư huynh Lăng Trung Thiên đã nhiều lần nói về tác phong bảo thủ của hắn. Nhưng từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy phương pháp này của mình mới là ổn thỏa nhất. Hơn nữa từ trước tới nay hắn chưa từng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Nhưng lần này...
- Đã phát động tổng tiến công!
Lăng Túc bỗng nhiên đứng lên. Lúc này hắn đã có thể nghe được tiếng trống trận và tiếng hô của các binh sĩ từ phía xa vọng tới.
- Ta ngất! Rốt cuộc hắn đã phát động tổng tiến công! Nếu sư thúc Tiếu Minh Vận còn không phát động công kích, chắc hẳn phụ thân ta sẽ đập chết hắn! Chúng ta chuẩn bị xông lên!
Lăng Túc xoay người nhảy lên chiến mã của hắn, sau đó truyền lệnh cho thủ hạ của mình:
- Một lát nữa, chúng ta mặc kệ chiến trường đánh như thế nào, trực tiếp xông ra khỏi hậu phương lớn của kẻ địch, từ bên trái lao ra!
Lăng Túc không tính giết địch. Mấy vạn người đại hỗn chiến, cho dù bọn họ cường đại hơn nữa, nhưng chưa đầy bốn mươi người vọt vào chỉ có một con đường chết. Cho nên hắn lựa chọn xông ra từ phía bên trái của quân Tây Kỳ. Đó là vị trí yếu nhất.
21.06.2013
Chương 38
Kỵ binh từ phía sau lưng xông ra (thượng) Dịch giả: nhóm Sói Già Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Lúc này trên chiến trường, quân Đại Vận phía bắc đã phát động tổng tiến công. 40, 50 ngàn binh sĩ tạo thành thế trận xung phong, khí thế bàng bạc gần như có thể xé rách thiên địa. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quân Tây Kỳ trấn thủ phía bắc cũng không hoàn toàn chỉ phòng ngự. Vào lúc này, nếu bọn họ bị động phòng thủ, rất có khả năng sẽ bị một đợt tấn công khác đánh vào trong quân doanh. Một khi xuất hiện tình huống như thế, bên Tây Kỳ tất sẽ đại loạn. Làm không tốt đến lúc đó quân doanh cũng sẽ mất. Nói như vậy bọn họ chỉ có thể lui lại phía sau, trấn thủ Phì Thủy Thành.
- Đứng vững cho ta! Tiếu Minh Vận kia chỉ là một kẻ vô dụng. Hắn nhiều nhất chỉ công kích được một đợt! Đứng vững trước đợt công kích này, chúng ta có thể đánh thắng!
Thống soái quân Tây Kỳ phía bắc tự mình cầm lấy dùi trống, gõ trống trận vang trời. Nhưng vào lúc này, bên Tây Kỳ lại xuất hiện hoàn cảnh xấu không nhỏ. Tuy rằng trận hình không sụp đổ, nhưng trước đại quân Đại Vận anh dũng khí thế liều chết, giống như đã hít thuốc lắc, khiến khí thế của bọn họ giảm mạnh.
Phía xa, tại biên giới Đại Vận, Lăng Trung Thiên âm trầm nhìn chiến trường đang chiến đấu ác liệt. Quỳ bên cạnh hắn chính là quân sư Diêm Lương. Sau khi cuộc chiến đấu được khai hỏa chưa tới mười phút, Lăng Trung Thiên đã một mình chạy tới nơi này. Mà khi hắn nghe Diêm Lương nói cho biết, hai người ngu xuẩn này không ngờ chỉ vừa mới phát động tổng tiến công. Hắn đã một cước giẫm Diêm Lương gục xuống...
- Nguyên soái... Thực sự... Thật sự là thám báo vừa mới phát tin tức tới...
Diêm Lương vẫn có ý định giải thích cho mình và Tiếu Minh Vận. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Thối lắm! Thám báo của các ngươi đều ăn cứt sao? Phải chờ người khác rút đi hai ngày ngươi mới nhận được tin tức! Nếu như toàn bộ thám báo Đại Vận đều giống như thám báo của các ngươi, vậy chúng ta trực tiếp đầu hàng được rồi!
Lăng Trung Thiên nói xong lại đạp Diêm Lương một cước. Cho tới bây giờ tên ngu xuẩn này còn dùng lý do thấp kém như vậy sao? Hai bên đại chiến, thám báo hẳn là bay đầy trời mới đúng. Cho dù không thể nhận được tin tức tình báo hoàn chỉnh, nhưng nhất định phải biết được một phần. Nhưng hai người ngu xuẩn này quá giỏi. Đợi người ta chạy đi mới phái người thăm dò. Sao bọn họ không đợi tới lúc đánh giặc xong mới đi điều tra luôn một thể?
- Nguyên soái...
Diêm Lương cũng biết lần này bọn họ phạm phải sai lầm rất lớn. Làm lỡ thời cơ chiến đấu như vậy là một trọng tội. Lăng Trung Thiên đã nhiều lần thông báo bọn họ có thể ra tay nhất định phải tổng tiến công ra tay không tiếc phải trả giá. Nhưng Tiếu Minh Vận lại kéo dài tới ngày hôm nay mới tấn công. Thật may lúc này Tiếu Minh Vận chỉ huy ở phía trước, bằng không dựa vào hiểu biết của Diêm Lương đối với Lăng Trung Thiên, chỉ sợ Lăng Trung Thiên có thể đánh sư đệ của hắn hộc máu ngay tại chỗ.
- Tình hình trận chiến hiện nay thế nào? Quân địch rút về tiếp viện đang ở đâu?
Lăng Trung Thiên cũng biết, chuyện đến nước này chỉ có thể lựa chọn cứu chữa.
- 5000 đại quân của quân địch tạm thời vẫn đang ở Phì Thủy Thành. Tuy nhiên đội kỵ binh thần bí kia lại không hề phát động tấn công. Nếu như tiền tuyến căng thẳng, có lẽ bọn họ sẽ trở về tiền tuyến!
Lần này Diêm Lương đã điều tra rất kỹ. Nếu vào lúc này còn trả lời không biết, hậu quả thật sự sẽ rất nghiêm trọng.
- Truyền lệnh cho Minh Vận, nhanh chóng công kích! Nhất định phải chiếm được nơi đóng quân trước khi viện binh của bọn họ đến!
Lăng Trung Thiên quay về Diêm Lương rống to một tiếng. Diêm Lương vội vàng bò dậy chạy về phía chiến trường...
Ngay khi Diêm Lương vừa chạy ra, thân thể Lăng Trung Thiên liền từ từ bay lên. Thân thể hắn từ từ bay lên rất cao trên không trung. Chỉ trong một thoáng, hắn đã bay lên tới trăm mét phía trên không trung quan sát toàn bộ chiến trường. Mà trong lúc hắn bay lên, trung đội số 7 cũng từ một nơi yếu kém phía sau lưng kẻ địch bắt đầu xung phong.
Ba mươi bảy tên kỵ sĩ trong chiến trường khổng lồ như vậy giống như một viên đá ném vào trong biển rộng. Cho dù bọn họ hung mãnh hơn nữa, căn bản không lật nổi sóng lớn.
Dĩ nhiên, trung đội số 7 không dự định lật sóng. Bởi vì bọn họ căn bản không có ý định hỗn chiến tại đây. Cục diện hỗn loạn như vậy, bọn họ chỉ có một cơ hội tấn công. Nếu đợt tấn công lần này kết thúc, cho dù bọn họ xông ra lần thứ hai cũng không có khả năng thành công. Trận đại chiến này là mười mấy vạn người hỗn chiến. Phạm vi trải dài tới mấy chục dặm. Cho dù là nơi yếu kém, ít nhất bọn họ cũng phải một đường xung phong tới hơn một dặm mới có thể tiến vào phạm vi của quân Đại Vận.
- Âu Dương, chú ý bắn chết Thần Xạ Thủ của đối phương!
Lăng Túc biết, vào thời điểm này, trên chiến trận điều gì đáng sợ nhất. Đối mặt với toàn bộ binh, hơn nữa bọn họ còn đột nhiên tập kích từ phía sau, sẽ không có mấy binh sĩ có thể phản ứng kịp. Nhưng binh sĩ không phản ứng kịp không có nghĩa là Thần Xạ Thủ ẩn nấp ở chỗ cao cũng không phản ứng kịp. Trong phạm vi bộ binh hỗn chiến lớn như vậy, đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh xông ra. Đó chính là hạc giữa bầy gà. Hơn nữa mỗi người bọn họ còn mặc chế phục riêng của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Mặc kệ bắn chết người nào trong số bọn họ, đều có thể có được chiến công vượt xa so với bắn chết binh lính bình thường.
- Xông lên!
Lăng Túc vẫn dẫn đầu trận hình xung kích. Mà lần này Âu Dương không đi cuối cùng. Hắn được một đám kỵ sĩ vây ở giữa. Mỗi người đều dùng khiên tròn bảo vệ chặt chẽ cho Âu Dương, đề phòng Âu Dương bị Thần Xạ Thủ bắn chết.
- Mở vị trí bên trái cho ta!
Âu Dương bỗng nhiên kéo dài cung tiễn. Tam Lăng Tiễn nhanh chóng bắn về phía bên trái. Sau đó liền nhìn thấy Tam Lăng Tiễn của Âu Dương thành công bắn chết một Thần Xạ Thủ đang chuẩn bị giương cung ngắm bắn về phía bên này.
- Xông lên! Đừng dừng lại. Nhất định phải xông tới. Âu Dương chú ý Thần Xạ Thủ! Có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu. Không giết nổi thì bỏ chạy!
Lúc này Lăng Túc không mong giết người, chỉ mong vọt tới phạm vi của quân mình. Lúc này bọn họ đang trong khu vực rất nguy hiểm. Chỉ cần xông về phía trước một dặm, như vậy sẽ đến khu vực an toàn.
Một dặm đường này, nếu như là lúc bình thường, đối với trung đội số 7 có khả năng chỉ chớp mắt đã tới. Nhưng trên chiến trường hỗn loạn như vậy, cho dù kỵ binh điên cuồng giẫm đạp lên bộ binh nhưng muốn tiến lên nửa bước cũng khó.
- Cẩn thận bên phải!
Lúc này trên đùi Vương Mông đã bị bắn trúng một mũi tên. Mũi tên này vốn bắn vào cổ họng của hắn. Cũng may hắn phản ứng nhanh dùng cánh tay đưa khiên tới gạt ra, khiến mũi tên phóng tới bị chệch đi, bắn xuống đùi hắn.
- Ta đến đây!
Âu Dương từ trên ngựa quay người thay đổi tư thế. Tay hắn kéo dài dây cung Thứ Kiêu Cung. Một mũi Tam Lăng Tiễn từ trên dây cung bay ra, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp bắn tới vị trí Thần Xạ Thủ phía bên phải. Nhưng đáng tiếc hiện tại quá hỗn loạn. Hơn nữa Thần Xạ Thủ của đối phương vô cùng nhạy bén.
21.06.2013
Chương 39
Kỵ binh từ phía sau lưng xông ra (hạ) Dịch giả: nhóm Sói Già Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Khi mũi tên của Âu Dương vừa bay ra, hắn đã ẩn mình phía sau tấm khiên. Tuy tấm khiên có thể bảo vệ tính mạng của hắn, nhưng không thể khiến hắn khỏi bị thương. Tam Lăng Tiễn của Âu Dương trực tiếp xuyên qua tấm khiên, sau đó xuyên qua vai trái của người này, ghim hắn vào tấm khiên!
Lại một mũi tên tiếp theo bay ra. Âu Dương bắn ra mũi tên này hoàn toàn chỉ dựa vào cảm giác. Mũi tên này đuổi theo mũi tên trước, cũng xuyên qua tấm khiên, sau đó không ngờ quỷ thần xui khiến bắn thủng tấm khiên xuyên qua yết hầu của Thần Xạ Thủ.
- Có kỵ binh! Có kỵ binh!
Hai phe nhân mã đều phát hiện có đội kỵ binh đột nhiên xuất hiện. Khi bên Tây Kỳ quốc chợt phát hiện có một đội kỵ binh nhỏ xuất hiện bên trong quân doanh của mình, bọn họ lập tức trở nên hỗn loạn. Quân bên Đại Vận quốc lại nhận ra đội kỵ binh này là người của bọn họ!
- Là đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn! Là người của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn! Nhanh tới cứu viện!
Nhìn thấy đám người đang bị bao vây không ngờ là đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, bộ binh Đại Vận quốc lại phát động đợt tấn công dũng mãnh với ý định cứu viện cho trung đội số 7.
Lăng Trung Thiên đang ở trên không cũng nhìn thấy trung đội số 7 này đột nhiên xông ra. Với nhãn lực của hắn, cho dù là khoảng cách rất xa, hắn liếc mắt đã có thể nhìn thấy người đang dẫn dầu đoàn kỵ binh khó nhọc tấn công quân địch để trở về chính là con trai của hắn.
- Hay cho tiểu tử nhà ngươi! Không ngờ đã chạy đến đây rồi!
Giờ phút này trong lòng Lăng Trung Thiên vô cùng vui mừng. Mặc dù đứa con trai này trời sinh đối nghịch với mình, nhưng bất kể thế nào máu mủ tình thâm, thân tình thì không cách nào thay đổi. Cho dù Lăng Túc có đối nghịch với hắn thế nào, vẫn là con trai của hắn.
- Ồ!
Lăng Trung Thiên nhìn thấy trung đội số 7, hắn chợt phát hiện trung đội số 7 dường như khác hẳn. Tuy lúc này trung đội số 7 chỉ có ba mươi bảy người bị vây trong vạn quân, không ngờ không có bất kỳ sự hoảng loạn nào. Ban đầu bọn họ từ trận xung phong hình nón chuyển thành một trận phòng ngự hình ống từ từ di chuyển về phía quân mình. Tại trung tâm của chiến trận hình ống, một người tuổi trẻ tay cầm chiến cung màu tím đậm không ngừng kéo cung bắn tên. Những Thần Xạ Thủ vừa nãy còn vô cùng kiêu ngạo, hiện tại đối diện với hắn không ngờ toàn bộ trở nên câm lặng!
- Áp chế! Đây là hoàn toàn áp chế!
Lăng Trung Thiên có chút khó tin nhìn Âu Dương không ngừng kéo cung bắn tên. Không ngờ chỉ dựa vào một mình hắn đã có thể áp chế được mười Thần Xạ Thủ của đối phương? Điều này thật sự không thể nào tưởng tượng nổi?
Tuy toàn trung đội số 7 bị bao vây chặt chẽ, nhưng ba mươi bảy người bọn họ chưa từng xuất hiện biểu hiện hoảng loạn nào. Trái lại trong vạn quân, bọn họ lại tạo thành một chấn động nhỏ.
Kỵ binh trên chiến trường không có tác dụng lớn lắm. Nhưng mặc dù trung đội số 7 mất đi thế tấn công, thực tế lực chiến đấu gần như không giảm bớt. Đặc biệt là sau khi Âu Dương ở trong trận trợ giúp bọn họ áp chế Thần Xạ Thủ của đối phương, trung đội số 7 càng không kiêng kỵ bắt đầu đại sát tiến lên. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lăng Trung Thiên bay lơ lửng trong không trung. Tuy rằng hắn có thực lực kinh người, nhưng hắn biết, mình không thể tham gia vào cuộc chiến này. Bản thân hắn chính là một Lục Tiên. Các quốc gia đều có một vài quy ước, đó chính là không cho phép tu luyện giả tham gia các cuộc chiến tranh bình thường. Cho nên mặc dù nhìn thấy con trai mình bị bao vây, hắn lại chỉ có thể sốt ruột.
Cũng may, tuy trung đội số 7 bị bao vây, nhưng bọn họ lại không hề có dấu hiệu tan rã. Trái lại bọn họ trước sau vẫn di chuyển từ từ về phía quân Đại Vận.
Chỉ trong chốc lát, trung đội số 7 đã rút ngắn khoảng cách một dặm đến vị trí chỉ còn chưa tới năm trăm mét. Từ vị trí này bọn họ đã có thể nhìn thấy quân Đại Vận đang cố gắng xông về phía bọn họ.
Nhìn thấy quân phía bắc dũng mãnh xông tới, trung đội số 7 giống như được khích lệ. Chợt nghe Lăng Túc rống to một tiếng chém chết một tên binh sĩ mang trường thương. Sau đó từ trong vạn quân xuất hiện một khe hở nhỏ khiến hắn có thể tấn công làm rối loạn trận hình của những kẻ xông tới tính ngăn cản vây khốn bọn họ. Cũng thừa dịp Lăng Túc tấn công lần này, toàn bộ trung đội số 7 đột nhiên từ chiến trận hình ống biến thành chiến trận hình nón tiến nhanh về phía trước hơn một trăm mét!
- Cứu viện trung đội số 7! Nhanh tấn công về phía trước! Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc này Tiếu Minh Vận đang chỉ huy trong loạn quân đã phát hiện trung đội số 7 bị bao vây. Nhưng hắn và Lăng Trung Thiên đều là Lục Tiên. Hắn không thể vận dụng lực lượng của chính mình tại đây được. Bằng không, không cần người khác động thủ, sư môn của hắn sẽ bắt hắn lại. Truyện "Yêu Cung " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Xông lên! Xông về phía phía trước! Mở một đường tới cho trung đội số 7!
Vào lúc này, Tiếu Minh Vận tương đối sốt ruột. Đừng thấy trung đội số 7 ở bên trong vạn quân, giết trái giết phải. Nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ gần như người nào cũng bị thương. Ngoại trừ Thần Xạ Thủ bị vây ở giữa đang không ngừng bắn ra Tam Lăng Tiễn màu đen, lực chiến đấu của toàn bộ trung đội số 7 đã giảm xuống đến ba phần mười.
Bọn họ nhờ có Âu Dương áp chế đối với Thần Xạ Thủ của đối phương, cho nên tới nay trung đội số 7 vẫn chưa xuất hiện giảm quân số.
- Âu Dương, áp chết bọn họ. Những người khác theo ta tấn công một lần cuối cùng!
Lúc này bọn họ chỉ còn cách quân Đại Vận hai trăm mét. Chỉ cần có thể thuận lợi tổ chức một đợt tấn công nữa, như vậy bọn họ có thể phá vòng vây ra ngoài!
- Yên tâm! Các ngươi cứ tổ chức tấn công, bọn họ không làm gì được đâu!
Tam Lăng Tiễn màu đen của Âu Dương không ngừng bay ra. Mỗi mũi tên của hắn bắn ra, đều có hai đến ba tên binh sĩ bị hắn bắn chết tại chỗ. Toàn bộ Thần Xạ Thủ phía xa đều trốn sau tấm khiên. Chỉ trong chốc lát bọn họ đã hoảng sợ! Bất kể là người nào, chỉ cần thò đầu ra, nhất định sẽ có một mũi Tam Lăng Tiễn bay tới. Tam Lăng Tiễn này thực sự quá cường lực, lại có thể xuyên qua tấm khiên bắn bọn họ bị thương. Bọn họ vốn có mười hai Thần Xạ Thủ. Hiện tại đã bị Âu Dương bắn chết hai người. Mười người còn lại có ba người bị bắn thương. Bảy người kia bị áp chế đến mức khổ sở, hoàn toàn không có biện pháp nào khác.
- Ngăn cản đội kỵ binh kia!
Lúc này một tên tướng lĩnh bên quân địch đã phát hiện trung đội số 7 xuất hiện trong đại quân của bọn họ đang không ngừng xông ra. Trung đội số 7 chỉ xông tới một hồi đã đánh chết một, hai trăm người. Đặc biệt là Thần Xạ Thủ của bọn họ. Người kia quả thực chính là một kẻ biến thái. Trong loạn quân vẫn có thể dựa vào sự yểm trợ của chiến hữu áp chế gắt gao đối với tất cả Thần Xạ Thủ của bọn họ. Tên tướng lĩnh này nhìn thấy, gần như không thể tin nổi.
Vèo. . .
Người này còn chưa nói dứt lời, một mũi Tam Lăng Tiễn màu đen bắn thẳng về phía đầu của hắn! Âu Dương đang tìm kiếm tướng lĩnh quân địch từ lâu. Gia hoả này vừa lên tiếng đã tiết lộ vị trí của hắn.