Quyển 1 Chương 31
Bạch lang thần bí Nhóm dịch: tepga Nguồn: vipvvandan.vn
Nội dung thu gọn
Chung Địa nhìn thế cục thì biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác là phải tiến lên hỗ trợ. Chỗ của Lưu Minh, Vương Quế khẳng định mình không thể xen vào được, tất cả mọi người đều đã đạt tới Tiên Thiên tầng thứ chín, mình lao vào thì chỉ có nước chết mà thôi, bây giờ chỉ có thể giúp Đường Hiệu Vưu, chỉ có thể giúp Đường Hiệu Vưu. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vừa rồi khi Đường Hiệu Vưu hô lên thì hắn biết Chung Sơn mới chỉ đạt tới Tiên Thiên tầng thứ ba, còn mình đã đạt tới tầng thứ tư. Tuy nhiên, Chung Địa rất hiểu rõ con người của Chung Sơn bởi vậy cho nên không dám tiến lên giao thủ với hắn, mà dần dần lùi khỏi chiến trường, trốn về phía sau.
Đường Hiệu Vưu càng đánh càng xao động, công lực của Chung Sơn mới đạt tới Tiên Thiên tầng thứ ba vậy tại sao đao pháp của hắn lại hung hãn đến như vậy?
- Bắn tên, bắn tên.
Đường Hiệu Vưu hướng về phía các tiễn thủ Đường gia quát lên.
- Tên, đối phó với Tiên Thiên thì chỉ có như vậy mới hiệu quả. Đối với việc Thiên Linh Nhi đã hình thành châ nguyên, bọn họ hoàn toàn không thể bon chen vào vòng sát khí nồng đậm, huống chi tốc độ của mọi người bọn họ cũng không thể nào theo kịp. Thế nhưng, Chung Sơn thì khác, Chung Sơn vẫn chưa hình thành nên chân nguyên, sát khí ở bên ngoài hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Không ngăn cản được, cũng chính là trốn không thoát, tốc độ của cường giả Tiên Thiên cũng không phải là quá nhanh đối với các tiễn thủ này.
Mốt luồng tên phóng tới, Chung Sơn thấy vậy thì liền vội vàng nhảy đi, vừa vặn tới chỗ của con sói, mà đợt tên này bắn về phía Chung Sơn ngày càng nhiều.
Nhìn đợt tên dày đặc này, Chung Sơn biết rằng mình không thể trốn thoát được nữa, trong mắt hắn hiện lên một vẻ hung ác.
Thiên Ma thối thể!
Sức lực trong người Chung Sơn bỗng trở nên tăng vọt lên.
Đại dao của Chung Sơn đã khiến cho hạ nhân phải khiep sợ chạy tứ tán.
Hắn vác yêu lang, đột nhiên ném xuống.
Yêu lang kia đang mê ngủ, đột nhiên bị đau liền tỉnh lại.
Trong sát na này, yêu lang nhìn thấy cảnh chém giết, lại còn có một luồng mưa tên bắn về phía mình.
Bọn họ, bọn họ rốt cục muốn giết ta sao? Cũng giống như những con sói khác, bị con người giết chết hay sao?
Gia gia, sao người không tới cứu Tiên Tiên, bọn họ muốn giết con đó, gia gia gia gia.
Yêu lang mang theo một ve tuyệt vọng nhìn về làn mưa tên từ phía xa xa, trong lòng nó hiện lên một vẻ vô cùng hối hận, nếu mình không chạy đi chơi thì đã không phải chết, không phải gặp đám người xấu này.
- Hống.
Yêu lang đột nhiên gầm lên một thanh âm giận dữ, sau đó từng làn mưa tên ở trước mặt nó đột nhiên bị chặn lại, một thân thể, mộ thân thể của con người ôm lấy cổ của yêu lang.
- Đông đông đông.
Yêu lang cảm nhận được thân thể này đang ôm mình, trong lòng nó không ngừng cảm động, người nó khẽ run run lên, yêu lang biết đó là âm thanh do tên bắn trúng người phát ra.
Hắn dùng thân thể đỡ tên cho ta sao? Hắn đã cứu ta sao? Hắn là người mà gia gia hay thường nói, là người tốt sao?
- Chung Sơn. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ở phía xa xa truyền tới mộ thanh âm ầm ĩ của Thiên Linh Nhi.
Chung Sơn nhảy lên, đến bên một góc sân, tìm một chỗ an toàn rồi đem yêu lang đặt xuống, sau đó lại xoay người đi vào trong nội viện.
- Ta không sao.
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi nói.
Hắn cầm đại đao trong tay, hung hăng hướng về phía Đường Hiệu Vưu chém một cái.
Lực Phách Thiên Sơn!
Dưới sự trợ giúp của Thiên Ma Thối Thể, Chung Sơn đã bộc phát thực lực lên gấp hai lần, hắn dốc toàn lực vô đao này, một lượng hồng sắc sát khí lớn, hung hăng chém về phía Đường Hiệu Vưu.
Nhìn thấy hai mắt của Chung Sơn, Đường Hiệu Vưu biết rằng chuyện này thật không ổn, một cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có tràn ngập toàn thân hắn, thanh trường kiếm trong tay nhanh chóng vung lên ngăn cản.
- Đương.
- Rắc.
Thanh trường kiếm của Đường Hiệu Vưu liền gãy lìa, thân hình cũng bị đao chẻ thành hai nửa, máu rơi vung vãi ở trong nội điện.
Khuôn mặt của Chung Sơn lúc này mang theo một vẻ hung hãn, nhìn các cung thủ.
Các cung thủ bị hắn dọa cho mất mật, vừa rồi, tên bắn nhiều lên trên người của hắn nhiều như vậy mà không có chuyện gì, thân thể của hắn làm bằng kim cương hay sao? Chúng cung tiễn thủ liền đảo mắt xung quanh hòng tìm chỗ trốn.
- Đi!
Lưu Minh lúc này đã thua một kiếm dưới tay của Triệu Sở Hướng liền hướng về phía Vương Quế gọi một tiếng, sau đó thân hình liền nhảy lên trên nóc nhà, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Vương Quế dĩ nhiên cũng theo chân hắn mà thoát ra ngoài.
Còn Chung Địa thì từ sớm đã không thấy hình bóng đâu nữa.
Thiên Linh Nhi vừa thấy Vương Quế rời khỏi thì lập tức chạy tới gần Chung Sơn, nhìn về phía sau lưng của Chung Sơn xem xét thật kỹ.
- Không có chuyện gì đâu.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
Thiên Linh Nhi lập tức kiểm tra lại quần áo của Chung Sơn, nhìn thấy ở đằng sau cũng không có chuyện gì, ngoại trừ một vài dấu đỏ sau lưng. Tuy nhiên, những dấu đỏ này chỉ làm tăng thêm khí khái nam nhân mà thôi.
Khí khái nam nhân sao?
Thiên Linh Ninh liền đỏ cả mặt, ngay sau đó nàng liền đem quần áo của Chung Sơn phủ kín lại.
- Chung Sơn, ngươi không bị sao chứ?
Triệu Sở Hướng chạy tới hỏi thăm.
- Không có chuyện gì.
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Chung Sơn, ta thấy ngươi thật là một con người kỳ lạ, tầng thứ ba Tiên Thiên mà lại đánh chết được một Tiên Thiên tầng thứ tư, sau này khi ngươi hình thành chân nguyên, nhất định phải qua chiêu với ta.
Triệu Sở Hướng cười cười nói.
- Hảo, nhất định là như vậy.
Chung Sơn hào sảng đáp.
Sau đó, Chung Sơn đi tới gần chỗ của yêu lang, khẽ bế nó lên.
- Chung Sơn, lần này là do ngươi tìm được yêu lang, nếu không thì ta cũng không thấy nó được, vừa rồi ngươi đã cứu nó vậy thì con yêu lang này là của ngươi.
Triệu Sở Hướng lập tức sảng khoái nói.
Triệu Sở Hướng là người ân oán phân minh, đối với sự hiểu lầm lúc trước của mình với Chung Sơn vẫn còn áy náy, giờ phút này khi mọi việc đã rõ ràng, con yêu lang này xem như là bồi thường cho Chung Sơn.
- Được.
Chung Sơn cũng không từ chối mà thẳng thắn đồng ý.
Ôm yêu lang trong tay, Chung Sơn liền trở lại tiểu viện, nha hoàn lúc này cũng đã mang nước tới, rửa vết máu trên người của Chung Sơn.
Trên người của yêu lang cũng dính đầy máu.
Chung Sơn ôm nó tới bên cạnh hồ nước, tắm rửa toàn thân mình một lượt.
Sau khi đã tắm rửa cho mình, lúc này Chung Sơn liền ôm lấy con yêu lang rồi không ngừng tẩy rửa cho nó.
- A, con yêu lang này thật khác thường, toàn thân đều bị bộ lông che khuất.
Khuôn mặt Chung Sơn hiện lên một vẻ ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó khi đã rửa sạch toàn thân yêu lang, hắn liền cười cười nói:
- Là một con sói con cái!
Sau khi mặc quần áo tử tế, Chung Sơn liền ôm con sói đi ra.
- Chung Sơn, hay là thả con sói này đi đi, cho nó trở về trong đàn của nó, bằng không sớm muộn gì nó cũng bị chết đói, không biết là nó muốn ăn thứ gì đây.
Thiên Linh Nhi lập tức nói.
Chung Sơn đưa mắt nhìn Thiên Linh Nhi, hắn cảm thấy thật nhức đầu, đây chính là đan dược tức phẩm đó! Chỉ là nhìn con sói này thì xem ra nó cũng không chịu được bao lâu nữa, bởi vì Chung Sơn phát hiện ra, con sói này cũng không ăn cơm, vừa rồi ở bên cạnh hồ nước, nó đã ói ra mọi thứ.
Có lẽ không bao lâu nữa nó sẽ phải chết đói, mình có mang theo nó bên người thì cũng không thể chiếu cố.
Nhìn thấy Thiên Linh Nhi muốn buông tha cho con yêu lang, Chung Sơn liền lắc lắc đầu nói:
- Được, nghe theo lời của cô nương vậy.
- Chung Sơn, ngươi định thả con sói này ra thật sao?
Triệu Sở Hướng đưa một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Chung Sơn.
- Không sai.
Trước kia Chung Sơn còn không muốn, nhưng hiện tại sau khi đã đáp ứng Thiên Linh Nhi, trong lòng hắn liền quyết định dứt bỏ, nam nhân một khi đã hứa thì nhất định phải thực hiện, đây là phương thức xử sự moi chuyện của Chung Sơn.
- Được rồi, ta đưa các ngươi đi.
Triệu Sở Hướng cũng gật đầu, Chung Sơn đã đồng ý thì mình cũng không còn gì để nói.
Đến buổi chiều mọi người đã chạy tới khoảnh rừng phí bắc. Triệu Sở Hướng tuy cũng đạt tới Tiên Thiên tầng thứ chín nhưng trường thương trong tay vẫn không thể so sánh với hồng lăng của Thiên Linh Nhi. Có hồng lăng trong tay, Thiên Linh Nhi phi hành tốt hơn hắn nhiều.
Nhìn thấy một cái hồ nhỏ trước mắt, Chung Sơn liền nhẹ nhàng buông yêu lang xuống.
- Đi thôi, đi thôi.
Thiên Linh Nhi lập tức vui mừng kêu lên.
Yêu lang cũng không tưởng tượng được mà nhìn Chung Sơn, lại nhìn hai người còn lại, nó bước hai bước, rồi quay đầu lại, sau khi biết chắc Chung Sơn muốn thả mình, nó đã xác định Chung Sơn chính là người tốt! Mình đã gặp một người tốt!
Yêu lang chạy tới trước mặt Chung Sơn, Chung Sơn mang theo một vẻ nghi hoặc định ôm lấy nó, nhưng nó lại khẽ khàng né tránh mà nhìn vào bàn tay Chung Sơn, nhẹ nhàng liếm một chút, sau đó đột nhiên nó nhổ ra một chất lỏng màu trắng. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhổ nước miếng ư?
Ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn yêu lang. Chung Sơn thả nó ra, nó còn nhổ nước miếng lên tay Chung Sơn ư? Nhưng yêu lang này nhổ nước miếng là có ý gì?
Yêu lang nhổ song chất lỏng màu trắng đó rồi nhanh chóng chạy vào trong núi sâu, biến mất khỏi tầm mắt của Chung Sơn.
- Con sói con này thật là, ngươi thả hắn ra mà hắn còn nhổ nước miếng vào tay của ngươi.
Thiên Linh Nhi liền cười nói.
Nhưng Chung Sơn lại không nói gì hết.
- Nước miếng ư? Không phải là nước miếng, Chung Sơn cảm thấy thứ chất lỏng trên tay của mình đã thẩm thấu qua lòng bàn tay, hơn nữa, Chung Sơn còn có cảm giác, chất lỏng màu trắng này mơ hồ còn thấm cả vào máu.
Chung Sơn liền lắc đầu, bỏ qua sự nghi hoặc trong lòng.
- Được rồi, chúng ta mau trở về thôi.
Chung Sơn liền mở miệng nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi lập tức đáp lời.
Sau đó, ba người nhanh chóng đi trở về.
Nửa canh giờ sau, Chung Sơn không biết là ở trên ngọn núi, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ.
Một đại lang, một đại lang cao hai thước đứng ở trên đỉnh núi, trên đầu nó là một con sói con, chính là con sói vừa rồi Chung Sơn vừa thả ra.
Con sói con đứng ở trên đầu sói lớn, nhìn Chung Sơn từ từ biến mất ở trong núi. Sau đó con sói con hướng về con sói lớn khẽ kêu lên vài tiếng, tựa như là đang cầu xin điều gì đó.
Con sói lớn liền kêu lên vài tiếng, như là đáp ứng yêu cầu của con sói con, sau đó lập tức nhanh chóng quay về trong núi sâu.
30.03.2011
Quyển 1 Chương 32 Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trảm Thiên Bạt kiếm thuật Nhóm dịch: tepga Nguồn: vipvvandan.vn
Nội dung thu gọn
Mọi người trở lại Biện thành, hướng về phía thế lực của gia tộc nhà họ Triệu, sau đó Chung Sơn tạm thời nghỉ ngơi tại đây.
Ban ngày, Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi rời khỏi cửa đi dạo, lúc đi ngang qua một ngọc phố, khi Thiên Linh Nhi chọn một số vật phẩm trang sức thì Chung Sơn cũng đễn chỗ chưởng quỹ, cầm lấy một cuốn trục nhỏ.
Khi trở lại chỗ ở, Chung Sơn khẽ mở ra, lấy từ trong đó một miếng vải, trên đó viết một số tin tức cơ mật.
Giờ tý đêm qua ở Huy thành, phát hiện thấy chủ tớ Hạo Tam.
Nhìn những chữ này Chung Sơn liền nhíu mày lại, đôi mắt liền trở nên ngưng trọng, Chủ tớ Hạo Tam sao? Tin tức này được truyền tới từ Dạ Ám đường, tổ chức sát thủ thủ lớn nhất ở lục quốc.
Từ khi Chung Sơn xuất hiện đến giờ, Ám dạ đường đường chủ Ám Hoàng đã nghe ngóng tứ phương, khi nào thấy tin tức là lập tức báo lại.
Giờ tý đêm qua sao?
Chung Sơn hơi suy tư một chút, sau đó hắn đánh hỏa tập đốt tất cả thành tro bụi.
Sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
- Chung Sơn!
Ở bên ngoài truyền tới thanh âm của Triệu Sở Hướng.
- Linh Nhi đâu?
Triệu Sở Hướng phát hiện thấy Thiên Linh Nhi không có ở đây.
- Linh Nhi đang tắm, có chuyện gì vậy?
Chung Sơn nhíu mày nhìn về phía Triệu Sở Hướng.
- Ở Huy thành ngày hôm qua đã xảy ra đại chiến, hơn nữa, theo tin truyền đến thì dường như Hạo Tam đã xuất hiện.
Triệu Sở Hướng lập tức cất tiếng nói.
- Hạo Tam xuất hiện sao? Chờ một chút, sau khi Linh Nhi đi ra, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.
- Ừ.
Triệu Sở Hướng liền gật gật đầu.
Một ngày sau, trên một quan đạo, Chung Sơn và Triệu Sở Hướng đang giục ngựa lao nhanh, còn Thiên Linh Nhi lúc này đang đạp hồng lăng trên trời, bay theo hai người.
Hạo Tam xuất hiện, Thiên Linh Nhi khi nghe được tin tức này thì hưng phấn không thôi, nàng lập tức muốn đi xem sao.
Huy thành cách Biện thành khoảng một nghìn dặm, ngựa mà Chung Sơn và Triệu Sở Hướng cưỡi đều là Thiên Lý Mã, chỉ cần một ngày là đã chạy tới.
Ở ngoài thành có một trạm dịch nhỏ, bên trong có một đội người đang ở đó, còn có một số người nhàn tản đang nghỉ chân.
Triệu Sở Hướng giục ngựa chạy tới thì vừa vặn nhìn thấy đám người kia.
- Tiên sinh, bọn họ đi về vùng núi phía bắc.
Một người mặc áo bào trong họ lập tức nói với Triệu Sở Hướng.
Chung Sơn dừng ngựa lại, nhìn nam tử mặc áo bào màu xám, cảm thấy y phục của hắn thật kỳ lạ, hai mắt sáng ngời. Sau khi người mặc áo bào nói xong, nam tử mặc áo xám cũng hơi gật gật đầu.
Thấy người kia khẳng định, Chung Sơn cũng hơi gật gật đầu.
- Chung Sơn, chúng ta xuống ngựa đi vào trong núi thôi.
Triệu Sở Hướng nói.
- Đi!
Chung Sơn liền xuống ngựa, cũng không tiến vào trong Huy thành mà trực tiếp hướng vào trong núi.
Triệu Sở Hướng đã đạt tới Tiên thiên tầng thứ chín, mà Chung Sơn cũng có giày truy phong cho nên trong nháy mắt bọn họ đã biến mất trước mặt mọi người, lưu lại đằng sau một mục quang hâm mộ.
Thiên Linh Nhi ở trên không nhìn thấy hai người chạy vào trong núi thì dĩ nhiên cũng bay theo.
Vừa vào trong núi, Thiên Linh Nhi liền bay chậm lại.
- Chung Sơn, chúng ta vào trong núi làm gì đây?
Thiên Linh Nhi lập tức hỏi.
- Truy tìm Hạo Tam phải vào núi, hai ta không thể bay, ngươi ở trên không nếu có người nào đến thì lập tức nói cho hai ta biết.
Chung Sơn nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi hưng phấn gật đầu, cuối cùng cũng có chuyện để làm cho nên nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nàng bay trên không trung, nhanh chóng dò xét mọi nơi.
- Chung Sơn, ở chỗ kia kìa, ngươi nhanh lên, ta đi trước nhìn xem.
Thiên Linh Nhi hưng phấn kêu lên.
- Không được.
Chung Sơn đột nhiên kêu lên.
Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, Thiên Linh Nhi liền ngừng lại, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
- Chờ ta.
Chung Sơn nói ngắn gọn hai chữ.
Thiên Linh Nhi kỳ thực rất muốn đi, muốn xem bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy yêu cầu của Chung Sơn, nàng liền cảm thấy khó xử, cuối cùng cũng chỉ có thể gật gật đầu.
Thấy Thiên Linh Nhi nghe lời như vậy, Chung Sơn liền cảm thấy vui mừng, hắn cũng cùng với Triệu Sở Hướng nhanh chóng đi về phía phương hướng mà Thiên Linh Nhi chỉ. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nhanh lên, các ngươi nhanh lên nào.
Thiên Linh Nhi đáp ứng giảm tốc độ lại, nhưng nôn nóng không thôi, không ngừng thúc giục hai người đi nhanh lên.
Từ rất xa, Chung Sơn đã nghe thấy những âm thanh ầm ầm, chứng tỏ uy lực rất mạnh, dù khoảng cách rất xa nhưng Chung Sơn cũng phải ngưng trọng lại tinh thần.
- Ngươi không cần chờ ta, có Linh Nhi theo ta sẽ không có chuyện gì, ngươi đi trước đi.
Chung Sơn hướng về phía Triệu Sở Hướng nói.
Tuy Chung Sơn có giày truy phong nhưng tốc độ so với Triệu Sở Hướng vẫn chậm hơn nhiều. Chỉ là Triệu Sở Hướng vẫn luôn chờ Chung Sơn nên cũng không nói gì.
- Được. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Sở Hướng cũng không từ chối, hắn lập tức nói một tiếng rồi điểm chân, nhanh chóng đi về phía xa xa.
Thiên Linh Nhi thấy Triệu Sở Hướng chạy nhanh về phía trước thì trong lòng cảm thấy non nóng, nàng thở dài một hơi, trong mắt hiện lên một vẻ hâm mộ.
Nhìn thấy Thiên Linh Nhi như vậy, Chung Sơn chỉ có thể lắc đầu cười cười trong lòng, bàn chân cũng đi nhanh hơn về phía trước.
Ở gần đó đột nhiên vang lên một tiếng lớn, hiển nhiên cuộc chiến ở đó đang diễn ra rất kịch liệt.
- Ầm.
Một tiếng vang lớn, Chung Sơn cảm thấy thanh âm va chạm này thật thật vang vọng.
- Đi.
Một thanh âm vô cùng thảm thiết kêu lên.
Trong mắt Thiên Linh Nhi liền lộ ra vẻ tò mò, nàng nôn nóng muốn tăng tốc độ đi tới, nhưng Chung Sơn vẫn không cho cho nên Thiên Linh Nhi chỉ có thể nôn nóng mà thôi.
- Đại sư huynh, đại sư huynh.
Trên khuôn mặt Thiên Linh Nhi liền hiện lên một sự vui vẻ, nàng cũng không chào hỏi Chung Sơn mà nhanh chóng bay đi.
Nhìn thấy Thiên Linh Nhi đột nhiên bay đi, Chung Sơn liền nhíu mày, hắn cũng nhanh chóng nhìn về phía thanh âm nổ vang kia.
Sau đó rất nhanh, Chung Sơn đã thấy một số cảnh tượng.
Chung Sơn chứng kiến ở trong một sơn cốc có một lượng lớn đá vụn văn ra, lúc này có một người đang đứng đó, chính là đại sư huynh đời thứ hai, Thiên Sát.
Những tu chân giả cùng với Thiên Sát đứng cùng một chỗ, bọn họ đối mặt với một lão giả gầy gò.
Xung quanh người lão giả gầy gò này xuất hiện một đại lượng hắc khí, ở dưới chân lão đạp một thanh phi kiếm, ở đằng sau lưng lão chính là một toà núi cao.
Trên tay lão giả này cầm một cây phất trần, khuôn mặt tràn ngập sát khí nhìn về phía mọi người. Ở dưới đất lúc này, có bảy tám cường giả đã ngã xuống, hiển nhiên là bị lão giả này gây thương tích.
Thiên Sát đang đối diện với lão già, mà Thiên Linh Nhi lại ở cách đó không xa.
- Lui ra!
Thiên Sát trầm giọng nói.
- Ha ha, muốn đuổi giết thiếu chủ ư? Thiếu chủ bây giờ đã chạy thoát, các ngươi chuẩn bị chết đi.
Lão giả gầy gò cười to nói.
- Hừ.
Thiên Sát hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sát khí vô tận.
Nghe thấy tiếng hừ lạnh này, lão giả như cảm thấy nguy hiểm, cây phát trần liền hướng về phía Thiên Sát vung tới.
Thiên Sát lúc này liền cầm lấy kiếm bên hông, dùng một tư thế kỳ lạ rút ra.
- Ông ông…
Thanh kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên một thanh âm. Chung Sơn lúc này cũng vừa đi tới, hắn chỉ cảm thấy trời đất đột nhiên xuất hiện một đạo tia chớp vô cùng lớn, khiến cho hai mắt của hắn bị chói chang, chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một màn trắng xóa.
Trong một sát na trước mắt.
- Ông ông…
Là tiếng va quệt của trường kiếm vào vỏ.
Sau đó, đôi mắt Chung Sơn liền khôi phục lại, nhưng trong nháy mắt, Thiên Sát đã thu kiếm lại, lão giả ở trước mặt hắn từ vết chém có một đạo máu ứa ra, rồi bửa thành hai nửa.
Cây phất trần đứt thành hai đoạn, nhẹ nhàng rơi xuống đất, phi kiếm cũng rơi cách đó không xa, sau đó, lão giả cũng ngã xuống đất mà chết.
Chúng tu chân giả nhìn thấy lão giả chết, lại nhìn sang Thiên Sát, trong mắt hiện lên một vẻ vô cùng kinh hãi.
Thiên Sát quá mạnh!
- Khai Dương tông, Trảm Thiên Bạt Kiếm thuật?
Chung Sơn đi tới bên cạnh, câu nói vừa rồi là thanh âm cảm thán của Triệu Sở Hướng.
Một người cũng thuộc Khai Dương tông ở bên cạnh cất tiếng hỏi.
- Các ngươi đuổi theo đi, ta cùng với Vân Thiên sẽ theo sau. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thiên Sát cất tiếng nói.
- Dạ.
Mọi người lập tức đáp lời.
Sau đó, những người trong Khai Dương tông liền đạp phi kiếm bay lên quả núi cao, hướng về phía sau núi mà đuổi tới. Mà những người ở trông môn khác thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo.
- Chung Sơn, chúng ta mau đi, ngươi thấy sao?
Triệu Sở Hướng lập tức nói.
- Ta không đi, sau này chúng ta sẽ gặp lại.
Chung Sơn lập tức nói.
- Sau này sẽ gặp lại.
Triệu Sở Hướng liền gật gật đầu, sau đó quay mình hướng về phía sau núi bay đi.
Ở trong sơn cốc, một đám người bị thương ở trên mặt đất cũng đã đứng dậy rời khỏi đây. Lúc này chỉ còn có Thiên Linh Nhi, Chung Sơn, Thiên Sát và một người được gọi là Vân Thiên, cùng với thi thể của lão giả.
Vân Thiên tiến tới cầm lấy cây phất trần của lão giả, thậm chí còn lấy cả chiếc vòng tay trên cổ tay lão nữa.
Chung Sơn thì lại nhìn về phía sơm cốc, ở trên mặt đất có một số lượng lớn đá vụn văng tung tóe, một rãnh dài do Thiên Sát tạo ra khiến cho Chung Sơn cảm thấy rét lạnh ở trong lòng. Thực lực chiến đấu quá mạnh mẽ, cường đại đến mức Chung Sơn và Thiên Linh Nhi cũng không thể xen vào trong được.
Cường giả Kim Đan kỳ đối chiến, chắc chắn là cường giả Kim Đan kỳ đối chiến.
- Linh nhi, sao muội lại ở chỗ này?
Đại sư huynh quay đầu nhìn về phía Thiên Linh Nhi kỳ quái hỏi.
Thiên Linh Nhi thấy đại sư huynh mình mở miệng thì liền cảm thấy hưng phấn, dù sao nàng cũng đã sùng bái đại sư huynh từ nhỏ, tuy nhiên đại sư huynh vẫn một mực coi mình là một tiểu hài tử, mà không thấy rằng bây giờ mình đã lớn lên.
- Muội cùng với Chung Sơn đi lịch lãm, khi qua nơi này thấy có đại chiến nên đến đây.
Thiên Linh Nhi vội vàng nói với đại sư huynh.
- Ừ.
Thiên Sát gật gật đầu.
- Đại sư hynh, xong rồi.
Vân Thiên hướng về phía đại sư huynh của mình nói.
Quả nhiên, vừa rồi chính là vơ vét chiến lợi phẩm.
- Ừ.
Thiên Sát gật gật đầu.
- Đại sư huynh, muội đi cùng các người được không?
Thiên Linh Nhi nhìn Thiên Sát hỏi.
Vân Thiên ở bên cạnh nhìn Thiên Linh Nhi, khẽ cười cười nói:
Đại sư huynh, mang theo Linh nhi hẳn là cũng không gặp vấn đề gì đâu.
- Cám ơn Vân Thiên sư huynh.
Thiên Linh Nhi lập tức cười nói.
- Ha ha, bây giờ ta vẫn chưa phải là sư huynh, chờ sau khi muội tới Kim Đan kỳ rồi nói sau.
Nhìn Thiên Linh Nhi, lông mày Thiên Sát hơi nhíu lại, nhưng sau đó cũng gật đầu:
- Được.
- Vậy thì hay quá!
Thiên Linh Nhi kích động nói.
- Chung Sơn, ta cùng với bọn họ đi truy tìm Hạo Tam, sẽ không có vấn đề gì đâu, ngươi cứ yên tâm.
Thiên Linh Nhi quay đầu về phía sau nói với Chung Sơn, rồi chào hỏi hắn.
Nếu là người khác thì dĩ nhiên sẽ không phản đối, đi cùng với Vân Thiên và Thiên Sát sẽ cho là điều đương nhiên.
Chỉ là việc Thiên Linh Nhi chào hỏi cái tên đệ tử mới này khiến cho người khác cảm thấy đó là điều thừa thãi.
Chung Sơn nhìn xung quanh một chút, lại nhìn Thiên Sát cùng Vân Thiên rồi nhìn chằm chằm về phía Thiên Linh Nhi nói:
- Không cho phép đi.
Không cho phép đi!
Một câu không cho phép đi này của Chung Sơn tựa như là một gáo nước lạnh dội xuống tâm tình đang hưng phấn của Thiên Linh Nhi lúc này, không cho phép đi ư?
- Tại sao?
Thiên Linh Nhi vội vàng nhìn về phía Chung Sơn kêu lên.
Vân Thiên cùng với Thiên Sát cũng đưa đôi mắt kỳ quái nhìn về phía Chung Sơn, bọn họ không ngờ được rằng tên đệ tử mới tới Khai Dương tông không lâu này lại dám nói như vậy.
- Không cho phép đi chính là không cho phép đi.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Chung Sơn lại lần nữa phản đối, Thiên Sát và Vân Thiên thấy vậy liền nhíu mày.
- Ngươi là đệ tử đời thứ ba sao? Ngươi quay về đi, một năm sau chúng ta sẽ đem Thiên Linh Nhi quay về Khai Dương tông an toàn.
Vân Thiên nhíu mày nói.
Bây giờ, Thiên Linh Nhi khó lắm mới có cơ hội ở cùng một chỗ với Thiên Sát, nàng làm sao có thể nguyện ý bỏ cuộc được? Trong lòng nàng vô cùng lo lắng, Chung Sơn trước kia vô cùng yêu mến nàng, tại sao bây giờ lại phản đối? Tại sao lúc này lại phản đối?
Thiên Linh Nhi cắn môi, vẻ mặt lo lắng nhìn đại sư huynh, trong lòng vô cùng muốn đi cùng y.
Chung Sơn cũng không thèm nhìn Vân Thiên, mặc dù hắn là đệ tử đời thứ hai nhưng Chung Sơn cũng không thèm để ý, hắn nhìn chằm chằm về phía Thiên Linh Nhi nói:
- Quá nguy hiểm, ta không cho phép đi.
- Sẽ không sao đâu, đại sư huynh sẽ không làm cho ta gặp nguy hiểm.
Thiên Linh Nhi cố gắng thuyết phục Chung Sơn.
- Được rồi, không cần phải nói với hắn, chúng ta đi thôi.
Thiên Linh Nhi bây giờ đang rất sốt ruột, nàng rất muốn đi, vô cùng muốn di nhưng mà… hiện giờ Chung Sơn không cho nàng đi. Trong khoảng thời gian tiếp xúc gần đây với Chung Sơn, nàng đã coi Chung Sơn là một bằng hữu rất tốt, không ngờ đến lúc này Chung Sơn lại không đồng ý, tuy nhiên, Thiên Linh Nhi cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, cho nên lúc này vẻ mặt của nàng tựa như muốn khóc, vô cùng đáng thương nhìn Chung Sơn.
Vân Thiên vừa nói xong, Thiên Linh Nhi liền hít một hơi thật sâu, tựa như muốn làm theo lời của Vân Thiên.
- Quế hoa cao.
Chung Sơn đột nhiên nói ra.
Quế hoa cao ư? Vân Thiên và Thiên Sát đều đồng thời cau mày, quế hoa cao là sao? Bọn họ không biết quế hoa cao trong lời nói của Chung Sơn có nghĩa gi, chẳng lẽ Chung Sơn dùng quế hoa cao dụ dỗ Thiên Linh Nhi?
Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, trên khuôn mặt của Thiên Linh Nhi liền hiện lên một vẻ đau khổ. Nàng nhắm mặt lại, tỏ ra một vẻ vô cùng sầu khổ.
- Được rồi, Linh nhi, chúng ta mau đi nhanh đi, đừng để ý tới hắn nữa.
Vân Thiên nhíu mày nhìn Thiên Linh Nhi nói.
Hiền nhiên, câu nói quế hoa cao vừa rồi của Chung Sơn đã có tầm ảnh hưởng lớn.
Nhưng mà, quế hoa cao là câu nói điên khùng gì chứ? Đó là lúc trước ở Khai Dương tông, Chung Sơn đã ước hiện ám hiệu cùng với Thiên Linh Nhi, chỉ cần Chung Sơn nói ra ám hiệu này, nhất định Thiên Linh Nhi phải làm theo lời nói của hắn. Lúc ấy, Thiên Linh Nhi cảm thấy rất buồn cười và thú vị, nhưng mà lúc này khi Chung Sơn hô lên ám hiệu đó, Thiên Linh Nhi mới phát hiện ra, ám hiệu này tuyệt đối không buồn cười, tuyệt đối không còn thú vị nữa, thậm chí là vô cùng thống khổ, phi thường thống khổ.
- Đại sư huynh, Vân Thiên sư huynh, thật xin lỗi, hai người đi đi, Thiên Linh Nhi không thể đi với các người..
Thiên Linh Nhi đột nhiên mở to hai mắt, hướng về phía hai người nói.
- Thật ư?
Vân Thiên không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thiên Linh Nhi. Thiên Linh Nhi đối với đại sư huynh vô cùng ái mộ, cho dù người ngu cũng hận ra, cũng bởi vậy cho nên vừa rồi Vân Thiên mới khuyên đại sư huynh mang Thiên Linh Nhi cùng đi. Nhưng bây giờ tại sao lại có chuyện này? Tại sao chỉ vì một quế hoa cao mà đã bỏ cuộc?
- Ừ.
Thiên Sát gật gật đầu. Mà Vân Thiên lúc này cũng chỉ có thể ngạc nhiên như vậy mà thôi, y nghi hoặc nhìn Thiên Linh Nhi rồi lại nhìn Chung Sơn.
Khuôn mặt cương nghị của Thiên Sát cũng nhìn về phía Chung Sơn, hắn hơi nhíu mày một cái rồi thân hình liền vọt lên, dẫm lên một thanh phi kiếm rồi bay đi. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thấy đại sư huynh rời đi, sự ủy khuất trong lòng Thiên Linh Nhi cũng đã đến cực điểm, nàng không kìm được nữa, hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài xuống má.
Nhìn hai người rời đi, Chung Sơn thở phào một hơi, Thiên Linh Nhi chưa đi là may mắn rồi, truy tung Hạo Tam thật là quá nguy hiểm. Vừa rồi cuộc chiến ở trong cốc, Thiên Linh Nhi không phải là đã xuất hiện, Thiên Sát có thể bảo vệ được nàng sao? Cho dù có thể, thì lần truy tung Hạo Tam lần này, cũng không chỉ có Khai Dương tông mà còn có các môn phái khác, Thiên Sát có thể bảo đảm rằng Thiên Linh Nhi sẽ hoàn hảo không có thương tổn gì sao?
Chung Sơn đã đáp ứng Thiên Tinh tử sẽ tận tâm tận lực vì sự an toàn của Thiên Linh Nhi. Mà cho dù không có hứa hẹn với Thiên Tinh tử, Chung Sơn cũng không hy vọng Thiên Linh Nhi gặp bất cứ nguy hiểm gì. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Chung Sơn lại kiểm tra thi thể lão giả một lần nữa.
Vân Thiên thu thập chiến lợi phẩm rồi, nhưng Chung Sơn lại nhìn thấy có một chỗ rất đáng chú ý.
Quả nhiên, một hồi sau, Chung Sơn đã phát hiện ra một điều dị thường, lão giả này là một thái giám hàng thật giá đúng.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại là một thái giám?
Chung Sơn không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, người này chính là một thái giám, vì nguyên nhân tu luyện hay là bị thương đây?
Hắn ngẫm đi ngẫm lại mà vẫn không rõ, cuối cùng đành ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiên Linh Nhi. Lúc này hắn lại phát hiện ra, đôi mắt của Thiên Linh Nhi đã ửng đỏ, lệ ủy khuất cũng đã khô.
Thấy vẻ mặt của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn khẽ thở dài nói:
- Linh nhi…
Không đợi Chung Sơn nói xong, Thiên Linh Nhi đã hướng về phía hắn hét to lên:
- Chung Sơn, ta hận ngươi chết đi được.
Sau đó, Thiên Linh Nhi quay đầu, chân giẫm hồng lăng rồi hướng về một phía xa xa bay đi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Chung Sơn chỉ có thể cười khổ trong lòng, sau đó nhanh chóng vận công dưới chân rồi đuổi theo.
Chung Sơn bay nhanh về hướng của Thiên Linh Nhi mà không biết từ phía đó xa xa, ở trên đỉnh ngọn núi, có ba ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- Thiên chân vạn xác, Chung Địa không dám giấu diếm chút gì.
Chung Địa lập tức nói.
- Đại sư huynh, nếu như theo lời Chung Địa nói thì Chung Sơn này quả là một người đáng sợ. Tiên thiên tầng thứ ba mà đã giết được Đường Hiệu Vưu.
Vương Quế cau mày nhìn Lưu Minh nói.
- Chung Địa, ngươi cho rằng nên làm thế nào?
Lưu Minh nhìn về phía Chung Địa trầm giọng nói.
- Toàn bộ theo sự làm chủ của đại sư huynh.
Chung Địa cúi đầu nói, tựa như không muốn cho hai người thấy biểu lộ của mình.
- Tốc độ vừa rồi của ba người Hạo Tam chúng ta đã thấy, chúng ta chắc chắn không thể đuổi kịp, mà bây giờ đã gặp được Chung Sơn, vậy…
Trên khuôn mặt Vương Quế hiện lên một vẻ tàn nhẫn.
Chung Địa cùng với Vương Quế đều đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Minh.
Lưu Minh suy tư một hồi rồi nhìn hai người nói:
- Bọn họ đi về hướng kia, vừa vặn ở đó có một hỏa lang cốc.
- Ta biết sư huynh và ta có chung một ý nghĩ mà.
Chung Địa giờ phút này chỉ có thể thở dài trong lòng, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng có một cảm giác trầm trọng.
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi bay mà chạy tới, trong lòng thầm cười khỏ, sớm biết như vậy mình không đáp ứng Thiên Tinh tử, chuyện này thật khiến mình phiền toái không thôi. Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, gặp bao nhiêu phiền toái thì cũng sẽ có bấy nhiêu thu hoạch.
Sau một năm thời gian mình chiếu cố cho Thiên Linh Nhi, mình sẽ được một cường giả Nguyên Anh kỳ chỉ điểm. Đối với một người căn cốt kém như Chung Sơn thì đây chính là một cơ hội vô cùng tốt. Thiên Linh Nhi tuy rằng đã bay mất nhưng tốc độ phi hành cũng không nhanh, ít nhất dùng giày truy phong vẫn có thể đuổi kịp.
Bay đến tối, Thiên Linh Nhi liền đi vào trong một sơn cốc, mà giờ phút này, Chung Sơn cũng đã đi tới. Chỉ có điều trong lòng Thiên Linh Nhi vẫn còn vô cùng tức giận cho nên bất kể Chung Sơn nói chuyện gì nàng cũng quay đầu về phía hắn.
- Bao phục.
Chung Sơn cất tiếng.
- Bịch.
Thiên Linh Nhi lôi từ trong vòng tay ném xuống đất cho Chung Sơn.
Chung Sơn chỉ lắc lắc đầu, thấy tiểu cô nương này giận dỗi như vậy trong lòng hắn chỉ nở ra một nụ cười nhàn nhạt, từ trong bao phục lấy ra thực phẩm, còn có võng và các đồ dùng để ngủ.
Thiên Linh Nhi tuy rằng tức giận nhưng cũng đã rất đói cho nên cũng ăn. Tuy nhiên đối với Chung Sơn vẫn trầm mặc không nói chuyện.
Nhìn quế hoa cao trong tay, Thiên Linh Nhi liền khôi phục lại tâm tình, nửa ngày vẫn chưa đưa nó vào trong miệng.
- Không muốn ăn sao, vậy thì ngủ đi, ngày mai chúng ta lên đường sớm một chút.
Nàng ở trên võ nói xuống với Chung Sơn.
Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, Thiên Linh Nhi lại cảm thấy tức giận trong lòng. Nàng há miệng đưa quế hoa cao vào trong miệng, ngươi không muốn ta ăn sao? Ta phải ăn cho ngươi thấy.
Ở trên đỉnh ngọn núi phía xa xa.
Chung Địa, Vương Quế, Lưu Minh từ từ đi xuống.
- Chung Địa, ngươi nói cái gì, cơ hội tốt nhất như vậy tại sao lại không công kích?
Lưu Minh cũng nhìn chằm chằm vào Chung Địa, trong mắt hiện lên một vẻ nghi hoặc.
- Chung Sơn đệ biết rất rõ hắn, lúc hắn cảnh giác nhất không phải là lúc hắn tỉnh mà chính là lúc hắn ngủ. Chúng ta ở xung quanh đây tuy không nhìn thấy gì, nhưng đệ dám bảo đảm, chỉ cần chúng ta tiến vào bên trong, bọn họ nhất định sẽ phát hiện.
Chung Địa trịnh trọng nói.
- Thật ư?
Lưu Minh nhíu mày đưa mắt nhìn về phía Chung Địa.
- Làm sao ngươi biết?
Vương Quế không tin nói. Làm sao có thể như vậy được?
- Đúng thế, tuy đệ cũng không rõ ràng lắm tại sao, nhưng trước kia, khi hắn vẫn chưa tiến vào tiên môn, chỉ cần vào trong núi nghỉ ngơi, động tĩnh trong bán kính một nghìn mét hắn đều phát hiện ra, cho nên, đệ mới nói là hắn rất đáng sợ.
Chung Địa nuốt nước miếng nói.
Vương Quế lộ vẻ không tin, hắn đưa mắt nhìn Lưu Minh, Lưu Minh cũng nhăn mày rồi nói:
- Được, vậy thì chờ đến hỏa lang cốc vậy.
Nhưng mà, nếu bọn chúng không tới hỏa lang cốc thì sao?
Vương Quế cau mày hỏi.
- Đại sư huynh, nhị sư huynh, chuyện này không có vấn đề gì, đệ sẽ có cách không ra mặt mà vẫn đưa hai người đó tới hỏa lang cốc.
Chung Địa đột nhiên nói.
- Làm thế nào?
Hai người ngạc nhiên nhìn Chung Địa.
Thấy đại sư huynh mình và nhị sư huynh tỏ vẻ nghi hoặc, Chung Địa cũng chỉ cười khổ nói:
- Nói thực, phương pháp này chính là do Chung Sơn dạy ta, chỉ là bây giờ Chung Sơn không biết hiện ta chúng ta đang đi theo hắn cho nên đệ nghĩ hăn cũng không phát hiện ra đâu.
Ngày hôm sau, Thiên Linh Nhi dưới sự khích tướng của Chung Sơn đã ăn mấy ngụm quế hoa cao rồi bay về phía xa xa. Nàng vẫn như trước, không thèm để ý tới Chung Sơn chỉ có điều cơn giận của Thiên Linh Nhi đã giảm đi rất nhiều, tốc độ phi hành cũng không nhanh như hôm qua nữa, chỉ là không nói chuyện với hắn mà thôi. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chung Sơn lắc đầu bất đắc dĩ. Đại tiểu thư này thật là hầu hạ quá khó khăn.
Đang đi trên đường, đột nhiên Chung Sơn nhìn thấy có một con dã thú bị lột da, con dã thú này nội tạng bị vung vãi đầy dưới đất, một lượng máu tươi còn văng lên cả khu rừng phía xa.
Thấy cảnh tượng như vậy Chung Sơn đoán rằng đây chính là thợ săn tìm dã thú mà bán.
Tiếp tục đi về phía xa xa đuổi theo Thiên Linh Nhi, không bao lâu sau, Chung Sơn lại trông thấy một cỗ thi thể, chỉ là thi thể này so với dã thú lần trước còn ghê tởm hơn, tựa như là bị banh ra cho tan xác.
Chung Sơn tiếp tục cau mày, sau đó đuổi theo Thiên Linh Nhi.
Lúc Chung Sơn chứng kiến thi thể dã thú gớm ghiếc lần thứ ba thì trong lòng hắn liền cảm thấy cả kinh, có một dự cảm bất hảo.
Hắn nhìn về bốn phía thì thấy không khí cũng trở nên nóng bức hơn, ở phía xa xa, trên miệng núi lửa có từng luồng khói đen bốc lên.
Nhìn con đường trước mắt, Chung Sơn liền có một dự cảm không tốt trong lòng. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Linh nhi, mau dừng lại.
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi kêu lên.
Tuy nhiên, Thiên Linh Nhi đang nổi nóng, làm sao nghe lời Chung Sơn được?
Thấy cảnh tượng như vậy, Chung Sơn cảm thấy lo âu, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn nhiều, mà Thiên Linh Nhi theo bản năng khi thấy Chung Sơn đuổi theo cũng nhanh chóng hướng về phía đỉnh núi lửa mà bay tới.
Khi cách không xa ngọn núi đó, nàng mới thấy ngọn núi này thật cao và hiểm trở, đằng sau chính là một cái sơn cốc đen kịt.
Ngọn núi cao và hiểm trở này, Vương Quế và Lưu Minh cùng với Chung Địa đang đứng ở trên đó. Bọn họ không ngừng nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn.
- Chung Địa, phương pháp của ngươi dùng thật là độc ác, thật là thực dụng, Thiên Linh Nhi bay lên trên trời cho nên không thể nào nhìn thấy mấy cỗ thi thể đó, rõ ràng lúc này đã bay tới gần đây rồi.
Vương Quế ngạc nhiên nhìn về phía Thiên Linh Nhi đang không ngừng bay tới nói.
Chung Địa nhìn Chung Sơn ở phía xa xa thở dài nói:
- Ở nhánh con đường đó, chỉ cần tâm lý không vững vàng một chút là có thể có biến hóa lớn.
- Đây là sai một ly, đi một dặm.
Vương Quế tâm tình hưng phấn nói.
- Được rồi, bắt đầu đi.
Lưu Minh nhíu mày nói.
- Ừ.
Vương Quế gật gật đầu.
Gật đầu xong, Vương Quế đột nhiên lấy từ không gian lưu trữ của mình ra một cây cung, một cây cung rất mạnh.
Cầm lấy cung trong tay, hắn dốc toàn lực bắn về phía Thiên Linh Nhi đang bay về phía sơn cốc.
- Rít.
Âm thanh xé gió vang lên, Thiên Linh Nhi nghe thấy tiếng kêu thì lập tức ngạc nhiên.
Cùng lúc đó, Chung Sơn cũng đã phát hiện ra mũi tên này, trong lòng hắn thầm cả kinh, hắn quay đầu nhìn về phía phóng ra mũi tên.
Chung Địa? Chung Địa, cái tên nghiệt tử kia sao?
Thấy cảnh tượng như vậy, Chung Sơn liền mở trừng hai mắt ra, ý niệm trong đầu nhanh chóng lóe lên, ngay lập tức phân tích mọi chuyện.
- Linh Nhi, gặp nguy hiểm rồi, mau đi mau.
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi quát lớn.
Nhưng Thiên Linh Nhi hiện tại bướng bỉnh như một con lừa, làm sao có thể nghe lời Chung Sơn được đây? Nàng chỉ hơi nghi hoặc nhìn vào làn tên rồi lại nhìn về phía đỉnh núi xa xa.
- Tru.
Ở phía xa xa, đột nhiên truyền đến thanh âm tiếng chó sói tru.
Nghe thấy thanh âm này, Chung Sơn biết rằng thật không tốt, thật không tốt, bẫy Nghiệt Tử Thiết sao? Thiên Linh Nhi mặc dù tức giận nhưng cũng biết tình huống hiện tại rất không ổn, nàng liền đề phòng nhìn sơn cốc cách đó không xa.
Mà ở trên đỉnh núi cao, ba người nghe thấy tiếng chó sói tru lại lộ nên một vẻ mặt hưng phấn.
- Tru.
Một con yêu lang màu đỏ bỗng nhiên hiện ra trong tầm mắt mọi người, chính là yêu lang cao hai thước.
Một lúc sau, đã xuất hiện hai trăm cái đầu sói màu đỏ cao hai thước, hai trăm cái đầu!
Còn có hơn mười cái đầu cao đến ba thước, rồi một cái đầu cao đến bốn thước, đó chính là lang vương.
Hỏa lang, yêu thú hỏa lang.
Nhìn thấy đám hỏa lang đông đúc này, Thiên Linh Nhi đã biết mình đã gây họa. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chạy đi.
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi hô to, sau đó cũng quay đầu lại bỏ chạy.
- Tru.
Hỏa lang cao bốn thước cất tiếng kêu, sau đó hơn hai trăm cái đầu sói lửa nhìn về phía Chung Sơn và Thiên Linh Nhi mà lao tới. Nguyên một đám sói trong mắt tràn đầy vẻ khát máu, tựa như là muốn xé xác hai người ra để ăn vậy.
31.03.2011
Quyển 1 Chương 35
Hỏa lang quái cử động Nhóm dịch: tepga Nguồn: vipvvandan.vn
Nội dung thu gọn
Thiên Linh Nhi nhìn thấy những yêu lang này thì biết rằng không hay. Yêu lang, đây chính là những yêu lang, mình tuy không e ngại nhưng Chung Sơn thì không cản được, yêu lang cấp thấp nhất Chung Sơn có thể chống lại được nhưng nhiều như vậy thì chỉ có chết mà thôi.
Thậm chí, ở đó còn có lang vương. Hồi trước Thiên Linh Nhi đã được nghe phụ thân nói quá, lang vương có thực lực của Tiên Thiên điên phong, mà Tiên thiên điên phong, chính là ngang ngửa với mình.
Tuy nhiên, mình có thể bay, bay lên không trung thì sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng còn, Chung Sơn, Chung Sơn thì làm sao bây giờ?
Thiên Linh Nhi hoảng sợ bay nhanh về phía Chung Sơn. Tuy lúc trước nàng tức giận với hắn nhưng trong lòng không bao giờ hy vọng Chung Sơn bị thương, huống chi là chết.
Nàng nhay chóng bay về phía Chung Sơn.
Lũ yêu lang này đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên điên phong, thực lực không phải tầm thường. Con lang vương bỗng nhiên nhảy lên cao, há miệng cắn về phía Thiên Linh Nhi.
Thấy cái miệng lớn này, Thiên Linh Nhi nhanh chóng bay trên không trung, nàng vừa bay thì một con yêu lang khác đã chạy tới trước mặt Chung Sơn ngăn cản đường của hắn lại.
Ở trên không trung, Thiên Linh Nhi nhìn thấy Chung Sơn giờ đây gặp tình huống quá nguy hiểm, hồng lăng phát lên, nàng đánh về phía mặt lang vương.
Lang vương cũng thật không may, ở trên không trung nó không có cách nào mượn lực, thân hình không thể di động cho nên đòn đánh này khong thể né tránh. Tuy nhiên, trong nháy mắt nó cũng đã phun ra một hơi lửa.
Hơi lửa này đánh về phía Thiên Linh Nhi nhưng nàng vẫn tránh được và thoát khỏi, tuy nhiên Chung Sơn ở phía dưới thì không như vậy. Thiên Linh Nhi lo lắng nhìn về phía hắn.
Nhưng… khi nhìn về phía Chung Sơn, nàng liền ngây ngốc.
Không chỉ có Thiên Linh Nhi, mà ba cái đầu người Minh Kiếm lâu ở trên đỉnh núi cũng trở nên ngây ngốc. Chuyện gì đã xảy ra đây?
Chỉ thấy Chung Sơn vung đại đao, hung hăng nhìn chúng hỏa lang, chỉ cần hỏa lang đi tới thì lập tức cho bọn nó một đao. Chúng hỏa lang lúc này vây quanh đã lùi về phía sau.
Không biết tại sao lúc này chúng không hẹn mà đều không công kích Chung Sơn nữa, thậm chí còn lùi về phía sau, vẻ khát máu ở trong mắt mau chóng bị sự bình tĩnh thay thế.
Chung Địa ở trên đỉnh núi liền toát ra từng luồng mồ hôi lạnh. Hắn đảo mắt nhìn quanh bốn phía thì thấy không thể nào tưởng tượng nổi, tại sao lại như vậy? Tại sao những yêu lang này lại không công kích?
Sau khi chúng lang buông tha cho Chung Sơn xong, bọn chúng đều không hẹn mà lao tới phía Thiên Linh Nhi.
Bởi vì vừa rồi Thiên Linh Nhi đã đung đưa trước mặt lang vương, sỉ nhục nó cho nên lang vương cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nó hướng về phía Linh nhi mà đuổi tới, các con sói khác cũng vậy.
Chứng kiến bầy sói như vậy, Thiên Linh Nhi cảm thấy kỳ quái, tuy nhiên ít nhất bây giờ nàng cũng cảm thấy yên tâm vì Chung Sơn không còn bị công kích nữa.
Ở trên đỉnh ngọn núi phía xa xa, Chung Địa không ngừng ấp úng nói:
- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
- Đại sư huynh, chuyện gì đã xảy ra vậy? Những con yêu lang kia tại sao lại công kích Chung Sơn?
Vương Quế hướng về phía Lưu Minh hỏi.
- Hỏi Chung Địa đi!
Lưu Minh cũng không hiểu, hắn cũng quay đầu nhìn Chung Địa.
- Đệ cũng không biết, đệ thật sự không biết, đệ cũng không thể nào hiểu nổi.
Chung Địa nhìn Chung Sơn, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Thiên Linh Nhi thiếu chút nữa thì bị lang vương phun lửa đốt cháy. Thân hình nàng nhanh chóng bay lên, đồng thời hướng về phía đỉnh núi phía xa xa.
Là bọn hắn, nhất định là do bọn hắn cố ý.
Thiên Linh Nhi tức giận, hồng lăng phất lên, hướng về phía ngọn núi xa xa bay tới.
- Linh nhi, không được đi, mau trở về.
Chung Sơn giận dữ hét lên.
Thế nhưng, giờ phút này Chung Sơn đã an toàn rồi, Thiên Linh Nhi vẫn còn tức giận hắn, cho nên nàng làm sao có thể nghe lời Chung Sơn được? Nàng nhanh chóng bay về phía ngọn núi cao hiểm trở.
Thấy Thiên Linh Nhi này không nghe lời mình, Chung Sơn cảm thấy thật đau đầu, thân hình cũng nhanh chóng đi về hướng đó.
Thiên Linh Nhi bay ở phía trước, lũ sói đuổi theo sau lưng, mà Chung Sơn cũng rất nhanh chạy lên.
Chung Sơn nhìn thấy phương hướng của Thiên Linh Nhi cho nên lựa chọn con đường ngắn nhất để tới bên cạnh nàng.
Lũ yêu lang không hiểu sao, chỉ điên cuồng đuổi về phía Thiên Linh Nhi. Một lần xuống núi, lại một lần lên núi, thật là tốn rất nhiều thời gian của Chung Sơn.
Nhanh sau đó, Thiên Linh Nhi đã vọt tới đỉnh ngọn núi hiểm trở, nàng cầm hồng lăng đánh nhau với Lưu Minh và Vương Quế.
Lúc Chung Sơn tiến đến thì đã trông thấy một cảnh tượng, hồng lăng của Thiên Linh Nhi lúc này đã bị kiếm của Lưu Minh đâm rách một mảng. Hồng lăng đã bị tổn hại sao?
Nhưng vào lúc này, lũ yêu lang cũng đã chạy tới, giờ phút này, bọn chúng nhìn chằm chằm vào Thiên Linh Nhi, tựa như muốn xé xác Thiên Linh Nhi thành trăm mảnh mới yên tâm.
Thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Chung Sơn thầm xiết chặt lại, hắn bất chấp mọi thứ, chạy tới gần Thiên Linh Nhi. Đại đao cũng chỉ vào đám sói.
Đây là một ngọn núi cao hiểm trở, ở phía trên núi có một tầng đá rất lớn. Thiên Linh Nhi lúc này đang đánh nhau ở mép đá.
Thiên Linh Nhi không để ý đến lũ sói, giờ phút này nàng tựa như muốn nhanh chóng giải quyết hai đối thủ của mình. Tuy nhiên hai người kia cũng đã đạt tới tiên thiên tầng thứ chín, tuy bí tịch không cao cấp như Thiên Linh Nhi nhưng cũng rất có thực lực. Hai người đánh một chẳng lẽ không lại nàng ư? Dần dần Thiên Linh Nhi đã rơi vào trong hoàn cảnh xấu.
Chung Sơn vung đao chỉ vào chúng lang, tuy trong lòng hắn hơi lo lắng, nhưng cảnh tượng kia Chung Sơn vẫn nhớ rất rõ.
Tuy không biết tại sao chúng lang lại công kích mình như giờ phút này, chỉ có thể đánh cược một phen.
Quả nhiên, chúng lang nhìn thấy Chung Sơn như vậy thì đột nhiên ngừng lại, lang vương cầm đầu đưa mắt nhìn Chung Sơn, tâm tình trong mắt vô cùng bất định, vẻ mặt phẫn hận nhìn Thiên Linh Nhi, lại nhìn Chung Sơn, tựa như vô cùng không muốn buông tha. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Chung Sơn, lang vương đột nhiên tru lên hai tiếng.
Nó quay đầu, mang toàn bộ yêu lang đi xuống núi.
Đi rồi?
Đi rồi ư? Chung Sơn nhìn thấy cảnh tượng này thì không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Yêu lang tại sao lại không công kích mình, tựa như không muốn làm tổn thương tới mình vậy, chuyện gì đã xảy ra đây? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Trong lúc đang nghi hoặc thì bỗng nhiên lông của Chung Sơn lại dựng lên.
Nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.
- Tru.
Ở phía bên phải truyền đến một thanh âm xé gió.
- Đương.
Một thanh đao chém về phia hắn, sau đó, thân hình của Chung Sơn phải lách qua một bên.
Hắn hoảng sợ đứng lại, nhìn về phía người vừa công kích mình.
- Nghiệt tử!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Chung Sơn trốn thoát, trong lòng Chung Địa liền cảm thấy khiếp đảm, ánh mắt của hắn lấp lóe nhìn Chung Sơn, sau đó thần sắc trở nên ngưng trọng, kiếm rung rung nói:
- Không thể trách ta, có trách thì trách ngươi, ngươi quá đáng sợ.
- Hừ.
Chung Sơn tức giận hừ một tiếng.
Đao kiếm một lần nữa chạm vào nhau, Chung Địa đã đạt tới tiên thiên tầng thứ tư, nhưng đao pháp của Chung Sơn cũng rất mạnh, không hề có một chút gì e ngại. Đao kiếm của phụ tử hai người mạnh mẽ công kích vào nhau.
- A.
Ở phía xa xa, đột nhiên truyền tới một thanh âm thê thảm của Thiên Linh Nhi.
Chung Sơn nghe thấy vậy thì trong lòng liền cả kinh, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy hồng lăng của Thiên Linh Nhi lúc này đã bị kiếm của Lưu Minh cắt rách một vết thật dài.
Trong lòng Chung Sơn cảm thấy cả kinh, hắn nhanh chóng muốn giải thoát khỏi tình huống này để ôm Thiên Linh Nhi rời đi. Chỉ có thể dùng giày truy phong của mình, mới có thể chạy khỏi.
Thiên Ma Thối Thể.
- Hống.
Đột nhiên Chung Sơn bộc phát lên, một đao hung hăng chém về phía Chung Địa.
Chứng kiến một đao này, Chung Địa lập tức nhớ tới cảnh tượng của Đường Hiệu Vưu lúc trước, trường kiếm của hắn văng ra khỏi tay thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
- Keng.
Trường kiếm của Chung Địa đã bị Chung Sơn chém đứt thành hai nửa, hắn cũng không kịp tấn công Chung Địa nữa mà nhanh chóng lao tới phía Thiên Linh Nhi.
Lúc Chung Sơn lao tới thì Thiên Linh Nhi cũng đã cạn kiệt sức lực, nàng bỗng nhiên vội vàng lấy ra một vật màu bạch ngọc hình tứ phương, ở trên mặt có một con phượng hoàng lửa. Đây chính là đồ dùng Thiên Tinh tử cho nàng, dùng để bảo vệ khi tính mạng nguy cấp, ngọc phù.
Chỉ thấy Thiên Linh Nhi chạm vào ngọc phù.
Chỉ thấy một thanh âm thanh thúy vang lên, ngọc phù vỡ tan, sau đó một con phượng hoàng lửa cao năm thước đột nhiên xuất hiện.
Phượng hoàng lửa vừa xuất hiện, lập tức trấn trụ tinh thần của tất cả mọi người, kể cả Thiên Linh Nhi, bởi vì đây chính là lần đầu tiên nàng sử dụng ngọc phù.
Phượng hoàng lửa ở trên không nghe được chỉ thị lập tức không ngừng bay múa.
Lưu Minh cũng với Vương Quế nhanh chóng phản ứng, lập tức giơ kiếm công kích về phía Thiên Linh Nhi.
Cảm nhận mình bị công kích, Thiên Linh Nhi cảm thấy thật bối rối, nàng đưa tay phải lên cản lại.
Con phượng hoàng lửa lập tức bay xuống, tựa như muốn đem Lưu Minh và Vương Quế giết chết vậy..
Hai người nhảy ra hai bên.
- Ầm.
Phượng hoàng lửa lao xuống đất, sau đó là một tiếng và thật lớn, một tảng đá lớn đã vỡ vụn ra.
Phải biết rằng tảng đá này rất lớn, ở trên không trung, nó vỡ vụn nhanh chóng rơi về phía hạp cốc. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chung Địa định đánh lén Chung Sơn đột nhiên cảm thấy đứng không vững, nhanh chóng rơi xuống.
Lưu Minh, Vương Quế cũng không có chỗ đặt chân, cũng rơi xuống.
- A ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
- A ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
- A ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ba tiếng liên tiếp vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết, không ngừng chìm trong hạp cốc. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Về phần Chung Sơn cũng đứng ở đây cho nên cũng không thể may mắn thoát khỏi, đều rơi xuống dưới như họ.
Nhưng trong lúc Chung Sơn đang hoảng sợ thì đột nhiên hồng lăng đã vung tới, quấn lấy éo hắn, kéo hắn trở lại.
Thiên Linh Nhi, chính là Thiên Linh Nhi. Thiên Linh Nhi cầm ở giữa hồng lăng, một đầu nàng vung ra quấn lấy Chung Sơn, còn một đầu quấn lên trên một khối núi đá, trên khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.
Thiên Linh Nhi hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Chung Sơn không muốn chết, thật sự không muốn chết, vất vả tu hành như vậy chẳng lẽ lại phải chết ỡ chỗ này hay sao? Nhưng mà tảng đá phía trên đang lắc lư, chỉ cần một hồi nữa, hai người sẽ rớt xuống.
- Linh nhi, ngươi khống chế hồng lăng bay lên, sau đó đem ta quăng vào vách núi, ta sẽ dùng đại dao cắm vào vách.
Chung Sơn lập tức phản ứng thật nhanh nói.
- Không được, Hồng lăng đã bị bọn xấu đánh hỏng, bây giờ không thể bay được.
Vẻ mặt Thiên Linh Nhi tràn đầy lo lắng nói.
Nghe thấy Thiên Linh Nhi nói như vậy Chung Sơn cảm thấy khẩn cấp, phải làm sao bây giờ?
- Chung Sơn, ta sẽ không vứt ngươi xuống đâu, nhưng ta cũng không kiên trì nổi nữa, chỉ là, ta không thể nhìn thấy được đại sư huynh nữa…
Vẻ mặt của Thiên Linh Nhi hiện lên vẻ ưu thương.
Nghe được lời nói này của Thiên Linh Nhi, trong lòng Chung Sơn liền tràn đầy cảm xúc, hắn nhìn Thiên Linh Nhi nói:
- Nếu như chúng ta được cứu sống, ta sẽ dẫn ngươi tới chỗ đại sư huynh.
Nói xong, tảng núi đá phía trên cùng với Thiên Linh Nhi và Chung Sơn bỗng nhiên rớt xuống.
- A.
Thiên Linh Nhi hoảng sợ kêu lên, nàng cùng với Thiên Linh Nhi hai người nhanh chóng rơi xuống núi.
Không thể nào mượn lực được, chỉ có thể chết ư? Chung Sơn biết chắc rằng, té từ trên cao xuống như vậy khẳng định phải chết chắc, có lẽ chỉ trong khoảnh khắc nữa, xương cốt của mình sẽ tan nát hết.
Tuy nhiên, ngay trong giờ phút sống chết trước mắt này, Chung Sơn lại cảm thấy tỉnh táo, thân thể mặc dù rơi xuống rất nhanh nhưng Chung Sơn lại coi như toàn bộ thế gian như bình thường, bộ não chuyền động rất nhanh.
Hai khắc, trong khoảng hai khắc thời gian đó, đột nhiên Chung Sơn nghĩ đến một chiến lược gian nan.
Bàn tay phải của hắn kéo Thiên Linh Nhi đang rơi xuống vào trong lồng ngực của mình.
- A.
Hai mắt Thiên Linh Nhi nhắm nghiền lại, rơi vào trong lồng ngực của Chung Sơn, nàng vừa hô to vừa càng ôm chặt Chung Sơn hơn, tựa nhưng đây là cành cây cứu mạng mình cuối cùng vậy.
Chung Sơn không có tâm tư để ý Thiên Linh Nhi ở trong lồng ngực, hắn nhanh chóng cầm lấy hồng lăng, tảng đá lớn lúc này cũng đang rơi xuống đầu hắn.
Ôm cổ Thiên Linh Nhi, Chung Sơn mượn lực của hồng lăng mà xoay người ngồi xuống trên tảng đá.
Thân hình không ngừng thay đổi, Thiên Linh Nhi cũng trở nên thanh tỉnh rất nhiều, nàng ở trong ngực Chung Sơn trong một khắc đã biến ảo ra thành như vậy.
- Buông hồng lăng ra.
Chung Sơn cất tiếng nói.
Tựa như là phản xạ có điều kiện, Thiên Linh Nhi nhanh chóng khống chế hồng lăng thoát khỏi khối cự thạch.
Ở phía dưới không xa đã là đáy vực.
Hai người rơi xuống với một tốc độ khiến cho người ta nghĩ đến thôi cũng phải sợ hãi.
- Hống.
Chung Sơn ôm chặt lấy Thiên Linh Nhi trong lòng rồi hét to lên một tiếng, thân hình vọt lên phía trên.
- Vút.
Tốc độ của tảng đá đã nhanh hơn lúc đầu đến năm lần, nó tựa như là đạn pháo, nhanh chóng lao xuống phía dưới. mà Chung Sơn lúc này ôm Thiên Linh Nhi trong người lại lao xuống chậm hơn rất nhiều.
Tuy nhiên tốc độ này vẫn còn rất nhanh, lúc này hai người vẫn điên cuồng lao xuống phía dưới.
Thành công lần này tuy vẫn khiến Thiên Linh Nhi cảm thấy hoảng sợ nhưng trong lòng nàng đã lóe lên một tia hy vọng. Nàng tuyệt đối tin tưởng, có Chung Sơn mình tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chung Sơn một lần nữa lại dốc toàn lực sử đại đao, đem đại đao hung hăng ném xuống phía dưới.
- Hống.
Đại đao rơi nhanh xuống mà tốc độ của hai người cũng chậm lại một chút. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ầm.
- Ầm.
Thanh âm khi tảng đá lớn và thanh đại đao rơi xuống truyền đến tai hai người.
Giờ khắc này, Chung Sơn xác định hai người sẽ bị trọng thương, nhưng sẽ không chết được.
Không chết được, thì đã đủ lắm rồi.
Tuy nhiên, lúc ném đại đao, Chung Sơn không tự giác nghiêng thân hình, khiến cho Thiên Linh Nhi ở dưới, mình ở trên.
Thấy Thiên Linh Nhi như vậy, Chung Sơn liền ôm lấy nàng, xoay người một cái, rồi biến thành hắn ở dưới, Thiên Linh Nhi ở trên.
Lúc xoay chuyển thân thể, Thiên Linh Nhi cũng hiểu được Chung Sơn làm vậy có ý nghĩa gì, bống nhiên, hai hàng nước mắt của nàng ứa ra, nàng cũng ôm thật chặt lấy Chung Sơn.
- Ầm.
Một tiếng vang thật lớn, Chung Sơn rơi xuống đất, trên trán ngập tràn một lượng bụi lớn.
Từ trên cao như thế rớt xuống, cho dù Chung Sơn đã luyện qua Thiên Ma Thối Thể thì giờ phút này cũng không chịu nổi, lục phủ ngũ tạng như muốn lộn lên, cùng với Thiên Linh Nhi hôn mê một lúc.
Một lúc lâu sau.
Ở trong sơn cốc yên tĩnh, Chung Sơn là người đầu tiên tỉnh lại, không phải vì hắn đã hồi phục mà là Thiên Ma Thối Thể đã đến kỳ hạn khiến cho toàn thân đau nhức.
Vừa mới tỉnh lại, Chung Sơn đột nhiên phá lên cười.
- Ha ha ha.
Không chết, ha ha ha.
Mặc dù toàn thân Chung Sơn đau đớn nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng, mình không chết, mình không chết.
Tuy nhiên sau sự vui sướng này, Chung Sơn bỗng cảm thấy toàn thân của mình trở nên đau nhức, đau nhức đến cực hạn, tựa như toàn bộ xương cốt của mình đã vỡ vụn vậy.
Nghỉ ngơi một lúc, Chung Sơn mới thấy cảm giác đau đớn của mình đã khá hơn nhiều, hắn nhìn Thiên Linh Nhi trong lồng ngực, trên mặt của nàng lúc này đã có hai luồng nước mắt.
Bị dọa đến mức phải khóc sao? Trên khuôn mặt Chung Sơn hiện lên một nụ cười ấm áp, hắn không biết rằng nước mắt vừa rồi của Thiên Linh Nhi là do cảm động khi rơi xuống.
- Linh nhi, Linh nhi!
Chung Sơn kêu lên.
Thiên Linh Nhi giật mình, bờ mi của nàng khẽ chớp động vài cái sau đó liền mở mắt ra.
Nàng mở mắt ra thì thấy mình đang trong lồng ngực của Chung Sơn, trên khuôn mặt liền thoáng ửng hổng, sau đó nàng nhanh chóng đứng lên.
- A…
Vừa mới đứng lên, Thiên Linh Nhi đột nhiên mềm nhũn, ngã lại vào trong lồng ngực Chung Sơn.
Chung Sơn ôm lấy cổ Thiên Linh Nhi, hắn đưa mắt nhìn đùi của Thiên Linh Nhi thì thấy chỗ đó bị một kiếm của Lưu Minh chém trúng, vết máu loang lổ.
Chung Sơn mang theo sự đau đớn ôm Thiên Linh Nhi dựa vào một tảng đá lớn, sau đó hắn khẽ xé ống quần của Thiên Linh Nhi, ở bên trong lộ ra làn da trắng nõn.
Nhìn thấy ống quần mình bị xé, trên khuôn mặt Thiên Linh Nhi hiện lên một vẻ ửng hồng, nhưng nàng biết rõ Chung Sơn đang xem thương thế của mình cho nên khẽ cắn cắn môi, không nói tiếng nào.
Chung Sơn nhẹ nhàng ngồi ở trước mặt Thiên Linh Nhi, đem vết thương của nàng đặt lên trên đùi của mình, cẩn thận xem xét.
- Nước.
Chung Sơn nói.
- Nước ư?
Sắc mặt Thiên Linh Nhi trở nên ửng hồng, nàng mơ hồ không hiểu Chung Sơn muốn nói chuyện gì.
- Ở trong vòng tay lưu trữ, trước kia ta đã để vào trong đó.
Chung Sơn nhíu mày nói.
- À à…
Thiên Linh Nhi lập tức lấy túi nước ra.
Sau đó, Chung Sơn nhẹ nhàng kéo ống quần của nàng lên, dùng nước rửa vết thương, từ bắp đùi của Thiên Linh Nhi truyền lên từng luồng đau đớn, tuy động tác của Chung Sơn rất cẩn thận nhưng Thiên Linh Nhi vẫn kinh hoàng không thôi. Không hiểu sao, khuôn mặt lúc này của Thiên Linh Nhi lại đỏ bừng, cả khuôn mặt và chiếc cổ đều nhuộm một màu phấn hồng. Thiên Linh Nhi có cảm giác, bàn tay của Chung Sơn kia thật là nóng bỏng, để trên chân mình, theo đó mà truyền tới một lượng nhiệt lớn. mặc dù biết rằng Chung Sơn đang rửa vết thương cho mình, nhưng không hiểu sao lúc này Thiên Linh Nhi lại cảm thấy trong lòng vô cùng lo lắng.
- Rượu!
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi nói.
- A.
Thiên Linh Nhi tựa như tượng gỗ, ngay lập tức lấy ra một vò rượu.
Chung Sơn đem vò rượu hướng về phía bàn chân ngọc của Thiên Linh Nhi rót xuống, đây chính là cách sát khuẩn.
- A.
Từ chân Thiên Linh Nhi truyền tới từng hồi đau nhức, nàng thanh thúy kêu lên một tiếng.
Chỉ động tác này thôi mà Thiên Linh Nhi đã cảm thấy tim mình đập thình thịch, nàng cũng không hiểu mình đang suy nghĩ cái gì nữa.
Chung Sơn nhẹ nhàng buông chân nàng ra, sau đó nói:
- Điều tức một chút, sẽ nhanh chóng hồi phục thực lực.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi gật gật đầu.
Sau đó Thiên Linh Nhi khoanh chân ngồi xuống một canh giờ, sau đó mới từ từ tỉnh lại.
- Tốt hơn chưa?
Chung Sơn nhìn Thiên Linh Nhi hỏi.
- Ừ, tốt hơn nhiều rồi. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thiên Linh Nhi gật đầu nói.
- Được rồi, lần này đổi ngươi làm hộ pháp giúp ta, để ta điều tức một hồi.
Chung Sơn cất tiếng nói.
Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, Thiên Linh Nhi bỗng nhiên cảm thấy khóe mũi mình cay cay, nhưng nàng vẫn cố nén nước mắt mà gật gật đầu.
Sau khi nghe được lời hứa của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn liền nhắm mắt điều tức, bản thân hắn bị thương thật là quá nặng.
Nhìn Chung Sơn điều tức, nước mắt của Thiên Linh Nhi cuối cùng cũng không ngăn được nữa.
Đều là do mình không tốt, mình không nghe theo lời nói của Chung Sơn, bằng không thì sẽ không như vậy. Chung Sơn chính là đệm thịt cho mình, bị thương hẳn là còn ghê gớm hơn mình, vừa tỉnh lại còn không lập tức điều tức mà còn chiếu cố cho mình, cuối cùng còn vì mình làm hộ pháp trước, sau đó mới điều tức dưỡng thương.
Thiên Linh Nhi lần đầu tiên thấy mình thật tùy hứng, chỉ tại mình tùy hứng mà mới gây ra chuyện như vậy.
Hai canh giờ, suốt hai canh giờ, Chung Sơn mới từ từ khôi phục lại được thương thế. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chung Sơn mở to mắt ra thì thấy đôi mắt của Thiên Linh Nhi đang nhìn chằm chằm về phía mình.
- Đói bụng chưa? Ăn một chút gì đi!
Chung Sơn cười nói.
- Chung Sơn, lần này thật xin lỗi, từ nay ta sẽ nghe lời ngươi nói, khong làm việc tùy hứng nữa, không bướng bỉnh nữa.
Thiên Linh Nhi hối hận nó.
- Ha ha, chuyện này không sao, ngươi còn trẻ, đùa giỡn thì không sao, sau này già rồi, trở thành lão thái bà, thì tính tình đùa giỡn này quả là xấu.
Chung Sơn cười cười nói.
- Phì phì, ta sẽ không già, ta muốn trường sinh bất tử, vĩnh viễn xinh đẹp.
Tâm tình Thiên Linh Nhi lập tức trở nên tốt hơn.
- Ha ha, đây mới chính là Thiên Linh Nhi mà ta quen biết.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Chung Sơn, ở đằng kia là thi thể của Lưu Minh và Vương Quế và Chung Địa. Hừ nhìn thật là buồng nôn.
Thiên Linh Nhi chỉ vào ba cái thi thể phía xa xa, vẻ mặt hiện lên một sự chán ghét.
Nhìn ba cỗ thi thể này, Chung Sơn khẽ nhíu mày lại.
- Ngươi ăn gì trước đi, để ta xử lý.
Chung Sơn nói xong liền bước tới bên cạnh thi thể của Chung Địa.
Nhìn thấy thi thể lúc này của Chung Địa, Chung Sơn chỉ có thể hít một hơi thật sâu rồi khẽ thở dài ra.
Chung Sơn tìm kiếm thanh đại đao của mình, sau đó nhanh chóng đào lên một cái hồ to, cuối cùng thở dài một hơi rồi đem thi thể Chung Địa và một số đồ dùng của hắn cho vào trong đó. Sau đó hắn mang theo một tâm tình lấp đất vào.
Thiên Linh Nhi từ này giờ vẫn nhìn Chung Sơn làm việc, nàng cũng không ngắt lời Chung Sơn, nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, người kia đã muốn giết Chung Sơn, tại sao Chung Sơn còn chôn y?
Chung Sơn dùng đại đao gọt ra một tấm bia, hít một thơi thật sâu rồi lắc lắc đầu cuối cùng cũng không viết được chữ nào trên đó. Một ngôi mộ không bia.
Chung Sơn lại nhìn sang hai cỗ thi thể khác, chính là Lưu Minh và Vương Quế.
Đối với hai người này, Chung Sơn không hề có chút hảo cảm này, hắn không hề khách khí, tìm kiếm trên người bọn họ một lượt, lấy từ đó một thanh kiếm, còn có chiếc vòng tay lưu trữ đồ vật.
- Linh Nhi, chiếc vòng tay lưu trữ đồ vật này có thể dùng được không? Còn thanh kiếm này hắn đã dùng Không Linh Châu luyện thành pháp bảo, ta có thể lấy Không Linh châu ở trong đó được không?
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi hỏi.
- Ừ, vòng tay lưu trữ và kiếm đều có Không Linh châu, chỉ là Không Linh châu có một đặc tính chính là chỉ cần bị phá hủy thì sẽ lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Thiên Linh Nhi giảng giải nói.
- Vậy ư?
Chung Sơn kỳ quái nhìn Thiên Linh Nhi.
- Ta cũng không biết tại sao, cái này là ta hỏi cha ta mà biết. Khi pháp bảo bị phá hủy thì Không Linh châu cũng tựa như bọt khí, cũng sẽ nổ tung mà biến mất, ví dụ như chiếc vòng tay này, hạt Không Linh châu ở bên trong lấp đầy đá tu di, chỉ cần phá hủy chiếc vòng tay là đá tu di sẽ hiện ra, nhung ở trong lòng chiếc vòng tay đó, sẽ không có bất cứ vận gì.
- Được rồi, cái vòng tay lưu trữ đồ vật này, chúng ta mỗi người một cái, còn thanh kiếm này, mỗi người một thanh.
- Vòng tay lưu trữ ta cũng có, hơn nữa không gian bên trong cũng rất lớn, hai cái này ngươi cứ giữ hết đi, về phần thanh kiếm, chất liệu quá kém, muốn luyện tiếp chắc chắn phải tốn lượng lớn chân nguyên cùng với tinh thần của ta, hay là từ bỏ đi.
Thiên Linh Nhi thẳng thắn nói.
- Được rồi.
Chung Sơn gật gật đầu.
Hắn lấy ra đại đao, nhanh chóng chém về phía vòng tay lưu trữ đồ vật, đột nhiên sau khi hai cái vòng tay màu trằng được mở ra, hai vật sáng bóng bỗng nhiên bắn ra, biến thành hai luồng bụi.
Thiên Linh Nhi ở chỗ đó lại lấy ra hạt Không Linh châu lần trước lấy được từ chỗ của Đường Hiệu Vưu, nàng đưa cho Chung Sơn để hắn luyện nó thành một chiếc vòng tay. Chiếc vòng tay này được Chung Sơn luyện chế vô cùng trơn tru, hắn căn bản không thèm để ý nhiều, không cần phải xinh xắn, chỉ cần lưu trữ được nhiều đồ vật là được. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi đem đá tu di đầu nhập và quán chú vào bên trong, cuối cùng đã tạo ra một chiếc vòng tay không tệ.
Bởi vì, Không Linh châu nhuốm máu tươi của mình cho nên chỉ cần tinh thần vừa động là có thể thấy bên trong có một tiểu không gian rộng chừng hai thước vuông.
Không gian tuy không lớn, nhưng Chung Sơn rất thỏa mãn.
Hắn lấy từ chỗ Linh nhi các đồ vật của mình rồi đem cất vào trong đó. Lấy ra, để vào nhiều lần, cuối cùng Chung Sơn mới thở phào một hơi, trên khuôn mặt hắn hiện ra một nụ cười.
Vòng tay lưu trữ, túi lưu trữ, vật thần kỳ này mấy chục năm trước mình vô cùng hâm mộ, cuối cùng cũng được sở hữu nó.
- Thú vị chứ? Ta năm đó có vòng tay lưu trữ cũng chơi cả đêm mới ngủ, ngày hôm sau hai con mắt hơi đỏ lên, bị cha mắng cho một trận.
Thiên Linh Nhi cười nói.
Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lắc đầu cười cười, Thiên Linh Nhi thì không cách nào nhận thức được tâm tình của mình.
Chung Sơn nhìn sang hai thanh kiếm rồi lắc lắc đầu, hai thanh kiếm đều là kiếm nhất phẩm nhưng chủ nhân đã chết nên không thể tăng cấp. Chất liệu này, chất liệu này theo như lời của Thiên Linh Nhi thì quá kém, tuy nhiên, cho dù có kém thì cũng tốt hơn sắt thường rất là nhiều.
Thiên Linh Nhi bị thương cho nên không thể đi đi lại lại nhiều cho nên hai người tạm thời nghỉ ở đáy cốc, sau đó Chung Sơn cùng với nàng tiếp tục điều tức dưỡng thương.
Nằm ở trên đệm, Thiên Linh Nhi kinh ngạc nhìn Chung Sơn, thầm đoán trong lòng hắn lúc này đang nghĩ điều gì, đoán nữa ngày cuối cùng cũng không thể phát hiện ra, nàng đành nở ra một nụ cười.
Ngoài trời đêm đen, nhưng dùng thị lực của Linh nhi thì dưới ánh trăng lờ mờ nàng vẫn có thể nhìn thấy Chung Sơn cách đó không xa. Chung Sơn lúc này đang còn điều tức, hiển nhiên, lần bị thương này khá nặng.
Không biết đến khi nào, đột nhiên Thiên Linh Nhi nhướn mày lên, trong mắt nàng hiện lên một vẻ buồn rầu, nàng nhìn Chung Sơn thần sắc vô cùng mất tự nhiên, nàng muốn há miệng gọi hắn nhưng mỗi lần định kêu, Thiên Linh Nhi đầu ngừng lại, tựa hồ như cảm thấy Chung Sơn lúc này điều tức vô cùng tốt.
Nhìn Chung Sơn, trên khuôn mặt Thiên Linh Nhi đỏ bừng một mảng, sau khi biết rằng hắn sẽ không tỉnh lại, nàng mới nhẹ nhàng di động thân hình, tiến đến sau lưng Chung Sơn, nhìn về phía dưới sơn cốc, Thiên Linh Nhi lo lắng không thôi.
Chỗ cuối cùng, thậm chí đều áp vào vách núi.
Đứng ở phía xa xa, đều không thể tìm được một tảng đá lớn, dường như trước mặt Chung Sơn đều là bình thường.
Lén nhìn Chung Sơn từ phía xa xa, Thiên Linh Nhi khẽ cắn bờ môi hồng, vẻ mặt vô cùng lo lắng, nàng rất muốn đi tiểu, cảm thấy không nhịn được, bây giờ nàng vẫn là Tiên Thiên kỳ, không giống như cường giả Kim Đan kỳ, có thể đem chất thải bài xuất thành khí ra ngoài.
Đi đến bên vách núi, Thiên Linh Nhi lại một lần nữa nhìn Chung Sơn nhắm mắt điều tức, sau đó nàng mới cởi đai lưng ra. Thời khắc này, nàng nhìn chằm chằm vào Chung Sơn, như sợ hắn quay đầu lại.
Hiện tại ở trong sơn cốc, Chung Sơn dĩ nhiên không phải là toàn tâm điều tức mà là ở trạng thái bán nhập.
Thiên Linh Nhi rời khỏi chăn, Chung Sơn cũng cảm thấy được.
Nàng muốn làm gì đây? Nhưng Thiên Linh Nhi không gọi Chung Sơn mà hướng về phía sau Chung Sơn gian nan lùi lại.
Chung Sơn có một thói quen chính là đem hướng an toàn nhất để lại sau lưng, ở trong sơn cốc này, Chung Sơn quay lưng về vách núi an toàn phía sau.
Thiên Linh Nhi đi về phía đằng sau, hiển nhiên là sẽ không gặp phải chuyện gì, nhưng mà nàng đi về phía đó để làm gì? Chung Sơn cũng không gây nên động tĩnh mà ngưng thần lắng nghe, đem thính lực dâng lên tối đa.
Chỉ nghe đằng sau, đột nhiên truyền đến một tràng thanh âm nhỏ bé.
Nghe thấy thanh âm này, Chung Sơn liền nhíu mày, Thiên Linh Nhi đang làm gì đó? Hắn ngồi thẳng dậy, cẩn thận lắng nghe.
- Xao xao xao.
Khi tiếng xao xao của nước chảy đằng sau truyền đến, thân thể Chung Sơn đột nhiên cứng đờ, hắn rốt cuộc cũng biết Thiên Linh Nhi đang làm gì phía sau mình.
Một cảm giác hoang đường trong nháy mắt tràn ngập vào trong lòng của Chung Sơn, giờ khắc này, thân thể của Chung Sơn đột nhiên run lên, hắn lập tức cố gắng điều tức.
Nhưng Thiên Linh Nhi so với Chung Sơn còn khẩn trương hơn, còn lo lắng hơn gấp trăm lần, hai mắt nàng nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, thấy thân hình của Chung Sơn run rẩy, Thiên Linh Nhi cũng theo đó mà run lên. Tiếng nước chảy, cũng bỗng nhiên mà dừng lại.
Hắn phát hiện sao? Chung Sơn tỉnh rồi sao, khuôn mặt của Thiên Linh Nhi trở nên đỏ bừng như quả trứng gà luộc.
Nhưng đang chảy mà ngừng lại khiến cho Thiên Linh Nhi cảm thấy vô cùng khó chịu, sau khi thấy Chung Sơn không động đậy nữa, Thiên Linh Nhi rốt cục cũng không nhịn được, tiếp tục phát ra thanh âm này.
Mãi đến phút cuối, Thiên Linh Nhi mới nhìn chằm chằm vào Chung Sơn.
Tiếng nước ngừng lại, sau đó truyền tới thanh âm mặc quần áo.
Lúc này trong óc Thiên Linh Nhi đột nhiên hiện lên những suy nghĩ hỗn loạn, Chung Sơn tỉnh lại sao? Chuyện mới rồi bị hắn nghe được sao?
Nằm ở trên nệm, khuôn mặt Thiên Linh Nhi tựa hồ như nóng như lửa đốt.
Sẽ không, Chung Sơn sẽ không tỉnh lại, bằng không tại sao hắn không quay đầu lại?
Thiên Linh Nhi không ngừng an ủi chính mình, rốt cuộc một canh giờ sau, nội tâm nàng cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, khi bình tĩnh lại, Thiên Linh Nhi mới nghĩ đến một vấn đề khác, chính là mặc kệ Chung Sơn có tỉnh lại hay không tỉnh lại, mình cũng đã làm một chuyện xấu hổ, tại sao khi làm việc đó lại nhìn chằm chằm vào một nam nhân.
Tại sao, tại sao ta có thể như vậy, một mặt vừa làm chuyện đó, một mặt lại nhìn nam nhân.
Thiên Linh Nhi dán khuôn mặt vào lớp chăn, dùng nó để che khuất khuôn mặt của mình với Chung Sơn.
Đến sáng ngày hôm sau, Thiên Linh Nhi sau khi suy nghĩ mệt mỏi mới chìm vào trong giấc ngủ. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Giờ phút này, Chung Sơn khẽ mở to đôi mắt ra, hắn quay đầu lại nhìn trông thấy Thiên Linh Nhi khả ái thì khẽ lắc đầu cười cười.
Trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một ý niệm trìu mến, nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn khẽ lắc lắc đầu, tiếp tục điều tức dưỡng thương rồi đứng dậy.
Chung Sơn đã khôi phục lực đạo, ngày hôm sau, chẳng những di chứng thiên ma thối thể biến mất mà thương thế cũng tốt hơn rất nhiều lần.
Khi vầng thái dương chiếu xuống, Chung Sơn đã bắt đầu luyện tập đao pháp.
Những âm thanh này không bao lâu đã đánh thức Thiên Linh Nhi.
Nàng khẽ mở to mắt ra, dụi dụi con mắt, Thiên Linh Nhi nhìn về chỗ thanh âm phát ra thì bỗng nhiên trở nên ngẩn ngơ, chuyện hôm qua hiện lên trong óc nàng khiến cho khuôn mặt của nàng không tự giác được mà ửng đỏ lên.
Có lẽ cảm nhận được Thiên Linh Nhi tỉnh lại cho nên Chung Sơn lập tức ngừng luyện đao pháp.
- Tỉnh lại rồi sao? Có đói bụng không?
Chung Sơn cất tiếng hỏi.
Thấy thần sắc của Chung Sơn như vậy, Thiên Linh Nhi mở to hai mắt, nhìn chằm chằm về phía hắn.
- Chuyện gì vậy? Trên khuôn mặt của ta có dính gì sao?
Chung Sơn không hiểu chạm chạm vào khuôn mặt của mình.
- Không, không có.
Thiên Linh Nhi lập tức nói.
Rốt cuộc Chung Sơn cũng biết rằng sau một đêm, tâm tình của Thiên Linh Nhi đã tốt hơn rất nhiều.
- Không có, vậy thì ăn một chút gì đi, ta đi thăm dò đường lối xem sơn cốc này thông tới đâu.
Chung Sơn nói.
- Ngươi, ngươi phải đi sao?
Thiên Linh Nhi nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, tỏ ra một vẻ đáng thương.
Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn không tự giác được mà nở ra một nụ cười:
- Đương nhiên, chẳng lẽ cứ phải ở mãi tại đây sao?
Ta không phải nói là sẽ ở nơi này mãi, nhưng nội thương hiện tại của ta đã tốt hơn nhiều rồi, không phải là không thể đi được, ngươi và ta dìu nhau cùng đi được không?
Thiên Linh Nhi đáng thương nhìn Chung Sơn.
Thấy thần sắc của Thiên Linh Nhi, trong lòng Chung Sơn cảm thấy sung sướng, hắn không tự giác mà nở ra một nụ cười.
- Được, đứng lên nào.
Chung Sơn nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi lập tức gật gật đầu.
Chung Sơn đỡ Thiên Linh Nhi đứng dậy, sau khi thu hồi đồ đạc, hắn cũng đem đại đao cất vào trong vòng tay trữ vật.
Nhìn hai chân quấn băng trắng của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn bỗng nhiên ngồi xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thiên Linh Nhi, hắn cõng thiên Thiên Linh Nhi lên, bàn tay chạm vào phía sau mông của nàng.
- A.
Thiên Linh Nhi thét lên một tiếng kinh hãi, hai chân lúc này đã rời khỏi mặt đất. Như thế này không phải hai người rất gần nhau sao?
- Chung Sơn, ngươi thả ta xuống, ngươi thả ta xuống….
Khuôn mặt Thiên Linh Nhi đỏ bừng, nàng kêu to lên.
Thân thể nàng vặn qua vặn lại, tưa hồ như muốn giãy ra khỏi.
Thiên Linh Nhi khong động thì còn tốt, sau khi nàng độc, hai tiểu bạch thỏ của nàng khẽ chạm qua chạm lại, khiến cho Chung Sơn tuy đã là người tám mươi tuổi nhưng cũng không chịu nổi, khuôn mặt khẽ ửng đỏ lên.
- Bộp.
- Không được cử động.
Nghe thấy tiếng động này, Thiên Linh Nhi chẳng những không có cảm giác đau đớn mà còn cảm thấy cú vỗ này của Chung Sơn như mang theo cả một luồng điện chảy vào thân thể nàng. Thiên Linh Nhi không tự giác được mà trở nên cứng đờ, không giãy dụa nữa.
Trong đầu Thiên Linh Nhi có một cảm giác thật trống rỗng, nàng cũng không biết từ khi nào mình đã ôm cổ Chung Sơn, cả người nàng trở nên ngây ngốc, nửa ngày sau mới có phản ứng.
Tại sao có thể như vậy?
Thiên Linh Nhi cảm nhận tư thế của mình lúc, này cả người không hề có một khoảng cách dán về phía sau lưng Chung Sơn, hai tay ôm lấy cổ hắn, cả khuôn mặt tựa hồ như cũng dán vào cổ Chung Sơn.
Thiên Linh Nhi không động đậy, khuôn mặt nàng trở nên tê dại, nhất là chỗ hai bàn tay của Chung Sơn chạm vào. Hai bàn chân của nàng cảm thấy vô cùng khó xử khi kẹp vào bên hông của Chung Sơn. Tuy cách một lớp quần áo, nhưng cặp mông của mình vẫn bị tay hắn chạm vào, chỗ đó đột nhiên trở nên thật nóng. Cả người Thiên Linh Nhi đột nhiên giống như bị đun sôi, ít nhất là khuôn mặt của nàng, ửng hồng đỏ bừng.
Chung Sơn đi từng bước, từng bước về phía trước, trên lưng khẽ cảm thụ được Thiên Linh Nhi. Thiên Linh Nhi không nói lời nào, nhưng cảm giác này nàng chưa từng cảm thấy bao giờ. Tại sao ta lại có cảm giác như vậy? Ta vẫn là ta chứ? Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chỉ là hương vị trên người Chung Sơn thật là tốt. Thiên Linh Nhi thầm nghĩ.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Thiên Linh Nhi lại ửng đỏ hơn, nàng nở ra một nụ cười mà ngay cả mình cũng không nhận ra, có lẽ, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
Chung Sơn vừa rồi khi ngồi xuống đã cảm thấy hối hận, chỉ là, Thiên Linh Nhi không náo loạn, chỉ cần không náo loạn như vậy là tốt lắm rồi.
Nhưng tại sao Thiên Linh Nhi lại không nói gì? Nếu như không cảm nhận được hơi thở của Thiên Linh Nhi trên cổ mình, Chung Sơn chắc chắn phải kiểm tra một chút xem nàng có bị sao không.
- Linh nhi.
Đi được một hồi, cuối cùng Chung Sơn cũng cất tiếng nói.
- Ừ, ừ?
Thiên Linh Nhi nghe thấy tiếng gọi của Chung Sơn thì hồi phục lại tinh thần, nàng thuận miệng ừ một cái, sau đó phát hiện ra mình thất thố, lại nghi hoặc ừ thêm một tiếng nữa.
Chung Sơn hít một hơi thật sâu, nhíu mày hỏi:
- Lần trước ở trên đỉnh núi, ta đã đáp ứng ngươi, lần này nếu như sống sót, ta sẽ mang ngươi tới gặp đại sư huynh.
Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, Thiên Linh Nhi lập tức nhớ tới đại sư huynh, nhưng hiện tại không biết tại sao trong lòng nàng không hề vội vã nôn nóng muốn gặp y như trước kia. Thiên Linh Nhi cũng không biết tại sao, nếu như trước kia mà nói, mình phải vô cùng vui vẻ mới đúng, bây giờ, bây giờ tại sao chỉ có hơi mỉm cười vui mừng mà thôi?
Thiên Linh Nhi cau mày rồi nhìn lưng của Chung Sơn, nàng cảm thấy trong lòng mình lúc này thực mâu thuẫn, cuối cùng nàng cũng gật đầu nói.
- Cám ơn ngươi, Chung Sơn.
- Ha ha, tại sao phải cảm ơn? Nếu như không có ngươi dùng hồng lăng để quấn ta lại thì có lẽ chúng ta bây giờ cũng giống như bọn họ, biến thành một đống bầy nhầy.
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Không đâu, nếu không có ta cứu, ngươi nhất định cũng không xảy ra chuyện gì.
Thiên Linh Nhi lập tức khẳng định nói, tựa như nàng biết Chung Sơn không có chuyện gì là không làm được. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Có lẽ vậy.
Chung Sơn lắc đầu cười nói, phương pháp tự cứu mình cũng là cấp trung sanh trí, gặp hủy nghiêm càng nhiều thì càng thông minh, nếu như không có hồng lăng thì làm sao có thể kéo tảng đá lớn xuống? Chỉ là, Chung Sơn cũng không phản bác, có lẽ là vậy!
Chung Sơn cõng Thiên Linh Nhi trên lưng, hướng về phía sơn cốc phía trước mà đi tới, hắn không hề vội vàng, không phải Chung Sơn không muốn ra ngoài thật nhanh mà là chậm một chút, cũng là an toàn một chút.
Ở bốn phía đều là vách đá dựng đứng, phải leo lên sao? Nhưng mà, những núi đá này vô cùng trơn bóng, leo lên thật quá khó khăn.
Chỉ là xem ra không còn con đường nào khác.
Sơn cốc này rất lớn, chỉ là bốn phía toàn những vách núi cao, không hề có lối ra, đây đúng là một tuyệt cốc.
Tuy nhiên, ở trên cao hai thươc lại có một cái sơn động.
Sơn động ư?
Trong sơn động phát ra một chút ánh sáng màu hồng, tựa hồ như có một lượng lớn nhiệt phun ra từ trong đó, đánh về phía hai người.
Ánh sáng màu hồng này tuy yếu ớt nhưng ở bên trong lại có mấy điểm đỏ.
- Chung Sơn, cái này là sao vậy?
Thiên Linh Nhi nhìn thấy cảnh tượng trong sơn động thì lập tức cảm thấy hưng phấn.
- Không được nói
Chung Sơn nhướn mày nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi bị Chung Sơn cắt đứt, nàng nhanh chóng dịch chuyển trên người Chung Sơn rồi đáp.
Chung Sơn nín thở lắng nghe tiếng động ở bên trong, khi Chung Sơn tĩnh tâm lắng nghe, tim của Thiên Linh Nhi lại đập thình thịch.
Bỗng nhiên, hắn cầm lấy một tảng đá, hướng về phía trong sơn động ném vào.
- Cộc.
Cục đá chạm vào trong sơn động phát ra một tiếng vang, Chung Sơn lại tiếp tục im lặng lắng nghe.
Mà Thiên Linh Nhi lúc này cũng nhìn về phía trong sơn động xem nó có gì. Bây giờ nàng lại bị công việc của Chung Sơn hấp dẫn, khuôn mặt tràn đầy sự tò mò nhìn hắn.
- Không có thanh âm.
Thiên Linh Nhi ở bên tai Chung Sơn nhỏ giọng nói.
Nghe thấy lời nói này của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lắc đầu cười cười, dù sao Thiên Linh Nhi cũng đã đạt tới Tiên Thiên tầng thứ chín, thính lực phải mạnh hơn mình rất nhiều.
- Ta lo lắng quá!
Chung Sơn cười cười nói, sau đó hắn mang Thiên Linh Nhi trên vai, tiến vào trong sơn động.
Đi vào trong sơn động, mắt của Chung Sơn cũng quen với bóng đêm, hắn cuối cùng cũng nhìn ra hồng quan phát sáng là thứ gì. ở phía xa xa, còn có một chút hồng quang uốn lượn, còn kèm theo nhiệt, lúc này, Chung Sơn đột nhiên nghĩ tới một khả năng, cái sơn động này sẽ kéo dài đến miệng một ngọn núi lửa.
Sau đó, Chung Sơn đưa mắt nhìn sang mười ba điểm đỏ, phương vị khác nhau.
- Huyết Bồ Đề ư?
Thiên Linh Nhi đột nhiên vui mừng kêu lên.
31.03.2011
Quyển 2 Chương 3
Tiên Thiên tầng thứ tư Nhóm dịch: tepga Nguồn: vipvvandan.vn
Nội dung thu gọn
- Huyết bồ đề ư? Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thiên Linh Nhi đột nhiên vui mừng kêu lên.
Mười ba trái sinh trưởng ở đây tốt tựa như là trái cây, phát ra từng luồng hồng quang.
Thiên địa có linh quả, Chung Sơn từ lúc đầu vào Khai Dương tông đã biết, quả trong động thiên kia cũng là một linh quả cường đại, hơn nữa, so với cái này khẳng định còn mạnh hơn nhiều.
- Huyết bồ đề?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Chung Sơn, Chung Sơn, ngươi thả ta xuống, đây chính là huyết bồ đề, ta chỉ cần ăn một quả thì thương thế sẽ lành lặn, hơn nữa bên trong còn có một lượng lớn hỏa năng, có lẽ ta có thể đột phá tới Tiên Thiên tầng thứ mười.
Thiên Linh Nhi nhìn mười ba quả huyết bồ đề, kích động kêu lên.
Nghe thấy lời nói này của Thiên Linh Nhi, hai mắt Chung Sơn liền trở nên sáng ngời, huyết bồ đề ư?
Hắn nhẹ nhàng buông tay, đem Thiên Linh Nhi từ từ đặt xuống.
Lúc hai chân rơi xuống đất, Thiên Linh Nhi cảm thấy vô cùng hưng phấn, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng đột nhiên trở nên trống rỗng, một cảm giác mất mát mạnh mẽ tiến vào trong lòng.
Nàng nhăn mày, nhanh chóng suy nghĩ, mình bị làm sao vậy?
- Huyết bồ đề có thể ăn sống sao?
Chung Sơn nhìn trái cây màu hồng sắc này hướng về phía Thiên Linh Nhi hỏi.
- Đương nhiên, ngươi cũng có thể ăn, chỉ là hiện tại ngươi đang là Tiên Thiên tầng thứ ba, ăn vào có thể sẽ rất đau nhức, chỉ là thu hoạch cũng rất lớn, nhưng mà, nhiều nhất cũng chỉ được ăn một quả thôi.
Thiên Linh Nhi nói.
- Đau nhức ư?
Chung Sơn kỳ quái nhìn về phía Thiên Linh Nhi.
- Đó là bởi vì tác động của nó vào ngươi quá lớn, khiến cho thân thể của ngươi vô cùng đau nhức, ta nghe cha ta nói, huyết bồ đề tuy không phỉa là linh quả vô cùng tốt nhưng nó tạo ra một mùi hương kỳ lạ, nó tuy sinh sống ở trong miệng núi lửa nhưng không phải núi lửa nào cũng có, tựa như là có rất nhiều nguyên nhân hình thành. Dù sao ta cũng không biết rõ ràng lắm, chỉ biết rằng mười ba hạt này cha ta nói ta ăn tám hạt thì có thể tiến tới Tiên thiên tầng thứ mười, hơn nữa có thể trị thương, thật là tốt quá.
Thiên Linh Nhi nói.
- Vậy sao, vậy thì có tác dụng phụ không? Đối với việc tu luyện về sau có trở ngại gì không?
Chung Sơn trịnh trọng hỏi.
- À, đối với ngươi và ta thì sẽ không.
Thiên Linh Nhi nghĩ nghĩ rồi nói.
- Tại sao?
Chung Sơn cau mày hỏi, tại sao mình và nàng thì có thể, còn người khác thì không thể.
- Bởi vì quả huyết bồ đề này là linh quả thuộc dương tính, người tu luyện Đại Dương thần công thì đương nhiên ăn vào không vấn đều gì, cũng chỉ là một cách luyện hỏa công mà thôi.
Thiên Linh Nhi nói.
- Ừ, vậy ta hộ pháp cho ngươi, ngươi ăn đi.
Chung Sơn nói.
Linh nhi đột nhiên từ chối.
- Chuyện gì vậy?
Chung Sơn cau mày hỏi.
Nhìn Chung Sơn, trong mắt Thiên Linh Nhi hiện lên một vẻ kiên định, nàng nói:
- Lần này để ngươi ăn trước, ta hộ pháp cho ngươi.
Chung Sơn đưa đôi mắt cẩn thận đánh giá vẻ mặt thành thật của Thiên Linh Nhi rồi cười nhẹ nói:
- Được.
Sau đó dựa theo lời Thiên Linh Nhi, Chung Sơn hái một quả huyết bồ đề.
Nhiệt độ của huyết bồ đề so với nước sôi cũng không chênh lệch bao nhiêu, đều vô cùng cao, tuy nhiên Tiên Thiên tầng thứ tư sẽ không sợ. Chung Sơn nắm trong tay, ra sức kéo một cái.
- Phựt.
Huyết bồ đề đã được hái xuống.
- u u u.
Liên tiếp những tiếng u vang lên, sợi dây huyết bồ đề trong nháy mắt đã trở nên khô héo.
- Quả huyết bồ đề một khi đã hái xuống thì dây sẽ không thể sống được nữa.
Thiên Linh Nhi ở một bên nói.
Chung Sơn gật gật đầu xoay lưng vào vách tường rồi khoanh người ngồi xuống. Hắn nhìn quả huyết bồ đề trong tay mình rồi dứt khoát há miệng ra, đem quả huyết bồ đề vào trong miệng. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi nhai một hồi, hắn đã đem huyết bồ đề nuốt vào trong bụng.
Huyết bồ đề vừa vào trong bụng đột nhiên biết thành một cục lửa nóng vô cùng lớn, tựa hồ như muốn nướng chín toàn thân nội phủ trong người Chung Sơn.
Đau nhức, thật quá đau nhức, những đau nhức trước kia là từ bên ngoài mà tới còn lần này lại tới từ bên trong. Trong khoảnh khắc, toàn thân Chung Sơn trở nên nóng rực, một quả huyết bồ đề này đã khiến cho toàn thân Chung Sơn tựa như là một hỏa lò, thậm chí làn da của hắn còn toát ra một màu hồng.
Khuôn mặt của Chung Sơn lúc này đã vã ra từng luồng mồ hôi, đây rõ ràng là một cơ hội khó có được, Đại Dương thần công theo đó mà vận chuyển trong người, chân khí theo tuyến lộ, từng vòng từng vòng mà vận chuyển.
Chung Sơn biết rõ vừa rồi do mình chủ quan nên không nghe thấy tiếng nói của Thiên Linh Nhi. Mà Thiên Linh Nhi cũng không ngờ, tác động của quả huyết bồ đề này thật quá lớn, nếu là người Tiên Thiên tầng thứ ba khác, chỉ e là đã bị lửa nóng này nướng chín.
Nếu như mình không phải khắc khổ tu luyện Thiên Ma Thối Thể đại pháp thì cho dù nội phủ ngũ tạng có cứng cỏi đến mầy thì giờ đây cũng đã bị tàn phá. Dẫu vậy, Chung Sơn vẫn có cảm giác toàn thân như muốn nổ tung ra.
Thiên Ma Thối Thể đại pháp!
Chung Sơn lại một lần nữa vận hành Thiên Ma Thối Thể đại pháp, dốc toàn lực đánh sâu trong một canh giờ, nếu mà mình không không chế được, thì có khi sẽ bị huyết bồ đề làm cho chết mất.
Thiên Linh Nhi chứng kiến toàn thân Chung Sơn nổi lên từng luồng gân xanh, nhiệt độ cơ thể cũng tặng vọt thì trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng biết rằng công việc tu luyện hiện tại của Chung Sơn đang rất vất vả. Nàng liền cầm lấy một miếng khăn, định lau mồ hôi cho Chung Sơn nhưng lại sợ rằng quấy rầy hắn.
Chung Sơn dốc hết toàn lực để đột phá, chân khí hắn một lần nữa lại vận chuyển, không ngừng tụ tập rồi tản ra. Giờ phút này, Chung Sơn tựa như là liều mạng, bởi vì hắn biết rõ, trong một canh giờ nữa, nếu không thể luyện hóa huyết bồ đề này thì mình sẽ phải chết.
Hắn kiên trì, kiên trì, rốt cục một canh giờ sau đã phá tan được.
Tiên Thiên tầng thứ tư, Tiên Thiên tầng thứ tư.
Đạt tới Tiên Thiên tầng thứ tư, Chung Sơn liền buông lỏng người lại, sau đó, hắn không ngừng củng cố cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ tư này.
Một nén nhang sau, Chung Sơn cảm nhận toàn thân mình trở nên đau đớn, Thiên Ma Thối Thể đại pháp lại để lại di chứng! Tuy nhiên, bây giờ Chung Sơn đã biết, tất cả đã không có chuyện gì nữa rồi, Tiên Thiên tầng thứ tư, hiện tại tuy lượng chân khí chỉ còn lại ba thành của Tiên Thiên tầng thứ tư nhưng Chung Sơn cũng không lo lắng lắm, qua một hai ngày nữa là có thể phục hồi trở lại.
Hắn nhẹ nhàng mở hai mắt ra.
- Chung Sơn, thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa?
Thiên Linh Nhi kinh hỉ hỏi.
Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn định mở miệng nói nhưng cuối cùng cũng chỉ thờ dài, thiếu chút nữa là cái mạng này cũng mất.
- Ừ, Tiên Thiên tầng thứ tư, đến ngươi ăn đó, chỉ là ngươi từ từ mà ăn, bởi vì ta thấy huyết bồ đề này tác động rất lớn.
Chung Sơn gật đầu nói.
- Tiên Thiên tầng thứ tư rồi sao?
Hai mắt Thiên Linh Nhi liền sáng lên, trong đó tràn ngập vẻ kinh hỉ, tựa như chính mình vừa đột phá vậy.
- Ngươi đợi ở đó nha Chung Sơn!
Trần Ngọc Đình nói.
Nhanh chóng sau đó, Thiên Linh Nhi đã bứt tám quả huyết bồ đề xuống, tám sợi dây kia cũng hẽo rũ, phát ra thanh âm u u.
Thiên Linh Nhi theo lời khuyên bảo của Chung Sơn, ăn từng quả từng quả vào trong miệng.
Tuy nhiên, điều khiến cho Chung Sơn cảm khái chính là, ăn đến quả thứ tám, Thiên Linh Nhi lại nói:
- Chưa đủ, Chung Sơn ngươi hái cho ta thêm một quả nữa.
Mang theo một sự cảm thán, Chung Sơn hái thêm cho Thiên Linh Nhi đến hai quả, lúc đó Thiên Linh Nhi mới nhắm mắt đột phá.
Mười hạt, mười hạt bồ đề sao?
Nhìn Thiên Linh Nhi, rồi lại nhìn chính mình, chân khí cùng với chân nguyên thật là chênh lệnh nhau, thật là chênh lệch rất lớn, hơn nữa nghe nói năm trước Thiên Linh Nhi mới tới Tiên Thiên tầng thứ chín.
Chung Sơn ngồi một bên kiên nhẫn chờ đợi, làn da của Thiên Linh Nhi lúc này cũng hơi ửng hòng, tuy nhiên lại khiến cho người ta có một cảm giác da nàng đẹp hơn.
Ở trong sâu sơn động, Chung Sơn cũng không đi dò xét, bây giờ không phải là thời điểm làm chuyện đó, phải chờ Thiên Linh Nhi đột phá xong đã.
Thiên Linh Nhi đột phá cần phải có thời gian rất nhiều, rất nhiều.
Một ngày một đêm, suốt một ngày một đêm, cuối cùng Thiên Linh Nhi cũng mở hai mắt ra.
Hai mắt của Thiên Linh Nhi mở to ra, tựa hồ như vầng trăng lưỡi liềm.
- Chung Sơn, Tiên Thiên tầng thứ mười, Tiên Thiên tầng thứ mười.
Thấy Thiên Linh Nhi mừng rỡ như vậy, Chung Sơn cũng mỉm cười, bởi vì Chung Sơn cũng thấy rằng thương thế của Thiên Linh Nhi đã tốt hơn nhiều, toàn bộ đã khôi phục lại.
- Hảo hảo.
Chung Sơn bị Thiên Linh Nhi làm cho dao động, chỉ gật gật đầu cười nói.
- Chung Sơn, chúng ta đi vào bên trong xem xem, trong sơn động này không chừng còn có thứ tốt khác.
- Đúng thế, nghỉ ngơi một ngày nữa rồi sẽ đi vào, chúng ta tìm một chỗ thay đổi quần áo đã.
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi nói.
- Vậy ư? Vậy ngươi đi ra ngoài, không cho phép nhìn lén, ta thay quần áo.
Thiên Linh Nhi cất tiếng kêu lên.
Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lắc đầu cười cười rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Đợi một ngày nưa xư? Không chỉ vì Thiên Linh Nhi mà còn vì Thiên Ma Thối Thể đại pháp, di chứng lúc này nó vẫn còn chưa chấm dứt hoàn toàn.
Không bao lâu sau, Thiên Linh Nhi mặc một bộ xiêm y màu hồng sắc thanh tú động lòng người xuất hiện trước mặt hắn.
Lại qua nửa ngày, di chứng Thiên Ma Thối Thể của Chung Sơn đã triệt để mất đi.
Đạt tới Tiên Thiên tầng thứ tư, Chung Sơn cảm thấy toàn thân mình có một cảm giác rất khác lạ, giống như mỗi lần đột phá trước.
Một hật Huyết Bồ Đề có thể có tác dụng như vậy sao?
Chung Sơn nhẹ nhàng tháo hai quả Huyết Bồ Đề cuối cùng xuống.
- Linh Nhi, mỗi người một quảt.
Chung Sơn cất tiếng nói.
- Không cần, ta bây giờ có lấy thêm cũng vô dụng, ngươi cứ giữ lấy mà dùng, Huyết Bồ Đề cũng là một loại dược liệu dùng để chữa thương.
Thiên Linh Nhi lập tức nói. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu không từ chối.
- Cái này có giữ trong vòng tay trữ vật được không?
Chung Sơn hỏi.
- Không có can hệ, cha ta nói, Huyết Bồ Đề để lâu cũng không hư, để ở vòng tay lưu trữ một năm cũng không sao.
Thiên Linh Nhi nghĩ nghĩ rồi nói.
- Ừ, vậy thì tốt rồi.
Chung Sơn gật gật đầu sau đó lật tay thu hồi hai hạt Huyết Bồ Đề lại.
- Chung Sơn được rồi, chúng ta đi vào trong động thăm thú một chút, ở trong động không chừng còn có đồ tốt.
Thiên Linh Nhi hưng phấn kêu lên.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu.
Sau khi phục hồi lại sức lực, Chung Sơn cầm đại đao đi vào trong động, hắn ngạc nhiên phát hiện ra rằng, sơn động này không phải là tự nhiên mà là đã có từ rất lâu, trong ánh mắt Chung Sơn hiện lên một tia quỷ dị, do con người xây dựng nên ư?
- Cẩn thận một chút, đi theo sau ta.
Chung Sơn nói.
Nghe thấy Chung Sơn ngăn cản mình chẳng hiểu tại sao Thiên Linh Nhi cảm thấy tựa như là hưởng thụ vậy, nàng chỉ khẽ nhẹ nhàng gật đầu ừ một cái.
Cầm lấy đại đao mở đường, Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi đi sâu vào trong sơn động.
Vừa đi tới chỗ rẽ, Chung Sơn ngạc nhiên phát hiện ra
rằng sơn động này càng đi về phía trước càng xuống sâu vào trong lòng đất.
Hồng quang quả là đến từ sâu trong lòng đất.
Đi về phía trước, Chung Sơn cũng chú ý đến cấu tạo của cái sơn độngnày, hắn phát hiện ra rằng, sơn động này vô cùng không an toàn, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ xuống vậy.
Chung Sơn cau mày từ từ đi xuống, càng đi xuống nhiệt độ càng trở nên cao, hồng quang lúc này lại ngày càng đỏ thêm, chẳng hiểu tại sao trong lòng Chung Sơn có một cảm giác không yên tâm, tại sao vậy nhỉ?
Chung Sơn vô cùng muốn đi xuống phía dưới, dù sao trước mắt có thể là một kỳ ngộ lớn, nhưng thứ chờ đợi mình rốt cục là gì đây?
Đi xuống phía dưới nãy giờ đã được khoảng một nghìn thước, mà một nghìn thước, chính là đại công trình đó.
Đến nơi này, Chung Sơn cảm thấy nhiệt độ bốn phía đã đạt tới một mức khiến cho người ta phải sợ hãi, y phục trên người hắn cũng nóng lên, đã đạt tới nhiệt độ nước sôi. Chung Sơn lấy từ trong vòng tay ra một chén nước thì mới đảo mắt qua, chén nước từ lạnh đã sôi sùng sụng, không ngừng bốc hơi lên.
Cất chén nước đi, Chung Sơn nghe thấy ở phía dưới truyền tới một thanh âm phụp phụp. Nham thạch nóng chảy ư, đúng thế, nhất định là nham thạch nóng chảy.
Nghe thấy thanh âm nóng chảy của nham thạch này, Chung Sơn cảm thấy đây quả là một nơi kỳ lạ, hắn phát hiện ở trên đường bỗng nhiên bốc lên rất nhiều hơi nước.
Lượng hơi nước này đa phần đều từ vách động phun ra.
- Chung Sơn chuyện gì xảy ra vậy?
Thiên Linh Nhi chỉ vào hơi nước không ngừng phun trào ra từ vách động, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên hỏi.
Hơi nước làm sao có thể phun ra từ tảng đá được vậy? Thiên Linh Nhi mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng được.
- Đây là nước ngầm, chỗ này là sơn động, cho nên phun ra ngoài là bị bốc hơi.
Chung Sơn nhìn ra nguyên nhân của nó.
- Nước ngầm ư?
Thiên Linh Nhi ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng trước kia đã từng nghe cha mình nói qua nhưng chưa từng gặp, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến.
- Chỉ có điều…
Hai mắt của Chung Sơn nhíu lại, trong mắt hiện lên một vẻ ngưng trọng.
- Chỉ có điều cái gì vây?
Thiên Linh Nhi ngắt lời nói, tại sao đột nhiên lại không đi nữa?
Chỉ có điều, tại sao gió lúc này lại thổi về phía đáy động? Đem toàn bộ hơi nước, hút về phía dưới.
Chung Sơn nhíu mày suy tư nói.
Căn cứ theo lời nói của Chung Sơn thì trong động này nhất định là có gió, vậy chỉ có thể là động này còn có một cái cửa nữa.
- Đi xuống một chút nữa chẳng phải là sẽ biết hay sao?
Thiên Linh Nhi lộ ra vẻ hưng phấn, nhanh chóng chạy xuống phía dưới.
- Khoan đã, chờ một chút.
Chung Sơn nhướn mày, lập tức đuổi theo.
Cùng lắm là hai mươi thước nữa là tới thông đạo.
Nham thạch nóng chảy, nam thạch nóng chảy cuồn cuộn ở bên kia động, một cảnh tượng kỳ lạ, một lượng lớn nham thạch nóng chảy phía trước, phái trên cái động còn có miệng núi lửa.
Đây là dung nham trong lòng đất.
Một lượng lớn hơi nước bay về đó rồi bay thẳng lên phía trên, hướng về phía động khẩu mà lưu động.
Chỗ có nham thạch nóng chảy ước tính có đường kính một trăm mét, một cái hồ lớn liên thông với lòng đất. Nham thạch nóng chảy kinh khủng, có lẽ là nguyên nhân do nham thạch nóng chảy cho nên bỗng nhiên có một tiếng nổ vang lên.
Thiên Linh Nhi vừa đi vào trong đó thấy vậy thì lập tức lùi về.
Không quá nóng, nhiệt lượng còn đang ở trong phạm vi mà Chung Sơn chịu được, cho nên Thiên Linh Nhi dĩ nhiên cũng không sợ, thứ làm nàng sợ chính là ở bên trong bỗng nhiên có một thân ảnh.
- Quỷ!
Thiên Linh Nhi lùi thân hình lại, vừa vặn chạm vào trong lồng ngực của Chung Sơn.
- Các ngươi rơi xuống đây ư?
Một thanh âm vô cùng nhu hoà truyền đến.
Chung Sơn đưa mắt nhìn người trước mắt, đột nhiên hắn cảm thấy run run.
Đây là người gì chứ?
Người là người bình thường nhưng nửa người dưới đến tận eo lưng đã bị kiên cố trong khối băng, nửa người dưới hoàn toàn bị đông cứng, hơn nữa khối băng này ở gần nham thạch nóng chảy còn tỏa ra một vài tia hàn khí, xuyên thấu qua hàn băng kia, Chung Sơn nhìn thấy hai chân của người nọ, không không thể gọi là hai chân được.
Hai chân đã bị đông lạnh, từng khối đông lạnh tạo thành tinh thể, nhìn phía trên vô cùng khủng bố, thậm chí ở chân bên phải, cả xương cốt cũng lộ ra.
Đây là dưới phần eo, ở phía trên phần eo thì vô cùng hỏa nhiệt, trên người đó đỏ bừng một mảng, điều khiến cho người khác cảm thấy khủng bố nhất chính là mái tóc của hắn.
Ở trên đầu của hắn có hàng tỉ cọng tóc, giờ phút này đang đỏ bừng phát sáng ra, hơn nữa ở trong nham thạch nóng chảy tựa như là một cái lưới lớn vậy, khiến cho người ta khi trông thấy đều không kìm được mà có cảm giác dựng cả tóc gáy lên.
Chung Sơn để ý tới tướng mạo của y thì đó chính là một lão già xấu xí, khiến cho trong lòng người ta có cảm giác chán ghét.
- Ta rất giống quỷ hay sao?
Lão già khủng bố nhàn nhạt cười hỏi.
Chung Sơn cau mày, người trước mắt hắn đúng là người không ra người, quỷ không ra quỷ, cần phải chú ý đề phòng.
- Ngươi phát hiện ra chúng ta khi nào?
Chung Sơn vững vàng hỏi.
- Từ lúc ngươi ăn huyết bồ đề.
Lão già xấu xí nở ra một nụ cười dọa người.
Giờ phút này, Thiên Linh Nhi cũng biết rằng đây không phải là quỷ, nàng quay đầu lại, nhìn về phía người này.
- Thật là không có ý tứ, đã quấy rầy tiền bối rồi, chúng vãn bối sẽ lập tức rời khỏi nơi này ngay. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chung Sơn lập tức nói, sau đó ôm lấy Thiên Linh Nhi, thân hình hơi lùi về phía sau.
- Lão nhân gia ta, trăm năm nay chưa gặp được người sống, ngươi nói đi là đi sao?
Lão giả xấu xí đột nhiên lộ nên một vẻ bi thương.
Nhìn thấy lão già này như thế, Thiên Linh Nhi cũng cảm thấy thương cảm, trăm năm nay chưa gặp được một người sống nào, vậy hẳn là rất cô đơn.
- Thật xin lỗi tiền bối, chúng vãn bối ở bên ngoài còn có chuyện quan trọng cần phải làm, sau này có thời gian sẽ quay lại đây bái phỏng.
Chung Sơn tiếp tục lùi về, không vì lời nói đáng thương của lão già kia mà dao động.
Nhìn thấy Chung Sơn muốn đi, lão già trợn trừng hai mắt, đột nhiên Chung Sơn cảm thấy mình không thể nào động đậy được nữa.
Chung Sơn hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, chuyện gì đã xảy ra đây? Lão già kia, lão già kia đã động thủ rồi hay sao? Thiên Linh Nhi cũng mở to mắt ra, trong mắt nàng tràn ngập vẻ kinh ngạc, bởi vì Thiên Linh Nhi cũng không thể nào động đậy được. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch Vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ta chỉ muốn tìm tiếng người mà thôi.
Lão già này lại nói ra một lần nữa.
Sau đó, Thiên Linh Nhi và Chung Sơn hai người từ từ bay lên, rời khỏi mặt đất, bay về phía lão già.
- A, ngươi muốn làm gì?
Thiên Linh Nhi cả kinh kêu lên.
- Tiền bối, chúng vã bối không đi là được, tiền bối thả chúng vãn bối xuống đi.
Chung Sơn lập tức kêu lên.
- Ầm.
Hai người ngã xuống cách chỗ lão già không xa.
Lão già này thật là cường hãn chỉ cần liếc mắt thôi mà đã khiến Thiên Linh Nhi không thể nào động đậy được.
Chung Sơn vô cùng chú ý ở trước mặt lão già, hắn lật tay thu đại đao vào trong vòng tay lưu trữ, tiêu trừ sự cảnh giác của lão.
Quả nhiên, lão già nhìn thấy động tác của Chung Sơn đã hiện lên một vẻ thỏa mãn, Chung Sơn có thể không chống cự sao? Thu hồi đại đao chỉ là kế nhất thời, giờ phút này, Chung Sơn biết rằng từ nay về sau phải thực sự cẩn thận.
- Ngươi, ngươi có thể phong bế hành động của ta ư? Ngay cả cha ta cũng không thể làm, ngươi thật là lợi hịa!
Thiên Linh Nhi nhìn về phía lão già nói.
- Có lẽ là vậy.
Lão già gầy gò này nở ra một nụ cười vô cùng khó coi.