Thi thể Truyện "Tiên Ma Biến " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trương Bình chậm rãi biến mất, hóa thành một vũng nước đen, thấm xuống
dưới đất. Mà những bó hoa tươi kia vẫn không ngừng nở rộ, hóa giải khí
tức dơ bẩn, cuối cùng bao trùm cả chiến trường.
Tần Tích Nguyệt ngồi xuống một bụi hoa cách nơi Trương Bình chết không xa.
Máu tanh trên chiến trường biến mất, hoang nguyên này trở nên an tường và xinh đẹp.
Cả hoang nguyên bắt đầu vang lên tiếng hoan hô.
Lâm Tịch ngẩng đầu, nhìn đám người đang hoan hô.
Hắn thấy ở chỗ những người đang hoan hô, có một người trẻ tuổi đứng hàng đầu tiên.
Hắn cảm thấy người này hơi quen thuộc, sau đó hắn nhớ lại đám lửa cháy ở học viện, biết được người trẻ tuổi này là ai. Hắn thấy người trẻ tuổi
này không còn ngây ngô nữa, đồng thời nhớ lời hứa của người này.
Hắn liền biết tại sao vị đồng học này lại đứng ở hàng đầu.
Đối với trận chiến giữa hắn và Trương Bình, tu vi của đồng học này quá
nhỏ yếu, nhưng vị đồng học này lại luôn nhớ lời hứa của mình, chuẩn bị
trả tính mạng cho hắn. Cho dù điều này không thể thay đổi được gì, nhưng đây chính là một sự tín niệm và thái độ.
Ngoài ra, Lâm Tịch còn nhìn thấy nhiều đồng học có quan hệ với mình ngày xưa cũng đang đứng ở đây, hắn bỗng nhiên nghĩ tới nhiều chuyện ngày
xưa.
Hắn cười cười với vị đồng học đã lâu không thấy, rồi khom lưng hái một đóa hoa bồ công anh.
...
...
Nhiều ngày sau, có một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại ven đường.
Người nằm trên giường êm trong xe ngựa chính là Hứa Châm Ngôn.
Trên người hắn quấn rất nhiều băng vải, nhưng vẫn có một thứ nước vàng vàng hôi thối từ trong lớp vải thấm ra ngoài.
Sau khi tiên hoa đua nở trên hoang nguyên núi Ngao Giác, thông báo thời
đại ma vương kết thúc, những người đi theo ma vương, hoặc những người đã thề thần phục với ma vương, hiển nhiên không thể tránh thoát bị người
Vân Tần trả thù và đuổi giết.
Hứa Châm Ngôn rời khỏi hoang nguyên sơn mạch Long Xà rất sớm. Ngay lúc
trận chiến giữa Trương Bình và Lâm Tịch vừa bắt đầu, nguyên khí trời đất tràn vào cơ thể Lâm Tịch, hắn đã rời đi.
Nhưng mặc dù không bị giết chết tại hành tỉnh Đông Lâm như nhiều thần quan núi Luyện Ngục khác, hắn vẫn bị thương rất nặng.
Khi xe ngựa dừng lại bên rìa đường, Hứa Châm Ngôn đang ngủ mê man cũng
tỉnh lại. Hắn hô lên hai tiếng, nhưng không có ai đáp lại, nên hắn lập
tức biết ngay cả tên bộ hạ cuối cùng của mình cũng đã từ bỏ mình, lén
lút thoát đi.
Hắn vén màn xe lên, bước ra khỏi xe ngựa.
Đây là một thị trấn nhỏ có tường trắng ngói đen, có suối nhỏ chảy qua.
Hứa Châm Ngôn liếm liếm bờ môi khô khốc, hắn cảm thấy rất khát nước.
Hắn rất muốn uống một chén chè mật ong.
Cho nên, hắn rời khỏi xe ngựa, đi tới thị trấn nhỏ này.
Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Ánh mắt của hắn dừng lại một nơi.
Có một nam tử tóc ngắn và thê tử của hắn đang thu hoạch hạt thóc, con gái của họ còn đang ngủ trên một đống cỏ khô gần đấy.
Nam tử tóc ngắn chảy mồ hôi rất nhiều, thê tử của hắn đưa cho hắn một túi nước.
Nam tử tóc ngắn uống rất nhiều nước, uống vô cùng vui sướng.
Nhìn nam tử tóc ngắn đó uống nước, yết hầu Hứa Châm Ngôn cũng run lên không thôi.
Từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nhận ra tên nam tử tóc ngắn này, đó là Đường Khả. Truyện "Tiên Ma Biến " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Khả không biết Hứa Châm Ngôn đang ở đây.
Sau khi uống nước xong, hắn lại khom người xuống, tiếp tục làm việc.
Thê tử của hắn đi theo cạnh hắn, phụ hắn làm việc.
Đây là một cuộc sống rất bình thường, nhưng lại rất an tĩnh bình thản.
Đây chính là cuộc sống mà Biên Man Đường Khả mong muốn.
Hứa Châm Ngôn đứng nhìn, không đi nữa mà ngồi xuống. Hắn đột nhiên cảm
thấy rất ghen tỵ, hắn đột nhiên ước ao rằng mình cũng nên có một cuộc
đời như vậy.
Hắn nghĩ rằng thứ mình muốn bây giờ, cũng chỉ là một chén nước chè.
Sau đó, hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Cơn đau này khiến hắn không thể nào chống đỡ được nữa, sau đó hắn ngã
xuống. Thứ cuối cùng mà hắn nhìn thấy trên thế gian này chính là một bầu trời xanh lam, vô cùng an tường.
...
Ngay lúc Hứa Châm Ngôn rời khỏi thế gian này, có một thiếu nữ gầy gò tiến vào thành Trung Châu.
Tựa như Trạm Thai Thiển Đường năm xưa tiến vào thành Trung Châu, nàng hơi mê mang nhìn khắp nơi, không biết mình nên đi đâu.
Nàng là học viện Thủ Dạ giả, là truyền nhân Ám Tế ti, là Ngải Khí Lan.
Sau trận nội chiến học viện này, Lâm Tịch đã nói rằng không muốn nàng đi trong bóng đêm nữa, hắn mong nàng có thể làm những gì mình thích, hưởng thụ cuộc sống.
Nhưng ngoại trừ thủ hộ và chiến đấu ra, Ngải Khí Lan cũng không biết mình nên làm gì.
Trước khi vào thành Trung Châu, nàng biết Lâm Tịch nói đúng, con người
cuối cùng phải theo đuổi sinh mệnh và ý nghĩa cuộc đời mình, nhưng nàng
cũng không biết thứ mình mong muốn là gì.
Nàng đi lại khắp thành Trung Châu mà không có mục đích cụ thể, sau đó nàng mua một cây ghim mứt, từ từ ăn. Truyện "Tiên Ma Biến " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Rồi nàng gặp lại một người, một tên mập hình như không bao giờ ốm đi.
- Mông Bạch.
Nàng vui mừng la lên một tiếng, rồi chạy lại chỗ Mông Bạch, vội vàng hỏi:
- Sao ngươi cũng tới đây?
Mông Bạch hơi xấu hổ nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
- Ta tới thành Trung Châu học vài thứ, còn ngươi, sao lại tới đây?
- Ta chỉ tùy tiện tới thôi.
Ngải Khí Lan đột nhiên không biết nói gì hơn, nhưng sau đó nàng lại hỏi:
- Sau này ngươi định làm gì?
Mông Bạch lại xấu hổ, khuôn mặt hơi đỏ lên, nói:
- Ta chuẩn bị làm lão sư.
Ngải Khí Lan hiểu ra, nói;
- Ngươi định trở về học viện, làm một giảng viên áo đen?
Nhưng Mông Bạch lại lắc đầu, hơi ngượng ngập nói:
- Học viện nhất định sẽ gầy dựng lại, nhưng ta không phải trở về học
viện làm giảng viên, ta chỉ muốn làm một lão sư bình thường...Ta muốn đi tới những nơi chưa có học đường, dạy hài tử biết chữ, dạy bọn họ lý lẽ. Bởi vì chỉ cần biết chữ, chỉ cần biết lý lẽ, bọn họ sẽ học hỏi nhiều
hơn. Cho nên, ta đến thành Trung Châu này, bởi vì thành Trung Châu có
rất nhiều lão sư, bọn họ có nhiều kinh nghiệm.
Ngải Khí Lan ngây người hồi lâu.
- Ít nhất ngươi có thể dạy cho những đứa bé đó dũng khí là gì.
Sau đó, nàng chăm chú nhìn Mông Bạch, chân thành nói câu này.
Mông Bạch nhếch miệng cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Ngải Khí Lan đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình, nên nàng cười cười, nói với Mông Bạch:
- Ta cũng đi theo ngươi, không thể làm lão sư như ngươi, nhưng ta có thể giúp đỡ.
Mông Bạch ngẩn ra, nhưng hắn cũng rất vui vẻ đáp lại:
- Được.
17.03.2015
Q.16 - Chương 95 Đại kết cục Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Rất lâu về sau.
Tại một nông trang dân dã có rất nhiều cây cải vừa đến mùa thu hoạch.
Đường Khả ngồi trong tiểu viện của mình, dùng đao gọt lấy một đầu gỗ, tự tay làm đồ chơi cho con gái mình.
Đứa con gái trông rất giống hắn ta, mà đứa con trai mới sinh lại giống
thê tử của hắn. Đứa con trai sinh sau này vừa biết nói chuyện, rất là
khả ái.
Món đồ chơi hắn làm cho con gái mình đã gần xong, đó là một cây cung nhỏ, nhưng không thể khiến người khác bị thương được.
Có tiếng bước chân vang lên từ ngoài hàng rào trúc.
Đường Khả ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tịch và nhiều người quen biết khác cùng đi vào tiểu viện của mình.
Hắn đứng lên, cảm thấy vui sướng nhưng lại không kinh ngạc, bởi vì hắn biết Lâm Tịch sẽ không quên người bạn này.
Hắn nói con gái mình nhanh chóng tiếp khách, sau đó gọi thê tử ở dưới
nhà bếp chuẩn bị thức ăn, đồng thời đào lấy hũ rượu chôn dưới gốc cây
ra.
Tiểu viện an tĩnh tường hòa bắt đầu náo nhiệt.
Đường Khả nhìn thấy bụng của Cao Á Nam hơi nhô lên, hắn ngẩn người rồi cười lớn, hỏi Lâm Tịch và Cao Á Nam:
- Có rồi sao?
Lâm Tịch tươi cười, nói:
- Muộn hơn ngươi nhiều.
Đường Khả lại nhìn sang Khương Tiếu Y, hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Khương Tiếu Y ngượng ngùng nói:
- Vừa mới sinh xong, cố ý tới đây để mời ngươi đi ăn đầy tháng.
- Vậy là ngươi lợi hại hơn Lâm Tịch đấy.
Đường Khả tươi cười, rồi hỏi tiếp:
- Là trai hay gái đây?
Khương Tiếu Y híp mắt, cười cười:
- Là con gái, cũng như con gái ngươi đấy, giống ta nhiều hơn.
Đường Khả cười lớn, rồi gọi hai đứa con của mình chạy ra, nói chúng đoán thử đứa con trong bụng Cao Á Nam là trai hay gái, bởi vì theo mấy người già trong thị trấn hắn đang sống, mấy đứa nhỏ thường đoán rất chính
xác.
- Hẳn là muội muội.
Con trai hắn nói.
- Tỷ muốn đệ đệ cơ.
Con gái lại nói.
- Vậy thì tiểu đệ đệ.
Con trai hắn hơi giận dữ, bĩu môi nói.
Mọi người lập tức cười vui vẻ.
- Mông Bạch đâu rồi?
Đường Khả không nhìn thấy Mông bạch ở đây, nên lập tức hỏi.
Lâm Tich mỉm cười, giải thích:
- Hắn và Ngải Khí Lan đang dựng một trường học gần núi Luyện Ngục. Nơi
đó có rất nhiều nông nô núi Luyện Ngục hồi xưa...An lão sư cũng ở đấy,
giúp người chữa bệnh. Hắn nói rằng khi rãnh rỗi sẽ về thăm chúng ta, nếu ngươi có thời gian, có thể đến đây thăm hắn.
- Nếu như hắn ở xa như vậy, đợi con trai của ta lớn hơn một chút, ta sẽ dẫn bọn họ ra ngoài, đến đó thăm hắn.
Đường Khả gật đầu, nói.
...
Lại có một ít người đến ngoài thị trấn an tĩnh này.
Những người này không quấy rầy cuộc sống an tĩnh trong thị trấn, chỉ lẳng lặng dựng một doanh trướng bên cạnh sườn núi xinh đẹp.
Tiểu hoàng đế Đường Tàng Phượng Hiên, trưởng công chúa Vân Tần và Trạm Thai Thiển Đường đang ở trong doanh trướng chờ Lâm Tịch.
Lâm Tịch đi vào trong doanh trướng.
- Ta đã học được rất nhiều thứ từ Trương viện trưởng.
Hắn nhìn hoàng đế Phượng Hiên và trưởng công chúa Vân Tần chủ động xin
gặp mình, nhìn bằng hữu Trạm Thai Thiển Đường của mình, mỉm cười nói:
- Ta có rất nhiều suy nghĩ của mình về thế gian này, nhưng ta không thể Truyện "Tiên Ma Biến " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
áp đặt suy nghĩ của mình cho cả thế gian. Thế gian này là một con sông
lớn, mỗi một ngày sẽ không ngừng tiến bộ, nên việc học viện Thanh Loan
sẽ làm là hóa thân thành những giọt mưa ôn nhu, chảy vào dòng sông này,
chứ không mạnh mẽ thay đổi dòng chảy của nó.
Trưởng công chúa tự hỏi liệu đây có phải là một lời hứa của Lâm Tịch hay không, nhưng sau đó nàng vẫn chân thành hỏi Lâm Tịch:
- Vậy chúng ta rốt cuộc nên làm gì?
- Núi Luyện Ngục đã không còn, thế gian hiện giờ hẳn đã an bình và tốt
đẹp hơn trước. Học viện Thanh Loan chúng ta thật ra không cần nhúng tay
vào thế gian, nhiều nhất chỉ có tác dụng khiến người kính sợ thôi.
Lâm Tịch nhìn trưởng công chúa, bình tĩnh nói:
- Nên làm như thế nào là chuyện mỗi người các ngươi có thể suy nghĩ,
nhưng ta nghĩ đến kết quả nhiều người khác, các ngươi cũng biết những
người này. Thật ra, mỗi người chúng ta chỉ là người bình thường, giống
như bao người khác thôi. Chỉ cần không quên điều này, không nghĩ rằng
mình cao hơn bất cứ ai trên thế gian này, không muốn thống trị cả thế
gian, như vậy là đủ rồi.
...
Cốc Tâm Âm và Nam Cung Vị Ương đang đứng nói chuyện phiếm tại một bờ sông cách không xa doanh trướng.
- Học viện Thanh Loan sẽ gây dựng lại.
Cốc Tâm Âm nhìn Nam Cung Vị Ương nói.
Nam Cung Vị Ương nhìn hắn một cái, cảm thấy đây là những lời nói nhảm.
Cốc Tâm Âm nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nên mỉm cười nói:
- Nhưng mà học viện Thanh Loan sẽ thay đổi, sẽ không tiến hành nhập thí
tại ven hồ Linh Hạ như trước kia nữa. Chúng ta sẽ hành tẩu trong nhân
gian, chọn lựa đệ tử. Nên ta muốn mời cô giúp đỡ, nếu như cô cảm thấy có đứa bé nào vừa ý, cô có thể đưa vào học viện, giúp nó trở thành đệ tử
học viện Thanh Loan.
Nam Cung Vị Ương suy nghĩ một chút, cảm thấy rất thú vị, nên nàng dứt khoát gật đầu.
Biên Lăng Hàm và Tần Tích Nguyệt đang tản bộ trên một mảnh đất đối diện
với doanh trướng kia, tay nắm lấy tay hai đứa con của Đường Khả, dẫn
chúng đi chơi.
Các nàng không hề lo lắng cho Lâm Tịch vì lần hội đàm lần này với tiểu
hoàng đế Phượng Hiên, trưởng công chúa Vân Tần và Trạm Thai Thiển Đường. Bởi vì hiện giờ học viện không còn kẻ thù nữa, người tu hành cường đại
cũng đã xuất hiện hết, nên thế gian này nhất định sẽ như thời kỳ Trương
viện trưởng vừa hoàn thành chiến dịch lăng Trụy Tinh xong, bình tĩnh và
an bình trong nhiều năm. Các nàng cũng tin rằng với năng lực của mấy
người Trạm Thai Thiển Đường, thế gian sẽ tốt đẹp hơn.
- Đôi khi ta cảm thấy hắn đúng là một bại hoại, cứ thế phủi tay tất cả.
Biên Lăng Hàm nhìn Tần Tích Nguyệt, nói.
Tần Tích Nguyệt khẽ cười, nói:
- Ta có thể hiểu được suy nghĩ của hắn. Người tu hành lợi hại chưa chắc
có thể quản lý thế gian, mặc dù hắn có nhiều suy nghĩ khác với thế gian
này, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo lựa chọn của mình là chính xác.
Nếu như biết rõ chắc chắn thế gian sẽ tốt đẹp hơn, vậy hắn không cần làm gì cả, cứ nhìn là được rồi.
- Ngươi hiểu hắn hơn chúng ta đấy.
Biên Lăng Hàm gật đầu, lại nhìn Tần Tích Nguyệt và hỏi:
- Nhưng chẳng lẽ ngươi cứ định như vậy sao?
Tần Tích Nguyệt tươi cười, gật đầu nói:
- Yêu cũng không phải là đoạt lấy. Ta không cầu cả đời, chỉ cầu nhất
thời. Ta đã có cái ta thích, ta cảm thấy thỏa mãn, như vậy là đủ. Còn Truyện "Tiên Ma Biến " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
tương lai...nếu như sau này xuất hiện một người khiến ta động lòng, ta
dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, hãy để tùy duyên. Truyện "Tiên Ma Biến " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Biên Lăng Hàm dường như nhớ tới chuyện gì đó, nên vui vẻ hỏi:
- Ngươi nói thử đi, Mông Bạch và Ngải Khí Lan sẽ thế nào?
- Không biết! Sao ta biết được!
Tần Tích Nguyệt cười vui vẻ, cười đến nỗi mắt híp lại, nói:
- Nhưng mà chỉ cần thế gian này tốt đẹp, tất cả đều có thể xảy ra.
Biên Lăng Hàm hiểu ý Tần Tích Nguyệt. Chỉ cần lòng cảm thấy tốt đẹp, chỉ cần cuộc sống không mất đi ý nghĩa, không cảm thấy mọi vật đều xấu xí,
vậy cho dù là mưa hay gió, con người vẫn có thể mỉm cười đối mặt, tương
lai sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp xảy ra.
- Không biết bây giờ Trương viện trưởng thế nào rồi...
Biên Lăng Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thôn trang dân dã, nhìn thế gian nay
càng xinh đẹp hơn sau những cơn mưa, bất giác nhẹ giọng nói.
...
Cách đó rất lâu, hoặc là sau này thật lâu, tại một không gian khác mà thế giới người tu hành không thể nào biết được.
Có một vị đại thúc đã thay đổi học viện Thanh Loan, thay đổi đế quốc Vân Tần, nhìn một thành trì xa lạ, lắc đầu không thôi.
Ông ta đã tiến vào dòng nước xoáy màu xanh trong cung Thanh Loan, nhưng
xuất hiện trước mắt ông ta hiện giờ không phải là thế giới mà ông ta đã
từng sống, mà là một thế giới đầy khí tức cổ xưa.
Hơn nữa, thế giới này cũng khác với Vân Tần mà ông ta quen thuộc.
Ông ta tiện tay kéo một người đi đường, hỏi:
- Đây là nơi nào...là đế quốc nào?
Người đi đường nhìn ông ta chằm chằm, cảm thấy ông ta là một người ngu si, nhưng cũng cảm thấy ông ta đáng thương, liền đáp:
- Đây là Thuận Thiên phủ của Đại Minh chúng ta.
- Đại Minh?
Hiểu được rằng mình còn chưa trở về thế giới mình từng sống, nên ông ta
ngây người rất lâu, nhưng vấn đề dây dưa mãi trong tâm trí ông ta cuối
cùng đã được giải khai.
Ông ta cẩn thận suy nghĩ những chuyện đã qua, những gì mình đã làm, rồi cảm khái thở dài một cái.
Thay vì hoài niệm và nhớ thương, không bằng hãy bắt đầu một cuộc sống mới.
- Tại hạ thấy dung mạo tiên sinh bất phàm, không biết tôn tính đại danh là gì?
Một đoàn xe đi ngang qua người ông ta, có một người đọc sách nho nhã cảm thấy ông ta khác với người thường, nên cố ý dừng lại kết giao, mở miệng hỏi.
- Minh...
Vị đại thúc mà theo Lâm Tịch nghĩ rằng rất dở về lịch sử này, suy nghĩ một hồi, rồi tươi cười đáp:
- Ta họ Trương, tên Cư Chính. (*)
~~o0 0o~~
(*) Trương Cư Chính: Trương Cư Chính là một nhà chính trị và học giả
Trung Quốc thời nhà Minh. Là quan to dưới triều Minh Mục Tông, ông được
giao trọng trách làm phụ chính đại thần cho Minh Thần Tông trong thời
gian hoàng đế còn nhỏ tuổi. Trong giai đoạn này, Trương Cư Chính đã đưa
ra nhiều biện phải cải cách sâu rộng về chính trị và kinh tế giúp cho
triều đình nhà Minh phát triển cực thịnh. Tuy nhiên sau khi Trương Cư
Chính qua đời năm 1582, phần lớn cải cách của ông đã bị Minh Thần tông
xóa bỏ, danh tiếng của ông bị hủy hoại trong khi gia đình Trương Cư
Chính bị hoàng đế ra lệnh tịch thu gia sản. Phải hơn nửa thế kỷ sau vị
trí thực sự của Trương Cư Chính cũng được phục hồi, tuy nhiên khi đó nhà Minh đã bắt đầu suy sụp và không bao giờ còn đạt được trạng thái thịnh
vượng như thời Trương Cư Chính là phụ chính.
Thân gửi các bạn độc giả của Tiên Ma Biến.
Vậy là sau gần 2 năm 6 tháng, bộ truyện Tiên Ma Biến với gần 870 chương
đã được hoàn thành. Thật không biết nói gì hơn với lời cảm ơn chân
thành, trước tiên là đến các bạn độc giả đã ủng hộ, sau là đến với admi
Trường Minh cũng như toàn thể BQT đã góp sức tạo sân chơi. Tất nhiên là
lời cảm ơn này không thể không dành cho các dịch giả, các biên tập viên
đã góp công hoàn thành bộ truyện.
Mình rất hi vọng rằng bộ truyện Tiên Ma Biến đã để lại một ấn tượng sâu
sắc trong lòng mỗi độc giả, cũng như giúp các bạn có những thời khắc
giải trí vui vẻ trong cuộc sống.
Nhân tiện nói về bộ truyện này, mình rất cảm ơn các bạn độc giả cũng như dịch giả, biên dịch, biên tập viên đã có lời góp ý, nhưng đôi lúc các
bạn sẽ cảm thấy hụt hẫng vì mình không sửa lại. Thật ra không phải mình
không biết các bạn đã có góp ý, nhưng vì một số lý do như truyện đã dịch rồi, lười sửa quá, hoặc là lấy lý do khéo là không muốn đứt mạch
truyện...nên mình đã bỏ qua. Chân thành xin lỗi và cảm ơn các bạn, mình
rất hi vọng các bạn có thể tiếp tục ủng hộ nếu như mình mở một chiến
dịch mới.
Lời cuối là chúc các bạn luôn vui vẻ và thành công trong cuộc sống.