Chương 10
Vận rủi của cặp song sinh. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
- Đại nhân, chúng ta vẫn nên cách xa một ít đi! Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đám người lương thiện vẫn không muốn mình mang dù chỉ một chút vận rủi cho lãnh chúa đại nhân, người đã đưa tới cho bọn họ tin tức tốt lành như vậy. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được rồi. Chỉ có điều các ngươi tốt nhất vẫn nên tiến lại gần một chút, tránh cho ta khỏi phải nói khổ cực.
Mạnh Hàn cũng tiếp nhận phương án này:
- Nhưng ta đã rất lâu không uống một hớp nước nào.
- A!
Mấy lão nhân kinh ngạc kêu lên một tiếng. Ngay sau đó một người nhanh chóng chạy vào trong lều, hoàn toàn không nhìn ra được tốc độ của một người già nên có.
Chỉ chốc lát, người kia đã dâng lên một cái bát gỗ tàn tạ, mang nước tới cho Mạnh Hàn.
Khi còn cách lãnh chúa đại nhân khoảng hai bước xa, người đó vội vàng đặt xuống, sau đó tự mình nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, vẫn không dám tới gần lãnh chúa đại nhân.
Mạnh Hàn tiến lên hai bước, cầm lấy cái chén gỗ kia. Hắn cúi đầu nhìn xuống, liền nhìn thấy được một bát bùn nhão vẩn đục. Mạnh Hàn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. truyện được lấy từ luongsonbac.com Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lẽ nào ở chỗ này ngay cả nước sạch cũng không có hay sao?
Nói là bùn nhão có hơi quá đáng. Nhưng đó thực sự có thể nói là một bát nước bùn được để lắng.
Nhìn ánh mắt tha thiết của những lão nhân kia một chút, bản thân Mạnh Hàn cũng thực sự có hơi khát. Hắn liền nhắm mắt lại, đổ chén nước kia vào trong miệng, cố gắng nuốt xuống. Khi Mạnh Hàn mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy ánh mắt hài lòng của moi người.
Nhìn lãnh chúa đại nhân uống xong chút nước này, ánh mắt già nua của mọi người đều sáng lên. Xem dáng vẻ của lãnh chúa đại nhân dường như không phải sẽ lập tức rời khỏi đây. Ngược lại bộ dạng dường như định ở lại lâu. Nói như vậy, lời lãnh chúa đại nhân nói hắn có thể chống lại nguyền rủa vận rủi, ít nhất có thể tin cậy được chín phần mười.
- Trở lại, bọn họ đã trở lại!
Có người ở phía sau kêu lên.
Rất nhanh, Mạnh Hàn liền nhìn thấy, từ dãy núi phía xa bên kia, có một nhóm người chạy tới. Xem ra, bọn họ đều là những người trẻ tuổi có sức lực. Nữ có nam có, tuy rằng chạy với tốc độ không nhanh, nhưng xem ra mỗi người đều rất sốt ruột.
- Thật sự có lãnh chúa đại nhân sao?
- Thật sự sao?
...
Trong đám người đang chậm rãi chạy tới thỉnh thoảng lại truyền ra từng tiếng chất vấn. Nhưng trong giọng nói của bọn họ phần lớn là vui mừng, bất ngờ. Đặc biệt là thời điểm nhìn thấy Mạnh Hàn đứng ở đó, tâm tình bọn họ lại càng thêm hưng phấn.
- Trời ạ, đúng là lãnh chúa đại nhân sao?
- Ma pháp sư!
...
Tiếng kêu kinh ngạc liên tiếp vang lên. Tuy nhiên, bọn họ cũng có một điểm giống với những lão nhân ở chỗ này. Những trẻ tuổi kia khi chạy tới tới, cũng không có một người nào tới gần Mạnh Hàn. Bọn họ chỉ vây quanh hắn với một khoảng cách thật xa. Trong ánh mắt bọn họ lấp loé tia sáng vui mừng. Thỉnh thoảng có người lại chỉ chỉ chỏ chỏ.
Bọn họ đang quan sát Mạnh Hàn. Mạnh Hàn cũng đang quan sát những người này.
Trong số những người trẻ tuổi đã chạy tới, toàn bộ đều là những cặp sinh đôi. Cứ hai người sinh đôi lại đứng chung một chỗ, rất dễ nhận ra. Nhưng điều khiến Mạnh Hàn kinh ngạc chính là, trong số mấy người sinh đôi trẻ tuổi này cũng không chỉ có Nhân tộc, còn có những chủng tộc khác.
Đây là lần đầu tiên bất kể là kiếp trước của Mạnh Hàn hay trong ký ức của chủ nhân thể xác này của Mạnh Hàn nhìn thấy những chủng tộc khác ngoài Nhân tộc. Cho dù Mạnh Hàn đã biết thế giới này không chỉ có một mình Nhân tộc, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy những chủng tộc khác, vẫn khiến Mạnh Hàn được mở mang tầm mắt.
Trong những cặp sinh đôi có một cặp rõ ràng là người lùn. Cái đầu không cao, râu ria để dài. Còn có một cặp xem ra giống như Tinh Linh, tai nhọn, khuôn mặt rất xinh đẹp, chỉ có điều không phải là màu xanh lục. Thật sự hoàn toàn khác với ấn tượng tron đầu của Mạnh Hàn. Phần lớn những người còn lại đều là nhân loại, đều là người trẻ tuổi.
Bất kể là những người trẻ tuổi đến sau, hay là những lão nhân lúc trước, tất cả mọi người có một đặc điểm chung, đó chính là rất gầy. Mỗi người đều có dáng vẻ gầy trơ cả xương, dường như đã rất lâu chưa được ăn cơm no. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Mạnh Hàn không nhịn được trầm xuống. Hắn đột nhiên nghĩ tới câu nói cuối cùng của những lính đánh thuê kia.
Nơi này ngay cả cơm cũng ăn không đủ no sao? Không trách được những lính đánh thuê kia lại cười hắn, ki hắn nói đưa hắn đến lãnh địa hắn sẽ trả cho bọn họ gấp đôi. Không trách được tên bá tước đại nhân kia cười, cười hắn mười năm cũng không thể nào đưa trước hai trăm kim tệ. Xem tình hình hiện tại, đừng nói là kim tệ, cho dù là tiền đồng, chắc hẳn cũng cướp không ra được mấy đồng.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng biểu tình đặc sắc trên mặt Mạnh Hàn. Mọi người lo sợ bất an chờ đợi lãnh chúa đại nhân của mình đưa ra quyết định sau cùng là ở lại, hay là rời khỏi.
- Nơi này có chỗ nghỉ ngơi không?
Mạnh Hàn thở dài một cái. Cho dù rời nơi này, mình có thể đi tới đâu được? Vậy còn không bằng ở lại. Sau khi quan sát kỹ một hồi, Mạnh Hàn nói:
- Ta đi vài ngày đường, rất mệt mỏi.
- Có, có!
Một lão nhân kích động trả lời. Sau đó lão nhân lập tức quay đầu hướng về phía đoàn người hét lớn:
- Grace, Grace, mau tới đây, dẫn lãnh chủ đại nhân đi nghỉ ngơi.
Sau khi kêu xong, lão nhân lại xoay đầu trở lại, hướng về phía Mạnh Hàn kích động mỉm cười:
- Đại nhân, ngài chờ một lát. Grace sẽ lập tức dẫn đại nhân đến lãnh chúa phủ để nghỉ ngơi.
- Lãnh chúa phủ sao?
Con mắt Mạnh Hàn lập tức sáng lên. Trước mắt mình nhìn thấy, toàn bộ đều là lều đơn sơ. Làm gì có chỗ nào có phòng ở chứ.
- Chỗ này... chỗ này còn có lãnh chúa phủ sao?
Đây chính là điều khiến Mạnh Hàn bất ngờ vui mừng. Một nơi tàn tạ như vậy, mọi người ngay cả một phòng ở cũng không có, lại có lãnh chúa phủ. Điều này thật sự khiến cho người ta không có cách nào tin tưởng được.
Một nữ tử đi lên phía trước. Khi đi tới cách Mạnh Hàn không xa, nàng vô cùng mềm mỏng quỳ một gối hành lễ, hướng về phía Mạnh Hàn nói:
- Đại nhân, mời đi theo ta.
Người này hẳn chính là Grace mà lão nhân kia vừa nhắc tới. Mạnh Hàn nhìn về phía nàng gật đầu, cho nàng một nụ cười vô cùng thân mật. Sau đó Mạnh Hàn cùng nữ tử trẻ tuổi gầếu, trên mặt còn có vẻ đề phòng đi về phía lãnh chúa phủ mà hắn ước mơ.
- Đây chính là lãnh chúa phủ sao?
Mạnh Hàn nhìn một nơi duy nhất trong toàn bộ Hoàng Sa Trấn này có thể được gọi là phòng ở, kinh ngạc không nói lên lời, cũng không biết phải nói gì.
11.12.2013
Chương 11
Thị nữ quản gia. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Grace dẫn đường phía trước lại quay đầu lại, nhìn lãnh chúa đại nhân Mạnh Hàn này, bộ dạng dường như vô cùng không vui, lạnh mặt nói:
- Nơi này chính là lãnh chúa phủ, đây đã là phòng tốt nhất ở nơi này. Đại nhân còn không thoả mãn hay sao?
- Thoả mãn, thoả mãn.
Mạnh Hàn thì thào đáp trả. Hắn cũng không biết mình đã đắc tội gì với Grace này. Tại sao nàng lại đối xử với mình như vậy. Tuy nhiên, Mạnh Hàn thật sự có chút cảm giác mệt mỏi. Bởi vậy hắn tự mình tiến tới đẩy cửa ra, đi vào. Vừa liếc mắt, Mạnh Hàn liền thấy bên trong có một cái giường xem ra vẫn có thể tính là sạch sẽ.
- Có giường vẫn thoải mái a!
Mạnh Hàn không nhịn được xoa nhẹ lên chiếc giường kia, tiện tay phủi bụi trên giường, sau đó trực tiếp nằm xuống.
- Nơi này khẳng định không thoải mái bằng thành bảo sang trọng sa hoa của các ngài, đại nhân. . .
Giọng nói không vui của Grace lại vang lên. Nhưng nàng chợt nghe được tiếng ngáy của Mạnh Hàn truyền từ trên giường tới. Mạnh Hàn mới vừa nằm xuống đã lập tức tiến vào mộng đẹp.
Grace có chút kinh ngạc nhìn vị quý tộc khác hẳn với cảm nhận của mình. Nàng không nhịn được nhíu nhíu mày, nhưng lại không nói được lời nào. Nàng chỉ có thể tiến lên cởi giầy cho Mạnh Hàn. Sau đó nàng lại nhìn Mạnh Hàn đang ngủ say một chút, lắc đầu một cái, xoay người đi ra khỏi cửa, tiện tay khép cửa lại. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Không có cách nào. Từ khi linh hồn của Mạnh Hàn đi tới thế giới này cho tới bây giờ, Mạnh Hàn cũng chưa từng được ngủ ngon giấc. Thời điểm đi cùng với bá tước đại nhân không rõ tên tuổi kia, bất kỳ lúc nào hắn cũng lo lắng số kim tệ trên người mình sẽ bị lấy mất. Hơn nữa hắn còn phải dung hợp với ký ức của linh hồn trước đó, sao có thể ngủ yên được? Sau khi bị cướp đi kim tệ, ngược lại hắn cảm thấy an tâm hơn. Nhưng trong ba ngày liên tục đi ở nơi hoang vu, khiến thân thể vốn không cường tráng lắm của hắn không còn cách nào chịu đựng nổi. Bởi vậy vừa có một chỗ ngủ an toàn, hắn tất nhiên lập tức ngủ say nhu chết chết.
Ngủ bao lâu, bản thân Mạnh Hàn cũng không biết. Hắn chỉ biết, thời điểm mình tỉnh lại, cái bụng đã đói đến cực hạn, có thể dùng bụng trước dán với lưng để hình dung cũng không sai.
Thời điểm đang chịu đựng cái bụng sôi lên ùng ục, Mạnh Hàn đột nhiên ngửi thấy được mùi bánh mì. Đây là mùi bánh mì lúa mạch thuần túy. Điều này đối với Mạnh Hàn lúc này mà nói, quả thực chính là sự mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
Ngay lập tức hắn ngồi phắt dậy, thiếu chút nữa thì biểu diễn một tiêu chuẩn cá chép đớp mồi. Mạnh Hàn mới vừa xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa có hai nữ hài mình không quen mặt đang đứng. Hai nữ hài này giống nhau như đúc. Một người bưng một khay gỗ đơn sơ, mặt trên đặt một khối bánh mì đen thui. Một nữ hài khác bưng một khay bên trên đặt một cái chén gỗ. Trong cái chén đó hẳn là nước.
Nhìn hai nữ hài này cũng gầy trơ cả xương, Mạnh Hàn đột nhiên không biết nên nói cái gì, không biết mình có nên lấy bánh mì trên tay các nàng để ăn hay không. Nhưng đúng lúc ấy, cái bụng của Mạnh Hàn lại phát ra tiếng động, tuyên bố chủ nhân của mình đang rất đói. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có lẽ các nữ hài nghe thấy tiếng phát ra từ trong bụng Mạnh Hàn, hai người vội vàng đi tới trước, đặt cái khay gỗ ở trên giường, sau đó liền giống như con thỏ bị trúng tên, nhanh chóng rời khỏi gian phòng, đứng ở ngoài cửa, từ phía xa nhìn hắn.
Xem ra đây là cho mình ăn. Mạnh Hàn liếc mắt nhìn hai thiếu nữ một cái, sau đó nhanh chóng cầm cái bánh mì lên, gặm từng miếng một.
Bánh mì rất khô, cũng rất cứng. Mạnh Hàn không thể không ăn một miếng bánh mì sau đó uống một hớp nước vừa được đưa đến để nuốt xuống. Nhưng dù vậy Mạnh Hàn vẫn ăn rất nhanh. Mãi đến tận lúc một khối bánh mì lớn đều đã vào bụng, lúc này Mạnh Hàn mới vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, thoải mái ợ một tiếng.
Hai thiếu nữ vẫn ở phía xa nhìn vào. Hiện tại Mạnh Hàn đã hiểu được, hai nữ hài sợ nguyền rủa sinh đôi của các nàng ảnh hưởng đến hắn, nên không dám tới gần.
Nghĩ tới đây, Mạnh Hàn không khỏi phát ra một tiếng cảm khái. Bọn họ thiện lương tới mức nào, lại vì một truyền thuyết nguyền rủa không rõ ràng mà bị vứt bỏ ở nơi này.
Nhìn thấy Mạnh Hàn ăn xong, hai thiếu nữ nhìn nhau, sau đó thận trọng đi vào cửa, cố gắng hết sức không tới gần Mạnh Hàn, nhanh chóng lấy hai cái khay gỗ và chén đi. Sau đó trong nháy mắt cả hai biến mất không thấy hình bóng. truyện copy từ tunghoanh.com
Bên ngoài truyền đến mùi món ăn. Xem ra, mọi người cũng sắp ăn cơm. Mạnh Hàn đi ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn xem. Thì ra hiện tại đang là giữa trưa. Cũng không biết mình đã ngủ một ngày một đêm hay là nhiều hơn. Nhưng dù sao đi nữa hiện tại Mạnh Hàn vẫn cảm thấy tinh lực dồi dào.
Phía xa, một nhóm người đang tụ tập cùng một chỗ, bộ dạng giống như sắp ăn cơm. Mạnh Hàn nhìn một chút, sau đó chậm rãi đi tới chỗ mọi người tụ tập. Hắn rất muốn biết mọi tình huống ở nơi này. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nhỏ giọng một chút, không nên tranh cãi sẽ ảnh hưởng đến lãnh chúa đại nhân. đọc truyện mới nhất tại luongsonbac.com
Thời điểm Mạnh Hàn tới gần, liền nghe được có người đang nhắc nhở người khác. Nghe thấy người đó nói như thế, Mạnh Hàn không nhịn được trong lòng cảm thấy ấm áp.
- Đại nhân đã tỉnh dậy. Ngài vừa ăn bánh mì lúa mạch.
Giọng nói của một lão nhân vang lên:
- Mọi người cũng ăn cơm đi!
- Chúng ta cũng không nhiều lúa mì. Chỉ đủ để làm ba khối bánh mì. Giữ lại cho đại nhân ăn vào buổi tối và ngày mai.
Giọng nói của một nữ nhân vang lên. Mạnh Hàn nghe thấy rất rõ ràng, đây là giọng nói của Grace:
- Mọi người cố gắng chấp nhận dùng những rau dại này đi. Chờ Elyse trở về, có thể sẽ mang theo chút lúa mì.
- Nhìn bộ dạng của đại nhân có lẽ muốn ở lại. Chúng ta cũng không thể mỗi ngày đều cho đại nhân ăn bánh mì lúa mạch chứ?
Giọng nói của lão nhân lại một lần hỏi.
- Có cơ hội, đi săn một chút ma thú giữ lại một ít, cho đại nhân ăn thịt đi.
Grace thật giống như là người quản mọi chuyện ở nơi này. Khi nàng nói chuyện đều mang theo một chút mùi vị của lãnh đạo:
- Tuy nhiên số ma thú giữ lại, thu nhập của chúng ta sẽ giảm bớt. Đến lúc đó, sợ là không đủ lương thực cho mọi người.
- Yên tâm đi. Những lão già như chúng ta còn có cái gì không thể ăn được? Chúng ta ăn ít lương thực một chút, để đại nhân ăn ngon một chút đi!
Giọng nói của lão nhân lại truyền đến. Lần này, lại có không ít người phụ họa.
Mạnh Hàn không tiến lên, chỉ một mình đứng nấp ở sau lều. Hắn bỗng nhiên che miệng không đi ra. Nhìn kỹ, trong mắt hắn lộ ra ý cười nhưng còn có chút ướt.
11.12.2013
Chương 12
Thị nữ quản gia. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
- Có thể, ta nên làm gì đó. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mạnh Hàn không làm kinh động những người đang nhường nhịn lẫn nhau kia:
- Ta là lãnh chúa của bọn họ.
Nhìn từ phía xa, bọn họ múc nước canh màu xanh từ trong nồi ra. Mạnh Hàn không cần nhìn cũng biết, đó nhất định là nước luộc rau dại. Ngay cả gia vị gì đó cũng không có. Hơn nữa, bên trong không hề có một chút lương thực nào. Thứ như vậy có thể ăn no cái bụng sao?
Sau khi quan sát, Mạnh Hàn có chút không đành lòng. Mạnh Hàn đi từ từ trở về nơi ở của mình, chỗ được gọi là lãnh chúa phủ. Sau đó hắn ngồi ở cửa, bắt đầu cẩn thận cân nhắc tương lai của mình.
Mình xuyên qua, về điểm ấy không thể nghi ngờ nữa. Kiếp trước Mạnh Hàn ở trên địa cầu, xem qua không ít tiểu thuyết nói về chuyện xuyên qua. Thêm vào đó, hắn đã ở đây hơn một tháng. Hắn đã hoàn toàn đón nhận sự thực này.
Trong đại hội thăng cấp cho ma pháp học đồ, Mạnh Hàn xuất hiện một cách đặc biệt. Chỉ có bản thân hắn biết, đây không phải là đặc biệt, mà là sự cố. Antonio thật sự đã hồn phi phách tán. Thay vào đó chính là linh hồn của một học sinh tốt nghiệp đại học ở trên địa cầu được gọi là Mạnh Hàn.
Không thể từ ma pháp học đồ biến thành ma pháp sư chính thức, Mạnh Hàn cũng không để ý tới. Thái độ của những người kia đối xử với hắn lại khiến hắn cảm giác được hết sức rõ ràng, trước và sau hoàn toàn chính là sự khác nhau giữa thiên đường và địa ngục.
Cho nên Mạnh Hàn mới có thể nhận được một lãnh địa tên là Hoàng Sa Trấn như vậy. Bản thân Hoàng Sa Trấn ngoài trừ dùng hoang vu để miêu tả nơi này ra, còn có một điều nữa. Chính là chỗ này lại có thể là nơi tập trung của tất cả những cặp sinh đôi bị vứt bỏ trên thế giới này.
Nơi này không có tiền, không có đất đai màu mỡ, thậm chí ngay cả phòng ở đàng hoàng cũng không có. Ban ngày những thanh niên trai tráng phải làm việc. Chắc hẳn bọn họ phải chạy đi rất xa. Hơn nữa qua câu chuyện bọn họ nói với nhau cũng có thể nghe ra được, cho dù bọn họ nỗ lực làm việc, thứ bọn họ ăn chẳng qua chỉ là một ít rau dại. Tình cờ đi săn được một chút ma thú, bọn họ cũng phải đem bán đi lấy tiền, để đổi lấy những thứ ăn rẻ tiền. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc dù như thế, Mạnh Hàn vẫn không cảm thấy nản lòng thất vọng. Qua ký ức của chủ nhân thân thể này, Mạnh Hàn đã hiểu rõ. Thế giới này là một thế giới phép thuật tương tự với thời kỳ trung cổ ở trên địa cầu. Tuy rằng hệ thống ma pháp đã vô cùng hoàn thiện, nhưng những phương diện khác lại rất lạc hậu. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Điều này cũng có nghĩa là Mạnh Hàn một linh hồn từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua có vô số sáng kiến, có thể cướp được vô số của cải ở trên thế giới này. Nghĩ đến những điều này, Mạnh Hàn thậm chí có chút kích động run rẩy.
- A! A!
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Mạnh Hàn đột nhiên nghe thấy hai tiếng kêu kinh ngạc. Hắn ngẩng đầu lên nhìn một cái. Thì ra hai thiếu nữ đã đưa bánh mì và nước cho hắn đã trở lại bên này. Có lẽ thấy được dáng vẻ Mạnh Hàn cả người run rẩy, nên các nàng có chút kinh hãi.
- Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương!
Mạnh Hàn vừa nhìn tư thế không đúng, vội vàng đứng lên ra hiệu:
- Ta chỉ tự mình nhúc nhích, không liên quan đến nguyền rủa, không liên quan đến nguyền rủa đâu!
Sau khi nghe Mạnh Hàn kêu lên hai câu, vẻ mặt kinh sợ của hai nàng mới dần hòa hoãn. Hai nàng cẩn thận quan sát lãnh chúa đại nhân Antonio một hồi. Khi thấy hắn thật sự không có chuyện gì, lúc này các nàng mới bình tĩnh lại.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Giọng nói của Grace nhanh chóng truyền tới. Chỉ một lát sau đó, người cũng đã vọt tới bên này.
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì.
Mạnh Hàn vội vàng biện bạch. Hắn cũng không muốn những người lương thiện này phải lo lắng vì hắn.
- Đại nhân, ngài vẫn. . .
Hiểu rõ thật sự không có chuyện gì, Grace cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên, thời điểm nàng thật sự tính yêu cầu vị lãnh chúa đại nhân này làm chút gì, nàng lại đột nhiên phát hiện. Bất kể là về mặt thân phận, hay từ phương diện muốn an bài chuyện cho hắn làm, đều không có gì có thể nói được. Cũng không thể khiến vị lãnh chúa đại nhân này đi theo bọn họ làm để sống chứ?
- Grace, hai vị này là?
Mạnh Hàn cũng nhìn ra được sự lúng túng của Grace, khẽ cười, thay đổi đề tài.
- Đại nhân, đây là thị nữ sắp xếp cho ngài.
Grace vội vàng giới thiệu cho Mạnh Hàn:
- Đây là Demi, đây là Diana.
Nàng có chút do dự, sau đó lại bổ sung một câu:
- Demi và Diana không nói chuyện được, nhưng các nàng đều có thể nghe thấy.
Không trách được, không trách được hai nàng trừ sợ hãi kêu lên a a ra, cũng chưa từng nói gì với hắn. Thì ra là như vậy. Mạnh Hàn nhìn về phía hai nàng gật đầu, mỉm cười chào hỏi:
- Chào các nàng!
Hai nàng quả nhiên có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện. Mạnh Hàn đưa tay ra, hai người các nàng lập tức đồng loạt quỳ gối hành lễ, vô cùng tiêu chuẩn. Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ gầếu của hai thiếu nữ, Mạnh Hàn rất sợ các nàng có động tác lớn hơn, sẽ đột nhiên ngã xuống.
- Grace, vậy nàng có phải được xem là quản sự chỗ này hay không?
Mạnh Hàn quay đầu nhìn về phía Grace, hỏi một câu.
- Ta và tỷ tỷ Elyse có chút năng lực trên phương diện này, cho nên mọi người bảo chúng ta thống nhất phân công cho mọi người.
Grace ngược lại cũng không có khách khí:
- Tỷ tỷ thường xuyên đi vào trong thành buôn bán. Ta ở nơi này chịu trách nhiệm về cuộc sống sinh hoạt của mọi người.
Mạnh Hàn gật đầu một cái. Xem ra, đây chính là hai vị Đại quản gia của Hoàng Sa Trấn này. Một người chủ yếu quản chuyện bên trong, một người chủ yếu quản chuyện bên ngoài. Các cặp sinh đôi tốt nhất chính là điểm này, cái gì cũng có hai người.
- Nói cho ta nghe một chút, tình hình ở nơi này rốt cuộc là thế nào?
Mạnh Hàn ngược lại cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống đất, sau đó vỗ vỗ một tảng đá phía bên cạnh, ra hiệu cho Grace cũng ngồi xuống.
Grace có phần sửng sốt. Nàng chưa từng thấy qua một quý tộc nào lại không để ý tới tiểu tiết như vậy. Cho dù là nghe cũng chưa từng nghe thấy. Nàng thậm chí có chút nghi ngờ, không biết vị lãnh chúa này có phải là giả mạo hay không. Tuy nhiên, ngay lập tức nàng liền ném ý nghĩ lên chín tầng mây. Giả mạo lãnh chúa Hoàng Sa Trấn sao? Chỉ có gia hoả nào cảm thấy bản thân mình không muốn sống nữa mới đi làm chuyện đó?
Rất nhanh, Mạnh Hàn liền thông qua Grace biết được đại khái tình hình ở nơi này. nguồn truyện luongsonbac.com
Tổng thể mà nói, Hoàng Sa Trấn nằm ở ngay sát biên giới của một sa mạc lớn nhất, khô hạn thiếu mưa, tài nguyên thiếu thốn. Con đường sống duy nhất của bọn họ chính là vượt qua dãy núi phía, chính là rừng rậm Tinh Linh. Khi tới gần bên đó, bọn họ có thể thu hoạch được một chút. Trong ngọn núi có thể đi săn được một chút ma thú, còn có thể chặt được một ít cây cối. Trên căn bản, mọi thứ nơi này đều dựa vào những thứ đó.
Mạnh Hàn nhìn một biển cát vàng mênh mông phía xa, đột nhiên cảm khái nói một câu:
- Nếu như nơi này có thể có chút mưa, vậy cũng tốt.
- Đúng vậy!
Grace lớn lên ở chỗ này, tất nhiên biết được chỗ khổ của nơi này. Nàng thở dài một hơi:
- Có thể có chút mưa, thì tốt rồi!
Grace vừa dứt lời, một giọt nước trực tiếp nhỏ xuống trên mặt của nàng. Grace và hai người thị nữ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn. Các nàng đột nhiên phát hiện, ngay trong nháy mắt bầu trời trở nên âm u. Sau đó, mưa bụi màu trắng giống như nước, từ không trung rơi xuống, nện vào mặt đất khô hạn, kích thích khiến từng đám bụi bay lên. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Trời mưa rồi!
Sau khi ngớ người ra khoảng mười mấy giây, Grace đột nhiên điên cuồng kêu to lên. Dáng vẻ kinh ngạc và vui mừng đan xen của nàng đã khiến Mạnh Hàn nhìn thấy mà sợ hết cả hồn. Hắn rất sợ thân thể nàng gầếu, sau khi có hành động điên cuồng như vậy làm sao có thể chống đỡ nổi.
Thật may, tình cảnh này chỉ xảy ra trong trí tưởng tượng của Mạnh Hàn chứ không hề xảy ra trong thực thế. Nhưng ý niệm trời mưa vừa xuất hiện, trong chớp mắt trời liền đổ mưa xuống. Tình hình có phần quỷ dị này vẫn khiến cho Mạnh Hàn cảm thấy sợ hết cả hồn.
Hai người thị nữ câm và Grace hài lòng quả thực như muốn nhảy dựng lên. Từ khi các nàng có ký ức tới nay, nơi này chưa từng có mưa xuống. Chút thu hoạch của bọn họ vẫn là dựa vào rừng rậm Tinh Linh. Lòng đất có chút ẩm ướt mới có thể tồn tại được. Hiện tại bọn họ đột nhiên nhìn thấy trời mưa, lập tức rơi vào tình trạng cuồng loạn.
A nha!
Grace giơ hai tay ra, cảm nhận hạt mưa rơi xuống. Trong chớp mắt nàng sợ hãi kêu lên một tiếng:
- Gay go, bên kia bọn họ không che chắn, trời mưa sẽ bị dột. Làm sao bây giờ?
Grace vừa kêu lên, Mạnh Hàn liền hiểu được. Tuy rằng lều bên kia có nóc, nhưng chỉ dùng để che nắng. Cái nơi đáng chết này mấy chục năm không có mưa xuống, ai sẽ chú ý mà làm lều che chắc chắn chứ. Thân thể của những lão nhân kia vốn đã yếu. Nếu mắc một trận mưa to, sợ là không tránh khỏi sẽ bị bệnh.
- Nhanh, đi đỡ tất cả bọn họ tới đây!
Mạnh Hàn cũng không có chủ ý nào tốt hơn, chỉ có thể hô to một tiếng, sau đó xông lên trước chạy về hướng các lều.
Grace và hai người thị nữ ở phía sau nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng chạy theo.
Mưa không lớn, nhưng không nhỏ. Trong lòng Mạnh Hàn cảm thấy sốt ruột, không nhịn được nhắc:
- Rơi chậm một chút, rơi chậm một chút. Không nên làm hại những người này!
Những người thiện lương này, chỉ bởi vì mình là lãnh chúa, liền mang ra phòng ở tốt nhất thức ăn ngon nhất của bọn họ đưa cho mình. Mạnh Hàn cũng không muốn bọn họ có chuyện gì không tốt.
Nói ra cũng kỳ quái. Mạnh Hàn vừa mơi nói như vậy, mưa trong bầu trời lập tức nhỏ đi rất nhiều. Nếu như nói lúc đầu là mưa bụi, hiện tại liền biến thành mưa phùn. Thỉnh thoảng mới có vài giọt nước mưa rơi xuống, nhưng nước mưa vẫn chậm rãi thấm dần xuống mặt đất.
Tuy rằng biến hóa này khiến Mạnh Hàn kinh ngạc, nhưng hắn cũng cảm thấy vui mừng.
Mạnh Hàn nhanh chóng chạy đến bên lều kia, lại nhìn thấy một đám mấy lão nhân đều ở bên ngoài, nhìn lên không trung, đưa tay hứng lấy những giọt mưa. Bộ dạng mỗi người đều kích động giống như đã biến thành một đứa trẻ vậy. Bọn họ vừa khóc vừa cười.
- Mau qua bên lãnh chúa phủ tránh mưa đi! truyện copy từ tunghoanh.com
Không suy nghĩ được nhiều, Mạnh Hàn hô to một tiếng, đánh thức những lão nhân đang kích động này.
- Đại nhân!
- Đại nhân!
Nhìn thấy Mạnh Hàn lại đây, mấy lão nhân kêu lên không ngớt. Mỗi người đều nhìn về phía Mạnh Hàn hành lễ. Mạnh Hàn thở hồng hộc, đưa tay chỉ về phía sau, lặp lại một lần nữa:
- Nhanh, đến bên trong lãnh chúa phủ tránh mưa đi!
- Không được a, đại nhân!
Một lão nhân lập tức bắt đầu từ chối:
- Đó là phủ đệ của đại nhân, tuy rằng có hơi đổ nát, nhưng những kẻ mang xui xẻo như chúng ta sao có thể tùy tiện vào được. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người này vừa mở miệng, một đám lão nhân khác đều đồng thanh phụ họa. Bọn họ túm tụm lại một đám, nhưng không có một người nào đi về phía lãnh chúa phủ.
Lúc này vừa vặn Grace và Demi Diana cũng đã chạy tới. Nhìn thấy tình hình như vậy, ba nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Bọn họ đứng ở tại chỗ, chờ Mạnh Hàn phân phó tiếp.
Mắt thấy những mảnh vải rách trên người của mọi người cũng đã ướt đẫm cả, tóc của mọi người đều ẩm ướt mà rũ xuống, Mạnh Hàn lại không có cách nào thuyết phục được những lão nhân này, hắn chỉ có thể có chút sốt ruột nhìn lên bầu trời kêu:
- Đáng chết, còn chưa chuẩn bị kỹ càng đã cho mưa xuống. Mưa ngừng là tốt rồi!
Trong thời gian ngắn ngủi chưa tới mấy phút, Mạnh Hàn cũng đã thay đổi chủ ý của mình tới ba lần. Từ ban đầu muốn mưa to rơi xuống, đến mong mưa nhỏ. Cho tới bây giờ lại không muốn trời mưa nữa. Tất cả đều là vì những người ở nơi này, nhưng mỗi lần đều hi vọng không giống nhau.
Giống như thần tích vậy, theo suy nghĩ của Mạnh Hàn, bầu trời lập tức trở nên cực kỳ sáng sủa, cũng không còn vẻ âm u như vừa nãy nữa. Bầu trời xanh thẳm lại một lần nữa xuất hiện. Trong bầu trời ngoại trừ một đám mây trắng cực lớn đang bồng bềnh ra, không có thứ gì khác. Nếu như không phải trên mặt đất còn vệt nước ẩm ướt, Mạnh Hàn quả thực muốn nghi ngờ, vừa nãy mình đã nhìn lầm.
Mọi người ngơ ngác nhìn lên không trung, dường như không thể tin được đây là sự thật.
Vị thần vĩ đại vừa mới đến thăm trấn nhỏ bị bỏ rơi này. Tại sao trong chớp mắt lại biến mất không còn tăm tích? Rất nhiều người đều không thể chịu đựng trước sự chênh lệch cực lớn đối với tâm tình này, lập tức ngồi bệt xuống mặt đất còn ẩm ướt, gào khóc. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có một người đi đầu, lập tức có người kế tiếp. Trong lúc nhất thời, những lão nhân này đều phát ra những âm thanh trầm thấp muốn khóc.
Ngay cả ba người Grace và Demi Diana cũng ngơ ngác nhìn lên không trung, bộ dạng có chút không tin được. Các nàng vươn tay ra ngoài không khí, khi không chạm được cái gì mới biết, mưa thật sự đã ngừng rơi.
Mạnh Hàn giống như đột nhiên tỉnh ngộ ra điều gì vậy. Hắn ngơ ngác nhìn đám mây trắng lẻ lôi bên trên không trung, trầm tư suy nghĩ. Trong đầu hắn đang nhớ lại những gì mình đã trải qua trên đường tới đây.
Dường như từ sau khi bá tước đại nhân kia rời đi, trên đường Mạnh Hàn đi tới đây đều không bị mặt trời chói chang chiếu tới. Lúc đó chỉ cần ánh mặt trời nóng rát chiếu đến trên người mình, Mạnh Hàn sẽ không kìm lòng được suy nghĩ, nếu như đám mây trắng trong bầu trời kia có thể di chuyển một chút tới gần bên này, có thể che khuất ánh mặt trời nóng bức. Mỗi lần như vậy, hình như nguyện vọng của Mạnh Hàn đều sẽ được thực hiện.
Sau ba lần thay đổi chủ ý vừa rồi, Mạnh Hàn càng tin chắc, đám mây trắng trong bầu trời kia, hẳn là có chút quan hệ với mình. Thậm chí, Mạnh Hàn nghi ngờ đám mây kia có thể hiểu rõ mình đang suy nghĩ điều gì. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đây là suy nghĩ vô cùng hoang đường. Đám mây trắng sao có thể nghe theo sự chỉ huy của mình được?
Nhưng Mạnh Hàn lại có một dự cảm, đám mây kia có khả năng thật sự nghe theo sự chỉ huy của mình.
Để nghiệm chứng điều đó, Mạnh Hàn nhìn lên không trung, ở trong lòng lặng lẽ bắt đầu suy nghĩ, bảo đám mây dịch chuyển về phía bên trái. Quả nhiên, theo suy nghĩ của Mạnh Hàn, đám mây kia dường như bỗng dưng bắt đầu chuyển động sang phía trái. Khi Mạnh Hàn bảo nó dịch chuyển về phía bên phải, đám mây lập tức chuyển động về phía bên phải.
Nói như vậy, trận mưa kia cũng là kết quả do mình hi vọng ra. Sau khi rốt cuộc đã xác nhận được sự suy đoán của mình, trên mặt Mạnh Hàn lại lộ ra nụ cười.
Grace ở bên cạnh, nhìn vị lãnh chúa đại nhân trẻ tuổi lúc này lại đột nhiên nở nụ cười, nàng không nhịn được cảm thấy căm ghét.
- Mọi người nghe ta nói!
Mạnh Hàn hô to một câu. Mọi người đều dừng lại, nhìn vị lãnh chúa của mình.
- Tất cả đến bên trong lãnh chúa phủ tránh mưa đi. Mưa còn có thể tiếp tục rơi!
Mạnh Hàn nhìn về phía mọi người nói ra câu nói này.
- Thật sự sao, đại nhân?
Rốt cuộc có người không thể tin được, nhìn về phía lãnh chúa đại nhân hỏi.
Mạnh Hàn nhìn vị lão nhân kia mỉm cười, đột nhiên giơ hai tay lên, hướng về phía bầu trời hô to một câu:
- Mưa đến!
Rào.
Đám mây trắng trong bầu trời kia ở trước mắt mọi người nhanh chóng bắt đầu lớn lên. Sau đó đám mây trắng lấy một loại tốc độ mà mọi người không cách nào tin nổi che kín tất cả bầu trời. Sau đó, một trận mưa to giống nhau ban đầu nhanh chóng rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người ở đây đều cảm thấy không thể tin được vào những gì mình mới nhìn thấy. Lãnh chúa đại nhân của mình chẳng lẽ là sứ giả của thần sao? Hắn không chỉ không hoảng sợ nơi bị nguyền rủa này, hơn nữa lại có thể khiến vùng biên giới sa mạc này có thể đổ mưa bất cứ lúc nào sao? Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Mưa tạnh!
Màn biểu diễn của Mạnh Hàn đã tiến vào trạng thái tuyệt hảo. Cảnh tượng như vậy chỉ là muốn để mọi người tin tưởng mình có thể khống chế trời mưa, cũng không cần làm những người này mắc mưa mà sinh bệnh. Cho nên, chỉ trong một thời gian rất ngắn, Mạnh Hàn lập tức liền kêu dừng mưa.
Ngay lập tức may thu mưa dừng. Cả bầu trời đã biến thành sân bãi cho một mình Mạnh Hàn biểu diễn. Mọi người ngơ ngác nhìn hai tay lãnh chúa đại nhân vẫn đang giơ cao trên không trung, không biết nên nói cái gì cho phải.
- Các ngươi đến lãnh chúa phủ, nơi đó có thể tránh được mưa.
Mạnh Hàn cũng biết mình biểu hiện ra cảnh tượng như vậy thật sự quá mức thần kỳ. Nhưng hắn cũng không muốn mình ra sức biểu diễn như vậy lại trở thành uổng phí, cho nên lại đưa ra đề nghị vừa nãy.
Tuy nhiên, lần này dường như đã không có người nào cho rằng lời đề nghị của hắn là lời đề nghị nữa. Cũng không có người nào kiên trì thêm nữa. Cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt bọn họ, đã khiến địa vị lãnh chúa đại nhân của mình ngang hàng với sứ giả của thần. Lời hắn nói, không có bất kỳ người nào từ chối.
Mấy chục lão nhân đỡ nhau, nhanh chóng chạy tới lãnh chúa phủ. Đợi sau khi tất cả mọi người chen vào trong phòng, nơi gọi là lãnh chúa phủ cũng không thể nhét thêm một người nào nữa.
Đến lúc này, Demi Diana và Grace cháy tới cửa gian phòng, nơi Mạnh Hàn đang đứng. Hắn nhìn lên đám mây trắng trên không trung kia, lại bắt đầu ra lệnh cho trời mưa ở trong đầu.
Bầu trời lại một lần nữa trở nên âm u. Những hạt mưa ào ào rơi xuống. Mấy lão nhân ở trong phòng, lẳng lặng nhìn cảnh mưa phía bên ngoài, lẳng lặng nghe tiếng những hạt mưa rơi trên mặt đất. Bọn họ không nhịn được lệ nóng dâng trào.
Hai đôi mắt của Demi và Diana nhìn chằm chằm lãnh chúa vào bóng lưng của đại nhân mình, giống như muốn nhìn ra được điều gì đó từ trên người hắn.
Grace nhìn ra bên ngoài một hồi, lại nhìn Mạnh Hàn một hồi. Cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì. Tuy nhiên, ánh mắt Grace lại càng ngày càng sáng.
Không riêng gì Grace, ánh mắt mọi người đều càng ngày càng trở nên sáng ngời. Nơi hoang vu này vẫn luôn bị khô hạn. Một khi có nước mưa, có nghĩa là có thu hoạch, cũng có nghĩa là cuộc sống của mọi người dần dần sẽ có sự bảo đảm, cũng có nghĩa là mọi người có hy vọng sống tốt.
Trước kia, cái gọi là hi vọng này đối với bọn họ mà nói chỉ là một loại hy vọng xa vời. Hoàng Sa Trấn, các cặp sinh đôi, hai từ này giống như hai ngọn núi lớn đặt ở trong lòng bọn họ. Cho dù bọn họ nỗ lực thế nào đi nữa, dù chống cự thế nào đi nữa đều không có tác dụng gì. Mỗi ngày chỉ có thể sống trong sự lo lắng. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thật may, mọi người đã đoàn kết với nhau. Tuy rằng không thể ấm no, nhưng chí ít còn có thể tiếp tục sinh tồn. Tất cả mọi thứ khác đều không hợp thực tế, nên bọn họ chỉ dám mơ tưởng một chút ở trong đầu. Thậm chí có thời điểm, ngay cả chút mơ tưởng này bọn họ cũng không dám làm.
Nhưng biểu hiện của lãnh chúa đại nhân lúc này trong giây lát lại khiến mọi người chợt cảm thấy có hi vọng. Nơi này không có ai mơ tưởng quá xa vời. Trong lòng những người dân chất phác này chỉ mong muốn có thể có nhiều lương thực hơn một chút, lựa chọn thêm một vài loại rau dại khiến bọn họ có thể ăn no, không còn phải gầếu nữa.
Trận mưa ào ào rơi xuống. Nhưng vì vùng đất này khô cạn đã lâu, hạt mưa vừa rơi xuống tới đất liền thấm vào bên trong. Trên mặt đất trừ có chút ẩm ướt, còn lại không có vết tích nào khác.
- Ai nha!
Có người Kinh ngạc kêu lên thành tiếng:
- Chúng ta quên hứng nước mưa rồi.
Hắn vừa nhắc nhở, mọi người giống như đều tỉnh lại. Tất cả đều bảy lưỡi tám miệng bắt đầu nói tới điều này.
Mạnh Hàn đã được Grace cho biết, nước mọi người ở nơi này dùng đều do hứng được từ một rãnh nước suối rất xa trong núi bên kia. Nước suối nhỏ xuống từ núi đá căn bản không đủ cho mọi người uống. Cho nên ngay cả nước chắt được ở dưới đáy bùn bọn họ cũng lọc về uống. Hiện tại có nước mưa ngọt như vậy, mọi người tất nhiên sẽ cảm thấy mình hẳn phải hứng lấy những giọt nước mưa này lưu lại.
Nghe thấy mọi người nói vậy, Mạnh Hàn còn muốn nói gì. Nhưng trong đầu hắn chợt tối sầm lại. Thân thể lung lay vài lần, mắt tối sầm, đột nhiên ngã về phía sau. Vừa vặn Mạnh Hàn ngã tới trên người Demi và Diana.
Hai tiểu nữ hài luôn chú ý tới hắn. Vừa thấy hắn ngã xuống, hai nữ hài liền ra sức đỡ lấy. Ngay lập tức, phía sau liền có người hỗ trợ, đưa lãnh chúa đại nhân tiến vào trong gian phòng.
12.12.2013
Chương 15
Tài chính thu vào. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Mạnh Hàn vừa ngã ra, trong bầu trời lập tức trở lại sáng sủa. Đám mây trắng loa vẫn bồng bềnh trên không trung. Chỉ có điều đám mây hiện tại đã nhỏ đi rất nhiều. Nhưng không có người nào để ý tới việc này. Điều hiện tại mọi người quan tâm, chính là lãnh chúa đại nhân mới nhậm chức này bị làm sao.
Khi một lần nữa tỉnh lại, Mạnh Hàn phát hiện đầu mình vẫn còn hỗn loạn. Vừa thoáng động, sát bên cạnh Mạnh Hàn lại đột nhiên xuất hiện hai bóng người, nhanh chóng đỡ Mạnh Hàn từ trên giường ngồi dậy.
- Nàng là Demi? Nàng là Diana sao?
Mạnh Hàn nhìn hai thị nữ đang tỏ vui mừng, bất ngờ, lần lượt gọi ra tên của các nàng. Hai nàng đều gật đầu. Mạnh Hàn ha ha nở nụ cười:
- Xem ra ta không có nhớ lầm.
Hai nàng không biết vì sao Mạnh Hàn lại cao hứng như vậy. Nhưng chỉ cần Mạnh Hàn không có chuyện gì, các nàng cũng hết sức vẻ.
- Tới cửa nhìn xem thử.
Nơi nàỳ còn gọi là lãnh chúa phủ. Vẫn chiếc giường kia. Nhưng Mạnh Hàn lại có chút sốt ruột muốn xem thử, rốt cuộc đám mây trắng trên bầu trời kia có còn ở đó hay không.
Mãi đến tận lúc nhìn thấy đám mây trắng kia vẫn bay trên không trung, Mạnh Hàn mới yên tâm thở dài một cái. Chỉ cần có nó ở đó, sẽ không có gì đáng lo ngại, mình vẫn có thể tiếp tục giả thần hô phong hoán vũ.
Chỉ có điều hắn không hiểu được, tại sao đám mây kia lại nghe theo lời của mình, và tại sao mình lại đột nhiên choáng váng đầu óc sau đó té xỉu.
- Ta đã ngủ bao lâu?
Mạnh Hàn xoay người hỏi hai thị nữ.
Demi và Diana nghe thấy câu hỏi của hắn, vội vàng ra dấu, bộ dạng hoảng loạn muốn nói chuyện mà không nói ra được, phối hợp với thân thể gầếu của các nàng khiến Mạnh Hàn nhìn thấy mà cảm thấy đau lòng.
- Không cần phải gấp. Từ từ sẽ được.
Mạnh Hàn an ủi hai nàng:
- Một... một ngày?
Mạnh Hàn chậm rãi suy đoán theo dấu hiệu từ tay của hai nàng.
- Hóa ra ta đã ngủ một ngày. truyện copy từ tunghoanh.com
Nhận được đáp án, Mạnh Hàn không nhịn được cảm khái. Mình đi tới nơi này, còn chưa làm được chuyện gì, đã ngủ hai ngày. Xem ra, cuộc sống thần tiên ăn ngủ như heo trong mộng tưởng của mình dường như đã sớm được thực hiện. Chỉ có điều về phương ăn khiến hắn cảm thấy có một chút bất an mà thôi. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai tiểu thị nữ hình như cũng tiếp nhận cách nói hắn có phương pháp loại trừ nguyền rủa của các cặp sinh đôi. Lúc này hai nàng cũng không đứng cách hắn quá xa. Hai người hai bên trái phải đỡ lấy hắn, rất sợ hắn sẽ lại ngã sấp xuống.
Mạnh Hàn mạnh mẽ lắc đầu. Trong đầu hắn vẫn cảm thấy có chút uể oải, tuy nhiên hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Từ trong ký ức, Mạnh Hàn phát hiện tình trạng hiện tại giống hệt với khi hắn luyện tập ma pháp quá độ dẫn tới tinh thần lực tiêu hao lúc trước.
Chẳng lẽ bởi vì ngày hôm qua khống chế đám mây kia quá độ dẫn đến di chứng này sao?
Trong đầu Mạnh Hàn chợt hiện ra một ý nghĩ như vậy. Thật ra rất có thể là như vậy.
Trong bầu trời, đám mây trắng thần bí kia vẫn còn ở đó. Chỉ có điều, Mạnh Hàn lại không biết nên hình dung như thế nào về mối quan hệ giữa đám mây kia và mình. Đám mây kia là thế nào?
Mạnh Hàn thất bại trong cuộc thi thăng cấp cho ma pháp học đồ bởi vì hắn không triệu hồi ra được sủng vật ma pháp của mình. Hơn nữa ma lực của bản thân hắn đột nhiên giảm xuống đến mức độ sơ cấp của một ma pháp học. Bởi vậy, mọi người mới kết luận, Mạnh Hàn không có thiên phú trở thành ma pháp sư. Sau đó mới xảy ra một loạt chuyện bị người cướp đoạt kim tệ và phân cho một lãnh địa suy bại như vậy.
Thời điểm linh hồn của Mạnh Hàn tiến vào trong thân thể của Antonio, trên bầu trời mây đen dầy đặc che phủ, sấm vang chớp giật. Cảnh tượng quả thực giống như một phần của địa ngục. Lẽ nào?
Mạnh Hàn lại ngẩng đầu nhìn đám mây trắng lẻ lôi đang bồng bềnh trên bầu trời kia một chút, nhíu mày suy nghĩ.
Lẽ nào đám mây kia là sủng vật ma pháp do mình triệu hồi ra sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bản thân Mạnh Hàn cũng cảm thấy sợ hết hồn. Mạnh Hàn đã đi tới thế giới này hơn một tháng. Hắn đã hoàn toàn dung hợp được với ký ức chủ nhân ban đầu của thân thể này, tất nhiên cũng biết sủng vật ma pháp là vật như thế nào. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hoặc là ma thú, hoặc là một loại thực vật kỳ lạ nào đó. Ngoài ra còn có một người người tu luyện ma pháp thiên môn sẽ triệu hồi ra một vài sinh vật tử linh. Những điều này đều chẳng có gì là lạ. Nhưng đám mây này thuộc về loại nào?
Chẳng lẽ nói đám mây cũng có thần trí, có thể trở thành sủng vật của ma pháp sư? Nhưng nếu như không phải, vậy mình pảhi giải thích như thế nào. Mình thực sự có thể chỉ huy đám mây kia chuyển động?
Nếu như chuyện xuyên qua khó mà tin nổi như vậy cũng đã có thể tin tưởng được, Mạnh Hàn cũng không để ý nhiều tới một vài chuyện càng khó mà tin nổi hơn. Tuy rằng đám mây sủng vật khiến hắn đặc biệt ngạc nhiên, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại. Mạnh Hàn nhanh chóng tiếp nhận được.
- Mọi người đang làm gì vậy?
Mạnh Hàn ngồi ở tảng đá phía ngoài cửa, phơi nắng. Thời điểm nnhư vậy, hắn không cần thiết phải bảo đám mây che khuất ánh mặt trời.
Demi rất gấp gáp ra dấu. Nhưng Mạnh Hàn lại không cách nào thấy được nàng đang biểu đạt điều gì.
Tiểu cô nương Demi sốt ruột không nhịn được dậm chân, sau đó nhanh chóng chạy đi. Đoán chừng nàng chạy đi gọi người khác để nói cho mình rõ.
Quả nhiên, một lúc sau, Mạnh Hàn liền thấy được Demi dẫn theo hai Grace chạy về phía bên này. Hai Grace đều giống nhau như đúc. Thậm chí ngay cả trang phục đơn giản trên người cũng gần giống nhau. Mạnh Hàn căn bản không phân biệt được rõ ràng người nào là Grace. đọc truyện mới nhất tại luongsonbac.com
Một người khác, hẳn là Elyse mà các nàng từng nhắc tới, cũng là một quản gia khác ở nơi này.
Mạnh Hàn ngồi ở trên tảng đá. Ánh mặt trời ấm áp khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, thực sự không nghĩ tới chuyện đứng dậy. Bởi vậy Mạnh Hàn cứ lẳng lặng chờ.
Sau khi hai Grace đến gần, Mạnh Hàn lập tức phân biệt được rõ ràng người nào là Grace.
Tuy rằng hai người có dáng vẻ giống nhau như đúc, nhưng ánh mắt lại khác nhau rất nhiều. Một người có ánh mắt vô cùng nhu thuận cung kính. Một người khác lại có ánh mắt đầy nghi ngờ cảnh giác.
- Elyse?
Mạnh Hàn nhìn về phía nữ hài đang cảnh giác kia hỏi một tiếng.
- Ta là Elyse.
Nữ hài đang tỏ ra cảnh giác nghe thấy câu hỏi của Mạnh Hàn, lại cau mày thoáng nhìn về phía Grace, dường như đang trách nàng dễ dàng nói tên của mình cho nam tử trẻ tuổi này biết. Sau khi trợn mắt nhìn Grace một cái, Elyse đột nhiên hướng về phía Demi và Diana nói:
- Demi, Diana, các muội qua bên kia đi.
Hai tiểu nữ hài dường như cũng vô cùng hoảng sợ Elyse. Hai nàng sợ hãi nhìn lãnh chúa đại nhân Antonio một chút, sau đó lại nhìn Elyse với sắc mặt không tốt lắm một chút. Dường như hai nàng đang so sánh xem người nào có quyền uy hơn. Tuy nhiên, không đợi Mạnh Hàn nói cái gì, hai tiểu nữ hài đã cúi đầu, kéo tay nhau nhanh chóng chạy đi.
Phù.
Mạnh Hàn không nhịn được thở ra một hơi. Ở chỗ này, mình thậm chí còn không bằng một nữ hài. Chí ít hai tiểu cô nương Demi và Diana đã đưa ra cho hắn một đáp án rất rõ ràng.
12.12.2013
Chương 16
Tài chính thu vào. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
- Lãnh chúa đại nhân!
Tuy rằng Elyse gọi là hắn lãnh chúa đại nhân, lại không hề có chút ý định muốn hành lễ trước lãnh chúa đại nhân:
- Trước tiên ta tạm thời gọi ngươi như thế. Ngươi đúng là lãnh chúa đại nhân của chúng ta sao?
- Có ý gì?
Mạnh Hàn ngẩng đầu lên. ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Elyse.
Bên kia, sau khi Elyse nói ra một câu như vậy, Grace lại có phần sốt ruột lộ rõ trên khuôn mặt. Nàng khẩn trương lôi kéo váy của Elyse, hình như đang nhắc nhở nàng không nên nói chuyện lung tung. Elyse lại mặc kệ không quan tâm tới hành động của Grace, trực tiếp hất bàn tay Grace đang nắm váy nàng ra, không chút sợ nào nhìn Mạnh Hàn.
- Ngươi có bằng chứng gì, chứng minh ngươi là lãnh chúa đại nhân của nơi này?
Giọng điệu Elyse hết sức không tốt, hình như đã nhận định Mạnh Hàn là một tên lừa đảo.
- Bằng chứng sao?
Mạnh Hàn bật cười:
- Bằng chứng ta đương nhiên có. Tuy nhiên, ngươi cảm thấy ta giả mạo lãnh chúa nơi này, đối với ta có ích lợi gì sao?
- Ai biết ngươi có ý định quỷ quái gì?
Elyse không chút khách khí, căn bản không để ý tới Grace đang ở phía sau nhiều lần lôi kéo nàng:
- Chính ngươi xem ngươi đi, có quý tộc nào giống như ngươi hay không?
- Nơi quỷ quái này có thứ gì đáng cho ta chạy tới đây giả mạo lãnh chúa để nhận lấy nguy hiểm bị nguyền rủa quấn quanh người chứ? Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mạnh Hàn ngược lại nở nụ cười.
Nữ hài này gần bằng tuổi mình, nhưng lòng nghi ngờ lại nặng như vậy. Không trách được nàng lại chịu trách nhiệm ra ngoài buôn bán. Cũng chỉ có tính cách như vậy mới sẽ không dễ dàng bị người ta lừa.
- Ta mặc kệ ngươi có ý đồ gì.
Elyse không chút khách khí lại tiến lại gần thêm một bước:
- Nếu như ngươi không thể chứng minh ngươi chính là lãnh chúa đại nhân, vậy thì mời ngươi rời khỏi đây. Bằng không ta sẽ không khách khí.
- Không khách khí thì thế nào?
Tính cách của nữ hài này thật sự thú vị.
Trong ký ức của Mạnh Hàn, thế giới này, trừ phi là nữ nhân có thực lực, phần lớn những người khác đều lệ thuộc vào nam nhân. Đột nhiên có một nữ hài xem ra có chút năng lực lại mạnh mẽ như thế, nhất thời khiến hắn có cảm giác giống như đang ở thế giới trước kia, cùng cãi nhau với bạn học nữ. Đây đúng là cảm giác thân cận lại tự nhiên. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chúng ta nguyền rủa ngươi!
Elyse thấy Mạnh Hàn đột nhiên tỏ ra vô lại như vậy, nàng vừa tức vừa vội, thốt lên lời nguyền rủa.
- Nguyền rủa ta? Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong chớp mắt, sắc mặt Mạnh Hàn có chút dại ra. Trong ánh mắt cũng lộ ra một chút e ngại.
Biểu hiện của Mạnh Hàn khiến ngực Elyse cũng ưỡn thẳng hơn mấy phần. Trên mặt nàng chợt đỏ ửng một nàng.
- Grace không có nói cho nàng biết, ta có phương pháp hóa giải nguyền rủa của các cặp sinh đôi sao?
Trong giây lát, Mạnh Hàn lại hồi phục lại dáng vẻ cợt nhả, ung dung thong thả tiến về phía Elyse cười nói.
- Ngươi!
Khi sát bên cạnh không có những người khác, Elyse hình như cảm giác mình không có cách nào đối phó được với Mạnh Hàn. Nàng vừa tức vừa vội. Tuy nhiên, ngay lập tức nàng liền ý thức được điều gì. Elyse kinh ngạc thất thanh hỏi:
- Ngươi, ngươi mới vừa nói cái gì?
- Tỷ tỷ, đại nhân nói hắn có phương pháp hóa giải nguyền rủa của các cặp sinh đôi.
Xem hai người nói chuyện một hồi lâu, Grace sốt ruột nhưng không cách nào chen vào được. Hiện tại cuối cùng nàng cũng tìm được cơ hội nói xen vào:
- Hơn nữa, ngày hôm qua đại nhân còn khiến ở đây có một trận mưa.
- Trời mưa sao?
Rất rõ ràng, đây không phải là một hiện tượng tự nhiên. Trong nháy mắt, điều này khiến Elyse rơi vào trạng thái thất thần.
Khi Elyse từ trong cơn khiếp sợ khôi phục như cũ, Mạnh Hàn đã lấy từ trong túi tiền ở sát bên cạnh người mình ra tờ ủy nhiệm do đích thân Công quốc quốc vương kí tên, đưa đến trước mắt nàng. Đồng thời, hắn còn đưa qua tờ chứng nhận đã nộp đủ tất cả các khoản thuế trong vòng mười năm.
- Ngươi đúng là lãnh chúa đại nhân sao?
Elyse nhìn thấy tờ ủy nhiệm kia, nàng hoàn toàn dại ra. Dáng vẻ của nàng có chút không thể tin được. Tuy nhiên, ngay lập tức nàng nhìn đến tờ chứng nhận nộp thuế sau đó. Trong nháy mắt con mắt nàng sáng lên:
- Hai trăm kim tệ? Đại nhân lại nộp hai trăm kim tệ tiền thuế sao?
Nàng vừa thốt ra lời, ngay cả ánh mắt Grace nhìn về phía Mạnh Hàn cũng có phần giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
- Đại nhân, tiền thuế nơi này một năm cũng chưa tới một kim tệ!
Nghe thấy chuyện có liên quan đến tiền, lá gan của Grace cũng lớn lên. Nàng nhanh chóng nói, có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép sốt ruột nhắc nhở.
- Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao?
Nhớ tới chuyện này, Mạnh Hàn lập tức cảm thấy tức giận đầy bụng. Quốc vương bệ hạ thưởng cho mình hai trăm kim tệ, chỉ là để hắn che nắng ở trên đường mà thôi, sau đó tất cả liền bị bá tước đại nhân kia cướp đi. Hiện tại hai nàng nhắc lại chuyện cũ, tất nhiên khiến tâm tình của hắn càng thêm khó chịu.
Tuy nhiên, trong đầu Mạnh Hàn chỉ lóe lên ý nghĩ này, lại không có nói ra. Trên mặt cũng không có biểu tình nào thể hiện rõ ràng tâm trạng bất đắc dĩ của Mạnh Hàn lúc này. Ngược lại Mạnh Hàn lại tỏ ra thoải mái, hừ lạnh một tiếng:
- Hai trăm kim tệ liền mua được mười năm thuế, quả thực là tính toán tốt.
Lần này, hai nàng Grace và Elyse rốt cuộc cũng không nói gì nửa, chỉ trao đổi ánh mắt một chút. Lãnh chúa đại nhân này nói năng giống như mê sảng, chẳng lẽ là người điên?
- Elyse, thu nhập chủ yếu của chỗ chúng ta là dựa vào cái gì? Mỗi ngày có thể kiếm được bao nhiêu?
Mạnh Hàn hỏi qua Grace, Grace nói những thứ này đều do tỷ tỷ của nàng Elyse chịu trách nhiệm. Nàng chỉ phụ trách sắp xếp tốt cuộc sống sinh hoạt của mọi người ở nơi này.
Thân là lãnh chúa, dù thế nào đi nữa hắn cũng phải quan tâm một chút đối với thu nhập tài chính trên lãnh địa của mình chứ?
Nghe thấy câu hỏi của lãnh chúa đại nhân, Elyse không thể không trả lời. Nhưng nàng lại sợ mình nói ra tình hình thật sự ở đây, sẽ khiến vị lãnh chúa đại nhân trẻ tuổi này không thể nào tiếp nhận được. Dù sao, một lãnh chúa có thể giải trừ được nguyền rủa của các cặp sinh đôi và có thể khiến nơi này có mưa, thật sự quá quan trọng đối với nơi này.
Từ sau lần trước Mạnh Hàn bị bá tước đại nhân giáo huấn, hắn đã biết ở nơi này nếu như mình không cẩn thận, chính là kết cục táng mạng xuống hoàng tuyền. Tuy rằng không biết nơi này có hoàng tuyền hay không, nhưng có thể không chết vẫn tốt hơn là chết. Loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt này còn cấp bách hơn cả việc không tìm được việc làm của hắn kiếp trước. Cho nên, nghe lời đoán ý cũng thành bài tập mà hắn bắt buộc phải làm mỗi ngày.
- Yên tâm, ta đã dự tính tới trường hợp xấu nhất.
Thấy Elyse do dự, Mạnh Hàn lập tức đoán được nguyên nhân. Thu nhập lãnh địa thấp, đó là điều trong lòng hắn đã hiểu rõ. Hắn chỉ muốn biết là thấp đến mức nào mà thôi.
Lãnh chúa đại nhân mỉm cười khiến Elyse cũng quên đi sự hoài nghi lúng túng của mình vừa rồi, cũng quên mất lo lắng, sợ nói cho hắn biết chân tướng để hắn sẽ biết khó mà lui.
12.12.2013
Chương 17
Tài chính thu vào. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Nàng cúi đầu, khẽ bẩm báo với lãnh chúa đại nhân nói:
- Mỗi ngày chúng ta chỉ có thể bắt được rất ít ma thú. Toàn bộ đều dựa vào số cây chặt được. Ba ngày chúng ta sẽ đi vào chợ một. Bởi vì sự nguyền rủa của các cặp sinh đôi cho nên nơi đó ép giá xuống rất thấp. Bình quân xuống, chỗ chúng ta một ngày có thể thu vào chưa tới ba ngân tệ. Tất cả mua lương thực tệ nhất cũng không đủ ăn.
Lúc nói chuyện, giọng nói của Elyse càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi xuống càng ngày càng thấp, giống như đã rúc vào trong lòng. Nàng căn bản không dám ngẩng đầu nhìn lãnh chúa đại nhân trước mắt, xem biểu tình của hắn thế nào, cũng không biết lãnh chúa đại nhân có thể liền quay đầu rời đi hay không. Tuy rằng ban đầu nàng nghi ngờ Mạnh Hàn là tên lừa đảo. Nhưng hiện tại khi xác nhận hắn chính là lãnh chúa đại nhân, nàng bắt đầu hoảng sợ chút hy vọng thật vất vả mới có được sẽ lại lập tức biến thành tuyệt vọng. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ba ngân tệ sao?
Mạnh Hàn nghe thấy con số này, cũng không nhịn được thở dài.
Hắn đã từng sờ qua kim tệ. Một kim tệ đại khái là năm mươi khắc. Dựa theo tính toán mỗi khắc là hai trăm nguyên nhân dân tệ hoặc là một ngàn đài tệ mới, gần như một kim tệ là một vạn nhân dân tệ hoặc là năm vạn đài tệ mới. Một trăm ngân tệ, tương đương một kim tệ. Ba ngân tệ, cũng chính là ba trăm nhân dân tệ hoặc là 1500 đài tệ mới. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hoàng Sa Trấn tổng cộng có bao nhiêu người?
Mạnh Hàn lại hỏi về nhân khẩu một chút.
- Tổng cộng có 842 người. Trong đó có năm mươi sáu ngừoi tuổi già sức yếu không có cách nào đi đốn củi săn thú mỗi ngày. Mỗi lần chúng ta đi chợ, cả đi lẫn về đều mất ba ngày. Trên đường đi cần có năm mươi người vận chuyển. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tình cảnh lãnh chúa đại nhân nhanh chóng rời đi trong tưởng tượng của Elyse không hề xuất hiện. Elyse hồi phục bình tĩnh lại một chút, ngẩng đầu nhanh chóng trả lời.
Những con số này nàng đã thuộc lòng từ lâu.
Hơn tám trăm người mỗi ngày chỉ có thể sống nhờ vào ba ngân tệ. Thật sự ngay cả tiền mua lương thực cũng không đủ. Ăn cũng ăn không đủ no, càng không cần phải nói tới chuyện cải thiện chỗ ở. Nơi này có một phòng có thể ở đã là rất tốt.
- Mỗi ngày làm việc chính là săn thú và đốn củi sao?
Làm lãnh chúa, Mạnh Hàn phải hiểu nguồn gốc thu nhập của lãnh địa mình. Vấn đề này nhất định phải hỏi rõ ràng.
- Vâng, đại nhân.
Lần này là Grace trả lời. Xem ra, sắp xếp mọi việc trong lãnh địa là do Grace chịu trách nhiệm.
- Khổ cực cho các người.
Nhìn hai tỷ muội thân hình gầếu, Mạnh Hàn cũng không nhịn được trong lòng cảm thấy chua xót. Các nàng tuổi còn nhỏ, đã phải gánh vác áp lực cuộc sống sinh hoạt cho nhiều người như vậy, thật sự không dễ dàng:
- Bắt đầu từ hôm nay, để cho ta lo lắng tới những chuyện này đi!
- Vâng, đại nhân.
Lần này, hai nàng đồng loạt trả lời.
- Mười năm thuế đã giao xong. Sau này, kiếm bao nhiêu tiền đều là của chúng ta. Mạnh Hàn đột nhiên hăng hái lên:
- Tay trắng dựng nghiệp, còn có điều gì khiến người ta mong chờ hơn so với loại quá trình này chứ?
Grace và Elyse lại liếc nhìn nhau, không biết lãnh chúa đại nhân rốt cuộc nói vậy là có ý gì. Cả hai chỉ có thể lẳng lặng không nói lời nào.
- Ta nói Hoàng Sa Trấn sau này sẽ biến thành nơi giàu có nhất trên thế giới này, khiến tất cả mọi người trên thế giới này không thể kỳ thị các ngươi, các ngươi có tin không?
Nhìn biểu hiện của hai nàng, Mạnh Hàn bắt đầu cười ha hả. Sau khi cười xong, Mạnh Hàn mới nói ra một câu khiến hai nàng càng không biết nên nói thế nào thì tốt.
Mạnh Hàn không biết rằng, mình ở trong mắt hai quản gia đã biến thành một người gần giống với người điên. Tuy nhiên, điều này cũng không cản trở các nàng tôn kính đối với lãnh chúa đại nhân, Mạnh Hàn có phân phó gì, hai nàng cũng lập tức chấp hành. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Sờ sờ trên người của mình, còn có một chút ngân tệ rải rác. Chắc hẳn có năm, sáu viên như vậy. Mạnh Hàn đều giao tất cả cho Elyse, bảo nàng cầm, mua thêm chút lương thực. Người nơi này quá gầếu. Ngay cả thanh niên trai tráng đều như vậy. Vừa nhìn đã thấy rõ ràng là dinh dưỡng không đầy đủ. Nếu đã đến nơi này, dù thế nào Mạnh Hàn cũng phải nghĩ biện pháp cải thiện một chút.
Cách thức kiếm tiền thì rất nhiều. Trong thời đại khoa học kỹ thuật với trình độ như hiện tại, Mạnh Hàn có thể có hàng vạn phương pháp kiếm tiền. Nhưng vấn đề duy nhất chính là không có tài chính để thực hiện. Mặc kệ làm bất kỳ chuyện làm ăn gì, cũng không có cách nói há mồm chờ sung rụng. Cho dù tập trung vào một kim tệ liền có thể thu được một vạn kim tệ, ít nhất cũng phải tập trung vốn vào mới được.
Mọi thứ trên người Mạnh Hàn đều đã bị cướp đi hết. Ngoại trừ ngân tệ ra, còn có một ma pháp trượng dùng cho làm gậy. Đây không phải là thứ hàng gì tốt. Đây chỉ là trang bị tiêu chuẩn mà một ma pháp học đồ sơ cấp nhất nhận được. Hơn nữa còn là hàng đã xài rồi. Trên căn bản có thể không cần cân nhắc tới. Còn một cái nữa, chính là vài quyển sách ma pháp trắng và một ít bột phấn ma pháp.
Quyển sách ma pháp trắng cũng là quyển sách ma pháp cấp một loại rẻ nhất. Chất liệu kém nhất, chỉ dùng để cho người cấp bậc học đồ dùng để luyện tập, tương đương với loại bàn cát dành cho người không có tiền thời cổ hậu luyện chữ. Tuy nhiên, khi Mạnh Hàn nhìn thấy những quyển sách trống này, con mắt hắn lập tức sáng lên.
Chế tạo quyển sách ma pháp là bài tập mà tất cả các ma pháp sư trên thế giới này đều phải tu luyện. Đây chính là một môn bắt buộc. Rất nhiều lúc, ma pháp sư sẽ sử dụng quyển sách đã chế tạo tốt mà không phải tiêu hao tinh thần lực và ma lực của mình để sử dụng ma pháp ngay lập tức.
Ngay cả Mạnh Hàn cũng biết, văn minh ma pháp của thế giới này vô cùng cường hãn. Chỉ có điều, đối lập với nó, văn mình khoa học kỹ thuật lại kém hơn rất nhiều.
Phương diện nghiên cứu liên quan đến số học cơ bản nhất cũng chỉ hạn chế trong tính toán sổ sách của thương nghiệp. Còn có chút khó khăn về phương diện vẽ hình học. Trên căn bản ở đây không hề nghiên cứu về nó.
Chế tạo quyển sách ma pháp, đầu tiên là phải vẽ ra Lục Mang Tinh Trận trên quyển sách trắng, sau đó mới có thể dựa trên cơ sở của Lục Mang Tinh Trận này tiến tới vẽ gia công, cuối cùng mới có thể thành công.
Vừa vặn, tất cả ma pháp sư vẽ ma pháp Lục Mang Tinh Trận đều chỉ sử dụng tinh thần lực của mình đến nhận biết mấy điểm quan trọng liên tiếp liên quan tới sự vận hành ma lực. Thậm chí ngay cả thước kẻ cũng không có, càng không cần phải nói tới compa. Bọn họ hoàn toàn dùng tinh thần lực để cảm ứng sau đó lại dùng cách vẽ thủ công đơn thuần.
12.12.2013
Chương 18
Bao nhiêu ứng dụng (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Với cách vẽ Lục Mang Tinh Trận cơ sở như vậy sẽ theo trình độ của ma pháp sư mà trở thành vàng thau lẫn lộn. Tất nhiên, bởi vì cơ sở không giống nhau, cho nên tỉ lệ chế tạo quyển sách thành công cũng không giống nhau, uy lực của quyển sách cũng không giống nhau. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hoặc là bởi vì những ma pháp sư này nghiên cứu quá mức tập trung vào ma pháp, từ trước đến nay không nghiên cứu tới hình học phẳng, thậm chí thế giới này cũng rất ít người nghiên cứu điều đó. Chắc hẳn người tiếp xúc với những thứ này nhiều nhất, lại chính là những người thợ thủ công. Nhưng các ma pháp sư đại nhân tôn quý sao có thể tới học tập các thợ thủ công được?
Con mắt Mạnh Hàn toả sáng cũng chính bởi vì điều này. Đối với người đã hoàn thành các khóa học ở đại học như hắn mà nói, sử dụng công cụ để vẽ một Lục Mang Tinh Trận tiêu chuẩn với hình lục lăng sáu cạnh, quả thực chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bột phấn ma pháp chính là mực nước dùng để vẽ ma pháp trận. Loại bột phấn này cũng loại cấp thấp nhất, dùng vài loại thích hợp để truyền ma lực trộn lẫn mà thành. Càng là bột phấn ma pháp cao cấp, khả năng truyền ma lực lại càng tốt hơn.
Có ý nghĩ này, Mạnh Hàn cuối cùng cũng coi như đã biết, mình hẳn nên bắt đầu từ chỗ nào. Tuy rằng hắn lăn lộn ở trong xã hội này chưa lâu, nhưng trong thời gian một tháng ngắn ngủi, đã đủ để hắn hiểu rõ. Không có thực lực, ngay cả tài vụ của mình cũng không thể bảo toàn. Loại phương thức kiếm tiền này chỉ hạn chế trong giới ma pháp sư, tạm thời sẽ không thể tạo ra sự đột phá gì đối với hệ thống thương nghiệp. Hẳn đây chỉ là sự mạo hiểm nhỏ nhất.
Muốn làm tốt việc này, nhất định phải có lợi khí trước đã. Cũng không phải có suy nghĩ là có thể làm được tất cả. Muốn làm tốt được điểm này, trước tiên Mạnh Hàn phải gọi Diana đem Grace tới. Muốn tìm một người chế tạo công cụ, cứ tìm Grace đến sắp xếp. Điều này tuyệt đối sẽ không sai.
- Đại nhân!
Grace không chút lười biếng. Diana vừa đi gọi, nàng đã rất nhanh chóng chạy tới bên này. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ta cần một thợ thủ công có thể làm được nghề mộc. Chỗ của chúng ta có người như vậy hay không?
Mạnh Hàn cũng không khách khí với Grace. Hắn trực tiếp đưa ra yêu cầu. Có vài thời điểm, giải thích không hề có tác dụng, còn không bằng dùng thực tế để tạo ra sức thuyết phục.
- Có. Đại nhân ngài muốn làm thứ gì sao?
Grace có chút bận tâm. Nàng rất sợ thân thể đại nhân Antonio vừa khá hơn một chút, liền dự định xây dựng rầm rộ gì đó ở chỗ này. Nơi này cũng không có nhiều tài nguyên như vậy để đại nhân tiêu xài.
- Đúng.
Mạnh Hàn thấy được sự lo lắng trong mắt Grace. Hắn nhìn nàng mỉm cười:
- Không có chuyện gì. Ta chỉ làm mấy thứ nhỏ nhặt, cần vài đoạn gỗ dài như thế này. Nếu như bọn họ có tay nghề tốt, nhiều nhất chỉ cần dùng nửa ngày là có thể hoàn thành.
- Hai huynh đệ Carl và Casper là thợ mộc ở chỗ chúng ta. Hiện tại, đại nhân có cần ta gọi bọn họ đến luôn không?
- Gọi tới đi. Thuận tiện mang tới cho bọn họ công cụ và khúc gỗ. nguồn truyện luongsonbac.com
Mạnh Hàn nhìn về phía Grace gật đầu, sau đó bắt đầu tự mình nghiên cứu, xem cần làm thứ gì.
Compa là thứ nhất định phải. Thước kẻ cũng cần một cái. Tốt nhất là có hai cái Ê-ke. Đương nhiên, ban đầu không thể yêu cầu hà khắc về phương diện góc độ, chỉ cần bảo đảm có một góc vuông có thể sử dụng được. Chờ sau này có tiền, từ từ đánh bóng thêm. Hiện nay trước tiên mấy thứ này có thể sử dụng là được.
- Đại nhân.
Hai người trẻ tuổi dưới sự hướng dẫn của Grace, xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hàn. Bọn họ cũng mặc rất rách nát. Thên thể cũng gầếu như thế. Điều này khiến Mạnh Hàn nhìn thấy rất lo lắng.
- Carl, Casper, ta cần làm mấy thứ này.
Mạnh Hàn không khách khí với hai người này. Nếu quá mức khách khí sẽ làm bọn họ không biết phải làm thế nào. Mạnh Hàn biết rõ điểm này, nên trực tiếp bắt đầu đưa ra yêu cầu. Sau khi nói một lúc xong, hắn mới hỏi hai người:
- Hiểu chưa? Chế tạo những thứ này có phiền phức hay không?
- Không phiền phức, đại nhân.
Carl là ca ca, đại biểu cho hai người trả lời:
- Trừ cái compa ngài nói có chút phiền phức, những cái khác đều rất đơn giản. Có thể nhanh chóng làm xong.
- Rất tốt, vậy phiền các ngươi làm chúng. Càng nhanh càng tốt.
Trong miệng khách khí một chút, Mạnh Hàn lập tức phát hiện, mình khách khí như vậy thật sự có chút không đúng lúc. Carl và Casper rõ ràng liền sợ hết hồn. Lãnh chúa đại nhân khách khí với bọn họ, khiến hai người này căn bản không quen, chân tay lập tức trở nên luống cuống.
- Còn không đi làm nhanh đi!
Grace tương đối có kinh nghiệm. Chí ít nàng đã lĩnh giáo sự khách khí của lãnh chúa đại nhân này. Khi nàng nhìn thấy hai tên này không biết tốt xấu vẫn đứng ở tại chỗ cũng không nói chuyện cũng không động đậy, nàng không nhịn được mở miệng giục. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vâng, đại nhân, chúng ta lập tức đi ngay.
Carl và Casper lúc này mới hiểu được. Cả hai vội vàng hành lễ, sau đó vội vàng rời khỏi, khiến dự định ban đầu của Mạnh Hàn vốn là muốn xem bọn họ làm thế nào đành phải bỏ lại.
Tuy nhiên, sự vui mừng, bất ngờ đều xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hàn. Chưa tới nửa ngày sau, Mạnh Hàn đã nhìn thấy công cụ do hai người huynh đệ này mang tới. Hắn không nhịn được vừa mừng vừa sợ. Thước kẻ Ê-ke không cần phải nói, được đánh bóng loáng cẩn thận, thẳng tắp cân xứng. Ngay cả compa cũng dùng một khúc gỗ có trục giải quyết được vấn đề cố định và khép mở hai chân.
Sau khi khen ngợi hai huynh đệ một hồi, Mạnh Hàn mới tìm một tảng đá bằng phẳng, trải một quyển sách trắng ra. Tiếp đó, Mạnh Hàn bắt đầu cân nhắc, mình nên bắt đầu ra tay thế nào, mới không làm hỏng những quyển sách trắng này mà lại thành công vẽ ra Lục Mang Tinh Trận.
Chế tạo quyển sách ma pháp, nói thật, bản thân Mạnh Hàn vẫn chưa từng học qua. Đó là nội dung mà chỉ có ma pháp sư chính thức mới có thể học. Bản thân hắn là ma pháp học đồ nho nhỏ, căn bản không có tư cách học tập dù chỉ là một phương pháp vẽ Lục Mang Tinh Trận cơ bản nhất,.
Huống hồ, cho dù đã từng học tập qua phương pháp chế tạo quyển sách, bản thân Mạnh Hàn cũng không có cách nào chế tạo được. Ma pháp duy nhất mà hắn học được, chính là mà pháp thuẫn cơ bản nhất tối, thấp nhất. Đây cũng là một ma pháp mà ma pháp học đồ bắt buộc phải học. Trừ cái này ra, hắn không được học qua bất kỳ ma pháp nào khác.
Hơn nữa, chế tạo quyển sách ma pháp cần một lượng lớn tinh thần lực và ma lực ủng hộ. Với tình trạng của Mạnh Hàn hiện nay có thể vẽ ra một Lục Mang Tinh Trận đã là cực hạn. Những cái khác, hắn căn bản không dám có hy vọng xa vời.
12.12.2013
Chương 19
Bao nhiêu ứng dụng (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Hai tiểu thị nữ Demi và Diana nhìn lãnh chúa đại nhân bắt đầu bận rộn, bản thân mình lại không giúp đỡ được gì. Hai người nhìn nhau, ra dấu tay mấy cái, sau đó đứng ở chỗ cách đó không xa, chờ đợi lãnh chúa đại nhân có thể phân phó bất kỳ lúc nào. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Grace xem một hồi, không biết vị lãnh chúa đại nhân này đang bận bịu cái gì. Thấy hai người thị nữ cũng tỏ ra rất an phận, nàng cũng không nói lời nào. Sau khi hỏi thăm các nàng một chút, Grace cũng rời đi. đọc truyện mới nhất tại luongsonbac.com
- Ngày mai là ngày đám người Elyse đi chợ đúng không?
Nhận được thứ mình muốn, Mạnh Hàn hứng thú bừng bừng hỏi Demi:
- Nói cho Elyse biết một chút, ngày mai ta sẽ đi cùng với bọn họ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hàn và Elyse và đoàn người vận chuyển gỗ lên đường đi tới chợ. Tất cả mọi người không có ăn cơm, Mạnh Hàn cũng không tiện ăn một mình. Hắn nhịn đói lên đường.
Chợ cách nơi này có một ngày đi đường. Những chiếc xe hai bánh đẩy gỗ nặng, đi cũng không nhanh. Những thanh niên trai tráng chịu trách nhiệm vận chuyển, xem ra y phục trên người còn khá hơn một chút. Elyse cũng giống như thế. Chỉ có điều, tất cả mọi người đều gầếu.
Mạnh Hàn hiểu rõ, quần áo mặc tốt như vậy là cho người khác xem. Nếu như mặc quá rách nát, chắc hẳn thứ của mình cũng chẳng dễ bán. Từ một điểm này, Mạnh Hàn đã biết Elyse vẫn là một người hiểu rõ một ít về buôn bán. Chí ít nàng hiểu được tính quan trọng của vẻ bề ngoài.
Trong số hàng hóa vận chuyển cũng không có nhiều ma thú. Hơn nữa tất cả đều là một vài ma thú rất nhỏ. Phần lớn đều là gỗ. Hơn nữa xem ra đều là những khúc gỗ rất lớn. Nhìn những người với thân thể gầếu kia lại phải vất vả vận chuyển gỗ, Mạnh Hàn chỉ có thể thở dài. Trước khi thứ mình làm ra không có người thưởng thức, tất cả đều là lời nói suông.
Trước khi đi, Mạnh Hàn đã cố ý hỏi dò Elyse, xem rốt cuộc chợ mà các nàng đi tới có ma pháp sư hay không. Nếu như không có, chắc hẳn Mạnh Hàn làm gì cũng chỉ có thể mang về mà thôi. Thật may, Elyse nói cái trong chợ lớn kia thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy một vài ma pháp sư xuất hiện. Tuy nhiên, cơ hội rất ít. Chỉ vì một cơ hội nhỏ nhoi này, Mạnh Hàn quyết định đi một lần. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thời điểm bọn họ tới chợ đã là buổi tối. Dáng vẻ của đoàn người hình như rất có kinh nghiệm. Bọn họ tìm tới một góc hẻo lánh, đẩy những xe gỗ tạo thành một vòng tròn, sau đó tìm một ít củi đốt lửa làm lửa trại. Sau đó bọn họ mới dùng rau dại bỏ thêm chút lúa mạch, bắt đầu nấu cơm. Cả ngày bọn họ cũng chưa ăn cái gì. Đây là món ăn đầu tiên.
Chờ đến khi Mạnh Hàn ngồi cùng một chỗ với mọi người, cầm một chén gỗ vỡ múc rau dại luộc định ăn, Elyse mới nhớ tới, lãnh chúa đại nhân cũng có mặt trong đội ngũ.
Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng lấy từ cái bọc bên người ra một cái bánh mì lúa mạch thô đưa cho lãnh chúa đại nhân.
Thời khắc thế này, Mạnh Hàn sao có thể một mình ăn cái bánh mì này. Cầm bánh mì, Mạnh Hàn không hề nghĩ ngợi liền bẻ cho mỗi người vận chuyển gỗ một miếng nhỏ bỏ vào trong bát của bọn họ. Một cái bánh mì, năm mươi người mỗi người cũng chẳng được bao nhiêu. Cuối cùng sau khi cũng cho vào trong bát của Elyse và của mình một miếng tương tự, Mạnh Hàn mới vỗ vỗ tay, nâng bát lên chậm rãi thưởng thức.
Thời điểm Mạnh Hàn chia bánh mì cho mọi người, mọi người đều có vẻ choáng váng. Tất cả ngồi nguyên tại chỗ, ngây ngốc nhìn Mạnh Hàn, không một người nào nói gì. Elyse càng không thể nào hiểu được. Thực sự nàng nghĩ không ra, tại sao một quý tộc lại đối xử với bọn họ những cặp sinh đôi bị nguyền rủa như vậy.
- Ăn đi. Ăn xong rồi nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai bán với giá tốt. truyện copy từ tunghoanh.com
Mạnh Hàn đương nhiên phát hiện ra tình hình như vậy. Hắn uống một hớp rau luộc thực sự không có vị gì, sau đó đánh tiếng với mọi người. Lúc này mọi người mới đang thừ người ra mới phục hồi lại tinh thần.
Vẫn không có một người nào nói chuyện. Trên thực tế mọi người cũng không biết nên nói cái gì. Và đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi với lãnh chúa đại nhân Mạnh Hàn. Cũng không ai biết tính tình của hắn thế nào. Tuy nhiên, tình hình vừa rồi lại khiến trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Đại nhân, chợ bên kia có lữ quán.
Cuối cùng, vẫn là Elyse phát hiện lãnh chúa đại nhân lại có ý định ngủ ngoài trời cùng với mọi người, lúc này nàng không thể không đứng ra nói chuyện.
- Không cần. Ngủ cùng một chỗ với mọi người rất tốt.
Mạnh Hàn mỉm cười, nhìn về phía Elyse khoát tay áo: Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Các ngươi ở bên ngoài, một mình ta ngủ trong lữ quán, ta sẽ ngủ không được. Như vậy vẫn náo nhiệt hơn một chút.
Mạnh Hàn luôn ước mơ ngày mai sẽ gặp may. Nhưng hắn cũng lo lắng nhỡ không gặp được ma pháp sư, hoặc là đối phương căn bản không thèm khát gì đối với thứ này của hắn thì sao?
Nói chung, tất cả đều phải chờ ngày mai khai trương mới có thể kết luận được. Bởi vì lo lắng, lại ước mơ, Mạnh Hàn thức đến lúc trời rất khuya, vẫn không thể tiến vào mộng đẹp.
Elyse thực sự không thể tin tưởng được. Không ngờ vị lãnh chúa đại nhân này lại cùng mọi người ngủ ở ngoài trời. Ban đầu nàng tưởng rằng Mạnh Hàn là tên lừa đảo. Sau đó nàng phát hiện hắn không phải như nàng tưởng tượng. Nhưng đến bây giờ, nàng càng nhìn thấy biểu hiện quái dị lãnh chúa đại nhân nàng lại càng cảm thấy không thể nào hiểu được.
Trên thực tế, trong vòng tròn do những chiếc xe chở gỗ đơn sơ này vây thành, không có một người nào có thể ngủ yên. Một nhóm người đều không ngừng trằn trọc trở mình. Cảm giác duy nhất không giống chính là chút lửa trại hình như ấm hơn rất nhiều so với trước đây. Điều này khiến những người nằm bên trong đều cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Sáng sớm, chợ đã bắt đầu mở. Đám người Elyse gần như phải mất cả ngày ở đây, mới có thể bán được những thứ này đi. Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy rất kỳ quái. Lẽ nào đám người Elyse giao dịch nhiều lần như vậy, ngay cả một người mua cố định cũng không có hay sao?
Vẫn là Elyse giải thích lý do cho hắn biết. Vì nguyền rủa của các cặp sinh đôi, ở khắp nơi trên thế giới này đều kiêng kị đối với bọn họ. Cái chợ này cho phép bọn họ tiến vào, xem như đã cho bọn họ một ân huệ lớn. Cho nên, trên phương diện giá cả, Elyse đã phải trả giá rất lớn.
Trên thực tế, chất lượng gỗ ở biên giới của rừng rậm Tinh Linh cũng vô cùng tốt. Mạnh Hàn nhìn thấy những khúc gỗ này, mỗi khúc đều thẳng tắp to lớn. Trong mắt hắn, đây là thứ gỗ rất tốt. Nhưng trong mắt những người khác ở chỗ này, lại là cơ hội cho bọn họ kiếm tiền. Cho nên, bọn họ sẽ không cố định thu mua gỗ của đám người Elyse. Không nói tới chuyện ép giá, bọn họ đều chỉ mua lẻ. Bọn họ còn muốn những người này chịu trách nhiệm vận chuyển tới nơi bọn họ yêu cầu.