Vu Tâm Ngữ ngã xuống, ngã về phía sau, nàng dùng thân thể của mình để làm đệm cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong chật vật quay đầu nhìn Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ mở mắt nhìn hắn, lúc này Tả Đăng Phong vô lực mà mở miệng nhưng mà trong lòng hắn rất rõ ràng, Vu Tâm Ngữ ngã xuống không phải là do mệt mỏi mà là vì nàng mất quá nhiều máu.
- Đợi anh.
Tả Đăng Phong cố gắng mở miệng, khi nói chuyện vô số bọt máu trào ra miệng.
- Sống tiếp.
Vu Tâm Ngữ nở ra nụ cười, sắc mặt nàng tái nhợt, máu trên cổ không ngừng chảy ra.
Vu Tâm Ngữ đã từng nhiều lần nói chuyện ôn nhu với Tả Đăng Phong, nhưng mà đây là lần nàng ôn nh nhất, cũng là lần giọng nói nhỏ nhất.
Tả Đăng Phong không nói gì thêm, hắn cũng giống nàng cũng đều đã ở bờ vực sịnh tử, thân thể đã muốn chết đi. Điều duy nhất mà hắn có thể làm là hắn hy vọng Vu Tâm Ngữ có thể nói thêm cái gì đó nhưng mà Vu Tâm Ngữ lại không mở miệng, một lát sau thì nàng từ từ nhắm mắt lại.
Tả Đăng Phong biết được Vu Tâm Ngữ sẽ vĩnh viễn không thể tiếp tục mở mắt nữa, giờ phút này hắn không có bi thương, ngược lại hắn lại có cảm giác giải thoát. Hắn sớm đã muốn nhắm măt, sở dĩ hắn còn chưa nhắm mắt là bởi vì Vu Tâm Ngữ còn đang nhìn hắn. Mà ngay bây giờ, người hắn yêu thương nhất đã rời đi thì hắn cũng có thể an tâm lên đường theo nàng.
Vu Tâm Ngữ nhắm mắt lại thì Tả Đăng Phong cũng nhắm mắt theo, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm cuối cùng, không biết 13 ra sao rồi?
Đối với mọi chuyện trong thế giới này thì hắn cảm thấy im lặng, chung quanh thật là yên tĩnh.
Người sống một đời, phải chịu nhiều thống khổ và khoái hoạt. Vận khí của Tả Đăng Phong cũng không tính là xấu, tuy rằng người xung quanh đều làm lòng hắn lạnh như băng nhưng mà hắn vẫn gặp được một nữ nhân yêu thương hắn, hơn nữa lại cùng nữ nhân ấy sống chung 1 năm. Tuy rằng 2 người không thể sống đến răng long đầu bạc nhưng mà dù sao bản thân hắn cũng đã trải qua cuộc sống đó. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trên thế giới này chuyện đau khổ nhất không phải là người mình yêu rời xa, mà chính là bản thân mình không thể rời đi.
Khi Tả Đăng Phong từ trong cảm giác rét lạnh mở mắt ra thì hắn đã nhìn thấy một vùng tối tăm, trong bóng tối có 2 con mắt màu xanh lam đang nhìn hắn.
"Meo meo ~ "
Đây là tiếng kêu của 13, Tả Đăng Phong cũng nghe nó kêu nhưng mà hắn không biết vì sao ánh mắt của 13 lại ở trước mặt hắn, mà tiếng kêu của 13 thì lại ở phía xa xôi.
- Xem ra 13 cũng bị bọn hắn giết rồi.
Trong đầu Tả Đăng Phong hiện ra một ý nghĩ như thế, nhưng mà đợi cho hắn dần dần thích nghi với bóng đêm thì hắn lại nhìn thấy bản thân mình đang nằm trong một khu rừng, cũng cảm nhận được hơi lạnh của từng giọt mưa phùn rơi xuống người.
- Mình còn sống sao?
Đột nhiên Tả Đăng Phong khôi phục lại ý thức, cùng lúc đó cơn đau từ 2 chân hắn truyền đến, điều này càng làm cho hắn tin rằng bản thân hắn vẫn còn sống.
Mỗi người đều có ham muốn, nhưng mà Tả Đăng Phong lại không có, đối mặt với chuyện người mình thương yêu nhất đã chết thì hắn cũng muốn nhắm mắt lại để đi theo nàng. Nhưng mà vết thương trên chân cùng với tiếng kêu của 13 đã dần dần kéo hắn về với Dương thế.
Chốc lát sau, Tả Đăng Phong bắt đầu phát run, đau đơn cùng rét lạnh chỉ là thứ yếu. Nguyên nhân chủ yếu là tại vì hắn cảm nhận được thân thể của Vu Tâm Ngữ trở nên lạnh lẽo, tuy rằng trong bóng đêm hắn không thể nhìn thấy bộ dạng của Vu Tâm Ngữ nhưng hắn lại biết Vu Tâm Ngữ chết ở bên cạnh hắn. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Giờ phút này Tả Đăng Phong có cảm giác tê tâm liệt phế, sống không bằng chết. Từng hình ảnh sống chung với Vu Tâm Ngữ trong 1 năm qua dần dần hiện lên trong đầu của hắn, trí nhớ vẫn còn nhưng mà người đã mất. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đột nhiên hắn nhìn thấy phía xa xa truyền đến ánh lửa, chốc lát sau xa xa lại truyền đến tiếng nói, mười mấy thôn dân cầm đuốc từ đằng xa đi đến đây.
Nếu đổi thành người khác khi nhìn thấy được những thôn dân này thì bọn hắn sẽ cảm thấy có được hy vọng nhưng mà Tả Đăng Phong lại không cần, Vu Tâm Ngữ đi rồi, hắn cũng không muốn sống tiếp làm gì.
- Nơi này có người.
Rất nhanh có một thôn dân đã phát hiện được Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ.
- Không được, còn có một con sói.
Người thứ hai cũng phát hiện 13 ở bên cạnh.
“Meo…Meo”
13 nghe vậy thì liền phát ra những tiếng meo meo.
- Đây là người ở đạo quán kia, là con mèo của hắn.
Rốt cuộc cũng có người nhận ra Tả Đăng Phong cùng 13.
- Má ơi, tại sao nó lại lớn như thế?
Thôn dân cũng nhau tiếng lên thì nhìn thấy Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ, trên người của 2 người còn nhiều vết máu, bọn họ chỉ dám đứng mà xem cũng không dám bước lên xem xét.
Sau đó, có một người khập khễnh đi tới, người này chính Trịnh qua tử, hắn là thầy thuốc ở trong thôn.
- Bọn họ còn sống không?
Có người hỏi?
- Không thấy hắn mở mắt sao?
Trịnh qua tử tức giận nói một câu, lại đưa tay xem xét hơi thở của Vu Tâm Ngữ:
- Nữ nhân này chết rồi.
Tuy rằng Tả Đăng Phong biết Vu Tâm Ngữ đã rời đi nhưng mà nghe được Trịnh qua tử nói thế vẫn không nhịn được, nước mắt rơi như mưa.
- Tả lãnh đạo, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Một người phụ nữ trong đám người hỏi, người này Tả Đăng Phong cũng biết, đây chính là vợ của Thôi bảo trưởng.
Tả Đăng Phong nghe được câu hỏi của nàng thì chỉ mờ mịt nhìn nàng mà không có mở miệng. Phụ nhân kia hỏi lại mấy lần, Tả Đăng Phong cũng không có mở miệng.
- Qua tử, tại sao hắn không nói?
Phụ nhân kia hỏi Trịnh qua tử.
- Cậu ta bị thương rồi, để tôi coi thử.
Trịnh qua tử nghe vậy thì đưa cây đuốc cho 2 người bên cạnh cầm, còn hắn thì lấy tay sờ sờ vào Tả Đăng Phong.
- Tả lãnh đạo, thấy chồng của tôi không?
Phụ nhân kia lo lắng hỏi.
- Ở phía Bắc đạo quán, nhưng có thể bị người NB giết rồi.
Tả Đăng Phong cố nén đau nhức nói.
- Cậu nói gì? Đám NB sao?
Phụ nhân kia nghe vậy thì mở to 2 mắt nhìn, vẻ mặt hoảng sợ.
- Đúng vậy, bọn hắn đến đây vì cái vòng vàng kia, nhanh đi tìm đi, có lẽ sẽ không chết.
Tả Đăng Phong nói xong liền nhắm hai mắt lại.
- Tam tẩu, cậu ta nói thật, cậu ta là bị súng bắn.
Trịnh qua tử kiếm tra thương thể của Tả Đăng Phong.
Trịnh qua tử vừa thốt lên xong, đông thôn dân lập tức ngây dại, lặng ngắt như tờ. Ở trong mắt của nhân dân thì đám người NB chẳng khác gì Diêm vương, bọn hắn đều sợ người NB.
- Còn thất thần làm gì nữa, mau đi tìm chồng tôi đi.
Phụ nhân kia liền phản ứng lại rồi hô lớn, mọi người nghe vậy lập tức cầm lấy cây đuốc xoay người rời đi.
- Tam tẩu, có thể cứu được cậu ta, lưu lại vài người mang cậu ta trở về đi.
Trịnh qua tử nói.
- Hắn đắc tội với người NB, không nên cứu hắn.
Phụ nhân kia do dự một chút rồi mở miệng.
- Đúng vậy, nếu đem hắn vào thôn, lỡ đám NB kia tới thì chúng ta đều bị tai ương…
- Đúng vậy, hắn sẽ dẫn đám NB tới…
- Qua tử, ông đừng gây họa cho thôn…
Mọi người liền nói theo, bọn họ cũng rất sợ hãi.
Mọi người nói xong liền đuốc lên rồi rời đi.
- Người anh em, xương đùi của cậu gãn một đoạn, sau lưng có một vết súng, đây là 2 bình thuốc cầm máu, cậu tư bảo trọng lấy.
Trịnh qua tử móc ra 2 bình thuốc cầm máu rồi đưa cho Tả Đăng Phong.
- À quên, tôi còn phải để cho Thôi bảo trưởng 1 bình.
Trịnh qua tử nghĩ một chút rồi lấy lại 1 bình, xoay người đi theo đội ngũ.
13 thấy mọi người không có cứu Tả Đăng Phong thì vội vàng chạy sau mà kêu nhưng mà đám người kia dường như là không nghe tiếng kêu của 13, bọn hắn dần dần đi xa. 13 thấy vậy thì uể oải chạy về.
- 13, tao không cần bọn hắn.
Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng, tuy rằng hắn cũng không muốn được cứu sống nhưng hành động của đám người kia đã làm lòng hắn lạnh đi. Chỉ có Vu Tâm Ngữ là thật tâm với hắn, là người duy nhất trên đời này đối đãi thật tâm với hắn nhưng mà giờ phút này nàng đã vĩnh viễn ngủ đi, không có khả năng tỉnh lại rồi.
"Meo meo ~"
13 đến gần Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn hắn.
Tả Đăng Phong nhìn 13, trong lòng ngũ vị tạp trần, mình và Vu Tâm Ngữ bị như thế này cũng chính là do 13 gây nên. Nếu ngày đó Vu Tâm Ngữ không cứu 13 thì bây giờ nàng sẽ không chết nhưng mà 13 lại vô tội, nó chỉ là một con mèo, nó cũng không biết sẽ xuất hiện chuyện như ngày hôm nay. Huống hồ lúc trước khi hắn gặp nguy hiểm thì 13 đã cứu hắn.
Nhớ tới 13 vì mình mà rơi lệ cầu xin đám người kia cứu mình thì Tả Đăng Phong lại rơi lệ, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà gào khóc to lên, sau đó hắn lại hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dây Tả Đăng Phong lại cảm thấy trong lòng truyền đến một chút ấm áp, điều này làm cho hắn cảm thấy có một chút hy vọng, hắn liền mở mắt ra nhưng mà lại phát hiện Vu Tâm Ngữ vẫn an tĩnh nằm ở bên cạnh, còn 13 thì nằm trong lòng ngực hắn, nó muốn sưởi ấm cho Tả Đăng Phong.
Lúc này sắc trời đã sáng dần, Tả Đăng Phong thấy rõ bộ dạng của Vu Tâm Ngữ, khóe miệng của nàng vẫn nở ra một nụ cười, đó chính là vẻ mặt của nàng khi nói xong câu “ Tiếp tục sống kia”, vẻ mặt này đã khắc sâu vào trong lòng của Tả Đăng Phong.
Mặc kệ người đời gặp phải bảo nhiêu khó khăn, mặt trời mỗi ngày đều sẽ lên cao. Mặc trời mojcl ên dù không để Tả Đăng Phong muốn có dục vọng sống nhưng mà lại dấy lên ngọn lửa báo thù trong lòng hắn, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm: “ Sông sót, giết Đằng Khi,”
Bình tĩnh mà xem xét thì Tả Đăng Phong cũng muốn chết theo Vu Tâm Ngữ, nhưng mà hắn sợ ở dưới cửu tuyền gặp được Vu Tâm Ngữ thì nàng sẽ trách hắn yếu đuối, không giết Đằng Khi. Hắn cảm giác lúc đó ngay cả tư cách làm bạn với Vu Tâm Ngữ thì hắn cũng không có.
- 13, tao khát quá.
Tả Đăng Phong thấp giọng mở miệng nói với 13.
13 nghe vậy thì liền chạy về phía xa, Tả Đăng Phong mở 2 tay ra, nghiền nát thuốc mà Trịnh qua tử đưa cho hắn sau đó đắp lên miệng vết thương ở chân, vết thương sau lưng hắn không thể nào với tới được.
Sau một lát, cả người hắn cố gắng đứng lên rồi ôm lấy Vu Tâm Ngữ, lắc lắc nhẹ người nàng.
Vu Tâm Ngữ đương nhiên là sẽ không tỉnh lại, Tả Đăng Phong cũng không có quá thất vọng, hắn chỉ là muốn thử lại một lần cuối cùng, hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện mặc dù hắn biết rõ kỳ tích sẽ không xuất hiện.
Tả Đăng Phong ôm Vu Tâm Ngữ, vô tận bi thương xông lên đầu, mấy ngày hôm trước hai người còn thương lượng nên ăn gì trong mùa đông, , hiện tại hết thảy đều thành bọt nước, Vu Tâm Ngữ đã không còn nghe hắn gọi cũng sẽ không mở miệng nói chuyện nữa, hắn hoàn toàn mất nàng rồi.
Nơi 2 người nằm cách Thanh Thủy quan cũng không xa, một lát sau thì 13 trở lại, nó ngậm lấy một bình trà.
Tả Đăng Phong cầm lấy bình trà rồi uống một hớp, nước trong này rất lạnh, Tả Đăng Phong rơi lệ, nước này là do Vu Tâm Ngữ nấu khi còn sống, hiện giờ nó đã nguội rồi.
- Em có khát không?
Tả Đăng Phong đem bình trà đưa đến trước mặt Vu Tâm Ngữ nhưng mà không có động đậy.
Một lát sau, Tả Đăng Phong để bình trà xuống, 13 lại từ từ đi vào bên cạnh hắn.
Sau giờ ngọ, 13 mới rời đi, nó trở lại Thanh Thủy quan để lấy khoai lang cho Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong nhìn thấy khoai lang thì nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp Vu Tâm Ngữ, nhớ lại mọi chuyện Tả Đăng Phong lại gào khóc to.
Màn đêm lại buông xuống, Tả Đăng Phong lại thấy lạnh, 13 lại trở về Thanh Thủy quan lấy chăn mền đến, Tả Đăng Phong ôm Vu Tâm Ngữ mơ màng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng chấp nhận việc Vu Tâm Ngữ mất đi. Hắn dùng cái nồi đựng khoai lang mà 13 ngậm đến đây để đào tại chỗ, hắn muốn chôn Vu Tâm Ngữ ở đây, nhưng mà phía sau lưng và 2 chân của hắn đều bị thương nên không thể dùng xẻng, chỉ có thể dùng nồi để đào từng hồi.
13 thấy thế thì chạy tới hỗ trợ, tốc độ đào đất của nó rất nhanh hơn so với Tả Đăng Phong, có nó hỗ rợ thì giữa trưa Tả Đăng Phong cũng đã đào xong một cái huyệt. Tả Đăng Phong lại kêu 13 trở về Thanh Thủy quan lấy một cái sọt cùng với dây thừng đến đây.
Trên người Tả Đăng Phong bị thương rất nặng nhưng mà vì Vu Tâm Ngữ nên hắn đã rất cố sức, mãi cho đến khi cảm thấy thở không nổi thì Tả Đăng Phong mới dừng tay.
- 13, đi xung quanh nhìn một tí, phàm là động vật ăn thịt thì liền giết hết.
Tả Đăng Phong cắn một củ khoai lang rồi nói với 13.
13 nghe vậy rất là nghi hoặc, đứng tại chỗ không hề động.
- Chúng ta phải về kéo quan tài đến đây, tao không muốn khi chúng ta đi, ở đây sẽ có thứ gì làm tổn thương nàng.
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ vào Vu Tâm Ngữ ở bên cạnh.
13 nghe vậy thì quay đầu chạy đi, Tả Đăng Phong ăn hết khoai lang, dùng thái đao chặt 2 cành cây làm cây gậy.
Làm xong mọi chuyện thì 13 trở lại, khóe miệng nó có dính máu.
13 dùng chăn đắp kín Vu Tâm Ngữ rồi ngồi xuống ăn khoai lang tiếp.
hơn 30’ Tả Đăng Phong mới trở lại được Thanh Thủy quan, thi thể của đám lính NB đã không còn ở trong này nữa.
Nhìn thấy Thanh Thủy quan, nhìn vật nhớ người Tả Đăng Phong lại cảm thấy bi thương nhưng mà hắn chỉ choáng váng một chút, sau đó liền đi vào Đông sương.
Nắp quan không phải rất nặng, cột lên dây thừng là 13 có thể kéo, trong lúc 13 kéo nắp quan tài thì Tả Đăng Phong thu dọn quần áo của vnt.
Sau khi 13 trở về, một người một mèo liền bắt đầu kéo quan tài, tuy rằng lúc trước Tả Đăng Phong đã chuẩn bị tâm lý nhưng mà kéo cái quan tài này thì vẫn làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy đau đớn, hắn không thể bước nhanh, chỉ có thể lết từng bước một. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tới gần hừng đông, rốt cuộc cũng kéo được quan tài đến, Tả Đăng Phong đốt lửa lên để làm ấm cho Vu Tâm Ngữ, sau đó mới thay quần áo cho nàng. Bộ quần áo mà Vu Tâm Ngữ mặc chính là đồ của sư phụ nàng, 2 người ở chung đã lâu thế nhưng Vu Tâm Ngữ lại chưa mặc quần áo mới, điều này khiến cho Tả Đăng Phong vô cùng áy náy.
Trải ở trong quan tài một cái đệm, Tả Đăng Phong mới đưa Vu Tâm Ngữ vào quan tài rồi đắp chăn cho nàng.
- Anh cho em một cơ hội cuối cùng, nếu em không mở mắt thì anh sẽ chôn em.
Tả Đăng Phong nói với Vu Tâm Ngữ.
Vu Tâm Ngữ không có mở mắt.
- Nếu em biết thành quỷ thì hãy nói cho anh biết, anh không sợ đâu.
Tả Đăng Phong cố gắng lần cuối.
Chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
- Ông trời ở trên, nếu quả thật có thần linh thì xin hãy làm cho nàng sống lại, cho dù lấy bắt con làm gì thì con cũng đồng ý.
Tả Đăng Phong quỳ rạp xuống đất, dập đầu.
- Chỉ cần làm cho nàng sống lại, bọn con sẽ đến một nơi không có ai mà sống, bọn con cũng sẽ không nói ra bí mật của ngài đâu.
Tả Đăng Phong vẫn quỳ dưới đất nhưng hắn không nghe có tiếng đáp lại.
Tả Đăng Phong tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng, vẻ mặt thâm tình nhìn vào Vu Tâm Ngữ rồi mới đậy nắp quan tài lên.
Hắn và 13 liền bỏ đất xuống, thẳng cho đến khi mặt trời mọc lên thì Vu Tâm Ngữ đã hoàn toàn nằm dưới lòng đất.
- Mặc kệ sau này anh đi đâu, mặc kệ sau này anh làm gì, cuối cùng anh sẽ về đây, trở lại bên cạnh em.
Tả Đăng Phong xoay người chống cây mà đi, bộ dạng của Vu Tâm Ngữ đã khắc sâu trong lòng hắn, vĩnh viễn không thể quên.
Vu Tâm Ngữ đã rời đi, thế giới của hắn đã không còn ánh sáng, giờ phút này ý niệm duy nhất của hắn là báo thù, báo thù rồi đi xuống âm tào địa phủ để gặp lại nữ nhân của mình. Sông trên đời chính là dày vò đối với hắn, hắn không muốn sống, nhưng hắn không thể chết được, ít nhất hiện tại không thể.
Thôn dân dưới núi thấy hắn như là thấy quỷ, vội vàng tránh né. Ở ngã tư đườn đã có giấy tiền vàng bạc, điều này nói lên cách đây không lâu chỗ này đã có người đưa ta, một màn này khiến cho Tả Đăng Phong âm thầm cười lạnh. Tuy rằng Thôi bảo trưởng không phải là đầu sỏ gây chuyện nhưng mà hắn là kẻ đưa người NB đến Thanh Thủy quan, hắn bị giết rất tốt. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Giờ phút này Tả Đăng Phong đã không còn khái niệm thiện ác nữa, nhân tính vốn ác thì tại sao lại phải lương thiện? Hắn cũng không bị pháp luật ước thúc, sinh ra tại thời loạn thế thì pháp luật là gì?
Sau khi rời núi, Tả Đăng Phong tìm dược một thầy thuốc. nhớ hắn lấy đạn trong người ra rồi mang theo thảo dược trở về Thanh Thủy quan/
Trên đường trở về Tả Đăng Phong vẫn khóc, sở dĩ hắn khóc không phải là đau đớn vì vết thương mà chính vì lời nói của người thầy thuốc kia:
- May mắn là áo này rất dày, bằng không thì viên đạn kia đã bắn vào phổi rồi.
Áo này là Vu Tâm Ngữ làm cho hắn, đúng là áo này đã cứu mạng của hắn.
Cho dù phía sau lưng có vết đạn, ở trước đã bị rách nhưng Tả Đăng Phong cũng sẽ không vứt nó, hắn sẽ luôn mặc chiếc áo này bởi vì đây là vật duy nhất mà Vu Tâm Ngữ lưu lại cho hắn.
Chương 22: Huyền Môn Thái Đẩu. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắn có thương tích trong người, đi rất chậm, ra khỏi sơn đạo thì trời cũng đã tối.
Nhìn Thanh Thủy quan ở trước mặt, Tả Đăng Phong không có dũng khí trở về bởi vì hắn biết người ở đó chờ hắn đã hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
- Nhanh chóng chưa thương, nhanh chóng báo thù rồi đi xuống đó gặp nàng.
Tả Đăng Phong nghỉ chân một lát, cuối cùng mới lấy dũng khí đi vào.
Tới cửa, 13 liền trong đạo quán chạy ra, 13 xuất hiện làm cho mấy phần nặng nề trong lòng Tả Đăng Phong giảm bớt vài phần, tuy rằng 13 không phải là người nhưng nó lại là một người bạn tốt.
Trở lại đạo quán, Tả Đăng Phong bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Ăn xong cơm tối, hắn liền lên giường nằm, bởi vì cả ngày mệt mỏi nên vừa nằm là hắn đã ngủ thiếp đi.
Khi mặt trời vừa ló lên, Tả Đăng Phong cũng đã tỉnh dậy, hắn cảm thấy mình đang sốt, hô lên vài tiếng 13 nhưng 13 lại không có ở trong phòng. Tả Đăng Phong chỉ có thể cắn răng bước xuống giường để uống nước.
Uống nước xong, Tả Đăng Phong lại vào nhà bếp, tuy rằng hắn không hiểu y thuật nhưng mà hắn biết được hắn sốt là bởi vì vết mủ trên miệng vết thương. Hắn muốn nhiệt độ trong phòng phải đủ ấm, nếu nhiệt độ trong phòng quá thấp thì thể lực của hắn sẽ bị tiêu hao.
Tả Đăng Phong ngồi yên trước bếp lò, lại nhớ đến từng hình ảnh của hắn với Vu Tâm Ngữ, mỗi hình ảnh đều làm hắn thương tâm muốn chết.
Sau đó, hắn lại trở lên giường rồi nằm xuống.
Giữa trưa 13 mang theo một con thỏ trở về, Tả Đăng Phong thấy thế thì xuống giường làm thịt con thỏ, sau khi ăn xong thì hắn lại lên giường nằm.
Vài ngày sau, Tả Đăng Phong bắt đầu tìm kiếm mọi ngóc ngách trong Thanh Thủy quan, hắn đang kiếm bí kíp Đạo thuật của sư phụ của Vu Tâm Ngữ. Lúc trước khi Vu Tâm Ngữ sử dụng Đạo thuật thì Tả Đăng Phong cũng thấp, thân hình của Vu Tâm Ngữ nhỏ bé nhưng nàng có thể quăng mấy tên lính NB mà không cần tốn một chút sức gì, nàng chỉ học được một ít mà đã như thế, nếu học được hết thì uy lực không cần phải nói nữa.
Tả Đăng Phong kiếm ở Tây sương nhưng mà sau khi tìm kiếm một hồi Tả Đăng Phong cũng không có bất kỳ phát hiện gì.
Tây sương không có, hắn liền qua Đông sương, Đông sương cũng không tìm thấy được thứ gì, sau đó Tả Đăng Phong lại đi đến đại điện. Toàn bộ nơi đã tìm được thì hắn đã tìm, thậm chí là đã tìm tòi mấy lần nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch gì.
Tả Đăng Phong cũng không hề từ bỏ, hắn bắt đầu cạy từng viên gạch lên để kiểm tra, trải qua hơn nửa tháng tìm tòi thì hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong Thanh Thủy quan không có bộ sách nào cả.
Hắn vội vàng muốn học Đạo thuật chính là bởi vì Đằng Khi là một tên lính NB, nếu hắn muốn tới gần Đằng Khi thì quá khó, thể chất của hắn kém như vậy, cho dù đối mặt với Đằng Khi thì cũng không phải là đối thủ của người này. Tả Đăng Phong biết chỉ có học được Đạo thuật thì mới có khả năng giết chết Đằng Khi.
- 13, tao muốn đến Thánh Kinh sơn nhìn xem, mày ở đây đi.
Tả Đăng Phong dọn dẹp hành lý, nói với 13.
“Meo Meo”
13 ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong. Trong đoạn thời gian Tả Đăng Phong luôn nằm trên giường thì 13 không có rời xa hắn, mỗi ngày vì hắn mà 13 đi săn thịt trở về, Tả Đăng Phong có thể hồi phục nhanh như thế cũng đều là do công lao của 13.
- Tao muốn báo thù, tao phải học Đạo thuật, nghe nói trên Thánh Kinh sơn có mấy đạo sĩ biết pháp thuật, tao muốn học ở chỗ bọn họ.
Lúc trước Tả Đăng Phong ở Sở Văn Hóa đã từng xem qua sách, biết được Thánh Kinh sơn vốn là cái nôi của Toàn Chân giáo, cũng biết được trên núi đó có nhiều đạo sĩ biết pháp thuật.
"Meo meo ~"
13 nghi ngờ đi theo Tả Đăng Phong đi ra Đông sương.
- Nơi này cách chỗ ấy không xa, sau này khi rảnh rỗi tao sẽ trở về thăm mày, mày ở đây giữ nhà đi.
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ Đông sương.
13 nghe vậy liền lắc đầu liên tục, vẻ mặt tỏ ra không muốn nhìn vào Tả Đăng Phong. Một người một mèo sống chung đã lâu, tình cảm cũng trở nên sâu đậm hơn, 13 không bỏ được Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng không bỏ được nó.
- Được rồi, mày đi theo tao.
Tả Đăng Phong đóng cửa phòng lại rồi mang theo 13 rời khỏi Thanh Thủy quan.
Trước khi đi, Tả Đăng Phong ghé qua chỗ nằm của Vu Tâm Ngữ, trong khoảng thời gian này Tả Đăng Phong đã đến đây để nói chuyện với nàng rất nhiều lần. Bởi vậy hắn chỉ ở lại đây một chốc lát rồi rời đi, đi sớm một chút mới có thể về sớm một chút.
Xuống núi, Tả Đăng Phong vẫn luôn nghi hoặc một chuyện, thường là đạo quán tầm thương cho dù không có một bộ sách võ thật thì cũng phải có một bí kíp đạo thuật hay là những quyển kinh văn tầm thường, thế nhưng vì sao ngay cả một quyển sách mà Thanh Thủy quan cũng không có?
Thánh Kinh sơn nằm ở Huyện Văn Đăng, trấn Cát Gia, là cái nôi của Toàn Chân giáo. Từ thời Hán đến thời Đường có vô số đạo sĩ ở tại Thánh Kinh sơn, truyền thừa đến nay, hương khói cường thịnh.
- Mày theo ngọn núi này mà đi, đừng để cho người ngoài biết, đi về phía Tây 30km là Thánh Kinh sơn. Sau khi đến đó thì ở trong núi, tao không gọi mày thì mày đừng ra.
Tả Đăng Phong chỉ vị trí của Thánh Kinh sơn cho Tả Đăng Phong.
13 nghe vậy thì gật đầu đáp ứng, sau đó nó liền nhảy vào trong rừng rậm.
Sau khi xuống núi, đám thôn dân cũng không có tránh né hắn bởi vì lúc này bộ dạng của Tả Đăng Phong cũng giống với tên ăn xin nên bọn hắn đã không nhận ra Tả Đăng Phong rồi.
Đi lên huyền đạo, bởi vì trên người có thương tích nên Tả Đăng Phong cũng không thể đi nhanh, đến giờ ngọ thì hắn mới đến chân núi Thánh Kinh sơn.
Ngẩng dầu lên nhìn, cảnh vật trên Thánh Kinh sơn rất đẹp và tĩnh mĩnh, đạo quán san sát nhau, hương khói quanh quẩn. Thanh Thủy quan chỉ là một tòa đạo quán, mà Thánh Kinh sơn lại giống là một khối kiến trúc khổng lồ.
Tả Đăng Phong bắt đầu bước lên bậc núi, trên sơn đạo thỉnh thoảng thấy được những vị khách hành hương, phần lớn là thôn dân, trong đó cũng không thiếu những tiểu thư khuê các quyền quý.
Lúc này bộ dạng của Tả Đăng Phong giống như là một tên ăn mày cho nên dọc đường đi mọi người dề khinh thường nhìn hắn. Đối với việc này thì Tả Đăng Phong cũng không có để ý, tấm áo choàng này là do Vu Tâm Ngữ may cho hắn, hắn sẽ luôn mặc ở bên người, có như thế thì hắn mới cảm giác được Vu Tâm Ngữ luôn ở bên cạnh hắn.
Tới sườn núi, Tam Thanh đại điện hùng vĩ xuất hiện trước mặt hắn, cột điện làm bằng gỗ mộc, nước sơn màu chu sa, ngói đỏ, cả đại điện làm cho người ta cảm thấy khí thế hào hùng, cảm giác túc mục mà trang nghiêm. Trước đại điện có một cái lư hương lớn, bên trong có cắm rất nhiều hương.
Trước đại điện có vài tên đạo nhân mặc áo xám đang quét lá cây, bọn hắn cũng không có để ý những người hành hương.
- Đạo trưởng, chào ngài.
Tả Đăng Phong trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng đi về phía một tên đạo nhân có dáng người hòa thiện.
- Vô Lượng Thiên Tôn, tiểu huynh đệ có chuyện gì không?
Đạo sĩ này chắp tay, hỏi lại Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, tôi nghĩ muốn bái sư học nghệ.
Tả Đăng Phong nói rõ ý đồ đến.
- Toàn Chân phái không thu đệ tử tục gia.
Đạo sĩ này lắc đầu.
- Đạo trưởng, tôi có thể xuất gia. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tả Đăng Phong vội vàng nói.
- Tiểu huynh đệ, vị kia là đạo nhân tiếp khách, cậu hãy qua đó nói chuyện đi.
Đạo sĩ đưa tay chỉ về một đạo sĩ trung niên đứng ở trước cửa đại điện.
Tả Đăng Phong nghe vậy vội vàng nói lời cảm ơn rồi đi về phía trước.
- Ngọc Tuyền, mau đi lấy cho vị tiểu huynh đệ này một chút đồ ăn.
Đạo sĩ trung nhiên nhìn về Tả Đăng Phong rồi nói với mấy tên đạo đồng đang quét lá cây.
- Đạo trưởng, tôii không đến đây để ăn, tối tới là để bái sư học nghệ.
Tả Đăng Phong nghe vậy vội vàng xua tay giải thích.
- Thật không đúng lúc rồi, hôm nay có khách quý đến thăm, Chưởng giáo chân nhân không thể phân thân, lại nói tuổi cậu đã lớn, Chưởng giáo chân nhân cũng sẽ không thu cậu.
Đạo sĩ trung niên lắc đầu.
- Quý giáo thu đồ đệ còn hạn chế tuổi tác sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi. Năm nay mình 25 tuổi rồi, học võ tu đạo thật có chút muộn. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vậy thì không có, bất quá rất có nhiều người đến đây bái sư học nghệ nhưng mà Chưởng giáo cũng chưa thu người nào cả.
Đạo sĩ trung niên lắc đầu nói.
Lời nói của Đạo sĩ trung niên khiến cho trong lòng Tả Đăng Phong chợt lạnh, hắn không nghĩ tới tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ ở đây lại hà khắc như vậy.
- Bái sư học nghệ thì không thể, bất quá nếu cậu muốn xuất gia thì có thể.
Đạo sĩ trung niên thấy mặt Tả Đăng Phong lộ vẻ uể oải, liền mở lời an ủi.
- Đạo trưởng, thanh danh của Chưởng giáo quý phái rất lớn sao?
Tả Đăng Phong hỏi, mục đích đến đây của hắn là bái sư học nghê, không phải là xuất gia.
- Kim Châm, Ngân Quan, Đồng Giáp, Thiết Hài, Ngọc Phất, 5 vị Huyền Môn Thái Đẩu này cậu đã nghe qua chưa?
Đạo sĩ trung niên lấy tay tiền nhan đèn của một gã khách hành hương rồi bỏ vào thùng công đức, sau đó đưa cho người này mấy cây nhan.
- Chưa từng nghe qua.
Vẻ mặt Tả Đăng Phong tỏ ra mờ mịt.
- Nào, nào, ăn đi rồi đi sớm một chút.
Đạo sĩ trung niên thấy Tả Đăng Phong lắc đầu thì không khỏi nhíu mày rồi đưa 2 cái bánh ngô cho Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, tôi đến đây không phải là để kiếm ăn, tôi thắp nén hương vậy.
Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng móc mấy xu trong người ra rồi bỏ vào thùng công đức.
Đạo sĩ trung niên thấy thế thì vội vàng đưa cho mấy cây hương cho Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, ngài mới nói 5 vị Huyền Môn Thái Đẩu kia có phải là Chưởng giáo của quý phái không?
Tả Đăng Phong cầm lấy hương cũng chưa rời đi.
- Đó là đương nhiên, Ngân Quan chính là Chưởng giáo chân nhân của chúng ta, một thân tu vi tuyệt thế quả thực là kinh thế hãi tục a.
Vẻ mặt của tên đạo sĩ trung niên này tỏ ra vênh váo.
- Vậy 4 vị lão nhân khác là ai?
Tả Đăng Phong vội vàng hỏi. Nếu ở đây không thu hắn thì hắn thật sự muốn tìm đến 4 vị kia để thử vận may. Ngoài ra hắn cũng không biết Huyền Môn là cái gì nhưng mà cái từ Thái Đẩu hắn lại biêt, đây là nói về người nào đó có một lĩnh vực đăng phong tạo cực thì mới có tư cách gọi là Thái Đẩu.
- Ai nói cho cậu biết bọn họ đều là lão nhân gia?
Đạo sĩ trung niên lắc đầu liên tục.
- Không phải ngài nói bọn họ là Thái Đẩu sao?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
- Thái Đẩu cũng không nhất định là lão nhân, trong 5 người này thì Chưởng giáo chân nhân là lớn tuổi nhất, năm nay ngài đã gần 70. Đồng Giáp cùng Thiết Hài cũng hơn 50. Kim Châm còn trẻ, khoảng chừng 30 tuổi. Ngọc Phất là nữ, năm nay cũng chưa tới 20.
- Đạo trưởng, ngài có thể kể rõ một chút được không?
Tả Đăng Phong hỏi.
Đạo nhân trung niên thấy hắn biết quy cũ thì gật đầu:
- Cậu muốn biết cái gì?
- Tôi muốn biết chuyện tình của 5 vị Huyền Môn Thái Đẩu này.
Tả Đăng Phong hỏi.
- Được rồi, hôm nay bần đạo sẽ nói cho cậu biết, cũng để cậu mở mang kiến thức.
Lúc này đã là sau giờ ngọ, khách hành hương cũng không còn nhiều nên vị đạo trưởng này cũng vui vẻ nói chuyện với Tả Đăng Phong.
- Ngân Quan thì đây chính là chưởng giáo Vương chân nhân của Toàn Chân giáo chúng ta, tóc Vương chân nhân trắng như tuyết, vén lên giống như là đội Ngân Quan ở trên đầu. Phái Toàn Chân chúng ta tu hành chính là võ công Toàn Chân chính thống, tu hành chủ yếu là việc lấy linh khí, linh khí trong người càng cao thì càng có thể kéo dài tuổi thọ, ngoài ra linh khí còn có thể dùng để công kích địch nhân ở ngoài trăm bước.
- Kim Châm chính là Đỗ chưởng giáo của phái Mao Sơn, người này tu luyện Chính Nhất Đạo thuật, người này sử dụng Kim Châm cho nên lấy Kim Chân làm đạo hiệu của mình. Tuy rằng võ công người này không cao lắm nhưng mà pháp phuật rất cao, viết phù chù cùng bố trí trận pháp có thể đuổi quỷ hàng yêu, đối phó với người tự nhiên là thoải mái hơn rồi.
- Đồng Giáp chính là một vị Lạt Ma Phật Tông của Phật gia, người này tu luyện bí pháp thần thông Mật Tông của Phật môn, cả người cứng rắn như sắt, như đeo Đồng Giáp vậy, đạn thường không thể làm tổn thương, ngoại công của người này rất cương mãnh, một quyền có thể đánh chết 7 con trâu.
- Thiết Hài chính là Minh Tịnh đại sư của Thiếu Lâm, võ học chính là Thiền Tông của Phật môn, công phu đi lại thiên hạ vô song, một cước có thể đá bay một con sư tử bằng đá nặng 1000 cân, khinh công cũng rất lợi hại. Năm trước người này cùng với Chưởng giáo chân nhân của chúng ta tỷ thí với nhau, trong vòng 1 ngày 2 người đã từ nơi này chạy đến Hà Nam.
- Ngọc Phất chính là một nữ đạo sĩ, trong tay luôn cầm một cây Phất Trần bằng ngọc, nàng là người phương nam, hình biết sử dụng các loại phóng cổ, thi độc, vu thuật.
Đạo sĩ trung niên này thao thao bất tuyệt.
Đạo nhân này vừa nói xong thì Tả Đăng Phong ngây ngẩn cả người, hắn căn bản là không biết được võ công, đạo thuật, thần thông, võ học, vu thuật trong miệng của đạo nhân trung niên này là gì. Ở hắn xem ra thì vị Đồng Giáp kia một quyền có thể đánh chết 7 con trâu, còn vị Thiết Hài cùng Ngân Quan kia so đấu khinh công, từ nơi này chạy đến Hà Nam, nơi cách đây gần 2000 km, trong vòng 1 ngày thì lại sao lại chạy xa được như thế?
Đạo nhân trung niên thấy Tả Đăng Phong sửng sờ thì khuôn mặt liền lộ ra vẻ đăc ý, nếu Tả Đăng Phong không có phản ứng thì hắn mới cảm thấy mất mát vì đã nói nhiều rồi.
- Đa tạ đạo trưởng chỉ giáo, xin hỏi đạo trưởng, Kim Châm cùng Đồng Giáp đang ở nơi nào?
Tả Đăng Phong đứng ngẩn ngơ một hồi rồi hỏi. Thánh Kinh sơn đã không thu hắn, hắn cũng không muốn theo hòa thượng học võ thuật càng không muốn học Vu thuật. Cho nên hắn nghĩ đến Kim Châm cùng Đồng Giáp.
- Bất kể là võ công hay đạo thuật, luyện đến mức tận cùng đều là là trăm sông đổ về một biển, đừng tưởng rằng chỉ có Đạo thuật lợi hại.
Đạo nhân trung niên này có kiến thức rộng rãi, lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, ngài hiểu lầm rồi, vợ của tôi bị người NB sát hại, tôi nghĩ học được bổn sự không sợ đạn để báo thù cho vợ của tôi.
Tả Đăng Phong giải thích.
- 5 vị này người nào cũng không sợ đạn cả, cho dù là đại bác cũng không làm khó được họ.
Đạo nhân nói.
- Đạo trưởng, tôi là là thật tâm học nghệ, thỉnh đạo trưởng cùng chưởng giáo nói một chút đi.
Tả Đăng Phong lấy từ trong lồng ngực ra 1 đồng đại dương rồi khẽ đưa cho vị đạo nhân này, trong lòng hắn cũng không muốn rời huyện Văn Đăng này, nếu ở Toàn Chân phái luyện võ thì hắn có thể trở về thăm Vu Tâm Ngữ mà 13 cũng không cần bôn ba đi theo hắn.
- Haizz, tiểu huynh đệ, cậu thật là người đáng thương, mau thu tiền lại đi.
Đạo nhân trung niên thấy thế thì lắc đầu mà thở dài, cũng không có lấy tiền của Tả Đăng Phong, ngược lại thấp giọng nói:
- Coi như cậu gặp duyên, hôm nay Kim Châm cùng Ngọc Phất đến Toàn Chân giáo của chúng ta, bọn họ sắp rời đi, khẳng định là Chưởng giáo sẽ tiễn họ, cậu hãy ở đây, đợi cho bọn họ đi ra thì cậu đi thử vận khí.
- Đa tạ đạo trưởng.
Tả Đăng Phong nhét tiền vào trong túi của vị đạo nhân trung niên này nhưng đối phương lại trả cho hắn.
Tả Đăng Phong nhìn tiền trong tay, lại ngẩng đầu nhìn vị đạo nhân kia, trong lòng rất là nghi hoặc, đây là lần đầu tiên hắn gặp người không cần tiền a.
Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng cất tiền rồi nói lời cảm ơn với vị đạo nhân trung niên kia, sau đó đi về một góc rồi ngồi xuống. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Xem bộ dạng của cậu thì nhất định là chưa ăn cơm trưa, ăn đi.
Vị đạo nhân trung niên kia rất vừa lòng với hành động của Tả Đăng Phong nên cầm lấy bánh ngô đưa cho hắn.
- Cảm ơn đạo trưởng.
Tả Đăng Phong cầm lấy bánh ngô rồi nói cảm ơn, sau đó lấy một đồng tiền rồi bỏ vào thùng công đức.
Tả Đăng Phong ngồi ăn bánh ngô, đầu cũng nhìn về 4 phía, rất nhanh hắn đã thấy 13 đang ở trên một góc đại thụ ở phía Đôg của đại điện. Hắn khoát tay áo với 13, 13 thấy thế thì thụt đầu vào.
Tả Đăng Phong mới vừa ăn hết một cái bánh ngô, liền phát hiện theo ở phía Đông có một người cao lớn, đầu tóc bạc trắng, phía sau người này là một nam và một nữ đạo sĩ. Người nam thì mặc áo bào màu lam, ước chừng khoảng 30 tuổi, dáng người gầy, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, tay trái cầm phất trần, tay phải nắm lấy tay của một đứa nhỏ khoảng chừng 10 tuổi. Đạo cô thì mặc một bộ đạo bào màu trắng, dáng người cao gầy, dung mạo khuynh thành, tay trái của nàng cầm một cây phất trần, trên vai của nàng có một con khỉ con.
Khuôn mặt của mấy người này rất dễ nhận, Tả Đăng Phong thấy thế liền lập tức đứng dậy rồi chạy về phía 3 người. Khi còn cách 3 người khoảng 30m thì đột nhiên con khỉ con trên vai đạo cô kia liền quay đầu lại nhìn hắn rồi phát ra một tiếng kêu sắc nhọn.
Tả Đăng Phong không tự chủ được mà liền dừng lại, đứng tại chỗ nhìn vào con khỉ kia, tiếng kêu của con khỉ này rất ton, hơn nữa răng nanh trong miệng còn rất dài, đúng là một con khỉ đã trưởng thành rồi. Sở dĩ Tả Đăng Phong cảm thấy ngạc nhiên không phải là vì tiếng kêu của con khỉ kia, mà là trên cổ của con khỉ kia cũng có đeo một cái vòng vàng, mà cái vòng vàng này lại giống với cái vòng của 13 trước đây nhưng mà cái vòng trên cổ con khỉ này lại nhỏ hơn một chút.
Con khỉ kêu lên khiến cho 3 người liền dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong thấy thế rất là khẩn trương cũng không biết phải làm sao.
- Cửu nhi, đừng kêu nữa.
Ngọc Phất đưa một quả màu vàng cho con khỉ này, nó liền cầm lấy quả kia rồi bắt đầu ăn, không hề nói gì nữa. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tôi…Tôi…
Tả Đăng Phong rất muốn mở miệng thỉnh cầu bọn họ thu mình làm đệ tử nhưng mà bởi vì khẩn trương nên hắn nói không ra lời.
Tả Đăng Phong nhìn 3 người thì 3 người cũng quan sát hắn, bất quá vẻ mặt 3 người lại khác nhau. Khuôn mặt của Ngân Quan thì kinh ngạc, Kim Châm thì tỏ ra tự phụ và bình tĩnh mà vẻ mặt của Ngọc Phất lại tỏ ra cao ngạo, bên trong còn mang theo một chút thương hại.
- Nhị vị đạo hữu, mời.
Ngân Quan Vương chân nhân liền xoay người nâng tay, ý bảo hai người tiếp tục xuống núi.
- Đợi một chút.
Kim Châm cười cười rồi lấy từ trong lòng ra một đồng tiền rồi đưa cho nam đồng bên cạnh:
- Thiên Lý, đem bao tiền này đưa cho vị đại ca ca kia.
Nam đồng kia cầm lấy đồng tiền rồi chạy về phía Tả Đăng Phong.
- Đỗ chân nhân rộng lòng giúp đỡ.
Ngọc Phất thấy thế thì bước lên kéo nam đồng kia lại rồi lấy ra một vật giống như hạt đậu có màu vàng thay cho đồng tiền kia.
- Không nghĩ tới Ngọc chân nhân lại từ bi như thế.
Kim Chân gật gật đầu, ý bảo nam đồng kia đưa vật kia cho Tả Đăng Phong.
Ngọc Phất lắc đầu thở dài, thấp giọng nói một câu cái gì, Tả Đăng Phong không có nghe được.
- Đại ca ca, cho ca.
Nam đồng kia chạy đến trước người đưa vật kia cho Tả Đăng Phong rồi xoay người chạy về. Lúc này Tả Đăng Phong mới phát hiện đây là một Kim đậu ( hạt đầu bằng vàng) lớn bằng móng tay.
- 3 vị chân nhân, tôi không cần tiền, tôi muốn bái sư.
Tả Đăng Phong đi tới trước mặt 3 người.
Tả Đăng Phong vừa nói xong thì Kim Châm cùng Ngọc Phất lập tức lắc đầu, mà Vương chân nhân thì không có lắc đầu, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong.
- Vương chân nhân cũng biết tiểu thuật sao?
2 người Kim Châm cùng Ngọc Phất thấy thế thì hỏi.
- Đâu có, đâu có, bần đạo chỉ biết nhân chi thuật ( thuật nhìn người) mà thôi, làm gì phân rõ Âm Dương như 2 vị.
Ngân Quan mở miệng.
- Xin Vương chân nhân hãy thu tôi.
Tả Đăng Phong nghe vậy cho là có hi vọng, vội vàng muốn quỳ xuống.
- Vạn lần không được.
Ngân Quan liền lấy tay đỡ lấy Tả Đăng Phong rồi nói về đạo nhân trung niên ở phía trước:
- Ngọc Chính, mau đi lấy 10 đồng, đưa cho vị huynh đệ này.
- Chân nhân, tôi không cần tiền, tôi muốn bái sư.
Tả Đăng Phong ngạc nhiên mở miệng. 10 đồng là một khoản tiền rất lớn, hắn không nghĩ tại sao Ngân Quan lại cho hắn nhiều như vậy. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngân Quan nghe vậy trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lắc đầu thở dài.
- Chân nhân, tôi có thù lớn chưa trả, xin chân nhân từ bi.
Tả Đăng Phong cầu khẩn.
- Rừng thưa không giữ nổi Mãnh Hổ, đầm nhỏ không ẩn được Giao Long, hôm nay tiểu hữu nhập đạo tại đây cũng không có quan hệ gì với bọn ta.
06.11.2013
Quyển 1: Quỷ Miêu Bất Tử
Chương 24: Ở ngay trước mắt. Quyển 1
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 24: Ở ngay trước mắt. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đa tạ chân nhân chỉ điểm.
Tả Đăng Phong nghe vậy vội vàng hướng Ngân Quan cảm ơn. Tuy rằng hắn không biết tiếp theo mình sẽ gặp chuyện gì nhưng hắn tin Ngân Quan sẽ không lừa hắn.
3 người Ngân Quan không lên tienesng, xoay người đi xuống chân núi, Tả Đăng Phong nhìn theo.
- Tiểu huynh đệ, đi thôi, tiền của cậu đây.
Đạo sĩ trung niên kéo kéo Tả Đăng Phong.
- Cảm ơn đạo trưởng, tôi không cần tiền.
Đăng Phong lắc đầu mở miệng, nói đến chỗ này đột nhiên phát hiện trong tay còn nắm Kim Đậu mà Ngọc Phất tặng, hắn vội vàng đuổi theo 3 người.
- Đa tạ chân nhân đã tặng, vô công bất thụ lộc, thỉnh chân nhân thu trở về đi.
Tả Đăng Phong đuổi kịp 3 người rồi đưa Kim Đậu cho Ngọc Phất.
- Hy vọng cậu có thể báo thù cho vợ của mình, viên Kim Đậu này coi như là tặng cho cậu.
Ngọc Phất quay đầu nhìn, bình tĩnh mở miệng.
Lời nói của Ngọc Phất khiến cho Tả Đăng Phong cảm thấy ngạc nhiên, hắn chỉ mới cùng nói chuyện với đạo sĩ trung niên, làm sao Ngọc Phất biết được vợ của hắn đã mất?
Tả Đăng Phong đứng sững sờ, 3 người xoay người rời đi, Tả Đăng Phong cũng không có đuổi theo mà trở lại bên ngoài đại điện rồi ngồi xuống. Ngân Quan nói rằng hôm nay hắn có thể nhập đạo, cái này tỏ rõ hôm nay chính mình sẽ gặp được sư phụ, điều này làm cho Tả Đăng Phong rất kích động, cho thê thân thể không tự chủ được mà run lên.
Đợi từ giữa trưa cho đến lú mặt trời lặn, Tả Đăng Phong cũng không thấy gì. Sau khi xuống núi thì Ngân Quan cũng không có trở lại.
Không có hy vọng thì cũng thôi đi, sợ nhất chính là sau khi có hy vọng rồi lại mất đi nó. Màn đêm dần dần buông xuống, những lữ khách hành hương cũng dần dần tán đi chỉ còn lại một mình Tả Đăng Phong ngồi ở bên ngoài đại điện, trời rét cuối thu làm cho hắn càng lạnh nhưng trong lòng của hắn lại càng lạnh hơn. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tiểu huynh đệ, về nhà đi.
Đạo sĩ trung niên đi tới chỗ Tả Đăng Phong rồi mở miệng.
- Đạo trưởng, các vị muốn khóa cửa sao?
Tả Đăng Phong đứng lên rồi hỏi.
- Đúng vậy, cậu hãy cầm lấy số tiền này đi, dù sao thì cậu cũng phải tiếp tục mà sống.
Đạo sĩ trung niên đưa 10 đồng đại dương cho Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, tôi thật sự không cần tiền, tôi đi thắp nén nhang đã.
Tả Đăng Phong xua tay không có nhận lấy số tiền kia rồi xoay người đi vào Tam Thanh đại điện.
Đạo sĩ trung niên đi sau Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong sau khi đốt nhang lên rồi đi về phía mấy pháp tượng Tam Thanh.
- Đạo trưởng, trước tiên nên dâng hương cho vị thần tiên nào?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Vị ở giữa chính là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu hãy thắp trước cho người một nén nhang, bên trái vị này là Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, là người thứ hai mà cậu phải thắp. Vị cuối cùng bên phải chính là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn.
Đạo sĩ trung niên giải thích.
Tả Đăng Phong nghe vậy thì đi tới phía trước, rồi chắp tay vái sau đó mới thắp vào mấy lư hương ở trước mặt.
- 2 tay không cần tạo thành chữ thập, đó là lễ nghi của Phật gia. Khi thăm viếng tiên nhân của Đạo gia thì chỉ cần ôm quyền hành lễ, nếu có điều cần xin cũng có thể dập đầu.
Đạo sĩ trung niên giải thích quy cũ của Đạo môn cho Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, trong đạo quán đều thờ phụng 3 vị tiên nhân này sao?
Dâng hương xong, Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Phàm là Đạo gia chính thống thì đều cung phụng Tam Thanh.
Đạo sĩ trung niên giải thích.
- Có thể chỉ thờ một vị nào đó trong Tam Thanh không?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi. Thanh Thủy quan chỉ thờ pháp tượng của một vị thần tiên, mà pháp tượng của vị thần tiên này lại giống với Nguyên Thủy Thiên Tôn của Tam Thanh.
- Trước kia thì có, hiện giờ thì không.
Đạo sĩ trung niên trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng trả lời.
- Tại sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày truy vấn.
- Ở thời cổ đại thì Đạo gia được chia thành Đạo giáo, Xiển Giáo, Tiệt Giáo. Tổ sư của Đạo gia chính là Thái Thượng Lão Quân, tổ sư của Xiển giáo là Nguyên Thủy Thiên Tôn, tổ sư của Tiệt giáo tục xưng là Thông Thiên giáo chủ. Thời điểm đó đạo quan thường chỉ thờ phụng một vị mà thôi, sau đó Xiển giáo cùng Tiệt giáo dần dần tan rã rồi hòa vào Đạo giáo, kể từ đó 3 vị tổ sư mới cùng nhau nhận hương khói.
Đạo sĩ trung niên trả lời tường tận.
Lời nói của đạo sĩ trung niên làm Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, Thanh Thủy quan chỉ thờ phụng Nguyên Thủy Thiên Tôn vậy là nói Thanh Thủy quan đã tồn tại từ thời cổ đại, đúng là đạo quán của Xiển giáo.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lại ngẩng đầu nhìn vào vị Nguyên Thủy Thiên Tôn kia, từ thần thái, vẻ mặt, quần áo đều giống với pháp tượng trong Thanh Thủy quan, điểm khác nhau duy nhất chính là 2 tay của vị này ở đây lại trống không.
- Đạo trưởng, tại sao tay của vị Nguyên Thủy Thiên Tôn này lại trống không?
Tả Đăng Phong hỏi.
Đạo sĩ trung niên giải thích:
- Trong tay của Thái Thượng Lão Quân là quạt ba tiêu, Thông Thiên giáo chủ cầm trong tay chính là Thái Cực đồ, tay trái của Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm Hư Niêm, tay phải cầm Hư Phủng, bên trong Tam Thanh thì chỉ có vị này là không cầm lấy pháp khí gì cả.
- Đạo trưởng, ngài hãy suy nghĩ thật kỹ.
Tả Đăng Phong đột nhiên mở to 2 mắt.
- Trong đạo quán của Chính Nhất giáo thì Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm một viên đan dược màu đỏ trong tay. Bất quá loại tình huống đó là không đúng, sở dĩ Nguyên Thủy Thiên Tôn được gọi là là Nguyên Thủy là bởi vì người ngầm nói Vô Cực, mà Vô Cực là Hư Không, Hư Không dĩ nhiên là không có gì.
Đạo sĩ trung niên giải thích cho Tả Đăng Phong hiểu.
- Không phải tay phải của vị này cầm một cuốn sách sao?
Giọng nói Tả Đăng Phong khẽ run run.
- Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không phải Văn Khúc Tinh Quân, cầm sách làm gì?
Lời nói của Tả Đăng Phong khiến cho đạo sĩ trung niên nhịn không được mà cười ra tiếng.
- Thời cổ đại thì pháp tượng của Nguyên Thủy Thiên Tôn không có cầm sách trong tay sao?
Tả Đăng Phong kích động đến cả người run lên, sở dĩ hắn kích động như vậy là bởi vì tay của pháp tượng ở bên trong Thanh Thủy qua có cầm một quyển sách.
- Không có.
Đạo sĩ trung niên lắc đầu, cười nói.
- Đạo trưởng, có phải 10 đồng này là của tôi không?
Tả Đăng Phong chỉ tay vào tiền ở trong tay của đạo sĩ trung niên.
- Đúng là của cậu.
Đạo sĩ trung niên đưa tiền cho Tả Đăng Phong.
- Nếu là của tôi thì hiện tại tôi sẽ tặng nó cho ngài.
Tả Đăng Phong cầm lấy tiền bỏ vào trong tay đạo sĩ trung niên sau đó chạy ra ngoài đạo quán, hắn đi thật xa mới nhớ tới còn để chăn nệm ở bên trong nên vòng trở lại lấy chăn nệm.
- Tiểu huynh đệ, cầm tiền này.
Đạo sĩ trung niên đuổi ở phía sau rồi hô lên.
- Đạo trưởng, đây là ngài nên có.
Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại, chạy như điên xuống núi, tuy rằng thương thế còn chưa có khỏi hẳn, nhưng mà lúc này hắn không có chút cảm giác đau đớn nào.
- 13, theo tao trở về.
Tới chân núi, Tả Đăng Phong dừng lại rồi hô lớn, một lát sau 13 mới chạy ra.
- Mày đi đâu đó?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
"Meo meo ~"
13 cúi đầu ném ra một vật.
Tả Đăng Phong tiện tay nhặt lên, phát hiện đây là một trái cây đã ăn được một nửa. Trái này ở phía Nam, phía Bắc cũng không có cho nên Tả Đăng Phong liền nhớ lại đây chính là quả mà con khỉ trên vai của Ngọc Phất.
- Mày biết con khỉ nhỏ kia sao?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi, con khỉ kia cũng có cái vòng giống với vòng của 13 năm đó.
“Meo meo”
13 nghe vậy liên tục gật đầu.
- Là bạn của mày à?
Đăng Phong càng cảm nghi ngờ, 13 là động vật sống 3000 năm, chẳng lẽ con khỉ kia cũng giống với 13.
13 nghe vậy thì lắc đầu, ý bảo không phải là bạn gì cả.
- Là địch nhân của mày?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
13 lại lắc đầu.
- Sau này có cơ hội thì gặp lại, giờ thì theo tao.
Tả Đăng Phong thấy thế thì liền chạy nhanh về phía trước.
Thương thế Tả Đăng Phong còn chưa khỏi hắn, trên đường trở về Thanh Thủy quan thì trong lòng hắn hưng phấn mà không yên. Vu Tâm Ngữ từng nói, lúc nàng ngủ thì sư phụ của nàng rời đi, nếu lúc đó người ngoài đến trả thì Vu Tâm Ngữ sẽ nghe được động tĩnh gì đó. Cho nên có thể là sư phụ của nàng gặp chuyện gì gấp nên mới rời đi.
Vu Tâm Ngữ là cô nhi, từ nhỏ nàng đã được sư phụ của nàng nuôi nấng, thậm chí nàng còn mang họ của sư phị nàng. Thầy trò 2 người sống chung với nhau mười mấy năm, tình cảm có thể nói là sâu đậm. Tuy rằng sư phụ nàng vội vàng rời đi nhưng mà cũng không mặc kệ nàng, ít nhất là cũng lưu lại điển tịch pháp thuật để nàng có thể tự bảo vệ bản thân. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nếu sư phụ nàng thật sự để lại điển tịch thì tất nhiên sẽ không giấu ở nơi bí mật, bởi vì như vậy Vu Tâm Ngữ sẽ không tìm được. Bởi vậy khả năng lớn nhất là người người sẽ đặt ở chỗ dễ thấy nhất, mà chỗ dễ thấy nhất chính là bức tượng kia, hằng ngày Vu Tâm Ngữ đều ngồi ở đó đọc kinh, chỉ cần Vu Tâm Ngữ lưu tâm thì có thể phát hiện được điều khác thường.
Tả Đăng Phong liền cảm thấy có 2 chỗ nghi ngờ, thứ nhất là nếu như sư phụ của Vu Tâm Ngữ có chuyện quan trọng nên rời đi, bà ta hoàn toàn có thể đưa điển tịch Đạo thuật lưu lại cho Vu Tâm Ngữ, nhưng mà bà ta lại không làm như vậy. Thứ hai, Vu Tâm Ngữ ở đạo quán này sinh hoạt đã lâu, đi vào chính điện cũng vô số lần, nếu như quyển sách kia là sư phụ của nàng trước khi đi để lại thì tất nhiên Vu Tâm Ngữ có thể phát hiện, nhưng mà tại sao nàng lại không phát hiện ra?
Trở lại Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong liền châm nến rồi đi đến chính điện, sau đó hắn liền lấy quyển sách trên tay của pháp tượng kia xuống.
Lấy xuống, Tả Đăng Phong cảm thấy quyển sách này khá nặng, điều này làm cho Tả Đăng Phong vô cùng lo lắng, bởi vì nếu như bên trong là sách vở gì thì nó sẽ không nặng như thế.
- Tâm Ngữ, nếu như em có linh thiên thì hãy phù hộ cho anh.
2 tay Tả Đăng Phong run run rồi từ từ mở quyển đất này ra, thì ra ở bên trong chính là một quyển thẻ tre.
Đưa gần đến ngọn nến thì Tả Đăng Phong liền thấy ở trên quyển thẻ tre này có viết rất nhiều chữ nhỏ. Hắn mở quyển thẻ tre ra thì thấy được mấy chữ cổ, mấy chữ này làm cho tim hắn đập nhanh lên.
- Âm Dương Sinh Tử quyết.
06.11.2013
Quyển 1: Quỷ Miêu Bất Tử
Chương 25: Bí thuật trên thẻ tre. Quyển 1
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 25: Bí thuật trên thẻ tre.
Thấy rõ 5 chữ này thì Tả Đăng Phong liền lập tức cầm lấy thẻ trẻ trở về Đông sương. Sau khi về tới Đông sương hắn liền mở thẻ trẻ này ra xem, phát hiện thẻ tre có tộng cộng 81 căn ( 81 thẻ tre), chiều dài mỗi thẻ tre đều vượt qua 1 nại, sau thì cuộn lại thì trông như một bó, so với những thư tịch bình thường thì dài hơn nhiều.
Trải toàn bộ thẻ tre ra, độ dài của nó khoảng 1m, thẻ tre được làm bằng trúc. Mỗi căn dài chừng hai mươi mấy cm, rộng chừng 1 cm, mỗi một căn đều có ghi hai mươi mấy chữ nhỏ màu đỏ.
Trải qua một hồi tìm đọc thì Tả Đăng Phong xác định đây là một loại Đạo thuật cổ đại, 81 căn có số lượng không quá 2000 từ, ghi lại Đạo thuật thâm ảo khó hiểu. Từng chữ đều cần phải xem xét kỹ lưỡng mới có thể hiểu được. Làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy đau đầu nhất chính là ở đây không có dấu ngắt câu, 2 câu chỉ cách nhau một khoảng nhỏ. Rơi vào đường cùng hắn chỉ đành phải lấy giấy bút ra rồi ghi lại toàn bộ 2000 chữ trên thẻ tre này, mãi cho đến khi mặt trời mọc lên thì rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng đã chép xong, đại khái thì hắn cũng hiểu được sơ sơ Đạo thuật này.
Âm Dương Sinh Tử quyết kỳ thật là Âm Dương quyết cùng Sinh Tử quyết gộp lại mà thành, Âm Dương quyết có thể phân rõ Âm Dương, Sinh Tử quyết có thể hiểu rõ Sinh Tử. Nói ngắn gọn thì Âm Dương quyết chính là quan sát và phân tích của sự vật, còn Sinh Tử quyết là dùng để thay đổi và xử lý sự vật.
Nửa trước của thẻ tre là ghi lại những lý giải của Xiển giáo đối với vạn vật trên thế gian. Bọn hắn nghĩ vạn vật trên thế gian đều là do khí tạo thành, cái gọi là khí cũng không chỉ là khí mà chúng ta hít thở, mà nó chính là những vật chất cơ bản mà mắt thường không nhìn được, tụ tắc hữu hình, phân tắc vô hình ( Tụ lại thì có hình, còn phân nhỏ ra thì không thấy gì cả) Đây chính là bộ phận lý luận sử dụng Âm Dương quyết để quan sát sự vật, sử dụng Sinh Tử quyết thay đổi là điều kiện tiên quyết. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ở giữa của thẻ tre là ghi lại 2 phương pháp Luyện Khí. Phương pháp thứ nhất chính là thông qua đả toạ cùng ý niệm để dẫn đường đem máu huyết chuyển hóa thành nguyên khí chưa ở huyệt Đan Điền, Khí Hải. Phương pháp thứ hai chính là thông qua thay đổi tiết tấu của hơi thở, dùng phương pháp thổ nạp, thu lấy khí tức bên ngoài để làm cho thân thể trở nên tốt hơn, phương thức này lấy khí cũng để ở Đan Điền nhưng nó cũng không được gọi là Nguyên khí, mà được gọi là Linh khí. Nói đơn giản ra, Nguyên khí chính là tự thân là Tiên Thiên hình thành, còn Nguyên khí là của bên ngoài là Hậu Thiên hấp thu. Nguyên khí có thể chuyển hóa thành Linh khí mà Linh khí không thể chuyển hóa thành Nguyên khí. Nguyên khí bị tổn thương có thể thông qua sự trao đổi chất để chữa trị, mà Linh khí mất đi thì chỉ có thể tiến hành hấp thụ lại ở bên ngoài để tiến hành bổ sung trong thời gian ngắn nhất. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thông qua ngưng luyện nguyên khí hấp thu Linh khí có thể tồn trữ khí ở Đan Điền, những khí này phần lớn là Linh khí hấp thu từ bên ngoài. Khi lượng khí này hao hết có thể sử dụng phương pháp kiệt sức, chuyển đổi nguyên khí thành Linh khí sử dụng nhưng phương pháp này rất nguy hiểm, nguyên khí khôi phục rất chậm mà nếu hao tổn nguyên khí nhiều sẽ làm ảnh hưởng sinh mệnh.Mục đích cuối cùng của luyện khí là tích trữ Linh khí ở Đan Điền, chỉ khi Linh khí đạt đến số lượng nhất định, tinh thuần đến trình độ nhất định Mục đích cuối cùng của luyện khí là tích trữ Linh khí ở Đan Điền, chỉ khi Linh khí đạt đến số lượng nhất định, tinh thuần đến trình độ nhất định. Nói đơn giản thì tu luyện Linh khí là nền móng để sử dụng hai pháp quyết này.
Phần dưới của thẻ tre ghi lại phương pháp sử dụng cùng việc tu luyện của Âm Dương quyết và Sinh Tử quyết. Âm Dương quyết khi tu luyện chỉ có thể dùng khẩu quyết, theo Linh khí trong thân thể để đề cao tu vị, Sơ Kỳ có thể khiến thị giác, khứu giác, thính giác…các giác quan của người luyện tăng lên mấy lần, khả năng quan sát sự vật Dương tính cũng tăng lên. Trung Kỳ có thể thông qua mắt thường quan sát được những sự vật Âm tính mà mắt thường không nhìn thấy, luyện đến mức tận cùng có thể đoán xu cát tị hung của ai đó, chỉ bằng cảm giác có thể đoán được Âm Dương, Sinh Tử, Cát Hung, Thiện Ác, tên Âm Dương quyết cũng chính là như vậy.
Sinh Tử quyết cũng chỉ có một thức khẩu quyết sử dụng cùng một thức chỉ quyết tu luyện. Sinh Tử quyết có thể chia làm 3 giai đoạn tu luyện, nguyên văn trên thẻ tre là “ Nguyên Thủy Sinh Tam Chính, Tam Chính Hóa Chí Tôn, Chí Tôn Huyễn Vô Cùng” Nghĩa khác của cổ ngữ cũng không nhiều, có thể lý giải “ Nguyên Thủy” là vi nhất ( Chỉ là 1 chủ thể), “ Tam Chính” chính là Thiên Địa Nhân, đại biểu con số 3, Cửu Vi Chí Tôn Đại Sổ, bởi vậy Chí Tôn ở trong này đại biểu cho con số 9, “ Vô Cùng” ở thời cổ đại chính là phép ẩn dụ đúng là chín chín tám mươi mốt.
Nếu dùng mặt chữ để lý giải thì giai đoạn Sơ kỳ của Sinh Tử quyết có thể khiến lưc lượng trong thân thể tăng lên như bật cao, tốc độ di chuyển… những thứ này tăng lên gấp 3 lần so với bình thường. Trung kỳ chính là tăng gấp 9 lần, tới giai đoạn này có thể đem Linh khí ra bên ngoài, lúc này cơ thể dĩ nhiên đã là siêu việt hơn rồi. Luyện tới mức tận cùng thì có thể tăng thực lực lên gấp chín chín tám mươi mốt lần, đây chính là tiên nhân trong truyền thuyết, mặc dù không thể xoay chuyển Càn Khôn nhưng cũng đủ để tính Âm Dương, tay có thể nắm giữ được Sinh Tử, tên Sinh Tử quyết cũng vì vậy mà có.
Trên thẻ tre cũng không ghi quá nhiều chiêu số và chiêu thức, Âm Dương quyết chỉ có một thức, Sinh Tử quyết cũng chỉ có một thức. Tả Đăng Phong cũng cho đây là điều hợp lý bởi vì ngày hôm qua đạo sĩ trung niên kia đã nói chuyện của Nguyên Thủy Thiên Tôn cho hắn biết. Sở dĩ Nguyên Thủy Thiên Tôn được xưng là Nguyên Thỷ bởi vì Đạo thuật cùng sở học của Xiển giáo cũng không có nhiều chiêu số lòe lẹt, có thể phân rõ Âm Dương một thức, Sinh Tử quyết có thể là phán Sinh Tử của người khác, đơn giản mà bá đạo, đây là tu hành Căn nguyên. Đợi cho ngày sau pháp thuật đại thành, liền có thể lĩnh ngộ ra nhiều phương pháp cùng chiêu thức.
Đạo thuật ghi lại trên thẻ tre làm Tả Đăng Phong vô cùng hưng phấn, nếu hắn luyện đến Sơ kỳ thì cũng đủ giúp hắn báo thù rồi. Thế nhưng mà hắn lại găp 3 vấn đề khó khăn.
Thứ nhất, bên trong thẻ tre ghi rõ tu luyện cần phải có thời gian, 3 năm 9 năm 81 năm, chỉ có thể tiến hành theo tuần tự, nếu tùy tiện tiến nhanh về phía trước thì thân thể, trái tim, kinh mạch sẽ không chịu được áp lực lớn. Lấy chạy bộ làm ví dụ, mỗi ngày có thể chạy từ 20-30km, nếu luyện Sinh Tử quyết đến Trung kỳ thì có thể chạy đến 300km, dưới tình huống này thì thân thể sẽ không chịu được áp lực như thế. 81 lần thì Tả Đăng Phong cũng không dám nghĩ đến bởi vì hắn không có thời gian dài như thế.
Vấn đề thứ 2 chính là khi tu luyện Âm Dương Sinh Tử quyết thì nhất định Tâm phải yên tĩnh như nước, bằng không thì không thể dĩ ý đạo khí ( Lấy ý để tăng khí), nhược tâm sẽ làm khí chuyển động hỗn loạn, có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Còn nữa, ở trên thẻ tre này Tả Đăng Phong cũng không thấy có chỗ nào chỉ Kinh Lạc và Huyệt Vị.
Điều làm Tả Đăng Phong nhức đầu nhất chính là thẻ tre này rõ ràng là do sư phụ của Vu Tâm Ngữ để lại cho nàng. Pháp môn ngưng phí này chính là Dĩ Huyết Hóa Khí ( Dùng máu để luyện khí). Nói đến Âm Dương thì Tả Đăng Phong cũng hiểu một chút, hắn biết mình là nam tử, hẳn là phải Luyện Tinh Hóa Khí chứ không phải là Dĩ Huyết Hóa Khí, nếu dựa theo phương pháp luyện tập trên thẻ tre thì Tả Đăng Phong lo lắng bản thân sẽ biến thành một tên bán nam bán nữ.
Không hiểu Huyệt Vị cùng Kinh Lạc thì có thể xuống núi tìm người hỏi, đây cũng không phải là vấn đề. Nếu thật sự cần thì hắn cũng chỉ có thể ở đây luyện tập 3 năm, đợi cho đến khi có thành tựu rồi mới đi tìm Đằng Khi để trả thù. Tâm không tĩnh có thể từ từ điều chỉnh, đây cũng không phải là vấn đề. Nhưng mà nếu phương pháp tu luyện sai thì toàn bộ mọi chuyện đều xong rồi.
Một đêm không ngủ, Tả Đăng Phong cảm thấy khốn ý, đứng dậy đi đến phòng ở phía Nam. Đến đây thì hắn thấy 13 đang chỏng vó lên trời mà ngủ.
Đêm xuống, Tả Đăng Phong liền nhóm lửa, không khí trong phòng liền trở nên ấm áp, điều này làm cho hắn thoải mái nhưng mà trong lòng hắn cũng cảm thấy đau đớn, vì thế hắn liền ngồi đậy, ôm chăn mềm rời khỏi Thanh Thủy quan.
Mộ của Vu Tâm Ngữ cách Thanh Thủy quan không xa, bây giờ Vu Tâm Ngữ đang nằm ở dưới mảnh đất lạnh như băng, còn Tả Đăng Phong thì ngủ ở trên giường ấm, điêu này làm cho Tả Đăng Phong có cảm giác rằng mình đã quên đi Vu Tâm Ngữ. Vì thế hắn muốn bồi Vu Tâm Ngữ, hắn muốn cùng đồng cam cộng khổ với Vu Tâm Ngữ.
Tả Đăng Phong đến trước mộ của Vu Tâm Ngữ rồi ngủ, tuy rằng rất lạnh nhưng mà trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp bởi vì vợ hắn ở bên cạnh.
Ngủ xong một giấc thì Tả Đăng Phong ôm chăn mềm trỏ lại Thanh Thủy quan rồi ôm một túi hạt ngô rời núi. Hắn muốn xuống núi tìm đại phu để biết được vị trí của Huyệt vị và Kinh Lạc, tuy rằng Âm Dương Sinh Tử quyết là vì nữ nhân mà tạo ra nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn muốn mạnh mẽ tu luyện, bởi đây là hy vọng duy nhất để giúp hắn báo thù cho Vu Tâm Ngữ.
06.11.2013
Quyển 1: Quỷ Miêu Bất Tử
Chương 26: Nhân thể chủ mạch. Quyển 1
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 26: Nhân thể chủ mạch.
Tả Đăng Phong xuống thôn ở dưới chân núi. Vừa đến tới thôn thì hắn không tự chủ được mà dừng bước, lại, hắn thấy một đám binh lính NB đang đứng ở giữa đám người rồi nói cái gì đó.
Nhìn thấy đám lính NB kia thì 2 mắt Tả Đăng Phong đỏ lên, không tự chủ được mà nắm chặt tay. Nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện trong đám lính NB ấy không có Đằng Khi, ngay cả những tên thủ hạ của Đằng Khi cũng không có. Tình huống trước mắt khiến cho Tả Đăng Phong thất vọng, nếu hắn nhìn thấy Đằng Khi thì cho dù biết là đánh không lại hắn cũng sẽ chạy lên liều mạng với Đằng Khi.
Tuy rằng không có Đằng Khi trong đám lính NB kia nhưng mà những lời bọn hắn nói làm cho Tả Đăng Phong sôi gan, nhưng mà đáng tiếc hắn lại chưa học được Đạo thuật, nếu có Đạo thuật trong người thì hắn sẽ không bỏ qua đám lính NB này,
Không khí ở đó cũng không có khẩn trương, mà còn tỏ ra rất hòa hợp, một gã binh lính đang nói cái gì đó, nội dung có 2. Thứ nhất đó chính là tính thân thiện giữa N-T, bọn hắn muốn kết giao bằng hữu với nhân dân, thứ hai là hô hào nhân dân không nên cấu kết với du kích, duy trì ổn định cùng đoàn kết của thôn xóm.
Tên lính nói một câu, tên phiên dịch ở bên giải thích một câu. Bộ dạng của tên phiên dịch tỏ ra khom lưng khuỵu gối khiến cho Tả Đăng Phong có cảm giác buồn nôn. Tên lính kia nói xong thì những binh lính của NB liền khuân đồ ở trong xe ra, có vớ giày, có thức ăn..bọn hắn phân phát cho thôn dân. Tất cả thôn dân đều tới nhận quà, trên mặt nở ra nụ cười nói cảm ơn với đám lính Nb, còn có một số người lấy nước trà và trái cây trong nhà ra để mời đám lính NB đấy nữa.
Một màn này làm Tả Đăng Phong lắc đầu cười lạnh, nhưng đáng tiếc những thôn dân này không hiểu tiếng NB, nếu bọn hắn nghe được những tên lính kia mở miệng là đám heo TQ, đóng miệng là đám cẩu TQ thì không biết bọn hắn có tỏ ra thiện ý đối với đám lính NB này không.
- Ngu xuẩn.
Tả Đăng Phong hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía ngoài thôn.
Đi khoảng 5km thì Tả Đăng Phong tới một thôn khác, hắn đi vào nhà một đại phu trong thôn để nhờ người này vẽ vị trí Huyệt Đạo cùng Kinh Lạc trong cơ thể ra.
Đại phu cảm thấy kỳ quái với yêu cầu của Tả Đăng Phong, nhưng mà thấy Tả Đăng Phong lấy tiền ra thì hắn liền chấp nhận rồi lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ.
Lão đại phu vừa vẽ vừa giới thiệu đơn giản, được đại phu nói rõ thì Tả Đăng Phong mới biết được thì ra trong cơ thể của con người có thập nhị kinh mạch, thập nhị kinh biệt, thập nhị kinh cân, thập nhị bì bộ, kỳ kinh bát mạch, thập ngũ lạc mạch bao gồm nhiều kinh mạch. Mà huyệt đạo lớn thì gồm có 360 huyệt đạo, còn nhỏ thì có hơn 1000.
Tả Đăng Phong bắt đầu nhớ lại hướng đi của Kinh Lạc cùng với vị trí của Huyệt Đạo trong Âm Dương Sinh Tử quyết, hắn phát hiện bí quyết Luyện Khí của Sinh Tử quyết chính là thập nhị kinh mạch chứ không phải là 2 mạch Nhâm Đốc trong kỳ kinh bát mạch của võ học bình thường.
- Đại phu, nếu muốn Luyện Khí, có thể đi theo thập nhị kinh mạch không?
Tả Đăng Phong thỉnh giáo.
- Không muốn sống thì có thể.
Lão đại phu trả lời, vẻ hơn 300 huyệt vị cũng đủ làm hắn bận tối tăm mặt mũi rồi.
- 2 mạch Nhâm Đốc có thể, vì sao thập nhị kinh mạch lại không?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Ngay cả một chút mà cậu cũng không hiểu sao? Thập nhị kinh mạch chủ yếu là kinh mạch, nó giống như đòn dông trong nhà này còn kỳ kinh bát mạch là đòn tay. Nếu đòn tay bị hư thì cũng không có chuyện gì nhưng mà nếu như đòn đông bị gãy thì ngôi nhà liền sụp ngay.
Lão đại phu chỉ lên trần nhà giải thích.
- Oh, hiểu rồi, hiểu rồi.
Tả Đăng Phong tỉnh ngộ.
- Tôi cho cậu biết, tôi có thể giúp cậu vẽ nhưng cậu tuyệt đối đừng nên luyện chơi. Người ta học võ đều có sư phụ, xem bộ dạng còn trẻ của cậu thì khẳng định cậu sẽ không có sư phụ gì, không có sư phụ nếu luyện thì sẽ chết người đấy. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lão đại phu thiện ý nhắc nhở
- Cảm ơn, tôi chỉ muốn học một chút.
Tả Đăng Phong vội vàng xua tay. Lão đại phu nói làm cho hắn rất sợ là sợ, bất quá lời nói của lão đại phu cũng là cho hắn nghiệm chứng được độ tin cậy trong Âm Dương Sinh Tử quyết. Đường lối hành khí của Âm Dương Sinh Tử quyết là dựa trên chủ mạch mà các loại đạo thuật khác không dám sử dụng cho nên thành tựu ngày sau mới siêu việt hơn mọi người, trả giá thật nhiều thì lấy được thật nhiều. Phiêu lưu càng lớn, hồi báo càng lớn. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đại phu, ông nói nữ nhân Luyện Khí có gì khác so với nam nhân Luyện Khí?
Tả Đăng Phong muốn từ miệng của lão đại phu hỏi được một số tin tức hữu dụng.
- Tôi là đại phu, không phải là người Luyện Khí, nếu cậu muốn học thì hãy đến Thánh Kinh sơn mà tìm đạo sĩ.
Vẻ mặt lão đại phu tỏ ra không kiên nhẫn. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Bọn họ chắc chắn sẽ không nói cho tôi biết.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ. Các môn các phái đều có bí mật của mình, làm sao lại nói cho người ngoài như hắn biết được.
Lão đại phu nghe vậy cũng không nói gì thêm, tới gần chạng vạng thì cũng đã vẽ xong. Tả Đăng Phong cảm ơn rồi rời đi. Sau khi ra khỏi thôn, Tả Đăng Phong cũng không có trở về Thanh Thủy quan liền mà hắn đến một thôn khác rồi tìm một đại phụ khác, nhờ hắn coi thử bản vẽ Kinh Lạc cùng Huyệt Đạo này có đúng không. Sau khi lấy được câu trả lời thuyết phục, Tả Đăng Phong mới thả lỏng người. Hắn vốn đã không có sư phụ, một mình Luyện Khí đã găp nhiều hung hiểm, hơn nữa đây còn là pháp môn hành khí giành cho nữ nhân, hiểm càng thêm hiểm. Nếu vị trí các Huyệt Đạo trên người mà sai, hắn càng chết nhanh hơn.
Trở lại đạo quán đã là hơn 8h tối. 13 không có ở trong phòng, hẳn là nó đi săn rồi. Tả Đăng Phong nấu cơm ăn xong rồi liền cầm Âm Dương Sinh Tử quyết lên để nghiên cứu.
Càng nghiên cứu thì Tả Đăng Phong càng cảm thấy Âm Dương Sinh Tử quyết càng huyền diệt. Phần lớn đạo thuật cùng võ học trên thế gian đều được chia nhỏ thành vô số chiêu thức, mỗi một chiêu thức đều có cái hay, cái tinh hoa của mình, cái này giống như là tính năng của 18 loại vũ khí khác nhau. Mà Âm Dương Sinh Tử quyết lại khác, mặc dù nó không có chiêu thức cụ thể nhưng mà sau khi tu luyện đại thành thì có thể sử dụng bất kỳ chiêu thức này. Cái này cũng giống như cầm một miếng kim loại ở trên tay, nhưng mà tùy ý lúc nào cũng có thể tạo ra những loại vũ khí khác nhau.
Âm Dương Sinh Tử quyết càng huyền diệu, Tả Đăng Phong càng lo lắng, bởi vì hắn biết thứ gì càng huyền diệu thì càng khó học. Âm Dương Sinh Tử quyết huyền diệu như vậy, tất nhiên là pháp môn tu hành cũng rất khó, nếu như hắn dựa theo phương pháp tu hành trên thẻ tre để tu luyện thì khẳng định sẽ không đúng bởi vì hắn không phải là nữ nhân. Nếu hắn tu hành thì sẽ xuất hiện lệch lạc. Trước mắt điều mà Tả Đăng Phong lo lắng nhất chính là nếu hắn tu luyện như trên thẻ tre thì hậu quả sẽ như thế nào, nếu như sống không được lâu thì cũng thôi đi, hắn vốn đã không muốn sống nữa rồi, giết chết Đường Khi thì hắn sẽ tự vẫn để đi gặp Vu Tâm Ngữ. Nhưng vạn nhất nếu biến thành kẻ bán nam bán nữ thì ngày sau hắn làm gì có mặt mũi mà đi gặp Vu Tâm Ngữ ở dưới đó.
Hắn cũng không dám đi đến nhờ Ngân QUan giúp đỡ, Âm Dương Sinh Tử quyết quá huyền diệu đi, ai biết được Ngân Quan có nổi lòng tham hay không?
- Suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ.
Tả Đăng Phong nhắm mắt nói nhỏ. Vu Tâm Ngữ học qua Âm Dương Sinh Tử quyết nhưng nàng không biết sử dụng bởi vì chỉ có khi đổ máu thì nàng mới có thể thi triển Đạo thuật được, đổ máu cùng thi triển Đạo thuật có quan hệ gì đây? Tả Đăng Phong liền phân tích vấn đề này. Hắn muốn thong qua tình huống của Vu Tâm Ngữ để suy ra khi tập loại Đạo thuật này sẽ đưa đến hậu quả gì? Nhưng mà cuối cùng Tả Đăng Phong vẫn phải từ bỏ bởi vì đầu mối quá ít, căn bản là không đủ để suy diễn ra kết quả.
Tuy rằng Tả Đăng Phong không có suy diễn ra kết quả cuối cùng, nhưng mà hắn lại nghĩ đến một điểm quan trọng. Ở thời cổ đại thì ngũ thể của nữ nhân cũng không được đầy đủ, nói cách khác thì các nàng thiếu một vật so với nam nhân. Cho nên Tả Đăng Phong đoán rằng nữ nhân không thể Dĩ Tinh Hóa Khí cho nên mới lùi lại dùng Dĩ Huyết Hóa Khí. Nếu như vậy thì nam nhân cũng có thể Dĩ Huyết Hóa Khí, đơn giản giống như là bỏ gần tìm xa, bỏ qua lương câu mà lựa chọn liệt mã, vậy cũng có thể tu luyện.
Trải qua cả đêm cân nhắc, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng mạo hiểm tu luyện Âm Dương Sinh Tử quyết.
06.11.2013
Quyển 1: Quỷ Miêu Bất Tử
Chương 27: Phương pháp chính tông Quyển 1
Dịch giả: FA mọi
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Chương 27: Phương pháp chính tông
Bước đầu tiên tu hành Âm Dương Sinh Tử Quyết chính là tĩnh tâm, chỉ có tĩnh tâm mới có thể cảm nhận được ý đạo – nhưng chuyện này đối với Tả Đăng Phong mà nói thì vô cùng khó khăn. Từ sau khi Vu Tâm Ngữ chết, trong lòng hắn vẫn đầy cừu hận, lúc nào cũng chỉ nghĩ cách giết Đằng Khi để báo thì. Ý niệm này luôn quanh quẩn trong đầu Tả Đăng Phong, không xua đi được.
Tâm không tĩnh, không dám tùy tiện tu luyện. Nhưng tĩnh tâm hay không lại không thể tùy bản thân quyết định, Tả Đăng Phong càng muốn lặng tâm, tâm hắn lại càng loạn.
Cuối cùng Tả Đăng Phong cũng tìm ra phương pháp giải quyết, mọi thứ trên thế gian đều khiến hắn thất vọng, ngay cả nữ nhân vướng bận duy nhất cũng rời đi nên hắn không còn bất cứ hi vọng nào với thế giới này nữa, mục đích sống duy nhất còn lại là báo thù cho Vu Tâm Ngữ. Ba ngày trôi qua, hắn dần bình thản lại, một loại bình thản coi nhẹ sinh tử. Sinh tử còn đạm mạc thì có gi có thể quấy nhiễu tinh thần nữa?
Bước thứ hai tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết chính là cô đọng khí huyết, đem Tinh Nguyên hoặc Huyết Khí của bản thân chuyển hóa thành Nguyên Khí, bước này Tả Đăng Phong chỉ có thể tu luyện theo pháp môn ghi lại trên thẻ tre, ngồi xếp bằng, hai tay tụ Đan Điền, minh tưởng đem nguyên khí toàn thân tụ lại, giai đoạn này tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩ của bản thân, không cần bất kì động tác gì, căn bản vì trong Đan Điền lúc nàu không có thứ gì hết, không có nguyên linh khí cần điều ngự.
Vạn sư khởi đầu nan, quá trình minh tưởng kéo dài suốt một tháng, đến tháng sau Tả Đăng Phong mới cảm giác được hơi nguyên khí yếu ớt trong Đan Điền. Cảm giác này khiến hắn càng thêm vững lòng tu đạo. Tu đạo như tạo quả cầu tuyết, khó khăn nhất là những bước đầu tiên, khi cầu tuyết đã hình thành thì càng về sau càng lớn nhanh, nửa tháng sau Tả Đăng Phong đã có thể cảm nhận rõ ràng bụng mình đang bành trướng, hắn hiểu lúc này mình cần điều khối nguyên khí vất vả mới cô đọng được này đến mười hai kinh mạch.
Nửa tháng nay Tả Đăng Phong vẫn lấy ý tụ khí, lúc này lấy ý đạo mới là thời khắc mấu chốt, dẫn tụ nguyên khí là trạng thái tĩnh còn thôi chuyên chúng đến mười hai kinh mạch thì phải dùng ý niệm khống chế để nguyên khí chạy theo con đường định trước. Nói cách khác, nếu như nói tụ khí là quá trình gom một đám ngựa hoang thì việc lấy ý đạo chính là khống chế đám ngựa hoang đó, khó khăn hơn rất nhiều.
Bởi vì phương pháp hành khí qua mười hai kinh mạch là đề khí từ Đan Điền điều qua Trung Tiêu, rẽ qua Trung Phủ rồi tới Thiếu Thương. Đoạn đường dẫn này nguyên khí đi từ dưới lên trên, xong lại từ trên xuống dưới nên nếu nóng vọi thì nguyên khí sẽ bị ngắt quãng, tạo thành đoạn hổng khiến nguyên khí ngược trở về Đan Điền. Tuy nhiên cũng không thể quá mức từ từ nếu không nguyên khí sẽ mất quán tính trở nên tắc nghẽn ứ đọng ở một vài huyệt vị.
Không thể chậm, cũng không thể nhanh, không thể nhu, không thể cương, không thể liều lĩnh, lúc này Tả Đăng Phong mới hiểu tại sao tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết cần phải tĩnh tâm- bởi vì chỉ có tĩnh tâm mới có thể khống chế nguyên khí trong cơ thể. Tả Đăng Phong cũng minh bạch tại sao người tu đạo thường sống một mình, bởi vì nếu bị ngoại giới quấy nhiễu thì tinh thần phải phân tán, nguyên khí mất đi ý niệm khống thế thì sẽ chạy loạn, gây hậu quả khôn lường.
Điều Tả Đăng Phong không ngờ tới là tự thân mười hai kinh mạch vốn thông suốt nhưng khe mạch rất nhỏ, nguyên khí đi qua như người đi trong khe hẹp, kinh mạch sẽ truyền tới cảm giác tê liệt. Mặc dù không có sư phụ chỉ điểm nhưng hắn đoán được đây là điều bình thường, nguyên khí lưu động có tác dụng tăng cường độ lớn của kinh mạch, sau này có thể truyền dẫn nhiều nguyên khí hơn. Thi triển pháp quyết cần điều kiện tiên quyết chính là vận hành linh khí qua kinh mạch, không có khả năng xuyên qua da thịt, vì thê cường hóa kinh mạch là vô cùng quan trọng, kinh mạch càng rộng thì ngay sau lưu chuyển linh khí càng mạnh, pháp thuật càng lợi hại.
Lần đầu tiên Tả Đăng Phong chỉ vận hành một đường mạch liền dẫn ngyên khí trở về Đan Điền, trước mắt nguyên khí là do tự thân cô lại vừa thiếu vừa pha tạp nên vận hành thuận lợi được một đường đã là rất tốt.
Nghỉ ngơi một lúc Tả Đăng Phong lại vận hành mọt lần nữa. Có kinh nghiệm một lần rồi nên lần này hắn thực hiện vô cùng thuận lợi, đi qua cả mười một kinh mạch còn lại. Lúc này hắn càng hiểu thêm về Âm Dương Sinh Tử Quyết, mười hai kinh mạch kia là chủ mạch của cơ thể, lợi dụng nguyên khí cường hóa chúng cũng có nghĩa là đề cao tiềm năng của cơ thể, bởi vậy người tu hành có khí lực lớn hơn, nhảy cao, chạy nhanh hơn.
Trong cơ thể có một chút nguyên khí Tả Đăng Phong liền đả tọa thổ nạp theo phương pháp ghi lại trong thẻ tre. Loại phương pháp này dùng để hấp thu linh khí của ngoại giới để bản thân sử dụng, có thể hòa với nguyên khí trong cơ thể chảy vào kinh mạch. Nếu nói nguyên khí trong cơ thể như người kéo xe, ngựa đầu đàn thì linh khí hấp thu được chính là bầy lừa giúp kéo xe, tuy răng không bằng nguyên khí tinh thần nhưng bù lại có số lượng lớn, hơn nữa linh khí ở ngoại giới thu nạp vào chính là cơ sở thi triển pháp thuật sau này.
Toàn bộ vật chất trên thế gian đều do âm dương nhị khí tạo thành – trong tự nhiên có nhiều loại khí tức tốt với con người, mục đích đả thọa chính là hấp thu những khí tức đó cường hóa bản thân.
Trong cơ thể đã có nguyên khí nên việc đả tọa rất dễ dàng, ngay khi cảm thấy Đan Điền đầy linh khí Tả Đăng Phong liền dẫn chúng đi một vòng mười hai kinh mạch, linh khí chạy qua chẳng những có thể cường hóa kinh mạch mà còn được chiết xuất qua – linh khí ở ngoại giới khá hỗn tạp nhưng thông qua kinh mạch có thể được chiết tạp phần nào.
Những linh khí này khi còn sơ kỳ sẽ tồn tại dưới dạng khí ở Đan Điền, khi tích tụ càng ngày càng nhiều đột phá Âm Dương Sinh Tử Quyết trung kỳ - tương được chín lần năng lực phàm nhân – thì hóa thành trạng thái dịch lỏng,mặc dù ở thể lỏng nhưng không tán loạn mà là nửa âm nửa dương phân biệt rõ ràng. Trên thẻ tre còn ghi lại đến Kim Đan kỳ linh khí sẽ ngưng tụ thành thể rắn, cơ thể hoàn toàn bài trừ tạp chất, đạt tới trình độ “Siêu thoát sinh tử - Tự tại tiêu diêu!”
Linh khí ngoại giới hòa vào mười hai kinh mạch, tdo cảm giác cả người thư thái, đây là một cảm giác đặc biệt – toàn thân rất nhẹ, tứ chi mạnh mẽ, tai thính mắt tinh.
Sau đó Tả Đăng Phong lại đem linh khí vận hành theo kỳ kinh bát mạch, đến hai huyệt Nhâm Đốc, hắn thấy rằng hai huyệt đó căn bản cũng không bế tắc như ngoại giới đồn đại, điều đó khiến hắn kinh nghi nhưng rồi hắn cung hiểu, hai huyệt Nhâm Đốc vốn phải thông như thế nếu không thì con người sớm chết hết rồi.
Hắn mở mắt lấy thẻ tre bên người, cẩn thận nhìn thêm một lần để chắc chắn không quên được, sau đó đi giày xuống giường đi đến trước mộ Vu Tâm Ngữ, đem thẻ tre và tấm giấy vàng ghi lại nội dung đốt rụi, Âm Dương Sinh Tử Quyết đã ghi tạc trong đầu hắn, không cần phải xem thêm nữa.
Tả Đăng Phong sở dĩ thiêu hủy hai thứ đó cũng vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, công pháp đó là của sư phụ Vu Tâm Ngữ truyền cho nàng, hắn lúc này để vật quy nguyên chủ. Thứ hai, Tả Đăng Phong biết Âm Dương Sinh Tử Quyết huyền diệu hơn xa đạo pháp bây giờ nên hắn không muốn bất kì ai đạt được – thiên hạ này chỉ cho hắn sự thất vọng, hắn không muốn dành điều tốt đẹp cho ai nữa.
- Đợi anh báo thù cho em xong anh sẽ đi tìm em. Cuốn sách này anh đốt cho em, bao giờ anh chết nó sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian.
Tả Đăng Phong nhìn thẻ tre đang dần hóa thành tro tàn trong ánh lửa thì thào nói.
Hủy xong chúng, Tả Đăng Phong ly khai mộ phần, vừa bước ra đã thấy 13 đang chầm chậm đi tới.; trong đầu hắn nhớ lại hình ảnh hôm đó mình trọng thương gần chết, 13 lẽo đẽo đi theo sau đám thôn dân kêu gào không ngớt, thỉnh cầu họ cứu trợ nhưng cuối cùng không ai quay đầu lại.
Tả Đăng Phong chạy nhanh tới bế nó lên; nó trừng đôi mắt to tròn nghi hoặc nhìn hắn.
- Sau này mày ăn ít thôi.
Tả Đăng Phong cười để 13 xuống, hình thể nó cũng không phải là quá lớn, bằng con mèo to bình thường. Thế nhưng nó thật sự béo, bên ngoài thực vật đầy đủ, nó lại háu ăn thành ra da bụng sắp dính xuống đất rồi.
“Meo meo!”
13 bị thả xuống đất liền ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, cái mặt béo ú càng thêm rõ ràng.
Tả Đăng Phong cười khổ, 13 lúc trước ở trong cổ mộ không có nhiều thực vật, giờ được ra ngoài nó liền ăn không ngừng, chẳng trách béo như thế.
Trở lại đạo quan, Tả Đăng Phong đem khẩu súng bị ẩm thuốc và ka-li ni-trát thay ra, trong khoảng thời gian này hắn cần phải đề phòng Đằng Khi quay lại, thuốc súng và đạn đều phải chuẩn bị hai phần, nhưng do thuốc súng dễ bị ẩm nên phải thay liên tục. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau đó Tả Đăng Phong bắt đầu đun nước tắm rửa, lúc trước trên người có vết thương nên không thể tắm được, mấy ngày qua bận tu luyện nên cũng không tắm lần nào. Giờ phải tắm thôi.
Đun nước xong hắn tắm thoải mái một lần, nhưng không cạo râu, cũng không cắt tóc. Không phải hắn không muốn mà hắn cần phải làm như vậy nếu như không muốn ngày sau vừa thấy mặt đã bị đám người Đằng Khi nhận ra. Đầu năm nay khất cái đầy đường, những kẻ đói đó không hề dễ chọc.
Tắm rửa xong Tả Đăng Phong lại mặc lại cái áo choàng đã không thể bẩn hơn được nữa kìa, lân đầu tiên hắn mặc cái này Vu Tâm Ngữ đã nói: “Nếu bẩn thì để em giặt”. Sau đó Vu Tâm Ngữ đã giặt thật, nhưng lúc này không ai giặt nó nữa, nàng đã không thể thực hiện lời hứa của mình nữa rồi.
Ngây người hồi lâu, Tả Đăng Phong chậm chạp khoác áo lên, mặc dù đã rách nát nhưng vẫn còn ấm áp.
Suốt một tháng sau Tả Đăng Phong tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết có tiến bộ thần tốc. Mà hắn nhận ra rằng cái tâm muốn chết của mình thực hợp với Âm Dương Sinh Tử Quyết, từ khi tu luyện tới giờ mới ba tháng đã đạt cảnh giới Tam Đang – so với ba năm mà thẻ tre ghi lại thì thực là nhanh gấp mười lần.
Xế chiều hôm Tả Đăng Phong bước vào cảnh giới Tam Đang hắn có cảm thấy trong người có một khí tức dị thường, Đan Điền Khí Hải chứa đựng nguyên linh khí đột nhiên chia ra, nguyên khí trùng lên còn linh khí chuyển về, đồng thời ập vào Thần Phủ khiến hắn trải qua một cảm giác chưa từng có.
Chuyện này khiến hắn vô cùng hoảng sợ, hắn liền cho rằng tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết đã xuất hiện sai lầm, trước giờ hắn luôn sợ tu luyện pháp môn của nữ nhi sẽ khiến mình trở thành người bất nam bất nữ nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như lúc này.
- Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Tả Đăng Phong vội vàng đứng lên, ngay đó hai lỗ mũi bắt đầu chảy máu.
Hắn hoảng sợ lau máu đi, cố gắng làm bản thân tỉnh táo để tìm ra vấn đề, căn cứ bệnh trạng của mình từ trước đến nay thì có thể thấy rõ rằng âm dương trong cơ thể đang mất cân bằng – dương thịnh âm suy.
Vừa nghĩ tới đó Tả Đăng Phong liền minh bạch vấn đề, thế gian vạn vật đều do âm dương nhị khí tạo thành, con người cũng không ngoại lệ. Tuy rằng nam nhân thuần dương nhưng trong cơ thể vẫn có mặt âm, chẳng qua tương đối mờ nhạt. Tinh là dương, huyết là âm. Nữ nhi âm thịnh nên tu luyện bằng luyện hóa huyết khí, nam thân dương thịnh nên hẳn là phải luyện tinh hóa khí nhưng do hắn tu luyện theo phương pháp của nữ nhi nên lại đem số huyết khí ít ỏi luyện hóa, âm khí trong cơ thể gần như khô kiệt, âm quan băng hội, dương tinh tàn phá xông lên não. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tuy rằng đã tìm ra vấn đề nhưng sự thống khổ hắn phải chịu lại không hề giảm bớt, âm dương trong cơ thể đảo lộn khiến máu mũi hắn chảy càng nhanh, một lát sau hốc mắt đã lồi lên, bắt đầu rướm máu.
Tả Đăng Phong chạy như điên ra khỏi đại môn, sau lại kêu thảm chạy về ; lần thứ hai lao đao chạy ra, rồi lại lao đao chạy về lần nữa.
Trên thực tế hắn phi thường hiểu lúc này cần phải làm gì nhưng hắn không thể - nếu như gần gũi da thịt với nữ nhân khác thì sau này hắn biết đối mặt với Vu Tâm Ngữ ra sao, đối mặt với bản thân nhu thế nào. Nhưng lúc này hắn không thể khống chế cơ thể mình thì chỉ một lát sau mạch máu sẽ nứt toác, thất khiếu chảy máu mà vong.
- Tâm Ngữ, mau nói cho anh biết, anh nên làm gì bây giờ?
Tả Đăng Phong giận dữ gào lên!
Chương 28: Tuyệt xử phùng sinh. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vu Tâm Ngữ đương nhiên sẽ không trả lời hắn, chỉ có 13 ở một bên nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong, không rõ vì cái gì hắn lại làm ra hành động quái dị như vậy.
Lúc này trước mắt của Tả Đăng Phong chỉ có 2 con đường, 1 là ra ngoài tim nữ nhân để giao hợp, mượn Âm khí trong cơ thể đối phương để áp chế Dương khí trong người của mình. 2 là ngồi ở đây chờ chết.
2 con đường này Tả Đăng Phong đều không muốn đi. Sau khi Vu Tâm Ngữ chết thì hắn chưa bao giờ nghĩ muốn đụng chạm đến nữ nhân khác. Nếu như bây giờ vì muốn giữ tính mạng mà có quan hệ với nữ nhân khác thì Tả Đăng Phong vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bản thân. Nhưng mà hắn cũng không muốn chết, thù của Vu Tâm Ngữ còn chưa báo, nếu hắn chết như vậy thì hung thủ sẽ vĩnh viễn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, Tả Đăng Phong nuốt không trôi cơn tức này. Thù này không báo hắn chết không nhắm mắt.
Hoặc là chết hoặc là làm vấy bẩn tình cảm, 2 lựa chọn này làm cho Tả Đăng Phong muốn điên cuồng. Cùng lúc đó, Tả Đăng Phong cảm giác được cơ thể của mình dần dần phồng to ra, làn da bắt đầu muốn nứt toát ra vì thế hắn liền chạy đến thủy đàm bên cạnh đạo quán rồi nhảy xuống.
Luc này đã là mùa đông, nước hồ lạnh lẽo nhưng nó cũng không thể nào làm bớt cơn thống khổ trong người của Tả Đăng Phong. Hắn bị tẩu hỏa nhập ma, cho dù nhiệt độ thấp cũng không có tác dụng gì.
Trong lúc nguy cấp, Tả Đăng Phong nhớ lại câu nói sau cùng của Vu Tâm Ngữ nói lại với hắn “ Hãy sống tốt”. Vu Tâm Ngữ hy vọng hắn sống tốt, nếu hôm nay hắn làm chuyện có lỗi với nàng để giữ được tánh mạng thì Vu Tâm Ngữ sẽ tha thứ cho hắn nhưng bản thân hắn lại không thể tha thứ cho mình. Nhưng mà bất kể như thế nào cũng phải sống sót, nếu chết thì đi sẽ không báo được thù này rồi.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong bơi vào bờ rồi chạy như điên về phía chân núi, bởi vì giờ phút này hắn đã đạt đến Tam Chính Chi Cảnh cho nên tốc độ của hắn vô cùng mau lẹ.
Lúc Tả Đăng Phong diên cuồng chạy xuống thì 13 cũng đi theo hắn. Nó nhìn ra Tả Đăng Phong có hành động bất thường nên nó lo lắng cho Tả Đăng Phong, muốn đi theo hắn.
Tả Đăng Phong cảm giác được Dương Tinh Chi Hỏa trong cơ thể hắn đang cắn nuốt bản thân hắn, làn dà đã bớt sưng lên nhưng mà máu mũi vẫn chảy ra. Âm khí trong cơ thể càng lúc càng ít, nếu tiếp tục như vậy thì sớm muốn gì hắn cũng sẽ chết.
Khi chạy được 7-8km thì hắn nghe được tiếng nói của nữ nhân, Tả Đăng Phong lập tức dừng lại lắng nghe, khi phát hiện được giọng nói này truyền đến từ phía Tây thì hắn vọt tới.
Đi vào rừng cây, Tả Đăng Phong phát hiện có một cô gái đang nhặt củi. Tả Đăng Phong lập tức nhảy tới đè cô gái này xuống đất, bị biến cố bất ngờ xảy ra cô gái này liền sợ ngây người, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong, quên cả kêu cứu mạng. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc này Tả Đăng Phong đã mất đi lý trí, 2 tay liền xé nát chiếc áo ngoài của cô gái này, cô gái này bị sợ choáng váng thế cho nên không có bất kỳ phản kháng gì.
Sau khi xé rách áo xong thì Tả Đăng Phong mới phát hiện ngực của cô gái này còn chưa dậy thì, hắn cũng không có rảnh để nhìn kỹ, vội vàng cởi quần của nàng ra, sau khi cởi quần của nàng thì Tả Đăng Phong phát hiện cô gái này còn chưa trưởng thành, eo nhỏ quần chặt, ngay cả lông … cũng chưa có.
Lúc này cuộc sống của người dân rất nghèo khổ, cô bé ở nhà có địa vị thấp, ăn uống không no nên người cô bé rất gầy, có thể thấy được xương sườn của nàng, bụng cũng hóp vào, rất có thể là buổi sáng vào núi kiếm củi, đến giờ vẫn chưa ăn cơm.
Quay mắt nhìn về cô gái, Tả Đăng Phong do dự, cô gái này còn trinh nếu giao hợp thì thể chất thuần âm của nàng sẽ có hiệu quả rất tốt nhưng mà nàng vẫn còn con nít, nếu xxx nàng thì Tả Đăng Phong có cảm giác bản thân mình không hơn một con cầm thú.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong do dự thì bên cạnh truyền đến tiếng khóc. Tả Đăng Phong nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một đứa bé 3 tuổi đang khóc, đứa bé này hẳn là em trai của cô bé này.
Tả Đăng Phong thấy vậy thì liền nhanh chóng dời tay ra khỏi quần của tiểu cô nương kia, sau đó lấy trong người ra 2 đồng rồi nhét vào tay nàng.
- Người lớn xấu xa, trẻ nhỏ vô tội.
Tả Đăng Phong hướng về phía cô bé kia nói lên. Sau khi đứng lên thì hắn chạy vào rừng. Tuy rằng trong cơ thể vẫn còn rất nóng nhưng hắn vẫn đi rất chậm, thời gian vẫn còn đủ để cho hắn đi đến trước mộ của Vu Tâm Ngữ để chờ chết. Hắn muốn sống nhưng mà hắn không muốn táng tậm lương tâm.
Đi được vài bước, lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ trong túi mình có một Kim Đậu mà Ngọc Phất đưa cho hắn, hắn vội lấy ra muốn đưa cho cô bé kia nhưng mà lại thấy cô bé kia đã ôm em trai mình rồi chạy xa đi.
- 13, tao sắp chết, sau này mày hãy sống cuộc sống cho mình đi.
Tả Đăng Phong cảm giác được máu đang chảy ra từ mắt, tai, mũi của mình. Tầm mắt mờ dần, làn da cũng bắt đầu hiện lên tơ máu, hắn biết mạng hắn không thể kéo dài được rồi.
“Meo Meo”
13 nghe vậy thì kêu lên, thanh âm tỏ ra nghi hoặc.
- Tao luyện công tẩu hỏa nhập ma, cả người khô nóng, không còn sống lâu nữa.
Giờ phút này trong đầu của Tả Đăng Phong chỉ nghĩ đến Vu Tâm Ngữ.
"Meo meo !"
13 nghe thế thì liền phát ra tiếng kêu bén nhọn, sau đó nó há mồm cắn vào vạt áo của Tả Đăng Phong rồi kéo hắn đi vào một bụi cỏ. Cả người 13 rất to nên nó có khí lực rất lớn, Tả Đăng Phong thấy thế thì nghi ngờ nhìn 13, 13 thấy Tả Đăng Phong nhìn mình thì liền nhả ra rồi vọt vào bụi cỏ, một lát sau đứng trên một tảng đá cách đó không xa phát ra một tiếng kêu.
Bình tĩnh mà nói thì Tả Đăng Phong cũng không muốn chết, sau khi thấy được hành động quái dị của 13 thì hắn liền hiểu được 13 muốn mang hắn đi đến một chỗ. Vì thế hắn liền dốc toàn bộ sức lực còn trong thân thể đi vào bụi cỏ.
13 thấy Tả Đăng Phong hiểu được ý của nó thì liền tăng tốc, nhanh chóng chạy về phía Đông. Tả Đăng Phong bám sát theo sau, hắn biết 13 là một con mèo sống 3000 năm, đi theo nó có lẽ còn có một chút hi vọng sống.
13 chạy vào rừng, sau đó khi chạy đến một chỗ đất trũng thì nó dừng lại. Mảnh đất trũng này khá thấp, ở giữa có rất nhiều hố sâu, trong hố có rất nhiều hài cốt. Tả Đăng Phong liền hiểu ra nơi này là một bãi tha ma. Thời đại binh loạn, mọi người cũng không có vận khí tốt để nhiều người không có người thân hoặc là gia cảnh bần cùng. Sau khi chết đều được ném vào bãi tha ma, mặc cho chó, sói cắn, chuột côn trùng chui vào thân.
Sau khi dừng lại thì 13 lập tức nhìn xung quanh, một lát sau nó chạy đến một thi thể chưa thối rữa nằm ở trên một vách đá rồi kêu “ Meo Meo”
- 13, mày còn có thể nghĩ ra được chủ ý này sao?
Tả Đăng Phong dở khóc dở cười nhìn 13, thi thể này chính là một nữ nhân.
13 nghe vậy liền lắc dầu, rồi há mồm kéo nữ thi kia sang một bên, ở dưới vách đá này là một cái hố. Tả Đăng Phong lập tức phát hiện được trên vách đá có một cái động to bằng miệng chén.
Tả Đăng Phong nhíu mày đi tới, đi tới gần cái động đó thì Tả Đăng Phong lập tức cảm nhận được một luồng hàn khí thổi ra, loại hàn khí này khác xa so với nhiệt độ thấp, đây là một loại rét lạnh xào xương, hàn khí xâm nhập vào cơ thể, Tả Đăng Phong lập tức cảm nhận được Dương Tinh Chi Khí trong người dịu đi. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Năm đó mày bò ra từ đây sao?
Tả Đăng Phong đi tới sát cửa động để hàn khí trong động truyền ra, áp chế Dương Tinh Chi Khí trong người của hắn, hàn khí tuy rằng không thể áp chế Dương Tinh Chi Kh nhưng mà nó cũng làm Dương khí cực thịnh trong người của Tả Đăng Phong, điều này làm cho hắn lại cảm thấy có hy vọng sống sót.
13 nghe vậy thì liền gật dầu.
Tả Đăng Phong thấy thế nhìn chung quanh, phát hiện chỉ có thi thể của nữ nhân này là còn được bảo tồn tương đối đầy đủ, dựa vào quần áo trên người nữ thi này, lúc nàng chết có thể là mua hè, nói cách khác nàng đã bị ném ở đây mộ đoạn thời gian dàn rồi, bởi vì nàng bị ném vào trúng cái động nhỏ này cho nên thi thể của nàng mới được bảo tồn đến nay.
- 13, ở trong này có phải là rất lạnh hay không?
Tả Đăng Phong hỏi.
Thập Tam nghe vậy lắc đầu rồi lại gật đầu, nó gặp được vấn đề khó nên mới làm ra hành động anfy.
- Hàn khí không đủ, điều này nói lên trong đó có một món đồ gì có thể phát ra hàn khí, mày đi vào đó xem thử.
Tả Đăng Phong nói, mặc dù hàn khí trong này truyền ra nhưng mà nó không đủ để áp chế Dương Tinh Chi Khí trong người của hắn.
13 nghe vậy lập tức cúi đầu đi tới cửa động, sau đó ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.
- Đây là vẻ mặt gì?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
13 nghe vậy liền đưa đầu vào cửa động rồi lại ngẩng dầu lên. Lúc này đây Tả Đăng Phong có thể thấy rõ, cái động này là trước đây 13 đào lên, lúc đó thì nó còn khá gầy nhưng mà hiện tại thì nó đã mập như heo rồi.
- 13, mày vào đi, bằng không tao sẽ chết.
Tả Đăng Phong vội vàng nhìn 13, tuy rằng hắn không muốn miễn cưỡng 13 đi vào nhưng mà cũng không còn biện pháp nào khác.
13 nghe vậy thì vẻ mặt lại lại ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn cúi đầu chui vào, thật vất vả lắm nó mới nhét được cái đầu vô, phần sau của thân thể cho dù nó làm như thế nào cũng không thể chui lọt. Đến cuối cùng nó liền lắc cái mông, rồi rút đầu ra lại.
Nó nghĩ một chút rồi tức giận hét lên một tiếng, sau đó dùng móng vuốt của mình mà bắt đầu đào loạn lên, rất nhanh cửa động đã được mở rộng, nó liền chui vào.
13 đi vào động thì lập tức hàn khí liền giảm bớt, Tả Đăng Phong cảm thấy Dương Tinh Chi Khí trong người bắt đầu xông lên, đối với việc này thì hắn cũng vô kế khả thi, chỉ có thể âm thầm cố nén mà đợi 13 thôi.
Dần dần, 30’ trôi qua, hàn khí trong động vẫn chưa truyền ra, điều này đã nói lên 13 vẫn còn đào để đi xuống. Móng vuốt của 13 vô cùng săc bén, tốc độ đào cũng rất nhanh, thế nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến mộ, điều này nói lên ngôi mộ này được chôn rất sâu.
Rất nhanh, Tả Đăng Phong lại phát hiện được máu trong miệng và mũi mình lại tràn ra, thời gian trôi qua, Dương Tinh Chi Khí càng lợi hại, hốc mắt, lỗ tai cũng bắt đầu chảy máu, đầu đau muốn nứt.
- 13, nhanh lên một chút.
Tả Đăng Phong vội hướng về cửa động rồi hô to.
Tả Đăng Phong vừa hô xong thì không bao lâu hắn đã cảm giác được một cỗ hàn khí từ trong động truyền ra, Dương Tinh Chi Khí trong người liền bị đè xuống một chút, cũng đỡ đau hơn.
Làm cho Tả Đăng Phong lhoong có nghĩ tới là chưa đến 1’ thì hàn khí liền giảm đi, điều này nói lên 13 đã bắt đầu trở về.
3’ sau, 13 đã bò ra, trong miệng nó ngậm một viên Trân chân rất lớn.
13 bỏ viên Trân châu xuống dưới đất rồi đi tới bên cạnh Tả Đăng Phong.
- Không phải cái này.
Tả Đăng Phong nói xong liền cầm viên Trân châu lên. Viên Trân châu này có mày trắng, hẳn đây là Dạ Minh Châu, trên này là khắc đá hoa văn, đúng là Thạch Châu rồi.
- Cái này không có hàn khí.
Tả Đăng Phong quan sát một lát rồi lắc đầu, viên Trân châu này chỉ phát sáng, có thể tính là bảo vật nhưng nó không có hàn khí.
13 nghe vậy nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong rồi dùng móc vuốt khẩy khẩy viên Trân châu. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tả Đăng Phong nhìn thấy động tác cùng vẻ mặt của 13 liền đột nhiên hiểu ra. Sở dĩ 13 mang viên Trân châu này ra là bởi vì Trân châu này phát ra ánh sáng giống với mặt trăng, ở trong ánh mắt của đông vật thì mặt trăng phát ra chính là hàn khí. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đồ vật kia rất lạnh, rất lạnh.
Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong liền giả vờ run lên.
13 nghe vậy liền gật đầu, quay đầu nhìn cửa động, rõ ràng là nó không muốn xuống lại nữa. Truyện "Tàn Bào " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Trời ơi.
Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong liền lộ ra vẻ thống khổ.
Tả Đăng Phong vừa kêu lên, 13 vội vàng quay đầu chui vào động.
Lúc này Tả Đăng Phong có thể dựa vào độ mạnh yếu của hàn khí để phán đoán thời gian 13 đi xuống ngôi mộ kia, chưa đầy 3’ hàn khí lại truyền đến, chứng tỏ 13 đã đi xuống.
Không qua bao lâu, Tả Đăng Phong liền cảm thấy hàn khí trong động truyền ra ngày càng mạnh, chứng tỏ 13 đã tìm được phát ra hàn khí, hơn nữa còn đem nó đi ra.
13 đi xuống mộ khoảng 3’ nhưng đi lên lại hết gần 15’, Tả Đăng Phong cảm giác được hàn khí trong động truyền ra càng lúc càng đậm, lập tức trừng to mắt nhìn vào cửa động, khiến cho người ta không nghĩ tới chính là lần này mông của 13 lại đi ra trước, nó đang kéo một món đồ gì đó.
Rất nhanh 13 đã thối lui ra khỏi động, quả nhiên trong miệng nó có kéo vật, thì ra đây là một cái chén.
13 thả chén xuống, ngồi chồm hổm ở dưới đất mồm to thở phì phò.
Tả Đăng Phong cầm lấy cái chén, lập tức cảm thấy hàn khí thấm vào xương tũy, Dương Tinh Chi Khí trong người hắn đã bị cỗ hàn khí này áp chết xuống.
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn vào cái chén này, chỉ thấy cái chén này làm bằng gỗ, có màu đỏ sẫm, trên thân chén có khắc một con Phương Hoàng giương cánh.
Cẩn thận xem xét, Tả Đăng Phong liền xuất hiện 2 nghi vấn. Thứ nhất là chén gỗ này làm sao lại có thể phát ra hàn khí? Thứ hai, theo lý thuyết thì càng gần gũi với cái chén này thì hàn khí sẽ càng tăng mới đúng, tại sao khi ở trên mặt đất thì hàn khí trong chén này lại giảm bớt so với khi ở dưới mặt đất?
Tả Đăng Phong trăm mối vẫn không có cách giải, bất quá hàn khí trong chén gỗ có thể áp chế Dương Tinh Chi Khí, bảo vệ tính mạng của hắn là chuyện tốt rồi.
Sau khi trầm ngâm một lúc, cuối cùng dùng Tả Đăng Phong nâng chén gỗ trong tay lên rồi bắt đầu điều động Linh khí ở trong kinh mạch, hắn muốn xem thử Âm khí trong chén này có thể bù lại Âm khí không đủ trong cơ thể của hắn hay không? Làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy bất ngờ là khi hắn hành công thì thân thể lại cảm thấy vô cùng thoải mái và bình thản.
- Cái chén này chẳng những cứu mạng tao mà còn làm tăng tiến tu vi của tao.
Tả Đăng Phong đưa tay lau vết máu trên mặt rồi quay đầu nhìn về 13, hô lớn.
13 nghe vậy liền lộ vẻ vui mừng, trơ mắt nhìn Tả Đăng Phong, chờ hắn khích lệ chính mình.
- Cảm ơn mày 13, khổ cực cho mày rồi.
Tả Đăng Phong vội vàng khen ngợi, 13 thích nghe lời tán dương, điểm này Tả Đăng Phong đã sớm biết.
13 nghe thấy Tả Đăng Phong khích lệ, khuôn mặt liền lộ vẻ thật thà phúc hậu.
Lúc này tâm tình của Tả Đăng Phong rất tốt, chén gỗ này ở trong mộ gần 3000 năm mà hàn khí vẫn chưa khô kiệt, điều này chứng tỏ Âm Hàn Chi Khí của nó vô cùng dồi dào. Vì thế hắn có thể luyện công, hấp thu Âm Hàn Chi Khí để áp chế Dương Tinh Chi Khí trong cơ thể rồi.
- 13, trong này chôn phụ nữ à?
Tả Đăng Phong hỏi 13.
13 nghe vậy lắc lắc đầu.
- Là đàn ông sao?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
13 lại lắc đầu.
- Mày không biết chủ nhân của mộ này là nam hay nữ sao?
Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
Lần này 13 gật đầu.
- Oh, tao hiểu rồi, mày và mấy thứ này chôn cùng một chỗ, mộ của chủ nhân mày chôn ở một nơi khác.
Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, năm đó hản là 13 tuẫn táng với những đồ vật của chủ nhân của nó.
- Mày có biết mộ của chủ nhân mày không?
Tả Đăng Phong hỏi.
13 gật đầu, sau đó 2 mắt của nó nhắm lại, lúc này vẻ mặt của nó liền tỏ ra vẻ không còn kiên nhẫn nữa rồi.
- Vấn đề cuối cùng, trong mộ có phải là còn một cái bát như vậy không?
Đăng Phong trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi. Cái chén này bị 13 lấy ra nhưng trong động vẫn truyền ra một cỗ Dương khí. Tả Đăng Phong đã luyện Âm Dương Sinh Tử quyết đến Tam Chính Chi Cảnh, tuy rằng không thể cảm nhận được Âm khí ở bên ngoài nhưng mà hắn có thể cảm nhận được biến hóa của Dương khí. Trong động này vẫn còn truyền ra Dương khí không bằng với cái chén trong tay hắn, có thể là nó nằm ở rất xa.
13 nghe vậy gật gật đầu, lập tức mở to mắt lắc lắc đầu.
- 13, mày vào lấy cái chén gỗ kia ra đi.
Tả Đăng Phong cười nói với 13.
13 nghe vậy lập tức chạy mất, mặc cho Tả Đăng Phong kêu gọi như thế nào nó cũng không trở lại. Cuối cùng Tả Đăng Phong cũng không có miễn cưỡng 13 đi vào, dù sao chén gỗ kia cũng không có tác dụng gì với mình. Hắn đi loanh quanh tìm một tảng đá to, che lại động khẩu rồi mới cầm chén gỗ quay trở về.
Đi được mấy bước, Tả Đăng Phong liền dừng lại, cúi đầu nhìn cái áo choàng cũ nát của mình rồi nhìn lại chén gỗ trên tay, như thế nào mà khó chịu như vậy.