Không phải Đường Tiêu quá mức kích động khi chưa tiến vào Địa Nguyên cấp đỉnh phong thì đã muốn đến Đông Doanh Quốc gây hấn. Thật sự tin tức mà Đường Tiêu lấy được từ thần hồn của Từ Cương khiến Đường Tiêu cảm thấy rất khó tiêu tan. Cho nên mới đột ngột quyết định đi Đông Doanh Quốc. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ba năm trước, Đường Tiêu giết chết Thái tử Đông Doanh Tây Điều Anh Cát, bắt thái tử phi Vũ Đằng Lan cùng với công chúa Thương Tỉnh Không, lại nuốt luôn Thì Chi Tinh, giết ba vạn võ sĩ Đông Doanh Quốc khiến Thiên hoàng giận dữ, giao nhiệm vụ cho quận bộ Vũ Đằng Giai Ngạn tuyển năm ngàn võ sĩ Đông Doanh tinh nhuệ với hơn trăm chiến hạm lớn nhỏ, hơn ngàn khẩu đại bác thẳng hướng Áo Bỉ Đảo.
Phòng thủ của Áo Bỉ Đảo thật sự là bạc nhược, yếu kém không chịu nổi. Đại quân đau khổ chèo chống hơn một tháng thì Thai Kinh Thành liền bị phá vỡ. Sau khi Thanh Kinh Thành bị phá vỡ, Đông Doanh Quốc hướng người của triều đình đưa ra mấy điều kiện, nếu không sẽ tàn sát hàng loạt dân chúng trong ba ngày.
Trong những điều kiện đưa ra, có hai điều kiện liên quan đến Đường gia. Một là giao nộp Đường Tiêu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Hai là để cho Trấn Quốc Hầu Đường Uyên đích thân đến Đông Kinh Thành hướng Đông Doanh Thiên hoàng tạ tội. Người hoàng cung bất đắc dĩ bị ép phải đồng ý với điều kiện của người Đông Doanh. Trấn Quốc Hầu Đường Uyên vì lấy đại cục làm trong, bị bắt lên chiến hạm của người Đông Doanh.
Đường Uyên khi bị áp giải lên chiến hạm của người Đông Doanh, Từ Cương vừa vặn cũng có mặt. Ông ta tận mắt chứng kiến Vũ Đằng Giai Ngạn đánh vào đan điền của Đường Uyên, phế bỏ võ công của ông. Rồi cho người tiến hành dùng cực hình liên tục với ông không ngừng nghỉ trong mấy ngày liền.
Tuy ở kiếp này, Đường Tiêu chỉ tiếp xúc với phụ thân Đường Uyên chỉ có một lần, không nghĩ tới phụ thân của mình lại vì mình mà bị phế hết võ công. Võ công tu luyện cả đời đã bị phế, còn bị tra tấn cực hình. Đường Tiêu vốn định khi mình tiến vào Địa Nguyên cấp sáu, khôi phục Áo Bỉ Đảo, rồi sẽ tiến về Đông Doanh Quốc để trả thù. Nhưng theo trí nhớ của Đường Tiêu, chứng kiến cảnh tượng thảm khốc kia, hắn rốt cuộc không cách nào bình tĩnh.
Không chỉ như thế, từ trong trí nhớ của Đường Tiêu, hắn còn thấy được một sự kiện về phu nhân Khánh Đô. Tuy Từ Cương không có tận mắt nhìn, nhưng ông ta nghe người ta nói qua, đám gia quyến của phu nhân Khánh Đô và Trấn Quốc Hầu từ núi Dương Minh thông qua một thông đạo bỏ trốn, nhưng lại bị người khác bán đứng, tựa hồ cũng bị bắt Đông Doanh.
Cho dù võ công Đường Tiêu hiện tại vẫn còn chưa đủ để càn quét Đông Doanh, nhưng đến đó có thể tìm ra phụ thân Đường Uyên và phu nhân Khánh Đô. Nếu không cho dù Đường Tiêu có lưu lại Áo Bỉ Đảo cũng không còn tâm tư để làm bất cứ chuyện gì.
Còn có Thạch Miêu Vương bị mất tích một cách thần bí. Rất có thể có liên quan đến người Đông Doanh. Hết thảy đều khiến Đường Tiêu phải đi một chuyến.
Đường Tiêu đi theo đường biển đến Đông Doanh. Hắn không đi bằng thuyền mà dựa vào phi hành pháp khí một đường bay nhanh đến. Hắn dùng ý niệm để cất giấu một chiếc thuyền. Khi nào mệt, ngược lại có thể đem thuyền lên trên mặt biển nghỉ ngơi một chút.
Đường Tiêu hiển nhiên là có chút đánh giá thấp sự hung hiểm của hải tộc. Hắn tự cao với thực lực tương đương với Địa Nguyên cấp đỉnh phong, thì hải tộc chẳng làm gì được hắn.
Nhưng, sau vài ngày lênh đênh trên mặt biển thì bắt đầu tiến nhập vào địa phương nguy hiểm. Một con sóng lớn chặn đường đi của hắn, khiến Đường Tiêu phải bay lên trời. Sóng lớn đột nhiên bay lên không, biến thành một đầu rồng, sau lưng hào quang vạn đạo. Sau khi hình rồng được thu vào, một nhân vật trung niên mặc áo bào xanh xuất hiện trước mặt Đường Tiêu cách đó không xa.
Người đàn ông trung niên không phải là người lương thiện mà là hải tôc. Ông ta nhìn Đường Tiêu từ trên xuống dưới, tựa hồ cảm thấy khó hiểu khi có người dám can đảm một mình xông vào cấm địa Đông Hải.
Cảm nhận được sự uy hiếp cường đại phát ra từ trong cơ thể của đối phương, Đường Tiêu liền nhíu mày. Nếu như hắn không cảm giác sai thì hải tộc trung niên này đã có được tu vi Thiên Nguyên cấp.
Chỉ là không biết võ giả Thiên Nguyên cấp tại sao lại xuất hiện chỗ này. Hơn nữa còn cản trở Đường Tiêu. Nhìn bộ dạng của ông ta, không biết ông ta có ý đồ gì với hắn. Nhưng bây giờ tận lực không chọc giận ông ta thì tốt hơn. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Xin hỏi các hạ cao tính đại danh là gì? Tìm vệ mỗ có việc gì không?
Đường Tiêu chủ động bắt chuyện với người đàn ông trung niên, đồng thời muốn thăm dò ý đồ của đối phương là gì.
- Lão phu họ Ngao!
Người đàn ông trung niên cũng không lập tức ra tay đối với Đường Tiêu, tự giới thiệu mình một câu.
- Họ Ngao…Hẳn là người của Đông Hải Long tộc?
Đường Tiêu có chút dở khóc dở cười. Vận khí quả thật là củ chuối! Nếu gặp người của hải tộc khác, nói không chừng còn có thể đánh một trận rồi chạy thoát. Còn Long tộc thì lại quá mạnh.
Bởi vì Đường Tiêu đã từng là một thành viên của Long tộc.
- Không sai, lão phu trước kia được thiên giới bổ nhiệm quản lý toàn bộ Đông Hải. Nhưng giờ đã lui ra rồi. Nơi này là nơi lão phu quy ẩn.
Người đàn ông trung niên họ Ngao hướng Đường Tiêu mỉm cười.
- Ông không phải là Đông Hải Long Vương chứ?
Đường Tiêu ngược lại hít một hơi thật sâu.
- Nhân loại thường hay gọi ta như thế.
Người đàn ông trung niên họ Ngao rất tùy ý mà trả lời Đường Tiêu.
Đường Tiêu nội tâm trầm xuống, biết rõ chính mình đã gặp phải phiền toái. Không biết cái tên Đông Hải Long Vương kia có quan hệ gì với cái tên Mễ Khắc Tây Mễ Lan Vương tử và công chúa Lỵ Đế hay không? Tựa hồ như cùng là người của hải tộc. Nếu vạn nhất những chuyện lúc trước bị vạch trần thì lần này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Suy nghĩ như vậy, Đường Tiêu đột nhiên quay đầu lại nhìn sang một hướng khác, bay nhanh đi. Nhưng không nghĩ tới Đông Hải Long Vương lại đột nhiên khẽ vươn tay. Đường Tiêu lập tức giống như bị mất đi khí lực, dừng lại trên không, khẽ động cũng không thể động.
Đường Tiêu đối với điều này ngược lại cũng không nằm ngoài dự đoán. Khi hắn còn bị mắc kẹt ở Bí Cảnh, hiểu rất rõ võ giả Thiên Nguyên thưc lực mạnh đến cỡ nào. Võ giả Địa Nguyên trước mặt võ giả Thiên Nguyên căn bản không có bất luận một sự đánh trả. Giống như Đường Tiêu hiện tại, khi đối mặt với một võ giả cấp Thiên Nguyên, sự chênh lệch còn muốn lớn hơn vài lần. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắn hôm nay phải chết tại chỗ này sao?
Thiên giới không phải là có quy tắc sao? Không cho phép võ giả Thiên Nguyên động thủ với những võ giả ở dưới. Vì sao lão Đông Hải Long Vương lại không kiêng sợ?
27.08.2014
Chương 562
Không có ác ý. Nguồn: VVD
Nội dung thu gọn
Cái lão Đông Hải Long Vương ở thiên giới rất có bối cảnh, căn bản không sợ những loại quy tắc như thế. Đường Tiêu ở kiếp thứ nhất hiểu rất rõ điều này. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Tiêu xoay người, lẳng lặng nhìn Đông Hải Long Vương. Hắn hiện tại đang bám trên người vệ mãng, mà bản thể thì đang ẩn thân bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ. Luyện Yêu Thối Ma Hồ thì giấu trên người vệ mãng. Chỉ cần đối phương không phát hiện bí mật của Luyện Yêu Thối Ma Hồ, thì cho dù lão ta có giết chết vệ mãng thì Đường Tiêu vẫn có cơ hội chạy ra ngoài tìm đường sống. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hắc hắc, tiểu hữu làm gì mà sợ hãi thế? Lão phu đối với ngươi không có ác gì gì đâu. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đông Hải Long Vương cười hì hì nhìn Đường Tiêu.
- Vậy thì ông cần gì phải chặn đường ta? Hơn nữa còn không cho ta rời đi? Võ giả Thiên Nguyên nhìn thấy võ giả ở dưới không vừa mắt là có thể động thủ sao?
Đường Tiêu thử nói đạo lý với cái lão Đông Hải Long Vương.
Trong những ngày sống cùng với võ giả Thiên Nguyên, hắn biết rõ đối phương một ngón tay cái cũng có thể ấn chết mình. Loại cảm giác này quả thật không tốt. Cho nên, đối với những võ giả Thiên Nguyên, tránh được thì càng tốt. Cùng bọn họ ngây người chỉ vài phút đồng hồ cũng đều là nguy hiểm cực độ.
- Lão phu không bị những luật lệ trên thiên giới bó buộc. Nhưng lão phu dường như không hề động thủ đối với tiểu hữu.
Đông Hải Long Vương lời nói đối với Đường Tiêu tựa hồ như có chút lơ đễnh.
Đường Tiêu cảm thấy rất buồn bực. Từ khi đến Áo Bỉ đảo cho đến nay, hắn nhận ra rằng, trong cái thế giới này, bởi vì lệ thuộc thiên giới thống trị, võ giả Thiên Nguyên không thể tham gia tranh đấu thế tục. Hơn nữa không cho phép động thủ với những võ giả dưới thiên giới. Đó không phải là nơi mà thiên giới có thể thống trị. Sau khi đến Bí Cảnh, Đường Tiêu mới biết được, chỉ có Bí Cảnh thuộc quản hạt của thiên giới thì mới có quy cũ này. Nhưng không nghĩ tới chính là, tại Bí Cảnh tầng trung này lại rõ ràng có người không bị hiệp ước thiên giới bó buộc.
Nhưng cái lão Đông Hải Long Vương rất có thể đang khoác lác. Nếu như ông ta không bị hiệp ước thiên giới bó buộc thì như vậy, bên trong Bí Cảnh này, võ giả Thiên Nguyên không bị hiệp ước bó buộc sẽ rất nhiều. Nhưng Đường Tiêu chưa bao giờ nghe nói qua có võ giả Thiên Nguyên tham dự vào chiến tranh của võ giả Địa Nguyên ở nhân loại. Cho nên, lực lượng ở mỗi quốc gia mới có thể duy trì sự cân đối nào đó.
Nói cách khác, chỉ cần có một phương xuất động võ giả Thiên Nguyên, đối phương khẳng định sẽ không chống đỡ được.
Tuy trong lòng có nhiều suy đoán, nhưng Đường Tiêu cũng không dám mạo hiểm tánh mạng của mình. Cho nên tạm thời cũng không nhúc nhích, lặng yên nhìn Đông Hải Long Vương đối diện, xem lão ta đến tột cùng là có chủ ý gì với mình.
- Lão phu ngăn tiểu hữu lại là vì lão phu một mình ở trong động quá lâu rồi, thật sự rảnh rỗi nên cần người trò chuyện. Cho nên muốn mời tiểu hữu vào trong động uống trà nói chuyện một phen.
Đông Hải Long Vương bộ dạng rất nhạt nhưng cũng rất nhàn nhã.
- Ta còn có chút việc gấp cần làm. Nếu không thì chờ ta làm xong việc, rồi trở lại đây uống trà nói chuyện với lão, được không?
Đường Tiêu thực sự là có chút dở khóc dở cười, chỉ muốn tìm một cái cớ để chuồn đi.
- Việc gấp? Thế gian hết thảy việc gấp trong mắt lão phu đều là mây bay. Tiểu hữu đừng từ chồi, nếu không lão phu có thể mất hứng đấy.
Đông Hải Long Vương trong mắt ẩn hiện hung lệ chi sắc. Xem ra lão ta cũng chẳng phải người lương thiện.
Đường Tiêu mặc dù biết Đông Hải Long Vương muốn hắn vào trong động phủ, khẳng định không chỉ đơn giản là uống trà nói chuyện phiếm. Nhưng việc đến nước này cũng chỉ có thể tạm thời đáp ứng lão ta. Sau đó xem tình hình rồi tính sau.
Đông Hải Long Vương thấy Đường Tiêu đã đồng ý thì lúc này mới thỏa mãn gật đầu. Sau đó lão ta khoát tay, bước biển dưới chân lập tức phân ra. Phía dưới đáy biển sâu mấy ngàn trượng cái gì cũng không nhìn rõ, cũng không biết là có động phủ loại nào nữa.
- Đi theo ta!
Đông Hải Long Vương hướng Đường Tiêu hô lên một tiếng. Đường Tiêu thân bất do kỷ mà bay bên cạnh Đông Hải Long Vương, hướng khẽ rãnh phía dưới mặt biển lao xuống.
Không biết Đông Hải Long Vương dùng phép thuật gì mà mặt biển có thể tách ra như vậy. Đoạn đường này xuống dưới, Đường Tiêu có thể nhìn thấy cảnh sắc nước biển hai bên tách ra, liền nhớ tới công viên hải dương ở kiếp trước.
Nhưng cảnh sắc nơi đây không phải các công viên hải dương có thể so sánh được. Hơn nữa, ở đây còn có những người cá hình thù quái dị và những phù du trong nước biển.
Đông Hải Long Vương thấy Đường Tiêu đối với cảnh sắc trong nước biển hết sức tò mò thì ngược lại chủ động giới thiệu, tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, giống như Đường Tiêu thật sự là khách mời đến. Nhưng Đông Hải Long Vương càng như vậy, Đường Tiêu nội tâm càng trở nên bất an, không biết cái lão Đông Hải Long Vương này trong hồ lô bán thuốc gì. Mười phần không phải là thuốc tốt.
Ước chừng nửa canh giờ sau, bầu trời chỉ còn lại một cái chấm đen, ánh sáng trong nước biển trong chầm chậm phai nhạt. Nhưng Đông Hải Long Vương lại niệm khẩu quyết gì không biết, trong nháy mắt, đã chiếu sáng không gian bên cạnh lão ta và Đường Tiêu. Nhưng lại không nhìn thấy bất luận là nguồn sáng gì.
Lại một canh giờ trôi qua. Hai người rốt cục đã rơi xuống đáy biển. Đông Hải Long Vương ném cho Đường Tiêu một hạt châu, sau đó khép nước biển lại.
Hạt châu này theo như Đông Hải Long Vương nói là Tị Thủy Châu. Quả nhiên, sau khi Đường Tiêu mang hạt châu này trên người, mặc kệ là hắn đi tới chỗ nào, nước biển cũng tự động tách ra. Quả thật là một bảo bối không tệ.
Đông Hải Long Vương mang theo Đường Tiêu đến trước một cánh cửa đá. Rất hiển nhiên, đây không phải là Long cung, mà chỉ là một nơi ẩn thân chi địa của Đông Hải Long Vương mà thôi.
- Nơi này chính là nơi lão phu ẩn thân. Có chút đơn sơ, nhưng lại rất thanh tĩnh.
Đông Hải Long Vương mở cánh cửa đá, hướng Đường Tiêu bày ra bộ dạng mời vào.
Đường Tiêu cười khổ một tiếng. Bị người khác cưỡng ép mời đến làm khách, cảm giác cũng không phải quá tốt. Hơn nữa, tại đây cách mặt nước biển chí ít mấy ngàn trượng. Nước biển đã đóng lại, Đường Tiêu muốn chạy thoát cũng không phải là chuyện dễ dàng.
27.08.2014
Chương 563
Mượn khôi lỗi. Nguồn: VVD
Nội dung thu gọn
Sau khi vào cửa, rõ ràng bên trong có một tấm màn màu lam nhạt. Sau khi bước qua tấm màn, bên trong rất khô ráo. Tại đây thì không cần dùng Tị Thủy Châu nữa. Đường Tiêu liền thu hồi nó vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
- Đây là cửa ra vào của động phủ lão phu, đã có thiết hạ cấm chế. Không có lão phu dẫn đường, người khác không có cách nào tiến vào hoặc đi ra.
Đông Hải Long Vương hướng Đường Tiêu giải thích.
Đường Tiêu cảm thấy buồn bực. Đây rốt cuộc là làm khách hay là ngồi tù? Hắn thậm chí có chút hối hận. Khi còn ở trên biển, sao không thử mấy phương thức chạy trốn. Nói không chừng sẽ có cơ hội thành công.
Hơn nữa quy tắc thiên giới rất mạnh. Đông Hải Long Vương cũng không có khả năng ngoại lệ. Nếu như vừa rồi Đường Tiêu muốn chạy trốn, Đông Hải Long Vương cũng không dám ra tay tổn thương hắn.
Nhưng hiện tại đã tiến nhập lồng giam của người ta, nếu muốn rời khỏi cũng là vô vàn khó khăn.
Đang trên đường đến Đông Doanh tìm kiếm cha mẹ, không ngờ nửa đường lại gặp chuyện như vầy. Chỉ có thể nói là vận khí lúc này đây quá kém.
Tuy đây không phải là long cung, chỉ là một động phủ bình thường, nhưng trong động phủ lại trang trí hết sức xa hoa.
Đương nhiên, sự xa hoa này là đối với người bình thường. Đồ vật sâu dưới đáy biển, tùy tiện đem cái gì lên mặt đất cũng có thể có cái giá trên trời. Có lẽ trong mắt Long tộc, những vật phẩm trang sức này căn bản chẳng đáng giá, chỉ trang trí cho đẹp mắt thôi.
- Tiểu hữu, mời vào trong.
Đông Hải Long Vương một mực khách khí mời Đường Tiêu vào trong phủ. Động phủ của ông ta thật sự rất phức tạp, bảy ngoặt tám cong. Nếu như không có người dẫn đường phía trước, thì rất dễ dàng lạc phương hướng bên trong.
Đường Tiêu nội tâm thật sự không thích, nhưng thấy Đông Hải Long Vương vừa đấm vừa xoa như vậy thì không thể không cố nặn ra nét mặt tươi cười, giả ý nói chuyện với Đông Hải Long Vương. Càng đi vào sâu bên trong, hắn càng không biết chỗ nào là chỗ nào.
Một huyệt động phức tạp như vậy, cho dù Đường Tiêu muốn nhớ đường cũng không có khả năng nhớ rõ. Những con đường rẽ rất nhiều. Có đôi khi có bảy tám cái nhánh rẻ, mà từng giao lộ xem ra đều rất giống nhau.
Rốt cục, sau một canh giờ, Đường Tiêu mới cùng với Đông Hải Long Vương đến một đại sảnh trang trí khá hoa lệ. Xem ra cái lão Đông Hải Long Vương tuy rằng về hưu rồi, nhưng vẫn ưu thích phong cách trang trí long cung tráng lệ như trước kia.
Trong đại sảnh, có một bộ bàn ghế được chế tạo từ san hô. Trên mặt bàn còn bày ra một bộ cờ vua bằng vỏ sò, trên đó một một bộ tàn phổ. Khiến cho người ta cảm giác đây là nơi ẩn cư của Thần tiên. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tiểu hữu ngồi đi!
Đông Hải Long Vương sau khi ngồi xuống, liền hướng Đường Tiêu chỉ xuống cái ghế.
Đường Tiêu mặt không biến sắc mà ngồi xuống. Hắn thật không có tâm tư tiếp tục đoán cái vị Đông Hải Long Vương này đến đây là vì cái gì. Chỉ là lẳng lặng chờ xem sự tình sẽ phát triển như thế nào. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Tiêu âm thầm cảm thấy may mắn. Cục diện đối với hắn bây giờ mà nói còn không tính quá xấu. Ít nhất khiến hắn không bộc lộ bản thể của mình ra ngoài, còn có thể ẩn thân trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, tìm kiếm cơ hội chạy thoát. Vậy cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.
- Tiểu hữu hiện tại có thể hiện thân ra được không? Dùng cái khôi lỗi này nói chuyện với lão phu, phải chăng có chút bất kính?
Đông Hải Long Vương cười hì hì nhìn Đường Tiêu.
- Khôi lỗi? Cái gì là khôi lỗi? Cái này là thân hình tại hạ vừa ráp xong.
Đường Tiêu trong nội tâm rung mình một cái, vội vàng chống chế một câu.
- Thật không? Xem ra chỉ có lão phu phải đem thân thể này ra đánh bại ngươi thì ngươi mới có thể chân chính cùng lão phu tương kiến.
Đông Hải Long Vương mỉm cười, một chỉ long trảo duỗi ra, hướng vệ mãnh chụp tới.
Khi Đông Hải Long Vương ra chiêu, thân thể của Đường Tiêu muốn động cũng không thể động. Mắt thấy long trảo muốn bắt người, mà thân thể vệ mãng này một khi bị hủy, thì hắn phải từ Luyện Yêu Thối Ma Hồ mà hiện hình. Đường Tiêu vội vàng bảo Đông Hải Long Vương ngừng lại, chân chính từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ nhảy ra, thu vệ mãng trở về.
- Tiểu hữu, cái khôi lỗi mà ngươi đem ra sử dụng không tệ đấy.
Đông Hải Long Vương vẻ mặt đầy thâm ý nhìn Đường Tiêu.
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?
Đường Tiêu tiếp tục giả vờ hồ đồ. Cái lão Đông Hải Long Vương quá ghê tởm. Đường Tiêu cảm giác mình trước mặt ông ta bị nhìn thấu suốt.
Hắc hắc!
Đông Hải Long Vương cười:
- Yên tâm đi, bảo vật của tiêu hữu ngươi chỉ cần biết mà thôi. Lão phu không hứng thú lắm, sẽ không đoạt của ngươi đâu.
Đường Tiêu tuy nghe Đông Hải Long Vương nói như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn yên lòng. Dù sao Luyện Yêu Thối Ma Hồ trước mắt là bí mật lớn nhất của hắn, cũng là bảo bối đáng tin cậy. Vạn nhất bị lão già này đoạt được, khẳng định cũng chẳng phải là chuyện tốt.
- Nhưng khôi lỗi của ngươi cùng với chi thuật của lão phu ngược lại lại có chút thích hợp. Cho nên lão phu mới thỉnh ngươi đến đây uống trà nói chuyện.
Đông Hải Long Vương sau khi nói xong, liền xòe bàn tay ra, vỗ hai cái. Hai ả thị nữ nửa người nửa cá bưng hai khay trà, đuôi cá lất phất dưới đất từ bên trong đi ra.
Một gã thiếu niên và một số thị nữ người cá đi đến trước mặt Đường Tiêu, tay cầm một con ốc biển cực đại chế thành ấm trà, rót cho Đường Tiêu một chén trà rồi đưa tới cho hắn. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Tiêu nhìn thấy hai thị nữ người cá dung mạo vô cùng xinh đẹp, trên người quấn một lớp rong biển. Bộ ngực cũng rất đầy đặn Chỉ là nhìn thấy cái đuôi cá của các nàng mà có chút buồn bực, nghĩ đến việc muốn cùng các nàng thân mật thì cũng chỉ có thể sờ mà không thể làm.
Mùi vị nước trà có chút quái dị. Nhưng cái lão Đông Hải Long Vương kia thân là võ giả Thiên Nguyên cấp, không đến mức trong nước trà động tay động chân. Cho nên Đường Tiêu vẫn thử một ngụm.
Tuy là hương vị của nước trà rất quái dị, nhưng khi uống vào miệng lại có cảm giác không tệ lắm. Hơi ngọt, lại còn mang theo một chút cảm giác beo béo. Ít nhất là lúc trước Đường Tiêu chưa từng uống qua.
- Không biết Long Vương muốn dùng khôi lỗi của tôi làm gì?
Đường Tiêu sau khi uống một ngụm trà, hướng Đông Hải Long Vương hỏi một câu.
27.08.2014
Chương 564
Thị nữ người cá. Nguồn: VVD
Nội dung thu gọn
Hắn do vẫn một mực dùng thân thể vệ mãng đi về phía trước, bị Đông Hải Long Vương phát hiện được Khôi Lỗi Chi Thuật, cảm thấy rất có hứng thú nên cản lại. Nếu nói như vậy thì dùng thân thể vệ mãng để hành tẩu, làm như vậy để tránh họa nhưng ngược lại lại biến khéo thành vụng. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Lão phu muốn nhờ khôi lỗi của tiểu hữu để hoàn thành một chuyện rất quan trọng. Sự tình có liên quan đến toàn bộ tương lai vận mệnh của Đông Hải. Cho nên tiểu hữu ngươi không thể chối từ, nhất định phải giúp lão phu.
Đông Hải Long Vương ngược lại nghiêm túc vài phần.
Đường Tiêu trong lòng thầm mắng cái lão Đông Hải Long Vương này một trăm lần. Lão già này biểu hiện khách khí, nhưng trên thực tế lại không cho Đường Tiêu bất cứ một sự lựa chọn nào. Nếu như không làm theo lời ông ta nói thì hậu quả có thể nghĩ.
- Đường Tiêu ta chỉ là đi ngang qua đây mà thôi. Tương lai vận mệnh của Đông Hải Long Vương lão thì có liên quan gì đến ta?
- Long Vương ông muốn giữ tôi lại chỗ này trong bao lâu? Ta đang còn có chuyện phải làm.
Đường Tiêu hướng Đông Hải Long Vương hỏi một tiếng.
- Không vội, ta còn mấy vị bằng hữu muốn tới. Đến lúc mọi người tề tựu rồi thì sẽ thương lượng đại sự với nhau.
Đông Hải Long Vương uống trà, khôi phục lại thần sắc hòa hoãn của mình.
- Rốt cuộc là trong bao lâu?
Đường Tiêu có chút buồn bực nói.
- Tiểu hữu không muốn giúp lão phu giải quyết cái đống bề bộn này sao?
Đông Hải Long Vương sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Nếu như tiểu hữu không chịu hỗ trợ, lão phu cũng không ép. Nhưng lão phu ngược lại biết rõ có một số tôm yêu cua quái sống ngàn vạn năm, đặc biệt rất thích dùng người để làm thức ăn.
- Ta nào có ý tứ đó!
Đường Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ phải đáp ứng.
Đường Tiêu sở dĩ sốt ruột, vì hắn biết chuyện lặt vặt sẽ tốn rất nhiều thời gian. Lão già kia tuy không nói là bao nhiêu lâu, nhưng nếu là chuyện không tốt thì phải tốn đến vài năm. Nói rất nhanh thì vài năm, chậm thì vài chục năm.
Nếu nói như vậy, việc trở về Áo Bỉ Đảo xem như là vô nghĩa. Lúc trước, khi rời khỏi Bình Đông Thành, vì sự an toàn của Dực Thai công chúa, Đường Tiêu nhờ Thất hoàng tử nói với nàng rằng hắn đến Thai Kinh Thành chỉ có vài ngày. Nhiều lắm là mười ngày nửa tháng, tuyệt đối không vượt quá một tháng.
Không nghĩ tới chính là hắn lại bị nhốt dưới đáy biển Đông Hải này. Hắn còn nhớ rõ trước kia đã từng nghe người trong phủ nói qua, nguyên gia gia lúc trước phiêu du qua biển, muốn đến Cửu Châu đại lục du lịch, kết quả bị nhốt trên biển, không biết tin tức sinh tử. Nếu gây chuyện không tốt sẽ bị gặp chuyện tương tự. Chẳng lẽ mình về sau sẽ có kết quả như vậy sao?
- Chà, ta tin tưởng tiểu hữu ngươi là người thông minh, biết rõ nên làm thế nào.
Đông Hải Long Vương thu hồi thần sắc lạnh lùng của mình, trở lại hòa hoãn như cũ.
Đông Hải Long Vương sau khi đánh vài ván cờ với Đường Tiêu, thì gọi thị nữ người cá người mà rót trà cho Đường Tiêu đến. Về sau nàng sẽ hầu hạ cuộc sống của Đường Tiêu.
Thị nữ người cá hướng Đường Tiêu thi lễ một cái, rồi cùng với Đường Tiêu cáo biệt Đông Hải Long Vương, hướng đến một thiên điện, trải qua một thông đạo giống như mê cung đi tới một căn phòng.
Sau khi dẫn Đường Tiêu vào trong căn phòng này, thị nữ người cá cũng không rời khỏi, mà khoanh tay đứng một bên tường động thất, cười dịu dàng nhìn Đường Tiêu, không nói câu nào. Đường Tiêu đi đến chỗ nào, ánh mắt của nàng lại hướng đến chỗ đấy, giống như một con rối.
- Nàng có thể không đứng ở đây được không? Quay trở lại chỗ nàng đó. Nên làm việc gì thì làm đi.
Đường Tiêu bị người khác nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác có chút không được tự nhiên. Vì vậy hắn liền đuổi khéo thị nữ người cá một câu.
- Nô tài có chỗ nào làm sai? Chủ nhân cứ nói!
Thị nữ người cá vẻ mặt kinh sợ mà nhìn Đường Tiêu.
- Ta chỉ nói là nàng nên trở về phòng của mình. Nên làm gì thì cứ làm. Chừng nào ta cần thì ta sẽ kêu, một mực đứng ở đây không cảm thấy phiền à?
Đường Tiêu lắc đầu.
- Nô tài không phải thuộc về chủ nhân rồi sao? Nơi này là nơi nô tài cần đứng. Nếu như chủ nhân đối với nô tài có sự bất mãn, nô tài rất có thể giống như những người bạn khác của mình, bị Long Vương ném vào nồi sắc thuốc, hoặc làm thành Ngư Hoàn Tử.
Thị nữ người cá càng thêm lo sợ nghi hoặc, bất an.
- Cá hấp, cá chiên và cá viên? Cái lão Long Vương này thật là bạo ngược.
Đường Tiêu nhíu mày. Trong nước biển có nhiều loài cá chưa khai hóa. Đem đi sắc thuốc hoặc làm Cá Viên tử không phải tốt hơn sao? Còn loại người cá đã khai hóa này mà đem đi làm như vậy thì có chút quá đáng.
- Đừng nói như vậy? Bị Long Vương nghe thấy thì phiền toái lắm.
Thị nữ người cá khẩn trương mà nhìn ra ngoài động phủ.
- Ta đối với lão ta vẫn còn hữu dụng nên tạm thời lão ta sẽ không gây phiền toái cho ta đâu. Nếu ta đối với lão ta vô dụng thì lão ta sớm muộn gì cũng đem ta ra làm viên thuốc thịt người.
Đường Tiêu thở dài. Hắn hiện tại chẳng khác gì phạm nhân bị bắt nhốt.
- Vậy….chủ nhân còn đuổi nô tài đi nữa không?
Thị nữ người cá cẩn thận hỏi Đường Tiêu một câu.
- Đã biết bị đuổi đi thì sẽ bị đem ra làm thuốc cá viên. Ta không đuổi ngươi đi nữa. Nhưng ngươi đừng có đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào ta. Nếu như ta có việc tìm ngươi, tự nhiên sẽ gọi ngươi.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Thị nữ người cá tuy nói như vậy, nhưng vẫn đứng ở nơi đó mà nhìn Đường Tiêu, cũng không dám nói năng lộn xộn. Xem ra bình thường Đông Hải Long Vương đã tạo áp lực thật sự quá lớn đối với các nàng.
Ngẫm lại cũng đúng. Mỗi ngày lo lắng mình sẽ bị sắc thuốc hoặc làm thuốc cá viên, mặc cho ai trong nội tâm cũng cảm thấy không tốt.
Bỏi vì nhàm chán, không có ai để nói chuyện, Đường Tiêu ngược lại lại càng cảm thấy quen thuộc với thị nữ người cá. Vì để thuận tiện xưng hô, Đường Tiêu gọi nàng là Khiếu Ngư Nhi. Ngày hai bữa, thị nữ người cá lại mang cho Đường Tiêu ba món ăn bao gồm cá chiên, cá hấp và cá viên. Đường Tiêu nhìn thấy nó có chút dở khóc dở cười.
- Những món ăn này không phải là những người bạn của nàng bị đem ra làm cá chiên, cá hấp và cá viên chứ? Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Tiêu hỏi thị nữ người cá một câu.
- Rất có thể như vậy, chủ nhân!
Thị nữ người cá thành thật trả lời Đường Tiêu.
Nghe xong, Đường Tiêu cảm thấy có chút mất khẩu vị. Tuy rằng hắn đã từng luyện qua nhân đan, ăn người sống cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng nhìn thấy loại sinh linh hình người này bị chế thành đồ ăn thì hắn cảm thấy có chút không thể nuốt nổi.
27.08.2014
Chương 565
Hóa thành hình người. Nguồn: VVD
Nội dung thu gọn
Thị nữ người cá thấy Đường Tiêu không chịu ăn những món ăn này, vì vậy lại đi ra ngoài một chuyến. Lúc quay trở về có mang theo một ít cải biến trắng, rong biển, và một số hải ngư, tôm biển sơ cấp được chế biến thành đồ ăn. Đường Tiêu lúc này mới có thể ăn hết bữa tối. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Buổi tối, thị nữ người cá sau khi giúp Đường Tiêu tắm rửa xong thì hắn leo lên chiếc giường đá thiếp đi. Còn thị nữ người cá thì cùng nằm dưới phiến đá mà ngủ. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Tiêu nửa đêm tỉnh lại, nương nhờ ánh sáng của một ít biển tinh trên vách tường để nhìn gương mặt xinh đẹp của thị nữ người cá. Bên trong bộ quần áo rong biển của nàng là một bộ ngực đầy đặn, toàn bộ phần thân dưới là cái đuôi cá thì lại bắt đầu cân nhắc lại việc mình nghĩ tới lúc sáng.
Không nghĩ tới thị nữ vẫn không có ngủ say. Không biết có phải hay không cảm thấy Đường Tiêu có động tĩnh, cho nên có chút mở to mắt nhìn, kết quả phát hiện ánh mắt Đường Tiêu đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của nàng thì hai má liền đỏ ửng.
Thân là thị nữ người cá, bị Đông Hải Long Vương đưa cho người khác, trở thành vật sở hữu của họ. Thị nữ người cá đương nhiên rất hiểu điểm này. Nếu như có thể đi theo một chủ nhân tốt thì sau này có thể tránh khỏi kết cục trở thành cá chiên, cá hấp và cá viên. Rất hiển nhiên, người thanh niên này chính là một chủ nhân tốt.
Giờ phút này, thấy Đường Tiêu nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, thị nữ người cá cũng là người có đầu óc thông minh, cảm thấy đây chính là một thời cơ tốt để nịnh nọt. Tuy làm vậy có chút thẹn thùng, nhưng sau vài lần tự đánh giá, thị nữ người cá vẫn cảm thấy không muốn bỏ qua cơ hội này.
Thị nữ người cá nhẹ nhàng cởi bỏ bộ quần áo quấn quanh bằng rong biển. Cái vật che chắn trước ngực tùy ý trượt xuống, đem bộ ngực căng đầy hiện diện trước mặt Đường Tiêu.
Đường Tiêu xác thực đang nghĩ đến việc quan hệ với thị nữ người cá này. Mắt thấy cảnh tương mê hoặc trước mặt thì liền ngẩn người. Không thể không nói, bộ ngực này so với bộ ngực của con người thì càng hoàn mỹ hơn, rất dễ khiến đàn ông phải sục sôi khí tiết.
- Nô tài thân thể này thuộc về chủ nhân. Nếu chủ nhân ưa thích thì có thể tùy tiện làm bất cứ chuyện gì với nô tài.
Thị nữ người cá có chút thẹn thùng nói với Đường Tiêu.
- Cái này….không tốt lắm đâu.
Đường Tiêu nhìn chằm chằm vào bộ ngực no tròn của thị nữ người cá, rất giả dối mà nói một câu.
- Chủ nhân ghét bỏ nô tài sao?
Thị nữ người cá liền hoảng sợ kêu lên.
- Không phải!
Đường Tiêu an ủi thị nữ người cá. Sau khi do dự một chút, bàn tay liền sờ vào bộ ngực của cô gái, rồi lại lần lên ngay hạt đỉnh đỏ hồng. Kết quả là cái hạt đỉnh đỏ hồng đó lập tức có chút cứng lên.
- Có thoải mái không?
Đường Tiêu nhìn thấy phản ứng của thị nữ người cá, thấy cũng chẳng khác gì những cô gái loài người bình thường.
- Đúng vậy, chủ nhân!
Thị nữ người cá xấu hổ đỏ mặt trả lời Đường Tiêu.
Đường Tiêu tiếp tục sờ soạng xuống bụng, rồi lại xuống chút nữa. Nhưng khi đụng đến cái vẩy cá thì trên mặt liền lộ ra sự thất vọng.
- Nô tài tu vi không đủ nên chỉ có thể biến hóa đến trình độ này.
Thị nữ người cá nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Đường Tiêu thì vội vàng giải thích với hắn một câu.
- Các người biến hóa thành bộ dạng như vậy, thì sau này sẽ sinh sôi nảy nở như thế nào?
Đường Tiêu lại đem vấn đề mà mình suy nghĩ hỏi ra.
- Chúng tôi trước khi hoàn tất việc biến hóa cho đến khi thân thể thành thục, thì sẽ đem trứng cá của mình phóng vào trong nước biển. Sau đó sẽ có những con cá khác phái căn cứ vào trứng cá tìm được, và sẽ chủ động thụ tinh những trứng cá này.
Thị nữ người cá rất kỹ càng mà giài thích với Đường Tiêu.
- Ta là giống cá cái. Nói cách khác, giống cá đực trong nước sẽ ngửi thấy mùi trứng cá, sau đó sẽ tự mây mưa một mình? Vậy chẳng phải là quá chán sao?
Đường Tiêu nhịn không được cảm thán vài câu.
- Cái gì là tự mây mưa một mình?
Thị nữ người cá có chút khó hiểu hỏi Đường Tiêu một câu.
- Cái này….nàng muốn biết sao?
Đường Tiêu rất mập mờ mà nở nụ cười.
- Nô tài….muốn biết.
Thị nữ người cá từ trong ánh mắt tà ác của Đường Tiêu tựa hồ ý thức được điều gì.
- Nàng chưa từng nhìn qua thân thể bình thường của người đàn ông à?
Đường Tiêu rất muốn lập tức đem cái vật kia ra hù dọa Tiểu Nhân Ngư đáng thương, nhưng vẫn hàm súc nói một câu.
- Người cá nam của chúng tôi bình thường đều trần truồng, nhưng khác với loại người. Nô tài cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
Thị nữ người cá đối với vấn đề này tựa hồ như chẳng có gì thẹn thùng.
- Vậy cũng được. Bọn hắn không có cái kia, cho nên trần truồng cũng không sao cả.
Đường Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
- Cái gì…đàn ông loài người…. có cái gì khác với người cá nam tử như chúng tôi?
Thị nữ người cá rất hiếu kỳ mà hỏi ngược lại một câu.
- Chúng ta có hai cái đùi…
Đường Tiêu sau khi suy nghĩ một chút, lại lắc đầu:
- Không đúng….ba cái chân…
- Ba cái chân sao? Nô tài chỉ thấy có hai cái đùi thôi mà?
Thị nữ người cá có chút hâm mộ mà nhìn hai cái đùi của Đường Tiêu, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu khi Đường Tiêu nói đến hắn có ba cái chân.
- Tại đây còn có một cái chân.
Đường Tiêu rất tà ác, thuận lý thành chương mà cởi quần, đem cái chân thứ ba hướng thị nữ người cá phô bày ra.
- A….!
Thị nữ người cá lần đầu tiên nhìn thấy cái chân thứ ba của Đường Tiêu thì liền kinh hô một tiếng.
- Sợ không?
Đường Tiêu thấy biểu lộ của nữ người cá, cũng cảm thấy không kỳ quái. Cô gái loài người khi nhìn thấy cái vật này cũng không sai lắm khi có vẻ mặt này.
- Không sợ….không sợ! Nó….lớn lên thật kỳ quái.
Thị nữ người cá cẩn thận quan sát.
- Nàng chưa từng thấy qua nên đương nhiên cảm thấy kỳ quái rồi. Đây là thứ tốt. Chỉ đáng tiếc là…Phía dưới của nàng không có cái chỗ để tiếp nó. Nói cách khác…Hắc hắc…
Đường Tiêu lại nở nụ cười tà ác.
- Bằng không thì như thế nào?
Thị nữ người cá cảm giác Đường Tiêu rất hiền. Dưới sự trêu đùa của hắn, nàng cũng dần thả lỏng một chút. Truyện "Sát Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Bằng không thì nàng sẽ cảm nhận được cảm giác khoái hoạt nhất trong cuộc sống. Loại cảm giác này không cách nào nói rõ, chỉ có người nữ nào thể nghiệm qua mới biết.
Đường tiêu hướng thị nữ người cá giải thích một câu.
- Hy vọng tương lai sẽ có một ngày nô tài sẽ hoàn toàn hóa thành nhân hình.
Thị nữ người cá bị lời nói của Đường Tiêu làm cho hứng thú, trên mặt hiện ra sự ước mơ.
- Muốn hóa thành hình người, ta ngược lại sẽ có một biện pháp có thể giúp được nàng.
Đường Tiêu bắt đầu vô sĩ mà dụ dỗ nàng thị nữ người cá đáng thương.