Ánh mắt Tiên Hán Thành luôn nhìn Phạm Hồng Thái cũng đã làm cho người ta khó chịu, e ngại có việc muốn nhờ, lại là chính mình chủ động mời, Lý
Phong cố gắng kiềm chế. Ân Lệ Kiều này là cái thá gì vậy? Loại phụ nữ
lẳng lơ mà cũng đòi làm bộ làm tịch.
- Chủ tịch khu Tiên, mời!
Lý Phong cũng không để ý đến Ân Lệ Kiều, lập tức hướng về phía Tiên Hán Thành nói
Tiên Hán Thành mỉm cười gật đầu
Ân Lệ Kiều nheo mắt nói: - Chủ tịch khu Tiên, cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Chúng ta cũng bốn năm ngày không cùng ăn cơm rồi.
Sắc mặt lão Tiền khẽ thay đổi
Vì mời Tiên Hán Thành tới ăn một bữa cơm, ông ta đã mất bao tâm huyết,
lôi kéo làm quen thư ký của Tiên Hán Thành, đã dành hơn một tuần, tiêu
mất mấy ngàn, cuối cùng mới mời được mời được Tiên Hán Thành tới. Lúc
cha của Lý Phong còn nắm giữ cửu phong thực nghiệp, chính là lộ tử của
một vị lãnh đạo khu khác. Không ngờ vị lãnh đạo đó bị điều đi cơ quan
khác làm rồi, không thể nhờ cậy được nữa nên chỉ có thể trông mong dựa
vào Tiên Hán Thành
Nghe ngữ khí Ân Lệ Kiều này, trong thời gian đó, ả ta và Tiên Hán Thành
liên hệ quả thật không phải là ít. Nếu như để Ân Lệ Kiều tới dùng cơm
cùng thì làm sao có thể nói chuyện làm ăn với Tiên Hán Thành được nữa
chứ?
Nhưng ông ta là chủ nhà nên không thể tùy tiện từ chối bằng hữu của Tiên Hán Thành
Tiên Hán Thành liếc Phạm Hồng Thái một cái. Vừa rồi, ở bên ngoài quảng
trường, ánh đèn bên ngoài như ánh trăng mờ, tới bên trong, dưới ánh đèn sáng hơn, lộ ra làn da trắng như tuyết đẹp vô cùng của Phạm Hồng Thái.
Nhìn thấy vẻ mặt không vừa lòng của Phạm Hồng Thái, Tiên Hán Thành vừa
cười vừa nói: - Ân tổng không phải đã mời bạn đi ăn cơm rồi sao? Chúng
ta không nên làm phiền. Anh chàng này rất đẹp trai, lại còn trẻ nữa chứ.
Câu cuối cùng này, ý tứ trêu chọc cũng rất rõ ràng.
Tiên Hán Thành luôn tự xưng là nho nhã , khi nói chuyện với người khác,
thường nói có sách mách có chứng, như quan viên. Nhưng kiểu đàn bà như
Ân Lệ Kiều mà nói, mặc kệ nho nhã hay không. Cặp hào nhũ kia của Ân Lệ
Kiều quả thực hấp dẫn đàn ông. Nhưng đừng nghĩ đến không biết đã có bao
nhiêu bàn tay đã âu yếm qua, Tiên Hán Thành lại không hứng thú nữa.
Phụ nữ đem tất cả vốn liếng đặt ra bên ngoài, chỉ có thể nên thử một hai lần, nhiều rồi cũng sẽ nhàm chán, không có ý nghĩa. Phụ nữ có hương vị
chân chính, như Phạm Hồng Thái thì giống một kho báu lớn, mỗi lần khai
thác đều có thu hoạch mới.
So sánh với Phạm Hồng Thái, Ân Lệ Kiều ngoại trừ ngực lớn hơn 1 chút, bất luận cái gì cũng không sánh bằng.
Hoàn toàn thất bại
- Chủ tịch khu Tiên …
Ân Lệ Kiều biến sắc, ánh mắt rất tức giận
Tiên Hán Thành khoát tay chặn lại nói: - Ân tổng, không quấy rấy người và bạn dùng cơm, ha ha, tạm biệt!
Người này cũng thật tàn nhẫn, một chút thể diện cũng để cho. Tiên Hán
Thành hiểu rõ, nếu như hiện tại giữ thể diện cho Ân Lệ Kiều thì muốn đạt được thiện cảm của Phạm Hồng Thái tiến tới tiếp cận nàng sẽ khó khăn
hơn rất nhiều.
Nếu như Tiêu Hán Thành biết lai lịch chính xác của Phạm Hồng Thái, chỉ sợ y có mười lá gan cũng không dám có suy nghĩ như thế
Đây không phải là không rõ ràng sao?
Điếc thì không sợ súng mà.
Tiền tổng lập tức niềm nở nói: - Chủ tịch khu Tiên, mời!
Tiên Hán Thành ngang nhiên đi vào Thiên Nhân Cư, những người khác đi sát theo sau
Ân Lệ Kiều ở lại đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Hai mắt híp lại, ánh mắt
âm u. Tiên Hán Thành từ chối đi ăn cơm cùng ả, thể diện chỉ là thứ hai,
làm ăn mới là việc lớn. Ả ta biết cửu phong thực nghiệp gặp phiền toái,
đang xây dựng một khu hoa viên thì bị kêu ngừng, nói là thủ tục không Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
được đầy đủ.
Kỳ thực, tình huống như vậy, tồn tại phổ biến bên trong ngành bất động
sản. thời kỳ cuối những năm 90, rất nhiều chính sách và luật lệ liên
quan đến bất động sản không hoàn thiện. Lao động chỗ nào cũng có. Cuối
cùng đều là so đấu sức mạnh và quan hệ, quan hệ của ai mạnh hơn, người
đó thắng.
Nếu lần này Cửu phong thực nghiệp không qua được, cơ hội của công ty Lợi Đức sẽ tới.
Hai công ty bất động sản có quy mô lớn ở đông thành, Cửu Phong Thực
Nghiệp và lợi đức vốn là đối thủ cạnh tranh. Ân Lệ Kiều lúc nào cũng
nghĩ đến việc phải chèn ép Cửu Phong Thực Nghiệp đi xuống. Mặc dù hủy
hoại Cửu Phong Thực Nghiệp, tập đoàn Lợi Đức cũng không thể một mình
thống trị đông thành, nhưng ít nhất có thể lấy hai lô đất tốt mà Cửu Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phong Thực Nghiệp muốn làm, chẳng phải có thể kiếm được một số tiền lớn?
Việc này, phải nghĩ cách, xem có thể làm cho thất bại hay không
Sắc mặt Ân Lệ Kiều biến đổi một hồi, duỗi tay ra, anh chàng đẹp trai
ngây ngô đi sau ả ta vội vàng đem chiếc điện thoại di động xinh xắn đang cầm trong tay đưa lên. Ân Lệ Kiều cầm lấy đi đến chỗ yên tĩnh gọi một
cú điện thoại, hạ giọng nói, khóe miệng hiện lên một nụ cười vừa đắc ý
vừa lạnh lẽo, uốn éo vòng eo đẫy đà, lắc cặp mông đầy đặn, đi về trước
mặt anh chàng đẹp trai ngây ngô, trả lại chiếc điện thoại, giơ tay nhéo
khuôn mặt anh chàng đẹp trai một phen, khẽ cười nói: - Cưng vẫn là tốt
nhất, chị sẽ không bạc đãi cưng đâu.
Ân Lệ Kiều gọi điện ở bên ngoài, Tiên Hán Thành đã được mọi người vây quanh, đi vào chỗ đã đặt trước
Trang hoàng của Thiên Nhân Cư rất phong phú, nội thất lấy tông màu sắc
ấm áp đỏ và vàng là chính. Phạm Hồng Thái dường như có chút không quen
với kiểu màu sắc chói mắt này. Kiểu trang trí cổ điển như thế này, dù
sao vẫn làm cho người ta cảm thấy ngô không ra ngô khoai không ra khoai. Nhưng nói chung mọi người đâu có biết cách trang trí như vậy, so sánh
cách trang hoàng, hay phong cách gì đó, phần lớn người ta quan tâm nhiều hơn đến giá tiền.
Giá càng đắt giới nhà giàu mới nổi lại càng thích, cho rằng chỉ có như vậy mới có thể làm nổi lên thân phận của mình.
Tiên Hán Thành không chút khách khí, đặt mông ngồi xuống không đợi người khác mở lời, lại vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh mình, cười nói: - Phạm tiểu
thư, mời ngồi bên này. Tôi trước sau đều rất kính trọng những thành phần tri thức học vấn lại tài hoa chân chính. Tuyền Thành tuy lớn song là
sinh viên đại học thủ đô tài mạo song toàn như Phạm tiểu thư thật có thể đếm trên đầu ngón tay.
Phạm Hồng Thái do dự một chút.
Cô thật sự không thích ánh mắt kia của Tiên Hán Thành, ánh mắt tràn ngập ham muốn trắng trợn.
Lão Tiền vội nháy mắt với cô.
Hôm nay chúng ta là đi nhờ vả người khác, hãy chiều y một chút đi, rốt
cuộc cái hoa viên kia quá quan trọng , nếu không thể làm thuận lợi trở
lại, sẽ kéo lại một hai tháng, đừng nói hoàn toàn không có cách thu hút
người thuê nhà mới, chỉ sợ cho dù là khách thuê đã trả tiền cũng có thể
làm ầm ĩ đòi trả lại tiền. Kinh doanh bất động sản sợ nhất là điều này.
Một bên ứng phó không tốt, ngân hàng bên kia càng khó khăn, cửu phong
thực nghiệp sẽ không thể chống đỡ
Một số con sói đói ở bên cạnh đã sớm mài nanh vuốt, bất cứ lúc nào cũng
có thể xông lên cắn xé, đưa cửu phong thự nghiệp vào chỗ chết, chia cho
mỗi người một miếng thịt
Phạm Hồng Thái đành phải ngồi xuống bên phải Tiên Hán Thành, Lý Phong
nhanh chóng ngồi xuống cạnh vợ, hai hàng lông mày hơi có chút ghen
tuông. Làm bất động sản thật sự phức tạp hơn nhiều so với ngành công
nghệ.
- Chủ tịch khu Tiên, nào, mời!
Lão Tiền vội vàng mang thực đơn đến tay Tiên Hán Thành, mời ông ta gọi
món. Lúc này, mục tiêu của Lão Tiền rất rõ ràng, trước hết ứng phó qua
bữa cơm này, không cần làm chuyện gì. Về phần chuyện của tiểu hoa viên, chỉ cần không đắc tội với Tiên Hán thành, có thể lại nghĩ cách. Lão
Tiền chỉ sợ Lý Phong và Phạm Hồng Thải tuổi trẻ nóng nảy, đứng lên xung
đột, sự việc thật không dễ làm. Tiên Hán Thành không giúp bọn hắn, sự
tình còn không đến mức lâm vào tuyệt cảnh, một khi Tiên Hán Thành trở
mặt, sẽ phiền phức lớn.
Tiên hán Thành cười nói: - Ưu tiên phụ nữ, mời Phạm tiểu thư gọi món.
Phạm Hồng Thái khoát tay áo nói: - Chủ tịch khu Tiên, tôi không phải
người Hoàng Hải, không quen thuộc với đồ ăn Hoàng Hải, hay là ngài gọi
đi. Ngài là khách.
Đổi lại là phu nhân nhà quyền thế khác, chi sợ đã sớm… luôn miệng gọi
Tiên Hán Thành là “khách quý khách quý”, với Phạm Hồng thải mà nói,
những lời nói như vậy là hết sức bình thường, đã rất khách khí rồi
Tiên Hán Thành hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi: - Phạm tiểu thư không
phải người Hoàng Hải, vậy Phạm tiểu thư quê quán ở đâu? Thích ăn gì?
Lý Phong không kiềm chế được, nói: - Chủ tịch khu Tiên, hôm nay ngài mới là khách quý.
Tiểu tử ngươi lớn tiếng hò hét cái thá gì? Nếu không kiêng nể cảm nhận
của Phạm Hồng Thái không muốn quấy rầy lão gia cùng đại ca, nhị ca nhà
nàng, đến lượt cẩu nhân Tiên Hán Thành ngươi ở đây sao?
Mặc dù Phạm Hồng Thái chưa từng nói là trong việc làm ăn không nên tìm
Phạm Vệ quốc hay Phạm Hồng Vũ giúp đỡ Lý Phong cũng tự mình hiểu. Phạm
Hồng Thái đồng ý gả cho gã, Lý Phong đã tự cảm thấy may mắn, lại muốn đi tìm bố vợ, anh trai vợ giúp đỡ chuyện làm ăn, đừng nói Phạm Hồng Thái
khinh thường gã, mà Lý Phong cũng tự xem thường chính mình
Tiên Hán Thành liếc nhìn gã một cái, bên ngoài cười nhưng trong không
cười nói: - Lý tổng, đừng nói khách quý hay là không quý, trên bàn chúng ta đều là bằng hữu. Nếu là bằng hữu tất nhiên phải chăm sóc phụ nữ. Cậu còn trẻ, không biết điều này, nam tử hán cũng không thể chấp nhận được. ha ha
Lời nói này nói cho cùng thật giống như giáo huấn vãn bối. Nhưng kết hợp với thân phận của ông ta, người khác không bắt được lỗi ông ta.
Lý Phong có chút buồn bực
Phạm Hồng Thái lạnh nhạt nói: - Chủ tịch khu Tiên, tôi bây giờ là vợ của Lý Phong, chính là vợ của người Hoàng Hải. Chủ tịch khu Tiên gọi món
đi. Tôi rất quen rồi. Không cần chiếu cố đặc biệt cho tôi.
- A, tốt tốt, vậy tôi sẽ không khách khí
Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, Tiên Hán Thành cũng muốn quá trắng trợn, liền cầm thực đơn gọi món ăn. Hôm nay đến Thiên Nhân Cư ăn cơm, vốn là
vì hải sản nơi này mà tới. tiên Hán Thành liền gọi vài món hải sản đắt
tiền, mặt khác gọi vài món ăn đặc sắc trong vùng, đều tương đối nhẹ
nhàng
Chắc chắn đại mỹ nữ như Phạm Hồng Thái không quen ăn cay
Phụ nữ trẻ tuổi, không hiểu chuyện, dù sao cũng phải từ từ, cho nàng
biết chút vẻ đẹp của người đàn ông trưởng thành. Sao với người chồng
ngờ nghệch kia của cô, Chủ tịch khu Tiên đây cũng không biết hơn gã biết bao nhiêu lần
Nàng sớm hay muộn cũng sẽ biết
Về điểm này, Tiên Hán Thành rất tự tin
Cho tới nay, phàm là nữ nhân y coi trọng đều không ai thoát được bàn tay hắn.
30.03.2015
Chương 882 Cạnh diễm Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Nhưng Chủ tịch Tiên vẫn có chút buồn bực.
Chẳng những Phạm Hồng Thái không có chút phản ứng nào với những đồ ăn mà y gọi, vẻ mặt của Lý Phong cũng rất bình thản, dường như không chút
quan tâm đến những đồ ăn mà y gọi, hôm nay người ta chỉ muốn hoàn thành
nhiệm vụ là mời mình ăn cơm, mình thích ăn gì thì gọi cái đó, người ta
không thèm quan tâm.
Lão Tiền ngược lại phải hét to phục vụ mang đồ ăn đến
Với những đồ ăn của Chủ tịch Tiên gọi, Lão Tiền vẫn rất vừa lòng, thứ khác không nói, đủ đắt tiền
Chỉ cần Tiên Hán Thành vui lòng gọi đồ ăn, vậy là chứng tỏ trong lòng
hắn hiện vẫn không có ý kiến gì, không quan tâm thái độ lãnh đạm của Lý
Phong và Phạm Hồng Thái. Hơn nữa, Lý Phong và Phạm Hồng Thái cũng không
có gì thất lễ, chẳng qua mọi người nghĩ, nếu làm việc với chủ tịch thì
phải hoàn toàn nhiệt tình mới được, bằng không làm sao thể hiện được
thành ý?
Rất nhanh, rượu và thức ăn đã được đem lên
Tiên Hán Thành đưa tay về phía rượu Mao Đài , liếc Phạm Hồng Thái ở bên cạnh một cái, ngón tay chuyển hướng, chỉ vào một chai Rafael, mỉm cười Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
nói: - Uống chút Rafael đi, Mao Đài quá nặng, rất dễ say. Đến ăn hải sản tốt nhất là nên uống rượu vang trắng, nhưng hải sản của Hoàng Hải chúng ta, gia vị tương đối nhiều nên thích hợp với vang đỏ hơn. Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phạm Hồng Thái khẽ gật đầu.
Nói đến đồ ăn phối hợp với rượu, Thu Vũ và Đông Nhan đều là chuyên
gian, nhất là Thu Vũ, đặc biệt chú ý đến chất lượng sinh hoạt. Phạm Hồng Thái thường cùng các nàng ấy đi ăn cơm, những hiểu biết về vấn đề này
tương đối nhiều.
Tiên Hán Thành này nói coi như có lý.
Trong lúc nhàn rỗi, Phạm Hồng Thái lại nghĩ tới anh hai và chị Thu Vũ,
trong đầu không khỏi có chút rối rắm. Cô biết rất rõ quan hệ của Thu Vũ
và anh hai của mình…
Thấy Phạm Hồng Thái gật đầu, Tiên Hán Thành không khỏi phấn chấn, nói
phục vụ rót rượu, giơ chén rượu lên, nói với Phạm Hồng Thái: - Nào, Phạm tiểu thư, tôi mời cô một chén. Cảm ơn sự đóng góp lớn lao của các nhà
khoa học với Tuyền Thành chúng ta, một ngày nếu có thời gian, tôi nhất
định tới xem mọi người ở Viện nghiên cứu quang điện
Vẻ mặt nghiêm chỉnh, giọng nói cũng nghiêm túc, vừa phải, đưa chủ tịch
khu hắn về đúng với địa vị. hơn nữa lại lấy chuyện khoa học công nghệ ra nói, rất quang minh chính đại
Rất nhiều sự thật nói cho Tiên Hán Thành, phụ nữ đều tôn sùng sự mạnh mẽ
Lý Phong ngoài trẻ tuổi, gã không có gì có thể so sánh với Tiên Hán
Thành, tin rằng Phạm Hồng Thái sẽ nhanh chóng nhận ra điều này. Thật sự
không hiểu, Tiên Hán Thành phải nhắn nhở cô,làm cho nàng hiểu rõ.
- Cảm ơn sự quan tâm và ủng hộ của chủ tịch đối với khoa học
Phạm Hồng Thái nâng chén rượu lên, uống cùng hắn một chút, trong trường
hợp đơn giản như vậy, Phạm Hồng Thái vẫn có thể nói vài câu
- Đừng khách sáo, đừng khách sáo… Nào nào, mọi người dùng bữa đi.
Kế tiếp, Tiên Hán Thành luôn hỏi một số câu có liên quan đến tình hình
Viện nghiên cứu quang điện, vòng vo, muốn hiểu rõ hơn một chút về tình
hình gia đình Phạm Hồng Thái. Muốn biết nàng thích cái gì, muốn cái gì,
mới dễ dàng tiếp cận
Tiên Hán Thành nhìn ra, Phạm Hồng Thái không phải kiểu phụ nữ dễ dàng chủ động, nhất định cần phải nỗ lực rất nhiều
Nghĩ đến đây, Tiên Hán Thành liền hưng phấn khó tả
Từ sau khi hắn giữ chức lãnh đạo khu, phụ nữ chủ động vào lòng y nhiều
không kể xiết, nhiều tuổi thật sự cũng có chút mệt mỏi rồi, không có gì
mới mẻ. Đột nhiên lại có “mục tiêu phấn đấu của cuộc đời” mới xuất hiện
như vậy, cũng khó trách Chủ tịch Tiên lại “hăng hái” như vậy.
Phạm Hồng Thái vẫn bình thản như thường, thường thường Tiên Hán Thành
hỏi ba bốn câu mới ngắn gọn trả lời nửa câu, vẻ mặt sốt ruột, dần dần
bắt đầu không che giấu được.
Không khí trên bàn rượu trở nên rất kỳ dị
Lão Tiền trộm lau mồ hôi lạnh, giơ chén rượu, nói với Tiên Hán Thành: -
Chủ tịch Tiên, mời ngài một ly, cảm ơn ngài tối nay đã chiếu cố Cửu
phong thực nghiệp chúng tôi.
Tiên Hán Thành cũng cảm nhận được sự bực bội của Phạm Hồng Thái, trong
lòng cười lạnh một tiếng, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, lạnh nhạt nói với
Lão Tiền: - Tiền tổng, khách sao rồi. Chính phủ vì dân chúng phục vụ là
điều nên làm, đừng nói là chiếu cố. Chỉ cần mọi người kinh doanh hợp
pháp, chính phủ đương nhiên phải cam đoan tạo cho mọi người một môi
trường kinh doanh tốt nhất. Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Xem ra cách tốt nhất là phải làm cho hai đôi vợ chồng này minh mẫn một chút, ai mới là người có uy quyền.
- Đương nhiên, đương nhiên, cần phải tuân thủ luật pháp. Từ sau khi chủ
tịch Tiên đến Đông Thành chúng ta, Đông Thành phát triển từng ngày. Mọi
người đều nói, cảm ơn cấp trên đã phái tới một vị chủ tịch tốt.
Lão Tiền rốt cuộc cũng là một tay lõi đời, nịnh nọt một hơi không ngượng.
Lão Tiền liền thử thăm dò nói: - Chủ tịch Tiên, về chuyện tiểu khu Cảnh
Tú kia, ngài xem, có nên xem xét lại một chút? Chúng tôi có làm không
tốt một số giấy tờ, nóng vội một chút… nhưng hiện tại tình hình điền
sản, Chủ tịch Tiên cũng là người hiểu rõ, nói tóm lại, vẫn tương đối
hỗn loạn, không có kế hoạch. Xin Chủ tịch Tiên chiếu cố một chút. Dự án
này đối với Cửu Phong Thực Nghiệp chúng tôi thật sự rất quan trọng
Ngài nhìn chung cũng hiểu rõ của tôi.
Tiên Hán Thành mỉm cười, cơ thể dựa vào lưng ghế dựa phía trên, thêm
thận trọng đứng lên, kéo dài âm nói: - Tiền tổng, Cửu Phong Thực Nghiệp
là công ty quan trọng của khu chúng ta, khu vẫn luôn quan tâm đến công
ty của mọi người. trước đây tôi đều nhắc nhở mọi người, càng làm công ty lớn thì càng phải tuân thủ luật pháp. Rất nhiều người đều nhìn vào mọi
người, Lý tổng, Phạm tiểu thư, Tiền tổng, mọi người nói phải không?
Lý Phong gật gật đầu, nói: - Chủ tịch Tiên nói đúng, không cần biết kinh doanh cái gì, đều phải tuân thủ luật pháp.
Phạm Hồng Thái cũng hơi gật đầu.
- Hiện tại, tiểu khu Cảnh Tú kia của mọi người, thủ tục chưa đủ, đã tự ý khởi công, sẽ có ảnh hưởng không tốt. Các công ty điền sản khác học
theo, tất cả mọi người đều muốn làm như vậy, chúng tôi không xử lý cũng
không được. Chuyện này thật đúng là không đơn giản…
Tiên Hán Thành càng thêm gây khó dễ
Công ty Lợi Đức cũng hoạt động bất hợp pháp, cũng như hầu hết các công
ty điền sản khác, đều vi phạm, sao ông không làm cho bọn họ dừng lại,
chỉ dừng việc của Cửu Phong Thực Nghiệp?
Còn không phải cố ý?
Lão Tiền trong lòng thầm mắng, nhưng vẻ mặt lại tươi cười, liên tục hạ
thấp người nói: - Chủ tịch Tiên nói rất chính xác… Chuyện này, vẫn mong
Chủ tịch tiên bỏ quá cho, chiếu cố nhiều hơn.
- Ha ha. Tục ngữ đều nói trời không tuyệt đường người. trên thế giới này không có gì là không thể thương lượng. Như vậy đi. Mấy hôm nay tôi hơi
bận. Chờ khi tôi rảnh rỗi, sau khi đi Viện nghiên cứu quang điện, chúng
ta lại xem xét việc này.
Vừa nói vừa nhìn Phạm Hồng Thái
Lão Tiền sững sờ một chút
Chuyện này và chuyện ngươi đi Viện nghiên cứu quang điện có liên quan gì đến nhau?
Ngươi cũng quá trắng trợn đi?
Lý Phong sắc mặt trầm xuống, cắn quai hàm, trong mắt hiện lên một tia
tức giận, gần như sẽ đập bàn đứng dậy. Lão Tiền ngồi cạnh hắn thấy vậy
không ổn, vội vàng giữ bàn tay hắn ở dưới bàn, nhéo mạnh một cái
Đại công tử của ta, lúc này không phải là lúc nổi giận!
Làm kinh doanh, phải kiềm chế.
Thư ký của Tiên Hán Thành liền đứng lên hòa giải, nâng chén mời rượu mọi người. Bữa cơm này là do hắn làm cầu nối, nếu có chuyện, chỉ sợ chủ
tịch trách tội trên đầu.
Đang lúc náo nhiệt, cửa phòng bị người đẩy ra, Ân Lệ Kiều mang theo một
cô gái chừng 20 tuổi đến, trong tay bưng chén rượu, cười dài mà nói: -
Chủ tịch Tiên, tôi đưa em gái tôi tới kính ngài một chén rượu, không sao chứ?
Cô gái đi theo sau cô ta, tuổi còn rất trẻ, nhìn ra không quá hai mươi
tuổi, dáng người cao gầy, tướng mạo thoải mái, cách ăn mặc vô cùng hào
phóng. Điều làm cho người ta chú ý nhất đó chính là bộ ngực của cô ta.
“Quy mô” đương nhiên không thu Ân Lệ Kiều, nhô ra cao vút, tách sâu, để
lộ ra một chút, nhìn dưới ánh đèn sáng, trắng đến chói mắt.
- Tiểu Kiều, kính chủ tịch Tiên chén rượu. Chị đã nói với em, chủ tịch
Tiên của chúng ta là lãnh đạo lớn nhất Đông thành. Không đợi Tiên Hán
Thành có động tĩnh gì, Ân Lệ Kiều đã muốn đưa cô gái phía sau mình đến
trước mặt Tiên Hán Thành: - Chủ tịch Tiên, đây là em gái của tôi, tên là Tiểu Kiều, tôi là Đại Kiều, hì hì, có chút giống như Đại Kiều Tiểu Kiều không?
Trước mặt Tiên Hán Thành lại sáng ngời
Tiểu Kiều này nhìn qua cũng là hàng thượng đẳng, ít nhất so với người đẹp hết thời Ân LệKiều này cũng xinh đẹp hơn nhiều
Tiểu Kiều cười, ngượng ngùng nói: - Chủ tịch Tiên, tôi mời ngài một Lý Phong
Giọng nói cũng tương đối trong trẻo, hơn nữa có chút cố ý nói giọng đáng yêu, Tiên Hán Thành nghe trong tai, quyến rũ không nói nên lời
- Được được, cạn một ly.
Tiên Hán Thành nheo mắt cười, nâng ly của mình.
Sau khi đợi bọn học cạn một chén, Ân Lệ Kiều cười nói: - Chủ tịch, em
gái tôi vừa mới tốt nghiệp đại học Tuyền thành, đang tìm việc làm, xin
chủ tịch Tiên chiếu cố nhiều hơn.
- Tốt nghiệp đại học Tuyền thành? Tốt tốt…
Tiên Hán Thành cười ha hả vừa gật đầu vừa nói tốt, còn tốt như nào, chỗ
nào tốt cũng không biêt. Dạng trường hợp ở đây, Tiên Hán Thành hoàn toàn biết nên làm như thế nào. Có một số lời là bất tiện.
Thư ký và tài xế đã cùng đứng dậy, vừa cười vừa nói: - Ân tổng, Tiểu Kiều. mời ngồi, mời ngồi.
Hiển nhiên, bầu không khí trên bàn rượu không bình thường, Lý Phong và
Phạm Hồng Thái không nói gì, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thư ký cũng không xin chỉ thị của Tiên Hán Thành, tự mình làm chủ, giữ lại Ân Lệ Kiều. Trên bàn rượu này có ba cô gái, có thể
phân tán sự chú ý của chủ tịch, hóa giải không khí xấu hổ
Tiên Hán Thành không hề ngăn cản
Có cạnh tranh mới có động lực mà
Ân Lệ Kiều hơi khách khí, cười nhẹ nói: - Cảm ơn. Liền ấn Tiểu Kiều ngồi chỗ bên cạnh Tiên Hán Thành, mình ngồi ở bên cạnh, tiếp đến là thư ký
Nhân viên phục vụ khẩn trương chạy lên, đưa lên hai bộ bát đũa, nhanh chóng dọn sạch bàn ăn
Ân Lệ Kiều chân thành ngồi xuống, mắt nhìn Phạm Hồng Thái, khóe miệng
hơi nhếch lên, rõ ràng mang ý khiêu khích. Lý thái thái, “chất” ta không bằng cô, nhưng ta hơn cô về “lượng”.
Hai đánh một, không tin là không thắng được cô
Thật muốn làm
Chỉ cần bằng lòng chi tiền, trên thế giới này, không có chuyện gì là không làm được
30.03.2015
Chương 883 Trưởng ban Phạm Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Ân Lệ Kiều cố tình khiêu khích, nhưng Phạm Hồng Thái chỉ nhẹ nhàng thở ra Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thấy vậy, Ân Lệ Kiều càng tức giận, không biết là có phải có mâu thuẫn Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
với Cửu Phong Thực Nghiệp không, tóm lại nhất định phải gây sự. Có Tiều
Kiều này vào đây giúp vui, có thể phân tán sự chú ý của Tiên Hán Thành
Lý Phong nhăn mày, cũng dần dần bình ổn, áy náy nhìn về phía vợ, ánh mắt rõ ràng là đang nói: “xin lỗi, anh thật không biết là sẽ như vậy, sau
này tuyệt đối sẽ không để em tham gia vào kiểu xã giao này.
Ân Lệ Kiều này quả nhiên là sẽ đến, vừa ngồi xuống liền quấn quýt lấy
Tiên Hán Thành uống rượu, Đại Kiều Tiểu Kiều thay nhau ra trận, bàn rượu lập tức trở nên náo nhiệt
Lý Phong và Phạm Hồng Thái thờ ơ lạnh nhạt, rất nhanh phát hiện ra,
người gọi là Tiểu Kiều tốt nghiệp đại học Tuyền Thành, kỳ thực là có
chút hữu danh vô thực… Ban đầu còn tỏ vẻ rụt rè, sau khi uống vài chén
rượu, dần dần lộ ra bộ mặt thật, theo như cách nói năng của cô ta, tám
phần không phải là sinh viên.
Đại học Tuyền Thành cũng được coi là trường có tiếng, có thua kém so với Đại học Thủ đô, nhưng chênh lệnh cũng không quá lớn.
Tiên Hán Thành cùng đại tiểu Kiều cụng rượu trong lòng vẫn nhớ đến Phạm Hồng Thái, chốc chốc lại cùng Phạm Hồng Thái uống một ly, Phạm Hồng
Thái miễn cưỡng đối phó y.
Hai bình rượu thấy đáy, lời nói của Tiên Hán Thành cũng nhiều hơn.
Ân Lệ Kiều cười hì hì nói: - Chủ tịch Tiên, hai ngày trước, khu thông
báo sửa đổi cho tiểu khu Hãn Hải Ngân Thành chúng tôi, chuyện này có gì
nhầm lẫn không? Chúng tôi không làm chuyện gì phạm pháp, Lợi Đức là công ty tuân thủ pháp luật nhất. Ngài gọi một cuộc điện thoại là được không?
- Có thể.
Tiên Hán Thành cười ha ha, vung tay nói:
- Cũng không phải chuyện lớn gì. Mọi người nên làm như thế nào thì làm như thế, chuyện khác không cần lo lắng.
Ân Lệ Kiều lập tức vui vẻ, nhìn chằm chằm nói: - Chủ tịch Tiên, vua không nói chơi đâu đấy…
- Yên tâm, tôi đã nói không sao thì là không sao… Người nào lại đến làm phiền Lợi Đức thì bảo họ đến tìm tôi.
Tiên Hán Thành đã uống hơi nhiều, nói chuyện cũng không thận trọng được như trước, vỗ vỗ ngực, dáng vẻ…
Ân Lệ Kiều mừng rỡ, hướng về phía Tiểu Kiều nháy mắt, Tiểu Kiều hiểu ý,
bưng một ly rượu, đứng dậy, nũng nịu nói: - Chủ tịch Tiên, ngài thật sự
là quá uy phong, quá đẹp trai. Tôi ngưỡng mộ nhất chính là người như
ngài. Tôi mời ngài một ly…
- Được…
Tiên Hán Thành lảo đảo đứng dậy
- Ân… Tiểu Kiều lắc đầu liên tục, vừa cười vừa nói: - Chủ tịch Tiên, bây giờ chúng ta uống một ly da bôi, ngài ngồi đi, tôi đến…
Vẻ mặt Lý Phong liền đỏ lên, Phạm Hồng Thái đã có chút không hiểu, không biết cái gì gọi là “da bôi”
- Được, da bôi, được…
Thư ký và lái xe của Tiên Hán thành liền vỗ tay ồn ào.
Chỉ thấy Tiểu Kiều ngửa cổ, uống non nửa chén rượu đỏ vào miệng, chân
thành tiến đến, hai tay đặt lên vai Tiên Hán Thành, vòng qua đầu, cùng
Tiên Hán Thành miệng đối miệng, chậm rãi đem rượu trong miệng đưa vào
miệng Tiên Hán Thành
Thấy trò hề như vậy, Phạm Hồng Thái không kiềm chế được, đứng mạnh dậy, lạnh lùng nói: - Xin lỗi!
Đừng nghĩ Tiên Hán Thành uống say rồi, thật ra, lúc nào cũng luôn luôn
nhìn nhất cử nhất động của Phạm Hồng Thái, Tiểu Kiều này giả làm sinh
viên Đại học Tuyền Thành, Tiên Hán Thành sao có thể thật sự không nhận
ra?
Chỉ là muốn tạo cho Phạm Hồng Thái một “tấm gương” làm cho nàng nhìn xem, người khác đón ý nịnh bợ mình như thế nào.
Mắt thấy Phạm Hồng Thái đứng dậy bước đi, Tiên Hán Thành nhảy dựng lên, kéo cổ tay Phạm Hồng Thái.
Phạm Hồng Thái bất ngờ không kịp đề phòng, hét một tiếng kinh hãi, cơ hồ không đứng vững, suýt ngã vào lòng Tiên Hán Thành, may mà Lý Phong Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
nhanh tay lẹ mắt, cầm tay kia của vợ, kéo Phạm Hồng Thái lại.
- Quá đáng rồi!
Lúc này, Lý Phong không còn kiêng nể thân phận của Tiên Hán Thành được
nữa, tức giận quát một tiếng, nắm chặt cổ tay Tiên Hán Thành, cố gắng
dùng sức, Tiên Hán Thành tức thì: “ôi da..” liên hồi, vội càng buông
Phạm Hồng Thái ra.
Trước đây, Lý Phong chính là thành viên chủ lực của đội bóng rổ đại học thủ đô, thân thể cường tráng, so với Tiên Hán Thành lại trẻ hơn mười
mấy tuổi, luận về thể lực, thêm ba Tiên Hán Thành nữa đến, cũng không
sánh bằng Lý Phong
- Khốn kiếp!
Lý Phong lại gầm lên một tiếng, giương cánh tay lên, trong tiếng “ôi
da”, của Tiên Hán Thành đứng không vững, ngã mạnh về phía sau, may mắn
là ngã đúng cái ghế dựa, nếu không sẽ ngã chổng vó.
- Chủ tịch Tiên, chủ tịch Tiên…
Trong phòng nhất thời loạn lên, cả trai lẫn gái hô to gọi nhỏ, đều tiến đến đỡ Tiên Hán Thành.
- Hồng Thái chúng ta đi. Thật không ra gì!
Lý Phong buông Tiên Hán Thành ra, cầm chặt tay vợ, đi nhanh ra khỏi phòng
- Chủ tịch, chủ tịch…
Lão Tiền hoàn toàn không nghĩ đến sự việc đột nhiên chuyển thành xấu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu loạn lên, đầu tiên là Ân Lệ Kiều, đám người thư ký muốn đến đỡ Tiên Hán Thành, thấy Lý Phong cùng
Phạm Hồng Thái giận dữ bỏ đi, gấp rút đuổi theo, thay phiên nhau mà gọi.
Để tạo nên quyền lực tuyệt đối của Lý Phong ở công ty, bất cứ trường hợp nào, Lão Tiền đều cung kính gọi Lý Phong là “Chủ tịch”
- Mày đứng lại đó cho tao!
Tiên Hán Thành vất vả ổn định tinh thần, lập tức nổi giận gầm lên một
tiếng, khuôn mặt vốn đã bị rượu làm đỏ lên, giận đến đỏ gay.
Lý Phong quay đầu, hung hang trừng mắt nhìn hắn liếc một cái
- Đi!
Phạm Hồng Thái nửa khác cũng không muốn dừng lại, liền kéo Lý Phong đi ra ngoài.
- Chủ tịch… Lý Phong!
Lão Tiền tức giận, bước nhanh đến, kéo Lý Phong lại, nhìn hắn, lắc đầu liên tục
- Không được tùy ý, bây giờ không phải lúc bốc đồng
Lão Tiền hạ giọng, vội vàng nói, vẻ mặt đầy lo lắng
Không thể bỏ đi như vậy, nếu không mối thù sẽ quá sâu sắc, liên quan đến sự sống chết của Cửu Phong Thực Nghiệp, không thể kích động
Tiên Hán Thành đã lấy lại bình tĩnh, ngồi ở ghế dựa, lạnh lung nhìn bọn
họ, lạnh lùng nói: - Được, các ngươi đi đi. Lý Phong, cậu dám đi đi ra
khỏi cửa phòng này, ngày mai tôi sẽ khiến cho công ty Cửu Phong Thực
Nghiệp đóng cửa.
Lý Phong mạnh mẽ quay đầu lại, gắt gao nhìn thẳng Tiên Hán Thành, cũng
lạnh như bang mà nói: - Chủ tịch Tiên, ngài nói lại lần nữa đi
- Được, tôi nói lại lần nữa. Cậu dám đi ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ
khiến cho công ty của cậu đóng cửa. tôi nói được là làm được.
Tiên Hán Thành cắn răng gằng từng tiếng, từ hai hàm răng bật ra, vẻ mặt
dữ tợn. Mất mặt trước nhiều người như vậy, đã làm cho hắn lâm vào tình
trạng điên cuồng rất khác với dáng vẻ đạo mạo thường ngày.
- Lý Phong, đi, đừng để ý đến hắn, quá ghê tởm, loại người gì vậy!
Không đợi Lý Phong nói thêm điều gì, Phạm Hồng Thái đã kéo tay hắn, vô cùng khinh bỉ nói.
- Được.
Lý Phong gật mạnh đầu, cùng vợ sánh vai bước ra ngoài.
- Tốt, tốt, tốt, người thật sự có khí phách!
Tiên Hán Thành cười ha hả, tiếng cười khiến người nghe được không rét mà run
- Này!
Lão Tiền dậm chân một cái thật mạnh, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Tiểu Kiều nắm lấy cơ hội, dán lấy người Tiên Hán Thành, nhẹ nhàng ma sát hai đầu nhũ hoa với bờ vai của y, một tay vờn quanh cổ Tiên Hán Thành,
cầm lấy Lý Phong rượu vang đỏ trên bàn, đưa đến miệng Tiên Hán Thành,
mềm mỏng nói: - Chủ tịch đừng nóng giận, đi thì cũng đi rồi, không phải
còn có chúng tôi đây sao… nào, uống Lý Phong rượu cho nguôi giận…
- Hừ, thật là điên khùng!
Tiên Hán Thành buồn rầu hừ một tiếng, cầm lấy Lý Phong rượu, uống một hơi, đột nhiên ngẩn ngờ không hiểu có chuyện gì.
Cửa phòng không biết có hai người đến từ lúc nào, một người đàn ông
trung niên hơn bốn mươi tuổi cùng một người trẻ tuổi tầm ba mươi tuổi,
đều mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, phong thái trang nghiêm.
- Anh hai…
- Chủ tịch thành phố Nhiêu?
Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, nhưng một tiếng là bất ngờ, một tiếng là ngạc nhiên
Chỉ thấy Phạm Hồng Thái mừng rỡ cầm chặt tay của chàng trai trẻ, bỗng
nhiên “òa” một tiếng nhào lên vai Phạm Hồng Vũ mà khóc. Phạm Hồng Thái
nghẹn một bụng tức, chợt nhìn thấy anh trai yêu thương nhất của mình,
nhất thời tất cả uất ức trong bụng đều phát ra ngoài.
Phạm Hồng Vũ cũng không nghĩ tới kẻ đụng tới em gái trong này đã đánh
cho trở tay không kịp, vừa giật mình vừa khó hiểu, nhẹ nhàng vuốt lưng
em gái, cười nói: - Hồng Thái, sao rồi? chịu oan ức?
Chủ tịch thành phố Nhiêu cũng có chút bối rối, xoay mắt, vừa lúc nhìn
thấy Tiên Hán Thành và Tiểu Kiều quấn quýt với nhai, lập tức sắc mặt
trầm xuống, “Hừ” một tiếng, dáng vẻ rất không hài lòng.
Tiên Hán Thành hồi phục tinh thần lại, tay chân luống cuống để Tiểu Kiều sang một bên, ba bước thì hai bước chạy tới, đứng cạnh cách Chủ tịch
thành phố Nhiêu hai thước, cuống quýt cúi người, nói: - Chủ tịch thành
phố Nhiêu, xin chào, xin chào… ngài sao lại đến đây?
Chủ tịch thành phố Nhiêu lạnh lùng nghiêm mặt, hỏi: - Đồng chí Tiên Hán Thành, ông lại ở trong này làm gì?
- Tôi… tôi ở trong này ăn cơm, bạn bè, bạn bè tụ họp.
Đột nhiên bị nhìn thấy trong hề vừa rồi của mình, Tiên Hán Thành hoảng hốt, ngay cả nói cũng không nên lời.
- Bạn bè cái gì hả? không chú ý như vậy!
Chủ tịch thành phố Nhiêu trong lòng tức giận như vậy, vống dĩ định cùng Trưởng ban Phạm đến ăn một bữa cơm, không ngờ liền gặp phải một màn
này, quả thật vô lại.
- Lý Phong, sao lại thế này?
Gặp em gái cứ khóc không ngớt, Phạm Hồng Vũ vừa dỗ cô, vừa quay sang Lý Phong hỏi.
Lý Phong vội vàng trả lời: - Anh hai, bọn em mời người đến đây ăn cơm…
Lý Phong còn chưa dứt lời, Phạm Hồng Thái lại đứng thẳng người, lấy tay
lau nước mắt, nói: - Lý Phong, đừng nói nữa, ghê tởm chết mất.
Chủ tịch thành phố Nhiêu là người dày dạn kinh nghiệm, vừa nhìn là biết giữa chuyện này có vấn đề, dò hỏi: - Trưởng ban Phạm, đây là…
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Thị trưởng Nhiêu, đây là em gái tôi Phạm Hồng Thái, đây là em rể tôi Lý Phong, người Tuyền thành.
- À, không ngờ Trưởng ban Phạm còn có người thân thích như vậy ở Tuyền
Thành. Chủ tịch thành phố Nhiêu lập tức vẻ mặt tươi cười, nói với Phạm
Hồng Thái: - Xin chào, xin chào. Tôi là Nhiêu Vạn Thanh, chủ tịch thành
phố Tuyền Thành, là đông môn với Trưởng ban Phạm ở Trường đảng Trung
ương
- Xin chào, Chủ tịch thành phố Nhiêu.
Phạm Hồng Thái vội vàng cùng ông bắt tay chào hỏi, dường như cảm thấy có chút thất lễ, lại đưa tay trái lên lau lau nước mắt, ngượng ngùng nở nụ cười.
Trưởng ban Phạm, Trưởng ban Phạm
Lẽ nào…
Nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, Tiên Hán Thành trong nháy mắt như rơi xuyên qua lớp băng, lạnh từ đầu đến chân.
30.03.2015
Chương 884 đại họa rồi Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
- Đồng chí Lý Phong, cậu là người Tuyền Thành?
Chủ tịch thành phố Nhiêu ôn tồn hỏi thăm và bắt tay Lý Phong.
Lý Phong so với hắn nhỏ hơn chừng hai mươi tuổi, vốn dĩ có thể gọi một
tiếng “tiểu Lý” nhưng Lý Phong lại là em rể của Trưởng ban Phạm, Nhiêu
Vạn Thanh tự mình cảm thấy không nên bừa bãi, liền theo quy củ của Đảng, gọi là “đồng chí Lý Phong”
- Đúng vậy, đúng vậy, thị trưởng Nhiêu. Tôi là người Tuyền Thành.
- Chủ tịch thành phố Nhiêu, đồng chí Lý Phong là chủ tịch của tập đòan Cửu Phong Thực Nghiệp.
Lão Tiền bỗng nhiên ở xa nói chen vào. Trong chốc lát, Lão Tiền cũng
không hiểu rõ ràng, nhưng Nhiêu Vạn Thanh thì hắn biết.có nhìn thấy qua
tin tức trên TV, không thể giả mạo thị trưởng Tuyền thành được. Bỗng
nhiên, Chủ tịch thành phố xuất hiện trước mặt, khách khí với Lý Phong
và Phạm Hồng Thái như vậy, khẳng định là không phải không có lý do.
Người đàn ông trẻ tuổi kia là anh hai của Phạm Hồng Thái, Chủ tịch thành phố Nhiêu gọi là Trưởng ban Phạm. Tuy không biết là Trưởng ban của đơn
vị nào, nhưng Chủ tịch thành phố Nhiêu khách sáo như vậy, hẳng là chức
quan không nhỏ.
Lúc này, phải nhanh chóng làm rõ “thân phận chính phủ” của Lý Phong, đã
hung hăng đắc tội Tiên Hán Thành, nếu không nắm bắt cơ hội này, chỉ sợ
tập đoàn Cửu Phong Thực Nghiệp gặp xui xẻo. Lăn lộn nhiều năm trong
ngành điền sản như vậy, Lão Tiền hiểu rất rõ sự đáng sợ của “ quan phủ”. Cho ngươi phát tài dễ dàng, cho ngươi gặp xui xẻo cũng chỉ bằng một câu nói.
- A, chủ tịch của tập đoàn Cửu Phong Thực Nghiệp? Lý đổng trẻ tuổi rất
có triển vọng. Tập đoàn Cửu Phong Thực Nghiệp là tập đoàn nổi tiếng của
Tuyền Thành chúng ta.
- Tốt, tốt…
Nhiêu Vạn Thanh lấy tay kia, vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay của Lý Phong mấy cái tỏ ra thân mật.
Nhìn trên mặt Phạm Hồng Thái nước mắt chưa hết, Phạm Hồng Vũ nhíu hai
hàng lông mày lại, hỏi: - Hồng Thái, sao ăn cơm lại khóc lên vậy?
Bộ dạng ôm ấp âu yếm của Tiên Hán Thành và Tiểu Kiều ở bên trong vừa rồi không thể qua được đôi mắt của Trưởng ban Phạm. Ánh mắt sắc bén, vô
tình lướt qua mặt đám người Tiên Hán Thành, đám người Tiên Hán Thành
nhất thời cả người phát lạnh.
Nhiêu Vạn Thanh rất không ngoan, dĩ nhiên cũng nhìn ra ở đây có chút vấn đề. Nghiêm mặt nói với Tiên Hán Thành: - Chủ tịch Tiên, có chuyện gì?
Tiên Hán Thành đầy bụng rượu đã sớm hóa thành mồ hôi lạnh chảy ra, áo sơ mi ướt đẫm, dính chặt vào người. Lúc này cũng không cần lau mồ hôi, cúi đầu khom lưng nói: - Chủ tịch thành phố, hiểu lầm, hiểu lầm…
Lúc Phạm Hồng Thái và Lý Phong bắt tay nói chuyện với Nhiêu Vạn Thanh,
Tiên Hán Thành đã đang liều mạng nghĩ từ ngữ ứng đối, chỉ là chuyện này
chuyển biến quá nhanh, một chút giảm xóc cũng không có, nên không nghĩ
ra được gì do nào tốt. Đành phải liều mạng cúi đầu khom lưng, liều mạng
chảy mồ hôi lạnh.
- Hiểu lầm cái gì? Ở nơi công cộng, không tự mình kiểm soát lời nói và việc làm một chút, còn ra thể thống gì?
Tuy rằng sự tình tạm thời còn chưa được làm rõ ràng, nhưng em gái Trưởng ban Phạm ủy khuất rơi lệ, phần lớn có liên quan tới Tiên Hán Thành. Cửu Phong Thực Nghiệp ở Tuyền thành cũng được tính là công ty lớn có tiếng
tăm, là người làm kinh doanh bình thường, cũng không có việc gì phải làm cho bà chủ của Cửu Phong Thực Nghiệp chảy nước mắt. Càng không cần phải nói Phạm Hồng Thái là em gái Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ ở trường trung ương đảng bồi dưỡng một năm, trong lúc này,
trường trung ương đản còn tổ chức đào tạo cán bộ địa phương. Nhiêu Vạn
Thanh là Chủ tịch thành phố Tuyền Thành, cùng tham gia kỳ huấn luyện
này, xem như là bạn cùng học với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ sau khi tốt nghiệp trường Trung ương Đảng, chợt được trung
ương bổ nhiệm làm thường ủy tỉnh Hoàng Hải, Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy. Đến nhậm chức ở Tuyền Thành trước đó không lâu. Nhiêu Vạn Thanh liền
mời Phạm Hồng Vũ đến Thiên Nhân Cư dùng cơm. Bạn học cũ mà, đương nhiên
phải liên lạc tình cảm nhiều hơn. Không ngờ lại gặp phải một màn xấu hổ
như vậy ở đây, Nhiêu Vạn Thanh trong lòng buồn bực tức giận.
Tiên Hán Thành vốn mặt đỏ bừng, sớm đã trở nên tái nhợt, không ngừng đưa tay lau mồ hôi ha ha không nói ra lời, hai cổ tay run rẩy, dường như
bất cứ lúc nào cũng có thể bị dọa sợ gục xuống.
Phạm Hồng Vũ liền khoát tay áo, nói: - Chủ tịch thành phố Nhiêu, nếu đã
là hiểu lầm thì quên đi thôi. ha ha. Tôi thực là đói bụng rồi. Chúng ta
đi ăn cơm thôi.
Giọng nói bình thản, không có chút tức giận nào
Nhiêu Vạn Thanh có thể nhìn ra được có vấn đề, Phạm Hồng Vũ sao có thể
không nhìn ra. Nhưng Thiên Nhân Cư thực khách rất đông, người đến người
đi, rõ ràng không tiện ở đây “truy cứu chân tướng”
Thể diện này là Phạm Hồng Vũ cho Nhiêu Vạn Thanh. Còn về Tiên Hán Thành, Trưởng ban Phạm còn chưa gặp qua , dĩ nhiên cũng không nói tới chuyện
muốn hay không muốn cho ông ta thể diện.
Nhiêu Vạn Thanh khẽ thở dài.
Hắn làm sao muốn nổi giận ở nơi đông người như vậy. Nhưng nếu không có
thái độ như vậy, không thể thể hiện trước mặt Phạm Hồng Vũ. Bây giờ,
Phạm Hồng Vũ đã chủ động cho hắn lối thoát, dĩ nhiên thuận sườn núi hạ
lư, ha ha cười nói: - Đúng vậy, đúng vậy, Trưởng ban Phạm nói vậy, tôi
cũng cảm thấy bụng ta có chút thầm thì kêu, chúng ta đi ăn cơm trước.
Trưởng ban Phạm, mời!
Phạm Hồng Vũ cười nói với em gái và em rể: - Lý Phong, Hồng Thái, hai
người ăn no chưa? Nếu không, cùng nhau đi ăn. Ta vừa mới đến, còn chưa
tới thăm chú Lý và dì Điền được, cũng có phần thất lễ.
Lý Phong vội vàng nói: - Anh hai, công việc của anh bận rộn như vậy,
không dám quấy rầy đến anh. Thất lễ chính là em và Hồng Thái.
Phạm Hồng Vũ vỗ vỗ vai Lý Phong, nói: - Đi thôi, cùng đi.
Lý Phong liên tục gật đầu, lại quay lại nói với Lão Tiền: - Tiền thúc thúc, nếu không người cũng đi cùng đi.
Đối diện với Nhiêu Vạn Thanh như vậy, Lý Phong vẫn có chút lo lắng.
không phải lo lắng gì khác, là không biết nên giải thích như thế nào với Nhiêu Vạn Thanh về hoàn cảnh khó khăn hiện nay của Cửu Phong Thực
Nghiệp.
Mời Lão Tiền đi cùng đáng tin cậy hơn. Lão Tiền là người có nhiều kinh
nghiệm, ứng phó với loại tình huống này tốt hơ so với hắn.
- Anh hai, Tiền thúc thúc là phó tổng chấp hành của công ty chúng ta.
Sau khi gọi Lão Tiền, Lý Phong lại cảm thấy không được ổn, lại vội vàng giải thích với Phạm Hồng Vũ một câu.
- Cùng đi, cùng đi. Càng nhiều người càng vui.
Không đợi Phạm Hồng Vũ mở miệng, Nhiêu Vạn Thanh liền ha hả cười nói.
Đang lo làm như thế nào mới có thế tạo mối quan hệ gần gũi với Phạm Hồng Vũ, cơ hội đã đến tới cửa rồi. đám người Lý Phong mời Tiên Hán Thành ăn cơm, nhất định là có việc muốn nhờ. Nhiêu Vạn Thanh nhân tiện giúp đỡ,
là đương nhiên.
Lập tức, một nhóm mấy người phục vụ ở Thiên Nhân Cư đưa khách về phía một phòng khác.
Lập tức để đám người Tiên Hán Thành ở lại nơi đó.
“bịch” một tiếng, cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Tiên Hán Thành hai Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
chân mềm nhũn, liền đổ xuống mặt đất, may mắn kịp thời đỡ đc khung cửa,
mới không mất mặt. Nhưng bộ dạng thảm hại này cũng đủ không chịu nổi
rồi.
- Chủ tịch Tiên…
Thư ký và lái xe bước lên đỡ Tiên Hán Thành lên, vừa gấp rút lấy khăn tay cho hắn lau mồ hôi, tay chân luống cuống.
Ân Lệ Kiều vừa rồi thở cũng khồn dám thở mạnh, lén chạy tới của một
chút, tìm kiếm xung quanh, xác định Chủ tịch thành phố Nhiêu đã vào
phòng, lúc này mới tiến đến bên cạnh Tiên Hán Thành , hạ giọng hỏi: -
Chủ tịch Tiên, người này? Nếu như vậy…
Có vẻ như Chủ tịch thành phố còn muốn nghe…
- Cút!
Tiên Hán Thành đầu tiên là không phản ứng, chờ Ân Lệ Kiều hỏi một câu,
đột nhiên đứng thẳng dậy, hướng tới Ân Lệ Kiều quát một tiếng.
- Đều là đồ khốn cô, đều là loại đàn bà này, muốn hại chết ta!
Tiên Hán Thành nghiến răng nghiến lợi mắng.
Nếu là lúc bình thường, người khác dám mắng ả như vậy, Ân Lệ Kiều nhất
định trở mặt, cho dù là Tiên Hán Thành cũng không được. chỉ là lần này,
chính Ân Lệ Kiều cũng bị dọa đến quá sức, cũng không còn tâm sức đi so
đo chuyện này.
Lão Tiền biết rõ uy lực của “quan phủ”, Ân Lệ Kiều sao lại không biết.
Một nhân vật làm cho thị trưởng có thế khẩn trương như thế, lại …
Hậu quả rất nghiệm trọng.
Phải mau nghĩ cách tiêu tan tai họa.
Hai ngày sau, là ngày thứ 7, Phạm Hồng Vũ đến nhà Lý Phong, thăm hỏi cha mẹ Lý Phong. Ngồi ở trong phòng khách nói chuyện, lúc này mới hỏi Cửu
Phong Thực Nghiệp gặp khó khăn gì.
Ăn cơm cùng Nhiêu Vạn Thanh ở Thiên Nhân Cư, Phạm Hồng Vũ im lặng không
đề cập tới tình hình Cửu Phong Thực Nghiệp, Lý Phong và Lão Tiền cũng
không dám mở miệng. Trưởng ban Phạm không đề cập đến, chắc chắc có suy
tính riêng, quan trường phức tạp, bọn họ làm sao làm cho rõ ràng được.
Lý Phong liền đem tình hình đại khái nói lại một chút: - Anh hai, tình Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
huống chính là như vậy, ngoài việc này, hiện giờ công ty còn gặp phải
vấn đề tài chính không đủ. Hiện tại ngân hàng đó
Hai hàng lông mày Phạm Hồng Vũ hơi nhíu lại, hỏi: - Lý Phong, có khó khăn tài chính, sao không nói với ta?
- Việc này…
Lý Phong cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào
Phạm Hồng Thái vội vàng nói: - Anh hai, là em không cho anh ấy nói. Anh
là cán bộ lãnh đạo, anh cả cũng là xí nghiệp nhà nước. Có khó khăn nên
tự mình giải quyết.
Phạm Hồng Vũ liền nở nụ cười, xoa xoa đầu em gái nói: - Nha đầu ngốc,
còn phần biệt rõ ràng như vậy với anh hai à? Có khó khăn tự mình giải
quyết là đúng, nhưng phải hiểu được biến báo. Kinh doanh xí nghiệp, tiền vốn xoay vòng là rất bình thường, ai cũng có lúc túng thiếu… Lý Phong
công ty của mọi người, đại khái cần bao nhiêu tài chính quay vòng?
- Không ít. Công ty đã từng tính, muốn duy trì hạn độ tài chính quay vòng, ít nhất phải cần năm nghìn vạn.
Lý Phong thật cẩn thận nói, nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, trong mắt mang
theo vẻ mong mỏi. Thật lòng mà nói, tình trạng khó khăn của Cửu Phong
Thực Nghiệp trong thời gian này thực sự làm hắn buồn phiền. Dù sao hắn
cũng chỉ mới tiếp xúc với việc quản lý kinh doanh, chưa có kinh nghiệm.
Trong thời khắc then chốt này thật sự hy vọng anh hai có thể giúp đỡ.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói: - Năm chục triệu không phải con số lớn gì,
ta có thể giúp cậu giải quyết. Hai ngày nữa, sẽ có người liên hệ với
cậu… Hồng Thái, đừng lo lắng, đều là kinh doanh qua lại, ta cũng sẽ
không mưu lợi riêng.
Phạm Hồng Thái bị anh hai nói toạc tâm tư, liền thẹn thùng cười nói: -
Anh hai, em đúng là có chút lo lắng. Giống như Tiên Hán Thành kia, sẽ Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
không phải là người tốt.
Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Hai tháng sau, chủ tịch nội khu đông thành của thành phố Tuyền thành,
chủ tịch Tiên Hán Thành bị tỉnh ủy ban kỷ luật tiến hành kỷ luật.
30.03.2015
Chương 885 Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Hải Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Bánh xe lịch sử cuồn cuộn mà chạy về phía trước, thế kỷ mới đã qua được sáu năm rồi. Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Những nước phương Đông phát triển lên từng ngày.
Dưới sự lãnh đạo chính xác của Tỉnh ủy, UBND tỉnh, kinh tế tỉnh Hoàng
Hải phát triển như vũ bão, liên tục nhiều năm đứng vào top đầu cả nước.
Cùng với sự phát triển của nền kinh tế, chất lượng cuộc sống của nhân
dân Hoàng Hải cũng ngày càng được nâng cao, nhất địa khu Tân Hải, từng
khu nhà ở cao cấp mọc lên như nấm.
Ngân Long Uyển là tất cả những tiểu khu xa hoa bậc nhất khu vực ven
biển. Giá bất động sản ở khu vực này rất cao, giá khởi điểm cho mỗi căn
biệt thự ở đây đều từ hàng chục triệu trở lên.
Những người có thể vào Ngân Long Uyển ở, không ai không phải là tài hùng đại thế, phú giáp một phương.
Sự quản lý ở Ngân Long Uyển rất nghiêm khắc, nghiêm cấm công nhân hội sở tiết lộ thông tin cho bất kỳ ai. Trên thực tế những tin tức này cũng
không phải là thứ mà những công nhân bình thường có thể biết được…
Tất cả công nhân ở Ngân Long Uyển đều rất tự giác, không ai lại đi “dò
hỏi cơ mật” cả. Mỗi người đều biết, đi hỏi cơ mật như vậy là rất nguy
hiểm. Có thể mua được những căn biệt thự cao cấp như vậy một cách dễ
dàng có ai là tầm thường đâu. Vô duyên vô cớ, tự nhiên đi chọc giận
những nhân vật như vậy làm gì?
Một cổ đông của tập đoàn xuyên quôc gia lớn là Lý Thu Vũ tiểu thư, là
một trong những người sở hữu một biệt thự bên bờ biển của khu Ngân Long
Uyển.
Lý đại tiểu thư thuộc hàng đại nhân vật, mỗi năm mấy cả triệu tệ để bảo
dưỡng biệt thự, nhưng thời gian ở đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Biệt
thự số 1 có một đoạn bãi biển tư nhân, có bể bơi lớn, có chỗ tập thể
hình…
Lý Thu Vũ hôm trước từ nước ngoài trở về Hoàng Hải, vào ở biệt thự số 1.
Hiện tại, chiếc du thuyền xa hoa của cô đã rời biệt thự số 1, chậm rãi rong chơi trên biển mênh mông.
Chiếc du thuyền này của Lý Thu Vũ là mua từ Italia. Thiết kế vô cùng tối tân, vẻ đẹp hoàn mỹ không tì vết.
Lý Thu Vũ phải đặt hàng trước ba năm, năm ngoái mới nhận được hàng.
Thời tiết đúng là rât dễ chịu, cảnh sắc thì tuyệt hảo.
Trên du thuyền, Phạm Hồng Vũ mặc bộ đồ ngủ màu trắng, thoải mái dựa vào ghế, bên cạnh là chút đồ uống. Trông bộ vô cùng thích ý.
Công việc bận rộn, hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi, cho nên phải thả lỏng thể xác và tinh thần.
Chỉ trong chốc lát, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười.
Lý Thu Vũ mặc một bộ áo ngủ trắng noãn, mái tóc đen nhanh thả dài, trông cô vẫn trẻ trung như ngày nào, dường như không chút dấu vết thời gian,
ngay cả thần thái cũng vậy.
Nếu không phải những người quen biết với cô, thì ai cũng cho rằng cô là
sinh viên mới tốt nghiệp, chứ không ai cho rằng đây là một bà chủ lớn
của công ty xuyên quốc gia.
Trong tay Lý Thu Vũ cầm một đĩa hoa quả, cười dài đi đến sau lưng Phạm Hồng Vũ.
- Đừng nhúc nhích nhé. Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ muốn ngồi lên, Lý Thu Vũ liền duyên dáng gọi to một tiếng.
- Tiếp tục nằm đó, không được nhúc nhích.
Phạm Hồng Vũ cười cười, quả nhiên nằm đó không nhúc nhích.
Lại có đồ ngon ăn rồi.
Lý Thu Vũ khẽ cười, ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ, cầm dĩa xiên hoa quả dâng đến tận miệng hắn.
- Nào, há miệng ra…ngoan lắm…phải uống ít rượu thôi, ăn nhiều hoa quả một chút.
Phạm Hồng Vũ liền ngoan ngoãn há miệng, nuốt miếng hoa quả xuống.
- Bí thư Phạm, chúc mừng nhé.
Lý Thu Vũ vừa lấy hoa quả cho hắn, vừa cười dài nói, mang theo ý châm chọc.
- Ngay cả ba em cũng khen anh đấy.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói: - Không phải chứ, chú Lý mà khen anh á? Có khi chú ấy lại mắng anh ấy chứ.
- Anh biết là được rồi.
Lý Thu Vũ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
- Ba em nói, bệnh cũ của anh không thay đổi được, giống như một con gà
chọi vậy. Anh bây giờ không phải cán bộ cơ sở nữa, là Bí thư Tỉnh ủy,
phải chú ý thân phận. Nhất là ở tỉnh lớn như Hoàng Hải, phải chú ý kết
hợp cương nhu. Vốn bản thân anh cũng đủ sáng rồi, chưa đến 40 mà đã lên
làm Bí thư Tỉnh ủy…chính vì thế mà không nghe những lời của các cụ…
Lý Thu Vũ nói xong, cái miệng chu lên, dường như rất bất mãn.
- Anh không phải không nghe lời của các cụ, em nói xem anh liệu có dám không nghe lời của ông ấy không?
Nói xong, Phạm Hồng Vũ đưa tay vuốt vuốt mái móc mềm mại của Lý Thu Vũ, khẽ thở dài.
Lý Thu Vũ liền dựa vào người hắn, ôm lấy cổ hắn.
- Em ủng hộ anh, bất kể anh làm cái gì, em cũng sẽ đều ủng hộ anh.
Lý Thu Vũ thấp giọng nói.
Phạm Hồng Vũ ôm lấy vòng eo thon mềm của ô, mỉm cười nói: - Không việc
gì, trong lòng anh đều biết, nói cho anh nghe một chút về chú sư tử em
nuôi đi, à, có phải nó tên là Ba Toa đúng không?
- Ba Hạ, không phải Ba Toa. Nói cho anh rất nhiều lần rồi mà cũng không nhớ.
Vừa rồi vẫn còn dịu dàng như nước, hiện tại bỗng nhiên lại tức giận, chu miệng lên, nhìn Bí thư Phạm với ánh mắt “khinh bỉ”. Người này càng ngày càng quá đáng rồi.
Bí thư Phạm không hổ thẹn chút nào, cười nói: - Tiếng bản xứ Châu Phi
mà, anh sao mà nhớ được. Ba Toa hay Ba Hạ cũng giống nhau thôi mà…Mà bây giờ nó ăn được thịt chưa?
Nói đến chuyện Ba Hạ, Lý Thu Vũ thần thái liền tươi tỉnh hẳn lên.
Tính cách của Lý Thu Vũ vẫn như xưa, không hề thay đổi, sau khi tốt
nghệp đại học, cô liền đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới. Cho dù trong
tay hiện tại nắm cả chục tỷ đô nhưng tính cách ấy vẫn nguyên vẹn. Gần
hai năm, Lý Thu Vũ mê mẩn mỹ cảnh phong tình của châu Phi, cứ có thời
gian rảnh là đến châu Phi du lịch thám hiểm. Lần trước Phạm Hồng Vũ gọi
điện thoại, cô nói cô đang nuôi một con sư tử con.
Việc săn bắn động vật trái phép ở châu Phi vẫn rất phổ biến, thường xuyên sẽ có những chú sư tử con trở thành cô nhi.
Trong thời gian này, Lý Thu Vũ quả thực đã bị chú sư tử con tên Ba Hạ
này làm cho mê mẩn. Cô đã chụp rất nhiều ảnh với chú sư tử này gửi cho
Phạm Hồng Vũ.
- Ăn thịt được rồi, dạ dày tốt lắm, một lúc là có thể ăn được cả cân
thịt bò…nếu nó đói bụng, mình mà không cho nó ăn thì nó cứ quấn lấy chân mình, đáng yêu lắm.
Phạm Hồng Vũ liền cười.
Hắn đã nhìn thấy sư tử con làm nũng nhiều lần rồi, quả thật vô cùng đáng yêu.
Lý Thu Vũ khoa chân múa tay, cười khanh khách, giọng nói vẫn trong trẻo thuần khiết như xưa.
Phạm Hồng Vũ im lặng nhìn cô, dần dần hắn trở nên ngây ngốc.
- Sao anh đờ người ra như vậy…
Lý Thu Vũ thản nhiên cười, tay sờ sờ mặt hắn.
Phạm Hồng Vũ đưa tay ôm lấy vòng eo của cô, ôm cô vào người, hôn lên mái tóc đen nhánh của cô, thấp giọng nói: - Thu Vũ… - Vâng…
Lý Thu Vũ nỉ non mộ câu, giọng nói cũng như say rồi.
Tuy nhiên, “niềm vui ngắn chẳng tầy gang”, sự ấm áp này nhanh chóng bị người ta phá hỏng.
- Lý tiểu thư, Phạm tiên sinh, địa điểm lặn có rồi…
Lý Thu Vũ như thể trong cơn mơ bừng tỉnh, đứng nhanh dậy, cởi bỏ lớp áo
khoác bên ngoài, dưới ánh nắng ấp áp của biển Hoàng Hải, trông cô vô
cùng quyến rũ.
- Đi, đi lặn đi.
Lý Thu Vũ kéo tay Phạm Hồng Vũ, cười nói.
Phạm Hồng Vũ không khỏi lắc đầu.
Tiểu ma nữ vẫn như xưa, như thể mãi mãi không lớn vậy.
- Lắc đầu cái gì, đang chê cười em chứ gì? Em nói cho anh biết như Bí
thư Phạm, anh chuẩn bị tâm lý đi nhé, em quyết định rồi, em muốn làm mẹ.
Lý Thu Vũ “nghiến răng nghiến lợi” ghé vào tai hắn nói.
Bí thư Phạm đang định lặn xuống nước cũng nhất thời ngây ngẩn cả người,
đứng ngơ ngác ở đó, một lúc sau mới khôi phục lại tinh thần.
30.03.2015
Chương 886 Vĩ nhân thay đổi thế giới Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Đại nội, Kim Thu Viên
Trời đã chìm vào bóng đêm. Trong khu làm việc của Chủ tịch nước, đèn
vẫn sáng trưng, một thân ảnh cao lớn đứng trước bàn làm việc hút thuốc,
thỉnh thoảng lại nhả một hơi, hai hàng lông mày nhíu lại dường như đang
suy nghĩ vấn đề quan trọng.
Mặc dù đã không còn trẻ nữa, nhưng mái tóc lãnh tụ vẫn đen nhánh, tinh thần và sức lực vẫn rất dồi dào.
- Cạch cạch…
Từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khẽ khẽ.
- Mời vào.
Lãnh tụ dừng lại, ngẩng đầu lên nói.
Cánh cửa được khắc theo phong cách cổ bị đẩy ra, một cán bộ trung niên
đi tới. Nữ cán bộ này mặc đồ tây trang, bên ngoài là áo khoác lông mỏng
màu vàng nhạt, có vẻ rất giỏi giang.
- Chủ tịch, Phó chủ tịch Bảo và các đồng chí của quân đội đã đến rồi. Nữ cán bộ nhẹ giọng nói.
- Mời bọn họ vào đi.
- Vâng.
Nữ cán bộ xoay người lui ra ngoài. Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chỉ chốc lát, ba quân nhân trang phục chỉnh tề đi vào thư phòng. Người
đi đầu vóc dáng cao lớn, trên mặt phủ đầy dấu vết của phong sương, khiến người ta có cảm giác uy mãnh, trên vai đeo quân hàm thượng tướng sáng
chói.
Đây chính là Phó chủ tịch công tác thường nhật của quân đội, Thượng tướng Bảo Hưng.
Bảo Hưng nổi tiếng trong quân đội, khiến cho không ít quân thù phải kính nể. Kinh tế đất nước phát triển, giao lưu giữa các nước cũng trở nên
sâu rộng hơn, và lĩnh vực quốc phòng cũng không phải là một ngoại lệ…
Lãnh đạo các nước trên thế giới, bất kể là có thái độ thế nào với TQ,
thì có một sự thật mà tất cả bọn họ phải thừa nhận đó chính là: Quốc gia phương Đông hùng mạnh này, dưới sự lãnh đạo chính xác của vĩ nhân, đã
đủ thế lực để nói “không” với thế giới phương Tây.
Đi theo tướng quân Bảo Hưng, là hai quân nhân tương đối trẻ tuổi, một
người đeo quân hàm thiếu tướng, người còn lại mang quân hàm trung tá,
lần đầu tiên được đến đây, hai người không khỏi căng thẳng hồi hộp.
- Xin chào chủ tịch.
Ba người khép chân lại, chào theo nghi thức quân đội.
- Được tụ.
Lãnh tụ giơ tay lên hoàn lễ, rồi bắt tay với ba người.
Hai quan quân đi theo Bảo Hưng, người mang quân hàm thiếu tướng họ Doãn
là Phó bộ trưởng bộ tổng tham mưu tác chiến, họ Doãn. Trung tá còn lại
là tham mưu tác thiến tổng tham mưu, họ Đỗ. Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Mời ngồi.
Lãnh tụ nói, lập tức ngồi xuống ghế salon bằng gỗ. Căn phòng này của
lãnh tụ rất giản dị, không hề xa hoa như trong tưởng tượng của mọi
người. - Vâng.
Ba người đáp ứng một tiếng, rồi lần lượt ngồi xuống.
Lãnh tụ mỉm cười, khoát tay, ôn hòa nói: - Không phải căng thẳng như
vậy, cứ tự nhiên đi. Muốn hút thuốc thì cứ hút, muốn uống trà thì uống
trà, có chuyện gì thì nói thẳng…
Bảo Hưng thì không căng thẳng, gã đã tương giao tương tri với lãnh tụ bao nhiêu năm nay rồi.
Những lời này của lãnh tụ, là dành cho thiếu tướng Doãn và trung tá Đỗ.
Cán bộ trung niên tự mình rót nước cho khách.
- Cảm ơn Chủ nhiệm Khê. Cán bộ trung niên này chính là Khê Tiểu Ưu, là
con của liệt sỹ ở huyện Mạc Bình, hồi nhỏ vẫn thường quấn quít bên chú
Phạm. Giờ đây đã là cán bộ lãnh đạo cấp cao rồi.
Khê Tiểu Ưu có trong số nhân viên thư ký đại nội, có thể được coi là một nhân vật truyền kỳ. Nghe nói hồi học trung học thành tích của bà rất
tốt, đứng đầu cả tỉnh Thanh sơn, được tuyển thẳng vào đại học danh giá
nhất cả nước. Không ngờ Khê Tiểu Ưu lại từ chối cơ hội này mà tham gia
thi đại học. Điều khiến mọi người bất ngờ chính là bà không học ở một
trường đại học ở thủ đô mà là thi vào một trường quân sự.
Tốt nghiệp đại học quân sự hạng ưu, được điều động về cục cảnh vệ trung
ương công tác. Sau khi lãnh tụ bước vào tầng quyết sách trung tâm, Khê
Tiểu Ưu đảm nhiệm chức Tổ trưởng tổ vệ sỹ. Lãnh tụ vào Kim Thu Viên, Khê Tiểu Ưu chuyển sang làm nhân viên văn chức, sau đó thẳng lên chức Phó
Chủ nhiệm…
Nữ cán bộ văn võ song toàn như vậy, ở cả nước này có lẽ không tìm được người thứ hai.
Chủ nhiệm Khê mỉm cười, đi đến bàn công tác, bưng trà cho lanh tụ, sau
đó ngồi xuống bên cạnh lãnh tụ, mở sổ ra bắt đầu ghi chép.
- Bắt đầu đi, có tình hình gì thế?
- Chủ tịch, cuộc diễn tập xuất hiện tình hình bất ngờ. Bên cạnh khu vực
dự định công kích của chúng ta xuất hiện tàu chiến của nước khác, nếu
bọn họ không rời đi thì khó mà thực hiện được.
Bảo Hưng trầm giọng nói. - Vậy sao? Truyện "Quyền Lực Tuyệt Đối " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chủ tịch hỏi lại.
- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch có cần xem bản đồ không ạ?
Chủ tịch liền gật đầu.
Trung tá Đỗ liền mở máy tính ra, Thiếu tướng Doãn đi ra chỗ vách tường, tay cầm bút chỉ hồng ngoại.
Chủ tịch và Bảo Hưng cùng đứng dậy.
Thiếu tướng Doãn giải thích: - Chủ tịch, ở khu vực này chính là nơi dự
định công kích của chúng ta trong đợt diễn tập lần này. Bên này là khu
vực tránh tàu…
- Hiện tại, ba chiến thuyền của đảo quốc cách khu vực dự định công kích của chúng ta rất gần, sắp áp tuyến rồi. Nếu chúng ta bắn đạn đạo như kế hoạch thì không thể đảm bảo 100% thành công được.
Thiếu tướng Doãn nói rõ tình hình.
- Bọn họ đang khiêu khích chúng ta.
Bảo Hưng cười lạnh nói.
Chủ tịch hỏi: - Công kích bão hòa định khi nào tiến hành?
- 11h26 phút sáng ngày mai ạ…
Bảo Hưng nói thêm: - Thời điểm đó, phỏng chừng hiệu Phúc Đặc và chiến
hạm bảo vệ của nó cũng đã đến khu vực đó rồi. Bọn họ đang muốn thử chúng ta xem có dám đánh hay không? - Đánh.
Lãnh tụ cao nhất không chút do dự nói, ngữ khí rất thản nhiên.
- Nếu chúng ta đã nói trước, nếu bọn họ vẫn muốn đến góp vui thì cứ theo kế hoạch mà đánh. Nói với bộ đội, phải làm tốt công tác chuẩn bị.
- Vâng.
Bảo Hưng, thiếu tướng Doãn với trung tá Đỗ đứng thẳng thân mình, đồng thanh đáp.
- Tối nay sẽ tổ chức cuộc hop, để bố trí. Tất cả bộ đội, đều bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Lãnh tụ cao nhất lại lạnh nhạt phân phó một câu.
- Vâng.
Khê Tiểu Ưu nhanh chóng ghi lại mệnh lệnh của lãnh tụ.
Lãnh tụ cao nhất sau khi ký tến xong, bản ghi chép này liền trở thành mệnh lệnh, thông lệnh toàn quân.
Buổi sáng ngày hôm sau, 11h26 phút, bão hòa công kích được tiến hành
đúng thời gian. Dưới lệnh chỉ huy, vô số đạn đạo được bắn lên không
trung..
Tàu Phúc Đặc hốt hoảng lui về phía sau, tránh xa khu vực công kích.
Lần diễn tập này, chấn kinh toàn bộ thế giới.
Rất nhiều năm đã trôi qua, ở một thị trấn nhỏ bình yên, trong một trang
viên nhỏ, ánh mặt trời ấm áp, một cụ già đang ngồi trên ghế dựa, chậm
rãi nhấp từng ngụm trà xanh. Từng động tác đều cực kỳ nhẹ nhàng…
Cụ già tóc đã hoa râm, đeo cặp mắt kính, mặc dù đã phủ đầy dấu vết thời
gian, nhưng hai gò má vẫn hồng nhuận như trước, có thể nhìn ra được nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của một cô thiếu nữ ngày nào.
- Mẹ, con về rồi.
Một phụ nữ trung niên kép một vali hành lý, chậm rãi đi đến, khí chất an nhàn, như mẹ mình, cùng giống như người trong bức họa đồ.
Cụ già mỉm cười.
Người phụ nữ trung niên đi đến bên người mẹ, mở hành lý ra, cẩn thận cầm lên một quyển sách giản dị.
- Gặp được rồi à? Cụ già nhẹ giọng hỏi.
- Dạ gặp được rồi.
- Sức khỏe có tốt không?
- Dạ rất tốt.
Cụ già tươi cười, chậm rãi nhận cuốn sách từ tay con gái.
Thư danh – “Vĩ nhân thay đổi thế giới”
Ngoài bìa, là bức ảnh duyệt binh chụp ở quảng trường thủ đô năm xưa,
trên thành lâu nguy nga, lãnh tụ đứng giơ tay phải chào bộ đội duyệt
binh.
- Mẹ, cuốn sách này viết thật hay.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười nói.
Cụ già khẽ vuốt vuốt bìa cuốn sách, thật lâu sau, mới từ từ mở ra, ngay
trang đầu đã viết hai câu rất rõ ràng: Trong biển nếu còn người tri kỷ. Ở góc trời, như xóm láng gần. .
Nét chữ giống như rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực.
Cụ già nhìn nét chữ to kia, nhìn chữ ký vô cùng quen thuộc kia, trên mặt mỉm mỉm cười, hai gò má ửng đỏ, giống như cô sinh viên đại học thủ đô e lệ ngày nào.
- Vân Hồ, chúng ta về nhà thôi. - Haiz.
Người phụ nữ trung niên niên Phạm Vân Hồ đáp một tiếng, giúp mẹ chậm rãi đứng dậy.
Nên trở về rồi, về ngôi nhà thuộc về hai mẹ con họ.