Chương 10
Bị oan Nguồn: https://meoconvuichoi.wordpress.com
Nội dung thu gọn
Lãnh Hạo Nguyệt cười thầm trong lòng, thế nhưng trên mặt lại là vẻ hồn nhiên ngây thơ, hai mắt vụt sáng nhìn Nhạc Du Du: “Hắn chính là Dật ca ca.” Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tại hạ Trình Dật, đại sư huynh của Hạo nhi.” Trình Dật nhìn ánh mắt dữ tợn của Nhạc Du Du có cảm giác hòa thượng bị vu tội ăn thịt chó, đây là lần đầu tiên hắn gặp vị đệ muội này mà? Nhưng ánh mắt đó sao lại giống như hắn nợ tiền nàng thế này?
“Ngươi chính là Dật ca ca mà Tiểu Lục thường nhắc.” Nhạc Du Du nghiến răng nghiến lợi, nhẹ nhàng bước tới “Thật là thất kính a.” Sau đó kéo áo hắn, ách, bất quá vóc người của Trình Dật quá cao, cho nên nàng xui xẻo rồi, tuy nhiên vẫn quơ quơ đấm tay “Sau này tốt nhất đừng dẫn Hạo nhi đi tới mấy chỗ gì mà Hương lầu, Hoa lầu nữa.”
Lãnh Hạo Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn bộ dạng hung hãn của Nhạc Du Du cùng vẻ mặt kinh ngạc của Trình Dật, khóe miệng bất giác run rẩy dữ dội.
“Còn nữa.” Nhạc Du Du tuy rằng ngưỡng cổ nói chuyện có hơi mỏi, nhưng khí thế vẫn không giảm bớt, “Ngươi lấy lòng vị cô nương nọ ra sao, tốt nhất đừng làm bẩn Hạo nhi, một mình ngươi bẩn được rồi, Hạo nhi là băng thanh ngọc khiết, nếu không nghe, ta thấy một lần đánh một lần.” Nói xong, lúc này mới nới lỏng tay ra, hoạt động cái cần cổ đã hơi cứng nhắc.
Trình Dật dở khóc dở cười, muốn giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Hạo Nguyệt, hắn đành phải ngoan ngoãn làm Thị Kính, trong lòng gào thét, ta bị oan, nói Lãnh Hạo Nguyệt băng thanh ngọc khiết cũng thôi đi, nhưng sao mình lại trở thành dơ bẩn chứ? (Xì, gặp em là em nện cho anh 2 đấm vào mắt, biến anh thành động vật quý hiếm cần được bảo vệ luôn)
Nhạc Du Du không để ý tới vẻ mặt của Trình Dật, xoay người, ôn nhu xoa xoa mặt Lãnh Hạo Nguyệt: “Về sau cách xa nam nhân hư hỏng đó một chút, ngoan ngoãn chờ ở đây, tỷ tỷ đi làm thức ăn ngon cho ngươi.” Sau đó, hừ lạnh một tiếng với Trình Dật, xoay người bỏ đi. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đợi cho Nhạc Du Du đi xa, lúc này Trình Dật mới ủy khuất nhìn Lãnh Hạo Nguyệt: “Ta nói, ngươi tuy rằng là Vương gia, nhưng đừng để ta chịu tiếng xấu thay cho người khác chớ?”
“Không chịu gánh hả?” Lãnh Hạo Nguyệt lạnh lùng cười, “Được thôi, như thế thì Thanh Thanh…” (gánh ở đây là gánh tiếng xấu ấy)
“Quên đi, coi như ta chưa nói.” Vừa nghe tên “Thanh Thanh”, Trình Dật nhất thời ủ rũ, “Ta gánh được chưa?” Trong lòng lại rên rỉ, sư phụ, làm đại sư huynh như hắn cũng hơi oan ức đi…
“Lúc này mới ngoan a.” Lãnh Hạo Nguyệt mặc kệ hắn bi phẫn, hài lòng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Đúng rồi, Long Ngâm sáng mai sẽ trở về.” Trình Dật lúc này nhớ tới tin tức vừa mới nhận được, “Sự việc rất thuận lợi.”
Lãnh Hạo Nguyệt hơi gật đầu, đôi mày bất giác chau lại, tuy nhiên không nói lời nào, xoay người bước ra ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đi xem Vương phi làm món ăn ngon gì.”
“Quần áo vương gia đang mặc, phẩm vị có tiến bộ.” Trình Dật trêu chọc một câu, sau đó dẫn đầu xuất môn, chẳng thèm để ý tới ánh mắt muốn giết người của Lãnh Hạo Nguyệt, nhanh chóng chạy tới phòng bếp.
Sắc mặt Lãnh Hạo Nguyệt đột nhiên thay đổi, hai tay siết chặt lại, ngay cả gân xanh cũng lồi ra, chẳng qua, thoáng sau đã lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt hồn nhiên đuổi theo Trình Dật.
Nhạc Du Du đi tới phòng bếp, thời gian vừa đúng bữa sáng, cho nên trong nhà bếp mọi người đều bận rộn, thế nhưng vừa thấy vương phi tới, đều ngừng tay lại, tuy rằng hành lễ rất cung kính, thế nhưng, ánh mắt của bọn họ, có đồng tình, có khinh bỉ, có đố kỵ … dạng gì cũng có.
Mặc kệ, Nhạc Du Du không có thời gian để quan tâm suy nghĩ của hạ nhân, hôm nay là ngày đầu tiên nàng làm vương phi, phải làm cho tiểu tử ngốc kia một bữa sáng tình yêu, ai bảo tiểu tử kia lại đáng yêu đến vậy chứ. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhớ tới Lãnh Hạo Nguyệt, Nhạc Du Du liền không nhịn được mỉm cười, sau khi nàng đi tới dị thời không này, hắn là người đầu tiên khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Không hổ là nhà bếp trong vương phủ, không chỉ đầy đủ dụng cụ, các loại nguyên liệu nấu ăn thứ gì cũng có, Nhạc Du Du xắn tay áo, trộn bột, cắt thịt, động tác lưu loát liền mạch, rất nhanh, mấy chục viên sủi cảo đã được gói xong, sau đó nấu nước luộc sủi cảo, tuy rằng không có bếp ga, nhưng lửa cháy rất mạnh, chốc lát, hương thơm tỏa ra. (Thật ra thì Nhạc Du Du muốn làm mì hoành thánh, nhưng Bạch Anh thích ăn sủi cảo hơn, nên… *xấu hổ bưng mặt*) Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bọn hạ nhân tụ tập ngoài cửa phòng bếp, nhìn Nhạc Du Du đang bận rộn, tinh thần nhiều chuyện bỗng dưng phát tác.
“Ngốc vương gia thật có phúc khí, cưới được vương phi xinh đẹp như vậy a!”
“Đúng vậy, chẳng qua có hơi đáng tiếc…”
“Đáng tiếc gì hả?”
“Mỹ nhân như vậy gả cho lục ngốc tử, còn không đáng tiếc sao?”
“Cũng phải a, không biết chủ nhân ngốc của chúng ta tối hôm qua có….”
“Ngươi nghĩ gì vậy hả?”
“Ta chỉ cảm thấy nếu như ngốc tử kia thật sự không được, thì chẳng phải đáng tiếc một đóa hoa như vậy sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, nhìn vào thật khiến cho người ta đau lòng…” Lập tức phát ra một trận cười khe khẽ.
Tuy rằng những người đó nói chuyện rất nhỏ, thế nhưng, Nhạc Du Du vẫn nghe được, không khỏi tức giận, không biết vì sao, tuy rằng Lãnh Hạo Nguyệt tâm trí có hạn, nhưng mà nàng không thích nghe người khác nói hắn là ngốc tử, vì thế, nàng cầm cây cời lửa bên cạnh, bước tới trước mặt hai nam nhân kia.
“Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, ra đây cho ta.” Lúc này Nhạc Du Du mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn lên, cây cởi lửa trong tay chỉ chỉ, “Các ngươi hãy xưng tên ra.”
Bọn họ hoảng sợ, không nghĩ tới một nữ nhân lại có khí thế như vậy, vả lại ra sao thì người ta cũng là vương phi a, hai chân không khỏi mềm nhũn.
“Phúc Quý.”
“Phúc Lai.” Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Phúc Tường.”
“Phúc Thụy.”
“Nói lớn lên.” Nhạc Du Du bỗng dưng hung hăng nện cây cời lửa xuống mặt đất, “Lặp lại lần nữa.”
Bốn người sợ hãi, vội vàng báo lại tên của mình.
“Lớn tiếng nói cho bổn vương phi, chỗ này là chỗ nào, các ngươi có thân phận gì?”
“Chỗ này là Tấn Vương Phủ, chúng ta là nô tài.”
“Tốt lắm.” Nhạc Du Du tay cầm cây cời lửa quơ quơ một chút, “Còn biết rõ thân phận của mình hả?” Lập tức hô lên một tiếng. “Quản gia ở đâu?”
“Có lão nô.” Đã sớm có người thông báo cho Ngọc thúc biết, lúc này hắn vừa vặn chạy tới, vội vàng hành lễ.
“Ngọc quản gia, Vương phủ có luật lệ hay không?”
“Có.” Ngọc thúc gật đầu, “Hơn nữa, Hoàng Thượng từng hạ lệnh, mọi chuyện ở Tấn Vương phủ đều tham chiếu cung quy.”
Vài tên nô tài vừa nghe thấy, lúc này mới ý thức được, vương phi thực sự muốn xử phạt, không khỏi bắt đầu sợ hãi.
“Vậy ngươi nói cho bổn vương phi biết, nói xấu sau lưng vương gia, gọi vương gia là ngốc tử, chịu tội gì?”
Bọn họ vừa nghe, cuối cùng thì chịu không nổi nữa, quỳ rạp xuống. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Bàn lộng thị phi (đâm thọt nhau đó mà), nói xấu chủ tử, nặng thì xử tử, nhẹ thì đánh ba mươi đại bản.” Ngọc thúc biết rõ ý định của vương phi, không khỏi cảm động trong lòng.
Mà đứng cách đó không xa, ánh mắt của Lãnh Hạo Nguyệt cùng Trình Dật trở nên phức tạp.
Bọn hạ nhân sắc mặt trở nên tái nhợt.
Mà người vây xem cũng đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy may mắn vì vừa rồi không nói ra suy nghĩ trong lòng. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Không phải vừa rồi nói rất hăng sao?” Nhạc Du Du hừ lạnh một tiếng, rõ là dù ở nơi nào thì kẻ mạnh luôn bắt nạt kẻ yếu, ngay cả hạ nhân cũng cùng một tích cách, hôm nay nếu không lập uy với bọn họ, về sau bị bọn họ cưỡi lên đầu lúc nào cũng chẳng hay, “Bây giờ sao không nói tiếp nữa à?”
Bọn họ quỳ xuống, ngoại trừ dập đầu, một câu cũng không dám nói.
Tiểu Hỉ đứng trong đám người nhìn Phúc Quý ca quỳ lạy, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Nhạc Du Du, gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra.
Nhạc Du Du cũng không thèm nói, thong thả đi tới đi lui trước mặt bọn họ, ánh mắt nhìn lướt qua vẻ tái nhợt của đám người xung quanh, không khỏi cười thầm trong lòng, mình càng không nhắc tới chuyện xử phạt như thế nào, trong lòng bọn họ càng không yên tâm, sẽ càng thêm sợ hãi… Chỉ khi làm cho bọn họ chân chính sợ hãi, về sau mới không xuất hiện những việc tương tự như thế này nữa.
Rốt cuộc, Nhạc Du Du cũng dừng chân, nhấc cây cời lửa trong tay lên vai, mọi người đình chỉ hô hấp, muốn nhìn những người này có kết cuộc ra sao.
“Các ngươi…” Nhạc Du Du nhìn bốn người quỳ trên mặt đất, chậm rãi mở miệng.
“Vương phi tha mạng.” Nhưng mà, không đợi Nhạc Du Du nói xong, bọn họ bỗng nhiên úp người xuống mặt đất, “Nô tài không dám nữa.”
“Vương phi.” Lúc này, Tiểu Hỉ cũng liều lĩnh vọt ra, quỳ gối trước Nhạc Du Du, “Cầu vương phi khai ân, mấy người Phúc Quý ca chẳng qua là do nhất thời hồ đồ…”
“Tiểu Hỉ?” Nhạc Du Du có hơi giật mình nhìn tiểu nha đầu này, tuy nhiên, bỗng dưng hiểu rõ, thì ra là cầu tình giúp người trong lòng a, đúng lúc, vốn nàng cũng không muốn giết hay đánh bọn họ, Tiểu Hỉ vừa lúc là cái bậc thang, lập tức nhìn thoáng qua những người khác, “Vậy thì vì nể mặt của Tiểu Hỉ, tạm thời tha cho các ngươi tội chết…”
Bốn người rốt cuộc thở phào một hơi, cái mạng được an toàn, Phúc Quý không khỏi cảm kích nhìn thoáng qua Tiểu Hỉ.
“Tuy nhiên, tội sống khó tha.” Nhạc Du Du nhướng mày lên.
Bọn họ vừa nghe, lại có chút nhụt chí, ba mươi đại trượng quất xuống, không chết cũng còn có nửa cái mạng a. Tiểu Hỉ lại để lộ ra thần sắc vui mừng, chỉ cần giữ được cái mạng là tốt lắm rồi.
“Chẳng qua…” Nhạc Du Du mỉm cười, mắt hạnh híp lại: “Ngày hôm qua là ngày mừng của bổn vương phi, cho nên, bổn vương phi cũng không muốn thấy cảnh máu me, đại trượng có thể miễn, đổi thành trồng cây chuối đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau (trào máu họng), trồng cây chuối? Đây là phương pháp xử phạt gì a, thật kỳ quái.
Nhạc Du Du cũng chẳng quản ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, bỗng dưng đập cây cời lửa: “Tất cả đứng lên.”
Bọn họ sợ tới mức phản xạ có điều kiền, nhanh chóng đứng dậy.
“Tốt lắm.” Nhạc Du Du hài lòng gật đầu, mình làm quản giáo bốn năm cũng không phải làm cho có, sau đó bước tới nói, “Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, hai tay thả lỏng giơ xuống, mắt nhìn phía trước, gót chân khép lại, mũi chân cách nhau 60 độ…”
14.08.2014
Chương 13
Bữa sáng Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Nguồn: https://meoconvuichoi.wordpress.com
Nội dung thu gọn
Nhìn đội hình chỉnh tề, Nhạc Du Du không khỏi gật gật đầu. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tỷ tỷ.” Đúng lúc này, Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên vọt tới, ôm cổ Nhạc Du Du, “Ngươi đang làm gì vậy?” Vừa nói vừa lẳng lặng thả tay áo của Nhạc Du Du xuống, “Hạo nhi cũng muốn chơi.”(Hài, tính chiếm hữu cao dữ vậy, để lộ tay thôi mà)
“Hạo nhi a, tỷ tỷ đang giáo huấn mấy tên không biết tốt xấu này.” Nhạc Du Du nhẹ nhàng kéo Lãnh Hạo Nguyệt ra phía sau, “Ngươi ngoan ngoãn chờ một chút nha.”
“Được rồi.” Đôi mắt to của Lãnh Hạo Nguyệt vụt sáng, tuy tò mò, nhưng vẫn gật đầu.
“Rất ngoan.” Nhạc Du Du vỗ vỗ mặt hắn, sau đó nghiêm túc xoay người nhìn bốn người kia, “Sau khi nghe khẩu lệnh của ta, quay về phía sau.”
Bọn họ có hơi chần chờ, thế nhưng dưới sự tiếp đón nồng hậu của cây cời lửa, sợ hãi xoay qua, mặc dù bước đi không đúng, nhưng yêu cầu của Nhạc Du Du cũng chẳng mấy khắt khe.
“Bước tới gần chân tường, tay chống đất, đầu chúi xuống dưới, chân dựng lên tường… Đúng, chính là như thế… giữ nguyên tư thế này nửa canh giờ, nếu ai rơi xuống, thế thì phạt đánh ba mươi đại bản.”
Bọn họ âm thầm kêu khổ, tuy nhiên, cũng thầm may mắn, cách này so với xử mất đầu hay phạt ba mươi đại bản tốt hơn nhiều, cho nên, bọn họ tuy rằng ngoài mặt khổ sở vô cùng, nhưng trong lòng đang rất hạnh phúc.
Nhạc Du Du lúc này mới xoay người lườm bọn hạ nhân đang quét dọn, cây cời lửa giơ lên, chỉ quanh mọi người: “Hôm nay, bọn họ chính là tiền lệ, sau này, bổn vương phi sẽ tăng cường quản lý vương phủ, nếu để cho bổn vương phi lại biết các ngươi tụm năm tụm ba nói bậy, thì chẳng may mắn như thế này đâu.” Sau đó xoay người nhìn Ngọc thúc, “Luật lệ trong phủ thêm vào một điều, về sau ai nói vương gia ngốc tử, trực tiếp cắt lưỡi.”
“Dạ.” Ngọc thúc vội vàng đáp lời.
“Các ngươi nghe rõ chưa?” Nhạc Du Du nhìn mọi người, nàng biết, có đôi lúc khí thế rất quan trọng, nàng mới tới không lâu, cần phải tạo uy, như khí thế lúc này mới khiến cho bọn họ cảm thấy kính sợ.
Tất cả mọi người cúi đầu, nhưng không ai trả lời.
“Nghe rõ không?” Nhạc Du Du lại tăng âm lượng, “Không phải câm điếc thì trả lời.”
“Nghe rõ.” Nhất thời, thanh âm đều đặn vang vọng khắp vương phủ.
“Tốt lắm.” Nhạc Du Du gật đầu, “Mỗi người ở đây đều phải nhớ kỹ cho ta, đồng thời cũng phải thông báo cho những người không có mặt ở đây, tốt lắm, giải tán, nên làm gì thì làm việc đó đi.”
Mọi người lập tức giải tán, nửa canh giờ sau, bọn họ nhìn tay của bốn người kia không ngừng run rẩy, thì biết trồng cây chuối dường như không thoải mái hơn phạt ba mươi đại bản là mấy, vì thế, từ đó về sau tất cả mọi người đều biết, vương phi không dễ chọc vào.
“Ngọc thúc, phái hai thị vệ quan sát bốn người bọn họ.” Nhạc Du Du bàn giao cho quản gia việc này, “Phải tới giờ mới được xuống, nếu không, cứ đánh.”
“Dạ.” Ngọc thúc vội vàng gật đầu, tự mình đi an bài.
Nhạc Du Du lúc này mới nhớ tới đồ ăn đang nấu dở trong nhà bếp, vội vàng xách cây cời lửa vọt vào trong đó. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trình Dật ý vị thâm trường liếc nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, trong lòng tò mò. Mà trong lòng Lãnh Hạo Nguyệt thì lại đột nhiên nhũn ra…
Lúc này, Nhạc Du Du bưng hai chén mì sủi cảo bước ra, trong chén còn thả hành lá, trứng cút cùng sò phơi khô.
“Cám ơn đệ muội.” Trình Dật hít hít mũi, tay định nhận cái chén.
“Đừng khách khí, không có phần của ngươi.” Nhạc Du Du xoay người tránh tay của hắn, “Đây là bữa sáng ta làm cho mình cùng Hạo nhi, ngươi muốn ăn thì tự mình làm đi.” Nói xong, liền gọi Lãnh Hạo Nguyệt xoay người bước đi.
Lãnh Hạo Nguyệt đồng tình nhìn thoáng qua vẻ mặt buồn bực của Trình Dật, sau đó tung tăng chạy theo Nhạc Du Du.(tội cho anh Dật, Dật ca ca của em, sao mợ Du lại dám bỏ đói ảnh *gào rú*)
14.08.2014
Chương 14
Long ca ca Nguồn: https://meoconvuichoi.wordpress.com
Nội dung thu gọn
Nói thực, ở trong vương phủ làm con sâu gạo cũng không tệ lắm. Ăn ngon ngủ kỹ, có nha đầu Tiểu Hỉ hầu hạ bên cạnh, còn có tiểu tướng công siêu cấp đáng yêu làm bạn, ngày nào cũng thế thì thật là sướng. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lãnh Hạo Nguyệt không chỉ có một Dật ca ca hư hỏng, lại còn một Long ca ca lạnh như cây cà rem, nghe nói, sư huynh đệ bọn họ đều do một sư phụ dạy dỗ, chẳng qua, sau khi Lãnh Hạo Nguyệt bị trở ngại trí nhớ, cả hai liền gánh lấy trách nhiệm chăm sóc cùng bảo vệ hắn.
“Long ca ca.” Đang ăn cơm chiều, Lãnh Hạo Nguyệt nhìn thấy một nam nhân toàn thân hắc y đứng ngoài cửa, lập tức chạy qua, nhưng không giống như khi nhìn thấy Trình Dật nhào vào lòng hắn, mà chỉ kéo cánh tay hắn rồi lắc lắc, “Không phải Dật ca ca nói ngày mai ngươi mới trở về sao?”
“Hạo nhi ngoan.” Long Ngâm nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt, ánh mắt trở nên ôn nhu như thủy, sủng nịch vuốt đầu của hắn, “Long ca ca nhớ ngươi, nên trở về sớm hơn.”
Trình Dật ở một bên nhịn không được khẽ thở dài.
“Long ca ca thật tốt.” Lãnh Hạo Nguyệt lẳng lặng tránh ra, tránh cái vuốt sủng nịch kia, sau đó kéo cánh tay Nhạc Du Du tới trước mặt hắn, “Tới đây, giới thiệu với ngươi một chút, đây là vợ của ta.” Sau đó nắm lấy tay Nhạc Du Du, “Đây là Long ca ca, rất lợi hại.”
Nhạc Du Du rất khách khí gật đầu với hắn: “Xin chào.”
Long Ngâm khi nhìn về nàng, bất giác cau mày, ánh mắt trở lại vẻ lạnh lẽo như băng, sau đó cúi đầu: “Tham kiến vương phi.”
Nhạc Du Du âm thầm bĩu môi, ai đây a? Lúc nhìn tướng công của nàng thì ánh mắt ôn nhu như nước, còn khi nhìn thấy nàng thì giống như chủ nợ nhìn con rệp, muốn gì đây a? Bộ tưởng dáng vẻ xinh đẹp là hay lắm hả? Dám quyến rũ tướng công nhà nàng? Thật khó chịu… nghĩ tới đây, bỗng nhiên nàng cười tươi, nắm cánh tay Lãnh Hạo Nguyệt, kéo hắn tới bên cạnh mình: “Ăn cơm, ăn cơm, không nói chuyện tầm phào nữa, Long ca ca a, nếu đã tới đây thì cùng nhau ăn.”
“Đúng vậy, Long ca ca.” Lãnh Hạo Nguyệt chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn Long Ngâm, “Đồ ăn hôm nay đều do tỷ tỷ làm đó, ăn rất ngon nha…”
“Long ca ca đã ăn rồi.” Nét mặt Long Ngâm không chút thay đổi, “Ta đi thay đồ trước, các ngươi từ từ dùng bữa.” Nói xong thì xoay người bỏ đi.
“Hắn được làm từ khối băng à?” Nhạc Du Du nhìn bóng dáng của hắn, nhịn không được bĩu môi.
“Tính cách của nhị sư đệ là như thế đó.” Trình Dật đá lông nheo, “Đệ muội đừng quan tâm nha.”
“Ta mới lười quan tâm đó.” Nhạc Du Du vuốt vuốt cánh tay một chút, “Người như thế ta cần phải nhượng bộ lui binh, nếu không, sớm muộn gì cũng bị đông chết.”
“Tiểu Du Du, Long ca ca không phải là khối băng.” Long Hạo Nguyệt rất nghiêm túc nói, “Hạo nhi nhớ rõ hắn vì cứu ta mà chảy máu, khối băng sao có thể chảy máu được chứ?”(anh đóng kịch thật giỏi, em thần tượng anh)
“A.” Nhạc Du Du chóng mặt, lập tức không nói gì, chỉ cười cười: “Tỷ tỷ chỉ lấy ví dụ mà thôi, yên tâm, chỉ cần ai đối với Hạo nhi tốt, thì tỷ tỷ sẽ đối với người đó tốt.”
“Tiểu Du Du thật tốt.” Lãnh Hạo Nguyệt lập tức vui vẻ kêu lên, sau đó bỗng dưng “chụt” một cái lên má Nhạc Du Du.
Nhạc Du Du bị trúng chiêu trong lúc không phòng bị, lại nhìn thoáng qua nét mặt đen thui của Trình Dật, không khỏi đỏ mặt
Nhạc Du Du không ngờ Long Ngâm lại chủ động tới tìmnàng, tuy rằng ấn tượng đối với người này không tốt lắm, thế nhưng, dù sao cũng là sư huynh của Tiểu Lục, còn nghe nói hắn từng cứu mạng của Tiểu Lục, cho nên, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Nhạc Du Du hé ra nụ cười rất ôn hòa với hắn.
Ách, yêu ai yêu cả đường đi lối về? Nhạc Du Du bị cụm từ chợt nảy ra trong đầu nàng dọa sợ, chẳng lẽ mấy hôm nay ở chung với nhau, mình đã yêu tên tiểu tử khờ khạo kia? Chắc không đâu, cùng lắm là cảm thấy hắn rất đáng yêu, nên hơi thích mà thôi, đúng, chính là như thế… (ôi, trâu già, nhất là phụ nữ thường hay suy nghĩ như thế để che dấu tội lỗi ngặm cỏ non của mình)
“Vương phi.” Long Ngâm nhìn Nhạc Du Du đang thất thần, không khỏi nhướng mày, thanh âm lạnh như băng truyền tới, nhất thời mang Nhạc Du Du trong cõi thần tiên trở về thực tại.
“Á, sao?” Nhạc Du Du giương mắt, lúc này mới phát hiện mình vừa thất thần, không khỏi xấu hổ cười, “Long sư huynh khách khí, cách gọi vương phi có chút không được tự nhiên, hay là gọi tên đi.”
Long Ngâm cũng không phản đối, cứ như thế nhìn chằm chằm vào nàng, giống như đang soi mói nàng.
“Long sư huynh nhìn gì vậy?” Nhạc Du Du nhìn vào ánh mắt kia, không khỏi có chút sợ hãi, nhưng trên mặt lại nở nụ cười giảo hoạt, “Không phải Long sư huynh cảm thấy ta xinh đẹp như hoa, khí chất bất phàm, đối với ta nhất kiến chung tình, nên yêu ta?”
“Khụ khụ…” Long Ngâm dường như không nghĩ tới Nhạc Du Du lại nói những lời như vậy, sặc nước miếng, trong mắt không khỏi có thêm vài phần nghi hoặc cùng chán ghét, nào có nữ nhân lại đối với nam nhân xa lạ nói những câu như vậy? Sau đó, ánh mắt không khỏi phát lạnh. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Kỳ thật.” Nhạc Du Du nhìn ánh mắt phức tạp của hắn, lập tức nhướng mày lên, “Người có dung mạo xinh đẹp như hoa giống ta, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngươi yêu ta cũng là lẽ bình thường, ngươi không cần ngượng ngùng…”
Sắc mặt Long Ngâm hơi đổi.
“Chẳng qua…” Nhạc Du Du bỗng nhiên tiếc hận thở dài, “Ngươi chậm một bước rồi, ta đã kết hôn với Hạo nhi, không, là thành thân, ta sẽ không vứt bỏ Hạo nhi đáng yêu như vậy đâu, cho nên, ngươi cứ tìm đại một chỗ nào đó ngồi thương tâm đi…” Sau đó, cũng không quản sắc mặt xanh mét của Long Ngâm, nhấc chân tới vỗ bờ vai của hắn, “Nhất kiến chung tình không phải là do ngươi sai, chỉ tại ta quá chói mắt (chói đến mù lòa luôn) … hãy nén bi thương đi…” Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Long Ngâm lùi về sau một bước, bất khả tư nghị nhìn người con gái tự kỉ cuồng này, nghiến răng nói một câu: “Ta ghét nữ nhân.” Sau đó xoay người bỏ đi, nhưng mà, vừa mới nhấc chân lại nhớ tới mục đích của mình còn chưa đạt được, vì thế dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn Nhạc Du Du, “Nếu ngươi dám phản bội Hạo nhi, ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi.”
Nhạc Du Du nhìn bộ dạng lạnh như băng kia, không khỏi xoa xoa cánh tay, hướng về bóng dáng Long Ngâm le lưỡi: “Tưởng ngon lắm hả? Lần sau gặp ngươi nhất định phải mang theo chậu than…”
Đằng xa, ở một góc sáng sủa, người nào đó ý vị thâm trường nhìn thấy tất cả, không khỏi lộ ra nụ cười thâm thúy, sau đó cất bước rời đi… đến khi nhìn thấy Nhạc Du Du, nét mặt si ngốc, miệng mím lại tỏ vẻ không vui.
“Tiểu Lục, có chuyện gì vậy?” Nhạc Du Du nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt đi tới, vội vàng chạy đến gần vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Là ai khi dễ ngươi? Nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ giúp ngươi xả hết giận.”
“Vừa rồi ngủ trưa Hạo nhi nằm mơ, mơ thấy Tiểu Du Du bỏ đi, không cần Hạo nhi nữa…” Lãnh Hạo Nguyệt nói xong, đôi mắt to tròn ướt át, chốc lát sau, những giọt nước mắt trong veo đọng nơi khóe mắt, tựa hồ sắp rớt xuống.
Nhạc Du Du không đỡ nổi nhất chính là vẻ mặt này của Lãnh Hạo Nguyệt, mỗi lần nhìn thấy hắn như thế, nàng đều cảm thấy áy náy, vì thế vội vàng ôm hắn vào lòng: “Tiểu tử ngốc, chẳng phải chỉ là nằm mơ thôi sao? Nằm mơ đều ngược lại với hiện thực nha, tỷ tỷ đáp ứng với ngươi, sẽ không rời khỏi ngươi…” Thế nhưng, vạn nhất ngày nào đó nàng thật sự tìm được đường trở về, vậy thì chỉ đành thất hứa với hắn, nghĩ tới đó, lại không khỏi thở dài. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lãnh Hạo Nguyệt thích ý úp mặt vào ngực của Nhạc Du Du, thế nhưng thấy nàng thở dài, ánh mắt của hắn không khỏi híp lại, mày cũng hơi chau
14.08.2014
Chương 16
Tiến cung Nguồn: https://meoconvuichoi.wordpress.com
Nội dung thu gọn
Vương gia thành thân, chiếu theo quy củ, vương phi vừa được sắc phong phải tiến cung viếng thăm Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, sau đó kính trà. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhạc Du Du tuy rằng tò mò hoàng cung có dạng gì, nhưng cũng biết, vô luận là triều đại nào, vẻ bề ngoài hoàng cung đều luôn bình tĩnh, thế nhưng sóng ngầm mãnh liệt, nàng không thích phiền toái, nên chưa từng nghĩ rằng sẽ tham gia vào trong đó, thầm nghĩ cứ thành thành thật thật ở trong vương phủ làm con sâu gạo, hưởng thủ ngày tháng ăn chờ chết là thỏa mãn rồi, thế nhưng, tướng công của nàng tuy là một tên ngốc, nhưng dù sao cũng là vương gia, cho nên dù nàng không muốn tiến cung, tìm cách kéo dài, nhưng vẫn không thể trốn thoát cảnh ngồi trên xe ngựa vào cung. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tiểu Du Du, sao ngươi lại không vui?” Lãnh Hạo Nguyệt nhìn Nhạc Du Du buồn bã, khuôn mặt nhỏ nhắn méo mó như bánh quai chèo, “Có phải do Hạo nhi khiến ngươi tức giận đúng không?” Nói xong, mím môi lại, “Đừng bỏ mặc Hạo nhi được không? Hạo nhi cái gì cũng nghe Tiểu Du Du nói hết…”
“Tiểu tử ngốc.” Nhạc Du Du lúc này mới ý thức được, nàng chỉ lo lắng chi nàng, mà lại quên đi Lãnh Hạo Nguyệt chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, không khỏi xoa xoa đầu hắn: “Bởi vì tỷ tỷ không thích vào cung mà thôi, Tiểu Lục ngoan nhất, sao tỷ tỷ lại bỏ mặc được chứ? Tỷ tỷ thương ngươi còn không kịp? Sao lại không để ý tới ngươi đây?”
“Nhưng mà, vì sao tỷ tỷ không thích tiến cung a? Ngươi từng đến đó chưa?” Lãnh Hạo Nguyệt ngạc nhiên mở to hai mắt, “Trong cung có rất nhiều thức ăn ngon, rất nhiều chổ để chơi, Dật ca ca nói, người trong thiên hạ đều nguyện ý vào đó, nhất là nữ nhân.” Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ai, tuy rằng tỷ tỷ trước đây chưa từng tới hoàng cung, nhưng cũng nghe nói qua không ít a.” Nhạc Du Du không khỏi thở dài, không ăn thịt heo nhưng cũng biết thịt heo có mùi như thế nào, những nữ nhân muốn được tiến cung đều là một lũ ngu ngốc. Chổ đó vốn là một cái lồng sắt được làm bằng vàng, nào có tự do a, thế nhưng, không thể nói với Lãnh Hạo Nguyệt những lời như thế, chỉ đành vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Có lẽ nữ nhân khắp thiên hạ đều muốn vào đó, thế nhưng tỷ tỷ không muốn. Nói lúc này có thể ngươi còn không rõ, chờ ngươi lớn lên sẽ biết.”
Ánh mắt Lãnh Hạo Nguyệt phức tạp, lập tức mở miệng: “Hạo nhi cả vợ cũng có rồi, đã là người lớn rồi a.”
“Đúng vậy, Tiểu Lục là người lớn.” Nhạc Du Du sủng nịch nắn mũi của hắn, sau đó mỉm cười, vỗ vỗ lưng Lãnh Hạo Nguyệt, không nói chuyện tiếp.
Lãnh Hạo Nguyệt chăm chú nhìn ánh mắt Nhạc Du Du, nơi đó một mảnh bằng phẳng, không giống như đang nói dối, lòng hơi thả lỏng, muốn nói gì đó thì xe ngựa dừng lại, Ngọc thúc ngồi ở bên ngoài gọi một tiếng: “Đã tới hoàng cung rồi.” Sau đó có vài thị vệ bước tới kiểm tra, sau khi nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt, đồng loạt quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Tấn Vương điện hạ, tham kiến Tấn Vương Phi.”
Nhạc Du Du gãi gãi đầu, có hơi buồn cười, trước kia tới lễ mừng năm mơi, nàng phải quỳ xuống vấn an ông nội cùng bà nội để nhận tiền mừng tuổi, không nghĩ tới, lúc này lại có người quỳ xuống với mình, không biết có nên lì xì hay không đây?
Chẳng qua, không đợi nàng phản ứng, xe ngựa đã chạy qua cửa cung, tiếp tục chạy về phía trước.
“Tiểu Du Du, tới hoàng cung rồi nha.” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên vui vẻ nắm lấy tay Nhạc Du Du, “Một lát nữa ngươi cũng phải gọi phụ hoàng cũng mẫu hậu nha.”
Nhạc Du Du không khỏi vuốt huyệt thái dương, mỉm cười gật đầu: “Biết rồi.”
Xe ngựa tới hoa môn thì dừng lại, cánh cửa này chính là ranh giới giữa hoàng cung và hậu cung. Đã có thái giám đợi ở chổ này từ sớm, đợi sau khi Lãnh Hạo Nguyệt cùng Nhạc Du Du bước xuống xe, liền vội vàng thỉnh an.
Nhạc Du Du bĩu môi, hở ra là quỳ xuống, thoạt nhìn không được tự nhiên, thoải mái a.
Thị vệ, gia đinh trong vương phủ không thể tùy tiện ra vào hậu cung, trừ phi được Hoàng Thượng đặc biệt phê chuẩn, vì thế, Nhạc Du Du có chút lo lắng nắm lấy Lãnh Hạo Nguyệt, mang theo tiểu nha đầu Tiểu Hỉ đi theo tổng quản thái giám bước vào hoa môn
14.08.2014
Chương 17
Thái tử ca ca Nguồn: https://meoconvuichoi.wordpress.com
Nội dung thu gọn
Nhạc Du Du cuối cùng cũng biết, hoàng cung chẳng phải lớn một cách tầm thường, nếu không ai dẫn đường, phỏng chừng, nàng phải đi mất nửa năm mới hết. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bước vào hoa môn, đi đi lại lại mất hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng thấy một hoa viên, còn chưa kịp thưởng thức, thì thấy trên con đường nhỏ cạnh đó có vài người đi tới, Nhạc Du Du không thấy có gì lạ cả, nhưng Lãnh Hạo Nguyệt lại theo bản năng nắm chặt tay nàng.
“Tiểu Lục, ngươi có sao không?” Cảm thấy hắn khác thường, không khỏi xoay qua nhìn hắn, nhưng mà, Lãnh Hạo Nguyệt lại không nói lời nào, chỉ nắm chặt tay của nàng, đôi mắt to nhìn về phía trước.
Nhạc Du Du không khỏi nhướng mày, nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một nam tử áo xanh, tướng tá bất phàm, diện mạo tuấn mỹ dẫn đầu đi tới chổ này, bên cạnh là một nữ tữ xinh đẹp mặc áo vàng, phía sau còn có vài tên thái giám cùng nha hoàn đi theo. Nhạc Du Du định hỏi ai đó, thì đã thấy tổng quản thái giám dẫn đường ở phía trước quỳ xuống.
“Tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến thái tử phi.”
“Nga.” Nhạc Du Du nhịn không được gật đầu, thì ra là thái tử cùng thái tử phi, chính là thái tử ca ca mà Tiểu Lục hay nhắc, bỗng dưng nhớ tới lần đầu tiên thấy Lãnh Hạo Nguyệt, một thân xanh xanh đỏ đỏ, trách không được Lãnh Hạo Nguyệt lại có biểu hiện như vậy, hẳn là sợ hãi ca ca của mình, mà tên ca ca này thật chó má, phỏng chừng không phải dạng chính nhân quân tử gì, thực mẹ nó uổng khuôn mặt xinh đẹp kia.
“Lục hoàng đệ, thật trùng hợp a.” Lãnh Huyền Nguyệt khoát tay với bọn thái giám, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhạc Du Du, “Vị này chính là Tấn Vương Phi? Không tệ a…” Nói xong, cây quạt trong tay liền đưa tới cằm của Nhạc Du Du.
Lãnh Hạo Nguyệt tránh ở phía sau Nhạc Du Du, ánh mắt hoảng sợ, thế nhưng, chỉ biết siết chặt tay lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, thậm chí móng tay cắm vào thịt lúc nào cũng không hay biết.
Nhạc Du Du nhướng máy, trong lòng không khỏi hờn giận, thế nhưng chổ này dù sao cũng là hoàng cung, là địa bàn của người ta, mà Tiểu Lục căn bản chỉ là một đứa nhỏ, chỉ sợ không có biện pháp bảo vệ nàng, cho nên, nàng không ngốc tới nỗi dùng cứng đối cứng, vì thế, nhẹ nhàng lui xuống một bước, sau đó hơi khom người: “Du Du tham kiến thái tử điện hạ.” Cứ như thế, vừa vặn tránh được cây quạt của hắn.
“Đệ muội miễn lễ.” Động tác của Lãnh Huyền Nguyệt hơi cứng lại, chợt cảm thấy tức cười, ả đàn bà này dám tránh hắn? Xem ra không muốn sống nữa rồi, bất quá, hắn biết không gấp gáp được, lập tức hướng về phía Lục Hạo Nguyệt bày ra vẻ tươi cười, “Hạo nhi a, sao gặp thái tử ca ca lại không chào hỏi?” Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lãnh Hạo Nguyệt không cam lòng bước tới: “Tham kiến thái tử ca ca, tham kiến nhị hoàng tẩu.”
“Như thế mới ngoan a.” Lãnh Huyền Nguyệt cười lạnh, nhéo một cái trên mặt Lãnh Hạo Nguyệt, “Sao không mặc quần áo thái tử ca ca đưa cho?” Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Á.” Lãnh Hạo Nguyệt nhịn không được hét to một tiếng, bụm mặt nghẹn họng, bộ dáng muốn khóc nhưng không dám: “Đau…”
“Ngươi làm gì?” Nhạc Du Du thực sự nhịn không được nữa, kéo Lãnh Hạo Nguyệt lại, thái tử đối với nàng vô lễ nàng có thể nhịn, thế nhưng không được khi dễ Hạo nhi, nhất là khi nhìn đôi mắt to ướt đẫm của Lãnh Hạo Nguyệt, nàng liền cảm thấy đau lòng, có đôi khi nàng buồn bực, nàng khi nào lại có tiềm chất làm bão mẫu đây?
“Ngươi khi dễ hắn?”
“Một tên ngốc mà thôi.” Lãnh Huyền Nguyệt hoảng sợ, không nghĩ tới ả đàn bà này lại xông ra ngăn cản, nhịn không được cười ghẹo, “Sao hả, đệ muội đau lòng?”
Lập tức, tiến tới gần bên tai Nhạc Du Du, thấp giọng nói, “Chỉ sợ tên ngốc này ngay cả động phòng cũng không thể đây? Ha ha…”
“Ngươi nói cái gì?” Nhạc Du Du vung nắm tay lên, hạnh nhãn trừng lớn, “Có ngon lặp lại lần nữa!”
“…” Lãnh Huyền Huyệt hơi sững người, ánh mắt của ả đàn bà này sao lại dọa người đến như vậy? Trong lòng có hơi chột dạ, thế nhưng lại hừ lạnh một tiếng, “Một tên ngốc mà thôi…. Á…”
Còn chưa nói xong, Lãnh Huyền Huyệt cảm thấy choáng váng, tầm mắt cũng mơ hồ, mọi người có mặt ở đây đều ngây người.
Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nội dung thu gọn
A! Sau khi đơ người chính là một tiếng hét thảm thiết, thái tử phi Bạch Ngọc Bình nhìn một bên mắt của Lãnh Huyền Nguyệt bầm tím, nhịn không được kêu lớn lên, sau đó chỉ vào Nhạc Du Du: “Ngươi, ngươi dám đánh thái tử? Mau bắt ả lại cho ta.” Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mọi người đều thay Nhạc Du Du lau mồ hôi, nhất là Tiểu Hỉ, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Bọn ngươi dám?” Nhạc Du Du cũng chẳng thèm điếm xỉa, quát lớn với bọn thái giám, “Ả là thái tử phi, còn ta là Tấn Vương Phi, ai dám bắt?”
Vẻ mặt Lãnh Hạo Nguyệt lại âm trầm, vẻ thanh khiết trong con ngươi đã biết mất tăm, chỉ còn lại sự tàn nhẫn, bàn tay dấu trong tay áo đã siết lại thành nấm đấm.
Bất quá, thái độ của Lãnh Huyền Nguyệt lại khác thường, không hề tức giận, mà lại hứng thú đánh giá Nhạc Du Du giống như một con sư tử nhỏ đang phẫn nộ, không thể phủ nhận, nữ nhân này khiến hắn cảm thấy hứng thú, thật lâu sau, hắn khoát tay với bọn thái giám: “Tất cả lui xuống đi.”
Bạch Ngọc Bình nhăn mặt, tuy rằng bất mãn, nhưng không dám lên tiếng.
“Tốt lắm, ngươi là người đàn bà đầu tiên dám đánh bổn cung.” Lãnh Huyền Nguyệt nắm lấy cánh tay của Nhạc Du Du, kỳ thực hắn cũng có chút buồn bực, tuy rằng võ công của hắn chưa phải đệ nhất, nhưng cũng chẳng kém là bao, thế nhưng lại bị một nữ nhân không chút nội lực đánh, không buồn bực mới là lạ.
Lãnh Hạo Nguyệt hơi chau mày lại, bắt đầu đề phòng, chỉ cần thái tử dám gây bất lợi với Nhạc Du Du, hắn nhất định sẽ phế hắn.
“Mẹ nó.” Nhạc Du Du dùng sức thoát khỏi ma trảo của thái tử, khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Bộ làm thái tử là rất ngon sao? Thái tử thì có thể tùy tiện khi dễ người khác à? Ta xem ngươi mới là thắng ngu đó.” Nói xong còn hừ lạnh một tiếng, “Sau này nếu ngươi dám khi dễ Hạo nhi của ta lần nữa thì ta nhìn thấy ngươi một lần sẽ đánh một lần.”
Con tim của Lãnh Hạo Nguyệt hơi rung động, bởi vì cái câu “Hạo nhi của ta” của nàng.
Lãnh Huyền Nguyệt lại nhướng mày, sát khí chợt hiện ra trong mắt, tiến tới một bước: “Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Con mắt bị người ta đánh bầm tím, khiến tính tình của hắn trở nên thô bạo.
“Ngươi giết đi, có ngon thì giết đi.” Nhạc Du Du tuy sợ hãi trong lòng, nhưng tuyệt đối không biểu hiện ra bên ngoài, “Ta cũng không tin hoàng cung này lại là nơi không nói lý lẽ, ngươi thân là thái tử, khi dễ đệ đệ thì thôi, lại còn trêu ghẹo em dâu, trêu ghẹo không được thì muốn giết người diệt miệng?” Nói xong, lại ngồi bẹp xuống đất, khóc rống lên: “Không có thiên lý mà, giết người, thái tử muốn giết người, thái tử muốn giết nữ nhân kìa…”(Chòi ơi, mất mặt nữ nhân quá, nét oai hùng ở trên còn đâu… mợ thật có tố chất ăn vạ)
Trên đỉnh đầu của mọi người đều có một đám quạ đen bay qua.
Khóe miệng Lãnh Hạo Nguyệt xuất hiện một nụ cười khó phát hiện, nữ nhân này, đúng là càng ngày càng khiến cho người khác cảm thấy hứng thú
14.08.2014
Chương 19 Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nguồn: https://meoconvuichoi.wordpress.com
Nội dung thu gọn
Nhạc Du Du khóc lóc om sòm khiến cho Lãnh Huyền Nguyệt có phần không biết làm sao. Ở đây toàn là tâm phúc của hắn, thế nhưng lát nữa thật sự có người khác tới, vậy thì không dễ giải quyết, vả lại nàng dù sao cũng là vương phi của một tên ngốc, xem ra cũng chẳng có giáo dưỡng gì, phỏng chừng cũng chẳng thông minh gì, nhưng dù sao hắn cũng là thái tử, còn có thái tử phi bên cạnh, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng qua, việc này hắn nhớ kỹ, ánh mắt của hắn lúc này chỉ hận không thể nuốt sống Nhạc Du Du. Truyện "Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Thái tử ca ca…” Lãnh Hạo Nguyệt đi tới, chắn trước Nhạc Du Du, tuy rằng thân thể run rẩy, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, “Chuyện không liên quan đến tỷ tỷ, đều là lỗi của Hạo nhi…”
“Hạo nhi.” Nhạc Du Du gọi một tiếng, trong lòng ấm áp, Hạo nhi của nàng đang bảo vệ nàng.
Lãnh Huyền Nguyệt nhướng máy, hung ác trừng mắt Nhạc Du Du đang khóc lóc nỉ non dưới đất, sau đó vung tay áo bỏ đi.
Bạch Ngọc Bình u oán liếc nhìn bóng lưng của Lãnh Huyền Nguyệt, xoay người đá Lãnh Hạo Nguyệt sang một bên, tới cạnh Nhạc Du Du ngồi xổm xuống, cánh tay vỗ vỗ bả vai của nàng: “Còn không yên lặng?”
Sau đó ghé sát tai nàng, thấp giọng: “Nếu thật sự nháo tới Chỗ của Hoàng Thượng, chỉ sợ Tấn Vương Phi tự mình rước họa, câu dẫn thái tử không thành…” Nói xong, liền lườm mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt đang run rẩy, mỉa mai cười.
Nhạc Du Du không phải ả ngốc, nàng đương nhiên hiểu rõ ý của Bạch Ngọc Bình, bọn họ nếu thực sự muốn đổi trắng thay đen, chỉ sợ mình hết đường chối cãi. Không nói Lãnh Hạo Nguyệt là một tên ngốc, cho dù hắn không ngốc, chuyện như thế này vĩnh viễn không thể nói rõ được <1>, phỏng chừng tới lúc đó người chịu thiệt thòi chính là mình, huống chi, nàng hiện tại còn chưa biết phụ hoàng của Hạo nhi là hôn quân hay minh quân, phân lượng của Hạo nhi trong lòng hắn bao lớn…
<1> Bạch Anh nghĩ là liên can tới hoàng tộc, nên dù có làm rõ thì cũng không công khai, mợ Du vẫn chịu thiệt.
Sau một hồi đắn đo, Nhạc Du Du quyết định thuận theo chiều gió, thế nhưng, thừa dịp người khác không chú ý, nàng nắm lấy tay áo rộng thùng thình của Bạch Ngọc Bình, chùi nước mắt cùng nước mũi lên đó, sau đó âm thầm buông tay ra, cúi đầu cười trộm: “Tạ ơn thái tử phi giáo huấn, Du Du nhất định sẽ khắc sâu trong lòng…”
Bạch Ngọc Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó mới đứng dậy, chậm rãi đuổi theo Lãnh Huyền Nguyệt.
Nhạc Du Du hướng về phía bọn họ rời đi làm mặt quỷ, ánh mắt vừa rồi của Bạch Ngọc Bình khiến nàng cảm thấy không thoải mái, tuy nhiên, nữ nhân này cũng quá xoàng rồi, thấy lão công của mình đùa bỡn nữ nhân khác chẳng những không tức giận, lại còn đi chùi đít giùm nữa? Không biết nên nói nàng hào phóng, hay là ngốc tử đây.
Tiểu động tác của Nhạc Du Du tuy rằng qua mắt được mọi người, nhưng không thoát được ánh mắt của Lãnh Hạo Nguyệt, đưa mắt nhìn một bãi trong suốt mà dinh dính dưới tay áo Bạch Ngọc Bình, nhịn không được cúi đầu hiểu ý cười.
“Hạo nhi.” Nhạc Du Du vội vàng đứng dậy, sau đó ôm Lãnh Hạo Nguyệt vòng lòng, “Đừng sợ a, chẳng có việc gì cả.”
“…” Lãnh Hạo Nguyệt chỉ mím môi không nói chuyện.
“Sao vậy? Đừng dọa tỷ tỷ a…” Nhạc Du Du nhìn bộ dáng ủy khuất của Lãnh Hạo Nguyệt, trong lòng nhũn ra, không biết tiểu tử này mấy năm nay sống như thế nào? Khẳng định thường xuyên bị khi dễ đây…
“Tỷ tỷ, Hạo Nhi không bảo hộ được tỷ tỷ…” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên cúi đầu, giống như hài tử làm sai việc, “Hạo nhi thật vô dụng…” Nói xong, liền lấy tay gõ đầu mình.
“Ai nói?” Nhạc Du Du hoảng sợ, vội vàng níu tay hắn lại, “Hạo nhi giỏi nhất, vừa rồi chẳng phải nhờ Hạo nhi thái tử mới không dám làm gì tỷ tỷ sao? Hơn nữa, Hạo nhi bây giờ còn nhỏ, sau này trưởng thành, thì chẳng ai dám khi dễ nữa…” Tên ngốc này vì chuyện này mà mất hứng a? Làm hại nàng còn tưởng hắn bị dọa sợ, bất quá, trong lòng cũng thấy mừng. Tiểu tử này là người thật lòng quan tâm nàng nhất sau khi nàng trở tới cổ đại