| Vẻ đẹp quyến rũ phi thường trước mắt đủ để khiến người ta vĩnh viễn không sao quên được. Trái tim của Ỷ Huyền tức thì đập thình thịch loạn xạ, hơi thở trở nên hổn hển, tinh hoảng thần loạn vội ngoảnh mặt không dám nhìn, hai tay dùng hết sức kéo thân thể gã Diệu Dương đang có ý đồ xông vào trong, miệng lập bập hồ đồ giải thích: "Công chúa điện hạ, bọn ta căn bản... vô ý mạo phạm, chỉ là... chỉ là..."
Diệu Dương bị hắn nắm cứng một bên, lúc này tinh thần vốn đã bị kích động tới man dại, còn đang định quay lại cự nự với Ỷ Huyền, chợt nghe bên ngoài phòng truyền tới những tiếng bước chân người chạy lại rất gấp, rõ ràng là những binh sĩ đang tuần hành nghe tiếng tiếng la hoảng của công chúa vừa rồi mà chạy tới. Hắn liền dáo dác nhìn đông nhìn tây, chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ tới mấy chuyện hoang đường.
Ỷ Huyền cũng kinh hoảng thất sắc, hai huynh đệ lòng lo ngay ngáy, vội vàng vận động mấy lần Ẩn Linh Phù. Chẳng hiểu có phải là do đang lúc quá khẩn trương hay không mà hai người ngay cả tới huyền năng cũng chẳng có cách nào vận khởi lên được, tức thì hoảng hốt tới loạn xạ cả chân tay.
Nghe thấy tình thế khẩn trương bên ngoài phòng, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời chạy tới trước cửa sổ đằng sau căn phòng áp tai vào đó nghe ngóng hồi lâu, thấy phía bên kia chẳng có động tĩnh gì, trong lòng cảm thấy mừng rỡ, chẳng còn nghi ngại gì nữa liền đẩy cửa sổ nối nhau nhảy ra ngoài.
Cùng với tiếng đập cửa gấp gáp là âm thanh của một nữ nhân hỏi vọng vào: "Công chúa... công chúa, người sao vậy..."
Người trong bồn nước quả nhiên là U Vân công chúa, lúc này nghe thấy tiếng hô hoán của nữ tì Tiểu Kiều bên ngoài phòng, mới từ trong cơn hoảng loạn dần dần tỉnh táo, rụt rè ứng thanh đáp lời: "Tiểu Kiều, ta không sao... hai tên tiểu tặc hạ lưu vô sỉ kia... đã chạy qua cửa sổ phía sau rồi..."
Lời nói chưa dứt, chỉ nghe thấy một tràng tiếng quát tháo truyền tới, đó là tiếng binh sĩ nghe được lời nói của công chúa vội vàng chạy rầm rập về phía cung viện ở hậu viên. Tiểu Kiều liền cất giọng an ủi: "Công chúa yên lòng, bọn họ đã bị cung vệ bao vây rồi!"
U Vân công chúa nghe thấy vậy, rốt cục cũng thở phào một hơi, tinh thần đang kinh hoảng bất định lúc này mới dần dần bình ổn trở lại, nhưng nhớ tới cái cảnh quẫn khốn cực kìa vừa rồi, nàng đành ngồi thu lu trong chiếc bồn gỗ, mãi lâu sau vẫn không dám đứng dậy.
Lại nói về Diệu Dương và Ỷ Huyền quyết định nhảy qua cửa sổ, chân còn chưa đứng vững đã bị binh sĩ cung vệ phát hiện. Hai người nào dám chần chừ, lập tức song song chạy vào trong mưa gió, cứ theo con đường dẫn tới hậu viên mà tiến.
Khi bọn họ chạy trốn khỏi Tễ Nguyệt Cung của U Vân công chúa, chỉ mong tìm chỗ lẩn trốn rồi sẽ tìm cách thoát thân sau, nhưng đối với đường ngang ngõ dọc rắc rối phức tạp trong cung trước mắt, thì họ hoàn toàn chẳng có lòng tin có thể thoát ra được.
Đối mặt với lớp lớp binh vệ ùn ùn như triều dâng khắp nơi trong cấm cung, hai người hoảng hốt nhìn ngó dáo dác, giờ chỉ còn trông cậy vào bọn Xuy Bá và Thân Công Báo kịp thời giải cứu mà thôi. Diệu Dương hích hích vào đầu vai Ỷ Huyền cười khổ tự trào: "Khảo nghiệm lần này có phần hơi quá đáng nhỉ!"
Ỷ Huyền bên cạnh cố gắng vận động huyền năng trong người, nhưng mặc cho hắn ngưng thần tĩnh khí thế nào chăng nữa cũng không có cách nào tìm ra một chút dấu hiệu vận chuyển nào của huyền năng, trong lòng vừa gấp vừa loạn, nói giọng buồn bực: "Cùng khảo nghiệm với ngươi bao nhiêu năm nay, nếu nói "quá đáng" thì ngươi phải liệt vào hạng nhất, ta sớm đã quen từ lâu rồi!"
Diệu Dương cười gằn ha ha mấy tiếng, nói giọng mỉa mai: "Lần này ngươi cũng đâu có thiệt thòi..."
"Còn dám nói, nếu không phải bởi vì ngươi..."
Ỷ Huyền đột nhiên ngưng nói, nguyên là bởi hắn và Diệu Dương đã hoàn toàn rơi vào vòng vây dày đặc của hàng trăm cung vệ. Trước mặt một khoảng có mấy thước là lớp lớp những gươm giáo, thân thể dầm mưa ướt nhẹp của hai người càng thêm phát rét, bởi vậy những lời định nói bất giác lại nuốt ngược vào trong cổ họng.
Hai huynh đệ chưa lần đối mặt với cảnh hiểm nguy sinh tử kinh người như thế này, sợ hãi tới lưng dựa lưng đứng đực một chỗ, sự kinh hoảng ở trong lòng chẳng cần phải nói cũng biết.
"Tại sao huyền pháp lại đột nhiên mất linh?" Ỷ Huyền thất vọng nhìn xuống hai bàn tay, vẫn không dám tin rằng huyền năng mà mình có thể hoàn toàn khống chế một cách tự nhiên trong những ngày qua đến lúc này đột nhiên vô cớ không còn tác dụng.
Diệu Dương càng không tự chủ được, liên tục ngó về hướng Thương Linh Sơn, miệng không ngớt lầm bầm: "... Xuy Bá cùng Thân trưởng lão sao còn chưa tới cứu chúng ta?" Truyện "Phong Thần Tuyệt " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc này, trên Thương Linh Sơn, Thân Công Báo quan sát tình thế nguy hiểm của hai huynh đệ qua Huyền Thiên Bát Quái Kính, sắc mặt thoáng lộ ra vài nét cười âm độc, rồi hắn nhịn không nổi bật cười khanh khách thốt: "... Cứu các ngươi? Đương nhiên là sẽ cứu các ngươi, nếu không thì dựa vào chút ít huyền pháp vô dụng các ngươi mới học trong mấy ngày, muốn tự sát còn chẳng nổi chứ đừng nói vọng tưởng trốn thoát ra được, không biết lượng sức!"
Thân Công Báo liền lẩm nhậm đọc chú pháp, vận dụng toàn bộ ma năng trong người thôi thúc Huyễn Ảnh Tùy Hình Phù Dẫn Quyết, mười ngón tay không ngừng co duỗi linh động phi thường, chỉ thấy hai đạo linh phù trong không khí như bị một pháp lực vô hình khống chế, giống như con rối chợt lay động, tùy theo thế các ngón tay mở ra cụp vào mà uốn éo biến hình...
Trở lại chỗ hai huynh đệ rơi vào vòng vây dày đặc, trong khoảnh khắc cảm thấy đã tuyệt vọng hoàn toàn, đột nhiên lại phát sinh chuyện kì dị.
Trước tiên là Diệu Dương cảm giác có một luồng khí nóng từ đan điền ào ào tuôn ra, Thiên Hỏa Viêm Quyết tự động chạy khắp kinh mạch, luồng huyền năng cực đại như luân chuyển lan rộng ra khắp cơ thể, truyền tới hai cánh tay. Sau đó chợt nghe thấy "Ahhh..." một tràng tiêng rên la thảm khốc khiến người ta rợn tóc gáy truyền đến bên tai. Đập vào mắt là hình ảnh bốn năm gã cung vệ đằng trước toàn thân đã bốc lửa phừng phừng, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, từng thân máu thịt bị thiêu đốt khét lẹt tới nghẹt mũi, khiến người ta muốn lộn mửa.
Ỷ Huyền tuy nhìn thấy, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì huyền năng từ trong thân thể đã tự động vận chuyển một vòng, Ngạo Hàn Quyết quen thuộc đã bất giác ào ào phát ra, khí kình băng hàn vô tình cuộn qua đám gươm giáo đang chĩa vào người hắn, những binh sĩ vừa chạm vào hàn khí lập tức mặt mũi phủ đầy sương tuyết, toàn thân cứng ngắc lăn đùng ra mặt đất.
Thảm kịch trước mặt không những khiến cho binh sĩ cung vệ bất ngờ hoảng hốt lớp lớp thối lui, mà còn làm hai người Diệu Dương với Ỷ Huyền ngơ ngẩn ngó xuống hai tay mình rồi lại cùng nhìn nhau kinh hãi. Huyền năng trong cơ thể từ có biến thành không, rồi lại từ không biến thành có, sức mạnh lại càng thêm cường liệt thậm chí còn vượt xa trước đây, kì dị khôn tả, khiến bọn họ khó mà tin tưởng, đứng si ngốc tại chỗ.
Đang lúc bọn họ không ngừng suy nghĩ nguyên nhân bên trong, thì huyền năng trong cơ thể lại bùng lên, một lần nữa khiến hai người không tự chủ được vùng lên. Thân thể bị sức mạnh huyền năng hoàn toàn khống chế, chân đã bị một luồng sức mạnh thôi thúc tiến lên mấy bước. Hai người lập tức mất quyền kiểm soát toàn bộ năng lực của bản thân, giống như bị biến thành một người khác vậy, lao lung tung vào giữa đám binh sĩ cung vệ, năng lượng một nóng một lạnh từ đan điền bọn họ xuyên suốt kinh mạch toàn thân ào ào không dứt, tiếp theo đó là tay đấm chân đá ầm ầm đánh ra đủ loại quyền cước lợi hại.
Từ mỗi bước chân của hai người, tiếng la thảm vang lên không dứt, binh sĩ ở gần bọn họ từng người một hoặc biến thành đống lửa hoặc biến thành những thi thể lạnh giá đổ xuống, đập vào những binh sĩ đang định bỏ chạy đằng sau, đám cung vệ đó lập tức kêu khóc rầm trời, khắp nơi bốc mùi khét lẹt, hỗn loạn cực kỳ.
Diệu Dương nhìn thấy đám binh sĩ vừa rồi còn diễu võ dương oai, lúc này đã bỏ chạy tán loạn, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác báo thù đầy thống khoái, không hề để ý tới nỗi kinh hoàng thắc thỏm của lần đầu sát nhân.
Ỷ Huyền ở bên cạnh lại không giống như vậy, lúc hắn thấy những binh sĩ gần cạnh từng người từng người ngã xuống, không có cách nào trốn chạy, lòng trắc ẩn bẩm sinh đột nhiên nổi lên, cảm giác áy náy lại càng thêm cường liệt. Khổ nỗi hắn ta căn bản không có cách nào khống chế được hành động chém giết của mình.
Mắt thấy những sinh mệnh kia cũng giống như mình, lại bị chính tay mình hủy diệt, Ỷ Huyền lại nghĩ tới người nhà của những binh sĩ đó phải chịu sự đả kích nặng nề biết chừng nào. Hắn tức thì tưởng tượng ra lúc nhỏ cô độc lẻ loi một mình, khổ sở vô cùng, vẫn thường mơ tới một gia đình có anh có em, từ đó trong lòng lại dấy lên một nỗi thống khổ khôn tả. Không ngờ lại làm cho toàn thân đang chịu sự khống chế của Huyễn Ảnh Tùy Hình Phù Dẫn Quyết bị tác động, phần thân dưới bất giác đột nhiên dừng phắt lại, nước mắt rơi xuống lã chã.
Diệu Dương đang lúc cao hứng nhìn về phía Ỷ Huyền, chợt thấy hảo huynh đệ của mình đứng ngơ ngẩn tại chỗ, mặc cho thân thể bị nước mưa ướt nhẹp đang run rẩy không ngừng, nước mắt nhạt nhòa đầy mặt, bất giác sợ muốn la lên một cái. Chỉ là thân thể của hắn không sao khống chế được, chỉ còn hô lên đầy vẻ lo lắng: "Tiểu Ỷ, ngươi sao rồi?"
Ỷ Huyền từ từ ngẩng đầu, nhìn những binh sĩ đang trông huynh đệ bọn họ như ác ma, ánh mắt ngấn nước đầy vẻ thống khổ, cất giọng khản đặc nghẹn ngào nói: "Ta không muốn giết người!"
Trong lòng Diệu Dương rung động mãnh liệt, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, nhưng Thiên Hỏa Viêm Quyết từ lòng bàn tay phối hợp với cước bộ vẫn nhanh chóng đánh ra y như trước, đánh ngã mấy gã cung vệ đang bỏ chạy, sau đó không nhịn được nói to: "Tiểu Ỷ, kỳ thực là do chúng ta không thể tự chủ được..."
Lại nhìn gươm giáo ngổn ngang đầy mặt đất, Diệu Dương chợt quyết ý, chỉ những cung vệ đang thối lui khắp nơi nói: "Tiểu Ỷ, ta biết tâm tình hiện tại của ngươi, nhưng ngươi phải hỏi xem bọn họ có chịu thả chúng ta ra hay không? Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé! Nếu quả bọn ta vừa rồi không thi triển ra được huyền pháp, chắc chắn cả hai huynh đệ chúng ta đều đã chết rồi!"
Luồng huyền năng kì dị khó hiểu lại lần nữa khống chế thân thể, Ỷ Huyền như điên như dại hướng về phía đám binh sĩ, tiếng la thảm lại vang lên không ngớt.
Lúc ấy, trong cơn mưa gió, vườn ngự uyển càng trở nên hoang tàn khủng khiếp, các tử thi lạnh lẽo nằm ngổn ngang đầy đất, xác cháy khắp nơi, tiếng rên la thảm thiết hòa lẫn với tiếng điên cuồng man dại, tất cả đều giống y như một tòa địa ngục tu la vậy. Số cung vệ may mắn chạy thoát, lớp lớp lùi lại cả chục trượng, nào còn dám tới gần hai huynh đệ pháp thuật cao cường này.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, động tác của Diệu Dương và Ỷ Huyền mới chịu dừng lại. Đang lúc hai người quan sát toàn bộ hiện trường chẳng biết phải làm thế nào, đột nhiên có một làn gió thơm vấn vít thổi đến, bên tai truyền tới một giọng nói kiều mị rung động lòng người: "Hai vị tiểu huynh đệ thân thủ thật là giỏi, nô gia rất ngưỡng mộ!"
Thanh âm này lập tức khiến hai huynh đệ cảm thấy gân cốt mềm nhũn, tai ù mắt hoa, hồn phách bay lên tận chín tầng mây, trong nhất thời hoàn toàn chẳng còn biết thân đang ở nơi nào nữa.
Theo hướng âm thanh vọng tới, chỉ thấy một nữ nhân tuyệt mỹ quấn trong một tấm lụa đen đang đứng cười yểu điệu cách đó chừng ba trượng, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt kiều diễm, môi đỏ như son, đôi mắt phượng uyển chuyển thu ba, giọng nói hòa nhã. Ánh mắt nàng như phát ra ngàn vạn ý tứ phong tình, thấp thoáng dưới làn lụa mòng là một thân hình yểu điệu tuyệt mỹ. Toàn thân trên dưới như ẩn như hiện, khiến người ta không khỏi suy tưởng tận đâu đâu.
Càng quái dị hơn là nước mưa tung bay đầy trời như vậy, mà chẳng có hạt nào bay lại được gần thân thể nàng quá ba thước.
Sức hấp dẫn kiều mị của nữ nhân này đối với hai gã thiếu niên trẻ tuổi như thế nào không nói cũng biết, huống hồ trong vẻ thiên kiều bá mị của nữ nhân này còn ẩn chứa yêu ta mật pháp vô thượng, thử hỏi người phàm làm sao có thể chống cự lại được. Chỉ thấy Diệu Dương và Ỷ Huyền đứng ngơ ngẩn tại chỗ, ánh mắt không rời khuôn mặt nét cười của nữ nhân đó chút nào.
Nữ nhân thấy hình dạng hai người si ngốc như vậy, liền che miệng bật lên một tràng cười khiến người ta tiêu hồn đoạt phách, ra vẻ vô cùng e thẹn nói: "Đáng ghét, sao lại nhìn người ta như thế, nô gia tên là Đắc Kỷ, hai vị Tiểu Ca pháp thuật cao cường như vậy, không biết danh tính là gì, sư phụ là ai, môn phái thế nào?"
Hai người giống như chưa từng nghe thấy gì, vẫn đứng ngơ ngẩn, giương nhìn chăm chăm vào Đắc Kỷ.
Đắc Kỷ thấy hai người bị mình thi triển chút tiểu thuật đã tỏ ra không chịu nổi như vậy, bất giác hơi ngẩn người ra, thầm nói: "Vừa rồi trên đường rõ ràng cảm ứng được từ trong cơ thể bọn họ phát tán ra kình pháp cường liệt, vốn cho rằng họ là cao thủ trong tam giới tứ tông xâm nhập vào trong cung, không ngờ là hai gã này bản nguyên định lực lại chỉ như bọn ranh con vậy hay sao?"
"Các ngươi không lý gì tới nô gia, vậy thì nô gia đi vậy!"
Đắc Kỷ tất nghiên là hiểu rõ sự tình tuyệt không đơn giản như vậy, liền thuận thế đánh mắt một cái, quyết định chủ ý, tỏ vẻ định đi. Miệng ả tuy nói như vậy, nhưng lại nhân đó bước lên phía trước, định từ từ tiếp cận hai người.
Thân Công Báo trên Thương Linh Sơn chấn động trong lòng, hai mắt nhắm hờ tập trung giây lát, xóa hết đi những hình ảnh vừa xâm nhập vào ma tâm. Hắn cảm ứng được từ trong Huyền Thiên Bát Quái Kính yêu công mật pháp mãnh liệt của Đắc Kỷ, tự thấy kinh hãi vô cùng, thầm nói: "Không ngờ con Thiên niên hồ ly này lại tu luyện yêu pháp Mị Tâm Thuật cao thâm đến vậy, quả nhiên lợi hại!"
Thấy cử động thăm dò của Đắc Kỷ, Thân Công Báo không nhịn được nụ cười âm độc, bật lên tiếng cười lạnh không ngớt: "Cho dù ngươi một thân tu luyện ngàn năm cường hãn thế nào, đối mặt với một nửa ma năng trong cơ thể của hai huynh đệ này hôm nay cũng đã chắc chắn thất thủ rồi!"
Tiếng cười vụt tắt, ma năng trong cơ thể Thân Công Báo tập trung hoàn toàn vào hai tay, hai đạo kim phù trong không trung bị kình lực thúc động, đột nhiên dán chặt vào nhau thành một, bắt đầu khi nhanh khi chậm chuyển động vòng vòng, sau đó giây lát đã quay tít thành một khối tròn...
Theo sự lưu chuyển của thời gian, trên bầu trời đêm mưa gió đen sì như mực, trong làn mưa bay tán loạn, chợt lóe lên một tia chớp chói lòa, cho dù là mắt thường cũng có thể nhìn thấy có một biến hóa dị thường đang từ từ diễn ra.
Chòm sao Bắc đẩu thất tinh ngay giữa bầu trời đột nhiên xoay chuyển, ba vì sao đầu của chiếc gàu ấy là Thiên Anh, Thiên Tuyền, Thiên Cơ xoay về hướng đông, bốn vì sao ở cán gàu là Thiên Quyền, Thiên Cầm, Thiên Phụ, Thiên Tâm chỉ về hướng tây. Hai vì sao vẫn thường ẩn mờ kèm ở hai bên cán gàu là Thiên Trùng và Thiên Nhuế lúc này đã lệch sang một bên, hiện rõ mồn một.
Chín vì sao cùng chiếu ra ánh sáng kì dị, đan xen vào nhau trong làn mưa như than khóc nghẹn ngào, tạo ra hiện tượng kì mị phi thường trên bầu trời. Hiện tượng khiến người ta khó hiểu bấy lâu nay đang từng lúc hiển hiện rõ ràng, không chút sai lệch.
Khi Đắc Kỷ đi tới phía trước Diệu Dương với Ỷ Huyền cách chưa đầy ba thước, hai huynh đệ đang trơ ra như phỗng đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt tuy vẫn ngốc trệ vô thần như vừa rồi, nhưng thân hình động tác lại không hề hàm hồ chút nào. Thiên Hỏa Viêm Quyết và Ngạo Hàn Quyết quen thuộc của hai người tự động vận chuyển, chia ra hai bên tả hữu theo một tư thế phối hợp kì dị mãnh liệt đánh tới, ma năng gấp gáp phát ra ào ào không ngớt.
Đối mặt với đòn hợp kích ngấm ngầm của hai người, lại thêm hai luồng ma năng nóng lạnh khác biệt, cho dù là Đắc Kỷ có mạnh hơn nữa cũng vẫn cảm thấy kinh hãi vô cùng. Trong lúc không kịp phòng bị, thân hình của ả vọt lên không bay ngược ra sau, mười ngón tay tạo thành một vòng tròn, tạo ra một cái tà pháp bí ấn, ống tay áo dài bằng lụa mỏng tung bay phần phật, hai luồng yêu năng mãnh liệt từ trong pháp ấn cuồn cuộn xông ra như bài sơn đảo hải, đón đánh tới hai người.
"Bùng!...." Kình khí va chạm, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.
Đắc Kỷ kinh hoảng lùi lại mấy bước. Tuy ở bụng của Diệu Dương và Ỷ Huyền có Kim Khôi Phù của Xuy Bá hỗ trợ một lượng ma năng cực lớn, nhưng lại phải chia ra phân tán cho hai người, bởi vậy một khi bị một luồng yêu năng cực lớn như của Đắc Kỷ vừa rồi đánh trúng, thụ thương là điều tất nhiên khó tránh.
Chỉ thấy bọn họ bị một lực phản chấn mãnh liệt đánh bay ra sau, lăn lông lốc trên mặt đất.
Lúc này ba luồng sức mạnh va chạm lẫn nhau sinh ra những luồng khí lưu quét tới làm tung bay tấm lụa đên trên người Đắc Kỷ, lồ lộ da thịt trắng như bạch ngọc, trong nhất thời xuân quang phát ra rực rõ, nhưng Diệu Dương với Ỷ Huyền hiện tại căn bản chẳng còn nhìn nổi. Khi Đắc Kỷ đánh tới, một luồng yêu năng âm nhu đã xâm nhập vào tận xương tủy trong cơ thể bọn họ đau đớn vô cùng, khiến bọn họ hoàn toàn tỉnh hẳn thoát khỏi Mị Tâm Thuật của Yêu tông.
Không rõ bởi vì hai huynh đệ bọn họ cảm ứng được huyền năng trong kinh mạnh có chuyển động kỳ lạ, hay là vì nhìn thấy vưu vật tuyệt mỹ của Thiên niên hồ yêu như Xuy Bá đã nói, mà trong lòng Diệu Dương với Ỷ Huyền thầm than nguy hiểm chết người, hận không thể lập tức mọc cánh bay đi khỏi nơi này, khổ nỗi toàn thân không tự chủ được, chỉ có thể cầu khấn ông trời có mắt che trở phù hộ mà thôi.
Đắc Kỷ đứng cách ngoài ba trượng, cười đầy vẻ phong tình, những sợi tóc bên tai bay nhè nhẹ, cặp mắt lấp loáng ẩn chứa sát khí lạnh lùng nhìn hai người nói: "Bằng vào chút đạo hạnh cỏn con của các ngươi mà muốn đả thương bổn cung ư? Thân thủ của các ngươi chỉ là đám vô danh trong tam giới, mau mau khai ra danh hiệu không chừng còn có thể tha cho khỏi chết!" Truyện "Phong Thần Tuyệt " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Diệu Dương và Ỷ Huyền im như thóc, nào dám nói bậy, chỉ có thể tiếp tục giả ngây như phỗng đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
"Các ngươi rốt cục có nghe thấy lời bản cung hay không? Trông các ngươi còn nhỏ tuổi, không giống như kẻ có can đảm tự ý xông vào hoàng cung!" Đắc Kỷ sao có thể tha cho hai kẻ coi mình chẳng là gì trong mắt như vậy, lập tức nổi giận quát lớn: "Rốt cục là người nào sai khiến các ngươi xông vào cung, mục đích là gì?...."
Không đợi Đắc Kỷ nói xong, kinh mạch của Diệu Dương cùng Ỷ Huyền chợt đồng thời phát động, thân thể lại thêm lần nữa mất khống chế, luồng huyền năng chết người kia lại chạy như điên kích động huyền pháp vốn có chia ra thành hai luồng sức mạnh cực lớn đánh ra.
Nhưng trong lúc này, luồng sức mạnh ấy lại không công kích lẫn nhau giống vừa nãy, mà bay qua trước mặt hai huynh đệ một đoạn không xa đã hòa nhập vào nhau, hình thành một loại sức mạnh mới càng thêm cường đại nhắm Đắc Kỷ cách đó mấy trượng mãnh liệt lao tới, uy lực cực kỳ khủng khiếp, khiến cho không gian chu vi ba thước xung quanh Đắc Kỷ như ngưng đọng, càng tỏ ra vạn phần quỷ dị.
Giống như cùng lúc với khi hai người đột nhiên tấn công, yêu linh tà phách tu luyện ngàn năm của Cửu vĩ hồ yêu Đắc Kỷ đột nhiên chấn động mãnh liệt. Ả cảm thấy rõ ràng từ cơ thể hai gã thiếu niên trước mặt phát ra ma năng rất quen thuộc. Cho tới lúc thấy hai người đánh ra một đòn hợp kích, liền thong thả hừ lạnh nói: "Té ra hai vị tiểu ca là hậu duệ của cố nhân trong Ma môn dị tộc, bản cung đêm nay càng phải tiếp đãi các ngươi cho cẩn thận, tiện thể dạy dỗ các ngươi một phen thế nào gọi là tôn sư trọng đạo!"
Tiếng nói vừa dứt, trong đôi mắt của Đắc Kỷ hiện hàn quang đại thịnh, chân bước liên tiếp nhẹ nhàng, đảo người lùi lại chừng hơn một thước, chợt vọt lên không, miệng niệm tà quyết, mười ngón tay đan vào nhau ẩn chứa vô thượng bí quyết của Yêu môn tà pháp. Ả đột nhiên phất ống tay áo lụa, một luồng yêu năng cực lớn cuộn ra ào ào, hút lấy làn mưa bay loạn xung quanh vào trong, rồi chuyển hóa tất cả thành một khối chi chít những điểm sáng lấp lóa màu lam, đón luồng sức mạnh đang công kích tới kia đánh vào. Truyện "Phong Thần Tuyệt " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Yêu năng tà dị ầm ầm lao xuống, phối hợp với vô số hạt mưa giữa không trung hình thành một cảnh tượng tuyệt đẹp rung động lòng người. Kỳ thực những điểm sáng trông như tán loạn không theo trình tự nào kia là ngầm kết hợp sự biến hóa vô tận của các vì tinh tú trên trời, đây chính là pháp quyết đứng đầu mười loại đại pháp của Thiên địa tam giới, Thần, Ma, Huyền, Yêu tứ tông gọi là Huyền Âm Cửu Xá Quyết, uy lực thế nào chẳng cần phải nói cũng biết.
Luồng sức mạnh công kích của hai huynh đệ vừa chạm vào màn ánh sáng chi chít đang đón sẵn, tức thì bị những điểm sáng lẫm liệt kia chia cắt thành vô số mảnh ma năng lớn nhỏ khác nhau, sau đó lại bị gom thành một khối từ từ hút vào hư không.
Đắc Kỷ mặt tươi như hoa, cười lạnh một cái tiện tay phất tay áo, một luồng đại lực cách không đánh tới, đem ma năng vừa hút được đánh ngược lại thân thể hoàn toàn thoát lực của Diệu Dương và Ỷ Huyền, khiến họ văng ngược ra sau hơn ba trượng nữa. Hai huynh đệ mất đi quá nửa ma năng hộ thể, không kìm chế được khí huyết nhộn nhạo trong người, "Ọe!" một cái đã phun ra một bụm máu tươi, đau đớn kinh khủng.
Đắc Kỷ vừa thi triển Huyền Âm Cửu Xá Quyết cũng bị hao tổn nguyên năng rất lớn, lúc này trong lòng giận dữ phi thường, sát tâm nổi lên, ngón tay tạo thành pháp ấn đột ngột co duỗi, tiến lên mấy bước về phía Diệu Dương và Ỷ Huyền đang suy sụp sức cùng lực kiệt.
___________________________________
Chú thích: Chòm sao Bắc đẩu gồm bảy ngôi sao: Thiên Anh, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Thiên Cầm, Thiên Phụ, Thiên Tâm xếp thành hình một cái gàu lớn trên bầu trời, trong đó vị trí cán gàu luôn chỉ về phương Bắc, do vậy mới gọi là Bắc đẩu thất tinh (Bảy vì sao xếp thành cái gàu chỉ về phương Bắc). Đoạn này mô tả chòm sao Bắc đẩu thất tinh xoay chuyển không chỉ về phương bắc nữa mà chuyển sang phía Tây. Lộ ra hai vì sao Thiên Trùng và Thiên Nhuế thường vẫn rất mờ ở cán gàu, chín vì sao này ứng vào điềm Cửu Tinh Thực Nguyệt theo quẻ bói thời cổ, chỉ điềm cực kỳ bất tường. (Lời người dịch) | |