Phần 2
Chương 4
Dịch giả: Lê Đình Chi
Nguồn: NXB Hội nhà Văn
Nội dung thu gọn
Tôi nhận được bức thư đầu tiên của mẹ mười ngày sau khi tôi quay về. Như trong mỗi bức thư gửi cho tôi, mẹ lại hỏi thăm tin tức của tôi, hi vọng sớm nhận được hồi âm. Song thường vài tuần sẽ trôi qua trước khi tôi tìm được sức lực cần thiết khi quay về nhà để ẹ được hưởng niềm vui đó. Sự thiếu nhiệt tình của những đứa con với cha mẹ chúng khi lớn lên có thể nói gọn lại là thói ích kỉ không hơn không kém. Tôi càng cảm thấy mình có lỗi hơn khi giữ tất cả thư từ mẹ gửi trong một chiếc hộp đặt trên giá sách, giống như một sự hiện diện đầy trìu mến.
Sophie và tôi gần như không gặp lại nhau kể từ sau cuộc trốn chạy tạm thời khỏi bệnh viện, thậm chí chúng tôi còn không trải qua lấy một đêm cùng nhau. Trong kì nghỉ ngắn ngủi tại ngôi nhà thời thơ ấu của tôi, giữa hai chúng tôi đã hình thành nên một đường ranh giới mà cả tôi lẫn cô đều chưa thể vượt qua thành công. Khi tôi cầm lấy bút để viết ẹ, những từ cuối cùng tôi viết là Sophie ôm hôn bà. Ngày hôm sau khi viết ra điều không đúng sự thật ấy, tôi tới khoa tìm cô để thú nhận rằng tôi nhớ cô. Đến hôm sau, cô đồng ý để tôi đưa cô đi xem phim, nhưng khi bộ phim kết thúc, cô lại muốn quay về nhà mình.
Từ một tháng nay Sophie cho phép một anh chàng nội trú ở khoa Nhi tán tỉnh cô, tự quyết định đặt dấu chấm hết cho sự không chắc chắn của chúng tôi. Có lẽ trước hết là của tôi. Biết rằng một gã đàn ông khác có nguy cơ sẽ giành mất thứ mà tôi không quyết định nổi có muốn thuộc về mình hay không khiến tôi phát điên. Tôi làm tất cả để chinh phục lại cô, và hai tuần sau đó, cơ thể của cả hai chúng tôi lại kề bên nhau trên giường tôi. Tôi đã tống khứ được kẻ quấy rối, cuộc sống tiếp tục dòng chảy của nó, và nụ cười trở lại trên khuôn mặt tôi.
Tới đầu tháng Chín, khi trở về nhà sau một ca trực dài dằng dặc, tôi bắt gặp một điều ngạc nhiên đầy thú vị chờ đợi mình. Luc đang ngồi trên một chiếc va li nhỏ, dáng vẻ nhớn nhác song khuôn mặt lại tươi hơn hớn.
- Cậu bắt tớ đợi lâu quá, đồ mắc dịch! cậu vừa nói vừa đứng dậy. Tớ hi vọng cậu còn thứ gì bỏ bụng, vì tớ sắp chết đói rồi đây.
- Cậu làm quái gì ở đây thế? tôi vừa hỏi Luc vừa mở cửa căn phòng tôi đang ở.
- Bố tớ đuổi việc tớ rồi!
Luc đã cởi phăng chiếc áo vest đang mặc ra rồi gieo mình ngồi phịch xuống chiếc ghế bành duy nhất trong phòng. Trong lúc tôi mở cho cậu ta một hộp cá ngừ và trải khăn lên trên chiếc rương được dùng luôn làm bàn ăn, Luc hối hả kể lại câu chuyện của cậu ta.
- Tớ chẳng hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với ông cụ nữa. Cậu biết đấy, buổi tối sau hôm cậu đi, sau khi ủ bột, tớ rất ngạc nhiên khi không thấy ông cụ quay trở vào lò bánh. Tớ nghĩ cụ ngủ quên chưa dậy, thậm chí còn thấy hơi lo là đằng khác. Tớ mở cánh cửa dẫn ra con hẻm và thấy bố tớ ngồi trên ghế, cụ đang khóc. Tớ hỏi bố liệu có chuyện gì không ổn hay không, song cụ không muốn trả lời tớ. Cụ chỉ lẩm bẩm là cảm thấy hơi mệt, rồi buộc tớ phải hứa sẽ quên việc từng bắt gặp cụ trong tình trạng đó, đồng thời không được nói gì với mẹ tớ. Tớ hứa liền. Nhưng kể từ tối hôm đó, bố tớ không còn như trước nữa. Thông thường, cụ tương đối nghiêm khắc với tớ trong công việc, tớ biết đó là cách bố dạy tớ nghề làm bánh, vì thế tớ không thể giận cụ được. Nhưng thế đấy, mỗi ngày tớ thấy cụ dần trở nên nhẹ nhàng hơn, gần như có thể gọi là dịu dàng. Khi tớ làm hỏng bước tạo hình cho những chiếc bánh mì, thay vì quạt cho tớ một trận nên thân, bố tớ lại bên cạnh chỉ dẫn cách làm cho tớ một lần nữa, và cứ mỗi lần như thế cụ lại nói với tớ rằng không có gì nghiêm trọng, rằng ngay cả cụ cũng có lúc phạm sai lầm. Tớ xin thề với cậu là tớ không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Có một tối, thậm chí ông cụ còn ôm lấy tớ trong vòng tay. Lúc đó thậm chí tớ còn nghĩ có khi cụ bị mất trí. Mà kết luận của tớ không khéo cũng chẳng sai là mấy, vì vừa hôm kia ông cụ đã sa thải tớ như một anh chàng học việc thông thường. Vào lúc 6 giờ sáng, bố tớ nhìn thẳng vào mắt tớ và nói với tớ rằng nếu tớ vụng về đến thế, thì có nghĩa là nghề làm bánh không phải dành cho tớ, và thay vì làm mất thời gian của mình, đồng thời làm mất thời gian của ông, tốt nhất tớ nên biến ra thành phố thử vận may. Tớ chỉ còn việc tự chọn lấy con đường đi ình, vì ngày nay đó là cách khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Bố tớ đã thực sự nổi giận khi nói với tớ như thế. Đến giờ ăn trưa, ông thông báo với mẹ tớ rằng tớ sẽ rời khỏi nhà, còn ông sẽ đóng cửa tiệm bánh trong quãng thời gian còn lại của ngày hôm đó. Tối ấy, không ai nói gì bên bàn ăn, còn mẹ tớ đã khóc. Có nghĩa là, khi ở bên bàn ăn bà rưng rưng nước mắt, nhưng mỗi lần tớ đi vào bếp, bà lại đi theo ôm chầm lấy tớ trong vòng tay bà rồi thì thầm với tớ rằng đã lâu lắm rồi bà không cảm thấy hạnh phúc đến thế. Mẹ tớ mừng quýnh lên vì bố tớ tống khứ tớ ra khỏi cửa... Tớ xin thề với cậu, bố mẹ tớ đúng là đã mất trí cả lượt! Tớ thậm chí đã ngó qua lịch đến ba lần để đoan chắc rằng hôm đó không phải là ngày Cá tháng Tư.
Đến sáng, bố tớ tới tận phòng tìm tớ, ông cụ ra lệnh cho tớ đóng đủ lệ bộ vào. Hai bố con lên xe của ông cụ, và đi liền một mạch tám giờ trên đường, tám giờ liền không nói với nhau lấy một lời. Trừ lúc giữa trưa ông cụ hỏi tớ đã đói chưa. Hai bố con tớ đến đây lúc sẩm tối, ông cụ thả tớ xuống trước tòa nhà này rồi cho tớ biết cậu sống ở đây. Làm sao bố tớ biết được điều đó? Thậm chí tớ còn không biết! Ông cụ xuống xe, lấy túi của tớ ra khỏi cốp để xuống dưới chân tớ. Rồi bố tớ đưa cho tớ một chiếc phong bì và nói với tớ chỗ đó cũng không nhiều nhặn gì, nhưng đó là tất cả những gì ông cụ có thể thu xếp được, với món tiền đó tớ có thể cầm cự được ít lâu. Rồi cụ lên xe đi luôn.
- Mà không nói gì thêm với cậu sao? tôi hỏi.
- Có chứ. Trước khi nổ máy, cụ tuyên bố với tớ: “Nếu rồi đây mày nhận ra mày cũng là một bác sĩ tệ hại chẳng kém gì khi là thợ làm bánh, hãy quay về nhà, và lần này bố sẽ dạy dỗ mày đến nơi đến chốn.” Cậu có hiểu thế có nghĩa là gì không?
Tôi bật nút chai rượu vang duy nhất của tôi, một món quà của Sophie mà chúng tôi chưa kịp uống vào buổi tối cô tặng nó cho tôi. Tôi rót cho hai đứa chúng tôi hai cốc to, và vừa chạm cốc, tôi vừa trả lời Luc rằng không, tôi chẳng hiểu gì hết.
*
Tôi giúp cậu bạn học cũ hoàn tất mọi giấy tờ cần thiết để đăng kí vào năm thứ nhất trường Y, tôi tháp tùng cậu tới tận phòng tiếp nhận hồ sơ, tại đó cậu ta đã phải hi sinh phần lớn ruột chiếc phong bì bố cậu đưa cho.
Các khóa học sẽ bắt đầu trở lại vào tháng Mười. Chúng tôi sẽ lại học cùng nhau. Tôi và Luc sẽ không còn ngồi cạnh nhau trong cùng một lớp, nhưng thỉnh thoảng chúng tôi có thể gặp nhau trong khoảnh vườn nhỏ ở bệnh viện. Dù tại đây không hề có cây dẻ hay cột bóng rổ nào, chúng tôi nhanh chóng biến nơi đây thành sân chơi mới của mình.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau tại đó, chính tôi là người đã thầm cảm ơn cái bóng của cậu.
*
Luc ở cố định trong căn phòng của tôi. Cuộc sống chung giữa hai chúng tôi không thể đơn giản hơn, hai người ông sống theo hai thời gian biểu lệch hẳn nhau. Cậu thừa hưởng cái giường của tôi trong lúc tôi trực đêm, và rời nhà đi học khi tôi quay về nhà. Những dịp hiếm hoi hai chúng tôi buộc phải cùng chia sẻ căn phòng, cậu trải một tấm nệm xuống dưới cửa sổ, cuộn tròn tấm ga trải thành gối rồi nằm ngủ ngon lành.
Đến tháng Mười một, cậu thú nhận với tôi đang hẹn hò với một cô bạn sinh viên mà cậu vẫn thường học cùng. Annabelle kém cậu năm tuổi, nhưng cậu bạn tôi thề rằng cô bé là một phụ nữ trưởng thành hơn nhiều so với tuổi của cô.
Đầu tháng Mười hai, Luc đề nghị tôi giúp cậu một chuyện vô cùng quan trọng. Tối đó tôi tới gõ cửa nhà Sophie, cô lập tức đón nhận tôi lên giường mình. Mối quan hệ Luc duy trì với Annabelle cuối cùng cũng đẩy tôi xích lại gần Sophie hơn. Tôi ngủ lại nhà cô mỗi lúc một thường xuyên hơn, và Annabelle cũng ngủ lại nhà tôi thường xuyên hơn. Các buổi tối Chủ nhật, Luc tập trung tất cả chúng tôi trong căn phòng của tôi, sau đó cậu bắt tay vào làm việc với chiếc lò nướng, cho chúng tôi được dịp thưởng thức tài năng làm bánh của cậu. Tôi không còn nhớ nổi chúng tôi đã nếm qua bao nhiêu chiếc bánh trứng và bánh mì tròn nữa. Bữa tối kết thúc, Sophie và tôi để Luc và Annabelle ở lại “ôn bài” một cách hoàn toàn riêng tư.
*
Tôi chưa gặp lại mẹ kể từ dịp hè, bà đã hủy bỏ chuyến đi thăm thường lệ vào mùa thu. Mẹ tôi cảm thấy mệt và quyết định không thực hiện chuyến đi nữa. Trong bức thư mẹ viết cho tôi rằng cũng như bà, cả căn nhà đang dần già đi. Mẹ tôi từng bắt tay vào sơn lại ngôi nhà, và rồi mùi của các loại dung môi cuối cùng cũng làm bà thấy khó chịu. Qua điện thoại, mẹ cả quyết trấn an tôi rằng không có lí do gì phải lo lắng cả. Vài tuần lễ nghỉ ngơi và mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy. Mẹ bắt tôi hứa sẽ về thăm bà vào dịp Giáng sinh, và Giáng sinh đang tới gần.
Tôi đã mua quà cho bà, đặt vé tàu và thu xếp để không phải trực hôm 24 tháng Mười hai. Một tài xế xe buýt và một mảng băng đóng trên đường đã làm hỏng tất cả dự định của tôi. Một cú mất lái không kiểm soát được, theo lời các nhân chứng, đã khiến chiếc xe buýt tông vào hàng rào chắn trước khi lật nghiêng sang một bên. Bốn mươi tám nạn nhân kẹt trong xe, mười sáu người trên vỉa hè. Tôi đang chuẩn bị túi hành lí đi đường thì máy nhắn tin của tôi bắt đầu rung lên trên bàn đầu giường. Tôi gọi tới bệnh viện, tất cả sinh viên ngoại trú đều được huy động. Khu sảnh của khoa cấp cứu chìm trong một cơn hỗn loạn thực sự, các y tá đều bị quá tải, mọi phòng khám đều có bệnh nhân, còn nhân viên bệnh viện không ngừng hối hả chạy tới chạy lui theo mọi hướng. Những người bị thương nặng nhất chờ đến lượt được đưa vào phòng mổ, những người bị nhẹ hơn buộc phải kiên nhẫn nằm chờ trên những chiếc cáng ngoài hành lang. Luc, với nhiệm vụ của hộ lí, không ngừng chạy đi chạy lại như con thoi giữa xe cấp cứu đang không ngớt đổ về bệnh viện và khu vực phân loại bệnh nhân. Đây là lần đầu tiên chúng tôi làm việc cùng nhau. Trông cậu bạn tôi tái xanh, và mỗi khi cậu lao qua trước mặt tôi, tôi lại để ý chăm chú quan sát cậu.
Khi những người lính cứu hỏa<*> giao lại cho cậu bạn học cũ của tôi một người đàn ông với xương chày và xương mác chọc thẳng vuông góc xuyên qua bắp chân, tôi thấy cậu quay về phía tôi, mặt xanh lét, áp người vào hai cánh cửa dẫn vào sảnh tiếp nhận bệnh nhân trước khi đổ ập người xuống sàn nhà lát gạch men ô vuông bàn cờ. Tôi vội vàng chạy tới nâng cậu dậy, dìu cậu tới ngồi xuống một chiếc ghế tựa trong phòng đợi để cậu có thời gian định thần lại. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
<*> Tại Pháp, lính cứu hỏa không chỉ làm nhiệm vụ chữa cháy mà còn tham gia giải quyết các trường hợp cấp cứu, cứu hộ khẩn cấp...
Cuộc tra tấn kéo dài gần hết đêm. Tới mờ sáng, cảnh tượng ở khoa cấp cứu không khác gì một quân y viện vài giờ sau trận đánh. Mặt đất bê bét vết máu và rải đầy băng gạc. Không khí yên tĩnh trở lại, các nhân viên cấp cứu bắt tay vào thu dọn bãi chiến trường.
Luc vẫn ngồi yên ở chiếc ghế tựa nơi tôi đã để cậu lại. Tôi tới ngồi xuống cạnh cậu. Cậu bạn học cũ của tôi đang ngồi tựa cằm trên hai đầu gối. Tôi buộc cậu ngồi ngay người lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Xong rồi, tôi nói với Luc. Cậu vừa trải qua lần thử lửa đầu tiên, và ngược lại với những gì cậu nghĩ, cậu đã xoay xở không đến nỗi nào đâu.
Luc thở dài, đưa mắt nhìn quanh một vòng rồi vội vàng lao ra ngoài để trút hết những gì có thể từ trong dạ dày ra. Tôi đi theo để đỡ cậu khỏi ngã.
- Cậu thấy sao về cách tớ xoay xở lúc nãy? Luc vừa tựa lưng vào tường vừa hỏi tôi.
- Quả là một đêm Giáng sinh ra trò, tớ cam đoan với cậu là cậu xử sự rất cừ.
- Tớ đã xử sự như đồ bỏ đi, chắc cậu muốn nói vậy, tớ đã ngoảnh mặt đi không dám nhìn, và vừa rồi còn nôn thốc nôn tháo ra nữa; với một sinh viên y, tớ có thể hình dung ra đó quả là màn trình diễn ấn tượng hạng nhất.
- Nếu điều này có thể làm cậu an tâm, xin nói luôn là tớ đã ngất xỉu ngay hôm đầu tiên bước chân vào phòng thực hành giải phẫu.
- Cảm ơn đã cảnh báo trước, tới thứ Hai tuần sau tớ sẽ bắt đầu giờ thực hành giải phẫu đầu tiên.
- Tất cả sẽ ổn thôi, rồi cậu xem.
Luc ném về phía tôi một cái nhìn bỏng rát.
- Không, chẳng có gì ổn hết. Tớ quen nhào bột chứ không phải da thịt còn rớm máu, tớ quen cắt bánh mì chứ không phải những chiếc áo sơ mi và quần dài ướt sũng máu, và hơn hết, tớ chưa bao giờ thấy một chiếc bánh xốp rên la gào thét cho đến chết, ngay cả khi tớ cắm ngập con dao vào nó. Tớ tự hỏi liệu thực sự tớ có phải là người dành cho những việc này không, cậu biết đấy.
- Luc, phần lớn sinh viên y đều từng gặp phải cảm giác ngờ vực như thế. Cùng với thời gian cậu sẽ quen dần. Cậu không thể tưởng tượng được chăm sóc cho ai đó là một điều tuyệt vời thế nào đâu.
- Tớ quen chăm sóc mọi người bằng những chiếc bánh mì sô cô la, và tớ có thể cam đoan với cậu là cách này lúc nào cũng hiệu nghiệm, Luc vừa đáp vừa cởi chiếc áo blu ra.
Tôi gặp lại cậu ở căn phòng của chúng tôi muộn hơn một chút trong sáng hôm đó. Cậu đang lôi hết đồ trong túi xách ra, rồi vẫn trong cơn bực bội, cậu bạn học cũ của tôi xếp đồ của mình trở lại các ngăn kéo tủ áo được dành cho cậu.
- Đây là lần đầu tiên em gái tớ trải qua một dịp lễ Giáng sinh mà không có tớ. Tớ biết nói gì với nó qua điện thoại để giải thích lí do khiến tớ vắng mặt đây?
- Sự thật, bạn thân mến của tôi ơi, đúng như nó đã xảy ra.
- Với cô em gái mới mười một tuổi của tớ sao? Cậu còn ý tưởng nào kiểu đó để đề xuất với tớ nữa không?
- Cậu đã dành cả đêm Giáng sinh để cứu giúp những người gặp nạn, cậu nghĩ rằng vì thế mà gia đình cậu sẽ trách móc cậu sao? Mà biết đâu rất có thể chính cậu đã ở trên chiếc xe buýt đó, vậy hãy thôi đừng có than vãn nữa.
- Và rất có thể tớ đã được có mặt ở nhà! Ở đây tớ cảm thấy thật ngột ngạt, tớ đang chết ngạt trong thành phố này, trong giảng đường, trong những cuốn giáo trình cần phải ngốn ngấu cả đêm lẫn ngày.
- Cậu có thể vui lòng nói cho tớ biết có chuyện gì không ổn hay không đây? tôi hỏi Luc.
- Annabelle, cô ấy chính là điều không ổn. Tớ luôn mơ được có cuộc sống chung với một cô gái, mà cậu không thể biết đến mức độ nào đâu. Mỗi lần bố tớ nhắc nhở tớ tập trung vào công việc vì ông thấy tớ đang để đầu óc tận đâu đâu, những lúc như thế tớ đều đang tưởng tượng ra mình ở bên một cô gái. Và giờ đây, khi chuyện đó thực sự đến với tớ, tớ lại chỉ có một mong muốn duy nhất, được trở lại một mình như trước. Thậm chí tớ còn phát bực với cậu khi thấy cậu không chịu chăm chút nhiều hơn ối quan hệ của cậu với Sophie. Lần đầu tiên tớ trông thấy cô ấy ở nhà mẹ cậu, tớ đã tự nhủ thật hoài của, đúng là đổ mứt quả hảo hạng cho lợn ăn.
- Xin cảm ơn.
- Tớ xin lỗi, nhưng tớ thấy rõ hầu như cậu chẳng buồn để mắt nhìn cô ấy, một cô gái như thế, thật đúng là lạ lùng.
- Cậu đang định nói bóng gió với tớ là cậu phải lòng Sophie chắc?
- Đừng có ngớ ngẩn thế, nếu đúng là vậy, tớ sẽ chẳng thèm bóng gió làm gì, tớ chỉ đang muốn nói với cậu là tớ chẳng còn hiểu gì nữa. Tớ phát ngán Annabelle rồi, cô nàng thực sự chẳng có gì thú vị cả. Cô ấy lúc nào cũng làm bộ nghiêm trọng và luôn nhìn tớ với vẻ bề trên vì tớ đã lớn lên ở tỉnh lẻ.
- Cái gì khiến cậu nghĩ thế?
- Cô ấy về dự lễ Giáng sinh cùng gia đình, tớ đã ngỏ ý muốn đi cùng, song tớ cảm thấy rõ ý tưởng giới thiệu tớ với bố mẹ mình làm cô ấy không được thoải mái cho lắm. Bọn tớ không thuộc về cùng một thế giới.
- Cậu không nghĩ cậu đang bi kịch hóa mọi thứ lên hơi thái quá đấy chứ? Giới thiệu ai đó với gia đình, việc này đâu phải không có hệ quả của nó, nghĩa là ít nhiều nó cũng có ý nghĩa nhất định, đó là một giai đoạn trong bất cứ mối quan hệ nào.
- Cậu đã nghĩ tới tất cả những gì cậu vừa nói khi đưa Sophie về nhà mẹ cậu hay chưa?
Tôi lặng im nhìn Luc. Không, tôi chẳng hề nghĩ tới chúng khi đột ngột mời Sophie về nhà cùng tôi, và chỉ đến bây giờ tôi mới nghĩ tới những gì có lẽ cô đã đi tới kết luận vào lúc đó. Thói ích kỉ và ngớ ngẩn của tôi quá đủ để giải thích tại sao cô lại lánh xa tôi như vậy từ đầu mùa thu. Tôi đã chẳng có lấy một lời mời dành cho cô vào lễ Giáng sinh. Tình bạn pha lẫn hương vị yêu đương của chúng tôi cứ thế nhạt dần, và tôi là kẻ duy nhất không hề nhận ra điều đó. Tôi để mặc Luc ngồi lại một mình với tâm trạng ủ ê của cậu ta để lao bổ tới bên điện thoại gọi cho Sophie. Không ai bắt máy. Biết đâu cô đã nhìn thấy số điện thoại của tôi xuất hiện trên màn hình và từ chối không nghe máy?
*
Tôi gọi điện ẹ để xin lỗi về việc đã thất hứa với bà. Mẹ nói tôi không cần cảm thấy áy náy, bà hiểu rất rõ tình thế của tôi. Bà trấn an tôi rằng vẫn còn thời gian để mẹ con tôi trao quà cho nhau, bà sẽ cố gắng đẩy chuyến đi vào mùa xuân của mình sớm lên và tới thăm tôi vào tháng Hai.
*
Tối giao thừa, tôi chính thức phải trực đêm, tôi đã nhận đổi lấy ca trực này để được tự do vào đêm Giáng sinh và đã mất toi cơ hội đó. Luc ra tàu để quay về đoàn tụ với gia đình. Tôi vẫn không có tin tức gì của Sophie. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế tựa trong sảnh tiếp nhận bệnh nhân của khoa cấp cứu trong lúc đợi những nạn nhân đầu tiên của đêm chào năm mới ghé thăm chúng tôi. Tối hôm ấy tôi đã có một cuộc gặp gỡ lạ lùng nhất người ta có thể hình dung ra.
*
Bà lão được lính cứu hỏa đưa đến khoa cấp cứu lúc 23 giờ. Bà được đưa vào trên cáng, và khuôn mặt hiện rõ vẻ hân hoan của bà làm tôi không khỏi ngạc nhiên.
- Ai đã khiến cụ vui vẻ đến thế này? tôi hỏi bà lão bệnh nhân trong lúc đo huyết áp cho bà.
- Chuyện này thì rắc rối lắm, cậu không thể hiểu được đâu, bà cụ vừa cười vừa đáp.
- Thì cụ thử cho cháu một cơ hội nhỏ đi nào!
- Tôi xin cam đoan với cậu là cậu đang coi tôi như một bà già mất trí.
Bà lão ngồi dậy trên cáng rồi chăm chú nhìn tôi.
- Tôi biết cậu mà! bà reo lên.
- Chắc cụ nhầm rồi, tôi vừa nói vừa tự hỏi liệu có cần thiết phải đưa bà cụ đi chụp cắt lớp hay không.
- Cậu, chắc chắn cậu đang tự nhủ tôi là một bà già lẩm cẩm và tự hỏi liệu có cần tiến hành khám cẩn thận hơn nữa hay không. Thế nhưng giữa hai chúng ta thì kẻ lẩm cẩm hơn lại là cậu đấy, chàng trai.
- Vậy cơ đấy!
- Cậu sống trong căn phòng bên phải ở tầng bốn, còn tôi ở ngay trên đầu cậu. Thế nào, chàng trai trẻ, ai trong chúng ta là kẻ đãng trí hơn đây?
Kể từ khi bắt đầu học nghề y, tôi đã luôn lo lắng đến ngày nào đó sẽ gặp lại bố tôi trong một hoàn cảnh như lúc này. Tôi hôm đó, người tôi gặp là bà hàng xóm của tôi, song không phải trên cầu thang tòa nhà nơi chúng tôi sống, mà lại trong khoa cấp cứu. Tôi đã dọn tới sống trong tòa nhà đó từ năm năm nay, đã năm năm tôi lắng nghe tiếng bước chân của bà trên đầu mình, tiếng ấm nước của bà kêu rít lên buổi sáng, nhìn thấy những cánh cửa sổ phòng bà khi bà mở chúng ra, thế nhưng chưa bao giờ tôi hỏi mình ai đang sống trong căn phòng đó, và con người mà cuộc sống thường ngày diễn ra gần với tôi đến thế có diện mạo ra sao. Luc nói đúng, các thành phố lớn làm con người ta trở nên điên rồ, chúng hút cạn tâm hồn bạn rồi lại khạc nó ra như một con rệp hút máu. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đừng bối rối, chàng trai, không phải vì tôi từng nhận hộ cậu hai ba bưu kiện mà cậu phải nợ tôi một lần ghé thăm đâu. Chúng ta đã gặp nhau nhiều lần trên cầu thang, nhưng cậu leo lên nhanh đến mức nếu cái bóng của cậu phải chạy theo cậu, không khéo cậu sẽ đánh rơi nó dọc cầu thang mất. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Những gì cụ vừa nói thật thú vị, tôi đáp trong lúc dùng đèn kiểm tra hai đồng tử của bà.
- Có gì thú vị vậy? bà cụ ngạc nhiên vừa hỏi vừa nhắm mắt lại.
- Không gì cả. Cụ có thể cho cháu biết điều gì đã làm cụ vui đến thế không?
- À không đâu, càng không khi giờ đây tôi biết cậu là láng giềng của tôi. Nhân tiện đây, tôi có một điều muốn nhờ cậu đây.
- Bất cứ gì cụ muốn.
- Nếu cậu có thể đề nghị cậu bạn của cậu bớt ồn ào hơn khi cậu ta nhảy nhót vui vẻ với bạn gái cậu ta, tôi sẽ rất biết ơn cậu. Tôi chẳng có gì phản đối những cuộc vui của tuổi trẻ, nhưng than ôi, ở tuổi của tôi người ta có giấc ngủ thật chẳng được sâu.
- Nếu điều này có thể làm cụ yên tâm, cụ sẽ không còn nghe thấy gì nữa đâu, cháu tin rằng hai người họ sắp chia tay đến nơi rồi.
- Ái chà, bà cụ trầm ngâm, tôi thực sự lấy làm tiếc cho họ. Được rồi, nếu tôi không làm sao cả, tôi có thể quay về nhà được rồi chứ?
- Cháu cần phải giữ cụ lại để theo dõi, trách nhiệm của cháu là vậy.
- Thế cậu muổn theo dõi cái gì?
- Cụ!
- Được rồi, thế thì tôi sẽ giúp cậu đỡ tốn thì giờ. Tôi là một bà già cũng đã có tuổi, chẳng liên quan gì đến cậu, và tình cờ tôi bị trượt chân ngã trong bếp. Chẳng còn gì khác để nhìn hay để làm ngoài việc băng bó lại cho tôi cái mất cá đang sưng vù mà chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ rành này.
- Cụ nằm xuống nghỉ đi, bây giờ mọi người ở đây sẽ đưa cụ đi chụp X quang, và nếu không có thứ gì bị gãy, cháu sẽ đưa cụ về khi cháu hết ca trực.
- Vì tôi với cậu là hàng xóm với nhau, tôi sẽ cho cậu ba giờ đồng hồ. Nếu không tôi sẽ tự tìm cách quay về.
Tôi viết phiếu yêu cầu chụp X quang rồi bàn giao bệnh nhân ột hộ lí trước khi quay lại vị trí của mình. Nhưng đêm giao thừa bao giờ cũng là thời điểm tồi tệ nhất tại các khoa Cấp cứu, chỉ ba mươi phút sau nửa đêm các bệnh nhân đầu tiên đã bắt đầu đổ về. Tận hưởng đồ uống có cồn và thức ăn vượt xa ngưỡng thái quá, cách vui vẻ hội hè ở một số người luôn làm tôi không tài nào hiểu nổi.
Tôi gặp lại bà cụ hàng xóm vào đầu giờ sáng, bà đang ngồi trên một chiếc xe lăn, chiếc túi xách đặt trên hai đầu gối, bàn chân đã được băng bó.
- Thật may là cậu đã chọn nghề y, vì nếu làm lái xe thì cậu đã bị đuổi việc rồi. Giờ cậu đưa tôi về chứ?
- Nửa tiếng nữa cháu hết ca trực. Mắt cá chân có làm cụ đau lắm không?
- Bong gân thôi mà, chẳng cần phải là bác sĩ cũng biết. Nếu cậu chịu chạy lại chỗ máy bán tự động lấy cho tôi một cốc cà phê, tôi sẵn sàng đợi cậu thêm một lúc nữa; một lúc thôi, không hơn đâu đấy.
Tôi lại chỗ máy bán đồ uống tự động và mang cà phê về cho bà lão. Bà đưa cốc lên nhấp môi rồi trả lại nó cho tôi với vẻ ghê tởm và ra hiệu chỉ về phía thùng rác treo trên một chiếc cọc.
Sảnh tiếp đón bệnh nhân của khoa cấp cứu giờ trở lại vắng tanh. Tôi cởi áo blu ra, vào buồng dành cho nhân viên trực lấy áo măng tô rồi đẩy chiếc xe lăn ra ngoài.
Tôi đang tìm taxi thì một lái xe cấp cứu nhận ra tôi và hỏi tôi định về đâu. Anh cũng vừa hết ca và vồn vã đồng ý đưa chúng tôi về. Cũng nhiệt tình như thế, anh lái xe giúp tôi đưa bà lão hàng xóm của tôi lên cầu thang. Lên tới tầng năm, cả hai chúng tôi đều đã thở không ra hơi. Bà cụ hàng xóm đưa tôi chìa khòa nhà. Anh lái xe cấp cứu để chúng tôi lại, và tôi giúp bà lão ngồi xuống chiếc ghế tựa của bà.
Tôi hứa với bà cụ sẽ quay lại, mang tới cho bà tất cả những gì bà cần; với mắt cá chân bị thương như thế, tốt nhất bà cụ nên tránh xa cầu thang một thời gian. Tôi ghi số điện thoại của mình lên một tờ giấy, để vào chỗ dễ thấy trên mặt bàn và buộc bà cụ phải hứa gọi ngay cho tôi không do dự nếu gặp bất cứ rắc rối nào. Tôi sắp sửa ra về thì bà cụ gọi tôi lại.
- Cậu có vẻ không tò mò lắm nhỉ, thậm chí cậu còn chẳng buồn hỏi xem tên tôi là gì nữa.
- Alice, cụ tên là Alice, trên giấy nhập viện của cụ có ghi rõ như thế.
- Cả ngày sinh của tôi nữa đúng không?
- Đúng thế.
- Tệ quá.
- Cháu vẫn chưa thử làm phép tính mà.
- Cậu thật lịch sự nhưng tôi không tin cậu đâu. Phải đấy, tôi chín mươi hai tuổi trên giấy tờ và tôi biết, tôi mới chỉ chín mươi thôi!
- Đúng là ít tuổi hơn nhiều, và cháu dám thề là cụ...
- Thôi cậu im đi, cho dù cậu có nói gì nữa cũng sẽ là quá nhiều. Nói gì thì nói cậu cũng chẳng phải người tò mò cho lắm, tôi vẫn chưa cho cậu biết cái gì đã làm tôi vui vẻ đến thế khi vào viện.
- Cháu quên mất chuyện đó rồi đấy, tôi thú thật.
- Vậy hãy vào bếp, tại đó cậu sẽ tìm thấy một gói cà phê trong tủ bếp phía trên bồn rửa, chắc cậu biết dùng máy pha cà phê chứ?
- Cháu nghĩ là có.
- Dù thế nào đi nữa, kết quả chắc cũng không thể kinh khủng hơn thứ thuốc độc cậu vừa cho tôi nếm thử lúc nãy.
22.08.2014
Phần 2
Chương 5
Dịch giả: Lê Đình Chi
Nguồn: NXB Hội nhà Văn
Nội dung thu gọn
Tôi viện hết tài khéo léo có thể trong việc pha cà phê rồi quay trở ra phòng khách mang theo một chiếc khay. Alice rót cà phê cho cả hai chúng tôi, bà uống tách của mình mà không đưa ra lời bình luận nào, vậy là tôi đã thành công mĩ mãn với nhiệm vụ được giao.
- Nào, tại sao tối qua cụ lại vui vẻ đến vậy? tôi trở lại với câu hỏi. Làm mình đau đầu có gì đáng để vui.
Alice cúi người về phía chiếc bàn thấp, đưa mời tôi một hộp bánh quy.
- Đám con cái của tôi làm tôi phát tởm, giá mà cậu biết tới mức nào! Tôi không tài nào chịu đựng nổi cách chuyện trò của chúng nó, vợ của một đứa và chồng của đứa kia còn làm tôi bực mình hơn nữa. Chúng nó lúc nào cũng chỉ biết phàn nàn, chẳng biết quan tâm tới bất cứ điều gì ngoài cuộc sống riêng nhỏ nhen của chúng nó. Mà có phải tôi không dạy cho chúng nó biết về thơ đâu cơ chứ. Tôi từng là giáo viên môn Pháp văn, cậu biết đấy, nhưng hai đứa ngu ngốc đó chỉ có hứng thú với những con số. Tôi muốn thoát khỏi cảnh phải đón giao thừa ở nhà đứa con dâu, như thế cũng đồng nghĩa với một cực hình, con dâu tôi đúng là dùng chân để nấu bếp chứ không phải tay, thậm chí một con gà tây mái cũng biết lo bữa ăn ình khá hơn thế. Để không phải bắt chuyến tàu sáng hôm qua tới ngôi nhà nghỉ đồng quê ám quẻ của chúng nó, tôi đã lấy cớ bị sưng mắt cá chân. Tất cả chúng nó đều làm bộ ái ngại; nhưng tôi xin cam đoan với cậu, chỉ trong năm phút là cùng, không hơn.
- Thế nếu có ai đó trong bọn họ quyết định đi xe tới đón cụ thì sao?
- Khỏi cần phải lo chuyện đó, con gái và con trai tôi đã cùng nhau thi xem đứa nào ích kỉ hơn từ khi chúng nó mới mười sáu tuổi. Giờ chúng nó đã lớn thêm bốn mươi tuổi nữa và vẫn chưa đứa nào chính thức thắng cuộc. Tôi đang ở trong bếp tự nhủ rằng sau khi chúng nó đi nghỉ về, tôi cần quấn băng quanh mắt cá chân để có bằng chứng biện minh cho lời nói dối của mình thì bị trượt chân và chổng cả bốn vó lên trời. Mười lăm phút trước nửa đêm, mấy anh chàng lính cứu hỏa tìm tới nhà tôi. Tôi vẫn xoay xở mở được cửa cho họ, sáu chàng trẻ tuổi đẹp trai trong căn hộ của tôi, chỉ riêng cho tôi vào đúng đêm giao thừa, thay vì đứa con dâu tệ hơn cả gà tây mái của tôi, quả thực tôi không đòi hỏi nhiều đến thế! Bọn họ khám cho tôi, đưa tôi lên cáng để khiêng xuống cầu thang. Lúc ấy vừa đúng nửa đêm, khi chúng tôi sắp sửa lên đường tới bệnh viện, tôi đã hỏi anh chàng đại úy liệu anh ta có thể đợi thêm chút nữa được hay không. Tình trạng của tôi chẳng có gì đáng phải vội vàng cả. Anh ta đồng ý, vậy là tôi mời họ sô cô la, chúng tôi đã đợi đủ thời gian cần thiết...
- Thế cụ đợi gì vậy?
- Theo ý cậu thì là gì? Đợi điện thoại đổ chuông! Có vẻ năm nay vẫn chưa phải thời điểm người ta phân định được thắng thua giữa hai đứa con quý hóa của tôi. Khi tới bệnh viện, tôi bật cười vì cái mắt cá chân của mình đã kịp sưng phồng lên trong thời gian ở trên xe của mấy người lính cứu hỏa. Cuối cùng thì tôi cũng có được nó, những miếng băng bó của tôi.
Tôi giúp Alice nằm xuống giường, bật ti vi của bà cụ lên rồi để bà nằm nghỉ. Vừa về đến nhà, tôi lao vội tới điện thoại gọi về ẹ.
*
Tháng Giêng lạnh buốt. Luc trở về sau kì nghỉ, quyết tâm hơn bao giờ hết với chuyện học hành. Ông bố đã làm cậu bạn tôi phát bực, còn cô em gái lại dành nhiều thời gian cho chiếc máy trò chơi điện tử hơn là trò chuyện cùng ông anh trai. Đúng như tôi nhờ, Luc đã ghé qua thăm mẹ tôi. Cậu thấy mẹ tôi có vẻ không được khỏe. Bà nhờ cậu chuyển lại cho tôi một bức thư và một món quà Giáng sinh.
Con yêu quý,
Mẹ biết công việc khiến con bận rộn tới mức nào. Đừng di ngại gì hết, tối hôm Giáng sinh mẹ thấy hơi mệt và đã đi ngủ sớm. Khu vườn cũng giống như mẹ, ngủ vùi dưới sương giá của mùa đông. Các dãy hàng rào đều phủ tuyết trắng xóa, quang cảnh quả là tuyệt đẹp. Ông hàng xóm có ghé qua, đem ẹ đủ củi để sưởi cho cả mùa đông. Tối đến, mẹ lại nhóm lò sưởi và vừa ngắm nhìn ngọn lửa bập bùng trong lò, mẹ vừa nghĩ đến con, đến cuộc sống hối hả của con. Điều đó làm mẹ nhớ lại biết bao hồi ức. Hẳn giờ đây con sẽ hiểu rõ hơn tại sao có những lúc mẹ mệt lả khi đặt chân về tới nhà và mẹ hi vọng giờ con có thể tha lỗi ẹ những buổi tối đó, khi không phải lúc nào mẹ cũng tìm được sức lực để trò chuyện cùng con. Mẹ không được nhìn thấy con thường xuyên hơn, me thấy thiếu vắng hình bóng con, nhưng mẹ tự hào và hạnh phúc vì những gì con đã làm được. Mẹ sẽ đến thăm con vào ngay đầu mùa xuân. Mẹ biết mẹ đã hứa sẽ tới thăm con vào tháng Hai, nhưng với thời tiết giá rét kéo dài như lúc này, mẹ nghĩ nên thận trọng là hơn; mẹ không muốn biến mình thành một bênh nhân ốm yếu để làm phiền con. Nếu con may mắn có cơ hội thu xếp được vài ngày nghỉ về với mẹ, và mặc dù khi viết cho con như vậy mẹ biết điều đó khó lòng có cơ hội xảy ra, mẹ sẽ là người mẹ hạnh phúc nhất.
Một năm mới tốt đẹp đang chờ đợi chúng ta, tới tháng Sáu con sẽ được cấp bằng tốt nghiệp và bắt đầu thời kì nội trú. Con biết điều đó còn rõ hơn mẹ nhưng chỉ riêng việc viết những từ này cho con đã làm mẹ tự hào đến mức có thể viết lại cả trăm lần.
Và mẹ chúc con một năm mới tốt đẹp và hạnh phúc, con trai của mẹ. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mẹ của con, người luôn yêu con.
Tái bút: Nếu con không thích màu của chiếc khăn này thì cũng mặc, con sẽ không thể đem đi đổi được đâu, vì chính mẹ đã đan nó cho con. Nếu nó có đôi chỗ đan lỗi thì cũng bình thường thôi, đây là lần đầu tiên mẹ cầm que đan và cũng là lần cuối cùng, công việc này thực sự khiến mẹ kinh hoàng.
Tôi mở gói quà ra, lấy chiếc khăn quàng lên cổ. Luc lập tức làm bộ giễu tôi. Chiếc khăn được đan bằng len màu tím, một đầu rộng hơn đầu còn lại. Nhưng một khi đã quàng lại, sẽ chẳng ai phát hiện ra điều đó. Chiếc khăn ấy tôi đã quàng trong suốt cả mùa đông.
*
Sophie xuất hiện trở lại vào cuối tuần lễ đầu tiên của tháng Giêng. Trước đó, tối nào tôi cũng ghé qua khoa nơi cô làm, nhưng chẳng bao giờ gặp cô. Lần này, chính cô tìm tới khoa Cấp cứu gặp tôi, đúng vào ngày cô quay trở lại bệnh viện. Làn da rám nắng của cô nổi bật lên giữa những khuôn mặt trắng trẻo xung quanh. Như cô nói với tôi, cô cần phải đi tìm ình chút không khí trong lành. Tôi kéo cô vào quán cà phê nhỏ đối diện bệnh viện, và hai chúng tôi cùng nhau ăn tối ở đó trước khi quay lại làm việc.
- Em đã ở đâu vậy?
- Như anh thấy đấy, dưới ánh mặt trời.
- Một mình?
- Cùng với một cô bạn.
- Ai thế?
- Em cũng có vài cô bạn thời niên thiếu chứ. Mẹ anh có khỏe không?
Cô để cho tôi nói một hồi lâu, thế rồi đột nhiên, cô đặt bàn tay lên bàn tay tôi và nhìn tôi như nài nỉ.
- Thế là đã bao lâu rồi, anh và em ấy? cô hỏi tôi.
- Tại sao em hỏi vậy?
- Trả lời em đi. Là khi nào, lần đầu tiên của hai đứa mình ấy?
- Là ngày môi của em và anh gặp nhau khi anh tìm tới khoa gặp em, tôi nói không chút do dự.
Sophie nhìn tôi với vẻ buồn rầu.
- Hay ngày anh mời em ăn kem trong công viên? tôi tiếp tục.
Khuôn mặt cô càng sa sầm hơn nữa.
- Em muốn hỏi anh ngày tháng cụ thể.
Tôi cần có vài giây để suy nghĩ, còn cô không cho tôi thời gian làm việc đó.
- Lần đầu tiên chúng mình làm tình với nhau là hai năm trước, cũng ngày hôm nay. Thậm chí anh còn không nhớ nổi nữa. Đã hai tuần nay anh và em không gặp nhau, vậy mà rồi chúng ta kỉ niệm dịp đầu tiên ấy trong một quầy bar thảm hại trước cổng bệnh viện, và cũng chỉ vì cần ăn qua loa thứ gì đó trước khi anh và em đi trực. Em không thể cứ tiếp tục lúc làm người bạn thân nhất của anh, lúc làm người tình của anh nữa. Anh luôn sẵn sàng tận tụy vì cả nhân loại, vì bất cứ người lạ mặt nào mới vừa gặp qua buổi sáng, còn em, em chỉ là một cái phao để anh bám vào những khi dông bão nhưng rồi lập tức bị bỏ quên ngay khi trời đẹp trở lại. Anh quan tâm tới Luc trong vài tháng còn nhiều hơn là dành cho em trong hai năm vừa qua. Cho dù anh có chịu chấp nhận hay không đi nữa, anh và em không còn là trẻ con chạy dưới sân trường để đùa bỡn nữa. Em chỉ là một bóng trong cuộc đời anh, trong khi anh lại là hơn thế với em, và điều đó khiến em đau khổ. Tại sao anh lại đưa em về gặp mẹ anh, tại sao lại dành cho em khoảnh khắc riêng tư đến thế trên tầng gác áp mái của anh, tại sao lại để em bước vào cuộc đời anh chỉ như một người khách qua đường như thế? Em đã nghĩ tới chuyện chia tay anh cả trăm lần, nhưng em không thể một mình làm nổi việc đó. Vậy nên em muốn anh giúp em một việc, hãy làm điều đó vì cả em và anh, hoặc nếu anh thực sự tin chúng mình có thứ gì đó để cùng chia sẻ, cho dù chỉ trong một thời gian thôi đi nữa, hãy thực sự giúp anh và em có những điều kiện cần thiết để cùng tiếp tục mối quan hệ này.
Sophie đứng dậy rời khỏi quán. Qua khung cửa kính, tôi trông thấy cô đứng trên vỉa hè chờ tới lúc đèn chuyển đỏ để sang đường, trời đang mưa, cô đã kéo cổ áo blu lên che sau gáy, và không hiểu vì sao cử chỉ vặt vãnh này bỗng khiến tôi khao khát muốn có cô. Tôi lục hết túi quần túi áo, để toàn bộ số tiền tìm được xuống mặt bàn để thanh toán rồi vội vàng lao theo cô. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, hôn nhau dưới cơn mưa lạnh buốt, và giữa những cái hôn, tôi xin lỗi cô về những nỗi khổ tâm tôi đã gây ra cho cô. Giá như biết trước, hẳn tôi cũng đã xin cô tha thứ cho những nỗi đau khổ không bao lâu nữa tôi sẽ lại gây ra cho cô, nhưng lúc này tôi chưa hề biết đến chúng, và lời xin lỗi của tôi thực sự chân thành.
*
Mang theo một chiếc bàn chải đánh răng cắm vào cốc thủy tinh, vài ba món quần áo trong tủ, một chiếc đồng hồ báo thức trên mặt bàn đầu giường, dăm cuốn sách đi mượn, tôi để căn phòng của mình lại cho Luc và dọn tới ở cùng Sophie. Ngày nào tôi cũng đảo qua căn phòng của mình, một thoáng ghé qua ngắn ngủi, giống như một thủy thủ đảo qua kiểm tra những sợi dây buộc thuyền. Mỗi lần như thế, tôi đều nhân dịp dấn bước leo lên thêm một tầng nữa. Alice vẫn khỏe mạnh vui vẻ. Tôi nán lại trò chuyện một lát cùng bà cụ, bà tiếp tục thao thao bất tuyệt trút đủ thứ kinh khủng xuống đầu hai đứa con, và chuyện đó lúc nào cũng làm bà rất khoan khoái. Tôi đã để lại chỉ dẫn cụ thể cho Luc để những khi tôi vắng mặt, cậu sẽ thay tôi đảm bảo bà cụ không bị thiếu thốn gì. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một buổi tối, tình cờ cả hai chúng tôi lại gặp nhau tại nhà bà cụ, bà bèn nói với chúng tôi một nhận xét chí ít cũng phải coi là đáng kinh ngạc.
- Thay vì sinh ra đời những đứa con và nhọc nhằn nuôi dạy chúng khôn lớn, tốt hơn người ta nên nhận chúng làm con nuôi khi chúng đã đến tuổi trưởng thành, ít nhất khi đó người ta cũng biết mình đang dính dáng đến loại người nào. Nếu là tôi, tôi sẽ ngay lập tức chọn hai cậu.
Luc ngỡ ngàng nhìn tôi, còn Alice, vô cùng hưng phấn trước hiệu ứng vừa tạo ra, tiếp tục diễn thuyết.
- Đừng làm bộ đạo đức giả, cậu chả nói với tôi rằng bố cậu làm cậu phát bực đấy thôi, vậy tại sao các ông bố bà mẹ lại không có quyền được cảm thấy tương tự về những đứa con của họ?
Và, bởi vì Luc vẫn á khẩu không nói nên lời, tôi kéo cậu vào trong bếp và giải thích riêng với cậu rằng Alice có một khẩu vị hài hước đặc biệt của riêng bà. Không nên vì thế mà thấy phật ý với bà cụ. Bà cụ đã bị nỗi khổ đau làm òn mỏi. Cho dù bà cụ đã cố làm mọi cách để giữ độ bình thản trước bấy nhiêu phiền muộn, thậm chí dù đã thử căm ghét các con mình, song tất cả đều vô ích, tình yêu bà cụ dành cho các con vẫn mạnh hơn tất thảy. Và cụ rất đau lòng khi bị bỏ rơi thế này.
Không phải Alice đã chia sẻ với tôi bí mật này, nhưng vào một buổi sáng, trong khi tôi ghé qua thăm bà cụ, mặt trời đã len lỏi vào trong phòng khách và bóng hai chúng tôi đã ghé lại quá gần nhau.
*
Vào những ngày đầu tiên của tháng Ba, tất cả nhân sự của khoa Cấp cứu được triệu tập tới họp. Người ta đã phát hiện ra những tấm lát trần giả có chứa a mi ăng. Các đội chuyên trách sẽ phải tới thay thế chúng, công việc này dự kiến sẽ kéo dài hai ngày ba đêm. Trong thời gian này, một bệnh viện khác sẽ tạm thời đảm nhiệm phần việc của chúng tôi. Vậy là toàn bộ nhân viên của khoa tạm thời thất nghiệp vì lí do kĩ thuật trong suốt dịp cuối tuần.
Tôi lập tức gọi điện ẹ để chia sẻ tin vui với bà như vậy tôi sẽ có dịp về thăm bà, tôi sẽ về nhà vào thứ Sáu. Mẹ tôi lặng im một lát trước khi báo với tôi bà rất lấy làm tiếc, nhưng bà đã hứa đi cùng một bà bạn xuống chơi miền Nam. Mùa đông năm nay thực sự khắc nghiệt, thế nên vài ngày dưới ánh mặt trời cũng không hại gì với hai bà già. Chuyến đi đã được chuẩn bị từ mấy tuần nay, tiền phòng đã được chuyển cho khách sạn, còn các vé máy không thể trả lại để rút tiền về được. Mẹ tôi thực sự không biết phải làm sao để hủy chuyến đi. Bà vẫn rất mong có dịp gặp tôi, thật ngốc biết chừng nào, bà hi vọng tôi hiểu và không trách bà. Giọng nói của mẹ tôi buồn tới mức tôi vội trấn an bà, không chỉ tôi hiểu mà thậm chí tôi rất vui khi bà chịu rời nhà dành cho bản thân một chuyến đi chơi. Cuối tháng cũng là lúc mùa xuân tới, khi bà tới thăm tôi, hai mẹ con sẽ cùng nhau bù đắp lại thời gian đã bỏ lỡ.
*
Tối hôm đó Sophie có ca trực, còn tôi thì không. Luc đang bận rộn ôn thi và thực sự cần ai đó giúp một tay. Sau khi đã ngấu nghiến một đĩa pa tê, chúng tôi cùng ngồi vào bàn học của tôi, tôi vào vai giáo sư, cậu sắm vai đệ tử. Tới nửa đêm, cậu bạn tôi vung tay tống cổ cuốn giáo trình sinh học sang tận góc phòng đối diện. Tôi từng kinh qua, khi những kì thi của năm thứ nhất tới gần, trạng thái căng thẳng tương tự, cảm giác muốn tung hê tất cả, muốn chạy trốn nỗi lo thi trượt. Tôi bước lại nhặt cuốn sách lên và tiếp tục bài giảng như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng Luc đang để đầu óc tận đâu đâu, và cảm giác bức bối bồn chồn của cậu khiến tôi ít nhiều thấy lo lắng.
- Nếu tớ không chuồn khỏi chỗ này trong ít nhất hai ngày, chắc tớ sẽ nổ tung mất, cậu nói. Và tớ sẽ hiến toàn bộ những gì còn lại từ xác mình cho y học. Cơ thể con người đầu tiên từng nổ bung ra từ bên trong, chuyện này chắc hẳn sẽ khiến người ta hứng thú. Tớ thậm chí đã thấy mình nằm dài thượt trên bàn thực hành giải phẫu với một đám sinh viên nữ trẻ trung xúm xít xung quanh. Như thế, chí ít cũng có các cô nàng mân mê hai quả cà của tớ trước khi tớ kết thúc dưới ba thước đất.
Từ màn diễn thuyết này, tôi buộc phải đi đến kết luận cậu bạn đáng mến của tôi thực sự cần được xả hơi. Tôi nghĩ ngợi một lát về tình hình lúc đó rồi gợi ý rằng Luc nên đi về vùng nông thôn để tiếp tục ôn thi.
- Tớ không khoái mấy con bò cái, cậu ta rầu rĩ đáp.
Cả hai chúng tôi cùng lặng im, tôi không rời mắt khỏi Luc trong khi cậu tiếp tục nhìn mông lung vào khoảng không.
- Biển, Luc nói. Tớ thích được nhìn thấy biển, thấy đường chân trời trải rộng ra vô tận, khơi xa mênh mông, mặt nước mù sương, lắng nghe tiếng những con mòng biển...
- Tớ cho rằng tớ hiểu được bức tranh toàn cảnh rồi, tôi nói với cậu ta.
Bờ biển gần nhất cũng cách xa nơi này ba trăm cây số, chỉ có một chuyến tàu chợ chạy tới đó, sẽ mất chừng sáu giờ cho chuyến đi.
- Bọn mình hãy thuê một cái xe, toàn bộ lương khiêng cáng của tớ sẽ chui cả vào đó, thế cũng được, tớ sẽ chịu tiền thuê, nhưng tớ xin cậu đấy, hãy làm ơn lôi tớ ra biển.
Đúng lúc Luc kết thúc tràng van nài của cậu, Sophie đẩy cửa bước vào phòng.
- Cửa vẫn mở, cô nói, em không làm phiền hai người chứ?
- Anh tưởng tối nay em phải trực mà?
- Em cũng tin là thế, em mất toi bốn giờ đồng hồ chẳng để làm gì cả. Em đã nhầm ngày, và phải mất chừng ấy thời gian em mới nhận ra đang có hai người ở khoa. Thử nghĩ tới việc em có thể trải qua một buổi tối đích thực bên anh.
- Quả vậy, tôi đồng ý.
Sophie nhìn tôi hồi lâu, thái độ của cô báo trước điều tồi tệ nhất. Tôi mở to mắt ra, một phương thức im lặng để hỏi cô có chuyện gì không ổn.
- Anh đi biển cuối tuần này, nếu em hiểu không nhầm? Ồ, đừng làm bộ khó chịu thế, em đâu có nghe lén ngoài cửa, Luc rên rẩm to đến mức từ dưới cầu thang cũng nghe rõ.
Luc dõi theo ánh mắt hai chúng tôi trao đổi với nhau, giống như một khán giả ngồi trên khán đài của sân quần vợt.
- Anh cứ làm những gì anh muốn, nếu hai người thích cùng nhau trải qua dịp cuối tuần, em sẽ tìm được việc để làm ình, mọi người đừng bận tâm đến em. Luc hẳn đã nhận ra tình huống éo le tôi đang lâm vào. Cậu đứng bật dậy, tới quỳ xuống dưới chân Sophie, rồi vừa ôm lấy hai mắt cá chân cô vừa van nài cô. Tôi nhớ từng thấy cậu diễn một màn tương tự để thoát khỏi án phạt của cô Schaeffer.
- Anh xin em đấy, Sophie, hãy đi cùng bọn anh, đừng làm bộ khó chịu thế, đừng buộc tội cậu ấy, anh biết em muốn trải qua hai ngày đó cùng cậu ấy, nhưng cậu ấy đang muốn cứu sống anh. Trở thành bác sĩ để làm gì nếu em từ chối giúp đỡ một người lâm vào bước đường cùng, nhất là khi người đó lại chính là anh? Anh sắp chết bẹp dưới đống sách này nếu hai người không lôi anh ra khỏi đây. Hãy đi cùng bọn anh, làm ơn đi, anh sẽ cuốn xéo ra ngoài bãi biển, hai người sẽ không phải nhìn thấy mặt anh đâu, anh sẽ trở thành người vô hình. Anh hứa với em sẽ giữ khoảng cách, anh sẽ ngậm tăm không nói dù một lời, rồi em sẽ quên hẳn anh cũng có mặt ở đó. Hai ngày bên bờ biển, chỉ riêng hai người cùng cái bóng là anh, anh xin em đấy, hãy nói đồng ý đi, anh xin em đấy, anh sẽ chịu tiền thuê xe, tiền xăng và tiền khách sạn. Em còn nhớ những chiếc bánh sừng bò mà anh từng làm chỉ dành riêng cho em không? Bấy giờ anh chưa quen em, vậy mà anh đã biết chúng ta sẽ rất tâm đầu ý hợp. Nếu em đồng ý, anh sẽ làm cho em những chiếc bánh chouquette tuyệt ngon mà em chưa bao giờ được nếm qua đâu.
- Trước hết, những chiếc bánh chouquette đó là gì vậy?
- Thêm một lí do nữa để đi cùng bọn anh, Luc nói tiếp, em không thể bỏ qua những chiếc bánh chouquette của anh được đâu! Mà nếu em từ chối, gã khốn kia cũng sẽ không chịu đi đâu, và nếu anh không được đi thay đổi không khí, anh sẽ không thể tiếp tục ôn thi được, anh thế nào cũng thi trượt, nói tóm lại là cơ hội trở thành bác sĩ của anh đang nằm trong tay em.
- Đừng làm trò ngốc nữa, Sophie dịu dàng nói rồi giúp cậu bạn tôi đứng dậy.
Cô gật đầu và đi đến kết luận mình đang phải đối diện với hai anh chàng lòng vả cũng như lòng sung.
- Hai cậu nhóc! cô nói. Đồng ý với chuyện ra biển, và tôi muốn có những chiếc bánh chouquette của mình ngay khi chúng ta trở về.
Tôi và cô để Luc ở lại với công cuộc ôn thi của cậu, anh bạn tôi sẽ qua đón chúng tôi vào sáng thứ Sáu.
Trong khi chúng tôi rảo bước đi bộ về chỗ cô, Sophie nắm lấy tay tôi.
- Anh thực sự sẽ hủy bỏ chuyến đi cuối tuần nếu em không đồng ý đi cùng chứ?
- Thế liệu em có từ chối không? tôi hỏi lại cô.
Bước vào căn hộ một phòng của mình, cô tâm sự với tôi rằng nói gì thì nói, Luc quả thực là một mẫu người độc nhất vô nhị.
*
Hẳn Luc đã tìm ra chiếc ô tô cho thuê giá rẻ nhất trong thành phố. Một chiếc xe cà khổ già cả với các cánh cửa mang màu sắc khác nhau. Lưới tản nhiệt đã biến mất, chen vào giữa hai cụm đèn pha là bộ tản nhiệt hoen gỉ tạo thành một tổng thể dễ khiến người ta liên tưởng đến cặp mắt lác thiên lác địa.
- Đúng là trông cô nàng này hơi xộc xệch một chút, Luc nói trong lúc Sophie ngần ngại không dám chui vào đống sắt phế liệu có hình xe hơi trước mặt cô, nhưng động cơ vẫn nổ ngon lành và các má phanh còn mới tinh. Cho dù bộ li hợp có hơi lọc xọc, nó vẫn sẽ đưa chúng ta đến nơi đến chốn, và hai người sẽ thấy, chiếc xe này rất rộng rãi thoải mái.
Sophie quyết định chọn ngồi vào băng ghế sau.
- Em nhường cho hai người hàng ghế trước, cô vừa nói vừa đóng cửa xe lại trong tiếng kêu cọt kẹt ghê tai.
Luc xoay chìa khóa điện rồi quay sang nhìn hai chúng tôi, mặt mày hớn hở. Cậu ta có lí, động cơ lập tức nổ thật êm tai.
Hệ thống giảm xóc vẫn nguyên bản và mỗi cú lượn dù nhỏ nhất cũng làm chúng tôi rập rình chao đảo trong những chuyển động nhấp nhô chẳng khác gì khi ngồi trên vòng quay ngựa gỗ. Sau năm mươi cây số, Sophie khẩn khoản đề nghị dừng lại ở trạm phục vụ dọc đường đầu tiên chúng tôi gặp. Cô lập tức giành lấy chỗ của tôi không chút giữ ý, lần này cô thà sẵn lòng chấp nhận thử vận may của mình trên chỗ ngồi tử thần còn hơn phải chịu đựng cảm giác đau tim đã hành hạ cô trên băng ghế sau, cô liên tục trượt từ cửa sổ bên này sang cửa sổ bên kia sau mỗi cú đánh vô lăng.
Chúng tôi tận dụng thời gian dừng để đổ đầy xăng vào bình và ăn qua loa mỗi người một chiếc xăng uých trước khi tiếp tục lên đường. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Về phần còn lại của cuộc hành trình, tôi không còn nhớ gì nữa. Thoải mái nằm duỗi dài, lắc lư theo nhịp chuyển động của chiếc xa lăn bánh, tôi chìm dần vào giấc ngủ sâu. Thỉnh thoảng tôi cũng có mở hé mắt, Sophie và Luc liên tục trò chuyện với nhau, giọng nói của hai người ru tôi chìm trở lại vào giấc ngủ.
Năm giờ sau khi khởi hành, Luc lay tôi dậy, chúng tôi đã đến nơi.
Luc đậu xe trước cửa một khách sạn cũ với bề ngoài lở lói hoàn toàn tương xứng với chiếc xe. Đến phải tin rằng đống sắt phế liệu đã theo linh tính tìm về chốn cũ nhà xưa của nó.
- Sẵn sàng đồng ý với hai người, chỗ này quả không phải là khách sạn bốn sao, nhưng tớ đã gánh phần thanh toán hóa đơn và đây là tất cả những gì tớ có thể thiết đãi hai người, Luc nói trong lúc lấy hành lí của chúng tôi từ trong cốp xe ra.
Hai chúng tôi lặng lẽ đi theo cậu tới quầy tiếp tân, không đưa ra bất cứ bình luận nào. Bà chủ của cơ sở nghỉ dưỡng cho người đi tắm biển này chắc hẳn đã nắm quyền quản lí từ khi mới đôi mươi, giờ đây bà chủ nhà đã già thêm năm mươi tuổi nữa và dáng vẻ của bà ăn nhập hoàn hảo với khung cảnh bên trong khách sạn. Tôi vốn hình dung rằng vào lúc trái mùa thế này, chắc chúng tôi là những khách hàng duy nhất, song trên thực tế có tới chừng mười lăm vị khách già cả đang cúi người qua lan can, tò mò ngắm nghía mũi những kẻ mới tới.
- Đây là cư dân thường trú, bà chủ nhún vai lên tiếng giải thích. Nhà dưỡng lão của khu này đã bị mất giấy phép, vậy là tôi buộc phải đón nhận toàn bộ cộng đồng nhỏ dễ mến này, làm sao có thể bỏ mặc họ ngoài đường được. Mấy cô cậu gặp may đấy, một trong các vị khách trọ của tôi mới qua đời tuần trước, phòng của bà ấy vẫn còn trống, tôi sẽ dẫn các cô cậu lên đó.
- Ái chà, em phải công nhận bọn mình đúng là gặp may! Sophie thở dài ngán ngẩm trong lúc bước lên cầu thang.
Bà chủ yêu cầu các vị khách trọ dài hạn của bà vui lòng để ra ít nhiều khoảng trống ngoài hành lang để chúng tôi có thể đi qua.
Sophie đáp lại mỗi nụ cười nhận được từ từng người trong số họ bằng một nụ cười. Nếu chúng tôi bỗng dưng cảm thấy nhớ bệnh viện, cô nói với Luc, ít nhất chúng tôi cũng không cảm thấy quá bỡ ngỡ ở nơi này.
- Thế em nghĩ làm cách nào anh tìm được chỗ này? Cậu ta vặn lại. Một cô bạn cùng lớp năm thứ nhất đã cho anh địa chỉ, trong các kì nghỉ cô ấy thường tới đây làm công để kiếm thêm ít tiền.
Cánh cửa phòng 11 mở ra, dẫn vào một căn phòng hai giường ngủ. Sophie và tôi cùng quay về phía Luc.
- Tớ xin hứa sẽ rất kín đáo, cậu thanh minh. Khách sạn được xây ra để làm chỗ ngủ, phải không nào? Hơn nữa, nếu hai người muốn được yên tĩnh, tớ sẽ ra ngủ ngoài băng ghế sau xe, vậy thôi mà.
Sophie đặt bàn tay lên vai Luc và nói với cậu rằng chúng tôi tới đây cốt để được nhìn thấy biển, và đó là tất cả những gì đáng bận tâm. Bình tâm trở lại, Luc đề nghị cô và tôi lựa chọn giường nào chúng tôi thích.
- Chẳng cái nào cả, tôi vừa lầm bầm vừa huých cho cậu một cú cùi chỏ.
22.08.2014
Phần 2
Chương 6
Dịch giả: Lê Đình Chi
Nguồn: NXB Hội nhà Văn
Nội dung thu gọn
Sophie chọn chiếc giường nằm xa cửa sổ hơn, đồng thời cũng nằm gần phòng tắm hơn.
Vừa kịp đặt hành lí xuống, cô đã thúc giục chúng tôi không chậm trễ thêm một giây nào nữa. Cô thấy đói và muốn được ngắm nhìn biển cả. Luc không để cô phải nhắc lại đến lần thứ hai.
Bãi biển cách khách sạn sáu trăm mét đi bộ, bà chủ cho biết, đồng thời nguệch ngoạc vẽ đường đi lên một tờ giấy cho chúng tôi. Trên đường đi chúng tôi sẽ tìm thấy một quán bia mở cửa phục vụ cả ngày.
- Lần này em đãi hai anh, Sophie đề xuất, có vẻ đã bắt đầu say sưa ngây ngất với những đám bụi nước đang tìm tới tận chỗ chúng tôi.
Đúng lúc đó, khi chúng tôi đang rảo bước trên con đường chạy qua chợ, tôi chợt có cảm giác từng tới đây rồi. Tôi nhún vai, tất cả những khu bãi tắm nhỏ trông đều na ná như nhau, hẳn là trí tưởng tượng lại vừa lỡm tôi lần nữa.
Luc và Sophie đều đang đói ngấu, thực đơn ngày hôm đó của quán chưa đủ làm hai người thoả mãn, vậy Sophie đề nghị bổ sung thêm một chầu kem caramen.
Khi chúng tôi ra khỏi quán bia nọ, màn đêm đã ập xuống. Biển cách đó cũng không xa lắm, và cho dù không thể thấy gì nhiều trong bóng tối, chúng tôi vẫn quyết định đi dạo một vòng trên bãi biển.
Con đê chắn sóng chỉ được chiếu sáng lờ mờ, ba trụ đèn cũ kĩ tỏa ra ba quầng sáng ở khá xa nhau, toàn bộ phần không gian còn lại chìm hoàn toàn trong màn đêm.
- Hai người có ngửi thấy nó không? Luc vừa nói vừa dang rộng hai cánh tay. Hai người có ngửi thấy mùi i ốt không? Cuối cùng thì tớ cũng vừa tống khứ được khỏi mình thức mùi thuốc khử trùng kinh khủng của bệnh viện luôn dính nhằng nhằng lấy người tớ kể từ khi tớ làm chân khiêng cáng. Thậm chí có lúc tớ từng dùng một cái bàn chải đánh răng thò vào trong mũi mà ngoáy cọ để tống khứ thứ mùi ghê rợn này đi, chỉ vô ích, nhưng giờ thì, thật tuyệt diệu làm sao! Cả âm thanh đó nữa, hai người có nghe thấy tiếng sóng vỗ không?
Luc không đợi chúng tôi trả lời, cậu cởi giày, lột tất rồi cắm đầu cắm cổ chạy trên mặt cát, lao thẳng về phía mép nước. Sophie nhìn Luc chạy xa dần, nháy mắt ra hiệu cho tôi, rồi cởi giày ra chạy tới bên Luc, cậu bạn tôi mải hăm hở đuổi theo làn thủy triều đang rút, không ngớt hò hét đến váng đầu. Đến lượt mình tôi cũng lao xuống biển, trăng gần như đã tròn và tôi nhìn thấy cái bóng của mình đổ dài phía trước. Khi băng qua bên một vũng nước, tôi dám thề đã nhìn thấy, phản chiếu trên mặt nước biển mặn, hình dáng của một cô bé đang chăm chú nhìn tôi.
Tôi tới bên Luc và Sophie, cả hai đều thở không ra hơi. Bàn chân chúng tôi lạnh cóng, Sophie bắt đầu run lập cập. Tôi ôm lấy cô để xoa lưng cho cô, đã đến lúc chúng tôi cần quay về. Tất cả cư dân còn lại của khách sạn đã ngủ say từ lâu, chúng rôi khẽ khàng nhón chân leo lên cầu thang như những con sói săn đêm.
Sau khi tắm qua loa dưới vòi hoa sen, Sophie chui ngay vào trong chăn và nhanh chóng ngủ say. Luc nhìn cô chìm vào giấc ngủ, ra hiệu chúc tôi ngủ ngon rồi tắt đèn.
*
Sáng hôm sau, ý tưởng ăn sáng dưới phòng ăn của khách sạn không làm chúng tôi hào hứng cho lắm. Không khí dưới đó khó có thể coi là vui vẻ cuồng nhiệt, và những tiếng nhai nuốt ngự trị tại nơi này cũng chẳng khiến người ta thấy ngon miệng mấy.
- Nhưng tiền phòng gồm cả bữa sáng rồi, Luc nằn nì.
Song trước vẻ mặt ỉu xìu của Sophie, lúc này đang nhăn nhó ngồi phết bơ lên miếng bánh bít cốt của cô, Luc đẩy ghế đứng dậy, ra lệnh cho chúng tôi ngồi đó đợi cậu rồi biến mất vào trong bếp. Say mười lăm phút dài đằng đẵng trôi qua, những vị khách trọ dài hạn đang ngồi tại các bàn ăn đồng loạt ngẩng đầu lên khỏi đĩa của mình, với cái mũi vừa bừng tỉnh bởi một thứ mùi lạ lẫm. Cả gian phòng bỗng dưng lặng như tờ, tất cả những con người già cả tội nghiệp đó đều đã bỏ khăn ăn xuống, đồng loạt nhìn về phía cửa, mắt sáng lên.
Cuối cùng Luc cũng quay trở lại, đầu tóc dính đầy bột mì, mang theo một chiếc giỏ đựng đầy bánh ngọt. Cậu đi một vòng qua các bàn, đưa ỗi người hai chiếc, rồi quay về bên chúng tôi, đặt ba chiếc bánh vào đĩa của Sophie và ngồi vào chỗ mình.
- Tớ đã cố xoay xở với những gì tìm thấy, cậu vừa ngồi xuống vừa nói. Bọn mình cần nghĩ tới việc đi mua lấy ba gói bột mì, cũng từng ấy bơ và đường nữa, tớ tin là tớ vừa vét hết nhẵn kho dự trữ của bà chủ khách sạn.
Những chiếc bánh ngọt của Luc thật thơm ngon, còn ấm và giòn tan trong miệng.
- Tớ thấy nhớ cảnh tượng này, cậu biết đấy, Luc vừa nói vừa nhìn quanh một vòng. Tớ thích những lúc như thế, được ngắm nhìn các khách hàng đầu tiên trong buổi sáng háo hức tìm tới tiệm bánh. Hãy thử nhìn quanh bọn mình mà xem, trông họ dường như thật hạnh phúc, đây không phải là y học theo đúng nghĩa, song có lẽ nó thực sự có ích với họ.
Tôi ngẩng đầu lên, các khách trọ đang khoan khoái thưởng thức bánh ngọt. Bầu không khí lặng lẽ lúc sáng khi chúng tôi bước vào gian phòng giờ được thay thế bằng những cuộc trò chuyện hào hứng.
- Anh đúng là có đôi bàn tay vàng, Sophie thốt lên với đầy bánh trong miệng, nói cho cùng có lẽ đây cũng là một dạng y học.
- Ông lão đằng kia kìa, Luc vừa nói vừa chỉ về phía ông già đang ngồi thẳng đuột như một cái cọc, đó hoàn toàn có thể là Marquès trong vài năm nữa.
Tất cả những người còn lại trong phòng ít nhất cũng nhiều tuổi gấp ba lần chúng tôi. Ngồi giữa những khuôn mặt vui tươi đó – thậm chí có thể nghe thấy những tiếng cười vang lên đây đó – tôi chợt có cảm giác lạ lùng như đang quay trở về căn tin trường học, chỉ có điều đám bạn học cùng lớp của tôi cũng hơi già đi chút ít.
- Chúng ta cùng ra xem biển nơi này trông ra sao vào ban ngày chứ? Sophie đề xuất. Sau quãng thời gian cần thiết để quay lên phòng, mặc thêm một chiếc áo pull và khoác măng tô lên người, chúng tôi rời khỏi khách sạn kiêm nhà dưỡng lão.
Ra tới bãi biển, cuối cùng tôi cũng hiểu những gì đã mơ hồ cảm thấy tối hôm trước. Bãi tắm nhỏ này chẳng hề xa lạ với tôi. Ở cuối con đê chắn sóng, tháp đèn của ngọn hải đăng hiện ra giữa màn sương buổi sớm, một ngọn hải đăng nhỏ đã bị bỏ hoang, vẫn giống hệt như trong kí ức tôi còn lưu lại được.
- Đi thôi chứ? Luc hỏi tôi.
- Gì cơ?
- Có một quán cà phê ở cuối bãi. Sophie và tớ đang mơ tới một tách cà phê đúng nghĩa; thứ mà người ta gọi là cà phê khách sạn thật chẳng khác gì nước lã.
- Cứ tới đó đi, tớ sẽ đến sau, tớ cần đi kiểm tra một thứ.
- Cậu cần đi kiểm tra thứ gì đó trên bãi biển sao? Nếu cậu lo biển bỗng nhiên chuồn mất, thì tớ xin hứa với cậu đến tối nay nó sẽ quay trở lại.
- Cậu có thể làm ơn không coi tớ là thằng ngốc được không?
- Và còn xấu tính cau có nữa chứ! Vậy đầy tớ của hai vị xin phép được tháp tùng Quý Bà trong lúc Quý Ông đi đếm vỏ sò trên bãi biển. Liệu tôi có phải chuyển lại lời nhắn nào không?
Chẳng buồn để tâm đến những câu pha trò ngớ ngẩn của Luc lâu hơn nữa, tôi tới bên Sophie, xin lỗi vì không đi cùng cô được, đồng thời hứa tôi sẽ nhanh chóng tới tìm cô và Luc.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh vừa chợt nhớ ra một kỉ niệm cũ, anh sẽ đến cùng hai người ngay, chỉ mười lăm phút là cùng thôi.
- Kỉ niệm gì vậy?
- Anh tin rằng mình đã từng đến đây, cùng với mẹ anh, trong một vài ngày ngắn ngủi nhưng rất có ý nghĩ với cuộc đời anh.
- Vậy mà đến giờ anh mới nhận ra sao?
- Lần đó đã từ mười bốn năm trước rồi, và anh chưa có dịp nào quay lại đây.
Sophie quay đi. Trong lúc cô đi xa dần trong vòng tay Luc, tôi bước về phía con đê chắn sóng.
*
Tấm biển gỉ sét vẫn được treo lủng lẳng ở đầu sợi xích. Từ dòng chữ Cấm vào, giờ đây người ta chỉ đọc được các chữ cái C và a. Tôi bước qua tấm biển, mở cánh cửa sắt mà ổ khóa bị muối biển ăn mòn đã biến mất từ lâu, rồi tôi leo lên cầu thang tới tận ban công của trụ đèn. Những bậc thang dường như đã co ngắn lại, tôi vẫn tin rằng chúng phải cao hơn nhiều. Tôi leo lên chiếc thang dẫn tới mái vòm, những ô cửa kính vẫn còn nguyên vẹn những bám bụi đen kịt. Tôi dùng hai bàn tay chùi đi lớp bụi bám trên mặt kính, rồi áp đôi mắt nhìn qua hai ô tròn tôi vừa làm xuất hiện trên lớp bụi, hai vòng tròn giống như hai ống kính của chiếc ống nhòm soi vào quá khứ của chính tôi.
Bàn chân tôi chợt vấp phải thứ gì đó. Trên mặt sàn, tôi trông thấy một cái hộp gỗ nằm dưới lớp bụi dày. Tôi quỳ xuống mở nó ra. Bên trong hộp là một chiếc diều đã rất cũ. Khung diều còn nguyên vẹn, nhưng lớp vải lợp hình con đại bàng đã ở trong tình trạng rất tệ. Tôi nâng niu con chim bằng vải trên đôi tay mình, thận trọng nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh của nó, chiếc diều có vẻ thật mong manh. Rồi tôi nhìn xuống đáy hộp, và bỗng dưng nín thở. Một vệt cát dài vẫn còn lưu lại dấu của hình một nửa trái tim. Bên cạnh là một tờ giấy cuộn tròn. Tôi gỡ tờ giấy ra và đọc:
Em đã đợi anh bốn mùa hè, anh đã không giữ lời hứa, anh không bao giờ quay trở lại. Chiếc diều đã chết, em chôn cất nó ở đây, biết đâu một ngày kia anh sẽ tìm thấy nó.
Phía dưới kí tên Cléa.
Bốn mươi mét. Sợi dây diều đã được cuộn lại tỉ mỉ đến mức hoàn hảo. Tôi quay xuống bãi biển, trải con đại bàng của tôi trên mặt cát và lắp lại các thanh khung diều bằng gỗ. Tôi kiểm tra lại nút buộc dây diều vào thân diều, thả năm mét dây diều ra rồi bắt đầu chạy ngược chiều gió.
Đôi cánh của con đại bàng căng lên, nó chao sang trái, lượn qua phải rồi lao vút lên trời. Tôi cố điều khiển chiếc diều vẽ lên trời những hình chữ “S” và hình số “8” hoàn hảo, nhưng lớp vải diều đã bị thủng lỗ chỗ khó lòng tuân theo chính xác những gì bàn tay tôi yêu cầu. Tôi buông thêm một đoạn dây nữa, và chiếc diều vọt lên cao hơn. Cái bóng của nó lượn vòng vèo trên mặt cát, vũ điệu của nó làm tôi ngây ngất. Tôi nghe thấy tiếng cười không sao kiểm soát nổi đang xâm chiếm lấy tôi, tiếng cười vọng lại từ sâu thẳm trong kí ức tuổi thơ, một tiếng cười độc nhất vô nhị, mang âm hưởng tiếng đàn violoncelle.
Không biết giờ cô ra sao, người bạn tâm tình của tôi một mùa hè, cô bé tôi từng thổ lộ cùng tất cả bí mật của mình mà không sợ hãi, vì cô không thể lắng nghe thấy chúng chăng?
Tôi nhắm nghiền hai mắt lại, chúng tôi đang chạy đến hụt hơi, bị lôi theo con đại bàng của chúng tôi luôn bay cao phía trước. Em biết cách làm cho nó bay lượn giỏi hơn bất cứ ai khác, và rất thường xuyên những người đi dạo trên bãi biển dừng bước đứng lại chiêm ngưỡng tài khéo léo của em. Đã bao nhiêu lần anh cầm tay em ở chính nơi này? Giờ em ra sao? Giờ em ở đâu? Em sẽ nghỉ qua những màu hè của mình trên bãi biển nào?
- Cậu đang chơi trò gì vậy?
Tôi đã không hề nghe thấy Luc lại gần.
- Anh ấy chơi diều, Sophie đáp. Em có thể thử chứ? cô vừa hỏi vừa chỉ về phía tay cầm điều khiển dây diều.
Cô giành lấy chiếc diều từ tay tôi mà không để cho tôi kịp có thời gian phản ứng. Chiếc diều xoay tròn rồi đâm nhào xuống bãi biển. Va vào mặt cát, nó vỡ tung ra.
- Ôi em rất tiếc, Sophie xin lỗi, em không được khéo cho lắm.
Tôi vội vàng lao tới chỗ chiếc diều rơi xuống. Hai thanh treo của nó đã bị gãy, hay cánh của con đại bàng cũng gãy gập vào phần thân. Trông tình trạng của nó thật thảm hại. Tôi quỳ xuống, dùng cả hai bàn tay nâng nó lên.
- Đừng có làm ra bộ mặt đó, trông cứ như thể anh sắp khóc đến nơi rồi ấy, Sophie nói với tôi. Chỉ là một cái diều cũ thôi mà, nếu anh muốn chúng mình sẽ đi mua cho anh cái khác mới tinh.
Tôi không nói một lời. Có thể vì kể lại cho cô nghe câu chuyện về Cléa sẽ là một sự phản bội. Tình yêu thời thơ ấu là một điều thiêng liêng, không gì có thể lấy nó đi của bạn. Nó luôn còn đó, neo lại trong sâu thẳm tâm hồn bạn. Chỉ cần một kí ức nào tìm tới giải phóng cho nó, lập tức nó sẽ xuất hiện trở lại, kể cả với đôi cánh đã bị làm cho gãy gập. Tôi gấp chiếc diều và cuộn dây diều lại. Rồi tôi đề nghị Luc và Sophie đợi tôi rồi quay lại cất nó về chỗ cũ ở ngọn hải đăng. Vào tới tháp đèn, tôi để chiếc diều vào trong hộp của nó và thì thầm xin lỗi nó; tôi biết, thật ngốc khi nói chuyện với một chiếc diều cũ, nhưng vậy đấy. Tôi đóng nắp hộp lại rồi ngốc nghếch bật khóc mà không tài nào kìm mình lại được. Tôi quay trở lại bên Sophie, không thể cất tiếng nói nổi với cô một lời.
- Mắt anh đỏ hoe rồi kìa, cô vừa thì thầm vừa ôm lấy tôi trong vòng tay. Chỉ là một tai nạn vô tình thôi mà, em không hề muốn làm hỏng nó…
- Anh biết, tôi đáp. Đó là một kỉ niệm, nó đã êm đềm ngủ yên ở trên kia, đáng ra anh không nên đánh thức nó dậy.
- Em không biết anh đang nói về chuyện gì, nhưng dường như nó khiến anh rất đau khổ. Nếu anh muốn chia sẻ với em, chúng mình có thể tản bộ đi ra ngoài xa hơn, sẽ rất hay nếu chúng mình được cùng nhau trải qua vài khoảnh khắc, chỉ riêng anh và em thôi. Kể từ khi chúng mình đặt chân tới bãi biển này, em có cảm giác như thể đang đánh mất anh, như thể anh đang ở tận đâu vậy.
Tôi ôm hôn Sophie và xin lỗi cô. Cô và tôi cùng dạo bước bên nhau dọc bờ biển, chỉ có hai chúng tôi, cho tới khi Luc tìm đến.
Chúng tôi nhìn thấy cậu từ xa chạy tới, lấy hết hơi sức gọi chúng tôi hãy đợi cậu. Luc là người bạn tốt nhất của tôi; sáng hôm ấy, một lần nữa chúng tôi lại có thêm bằng chứng về điều đó.
- Cậu còn nhớ lần cậu ngã xe đạp dập mặt xuống đất không? Luc hỏi tôi trong lúc bước lại gần, hai tay giấu sau lưng. Được lắm, tớ sẽ khai sáng cho trí nhớ của cậu, đồ vô ơn. Dạo đó mẹ cậu mua cho cậu một chiếc xe đạp màu vàng. Tớ lấy cái xe đạp cũ của tớ ra, và bọn mình đã thử đua với nhau trên con đường đằng sau nghĩa trang. Khi bọn mình phóng đến trước hàng rào, cho đến giờ tớ cũng chẳng rõ có phải cậu muốn kiểm tra xem có bóng ma nào đuổi theo bọn mình hay không, nhưng đột nhiên cậu ngoái cổ ra đằng sau và phải trả giá bằng một cú ngã nên thân. Cậu đã quay một vòng ngoạn mục trên không rồi nằm đo đất thẳng cẳng.
- Cậu đang muốn vòng vèo đến đâu vậy?
- Im đi đã, rồi cậu sẽ hiểu. Vành bánh trước của cậu cong tớn lên, và chuyện đó còn làm cậu hoảng hồn hơn cả hai đầu gối đang rớm máu. Cậu cứ lải nhải mãi là mẹ cậu sẽ giết cậu mất. Cái xe mới mua chưa được ba ngày, và nếu cậu mang nó về nhà trong tình trạng như thế, mẹ cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Mẹ cậu đã phải làm thêm giờ để có tiền mua nó cho cậu, đúng là một thảm họa.
Kí ức về buổi chiều hôm ấy vụt quay về trong tâm trí tôi. Luc đã lấy từ trong hộp dụng cụ nhỏ buộc vào yên xe cậu ra một chiếc cờ lê nhỏ rồi đổi bánh trước hai chiếc xe của chúng tôi cho nhau. Vành bánh xe cậu cũng vừa vặn với xe tôi. Khi đã thay xong, Luc nói với tôi rằng mẹ tôi sẽ không thể nhận thấy sự khác biệt. Sau đó Luc nhờ bố cậu sửa lại vành xe cho tôi, và hai ngày sau chúng tôi lại đổi hai chiếc vành về chỗ cũ. Và đúng là mẹ tôi đã không phát hiện ra điều gì.
- Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra! Được lắm, nhưng tớ cảnh cáo trước, đây là lần cuối cùng đấy nhé, cậu cũng cần phải chịu khó lớn lên đi chứ.
Luc chìa ra thứ cậu giấu sau lưng từ lúc nãy, đưa cho tôi một chiếc diều mới tinh.
- Đây là tất cả những gì tớ tìm thấy ngoài hàng tạp hóa trên bãi biển, ở đó người ta đã thôi không bán diều từ lâu lắm rồi. Đây là một con cú chứ không phải đại bàng, nhưng đừng có làm bộ khó tính, cú thì cũng là một loài chim, mà hơn nữa, nó còn bay vào ban đêm. Giờ cậu hài lòng rồi chứ?
Sophie trải chiếc diều mới trên mặt cát rồi lắp lại, sau đó cô đưa cuộn dây diều cho tôi, ra hiệu bảo tôi cho nó bay lên. Tôi cảm thấy mình có phần hơi lố bịch, nhưng khi Luc khoanh hai tay lại và bắt đầu gõ bàn chân xuống cát, tôi chợt hiểu ra mình đang bị thử thách, vậy là tôi lao đi, và chiếc diều bay vút lên trời cao.
Chiếc diều mới này bay lượn thật hoàn hảo. Các kĩ năng điều khiển một chiếc diều, cũng giống như việc điều khiển xe đạp vậy, chúng không bao giờ mất đi, cho dù đã nhiều năm qua bạn không thử đến. Mỗi lần con cú lượn thành những đường chữ “S” hay hình số “8” hoàn hảo, Sophie lại vỗ tay hoan hô, và cứ mỗi lần như thế, tôi lại có cảm giác đang ít nhiều lừa dối cô. Luc huýt sáo qua kẽ răng, ra hiệu bảo tôi nhìn về phía bờ đê chắn sóng. Mười lăm người già đang dưỡng lão tại khách sạn chúng tôi thuê phòng đã ngồi cả trên bờ đá, hân hoan chiêm ngưỡng màn nhào lộn trên không của con cú. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chúng tôi cùng quay về khách sạn với họ, cũng đã sắp tới giờ trở về thành phố. Tôi tranh thủ quãng thời gian Luc và Sophie lên phòng thu xếp hành lí để thanh toán tiền trọ cùng một khoản bù thêm nho nhỏ để mua thực phẩm bổ sung cho nhà bếp mới bị khoắng sạch hồi sáng.
Bà chủ khách sạn cho toàn bộ tiền của mình vào két không chút ngại ngùng, rồi khẽ hỏi liệu tôi có thể lấy được cho bà ta công thức làm món bánh ngọt hay không. Bà ta đã tìm cách hỏi dò Luc, nhưng không thành công. Tôi hứa sẽ thử thuyết phục cậu bạn nhả bí mật của mình ra rồi chuyển lại cho bà.
Ông lão ngồi thẳng đờ như một chiếc cọc trong phòng ăn trong khi chúng tôi ăn sáng, chính người mà Luc coi như hiện thân của Marquès khi anh chàng này tới tuổi của ông cụ, bước về phía tôi.
- Trên bãi biển cậu xoay xở khá lắm, chàng trai, ông lão nói với tôi.
Tôi cảm ơn ông vì lời khen.
- Tôi biết rõ mình nói gì, tôi đã bán diều cả đời mình. Từng có thời tôi là chủ hàng tạp hóa trên bãi biển. Tại sao cậu lại nhìn tôi như thế, cứ như thể cậu vừa thấy một bóng ma ấy?
- Thế nếu cháu nói với ông rằng cách đây lâu lắm rồi ông từng tặng cháu một chiếc diều, liệu ông có tin không? Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tôi nghĩ rằng cô bạn gái của cậu đang cần giúp đỡ, ông lão vừa nói với tôi vừa chỉ về phía cầu thang.
Sophie đang bước xuống bậc cầu thang, mang theo cả túi của cô lẫn túi của tôi. Tôi đỡ lấy chúng khỏi tay cô, mang ra đặt vào cốp xe. Luc ngồi vào trước vô lăng, Sophie ngồi bên cạnh cậu ta.
- Chúng mình đi thôi chứ? Cô hỏi tôi.
- Đợi anh một phút nữa, anh sẽ quay lại ngay.
Tôi vội vàng chạy vào khách sạn, ông lão đã quay về ngồi xuống chiếc ghế tựa của mình trong phòng giải trí và đang xem tivi.
- Cô bé câm, ông còn nhớ cô ấy không?
Ba tiếng còi xe vang lên giục giã.
- Tôi có cảm giác là bạn cậu đang rất vội. Một ngày nào đó hãy quay lại đây, tất cả chúng tôi sẽ rất vui được tiếp đón các cô cậu, nhất là anh bạn của cậu, những chiếc bánh ngọt sáng nay của cậu ấy quả là hiếm có.
Tiếng còi tiếp tục vang liên hồi, vậy là tôi đành miễn cưỡng quay trở ra, lần thứ hai thầm hứa với mình đến một ngày nào đó sẽ quay trở lại bãi tắm nhỏ bé này.
*
Sophie ngâm nga các giai điệu, trong khi trên nền của chúng Luc điền thêm phần lời bằng cách gân cổ lên hát đến độ inh tai nhức óc. Hai mươi lần Luc trách móc tôi không cùng tham gia với họ, và cả hai mươi lần Sophie lại bảo cậu ta để cho tôi yên. Sau bốn giờ đi đường, Luc chợt cảm thấy lo lắng trước cú tụt bất ngờ của đồng hồ đo mức nhiên liệu, kim của nó đã đột ngột ngả phắt sang trái.
- Chỉ có thể là một trong hai khả năng, cậu tuyên bố với giọng nghiêm trọng, hoặc là phao xăng hỏng, hoặc không mấy chốc nữa bọn mình sẽ buộc phải đẩy xe.
Hai mươi ki lô mét sau, động cơ bật kêu lọc xọc trước khi tịt hẳn chỉ cách trạm xăng vài mét. Chui ra khỏi xe, Luc vỗ nắp ca bô và chúc mừng chiếc xe cà khổ vì kì công nó vừa thực hiện.
Tôi đổ xăng đầy bình, khi đó Luc đang chạy đi mua nước uống và bánh quy, Sophie lại gần ôm ngang hông tôi.
- Anh vào vai nhân viên trạm xăng trông khêu gợi ra phết nhé, cô nói với tôi.
Cô hôn lên gáy của tôi trước khi đi vào cửa hàng theo Luc.
- Anh muốn uống cà phê không? Cô quay đầu lại hỏi tôi.
Và trước khi tôi kịp có thời gian trả lời, cô nhìn tôi mìm cười rồi nói thêm:
- Khi nào anh muốn nói cho em biết chuyện gì không ổn, em sẽ luôn ở ngay đây, ngay bên cạnh anh, cho dù anh không còn để ý đến điều đó nữa.
Chúng tôi đi tiếp được một lúc thì trời đổ mưa. Những cần gạt nước khó nhọc gạt nước mưa đi, âm thanh cọt kẹt chúng tạo ra khi đưa đi đưa lại trên mặt kính chắn gió có cái gì đó khiến người ra như bị ám ảnh. Phải rất lâu sau khi màn đêm buông xuống, chúng tôi mới về tới thành phố, Sophie ngủ say sưa, Luc do dự không muốn đánh thức cô dậy.
- Bọn mình làm gì bây giờ? Cậu thì thào.
- Tớ không biết nữa, bọn mình đỗ xe vào bên đường và đợi cô ấy tỉnh dậy.
- Thay vì nói linh tinh, hãy đưa em về nhà đi, Sophie lẩm bẩm, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Nhưng Luc không chấp nhận như thế, cậu ra lái xe về chỗ căn hộ một phòng của tôi và cậu. Không có chuyện chiều theo chứng nạn tưởng của những buổi tối Chủ nhật, cậu hùng hồn tuyên bố, và vào lúc trời mưa lại càng phải cảnh giác gấp đôi. Cả ba chúng tôi sẽ cùng nhau tấn công một lần dứt khoát vào tâm trạng ủ ê của các dịp kết thúc cuối tuần. Cậu hứa với chúng tôi sẽ chuẩn bị một món bột nhào tuyệt hảo mà chúng tôi chưa từng được thưởng thức qua.
Sophie ngồi thẳng dậy, đưa tay lên xoa mặt.
- Chấp nhận món bột nhào, còn sau đó, hai người phải tháp tùng em về. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chúng tôi cùng ngồi bệt trên thảm trải sàn để ăn tối. Luc nằm xuống giường tôi ngủ thiếp đi, còn Sophie và tôi đã kết thúc đêm hôm đó ở nhà cô.
Khi tôi thức giấc, cô đã đi rồi. Tìm tìm thấy một tờ giấy nhắn trong bếp, được đặt dựa vào một chiếc cốc bên cạnh khay đồ ăn sáng.
Cảm ơn anh đã đưa em đi biển, cảm ơn anh vì hai ngày ngoài dự kiến đó. Em ước gì có thể nói dối anh, để nói với anh rằng em thấy hạnh phúc và làm anh tin em, nhưng em không thể làm được điều đó. Điều làm em buồn nhất là phải thấy anh cô đơn đến thế khi ở bên em. Em không giận anh đâu, nhưng em đã chẳng làm gì để xứng đáng được ở lại cùng anh. Em thấy anh hấp dẫn hơn nhiều khi chúng mình còn là bạn. Em không muốn để mất người bạn tốt nhất của mình, em quá cần đến sự âu yếm, sự chân thành của người bạn ấy. Em cần phải tìm lại anh đúng như chính anh.
Em sẽ gặp anh muộn hơn ở quầy cà phê tự phục vụ, anh sẽ kể cho em nghe ngày làm việc của anh, em sẽ kể cho anh về công việc của em, và mối tâm tình thân thiết giữa và em sẽ hồi sinh trở lại, từ đúng nơi chúng mình đã bỏ mất nó.
Thêm một thời gian nữa… chúng mình sẽ làm được điều đó, rồi anh xem
Khi anh đi, hãy để lại chìa khóa trên bàn.
Em hôn anh,
Sophie.
Tôi gấp tờ giấy lại cho vào túi áo. Tôi lấy lại mấy món quần áo của mình từ trong tủ, trừ một chiếc áo sơ mi trên đó cô đã gài một mẩu giấy ghi chú nhỏ: “Không phải cái này, giờ nó là của em.”
Tôi để chìa khóa phòng lại nơi cô yêu cầu rồi ra đi, tin chắc mình đúng là gã ngốc cuối cùng, mà cũng có thể là đầu tiên, trên đời.
*
Tối hôm đó, tôi tìm cách gọi điện thoại ẹ, tôi cần nói chuyện với bà, giãi bày tâm sự cùng bà, và cần được nghe bà nói. Chuông điện thoại cứ đổ dài trong thinh không. Thế nhưng mẹ đã nói với tôi là bà đi du lịch. Tôi đã quên mất ngày bà quay về.
22.08.2014
Phần 2
Chương 7
Dịch giả: Lê Đình Chi
Nguồn: NXB Hội nhà Văn
Nội dung thu gọn
Ba tuần lễ trôi qua. Những khi chúng tôi tình cờ gặp nhau ở bệnh viện, Sophie và tôi luôn cảm thấy ít nhiều gượng gạo, cho dù cả hai chúng tôi đều làm như thể không có gì xảy ra. Một tràng cười vang rồ dại đã làm sống lại tình bạn giữa hai chúng tôi. Lúc đó tôi và cô gặp nhau ngoài khoảnh vườn của bệnh viện, cả hai chúng tôi đều tranh thủ một thoáng nghỉ ngơi, Sophie kể lại cho tôi nghe một chuyện xui xẻo vừa xảy ra với Luc. Có hai bệnh nhân được đưa tới khoa Cấp cứu cùng một lúc. Luc lao vào cuộc đua cùng băng ca của cậu để đưa bệnh nhân cậu phụ trách vào phòng mổ trước. Đến chỗ ngoặt ở một hành lang, cậu ta đã buộc phải quặt gấp sang bên để tránh bà y tá trưởng, vậy là bệnh nhân trượt ra khỏi băng ca. Luc lao mình xuống đất để đỡ lấy người bệnh, hành động thành công mĩ mãn, song chiếc băng ca đã đè lên mặt cậu. Vậy là cậu bạn tôi được kỉ niệm ba mũi khâu trên trán. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cậu bạn thân nhất của anh đúng là rất can đảm. Hơn nhiều so với anh vào ngày anh dùng dao mổ cắt ngón tay mình trong phòng thực hành giải phẫu, cô nói thêm.
Tôi đã quên khuấy mất kỉ niệm từ thời năm thứ nhất đó.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra tại sao Luc lại bị vết thương mà tôi phát hiện thấy hôm trước. Cậu đã muốn tôi tin vào chuyện cậu bị một cánh cửa đập thẳng vào giữa mặt. Sophie yêu cầu tôi phải hứa không được để cậu biết cô đã tiết lộ bí mật với tôi. Nói cho cùng, vì cô là người đã khâu trán cho cậu, cậu bạn tôi danh chính ngôn thuận đúng là bênh nhân của cô, và cô buộc phải giữ bí mật nghề nghiệp. Tôi hứa sẽ không phản bội cô. Sophie đứng dậy, cô cần quay lại khoa, đúng lúc ấy tôi gọi cô lại để đến lượt mình tiết lộ cho cô một bí mật về Luc.
- Em cũng không hoàn toàn thờ ơ với cậu ấy, em biết không?
- Em biết, cô vừa nói vừa quay đi.
Mặt trời tỏa khắp khu vườn làn hơi ấm dìu dịu, thời gian nghỉ của tôi vẫn chưa hết, vậy là tôi quyết nấn ná lại thêm một lát.
Cô bé hay chơi nhảy ô đi vào vườn. Sau những khung cửa kính của hành lang, bố mẹ cô bé đang nói chuyện với trưởng khoa Huyết học. Cô bé bước lại gần tôi theo đúng cách của mình, một bước tới trước, rồi một bước sang ngang, tôi chợt hiểu ra cô bé đang tìm cách thu hút sự chú ý của tôi. Có điều gì đó cô bé đang mong mỏi được nói ra.
- Cháu bình phục rồi, cô bé tự hào nói với tôi.
Đã bao lần tôi nhìn thấy cô bé chơi trong khu vườn của bệnh viện mà chẳng bao giờ bận tâm đến căn bệnh cô bé đang phải chịu đựng?
- Cháu sắp được về nhà rồi.
- Chú rất mừng cho cháu, dù chú sẽ thấy nhớ cháu lắm. Chú đã quen thấy cháu chơi trong vườn rồi.
- Còn chú, chú cũng sắp được về nhà rồi chứ?
Ngay sau khi hỏi tôi câu đó, cô bé bật cười, tiếng cười mang âm hưởng của tiếng đàn violoncelle.
Có những điều nhỏ nhặt chúng ta để lại đằng sau mình, những khoảnh khắc của cuộc sống neo lại giữa những lớp bụi thời gian. Ta có thể cố quên chúng đi, nhưng những điều nhỏ nhoi tưởng như vô nghĩa ấy nối với nhau thành một sợi dây ràng buộc ta với quá khứ.
Luc đã chuẩn bị bữa tối. Cậu ngồi thượt ra trên chiếc ghế tựa, đợi tôi về. Vừa vào trong phòng, tôi tới cúi xuống xem xét vết thương của cậu. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được rồi, thôi đóng vai bác sĩ đi, tớ biết là cậu biết hết rồi, cậu vừa nói vừa gạt tay tôi ra. Nào, bắt đầu đi, tớ cho cậu năm phút để giễu cợt tớ, sau đó chúng ta chuyển sang việc khác.
- Cái xe bọn mình đã dùng để đi ra biển, cậu có thể giúp tớ thuê nó không?
- Cậu đang định làm trò gì thế?
- Tớ muốn quay lại bờ biển.
- Cậu có thấy đói không?
- Có.
- Càng tốt, bời vì nếu muốn tớ chuẩn bị cho cậu thứ gì bỏ bụng, cậu sẽ phải nói cho tớ biết vì sao cậu muốn quay lại đó. Nếu cậu thích diễn trò bí ẩn hơn, thì cửa hàng đồ ăn sẵn vẫn còn mở cửa đấy. Vào giờ này, nếu gặp may, chắc cậu sẽ kiếm được một cái xăng uých.
- Thế cậu muốn tớ nói cho cậu biết cái gì đây?
- Những gì đã xảy ra với cậu trên bãi biển đó, bởi vì tớ thấy nhớ người bạn thân nhất của tớ lắm rồi. Từ xưa đến giờ đúng là lúc nào cậu cũng ít nhiều ở trên mây như thế. Về phần mình, tớ cũng quen với chuyện này rồi, song tớ cam đoan với cậu, dẫu sao trước đây vẫn còn dễ chấp nhận hơn. Cậu có bên cạnh cô gái tuyệt nhất trên đời, thế mà cậu cư xử ngu ngốc đến mức từ sau dịp cuối tuần đáng nhớ đó, cả cô ấy cũng trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
- Cậu còn nhớ kì nghỉ mẹ tớ đưa tớ ra biển không?
- Còn.
- Vậy cậu còn nhớ Cléa chứ?
- Tớ nhớ là vào đầu năm học sau đó cậu có nói với tớ từ giờ trở đi cậu sẽ cười vào mũi Élisabeth, rằng cậu đã gặp được tâm hồn đồng điệu của cậu, rằng một ngày kia cô bé đó sẽ trở thành người con gái của đời cậu. Nhưng hồi đó bọn mình còn là hai cậu nhóc con, chắc chuyện đó cậu cũng còn nhớ chứ? Không lẽ cậu tin cô nàng đã đợi cậu ở bãi tắm đó sao? Tỉnh lại đi, bạn thân mến của tôi ơi. Cậu cư xử với Sophie chẳng khác gì một kẻ ngớ ngẩn cả.
- Như thế chắc rất vừa ý cậu, phải không nào?
- Câu châm chọc này có nghĩa gì đây nhỉ?
- Tớ chỉ muốn hỏi cậu thông tin để thuê một chiếc xe.
- Đến tối thứ Sáu này cậu sẽ tìm thấy nó đậu dưới đường, tớ sẽ để chìa khóa lại cho cậu trên bàn. Có một đĩa nướng bỏ lò trong tủ lạnh, cậu chỉ việc làm nóng lại thôi. Chúc ngủ ngon, tớ ra ngoài lượn một vòng đây.
Cánh của phòng khép lại. Tôi đến bên cửa sổ gọi với theo Luc để xin lỗi. Mặc cho tôi gào tướng lên gọi tên cậu, Luc vẫn không ngoái đầu lại và biến mất sau góc phố.
*
Tôi thu xếp ca trực của mình vào thứ Sáu để được tự do vào sáng sớm thứ Bảy. Tôi quay về nhà lúc tờ mờ sáng và tìm thấy chìa khóa của chiếc xe cũ kĩ nọ trên mặt bàn, đúng như Luc đã hứa với tôi.
Sau khoảng thời gian cần thiết để tắm rửa thay quần áo, tôi lên đường vào cuối buổi sáng. Dọc đường, tôi chỉ dừng lại để đổ đầy bình xăng. Đồng hồ đo mức nhiên liệu không nghi ngờ gì nữa đã tiêu tùng hoàn toàn, vậy là tôi buộc phải tính toán mức tiêu hao trung bình để ước lượng thời điểm cần đổ xăng cho xe. Chí ít thì bài tập này cũng giúp tâm trí tôi bận bịu. Kể từ lúc khởi hành, tôi luôn có cảm giác không mấy dễ chịu là những cái bóng của Luc cũng như của Sophie đang hiện diện ở băng ghế sau.
Tôi tới khu nhà dưỡng lão kiêm khách sạn gia đình nọ vào đầu buổi chiều. Bà chủ nhà rất ngạc nhiên trước chuyến ghé thăm của tôi. Bà lấy làm tiếc, căn phòng chúng tôi thuê hôm trước đã có chủ nhân mới, và bà cũng không còn căn phòng nào trống.Tôi không hề có ý định lưu lại qua đêm. Tôi giải thích với bà chủ nhà sẽ chỉ lưu lại vừa đủ thời gian để nói chuyện với một trong những người đang dưỡng lão tại nhà bà, một ông lão có dáng người thẳng đuột mà tôi muốn hỏi vài điều.
- Cậu đã đi từng ấy đường đất chỉ để hỏi ông ấy một câu thôi sao! Chắc cậu cũng biết chúng tôi có điện thoại chứ? Ông Morton đã đứng cả đời sau quầy tạp hóa, đó là lí do tại sao ông ấy luôn đứng thẳng người như vậy. Cậu sẽ tìm thấy ông ấy trong phòng giải trí thôi, hầu hết các buổi chiều ông lão đều ở trong đó, ông ấy hầu như chẳng bao giờ ra ngoài cả.
Tôi cảm ơn bà chủ nhà, tới gần ông Morton và ngồi xuống trước mặt ông lão.
- Xin chào chàng trai, tôi có thể giúp gì cậu đây?
- Ông không nhớ ra cháu sao? Cháu mới đến chỗ này cách đây chưa lâu, đi cùng một cô gái trẻ và anh bạn thân nhất của cháu.
- Những điều đó chẳng làm tôi nhớ ra gì hết, cậu nói là cậu đã đến đây lúc nào nhỉ?
- Cách đây ba tuần, Luc đã làm bánh ngọt ọi người vào bữa sáng, cả ông cũng thưởng thức chúng mà.
- Tôi rất thích những chiếc bánh ngọt, nói cho cùng thì tôi thích mọi thứ đồ ngọt. Mà cậu là ai mới được cơ chứ?
- Ông còn nhớ chứ, cháu đã điều khiển một chiếc diều bay lượn trên bãi biển, chính ông còn nói cháy xoay xở không tồi chút nào mà.
- Nhưng chiếc diều, tôi đã từng bán rất nhiều, cậu biết đấy. Tôi từng là chủ hàng tạp hóa trên bãi biển. Tôi còn bán cả nhiều thứ khác nữa, nào là phao bơi, cần câu… chẳng có gì để câu quanh đây cả, dẫu vậy tôi vẫn bán cần câu, rồi cả kem chống nắng nữa. Tôi đã trông thấy không biết bao nhiêu người đi tắm biển trong đời mình, đủ mọi loại người… Xin chào, chàng trai trẻ, tôi có thể giúp gì cho cậu?
- Khi còn nhỏ, cháu từng đi nghỉ chừng mười ngày ở đây. Có một cô bé rất hay chơi với cháu, cháu biết mùa hè nào cô ấy cũng đến đây, cô ấy không giống như những cô bé khác, cô ấy bị câm và điếc.
- Tôi cũng đã bán cả dù che nắng và bưu thiếp, người ta ăn cắp của tôi nhiều quá, vậy là tôi thôi không bán bưu thiếp nữa. Tôi nhận ra chuyện đó vì tới cuối tuần lúc nào tôi cũng bị thừa tem. Luôn là những chú nhóc xoáy trộm của tôi… Xin chào, chàng trai trẻ, tôi có thể giúp gì cho cậu?
Khi tôi bắt đầu thấy tuyệt vọng về cơ hội đạt được mục đích của mình, một phụ nữ khá lớn tuổi lại gần tôi.
- Cậu sẽ chẳng hỏi được gì hôm nay đâu, hôm nay không phải là một ngày tốt lành với ông ấy. Hôm qua ông ấy minh mẫn hơn nhiều, chuyện đó cứ thoáng đến thoáng đi, ông ấy không còn hoàn toàn tỉnh táo nữa. Tôi biết cô bé cậu đang nhắc đến là ai, tôi vẫn còn nguyên vẹn trí nhớ của mình. Cậu đang nói đến Cléa, tôi biết rõ cô bé, nhưng cậu biết đấy, cô bé không hề điếc.
Và bà tiếp tục nói khi thấy vẻ ngơ ngẩn của tôi.
- Tôi sẵn sàng kể lại tất cả cho cậu, song tôi đang đói, mà tôi không thể nói ra hơi với một cái dạ dày rỗng không được. Nếu cậu mời tôi đi uống một tách trà ở tiệm bánh, khi đó chúng ta sẽ có thể trò chuyện. Cậu vui lòng đợi tôi đi lấy cái áo khoác đã nhé?
Tôi giúp bà lão mặc áo măng tô, rồi chúng tôi chậm rãi đi theo nhịp bước của bà tới tận tiệm bánh. Bà tìm một chỗ ngồi ngoài hiên và hỏi tôi một điếu thuốc lá. Tôi chẳng có điếu nào trong người. Bà lão ngồi khoanh tay trước ngực, nhìn chăm chăm vào quầy bán thuốc lá nằm bên vỉa hè đối diện.
- Thuốc sợi vàng cũng được, bà nói với tôi.
Tôi quay lại mang theo một bao thuốc và diêm.
- Cuối năm nay cháu sẽ trở thành bác sĩ, tôi nói trong lúc đưa chúng cho bà lão. Nếu các giáo sư thấy cháu đưa những thứ này cho bà, chắc cháu sẽ bị treo bằng mất.
- Nếu các giáo sư của cậu mất thời gian theo dõi những gì chúng ta làm nơi xó xỉnh này, tôi chân thành khuyên cậu hãy đổi trường ngay lập tức, bà vừa nói vừa quẹt diêm. Nói đến thời gian, về phần những gì tôi còn lại, tôi tự hỏi tại sao người ra cứ cố làm mọi cách quấy rầy chúng ta như thế. Cầm uống rượu, cấm hút thuốc, cấm ăn đồ ăn quá béo hay quá ngọt, và trong khi cố ép chúng ra sống dài hơn, bọn họ sẽ tước đi của chúng ta hết mọi hương vị của cuộc sống, tất cả đám bác học đang nghĩ ngợi hộ chúng ta đó. Người ta mới tự do làm sao khi tôi còn ở tuổi cậu, tự do giết chết mình nhanh hơn, phải rồi, nhưng cũng được cả tự do sống nữa. Vậy nên tôi sẽ tận dụng dịp may có được một người dễ mến như cậu làm bạn để thách thức y học, và nếu cậu không thấy quá phiền toái, tôi cũng sẽ không phản đối một suất bánh ngọt vị rượu rum ngon lành đâu.
Tôi gọi một bánh ngọt vị rượu rum, một bánh kem cà phê và hai tách sô cô la nóng.
- À, cô bé Cléa, chắc cậu đang muốn biết tôi còn nhớ gì về cô bé không. Lúc đó tôi bán hàng ở hiệu sách. Cậu thấy đấy, với những người bán hàng, mọi chuyện luôn kết thúc như thế. Chúng tôi phục vụ mọi người suốt bao năm trời, và khi chúng tôi về hưu, chẳng còn ai nhìn ngó đến nữa. Tôi đã dành cho họ không biết bao nhiêu câu chào buổi sáng, lời cảm ơn, lời chào tạm biệt. Đã hai năm nay, từ khi tôi rời khỏi quầy thu ngân, chẳng có lấy một người tới hỏi thăm. Ở một nơi bé bằng bàn tay như nơi này… Cậu tin rằng họ nghĩ tôi đã dọn lên mặt trăng ư? Cléa bé bỏng, cô bé thật ngoan. Tôi từng nhìn thấy không ít đứa trẻ không được dạy dỗ tử tế nhưng vẫn thật ngoan ngoãn; cậu cứ thử để ý mà xem, nhưng đứa trẻ không được dạy dỗ tử tế không bao giờ tệ bằng bố mẹ chúng. Với cô bé, tôi hoàn toàn có thể tha lỗi chuyện nó không nói cảm ơn tôi, ít nhất cô bé cũng có lí do chính đáng, mà cậu có hình dung được không, cô bé đã viết những lời cảm ơn ấy ra. Cô bé rất hay tới hiệu sách, ngằm nhìn các cuốn sách, chọn lấy một cuốn rồi ngồi xuống một góc để đọc. Chồng tôi rất quý cô bé này, ông ấy để riêng sách ra cho nó, chỉ riêng cho nó mà thôi. Khi cô bé ra về, nó lấy trong túi áo ra một mảnh giấy, trên đó cô bé đã viết nguệch ngoạc mấy chữ “Cảm ơn bà, cảm ơn ông”. Không thể tin nổi, không thể hình dung ra được cô bé không hề thực sự câm hay điếc. À, phải đấy, Cléa bé bỏng bị mắc một chứng tự kỉ, mọi thứ bị chặn lại từ chính bên trong đầu cô bé. Cô bé nghe thấy hết, có điều những lời nói không muốn phát ra, và cậu có biết điều gì đã giải phóng cô bé khỏi ngục tù đó không? Âm nhạc đấy, cậu có hình dung nổi không. Đúng là một cậu chuyện vừa đẹp đẽ, vừa buồn bã.
Chắc cậu đang tự hỏi mình liệu tôi có bịa ra tất cả những chuyện này để moi từ cậu một bao thuốc lá và một cái bánh ngọt vị rượu rum không chứ gì? Yên tâm đi, tôi không phải loại người đó đâu, hay chí ít là chưa. Sau vài năm nữa thì có thể, nhưng nếu có ngày chuyện đó phải tới, tôi mong Chúa sẽ gọi tôi đi trước lúc đó. Tôi không muốn trở nên giống như ông chủ quầy tạp hóa kia. À, ông lão tội nghiệp, quả thực không phải lỗi của ông ấy, nếu phải ở vào vị trí của ông ấy chắc tôi cũng mất trí thôi. Khi cậu đã phải bươn chải cả cuộc đời để nuôi dạy con cái, để rồi không đứa nào từng một lần đến thăm nom cậu, hay thậm chí chẳng có cả thời gian gọi điện thoại cho cậu, quả là thừa đủ lí do để phát điên, để muốn xóa sạch mọi kí ức khỏi trí nhớ của mình. Nhưng người cậu quan tâm là cô bé Cléa, đâu phải ông chủ quầy tạp hóa. Vừa mới rồi, tôi có nói với cậu về sự vô ơn của khách hàng, những người tôi đã phục vụ suốt một đời nhưng lại làm như chẳng hề nhận ra tôi ở ngoài chợ, nói thật lòng, tôi không nên vơ đũa cả nắm. Ngày người ta đưa chồng tôi về với đất, cô bé cũng có mặt. Đúng đấy, chính xác như tôi vừa nói với cậu, cô bé đã tới một mình. Tôi thậm chí còn không nhận ra nó, đúng là cô bé lớn lên nhiều, mà tất cả các cô cậu đều vậy thôi. Tôi còn biết cả cậu là ai nữa, cậu với chiếc diều! Tôi biết vì mỗi năm, ngay khi cô bé Cléa tới đây, cô bé lại tới gặp tôi và đưa cho tôi một tờ giấy để hỏi xem cậu bé với chiếc diều đã quay trở lại chưa. Chính là cậu, phải không nào? Ngày an táng chồng tôi, cô bé đi đưa tang, thật mảnh mai, thật lặng lẽ. Tôi đang tự hỏi không biết cô gái đó là ai, và cậu thử hình dung xem tôi ngạc nhiên biết bao khi cô ghé vào tai tôi và nói với tôi: “Là cháu đây, cháu là Cléa, chác rất tiếc, bà Pouchard, cháu rất quý chồng bà, ông đã luôn tử tế với cháu”. Lúc đó hai mắt tôi đã rưng rưng, và chỉ vài lời nói ấy thôi đã làm nước mắt cứ thế tuôn ra; đấy cậu xem, chỉ kể lại với cậu chuyện này thôi vẫn làm tôi xúc động lắm.”
Bà Pouchard đưa mu bàn tay lên gạt nước mắt, tôi liền đưa cho bà một chiếc mùi soa.
- Cô bé ôm lấy tôi, rồi lại ra đi. Ba trăm cây số đường để tới đây, rồi ba trăm nữa khi quay về, tất cả chỉ để tới đưa tiễn chồng tôi. Cô bé Cléa của cậu chơi đàn trong dàn nhạc giao hưởng. Ôi, tôi kể mọi thứ lộn xộn hết cả, thứ lỗi cho tôi. Đợi đã, hãy để tôi quay trở lại chỗ tôi đang kể dở dang. Vào mùa hè mà cậu không quay lại nữa, cô bé Cléa đã yêu cầu bố mẹ mình một điều thật ghê gớm, cô bé muốn học chơi violoncelle. Hãy tưởng tượng bộ dạng của mẹ cô bé lúc đó mà xem! Cậu có hình dung bà ấy dã đau khổ đến mức thế nào không? Đứa con bị điếc của bà ấy muốn trở thành nhạc công, có khác gì sinh ra một đứa con cụt chân mà lại muốn học làm xiếc trên dây. Ở hiệu sách, cô bé giờ đây chỉ tìm đọc những cuốn sách về âm nhạc, và mỗi lần ông bố bà mẹ đến tìm cô bé về, chuyện đó lại khiến họ bối rối hơn. Cuối cùng bố của Cléa là người đã đủ can đảm đi đến quyết định, ông ấy nói với vợ: “Nếu đó là điều con gái chúng ta muốn, chúng ra sẽ tìm ra cách thực hiện điều đó”. Họ đăng kí cho cô bé vào học một trường đặc biệt, với một giáo viên giúp những đứa trẻ lắng nghe các rung động của âm nhạc bằng cách áp tai nghe lên cổ chúng. A, tôi thực sự muốn hỏi cậu những phát kiến như thế rồi sẽ đi tới đâu. Thường tôi hay nghiêng về phản đối chúng, nhưng trong trường hợp này, tôi buộc phải thừa nhận chúng đúng là hữu ích. Thầy giáo của Cléa bắt đầu dạy cho cô bé nhận biết các nốt nhạc, và đó là nơi điều kì diệu bắt đầu. Cléa, vốn chưa từng nhắc lại đúng dù chỉ một từ, đã đọc lại “đồ, rê, mi, pha, son, la, si, đô” một cách hoàn toàn bình thường. Những nốt nhạc thoát ra khỏi miệng cô bé lẹ làng nhanh chóng cứ như một đoàn tàu hỏa lao qua đường hầm. Và tôi có thể nói với cậu rằng lúc đó đến lượt bố mẹ cô bé trở nên câm lặng. Cléa học nhạc, cô bé bắt đầu tập hát và những lời hát cứ thế được ghép vào từng nốt nhạc. Chính chiếc đàn violoncelle đã giải thoát cô bé khỏi ngục tù, một cuộc vượt ngục bằng violoncelle, nói gì thì nói cũng không phải chuyện xảy ra với bất cứ ai! Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bà Pouchard chậm rãi khuấy thìa trong cốc sô cô la nóng của mình, đưa tách lên nhấp môi rồi lại đặt nó xuống. Chúng tôi cùng lặng im một hồi, mỗi người chìm đắm trong những hoài niệm của riêng mình.
- Cô bé đã thi vào Nhạc viện Quốc gia, và đang theo học ở đó. Nếu cậu muốn gặp cô bé, nếu là cậu tôi sẽ tìm đến đó để gặp cô bé.
Tôi mua một ít bánh xốp và sô cô la cho bà Pouchard, rồi chúng tôi sang đường để mua cho bà một tút thuốc lá, sau đó tôi đưa bà lão trở về nhà dưỡng lão. Bà khuyên tôi nên cẩn thận khi lái xe trên đường và nhớ cài dây an toàn. Ở tuổi tôi, bà nói thầm, nói gì thì nói cũng đáng bỏ công ra chăm sóc bản thân một chút. Tôi lên đường quay về lúc cuối ngày và lái xe suốt phần lớn buổi tối hôm đó, tới nơi vừa kịp thời gian cho ca trực của mình.
*
Quay về thành phố, tôi bắt tay vào việc đổi chiếc áo blu trắng lấy chiếc áo choàng thám tử. Nhạc viện không nằm kế bên bệnh viện, song tôi có thể đi tàu điện ngầm tới đó, chỉ cần đổi tàu hai lần là đến quảng trường Nhà hát Opera. Nhạc viện nằm ngay phía sau nhà hát. Rắc rối nằm ở thời gian biểu của tôi. Kì thi cuối kì đang cận kề: giữa thời gian ôn thi và các ca trực, những khoảng thời gian ngắn ngủi tôi được rảnh rang đều quá muộn. Tôi phải đợi mất mười mấy ngày trước khi có thể tới đó trước giờ đóng cửa và những cánh cổng cũng đang từ từ đóng lại khi tôi tới nơi, hổn hển thở không ra hơi sau khi phải ba chân bốn chẳng chạy qua các lối di dưới ga điện ngầm. Người gác cổng bảo tôi hôm sau quay lại, tôi khẩn khoản nài nỉ ông cho tôi vào, tôi nhất định phải vào trong văn phòng.
- Trong đó giờ này chẳng còn ai nữa đâu, nếu cậu muốn nộp hồ sơ xin nhập học, cần đến trước 17h.
Tôi thú thật với ông tôi đến không phải vì mục đích đó. Tôi là sinh viên y, và tôi tới đây không với lí do nào khác ngoài hi vọng tìm một cô gái trẻ yêu âm nhạc. Nhạc viện là manh mối duy nhất tôi có, nhưng tôi cần tìm ai đó để hỏi thăm thêm thông tin.
- Cậu đang học năm thứ mấy trường Y? ông gác cổng hỏi tôi.
- Chỉ vài tháng nữa cháu bắt đầu học nội trú.
- Còn vài tháng nữa là bắt đầu học nội trú, vậy là cậu đủ khả năng để khám qua một cái họng, phải không nào? Đã hai hôm nay, họng của tôi luôn đau rát mỗi khi tôi nuốt, và tôi chẳng có cả thời gian lẫn tiền để đi khám bác sĩ.
Tôi lập tức nhận lời khám họng cho ông ta. Ông gác cổng cho tôi vào, và cuộc khám bệnh diễn ra ngay trong phòng trực của ông. Sau chưa đến một phút, tôi đã đưa ra lời chuẩn đoán là chứng viêm họng. Tôi khuyên ông hôm sau tới gặp tôi ở Khoa Cấp cứu, tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc, ông có thể đi lấy kháng sinh tại nhà thuốc bệnh viện. Sau khi tôi đã hoàn thành phần công việc của mình, ông gác cổng hỏi tôi tên của cô gái tôi đang tìm.
- Cléa, tôi trả lời ông.
- Cléa gì mới được chứ?
- Cháu chỉ biết tên cô ấy thôi.
- Tôi hi vọng cậu đang đùa.
Vẻ mặt tôi khẳng định rõ ràng điều ngược lại.
- Nghe này, bác sĩ thân mến, tôi rất muốn đến lượt mình có thể giúp được cậu, nhưng hãy hiểu cho, ngôi trường này đón nhận hai trăm học viên mỗi năm, có một số chỉ ở lại vài tháng, số khác theo học trong nhiều năm liền, thậm chí có những người tham gia vào các hoạt động đào tạo khác nhau của học viện. Chỉ tính riêng năm năm gần đây nhất thôi, gần một nghìn học viên đã đăng kí vào đây học, và các bản danh sách không được lập theo tên mà theo họ. Muốn tìm cô bạn của cậu đúng là chuyện mò kim đáy biển… mà cô ấy tên là gì nhỉ?
- Cléa.
- Phải rồi, nhưng than ôi, Cléa không biết họ gì… tôi chẳng thể làm gì cho cậu hết, tôi rất lấy làm tiếc.
Tôi quay về, cũng tiu nghỉu như tôi đã từng vui sướng khi ông gác cổng đồng ý mở cửa cho tôi vào.
Cléa không có họ. Trong cuộc đời tôi em là vậy đấy, một cô bé của thời thơ ấu, giờ đây đã trở thành một người phụ nữ, một kỉ niệm thân thương, một lời nguyện ước vẫn chưa được hoàn thành sau bấy nhiêu thời gian. Trong khi bước theo lối đi dưới ga điện ngầm, tôi lại thấy em chạy trước mặt tôi trên con đê chắn sóng, kéo theo chiếc diều đang bay lượn trên trời cao; Cléa không có họ, nhưng lại biết vẽ nên những hình số “8”, những đường chữ “S” hoàn hảo trong không trung. Cô bé với tiếng cười như tiếng đàn violoncelle, cô bé với cái bóng từng gọi tôi giúp đỡ mà không hề để lộ ra bí mật của mình; Cléa không có họ từng viết cho tôi: Em đã đợi anh bốn mùa hè, anh đã không giữ lời hứa, anh không bao giờ quay trở lại.
*
Về tới nhà, tôi gặp lại Luc, vẫn luôn mặt sưng mày sỉa như trước. Cậu hỏi tôi tại sao lại mặt mũi bơ phờ vậy. Tôi thuật lại cho cậu nghe chuyến tới thăm nhạc viện và lí do tại sao tôi lại thất bại quay về.
- Nếu cứ tiếp tục như thế, cậu sẽ thi trượt à xem. Cậu chỉ còn nghĩ tới chuyện đó, tới cô nàng đó mà thôi. Cậu đang mất trí đuổi theo một bóng ma đấy, bạn thân mến của tôi ơi.
Tôi càu nhàu vì cậu đã phóng đại quá đáng.
- Tớ đã dọn dẹp lại nhà cửa một chút trong khi cậu tiêu phí thời gian của cậu đi lang thang. Cậu có biết tớ đã tìm thấy bao nhiêu tờ giấy trong sọt rác không? Hàng chục, mà trên đó chẳng phải các bản tóm tắt bài giảng, cũng chẳng phải các công thức hóa học, mà toàn các khuôn mặt được vẽ đi vẽ lại, luôn chỉ là một khuôn mặt. Cậu rất có hoa tay với bút chì đấy, nhưng sẽ tốt hơn nhiều nếu sử dụng năng khiếu ấy để vẽ lại các bản kí học giải phẫu. Ít nhất cậu cũng nghĩ đến chuyện nói với ông gác cổng ấy rằng Cléa của cậu chơi đàn violoncelle chứ?
- Không, tớ không hề nghĩ đến chuyện đó.
- Thật là vừa điên vừa ngớ ngẩn! Luc lẩm bẩm trong lúc buông mình ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa.
- Làm sau cậu biết được Cléa chơi violoncelle, tớ chưa bao giờ nói chuyện đó với cậu mà?
- Đã mười ngày nay tớ bị đánh thức dậy bởi Rostropovitch, ăn tối cùng Rostropovitch và ngủ thiếp đi trong lúc lắng nghe Rostropovitch. Thậm chí tớ và cậu chẳng còn chuyện trò gì nữa, violoncelle đã thế chỗ cho những câu tán gẫu của bọn mình, vậy mà cậu còn hỏi làm sao tớ đoán ra được chuyện đó! Và cho dù cậu có tìm được cái cô Cléa này đi chăng nữa, ai dám chắc với cậu là cô ấy còn nhận ra cậu?
- Nếu cô ấy không nhận ra tớ nữa, tớ sẽ rút lui.
Luc nhìn tôi một lát, rồi đột nhiên đấm mạnh xuống bàn.
- Hãy thề với tớ đi! Hãy thề trên cái đầu của tớ, mà không, thế này hay hơn, hãy thề trên tình bạn của cậu và tớ, rằng nếu cậu gặp lại cô ấy và cô ấy không còn nhận ra cậu nữa, cậu sẽ đặt dấu chấm hết một lần dứt khoát với cô gái này và ngay lập tức và trở lại đúng là anh chàng tớ từng biết.
Tôi gật đầu chấp nhận.
- Ngày mai tớ không phải làm việc, tớ sẽ qua bệnh viện lấy kháng sinh và thay cậu mang đến cho ông gác cổng nhạc viện, và tớ sẽ nhân cơ hội này thử cố tìm hiểu nhiều hơn, Luc hứa với tôi.
Tôi cảm ơn Luc, rồi rủ cậu đi ăn tối. Túi tiền của cả hai chúng tôi đều eo hẹp, nhưng ít nhất khi ra ngoài quán ăn, cho dù chỉ là một chỗ hết sức khiêm tốn, chúng tôi sẽ không còn phải nghe violoncelle nữa.
Hai chúng tôi tạt vào một quán cà phê trong khu phố gần nhà. Chúng tôi quay về nhà trong trạng thái đã ít nhiều chếch choáng, và khi Luc ngồi phịch xuống một băng ghế vì đầu cậu bắt đầu quay tít, anh bạn đáng mến thổ lộ với tôi một chuyện đang khiến cậu bối rối. Cậu thú nhận với tôi đã làm một chuyện hớ hênh ngớ ngẩn, rồi lập tức thề cậu không hề cố ý làm thế.
- Chuyện hớ hênh kiểu gì vậy?
- Hôm kia, lúc tớ xuống căng tin ăn trưa, Sophie cũng đang ở đó, vậy là tớ đến ngồi cùng bàn với cô ấy.
- Rồi sao?
- Rồi cô ấy hỏi tớ dạo này cậu ra sao.
- Vậy cậu trả lời thế nào?
- Rằng hiện cậu đang lâm vào tình trạng không thể tồi tệ hơn được nữa. Và, vì cô ấy tỏ vẻ lo lắng, tớ đã muốn trấn an cô ấy. Tớ tin rằng tớ đã lỡ mồm nói ra dăm câu ba điều về những mối bận tâm của cậu.
- Nhưng chí ít cậu không nói gì với cô ấy về Cléa chứ?
- Tớ vẫn chưa để lộ ra cái tên, nhưng tớ nhanh chóng nhận ra mình đã nói quá nhiều. Có thể tớ đã buột mồm để hở ra rằng cậu đang bị ám ảnh bởi chuyện tìm lại tâm hồn đồng điệu với cậu. Thế rồi tớ lập tức cười cợt nói thêm rằng cậu mới mười hai tuổi khi cậu từng gặp nàng.
- Thế Sophie phản ứng ra sao?
- Giống như Sophie vẫn phản ứng trước mọi thứ, đáng ra cậu phải biết cô ấy rõ hơn tớ chứ. Cô ấy hi vọng cậu sẽ hạnh phúc, rằng cậu xứng đáng được như thế, rằng cậu là một chàng trai đáng mến. Tớ xin lỗi, đáng ra tớ không được làm thế. Nhưng đừng cho rằng tớ đã trót gây ra trò ngớ ngẩn ấy vì một dụng ý nào đó. Tớ không được thông minh đến mức đó đâu. Chỉ là lúc đó tớ rất bực với cậu, thành ra tớ đã thiếu thận trọng.
- Tại sao cậu lại bực với tớ?
- Bởi vì Sophie đã rất chân thành khi nói tất cả những điều vừa rồi với tớ.
Tôi ghé vai đỡ Luc để giúp cậu leo lên cầu thang. Tôi đặt cậu nằm xuống giường của tôi, lúc đó cậu đã say mềm, rồi tôi nằm xuống tấm nệm của cậu, ngay dưới khung cửa sổ căn hộ một phòng của chúng tôi.
22.08.2014
Phần 2
Chương 8
Dịch giả: Lê Đình Chi
Nguồn: NXB Hội nhà Văn
Nội dung thu gọn
Luc đã giữ đúng lời hứa. Hôm sau chầu say sưa của chúng tôi, bất chấp đầu đau như búa bổ, cậu tới bệnh viện tìm tôi, lấy thuốc kháng sinh ở nhà thuốc rồi đi đến nhạc viện. Năng khiếu của Luc trong việc giành lấy thiện cảm của những người từ họ cậu trông đợi điều gì đó vẫn luôn là một bí ẩn với tôi. Không ai có thể cưỡng lại được cách cậu tán dương bạn.
Luc trao lại thuốc cho ông gác cổng, gợi chuyện để ông ta nói về công việc của mình, dần dà thúc đấy ông gác cổng tới chỗ kể lại cho cậu nghe vài câu chuyện thú vị ông ta từng gặp trong đời, và sau một giờ, cậu đã giành được quyền thoải mái tra cứu các sổ đăng kí vào học của nhạc viện. Ông gác cổng dành cho cậu một chiếc bàn, và Luc bắt tay vào cuộc tìm kiếm với tất cả niềm hăng hái của một điều tra chuyên nghiệp. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cậu lục tìm trong các sổ tiếp nhận học viên trong hai năm Cléa có nhiều khả năng đã đăng kí học. Cậu ta dò tìm từng trang của mỗi tập sổ, tỉ mẩn lần theo từng dòng các danh sách học viên với sự trợ giúp của một cái thước kẻ mà cậu dịch dần đi trên mặt giấy. Đến giữa buổi chiều, cậu dừng lại ở dòng có ghi cái tên Cléa Norman, năm thứ nhất hệ cổ điển, nhạc cụ chính: violoncelle.
Ông gác cổng cho phép cậu bạn tôi xem qua hồ sơ của học viên này, còn về phần mình Luc hứa sẽ quay lại cung cấp thêm thuốc cho ông ta nếu trong vài ngày nữa cái họng vẫn tiếp tục hành hạ ông.
*
Trời chuyển tối, tôi đang tranh thủ một khoảnh khắc êm ả tại khoa Cấp cứu chạy sang ăn lót dạ trong quá cà phê nhỏ đối diện bệnh viện thì Luc xuất hiện. Cậu ngồi xuống cùng bàn với tôi, lấy thực đơn và gọi liền một mạch món khai vị, món chính và cả món tráng miệng trước khi kịp chào tôi.
- Lần này là cậu mời tớ, cậu vừa nói vừa trả thực đơn lại cho cô phục vụ bàn.
- Vì lí do nào vậy? Tôi hỏi cậu.
- Vì những người bạn như tớ, cậu sẽ khó mà tìm được thêm một người khác đấy, cứ tin tớ đi.
- Cậu đã khám phá ra điều gì sao?
- Nếu tớ nói với cậu là tớ có hai vé cho trận đấu ngày thứ Bảy, tớ có thể hình dung, chắc cậu sẽ cười vào mũi tớ, đúng không nào? Vừa vặn lắm, bởi vì vào thứ Bảy, cô bé Cléa của cậu biểu diễn trong khán phòng của tòa thị chính. Dvorak, concerto dành cho violoncelle, sau đó là bản giao hưởng số 8. Tớ đã xoay xở kiếm cho cậu một chỗ ở hàng ghế thứ ba, cậu có thể ngắm nhìn nàng cận cảnh. Đừng giận tớ không tháp tùng cậu được, tớ đã thưởng thức đủ phần violoncell của mình ột trăm năm tới rồi.
*
Tôi loay hoay lục lọi trong tủ quần áo để tìm đồ đóng bộ cho buổi tối. Chỉ cần mở cửa tủ là tôi có thể lướt qua hết lượt quần áo của mình. Nói gì thì nói, tôi cũng không thể tới dự một buổi hòa nhạc với một chiếc quần màu xanh lá cây là một cái áo blu trắng được.
*
Cô bán hàng ở cửa hàng quần áo khuyên tôi nên thử chọn một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời và áo vest sẫm màu để đi kèm với cái quần vải flanen của tôi.
*
Khán phòng tại tòa thị chính cũng không lớn lắm: một trăm chiếc ghế tựa được xếp thành hình bán nguyệt, sân khấu chỉ dài chừng hai mươi mét. Dàn nhạc trình diễn tối hôm đó cũng bao gồm đúng chừng ấy nhạc công. Ông nhạc trưởng cúi chào khán giả trong tràng vỗ tay liên hồi, các nhạc công đi lên sân khấu theo từng nhóm từ phía cánh gà bên phải. Tim tôi bắt đầu đập hơi mạnh một chút, tôi cảm thấy tiếng đập thình thịch của nó âm vang tới tận hai bên thái dương. Chỉ một phút là đủ để tất cả nhạc công ai ngồi vào chỗ người ấy, quá nhanh để tôi có thể nhận ra hình dáng người tôi muốn tìm.
Cả khán phòng chìm trong bóng tối, ông nhạc trưởng giơ chiếc đũa của mình lên, và những nốt nhạc đầu tiên cũng vang theo. Tám nhạc công nữ ngồi ở hành ghế thứ hai của dàn nhạc, trong đó chỉ một khuôn mặt duy nhất khiến tôi chú ý.
*
Em đúng như anh vẫn hình dung, nữ tính hơn và còn đẹp hơn rất nhiều. Mái tóc em để dài ngang vai và có vẻ làm em vướng víu khi điều khiển cây vĩ của chiếc đàn violoncelle em đang chơi. Không thể nhận ra riêng phần giai điệu của em giữa cả dàn nhạc. Rồi đến khoảnh khắc biểu diễn solo của em, chỉ vài nốt mà thôi, vài nốt nhạc mà tôi ngây thơ tưởng tượng là đang dành riêng cho tôi. Một tiếng đồng hồ trôi qua, trong suốt quãng thời gian ấy anh không hề rời mắt khỏi em. Và khi cả khán phòng đứng dậy hoan hô dàn nhạc, anh chính là người đã hoan hô lớn tiếng nhất.
Anh tin rằng ánh mắt em đã bắt gặp ánh mắt của anh, anh mỉm cười với em và vụng về ra hiệu cho em. Em cúi chào khán giả cùng lúc với những đồng nghiệp khác, và màn sân khấu buông xuống.
Anh ra ngoài đợi em, trái tim run lập cập, trước cửa ra dành cho các nghệ sĩ. Ở cuối lối đi ấy, anh đứng chờ khoảnh khắc cánh cửa sắt mở ra.
Em xuất hiện trong bộ váy đen, một chiếc khăn màu đỏ quàng trên mái tóc em. Một người đàn ông quàng tay quanh eo em, em mỉm cười với anh ta. Anh chưa bao giờ nghĩ có lúc lại cảm thấy mình mong manh yếu đuối đến thế. Anh nhìn thấy em đi cùng người đàn ông đó, và ánh mắt em nhìn anh ta chính là ánh mắt anh vẫn mơ được thấy trong mắt em khi em nhìn anh. Anh ta dường như thật cao lớn khi ở bên em, còn anh thật nhỏ nhoi trong lối đi này. Giá như anh có thể là người đàn ông đó, anh sẵn sàng trao cho em tất cả, nhưng anh lại chỉ là anh, là cái bóng của người em từng yêu khi chúng ta còn thơ bé, cái bóng của người đang ông anh đã trở thành.
Khi đi ngang qua trước mặt anh, em đưa mắt nhìn anh: “Chúng ta có quen nhau không nhỉ?” em hỏi anh. Giọng nói của em thật trong trẻo, đúng như anh từng nghe thấy khi em còn chưa nói được, giống như giọng nói cái bóng của em từng cầu cứu anh giúp đỡ nhiều năm trước. Và anh trả lời em rằng anh chỉ tới đây để nghe em biểu diễn. Thoáng bối rối, em hỏi anh liệu anh có muốn được kí tên kỉ niệm không. Anh lúng túng trả lời có, và em đã gọi bạn mình mượn một chiếc bút. Em kí tháu tên lên một tờ giấy, anh cảm ơn em, và em ra đi trong vòng tay anh ta. Vừa đi xa dần, em vừa nói với lại rằng em vừa có được người hâm mộ đầu tiên của mình, và ý nghĩ đó làm em thấy rất thú vị. Tiếng cười anh nghe thấy vọng lại từ cuối lối đi không còn chút âm hưởng nào của violoncelle nữa.
*
Tôi quay về nhà, Luc đợi tôi quay dưới lối vào tòa nhà.
- Tớ vừa đứng nhìn qua cửa sổ, tớ thấy cậu quay về, và cả vẻ mặt của cậu nữa, vậy là tớ tự nhủ sẽ tốt hơn nếu cậu không phải leo lên cầu thang một mình. Theo như tớ hình dung, có lẽ mọi việc diễn ra không được như cậu hi vọng. Tớ rất tiếc, nhưng cậu biết đấy, hi vọng vẫn thường là chuyện đếm cua trong lỗ mà. Đừng lấy thế làm phiền, bạn của tôi ơi. Thôi lên nhà đi nào, đừng đứng đực ra đó như thế, nào, bước mạnh lên, vận động một chút sẽ tốt cho cậu đấy. Không ai bắt cậu phải nói gì cả, nhưng nếu cậu muốn tâm tình thì tớ luôn có mặt. Rồi cậu sẽ thấy, ngày mai cậu sẽ bớt đau khổ hơn, và đến ngày kia, thậm chí cậu còn chẳng buồn để tâm nghĩ đến nó nữa, tin tớ đi, những cơn sầu tình luôn hành hạ người ta khổ sở nhất trong vài ngày đầu, rồi cùng với thời gian, mọi thứ sẽ đâu vào đấy hết, cho dù có theo một cách tồi tệ chăng nữa. Đi thôi nào, bạn thân mến, đừng đứng đó thở ngắn than dài làm gì. Ngày mai, cậu sẽ lại là một bác sĩ cừ khôi. Cô ta không biết mình vừa bỏ qua mất một người tuyệt vời thế nào đâu, nhưng rồi cậu xem, một ngày kia cậu sẽ tìm thấy nàng, người con gái thực sự của đời cậu. Đâu chỉ có các Élisabeth hay những Cléa trên đời này, cậu xứng đáng có được hơn thế nhiều.
*
Tôi giữ lời hứa với Luc, gạch một gạch chéo dứt khoát với tuổi thơ của mình và quay lại dồn hết tâm trí cho việc học hành.
Tối đến, thỉnh thoảng chúng tôi lại cùng ngồi với nhau, Luc, Sophie và tôi. Chúng tôi ôn bài cùng nhau, Sophie và tôi chuẩn bị cho kì thi nội trú, còn Luc cho kì thi cuối năm thứ nhất của cậu.
Cả ba chúng tôi đều thành công mĩ mãn trong kì thi của mình và cùng ăn mừng kết quả này một cách xứng đáng.
*
Mùa hè năm đó, Sophie và tôi không có kì nghỉ. Luc quay về nghỉ hè hai tuần bên gia đình. Cậu quay lại tươi tỉnh khỏe mạnh, với vài ki lô tăng thêm.
Đến mùa thu, mẹ lên thành phố thăm tôi. Bà đưa cho tôi một chiếc vali nhỏ đựng đầy áo sơ mi mới tinh, rồi xin lỗi vì không thể leo lên tận phòng tôi ở để sắp xếp mọi thứ. Những chiếc cầu thang giờ đây khiến bà rất mệt mỏi, hai đầu gối bà ngày càng đau nhức. Khi hai mẹ con tôi cùng đi dạo bên bờ sông, tôi không khỏi lo lắng khi thấy bà phải chịu đựng khổ sở. Mẹ áp một bàn tay lên má tôi, vừa mỉm cười vừa nói với tôi rằng tôi cần phải chấp nhận nhìn thấy bà già đi theo năm tháng.
- Một ngày nào đó rồi chuyện này cũng sẽ tới với con, mẹ nói với tôi khi chúng tôi vừa ăn xong bữa tối trong nhà hàng ưa thích của bà. Vậy nên trong lúc chờ đợi, hãy tận hưởng tuổi trẻ của con, giá như con biết nó trôi qua nhanh đến thế nào.
Và, thêm một lần nữa, bà lại giành lấy hóa đơn để thanh toán trước khi tôi kịp có thời gian ngăn lại.
Trong lúc cùng tôi tản bộ về khách sạn của bà, mẹ nói chuyện với tôi về ngôi nhà. Việc quét sơn lại từng căn phòng choán hết thời gian trong ngày của bà, thậm chí sức lực phải bỏ ra vào việc này khiến bà cảm thấy mệt mỏi quá nhiều so với mong đợi. Mẹ kể cho tôi biết bà đã sắp xếp lại mọi thức ngăn nắp trên tầng áp mái và để lại đó cho tôi một cái hộp mà bà tình cờ tìm thấy. Lần sau khi tôi về thăm nhà, nhất định tôi phải leo lên đó. Tôi cố tìm cách để biết nhiều hơn, song mẹ vẫn giữ nguyên vẻ bí hiểm khi nhắc đến chủ đề này.
- Con sẽ biết tất cả khi con quay về nhà, mẹ vừa nói vừa ôm hôn tôi trước cửa khách sạn.
Hôm sau bữa ăn tối đó, tôi đưa mẹ ra ga. Bà thấy chịu đựng thành phố lớn như vậy là quá đủ nên muốn rút ngắn chuyến đi.
*
Trong tình bạn, có những điều người ta không nói ra nhưng ai cũng tự cảm nhận được. Luc và Sophie ngày càng dành nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Luc luôn tìm ra cớ mời cô tới chỗ chúng tôi chơi. Chuyện đó diễn ra cũng gần giống như khi Élisabeth tìm cách xích lại gần Marqués bằng cách âm thầm lùi dần về phía cuối lớp từ tuần này qua tuần khác, chỉ khác ở chỗ, lần này tôi hoàn toàn ý thức được quá trình đó. Ngoài vài buổi tối cậu trổ tài nấu bếp đãi cả ba chúng tôi, tôi ngày càng ít gặp Luc hơn. Kì nội trú choán hết thời gian của tôi, còn những quãng thời gian đi làm hộ lí của cậu bạn tôi cũng không ngừng dài ra mãi để cậu đủ tiền trang trải học phí.
Thỉnh thoảng chúng tôi để lại một lời nhắn trên bàn viết trong phòng ngủ, chúc nhau một ngày hay một đêm tốt lành. Luc thường xuyên lên thăm người hàng xóm trên tầng trên của chúng tôi. Một ngày nọ, cậu nghe thấy tiếng động trầm đục, sợ rằng bà cụ có thể bị ngã, cậu bạn tôi ba chân bốn cẳng vội vàng leo lên gác. Alice vẫn bình yên vô sự, bà cụ chỉ đang thực hiện một cuộc tổng vệ sinh bằng cách dọn dẹp mọi thứ thuộc về quá khứ của mình. Bà cụ quẳng từ dầu này sang đầu kia phòng những album ảnh, vô số giấy tờ, đồ lưu niệm đủ loại được tích cóp lại trong suốt cuộc đời mà giờ đây đang bị chủ nhân của chúng quyết tâm tống khứ.
- Tôi sẽ không mang bất cứ thứ gì trong đống này xuống mồ, bà cụ lớn tiếng kêu lên với Luc, mặt mày hớn hở khi ra mở cửa cho cậu.
Thú vị với quang cảnh tanh bành trong phòng, Luc đã dành trọn buổi chiều để giúp đỡ bà hàng xóm của chúng tôi. Bà cụ chất đầy các túi đựng rác, còn Luc khuân xuống tống vào thùng rác của khu nhà.
- Tôi sẽ không đời nào cho đám con tôi được thỏa mãn bằng cách bắt đầu yêu quý mẹ chúng khi tôi đã chết! Bọn chúng chỉ còn cách phải bắt đầu làm vậy trước khi chuyện đó xảy ra!
Từ ngày đáng nhớ đó, một mối quan hệ thân thiết bắt đầu hình thành giữa hai người một già một trẻ. Mỗi lần tôi bắt đầu gặp người hàng xóm của chúng tôi trên cầu thang, tôi lại chào bà cụ, còn bà đáp lại bằng cách chào Luc. Luc đã hoàn toàn bị chinh phục bởi tính cách kiên cường của bà cụ, thậm chí nhiều khi cậu bỏ mặc tôi ở nhà để lên tầng trên bầu bạn với bà cụ suốt quãng thời gian đầu buổi tối.
*
Lễ Giáng Sinh đến gần. Tôi đã cố xoay xở xin vài ngày nghỉ phép để về thăm mẹ, nhưng ông trưởng khoa đã thẳng thừng từ chối.
- Cậu còn gì đó chưa hiểu về nghĩa của từ nội trú sao? Ông ta hỏi khi tôi đề đạt nguyện vọng của mình. Khi cậu đã trở thành bác sĩ có chức danh, cậu có thể về nhà nghỉ vào các dịp lễ, và cũng giống như tôi, cậu sẽ chỉ định các bác sĩ nội trú thay thế cho cậu. Hãy kiên nhẫn và bền chí, ông ta nói thêm bằng giọng điệu đáng nhận vài cái tát, cậu chỉ còn phải vất vả vài năm nữa thôi trước khi được thưởng thức món gà tây cùng cả nhà.
Tôi gọi điện báo trước ẹ, và bà lập tức vào vai biện hộ cho tôi. Còn ai có thể hiểu rõ hơn bà những ràng buộc gò bó của thời kì nội trú. Càng rõ rệt hơn nữa khi sếp phụ trách của bạn vừa kiêu ngạo vừa tự mãn. Giống như mỗi khi tôi bực mình, mẹ lại tìm được cách an ủi khiến tôi nguôi dịu.
- Con còn nhớ những gì con từng nói với mẹ khi thấy mẹ buồn đến thế vì không thể dự lễ trao phần thưởng cuối năm học của con không?
- Rằng năm sau cũng sẽ lại có một buổi lễ như thế, tôi trả lời qua điện thoại.
- Vậy thì chắc chắn cũng sẽ có một lễ Giáng Sinh khác vào năm tới, con yêu, và nếu sếp của con vẫn luôn quá quắt như thế thì cũng đừng lo lắng gì hết, mẹ con mình sẽ mừng Giáng Sinh vào tháng Giêng.
Cách ngày lễ mấy hôm, Luc lấy va li ra sắp đồ, cậu cho vào trong đó tất cả áo len, áo sơ mi và quần dài, kể cả những món quần áo chẳng hợp mùa chút nào. Cuối cùng tôi cũng nhận ra điều gì đó là lạ trong cuộc chuẩn bị này cũng như vẻ bối rối mà cậu cố che giấu.
- Cậu đi đấu thế?
- Tớ về nhà.
- Và cậu cần phải thu dọn tất tật đồ đạc thế này chỉ vì mấy ngày nghỉ lễ thôi sao?
Luc ngồi phịch xuống ghế bành.
- Cuộc sống của tớ thiếu vắng điều gì đó, cậu nói với tôi.
- Cậu thấy thiếu vắng cái gì vậy?
- Cuộc đời tớ!
Cậu khoanh hai tay trước ngực, nhìn tôi chăm chú trước khi nói tiếp.
- Ở đây tớ không cảm thấy hạnh phúc, cậu biết đấy. Tớ từng nghĩ khi trở thành bác sĩ tớ sẽ thay đổi vị thế của mình, rằng khi đó bố mẹ tớ sẽ tự hào về tớ. Con trai ông thợ làm bánh trở thành bác sĩ, cậu cũng thấy câu chuyện tuyệt diệu thế nào rồi đấy! Chỉ có điều, vậy đấy, cho dù tớ có trở thành bác sĩ giải phẫu xuất sắc nhất trên đời đi nữa, tớ vẫn không bao giờ bén gót được bố tớ. Có thể ông chỉ làm ra những chiếc bánh mì thôi, nhưng nếu như cậu được thấy họ vui vẻ hạnh phúc đến chừng nào, những người tìm đến tiệm bánh từ lúc sáng tinh mơ. Cậu còn nhớ về những ông già bà lão trong khách sạn bên bờ biển nơi tớ đã làm những chiếc bánh ngọt không? Riêng bố tớ ngày nào cũng tạo nên điều kì diệu ấy. Bố là một con người khiêm nhường lặng lẽ, ông không nói nhiều, nhưng đôi mắt ông nói thay cho ông. Khi tớ làm việc cùng bố tớ ở lò bánh, nhiều khi hai bố con tớ lặng im suốt đêm, thế nhưng trong lúc đứng cạnh nhau nhào bột mì, hai bố con đã chia sẻ với nhau rất nhiều điều. Tớ muốn trở lên giống như ông. Nghề làm bánh mà ông muốn truyền lại cho tớ, đó chính là công việc tớ muốn làm. Tớ tự nhủ với mình rồi một ngày kia, có thể tớ cũng sẽ có những đứa con, tớ biết nếu tớ cũng là một người thợ bánh làm bánh giỏi như bố tớ, chúng có thể tự hào về tớ, giống như tớ tự hào về ông. Đừng giận tớ, nhưng sau lễ Giáng Sinh tớ không quay lại trường đâu, tớ sẽ thôi học ngành y. Đợi đã, đừng nói gì hết, tớ vẫn chưa nói xong, tớ biết cậu cũng có dính dáng đến chuyện này, biết rằng cậu đã nói chuyện với bố tớ. Không phải ông đã cho tớ biết chuyện đó đâu, là mẹ tớ cơ. Mỗi ngày tớ trải qua ở đây, ngay cả những khi cậu thực sự khiến tớ phát khùng, trong thâm tâm tớ luôn cảm ơn cậu đã cho tớ cơ hội được tới đây học tập; nhờ có cậu, giờ đây tớ biết chính xác cái gì tớ không muốn làm. Khi cậu quay về làng, tớ sẽ chuẩn bị cho cậu bánh mì sô cô la và bánh kem cà phê, bọn mình sẽ lại cùng chia sẻ chúng như trước đây, như hiện giờ. Không, còn hay hơn thế nữa kia, như vào ngày mai. Vậy đừng cho rằng lần này là từ biệt, chỉ là tạm biệt thôi, bạn thân mến. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Luc ôm chầm lấy tôi. Tôi tin chắc cậu có khóc ít nhiều, và tôi tin rằng cả tôi cũng thế. Thật ngốc nghếch, hai gã đàn ông ôm nhau khóc nức nở. Mà nói cho cùng cũng có thể là không, khi đó là hai người bạn yêu quý nhau như hai anh em.
Trước khi ra đi, Luc còn một tâm sự cuối cùng. Khi đó tôi đã hoàn tất việc giúp cậu chất đồ lên chiếc break cũ kĩ, cậu ngồi trước vô lăng và đóng cửa xe lại, thế rồi cậu hạ kính xe xuống để nói với tôi bằng giọng thật nghiêm chỉnh:
- Cậu biết đấy, tớ rất áy náy khi hỏi cậu chuyện này, nhưng bây giờ, khi mọi chuyện đã rõ ràng giữa Sophie và cậu, có nghĩa tớ muốn nói là bây giờ, khi cô ấy chắc rằng hai người chỉ là bạn, cậu có thấy phiền không khi thỉnh thoảng tớ gọi cho cô ấy? Bởi vì có thể cậu chưa nhận ra, nhưng trong dịp cuối tuần đáng nhớ bên bờ biển đó, trong khi cậu đang bận chơi trò làm người gác hải đăng và nghệ sĩ diều, tớ và cô ấy đã tâm sự với nhau rất nhiều. Cũng có thể tớ nhầm, tất nhiên rồi, nhưng tớ có cảm giác rằng một dòng chảy đang hình thành, một kiểu ái lực nếu cậu hiểu tớ đang muốn nói về cái gì. Vậy nên, nếu chuyện đó không làm cậu phiền, nhiều khả năng tớ sẽ thường xuyện lên thăm cậu và nhân cơ hội mời cô ấy tới ăn tối.
- Trong tất cả các cô gái còn độc thân trên đời, sao cậu nhất thiết phải nhắm trúng Sophie nhỉ?
- Tớ đã nói rồi: nếu chuyện đó không làm cậu phiền, tớ còn có thể làm gì hơn nữa…
Chiếc xe nổ máy, và Luc vẫy tay qua cửa kính ra dấu tạm biệt.
*
Bị cuốn theo vòng xoáy của công việc, tôi không còn nhận ra từng tháng vùn vụt trôi qua nữa. Vào các dịp thứ Tư, Sophie và tôi cùng nhau trải qua các buổi tối, một bữa ăn giữa hai người bạn, đôi khi diễn ra sau một buổi đi xem phim, trong đó nỗi cô đơn của chúng tôi cùng hòa quyện trong bóng tối của phòng chiếu. Tuần nào Luc cũng viết thư cho cô. Những dòng thư cậu tranh thủ viết vội trong khi bố cậu ngủ thiếp đi trên chiếc ghế của ông, tựa lưng vào tường lò bánh. Mỗi lần như thế, Sophie lại chuyển cho tôi vài dòng trong thư được gửi tới tôi, Luc phân bua cậu không còn thời gian để viết thư cho tôi nữa. Tôi tin rằng đó là cách riêng của Luc để cho tôi biết mối liên hệ giữa cậu và Sophie.
Căn phòng trở nên thật yên tĩnh, thậm chí quá yên tĩnh với tôi. Có những lúc tôi ngồi bần thần ngắm nhìn căn phòng nơi cả ba chúng tôi từng cùng trải qua biết bao buổi tối, nhìn về phía cánh cửa bếp đang hé mở và thầm hi vọng Luc sẽ xuất hiện từ trong đó, tay bê một khay bánh mì hay một trong những món bỏ lò trứ danh của cậu, tôi đã hứa với Luc một chuyện và luôn cố gắng giữ trọn lời hứa đó. Vào các ngày thứ Ba và thứ Bảy, tôi lại lên gác gặp bà hàng xóm, trò chuyện với bà cụ trong một giờ đồng hồ. Theo thời gian, dường như tôi đã biết về cuộc đời bà cụ còn nhiều hơn chính lũ con cụ, bà cụ đã thề với tôi như thế. Những cuộc thăm hỏi này cũng rất có ích: bà cụ, vốn nhất quyết không chịu uống thuốc, đã chấp nhận nhượng bộ trước uy thế bác sĩ của tôi.
Một buổi tối thứ Hai, tôi vô cùng ngạc nhiên khi được chứng kiến một trong những điều ước của mình trở thành hiện thực. Khi quay về nhà, tôi bỗng ngửi thấy trên cầu thang một thứ mùi rất thân thuộc. Khi mở cửa phòng, tôi trông thấy Luc đang đeo tạp dề, trong khi ba bộ đồ ăn đã được bày sẵn ngay dưới dàn nhà.
- À phải rồi, tớ đã quên trả lại cậu chìa khóa! Mà kiểu gì thì tớ cũng không thể ngồi đợi cậu ngoài cầu thang được. Tớ đã chuẩn bị cho cậu món mà cậu thích, một món mì ống bỏ lò sẽ buộc cậu phải hết lời ca ngợi tớ à xem. Tớ biết, có tất cả ba chiếc đĩa, tớ đã mạo muội mời Sophie rồi. Nhân tiện đây, nếu cậu có thể trông chừng bếp giúp, tớ cần đi tắm qua một cái, nửa giờ nữa cô ấy sẽ đến, mà tớ vẫn chưa kịp thay đồ đây này.
- Dù sao cũng xin chào cậu, tôi trả lời cậu.
- Nhớ là nhất thiết không được mở cửa lò ra đấy! Tớ trông cả vào cậu, tớ chỉ mất năm phút là xong thôi. Mà cậu có cái áo sơ mi nào có thể cho tớ mượn không? Xem nào, cậu ta nói trong lúc lục lọi tủ áo của tôi, cái áo màu xanh da trời này ổn đây. Tớ tận dụng ngày nghỉ bán hàng, mà cậu vẫn còn nhớ tiệm bánh nhà tớ đóng cửa vào thứ Ba hằng tuần đấy chứ? Tớ tranh thủ ngủ trên tàu, vậy là bây giờ tớ tỉnh như sáo luôn. Dẫu sao quay trở lại đây cũng làm tớ có cảm giác thật lạ.
- Còn tớ thực sự rất vui khi gặp lại cậu.
- À, có thế chứ, tớ đang tự hỏi rồi cuối cùng cậu có chịu nói ra câu đó không đây! Một cái quần, cậu cũng có một cái quần cho tớ mượn tạm đấy chứ?
Luc ném chiếc áo choàng mặc sau khi tắm của tôi xuống giường, mặc chiếc quần cậu vừa chọn, rồi cậu bạn tôi đến trước gương chải đầu và chỉnh trang món tóc rủ xuống trước trán mình.
- Tớ phải cắt tóc đi thôi, cậu có nghĩ thế không? Tớ bắt đầu rụng tóc rồi, cậu biết đấy. Có vẻ là di truyền. Bố tớ đã thu xếp xong cả một sân bay rộng rãi uỗi đậu ở phía sau đầu, và tớ tin rằng chẳng mấy nữa tớ sẽ nhận được phần thừa kế dưới dạng một đường băng ngay trên trán. Cậu thấy tớ trông thế nào? Cậu quay người về phía tôi hỏi.
- Rất hợp gu cô ấy, nếu đó là điều cậu muốn biết, Sophie thấy cậu rất hấp dẫn trong quần áo của tớ.
- Cậu đang tưởng tượng ra chuyện gì nữa vậy? Chỉ đơn giản là không mấy khi tớ có dịp tháo tạp dề ra, vậy nên khi có một dịp hiếm hoi để ăn diện chải chuốt tí chút, điều đó làm tớ thấy vui, đơn giản vậy thôi.
Sophie bấm chuông cửa, Luc vội vàng chạy ra đón cô. Đôi mắt cậu thậm chí còn sáng long lanh hơn cả mỗi khi tôi và cậu xỏ mũi Marquès một vố thành công khi hai chúng tôi còn là lũ nhóc.
Sophie mặc một chiếc áo len xinh xắn màu xanh nước biển cùng chân váy kẻ ca rô dài đến đầu gối. Cô vừa mua chúng chiều hôm đó trong một hàng quần áo cũ và yêu cầu chúng tôi nhận xét về bề ngoài hơi có chút hoài cổ của cô.
- Hợp với em lắm, Luc trả lời.
Sophie dường như hoàn toàn hài lòng với nhận xét đó, vì cô đi theo cậu bạn tôi vào bếp mà không buồn đợi nghe nhận xét của tôi.
Trong bữa ăn, Luc thú nhận với hai chúng tôi rằng đôi lúc cậu cũng thấy nuối tiếc vài khía cạnh của cuộc sống sinh viên, nhưng không phải là các phòng thực hành giải phẫu, cậu lập tức giải thích, những dãy phòng hành lang bệnh viện cũng không, những ca trực tại khoa Cấp cứu lại càng không, mà là những buổi tối như tối hôm đó.
Khi bữa tối kết thúc, tôi ở lại nhà. Lần này, Luc là người trải qua phần còn lại của buổi tối ở chỗ Sophie. Trước khi đi, cậu hứa sẽ trở lại thăm tôi trước khi mùa xuân kết thúc. Nhưng cuộc đời đã muốn mọi việc khác hẳn.
*
Trong một bức thư gửi cho tôi, mẹ đã báo bà sẽ tới thăm tôi vào đầu tháng Ba. Để chuẩn bị đón bà, tôi đã đặt trước một bàn tại nhà hàng ưa thích của mẹ và thương lượng quyết liệt với ông trưởng khoa của tôi để có được một ngày nghỉ phép. Sáng thứ Tư đó, tôi ra tận sân ga đón bà. Hành khách đều đã xuống hết khỏi các toa, nhưng trong đó không hề có mẹ tôi. Rồi đột nhiên tôi nhìn thấy Luc xuất hiện trên sân ga. Cậu không hề mang theo hành lí, chỉ đứng sững trước mặt tôi. Khi thấy những giọt lệ trào ra trên đôi mắt cậu, tôi hiểu ngay một thế giới vừa đột ngột biến mất, và từ nay sẽ không còn gì giống như trước nữa.
Luc chậm chạp bước lại gần tôi. Tôi ước gì không bao giờ cậu tới được bên tôi, không bao giờ cậu nói được ra những lời cậu sắp nói.
Tôi đứng giữa đám đông, giữa dòng hành khách đang tìm tới các cửa ra. Tôi ước gì được giống như họ, những người mà guồng quay của thế giới vẫn tiếp tục bình thường như không có gì xảy ra trong khi thế giới của tôi vừa ngừng quay mãi mãi. Luc nói với tôi: “Mẹ cậu mất rồi”, và tôi cảm thấy một nhát dao vừa xé toang ruột gan tôi ra. Cậu ghì tôi trong vòng tay, trong khi cả người tôi rung lên theo những tiếng nức nở. Tôi đã thét lên giữa sân ga, điều đó tôi vẫn còn nhớ như in, một tiếng thét trỗi dậy từ thời thơ ấu; Luc ôm lấy tôi chặt hơn để tôi khỏi ngã xuống và thì thầm: “Hãy khóc, hãy gào lên như cậu muốn, tớ ở đây vì thế mà, bạn thân mến.”
22.08.2014
Phần 2
Chương 9
Dịch giả: Lê Đình Chi
Nguồn: NXB Hội nhà Văn
Nội dung thu gọn
Con sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa, sẽ không bao giờ còn được nghe mẹ gọi con vào buổi sáng như ngày nào, con sẽ không còn ngửi thấy mùi long diên hương vốn hợp với mẹ đến thế. Con sẽ không còn có thể chia sẻ cùng mẹ mọi vui buồn, mẹ con mình sẽ không thể kể cho nhau nghe chuyện gì nữa. Mẹ sẽ không bao giờ cắm vào chiếc bình hoa to những cành mimosa con hái về ẹ cuối tháng Giêng, không bao giờ đội chiếc mũ rơm quen thuộc vào mùa hè, không bao giờ quàng chiếc khăn vải ca sơ mia lên vai khi những đợt lạnh đầu tiên của mùa thu tới nữa. Mẹ sẽ thôi không còn nhóm lò sưởi lên mỗi khi tuyết phủ kín vườn vào tháng mười Hai. Mẹ ra đi trước khi mùa xuân kịp về, mẹ để con lại mà không báo trước một lời, và sẽ không bao giờ trong đời mình con cảm thấy cô đơn trên sân ga đó vào khoảnh khắc con biết tin mẹ không còn nữa.
“Mẹ mình đã mất hôm nay rồi”, câu nói ấy, tôi đã lặp lại với chính mình cả trăm lần, trăm lần mà không tài nào tin nổi vào điều đó. Cảm giác trống trải xuất hiện vào ngày mẹ ra đi không bao giờ rời khỏi tôi nữa. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trên sân ga, Luc kể lại cho tôi nghe những gì đã xảy ra. Cậu đã đề nghị qua đón mẹ tôi để tiễn bà lên tàu. Chính cậu đã phát hiện ra mẹ tôi nằm bất động ngay trước cửa. Luc gọi cấp cứu nhưng đã quá muộn, mẹ tôi đã ra đi từ tối hôm trước. Hẳn là trong lúc ra khóa cửa bà đã quỵ xuống vì một cơn trụy tim. Mẹ đã trải qua đêm cuối cùng của đời mình trên mặt đất vườn nhà, đôi mắt mở to nhìn lên các vì sao.
Chúng tôi lên tàu quay về. Luc im lặng nhìn tôi, còn tôi nhìn phong cảnh trôi qua ngoài cửa sổ, thầm nghĩ không biết đã bao nhiêu lần mẹ tôi ngắm nhìn chúng trên đường tới thăm tôi. Tôi đã quên không hủy bàn đặt trước cho hai mẹ con ở nhà hàng bà ưa thích.
Mẹ đợi tôi ở nhà tang lễ. Mẹ quả là một người chu đáo đến mức đáng kinh ngạc, người phụ trách dịch vụ tang lễ cho tôi hay bà đã lo liệu trước mọi thứ. Bà nằm đợi tôi trong chiếc quan tài. Làn da của bà nhợt nhạt, trên môi thoáng nở nụ cười khiến người khác yên lòng, một cách đầy tình mẫu tử để nói với tôi mọi việc sẽ ổn cả, rằng mẹ vẫn chăm lo cho tôi, giống như ngày khai trường năm nào. Tôi hôn lên hai má mẹ. Nụ hôn cuối cùng dành ẹ cũng giống như một tấm màn kéo xuống che đi vĩnh viễn thời thơ ấu của ta. Tôi ở lại suốt đêm trông nom mẹ, người đã từng thức trắng không biết bao đêm chăm lo cho tôi.
Ở tuổi vị thành niên, ta mơ đến ngày được rời khỏi bố mẹ mình, nhưng rồi một ngày kia chính bố mẹ ta sẽ rời xa ta. Khi đó, ta chỉ ước gì có thể dẫu chỉ một khoảnh khắc thôi, quay trở lại là đứa trẻ sống dưới mái nhà cùng bố mẹ, được ôm lấy họ trong vòng tay ta để nói không chút ngại ngần xấu hổ rằng ta yêu họ, nép sát người vào bố mẹ để bố mẹ làm ta yên tâm lần nữa.
Tôi lắng nghe bài nguyện vị linh mục đọc trước mộ mẹ tôi. Người ta không bao giờ mất đi bố mẹ mình, kể cả sau khi chết họ vẫn còn sống trong con người bạn. Những người đã sinh thành ra bạn, đã dành cho bạn trọn vẹn tình yêu để bạn tiếp tục sống sau họ, những người đó không thể nào mất đi được.
Vị linh mục có lí, nhưng ý nghĩ họ không còn sống ở bất cứ nơi nào trên thế giới này nữa, và bạn sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của họ, rằng cánh cửa ngôi nhà tuổi thơ của bạn sẽ khép lại mãi mãi, ý nghĩ đó nhấn chìm bạn vào nỗi cô đơn mà đến cả Chúa cũng không làm nguôi ngoai đi được.
Tôi chưa bao giờ thôi nghĩ về mẹ. Bà luôn hiện diện trong mỗi khoảnh khắc của đời tôi. Có những lúc tôi vừa xem một bộ phim vừa thầm nghĩ hẳn mẹ sẽ thích nó, nghe một bài hát bà từng hát, và vào một ngày tuyệt đẹp nọ chợt ngửi thấy thoang thoảng trong không khí mùi long diên hương nhắc tôi nhớ đến mẹ khi có một người phụ nữ đi ngang qua. Vị linh mục có lí, dù ta có tin vào Chúa hay không đi nữa, một người mẹ cũng sẽ không bao giờ hoàn toàn mất đi, sự bất tử của bà nằm ở ngay đây, trong trái tim đứa con bà từng yêu thương, tôi hi vọng một ngày kia cũng dành được phần vĩnh cửu đó của mình trong trái tim đứa con mà đến lượt mình tôi sẽ nuôi dạy nên người.
Gần như cả làng đều có mặt tại lễ an táng, kể cả Marquès, và tôi vô cùng nhạc nhiên khi thấy nó đeo băng tam tài chéo qua vai. Gã ngốc đã xoay xở thành công để được bầu làm thị trưởng. Bố Luc cũng đóng cửa hàng để tới đưa tang. Bà hiệu trưởng cũng có mặt, bà đã thôi không còn dùng bộ đàm từ lâu, nhưng bà còn khóc nhiều hơn những người khác và gọi tôi là “cậu bé con”. Sophie cũng tới, Luc đã báo tin cho cô, thế nên cô đã bắt chuyến tàu đầu tiên vào buổi sáng. Nhìn hai người họ nắm tay nhau khiến tôi cảm thấy được động viên rất nhiều, cho dù tôi không thể lí giải nổi vì sao. Khi những người đến đưa tang đã về cả, tôi còn lại một mình trước ngôi mộ.
Tôi lấy trong ví ra một bức ảnh chưa bao giờ rời xa tôi, bức ảnh bố đang bế tôi trên tay.
Tôi đặt nó xuống mộ mẹ, để ngày hôm đó cả ba chúng tôi được đoàn tụ bên nhau một lần cuối cùng.
Sau lễ tang, Luc đã dùng chiếc xe break cũ kĩ của cậu đưa tôi về nhà. Cuối cùng cậu bạn tôi cũng mua đứt nó từ tay người vẫn cho cậu thuê xe.
- Cậu muốn tớ cùng vào trong với cậu không?
- Không, cảm ơn cậu, ở lại với Sophie đi.
- Nhưng dẫu sao bọn tớ cũng không thể để mặc cậu một mình, không phải vào một buổi tối như hôm nay.
- Tớ tin rằng đó chính là điều tớ muốn. Cậu biết đấy, tớ chưa đặt chân trở lại đây từ nhiều tháng nay, hơn nữa, tớ vẫn còn cảm thấy sự hiện diện của mẹ tớ giữa những bức tường này. Tớ cam đoan với cậu, thậm chí dù bà đã yên nghỉ ngoài nghĩa trang, tớ cũng sẽ nghỉ lại đêm cuối cùng này với bà.
Luc ngần ngừ chưa muốn đi ngay, cậu mỉm cười nói với tôi:
- Cậu biết không, hồi còn ở trường ấy, tất cả bọn tớ đều phải lòng mẹ cậu đấy.
- Thế mà tớ không biết chuyện đó.
- Trong tất cả các bà mẹ của lớp mình, mẹ cậu là người đẹp nhất, hơn hẳn những người khác, tớ tin rằng cả gã ngốc Marquès cũng từng thổn thức một thời vì bà.
Gã ngốc đó đã thành công trong việc làm tôi nở một nụ cười. Tôi xuống xe, đợi Luc lái xe đi khỏi rồi bước vào trong nhà.
*
Tôi phát hiện ra mẹ chưa từng bao giờ sơn lại ngôi nhà. Tôi đã đọc qua cuốn y bạ của mẹ tôi để trên chiếc bàn thấp ngoài phòng khách. Khi nhìn qua ngày tháng trên các tờ điện tâm đồ của bà, tôi hiểu ra tất cả. Tuần lễ đi nghỉ dưới miền Nam, mà bà từng nói với tôi được một người bạn rủ đi cùng, chưa bao giờ diễn ra; vào cuối mùa đông, mẹ tôi đã bị lên cơn đau tim, và trong khi Luc, Sophie và tôi lên đường ra biển, bà đã phải nhập viện để khám. Mẹ tôi bịa ra chuyến đi vì bà không muốn tôi lo lắng. Tôi đã theo học nghề y với hi vọng chữa khỏi ẹ mọi bệnh tật bà mắc phải, vậy mà tôi đã không hề phát hiện ra bà đang ốm.
Tôi đi vào bếp, mở tủ lạnh ra và tìm thấy trong đó bữa tối mẹ đã chuẩn bị ình ngay trước khi…
Tôi đứng thẫn thờ như một gã ngốc trước tủ lạnh mở toang, không tài nào kìm được dòng nước mắt. Tôi không hề khóc trong suốt lễ an táng, như thể mẹ đã cấm tôi không được làm như thế, vì bà muốn tôi kiên cường trước mặt những người khác. Nhưng chính những chi tiết nhỏ nhặt lại thường đột nhiên khiến ta thực sự ý thức được sự ra đi của những người ta yêu quý. Một chiếc đồng hồ báo thức trên mặt bàn đầu gường vẫn tiếp tục đều đặn chạy tích tắc, một chiếc gối nhô ra ngoài mép giường chưa xếp dọn, một bức ảnh đặt trên tủ mốt, một chiếc bàn chải đánh răng cắm trong cốc thủy tinh, một chiếc ấm pha trà để trên bệ cửa sổ nhà bếp, vòi ấm quay về phía cửa sổ như để ngắm nhìn khu vườn bên ngoài, và một chiếc bánh táo có phủ si rô vị cây thích ăn dở còn để trên mặt bàn.
Tuổi thơ của tôi đang ở đó, ngủ yên trong ngôi nhà đầy ắp những kỉ niệm, những kỉ niệm về mẹ tôi, về những tháng năm mẹ con tôi sống bên nhau.
*
Tôi chợt nhớ mẹ từng nói với tôi về một cái hộp bà đã tìm thấy. Tối đó trăng đã tròn, và tôi leo lên tầng áp mái.
Cái hộp được để ở vị trí rất dễ thấy trên sàn gỗ. Trên nắp hộp, tôi tìm thấy một tờ giấy với những dòng chữ viết tay của mẹ tôi.
Tình yêu của mẹ,
Lần gần nhất về đây, mẹ đã nghe thấy con leo lên tầng áp mái. Mẹ tin thế nào con cũng sẽ lại tìm lên đây, vì thế mẹ đã hẹn gặp con lần cuối cùng tại chính chỗ này. Mẹ biết chắc thỉnh thoảng có lúc con vẫn còn trò chuyện với những cái bóng của con. Đừng cho rằng mẹ đang giễu cợt, chỉ là điều đó nhắc mẹ nhớ lại thời thơ ấu của con. Khi con đi học, mẹ lại vào phòng con lấy cớ dọn dẹp ngăn nắp lại mọi thứ, và khi mẹ dọn giường cho con, mẹ ôm lấy chiếc gối con vẫn gối đầu để cảm nhận hơi ấm của con. Con chỉ mới ở cách nhà có năm trăm mét thôi mà mẹ đã bắt đầu thấy nhớ con rồi. Con thấy đấy, làm một người mẹ cũng chỉ đơn giản như vậy thôi, có nghĩa là không bao giờ thôi nghĩ tới những đứa con của mình; từ khoảnh khắc đầu tiên khi con mở mắt chào đời, con đã choán hết tâm trí của mẹ rồi. Và không có điều gì có thể khiến những người mẹ hạnh phúc hơn thế. Mẹ đã cố gắng một cách vô vọng để trở thành người mẹ tốt nhất trên đời, nhưng chính con mới là đứa con trai đã vượt xa tất cả những gì mẹ trông đợi. Con sẽ trở thành một bác sĩ tuyệt vời.
Cái hộp này thuộc về con, đáng ra nó không bao giờ được tồn tại mới phải, mẹ mong con thứ lỗi ẹ.
Mẹ của con, người luôn yêu con và sẽ mãi yêu con.
Tôi mở cái hộp ra; trong hộp, tôi tìm thấy tất cả những bức thư bố đã gửi cho tôi, vào mỗi dịp Giáng Sinh cũng như tất cả các ngày sinh nhật của tôi.
Tôi ngồi xếp bằng trước khung cửa sổ, nhìn mặt trăng đang lên trên bầu trời đêm. Tôi ôm những bức thư của bố vào lòng và thì thầm khe khẽ: “Mẹ, tại sao lại làm thế này với con!”
Thế rồi bóng của tôi dài dần ra trên mặt sàn gỗ, và bên cạnh nó, tôi tin đã nhìn thấy cả bóng của mẹ tôi, bà đang nhìn tôi vừa mỉm cười vừa khóc. Mặt trăng tiếp tục chuyến dạo chơi của nó, và bóng của mẹ cũng tan biến theo.
*
Tôi trằn trọc không sao ngủ được. Phòng ngủ của tôi hoàn toàn yên ắng, không còn tiếng động nào vọng lại từ bên kia vách ngăn nữa. Những tiếng động tôi đã quen nghe giờ đây đều biến mất, những nếp gấp của các tấm rèm ủ rũ đứng im. Tôi nhìn đồng hồ. Vào lúc 3 giờ sáng Luc sẽ nghỉ tay, tôi chợt muốn đi gặp cậu. Ý tưởng đó thôi thúc tôi, vậy là tôi khóa cửa ngôi nhà lại, không hề biết những bước chân sẽ dẫn tôi đi đâu.
Tôi rẽ vào góc con hẻm. Đứng trong bóng tối của màn đêm, tôi thấy cậu bạn thân nhất của mình đang ngồi trên ghế trò chuyện với bố cậu. Tôi không muốn ngắt quãng câu chuyện giữa hai người, nên tôi lùi trở ra và tiếp tục bước đi. Không hề ý thức được mình đang đi đâu, tôi rảo bước tới tận hàng rào trường học, cánh cổng phụ vẫn hé mở, nên tôi đẩy cửa bước vào. Sân trường vắng tanh chìm trong thinh lặng, hay ít nhất tôi cũng tin như thế. Trong lúc bước lại gần cây dẻ, tôi chợt nghe thất một giọng nói gọi tôi.
- Bác biết chắc sẽ gặp lại cháu ở đây.
Tôi giật mình quay lại. Yves đang ngồi trên bằng ghế nhìn tôi.
- Lại đây ngồi xuống bên bác đi. Trong suốt quãng thời gian đã qua, chắc chắn chúng ta có nhiều điều để nói với nhau.
Tôi ngồi xuống bên cạnh ông và hỏi ông đang làm gì trong sân trường.
- Bác đã tới dự tang lễ của mẹ cháu. Bác thành thật chia buồn cùng cháu, bà ấy là một phụ nữ rất đáng trân trọng. Bác đến hơi muộn, vì thế bác đã đứng vào cuối đoàn người đưa tang.
Tôi thực sự xúc động khi được biết Yves tới dự lễ an táng mẹ tôi.
- Cháu đến tìm cái gì trong sân trường này vậy? Ông hỏi tôi.
- Cháu cũng không biết nữa, cháu vừa trải qua một ngày thật khó khăn.
- Bác biết cháu sẽ tới. Bác quay về đây không chỉ để tiễn đưa mẹ cháu, bác còn muốn gặp lại cháu. Cháu vẫn giữ lại được nguyên vẹn cái nhìn đó; cả điều này nữa bác cũng đã biết chắc, cho dù bác vẫn muốn kiểm chứng lại.
- Tại sao?
- Vì bác nghĩ cả hai chúng ta đều đang tìm kiếm một vài kỉ niệm, trước khi chúng mất đi vĩnh viễn, và chúng cũng thế.
- Bây giờ bác sống ra sao?
- Cũng như cháu thôi, bác đã tìm ình một chân trời mới, xây dựng một cuộc sống mới. Nhưng cháu mới là học sinh ở đây, vậy cháu đã làm gì sau khi rời khỏi những bức tường này, khỏi thị trấn bé nhỏ này?
- Cháu là bác sĩ, nói cho cùng… mới gần là như thế. Thậm chí cháu đã không thể phát hiện ra chính mẹ mình đang ốm. Cháu từng tin mình có thể nhìn thấy những thứ vốn vô hình trong mắt người khác, song hóa ra cháu còn mù lòa hơn cả họ.
- Cháu còn nhớ chứ, bác từng hứa với cháu nếu một ngày kia cháu có điều gì đó đè nặng trong tim, điều gì đó cháu thấy không đủ can đảm để nói ra, cháu có thể chia sẻ với bác, và bác sẽ không phản bội cháu. Có thể lúc đó là đêm nay, hoặc không bao giờ nữa…
- Hôm qua cháu đã mất đi mẹ mình, bà đã không nói gì với cháu về bệnh tật của bà, và tối nay cháu vừa tìm thấy trên tầng áp mái ngôi nhà của mẹ con cháu những bức thư của bố cháu mà mẹ đã giấu cháu. Người ta bắt đầu bằng một lời nói dối và rồi không biết phải dừng lại ở đâu nữa.
- Thế bố cháu đã viết cho cháu những gì, nếu không có gì quá riêng tư?
- Rằng mỗi năm ông đều đến để được nhìn thấy cháu vào ngày trao phần thưởng. Rằng ông luôn đứng từ xa, đằng sau hàng rào. Cháu đã từng ở thật gần ông, mà cũng lại thật xa.
- Bố cháu không nói gì khác với cháu sao?
- Có chứ, ông thú nhận với cháu cuối cùng ông đã đi đến chỗ bỏ cuộc. Người phụ nữ vì cô ta mà ông bỏ mẹ cháu, bố đã có một đứa con trai khác với cô ta. Cháu có một em trai cùng bố khác mẹ. Dường như cậu em cũng giống cháu. Lần này cháu có một cái bóng thực sự của mình rồi, thật thú vị phải không nào?
- Vậy cháu định làm gì?
- Cháu không biết nữa. Trong bức thư cuối cùng của ông, bố cháu nói với cháu về sự hèn nhát của ông, ông nói với cháu vì muốn đem đến một tương lai cho gia đình mới của mình, ông chưa bao giờ có đủ can đảm để buộc họ chấp nhận quá khứ của ông. Giờ thì cháu biết toàn bộ tình yêu của ông đã đi đâu.
- Khi cháu còn nhỏ, điều khiến cháu trở thành một đứa trẻ khác biệt, đó là khả năng cảm nhận nỗi bất hạnh, không chỉ của riêng cháu, mà cả của những người khác nữa mà cháu sở hữu. Chỉ đơn giản là giờ đây cháu đã trở thành người lớn.
Yves mỉm cười với tôi rồi hỏi tôi một câu hỏi thật lạ lùng.
- Nếu cậu bé cháu từng là hồi nhỏ gặp người đàn ông cháu sẽ trở thành lúc này, cháu có tin rằng hai người sẽ hiểu nhau, sẽ trở thành những người bạn tâm tình thân thiết không?
- Vậy thực ra bác là ai? Tôi hỏi ông.
- Một người từng từ chối không chịu lớn lên, một ông bảo vệ ở trường học đã được cháu trả lại tự do, hay chỉ là một cái bóng cháu tưởng tượng ra khi cháu cần đến một người bạn, tùy cháu lựa chọn. Nhưng bác còn nợ cháu một món nợ chưa trả, và bác tin rằng tối nay chính là thời điểm thích hợp để trả lại món nợ ấy. Nhân nói về thời điểm thích hợp, cháu còn nhớ trước đây đã có lần bác nói gì với cháu về những cuộc gặp gỡ trong tình yêu không? Bác tin rằng vào lúc đó cháu vừa trải qua lần vỡ mộng đầu tiên của mình.
- Vâng, cháu vẫn còn nhớ lúc ấy, hôm đó cháu cũng không được hạnh phúc cho lắm.
- Cháu biết đấy, thời điểm thích hợp, khái niệm này cũng đúng cả với những cuộc tìm lại. Cháu cần tới tìm đằng sau nhà kho cũ của bác. Bác tin rằng cháu từng để lại đó một thứ, một thứ thuộc về cháu. Đi đi! Bác sẽ đợi cháu ở đây.
Tôi đứng dậy đi ra đằng sau căn nhà gỗ, nhưng cho dù đã căng mắt ra tìm kiếm xung quanh mình, tôi vẫn không tìm thấy gì đặc biệt.
Tôi nghe thấy giọng nói của Yves thúc giục tôi hãy tìm cho kĩ hơn. Tôi quỳ xuống, tối đó trăng đủ sáng để người ta có thể nhìn thấy mọi vật rõ gần như vào ban ngày, nhưng tôi vẫn không thấy gì cả. Gió bắt đầu thổi, một con gió thổi tung bụi lên tạt thẳng vào mặt tôi. Nhắm tịt hai mắt lại, tôi thò tay vào túi lần tìm mùi soa để lau mắt và lại có thể nhìn được ít nhiều bình thường. Trong túi áo vest của tôi, chính chiếc áo tôi đã mặc đi dự buổi hòa nhạc, tôi tìm thấy một tờ giấy, trên đó là chữ kí của một nghệ sĩ chơi violloncelle.
Tôi quay trở lại băng ghế, Yves không còn ở đó nữa, sân trường lại vắng lặng như trước. Ở chỗ ông vừa ngồi lúc nãy có một phong bì được chặn dưới một hòn cuội nhỏ. Tôi mở phong bì ra, bên trong có một bản photocopy trên tờ giấy rất đẹp đã hơi ngả vàng theo thời gian.
Ngồi một mình trên băng ghế đó, tôi đọc lại những dòng chữ trên tờ giấy. Có thể chính là câu trong đó mẹ viết cho tôi rằng mong ước lớn nhất của bà là tôi có được niềm vui trong cuộc sống; rằng bà hi vọng tôi sẽ tìm được một công việc làm tôi cảm thấy hạnh phúc, và cho dù tôi có lựa chọn thế nào cho cuộc đời mình đi nữa, chỉ cần tôi yêu và được yêu, vậy là tôi đã hoàn tất mọi hi vọng bà gửi gắm nơi tôi. Có thể chính những dòng chữ đó lần này đã giải phóng tôi khỏi những xiềng xích bó buộc tôi với tuổi thơ của tôi.
*
Hôm sau, tôi khóa cửa ngôi nhà và ghé qua chào tạm biệt Luc. Ngồi trong chiếc xe cũ của mẹ, tôi lái xe trên đường suốt ngày hôm đó. Đến cuối buổi chiều, tôi tới một khu bãi tắm nhỏ bên bờ biển. Tôi đỗ xe lại trước con đê chắn sóng. Tôi bước qua sợi xích chắn trước lối vào ngọn hải đăng cũ, leo lên tận mái vòm và lấy lại chiếc diều của tôi.
Thấy tôi lại đến, bà chủ nhà dưỡng lão gia đình có vẻ còn ái ngại hơn cả lần trước.
- Tôi vẫn không có phòng trống, bà thở dài nói với tôi.
- Không quan trọng đâu, tôi chỉ ghé qua thăm một trong những người đang dưỡng lão ở đây, và tôi biết phải tìm người đó ở đâu.
Bà Pouchard đang ngồi trong chiếc ghế bành của mình, bà đứng dậy tới gặp tôi.
- Tôi không nghĩ là cậu lại giữ lời hứa, quả là một bất ngờ thú vị.
Tôi thú nhận với bà thực ra lần này không phải tôi tới tìm gặp bà. Bà cúi xuống nhìn chiếc túi xách tôi cầm trong một tay rồi đưa mắt nhìn sang chiếc diều tôi cầm trong tay kia. Bà mỉm cười với tôi.
- Cậu gặp may đấy, tôi không dám nói hôm nay ông ấy hoàn toàn minh mẫn, nhưng có vẻ ông ấy đang có một ngày tỉnh táo. Ông ấy đang trong phòng mình, tôi sẽ dẫn cậu lên đó.
Chúng tôi cùng nhau leo lên cầu thang, bà lão gõ cửa và chúng tôi cùng bước vào phòng ông chủ cũ của quầy tạp hóa.
- Ông có người đến thăm này Léon, bà Pouchard nói.
- Vậy ư? Tôi chẳng đợi ai cả, ông lão vừa nói vừa đặt cuốn sách đang đọc xuống chiếc bàn kê đầu giường.
Tôi bước lại gần, đưa cho ông lão xem con chim đại bàng của tôi trong tình cảnh thảm hại của nó. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ông lão ngắm nhìn chiếc diều hồi lâu, rồi khuôn mặt ông sáng lên.
- Thật lạ, tôi từng tặng một cái diều giống hệt thế này ột cậu bé có bà mẹ bủn xỉn đến mức từ chối không mua quà sinh nhật cho nó. Cứ tối đến cậu bé lại mang nó về gửi lại tôi và đến lấy vào sáng hôm sau, để không làm mẹ khó chịu, cậu bé nói vậy.
- Cháu đã nói dối ông, mẹ cháu là người rộng lượng nhất trong những bà mẹ, chắc chắn mẹ sẵn sàng tặng cho cháu tất cả những chiếc diều trên đời này nếu cháu hỏi xin mẹ.
- Thực ra, tôi cũng tin rằng đó chỉ là câu chuyện bịa mà cậu bé đã bày đặt ra, ông lão nói tiếp, không hề lắng nghe những gì tôi vừa nói. Nhưng trông cậu bé có vẻ khổ sở khi không có được chiếc diều đến mức tôi không thể cưỡng lại ý muốn tặng cho cậu ta. À phải, tôi đã từng thấy không biết bao nhiêu cậu nhóc đứng mê mẩn trước giá bày hàng trong quầy tạp hóa của tôi.
- Ông có thể sửa lại nó không? Tôi hồi hộp hỏi ông lão.
- Cần sửa lại nó, ông nói với tôi, như thể chỉ nửa câu nói của tôi lọt được vào tâm trí ông. Trong tình trạng này, nó khó lòng bay lượn được.
- Đó chính là điều chàng trai trẻ này muốn nhờ ông đấy, Léon, mà hãy cẩn thận đấy, trông nó ghê quá.
- Bà Pouchard, nếu thay vì lên lớp tôi bà chạy đi mua cho tôi thứ gì đó để vá víu lại chiếc diều này, tôi sẽ có thể bắt tay vào việc ngay, vì đó là lí do khiến chàng trai trẻ này tới gặp tôi.
Léon ghi lại trên một tờ giấy tất cả những thứ ông cần. Tôi cầm lấy bản danh sách và hối hả chạy tới hàng bán đồ ngũ kim. Bà Pouchard đi cùng tôi tới tận cửa và khẽ nói thầm vào tai tôi rằng nếu tình cờ tôi có đi ngang qua quầy bán thuốc lá, bà sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Tôi quay lại một giờ sau đó, cả hai nhiệm vụ được giao đều hoàn tất.
Ông chủ cũ của quầy tạp hóa hẹn tôi ngày hôm sau quay lại, đúng giữa trưa trên bãi biển, ông không thể hứa gì, nhưng ông sẽ làm hết khả năng.
Tôi mời bà Pouchard đi ăn tối. Chúng tôi cùng trò chuyện về Cléa, và tôi đã kể lại cho bà nghe tất cả. Khi tôi đưa bà quay lại nhà dưỡng lão, bà khẽ thì thầm một ý tưởng vào vai tôi.
Tôi tìm được một phòng trong khách sạn nhỏ ở trung tâm thị trấn. Vừa ngả đầu xuống gối tôi đã ngủ thiếp đi ngay.
*
Đến trưa hôm sau, tôi đứng đợi sẵn sàng trên bãi biển. Ông chủ quầy tạp hóa tới cùng bà Pouchard, chính xác giờ đã hẹn. Đôi cánh đã được vá lại lành lặn, bộ khung được sửa chữa, và cho dù con đại bàng của tôi trông có vẻ hơi vá víu, ít nhất nó cũng đã tìm lại được bộ dạng khá tươm tất.
- Cậu có thể cho nó bay thử một chút, nhưng cẩn thận đấy, đây không phải là một món đồ với mới ra lò đâu.
Hai đường lượn chữ “S” nhỏ vào một vòng số “8” rộng. Ngay khi gặp cơn gió đầu tiên, chiếc diều lao vút lên. Tay quay của cuộn dây diều xoay tít hết tốc độ, còn Léon hào hứng vỗ tay hoan hô. Bà Pouchard kéo lấy tay ông lão và ngả đầu tựa vào vai ông. Ông lão đỏ mặt, bà lên tiếng xin lỗi nhưng vẫn giữ nguyên tư thế.
- Không phải vì góa bụa mà người ta không còn muốn cảm nhận thêm một chút âu yếm nữa, bà nói.
Tôi cảm ơn cả hai người và để họ lại trên bãi biển. Tôi còn một quãng đường dài phải đi, và tôi đang nóng lòng muốn quay lại thành phố.
*
Tôi gọi điện cho ông trưởng khoa, lấy cớ rằng tang lễ của mẹ tôi buộc tôi phải lưu lại lâu hơn dự kiến, tôi sẽ quay lại bệnh viện chậm hơn hai ngày.
Tôi biết, người ta bắt đầu với một lời nói dối rồi không biết phải dừng lại ra sao nữa, nhưng tôi mặc kệ, ai cũng có lí do của mình, và chí ít lần này tôi cũng có những lí do của riêng tôi.
*
Tôi tìm đến nhạc viên vào đầu giờ chiều. Ông gác cổng ngay lập tức nhận ra tôi. Cổ họng của ông đã bình phục, ông vừa cho tôi biết vừa dẫn tôi vào phòng ông. Tôi hỏi liệu ông có thể giúp tôi lần nữa không. Lần này, tôi muốn tìm xem ở đâu và khi nào Cléa Norman sẽ chơi buổi hòa nhạc tiếp theo.
- Tôi không biết gì về chuyện đó cả, nhưng nếu cậu muốn gặp cô ấy, thì cô ấy đang ở trong phòng 105 ở tầng trệt cuối hành lang. Cần đợt một chút, vào giờ này cô ấy đang có giờ dạy, các tiết học sẽ kết thúc lúc 16 giờ.
Lúc này tôi đang không ăn mặc đúng như cần thiết. Tóc tai bù xù, râu chưa cạo, tôi tự nghĩ ra cả nghìn lí do để không đi gặp cô. Tôi vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng tôi không thể cưỡng lại được khao khát muốn nhìn thấy cô.
Lớp học của cô có lắp cửa kính, tôi dừng lại một lát ngắm nhìn cô từ ngoài hành lang, cô đang dạy nhạc cho bọn trẻ. Tôi đặt một bàn tay lên khung cửa kính, một học sinh của cô quay đầu nhìn về phía tôi và không tiếp tục chơi đàn nữa. Tôi vội cúi đầu xuống và bò bốn chân tháo lui ra ngoài như một chàng ngốc.
Tôi quay ra đợi cô ngoài đường. Khi ra khỏi nhạc viện, cô đưa tay lên buộc lại mái tóc rồi bước về phía bến xe buýt, cặp sách trong tay. Tôi đi theo sau cô, như thể đang lần theo bóng của cô, ánh sáng đang chiếu lại từ phía sau cô. Tuy nhiên, ngày hôm ấy Cléa là ánh sáng duy nhất của tôi, cô đi tới phía trước tôi vài bước.
Cô lên xe buýt, tôi lên xe rồi ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên gặp và quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa kính. Cléa ngồi xuống băng ghế đằng cuối xe. Cứ mỗi lần tới điểm dừng, tôi lại có cảm tưởng tim tôi sắp ngừng đập. Qua sáu điểm dừng, Cléa xuống xe. Truyện "Người Trộm Bóng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cô đi ngược lên đầu phố, không hề ngoái đầu nhìn lại phía sau. Tôi thấy cô đẩy cửa bước vào trong một tòa nhà nhỏ. Một lát sau, đèn bật sáng sau hai khung cửa sổ trên lầu ba, và cũng là tầng trên cùng của tòa nhà, bóng cô thấp thoáng đi lại giữa phòng bếp và phòng khách, chắc phòng ngủ của cô hướng vào phía sân trong.
Tôi ngồi xuống một băng ghế chờ đợi, không rời mắt lấy một giây khỏi những khung cửa sổ đó. Đến 18 giờ, một đôi nam nữ đi vào trong tòa nhà, đèn lầu hai bật sáng, đến 19 giờ, tới lượt ông già sống ở lầu một. Đến 22 giờ, ánh đèn trong căn hộ của Cléa vụt tắt. Tôi nán lại thêm một lát trước khi ra về, tim như đang mở hội. Cléa sống một mình.
Hôm sau, tôi quay lại từ lúc vừa sáng. Một cơn gió hây hẩy thổi trong buổi ban mai. Tôi mang theo cả chiếc diều. Vừa được mở ra, đôi cánh của con đại bàng đã căng đầy gió, đưa nó bay vút lên cao. Vài người qua đường tò mò dừng lại nhìn giây lát trước khi tiếp tục đi. Con đại bàng mới được vá víu lại lướt qua trướt mặt tiền tòa nhà và lượn vài vòng trước các khung cửa sổ lầu ba.
Cléa đang pha trà trong bếp khi cô trông thấy chiếc diều. Cô không tin nổi vào mắt mình nữa, vậy là chiếc cốc đựng bữa ăn sáng của cô bị vạ lây, rơi xuống vỡ tan tành trên nền gạch men.
Vài khoảnh khắc sau, cửa tòa nhà bật mở, Cléa bước tới gần tôi, nhìn đăm đăm. Cô mỉm cười rồi đặt bàn tay lên bàn tay tôi, không phải để nắm lấy nó mà để giành lấy tay cầm chiếc diều.
Trên bầu trời của một thành phố lớn, cô điều khiển chiếc diều hình đại bàng vẽ thành từng đường chữ “S” và hình số “8” lớn hoàn hảo. Cléa vẫn giữ được năng khiếu của cô với những vần thơ trên không trung. Cuối cùng, khi tôi hiểu ra cô đang viết gì, tôi đọc theo: “Em nhớ anh”.
Một cô gái có thể viết cho bạn “Em nhớ anh” với một chiếc diều, bạn sẽ không bao giờ quên được cô gái đó.
Mặt trời lên. Trên vỉa hè bóng chúng tôi vươn dài ra sát bên nhau. Đột nhiên, tôi nhìn thấy bóng tôi cúi sang bên ôm hôn bóng Cléa.
Vậy là, thách thức tính rụt rè của chính mình, tôi bỏ kính ra, và chỉ còn việc làm theo nó.
Dường như cũng vào buổi sáng hôm đó, ở cuối một con đê chắn sóng, cây đèn của một ngọn hải đăng nhỏ bị bỏ rơi cũng bắt đầu quay trở lại, cái bóng của một kỉ niệm đã kể lại với tôi như thế.
The end.
Xin gửi lời cảm ơn tới:
Pauline.
Louis.
Susanna Lea.
Emmanuelle Hardouin.
Raymond, Danièle và Lorraine Levy.
Nicole Lattès, Leonello Brandolini, Atoine Caro, Élisabeth Villeneuve, Anne – Marie Lenfant, Arié Sberro, Sylvie Bardeau, Tine Gerber, Lydie Leroy, Joel Renaudat, và toàn bộ nhóm làm việc của Nhà xuất bản Bobert Laffont.
Pauline Normand, Nathalie Lepage.
Léonard Anthony, Romain Ruetsch, Danielle Melconian, Latrin Hodapp, Mark Kessler, Laura Mamelok, Lauren Wendelken, Kerry Glencorse, Moina Macé.
Brigitte và Sarah Forissier.