Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại. Chương 2022
Nhìn bằng một cặp mắt khác Dịch: V.E.A.R Biên: V.E.A.R Nguồn: 4vn
Nội dung thu gọn
-Không cần phải rút khỏi đội đâu. Chỉ cần phục tùng thì việc chỉ huy của tôi sẽ tốt hơn!
Dương Minh lúc này dã thay đổi cách nhìn với Tiếu Tố Tố
Hơn nữa cô nàng này có nghiên cứu qua Cổ thuật, như vậy đã giảm đi một phần gánh nặng
Thật ra có nhiều người cũng không sao, vì dù sao khi đi đối phó với Hữu trưởng lão, thì càng nhiều người thì dễ dối phó hơn!
-Được rồi
Tiếu Tố Tố gật đầu
Dương Minh nói rất đúng, có chơi có chịu, đã đánh cuộc với hắn, nếu hắn thắng thì tất nhiên điều kiện phục tùng chỉ huy là phải chấp nhận thôi.
Hạ Băng Bạc cổ quái nhìn Dương Minh, giờ phút này, hắn nhìn không thấu Dương minh! Lúc Tiếu Tố Tố nói hạ cổ, thì dường như hắn đã nghĩ kì này Dương minh thua rồi!
Việc hạ cổ cho dù có phòng bị thì cũng rất khó mà phòng!
Nhưng mà Dương Minh sau khi nghe lời nói của Tiếu Tố Tố, thì ra vẻ không quan tâm, điều này làm cho Hạ Băng Bạc có chút mơ hồ!
Dương Minh dựa vào điều gì, mà không hề có chút áp lực với cổ trùng? Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một là không biết, hai là đã có dự liệu trước
Hạ Băng Bạc mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng không có mở miệng, chỉ lặng lặng nhìn Dương minh, chờ diễn biến tiếp theo
Ấn tượng của Hạ Băng Bạc là Dương Minh. Dươmg Minh rất mạnh lại là người hiểu chuyện, không nắm chắc thì không làm! Còn lần này, haiz!
Mà Hạ Tuyết thì cũng có chút khẩn trương nhìn Dương minh, nàng đối với Dương Minh tuy không phục, nhưng mà nhìn phụ nữ khác không phục Dương Minh rhì có chút không thoải mái!
Muốn tìm hắn thách đấu, phải là tôi chứ không phải là cô, Tiếu Tố Tố!
Mà Lưu Diệp tử cũng không thoải mái, hắn nhận Dương Minh làm lão đại rồi nếu Dương Minh thua thì mặt mũi của tiểu đệ hắn vất đâu. Nhưng mà Lưu Diệp Tử với Tiếu Tố Tố là người quen, lúc này hắn cũng đang bận tâm không biết có phải Dương Minh đã nhìn trúng Tiếu Tố Tố!
Nghĩ đến đây, Lưu Diệp Tử nhìn về phía Dương Minh thấy ánh mắt hắn có chút vội vàng, hắn cầu nguyện sao cho Dương Minh đừng thua.
Bên này, Phùng Thiên Long thì tâm tình cũng không khá hơn, dù sao Tiếu Tố Tố cũng là bạn gái hắn. Với lại hồi nãy hắn đã thua Dương Minh một lần, để Tiếu Tố Tố phải ra mặt
Nếu Tiếu Tố Tố thua Dương Minh thì không có gì, nếu Tiếu Tố Tố thắng thì mặt mũi của hắn không biết để vào đâu, nữ nhân còn mạnh hơn thì hắn là cái gì đây? Hơn nữa Phùng Thiên Long rất bội phục Dương Minh nên không muốn Dương Minh thua
Hoàng Nhạc Nhạc chả có ý kiến gì, bởi vì dưới cái nhìn của nàng Dương minh rất lợi hại, cho nên Dương Minh nhất định thắng!
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nháy mắt đã ba phút. Mà Dương Minh vẫn chưa xảy ra chuyện gì, Tiếu Tố Tố đã biết mình thua rồi
Bởi vì lúc hạ cổ là trước đó hai phút, mà giờ đã qua ba hút, theo lý thuyết thì đã năm phút thời gian, mà Dương Minh vẫn không có dấu hiệu đau dụng, thì rõ ràng là Dương Minh không có trúng độc, hoặc là có trúng thì cũng đã bị Dương Minh phá giải
Rốt cục, năm phút đồng hồ trồi qua, Dương Minh vẫn bình yên vô sự!
-Đồng chí Tố Tố, tôi thắng rồi phải không? Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Minh nhìn đồng hồ, cười hỏi
-Anh thắng rồi
Tiếu Tố Tố gật đầu, nhưng mà tôi muốn biết sao anh có thể phá giải được cổ thuật của tôi
-Tôi thắng bởi vì cổ độc của cô đối với tôi không có hiệu quả.
Dương minh thẳng thắn trả lời, nói ra nguyên nhân:
-Chẳng những là loại này, mà bất cứ lạo cổ độc nào cũng thê, trừ phi cực kỳ lợi hại ra thì tôi mới dính
Dương Minh trúng cổ độc Lam Lăng, thì có thể nói bách độc bất xâm, mà những cổ thuật cấp thấp thì đều không hiệu quả với hắn, trừ khi là cổ độc của Hữu trưởng lão ra thì đôi với Dương Minh mới có tác dụng.
-Hả
Tiếu Tố Tố trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc:
-Không ngờ tới cả cổ mà đối với anh cũng không có tác dụng, xem ra tôi thua cũng không uổng!
-Tôi thắng nhưng cũng chả vinh quang gì!
-Thắng là thắng, sao lại thắng không vinh quang? Có thể nói thắng thì thủ đoạn gì cũng được
Tiếu Tố Tố không một câu oán hận nói:
-Tôi dùng ưu thế là hạ cổ, nhưng mà anh cũng có ưu thế là bách cổ bất xâm, đều là thực lực bản thân!
-Ha ha, nhưng mà với chiêu thức ấy của cô, nếu không phải tôi là người khác thì coi như xong rồi!
Dương Minh gật đầu nói
Tiếu Tố Tố mục đích đã đạt, liền trở về hàng ngũ của mình
-Ha ha, tôi yên tâm rồi!
Dương Minh mỉm cười nói:
-Bây giờ chúng ta là chiến hữu, tôi hi vọng mọi người đồng tâm đồng lòng, cùng chung mục tiêu mà cố gắng! Dương Minh cười khổ
-Đội trưởng Dương yên tâm!
Mọi người đồng lòng, kể cả Hạ Tuyết cũng bị Dương minh rung động! Cổ độc thông thường đối với hắn không hiệu quả? Dương Minh quả thực cường hãn Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
-Ha ha, buổi tối tôi mời cơm. Coi như là tấm lòng thàng của tôi, dù sao cũng là để mọi người làm quen với nhau!
Dương Minh nói.
-Tôi tán thành!
Phùng Thiên Long
-Tôi cũng vậy tán thành…
Lưu Diệp Tử vẻ mặt đau khổ, hắn là tiểu đệ đệ của Dương Minh tất nhiên muốn là người đầu tiên ủng hộ Dương Minh thế mà lại bị Phùng Thiên Long đoạt trước, cho nên có chút u oán!
08.11.2013
Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại. Chương 2023
Buổi tối liên hoan Dịch: V.E.A.R Biên: V.E.A.R Nguồn: 4vn
Nội dung thu gọn
Lưu Diệp Tử tuy nhận mình tư chất có hạn, nhưng cũng là một tên hảo hán, Nhưng bây giờ vinh quang của hắn bị Phùng Thiên Long cướp đoạt, hắn đương nhiên buồn bực rồi. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mà Tiếu Tố Tố và Hạ tuyết thì đương nhiên chẳng phản đối, chỉ có Hạ Băng Bạc bất đắc ** nói:
-Xem ra tôi bị mọi người cho ra rìa rồi! Thôi không sao, Bàn Tử tối nay hai chúng ta nhậu riêng vậy!
-Ha Ha, được!
Bàn Tử đáp ứng
-Cứ thế đi, buổi tối bảy giờ, chúng ta ra ngoài liên hoan, bây giờ ai bận gì thì đi làm chuyện người đó, đúng bảy giờ đồng hồ chúng ta gặp nhau! Đây là số điẹn thoại của tôi. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Minh đang chuẩn bị lấy số của mình đưa cho mọi người thì bị Hạ Băng Bạc ngăn lại!
-Dương Minh, bây giờ chúng ta phải đặt vấn đề bả mật lên hàng đầu, do đó số điẹn thoại cũ phải đổi!
Hạ Băng Bạc nói:
-Bây giờ điện thoại của cậu cứ giao chôi tôi bảo quản, tôi se phát cho cậu một cái điện thoại cơ mật, chỉ cóc mạng lưới nội bộ của chúng ta mới có thể liên lạc được với nhau.
-Không vấn đề gi!
Dương Minh không hề do dự khi đem điện của mình giao ra.
-Nghĩ kĩ chưa? Khi đã đưa rồi, thì không được đồi lại đâu đấy!
-Ha ha, nghĩ kĩ rồi
Dươmg Minh cười nói:
-Cung đã bắn ra thì không thể quay đầu lại, chỉ có thể tiếp tục tiến tới mà thôi!
-Dù sao Dương Minh cũng khác với các nhân viên khác, dù sao hắn không phải nhân viên chính thức, cho nên nhiệm vụ lần này ít nhiều đối với Dương Minh cũng có chút không công bằng, cho nên đối xử cũng được ưu đãi hơn!
Mọi chuyện trong nhà dù sao cũng đã sắp xếp thỏa đáng, nên Dương Minh cũng liền gửi cho bạn bè người thân một cái tin nhắn báo bình an rồi sau đó tắt điện thoại giao cho Hạ Băng Bạc.
-Nói không sai, tên đã bắn thì không thể quay đầu về!
Hạ Băng Bạc gật đầu:
-Cậu nghĩ được như thế là tôi an tâm!
-Nhân sinh có nhiều chuyện, không thể làm cũng muốn làm! Muốn tránh không thể tránh!
Dương Minh thở dài:
-Đây là vấn đề trách nhiệm đành phải hoàn thành thôi!
-Được lắm, xem ra tôi nhìn người vẫn chưa tồi!
Hạ Băng Bạc gật đầu, sau đó đem điện thoại của Dương Minh thu vào, sau đó bảo Tiểu Trịnh đem đến một cái di động khác
-Dương đội trưởng của ngày đây!
Tiểu Trịnh cung kính đưa cho Dương Minh
Dương Minh mỉm cười tiếp nhận cái di động mới. Cái di động này bề ngoài chả có gì đặc biệt, nhưng là di động của cục điều tra thần bí nên bên trong toàn bộ đều có công năng công nghệ cao
-Chiếc điện thoại này sử dụng năng lượng pin mặt trời. có thời gian chờ đặt tính. Bất tiện chỉ một chỗ điện thoại này không phải điện thoại vệ tinh mà thôi.
Hạ Băng Bạc giới thiệu
-Được rồi.
Dương Minh gật đầu
-Được rồi, không phí thời gian của mọi người nữa, sáng sớm mai buổi huấn luyện bắt đầu, còn ngày hôm nay là của mọi người!
Hạ Băng Bạc nói
Hạ Băng Bạc nói xong, liền cùng Bàn Tử, Tiểu Trịnh ròi khỏi, trong phòng chỉ còn lại thành viên của cảm tử quân và Hoàng Nhạc Nhạc.
-Các vị, từ đây tới bảy giờ hãy gọi điện cho tôi, chúng ta sẽ quyết định địa điểm dùng cơm, mà nói chung là mọi người cứ quyết định quán đi, tôi lại trả tiền thôi!
Dương Minh cười nói
-Không thành vấn đề, lão đại!
Phùng Thiên Long đã tâm phục khẩu phục Dương Minh cho nên hoàn toàn đồng ý với Dương Minh
-Lão đại, lát nữa anh định đi đâu? Dù sao anh ở Yên Kinh cũng không quen thuộc, có muốn để em đi cùng không?
Lưu Diệp Tử tự đề cử.
-Cũng tốt, tôi cũng định cùng với Nhạc Nhạc đi dạo, cậu dẫn đường đi!
Dương Minh gật đầu
-Khụ khụ!
Hạ Tuyết ho khan hai tiếng, Dương Minh này có ý gì đây? Hắn cùng với Hoàng Nhạc Nhạc đi dạo, lại còn dẫn Diệp Tử đi theo, vậy mình phải làm gì đây?
Mà nàng thì không muốn đi một mình? Vì thế đành phải ho khan, phát tín hiệu với Dương Minh.
-Hạ Tuyết cùng đi thôi.
Dương Minh cười nói:
-Bây giờ cô đã trở thành nữ nhân của tôi rồi, cho nên đi dạo phố, bắt buộc cô cũng phải đi theo!
09.11.2013
Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại. Chương 2024
Hạ Tuyết cảm động Dịch: V.E.A.R Biên: V.E.A.R Nguồn: 4vn
Nội dung thu gọn
Cái mà Dương Minh nói tới chính là vụ cá cược trên phi cơ, nói ra là để tránh cho mọi người cảm thấy xẩu hổ. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
-Ai là nữ nhân của anh?
Hạ Tuyết không khỏi nhíu mày hừ một tiếng, sau đó nói:
-Vây thì cùng đi thôi, dù sao tôi cũng chả có việc gì làm!
-Tốt rồi!
Dương Minh mỉm cười cũng không nói nhiều, Hạ Tuyết nói những lời này để cho giống như Dương Minh cầu xin nàng, nhưng mà nàng là tiểu nữ hài, cho nên Dương Minh không chấp
Hoàng Nhạc Nhạc cũng bị lời của Hạ Tuyết cảm thấy buồn cười
Bốn người cùng đi đến tầng hầm để xe của sân vận động để lấy xe
Xe của Lưu Diệp Tử là một chiếc Land Rover được cải tạo lại trang bị đến tận răng, hoàn toàn đều được cách đạn
-Lão đại, hai vị đại tẩu, mời lên xe!
Lưu Diệp Tử cười híp mặt mở cửa
Hoàng Nhạc Nhạc vui vẻ lên xe, nhưng mà Hạ Tuyết thì đỏ cả mặt, xấu hổ, muốn giải thích cái gì, nhưng mà cũng rõ nói cái gì cũng vô ích, cho nên từ bỏ
Hoàng Nhạc Nhạc và Hạ Tuyết ngồi băng sau, còn Dương Minh ngồi ghế kế tài, Lưu Diệp Tử lái xe ra tới đường chính
Xe của Lưu Diệp Tử là xe đã qua đăng ký, có giấy thông hành, nhưng cũng là xe đặc thù, vì có một cái biển số chỉ cần liếc vào thì không thể không cho đi!
-Bằng không, ở trong này, chỉ riêng việc kiểm tra thôi cũng là một vấn đề, ai biết được anh có phải là gian tế hay nội gián không?
-Lão đại, chúng ta đi đến các trung tâm mua sắm lớn hay là đi tham quan các điểm du lịch đây?
Lưu Diệp Tử nói
-Hai người tụi em muốn thế nào?
Dương Minh quay đầu lại hỏi Hạ Tuyết cùng Hoàng Nhạc Nhạc.
-Em không có ý kiến, Yến Kinh cũng không phải là lần đầu tiên em đến
Hoàng Nhạc Nhạc lắc đầu dù sao nàng cũng là tiếp viên hàng không, thì những nơi này chả lạ gì.
Mà Hạ Tuyết cũng trả lời:
-Tôi quê quân ở đây, cho nên đi đâu cũng được.
Dương Minh mỉm cười, hướng Lưu Diệp Tử nói:
-Vậy thì tùy chú, thấy chỗ nào hay hay thì lái đến.
-Ok, để đệ trở mọi người đến một chợ đêm, bởi vì ở gần chợ đêm là một khu ông nghiệp và mấy cái viện giáo, nên chợ đêm rất tấp nập, đệ cũng là một khách quen của chợ đêm này. Hơn nữa chợ đêm này có rất nhiều mặc hàng, muốn mua cái gì cũng có!
Lưu Diệp Tử giới thiệu
-Mau mau chở chúng ta tới đó đi!
Dương Minh nghe Lưu Diệp Tử kể như vậy thì có chút hứng thú.
Mà Hạ Tuyết và Hoàng Nhạc Nhạc là nữ nhân, cho nên đối với việc đi dạo phố, luôn luôn có cảm tình, cho nên cũng sôi nổi đồng ý, muốn tham quan chợ đêm một vòng
-Tôi tới đây cũng hơn một hai lần rồi sao không biết cái chợ đêm này nhỉ?
Hạ Tuyết kinh ngạc:
-Diệp Tử, thật không đơn giản, tới cái chợ đêm như vậy mà cũng tìm ra
-Hạ đại tẩu, tẩu tới đây chủ yếu thăm Hạ đội trưởng đâu giống như đệ.
Diệp Tư bất đắc dĩ nói:
-Đệ ở đây, vấn đề đòng dùng hằng ngày cũng là thứ đáng lo. Tuy rằng trong đội có phát, nhưng mà một số thứ cá nhân phải tự đi mua chứ,cho nên cái chợ đêm này là một nơi rất đáng để đến.
-Lời cậu nói cũng rất có đạo lý!
Hạ Tuyết gật đầu, không lề mê nữa:
-Vậy còn chờ gì nữa? Đi nhanh, tôi muốn vào xem thử rồi Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hạ Tuyết bình thường ngoài thời gian trực ở sở cảnh sát, cũng ít có ngày nghỉ, chủ yếu là do tăng ca, cho nên cũng cơ hội để đi dạo phố thường không có. Hơn nữa, nàng rất thít mặc trang phục cảnh sát, nên ít khi mặc những bộ cánh xinh đẹp, dần dần cũng bỏ luôn việc dạo phố. Nhưng mà điều đó cũng không làm Hạ Tuyết lòng ham muốn được đi dạo phố! Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phụ nữ nào mà chả mê cái đẹp, Hạ Tuyết cũng thế.
Cho nên Hạ Tuyết mới có chút gấp gáp
Biểu tình của Hạ Tuyết tất nhiên là cũng bị Dương Minh để ý, từ ngày hắn quan biết Hạ Tuyết thì cô ấy chỉ mới là một tiểu cô nương mới ra trường nay đã trở thành một phó cục trưởng kiêm đội trưởng đội cảng sát. Đa phần là do Dương Minh giúp, nhưng cũng có một phen cố gắng của cô ấy
Hạ Tuyết dồn toàn bộ tinh lực vào công việc, lấy thân phận và bối cảnh của Hạ Tuyết, hoàn toàn chỉ cần ngồi chơi, tin tưởng cũng không ai nói gì. Nàng cắm đầu vào công việc, tới ngày chủ nhật dạo phố cũng không có.
-Nhưng mà Hạ Tuyết lại chọn một con đường đó. Nàng là người đã làm thì phải làm cho nó tốt nhất! Đây cũng là lý do tại sao hồi đầu nàng rất gay gắt với Dương Minh
Mà Dương Minh cũng bị thái độ này của Hạ Tuyết làm cho rung động, cho nên mới chủ động trợ giúp Hạ Tuyết trong công việc, nhường hết công lao cho nàng
Nhưng mà năng lực bản thân của Hạ Tuyết cũng không tệ, chính điều đó đã thúc đẩy Dương Minh vui đùa với nàng trên máy bay
Nếu Hạ Tuyết đã chấp nhận trở thành nữ nhân của mình, thì mọi công việc ở Tùng Giang đành phải gác lại, bởi vì cô ấy sẽ cùng theo mình thoái ẩn giang hồ
Nhưng mà khi đó, Dương Minh có thể an bài cho Hạ Tuyết một chức vụ, đó là quản lý quân đội của tướng Tạp Nhĩ Tư , quân đội này có nhiệm vụ duy trì hòa bình và trị an trên đảo
Đây là tính toán của Dương Minh, các người phụ nữ của hắn sẽ được một công việc thích hợp với chuyên môn của họ!
Ở bên phía Tùng Giang. Trong một căn hộ, nơi ông trùm giấu mặt Liệp Ưng và Hoàng Hữu Tài cư trú.
Liệp Ưng sau khi nhận được điện thoại, sắc mặt trở nên ầm trầm
-Sao thế? Liệp huynh đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Hữu Tài hỏi
-Thật không ngờ, Dương Minh lại phát hiện ra được mai phục của chúng ta!
Liệp Ưng sắc mặt khó coi:
Bao nhiêu năm tâm huyết, định một chiêu kết liễu, ai ngờ chưa dụng đã bị nhổ!
-Chuyện gì thế?
Hoàng Hữu Tài hỏi
-Người của tôi ở trong cục điều tra thần bí đã bị Dương Minh loại trừ rồi!
Liệp Ưng trả lời:
-Các thông tin về Dương Minh ngoài của Hữu trưởng lão cung cấp ra, thì đa phần là nằm vùng của tôi ở cục điều tra thần bí báo cáo về!
-Hả?
Hoàng Hữu Tài kinh ngạc, hắn kinh ngạc bởi sự lợi hại của Dương Minh thì ít, mà với Liệp Ưng thì nhiều, cục điều tra thần bí là cơ quan nào chứ, bảo mật rất nghiêm ngặt, thế mà hắn lại có thể bố trí người của mình vào đó.
-Không có sai đâu! Bị Dương Minh phát hiện mất rồi!
Liệp Ưng thở dài, nói: Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
-Tôi cứ nghĩ đây là một cơ hội tốt, nên đã định trong lúc chờ Dương Minh sơ hở sẽ để tên ấy bắn chết Hoàng Nhạc Nhạc.
-Vậy có bắn trúng không?
Hoàng Hữu Tài hỏi. Tuy rằng hắn đã biết trước Hoàng Nhạc Nhạc sẽ không sao, nhưng mà vẫn cứ hỏi thử.
-Không bị gì! Tên đó vừa móc súng ra thì đã bị Dương Minh không chết, bây giờ cũng không rõ sống chết ra sao!
-Tên Dương Minh này quả thật lợi hại!
Hoàng Hữu Tài gật đầu
-Đúng vậy, tôi cứ nghĩ là chỉ cần không bắn trực tiếp vào Dương Minh thì trong thời gian ngắn hắn sẽ khó lòng mà phòng bị, cho nên chọn Hoàng Nhạc Nhạc thế mà vẫn thất bại!
Liệp Ưng hối tiếc:
-Biết vậy đã không xài tới con bài này rồi, bây giờ thì ngu rồi, tới phương tiện cung cấp thông tin cũng đi luôn, mất cả chì lẫn chài mà!
Trên thực tế, Dương Minh chả hề biết đến cái âm mưu gì trong đây cả, hắn chỉ biết tên kia đang chuẩn bị rút súng mà thôi. Đối với người có khả năng thấu thị mà nói thì để phòng tránh chỉ là điều trẻ con!
Nếu Dương minh không có khả năng thấu thị thì họa chỉ có rước rùa may ra mới đối phó được với tên Vương ca.
Tuy rằng Dương Minh có thể nắm chắt là mình né được cuộc đấu súng đó, nhưng Hoàng Nhạc Nhạc thì sao đây? Dương Minh khi đó chỉ sợ thân ốc không mang nổi mình ốc! Nếu mà Dương Minh cố gắng bảo vệ cô ấy, thì người bị thương tất là hắn!
Cho nên Liệp Ưng cũng nghĩ như thế, nhưng ai có thể ngờ được chứ, kế hoạch thất bại trong gang tấc chỉ vì Dương Minh có thể nhìn xuyên thấu.
Chỉ có thể trách hắn quá xui, gặp ngay Dương Minh, nếu mà gặp người khác, cơ hội thành công của hắn có tới 99%!
-Vậy bước tiếp theo chúng ta làm gì đây?
Hoàng Hữu Tài thản nhiên nói:
- Thân thủ của Dương Minh chắc anh cũng biết, không thể dùng tới ám sát rồi, nếu mà ám sát được thì lúc ở sân bay đã thành công rồi! Tất cả cũng chỉ tại tên ngốc kia, có vài đồng tiền thôi mà hắn cũng keo, nếu mà cái bưu kiện kia tới sớm một chút, thì có phải bây giờ khỏe rồi không?
-Chuyện quá khứ nói làm gì nữa, chuyện đã đến nước này, có oán hận cũng là vô ích!
Liệp Ưng nói:
-Cái mà ta cần bây giờ chính là biện pháp chứ không phải là tìm lỗi của ai!
-Vậy anh nói thử xem, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây
Hoàng Hữu Tài hừ lạnh một tiếng
-Tôi định phái thêm một tay sát thủ nữa, nếu mà vẫn không thành công, thì chỉ đành phải nói với Hữu trưởng lão một tiếng xin lỗi mà thôi.
Liệp Ưng nói
-Vậy đi!
Hoàng Hữu Tài nói.
-Để tôi gọi điện thoại an bài một chút!
Liệp Ưng nói xong thì bước vào gian phòng của mình, lấy điện thoại bấm một dãy số. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mà Hoàng Hữu Tài cũng trở về phòng mình gọi điện thoại đến một số máy, bên kia liền truyền đến tiếng tắt máy không trả lời
31.07.2014
Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại. Chương 2026
Điện thoại của Alice Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Dịch: V.E.A.R Biên: V.E.A.R Nguồn: 4vn
Nội dung thu gọn
Hoàng Hữu Tài nhíu mày, dập máy, lại gọi lại, nhưng mà vẫn là thanh âm tắt máy, Hoàng Hữu Tài thở dài.
Bên kia, Liệp Ưng cũng gọi cho Alice.
-Ca!
Alice nhận điện thoại, giọng khẩn trương:
-Chuyện của anh tiến triển tới đâu rồi?
-Nằm vùng ở cục điều tra thần bí vừa bị Dương Minh khử, đã thế còn chả gây được thương tích cho nữ nhân của Dương Minh. Nói chung là lỗ vốn rồi.
Liệp Ưng thở dài.
-Chờ tí!
Alice thở dài:
-Tên nội gián mà em tốn bao nhiêu công sức để đưa vào bị phát hiện rồi sao…
-Sao anh lại phải nói xin lỗi chứ? Tiền của em không phải là do anh cho sao?
Alice lắc đầu:
-Nhưng mà em cũng muốn khuyên anh một câu, nên thu tay lại đi! Đừng tìm Dương Minh đối nghịch nữa.
-Em lo lắng cho anh, hay lo lắng cho cái thằng Dương Minh kia?
Liệp Ưng hừ lạnh một tiếng:
-Sao anh không muốn dừng kia chứ? Nhưng mà nếu không có cái thằng Dương Minh thối kia thì kế hoạch của anh đã thành công, nó là vật cản cho bước tiến của anh!
-Kế hoạch của anh? Đó là kế hoạch của tiến sĩ Ban Kiệt Minh? Anh vì cái gì mà vẫn muốn làm việc cho hắn chứ? Ca à, em chỉ muốn làm một người con gái bình thường, cuộc sống hiện tại tuy được nhiều người hâm mộ, nhưng nói thiệt em chả thấy vui chút nào! Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Giọng Alice kích động:
-Hay là chúng ta thoái ẩn giang hồ đi.
-Tiểu muội, chúng ta giờ đã lún quá sâu rồi, nếu chúng ta rời khỏi trung tâm, thì trung tâm có bỏ qua cho chúng ta không?
Liệp Ưng cười khổ nói:
-Em cũng không phải không biết sự lợi hại của tiến sĩ Ban Kiệt Minh, hắn đang nghiên cứu loại Thiết nhân có sức mạnh và sức chịu mạnh mẽ vô cùng…
-Theo em được biết thì cái loại thiết nhân đó, cũng bị chết vài con rồi? Mà nói chung là có thể chết, thì trung tâm cũng không phải là bất khả chiến bại, vẫn còn có người lợi hại hơn bọn hắn!
Alice nói.
-Tiểu muội nói cũng đúng, trung tâm quả thật không phải là lợi hại nhất, nhưng mà cái tên lợi hại kia thì có khả năng che chở chúng ta sao?
Liệp Ưng nói.
-Được rồi, thế hôm nay ca gọi cho em có chuyện gì?
-Nghe nói ở Yên Kinh em cũng có tay bắn tỉa mà phải không? An bài cho anh một người, anh muốn dùng hắn đánh lén nữ nhân của Dương Minh!
Liệp Ưng nói.
-Hoàng Nhạc Nhạc à?
Alice hỏi.
-Đúng thế.
Liệp Ưng nói.
-Được rồi, em sẽ giúp anh một lần, nhưng mà nếu như không thành công, thì thôi đấy, anh cũng biết thế lực của em đều ở châu Âu, trong nước rất yếu.
Alice nói.
-Ok.
Liệp Ưng gật đầu.
-Trong chốc lát sẽ có người liên lạc với anh. Nhưng anh cũng phải coi chừng đấy, tên Dương Minh này thân thủ rất khá.
Alice nói.
-Alice, có phải em yêu Dương Minh rồi không?
Liệp Ưng đột nhiên hỏi.
-Sao anh lại hỏi thế?
Alice hơi kinh hãi.
-Nếu không phải thế, sao em lại đề cao người khác để hạ sĩ khí mình?
Liệp Ưng hỏi.
-Em chỉ nói sự thật thôi.
Alice nói: xem tại luongsonbac.c.o.m
-Nội gián trong cục điều tra bị hắn hạ, điều đó đã nói lên điểm này.
-Được rồi, tiểu muội! Em phải nhớ kỹ, là người của tổ chức thì không thể có tư tình riêng, không thể làm trễ nãi đại sự!
Liệp Ưng nhắc nhở.
-Em biết rồi.
Alice nói xong liền cúp điện thoại.
Liệp Ưng cầm điện thoại trên tay lắc đầu, ngồi chờ tay bắn tỉa liên lạc với mình.
Lưu Diệp Tử lái xe đậu vào bão đỗ xe của chợ đêm.
Mặc dù là chợ đêm, nhưng mà từ giữa trưa đã bắt đầu bày bán, vì sao gọi là chợ đêm vì chợ vẫn còn bán từ khuya đến sáng
-Ừ.
Dương Minh gật đầu, rồi cùng với Hoàng Nhạc Nhạc và Hạ Tuyết xuống xe.
-Nơi này rất là náo nhiệt nha!
Hạ Tuyết giật mình, không ngờ lại có một khu chợ lớn tới như thế, với nhiều mặt hàng đa dạng vô tận.
-Đúng vậy, rất là náo nhiệt, lần đầu tiên tôi thấy một chợ đêm lớn đến thế
Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu.
Mọi người đi theo Lưu Diệp Tử tiến vào khu chơ đêm náo nhiệt.
-Lão đại có đói bụng không cách đâu không xa cố một quán ăn bán rất ngon. Đệ cũng thường hay đến đó ăn!
Diệp Tử giới thiệu.
-Đừng hỏi anh, hỏi hai người này nè?
Dương Minh quay đầu lại hỏi Hoàng Nhạc Nhạc và Hạ Tuyết:
-Đói chưa, đi ăn nhé?
-Dương Minh, anh không đói à ? Tôi một ngày chưa ăn rồi? Trừ ở trên máy bay có ăn chút điểm tâm thì bây giờ tôi với Nhạc Nhạc rất đói, tại anh chưa ăn, mà hai chúng tôi vẫn phải bụng đói đây!
Hạ Tuyết oán trách:
-Anh không đói thì không có nghĩa là chúng tôi không, hơn nữa bảy giờ tối mới được ăn, mà bây giờ mới có ba giờ, chờ đến lúc đó chắc thành con ma đói rồi.
-Ha ha, chúng ta đi ăn thôi.
Dương Minh trải qua cuộc huấn luyện nghiêm khắc, nên khả năng chịu đựng của hắn khác với người thường, hắn có thể khống chế thể năng của mình, điều đó giúp hắn luôn ở trạng thái đỉnh phong. Còn hai nàng Hạ Tuyết và Hoàng Nhạc Nhạc thì tất nhiên không được như thế, nên hắn vui vẻ gật đầu đồng ý.
-Đi thôi, tôi sẽ dẫn mọi người đến một quán mì hoành thánh! Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Diệp Tử cười nói.
Lưu Diệp Tử dẫn mọi người đến một xe mì Tàu, vừa thấy chỉ tiệp Diệp Tử đã hô:
-Ông chủ, cho bốn bát mì tàu đi!
-Hả? Là tiểu Lưu à! Đây là bạn của cậu sao? Lập tức tới liền!
Chủ tiệm hiển nhiên rất quen thuộc với Lưu Diệp Tử.
-Ừ, lão đại của tôi từ nơi khác đến, nên tôi mời anh ấy lại đây ăn!
Lưu Diệp Tử cười nói.
Chủ tiệm tất nhiên cũng không biết Lưu Diệp là người của cục điều tra thần bí, bởi vì để giữ tính bí mật, cho nên Lưu Diệp ngày thường không có mặc quân phục, trừ những ngày có các hội nghị đặc thù mà thôi.
-Ok, lập tức có liền đây!
Ông chủ này quả thật rất hiếu khách.
Bốn người tìm một cái bàn sạch nhất ngồi chờ, Ở trước xe mì tàu không xa, là một gian hàng coi bói, có điều Dương Minh cảm thấy ki lạ, là người tới đây xem bói rất nhiều, mà chủ tiệm hình như lấy giá rất rẻ!
Các thầy tướng số khi mở miệng thì thường nói một hai câu để thu hút lòng hiếu kỳ của khách hàng, sau đó bắt đầu ấp úng che đậy, để bắt đầu moi móc tiền. Nhưng mà ông thầy tướng số này thì khác, ai nguyện ý cho tiền thì cứ cho gấp đôi giá, còn không thì khỏi cho cũng được. Bộ dạng của một cao nhân khing thói đời.
-Ông thầy bói này không biết có ý định gì?
Dương Minh nhìn thoáng qua rồi nói
-Hả? Anh nói ông ấy à?
Lưu Diệp Tử quay về phía ông thầy bói mà Dương Minh nói đến:
-Ông ấy là Mạc tiên sinh, danh xưng là Thần Toán Tử rất lợi hại, ở trong khu chợ này cũng rất nổi danh. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
-Ồ có thật vậy không?
Dương Minh đối với việc bói toán này hoàn toàn chả tin tưởng chút nào, hắn quan niệm vận mệnh bản thân là do mình nắm giữ, chẳng có ai có thể tiên đoán được gì!
Chẳng qua là nghe Lưu Diệp Tử quảng cáo, làm hắn cũng có chút tò mò . Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thông thường tự xưng là Thần Toán Tử đều là cái loại lừa tiền mọi người. Đa phần thầy bói đều là loại người như thế.
Nếu tính toán chuẩn như thế, thì chỉ cần tính ra được dãy số sổ xố của ngày hôm đó, hoặc là xu thế tăng giảm của cổ phiếu là giàu to rồi, cần gì phải đi coi bói cho người khác?
-Nhưng mà loại giống ông lão này, thì là lần đầu Dương Minh mới thấy! Bởi vì Dương Minh thấy có rất nhiêu người trẻ tuổi đi qua nhờ lão coi bói nhưng mà rất ít khi trả lại thù lao.
-Những người này đều là công nhân ở cá nhà xưởng phụ cân, hoặc là học sinh nghèo. Những người này bình thường ăn uống đều phải tiết kiệm, cho nên có bói chùa thì vui vẻ đi xem thôi!
Tình huống này, chỉ có hai trường hợp, một là lão nhân tiền không thiếu, hai là người lương thiện.
Còn có một trường hợp đó là lão già này quá rảnh nên đến đây để tránh buồn tẻ!
Nhưng mà mục đích của hắn là gì, Dương Minh cũng không muốn quan tâm, chỉ là thuận miệng hỏi chơi thôi.
-Thật sự linh nghiệm đó!
Lưu Diệp Tử trầm ngâm một chút rồi nói:
-Trong cục điều tra thần bí của chúng ta cũng có rất nhiều kì nhân dị sĩ thuộc thể loại này, cho nên cũng nghiên cứu rất rõ.
-Hả? Dương Minh nghe Lưu Diệp Tử nói xong thì cười cười:
-Vậy là chú cũng tới nhờ ông ấy xem rồi à ?
-Không có, chỉ là Tiếu Tố Tố có tới tìm ông ấy, ông lão này rất lợi hại, liếc mắc đã nhìn rõ mệnh cách của Tiếu Tố Tố!
Lưu Diệp Tử thở dài.
-Mệnh cách của Tiếu Tố Tố?
Lưu Diệp Tử nói thế, gợi lên sự hiếu kỳ của Dương Minh:
-Mệnh cách của Tiếu Tố Tố là gì thế?
-Gia tộc của Tiếu Tố Tố, có một ma chú. Nữ tử đều không sống quá hai mươi tuổi, cho nên nàng rất đánh thương, mẹ của nàng từ khi nàng còn nhỏ cũng đã rời đi…
Lưu Diệp Tử thở dài:
Mẫu thân cuẩ Tiếu Tố Tố cũng là người ở trong cục điều tra thần bí, gia nhập cục với ý muốn phá giải lời nguyền của gia tộc, nhưng mà vẫn không thành, Tố Tố cũng thế, từ nhỏ đã ở trong cục điều tra thần bí, cùng với Phùng Thiên Long từ nhỏ đã trở thành một đôi thanh mai trúc mã, cũng bởi vì nguyên nhân của bản thân, cho nên Phùng Thiên Long cữ mãi bị nàng từ chối, chỉ vì sợ liên lụy tới hắn!
-Hả? Tiểu Tố Tố còn có thân thế thê thảm tới thế sao?
Dương Minh ngẩn cả ngừoi! Hắn không ngờ đội viên của mình lại có vận mệnh bi thảm tới thế. Sống không quá hai mươi tuổi, bây giờ Tiếu Tố Tố mới mười tám tuổi, như vậy là chẳng còn sống được bao lâu nữa.
-Đây là chuyện mà người trong cục điều tra thần bí ai ai cũng biết!
Lưu Diệp Tử nói :
-Nhưng mà Phùng Thiên Long đúng là cây si tình, biết chuyện của Tiếu Tố Tố như thế, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện theo đuổi.
Dương Minh lúc này mới hiểu ra, khi mình không cho Tiếu Tố Tố đi Vân nam, thì Phùng Thiên Long lại kích động đến thế! Đi chuyến này chết nhiều hơn sống, Phùng Thiên Long đi, không biết bao giờ trở về, mà Tiếu Tố Tố do nguyên nhân của bản thân, nên nàng quyết định đi coi như là tìm cho mình một lối thoát!
Có lẽ Phùng Thiên Long vẫn hi vọng khi trong tình cảnh sống còn ấy Tiếu Tố Tố sẽ chấp nhận mình!
Có thể thấy người này là một người đối với công tác rất nhiệt tình! Đây quả là một người tốt, Dương Minh có thể quen thân được.
-Tuy mình rất đồng tình với Tiếu Tố Tố nhưng mà hạnh phúc là do cô ấy nắm giữ, sao có thể định đoạt được, chỉ có thể thay nàng chúc phúc.
Dương Minh thở dài:
Nhưng mà điều đó thì liên quan gì tới ông thầy bói kia?
09.08.2014
Chương 2028
Phùng Thiên Long Và Tiểu Tố Tố
Nhóm dịch:Nòng nọc
Biên: V.E.A.R
Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
-Đúng vậy, chuyện là như thế này… Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Diệp Tử chậm rãi kể.
Trước đó vài ngày. Dương Minh đã được Hạ Băng Bạc tiết lộ cho tin tức về chuyến đi Vân Nam, thì Phùng Thiên Long và Tiếu Tố Tố, cũng xác định trở thành thành thành viên của chuyến đi này, do đó tình cảm của cả hai tăng lên không ít.
Có lẽ Tiếu Tố Tố đã hiểu rõ tâm ý của Phùng Thiên Long, cũng biết lý do Phùng Thiên Long đi Vân Nam kì này, Tiếu Tố Tố cũng hiểu rõ chuyến đi này chính là thập tử nhất sinh.
Dưới tình huồng này, nàng cũng mở lòng hơn! Nàng đã yêu Phùng Thiên Long nhưng lại sợ vận mệnh của mình ảnh hưởng đến Phùng thiên Long, cho nên vẫn một mực từ chối.
Nhưng mà hiện tại, Tiếu Tố Tố không thể cứ cự tuyệt… Hai người đi đến Vân Nam, không biết có trở về nữa hay không, do đó Tiếu Tố đã không còn quan tâm lời nguyền của gia tộc nữa.
Do đó, Tiếu Tố Tố đã đáp ứng hẹn hò với Phùng Thiên Long, mà buổi hẹn đầu tiên chính là cái chợ đêm này! Dù sao cũng có cái chợ đêm này là gần chỗ họ nhất.
Ở trong chợ đêm, hai người đều đến ăn ở cái quán mì này, mà Tiếu Tố Tố cũng nhìn thấy ông lão coi bói kia, cũng giống như Dương Minh, rất tò mò, đi đến nhờ ông ấy xem thử. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ông lão ở đây rất có thanh danh, cho nên Tiếu Tố Tố muốn thử một lần.
Nhưng mà không ngờ, câu nói đầu tiên của Mặc lão làm cho Tiếu Tố Tố mở to tròng mắt.
-Còn có hai năm!
Mặc lão nhìn thoáng qua Tố Tố thản nhiên nói.
-Lời ông lão làm cho Tiếu Tố Tố sửng sờ, ông lão này chẳng lẽ biết được chuyện gia tộc của mình?
-Nếu là đoán mò sao có thể trùng hợp đến như vậy?
Tiếu Tố Tố lại tiếp tục hỏi:
-Hai năm gì ạ?
-Cô
Mặc lão đầu thản nhiên nói:
-Cô chỉ còn sống được có hai năm.
Nói tới đây, Tiếu Tố Tố hoàn toàn tin lời ông lão. Không ngờ Mặc lão chỉ cần nhìn đã đoán ra mệnh cách của mình!
Phùng Thiên Long vội hỏi:
-Tiên sinh, có cách nào phá giải không ạ?
-Mỗi người mỗi mệnh cách, sinh ra đã định sắc, ta chỉ coi số mạng, không thể nào nghịch thiên cải mệnh!
Mặc lão thản nhiên lắc đầu:
-Cô nương mệnh cách đã định, Mặc mỗ đành bó tay.
-Này…
Phùng Thiên Long nghe mặc lão nói như thế thì mặc mày tối sầm lại. Tia hi vọng trong hắn vừa mới nhóe nay lại sập tắt.
-Lời nguyền gia tộc…Thật sự không thể phá sao
Tiếu Tố Tố nghe Mặc lão nói, thần sắc buồn bã.
-Cũng không phải không có
Mặc lão nhàn nhạt mở miệng. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
-Chẳng lẽ tiên sinh còn cách nào khác?
Nghe Mặc lão nói, niềm hi vọng lại trở về trong Phùng Thiên Long và Tiếu Tố Tố.
-Ta nói rồi lời nguyền của gia tộc cô không thể phá giải!
Mặc lão nói.
Tiếu Tố Tố kì quái nhìn Mặc lão.
-Mạng của cô tự nhiên không thể cải biến được, số mệnh của con người vừa ra đời đã được quyết, vị xuất sinh bất tái thử liệt, không có lời nguyền nào mà không thể phá vỡ cả.
Mặc lão đầu thản nhiên nói.
Lời của Mặc lão làm cho Tiếu Tố Tố và Phùng Thiên Long sửng sờ! Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ muốn cho Tiếu Tố Tố trọng sinh một lần? Tuy cả hai đều là người của cục điều tra thần bí, nhưng mà cái chuyện trọng sinh này đâu phải là chuyện có thể làm được.
Mà gia tộc của Tiếu Tố Tố, chỉ còn lại có mình cô ấy, vậy việc cải bến này là nói đến ai?
Bỗng nhiên, Phùng Thiên Long và Tiếu Tố Tố chợt liếc nhau một cái, lập tức hiểu ra nghĩa bóng của Mặc lão, đây chẳng lẽ là nói tới nữ nhi của Tiếu Tố Tố đó sao?
Nghĩ đến đây Phùng Thiên Long ánh mắt trở nên nóng bỏng! Tiếu Tố Tố trước giờ cũng vì nguyên nhân này mà vẫn không chấp nhận Phùng Thiên Long! Nàng không muốn để hắn và con của mình sau này phải khổ vì lời nguyền!
Nghĩ tới những điều đó, cho nên nàng cứ đắn đo, do dự! Nhưng mà khi nghe được lời Mặc lão nói, thì trong nàng tràn ngập hi vọng!
-Lão tiên sinh có phải muốn nói đến hài tử của tôi.
Tiếu Tố Tố kích động nhìn Mặc lão đầu.
Mặc lão chậm rãi gật đầu nói:
-Nếu cô dựa theo lời tôi mà làm, thì lời nguyền của gia tộc cô có thể phá giải.
-Mời tiên sinh chỉ giáo!
Tiếu Tố Tố không dám thất lễ, vội vàng chăm chú lắng nghe.
-Các người cứ thuận theo tự nhiên, tự nhiên sẽ có cơ duyên xuất hiện, đến lúc đó không chừng lời nguyền cũng được phá giải…
Mặc lão đầu thản nhiên nói.
-A!
Tiếu Tố Tố không hề nghi ngờ lời của Mặc lão!
-Ý của tiên sinh là hài tử của tôi, có thể phá giải ma chú này.
Phùng Thiên Long cố ý nói là hài tử của hắn chứ không phải là của Tiếu Tố Tố.
Hiện tại Tiếu Tố Tố còn chưa nhận lời, nhưng mà Phùng Thiên Long nói vậy, cố ý gài thế Tiếu Tố Tố. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc lão mỉm cười, làm như thấu được tâm sự của Phùng Thiên Long:
-Đúng thế, nhưng mà cậu cũng đừng mưu toan thay đổi tính mạng của cô ấy, điều đó chỉ là vô dụng.
Phùng Thiên Long nghe Mặc lão nói, cao hứng có, ảm đạm có, cao hứng vì tình yêu của hắn với Tiếu Tố Tố sẽ đâm hoa kết trái, nhưng mà buồn vì vận mệnh Tiếu Tố Tố không thể thay đổi…
-Cảm ơn tiên sinh, tiên sinh có thể nói rõ hơn, phải làm sao thì hài tử của tôi mới có thể tránh được một kiếp mạng này? Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiêu Tố Tố có chút vội vàng.
-Chuyện tương lai là do nhân quả, bởi vì, chính là chuyến xuất hành kì này của các người, ta chỉ nói thế thôi không thể biết xa hơn được?
Mặc lão cười ảm đạm.
-….
Tiếu Tố Tố có chút thất vọng, nhưng mà nàng cũng có chút hi vọng, về sau con mình được cứu rồi!
-Tiên sinh, còn có một truyện mong ngài giúp đỡ, nếu hài tử của tôi có thể thay đổi mệnh cách thì xin ngài đặt cho một cái tên, coi như ngài chúc phúc cho đứa bé…
Phùng Thiên Long thỉnh cầu nói:
-Tôi họ Phùng…
Tiếu Tố Tố tức giận nhìn Phùng Thiên Long, cô còn chưa có đồng ý gả cho hắn thề mà hắn đã tự tiện rồi?
Bất quá thời gian ít ỏi, đây không phải là lúc để nàng chấp nhất chuyện nhỏ, hơn nữa trong lòng nàng cũng đã chấp nhận Phùng Thiên Long
-Ta biết cậu họ Phùng…
Mặc lão thản nhiên nói:
-Như vậy đi, tên chỉ có một chữ Tiếu, lại cùng âm với họ của người, trai gái đều dùng được, đã thế còn có ý vui vẻ cả đời.
Mặc lão không hề nói lung tung, lão thật sự đoán ra tên họ của Phùng Thiên Long, và Tiếu Tố Tố nên mới quyết định đặt là Phùng Tiếu!
-Phùng Tiếu? Phùng Tiếu Tiếu?
Phùng Thiên Long thấy cái tiên Phùng Tiếu vẫn còn thiếu thiếu cái gì cho nên quyết định thêm một chứ Tiếu nữa.
-Đa tạ tiên sinh dạy bảo.
Phùng Thiên Long chân thành nói
-Được rồi, đi đi, ai mà biết trước tương lai sẽ như thế nào?
Mặc lão khoát tay, cười nói
Lưu Diệp Tử đem chuyện của Phùng Thiên Long và Tiếu Tố Tố kể lại cho Dương Minh, Dương Minh cảm thấy Mặc lão này rất kì quái, không hề đơn giản chút nào!
Mà Hoàng Nhạc Nhạc và Hạ Tuyết nghe được vận mệnh bi thảm của Tiếu Tố Tố đồng thời thở dài.
Trong lúc nói chuyện thì bốn bát mì nóng hổi cũng được bưng lên!
Dù tiệm này chỉ là một cái sạp quán ven đường, nhưng mà đồ dùng nấu ăn cũng như bát đũa rất sạch sẽ, làm cho người ta có một cảm giác thư thái, Hạ Tuyết và Hoàng Nhạc Nhạc không thể chê vào đâu.
Mì vàng óng mềm đi cùng với miếng thịt heo trắng lát mỏng, rất mê ngườii, làm cho người khác thèm thuồng.
-Lão Đại, trước khi ăn không muốn nói gì à?
Lưu Diệp Tử cười hỏi.
-Tiểu từ ngươi, ăn thì ăn đi, nói nhiều quá? Với lại hồi nãy ngươi nói nhiều rồi, còn không mau ăn đi!
Dương Minh trừng mắt nhìn Lưu Diệp Tử một cái.
-Nhưng mà, tiệm mì có nước dùng rất ngon, thảo nào quán mì này có thể tọa lạc ở nơi mà đơn vị tài sản tính bằng nghìn ức này.
Đây cũng là một biểu hiện của sự bình tĩnh, giống như người chỉ trong một đêm mà trở nên giàu có, đi ra khỏi cửa lúc nào cũng có một bó tiền lớn, mua sắm đồ xa hoa không tiếc tiền, thì chứng tỏ là nhà giàu mới nổi!
Có thể thấy được tâm tính của Dương Minh rất là cứng cỏi, đây cũng chính là một trong những điều kiện của sát thủ.
Phải có một cái đầu lạnh, thì mới có thể làm được đại sự!
-Quán ăn này mùi vị thức ăn quả không tồi!
Dương Minh tán thưởng.
-Đúng vậy, lão đại, đừng thấy chỗ này mà tồi tàn mà xem thường. Hạ đội trưởng cũng thường tới đây ăn!
Lưu Diệp đắc ý nói:
-Nơi này là do em phát hiện, riết rồi mọi người trong cục đều tới đây làm khách quen cả!
Làm một tô no đầy bụng, làm cho người dễ chịu hơn nhiều, cũng như có khí lực để tiếp tục dạo phố.
Chỉ là trong lúc Dương Minh đang tính tiền, có mấy tên côn đồ cũng đi tới. Nhìn thoáng qua thấy mấy đồng bạc trắng của ông chủ liền nói:
-Tiền tháng này, mau nhanh đưa ra!Dương Minh nhíu mày, không nghĩ tới ở đây cũng gặp mấy tên côn đồ tới thu phí! Dương minh cả đời ghét nhất là những tên côn đồ chỉ biết ức hiếp người nghèo, mặc dù trước đây hắn cũng là côn đồ!
Ông chủ của tiệm này, cũng như toàn bộ những người buôn bán nhỏ ở cái chợ đêm này đều là từ hai bàn tay họ mà kiếm cơm kiếm cháo, không bị trộm không bị cướp, mà mất hết toàn bộ công sức lao động, mấy tên côn đồ này không biết nhục là gì sao?
Tính cách của Dương Minh, cho dù có địa vị trong xã hội, nhưng vẫn tràn đầy lòng hiệp nghĩa! Bằng không lúc trước khi thấy ông lão bị ức hiếp, Dương Minh chắc cũng không có can đảm đứng ra bảo vệ! Rồi lúc Phương Thiên đang ở trong trại giam, Dương Minh cũng sẽ không xuất hiện mà giá huấn tên lục mao kia!
Cho nên hiện tại, Dương Minh cũng không thể khoanh tay làm ngơ!
-Lão đại, anh bình tĩnh đi, mỗi địa phương đều có một quy tắc riêng, không phải lúc nào chúng ta đều có thể ngăn cấm….
Lưu Diệp Tử thở dài, khuyên giải Dương Minh :
-Tên cầm đầu này chính là Đại Nha Tử, Đại Nha Tử chính con trai của quản lý trường quản lý cán bộ của địa phương này, chúng dám thu tiền là do có cha của hắn âm thầm gật đầu, mà các thương hộ của chợ đêm này, cũng chỉ biết cắn răng, không dám phản kháng… Dẫu sao họ cũng chỉ là tiểu thương nhỏ, không dám kiếm phiền toái!
Quả nhiên, ông chủ chỉ biết cười khổ một cái rồi móc ra ba trăm đồng giao đủ cho Đại Nha Tử