Quyển 4: Phong vân khởi động. Chương 387
Vô đề Người dịch: Mr5800 Nguồn: metruyen.com
Nội dung thu gọn
Hơn nữa xưa nay cung nỏ của thiên linh tộc nổi tiếng sắc bén, cung tiễn thủ của bọn họ tung hoành trong rừng rậm ngàn năm hiếm khi gặp đối thủ.
Hai nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc không lập tức công kích Hàn Phi xem như khó được. Nên biết quan hệ giữa thiên linh tộc và nhân tộc ác liệt không thua gì hải tộc. Tộc nhân thiên linh tộc tự cho rằng là con cưng của thần rất khinh thường nhân tộc, hai nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc chẳng qua là e ngại Hàn Phi lộ ra thực lực.
Chính lúc này, người qunả lý tiệm rượu Hắc Yêu Tinh rốt cuộc lộ mặt. Một nam nhân trung niên sắc mặt âm trầm có mấy Võ Sĩ của hải tộc bảo vệ xung quanh tách ra đám người đi tới.
- Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Thấy tình hình hỗn độn, đôi mắt xanh bắn ra tia lạnh băng. Nam nhân trung niên quản lý tiệm rượu Hắc Yêu Tinh từ từ nhìn quét qua mặt Hàn Phi, mấy tộc nhân thiên linh tộc.
Nam nhân trung niên quản lý tiệm rượu Hắc Yêu Tinh hỏi:
là ở gây chuyện tại đây?
Thương nhân mập La Cách nghiến răng nghiến lợi bò dậy, chỉ vào Võ sĩ của Man tộc đã hôn mê trong tay Hàn Phi.
Thương nhân mập La Cách hét lên:
- Là hắn!
- Chúng ta tìm chỗ ngồi, hắn cố ý giơ chân ra ngáng chân ta!
Thương nhân mập La Cách thấy hết Hàn Phi trả thù giúp gã, đại phát thần uy, trong lòng rất sung sướng và cảm kích khó tả. Dù mặt thương nhân mập La Cách dập, răng gãy, thấy bộ dạng thảm thiết của mấy Võ sĩ của Man tộc thì gã thấy đáng giá. Lúc trước thương nhân mập La Cách tới chỗ này làm ăn hay bị đám Man tộc khi dễ.
Nhưng Man tộc thì Man tộc, người hải tộc cai quản tiệm rượu Hắc Yêu Tinh không dễ chọc. Không thể mở một tiệm rượu lớn như vậy tại đây tuyệt đối không phải người hải tộc bình thường có thể làm được. Thương nhân mập La Cách có thể liều mạng chết sống với Man tộc nhưng tuyệt đối không nguyện ý đắc tội đối phương. Thấy nam nhân trung niên quản lý tiệm rượu Hắc Yêu Tinh hỏi chuyện thương nhân mập La Cách lập tức nhảy lên, giành ưu tiên trước. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thương nhân mập La Cách tính toán giỏi nhưng phe địch cũng không ngốc.
Nam kiếm sĩ của thiên linh tộc tức giận nói:
- Chẳng qua là đội hữu của ta vô tình vươn chân ra, ai kêu ngươi đi đường không có mắt, rõ ràng là các ngươi ra tay trước!
Nam nhân trung niên quản lý tiệm rượu Hắc Yêu Tinh vung tay lên, không khách sáo nói:
- Ta không cần biết các ngươi tranh chấp!
- Muốn đánh thì đi ra ngoài, đây là chỗ chúng ta làm ăn chứ không phải sân quyết đấu. Bây giờ tạo thành thương tổn cái gì các ngươi phải bồi thường cái đó!
- Bồi thường không có vấn đề, nhưng cái tên này . . .
Hàn Phi cười lạnh xách Võ sĩ của Man tộc như chó chết lên, sải bước đi tới bên một bàn rượu bên cạnh, cầm một ly rượu lúa mạch rưới vào mặt gã.
- Ui!
Đám người khách nhậu bàng quan hút ngụm khí lạnh, không chỉ vì thủ đọn vô tình của Hàn Phi mà còn vì hắn lộ ra huênh hoang.
Nên biết dù là thương khách trên biển độc hành kiệt ngạo bất thuần đã đến đây đều phải nhìn sắc mặt người hải tộc làm việc. Hành động của Hàn Phi rõ ràng là không nể mặt nam nhân trung niên quản lý tiệm rượu Hắc Yêu Tinh.
Có nhiều nhân tộc thầm lau mồ hôi thay Hàn Phi. Chỗ này chính là địa bàn của hải tộc, cường long không áp nổi địa đầu xa, thực lực có mạnh hơn thì một người làm sao so với tộc nhân hải tộc?
- Hừ!
Bị rượu lạnh lẽo kích thích, Võ sĩ của Man tộc tỉnh khỏi hôn mê. Đầu Võ sĩ của Man tộc xây xẩm, lắc đầu nguầy nguậy, giọt rượu vàng xen lẫn máu loãng chảy xuống mặt gã.
Không đợi Võ sĩ của Man tộc tỉnh táo hoàn toàn, thanh âm của Hàn Phi như ma quỷ vang bên tai gã:
- Xin lỗi đồng bạn của ta đi, cho ngươi cơ hội cuối cùng!
Một nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc rốt cuộc không nhịn nữa, quát to:
- Muốn chết!
Nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc bóp cung nỏ trong tay, một nỗ tiễn màu xanh sắc bén bay nhanh hướng ngực Hàn Phi.
thiên linh tộc nổi tiếng trên Cửu Thiên đại lục về chế tọa hoàn mỹ cung dài ngắn, nỗ nặng nhẹ. Đừng xem thường cung nỏ nhỏ này, dù trong tình huống không thể sử dụng linh văn phụ trợ trên cung nỏ vẫn có sức sát thương đạt mấy chục thước. Hai bên cách nhau chưa đến mười thước, mũi tên này bắn ra chắc chắn có thể đâm thủng Hàn Phi.
Nhưng Hàn Phi đã sớm đề phòng bọn họ, sao có thể để nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc dễ dàng thành công? Trong khoảnh khắc bay tới trước mặt, Hàn Phi vứt đồ trong tay đi, búng tay một cái.
Một lũ tiên thiên chân khí quanh quẩn trên đầu ngón tay giữa, giây lát ngón giữa búng ra va chạm với mũi tên. Chỉ nghe một tiếng 'đinh' giòn vang, nỗ tiễn rớt ra ngoài, tốc độ càng nhanh hơn bắn ngược trở lại nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc.
Gậy ông đập lưng ông! Hàn Phi búng ra đạn chỉ thần công chẳng qua là tiên thiên chân khí vận dụng kỹ xảo nhỏ, đói phó với nỗ tiễn không kèm lực lượng khác là chuyện dễ như chơi.
Nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc chờ thấy tình cảnh Hàn Phi bị bắn thủng ngực, đột nhiên nỗ tiễn nàng bắn ra quay ngược trở về. Nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc phản ứng khá nhanh, lập tức nghiêng người tránh né nhưng vẫn chậm một chút, bị nỗ tiễn đâm trúng vai. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phập!
Mũi tên ba góc đâm thủng vai nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc, máu bắn ra sau lưng. Lực lượng một cú búng lớn đến như vậy.
Tình hình xảy ra quá nhanh, trừ số ít mấy cường giả ra, mọi người chỉ thấy nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc công kích Hàn Phi. Kết quả vai nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc trúng một mũi tên.
thánh diện thạch kinh ngạc, vội vàng đỡ nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc:
- Ni Nhã!
Tuy nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc đã tránh thương tổn trí mạng nhưng mũi tên này vẫn trọng thương nàng, đau đớn làm mặt nàng trắng bệch. Một cánh tay bị thương không thể nhúc nhích, nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc chỉ có thể mắt tóe lửa nhìn chằm chằm Hàn Phi.
Nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc khác mặt xanh mét, cung nỏ còn chĩa vào Hàn Phi nhưng đã mất can đảm bắn ra.
Hàn Phi không để ý tới bọn họ, một tay xách Võ sĩ của Man tộc mới thức tỉnh lên ném dứt chân thương nhân mập La Cách, phát ra tiếng va chạm trầm đục.
Võ sĩ của Man tộc bị ném choáng váng mặt mày cố gắng vùng vẫy, bị một chân đạp trên cổ đè gã dán sát sàn lạnh lẽo.
Giọng Hàn Phi lạnh băng như gió rét thổi qua lòng mọi người, làm người ta cảm thấy hắn lạnh lùng vô tình.
- Xin lỗi!
Nam nhân trung niên quản lý tiệm rượu Hắc Yêu Tinh vốn cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu chiến hơi biến sắc mặt, lặng lẽ lùi nửa bước, bày dáng vẻ bàng quan.
Võ sĩ của Man tộc dưới chân Hàn Phi chưa từng chịu nhục như vậy, đặc biệt là người vũ nhục gã chính là nhân tộc, Võ sĩ của Man tộc muốn phản kháng nhưng bị Hàn Phi khống chế không thể nhúc nhích.
Võ sĩ của Man tộc chỉ có thể gào thét nói:
- Nằm mơ! Có bản lĩnh thò ngươi giết ta đi!
Mắt Hàn Phi lóe tia sáng lạnh:
- Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?
26.05.2014
Quyển 4: Phong vân khởi động. Chương 388
Vô đề Người dịch: Mr5800 Nguồn: metruyen.com
Nội dung thu gọn
Chân Hàn Phi dùng sức đè cổ Võ sĩ của Man tộc, xương cốt kêu răng răng rắc, Võ sĩ của Man tộc kiềm không nổi đau đớn hét lên.
Rốt cuộc có Võ sĩ của Man tộc gai mắt đứng ra, chửi mắng:
- Bà nội nó!
- Mọi người cùng nhau lên, đập chết . . .
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Võ sĩ của Man tộc chưa kịp nói xong đã bị một ly rượu thủy tinh chứa rượu lúa mạch đập vào mặt, làm mặt mũi gã lem luốc, mảnh vỡ thủy tinh cùng máu bắn tung tóe. Chim đầu đàn này bị đạp ra sau, Võ sĩ của Man tộc ngất xỉu.
Hàn Phi lạnh lùng hỏi:
- Còn ai không phục?
Ánh mắt sắc bén liếc từng khuôn mặt khách nhậu. Người Man tộc, thiên linh tộc bị Hàn Phi liếc mắt qua đều gục đầu xuống, không dám đối diện.
Hàn Phi lộ ra thực lực cường đại, thủ đoạn sấm sét hoàn toàn chấn nhiếp bọn họ. Ai cũng biết trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh có cấm chế đặc biệt, trừ phi là cường giả thần cấp, nếu không thì sẽ bị áp chế không thể phát huy ra lực lượng. Khả năng Hàn Phi là Võ Sĩ thần cấp quá thấp, chỉ có thể chứng minh hắn không cần dùng đấu khí vẫn có thực lực mạnh mẽ, nhân vật như vậy không dễ chọc.
Trên Lam Kình đảo này trừ hải tộc ra, người chủng tộc khác thuộc về khách tộc, bọn họ có Mạo Hiểm Giả, thương nhân, cũng có tội phạm, trộm cướp lưu vong ngoài biển vì sống không nổi trên đại lục. Có thể nói đủ loại thập cẩm, trông chờ bọn họ đoàn kết nhất trí là nằm mơ. Mọi người đều thấy rõ kết cuộc của chim đùa đàn, dù trong lòng có không phục cỡ nào thì nào ai dám nhảy ra khiêu chiến Hàn Phi nữa?
Không ai đứng ra, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có mấy Võ sĩ của Man tộc thống khổ rên rỉ, Võ sĩ của Man tộc bị giẫm dưới chân rốt cuộc không chịu nổi đau đớn, sợ hãi cái chết, tay vỗ sàn nhà. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Võ sĩ của Man tộc rít lên xin tha:
- Ta sai rồi, ta xin lỗi, tha ta đi!
- Coi như ngươi biết điều!
Hàn Phi chậm rãi giơ chân lên, trầm giọng quát:
- Mau cút cho ta!
Mấy tên Võ sĩ của Man tộc, tộc nhân thiên linh tộc cực kỳ xấu hổ, tức tối nhưng bọn họ biết mình không là đối thủ của Hàn Phi, đành xấu hổ nhịn nhục, hậm hực rời khỏi tiệm rượu Hắc Yêu Tinh trong tiếng cười nhạo, la rống của nhân tộc, thú tộc.
Thương nhân mập La Cách cực kỳ cảm kích nói:
- Đại nhân . . .
- Ta . . .
Hàn Phi vỗ vai thương nhân mập La Cách nói:
- Đừng nói nữa, người của ta không phải ai đều có thể khi dễ!
- Chúng ta tìm chỗ ngồi đi, còn có chuyện cần làm.
Thương nhân mập La Cách mạnh gật đầu, trong khoảnh khắc này lòng gã sinh ra xúc động phục vụ quên mình cho Hàn Phi.
Lúc này, nam nhân trung niên quản lý tiệm rượu Hắc Yêu Tinh đi tới nói:
- Xin hãy thanh toán phí tổn thất là năm mươi ba kim tệ!
Chút tiền nhỏ này không đáng gì, Hàn Phi kêu thương nhân mập La Cách trả tiền ngay. Chỗ này dù gì là địa bàn của người ta, nể mặt đối phương cũng là cho mình mặt mũi.
Vẻ mặt nam nhân trung niên quản lý tiệm rượu Hắc Yêu Tinh dịu lại, tuy quan hệ giữa nhân tộc, hải tộc không hòa thuận nhưng cường giả đi đấu cũng được tôn trọng.
Nam nhân trung niên quản lý tiệm rượu Hắc Yêu Tinh nhận tiền xong lạnh nhạt nói:
- Hoan nghênh đi tới nữ cung tiễn thủ của thiên linh tộc, xin đừng tùy tiện gây sự, ngươi cần hiểu quy tắc chỗ này.
Nam nhân trung niên quản lý tiệm rượu Hắc Yêu Tinh bỏ lại một câu sau đó biến mất. Tiệm rượu Hắc Yêu Tinh trải qua vở kịch vui trở lại ồn ào náo nhiệt. Bãi chiến trường nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, sự thật không phải như vậy, có một số biến cố không phải ở ngoài sáng có thể thấy được.
Hàn Phi, thương nhân mập La Cách mới ngồi xuống liền có một nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh đi tới, dịu dàng hỏi:
- Hai vị muốn kêu cái gì?
Đôi mắt lam xinh đẹp toát ra tò mò nhìn Hàn Phi.
Đa số hải tộc đều có đôi mắt giống như biển xanh, hoặc là xanh thẳm, hoặc là xanh biếc, hay là trong xanh có tia tím, đây là đặc tính chủng tộc hải tộc.
Thương nhân mập La Cách nháy mắt với Hàn Phi, tuy vết thương trên mặt đau nhức nhưng tâm tình của gã rất vui.
Hàn Phi cười nói:
- Cho chúng ta mấy ly rượu mạch, thêm chút thức ăn lót dạ là được.
Hàn Phi hiểu thương nhân mập La Cách ám chỉ, chẳng qua là hắn biểu hiện mạnh mẽ khiến nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh có hứng thú, nếu không thì nàng sẽ không nhiệt tình như vậy.
- A! Nếu có thể thì xin mang thuốc trị thương cho bằng hữu của ta, hắn cần trị liệu.
Thương nhân mập La Cách bị té không nhẹ, miệng mũi còn chảy máu. Bởi vì ở đây áp chế đấu khí nên thương nhân mập La Cách không thể sử dụng thủy hệ trị liệu thuật.
Nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh yêu kiều cười nói:
- Vâng, xin chờ chút.
Nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh yểu điệu rời đi.
Thương nhân mập La Cách nhỏ giọng mập mờ nói:
- Đại nhân, ta chưa từng thấy nữ nhân bán bia xinh đẹp hải tộc nào khách sáo với nhân tộc chúng ta như vậy. Đợi lát nữa nếu trên bàn có một viên trân châu, ngươi nhận lấy thì đêm nay có thể cùng nàng . . . Ha ha ha ha ha ha!
Hàn Phi buồn cười, bởi vì vết thương máu me trên mặt thương nhân mập La Cách phối hợp biểu tình lúc này trông rất tếu.
- Ta biết rồi, nhưng chúng ta tới nơi này cũng không phải vì tán gái!
Thương nhân mập La Cách nịnh nọt sai chỗ, ngại ngùng cười, rụt đầu lại. Nhưng da mặt thương nhân mập La Cách rất dày, cũng biết Hàn Phi không tức giận.
- Đại nhân cứ yên tâm, chờ lát nữa ta lập tức đi tìm cửa xuất hàng!
Mùi hương mạch rượu và thực vật rất nhanh bưng lên. Quả nhiên Hàn Phi thấy trên khay đặt một viên trân châu nho nhỏ. Đôi mắt nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh ngập nước nhìn chằm chằm Hàn Phi, người mù còn nhìn ra được mắt nàng tràn ngập quyến rũ.
Tính cách của nữ nhân hải tộc không giống với nhân tộc, thiên linh tộc, càng như Man tộc dám yêu dám hân. Bọn họ thấy người mình thích sẽ chủ động theo đuổi, không giả tọa làm dáng, Ví dụ như Tiệp Lâm Na tuy chỉ có một nửa huyết thống hải tộc nhưng có cá tính tương tự. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hàn Phi ở trên biển phiêu bạt với đám thủy thủ vượt vạn dặm, kéo dài hơn một tháng, nói hắn không rục rịch với nữ nhân dị tộc xinh đẹp này thì là xạo. Nhưng trong tình huống chưa giải quyết việc chính, Hàn Phi đành làm bộ như không thấy ý tốt của nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh, chỉ đặt tiền bao dày rộm trên khay.
Thấy Hàn Phi không lấy trân châu của mình, nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh oán hận giậm chân, lắc eo nhỏ xoay người rời đi.
Thật là phí của trời! Thương nhân mập La Cách ngồi một bên vừa bôi thuốc trị thương lên mặt vừa oán thầm Hàn Phi lãng phí. Không phải ai cũng có thể đụng tới diễm ngộ như vậy, giống như thương nhân mập La Cách, đám nữ nhân hải tộc kiêu ngạo không có hứng thú liếc mắt một cái nữa là.
30.07.2014
Quyển 4: Phong vân khởi động. Chương 389
Vô đề Người dịch: Mr5800 Nguồn: metruyen.com
Nội dung thu gọn
Không đợi thương nhân mập La Cách bôi thuốc xong chợt có một người mau chóng ngồi xuống ghế bên cạnh gã, động tác nhanh nhẹn, thành thạo.
Người đột nhiên xuất hiện đại khái hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng nhỏ gầy, mặt xấu xí. Trên khuôn mặt gầy guộc là đôi mắt gian xảo, mũi ưng miệng mỏng, cho người cảm giác âm hiểm, cũng là nhân tộc.
Thương nhân mập La Cách ngồi bên cạnh lộ vẻ sợ hãi và vui mừng:
- Lão Miêu, ngươi còn chưa chết sao?
Thương nhân mập La Cách vội vàng giới thiệu cho Hàn Phi:
- Địa nhân, vị này chính là người trung gian tốt nhất trong toàn Trân Châu cảng, lão Miêu!
- Ta đang định tìm hắn đây.
Lái buôn lão Miêu cung kính hành lễ với Hàn Phi, cười nịnh nói:
- Vị đại nhân này, tại hạ là người trung gian giao dịch nho nhỏ, ta có vinh hạnh được biết đại danh của người không?
Hàn Phi lạnh nhạt nói:
- Ta tên là Hàn Phi.
Hàn Phi thầm hiểu ra, hành động mới nãy đập bẹp Võ sĩ của Man tộc của hắn khiến nhiều người chú ý. Lái buôn lão Miêu quen biết thương nhân mập La Cách vì điều này mới chủ động tới gần.
Nhưng Hàn Phi không có hứng thú giao tiếp với loại người này, bởi vậy nháy mắt với thương nhân mập La Cách.
Thương nhân mập La Cách ngầm hiểu, hỏi han:
- Lão Miêu, nghe nói ngươi đắc tội cháu trai của quan thủ thành, bây giờ còn dám ra đây hoạt động sao?
Đầu tiên lái buôn lão Miêu cung kính nói:
- Hàn Phi đại nhân, có thể quen biết người là vinh hạnh của ta!
Thấy Hàn Phi không có vẻ muốn nói chuyện với mình thì cười khổ trò chuyện cùng thương nhân mập La Cách:
- Cái này nói đến thì dài, dù sao ta trả giá rất đắt mới sắp xếp rắc rối này xong, bây giờ nghèo đến trong nhà không có con chuột. La Cách huynh đệ, ngươi có chuyện làm ăn nào có thể giúp ta không?
Thương nhân mập La Cách nhìn Hàn Phi, thấy hắn nhẹ gật đầu mới đáp: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Lão Miêu, ta và đại nhân đi đến Lam Kình đảo tất nhiên không phải chơi, nhưng chắc chắn ngươi không nuốt trọn cuộc buôn bán này. Ta hy vọng ngươi giúp ta mấy con cá mập lớn, đến lúc đó sẽ không ít phần của ngươi.
- Cá mập lớn?
Lái buôn lão Miêu trợn con mắt ti hí nói:
- Nhân tộc trong Trân Châu cảng thành này có ai quen nhiều cá mập lớn hơn ta? La Cách lão đệ, chỉ cần trong tay ngươi có hàng đủ cứng, ta thậm chí có thể liên hệ vương tộc giúp ngươi.
- Vậy mà ngươi còn than nghèo? Đừng có than nghèo trước mặt ta.
Thương nhân mập La Cách xoe tròn mắt, đột nhiên móc ra mấy kim tệ đưa cho lái buôn lão Miêu.
- Lão Miêu, làm phiền ngươi mua giúp mấy xiên cá nướng về, đại nhân của chúng ta lần đầu tiên đến Trân Châu cảng, còn chưa ăn qua.
Không phải thương nhân mập La Cách sĩ diện muốn lái buôn lão Miêu chạy chân mà là có lời cần thương lượng với Hàn Phi trước. Dù sao lái buôn lão Miêu xuất hiện đột ngột, không nói với Hàn Phi thì không được.
Lái buôn lão Miêu cũng hiểu ý thương nhân mập La Cách, cười híp mắt nhận lấy kim tệ:
- Không thành vấn đề. Gần đây có một tiệm cá nương mới mở có mùi vị không tệ, ta lập tức đi rồi về ngay.
Lái buôn lão Miêu đứng dậy, chớp mắt biến mất trong đám người.
Thương nhân mập La Cách xua lái buôn lão Miêu trơn tuột như cá chạch đi xong nhỏ giọng giải thích rằng:
- Đại nhân, lão Miêu xem như lái buôn có tiếng trong Trân Châu cảng, đúng là quen biết nhiều đại thương gia, tức là cá mập to mà chúng ta vừa nói. Trước kia ta có thông qua lão Miêu làm ăn vài lần, hắn rất có danh dự. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nhưng tên này thích chiếm lợi chút ít, năm trước đắc tội điệt tử của quan thủ thành chỗ này, suýt chút bị đánh chết, hiện tại xem ra sự việc đã qua đi, nếu không thì lão Miêu không dám đi ra ngoài như vậy. Người xem . . .
Hàn Phi trầm ngâm nói:
- Được rồi, vậy cứ quyết định là hắn đi. Nhưng chúng ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng hắn, trước tiên lấy vài thứ ra thử.
Cẩn thận sẽ không có sai lầm lớn. Lúc ở trên con thuyền số hiệu Tuyết Âu thương nhân mập La Cách từng nói nhân tộc làm ăn trong Lam Kình đảo gặp phiêu lưu không nhỏ. Hàng hóa trên con thuyền số hiệu Tuyết Âu nếu lấy hết một lần e rằng sẽ dẫn đến nhiều người mơ ước. Tuy Hàn Phi không sợ có chuyện gì nhưng cũng hiểu đạo lý hoài bích có tội.
Thương nhân mập La Cách cung kính nói:
- Ta cũng nghĩ vậy. Ta chia danh sách ba phần, trước tiên đưa một phần cho lão Miêu, nếu như không có vấn đề thì chúng ta lấy ra tiếp, người thấy sao?
Hàn Phi cười nói:
- Ta không hiểu nhiều những chuyện giao dịch này, tất cả đều giao cho ngươi xử lý, cố gắng xong sớm.
- Xin người yên tâm!
Chờ thương nhân mập La Cách, Hàn Phi bàn bạc xong thì lái buôn lão Miêu mang theo cá nướng thơm ngào ngạt trở về. Thương nhân mập La Cách biết ẩn ý thương nhân mập La Cách đuổi mình đi nên không nhắc lại đề tài vừa rồi, chỉ nói mấy chuyện kỳ lạ thú vị trên Lam Kình đảo. Điều này giúp Hàn Phi thay đổi chút ấn tượng về lái buôn lão Miêu.
Uống mấy ly mạch rượu xong thương nhân mập La Cách lấy ra hai phần danh sách đã định sẵn.
Lái buôn lão Miêu nhận lấy, nhìn xong trợn to mắt nói:
- A! Mấy thứ này đều là hàng cứng!
Thương nhân mập La Cách đắc ý nói:
- Nếu không có hàng cứng thì đại nhân của chúng ta sẽ không đích thân đến!
- Như thế nào? Ngươi xem có con cá mập lớn nào có thể nuốt vào và có thứ chúng ta cần không?
Hai tờ danh sách này một phần là hàng hóa chở trên con thuyền số hiệu Tuyết Âu, đương nhiên số lượng bị cắt giảm rất nhiều. Danh sách kia là vật phẩm Hàn Phi cần mua, trong đó có nhiều tài liệu khá quý hiếm, ít thấy, chỉ đại thương gia mới đưa ra được.
- Mấy thứ này tuy rằng khó tìm nhưng ta biết một vị cá mập lớn, chắc không thành vấn đề, Vài món trong này hơi rắc rối chút, sợ là phải gặp mặt trực tiếp với các ngươi bàn chuyện.
- La Cách huynh đệ, số hàng cứng này của các ngươi nếu là một năm trước còn đỡ, nhưng giờ thì rất phỏng tay, giá ít nhất là . . .
Lái buôn lão Miêu âm thầm ra dấu tay mà Hàn Phi không hiểu, nói nhỏ:
- Đặc biệt là tinh thần bí ngân, hôm nay cơ hồ hoàn toàn hết hàng. Lần này các ngươi giàu to!
Thấy dấu tay của lái buôn lão Miêu, thương nhân mập La Cách vui sướng suýt nhảy cẫng lên.
Thương nhân mập La Cách cố nén tâm tình vui sướng, nói nhỏ:
- Ngươi đừng gạt ta, nếu thật sự buôn bán thành công thì ta sẽ cho ngươi hai điểm ích lợi!
Hai điểm là hai phần trăm số tiền thành giao, Hàn Phi hiểu điều này.
Tuy nhiên, lái buôn lão Miêu lắc đầu lộ vẻ mặt gian trá nói:
- La Cách lão đệ, là ngươi đang giấu giếm ta, chắc trong tay các ngươi không chỉ có bấy nhiêu hàng đi? Nói thật, cá mập lớn có thể nuốt số hàng của các ngươi không hơn năm con, nếu hư không có ta dẫn tiến, các ngươi sẽ không dễ làm việc đâu. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cho nên ta muốn lấy bốn điểm!
Thương nhân mập La Cách sắc mặt âm trầm khó chịu nói:
- Tạm thời chỉ có bao nhiêu hàng, tin hay không tùy ngươi, bốn điểm?
30.07.2014
Quyển 4: Phong vân khởi động. Chương 390
Vô đề Người dịch: Mr5800 Nguồn: metruyen.com
Nội dung thu gọn
- Ngươi quá đen đi, lấy nhiều như vậy không sợ nứt bụng sao?
Thương nhân mập La Cách, lái buôn lão Miêu không bàn về bao nhiêu hàng nữa mà nhỏ giọng cò kè mặc cả giá.
Giải quyết dứt khoát! Tất nhiên thương nhân mập La Cách không có gì để nói. Lái buôn lão Miêu cũng hiểu Hàn Phi không dễ chọc, có ba điểm thì lái buôn lão Miêu cũng rất thỏa mãn rồi. Lái buôn lão Miêu luôn miệng đồng ý.
Ăn uống no đủ xong lái buôn lão Miêu kêu một nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh tới, nhét một túi tiền cho nàng, rù rì vài câu bên tai.
Nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh mỉm cười, gật đầu, dẫn Hàn Phi, thương nhân mập La Cách, lái buôn lão Miêu đi tới cánh cửa có hai Võ Sĩ canh gác.
Đằng sau cánh cửa là đường hầm đi thông dưới đất.
Vào thời thượng cổ, chịu địa tinh văn minh viễn cổ ảnh hưởng, khi đó chỉ cần là thành phố lớn đều xây dưới đất để mở rộng không gian. Hiện tại thành thị quốc gia Cửu Thiên đại lục kế thừa di sản thời thượng cổ phát triển lên, chẳng qua không có bao nhiêu người nguyện ý cư ngụ dưới lòng đất không thấy ánh sáng cả ngày trời. Bởi vậy những thành thị dưới lòng đất bị thay đổi thành chợt ngầm, hay sân giác đấu, các chỗ ăn chơi, trong đó nhiều nhất là chợ đen. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tương đối với cửa hàng bình thường trên mặt đất thì chợt đen nhiều ít có thành phần màu xám. Người bình thường rất khó đi vào trong. Bên trong giao dịch toàn là thứ có giá trị phi phàm hoặc là hi hữu hiếm thấy. Rất nhiều thứ không mua trong cửa hàng được đều tìm thấy ở chợ đen.
Hàn Phi không xa lạ chợ đen, dưới lòng Tắc Ân thành Minh Lam vương quốc cũng có một cái. Hàn Phi nhớ là cũng từ đường hầm một tiệm rượu đi xuống. Tình hình quen thuộc khiến Hàn Phi nhớ đến đoạn thời gian ở vương đô.
Chợ đen của Trân Châu cảng thành có diện tích tuyệt đối không thua gì Tắc Ân thành. Thương nhân mập La Cách từng nói với Hàn Phi chợ đen tại đây do vương tộc, mấy đại bộ lạc của Bỉ Mông Đặc vương quốc cai quản. Mấy dại thương cự cổ có thực lực nhất Bỉ Mông Đặc vương quốc đều xây dựng cửa hàng chuyên môn tại đây, số tiền giao dịch mỗi năm cực kỳ khổng lồ.
Tương đối với Trân Châu cảng chen chúc chợ đen yên lặng, rỗng rãi rất nhiều. Con đường do đá xanh thanh lịch trải đều, sạch sẽ bằng phẳng. Không có nhiều thương khác đi ngược xuôi nhưng ai nấy khí độ bất phàm, không hỗn loạn àng thua lẫn lộn.
Từng cây cột đá hống khung đỉnh khảm nhiều hải minh châu to cỡ nắm tay. Những hải minh châu này là đặc sản trong biển, đến buổi tối có thể phát ra ánh sáng nhu hòa. Chỉ có hải tộc mới xa xỉ sử dụng hải minh châu, Vô số viên hải minh châu tỏa ra ánh sáng phản chiếu cùng linh tinh đăng từ các cửa tiệm chiếu sáng con đường.
Theo lái buôn lão Miêu hướng dẫn, Hàn Phi, thương nhân mập La Cách cùng đi tới một cửa hàng nằm ở trung tâm thành thị dưới lòng đất.
Quy mô cửa hàng này khá kinh khủng, cửa hàng nối liền chiếm một nửa con đường, chỉ nhìn bề ngoài đã thấy ra thực lực của nó không tầm thường. Hộ vệ đứng bên cửa là một loạt hơn mười Võ Sĩ cự kình.
Hải tộc chủ yếu bao gồm ngư nhân tộc, sa nhân tộc, cự kình tộc và hải dực tộc. Trong đó số lượng cự kình tộc thưa thớt nhất, không phải nói tộc quần này yếu, ngược lại cự kình tộc thống lĩnh hai vương quốc trên Lam Kình đảo. Dù là sa nhân tộc hung dữ, hiếu chiến nhất cũng kính sợ bọn họ ba phần.
Võ Sĩ cự kình tộc là Võ Sĩ dũng mãnh, xấut sắc nhất trong hải tộc, bọn họ ai nấy có vóc dáng siêu vạm vỡ hơn ba thước, có thể so với người khổng lồ thời viễn cổ. Man tộc, hậu duệ Titan tộc ở trước mặt Võ Sĩ cự kình tộc không là gì. Những Võ Sĩ cự kình tộc này mặc áo giáp sắt thép bạc lóng lánh, tay cầm rìu chiến hai lưỡi mấy tấc khiến người sợ hãi, thấy mà run.
Lái buôn lão Miêu cười nói:
- Đây là Cự Hải cửa hàng. La Cách huynh đệ cũng biết thực lực của họ mạnh nhất nguyên Trân Châu cảng, nếu không tìm thây thứ các ngươi cần tại đây thì chắc chắn chỗ khác không có!
Thương nhân mập La Cách kéo lái buôn lão Miêu sang một bên, nói nhỏ:
- Chẳng phải Cự Hải cửa hàng là sản nghiệp của quan thủ thành sao? Ngươi đắc tội cháu trai của quan thủ thành mà còn dám tới đây, không sợ liên lụy chúng ta?
Lái buôn lão Miêu cười khổ nói:
- Chẳng phải ta đã nói với ngươi là dàn xếp xong chuyện rồi sao? Trong đó có một điều kiện chính là ta phải giới thiệu việc làm ăn cho bọn họ . . .
- Nói chính xác hơn là chỉ có thể phục vụ cho họ. Nhưng điều này không ảnh hưởng hợp tác giữa chúng ta, có ta giới thiệu thì việc làm ăn của mọi người cũng dễ bàn hơn.
Tác dụng lớn nhất của lái buôn là bắc cầu giữa bên bán với bên mua. Có khá nhiều lái buôn giống như lão Miêu phục vụ cho đại thương gia ở Trân Châu cảng, nên lời gã nói cũng hợp tình hợp lý. Thương nhân mập La Cách không hỏi thêm, ba người đi vào Cự Hải cửa hàng.
Hiển nhiên lái buôn lão Miêu rất quen thuộc, mau chóng tìm một quản sự trong cửa hàng, đi vào phòng riêng ngồi xuống nói chuyện.
Sau khi giới thiệu hai bên biết nhau xong lái buôn lão Miêu tự giác lui vào góc, lấy thân phận của gã không có tư cách tham dự hai bên bàn bạc, nhưng điều này không có nghĩa là gã vô dụng. Tiền hoa hồng ba điểm không dễ kiếm. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quản sự của Cự Hải cửa hàng khá già, dáng người gầy yếu, râu tóc hoa râm. Thú vị là môi quản sự của Cự Hải cửa hàng có hai râu cá dài, khi nói chuyện vãnh lên. Đây là bề ngoài đặc biệt của một vài hải tộc.
Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng dựa vào ghế da, lạnh nhạt nói:
- Nếu đã là lão Miêu giới thiệu thì ta không hỏi thân phận của các ngươi, có hàng gì cứ lấy ra. Chỉ cần hàng tốt thì giá tiền không thành vấn đề.
Giọng điệu của lão quản sự của Cự Hải cửa hàng có chút kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, mắt sáng quốc nhìn Hàn Phi chằm chằm.
Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng nhìn ra được Hàn Phi mới là chính chủ, trong đôi mắt thận trọng đầy tò mò, dù sao thương khách trên biển trẻ tuổi như hắn khá hiếm thấy.
Giọng điệu của lão quản sự của Cự Hải cửa hàng khiến Hàn Phi khó chịu nhưng tại đây không thể so đo mấy thứ này. Hàn Phi gật đầu với thương nhân mập La Cách. Thương nhân mập La Cách lập tức lấy danh sách hàng hóa ra.
Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng tùy tay nhận lấy, liếc sơ, biến sắc mặt nói:
- Cực phẩm mỹ tửu, tinh thần bí ngân . . . Khó được, những thứ này bây giờ đều hút hàng.
Tay trái khô gầy nhẹ gõ mặt trên, chợt ngẩng đầu nói:
- Ta đã xem danh sách, các ngươi có mang hàng dùng thử không? Ta cần xem nó có phẩm chất tốt như vậy không!
Tất nhiên là Hàn Phi có mang hàng mẫu. ánh sáng chợt lóe, một bình rượu thủy tinh, một khối sắt thép chớp lóe ánh sáng ám kim, một hộp gỗ đàn xuất hiện trên mặt bàn.
Hàn Phi chơi chiêu này làm lão quản sự của Cự Hải cửa hàng giật mình, ánh mắt sắc bén nhìn chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón áp út của hắn.