Chương 10
Như thế này mới gọi là gõ cửa. Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông Biên Dịch: Goncopius Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
“ A..Ư…Chồng ơi….A…Ư…”
Tiếng kêu của nữ nhân kia vô cùng rõ ràng, không ai bì nổi truyền vào trong tai của Đường Kim. Không thể không nói, nhà của ký túc xá này có hiệu quả cách âm thật sự là quá kém. Mà dường như là đôi nam nữ bên phòng 604 vẫn chưa thỏa mãn dục vọng, lúc này mới là 8h tối mà bọn hắn đã chiến đấu vài lần rồi. Vài lần trước thì chuyện tốt của bọn hắn bị cắt đứt, dường như bọn hắn muốn làm lần này để bù lại những tổn thất của các lần trước đó nên mới rên những tiếng khiến cho kinh thiên động địa. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tuy rằng Đường Kim không biết được lúc trước là ai gõ cửa phòng 604 kia nhưng mà hắn tuyệt đối có thể hiểu được cảm giác của người nọ, hiểu được vì sao bọn họ phải gõ cửa như vậy, đây quả thật là một loại tạp âm gây ô nhiễm a.
- Ta là một thiếu niên thuần khiết như vậy, cư nhiên bị đám người các người đầu độc, các ngươi quả thật là tội nhân thiên cổ a.
Đường Kim lắc lắc đầu, tay phải nắm lại sau đó giơ lên rồi đập mạnh vào cửa.
“ Rầm”
Nương theo một tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt cửa phòng 604 đã bị đánh nát.
“A…A”
Một tiếng hét chói tai liền vang lên, hiển nhiên chủ nhân của tiếng hét này chính là nữ nhân diêm dúa kia.
- Đây mới gọi là gõ cửa thật sự.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu giống như nói một câu, sau đó không nhanh không chậm xoay người, làm bộ dạng như không có gì, thản nhiên đi vào gian phòng của mình rồi đóng cửa phòng lại. Giống như mọi chuyện phát sinh mới vừa rồi không có liên quan gì đến hắn.
- Cuộc sống mới bắt đầu rồi, đêm nay cần phải thưởng cho chính mình mới được, không luyện công nữa, chỉ ngủ thôi.
Đường Kim duỗi lưng một cái, đi vào phòng ngủ, tắm cũng không còn tắm, liền đem mình ném tới trên giường
************
Sáng sớm ngày thứ hai, vừa mới 6h thì tiếng từ loa phát thanh liền vang lên, đây là một bài hành khúc quân. Tiếng từ loa phát thanh này truyền đi khắp mọi ngỏ ngách trong sân trường, nó giống như là một cái đồng hồ báo thức, nhắc nhở toàn bộ học sinh và giáo viên của Ninh Sơn Nhụ Trung nên rời giường.*
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của NInh Sơn Nhị Trung vô cùng chặt chẽ, buổi sáng lúc 6h là phải rời giường, 10’ sau là phải bắt đầu bài thể dục buổi sáng. 6h30 bắt đầu tiết tự học sớm, 7h ăn sáng rồi 7h40’ bắt đầu tiết học chính thức.
Bất quá thời gian này cũng không liên quan đến Đường Kim. Hắn ngủ thẳng đến 7h thì mới rời giường, sau đó hắn đánh răng rửa mặt, tiếp theo là tắm một cái cho nó mát rồi thay quần áo. Nhìn bộ quần áo hắn mặc thì trông không khác ngày hôm qua là mấy, vẫn là chiếc áo T-shirt trắng, quần cao bồi màu đen và một đôi giày thể thao màu trắng.*
7h20’ Đường Kim bước ra khỏi cửa phòng, theo bản năng thì hắn liền liếc mắt nhìn vào phòng 602 bên cạnh một cái. Bất quá lần này hắn cũng không thấy Tô Vân Phỉ đi ra, nhưng mà phòng 604 đối diện với hắn thì hắn cũng không cần biết cũng không cần quan tâm.
Xuống lầu, xuyên qua sân thể dục, đi vào gần nhà ăn của ký túc xá nữ thì Đường Kim lấy trong túi ra hai mươi đồng sau đó mua hai mươi cái bánh bao thịt, sau khi ăn hết hai mươi cái bánh bao thịt thì hắn có chút bi phẫn, cái này mà cũng được gọi là bánh bao thịt sao? Thịt ở bên trong hai mươi cái bánh bao này cũng không đến một gram a.
Đối với việc này mà nói thì Đường Kim cũng không thèm để ý đến nữa, lúc đi ra khỏi nhà ăn thì hắn liền làm ra một quyết định là từ bây giờ về sau hắn sẽ không bao giờ ăn bánh bao thịt kia nữa.
7h35’, cách thời gian vào lớp còn 5’ thì rốt cuộc Đường Kim cũng đã đi vào phòng lớp 10/4. Chân trước hắn vừa mới bước vào phòng học thì liền hấp dẫn ánh mắt của hơn năm mươi người, là thành viên thứ năm mươi mốt của lớp 10/4 này thì Đường Kim hiển nhiên hấp dẫn ánh mắt của người khác. Đặc biệt là ngày hôm qua, trước mặt của hơn một ngàn học sinh và giáo viên thì Đường Kim hắn lại dám nói từ hôn với Tần Thủy Dao, kể từ việc đó xảy ra thì danh tiếng của Đường Kim đã lan rộng trong trường, và hắn cũng chính là một nhân vật nổi tiếng của Ninh Sơn Nhị Trung này.
Trong phòng học liền yên tĩnh vài giây đồng hồ, bất quá sau khi Đường Kim vào lớp thì phòng học lại khôi phục lại vẻ ồn ào giống lúc trước.
- Bạn thân, cậu thật đỏ.
Đường Kim vừa mới ngồi xuống thì tên bên cạnh hắn liền dùng ánh mắt quái dị nhìn vào hắn.
Ngồi cùng bàn với Đường Kim chính là tên đánh cuộc thua Đường Kim một trăm đồng ngày hôm qua, Trương Tiểu Bàn, tên khai sinh của Trương TIểu Bàn là Trương Lỗi bất quá hắn lại thích cái biệt danh Trương TIểu Bàn này.
- Đỏ? Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vẻ mặt Đường Kim tỏ ra ngạc nhiên:
- Như thế nào mà đỏ? Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cậu không xem diễn đàn của trường học chúng ta sao? Cùng từ hôn với Tần Thủy Dao, hành hung với Vương Phi, 2 chuyện này có thể để cho cậu nổi danh rồi. Huống chi còn có Tần Thủy Dao công khai nữa.
Trương Tiểu Bàn lộ ra một bộ dạng hưng phấn, xem hắn như vậy thì biết hắn quả thật là một bà tám chính hiệu rồi.
- Ngay cả tên của diễn đàn tôi cũng còn không biết nữa.
Đường Kim ngáp một cái, lập tức hỏi lại một câu:
- Tần Thủy Dao đưa ra cái tuyên ngôn gì? Nàng đồng ý từ hôn với tôi sao?
- Ta kháo, tôi nói anh bạn thân này, cậu còn nhớ rõ chuyện cậu từ hôn với này ấy. Một mỹ nữ xinh đẹp như thế mà cậu thật muốn cùng từ hôn với nàng sao?
Trương Tiểu Bàn thật không biets nói cái gì nữa đây, trên thế giới này làm sao có một số tên gia hỏa có phúc mà không biết hưởng đây? Nếu bản thân Trương Tiểu Bàn hắn mà có hôn ước với Tần Thủy Dao thì đánh chết hắn cũng không từ hôn với Tần Thủy Dao a.
- Đương nhiên là sự thật rồi, tôi chưa bao giờ nói láo.
Đường Kim lộ ra một bộ dạng chân thật.
- Ta nói, anh bạn này vì sao cậu phải khăng khăng một mực từ hôn với Tần Thủy Dao đây?
Trương Tiểu Bàn nhịn không được mà hỏi.
Đường Kim thở dài một hơi, bộ dạng bất đắc dĩ nói:
- Bởi vì, tôi là một con người rất vĩ đại.
Trương Tiểu Bàn im lặng không nói gì cả, cho dù chú mày là một con người vĩ đại thì sao? Chú mày có thể từ hôn với Tần Thủy Dao à?
- Haiz… bởi vì cái gọi là nam nhi chí tại bốn phương. Haizz… Trương Tiểu Bàn, tôi biết rằng cậu sẽ không có cách nào lý giải được sự vĩ đại to lớn của tôi.
Đường Kim lắc lắc đầu rồi thở dài:
- Nếu như vậy thì tôi cũng có thể giải thích với cậu một chút đi. Cậu nói, tôi có phải là một nam nhân đẹp trai, có phải là sẽ có rất nhiều cô gái đẹp thích tôi không? Nhưng mà nếu như tôi có một vị hôn thê thì những mỹ nữ này sẽ không còn tìm thấy được nam nhân mà họ thích nữa, đối với các nàng mà nói thì có phải đây là một chuyện bi thảm không?
Trương Tiểu Bàn trừng mắt nhìn vào Đường Kim, khóe miệng bắt đầu run rẩy.
- Tục ngữ có nói “ Hồng nhan họa thủy” Hồng nhan chính là tai họa a, mỹ nữ đều là những người đáng sợ, nếu mỹ nữ này không chiếm được người nam nhân mình thích thì chuyện này sẽ càng trở nên đáng sợ hơn, nhẹ thì ảnh hưởng đến sự yên ổn của xã hội còn nặng thì có thể uy hiếp đến hòa bình của thế giới.
Đường Kim tiếp tục phát biểu tuyên ngôn vĩ đại của hắn:
- Cho nên, vì sự hài hòa của xã hôi, vì hòa bình của thế giới mà tôi phải từ hôn với Tần Thủy Dao, tôi muốn cho những mỹ nữ này một cơ hội. Hiện tại thì cậu đã biết được sự vĩ đại của tôi chưa?
Trương Tiểu Bàn hoàn toàn hết chỗ nói rồi, vô sỉ a, quá vô sỉ, trên đời này làm sao lại có thể có vô sỉ như vậy người a? Vì cái gì mà một người thuần khiết như ta lại cùng ngồi chung bàn với một tên vô sỉ như vậy?
- Tự kỷ điên cuồng, da mặt dày.
Nữ sinh ngồi ở phía trước rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nàng quay đầu lại mắng Đường Kim một câu.
- Cô không phải là mỹ nữ nên tôi sẽ không cho cô cơ hội đâu.
Đường Kim nhìn vào nữ sinh này, sau đó làm ra bộ dạng an ủi nàng:
- Bất quá cô cũng đừng nên thương tâm, tôi cảm thấy rằng Trương Tiểu Bàn đây là một người tốt, nếu cô lo lắng không tìm được bạn trai thì hãy tìm cậu ta.
- Thật sự là tớ ngồi cùng cậu ấy cũng bị trúng đạn rồi a.
Vẻ mặt của Trương Tiểu Bàn tỏ ra vô tội nhìn vào nữ sinh kia.
Nữ sinh kia cũng không để ý đến Trương Tiểu chỉ là hung hăng trừng mắt liếc nhìn Đường Kim một cái ròi quay đầu đi, không hề để ý đến Đường Kim nữa.
Đối với cô gái này thì Đường Kim cũng không có hứng thú. Hắn thấy nàng ta quay đầu đi rồi thì nhìn vào Trương Tiểu Bàn, tiếp tục hỏi:
- Haiz, cậu còn nói cho tôi biết, rốt cuộc là Tần Thủy Dao công khai cái tuyên ngôn gì?
09.07.2013
Chương 11
Bỗng nhiên một nhát cắt làm hai. Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông Biên Dịch: Goncopius Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Bài post của Tần Thủy Dao nói rằng, mặc kệ người nào dùng phương thức gì cũng được, miễn sao đánh bại cậu thì nàng liền mời người đó dùng cơm. Vì thế cho nên hiện tại có hơn một ngàn nam sinh đang lập kế hoạch để tìm cách đánh bại cậu. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trương Tiểu Bàn trả lời.
Đường Kim liền lắc lắc đầu:
- Tần Thủy Dao này thật là quá nhỏ mọn rồi.
- Này anh bạn, cậu đứng trước mặt nhiều người nói từ hôn với nàng ta, khiến cho nàng ta mất mặt, bây giờ nàng ta muốn trả thù cậu cũng là một chuyện rất bình thường. Tại sao cậu lại nói nàng ta nhỏ mọn được?
Hiển nhiên là Trương Tiểu Bàn không ủng hộ cách nhìn của Đường Kim.
- Trương Tiểu Bàn a, Tần Thủy Dao rõ ràng là người có nhiều tiền nhưng nàng ta lại luyến tiếc không mời người khác dùng một bữa cơm, chẳng lẽ đây không phải là keo kiệt sao?
Đường Kim nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hiển nhiên so với lý giải của Trương Tiểu Bàn lại là một chuyện khác:
- Nàng biết không có người nào có thể đánh bại tôi, đã còn đằng bài post lên, như thế không phải rõ ràng là không muốn mời người ta ăn cơm sao? Cho nên nói, nàng thật sự là rất nhỏ mon, một người hào phóng như tôi đây thật sự không có cách nào gần nàng được, nhất định phải từ hôn a.
Trương Tiểu Bàn lại là một trận im lặng, không nói gì, thằng này mà hào phóng ư? Hắn như thế nào mà ta đây lại không nhìn ra được?
Càng làm cho Trương Tiểu Bàn không nói cái gì chính là thằng gia hỏa này lại vô cùng tự tin. Không ai có thể đánh bại được hắn sao? Tuy rằng hắn biết Đường Kim là một tên đánh nhau rất lợi hại, một người có thể quật ngã đến sáu người, có thể chuyện này thì mọi người đều biết. Nên muốn đánh bại được Đường Kim thì hơn phân nửa mọi người sẽ không tìm hắn để đánh nhau mà mọi người sẽ tìm một cách khác.
- Cậu xem, cậu cũng cảm thấy Tần Thủy Dao là một người keo kiệt chứ?
Thấy Trương Tiểu Bàn không nói lời nào thì Đường Kim có chút đắc ý, hắn lại thuyết phục được một người nữa. Tài ăn nói của hắn quả thật có thể so sánh với Tô Tần a. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trương Tiểu Bàn nhìn vào Đường Kim, yếu ớt nói một câu:
- Cậu đã hào phóng như vậy thì buổi trưa hôm nay có thể mời tôi đi ăn cơm không?
- Cậu là mỹ nữ à?
Đường Kim nhìn vào Trương Tiểu Bàn, hỏi.
Trương Tiểu Bàn lắc lắc đầu. Đương nhiên là hắn không phải là mỹ nữ rồi, ngay cả mỹ nam thì cũng không phải.
Đường Kim lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nhìn vào Trương Tiểu Bàn:
- Tôi hào phóng như vậy mà cậu cũng không hiểu. Chỉ cần tôi yêu thích mỹ nữ nào thì tôi sẽ mở vòng tay của mình ra, làm bến cảng để bảo vệ an toàn cho các nàng. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tôi thật sự vô cùng hào phóng sao?
- Ghê tởm.
Nữ sinh ngồi ở đằng trước kia cuối cùng không nhịn được nữa, nàng thấp giọng mắng một câu.
Đường Kim liếc nhìn nữ sinh này một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Bàn, nhỏ giọng hỏi:
- Cậu biết cô ta sao?
- Biết a, cô ta gọi là Lưu Hiểu Yến.
Trương Tiểu Bàn đáp.
- Haiz. Trách không được.
Đường Kim làm ra một bộ dạng tỉnh ngộ:
- Cô ta cảm thấy ghê tởm thì hơn phân nửa là cô ta mang thai rồi, là tác phẩm của cậu à?
- Hả?
Nhất thời thì Trương Tiểu Bàn liền choáng váng.
- Đường Kim, cậu là một tên lưu manh.
Lưu Hiểu Yến tức giận nhìn vào Đường Kim, làm ra một bộ dạng muốn cùng Đường Kim liều mạng.
“ Reng..Reng..Reng”
Đúng vào lúc này, tiếng chuông vào học lại vang lên.
Nguyên bản cả phòng học vốn đang ồn ào, trong nháy mắt bỗng trở nên yên lặng trở lại. Mỗi người đều ngồi nghiêm chỉnh ngay cả Đường Kim cũng ngồi có quy củ. Tuy rằng giờ phút này Lưu Hiểu Yến vô cùng tức giận nhưng mà nàng cũng chỉ có thể áp chế cơn giận ở trong lòng, xoay người lên, chào đón giáo viên vào lớp.
“Cộc…Cộc…Cộc”
Nương theo những tiếng giày cao gót, một mỹ nữ mặc váy đi vào phòng học. Mỹ nữ này đúng là Tô Vân Phỉ rồi, hôm nay có tiết Anh Văn.
Rất nhanh, Tô Vân Phỉ đã đi lên bục giảng, đối mặt với các học sinh trong lớp thì nàng lộ ra nụ cười ôn hòa:
- Good morning boys anhd girls.
Tất cả học sinh đều đứng dậy mà ngay cả Đường Kim cũng đứng lên nhưng mà ngay khi trong lớp mọi người dùng tiếng Anh để chào với giáo viên thì hắn lại hướng về Trương Tiểu Bàn, nói:
- Rốt cuộc thì tôi biết vì sao cô Tô lại không có bạn trai rồi.
- Vì cái gì?
Trương Tiểu Bàn nhịn không được mà hỏi.
Thấy mọi người bắt đầu ngồi xuống thì Đường Kim cũng ngồi xuống theo, sau đó hướng về Trương Tiểu Bàn, nói:
- Cậu không nghe mới lúc này cô Tô mới nói cái gì à?
Trương Tiểu Bàn có chút buồn bực:
- Vừa rồi cô Tô có nói cái gì sao?
- Trương Tiểu Bàn, lỗ tai của cậu không được tốt cho lắm a.
Đường Kim có chút đồng tình nhìn vào Trương Tiểu Bàn:
- Cậu không nghe cô Tô vừa nói cái gì sao? Nàng nói, cô nương sờ vào ngươi, đột nhiên ta muốn cắt đi cái ấy của ngươi. Cậu không biết là yêu cầu của cô Tô đối với bạn trai của mình thật là quá cao đi sao? Để một mỹ nữ đi sờ người ta cũng không cho người ta có phản ứng, người ta có phản ứng rồi thì lại muốn thiến người ta. Như thế thì có ai còn dám làm bạn trai của nàng a?
Trương Tiểu Bàn trợn mắt há hốc mồm, nhân tài, con mja nó tên gia hỏa này quả thật là một nhân tài. Sống đến bây giờ rồi thì đây là lần đầu tiên mà hắn nghe được giải thích câu Anh văn như vậy.
- Anh bạn, cậu rất là ngưu.
Trương Tiểu Bàn hướng về Đường Kim giơ ngón tay cái lên. Lúc này đây thì bản thân Trương Tiểu Bàn hắn có chút sùng bái Đường Kim rồi.
- Đường Kim, Trương Lỗi, đang là giờ học không nên nói chuyện ở trong lớp.
Lúc này giọng nói của Tô Vân Phỉ vang lên, phòng học cũng không lớn lắm. Tuy rằng giọng nói của Đường Kim và Trương Tiểu Bàn không tính là lớn nhưng mà vẫn khiến cho Tô Vân Phỉ chú ý. Đương nhiên là Tô Vân Phỉ cũng không nghe rõ những lời của Đường Kim nói rồi.
Đường Kim cùng Trương Tiểu Bàn đều nghe lời, cả 2 đều im lặng không dám nói cái gì.
Nhưng đúng vào lúc này, nữ sinh ngồi ở phía trước Đường Kim gọi là Lưu Hiểu Yến liền giơ tay lên:
- Cô Tô.
- Lưu Hiểu Yến, có chuyện gì?
Tô Vân Phỉ hỏi.
- Thưa cô, bạn Đường Kim đùa giỡn lưu manh với em.
Lưu Hiểu Yến nói.
- Cái gì?
Tô Vân Phỉ nhíu mày, dường như có chút khó tin.
Lưu Hiểu Yến lấy từ dưới bàn ra một cái điện thoại đi động, sau đó bắt đầu bấm vào nút ghi âm. May là nàng sớm có chuẩn bị, nàng đã thu âm được cuộc nói chuyện giữa Trương Tiểu Bàn và Đường Kim.
Vài giây đồng hồ sau.
Mọi người trong phòng học đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là câu cắt quả trứng kia, câu này đã làm cho đám nam sinh phải bội phục còn đám nữ sinh thì đỏ mặt. Mà Tô Vân Phỉ ở trên bục giảng thì tức giận đến mức mặt của nàng xanh mét, thân thể mềm mại của nàng run nhè nhẹ, một bộ dạng tùy vào lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Mọi người bắt đầu chờ mong Tô Vân Phỉ phát tác, chờ mong Đường Kim bị trừng phạt nhưng mà vài giây đồng hồ sau, bọn hắn lại thất vọng rồi. Tô Vân Phỉ lại có thể áp chế cơn giận ở trong lồng xuống, nàng không có bùng nổ tại đương trường mà là trừng mắt nhìn vài Đường Kim, mở miệng nói:
- Đường Kim, em ra ngoài đứng đi, tiết này em không cần nghe giảng nữa.
Nghe được Tô Vân Phỉ nói như thế thì Đường Kim không tỏ ra ủ rũ, ngược lại hắn tỏ ra bộ dạng cao hứng, hắn đứng lên hướng về phía Tô Vân Phỉ cười hì hì:
- Cảm ơn cô giáo, cô Tô hẹn gặp lại.
Nói xong mấy chữ này thì Đường Kim liền mở cửa phòng học ra rồi đi ra ngoài, nhưng mà hắn cũng không có đứng ở trước cửa mà liền lập tức rời khỏi đây.
Phản ứng của Đường Kim làm cho Tô Vân Phỉ càng thêm tức giận, giờ phút này trong lòng nàng không khỏi bắt đầu oán hận lên hiệu trưởng, như thế nào lại an bài một học sinh như vậy đến lớp của nàng đây? Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mà Đường Kim cùng Tô Vân Phỉ cũng không biết là vài giờ sau đó, trên form của trường Ninh Sơn Nhị Trung lại xuất hiện một topic, tiêu đề của topic này chính là “ Giáo viên gặp được nam học sinh lưu manh”
Đột nhiên câu thành ngữ “ Cắt đi …” liền dùng tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài. Chỉ sợ ngay cả Đường Kim cũng không nghĩ tới chính là từ đó về sau trong Ninh Sơn Nhị Trung không còn có giáo viên dạy Anh Văn nào dùng những câu đó để chào hỏi với các học sinh vào lúc bắt đầu vô tiết.
Mà giờ phút này, Đường Kim lại một lần nữa đi ra khỏi cánh cửa trường Ninh Sơn Nhị Trung. Sau đó hắn nhắm về quá thịt dê kia tới đi nhưng mà hắn không phải đi ăn cơm mà là đi đòi nợ.
25.07.2013
Chương 12
Người thiếu nợ gương mẫu. Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông Biên Dịch: Goncopius Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Đường Kim quả thật là một người rất nghèo. Trước kia tên sư phụ không có trách nhiệm kia giả chết biến mất thì lão chỉ để lại cho hắn một trăm đồng. Mặc dù hắn vận khí không tệ, ngồi trên xe trên đường đến thành phố Ninh Sơn cũng không tốn tiền. Hơn nữa ngày hôm qua hắn mới thắng từ nơi Trương Tiểu Bàn một trăm đồng, có thể ở buổi sáng hôm nay hắn tiêu hết hai mươi đồng vào việc ăn điểm tâm. Tính đến lúc này thì tiền mặt trên người của hắn chỉ còn lại có một trăm tám mươi đồng. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đối với một học sinh trung học bình thường mà nói thì nếu chính là ăn cơm hơn nữa lại ăn trong căn tin ở trong trường thì một trăm tám mươi đồng có thể ăn được hơn nữa tháng, tiết kiệm một chút thì dùng một tháng cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà Đường Kim không phải là một tên học sinh trung học bình thường, hắn chính là một tên siêu cấp ăn hàng. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một bữa ăn dùng 4 5 kg thịt đối với Đường Kim mà nói thì đó chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi. Tối hôm qua tại quán thịt dê này thì ước chừng là hắn ăn khoảng hơn một ngàn đồng tiền thịt dê. Không hề nghi ngờ gì nữa, nếu như hắn dùng hết một trăm tám mươi đồng trên người của hắn thì hắn cũng không đủ ăn một bữa. Dùng phương pháp bàn cờ để tính thì một trăm tám mươi đồng trên người của hắn cũng chỉ đủ để cho hắn ăn được 2/10 mà thôi.
Cho nên Đường Kim thật sự rất nghèo, nghèo đến nỗi không có tiền để ăn cơm. Hắn muốn ở thành phố Ninh Sơn này bản thân hắn có một cuộc sống mới, nhất định phải nghĩ biện pháp lấp đầy cái bụng của mình trước đã, nói cách khác thì nhất định hắn phải kiếm tiền.
Vì muốn trưa nay có thể ăn một bữa tiệc lớn nên Đường Kim quyết định trước tiên cần phải đi đòi nợ, người thiếu nợ hắn chính là tên kêu là Vương man tử, hắn còn thiếu Đường Kim một vạn hai.
Tuy rằng Đường Kim biết Vương man tử đã bị hắn đánh đến bất tỉnh phải vào bệnh viện nhưng mà hắn cũng không biết Vương man tử vào bệnh viện nào. Hơn nữa đối với lực đạo của mình thì Đường Kim rất rõ ràng, hắn xuống tay rát có chừng mực nên hiện tại hơn phân nửa là Vương man tử đã ra viện cho nên hắn liền quyết định đi đến chỗ ở của Vương man tử để đòi nợ.
Đường Kim không nhanh không chậm tiêu sái đi trên đường ở Nam lộ của thành phố Ninh Sơn, giờ phút này là giờ cao điểm nên trên đường rất có nhiều người. Cả đám người đi đi vô cùng vội vàng, còn Đường Kim thì lại từ từ, lúc này thì trong đám người đi trên đường thì Đường Kim trông có vẻ giống với hạc giữa bầy gà vậy.
Một chiếc xe hơi cũ nát không có giấy phép chạy qua bên cạnh của Đường Kim sau đó đột nhiên hắn thắng lại rồi tiếp theo là ở chiếc xe đó dừng lại ở bên cạnh Đường Kim.
Cửa xe được mở ra, một giọng nói giận dữ từ trong xe truyền ra:
- Mày đứng lại đó cho lão tử.
Nương theo một tiếng gầm giận dữ này là một tên đầu trọc có dáng người không cao, vẻ mặt dữ tợn bước xuống xe. Ngay sau đó là hai tên thanh niên đầu tóc húi cua cũng từ trên xe nhảy xuống.
Đường Kim nghe được giọng nói này có ch út quen thuộc nên hắn liền xoay người, thấy được người này là tên đầu trọc thì hắn không khỏi ngạc nhiên:
- Wey, đầu trọc chết tiệt, ông đến đây đưa tiền cho tôi sao? Không tồi, thật sự là không tồi, người tự giác giống như ông đây thật sự là còn sót lại rất ít. Nếu trên thế giới này có nhiều người giống như ông thì tốt biết mấy. Đầu trọc a đầu trọc, ông quả thật là một người thiếu nợ có mẫu mực, hình tượng của ông càng ngày càng chói loại, xem đi, xem đi, ngay cả cái đầu trọc của ông cũng càng lúc càng phát sáng kìa.
Tên đầu trọc này đúng là Vương man tử, hiện tại hình tượng của Vương man tử quả thật là có chút chói lói hơn nữa cũng có chút chật vật. Hai mắt của hắn toàn là tơ máu, bộ dạng tiều tụy hơn nữa trên cánh tay phải của hắn còn có bó thạch cao, hiển nhiên đây chính là kiệt tác của Đường Kim trong ngày hôm qua rồi.
Phía sau của Vương man tử chính là hai tên thanh niên có đầu tóc húi cua. Thoạt nhìn thì hai tên thanh niên này khoảng 20 tuổi, mặc đồng phục màu đen, hơn nữa trên cánh tay đều có hình xăm. Hình xăm của hai người cũng giống nhau chính là hình xăm một con hạt tử đang giương nanh múa vuốt.
- Anh man tử, chính là tên tiểu tử này sao?
Trong đó một tên thanh niên liền nhìn vào Đường Kim, có chút nghi ngờ, hỏi.
- Đúng vậy, chính là ta, các người mau đưa tiền cho ta đi.
Đường Kim chủ động lên tiếng nói. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tao đưa con mày tiền cái con mja mày.
Vương man tử nổi giận gầm lên một tiếng:
- Mọi người cùng xông lên, đánh gãy ta và chân của tên tiểu tử này cho ta.
- Vâng, anh man tử.
Tuy rằng hai tên thanh niên này có chút nghi ngờ nhưng mà vẫn đồng thanh lên tiếng đáp ứng một câu. Sau đó liền bước lên, một người chụp vào bả vai phải của Đường Kim còn tên khác thì chụp vào bả vai trái của Đường Kim.
Hiển nhiên rằng hai người này muốn trước tiên ra tay khống chế Đường Kim, đáng tiếc là không như suy tính của bọn hắn, những động tác của bọn chúng ở trước mắt Đường Kim thì cũng không có một chút hiệu quả gì cả.
- Một đám chết tiệt, các người thật đúng là không được khen ngợi mà.
Đường Kim thở dàu, sau đó hai tay của hắn đồng thời nâng lên, tùy ý tung ra một trảo, liền phân biệt bắt láy được một bàn tay của hai tên thanh niên sau đó hai tay của Đường Kim hơi dùng sức kéo xuống.
“Rắc”
“Rắc”
“Ách!”
- Đệt con mja.
Tiếng xương gãy cùng với một tiếng hét thảm và một tiếng mắng vang lên, tay của hai tên thanh niên này đã bị trật khớp.
- Tôi đã nói với các anh rằng tôi là một người không thích bạo lực chưa?
Đường Kim buông tay ra, sau đó đột nhiên nhấc chân lên, đá ra hai cước, đem hai tên thanh niên này đá ngã xuống đất:
- Nếu tôi chưa nói qua thì tôi đây liền nói lại lần nữa choc ác anh biết. Tôi thật sự là một người thích bạo lực, cho nên nếu các anh không muốn tôi dùng bạo lực để xứ lý các anh thì các anh đừng làm tôi mất hứng, bởi khi tôi mất hứng thì tôi sẽ trở nên vô cùng bạo lực. Hiện tại, các anh đã hiểu được ý của tôi chưa?
Hai tên thanh niên té trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng. Không bởi vì quá nóng mà là quá đau đớn, bọn hắn đều không nói gì. Trong mắt mơ hồ có chút sợ hai, sau đó rốt cuộc bọn hắn cũng hiểu được nguyên nhân cổ tay của Vương man tử bị gãy.
Đường Kim cũng không tiếp tục nhiều lời với hai tên thanh niên này nữa. Hắn quay đầu lại nhìn vào Vương man tử, lộ ra một bộ dạng không thích:
- Đầu trọc chết tiệt, ông đã để cho tôi làm những việc mà bản thân tôi không thích. Cho nên hiện tại thì bản thân tôi rất khó chịu, bởi vì rất khó chịu nên tôi quyết định tăng thêm số tiền mà ông nợ của tôi lên, cho nên hiện giờ ông đã thiếu tôi hai vạn đồng.
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên tay của Đường Kim vung lên, hắn bắt lấy cánh tay đang quấn băng của Vương man tử, hơi dùng lực một chút.
“Ách”
Vương man tử phát ra một tiếng thảm thiết kinh thiên động địa, cơn đau nhức từ trên cánh tay truyền đến khiến cho bộ mặt của hắn cũng bắt đầu run lên.
Vương man tử kêu thảm thiết lại không hề khiến cho nhiều người chú ý đến, mặc dù nơi này là trên đường nhưng mà có rất nhiều người sớm nhìn thấy tình huống ở bên này thì liền né xa ra. Mà cho du có nghe được tiếng kêu thảm thiết kia thì bọn họ cũng càng tránh xa hơn, làm gì có tâm tư đến đây mà coi nữa.
- Tên đầu trọc chết tiệt, hiện giờ thì ông có nguyện ý trả tiền không?
Một bên Đường Kim hơi dùng sức, một bên không nhanh không chậm hỏi.
- Đệt con mja nhà mày… A…Tiểu tử.. Mày có dũng khí…A..Mày ác lắm..A… Lão tử trả, lão tử trả.
Mới vừa bắt đầu thì Vương mọi rợ còn không phục, nhưng mà cơn đau càng ngày càng truyền đến làm cho hắn không ngừng hét lên. Lập tức liền khuất phục trước râm uy của Đường Kim, miệng vết thương của hắn giống như là bị xát muối vào làm cho hắn vô cùng đau đớn, không còn khả năng để chịu đựng nữa.
- Như thế thì được rồi nha, thiếu nợ trả tiền đây là một chuyện hiển nhiên, hai năm rõ mười. Tôi thật là một người biết giảng đạo lý mà.
Rốt cuộc Đường Kim cũng buông tay của Vương man tử ra, vẻ mặt có chút vừa lòng:
- Mau đưa tiền ra đây, tôi không muốn làm chậm trễ việc đi đến bệnh viện của các ông.
Vương man tử cắn răng, dùng cánh tay còn chưa bị thương kia bỏ và trong túi quần lấy ra một cái ví, một bên lấy tiền, một bên có chút không cam lòng nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu tử, từ trước đến nay Vương man tử tao là một người đàng hoàng, nếu mày thật sự có dũng khí thì hãy nói tên cho tao biết. ( Mja, giang hồ mà còn bày đặt đàng hoàng.)
25.07.2013
Chương 13
Tiêu Hoàng Kim. Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông Biên Dịch: Goncopius Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Tôi gọi là Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vẻ mặt Đường Kim nở ra nụ cười sáng lạn:
- Tôi là đệ tử của Đường Môn, tôi thích Hoàng Kim, tôi đang học ở Ninh Sơn Nhị Trung, rất hoan nghênh các vị đến để tặng tiền cho tôi.
Thấy Vương man tử đang lấy tiền ra thì Đường Kim liền bổ sung thêm một câu:
- Không cần đếm, trong túi của ông chỉ có tổng cộng là bốn nghìn tám trăm đồng còn thiếu một vạn năm nghìn hai trăm đồng nữa, ông mau đi mượn thêm tiền đi.
- Tiểu Thất, tiểu Bát, trên người các cậu có mang theo tiền không?
Lần này Vương man tử tỏ ra phối hợp, hướng về hai tên thanh niên kia hỏi.
Bây giờ tuy rằng hai tên thanh niên kia đã bò dậy từ mặt đất, tuy rằng vẫn cảm thấy đau đớn khó chịu nhưng mà bọn hắn cũng phối hợp lấy ví ở trên người ra. Tiền của ba người liền dồn lại, tính đi tính lại thì chỉ có chín nghìn sáu trăm đồng, ngay cả một vạn cũng chưa tới.
- Anh Man tử, nếu không thì chúng ta qua bên kia lấy tiền đi?
Trong đó một tên thanh niên liền mở miệng nói, tên này nhìn thoạt qua thì biết là một người có tiền bởi vì trên cổ của hắn có đeo một sợi dây chuyền vàng, trên tay cũng có đeo hai chiếc nhẫn vàng, giống như là một tên nhà giàu mới nổi.
Trong lòng của Vương man tử vô cùng biệt khuất, từ trước đến nay mỗi khi ra đường thì có ai dám đụng đến Vương man tử hắn đâu? Nhưng mà, phong thủy luân chuyển, gặp được tên tiểu tử Đường Kim này thì những ngày an nhàn của hắn liền chấm dứt.
Biệt khuất thì biệt khuất, hiện tại Vương man tử cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trả tiền trước thôi. Cho nên hắn liền nghe theo lời đề nghị của tiểu Thất, cơn tức này trong người hắn hiện tại chỉ có thể nhịn xuống, qua được cửa ải này rồi tính sau.
- Không cần đi lấy tiền.
Lúc này đây, Đường Kim lại mở miệng nói.
Vương man tử nhất thời sửng sốt, chẳng lẽ tính thiện lương trong con người tiểu tử này đột nhiên trỗi dậy sao?
Tiểu Thất và tiểu Bát cũng có chút ngạc nhiên, tiểu tử này mới vừa rồi mới giày vò anh Mọi rợ dục tiên dục tử là chính vì đòi tiền, như thế nào mà bây giờ đột nhiên hắn lại không đòi nữa?
- Đem dây chuyền trên người của anh đưa cho tôi.
Đường Kim nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ của tiểu Thất nói.
- Hả?
Tiểu Thất ngẩn ngơ ra, sau đó không ngừng nói:
- Tôi sẽ đi lấy tiền đưa cho cậu, rất nhanh thôi mà.
- Có phải anh không muốn đưa không, vậy thì tôi lấy ra giùm anh hỉ?
Đường Kim bất mãn nhìn vào tiểu Thất, nói:
- Tôi nói bản thân tôi là một người không thích bạo lực cho nên lúc tôi dùng bạo lực thì không thể khống chế được lực đạo của mình. Đến lúc đó thì vạn nhất không chỉ là lấy được sợi dây chuyền xuống mà có bẻ gãy cổ của anh thì anh cũng đứng có oán trách tôi.
Tiểu Thất buồn bực, con mja nó đây là uy hiếp trần trụa , mja nó đây là muốn đòi nợ sao? Cái này căn bản là đi cướp đoạt của người khác.
- Cướp của người khác hơn trăm lần, đây là lần đầu tiên bị người khác cướp lại, mụ nội nó thật sự là mất mặt quá mà.
Tiểu Thất âm thầm mắng một câu, sau đó vẫn là nghe lời Đường Kim, gỡ sợi dây chuyền xuống nhưng mà trong lòng của hắn cũng vô cùng buồn bực. Con mja nó, sợi dây chuyền này cũng là hơn một vạn đồng a, đây chính là sợi dây chuyền làm từ vàng tinh khiết a.
- Cả nhẫn trên tay nữa, lấy ra luôn đi.
Đường Kim còn nói thêm.
Tiểu Thất càng thêm buồn bực, bất quá lần này hắn cũng không nói cái gì thêm mà là tháo hai chiếc nhẫn trên tay xuống. So với sợi dây chuyền vàng thì hai chiếc nhẫn này lại càng rẻ hơn, dây chuyền cũng đã bị lấy rồi, tiếp tục giữ hai cái nhẫn này cũng không có hiệu quả gì.
Rốt cuộc, chín nghìn sáu trăm đồng tiền mặt, thêm một cây dây chuyền vàng, hai cái nhẫn đã vào trong tay của Đường Kim. Thấy được thu hoạch lần này của mình thì Đường Kim cũng cảm thấy vừa lòng, hướng về phía ba người Vương mọi rợ, phất phất tay:
- Bây giờ các anh có thể lăn đi bệnh viện được rồi.
Nghe được Đường Kim nói như thế thì ba người Vương mọi rợ giống như là được đại xá. Bọn hắn liền đón một chiếc taxi, ngay cả chiếc xe dùng để đến đây thì bọn chúng cũng ném ở ven đường.
- Kỳ thật thì kiếm tiền cũng không còn khó nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đường Kim đem một chồng tiền mặt nhét vào trong túi quần sau đó liền đi về phía Ninh Sơn Nhị Trung, như vậy là đòi nợ đã thành công rồi cho nên hắn cũng không cần đi đến chỗ ở của Vương mọi rợ nữa.
Bước chân của Đường Kim vẫn không nhanh không chậm, sắc mặt cũng không tỏ ra vẻ sợ hãi. Mọi chuyện xảy ra vừa rồi dường như đối với hắn mà nói thì cũng giống như ăn một bữa cơm vậy.
Vừa mới đắc thủ được sợi dây chuyền vàng cùng hai chiếc nhẫn kia, lại không hề được Đường Kim thu vào trong túi quần mà là bị hắn nắm ở trong tay phải. Một bên hắn vừa đi từ từ, một bên hắn dùng ngón tay phải của mình dùng sức bóp, nắm tay càng lúc càng chặt.
Một phút sau, bàn tay phải của Đường Kim đã mở ra, sợi dây chuyền vàng và hai chiếc nhẫn đã biến mất. Mà trong lòng bàn tay của hắn lại xuất hiện một viên tròn có ánh vàng rực rỡ.
Hai tay của Đường Kim hợp cùng một chỗ, bắt đầu chà xát vào nhau, tốc độ càng ngày càng trở nên nhanh hơn. Lại chưa đến một phú sau thì hai tay của hắn tách ra, ngón tay rất nhanh đã biến ảo, hắn đã nặn ra một vật không rõ hình dạng.
Lúc này đây, ước chừng qua ba phút thì ngón tay của Đường Kim mới dừng lại, sau đó lại nắm chưởng thành quyền. Sau đó hắn dùng bước lại, mở lòng bàn tay ra thì thấy được viên cầu hoàng kim kia đã biến mất, mà lúc này nằm ở trong lòng bàn tay của hắn chính là một chiếc phi tiêu. Phi tiêu này dài khoảng 3cm, màu vàng kim lấp lánh, rõ ràng là do hoàng kim tạo thành mà.
Nhìn thấy phi tiêu nằm ở trong lòng bàn tay của mình thì rốt cuộc Đường Kim cũng nở ra nụ cười sáng lạn:
- Rốt cuộc cũng có trang bị hoàng kim rồi. Lão nhân sư phụ kia quả thật là một người rất hẹp hoài, để cho người làm cho ta một chiếc phi tiêu hoàng kim mà người còn luyến tiếc. Vẫn là nơi này tốt hơn, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm, càng ngày ta thật sự càng thích sống ở nơi này rồi.
Đem phi tiêu hoàng kim thu vào tay, Đường Kim lại nhìn vào cánh cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung, nhất thời thì có chút đắn đo. Hiện giờ nên trở lại trường học hay là nên đi lang thang ở bên ngoài đây?
Đường Kim không thích đi học lại không thích học môn Anh Văn. Cho nên hôm nay bị Tô Vân Phỉ đuổi ra khỏi phòng thì hắn thật tâm cảm ơn Tô Vân Phỉ, ngẫm lại hiện giờ hẳn là còn chưa có tan học cho nên hắn liền làm ra quyết định. Tạm thời không cần trở về nữa, tiếp tục đi ra chơi đùa ở bên ngoài đi. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đi qua cánh cửa chính của Ninh Sơn Nhị Trung, Đường Kim tính toán nên đi ăn cái gì một chút. Hai mươi cái bánh bao thịt vào bữa sáng thật sự là làm cho hắn vô cùng buồn bực, vừa rồi mới buôn bán được một chuyến tiền lời thì hắn quyết định ăn thêm để bồi thường vào bữa sáng hôm nay.
Dọc theo Nam lộ ở Ninh Sơn thì Đường Kim thấy được một tiệm vịt quay, hắn liền vào đó mua 2 con vịt quay mà chưa đến 10’ sau thì 2 con vịt quay này đã nằm gọn trong bụng của Đường Kim.
- Haiz, cuối cùng cũng no được một chút.
Đường Kim thì thào tự nói nhưng mà lúc này từ trong ngực truyền đến mộ cảm giác lạnh lẽ khiến cho hắn biết được, lúc này Hoa Hoang có ý kiến.
- Hoa Hoa, ta biết ngươi muốn ăn cái gì, bất quá ở nơi này kiếm được món ngươi muốn ăn cũng rất khó. Trước tiên ngươi cứ nhịn đi một chút a, dù sao thì người cũng không có đói chết mà.
Đường Kim thấp giọng nói.
Cảm giác lạnh lẽo kia vẫn còn tồn tại, hiển nhiên là Hoa Hoa vẫn không có hài lòng.
- Hoa Hoa, ngươi đừng vội, đợi ta quen thuộc với chỗ này rồi thì ta liền lập tức kiếm thức ăn cho ngươi ăn, như vậy có được không? Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Kim vội vàng nói thêm.
Cảm giác lạnh lẽo đã biến mất, rốt cuộc thì Hoa Hoa cũng đã chấp nhận điều kiện của Đường Kim.
Đường Kim lại thở dài, trong lúc nhất thời lại có chút khó khăn, ở nơi này muốn tìm thức ăn cho Hoa Hoa ăn cũng thật sự là một chuyện không dễ dàng a.
Lúc này đây, một chiếc Audi có rèm che dừng lại ở bên cạnh Đường Kim, cửa kính xe mở xuống, một gương mặt anh tuấn liền xuất hiện trong mắt Đường Kim, đồng thời thanh niên anh tuấn này mở miệng:
- Đường Kim, có rảnh không? Lên xe tâm sự chút nào.
25.07.2013
Chương 14
Cậu cũng sớm già. Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông Biên Dịch: Goncopius Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Tôi không rảnh, bất quá tôi cũng không muốn nói chuyện phiếm với anh.
Bộ dạng của Đường Kim uể oải, nói:
- Anh không phải là mỹ nữ cho nên đối với anh thì tôi không có hứng thú.
Nam tử anh tuấn hờ hững cười:
- Đường Kim, thoạt nhìn thì cậu đang rất thiếu tiền.
- Tuy rằng tôi đang thiếu tiền, có thể cho dù anh có là mỹ nữ đi nữa thì tôi cũng khong thích nói chuyện với anh.
Đường Kim trừng mắt nhìn nam tử anh tuấn kia một cái, một bộ dạng rất mất hứng.
- Đường Kim, tôi chỉ muốn nói cùng cậu nói về một số sinh ý mà thôi.
Nam tử anh tuấn kia lắc đầu:
- Chỉ một số mà cũng có thể khiến cho một người rất nhanh trở thành một đại phú ông. Nếu cậu có hứng thú vậy thì hãy lên xe, nếu cậu không có hứng thú thì tôi đây cũng không ép cậu.
- Sinh ý có giá hơn trăm vạn à?
Đường Kim nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu:
- Được rồi, tôi có chút hứng thú.
Cửa xe được mở ra, Đường Kim liền lao vào trong xe, ngồi ở vị trí phụ lái, sau đó tiếp tục nói:
- Mau nói đi, là sinh ý gì?
Tuy rằng mới vừa rồi mới kiếm được gần một vạn đồng nhưng mà Đường Kim vẫn có chút thiếu tiền. Lấy sức ăn kinh người của hắn thì một vạn đồng cũng không ăn được bao lâu, bởi vậy đối với hắn mà nói thì việc quan trọng trước mắt chính là kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.
- Trước tiên tôi xin tự giới thiệu về bản thân mình một chút tôi tên là Lâm Tuấn Hùng, cũng là học sinh của Ninh Sơn Nhị Trung nhưng mà học trên cậu hai lớp.
Nam tử anh tuấn tên là Lâm Tuấn Hùng kia mở miệng nói.
Học sinh lớp 12?
Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra hoài nghi nhìn vào Lâm Tuấn Hùng, người này nhìn thế nào cũng không giống một học sinh. Xem diện mạo của hắn tuy rằng bộ dạng phong nhã, có thể là thành thục hơn một chút nhưng mà nhìn qua thì ít nhất người này cũng có bộ dạng hơn 20 tuổi rồi. Mà trang phục trên người của hắn cũng nhìn qua hoàn toàn không giống với trang phục của một học sinh, mà giống với một thành phần trí thức a.
- Tôi chỉ trưởng thành hơn một chút so với những lứa bạn cùng tuổi mà thôi.
Hiển nhiên là Lâm Tuấn Hùng nhìn ra nghi vấn của Đường Kim, hắn cười cười, tiếp tục nói:
- Đối với nữ nhân mà nói thì nam nhân càng thành thục thì lại càng có mị lực.
Đường Kim nhìn vào Lâm Tuấn Hùng cũng rất nghiêm túc mà nói:
- Anh chưa chắc đã trưởng thành sớm thật ra thì cũng có thể nói là ánh sớm già.
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tuấn Hùng khẽ run lên một chút, thằng này biết nói tiếng người sao? Bản thân hắn mới 18 tuổi mà còn gọi hắn là sớm già sao? Nếu không phải là tên tiểu tử này đối với Lâm Tuấn Hùng hắn có chút hữu dụng thù hiện tại hắn đã xác định mở miệng mắng chửi người rồi.
- Kỳ thật sớm già cũng không có gì là xấu chỉ cần không phải sớm ra là tốt rồi.
Đường Kim làm ra một bộ dạng an ủi.
Khuôn mặt tuấn tú của v lại run lên một chút nữa, thằng tiểu tử này thật sự là rất cần ăn đòn.
- Đường Kim, hay là chúng ta nói đến chuyện làm ăn đi.
Sợ tên tiểu tử Đường Kim này càng lúc càng nói không ra gì cho nên Lâm Tuấn Hùng vội vàng thay đổi đề tài, vội vàng noi vào chính sự.
- Haizz, được rồi, nói chuyện làm ăn, anh muốn đưa tiền cho tôi sao?
Khuôn mặt của Đường Kim lộ ra vẻ chờ mong:
- Kỳ thật thì so với tiền mặt thì bản thân tôi thích hoàng kim hơn. Nếu anh đồng ý tặng cho tôi một tấn hoàng kim thì tôi cũng không để ý mà liền nhận lấy ngay.
- Đường Kim, tôi biết cậu là người thông minh mà tôi cũng thích nói chuyện làm ăn với người thông minh.
Lâm Tuấn Hùng bắt đầu nói:
- Sách lược từ hôn của cậu với Tần Thủy Dao quả thật là cao minh. Nếu là cậu không thoái hôn thì Tần Thủy Dao cũng là người trước tiên nói từ hôn với cậu. Nhưng mà trước bao nhiêu người như vậy cậu lại nói từ hôn với nàng, thì nàng sẽ không đồng ý chuyện này với cậu bởi vì Tần Thủy Dao sợ mất mặt cho nên không đáp ứng. Bởi vì nếu nàng đáp ứng yêu cầu từ hôn của cậu thì nàng sẽ khiến cho mọi người cảm thấy nàng bị người ta từ bỏ. Mà quan trọng hơn thì đây chính là một chiêu lạt mềm buộc chặt của cậu, cũng làm cho Tần Thủy Dao một người vốn không biết gì về cậu lại hứng thú với cậu. Nói thật ra thì một chiêu này của cậu đã khiến tôi vô cùng bội phục.
Đường Kim nghe được Lâm Tuấn Hùng kể lể như vậy thì ngáp một cáu:
- Tôi cũng thích nói chuyện làm ăn với một người thông minh nhưng mà đáng tiếc anh không phải là một người thông minh. Đây không phải là kế sách gì gì đó như cái anh mới vừa kể, tôi thật sự muốn từ hôn với Tần Thủy Dao.
- Đường Kim, cậu không cần phải phủ nhận.
Lâm Tuấn Hùng cười hờ hững dường như cũng không thèm để ý đến việc Đường Kim nói hắn không thông minh, hắn nói tiếp:
- Bất luận một nam nhân bình thường nào cũng sẽ không muốn từ hôn với Tần Thủy Dao. Mà một người chưa có vợ, chưa có gia đình, một người nam nhân bình thường đều sẽ tìm cách giữ lấy. Cậu làm như vậy cũng là một chuyện bình thường thôi.
Đường Kim có chút khó chịu rồi, hắn nói:
- Wey, không phải là anh muốn nói chuyện làm ăn với tôi sao? Nói mấy cái này để làm gì?
- Đúng vậy, tôi tới đây là để nói chuyện làm ăn với cậu. Việc buôn bán của chúng ta chính là Tần Thủy Dao.
Lâm Tuấn Hùng gật gật đầu:
- Đường Kim, tôi nói rồi, cậu ra một người thông minh cho nên hẳn là cậu hiểu được ý của tôi, Kỳ thật thì cho dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì cậu cũng không xứng với Tần Thủy Dao. Cậu từ một nơi làng quên đến thành phố Ninh Sơn này, cậu không cha không mẹ, người giám hộ của cậu cũng đã mất đi. Hiện tại trong người cậu chỉ là hai bàn tay trắng mà Tần Thủy Dao lại không giống với cậu, nàng không chỉ thông minh mà nàng còn có một gia đình và một người mẹ có tài sản hàng tỉ đồng. Đối với mỗi người nam nhân chúng ta mà nói thì nữ nhân giống như thứ quan trọng vậy, nhưng mà dạng người xinh đẹp giống như Tần Thủy Dao lại là một loại đồ xa xỉ, mà dạng đồ xa xỉ này thì cậu không thể nào mua nổi. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cùng một tên ngu ngốc nói chuyện làm ăn quả thật là phí công.
Đường Kim trừng mắt nhìn vào Lâm Tuấn Hùng, nói:
- Anh nói cả nửa ngày rồi cũng không nói rốt cuộc là sinh ý gì? Nói nhiều như vậy cũng vô nghĩa, anh không biết mệt sao? Dù anh không biết mệt thì người nghe như tôi cũng thấy mệt chứ.
Cơ thể và khuôn mặt của Lâm Tuấn Hùng lại run lên lần nữa, tên tiểu tử này dám gọi hắn là ngu ngốc, hiển nhiên là điều này đã làm cho hắn có chút nổi nóng.
Nhưng mà Lâm Tuấn Hùng vẫn là nhịn xuống, hắn hít vào một hơi:
- Tốt, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng với cậu nữa. Tôi cho cậu một trăm vạn, cậu giúp tôi đến được Tần Thủy Dao.
- Ách?
Nhất thời Đường Kim cho là minh nghe nhầm:
- Anh nói cái gì?
- Tôi nghĩ bản thân tôi muốn có được Tần Thủy Dao, mà cậu thì cần tiền. Việc buôn bán của chúng ta rất đơn giản, cậu đưa Tần Thủy Dao đến trên giường của tôi thì tôi liền đem tiền chuyển vào tài khoản của cậu. Chỉ cần cậu gật đầu thì cậu sẽ trở thành phú ông có trăm vạn trên người, cơ hội như vậy đối với một người bình thường mà nói thì đó chính là ngàn năm có một đó. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Giọng nói của Lâm Tuấn Hùng cũng vô cùng bình tĩnh:
- Đường Kim, tôi cũng tin rằng cậu là một người thông minh. Cậu không có khả năng trở thành nam nhân của Tần Thủy Dao, hiện tại giá trị lớn nhất của cậu chính là cậu tiếp cận Tần Thủy Dao dễ hơn tôi, dù sao đi chăng nữa thì trên danh nghĩa thì cậu cũng là hôn phu của Tần Thủy Dao, mà cậu cũng có thể lợi dụng giá trị này để hảo hảo kiếm tiền. Kiếm được một khoản tiền lớn, đương nhiên về phương diện giá cả thì chúng ta có thể thương lương lại.
Đường Kim trừng mắt nhìn vào Lâm Tuấn Hùng, giống như là nhìn vào một thằng ngu vậy:
- Anh xác định ta không muốn từ hôn với Tần Thủy Dao, lại để cho ta giúp anh lừa Tần Thủy Dao lên giường. Ý của anh là muốn để cho ta bán đi lão bà của mình sao?
- Cậu có thể lý giải như vậy.
Lâm Tuấn Hùng cũng không phủ nhận, hắn bắt đầu ba hoa khoác lác:
- Kỳ thật, chỉ cần giá cả hợp lý thì không có gì là không có thể bán được. Nam nhân bán lão bà của mình cũng là một chuyện rất bình thường, không biết có bao nhiêu nam nhân khi thiếu tiền thì đem lão bàn của mình đi làm tiểu thư. Cũng không có biết bao nam nhân vì lợi ích của mình mà tặng lão bà của mình cho người khác. Năm trước có một người vì muốn để cho tôi giúp hắn thăng chức nên hắn đã đưa lão bà của mình lên giường của tôi. Tháng trước, trong trường của chúng ta có một tên vì muốn để cho tôi giúp hắn nói vài câu nên hắn đã đưa bạn gái của mình lên giường của tôi. Mà bản thân tôi, thậm chí khi làm xong cũng đưa cho hắn một vạn đồng.
Nói tới đây, Lâm Tuấn Hùng lấy từ trong xe của mình ra một cái bao da, đưa về phía Đường Kim:
- Trong này là mười vạn tiền mặt, hiện tại tôi đưa cho cậu, cứ coi như đây là tiền đặt cọc. Mà sau khi làm thành công việc này thì tôi sẽ đưa cho cậu thêm một trăm vạn nữa, mà việc cậu làm cũng rất đơn giản, chỉ cần cậu đưa một mình Tần Thủy Dao đến gặp tôi là được, thế nào? Cuộc trao đổi này đối với cậu chỉ có lợi chứ không hại, cậu tính đi?
26.07.2013
Chương 15
Tôi cũng đã từng thuần khiết. Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông Biên Dịch: Goncopius Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Tần Thủy Dao, xem ra thì cô cũng không đáng tiền a, chỉ có một trăm vạn mà thôi. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Kim lẩu bẩu lầm bầm, sau đó nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương chiếu hậu, ra bộ mê hoặc:
- Chẳng lẽ trông tôi giống như một thằng ngay cả lão bà của mình cũng đem bán sao?
- Giá trị của Tần Thủy Dao đương nhiên là không chỉ có một trăm vạn, nếu là người có thể lấy được nàng làm vợ thì liền có gia tài hàng tỉ. Nhưng mà chỉ tiếc rằng, trong cả thành phố Nam Sơn này có vô số thanh niên như hổ đói rình mồi với Tần Thủy Dao, lấy điều kiện của cậu thì cho dù có tranh giành đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không thể đoạt Tần Thủy Dao vào tay. Vậy thì tại sao cậu lại không chấp nhận điều kiện của tôi, cứ như vậy mà có một trăm vạn cho khỏe, không được sao?
Lâm Tuấn Hùng cảm giác được bản diễn thuyết này của mình có sức thuyết phục, đương nhiên là để tăng tính thuyết phục lên thì không gì bằng tiền mặt. Cho nên, nói tới đây thì hắn liền chỉ vào bao tiền rồi cầm lên, đưa tới trước mặt Đường Kim:
- Đường Kim, chỉ cần cậu gật đầu đồng ý thì tuy rằng cậu không chiếm được Tần Thủy Dao nhưng mà cậu sẽ có nhiều tiền, đến lúc đó thì cậu sẽ có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp vây quanh.
- Lâm Tuấn Hùng, thật sự là có nhiều người vì tiền mà bán cả lão bà của mình đi sao?
Đối với chuyện tình này thì Đường Kim có chút rối rắm, hắn vẫn mãi không thể lý giải được điều này. Trên đời này làm sao lại có thể có loại nam nhân này cơ chứ?
- Đương nhiên là có rồi, tôi có cần phải lừa gạt cậu không? Huống chi, loại sự tình này thì lại không có mấy người biết được?
Lâm Tuấn Hùng nói đến đây thì lắc lắc đầu:
- Đường Kim, cậu đừng nói cho tôi biết rằng cậu vẫn còn khờ như thế. Trên thế giới này thì tiền chính là tất cả, vì tiền có thể bán lão bà của mình, đừng nói đến lão bà, cho dù là cha mẹ ruột của mình cũng có thể đem bán. Ngay cả thân thể mình cũng đem bán được, nữ nhân bán mình, nam nhân bán thận. Chuyện này xảy ra ở khắp nơi, so sánh với chuyện tôi vừa nói thì bán lão bà chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Đường Kim thì thào tự nhủ:
- Đáng thương cho tâm hồn trong sáng của ta a, cứ như vậy mà bị đầu độc. Ta còn tưởng rằng trường học chính là một thế giới thuần khiết nhất, ta có thể tìm được tình yêu thuần khiết nhất.
- Thuần khiết? Đầu năm này sao có thể tìm được mấy thứ thuần khiết đó đây?
Lâm Tuấn Hùng cười lạnh một tiếng, giọng nói mơ hồ mang theo một phần khinh thường, còn có vài phần đùa cợt:
- Có tiền thì trái ôm phải ấp, không có tiền thì giơ mắt lên mà nhìn. Có tiền thì có nữ nhân, không tiền chỉ có Ngũ cô nương thôi.
- Chỉ biết nhìn thôi sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên nhìn vào Lâm Tuấn Hùng:
- Tôi nói này, cách nhìn của anh thật là mới lạ a.
- Đường Kim, những lời nên nói thì tôi cũng đã nói hết rồi, cuộc trao đổi này, tới cùng là cậu có làm hay không?
Rốt cuộc thì Lâm Tuấn Hùng có chút không nhịn được nữa rồi, người này lặp đi lặp những từ của hắn để công kích hắn, đã làm cho hắn có chút không nhịn được nữa rồi.
Lúc này, trong ánh mắt của Lâm Tuấn Hùng đã bắt đầu xuất hiện những tia kiêu căng, còn có chút là khinh thường. Hắn thấy, Đường Kim nghèo như vậy thì căn bản là không thể nào từ chối được sự hấp dẫn của nhiều tiền như vậy. Hắn tin tưởng rằng Đường Kim sẽ giống với những người khác, sẽ dễ dàng lấy tiền, sau đó nghe lời của hắn, đưa Tần Thủy Dao lên giường của hắn.
Đáng tiếc chính là Đường Kim nói rõ ràng với hắn hai chữ:
- Không làm!
- Hiện tại không phải là cậu đang rất thiếu tiền sao?
Sắc mặt của Lâm Tuấn Hùng khẽ biến đổi, trong lòng có chút tức giận, chiêu này hắn đã dùng vô số lần, hôm nay sao lại thất bại được?
- Đúng là tôi thiếu tiền nhưng mà tôi là một người thuần khiết cho nên những chuyện xấu xa như đem lão bà bán đi thì tôi sẽ không làm.
Đường Kim nói một cách chân thật.
- Thuần khiết? Đường Kim, con mja nó, đây là cậu nói chuyện cười sao?
Rốt cuộc Lâm Tuấn Hùng cũng phát hỏa:
- Đệt con mja nhà mày, lão tử nói chuyện làm ăn với mày là tôn trọng mày, mày thật sự cho rằng mày là người tốt phải không? Tao nói cho mày biết, ở trong mắt của lão tử thì mày không là cây đinh gì gì hết… Ách…
Lời nói của Lâm Tuấn Hùng còn chưa dứt thì đột nhiên hắn thét lên một tiếng thảm thiết. Một quyền của Đường Kim đập trúng vào mũi của hắn, kết quả là Lâm Tuấn Hùng cũng theo Vương Phi, đều là lỗ mũi ăn trầu.
- Kỳ thật thì ở trong mắt tôi thì anh cũng không phải là cái gì cả.
Đường Kim ung dung nói, sau đó thở dài, vẻ mặt tự trách:
- Tôi thật sự là một người không thích sử dụng bạo lực a, đáng tiếc là tôi lại nhịn không được. Vì cái gì mà đến cuối cùng lại phải gặp loại người thèm ăn đòn như vậy? Cho nên, lỗi này không phải là lỗi của tôi, cái sai ở đây chính là do chính anh cần phải ăn đòn.
- Đường Kim, mày dám đánh tao?
Lâm Tuấn Hùng bịt mũi lại, giọng nói có chút quái dị, hai mắt của hắn vô cùng phẫn nộ, còn có chút khó tin nữa.
Đường Kim lại tung ra một quyền, nói: Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tôi đương nhiên là dám đánh anh rồi.
- A…A…A
Lâm Tuấn Hùng lại hét lên những tiếng kêu thảm, sau đó oán độc nhìn chằm chằm vào Đường Kim:
- Tao cho mày biết tên tiểu tử kia, con mja mày, mày chết chắc rồi.
- Haizz, cần gì mà anh phải tỏ ra ngạc nhiên như thế?
Đường Kim lắc lắc đầu, sau đó lấy tay tìm một lát, cuối cùng cầm lấy cái bao tiền kia lên rồi nói:
- Kỳ thật thì tôi cũng chính là một con người thuần khiết, đáng tiếc là tâm hồn trong sáng của tôi lại bị anh đầu độc cho nên anh cần phải bồi thường cho tôi. Mười vạn đồng này của anh coi như là tiền bồi thường cho tâm hồn bị tổn thương của tôi đi.
- Đậu…Đậu xanh nhà mày, nói cho đến cùng thì con mja mày, mày không phải là muốn tiền sao?
Lâm Tuấn Hùng tức giận không thôi.
- Tôi là một thiếu niên thuần khiết, ít nhất là cách đây vài phút.
Đường Kim lại nhìn vào bản mặt của Lâm Tuấn Hùng, nói:
- Đáng tiếc là tâm hồn trong sáng của tôi đã bị anh đầu độc, cho nên sau này có lẽ là không thể nào trong sáng nữa. Tôi nói cho anh biết nè Lâm Tuấn Hùng, nếu có một ngày bản thân tôi trở thành một tên lưu manh thì anh đừng quên nói cho người khác biết rằng..kỳ thật…thì tôi vẫn đã từng là một con người thuần khiết.
- Đệt con mja.. A..A…
Lâm Tuấn Hùng nhịn không được mà mắng lần nữa nhưng mà đợi khi hắn nói ra 3 chữ thì hắn liền thấy một nắm đấm nhắm ngay mặt của hắn. Rất nhanh nắm đấm liền tiếp xúc với khuôn mặt của hắn, khiến hắn kêu thảm một tiếng rồi liền ngất đi.
- Nói nhiều với anh như vậy thật là vô nghĩa, bản thân tôi là người nghe cũng thấy mệt rồi.
Đường Kim thì thào tự nhủ, sau đó liền cầm lấy bao tiền rồi mở cửa xe, đi xuống xe, giống như là mọi chuyện xảy ra trên xe không liên quan gì đến hắn.
Đi dạo được một lát, Đường Kim đột nhiên dừng lại, sau đó hắn thì thầm tự nói:
- Thoạt nhìn thì dường như có rất nhiều người đánh chủ ý vào Tần Thủy Dao, Lâm Tuấn Hùng tên này hiển nhiên là không định dùng thủ đoạn đàng hoàng, tính toán với hắn còn thiếu một chút. Ta có nên đi nhắc nhở Tần Thủy Dao phải chú ý một chút không đây?
Mặc dù trong lòng Đường Kim muốn từ hôn với Tần Thủy Dao, có thể vấn đề là ở chỗ hiện tại từ hôn vẫn còn chưa thành công. Hiện giờ Tần Thủy Dao vẫn còn là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, nếu thực sự như Tần Thủy Dao bị tên đê tiện Lâm Tuấn Hùng này làm đắc thủ thì vị hôn phu của Tần Thủy Dao là hắn chẳng khác nào bị cho đội nón xanh trên đầu sao?
Nếu là hắn đã từ hôn cùng Tần Thủy Dao, vậy hắn tự nhiên có thể mặc kệ chuyện của Tần Thủy Dao. Nhưng mà hiện tại hắn cảm giác bản thân mình cần phải có trách nhiệm bảo vệ Tần Thủy Dao một chút.
- Thôi cứ về đi học trước đã.
Đường Kim lập tức đưa ra quyết định, xoay người đi về phía trường học.
Mấy phút sau, Đường Kim đã trở lại Ninh Sơn Nhị Trung. Hắn về chỗ ở của mình một chuyến, đem số tiền hôm nay kiếm được cất vào trong phòng, hắn chỉ để trong túi khoảng hai ngàn đồng thôi. Sau đó đợi cho tiết học thứ 2 kết thúc thì hắn mới đi vào phòng học.
- Anh bạn, lúc nãy cậu đi dạo ở đâu thế?
Thấy Đường Kim thì Trương Tiểu Bàn có chút hâm mộ hỏi:
- Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin gì trước đây?
26.07.2013
Chương 16
Miệng cậu thật nặng mùi. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông Biên Dịch: Hùng Bá Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Cứ nói cả 2 đi.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Tin xấu là cô Tô nói rằng sau khi tan học thì cậu đến văn phòng để gặp cô ấy. Còn tin tốt chính là khi tiết 1 vừa mới kết thúc thì Tần Thủy Dao đã đến tìm cậu.
Vẻ mặt Trương Tiểu Bàn hâm mộ nhìn vào Đường Kim, hiển nhiên không phải là hắn hâm mộ Đường Kim được cô Tô hẹn gặp, mà hắn hâm mộ Đường Kim được Tần Thủy Dao tìm.
- Tần Thủy Dao đến tìm tôi ư?
Đường Kim thật sự có chút ngạc nhiên, hắn đang chuẩn bị đi tìm nàng thì không nghĩ rằng Tần Thủy Dao lại chủ động tìm hắn trước.
- Đúng a, nàng nói là có chuyện muốn nói với cậu.
Vẻ mặt của Trương Tiểu Bàn tỏ ra hưng phấn:
- Đúng rồi, nàng nói với tôi rằng, đợi sau khi cậu về thì hãy đi tìm nàng.
- Haizzz, nàng có nói là tôi đi tìm nàng chỗ nào không?
Đường Kim hỏi.
- Đương nhiên là tới lớp học của nàng rồi.
Trương Tiểu Bàn không nghĩ ngợi là liền trả lời.
- Nàng ta học lớp nào?
Đường Kim lại hỏi.
Mặt Trương Tiểu Bàn nổi lên hắc tuyến:
- Ngay cả lớp học của Tần Thủy Dao mà cậu cũng không biết sao?
- Hôm qua tôi mới đến đây, không biết thì cũng đúng thôi, có gì đáng ngạc nhiên à?
Đường Kim bình tĩnh trả lời.
- Được rồi, nàng học trên chúng ta một tầng, chính là phòng học đầu tiên của tầng trên đó.
Trương Tiểu Bàn tỏ ra hữu khí vô lực. Thật sự là không có thiên lý a, tên tiểu tử này tại sao có thể trở thành hôn phu của Tần Thủy Dao đây?
- Như vậy a, đợi sau khi tan học thì tôi sẽ đến tìm nàng.
Đường Kim cũng không thấy vội, cứ từ từ thôi.
- Sau khi tan học thì cậu còn phải đến văn phòng gặp cô Tô đó.
Trương Tiểu Bàn vội vàng nhắc nhở hắn.
- Không đi.
Đường Kim thẳng thắn nói.
Trương Tiểu Bàn ngẩn người ra một lát sau đó hướng Đường Kim giơ ngón tay cái lên:
- Cậu rất ngưu.
- Đi học mới có 2 ngày mà cậu lại nghỉ học 2 tiết, cậu cứ chờ mà bị đuổi đi.
Lúc này Lưu Hiểu Yến liền xoay người xuống, ra bộ vui sướng khi nhìn thấy tên gia hỏa Đường Kim gặp họa.
- Mượn lời của bạn một chút, mình đang ước gì bị đuổi đây này.
Đường Kim cũng chẳng thèm để ý đến Lưu Hiểu Yến.
Dừng một chút, Đường Kim còn nói thêm:
- Đúng rồi, việc kia thì mình xin cảm ơn bạn đã giúp mình mách lẻo với cô Tô nhé, nếu sau khi mỗi lần học tiết Anh Văn mà bạn giúp mình mách lẻo với cô Tô thì mình lại càng cảm ơn bạn.
- Cậu…
Lưu Hiểu Yến vô cùng buồn bực, tâm tình vui sướng nửa ngày của nàng đã bị phá hủy. Nàng đã giúp cho tên lưu manh Đường Kim này sao?
Buồn bực thì buồn bực, Lưu Hiểu Yến cũng đành bó tay với Đường Kim này. Nàng chỉ đành phải xoay người lên, rồi lấy sách ra đọc.
- Nói này anh bạn, bây giờ thì cậu đã trở thành người nổi tiếng rồi đó.
Trương Tiểu Bàn đưa điện thoại của mình đến trước mặt Đường Kim:
- Cậu xem bài post này nè “ Giáo viên gặp học sinh lưu manh”, điểm đánh giá đã lên tới ngàn sao rồi.
- Haizzz, là cô Tô nổi tiếng mới đúng.
Đường Kim nhìn vào bài post, sau đó liền mở miệng phủ nhận, lập tức lộ ra bộ dạng tiếc hận:
- Trương Tiểu Bàn, cậu có cảm thấy…có phải cậu thấy được vấn đề lớn nhất của cô Tô, chính là váy của nàng quá dài không?
- Đúng vậy, mình cũng thấy rằng váy của cô Tô hơi dài quá mức mức quy định, hơn nữa tất cũng chưa lộ ra ngoài. Mình cảm thấy ít nhất cũng phải lộ đùi ra chứ…
Lần này thì Trương Tiểu Bàn lại tỏ ra tán thành.
- Hai tên lưu manh.
Lưu Hiểu Yến ngồi ở phía trước cũng không quay đầu lại, nàng thấp giọng mắng một câu.
Lần này thì Đường Kim và Trương Tiểu Bàn cũng không hiểu vì sao Lưu Hiểu Yến nói bọn hắn là lưu manh. Dù sao thì Lưu Hiểu Yến cũng không phải là mỹ nữ, Đường Kim không có hứng thú tranh cãi cùng nàng. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Xem ra, có đề nghị của cậu rồi thì sau này những giáo viên dạy Anh Văn sẽ không nói Boys and girls nữa, mình thấy tiết Anh văn ngày mai cô Tô cũng không dám nói vậy nữa.
Trương Tiểu Bàn nhìn vào bài post ở trên mạng, nói.
Đường Kim liền nhất thời cảm khái, hắn đứng lên:
- Đề nghị này, thật là quá biến thái rồi.
- Ách, sao mà biến thái rồi.
Trương Tiểu Bàn có chút mê hoặc.
- Điều này mà không biến thái sao?
Đường Kim ra bộ kinh sợ nhìn vào Trương Tiểu Bàn:
- Miệng của cậu thật nặng mùi a.
Trương Tiểu Bàn cảm thấy thật là con mja nó vô tội a, hắn tỏ ra mê man:
- Sao miệng mình lại nặng mùi? Này nói tới cùng là cậu nói biến thái chỗ nào?
- Cắt cái ấy chỉ là một loại khổ hình mà thôi, mà đã cắt rồi lại còn cắt thêm một lần nữa. lúc đó mà còn thấy khoái cảm, đây tuyệt đối là biến thái a, có thể nói đây là biến thái giống như máy bay chiến đấu. Loại biến thái này chính là cảnh giới đạt đến khoái cảm khi bị thiến trong truyền thuyết a.
Đường Kim lắc đầu thở dài:
- Trương Tiểu Bàn, chuyện tình như vậy mà cậu còn cảm thấy không biến thái sao, đã thế cậu còn nói là miệng cậu không nặng mùi sao?
Đáng thương cho Trương Tiểu Bàn, lại bị lời giải thích siêu cường đại của Đường Kim làm sửng sốt trong giây lát. Một hồi lâu sau hắn mới hồi phục lại tinh thần:
- Ách, tôi phải post những lời này lên diễn đàn mới được.
Lưu Hiểu Yến ngồi ở phía trước lại muốn quay đầu lại mắng nhưng mà vào lúc này tiếng chuông vào tiết lại vang lên.
Buổi sáng hôm nay tổng cộng có 5 tiết, tiết tiếp theo là Hóa học, đối với môn Hóa học này thì Đường Kim vô cùng hứng thú. Lúc giáo viên giảng bài thì hắn tỏ ra chăm chú lắng nghe. Mà sau khi học xong tiết Hóa học chính là thời gian nghỉ giải lao, còn 2 tiết nữa là tiết Ngữ văn. Lúc này đây, Đường Kim đã lộ ra bộ dạng một học sinh chân chính, mặc dù là đến tiết Ngữ văn thì hắn không có hứng thú để nghe giáo viên giảng bài nhưng mà hắn cũng không có quấy rối.
Bất quá, cũng không phải học sinh nào cũng thành thật giống như hắn. Không ít người một bên tỏ rõ nghiêm túc đang nghe bài giảng, một bên thì cầm điện thoại chơi ở dưới ngăn bàn. Tiết Ngữ văn cuối cùng này vừa kết thúc thì đột nhiên trong forum của diễn đàn Ninh Sơn Nhị Trung lại xuất hiện một tin tức. Mà người đăng tin tức này chính là đồng chí Đường Kim lưu manh của chúng ta. Đúng như lời của Trương Tiểu Bàn, thì những lời của Đường Kim nói lúc nãy đã được Trương Tiểu Bàn post nguyên lên lên forum của Ninh Sơn Nhị Trung, bởi thế nhiều nữ sinh bắt đầu biết Đường lưu manh, đồng chí Đường Kim của chúng ta.
Đúng 11h50’ tiếng chuông tan học vang lên. Đường Kim liền nhanh chóng ra khỏi phòng học, sau đó liền đi đến hành lang phía sau.
- Ấy, ấy, anh bạn, từ từ nào.
Trương Tiểu Bàn vội vàng đuổi theo.
- Gì thế?
Bước chân của Đường Kim không ngừng lại, mở miệng hỏi.
- Cậu đi tìm Tần Thủy Dao sao?
Trương Tiểu Bàn có chút hưng phấn, nói:
- Cho mình đi theo với, được không?
Không đợi Đường Kim trả lời thì Trương Tiểu Bàn vội vàng bổ sung thêm một câu:
- Anh bạn, cậu đừng nên hiểu lầm a. Không phải là tôi có ý đồ với Tần Thủy Dao, bất quá lớp học của Tần Thủy Dao cũng có mấy mỹ nữ a.
- Trương Tiểu Bàn, kỳ thật thì tôi cảm thấy bản thân cậu cùng với Lưu Hiểu Yến rất là xứng đôi. Lại nói, cậu đã làm cho người ta mang thai rồi thì cậu cũng nên có trách nhiệm với người ta a.
Đường Kim ra bộ thành khẩn, ý vị sâu xa nói với Trương Tiểu Bàn. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không phải là mình làm cho…
Trương Tiểu Bàn có chút bi phẫn.
- Haiz, xem ra cậu bị người ta chụp mũ rồi, Trương Tiểu Bàn à, tôi cũng có chút đồng tình với cậu đó.
Dường như Đường Kim cũng thông cảm với Trương Tiểu Bàn.
Trương Tiểu Bàn càng bi phẫn a, hắn và Lưu Hiểu Yến chỉ là mới quen biết nhau mà thôi.
Bất quá Trương Tiểu Bàn cũng không có cơ hội để giải thích với Đường Kim nữa. Bởi vì lúc này bọn hắn đã đi tới cửa lớp Tần Thủy Dao, mà lúc này Tần Thủy Dao cũng vừa bước từ phòng học ra.
Tần Thủy Dao mặc nguyên cây thể thao màu trắng, tuy vậy bộ đồ thể thao này vẫn không thể nào che hết dáng người yểu điệu của Tần Thủy Dao. Nó phô bày sức sống tuổi thanh xuân của nàng ra. Nàng vừa ra khỏi phòng học thì liền thấy Đường Kim, khuôn mặt mỹ lệ của nàng bỗng hơi đỏ, bộ dạng tức giận, thở phì phò mắng:
- Đường Kim, cậu là một tên lưu manh.
- Cô mới là lưu manh.
Đường Kim bất mãn, trả đũa lại:
- Cô không muốn từ hôn, không phải là đang đùa giỡn lưu manh với tôi sao?
- Cậu…cậu..
Tần Thủy Dao đúng là bị Đường Kim chọc cho tức chết mà:
- Là mẹ của tôi không đồng ý.
Đường Kim, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên ở bên cạnh truyền đến giọng nói:
- Đường Kim, tôi muốn khiêu chiến với cậu.
26.07.2013
Chương 17 Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Báo danh trước khi khiêu chiến. Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông Biên Dịch: Hùng Bá Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Đường Kim vừa quay đầu lại thì thấy một nam sinh dáng người to cao đang mặc bộ đồ đá bóng, người này da trắng bóc, có thể nói hắn là một tên tiểu bạch kiểm. Bất quá lúc này thì tên tiểu bạch kiếm này đang tức giận nhìn vào Đường Kim, dường như là Đường Kim đã đắc tội hắn. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tên tiểu bạch kiếm này ở đâu lòi ra vậy?
Đường Kim hỏi Trương Tiểu Bàn.
- Hắn tên là Trịnh Vân Hạo, đá bóng rất giỏi, trước kia khi học ở trung học cơ sở được gọi là vương tử đá bóng. Bất quá, thứ nổi danh nhất của hắn là làn da, người khác càng ra nắng thì càng đen nhưng mà tên này càng ra nắng thì càng trắng.
Trương Tiểu Bàn thấp giọng nói.
- Haiz, nói cho cùng thì hắn cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiếm mà thôi.
Đường Kim thuận miệng nói, sau đó mới nhìn về phía Trịnh Vân Hạo, rồi nói:
- Wey, tiểu bạch kiếm kia, cậu muốn một mình đấu với tôi sao?
- Đường Kim, cái miệng của cậu ăn nói cho sạch sẽ một chút.
Trịnh Vân Hạo bước lên một bước, tức giận nhìn về phía Đường Kim.
Đường Kim tỏ ra vô tội, nói:
- Cậu kích động như thế để làm gì? Tôi gọi cậu là tiểu bạch kiếm, cũng không phải gọi cậu là tiểu bạch si, còn có, các cậu ở đây thì ai cũng biết tôi là một người không ưa thích bạo lực. Tôi chỉ thích lấy soái phục người, cho nên, cậu đừng nên khiêu chiến với tôi bởi vì cậu không thể nào đẹp trai hơn tôi được.
- Con dế mèn.
Tần Thủy Dao bĩu môi, hừ một tiếng.
- Đúng a, thật xự là dễ nhìn, Tần Thủy Dao xem ra thì cô cũng hiểu về tôi một chút đó chứ, không hổ danh là vị hôn thê của tôi a.
Đường Kim cười hì hì.
- Đủ rồi, Đường Kim nói tới cùng là cậu có dám nhận lời khiêu chiến của tôi hay không?
Trịnh Vân Hạo nổi giận đùng đùng, nói:
- Cậu không phải là học sinh của lớp Thể dục đặc biệt sao? Tôi và cậu sẽ thi đấu với nhau, mặc kệ là bóng rổ, bóng chuyền, bóng đá hay cầu lông thì cậu cứ chọn đi.
- Ách, anh bạn, cậu lại là học sinh của lớp Thể dục đặc biệt sao?
Trương Tiểu Bàn ở một bên có chút giật mình mà ngay cả bản thân Tần Thủy Dao cũng có chút hiếu kỳ nhìn vào Đường Kim. Người này lại là học sinh của lớp Thể dục đặc biệt ư? Cái nhìn đầu tiên về người này chính là một kẻ lưu manh, như thế nào lại giống với một học sinh của lớp Thể dục đặc biệt a.
- Đúng vậy, tôi chính là học sinh của lớp Thể dục đặc biệt.
Đường Kim cũng không có nói dối mà thẳng thắn thừa nhận:
- Không có biện pháp nào cả, ai bảo tôi thi Anh văn chỉ được 0 điểm chứ.
Một đám người liền cảm khái, tên tiểu tử này thật là nhân tài a. Ngay cả môn Anh văn mà cũng thi được 0 điểm, phải biết rằng, thi môn Anh văn là trắc nghiệm, dù gì cũng có thể đoán trúng hoặc lô tô được mấy câu. Như thế nào mà hắn lại thi được 0 điểm a, thật là một nhân tài mà.
- Đường Kim, nói đi, cậu có dám so tài với tôi không? Nếu cậu không dám so tài với tôi thì ở trước mặt mọi người cậu cứ thừa nhận đi là được.
Trịnh Hạo Vân quát lên.
- Không phải là mình không dám đấu với cậu, nhưng mà cậu muốn khiêu chiến với tôi là có thể khiêu chiến sao? Kỳ ra thì bản thân tôi cũng là một người không lúc nào cũng đấu với chó, mèo cả. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đường Kim ngáp một cái:
- Khiêu chiến với tôi, không thành vấn đề, cậu đến gặp Trương Tiểu Bàn rồi báo danh ở đó đi. À quên, nhớ rõ là đưa phí báo nhanh nữa nha.
Không đợi người khác lên tiếng, Đường Kim liền quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Bàn, nói:
- Cậu có muốn kiếm tiền không?
- Ách, kiếm bằng cách nào đây?
Trương Tiểu Bàn yếu ớt hỏi lại Đường Kim.
- Rất đơn giản, không phải là có rất nhiều người muốn khiêu chiến với tôi sao? Tôi để bọn họ tìm cậu báo danh, cậu lại thu tiền báo danh, ai đưa nhiều tiền nhất thì có thể có được cơ hội khiêu chiến với tôi. Thu được tiền thì chúng ta liền chia 7-3, tôi 7, cậu 3, cậu thấy sao?
Đường Kim không chút hoang mang nói.
Trương Tiểu Bàn lại trợn mắt há hốc mồm, nhân tài a, đây mới là nhân tài chân chính a. Không đúng, quả thật là kỳ tài trong thương giới a.
Những người đứng xem cũng không biết nói cái gì cho phải. Vô sỉ, vô sỉ a, thằng tiểu tử này lại muốn kiếm tiền từ người khác.
- Đường Kim, tại sao cậu lại tham tiền như vậy?
Tần Thủy Dao cũng nhịn không được mà lên tiếng hỏi Đường Kim, người này quả thật là một kẻ tham tiền mà.
- Tôi chỉ dùng năng lực của mình để kiếm tiền mà thôi, tôi không ăn trộm, không lừa đảo, sao lại gọi là tham tiền được?
Đối với việc này thì Đường Kim không tán thành, hắn liền mắt nhìn Trịnh Vân Hạo một cái rồi mở miệng nói thêm:
- Wey, tiểu bạch kiếm kia, cậu cũng nghe được rồi chứ? Muốn khiêu chiến với tôi thì trước hết hãy đi báo danh đi, đợi cho đến cuối tuần được nghỉ, nếu lúc đó tâm tình của tôi tốt thì tôi liền dựa vào phí báo danh của ai cao hơn thì sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến của người đó. Nếu cậu bây giờ muốn khiêu chiến với tôi thì tôi sẽ cho cậu biết, vì cái gì mà tôi lại đẹp trai hơn cậu.
Nghe được câu nói cuối cùng thì mọi người lại hết chỗ nói. Tiểu tử này không phải là đang uy hiếp Trịnh Vân Hạo sao? Thật hiển nhiên, nếu Trịnh Vân Hạo không tiếp nhận điều kiện của Đường Kim thì Trịnh Vân Hạo sẽ trở thành Vương Phi thứ hai.
- Ách, Đường Kim, cậu nói lại đi, chia làm 7-3 kìa thì ai 7 ai 3?
Lúc này Trương Tiểu Bàn yếu ớt hỏi lại một câu.
- Trương Tiểu Bàn, cậu mới thật sự là một kẻ ham tiền a. Được rồi hiện tại đổi thành 8-2, tôi 8 còn cậu được 2.
Đường Kim lắc lắc đầu sau đó duỗi lưng một cái:
- Tốt lắm, chuyện báo danh thì tôi liền giao cho cậu, có thể kiếm được nhiều tiền hay không thì còn phải dựa vào bổn sự của cậu. Được rồi tôi đang có việc, đi trước đây.
Đường Kim nói đi là đi nhưng mà chính lúc này hắn lại bồi thêm một câu nữa:
- Tần Thủy Dao, cậu đi theo tôi.
- Này, tôi dựa vào cái gì mà phải đi theo cậu?
Tần Thủy Dao vừa tức giận chất vấn vừa đuổi theo.
- Bởi vì là cô tìm tôi có việc.
Đường Kim thuận miệng trả lời Tần Thủy Dao.
Rất nhanh 2 người liền biến mất ở cầu thang. Trương Tiểu Bàn không khỏi thì thào tự nhủ:
- Ta 2 sao? Ta nhổ vào a, ta thật sự được 2 sao, tại sao ta lại hỏi cái vấn đề này cơ chứ?
******
Đường Kim liền nhanh chóng ra khỏi dãy phòng hoc, sau đó hắn đi nhanh ra ngoài trường học.
- Này tên lưu manh kia, cậu đi đâu đó.
Tần Thủy Dao có chút tức giận hỏi.
- Đi ăn cơm a.
Đường Kim có chút kỳ quái nhìn vào Tần Thủy Dao:
- Nghe nói cô là một người thông minh, như thế nào mà hỏi vấn đề đần độn ấy thế nhỉ?
Không đợi Tần Thủy Dao trả lời, Đường Kim lại đổi đề tài của câu chuyện:
- Đúng rồi, nghe nói cô muốn tìm tôi, có chuyện gì à?
- Mẹ của tôi nói cho cậu biết rằng thứ 7 này được nghỉ thì hãy tới nhà của tôi dùng cơm trưa.
Tần Thủy Dao thở phì phì, nói:
- Nói cho cậu biết, cậu đừng có đi đến đó.
- Vì sao tôi lại không được đi đến đó?
Đường Kim lộ ra một bộ dạng kỳ quái, hỏi.
- Này tên lưu manh kia, không phải cậu nói là muốn từ hôn với tôi sao? Cậu còn không biết xấu hổ mà đến nhà tôi dùng cơm à?
Tần Thủy Dao căm giận, nói.
- Tôi từ hôn với cô chứ có phải từ hôn với mẹ cô đâu. Bây giờ mẹ của cô mời tôi đến nhà để dùng cơm, tôi có gì mà cảm thấy ngượng ngùng cơ chứ?
Lý do của Đường Kim hết sức đường hoàng chính chính, cuối cùng hắn lại nhìn vào khuôn mặt của Tần Thủy Dao rồi thở dài:
- Kỳ thật thì người nên ngượng ngùng là cô mới phải.
- Vì sao tôi phải ngượng ngùng?
Tần Thủy Dao tức giận không thôi.
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế hệ mới thắng người cũ, những lời này thì cô đã từng nghe qua chưa?
Đường Kim lại hỏi.
- Vô nghĩa, tôi đương nhiên là đã nghe qua rồi. Cậu nghĩ rằng tôi và cậu giống nhau, đều là những người thất học sao?
Tần Thủy Dao tức giận nói.
- Đứng từ góc độ sinh vật học mà nói thì gen nhân loại không ngừng hoàn thiện. Càng ngày thì con người lại càng trở nên hoàn thiện hơn, cô có biết việc này không?
Đường Kim tiếp tục hỏi.
- Này, cậu nói cái chuyện vớ vẩn này với tôi để làm gì?
Tần Thủy Dao bị những lời của Đường Kim làm cho hồ đồ, tên hỗn đản này tại sao lại nói mấy cái này cơ chứ?
- Tần Thủy Dao, cô có một người mẹ xinh đẹp như thế, cô không biết xấu hổ sao?
Đường Kim làm ra một bộ dạng cảm khái, dường như còn có một chút tiếc hận.
11.08.2013
Chương 18
Tôi sẽ không mời cô ăn cơm Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông Biên Dịch: Hùng Bá Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
- Cậu… Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khuôn mặt của Tần Thủy Dao liền trở nên tức giận, mắt đẹp như phún lửa:
- Đường Kim, cậu chính là một tên hỗn đản từ đầu đến chân, sao mà tôi lại không xinh đẹp bằng mẹ của tôi hả? Tôi lơn lên giống mẹ tôi như đúc mà!
- Đúng là cô lớn lên giống mẹ của cô như đúc, đáng tiếc a, dáng người của cô này, khí chất của cô này, so với mẹ của cô thì thật sự là kém quá xa, thật sự là cách biệt một trời một vực a.
Đường Kim lắc lắc đầu:
- Cô phải học từ mẹ cô một ít, ví dụ như khí chất a.
Kỳ thật thì chênh lệch giữa Tần Thủy Dao và Tần Khinh Vũ cũng không quá lớn. Luận về dáng người thì quả thật Tần Thủy Dao không bằng được Tần Khinh Vũ, không có được sự gợi cảm, thành thục của Tần Khinh Vũ nhưng mà Tần Thủy Dao lại có sức sống thanh xuân của tuổi trẻ. Tần Khinh Vũ cũng không đến nỗi nào, chỉ nói riêng về phần khí chất thì tuy rằng Tần Thủy Dao không bằng Tần Khinh Vũ. Yêu cầu một cô gái mười sáu tuổi có được sự tao nhã cao quý của Tần Khinh Vũ thật là không thực tế, huống chi khí chất Tần Thủy Dao cũng rất xuất chúng, sự thanh thuần của nàng khó ai có được.
Chẳng qua là sự thành thục và tao nhã của Tần Khinh Vũ đầy lực hấp dẫn với Đường Kim. Còn về bên kia thì quả thật là Đường Kim cũng cố ý đả kích Tần Thủy Dao cho nên hắn mới nói Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao quả thật là một người trên trời, một người dưới đất.
- Hừ, đúng là một tên hỗn đản không biết thưởng thức gì cả.
Tần Thủy Dao chưa bao giờ từng tức giận như lúc này, nàng kiêu ngạo ưỡn ngực vươn vai:
- Người đẹp trai hơn cậu trong trường Ninh Sơn Nhị Trung này thì không 80 thì cũng có 100. Mà nữ sinh trong Ninh Sơn Nhị Trung này thì tôi đây là người đẹp nhất. Chỉ nói riêng về điểm này thôi thì cậu không phải là đối thủ của tôi.
Không hề nghi ngờ gì nữa, quả thật Tần Thủy Dao là một cô gái rất tự tin hơn nữa nàng cũng là một người rất thông minh. Rất nhanh nàng liền được ý thức được là Đường Kim đang là cố ý chọc giận nàng, mà sở dĩ là nàng dễ dàng bị chọc giận như vậy là cũng bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy tên gia hỏa Đường Kim này thì nàng đã tức giận rồi. Nàng còn cảm thấy rằng, nếu mình còn khinh địch, nói ra những buồn bực trong lòng thì chính là mắc mưu của tên gia hỏa Đường Kim kia. Cho nên nàng liền lập tức bắt đầu phản kích lại Đường Kim, đả kích hắn.
nguồn .4vn by .Hùng Bá
- Tại Ninh Sơn Nhị Trung này thì hiển nhiên là tôi là người đẹp trai nhất. Mặc dù tại thành phố Ninh Sơn này thì tôi cũng không phải là người đẹp trai nhất nhưng mà tôi cũng không tin lời cô, cô có ngon thì tìm thử coi có người nào đẹp trai hơn tôi không. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tên tiểu tử Đường Kim này lại không bị những câu nói của Tần Thủy Dao đả kích, hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh:
- Bất quá, nếu để cô và Khinh Vũ tỷ tỷ ở chung một chỗ thì khẳng định là Khinh Vũ tỷ tỷ sẽ hấp dẫn hơn cô.
nguồn .4vn by Hùng .Bá
- Không được kêu mẹ của tôi là tỷ tỷ.
nguồn 4vn .by Hùng. Bá
Tuy rằng Tần Thủy Dao cố gắng để cho bản thân của mình không tức giận, nhưng mà nghe được xưng hô của Đường Kim với mẹ nàng là tỷ tỷ thì nàng liền tức giận:
- Tuy rằng, tôi không đẹp bằng mẹ của tôi nhưng mà như thế lại có làm sao không? Tôi mới không ghen với mẹ của mình, dù sao thì mọi người cũng biết tôi là hoa hậu giảng đường của Ninh Sơn Nhị Trung, còn cậu thì sao, cậu chỉ là một tên lưu manh trong Ninh Sơn Nhị Trung này.
nguồn .4vn by. Hùng Bá
- Tôi không phải là một người lưu manh, tôi chính là một người thuần khiết.
Đường Kim một mực phủ nhận, đột nhiên sau đó hắn nhớ tới một chuyện khác:
- Đúng rồi, nói đến lưu manh thì cô có quen với một tên gia hỏa gọi là Lâm Tuấn Hùng không?
ng.uồn .4vn by. Hùng Bá
- Lâm Tuấn Hùng ư? Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghe được tên Lâm Tuấn Hùng này thì khuôn mặt của Tần Thủy Dao lại lộ ra một vẻ chán ghét:
- Đó chính là một tên gia hỏa ghê tởm, ỷ vào cha mẹ có tiền mà ở trong trường này hắn đùa bỡn với nữ sinh. Mà sao cậu lại quen biết với loại người như thế?
nguồn 4vn .by Hùng .Bá
- Haiz, tên gia hỏa kia quả thật là một tên ghê tởm. Hắn lại có thể đưa tôi một trăm vạn, để tôi bán lão bà của mình cho hắn.
Đường Kim cũng nhất trí với quan điểm của Tần Thủy Dao.
ngu.ồn 4.vn by Hùng .Bá
- Cái gì?
Khuôn mặt của Tần Thủy Dao liền biến sắc:
- Tên lưu manh nhà cậu sẽ không có đáp ứng đấy chứ?
nguồn 4.vn by Hù.ng B.á
- Không có, tôi đánh hắn một chút, thuận tiện hiện tại tôi nghĩ nên nhắc nhở cô một câu. Sau này nên cẩn thận một chút, nếu là đi đêm thì nên không nên đi một mình. Tốt nhất là cô đi đâu thì nên nói với tôi một tiếng.
Đường Kim nói.
ngu,ồn 4,vn by H,ùng Bá
Tần Thủy Dao hừ một tiếng:
- Tôi đi đâu cũng không mượn cậu phải xen vào, tại sao tôi đi đâu lại phải nói cho cậu biết?
ng.uồn .4vn .by Hùng Bá
- Bởi vì bây giờ cô chính là vị hôn thê của tôi, nếu cô xảy ra chuyện gì thì bản thân tôi cũng bị mất mặt. Tôi cũng không muốn quản chuyện của cô đâu nhưng mà chúng ta đã có cái hôn ước kia, nếu cô không phục thì nhanh nói với Khinh Vũ tỷ tỷ đi, để nàng đồng ý cho chúng ta từ hôn.
- Tôi đã nhắc nhở cô rồi, nếu cô không nghe thì có xảy ra việc gì cũng đừng trách tôi. Mà thôi, tôi đi ăn cơm trước đã, cô cũng đừng đi theo tôi, cô có đi theo thì tôi cũng sẽ không mời cô dùng cơm đâu.
ngu.ồn 4vn by Hù.ng Bá
Nói xong câu này thì Đường Kim liền nhanh chóng bước đi, nháy mắt đã khuất xa tầm mắt của Tần Thủy Dao, cũng không hề để ý đến Tần Thủy Dao nữa.
nguồn 4.vn by H.ùng Bá
- Đường Kim, cậu là một tên hỗn đản, cậu cho rằng tôi muốn có liên quan gì đến cậu sao?
Tần Thủy Dao lại không nhịn được mà nổi giận, nàng hướng về bóng lưng của Đường Kim căm giận mắng một tiếng, sau đó thở phì phò xoay người, đi về phía căn- tin của trường học. Tuy rằng nàng là học sinh ngoại trú nhưng mà giữa trưa thì nàng vẫn thường dùng cơm trong căn-tin của trường học.
nguồn. 4vn by Hù.ng Bá
- Lâm Tuấn Hùng, tên gia hỏa ghê tởm kia dám có ý đồ bất lương đối với ta sao?
Đi được vài bước thì Tần Thủy Dao lại nói thầm một câu, sau đó nàng liền lấy từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại di động:
- Cần phải nói việc này cho mẹ biết mới được.
nguồn. 4v.n by .Hùng Bá
Tần Thủy Dao cũng không ngốc, tuy rằng Đường Kim nói không rõ ràng lắm nhưng mà nàng hiểu được nhất định Lâm Tuấn Hùng muốn dùng thủ đoạn xấu xa để chiếm lấy nàng. Người theo đuổi nàng rất nhiều nhưng mà đây là lần đầu tiên nàng nghe được có người muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi để theo đuổi nàng, nàng cảm thấy nhất định bản thân nàng cần phải phòng bị tốt mới được.
************
Đi ra khỏi cổng trường thì Đường Kim liền chạy thẳng đến quán thịt dê lần trước. Lúc này đây mục tiêu của hắn chính là những miếng thịt dê kia, ngày hôm qua hắn đã ăn rồi nhưng mà hắn vẫn còn cảm thấy chưa đã thèm nên hôm nay hắn liền quyết định đến nơi này để ăn tiếp.
nguồn .4vn .by.Hùng Bá
Mấy phút sau, quán thịt dê đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Đường Kim không khỏi có chút hưng phấn, thân làm một người ăn hàng thì có thể ăn được món mình thích, hơn nữa lại có thể ăn no thì đó chính là điều hạnh phúc lớn nhất.
nguồn.4vn by.Hùng Bá
Nhưng mà đúng vào lúc này thì một loạt tiếng ồn ào đã cắt đứt giấc mộng ăn hàng của hắn.
nguồn.4vn.by.Hùng Bá
- Đứng lại, đứng lại, đừng chạy.
Một giọng nói thanh thúy đột nhiên truyền từ phía sau lưng của hắn, hắn có thể nhận ra đây là giọng nói của một nữ nhân. Hơn nữa dựa vào phán đoán của hắn này thì tuổi của nữ nhân này cũng không lớn.
nguồn 4.v.n by Hùng Bá
Giọng nói này có chút dễ nghe nên Đường Kim cũng không nhịn được nữa mà hắn liền quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sau đó hắn liền thấy được, cách hắn mấy trăm mét thì ở trong một ngõ nhỏ có một nam tử dáng người cao gầy đang chạy rất nhanh, mà ở phía sau của nam tử này là một nữ cảnh sát đang đuổi theo, cô gái này vừa đuổi theo tên nam tử này, vừa tiếp tục kêu lên:
- Ngăn hắn lại, hắn là một tên trộm, mau mau ngăn hắn lại.
nguồn 4vn by H.ùng B.á
Nghe được nữ cảnh sát này kêu như vậy thì không có ai dám chặn đường tên cướp này mà ngược lại, mọi người đều nhanh chóng né ra nhường đường cho tên trộm chạy đi. Đầu năm nay tuy rằng mọi người vô cùng thống hận mấy tên cướp nhưng mà thống hận thì thống hận, để cho bọn họ đi bắt cướp lại là một chuyện khác. Vạn nhất tên cướp này đâm vào mình một dao hoặc là nhớ được mình thì đó chính là một phiền toái lớn. Bởi vì cái gọi là không sợ bị trộm chỉ sợ trộm nhớ tới mình a.
n.guồn 4vn b.y Hùng Bá
Tốc độ của tên trộm rất nhanh, tuy rằng tốc độ của nữ cảnh sát kia cũng không tính là chậm, nhưng mà so với tốc độ của tên trộm kia thì nàng cũng hơi kém một chút. Khoảng cách giữa 2 người không được thu ngắn lại mà càng ngày càng xa ra, kỳ thật đây cũng là một điều bình thường thôi. Không ít tên trộm, cướp đều có kinh nghiệm chạy trốn, đối với bọn hắn mà nói thì tốc độ chính là số một.
nguồn,,, 4vn,, by,, Hùng Bá
Rất nhanh, tên trộm cũng đã chạy đến cách Đường Kim không đến 10m, người khác thấy tên trộm thì né tránh còn Đường Kim thì khác, tuy rằng hắn thấy tên trộm kia chạy đến chỗ mình nhưng mà hắn cũng không có né tránh mà đứng nguyên tại chỗ, không động đậy.
nguồn 4vn by Hùng Bá
- Tiểu tử, không nên gây chuyện nếu không lão tử liền thịt mày.
Dường như cảm giác được Đường Kim muốn làm gì. Tên cướp kia vừa chạy, vừa hung hăng uy hiếp Đường Kim.
11.08.2013
Chương 19
Chị sẽ bảo vệ cậu Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông Biên Dịch: Hùng Bá Nguồn: 4vn.eu
Nội dung thu gọn
Thân là một kẻ cướp chuyên nghiệp thì tên cướp này sớm đã có thói quen khi phát hiện ra kẻ uy hiếp hay xen vào công việc của mình thì nhẹ là quát mắng để đe dọa, nặng thì liền rút dao đâm luôn. Mà những thủ đoạn này của hắn vô cùng có hiệu quả, lúc này đây hắn vô cùng tin tưởng, một thiếu niên bình thường nghe hắn uy hiếp sẽ vội vàng nhường đường.
Đường Kim lui về sau từng bước, điều này làm cho kia tên trộm có chút vui sướng, khiến hắn tưởng uy hiếp của hắn đã có hiệu quả. Đường Kim đang né tránh hắn, hắn cứ yên tâm mà chạy trốn, lấy tốc độ của hắn thì hắn tin tưởng không bao lâu đã có thể bỏ xa nữ cảnh sát kia.
nguồn 4vn b.y Hùng .Bá
Đáng tiếc cho hắn chính là đã cao hứng quá sớm. Ngay khi hắn chạy nhanh qua bên người Đường Kim thì đột nhiên Đường Kim liền nhấc chân lên, nhanh chóng đá ra một cước, chuẩn xác đá trúng vào lưng của tên trộm này.
nguồ.n 4vn by .Hùng. Bá
Một cước này cực mạnh, trực tiếp đá tên trộm bay lên. Ở trên không, tên trộm phát lên một tiếng hét thê thảm, sau đó bay được khoảng 10m liền rơi xuống, khi rơi xuống thì hắn lại hét thảm lên một tiếng, hiển nhiên là cú tiếp đất cũng không nhẹ.
nguồ.n 4vn by Hùng .Bá
- Đây chính là do anh gây chuyện a.
Đường Kim lắc lắc đầu:
- Ta vốn nghĩ thầm một cước này không thể gây uy hiếp với anh, thế nhưng mà…
nguồ.n 4vn by Hù.ng Bá
Tên trộm bị Đường Kim đá văng ra xa kia còn chưa kịp đứng lên thì nữ cảnh sát kia đã đuổi tới kịp. Thấy được tên trộm này đang muốn bò lên thì nàng cũng không khách khí mà một cước dẫm trên lưng của hắn..
nguồn 4vn by Hùn.g Bá
- Chân đẹp a.
Nhìn thấy đôi chân dài của nữ cảnh sát dẫm trên lưng của tên trộm thì Đường Kim nói thầm một câu. Cô gái này có cặp đùi thật là đẹp, đủ để cho mấy cô người mẫu phải hâm mộ, lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của Đường Kim. Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
nguồ.n 4vn by. Hùng Bá
Lập tức, cơn tiếc hận trong lòng của Đường Kim lại nổi lên:
- Chân thật dài, thật trắng a. Thế mà lại dùng để đuổi bắt trộm, thật đáng tiếc, đáng tiếc.
.nguồn 4vn by .Hùng Bá
Tán thưởng cặp đùi đẹp của nữ cảnh sát này rồi Đường Kim bắt đầu di chuyển ánh mắt lên trên. Nữ cảnh sát này có vòng eo rất nhỏ, bất quá trên người của nàng còn mang súng và cây gậy của cảnh sát. Nhìn lên phía trên chút nữa làm cho Đường Kim vô cùng thất vọng, ngực nàng không có cao điểm, nói cách khác là sân bay chính hiệu Nội Bài. Đến cuối cùng, hắn cũng thấy được khuôn mặt của nàng.
ngu.ồn 4vn b.y Hùng Bá
Đây là một khuôn mặt mỹ lệ mà đầy khí phách, đôi mắt to tròn lộ rõ vẻ sung sướng. Trên sống mũi có mồ hôi, hai má đỏ ửng, hiển nhiên nguyên nhân là do lúc này chạy mới chạy băng băng đuổi bắt tên trộm này. Mà mái tóc cắt ngắn càng tăng thêm vài phần hào khí anh thư. Nàng không phải là một người phụ nữ quyến rũ khiến cho người khác khi nhìn vào nàng phải động lòng nhưng mà trên người của nàng tỏa ra mị lực độc đáo, mị lực của nàng so với Tần Khinh Vũ thì hoàn toàn khác biệt, nhưng mà cũng có thể phân cao thấp được với Tần Khinh Vũ.
nguồn .4vn by Hùng. Bá
Ngay khi Đường Kim đang quan sát nữ cảnh sát này thì nàng cũng quay đầu lại nhìn vào hắn, nở ra nụ cười sáng lạn:
- Cảm ơn cậu.
nguồn. 4vn .by Hùng Bá
Nói cảm ơn xong thì nữ cảnh sát liền lấy còng ra rồi ngồi xổm xuống, đeo còng vào tay tên trộm kia. Mà tư thế này của nàng khiến cái mông đập vào tầm mắt của Đường Kim.
nguồn .4vn by Hù.ng Bá
- Mông hơi nhỏ.
Trong lòng của Đường Kim thầm đánh giá, nhưng mà miệng hắn thì lại nói khác:
- Không cần nói cảm ơn, mời tôi đi ăn cơm là được rồi.
nguồn 4.vn by Hùng. Bá
- Hả?
Nữ cảnh sát nghe Đường Kim nói như vậy thì có chút ngẩn người ra, sau đó nàng quay đầu lại nhìn Đường Kim một cái rồi sảng khoái đồng ý: Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được rồi, đi, tôi mời cậu ăn cơm.
nguồn .4vn b.y Hùng Bá
Nữ cảnh sát đứng lên, sau đó còn nói thêm:
- Bất quá hiện giờ vẫn còn chưa được, hiện giờ tôi phải đem tên này đến cục cảnh sát để thẩm vấn. Nếu không thì tối nay tôi sẽ mời cậu ăn cơm, được chứ?
nguồn .4vn .by Hùng .Bá Truyện "Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được thôi.
Lần này thì Đường Kim liền đồng ý không chối từ, hắn không nghĩ rằng chỉ thuận miệng nói thế thôi mà nữ cảnh sát này đã đồng ý rồi.
nguồn 4vn by .Hùng .Bá
- Ok, cứ quyết định vậy đi, cậu ở nơi nào? Để lúc nữa tôi sẽ tới tìm cậu.
Nữ cảnh sát nói nhanh:
- Đúng rồi, tên của cậu là gì? Tôi gọi là Đường Thanh Thanh, Đường trong triều Đường, Thanh trong triều Thanh.
nguồ.n 4vn by Hùng .Bá
- Tôi gọi là Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Hoàng trong Hoàng Kim.
Đường Kim trả lời:
- Tôi ở trường Ninh Sơn Nhị Trung, cô có thể đến lớp 10/4 để gặp tôi.
nguồn. 4vn by. Hùng Bá
- Hả, cậu cũng họ Đường luôn à?
Đường Kim có chút ngạc nhiên, nói:
- Chúng ta thật là có duyên a, còn nữa, tôi không nghĩ rằng cậu vẫn còn là một học sinh. Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm cậu, hiện giờ tôi cần phải mang người này đi đã.
.nguồn 4vn by. Hùng Bá
Đường Thanh Thanh kéo tên trộm đang nằm trên mặt đất dậy, sau đó đẩy hắn một cái:
- Đi nhanh lên, đừng có giả vờ chết.
nguồ.n 4vn by Hùng .Bá
Giờ phút này tên trộm này tỏ ra thành thật, không nói gì thêm nữa. Chỉ là vừa đi, vừa nhìn chằm chằm vào Đường Kim, hiển nhiên là hắn muốn nhớ kĩ Đường Kim trong lòng.
nguồ.n 4vn by H.ùng Bá
- Nhìn cái nhìn mà nhìn? Tưởng chị không đánh mày à?
Đường Thanh Thanh mắng một tiếng rồi quay đầu lại nhìn về Đường Kim:
- Đường Kim, cậu không cần sợ hắn, chị đây sẽ bảo vệ cho cậu.
nguồn .4vn by. Hùng Bá
Đường Kim không nói gì, thầm nhủ trong lòng. Ngay cả tên trộm này cũng không đuổi kịp mà muốn bảo vệ ta sao?
nguồn 4v.n by Hùng.Bá
Bóng dáng Đường Thanh Thanh dần dần khuất xa, Đường Kim lại cảm khái một câu:
- Thật đúng là có duyên a, lớn như vậy, trừ sư phụ của ta ra thì ta cũng chỉ mới gặp được một người cùng họ Đường.
nguồ.n 4vn .by Hùng Bá
Cảm khái xong, Đường Kim liền bước nhanh tới quán thịt dê, tuy rằng quen biết được một mỹ nữ như Đường Thanh Thanh chuyện tốt nhưng mà có mỹ nữ cũng không thể thay cơm được, ăn cơm vẫn là chuyện quan trọng hơn.
nguồn 4vn .by Hùng .Bá
10’ sau, Đường Kim liền quét sạch cả hàng thịt dê, hắn khiến cho người phục vụ của quán trợn mắt há hốc mồm. Người này thật sự có thể ăn nhiều đến như thế a?
************
Khi Đường Kim đang ăn ở trong quán thịt dê thì ở trong diễn đàn của trường Ninh Sơn Nhị Trung đang trở nên sục sôi ngất trời.
nguồn 4vn. by Hùng. Bá
Danh tiếng của diễn đàn Ninh Sơn Nhị Trung cũng tương đối khá mà 2 ngày hôm nay bỗng nhiên diễn đàn của trường lại trở nên náo nhiệt hơn. Xét cho đến cùng thì chuyện này cũng có quan hệ đến Đường Kim, từ chuyện chuyện Đường Kim từ hôn với Tần Thủy Dao, rồi Tần Thủy Dao lại công khai tuyên bố, sau đó Đường Kim lại đùa giỡn lưu manh với giáo viên mỹ nữ. Không đến 24 tiếng mà Đường Kim lại gây ra nhiều chuyện như vậy cũng đủ khiến diễn đàn của trường trở nên vô cùng náo nhiệt, dường như toàn bộ học sinh của trường Ninh Sơn Nhị Trung đều tham gia vào tràng náo nhiệt này, có người bội phục Đường Kim, cũng có người mắng Đường Kim, còn có một số người chỉ đứng yên mà xem náo nhiệt.
nguồn .4vn by .Hùng Bá
10’ trước, trên diễn đàn của trường lại xuất hiện một topic.
nguồn 4v.n by .Hùng Bá
Tiêu đề của topic này chính là:
- Muốn đi ăn tối cùng Tần Thủy Dao sao? Hãy mau tới báo danh đi.
nguồn.4vn by Hùng Bá
- Đánh bại Đường Kim có thể cùng Tần Thủy Dao đi ăn tối. Bản nhân Trương Tiểu Bàn nhận lời ủy thác của Đường Kim, là nơi báo danh của mọi người. Phí báo danh thấp nhất là một trăm đồng, không giới hạn mức cao nhất, người có phí báo danh cao nhất có thể sớm khiêu chiến với Đường Kim, cũng sớm có cơ hội cùng đi ăn tối với Tần Thủy Dao. Mau tới báo danh đi, còn chờ cái gì nữa?
nguồn 4vn by Hùng Bá
- Địa điểm ghi danh là tại bàn học cuối cùng của phòng học lớp 10/4, tìm Trương Tiểu Bàn.
nguồn 4vn.by.Hùng Bá
Xem hết nội dung của topic này rồi thì lập tức có vô số người liền bắt đầu mắng Trương Tiểu Bàn. Vô sỉ, quá vô sỉ, tiểu tử này lại có thể lợi dụng cơ hội này để kiếm tiền, đây quả thực là đem Tần Thủy Dao trở thành cây rụng tiền cho hắn a!
ngu.ồn 4vn by Hù.ng Bá
Nhìn vào topic này thì cũng có người nghi ngờ:
- Không phải là tên Trương Tiểu Bàn này lừa tiền chứ?