Vì sinh tồn, đám người Elyse không thể không tiếp nhận loại buôn bán khiến người ta phẫn nộ này. Tất cả chỉ vì có thể đổi lấy một ít thức ăn tệ nhất để mọi người trong Hoàng Sa Trấn có thể sống tiếp.
- Yên tâm, một ngày nào đó những người này sẽ phải khóc gào yêu cầu chúng ta bán cho bọn họ.
Mạnh Hàn phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng hắn biết hiện nay mình vẫn không có khả năng thay đổi tất cả những điều này. Hắn cũng chỉ có thể nắm chặt nắm đấm hờn dỗi một hồi, sau đó nói với Elyse.
Elyse đã quen với điều này từ lâu. Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất tò mò. Rốt cuộc lãnh chúa đại nhân theo bọn họ tới nơi này là vì cái gì.
- Nàng nhìn thấy ma pháp sư thường xuất hiện ở đâu?
Mạnh Hàn cũng không dự định che giấu, trực tiếp hỏi Elyse.
- Nơi này có một cửa hàng bán vật phẩm ma pháp.
Elyse hết sức quen thuộc đối với chợ này:
- Đại nhân, để ta dẫn ngài qua đó.
Thật ra cái chợ này là một chợ của thành thị gần Hoàng Sa Trấn nhất. Thành thị không nhỏ, bởi vì đều cách dãy núi của người lùn và rừng rậm Tinh Linh không xa, nên trở thành một trạm trung chuyển cho cách thợ săn ma thú các loại và đội buôn. Có đội buôn hoạt động, thì có lính đánh thuê tồn tại. Thậm chí nghiệp đoàn lính đánh thuê còn lập ra một chi nhánh ở chỗ này. Các thương nhân và các lính đánh thuê có thể trực tiếp tiến hành nhiệm vụ ủy thác và tiếp nhận ở chỗ này.
Ma pháp sư rất ít thấy ở đây. Trên thế giới này, ma pháp sư là người có địa vị rất cao quý.
Bình thường trong đội ngũ lính đánh thuê, căn bản không có khả năng có bóng dáng của ma pháp sư. Ngoại trừ quân đội của quý tộc có thể có ma pháp sư trong đội ngũ lính đánh thuê. Nhưng không có người nào không phải là người đứng đầu trong đoàn lính đánh thuê. Tuy nhiên, đoàn lính đánh thuê như vậy cũng không có khả năng thường xuyên lui tới chỗ này.
Ma pháp sư mà Elyse gặp được hình như không phải là người địa phương. Hàng năm đại khái vào lúc này, bọn họ xuất hiện tại chỗ này dường như là thu thập vật liệu gì đó. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cửa hàng vật phẩm ma pháp nhỏ kia khoogn có liên quan gì với ma pháp sư. Chỉ là ở chỗ này thu mua một ít ma hạch hoặc là những tài liệu khác. Có đôi khi cũng sẽ có ma pháp sư tới tìm một vài thứ.
Đến chỗ đó, Mạnh Hàn nhìn một chút xung quanh một lượt. Sắc trời còn sớm, cũng chẳng có bao nhiêu người. Ma pháp sư cũng không nhất định xuất hiện lúc nào, cũng không biết đối phương là cấp bậc gì, càng không biết họ tên hắn, hoặc hắn đang ở chỗ nào. Mạnh Hàn chỉ có thể chờ đợi.
Elyse đã bị Mạnh Hàn đuổi trở về. Không có nàng ở đó, sợ là những ma thú và số gỗ kia sẽ bán không hết. Đó là thu nhập cơ bản của mấy trăm người đang sinh sống tại Hoàng Sa Trấn. Mạnh Hàn cũng không muốn khiến Elyse chậm trễ trong chuyện bên kia.
Mạnh Hàn lấy ra quyển sách trắng mà mình đã chế tạo xong. Mạnh Hàn trực tiếp mở quyển sách ra, để lộ Lục Mang Tinh Trận đã được vẽ tốt bên trên quyển sách trắng. Lục Mang Tinh Trận với hình tròn tiêu chuẩn và sáu cạnh bên thực sự hợp quy tắc, đường nét tinh tế, hoàn toàn không phải là đường nét thô kệch và hình vẽ không theo quy tắc của các ma pháp sư vẽ tay như trong ấn tượng của Mạnh Hàn. Vừa xem đã khiến người ta cảm giác mới mẽ. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi mở quyển sách mặt phẳng chiếu này ra, Mạnh Hàn đặt nó ở trên mặt đất trước mặt mình. Sau đó bản thân hắn không nói một lời ngồi dưới đất, lẳng lặng chờ. truyện copy từ tunghoanh.com
Ma pháp bào trên người Mạnh Hàn đã được Demi và Diana giặt qua, sạch sẽ vô cùng. Mạnh Hàn với toàn thân mặc trang phục ma pháp học đồ ngồi ở bên cạnh, nhưng cũng không có bao nhiêu người sẽ tìm hắn gây phiền toái. Ai biết hắn có trở thành một ma pháp sư hay không. Tùy tiện trêu chọc hắn, đó là gây họa cho bản thân mình trong tương lai. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Theo thời gian trôi qua, người lui tới càng ngày càng nhiều. Điều khiến Mạnh Hàn thất vọng chính là hắn không nhìn thấy bóng dáng của ma pháp sư kia.
Trong số những người lui tới cũng sẽ có người liếc mắt nhìn quyển sách mặt phẳng chiếu đặt ở trước người hắn. Nhưng vừa nhìn thấy là Lục Mang Tinh, trên căn bản bọn họ đều dời tầm mắt đi.
Trừ phi là người thật sự biết hàng, bằng không sẽ không có ai làm chuyện buôn bán có liên quan tới ma pháp. Dù sao, không thể nhìn được hàng đó thế nào, hoặc là bị lừa, bỏ giá cao mua không thứ đáng giá, hoặc chính là ép giá sau đó đắc tội một ma pháp sư nào đó. Loại chuyện làm ăn như vậy, người bình thường không có cách nào làm được.
Thời gian chảy qua từng chút một. Ngay thời điểm Mạnh Hàn đã cảm thấy có phần không kiên nhẫn được nữa, chợt một thân ảnh mặc ma pháp bào xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Từ hình thức phía trên ma pháp bào có thể thấy, đây là một ma pháp sư trung cấp. Điểm ấy khiến Mạnh Hàn có chút vui mừng, bất ngờ. Đồng thời, trong lòng hắn cũng có chút thoải mái.
Địa phương hẻo lánh như vậy, làm sao có thể có có Đại ma pháp sư xuất hiện được. Có một ma pháp sư trung cấp đến đã xem như rất nể mặt chỗ này rồi. Đương nhiên, chắc hẳn vật liệu mà hắn muốn thu thập không phải là thứ gì quý hiếm.
Ban đầu ma pháp sư này không chú ý tới Mạnh Hàn. Hắn ở bên kia tùacute; nhìn lướt qua, liền dự định rời khỏi. Mạnh Hàn sốt ruột thiếu chút nữa đã định gọi lớn. Đột nhiên ma pháp sư này giống như thấy được thân ảnh của hắn, đi về phía bên này.
- Ồ? Đây là vật gì?
Từ phía xa, chợt nghe được tiếng kêu kinh ngạc của ma pháp sư đi tới. Sau đó hắn đi nhanh tới trước mặt Mạnh Hàn. Hắn trực tiếp ngồi xổm xuống, cẩn thận bắt đầu xem xét quyển sách mặt phẳng chiếu trước mặt Mạnh Hàn.
- Ta có thể nhìn kỹ được không?
Ma pháp sư nhìn ở khoảng cách gần mấy lần, lập tức đưa ra yêu cầu.
- Đương nhiên có thể, ma pháp sư tiên sinh tôn kính.
Mạnh Hàn đưa tay cầm lấy quyển sách mặt phẳng chiếu, sau đó đưa tới trong tay ma pháp sư. Động tác này khiến ma pháp sư rất hài lòng. Hắn khẽ gật đầu, sau đó đưa quyển sách tới trước mắt, cẩn thận kiểm tra. xem tại luongsonbac.c.o.m
Sau khi xem xét nhiều lần từ trên xuống dưới, lúc này ma pháp sư mới đưa ánh mắt từ trên quyển sách mặt phẳng chiếu chuyển tới trên người Mạnh Hàn.
- Ma pháp học đồ sao?
Nhìn trang phục của Mạnh Hàn, ma pháp sư liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của Mạnh Hàn.
- Vâng, tiên sinh.
Mạnh Hàn vô cùng lễ phép đáp trả đối phương.
- Lục Mang Tinh Trận này là do ngươi vẽ sao?
Bộ dạng của ma pháp sư này dường như không mấy tin tưởng. Hắn quan sát Mạnh Hàn trên dưới một lượt.
Rốt cuộc ma pháp sư này đã hỏi ra câu này đúng mong ước của Mạnh Hàn.
- Vâng, tiên sinh.
Bắt đầu từ vấn đề thứ hai, Mạnh Hàn cũng chỉ có mấy chữ này để trả lời, không có bất kỳ từ nào khác.
- Lục Mang Tinh Trận như vậy, tại sao ngươi không giữ lại để dùng làm quyển sách ma pháp?
Con mắt của ma pháp sư nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn, chờ đợi câu trả lời của hắn:
- Ta tin tưởng nếu như là quyển sách ma pháp hoàn chỉnh, có thể được giá hơn so với cái này chứ?
- Tiên sinh, ta chỉ là một ma pháp học đồ.
Mạnh Hàn có chút bất đắc dĩ mỉm cười:
- Ma lực của ta không đủ, cũng không có ma pháp khác.
Ma pháp sư gật đầu, hít sâu một hơi, đè nén kích động trong lòng mình xuống. Hắn cố gắng khiến tim mình không cần phải đập to rõ ràng như vậy. Sau đó hắn nhìn như vô cùng tùacute; lắc lắc đầu nhìn quyển sách mặt phẳng chiếu, hỏi:
- Ngươi định bán bao nhiêu tiền?
- Mười ngân tệ, tiên sinh.
Ban đầu, Mạnh Hàn dự định giở công phu sư tử ngoạm. Nhưng Mạnh Hàn vẫn có kìm nén, suýt nữa thì kêu ra khỏi miệng giá một kim tệ. Nhưng nói ra, đã giảm xuống gấp mười lần.
Một quyển sách trắng cấp thấp nhất ngay cả một ngân tệ cũng không đáng. Không thể bởi vì có thêm một Lục Mang Tinh Trận mà ra giá quá đắt. Đây không phải là con đường để làm ăn lâu dài. xem tại luongsonbac.c.o.m
Kể từ khi biết ma lực của mình đã hạ thấp tới mức làm một ma pháp học đồ cũng có phần miễn cưỡng, Mạnh Hàn không còn có hy vọng xa vời đối với chuyện trở thành ma pháp sư nữa. Hắn chỉ hi vọng, mình có thể trở thành một phú ông mà thôi. Cái quyển sách mặt phẳng chiếu nho nhỏ này chính là bước thứ nhất để hắn bước lên con đường này. Đương nhiên, nếu như sau lưng có một ma pháp sư làm chỗ dựa vững chắc, đó là chuyện không thể tốt hơn. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Thứ này còn nữa không?
Ma pháp sư lại hỏi một câu.
- Không có, ta chỉ có một quyển.
Câu trả lời của Mạnh Hàn đã khiến ma pháp sư thoáng có chút thất vọng. Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Mạnh Hàn lại khiến ma pháp sư lại dấy lên hi vọng:
- Ma lực của ta có hạn, một ngày nhiều nhất chỉ có thể làm một quyển.
- Rất tốt, ngươi tên là gì? Là học đồ của ma pháp sư nào?
Ma pháp sư bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ về thân phận của Mạnh Hàn. Hắn rất muốn biết, ma pháp sư nào dạy dỗ học đồ như vậy.
- Tiên sinh, ta tên gọi là Antonio, là lãnh chúa Hoàng Sa Trấn.
Mạnh Hàn không e dè đối với chuyện bản thân mình là lãnh chúa của nơi bị nguyền rủa kia. Hắn nói thẳng ra: Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ta là một ma pháp học đồ đã thất bại trong lần thí luyện. Bởi vậy, bây giờ ta đã không có tư cách làm ma pháp học đồ.
Ma pháp học đồ thí luyện thất bại, trên thực tế đã không phải là ma pháp học đồ nữa. Chỉ là Mạnh Hàn còn muốn kéo một chút quan hệ với những người có thân phận cao quý này, cho nên đến nay không chịu từ bỏ mà thôi.
- Lãnh cháu của nơi bị nguyền rủa? Thí luyện ma pháp thất bại? Ngươi là quý tộc sao?
Một tay ma pháp sư nắm thật chặt quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu kia, liên tiếp đưa ra vấn đề. Hắn lại hoàn toàn không chú ý tới, tay của mình đã hoàn toàn lộ rõ sự kích động trong lòng.
Kiếp trước Mạnh Hàn đã mấy lần tham gia hội chợ tuyển dụng. Mạnh Hàn cũng luyện được một chút bản lĩnh quan sát sắc mặt cử chỉ của người khác. Nhìn thấy biểu hiện của ma pháp sư này như vậy, trong lòng Mạnh Hàn đã có chút hồi hộp. Ngoài miệng hắn lại không hề cường điệu lên, chỉ máy móc đáp trả:
- Vâng, tiên sinh.
- Ta nghĩ ta biết vì sao ngươi lại trở thành lãnh chủ của nơi nguyền rủa kia.
Ma pháp sư mỉm cười, không tiếp tục nói nữa. Là một pháp sư có được sự giáo dục cao quý, không nên cười nhạo người khác khi họ không may. Về điểm ấy, ma pháp sư này làm rất tốt.
- Đây là mười ngân tệ.
Ma pháp sư đưa tay lấy từ trong túi trên người mình ra mười ngân tệ, bỏ vào trong tay Mạnh Hàn:
- Ta trở lại thương lượng với lão sư một chút, xem có tiếp tục mua cái này của ngươi nữa hay không. . .
- Quyển sách mặt phẳng chiếu.
Mạnh Hàn thấy giọng điệu ma pháp sư có chút ý tứ hỏi dò, lập tức tiếp nhận câu nói của hắn:
- Ta gọi nó là quyển sách mặt phẳng chiếu.
- Được, quyển sách mặt phẳng chiếu.
Ma pháp sư khẳng định danh từ này một lần, tiếp theo đó nói:
- Khuya hôm nay, ngươi ở nơi này chờ tin tức của ta.
- Vâng, tiên sinh.
Mạnh Hàn cũng cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng mình xuống, lễ pháp thi lễ với ma pháp sư, sau đó dùng mắt tiễn hắn rời đi.
Khi nhìn thấy thân ảnh của ma pháp sư kia biến mất, Mạnh Hàn không nhịn được giơ ngón tay ra làm một tư thế thắng lợi, hài lòng hô to một tiếng:
- A!
Sau đó, Mạnh Hàn liền thấy được vẻ mặt của đám người qua lại trong chợ nhìn mình giống như nhìn một kẻ ngu ngốc. Mạnh Hàn nhất thời hiểu rõ mình náo loạn như vậy thật mất mặt. Hắn ảo não cúi đầu rời khỏi đó, chậm rãi đi về phía góc đám người Elyse.
Trong lòng Mạnh Hàn thầm suy đoán mười ngân tệ, tuy rằng chỉ trị giá một ngàn nhân dân tệ, năm ngàn đài tệ mới của thế giới trước kia, nhưng Mạnh Hàn có cảm giác giống như đã kinh doanh có lãi một khoản tiền lớn. Cảm giác khi vừa tới thế giới này, trên người mang theo khoản tiền kếch xù hai trăm kim tệ, tương đương với hai triệu nhân dân tệ, một ngàn vạn đài tệ mới cũng không có cảm giác tuyệt vời như bây giờ.
- Xem ra, tiền do mình kiếm được vẫn có cảm giác sảng khoái nhất.
Mạnh Hàn kìm chế sự hưng phấn của mình, vui vẻ nghĩ.
Ma pháp sư Wright còn kích động hơn cả Mạnh Hàn. Từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy Lục Mang Tinh Trận nào được vẽ hợp quy tắc như vậy. Có một quyển sách mặt phẳng chiếu như người kia gọi, hắn hoàn toàn tin tưởng tỉ lệ thành công làm quyển sách ma pháp của mình có thể tăng cao đến chín phần mười.
Cho dù là quyển sách ma pháp cấp thấp nhất đều có tỉ lệ thành công nhất định. Chỉ có điều quyển sách cấp càng thấp, đẳng cấp ma pháp sư càng cao, tỷ lệ thành công càng cao mà thôi.
Tuy nhiên, Wright chỉ là một ma pháp sư trung cấp, chỉ có thể bảo đảm, thời điểm mình làm quyển sách ma pháp cấp một, có thể có tỷ lệ thành công không tới năm phần mười.
Hắn không thể chờ đợi được nữa, muốn thử xem dùng quyển sách mặt phẳng chiếu này để vẽ quyển sách ma pháp sẽ có tình huống thế nào. Dọc theo đường đi, hắn không để ý tới ánh mắt khác thường của người khác nhìn hắn, nhanh chóng chạy tới quán trọ mà mình ở lại.
Đây là gian phòng tốt nhất trong quán trọ. Đây là gian phòng rất lớn, còn có một cái sân rộng, đủ để cho hắn làm rất nhiều chuyện. Vừa vào cửa, Wright liền nhanh chóng ném thứ gì đó trên người ra, sau đó đặt mông ngồi xuống trước bàn, mở quyển sách mặt phẳng chiếu ra. Tiếp đó hắn lại móc ra bút ma pháp và bột phấn ma pháp của mình ra, suy nghĩ một chút, bắt đầu vẽ.
Đây chỉ là quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu cấp một. Hắn chỉ có thể làm quyển sách ma pháp cấp một.
15.12.2013
Chương 22
Mùi vị ngon nhất. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Wright lựa chọn chính là Hỏa cầu thuật một ma pháp hệ hỏa cấp một. Đây là quyển sách ma pháp hắn làm quen tay nhất. Trước kia, vẽ quyển sách ma pháp như vậy đều phải cẩn thận từng li từng tí một, còn phải tốn rất nhiều thời gian. Nhưng lần này căn bản không cần chú ý như vậy, theo một cách tự nhiên hắn đã vẽ ra đường nét ma pháp. Thông qua Lục Mang Tinh Trận kia, ma lực rót vào quả thực thông suốt tới cực điểm. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ầm.
Tại giữa sân, ma pháp sư Wright tạo ra một bức tường chắn ma pháp cấp ba. Sau đó, hắn đứng ở bên trong bức tường chắn ma pháp phát động quyển sách Hỏa cầu thuật.
Nhìn quyển sách kia phát ra quả cầu lửa cực lớn, và khiến bức tường chắn ma pháp cấp ba bị nổ tung, ma pháp sư Wright quả thực không thể tin được vào những gì mình mới nhìn thấy. Đây còn là quyển sách ma pháp cấp một nữa sao?
Quyển sách ma pháp cấp một, ma pháp Hỏa cầu thuật cấp một lại trực tiếp phá vỡ bức tường chắn ma pháp cấp ba sao? Điều này có nghĩa là gì? Nếu như không phải ma lực của bức tường chắn ma pháp đã giảm đến cực hạn không có cách nào thấp hơn, đó chính là nói quyển sách Hỏa cầu thuật đã chứa đầy đủ ma lực vượt quá mức độ ẩn chứ bên trong dẫn tới bạo phát.
Bức tường chắn ma pháp là do bản thân ma pháp sư Wright tự mình phóng thích. Tất nhiên hắn biết đó cũng không phải là ma pháp quá tệ. Mà mình vì sự an toàn và không quấy rầy người khác nên cố ý phóng ra. Một khi đã như vậy, cũng chỉ còn có một khả năng còn lại. Cái gọi là quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu do Antonio lãnh chúa của nơi bị nguyền rủa kia làm ra, đã không chỉ đơn thuần là là đồ tốt tăng thêm tỷ lệ thành công chế tạo quyển sách, hơn nữa còn tăng lên cả đẳng cấp công hiệu của quyển sách ma pháp.
Ma pháp sư Wright đã kích động tới mức toàn thân bắt đầu run rẩy. Vật như vậy mà chỉ cần mười ngân tệ sao? Nói ra, ai sẽ tin tưởng đây? Điều khiến hắn cảm thấy hưng phấn nhất chính là, loại đồ nghịch thiên như vậy, mình lại là người đầu tiên phát hiện.
Ma pháp sư Wright cũng không phải là là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, không hiểu thế sự. Hắn là ma pháp sư đã trải qua nhiều năm rèn luyện. Bằng không lão sư cũng không để cho hắn tới nơi này thu thập vật liệu ma pháp. Lấy kinh nghiệm của hắn, tất nhiên có thể nhìn ra được đây là lần đầu tiên tiểu lãnh chúa kia buôn bán.
Thứ này nhất định phải nắm ở trong tay mình. Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện ở trong đầu của ma pháp sư Wright. Nhưng sau đó, ý nghĩ trong đầu của hắn đã bị một ý nghĩ khác đột nhiên xuất hiện thay thế.
Nếu như giao thứ này cho sư phụ của hắn, như vậy hắn có được thêm vài phần kính trọng hay không? Sau đó sẽ được càng nhiều ma pháp truyền thừa, trở thành ma đạo sư mà ngay cả những đại quý tộc ở thủ đô cũng phải tôn kính?
Thúc ép tiểu lãnh chúa kia nói ra bí mật vẽ quyển sách mặt phẳng chiếu sao?
Ma pháp sư Wright không kìm chế được liền xuất hiện suy nghĩ này. Nhưng rất nhanh suy nghĩ này đã bị chính hắn ép xuống.
Vẽ quyển sách ma pháp cũng không phải là chỉ cần đẳng cấp ma pháp sư cao hơn là nhất định có thể chế tạo được quyển sách ma pháp đẳng cấp cao hơn. Điều này cần phải có năng khiếu.
Rất nhiều Đại ma pháp sư, danh chấn hiện nay lại chỉ có thể chế tạo ra quyển sách ma pháp cấp thấp nhất.
Bản thân Wright cũng có đẳng cấp ma pháp không cao, chỉ là một ma pháp sư trung cấp, tương đương với một tiểu ma pháp sư vừa nhập môn, nhưng có thể chế tạo ra chí ít quyển sách ma pháp cấp ba. Cho dù tỷ lệ thành công thấp một cách kỳ lạ, nhưng dù sao cũng có thể chế tạo ra.
Mỗi người đều có thiên phú của chính mình. Vẽ quyển sách ma pháp chính là một loại thiên phú. Tuy rằng tiểu lãnh chúa kia không thể thông qua thí luyện ma pháp, nhưng hắn nhất định là có thiên phú vẽ quyển sách ma pháp. Chỉ có điều hắn bị giới hạn ở ma lực không đủ, cho nên chỉ có thể vẽ Lục Mang Tinh Trận mà thôi.
Nếu như Antonio có thể trở thành một ma pháp sư, quyển sách ma pháp do hắn chế tạo ra nhất định sẽ trở thành truyền kỳ. Tuy nhiên, thật đáng tiếc chính là, cả đời này hắn cũng chỉ có thể làm ma pháp mặt phẳng chiếu mà thôi, cũng không tiếp tục cí khả năng trở thành truyền kỳ.
Thiên phú từ lúc sinh ra đã mang theo, dù như thế nào cũng không thể cướp đoạt. Đây cũng là lý do căn bản nhất khiến ma pháp sư Wright nhất thời đè ép lòng tham của mình xuống. Nếu không thể cướp đoạt, như vậy, hợp tác cũng một phương pháp rất tốt.
Đồ tốt như vậy quyết không thể để rơi vào trong tay của những người khác. Ý nghĩ này từ đầu tới cuối cũng không hề thay đổi.
Hiện tại việc ma pháp sư Wright gấp gáp muốn làm nhất chính là lập tức tìm tới chỗ của tiểu lãnh chúa kia, sau đó đặt hàng tất cả ma pháp mặt phẳng chiếu của hắn. Không chỉ muốn đặt hàng hắn hiện tại, hơn nữa còn muốn tất cả hàng sau này của hắn.
Tuy rằng Mạnh Hàn hưng phấn, nhưng cũng không đắc ý tới mức vênh váo. Ma pháp sư kia chỉ lấy về mà thôi, cũng không có nói có thể lại muốn nữa hay không. Sau khi gặp mặt Elyse, hắn liền lẳng lặng nhìn đám người Elyse khó nhọc bán ra những khúc gỗ và ma thú từng chút một với giá rẻ tới mức khó có thể tin được, một câu cũng chưa hề nói ra. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đại nhân, chúng ta phải đi mua một ít lương thực.
Sau khi bán xong tất cả những thứ này, hơn nửa ngày đã trôi qua. Elyse lại tới báo cáo với lãnh chúa đại nhân về chuyện cần làm tiếp theo.
Tất cả mọi người còn chưa có ăn cơm. Tuy rằng bụng Mạnh Hàn đã đói, nhưng không hề mở miệng ý kiến gì với điều này. Đồng cam cộng khổ là phương pháp nhanh nhất để hòa nhập với những người này.
- Cầm lấy số tiền này mua thêm một chút lương thực.
Mạnh Hàn đưa ra mười ngân tệ mình mới kiếm được, giao cho Elyse. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong ánh mắt kinh ngạc của Elyse, Mạnh Hàn xoay người tiến về phía địa điểm đã giao hẹn với ma pháp sư kia:
- Ta làm một chút chuyện, sẽ nhanh chóng trở về.
Mạnh Hàn rất muốn biết kết quả là thế nào. Hắn không tự chủ được đước nhanh bước hơn, muốn nhanh chóng chạy tới nơi hẹn. Tuy nhiên, rất rõ ràng hắn đã đánh giá thấp lực hấp dẫn của quyển sách mặt phẳng chiếu đối với ma pháp sư Wright. Thời điểm Mạnh Hàn đi tới chỗ hẹn, hắn đã thấy ma pháp sư tiên sinh kia đang đứng ở nơi đó, nhìn chung quanh, bộ dạng lo lắng chờ đợi.
- Tiên sinh, ta đã đến.
Ma pháp sư kia đã đi tới đây. Điều này cho Mạnh Hàn một chút tự tin. Nhưng hắn cũng không dám thất lễ, nhanh chóng chạy tới, chủ động chào hỏi.
- Lãnh chúa Antonio!
Lần này, ma pháp sư Wright đã có chút thay đổi nho nhỏ đối với cách gọi Mạnh Hàn. Sự thay đổi này, khiến Mạnh Hàn nhìn thấy một viễn cảnh vô cùng tuyệt vời.
- Ngài có phân phó gì, tiên sinh.
Mạnh Hàn vẫn hạ thấp thái độ. Với thân phận của mình bây giờ, tuy rằng được xem là một quý tộc nho nhỏ, nhưng còn chưa có tư cách đắc ý khi ở trước mặt của một ma pháp sư chính thức.
15.12.2013
Chương 23
Mùi vị ngon nhất. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
- Ngươi có thể gọi ta là Wright. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Muốn đạt được mục tiêu, đầu tiên phải khiến cho đối phương cảm giác được thiện chí của mình. Ma pháp sư Wright đang muốn làm điều đó.
- Được, Wright tiên sinh tôn kính.
Mạnh Hàn cũng không có não tàn đến mức thật sự chỉ gọi tên hắn. Mạnh Hàn vẫn thêm kính ngữ tôn kính phía sau tên của Wright.
- Ta muốn thu mua một số quyển sách mặt phẳng chiếu do ngươi làm ra.
Ma pháp sư Wright đi thẳng vào vấn đề, cũng không nhiều lời:
- Vẫn dựa theo giá tiền lúc trước của ngươi.
- Nhưng Wright tiên sinh, mỗi ngày ta chỉ có thể làm được một quyển sách như vậy mà thôi.
Mạnh Hàn không dám bảo đảm mình có thể làm ra số lượng dựa theo yêu cầu của ma pháp sư Wright. Trước tiên hắn vẫn nói rõ tình hình trước:
- Ngài cũng biết.
- Như vậy, mỗi ngày ngươi làm tốt một quyển sách, sau đó liền đưa tới cho ta một quyển.
Rất rõ ràng ma pháp sư Wright không dự định để Mạnh Hàn làm ra một số quyển sách sau đó mới đưa tới cho hắn. Dưới cái nhìn của hắn, tốt nhất là mỗi ngày Mạnh Hàn làm được bao nhiêu đều trực tiếp đưa đến trong tay hắn. Như vậy người khác mới không có cơ hội lấy được. Như vậy hắn mới cảm thấy an tâm. Nếu như Mạnh Hàn không phải là lãnh chúa của nơi bị nguyền rủa kia, Wright thậm chí muốn dẫn Mạnh Hàn tới trong nhà mình để hắn làm dần.
- Được, tiên sinh.
Mạnh Hàn không hề từ chối. Điều này khiến tâm tình của Wright cảm thấy không tệ.
- Mỗi ngày ta sẽ phái người ở chỗ này chờ. Chỉ cần ngươi làm xong, liền phái người đưa tới.
Ma pháp sư Wright thậm chí đã nghĩ kỹ tới chuyện sắp xếp sau đó, bớt đi rất nhiều việc cho Mạnh Hàn.
- Được, tiên sinh.
Trong ánh mắt của Mạnh Hàn đã có ý cười không cách nào kiềm chế được. truyện copy từ tunghoanh.com
Bản thân Mạnh Hàn có năm ngân tệ, thêm vào mười ngân tệ lần này, lại thêm mười ngân tệ do đám người Elyse bán gỗ và ma thú có được, khiến Elyse chọn mua được số lượng lương thực mà trước nay chưa từng có.
Đặc biệt là khi Mạnh Hàn và ma pháp sư Wright cùng nhau xuất hiện ở trong cửa hàng mà đám người Elyse thường xuyên mua lương thực. Sau khi ông chủ cửa hàng biết được phía sau đám người Elyse còn còn có một vị ma pháp sư và một ma pháp học đồ làm chỗ dựa, hắn vốn đưa ra giá cực cao, lập tức khôi phục lại bình thường, thậm chí còn có hơi thấp.
Cho dù ma pháp sư Wright chưa hề nói qua một câu nào, nhưng đã khiến ông chủ cửa hàng xin thề, sau này sẽ không dám ức hiếp đám người Elyse nữa. Đây là do ma pháp sư Wright đáp ứng lời mời của Mạnh Hàn, dẫn theo người của hắn đến làm quen với người giao hàng của Mạnh Hàn. đọc truyện mới nhất tại luongsonbac.com
Mặc dù là lúa mạch thô kém nhất, nhưng mọi người thấy được số lượng lương thực gần như gấp hai mươi lần so với trước kia, hai mắt bọn họ vẫn tỏa ra ánh sáng. Nhiều lương thực như vậy, cho dù tất cả đều ăn bánh mì lúa mạch thô, cũng đủ cho mọi người ăn.
Mạnh Hàn không giải thích điều gì. Có rất nhiều chuyện, phải chờ sau khi về thương lượng với mọi người mới có thể quyết định được.
Tuy rằng hắn không nói gì thêm, nhưng Elyse và những người cùng đi lại có thêm vài phần kính trọng đối với lãnh chúa đại nhân của mình.
- Bắt đầu từ hôm nay, ma thú săn được không cần lại nữa. Số lượng gỗ chặt được, trước tiên để lại xây dựng cho mọi người một số nhà gỗ đã.
Vừa về tới Hoàng Sa Trấn, Mạnh Hàn liền triệu tập Elyse Grace và mấy lão nhân đồng thời thương lượng này. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đại nhân, không bán ma thú, không bán gỗ, chúng ta nhiều người như vậy ăn cái gì?
Tuy rằng Grace kinh ngạc về số lương thực mua được trong lần này, nhưng nàng lại không biết chuyện gì xảy ra. Nàng nhanh chóng lên tiếng hỏi.
Tuy rằng mấy lão nhân khác không hề nói gì, nhưng trong ánh mắt rõ ràng cũng có ý hỏi dò.
- Ta đã cùng một vị ma pháp sư ước định sẽ buôn bán dài hạn.
Mạnh Hàn đương nhiên muốn nói ra quyết định của chính mình cho mọi người biết:
- Ta sẽ làm cho ma pháp sư tiên sinh một vài thứ. Mỗi ngày chúng ta có thể kiếm được mười ngân tệ.
- Ồ!
Trong sự vui mừng, bất ngờ, mọi người thốt lên những tiếng kinh ngạc. Ngoại trừ Elyse ra, những người khác không hẹn mà cùng phát ra âm thanh như thế. Một ngày mười ngân tệ sao? Như vậy thậm chí còn nhiều hơn gấp ba lần so với số lượng mà tất cả đám người bọn họ gộp lại kiếm được.
- Ông chủ cửa hàng lương thực đã đáp ứng, sẽ bán lương thực cho chúng ta theo giá bình thường.
Elyse cũng nói cho mọi người biết một tin tức tốt khác. Điều này lại khiến cho mọi người mừng đến phát khóc.
- Thật sự sao, tỷ tỷ?
Grace chỉ không ra ngoài, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu rõ ràng ý nghĩa trong chuyện này. Mỗi ngày cả đến và đi có thể mua được lương thực chí ít gấp sáu bảy lần so với trước đây:
- Nhiều lương thực như vậy, chúng ta có thể ăn một ngày hai bữa cơm.
- Sau đó mỗi ngày, chúng ta đều ăn hai bữa. Mỗi bữa cũng phải có bánh mì.
Mạnh Hàn thừa dịp mọi người kích động, tuyên bố quyết định của hắn. Không chờ Grace và Elyse phản đối, hắn trực tiếp tung ra sát khí lớn nhất của mình:
- Ta là lãnh chúa, đây là mệnh lệnh của lãnh chúa.
- Vâng, đại nhân.
Hai nàng thuận theo cúi đầu đáp ứng.
- Bắt đầu từ bây giờ, đi làm bánh mì.
Cái bụng của Mạnh Hàn đã sớm ục ục kêu gào. Chẳng qua hắn cảm thấy xấu hổ nếu ăn một mình:
- Còn nữa, buổi tối luộc hết những ma thú kia để ăn. Mọi người đều có phần!
Tất cả Hoàng Sa Trấn dường như đều có một mong muốn như vậy. Thời điểm mệnh lệnh của lãnh chúa đại nhân và chuyện kiếm tiền truyền ra, mọi người trong Hoàng Sa Trấn bắt đầu hoan hô. Trong tình cảnh vui mừng này, dựa theo cách nói của những lão nhân kia, trong ký ức của bọn họ đây vẫn là lần đầu tiên.
- Đây chính là mùi của thịt sao?
Demi ngửi thấy mùi thịt luộc nồng đậm trong không khí, mũi hít một hơi thật sâu, dùng tay ra hiệu để biểu đạt ý tứ của mình.
- Đúng, Demi, đây chính là mùi thịt.
Elyse cũng ngửi được mùi theo gió bay ra từ trong nồi, vẻ mặt đầy kích động. Nàng thường xuyên đi chợ, tất nhiên ngửi ra được mùi vị này. Nhưng đáng tiếc, chưa từng được chính miệng hưởng qua.
- Thật là thơm! Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiểu nữ hài Diana nói không ra lời. Nàng nuốt nước bọt một cái, dùng tay ra hiệu biểu đạt sự cảm thán của mình.
Tất cả mọi người có thịt ăn. Lãnh chúa phủ được cung cấp riêng. Lãnh chúa đại nhân và hai người thị nữ và hai quản gia đồng thời chia sẻ bữa tiệc lớn thịt ma thú. Thịt đã được bỏ vào luộc. Mọi người xúm lại thành một vòng, chậm rãi chờ thịt được đun chín.
- Các nàng chưa từng được ăn thịt sao?
Mạnh Hàn nhìn bốn nữ hài gầếu trước mắt mình đang chảy nước miếng, trong lòng không nhịn được cảm thấy đau xót.
- Tất cả ma thú săn được đều phải dùng để đổi lấy lương thực, bằng không chúng ta đều sẽ đói bụng.
Grace nhẹ giọng giải thích cho lãnh chúa đại nhân. Làm cặp sinh đôi bị nguyền rủa sống ở nơi nguyền rủa này, cuộc sống của bọn họ sớm tối đều nguy hiểm, làm sao có thể hưởng thụ xa xỉ như vậy.
- Bắt đầu từ ngày mai, thịt săn được chúng ta đều giữ lại cho mình ăn. Mỗi ngày đều sẽ có thịt ăn. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mạnh Hàn hài lòng tuyên bố:
- Tốt, thịt đã chín, mọi người cùng nhau ăn đi!
Không một ai ra tay trước. Thật ra thịt cũng không nhiều. Vẫn là Mạnh Hàn bỏ vào chén gỗ của mỗi người một miếng, ép buộc mọi người bắt đầu ăn. Bốn nữ hài bắt đầu từ Elyse cắn xuống miếng thịt đầu tiên trong cuộc đời của các nàng.
Đối với các nàng người chưa từng ăn thịt, đây quả thực là cực phẩm mỹ vị. Chỉ ăn một miếng, mọi người đã yêu thích mùi vị này. Đói bụng khiến mấy nữ hài đều quên đi sự rụt rè. Các nàng bắt đầu ăn như hùm như sói.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như vậy, trên mặt Mạnh Hàn đầy thỏa mãn mỉm cười. Hắn chỉ cảm thấy, từ sau khi đến thế giới này tới nay, không có bất kỳ giây phút nào hắn cảm thấy trong lòng vui mừng và thỏa mãn như lúc này. Nhìn bộ dạng các nàng điên cuồng nhai thịt đến quên cả liếc mắt nhìn hắn, Mạnh Hàn nhẹ nhàng đứng lên, sờ soạng lấy một cái bánh mì lúa mạch thô từ cái khay gỗ phía sau, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài cửa.
Trên bầu trời, các vì sao sáng lập lòe. Ngồi ở trên một tảng đá bên ngoài, Mạnh Hàn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời yên tĩnh. Hắn quan sát đám mây trắng ở phía chân trời kia, trên miệng thoáng mỉm cười. Sau đó hắn bẻ một miếng bánh mì lúa mạch thô có hơi cứng, bỏ vào trong miệng.
- Đáng chết. Tại sao chúng ta lại ăn hết cả thịt vậy? Lãnh chúa đại nhân còn chưa ăn một miếng nào!
Chỉ một lát sau, trong phòng vang lên tiếng kêu sợ hãi của Grace. Sau đó là Elyse, tiếp theo đó là Demi và Diana sốt ruột phát ra mấy tiếng a a. Ngay sau đó, liền nhìn thấy bốn nàng đều chạy ra khỏi gian phòng. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mạnh Hàn đang cầm bánh mì lúa mạch thô nhét vào trong miệng. Thấy bốn nàng đột nhiên xuất hiện, Mạnh Hàn giống như có chút lúng túng. Hắn giơ lên cái bánh mì trong tay mình lên, tỏ ra xấu hổ nhìn các nàng mỉm cười một chút nói:
- Bánh mì ăn rất ngon. Ta thích ăn bánh mì. Thật sự, đây là bánh mì ngon nhất mà ta từng ăn.
Hai nữ quản gia gầếu, hai tiểu thị nữ càng gầếu hơn nhìn lãnh chúa đại nhân của bọn họ đang lúng túng giống như vừa làm chuyện gì đáng xấu hổ giấu bánh mì trong tay, bọn họ cũng không một ai nói gì, chỉ đứng ở đó lặng lẽ rơi lệ.
- Tất cả số gỗ chặt được đều phải dùng làm phòng ở.
Đây là mệnh lệnh của lãnh chúa đại nhân Antonio vào sáng sớm ngày hôm sau:
- Mệnh lệnh của lãnh chúa đại nhân, trước khi tất cả cư dân trong Hoàng Sa Trấn còn có người chưa có nơi ở, hắn không dự định bán ra ngoài dù chỉ một khúc gỗ.
Trong trấn này có thể nói là không còn gì cả. Cho nên, Mạnh Hàn trực tiếp vẽ ra mấy chỗ, để mọi người cùng nhau xây dựng nhà gỗ.
Đồng thời, thịt ma thú cũng được giữ lại tất cả, dành cho những cư dân của Hoàng Sa Trấn đã lâu không đủ dinh dưỡng có thể bồi bổ thân thể. Không nói những thứ khác, mỗi ngày bảo Mạnh Hàn nhìn thấy hai tiểu thị nữ và hai nữ quản gia gầy trơ cả xương, cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm tình.
Da ma thú da giữ lại có tác dụng lớn. Ma thú nơi này săn được đều là ma thú ở sát biên giới rừng rậm Tinh Linh. Những ma thú ăn cỏ này chẳng mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có lực công kích. Thể hình của chúng không lớn, nhưng một tấm da thú hoàn chỉnh lại đủ để Mạnh Hàn làm một quyển sách trắng cấp thấp nhất. Điều này sẽ giảm bớt một khoản tiền mua quyển sách trắng. Hiện tại có thể giảm được chút nào hay chút ấy.
- Nói chung, ăn uống đều có ta tới giải quyết. Elyse, Grace, nhiệm vụ lúc này của các nàng chính là xây dựng trấn chúng ta, sau đó để mọi người bồi dưỡng thân thể thật tốt.
Thời điểm Mạnh Hàn phân phó với hai nữ quản gia, vẫy đủ sự kiêu căng của một vị lãnh chúa đại nhân:
- Ta có tác dụng lớn.
- Vâng, đại nhân!
Từ sau khi đại nhân Antonio một mình ăn bánh mì lúa mạch thô để thịt lại cho bốn nàng, các nàng liền không còn vi phạm mệnh lệnh của Mạnh Hàn nữa. Ngay cả Elyse ban đầu có chút nghi ngờ đối với Mạnh Hàn cũng vậy.
Quan hệ giữa người và người rất thú vị. Những người lòng dạ thiện lương này vì để cho lãnh chúa đại nhân có thể ăn được đồ tốt, mình bớt ăn bớt mặc, giành được tấm lòng của lãnh chúa đại nhân. Thì ngược lại, cũng là vấn đề đồ ăn, lãnh chúa đại nhân lại giành được tấm lòng của mọi người.
Sau khi tạo ra mối quan hệ hợp tạo làm ăn lâu dài với ma pháp sư Wright, mỗi ngày thu vào mười ngân tệ, chí ít gánh nặng về lương thực của người dân ở nơi này đã không còn phải lo lắng nữa. Lần đầu tiên Hoàng Sa Trấn bắt đầu đi tới con đường sinh lợi, không còn khổ sở giãy dụa như trước kia nữa.
Đáng tiếc, ma lực của bản thân Mạnh Hàn thật sự quá ít. Mỗi lần chỉ có thể vẽ ra một quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu. Chí ít phải chờ nửa ngày nghỉ ngơi, hồi phục hắn mới có thể làm được tiếp.
Vẽ Lục Mang Tinh Trận cũng không phải là đơn giản dùng công cụ vẽ bản đồ. Công cụ cũng chỉ có thể là vật hỗ trợ. Mạnh Hàn nhất định phải sử dụng ma lực của mình truyền qua công cụ xuống các quỹ tích, trải xuống một cách cân đối ở bên trên quyển sách trắng. Sau khi hình thành hình vẽ ổn định, mới có thể lại dùng những bột phấn ma pháp kia trải lên phía mặt trên, lợi dụng đặc tính đối với ma lực của bột phấn ma pháp thu hút ma lực ở phía trên hình vẽ, hình thành hình vẽ Lục Mang Tinh theo quy tắc.
Cuối cùng, Mạnh Hàn nhất định phải rút ra chút ma lực nhỏ tới mức đáng thương của mình từ bên trên quyển sách mặt phẳng chiếu này, để tránh không để quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu chỉ có thể là ma pháp thuộc tính thổ cố định.
Mãi đến một bước này mới thật sự hoàn thành một quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu. Mỗi lần đến thời điểm này, ma lực của Mạnh Hàn đã tiêu hao hầu như không còn. Bên trong thân thể suếu, cũng không còn chứa nửa điểm ma lực. Tuy rằng trong nội tâm vẫn mong chờ có thể làm nhiều thêm một quyển sách, nhưng đáng tiếc, có lòng nhưng không có sức.
Cuộc sống của Mạnh Hàn vô cùng quy củ. Buổi sáng hắn sẽ nỗ lực làm một tấm quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu. Sau đó, sau khi ăn cơm trưa xong, hắn liền bắt đầu cố gắng nghỉ ngơi, hồi phục ma lực. Tuy nhiên, qua một buổi trưa hoàn toàn không đủ để hắn hoàn toàn hồi phục.
Thời điểm đến chạng vạng tối, Mạnh Hàn còn có thể khống chế đám mây sủng vật ma pháp thần bí trên bầu trời kia, đổ một chút mưa xuống vị trí các cư dân trồng trọt.
Hiện tại Mạnh Hàn đã xác định được, đám mây trắng trong bầu trời kia vĩnh viễn không tan đi chính là sủng vật ma pháp mà mình triệu hồi ra sau lần thí luyện ma pháp. Chỉ có điều không biết tất cả những điều này là vì sao mà thôi.
Để khống chế đám mây trắng kia, Mạnh Hàn cần tiêu hao rất nhiều tinh thần lực. Có thể đơn giản hoá Mạnh Hàn sẽ cố gắng hết sức để đơn giản hoá. Kể cả chuyện lặt vặt như làm mưa tại một địa phương nào đó cũng thực sự tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, tinh thần lực của Mạnh Hàn cũng sẽ tiêu hao hầu như không còn. Hiện tại Mạnh Hàn cũng đã có kinh nghiệm. Chỉ cần không tiêu hao tinh thần lực quá đáng, vừa vặn có thể hoàn thành công việc này cũng không đến mức khiến mình đau đầu. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ăn cơm tối xong, Mạnh Hàn sẽ tiếp tục nghỉ ngơi. Hắn nghỉ ngơi đến nửa đêm, sau đó ngủ, đồng thời hồi phục ma lực và tinh thần lực. Cuộc sống như thế kéo dài năm ngày. Những quyển sách trắng trong tay Mạnh Hàn rốt cuộc đã được dùng sạch. Tiếp đó, nếu không muốn dùng tiền, Mạnh Hàn sẽ phải tăng thêm một công tác, tự mình chế tạo quyển sách trắng.
Grace và Elyse làm quản gia làm rất thành công. Chí ít trên phương diện chú ý thực hiện mệnh lệnh của Mạnh Hàn, các nàng làm rất thành công. Các cư dân đối với lãnh chúa đại nhân người đã mang đến cho bọn họ lương thực, mang đến nước mưa, không có bất kỳ người nào không tín nhiệm. Chỉ cần là mệnh lệnh của hắn, mọi người hoàn toàn chấp hành.
Bọn họ chặt cây lấy gỗ, bắt đầu xây dựng nhà gỗ. Ban đầu, mọi người cũng không biết nên xây dựng như thế nào. Mạnh Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể vẽ ra những nhà gỗ mà mình nhớ được thông qua mấy bộ phim truyền hình, để mọi người có thể xây dựng dựa theo bản vẽ.
Có bản vẽ này, đã có mấy nhà gỗ được dựng lên. Tất cả mọi người đều làm việc rất quy củ. Những nhà gỗ này đều dành cho những người thân thể yếu và người lớn tuổi vào ở trước. Những người trẻ tuổi sức lực cường tráng vẫn còn ở trong lều.
Đối với hiệu suất làm việc như vậy, Mạnh Hàn rất không hài lòng. Tuy nhiên, thân thể mọi người đều không tốt lắm. Bọn họ có thể làm được hiện tại đã không dễ dàng. Khi hắn quyết định kiểm tra tình hình mọi người làm việc một chút, lại đột nhiên phát hiện một hiện tượng mà trước đó hắn đã quên mất.
- Grace, gọi Carl Casper tới đây.
Sau khi Mạnh Hàn đi một vòng, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại thành một đường.
Thời điểm gọi Grace, giọng điệu Mạnh Hàn có chút nghiêm khắc, khiến Grace không biết mình đã phạm phải sai lầm gì. Nhưng nàng vẫn nghe lời đi gọi người.
Demi và Diana cũng nhìn thấy lãnh chúa đại nhân nổi giận. Hai tiểu nữ hài dùng tay ra hiệu với nhau, lại trao đổi ánh mắt mấy lần, sau đó ngoan ngoãn đi theo phía sau lãnh chúa đại nhân Mạnh Hàn.
- Đại nhân, ngài có phân phó gì sao?
Carl và Casper dường như thấy không có mấy người Mạnh Hàn có thể gọi tên. Nên hai người vừa nghe thấy đại nhân gọi mình tới, lập tức buông mọi việc trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới trước mặt Mạnh Hàn. Carl theo bản năng cho rằng, đại nhân lại muốn làm vật gì mới. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Carl, thời điểm các ngươi chặt gỗ, các ngươi dùng công cụ gì?
Mạnh Hàn chưa từng nhìn thấy tình cảnh chặt cây ở biên giới rừng rậm Tinh Linh, không biết rõ tình huống cụ thể thế nào. Hắn vẫn phải hỏi thợ mộc.
- Dùng rìu, thưa đại nhân. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Carl cảm thấy rất kỳ quái, không biết đại nhân hỏi cái này làm gì.
Điều khiến Mạnh Hàn bất mãn chính là chặt gỗ dùng lưỡi búa. Ngay cả đẽo gỗ gì đó cũng dùng lưỡi búa. Không trách được tốc độ chậm như vậy. Mấy trăm người cùng làm với nhau, mãi năm ngày mới dựng được mấy nhà gỗ.
- Lẽ nào các ngươi không thể dùng cưa sao?
Mạnh Hàn kỳ quái hỏi.
- Thưa đại nhân, cưa là cái gì?
Carl và Casper nghe thấy lãnh chúa đại nhân nói vậy, cảm giác hoàn toàn không hiểu.
Mạnh Hàn vỗ một cái vào trán của mình. Xem ra, chỉ là suy nghĩ của riêng mình. Hắn hoàn toàn không ngờ được, thế giới này lại không có cưa. Xem ra, là ông trời, không, là thần vĩ đại khiến mình trở thành đại sư Lỗ Ban, vị khách mời cho một thế giới này.
Hành động của Mạnh Hàn khiến hai người thợ mộc vốn không mấy quen với tính cách của Mạnh Hàn đã sợ đến mức run lẩy bẩy. Họ tưởng rằng bản thân mình đã làm gì sai khiến lãnh chúa đại nhân tức giận. Bọn họ không khỏi ngã quỵ ở trên mặt đất.
Nghe thấy động tĩnh của hai người, Mạnh Hàn vừa mở mắt ra nhìn, liền giật mình kinh hãi. Hắn vội vàng gọi hai người đứng lên. Trong lòng Mạnh Hàn hung hăng tự trách. Bây giờ mình là lãnh chúa đại nhân. Mỗi lời nói hành động của mình đều sẽ khiến những người dân lương thiện chất phác này hiểu lầm. Xem ra, sau này mình phải chú ý tới vấn đề này một chút.
- Cái cưa là một loại công cục lúc sử dụng để đốn củi sẽ dễ dàng hơn so với dùng rìu một chút.
Vẻ mặt Mạnh Hàn ôn hoà giải thích cho Carl và Casper, tránh cho bọn họ hiểu lầm.
- Dễ sử dụng hơn so với lưỡi búa sao?
Hai người thợ mộc vừa nghe xong, con mắt liền sáng lên. Đại nhân đã từng làm một thứ kỳ quái. Lần này lẽ nào lại là vật gì tốt?
- Grace, nơi này có thợ rèn hay không?
Mạnh Hàn trực tiếp hỏi quản gia Grace trông coi mọi chuyện trong trấn. Grace chịu trách nhiệm quản lý sự vụ bên trong lãnh địa, cho nên Mạnh Hàn mới gọi nàng.
- Có, đại nhân. Hai huynh đệ Edward và Edwin là thợ rèn tốt nhất.
Grace đáp ứng một tiếng, sau đó nhanh chóng sai Diana đi gọi người. Trong khi đó bản thân nàng không dám rời khỏi, sợ lãnh chúa đại nhân lại có phân phó gì mới.
Hai người lùn râu ria rập rạm nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hàn. Cả hai rất cung kính hành lễ trước lãnh chúa đại nhân. Mạnh Hàn cho bọn họ ăn uống, lại xây nhà cho mọi người. Mỗi người nhìn thấy Mạnh Hàn đều sẽ cung kính hành lễ.
- Edward, Edwin!
Mạnh Hàn kêu tên của bọn họ, điều này giúp cho đối phương xuất hiện thiện cảm, sẽ không cảm thấy quá ngăn cách giữa người bên trên và người bên dưới. Đây là kiến thức mà Mạnh Hàn quan sát được qua mối quan hệ đối xử tinh tế của mấy người quản lý nhân sự trong lúc hắn tìm việc.
- Ta muốn các ngươi mau chóng chế tạo ra một vài thứ. Các ngươi xem thử có thể làm ra được hay không?
Mạnh Hàn trực tiếp nói ra yêu cầu của mình. Hắn cũng không muốn phạm phải sai lầm như vừa rồi, khiến hai huynh đệ người lùn cũng hiểu lầm giống như huynh đệ thợ mộc kia.
Rất nhanh, Mạnh Hàn đã vẽ ra hình dáng của cái cưa ngay trên mặt đất, sau đó tỉ mỉ giải thích. Hắn không phải thợ mộc chuyên nghiệp, cũng không biết răng của của những cái cưa này có góc độ thế nào. Hắn chỉ nhớ kỹ góc độ hai bên của răng cưa không giống nhau.
Sau khi nói những điều này cho huynh đệ Edward Edwin biết, Mạnh Hàn liền hỏi hai người lùn trẻ tuổi:
- Có thể làm ra thứ này hay không?
- Rất đơn giản, đại nhân!
Edward là ca ca vỗ ngực ầm ầm nói:
- Cái này không cần công nghệ gì đặc biệt. Với tài nghệ của người lùn chúng ta, tuyệt đối có thể nhanh chóng làm ra dược. Đại nhân cứ yên tâm đi!
Sau khi tiễn huynh đệ người lùn rời đi, ánh mắt Mạnh Hàn lại để ý tới trên người của hai huynh đệ Carl Casper.
Bắt đầu từ chế tạo quyển sách mặt phẳng chiếu, ngoại trừ phải xử lý da thú ra, còn phải có ống cuộn của quyển sách. Cái này cần đến thợ mộc. Hơn nữa, với ánh mắt của thế kỷ hai mươi mốt của Mạnh Hàn, đương nhiên biết tính quan trọng của đóng gói thương phẩm. Cho nên, những thứ này nhất định phải đủ hoa lệ. Tuy rằng không thể tính là sa hoa, nhưng ít ra phải có mỹ quan.
18.12.2013
Chương 26
Nghỉ ngơi lấy lại sức. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
- Ta muốn một ống trục giống như vậy. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lần này Mạnh Hàn vẫn trực tiếp đưa ra yêu cầu. Không có vấn đề gì. Carl Casper vừa nhìn thấy thứ lãnh chúa đại nhân muốn làm, bọn họ liền hồi phục lại sự bình tĩnh, cẩn thận nghe yêu cầu của Mạnh Hàn.
Yêu cầu rất đơn giản. Chỉ là làm một ống trục đẹp mắt dùng để da thú để bọc lấy quyển sách mà thôi. Mỗi ngày chỉ cần phải làm một cái. Chút việc như vậy, một mình Carl là có thể hoàn thành.
Casper không có chuyện gì làm, đang muốn trở về. Mạnh Hàn linh cơ thoáng động, nghĩ tới một chủ ý khác:
- Casper, ngươi phải làm một vật khác.
Tiếp theo Mạnh Hàn liền bắt đầu giới thiệu cho Casper biết.
Thứ này cũng rất đơn giản. Chỉ là một con dấu. Mạnh Hàn nghĩ tới tính quan trọng của danh tiếng vật phẩm, cho nên quyết định trên quyển sách mặt phẳng chiếu của mình phải có ký hiệu độc nhất vô nhị của mình.
Ký hiệu thế nào đây? Mạnh Hàn nghĩ tới thân phận ban đầu của mình, cho nên hắn thiết kế ra một vòng tròn bên trong có một bộ chữ Hán. Mạnh Hàn đã tự mình vẽ ra, bảo Casper khắc một con dấu. Một vòng tròn, một chữ tiếng Hán. Sở dĩ Mạnh Hàn lấy chữ Hán này hoàn toàn bởi vì đây là tên Mạnh Hàn của hắn kiếp trước.
Da thú cần xử lý đơn giản, sau đó mới có thể được Mạnh Hàn tiếp tục sử dụng. Antonio đã được học qua những điều này ở học viện ma pháp. Tuy nhiên, xử lý những da thú này vẫn là chuyện vô cùng phiền phức. Nhưng rất nhanh, Mạnh Hàn cũng không phải chịu sự phiền toái này.
Tuy rằng Demi và Diana không thể nói chuyện, nhưng vô cùng nhạy bén. Chỉ xem một hồi, Demi liền ra hiệu với lãnh chúa đại nhân, bảo để nàng và Diana tới làm.
Đối với điều này, Mạnh Hàn cũng không khách khí. Chuyện xử lý rườm rà như vậy vẫn để cho tiểu cô nương thông minh khéo léo có kiên nhẫn đến xử lý là thích hợp nhất. Lãnh chúa đại nhân vô cùng không có chịu trách nhiệm chuyển phiền phức của mình cho hai tiểu thị nữ, còn mình lại bắt đầu lười biếng.
Trong lúc lười biếng, Mạnh Hàn lại bắt đầu quấy nhiễu huynh đệ Carl và Casper. Hắn muốn biết, rốt cuộc nghề mộc dùng những cái bào, cái đục gì. Thế giới này có người sử dụng hay không.
Sau khi hỏi xong, Mạnh Hàn mới phát hiện ra, ngoại trừ cái cưa ra, hình như những cái khác cũng đã được sử dụng. Thứ duy nhất không có, chính là cái cưa.
Điều này cũng vô cùng bình thường. Bằng không, Mạnh Hàn không có cách nào giải thích tại sao mình có thể nhìn thấy những vật dụng tinh xảo trong học viện ma pháp và trong cung điện của quốc vương.
Tuy nhiên, Mạnh Hàn vẫn có một chút đắc ý nho nhỏ. Chí ít trong nghề mộc, cái cưa này vẫn vô cùng quan trọng.
- Đại nhân, thứ ngài muốn đã được làm xong.
Thời điểm Mạnh Hàn đang đắc ý, giọng nói của Edward đã truyền tới. Sau đó, Mạnh Hàn liền thấy được hai người lùn giơ một cái cưa lớn, cao gấp hai bọn họ, nhanh chóng chạy tới bên này.
- Carl, Casper, đến xem thử cái này đi.
Mạnh Hàn đắc ý bảo Carl và Casper lấy ra một khúc gỗ lớn, sau đó nói một lần về phương pháp sử dụng cái cưa này. Tiếp đó, Mạnh Hàn liền để hai người bắt đầu thử nghiệm.
Những âm thanh xoạt xoạt vang lên một hồi. Một khúc gỗ đã dễ dàng bị cưa làm hai. Hiệu quả như vậy khiến Mạnh Hàn không khỏi gật đầu. Tay nghề của hai người lùn thợ rèn này thực sự không tồi. Tuy nhiên, khi hắn quay đầu lại nhìn hai huynh đệ Carl Casper, lại phát hiện hai người đang ở trong trạng thái ngây người.
- Đại nhân, đây chính là cái cưa mà ngài đã nói sao?
Mạnh Hàn chờ một lúc sau, hai người mới phục hồi lại tinh thần. Carl có vẻ không thể tin nổi. Câu thứ nhất hắn nói chính là hỏi lãnh chúa đại nhân, đây có phải chính là cái cưa hay không:
- Trời ạ, thật sự khó mà tin nổi!
Không riêng gì huynh đệ Carl và Casper, những người người ở chỗ này, ngoại trừ lãnh chúa đại nhân, không một ai có thể nghĩ tới, đại nhân thuận miệng chỉ điểm qua một thứ xem ra vô cùng đơn giản, lại có tác dụng lớn như vậy.
Dùng rìu muốn chặt một khúc gỗ tương tự, cần ít nhất là thời gian nửa ngày. Đây là cái rìu sắc bén nhất do một người cường tráng nhất sử dụng.
Về điểm này, hai huynh đệ Carl và Casper cũng không tính là người cường tráng cho lắm. Nhưng hai người bọn họ chỉ sử dụng cái cưa này một lát đã cưa xong một thân cây lớn như vậy.
Đám người Grace đều đã từng nhìn thấy mọi người đốn củi thế nào. Trong lòng tại Grace lại nghĩ đến một chuyện khác. Nếu như sớm có cái cưa này, mỗi ngày có thể đốn được bao nhiêu cây, có thể thu vào thêm được bao nhiêu tiền, cũng sẽ không khiến mọi người chịu đói lâu như vậy, còn bị chết đói rất nhiều người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Grace không nhịn được muốn hỏi lãnh chúa đại nhân, rốt cuộc hắn có phải là sứ giả do thần linh phái tới giải cứu mọi người hay không? Không cần phải hỏi, nhất định là như vậy. Nếu lãnh chúa đại nhân không phải là sứ giả của thần, tại sao có thể khiến Hoàng Sa Trấn có mưa, tại sao có thể biết thứ đồ tốt gọi là cái cưa này?
Lãnh chúa đại nhân lại không nghĩ nhiều như mọi người. Hắn hỏi huynh đệ Carl và Casper rõ ràng. Sau khi hỏi bọn họ biết được từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp qua vật như vậy, cũng chưa từng nghe nói có người dùng qua vật như vậy, đầu óc đầy tư tưởng tham tiền của hắn không nhịn được bắt đầu cân nhắc. Đây có thể tính là một con đường phát tài. Chí ít, thứ này có thể bán đi kiếm chút đỉnh tiền.
Trừ cái cưa lớn, Mạnh Hàn còn bảo hai huynh đệ người lùn chế tạo hai cái cưa nhỏ. Nếu như vậy, hoàn toàn có thể tăng nhanh tốc độ chặt gỗ và xây dựng nhà. Ban đầu hắn hắn còn muốn làm thêm mấy cái cưa lớn, nhưng lại bị Grace ngăn cản.
Rừng rậm Tinh Linh là chỗ ở của các Tinh Linh. Các Tinh Linh kiêu ngạo không cho phép tùacute; chặt cây cối. Cư dân Hoàng Sa Trấn có thể chặt gỗ đến duy cuộc sống hằng ngày, hoàn toàn bởi vì nơi này có một cặp sinh đôi Tinh Linh. Các Tinh Linh cho phép người ở nơi này mỗi ngày chặt một ít gỗ, nhưng không cho phép phá hoại quá nhiều.
- Rất tốt. Thực sự biết bảo vệ môi trường.
Sau khi biết được nguyên nhân này, lãnh chúa đại nhân chỉ nói một câu rất tốt, tiếp đó là một câu nói là không một ai không hiểu. Cuối cùng hắn không nhắc tới điều này nữa.
Dù sao đi nữa yêu cầu của Mạnh Hàn chỉ là tăng nhanh tốc độ xây nhà ở. Sau đó có thể không cần đốn củi thì không đốn củi nữa.
Da ma thú có thể sử dụng không nhiều. Mạnh Hàn cần diện tích da đầy đủ không bị phá hỏng. Đương nhiên, đây là quyển sách ma pháp cấp thấp nhất, cho nên có thể sử dụng da của bất kỳ loại ma thú nào.
Trong thế giới này, tất cả ma thú đều có sự hòa hợp với ma pháp, trên căn bản đều có thể dùng.
Sau khi Mạnh Hàn tỉ mỉ tân trang lại dấu hiệu độc môn phía trên quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu, bán ra tương đắt hàng. Đến ma pháp sư Wright cũng luôn miệng khích lệ. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Elyse sau khi giao dịch xong trở về liền thuật lại cho Mạnh Hàn nghe. Ma pháp sư Wright rất thích tạo hình như vậy. Hắn yêu cầu sau này các quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu đều dựa theo loại tiêu chuẩn này để cung cấp hàng. Hắn đồng ý trả thêm một ngân tệ cho điều đó.
18.12.2013
Chương 27
Nghỉ ngơi lấy lại sức. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Quả nhiên thân thiết bán hàng vẫn có giá tốt hơn. Một cái giá như thế đối với ma pháp sư Wright mà nói, giống như muối bỏ bể. Nhưng cái giá đó đối với Hoàng Sa Trấn, đối với Mạnh Hàn mà nói, lại có nghĩa là thu vào được tăng thêm một phần mười. Điều đó cũng có nghĩa là lương thực có thêm một phần mười.
Nhà gỗ nhanh chóng được xây dựng xong. Có một cái cưa lớn và hai cái cưa nhỏ, hiệu suất làm việc cao hơn rất nhiều so với ban đầu. Trong thời gian chưa tới một tháng, mọi người đều đến ở trong nhà gỗ.
Đây là lần đầu tiên cư dân của Hoàng Sa Trấn được ở trong căn nhà của chính mình. Sau khi hoàn thành căn nhà gỗ cuối cùng, các cư dân hoan hô quả thực còn lớn so với ngày đó được ăn cơm no.
Sau khi tiếng hoan hô lắng xuống, ánh mắt của mọi người tự nhiên tập trung đến trên người của lãnh chúa đại nhân Antonio, người đã mang lại cho bọn họ tất cả những điều này.
Thời gian trước, mọi người không thiếu những lời bàn tán về lãnh chúa đại nhân. Ngay cả hai tiểu thị nữ Demi và Diana lúc không có chuyện gì làm, cũng sẽ dùng tay ra hiệu để giao lưu. Lãnh chúa đại nhân rốt cuộc là ai, còn trẻ như vậy, lại biết nhiều chuyện như vậy.
- Ngày hôm nay, chúng ta mới chỉ có nhà gỗ để ở. Sau đó, mỗi người chúng ta đều sẽ có gian phòng hoa lệ nhất cho mình, được xây bằng vật liệu đá tốt nhất. Tin tưởng ta, các ngươi sẽ nhận được tất cả những điều này.
Tuy rằng Mạnh Hàn không đầu độc lòng người, nhưng trước tiên vẽ cho mọi người một tương lai tươi sáng như vậy. Điều này hoàn toàn có lợi cho hắn trong thời gian trước khi tìm được công việc mà mình chú ý.
Tất nhiên, lãnh chúa đại nhân đưa ra viễn cảnh như vậy lại được các cư dân hoan hô. Tiếng hoan hô kéo dài không dứt.
Cuộc sống sinh hoạt sau đó rất quy củ. Mạnh Hàn sống theo quy luật, cũng làm cho hắn phát hiện ra không ít điều mà trước đó hắn không mấy chú ý. Một điểm kỳ quái nhất chính là ma lực trên người hắn.
Nếu như nói tiêu chuẩn thí luyện ma pháp thành công chính là triệu hồi ra ra sủng vật ma pháp của mình, như vậy dựa theo tiêu chuẩn này, Antonio đã thí luyện ma pháp thành công. Bởi vì hiện tại hắn có thể khẳng định, đám mây trên bầu trời kia là sủng vật của hắn. Cho dù hắn không có cách nào giải thích được tại sao một đám mây không có sự sống kia lại trở thành sủng vật. Nhưng việc hắn có thể chỉ huy đám mây kia di chuyển, làm trời mưa, đã nói rõ tất cả.
Nhưng bình thường sau khi triệu hoán sủng vật ma pháp thành công, ma pháp học đồ sẽ trở thành một ma pháp sư chân chính. Mục đích thí luyện ma pháp không chỉ là triệu hoán sủng vật ma pháp. Hơn nữa còn vì sự tồn tại của sủng vật ma pháp, dẫn tới ma lực và tinh thần lực của mình bay vọt.
Chính điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy hoang mang.
Sau khi triệu hồi được sủng vật ma pháp, ma lực và tinh thần lực Antonio không những không tăng thêm, trái lại trở nên cực ít. Còn chưa tới một phần sáu lúc đầu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân căn bản khiến các lão sư trong học viện ma pháp phán đoán hắn thí luyện thất bại. Phần lớn các học đồ đã thí luyện thất bại đều có hiện tượng như vậy. Ma lực và tinh thần lực suếu trong phạm vi lớn, cả đời không thể nào thăng cấp. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắn không chỉ hoang mang về một điểm này. Sau khi đã tiêu hao hết ma lực tiến hành nghỉ ngơi, Mạnh Hàn phát hiện, mình tập trung tinh thần cảm ứng được nguyên tố ma pháp lại thật giống như hắn đang ở trong thời điểm ma pháp học đò cao cấp. Chỉ có điều, những nguyên tố ma pháp này vừa tiến vào thân thể Mạnh Hàn, bắt đầu bổ sung ma lực của Mạnh Hàn, lại xuất hiện một hiện tượng ma lực trôi đi một cách rất rõ ràng.
Vừa khéo hơn chính là dựa theo Mạnh Hàn tính toán, phần ma lực bị trôi đi này vừa vặn tương đương với năm phần sáu ma lực của mình. Phần còn lại vừa vặn là một phần sáu. Vậy có phải một loại trùng hợp hay không? Mạnh Hàn không có cách nào giải thích được.
Dù sao, bản thân Mạnh Hàn cũng chỉ là một ma pháp học đồ chưa thăng cấp. Với tất cả tri thức ma pháp mà hắn học được cũng chỉ có một ma pháp thuẫn cơ bản nhất, và kiến thức cơ sở để chế tạo ra quyển sách ma pháp. Ngoài ra còn có một chút kiến thức ma pháp cơ sở mà thôi. Bởi vậy Mạnh Hàn căn bản không thể nào đưa ra được lời giải thích thỏa đáng.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Mạnh Hàn lại có thể kết luận. Loại hiện tượng kỳ quái này tuyệt đối không phải đơn giản là ma pháp học đồ thất bại trong thí luyện. Đáng tiếc chính là, mức độ hiểu biết của Mạnh Hàn đối với ma pháp thật sự vô cùng có hạn. Cho dù thời kỳ đỉnh cao, hắn cũng chính là một ma pháp học đồ cao cấp. Những nội dung thật sự tiếp xúc đến căn bản không có gì quan trọng.
Tuy nhiên, điều này cũng không gây trở ngại khi Mạnh Hàn dùng kiến thức trong đầu hiện nay để lý giải đối với ma pháp. Có kiến thức và giáo dục hiện đại của thế kỷ hai mươi mốt, hắn nhanh chóng dung hợp những cơ bản nhất này thành kiến thức hoàn toàn mới. Quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu vẽ chính là một ứng dụng điển hình trong đó. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trở thành ma pháp sư, còn có cơ hội mà không phải người nào trên thế giới này biết được, hắn đã thành một ma pháp học đồ thất bại. Chỉ là hiện tại không có một ma pháp cao cấp sư hoặc là Đại ma pháp sư chỉ điểm, hắn không có cách nào biết được rốt cuộc trên người mình xảy ra chuyện gì. Nhưng điều này cũng không hề khiến Mạnh Hàn từ bỏ hi vọng.
Chỉ cần có thể trở thành ma pháp sư, lại thêm vào thân phận quý tộc của mình, Mạnh Hàn có thể kết luận, mình chắc chắn sẽ không phải chịu sự sỉ nhục tương tự như bá tước lúc trước đã làm đối với mình. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Mạnh Hàn muốn trở thành ma pháp sư.
Hiện tại bất kể là lãnh địa hay bản thân Mạnh Hàn đều có thể nói là nghèo rớt mồng tơi. Lấy thân phận của hắn muốn gặp mặt Đại ma pháp sư quả thực chính là một chuyện nực cười.
Mạnh Hàn cũng không cho là ma pháp sư Wright chịu trách nhiệm thu thập vật liệu có thể đưa ra cho hắn một đáp án. Cho nên, trước mắt nhiệm vụ của hắn không phải là nghiên cứu làm sao để trở thành ma pháp sư, mà nỗ lực khiến lãnh địa của mình ấm no. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đương nhiên, Mạnh Hàn đã sớm được cuộc sống hiện đại hun đúc qua, cũng không cảm thấy trở thành ma pháp sư chính là lối thoát duy nhất. Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Hắn đã sớm hiểu rõ lý luận này. Hắn càng biết, sau khi của cải của mình đạt được mức độ nhất định , tương tự sẽ có không có cách nào so với quyền thế. Chỉ là trước đó, Mạnh Hàn phải bảo vệ tốt tính mạng và của cải của mình, mới có thể có một ngày như vậy.
Sau một lần ngẫu nhiên đang thử nghiệm một chút về ma pháp duy nhất mà mình biết, Mạnh Hàn lại có phát hiện mới.
Phóng thích ma pháp thuẫn không phải là quá khó. Chỉ có điều, càng là cao thủ phóng thích ma pháp thuẫn, cường độ càng lớn mà thôi.
19.12.2013
Chương 28
Nghỉ ngơi lấy lại sức. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Lấy trình độ của Mạnh Hàn hiện tại, phát ra ma pháp thuẫn, cũng chỉ chắc chắn hơn so với tấm khiên giấy một chút mà thôi. Ngay cả nữ hài tử như Demi và Diana, chỉ cần nhẹ nhàng chọc một cái đã có thể đâm thành lỗ thủng.
Thời điểm thật sự phát hiện ra ma lực và tinh thần lực tiêu hao hết, Mạnh Hàn đang nghỉ ngơi chờ hồi phục, hắn lại rất nhạy cảm phát hiện ra một điều. Dưới tình huống này, tốc độ hồi phục ma lực và tinh thần lực không ngờ lại nhanh hơn nhiều so với lúc nghỉ ngơi bình thường.
Chỉ cần dùng một chút kiến thức hiện đại tri tưởng, Mạnh Hàn lập tức hiểu ra được đạo lý trong đó. Giống như lý luận về thế năng trong vật lý học, càng ở trên cao, tốc độ rơi càng nhanh. Điện áp lớn, điện lưu lại càng nhanh. Độ cao của dòng nước càng lớn, dòng nước chảy càng nhanh. Bình không vẫn rót được nước nhanh hơn so với cái bình đựng đầy nước. Cùng lý luận, hồi phục ma lực và hồi phục tinh thần lực cũng như vậy. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có phát hiện này, Mạnh Hàn lập tức điều chỉnh số lần hít thở mỗi ngày. Chờ sau khi đã cố gắng tiêu hao hết tất cả ma lực và tinh thần lực, mới tiến hành hồi phục. Hiệu quả thực sự tốt hơn nhiều so với ban đầu. Tiết kiệm được thời gian, cũng làm cho Mạnh Hàn có càng nhiều thời gian nhàn rỗi, đến chỉ đạo các cư dân trong cuộc sống sinh hoạt.
Các cư dân tại nơi bị nguyền rủa này chưa từng có được ở trong nhà thoải mái như vậy, chưa từng được ăn no như thế. Cho dù vẫn là lúa mạch thô, nhưng còn được ăn thêm thịt, hơn nữa còn được ăn no. So với cuộc sống trước đây quả thực là một trời một vực.
Hơn nữa có lãnh chúa đại nhân cung cấp nước mưa, nên uống nước cũng tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Mọi người từ trạng thái gầy trơ cả xương cũng đang chầm chậm có chuyển biến tốt, trên người dần dần có một chút sức sống.
Trong lúc cư dân của Hoàng Sa Trấn dưới sự hướng dẫn của lãnh chúa Antonio nghỉ ngơi lấy lại sức, ma pháp sư Wright đã hoàn thành nhiệm vụ đến đây thu thập vật liệu lần này. Hắn lưu lại hai kẻ tôi tớ. Một kẻ chịu trách nhiệm giao dịch với Elyse, một kẻ khác chịu trách nhiệm cứ năm ngày lại dùng ngựa nhanh chóng chuyển những quyển sách mặt phẳng chiếu có được tới học viện ma pháp. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
…
- Lão sư, người xem thứ này đi.
Ma pháp sư Wright hoàn toàn không che giấu đối với sư phụ của hắn. Vừa về tới học viện ma pháp, hắn liền trực tiếp chạy tới gian phòng của lão sư Đại ma pháp sư Austin. Sau khi hắn đóng kỹ cửa phòng, mới đem quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu ra.
- Đây là cái gì?
Đại ma pháp sư Austin cảm giác được sự chấn động ma pháp nhàn nhạt phía bên trên quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu. Nhưng hắn cầm một quyển sách ma pháp cấp một đưa ra cho Đại ma pháp sư xem, dường như có vẻ có chút không đủ tư cách.
- Đây là thứ ta phát hiện được trong chuyến đi lần này. Người chế tạo ra thứ này gọi nó là quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu.
Wright nhanh chóng trải qua quyển sách ra nói một lần:
- Chỉ là quyển sách ma pháp cấp một, nhưng chế tạo ra được quyển sách ma pháp cấp một, với uy lực đủ để ngang với ma pháp cấp ba.
- Có chuyện như vậy sao?
Ngón tay của Đại ma pháp sư Austin vuốt ve lên dấu ấn bằng chữ Hán. Sau đó hắn cúi đầu chậm rãi mở quyển sách mặt phẳng chiếu ra. Chỉ mới thoáng nhìn về phía bên trong quyền sách mặt phẳng chiếu, hắn liền lập tức đứng lên:
- Cái này, ai đã làm vậy? Tại sao hắn có thể vẽ ra Lục Mang Tinh Trận tinh chuẩn như thế?
- Là một tiểu tử ma pháp học đồ đã thất bại trong cuộc thí luyện. Hiện tạ hắn là lãnh chúa của nơi bị nguyền rủa.
Ma pháp sư Wright vội vàng nói ra thân phận của Antonio.
Thời điểm nghe hắn trả lời vấn đề, Đại ma pháp sư Austin đã cuốn quyển sách mặt phẳng chiếu kia lại. Hắn rời khỏi phòng trước, đi thẳng đến sân thí nghiệm ma pháp.
Wright cung kính đi theo phía sau Đại ma pháp sư Austin. Hắn biết, lão sư nhất định là muốn đích thân kiểm nghiệm một chút về uy lực của nó.
Một Đại ma pháp sư vẽ một quyển sách cấp một dễ như trở bàn tay. Không bao lâu sau, một Hỏa cầu thuật cũng đã được hoàn thành. Để cho an toàn, Đại ma pháp sư trực tiếp thả ra một lớp tường chắn bảo vệ ma pháp cấp năm để phòng hộ. Sau đó hắn trực tiếp thôi thúc quyển sách, phóng ma pháp ra.
Quả cầu lửa cực lớn phát ra chấn động ngay tại chỗ của Đại ma pháp sư Austin chấn động một chút. Sau đó, phòng ngự bằng ma pháp cấp năm do hắn tự mình bày ra bị quả cầu lửa bắn trúng, lại rung động kịch liệt mấy lần. Tuy rằng tầng phòng ngự không bị nghiền nát, nhưng lại khiến Đại ma pháp sư Austin ngây người.
- Đây… đây thật sự là quyển sách cấp một sao? Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đại ma pháp sư thậm chí có chút không thể tin được vào cảnh tượng đang diễn ra ngay trước mắt mình.
- Vâng, lão sư, đây chính là quyển sách ma pháp cấp một.
Bản thân Wright đã từng có nghi ngờ như vậy. Thậm chí hắn còn vì muốn nghiệm chứng, đã lãng phí mấy quyển sách mặt phẳng chiếu, thử thêm mấy lần mới hoàn toàn tin tưởng.
- Chuyện này quả thật là kỳ tích trên phương diện ma pháp!
Gần như ngay lập tức Đại ma pháp sư Austin liền trở nên kích động:
- Quyển sách ma pháp cấp một có thể có uy lực vượt quá ma pháp cấp ba. Nếu như là quyển sách ma pháp cấp hai, cấp ba, thậm chí là cấp bảy cấp tám thì sẽ thế nào? Nếu như dùng cái này để làm quyển sách cấm chú cấp chín thậm chí cấp mười, vậy nó sẽ như thế nào?
- Lão sư...
Nghe thấy lão sư nói những lời hưng phấn như vậy, ma pháp sư Wright cười khổ một hồi. Hắn không phải chưa từng mơ ước về những viễn cảnh tuyệt vời này. Nhưng có vài điều hắn vẫn nhất định phải nói cho lão sư hiểu rõ, bằng không để lão sư hiểu lầm, hắn sẽ gặp phiền toái.
- Chuyện gì?
Tâm tình của Đại ma pháp sư Austin đang khoan khoái, nên không truy cứu Wright tội đã cắt ngang phán đoán đầy hưng phấn của mình.
- Người chế tạo quyển sách mặt phẳng chiếu kia, hắn chỉ có thể làm được quyển sách cấp một.
Ma pháp sư Wright vội vàng nói ra tình hình thực sự, để tránh cho lão sư hưng phấn quá mức, đột nhiên nhận được tin dữ tâm tình sẽ khó chịu.
- Chỉ có thể chế tạo ra quyển sách cấp một sao? Tại sao?
Quả nhiên, Đại ma pháp sư Austin đang thả hồn trong chuyện đột phá cực lớn trên phương diện quyển sách ma pháp, bất chợt lại bị Wright kéo về thực tế, sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Ma lực của hắn có hạn. Hơn nữa, nghiêm khắc mà nói, hắn chỉ là một ma pháp học đồ thất bại mà thôi. Hắn thậm chí không có năng lực hoàn thành quyển sách ma pháp cấp một.
Wright vội vội vàng vàng chỉ ra phần ma pháp của Mạnh Hàn. Thật ra lúc mới vào hắn đã từng nói một lần, nhưng Đại ma pháp sư Austin rõ ràng không mấy để ý. Bởi vậy hiện tại hắn không thể không nhắc nhở lại một lần nữa.
- Như vậy sao?
Đại ma pháp sư Austin không hổ là Đại ma pháp sư. Hắn nhanh chóng hồi phục lại thái độ bình thường. Trên mặt cũng lộ ra vẻ tự hỏi. Tuy nhiên, chỉ một lát sau, hắn lại có cân nhắc mới:
- Wright, ngươi có phát hiện hay không, dùng thứ này vẽ quyển sách ma pháp, dễ dàng hơn rất nhiều.
21.12.2013
Chương 29
Tài nguyên độc quyền. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
- Vâng, lão sư.
Về điểm này Wright đã sớm phát hiện. Chỉ có điều, uy lực tăng lên rõ ràng quan trọng hơn nhiều so với tỷ lệ thành công tăng lên, cho nên hắn mới không nói ra. Hiện tại rất rõ ràng, lão sư Austin cũng phát hiện ra điểm này.
- Đồ tốt có thể tăng tỉ lệ chế tạo quyển sách thành công! Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Austin đại sư đột nhiên cúi đầu nhìn một quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu Wright lại đưa tới một chút. Nhìn vẻ bề ngoài của nó giống như hàng mỹ nghệ, hắn đột nhiên hỏi:
- Ngươi có từng thử dùng nó để làm quyển sách cao cấp hơn hay không? Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Quyển sách còn cao cấp hơn sao?
Wright lập tức sững sờ tại chỗ. Quyển sách đã ở trên tay hắn hơn một tháng. Hắn chỉ chìm đắm trên phương diện tăng cao tỷ lệ thành công và tăng cao uy lực, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới điều khác.
- Thử một chút xem.
Đại ma pháp sư Austin mở một tấm quyển sách mặt phẳng chiếu ra, nhanh chóng bắt đầu vẽ một ma pháp cấp hai.
Wright ở bên cạnh, cẩn thận nhìn động tác của lão sư, học tập lão sư vẽ quyển sách ma pháp thế nào. Đồng thời hắn cũng đang kỳ vọng quyển sách mặt phẳng chiếu này có thể có dấu vết kỳ lạ.
Bình thường vẽ quyển sách ma pháp vượt cấp rất có thể sau khi hoàn thành Lục Mang Tinh Trận, trong quá trình vẽ quyển sách cũng bởi vì không có cách nào chịu đựng được ma lực cực lớn mà có thể bị nổ.
Wright cảm thấy lo sợ bất an dõi theo mãi đến tận lúc Austin hoàn thành nét bút cuối cùng.
Đó là Hỏa Tường Thuật, ma pháp hệ hỏa cấp hai. Đại ma pháp sư Austin và ma pháp sư Wright đều là ma pháp sư hệ hỏa. Đối với một Đại ma pháp sư, vẽ một quyển sách ma pháp hệ hỏa thực dễ như trở bàn tay.
- Cảm giác còn có hơi thiếu.
Khuôn mặt Đại ma pháp sư Austin lại trở nên nghiêm túc. Quyển sách ma pháp cấp một mà vẽ ma pháp cấp hai, trên căn bản đây là chuyện không thể tưởng tượng được. Nhưng hiện tại thứ quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu cấp một này rõ ràng cho thấy, sau khi hoàn thành ma pháp cấp hai, thậm chí cũng không có cảm giác quá mức vất vả gì:
- Thử ma pháp cấp ba xem.
Ngay sau đó ma pháp cấp ba Liên Hỏa Cầu bắt đầu được vẽ ra. Ma pháp sư Wright nhờ vào quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu đã nhìn thấy từ đầu đến cuối cảnh tượng lão sư của mình, một Đại ma pháp sư cao cấp chỉ cách một bước nữa là tiến vào cảnh giới Đại ma pháp sư ma đạo sư, tự tay vẽ ra quyển sách ma pháp cấp ba. Hắn đã thu hoạch được không ít.
Phù.
- Đã hoàn thành.
Đại ma pháp sư Austin buông ngọn bút ma pháp tinh xảo trong tay xuống, cầm lấy quyển sách cấp ba bắt đầu tỉ mỉ quan sát.
- Lão sư, thế nào?
Wright không biết được sự khó khăn trong quá trình vẽ thế nào, cho nên lập tức hỏi lão sư. Trước đó hắn chưa từng suy nghĩ qua về phương hướng này. Hiện tại đột nhiên bị lão sư nhắc nhở, hắn càng muốn biết hơn Austin, xem giới hạn cuối cùng của quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu này.
- Ma pháp cấp ba khá là miễn cưỡng, tỷ lệ thành công sẽ giảm thấp hơn rất nhiều, gần như một quyển sách cấp ba bình thường.
Austin đại sư vẫn còn lắc đầu, không tiếp tục thử nghiệm nữa. Vừa rồi dựa vào cảm giác trong quá trình vẽ hắn đã có thể biết, nếu vẽ ma pháp cấp bốn tuyệt đối sẽ thất bại.
- Vậy cũng đã rất thần kỳ rồi. Lão sư, quyển sách mặt phẳng chiếu này mỗi quyển chỉ tốn mười một ngân tệ.
Wright nghe thấy lão sư nói vậy, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Một quyển sách cấp ba trắng bao nhiêu tiền? Một quyển sách mặt phẳng chiếu cấp một bao nhiêu tiền? Cho dù tỷ lệ thành công giống nhau đã kiếm được rất nhiều tiền. Cái này còn chưa tính quyển sách có thể tăng cao uy lực ma pháp. Truyện "Thiên Hạ Vô Song " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Thử xem uy lực ma pháp thế nào. Kiểm tra được giới hạn cao nhất của quyển sách, Austin lập tức lại cảm thấy nóng lòng muốn hiểu rõ về uy lực của quyển sách ma pháp.
Vù.
Một loạt tường lửa đột ngột xuất hiện trên mặt đất, bắt đầu cháy hừng hực.
- Uy lực của ma pháp cũng không hề tăng thêm. Chẳng lẽ là ma pháp cấp hai cũng đã mất đi hiệu quả tăng cường uy lực hay sao?
Đại ma pháp sư Austin nhìn Hỏa Tường Thuật này không có gì khác so với Hỏa Tường Thuật bình thường hắn, lắc đầu.
- Lão sư, cứ chờ đợi xem.
Không biết tại sao Wright đột nhiên rất có lòng tin đối với quyển sách mặt phẳng chiếu này. Hoặc là bởi vì hắn là người đầu tiên phát hiện ra thức này. Bởi vậy hắn cũng chờ mong quyển sách mặt phẳng chiếu này có thể mang đến cho người vui mừng, bất ngờ hơn bất kỳ một người nào khác!
- Ồ?
Đợi một hồi, trên khuôn mặt Austin Đại pháp sư rốt cuộc lộ ra vẻ kinh ngạc. Wright cũng trở nên hưng phấn. Dựa theo Hỏa Tường Thuật bình thường. Đến lúc này, còn ít thì nhiều đã phải tan biến. Nhưng bức tường lửa trên đất tường vẫn đang thiêu đốt, không có bất kỳ biến hóa nào.
Hai thầy trò hưng phấn chờ tới lúc một tia lửa cuối cùng tan biến. Bọn họ tính toán thời gian một chút. Hỏa Tường Thuật cấp hai này thiêu đốt trong thời gian nhiều gấp hai lần so với Hỏa Tường Thuật bình thường. Điều này đã tương đương với phóng ra thêm một ma lực tương tự. Vốn phóng thích một Hỏa Tường Thuật, hiện tại lại thả ra hai. Tuy rằng không có uy lực tăng lên cấp ba khoa trương như Hỏa cầu thuật c, nhưng cũng khiến người ta hưng phấn không thôi.
- Thử xem ma pháp cấp ba!
Tôi thép thì phải nhân lúc đang nóng. Đại ma pháp sư Austin lại thả ra hai bức tường chán bằng ma pháp cấp năm. Dưới tình huống đã bảo đảm an toàn, hắn nhanh chóng kích thích quyển sáng Liên Hỏa Thuật cấp ba.
Ầm ầm ầm ầm ầm. Những quả cầu lửa lớn liên tiếp ầm ầm đánh lên trên bức tường ma pháp. Những trận oanh kích khiến bức tường ma pháp lay động kịch liệt. Cuối cùng, Liên Hỏa Cầu thả xong, bức tường chắn ma pháp cũng đã dao động. Không chờ được nữa hai người liền tiến lên kiểm tra.
Một tiếng động nhỏ vang lên. Bức tường chán bằng ma pháp cấp năm nhanh chóng tan biến trong không trung.
- Ma pháp cấp ba, uy lực hơi kém hơn so với ma pháp cấp năm một chút. Càng là ma pháp cao cấp, uy lực tăng cường càng nhỏ.
Sau khi đưa ra được kết luận này, bất kể là Đại ma pháp sư Austin hay là ma pháp sư Wright cũng cảm thấy mừng như điên. Đặc biệt là ma pháp sư Wright. Hắn đã phát hiện ra một kỳ tích ma pháp!
- Wright, ngươi là nói, người chế tạo cái này là một ma pháp học đồ thất bại hay sao?
Đại ma pháp sư Austin nhanh chóng khôi phục lại như cũ. Sau đó hắn cẩn thận hỏi Wright.
- Vâng, lão sư.
Ma pháp sư Wright vội vàng trả lời vấn đề của lão sư.
- Nói cách khác, mặc dù chúng ta kéo hắn tới bên trong học viện, hắn cũng không thể nào trở thành một ma pháp sư. Thậm chí ngay cả ma pháp học đồ cao cấp cũng không có khả năng, đúng không?
Đại ma pháp sư Austin có chút ít tiếc nuối khi nói tới sự thực này. Câu hỏi cuối cùng chỉ là một sự dư thừa. Bản thân hắn đã sớm biết kết quả.
- Ta nghĩ là như vậy, lão sư.
Mặc dù như thế, ma pháp sư Wright vẫn phải trả lời. Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể thêm vào sự phỏng đoán của mình.