Lời giới thiệu
Nhóm dịch: Gaygioxuong
Nguồn: Bạch ngọc sách
Nội dung thu gọn
Đông Việt Thần châu, Nam Lê Man Châu, Tây Tần Thái Châu, Bắc Đẩu Linh Châu. . . Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thiên hạ lấy thế lực làm đơn vị, phân chia thiên hạ, phân bốn đẳng cấp Thiên Địa Huyền Hoàng . . .
Bộ Tranh vốn là một tiểu thổ miết trong một sơn thôn của một thế lực bất nhập lưu, trong núi nhặt được hai lão bà tuyệt thế vô song. Tiểu thổ miết sắp bắt đầu đảo loạn toàn bộ thiên hạ . . .
13.04.2014
Chương 1
Nhặt được hai lão bà trên núi (1)
Nhóm dịch: Gaygioxuong
Nguồn: Bạch ngọc sách
Nội dung thu gọn
Bầu trời xanh biếc, ngoài vầng mặt trời không có bất cứ đám mây nào, trong veo nhẹ nhàng. Dưới bầu trời trong veo đó, bỗng đâu có một ngọn núi đầy xanh tươi. Cái màu xanh đó đậm đến mức có thể chắt ra thành nước. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trời xanh núi xanh, khiến cho cả khu vực này trở nên vô cùng tươi đẹp.
Bên trong thế giới tươi đẹp đó, có một ngọn núi nhỏ. Chẳng qua, cái ngọn núi nhỏ vốn dĩ tươi đẹp đó hiện giờ đã trở nên tương đối gồ ghề. Từ chân cho đến ngọn, đâu đâu cũng có dấu tích bị tàn phá bởi lực lượng kỳ lạ nào đó.
Những vết tích này, nếu như là người bình thường nhìn thấy, tuyệt đối sẽ cho rằng đó là do tự nhiên hình thành, rất khó có thể tưởng tượng ra được, thật ra là do con người làm ra.
Bên trong ngọn núi nhỏ, có hai bóng hình đang đan xen vào nhau, tốc độ giống như tia chớp khiến cho không con người ta không thể nhìn rõ là cái gì. Hai bóng hình đó thỉnh thoảng lại phát ra vài luồng lực lượng, đánh vỡ đá núi cứng rắn thành những mảnh vụn văng tung tóe, tạo thành những vết tích mới.
Qua đó đã giúp cho con người ta vỡ lẽ ra, đây mới chính là nguyên nhân hình thành nên những vết tích con người khó có thể làm ra lúc trước.
Không biết đã trải qua bao lâu, hai bóng hình tách rời nhau ra, đứng cách nhau không xa lắm nhìn đối phương. Tới lúc này, đã có thể thấy rõ đó là hai người, hai thiếu nữ, hai thiếu nữ đẹp tuyệt đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Chẳng qua, hiện giờ sắc mặt của các nàng có phần không dễ nhìn.
"Ngươi cũng chỉ đến thế này thôi sao? Thi triển tuyệt chiêu của người ra đi, chúng ta một chiêu định thắng bại." Lăng Ngạo Tuyết khẽ thở hổn hển, lên tiếng. Qua trận chiến sống còn vừa rồi, các nàng đều đã tiêu hao không ít, đã đến thời khắc mấu chốt rồi.
"Ngươi đã sắp không chịu nổi rồi, còn giả bộ cái gì. Hãy xem ta dùng một đao giết chết ngươi!" Mộ Dung Tình lạnh lùng cười, nói. Về phần nàng, mặc dù không đến mức thở hổn hển, nhưng rõ ràng cũng có phần kiệt sức rồi. Tình trạng hai người gần như là giống nhau.
"Kiếm trận, Phá Thiên Nhất Kiếm!"
"Đao trận, Kinh Vân Nhất Đao!"
Hai thiếu nữ dùng đao, kiếm của mình phát ra đòn công kích huy hoàng nhưng cường đại. Đó là thủ đoạn công kích chỉ khi nào có chân khí mới có thể phát động ra, không thể đơn thuần dựa vào sức lực cơ thể mà làm được. Mà muốn có chân khí, trong tình huống bình thường thì phải đạt tới Lục Mạch, nhưng điều đó cũng không phải là tuyệt đối. Có một số người, vừa mới bước chân vào Tứ, Ngũ Mạch đã có, nhưng cũng có người đến Bát Mạch cũng không có.
Nhưng cho dù là cảnh giới Lục Mạch, căn bản cũng không thể nào xuất hiện ở cái vùng hẻo lánh này . . .
Trên thân đao kiếm cùng phát ra hào quang rực rỡ. Giữa không trung hình thành nên hai cái trận pháp đẹp mắt. Sau đó, từ bên trong hai cái trận pháp phát ra vầng sáng lộng lẫy nhưng mang theo khí tức kinh khủng, lao thẳng về phía trước.
Kiếm trận và đao trận va chạm vào nhau, không phân cao thấp. Lập tức hào quang bừng lên, vỡ nát bay về bốn phương tám hướng. Vào thời điểm những điểm hào quang tan tác đó tiếp xúc với mặt đất, mặt đất tức thì nổ tung, hình thành cả một đám những cái hố kinh khủng.
Nếu những điểm sáng này đánh vào người bình thường, vậy thì đương nhiên sẽ có một cảnh tượng có phần đẫm máu xuất hiện.
Đây mới chỉ là lực lượng đã phân tán, nếu như là lực lượng bản thể, vậy sẽ xuất hiện cảnh tượng kinh khủng đến cỡ nào. Điều đó, người bình thường căn bản không thể nào tưởng tượng ra được. Cũng bởi như vậy, người bình thường mới sùng bái coi những người này giống như thần tiên.
Trong lúc này, hai người đang đánh nhau sống chết, vẫn một mạch tiếp tục công kích. Tận đến khi chân khí đã tiêu hao sạch sẽ, mà việc đó hầu như là xảy ra với hai người cùng một lúc, song phương mới cùng ngừng lại, thầm nghĩ trong lòng, lại là một trận chiến cân bằng không phân thắng bại.
Nhưng hai người dường như không có ý định chịu thua, không ai chịu chủ động thu hồi công kích. Mà trên thực tế, vào thời điểm này, các nàng cũng không có cách nào thu hồi lại được.
Kết quả, hai người đều gặp chuyện không may. Không có chân khí bảo vệ, hai nàng đen đủi bị hào quang tán loạn đánh trúng, hơn nữa còn công bằng như nhau, đều bị đánh trúng chỗ hiểm.
"Phốc. . ."
Hai người lập tức đồng thời phun máu, sau đó ngã xuống đất, không nhúc nhích nổi. Kết quả này dường như thật sự nằm ngoài dự đoán của các nàng. Vào lúc này, chẳng có ai ở gần mà cứu giúp. Có lẽ các nàng sẽ cực kỳ xui xẻo mất mạng tại nơi này.
Đây cũng là nguyên nhân những cuộc quyết đấu bình thường phải có nhân chứng. Ngoại trừ làm chứng, thì thật ra điều trọng yếu nhất chính là phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn xảy ra như thế này. Nhưng lúc trước hai người căn bản không lường trước điều này, không ngờ tới vấn đề thế này lại không may xảy ra.
"Ha, ha. Không ngờ tới đúng là không ngờ tới, chưa tới một năm, vậy mà ngươi đã luyện thành Phá Thiên Nhất Kiếm!"
"Ngươi cũng vậy, chẳng phải ngươi đã luyện thành Kinh Vân Nhất Đao hay sao."
"Vừa mới luyện thành, không thể khống chế được."
"Ta cũng giống vậy!"
"Ha ha. . ."
Hai thiếu nữ nằm lăn trên mặt đất cười đùa với đối phương. Ngay lúc này, cảm giác luyến tiếc lẫn nhau đặc biệt trở nên rõ ràng. Đúng là hai người là đối thủ, nhưng thực ra chẳng phải là có thâm cừu đại hận gì. Vốn dĩ đã làm đối thủ với nhau tầm mười năm, nên cũng có một chút cảm giác luyến tiếc lẫn nhau. Hiện giờ cảm thấy mình đã sắp chết, cảm giác đó lập tức càng hiển hiện. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đừng có thấy các nàng hiện giờ mới hai mươi tuổi mà lầm, các nàng đều đã thành danh cả vài chục năm rồi. Các nàng là tuyệt thế Tiên Ma của Đông Việt Thần Châu; một người là Tiên Tử, một người là ma nữ. Đây là điều đã định sẵn từ lúc các nàng mới sinh ra.
Một người là thiên chi kiều nữ của chính tông chính phái, một người là hắc ám công chúa của Ma Môn Ma Đạo.
Các nàng là tử địch trời sinh, hơn nữa, thiên phú đều là tuyệt thế. Những thiên tài trong thiên tài gì gì đó, trước mặt các nàng, đều chỉ có thể biến thành vai phụ.
Vào lúc mới mười mấy tuổi, các nàng đã bước vào cảnh giới Ngũ Mạch mà người bình thường cả đời đều không dám mơ. Còn tới bây giờ, các nàng đã đến cảnh giới Cửu Mạch mà kể cả là thiên tài cũng không dám nghĩ tới. Tin rằng, trong tương lai không xa, các nàng sẽ đột phá cảnh giới Cửu Mạch, bắt đầu tu luyện Bất Diệt Kim Thân.
Chẳng qua, muốn làm điều đó cần phải có tương lai mới được, còn tình huống hiện giờ của các nàng lại rất không lạc quan. . .
"Không ngờ tới chúng ta lại sẽ chết như thế này, có khả năng còn phải táng thân trong bụng Yêu thú, ngay cả người nhặt xác cũng không có." Lăng Ngạo Tuyết nói.
"Yêu thú? Nếu có Yêu thú thì tốt rồi, quanh đây có lẽ chỉ có dã thú, điều này mới càng thật đáng buồn a! Nếu biết trước là như vậy thì đã tìm một người tới làm nhân chứng, ít nhất vẫn còn có cơ hội sống sót." Mộ Dung Tình vừa cười vừa nói.
Những trận quyết đấu bình thường, đều tìm người khác đến làm nhân chứng, mà không phải là vì phòng ngừa xuất hiện việc ngoài ý muốn như thế này. Tình huống như hiện giờ rất khó xảy ra. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Các nàng không tìm kẻ khác, chính là bởi không muốn tiết lộ tin tức. Bởi vì một khi tin tức tiết lộ ra, những người hâm mộ và những người theo đuổi các nàng sẽ vây kín nơi đây chật như nêm cối. Đó cũng là việc mà các nàng đã phải nếm trải rất nhiều lần.
Bởi vậy, lần này các nàng đã không để cho bất cứ một kẻ nào biết được, ngay cả nhân chứng cũng không có, thậm chí còn chọn một thế lực nhỏ bé không ai ngờ đến, Thất Tinh Quốc.
Hơn thế nữa, các nàng còn chọn một nơi nhỏ bé cực kỳ hoang sơ, đó là một ngọn núi ngay cả tên cũng chả có trong Thất Tinh Sơn Mạch, hơn mười dặm quanh đó đều không có bất kỳ người nào sinh sống.
Đây đúng là một nơi mà hỏi trời trời không biết, hỏi đất đất không hay. . .
"Không sợ, nhưng sợ chết như vậy không đáng." Mộ Dung Tình trả lời.
"Có đáng hay không cũng là một lần chết, hà tất phải để trong lòng." Lăng Ngạo Tuyết vừa cười vừa nói. Nàng cảm nhận được sức sống của chính mình đang dần dần biến mất. Không có cách nào, võ giả cũng là người, máu chảy quá nhiều cũng sẽ chết.
Mà Mộ Dung Tình cũng có cảm nhận giống như vậy. Các nàng đều cảm giác thấy, có khả năng mình sẽ mất mạng ngay tại nơi này. Trước kia huy hoàng đến bao nhiêu chăng nữa thì có đáng là cái gì, cuối cùng rồi cũng khó tránh khỏi cái chết.
Vốn thương thế kia chẳng đáng là cái gì đối với các nàng, cho dù khá nặng, nhưng chỉ cần các nàng còn chân khí, có thể ngăn chặn nó lại, sau đó từ từ điều dưỡng để hồi phục. Nhưng vấn đề là bây giờ chân khí của các nàng đều đã tiêu hao sạch sẽ. Muốn chân khí của các nàng khôi phục cần phải có một chút thời gian, nhưng trong vòng một chút thời gian đó, máu đã chảy cạn kiệt tự bao đời.
Hiện giờ chỉ cần có người giúp mình cầm máu, là các nàng có thể sống sót. Nhưng ở một cái nơi chẳng ma nào thèm ở như thế này, làm gì sẽ có người xuất hiện. Ít nhất, các nàng đều cảm thấy, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai xuất hiện, mà cái khoảng thời gian ngắn đó đã đủ khiến cho các nàng đi đời rồi.
13.04.2014
Chương 2
Nhặt được hai lão bà trên núi (2)
Nhóm dịch: Gaygioxuong
Nguồn: Bạch ngọc sách
Nội dung thu gọn
"Ê này. . . Các ngươi đã chết chưa?" Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đúng vào lúc các nàng đang cảm thấy không có khả năng có người xuất hiện nhất, đột nhiên một giọng nói vang lên. Lúc này, trong lòng các nàng chẳng còn tâm trí nào mà đi bắt bẻ câu nói vừa rồi, mà chỉ có niềm vui sướng như điên, không thể tưởng được bây giờ lại có người xuất hiện, là ai đi chăng nữa thì cũng đều là cứu tinh.
Nếu như còn sức lực, nhất định các nàng sẽ ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói đó. Nhưng hiện giờ các nàng làm gì còn chút hơi sức nào, đành phải dựa vào giọng nói mà phán đoán, người này hẳn là một thiếu niên, tuổi tác có lẽ không lớn lắm.
"Không nghe thấy chúng ta vẫn còn nói chuyện ư, sao còn hỏi đã chết chưa." Mộ Dung Tình lên tiếng.
"Ah, chưa chết à, vậy các ngươi tiếp tục nằm nhé, ta về đây." Thiếu niên thốt lên. Sau đó, tiếng bước chân của gã xa dần.
". . ."
"Đợi một chút, chúng ta chưa chết, nhưng cũng sắp chết rồi. Giúp chúng ta một chút, chúng ta nhất định sẽ hậu tạ." Lăng Ngạo Tuyết nói.
"Mẹ ta nói, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, cho nên ta sẽ cứu các ngươi." Tiếng bước chân thiếu niên lại gần, gã đi tới bên cạnh người Lăng Ngạo Tuyết, quan sát sơ qua.
Đến lúc này, Lăng Ngạo Tuyết đã tận mắt nhìn thấy gã thiếu niên. Đó là một thiếu niên cõng theo một cái sọt đựng thuốc trên lưng, hình như là người đi hái thuốc. Bên trong cái sọt dường như có không ít cây thuốc, thu hoạch không tệ.
Cảm giác đầu tiên mà thiếu niên này mang lại cho nàng, đó chính là khí chất thuần phác. Gã thiếu niên có vẻ ngoài tối đa là mười lăm mười sáu tuổi, tuy nhiên vóc dáng thực sự cao lớn, còn hơn cả một người trưởng thành bình thường, có lẽ là do nguyên nhân suốt ngày leo lên núi hái thuốc.
Làn da hơi ngăm đen, nhưng lại tạo ra ấn tượng rất khỏe mạnh. Còn xét về mặt ngũ quan, chẳng ngờ thiếu niên này lại thuộc về mẫu người anh tuấn. Nếu như làn da trắng hơn một chút, có thể nói đó là một cậu học trò tuấn tú ngọc thụ lâm phong.
Bởi vì làn da hơi ngăm đen, nên đã che dấu đi một chút gì đó, nhưng đồng thời có thêm một chút gì đó, bởi vậy mới không có cảm giác là một cậu học trò anh tuấn, mà mang hơi hướng là một thiếu niên anh tuấn đầy nam tính.
Đương nhiên, mức độ anh tuấn này vẫn không thể khiến cho Lăng Ngạo Tuyết động tâm. Trong số những người theo đuổi nàng, kẻ có bề ngoài anh tuấn hơn thế này thực sự có rất nhiều. Đồng thời, so với nàng, tuổi tác của thiếu niên này nhìn chung vẫn nhỏ hơn một chút.
"Thương thế của các ngươi rất nặng." Thiếu niên lên tiếng. Đối với gã, tổn thương thế này đã là rất nghiêm trọng.
"Không cần lo lắng, tiểu huynh đệ! Ngươi chỉ cần cho ta một chút nội khí là được rồi." Lăng Ngạo Tuyết vừa cười vừa nói. Chỉ cần một chút nội khí là đủ giúp nàng khôi phục chân khí, sau đó có thể tự chữa trị.
Theo nàng được biết, thiên hạ này toàn dân đều tập võ, nội khí thật sự là một thứ bình thường, cho dù ngay cả nhất mạch còn chưa thông, thì cũng phải có một chút xíu, như vậy là đủ rồi.
Chẳng qua, điều nàng không nghĩ tới chính là --
"Nội khí? Ta không có." Thiếu niên lắc đầu trả lời.
"Cái gì? Ngươi không có? Ngươi không có tập võ sao?" Lăng Ngạo Tuyết ngỡ ngàng hỏi lại. Nàng không sao ngờ tới chính mình sẽ đụng phải người không tập võ. Điều này quả thực có thể nói là may mắn lắm mới gặp được, giống y như việc các nàng bất ngờ xuất hiện ở đây vậy, xác suất xảy ra quá nhỏ.
"Có tập võ, nhưng ta quá ngu dốt, không học được." Thiếu niên trả lời. Câu đáp án này khiến cho tâm tình của hai thiếu nữ lập tức rơi xuống đáy cốc.
"Ai, có lẽ đây là ý trời. . ." Lăng Ngạo Tuyết thở dài một tiếng.
"Các ngươi không cần bi quan như thế, tuy rằng không học được nội khí, nhưng ta biết cầm máu. Sau khi cầm máu xong, ta sẽ giúp các ngươi tìm đại phu chữa trị." Thiếu niên lập tức nói ngay. Lời nói của gã khiến cho hai thiếu nữ nhen nhóm lên hy vọng.
Chỉ cần cầm được máu, vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi. Mình điều dưỡng ở chỗ này vài ngày là sẽ khôi phục, căn bản không cần tìm đến vị đại phu nào hết.
"Vậy nhờ tiểu huynh đệ giúp chúng ta cầm máu." Lăng Ngạo Tuyết nói.
"Được rồi, ta lập tức giúp các ngươi. . . đợi chút. . ." Thiếu niên gật đầu mấy cái, sau đó lại đột nhiên lắc đầu, "Thế này hình như là không được rồi."
"Ngươi làm sao vậy?" Hai vị thiếu nữ hỏi.
"Vị trí vết thương của các ngươi. . . Mẹ ta nói, nam nữ thụ thụ bất thân." Thiếu niên quan sát thương thế của hai thiếu nữ, sau đó cực kỳ bất đắc dĩ trả lời.
". . ."
Lúc này các nàng mới chú ý tới, vị trí vết thương của chính mình chẳng hay ho chút nào, đều nằm ở quanh bộ ngực, một người thì ở bên trên một người kia bên dưới, kiểu gì hai người cũng không thể nào thoải mái được. Tuy rằng thiếu niên này còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng có chút ngượng ngùng.
"Bây giờ là cứu người, ngươi là thầy thuốc, không cần tính toán nhiều như vậy." Lăng Ngạo Tuyết nói, mặt hồng lên một chút. Dù nàng đã tìm được một lý do rất hợp lý, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác khá ngượng ngùng. Dẫu sao, cái nơi đó nàng chưa bao giờ từng cho một gã đàn ông nào nhìn thấy.
"Không có chuyện gì đâu, ta không ngại." Mộ Dung Tình cũng đã quyết định dứt khoát rồi. Nàng hoàn toàn không thèm bận tâm đến điều này, tính mạng quan trọng hơn. Hơn nữa, đó chỉ là một "Tiểu thí hài" mà thôi.
"Vậy thì không được đâu! Mẹ ta từng nói, không thể chịu thiệt thòi, nhưng cũng không thể chiếm tiện nghi của người khác. Nếu ta làm như vậy sẽ làm hỏng danh tiết của các ngươi, hay là bỏ đi thì vẫn hơn." Thiếu niên lắc đầu, giống như cự tuyệt rồi chuẩn bị bỏ đi. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Chẳng lẽ danh tiết còn quan trọng hơn so với tính mạng của chúng ta hay sao?" Mộ Dung Tình nhìn thẳng vào gã thiếu niên hỏi.
"Phụ nữ các ngươi chẳng phải lúc nào cũng nói danh tiết quan trọng hơn tính mạng hay sao?" Thiếu niên có phần rối trí hỏi lại, "Mẹ ta cũng nói như vậy."
"Ách. . ." Lăng Ngạo Tuyết nghẹn lời hết cách.
"Thế này cũng chẳng đáng là cái gì, giang hồ nhi nữ, có đôi khi có thể không câu nệ tiểu tiết." Mộ Dung Tình nói. Nàng vốn còn định nói thêm, tiểu tử nhà ngươi, lông có lẽ còn chưa mọc đủ, lăn tăn cái gì chứ. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Hiểu rồi!" Thiếu niên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu nói. Điều này khiến cho hai tâm trí hai thiếu nữ buông lỏng. Nhưng ngay sau đó lại một lần nữa họ lại lâm vào câm lặng, bởi vì gã thiếu niên nói thêm một câu.
"Nhưng, ta không phải giang hồ nhi nữ."
". . ."
"Chúng ta không thèm để ý là được, làm sao ngươi còn dài dòng như vậy." Lăng Ngạo Tuyết không nhịn được nữa nổi đóa, còn Mộ Dung Tình tức thì hết sức hiếu kỳ liếc sang Lăng Ngạo Tuyết, giống như muốn nói, câu này đúng ra do ta nói mới phải, thế này hình như không phù hợp với tính cách của ngươi.
"Các ngươi không thèm để ý, nhưng ta không thể vi phạm nguyên tắc. Hay là thế này đi, ta sẽ đưa thuốc cho các ngươi, tự các ngươi đắp lấy." Thiếu niên lắc đầu nói.
Hai người có phần bó tay rồi, cái tên tiểu hỗn đản này thật phiền phức a! !
"Nếu chúng ta có thể cử động, thì không cần đến ngươi rồi." Lăng Ngạo Tuyết tức giận nói.
"Nếu đã vậy. . . Ta sẽ ra tay vậy! !" Thiếu niên giống như đã đưa ra một quyết định rất trọng đại.
"Nên làm như vậy từ lâu, ngươi đã nghĩ thông suốt rồi sao." Lăng Ngạo Tuyết nói.
"Cách nghĩ của ta là thế này, ta chiếm tiện nghi của các ngươi nên không thể không chịu trách nhiệm, cho nên, ta dứt khoát cưới các ngươi, vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi. Vừa khéo, mẹ ta sợ ta không kiếm được vợ." Thiếu niên trả lời.
"A. . ." Hai thiếu nữ lập tức hóa đá.
"Chúng ta không cần ngươi chịu trách nhiệm! Tiểu hỗn đản nhà ngươi, chưa đủ lông đủ cánh, lại dám có ý nghĩ xấu đối với chúng ta." Lăng Ngạo Tuyết giận dữ nói. Không ngờ cách nghĩ của cái tên tiểu tử này lại là như thế, tuổi không lớn lắm, nhưng lại không thiếu can đảm, muốn lấy song kiều chúng ta.
"Đây không phải là có ý xấu với các ngươi, mà là chịu trách nhiệm. Mẹ ta đã nói, làm người phải chịu trách nhiệm." Thiếu niên chân thành nói.
"Mẹ ngươi có nói với ngươi, phải biết biến báo hay không."
"Một tháng nữa là ta mười lăm tuổi rồi." Thiếu niên đáp lại.
13.04.2014
Chương 3
Nhặt được hai lão bà trên núi (3)
Nhóm dịch: Gaygioxuong
Nguồn: Bạch ngọc sách
Nội dung thu gọn
"Thì ra mới có mười bốn tuổi, có thể nói chúng ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều. Ngươi nên theo đuổi một vị tiểu cô nương nào đó, nếu theo đuổi chúng ta chẳng phải sẽ chịu thiệt rất nhiều hay sao?" Mộ Dung Tình nói.
"Không thiệt, mẹ ta nói, nữ hơn ba vớ cục vàng*." Thiếu niên lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc trả lời.
"Nhưng chúng ta không hẳn chỉ lớn hơn ba tuổi!" Mộ Dung Tình vừa cười vừa nói.
"Vậy thì vớ được thêm mấy cục vàng rồi."
". . ."
Hai thiếu nữ bó tay rồi, trong lòng có cảm giác kích động muốn đánh người, thậm chí muốn giết người. Tiểu tử này có chút không quá "chân chất" rồi, nói chuyện thì ngớ ngẩn không thể ngớ ngẩn hơn, lại còn cả ngày 'mẹ ta nói'.
Không phải chứ, tiểu tử này thật sự ngốc sao?
Được rồi, không so đo với cái tên tiểu tử ngốc này làm gì, bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng hơn, không nên chết vô nghĩa như vầy.
"Được rồi, được rồi! Ngươi muốn chịu trách nhiệm thì cứ chịu trách nhiệm, mau giúp chúng ta rịt thuốc cầm máu." Mộ Dung Tình nói. Chỉ cần tỷ tỷ ta còn sống, vậy thì sẽ do chính tỷ tỷ ta định đoạt, dù sao cũng chỉ là ngươi đơn phương nói phải thế nọ thế kia, ta đâu có nói bắt ngươi phải chịu trách nhiệm.
Lăng Ngạo Tuyết không hề nói câu gì, coi như cam chịu, mà cũng có thể nói là không đồng ý một cái gì. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ừ, làm ngay!"
Thiếu niên thả cái sọt đựng thuốc xuống, lấy ra vài cây thuốc khác nhau, bẻ lấy vào nhánh rồi cho vào trong miệng nhai nát. . .
Hai vị thiếu nữ nhíu mày một cái, cảm giác gì ấy nhỉ. Hình như là nước miếng của gã trộn lẫn với cây thuốc rồi sẽ thoa lên người của mình, nhưng mà là vào cái chỗ đó... Điều đó làm cho các nàng có cảm giác cực kỳ khác thường.
Chẳng qua, đã đến nước này, các nàng cũng chẳng buồn nói gì nữa, mà chỉ nín thinh để mặc gã thiếu niên muốn làm gì thì làm. Mà thật ra, cho dù các nàng có muốn ngăn cũng chẳng ngăn được, hiện giờ các nàng không thể động đậy.
Cũng còn may, thiếu niên này dù sao cũng còn chưa tới mười lăm tuổi, cứ coi như đệ đệ của mình là được rồi. . .
Nếu xét về mặt tuổi tác, chênh lệch giữa hai thiếu nữ và gã thiếu niên đích thực là khá lớn. Dẫu sao gã thiếu niên này vẫn còn nhỏ.
Ngay sau đó, gã thiếu niên đã xé áo của nàng thiếu nữ ra, làm lộ ra mảng da thịt có thể làm cho người ta trào máu mũi. Mà điều khiến cho máu mũi trào ra nhiều hơn nữa là tình trạng đầy cám dỗ hiện tại của hai nàng thiếu nữ, quần áo rách toạc, da thịt trắng như tuyết. Nếu như đó không phải là miệng vết thương, có lẽ con người ta đã chảy máu mũi ồng ộc rồi ấy chứ.
Chỉ đáng tiếc là gã thiếu niên này còn chưa biết gì về những điều này, không để ý đến bất cứ gì khác, nên làm cái gì thì làm cái đó, rịt thuốc cầm máu rồi băng bó lại. Mấy cái dải băng đã được hắn chuẩn bị sẵn từ trước. Khi hái thuốc trên núi, không tránh khỏi có đôi khi bị thương.
Tuy nhiên, dù sao cũng là việc bó thuốc, trong lúc làm không tránh khỏi nhiều lần đụng chạm da thịt, khiến cho hai thiếu nữ có phần xấu hổ. Nếu như cảnh tượng này bị cái lũ người theo đuổi các nàng nhìn thấy, thì bọn chúng sẽ lập tức gào lên với gã thiếu niên: 'buông cô bé kia ra'.
Sau đó, bọn chúng sẽ truy sát gã thiếu niên cho bằng được. Mặc dù gã thiếu niên chưa đến mười lăm tuổi, nhưng nếu ở vào cái thế giới của bọn chúng, thì vào cái tuổi này đã thừa sức là một kẻ phong lưu tình trường tung hoành khắp chốn rồi.
Sau khi được rịt thuốc, hai thiếu nữ lập tức nhận thấy ở miệng vết thương có cảm giác mát lạnh. Các nàng cũng có thể cảm nhận được máu đã ngừng chảy. Hiệu quả của cây thuốc này có vẻ không tệ lắm, chẳng kém gì so với thuốc trị thương chính mình mang theo.
Mà này, chúng ta hình như có thuốc trị thương mà, tại sao lại phải dùng cây thuốc này của hắn, thật sự là đã hồ đồ rồi! ! Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Tiểu đệ đệ, thuốc này của ngươi hình như không tồi." Mộ Dung Tình cất tiếng, hiện giờ nàng đã giữ được tính mạng.
"Chỉ là vài cây thuốc tầm thường, nhưng trộn chung vào với nhau, hiệu quả sẽ khá tốt. Đây là cách điều chế độc nhất vô nhị của ta đấy." Thiếu niên có phần tự hào nói.
"Đúng vậy không? Ngươi biết cái gì về y học chứ." Mộ Dung Tình nói. Còn Lăng Ngạo Tuyết, lúc này đã nhắm chặt mắt lại, giống như đã đoạn tuyệt với nhân thế.
"Ta là người hái thuốc, đương nhiên là phải biết." Thiếu niên vừa cười vừa nói. Vừa mới cười đã làm lộ ra hàm răng trắng tinh, khiến cho người khác cảm thấy nụ cười này rất chói sáng.
Thì ra nụ cười của tiểu tử này rất rạng rỡ, Mộ Dung Tình thầm nghĩ trong lòng.
"Vừa nãy ngươi đến cạnh đây đã lâu chưa?" Mộ Dung Tình hỏi. Câu hỏi này khiến cho Lăng Ngạo Tuyết dựng đứng lỗ tai lên. Các nàng không hề biết thiếu niên này tới gần chỗ này từ lúc nào.
"Sau khi các ngươi bắt đầu đánh nhau thì ta đã tới đây rồi. Các ngươi thật là lợi hại a, còn lợi hại hơn cả Đại Hải ca của thôn chúng ta nữa." Thiếu niên trả lời.
"Sau khi bắt đầu đánh nhau, vì sao chúng ta lại không có phát hiện ra, chẳng lẽ chúng ta đã quá nhập tâm?" Trong lòng hai thiếu nữ có phần nghi hoặc. Chẳng qua điều này thật ra cũng rất đơn giản, lúc nãy gã thiếu niên hái thuốc ngay gần chỗ này, hơn nữa gã lại còn không có nội khí, nên đương nhiên không cảm giác được.
Tuy gã thiếu niên nói là đã tới gần, nhưng thật ra vẫn còn cách một đoạn nữa. Đối với bản thân gã, đó là một khoảng xa. Nhưng đối với hai thiếu nữ, khoảng cách đó chỉ đáng coi là một điểm mù. Nơi càng gần lại càng dễ bị xem nhẹ, cộng thêm các nàng đánh nhau thật sự có phần nhập tâm, hơn nữa lại luôn di động lên xuống, bởi vậy thiếu niên mới vừa khéo không rơi vào lộ tuyến của các nàng.
Mà hai thiếu nữ cũng chẳng thèm để ý tới Đại Hải ca mà thiếu niên đã nhắc đến, khẳng định chỉ là một tên vũ phu ở thôn quê. Tuy ở thôn quê có thể đã là rất lợi hại, nhưng có khả năng ngay cả Tam Mạch cũng chưa tới.
Trên thực tế, các nàng vẫn quá đề cao Đại Hải ca. Cao nhất hắn chỉ là Nhị Mạch nhất nhị trọng, mà có lẽ cũng chỉ là Nhất Mạch cửu trọng mà thôi. Tuy nhiên, đối với thiếu niên trong thôn, kể cả Nhất Mạch ngũ trọng cũng đã là cao thủ.
Bởi vì hai thiếu nữ có xuất phát điểm quá cao, cho nên có đánh giá cao cũng là rất bình thường.
"Chúng ta đi thôi." Một lát sau sau, thiếu niên đột nhiên nói.
"Đi? Đi đâu?" Hai thiếu nữ có phần ngơ ngác.
"Đương nhiên là về nhà, chẳng lẽ các ngươi định ở lại chỗ này dưỡng thương hay sao?" Thiếu niên trả lời, sau đó vác Lăng Ngạo Tuyết lên vai, rồi tiếp tục chuẩn bị vác nốt cả Mộ Dung Tình lên vai kia.
Sức lực của thiếu niên này không thể coi là yếu. Mặc dù không thể tu luyện ra nội khí, nhưng dẫu sao gã cũng đã luyện tập võ học căn bản, gánh vác hai thiếu nữ nặng không tới một trăm cân hoàn toàn không có vấn đề gì.
"Đợi một chút, thả ta xuống!" Lăng Ngạo Tuyết lập tức la lên, nhưng không hề giãy giụa, bởi vì hiện giờ nàng không còn tí sức lực nào.
"Đừng có ngượng ngùng, hiện giờ các nàng là lão bà của ta rồi, chúng ta về nhà thôi." Thiếu niên bỏ ngoài tai tiếng la của Lăng Ngạo Tuyết, vác nốt cả Mộ Dung Tình lên, sau đó sải bước băng qua rừng, cứ như là đi trên đất bằng.
Mộ Dung Tình không nói gì nữa. Bởi vì vào thời điểm này, nàng thừa biết có nói cái gì hầu như cũng vô dụng, chẳng bằng tiết kiệm sức lực để khôi phục lại chân khí của mình sớm một chút, đến lúc đó muốn làm cái gì mà chả được.
Dường như cũng biết rõ đạo lý này, cho nên về sau Lăng Ngạo Tuyết cũng chẳng nói một câu gì.
Sau khi đi được tầm một canh giờ, thiếu niên đã về đến nhà của mình. Đến lúc này, hai thiếu nữ cũng đã gần như khôi phục, có thể tính toán nợ nần với gã rồi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy nơi ở của gã thiếu niên, các nàng tức thì tạm thời mất tiếng.
"Đây chính là nhà của ngươi?" Mộ Dung Tình hỏi.
"Ừ, đây chính là nhà của chúng ta." Thiếu niên trả lời.
". . ."
Cái mà thiếu niên gọi là nhà rõ ràng chỉ là một gian miếu đổ nát, cũng nằm trên núi, quanh đó không có bất kỳ người nào khác. Chẳng qua, như vậy chí ít sẽ không có người nào quấy rầy, một nơi dưỡng thương thực sự không tệ, nói chung là vẫn tốt hơn so với ở ngoài nơi hoang dã.
Sau khi vào trong cái miếu đổ nát, không, nhà của thiếu niên mới đúng, hai người phát hiện ra bên trong trái lại lại rất sạch sẽ. Tuy rằng dấu vết tu đi sửa lại đập ngay vào mắt, nhưng vẫn còn có vẻ giống như nơi con người có thể ở.
"Mẹ, hôm nay nay con nhặt được hai cô vợ ở trong rừng." Câu nói của thiếu niên khiến cho hai thiếu nữ tắt tiếng, nhặt được. . .
*Đây là cách nói cát tường của người Trung Quốc khi so sánh tuổi nam nữ sắp kết hôn, giống như câu 'Nhất gái hơn hai nhì trai hơn một' của người Việt chúng ta.
Nữ hơn một, vớ kim kê,
Nữ hơn hai, vàng đầy bình,
Nữ hơn ba, vớ kim chuyên (cục vàng),
Nữ hơn bốn, Phúc Thọ đến,
Nữ hơn năm, hơn cả mẹ,
Nữ hơn sáu, vui bất tận;
Nữ hơn bảy, cười hì hì;
Nữ hơn tám, nhất định giàu;
Nữ hơn chín, gì cũng có;
Nữ hơn mười, gì cũng quý..
13.04.2014
Chương 4
Dế Nhũi không biết chữ (1)
Nhóm dịch: Gaygioxuong
Nguồn: Bạch ngọc sách
Nội dung thu gọn
"Lần hái thuốc này, thu hoạch rất không tồi, con đã hái được một cây Long Thiệt thảo, là loại mà ông chủ tiệm bán thuốc trên thị trấn đang tìm mua. Ngày mai, con sẽ bán lại cho lão, rồi mua vài món ngon cho người ăn." Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
". . ."
Hai thiếu nữ có phần kỳ quái. Tại sao chỉ nghe được tiếng thiếu niên nói chuyện, nhưng nghe không được tiếng nói của mẹ gã. Kể cả các nàng có dỏng tai lên, cũng không hề nghe thấy tiếng hít thở của người thứ tư. Không lẽ mẫu thân gã là cao thủ? Thế này có phần quá căng rồi.
Nhưng ngay sau đó, các nàng đã phát hiện ra chân tướng của sự việc, bởi hai người nhìn thấy đối tượng nói chuyện của gã thiếu niên là một cái linh vị, một cái linh vị rất sơ sài, đồng thời bên cạnh còn có mấy cái linh vị khác nữa.
Nếu căn cứ vào mấy cái linh vị này mà phán đoán, gã thiếu niên này hiển nhiên là một đứa cô nhi. Còn mẹ gã hẳn là mới qua đời cách được có mấy năm, bởi vì cái linh vị đó mới hơn hẳn so với với những cái còn lại.
Tiếp theo, các nàng còn biết được phần nào về thân thế của gã thiếu niên. Khi gã thiếu niên còn nhỏ, cũng chỉ vì đi hái thuốc, cha gã đã không may ngã xuống núi qua đời. Còn mẹ gã, mấy năm trước cũng bởi vất vả lâu ngày thành bệnh nên đã bỏ hắn mà đi.
Lúc trước gã nói mua đồ ăn cho mẹ mình, chắc hẳn là mua đồ cúng. . .
Vốn gã thiếu niên có nhà trong cái thôn dưới chân núi, nhưng cô dì chú bác gã đã chiếm đoạt mất, thậm chí còn kiếm cách đuổi gã đi. Không những không nuôi dưỡng gã trưởng thành, mà ngay cả cơm cũng còn không cho ăn, gã đành phải tự lực cánh sinh.
May mắn là gã đã học được nghề hái thuốc từ trước, dựa vào việc hái thuốc vẫn còn có thể tự nuôi sống chính mình.
Hai thiếu nữ nghe thiếu niên kể lại thân thế, trong lòng sinh ra một chút thương cảm mà mình hiếm khi có. Chuyện thế này vốn dĩ rất nhiều, các nàng đều cảm thấy mình đã chai sạn không còn lòng thương cảm như thế nữa rồi, nhưng có lẽ chỉ là bởi vì thiếu niên này nên hai người mới có sự thương cảm đó.
"Các ngươi đói bụng không, ta nấu cháo cho các ngươi."
Nói xong, gã thiếu niên đi sang căn bếp bên cạnh nấu cháo. Tuy rằng ngôi miếu đổ nát nhiều chỗ, nhưng khu vực còn dùng được vẫn rất lớn. Bởi được thiếu niên chăm chút nên đồ vật gì cũng có.
Tuy rằng thân thế có phần đáng thương, nhưng gã thiếu niên đã hiểu được được tự mình phải cố gắng, hiểu được phải dùng hai tay để sáng tạo hoàn cảnh. Nóc phòng dột nát tự mình tu sửa, đồ dùng trong nhà không có tự tay làm ra. . .
Nấu cháo chẳng ra nấu cháo. Gã thiếu niên nấu cháo chỉ cần đun sôi là được, không tốn quá nhiều thời gian, sau đó cho thêm vào trong đó mấy loại rau mình trồng. Chỗ tốt khi ở trên núi chính là đất đai rộng lớn, thoải mái mà trồng rau. Tiếp theo, gã lấy ra một ít thịt heo rừng đã sấy khô để tích trữ, cắt ra cho vào nồi cháo, cuối cùng cho thêm một vài dược liệu có thể ăn được và một ít gia vị tự chế.
Sau khi tiếp tục nấu thêm một lúc, mùi thơm của cháo tức thì bay ra, có thể bày lên mâm được rồi.
Chả hiểu là do đói bụng hay là món cháo này thật sự rất ngon miệng, hai thiếu nữ các nàng ăn hết cả mấy chén lớn. Hơn nữa, hương vị của món cháo này cũng thật sự khắc sâu vào trong lòng của các nàng .
Đến lúc này, các nàng đã có thể tự động tay động chân, cháo mình mình ăn, không cần thiếu niên phải hầu hạ. Chân khí của các nàng đang từ từ khôi phục. Hơn nữa, sau khi cho vào bụng mấy chén cháo vừa rồi, sức lực các nàng đã khôi phục lại rất nhanh. Chẳng hiểu là do hiệu quả của dược liệu đã bỏ vào trong cháo hay là do thể chất bản thân các nàng nữa.
"Tiểu đệ đệ, ta thấy nền tảng của ngươi dường như không tệ, tại sao lại không tu luyện ra được nội lực thế?" Mộ Dung Tình mỉm cười hỏi. Các nàng định chỉ điểm cho thiếu niên một chút, coi như là báo đáp ân cứu mạng được phần nào.
Lúc vác các nàng về đây, suốt cả một canh giờ gã thiếu niên không hề thở dốc. Hơn nữa, động tác hành động trên đường núi cũng rất nhanh nhẹn. Từ mấy điểm đó, có thể nhận ra nền tảng của gã không kém.
Tuy rằng không nhất định có thể tu luyện thành tuyệt thế cao thủ, nhưng nếu là một cao thủ bình thường thì không có vấn đề gì, như vậy cũng sẽ thay đổi được cuộc sống của gã.
"Ta không được học những thứ đó, chỉ học được những kỹ năng căn bản. Đại Hải ca đã dạy ta rất nhiều lần rồi, nhưng ta không học nổi. Mọi người đều nói ta đần độn! Nhưng vậy cũng chẳng sao, những kỹ năng căn bản đó đã đủ cho ta dùng rồi. Sau khi ta học xong, thân thể cường tráng lên rất nhiều, leo núi cũng dễ dàng hơn rất nhiều." Thiếu niên trả lời.
Nguyện vọng của gã thiếu niên có vẻ rất đơn giản. Chỉ cần có thể sống thoải mái là đã đủ rồi, mặc dù hiện giờ điều kiện sinh hoạt có phần đơn giản, nhưng dù sao vẫn có thể sống qua ngày.
Nếu như chính mình học không được những thứ kia, vậy cũng không cần phải miễn cưỡng. Ít nhất mình có thể học được một vài nghề nghiệp, đơn giản hơn hẳn những thứ kia.
"Chúng ta dạy ngươi, ngươi có học không?" Mộ Dung Tình hỏi, làm vậy cũng là báo ân a. Mà thứ nàng muốn dạy chắc chắn sẽ không đơn giản. Việc này có thể nói là một cơ hội rất lớn, người bình thường không bao giờ dám mơ tưởng đến. Chẳng qua, gã thiếu niên lại chẳng hề biết đến điều này.
"Học." Thiếu niên trả lời cực kỳ dứt khoát. Nếu như có người dạy, gã chắc chắn sẽ học. Dẫu sao cũng sẽ không lãng phí thời gian, đồng thời có thể học được cái kỹ năng nào hay cái đó. Học được một ít võ công là có thể tự bảo vệ mình, thiên hạ này đâu đâu cũng là người tập võ, không học được tí nào thì quá mức thua thiệt.
"Vậy thì chẳng cần phải nói gì nữa. Ngươi dạy hắn đi." Câu trước Mộ Dung Tình nói để phủi trách nhiệm, còn câu sau thì đúng là nói với Lăng Ngạo Tuyết.
Lăng Ngạo Tuyết sửng sốt một lát, nghi ngờ hỏi: "Ta? Nếu là ngươi thì có gì khác hay sao?"
"Ngươi xác định để ta dạy? Ngươi đừng có quên sở học của ta là cái gì! Nếu như hắn cũng được dạy những gì ta đã học, sẽ bị nhân sĩ chính phái các ngươi xa lánh." Mộ Dung Tình trả lời.
"Đúng là như vậy! Thôi được rồi, ta sẽ dạy ngươi một loại tâm pháp." Lăng Ngạo Tuyết gật đầu, chuẩn bị dạy gã thiếu niên một loại tâm pháp. Nhưng loại này tâm pháp cũng không phải của môn phái nàng, mà là một loại nàng thu được khi mới bước chân vào giang hồ. Tâm pháp mà nàng biết thực sự không ít, mà kiểu gì nàng cũng phải lấy ra một loại không kém, người bình thường không có khả năng tiếp cận.
Ngay sau đó, Lăng Ngạo Tuyết đã đọc ngay ra một đoạn tâm pháp ngắn. Nàng có khả năng nhìn một lần là nhớ, tất cả các bí kíp mà bản thân cảm thấy cao thâm nàng đều ghi tạc vào trong đầu. Mộ Dung Tình cũng có thể làm được như vậy. Đối với thiên tài, điều này chắng đáng coi là kỳ lạ quý hiếm gì cả.
"Thế nào, ghi nhớ được bao nhiêu?" Nàng không tiếp tục lặp lại ngay, bởi muốn biết gã thiếu niên có thể ghi nhớ được bao nhiêu, cũng có thể khảo sát qua thiên tư của gã. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ít như vậy, đương nhiên là ghi nhớ toàn bộ." Thiếu niên rất vô tư trả lời.
"Ngươi ghi nhớ toàn bộ?" Lăng Ngạo Tuyết hỏi lại, rồi bắt gã thiếu niên đọc thuộc lòng lại đoạn tâm pháp ngắn vừa rồi. Kết quả, gã thiếu niên đọc thuộc lòng toàn bộ không sai một chữ, hoàn toàn chính xác là đã ghi nhớ toàn bộ.
"Tốt, vậy ta sẽ đọc liên tục cho ngươi nghe. Nếu như cảm thấy không ghi nhớ được, vậy ngươi cứ mở miệng nói với ta một tiếng." Lăng Ngạo Tuyết lại tiếp tục, đọc hết toàn bộ nội dung quyển tâm pháp, còn gã thiếu niên thì từ đầu đến cuối không hề phát ra một câu nào.
Chẳng lẽ là hắn đã ghi nhớ toàn bộ? Nếu là như vậy, thiên tư của hắn coi như khá cao, nhưng vì sao lại không tu luyện ra được nội khí? Việc này thật sự là kỳ quái.
Hai thiếu nữ kiểm tra qua một lượt, phát hiện thiếu niên này đích thật là đã ghi nhớ toàn bộ, hơn nữa còn không sai chữ nào. Năng lực ghi nhớ này tuyệt đối làm cho người khác phải hâm mộ. Tuy rằng tâm pháp này không tính là quá nhiều chữ, nhưng trọn vẹn cả bộ cũng phải có tới mấy nghìn chữ, một lần là nhớ kỹ, hơn nữa một chữ cũng không sai, năng lực ghi nhớ này đúng là siêu phàm.
Lăng Ngạo Tuyết và Mộ Dung Tình nhìn nhau một cái, dường như đều nhìn ra trong lòng đối phương đang nghi ngờ. Bởi vậy, các nàng chọn Thông Thiên Kiếm Điển mà thiên hạ phải công nhận là khó nhớ khó hiểu, để thử xem thiếu niên này có thể ghi nhớ được hay không. Kết quả, gã thiếu niên vẫn như vậy, một lần là nhớ kỹ, một chữ cũng không sai như lúc trước.
13.04.2014
Chương 5
Dế Nhũi không biết chữ (2)
Nhóm dịch: Gaygioxuong
Nguồn: Bạch ngọc sách
Nội dung thu gọn
Điều này khiến cho các nàng cảm thấy rất bất ngờ. Ngay cả bản thân các nàng cũng khó có thể nhớ kỹ toàn bộ chỉ trong một chốc một lát. Điều này đã chứng tỏ năng lực ghi nhớ của thiếu niên này có khả năng còn hơn cả chính mình. Nếu đúng là như vậy, tại làm sao lại tu luyện không ra được nội khí?
Chẳng bao lâu sau, các nàng đã hiểu vì sao thiếu niên này không tu luyện ra nội khí được, bởi vì gã chẳng hiểu một cái gì.
Nói một cách đơn giản, ghi nhớ thì ghi nhớ, còn ý nghĩa nội dung bên trong gã hoàn toàn mù tịt, ngay cả vài từ đơn giản cũng không hiểu, huống chi là những từ tương đối khó. Như vậy mà gã có thể tu luyện thành công, thì đúng là thần kỳ.
Bởi vậy, Lăng Ngạo Tuyết bắt đầu giải thích những từ ngữ trong đó. Dù sao, hiện giờ nàng chẳng có việc gì để làm, chỉ phải đợi chân khí khôi phục, nhàn rỗi không thể nhàn rỗi hơn. Hơn nữa, dẫu sao thì thiếu niên này cũng là ân nhân cứu mạng của nàng. Tuy rằng nàng không làm được việc nhận ân một giọt nước báo ân cả con suối, nhưng tối thiểu cũng sẽ báo đáp tương xứng.
Vừa bắt đầu giảng giải được một lúc, Lăng Ngạo Tuyết đã nhức đầu. Giờ nàng mới được biết thế nào gọi là thần kỳ, cũng hiểu được cái câu thành ngữ 'đàn gảy tai trâu'. Lời giảng giải của nàng hoàn toàn không mang lại bất kỳ ý nghĩa gì, cho dù giảng đi giảng lại giảng tái giảng hồi thì cũng vậy, thiếu niên này vậy mà hoàn toàn không hiểu được, vẫn là cái bộ dạng mù tịt.
Thế này đến cùng là chuyện gì a! Không mong cầu thiếu niên này có năng lực nhận thức mạnh như ghi nhớ, chỉ cầu gã có năng lực nhận thức bình thường là được, vậy coi như là được rồi. Thế nhưng, thiếu niên này căn bản cũng không có cái gì gọi là năng lực nhận thức, một chút cũng không có. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Không biết. . ."
"Không hiểu!"
"Không rõ!"
Bất kể Lăng Ngạo Tuyết có nói cái gì, trên cơ bản, câu trả lời của gã thiếu niên đều là như vậy.
"Thế này làm sao mà dạy nổi, ta không dạy được nữa rồi! Ngươi dạy đi!" Lăng Ngạo Tuyết điên đầu, phủi tay chối bỏ. Không phải nàng không cố gắng, mà là có cố gắng đến mấy cũng không thấy bất cứ hiệu quả nào.
Chẳng trách không luyện thành. Quả thực đầu óc như khúc gỗ, không, phải bỏ óc đi mới đúng, căn bản chính là đầu gỗ! !
Mộ Dung Tình đứng nhìn thiếu niên, rơi vào trầm mặc. Nàng thật sự không ngờ lại có chuyện như vậy. Một người có trí nhớ siêu đẳng, vậy mà không có lấy một chút năng lực nhận thức. Thế này rút cuộc là ông trời đang trêu đùa gã, hay là cố ý cho gã một khả năng này nhưng lại lấy đi một khả năng khác? Dù gì đi nữa, thế này cũng quá lắm rồi.
"Trước kia ngươi làm thế nào mà học được những môn kia?" Mộ Dung Tình hỏi. Tuy rằng căn bản rất đơn giản, nhưng muốn học được tóm lại vẫn phải có chút ít năng lực học tập, cũng phải tìm hiểu. Chiếu theo những gì vừa mới xảy ra, ngay cả những thứ căn bản đó gã cũng không học được mới đúng. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đại Hải ca đã dạy ta." Thiếu niên trả lời.
". . . , hắn dạy ngươi bằng cách nào?" Nói nhảm, ta biết là hắn đã dạy, nhưng là dạy như thế nào, ta muốn hỏi chính là cái này.
"Chính là từng chiêu từng thức, huynh ấy làm như thế nào, ta sẽ làm như thế ấy, vậy là ta học được." Thiếu niên trả lời.
"Vậy chính là dạy người khác bằng giáo dục trực quan. . . Thôi được rồi, ngươi ngồi xuống. Bây giờ, ta sẽ vận khí trong cơ thể ngươi. Ngươi cảm nhận lộ tuyến vận khí, sau đó tự mình làm một lần, ta sẽ ở bên cạnh hộ phá giúp ngươi." Lăng Ngạo Tuyết nói như ra lệnh. Công việc này phải do đích thân nàng làm. Mộ Dung Tình không thích hợp, chân khí của nàng ta có chút ít lực phá hoại.
Đây thực sự là biện pháp duy nhất của các nàng vào lúc này. Muốn giúp gã thiếu niên tự mình lĩnh ngộ những văn tự kia có lẽ là không có khả năng, đành phải tự thử nghiệm thôi.
Mặc dù lúc này Lăng Ngạo Tuyết đang trong quá trình khôi phục chân khí, nhưng thực hiện cái công việc hướng dẫn này thật sự không cần quá nhiều chân khí, chỉ cần có một chút cũng đã đủ rồi. Công việc này, nàng vẫn có thể làm được.
Thiếu niên ngồi xếp bằng, sau đó bắt chước theo tư thế nhập định của Lăng Ngạo Tuyết, tiếp nhận sự dẫn dắt của nàng. Chẳng mấy chốc, gã đã cảm nhận được luồng chân khí của nàng và lộ tuyến vận chuyển của nó trong cơ thể mình.
"Ồ? Tiểu tử này quả nhiên là cần dạy bằng cách giáo dục trực quan mới có thể học được, vừa mới hướng dẫn làm mẫu xong một lần, tự gã đã có thể tự vận khí tu luyện." Lăng Ngạo Tuyết cảm nhận được thiếu niên này đã học xong bước đầu tiên của tâm pháp đó.
"Ngươi hướng dẫn đi theo mạch nào?"
"Đái Mạch."
"A."
Luyện Khí, chủ yếu là hấp thu nguyên khí trong trời đất, rồi dẫn nó vận hành trong kinh mạch, sau đó tích trữ vào trong đan điền, đồng thời cũng mang mục đích phá thông kinh mạch. Nhưng lúc ban đầu, không có khả năng toàn thân đều có thể vận khí để tu luyện, không có ai làm như vậy. Bình thường, ai cũng sẽ chọn một kinh mạch nhất định để tu luyện, bởi vì không ai có năng lực vận hành kinh mạch toàn thân. Đồng thời, đi đường phải đi từng bước một, như vậy con đường mới có thể vững vàng.
Chữ 'đường' trong cách gọi 'một đường kinh mạch' thực ra không hẳn là đã đúng, chuẩn xác thì phải gọi là 'một nhánh kinh mạch'. Căn cứ vào kỳ kinh bát mạch, người ta chia ra thành tám khu vực kinh mạch, mỗi một kinh mạch chính đều có thêm rất nhiều kinh mạch nhỏ. Nếu như muốn tu luyện theo lộ tuyến khác nhau, thì phải dùng pháp môn khác nhau.
Tuy nhiên, cho dù pháp môn khác nhau, lộ tuyến tu luyện khác nhau, nhưng mục đích đều giống nhau, chính là tu luyện kinh mạch.
Đồng thời, căn cứ vào Bát Mạch mà lựa chọn thì có rất nhiều phương pháp, có người bắt đầu từ Đái Mạch, có người từ Nhâm Mạch, rồi sau này có thể sẽ tu luyện Đốc Mạch, hoặc cũng có thể là Xung Mạch. Vấn đề này phải xem tâm pháp, còn có yếu tố sở thích cá nhân, nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến cái đích cuối cùng.
Cái đích cuối cùng chính là tất cả kinh mạch đều được tu luyện, đều được phá thông. Lúc đó là Cửu Mạch rồi. Nhưng chữ 'cửu' trong Cửu Mạch hoàn toàn không phải mang hàm nghĩa về mặt số lượng, mà là một cái cực hạn.
Bởi vậy, cảnh giới Cửu Mạch thực sự là bước đột phá khó khăn nhất, mức độ hao phí thời còn nhiều hơn cả tám Mạch trước cộng lại. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau Cửu Mạch thì chính là lúc tạo dựng Bất Diệt Kim Thân! !
Chỉ có điều, đây đều là những việc chẳng liên quan gì tới những người bình thường. Người bình thường chẳng mấy khi có thể nhìn thấy cao thủ từ Tứ Mạch trở lên, ngay như gã vô tư lự này chẳng hạn, nhìn thấy Đại Hải ca thì đã cảm thấy đó là một vị rất lợi hại rồi.
Nguyên một đêm, dường như đã mê đắm cái cảm giác này rồi, gã thiếu niên không ngừng nghỉ vận khí tu luyện. Còn hai thiếu nữ đã bắt đầu vận khí chữa thương, ngồi suốt cả một đêm. Điều đó đã khiến cho thiếu niên quên mất ý tưởng động phòng.
Đương nhiên, cái chuyện động phòng của gã thật ra chỉ là ngủ chung một chỗ. Hiện giờ, gã làm gì đã biết đến mấy chuyện nam nữ ra làm sao. Gã nói lấy vợ, chẳng qua cũng chỉ biết là lấy vợ mà thôi, còn rốt cục lấy vợ để làm cái gì thì gã thực sự chịu chết.
Tâm tính của người dân thôn quê dù sao cũng rất chân chất, đa phần những cái mà gã tiếp xúc đều vô cùng thuần khiết. Có lẽ sau này khi có được kinh nghiệm lịch lãm rồi, gã sẽ hiểu thế nào là lòng người hiểm ác, thế gian biến đổi khó lường.
Trải qua cả một đêm chữa thương, thân thể thật sự đã khôi phục được bảy tám phần, hai thiếu nữ bèn đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, sau đó dùng một chút phần ăn sáng mà thiếu niên chuẩn bị sẵn.
Nhưng lúc này, các nàng không nhìn thấy gã thiếu niên có mặt trong miếu. Hình như gã đã ra ngoài từ sáng sớm, không biết đi làm cái gì rồi.
"Mộ Dung Tình, ngươi thấy tiểu tử này thế nào?" Lăng Ngạo Tuyết hỏi.
"Một tên tiểu tử rất tốt, tư chất không tồi, thậm chí có điểm kỳ lạ. . ." Mộ Dung Tình trả lời. Từ kỳ lạ mà nàng nhắc đến không phải là để miêu tả tính cách hành vi của gã thiếu niên. Trong giới thiếu niên vùng thôn quê, tính cách như thế này này cũng là tương đối phổ thông. Điều mà nàng muốn nói chính là, thiếu niên này không thể hiểu được bằng văn tự, nhưng lại có thể hiểu được thông qua cách dạy trực quan, hơn nữa còn dạy một lần là hiểu.
"Ừm, tuyệt đối chính xác là có chút kỳ lạ. Khi hắn học tập Luyện Khí, tiến độ có vẻ không chậm, chẳng mất nhiều thời gian đã nắm giữ khí cơ. Lúc trước bản thân ta cũng phải mất vài ngày, nhưng hắn lại làm được ngay từ lần đầu tiên." Lăng Ngạo Tuyết nói.
13.04.2014
Chương 6
Dế Nhũi không biết chữ (3)
Nhóm dịch: Gaygioxuong
Nguồn: Bạch ngọc sách
Nội dung thu gọn
"Có lẽ là gã có nền tảng vững chắc, cho nên nước chảy thành sông a. Hiện giờ hắn đã gần mười lăm tuổi rồi, còn chúng ta thì từ lúc năm tuổi đã học xong Luyện Khí." Mộ Dung Tình chẳng nghĩ ngợi gì nói ngay. Nhưng đạo lý bên trong khác nhau rất lớn, lúc đó tâm trí các nàng làm gì đã chín chắn được như người mười lăm tuổi.
Đồng thời, cho dù là có thiên phú tốt hơn các nàng đi chăng nữa thì thiếu niên này cũng đã tụt hậu so với hai người tầm mười năm. Đó là còn chưa nói đến tuổi tác, dù sao hai người bọn họ cũng nhiều tuổi hơn không ít.
"Phải, bất kể có nói như thế nào, dạy hắn Luyện Khí cũng coi như là một lần chúng ta báo ân. Căn cứ vào tư chất của hắn, cho dù không thể tu luyện tới Thất Bát Mạch, thì vẫn có thể tới được Tứ Ngũ, Mạch. Ở cái Thất Tinh Quốc nho nhỏ này thì đã là cao thủ rồi, cuộc sống sau này của hắn sẽ không phải lo nghĩ gì nữa." Lăng Ngạo Tuyết nói.
"Đúng vậy." Mộ Dung Tình gật đầu đồng ý.
"Lão bà, ta đã trở về. . ."
Đúng lúc đó, giọng nói của gã thiếu niên vang lên. Chỉ có điều, nội dung câu nói khiến cho hai thiếu nữ không biết nói cái gì.
"Ta đã hái được một ít rau quả cho các nàng, lại vừa mới bẫy được một con thỏ. Đợi chút nữa ta sẽ cắt tiết vặt lông sạch sẽ cho các nàng, trong bếp còn có trứng gà nhà nuôi. Hai ngày tới, các nàng tự mình nấu nướng một chút." Thiếu niên cầm theo một vài nguyên liệu nấu ăn và một con thỏ đi vào.
"Tự chúng ta làm? Vậy còn ngươi?" Lăng Ngạo Tuyết hỏi.
"Ta phải xuống thị trấn bán cây thuốc, bọn họ đang ngóng chờ. Nhanh nhất cũng phải đến đêm mai ta mới về. Khi nào về, ta sẽ mua vài đồ ăn ngon cho các nàng." Thiếu niên vừa cười vừa nói, làm lộ ra hàm răng trắng bóc.
Hai thiếu nữ ngẩn ngơ. Các nàng rất thích nụ cười đó của gã thiếu niên, còn thích cái khí chất chất phác này của gã hơn, chỉ là không biết sau này còn có cơ hội được nhìn nữa hay không.
Các nàng thừa biết, mình và gã thiếu niên là người của hai thế giới khách nhau. Đại thể, không có khả năng nào còn có cơ hội gặp lại nữa. Đứng nhìn thiếu niên mang tâm trí đầy cao hứng lên đường, trong lòng các nàng có một nỗi buồn man mác lúc chia tay, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Tiếp tục vận khí chữa thương thêm một ngày, các nàng đã muốn đi.
"Làm sao bây giờ, chúng ta thì cứ như vậy mà đi sao?" Lăng Ngạo Tuyết khẽ cau mày ưu tư. Đi mà không chào như thế hình như có phần không phải. Nhưng nếu không làm như vậy, các nàng sẽ cảm thấy có phần khó xử nếu phải đối mặt với gã thiếu niên.
Bởi có ân cứu mạng, nên nếu như thiếu niên kiên trì yêu cầu các nàng ở lại, hai người sẽ không thể nào cự tuyệt. Chẳng qua, các nàng biết mình không thể ở lại, bởi làm thế sẽ phá vỡ cuộc sống thanh bình của thiếu niên này. Đồng thời, các nàng cũng không có khả năng thích ứng được với cuộc sống như vậy. Các nàng còn có rất nhiều việc phải đi làm.
"Thế nào, ngươi còn phải đợi ông chồng nhỏ của mình trở về hay sao?" Mộ Dung Tình vừa đùa cợt vừa nói.
"Ông chồng nhỏ của ai!" Gương mặt Lăng Ngạo Tuyết ửng hồng, "Ta chưa hề đồng ý cơ mà. Lúc đó ta chẳng nói một câu gì, là ngươi đồng ý, là chồng của ngươi mới đúng. Sau này ngươi phải đối xử tử tế với hắn, dù sao hắn cũng là người tốt."
"Nhưng ta là nữ nhân xấu, ta là nữ Ma Đầu, không thích hợp với người tốt." Mộ Dung Tình vừa cười vừa nói.
"Được rồi, chúng ta để lại thư cho hắn, đồng thời cho hắn một ít ngân lượng." Lăng Ngạo Tuyết nói. Sau đó, nàng lấy văn phòng tứ bảo từ bên trong trữ vật thủ trạc ra, rồi ngẫm nghĩ nên viết như thế nào.
"Viết như thế nào bây giờ?" Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Lăng Ngạo Tuyết không biết đặt bút xuống viết như thế nào.
"Vậy cứ viết là chúng ta đi đây, sau này có duyên sẽ gặp lại đi." Mộ Dung Tình cau mày đáp lại. Có duyên sẽ gặp lại, thật sự là một cách nói rất mơ hồ.
"Có cần để tên lại hay không?" Lăng Ngạo Tuyết lại hỏi tiếp. Nếu như để lại tên, có khả năng sẽ khiến cho các nàng gặp chút phiền phức, cũng có khả năng sẽ làm cho thiếu niên mơ tưởng hão huyền, sẽ làm ra một số chuyện không nên làm.
"Để lại." Mộ Dung Tình nói, "Chỉ cần hắn tới tìm ta, ta sẽ tiếp đãi hắn, mạng chúng ta đều là do hắn cứu đấy, sợ cái gì."
"Cũng được, vậy cho hắn cơ hội tới tìm chúng ta đi. . ." Lăng Ngạo Tuyết nói xong, ghi lại tên của mình, nhưng lại không ghi lại cần tìm hai người ở đâu. Nàng tin rằng, với thanh danh của hai người bọn họ, không có khả năng không tìm được.
"Đúng rồi, tên hắn là gì?"
". . ."
"Hình như chỉ biết là hắn họ Bộ. . ."
Qua những gì ghi trên linh vị là có thể đoán ra điều này, nhưng các nàng hình như chưa từng hỏi họ tên của gã thiếu niên, cũng giống như gã thiếu niên chưa từng hỏi qua họ tên của các nàng vậy.
"Dù sao cũng đã biết hắn ở chỗ này. Sau này, nếu như có dịp rảnh rỗi đi ngang qua đây, ta sẽ tới thăm hắn luôn." Mộ Dung Tình buột miệng nói.
"Nếu như có dịp rảnh rỗi", thật ra là rất xa vời. "Nếu như có dịp rảnh rỗi", hầu như là tỷ lệ bằng không.
"Cũng đúng, vậy đến đây chúng ta sẽ chia tay. Lần sau gặp lại, chúng ta vẫn sẽ là đối thủ như cũ, đừng có lầm tưởng quan hệ giữa ta với ngươi đã được cải thiện rồi." Nói xong, Lăng Ngạo Tuyết để lại bức thư và vài tờ kim phiếu rồi đi ngay. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ta cũng vậy!" Mộ Dung Tình cười đáp rồi cũng đi luôn. Hai người không phải bạn đường, tự nhiên sẽ không đi cùng với nhau. Các nàng lại trở lại với đời sống riêng tư của mỗi người, trở lại cái thế giới thuộc về các nàng, có phần thật sự giống y như chưa bao giờ từng đến nơi này. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tối ngày hôm sau, gã thiếu niên đã vui vẻ về đến nhà, mang theo một rổ gà vịt thịt cá, chuẩn bị dùng một bữa cơm thịnh soạn cùng với hai cô vợ. Chẳng qua, lúc gã về đến nơi, chỉ còn lại cảnh người đi nhà trống.
Gã nhìn thấy kim phiếu và lá thư trên mặt bàn. Chẳng qua. . .
"Đây là thứ gì?" Thiếu niên căn bản không hề biết đó là kim phiếu. Cho tới bây giờ, gã chưa từng tiếp xúc với loại tiền bạc cao cấp như vậy. Loại tiền mà gã có thể nhìn thấy chỉ là tiền đồng và bạc vụn. Mà điểm quan trọng nhất là, gã --
"Trên này viết cái gì thế?"
Thiếu niên cầm lá thư đó lên, ngắm nghía, rồi sau đó ném sang một bên. . .
"Lão bà, các nàng đâu rồi?"
Thiếu niên đi tìm hai thiếu nữ. Gã hoàn toàn không biết mặt chữ, không biết trên lá thư kia viết cái gì, đương nhiên cũng không biết hai thiếu nữ đã đi rồi. Đồng thời, gã cũng không biết hai thiếu nữ đó tên là gì.
Vài ngày sau, thiếu niên đã xác định hai thiếu nữ đã đi rồi, chắc có lẽ sẽ không trở về nữa. Gã lập tức từ bỏ việc tìm kiếm, lại quay trở về với cuộc sống thường ngày. Về phần lá thư và kim phiếu, gã chẳng thèm quan tâm là cái gì, biến chúng thành giấy chùi mông, triệt để cắt đứt manh mối.
Cho đến sau này khi phát hiện kim phiếu là cái gì, gã hối hận không thôi. Bản thân bất cẩn một lần là đã làm mất một gia sản khổng lồ, nếu biết trước, tối thiểu cũng phải xé chúng ra chùi mông thêm được mấy lần. . .
Nếu như sự việc này đến tai hai thiếu nữ, chắc họ sẽ phải tức nổ đom đóm. Vốn lo lắng kim phiếu sẽ mang lại phiền toái cho thiếu niên, nên các nàng còn cẩn thận dặn lại trong lá thư, đó là phần để dành cho gã ứng phó với nhu cầu bức thiết, đừng lấy ra phung phí. Kết quả thì sao, quả thật đúng là đã được gã "đối phó với nhu cầu bức thiết" rồi.
Sau khi không tìm thấy hai thiếu nữ, gã thiếu niên cũng chẳng thiết đi tìm nữa. Tuy rằng gã chưa từng trải sự đời, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm nhận được, biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Mà mặc dầu hai thiếu nữ đã trở lại với thế giới của các nàng, thiếu niên cũng đã khôi phục lại cuộc sống thường ngày, nhưng ảnh hưởng của chuyện này vẫn không sao xóa mờ đi được, nhất là đối với thiếu niên. Chí ít gã cũng đã học xong Luyện Khí, hơn nữa còn được quan sát trận đại chiến giữa hai thiếu nữ.
Quan sát trận đại chiến có tác dụng gì? Vậy phải nhớ thiếu niên này có điểm không bình thường. Gã có thể ghi nhớ những động tác mà người khác đã thi triển, hơn nữa còn học thuộc được ngay, kể cả vũ kỹ. Chẳng qua gã vốn không có nội khí, căn bản sẽ không sử dụng được, nhưng hiện giờ thì có thể rồi.
Dẫu vậy, mức độ có thể sử dụng được cũng chỉ giới hạn trong tầm nhỏ hẹp. Rất nhiều chiêu thức đều yêu cầu phải có chân khí để thúc giục trận pháp, hắn hoàn toàn không thể sử dụng. Nhưng trong lúc đại chiến hai thiếu nữ vẫn sử dụng một vài chiêu thức bình thường. Những chiêu thức đó, hiện giờ gã đã có khả năng học được cách sử dụng.
Nhưng gã lại không hề biết mình có khả năng này. Gã cho rằng, nếu mình không biết sử dụng thì đồng nghĩa với mình không thể học được. . .
14.04.2014
Chương 7
Lý Tú Anh (1) Biên : ..... Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Nội dung thu gọn
Những ngày sau đó, gã thiếu niên ngày nào cũng Luyện Khí, sau đó tu luyện kiếm pháp. Gã thích sử dụng kiếm. Đao pháp của Mộ Dung Tình, gã cũng sửa lại thành kiếm pháp thích hợp với bản thân. Nếu như biết được điều này, Mộ Dung Tình nhất định sẽ rớt cả tròng mắt, hét lên yêu nghiệt a.
Sửa đổi đao pháp thành kiếm pháp cũng không phải là việc không có khả năng. Nhưng người có thể làm được cũng chỉ có một vài cao thủ cấp bậc tông sư, hoặc là thiên tài đặc biệt yêu nghiệt mà thôi. Nhưng cho dù là thiên tài đặc biệt yêu nghiệt đi chăng nữa, cũng không thể làm được những gì mà thiếu niên này đã làm, từ lúc bắt đầu chập chững học tập đã có thể làm được.
Thiếu niên này có thiên phú siêu phàm khiến cho người khác không tưởng tượng nổi, chỉ có điều là bản thân gã lại không hề nhận biết. Kiếm pháp của gã càng luyện càng thích hợp với bản thân, nhưng đồng thời cũng càng luyện lại càng khác với kiếm pháp của Lăng Ngạo Tuyết, chứ chưa cần nói đến đao pháp vốn dĩ đã khác xa của Mộ Dung Tình.
Có vẻ như cũng đã phát hiện ra điều này, nhưng gã lại cứ tưởng bản thân quá đần độn, không học được chiêu thức của hai nàng. Tuy nhiên, điều đó cũng không thể khiến gã từ bỏ luyện kiếm. Dù sao, gã cũng cảm nhận được chỗ tốt khi luyện kiếm. Lực lượng, tốc độ, năng lực phản ứng đều tăng lên.
Nhưng nếu muốn luyện kiếm, vậy cần phải có một thanh kiếm. Ban đầu gã thiếu niên dùng một vài thanh kiếm gỗ để thay thế, nhưng về sau cảm thấy mấy thanh kiếm gỗ này trở nên quá nhẹ, căn bản là không thích hợp. Bởi vậy, gã mới nhớ tới một người, một trong số những người bạn ít ỏi của mình.
Giữa quần thể núi non, có một cái bình nguyên nhỏ nằm ngoài quy luật thông thường. Một khu vực màu vàng đất, tường bao màu vàng đất, những nóc nhà lợp cỏ tranh màu vàng đất, xen kẽ một vài căn nhà được xây dựng bằng gạch xanh ngói xanh. Đây là thôn làng của gã thiếu niên.
Gã thiếu niên đi xuyên qua thôn, gặp ai cũng đều lễ phép chào hỏi, kể cả mấy vị cô dì chú bác đã chiếm đoạt nhà cửa ruộng đất của mình. Chẳng qua, những người trong thôn không quá mức hoan nghênh gã, bởi vì hiện giờ gã là cô nhi, một cô nhi mà ngay cả nhà cũng không có, đồng thời cũng chẳng Luyện Khí được. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đã quá quen thuộc với thái độ này, gã thiếu niên chẳng thèm bận tâm, đi thẳng tới cái quảng trường nhỏ của thôn. Vào cái giờ này, người gã muốn tìm chắc đang luyện võ trên quảng trường đó.
Đại bộ phận thiếu niên thiếu nhi của thôn đều luyện võ trên cái quảng trường bé nhỏ này, tiếp thu sự chỉ dạy của Đại Hải ca.
"Tú Anh, Tú Anh!"
Thiếu niên nhanh chóng tìm được người bạn tốt của mình. Cho dù nàng ta có bình thường đến mấy, gã vẫn có thể liếc mắt là nhận ra, bởi vì nàng ta là bạn tốt của gã.
"Bộ Tranh, ngươi cũng tới rồi hả."
Thiếu nữ được gọi là Tú Anh phát hiện ra gã thiếu niên, lập tức đáp trả một câu, sau đó bước lại gần.
Đích thật là một thiếu nữ rất bình thường. Không phải chỉ là nói riêng về tướng mạo của nàng ta, ngay cả khí chất cũng là bình thường, còn có chiều cao bình thường, tính cách bình thường, cái gì cũng bình thường. . .
Nói tóm lại, nàng ta chính là người đại biểu cho hai cái từ 'bình thường'. Toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không có chỗ nào là không bình thường.
Gã thiếu niên bình thường thì đúng là bình thường thật, nhưng kiểu gì gã cũng phải có điểm đặc biệt. Ví dụ như cảnh ngộ, ví dụ như thiên phú của gã "kém" đến mức không thể Luyện Khí. Chắc chắn phải có một vài điểm không giống người thường.
Nhưng Tú Anh không giống người thường, chính xác là không có điểm nào giống người thường!
Cái tên Tú Anh cũng vậy. Nàng ta tên là Lý Tú Anh. Nói về cái tên Tú Anh, chỉ riêng ở cái Thất Tinh Quốc nho nhỏ này thôi có lẽ đã có tới hơn mười vạn người có cái tên này rồi. Mà riêng người mang họ Lý, tối thiểu cũng phải có mấy vạn người. Đó là mới chỉ tính người dân Thất Tinh Quốc, nếu như tính cả Đông Việt Thần Châu, vậy thì nhiều lắm. Còn về phần những châu khác, vậy thì có lẽ chẳng cần phải tính toán làm gì. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hơn nữa, ngay trong thôn cũng có người tên Tú Anh đấy. . .
Mà Tú Anh đúng là một cô con gái bình thường điển hình. Nếu đứng lẫn vào trong đám đông, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra bóng dáng của nàng ta. Đồng thời, nàng ta cũng là một thước đo chuẩn mực để đánh giá người khác.
Ai ưu tú hơn nàng ta, vậy chính là người mạnh hơn người bình thường. Còn nếu kém hơn nàng ta, vậy khẳng định là người yếu hơn người bình thường. Bất kể là phương diện nào, bao gồm cả tiêu chuẩn võ công. Võ công yếu hơn nàng ta, bởi vậy gã thiếu niên không đạt tiêu chuẩn bình thường, chỉ có thể liệt vào hạng học sinh cá biệt.
"Bộ Tranh, hôm nay có muốn tu luyện cùng không?" Nhìn thấy sự hiện diện của gã thiếu niên, Đại Hải ca bèn hỏi một câu.
Bộ Tranh chính là tên đầy đủ của gã thiếu niên. Tuy rằng Bộ Tranh còn có tên đêm là Vân, ngay cả anh chị em họ hàng của gã cũng đều tên là Vân gì đó. Trên lý thuyết, Bộ Tranh phải được gọi là Bộ Vân Tranh mới đúng, nhưng rồi chẳng biết tại sao, cuối cùng tên gã chỉ còn Bộ Tranh, không còn cái chữ Vân kia nữa.
Điều này có lẽ là do cha mẹ cố ý, mà cũng có lẽ là bởi các bậc cha chú. Dù sao cả nhà không có bất cứ ý kiến gì, coi như là đã tỏ ý ngầm tán thành.
Bộ Tranh tức là không tranh giành*, nhu nhược không tranh giành, nhưng nhu nhược ở đây lại không phải là mềm yếu hoặc là yếu nhược, mà mang một hàm nghĩa đầy thâm ý. . .
(*Trong tiếng Trung Bộ Tranh và không tranh (giành) đều đọc là bù zheng)
Trở lại chuyện chính, bởi biết Bộ Tranh không thể Luyện Khí, nên Đại Hải ca trên cơ bản đã chẳng còn trông mong Bộ Tranh có khả năng bước chân lên con đương võ đạo. Nhưng khác với những người trong thôn, lúc nào hắn cũng đối xử với Bộ Tranh rất nhiệt tình, chỉ dạy gã được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
"Không đâu, Đại Hải ca. Đệ muốn tự mình luyện kiếm. Đệ tìm Tú Anh là để mượn thanh kiếm nhà nàng." Bộ Tranh lắc đầu trả lời.
"Ah, cũng được, vậy ngươi tự mình luyện đi, không hiểu cứ tới hỏi ta." Đại Hải ca cũng không để ý lắm. Hắn cho rằng Bộ Tranh nói luyện kiếm chính là luyện một vài chiêu kiếm căn bản mà mình đã dạy. Hắn còn tưởng rằng Bộ Tranh cũng như rất nhiều người khác, cảm thấy mình không thích hợp với môn này, sẽ bắt đầu thử một môn khác.
"Vâng, đệ biết rồi. Tú Anh, thanh kiếm nhà ngươi có còn ở đó hay không?" Bộ Tranh quay sang hỏi Tú Anh ở bên cạnh.
"Thanh kiếm nhà ta ấy à, chắc là cha ta vẫn quẳng dưới hầm, hẳn là đã rỉ sét rồi. Ngươi dùng nó để luyện kiếm chẳng biết có thích hợp hay không nữa." Tú Anh trả lời.
Thanh kiếm nhà Tú Anh thật ra chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường, chẳng quý giá gì cả. Tuy nhiên, Bộ Tranh tính tiết kiệm được chút nào hay chút đó, nên mới mượn để sử dụng. Cho dù có phải mua đứt, giá cũng rẻ hơn rất nhiều so với một thanh mới.
"Không việc gì, chỉ cần nặng một chút là được." Bộ Tranh trả lời.
"Tốt, vậy ngươi theo ta đi lấy kiếm nào." Tú Anh cũng chả buồn để ý. Đó cũng chả phải là bảo kiếm gì cả, dù có cho không Bộ Tranh cũng chẳng có vấn đề gì.
Ngay khi hai người chuẩn bị đi, một cô thiếu nữ và vài tên thiếu niên cùng nhau đi tới. . .
"Ồ, Bộ Tranh, người trong mộng của ngươi đã đến kìa." Vừa nhìn thấy cô ta Tú Anh đã dài giọng, mang ý tứ trêu cợt liếc nhìn Bộ Tranh.
Phải nói dung mạo của người thiếu nữ này rất mỹ lệ, một vẻ đẹp thật sự khó có thể thấy ở cái vùng nhỏ bé như thế này. Cộng thêm nét thanh xuân, thật sự là đối tượng được nhiều người ái mộ. Bộ Tranh cùng với mấy kẻ bên người thiếu nữ kia cũng nằm trong số người đó. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trước kia, mỗi lần nhìn thấy người thiếu nữ này, Bộ Tranh đều tìm cơ hội tiếp cận, ngây ngây dại dại nhìn chằm chằm vào người ta. Có đôi khi, gã còn tặng cho cô ta một vật gì đó. Chỉ có điều, những vật mà gã tặng đều khiến người khác phải chướng mắt.
Có một lần, Bộ Tranh nghiến răng nghiến lợi mua một cây ngọc trâm trên thị trấn. Đối với gã, tiêu hoang một hai tháng thu nhập có thể nói là đại thủ bút. Kết quả, đến lúc đưa cho người ta, người ta vứt bừa qua một bên, nói ngọc này quá kém, không xứng với mình.
Lập tức, tâm tình Bộ Tranh trở nên phiền muộn. . .
Lúc ấy Tú Anh tình cờ nhìn thấy, an ủi Bộ Tranh vài câu, nhưng lại phát hiện ra an ủi không mang lại hiệu quả gì, mới vỡ lẽ ra nguyên nhân Bộ Tranh phiền muộn là bởi mua cây ngọc trâm này mà chẳng có tác dụng gì, xót một chút tiền đã bỏ ra.
14.04.2014
Chương 8
Lý Tú Anh (2) Biên : ..... Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Nội dung thu gọn
Bởi vậy, Tú Anh mới nói mình rất thích, tặng cho nàng ta là được, sẽ không còn lãng phí nữa.
Kết quả, Bộ Tranh nói thế này: 'Đưa cho ngươi thì cũng là lãng phí như thế cả. Thế này đi, ta giảm giá tám xuống còn phần mười cho ngươi, thế nào?' Tú Anh quay phắt người bỏ đi, mặc xác cái gã Bộ Tranh. Cuối cùng Bộ Tranh lẵng nhẵng bám theo Tú Anh cả một buổi, kì kèo từ giảm giá còn tám phần mười hạ xuống giảm giá còn ba phần mười, sau đó bày ra cái bộ dạng đau lòng khiến cho Tú Anh chỉ muốn đánh cho hắn một trận.
Mà điều càng làm cho nàng ta cảm thấy á khẩu chính là, về sau Bộ Tranh vẫn cứ tiếp tục tiếp cận thiếu nữ trước mắt. Nàng ta chỉ có thể nói được hai chữ: 'vô sỉ!'
Đương nhiên, nàng ta cũng thừa hiểu, Bộ Tranh làm vậy chủ yếu chỉ là muốn lấy được một cô vợ xinh đẹp, cũng không hẳn là thực sự yêu mến người ta. Nhưng nếu đúng là như vậy, thì điều đó càng làm lộ rõ bản chất vô sỉ của gã hơn.
Tú Anh chẳng khuyên bảo Bộ Tranh bỏ cuộc, cũng chẳng cảm thấy điều này có khả năng thành hiện thực. Trên thực tế, thiếu nữ trước mặt có quan hệ thân mật với phần lớn thanh niên anh tuấn có tài cùng thôn, dù có thế nào cũng chẳng tới lượt Bộ Tranh.
Nàng ta chẳng hề khuyên bảo Bộ Tranh bỏ cuộc là bởi vì thừa hiểu, có khuyên bảo cũng vô dụng. Hơn nữa, nàng ta cũng có một chút ý định chơi xấu bạn bè, thích nhìn thấy bộ dạng nếm trái đắng của Bộ Tranh, sau đó sẽ được mặc sức mà giễu cợt.
Bất kể nói thế nào cũng được, khi nhìn thấy thiếu nữ này xuất hiện, là nàng ta có thể khẳng định, Bộ Tranh nhất định sẽ tới gần cô ta. Nàng ta đang chờ được xem Bộ Tranh ăn quả đắng.
Tuy nhiên sự thật lại nằm ngoài sức tưởng tượng, Bộ Tranh vậy mà lại không có hành động không nên có nào, thậm chí ngay cả mắt cũng chẳng thèm liếc tới người thiếu nữ kia, mà chỉ thờ ơ nói một câu: "Thấy rồi, chẳng phải là Triệu Ngọc Nhi sao?"
"? ?" Tú Anh cảm thấy rất kỳ quái. Tình huống quái gì thế này, tại sao nghe cái giọng điệu đó, có cảm giác gã giống hệt như nhìn thấy một người qua đường xa lạ vậy. Không lẽ đầu óc gã tiểu tử này đã thông suốt rồi, đã hiểu ra không nên mơ ước hão huyền nữa.
Nàng ta không biết, sau khi Bộ Tranh gặp gỡ hai người Mộ Dung Tình và Lăng Ngạo Tuyết, những người con gái có sắc đẹp tầm tầm căn bản không thể khiến cho gã cảm thấy kinh ngạc ái mộ nữa rồi. Ví như trường hợp Triệu Ngọc Nhi này chẳng hạn, trước kia gã động lòng chính là bởi vẻ đẹp của cô ta. Nhưng hiện giờ gã cảm thấy vẻ đẹp đó đã trở nên rất đỗi bình thường rồi, bình thường đến mức so với Tú Anh cũng chẳng có gì khác nhau. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong hoàn cảnh như vậy, cộng thêm bản thân không có tình cảm sâu nặng gì với Triệu Ngọc Nhi, thì làm sao gã còn hứng thú đeo đuổi Triệu Ngọc Nhi nữa.
"Nhanh đi lấy kiếm nào!" Bộ Tranh thúc giục Tú Anh, khiến cho nàng ta không kịp nghĩ ra được thực sự đã xảy ra chuyện gì.
Cũng đúng lúc này, cô gái kia hiếu kỳ liếc nhìn Bộ Tranh, dường như có phần kỳ quái trước phản ứng ngày hôm nay của Bộ Tranh. Nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu, cô nàng đã nhanh chóng ném biểu hiện kỳ quái của Bộ Tranh lên chín từng mây.
Sau khi Bộ Tranh lấy được thanh kiếm sắt, chính xác là vừa cầm kiếm vào tay là tức khắc phủi mông vứt bỏ đi vứt phéng Tú Anh lại. Điều đó khiến cho Tú Anh thiếu chút là á khẩu. Ngươi thu được kiếm rồi là coi ta như người xa lạ a, ngay cả câu cám ơn cũng chẳng thèm nói.
Được rồi, trở về tiếp tục luyện công, qua tháng sau chính là tháng chiêu sinh rồi. Đến lúc đó phải gia nhập một cái môn phái mạnh. Đúng rồi, vừa mới rồi đã quên không bảo Bộ Tranh, nhưng có lẽ là hắn cũng biết rồi chứ.
Đương nhiên là Bộ Tranh biết. Gã đặt nặng cái tháng chiêu sinh này ở trong lòng. Đây chính là cơ hội trở mình của dế nhũi gã. Gã luyện kiếm một phần cũng bởi muốn tận dụng cơ hội này.
Nhìn thanh kiếm sắt trong tay, mặc dù chỉ là một thanh kiếm sắt thô sơ, nhưng lại phù hợp với nhu cầu trước mắt của gã. Dùng nó để luyện kiếm là thừa đủ. Gã sẽ quý trọng gìn giữ bảo dưỡng, sẽ làm cho cái thanh kiếm sắt này có hình có dạng.
Đương nhiên, nguyên nhân không phải vì Tú Anh đâu đấy!
Kiếm pháp của gã càng luyện càng thuần thục, nhưng là càng luyện càng không giống nguyên bản nữa. Điều này đã thực sự khiến cho gã cảm thấy bản thân mình nhiều khả năng không có thiên phú về mặt Kiếm Đạo. Tuy vậy, gã vẫn kiên quyết không từ bỏ, tiếp tục luyện kiếm pháp. Ít nhất, tu luyện kiếm pháp này có rất nhiều chỗ tốt đối với gã. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mà Bộ Tranh cảm thấy, trong những thứ học được từ cặp song kiều kia, thứ hữu dụng nhất thực sự không phải là kiếm pháp này, mà là thân pháp của các nàng. Trong lúc chiến đấu, các nàng sử dụng vài loại thân pháp rất cao thâm, có cả linh hoạt, có cả tốc độ, cũng có cả mê hoặc. Các nàng có thể từ trên đỉnh núi đánh xuống dưới chân, rồi lại từ dưới chân đánh lên đỉnh núi, thân pháp đương nhiên đóng vai trò trọng yếu.
Những thân pháp mê hoặc đối thủ, giống như ảo ảnh, gã thiếu niên không thèm nghiên cứu. Gã chỉ thích loại tốc độ và linh hoạt, bởi vì gã muốn dùng chúng để hái thuốc mà không phải dùng để chiến đấu. Còn tu luyện kiếm pháp, gã thực sự đam mê, nguyên nhân chính là vì có thể đánh đuổi dã thú, có thể kiếm thêm thức ăn cho mình.
Nhưng chốt lại, gã chỉ học được những thứ hiện giờ có thể học. Những loại có yêu cầu điều kiện tương đối cao, gã vẫn "Học không được" như trước. Nhưng mặc dù là như vậy, gã đã thỏa mãn lắm rồi, bởi vì hiệu suất hái thuốc của bản thân đã được nâng cao rất nhiều. Có vài nơi trước đây chỉ dám đứng nhìn, giờ gã đã có có thể mò lên tận nơi rồi.
Bởi vì nguyên nhân muốn hái được thuốc, cho nên gã bỏ thời gian vào việc luyện thân pháp nhiều hơn luyện kiếm nhiều. Thân pháp rõ ràng tốt hơn hẳn kiếm pháp. Tuy nhiên điều này chủ yếu là ở phương diện tốc độ, nhảy nhót và leo trèo lên trên là để hái thuốc, chứ không phải để đối chiến.
Đương nhiên, đối chiến cũng có, đó là lúc luyện kiếm.
Nói chung là bất kể phương diện nào cũng được. Luyện kiếm, Luyện Khí và khinh công, gã đều luyện vì mục tiêu cuộc sống hàng ngày, mà chẳng phải vì luận võ chém giết với người khác. Mục tiêu cuộc sống của gã rất đơn giản, kiếm tiền mua ruộng đồng, lấy vợ.
Trở thành tuyệt thế cao thủ? Đó không phải là ước muốn của gã, thực sự không bao giờ gã có cái ước muốn ấy. Cuộc đời của gã chẳng hề có động lực nào hết. Tuy rằng cha mẹ đều đã mất, nhưng đó là điều chẳng ai mong muốn, chỉ có áp lực về sinh hoạt thường ngày, không có kẻ thù.
Quan niệm về giá trị cũng rất đơn giản, không ôm chí lớn. Nói cho cùng, gã chính là một con dế nhũi nho nhỏ!
Ngươi cho rằng một con dế nhũi nho nhỏ có thể có bao nhiêu cái nguyện vọng to lớn? Trở thành đệ nhất thiên hạ, bảo vệ hòa bình thiên hạ? Những cái mà gã ước muốn chỉ là ăn ngon mặc đẹp nhà cao cửa rộng. Sau khi no cơm ấm cật thì chẳng thiết một cái gì nữa, chỉ muốn ngủ thật ngon, làm một giấc mộng đẹp.
Trừ phi, thiên phú của gã không may bị người khác phát hiện ra, biết đâu gã sẽ có một chút mộng tưởng to lớn hơn. Ừm, có thêm một chút ít tiền, mua thêm vài miếng ruộng, cưới thêm một nàng tiểu thiếp.
Chẳng qua, xét trên thực tế, gã vẫn cứ chỉ là một con dế nhũi nho nhỏ đầy chất phác.
Chẳng mấy chốc một tháng đã trôi qua, dế nhũi đã sắp sửa chuẩn bị đối mặt với đại sự của đời mình.Nếu như thành công, chính là có thể kiếm được một công việc tốt. Đối với gã, đó chỉ là một công việc tốt mà thôi. Nhưng đối với người khác, đó lại là cơ hội đạt được sức mạnh để cải biến vận mệnh của mình.
Đó là tháng chiêu sinh mà toàn thiên hạ cùng tổ chức. Có lẽ sẽ tổ chức muộn một chút, cũng có lẽ sớm một chút. Dù sao toàn bộ thiên hạ đều cùng tiến hành việc này cả, đồng thời tuyển chọn đệ tử trong vòng một tháng này. Đương nhiên, ngoài ra còn có đặc cách tuyển chọn, không cố định thời gian. Chẳng qua, những người có thể được hưởng đặc cách tuyển chọn đều là thiên tài trong thiên tài. Thiên tài bình thường đều không có tư cách được hưởng đãi ngộ này. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mà trường hợp của gã thiếu niên này, thậm chí có chút vướng mắc, nên càng không thể có khả năng được hưởng đãi ngộ này. Gã chỉ có thể thông qua cái Chiêu Đồ Nguyệt tìm kiếm cơ hội gia nhập vào những môn phái đó mà thôi.
Việc cần làm lúc này của gã thiếu niên chính là đi cùng với mọi người cùng thôn lên thị trấn. Nơi tổ chức tuyển chọn đệ tử được đặt trên thị trấn. Những môn phái kia chẳng hơi đâu mà về thôn nhận người, trừ phi nghe nói có thiên tài. Tình huống bình thường, tất cả mọi người sẽ phải đến huyện thành, sau đó tham gia kỳ kiểm tra sơ khảo của các môn phái.
Đương nhiên, cũng có thể đi một mình, tuy nhiên gã thiếu niên chưa đến mức lập dị như vậy. Đi cùng với người khác dù sao cũng sẽ nhận được sự quan tâm chăm sóc. Nhưng quan trọng nhất là những tập thể có người dẫn đầu sẽ không mất phí báo danh.
14.04.2014
Chương 9
Lý Tú Anh (3) Biên : ..... Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Nội dung thu gọn
Vẫn là dưới bầu trời trong veo xanh thẳm, vẫn là trong sơn mạch xanh biếc. . .
Bên bờ sông nhỏ trong veo. Thôn làng của thiếu niên nằm ngay trong khung cảnh như vậy đấy. Một cái thôn rất đẹp rất trong lành, chẳng qua là tương đối vắng vẻ. Những người có bản lĩnh đều đã đi khỏi thôn tung hoành thiên hạ cả rồi. Thông thường, ngoại trừ tình huống gặp thất bại, chẳng một ai còn trở lại.
Có lẽ bọn họ đều sẽ hoài niệm về cái thôn trong lành xinh đẹp đó mỗi ngày, nhưng thế giới phồn hoa bên ngoài lại khiến cho bọn họ quyến luyến hơn nhiều. Hiện giờ, các thiếu niên này chẳng phải đang tái diễn lại chuyện đó hay sao.
"Tú Anh. . ."
Vừa đi vào quảng trường nhỏ, Bộ Tranh đã bắt gặp Tú Anh đang đứng lẫn trong đám đông, bèn cất tiếng chào.
"Bộ Tranh!"
"Bộ Tranh. . ." Cùng cất tiếng chào hỏi như Tú Anh còn có mấy người nữa. Trên cơ bản, họ đều là những người không có thiên phú về phương diện võ đạo, thực lực rất bình thường, hiện giờ chỉ hơn Bộ Tranh có một đôi chút mà thôi. Nhưng Bộ Tranh chính thức Luyện Khí mới được bao lâu? Bọn họ ít nhất cũng đã mấy năm. Xem ra, cả đời bọn họ có lẽ sẽ gói gọn trong cái thôn nhỏ này.
"Bộ Tranh, ngươi có lòng tin được gia nhập môn phái hay không?" Tú Anh hỏi Bộ Tranh nói.
"Đương nhiên là có chứ, ta nghĩ mình sẽ được gia nhập môn phái!" Bộ Tranh gật đầu trả lời.
Gã tin tưởng, hiện giờ xác suất mình có thể gia nhập vào môn phái là khá lớn. Đó không phải là ý nghĩ hão huyền của gã, mà là có căn cứ. Mặc dù, bây giờ gã có lẽ chỉ xếp hạng chót, xác suất gia nhập môn phái vẫn lớn, đó là bởi nguyên nhân gã không kén chọn môn phái lẫn đẳng cấp của nó.
Gã có thể gia nhập bất cứ môn phái nào, kể cả chỉ là một môn phái bé nhỏ. Đương nhiên, đó là một môn phái nhỏ bên trong Thất Tinh Quốc. Còn đối với Lăng Ngạo Tuyết và Mộ Dung Tình, ngay cả Thất Tinh Quốc cũng chỉ là một môn phái nhỏ, một môn phái nhỏ không đáng nhắc đến.
Đồng thời, gã cũng có thể trở thành đệ tử tạp dịch, mà không phải là cái cấp bậc đệ tử ngoại môn mà bao người khác hằng mong ước. Mục tiêu khác nhau, mức độ khó đương nhiên cũng sẽ khác nhau.
Trong cái thế lực nho nhỏ Thất Tinh Quốc này, đệ tử tạp dịch chính là tầng lớp phục vụ cho môn phái, sẽ không phải là con đường mà một số người nổi trội muốn lựa chọn, đương nhiên bậc cửa vào thấp đến mức không thể thấp hơn. Với năng lực của mình, Bộ Tranh thừa sức có thể trở thành đệ tử tạp dịch. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Về phần tại sao đãi ngộ như vậy, mà Bộ Tranh vẫn còn muốn gia nhập? Vậy thì không thể không nói, kể cả là một môn phái nhỏ đi chăng nữa, đệ tử tạp dịch nhận được đãi ngộ mà người bình thường không thể nào được hưởng. Đối với Bộ Tranh, đây là một công việc thu nhập hậu hĩnh. Nếu không phải khi thu nhận đồ đệ, những môn phái này yêu cầu phải từ mười lăm tuổi trở lên, gã đã đi báo danh tham gia từ lâu.
"Ngươi nhất định muốn làm đệ tử tạp dịch." Tú Anh hỏi. Nàng ta dù sao cũng tương đối hiểu Bộ Tranh, nên rất dễ dàng đoán được ý định của Bộ Tranh.
Ngẫm lại, với năng lực và tư chất đã biểu hiện ra của Bộ Tranh, gã có thể tin chắc như vậy, chính là bởi thiếu người làm đệ tử tạp dịch. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ừ, đệ tử ngoại môn thì ta không dám nghĩ đến. Ở nơi này, võ công của ta có lẽ là xếp hạng chót đấy." Bộ Tranh vừa cười vừa nói, không có ý tứ khó chịu gì cả. Đó là sự thật, gã đã tiếp nhận từ lâu.
"Vậy ngươi chuẩn bị vào môn phái nào?" Tú Anh hỏi. Cuộc đối thoại của hai người chẳng làm cho bất cứ một ai chú ý đến, bởi vì hai người bọn họ đều rất bình thường, nếu có chú ý thì phải chú ý những "Thiên tài" kiêu ngạo trong quảng trường kìa.
"Ta ấy à, chỉ cần là môn phái là được, môn phái nào muốn thu nhận ta, ta sẽ vào nơi đó." Bộ Tranh ha ha cười cười. Đây cũng là một lời nói rất thật. Đệ tử tạp dịch của bất kỳ môn phái nào cũng đều có thể kiếm chác được không ít "Tiền công".
"Vậy không bằng chúng ta vào cùng một môn phái đi, như vậy có thể chiếu cố cho nhau tốt hơn." Tú Anh nhìn Bộ Tranh nói. Đây là bản tính của con người, có thể kết bạn thì không còn gì tốt hơn.
"Ta muốn là được sao, phải xem người ta có thu nhận ta hay không đã. Ngươi muốn vào môn phái nào nhất?" Bộ Tranh vẫy vẫy tay, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
"Ta nghĩ có thể vào được tứ đại tông môn là tốt nhất, nếu như không được, thì kể cả Thanh Vân Kiếm Phái, Hoàng Cực Cung. . ." Tú Anh ngẫm nghĩ, có phần mơ mộng hão huyền nói.
Tứ đại tông môn chính là bốn môn phái tốt nhất trong Thất Tinh Quốc, bao gồm Thái Huyền Môn, Lăng Vân Tông, Hồ Điệp Cốc và Yên Sơn Phái. Bọn họ đều là môn phái cấp Hoàng, mặc dù chỉ tầng dưới của cấp Hoàng, nhưng ít ra cũng đạt tới cấp bậc này. Những môn phái khác, còn lâu mới có thể đạt tới cấp bậc này.
Môn phái trong thiên hạ, không, phải nói tất cả các thế lực sở hữu môn phái được chia thành bốn đẳng cấp Thiên Địa Huyền Hoàng, trong mỗi đẳng cấp lại còn có đủ loại cấp bậc. Bộ Tranh không biết nguyên lý phân chia cụ thể ra làm sao, nhưng vẫn biết rõ, đạt tới cấp Huyền đã là thế lực rất khó lường rồi, số lượng không bằng một phần mười của cấp Hoàng.
Về phần thế lực cấp Địa, gã hoàn toàn không biết gì, không biết thế lực cấp Địa đến cùng tương đương với bao nhiêu cái cấp Huyền, cũng không biết số lượng thế lực cấp Địa vô cùng ít ỏi, là nơi mà đại bộ phận thiên tài đều tranh nhau gia nhập.
Còn thế lực cấp Thiên, toàn bộ thiên hạ dường như chỉ có vài cái, kể cả thiên tài cũng chỉ biết đứng trông mà than thở, xa không thể với.
Những chuyện này, Bộ Tranh không biết, cũng chẳng cần phải biết, bởi vì gã cảm thấy mình không có khả năng chạm đến cái cấp độ đó. Chẳng lẽ nếu biết Hoàng Đế là ai, thì nhất định phải đi gặp ông ta sao? Mà điều quan trọng nhất là, cứ muốn gặp là có thể gặp hay sao?
Còn một điều nữa, trong số những thế lực đó cũng bao gồm cả các quốc gia. Nói cách khác, quốc gia cũng là một hình thái thế lực, hình thái này còn có các gia tộc, các thể loại bang phái. Tất thảy đều có thể là hình thái của một thế lực.
Các hình thái này cũng có lãnh thổ lớn không kém của một quốc gia, chẳng qua vùng lãnh thổ này thông thường không được gọi lãnh thổ, mà chỉ gọi là phạm vi thế lực.
Điều này cũng rất bình thường, bởi vì nếu xét trên phương diện vũ lực, cho dù có tới mười vạn đại quân đi chăng nữa, cũng không nhất định có thể sánh được với một vị võ giả Thất Mạch, chứ chưa cần nói đến những cấp bậc cao hơn.
Điều quan trọng nhất của một phạm vi thế lực chính là mức độ mạnh yếu của võ giả, mà không phải là có bao nhiêu người.
Đẳng cấp và tính chất của quốc gia cũng có rất nhiều khác biệt. Đẳng cấp thì chẳng cần phải nói, còn tính chất thì được phân chia ra làm rất nhiều loại, có rất nhiều thế lực độc lập, có rất nhiều thế lực phụ thuộc, còn có vài thế lực liên hợp lại với nhau . . . ,.
Thất Tinh Quốc thuộc về liên minh của vài thế lực liên hợp lại, tuy nhiên cái liên minh đó lại phụ thuộc vào một thế lực cấp Huyền. Tính chất hỗn hợp này cũng tương đối phổ thông, bởi chung quy lại, các thế lực cấp thấp sẽ tìm một thế lực cao cấp hơn để phụ thuộc.
Tầng lãnh đạo thế lực liên minh của Thất Tinh Quốc chính là tứ đại tông môn đã nói ở bên trên. Bởi vậy, tứ đại tông môn đương nhiên là những môn phái được thanh niên trong Thất Tinh Quốc muốn gia nhập nhất, nhưng không phải là tất cả.
Có một số ít người cảm thấy thực lực của mình chưa đủ, có vài người cảm thấy môn phái khác thích hợp với mình hơn, cũng có vài người chỉ cần được gia nhập môn phái là được, ví dụ như Bộ Tranh.
"Ta thích Thanh Vân Kiếm Phái." Bộ Tranh nói.
"Vì sao?" Tú Anh có điểm nghi ngờ nhìn Bộ Tranh.
"Bởi vì ta đang luyện kiếm pháp thôi. Tú Anh, ngươi nhìn thanh kiếm này xem, có phải không còn giống trước kia nữa hay không." Bộ Tranh đưa kiếm của mình ra. Khi rút ra trước mặt Tú Anh, thanh kiếm đã sáng hơn một chút. Qua quá trình gã cẩn thận bảo dưỡng, trang trí thêm một chút, thanh kiếm này đã có vẻ giống như một thanh bảo kiếm.