Chương 20
Lý Lai Phúc (3) Biên : ..... Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Nội dung thu gọn
"Lão già nhà ngươi cứ yên tâm đi đi, nơi này đã có ta." Lý Lai Phúc đáp trả.
Thật ra, cho dù không phải vì muốn giúp Từ Phúc, hắn nhất định vẫn sẽ dạy Bộ Tranh cho bằng được. Không phải hắn có trách nhiệm, mà là muốn trốn tránh khó nhọc. Chỉ có dạy Bộ Tranh học xong, hắn mới có thể bóc lột sức lao động của Bộ Tranh.
Điểm cống hiến khi luyện đan sẽ không thuộc về Bộ Tranh, mà thực tế lại thuộc về Từ Phúc và Lý Lai Phúc. Hình thức bóc lột này, Lý Lai Phúc đã từng phải hứng chịu, chẳng qua là hiện giờ hắn lại có thể đi bóc lột người khác. Đây hoàn toàn chính xác là một kiểu bóc lột, không thể có cách giải thích nào khác.
Tuy nhiên, đối với Bộ Tranh, kiểu bóc lột này có thể nói là vẫn có chỗ tốt, bởi sau này gã sẽ dễ dàng thu được điểm cống hiến. Luyện Đan Phong do Từ Phúc định đoạt, Từ Phúc nói Bộ Tranh đã hoàn thành nhiệm vụ vậy thì chính là đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể thu được điểm cống hiến tương ứng, làm chơi ăn thật.
Trái lại, nếu như hai người Từ Phúc gây khó dễ, vậy thì Bộ Tranh sẽ rất phiền toái. Kết quả là làm nhiều công ít. Đây là điều bất công mà tầng lớp dưới đáy phải hứng chịu.
Đương nhiên, đối với Bộ Tranh có thể nói đây vẫn là chuyện tốt, tuyệt đối là chuyện tốt. Nếu như không phải Lý Lai Phúc khăng khăng dạy mình cho bằng được, gã không thể nào có khả năng học được luyện đan. Mà cũng chỉ trong hoàn cảnh như vậy, gã mới có thể học được thuật luyện đan.
Nếu đổi lại là một nơi khác, gã sẽ không phải là sự lựa chọn duy nhất, vậy Lý Lai Phúc chắc chắn sẽ không dạy hắn, sẽ đá bay gã đi làm chuyện khác. Nhưng ở nơi đây, gã là sự lựa chọn duy nhất, Lý Lai Phúc không muốn chọn gã cũng không được.
Đồng thời, nếu như không phải bản thân Lý Lai Phúc muốn nhàn nhã, muốn bóc lột Bộ Tranh, vậy hắn cũng sẽ không tận tâm tận lực dạy Bộ Tranh luyện đan như vậy. Những điều kiện này, dù là thiếu một cũng không được.
Đây là việc không ai dự đoán trước được. Mà còn một điều người tác không tài nào ngờ tới, chính là nhờ vào một sự khởi đầu không giống ai như vậy, Bộ Tranh đã bước chân lên một hành trình luyện đan kỳ diệu.
Mặc dù Lý Lai Phúc chỉ dạy Bộ Tranh một vài điều căn bản, nhưng dù sao cũng chính là người đã dẫn dắt gã vào con đường này. Sau này, chỉ riêng điều đó đã đủ khiến cho Lý Lai Phúc phải tự hào.
Đương nhiên, lúc này Lý Lai Phúc không có khả năng biết mình đã sáng tạo ra một sự kiện vĩ đại đến cỡ nào, mà chỉ ấp ủ một mục đích không quá trong sáng, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để xử lý, chỉ tận tay để dạy Bộ Tranh cách luyện đan.
Chỉ tận tay là như thế nào? Đó chính là Lý Lai Phúc làm mẫu một lần, Bộ Tranh cứ thế rập khuôn làm lại một lần; là hoàn chỉnh thực hiện từ đầu đến cuối tất cả các thao tác, sau đó bắt Bộ Tranh làm theo y hệt.
May mắn là năng lực học tập về mặt hành động của Bộ Tranh dẫu sao cũng rất mạnh. Trên cơ bản, làm lại một lần là học được. Điều này khiến cho Lý Lai Phúc thở phào một hơi. Nhưng dù là như thế, trọn vẹn từ đầu đến cuối Lý Lai Phúc cũng phải mất mấy tháng mới dạy xong tất cả những gì mình muốn dạy.
Đương nhiên, trong cái khoảng thời gian cả mấy tháng đó, tuy không phải mỗi ngày đều giảng dạy, nhưng một tháng ít nhất cũng phải tới mười ngày. Tính ra cũng là một khoảng thời gian rất dài.
Còn Bộ Tranh, mặc dù từ xưa đến nay có lẽ không phải là Luyện Đan Sĩ mù chữ đầu tiên, nhưng tuyệt đối là nhân vật hi hữu trong lịch sử, đương thời có một không hai. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đồng thời, Lý Lai Phúc có thể không phải Luyện Đan Sĩ chính cống, nhưng lại là một thầy giáo vỡ lòng rất giỏi. Nền tảng căn bản về mặt luyện đan của hắn rất vững chắc, bởi dù gì hắn vẫn cứ mãi dẫm chân ở giai đoạn này. Trên cơ bản, những gì mà hắn dạy Bộ Tranh hầu như đã bao hàm tuyệt đại đa số kỹ thuật luyện đan căn bản, kể cả thủ pháp, trận pháp, hỏa hầu các loại. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có thể nói Lý Lai Phúc đã làm một vị sư phó tận hết chức trách, còn sau này tu hành thế nào thì phải dựa vào chính bản thân Bộ Tranh.
Ngoại trừ phải hoàn thành nhiệm vụ học tập, Bộ Tranh còn phải làm một số công việc tạp vụ của Luyện Đan Phong, mà trước đây do Lý Lai Phúc đảm nhiệm, nhưng bây giờ dĩ nhiên là đến tay gã. Những công việc tạp vụ này thì không phải cần ai dạy cũng biết. Đồng thời, sau khi hoàn thành chúng cũng thu được điểm cống hiến. Đây thực chất là một loại công tác, chỉ cần là công tác thì cũng chính là một loại cống hiến.
Bộ Tranh có thể dễ dàng đảm nhiệm công việc tạp vụ của Luyện Đan Phong, nguyên nhân chính là Luyện Đan Phong hóa ra không có vườn thuốc. Thanh Vân Kiếm Phái quả nhiên là dứt bỏ tất cả, chỉ chú trọng tu luyện kiếm.
Lần đầu tiên nhìn thấy khe núi này, tất cả mọi người sẽ cảm thấy kỳ quái. Khe núi này có vẻ thiêu thiếu cái gì đó, cái thiếu chính là vườn thuốc mà một Luyện Đan Phong cần phải có.
Nếu là những đại phái khác, thậm chí còn có thể lập hẳn ra một cái Dược Viên chuyên biệt. Nhưng nơi đây trái lại lại thẳng tay dứt bỏ, chưa cần nói đến một khu vườn thuốc, ngay cả một luống cỏn con cũng không có.
Tuy nhiên ngẫm lại thấy cũng đúng, bọn họ căn bản không luyện chế những đan dược khác, mà tài liệu luyện chế đan dược phổ thông thì ở đâu mà chẳng có. Thông thường, vườn thuốc thế nào cũng có một vài tài liệu hiếm có khó tìm, nhưng bọn họ lại hoàn toàn chẳng dùng đến, vậy dĩ nhiên là không cần gieo trồng để làm gì.
Đương nhiên, gieo trồng dược liệu bình thường cũng có thể đổi được điểm cống hiến. Tất cả tài liệu luyện đan luyện khí đều có thể đổi cho môn phái lấy điểm cống hiến, đây là việc phổ biến toàn thiên hạ.
Chỉ có điều, đối với hai người Lý Lai Phúc và Từ Phúc, có thể nói bọn họ chẳng cần có điểm cống hiến vượt qui định. Bọn họ chỉ cần sống ngày này qua tháng khác như vậy là được rồi.
Bộ Tranh cảm thấy như vậy dường như quá lãng phí. Vào lúc không có việc gì làm, gã khai khẩn một cái vườn, tuy nhiên, chẳng phải là vườn thuốc, mà là vườn rau. . . Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trước mắt, có thể nói việc quan trọng hơn cả là gã phải giải quyết những vấn đề như cơm ăn cái mặc. Luyện Đan Phong không cung cấp đồ ăn, muốn ăn thì tự mình đi mà làm. Đối với gã, đây không đáng coi là vấn đề gì cả. Trước kia, gã đã tự phải làm như vậy rồi. Chỉ có điều, hiện giờ có thêm hai người, nhưng hai người đó lại chẳng phải ngày nào cũng có mặt, nhất là Từ Phúc, hầu như chẳng mấy khi gặp được lão. Bởi vậy, ngay ngày đầu tiên tới đây Bộ Tranh đã chạm mặt lão, thực sự chỉ là gặp may.
Về phần Lý Lai Phúc, có lẽ sau khi dạy xong Bộ Tranh mọi thứ, hắn cũng sẽ rất ít khi có mặt. Bởi vì đó chính là mục đích hắn dạy Bộ Tranh. Nói cách khác, cơ bản có thể coi như Bộ Tranh một thân một mình.
Ngoại trừ những chuyện đó ra, Bộ Tranh vẫn muốn vào trong núi hái thuốc, làm lại công việc cũ của mình, với mục đích hoàn thành điểm cống hiến. Nơi này thuộc về Thanh Vân Sơn Mạch, Linh khí tràn ngập, dược liệu trên núi rất phong phú. Dược liệu bình thường, có thể nói là ở đâu cũng có, ngẫu nhiên còn xuất hiện dược liệu cao cấp, thậm chí còn có cả những dược liệu hiếm có.
Đương nhiên, Bộ Tranh làm sao mà hái được loại hiếm có, ngay cả loại cao cấp cũng chỉ may mắn thu được một cây mà thôi. Phạm vi tìm kiếm của gã chỉ loanh quanh ở ngoài rìa, đương nhiên chẳng thể có cơ hội tìm thấy loại cao cấp.
Cũng không phải là đi sâu vào trong mới có loại cao cấp, chẳng qua những cây ở khu vực ngoài rìa đã bị những người khác nhanh chân đến trước lấy mất rồi, làm gì còn đến lượt gã. Tuy rằng những người đó không hẳn là biết hái thuốc, nhưng cũng biết được một vài thảo dược nhất định. Tóm lại, những thiên tài địa bảo này không thể nào thoát khỏi tay bọn họ được.
Cũng còn may là chỉ khi gặp dược liệu cao cấp, bọn họ mới động chân động tay. Còn những dược liệu bình thường, bọn họ chẳng hơi đâu mà để ý tới, ngoại trừ một vài đệ tử tạp dịch muốn thu thập tài liệu để đổi điểm cống hiến.
Tuy nhiên, số bị thu thập mới chỉ là một phần nhỏ mà thôi, thậm chí còn có thể được tái bổ sung bởi những dược liệu bình thường có chu kỳ sinh trưởng ngắn. Riêng với Bộ Tranh, có thể nói dược liệu ở nơi đây nhiều hơn rất nhiều so với vùng phụ cận của thôn gã.
Nếu trước kia cũng như hiện giờ, thì kể cả là lần thu nhập tốt nhất trong quá khứ của gã, hiển nhiên cũng vẫn không thể so sánh được với ở nơi đây. Bởi vì ở nơi đây, giá trị sau khi quy đổi điểm cống hiến so với giá tiệm thuốc trả cho gã thì cao hơn rất nhiều.
Một trong những nguyên nhân đệ tử môn phái có thu nhập cao chính là, từ xưa đến nay môn phái không bao giờ làm cái trò bớt xén.
Thời gian trôi qua, Bộ Tranh đã quen dần với hoàn cảnh sinh hoạt ở nơi này. Có thể nói, Luyện Đan Phong hoàn toàn dựa vào một mình hắn vận hành. Lý Lai Phúc không có gì phàn nàn về công tác của Bộ Tranh, thậm chí có thể nói là hết sức hài lòng. Hắn bắt đầu nửa tháng mới xuất hiện một lần, đã tiếp cận đến tình trạng của Từ Phúc.
Chẳng những đã hoàn thành công tác mà chẳng một ai quan tâm của Luyện Đan Phong, mà quan trọng nhất là Bộ Tranh hoạt động vô cùng hiệu quả, khiến cho hắn hết sức yên tâm. Bộ Tranh cũng phụ trách luôn cả vông việc luyện đan, tháng nào cũng có thể luyện chế ra đan dược phổ thông vượt định mức. Đối với hắn, đối với Từ Phúc hay là đối với môn phái, thế này đã là quá đủ rồi.
Tin rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể nói cả Luyện Đan Phong sẽ chỉ còn lại có một mình Bộ Tranh. Lý Lai Phúc một tháng tới một lần đã là tốt lắm rồi, còn Từ Phúc thì đã đi du lịch ở bên ngoài.
Điều này đã khiến cho Lý Lai Phúc chợt nghĩ, chẳng phải là mình cũng đưa vợ con đi du ngoạn ở quanh đây, làm như vậy có vô trách nhiệm quá hay không?
Mặc kệ nó, dù sao cũng đã vô trách nhiệm rồi, hay là triệt để vô trách nhiệm luôn cho gọn. Ờ, có lẽ đợi một thời gian ngắn nữa rồi hãy nói sau.
Tình trạng như vậy, đối với Bộ Tranh có thể nói là không thể tốt hơn. Chỉ còn có một mình, gã có thể tự do bố trí thời gian của bản thân, cũng có thể tự do đi làm một việc gì đó. . .
Chỉ chớp mắt, nửa năm đã nhanh chóng trôi qua.
Cảnh vật củaLuyện Đan Phong dường như đã thay đổi, không còn giống như thời điểm Bộ Tranh vừa mới tới nửa năm trước. Nơi này thậm chí đã có bóng dáng của một Luyện Đan Phong rồi, bởi vì có vài khu vườn thuốc vừa mới được khai khẩn, bên trong dược liệu đang mọc xanh tốt.
Mặc dù ở bên ngoài, dược liệu không thiếu, nhưng mình có thể trồng được thêm chút nào thì hay chút đó, cũng coi như có thêm một chút dược liệu, thêm một chút điểm cống hiến, cũng chính là thêm một chút bạc.
Hôm nay là ngày luyện đan. Buổi sáng, vừa mới rời khỏi giường Bộ Tranh đã vội vàng đi đến chỗ luyện đan, chuẩn bị dược liệu, xử lý dược liệu, cung cấp nguyên vật liệu đốt lò luyện đan, mở lò đan, khống chế lò luyện đan. . .
Sau đó, lặp lại. . .
Toàn bộ quá trình trơn tru như cháo chảy. Nếu như nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ Lý Lai Phúc sẽ cảm thấy giật mình. Kỹ thuật như thế dường như còn thành thạo hơn nhiều so với hắn. Còn thủ pháp luyện đan, cảm giác còn tự nhiên hơn cả chính mình.
Bây giờ mới được có nửa năm a. Mà trong nửa năm đó, có tới ba tháng là thời gian hắn dạy Bộ Tranh, nếu tính toán cho kỹ thì thật ra cũng chỉ còn ba tháng mà thôi, vậy mà gã lại thành thạo hơn hẳn so với một người có thâm niên hơn hai mươi năm như hắn. Hắn có thể không kinh hãi sao.
Mà trên thực tế, thuật luyện đan của Bộ Tranh đã không còn cùng cấp bậc với Lý Lai Phúc đang vắng mặt. Thậm chí, có một số công đoạn, Lý Lai Phúc cũng không thể nhìn ra thủ pháp.
So với năng lực nhận thức chữ nghĩa, năng lực nhận thức vể trận pháp và thủ pháp của Bộ Tranh mạnh hơn nhiều. Trong lúc bất tri bất giác, gã đã sửa đổi một chút xíu thủ pháp của mình, khiến cho nó càng thêm hoàn mỹ, mà không, có lẽ phải nói là thích hợp với gã hơn một chút.
Mà sự sửa đổi này không phải được tiến hành chỉ trong một lần duy nhất. Mà thông qua quá trình lâu dài chậm rãi, liên tục tiến hành hết lần này tới lần khác, gã sẽ có được một chút lĩnh ngộ, rồi đưa ra một chút sửa đổi. Đương nhiên, thủ pháp căn bản cũng chỉ có như vậy, mỗi người lại có một phong cách riêng. Cho nên, mặc dù là gã có làm khác đi chút ít, người khác cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bộ Tranh chẳng hề biết tới những điều này. Gã chỉ cảm thấy dường như mình càng ngày thuần thục, thi triển trận pháp cũng càng ngày càng trở nên thong dong.
Hắn không biết tác phong thong dong đó không chỉ riêng xuất phát từ sự thuần thục, mà còn bởi gã đã tìm ra được thủ pháp thích hợp hơn với mình.
Hiện giờ, gã chỉ biết có một điều, bản thân chẳng những thong dong hơn rất nhiều, mà tốc độ cũng nhanh không ít. Lúc ban đầu, muốn hoàn thành toàn bộ quá trình phải mất hơn một canh giờ. Nhưng đến giờ, một canh giờ cũng đã dư dả, giảm đi xấp xỉ nửa canh giờ.
Đương nhiên, lúc trước, bởi nguyên nhân là người mới vào nghề nên trung bình gã phải mất chừng một canh giờ. Nhưng đến lúc này, có thể nói gã đã rút ngắn so với mức trung bình cả một khắc rồi.
Đối với một người vừa mới bắt đầu luyện đan, điều đó có lẽ là kỳ tích, không, phải nói chính xác là kỳ tích!
"Xong rồi, tiếp theo nên làm cái gì nhỉ, nên đi chăm sóc vườn thuốc, hay là đi hái thuốc. . . . . . , hôm nay là mùng hai, là ngày phát tiền tiêu vặt hàng tháng a. Lai Phúc thúc nói tiền tiêu vặt hàng tháng của tháng này tự ta phải đi lấy, ở chỗ Bổng Lộc Đường." Bộ Tranh đột nhiên nhớ tới một điều cực kỳ quan trọng.
Vào ngày mùng một hàng tháng, Thanh Vân Kiếm Phái sẽ kiểm kê điểm cống hiến của tháng trước, nhưng có thể nói là chỉ kiểm kê một số người không đạt mức quy định. Những người đã đạt quy định sẽ không cần phải kiểm kê, bởi vì điểm cống hiến sẽ tăng lên từng giờ từng khắc. Chỉ cần có sự tăng trưởng thì hoàn toàn không cần phải kiểm kê, chỉ cần kiểm tra lại là được rồi.
Mà sự tăng trưởng này không thể nào làm giả được, cho nên, nếu đã được ghi lại thì nhất định sẽ được công nhận. Ngày mùng một mỗi tháng sẽ tự động khấu trừ đi điểm cống hiến bắt buộc, quy đổi thành tiền tiêu vặt hàng tháng, còn phần dư ra thì phải tới Cống Hiến Đường để đổi.
Cống Hiến Đường có rất nhiều các loại đồ vật. Nếu như thế lực nào đạt được tới cấp Huyền như thế này, thì có thể nói chỉ sợ điểm cống hiến của ngươi thiếu chứ đồ vật mà ngươi muốn đổi không bao giờ thiếu, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có.
Ví ngay như Thanh Vân Kiếm Phái này chẳng hạn, bản thân nó cũng có rất nhiều thứ đồ thượng vàng hạ cám như thế. Trong số những đồ vật đó, có lẽ sẽ có một số mà người ta hầu như khó có khả năng sử dụng tới, nhưng nhất định vẫn có những thứ hữu dụng.
Trở lại chuyện chính. Trước kia, tiền tiêu vặt hàng tháng của Bộ Tranh nhờ Lý Lai Phúc tiện tay nhận hộ. Nhưng giờ gã phải tự mình đi nhận, bởi vì Lý Lai Phúc đã đi du sơn ngoạn thủy, có lẽ mấy tháng nữa cũng chưa trở về.
Mà tiền tiêu vặt hàng tháng của Lý Lai Phúc thì Bộ Tranh không cần phải nhận giúp, bởi số tiền này không lấy thì vẫn còn đó. Chỉ cần ngươi hoàn thành điểm cống hiến quy định, dù bao lâu sau đến lấy tiền cũng không có vấn đề gì, bởi việc đó cũng sẽ được ghi chép lại.
Vậy tại sao Bộ Tranh lại phải nhờ Lý Lai Phúc đi nhận hộ? Bởi vì Bộ Tranh có một thói quen rất dế nhũi, tiền của mình nhất định phải cất ở trong túi mình mới được, kiên quyết không để chúng nằm trong tay người khác. Ngân phiếu kim phiếu cũng có thể tiếp nhận, bởi vì những thứ này thực ra cũng là tiền. Nhưng nếu như điều kiện cho phép, gã nhất định sẽ đổi ngân phiếu thành bạc thật.
Bởi vậy, sau khi hoàn thành công việc luyện đan, Bộ Tranh bỏ hết cả cơm nước, chạy một mạch tới Bổng Lộc Đường. Có thể thu vào tay sớm một chút, gã quyết sẽ không chậm trễ, cho dù chỉ là một tích tắc.
Hình như là trong vòng nửa năm qua, đây là lần đầu tiên gã đi sang một nơi khác trong Thanh Vân Kiếm Phái. Trước kia, gã hoặc là ở lì trong Luyện Đan Phong, hoặc là chỉ đi ra ngoài hái thuốc.
Nhưng lúc này, gã chẳng nghĩ ngợi gì đến điều đó, mà chỉ toàn tâm toàn ý mà guồng chân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Bổng Lộc Đường. Mặc dù đó là nơi chưa từng đến, nhưng gã vẫn biết rõ tuyến đường. Chả biết thế nào mà gã lại biết xem địa đồ, chỉ cần có người chỉ dẫn trên đó là gã hiểu. Trước đây Lý Lai Phúc đã chỉ dẫn cho gã một lần. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tuy nhiên, bởi vì chỉ được nhìn trên địa đồ mà chưa từng chính thức đi qua tuyến đường đó, cho nên gã cứ nhằm đường gần nhất mà đi. Gã không biết trên tuyến đường đó có vài nơi phải tránh vòng qua.
Bởi vậy, gã đã mua đường mất mấy chặng, đã thế lại còn xông loạn vào một vài con đường tương đối kỳ lạ. . .
Thanh Vân Kiếm Phái có một con đường tiếng tăm nổi như cồn trong hàng ngũ đệ tử mới. Con đường này được mệnh danh là "Thanh Vân Trực Thượng" (Đường lên trời), cũng có người gọi nó là Thanh Vân Đạo (Con đường trên mây).
Điểm đặc biệt của Thanh Vân Đạo chính là nó thử thách khinh công thân pháp của một người. Nó bao gồm chín sợi dây thép căng ngang giữa hai đỉnh núi. Mà nếu đã nói là dây thép, thì có thể tưởng tượng ra nó chơi vơi tới mức độ nào.
Muốn vượt qua một khoảng cách xa như vậy, lại còn phải đi trên sợi dây thép như thế, thực sự là một chuyện chẳng dễ dàng chút nào. Đó là còn chưa nói tới gió thổi hun hút giữa hai đỉnh núi làm gia tăng biên độ dao động của sợi dây thép, gây khó khăn cho người đi trên đó. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bởi vậy mới cần một loại khinh công thân pháp cao siêu, mà đó cũng chính là nguyên nhân Thanh Vân Đạo nổi danh đến thế, chính là nguyên nhân tại sao nó lại trở thành một nơi dành cho các đệ tử mới khảo nghiệm thân pháp của chính mình.
Tại sao lại là đệ tử mới, mà không phải là đệ tử cũ?
Điều này thật ra rất đơn giản. Trình độ tu hành càng lên cao thì càng dễ dàng khống chế được thăng bằng cũng như những tác động quấy rối từ bên ngoài, bởi vậy độ khó của Thanh Vân Đạo đã không còn tính thách thức nữa.
Hơn nữa, thông thường, nếu ai muốn trở thành đệ tử phổ thông thì người đó sẽ phải đi qua cái Thanh Vân Đạo này, nên đương nhiên cũng không còn thấy đáng ngại nữa. Về phần tại sao người đó lại phải đi qua Thanh Vân Đạo, có thể nói chẳng phải là do môn phái yêu cầu, mà chỉ là một truyền thống được lưu truyền qua nhiều thế hệ.
Không sai, là truyền thống, mà không phải là quy định!
Thực ra, dù có đi qua hay không đi qua cái Thanh Vân Đạo này cũng chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ có điều, Thanh Vân Đạo có tính chất biểu tượng. Dường như trong suy nghĩ của mọi người, nếu đi qua được Thanh Vân Trực Thượng thì con đường sau này của mình cũng sẽ là như thế.
Hơn nữa, cũng không nhất định phải thực hiện cái truyền thống này, nhưng nếu không làm thì lại có cảm giác thiếu một cái gì đó.
Còn vào lúc này, dường như Thanh Vân Đạo đang rất náo nhiệt. Một đám người xúm đông xúm đỏ, giống như đang theo dõi một trận thi đấu vẫn thường hay xảy ra. Những trận thi đấu như thế này, hầu như cứ hai hoặc ba ngày lại xảy ra một lần, nhưng mức độ náo nhiệt như vậy thì rất hiếm thấy. Điều đó chỉ xảy ra trong những cuộc thi đấu quy mô lớn, hoặc là trong số những người tham gia có kẻ là trung tâm thu hút sự chú ý của người khác.
Bởi hiện giờ chỉ có ba người đang thong dong lướt đi trên Thanh Vân Đạo, nên chắc hẳn trận đấu này thuộc về trường hợp thứ hai.
Tuy rằng tốc độ hiện giờ của ba người không nhanh lắm, nhưng đó chỉ là cách nói tương đối. Nếu như dùng tiêu chuẩn của người bình thường để đánh giá, có thể nói tốc độ của ba người đã nhanh đến mức bọn họ vĩnh viễn cũng không bao giờ bắt kịp. Chẳng qua, đối với võ giả, tốc độ thế này có lẽ chỉ đạt đến tiêu chuẩn tối thiểu.
Nhưng trong hoàn cảnh như hiện giờ, lại còn đi trên sợi dây thép mỏng manh như vậy, vậy thì phải đánh giá khác đi rồi. Võ giả bình thường có thể đi trên dây như giẫm trên đất bằng cũng đã là không tồi lắm rồi, nói chi đến tốc độ còn nhanh hơn cả lúc cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Cũng chính bởi như vậy, các đệ tử mới đang đứng quan sát đều phát ra vô vàn tiếng cảm khái, cảm nhận được giữa mình và ba người đó chênh lệch lớn đến nhường nào. Có đủ các loại tâm tình, ghen ghét có, hâm mộ có, hận có, đương nhiên là sùng bái ái mộ cũng có. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ba người này là nhân tài kiệt xuất trong hàng ngũ đệ tử mới. Mà ba từ 'đệ tử mới' này không chỉ dành riêng cho đệ tử năm nay mới đến, mà áp dụng cho toàn bộ đệ tử gia nhập trong vòng ba năm vừa rồi.
Tại Thanh Vân Kiếm Phái, bất kể là ai, bất kể thiên phú cao đến thế nào, cũng bất kể người có thể thăng cấp lên hàng ngũ đệ tử phổ thông nhanh đến đâu, cũng đều phải trải qua thời kỳ đệ tử mới trong vòng ba năm. Đệ tử mới và cũ thực ra cũng chẳng khác nhau nhiều lắm, điểm khác biệt duy nhất là khi còn trong thời kỳ đệ tử mới, điểm cống hiến bắt buộc sẽ cao một cấp.
Quy định này được lập ra cũng chỉ vì muốn giúp cho môn phái phát triển mạnh hơn. Đại đa số các môn phái đều có quy định như vậy. Hơn nữa, trong vòng ba năm đó, nếu muốn thoát ly môn phái thì phải hoàn trả gấp đôi số điểm cống hiến chưa hoàn thành, thậm chí có môn phái còn cao hơn một chút, và quy định này có thể thay đổi tùy theo từng giai đoạn. . .
Mà ba người này nằm trong số vài người nổi danh nhất trong hàng ngũ đệ tử mới, chính là mấy người có thiên phú cao nhất, nhất là thiếu nữ duy nhất trong số ba người. Dường như nàng nổi danh hơn nhiều so với hai thiếu niên còn lại.
Điều đó không có nghĩa là nàng thành danh đã lâu, mà trái lại, nàng mới chỉ gia nhập Thanh Vân Kiếm Phái được có nửa năm, cùng một lượt với Bộ Tranh. Tuy nhiên, nửa năm vừa rồi đã đủ cho nàng kịp thể hiện ra thiên phú của mình. Đó là thiên phú mà đáng lẽ ra không thể xuất hiện trong một môn phái như thế này. Cho dù là ở thế lực cấp Huyền, với thiên phú đó cũng có thể tiến vào hàng ngũ cao cấp nhất.
Nàng tên Tần Sương, một thiếu nữ có bối cảnh vô cùng thâm hậu, thâm hậu đến mức không một ai ở nơi này dám động đến, kể cả là Chưởng môn nhân. Nàng xuất hiện ở Thanh Vân Kiếm Phái là bởi có mục đích khác. Điểm này, mọi người thấy rõ như ban ngày.
Mà rút cuộc là vì mục đích gì thì không một ai biết được, có thể là vì tôi luyện, cũng có thể là vì nàng đã thất thế. Nhưng dù thế nào cũng được, nàng vẫn là người không một kẻ nào ở nơi đây có thể trêu chọc.
Tuy là như vậy nhưng vẫn không ngăn được người khác theo đuổi nàng. Nếu có thể núp bóng dưới bối cảnh thâm sâu như vậy của nàng, thì sẽ có thể bớt đi vài chục năm phấn đấu. Đó là điều mà vô số người hằng mơ tưởng. Huống hồ, kể cả không có bối cảnh, chỉ cần dựa vào dung nhan tuyệt thế của mình, nàng đã có thể chinh phục tất cả mọi người rồi.
Bất kể là kẻ đang thi đấu với nàng ở phía trên, hay là đám đông đứng xem phía dưới, đều có ý định na ná như vậy, chỉ có vài người rất cao ngạo không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Mà cũng có lẽ, bởi vì bối cảnh và thiên phú của Tần Sương quá mức mạnh mẽ mới khiến cho cho bọn họ không dám biểu hiện ra, sợ có một lúc nào đó sẽ bị muối mặt.
Cũng giống như tình trạng bây giờ vậy. Trong trận đấu giữa ba người, tuy rằng Tần Sương có vẻ rớt lại phía sau một chút so với hai người còn lại, nhưng trên thực tế, hai người kia đã dốc hết sức lực còn Tần Sương thì vẫn giữ lại một chút.
"Ha ha, Tần sư muội quả nhiên là Tiên nữ xuống trần, thân pháp rất đẹp mắt. . ." Một trong hai thiếu niên vừa cười vừa nói. Mặc dù đang phải dốc toàn lực, nhưng hắn vẫn có khả năng nói chuyện. Hơn nữa, y vẫn có thể duy trì được thân pháp tiêu sái, không có vẻ gì là cấp bách. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nếu như chỉ vì tốc độ mà đánh mất hình tượng, bọn họ chắc chắn sẽ không làm, nhất là trước mặt nhiều người như vậy.
"Đúng vậy a, Tần sư muội bản chất đã thanh nhã như vậy. So ra, có thể nói Bộ sư đệ ngươi rất khó coi." Thiếu niên còn lại cũng lên tiếng. Tình địch đương nhiên là phải tranh giành vượt lên trên kẻ khác, huống chi bọn họ còn là đối thủ đang thi đấu, thì làm sao có thể để cho đối thủ chiếm được ưu thế, cho dù chỉ là ưu thế về mặt ngôn ngữ đi chăng nữa.
"Đệ khó coi hơn Tần sư muội là chuyện bình thường. Chẳng qua, so với Tiêu sư huynh, đệ vẫn dễ nhìn hơn một chút." Bộ sư đệ mỉm cười, không đánh mất một chút phong độ nào, bất kể là trên phương diện ngôn ngữ hay là thân pháp.
"Đúng vậy, đúng vậy! Bộ sư đệ càng lớn càng xinh đẹp mỹ miều, chẳng khác nào một thiếu nữ, đương nhiên là dễ nhìn hơn ta nhiều." Tiêu sư huynh vừa cười vừa đáp trả, so với Bộ sư đệ thì kẻ tám lạng người nửa cân.
"Hừ!" Bộ sư đệ hừ một tiếng. Tướng mạo anh tuấn là thế mạnh của hắn. Nhưng nét đẹp trong vẻ anh tuấn đó lại có phần thái quá, đây cũng là nỗi thống khổ của hắn.
Đương nhiên, hắn không dễ gì mà đầu hàng chịu thua, rất cay độc đốp chát lại một câu: "Người càng lớn càng khó coi thì làm sao có thể hiểu được anh tuấn là như thế nào."
"Ta cần gì phải hiểu! Đàn ông chỉ cần có thực lực, khó coi cũng không sao cả. Vả lại, ta có nét đẹp man dại đấy." Tiêu sư huynh vẫn vừa cười vừa nói.
". . ." Tần Sương nín thinh, chẳng hiểu là nàng không muốn nghe hay là đang bận tâm đến vấn đề khác. Nàng vẫn cấp tốc lao về phía trước. Thân hình yêu kiều nhỏ nhắn và yếu ớt lay động trong gió núi.
Gió núi thổi mạnh không theo một quy luật nào, thêm vào đó sợi dây thép lại dài tới như vậy, cho nên dù có muốn không lay động cũng khó mà làm được. Đây là thách thức lớn nhất khi muốn vượt qua Thanh Vân Đạo. Nếu như chỉ đơn thuần là làm xiếc trên dây, đối với bọn họ có lẽ chỉ là việc cỏn con. Nhưng nếu như dây thép dưới chân dao động không theo một quy luật nào, vậy có thể nói độ khó đã tăng vọt.
Nguyên nhân Tần Sương không câu gì có lẽ chính là bởi nàng phải luôn ứng phó với sự dao động này.
Đúng lúc này, đám người phía dưới bỗng nhiên huyên náo ầm ĩ. . .
"Nhất định là đang hoan hô chúng ta, bọn họ cũng chỉ có tư cách này mà thôi. Trong hàng ngũ đệ tử mới, khinh công của đệ và Tần sư muội là cao nhất." Bộ sư đệ trả lời, khơi khơi phớt lờ Tiêu sư huynh. Hơn nữa, y còn tự áp đặt tiếng xôn xao náo động ở bên dưới thành hoan hô, vì mình mà hoan hô.
"Câu đằng trước có lẽ là ngươi nói rất đúng. Về phần câu đằng sau, chắc chắn là ngươi đã sai mười mươi. Ngươi không phải là người cao nhất, chí ít khi có mặt ta là như thế. . ." Tiêu sư huynh hờ hững nói.
"Tần sư muội, huynh đi trước một bước đây." Vào thời điểm này, Tiêu sư huynh đột nhiên tăng tốc. Dáng vẻ miễn cưỡng lúc trước lập tức biến mất, hắn kéo dãn ra một khoảng cách với Bộ sư đệ.
Trong khi đó, Tần Sương vẫn theo sát như trước, không nhanh không chậm, vẫn chưa tung hết sức lực ra.
"Làm sao có thể, làm sao huynh vẫn còn ẩn giấu thực lực được chứ. . ." Bộ sư đệ tỏ vẻ không thể nào tin được.
"Vừa mới rồi chỉ là vui đùa với đệ một chút mà thôi, hiện giờ ta mới hành động thật sự đấy." Trong lúc vọt lên, Tiêu sư huynh quay đầu lại thong dong cười nói, hơn thế nữa vẻ tươi cười đó còn mang đậm nét chế nhạo. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Huynh. . . Không ngờ. . ."
Bộ sư đệ tỏ ra oán giận. Nhưng chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của y đã thay đổi, trở nên hưng phấn bừng bừng--
"Kỳ thật, đệ cũng đang vui đùa với huynh một chút mà thôi! !"
Trong khi nói chuyện, tốc độ của Bộ sư đệ cũng đồng thời nhanh hơn. Hơn nữa, dường như còn nhanh hơn Tiêu sư huynh một chút.
". . ." Sắc mặt Tiêu sư huynh cũng lập tức thay đổi, chẳng qua là theo chiều hướng trái ngược lại với Bộ sư đệ.
Tuy nhiên, cho dù Bộ sư đệ đã tăng tốc, thậm chí còn nhanh hơn Tiêu sư huynh một chút, nhưng cũng chỉ là một chút xíu không đáng kể mà thôi. Hai người thật ra vẫn đang trong tình trạng giằng co, thắng bại khó phân.
Trong khi đó, tình trạng của Tần Sương dường như lại chẳng có thay đổi gì. Nàng vẫn duy trì tốc độ ngang ngửa với bọn họ, hơn nữa vẫn còn chưa tung hết sức lực như trước.
Điều này đã giúp cho bọn họ nhận ra một sự thật, Tần Sương mới là người có khinh công cao nhất trong số ba người, chẳng qua nàng không muốn tranh đua với bọn họ mà thôi. Nói khó nghe một chút, thực chất bọn họ chỉ đang tranh giành nhau vị trí thứ hai mà thôi.
"Oa. . ."
Đúng lúc này, bọn họ chợt nghe thấy phía dưới huyên náo hơn rất nhiều, giống như nhìn thấy điều gì đó đặc biệt đáng phấn khích, khiến cho xảm xúc của mọi người vượt ra khỏi tầm khống chế.
"Bọn họ đang hoan hô huynh!"
"Bọn họ đang hoan hô đệ!"
Hai người đồng thời nhìn sang nhau, ném cho đối phương một câu nói cao ngạo, sau đó lạnh lùng quay đầu đi. . .
Nhưng thực ra trong lòng bọn họ cũng có phần nào tán thành lời nói của đối phương. Những người bên dưới không phải đang hoan hô mình, mà thực ra là đang hoan hô đối phương. Hiện giờ, cũng chỉ có bọn họ mới đáng được nhận tiếng hoan hô như vậy. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau bọn họ đã nhận ra, tiếng hoan hô đó không phải dành cho mình, cũng không phải dành cho Tần Sương đang bên cạnh, mà là cho một tiểu tử đang xông loạn không biết lai lịch.
Bọn họ nhìn thấy một tên tiểu tử đang cấp tốc chạy tới, đạp trên dây thép như giẫm trên đất bằng theo đúng nghĩa đen của nó. Điều đáng ngạc nhiên là tiểu tử này luôn luôn chỉ đạp chân trên một sợi dây thép. Bất kể là dây thép đó biến hóa như thế nào, gã vẫn đạp chân chính xác lên nó.
Nói cách khác, tiểu tử này biến hóa theo sự biến hóa của sợi dây thép. Hơn nữa, sự biến hóa này đồng bộ đến kinh người. Nếu như có thể thực hiện được chính xác đến như thế, coi như đã chứng tỏ, khinh công của tiểu tử này vô cùng cao siêu.
Tuy nhiên, có một điều tương đối kỳ quái, tiểu tử này giống hệt như là đang chạy bộ. Gã không thực hiện bất cứ một động tác bay nhảy nào, hoàn toàn không có phong thái tiêu sái, mà có cảm giác như một người bình thường đang chạy trối chết vậy. Điều này khiến cho người khác cảm thấy hết sức quái dị.
Nên nói là khinh công của gã cao, hay nên nói là gã chạy nhanh?
Tuy nhiên, nếu như không bàn luận tới điều này, có thể nói tốc độ của tiểu tử này rất nhanh. Điểm này không ai dám phản đối, bởi vừa mới quan sát tiểu tử này chỉ trong chốc lát, hai người đã bị gã thu hẹp gần một nửa khoảng cách. Tốc độ này thật sự đủ khiến cho người khác phải sợ hãi. Tin chắc chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị tiểu tử này đuổi kịp.
Xem kìa, đúng vậy a, mới vừa mới có ý nghĩ đó, tiểu tử này đã ở ngay bên cạnh hai người.
Sau khi phát hiện ra gã tiểu tử xông loạn này đã đến ngay bên cạnh, hai người định nhân cơ hội đó quan sát gã một chút. Nhưng gã tiểu tử xông loạn này căn bản không cho bọn họ cơ hội, không buồn liếc bọn họ lấy một cái, "Chạy" vụt qua, dáng vẻ gấp gáp vội vàng.
Điều này làm cho cái miệng vừa mới há ra định chào hỏi của hai người bọn họ rất lâu sau không khép lại được. Sau đó, bọn họ bỗng phát hiện ra, dường như đã bị tên tiểu tử xông loạn đó ảnh hưởng, Tần Sương cũng đẩy nhanh tốc độ, bỏ lại hai người ở tít tận đằng sau, tốc độ hầu như là ngang bằng với tên tiểu tử đó.
Vào thời điểm này, nếu có người tinh mắt, sẽ phát hiện Tần Sương đã không còn thong dong như trước, nàng hầu như đã dốc hết sức lực ra rồi.
Tần Sương nhìn sang gã tiểu tử xông loạn, có phần cảm thấy kinh sợ, kinh sợ khinh công thân pháp của gã. Tuy rằng cái gã tiểu tử xông loạn này vẫn luôn chạy không ngừng nghỉ, nhưng qua một vài động tác, có thể nhận xét khinh công của gã có vẻ rất cao, thậm chí còn cao hơn cả nàng một chút.
Điều thực sự khiến cho nàng cảm thấy có phần bất ngờ hơn cả, là khinh công của cái gã tiểu tử xông loạn này dường như rất cao minh, ngay cả loại mà nàng đang nắm giữ cũng có vẻ không bằng. Điều này hình như là không có khả năng, bởi vì thực chất công pháp mà nàng được học là của thế lực cấp Huyền, thuộc về công pháp ngũ tinh. Còn ở cái Thanh Vân Kiếm Phái này, công pháp cao nhất cũng không thể vượt quá tứ tinh, có lẽ chỉ có Thanh Vân Kiếm Pháp là miễn cưỡng đạt tới ngũ tinh.
Về phần công pháp khinh công, hình như Thanh Vân Kiếm Phái chỉ có Di Tinh Bộ có thể miễn cưỡng coi là tam tinh. Nhưng Di Tinh Bộ cũng không có khả năng cho phép đệ tử mới tiếp cận, chẳng lẽ cái gã tiểu tử xông loạn trước mặt này không phải đệ tử mới?
Không thể nào, gã có vẻ còn nhỏ tuổi hơn mình một chút, tuyệt đối đệ tử mới.
. . . ,, trong miệng hắn đang lẩm bẩm cái gì?
Lúc này Tần Sương mới chú ý tới, cái gã tiểu tử xông loạn này đang liên tục lẩm bẩm cái gì đó. Chẳng qua, tiếng gió gây ảnh hưởng khiến nàng không nghe được rõ ràng, tuy nhiên vẫn loáng thoáng nghe thấy "Công thiển", chẳng lẽ đang nói công lực của ta còn chưa đủ hay sao?
Hừ, ngươi dám coi rẻ ta!
Tần Sương lại tăng tốc thêm một lần nữa, rất nhanh đã vượt qua cái gã tiểu tử đó, nhưng chỉ là vượt qua một chút. . .
Cuối cùng, trong tiếng hò reo hưng phấn của mọi người, Tần Sương là người thứ nhất vượt qua Thanh Vân Đạo. Mà ở đích đến đương nhiên có không ít người đang đứng chờ, khi nhìn thấy Tần Sương xuất hiện, tự khắc có một tràng tiếng hoan hô. Trong số bọn họ, người nhắm vào Tần Sương thực sự không ít.
Nhưng Tần Sương lại chẳng để ý gì đến sự tán thưởng của mọi người, mà chỉ quay đầu lại chờ cái gã tiểu tử xông loạn kia. Mà quá trình chờ đợi này cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì gã chạy sát ngay phía sau nàng. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nàng muốn nhìn xem tiểu tử này đến cùng là người như thế nào. Vừa mới rồi, nàng chưa kịp nhìn rõ. Nàng thực sự muốn biết, tiểu tử này dùng loại thân pháp nào, mà so với thân pháp ngũ tinh của mình lại còn cao hơn một chút.
Rất nhanh, cái gã tiểu tử xông loạn đó đã đến nơi. Nhưng trong khi Tần Sương đứng đấy chờ cái gã tiểu tử đó chạy đến nơi để cùng nói chuyện, nàng lại phát hiện ra, tiểu tử chạy thẳng qua mình, đến thời gian một cái nháy mắt cũng không dừng lại, thậm chí không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, cứ thế mà cắm đầu chạy qua, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn một chút.
Đúng thế, Thanh Vân Đạo dù thế nào cũng sẽ kìm hãm tốc độ người ta lại một chút, sau khi rời khỏi nó đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn.
Nhưng đó không phải là điểm quan trọng. Vì sao gã không hề dừng lại, cũng không tới gặp ta? Chẳng lẽ gã không phải cố ý biểu hiện trước mặt mình một chút, tìm cơ hội tiếp cận mình hay sao. Những người làm như thế có lẽ là phải chiếm tới tám phần mười của Thanh Vân Kiếm Phái, đã làm cho nàng cảm thấy quá mức quen thuộc, nên thản nhiên quy gã luôn vào loại người đó.
Nhưng, cuối cùng nàng lại phát hiện ra, cái gã tiểu tử xông loạn này hóa ra thật sự đơn thuần chỉ là đang xông loạn. Gã căn bản không có ý định tiếp cận nàng, mà là có mục đích khác. . .
Hiện giờ, nàng có muốn đuổi theo để hỏi cũng khó mà thực hiện được, làm như vậy hình như rất không hợp lý. Hơn nữa, điều này cũng chẳng cần thiết lắm. Tuy rằng thân pháp đó không tồi, nhưng thân pháp chẳng qua chỉ là một loại phụ trợ thứ yếu. Nàng đâu phải chưa từng được nhìn thấy người có thân pháp cao hơn chính mình. Đồng thời, nàng cũng đã từng đánh bại người như vậy rồi. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thân pháp cao không có nghĩa là thực lực mạnh!
Tần Sương cảm giác bản thân mình lúc này có phần rối loạn, không ngờ tâm tình của mình lại bị rối loạn bởi hành vi của người khác. Dù thế nào đi chăng nữa, điều này cũng sẽ rất bất lợi cho việc tu hành của bản thân. Mình bây giờ không thể nào làm cho bản thân tĩnh tâm lại được. . . Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tần Sương nhanh chóng bỏ qua sự việc có liên quan đến gã tiểu tử xông loạn đó. Tuy vậy, trong lòng nàng vẫn không hết hẳn hiếu kỳ, thực ra cái gã tiểu tử này là ai. Nhưng tin rằng điều này mình cũng không cần phải hao tổn tâm tư để điều tra cho rõ ràng, đám người Tiêu sư huynh kiểu gì cũng sẽ đi làm.
Tiểu tử này đi về phía chỗ. . .
Chẳng lẽ nói "Công thiểu" thực ra là. . .
. . .
"Tiền công tiền công. . ."
Bộ Tranh chạy một mạch như điên đến Bổng Lộc Đường, miệng không ngừng lẩm bẩm, ngay cả khi đã đi vào Bổng Lộc Đường cũng vẫn chưa chịu dừng lại, khiến cho toàn bộ đám người đã đứng xếp hàng từ trước đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn lướt qua Bộ Tranh.
Những ánh mắt đó đều giống như muốn vặn hỏi Bộ Tranh, chẳng lẽ trong cuộc đời mình ngươi chưa nhìn thấy tiền bao giờ sao?
Đối với những ánh mắt kiểu này, Bộ Tranh hoàn toàn coi như chẳng nhìn thấy gì, vẫn tiếp tục làm theo ý mình, cho đến khi gã nhận được tiền tiêu vặt hàng tháng của tháng này mới thôi, trừ phi có người cắt ngang lời gã. Nhưng có một điều hiển nhiên, nếu căn cứ vào tình huống hiện giờ, có thể nói tất cả mọi người đều khinh thường không muốn bắt chuyện với gã.
Sau khi đã nhận đủ tiền, Bộ Tranh đếm qua đếm lại mấy lượt rồi mới cảm thấy mỹ mãn cất vào trong túi của mình. Sau đó, gã vừa ngâm nga một tiểu khúc chẳng có vần có điệu vừa bỏ đi, không hề làm cho bất kể một ai chú ý.
Một tên đệ tử tạp dịch nho nhỏ thì có gì đáng chú ý đây, thậm chí tương lai cũng chẳng tuấn tú hơn người.
Chẳng qua, cái tên đệ tử tạp dịch nho nhỏ này lại tạo ra một sự kiện bão tố đối với một số người nào đó. Có một lũ người đang tìm kiếm gã, bởi nguyên nhân gã xông loạn bừa bãi, cũng là bởi gã có thân pháp hoàn toàn không phù hợp với thân phận đệ tử tạp dịch.
Đương nhiên, bản thân Bộ Tranh thì chẳng biết gì về những chuyện này. Gã chẳng qua chỉ thuận tiện ghé qua Cống Hiến Đường một chút, thử xem mình có thể chẳng may vớ được đồ tốt nào hay không.
Thật ra gã cũng có chủ định đấy, nên mới không đổi tất cả cống hiến thành tiền. Nhưng mục đích chính của gã lại hoàn toàn không phải là vì muốn thu được tài nguyên tu luyện tốt hơn, mà là vì muốn mình được hưởng lợi thông qua việc đề cao hiệu suất công việc của mình.
Hơn nữa, vật mà gã muốn đổi cũng có thể dùng bạc để giải quyết vấn đề. Nếu đổi vật đó để mà dùng thì có thể nói đại đa số người sẽ cảm thấy lãng phí, về thực chất hầu như cũng chẳng khác gì là đổi thẳng ra thành bạc cả.
Vật đó chính là Túi Càn Khôn, là một loại trận khí phụ trợ có thể mua ở bên ngoài, một loại trận khí chỉ thuần túy mang tính phụ trợ. . .
Đối với đệ tử môn phái, điểm cống hiến phải dùng để đổi lấy đan dược, công pháp, các loại trận khí. Mấy thứ này dù có tiền cũng không nhất định có thể mua được.
Chẳng qua, đối với Bộ Tranh, thứ mà gã quan tâm hơn hẳn chính là những đồ vật có giá trị thực tế. Đối với gã, loại đồ vật như Túi Càn Khôn có thể nói là quá thực dụng. Khi đi hái thuốc, nếu mang một cái Túi Càn Khôn vậy thì có thể giải quyết vấn đề đồ ăn cần mang theo, hơn nữa còn có chứa thảo dược, như vậy sẽ thoát khỏi rất nhiều trói buộc, có thể giúp cho gã tăng hiệu hái thuốc lên rất nhiều.
Cũng chính bởi như vậy, nhu cầu cấp bách hiện giờ của gã là một cái Túi Càn Khôn. Cho dù có nhỏ một chút, gã cũng có thể chấp nhận. Mà gã cũng chỉ muốn đổi một cái, lớn tầm khoảng một hộc là đủ rồi. Tuy rằng như thế nhỏ hơn cái sọt hái thuốc của gã một chút, nhưng được cái là không phải cõng nó lên lưng.
May mắn là Túi Càn Khôn nhỏ nhất cũng phải tới ba hộc. Tuy nhiên có thể nói, loại nhỏ nhất định sẽ bị ném vào lô một lần nữa để phân giải ra những tài liệu đã dùng để chế tạo ra nó, bởi vì giá trị của cả cái túi còn không sánh bằng những tài liệu này.
Túi Càn Khôn to hay nhỏ thì phải trông cậy vào tài liệu và độ thuần thục, thậm chí còn phải trông cậy vào ý trời. Tuy rằng dùng tài liệu kém một chút thì không có khả năng tạo ra không gian lớn hơn so với dùng tài liệu tốt, nhưng nếu vận khí tốt thì vẫn có thể chế tạo Túi Càn Khôn có không gian lớn hơn nhiều so với bình thường. Điều này thì phải phó mặc cho ông trời rồi.
Qua hỏi thăm Bộ Tranh biết được, muốn đổi một cái Túi Càn Khôn nhỏ nhất ở chỗ này cũng phải cần một nghìn điểm cống hiến sư môn, tính ra thì xấp xỉ tương đương với điểm cống hiến bắt buộc trung bình của đệ tử mới trong vòng nửa năm. Nếu quy đổi ra bạc, thì đó chính là một trăm lượng bạc.
Theo cách nói của Bộ Tranh, đây là ăn cướp a, hơn nữa còn là cái kiểu cướp bóc đám nhà giàu!
Một trăm lượng bạc a, nếu ở thôn của chúng ta, số tiền đó có thể cưới thêm bao nhiêu là vợ a, có thể mua thêm bao nhiêu là trâu a. . .
Mà đợi một chút, trâu và vợ đâu có giống nhau?
Bất kể nói như thế nào, đó cũng vẫn là một khoản tiền lớn, mà lại chỉ có thể mua được một cái túi nho nhỏ như vậy, không phải ăn cướp thì là cái gì. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
May mắn là nửa năm qua, ca cũng góp nhặt từng tí một được không ít, kiểu gì cũng phải từ một trăm lượng trở lên đấy. . .
Oa ha ha, nếu nói như vậy, ca giờ cũng là một kẻ có tiền rồi, có lẽ trở thành một thổ hào rồi thì phải?
Ừm, nếu đã là như vậy, ca sẽ hào phóng một chút. Cái nhỏ nhất làm sao có thể tương xứng với một thổ hào như ca được chứ, đã đổi phải đổi cái loại lớn--
"Ta đổi cái này! !"
Cuối cùng, Bộ Tranh chọn một cái Túi Càn Khôn tầm mười hộc. Chẳng qua -- đó chẳng phải là cái Túi Càn Khôn lớn nhất ở nơi này, thậm chí còn không được xếp vào loại lớn, chỉ có thể coi là khá lớn trong số Túi Càn Khôn loại nhỏ.
Hơn nữa, Túi Càn Khôn hiển nhiên là loại thấp kém nhất trong chủng loại trận khí trữ vật. Loại cao cấp chính là những cái mà Lăng Ngạo Tuyết và Mộ Dung Tình đeo trên người, chúng không phải là Thủ Trạc mà là Giới Chỉ.
Không thể nói bởi nguyên nhân có thể làm vật phẩm trang sức mà những thứ này thuộc loại cao cấp, mà phải nói là vì yếu tố chất liệu. Yếu tố chất liệu sẽ đóng vai trò quyết định sự khác biệt về mặt bản chất chứ không phải không gian lớn hay nhỏ. Nói một cách đơn giản, Túi Càn Khôn lớn hơn nữa cũng vậy, cũng không thể sánh với Càn Khôn Giới Chỉ, vẫn chỉ là Phàm Khí mà thôi.
Bởi vậy, Bộ Tranh vẫn không thể ra dáng thổ hào một chút nào, vẫn chỉ là một con dế nhũi nho nhỏ như vậy. . .
Không nên thấy gã không chọn cái nhỏ nhất mà cảm thấy gã đã tiến bộ, mà đó chỉ là vì gã đã dùng điểm cống hiến mà không phải là bạc thật để hoán đổi. Nếu như dùng bạc thật, đương nhiên gã sẽ chọn cái nhỏ nhất.
Phải tiêu tiền tươi thóc thật thì mới có thể cảm nhận được nỗi xót xa từ tận sâu trong đáy lòng. Nếu đổi lại là điểm cống hiến, có lẽ đã không đau lòng như vậy, dù sao đi nữa nó cũng không phải là bạc.
Vì cái Túi Càn Khôn này Bộ Tranh đã phải bỏ ra hơn hai nghìn điểm cống hiến, cũng là có thể nói là một lần hộc máu.
Thật ra, không phải là gã chưa từng nghĩ tới hơn hai nghìn điểm cống hiến đó có thể đổi thành hơn hai trăm lượng bạc, mà chẳng qua chỉ là bởi gã đã nghe ngóng được, theo giá cả ở bên ngoài, với hai trăm lượng chỉ có thể mua được một cái Túi Càn Khôn thuộc loại nhỏ nhất. Nói cách khác, gã tiêu tốn hơn hai nghìn điểm cống hiến này coi như đã mua được đồ vật rẻ hơn giá trị thực tế của nó.
Khi dùng điểm cống hiến đổi lấy một đồ vật nào đó trong môn phái, không có khả năng không thu được chút lợi ích nào, tối thiểu cũng phải nhận được một mức chiết khấu rất lớn. Điểm này đã thực sự khiến cho Bộ Tranh phải cân nhắc, có nên dùng điểm cống hiến đổi một vài thứ gì đó để mang ra ngoài bán hay không. Đây có lẽ mới là nguyên nhân mấu chốt gã không đổi điểm cống hiến thành bạc trắng.
"Cái này? Phải tốn hơn hai nghìn điểm cống hiến đấy, ngươi thật sự muốn đổi?" Người của Cống Hiến Đường có phần ngạc nhiên nhìn Bộ Tranh. Hắn không ngờ lại có người tiêu phí hơn hai nghìn điểm cống hiến để đổi lấy một cái Túi Càn Khôn. Đây đã là việc đã bao nhiêu năm rồi không nhìn thấy, chỉ có người nào đã có đầy đủ mọi thứ rồi mới đổi, hơn nữa còn không nhất định là sẽ đổi Túi Càn Khôn.
Hơn nữa, thiếu niên trước mặt này hình như là còn đang dùng lệnh bài đệ tử tạp dịch. Đệ tử tạp dịch có rất nhiều nhu cầu, công pháp như, đan dược như . . . Những thứ có thể nâng cao thực lực mới là thứ bọn họ cần đổi, vậy mà lại bỏ ra hơn hai nghìn điểm cống hiến để đổi Túi Càn Khôn. Thế này có cảm giác na ná như gã đã bị lừa đá vào gáy rồi.
Còn nữa, một tên đệ tử tạp dịch chẳng hiểu sao lại có thể tích trữ đến hơn hai nghìn điểm cống hiến, thật sự không hề dễ dàng a. Hơn nữa còn mới chỉ có nửa năm, qua lệnh bài thân phận có thể nhìn ra được thời gian nhập môn.
Đúng là càng không thể tưởng tượng nổi!
Có phải tiểu tử này đang đùa ta hay không? Không đúng, trên lệnh bài hình như thật sự có hơn hai nghìn điểm cống hiến, thậm chí còn hơn thế nữa. Gã kiếm ở đâu ra nhiều điểm cống hiến như vậy?
Nếu như tên nhân viên của Cống Hiến Đường này mà còn biết định mức điểm cống hiến mỗi tháng của Bộ Tranh nữa, hắn nhất định sẽ càng thêm giật mình. Bởi vì điều đó coi như đã chứng tỏ điểm cống hiến mà Bộ Tranh có được còn cao hơn một chút so với dự đoán của hắn.
"Ừm, đổi cái này." Bộ Tranh gật đầu liên tục, xác nhận quyết định này.
"Nếu ngươi đã lựa chọn như vậy, vậy thì. . ."
Người của Cống Hiến Đường gật đầu, chuẩn bị đổi điểm cống hiến của Bộ Tranh, thì đúng vào lúc này, có một người đột nhiên nhảy ra ngăn cản vụ giao dịch này.
"Đợi một chút!" Một cái giọng nói thánh thót như chim hoàng anh lọt vào lỗ tai Bộ Tranh.
Mọi người vừa mới nhìn về nơi giọng nói đó phát ra, chỉ thấy một bộ quần áo trắng như tuyết trắng lóa, còn con mắt thì lập tức dán chặt vào một gương mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp, rất lâu sau không dời ra chỗ khác được.
"Thương sư tỷ!"
Thương? Lại có người họ Thương cơ đấy.
Bộ Tranh âm thầm kỳ quái. Đích xác là có người mang họ Thương. Tuy nhiên, cái vị Thương sư tỷ này thực ra không phải họ Thương, mà là họ Ngải. Có vẻ như cái này họ thật sự làm cho người cảm thấy đã đau thương lại càng thêm đau thương. . .
Chỉ có điều, mặc dầu vị Thương sư tỷ có cái họ nghe rất đau thương, nhưng khí tức của nàng lại hoàn toàn trái ngược, tạo ra cảm giác như đang đắm chìm trong gió xuân, làm cho người khác cực kỳ thoải mái.
Hơn nữa, địa vị Thương sư tỷ này hình như cũng rất cao, võ công rất cao, thiên phú rất mạnh. Nói tóm lại, mọi người có mặt tại Cống Hiến Đường đều đối xử cực kỳ cung kính với nàng ta, trong con mắt không tròng của những tiểu nhân vật như Bộ Tranh thì chính là đại nhân vật.
Bởi vậy, mặc dầu không dám nghĩ một đại nhân vật như vậy sẽ nói chuyện với chính mình, nhưng Bộ Tranh cũng không tiếp tục hoán đổi đồ vật nữa, lập tức đứng lánh qua một bên mà nhìn. Nếu như vị đại nhân vật này muốn nhanh chóng đổi vật gì đó, vậy thì cứ để nàng ta đổi trước, không nên đắc tội.
Mẹ đã từng nói, dân chúng thấp hèn như chúng ta, khi gặp người khác phải gọi 'lão gia', mà có một số 'lão gia' đầu óc thực sự có vấn đề, ngàn vạn lần đừng có để bị tai bay vạ gió.
"Ngươi tên là gì vậy?" Vị Thương sư tỷ đi thẳng tới trước mặt Bộ Tranh, lên tiếng hỏi gã. Ngữ khí không hề có ý gì là người bề trên hỏi kẻ dưới, mà cũng giống như khí tức trên thân thể nàng ta, làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
"Đệ?" Bộ Tranh có phần ngơ ngác nhìn vị Thương sư tỷ đang đứng trước mặt. Nếu như không phải hai cái vị "Lão bà" đẹp choáng ngợp đến mức thái quá, có lẽ gã nhất định sẽ cảm thấy vị Thương sư tỷ trước mặt mình là tiên nữ giữa chốn trần gian. Nhưng hiện giờ, có thể nói gã chỉ cảm thấy vị Thương sư tỷ này rất đẹp mắt mà thôi.
"Đúng vậy, chính là ngươi." Thương sư tỷ gật đầu nói.
"Đệ là Bộ Tranh. . ." Bộ Tranh trả lời. Sau khi nói xong câu đó, gã không hề tiếp tục nói gì nữa, bởi vì không biết nên nói cái gì với vị Thương sư tỷ này. Trên thực tế, gã hoàn toàn không biết tại sao Thương sư tỷ lại phải bắt chuyện với mình.
"Ta họ Ngải, tên Thương. . ." Thương sư tỷ dường như có phần khó nói, nhưng không hẳn là giống như cái họ khó nói ra của mình, nếu không thì nàng ta có lẽ đã chẳng bao giờ nói.
"Ngải sư tỷ!" Bộ Tranh rất lễ phép chào.
". . . , ngươi cứ gọi ta Thương sư tỷ là được rồi. . ." Khóe miệng Thương sư tỷ khẽ co giật. Đây là kết quả mà nàng ta không mong muốn nhất, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì 'ngải' và 'yêu' phát âm gần như nhau.
Vốn chuyện này cũng không đáng coi là gì, nhưng chỉ vì có một số người có ý xấu với nàng ta đã cố ý lợi dụng cách phát âm giống nhau này để quấy rối, khiến cho nàng ta bây giờ có phần dị ứng với cách xưng hô như thế này. Bình thường, nàng ta sẽ chỉ cho phép người khác gọi mình là Thương.
Nhưng cho dù đã thừa biết sẽ có khả năng tạo thành hệ quả như vậy, nàng ta vẫn cho phép Bộ Tranh gọi tên của mình. Điều này xuất phát từ một loại lễ tiết, một loại lễ tiết mà rất nhiều người đều phải để ý đến, nhất là trong tầng lớp những võ giả kiêu ngạo.
"Thương sư tỷ?" Bộ Tranh thoáng có phần nghi ngờ, nhưng cũng không quá mức để ý, hỏi tiếp: "Xin hỏi Thương sư tỷ gọi đệ có việc gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là muốn thương lượng với ngươi, trao đổi với ngươi một ít điểm cống hiến mà thôi." Thương sư tỷ trả lời.
"Đổi? Đổi bằng cách nào?" Bộ Tranh đề phòng lui về phía sau cho chắc ăn, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm. Dù thế nào đối phương cũng là đại nhân vật mà hiện giờ gã không thể chọc vào. Nếu như đối phương ngang nhiên cậy mạnh để cướp đoạt, có lẽ gã cũng đành phải chấp nhận xui xẻo. Tuy nhiên, tình hình lại có vẻ không diễn biến theo chiều hướng đó.
"Chẳng phải ngươi muốn đổi Túi Càn Khôn hay sao? Ta vừa khéo có một cái Túi Càn Khôn, đúng lúc không cần dùng đến, muốn đổi lấy một chút điểm cống hiến trong tay ngươi. Sau đó ngươi sẽ dùng điểm cống hiến đổi giúp ta mấy thứ tài liệu. Thế nào?" Thương sư tỷ trả lời.
"Thế này. . ." Bộ Tranh có phần lưỡng lự, "Túi Càn Khôn của sư tỷ có lớn hơn cái này không?"
"Điều đó là đương nhiên. Mặc dù cái túi này ta đào thải ra, nhưng so với cái ngươi muốn đổi thì tốt hơn rất nhiều." Thương sư tỷ mỉm cười. Đây là vật nàng ta mới trang bị một năm trước. Lúc đó, nàng ta đã có uy vọng và thân phận rất cao nên đương nhiên không có khả năng quá kém. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tuy rằng cái Túi Càn Khôn này không phải là loại tốt nhất, nhưng vẫn có thể coi là loại cao cấp. Cho dù là dùng hình thức vật đổi vật, cũng có thể đổi được tài liệu mà nàng ta muốn. Nhưng nếu làm như vậy có lẽ tương đối phiền toái, tương đối tốn thời gian. Trong khi đó, nàng ta lại đang cần gấp, nên mới muốn trao đổi với Bộ Tranh.
Bởi vậy, với Bộ Tranh, có thể nói gã đã chiếm được lợi lớn trong vụ trao đổi này, tuyệt đối là như vậy.
Chỉ có điều, Bộ Tranh có vẻ như vẫn chưa khôn ra được tí nào, tiếp tục nói: "Có thể cho đệ xem qua được không. . ."
". . ."
Thương sư tỷ dường như không sao ngờ được Bộ Tranh lại muốn kiểm chứng. Theo như ngươi nói, chẳng lẽ ngươi không thể tin tưởng hay sao? Ở Thanh Vân Kiếm Phái này, dù sao thanh danh của mình cũng là rất tốt cơ mà. Tuy nhiên, nếu ngẫm lại, vị tiểu sư đệ này hình như là mới gia nhập thì phải, vậy thì không có gì phải kỳ quái.
Với tư cách người trong cuộc, Thương sư tỷ không có ý kiến gì. Chẳng qua, những người xúm lại xem ở xung quanh lại đang thầm mắng té tát ở trong lòng, mắng Bộ Tranh không biết phải trái, dám chất vấn cả Thương sư tỷ.
Thậm chí có người rục rịch, muốn giúp đỡ Thương sư tỷ dạy cho Bộ Tranh một bài học. Tuy nhiên bọn hắn không dám làm như vậy, ai cũng biết Thương sư tỷ không thích điều đó.
"Được, cho ngươi xem trước." Thương sư tỷ đưa cái Túi Càn Khôn cho Bộ Tranh. Bộ Tranh lập tức kiểm tra qua một chút, phát hiện ra cái Túi Càn Khôn này quả thật là vô cùng lớn, so với cái mà mình muốn đổi thì không biết lớn hơn bao nhiêu lần. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nếu như cái lúc trước chỉ có dung lượng bằng một cái sọt đựng thuốc, thì cái này bằng cả một cái hiệu thuốc.
"Ha ha, thực lớn quá. Ồ, trong này còn có vật gì đó. . ."
"A!" Thương sư tỷ lập tức giật phắt cái Túi Càn Khôn đó lại, sau đó dấu dấu giếm giếm chuyển đồ vật bên trong vào Càn Khôn thủ trạc của mình, không cho người khác cơ hội nhìn thấy đó là những vật gì.
Vật phẩm ở bên trong Càn Khôn có thể chuyển thẳng qua nhau, không cần phải lôi ra nhét vào. Chính vì như thế, mọi người mới không biết đồ vật bên trong rút cuộc là cái gì, chỉ biết là Thương sư tỷ xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, giống như bị người ta nhìn thấy cái gì đáng xấu hổ. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chẳng lẽ, bên trong là. . .
Có vài đồng môn suy đoán đầy ác ý, đồng thời biểu lộ ra một nụ cười hèn mọn, giống y như cái đồ vật mà bọn họ nghĩ tới đang được đặt ngay trước mặt vậy.
"Không cho phép ngươi nói cho người khác biết những gì mình đã thấy." Sau khi xác định trong Túi Càn Khôn không còn bất kỳ vật gì, Thương sư tỷ đưa cái túi cho Bộ Tranh, hơn nữa lúc trả lại còn lén nói nhỏ một câu "Cảnh cáo". Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đệ biết rồi." Bộ Tranh gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, những thứ này có gì phải giữ bí mật chứ. Nhưng thế nào cũng được, nếu như người ta đã muốn giữ bí mật vậy thì giữ bí mật.
Thật ra, những vật cất giữ bên trong của Thương sư tỷ cũng chẳng phải là bí mật riêng tư không thể cho người khác nhìn thấy gì cả. Tuy có thể coi như là một loại bí mật riêng tư, nhưng chỉ là một vài thứ đồ chơi mà nàng ta yêu thích. Nàng ta có sở thích thu thập một ít búp bê vải, kiểu dáng thể loại gì cũng có.
Bởi vì thân phận hiện nay của mình, nàng ta sẽ cảm thấy khá ngượng ngùng nếu bị người khác phát hiện ra sở thích này. Như thế là chuyện thường tình của con người, đâu có gì to tát, có thể nói chỉ là một chuyện nhỏ nhít.
Nhưng chỉ vì vẻ xấu hổ của nàng ta, cộng thêm việc người khác tò mò suy đoán lung tung, vậy là chuyện này đã biến thành khác hẳn. Có người đã từng nói, thế giới này vốn chẳng có việc gì, nhưng cứ bàn ra tán vào thành ra có chuyện.
"Vậy không biết Thương sư tỷ muốn bao nhiêu điểm cống hiến?" Đánh giá sơ qua một chút, Bộ Tranh lập tức nhận ra cái Túi Càn Khôn này rất giá trị. Kể cả là mình có xì hết điểm cống hiến đang có ra, cũng không nhất định đã đủ để đổi ngang giá trị.
"Ngươi dùng bao nhiêu điểm cống hiến để đổi lấy cái Túi Càn Khôn này, vậy cứ đổi bấy nhiêu." Thương sư tỷ thản nhiên nói. Không phải không biết mức chênh lệch giá trị giữa hai thứ, nhưng một chút chênh lệch đó vẫn không đáng để nàng ta phải cò kè mặc cả. Mặt khác, có thể nói những thứ mà nàng ta muốn đổi cũng không phải là quá nhiều, bởi đã có đủ hết rồi.
"Tốt lắm, chỉ cần không cao hơn giá gốc, đệ sẽ đổi ngay." Bộ Tranh gật đầu đồng ý.
"Có phải ngươi muốn nói, nếu như không phải giá gốc, ngươi sẽ không đổi hay không?" Người của Cống Hiến Đường đứng bên cạnh hết sức tò mò hỏi.
"Vậy phải xem tình hình thế nào, nếu vượt quá ba nghìn ta sẽ không chấp nhận." Bộ Tranh trả lời, cũng coi như nói thẳng ra cái giá gốc của bản thân.
"Ba nghìn điểm cống hiến? Con lạy hồn, cái Túi Càn Khôn này, kể cả là có tăng số điểm đó lên gấp đôi cũng chưa chắc đã có thể mua được, ngươi đúng là đồ quê mùa không biết gì." Nhân viên Cống Hiến Đường thiếu chút là lăn quay ra, hơn nữa còn thầm bi phẫn trong lòng, chẳng biết làm sao mà tiểu tử này không những kiếm được món hời, mà lại còn được thể khoe mẽ.
"Đắt như vậy a!" Bộ Tranh kinh ngạc thốt lên. Hiển nhiên là gã cũng không biết mức giá thị trường này. Đồng thời, gã cũng chưa từng nghĩ tới là giá sẽ cao như vậy.
"Bây giờ chắc ngươi đã hiểu, mình nên lựa chọn như thế nào rồi chứ." Vị nhân viên Cống Hiến Đường có phần đố kỵ nói.
"Ta biết mà, vượt quá ba nghìn, ta sẽ không đổi." Bộ Tranh nói luôn. Đáp án này hiển nhiên là chẳng khác gì mấy so với lúc trước. Điều này thực sự làm cho người khác suýt nữa thì trợn mắt.
"Có phải ngươi vẫn còn không hiểu hay không?" Nhân viên Cống Hiến Đường có phần hoài nghi nhìn Bộ Tranh, còn Thương sư tỷ dường như cũng có điểm nghi hoặc.
"Ta hiểu chứ, ta đâu phải là đồ đần. Việc đơn giản thế này tại sao mà không hiểu." Bộ Tranh lắc đầu, trả lời ngay tắp lự.
"Đúng thế, việc đơn giản như vậy, không có khả năng không hiểu. Nhưng mà, chỉ cần là một người bình thường thì sẽ lựa chọn đồng ý đổi, tại sao ngươi ngươi lại không đổi?" Câu trả lời của Bộ Tranh thật sự làm cho người ta khó hiểu. Việc này chỉ cần liếc qua là đã thấy chỗ tốt, vì sao lại không đồng ý.
Bộ Tranh bắt đầu giải thích: "Người bình thường có đổi hay không thì ta không biết. Ta chỉ cần biết là riêng cái Túi Càn Khôn này là đã đủ cho mình dùng rồi, tốn thêm điểm cống hiến sẽ là lãng phí. Bây giờ ta tiêu nhiều như vậy, đã là tương đối phá của rồi."
". . ."
Mọi người cứng họng, cùng ngẫm lại những gì Bộ Tranh đã nói. Mặc dù cái loại Túi Càn Khôn này càng lớn thì càng tốt, nhưng phải xem nhu cầu của người cần dùng. Nếu như không có nhu cầu về không gian lớn như vậy, có thể nói như vậy đích xác là rất lãng phí.
Giống như Bộ Tranh vậy, gã chỉ cần sử dụng cái túi kia, là đã đáp ứng được nhu cầu rồi. Gã chẳng mạo hiểm đi tìm bảo vật, cũng chẳng phải vận chuyển một lượng lớn hàng hóa, đương nhiên nhu cầu sẽ không lớn như vậy, tiêu nhiều hơn một điểm cũng là lãng phí.
Mà gã cũng không phải là nói nhăng nói cuội. Nếu không vượt quá một nghìn điểm cống hiến, gã có thể chấp nhận. Một nghìn điểm cống hiến a, chính là tương đương với một trăm lượng bạc, đã đủ cho gã mua một hai mẫu đất, trở thành tiểu địa chủ rồi.
Nếu như không dùng điểm cống hiến để mà tính toán, con số gã đưa ra sẽ nhỏ hơn.
"Yên tâm đi, đối với ta có thể nói đây chỉ là đồ bỏ. Trong mắt ta, hai nghìn điểm cống hiến của ngươi có giá trị lớn hơn rất nhiều so với nó." Thương sư tỷ lên tiếng, điều này đích xác là sự thật.
Nếu như không có cái Túi Càn Khôn này, có lẽ nàng ta sẽ dùng một vật có giá trị tương đương, hoặc là trực tiếp dùng số bạc gấp đôi để trao đổi. Nếu giá trị quá thấp, có lẽ nàng ta sẽ lưỡng lự không muốn lấy ra trao đổi, bởi sẽ có cảm giác mình đã chiếm tiện nghi của người tiểu sư đệ này.
Dù sao đi nữa, đối với một đệ tử giàu sụ như nàng ta, có thể nói như thế này chẳng đáng là cái gì.
"Đa tạ sư tỷ, vậy sư tỷ hãy nói cho đệ biết đồ mình muốn đổi." Bộ Tranh vừa sửa sang lại cái Túi Càn Khôn, vừa nói. Theo tình hình cho thấy, thứ này đã thuộc về ca.
"Được, là. . ." Thương sư tỷ cũng rất dứt khoát, nói luôn ra đồ vật mà mình muốn đổi, số điểm cống hiến cần thiết dường như còn không nhiều như Bộ Tranh đã dự kiến.
Rất nhanh, song phương đã hoàn thành vụ giao dịch này. Sau đó, Thương sư tỷ bỏ đi ngay, trước khi đi vẫn còn nói với Bộ Tranh một câu "Cảm ơn, gặp lại!", khiến cho cả một đám người cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Bộ Tranh cũng đáp trở lại một câu hẹn gặp lại. Sau đó gã lập tức chúi đầu vào nghiên cứu cái Túi Càn Khôn mình vừa mới thu được. Đồ tốt a! Nói như vậy, ca có thể hái thuốc trong rừng cả tháng rồi mới quay về tập trung vào luyện đan, có thể tiết kiệm được không ít thời gian. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bộ Tranh không định ở lại Cống Hiến Đường quá lâu. Mục đích chính của gã là muốn đổi lấy vật này, còn dư lại bao nhiêu sẽ đổi ra tiền, những thứ khác dường như gã không có hứng thú.
"Tiểu sư đệ, xin dừng bước." Ngay khi Bộ Tranh chuẩn bị trở về, có mấy người sư huynh ngăn gã lại, gương mặt đang tươi cười hiện rõ nét bỉ ổi.
"? ?" Bộ Tranh nhìn mấy vị sư huynh trước mặt, đều là người không quen biết, mà biểu hiện cười bỉ ổi của bọn họ thực sự đã làm cho gã cảm thấy vừa có phần hoảng sợ, vừa có phần đề phòng.
"Tiểu sư đệ a, vừa mới rồi ngươi nhìn thấy gì ở bên trong vậy, có phải là những cái kia. . . Hắc hắc. . ." Một vị sư huynh nói một cách khá là bỉ ổi, sau từ 'cái kia' là một nụ cười "Hiểu ý".
"Những cái kia là cái gì?" Đương nhiên đối với những việc như thế này, có thể nói Bộ Tranh không hiểu rõ lắm. Nửa năm vừa qua, gã hầu như không tiếp xúc với người khác, bản chất vẫn thế, vẫn là một tiểu tử vùng nông thôn chất phác.
"Chính là vài thứ. . ." Có một người phác lên không khí một hình vẽ, sau đó những người khác đều mỉm cười. . .
"Các huynh, cái đó. . ." Bộ Tranh ngẩn ngơ, sau đó vội vàng lắc đầu nói, "Cái đó đệ không thể nói! Thương sư tỷ không cho nói!" Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quái lạ, tại sao bọn họ lại biết bên trong là thứ gì. . .
Rất hiển nhiên, Bộ Tranh đã hiểu lầm một chút. Cái hình vẽ đó thực ra là rất mơ hồ, hơn nữa đồ vật mà gã nhìn thấy đích xác là có hình dạng tương tự như vậy, cho nên. . .
Lập tức, mọi người bàn tán xôn xao. Thấy phản ứng của Bộ Tranh, bọn chúng khẳng định suy đoán của mình là đúng, càng hâm mộ Bộ Tranh mèo mù vớ cá rán có thể được nhìn thấy, thật sự khiến cho người khác phải đố kỵ.
"Cái gì?"
Bộ Tranh vẫn cứ ngây người ra "Cả ngố" như trước, hoàn toàn không hiểu nổi thế này có gì hay mà phải hâm mộ chứ.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, một thiếu niên lạnh lùng anh tuấn bước tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bộ Tranh không rời.
Vào thời điểm này, thông qua cách xưng hô của những người xung quanh với tên thiếu niên lạnh lùng anh tuấn này, Bộ Tranh đã xác định được thân phận của thiếu niên này --
"Nhị sư huynh! !"
Thông thường, đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái chỉ xưng hô với nhau sư huynh sư đệ, cùng lắm là kèm theo họ, còn rất hiếm khi kèm cả số thứ tự. Bởi vì người có thể được gọi kèm theo số thứ tự thì chỉ có mười, đó chính là mười người xếp hạng đầu, chính là thập đại đệ tử của Thanh Vân Kiếm Phái.
Trong sư môn, bất kể tư chất và tuổi tác của một đệ tử cao thấp thế nào, chỉ cần xếp vào hàng ngũ thập đại đệ tử này, vậy sẽ chính là sư huynh tỷ của các đệ tử khác. Đây là vinh dự dành cho thập đại đệ tử, đồng thời cũng là động lực thúc đẩy người ta cạnh tranh với nhau.
Về phần đệ tử phổ thông, sẽ dựa vào thời gian nhập môn để tính toán. Cho dù thực lực không bằng người, nhưng chỉ cần gia nhập sư môn sớm hơn cũng sẽ là sư huynh. Đồng thời, sư đệ phải tôn trọng sư huynh.
Còn thập đại đệ tử chính là trường hợp đặc biệt. Nhưng kể cả là trường hợp đặc biệt đến mấy, cũng vẫn sẽ thuộc về hàng ngũ đệ tử, bối phận cũng sẽ không vì thế mà thay đổi.
Có vài môn phái sẽ tôn thực lực lên hàng đầu, nhưng tuyệt đại đa số các môn phái vẫn luôn chú trọng bối phận và kinh nghiệm từng trải, bởi vì môn phái cần không riêng gì người có thực lực cao cường, mà còn cần người có thể quên mình cống hiến cho môn phái. Mà trên thực tế, mẫu người phía sau quan trọng hơn nhiều.
Đương nhiên, nếu như thực lực cường đại thì có thể nói chắc chắn sẽ nhận được sự tôn trọng từ phía trưởng bối, chỉ cần thực lực có thể đạt tới một mức nào đó.
Liệu có thể có một số người tâm cao khí ngạo không phục hay không?
Đương nhiên là có, nhưng người ta thiết lập ra thập đại đệ tử chính để giải quyết vấn đề đó. Nếu ngươi không phục, vậy thì bước chân vào hàng ngũ thập đại đệ tử rồi hãy nói. Nhưng nếu như ngươi không thành công, vậy ngươi có bản lĩnh gì mà không phục đây?
Nếu như thành công, vậy ngươi đã có được cái ngươi muốn rồi, còn không phục cái gì nữa đây.
Bởi vậy, mỗi một môn phái đều lập ra một hình thái tương tự như thập đại đệ tử này, chỉ khác nhau về mặt số lượng mà thôi. Mà điều rất đáng phải suy nghi là môn phái nào càng có cấp độ cao, môn phái nào càng có số lượng đông thì số lượng đệ tử trong hàng ngũ này trái lại lại càng ít. Ví như một vài thế lực cấp Huyền chẳng hạn, hầu như chỉ có tứ đại đệ tử.
Có lẽ, cũng chỉ là bởi ở tầng thứ này, thực lực đệ tử sẽ sàn sàn nhau, cạnh tranh sẽ càng thêm kịch liệt. Bởi vậy, giảm bớt được hiệu ứng đó đi chút nào sẽ tốt hơn chút đó.
Bất kể nói như thế nào, nếu như vị Nhị sư huynh này có thể làm Nhị sư huynh, vậy chứng tỏ thực lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, chí ít cũng phải là số một số hai trong hàng ngũ đệ tử của Thanh Vân Kiếm Phái.
Không, chính xác là số hai. . .
"Nhị sư huynh, huynh tìm đệ?" Bộ Tranh run run hỏi thăm. Đây chính là đại nhân vật a, không biết hắn muốn cái làm gì, chẳng lẽ mình đã từng đắc tội với hắn? Không phải chứ, nếu có đắc tội thì chẳng có ai khác ngoài Lưu lão.
Nhắc đến Lưu lão mới nhớ. Từ Phúc đã giúp Bộ Tranh tìm hiểu được, Lưu lão đã quên phứt cái tên tiểu nhân vật Bộ Tranh này rồi, trừ phi Bộ Tranh một lần nữa xuất hiện trước mặt lão. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đúng vậy, ngươi hãy nhường Túi Càn Khôn đang cầm trên tay cho ta." Nhị sư huynh lạnh lùng nói.
"Huynh ra giá bao nhiêu tiền?" Bộ Tranh nhìn Nhị sư huynh. Dù không biết tại sao đối phương lại muốn có cái Túi Càn Khôn này, nhưng gã đã thừa biết vận mệnh của nó, chắc lại sắp đổi qua tay người khác rồi.
Gã sẽ không vì một cái Túi Càn Khôn mới mới thu được vào tay mà đắc tội với Nhị sư huynh. Nhưng số tiền đó kiểu gì cũng thể từ bỏ, ít nhất cũng phải thu lại số tiền vốn hai nghìn điểm cống hiến mới được. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Nếu như Thương sư muội đã dùng vật đổi vật với ngươi, vậy ta cũng sẽ dùng một vật khác để trao đổi. Trên tay của ta vừa khéo có một cái Càn Khôn Giới, vật này chắc không cần ta phải nhiều lời chứ." Nhị sư huynh lấy ra một cái Giới Chỉ, sau đó ném cho Bộ Tranh.
"Càn Khôn Giới?"
"Nhị sư huynh không hổ là Nhị sư huynh, không ra tay thì thôi đã ra tay là phải Càn Khôn Giới. Vật này kể cả là đệ tử tinh anh cũng chưa chắc đã có. Tiểu tử này thật sự là dẫm phải *** chó rồi."
"Đúng vậy a, hâm mộ a. . ."
"Đố kỵ a. . ."
"Hận a. . ."
. . .
Bộ Tranh tiếp nhận Càn Khôn Giới, rồi đứng im như phỗng. Không phải vì quá hạnh phúc mà gã sợ ngây người ra, mà là vì không biết sử dụng cái Càn Khôn Giới này bằng cách nào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào những trận văn nhỏ li ti nhưng cực kỳ phức tạp trên bề mặt Càn Khôn Giới.
Xét riêng về trận văn trên bề mặt, cho dù người không có kiến thức cũng có thể biết được, giá trị của cái Càn Khôn Giới này lớn hơn rất nhiều so với Túi Càn Khôn.
Với một trận khí, tuy rằng không phải cứ có nhiều trận pháp là tốt, nhưng số lượng trận pháp khắc bên trên càng nhiều thì cũng đã chứng tỏ vật liệu của nó càng tốt. Chỉ cần không phải là loại vô ích, trận pháp càng nhiều cũng có nghĩa là càng tốt.
"Chưa bao giờ sử dụng Càn Khôn Giới hả, ta đã xóa đi khí tức của bản thân trên vật này, ngươi chỉ cần nhập khí tức của mình vào là được. Còn thiết lập cách thức mở ra thế nào, đó chính là việc của ngươi." Nhị sư huynh lạnh nhạt nói.
"Ah, đệ biết rồi."
Tuy chưa từng nhìn thấy Càn Khôn Giới, nhưng Bộ Tranh vẫn có một chút tri thức về trận pháp do Lý Lai Phúc chỉ dạy. Nền tảng của luyện đan bao gồm cả trận pháp. Mà một số tri thức căn bản về trận pháp lại rất phổ biến, bởi vậy Lý Lai Phúc đã tiện dịp nói sơ qua một lần.
Có loại trận pháp chuyên môn dùng để phân tích phân biệt khí tức của người sử dụng. Loại trận pháp này thậm chí còn có thể phân biệt được khí tức đặc thù của con người trên phạm vi rộng, có rất nhiều tác dụng kỳ diệu.
Mà một Càn Khôn Giới như vậy có nghĩa là thuộc về riêng một cá nhân. Nếu như khí tức của cá nhân không đúng thì có thể nói, cho dù có phương pháp mở ra cũng không thể thực hiện được, trừ phi có thể phá giải trận pháp đó.
Phá giải trận pháp cũng là một ngành nghề, có một số người chuyên môn làm cái công việc này, chuyên môn phá giải một số trận pháp cần phá giải, đi phá mở một số trận khí thuộc về người khác.
Đương nhiên, phá giải trận pháp yêu cầu kỹ thuật về phương diện rất cao, đồng thời còn có mạo hiểm, nếu lỡ tay rất có thể sẽ hủy diệt trận khí.
Chính bởi vì như vậy, phá giải trận pháp là việc tốn rất nhiều nhân lực vật lực.
Đồng thời, những vật phẩm như Càn Khôn Giới, khi bị cướp đoạt đi, thì có thể nói cho dù đối phương có công lực cao đến mấy cũng không thể xóa đi khí tức, mà cần phải có người biết phá giải trận pháp. Nói một cách đơn giản, chính là cần người biết "Mở khóa".
Hoặc là phải đợi, đợi tầm một hai trăm năm, khí tức sẽ tự nhiên tiêu tán, trở thành vật vô chủ. Đến lúc đó chỉ cần biết phương pháp mở ra là được. Đương nhiên, nếu như là đồ vật loại tốt, có lẽ thời gian chờ đợi sẽ lâu hơn một chút.
Đây chính là nguyên nhân võ giả ham thích trộm mộ, không, là ham thích thăm dò di tích.
Những chuyện đã nói ở trên chẳng có liên quan gì đến Bộ Tranh, ít nhất lúc này là không có. Hiện giờ, gã chỉ thiết lập lên một cách thức mở ra, biến Càn Khôn Giới trở thành đồ đạc của mình, rồi chuyển mấy đồ vật vừa mới để vào trong Túi Càn Khôn sang Càn Khôn Giới.
Mặc dù không gian của Càn Khôn Giới không thể sánh bằng Túi Càn Khôn, nhưng vật phẩm này lại có bảo hiểm. Hơn nữa, Bộ Tranh căn bản cũng không cần dùng không gian lớn như vậy. Thế này là hoàn mỹ lắm rồi. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ừm, nếu như hoàn mỹ hơn chút nữa, Bộ Tranh chắc chắn sẽ không từ chối, mà chỉ cảm thấy không có khả năng.
Nhưng, thực tế lại diễn ra đúng như thế. Bộ Tranh rời khỏi nơi đó trong sự hâm mộ của mọi người, còn cái vị Nhị sư huynh thì đã đi từ trước. Hắn căn bản không có hứng thú nói thêm bất cứ câu gì với Bộ Tranh.
"Hắc hắc. . ."
Trên đường trở về, trong lúc Bộ Tranh đang vừa vuốt ve Càn Khôn Giới, vừa cười ngây ngô, thì lại có người xuất hiện, chặn đường gã.
Cướp đường?
Không có khả năng, nơi này chính là Thanh Vân Kiếm Phái, không kẻ nào dám làm ra việc như vậy.
Cướp sắc?
Vậy thì càng không thể! Bởi có thế nào Bộ Tranh cũng là một tên đực rựa. . .
Nhưng mà, đối phương hình như là một cô gái, chẳng lẽ đúng thật là cướp sắc?
16.04.2014
Chương 28
Bí kíp không chữ Biên : ..... Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Nội dung thu gọn
"Sư đệ, ta dùng cái Càn Khôn Giới này đổi cho ngươi cái kia, hơn nữa còn các cho ngươi một quyển bí kíp ta đã tìm được trong một ngôi cổ mộ."
Cô gái chặn đường vừa nói vừa đặt những đồ vật đó xuống trước mặt Bộ Tranh. Nàng ta nói với thái độ không cho phép Bộ Tranh cự tuyệt, ngay cả thương lượng cũng không được.
"Được!"
Bộ Tranh không hề cự tuyệt, bởi vì gã cảm thấy, người có thể dễ dàng lấy ra Càn Khôn Giới thực sự không phải là kẻ mà mình có thể trêu chọc. Hơn nữa, trong chuyện này gã không những không lỗ, mà trái lại còn kiếm được một món hời lớn. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quyển bí kíp đó là cái gì, Bộ Tranh cũng không biết, bởi vì gã mù chữ. Nhưng gã đã kiểm tra một lượt cái Càn Khôn Giới. Dường như nó còn tốt hơn một chút so với cái Nhị sư huynh đưa cho lúc trước. Trận pháp trên bề mặt nhiều hơn, ngay cả không gian cũng lớn hơn.
Chỉ cần cái giới chỉ này cũng đã thừa đủ khiến cho gã hài lòng, huống chi còn các thêm một quyển bí kíp, cho dù gã không biết nó là cái gì, cũng không biết có cái gì hay ở bên trong.
"Đừng có nói đã từng gặp ta." Sau khi ném lại một câu, nàng kia lập tức biến mất không còn bóng dáng. Đương nhiên, không phải là thật sự biến mất, mà là sử dụng một loại thân pháp nhanh như chớp bỏ đi. Tốc độ như thế, Bộ Tranh chỉ có thể than thở bằng bốn từ -- nhanh thế là cùng!
Còn nàng đó thực sự là ai, tại sao phải đổi lấy cái Càn Khôn Giới kia, thì không phải vấn đề Bộ Tranh quan tâm. Việc đó và gã có quan hệ quái gì đến nhau.
Hiện giờ, Bộ Tranh chỉ ước lại tiếp tục có người đổi đồ tiếp với mình thì tốt biết mấy, sẽ bỏ thêm mấy thứ nữa ra đổi. Hắc hắc, nếu được như vậy thì quá tốt, nhưng có phần mơ mộng hão huyền rồi.
Trên thực tế, đúng thật là mơ mộng hão huyền. Sau nàng kia, đã không có còn có ai tiếp tục trao đổi đồ với Bộ Tranh nữa. Cho dù trên đường về Luyện Đan Phong Bộ Tranh lưu luyến không rời cứ đi một bước lại quay đầu một lần đi chăng nữa, cũng chẳng còn ai tiếp tục xuất hiện trước mặt, muốn trao đổi đồ với gã nữa.
Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng làm Bộ Tranh phải cảm thấy thất vọng. Gã nhanh chóng bắt tay vào chăm sóc vườn thuốc của mình, đồng thời tận dụng công dụng của Càn Khôn Giới.
"Há há, về sau không cần đi đi lại lại gánh nước rồi. . ."
"Há há, duy nhất một lần là nhổ hết cỏ dại. . ."
"Há há. . ."
Về phần cái Càn Khôn Giới, Bộ Tranh cắm đầu vào chơi vài ngày mới chấm dứt cái hành vi rất chi là dế nhũi của mình. Mà điều khiến cho người ta không thể thốt lên lời chính là, gã thản nhiên dùng Càn Khôn Giới chứa phân bón. Nếu như việc này đến tai nàng kia, sau khi biết được Bộ Tranh sỉ nhục đồ vật của mình như vậy, cô nàng nhất định sẽ đập gã chết tươi.
Kể cả những người khác cũng sẽ có cảm giác kích động muốn chém người. Bộ Tranh làm như vậy, có thể khẳng định là chẳng khác gì chẻ đàn làm củi, nấu hạc để ăn. Nhưng với Bộ Tranh, công cụ này đã dùng đúng mục đích. Đến lúc cần thiết, gã sẽ không ngại ngần chẻ đàn làm củi, nấu hạc để ăn, nói gì đến cái việc không để lại bất cứ dấu vết gì như thế này.
Những thứ được cất giữ trong vật phẩm Càn Khôn chắc chắn sẽ không làm ô nhiễm không gian bên trong. Đồng thời, chúng cũng sẽ không làm ô nhiễm lây đến những vật phẩm khác cũng được chứa trong đó. Tuy không gian của vật phẩm Càn Khôn lớn nhỏ khác nhau, nhưng mỗi đồ vật được cất giữ bên trong sẽ nằm riêng trong một không gian nhỏ độc lập. Đây chính là đặc tính kỳ lạ của vật phẩm Càn Khôn.
Mặc dù chỉ vài ngày sau, Bộ Tranh đã không còn cảm giác mới lạ, nhưng lại thực sự được trải nghiệm công dụng của Càn Khôn Giới. Nó có thể nâng cao hiệu suất tối đa trên nhiều phương diện khác nhau. Xem ra, quyết định đổi Túi Càn Khôn của mình là chính xác.
Ừm, nhất là lại thêm những chuyện phát sinh sau đó, đã đúng lại càng thêm đúng.
Kết quả, bỏ ra hai nghìn điểm cống hiến để thu về một cái Càn Khôn Giới, thế là đã lời to rồi. Không những thế, còn được tặng miễn phí một quyển bí kíp. . . . . . ,, bí kíp, thứ này hình như còn chưa có xem qua.
Nhưng mà, xem hay chưa xem cũng như nhau cả, dù sao tên dế nhũi này cũng không biết chữ, cũng chẳng biết cái bí kíp này rút cuộc là thể loại gì.
Để đó thì lãng phí, không bằng đưa cho Tú Anh a, nhờ xem hộ xem là cái gì!
Tuy rằng ca không biết chữ, nhưng nhìn tranh vẽ thì vẫn sẽ hiểu, nếu như nó thuộc thể loại kiếm pháp thì chắc chắn sẽ có tranh vẽ minh họa. . .
"Ồ, cái này bí kíp là thế nào đây? Bên trong không ngờ một chữ cũng không có, tất cả đều là tranh vẽ. . ."
Lúc xem qua quyển bí kíp, Bộ Tranh phát hiện ra một điều rất thú vị, cả quyển bí kíp không có lấy một chữ, toàn bộ đều tranh vẽ chi chít chằng chịt. Thậm chí ngay cả tên sách cũng không có, mà chỉ vẽ hình một con con rùa đen, không, là một con rùa thần.
Con rùa thần này rất nổi danh, ngay cả Bộ Tranh cũng đã nghe tên, tuy nhiên chưa từng được nhìn thấy. . .
"Tất cả tranh vẽ này đều giống như là trận pháp, thì ra là một quyển bí kíp trận pháp. Nếu như không có chữ, vậy cứ giữ lại xem một chút." Bộ Tranh nhanh chóng tìm hiểu ra quyển bí kíp này là thuộc về thể loại gì. Trên cơ bản, những hình vẽ bên trong đều là trận pháp. Mặc dù đa phần trong đó gã chưa từng nhìn thấy, nhưng vẫn biết rõ đường nét của chúng vẽ cái gì.
Đúng vậy, đây là một quyển bí kíp trận pháp, hơn nữa còn là một quyển bí kíp không có lấy một chữ. Rùa thần chính là điểm khởi nguồn của trận pháp. Theo truyền thuyết, trận pháp được khai sinh ra từ chính hình vẽ trên mai con rùa thần này.
Đây cũng chính là hình vẽ trong truyền thuyết, Thái Cực Đồ!
Sau đó thì Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái biến hóa vô cùng. . .
Chỉ có điều, hiện giờ người ta không thể nào tìm thấy những Thái Cực Đồ, Lưỡng Nghi trận thở khai sinh. Chính là bởi như vậy, có một số người vẫn luôn cảm thấy Thái Cực Đồ trên mai rùa thần chỉ là truyền thuyết, mà hoàn toàn không phải là sự thật.
Đây là điều mà không một ai dám khẳng định, bởi vì niên đại thật sự đã quá lâu đời, sách vở ghi lại thế nào thì biết thế ấy. Nhưng nếu có người chất vấn, có lẽ cũng sẽ không có ai dám nói những gì ghi lại là chính xác, ai mà dám khẳng định điều này, trừ phi có thể đích thân quay trở lại khoảng thời gian đó. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bất kể nói như thế nào, đồ hình Thái Cực Đồ trên mai rùa thần vẫn luôn là biểu tượng của trận pháp. Trên bí kíp trận pháp xuất hiện đồ hình này cũng là chuyện hết sức bình thường. Đồng thời, cũng theo truyền thuyết liên quan đến Thái Cực Đồ, đã từng có một thời có rất nhiều cao nhân trận pháp chỉ dùng phương thức đồ hình để ghi lại những trận pháp của chính mình, mà không dùng đến bất cứ loại văn tự nào.
Bởi vì, lúc trận pháp được khai sinh thì làm gì đã có văn tự. Nếu Thái Cực Đồ đã có thể giúp cho con người ta suy diễn ra trận pháp thiên biến vạn hóa, vậy thì trận pháp đâu có cần phải dùng văn tự để diễn tả.
Còn một điều nữa, trận pháp xác thực là rất khó dùng văn tự để diễn giải nguyên lý, trận đồ phức tạp hơn rất nhiều so với văn tự. Có một câu châm ngôn đã nói thế này, đó là thứ mà chỉ có thể ngộ chứ không thể dạy lại bằng miệng.
Bởi vậy, rất nhiều cao nhân trận pháp, kể cả những vị đại sư cấp cao nhất, có đôi khi cũng chỉ dùng một trận đồ vốn dĩ không có văn tự để ghi lại tất cả những điều tâm đắc của mình. Còn về phần hậu nhân có thể lĩnh ngộ được hay không, vậy phải trông cậy vào duyên phận của họ.
Tuy vậy, người có thể lĩnh ngộ qua phương thức này không nhiều lắm. Ít nhất phải cho người ta thấy tên của trận pháp thì mới có thể biết được nó thuộc thể loại gì. Nếu chỉ thuần túy có mỗi trận đồ không thì thật sự rất khó hiểu, hầu như không có ai có thể hiểu được.
Chính vì lý do đó, bí kíp trận pháp hoàn toàn không có văn tự cũng chỉ phổ biến trong khoảng gian ngắn đó, về sau lâu lắm mới ngẫu nhiên xuất hiện bóng dáng một lần. Cho dù không có lời giải thích nào khác, thì tối thiểu cũng phải ghi rõ tên và công dụng của trận pháp chứ.
Đồng thời, thời gian chưa có văn tự là quãng thời gian người ta đã sản sinh ra những bí kíp trận đồ toàn diện nhất, là thời kỳ huy hoàng nhất của lịch sử trận pháp, thậm chí còn xuất hiện một vài đại sư trận pháp có thể nói là khó có người sánh bằng. Nếu như bọn họ không phải đồng thời xuất hiện, mà phân chia ra những giai đoạn khác nhau, vậy thì mỗi một người sẽ vươn tới trình độ có một không hai.
Quyển bí kíp của Bộ Tranh có lẽ thuộc về giai đoạn đó, nhưng không biết là tác phẩm của người nào. Dẫu sao, loại bí kíp trận pháp như thế này cũng không phải là chỉ có một, số lượng của chúng rất lớn. Đồng thời, đại đa số mọi người xem không hiểu, bởi vậy chúng cũng không được coi trọng cho lắm. Cho tới nay, đã được lưu truyền qua nhiều năm như vậy, cho dù là bí kíp do chính tay đại sư trận pháp viết ra cũng không có bao nhiêu giá trị. Còn bí kíp không biết là của ai như thế này, bị người ta biếu không cho kẻ khác cũng chẳng phải là chuyện kỳ lạ hiếm có gì cả.
16.04.2014
Chương 29
Thần Công Đại Lực Hoàn Biên : ..... Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Nội dung thu gọn
Kể từ hôm đó trở đi, Bộ Tranh dường như có thêm sở thích xem sách, nhưng lại chỉ xem duy nhất một quyển sách. Thời gian rảnh rỗi lại bớt đi một chút. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng nếu có người cẩn thận quan sát, có lẽ sẽ phát hiện ra, tiến độ đọc sách của Bộ Tranh chậm đến mức không thể chậm hơn. Có đôi khi, liên tục vài ngày gã chỉ nhìn vào một trang sách duy nhất, thậm chí chỉ là một trận đồ duy nhất trên trang sách đó. Còn về phần thời gian, có đôi khi không biết là mất bao lâu, mà thường xuyên có đôi khi hắn sẽ gào lên hưng phấn, nhảy nhót tung tăng như chim sẻ, giống như gặp chuyện gì vô cùng vui sướng.
Chẳng qua, ở cái Luyện Đan Phong này, gã không có ai để mà cùng chia vui, đành phải tự mình cao hứng với một mình mình. . . Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có lẽ, nếu có người biết được điều này, cũng sẽ cảm thấy chẳng đáng bận tâm, mà chỉ cảm thấy Bộ Tranh chẳng qua đã nghĩ thông suốt được một việc cỏn con nào đó mà cao hứng. Đối với những người khác, có thể nói đó là những chuyện cỏn con không đáng kể chút nào.
Hoàn toàn chính xác, tuy Bộ Tranh chỉ là một dế nhũi nho nhỏ một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng lại có khả năng nhìn thấu một vài thứ vô bổ. . .
Tuy nhiên, nếu như đám người sáng tác ra bản bí kíp trận pháp này sống lại, thì đến khi được nhìn thấy cảnh tượng đó, bọn họ nhất định sẽ trợn mắt há mồm. Lý do không phải là bọn họ cho rằng không ai có thể lĩnh ngộ được quyển bí kíp giống như Vô Tự thiên thư này, bởi thực ra họ lưu lại nó chính là vì để cho người khác lĩnh ngộ, mà chính là bọn họ không tưởng tượng nổi lại có người có thể lĩnh ngộ được trong thời gian ngắn như vậy.
Trong suy nghĩ của bọn họ, kể cả là thiên tài về trận pháp, một tháng có thể lĩnh ngộ được một trang cũng đã là không tồi rồi. Tình huống như của Bộ Tranh, vài ngày đã được một trang, đó là việc tuyệt đối không thể nào.
Chẳng lẽ là bởi vì gã chỉ lĩnh ngộ được một phần, mà không phải là toàn bộ bí kíp?
Có lẽ vậy, bởi không ai là không biết, đây là thứ vốn dĩ chỉ có thể ngộ mà không thể dạy bằng lời. Ai mà biết được thế nào mới thật sự là toàn bộ, kể cả những người viết ra có sống lại cũng không có khả năng biết được, thực ra Bộ Tranh đã lĩnh ngộ được cái gì. Ít nhất là trong khi Bộ Tranh chưa thể hiện ra là như thế.
Còn về phần Bộ Tranh có cơ hội thể hiện ra hay không, có lẽ khả năng là không lớn. Bởi vì gã là thành viên của Luyện Đan Phong mà không phải của Luyện Khí Phong. Tuy rằng luyện đan cũng phải đụng chạm đến trận pháp, thế nhưng lại chỉ dùng trong những công đoạn mà người khác khó lòng nhận ra, không giống như trận khí được khắc đâu ra đấy.
Trên phương diện vũ kỹ, thực ra cũng có thể thể hiện ra trình độ trên phương diện trận pháp. Càng lên cao, tác dụng của trận pháp càng thể hiện ra rõ rệt, nhất là những vũ kỹ công kích dựa hoàn toàn vào trận pháp.
Chẳng qua, đối với Bộ Tranh, có thể nói trên phương diện này gã không có sân khấu để thể hiện ra. Yêu đầu tiên khi muốn sử dụng vũ kỹ trận pháp là phải có Chân Nguyên, mà muốn có Chân Nguyên thì cảnh giới phải từ Lục Mạch trở lên. Hiện giờ, người mạnh nhất Thanh Vân Kiếm Phái cùng lắm cũng chỉ đến cảnh giới Tứ Mạch.
Bởi vậy, nếu Bộ Tranh muốn thể hiện ra được trình độ trận pháp trên phương diện vũ kỹ vào lúc này, thì có thể nói đó là điều tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Giả thử điều đó thực sự xảy ra, cho dù cái kỳ tích gần như không có khả năng tồn tại này có thể phát sinh đi chăng nữa, thì cũng sẽ chẳng có ai hiểu được nguyên lý bên trong.
Hiện giờ, có lẽ chỉ có bước chân vào con đường luyện khí, Bộ Tranh mới có thể thể hiện ra trình độ thực sự trên phương diện trận pháp; hoặc cũng có thể nói, có thể giúp cho người khác biết rõ trình độ của gã cao đến mức nào.
Trên phương diện luyện đan, dù người khác không nhìn ra, nhưng không có nghĩa là gã không thể nào sử dụng những điều thần kỳ lĩnh ngộ ra được từ trận pháp. Ví dụ như gã đã sửa đổi một vài trận pháp, giúp cho bản thân nâng cao hiệu quả điều chế đan dược, đẩy tỉ lệ đan dược thành phẩm lên rất cao.
Ví dụ như, gã thí nghiệm điều chế một số sản phẩm mới, tạo ra được một vài đan dược hoàn toàn khác lạ, nhưng lại chẳng biết chúng có tác dụng gì, ngay cả bản thân gã cũng không sao tìm hiểu ra được. . .
Bất kể quyển bí kíp trận pháp kia có xuất hiện hay không, thiên phú trên phương diện luyện đan Bộ Tranh cũng là cực cao. Gã ghi nhớ từng biến đổi nhỏ trong quá trình bản thân luyện đan. Đây là kỹ năng cần thiết nhất và cũng là khát vọng có được nhất của một Luyện Đan Sĩ.
Thông thường, Luyện Đan Sĩ sẽ luôn phải ghi chép lại qui trình luyện đan của mình cũng như số lượng tài liệu. Nếu muốn làm chính xác đến mức tuyệt đối, thì đó căn bản chính là phương pháp để bù đắp hoàn hảo cho việc không có khả năng ghi nhớ được qui trình. Nhưng Bộ Tranh hoàn toàn không cần phải ghi chép lại cái gì. Gã có thể nhớ như in mình đã sử dụng tài liệu gì, trình tự và trận pháp ra sao . . . ,.
Thậm chí, Bộ Tranh còn có thể cảm nhận được từng biến hóa nhỏ nhất của dược tính bên trong mỗi loại thuốc. Đây là năng lực mà những người khác không có. Cũng bởi vậy đã giúp cho thuật luyện đan của gã tiến triển cực nhanh. Đồng thời, cho dù không được bất kỳ một ai chỉ đạo, gã vẫn có thể dần dần nghiên cứu ra một số sản phẩm mới.
Nhưng xuất phát điểm của nguồn động lực này, thực ra lại không phải vì gã có ham thích cuồng nhiệt với thuật luyện đan, mà là bởi gã phát hiện ra, làm như thế có lẽ sẽ kiếm được bộn tiền. Trên chợ giao dịch của môn phái, gã đã từng bán ra một số đan dược dư thừa và phát hiện ra những mặt hàng này bán rất chạy. Chưa cần nói tới những đan dược giúp đẩy nhanh quá trình tu luyện, chỉ cần Tịch Cốc Đan, thuốc trị thương, thuốc giải độc . . . ,, là cung đã không đủ cầu rồi. Mỗi khi đi rèn luyện lịch lãm, các vị sư huynh tỷ đều phải chuẩn bị sẵn những loại thuốc này, mức độ tiêu hao lại rất lớn, cho nên trên cơ bản lúc nào cũng có người mua. Truyện "Độc Bộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Còn có một số loại thuốc có công dụng khác cũng bán rất chạy, nhất là độc dược, thuốc mê, thuốc tráng dương, khục khục, với tư cách là một dế nhũi có lương tâm, bình thường gã sẽ không làm những món độc dược thuốc mê không màu không sắc, để phòng ngừa kẻ khác đi hại người.
Thật ra, độc dược và thuốc mê cũng được coi là một loại vật phẩm tiêu hao. Trong quá trình săn yêu thú, để bù đắp cho thực lực còn yếu, người ta sẽ phải dùng đến đao tẩm độc dược và thuốc mê, dược tính càng mạnh càng tốt.
Hiện giờ, độc dược và thuốc mê của Bộ Tranh được người khác rất hoan nghênh, bởi vì giá cả hợp túi tiền mà công dụng lại rất tốt. Bởi vậy có mấy vị sư huynh quen thuộc luôn muốn tìm gã mua đan dược.
Các vị sư huynh đó chẳng thèm bận tâm đến nguồn gốc đan dược của Bộ Tranh. Những việc như thế này tất cả mọi người đều tự ngầm hiểu với nhau. Đây là quy tắc ngầm của chợ giao dịch, trừ phi sư môn muốn truy xét, còn nếu không chẳng ai buồn thắc mắc.
Nhưng nếu là những đồ vật mà sư môn truy xét, tin rằng sẽ chẳng có ai mang ra bán trên chợ giao dịch cả, làm gì có ai sẽ ngu tới mức như vậy. . .
Chắc chắn là không rồi. Bộ Tranh lại bày sạp hàng trên chợ giao dịch, cũng gào to như ai--
"Bán thuốc bán thuốc đây, Thần Công Đại Lực Hoàn, Bách Độc Bất Xâm Đan, Kim Thương Bất Khuất Tán, Yếu Nhĩ Mệnh Nhất Bộ Đảo. . ."
". . ."
Tục, thật sự là tục không chửi được! !
Vừa nghe thấy tiếng rao chào bán của Bộ Tranh, toàn bộ những người đi ngang qua đã cảm thấy mất hết cả hứng thú rồi. Đan dược có tên gọi như vậy, rất đáng nghi là của bọn bịp bợm giang hồ.
Việc này chẳng trách được ai. Ai bảo cái tên dế nhũi Bộ Tranh này mù chữ không có văn hóa. Gã chỉ có thể nghĩ ra được ra đến thế, đồng thời cảm thấy những tên đó rất kêu, đầy khả năng hấp dẫn người khác. Ngày trước, gã cảm thấy những thứ thuốc của lũ bịp bợm giang hồ kia rất lợi hại. Nếu không phải không có tiền, gã đã mua một ít xem thế nào rồi.
Tuy rằng tiếng rao của Bộ Tranh tục không chửi được, nhưng cũng chẳng có ai cảm thấy gã đặc biệt hơn người, bởi vì trên cái chợ giao dịch này, có cả ngàn vạn tiếng rao điếc tai, kỳ lạ hiếm có đến thế nào cũng có. Nói thật, gã còn chưa đủ khả năng hấp dẫn người khác.
Tuy nhiên, rượu thơm không sợ ngõ sâu hun hút, sớm muộn rồi cũng sẽ có người phát hiện ra. Mấy cái vị sư huynh tỷ quên thuộc kia chính là ví dụ. Hơn nữa, như vậy cũng rất tốt, ít nhất sẽ không khiến cho người khác phải chú ý.
"Tiểu sư đệ, gần đây sao không lúc nào nhìn thấy ngươi thế. Nào, cho ta một phần Yếu Nhĩ Mệnh. Hiệu quả của cái thứ này thật sự không tệ, không ngờ có thể hạ độc chết quái vật Độc Giác Man Ngưu."