Mọi chuyện diễn ra êm đẹp đến mức Thái Vy cảm thấy có chút bất an. Cô đã mua được một chỗ khá ưng ý. Điểm không vừa ý duy nhất là khoảng sân rộng rãi đã lát xi măng láng bóng. Cô dự tính sẽ thuê người băm nát ra, rồi lót bằng phiến gạch để tạo vẻ dân dã. Tên quán cũng chọn luôn rồi, “Nướng Hà Nội, không vội được đâu. Biển hiệu sẽ do thầy thư pháp viết trên tấm gỗ hương. Ngoài việc sửa sang lại căn nhà nhỏ thành các phòng: đông lạnh, chế biến, kho. Còn phải xây thêm một chỗ nhỏ để nhân viên ngủ nghỉ tại quán nếu có nhu cầu. Việc sang tên nhà đất diễn ra thuận lợi và nhanh chóng với một ít tiền vụn. Bây giờ, có thể coi cô là bà chủ tiệm ăn rồi. Trong một ngày mà xong hết tần đó việc nên Thái Vy mới thấy bất ổn như thế. Buổi tối, Thái Vy mặc chiếc áo dài màu tím lan rừng, khoác chiếc áo len mỏng, tóc tết lệch một bên. Cầm xắc nhỏ xuống phố. Tối nay cô định ghé xóm chợ lao động, chọn vài người vóc dáng ổn, nhanh nhẹn đê thuê. Trên đường đi, nhìn những xe đẩy nghi ngút khói và mùi thơm lừng từ thức ăn bốc lên, Thái Vy không cưỡng nổi. Cô dừng lại trước một xe bán mỳ vằn thắn. Sợi mỳ được làm từ bột và trứng, sau đó cán mỏng nên sợi vừa dai vừa giòn, lại giữ được màu vàng ươm bắt mắt. Vằn thắn có nhân là tôm tươi giã nhỏ, nấm hương và thịt, được gói trong một lớp bột mỳ cán mỏng. Thái Vy gọi một tô, món ăn mang hương vị Trung Hoa này quả thật biết níu chân khách qua đường. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sebstian đậu xe ngay biển báo. Anh đẩy cửa kính, bước xuống, đồng thời đội mũ phớt lên đầu. Toàn cảnh như một đoạn quảng cáo xe vậy. Seb nheo mắt nhìn xung quanh. Với một tâm hồn ăn uống như Thái Vy, chắc sẽ không bỏ qua các quán ăn ngon cũng như không từ bỏ ý định mở một quán ăn điên rồ lúc trước. Thế nên anh chắc như đinh sẽ tìm được cô ở cái đất Sài Gòn nhốn nháo này. Các thiếu nữ Sài Thành đi ngang qua anh đều e thẹn cúi đầu xì xào to nhỏ với nhua, mắt không ngớt hướng về phía anh, hai má đã đỏ ửng như mận. Sebastian nhếch môi, các nàng thiếu nữ lập tức rơi vào trạng thái mơ hồ, miệng nhoẻn cả ra. Anh lắc đầu, đi nhanh trên đường phố. Mắt anh luôn kiếm tìm mục tiêu duy nhất là Thái Vy. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thái Vy đang ăn hắt xì một cái. Trời không lạnh, không lẽ có người nhắc đến mình. Thái Vy vuiv ẻ trả tiền rồi đứng dậy vươn vai. Ăn no đi bộ có vẻ hơi tức bụng, nhưng thôi kệ. Đến ngã tư đường, Thái Vy đang định hỏi thăm đường đến chợ thì thấy bóng dáng khá quen thuộc từ đằng xa, cô chớp chớp mắt. Không lẽ là Sebastian. Thái Vy sững sờ, nhất thời đưng sim một chỗ mà tích cực dòm. Cho đến khi nghe thấy âm thanh đầy uy lực của anh:
- Thái Vy, em giỏi lắm!
Lúc này cô mới ba chân bốn cẳng chạy. Thật là cái tình huống gì đây, vừa chạy vừa ôm bụng, vằn thánh nước lèo gì đó được dịp nhào lộn trong bụng cô, khiến Thái Vy muốn ói. Vậy là một tay ôm bụng một tay bịt miệng, chạy hết tốc lực. Thái Vy lao vào một ngõ nhỏ tối đen như mực. Đang không biết nên chạy tiếp hay trở ra thì một bàn tay kéo cô lại từ phí sau, Thái Vy ngã nhào, cô xoay người lại, chưa kịp định thần thì bên mũi xộc lên mùi rát khó chịu. Thái Vy cảm thấy đầu óc mơ hồ rồi lịm dần.
Sebastian mất dấu Thái Vy, đang thất thếu vừa đi vừa thở. Anh vốn không ngờ cô có khả năng chạy như vậy. Chân ngắn ngủn mà chạy siêu cấp nhanh. Nhưng đã khẳng định được suy đoán của anh là đúng. Sebastian tự cười một mình, anh nhìn ngó xung quanh, thấy có mấy ngõ nhỏ, đang lưỡng lự có nên vào xem thử không thì tiếng làu bàu của người đàn ông đi ra từ ngõ tối khiến anh chú ý. Anh ta bế cô vợ chắc là đang say sỉn, tóc tai rũ rượi che khuất mặt, phía sau có hai đứa trẻ nhỏ đang sụt sịt luôn miệng nói ba nó đừng mắng mẹ nó nữa. Sebastian nhìn theo một lúc, cảm thấy có chút lạ, nhưng không nghĩ ra dược lạ ở chỗ nào, anh lắc đầu đi tiếp.
Sebstian đứng trước bốt điện thoại. Anh trao đổi một số vấn đề với James. Sau khi dập điện thoại, mặt Sebstian trở nên cau có. Những bức điện từ Edinburgh ngày một nhiều, khiến anh rối bời, tuy mối quan hệ giữa anh và cha không tốt đẹp gì, nhưng việc cung điện liên tiếp giục anh về như vậy cho thấy đây là chuyện cực kì quan trọng. Nhưng còn Thái Vy, dù sao cũng phải tìm ra cô trước khi về Anh quốc. Hoặc là cô chịu theo anh về Anh quốc thì càng tốt.
30.08.2014
Chương 41
Nội dung thu gọn
Cậu là không tìm thấy? Hay là cố ý không tìm thấy? Sebastian chất vấn.
- Như nhau mà, tớ vốn không muốn tìm cô ấy.
Rồi cảm thấy bực mình mà nói:
- Tại sao cậu lại cố chấp vậy?
Sebastian thở dài, thời gian không còn nhiều, năm ngày nay gần như lục tung mọi ngóc ngách mà vẫn không thấy cô đâu. Tất cả những gì thu được là cô đã đặt phòng ở khách sạn Metropolie. Nhưng đã quá hạn hai ngày, đồ đạc cá nhân đã được bỏ vào tủ lưu trữ của khách sạn. Sebstian đã kí giấy xin nhận dưới bảo lãnh của chú James, hay đúng hơn là con dấu ủy quyền trong tay James. Bây giờ việc duy nhất trông mong được là ngồi chờ. Sebstian buồn bã nói:
- Có khi nào cô ấy đã rời khỏi đây?
- Phải rồi, chắc chắn là vậy. Bị cậu hù cho sợ cao bay xa chạy rồi!
James vẫn giữ thái độ bực bội mà trả lời. Chuyện Thái Vy lén xuống tàu làm sao anh không biết. anh còn lén theo cô đến tận khách sạn cơ mà. Nhưng cuối cùng xem tên kia đã làm được việc tốt gì. Bây giờ thật là nhớ cũng không biết phải đi đâu để được thấy. Không bực sao được. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong căn phòng sang trọng của khách sạn Metropolie, hai chàng vương tử diện mạo xuất chúng ngồi im lặng. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ của riêng mình. Lâu lâu liếc nhìn đối phương một cái, rồi lại tiếp tục với cõi riêng của mình. Bên ngoài trời mưa rả rích, những hạt mưa mang theo bụi bặm phương nam dán chặt vào mặt kính cửa sổ, rồi lạnh lùng buông mình rơi xuống không chút luyến tiếc. James hạ lớp màn chớp xuống rồi đứng tần ngần nhìn các đường diềm gỗ quanh cửa sổ. Anh nhớ Pháp, nhớ những cuộc vui quên ngày tháng bên đó. Nhưng nỗi nhớ ấy nhanh chóng bị đẩy lùi bởi hình ảnh một người con gái. Tình cảm này nếu James tiếp tục theo đuổi, thì phải chăng tình bạn giữa anh và Sebastian sẽ đến hồi kết. Nhận thấy ánh mắt lạ lùng của James hướng về phía mình, Sebastian thoáng giật mình. Chẳng lẽ… Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cậu đã quyết định rồi sao? Phải không? Seb ngồi thẳng lưng, trông chờ câu trả lời của James.
James cười nhẹ, đưa tay miết theo đường vân gỗ, rồi lại kéo màn chập lên. Chạm tay vào tấm cửa kình mờ nhòa lạnh ngắt, lạnh như chính trái tim anh vậy. Dưới đường, những chiếc xích lô liên tục tấp vào lề, bung dù che cho khách. Những cô gái trong tà áo dài trắng đội cặp lên đầu chạy nhanh băng qua đường rồi nhanh chóng leo lên xích lô. Hình ảnh nào cũng khiến anh nhớ tới Thái Vy. Tà áo dài màu tím hoa lan bay nhẹ trong gió, mái tóc đen thắt hờ một bên, đôi mắt đen long lanh, đôi môi chúm chím như nụ hoa đào…bây giờ đang ở đâu? Em ở đâu hả Thái Vy?
- Cô ấy rất thích ngắm mưa!
Câu nói không ăn nhập gì với thắc mắc của Sebastian khiến anh càng chắc như đinh đóng cột với suy đoán của mình. Đã thích đến mức như vậy rồi sao. Cậu như vậy thì tôi biết làm sao. Sebastian khép hờ mắt, tình bạn lâu năm giữa James anh sẽ không bao giờ đánh mất. tình cảm của anh với Thái Vy càng không thể từ bỏ. Từ từ mở mắt, Sebstian tiến về phía James, giọng nói mơ hồ như cảm giác của anh vậy:
- Cậu chỉ là cảm giác thoáng qua thôi phải không? Cậu sẽ không nghiêm túc chứ?
James ngước lên nhìn Sebstian, định nói rồi lại thôi. Có những thứ không nhất thiết phải nói ra, có những thứ cứ để cho nó không rõ ràng như thế, có khi sẽ tốt hơn. Nhưng mà, những việc dối người dối mình như vậy, anh không làm được. Bây giờ trước mặt Sebastian nói một câu khẳng định, sẽ có một điều nhỏ nhoi nào đó ngay lập tức biến mất. James vẫn im lặng, hay đúng hơn cả anh và Sebstian đều mong muốn một sự thật khác, đều mong muốn một sự trì hoãn. Tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí nặng nề giữa hai người đàn ông. Sebastian rời vị trí cửa sổ ra cửa chính, anh nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhàng của James sau lưng mà cảm thấy như chính mình cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi không phải nghe câu trả lời của James. Người quản lý yêu cầu Sebstian kí nhận hành lí của Thái Vy. Điều này khiến chính James dù từ đầu đến cuối đầu giữ thái độ dửng dung cũng phải bước nhanh lại. Sauk hi đóng cửa, hai người mau chóng mở hành lí của cô ra. Phải mất khá lâu mới phá được khóa. Nhưng rồi James lại bảo:
- Khoan đã, tụi mình đang lục lọi đồ của con gái sao?
Sebstian đang sốt ruột cũng phải dừng tay, nghĩ một lúc rồi chẹp miệng:
- Đây là trường hợp khẩn cấp.
Hai người sau khi hoàn thành quá trình lục lọi kĩ lương như hai thám tử chính cống. Đều ngồi bệt xuống sàn. Có một điều gì đó kì lạ. Hành lí của cô còn nguyên. Tất cả trang phục, trang sức, vật dụng cá nhân đều để lại. Tiền bạc cũng không mang theo, có cả giấy tờ mua nhà ở đây. Thái Vy không đến mức hào phóng như vậy chứ. Không giống cô chút nào. Cho dù có tránh Sebstian thì cũng không thể bỏ đi đâu mà một chút quần áo cũng không mang theo, tiền bạc cũng để lại rất nhiều.
- Có gì đó không ổn? Nhưng lại không biết là gì. Cậu có thấy vậy không? Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sebstian gật đầu. Cảm giác đã bỏ lỡ chi tiết nào đó nhưng nhất thời không tài nào nhớ ra nổi.
Ngoài trời mưa đã tạnh, nhưng gió vẫn gào thét thê lương, màn trập bị giật tung đập vào cửa kính loạch xoạch. Hai người đàn ông lại chìm trong im lặng.
30.08.2014
Chương 42
Nội dung thu gọn
Thái Vy nghe tiếng xình xịch rồi thấy cả người lắc lư nhẹ, đầu óc thì mơ hồ. Không biết đây là lần tỉnh dậy thứ mấy của cô. Chỉ biết rằng hình như cô đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê này một thời gian khá dài. Cứ mỗi lúc cô hé được mắt, ú ớ vài từ gì đó là một cái khăn tẩm mùi khó chịu lập tức bịt chặt mũi cô lại, cũng không có sức mà vùng vẫy. Lí trí nhanh chóng mách bảo cô phải giả vù đang ngủ, không được phát ra bất cứ thanh âm nào. Thời gian ì ạch trôi qua, Thái Vy tỉnh táo dần. Cô nghe thấy đoạn hội thoại ngắn gọn giữa hai người đàn ông: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Sao lần này nó lâu tỉnh vậy? Có khi nào không tỉnh lại nữa không?
- Chắc không đâu, chắc nó nhiễm thuốc mê nhiều quá. Khi nào hết lại tỉnh thôi.
- Lỡ nó toi luôn thì bỏ mẹ.
Một trong hai gã đưa ngón tay trước mũi Thái Vy kiểm tra, mùi tanh khiến Thái Vy sém chút không kiềm chế được. Gã quay qua nói với bạn:
- Chưa toi.
“Giọng Bắc đặc sệt”, hai người này vì sao lại bắt cô? Thái Vy miên man suy nghĩ đến lúc cảm thấy mắt dịu đi thì biết trời đã tối, cô hé mắt quan sát. Hai gã đàn ông đều đã ngủ. Một gã nằm dài ở băng ghế đối diện. Một gã ngủ gục cạnh Thái Vy. Bỗng cơn buồn nôn trào lên khiến Thái Vy phải một tay bịt miệng, một tay ôm bụng. Cũng không biết đã trong tình trạng này bao nhiêu ngày nữa. Cô định sẽ vào toilet chút rồi tìm cách trốn hai người này. Nhưng chân không sao nhấc lên nổi. Mới nhổm dậy thôi mà đầu óc chao đảo. Bỗng gã đàn ông đối diện cô ngồi dậy. Thái Vy lập tức gục đầu vào thành tàu. Gã lôi trong bọc nilon một miếng sâm khô rồi cạy miệng cô, nhét vào, sau đó lấy một cái khăn xô nhấp nước chấm chấm vào môi cô. Xong lại lăn ra ngủ. Đợi gã ngủ say cô mới nín thở, rón rén đứng dậy. Lần này đã đứng lên được, dù hơi lảo đảo, mắt nhìn một vật thành một vật rưỡi, cái gì cũng như được viền thêm một đường nhòe nhòe. Khó khăn lắm cô mới mò ra được cuối toa tàu. Đúng lúc đó tiếng còi tàu hú lên, kèm theo loa thông báo tàu sắp xuống ga Vinh. Thái Vy giật mình quay lại, lúc này gã bắt cô cũng bừng tỉnh, bật dậy. Thái Vy vội chạy sang toa kế tiếp. Nhưng cứ vài bước lại ngã xuống. cảm thấy không thể đứng dậy nổi, Thái Vy tức đến phát khóc.
- Cô không sao chứ?
Người đàn ông mặc âu phục lịch lãm, nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Rồi cúi xuống xem xét vết trầy trên đầu gối cô.Thái Vy gục vào vai người đàn ông lạ mặt này rồi thiếp đi trước khi nói hai từ “cứu tôi”. Hai gã kia vừa kịp chạy tới, định nhào vào kéo Thái Vy ra. Nhưng người đàn ông xoay người lại, che cho Thái Vy. Anh ta nhếch mép cười:
- Giữa ban ngày, à quên ban đêm,nói chung hai người muốn ức hiếp một cô gái yếu đuối sao?
Hai gã kia nháy mắt với nhau, rồi một gã nói: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cô gái đó là vợ của ban tôi, thần kinh có vấn đề, trốn nhà đi nhiều lần rồi.
Gã kia phụ họa:
- Đúng vậy, nghe được tin tức cô ấy ở đâu là tôi lại bỏ cả ruộng vườn bắt xe, bắt tàu đi kiếm đưa về.
Người đàn ông chăm chú lắng nghe câu chuyện có phần thương tâm của gã kia, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy là hiểu lầm.
Hai gã kia đều đồng thanh:
- Đúng vậy, hiểu lầm tôi rồi!
Người đàn ông gật gù rồi nói:
- Vậy sau này ông phải chăm sóc vợ cho tốt, đừng để cô ấy bỏ đi nữa!
Gã kia gật đầu lia lịa:
- Nhất định! Nhất định!
Người đàn ông lạnh lùng cười:
- Đúng là cặn bã!
Hai gã kia sửng sốt:
- Sao cơ?
Người đàn ông một tay ôm Thái Vy, một tay ngoắc ngoắc. Lập tức một đám thanh niên mặt mày sáng sủa kéo đến. Người đàn ông đưa mắt nhìn hai gã:
- Khôn hồn cút đi!
Gã kia giãy nảy lên, định bù lu bù loa thì thấy những khẩu súng lấp ló bên hông của đám người đằng sau, rồi nhìn thấy sát khí trong mắt người đàn ông. Gã nuốt nước bọt rồi xoay người chạy một mạch. Gã còn lại sợ đến mất mật mà đứng im tại chỗ. Người đàn ông gằn giọng:
- Còn không cút?
Gã còn lại sực tỉnh, chạy thục mạng, để lại thứ nước ô uế lênh láng trên sàn tàu. Hành khách bị đánh thức bởi tiếng ồn ào cũng giả vờ nhắm mắt ngủ.
Người đàn ông đó chính là Long ca. Long là tên, ca là gọi tắt của cụm “Long đại ca”. Độc đinh của ông trùm khét tiếng Hải Phòng. Lần này đến Hà Nội là để thực hiện vụ giao dịch quan trọng. Vốn dĩ hành tung cần càng ít gây sự chú ý càng tốt, nhưng lại ra mặt vì một người con gái không quen biết này. Sau khi chắc chắn hai gã kia không phải dân giang hồ máu me gì, và cũng không có gã phóng viên nhà báo nào trên toa, Long mới yên tâm. Một vụ lớn như vậy mà hỏng thì thật là thiệt hại không đếm được. Lúc này anh mới quan sát người con gái đang ngủ ngon lành trong tấm chăn mỏng. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đại ca, sao anh biết hai gã đó không nói thật? Ngồi ở ghế đối diện. Chính ruồi thắc mắc.
Long ca cười nhẹ:
- Tao tưởng nó nói thật đó chứ!
Mặt Chính ruồi đơ ra. Long bật cười:
- Tao chỉ đùa chút ai ngờ lại vậy!
Mặt Chính ruồi càng đơ hơn. Long ca bèn vỗ vỗ vài cái vào cái mặt béo núc của hắn nói:
- Mày có thấy con cọp nào gầm nửa chừng rồi cụp đuôi bỏ đi không? Tao lỡ phong độ quá rồi nên phải tới luôn, không mất hình tượng sao mày?
Chính ruồi bĩu môi:
- Đi làm ăn mà đại ca tưởng đi đóng phim Tàu hả?
Long lừ mắt. Chính ruồi lầm bầm:
- Rồi chia cắt vợ chồng người ta. Giờ đại ca tính nuôi nó luôn hả?
Long ca điên máu, trừng mắt nhìn Chính ruồi:
- Mày ngu không còn chỗ nào thể hiện hả? Mày không nghe thằng cha đó nói là vợ nó có ở đâu nó cũng đi tìm mà.
Thái Vy đã tỉnh được một lúc. Thấy hai người nói qua lại hăng say quá không tiện chen ngang. Nhưng đến mức này thì cô nhịn không nổi.
- Tôi không có quan hệ gì với hai gã kia cả.
Long ca với Chính ruồi bị tiếng nói vang lên đột ngột của cô làm giật mình. Thái Vy ngượng ngùng cúi xuống ho nhẹ một tiếng. Hai người mới thôi không trố mắt nhìn cô chằm chằm. Chính ruồi toe toét:
- Xinh quá đại ca!
- Im đi!
Chính ruồi bị cái táng vô đầu đau đến suýt xoa. Một gã khác ở băng ghế song song rướn người sang nói nhỏ vào tai Long ca “đại ca, bà này bị thần kinh…”. Long ca gật gù nhớ lại lời hai gã ban nãy. Thái Vy bực mình, hết cả thẹn thùng, trợn mắt quát:
- Mấy người mới bị điên đó. Trông tôi với gã đó xứng đôi lắm hả?
Sáu gã đàn ông cùng ngẩn người ra, rồi lại vội vàng nhìn nhau, một gã lắp bắp:
- Giống chị Cả quá, quá giống luôn!
Long ca cau mày quát:
- Câm hết cho tao.
Tiếng nói của đại ca giang hồ có khác, không khí lập tức tĩnh lặng như nước hồ thu. Long ca đánh giá Thái Vy một lượt. Áo bà ba màu cánh kiến với váy đụp mầu đen. Trông không có vẻ gì là không xứng, ngoài khuôn mặt xinh đẹp kia ra. Thái Vy cũng nhìn xuống quần áo lạ hoắc trên người mình. Hai tên đó dám…chưa kịp phát tiết thì cô phát hiện ra bộ quần áo chỉ được khoác chồng qua chiếc áo dài cô đang mặc. Thái Vy vội đứng dậy cởi áo. Lập tức sáu người đàn ông tròn mắt. Long ca vội giữ tay cô lại:
- Cô định làm gì vậy?
Thái Vy thản nhiên:
- Cởi áo.
Long ca nghẹn lời. Năm người còn lại đồng thanh:
- Cô điên à?
30.08.2014
Chương 43
Nội dung thu gọn
Thái Vy bật cười gạt tay Long ca ra, rồi gựt phăng hai vạt áo. Sáu gã cùng “Ồ” một tiếng. Cô gái trước mặt như bước ra từ bức tranh màu của họa sĩ Kỳ Lân (danh họa nổi tiếng vẽ mỹ nhân thời bấy giờ) vậy. Thái Vy ngồi xuống trong khi Long ca vẫn đứng như trời trồng. Cô lại cười: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Mấy người đúng là hài thiệt.
Chính ruồi đính chính:
- Tụi tui là giang hồ, chứ hài gì?
- Mày không nói sợ người ta không biết hả?
- Im đi
- Mày in đi
- Tất cả im!!!
- Mày im thì có! Cả bọn quay sang hét vào mặt Long ca, rồi ngay lập tức tái mặt quỳ hết xuống sàn.
- Em xin lỗi đại ca!!!
Thái Vy vẫn cười khúc khích mặc cho Long ca đang nhắm nghiền mắt nuốt giận. Sực nhớ ra, cô nhịn cười, e hèm một tiếng rồi nghiêm chỉnh nói:
- Quên chưa cảm ơn mọi người đã cứu tôi. Thành thật cảm ơn nhiều!
Long ca giữ nguyên mặt ngầu trả lời:
- Chuyện nhỏ thôi, không có gì.
Thái Vy chỉ chỉ mấy người đang quỳ, nói:
- Mấy anh tính giành việc lau sàn của lao công à?
Năm tên lén nhìn Long ca, bắt gặp ánh mắt sắc lẹm lập tức cụp mắt xuống, không dám hó hé gì. Thái Vy lè lưỡi:
- Ôi, đáng sợ quá. Anh sợ người ta không biết anh là đại ca nên phải làm như vậy hả?
- Lên ghế ngồi im cho tao hết! Long ca quát.
Thái Vy không cười nữa. Cô hỏi nghiêm túc:
- Vị này là Long ca. Còn các anh tên gì?
Năm tên nhìn nhau rồi quay sang Thái Vy tự giới thiệu:
- Tôi là Chính…ruồi.
- Tôi là Ba sẹo.
- Tôi là…e hèm…Thạch…sầu
Đột nhiên Long ca cắt ngang:
- Biết tên để làm gì? Xuống tàu, cũng đường ai nấy đi thôi!
Thái Vy khoanh tay, nghiêm mặt nhìn vị đại ca khó tính này.
- Người ta nói tứ hải giai huynh đệ, anh sao hẹp hòi vậy.
Rồi quay sang hất hàm hỏi năm người kia:
- Tôi nói đúng không?
Năm gã gật đầu:
- Đúng đúng…à không, không đúng.
Thái Vy cảm thấy bộ dạng của năm người này đúng là khiến người khác không nhịn được cười. Cô nói:
- Anh xem, làm sao mà anh em sợ anh như sợ cọp. Không phải đều cùng vào sinh ra tử sao?
Long ca nhìn Thái Vy. Cô gái này có khí phách, ăn nói cũng rất sảng khoái, được đó chứ.
- Rất có khẩu khí. Đúng vậy, mọi người gặp được nhau là một cái duyên. Từ trước giờ tụi này chưa kết nghĩa anh em với nữ nhi nào cả, nhưng cô là trường hợp ngoại lệ. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Năm người kia hào hứng phụ họa:
- Đúng vậy, gọi là cô Bảy hen?
- Tại sao là cô bảy?
- Tụi tui sáu người thêm cô vô là bảy.
Thái Vy ngơ người. Hiểu nhầm rồi, ý cô chỉ là mọi người gặp nhau nói chuyện, giới thiệu một chút. Chứ không có ý định gia nhập giang hồ gì cả. Thái Vy nuốt nước bọt. Chính ruồi tưởng cô coi thường nên từ tốn giải thích:
- Tụi này có mấy trăm anh em lận, phân theo cấp bậc và trách nhiệm. sáu người tụi tôi là cao nhất. Yên tâm, không nhỏ đâu, bao trọn Hải Phòng rồi!
Thái Vy lại nuốt nước bọt. Long ca đăm chiêu nhìn cô. Cuối cùng Thái Vy cười nói:
- Được rồi, cứ vậy đi. Có cắt máu ăn thề gì không?
Sáu người cười vang, Long ca nhìn cô nói:
- Không cần. Bây giờ vậy đã. Một cô gái mà dấn thân vào con đường này không tốt đâu. Anh em với tụi này được rồi. Nếu chính thức phải dẫn cô về ra mắt, làm lễ gia nhập, thử thách…nhiều thứ lắm.
Thái Vy gật đầu:
- Ý tôi cũng là muốn làm anh em đơn thuần vậy thôi à.
Trời cũng gần sáng, xe đẩy đồ ăn ngang qua, Ba sẹo mua một rổ trứng, chục cái bánh bao, một bịch trái cây. Thái Vy cầm lấy bánh bao nhân trứng muối chậm rãi ăn. Nói về bánh bao, cô thích ăn nhân có trứng cút hơn. Nhưng cái bụng đói nên ăn gì cũng ngon thôi. Ba sẹo vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
- Để chào mừng em út, trúng ta sẽ có nghi thức mời trứng.
Thái Vy nuốt vội, rồi hỏi:
- Cái gì nghe lạ vậy?
Long ca tủm tỉm cười, giải thích:
- Trò mèo tụi nó nghĩ ra đó. Em cứ cầm quả trứng đập lên đầu tụi anh, rồi lột vỏ, tụi anh sẽ ăn.
Thái Vy tròn mắt:
- Chà, đau đó nha!
Sáu người lại phá lên cười:
- Quả trứng không làm tụi này đau được đâu!
Thái Vy ngượng ngùng:
- Cũng phải ha!
Sau đó là nghi thức mời trứng buồn cười nhất mà cô được biết. Vì lỡ mua cả rổ trứng, bỏ đi cũng uổng nên cô ráng đập cho bằng hết. Kết quả đầu của mấy vị cứng như đá ấy vẫn trơ ra, còn tay cô đỏ ửng.
Tàu đến ga Hà Nội. Mọi người xuống tàu xong tụm lại một chỗ. Long ca hỏi Thái Vy:
- Giờ em tính quay lại Sài Gòn luôn hay ở đây chơi với tụi anh vài bữa?
Thấy Thái Vy do dự, Chính ruồi chen vào:
- Em ở lại đi, mấy bữa người tụi anh đến, sẽ sai vài đứa hộ tống em vào trong đó. Vậy cho an toàn.
- Cũng phải ha. Vậy nghe theo lời anh!
Đúng lúc đó có một gã nhỏ con chạy đến nói nhỏ vào tai Long ca. Lập tức Long ca và Chính ruồi đi theo gã. Ba sẹo chạy đi kiếm xe. Chỉ còn Thái Vy với ba người ở lại. Cô hỏi bà bán tạp hóa vị trí nhà vệ sinh rồi nói với Đầu nhỏ.
- Em đi vệ sinh chút nha!
Khoảng một tiếng sau Long ca và Chính ruồi quay lại, dẫn theo khoảng chục người. Thấy Ba sẹo đang lớn tiếng:
- Mấy đứa mày đầu làm bằng đất à. Mẹ kiếp!
- Chuyện gì vậy? Em Bảy đâu?? Chính ruồi ngó nghiêng hỏi.
Long ca không thấy Thái Vy đâu. Lập tức hiểu ra mọi chuyện. Long ca day day trán:
- Lẽ ra phải ghim vào đầu mỗi đứa một viên đạn, nhân từ quá giờ hại em Bảy rồi!
Đầu đất mặt như đưa đám, nghe Long ca nói thế máu cũng sôi sục:
- Chưa muộn, em thề sẽ mang xác nó về trình đại ca trong hai ngày!
Long ca ngoắc đám người đang đứng im lặng nãy giờ, nói với Ba sẹo:
- Sai người lo cho đám này, sau này là anh em của mình luôn rồi. Việc em Bảy để đó tao lo. Tụi mày cứ làm tốt những việc đã cắt cử trước đó.
- Dạ rõ! Tất cả đồng thanh.
Long ca gật đầu rồi cùng Chính ruồi rời đi.
- Đại ca đi!
Cả đám lại nghiêm chỉnh cúi người, chào lớn! Long ca bực mình khoát tay:
- Đã bảo đừng màu mè rồi!
- Dạ! Xin lỗi đại ca!
Chính ruồi lắc đầu:
- Kệ đi đại ca, đi thôi!.