Chẳng lẽ bà lớn còn chưa nhắc qua sao, nghĩ vậy nhưng vẫn giữ bộ dạng hành lễ, thỏ thẻ: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Dạ thưa, Kiều Bích Nguyệt
Quan lớn vuốt vuốt chòm râu ra chiều suy nghĩ.
- Tên thật là gì?
Thái Vy bặm môi, đảo tròng mắt một vòng, cuối cùng nhanh chóng lôi ra một cái tên trong chưa đầy ba giây:
- Bẩm, Nguyệt
Quan lớn cơ mặt giãn ra vẻ hài lòng, rồi lấy một cái xuyến vàng nạm châu lấp lánh, cẩn thận đeo vào tay Thái Vy, lại cầm tay cô ngắm ngía một hồi.
- Quả thực rất đẹp, từ giờ tên Bích Nguyệt, ta sẽ nói với bà lớn, chữ Kiều, không nhất thiết phải giữ.
Thái Vy bàng hoàng, không phải chỉ có ca nương tự do mới có thể chọn nghệ danh theo ý sao. Bỏ bớt họ cho cô, không phải có ý đồ gì chứ ( T_T)
oOo
Việc nghệ danh không theo họ phường của Thái Vy lại cho thiên hạ được phen đồn thổi. Tiếng xấu thỳ nhiều, tiếng tốt len lỏi.Thái Vy cũng không phí thời gian để tâm làm gì. Nhưng có người lại đang phát điên lên. Chính là đào Tuyết. Ả ta nào ngờ được Thái Vy lại có thể hát hay như vậy, bộ dạng khi hát lại đắm say lòng người như vậy, đều hơn ả ta một bậc. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khắp Hà thành danh tiếng của đào nương Bích Nguyệt đã nổi như cồn. Các cậu ấm, quý tử nhà quan lớn xếp hàng dài dài đế mua thẻ. Thẻ hát của Bích Nguyệt chất chồng mấy mâm cũng không hết. Một tuần cô chỉ diễn hai buổi. Mỗi buổi chỉ tiếp riêng một người. Bởi vậy tiền mua thẻ là một con số không nhỏ, cộng lại, thành một con số to bự, mỗi ngày một bự hơn. Bà lớn rất chi là ưu ái cô. Bích Nguyệt được sắp xếp ở một lầu riêng biệt, chính là biệt vườn phía sau, chỗ mà trước đây bà lớn thường dùng để tĩnh tâm. Cái Tủn vừa may đến kỳ ra mắt, được cô mở lời giữ lại bên mình, tránh được kiếp vùi hoa bại liễu. Đào Tuyết vị trí tuy không được như xưa, nhưng vẫn đắt khách, do năm ngày còn lại cô không ra diễn, thêm nữa không phải ai cũng đủ tiền để mua thẻ tên cô. Nhưng tính thu nhập, Đào Tuyết cả tháng vất vả, cũng chỉ bằng Bích Nguyệt nhàn hạ bỏ ra hai ngày hát. Chênh lệch như vậy, nhưng cũng chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt. Bích Nguyệt cứ đến rằm, lại dẫn các đào nương đi mua sắm, cho các nàng chọn đồ thỏa thích, xong lại cho thêm tiền tiêu vặt, không quá hai tháng, đều bám theo nàng nịnh nọt. Bên chiếu nàng, các đào quây quần, chấp nhận ngồi cả ra đất, vẫn vui vẻ cùng nàng dùng cơm. Lại nhìn đào Tuyết lẻ loi một chiếu, vậy mới thấy sức mạnh của đồng tiền nó gê gớm cỡ nào, hạnh phúc hay bạc bẽo đều có thể một tay điều khiển. Bà lớn thấy vậy bè bỏ luôn lệ phân chiếu. Cho các đào ngồi chung một chỗ.
Thái Vy thong thả dạo bộ trong vườn. Thời tiết hôm nay mát mẻ, do đã chớm thu, bà hai đã cho con sen mang sang mấy cái áo nhung, áo nỉ, chăn chiếu cũng được thay bằng bộ khác dày dặn hơn. Các cửa trong nhà được treo thêm lớp vải màn, bên ngoài treo mấy tấm phên nứa để ngăn gió lùa.
Ban đầu cô định bụng khi thành danh, chiếm được vị trí dưới một người trên mọi người trong phường, cô sẽ cho đào Tuyết, bà ba, bà tư lẫn bà năm biết thế nào là địa ngục. Nhưng giờ ngẫm lại. Cách trả thù tốt nhất, không phải là trực tiếp dùng thủ đoạn cướp lấy miếng ăn, manh áo của họ. Có một cách đơn giản mà hiệu quả hơn, đó là tước đoạt lấy thứ duy nhất mà họ có, thứ cho họ đường ăn, đường sống, để sống mà phải nơm nớp lo sợ, phải nhìn nét mặt mình mà hành xử. Như thế, cũng không làm dơ bẩn tay mình, mà lại có phần nhân đức. Đào Tuyết dựa vào địa vị đào nương bậc nhất phường mà dùng tiền thao túng mọi chuyện, ra tay hèn hạ. Nhưng Thái Vy tuyệt đối không thể biến chất như ả, cứ cách đơn giản mà làm, chiếm lấy cái vị trí ấy, không những thế còn tuyệt đối hóa vị trí ấy để nó trở nên cao hơn, đồng thời cũng nâng giá trị bản thân lên, như thế tiền kiếm được lại càng nhiều. Ở đời ai chả ham hư danh, cái cô làm cũng chỉ là lợi dụng triệt để lòng tham ấy. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Bích Nguyệt, con xem sắp xếp tối nay, có một thẻ, ta thấy rất nên hát.
Thái Vy chau mày:
- Con không muốn phá lệ, đã có lần đầu ắt có lần sau.
Bà lớn thở dài, ra chiều khó xử:
- Ta cũng biết thế, cơ mà, con phá lệ lần này đi, họ nói tiền không thành vấn đề, nghe nói là người ngoại quốc.
- Chẳng phải là Pháp sao?
Bà lớn nhún vai:
- Không biết, người Pháp có địa vị trước giờ qua lại khu này, ta cũng nhẵn mặt rồi, anh ta không phải.
Thái Vy ngạc nhiên:
- Bà lớn gặp rồi sao?
- Đang ở đây, nói là sẽ chờ, dù sao cũng rảnh.
Thái Vy cười nhạt:
- Vậy cứ cho họ chờ.
Bà lớn lắc đầu bỏ đi. Con nhỏ này cũng không biết là muốn gì nữa. Nói cần tiền, nhưng lại dửng dưng, muốn ra khỏi đây, nhưng rõ ràng kể từ khi bỏ họ, đã sớm không thuộc phường rồi. Quan lớn làm vậy là đã tỏ rõ ý muốn rước nó làm vợ bé. Tuy là bé nhưng một cô đầu mà được vậy, coi như vinh dự lắm rồi. Nhưng nó vẫn một thái độ dửng dưng, thật khó hiểu.
Thái Vy lặng lẽ nhìn tờ giấy bạc mệnh giá một trăm đồng. Cô đã thỏa thuận mỗi bận đều chia một nửa cho bà lớn, vừa chi trả tiền ăn ở, vừa coi như trả ơn.
30.08.2014
Chương 21
Nội dung thu gọn
Thầy kép thấy Thái Vy đứng im lâu như vậy, bèn lên tiếng: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tôi thấy cô nhận lời đi, dăm bảy bữa nữa ông lớn về rồi, việc cô muốn ra khỏi đây xem ra không đơn giản như trước nữa. Giống như tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa vậy, cũng không thoát khỏi quan lớn.
Thái Vy xoa xoa thái dương, thầm nghĩ “ thầy kép nói có lý, chi bằng giờ nhanh chóng thu thập, rồi tính bài chuồn, hành sự tại nhân nhưng muôn sự tại thiên, mọi chuyện đã vượt quá dự liệu ban đầu, cuối cùng vẫn phải lén lút trốn”. Thầy kép mặt mày đăm chiêu, hết nhìn cô rồi lại nhìn ra ngoài trời. Thái Vy lại ngồi trước bàn trang điểm, dặm qua chút phấn son sao cho khi nhìn thật tự nhiên.Coi đã sớm coi thầy như người trong nhà. Mỗi bận có chuyện buồn đều tỉ tê với thầy. Ngay cả khao khát rời khỏi đây, cô cũng tin tưởng thầy mà nói ra. Thái Vy nhìn nét lo lắng trên mặt thầy, cô biết, thầy cũng mong mỏi cô sớm ngày rút chân khỏi chốn thị phi này, cũng bồn chồn, suốt ruột như cô vậy. Thái Vy lấy lại nét tươi tỉnh, trong lời nói có ý đùa:
- Số tiền này quá sức lớn, không diễn e phí, thầy ra trước đi, tôi sửa soạn một chút rồi ra sau.
Trời se lạnh, nên Thái Vy khoác thêm bên ngoài áo nỉ xanh một chiếc khăn len mỏng. Qua lớp rèm có thể thấy được khá rõ khuôn mặt hai vị khách, do nến phía đó được sắp đặt nhiều. Người thanh niên Việt, mặc âu phục chỉ sang người cạnh mình, giới thiệu với bà lớn. Thái Vy nghiêng người, khẽ vén rèm nhìn qua lưng bà lớn, do bị khuất tầm nhìn, nên cô chỉ thấy được nửa khuôn mặt dưới. Bất giác bà lớn lui sang bên, khiến Thái Vy mặt đối mặt với anh ta, trong khoảnh khắc đó, khi Thái Vy bất động thanh sắc thỳ anh ta lại cười, nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc, khiến Thái Vy muốn nín thở ( lời thầy kép: bộ chưa thấy trai đẹp bao giờ sao? Haiz). Cô luống cuống thả rèm xuống, hai má ửng hồng, may có cái Tủn bên cạnh nhắc nhở đến lúc diễn, cô mới nhớ ra, cầm phách bắt đầu đánh:
“Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách
Quạnh hơi thu, lau lách đìu hiu
Người xuống ngựa, kẻ dừng chèo
Chén quỳnh mong cạn, nhớ chiều trúc ti…”
Hát xong, Thái Vy vén màn ra chào khách, nhận thêm tiền thưởng, ngượng ngùng cảm tạ rồi xoay gót, điệu bộ tha thướt say lòng người. Mà người ở đây chính là một anh Tây và một anh Việt. Thái Vy vừa ra khỏi cửa, anh ta vội vàng nói cái gì đó với gã người Việt, gã này chạy lại giữ Thái Vy, mời cô qua gian bên bồi chuyện. Việc này vốn là thường tình, nên Thái Vy khẽ gật đầu rồi rảo bước trước. Đi đã xa một đoạn mới nghe thấy tiếng cảm thán nho nhỏ “ yểu điệu thục nữ-quân tử hảo cầu”. Thái Vy xoay người lại, anh ta đang ngẩn ngơ nhìn bỗng giật mình, hấp tấp lui vào trong. Thái Vy khẽ cười.
Anh chàng ngoại quốc bước vào, nhìn Thái Vy , Thái Vy đứng dậy cúi người chào, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Từ lúc đặt chân vào cho đến khi nến sắp tàn, anh ta chỉ nói vỏn vẹn hai chữ “ chào cô” còn chưa sõi ấy, ngoài ra không nói thêm bất cứ điều gì. Cho đến khi Thái Vy buồn buồn cắn hạt bí, anh ta mới cất tiếng:
- Cô không giống như người ta nói, trong lúc chờ được gặp cô, tôi đã gặp nhiều cô đầu nổi tiếng khác. Nhưng họ đều như nhau, chỉ riêng cô, thật đặc biệt.
Khi nói ba chữ “ thật đặc biệt” anh cố nhấn mạnh, không biết vì sao anh có niềm tin mạnh mẽ là cô hiểu được anh nói gì. Anh chàng này nói tiếng Anh, Thái Vy cười trong lòng, chắc anh ta nghĩ mình sẽ không hiểu anh ta nói gì. Nghĩ thế, Thái Vy bèn giữ vẻ mặt thản nhiên, lâu lâu anh ta nói một câu gì, thỳ lại ngước lên, cười nhẹ một cái, ngụ ý vẫn chăm chú nghe anh nói chuyện. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tôi biết nói nhiều vậy cô có hiểu được không, nhưng thực sư nếu cô cần giúp đỡ, tôi sẽ làm hết mình.
Thái Vy nghe đến cụm từ “ cần giúp đỡ, làm hết mình” thỳ hai mắt sáng rực, hướng ánh mắt nghi hoặc vào cái đôi môi mềm mại kia, đôi môi vừa thoát ra những từ khiến Thái Vy vô cùng căng thẳng. Anh ta thật có khả năng đó sao, cho dù có nhiều tiền, nhưng chuyện chuộc thân, bây giờ chắc chắn không thành, cái phường này phải tính đường làm ăn lâu dài, sao dám đắc tội quan lớn. Không khí tĩnh lặng, anh ta vẫn khoan khoái thưởng thức chè sen thơm ngát, vẻ mặt rất chi phởn. Thái Vy thỳ tâm trạng hoàn toàn đối lập, nội tâm như bị kiến bò, trong lòng hết sức đắn đo, chốc chốc lại nhìn anh ta “ lời nói đó, tin được không, nếu mình muốn ra khỏi đây, anh ta liệu giúp được mình? Dạo này mỗi bận ra ngoài, đều có hai thằng hầu đi kè kè bên cạnh, với lại khắp nơi đều có người của phường, trốn được hai tên đó, thỳ ra khỏi thành cũng là vấn đề”.
- Có thật là anh sẽ giúp được tôi?
Nói xong Thái Vy chăm chú dòm anh ta, trong lòng nghĩ “ thể nào cũng ngoác miệng ra ngạc nhiên cho coi”, ha ha. Thế nhưng, trái lại, anh ta chỉ hơi hé miệng, động tác cầm ly trà định uống khựng lại. Sau đó sử dụng nụ cười có thể khiến hàng vạn thiếu nữ rụng tim, chẳng hạn như cô đây, nói như đinh đóng cột: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tôi chắc chắn là sẽ làm như vậy, nếu cô yêu cầu.
Thái Vy có chút lưỡng lự, sau khi xác định bên ngoài không có ai, mới lại ngồi bên cạnh anh ta, thì thầm:
- Tôi muốn rời khỏi đây.
Anh ta nhún vai, trìu mến nhìn cô:
- Không khó.
30.08.2014
Chương 22
Nội dung thu gọn
Thái Vy trợn mắt, có thực lực không, đừng có khoe khoang quá rồi kham không nổi nha. Nhưng trong lòng hy vọng được như lời anh ta nói. Sau đó cô kể lại tóm tắt một số sự việc cũng như khó khăn cô đang gặp phải. Anh ta chăm chú lắng nghe, bộ dạng cực kì nghiêm túc, khiến Thái Vy phì cười. Anh ta nhíu mày ngụ ý “chuyện gì vậy”, Thái Vy lập tức nín bặt. Ở ngoài mà nhìn vào trong sẽ thấy hai người trong tình trạng cực mờ ám. Chàng trai dáng vẻ ưu nhã nửa ngồi nửa nằm, dựa lưng sát tường, cô gái thân thể mềm mại, ngồi sát mép giường, ngả sát lồng ngực chàng trai, má kề má, rất chi tình tứ. Còn cảnh bên trong chỉ đơn thuần như sau: Thái Vy ghé sát tai anh ta thì thầm, vì đây là loại chuyện vốn phát ra thanh âm càng nhỏ càng tốt, tránh người không cần nghe lại vô tình nghe được. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trước khi tạm biệt, như sực nhớ ra điều gì, cô quay lại. Hành động đột ngột khiến anh ta đi sau cô không kịp dừng lại, mũi cô va vào ngực anh ta, đau muốn trào máu mắt. Cô vội đưa tay bụm mặt, cảm giác xấu hổ vô cùng. Anh ta cũng không coi “ nam nữ thụ thụ bất thân” ra gì mà cầm tay cTgái Vy gỡ ra, cúi sát mặt cô cẩn thận xem xét, khoảng cách gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh. Thái Vy mặt đã đỏ đến mang tai, những từ định nói cứ lúng búng trong miệng, không sao thốt ra nổi. Cô thỳ trông như gà con mắc tóc, còn anh thỳ thản nhiên như không, đã thế còn phán một câu, khiến Thái Vy chỉ muốn đâm đầu vào cột lim ngất luôn tại chỗ.
- Ban nãy cô cũng làm vậy với tôi mà, sao bây giờ lại xấu hổ?
( Lời tác giả: anh ý đang biện minh cho hành động ghé sát mặt ấy, bên nước ngoài, mấy chuyện động chạm thân thể họ coi bình thường mà, Thái Vy nhà ta cũng là người hiện đại, tuy nhiên vẫn là Việt Nam, phản ứng như vậy một phần do bạn ấy quá hám trai đẹp thôi, ha ha ). Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lời Sebastian có công dụng ngang ngửa gáo nước lạnh, Thái Vy lập tức tỉnh táo, hung dữ với anh:
- Anh không biết khi người ta đau, hay sốc thỳ mặt đỏ sao. Nghĩ đi, mũi tôi vẫn còn ê đây.
Thái Vy làm bộ đưa tay lên xoa mũi, miệng không ngừng niệm thần chú “ tin đi, làm ơn tin đi”. Sebastian cuối cùng cũng thốt ra hai chữ “Ra thế”. Thái Vy thở phào nhẹ nhõm.
- Ngày mốt tôi lại ghé, khi đó sẽ…
Câu nói bị bỏ lửng khiến Thái Vy nâng mắt lên nhìn anh, Sebastian nháy mắt, nhân tiện khuyến mãi thêm nụ cười thiên thần:
- …sẽ nói cô nghe chi tiết.
Thái Vy thầm rủa xả, đê tiện, biết anh đẹp trai, quyến rũ mà, không cần thể hiện quá mức vậy chứ. Hình ảnh một cô gái mặc chiếc áo hồng, váy ngắn cũn cỡn cầm bông cổ vũ hô to” Sebastian, I loveyou, you are number one…” hiện lên trước mắt cô. Thật gớm quá đi. Thái Vy lắc đầu, những hình ảnh kia bỗng chốc tan biến không dấu vết. Sebastian nãy giờ vẫn theo dõi diễn biến tâm trạng của Thái Vy, cô gái này có bao nhiêu cảm xúc đều phơi bày như vậy sao, quả khiến người ta thích thú. Sebastian cười tựa như không cười, nhẹ nhàng buông tay cô ra. Cảm giác cổ tay lỏng dần, Thái Vy mới dám ngước lên, nhìn điệu bộ nén cười của Sebastian, cô hận không thể từ đây làm phép độn thổ về phòng. Mất hết mặt mũi, nghĩ thế Thái Vy ủ rũ:
- Khuya rồi, tạm biệt, ngủ ngon!
Sebastian cũng ghé sát tai cô, ngọt ngào “ Cô cũng vậy, cáo từ”. Anh vui vẻ lướt qua Thái Vy, chậm rãi bước xuống cầu thang. Ánh trăng rơi trên nửa khuôn mặt Sebastian, rồi dần chiếm trọn lưng anh, Thái Vy thiếu chút nữa nhiểu nước miếng, anh thật giống cái đùi gà, còn cô là cái Tí >”
Thái Vy lăn qua lăn lại, trằn trọc không ngủ nổi. Châm ngọn đèn dầu sáng vừa đủ, Thái Vy chống tay lên trán, nhắm mắt hồi tưởng lại một màn vừa rồi. Thế là hàng vạn câu hỏi tại sao ùn ụt kéo tới không chống đỡ nổi. Khiến cô bắt đầu hoang mang. Cái này là do háo sắc mà ra đây, mới gặp lần đầu, sao có thể tin nhanh chóng như vậy, đúng là đầu heo mà. Có khi nào thấy cô xinh đẹp, xyz cô xong bán cho nhà thổ, mà thời này có buôn người chưa nhỉ??? ( Lời Sebastian: Thái Vy, em quá tự tin vào nhan sắc của mình ). Thái Vy thở dài đến não lòng, thôi kệ đằng nào cũng đã phóng lao rồi, thôi thỳ cứ mang hết tim gan phèo phổi ra mà cược một ván vậy.
( Lời Sebastian: Thái Vy, chết chắc rồi
Lời Thái Vy: haha, cứ đợi xem
Tác giả: e hèm…ta mới là người quyết định )
Chú thích: xyz là cảnh nóng đó mọi người :”>
30.08.2014
Chương 23
Nội dung thu gọn
“Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”. Nhìn cái Tủn khóc đến mức sắp ngất, Thái Vy trong lòng bực tức cực điểm. Dám đụng đến người của cô, coi như không muốn yên ổn sống ở đây nữa đi. Thái Vy gọi con sen dẫn cái Tủn đi tắm rửa sạch sẽ, lại sai người mang thuốc tới, cô nhẹ nhàng xức lên mấy vết bầm tím trên người nó. Cái mũi vẫn sưng, nhưng máu đã không chảy nữa. Một mặt chăm sóc cho cái Tủn, một mặt Thái Vy sai người sang bẩm bà lớn một lát cô sẽ sang bên đó thưa chuyện. Nhưng cô chưa vội đi, nhìn khuôn mặt ướt nhẹp của nó, Thái Vy lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cái Tủn, nhẹ nhàng vỗ về , dặn dò: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Từ giờ, em cứ ở đây với chị. Mọi việc chị sẽ có cách giải quyết, em có tin chị không?
Cái Tủn lau nước mắt, gật đầu, xung quanh mắt vẫn đầy ngấn lệ. Thái Vy quay mặt đi, hình ảnh cái Tí chợt ùa về. Khi cái Tí chơi vơi giữa ao nước, chắc nó cũng hoảng sợ và đau đớn lắm, chắc nó cũng khóc rất nhiều, mong cô đến cứu nó, nhưng cô nào có ở đó. Bởi vậy,bây giờ, khi địa vị đã khác, chỉ cần cô còn ở đây, thỳ người thân cận bên cô, phải được an toàn. Chí ít là không bị ai giở thủ đoạn trên người.
Thái Vy mở tủ, lấy cái áo bông màu huyết dụ, choàng lên người cái Tủn, lại đem chậu sưởi đặt cạnh giường, xem chừng không khí đã ấm hơn. Cô mới đi ra cửa, thẳng tiến đến dãy lầu. Thằng hầu thấy cô đến xem chừng rất ngạc nhiên:
- Bẩm, hôm nay cô có khách ạ?
Thái Vy xua tay ra hiệu cho lui, đi được vài bước, nghĩ sao lại quay lại nói:
- Trước tôi, có ai đến gặp bà lớn không?
Thằng hầu nghệt mặt ra một hồi, rồi gãi đầu
- Bẩm, con không nhớ hết, nhưng mà ban nãy thỳ có cô Tuyết…
Thái Vy nhếch miệng cười, móc ra một hào đưa cho thằng hầu. Xem ra, có người nhanh chân hơn cô, nhưng mà chậm chân không có nghĩa là không được việc gì.
Vừa thấy cô bước vào, bà năm đon đả:
- Ô, hôm nay mới thấy cô Thái Vy rảnh rỗi qua đây chơi.
Thái Vy nhìn bà ta khinh bỉ:
- Bà năm cứ nói quá, chẳng qua tôi cũng là tuân thủ phép tắc của cái phường này, phàm mấy chuyện vặt vãnh thường tình ắt sẽ không phiền mấy bà nghỉ ngơi.
Bà năm nghe thế, mặt có chút tái, nhưng rồi nhanh chóng cười giả lả:
- Cô Bích Nguyệt,cô có chuyện gì hệ trọng sao?
Thái Vy cười nhạt:
- Chuyện nói to không to, nhỏ không nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể chuyện nhỏ hóa không có gì được. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cô ngồi xuống cạnh bà lớn thẽ thọt:
- Bà lớn, thầy con đã mất, u con dắt em con lưu lạc phương nào cũng không biết, lúc con tũng quẫn nhất thỳ bà dang tay cứu con về, cưu mang con, lại lo cho thầy con mồ yên mả đẹp, trả hết nợ nần để thầy con ra đi trong tiếng thơm. Ơn này con chưa ngày nào dám quên. Con luôn xem người như bậc phụ mẫu trong nhà, hết mực ngoan ngoãn, hiếu kính. Với các chị em trong phường, lại càng hòa thuận, với kẻ dưới cư xử đúng mực…Bà lớn, bà lớn thấy con có chỗ nào không vừa ý, hay sai sót gì, cứ nghiêm khắc chỉ dạy con. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đoạn rút khăn tay ra chấm nước mắt, sụt sịt:
- Con chỉ có cái Tí là thân thích, nó vì đói mà phải ăn bậy ăn bạ rồi bỏ mạng. Nay, có cái Tủn bầu bạn, con coi nó cũng như cái Tí, chăm sóc nó như em con vậy, việc này trong phường không ai là không biết. Con thậm chí cũng đã xin bà lớn cho em nó miễn hầu rượu.
Nói đến đây Thái Vy đột ngột quay sang bà năm:
- Tôi nói nãy giờ có điều gì sai không bà năm?
Bà năm nãy giờ đã hơi run, lại thấy Thái Vy nhìn mình trong mắt đầy khí lạnh, khẽ rùng mình, lắp bắp:
- Những việc đó, đúng là ai cũng biết.
Bà lớn nhấp ngụm trà, trầm ngâm:
- Bích Nguyệt à, ta biết hết rồi, mọi chuyện trong cái phường này, có mấy kẻ nghĩ che mắt được ta, nhưng thực ra những kẻ đó đều có công sức trong đây cả, nên ta nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua. Bích Nguyệt, chuyện này là đào Tuyết sai rồi. Ta biết con tính tình thẳng thắn, biết trước biết sau. Chuyện này con bỏ qua đi, Phần đào Vân…
Thái Vy quay sang nhìn thẳng vào mắt bà lớn, tia nhìn mang theo sự phẫn nộ. Thế gian ấm lạnh, sớm đã biết, nhưng chuyện này, tuyệt không bỏ qua. Thái Vy thu lại ánh mắt, thong thả nói:
- Bà lớn, lúc trước vì sao Bích Nguyệt nhảy lầu tự tử? Bà lớn chắc vẫn còn nhớ. Bích Nguyệt bị nhốt, bị bỏ đói, bị đánh đập…Thường nói chuyện quá khứ cứ để nó trôi đi. Nhưng mà với một số người lại không có mong muốn ấy. Nếu đã thế, con cũng không ngại cùng họ ôn lại chuyện cũ một chút.
Nói xong ngoắc thằng hầu lại sai nó sang mời đào Tuyết cùng bà ba,bà tư và bà hai sang phòng bà lớn. Thằng hầu nhận lệnh nhưng chưa vội đi, nó lấm lét nhìn bà lớn, nhận được từ bà cái gật đầu đầy phiền muộn, nó mới ba chân bốn cẳng chạy đi. Thái Vy cũng cho con sen về rước cái Tủn qua đây, tiện bề đối chứng. Nợ cũ nợ mới, hôm nay giải quyết luôn đi.
30.08.2014
Chương 24
Nội dung thu gọn
Bốn người vào phòng bà lớn với những vẻ mặt khác nhau, Bà hai điềm nhiên, an tĩnh. Bà tư với bà ba có phần không tự nhiên, mồ hôi trộm lấm tấm trên trán. Riêng đào Tuyết không biết kiếm đâu ra bộ mặt vênh váo như thế, lướt qua chỗ Thái Vy ngồi còn dừng lại, ném cho cô cái nhìn đầy thách thức, rồi lại bên cạnh bà lớn ngồi xuống. Thái Vy mặt lạnh tanh nhìn ả, còn tưởng giống như trước sao. Mọi người ai nấy đã ngồi ổn định, cung hướng ba lớn chờ đợi. Bà lớn điểm mặt từng người, cuối cùng lên tiếng:
- Cũng đông đủ rồi. Làm một lần cũng tốt. Cũng đến lúc rồi.
Lời bà lớn nói ra, cây ngay không sợ chết đứng, khổ nỗi mấy cái cây này xiêu vẹo uốn éo quá mức rồi, nên ai nấy dù ngoài mặt đều cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã như ngồi trên lửa. Riêng Thái Vy trước sau một phong thái tĩnh tại, vẻ mạnh lãnh đạm không lộ chút ý gì có thể để người ta đoán được. Mọi ánh mắt cùng nhau đổ dồn về phía Thái Vy. Thái Vy nhìn ra cửa, vừa lúc con sen dìu cái Tủn vào. Thái Vy đứng dậy, đưa tay đỡ nó ngồi cùng ngồi xuống phản. Bà hai nhìn thấy cái Tủn yếu ớt như vậy, bèn hỏi thăm: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Kiều Hoa chiều qua còn khỏe, sao giờ yếu ớt như vậy, không lẽ bị cảm rồi?
Với người vừa gặp qua tổn thương, thỳ một cử chỉ quan tâm cũng khiến họ kích động rơi nước mắt. Kiều Vân rút khăn chặn nước mắt, thút thít:
- Dạ, con không có bệnh.
Bà hai nhíu mày:
- Con thật thấy ổn? Ta nhìn bộ dạng con thập phần mệt mỏi…
Thái Vy vội đỡ lời:
- Bà hai, chuyện Kiều Hoa, hay là để bàn sau đi. Con có chuyện khác muốn thưa.
Vừa dứt câu, ánh mắt sắc lạnh điểm một lượt rồi dừng lại ở bà năm. Thái Vy trong giọng nói ẩn chứa hàn khí:
- Bà năm, hôm nay tôi được như thế này, ngoài bà lớn dày công sức dạy dỗ, cũng có phần của bà năm. Nếu không nhờ bà nửa năm trước, ép tôi lên giường với gã phu xe, rồi trong lúc giằng co chạy thoát ra ngoài, ngã xuống lầu. Bị thương tưởng chết. Nhưng may có bà hằng ngày vẫn đến cấu má nhéo tai, nên tôi mới tỉnh lại. Ở trong gian phòng ẩm mốc, bỏ đói, đánh đập…đợi khi bà lớn đến. Quãng thời gian ấy thực sự là động lực để tôi không ngừng nỗ lực. Bởi thế, tôi thật lòng cảm ơn bà.
Thái Vy xoay người qua, mở cái hộp gỗ, lấy ra hai tờ mười đồng. Nhẹ nhàng lại gần bà năm, để tiền vào tay bà, động tác dịu dàng như vậy, nhưng mặt bà năm tái mét, tay cũng không cầm tiền. Thái Vy có vẻ dỗi: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ơ kìa, bà năm là chê tiền ít, hay là…
Bà năm hít vào một hơi, né ánh mắt sắc như dao của Thái Vy mà trả lời:
- Tôi nào dám, chỉ là không có công thỳ không nhận.
Thái Vy cuộn tiền lại, nhét vào túi bà năm, khóe miệng cười càng sâu:
- Có, bà có công, nên nhận chút lòng thành.
Rồi hướng bà lớn lễ phép thưa:
- Bà lớn, thưởng phạt công minh. Có công thỳ cũng đã được nhận lễ, vậy có tội cũng nên chịu đòn.
Bà lớn mở cơi trầu, lôi hũ vôi ra, chậm rãi quét lên lá trầu, lại xắt một miếng cau tươi, cuộn lại, bỏ vào miệng. Rồi mới hướng mọi người nói:
- Chuyện này ta giao cho bà hai xử lý.
Đào Tuyết thấy thế, hướng bà hai nói:
- Bà hai, Bích Nguyệt nãy giờ một câu hai câu đều khăng khăng bà năm thế này thế kia. Có gì làm chứng?
Bà năm được đào Tuyết mở đường, mới sực tỉnh, quay sang Thái Vy cong cớn:
- Bích Nguyệt, cô chẳng qua cũng như các đào nương ở đây, có chăng kiếm tiền nhiều hơn chút. Cô đừng tưởng vậylà oai mà dựng chuyện hãm hại tôi. Cô nói câu nào câu nấy đèu gán tội tôi này nọ. Trước mặt bao nhiêu người, cô muốn gì?
Chà, vừa đánh trống vừa la làng, kẻ xướng người họa, tuồng này, đúng là nên diễn. Thái Vy không có vẻ gì là luống cuống, cô lười nhác nhìn bà năm:
- Tôi, không có nhân chứng? Nhưng có vật chứng.
Rồi ngiêng đầu vềphía đào Tuyết đang vênh váo, cười lạnh:
- Thế nào?
Đào Tuyết nghe đến từ “ vật chứng” sắc mặt hoàn toàn biến đổi. Lúc trước khi hành sự, cô và bà năm thường dùng mẩu giấy nhỏ để trao đổi diễn biến, nhưng mỗi lần đọc xong đều sai con sen hủy. Chuyện này vốn dĩ khó có người biết, huống hồ lại còn có vật chứng. Lại nhìn bộ dạng mời phần chắc nịch của Tháo Vy, thật có chút hoang mang. Khó khăn lắm mới bình ổn thanh âm: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nếu đã thế, cô cứ đưa ra, cũng đừng có nói miệng.
30.08.2014
Chương 25
Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nội dung thu gọn
Bà hai lúc này mới xen vào, giọng nói đầy uy nghiêm:
- Trong phường ta tuyệt đối không dung những chuyện như thế này, nếu thật như lời con nói, ta sẽ đưa bà năm đến đồn, giao cho bên đó xử lý. Nhưng để ta phát hiện lời con là bịa đặt, thỳ con sẽ là người ngồi trong tù.
Thái Vy cúi đầu lãnh ý, từ trong cái sắc nhỏ hay mang bên người, rút ra một mẩu giấy màu vàng, giơ lên. Bà năm nhìn chằm chằm mẩu giấy, người bắt đầu run run. Đào Tuyết cũng trân mắt nhìn mẩu giấy. Thấy hai người đó khẩn trương vậy, Thái Vy khinh bỉ trong bụng, mới đó đã nhũn người rồi, chỉ bằng ngần ấy bản lĩnh mà đòi đấu với ta sao. Chán chết. Cô đi thật chậm về phía bà hai, dừng lại ở khoảng cách ba hai bươc chân, hỏi lớn:
- Bà hai, nét chữ của bà năm, bà dễ dàng nhận biết được chứ?
Bà hai gật đầu. Thái Vy trình lên mẩu giấy. Bà hai đón lấy, mở ra đọc. Xong lại đưa bà lớn. Bà lớn trong quá trình đọc, khóe miệng giật giật, lông mày nhíu chặt. Thái Vy thầm nghĩ, hôm nay con sen của đào Tuyết không theo hầu, bằng không lúc thấy Thái Vy rút tờ giấy ra nó sẽ té xỉu ngay tại chỗ? Nguyên nhân ư? Cái hộp gỗ đựng xuyến ngọc mà đào Tuyết sai nó mang sang để vu oan cho cô, không hiểu sao lại thừa ra hai mẩu giấy. Chuuyện này chính cô cũng không biết. Nhưng thầy kép sau khi mang xuyến đi bán, cảm thấy giữ cái hộp có vẻ không ổn, bèn oanh tạc ra làm củi đun, ngờ đâu, lại rớt ra hai mẩu giấy, một mẩu có nội dung như sau “ con nhỏ đó nhảy lầu rồi, thằng phu xe đòi thêm tiền, cô mau sai người đưa đi”. Đó chính là mẩu bà lớn đang định xé bỏ. Đoán được hành động ấy, Thái Vy nhàn nhạt mở miệng: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Còn vài mẩu nữa, con định khi nào qua đồn, mới trình.
Tay định xé, bà lớn khựng lại. Vốn muốn cho bà năm một cơ hội, nhưng xem ra Thái Vy sống chết cũng không cho đào Tuyết đường lui. Bây giờ, cũng không trách bà được nữa, có trách thỳ trách lòng tham quá lớn. Bà không phải không biết chuyện các bà hay ăn tiền của cô đầu, mà đứng ra làm một số chuyện thiên vị. Có điều, đến mức này, coi như quả báo đi.
Bà năm lúc này thiếu chút là lăn ra đất, may mà có con sen bên cạnh đỡ. Đào Tuyết một màn im lặng. Những mẩu giấy ấy đều sai con sen hủy, sao lại trong tay Thái Vy dễ dàng như vậy. Không lẽ sau vụ cái xuyến, thấy cô nặng tay, nên nó rắp tâm phản bội, hay là trước giờ nó vẫn luôn đề phòng cô, giấu những mẩu giấy đó đi, giờ thấy địa vị cô không như xưa, có ý theo Thái Vy, nên mới mang hết ra đưa một lượt? Đào Tuyết nắm chặt tay run run. Nhìn bà năm, nếu mụ ta thông minh chút, không khai ra cô, thỳ ít ra, cả hai còn đường sống, bằng không thì…
Bà hai quét mắt nhìn bà năm:
- Người bà nói trong đó, là ai???
Bà năm tuy nãy giờ vẫn dựa vào người con sen để trụ vững, nhưng suy nghĩ lại có phần nhanh nhẹn:
- Là người giữ tiền của tôi. Tôi viết kêu họ chi tiền.
Đào Tuyết như trút được tảng đá trước ngực. Cũng may trong lúc liên lạc, đôi bên không gọi đích danh, mà chỉ nói chung chung, cho dù Thái Vy có một mẩu, hay nhiều mẩu như cô ta nói, giờ bà năm đã nói vậy, cô ta cũng chẳng thể lôi cô vào. Đào Tuyết nhìn Thái Vy, có phần đắc ý. Mặc kệ những lời bà năm nói, Thái Vy dĩ nhiên cũng phớt lờ ánh mắt dương dương tự đắc của đào Tuyết. Cô ngồi xuống cạnh bà tư, mỉm cười:
- Bà năm còn nhớ cái Tí theo hầu tôi ngày trước không? Con bé rất lanh, có đôi mắt tròn hay phụ mụ Lý việc bếp núc ấy.
Bà Tư ngạc nhiên, lẩm bẩm “ sao tự dưng lại nhảy qua mình rồi, rõ ràng chuyện này mình không có can dự”, chắc mẩm như vậy, bà Tư tươi cười:
- Chỉ là con sen thôi, ta cũng không nhớ, nhưng nghe cô nhắc, ta đã nhớ ra, đúng là con bé đó rất nhanh nhẹn, mụ lý cũng hay khen nó với ta.
Thái Vy cười khẽ:
- Vậy à, nó chết rồi, bà có buồn không? Nó vì sao mà chết? Tôi không nghĩ bà mỗi đêm lại ngủ ngon đến thế, trong khi một đứa trẻ như nó lại nằm lạnh lẽo dưới ba tấc đất.
Bà Tư nhảy dựng lên:
- Bích Nguyệt, cô ăn nói cũng nên biết trước sau chút, dù gì tôi cũng là bà Tư. Cô nói năng cho cẩn thận. Cái Tí vì sao chết, ai cũng biết. Cớ gì tôi phải ăn không ngon ngủ không yên?
30.08.2014
Chương 26
Nội dung thu gọn
Đào Tuyết nãy giờ nín thở theo dõi sự việc, rõ ràng mọi việc Thái Vy làm đều vì mục đích lật tẩy cô. Sớm biết như vậy đã không sai người ra tay với Kiều Hoa. Chỉ nghĩ Kiều Hoa dựa hơi Thái Vy, bộ điệu khó ưa, nên mới cho nó một bài học, cũng không ngờ Thái Vy lại coi trọng Kiều Vân như vậy, giờ thỳ hay rồi. Có trách thỳ trách trước đây vỗn không nghĩ Thái Vy lại thông minh như vậy, nếu không đã hành xử thận trọng. Một mình cô cũng không xoay chuyển được gì, cái đám người kia đúng là vô dụng, ăn một mớ tiền mà đứa nào đứa nấy đều đầu heo. Việc nào cũng làm không xong, để người ta tóm được. Đào Tuyết lén nhìn bà hai, trong lòng có chút an tâm, dù sao bà lớn đã để bà hai xử, mà bà hai trước nay nổi tiếng là người dễ mềm lòng, như vậy cũng đỡ. Đào Tuyết quay sang nhìn Thái Vy, thấy Thái Vy trước sau vẫn một điệu bộ nhàn nhạt, giọng nói tràn đầy lãnh khí: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tôi này giờ có chỗ nào là thất lễ với bà. Một tiếng vẫn không vượt quá phép tắc. Tôi chỉ hỏi thăm giấc ngủ của bà, xem bà ăn ngon ngủ yên không, bà có gì phải làm toáng lên, hay là có tật giật mình.
Thái Vy nhấc tách trà lên, rồi đặt mạnh xuống bàn, tạo nên tiếng kêu lớn, nhìn thẳng mặt bà Tư, thanh âm có phần phẫn nộ:
- Bà chính là làm điều ác, đêm giật mình. Tôi nói bà biết, cái Tí đúng là nó tự tìm đến cái chết. Nhưng vì sao nó phải mò mẫm dưới ao rồi chết đuối? Đứa trẻ nào ở quê chả biết bơi, nó chính vì quá đói mà đuối nước. Các người nhân lúc bà lớn với bà hai không có ở đây, tác oai tác quái, bớt xén đồ ăn, chuyện này có các đào chiếu dưới làm chứng. Bà nói chúng tôi ăn không ngồi rồi, nên không đáng để ăn thịt cá, như thế cũng được. Cái Tí nó còn nhỏ, lại làm việc nhà quần quật, bà cũng nhẫn tâm sai mụ Lý bỏ đói nó. Các người thật không còn tính người. Cái Tí là bị bà bức chết. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trước khẩu khí bức người của Thái Vy, bà Tư nhất thời trợn tròn mắt. Bà lớn trầm ngâm. Bà hai sững sờ nhìn bà Tư. Mắt thấy cảnh này, đào Tuyết lên tiếng cứu nguy:
- Bà hai, chuuyện này con có nghe qua. Lời Bích Nguyệt nói cũng có phần đúng. Con cũng ngạc nhiên không hiểu sao mâm cơm bên chiếu mình thức ăn lại nhiều hơn mọi ngày, trong khi bên chiếu dưới lại chỉ toàn canh rau. Con có hỏi mụ Lý, thỳ mụ nói Bích Nguyệt đến gặp bà tư, đề nghị như vậy. Chúng con nghe xong ai nấy đều cảm động, cũng không nỡ làm như vậy, nhưng Bích Nguyệt một mực khăng khăng như thế, bà Tư cũng khuyên chúng con nhận lấy tấm chân tình này. Bây giờ, Bích Nguyệt lại lật lòng như thế, thật khiến bà Tư cùng con đây sững sờ.
Bà Tư thấy thế, tâm tình có chút nhảy nhót, vội gật đầu:
- Đúng vậy, Bích Nguyệt, ta không ngờ con lại đổi trắng thay đen như vậy. Giờ ta mới nhớ ra, cái Tí thấy con ăn như vậy, nó cũng muốn ăn ít đi. Ta thực sự cũng không ngờ…Có cần gọi mụ Lý lên đối chất không? Bích Nguyệt, con khiến ta thất vọng quá.
Thái Vy cười khẩy:
- Hai người một xướng một họa, được thôi. Kiều Tuyết, chị đã ra mặt rồi, tôi cũng đỡ phải vòng vo.
Đào Tuyết có vẻ cẩn trọng hơn lúc đầu, vẻ mặt cũng bình tĩnh, không có cử chỉ nào thừa thãi. Bây giờ, cùng Thái Vy chính thức ngênh chiến. Mộtthắng hai bại, còn gì để mất nữa, ngĩ thế, đào Tuyết nở một nụ cười có phần khiêu khích: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ta thấy cô nãy giờ ở đây đập bàn đập ghế, khí thế oai phong át cả mấy bà ở đây, không vừa mắt mới can thiệp, như vậy cũng không được sao?
Hay cho câu “không vừa mắt”, ý của cô ta không phải ám chỉ cô vượt quyền, không coi các bà ra gì, lại càng không để bà lớn vào mắt sao. Thái Vy khóe miệng vẽ lên một đường,thanh âm ôn nhu:
- Cũng chỉ là để chén trà hơi mạnh tay, đã cho chị nhiều tưởng tượng vậy, không biết khi chị nhìn thấy người này, chị có như vậy không.
Đoạn hướng ra ngoài cửa vỗ tay hai cái. Thầy kép cùng một gã thanh niên gầy gò, quần áo cũ kĩ bước vào. Vừa lúc khiến những người gần cửa đều nhăn mặt:
- Gã này là ai, toàn mùi bùn đất, kinh khủng quá_Bà ba vừa bịt mũi vừa la lớn.
Thái Vy liếc nhìn bộ dạng hóa đá của đào Tuyết cùng bà năm, trong lòng thầm khinh bỉ, ban nãy mạnh miệng vậy mà, giờ hóa đá rồi sao. Thái Vy hướng phía bà lớn nói:
- Bà lớn, lúc trước bà trị tội bà năm ép con tiếp khách, là sai rồi. Bích Nguyệt nghĩ bà năm chắc cũng oan ức, nay con sẽ giúp bà năm giải tỏa nỗi oan ấy.
Thái Vy quay sang nhìn gã thanh niên đang khom người cạnh thầy kép, rồi nhìn thầy kép khẽ gật đầu. Thầy kép ung dung bước đến chào mọi người rồi quay sang nhìn anh ta, nói rất rõ ràng:
- Bà ba, bà muốn biết gã này là ai, e rằng bà nên hỏi cô Tuyết, hoặc bà năm, hai người đó chắc chắn rõ hơn ai hết
Bà hai đã có phần sốt ruột, đứng dậy tiến đến trước mặt gã kia:
- Nói, ngươi là ai, cùng bà năm và đào Tuyết có mối quan hệ gì, một lời dối trá, ta sẽ cho người dẫn ngươi lên đồn, cho ngươi tù rục xương trong đó.
Gã thanh niên nghe vậy, hoảng loạn quỳ rụp xuống:
- Bẩm bà đây, con tuyệt nhiên không dám nửa câu nói điêu ạ. Cách đây nửa năm, bà ngồi kia có tìm con, bảo là…bảo là…
Nói đến đây, hắn bắt gặp ánh mắt đầy lửa của bà năm, thỳ tim gan bỗng xộn xạo, sợ hãi mà lắp bắp không nói nổi. Bà hai thấy thế, hạ giọng:
- Có ta với bà lớn ở đây, chuyện như thế nào cứ mạnh dạn nói.
Gã nào biết gì, nhưng thấy bà hai nói vậy mà bà năm không mở miệng phản bác gì, hắn liền yên tâm.
- Bà ngồi kia bảo làcó muốn vừa được gái tơ lại vừa được tiền không thỳ theo bà, lúc này có đám cùng đạp xích lô với con cũng nghe thấy, họ nói con sướng thế, con thấy được vậy mà không mất gì, cũng sướng thật, nên con đã theo bà đây.
Rồi lén nhìn đào Tuyết, run run nói tiếp:
- Rồi sau đó, người không được mà tiền cũng không, lại mắt thấy cô gái kia nhảy lầu, sống chết ra sao khổng õ, con hoảng quá, đòi bà kia ngoài phần tiền đã hứa, phải đưa thêm tiền để con trốn. Xong…xong bà đây không có gặp con, mà cô đây đưa cho con ạ.
Rồi chỉ tay về phía đào Tuyết:
- Lúc đó mới sang chiều, trời vẫn còn rõ, cô ấy lại xinh đẹp, nên con nhớ mãi.
Thái Vy nhìn đào Tuyết bộ dạng mất hết hồn phách nhẹ giọng:
- Kiều Tuyết à, chị đúng là xinh đẹp khiến ai nhìn một lần là nhớ mãi.
Rồi hơi khom người nhìn gã kia, mỉm cười:
- Ngươi nhìn ta thấy quen không?
30.08.2014
Chương 27
Nội dung thu gọn
Gã lắc đầu, trong mắt đã hiện lên màu si mê, không biết cô là ai, nhưng công nhận cô so với Kiều Tuyết, hơn bội phần. Thái Vy cười cười:
- Chính là người đã nhảy lầu hôm ấy.
Gã há hốc miệng, trong lòng thầm rủa, biết vậy gắng sức chút nữa, có được cô, chết cũng đáng. Ngước thấy Thái Vy ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, gã lúng búng mãi mới rặn ra được một câu: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hôm đó, hôm đó, trời tối, ánh nến mờ quá, thực sự…không có nhìn rõ mặt.
Đào Tuyết mím môi, tay bám trụ vào thành giường, hồi lâu chỉ tay vào gã kia, quát:
- Tên kia, ngươi nhận bao nhiều tiền để nói những lời hoang đường, vu cáo ta với bà năm, ta là người như thế nào trong phường này, há phải làm những việc như vậy, lại còn hạng như ngươi, cũng đáng để ta gặp mặt sao?
Tên kia thấy đào Tuyết miệt thị mình, nhất thời tức khí, cũng gào lên:
- Cô Tuyết, cô thật độc miệng, tôi nhận lời bà kia ( hướng bà năm chỉ tay ) rồi nhận tiền cô, việc này mấy người cùng làm với tôi đều làm chứng được, hơn nữa, sau khi đưa tiền cô còn làm rớt cái này, tôi thấy nó đẹp và thơm nên lượm về giữ bên mình.
Gã lôi ra trong người một chiếc khăn lụa trắng đã ngả màu, trên có thêu một bông hoa mai vàng, bên cạnh đề bốn câu thơ:
“Người đi nơi đầu tuyết.
Tôi chờ cuối đường trăng.
Khi buồn mở cửa sổ.
Gọi gió trao tiếng lòng”
Bà hai cầm chiếc khăn, đánh giá một hồi, lại quay sang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn đào Tuyết. Khiến ả ta toàn thân run rấy, hốc mắt đã có nước, ấp úng biện hộ, trong lời nói có chút thê lương:
- Bà hai, con đi ra ngoài làm rớt, chắc là hắn nhặt được.
Lại hướng Thái Vy oán hận nói:
- Cô thật cao tay, không ngờ sự việc vốn dĩ là trùng hợp, cô lại có thể dựng thành chuyện như vậy để hại tôi.
Lời vừa dứt, nước mắt cũng lã chả rơi, diễn xuất như vậy, quả lợi hại, một mực đều phủi bay mọi chuyện, một mực tự biến mình thành kẻ bị hại đáng thương ( Lời tác giả: đồ nước mắt cá sấu >”< ). Thái Vy khóe môi cười càng sâu:
- Mẩu giấy bà năm viết, bà nói viết cho người chi tiền? Tôi nhớ không lầm, bà năm trước giờ tiền bạc kĩ lưỡng, không tin tưởng ai, nay lại mọc ra người giữ tiền, không biết bà năm thay đổi thói quen nhanh vậy, mời bà năm cho gọi người giữ tiền lên dây ba mặt một lời.
Bà năm nãy giờ không thấy Thái Vy đả động gì đến mình nữa, tưởng đã thoát nạn, ai dè, đùng cái lại lôi bà vào. Như cũ, vẫn tìm cớ thoái thác:
- Làm không tốt, ta đã đuổi rồi, vốn tính thêm người bớt việc, nhưng như Bích Nguyệt nói, ta vẫn là tự tin tưởng mình hơn.
“Xoảng”… dưới đất, trà đổ lênh láng, các mảnh sứ văng tung tóe
Mọi người cùng lúc hướng phía tiếng động. Bà lớn ngồi trên phản, khuôn mặt tức giận cực điểm. Cái phường này một tay bà cùng chồng gây dựng, chồng bà chẳng may mất sớm, bà cùng với em gái ruột, cũng chính là bà hai bây giờ, hai chị em chèo chống. Bà ba, bà tư với bà năm mới thu nạp hơn mười năm nay. Tuy rằng có vài tật xấu, nhưng chung quy quản lý việc đâu vào đấy. Nên bà vẫn không tiện truy cứu. Bây giờ Bích Nguyệt cứng rắn như thế, chung quy vẫn phải trị tội một lần cho tiệt cái thói xấu, nhưng không đến mức phải ra quan phủ. Dù gì theo bà quan sát, Bích Nguyệt mục đích cũng chỉ nhằm vào Kiều Tuyết, chỉ cần mấy người đó tức thời, khai ra đào Tuyết chủ mưu, bà lớn nói vài câu, Bích Nguyệt vì nể mặt bà lớn cũng sẽ nương tay cho họ. Có điều cơ hội ấy,Bích Nguyệt đã mấy lần hé mở, nhưng không ai nhận ra. Bà đành phải ra mặt. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bà lớn nhìn bà năm mặt đã tái xanh, nói:
- Em năm, năm chị em ta ở cùng nhau thời gian nói dài không dài, ngắn không ngắn, nhưng có thể gọi là hiểu nhau. Tính tình em thế nào, ta đều rõ. Chắc em cũng vậy. Trước khi nghĩ những chuyện khác, thỳ nghĩ lại địa vị của mình.
Đào Tuyết đầu óc vốn lanh lẹ hơn bà năm, nghe xong lập tức hiểu, trong lòng bỗng thấy chua xót, mình chỉ là công cụ kiếm tiền cho bà ta, nên xảy ra chuyện, cũng chỉ dang tay với người nhà. Coi mình không là thứ gì. Bà năm sau hồi ngẩn ra, cũng hiểu, trong lòng mừng rỡ, gật đầu với bà lớn rồi nhìn Thái Vy:
- Bích Nguyệt, là bà già đây hồ đồ, chỉ vì mấy đồng tiền trước mắt, mà làm những chuyện không nên làm. Là ta có lỗi với cô, ta cam chịu trừng phạt, chỉ mong cô nể tình bà lớn, không đưa bà già đây ra quan phủ. Bà già này tháng ngày còn lại cũng không có nhiều mà, chỉ mong yên ổn sống qua tuổi già.
Nói lời nhận lỗi, nước mắt tuôn rơi, bà năm đúng là diễn viên xuất sắc, Thái Vy lại bên cạnh Kiều Vân, ngồi xuống. Bà lớn vốn thấu hiểu nhân tình, đã ngầm vạch ra nước lui cho họ, Thái Vy nghĩ, cũng không nên làm quá. Có điều thấy nực cười, “chỉ mong yên ổn” ư, có gan gieo gió, mà lại sợ gặp bão. Cô hạ giọng:
- Bà năm, vòng vo một hồi bà cũng chịu nhận, tôi còn tưởng phải sai người thỉnh lên quan lớn.
Khắp cái Hà thành này, có ai đều biết quan lớn để mắt đến Bích Nguyệt phường họ Kiều. Sắp thành lẽ đến nơi, cho dù lẽ nhưng thân phận vẫn cao quý, vẫn được người ta gọi một tiếng bà, hai tiếng bà. Nay lại nghe cô nhắc “thỉnh quan lớn” bốn người không hẹn cùng choáng váng, xây xẩm mặt mày. Chuyện này Bích Nguyệt lựa lúc quan lớn vui vui, thỏ thẻ vài câu, cho dù là dựng chuyện quan lớn cũng bênh vực nữa huống hồ lại là chuyện thật, người thật. Bà ba, bà tư cùng bà năm trán đổ mồ hôi lấm tấm. Cùng đến trước mặt bà lớn và bà hai, quỳ xuống đất, đồng thanh
- Chị lớn, chị hai, tụi em sai rồi, bị tiền làm mờ mắt nên làm ra những chuyện hại người hại mình, nay tụi em thực sự biết tội rồi, ở đây dập đầu, mong hai chị nghĩ đến tình cảm lâu nay, cũng như tụi em làm việc, chút ít cũng có công sức, mà giơ cao đánh khẽ, trừ việc ra quan phủ, trừng phạt nặng thế nào tụi em cũng cam đoan không một lời oán trách.
Bà lớn cùng bà hai đều nhìn Thái Vy, nhẹ nhàng nói:
- Bích Nguyệt, người ta đã quay đầu, con có cho người ta thấy bờ không, là ở con.
Cùng lúc, ba bà lại quay qua Thái Vy, hết sức quỵ lụy:
- Bích Nguyệt à, ta sai rồi, con tha cho chúng ta lần này được không. Từ lần đó đến giờ, chúng ta cũng không làm khó dễ con cái gì mà.
Thái Vy cười cười, lại đỡ từng người đứng dậy, thanh âm ôm nhu mà khôn sâu khó lường:
- Bích Nguyệt dù sao thân phận vẫn là đám con cháu, sao dám nhận hành lễ của ba bà, trước cứ ngồi như cũ, rồi từ từ bàn xét.
Rồi quay qua ngoắc con sen:
- Sen, em đổi ấm trà khác lên đây.
Con sen vội vàng thu dọn mảnh vỡ trên nền gạch, lau sơ qua rồi mau chóng lui xuống pha trà. Không khí một màn căng thẳng, không ai nói với ai câu gì. Đợi con sen mang trà lên, đặt giữa phản, xong lui xuống, Thái Vy mới bình thản cất giọng: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Bà năm, vậy là bà thừa nhận những gì Bích Nguyệt nói là đúng.
Bà năm vội gật đầu. Thái Vy lại nhìn bà tư:
- Bà tư, hằng đêm bà ngủ có ngon không?
Bà tư lắc đầu lia lịa, lắp bắp “ Không ngon, không ngon chút nào, luôn trằn trọc”
Thái Vy nhìn thân thể mũm mĩm một khối của mụ, trong lòng thầm phỉ nhổ, có mà ăn no ngủ say quá đi chứ. Thái Vy nói tiếp:
- Vậy, bà cũng thừa nhận những gì Bích Nguyệt nói là đúng?
Bà tư gật đầu. Thái Vy khẽ cười, nhìn bà ba:
- Còn bà ba, rốt cuộc, bà nói cho mọi người nghe thử, bà sai chỗ nào? Bích Nguyệt cũng có chỗ chưa rõ.
30.08.2014
Chương 28
Nội dung thu gọn
Bà ba bình tĩnh thuật lại sự việc, dĩ nhiên cũng không quên chỉ ra đào Tuyết chủ mưu, bà lớn nghe chuyện từ đầu đến cuối không nói lời nào, riêng hai lông mày nhíu chặt lại, không ngờ đào Tuyết lòng dạ lại như vậy. Sở dĩ bà ba tĩnh tại như vây là do do tội bà ta xét ra cũng không có gì to tát, và quan trọng là không để lại hậu quả gì. Thái Vy cũng không có truy xét, nhưng bà ta lại đứng ra nhận luôn. Coi như có liêm sỉ.
Thái Vy nhìn đào Tuyết co rúm một chỗ, thật là khó coi, bèn lên tiếng:
- Kiều Tuyết, chị còn gì để ngụy biện không?
Đào Tuyết nhếch miệng, cười nhạt:
- Cũng chỉ là bà ba nói, ai làm chứng, ta vốn dĩ mất đồ thật, nếu cô không giữ, thỳ có gì mà sợ, ta cũng đâu có hẹp hòi làm khó cô, cũng đã cho cô một lời xin lỗi.
Thái Vy cười thành tiếng:
- Vậy sao? Cứ cho là như chị nói, chị muốn chối? Bà tư bà năm, là ai sai các bà làm chuyện đó, mẩu giấy của bà năm, người bà liên lạc là ai?
Đào Tuyết đảo mắt, nhìn trân trân bà tư rồi bà năm, hai người đều cúi mặt xuống. Thái Vy thấy vậy, nhẹ nhàng nói:
- Thời gian cũng không còn sớm, ai cũng muốn nghỉ ngơi, hoặc là hai bà nói bây giờ, hoặc là tất cả về nghỉ ngơi, mai gặp nhau ở quan phủ.
Chữ “quan phủ” như liều thuốc mạnh vậy, thức tỉnh hai bà tức thì. Cả hai đều thi nhau kể lể, nào là không muốn làm nhưng do đào Tuyết thúc ép, lại hối lộ nhiều tiến, một phút yếu lòng đã…Nước mắt nước mũi, dài dòng một hồi cũng hết. Lúc này đào Tuyết mặt cắt không còn giọt máu, ném cho mấy bà kia cái nhìn khinh bỉ:
- Mấy người đúng là lũ ăn hại, có mấy chuyện mà cũng không làm xong, thật uổng phí tiền của ta.
Thái Vy cao giọng nhắc nhở:
- Kiều Tuyết, chị ăn nói cho cẩn thận, phân biệt cao thấp chút.
Lời này nói ra khác gì chọc vào ổ kiến lửa, đào Tuyết ngẩng đầu, cười lớn: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ha ha, chuyện đến nước này, ta còn gì để sợ. Có trách thỳ trách ta dùng người không nên dùng, tin người không nên tin, cuối cùng bị lũ ngu ngốc này làm hại.
Ba bà mắt thấy đào Tuyết mắng chửi mình không thương tiếc, mặt ai nấy đều căm tức, tính tiến lên cho ả vài cái bạt tai, nhưng Thái Vy chặn lại. Cô nhẹ nhàng đến gần ả, ghé tai thì thầm:
- Lẽ ra chị không nên nói đỡ cho bà tư, sai từ bước đó, có biết không? Con sen cũng không có bán đứng chị, mẩu giấy là tôi tìm thấy ở hộp đựng xuyến đó, chắc nó vội việc gì, nhét tạm vào đó, chưa kịp hủy, rồi quên bẵng luôn. Chị thấy buồn cười không?
Vừa lúc đó thầy kép cũng buông một câu:
- Bà lớn, còn nhớ lúc trước tôi không dám nhận lời khen của bà về sự tiến bộ của cô Bích Nguyệt chứ, là do hơn một tuần tôi không đến dạy cô đây, vì nhận được thằng hầu truyền tin là bà lớn nói tạm thời nửa tháng không cần qua. Sau đó tôi thấy có điểm kì lạ, bèn liều đến. Mới hay bà lớn lại không có ở phường, rốt cuộc ai có thể mạo danh bà như vậy? Gan cũng thật to!
Bà năm cùng bà tư đồng thanh:
- Là Kiều Tuyết, chuyện này chúng tôi đều biết.
Kiều Tuyết đang trợn mắt bất động vì câu nói của Thái Vy, nay lại thêm thầy kép, và hai con mụ a dua kia, cô thực sự thấy sụp đổ, là mình tự đào hố chôn mình, hại người không thành, giờ cái gì cũng không còn. Kiều Tuyết đổ sụp xuống nền nhà một cách vô lực, nước mắt lã chã rơi. Thái Vy nhìn cảnh đó không thấy chút thương cảm nào, thêm nữa tuồng hay còn chưa đến đoạn cao trào. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Còn một người lặng lẽ ngồi quan sát nãy giờ, mà không ai để ý tới, chính là Kiều Hoa. Thật ra Kiều Hoa thấy bất bình thay cho Bích Nguyệt, luôn bị đào Tuyết kiếm cớ gây khó dễ, lại suốt ngày đi nói xấu Bích Nguyệt này nọ, cho người tung tin không tố về cô trên phố. Những việc ấy Kiều Vân ngứa mắt vô cùng, cô khó chịu ra mặt với Kiều Tuyết, biết thể nào ả cũng ra tay với cô. Bích Nguyệt thỳ ả không dám, chứ cô trong mắt ả có là gì. Ngày đó cuối cùng cũng đến, ả sai người giữ tay chân cô lại, rồi thẳng tay đánh vào mặt cô, dĩ nhiên cô càng ra sức rủa xả, cho ả điên máu, xuống tay thật nặng. Xong xuôi, mới vận động cho ra nhiều mồ hôi, rồi mới chạy về gặp Thái Vy khóc lóc, cô có niềm tin vững chắc Thái Vy sẽ vì cô mà ra mặt. Có điều, có điều, chuyện cô kể Thái Vy, thỳ 99,99% là dựng chuyện, 0.01% còn lại chính là cô thương tích đầy mình. Hiện tại nhìn Thái Vy có vẻ muốn tính luôn nợ mới, là cô lên Kiều Tuyết, cô bắt đầu ý thức được mức độ nghiệm trọng. Khẽ khều khều Thái Vy. Thái Vy quay lại, ánh mắt trong veo nhìn cô, Kiều Vân lại càng run sợ. Cuối cùng vẫn nên nói thật, cô ghé tai Thái Vy thì thào. Thái Vy mặt không chút biến sắc, giữ nguyên vẻ an nhiên, nhưng trong lòng thật muốn đem Kiều Hoa ra băm như băm bèo vậy. Kiều Vân kể xong thu người một góc, len lén liếc Thái Vy, tuyệt đối không dám nhìn trực diện. Thái Vy quắc mắt lườm Kiều Vân một cái, lát về ta sẽ xử lý sau, dám gạt lòng thương cảm của ta, hừ. Nhưng ban nãy đã lỡ miệng rồi, Kiều Hoa, coi như phạt em đi. Thái Vy cười nụ mà khiến Kiều Hoa gần đó lạnh cả người “ chị ơi, em sai rồi” ( khóc thầm trong lòng ).
Khi Thái Vy bận bịu với Kiều Vân, thỳ bà lớn cùng bà hai đã phân phó mọi việc xong xuôi. Bà ba bị phạt hai tháng tiền lương. Bà tư cùng bà năm bị phạt nửa năm tiền lương. Tất cả đều không có tiền thưởng. Phần tiền đó, bà lớn cho Thái Vy giữ. Thái Vy bỗng chốc bay hết cảm giác đau khổ khi đưa bà năm hai mươi đồng, toàn người lâng lâng, có tiền rồi, trước mắt thấy toàn màu vàng kim. Diễn biến nội tâm hoan hỉ như thế, nhưng bên ngoài, mặt Thái Vy lạnh băng. Đào Tuyết bị đuổi khỏi phường, nên nhớ một đào nương dù nổi tiếng đến mấy, đào hoa đến mấy, một khi bị phường khai trừ, sẽ không phường nào nhận nữa. Thái Vy nhẹ nhàng đến gần ả ta, thanh âm cực nhỏ nhẹ: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Kiều Tuyết, sớm biết có ngày này, khi xưa, bớt tác oai tác quái, ắt hẳn sẽ không thảm như vậy, danh tiếng trước đây, một ngày mất sạch, chị biết miệng lưỡi thiên hạ rồi đấy. Chúc chị sớm kiếm được nghề khác.
Nói xong đứng thẳng dậy nhường đường cho hai thằng hầu dìu đào Tuyết ra ngoài. Thái Vy hơi chùng lòng “Kiều Tuyết, chị đừng oán trách tôi, hãy trách chị quá không biết thế nào là đủ”. Bà lớn cũng đã mệt mỏi, muốn trở vô trong nghỉ ngơi, chợt nhớ lời Thái Vy nói ban nãy, uể oải quay qua hỏi:
- Bích Nguyệt, ban chiều con nói Kiều Hoa có chuyện gì?
30.08.2014
Chương 29
Nội dung thu gọn
Bà hai đã sớm dẫn ba bà kia đi lấy bạc, trong phòng chỉ còn lại bà lớn cùng Thái Vy và Kiều Hoa. Cô biết bà lớn tâm tư đều bị đả kích sau màn vừa rồi, cũng không muốn phiền bà thêm nữa bèn thoái thác:
- Chuyện Kiều Hoa, cũng có liên quan chút với chị Tuyết, nhưng mà tội thêm tội cũng không khác là bao, đã nhận trừng phạt rồi, thôi thỳ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì đi.
Thái Vy nói những lời này ra, mắt không quên ném cho Kiều Hoa ánh nhìn sắc lạnh. Hừ, cô vì sao lại tự mình vả miệng mình như thế này chứ. Vì ai?
Bà lớn cười nhẹ, nói Thái Vy cùng Kiều Hoa lui về nghỉ ngơi, rồi đi vào trong.
Dọc hành lang, Thái Vy lạnh lùng rảo bước, Kiều Vân lập cập chạy theo phía sau. Đột nhiện Thái Vy khựng người, quay ngoắt lại, khiến Kiều Vân sém chút ngã đập mặt xuống gạch. Nó lồm cồm đứng dậy. Thái Vy tiện tay nhéo tai nó, Kiều Vân đau nhưng không dám lá, mặt đỏ gay nhìn Thái Vy.
- Coi như em cũng có gan chịu đòn. Dám lừa chị sao.
Kiều Vân phụng phịu:
- Em bị đánh thật mà, nhưng chị Kiều Tuyết đáng nhận sự trừng phạt, em chỉ là thúc đẩy chị thôi.
Thái Vy hừ lạnh, buông tay, Kiều Hoa vội xoa xoa tai. Thái Vy chầm chậm cước bộ, vẻ mặt trầm ngâm. Dù gì cô cũng sắp rời khỏi đây, nên cô không muốn làm xáo xào cái phường này lên. Bà lớn, bà hai đối với cô không tệ, vốn muốn để đào Tuyết lại. Bởi cô đi rồi, phường này ngoài đào Tuyết ra, khả năng hát của các đào nương khác, quả thật không có gì đặc sắc. Không ngờ, lại dễ dàng bị Kiều Hoa dụ. Có ai nghĩ cô bé ngây thơ, ngốc ngếch tưởng như vô hại này lại biết giở thủ đoạn, mà thủ đoạn thật là… T_T ( Lời Kiều Hoa: em không có mà, oan quá >”< )
Trở về phòng cũng tầm canh tư ( khoảng một đến ba giờ sáng ), Thái Vy đổ rầm xuống giường. Thật mất hết cả sức lực.
oOo
Trời vừa sáng đã thấy trong nhà kẻ ra vào nháo nhào, Thái Vy làm vệ sinh xong, cũng không ăn sáng mà lên nhà chính, xem có chuyện gì. Từ miệng bà ba mới biết, nguyên do là có đám người đến gây sự, ầm ĩ ngoài cổng. Trừ mấy người khác quý thường xuyên đến quán, còn lại đều không được vào, thằng Tủn cùng mấy gia đinh khác đang ra sức chặn cổng. Thái Vy tuy chưa rõ đầu đuôi thế nào, nhưng xét thấy nên về lầu của mình, làm no bụng trước đã, nếu phường có chuyện quan trọng, ắt bà lớn sẽ sai người sang báo.
Quả nhiên, vừa dùng xong chén trà tráng miệng, từ xa đã thấy thằng hầu lật đật chạy đến. Thái Vy nhấc cái quạt lên, phe phẩy, bộ dạng nhàn nhã. Phía này thằng hầu mồ hôi lấm ta lấm tấm, hổn hển thưa:
- Bẩm cô, bà lớn sai con báo cô hôm qua có phường đóng cửa không tiếp khách mà không báo trước, khiến họ bực tức, cho rằng phường coi thường, nên hôm nay đến đòi tiền, với cả tuyên bố không đến phường mình nữa…
Thái Vy gấp quạt lại, đứng dậy, hướng thằng hầu phân phó:
- Ta hiểu rồi, ngươi chờ chút, ta cùng người qua bên đó.
Thái Vy lấy chiếc khăn tay mỏng, trên có thêu bông sen trắng che mặt lại, sau đó cùng thằng hầu ra cổng chính. Chưa đến cổng mà đã nghe một loạt âm thanh ong ong, như chim vỡ tổ. Haiz.
Thái Vy ra hiệu cho thằng Tũn mở cổng. Cổng vừa hé, đám người bên ngoài đã chực ùa vào, thế nhưng chân chưa kịp bước vào bên trong đã khựng lại, giữa sân, một thân ảnh liễu yếu đào tơ, tuy đã che mặt nhưng ánh mắt như sóng nước hồ thu cùng một dáng yêu kiều kia cho thấy, người con gái trước mặt chính là tuyệt thế giai nhân. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho họ đờ đẫn thần trí, huống chi Thái Vy còn mỉm cười, khiến chiếc khăn che mặt khẽ động đậy, làn mi cong dài chớp một cái, uyển chuyển đôi mắt tình tứ nhìn họ, đám người kia hoàn toàn đổ gục. Lúc này Thái Vy mới nhẹ giọng, trong lời nói toàn đường và mật ngọt:
- Các vị đây đều là khách quen của phường họ Kiều chúng tôi, do tối qua phường xảy ra chút chuyện, ngại làm phiền đến tâm trạng mọi người nên đã đóng cửa. Lẽ ra phải sai người thông báo đến các vị, rồi hẹn ngày bồi lỗi. Nhưng do việc xảy ra đột ngột mà thời gian lại gấp gáp, mới sơ sót như vậy. Nay, Bích Nguyệt tôi thay mặt phường, có vài lời như thế này: những ai đã mua thẻ đêm qua, không cần biết mua thẻ loại gì, đào nào hát, chỉ cần còn giữ thẻ, chiều nay, quay lại đây, Bích Nguyệt đích thân hát một bài tặng quý vị. Bằng không thỳ ngay bây giờ, trả thẻ, phường sẽ đền tiền gấp đôi cho mỗi người, lại tặng thêm thẻ thường cho lần xem hát sau.
Đám nam nhân dĩ nhiên chọn cách thứ nhất, trừ khi không có não mới chọn cách thứ hai, có nằm mơ cũng không dám mơ có ngày được nghe Bích Nguyệt hát. Ai cũng háo hức, hy vọng lúc diễn sẽ được chiêm ngưỡng dung nhan nghiêng nước nghiêng thành này. ( Tác giả: nghiêng nước nghiêng thùng ^^ ). Trên mặt đã viết sẵn hai chứ “ nghe hát”. Thái Vy đưa mắt phượng về phía họ, thanh âm ôn nhu một lần nữa hỏi: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Các vị thấy đề nghị của Bích Nguyệt như thế nào, mời cho ý kiến!
Câu trả lời quả không ngoài dự đoán của cô, từng người đều hào sảng chọn nghe hát. Thái Vy nhẹ nhàng cúi đầu cảm tạ, rồi thướt tha đi vào trong, đến ngã rẽ, cô chợt dừng bước, hơi nghiêng người, ném cho đám nam nhân một tia cười nơi khóe mắt rồi mới xoay người lại, mất dạng. Hành động ấy như mũi tên bắn vào thân cây, lực đạo mạnh đến nỗi toàn bộ hoa lá quả đều rụng xuống đất, cái thứ rụng ấy không khác gì trái tim của những kẻ si mê kia, mỗi người đều mang tâm trạng vừa vui mừng vừa tiếc nuối ra về. Mấy thằng hầu không phải chặn cửa nữa, cũng thở phào. Nãy giờ ra sức giữ cổng, tai lại nghe đám người kia chửi rủa, sớm muốn phát hỏa. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thái Vy bước đến gian chính vừa lúc thấy ba lớn tiễn các thầy về. Cô nép vào bên vách, chờ họ bước xuống thềm đi mất, mới đi về phía bà lớn. Bà lớn thấy cô, cười nói:
- Ban nãy ta nghe con sen bẩm lại, chuyện ngoài kia con đã giải quyết ổn thỏa. Thiệt thòi cho con.
Thái Vy tháo khăn che mặt, vo tròn lại, cười ngượng:
- Chuyện do con gây ra, may không ảnh hưởng đến kinh doanh của phường. Con chẳng dám nhận công.
Bà lớn gật gù:
- Con thật hiểu chuyện. Cái đám người đó, tuy trong túi nhiều tiền, nhưng toàn hạng dân buôn. Cách hành xử cũng thô lỗ, đi nghe hát chủ yếu ngắm gái, làm gì biết thưởng thức loại nghệ thuật nay. Không như những quan thầy thân phận cao quý. Chuyện hôm qua, họ cũng mang tâm thái hỏi thăm, cũng không một lời trách móc… Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thái Vy nghe đã hiểu, lanh lẹ nói:
- Bà lớn cứ xếp một phòng ngày mốt, con sẽ đích thân hát một bài, sau còn hầu trà bánh.
Bà lớn nghe Thái Vy nói, mừng ra mặt, vội vàng gật đầu:
- Vậy, theo ý con đi. Lần này, ta không nhận phần, tiền thẻ lẫn thưởng, con cứ giữ lấy.
Thái Vy bỗng thấy tim nhảy nhót, hai mắt lấp lánh “tiền”, nhưng rồi kiềm chế, lắc nhẹ:
- Cứ như cũ vẫn hơn, chuyện do con mà ra, con nên gánh trách nhiệm. Chỉ là hát một bài, cũng không lộ mặt, không tiếp xúc. So với quy định đặt ra trước đó, cũng không sợ mất giá.
Bà lớn thấy Thái Vy tính toán trước sau như vậy liền bỏ qua một bên, hỏi sang chuyện Thái Vy muốn sắp xếp diễn như thế nào. Cô suy nghĩ giây lát rồi trình bày. Bà lớn chăm chú nghe, những lời cô nói bà đều tán thành. Sự việc như thế truyền xuống đám người hầu, thằng hầu con sen nhanh chóng y theo lời dặn mà làm. Đến gần chiều, mọi việc cũng xong. Thái Vy ngồi trên chiếc sập nhỏ được kê sát thành lầu, phía trên treo một đèn lồng đỏ, phía trước là bức bình phong vẽ tứ đại mỹ nữ Trung Quốc, phía sau là hai chậu nến. Cô lách người ngó xuống sân. Ở dưới đã kê sẵn sáu cái bàn tròn, mỗi bàn tám ghế, được căn hàng ngang, trên ba dưới ba. Xung quanh treo mấy giò lan đã nở hoa, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp nơi. Chiều nay cô sẽ diễn ở đây. Bài trí như vậy coi như ổn thỏa.