Bà lớn có việc phải rời phường nửa tháng mười ngày, đi theo còn có bà hai với thằng Tũn hầu việc. Sau lại dắt thêm hai thằng hầu nữa. Thái Vy như mọi ngày, đi đi lại lại trước hiên, lẩm nhẩm hát. Tiện thể tập dáng điệu khoan thai, đi đứng sao cho thanh thoát. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ái dà, nghé con mà đã ngứa sừng rồi à.
Thái Vy nhìn xuống, đào Tuyết cùng đào Hạ đang đi lên, hai con hầu đứng yên ở dưới. Thái Vy cười nhạt:
- Chị đến dạy tôi hát à?
Đào Tuyết khinh khỉnh,đào Hạ tươi cười tiến đến gần nắm tay Thái Vy hết sức thân thiết:
- Tụi chị thăm em thôi, xem có thứ gì em cần mà không tiện xin bà lớn, nhưng xem ra em chẳng thiếu thứ gì, bà lớn cưng em còn gấp mấy lần đám đào chính như tụi chị nữa. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chữ “ đào chính” được nhấn mạnh khiến Thái Vy cảm thấy buồn cười, gì đây, đến thị uy hay muốn khoe mẽ? Giở trò ma cũ bắt nạt ma mới à.
- Chị khéo đùa, để mấy đào khác nghe lại hiểu lầm khổ em, bà lớn đối với em quả có chút khoan nhượng, nhưng chung quy em cũng là đào mới, còn chưa biết có làm nên cơm cháo gì hay lại uổng phí tâm tư của bà lớn.
Đoạn khẽ rút tay ra, rồi lại nắm lấy tay đào Hạ, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, tiếp lời:
- Đâu được như tụi chị, đích thân bà lớn chỉ dạy, trong phường danh tiếng đã xa, khách đến nghe hát xếp thẻ dài dài…
Đào Tuyết phẩy tay đi xuống cầu thang:
- Em thích tiếp chuyện với hạng này thì cứ việc, rõ chị không rảnh mà cứ lôi lôi kéo kéo, thôi chị về trước.
- Chị bước cẩn thận, bậc thang chỗ này hơi trơn, do hôm qua thằng hầu làm đổ dầu, không biết dọn sạch chưa.
Thái Vy kính cẩn thưa, khóe miệng có chút ý cười. Đào Tuyết chột dạ đưa tay vịn cầu thang, liếc xéo về phía Thái Vy:
- Con ranh, mồm miệng mày coi như cũng được, liệu mà biết thân phận, không đừng mong sống yên ổn.
Nói rồi cùng con sen rời đi. Lúc này đào Hạ vẫn tươi cười:
- Tuyết là đào chính được hơn một năm, nhỏ hơn chị ba tuổi. Tụi chị đều học âm, học phách từ khi bảy, tám tuổi. Mấy đào khác đa số mười lăm, mười sáu, hoặc đến đây mới bắt đầu học, như em chẳng hạn.
- Mấy bữa trước em có nấp ngoài cửa nghe chị ca, em mới hiểu làm sao mà mấy ông khách hồn xiêu phách lạc, đến em còn ngẩn ngơ nữa.
- Em đừng có khéo ca tụng chị, em phải biết, ở đây giọng của đào Tuyết mới là nhất.
Hai chị em cùng cười, huyên thuyên vài câu, chẳng mấy chốc đến giờ cơm. Hai người cùng tới gian chính. Đến nơi, người nào ngồi chiếu nấy. Ở đây được một thời gian, với những ánh mắt như chim như rắn Thái Vy đã sớm quen, và coi như chuyện thường ngày, không thèm để tâm. Nhưng lần này thì khác. Mâm cơm ở chiếu cô có đúng phân nửa cơm, một dĩa rau luộc, một bát nước chấm,hết. Thái Vy ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp cái nhếch mép đầy khiêu khích của đào Tuyết, bên cạnh là đào Hạ vẫn điềm nhiên gắp thức ăn, nhưng tay cầm đũa có chút run run, Thái Vy cũng cười đáp trả, trong lòng đầy khinh bỉ. Quay lại thì gặp ánh mắt oán hận của bốn người cùng chiếu, Thái Vy cảm thấy ngồi đây cũng không yên ổn nên đứng dậy đi tìm bếp Lý.
- Bà có nhầm lẫn gì không, sao mâm của bọn tôi chỉ có chút cơm với rau?
Mụ Lý toan mở miệng, rồi lại ngậm, rồi lại mở. Thái Vy bực bội:
- Bà có muốn tôi bẩm bà tư, là bà ăn bớt ăn xén đồ ăn của các đào học nghề không?
Phải nói câu này gãi đúng chỗ ngứa, mụ Lý lắp bắp:
- Thưa, đào Tuyết nói mấy ngày nay khách đông, đào chính và đào phụ đều rất mệt, cần bồi bổ thêm…
Thái Vy hừ lạnh:
- Vậy sao bà không bẩm bà Tư, cấp thêm phần ăn cho mấy người đó.
Mụ Lý vặn vẹo hai tay, ra chiều khó xử:
- Đào Tuyết nói mấy việc nhỏ không nên phiền các bà, thêm nữa đào Tuyết cùng đào Hạ ban nãy có đến hỏi ý kiến cô, cô nói cứ lấy thịt ở mâm cô, cô với mấy đào tập sự cũng không làm gì vất vả, nên ăn rau với ít cơm cũng được. Bây giờ cô lại hỏi tôi tại sao…
Haiz, chả trách ban nãy mấy người cùng mâm phùng mang trợn má, muốn ăn tươi nuốt sống cô. Theo lời mụ Lý, sự việc ra nông nỗi này vốn do cô gây ra, không phải là đào Tuyết không nghĩ cho họ, mà là cô đã cướp hết thịt của họ dâng cho đào khác, gián tiếp hạ đào tập sự xuống thêm một cấp nữa, gần như ngang hàng tôi tớ trong nhà. Bà lớn vừa rời khỏi, còn chưa lạnh chỗ, đã có kẻ chịu không nổi, muốn thị uy rồi.
- Tôi biết rồi, bà đi làm việc của bà đi.
Mụ Lý lui rồi, Thái Vy cũng không quay lại gian chính, mà đi một mạch về phòng, trên đường gặp cái Tí hớt ha hớt hải chạy đến.
- Con nghe mấy đứa hầu nói cô đắc tội gì với đào Tuyết, khiến cả chiếu phải ăn rau, con hoảng quá không ăn nữa chạy đi tìm cô…
- Uh, xem là vậy đi, ta cư xử không tốt, coi chừng ngươi cũng sắp vạ lây, từ giờ bớt cái miệng lại. Giờ ta lên trên tập chút, khi nào thầy kép đến thì kêu ta. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cái Tý ngoan ngoãn đứng canh dưới lầu, từ bận được Thái Vy bày cho mẹo lấy vài lá xả, vò nát rồi chà lên quần áo, nó đi đâu đứng đâu cũng không lo muỗi chích nữa. Không thì giờ chắc người nó chi chít cục đỏ, gãi nhiều có khi thành ghẻ.
30.08.2014
Chương 11
Nguồn: truyenvip.com
Nội dung thu gọn
Qua bốn ngày, ngoài việc vẫn ăn cơm với rau, còn phát sinh thêm việc mới, thầy kép tuyệt nhiên không thấy mặt mũi đâu, cái Tí bị sai việc tối tăm mặt mũi. Thành ra cũng không kêu nó đi hỏi được. Thái Vy có thử ra ngoài, nhưng đều bị hai tên hầu gác cửa chặn lại, sống chết cũng không chịu mở cửa, nói là lệnh của bà lớn. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thịt có thể không ăn, nhưng thầy kép không đến dạy, kéo dài cho đến lúc bà lớn về, kiểm tra, không thấy tiến bộ, có khi nào lại giống mấy đào tập sự, thành đào rượu hầu rượu hầu giường cho khách. Sớm biết vậy ngậm miệng giả ngu có phải an lành không. Đang suy nghĩ bỗng thấy gian sau ồn ào, thêm tiếng chân chạy bình bịch. Trong lòng Thái Vy tự dưng thấy thấp thỏm. Với lấy cái khăn lụa tím khoác lên vai, bước chân cô bỗng loạn lên khi thấy nằm giữa nhà là cái Tí, toàn thân ướt nhẹp, mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền. Bọn người hầu thấy cô hoang mang đứng chết trân bên ngoài thỳ vội tản ra nhường đường:
- Chuyện gì? Làm sao ra cớ sự này? Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một thằng hầu chừng tám, chín tuổi run run:
- Dạ bẩm..thưa…hồi trưa con với chị Tí trong lúc cho trâu nghỉ, chạy đi mò ốc bên cái ao gần đó, mỗi người đầu, chỉ men gần bờ thôi, nhưng lúc sau con quay sang thỳ không thấy chị Tí, con sợ quá hô…
- Thôi đủ rồi…
Thái Vy không muốn nghe nhiều, chừng đó là đủ rồi, con nhỏ đói quá, đi mò cua mò ốc tranh thủ nướng ăn. Nhưng mệt quá đuối nước. Cô thấy hai má nóng hổi, tội nghiệp em, chết cũng không được no, ôm cái bụng trống rỗng xuống âm phủ.
- Việc này ai là người lo?
Thằng hầu nhanh nhảu:
- Dạ bẩm, thằng Khoai.
- Khoai đâu?
- Dạ có con.
Thái Vy móc ra hai đồng, vừa rồi bà lớn có cho cô năm đồng, nói là ăn vặt trong tháng. Nhưng cô không có cái thú ấy. Vẫn nghĩ để phòng thân hơn, bây giờ là lúc cần dùng. Nhét hai tờ giấy bạc vào tay thằng Khoai, cô nhẹ nhàng:
- Lo hậu sự cái Tí cho tốt, phần mộ ở nghĩa trang nào, nhớ cho kĩ, báo cho ta.
- Bẩm cô, nếu chôn ở nghĩa trang, nhiêu đây không đủ.
- Vậy bao nhiêu?
- Thêm hai đồng nữa ạ.
Thái Vy móc thêm hai tờ đưa cho thằng hầu, lặng nhìn cái Tí lần cuối rồi trở về phòng. Cô thấy lòng lạnh lẽo. Kể ra thời gian ở cùng con bé không dài, nhưng con bé chất phác, tính tình hiếu động, lại đối với cô thật lòng. Cô xem nó như em gái, miệng nói bảo vệ nó, nhưng cuối cùng nó chết cũng chả tử tế.
Mất thêm một đồng dò hỏi, cuối cùng cũng biết cái Tí bị bỏ đói, lại làm việc suốt, nó vẫn tiện đường thỳ hái quả dại, mò ốc ăn. Rồi mới xảy ra cơ sự trên. Nhưng một câu nó cũng không báo với cô, con bé này rất ngốc mà, coi cái mạng mình rẻ như vậy. Nước mắt lại trào ra, con hầu ngốc, sao em không nói với ta, cho dù ta ăn cơm rau, nhưng cho em ăn cơm trắng hay vài củ khoai cũng không có làm khó ta mà.
oOo
Vốn định tự mình tập ca, tập phách, nhưng việc cái Tí khiến cô mất tinh thần, thành ra tính từ ngày bà lớn đi đến giờ vừa chẵn tám ngày, cô không động gì đến phách cả. Tiếp tục buồn rầu không phải là cách. Tối nay, khi mọi người tập trung ở dãy trước, lo việc tiếp khách. Một mình Thái Vy lặng lẽ dựa cột hiên, mông lung nhin ra xa, một mảng trời đen kịt, cô bỗng thấy nhớ bà, không biết giờ này bà sống như thế nào. Cô lôi bộ phách ra, vừa nhịp vừa hát:
“Bà tôi đưa tôi ra đầu làng một mình bà đội cả trời nắng to
Này là gió cuốn mây trôi đưa tôi về làng
Này là bóng nắng liêu xiêu theo tôi đường làng
Làng tôi quanh co quanh co quanh co quanh co
Bà tôi đưa tôi ra đầu làng một mình bà đội cả trời nắng to
Này là gió cuốn mây trôi đưa tôi về làng
Này là bóng nắng liêu xiêu theo tôi đường làng
Làng tôi quanh co quanh co quanh co có sợi rơm khô…”
- Sao cô không hát tiếp?
Thái Vy giật mình, thầy kép đứng ngoài cửa mỉm cười nhìn cô. Thái Vy cười khổ:
- Tôi còn tưởng thầy không đến nữa.
Kéo cái ghế dài, thầy kép đặt đàn lên, rồi cũng ngồi kế bên, hướng vào trong nói:
- Nhiều ngày trước có con sen chạy đến báo cô bệnh, muốn nghỉ vài ngày, bảo khi nào khỏi thỳ cho người tới báo, tôi chờ mãi, thấy có gì không ổn nên hôm nay qua xem thử.
Thái Vy cười nhạt:
- Ra vậy.
Chỉnh trang lại vạt áo dài, khoác thêm cái khăn lụa, Thái Vy lấy phách rồi ngồi cạnh thầy kép.
- Tôi đến đây không thấy cái Tí dẫn đường, có hỏi qua mới biết, tội con bé quá.
Thái Vy im lặng không nói. Ngồi xếp bằng hai chân, cầm phách nhịp xuống. Không vần không điệu gì cả.
- Ban nãy tôi có nghe cô ca một đoạn, cảm thấy rất hay, là cô sáng tác à?
- Cũng có thể xem là vậy.
30.08.2014
Chương 12
Nguồn: truyenvip.com
Nội dung thu gọn
Thái Vy thầm nghĩ, có nói ra ai sáng tác đố ông ta biết được. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Có điều tôi không biết thầy có đàn được không
- Vậy cô hát hết bài đi, tôi sẽ thử xem.
Nói rồi ôm đàn Đáy, nhìn cô chờ đợi. Thái Vy lục trí nhớ một hồi, lấy hơi, sau đó hát:
“Cười cười một chuỗi trời thử bụng ta
Có mùa thóc lép lợp trên mái nhà
Có mùa hoa cà tự nhiên tím tái
Bà ví lông gà vàng như vườn cải
Ông ví mặt trời như lời mối lái
Ai ví tình yêu như trò nghịch dại
Bà lên Kẻ chợ có buồn được đâu
Ra về lúc lắc héo mòn một xâu
Ra về lúc lắc héo mòn một xâu
Chiều nay tôi đưa bà ra đầu làng, đầu làng mình chợt nổi trận gió to” Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hay, quá hay.
Thầy kép hai mắt sáng long lanh, hứng chí vỗ tay, trên mặt rõ nét mừng rỡ như bắt được vàng. Thái Vy chợt nhớ đến một điều, bèn dò hỏi:
- Vậy thầy đàn được không?
- Được.
Hai ngày sau đó, Thái Vy cùng thầy kép luyện đi luyện lại bài này. Thầy kép có vẻ rất phấn khởi. Tôi còn một bài này nữa, không biết thầy muốn thử không?
- Cô lại có bài mới à, cho tôi nghe thử.
Thái Vy tủm tỉm cười, cô cầm phách lên bắt đầu gõ:
“ Thì thào cùng tuế nguyệt
Bao lâu bao lâu rồi
Mái đình xưa làng biển
Thênh thênh một góc trời…
Những thăng trầm thời gian
Đã ghi tạc hình dáng
Nét chạm trổ phượng long
Uốn lượn tựa mây sóng...
Đâu trúc mai sân đình , đâu dáng ai ưa nhìn
Động lòng tôi câu hát
Người xinh
Vây quanh nhịp trống chèo Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ai trao duyên ai vô tình nên còn đây lời hẹn
Chăm nom một góc đình..”
Tiếng hát cùng tiếng phách đã dừng, nhưng thầy kép vẫn ngây ngốc. Thái Vy không nhịn được, cười khúc khích, lúc này thầy kép mới sực tỉnh.
- Mấy bài cô sáng tác rất lạ, tôi trong nghề gần hai mươi năm nay, cũng gặp nhiều đào nương tự sáng tác, nhưng đều không được như cô, bài cô sáng tác điệu khá nhanh, khiến người nghe có cái gì đó thôi thúc trong lòng, rồi nhanh chóng bị cuốn theo ..
Nghe thầy kép khen, trái lại vui mừng, Thái Vy cảm giác tội lỗi với mấy vị nhạc sĩ mà cô đạo nhạc ( T_T). Thầy kép vẫn gật gù tiếp diễn màn độc thoại:
- Ban đầu tôi lấy làm tò mò, không biết bà lớn phát hiện gì ở cô mà quyết tâm đào tạo cô như thế. Sau này khi dạy cô hát, tôi mới biết. Là vì giọng cô rất trong, khi lên cao nghe thanh, và không có tạp âm. Nhưng không ngờ ngoài chất giọng đặc biệt hiếm có, cô lại có tài sáng tác.
- Thầy tâng bốc tôi đủ chưa, mấy bài này tôi không nghĩ trong lễ ra mắt sẽ biểu diễn, tốt nhất thầy cứ chọn cho tôi một bài truyền thống mà thầy tâm đắc nhất.
Thầy kép cũng đồng tình. Thật ra, Thái Vy hát cho vui, cũng không có ý sẽ lấy để diễn. Còn về vì sao bà lớn lại chọn cô, thực sự cô cũng không biết. Có thể cái Tí biết, nhưng cô chưa kịp hỏi. Haiz.
Đến chừng gà gáy canh hai ( khoảng 22h), thầy kép xin phép lui. Thái Vy tỏ ý muốn tiễn thầy ra gian trước. Thầy kép vội từ chối. Đi xuống nửa chừng không biết nghĩ sao bèn leo ngược lại. Thái Vy thấy vậy nên hỏi:
- Thầy còn quên gì sao?
- Không phải, tôi có mấy ý này, không biết cô có rảnh để nghe.
- Thầy nói đi!
Thầy kép có vẻ khẩn trương:
- Tai vách mạch rừng, cô có thẻ ghé sát tôi chút không?
…
Thầy kép đi khuất rồi, Thái Vy vẫn còn đứng ngây ra đó. Không ngờ cái chốn này cũng lắm thủ đoạn, cũng hại người không gớm tay như thế. Thật khiến người ta buồn nôn. Xòe tay ra, nhìn vài đồng bạc thầy kép mới đưa, Thái Vy thầm rủa mình ngu ngốc, bây giờ cái gì cũng cần tiền, từ nay phải dè xẻn chút.
( Lời tác giả: ^^ ta đã có mặt để giải đáp đây
Cùng một bài ca trù, các đào nương có các cách khác nhanh chậm, âm điệu khác nhau. Thậm chí cùng một đào nương, tùy tâm trạng, tùy cách biến tấu cũng có thể hát khác nhau, Tuy nhiên không ảnh hưởng đến bản chất của bài hát, và cái được giữ nguyên không đổi là thể và điệu.
Chú ý: ta không đi sâu vào thể loại này nha, và cũng không bám sát hoàn toàn về nghệ thuật ca trù cũng như những quy định của nó )
30.08.2014
Chương 13
Nội dung thu gọn
Đào Tuyết chau mày: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nhẹ cái tay thôi, mày tính đem tóc trên đầu tao nhổ hết xuống à.
Con sen vội thu lược bí lại, khúm núm xin lỗi, đợi đến khi đào Tuyết phất tay bỏ qua, nó mới dám chải tiếp, vừa chải vừa nín thở, mấy ngày nay mặt mũi tay chân nó có biết bao nhiêu vết bầm tím, ban đêm đau nhức không ngủ nổi. Không ngờ đến chải tóc cũng xém phải đòn.
Do một tay bà lớn nuôi dạy thì đã sao, chẳng phải một con không ra gì cũng được bà bỏ kha khá tiền bạc để mời danh cầm bậc nhất về dạy cho ả đó sao. Dạo trước có bận cô cũng ngỏ ý xin bà mời hắn đệm đàn cho cô, nhưng bà nào chịu bỏ tiền ra, ấy là khi xuân sắc còn đương nở rộ, là con gà đẻ trứng vàng cho cái phường này. Nghĩ đến đây trong lòng dậy lên nỗi căm phẫn. Vị trí này cô phải khổ công lắm mới trụ vững được, muốn cướp của cô sao, tưởng dễ à. Vừa rồi tốn những mười đồng bạc để mượn tay bà năm, dằn mặt ả một trận, ai dè ả cứng đầu, chạy thoát được, còn lao xuống lầu tự tử. Cũng may ả không chết, không truy ra lại lắm chuyện phải lo, khéo lại mất phân nửa tiền tích cóp gần chục năm nay. Đào Tuyết nghĩ đến tiền lại thầm rủa cái tên đàn ông trói gà không chặt, mỡ kê miệng mèo cũng không giải quyết được, lại tốn thêm hai đồng của mình. Mất một mớ tiền mà xôi hỏng bỏng không. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghe nói nay mai bà lớn về đến, đào Tuyết không đành lòng vẫy thằng hầu:
- Xuống bếp bảo mụ Lý, cơm nước bình thường lại cho cái đám tập sự.
- Dạ vâng ạ
Thằng hầu nhanh chóng lui đi làm việc. Đào Tuyết liếc nhìn con sen, thấy mấy vết bầm, cũng chạnh lòng nghĩ, nó làm việc tận tụy, với mình lại không hai tâm, sau này cũng nên kiềm chế chút, cũng chỉ tin tưởng được nó mà sai việc. Lại nghĩ đến cái chết của cái Tí, âu cũng ngoài ý muốn, ở cái nhà này trên truyền một ý, dưới một ý. Cũng một câu hù cho ả kia sợ của bà lớn, đến bà năm lại thành chuyện động trời như thế, người ngoài cuộc sao biết có cô nhúng tay vào. Phần về sau bà năm trút phẫn nộ lên người ả, bỏ đói ả, hoàn toàn không phải ý cô. Còn chuyện cái Tí, cũng chỉ nói cho ăn mỗi ngày một bữa, bọn hầu được thể, lấy luôn phần nó vỗ béo cho mình. Cũng không trách được cô. Nhưng từ giờ coi như ả mất một tay tin cậy, coi xoay xở sao. Đào Tuyết đắc ý cười.
- Sen, mày mang bộ xuyến nạm ngọc này qua bên đó, nói là tao tặng để khích lệ ả, đừng có để ai trông thấy, rõ chưa?
- Dạ thưa cô.
Con bé sen bặm môi nhận lấy cái hộp gỗ rồi lật đật chạy đi, vừa đi vừa dòm trước ngó sau.
oOo
Do mấy lần trước chạy lòng vòng tập thể dục, không những bọn hầu, mà các đào cũng nhìn cô theo kiểu thấy sinh vật lạ, nên từ đó sáng nào cô cũng chỉ chạy trong phòng, thế là đỡ ai dòm ngó. Ở đây không ai có khái niệm tập thể dục, nhưng hiện đại, cô tập đã quen, bỏ buổi nào lập tức cảm thấy người uể oải, ăn không ngon. Chắc hôm nay bà lớn về, cũng mười lăm ngày rồi. Cộng thêm việc hôm qua chiếu cô lại đầy đủ thịt thà rau củ, không phải do bà lớn sắp về, thì đào Tuyết sao nỡ dừng tay.
Ăn qua một bát trôi nước, xách ấm trà cúc lên lầu. Mấy việc này sai con sen trong nhà cũng được, nhưng cô chưa tin được ai, nên tự mình làm vẫn hơn. Vừa rồi thầy kép có nói, để tranh giành, các đào có khi còn bỏ thứ thuốc gì vào trà, làm cho người uống bị mất giọng một thời gian, đến khi khỏi giọng cũng không trong như trước nữa. Thái Vy không nghĩ bà lớn có thể dung túng mấy chuyện như vậy, nhưng Đào Tuyết đã giở nhiều thủ đoạn với cô như thế, đề phòng vẫn hơn.
Đang định tập ca thì con sen chạy lên báo bà lớn cùng bà hai đã về. Thái Vy thay vội bộ áo khác, rồi mau chóng theo con sen ra cửa lớn đón. Nhưng bà lớn đã vào gian chính, đang ngồi nghỉ mệt. Trong đám đào vây quanh, xem ra có vài gương mặt mới.
- Đây là ba đào rượu ta với bà hai cất công chọn, giao cho bà năm dạy dỗ, nhớ mềm mỏng chút.
Bà năm kính cẩn:
- Vâng thưa chị.
Rồi xoay qua Thái Vy:
- Tối mai ta sẽ qua xem con với thầy kép, có gì cứ chuẩn bị trước.
Không đợi Thái Vy trả lời, bà đã khoát tay cho lui hết, rồi vào gian trong nghỉ ngơi.
- Ta với bà lớn có mua chút quà cho mấy đứa, lại mà lựa.
Hình như đã quen với lệ này, các đào quay sang vây lấy bà hai nịnh nọt, mong chọn được quà tốt hơn. Thái Vy thấy cũng không thiếu gì, toan xoay người về phòng.
- Thanh, con cầm hai xấp lụa này về, lát sẽ có người đến lấy số đo, bà lớn nghe phong thanh có mấy mẫu áo dài mới, liền nghĩ may vài bộ cho con. Biết con thích nhã nhặn, nên chọn cho con màu đào với xanh mạ non này.
30.08.2014
Chương 14
Nội dung thu gọn
Thái Vy nghe vậy, vội nhận lấy, nhìn bà hai đầy cảm kích:
- Con chưa làm nên cơm cháo gì, mà bà lớn với bà hai lại chiếu cố như vậy, nhất định con sẽ không phụ lòng hai bà. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bà hai lấy làm hài lòng nhìn Thái Vy cười. Đào Huệ thấy thế giận điên người:
- Bà hai, rõ là thiên vị quá, tụi con mỗi người được có một xấp, mà chỉ là vải loại nhất, cớ gì cô ta lại được những hai xấp vải thượng đỉnh? Chị Tuyết thì tụi con không dám có ý kiến, nhưng cô ta, cô ta có là gì chứ?
Mấy đào khác tuy cầm trên tay, ngoài xấp lụa, còn có vài đồ phụ trang lỉnh kỉnh khác, nhưng vẫn căm tức nhìn Thái Vy. Thái Vy liếc thấy phần của đào Tuyết còn nhiều hơn cô bội phần, có cả xuyến, kiềng, và đôi guốc mới, nhưng không ai so bì. Cũng đúng, cô là người mới, Kiều Tuyết là ‘đào cưng”, phải như bây giờ cô cũng như đào Tuyết, nào ai dám ho he gì. Thái Vy chẳng buồn nhảy vào đôi co, mặt tỉnh bơ, dù sao cũng có bà hai giải quyết. Quay sang thì thấy đúng như suy nghĩ, bà hai trừng mắt nhìn đám người đó, lớn giọng:
- Chưa đến lượt mấy cô lên tiếng, tị nạnh không ra sao cả, chủ ý của bà lớn. Cầm trên tay còn chưa đủ nặng, còn không về phòng cất? Muốn dẹp tiệm ra đường ăn xin phỏng? Khách người ta đến tới nơi rồi, không lo chuẩn bị.
Lời nói của bà hai vốn có uy, nay lại nghe chủ ý bà lớn, các đào đành nuốt cục tức xuống. Ở một góc phản, đào Tuyết chậm rãi châm trà, nhấp một ngụm, thong thả nói:
- Bà hai à, không phải tôi có ý gì, nhưng bà cũng biết, cái phường này duy trì đến giờ là nhờ ai. Tụi tôi cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt không có chỗ mời, cũng không phải bà lớn đối đãi với tụi tôi bạc bẽo, nhưng mà các phường khác người ta đối đãi với các đào đều dựa vào cấp bậc mà làm.
Các đào chính đứng nghe đều gật đầu ra vẻ tán thành.
Bà lớn cười:
- Chỉ chút khích lệ của bà lớn mà xem ra lại nhiều người không vừa mắt vậy, ý cô có phải nhắc ta với bà lớn nên xem lại cách cư xử của mình.
Đào Tuyết mặt không đổi sắc, vẫn thong thả nói:
- Tôi nào dám, nếu các đào khác không bất bình, tôi cũng chẳng lên tiếng. Thôi, không phiền bà hai nghỉ ngơi.
Lời vừa dứt, đứng dậy đi thẳng một mạch. Các đào khác cũng lủi thủi về phòng, ngang qua đều liếc xéo Thái Vy một cái cho hả hạ.
Nhận thấy lúc này im lặng vẫn hơn, Thái Vy cũng xin phép cáo lui. Có mấy miếng vải cũng tranh nhau được, rõ ràng những người ở đây trừ đào Tuyết ra, có vẻ suy nghĩ rất đơn giản, đều phơi bày trên mặt, trên miệng hết cả, Thái Vy tạm liệt vào hạng không có gì đáng để đề phòng và cực kì dễ mua chuộc, dụ dỗ. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Căn phòng cô ở, trước đây là của đào Tuyết, còn đào Tuyết chuyển qua dãy lầu, ở cùng với năm bà, đến tư cách cũng được nâng lên một bậc, trừ lúc ăn cớm, còn lại đều ngồi cùng phản với năm bà. Cứ nhìn cách cô ta sai khiến được bà năm theo ý mình, qua mặt bà tư, rồi lại ngang nhiên cự với bà hai, đủ biết vị thế của cô ta như thế nào. Tôi tớ trong nhà này, nghiễm nghiên coi mệnh lệnh của cô ta ngang hàng năm bà. Như vậy đã ngầm khẳng định, cô ta là đào chính quyền lực nhất ở đây. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thái Vy nắm chặt tay, hừ, vậy thỳ đã sao, đến chết ta còn dám làm, chẳng lẽ lại sợ đối đầu với một ả đào? Nếu không vì thủ đoạn của cô ta, cái Tí cũng không thảm vậy.
Dạo này thầy kép hay đến sớm,nhưng hôm nay vẻ mặt lại hồ hởi lạ thường.
- Sao bận này thầy đến sớm vậy? Còn biểu hiện kia…thầy có chuyện gì vui sao?
Thầy kép cười:
- Cũng không hẳn, nhưng tôi nghĩ cô sẽ vui, tôi mới hầu chuyện bà lớn ban nãy, cho biết sẽ cho cô ra mắt sớm, chừng cuối tháng sau thỳ phải.
Thái Vy tròn mắt:
- Sao sớm vậy cơ á?
- Đúng vậy, coi như cô là trường hợp đặc biệt, chưa có ai được bà lớn trọng như vậy. Số là do quan lớn cuối tháng sau ghé, sau đó phải bốn năm tháng nữa mới rảnh rỗi được.
- Việc tôi với quan lớn ghé có liên quan gì?
Thầy kép lắc đầu:
- Cô thật là, cái phường này cô tưởng yên bình mà lớn mạnh như vậy nhờ ai? Thêm nữa lễ ra mắt của cô, theo thông lệ, quan lớn sẽ cầm chầu. Cô nghĩ có liên quan không?
Thái Vy bĩu môi:
- Lại còn vậy, thật rắc rối. À, mai bà lớn qua kiếm tra, tôi nên hát bài nào?
- Đã biết là kiểm tra cô, lại đòi tự chọn bài.
Thái Vy bật cười, đúng rồi, bà lớn dĩ nhiên là người chọn.
- Thôi tôi nghĩ học cũng có quá trình, không phải đợi nước đến chân. Tối nay không tập nữa, tôi hát cho thầy nghe bài mới.
- Cũng được.
30.08.2014
Chương 15
Nội dung thu gọn
Thái Vy đi đi lại lại duyên dáng, đoạn đưa mắt về phía thầy kép cất giọng:
“ Núi
Thuyền
Mây
Nước
Thuyền ta ngược thuyền ta xuôi giữa dòng nước bạc nhịp chèo ta bơi
Ai đắp đập ?
Ai phá núi ?
Cho hồ nước đầy là mặt gương soi...
Nhìn bóng chiều in ngấn nước
Ta nhìn đất trời một dòng nghiêng soi
Nghe tiếng rừng
Nghe tiếng suối
Xốn xang mái chèo nhịp đời sinh sôi
Thuyền về bến mới
Cá nặng lưới đầy
Cá nặng lưới đầy…”
Thầy kép dĩ nhiên vẫn như mọi khi, nghe cô hát với vẻ mặt tâm đắc cực điểm. Miệng không ngớt đưa cô lên chín tầng mây, rồi lơ lửng ở đó mãi. Thái Vy thấy vui vui. Kế ra, thầy kép tuổi cũng cỡ cha cô rồi, ngoài dạy cô mấy bài thơ, cách hát sao cho phù hợp…thầy còn kể chuyện đời, khuyên cô nhiều việc. Cha cô hồi trước cũng thế, những người đàn ông tuổi này, họ đã gần như nếm đủ chuyện đời, những lời tâm sự của họ không phải kiểu bà tám, mà tựa như ngọn đuốc trong một hành trình, đặt phía trước để tiến tới, lúc rọi lại phía sau để xem xét… Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
oOo
Thái Vy khom người tỉa tót lại cây hoa nhài, dạo này bận rộn, lá úa rụng đầy gốc rồi.
- Sao chị không sai thằng hầu, con sen làm mấy việc vặt này.
Một trong ba đào rượu mới tuyển, đon đả lại gần cô. Khuôn mặt tròn phúc hậu, thêm cái lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu. Thái Vy nheo mắt nhìn, có biết sắp tới phải làm gì không, mà có thể vô tư như vây. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Thú vui của tôi, cũng không tính là việc gì nặng nhọc.
Trong lời nói đã tỏ rõ xa cách, nhưng cô bé vẫn cười toe:
- Cây này có hoa thơm nhỉ, em cũng thích có một cây trước cửa.
- Cô sai thằng Tũn đi mua, trước nó cũng mua cây này cho tôi.
Cô bé lắc đầu nguây nguẩy:
- Thôi em chả dám đâu, thân phận em đâu có như chị, hì hì.
Thái Vy không nhịn được cười:
- Thân phận tôi làm sao? Cô nghe người ta nói cái gì hay ho rồi?
Cô bé bĩu môi ra vẻ giận dỗi:
- Em không có giống bọn họ đâu, em thích chị lắm. Em tên Vân, là bà ba đặt cho, chứ thật ra tên cúng cơm của em là Tủn, hì hì.
Thái Vy móc ra hai hào, nghĩ nghĩ rồi lại thêm hai hào nữa, đưa cho Tủn:
- Cho em tiền ăn quà vặt, có thích ăn bánh đúc không?
Nghe đến bánh đúc, mắt Tủn lập tức sáng lên, gật gật.
- Giờ này hay có gánh bánh đúc đi qua đấy, em lấy một hào mua mấy cái mà ăn, phần còn lại, thích ăn gì mua gì thỳ cứ xài.
Cái Tủn nhón lấy một hào, nhoẻn miệng cười:
- Em lấy một hào thôi, chị đợi ở đây, em mua xong hai chị em mình cùng ăn.
Thấy bộ dạng vui mừng nhảy chân sáo của con Tủn, Thái Vy chợt nhớ đến cái Tí. Trong lòng đượm buồn.
Cái Tủn rốt cuộc mang bánh đúc trở lại thật, bánh đúc chấm mắm tôm, dầm thêm quả ớt chỉ thiên cho cay, ăn quả rất ngon, nhưng không tốt cho một đào nương, do cần giữ giọng, bởi vậy Thái Vy không ăn. Mặc dù cũng thèm, nhưng sau này còn có thể ăn mà, phải lo cho việc trước mắt. Cái Tủn thấy vậy tiu nghỉu, nhưng cũng chén hết sạch.
- Sắp đến giờ cơm rồi, sao không để mấy cái tối ăn?
Cái Tủn lại trề môi:
- Mỗi bữa chỉ được lưng bát thôi hà. Sợ gì no chứ.
Hầu rượu bị đối xử bạc bẽo không kém người ở. Mà con bé này vẫn hồn nhiên như vậy, xem ra ở lâu trong cái khổ, nên không thấy biết khổ là gì.
oOo
Bên này đào Tuyết quăng đến cái chén thứ mấy cũng không biết nữa, tiếng sành va vào nền gạch loảng xoảng.
- Không thể tin được, cho nó thành nghệ sớm như thế, cầm chầu lại là quan lớn, chứ không phải quan viên như thường lệ... Bà đây sẽ không để mày toại nguyện.
Người cô run lên, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Bên cạnh, con sen mặt đã tái mét, lát thế nào cũng phải đưa tiền nói khéo bọn nhà bếp mua bộ chén khác thế vào. Nhưng sợ nhất là đào Tuyết điên lên lại lấy thân nó ra mà đấm đá bình bịch thỳ khổ.
Bên kia Thái Vy hắt xì một cái, cô vội lấy hộp cao Sao Vàng, quẹt nhẹ lên mũi. Tối nay bà lớn qua, mà bị cảm là khổ, thời gian từ giờ là vàng là bạc, cần tận dụng triệt để, có vậy mới sớm rời khỏi đây được.
Thái Vy ngồi trước bàn trang điểm, yên lặng nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương. Khuôn mặt trái xoan, lông mày mảnh được tỉa gọn gàng, mũi nhỏ thẳng tắp, mắt to tròn long lanh. Quả thực càng ngắm càng yêu, khi cười lại toát lên được vẻ thanh khiết, đủ khiến nam nhân đối diện phải ngẩn ngơ. Vì da trắng sẵn, nên cô không đánh phấn, mà chỉ tô chút son hồng cánh sen, rồi thay bộ áo dài màu thiên thanh, khoác thêm áo voan mỏng phủ bên ngoài. Mấy bộ này đều được sửa theo kiểu đang thịnh hành là chiết eo, và cổ trái tim, như vậy cũng bớt nóng nực. Xong xuôi lại vấn tóc đuôi gà, rồi mới cầm phách ra trước hiên ngồi đợi.
Bà lớn cùng thầy kép mới bước vào sân, đã nghe tiếng ca trong trẻo quyện cùng nhịp phách, cả hai không nói mà cùng dừng bước, lắng nghe.
“ Tuyết muốn lấy ông…
Xưa…ngày xưa Tuyết muốn lấy ông
Ông chê, ông chê Tuyết bé Tuyết không biết gì
Đến thì, bây giờ Tuyết đã đến thì
Ông muốn lấy Tuyết
Tuyết, Tuyết chê ông già…”
30.08.2014
Chương 16
Nội dung thu gọn
Thầy kép nhìn bà lớn sau khi Thái Vy hát xong, đã thu phách, mà vẫn còn ngây ngỗng, bèn cười:
- Bà lớn có lên trên không hay thôi.
Lúc này bà mới sực tỉnh, quay sang cảm ơn thầy kép: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cảm ơn ông đã nhận lời chỉ dạy con bé, nó mới được như thế này.
Thầy kép lắc đầu:
- Giọng cô ấy là thiên phú, thêm nữa cô ấy cũng biết về cái thể ca này rồi, công sức tôi cũng không có bao nhiêu.
Bà lớn nhạc nhiên nhìn ông:
- Thật sao? Thầy đừng khiêm tốn.
Thầy kép xua tay:
- Những lời tôi nói với bà, cam đoan là thật.
Bà lớn lại nhìn về phía Thái Vy, trong lòng thầm cười, coi như mắt bà vẫn còn tinh lắm. Mẹ con bé này lúc trước cũng là đào nương có tiếng ở vùng khác, sau chuyển đến đây sinh sống, không theo nghiệp này nữa. Cuối cùng được thầy lí đem lòng thương mến, cưới về làm lẽ, nhưng vợ cả bệnh chết sớm, tính ra cũng như chính thê, sinh ra hai cô con gái, đứa chị là cô, xinh đẹp xuất chúng, đứa em giống mẹ, đẹp nhưng dễ lu mờ. Rồi bẵng đi thời gian, không ngờ gia biến đến nông nỗi này. Khi cô chạy đến tìm bà, nói rằng biết hát, và có thể hát để trả nợ, nói rồi lập tức hát một đoạn, tuy còn vấp váp nhiều chỗ, nhịp điệu lạc lõng, nhưng về chất giọng, đúng là quá tuyệt, lại thêm dung nhan này nữa, bỏ ra số tiền lớn cũng đáng. Dù sao bà cũng dư thời gian để dạy dỗ cô, một năm, hai năm, chả là bao. Có điều, thật ngoài dự đoán của bà, cô tiến bộ nhanh như lột xác vậy, như thế cũng tốt. Từ mai ban ngày, sẽ cho mụ Từ sang dạy cách cô uống rượu và một số thủ thuật khi tiếp rượu thưởng, sao cho không say.
Thái Vy thấy chỉ có thầy kép đến thỳ chột dạ:
- Ô, sao lại chỉ có mình thầy?
Thầy kép vẻ mặt buồn rầu:
- Bà nói thôi thỳ cứ cho cô thêm thời gian… Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thầy vốn chỉ đùa, ai ngờ Thái Vy thất vọng ra mặt, mới đó gương mặt con tươi xinh đã đượm buồn.
- Cô Kiều Nguyệt!
- Sao? Hôm nay tôi không có tâm trạng học, thầy về trước đi, mai tính.
- Ấy chết, tôi mới đùa có tí, mà cô giận thật sao, ban nãy tôi với bà lớn có đến, lúc đó cô đang hát bài “ Gặp đào Hồng đào Tuyết”, bà lớn quyết định đứng dưới nghe, tôi bảo này, bà lớn nghe một cách say sưa nhé, xong còn bảo từ mai sẽ cho người qua dạy cô uống rượu. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai mắt Thái Vy sáng lên, nhoẻn miệng cười:
- Thật không? Thầy không trêu tôi chứ?
Thầy kép chắp tay:
- Tôi nào dám làm thế nữa.
Đoạn lén nhìn Thái Vy hỏi nhỏ:
- Vậy tôi về hay ở.
Thái Vy cong môi:
- Tùy thầy.
Nói thế nhưng lại đẩy khay trà sang một bên, lôi phách ra đặt. Thầy kép tươi cười tháo đàn, rồi cũng lên ngồi đối diện. Một danh cầm, một đào nương chưa thành danh, cùng nhau lạc vào “ Hương Sơn phong cảnh ca”.
30.08.2014
Chương 17
Nội dung thu gọn
Đứng ở trên lầu, Thái Vy lấy làm lạ, ngoài mụ Từ vẫn đến như mọi khi, theo sau một đoạn còn có đào Tuyết, bà ba cùng mấy đứa tôi tớ. Nhưng cô cũng không lo lắng, trái lại trên miệng vẽ ra một nụ cười giả tạo đến hoàn hảo.
- Chào bà Từ. Ô kìa… -Thái Vy ra vẻ ngạc nhiên xen mừng rỡ- Bà ba với chị Tuyết có chuyện gì mà cất công đến đây thăm tôi ạ.
Bà ba cười cười:
- Cũng có chút việc, nhưng chính ra là đến xem con ăn ở có chỗ nào không thoải mái không.
Đào Tuyết nghe vậy khinh bỉ liếc bà ba một cái, ban nãy đã ăn năm đồng của mình rồi, còn không làm như đã bàn.
- Thôi tôi nói luôn, mất công lỡ việc bà lớn sắp xếp cho cô.
Vừa nói vừa thong thả mở đường lên lầu:
- Cách đây không lâu, tôi có đến chỗ cô chơi, khi về cũng không để ý. Bây giờ mới phát hiện ra, thiếu mất bộ xuyến ngọc quý hiếm mà bà lớn tặng tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có hôm đó tôi mang, định bụng để tối tiếp khách quý. Trước khi đi thỳ ghé chỗ cô.
Thái Vy mặt không biến sắc, nhẹ bước đến trước mặt Tuyết, cười khẩy nhìn cô:
- Chị nói thế, ý là đã làm rớt ở chỗ tôi, thời gian lâu như vậy, tôi có nhặt được thỳ đã sai người trả chị. Đồ quý như thế, nhưng tôi không phải hạng thừa cơ người khác sơ suất mà chiếm làm của riêng.
Đào Tuyết vênh mặt, buông lời xách mé:
- Cái này cô tự nói, tôi cũng không đi guốc trong bụng cô được. Có bà ba ở đây, cô nói không là không, có là có theo ý cô được sao.
Rồi liếc bà ba ra hiệu. Bà ba đành lên tiếng:
- Ta sau khi nghe Tuyết kể lể, cũng sai thằng hầu con sen lật từng ngóc ngách cái nhà rồi, những chỗ có thể, đều tìm qua. Mà không thấy. Bây giờ chỉ còn phòng của con…
Thái Vy đưa mắt liếc đào Tuyết đang mười phần đắc ý, rồi sắc bén trừng mắt với con sen đang co rúm người, nhận thấy bà ba nãy giờ nói nhưng cũng không có nhìn thẳng mặt nàng, trong lòng tự cười, coi như còn chút liêm sỉ đi.
- Bộ vòng đó, quả thật con cũng không biết hình dáng như thế nào, nhưng đồ của bà lớn tặng riêng chị ấy, chắc chắn không những đáng tiền mà còn đáng tình. Song, vật ấy chắc chắn không có ở đây. Muốn vào phòng con tìm cũng được, nhưng nếu quả như lời con nói, cái con cần là một sự công đạo. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bà ba trước câu nói khẳng khái của cô cũng hơi do dự. Đào Tuyết thấy khí thế ngút trời của Thái Vy, nét mặt lờ mờ hiện lên chút lo lắng, rõ ràng đã sai con sen mang qua, nó cũng báo ả đã nhận, nhưng giờ lại mạnh miệng phủ nhận, không lẽ giả làm mặt cứng. Ban nãy cũng đã hỏi lại nó kĩ càng, nó tuyệt nhiên không dám nói dối. Nghĩ vậy lại an tâm cười lớn:
- Ha ha, điệu bộ ấy cô lừa được bà ba chứ không lừa được tôi. Nếu quả như lời cô nói, tôi đây không những cho cô lời xin lỗi, mà còn bồi cô một quan tiền không kém một xu. Nhưng kết quả ngược lại, tôi chỉ cần cô hầu rượu cho khách trong tất cả các đêm mà tôi diễn trong vòng một tháng. Thế nào?
- Ngoài xin lỗi, và một quan tiền, tôi còn muốn chị dùng cơm chung chiếu với tôi chẵn mười lăm ngày, tôi ăn gì, chị ăn nấy. Thế nào? Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vậy đi.
Xem như lần này Thái Vy công khai đối đầu với đào Tuyết. Thành quả thu được coi như cũng đáng đi. Thằng hầu con sen sau một hồi lục lọi trở ra đều bẩm không có gì. Riêng con sen run lấy bẩy, chỉ chực té ngã. Đào Tuyết kinh ngạc, đích thân vào lục lọi. Kết quả vẫn là không thấy. Hai mắt long sòng sọc nắm chặt tay Thái Vy, nói như rít:
- Nói, mày giấu ở đâu?
Thái Vy bị mấy ngón tay của ả bấu chặt, đau muốn trào nước mắt, chỉ muốn tát cho ả vài cái cho hả giận.
- Chị thích thỳ cứ ở đó mà thêu dệt, những lời chị nói ban nãy, còn chưa có khô đâu.
Đào Tuyết căm giận nhìn sắc mặt lạnh tanh của Thái Vy, rồi quăng tay cô ra. Thái Vy xoa xoa tay, nhìn bà ba:
- Bà ba, từ đầu đến đuôi bà cũng chứng kiến, hơn nữa bà nhìn dưới sân, gần như tôi tớ trong nhà đã tụ tập đủ, bộ dạng không khác xem tuồng miễn phí.
Rồi ghé tai đào Tuyết nói nhỏ:
- Xem chị một tay che trời được bao lâu.
Đào Tuyết giãy ra, chỉ tay vào mặt Thái Vy gào lên:
- Mày đừng vội đắc ý.
Bà ba hắng giọng, níu tay Tuyết:
- Đừng giận quá mất khôn.
Thái Vy cười mà như không cười, vân vê lọn tóc, nói buâng quơ:
- Lẽ ra thay vì đi tìm loạn lên, chị nên để ý người thân cận một chút, sẽ không xảy ra chuyện ồn ào không đáng có.
Đào Tuyết như chết đuối vớ được cọc, chuyện đến nước này, vẫn phải có một người gánh trách nhiệm. Quay sang cho con sen một cái bạt tai, mạnh đến nỗi nó hộc cả máu mồm. Lại đá thêm một phát, không quên rủa xả: Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tao cho mày có thiếu thứ gì, theo tao hầu hạ tao có bạc đãi mày không? Ma mày học thói đầu đường cuối chợ. Nói, mày trộm của tao bán được bao nhiêu rồi?
Con sen nãy giờ quỳ sụp dưới đất, dập đầu lia lịa, dập đến nỗi cái trán từ đỏ chuyển sang tím, chỉ chực bật máu, nó khóc rống lên:
- Bẩm cô, con nào dám, con không có, con không có mà cô, xin cô rủ lòng thương.
30.08.2014
Chương 18
Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nội dung thu gọn
Ban nãy nói ra những lời hàm ý đó, một phần muốn giữ thể diện cho Tuyết, chuyện vui còn lâu dài, một phần muốn cho con sen này một bài học. Ngay từ khi nó mang cái hộp đến, mở ra nhìn thấy bộ xuyến bên trong, tuy không am hiểu mấy thứ trang sức đời xưa, nhưng linh tính cảm thấy không phải đồ bình thường. Nên tối ấy đã thuật lại cho thầy kép nghe. Khi về, thầy giấu trong cái nón ôm trước ngực mà về, sau này nghe thầy nói qua phố khác bán chỗ quen được hai quan tiền. Thái Vy vẫn gửi ở chỗ thầy, dặn thầy cần việc gì thì cứ tùy ý xài. Nhưng giờ thấy bộ dạng thống khổ của nó, Thái Vy động lòng trắc ẩn:
- Tôi nghĩ con bé này gan không to vậy đâu, chị nhớ lại xem hôm ấy có ra ngoài phường không, bây giờ bên ngoài loạn lắm, tụi ăn cắp nó cũng lẹ tay lẹ chân, biết đâu…
Con sen thấy Thái Vy nói đỡ cho mình, trong lòng cảm kích không ngừng, hết hướng đào Tuyết lại hướng bà ba cầu xin. Đào Tuyết bình tĩnh lại mới thấy đã mắc mưu Thái Vy, khi nãy đến đây còn đường hoàng một dáng, mà giờ phát tiết đến mức nay, mất hết mặt mũi. Hy vọng không đến tai bà lớn. Tháng này xem ra đúng là hao tài.
Bà ba thấy sự việc không như dự định, cũng không muốn kéo dài, nên đành lên tiếng:
- Tuyết à, cô nhớ lại xem.
Đào Tuyết bặm môi ra chiều suy nghĩ, lát sau cười giả lả:
- Phải rồi, dạo này đột nhiên hay quên, đúng là hôm đó tôi có một mình ra ngoài mua một ít đồ. Haiz, đúng là bọn trộm cắp giờ ghê thật, sau này mọi người ra đường nhớ để ý trước sau. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Con sen vui mừng, quýnh quáng đứng lên theo lệnh bà ba. Ồn ào như vậy cũng đến giờ cơm trưa. Hẳn đến khi bóng mọi người sắp khuất, Thái Vy mới gọi với theo:
- Chị Tuyết!
Cả Tuyết cùng bà ba đều quay lại, ánh mắt thiếu chút muốn băm cô thành trăm mảnh, Thái Vy cười nụ:
- Đừng quên những gì chị nói.
Đào Tuyết cố làm ra vẻ bình thản, một lúc lâu mới nhả ra từng chữ, trong lòng trào lửa hận:
- Nghĩ sai cho cô, là tôi không đúng...
Thái Vy tuy hả hê vô cùng, chuyện, ả ta mất mặt thế cơ mà, nhưng ngoài mặt cực kì lãnh đạm, từ tốn đáp:
- Chị cứ qua chiếu ngồi trước, tôi thay đồ rồi sẽ lên sau hầu chị.
Lần này chỉ có con sen vừa lết vừa ngoái lại nhìn, trông nó vô cùng thảm hại, đào Tuyết nện chân bình bịch đủ biết tức tối dường nào. Thái Vy nhếch mép, tự làm tự chịu, còn không biết có chừa không. Thái Vy dặn bà Từ qua bếp dùng cơm rồi nghỉ lại, buổi chiều học bù. Cũng may bà ta liền đồng ý.
Thái Vy vừa thay đồ vừa nghĩ, hôm nay coi như may mắn, cũng do mình dự liệu trước, lại được thầy kép ra tay giúp đỡ, bằng không, chẳng những mang tiếng xấu mà cơ hội chuộc thân cũng xa vời.
Việc đào Tuyết ngồi chung chiếu với đám tập sự, lại cùng Thái Vy ăn chay, trở thành đề tài bàn tán xôn xao suốt một thời gian dài. Bà lớn với bà hai tuy ngạc nhiên, nhưng cũng không tra rõ sự tình. Các đào thân thiết thường không câu nệ chiếu nào, qua ngồi chung với nhau cũng không có gì lạ, nhưng xét mức độ tình cảm của Tuyết với cô, thỳ lại trở thành vô cùng bất thường. Suốt những bữa cơm sau đó, Thái Vy đều rất vui vẻ, cười cười nói nói như không, đào Tuyết mặt xám như tro tàn, gắng gượng nuốt từng miếng cơm rau, bộ dạng ấy càng khiến Thái Vy thêm thoải mái, coi như thù cũ sẽ trả lại từng thứ một. Chỉ có hơn, tuyệt đối không kém.
Thái Vy cầm tờ giấy bạc xăm soi, tháng này khi không phát tài, được những một quan tiền. Lát sang chỗ bà hai đổi thành tiền nhỏ cho dễ chi tiêu.
Vừa lúc con sen mang qua hai bộ áo dài mới, giục Thái Vy mặc thử xem có ưng ý không, sẵn tiện thợ may đang đo số cho mấy đào khác, có gì đưa hắn cầm về sửa luôn. Thái Vy thoáng nhìn thỳ thấy hài lòng, nhưng mặc vào phần nách hơi kích, không thoải mái lắm.
- A
Thấy Thái Vy khi không nhăn mặt la lên, con sen hốt hoảng:
- Bẩm cô, cô không sao chứ?
Thái Vy lắc đầu, ban nãy tự dưng nhốt một cái như bị con gì cắn, buốt cả lưng. Không ổn, cô vội vàng thay ra, đưa con sen, dặn dò vài điểm chưa ưng rồi đóng cửa, cởi hết đồ ra. Nhìn trong gương chỉ thấy vài nốt đỏ, cũng không có vẻ nghiêm trọng, chắc do bụi bặm gì đó, lẽ ra chỉ nên ướm bên ngoài, không nên mặc trực tiếp khi chưa giặt. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn xuống cánh tay loang lổ mụn nước, trên lưng vết thương còn rộng hơn. Cô thầm than khổ. Cũng do cô sơ ý, hôm qua lúc tắm, có thấy mấy nốt đỏ biến thành quầng đỏ, nhưng không nghĩ ra, bây giờ phát ngứa rồi mới biết. Hồi nhỏ cô bộ kiến ba khoang đôt một lần, thuận tay giết nó, sau đó hậu quả khôn lường. Vết thương mọng nước xung quanh, chính giữa thỳ đỏ tấy như bỏng, ngứa rát vô cùng. Càng gãi càng khổ, mụn nước vỡ đến đâu sẽ làm phần da kế bên loét ra đến đó. Mà cô ngủ thường hay lăn qua lăn lại, thành ra cái lưng hiện tại trông thật thê thảm. Thời tiết lúc này oi bức ngột ngạt, mồ hôi ra nhiều làm các vết rộp cứ loét ra, khiến Thái Vy không chuyên tâm ôn luyện được. Nhớ lại mẹo của bà, cô lấy gạo nếp giã với đậu xanh rồi đắp lên để rút độc, sau đó lại nhai nhọ nồi đắp lên cho đỡ ngứa. Thầy kép tốt bụng mua giùm cô lọ thuốc đỏ sát trùng, mỗi đêm, lại xức lên, rồi đắp yếm ngủ, để phần lưng trần cho thoáng. Nhờ giữ gìn cẩn thận. Trước lễ ra mắt hai ngày, những cái mài cuối cùng cũng bong ra, có điều phần da vẫn còn mỏng, sợ thành sẹo, cô giã nghệ tươi, chăm chỉ đắp.
Trước khi đi ngủ cô đều soi chăn chiếu cẩn thận, quần áo cứ thấy nắng to là mang ra hong. Nhưng trải qua vụ việc lần này, cô chợt nghĩ nên chăng cũng cho đào Tuyết nếm thử mùi vị.
30.08.2014
Chương 19
Nội dung thu gọn
Suốt buổi trưa hôm ấy, Thái Vy cặm cụi đi tìm ổ kiến. Hi sinh một giấc ngủ, đổi lại niềm vui vô bờ bến, coi như đáng. Thế nhưng loay hoay mãi, lưng muốn gãy, mặt mày đỏ như gấc, mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không thu được thành quả gì. Thời tiết đã thế, dày công lao động lại không được việc, thật khiến cô muốn phát hỏa. Tại sao người ta hại người thỳ dễ như trở bàn tay, mà đến lượt cô lại gian nan đến vậy.
- Chị không ngủ trưa hả? Trời oi thật, em chả ngủ được.
Kiều Hoa vừa lấy khăn lau mồ hôi, vừa than thở.
Thái Vy vào trong, lôi hũ đựng bột sắn dây đã được ướp với hoa bưởi, múc một ít rồi đổ nước pha một ly đầy, đưa cho Kiều Hoa:
- Uống bột sắn này xem dễ chịu hơn không, vừa rồi bà tư sai người phát cho mỗi người một hũ.
Kiều Hoa vừa uống vừa khen:
- Thơm quá, uống xong đúng là mát cả người. Em chẳng được phát, đào hát các chị sướng thật ý.
Thái Vy cười lấy lệ:
- Những lời như thế này, bớt nói đi thỳ tốt hơn. Hiểu không.
Nhìn mặt Kiều Hoa đủ biết nó không hiểu, nhưng vẫn gật lia lịa, nó sợ không ra vẻ hiểu thỳ cô sẽ gét nó. Hơn nữa với nó, cô nói gì thỳ đều là đúng hết đi.
- Từ hôm nay qua bên mâm chị ăn đi, dù sao mâm chị cũng có mấy đào rượu, bà lớn cũng không nói gì đâu.
Mắt Kiều Hoa sáng lên:
- Thật hả chị, cơ mà em sợ mấy chị kia không cho đâu.
Thái Vy bẹo cái má phúng phích của nó, đúng là ngốc, không biết thời thế gì cả. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chị nói gì thỳ cứ làm như vậy đi, hay là em không thích ăn thịt? Nào là gà, vịt, heo…
Kiều Hoa chộp lấy bàn tay Thái Vy, vẻ không chịu nổi nũng nịu:
- Vậy em nghe chị, ăn hết phần chị luôn.
- Cô ăn được, tôi cho cô ăn hết.
Hai chị em cười cười, nói nói, ồn ào một góc nhỏ, đủ để không phiền mọi người đang ngỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc đã đến lễ ra mắt. Tôi tớ trong nhà đi đi lại lại, ra ra vào vào, chóng cả mặt. Không khí vô cùng nhộn nhịp. Mỗi khi một phường nào có đào hát thành nghề, đều phải tổ chức tiệc, mời đại diện các phường, cùng các danh ca, danh cầm đến. Trong lễ, quan lớn là người cầm chầu, cũng là người làm chứng cho việc đào nương được công nhận.
Đèn lồng đỏ đã treo khắp phường. Các rèm cửa ở dãy lầu chính đều được thay mới toàn bộ. Thái Vy chậm rãi quan sát căn phòng mà tối nay cô sẽ làm lễ. Hai cái phản dài được kê sát nhau, làm chỗ ngồi cho quan khách, phía trước có kê bốn chậu sứ rất đẹp, bên trong có thả vài cánh hoa hồng nhung, chính giữa là ba giá nến trôi lững lờ trên mặt nước. Đối diện chính là “sân khấu” mà cô sẽ ngồi biểu diễn, gọi vậy cho hoành tráng, thực chất nó là một cái bục gỗ dài, thấp bằng cái giường.
- Con thấy sao? Ta sắp xếp vậy có vừa ý không?
Thái Vy lễ phép:
- Dạ bẩm, việc bà lớn đã mất công lo liệu ắt là không thiếu sót, con thấy vinh dự vô cùng. Nhưng mà, con thật muốn có một cái rèm thưa phía trước bục diễn, và chỉ đặt một chậu nước có nến ở chính giữa thôi ạ.
Bà lớn cười:
- Cũng có ý vị, được, theo ý con đi.
Thái Vy xoay qua xoay lại trước gương, quả thật rất đẹp. Bộ áo dài màu mận chín, được may kèm một lớp voan mỏng bên ngoài, tà áo dài được may ngắn hơn, quần cũng gọn hơn, vừa có tính thẩm mĩ lại tiện đi lại, kiểu này trông rất giống áo dài hiện đại. Hôm nay đầu tóc đều do con sen hầu bà lớn sửa soạn, nó chít khăn nhung cho cô, để lộ cái cổ trắng ngần cùng khuôn mặt thanh tao, rất có sức hấp dẫn. Thoa chút phấn hồng lên má, dặm lại lông mày, thêm ít bột son đỏ lên môi. Thái Vy lôi chai dầu thơm xức lên cổ tay rồi cầm phách, theo con sen lên lầu chính.
Thái Vy kính cẩn hành lễ với quan lớn, rồi lại xoay qua chào toàn bộ quan khách, sau đó mới nhẹ nhàng vén rèm vào trong ngồi. Bà lớn sau màn giới thiệu được chuẩn bị kỹ càng trước đó, quay sang ra hiệu cho cô bắt đầu. Toàn phòng im lặng. Một lúc lâu sau, giọng ca trong trẻo vang lên, theo sau là tiếng đàn tiếng trống phụ họa. Một danh cầm nổi tiếng với lối đàn kép có thể khiến các đào “rụng phách”, một đào nương xinh đẹp với giọng hát biến tấu điêu luyện, khi ngân nga, khi trầm bổng, khi lại thỏ thẻ duyên dáng…Tất cả đã mở ra một phong cảnh Hương sơn tuyệt diệu trước mắt, dẫn người nghe từng bước từng bước lạc vào thăm thú.
"Bầu trời cảnh bụt
Thú Hương Sơn ao ước bấy lâu nay.
Kìa non non, nước nước, mây mây
Đệ nhất động hỏi là đây có phải.
Thỏ thẻ Rừng Mai chim cúng trái
Lửng lơ Khe Yến cá nghe kinh,
Thoảng bên tai một tiếng chày kình,
Khách tang hải giật mình trong giấc mộng…”
Hẳn đến khi Thái Vy đã đặt phách sang một bên, thầy kép cũng đã buông đàn, thỳ quan lớn vẫn nguyên tư thế cầm trống. Căn phòng vẫn một màn yên lặng. Đến khi quan lớn giật mình, khen ngợi, mọi người mới choàng tỉnh, vỗ tay liên tục, miệng không ngớt tán dương. Bà lớn nhìn Thái Vy mỉm cười hài lòng, Thái Vy hướng mọi người đáp lễ, rồi lui sang gian bên cạnh. Quan khách cũng dời sang gian chính để dùng cỗ. Trong căn phòng phỏ được bài trí đơn giản nhưng nhã nhặn, chỉ còn lại quan lớn cùng Thái Vy. Cô hơi thấp thỏm. Quan lớn đưa tay với lấy thanh bánh cắn một miếng nhỏ, Thái Vy vội rót chén trà kính cẩn đưa, quan lớn cười nhẹ, nhấp một ngụm rồi ngả người ra sau, nheo mắt nhìn Thái Vy. Truyện "Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Đủ Không " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tên gì?