Bé yêu dấu, Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc mà tất cả những tiếng động đang vây bọc tuổi anh, ồn ào nhất, thì anh lại trốn nó về đây, ngồi kể chuyện bắt đầu bằng tiếng ngày xưa với bé. Ngày xưa bé ạ, trong khi các nàng tiên đang sống hạnh phúc trên thượng giới thì có một nàng đã phá luật trời, phá then vàng để bước vào vườn yêu đương hạ giới. Trời tức giận và đày đọa nàng xuống trần gian thành chùm hoa màu trắng.
Chùm hoa trắng ấy đã rụng xuống sân tình yêu.
Có lẽ, bé cũng ngỡ ngàng đôi chút. Như một buổi sáng nào đó ngủ dậy, bé soi gương và chợt biết mình đẹp lắm. Phải không bé, lúc mà anh còn thèm về thả những cánh bồ câu bâng khuâng trên các cửa sổ rồi bỏ quên sách vở học trò (bây giờ thì sách vở học trò của anh đã buồn lắm, anh không còn dỗ dành nó ngoan ngoãn được nữa). Anh mất rồi, một chút những lo lắng ngày nào như sợ mẹ mắng. Anh muốn bé ngả đầu trên vai anh, đặt đôi bàn tay nhỏ bé trong lòng anh và nghe anh kể, ngày xưa.
Ngày xưa, chắc nhiều người đã bắt tội nghiệp cho nàng Giáng Hương dại dột. Sao nàng chán đào tiên, chán non cao, chán bước thênh thang, chán hạnh phúc thiên đường nhỉ? Rồi chân nàng sẽ dẫm lên những gai nhọn, lần mò trong đêm tối tủi thân của trần gian. Có lẽ nàng sẽ khóc, nước mắt sẽ rớt xuống môi và nàng biết nước mắt mặn, chốc lát sẽ đắng trong miệng. Nàng sẽ biết đau khổ. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thiên đường, anh biết, cũng nhỏ hẹp thôi. Thế mà thiên đường cũng cứ hoang vắng. Hoang vắng cả những ngõ ngách của thiên đường. Nhưng ai cũng có quyền ươm hạt mộng ước trên ấy và mơ cho nó vươn cao xum xuê cành lá, bé nhỉ.
Thiên đường thuở mới biết thì mênh mông lắm, anh nghĩ rồi lớn lên, thiên đường ấy cứ hẹp dần mãi cho đến nỗi chỉ một mình mình đứng mới vừa.
Riêng có thiên đường của anh, vẫn còn thênh thang như nguyên vẹn năm năm về trước, bé ạ. Vì thiên đường ngày nào của anh dại dột lắm, lạ lùng lắm. Thiên đường mà anh biết rồi muôn đời vẫn còn cô đơn trong trí tưởng anh. Cho đến bây giờ dù bạn bè anh, hay cả anh, đã thấm những buồn phiền, nặng những náo nhiệt và mệt mỏi, hầu như đã bỏ quên cả thiên đường mộng mị, thì anh nhiều lần vẫn thích trốn về để mở hộp bút chì 24 màu ra, anh ngớ ngẩn tô đậm lại những cành những lá, vẽ lớn thêm những trái ước mơ trong vườn tâm hồn anh. Lá ước mơ cứ còn xanh mãi nên trái ước mơ cũng còn xanh mãi.
Bé yêu dấu,
Bây giờ thì bé đã xa anh, bỏ xa thực sự trong cánh đồng cỏ non hay trong khung trời mật ngọt, thuở nào. Nhưng vẫn còn mãi đấy, cánh đồng ấy, khung trời ấy nơi quê hương mơ mộng của anh. Để một lần nào anh đưa bé về, rủ rê theo vụng dại. Một lần nào như một giờ ra chơi, một kỳ nghỉ hè trong đời học trò.
Và anh lại bỏ quên hết cả những bận rộn, những náo nhiệt, mệt mỏi của tuổi anh. Anh sẽ bỏ hết, để kể lại từ đầu còn nguyên vẹn tiếng ngọt ngào ngày xưa. Ngày xưa ấy khi nàng Giáng Hương phá luật trời và bị trời đầy đọa xuống trần gian thành một chùm hoa màu trắng. Chùm hoa màu trắng đã rụng xuống sân tình yêu để làm huyên náo lòng bầy tiên nữ trên thượng giới. Họ xôn xao hỏi nhau, tại sao Giáng Hương bỏ đào tiên, bỏ non cao, bỏ lối thênh thang, bỏ hạnh phúc thiên đường?
Tại sao? Tại sao?
Rồi chả ai bảo ai, cả bầy tiên nữ đều bỏ đào tiên bỏ non cao bỏ lối thênh thang bỏ hạnh phúc thiên đường. Cả bầy chim tóc trắng cùng phá luật trời, phá then vàng và rủ nhau bước vào vườn yêu đương hạ giới. Bé ơi, chỉ còn mình trời ở lại thiên đường. Có lẽ ngài đã thôi tức giận. Mà ngài thở dài.
Bởi thế thiên đường mới hoang vu. Trời gọi anh, anh dắt bé lên, xin lập nghiệp lại ở một góc bé nhỏ nào đó, thiên đường. Và chúng ta không một lần bị đày đọa, bé ạ, vì chúng ta nhỏ dại quá.
Giữa chúng ta không bao giờ là tình yêu.
20.07.2014
1
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nội dung thu gọn
Buổi sáng chủ nhật, con đường nhỏ dẫn tới nhà Anh Chi làm như thức dậy muộn hơn. Khi tôi ngang qua, nắng sớm mới hôn những hạt sương buổi sáng còn đọng trên các cành lá me. Cái hôn thật khẽ nhưng cũng làm những hạt sương tan mất và các cành lá me thức dậy. Đầu mùa mưa, những cành lá me uống nhiều nước nên xanh mơn mởn như cánh đồng mạ non. Nhưng là cánh đồng mạ non ở trên cao. Khi tôi ngửa mặt lên nhìn thì có những hạt nước nhỏ rơi xuống, bám trên tóc, lạnh trên má tôi.
Tới cổng nhà Anh Chi, bao giờ cũng như lần đầu, cái nôn nao lạ lùng khi tôi dẫm chân trên lối đi trải sỏi từ cổng vào đến nhà cô bé. Cây ngọc lan ở bên lối đi chưa lớn lắm, tưởng chừng như bằng dáng tuổi nho nhỏ của Anh Chi, nhưng đã có một vài bông hoa thơm làm bước chân của tôi cuống quýt. Khi ấy thì tôi thấy cái sân trước cửa nhà cô bé đã rộng lại rộng hơn. Ngôi nhà vương vài nét cổ trông như một lâu đài quý phái. Đã có lần tôi e ngại bước lên thềm của nhà Anh Chi, nhưng tiếng cười của cô bé trong lành quá, làm tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì.
Tôi khẽ gọi :
- Anh Chi ơi!
Chỉ chợp mắt là tôi đã thấy cô bé hiện ra trên bao lơn, nguyên trong chiếc áo ngủ trắng chùng tới gót chân. Cô bé cười, cười cả trong mắt bồ câu buổi sáng còn ngái ngủ. Tôi thấy những dây hoa ti-gôn leo trên bao lơn hình như nở thêm nhiều những chùm hoa hồng mới. Tôi nói vọng lên :
- Bây giờ mới thức dậy cơ à?
Chi nghiêng nghiêng mái tóc búp bê :
- Người ta là công chúa mà.
- Chao ơi!
Những ngón tay nhỏ của Anh Chi luồn trong tóc, cô bé tựa người vào lan can cúi xuống nhìn tôi cười khoe chiếc răng khểnh xinh ơi là xinh. Đúng là dáng của công chúa Anh Chi.
- Công chúa nhưng vẫn là học trò đấy nhé.
- Vâng ạ. Thưa thầy giáo hôm nay chủ nhật nên học trò là công chúa ạ.
Tiếng cười Anh Chi trong vắt trong buổi sáng ấm áp.
- Anh đợi Chi nhé.
Một lát, Chi rửa mặt và chạy ra với tôi, hiền lành ôm con mèo nhỏ trong cánh tay trần; mà tay áo rộng hơi vắn cao lên. Trông Anh Chi nhỏ bé như một con chim. Con chim đang nhảy chuyền đến bên tôi.
- Thưa thầy giáo ạ...
Tôi đưa ngón tay trỏ lên môi, giả vờ nghiêm nghị :
- Hôm nay chủ nhật.
Chi phá lên cười :
- Anh Huy bắt chước Chi nhé.
Chi và tôi ngồi xuống chiếc đu rộng trong vườn. Con mèo trắng trong lòng cô bé khẽ kêu “meo, meo” và đòi nhảy đi chơi, cái nơ đỏ trên cổ nó trễ ra :
- Sao hôm nay Chi diện cho Mimi thế hở?
- Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Mimi đó anh.
- Chao ơi!
Chi mơn man những ngón tay trong lớp lông trắng mịn của con mèo nhỏ dễ thương :
- Sinh nhật một tuổi của Mimi, Mimi cho người ta ăn cỗ to lắm cơ anh ạ. Mẹ đã bảo rồi, chiều nay anh Huy phải sang ăn cỗ với Chi đó nha!
Con Mimi nhảy vụt khỏi lòng Chi và chạy biến mất vào trong những bụi cây trong vườn làm Chi nhìn theo có vẻ giận dỗi.
- Để anh bắt nó lại cho nhé.
Chi giữ lấy cánh tay tôi :
- Đừng anh Huy. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chi xích lại gần tôi, nói khẽ làm như sợ con Mimi nghe được :
- Làm bộ đừng thèm chơi với nó, nó đi trốn và bắt Chi tìm đấy. Một lát không thấy Chi chạy theo, thế nào nó cũng trở lại cho mà xem.
Đúng như lời Chi nói, một lát sau tôi thấy con Mimi ở trong cụm hoa mẫu đơn ló đầu ra. Chi giả vờ làm như không nhìn thấy nó, cô bé ngoảnh mặt đi :
- Anh Huy đừng thèm để ý đến nó.
Tôi cũng bắt chước Chi ngoảnh mặt đi. Nhưng tôi vẫn liếc thấy con Mimi từ từ bước ra khỏi cụm hoa mẫu đơn, nó đứng nhìn quanh một lát rồi phóng mình về phía chúng tôi. Chi liếc chừng bảo tôi cứ tiếp tục yên lặng quay mặt đi. Con Mimi đi quanh quẩn mấy vòng ghế đu rồi cọ cọ cái đầu vào bàn chân Anh Chi. Nhưng cô chủ nhỏ bé hay dỗi hờn, hay làm nũng của nó vẫn lặng thinh nhìn đi nơi khác. Thế rồi, con Mimi nhảy lên ghế đu, nó nhảy nhẹ nhàng lắm. Và cũng thật dịu dàng, nó trở lại nằm ngoan ngoãn trong lòng Anh Chi, khép hai mắt giả vờ ngủ thật say. Lúc bấy giờ Anh Chi mới khẽ nhìn tôi chúm chím cười thật tinh anh. Cô bé luồn cả mười đầu ngón tay nhỏ xuống lòng bế con Mimi dễ thương lên :
- Người ta hổng có thích chơi cút bắt trong buổi sáng đâu nhá. Lần sau đừng hư bỏ đi chơi một mình như vậy nữa nghe không.
Nhưng bây giờ đến lượt Mimi làm nũng. Nó không thèm cựa quậy gì cả. Chi khẽ vuốt lưng nó :
- Mimi nè,
Mimi vẫn lặng yên.
- Cưng ơi!
Mimi vẫn làm như ngủ say. Chi liếc nhìn tôi: “Người ta cũng biết làm nũng, anh Huy ạ”. Cô bé phải cúi xuống mi nhẹ lên đầu Mimi một cái. Bấy giờ Mimi mới mở bừng mắt kêu “meo meo”, rồi dụi dụi cái đầu ngả vào vai cô chủ bé nhỏ. Anh Chi ấp mái tóc xuống mình Mimi, cô bé nghiêng mắt nhìn tôi cười :
- Anh Huy xem, Mimi của Chi dễ thương không nào? Người ta là chị em với nhau đấy.
Tôi cũng cười theo :
- Đúng là chị nào em nấy.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ không để ý thì mẹ Anh Chi đã đứng ở thềm nhà từ khi nào. Bà cười với chúng tôi.
Tôi nói hơi lớn để bà nghe được :
- Bác nhỉ, có phải chị nào em nấy, phải không ạ?
Mẹ Anh Chi cười nhẹ nhàng. Bà bước ra vườn, đến với chúng tôi :
- Em nói gì cơ?
Tôi chỉ Anh Chi đang bế con mèo :
- Hai chị em giống nhau ghê, bác ạ. Hồi nãy hai chị em mới giận dỗi nhau xong. Cháu bảo là: ‘Chị nào em nấy’ đó.
Mẹ Anh Chi tủm tỉm cười. Bà đứng sau ghế chúng tôi và khẽ vuốt mái tóc con gái :
- Em xem, người ta thế ấy mà. Sáng nay người ta mới “ngủ nhè chè thiu” đấy.
Chi phụng phịu :
- Ai biểu mẹ làm con tủi thân làm chi. Mẹ sang tắt đèn ở phòng con rồi mẹ ra luôn, mẹ chả thèm nhớ hôn con. Con thức từ lâu rồi cơ, con nằm đợi mẹ đó.
- Chao ơi, chứ mẹ có biết con thức đâu. Với lại mẹ nghĩ hôm nay chủ nhật, nên mẹ để con ngủ muộn một chút. Ai ngờ người ta lại ‘ngủ nhè chè thiu’. Xấu quá phải không anh Huy?
- Vâng ạ, ‘chè thiu’ khó ăn lắm ạ.
Mẹ Anh Chi cùng cười hồn nhiên với chúng tôi. Bà bảo tôi vào ăn sáng với bà và em Chi. Tôi cám ơn và nói là tôi ăn sáng rồi, ăn sớm lắm, vì tôi thức dậy từ 5 giờ để học nên đói sớm. Bà bảo :
- Dầu sao thì em cũng phải ngồi vào bàn với em Chi.
Anh Chi rót sữa vào ly và thêm một chút cà phê cho tôi, trong khi mẹ cô bé bẻ miếng đường và thả nhẹ vào tách cà phê của bà. Chúng tôi ngồi dưới giàn hoa quỳnh anh mà đã có những đốm nắng in trên bàn, trên những chiếc ghế mây chỗ tôi ngồi.
Chi vừa quậy quậy chiếc muỗng nhỏ trong ly cà phê sữa của tôi, cô bé vừa cúi thấp mắt để nhìn :
- Chi thích quậy thế này lắm cơ và Chi cũng thích màu cà phê sữa. Nhưng Chi lại không thích uống.
Mẹ Chi khẽ cười trong hớp cà phê vừa uống :
- Vậy thì mỗi ngày anh Huy phải thuê em Chi pha cà phê sữa cho anh Huy nhé. Em ấy pha khéo lắm và nhất định không có nhấm một hớp sau khi pha xong đâu.
- Và không tính tiền công nữa chứ ạ.
Những ngụm cà phê sữa trong miệng tôi ngọt ngào, ấm áp. Tôi đã quá quen thuộc với khung cảnh bình thường và chân thành của nhà Anh Chi. Ngôi nhà và khu vườn quá rộng đối với một gia đình quá nhỏ, chỉ có Anh Chi và mẹ với vài ba người giúp việc. Vì thế họ luôn phải ở gần nhau để cảm thấy mình không thiếu thốn. Chiếc bàn ăn nhà Chi luôn luôn có một chiếc ghế trống, và thỉnh thoảng tôi ngồi ở chiếc ghế trống ấy, bên Anh Chi.
- Chi uống nốt ly sữa đi chứ?
- Tại anh Huy đó.
- Anh Huy làm sao đâu?
Ly của anh Huy vẫn còn đầy.
Tôi khẽ nhìn sang mẹ Anh Chi. Bà ra dấu bảo tôi chiều cô bé một tí. Tôi bẻ đôi miếng đường bỏ vào ly sữa của Chi và phần còn lại tôi bỏ vào ly cà phê sữa của tôi. Chi bậm môi trên ly sữa, trông cô bé giống như một con mèo, hiền lành và tinh anh. Tôi uống cạn ly cà phê có pha sữa và đường.
Buổi sáng chủ nhật, tôi với Anh Chi tung tăng nô đùa khắp lối trong vườn. Vui và hồn nhiên lắm. Bởi vì tôi vẫn tưởng mình đã đánh rớt mất phân nửa số tuổi của tôi trên những lối xanh mướt cỏ non trong vườn nhà Anh Chi.
- Anh Huy nè, đố anh Huy biết Chi ở đâu đó?
Ở trong cụm mẫu đơn, chợp mắt Chi đã chạy sang hàng trúc đào. Tôi đứng dưới hàng trúc đào nhìn cô bé đứng cười và đưa tay vẫy tôi bên gốc cây hoàng hậu :
- Anh Huy thua rồi nhá. Mãi mãi anh Huy cũng chả bắt được Chi đâu.
- Ừa, anh chịu thua rồi. Bởi vì Chi có họ hàng với nhà chim mà.
Chi giang hai cánh tay và bắt chước con chim, cô bé chu môi “bay” đến chỗ tôi, dưới bóng cây trúc đào đơm đầy hoa.
- Anh Huy bảo Chi là chim, nhưng mà chim gì hở? Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chim... chích chòe. Chim chích chòe nó kêu chích chòe, nó đậu cành chanh, tôi lấy mảnh sành, tôi văng vào cổ, đâm đầu xuống ao. Nó kêu chích chòe.
Chi cấu cánh tay tôi :
- Anh Huy nhạo Chi hén!
Thôi cười, tôi kéo cô bé ngồi bằng hai gót chân ngay ngắn trên đám cỏ mịn :
- Chứ Chi thích làm thứ chim gì?
- Chi chả biết, anh Huy gọi Chi vậy mà.
- Làm con chim sẻ nhá?
- Chi không thích.
- Hay làm con chim khuyên?
- Chim khuyên nó hót hay lắm hở anh?
- Ừ, nó hót hay lắm cơ.
- Chi cũng chả thích.
- Thế Chi có thích làm con chim chích kêu “chích chích” không?
- Chi không thích.
- Hay làm con chim di. Nó bé tí à, mà bay nhanh lắm cơ.
- Chi không thích.
- Chứ Chi thích làm thứ chim gì?
Chi nhìn tôi, cô bé đưa hai bàn tay nhỏ lên đan những ngón lại với nhau :
- Chi thích làm con chim như thế này nè. Nó màu trắng và bay cao thật là cao, cao thật là cao... Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đôi bàn tay Chi chắp lại ngang mắt và những ngón tay ve vẩy như đôi cánh chim đang bay.
- Mà như thế là loài chim gì mới được chứ?
Chi đặt hai tay lên đầu gối như vẻ ngẫm nghĩ :
- Đó là... loài... chim...
- Loài chim... Chi Chi hở?
Tiếng cười Chi giòn tan, vui vẻ. Cô bé tìm đuổi bắt tôi chạy lạo xạo trên sỏi, lối đi ra cổng. Nắng buổi sáng đã lên thật cao.
Buổi chiều, tôi sang ăn bánh và uống nước ngọt với Anh Chi và mẹ cô bé trên sân thượng. Chi ‘biểu diễn’ cho tôi xem tài của con Mimi uống sữa bằng ống hút. Rồi hai chị em đuổi bắt nhau hết lên nhà lại xuống dưới nhà. Đó là sinh nhật một tuổi của Mimi. Mẹ Anh Chi ngồi ở ghế đàn, bà đàn vài bản cổ điển mà bà bảo hồi còn con gái bà rất thích.
Buổi chiều hết nắng, tôi đòi về. Mẹ Anh Chi đưa tôi ra tới cổng, bà hỏi tôi :
- Em Huy đến bao giờ thi nhỉ?
- Thưa bác đến cuối tháng sau cơ ạ.
- Cũng gần đó thôi.
Tôi thấy bà có vẻ lo lắng cho tôi nhiều.
- Như thế em có bận lắm không?
- Thưa bác, cháu cũng đang bắt đầu học ôn đấy ạ.
Bà cười nhẹ nhàng :
- Nếu bận lắm thì em cứ ôm sách sang học chung với em Chi, nhé.
Bà làm tôi hơi ngượng.
Lúc tôi về thì hai hàng me bên đường đã rũ lá xuống êm đềm ngủ. Có lẽ khi nắng chiều từ giã cũng không quên hôn nó và chúc nó ngủ ngon.
Bước chân tôi rộn rã. Tôi nghĩ tới sách vở. Tôi nghĩ tới Anh Chi.
Và bâng khuâng tôi nhìn lên cao.
20.07.2014
2
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nội dung thu gọn
Căn phòng có dáng dấp đặc biệt vì thứ vật dụng gì cũng nho nhỏ và dễ thương. Ngay lối cửa vào là một giá sách thấp (mà có lẽ Anh Chi mỗi lần chọn sách, thường ngồi trên đầu các ngón chân). Sách của cô bé phần nhiều là truyện tranh với lại những truyện cổ tích cũng đầy hình vẽ, đầy Hoàng Tử, Công Chúa và các Bà Tiên có nhiều phép nhiệm mầu. Bên cạnh giá sách là hai chiếc ghế mây đặt sát tường, vừa cho dáng ngồi của Anh Chi. Đó là một bức tranh đẹp khi Anh Chi ngồi gọn trong chiếc ghế và hai bàn tay cô bé đặt hờ trên cuốn sách đang mở, dưới chân là con mèo trắng ngủ say. Tôi thường đứng thật lâu ở cửa cho đến khi cô bé biết và reo lên : Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh Huy!
Rồi tung cuốn sách đang xem, cô bé đánh thức con Mimi dậy và chạy ra đón tôi.
Bên chiếc cửa sổ nhỏ mở ra vườn là chiếc tủ kính có sáu ô, chiếc tủ dễ thương nhất của Anh Chi. Cô bé bảo, đó là lâu đài của các cô búp bê. Chi đã sống trong thế giới hồn nhiên ấy với Titi, Kiki, Sisi, Gigi và Vivi những cô bé có đôi mắt thủy tinh xanh lơ hay chớp chớp làm điệu. Có khi Chi tha thẩn cả ngày với kim với chỉ và những mảnh vải mầu nhỏ để may áo cho chúng. Mẹ Chi bảo :
- Người ta may áo và chải chuốt cho các cô búp bê thì khéo lắm, nhưng khi người ta chải tóc và cắt móng tay thì người ta cứ “mẹ cơ”. Chao ơi con “búp bê” của mẹ nhớn rồi đấy!
Chi liền “ứ” và sà vào lòng mẹ làm nũng ngay.
Chiếc bàn học của Anh Chi cũng đặt trong căn phòng ấy. Thường là có thêm lọ ô mai, hộp bánh hoặc kẹo trong ngăn bàn nữa. Chiếc bàn, căn phòng này quen thuộc hàng ngày đối với tôi, cũng như những bài toán chia phần hoặc những bài luận tả cảnh tôi giảng cho Chi. Và cũng quá quen thuộc khi tôi bắt họ hàng với những trái ô mai và những viên kẹo ngọt môi ngọt miệng của tuổi Anh Chi. Đôi lần những viên kẹo ngọt có giọt rượu ở trong. Những giọt rượu thật nhỏ nhưng cũng có khi làm tôi say. Buổi chiều khi tôi sang với Anh Chi.
- Lâu lắm anh Huy chả kể chuyện cho Chi nghe gì hết.
- Anh có biết chuyện gì để kể đâu nào.
- Anh Huy nói dối thế, Chi biết mà.
- Nhưng anh quên hết rồi.
- Anh Huy lại dối nữa.
- Được rồi. Nhưng Chi phải nghe anh nhá!
- Chi đang đợi nghe mà.
- Ngồi ngay ngắn lại.
- Rồi ạ.
- Hai tay đặt trong lòng.
- Rồi ạ.
- Hãy lắng nghe đây.
- Sẵn sàng.
- Ông Tư có 90 mét vải đem chia cho ba người con...
Chi hét lên và cô bé chồm tới đấm vào vai tôi lia lịa.
- Anh Huy làm bộ để lừa Chi nhá.
Nhưng tôi làm nghiêm gỡ tay Chi ra :
- Anh không đùa nữa đâu.
- ...
- Lấy vở ra đặt trên bàn.
Tôi ra lệnh. Chi làm theo y lời, mắt tròn xoe cô bé nhìn tôi không rời. Có lẽ cô bé đợi tôi cười như mọi lần. Nhưng tôi không cười.
- Bây giờ học toán. Chăm chú nghe đây.
Chi ngoan ngoãn nghe tôi đọc và viết. Làm xong bài toán, cô bé nhìn tôi thật lâu. Không thấy tôi nói gì, cô bé lại bên cửa sổ, đứng nhìn ra ngoài vườn. Tôi yên lặng xem bài. Một lát tôi gọi khẽ :
- Chi này.
- Dạ.
- Lại đây anh nói nghe nè.
Chi ngoan ngoãn bước tới bên tôi, ở mép bàn bên kia, nhưng mắt vẫn không nhìn lên.
- Chi này.
- Dạ.
- Khóc hở?
Yên lặng, ngón tay út của Chi di nhẹ trên mặt bàn.
- Học trò giỏi lắm. Toán đúng cả ba đáp số đấy.
Chi khẽ ngước lên nhìn tôi: Đúng là đôi mắt nai ướt. Tôi vòng qua cạnh bàn, ngồi xuống bên cô bé :
- Người ta làm nghiêm một tí thôi mà.
Chi phụng phịu :
- Anh Huy làm Chi sợ thấy mồ.
- Chứ sao Chi bảo cái bộ mặt anh làm nghiêm không được, trông muốn cười lắm.
- Đấy là hôm nào kia cơ.
Tôi làm cho Chi cười ngay. Tuổi ngọc của cô bé mau hờn, mau vui như thế đó. Chi cấu nhẹ vào cánh tay tôi :
- Từ này anh Huy không... hư thế nữa nhá.
Tôi reo lên :
- A! Học trò giỏi nhỉ. Lười mà không học là phải đòn ấy chứ.
- Ai đánh đòn cơ?
- Thầy giáo.
Chi nhìn vào mắt tôi :
- Anh Huy chả có dáng làm thầy giáo tí nào. Họa may...
- Họa may làm sao?
- Họa may chỉ có làm thầy giáo của một học trò thôi đấy.
Tiếng nói của Chi trong vắt như dòng nước suối, cuốn trôi mau hết cả những hạt cát nghĩ ngợi của tôi. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi với Chi đứng ở khung cửa sổ nhỏ nhìn ra vườn. Nắng buổi chiều đã bắt đầu ngái ngủ trên các cành cây hoa đại gầy ngoài ấy. Chi đứng sát bên tôi :
- Anh Huy này, mẹ bảo anh dạo này bận học lắm hở?
- Ừ.
- Anh Huy ôm hết sách vở sang học với Chi nhá.
- Học chung với Chi hở?
- Vâng.
- Nếu có đoạn nào bí, Chi làm cô giáo cho anh nha.
- Ứ. Chả phải vậy. Nhưng Chi sẽ biết hôm nào không thuộc bài là tại anh Huy ham chơi.
- Và sao nữa?
Chi ngả mái tóc vào cánh tay tôi. Cơn gió chiều đang lao xao trong đám lá cây hoàng hậu ngoài kia.
- Và Chi sẽ pha cà phê sữa cho anh Huy mỗi tối, mỗi sáng.
Tôi lặng thinh nhìn ra ngoài vườn để mặc cho gió mơn man trên mặt, trong cổ áo. Tôi lặng thinh để nghe xao động làm rộn rã tuổi lớn lên, tuổi học trò nhiều vụng dại của mình.
- Anh Huy ơi,
Chi níu lấy tay tôi :
- Cúi xuống nghe Chi bảo nè,
- Gì hở?
Chi bóc viên kẹo và bỏ nhanh vào miệng tôi.
- Anh Huy biết tại sao Chi lại bảo anh không có dáng làm thầy giáo không?
- Anh không tin thế.
- Ngay cái chuyện mà anh Huy thích ngậm kẹo là đã không làm thầy giáo được rồi. Thầy giáo gì mà miệng lúc nào cũng ngậm kẹo ấy nhỉ?
- Đó là tại học trò chớ bộ.
- Vâng, bởi thế nên anh Huy mới làm thầy giáo của một học trò thôi.
Chi cười với tôi, trong hơi thở ngọt của những hạt đường đang tan trên môi, cô bé khoe chiếc răng khểnh ở khóe miệng xinh quá!
Nhìn Chi cười, tôi muốn ngồi ngoan ngoãn để kể cho cô bé nghe hàng trăm ngàn chuyện cổ tích hay, những truyện cổ tích sẽ cho Anh Chi bé nhỏ một đôi cánh tuyệt vời. Để Chi là chim, Chi tung cánh bay cao thật là cao. Lạy trời cho ý nghĩ của tôi cũng đơm thành như những viên kẹo, những lời nói và những nụ cười tinh anh ấy. Để tôi cũng là một loài chim đưa tâm hồn lên cao, bay sát lên Anh Chi, ở một khung trời rộng, có lẽ là quê hương của Chi. Và ở đó, chắc vẫn là nơi mà mãi mãi tôi còn phải ngửa mặt lên.
Khi nhìn thấy Chi đẹp, như nụ cười đẹp của Chi, vẻ đẹp thần thánh của tuổi thơ, tôi muốn những hạt cát nghĩ ngợi trong tâm hồn tôi lắng sâu. Để tôi đứng bên Anh Chi nhưng bao giờ cũng còn một khoảng cách. Đó là sự kính trọng. Y như một đứa trẻ có những ngón tay dơ mà không dám đặt lên tờ giấy trắng vậy.
Có những lần tôi ngắm Chi viết bên ánh đèn, Chi trông ngoan như một con nai đang ngậm cỏ hay đang uống nước. Con nai hiền có đôi mắt tròn long lanh và hay chớp, có đôi má và đôi môi hay vòi vĩnh, dỗi hờn. Vẻ đẹp trong suốt như một pho tượng thủy tinh, pho tượng có bậc đứng cao hơn mà đôi mắt người ngắm bao giờ cũng ngước lên. Chi vừa viết vừa nhấm ô mai. Cô bé ngửng lên, đôi mắt bỡ ngỡ :
- A, sao anh Huy nhìn Chi lạ quá vậy?
Tôi luống cuống nhìn lên trần nhà vu vơ... Chi buông bút chạy sang chỗ tôi đứng. Cô bé leo lên ghế rồi ngồi trên mặt bàn, có vẻ giống một con mèo tinh nghịch.
Chi bảo :
- Anh Huy nhìn Chi đi. Anh Huy mở mắt thật lớn cơ... chơm chớp đi Chi xem nào.
Thật là tôi có một chút bối rối, nhưng tôi làm theo ý Anh Chi mà không khỏi muốn cười :
- Sao bỗng dưng Chi lại bắt anh làm thế?
- Mắt anh Huy trông buồn lắm nhá.
- Xạo ghê. Ai bảo Chi thế?
- Tự Chi biết. Anh Huy xòe bàn tay cho Chi coi.
Tôi biết rằng, tuổi kẹo hồng, ô mai của Chi chẳng bao giờ có một vẩn mây đục nghĩ ngợi, nhất là chẳng giống như mẹ cô bé, đôi khi bà vẫn thường nhắc nhở hay tính toán cho tôi điều này hay điều nọ. Tôi sung sướng về những điều đó, vì tôi chẳng có bạn. Những lời mẹ Anh Chi thường là những điều lạ đối với tôi. Có lần bà đã bảo tôi xòe bàn tay ra.
- Chi mà cũng biết làm thầy bói cơ à?
Chi chu miệng :
- Anh Huy cứ nói thế. Mẹ bảo anh làm sao nhỉ?
Tôi giả vờ quên. Hay tôi không muốn dẫn Chi vào thế giới ấy, thế giới có cuống quýt và bối rối.
- Mẹ bảo sao đâu nào?
Chi nắm lấy bàn tay trái của tôi :
- Chi hỏi mẹ rồi cơ anh ạ. Mẹ bảo anh Huy đó, anh có nhiều mộng ước lớn lắm. Mẹ còn bảo nhiều nữa nhưng Chi quên mất. Anh Huy kể lại cho Chi nghe đi.
- Anh cũng quên luôn.
- Anh dối Chi.
- Thật mà.
- Vậy mộng ước của anh thế nào hở anh?
Mẹ Anh Chi có hỏi tôi thế đâu, và bà cũng có bảo tôi trả lời sao đâu. Cũng có lúc tôi xao xuyến thật nhiều với tương lai, nhưng tôi lại không dám cao vọng. Có những lúc làm toán trong lớp, đến đoạn khúc mắc, tôi buông bút, bẻ tay, lơ đãng nhìn ra khoảng trời ngoài cửa sổ. Thế rồi bé Chi đến với tôi. Bằng đôi cánh của chim đó, Chi đáp thật nhẹ nhàng xuống bàn học của tôi. Bằng đôi chân của chim đó, Chi nhảy nhót kín những trang vở của tôi, mà những bài tập đang bỏ dở... Tôi thích học với những bài học hồn nhiên, dễ dàng của tuổi thơ hơn. Tôi thích sang nhìn Chi học và chỉ cho cô bé những gì là khó, khi mới biết lần đầu. Tôi thích chụm đầu vào đọc truyện chung với Chi, ngậm kẹo, cười và nói chuyện không phải nghĩ ngợi gì. Vâng. Bởi thế nên anh Huy mới làm thầy giáo của một học trò thôi.
Con mèo trắng từ đâu bỗng nhảy chồm tới vai Anh Chi, làm cô bé giật mình đẩy tôi ra và chạy đuổi theo nó. Tiếng dép cô bé lẫn với tiếng cười. Và những nghĩ ngợi của tôi cũng lẫn theo cả với những tiếng cười đó tan biến mất.
20.07.2014
3
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nội dung thu gọn
Tôi khẽ đập quả trứng vào cạnh chiếc hộp cho lần vỏ nứt ra và sớt tất cả những lòng trắng riêng ở một cái khay sứ nhỏ.
Chi tròn xoe mắt :
- Anh Huy làm gì thế hở?
- Anh vẽ.
- Anh vẽ với trứng à?
- Ừ. Chi cứ ngồi yên mà xem.
Tôi bắt đầu vẽ những thân cây và cành cây bằng màu nâu và xanh đậm. Những cây có rất nhiều cành nhỏ đan lấy nhau. Đằng sau nền trời màu đục như màu khói. Có thể là bầu trời đầy sương mù, tôi nói với Chi thế. Chi hơi nghiêng cái đầu để ngắm bức vẽ tôi đang vẽ dở :
- Sương mù hở anh? Có vẻ... Đà Lạt quá. Ừ nhưng mà Chi nhìn thấy như buồn làm sao ấy. Sao anh vẽ những cây trơ trụi lá thế hở anh? Cây cỏ phải có nhiều lá xanh mới đúng chứ.
Đáng lẽ tôi phải chiều Anh Chi, bằng cách vẽ thêm những cành lá xanh đơm đầy trên các thân cây. Nhưng như thế thì sẽ không nhìn thấy những cành nhỏ đan lấy nhau nữa. Làm như tôi đã mường tượng ra hình ảnh này từ lâu rồi. Và tôi vẽ thêm một con chim trắng đang bay. Chi thích lắm, mắt cô bé long lanh, ướt như hai giọt sương. Chi bảo, anh Huy vẽ thêm cả người và nhà vào nữa đi. Tôi vẽ như ý cô bé. Một người mặc áo trắng, cổ quàng chiếc khăn len phủ một phần xuống trước ngực. Và, ở xa, một ngôi nhà nguyện nhỏ, thật nhỏ, có mái ngói đỏ sậm, mà ngọn tháp nhọn vươn lên thật cao, vươn vào sương mù. Tôi vẽ theo tưởng tượng như tôi đã nghĩ. Tôi phết màu và làm hư mất cả bức vẽ. Tuy thế Chi lại có vẻ thích.
Chi khẽ kêu lên :
- Vậy thì người mặc áo trắng trông giống bà Sơ quá anh Huy nhỉ.
Nhìn vào mắt Chi, tôi nói :
- Chi đó chứ, bà Sơ đâu có quàng khăn len.
Bột màu với lòng trắng trứng đã quyện nhau khô trên bức vẽ, phảng phất mùi thơm của bánh caramel. Chi ngồi bên tôi trên bãi cỏ, nắng chiều đã chia phần trong vườn nhà Chi. Những phần trong sáng của tuổi thơ Chi, và những phần âm u của tuổi nghĩ ngợi tôi.
Tôi có ý định từ lâu rồi, trước khi Chi bảo: Anh Huy vẽ cho Chi một bức tranh treo ở trong phòng Chi, anh Huy nhé. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ vẽ một bức tranh hoa, hoặc một bức tranh nào phải có thật nhiều màu hồng.
Chi nói :
- Chi biết anh Huy vẽ đẹp lắm nè. Anh Huy là họa sĩ phải không?
Tôi ký nhẹ lên đầu Chi :
- Cứ gọi anh thế thôi. Anh sợ ai gọi anh như thế lắm.
- Sao anh Huy như người khó tính thế. Mẹ bảo, những nghệ sĩ thì thường nghèo và khổ nhiều phải không anh?
Tôi cười với câu nói của Chi. May quá là Chi chưa biết lo liệu cho tôi. Năm tôi học hết chương trình đệ I cấp, tôi đã dự thi vào trường Cao Đẳng Mỹ Thuật. Cũng thật là may, tôi không đậu. Nếu không, tôi phải theo đuổi nó và chọn nó làm nghề nghiệp cho tương lai. Tôi thích vẽ, thế thôi. Bởi thế mà đã nhiều lần tôi bỏ sách vở, bỏ bút thước, compas nằm buồn.
- Vậy chứ Chi có thương những người nghèo không?
- Nghèo như thế nào cơ?
- Như họ... thích nghèo chẳng hạn.
Chi chớp mau mắt, cô bé nhìn tôi, tinh anh :
- Anh Huy bảo anh Huy thích nghèo hở?
Chi đan những ngón tay vào nhau :
- Nghèo thì khổ lắm anh Huy ạ.
- Anh cũng thích khổ.
Tôi chợt thấy tiếng mình hơi lạ. Dẫn Chi đi xa hơn một chút, tôi thấy mẹ Anh Chi đứng ở đằng kia, trước mặt chúng tôi, mà khi vừa nhìn lên tôi phải vội cúi xuống, bối rối.
Tôi dấu những điều tôi vừa nghĩ.
Chi hỏi tôi :
- Anh vẽ xong rồi hở anh?
- Xong rồi. Nhưng không được Chi ạ.
- Sao vậy anh?
- Bức vẽ này không phải của Chi đâu.
- Anh đã bảo...
- Nhưng anh không thích bức vẽ này treo ở phòng Chi. Không đẹp.
Chi yên lặng xếp những tuýp màu đều đặn vào trong hộp. Tôi không nghĩ là Chi đang muốn hờn tôi. Giọng cô bé ngoan :
- Bức tường ở phòng Chi buồn, mặc kệ anh đó nhé.
Tôi cuộn tròn bức vẽ lại đưa cho Chi cầm. Màu trộn với lòng trắng trứng mau khô, lại thơm nữa.
- Mùi thơm làm Chi thèm bánh caramel ghê anh ạ.
Tôi cười :
- Vì thế mà anh lại lo, nhỡ các chú gián đánh hơi tới thì cứ gọi là cả bức vẽ bỏ đi. Anh đã bị mấy lần như thế rồi đó. Thấy mùi trứng thơm là các chú gián tìm đến nhấm nát cả giấy ra.
Tôi xách giá vẽ, Chi và tôi trở vào nhà. Có gió lao xao trong những lùm lá cây dầu ở trên cao, lối đi trong vườn. Ông Thân, người chăm nom tưới cây trong vườn mỉm cười với tôi :
- Cậu Huy vẽ đẹp quá nhỉ.
- Đâu có ạ. Bác nói thế chứ, cháu có học vẽ đâu. Cháu vẽ ba lăng nhăng vậy mà.
Tôi đáp thế và tôi cũng cười. Ông Thân xâu vào cái xâu thép cho Chi một xâu lá khô, Chi thích lắm. Tôi thấy ông nhìn tôi theo một lối vui và lạ. Ông nói :
- Vào nhà rửa tay đi rồi hai anh em ra vườn chơi nhé.
Tôi cũng không để ý gì nhiều lắm, khi những người nhà săn sóc cho Chi nhìn tôi, đôi khi có làm tôi ngượng ngập đôi chút. Nhưng Chi và mẹ cô bé làm tôi tự nhiên hơn.
Chi bảo với tôi: “Chi ghét mấy chị người làm lắm cơ, mấy chị ấy cứ hỏi thăm về anh hoài à. Chi bảo thầy giáo của Chi đó. Đúng vậy anh nhỉ?”
Rửa tay xong, tôi để Chi lau khăn sạch hết những vết màu còn nhây lại. Tôi và Chi tung tăng ra vườn. Vừa vặn một buổi chiều. Không còn một vuông nắng nào ở trong vườn nữa. Gió đang nói chuyện với lá. Thỉnh thoảng có chiếc lá từ trên cao chao xuống, Chi đón nó, và khi vừa rớt xuống mặt đất là cô bé lấy cái xiên thép xiên thành một xâu dài.
Nhưng một lát, lá rụng nhiều quá làm Chi chả xiên kịp, cô bé cuống quýt. Chi bỏ cả chiếc xiên và vừa chạy vừa nhảy trong vườn như một con chim. Gió ở đâu về đầy trên những cây dầu cao, những hàng cây hoàng hậu và khóm mẫu đơn cùng rũ theo từng đợt gió, hoa rụng lả tả. Tôi không biết cây ngọc lan nhỏ ở lối đi trước cửa nhà Anh Chi hoa có rụng nhiều như thế không. Gió nhiều hơn. Chi thôi chạy nhảy, cô bé nhìn trời lo ngại :
- Khéo mưa mất, anh Huy.
Trong ánh mắt Chi có một chút lo sợ. Tôi nắm tay cô bé :
- Vào nhà thôi, anh phải về.
Chi níu chặt lấy tay tôi :
- Đừng anh Huy. Mẹ chưa về, anh phải ở đây với Chi.
- Chi sợ mưa à?
- Chi không sợ. Nhưng đứng ở cửa sổ đợi mẹ về, Chi khóc mất.
Trời đổ mưa ào xuống, tôi dắt Chi chạy vào nhà nhưng cũng chả kịp, nước mưa đã bám đầy tóc, đầy mặt hai đứa. Tôi lau mặt cho Chi bằng chiếc khăn tay của tôi. Chi và tôi bước lên lầu. Các mặt kính cửa sổ rào rào nước, rào rào gió. Chi đứng ở đó nhìn ra phía cổng :
- Chi lo ghê anh ạ.
- Mẹ đi đâu hở Chi?
- Mẹ xuống thăm cô Thảo từ sáng. Cô Thảo mới sinh em bé anh ạ. Mẹ bảo Chi đi với mẹ, vì hôm nọ đi phố Chi chọn mua một bộ đồ cho em bé của cô, cái bộ áo bé tí à, trông xinh lắm cơ anh.
- Nhưng sao Chi không đi với mẹ?
Chi nhìn tôi, đôi mắt thật tròn :
- Vì Chi biết, thế nào chiều nay anh Huy cũng tới nè.
Tôi muốn nói với Chi rằng, tôi đã định sang với Chi từ buổi sáng cơ. Buổi sáng chủ nhật không đến trường, chả biết đi chơi đâu. Đã bảo là tôi chả thích bạn bè. Ngồi vào bàn học, loay hoay mãi với bài toán Ellip rồi lại bỏ dở. Tôi nghĩ, ừ mà buổi chiều nay phải sang với Chi ngay mất thôi. Tôi nghĩ rất tự nhiên như vậy, như mọi lần. Nhưng những lúc đứng ở cổng nhà Chi, đợi người ra mở cổng, tôi mới thấy có một chút e ngại. Tôi chưa lớn lắm để như người biết toan tính. Tôi cũng không còn nhỏ để nô đùa và hồn nhiên như một đứa trẻ.
Chi và tôi đứng ở cửa sổ nhìn trời mưa. Mưa chẳng to lắm nhưng đủ để tôi không về được. Chắc chị Hà ở nhà đang đợi tôi và có lẽ trong bữa cơm, thế nào chị cũng nhắc đến tôi. Chi hay bảo :
- Huy đi đâu, cũng phải dặn chị biết với chứ.
Chị nói như lời dặn, như lời trách. Một lần, hai lần, rồi tôi cũng quên mất. Có hôm tôi về muộn, chị bắt tôi đợi mãi ở cổng rất lâu. Lần ấy tôi suýt khóc. Vì thế tôi giận chị gần một tuần. Trong nhà, chị là người chăm sóc cho tôi nhiều nhất. Những lần tôi học khuya, chị cho tôi ăn cháo gà hoặc pha cho tôi ly cà phê sữa. Tôi uống cà phê sữa chứ tôi không uống cà phê đen bao giờ.
- Để Chi vào lấy bánh và nước cho anh Huy nhé, Chi biết anh Huy đói rồi.
- Đừng Chi ạ.
- Anh làm... khách dữ à.
Tôi khẽ cúi đầu xuống làm một cử chỉ :
- Còn Chi cũng... người lớn dữ...
Chi vùng vằng :
- Chi chả biết, mưa tạnh anh Huy mới được về. Đợi mẹ, thế nào anh Huy cũng phải ăn
cơm với Chi.
- Thưa bà chủ nhỏ bé là nhà tôi ở xa, sách vở của tôi đang đợi tôi ở nhà đấy ạ.
Chi cấu vào tay tôi :
- Anh Huy cứ vậy.
Tôi bó gối và ngồi ở một góc chiếc salon. Chúng tôi bắt đầu chơi trò chơi ‘hàng xóm láng giềng’.
- Chi ngồi ở bên đó đi, giả bộ như Chi là một người hàng xóm. Nhà Chi với nhà anh ở cách nhau một con đường, cái bàn này nhé. Thôi, bây giờ anh khóa cửa lại đấy. Chi là bác hàng xóm tới thăm anh nha.
- Chi đi bằng xe tắc xi hở anh?
- Đi xe gì cũng được.
- Vậy Chi thích đi xe xích lô đạp, mát mà lại êm, và chả bao giờ làm rối tóc nữa.
- Ơ, hai nhà chỉ cách có một con đường thôi mà. Đâu phải đi xe.
Chi reo lên :
- Ừ nhỉ. Nhưng... Nhưng mà cũng cách một con đường.
- Thì chỉ việc sang đường thôi.
Đôi má Chi phụng phịu :
- Chi không biết sang đường.
- Chao ơi, chứ Chi chưa bao giờ sang đường một mình à? Khi đi học thì sao?
- Ông tài xế nắm tay Chi dẫn sang. Có khi Chi phải bám theo bạn.
Tôi phân vân :
- Khó nhỉ.
- Hay anh dẫn Chi sang đường.
- Như thế thì không được. Anh là người hàng xóm đang đóng cửa mà. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được mà anh! Chứ chả nhẽ bắt Chi nắm tay người ở phố à?
Chả bao giờ có người lại đi dắt khách sang đường tới thăm mình. Nhưng tôi chiều Chi đó. Cái gì tôi cũng phải chiều Chi hết. Tôi đưa tay qua mặt bàn, qua con đường, và nắm tay Chi dẫn Chi sang.
- Thôi nhé, bây giờ anh đóng cửa đây.
- Ông ơi!
- Ai gõ cửa đó?
- Tôi nè bác.
- A, chào bác, mời bác vào chơi.
- Cảm ơn bác ạ. Bác đang làm gì đó bác?
- Tôi đang... học bài.
Tôi và Chi cùng bò ra cười một lúc. Một lúc sau tôi mới trở lại làm người chủ nhà.
- Dạo này bác vẫn khỏe chứ?
- Cảm ơn bác, tôi vẫn khỏe.
- Thế bác có... hay khóc nhè không?
Chi “ứ” và đấm vào vai tôi mấy lần :
- Anh cứ trêu Chi thôi.
- Xin lỗi bác nhá. Tôi lỡ lời. Tại tôi thấy trời mưa nên tôi... buồn thế thôi.
- May quá, tôi vừa đến thì trời mưa. Tôi lại quên mang áo mưa đấy. Với lại cũng chả có dù nữa.
- Chao ơi, thế thì cũng chẳng vội. Mời bác ở lại dùng bữa chiều với tôi. Dạo này trời mưa gió bất chợt lắm. Hình như có bão rớt ở miền Trung về thì phải.
Người bạn hàng xóm nhìn ra ngoài trời đang mưa :
- Sao mẹ lâu về quá vậy anh Huy ạ.
Người bạn hàng xóm chợt biết mình... lỡ lời, vội gợi chuyện :
- Bác nói bão rớt từ miền Trung hở bác?
- Tôi đoán vậy. Vì trời tháng tám nhiều mưa lắm. Mưa hoài, buồn ghê bác nhỉ?
- Vâng.
Đôi mắt người bạn láng giềng của tôi hơi chùng xuống :
- Bác làm tôi... nhớ mẹ quá bác ạ.
- Mẹ bác ở đâu nhỉ?
- Mẹ tôi mới đi thôi, chẳng xa lắm. Nhưng mãi chả thấy về.
- Thế thì có sao đâu. Chắc tại trời mưa đó.
- Nhưng có bao giờ mẹ tôi đi không có tôi mà lâu như thế này đâu.
- Bác đến nhà tôi chơi mà cứ nói chuyện nhớ mẹ hoài à. Tôi bảo thế này, bác đừng cười tôi nhé.
Chi chu môi :
- Gì cơ?
- Trời mưa thế này mà có tô phở vừa thổi vừa ăn thì tuyệt vời, bác nhỉ?
Làm như cũng nghĩ thế, người bạn tôi thích thú lắm. Chi nói khẽ vào tai tôi :
- Hay để Chi xuống nhờ chị Hai mua nhá.
- Chu choa ơi, người ta thí dụ vậy mà.
- Nhưng Chi thấy đói thật rồi.
Tôi thấy có bóng người thấp thoáng ở lối cầu thang. Có lẽ là chị Hai, hay bà Xuân giúp việc. Chi vội chạy xuống :
- Chị Hai ơi, Chi đói quá, cho Chi ăn gì đi.
- Cơm sẵn rồi.
- Nhưng còn đợi mẹ về chứ.
Chị Hai với Chi xuống dưới nhà. Một lát sau, Chi mang lên một đĩa măng cụt với chuối. Thế là ngược lại, tôi là khách và Chi là chủ, Chi mời tôi ăn. Chi bắt tôi ăn hai trái chuối và chúng tôi ăn chung năm trái măng cụt.
Mẹ Chi chưa về, nhưng có lẽ tôi phải về vì trời đã muộn. Ngoài trời đêm mưa đã nhỏ hạt, mưa không nghe tiếng nhưng chắc cũng đủ ướt đầu. Và có thể làm tôi cảm, điều đó chị Hà hay lo cho tôi. Chị nói tôi con trai mà yếu như con gái, nắng mưa một tí cũng đau. Mà chắc Chi cũng không bằng lòng như thế, tôi phải ở lại đây với Chi đến khi mẹ cô bé về. Buổi tối trời mưa mà phải ở nhà một mình thì buồn lắm.
Chi ngồi trên thành ghế, bên tôi. Giọng Chi ngọt ngào :
- Chi nói với anh Huy nè, chủ nhật tới này anh Huy đi lễ với Chi nhé.
- Mẹ có nói thế không?
- Chi chưa nói với mẹ. Nhưng chắc mẹ bằng lòng vậy đó.
- Thôi, anh chả đi đâu. Anh... sợ lắm.
Chi phát nhẹ vào vai áo tôi :
- Anh Huy cứ nói thế. Anh Huy thử đi với Chi một lần xem nào.
- Nhỡ người ta nhìn anh... Anh sợ lắm.
Đã nhiều lần Chi rủ tôi đi nhà thờ với Chi, nhưng tôi ngại lắm. Mặc dầu mỗi khi ngửa mặt nhìn lên ngọn tháp cao của nhà thờ, tôi vẫn thấy nôn nao lạ thường. Nhưng mà tôi đứng bên ngoài. Và Chi ở trong, trên ghế nhà thờ. Chi biết cầu nguyện, còn tôi chỉ biết đứng ngó trời vu vơ.
Bỗng Chi vùng vằng đứng dậy đi ra phía cửa sổ :
- Chi chả đòi anh vẽ tranh cho Chi nữa đâu. Tháng sau Chi thi xong lục cá nguyệt, mẹ xin phép, Chi sẽ đi Đà Lạt với mẹ. Sinh nhật Chi, Chi sẽ chẳng có ở nhà.
Tôi lặng yên nghe giận hờn tuổi thơ như gió ve vãn. Đáng lẽ tôi phải ra đứng với Chi, bên cửa sổ, thì tôi vẫn ngồi yên vậy. Tiếng Chi nói bỗng nhiên lạ thường :
- Hôm nọ Chi ngang qua nhà chị Quỳnh. Cây hoa đại trước cửa nhà chị ấy nhiều bông đẹp ghê, anh Huy ạ.
Gió chợt thổi tung mái tóc tôi. Chi làm tôi chóng mặt. Tôi không ngờ Chi nhắc đến như thế. Tôi đứng lên vừa lúc mẹ Chi về. Bà đứng ở cửa phòng vừa phủi những hạt mưa còn bám trên tóc. Bà cười :
- Em Huy sang chơi lâu chưa?
Tôi vịn lấy thành ghế luống cuống nói rằng cháu sang chơi từ chiều, bị mưa nên chả về được. Bà nhìn ra ngoài trời :
- Ừ, mưa bất chợt, nhiều gió quá.
Tôi xin phép về. Mẹ Chi bảo trời còn đang mưa lớn lắm.
- Chẳng sao đâu ạ.
Nói rồi, tôi bước xuống cầu thang. Mẹ Chi gọi tôi “em Huy à” nhưng tôi vẫn chẳng quay lại. “Trời đang mưa lớn, em phải mang áo mưa chứ”. Tôi nghe tiếng bà gọi Chi cuống quýt ở trên cao. Tìm cái giá vẽ và cuộn giấy rồi tôi xăm xăm bước ra sân.
- Em Huy à, trời đang mưa lớn mà em.
Vâng, trời đang mưa lớn bác ạ. Tôi tự mở cổng lấy và chạy vụt ra đường.
Con đường đêm vắng lặng, ánh đèn làm sáng từng khoảng nước. Nước mưa làm ướt rũ những cành lá me. Những cành lá me đêm nay chắc chẳng ngủ được vì phải run lên vì lạnh quá. Tôi để mặc cho mưa tạt vào mặt, quấn lấy thân thể. Khi về đến nhà thì người tôi ướt sũng nước. Cả nhà đã ngủ hết rồi, chị Hà ra mở cổng cho tôi, nhìn tôi lạ lùng. Tôi lẳng lặng bỏ lên gác, thay đồ rồi lên giường nằm.
Chị Hà hỏi vọng lên :
- Huy ăn cơm chưa?
Không thấy tôi trả lời, chị lại dặn :
- Nhớ tìm thuốc mà uống. Coi chừng lại đau đó.
Khi cuộn người trong chăn, tôi mới thấy thấm cái lạnh. Cái lạnh không làm tôi run rẩy nhưng làm tôi như thiếu thốn một hơi ấm lạ. Tôi đưa tay vói lên đầu giường tìm gói thuốc lá và chiếc quẹt nằm trong hộc tủ nhỏ từ hai tuần nay, gói thuốc mới hết hai điếu.
- Em Huy có biết hút thuốc không?
- Không ạ. Lâu lắm cháu mới hút một điếu.
- Lâu lắm là thế nào?
- Như khi bạn bè “bắt” hút, hoặc... bỗng dưng thấy thích khói thuốc. Nhưng hút chưa hết một điếu là cháu đã cảm thấy nhức đầu rồi.
Tôi quẹt lửa châm thuốc. Trong ánh diêm, tôi chợt thấy khuôn mặt của mẹ Anh Chi hiền từ nhìn tôi nhiều thương mến. Tôi rít nhẹ một hơi htuốc rồi thả khói vào trong lòng bàn tay chụm lại. Hơi khói làm ấm lòng bàn tay tôi, ấm mặt tôi. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nhìn dáng em Huy tôi biết em hiền như đất ấy mà.
Rồi bỗng dưng tôi nhớ tới Chi. Và tất cả đều mới lạ trong tâm hồn tôi, con chim có đôi mắt bồ câu ấy đang ngu ngơ nhìn trời, ngơ ngác nhìn người.
- Anh Huy ơi.
Tôi dụi tắt phần thuốc đang cháy dở. Nằm ngửa mặt ngó lên trần nhà mãi rồi bỗng nhiên tôi ứa nước mắt.
Có lẽ trời còn đang mưa. Mà bức tranh tôi vẽ bên Chi chiều nay, ướt nước phai màu và nát hết cả rồi.
20.07.2014
4
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nội dung thu gọn
Ở một thế giới nhỏ, tôi có Chi. Tôi thấy tôi dại như một con nai, dẫm chân ngơ ngác trên miền cỏ non. Buổi chiều khi tôi đứng trên một ngọn đồi và chụm tay gọi Chi. Chi đến với tôi, với chiếc áo choàng xám, chiếc khăn cũng xám quàng quanh cổ. Có lẽ vào mùa thu ở torng khu rừng này, tôi thấy những thân cây gầy trơ trụi lá đứng chụm bên nhau. Các cành nhỏ ôm lấy nhau trông càng buồn. Trời có sương nên vương những dải mây trôi thấp, tưởng như vừa tầm trên đầu những ngọn cây. Tôi chỉ cho Chi xem, ở đằng xa kia, nơi mà tôi và Chi đang đi tới, nơi đó có một dòng sông, dòng sông thật nhỏ để vừa vặn một con thuyền, khéo bước thật nhẹ xuống không thì thuyền chìm. Chi ngoan ngoãn đi bên tôi và thỉnh thoảng cô bé ngước nhìn trời.
- Thật không anh?
- Thật đó, Chi có nhớ chuyện Cô Bé Tí Tẹo ngồi trên lá sen rồi có hai con bướm kéo đi không?
- Có anh ạ. Như thế thì phải bé tí bằng ngón tay và nhẹ như hơi gió ấy nhỉ.
Chi lại ngước nhìn trời, đôi mắt sáng như lúc cô bé quỳ cầu nguyện :
- Anh ạ.
- Gì hở Chi?
- Chi có thể bé tí lại được.
Tôi cũng nhìn theo cô bé :
- Thật hở?
- Thật anh ạ. Chi có đôi cánh nữa, và Chi biết bay.
Một chợp mắt nhẹ nhàng, tôi quay lại và Chi biến đâu mất. Tôi ngửa mặt lên trời, chỉ thấy một con chim trắng xoải cánh bay, xa dần tôi, bé tí và lẫn vào màu mây.
Chi níu chặt lấy tay tôi :
- Anh Huy hay nghĩ thế lắm nhé. Anh thấy ngọn tháp nhà thờ kia không anh, giống trong bức tranh anh vẽ quá nhỉ.
Tôi và Chi đan tay đi bên nhau ngoan lắm. Tôi nhớ tới hình ảnh con bé Cibel và anh chàng Vincent, người lính không quân trong phim “Les dimanches de la ville D’Avray”. Con bé đứng chưa tới vai anh ta. Hai người dẫn nhau đi dạo trong khu rừng mùa đông, đầy sương mù. Tôi nhớ đôi mắt Cibel tròn sáng như hai viên bi thủy tinh xanh lơ hồn nhiên. Đôi mắt thủy tinh ấy, khi cô bé đỡ lấy ly sâm banh trên tay Vincent :
- Anh à, anh quên rằng em chỉ thích những bọt rượu sâm-banh không thôi.
Tôi không quên, còn có mẹ Anh Chi nhắc tôi. Tôi chưa cho Anh Chi nhấp rượu, tôi cũng chưa để Anh Chi ngửi men say. Mà dù cho nhìn thấy rượu, chắc Chi cũng chỉ nói như cô bé Cibel, em chỉ thích nhìn bọt rượu không thôi.
Trong thương yêu, bao giờ người ta cũng tìm đem nhau đến một thế giới riêng, ở một lâu đài nhiều tầng cao ngất, người ta bắt đầu xây mộng ước và lập nghiệp. Quê hương của tôi và Chi quá nhỏ bé, ngây dại như một bãi cỏ. Nhưng bầu trời thì lại quá bao la để đủ cho tôi và Chi ngơ ngác.
- Chi nói với mẹ rồi, bao giờ anh Huy đi lễ với Chi nhé.
- ...
- Nhé.
- Ừ.
- Anh ừ thật hở?
- Anh nói thật.
- Anh còn sợ nữa thôi?
- Hết rồi.
- Thật nhé.
- Anh nói thật.
- Chi sẽ dẫn anh Huy đi nhà thờ với Chi. Anh Huy và Chi sẽ quỳ chung một ghế. Chi sẽ dạy anh Huy cầu nguyện.
- Cầu nguyện là làm sao hở Chi?
- Như Chi nè anh.
Chi đan mười đầu ngón tay lại, chấp ở trước ngực và ngước lên trời cao.
- Như thế anh cũng biết cầu nguyện nữa.
Tôi học theo Chi, hai đứa chúng tôi đang đứng trên một ngọn đồi thấp, gió lạnh làm tôi và Chi phải đứng nép bên nhau, cùng ngước mắt lên thật cao.
- Anh thấy gì không anh?
- Có.
- Anh thấy gì ạ?
- Mây.
- Mây thôi hở anh?
- Và một con chim trắng đang bay nữa.
- Anh hãy cầu nguyện đi.
- Anh không biết.
- Anh hãy nói hết những gì anh nghĩ, anh ao ước.
- Anh sợ lắm. Anh sợ người ta nghe thấy.
- Anh nói nhỏ, thật nhỏ thôi.
- Như người nói thầm ấy hở?
- Ừ! Và thầm như chả nói bằng môi nữa cơ.
Tôi nhìn lại Chi :
- Anh biết cầu nguyện như thế lâu rồi Chi ạ.
- Vậy anh hãy cầu nguyện đi.
Chi ngả mái tóc lên vai tôi. Trong buổi chiều êm ả, gió đến ve vãn trong những lời tôi cầu nguyện. Lời nguyện của tôi thật bé nhỏ và dại khờ như một đứa trẻ. Vâng. Chi vẫn nhỏ và tôi vẫn dại. Tôi cầu nguyện cho Chi được bé nhỏ mãi để Chi ở mãi bên tôi. Và tôi cứ dại dột bỏ những bài học, bỏ những bài toán dở dang để đi dưới hai hàng me vụng dại trước cửa nhà Anh Chi mỗi chiều mỗi sáng. Và lúc trở về thì bâng khuâng. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chi ơi!
- Gì hở anh?
- Anh sợ anh nói nhỏ, mà Trời thì cao quá, làm sao Trời có thể nghe được tiếng anh.
- Không lo anh ạ. Anh chưa thưa, Trời đã biết những điều trong ý nghĩ của anh rồi.
Tôi giật mình. Ai mà hiểu được trong ý nghĩ của tôi. Tôi lo lắng như người phạm lỗi. Lạy Trời cho mẹ Anh Chi đừng biết tôi nghĩ gì.
Nhưng mẹ Anh Chi đang đứng ở trước mặt tôi. Vẫn khuôn mặt dịu dàng bình thường, chỉ riêng trong ánh mắt bà, tôi biết bà muốn trách tôi :
- Em Huy à, em đừng dắt em Chi đi xa quá nhé. Nhỡ lạc mất, sao tìm ra lối về.
Tôi bỏ Chi đứng với mẹ và vụt chạy xuống dốc đồi thật nhanh như người hoảng hốt. Chạy thật xa, khi không còn nhìn thấy ai nữa thì tôi ngồi một mình tôi khóc, vu vơ.
Tôi tưởng như tôi giận Chi thật. Mấy ngày tôi không sang nhà Chi, không chỉ cho cô bé làm luận, làm toán. Thật là vu vơ quá. Ai bảo Chi cứ rủ tôi đi nhà thờ, rồi Chi giận dỗi, Chi nhắc tới Quỳnh. Tôi không ngờ. Chỉ một lần tôi kể cho Chi nghe, trên con đường tôi ở có một ngôi nhà, trước cửa có hai cây hoa đại lớn, nhiều bông. Đó là nhà của Quỳnh, cô học trò đệ tam học gần trường tôi. Tôi khen: Quỳnh có tóc dài tới vai, dễ thương lắm cơ. Và Chi nhớ lâu như thế. Tôi không ngờ. Chắc Chi giận tôi. Chả biết mấy hôm nay cô ấy có chịu học bài không, có khỏi khóc không. Tôi sợ đôi mắt của mẹ Chi nhìn tôi trách móc lắm. Nhưng chưa lần nào bà nhìn tôi thế. Chắc tôi sẽ phải cúi mặt, không thì xô cổng mà chạy về.
Buổi chiều thứ năm chả biết nghĩ ngợi thế nào rồi bước chân của tôi lại lạc tới nhà Anh Chi. Tôi đứng ở cổng lâu lắm, tay vịn lấy những thanh sắt, đã định gọi cửa mấy lần nhưng tôi vẫn đứng mãi vậy. Cho đến khi mẹ Anh Chi ra mở cổng cho tôi. Bà bảo :
- Tôi chỉ lo em đau thôi. Có phải em giận Chi không?
Tôi lắc đầu. Có em Chi giận cháu thì có. Chi nhảy chân chim trên những bậc thang xuống với tôi. Cô bé cười. May quá, mắt Chi chưa lạ. Chắc Chi không giận tôi đâu.
- Chi có một bài toán, một bài luận văn đang đợi anh Huy.
- Chỉ có bài toán với bài luận văn thôi à?
- Cả... Chi nữa.
Cô học trò bé nhỏ của tôi dắt tay tôi bước vào phòng học. Cô bé ngoan ngoãn nghe tôi giảng bài, không biết lơ đãng, không biết mơ mộng vu vơ và nhất là không biết bỏ dở bài tập như tôi.
- Chi sẽ làm xong bài luận văn vào buổi tối. Anh Huy biết, luận Chi “suya” lắm, chả bao giờ cô giáo dám chê cả.
- Trái lại, hồi học lớp Chi anh dốt ghê. Luôn luôn ăn một cái “ba toong”.
Chi trừng mắt :
- Thầy giáo đánh anh à?
- Không. Thầy giáo cho anh con số 1 dài như cái “ba toong”.
Chi bịt lấy miệng mà cười. Cô bé thích chí chạy ra kể cả với mẹ. Chi mau quên thế đó. Buổi chiều hôm nay chắc đẹp, trời không mưa bất chợt ở đâu.
Chi nói vọng sang phòng mẹ :
- Mẹ ơi, tối nay mẹ cho con đi phố nhé.
- Ừ.
- Rồi ăn cơm gà nữa nha mẹ.
- Ừ.
- Cái gì mẹ cũng ừ hết vậy. Mẹ có bận không?
- Ừ.
Chi bấm tay tôi cười khúc khích :
- Mẹ đang đọc sách anh ạ. Dạo này mẹ có vẻ bận lắm.
Tôi chả hỏi Chi xem mẹ cô bé bận chuyện gì. Chi với tôi lên lầu chơi domino một lát, chán rồi lại đổi sang chơi đổ cá ngựa. Ngựa Chi về nhất cả bốn con. Tôi thua, nhưng tôi được nhìn Chi cười, hàm răng có chiếc răng khểnh làm tôi... thèm ngậm kẹo. Tôi ghét tôi, tại sao lại có lần tay tôi cầm điếu thuốc. Thuốc đắng miệng, khói cay mắt. Chi ơi, anh Huy không thích đâu.
Chi xoay tít cái nệm ghế đàn, cô bé ngồi xuống ngoan như một con mèo. Những ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô bé đẹp với những phím ngà tươi vui. Chi đàn không hay bằng mẹ, nhưng Chi ngồi ở ghế đàn đẹp dáng hơn mẹ. Mẹ dạy Chi đàn từ năm sáu tuổi, từ năm bà hãy còn phải bế Chi lên ghế đàn, mười ngón tay bé bỏng của Chi chưa đủ làm những phím ngà rung lên rõ từng nốt. Chi bảo, mẹ yêu đàn như yêu Chi. Chiếc đàn là kỷ niệm của ba gửi mẹ. Ba tặng mẹ để kỷ niệm năm cưới đầu. Chiếc đàn có những phím hoàn toàn bằng ngà và, mẹ Chi bảo, tiếng đàn này buồn hơn bất cứ tiếng đàn của một chiếc đàn nào khác, nhất là những nốt đánh bằng những ngón trái.
Một lần mẹ Anh Chi nói chuyện với tôi, bà ngồi ở ghế đàn và soi mình trên mặt gỗ huyền như đọng nước. Giọng bà buồn lắm :
- Nhưng những người thích đi thì những ngón tay đan nhau không chắc em ạ, nên không giữ được nhau. Nhà tôi đi hoài...
Và ông đã đi hoài trong cuộc đời bà. Mắt bà còn buồn hơn giọng nói :
- Nhà tôi trẻ hơn tôi hai tuổi, em ạ. Bây giờ tôi mới biết như thế là quá trẻ. Quá trẻ để tôi không giữ được chân nhà tôi.
Vì thế mỗi lần mẹ Chi đàn, tôi tưởng như bà đang đàn với kỷ niệm, hẳn là đẹp, nhưng là đẹp buồn, u ẩn. Chi mang nhiều dáng dấp của mẹ, nhất là những lúc ấy, tiếng đàn của Chi ngoan hơn và nhí nhảnh hơn thôi. Tôi yên lặng.
Bỗng Chi ngừng đàn, cô bé xoay sang nói chuyện với tôi :
- Chi chưa kể cho anh Huy nghe, ở trường Chi có một Sơ đàn harmonium dễ thương thật là dễ thương vậy đó. Nhất là những buổi chiều thứ năm chầu Thánh Thể, thế nào Chi cũng phải quỳ bằng được nơi hàng ghế bìa để... liếc Sơ đàn. Anh cứ thử tưởng tượng xem áo Sơ trắng nè, mũ Sơ trắng nè, da Sơ cũng trắng như tượng sáp vậy đó. Sơ lại đàn hay nữa. Hình như Sơ cũng “điều điệu” nữa anh Huy ạ. Hai tay Sơ đàn rất đều, nhưng thỉnh thoảng Sơ cứ hay ngước lên chớp chớp mắt như thế này nè...
- Chi có tội rồi nhé.
- Tội gì nào?
- Hai tội lận. Tội bảo Sơ điệu với lại còn nhái lại Sơ nữa.
Chi trề cái môi :
- Thế mà cũng gọi là tội. Anh mới nhiều tội ấy.
- Thí dụ...
- Tội lười học nè. Tội giận Chi nè, tội đi trời mưa mà không mang áo mưa nè. Còn nhiều nữa cơ...
Tôi yên lặng. Chi sợ làm tôi giận, cô bé vội gọi tên tôi thật to :
- Anh Huy!
Tôi không kịp nghĩ gì cả và Chi làm tôi cười :
- Anh Huy nhìn Chi nhé.
- Ừ.
Chi nghiêm trang vuốt nhẹ những ngón tay trên hàng phím đàn. Những ngón tay tinh anh như những con sóc hay nhảy nhót và ngoan như những cây bạch lạp nhỏ. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh xem, Chi có thể làm Sơ được không hở?
- Chi thích mặc áo trắng?
- Có.
- Thích đội mũ trắng?
- Có.
Tôi tưởng tượng ra Chi mặc áo trắng chùng tới gót, phủ luôn cả những ngón chân hồng. Và như thế thì người ta tưởng như là có thể bay được.
- Chi bằng lòng ở một mình, không nhớ mẹ?
Chi ngừng đàn đứng dậy đến chỗ tôi, nói thật khẽ :
- Chuyện đó phải hỏi mẹ mới biết được.
Mẹ Chi đứng ở cửa từ lâu thì phải. Bà cười nhẹ nhàng :
- Chi bảo Chi là Sơ hở? Họa chăng nhà tu có cho Sơ... đi theo mẹ.
Chi chạy lại chỗ mẹ đứng và ăn vạ :
- Mẹ cứ hay... nói xấu con thôi. Mẹ còn nhớ hồi nãy con nói với mẹ gì không?
- Chi sẽ làm Sơ.
- Không phải, con nói hồi nãy mẹ ở dưới nhà cơ.
- Mẹ quên rồi.
- Con nói rằng tối nay mẹ cho con đi một vòng phố.
- ...
- Rồi ăn cơm gà.
Mẹ Chi nhìn Chi rồi nhìn tôi. Chi tinh ý lắm. Cô bé nghiêng đầu với tôi :
- Anh Huy nhé.
Tôi vờ như không biết :
- Nhé gì mới được chứ?
- Anh Huy đi phố với Chi.
Tôi nhìn mẹ Chi thật nhanh. Bà cười. Thế là Chi có “quyền” với tôi :
- Anh Huy không có ý kiến gì hết.
Chi tíu tít chạy xuống dặn chị bếp rồi đi sửa soạn quần áo với mẹ.
- Có chuyện gì là lỗi đổ lên đầu Chi hết đó nha.
- Sao cơ ạ?
- Anh chưa nói trước với chị Hà.
- Khi về anh nói sau.
- Anh chưa làm toán nữa.
- Mai thưa với thầy giáo rằng hôm qua con mắc bận đi phố với em Chi.
- Ăn “ba toong” ấy cô ạ. Không phải thầy giáo nào cũng dễ như thầy giáo của cô đâu.
Cả ba cùng cười. Mẹ Chi lái chiếc xe vào hẳn lòng phố.
20.07.2014
5
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nội dung thu gọn
Có lẽ tôi lớn chậm hơn bạn bè. Ở một xó xỉnh nào đó, tôi đứng thu mình riêng rẽ với mọi người. Nơi mà bạn bè tôi ồn ào, mạnh dạn và thường xông xáo như người đã lớn. Đó là tuổi trẻ. Tôi đã lớn chậm trong tuổi trẻ đó. Mà tôi còn phải lo kính trọng và gìn giữ những gì còn lại, sắp mất. Tôi là đứa trẻ nhút nhát. Tôi là cậu học trò hay đỏ mặt. Có lần chị Hà làm tôi ngượng chín người. Một buổi chiều tôi ở nhà Chi về muộn, chị Hà và người bạn, có cả Quỳnh, cô học trò đệ tam có mái tóc dài. Chị Hà hỏi tôi sao về muộn thế. Tôi đáp là có công chuyện bận. Chị bảo chị biết cái bận của Huy rồi. Và chị nhìn các bạn, họ cười với nhau. Quỳnh chêm vào một câu :
- Chắc lại bận làm thầy giáo chứ gì.
Tôi cắm đầu chạy thật nhanh lên gác, chẳng thèm nói gì. Từ lần đó tôi thấy khó chịu mỗi khi gặp Quỳnh. Tôi không hề kể cho Chi nghe chuyện đó. Trong mảnh vườn nhiều cỏ hoa của nhà Anh Chi, tôi không muốn có một viên đá sỏi nghĩ ngợi nào.
Tôi thấy tôi trịnh trọng thật, khi đứng trước cổng nhà Chi. Người làm vườn mở cổng cho tôi, cái nhìn của ông cứ làm tôi giật mình và phải nghĩ tới gói quà trên tay mà lúng túng làm sao ấy. Mẹ Chi ra tới gần gốc cây ngọc lan để đón tôi. Bà ghé sát tai tôi :
- Hôm nay em diện đấy nhé.
Tôi cảm thấy máu kéo đầy lên mặt ran ran nóng. Đâu nào, có khác với mọi lần là, có lẽ mái tóc tôi được chải cẩn thận hơn. Chi chạy ra chậm một bước sau mẹ, cô bé reo lên :
- Chi chờ anh Huy nãy giờ.
- Chào người có thêm một tuổi mới ạ.
Tôi thấy hình như hôm nay Chi cũng diện nữa. Một tuổi ở trong mắt ngọt, một tuổi ở trên mái tóc hiền của Chi. Chi xinh, Chi ngoan ngoãn. Và Chi cứ cười để khoe khóe răng khểnh làm tôi cuống quýt.
- Để mẹ vào phụ bếp với chị Hai chút nha.
Chi kéo tôi ngồi xuống những bậc thềm cửa. Bây giờ là chuyện gói quà trên tay tôi. Hai tay Chi để trong lòng, mắt nhắm lại và miệng cô bé cố làm như nghiêm trang, nhưng đó là một nụ cười :
- Chi không nhìn thấy gì hết đâu nhé.
Tôi khẽ đặt gói quà vào lòng cô bé :
- Anh cũng chẳng biết nữa. Tự dưng hồi nãy anh gặp một người, họ bảo nhờ anh chuyển hộ tới ai mà hôm nay có sinh nhật.
- Anh gặp một người hở?
- Ừ.
- Hôm nay họ diện lắm phải không anh?
- ... Hơi hơi thôi.
- Thế anh đã gặp người có sinh nhật chưa?
- Rồi. Hôm nay họ cũng diện lắm.
- Ứ.
- Thật mà. Anh có quen với người đó.
- Quen thôi à?
- Thân nữa.
- Thế anh có biết họ gửi cái gì đó không?
- Ồ, sao mà biết được.
- Họ có nhắn gì không anh?
- Có. Họ nhắn rằng: Gửi Anh Chi Công Chúa, Mừng Sinh Nhật Thứ Mười Hai.
Chi mở bừng mắt và ôm lấy gói quà trong lòng. Mắt con chim bồ câu thức dậy thích chớp liền liền để cho mắt trong, để làm mắt đẹp, để thấy trời thật xanh. Tôi thấy hình như có một giọt nước nào đọng trong đôi mắt bồ câu đó. Chi ngả nhẹ mái tóc trên vai tôi. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chi mở ra đi.
Tôi giúp Chi gỡ lớp giấy bọc ngoài. Thật sự tôi hồi hộp ghê lắm, dù tôi đã biết trong lớp hộp giấy ấy có gì. Tôi ngăn tay Chi :
- Chi thử đoán xem đã nào.
- Cho Chi hỏi vài câu cơ.
- Sẵn sàng.
- Có ăn được không anh?
- Chỉ nghĩ có thế. Xấu chưa?
- Ứ. Nếu ăn được Chi cũng chia đều cho anh chứ bộ.
- Đồng ý. Chi hỏi tiếp đi.
- Hình gì hở anh?
- Không định được.
- Màu?
- Nhiều màu lắm.
- Bày bàn hay mang ở người?
- Bày bàn cũng được mà cầm ở tay cũng được.
- Nãy giờ như anh Huy chưa trả lời Chi câu nào cả. Anh Huy phải trả lời rõ hơn cơ.
- Tiếp tục.
- Vật đó Chi có chưa?
- Có, nhiều nữa.
Chi ngẫm nghĩ một lát, cô bé nhìn gói giấy để cố hình dung ra được vật gì trong đó. Tôi mong cho Chi đoán được.
- Chi đoán được, anh phải mất cho Chi cái gì cơ.
- Anh Huy mất vật đó.
Chi cấu tay tôi :
- Nếu thế thì Chi chả đoán được, để anh Huy ôm về cho anh Huy thích nhé.
- Anh cho Chi hỏi ba câu nữa.
- Nhiều cuốn sách.
- Sai.
- Chịu.
Con mèo trắng của Chi từ trong nhà chạy ra, đến cọ cọ cái đầu vào chân Chi. Chi đặt gói quà lại lòng tôi và bế nó lên. Những ai hay dỗi đang nói chuyện với nhau đó, và để tôi ngồi yên. Chùm mây trắng chiều nay bay ngang qua nhà Chi ơi, có giúp gì được cho tôi không nhỉ. Chùm mây bông chả biết gì, nó bảo nhau trôi đi xa mất.
- Chi nè.
Chi nhìn tôi, dễ thương lắm cơ, không phải là đôi mắt giận hờn đâu. Tôi bảo :
- Chi nhắm mắt lại đi.
Cô bé ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tôi đặt chiếc hộp vào lòng Người Có Sinh Nhật và khẽ mở ra.
Nhá...
Không, tôi không muốn Chi mở mắt ra. Đôi hàng mi cô bé khép lại ngoan như một nàng tiên, nàng tiên hay mơ mộng nên đôi mắt cứ như đang ngủ. Ngủ hoài để như những hàng liễu rủ xuống mặt nước hồ, êm đềm, miên man. Tôi không là thi nhân để phá then vàng bước vào vườn hoa ấy.
Nhá...
Chi mở mắt ra và khẽ reo lên. Giọt nước trong mắt Chi đầy hơn. Chi ôm chặt lấy con búp bê trong lòng, má áp lấy những lọn tóc vàng của nó. Cô bé nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi rộn rã như những cây dầy cành, kín những bước chân chim nhảy nhót. Làm sao tôi ước được cho những cành cây trĩu những trái ngọt, để nuôi chim, để chim không muốn bay xa. Để chim xây tổ và về ngủ yên trên ngọn cây cao đó.
- Chi biết ngay mà.
- Sao Chi nói sai.
- Chi... giả bộ đó chứ.
Chi cười úp cả mặt vào con búp bê.
- Anh Huy biết Chi có những Sissi, GiGi, TiTi... cả một gia đình rồi nè. Có thêm một đứa em út nữa, có sợ các chị nó bắt nạt không? Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chi chu môi :
- Làm sao mà bắt nạt nổi. Nó có anh Huy bênh nè. Trừ khi...
- Trừ khi làm sao?
- Trừ khi chị Chi của chúng bắt nạt nổi anh Huy.
“Ghê vậy đó”. Chi có bao giờ bắt nạt nổi tôi không nhỉ?
Bữa tiệc Sinh Nhật của Chi thật đơn giản. Đầm ấm trong màu hồng của mười hai ngọn nến tượng trưng cho tuổi Chi, cũng chỉ có tôi, Chi và mẹ. Thêm một nhân vật mới: con búp bê tóc vàng, mà Chi cứ ôm mãi trên tay. Tôi thấy con mèo trắng bị bỏ quên, nó nằm buồn dưới chân Chi. Mẹ Chi cuốn tóc cao lên tận gáy, tôi thấy bà còn thật trẻ, trẻ như người còn nhiều mơ mộng, và làm như bà quên được cái sầu muộn đã ăn sâu trong lòng. Bà kể cho tôi nghe tuổi con gái của bà. Tôi chắc hẳn tuổi ấy bà đẹp lắm, quý phái lắm. Nhưng chỉ còn lại những hạt kỷ niệm đọng trong vùng mắt buồn của bà. Bà nói : Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Em Chi phải được may mắn hơn tôi. Hồi bằng Chi tôi mới học lớp ba, mực tím còn nhây đầy tay. Tôi thích mặc áo trắng lắm, nhưng tại tôi vụng về quá, để mẹ mắng vậy, chả bao giờ giữ cho vạt áo khỏi nhây mực. Nên tôi cứ phải mặc áo nâu. Lớn lên tôi yêu thích màu nâu, màu nâu là màu kém may mắn nhất. Giá nhà tôi đừng bảo thế, màu nâu cũng là màu lãng mạn. Nhưng người thích đi xa còn lãng mạn hơn...
Mẹ Chi vừa nói tay vừa bẻ những vụn bánh mì đầy đĩa. Khi bà nhận ra điều đó, bà giật mình nhìn Chi, Chi làm như chả nghĩ gì, cô ta vẫn ngồi chấm bánh mì ăn giống như con mèo. Mẹ Chi bắt sang chuyện khác, bà đếm tuổi Chi. Bà tính, lên đại học bà sẽ gửi Chi đi học xa. Chi bỏ dở mẩu bánh mì và phản đối liền :
- Con không đi xa đâu, trừ khi có mẹ.
- Mẹ cũng nghĩ thế. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ khác chứ.
- Con không thích mọi chuyện.
- Con cứ nói vậy. Hôm nào mẹ dẫn con đi theo với bác Chương vào thăm Hội Dục Anh rồi con biết, những đứa trẻ côi cút mới đáng thương chừng nào. Từ này chủ nhật mẹ sẽ không đi thăm ai nữa. Mẹ đã nhận làm mẹ đỡ đầu cho một đứa bé ở trong ấy.
- Thế mà mẹ chả kể với con.
- Mẹ định để hôm nay mới cho con hay đó.
- Chủ nhật tới mẹ dẫn con đi với nhé.
Tôi nhìn Chi. Chi nhìn tôi :
- Cả anh Huy nữa.
- Chưa chắc được, nhỡ anh bận. Cái gì Chi cũng rủ anh đi hết vậy đó.
Tôi coi như câu chuyện đó không quan trọng lắm. Bữa ăn bên Chi, còn có bao nhiêu chuyện nữa. Tôi và Chi chia phần ăn với nhau vui vẻ. Mẹ Chi hỏi :
- Em Huy có thấy hôm nay em Chi lớn hơn được tí nào không?
- Có chứ ạ, vì lên chức chị cả. Người ta có thêm em nữa đó, bác thấy không?
- Có thế thôi à?
- Mẹ Chi nhìn tôi tủm tỉm cười :
- Em không thấy gì nữa sao? Sáng nay mới thức dậy chả biết soi gương thế nào mà người ta cứ nằng nặc đòi mẹ dẫn đi cắt tóc. Chao ôi, người ta biết chải đầu và gỡ tóc một mình rồi đó.
Bây giờ tôi mới để ý đến mái tóc ngắn của Chi. Mái tóc làm mặt cô bé tròn và xinh như một con búp bê. Chi chả nhìn tôi, cô bé yên lặng gắp những thức ăn bỏ đầy trong chén. Bên mười hai ngọn nến hồng vừa được thắp lên trong ngày hôm nay thắp sáng tuổi mới của Anh Chi, tôi chợt thấy Anh Chi lớn lên, xinh đẹp, lạ lùng, quyến luyến. Tôi thấy như tôi vừa ngậm một viên kẹo. Nhất định là tôi không muốn cắn đôi ngay viên kẹo ngọt ấy, vì giọt rượu ở trong đó sẽ vỡ ra và làm tôi say. Tôi cầu mong, tôi vẫn cầu mong cho viên kẹo ngọt ấy thật lâu tan, khi ấy giọt rượu có vỡ ra, chắc cũng chỉ làm ran trong môi miệng một giây, một giây ngây ngất khi tôi cảm thấy tôi vừa lớn lên.
- Em Huy có thấy thế không?
- Có ạ. Người ta hơi điệu điệu nữa.
Chi đưa móng tay... “hỏi thăm” cánh tay tôi :
- Anh Huy nhớ nhé.
- Nhớ.
- Mẹ coi, anh Huy... ăn tham không hở mẹ?
Tôi nhìn xuống chén của mình thấy đầy ắp thức ăn. Chi phá lên cười. Thì ra nãy giờ cô bé đã lén gắp đầy thức ăn bỏ trong chén của tôi.
- Anh Huy phải ăn cho hết.
Không. Lúc này tôi muốn có một ly cà phê sữa thật nóng, để uống thật chậm làm cho tôi tê cả lưỡi. Nhưng làm sao bỗng dưng tôi lại nói ra điều ấy, cũng như bỗng dưng sao tôi lại bảo thích nhìn Chi rón rén ăn giống một con mèo. Vớ vẩn lắm Huy ạ. Vớ vẩn thật đấy mà.
- Ăn đi anh.
Chén thức ăn đầy ắp. Thấy tôi có vẻ lúng túng, mẹ Chi giúp tôi :
- Bác đề nghị nhé, bây giờ chia đôi cho em Chi một nửa.
Ý kiến hay. Tôi xẻ đôi thức ăn sang chén của Chi. Chúng tôi ăn uống một cách vui vẻ. Riêng mẹ Anh Chi hình như tôi thấy bà ăn uống rất ít. Bà có uống một chút rượu. Khi chia bánh sinh nhật, bà chỉ ăn một phần nhỏ. Bà nói thật cảm động:
Mẹ mừng sinh nhật của con gái mẹ rồi đó. Mẹ cầu nguyện cho con may mắn gấp mười lần mẹ thuở trước.
Tôi thấy mắt bà hình như vừa rớt vào một giọt nước mưa.
20.07.2014
6
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nội dung thu gọn
Ngôi trường có bao nhiêu cửa sổ, thì bao nhiêu bâng khuâng của tôi thả trên đó. Nên tôi cứ hay đứng bên này đường nhìn sang ngôi trường Chi học. Ngôi trường có nhiều khung cửa trông như cái chuồng chim bồ câu lạ. Giờ tan học, đàn chim ùa ra chạy nhảy ríu rít, tôi tìm và bắt được một con chim nhỏ rẽ đàn, đậu riêng ở một nhánh cây, nhánh cây thương mến của tâm hồn tôi. Nhưng nhánh cây trời chẳng có gió mà cứ hay xao động hoài. Tôi nói thật là tôi không đứng trước cổng trường để đợi giờ Chi tan học đâu. Nhiều lần ý nghĩ ấy làm tôi thấy... nóng mặt, ở bên này đường. Tôi đứng nhìn những bức tường màu vàng, những khung cửa sổ, những hành lang và pho tượng trắng giữa sân trường, pho tượng nghiêm nghị tay cầm cây gươm và tay cầm cuốn sách. Pho tượng trông giống như những bóng áo trắng đoan trang đi lại ở các hành lang. Tôi nhìn thế và tôi không biết là ở khung cửa lớp nào, Chi đang học. Rồi tôi tiếp tục đi hoặc về, thả lại chùm bóng bâng khuâng vướng mắc vào những khung cửa ấy.
- Anh Huy!
Chi gọi tôi ở bên kia đường làm tôi bỡ ngỡ, cô bé đứng yên ở trước cổng trường và tôi biết là phải chạy sang với cô bé. Chi ríu rít :
- Anh Huy đi đâu đó?
- Hôm nay anh học thêm hai giờ buổi chiều.
Tôi nói dối và còn để sót lại những bối rối. Chứ chả lẽ tôi nói tôi... đi lạc tới đây. Trường tôi học nhìn sang Thảo cầm viên, cách trường Chi những hàng cây me của con đường Nguyễn Du và những hàng cây dầu cao con đường Cường Để, không phải trên lối đi lối về của tôi.
- Chi chưa biết trường anh Huy. Lớn hơn trường Chi không anh?
- Bé tí à.
- Đẹp không anh?
- Không đẹp bằng trường Chi đâu.
Tôi chỉ bức tượng trắng đứng giữa sân trường :
- Anh sợ bức tượng đứng kia kìa, đôi mắt nhìn anh trừng trừng, tay lại còn cầm gươm nữa. Chi sợ không?
Chi cười, Chi bảo là ngày nào vào sân trường cũng nhìn thấy thì sao còn sợ.
- Tượng ai vậy?
- Tượng Saint Paul đấy anh ạ.
- Thánh mà sao lại cầm gươm hở Chi?
- Tại vì trước khi là Thánh, ông ấy là quan anh ạ. Sơ giáo lý bảo là Saint Paul đã được một ân sủng đặc biệt của Thiên Chúa.
Tôi định hỏi Chi “ân sủng” là gì, nhưng tôi lại đứng nhìn vào sân trường, bây giờ chỉ còn một vài bóng học trò. Bỗng dưng tôi thấy mất tự nhiên khi nhớ ra mình đang đứng với Chi ở một nơi lạ, không bình thường như mọi ngày.
- Anh Huy về trước nhá. Chắc mẹ sắp đến đón Chi rồi hở?
- Không đâu, hôm nào mẹ định tới đón Chi thì mẹ tới sớm hơn ông xích-lô cơ. Ông xích-lô của Chi hôm nay chắc lại quên giờ bắt Chi đợi rồi.
Chi nhìn sang ngôi nhà có bức tường cao ở bên kia đường, chợt mắt cô bé long lanh nhìn tôi :
- Anh Huy đưa Chi sang đường đi.
- Chi vậy?
- Chi nói anh Huy nghe cái này hay lắm.
Chi đi bên tôi, theo tôi qua đường. Có lẽ con đường vẫn ở trong ý niệm của Chi như là một dòng sông nhỏ mà cô bé chưa lần nào dám vượt qua một mình. Vừa sang tới lề đường, Chi liền vụt chạy đi trước tôi :
- Anh Huy ơi!
- Đi đâu thế Chi?
Như con chim, một chợp mắt tôi đã thấy Chi đứng vịn ở trên bức tường cao nhìn xuống vẫy tôi :
- Lên đây với Chi đi anh, lên nhà nguyện với Chi.
Bây giờ tôi mới để ý ngước lên cây Thánh giá trên nóc ngôi nhà có bức tường cao.
- Lên nhà nguyện với Chi đi anh.
Chi lại vẫy gọi tôi. Tôi đã bước lên một bậc nhưng tay còn ngần ngại vịn trên bờ đá. Cây Thánh giá quá cao, bức tường cũng cao nữa, và Chi thì đứng cách tôi những bậc, những bậc đá cao của nhà nguyện. Tôi bảo :
- Chi ơi, anh không lên đâu.
Nói thế nhưng tôi cũng bước thêm một bậc, vì tôi sợ Chi giận tôi như lần trước lắm.
- Anh chả lên, Chi ngồi xuống đây đến tối cũng chả về đâu.
- Ăn vạ thế không sợ mẹ mắng à?
- Mẹ thương Chi.
- Nhưng... nhưng mẹ mắng anh.
- Anh cứ nói vậy. Mẹ cũng thương anh nữa.
- Sao anh... sợ thế nào ấy Chi ạ.
Chi bước xuống bên tôi và làm cho tôi tin tưởng, cô bé nắm chặt lấy những ngón tay tôi :
- Anh Huy!
Chi nghiêng mái tóc, cái thói quen hóm hỉnh của Chi mỗi lần đòi tôi bằng lòng. Còn đôi mắt của cô bé thì bao giờ tôi cũng phải chịu thua. Tôi thua thật. Theo Chi mà bước chân tôi ngại ngùng quá đi. Giá mà có một con chiên trắng rủ một con chiên lạc trên cánh đồng tới Bethlem, như hình vẽ trong tấm ảnh chúc mừng Giáng Sinh, thì tôi là con chiên lạc ấy. Bước lên thềm nhà nguyện, tôi dứt tay Chi ra :
- Có phải bỏ giày không Chi?
- Không anh ạ.
Tôi cứ tưởng là tôi vừa bước lên, lên thật cao, dù chỉ là những bậc đá. Nhưng là những bước lạ mà Chi vừa dẫn tôi tới. Chi bước vào nhà nguyện dẫn tôi lên hàng ghế đầu, hàng ghế mà chúng tôi còn phải bước thêm một bậc nữa. Chi bái gối cung kính rồi đặt chiếc cặp sách xuống. Tôi không học theo cử chỉ ấy.
- Anh Huy quỳ đây với Chi nè.
Tôi quỳ xuống bên Chi, ngượng ngập, run rẩy. Tôi nhớ hồi nhỏ thầy giáo cũng có lần phạt quỳ tôi, tôi không nhớ rõ, có thể là những lần ấy tôi đã sụt sịt khóc, nhưng không phải là quỳ bên Chi. Tôi nghe như huyền nhiệm lắm, lúc này đôi mắt Chi trong suốt, Chi ngoan ngoãn làm Dấu-thánh-giá.
- Anh Huy à, anh thấy không...
Tôi ngước lên với Anh Chi, pho tượng đứng trên cao làm tôi quý mến ngay. Chi khẽ nói với tôi :
- Tượng Thánh nữ Thérèse đó, anh ạ. Thánh bổn mạng của Chi.
Vâng, mỗi người đều có một vị Thánh bổn mạng.
Tượng Thánh nữ Thérèse đứng trên những đám mây và ngước mắt lên trời, phía sau là một vùng ánh sáng lấy từ những miếng kính ghép rực rỡ.
- Hoa hồng đó hở Chi?
- Vâng. Thánh Thérèse ôm hoa hồng trong vạt áo và đang làm “mưa hoa hồng” đó anh thấy không?
- Có. Anh thấy hoa hồng rơi trên mây.
Tượng Thérèse thu hút lòng kính mến, ngưỡng mộ của tôi ngay lần đầu này. Pho tượng thật đẹp, thật thánh thiện ngự trị trong vùng yên lặng của ngôi nhà nguyện nhỏ, ấm áp. Tôi quên sợ sệt rồi, tôi bỏ rơi ngượng ngập rồi. Tôi quỳ thật nghiêm trang, không dám quay sang nhìn Chi nữa. Tôi yêu mến sự thinh lặng và kính trọng sự nghiêm trang này. Tôi biết Chi đang cầu nguyện, lời thầm thì của đôi môi, của một tâm hồn nhỏ, tôi nghĩ, bao giờ cũng trong vắt như một dòng suối, có thể soi rõ từng hạt cát nghĩ ngợi của tôi chìm trong đó. Tôi mong cho hạt cát đó chìm xuống thật lâu, thật sâu.
Trong vườn-Kinh-Thánh tôi là một con nai. Thức giấc vào buổi sáng, tôi thấy thèm những hạt sương trên các ngọn cỏ non. Miệng tôi ngọt như ngậm mật. Tôi đi dạo cả những buổi sáng, cả những buổi chiều trong vườn và hình như đã lạc trong những bước chân vụng dại. Tôi thấy tôi dại dột, tôi ăn hết những chồi non mới mọc và làm tôi say. Cái say lạ lùng không như men rượu, không như men trái cây chín rấm để lâu ngày, không ngất ngây, điên dại. Có lẽ tôi đang cắn ngập răng một trái cây còn xanh, xanh lắm. Có một chất nhựa mơ hồ nào đó làm tôi say, mải miết. Con nai, mà chiều nay nằm yên ngắm một thiên thần nhỏ ngoan ngoãn đi dạo trong vườn-Kinh-Thánh.
- Nai ơi, nai còn sợ nữa không?
- Hết rồi.
- Nai thấy những con chim trắng bay và đậu và nhảy nhót trong các cành cây nhỉ. Những em của thiên thần đó.
- Em của thiên thần hở?
- Phải, thiên thần cũng có những người em. Trẻ nhỏ cũng là em của thiên thần nữa. Người ta ai cũng là một thiên thần, nai ạ. Nhưng nghĩ ngợi và xấu xa làm người ta rụng mất cánh, nên người ta phải bước những bước thấp và ngắn, để bụi đất cứ bám vào chân hoài hoài.
- Nai muốn nai dại mãi. Nai muốn theo thiên thần.
- Ồ, vậy thì ở cuối vườn kia có một dòng suối. Dòng suối ấy được vỡ ra bởi một giếng mật, nên gọi là Suối Mật. Ai tắm trong đó thì chả bao giờ còn lo lắng, u buồn nữa.
Chi đã dẫn tôi đến ngồi bên giếng mật. Chi đưa tôi xuống dòng suối. Chi rót đầy cho tôi một bình nước ngọt. Và chúng tôi lênh đênh giữa đại dương thương yêu.
- Anh Huy nhé.
Chi đặt hai bàn tay trước mặt tôi: mười con sóc nhỏ tinh ranh, nhí nhảnh.
- Thí dụ như mười ngón tay này là những ngón thương yêu của anh Huy nè, thì anh Huy thương Chi mấy ngón bây giờ?
Chi nhắm hờ mắt và chờ tôi trả lời. Đáng lẽ tôi phải nắm gọn cả mười ngón tay của Chi, thì tôi lại chỉ bẻ cong một ngón tay út nhỏ bé của Chi thôi. Chi vụt rút cả hai bàn tay và cô bé vùng chạy. Cách tôi một quãng xa Chi mới đứng lại rồi cúi mặt xuống nức nở khóc.
Tôi khẽ đặt tay trên vai Chi :
- Chi ơi.
Chi chả nói gì. Tôi nâng hai bàn tay của Chi lên nhưng Chi đã nắm những ngón tay lại. Chi vẫn khóc, nước mắt rơi trên tay, rớt xuống ngực áo hồng. Tôi muốn như một vị hoàng tử để vào rừng kiếm một bông hoa quý đến dỗ dành, đền Chi. Và bảo rằng tôi thương Chi. Nhưng cỗ xe hồng của tôi mỏng manh quá, ngượng ngập quá không thể đi xa được nên tôi chả có hoa quý đem tặng Chi. Và Chi cứ khóc mãi. Tôi buồn quá. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chi à,
- Dạ.
Tôi lấy chiếc khăn của tôi ra chấm những giọt nước mắt còn đọng trên má Chi.
- Anh đùa vậy mà.
Chi ngước lên nhìn tôi, nước mắt ướt đẫm trên những hàng mi dài, y như những hạt nước còn đọng lại trên các nhánh me sau trận mưa nhỏ.
- Ngồi xuống đây với anh.
Chi ngồi xuống bên tôi, ngoan ngoãn để tôi đặt hai bàn tay Chi trên đầu gối.
- Chi nói lại đi.
Chi phụng phịu :
- Anh Huy đếm...
- Một nè, hai nè, ba nè...
Chi ngả mái tóc trên vai tôi, tay tôi nắm gọn cả mười ngón thương yêu trọn vẹn ấy. Mười ngón tay dắt rủ tôi tung tăng ngoài vườn hồng, mười ngón tay kheo khéo bóc giấy bóng kẹo và trong mười ngón tay còn một ngón để mẹ đeo nhẫn cho Chi. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Con thuyền chúng tôi đang lênh đênh giữa đại dương thương yêu. Sao tôi thấy say, sao tôi muốn đưa Chi đi xa, sao tôi muốn con thuyền đắm sâu xuống lòng biển thương yêu quá.
- Chi ơi.
- Dạ.
- Anh mong cho có nhiều gió.
- Chi vậy anh?
- Để thuyền đi nhanh.
- Đừng anh. Chi say sóng mất.
- Anh mong cho có bão.
- Anh Huy đừng dại dột.
- Để thuyền chìm xuống đáy biển sâu.
- Chi ôm chầm lấy tôi.
Chi vẫn nghiêm trang trên ghế nguyện, đôi mắt mọng đầy trìu mến, yêu thương. Lúc lâu sau, Chi quay sang với tôi :
- Anh Huy đang nghĩ gì thế?
Tôi như người ngây dại nhìn Chi. Chi lại hỏi :
- Anh Huy có cầu nguyện chưa?
Tôi khẽ lắc đầu. Nãy giờ quỳ bên Chi mà tôi nghĩ ngợi đâu đâu ấy. Tôi bảo: Anh chả biết cầu nguyện gì cả. Không ai quỳ cầu nguyện bên một thiên thần, phải không nhỉ. Nhưng cũng không ai được ở bên một thiên thần mãi đâu. Vì thiên thần có cánh.
- Thiên thần có cánh phải không Chi?
- Vâng, như chim vậy đó anh.
- Cũng bay như chim hở?
- Còn bay cao hơn chim nữa cơ.
Tôi nhìn Chi, có lẽ đôi mắt của tôi lúc này dại lắm, con nai đang lạc trong vườn-kinh-thánh ạ.
- Anh chả biết cầu nguyện gì cả.
Hơi thở của Chi phả trên cổ tôi :
- Có Chi cầu nguyện thay anh rồi.
- Thật hở Chi?
- Thật.
- Cầu nguyện thay người khác được hở?
- Chi vẫn cầu nguyện cho anh, ngày nào cũng thế hết. Mẹ bảo Chi như vậy, mẹ nhắc Chi nhớ tới anh mỗi khi cầu nguyện. Sơ Catherine cũng dạy cầu nguyện cho mình và cho những người thân yêu.
Tôi yên lặng nhìn lên tượng Thánh nữ Thérèse ôm hoa hồng đứng trên những lớp mây. Tôi yên lặng nghe những cánh đập của thiên thần bay nhẹ nhàng quanh tôi, trong ý nghĩ tôi. Tôi không hỏi là Chi đã cầu nguyện gì cho tôi. Hẳn phải là một lời nguyện đẹp lắm.
Chi đặt tay lên vai tôi :
- Về thôi, anh Huy nhé.
Chi cười với tôi :
- Mai mốt Chi dẫn anh đi nữa nha.
Một giây, Chi ngước nhanh lên bàn thờ rồi đưa tay làm Dấu-Thánh-Giá. Nếu Chi không mặc đồng phục của trường, tay ôm cặp, tôi đã tưởng vừa nhìn thấy một nữ tu nhỏ. Nữ tu cung kính bái quỳ ở cửa nhà nguyện. Tôi bước theo Chi ra ngoài.
Chiều đã hết nắng trên con đường nhỏ. Đứng trên thềm cao của nhà nguyện, tôi như người vừa bước ra khỏi một khu vườn, khu vườn xa lạ mà không có Chi, có lẽ không bao giờ tôi bước vào. Tôi bước vào để yên lặng đi bên Chi, để Chi ngắt lá xanh phủ lên đầy mình và cho tôi uống mật ngọt. Ở cửa nhà nguyện, ở cổng khu vườn, tôi lại thấy bối rối, lo sợ đâu đâu, như lúc mới bước vào.
Đã bảo là anh sợ mà Chi. Không biết là tôi đã cuống quýt đến thế nào khi nhìn thấy bóng chiếc xe của mẹ Chi đậu bên kia đường. Tim tôi đập mạnh, tôi đẩy Chi bước thật nhanh xuống những bậc đá :
- Mẹ đến đón Chi từ bao giờ rồi kìa.
Rồi để mặc Chi sang đường một mình, tôi cúi đầu đi như chạy. Tôi nghe tiếng đóng cửa xe và tiếng xe vụt chạy phía sau, ngược lối tôi đi. Không ngoái lại nhưng tôi biết là chiếc xe chạy nhanh lắm.
Tôi rẽ sang một con đường hẹp rồi lại rẽ sang một con đường hẹp khác. Hai hàng cây sao của con đường Chu Mạnh Trinh cao như hai bức tường thành vút lên, trong chiều chập tối. Có lẽ tôi không diễn tả nổi những bước chân như bước vào khoảng không của tôi lúc này. Hình như tôi sợ sệt, ăn năn như kẻ vừa phạm lỗi. Không thế, tại sao tôi lại không dám giáp mặt với mẹ Chi. Tôi dằn vặt tôi, tôi trách tôi. Tại sao tôi lại đi lối Cường Để rồi đứng lại trước cổng trường Chi học. Và tại sao tôi không bình thường như ở nhà Chi, nói chuyện với mẹ cô bé. Tôi tưởng tượng ra được đôi mắt trách móc của mẹ Anh Chi, bà nhìn tôi thôi và không nói gì cả. Tôi sợ lắm. Đừng đưa em Chi đi xa, đường nhiều lối, bước chân dại coi chừng lạc đó, Huy ạ.
Khoa gọi tôi bên kia đường :
- Đi đâu mà lạc tới đây thế Huy?
Tôi cố cười thật bình thường khi nhận ra đứa bạn ngồi cùng bàn tự năm ngoái. Đối với tôi, như vậy là thân. Khoa bảo :
- Tớ vẫn tiếc là sao cậu lại không theo ban C.
Tôi so vai: không biết nữa. Con trai học C thì yếu lắm. Tôi ghét toán nhưng tôi lại phải cố đeo đuổi nó. Khoa đấm tay vào cái nệm xe :
- Đi chơi với tớ.
Khoa không như Chi. Khoa không biết nghiêng cái đầu để rủ rê tôi. Tôi từ chối :
- Không được.
- Gạo thi hở?
- Cũng lo lắng một tí, nhưng không hẳn vậy.
Khoa vỗ vai tôi cười :
- Tớ hiểu cậu.
Khoa làm tôi ngượng, có lẽ nó hiểu lầm tôi. Tôi với Khoa không co cùng cuộc sống, không có tâm tính giống nhau. Có lần Khoa bảo tôi “con gái” quá, nhát và yếu đuối. Dầu sao thì tôi cũng không thích phóng xe cả ngày như Khoa, bè bạn nhiều như Khoa. Nhưng không phải là tôi muốn tránh Khoa đâu.
Tôi đấm vào lưng Khoa một cái :
- Hiểu được người ta đã là điều may lắm.
Khoa nhìn tôi chú ý :
- Dạo này thay đổi dữ nhỉ.
Tôi nghĩ tới Chi một chút, và một chút do dự rồi tôi leo lên ngồi sau xe Khoa. Chiếc xe Lambretta của nó nổ máy và lồng như ngựa.
Khoa chở tôi chạy loanh quanh mãi cho đến khi đường phố thắp đèn. Nó kéo tôi vào một quán cà phê. Chúng tôi uống cà phê “phin” và hút thuốc. Khoa nhìn tôi cười.
- Sao cậu cười?
Khoa lại cười :
- Cậu cầm điếu thuốc còn ngượng lắm.
Khoa châm cho tôi điếu thuốc khác. Nó hít một hơi dài rồi thả thành vòng khói tròn vào tách cà phê. Tôi nhìn vu vơ ra ngoài đường, những xe cộ đan nhau qua lại. Tôi dụi tắt phần thuốc đang cháy dở :
- Về thôi Khoa ạ.
- Về à?
- Ừ.
- Lại gạo thi rồi.
Tôi gật đầu. Tình thực, lúc này tôi muốn nằm im ngoài ban-công cho đến khuya.
Vì tôi vừa nghĩ tới Chi.
20.07.2014
7
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nội dung thu gọn
Buổi sáng chừng như đã muộn, tôi mới thức dậy. Bên đóng sách bừa bộn đêm trước, tôi ngáp dài đói ngủ. Tôi lười lĩnh ra ban-công vươn vai mấy cái nữa rồi mới đi rửa mặt, đánh răng. Tôi pha lấy một ly cà phê sữa thật nóng, gặm với khúc bánh mì ngắn rồi lại trở lên phòng. Hôm nay có lẽ chị Hà đi chợ sớm rồi còn sửa soạn đi phố, tôi chắc vậy, vì bây giờ mới có tám giờ hơn một chút. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phải cố gắng hai ba bận tôi mới mở lại được trang bài vật lý đang học ôn. Nó rắc rối, nó lê thê, nó đầy công thức và đoạn nào cũng đòi cần phải nhớ. Cần phải nhớ, cần phải đọc lại nhiều lần, có thể thi... Những hàng chữ có gạch dưới, những nét chì đỏ và tôi xếp cuốn sách lại. Rất tự nhiên tôi nhớ đến Chi. Như cậu bé học lớp vỡ lòng ngây ngô nhìn con chim sẻ đậu trên cửa sổ. Cậu bé hôm nay không thuộc bài sợ thầy giáo mắng nên phải vội đuổi cho con chim sẻ bay đi. Bay đi chim sẻ, để ta học bài. Tôi mở lại cuốn vật lý và làm phần bài tập. Nhưng khi tìm đến cuốn vở nháp thì tôi giật mình nhận thấy những nét chữ lạ. Hẳn không phải là nét chữ của đứa bạn nào trong lớp. Tôi đã nghỉ học trước từ mấy hôm nay rồi cơ mà. Đó là những nét chữ viết vu vơ như người thử bút, có chỗ mấy chữ ký đan lấy nhau. Tôi chịu không đoán được. Có điều chắc là chữ con gái, mà không phải là chị Hà tôi. Thắc mắc mãi và tôi mở sang một trang khác, ở một góc tôi thấy hàng chữ: “Thúy Quỳnh”. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có thể Quỳnh đã đến đây chiều hôm qua, tôi nghĩ vậy. Chị của Quỳnh với chị Hà là bạn thân. Quỳnh đi với chị và chắc họ đã nói chuyện nơi bàn học của tôi. Chị Hà có cái “tật” mà tôi chả ưa chút nào là, chị cứ hay vào phòng tôi.
- Em ghét chị, sao chị cứ làm mất trật tự của em. Làm em cất cái gì rồi cũng phải đi kiếm hoài.
Chị Hà bĩu môi :
- Trật tự của chú là trật tự... bừa bộn hả. Gớm con trai nhớn đầu rồi mà cái bàn, cái phòng cứ như cái... thùng rác. Sách vở quăng mỗi nơi một quyển, quần áo quăng mỗi nơi một thứ. Tôi trông thấy thế là không thể nào chịu được.
Và sách vở của tôi thì cứ phải gọn ghẽ trẽn bàn, trên giá. Còn quần áo thì thỉnh thoảng tôi cứ phải nhìn ra sân phơi để tìm. Sau một hồi mắng mỏ, thế rồi chị Hà lại nhặt mỗi nơi một cái, đem giặt giũ đàng hoàng cho tôi. Như thế thì còn gì phải trách. Chỉ phiền một nỗi là hễ kiếm cái gì, chỗ tôi để chả thấy, tôi lại đâm bực vì chị Hà cứ làm mất “trật tự” của tôi.
Tôi se vuông vắn trang giấy trong cuốn vở nháp có chữ “Thúy Quỳnh” rồi gấp chéo, gấp vuông lại thành hình chiếc tàu bay. Tôi phóng chiếc tàu bay ra ngoài cửa sổ, chiếc tàu bay giấy chao chao trong không rồi vướng lại một cành hoa giấy trước cổng. Tôi đem cuốn vật lý ra ngồi học bên cửa sổ, nhìn xuống con đường hẹp. Năng 9 giờ vừa làm khô hẳn những lối đi quanh vườn ngôi nhà có trồng nhiều cây hoa đại. Ở phía đầu con đường hẹp kia, lối vào nhà tôi, tôi thấy Quỳnh đang nói chuyện với một cô bạn ở trước cổng, mái tóc rối thắt bằng chiếc khăn tay, có lẽ buổi sáng thức dậy muộn nên biếng chải.
Thành quách tâm hồn tôi vẫn cứ thường bị những mơ mộng, những ý tưởng tự đâu đâu đến chiếm cứ. Có khi một lúc, có khi thì thật lâu, tôi mới giật mình nhớ cuốn sách đang ôm trên tay. Ngày thi tới gần làm tôi luống cuống.
Một lần ở ngoài vườn mẹ Anh Chi đã nói với tôi, em Huy ạ, tôi biết em có nhiều ước mộng lớn lắm.
- Bác nói thế chứ, có lẽ cả đời cháu cũng chả làm được gì ra chuyện đâu, bác ạ.
Tôi biết, mẹ Anh Chi nói, tôi nghĩ như thế. Ước mộng đầy là của những người lãng mạn. Những người lãng mạn thì họ có những ước mộng kỳ lạ lắm, họ có đôi tay của cánh thiên thần. Họ rướn người với cao, họ nuôi những tư tưởng lạ lùng mà có khi cả phần đời họ mới chợt tỉnh như người vừa được đánh thức khỏi giấc mơ... Tôi nhìn sâu trong mắt chiều của bà, tôi biết bà đang liên tưởng, nhắc nhở đến người bạn đường đã chia tay bà, lỡ một phần đời bà. Có lẽ người thanh niên ấy phải có đôi lông mày dày và cặp mắt rất sáng, sâu và thông minh lắm, người thanh niên kém bà hai tuổi. Bỗng dưng bà hỏi tôi : Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Em Huy à
- Dạ...
- Em có thích đi xa không?
- Đi xa hở bác?
- Ừ, có bao giờ em nghĩ như thế không?
Tôi cố nhớ xem có lần nào tôi nghĩ như vậy chưa. Không, cũng chưa lần nào có ai hỏi tôi điều đó.
- Đừng dại dột em Huy ạ.
Mẹ Anh Chi nhìn tôi lạ lùng, mắt bà sáng ngời :
- Như thế gọi là dại dột. Chồng tôi lãng mạn lắm.
Tôi lặng yên, có lẽ lúc đó tôi ngồi ngoan ngoãn, y như cậu học trò mười tuổi ngồi khoanh tay nghe thầy giáo giảng bài, bài học mới và học trò ngẩn ngơ. Mẹ Anh Chi bỏ đi một lát, bà đến bên cụm mẫu đơn rồi trở lại chỗ tôi.
- Em Huy ạ, em phải học cao. Em có thích du học không?
Tôi đáp :
- Cháu có nghĩ tới chuyện đó, nhưng cháu thích được học ở Pháp về lối vẽ và kỹ thuật trong loại phim hoạt họa hơn. Cháu thích từ lần đọc ở một tạp chí.
Mẹ Anh Chi cười :
- Em lại lãng mạn rồi. Phim hoạt họa thường là loại phim thần tiên. Em Chi thích xem cái phim gì mà “Mi-um Mi-um” đó.
- À, phim những cô cậu bé tí thưởng ngủ lười trên các lá sen ạ. Chúng tập thể dục tức cười ghê lắm.
Mẹ Anh Chi bật cười thành tiếng. Bà nói :
- Dù sao thì em cũng phải học xong ở một phân khoa nào, em Huy ạ. Tôi xem rồi - Ba túm tỉm cười
- đường học hành trên chỉ tay em còn dài lắm.
Lần ấy ở nhà Chi về, tôi thấy yêu sách vở hơn. Tôi cũng chả hiểu tại sao nữa. Đôi lần tôi mơ hồ thấy Chi trên những trang sách, mắt Chi sáng. Chi nghiêng cái đầu cho mái tóc ngắn ngả xuống vai, vẫn là một lời nói ấy: Anh Huy nhé. Và tôi không còn “quyền” gì nữa hết.
Tôi đang nghĩ như thế thì có tiếng chuông cửa, tôi cứ ngỡ là Khoa, nhưng không phải. Tôi giật mình khi nhận ra chị Hai, người giúp việc nhà Chi. Tôi làm ra thật tự nhiên với chị, mặc dù tôi rất bối rối, tôi hỏi :
- Có chuyện gì đó chị Hai?
Chị Hai nâng cao gói giấy đang ôm trên tay :
- Của cô Chi gửi cho cậu.
- Của cô Chi à?
Chị ta nhìn tôi, cái nhìn lạ làm sao ấy. Tôi đỡ lấy gói giấy và khi chị ta trở về đã xa tôi mới nhớ là mình quên gửi lời cám ơn Chi. Chả biết Chi gửi gì cho tôi đây nữa, đã hơn một tuần tôi không sang nhà cô bé. Tôi ôm gói giấy trên tay rồi nhảy hai bậc một lên phòng. Có lẽ là những cuốn sách, tôi đoán vậy khi mở ra. Đúng là những cuốn sách. Một cuốn Tự điển Anh-Việt cỡ trung bình, hai cuốn bài tập Cơ và Lý Hóa cùng mấy cuốn sách học khác. Có một cuốn sách lạ tôi chưa nhìn thấy lần nào, đó là cuốn. “Đây, Đại Học”. Tôi biết, mẹ Chi đã bỏ ra cả buổi để chọn những cuốn sách này cho tôi. Lại cả bộ compas và thước góc rất xinh mà đầu năm tôi vẫn thích nhìn trong tủ kính tiệm sách nữa. Tôi tìm thấy miếng giấy chữ Chi viết gấp trong một cuốn sách, nét chữ học trò của Chi hôm nay bỗng dưng... thấy lạ.
Anh Huy ơi, tuần sau anh Huy thi phải không? Mẹ với Chi đi chọn những cuốn sách này cho anh đó. Chi thì biết gì đâu, chỉ biết ôm sách cho anh thôi. Eo ơi, nặng gấp mười cái cặp đi học của Chi ấy, muốn rụng tay luôn vậy đó anh, bây giờ vẫn còn đỏ những ngón tay nè. Hết tuần này trường Chi nghỉ học rồi. Mẹ bảo, anh Huy ở nhà học thi đi, không phải sang dạy Chi nữa. Mí lại mẹ còn bảo anh không được uống cà phê nhiều và thức khuya quá, coi chứng đau đó nha anh. Trước hôm thi anh Huy đứng thèm học, sang chơi vói Chi cả ngày, anh Huy nhá (câu này là Chi nói đó) Anh Huy phải nhớ, Chi hỏng biết giận đâu. Thật mà.
Nè anh Huy nè, mẹ mới xếp vào cho anh lọ thuốc bổ nữa, mẹ dặn anh uống ngày sáu viên. Còn Chi thì có kẹo đây (Chi ngậm hộ anh trước một chiếc, Chi chia đều hộp kẹo của mẹ cho Chi đấy nhé)
Tối nay Chi lên giường sẽ nhớ cầu nguyện Đức Mẹ cho anh
Anh Chi
Tôi không hề nghĩ là một lá thư. Chi chưa biết viết thư. Nét mực tím với giấy vở thơm hồn nhiên học trò, Chi ngoan lắm. Tôi xếp thật đẹp trang chữ viết của Chi vào cuốn “Đây, Đại Học”, rồi mở gói kẹo thơm ra ngậm một chiếc. Chiếc kẹo thơm ngon lắm, ngọt lắm. Tôi vừa ngậm vừa xem mấy trang sách rồi xếp tất cả vào chiếc giá nhỏ của tôi. Tôi để lọ thuốc hồng ngay trên bàn để nhớ trước mỗi bữa ăn. Rôi tôi đi học ngay, rất chăm chỉ.
Tôi phải học hơi vất vả một chút vì đầu năm tôi học không đều. Tôi lo làm báo chí trong trường cả buổi, hết Nội San đến Giai Phẩm, hết tuần này sang tuần khác. Vì thế mà sách vở, bút thước compas của học trò ban B hay nằm buồn. Năm ngoái tôi cũng phải sửa soạn kỳ thi một cách ì ạch và mệt mỏi. May là người ta cũng không quên tên tôi. Chị Hà bảo: “Phước của chú còn to lắm. Học hành thế!” Tôi phải nhận là tôi may mắn lắm. Nhưng năm nay thì tôi lo hơn. Lo hơn nên mỗi lần cầm tới hai cuốn Vật Lý dầy cộm là tôi... muốn khóc luôn. Tôi phải cố học và tôi phải đỗ. Tôi phải bước lên Đại học và ít ra là phải học xong ở một phân khoa nào.
Đêm học tới mười hai giờ hơn, tôi ra ngồi ngoài ban-công. Trời khuya trải kín một thám sao và hơi lạnh. Bỗng nhiên tôi thấy thèm một viên kẹo. Tôi vào lục gói kẹo ra và vừa ngậm kẹo tôi vừa nhớ tới Chi. Con chim nhỏ bé của anh ạ, anh muốn đan một cái lồng và đem nhốt chim vào đó. Lồng anh đan bằng mười ngón tay học trò, mười ngón tay thương yêu đó, mười ngón tay vụng dại đó. Và bé là chim, hót lên mỗi buổi sáng lúc anh học bài. Hót lên nhé chim, để những lúc mở trang vở anh hay buồn vơ vẩn, anh hay cầm bút vẽ vòng vèo trên những tờ giấy trắng. Lạy trời cho con chim ngoan cứ nhỏ bé mãi, và học trò thì cứ còn ngậm quản bút mà buồn vơ vẩn hoài.
Tôi bảo tôi đừng nghĩ nữa, Huy ạ, nhỡ mẹ Chi biết. Hẳn là mẹ Chi không bao giờ muốn tôi dẫn Chi đi xa, như lần tôi đã hoảng hốt trước cửa trường Chi. Lần ấy tôi cứ lo là mẹ Chi sẽ giận tôi. Nhưng thực là những cái lo không bao giờ đến, mẹ Chi không hề nhắc tới gì cả, bà làm như không hề biết chuyện đó. Và không biết là Chi có kể cho mẹ nghe chuyện cô bé và tôi quỳ cầu nguyện ở nhà nguyện không. Nhưng có điều là tôi không hề kể cho Chi nghe chuyện tôi gặp Khoa. Thế nào khi vui miệng tôi cũng quên mất, và Chi biết thêm một người bạn của tôi nữa, một người bạn không thân. Rồi Chi sẽ hỏi ngay: anh ta có hút thuốc lá không, anh. Tôi thì chưa bao giờ “dám” nói dối Chi gì cả. Và Chi sẽ giận, như lần Chi bảo “Cây hoa đại trước cửa nhà chị Quỳnh nhiều hoa anh Huy nhỉ”.
Ngậm tan hết viên kẹo, giọt rượu để lại lưỡi tôi hơi ran ran. Chi nhé, cứ cho anh ngậm kẹo rượu, nhỡ anh... say thì sao. Tôi trở lại bàn học, ngọn đèn vẫn còn để sáng. Chị Hà đã sắp sẵn cho tôi chiếc thìa với lại một tô cháo gà tự lúc nào, chị đậy chiếc đĩa lên trên miệng tô nên cháo vẫn còn khói nóng. Chị viết nguệch ngoạc mấy chữ lên cuốn vở nháp trên bàn: Ra sương làm gì, coi chừng lại ho, ăn đi. Nhớ uống thêm một ống thuốc Révi nữa. Tốp bớt những chuyện không đâu, ngủ sớm đi, ông tướng ạ.
Thức khuya mà được tô cháo gà nóng thú biết mấy. Chị Hà lo cho tôi quá. Cũng phải đáng để ý cho sức khỏe của tôi, đứa con trai lớn lên không được bình thường cho lắm. Chị Hà hay mắng tôi là phí phạm thời giờ một cách vô lý, có khi bỏ ngủ trưa hoặc thức mãi tới 1, 2 giờ sáng làm những việc không đâu. Thật là không đâu, sáng ra thu dọn chị Hà thấy những nắm giấy vo nhàu nát, màu sắc bừa bãi, chị chỉ chép miệng.
Năm học Đệ tứ tôi bị ho, hình phổi tôi có những đốm trắng li ti và tôi phải nghỉ học, nằm bệnh viện Nguyễn văn Học mất mươi ngày. Sau lần ấy tôi không còn lý do nào để bào chữa mỗi lần chị Hà trách mắng tôi nữa. Câu nói “Chú mà vào nằm Hồng Bàng, tôi từ chú” của chị Hà, đôi khi còn ám ảnh tôi.
Tôi ăn hết tô cháo nóng một cách ngon lành, nằm nghỉ môt chút rồi tôi lại tiếp tục làm thêm mấy bài toán nữa. Một động cơ nào thúc đẩy tôi, không phải lời dặn của mẹ Chi, cũng không phải Chi đâu, tôi chối với ý nghĩ của tôi thế. Và tôi thấy lo lắng.
Trước khi đi ngủ, tôi còn ra ngồi ngoài ban-công một lát. Gần 2 giờ. Tôi lên giường và tự nhiên thấy nhớ đôi mắt Chi lúc cầu nguyện hôm ở nhà nguyện quá. Chi sẽ cầu nguyện Đức Mẹ cho anh. Cầu nguyện Đức Mẹ cho anh Huy với, Chi nhé. Tôi phải gấp tư chiếc chăn và ôm trước ngực, vì tôi vừa chực muốn ho.
20.07.2014
8
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nội dung thu gọn
Ba hôm trước ngày thi thì tôi bị đau. Tôi ít ngủ hẳn đi và thỉnh thoảng cứ như muốn sốt vào buổi chiều. Cố gắng hết sức, nhưng tôi cũng gục xuống bàn và bị ru đi trong cơn sốt.
Chị Hà đưa tay lên trán tôi :
- Em phải nghỉ đi.
- Nhưng nhìn tới sách vở em sợ quá.
- Cố lên chứ biết làm sao được. Thi xong em xin ba mẹ cho đi xa nghỉ ít tuần mà dưỡng sức.
Chị Hà trách móc tôi :
- Chú thì cứ phải nhốt riêng ở một nơi thì họa may mới có người bảo được chú. Ăn uống thất thường, ngủ nghỉ thất thường. Tôi bảo chú nhớ, có thân không lo mai này cho nằm một xó mà khóc. Tôi biết, chú mà phải nằm một xó, thế nào cũng khóc..
Tôi biết là chị Hà... dọa tôi, nhưng tôi vẫn lo. Thứ hai thi thì chiều thứ sáu tôi lên cơn sót nặng, tuy thế tôi vẫn ôm lấy cuốn sách. Chị Hà bắt tôi đi bác sĩ ngay buổi tối hôm ấy và tôi có phần bớt mệt hơn. Nằm vùi suốt ngày thứ bảy, đến chiều tôi làm như đã khỏe, đi lên đi xuống nhà luôn và cố ý để cho chị Hà nhận ra điều đó. Buổi tối tôi lôi hết sách vở ra và xếp thật ngay ngắn trên bàn. Tôi đã tưởng không kịp ôn hết một lượt, nhưng may quá, cũng chỉ còn lại ít bài mà tôi cho rằng chả bao giờ thi. Có điều là toán của tôi hơi yếu, mới chỉ ôn lại một số rất ít. Tôi lật ra xem lại những phần gạch đỏ “có thể thi” rồi đi ngủ sớm hơn thường ngày.
Buổi sáng chủ nhật, tôi nói với chị Hà :
- Chị Hà à, em đi chơi một chút nhé.
Chị Hà nhìn tôi và hỏi đã khỏe chưa. Tôi đáp là chả khỏe rồi cũng phải khỏe để mai đi thi chứ. Thôi nhìn tôi, chị Hà vừa xắt những miếng cà-rốt rơi vào chiếc rổ, chị bảo là, Huy lớn rồi đó, không phải ai lo nhiều cho Huy nữa đâu. Chị tôn trọng những ý nghĩ, những quan niệm của riêng em. Chị tin rằng mọi điều em xử sự đều đúng. Có một điều chị muốn nói là dạo này Huy hình như có nhiều thay đổi mới lắm mà Huy chả nói gì với chị. Chị đợi đó.
Tôi thấy run quá. Có lẽ chả ai có thể giấu diếm được chuyện gì lâu bao giờ. Nhưng tôi biết sao để bắt đầu kể cho chị Hà nghe được bây giờ, trong khi chính tôi cũng còn bối rối nữa. Thấy tôi yên lặng chị Hà bảo, ừ, Huy đi đi, nhớ trưa về sớm, hôm nay có gia đình anh chị Khang xuống ăn cơm đó.
- Nhỡ trưa em không về.
Tôi ngập ngừng mãi mới nói được điều tôi ngại ngùng nãy giờ. Chị Hà nhìn tôi tủm tỉm cười :
- Thế nào là nhỡ?
- ...
- Thế nào là nhỡ, hở thầy giáo?
Tôi ngượng lắm, song tôi vẫn bậm môi nhìn chị Hà, và chị cười với tôi, ý tứ, dọ hỏi. Suốt quãng đường sang nhà Chi, tôi nghĩ những gì đâu đâu, không hẳn là lo lắng, không hẳn là bối rối. Tôi vừa bị giao động mạnh. Đứng trước hai cánh cổng lớn nhà Chi một lúc lâu tôi mới nghĩ là phải bấm chuông. Chi chạy ra đón tôi. Mười ngày rồi tôi không sang, không nói chuyện và ngậm kẹo với cô bé, Chi vẫn hiền, vẫn ríu rít như chim.
- Chi biết thế nào anh Huy cũng tới nè.
Tôi nhìn lên cao, trên những chùm lá cây ngọc lan, trên những cụm mây trắng mới buổi sáng mà đã rủ nhau lang thang. Buổi sáng chủ nhật. Hay nhỉ, nói thế nhỡ người ta không tới thì sao nào.
- Chi đang làm gì thế hở?
- Chi đang đọc báo và chờ anh ạ.
- Chao ơi - Tôi reo lên - ngoan nhỉ.
Chi nắm tay tôi và dắt tôi vào nhà, tôi giống như một người anh đi xa trở về nhà vậy. Chi hỏi tôi : Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh Huy học xong bài chưa?
- Xong hết cả rồi.
- Anh Huy học khuya lắm hở?
- Không.
Bỗng Chi dứt tay khỏi tay tôi, cô bé đứng lại nhìn chăm chăm vào mặt tôi :
- Anh Huy đau phải không?
Tôi lắc đầu :
- Anh đâu có đau. Sao Chi hỏi vậy?
- Chi biết.
Tôi vẫn giấu Chi.
- Anh khỏe mà.
- Chi thấy tay anh nóng như người đau. Anh Huy xòe tay cho Chi coi.
Chi bắt tôi xòe cả hai bàn tay ra, mắt cô bé nhìn tôi như thầy thuốc nghe ngóng người bệnh.
- Anh Huy có hút thuốc nhiều không?
Tôi lại lắc đầu lần nữa.
- Thật không anh?
- Thật.
- Chi sợ anh hút thuốc lắm. Sao Chi thấy anh lạ quá ạ.
Tôi lặng thinh, không biết sao tôi lại dối Chi như thế. Nhưng rõ ràng là Chi không nghi ngờ gì cả. Chi ríu rít :
- Anh nhớ anh đã nói gì đó nhé.
Tôi giật mình :
- Anh nói gì nào?
- Ngày mai anh thi phải không?
- Không biết nữa.
- Anh hay vờ, - Chi chu môi - đi thi mà không biết ngày thi của mình thì còn ai biết nữa.
- Có người khác nhớ cho anh.
- Ai vậy anh?
Tôi nhìn vu vơ, tôi không nói. Trên cành cây cao, tôi sợ có con chim giật mình. Tôi lảng đi chuyện khác, tôi hỏi Chi :
- Mấy hôm nay Chi làm gì?
- Nghỉ học, buồn thấy mồ đi ấy anh Huy ạ. Nhưng Chi làm thêm được mấy bài tập khó. Mẹ bảo, lớn lên Chi sẽ đàn hay hơn mẹ.
- Anh biết.
- Anh biết sao?
- Anh biết những ai có ngón-tay-của-con-búp-bê-nhồi-bông thì sẽ đàn hay lắm.
Thế là tôi bị những-ngón-tay-của-con-búp-bê-nhồi-bông ấy cấu lia lịa.
- Anh Huy ngạo Chi hén.
Chúng tôi đi loanh quanh hết các lối trong vườn, những phần nắng sáng còn nguyên tươi mát trong các lùm cây. Chi reo lên : Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh Huy làm quên chuyện. Anh có nhớ đã nói gì với Chi không?
- Nói bao giơ?
- Hôm nọ anh Huy bảo, trước ngày thi anh Huy sẽ sang chơi với Chi nguyên một ngày. Anh Huy nhớ không?
- Ơ, hay nhỉ, đó là ý kiến của Chi chứ.
- Còn ý kiến của anh Huy?
Chi nhìn tôi, cô bé ngả đầu cho mái tóc ngắn chạm xuống vai, mái tóc rủ rê chim muông ấy với khóe răng khểnh của Chi làm ý nghĩ của tôi bay đi đâu mất.
- Anh không có ý kiến.
Vừa lúc ấy mẹ Chi đến với chúng tôi. Chi reo lên :
- Mẹ à, anh Huy bằng lòng vậy rồi.
- Chi muốn nói sao?
- Hôm nay anh Huy sẽ ở chơi với con trọn một ngày.
Tôi không cải chính, tôi lặng thinh cho những giòng nước ấm của con suối chảy len lỏi trong tâm hồn. Tôi theo Chi và mẹ vào nhà, để mặc cho nắng buổi sáng tung tăng một mình trên những ngọn cây ngoài vườn.
Hết một buổi sáng, tôi và Chi chúi đầu xem chung truyện tranh, chơi đomino, đổ cá ngựa và tôi dạy Chi chơi ô chữ trong một tờ tạp chí. Hết một buổi sáng, chúng tôi ngồi ngậm táo tàu cười nói vui vẻ và Chi dắt tôi xuống bếp, cô bé khoe tài nấu bếp bằng món “bỏ cơm vô chảo rôi đập một quả trứng”, Chi cho tôi ăn cơm chiên trứng. Hết một buổi sáng, khi cơn sốt vẫn còn xa tôi. Cho đến buổi chiều.
Buổi chiều, tôi nói với Chi :
- Chi à, Chi đàn cho anh nghe đi.
- Chi đàn dở lắm, anh cười Chi cho mà xem. Để bao giờ đã kìa.
- Bao giờ là... đến bao giờ?
- Khi Chi lớn.
Tôi cười khẽ :
- Lâu quá, nhỡ Chi quên thì sao?
- Thì có anh nhắc Chi.
- Nhỡ anh cứ giả vờ quên?
- Thì có mẹ nhắc chúng ta.
- Nhỡ mẹ cũng quên luôn?
Im lặng, Chi ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu :
- Chi không quên đâu anh Huy ạ.
Lúc ấy, đôi mắt Chi sáng như những đốm sao ở trên trời. Nhưng trời chưa vào đêm nên những vì sao ấy sáng một mình, khiêm nhượng ở một góc vườn địa đàng nào đó, trong tâm hồn tôi. Tôi nghiêng đầu, bắt chước lối rủ rê của Chi, rủ rê chim muông đậu xuống vườn.
- Nhớ nhé.
- Vâng ạ.
Chi ngồi xuống ghế đàn, dáng tinh anh như một con chim khuyên đậu trên cành đầy hoa trái.
- Bây giờ thì anh Huy nghe bài “con chim chuyền trên cành cây” nhé.
Mười ngón tay con-búp-bê-nhồi-bông của Chi lướt dài trên suốt những phím ngà, đó là bài “con chim chuyền trên cành cây” của Chi. Chi chạy lại bên cửa sổ ngồi với tôi. Chúng tôi cười vui như sóc.
Vừa vặn một buổi chiều.
Buổi chiều đang chia phần ngoài vườn, những phần nắng là của tôi và những phần râm mát là của Chi. Thế rồi những phần nắng đem cơn sốt đến đốt trong đầu óc bệnh hoạn của tôi, không ngờ.
Tôi hỏi Chi :
- Mẹ hẹn lát đưa anh em mình đi phố phải không Chi?
- Vâng ạ, nhưng chắc là anh với Chi nhỡ tàu mất, vì mẹ bận khách rồi.
- Ai vậy Chi?
- Đố anh Huy.
- Ông Chương phải không?
Chi quay phắt lại nhìn tôi :
- Sao anh Huy biết?
- Mẹ bảo. Hôm nọ mẹ cho anh xem đồ án ông Chương vẽ. Mẹ sắp xây một cái cô nhi viện nhỏ phải không Chi?
- Vâng ạ, mẹ làm việc chung với mấy bà bạn nữa. Dạo này mẹ có vẻ bận rộn. Chi sợ mẹ bỏ Chi một mình lắm cơ.
Chi vịn tay vào khung cửa sổ nhìn xuống vườn. Tôi thấy, hình như Chi hơi hơi buồn thì phải. Nét buồn của cô gái bé nhỏ như một sợi khói mỏng vướng vào mắt. Chi xịu mặt, giọng Chi nhỏ đi :
- Anh Huy ạ, mẹ hay quên lắm cơ, Chi cứ phải nhắc hoài mẹ mới nhớ chải tóc cho Chi mỗi khi ngủ dậy. Mấy hôm nay Chi làm lấy những công việc ấy.
Rồi sợi khói mỏng cũng đủ làm cay mắt Chi, tôi không dỗ Chi kịp thì Chi đã khóc rồi.
- Như thế thì càng thích Chi ạ.
- Thích sao cơ?
- Chải tóc một mình thì được tha hồ ngắm gương chứ sao?
Chi chồm lên cấu tôi.
- Không đúng thế à?
- Anh Huy chỉ hay trêu Chi thôi.
Tôi ngồi sát bên Chi lúc Chi vùng vằng quay đi. Buổi chiều còn đầy ngoài vườn. Và phần nắng của tôi vẫn đầy hơn phần mát của Chi. Tôi hỏi Chi :
- Chủ nhật vừa rồi mẹ có dẫn Chi đi chơi đâu không?
- Có anh ạ, nhưng không phải đi chơi, mẹ với Chi đi thăm Viện Dục Anh.
- Vui không?
- Chi thích lắm thế nào Chi cũng bắt mẹ dẫn Chi đi nữa.
Và Chi vui vẻ kể bao nhiêu là chuyện, Chi bảo, Chi ngồi đút cơm cho những đứa nhỏ với lại cầm chổi quét nhà đến đỏ ửng cả hai bàn tay. Chi kể cho tôi nghe :
- Anh Huy nghe Chi kể chưa nhỉ...
- Kể gì hở Chi?
- Đứa con mà mẹ nhận nuôi đó.
- Nó lớn không?
- Nhỏ thôi.
- Chừng bao nhiêu tuổi?
- Chi quên không hỏi mẹ. Nhưng nếu mà nó đi giày thì có lẽ cũng đứng cao bằng Chi.
- Vậy hở?
Tôi im lặng nghe Chi kể tiếp :
- Trông nó hiền lành dễ thương ghê lắm anh Huy ạ. Suốt một buổi sáng Chi với nó chơi đuổi bắt quanh quanh ngoài hành lang, cho tới giờ ăn cơm trưa ở đấy.
- Vậy hở.
Chi thích thú kể :
- Tội nghiệp ghê lắm, anh Huy biết không, bao nhiêu đứa trẻ mà có một xoong cơm thôi. Chúng tranh nhau khóc um sùm. Bọn con trai còn đánh nhau nữa, nhưng thằng bé mà mẹ nhận làm con nuôi đó, nó ngồi riêng một góc, chẳng nói nửa lời. Nó hiền đến như vậy đó anh, Chi hỏi mãi nó mới chịu nói.
- Vậy hở.
Chi cười :
- Anh Huy biết nó nói sao không?
- Nó bảo là “áo cô đẹp quá”.
Chi lại khúc khích cười. Thấy tôi lặng thinh Chi giật mình quay sang hỏi :
- Anh Huy làm sao vậy?
Tôi lắc đầu
- Có làm sao đâu. Chi kể tiếp đi.
Chi vùng vằng :
- Rõ là anh Huy... anh Huy nhức đầu phải không?
- Ừ, ừ, anh hoi nhức đầu một chút.
Môi Chi phụng phịu :
- Thế mà anh làm Chi sợ.
Tôi yên lặng. Tôi vừa nhặt ở đâu một mảnh thủy tinh sắc nhọn, tôi sợ mảnh thủy tinh ấy vỡ ra trong lòng bàn tay tôi.
- Anh Huy.
Chi níu lấy vai áo tôi :
- Anh không thích nghe Chi kể chuyện hở?
- Chi kể tiếp đi.
- Sao anh không cười.
Tôi gượng cười :
- Anh được khen như Chi anh cũng thích lắm.
- Anh biểt hôm đó Chi mặc áo gì không?
- Không.
- Chi mặc áo hồng, cái áo có hai chiếc túi ở đằng trước mà anh thích đó anh. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vậy hở.
Tôi lặng thinh. Cơn sót bốc lửa hừng hực trong đầu tôi. Rõ ràng là tôi đang cố gắng lắm. Huy ơi! Huy ơi! Tôi gọi tôi, nhưng những tảng đá nặng nề không nhúc nhích cứ chở về đầy những nghĩ ngợi. Phải bình thường, Huy ơi! Huy ơi! Tôi biết là trong người tôi không được khỏe lắm. Tôi tới đứng ở cửa, lối ra chiếc sân vuông nhìn xuống dưới vườn. Tôi mong đợi một cơn gió, tôi mong đợi một giòng suối đến rũ sạch những bụi cát nghĩ ngợi này. Tôi ngậm môi chợt thấy môi đắng. Tôi nhớ là mình đang bệnh.
Cơn gió nhỏ chầm chậm tìm đến, lúc Chi bước đến bên tôi. Hết một buổi chiều, rồi những tia nắng quái cũng trốn nhanh. Bây giờ không còn phần nắng nào của tôi trong vuờn. Chỉ ngập những phần bóng mát của Chi.
- Anh ạ.
Chi gọi vậy, và khi tôi quay lại, Chi níu cổ tôi xuống và nhét vào miệng tôi một trái táo tàu. Chúng tôi cười được ngay.
- Ra ngoài sân đi anh.
Chi và tôi bước ra ngoài sân, nắng vẫn còn nằm lại trên những viên gạch ấm dưới chân chúng tôi. Chi ngồi trên chiếc ghế đu đong đưa đôi chân và tôi đứng tựa người vào lan can gần đấy. Tôi nhìn xuống dưới vườn, dưới những cành đại gầy mờ mờ những đốm hoa trắng ngà.
- Lại đây mà xem. - Tôi gọi Chi và Chi đến bên tôi - Có bao giờ Chi đứng một mình ở đây vào buổi tối không?
- Đứng một mình ở đây à, Chi sợ lắm.
- Sợ gì?
- Sợ gió, gió rào rào ở dưới vườn dễ làm Chi giật mình. Những lần mẹ đi, còn mình Chi ở nhà, Chi đóng cửa phòng và nằm đọc sách, khi mẹ về thế nào mẹ cũng phải lau nước mắt cho Chi.
- Mau nước mắt như thế đó.
Như con mèo, Chi nép bên tôi.
- Chi có nhiều bạn ở trường không?
- Chi chả chơi thân với ai cả.
- Sao vậy?
Chi không nói gì, một lúc lâu, Chi gọi tôi :
- Anh Huy à.
- Chi nói gì hả?
- Học thi xong rồi, mỗi ngày anh Huy sang chơi với Chi nhé.
Có những sợi tóc mềm của Chi vừa lùa vào mặt tôi.
- Nha, anh Huy.
Tôi cúi xuống trên mái tóc Chi :
- Chi quên anh là thầy giáo mà. Mẹ là bà hiệu trưởng, bà hiệu trưởng có quyền la thầy giáo nếu thầy giáo để học trò hư.
- Anh nói vậy đó à.
Chi ngả đầu trên vai tôi, cho mái tóc mềm Chi đậu xuống bờ ái ngại, cuống quýt của tâm hồn tôi.
- Chi sẽ xin mẹ, thầy giáo phải sang sớm để ăn sáng với Chi ở ngoài vườn cơ.
- Rồi Chi pha cà phê sữa thật nóng cho anh.
- Vâng.
Bóng mát phủ kín những rtghĩ ngợi của tôi. Tôi không muốn đi thi. Tôi không thích sách vở, bút thước. Tôi không cần biết thêm điều gì. Thế giới xung quanh của tôi thu nhỏ lại, khi thế giới ước mơ tôi mở rộng, bao la.
- Chủ nhật tới anh Huy thi xong chưa nhỉ?
- Chưa, phải chủ nhật tới nữa cơ.
- Thì chủ nhật tới nữa anh Huy đi với mẹ, với Chi nhé.
- Đi đâu?
- Đi thăm Viện Dục Anh. Anh Huy thích đi không?
- Chưa nói trước được, nhỡ ra...
Chi xịu mặt :
- Chi biết rồi.
- Biết gì?
- Anh Huy nhiều bạn bè lắm phải không?
Tôi đặt ngón tay trỏ lên trán Chi :
- Nhiều lắm.
- Chi biết.
- Chi biết nhiều lắm là bao nhiêu không?
- Bao nhiêu?
Tôi đưa một ngón tay.
Con mèo khi biết được những ngón tay ve vuốt chiều chuộng, nó làm nũng hơn. Con mèo Chi ngả hẳn đầu lên vai tôi :
- Có một thôi, thế mà anh cũng chả chiều được phải không anh?
Phải không anh, những ngón tay khờ khạo tôi chưa biết làm rối mái tóc Chi, tôi chỉ muốn là cơn gió hiền lành về qua mái tóc, ngoan ngoãn ấy và tiếng gió ru thành tiếng vi vu vi vu. Buổi chiều huyền hoặc nào đó, tôi mơ thấy mái tóc Chi là một cánh đồng.
Tôi tưởng mảnh thủy tinh vỡ đã rớt ra khỏi bàn tay tôi. Nhưng chính lúc ấy cơn sốt của tôi tìm lại.
- Quên mất.
Chi làm tôi giật mình, khi Chi ngửng phắt lên :
- Đứa bé con nuôi của mẹ đó anh, Chi chưa nói tên của nó cho anh Huy nghe phải không?
- Chưa.
Chi vui vẻ kể chuyện :
- Tên nó là Tuấn, tên Chi đặt cho nó đó. Tên Tuấn nghe hay không anh?
- Hay lắm.
Chi mừng rỡ :
- Không phải tên nó vậy đâu, tại Chi hỏi nó chả trả lời gì cả Chi gọi đại nó là Tuấn, nó cười anh ạ.
- Nó thích lắm phải không Chi?
Chi cười :
- Tên Tuấn nghe hay và thông minh anh nhỉ?
- Ừ. Tên Tuấn nghe hay và thông minh lắm.
Chiều dẫn nắng đi ngủ cả, để cơn sốt tôi bừng thức dậy. Không ngờ. Tôi thấy chóng mặt và như bị cuốn vào giữa cơn lốc bệnh hoạn nào. Mặt tôi nóng ran, mảnh thủy tinh lại vỡ ra trong tay tôi.
- Ừ, tên Tuấn nghe hay và thông minh lắm.
- Anh Huy, - Chi gọi tôi - anh Huy làm sao vậy?
- Anh về.
Chi không kịp giữ lấy tay tôi, bước chân Chi không đuổi kịp bước chân tôi, tôi bước như nhảy xuống những bậc thang.
- Anh về.
Đèn nhà dưới đã bật sáng, có lẽ mẹ Chi vẫn còn đang bận khách. Bước lạc trong nhà Chi, chân tôi dẫm bừa trên những lối trong vườn. Cơn lốc xoáy tròn, cơn lốc mang đi xa, cơn lốc cuốn tung tôi lên cao và vật nát tôi trong cơn bệnh hoạn này. Quần áo rách tả tơi, tay chân xây xước rớm máu, làm như tôi không còn biết gì nữa. Tôi muốn cắm đầu chạy một mạch về nhà. Nhưng khi vừa ra tới cổng, tôi giật mình quay lại thấy Chi đang ngồi cúi mặt xuống, ở chiếc ghế đá trong vườn, bên lối đi. Giây phút, cơn mưa rào đổ xuống như thác lũ. Nhanh bằng một chợp mắt, cơn sốt của tôi tan biến đi, run rẩy. Tôi bước chậm đến sau chiếc ghế đu, những viên sỏi dưới chân tôi cũng lặng câm, lạnh lắm. Tôi gọi khẽ :
- Chi à.
Chi ngửng lên, hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Mãi tôi mới nói được :
- Chi giận anh lắm phải không?
Chi lắc đầu, cô bé nấc lên, những giọt nước mắt đầu tiên rơi vào đời tôi, rớt trên tuổi lớn lên của tôi làm tôi cuống quýt.
- Chi à.
- Dạ.
Giọng Chi đọng nước mắt. Tôi đặt hai tay lên đôi vai nhỏ bé của Chi, dỗ dành :
- Cho anh xin đi.
Chi níu lấy tay tôi, cô bé lại nấc lên :
- Anh Huy hết thương Chi rồi phải không?
Tôi cúi thật thấp trên mái tóc Chi, mái tóc con búp bê đã rối mất trong nước mắt. Tôi nói thật nhanh trong mái tóc ấy :
- Anh vẫn thương Chi mà.
Cơn gió nào tìm về xôn xao trong những cành lá của cây hoàng hậu trên đầu chúng tôi. Có lẽ hơi thở lúc này của tôi vẫn còn đầy hơi nóng của cơn bệnh.
- Chi thấy anh Huy lạ quá làm Chi sợ.
Tôi không giấu diếm Chi nữa, tôi vòng ra đằng trước chiếc ghế đu và ngồi xuống bên Chi. Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé đặt lên trán tôi :
- Chi xem trán anh này, anh đau đó Chi ạ.
- Chi biết ngay mà. Anh đau lâu chưa?
- Gần một tuần nay rồi.
- Thế mà anh cứ giấu Chi.
Chi ngả đầu trên vai tôi. Trong bóng tối của những chùm lá cây hoàng hậu, đôi môi phụng phịu dễ thương của Chi để tôi thèm về tung hết cả những sách vở bút thước compas, tung hết cả những con số, những chữ nghĩa bay lên trời. Tôi muốn quên hết cả bạn bè tôi, tương lai tôi.
- Anh Huy nhé, anh Huy đừng làm Chi sợ nữa anh Huy nhé.
Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Chi. Anh thương bé lắm, Chi ạ.
20.07.2014
9
Nguồn: NXB Đồng Nai
Nội dung thu gọn
Cơn đau kéo dài trong suốt những ngày thi của tôi. Tôi không thể tung sách vở, bút thước, tôi không thể tung những chữ nghĩa, những con số của tôi lên trời được. Tôi phải xếp ngay ngắn lại, những sách vở bút thước ấy trong kỳ thi của tôi. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai ngày thi đầu tôi đỡ mệt hơn, nhưng đến những ngày thi sau thì tôi vừa làm bài vừa lên cơn sốt. Tuy thế tôi cũng cố gắng lắm để cho chị Hà bớt lo lắng. Chị nhìn tôi và muốn trách móc tôi nhiều điều. Tôi biết. Chỉ còn mỗi một điều để vừa lòng mọi người là kỳ thi này tôi phải đỗ. Một điều đơn giản như thế, nhưng kể ra cũng khá vất vả đối với một chú học trò lười lĩnh như tôi, niên khóa nào cũng chỉ thực lòng với sách vở khi đã nửa năm.
Từ năm mười sáu tuổi, tôi có một người bạn thân nhất, đó là căn gác hẹp và rộng hơn là vuông ban-công nhìn xuống chiếc cổng quấn đầy hoa giấy của ngôi nhà bên cạnh. Cũng từ năm đó tôi biết vây bọc cho tôi một thế giới. Tự dưng tôi cảm thấy mình đứng riêng rẽ hẳn với mọi người. Bạn bè xa dần và không có ai tôi gọi là thân thiết. Cho đến khi gặp Chi. Thực ra tôi cũng không biết nói thế nào cho đúng. Thoạt tiên những bước chân khờ dại của con chim ấy dẫm vào vườn tôi và đậu lại ở một cành cây nào, cho đến bây giờ tôi cũng không biết nơi đó sẽ còn lại trong đời tôi ra sao. Chi đứng, cho mái tóc dại vừa vặn tới bờ vai tôi. Chi đi, cho vừa vặn những tiếng cười, những câu chuyện, những bước chân dung dăng khắp lối của tuổi lớn lên tôi. Mọi người nhìn chúng tôi như một chút lạ lùng lẫn với những so sánh bình thường. Tôi không cần để ý nhiều tới chuyện đó, mà tôi nghĩ rằng họ cũng không quá khắt khe với chúng tôi. Những khi chị Hà nói xa, nói bóng gió có ý dọ hỏi tôi, muốn biết muốn hiểu tôi bình thường như mọi điều ai cũng có thể tìm biết một cách bình thường, thực tình tôi không muốn giấu diếm chị. Nhưng làm sao nói cho chị hiểu được, Chi đã đứng ở một nơi nào đó trong tâm hồn tôi. Cho đến bao giờ, cho đến hết tuổi này hay cho đến khi đã đứng tuổi để mà quay nhìn về bóng dáng của mình còn ngủ lại ở kỷ niệm? Tôi không biết. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khi đã xếp những chữ nghĩa, những con số cho tạm gọn gàng trong kỳ thi, ngăn kéo trong đầu tôi trống rỗng. Chỉ còn đầy ắp một mình Anh Chi. Bây giờ thì hình như Anh Chi vừa lớn thêm hai hay ba tuổi. Có lẽ mẹ Anh Chi, bà chưa nhận ra điều đó.
Anh Chi vụt lớn lên trong cơn sốt bệnh hoạn của tôi.
Tôi đang dẫn Chi bước lên những bậc đá của thành quách mơ mộng do chính tôi xây. Những bậc đá dẫn lên cao mãi mà chả bao giờ tới bậc thềm. Tôi mải miết dẫn Chi bước lên và có một điều tôi quên bẵng đi là, bước chân dại của Chi vẫn còn ngắn lắm.
Tôi vẫn còn cầm những mảnh thủy tinh vỡ trong tay mà tôi không biết.
Chủ nhật sau dù tôi chưa được khỏe khoắn gì những tôi vẫn đi. Như Chi nói, mẹ Chi muốn tôi đi chung với gia đình nhỏ bé của họ và ông Chương thăm Viện Dục Anh. Một chuỗi hình ảnh trải dài ra trong tâm hồn tôi nơi đây, những đứa trẻ côi cút vây lấy tôi và Chi như một đàn bồ câu vây lấy chân người. Những con chim bồ câu trắng, tội nghiệp, làm tôi xúc động khôn cùng. Mẹ Chi và ông Chương muốn tìm hiểu nhiều hơn về những nhu cầu và tổ chức của Viện. Bà nói với tôi, mộng ước từ lâu của bà là thành lập một cái Cô Nhi Viện nhỏ. Đó là một ước mơ đẹp của đời người.
Trong khi mẹ Chi và ông Chương tiếp xúc vơi Ban Giám Đốc của Viện thì tôi và Chi bận rộn chia kẹo, chia bong bóng và chơi đùa với những đứa trẻ ở quanh các hành lang.
Và một chuyện lại xảy ra trong cơn bệnh hoạn của tôi, dù tôi đã cố ý tránh hết sức. Cũng là những mảnh thủy tinh vỡ hôm nào, buổi chiều tôi ngồi với Chi ở khung cửa sổ. Tôi thấy như người bị chóng mặt và nhói buốt, bởi mảnh thủy tinh ấy sáng quá, sắc quá. Mảnh thủy tinh lại vỡ ra trong lòng bàn tay của tôi. Tôi phải bậm chặt môi và cố làm như là rất bình thường. Lúc chúng tôi vào thăm phòng ấu nhi, những đứa bé hãy còn nằm trên nôi, thế mà bất hạnh đã mất cánh tay cha mẹ ẵm bế, dỗ dành. Đây là phòng làm cho tôi cảm động nhất, bởi bao nhiêu là cặp mắt tròn ngây dại, chúng cứ nhìn, cái nhìn tội nghiệp hết sức, như thèm được một cánh tay bồng lên âu yếm. Có đứa khóc, khóc chán rồi lại nằm yên, như tủi thân rồi ngậm một ngón tay ngủ thiếp đi. Tôi chưa lần nào thấy chúng cười.
Chi gọi tôi :
- Anh Huy lại đây xem đứa bé này anh.
- Gì đó hở?
- Nó vừa cười với Chi anh ạ.
Tôi đến bên chiếc nôi Chi đứng, đứa bé gái có đôi mắt tròn như hai hạt nhãn cứ nhìn Chi cười, hai chân đạp lung tung.
- Hèn chi mà thấy Chi đứng đây nãy giờ.
- Anh xem cô ta cứ nắm chặt lấy ngón tay của em, hễ gỡ tay ra, thế nào cô ta cũng khóc.
Chi vừa nói vừa gỡ những ngón tay nhỏ mềm như bột của đứa bé ra, miệng nó mếu xệch đi chực khóc. Chi phải vội nắm lấy tay nó. Nó cười liền.
- Rồi nhé, Chi phải ở lại đây chơi với người ta. Để anh về với mẹ mang cơm đến cho Chi ăn rồi đứng đây cho người ta... nắm ngón tay.
Mặt Chi xịu xuống như cô bé bảy tuổi cứ tưởng chuyện thật.
- Thật đó mà. Để anh về nhắc mẹ xin phép cô giáo cho Chi nghỉ học nữa.
- Ơ, Chi nghỉ học rồi mà.
- Thế thì càng hay.
Tôi cười và để ý thấy mặt Chi sát xuống nôi, trò chuyện với đứa bé. Tiếp tục, tôi thăm đến những chiếc nôi cuối phòng, đứa trẻ nào trông cũng đáng tnương hết cả. Những đứa trẻ tàn tật, lại càng thấy tội nghiệp hơn nữa.
Đến khi nghe có tiếng đứa trẻ ở nôi giữa phòng khóc thét lên, tôi mới quay lại, thì đúng là cái nôi mà lúc nãy Chi đã đứng cho đứa bé nắm ngón tay. Nhưng tôi không thấy Chi đâu, không ở bên chiếc nôi ấy và cũng không ở trong phòng. Tôi nghĩ là Chi đã ra ngoài hành lang hoặc, sang một phòng nào khác với mẹ. Tôi lại bên chiếc nôi ấy để dỗ đứa bé, nhưng mãi mà nó chả nín. Một người đàn bà chăm sóc phòng ấu nhi phải bế đứa trẻ lên và vỗ về thật lâu nó mới thôi khóc. Tôi đi ra ngoài hành lang kiếm Chi, không thấy đâu. Một vài phòng kế bên, cũng không có cô bé ở đó. Có lẽ Chi đã xuống tầng dưới. Tôi nghĩ thế và đứng ở hành lang nhìn xuống sân. Tôi thấy Chi ở dưới đó, Chi đứng nói chuyện với đứa bé mà, “nếu nó đi giày thì cũng cao bằng Chi”. Có lẽ đứa bé mà mẹ Chi đã nhận làm mẹ đỡ đầu, và Chi gọi tên nó là Tuấn. Tuấn, tên Tuấn nghe hay và thông minh lắm, Chi ạ.
Không thèm đứng nhìn xuống dưới nữa, tôi bỏ đi lang thang hết phòng này sang phòng nọ, những lớp học bỏ trống, những bàn những ghế và có dăm ba đứa trẻ lớn ngây mạt nhìn tôi. Tôi cứ chở về đầu óc tôi bao nhiêu là sạn đá, nặng nề, nhức mỏi. Tôi như thấy nghèn nghẹn ở cổ. Không có một giòng nước nào chảy về rửa giòng suối tâm hồn tôi. Những cây xương rồng mọc đầy, lớn cao và đầy gai lan rộng thành một khu vườn. Khu vườn nghĩ ngợi ấy mà bây giờ tôi đang lạc trong đó. Mảnh thủy tinh đã vỡ nát ra trong bàn tay tôi rồi. Có lẽ mẹ Chi và ông Chương đang ở phòng Ban Giám Đốc của Viện, Chi thì đang đứng nói chuyện vui vẻ với đứa bé mà Chi gọi là Tuấn. Tôi tìm vào ngồi trong một lớp trống. Tôi ngồi ở đây lâu lắm. Buổi sáng chủ nhật, giờ này bạn bè tôi đang đi phố, chạy xe hoặc ngồi nói chuyện với nhau ở một nơi nào. Còn tôi ngồi đây, ngó bảng đen và bẻ ngón tay. Trong cơn bệnh hoạn này.
Và khi nghe rõ bước chân của Chi đến bên tôi, nhưng tôi không thèm nhìn Chi, không nói gì cả ở đầu ghế đằng kia. Ý chừng Chi biết là cũng không nên nói gì. Lâu lắm. Chi gọi khẽ :
- Anh Huy!
Tôi mỉm cười với Chi, tôi không hiểu nụ cười của tôi lúc ấy. Thật vậy. Nhưng hẳn là không phải một nụ cười đẹp, theo mọi nghĩa. Chi bước chậm lại chỗ tôi và đứng bên tôi một lát. Một lát, và Chi vùng vằng :
- Anh chẳng bảo Chi ngồi xuống.
Tôi xích về một bên ghế và bảo “Ừ Chi ngồi xuống đây”. Chi ngồi xuống bên tôi. Khu vườn tâm hồn tôi bây giờ là đầy những cành cây đang vướng mắc vào nhau, rối như những sợi chỉ không ai gỡ. Nhưng Chi thì cứ vô tình, con chim nhỏ bé cứ vô tình dẫm vào khu vườn cây lá héo úa ấy. Tôi cố làm như rất bình thường. Chi bắt chuyện :
- Nãy giờ anh Huy ngồi trên này hở?
- Ừ.
- Anh Huy biết Chi đi đâu không?
- Không.
- Chi định đi trốn anh Huy đấy.
- Trốn anh hở?
Chi cười :
- Chi định thế thôi mà. Nhưng Chi vừa mới bước xuống hết cầu thang thì Chi gặp đứa con đỡ đầu của mẹ. Đứa bé mà Chi kể với anh đó anh. Anh nhớ không?
- Anh nhớ lắm.
- Anh nhớ Chi gọi tên nó là gì không?
- Tuấn. Tên Tuấn nghe hay và thông minh lắm.
- Anh Huy nhớ quá.
Chi reo lên, và Chi vẫn ríu rít :
- Chi định lên kêu anh xuống xem mặt đó. Anh biết không hôm nay nó nói nhiều chuyện lắm cơ. Mới nhìn thấy Chi là nó cười liền. Nó nói dễ thương ghê lắm anh ạ, nó bảo là nó biết hôm nay chủ nhật. Chi hỏi có biết coi lịch không, nó bảo không. Nó biết hôm nay là chủ nhật bởi vì cô hay đến vào chủ nhật. Nó nói thế anh ạ. Chi buồn cười mãi, nó cứ gọi Chi là “cô”.
- Nó có khen áo của “cô” đẹp không?
- Không. Vì hôm nay Chi nghe anh, Chi bận áo trắng mà.
Thấy tôi chả hỏi gì thêm Chi muốn bắt lại chuyện làm lành. Chi hỏi :
- Anh Huy đợi Chi lâu không?
Tôi khẽ lắc đầu :
- Không.
- Sao hình như anh giận Chi.
Tôi chối :
- Đâu có.
- Chi biết mà. Chi nhìn mặt anh Huy là anh Huy chả giấu Chi được.
Những viên đá sỏi bắt đầu rơi xuống, rơi xuống và trôi đi... Một giòng nước len lỏi đổ về làm mát lại tâm hồn tôi. Tôi quên rồi. Mảnh thủy tinh sắc ấy đã xa bàn tay tôi. Tôi nhớ lại đôi mắt và giọng nói của con bé Cibel trong đêm lễ Giáng Sinh. Khi Vincent thò tay vào trong hộp lấy chiếc ly ra uống sâm banh, thì một chiếc ly đã bị vỡ và mảnh thủy tinh xẻ vào ngón tay chàng. Cô bé Cibel rịt vết thương ấy bằng miệng của cô bé. Cibel đã uống một giọt máu của Vincent. Và cô bé nói: “Từ nay hễ anh nghĩ gì, em cũng biết hết. Anh không giấu được em đâu”.
- Phải thế không anh?
Tôi quay lại nhìn Chi, không còn nụ cười lúc nãy nữa :
- Anh giận Chi lắm cơ. Chi biết anh giận gì không?
- Chi định đi trốn anh?
- Không phải. Anh ghét Chi, bỗng dưng dứt tay con bé đang nằm ở trong nôi phòng ấu nhi ra để nó khóc thét lên. Tội nó quá.
- Thế anh có chạy lại dỗ nó không?
- Anh dỗ nó không nổi, nó cứ khóc. Anh cho nó nắm ngón tay anh mà nó cũng chả nắm, nó cứ khóc. Hễ nó chịu nắm ngón tay anh mà cười, anh sẽ ở đó luôn với nó. Ở suốt ngày, ở một tháng, ở một năm...
- Thế anh không ăn cơm?
- Không. Nhịn đói cho... chết luôn. Anh cứ đứng ở đó... suốt đời!
- Thế thì em cũng đứng ở đó.
Tôi muốn Chi nói khẽ, thật khẽ thôi, để tiếng nói của Chi không vang đi đâu xa. Tiếng nói ấy về ngủ mơ trong trí tưởng của tôi.
Chúng tôi cùng cười vang lên. Bao cành lá héo trong vườn vừa đâm chồi nảy lộc và vươn cao, đầy bước chân chim về nhảy nhót, ca hót.
- Xuống nhà thôi anh, nhỡ mẹ với bác Chương đợi.
Chi vịn lấy tay tôi, hai đứa vui vẻ đi ra hành lang xuống nhà. Chúng tôi nhảy chân chim trên những bậc thang.
- Anh Huy à.
- Hở?
Chi đứng dựa vào tay vịn cầu thang, mắt cô bé hóm hỉnh :
- Chi đố anh nhé, tay Chi đang cầm cái gì?
Nãy giờ tôi không để ý, hai tay Chi vẫn giấu sau lưng.
- Nói đi anh.
- Kẹo.
- Sai.
- Chịu.
- Một chiếc máy bay nè.
Chi đưa lên ngang tầm mắt, một chiếc máy bay xếp bằng giấy. Cô bé chu môi :
- Xinh ghê há anh.
- Ừ.
- Anh biết ai cho Chi không?
Tôi yên lặng, cố bấm môi để dằn lòng mình, đừng nghĩ gì cả. Hãy bình thường như mọi chuyện đều thông thường, Huy ạ. Huy không được khỏe mạnh trong người lắm đâu. Tôi đưa lưng vào thành cầu thang và thở mạnh, như người vừa đứng lại sau một quãng đường xa phải chạy, mệt mỏi.
Chi vẫn cười thật tươi :
- Thằng Tuấn cho Chi đó anh ạ.
- Anh biết.
- Nó bảo nó mới học xếp máy bay đấy.
- Khéo lắm.
Chi tung tăng :
- Anh à, Chi hẹn tuần sau Chi sẽ cho nó hộp màu 24 cây. Chắc nó thích tô màu lắm. Chi sẽ cho nó mượn cả tập truyện bằng tranh của Chi nữa. Chi sẽ dạy nó đọc chữ và viết chữ. Chi sẽ xin mẹ cho nó đi phố và coi xi-nê...
Chi sẽ... Chi sẽ... đầu tôi choáng váng chực muốn ngã chúi trên những bậc thang, những bậc thang đổ xuống như những đống sỏi dưới chân tôi, rã rời, bệnh hoạn. Truyện "Thiên Đường Bé Nhỏ (Thiên Đường Mộng Tưởng) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh Huy!
Chi gọi tôi. Tôi không ngửng lên :
- Anh Huy làm sao thế?
Tôi cố làm như bình thường :
- Không, anh không làm sao cả.
- Thật không?
- Thật.
Chi đến sát bên tôi :
- Anh làm Chi sợ quá đi. Anh có nhức đầu không?
- Anh hơi chóng mặt.
- Người anh không được khỏe lắm đâu. Mẹ bảo vậy.
Chi với tôi đi xuống vài bậc thang nữa. Hình như Chi cố muốn bắt chuyện để làm cho tôi vui, cô bé nắm lấy tay tôi :
- Anh Huy à, Chi sợ mẹ mắng lắm.
-Sao?
- Hồi nãy đó anh, thằng Tuấn nó khen Chi đeo sợi dây chuyền ở cổ đẹp quá, Chi gỡ sợi dây chuyền đeo cho nó rồi. Nó có vẻ thích lắm anh ạ.
Bây giờ thì mảnh thủy tinh đã vỡ vụn ra trong bàn tay tôi, rớm máu. Tôi không còn bậm môi được nữa. Tôi hất bàn tay Chi ra :
- Cái gì Chi cũng thằng Tuấn, thằng Tuấn hết.
Và cơn gió nào đã đến xoáy tung trong cơn bệnh của tôi. Chi vừa nắm lấy tay tôi “Anh Huy!” tôi lại hất ra. Đừng gọi anh nữa.
- Anh Huy!
Chi lại gọi tôi mấy lần, nhưng tôi vẫn chả tỉnh lại được
- Đừng gọi anh nữa.
Hai tay tôi nắm chặt lấy hai vai Chi và đẩy cô bé ngã dựa vào tay vịn cầu thang. Tiếng nói tôi nóng hừng hực của cơn sốt :
- Cái gì Chi cũng thằng Tuấn, thằng Tuấn. Chi thương thằng Tuấn chứ Chi đâu có thương anh.
- Em Huy!
Lưỡi tôi cứng lại ở cuối cùng câu nói. Tôi như người vừa được dội nước lạnh và chợt thấy mình tỉnh táo lạ thường.
- Em Huy!
Tôi buông hai tay trên vai Chi ra. Con thú say dữ đã trúng đạn. Tôi không dám nhìn mặt mẹ Chi, tôi nghĩ rằng bà đã đứng ở dưới chân thang từ đâu câu chuyện. Và tôi lẳng lặng cúi bước ngược lên phía lầu. Ở phía sau tôi tiếng chân Chi chạy xuống những bậc thang và ôm lấy mẹ khóc nức nở.
Hình như có tiếng mẹ Chi gọi tôi ở dưới chân thang, nhưng tôi vẫn bước đi, không quay lại. Bước chân tôi cứ như bước vào những khoảng không, khoảng không. Mãi cho đến khi tôi giật mình té nhào.