Chương 11
Thẩm mỹ quan của Hán Cao Tổ
Người dịch: Saber
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Ta lấy công làm thủ, hô lớn: „ Bánh bao lại đây mau, chết người rồi ! „
Bánh bao thò đầu ra hỏi: „ Sao vậy ?“ Lúc này nàng cũng nhìn thấy Hạng Vũ và Lưu Bang, tò mò hỏi: „ Lại là bạn của ngươi à ? „
„ Là họ hàng xa, nhà cửa bị ngập lụt, em làm tí đồ ăn cho bọn họ đi.“ Bánh bao vội đi tới, hỏi: „ Sao kì vậy, bọn họ gặp thiên tai, chính phủ không quan tâm sao ?“
„Đều là dân Hồ Bắc, em đừng hỏi lôi thôi, dù sao chính phủ trợ cấp cũng không thể bằng thân thích đùm bọc nhau, em trước hết cứ làm ít đồ ăn đi đã.“ Ta nói xong đem 3 người kéo vào phòng Kinh Kha, dặn dò hắn: „ 2 người này muốn làm gì ngươi cũng phải chú ý, đừng cho chạy lung tung.“
Ta đóng cửa, thấy bánh bao nhìn ta nghi hoặc hỏi: „ Sao em không biết anh còn có họ hàng xa ở Hồ Bắc ? „ Ta ỡm ờ „ Họ hàng đặc biệt xa...“
Bánh bao ra bếp đem đồ ăn còn lại của ngày hôm qua hâm nóng, khẻ thì thào hỏi: „ Bọn họ không lẽ cũng lại ở lại trong nhà mình ? „ Ta lập tức nói: „ Nếu em không muốn anh cho bọn họ ít tiền rồi đuổi đi „ Bánh bao hsit 1 hơi nói: „ Chúng ta làm sao có thể làm những việc thất đức như thế ? „ Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ta thấy bốn bề vắng lặng, liền 1 tay omm eo, tay kia sờ sờ cặp mông tròn của bánh bao, nàng trừng mắt liếc ta, nhưng khí cũng hơi suỹên suỹên. Tay ôm eo của ta liền mò lên ngực nàng, dùng lực 1 chút, nàng hừ nhẹ 1 tiếng. Tiểu huynh đệ của ta nhanh chóng lâm vào trạng thái cảnh giắc sẵn sàng chiến đấu, hung hăng đâm vào mông bánh bao. Tay còn lại của ta cxung đã chui tọt vào quần jean của bánh bao, khua khoắng. Ta cắn nhẹ vào tai bánh bao, thấp giọng nói: „ Thật muốn chơi em ngay tại đây „ Bánh bao khiêu khích liếc ta: „ Anh dám không ? „
Ngay lúc này cánh cửa sau lưng „két“ 1 tiếng, ta vừa quay đầu lại đã thấy Lý Sư Sư đở mặt, ta vội vàng rút 2 tay về, ai ngờ tính tóan sai lầm, tay kia nằmt rong quần jean của bánh bao không tài nào rút ra được, ngọ nguậy mãi trong đó. Rút cục phải nhờ bánh bao trợ giúp ta mới có thể rút tay ra. Bánh bao không quay lại cũng biết có chuyện gì, nhưng nàng phản ứng như lão sói già đuôi to, thản nhiên tiếp tục hâm đồ ăn. Ta xấu hổ quá, miễn cưỡng cười với lý Sư Sư: „ Biểu muội, em ngủ ngon không ? „ Lý Sư Sư ngẩn người, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, cười duyên nói: „ ngủ ngon lắm, cảm ơn biểu ca.“ Lúc này bánh bao mới quay đầu lại, giả bộ rất ngạc nhiên nói: „ Ồ, Thiểu Nam sao em cũng đi ra làm gì, cứ ở trong phòng ngủ thêm chốc lát đi, ngủ nhiều mới có lợi cho da dẻ.“
Lý Sư Sư cười nói: „ Em đi toilet 1 chút- chị dâu body thật chuẩn, em mặc quần của chị vào thì dù thế nào cũng không có cách đút thêm 1 bàn tay vào.“ Nói xong nàng cười ha ha mấy tiếng, liếc xéo ta 1 cái bước đi.
Nghe xong bánh bao dù mặt dày hơn cũng không thể không ngượng ngùng, chửng qua nàng cũng không tức giận. Lý Sư Sư chọc chúng ta cxung không phải muốn châm biếm mỉa mai gì, mà thực ra là giống đang khen ngợi chúng ta âu yếm nhau. Dù sao cũng là người lớn cả. Ta sửng sốt 1 lsuc mứoi phát hiện vì sao lý Sư Sư liếc xéo ta : Trên quần của ta vẫn đang có 1 vòng tròn ngóc lên. Ta đành phải gập eo lại 1 chút-có 1 nơi luôn cương trực, không phải muốn mềm là mềm được. ( Trương Tiểu hao ngữ lục ) Bánh bao nhìnt a bật cười nói: „ Biểu muội của chsungt a rất hiểu chuyện, chẳng qua nhiều khi em ấy hỏi nhiều vấn đề rất ngây ngô. Cả đêm qua em ấy hỏi không dưới mấy trăm câu tại sao, lại còn muốn cùng em nghiên cứu mấy vấn đề lịch sử. Từ khi học xong lớp 11 xong em cũng chưa từng trả lời nhiều câu hỏi đến thế.“
„Vậy em có trả lời hết không ? „
„ Cái gì biết em đều nói, không biết thì nói không biết. Tính ra 8-90% là em trả lời không được.“
Ta đổ mồ hôi đầy đầu, cảm thấy thật may mắn bánh bao không phải thạc sĩ bác sĩ gì. Nhưng cũng tội bánh bao cả đêm bị Lý Sư Sư thẩm vấn tơi tả.
Lúc này Tần Thủy Hòang ngửi thấy mùi đồ ăn liền tỉnh ngủ xuống giường chạy ra, thấy cơm nước còn chưa xong, thuận tay đẩy cửa vào phòng Kinh Kha, vừa nói „ Này quải bì ( thằng ngốc ) còn sò du ( không có ) khởi niết ( dậy ) ? „ nói xong chui vào phòng.
Ngay lúc này, Tần Thủy Hòang, Hạng Vũ, Kinh Kha, Lưu bang đã tiến hành cuộc gặp gỡ đàu tiên trong lịch sử. Trừ bỏ Kinh Kha, 3 người còn lại đều là từng đôi một thù địch nhau: đầu tiên là Lưu Bang cùng Hạng Vũ hợp tác cướp thiên hạ của họ Tần, sau đó Lưu Hạng phản bội nhau. Ta cũng không hiểu nếu bây giừo đánh nhau Tần Thủy Hòang sẽ chọn giúp Lưu Bang hay Hạng Vũ, nhưung ít nhất lúc này Kinh Kha sẽ về phe giúp Tần Thủy Hòang. Thật lọan !
Trong phòng lúc này an tĩnh dị thường, một lát sau bỗng vang lên tiếng Doanh béo: „ Đói tên Doanh Chính, các ngươi 2 vị ti ( là )..“ Lưu Bang trong lòng có quỉ nhỏ giọng nói: „ Trẫm là Lưu bang“ Hạng Vũ lớn tiếng: „ Mỗ là Hạng Vũ“ Tần Thủy Hòang còn nghe không rõ ràng lắm, vẫn nhiệt tình nói. „Hõan ( hoan ) nghênh, hõan nghênh“ Lại nghe hắn nói với Lưu bang: „ Đến đâykhẩu nhân ( này ) liệt ( rồi ), cũng sẽ không còn là trẫm trẫm tích liệt ( như xưa rồi ), ngươi là từ tào ( triều ) đại nào tới ? „ Ta vội chạy vào „ Đều là chuyện hậu thế thôi, đừng hỏi nữa, đi ăn cơm „ Doanh béo nghe có cơm ăn liền im miệng không hỏi nữa, chỉ nghe lý Sư Sư từ trong toilet hô ra: „ Biểu ca tới mau, bồn cầu nghẹt ( ta thật cảm kích nàng có thể biết cái kia gọi là bồn cầu ) „ Kinh Kha bỗng nhiên xòe tay ra nói: „ Cho ta tiền, ta đi mua pin“ Doanh béo thò đầu vào nói: „ ngươi oa lừa đói niết, cơm còn sở du sưu ( chưa chín ) yêu.“ Lưu bang cũng bùng phát, nắm chặt tay ta cả giận: „ Có người lừa trẫm nói ở chỗ ngươi có ngự thực quỳnh thường mý nữ vô số trẫm mới ủy khuất tới đây, không thể tưởng tượng ngươi lại đối xử với trẫm như vậy...“ bánh bao nói vọng ra: „ Ông Cường, đi mua dấm đi...“
Ta loay hoay 1 lúc, đầu tiên phái Tần Thủy Hòang giúp lý Sư Sư thông WC, sau đưa tiền cho Kinh Kha mua pin, tiện đường mua luôn chai dấm, sau đó nói với lưu bang: „ ngươi ra khỏi cửa quẹo phải, chỗ đó vừa có ngự thực vừa có mỹ nữ „, sau đó nói với Hạng Vũ vẫn trầm mặc nãy giờ : „ Vũ ca, chỉ có ngươi mứoi là người tốt „ Hạng Vũ ngây ngốc nhìn 1 người đang chạy xe máy ngòai cửa sổ, bỗng nhiên nắm lấy ta hỏi: „ Người kia cưỡi thứ gìmà chạy nhanh hơn cả ngựa vậy ? „
Ta rút cục chịu không nổi, giống như 1 nhà thơ quơ quơ cánh tay, mắt tràn lệ nóng chạy vào bếp, một tay nắm tay bánh bao, kích động đến mức không biết nói gì, đột nhiên ta thấy Lưu bang đang đứng 1 bên, liền chỉ vào mũi hắn nói: „ Em chắc chắn không biết tên àny là ai, anh nói cho em biết, hắn là Lưu...“ Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
„ Chả phải anh Lưu Quí sao, anh ý cũng nói cho em biết rồi- ăn cơm xong anh ra ngòai mua mấy bộ quần áo nha.“
Lưu Bang quả thật tên là Lưu Quí, nhưng hắn vừa đổi cách nói, mọi người liền rất khó nhận ra hắn là ai, tiểu tử này hiện đang mặc 1 bộ đồ lót, hớn hở đứng trước bánh bao. Diện mạo bây giừo của hắn cùng với vẻ ngầu ngàu lúc nãy quả thực là 2 người hàon tòan khác nhau. Ta đem hắn kéo qua 1 bên nhỏ giọng hỏi: „ Ngươi cho rằng nàng ta là mỹ nữ ? „ Lưu bang dùng sức gật đầu, nói: „ Ta thích cô nương này. „ Ta rất kiên nhẫn kéo lý Sư Sư lại chỉ cho hắn xem: „ Ngươi đánh giá cô này thế nào ? „
Lưu bang khinh miệt lắc đầu: „ Nhìn qua cũng có vài phần sắc đẹp, nhưung so với vị cô nương này chỉ có thể nói trên trời dưới đất.“
Ta nghe xong lời ấy, nhất thời bội phục Lưu bang vô cùng.
13.05.2010
Chương 12
Ước pháp tam chương
Người dịch: Saber
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Ta nghĩ một khi Lưu bang có thể nhìn ra Lý Sư Sư có vài phần tư sắc, chứng tỏ thẩm mĩ quan của người triều hán cũng không khác với thời bây giờ là mấy, nhưng mà như vậy thì ta không tài nào hiểu được hắn làm sao có thể tổng kết được 4 chữ „ trên trời dưới đất“. Thảo nào mà người ta làm được tới chức hòang đế, con mắt quả thật không phải người thường có được !
Ta còn chưa thể giải thích cho hắn đạo lý „ lương khô ( bánh bao ) của chủ nhà không thể trộm“, dù sao có việc gì khiến hắn phân tâm là tốt nhất, đỡ mất công hắn gây phiền tóai cho ta. Còn việc hắn có lễ độ hay không thì không nằm trong phạm vi lo lắng của ta, vì bánh bao dưới sự chỉ bảo của ta đã sử dụng thuần thục các lọai gạch đá: lọai thường, lọai nhỏ số 9, thậm chí cả lọai lọai gạch lát nền cỡ 40, cộng thêm tuyệt chiêu đá vào hạ bộ mà trừ ta ra ta không nghĩ ra có kẻ nào khác có thể né tránh.
„Sọat „ 1 tiếng, Tần Thủy Hòang đã làm bồn cầu thông, lý Sư Sư vỗ tay khen hay, Kinh Kha thở dốc chạy vềm đem chai dấm đặt lên bàn liền chui tọt vào phòng mình. Ta gọi hắn: „ Ông Kha đứng lại, ông sao chỉ mua 1 cục pin ? „ Ta thấy Kinh Kha chỉ thay 1 cục pin cho cái radio. Kinh Kha bỗng dưng cười đắc ý, thần bí nói: “ Ngươi chắc không biết đâu, thực ra chỉ cần thay 1 cục pin là radio có thể dùng lại được.” Ta phát điên kêu to: “ Ngươi làm vậy càng phí điện, thảo nào mỗi ngày ngươi phải thay pin 1 lần ! “ hắn không để ý tới ta, còn nhìn ta bằng ánh mắt nhìn thằng ngu, sau đó giữ chặt Hạng Vũ: “ Ngươi có tin hay không, đám người tí hon trong này đều 1 tay ta nuôi dưỡng đó ? “
Lưu bang khoanh tay, rấ tiêu sái cưa cẩm bánh bao của ta. Hắn dựa vào tường, liền có thể có lực liều mạng với tên người mẫu quảng cáo đồ lót dán trên tường.
Vì đông người, bánh bao lại nấu 1 đống đồ ăn, ta lôi ra 1 tấm bạt lớn, 4 góc bố trsi 3 vị hòang đế 1 vị anh hùng ngồi. an bài ổn thỏa, ta nhận ra phòng khách có vẻ chật chội hẳn. hạng Vũ chen vào ngồi giữa TầN Thủy Hòang và Lý Sư Sư, vì Kinh Kha rất bát nháo, còn Lưu bang thì nhất định đòi ngồi cạnh bánh bao. Ta thấy chật chội quá, lại đem đồ ăn chén đĩa để bớt lên sofa. Bánh bao thấy mọi người ngồi chật chỗ, vui vẻ nói: “ Một khi đã tụ tập lại , đó chính là duyên phận, ông CƯờng chút nữa chúng ta mua ít rượu, tối nay làm party.” Nói đến đây nàng chợt nhớ:” hay là tẹo nữa mọi người cùng đi dạo phố, mua cho đám Lưu Quí mấy bộ đồ, sau đó đi qua siêu thị mua rau cỏ về tự làm đồ ăn.”
Ta vừa nghe xong hiền sặc đồ ăn. Dẫn 5 người này đi dạo phố, chẳng thà bắt ta cởi truồng chạy 3 vòng ngòai ngõ. Ta vội nói: “ Không được, ta bận trông cửa hàng, bọn họ cxung không rảnh.”
“ Cái tiệm rách này dù sao cũng không có việc gì làm, đóng cửa 1 thời gian sợ gì, ai đồng ý đi dạo giơ tay”
“ Ta muốn đi” lý Sư Sư phát biểu trước tiên, nàng liếc ta, tỏ ra nàng biết ta nghĩ gì nhưng không nói.
“Khí ( đi ) yêu khí yêu, oai đói còn sờ du ( chưa từng ) gặp qua tứ phía ( cảnh sắc ) niết “ hắn còn hỏi Hạng Vũ bên cạnh : “ Ngươi có tức không ? “
Bánh bao chen mồm hỏi: “ À, quên chưa hỏi anh đầu bư này tên gì ? “ Ta chưua kịp ứng đối Hạng Vũ đã nói: “ Mỗ là hạng Vũ”
“Hạng Vũ?” bánh bao đem đồ ăn bỏ xuống hỏi Tần Thủy Hòang: “ Hắn cũng ở trong ban nhạc rock của ngươi à ? “ nàng quay đầu lại hỏi ta. “ Hạng Vũ với Lưu bang là cùng triều đại à ? “ Lưu bang vội la lên.” Không “ Hạng Vũ nhưng không sao hết, nói phải. bánh bao nhìn nhìn 2 người, rồi cười với ta: “ 2 tên này xem ra kiến thức lịch sử còn thua em nhiều – Hạng Vũ với Doanh Chính trước kai từng gặp nhau sao ? “
“Sờ du, ( chưa từng ), đói trước kia sờ du gặp hắn” Tần Thủy Hòang nói.
“ ha ha, ngưopưi hài quá, ta nói là nói cái tên Tần Thủy Hòang trong lịch sử kìa.”
Tần Thủy Hòang nhìn ta hỏi: “ Oai cái kia Tần Thủy Hòang cũng tên alf Doanh Chính ? “
Chén súp trong tay ta đã được xử lý xong, ta trăn trối thì thào mấy tiếng: “ Không phải muốn đi dạo sao ? Em đi sang bên nhà tiểu siêu thị hàng xóm kêu Tiểu Vương cho chsung ta mượn chiếc xe bán tải.
Bánh bao hưng phấn nói:” Đúng, vừa đủ 7 người. chúng ta đi về bơm cho hắn 50NDT xăng làm tiền xe.” , nói xong liền đi.
Bánh bao đi rồi ta để cái chén sang 1 bên, dùng sức quát.” Các ngươi đều nghe cho rõ đây.” Lúc này 5 người cùng ngẩng đàu mờ mịt nhìn ta. Ta lúc này mới nhớ ra, khi còn sống 5 người này trong đời hình như ít có khi nào bị người ta dùng ngữ điệu như vậy gọi. Ta cũng mặc kệ, đám người này tới đây, ăn đồ của ta, mặc đồ của ta, ngủ phfong của ta, còn cưa cẩm bồ của ta nữa, ta nào có phải người tốt bụng tới mức đó.
“ Ta đưa ra cho các ngươi “ước pháp tam chương” ( ta lsuc đó cũng quên mất thành ngữ này chính là Lưu bang sáng tác ), chsut nữa đi dạo không được nói chuyện với người lạ, nhất là ngươi, Lưu bang ! Ngươi mà còn gặp ai cũng trẫm trẫm ta liền đập ngươi 1 trận ! “ Ta tuy nói vậy, nhưng lại đưa mắt nhìn Tần Thủy Hòang, Tần Thủy Hòang trên bàn ăn thể hiện ra khí phách vương giả thèm thuồng nhìn thiên hạ khiến choLưu bang im re không dám nói lời, hắn liền đáp ứng ta.
“Còn nữa, thấy thứ gì cũng không được lấy dùng, thấy cái gì không biết dùng làm gì cxung không được hỏi lung tung, nhớ trong đầu sau đó về đây rồi hỏi ta. Cuối cùng, vấn đề trọng yếu nhất đó là không được cách ta quá xa.. ờ, cỡ chừng này” ta không biết diễn tả ra sao, đành đi qua đi lại vài bước. “ Thế giới này thực sự rất nguy hiểm ( mau về lại cái thừoi đại của các người đi ! ) “
Kỳ thực ta vẫn muốn giữ lại vài người bên người, nhưung tình huống bây giờ so với cái tên trong truyện ngụ ngôn, vừa dẫn dê, vừa dẫn sói, tay cầm đồ ăn, phải đi qua 1 cây cầu độc mộc còn khó khăn hơn, nếu không vắt hết óc căn bản không thể nghĩ ra ý tưởng gì hay quản chế bọn họ. Cũng may Lưu bang vừa tới, bị ta dọa sợ, Hạng Vũ không thèm chú ý sự thường chỉ tưởng nhứo ngu Cơ, còn lại 3 người kia cũng sẽ không có vấn đề gì.
Ta còn đang cố tìm 2 bộ quần áo thích hợp cho Lư bang Hạng Vũ mặc, bánh bao đã bấm còi ô tô tin tin dưới lầu. Bánh bao không biết lái xe, nhưung ít nhất nàng biết đem xe từ nhà hàng xóm chạy qua đây.
Ta đứng ở chân cần thang, dẫn bọn họ từng bước xuống lầu:” Kinh Kha, ngươi kéo phéc.mơ. tuya quần lên! Doanh ca, huynh đệ ta đem ngươi thể sát dân tình, ngươi không nên bại lộ thân phận, lưu bang…”
Lưu Bang “ ta ta ta ta “
Ta:”….”
Lý Sư Sư ý vị thâm trường liếc mắt ta, vừa giống bảo ta yên tâm về nàng, vừa giống đang cười nhạo ta- dù sao nha đầu này dường như đã hiểu mọi chuyện. Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vì lúc trước ta giải thsich rất tốt, mọi người leo lên xe bình yên không việc gì. Ta vừa đem chìa khóa xe vặn 1 cái, chiếc xe hừ hừu 2 tiếng bắt đầu chạy, bỗng nghe Hạng Vũ phái sau bổng hỏi: “ Ngồi thứ này đi hồ bắc hết bao lâu ? “ Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bánh bao quay đầu lại nhìn Hạng Vũ cùng Tần Thủy hòang phía sau nói: “ Muốn quay lại cxung phải đợi hết lũ lụt.. ờ, đúng rồi, sao ta không nghe báo đài gì nói rằng năm nay có lũ lụt nhỉ ?”
Ta dựng đứng lỗ tai, nhưng không dám nói lung tung. Ta chỉ nghĩ Hạng Vũ nhất tâm nhớ Ngu Cơ, hẳn sẽ không việc gì, ai ngờ hắn quá mẫn cảm với nhữung thứu “ biết chạy” như vậy. trên xe trừ bánh bao mọi người đều là lần đầu tiên ngồi lọai xe này. Vừa nghe Hạng Vũ hỏi, mọi người liền vứt sạch mấy cái ước pháp lúc nãy ta nói. Kinh Nhị Sỏa làm khso ta trước tiên, hắn chỉ vào radio trong xe hỏi: “ Trong thứ này cũng nuôi người tí hon ?”. Lưu bang cùng Lý Sư Sư vì ngồi ngay sát ta, ta nghe được họ thì thào với nhau : Lưu Bang hỏi: “ Thứ này vì sao lại cso thể tự chạy ? “ Lý Sư Sư nhỏ giọng trả lời: “ Ta cho rằng có thứ gì bên trong đó phát động ( nói 1 câu liền chuẩn ! ) “ Tần Thủy Hòang nghe 2 người nói với nhau, không cho là đúng lứon tiếng nói: “ Đơn giản tích thực yêu, ngươi không thấy ông Cường lấy cái gia cái trát hắn liệt,yêu tích yêu( đơn giản thôi, ngươi không thấy ông Cường lấy cái thứu gì chọc vào cái lỗ, nó kêu đau rồi chạy sao --__--)” Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ta cẩn thận liếc về phía bánh bao xem ànng phản ứng thế nào, lại thấy nàng cười ha hả, thấy ta nhìn, nàng cười với ta: “ Bằng hữa của anh rất hài hước đó !”
13.05.2010
Chương 13
Tổ đội đi dạo phố
Người dịch: Saber
Nguồn: Tàng thư viện
Nội dung thu gọn
Ta quay lại liếc nhìn 5 người, hào khí trong xe liền trở nên thanh tĩnh. Sau khi ta lái xe ra khỏi ngã tư đường quen thuộc, ta lại cảm thấy hào khí lại trở nên không đúng. Lưu Bang giơ tay mấy lần muốn phát biểu nhưng lại kìm nén xuống không nói, xem ra Tần Thủy Hòang quả thật là mối uy hiếp không nhỏ đối với hán. Lý Sư Sư nhìn ra cửa xe 1 hồi, cúi đầu viết bút kí 1 chốc, 1 quyển “ mười vạn câu hỏi vì sao” version mỹ nữ đã thành hình. Hạng Vũ không cố kị gì, nhưng hắn có vẻ ngẩn ngơ. Ta nhìn kĩ gương chiếu hậu thấy hắn rõ ràng chỉ nảy ra hứng thú với các lọai xe cộ . Tần Thủy Hòang hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng hắn không nói tiếng nào, hẳn là vì khi vừa tới liền bị kinh Kha nhồi nhét vào đầu tư tưởng “ đây là tiên giới, nói ngươi cxung không hiểu “. Ta thật thích Kinh Kha nha, tên nhị sỏa này hiện đang an tĩnh dán tai vào radio nghe ngóng.
Ngòai cửa xe, nhà cao tầng lướt qua, xe cộ nườm nượp, cuộc sống hiện đại thành thị tiết tấu nhanh hòan tòan hiện ra trước mắt bọn họ, không thể không làm bọn họ rung động mãnh liệt.
Đây thực ra là vấn đề quan niệm. Cứ tưởng tượng, ngươi vừa cam thấy tỉnh lại, mở mắt liền phát hiện sinh vật xung quanh mắt to như trứng gà, đội mũ dưỡng khí, phi thuyền của họ bay qua bay lại đều có anh sáng lập lòe, ngươi liền hiểu rằng địa cầu đã bị xâm chiếm rồi. ngươi sẽ liền phủi bụi dưới mông đít, cùng các nhóm nghĩa quân kháng chiến. Đợi tới khi đem tòan bộ bọn alien đánh bại, người dân địa cầu liền từ 4 phương 8 hướng chạy về phái ngươi chúc mừng thắng lợi.
Nếu ngươi vừa cảm giác tỉnh lại, đã thấy 1 đám đàn ông để tóc dài vây quanh ngươi xem náo nhiệt, ngươi liền phải đứng dậy đuổi bọn họ đi, đúng lúc tâm lý đang cực kì buồn bực, 1 tên mĩ nữ cưỡi ngựa điên vọt tới, ngươi liền phải chú ý, người này không phải quận chúa thì cũng là cách cách, về sau sẽ làm 1 trong các bà vợ cửa ngươi. Nếu ngươi xuất thân bộ đội đặc công , hòan tòan có thể ra tay anh dũng ngăn đón ngựa điên, còn nếu ngươi không có siêu năng lực gì, cxung không sao, đợi con ngựa đâm vào thứ gì xong ngươi liền chạy lại đỡ nàng là được.
Lại hoặc là ngươi mở mắt ra liền thấy 1 tên thú nhân không lồ đang đại chiến với 1 tên elf- giúp đỡ elf ! Trong tộc elf tất cả đều là mĩ nữ, hơn nữa sau khi phá jin các nàng xong liền thấy lưng hết đau chân hết nhức, leo 5 tầng lầu không thấy mệt.
Vấn đề là Doanh béo bọn họ căn bản không được học qua về những điều căn bản này, vừa thấy đầy đường xe máy,bị giật mình, thấy người phi thăng ( đi thang máy ),liền ngây ngốc, gặp 2 người đàn ông giữa đường hôn nhau thắm thiết,trực tiếp hôn mê ( éc, thực ta ta cũng rất ít gặp )
Ngồi phó lái, bánh bao cũng thấy có gì đó không đúng, thấp giọng hỏi ta: “ Bọn họ sao im lặng hết vậy ?”
Ta gặp lúc khẩn cấp bỗng không ngoan , nói: “ Chắc là nhứo nhà..”
Ta chạy xe tới đường Phú Thái, bánh bao nhéo nhẹ ta 1 cái. Ta biết nàng sợ bị chê cười- đường Phú Thái là một trong những con đường nổi tiếng ở đây: ở đây mua nguyên con trang bị từ đầu đến chân thời trang mùa hè chỉ tốn 50NDT, còn mấy cửa hàng đồ ăn đều có vẻ treo đầu dê bán thịt chó. Đem bằng hữu ra đây mua quần áo cho họ, rõ ràng là ki bo.
Ki bo hay không ki bo mặc kệ, ta dừng xe tùy tiện cầm 1 cái mũ lưỡi trai đỏ, hỏi chủ tiệm: “bao nhiêu ? “
“15NDT”
Ta vứt ra 5NDT, hắn lẳng lặng đút tiền vào túi.
Ta đưa Hạng Vũ xuống xe, đem mũ đội lên đầu hắn, lớn tiếng nói cho mấy người còn lại: “ Lấy cái mxu đỏ này làm trung tâm, không ai được phép đi xa khỏi nó. Nếu nhìn không thấy cái mũ đỏ này ở đâu liền hô to tên ta, nghe hiểu được không ? “ bánh bao nhìn mấy người qua đường đang cười cười nhìn ta, nàng nghĩ ta đang tấu hài, cũng không để ý.
Cho dù để ý cũng đành chịu, đường Phú Thái này dài chừng 200m, bề nang chỉ miễn cưỡng đủ 2 chiếc xe 3 bánh đi song song, hôn nữa ngươi đi dường đông nườm nượp, nếu lạc vị nào sẽ không có cách nào tìm được.
Ta cho bánh bao với lý Sư Sư đi trước, Tần Thủy Hòang cùng Hạng Vũ ở giữa, ta và Kinh Kha đi cuối. Thực tế chứng minh phân phối của ta cực kì sai lầm. Thích đi dạo phố là thiên tính của đàn bà, bánh bao lại càng là lọai phụ nữ vừa ra đường là la cà tới lui. Nàng không vội, Lý Sư Sư càng không vội, nàng còn hận không thể biết càng nhiều sự lạ trên đời nưa là. 2 người phụ nữ này dừng lịa, 5 người phái sau không thể làm gì káhc là cũng dừng lại. Bị dẫn hết đi 1 chút lại nghỉ 1 chsut, Lưu bang rút cục không chịu nổi chỉ vào màn hình quảng cáo hình Quách phú Thành ở Mỹ nói: “ Tên này phạm bao nhiêu tội lớn mà bị nơi nơi tập nã vậy ?”
Lúc này bánh bao kêu ta dẫn hạng Vũ và Lưu bang vào 1 shop quần áo. Tần Thủy Hòang đứng trước 1 cửa hàng bán đồ cũ, Kinih Kha đứng cạnh hắn. Ta đứng ở cửa, nhìn qua lại 2 bên trông chừng, lại nghe bên kia Tần Thủy Hòang đang nói chuyện với chủ tiệm “ Ngươi này ti giả tích ( ngươi bán đồ giả)”
Ông chủ quán nói: “ Đồ thật làm sao dám bày bán chớ- ấy ấy đừng chà đừng chà, hư bây giờ” Ta quay đầu lại thấy Tần Thủy Hòang đang ngồi trước cửa hàng, 1 tay cầm 1 đồng tiền xu cổ, mài mài lớp vỏ mạ kim. Ông chủ quán nói: “ Thsich thì mua về chơi, 10NDT thôi, móc vô xâu chìa khóa rất đẹp.”
“ Đói có thực tích niết” ( ta còn có đồ thiệt đó ) Tần Thủy Hòang nói
“wa, huynh đệ thật biết cách nổ nha, ngươi có đồ thiệt tới chỗ ta xem hàng làm gì ? “
Khỏi nói, ta quả thật nhớ ra Tần Thủy Hòang vừa tới trong quần áo có ít tiền xu. Ta cẩn thận hỏi thử ông chủ: “ nếu đồ thật bán bao nhiêu ? “ Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Thực tích cũng không có thể sử dụng liệt, đói đô xã không thể tái lưu thông ( Đồ thiệt cũng không xài được rồi, ta đã từng cấm lưu thông nó rồi )”
Ông chủ quán sửng sốt 1 chút, sau đó chỉ vào Doanh béo nói với Ta: “ Ông anh của ngươi thịêt hài hước “ Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ta lau mồ hôi hỏi: “ Hắn trước giừo đều vậy. Tiền cổ thật có thể bán bao nhiêu tiền ? “ Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Nếu tốt có thể giá hơn 10000NDT, cái thứ àny thật ra không đáng tiền lắm”
Đang nói chuyện, ta bỗng nghe chủ tiệm quần áo nói lớn: “ Khổ người hắn to vậy chỉ có thứ này mặc vừa thôi, đi chỗ khác tìm đồ cũng là vô dụng” Ta quay đầu lại, thấy Hạng Vũ đang mặc 1 chiếc áo thun Che Guevara ( dịch giả: bọn Tây rất thích Che,ra đường thấy áo hình Che, mũ HìnH Che đầy, chỉ không biết bọn Tàu có thsich không. Riêng VN thì chả mấy ai biết Che là ai, nhỉ ? ), quần sọc thể thao, rất hợp với đôi hàng lông mi dao gọt dưa chuột cùng ánh mắt u buồn và cái mũ lưỡi trai đỏ chót rất truyền thần- dù sao ta đi đường gặp người giống hắn liền biết phải đứng cách thật xa.
Quần áo của Lưu bang thì rất dễ mua. Tiểu tử này mỗi lần mặc thửu 1 bộ đồ đều đứng trước mặt bánh bao xoay trái xoay phải, nàng vừa hỏi hắnc ó hài lòng không hắn liền hì hì cười” Em vừa lòng thì anh cũng vừa lòng…” Lý Sư Sư đến trước mặt ta khẽ nói: “ Ta muốn qua phái bên kia xem:”
Ta biết cô gái thông minh này sẽ không chịu sống hồ đồ cho qua ngày, nên lấy ra 100NDT đưa cho nàng: “ Anh đi với em” nàng liếc bánh bao, cười nhẹ: “ Chị dâu sẽ ghen đấy” bánh bao cũng như cười àm không cười nhìn thóang qua phía chúng ta. Lý Sư Sư 1 mình đi qua bên kia đường, là 1 hiệu sách nhỏ. Ta kêu kinh Kha chạy qua hộ tống. Nhị Sỏa dù sao cũng có kinih nghiệm đi mua đồ phong phú, biết cách trả tiền, hơn nữa bây giừo hắn đi mua thuốc lá cũng biết rằng cần mua cả bật lửa…
Ta bận túi bụi, lại quay sang bên kia ngó Doanh béo- lập tức đổ mồ hôi lạnh tòan thân: Tần Thủyy Hòang không biết từ khi nào đã biến mất! Ta đang định hỏi chủ quán, lại thấy tên kia đang ngồi ở quán chè dối diện, vắt chân uống nước ngọt. Ta âm trầm đi qua, cũng kêu 1 ly nước ngọt, uống 1 hơi hơn nửa ly. Gần đây ta chảy mồ hôi đặc biệt nhiều.
Tên mập đung đưa chân, nhàn nhã nói: “ Đói phát hiện liệt, ngươi khẩu nhân thần tiên đãi tích địa phương sở tiễn cúng tat cũng làm không thành yêu” ( ta phát hiện ra, cái chốn thần tiên này của ngươi không có tiền cái gì cxung không làm được a )
16.05.2010
Chương 14
Cùng ngươi tham quan đội quân đất nung
Người dịch: Saber
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nội dung thu gọn
Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ta thở dài nói: „Doanh ca nói chí phải, có tiền dù ở nơi nào cũng là thần tiên. Ngươi có thể lĩnh ngộ được điều này quả không phụ lòng ta đối đãi với ngươi.“
„Đói còn phát hiện uy phong của ngươi so với đói năm xưa sát ( kém ) xa, đói năm xưa xuất khí ngọan khí ( đi ra ngòai du ngọan ), khai đạo tích còn có hơn 2000 (đội mở đường cũng hơn 2000 tên), ngươi xem ngươi kìa.“
Ta buồn bực uống nốt nửa ly nước, im lặng không nói. Doanh béo an ủi ta: „ Chẳng qua đói còn ti thích khẩu nhân ( ta còn là thích ở chỗ này ), tái làm đói hồi khí đói đô không muốn ( cho ta về lại ta cxung không muốn về ) „
Lời này mà đến tai thị trưởng Thành phố thì không biết sẽ khiến hắn sung sướng cỡ nào: Thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hòang, sinh ra tại xã hội cũ, xuên qua tới hiện đại, dưới sự quản lý của hắn lão hòang đế tình nguyện cúi đầu làm 1 người dân thường, chiến tích này lớn tới cở nào ?
Lúc này bánh bao mấy người cũng đi ra, Hạng Vũ trên đầu mũ lưỡi trai đỏ, mặc áo Che Guevara, Lưu bang mặc sơ mi vàng , quần tây vàng ( xem ra hắn có vẻ tương đối mẫn cảm với màu vàng ). Bánh bao từ xa xa đã hỏi ta. „ Biểu muội đâu rồi ?“
„Em ở đây“ Lý Sư Sư tay ôm mấy quyển sách từ trong tiệm sách đi ra, Kinh Nhị Sỏa đang loay hoay trả tiền.
Ta run rẩy cầm mấy quyển sách Lý mm mua, trên cùng là „ Sửa chữa đồ điện gia dụng“, mồ hôi chảy ra vài giọt, quyển thứu 2 là „ 600 bộ film còn sống nhất định phải xem“, lại mồ hôi ròng ròng, quyển cuối cùng lại là „ Lược sử kiến trúc Trung Quốc „, mồ hôi hột đầm đìa. Ta cứ nghĩ nàng lẽ ra sẽ chọn mấy quyển như „ Trung Quốc giản sử“ gì đó. Hơn nữa tiệm sách kia ta có ghé qua 1 lần, ta nhứo kí từng để ý thấy có 1 quyển sách tên là „ Tống đại danh kĩ Lý Sư Sư“. Không ngờ nha đầu này quả thực như quỷ vô ảnh, nàng chọn 3 quyển sách này, đã có thể đem tòan bộ nền văn minh hiện đại tổng kết sơ bộ. Xem ra nàng quả thật là 1 cô gái khó đối phó. Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kinh Kha phấn chấn cầm mấy tờ tiền chạy lại. Lý Sư Sư chọn sách tòan là những quyển sasch lậu, tổng giá tiền chỉ có 24NDT ( hé hé, 1 cuốn 8 NDT, ai đã từng mua sách lậu có thể lý giải ). Có lẽ khi chọn sách Lý Sư Sư còn nhìn giá bìa mà chọn, nếu không biết sách rẻ vậy nàng hẳn sẽ mua thêm vài cuốn.
Ta đưa cho mấy người vừa ra mỗi người 1 chai Cola, kêu Kinh Kha đi tính tiền, tiền dư thì cho hắn xài. Ta luôn cố gắn bồi dưỡng nhữung người àny có 1 ít kiến thức sinh tồn cơ bản, nếu không 1 năm tới ta sống bảo đảm cực kì thống khổ.
Bánh bao nắm tay Lý Sư Sư nói: „ Chúng ta muốn đi mua mấy bộ đồ lót , anh dẫn bọn họ đi mua mấy bộ quần áo nữa để thay đổi. À đúng rồi còn bàn chải dép lê mấy thứu linh tinh nữa, còn cả điện thọai nữa...“
Ta nắm chặt tay bánh bao mếu máo: „ Em đừng bỏ anh bơ vơ 1 mình ! „ Bánh bao ngượng ngùng nhìn người đi đường đang nhìn chsung ta 1 cách cổ quái, dùng sức gạt tay ta ra. Nhưng ta mặc kệ, kêu ta đem theo 4 tên kia đi dạo trên đường Phú Thái đông đúc này, không bằng kêu 4 cô thục nữ bộ lạc thiểu số châu Phi vốn đã từng đẻ ra không bíêt bao nhiêu đứa con hút hết tinh lực của ta cho ta chết khô. Hơn nữa Tần Thủy Hòang háo ngọt, tay cũng rất tùy tiện, thấy cái gì liền vơ lấy cho vào mồm, ta phải không ngừng te te chạy theo trả tiền.
Bánh bao buồn bực nói: „ Vậy anh bảo phải làm sao, hay là cùng đi chung với nhau ? „ Ta gật đầu, Lý Sư Sư hi hí cười „ Biểu ca biểu tẩu thật đằm thắm, dính lấy nhau như sam“ Ta trừng mắt liếc nàng. Chỉ trong chốc lát như vậy Tần Thủy Hòang bên cạnh cũng đã kịp thó lấy 1 xâu thịt nướng...
... Chúng ta mỗi người cầm 1 xâu thịt nướng, chậm rãi đi vào 1 tiệm đồ lót nữ. Trong tủ kính có 1 hàng mười ma.nơ.canh đứng làm mẫu, 2 cái ma-nơ-canh ở 1 biên còn trần trụi không mảnh vai che thân. Ta khiếp khiếp đi sát bên tường, lấm la lấm lét. Nếu chri có ta cùng bánh bao đi vào, ta hòan tòan có thể chính nghxia hiên ngang mà đi, đôi khi còn có thể bình phẩm vài câu- dù sao đồ lót nữ cũng không chỉ dùng để cho phụ nữ mặc.
Nhưng hiện giừo ta đang dẫn theo 1 đám đàn ông, đi phía sau 2 người phụ nữ, tưởng tượng thấy quỉ dị cỡ nào thì có quỉ dị cỡ đó. Tổ hợp này đi vào liền dễ dàng làm người khác nảy sinh 1 chút liên tưởng.
Ta có lúc rất bội phục Lưu Bang, tên này chắp tay sau lưng hòa hõan đi theo 2 phụ nữ phía trước, thỉnh thỏang ngắm nghía chất liệu mấy bộ bra và quần lót trên mấy cái ma-nơ-canh, có vài lần mũi hắn gần như dính sát vào mấy chỗ đó. Ta cũng không tin hắn không biết làm như vậy rất dọa người. Hạng Vũ hiển nhiên vẫn đang nghĩ tới chuyện khác, đợi tới khi hắn đi vào 1 đám đông náo nhiệt thì mới phát hiện không ổn, đứng ở nơi đó nhìn quanh. Hắn cao vậy, ngay cả người bên ngòai tiệm cũng cố thể thấy hắn. Kinh Kha là người tốt, tuy nhiên hiện hắn đang đứng ở 1 chỗ rất không thích hợp. Cả tiệm chỉ có 2 cái ma-nơ-canh không mặc gì , hắn vì tìm chỗ để radio bắt sóng tốt, liền tìm đến chỗ thích hợp nhất là ngay phía trước 2 cái ma-nơ-canh kia, khóe miệng hiện ra 1 nét cười ngu ngốc. hắn lúc này quả thật giống anh em sinh đôi với mấy tên bệnh họan trên mạng.
Doanh béo đến gần ta, nghi hoặc hỏi: „ Đói trách nhìn thấy như thế nào nhãn sưu niết ß ( Sao ta thấy có vẻ quen mắt vậy ?) „ Ta nghe vậy trong đầu hiện lên 1 tràng cảnh vô cùng dâm đãng, hắc hắc cười hỏi: „ Ngươi hồi xưa có phải đã từng xem thóat ý vũ tập thể? „ Doanh béo lắc lắc đầu: „ Đói xem tích đều là mặc quần áo tích ( Ta thấy tòan alf có mắc quần áo a ) „ Ta giật mình hỏi: „ Ngươi chẳng phải nhứo tới đội quân đất nung ? „ Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tần Thủy Hòang vỗ đùi: „Liền ti tích. ( Đúng rồi đó ) Ngươi trách tát đô biết ? ( ngươi cái gì cxung biết ? )“
Ta bỗng nhiên đầy mồ hôi trên trán, nhứo tới 1 chi tiết rất kinh thiên động địa. Mộ TầN Thủy Hòang ở đâu cho tới giừo vẫn là bí ẩn. Tuy người ta đã từng công nhận Li Sơn Mộ, nhưng ở đó không tìm thấy di thể của Tần Thủy Hòang, hơn nữa Li Sơn Mộ cxung không có dấu vết bị đào qua, cho nên có thể đây chỉ là 1 trong mấy ngôn mộ giả của TầnT hủy Hòang. Vậy mộ thật nằm ở đâu ? Trước kia trên thế giới không ai biết, nhưung bây giờ đã có 1 người biết: Là bản thân Tần Thủy Hòang !
Ta lắp bắp hỏi: „ Doanh ca, ngươi chết rồi người ta đem ngươi chôn ở đâu ngươi biết không ?“
„Quải bì yêu ( ngu sao hỏi vậy ), đói đô tử liệt trách sao biết đạo ? ( ta chết mất rồi làm sao biết ? ) „
Ta lau mồ hôi ( chút nữa lại phải mau thêm nước uống ), như trút được gánh nặng nói: „ Không biết cũng tốt, đỡ mất công ta suy nghĩ lung tung ...“
„ Chẳng qua đói chết trước , khiến bọn họ đem đói mai đắc viễn nhân viễn nhân tích, cái kia địa phương đói cxung liền khí quá 1 lần ( trước khi ta chết, ta kêu bọn hắn chôn ở nơi nào thật xa xôi hoang vu, mà nơi đó ta cxung đi qua xem 1 lần )“
„Li Sơn..“
Tần Thủy Hòang vừa nghe liền khinh miệt phun ra 1 câu „ Oai là giả tích ( Chỗ đó là giả đó )“
Ta mồ hôi đầm đìa, cẩn thận hỏi: „ Vậy hiện tại ngươi còn có thể tìm được cái chỗ kia không ?“
Tên mập vuốt miệng nói: „ Không được xã.“
Hóa ra Lăng Li Sơn là giả ! Ta còn định hỏi tiếp, bánh bao đã ở bên cạnh hô: „ Ông Cường, cái này thế nào ? „ Vừa nói nàng vừa huơ huơ 1 thứ ren rúa. Ta lìen dúi đàu sâu hơn vào góc khuất. Lưu Bang nâng cằm nói: „ Ta thích cái màu đen kia kìa.“ Bánh bao trừng mắt ngó ta, xong lại cười mị mị nói với Lưu Bang: „ Hay là em mua cho anh 1 món nha ? „
Hạng Vũ đứng trước 1 đám bra ngẩn người, sau đó bước nhanh tới ta nói „ Tiểu Cường ( ai... rút cục bắt đầu có người bắt đầu kêu ta như vậy ) thúng ta lúc nãy đi cái xe kia tốc độ bao nhiêu? „
Xem ra Sở bá vương thật sự là nữ nhân tình trường, anh hùng khí đỏan, hiện tại chỉ biết 1 lòng 1 dạ tìm Ngu Cơ, hắn dại khái vẫn chưa hiểu ta nói với hắn khỏang cách giữa hắnv à Ngu Cơ là thời gian chứ không phải không gian. Nếu là lý Sư Sư nàng sẽ không hiểu lầm như vậy.
Nhưng ta chỉ có thể trả lời hắn: „ Cái thứu kia tên alf xe bán tải ( xe van ), tốc độ tối đa 80mkh, nếu alf xe tốt có thể chạy nhanh gấp 2 gấp 3.“
Hạng Vũ tò mò: „ 80kmh ?“
„Ờ, để xem, nói vậy đi: Ngựa chạy tối đa 60kmh, con ngựa năm đó ngươi cưỡi có lẽ có thể chạy tới 70kmh, mà cái xe bán tải kia có thể chạy 80kmh, hơn nữa có thể chạy liên tục 1 ngày 1 đêm không dừng.“
Mắt Hạng Vũ đã bắt đầu lung linh: „ Cái thứ đó dễ lái không ? „
„éc, phải thi lấy bằng... ta cũng không quen quan chức bên giao thông „
„Nghĩa là sao ?“
„Nghĩa là rất khó điều khiển, hơn nữa cái xe kia không phải của ta, giừo ta cũng không có tiền mua nó.“
Hạng Vũ tự phụ cười: „ Tiền không phải là vấn đề..:“
„Vấn đề là không có tiền, huynh đệ ta nói thật cho anh nghe, ta kiếm được hàng tháng tương đương với năm xưa anh trả lương cho 1 tên hỏa đầu binh. Anh nghxi xem 1 tên hảo đầu bình múôn để dành tiền mua con ngựa Ô chuy của anh thì pảhi đẻ dành bao nhiêu năm ?“
Hạng Vũ nhíu mày, lập tức hỏi: „ Ty mặc đồ đều là vàng bạc làm thành, chỉ tính tiền công làm giáp cxung tốn 3000 lượng , ngươi đem bán nso đi có thể đủ tiền mua 1 chiếc xe bán tải không ? „
Ta tính nhẩm – tính không ra, nói: „ Có thể mua được vô số chiếc BMW.“
„Ta không cần BMW, ta chỉ cần 1 chiếc bán tải.“
Hạng Vũ tiếp tục nói: „ Ngươi tẹo nữa về đem đi bán ngay.“
Ta liền nhứo tới lời lão Phan, chỉ cần 1 thanh đỏan kiếm kinh Kha dùng để đâm Tần Hòang là có thể là ta vào tù vĩnh viễn không có ngày ra, vậy bộ giáp vàng củ Hạng Vũ cũng sẽ không kém. Ta nói với hạng Vũ: „ Việc này huynh đệ sẽ từ từu giải thsich cho anh hiểu. Anh muốn lái xe em có thể dạy, nhưng mà quay về tìm chị dâu cũng không phải đơn giản như vậy đâu. „
16.05.2010
Chương 15
An tòan trở về
Người dịch: Saber
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nội dung thu gọn
Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bông nhiên ta nghe mấy tíêng ục ục, không kịp nói 1 lời ôm chặt Tần Thủy Hòang: „ Doanh ca, đợi thêm 1 lát cả đám sẽ đi ăn, ngươi làm ơn đừng đi dạo lung tung nữa...“
Hạng Vũ ngượng ngùng cuời nói: „ Là ta..“
Cũng khó trách, Hạng Vũ một lòng nhớ Ngu Cơ, lúc sáng chỉ ăn một chút đồ ăn như Lý Sư Sư, lấy cơ thể khổng lồ của hắn, Tần Thủy Hòang nhiều lắm chỉ có thể ăn nhiều hơn hắn nửa ổ bánh mì.
Lưu bang không sợ xấu hổ, một mực đi theo đuôi 2 cô gái tới khu bán quần lót gợi cảm ( erotic ). Bánh bao cũng xấu hổ không nói gì, chỉ có thẻ nhỏ giọng thảo luận với lý Sư Sư. Lưu bang cúi đầu vểnh tai nghe ngóng 1 lúc, liền lớn tiếng hô: „ Cái gì mà erotic ? Ông Cường thsich màu trắng à ? „ làm mấy cô nhân viên đều bật cười.
Ta cắn răng nghiến răng nói: „ Vũ ca, gíup em 1 việc, đá đít tên kia ra khỏi cửa ! „ Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Không cần Hạng Vũ dụng vớ, Lưu bang tự mình chạy ra phía cửa đứng, u óan nói: „ Không hiểu muốn hỏi cũng không được sao ? „
Ta quay sang phái bánh bao nói: „ Chúng ta đi ra ngòai ăn chút gì đã, cửa hàng àny dù sao còn mở tới tối.“ Bánh bao cũng hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: „ Lưu Quí sao tưng tưng quá vậy – anh muốn đi đâu ăn cũng được, chỉ cần không đi ăn bánh bao là được.“
Ta dẫn cả đám người đi vào một nhà hàng, nói với phục vụ viên: „ Kêu 5kg bánh mì nướng, 1 nồi chè đậu.“ Phục vụ viên ngjac nhiên hỏi: „ Các ngài đến mấy người ? „
„7 người“
„ haha, nhà hàng chúng tôi làm món bánh mì nướng rất có chất lượng, người bình thường chỉ cần ăn 3 lạng là...“ Lúc này Hạng Vũ vừa lúc đi tới, phục vụ viên lập tức đổi giọng „ À, 5kg đúng không ? „
Đây là lần đầu tiên ta dẫn cả đội đi ăn tiệm, theo lời lưu lão Lục thì bọn họ đều là khách hộ của ta. Ăn xong, ta lại dẫn bọn họ đi dạo.
Bánh bao cẩn thận nhắc nhở ta mua thêm mấy bộ chăn nệm, nếu không tối nay không có cách nào phân chia chỗ ngủ. Nhớ tới buổi tối, ta liền thấy đau đầu. 5 người đàn ông trong 2 phòng, trong đó Lưu bang cùng Hạng Vũ không thể ngủ chung, TầN Thủy Hòang cũng không muốn buổi tối ngủ nghe tiếng ngáy của Kinh Kha, Lưu bang không muốn cùng Tần Thủy Hòang ngủ chung, Hạng Vũ thì rất sợ Kinh Kha quấy rầy hắn về việc mấy tên người tí hon...
Còn ta, ai cũng không muốn ngủ cùng ! Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Do đó 1 bài tóan khó lớp 12 liền xuất hiện trong cuộc sống của ta. Mà ta, với thành tích 26/100d thi tốt nghiệp lớp 12 ( nhứo nha mọi người, ta Trương Tiểu hoa năm xưa thi tóan được 26d ) hình như không có đủ trí thông minh để giải được.
Mua xong 2 bộ chăn nệm, ta kêu Hạng Vũ cầm. 2 bộ chăn nệm ở trong tay hắn giống như người ta đeo 2 bộ đồ án kiến trúc. Lý Sư Sư cầm mấy quyển sách ànng mua, Lưu bang cầm mấy bộ quần áo mới mua dự trữ, Kinh Kha vì bận 1 tay, tay rảnh hắn chỉ có thể cầm mấy thứu dụng cụ vệ sinh buổi sáng . Còn Tần Thủy Hòang, vì phải lấp đầy cái miệng không đáy của hắn, ta phải mua cho hắn 1 đống thứ đặt đầy 2 tay hắn. Mà những thứ này lại phải là thứ không ăn được, nên ta đành mua cho hắn 1 thùng ma tử.
Chúng ta vui vẻ quay về xe. Lên xe rồi, bánh bao nói: „ Chsut nữa đi ngang siêu thị ghé vào mua đồ tối làm party“ Ta thật sự rất yêu nàng, các ngươi xem, từ lúc cô gái này xuất hiện trong quyển sách này tới giừo, nàng đã từng làm được chuyện tốt nào chưa ?
Dẫn Tần Thủy Hòang vào siêu thị đi dạo, lương tháng dưới 15000NDT bảo đảm không thể đi ra khỏi quầy tính tiền, hơn nữa nếu bị phạt vì không giấy tờ, gia cảnh hiện nay của ta liền quay trở lại thừoi kì những năm 80 thế kỉe trước. Ta hắc hắc cười: „ Chsungt a về trước, sau đó ta tự đi siêu thị mua đồ rồi nhân tiện đi trả xe luôn.“
Lý Sư Sư chen miệng vào nói: „ Em thấy hay là bây giừo đi luôn cho rồi. „ Nàng vốn đang đọc sách mới mua. Ta nghĩ không ra vì sao nàng vốn đang nghiên cứu „ Lược sử kiến trucs Trung Quốc“ lại muốn đi siêu thị ngắm nghía, nhưung thấy vẻ mặt của nàng xong, ta hiểu, hẳn là nàng nghe thấy giọng ta có vẻ khẩn trương, cố ý làm khó. Nàng biết, phàm thứu gì làm ta khẩn trương, hẳn đối với nàng mà nói là rất hữu dụng !
Tần Thủay Hòang hỏi: „ Làm tát tích ? ( làm gì vậy ) „
Ta im lặng không biết nên giải thsich thế nào cho Tần Thủy Hòang. Nếu để hắn biết có lọai địa phương tốt đẹp àny, ta chắc chắn táng gia bại sản- thậm chỉ táng gia bại sản cũng không đủ cho hắn. Máy mắn bánh bao hiểu lầm ý của ta, nói cho hắn: „ Chúang ta bây giừo đi mua đồ ăn, chsut nữa về nấu nướng.“
„À- oai đói không khí ( vậy ta không đi )“
Tới cửa siêu thị, ta nói cho bánh bao: „ Em với biểu muội đi một mình đi, bọn anh ở lại trên xe.“ Bánh bao vui vẻ dẫn Lý Sư Sư đi xong, ta quay đầu hung hăng nói: „ Mấy tên kia, các ngươi không có tên àno tuân thủ ước pháp hết, hơn nữa... Doanh ca, đừng có khạc nhổ trong xe !“
Hạng Vũ căn bản không nghe ta đang nói gì, hắn dọc đường không chớp mắt theo dõi cách ta lái xe, hiện tại đang đặt tay lên ghế xe, nghi vấn hroi: „ đạp cái kia là chạy, đạp cái kia là dừng lại ? „ Ta giật mình nói: „ Vũ ca giỏi ghê, vậy mà nhìn ra“
„ Cái cây côn kia dùng làm gì vậy ? „
„ Anh khỏi cần nhứo tới nó, sau àny em mua chiếc xe hộp số tự động là được.“
„ Ta thử lái xem“ nói xong hắn liền hướng tới nơi này, làm cho cả chiếc xe lung lay mấy cái. Ta hỏang hốt đẩy hắn trở về : „ Đợi sau này có cơ hội, êm đứng từ xa coi anh tập lái.“
Đợi 1 lúc, bánh bao cùng Lý Sư Sư quay lại, mang theo 1 đống đồ ăn , cùng với mấy chai rượu. Lý Sư Sư thậm chí còn đang nhai sinh-gum. Nàng chia cho mỗi người 1 thanh, dặn dò: „ Đừng nuốt nha...“
Xem ra đi siêu thị một chuyến nàng lại học được thêm không ít kiến thức...
Chuyến đi dạo phố lần àny coi như hữu kinh vô hiểm, trừ việc túi tiền của ta giống như con cóc sau khi phùng mang trợn mắt phì hết hơi ra, coi như công đức viên mãn.
Khi ta đang đạp ga xe, Kinh Kha đang đặt radio sát tai, thì thào tự nói, thì có 1 anh cảnh sát đến gõ gõ cửa kính xe, nói: „ Please không dử dụng điện thoại...“
Đến cửa nhà, mọi người cùng bánh bao vào nha, nhưng Hạng Vũ bất ngờ không nhsuc nhích. Ta không đành lòng nhìn hắn thất vọng, chỉ chỉ vào chiếc xe đạp dựng cạnh cửa:“ Cái kia chạy cxung nhanh đó, chỉ có điều hơi mệt chút“
Hạng Vũ nói cho ta 1 lý do cự tuyệt rất chuyên nghiệp: „ Cái kia tốc độ tói đa cũng chưa tới 20kmh đúng không ?“
Ai, lừa Hạng Vũ như lừa Kinh Kha là không được rồi. Trong sử sách người ta chê hắn là phụ nhân chi nhân, cũng làm sáng tỏ một điìeu rằng hắn nogài vẻ ngòai thô dã còn có tâm tư nhẵn nhụi nữa.
Hôm nay đi chơi như vậy có mấy điều không tốt, thứu nhất là Tần Thủy Hòang biết thế giới bên ngòai có rất nhiều đồ ngon ngọt, Lý Sư Sư biết có thể mua sách ở đâu, Lưu bang hiện tại biểu hiện bình thường, bởi vì hắn tuy háo sắc nhưng đối với những cô gái xinh đẹp đi lại trên đường hòan tòan không để vào mắt, hơn nữa cho dù xấu một chút cũng không có cách nào so được với bánh bao. Xem ra nếu muốn làm hắn động tình, phải đi thỉnh cô em gái của 1 đồng nghiệp cũ của bánh bao- cô gái này đi giựt bồ của người khác, bị tình địch tạt 2 chai axit 98% đậm đặc.
Sau đó ta nghĩ ra 1 biện pháp, đó là chuốc rượu cho hạng Vũ say, sau đó âm thầm đi trả xe. Tục ngũ đã nói rồi, nhất túy giải thiên sầu.
Nhưng ta lại đã quên mất không hỏi hắn có thể uống bao nhiêu rượu- điều này chỉ rõ ta từ khi quen kinh Kha IQ cũng giảm xuống mức của hắn, sau đó chuyện xảy ra càng làm ta hối hận.
Nếu biết trước đáng lẽ ta nên bỏ nhiều thời gian hơn cùng Lý Sư Sư giao hảo- dĩ nhiên với điều kiện là bánh bao đồng ý.
18.10.2010
Quyển 1: Tiệm cầm đồ Hảo Vài Hào Chương 16
Durex hương vị tự nhiên. Dịch: Saber Nguồn: TTV
Nội dung thu gọn
Ta và Hạng Vũ vừa lên lầu đã thấy bánh bao đang làm tổng tư lệnh chỉ huy nhân công làm việc: „ Anh mập, anh đi bóc tỏi, Lưu Quí đánh trứng, ông Kha vo gạo...“ thấy chúng ta đi lên, nàng hỏi: „ 2 anh ai muốn đi thay bình ga ?“
Ta thửu nhấc nhấc bình ga, nói: „ Vũ ca anh giúp em 1 chút, mang nó lên vai để em vác“ Hạng Vũ nhẹ nhàng nâng bình ga lên, hỏi: „ để lên chỗ nào ?“
„... anh vác nó đi theo em“ Mệ nó tên vô tâm này ! Hắn có „lực bạt sơn hề khí cái thế“ lại còn muốn bắt ta vác bình ga.
Ta đi phái trước, nghĩ không rõ vì sao thấy phía sau có 1 tên khổng lồ vác bình ga phụ lại cảm thấy sảng khóai đến vậy ? Ta nhớ ra lần đầu đến nhà bố mẹ bánh bao, lão nhân gia khi đó còn chưa biết quan hệ của chúng ta, nhưung tình cờ cũng cần đổi bình ga, thế là khi đó ta liền vác bình ga đ theo sau đít lão đến tiệm ga đổi. Ta nhớ vẻ mặt lão khi đó cxung rất là sung sướng...
Giờ đây thật tốt, nhà cha vợ hết ga ta có thể kêu Hạng Vũ giúp đi đổi bình ga. Ta nhứo lão già khi đó cũng giống như ta, bước đi không nhanh không chậm, đi ngang cái ngõ hẻm nào có nhà người quen cũng phải vòng vèo 1 vòng, bởi vì ngày xưa khi bánh bao mới 3 tháng, có nhà hàng xóm đã tiên đóan rằng đứa bé này về sau sẽ không tìm được chồng.
Lão nhân gia lsuc đó hẳn trong lòng biết rõ quan hệ giữa ta và bánh bao, bởi vì có 1 lần ta đến nhà nàng ăn cơm, lão nhân gia đang tán gẫu chuyện bóng đá với ta, bỗng nhiên vu vơ hỏi 1 câu: „ Durex mới ra 1 lọai hương vị tự nhiên, cháu thửu qua chưa ? „ Ta lsuc đó không kịp suy nghĩ thuận miệng nói: „ Hãng đó bán đắt lắm, bọn cháu bình thường hay dùng...“ Lúc này có người đi vào phòng, lão nhân gia liền giả bộ cái gì cxung chưa từng phát sinh nói: „ Lúc đó Zidane nói thế nào ? „
Từ đó có thể nhận ra bố vợ ta cũng là một cường giả,lão nhân gia có lối suy nghĩ có thể giống như cây bút bi bị viên đạn bắn xuyến qua, gẵ đôi nhưng không vỡ nát. Sau đó ta rất tò mò, bố vợ ta biết Durex cũng không có gì ngạc nhiên, ngạc nhiên là tại sao lão gia lại quan tâm tới „mùi tự nhiên“ ? Sau này đến mùa hè ta đến nhà chơi, mới phát hiện mẹ bánh bao cơ thể có mùi.
Ta bỗng nhớ tới 1 việc thú vị:“ Vũ ca, năm xưa anh có con không ?“
Hạng Vũ buồn rầu nói: „ Có đứa thiếp sinh cho ta 2 đứa con.“
Ta cười nói: „ Nói vậy không chừng anh là tổ tông ba mươi mấy đời của bánh bao đó nha.“
Hạng Vũ nhất thừoi đứng lại, hỏi: „ Ngươi nsoi vậy là có ý gì ?“
Ta lúc này mới biết mình lỡ lời. Hạng Vũ nếu biết hiện tại hắn cách niên đại kia 2000 năm , không biết hắn sẽ làm ra sự tình gì. Nhưng ít nhất có thẻ khẳng định là hắn sẽ không ngừng tìm cách chết đi để trở lại, mà trong 1 năm này về mặt lý thuyết thì hắn không tài nào có thể thực sự chết đi, chỉ có thể liên tục trở lại chỗ ta, mà ta không có khả năng chịu nổi cùng với hắn chơi trò vô hạn trọng sinh.
Ta vốn định từ từ dạy hắn lái xe, Sở Bá Vương dù sao thông minh cỡ nào cũng là người của mấy nghìn năm trước, hơn nữa ta cố ý dạy không tốt, muốn cho Hạng Vũ đạt tới trình độ của bánh bao cxung phải nửa năm sau, đến lúc đó ta đi vay nợ tiền, mua cho hắn chiếc xe, dẫn hắn đi ngang mấy trường trung học vài vòng, mê hoặc hắn. Xe đẹp mỹ nữ, xe vĩnh viễn đứng phái trước. ngươi chỉ thấy mĩ nữ làm mẫu cho xe, chứ còn chưa từng thấy xe làm mẫu cho mỹ nữ đúng không ? Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nói ngược lại, đừng nghĩ đã qua nghìn năm, thực ra Hạng Vũ Ngu Cơ xa nhau thực ra mứoi có vài ngày, cho nên còn tưởng niệm cũng không kì quái, hơn nữa mấy đại gia sự nghiệp đề hùê cũng thường thích tận hưởng cảm giác tình đầu lưu luyến, có thể lý giải được.
Ta tùy tiện nói dối mấy câu, sau đó ghé vào 1 nhà bán ga, đi vào thay bình ga trả tiền. Lúc này con lão chủ tiệm đang học lớp 4 vừa về nhà, trong tay ôm 1 trái bóng rổ. Hắn thấy Hạng Vũ, tò mò hỏi: „ Chú là dân bóng rổ hà ?“
Hạng Vũ quay đầu nhìn thấy đứa bé, cẩn thận tránh ra- ta nghxi hắn sợ trong lúc vô tâm đạp chết đứa nhỏ.
Đứa bé dằn bóng mấy cái, khờ khạo hỏi: „ Chú có thể ném xa cỡ nào ? „ nói xong ném trái banh về phía Hạng Vũ. Hạng Vũ vì không muốn đứa nhỏ tiếp tục quấy rầy, vẩy tay 1 cái, trái bóng rổ liền giống như mọc cánh bay về phía chân trời xa tít tắp. Tên nhóc trợn mắt nhìn 1 lúc lâu không thấy trái bóng bay trở về, mãi cho tới 2 phút sau khi ta trả xong tiền, nó mới ngã ngồi xuống đất khóc rống lên.
... ta bồi thường cho đứa bé 50 NDT, liếc mắt nén giận nhìn hạng Vũ. Hắn vô tội nói:“ Ta đâu có dùng sức“, nói xong một tay nhấc bổng bình ga mới lên. Ta run run nói: „ Cái này không ném được nha..“ Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tới tối tòan thành phố không ai bắt sóng TV được, đến lúc đòan kiữ thuật viên leo lên tháp antenne kiểm tra mới phát hiện ở 1 chõ quan trọng có 1 vật gì tròn tròn giống trái banh bóng rổ nằm đó.
Khi chúng ta về đến nhà thì đám người trong nàh cơ bản đã làm xong mọi chuyện, nhưng mồm Tần Thủy Hòang vẫn đầy mùi tỏi. Ta rất buồn phiền vì sao lại có lọai hàong đế như hắn, cứ bóc xong 1 củ tỏi là hắn lại cho 1 tép vào mồm nhai. Ngày xưa đầu bếp cung đình chưa từng cho tỏi vào đồ ăn của hắn sao ?
Lưu bang quả là giỏi khuấy nhiễu, bát trứng đã bị hắn đánh nhuyễn thành vòng thái cực . Hắn đang đứng cạnh bánh bao vừa cười nịnh vừa cưa cẩm nàng. Không tốt ở chỗ bánh bao không phải mỹ nữ, có người cùng nàng nói chuỵên nàng cũng sẽ không chsu ý lắm, điều àny có lẽ là do mỗi ngày nàng đều nhìn mình trong gương...
Nhưng nhìn từ phía sau, nàng cùng Lý Sư Sư đều là 2 top model. Bánh bao cao hơn Lý Sư Sư chưa tới 2 cm, nhưng vấn đề là nếu Lý Sư Sư có vóc dáng ma quỉ thì bánh bao sở hữu những đường cong thần kì, giống như một cái bình sứ đặt dưới ánh mặt trời, hiện ra 1 vẻ nử sáng nửa tối, ánh sáng mặt trời như dầu bóng chảy dọc theo đường cong cơ thể nàng chảy từ cổ xuống chân... nói tới đó mới nhớ, cũng nên lau nhà 1 chút.
LÝ Sư Sư đem rau củ rửa sạch xong đưa cho bánh bao, bánh bao múa dao như bay, nói: „ Anh Cường, không có gì làm các anh chơi Tiến lên đi, chút nữa ăn cơm:“
Ta cầm bộ poker khổ sở vung tay lên: „ Mọi người vào đây“. Ta dẫn 4 người vào phòng bánh bao và Lý Sư Sư ngủ, bọn họ dùng ánh mắt long lanh nhìn ta. Lúc nãy nghe lời bánh bao nói, là „chơi“, mà bọn họ từ khi tới đây chưa thấy ta chơi cái gì, bây giừo có lẽ trông chờ ta làm phép biến dép lê thành bươm bứom cho bọn họ xem.
Ta đem bộ bài ném lên bàn, nói: „ Ngồi vào chơi thôi“
4 tên gia hỏa mỗi người được phá mấy lá bài, sau đó quay mặt nhìn nhau. Kinh Kha cầm lá bài hình người nhìn nhìn 1 hồi mới nói: „ Cứ nghĩ là bọn người tí hon này cũng sẽ cử động.“ Tần Thủy Hòang đem lá bài lên mũi ngửi ngửi. Ta nahnh tay thu hết bài trên tay họ lại, bởi vì bọn họ thấy lá bài trơn nhẵn ( plastic ), trong mắt hiện ra ý muốn nếm thử...
Ta cũng không ôm hy vọng nói 1 lần có thể giảng giải tòan bộ qui tắc cho bọn họ hiểu. Kinh Kha rút ra lá 3 cơ đặt trên bàn. Lưu bang cũng rút ra 1 lá bài, nhìn tháong 1 cái,để xuống bàn, là 1 lá 4 bích. Tần Thủy Hòang rút ra lá 2 cơ, vung tay ném xuống bàn, trừng mắt nhìn Lưu Bang nói:“ Quan tát niết, đói bỉ ngươi đại ( Nhìn cái gì,bài của ta lớn hơn ngươi )“ hạng Vũ càng tuyệt, bỏ qua lượt không đỡ.
Ta ngạc nhiên phát hiện, mấy người này quả thực dã hiểu hết qui tắc chơi bài ta vừa giảng.
Kỳ thật ta phậm vào 1 sai lầm, luôn cho rằng IQ những người này không cao. Kỳ thật ngay cả Kinh Nhị Sỏa cũng không phải đơn giản, Triệu Bổn Sơn có thể lừa làm người ta cười, Kinh Nhị Sỏa có thể lừa chết Phiền Vu Kì, ai giỏi hơn ?
Ta xào bài, làm chia bài cùng chơi với bọn họ, tiện tay giúp Doanh béo sửa lại 1 cái tật xấu là mỗi lần đều rút 2 lá bài, cùng với tật của Lưu bang là thích dòm bài đối phương. Sau 5 phút chsung ta chơi 2 ván, không ngờ ta thua bét cả 2 !
Cũng may ta không nói cho họ biết qui tắc là ai thua bét phải cống bài ván sau !
Nghe tiếng „ Ăn cơm“, ta bảo mọi người khiêng ghế lấy chỗ ăn cơm trong phòng khách.
Bánh bao cùng Lý Sư Sư đem đồ ăn ra phòng khách, sau đó nói: „ Mọi người ăn trước, em đi rửa tay rồi vào ăn“
Bánh bao rửa tay xong ngồi vào mâm cơm, ta vẫn còn ngẳn ngơ.
Thửu tổng kết 1 chsut về bữa cơm này: Tỏi do Tần Thủy Hòang bóc, cơm do kinh Kha thổi, trứng do Hán Cao Tổ đánh, ga nấu bếp là do Tây Sở bá Vương Hạng Vũ thay, đem đồ ăn ra là danh kĩ Lý Sư Sư– đúng, nếu so sánh bữa cơm àny với 1 bộ phim điện ảnh, có thể ví với việc biên tập là Tom Cruise, chỉ đạo nghệ thuật là Brad Pitt, đưa cơm hậu cần là Marilyn Monroe,Clark Gable. Có đìeu đạo diễn và nhà sản xuất hơn kém nổi tiếng, chính là Tiểu Cường – manager tiệm cầm đồ Hảo Vài hào- cùng Mrs Bánh bao- receptionist tiệm bánh bao quán thang. Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mấy năm trước có mẩu tin giật gân nói có người làm 1 bữa tiệc tại khách sạn 5 sao tốn 380 000 NDT khíên cả XH xôn xao .
Bữa cơm này ở nàh ta tốn 180NDT, nhưng muốn nói tới ý nghĩa lịch sử, ta nghĩ không ai có thể tả nổi.
Lúc àny ta bỗng phát hiện mọi người đều nhìn ta chằm chằm, không ai động đũa. Ta kì quái hỏi Tần Thủy Hòang:“ Doanh ca, sao anh chưa bắt đầu ăn ?“
Tần Thủy Hòang vẩy vẩy đôi đũa nói: „ Trách xã ngươi cũng là khẩu nhân chủ nhân ( nói gì thì nói ngươi cũng là chủ nhân ởđây), chính thức trường hợp đói cxung phải cho ngươi cái mặt mũi yêu ( lúc nghiên túc ta cxung phải tôn trọng ngươi 1 chsut )“
Cả 1 bàn đế vương anh hùng hóa ra đang chừo ta phát biểu khai mạc! Ta tự vả vào miệng 1 cái cố gắng lấy lại tỉnh táo, giơ đũa gắp 1 miếng đồ ăn nói: „ Ăn thôi !“
Lưu bang kinh ngạc nói: „ Các ngươi ăn cơm cũng có qui củ như vậy à ?“ nói xong cũng làm động tác giống ta, rồi mới gắp 1 miếng thịt cho vào mồm.
Tần Thủy Hòang nói:“ Trước kia ta cũng không biết“, nói xong cũng tự tát vào mặt mình rồi bắt đầu ăn.
Hạng Vũ: „ Thật kì lạ“, tát mình 1 cái, gắp miếng cá.
Kinh Kha“...“, tự tát, bắt đầu ăn.
Lý Sư Sư cười:“ Đây là phong tục à ?“, vuốt vuốt mặt mình, xới cơm.
Bánh bao ngạc nhiên: „ Mọi người nhố nhăng thật“, xong trực tiếp ăn cơm. Cả bàn đều nổi giận chỉ trích nàng, làm bánh bao phải cười cười tự tát mình 1 cái , sau đó đứng dậy đi lấy mấy chai rượu: „ Rót rượu cho mọi người nè“ Lý Sư Sư đứng dậy cướp việc, nói: „ Biểu tẩu mệt nhọc cả ngày, để em làm cho“, sau đó rót đầy 1 ly cho nàng. Sau đó Lý mm cầm chai rượu nhìn mọi người thản nhiên nói: „ Mọi người đang ngồi đều là...“ ta khẩn trương trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng cảm thấy ta trừng mắt, lại nhìn bánh bao, dừng lại 1 chút, rồi mới nói tiếp:“... đều là nhân sĩ kiệt xuất ( độc giả đóan coi nàng học từ này của ai ?), Sư... em sẽ theo thứ tự quen biết rót rượu cho từng vị, mong các vị đừng hiểu lầm.“ Nói xong nàng rót rượu cho Kinh Kha:“ Kinh đại ca thủy chung là đệ nhất anh hùng trong lòng em.“ Sau đói cười với Doanh béo:“ Vẫn là câu nsoi cũ, Doanh ca hùng thị thiên hạ, cũng là anh hùng“, rồi tới phiên hạng Vũ:“ Lực bạt sơn hề khí cái thế, Hạng dadị ca ý chí tài tình kẻ khác tuyệt vọng mà trốn, chúc anh sớm ngày đòan tụ cùng chị dâu Ngu Cơ, lưu du tiên đạo.“
Bánh bao ngây ngốc hỏi:“ Thiểu nam em không phải top model sao ?“, sau đó lại ngốc nghếch hỏi hạng Vũ: „ Ý trung nhân của anh họ Vu à ?“ Lý Sư Sư cười với nàng, sau đó quay ra nói với Lưu bang đang mặt mũi không biết để vào đâu, nói:“ Còn Lưu đại ca, hi hi, dùng người sáng suốt, cổ kim chưua ai có thể so bì“ Lưu bang chép miệng hài lòng.
Lý Sư Sư quay lại phía ta, đôi mắt lưu động, cười thần bí,ta đưa ly ra cho nàng rót rượu, nsoi:“ Không cần nói gì cả, là duyên phận mà.“ Cô ả đáng giận này, khiêu vũ trên thân đao, dám chơi trò ú tim với ta. Nếu không pảhi may mắn ngày xưa bánh bao thường xuyên trốn học lớp văn sử địa, hôm nãy chắc chắn lộ tẩy. Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lý Sư Sư rót đầy rượu vào chén của ta rồi cũng rót đầy rượu vào chén nàng, nghe bánh bao nói:“ Không ngờ em cũng có thể uống rượu nặng, vậy chai rượu trái cây ta dự trữ thật là vô dụng.“
Ta giơ chén đứng lên: „ Các vị, gặp nhau là duyên phận, ở nàh của ta mọi người tề tụ, sau đó các bôn tiền trình ( ta rất muốn thòng thêm 1 câu „ vĩnh không gặp lại“ ), vạn nhất sau àny còn có thể gặp mặt, cũng vẫn alf bạn bè.“
Bánh bao miễn cưỡng cuwofi: „ Anh Cường cứ nói quá..“ nàng đương nhiên nghe ra lời ta nói có hơi quá quắt, nói chen vào giải vây.
Ngòai bánh bao ra, ở đây ai cxung không cự nự lời của ta, dù sao ta cũng đang nói lời thật.
Bánh bao nói:“ Chén rượu đầu, chsung ta uống cạn nha, Thiểu nam em có thể uống từ từ.“ Nói xong ực 1 hơi cạn chén.
Kinh Kha cùng Hạng Vũ bình sinh chưa từng ặp qua ai uống rượu bằng cái lý bé tí xíu mà còn ra vẻ ngầu dữ vậy , cùng nâng ly uống ực 1 hơi, sau đó đưa ánh mắt lưu luyến nhìn mấy chai rượu chưa khui. Kinh Nhị Sỏa kiếp trước là lọai tửu quỉ lưu manh thuộc tần lớp vô sản, có lẽ cũng là vì uống rượu quá nhiều mà trở nên ngu ngốc. Hạng Vũ bị vây công ngày cuối cùng còn có thể uống rượu suốt đêm, sau đó còn có thể mở đường máu đánh giết ra tới bờ sông, quả thật là „tửu lượng 2 lít“ trong truyền thuyết.
Tần Thủy Hòang và Lưu bang cũng không quen có người kính tủu mình nhưng lại uống trước, LÝ Sư Sư thì uống cạn 1 ly, sau đó nhíu mày, nhưung cũng không nói gì.
Bánh bao lắc lắc bình rượu cười nói:“ Xem ra mọi người đều uống rất khá ?“
Dưới sự xách động của Bánh bao, 3 tuần rượu diễn ra trong chưa đầy 10 phút. Tần Thủy Hòang đã có vẻ say say, hắn ôm bả vai Kinh Kha nói:“ Oai đói năm xưa ti không đúng ( Dù năm xưa ta quả thật không đúng ), ngươi cũng không nên đối đói như vậy yêu..“ Ta ội vàng đỡ lời nsoi:“ Chuyện không vui không nên nói ra.“
Bánh bao hỏi ta có chuỵê gì, ta giả bộ nói:“ 2 tên àny năm xưa còn hát rock có lúc tranh nhau làm hát chính.“
Lý Sư Sư rì rầm nói chyuện với hạng Vũ, nàng tỏ ra rất ngưỡng mộ ngu Cơ. Nàng uống rượu vào cũng hơi hồ đồ, muốn xin ảnh ngu Cơ Hạng Vũ chụp với nhau.
Trong đám người này, gióng ta nhất thực ra lại là Lưu bang. Xuất thân du đãng nhưu nhau nên dễ gần với nhau. Hắn ôm ta, nói bằng khẩu khí đại ca, bắt đầu giả ngầu, kể năm xưa hắn thế nào thế nào. Uống xong 2 tuần rượu nữa hắn nhìn ta khẳng khái nói:“ Về sau có việc gì kêu Lưu ca, chuyện khác ta không giúp được, đánh nhau ta kêu vài chục vạn huynh đệ đi giúp là vẫn còn có thể làm được a...“ quả là ý chang ta năm xưa !
Lúc này ta bỗng nghe có người kêu tên ta ngòai cửa, ta mở cửa ra nhìn thấy Lưu Lão Lục đang nhìn ta, đứng cạnh taxi, bên trong còn có 1 người!
Ta châm điếu thuốc, sẵn hơi men hầm hầm đi mở cửa. Ta bỏ qua Lão lục, ngắm nghía người kia trước, thấy hắn là 1 người trung niên, gầy gầy, da káh trắng trẻo, nhưung lại mặc 1 bộ đồ công sở. Ta nghĩ ngợi không rõ trong lịch sử còn có danh nhân nào trông có vẻ yếu bệnh như vậy, nắm lấy hắn hỏi:“ Trần hậu chủ ? Hán hiến đế ? Tổ tông của ngươi còn đang trong phòng uống rượu kìa.“
Vị trung niên kia hỏang sợ gạt tay ta ra, né ra xa xa. Ta hắc hắc cười: „ Nhóc, thảo nảo ngươi không bảo vệ được giang sơn.“
Lưu Lão lục ung dung nói:“ Hắn là tài xế taxi- ta không đem theo tiền“
.....
Ta bo thêm cho tài xế 10 NDT, hơi men cũng tiêu đi không ít, lo lắng ngóai đầu nhìn tứ phía, may quá không có ai.
Lưu Lão lục nsoi:“ Ngươi yên tâm, sau àny ta cxung sẽ không từng người từng người đưa tới trước mặt ngươi.“
Ta nhanh chóng rút điếu thuốc đưa cho Lão Lục, sảng khóai nói:“ Ông cũng có lúc lương tâm bộc phát ha.“ Lưu Lão Lục châm lửa, phả khói, nói:“ Gần đây ở Minh giới quậy nhất là 300 tên Nhạc gia quân cùng với 54 điều hảo hán Lương Sơn Bạc, cho nên độc thân không có ai chen vào danh sách phê duyệt được.“
Ta dập ngay điếu thuốc, lấy hết bình tĩnh hỏi hắn:“ Có ý gì ?“
„Không có cách nào khác, ngươi chua nghe qua „ hám sơn dịch, hám Nhạc gia quân nan“ sao ? 300 tên này là bộ đội đặc công liều chết của Nhạc Phi, năm xưa thẳng tiến vào 500 000 quân Kim, xém nữa thành công chém đầu Kim Ngột Thuật. Mặc dù không ai còn sống, nhưng cũng làm lão kim mặt xám àmy tro, bị Nhạc Phi đuổi giết 200 km. 300 tên àny xuống âm tào cùng lúc, cho nên bây giừo cũng đồng thời đòi trọng sinh. Vất vả lắm mới làm cho bọn họ đồng ý trọng sinh về thời của ngươi.“
Ta rất bình tĩnh hỏi:“ Ngươi lại lừa bọn họ tới đây ?“
„Đương nhiên không phải, chẳng qua ngươi vẫn còn 1 tháng chuẩn bị, ở dưới đó làm thủ tục cho bọn kia cxung cần chừung đó thừoi gian. Mà đám Lương Sơn bạc cũng có thể đồng thời tới. Không phải ta đã nói sao, ta sẽ không đem từng người từng người tới chỗ ngưô nữa.“
„ngươi cũng không thể đem đám người kia tới chỗ ta làm phim „300“ a, lại còn đám Lương Sơn đại tụ nghĩa, ta chịu nổi sao ? Chưa nói ăn cơm, ta xếp chỗ ngủ cho bọn họ kiểu gì ? Chia ca ngủ đứng ? Chỉ nói tới 5 người trên lầu ta cũng nuôi không nổi, tính riêng hôm any bọn hõ tốn hơn 2000NDT của ta, tài khỏan giừo còn có 70NDT, ngươi nói ta tiêu 70NDT này như thế nào đây ?“ Ta hét lên như sấm, nắm chặt Lưu Lão lục, rất diễn cảm:“ Các người làm thần tiên cũng là cha sinh mẹ dưỡng mà, không thể cứ làm việc như vậy chứu hả ? Tên bạch Khơi kia chôn sống 400 000 quân Triệu, 400 000 tên lính đó cũng là chết cùng lúc đó, bọn họ mà quậy các ngươi làm sao đây ? Thành phó này dân số mới có 1 triệu à...“ Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lão thân côn vẫn hsut thuốc rất sảng khóai, sau nửua ngày mới nói:“ Chúng ta sẽ không quá đáng tới cỡ đó, chẳng qua Nhạc gia quân và Lương Sơn huynh đệ cũng là lỡ mồm hứa rồi, không đổi được. Biện pháp thì ngươi ráng tự nghĩ, còn về tiền...“
Ta lập tức chắp tay trước ngực, ánh mắt đầy sao lung linh
„ éc, ... cái àny ngươi cxung phải tự nghĩ cách.“
Ta cúi đầu tuyệt vọng tìm tòi, Lưu Lão lục haha cười nói:“ Gạch đá xung quanh ta đều dọn đi chỗ khác rồi.“
18.10.2010
Quyển 1: Tiệm Cầm Đồ Hảo Kỷ Hào Chương 18
28 Cách Tôi Luyện Thành Phú Ông. Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Ta đã nhìn ra, Lưu Lão Lục so với ta tàn nhẫn hơn nhiều, lão du đãng này trước khi thành thần tiên ta dám khẳng định hắn là cái loại người ngồi chồm hổm ôm đầu không hoang mang bị cả đám người bu đập hội đồng. Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ta vô lực chỉ biết dựa vào tường mà phun khói thuốc, nói: "300 Nhạc gia quân tôi sẽ nghĩ cách nhưng một nửa anh hùng của Lương Sơn Bạc là một tổ chức vô kỷ luật không có người lãnh đạo, tôi không muốn lão dẫn một số người này đến được không? Tôi phản đối trong nhóm không người tôi quen, chẳng hạn như Lý Quỳ (1) và Hoa Hạng Hổ (1) những tên khó chơi đó đừng đưa đến đây để tránh tai họa, còn Hoa Vinh (1) cùng anh em họ Nguyễn (1) thì tới đây cũng không sao, tại Thế Vận Hội 2008 môn bắn tên và bơi lội của chúng ta chưa đoạt được huy chương vàng đó?"
"Hắc hắc, nếu còn thời gian đứng đó ba hoa thì không bằng suy nghĩ ra cách nào kiếm tiền đi – ta đã giúp ngươi tính hết rồi, một người tiêu chuẩn là 30 đồng một ngày, hơn 300 người một ngày tiền cơm khoảng 10,000, hơn nữa chỗ ở tiêu điều nhất cũng phải mất 100 đồng/ngày, 30 phòng là 3000, còn dùng cho các thứ linh tinh khác thì tính đại cho ngươi 2000, một ngày vị chi là 15,000NDT, 10 ngày là 150,000NDT, một tháng là….", Lưu Lão Lục đột nhiên lấy ra một cái máy tính bấm bấm, "một năm là 4,800,000NDT, ta cũng còn lương tâm, thôi vậy sau này mỗi năm sẽ mang đến cho ngươi số lượng giống như thế thôi, ngươi kiếm một năm khoảng 5,000,000NDT là đủ rồi."
"5,000,000NDT? Là đủ? Thần tiên các người nói chuyện vô lương tâm vậy sao? Lão cứ đi xuống mà hỏi Diêm Vương đi, từ lúc Bàn Cổ khai thiên địa tới nay thì Tiêu gia chúng ta toàn bộ liệt tổ liệt tông cho tới thế hệ bây giờ xem có ai có thể kiếm ra số tiền đó không” "
Lưu Lão Lục cười ha ha vỗ vỗ bả vai ta: "Chỉ 5,000,000NDT thôi mà, sao ngươi nghĩ khó khăn quá thế, thôi hãy cố suy nghĩ biện pháp đi"
Trong đầu ta bây giờ toàn là ngập tràn các mẫu quảng cáo online, nghe đâu có những người " đầu tư vào 200 mỗi tháng thì sẽ thành tiền trăm ngàn” gì đó, không lẽ những người đó cũng giống như ta, chính là thân phận bán tiên bị ép bức?
Xem ra ta chỉ còn cách liều mạng đem bán cây kiếm của Kinh ngốc hay bộ giáp của Hạng Vũ thôi, nghĩ đến Hạng Vũ, ta hỏi lưu lão Lục: "Ngu Cơ có còn ở dưới không?”
Lưu Lão Lục đột nhiên thở dài một hơi nói: "Ngươi thật sự nghĩ ta không biết Hạng Vũ đang suy nghĩ gì à, ta đã nói với ngươi rồi, Sinh Tử Bộ sai sót chỉ là đối với một số ít thôi, còn Ngu Cơ thì thuộc về người có cái chết bình thường, cô ta đã đi đầu thai rồi, bây giờ ngươi đã hiểu rõ tại sao chỉ có 54 anh hùng của Lương Sơn Bạc đến đây chưa?”
"Vậy ông có thể mang Ngu Cơ trở lại âm phủ không? Sau đó đem nàng đến chỗ này, Hạng Vũ quả rất đáng thương, lớn đầu như vậy mà còn mỗi ngày ôm đầu khóc lóc thảm thiết thấy mà tội”
"Khùng à, sao ngươi lại xúi ta giết Ngu Cơ, với lòng dạ độc ác này của ngươi bây giờ thì sau này muốn trở thành tiên cũng khó đó, cô nàng hiện tại đang sống rất tốt, kỳ thật cho dù nàng bây giờ có sống lại thì đã sao, cũng không còn nhớ gì đến Hạng Vũ nữa, nếu lúc trước không uống canh Mạnh Bà thì nàng nhiều nhất có thể nhớ ra nàng và một người nữa…”, nói đến đây Lưu Lão Lục đột nhiên cảnh giác liếc mắt nhìn ta một cái, lập tức dừng lại, rồi nói tiếp, "Kỳ thật những tên đế vương anh hùng này không muốn đi đầu thai cũng không phải là muốn trở lại thời đại của họ làm ra sóng gió gì nữa đâu, bọn họ chỉ là không nỡ mất đi phần ký ức họ có được, giống như Tần Thủy Hoàng và Lưu Bang vậy, họ đều thuộc dạng này."
"Nhắc nhở ngươi một câu, 300 Nhạc gia quân kia đối với Nhạc Phi có độ trung thành rất cao đó, chỉ với một cử chỉ và lời nói của Nhạc Phi thôi, nếu muốn san bằng nơi nào thì không tới 10 giây là 300 tên này đã mần nó thành bình địa rồi, Nhạc Phi là người tốt, chỉ tiếc hắn cũng đi đầu thai rồi, 300 tên này tụ tập cùng một chỗ không chịu chia lìa, thật không biết là muốn làm gì nữa, ngươi phải nhớ lưu ý đó. Còn 54 anh hùng Lương Sơn thì ngược lại, dễ quản lý hơn so với bọn lính, bọn họ chủ yếu tới đây để hưởng thụ chơi đùa thôi."
Ta cười mếu máo đem nửa gói thuốc còn lại để vào túi Lưu Lão Lục: "Tôi cầu ông chuyện này, trước khi bọn họ đến, ông có thể dẫn trước đến đây cho tôi mấy người biết làm ăn buôn bán không, như Phạm Lãi (2) chẳng hạn, nếu không thì ông hãy dẫn tới đây hai người Do Thái cũng được”
Lưu Lão Lục khinh bỉ nói: "Đem nửa gói thuốc đi hối lộ ta đây lần đầu tiên mới thấy đó – hãy chờ ta cứu thóat con quái thú “trung thạch du” kia thì sẽ cùng ngươi nghĩ biện pháp sau”, cuối cùng Lưu Lão Lục vẻ mặt cười nịnh nói, "À còn chuyện này nữa, ngươi cho ta mượn thêm 6 đồng lẻ đi , từ đây đến thị trường chứng khoán cũng hơi xa -- "
Ta móc ra 5 đồng đưa cho lão, để xem tên tài xế nào xui xẻo gặp lão đây.
Ta trở lên lầu thì thấy Tần Thủy Hoàng đang cầm máy MP4 thấy ai cũng chụp, còn Lưu Bang thì ôm choàng lấy bả vai của Kinh Kha đang ngồi tại ghế salon nói chuyện rất hưng phấn nhưng không biết hắn nói gì. Bao Tử và Lý Sư Sư hai người ngồi hai bên phải trái của Hạng Vũ, còn mặt của Hạng Vũ thì đỏ bừng và cúi đầu, xem bộ dáng như đang nức nở - muốn khóc, Lý Sư Sư không ngừng vỗ nhẹ vào lưng hắn, ta lại nhìn quanh thì thấy ba bình rượu trắng và một chai rượu tây trống không nằm lăn lóc dưới đất, ngay cả mấy *** bia để trong tủ lạnh cũng đã lấy hết ra đặt trên bàn, xem ra trừ ta thì tất cả đều say cả rồi.
Bao Tử thấy ta trở lại, đi tới mà nói: "Câu chuyện của anh to con rất cảm động, dường như là trước kia em có nghe qua rồi, cô gái đó đã vì người yêu mà tự sát”
"Anh Vũ, anh tới đây một chút."
Ta vất vả lắm mới lay động thân hình to lớn của Hạng Vũ đi xuống dưới chân cầu thang, tiếp đó ta móc ra một điếu thuốc, theo thói quen cũng móc một điếu đưa cho hắn, hắn sửng sốt một chút rồi đưa tay lấy, ta cùng hắn ngồi ở bậc thang, sau khi chúng ta đốt lửa mồi thuốc, ta nói: "Anh Vũ, em đây có nói lời không phải anh cũng đừng trách, anh chỉ còn lại một năm thời gian sống thôi, chị dâu cho dù trong thời gian này có sống lại đến đây thì hai người cũng sẽ một trước một sau chia tay nữa, vậy thì cần gì phải đau khổ thêm lần nữa, em nghĩ anh nên cố gắng sống vui vẻ hết thời gian một năm này đi, sau đó trờ xuống dưới uống chén canh Mạnh Bà là xong, điều gì cũng sẽ quên hết, nếu như anh cùng chị dâu hữu duyên thì nói không chừng kiếp sau sẽ được gặp lại"
Hạng Vũ vô sự tự thông mà đem khói phun ra từ lổ mũi, thản nhiên nói: "Chú không biết được cái cảm giác người phụ nữ mà chú yêu thương chết trong lòng chú đâu, nếu một ngày nào đó chú em rơi vào hoàn cảnh như vậy thì chú em sẽ không nói ra những lời như thế”
Trời ơi, giúp con thuyết phục tên này.
Ta lại nghĩ tới mặt khác một chuyện đến, nói: "Anh Vũ, bây giờ nếu em mang tới cho anh một đội quân 300 người thì anh có thể chỉ huy không, bọn chúng tuyệt sẽ không kém hơn 800 thân vệ khi xưa của anh đâu." Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Định đánh ai vậy? Đối phương có bao nhiêu người?"
"Không đánh ai cả, chỉ là nhờ anh giúp em quản lý đừng để bọn họ gây chuyện thôi"
Ánh mắt của Hạng Vũ lại ảm đạm: "Vậy không có hứng thú."
Tên này, con mẹ nó, thật sự là tên cuồng chiến tranh mà, giờ mà Hitler (3) cùng đám quân Đảng Quốc Xã (4) của hắn sống lại thì ta chắc tên này sẽ không có thời gian nghĩ tới chuyện của Ngu Cơ nữa đâu.
Biện pháp này hay à nha!
Đang lúc này thì nghe được tiếng nói của Bao Tử vang khắp nhà, nàng đang chuẩn bị mở dàn Karaoke, chỉ nghe nàng một hai một hai, tiếp đó nói: "Anh Cường, anh to con, sau khi nghe được âm thanh này xin hãy mau trở vào để ca hát"
Ta đứng lên nói:" Chuyện của chị dâu chuyện em sẽ nghĩ biện pháp, tối nay chúng ta cứ chơi cho thoải mái đi, đừng nghĩ chuyện vẩn vơ nữa”
Lúc ta kéo hắn đi vào phòng của Bao Tử thì đã Tần Thủy Hoàng bọn họ cũng đã lựa chỗ ngồi xong hết rồi, với Lưu Bang thì đây là lần đầu tiên hắn xem TV, Kinh Kha thì bắt đầu hướng hắn thảo luận về cái đề tài bất di bất dịch – lý luận người lùn.
Bao Tử đem micro đưa đến trước miệng Lý Sư Sư, Lý Sư Sư vô cùng cẩn thận mà “á” một tiếng, cả căn nhà đều vang vọng đầy tiếng của nàng, á á á dội lại.
Trên màn hình Dung Tổ Nhi (5) đang chớp cặp mắt to lay láy, tiếp đó bắt đầu hiện chữ, lời bài hát như sau: khi em còn là một cô gái ngây thơ, gặp phải tình yêu từ xưa đến giờ chưa biết cảm giác…. Đây là bài hát mà Bao Tử thích nhất, nàng thấy Lý Sư Sư ngồi há mồm không động đậy, rồi cũng hát tiếp: " Cho đến khi anh rời đi, bỏ em lại trong biển mây bồi hồi, rõ ràng không ai có thể thay thế được anh, không ai đáng cho em tin cậy."
Ta giựt lấy micro, cũng không thèm nhìn màn hình hiện ra chữ gì, liền lớn tiếng ca lên: "Bằng hữu ơi bằng hữu, xin mời rời đi ta -- rời đi ta!"
Bao Tử liền đứng lên cho Hạng Vũ ngồi xuống chỗ của nàng, sau đó kéo ta ra khỏi phòng, ta đem micro thảy cho Lưu Bang, theo nàng đi ra, ta dành nói trước tiên: "Anh chợt nhớ ra điều này, hôm nay sao em không đi làm?"
"Em đã gọi điện thoại nói với đồng nghiệp giúp em rồi – anh Cường à, hôm nay anh có chỗ không đúng đó, trước kia bạn bè đến nhà chúng ta ăn uống thì có khi nào em thấy qua anh như vậy đâu chứ, nói thật anh có phải đang sợ em mất hứng không?"
"Em muốn nói gì?”
"Trong nhà có nhiều người như vậy thì đương nhiên lúc nào cũng phiền cả rồi, bất quá sao anh lại hạ lệnh trục khách (t/g: Tần Thủy Hoàng sáng tạo câu này), bộ không sợ làm tổn thương trái tim người ta sao? Anh nếu không có đủ tiền thì em sẽ tiếp cho anh, nói thế nào thì người cũng đã đến rồi, cũng đã ở đây một thời gian, anh đừng làm ra vẻ chủ cả nữa”
Nhà của Bao Tử thì lớn được bao nhiêu hả, ta thật muốn hô lên câu vạn tuế và vân vân nhưng lại sợ câu dẫn ra tâm sự của một số người. Bao Tử dùng khẩu khí rất lớn mà nói: "2000NDT đủ không?", thật sự nàng có chút dấu làm của riêng mà ta không biết. Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ta rất muốn nói cho nàng vào một tháng tới đây nàng có thể xem được một cuốn truyện kể về tình cảnh của "Nhạc gia quân trong truyền thuyết" tới đây ăn nhờ ở đậu tại nhà chúng ta, rồi nàng sẽ ao ước được cao chạy xa bay khi trông thấy tên Cửu Văn Long Sử Tiến (1) mình đầy hình xăm cộng với 53 vị huynh đệ hạ sơn kéo tới.
Ôi, Bao Tử vừa đáng thương lại vừa hạnh phúc, nàng còn chưa biết có người, í lộn, là thần tiên đang ép buộc người chồng tương lai của nàng trở thành phú ông kìa.
Ta phải làm sao để kiếm được số tiền khổng lồ đó đây?
Bây giờ trong nhà chỉ còn có hai món đồ rất đáng giá thôi, nếu ta bán đi thì có thể mua được cả một nửa thành phố chứ chả chơi, còn cái thứ ba đáng giá nữa đó chính là mấy chai rượu và *** bia nằm đó.
Lúc này trong phòng Lưu Bang đang cầm micro chơi đùa, hắn gào thét khan cả giọng ca khúc hát thành danh của hắn: "Đại phong khởi hề vân phi dương, uy gia hải nội hề quy cố hương (6)……”
T/g: Tại sao đầu đề tài lại là 28 cách, mọi người không nên suy nghĩ nhiều, cám ơn sự ủng hộ của mọi người.
*****
(1) Lý Quỳ, Hoa Hạng Hổ, Hoa Vinh, anh em họ Nguyễn (Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Ngũ), Cửu Văn Long Sử Tiến: là các anh hùng của Lương Sơn Bạc (xem thêm danh sách tên của 108 anh hùng tại đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Danh_s%...1n_B%E1%BA%A1c)
(2) Phạm Lãi: Phạm Lãi (chữ Hán: 范蠡), tên tự là Thiếu Bá (少伯), là một tướng tài của nước Việt ở Trung Hoa thời Xuân Thu Chiến Quốc, người đã giúp Việt vương Câu Tiễn tiêu diệt nước Ngô. (xem thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/Ph%E1%BA%A1m_L%C3%A3i)
(3) Hitler: Adolf Hitler (trợ giúp·chi tiết) (20 tháng 4 năm 1889 – 30 tháng 4 năm 1945) là chủ tịch Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa (Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei, viết tắt NSDAP) từ năm 1921
(xem thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Adolf_Hitler)
(4) Đảng Quốc Xã: Đức Quốc Xã, còn được gọi là Đệ tam Đế chế hay Đế chế Thứ Ba, là nước Đức trong giai đoạn 1933-1945 dưới chế độ của Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa (tiếng Đức: Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei, gọi tắt Nazi), tiếng Việt gọi tắt theo cách tương tự là Đảng Quốc xã, với Lãnh tụ (Führer) là Adolf Hitler. (xem thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%...BB%91c_X%C3%A3)
(5) Dung Tổ Nhi: xem hình tại đây (quá đẹp ^^) http://www.google.com.vn/images?hl=v...ed=0CCwQsAQwAA
(6) Bài hát này gọi là Đại Phong Ca do Hán Cao Tổ Lưu Bang một lần về quê hương sáng tác (sưu tầm):
大風歌
大風起兮雲飛揚,
威加海內兮歸故鄉,
安得猛士兮守四方。
Đại Phong Ca
Đại phong khởi hề vân phi dương,
Uy gia hải nội hề quy cố hương,
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương.
Dịch nghĩa:
Gió lớn nổi lên chừ, mây bay tỏa ra,
Thêm oai ở hải nội chừ, trở về quê cũ,
Muốn có được tướng khỏe chừ, giữ bốn phương
Bài ca gió lớn (Người dịch: Huỳnh Minh Đức)
Gió lớn dậy hề, mây tỏa ra
Uy tràn trong nước hề, về quê nhà
Sao được tướng giỏi hề, giữ nước ta.
Lúc này đột nhiên nghe trong phòng không có động tĩnh gì cả nên ta vội đẩy cửa ra nhìn thì thấy Lý Sư Sư một tay đang cầm bí kíp “Sữa chữa điện gia dụng” tham chiếu, sau đó lấy cái đĩa hát đặt vào máy DVD, tiếp theo trên màn hình xuất hiện một cô y tá Nhật Bản với cặp ngực tròn trĩnh bước vào phòng bệnh uốn éo khêu gợi người bệnh nam, đọan nói chuyện phát ra: một tràng tiếng Nhật phát ra “ưu mỗ mỗ mỗ mỗ tử”, sau đó tên người bệnh lấy tốc độ sấm sét lao tới người của mỗ mỗ tử, đôi tay ma quỷ chụp vào cặp ngực tròn trình nhào nắn làm cho hình dạng của nó biến hóa khó lường, mỗ mỗ tử rên lên một tiếng yêu kiều, không thể tự kiềm chế.
Lưu Bang vừa nhìn thấy liền vui vẻ nói: "Có ý nghĩa đây"
Ta vội vã chạy tới đứng chắn trước TV, Lý Sư Sư gương mặt đỏ hồng trốn sang một bên, Lưu Bang đưa tay vẫy vẫy nói: "Mau tránh ra"
Sau đó lại nghe tiếng nói đầy dâm dục của mỗ mỗ tử vang lên: "Á tê dại, y cô y cô -- " (d/g: tiếng Nhật không biết ^^), cái đĩa này là chỉ có những cảnh đơn giản, chỉ trực tiếp bửa chém thôi, không hát hò dạo đầu gì hết.
Bao Tử trực tiếp bước vào lấy cái đĩa mang ra ngoài, nàng rất thản nhiên ra vào: "Nếu muốn xem thì các anh cũng phải chờ cho hai người nữ ở đây rời khỏi cái đã chớ”
Lưu Bang: "Vậy các cô hãy đi ra ngoài đi"
Tần Thủy Hoàng: "Chắc em cũng cùng Tiểu Cường thuờng xem mấy trò chơi này ha”
Lời vừa nói ra nhất thời kinh động toàn trường, ngay cả tên Kinh ngốc cũng nhìn ta hắc hắc cười – mấy tiếng dâm đãng.
Những lời nói giỡn như thế Bao Tử nghe cũng đã quen nên không kinh ngạc gì, nàng không cho là đúng mà cãi: "Em không tin anh và vợ anh chưa từng xem qua loại phim này"
Ngoại trừ lần này ra thì Tần Thủy Hoàng rốt cuộc có từng xem qua phim cấp bốn hay chưa cũng không thể kiểm chứng vì sử sách không hề ghi lại.
Buổi tối nhóm người chúng ta liền chia thành ba tổ, Bao Tử cùng Lý Sư Sư một tổ, Lưu Bang cùng Kinh Kha một tổ, còn lại Hạng Vũ, Tần Thủy Hoàng cùng ngủ chung với ta trong kho hàng.
Kinh Kha đối với mỗi vấn đề mà Lưu Bang hỏi thì đều trả lời hết, mặc dù nguyên lý đều là sai lầm, tuy nhiên cũng có một đáp án chính xác duy nhất là nếu như hắn trả lời không được thì hắn sẽ nói: "Nơi này là tiên giới, có nói ngươi cũng không hiểu"
Còn hơn Lưu Bang, Hạng Vũ cứ lải nhải nói lời xin lỗi với Doanh béo, năm đó hắn chiếm thiên hạ của Tần Thủy Hoàng, hễ mà gặp người hay vật thì không phải giết cũng là thiêu, hắn còn đào qua mộ phần của Tần Thủy Hoàng nữa, còn Ngu Cơ cũng rất khó nói, không chừng còn gõ luôn cửa mộ của mấy bà vợ Tần Thủy Hoàng nữa à.
Bây giờ hắn mới phát hiện ra Doanh béo là người rất thành thật cho nên đại khái cũng cảm thấy áy náy, Doanh béo còn muốn cùng ngủ chung với hắn nữa chớ nhưng sau đó lại phát hiện ra một thói quen của Hạng Vũ là lúc ngủ thì cứ đưa cặp cẳng lên không quơ quơ thì mới thôi. Hai người hàn huyên trò chuyện về các sự tình thời Tần triều, Tần Thủy Hoàng cũng có nghe nói qua ông nội Hạng Yến của Hạng Vũ, tiếp đó lại bàn tới chuyện người đẹp, tiếp lại tổng kết một chút về kinh nghiệm thống nhất đất nước nói cho Hạng Vũ,và cũng kể lể những năm tháng đứng chót vót trên cao gặp cảm giác gì. Bất quá Hạng Vũ rốt cuộc đã làm cái gì thì Tần Thủy Hoàng cuối cùng cũng không có hỏi tới.
Ta mặc dù cũng có uống một chút rượu, nhưng cũng không thế nào ngủ được vì 300+54 cơn ác mộng kia đã dằn dặt ta cả một đêm, trong nỗi tuyệt vọng ta thậm chí mơ thấy một lão già người Hong Kong đang kích động kéo tay của ta nói: Con ngoan, con kỳ thật chính là con riêng của ta, ta là Lý Gia Thành (1) nè.
Ngày hôm sau ta thức dậy thì đã giữa trưa, Bao Tử đã đi làm rồi -- nàng hôm nay phải làm bù cả hai ca, ta ngước nhìn lên đồng hồ thì thấy đã 11 giờ, Hạng Vũ không thấy ở trong phòng, chỉ có Doanh béo ngồi ở đó tay cầm MP4 đang chơi trò "tìm chỗ khác nhau"
Ta ra khỏi phòng thì nhìn thấy Lý Sư Sư đang mang tạp dề chuẩn bị cơm trưa, trong cái túi của tạp dề có để cuốn bí kíp sinh tồn của nàng – “Sửa chữa điện gia dụng”, cô nương này chẳng những ngực to, hơn nữa não cũng có luôn, mỗi một món đồ điện đều là học xong rồi mới sử dụng, nghe nói nàng chưa tới 8 giờ đã rời giường rồi, cũng may mắn nàng rất cẩn thận nên cũng không có đi nghiên cứu cái bình ga vừa mới thay, nếu không thì dương thọ một năm của nàng ta không dám đảm bảo. Được rồi, lần sau thấy Lưu Lão Lục ta sẽ hỏi lão một chút là ta có thể sống được bao lâu. Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hạng Vũ thì thức dậy chạy bộ, trong chuyện Ngu Cơ thì hắn giống như một trái bom hẹn giờ , nhưng bây giờ thì không cần lo lắng rồi.
Lưu Bang cũng thức dậy rất sớm, chờ cho Bao Tử vừa đi khỏi thì liền quấn quít lấy Lý Sư Sư van nài nàng mở cái phim ngày hôm qua cho hắn coi.
Mấy cái đĩa phim ta đã đem đi dấu hết bởi vì trong đó có một cái đĩa phim cấp 3 nói về Lý Sư Sư.
Còn Kinh ngốc thì đang làm cái gì ta sẽ không dài dòng nữa.
Ta phát hiện ra một điều là mấy tên đế vương anh hùng này chẳng có tên nào lười biếng thích ngủ nướng cả, trong sử sách ta đọc trước kia có nói rằng bọn họ kiêu xa dâm dật thì trong đầu ta trong đầu liền xuất hiện ý nghĩ "Ngủ xong đếm tiền, đếm tiền xong lại ngủ”, nhưng bây giờ xem ra thật là ta quá ngây thơ, kỳ thật bọn họ còn thức sớm hơn mấy con gà nữa, khoa học đã chứng minh những ngừơi thiếu ngủ thì tính ham mê sắc dục sẽ rất mạnh mẽ cho nên vì thế đã có một vị tiểu thư thân phận người hầu mang trong mình một người thống trị (t/g: từ hiện đại gọi là sinh sản), do đó những câu hỏi tự nhiên trong vấn đề này cũng xuất hiện và không thể kiểm chứng: Trụ Vương (2) ra sao? Tùy Dạng Đế (3) thế nào? Võ Tắc Thiên (4) thì sao? Bill Linton (5) làm gì? …..
Dưới sự phụng dưỡng của Lý Sư Sư ta quất một tô cháo đầy thịt và trứng, sau đó miệng ngậm cây tăm ưỡn cái bụng như lão địa chủ lão lắc lư đi xuống lầu. Cửa tiệm ta vẫn mở từ tối qua đến giờ vì thứ nhất là chỗ này hẻo lánh không có người lạ, thứ hai cũng không có đồ gì có thể trộm đi cả, không tin thì ngươi hãy nhìn xem, hàng ghế salon cùng cái bàn thủy tinh để uống trà, mấy đồ vật này ngay cả Hạng Vũ một lần cũng không thể khiêng đi hết được, còn bức tranh nghệ thuật treo trên tường thì cũng chẳng đáng giá là bao, tuy nhiên ngay chỗ này ta đã có thiết kế, cây đinh treo tranh ta đã đóng thật chặt và dán nhiều keo dán sắt, muốn trộm nó ư? Ngươi phải đứng trên ghế salon kéo nó nửa ngày trời đó. Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
...Đáng giá nhất chính là cái máy vi tính của ta cùng với một số dữ liệu khách hàng, bàn phím cùng CPU thì đã được để trong tủ khóa lại. Ngoài ra trong một hộc tủ của ta còn có một bộ đồ tây nữa, đây là bộ đồ của người mà ta gọi một tiếng ông chủ, lão Hác phát cho. Có lần lão gọi điện thoại cho ta, giọng rất nghiêm túc bảo ta phải chú ý tới hình tượng của công ty (t/g: ta đến nay vẫn không biết đựơc lão mở công ty gì?), nói cái gì trong thời gian làm việc mà không ăn mặc chỉnh tề thì sao mà làm ăn. Nửa tháng sau đó lão đến chỗ của ta xem xét tình hình, do lời của lão ta mới cố gắng tròng bộ đồ tây vào, toàn thân ta chảy đầy mồ hôi vì nực nội. Lão vừa thấy ta đã vui vẻ hỏi ta làm gì đó, ta trả lời là cái này không phải ông bảo tôi mặc sao. Nói chuyện với lão một hồi lâu thì lão vỗ đầu: ngày đó ta uống hơi nhiều nên lộn người. Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hiện tại đã nửa năm rồi ta chưa có gặp lão nhưng ta chả bao giờ nhớ đến lão cả, nếu không phải tiền lương mỗi tháng cứ đều đều gửi vào tài khoản của ta thì ta thậm chí cũng hoài nghi lão có phải đã quên luôn cái tiệm này là của lão.
Lão Hác kiếm được tiền rất nhiều vì mỗi lần gặp lão thì lão luôn ăn bận bảnh bao, đồ toàn hàng hiệu, trông giống như là một ông chủ lớn của tập đoàn nào đó, những bộ quần áo mà lão đã mặc thì ta chưa từng thấy lão mặc nó lần thứ hai, điều này nói rõ lão giàu có hơn lão Phan nhiều lắm. Ta đoán việc làm ăn của lão hàng năm đại khái có thể kiếm được 3,000,000 đến 4,000,000NDT, nếu như mà gặp may mắn thì còn nhiều hơn.
Ta bỗng nhiên nghĩ tới, kỳ thật cho dù là lão chủ Hác đi nữa cũng nuôi không nổi nhiều người như vậy.
Tiền! Tiền! Làm thế nào mới có thể trong một tháng kiếm ra 5,000,000NDT đây? Cho Kinh ngốc đi làm tư vấn nghe chửi, cho Lý Sư Sư đi ngồi bàn tiếp khách, Tần Thủy Hoàng đi lau buồng điện thoại công cộng, Lưu Bang thì bán hàng đa cấp, Hạng Vũ thì ở không bên cạnh ta, và ta khi đó khẳng định sẽ bị người khác ghen ghét, nói là ta giữ riêng cho mình một tên vệ sĩ (t/g: ta muốn viết vậy xem ai có thể làm gì ta?)”
Ngay lúc này đột nhiên có một người đàn ông trông rất bảnh bao cầm một cái hộp đi vào, hắn nhìn ta liếc mắt một cái rồi dùng giọng nói đầy hoài nghi hỏi: "Anh là chủ ở đây à?”
Ta vừa nhai cây tăm vừa hỏi: "Có chuyện gì?", nhìn cái vẻ của hắn ta cảm thấy không khoái chút nào.
Tên này nhẹ nhàng đặt cái hộp lên bàn, tiếp đó móc ra tấm danh thiếp đưa cho ta, ta cũng không thèm nhìn cầm lấy trực tiếp bỏ vào túi, tuy nhiên hắn cũng rất kiên nhẫn, nói: "Tôi họ Trần, lần này tới đây là vì muốn cầm món đồ này, anh xem qua một chút vậy"
Vừa nói vừa mở nắp hộp ra, ở bên trong là một cái bình màu trắng rất kỳ lạ, cái bình có cổ dài hơn nhiều xa so với mấy cái bình bình thường , giống như bình cắm hoa vậy.
"Đây là…."
"Đây là một món đồ cổ, bây giờ tôi mời anh xem trước rồi báo giá tiền cho tôi, nếu thấy được thì tiến tới”
Ta thấy tên họ Trần này sao quá chắc chắn, ngược lại càng tăng thêm lòng nghi ngờ, ta liền định đánh điện thoại gọi lão Phan, ngay lúc này tên họ Trần lại nói thêm: "Có thể nói trước cho anh biết, đây là một món đồ cổ thuộc thời của Tống Huy Tông đó”
Ta theo lệ mà gật đầu, tiếp đó cố lục lọi số điện thoại của lão Phan.
Tuy nhiên sau đó ta liền có phản ứng, sửng sốt một chút, hỏi: "Anh nói thuộc thời nào?"
"Là thời của Tống Huy Tông"
Ta lập tức gác điện thoại rồi ngửa mặt lên trên lầu hô: "Em họ, em xuống đây giúp anh xem cái bình này một chút -- "
*****
Chú thích:
(1) Lý Gia Thành: Lý Gia Thành, (tiếng Anh: Li Ka-shing, giản thể: 李嘉诚, phồn thể: 李嘉誠), sinh ngày 29 tháng 7 năm 1928 tức ngày 13/6 AL Mậu Thìn, tỉ phú người Triều Châu, Trung Quốc, là một trong những người giàu nhất thế giới và nổi tiếng về tính nhạy bén trong kinh doanh. Ông là chủ tịch tập đoàn Hòa Ký Hoàng Phố (Hutchison Whampoa Limited, và Trường Giang Thực Nghiệp (Cheung Kong Holdings) tại Hồng Kông, nơi ông được gọi là "siêu nhân"
(2) Trụ Vương: Đế Tân (帝辛), Trụ (紂), Trụ Tân (紂辛) hay Trụ Vương (紂王) - cũng có thể thêm "Thương" (商) ở trước các tên gọi này - là vị vua cuối cùng đời nhà Thương của lịch sử Trung Quốc, ở ngôi từ 1154 TCN - 1123 TCN<1> hoặc 1075 TCN - 1046 TCN. Trụ Vương là con của Đế Ất, tên gọi là Ân Thọ, nổi tiếng là một ông vua dâm đãng. (xem thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%B...%C6%B0%C6%A1ng)
(3) Tùy Dạng đế: Tùy Dạng Đế (569 - 11 tháng 3 năm 617), tên thật là Dương Quảng (楊廣), cũng có tên là Anh (英), thường gọi là A Ma (阿摩), con thứ hai của Tùy Văn Đế Dương Kiên, là vị vua thứ hai của triều đại nhà Tùy trong lịch sử Trung Quốc, ở ngôi từ năm 604 đến năm 617, rất háo sắc (xem thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/D%C6%B0..._Qu%E1%BA%A3ng)
(4) Võ Tắc Thiên: Võ Tắc Thiên (chữ Hán: 武則天) (17 tháng 2, 625 – 16 tháng 12 năm 705), tên thật là Võ Chiếu (武曌). Bà là nữ hoàng duy nhất trong lịch sử Trung Quốc, và để lại nhiều tranh luận về công tội giữa các nhà sử học. Bà có xây Phụng Thần viện, nơi đây để nuôi dưỡng các nam nhân và được xem là nơi dâm loạn nhất thời đại nhà Đường (xem thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/V%C3%B5...AFc_Thi%C3%AAn)
(5) Bill Clinton: William Jefferson Clinton (tên khai sinh là William Jefferson Blythe III) sinh ngày 19 tháng 8 năm 1946<1>, là tổng thống thứ 42 của Hoa Kỳ từ năm 1993 đến năm 2001. Tính tình rất trăng hoa và có nhiều vụ scandal ngoại tình (xem thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Bill_Clinton)
Lý Sư Sư nghe được tiếng ta gọi chậm rãi đi xuống, nếu mà đem tạp dề bỏ đi thì quả thật trông giống như một cô công chúa yêu kiều. Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nàng hỏi ta chuyện gì, ta chỉ chỉ vào cái bình, nói nhỏ: " Em xem giúp anh một chút cái bình đó có phải là đồ vật mà người thời em hay dùng không”
Lý Sư Sư tùy tiện đưa tay cầm lấy cái bình nhìn một chút, tên họ Trần thấy tay nàng cầm dường như lỏng lẻo sợ rớt bể, vội nói: "Cô xem cẩn thận một chút!"
Lý Sư Sư cười ha ha, nói: "Đây chỉ là một cái phong bình, có chỗ nào đáng giá đâu?”
Mặt tên họ Trần biến sắc, liền làm ra cử chỉ mời nàng cứ tiếp tục xem.
Lý Sư Sư cũng đã để lại cái bình vào trong hộp, chùi tay vào tạp dề một chút rồi nhìn ra bên ngoài xem khí trời, dường như cái mới vừa nhìn không phải là một món đồ cổ mà là một cái miểng dùa vậy.
Ta dùng ánh mắt hỏi nàng, nàng mỉm cười nói: "Đồ vật này quả thật là thuộc triều Tống nhưng chỉ là một món đồ bình thường thôi"
Tên họ Trần liền nói với giọng cung kính: "Thật nghĩ không ra vị tiểu thư đây là chuyên gia trong giới, nếu vật đã xem qua thì xin mời cho tôi một cái giá đi”
Nghe những lời đó ta thật không biết phải đáp sao, đối với mấy cái đồ sứ này thì ta chỉ biết được đồ của huyện Cảnh Đức cách đây hai dặm làm thôi, chủ yếu là mấy cái đồ dùng cho sinh hoạt bình thường.
Ta liến kéo Lý Sư Sư đến chỗ chân cầu thang, hỏi nàng: "Rốt cuộc nó là gì vậy?”
Lý Sư Sư nói: "Người thời em khi đó có tiền và có địa vị thì trong nhà đều có một cái khung làm bằng gỗ có mặt lõm sâu ở giữa gọi là “tọa nhi”, nếu để cái bình kia vào cái cái chỗ lõm sâu trong cái khung đó thì khi có gió thổi nó sẽ lay động, nhìn rất là thú vị, vì không muốn để cho cái bình rớt ra nên đáy bình đều là hình lục giác cả -- nếu không cẩn thận đưa tay sờ vào xem xét thì căn bản không biết đựơc, hơn nữa còn có một chỗ đặc biệt rất nhỏ khác nữa.” Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Cái phong bình kia cũng rất đúng tiêu chuẩn nhưng đáng tiếc không có thủ bút của ngừơi làm ra nó, nếu như là đồ cao cấp thì những người làm ra nó sẽ khắc tên mình lên đáy bình, cái này cũng chỉ có thể lấy tay sờ mới biết thôi”
"Vậy cái bình kia đáng giá bao nhiêu nếu ở thời hiện đại này?", trong sự không hay không biết ta đã xem Lý Sư Sư là người hiện đại.
Lý Sư Sư suy nghĩ một chút rồi khẽ cắn môi hỏi: "Trứơc tiên anh hãy nói cho em biết hối suất (t/g: từ này học đâu thế trời) của bạc và nhân dân tệ đi?”
Cái này ta thật bó tay. Ta liền hỏi nàng: "Vậy thịt heo ở thời của em bao nhiên tiền một ký?”
"Em cũng chưa hề mua qua nhưng đại khái là khoảng 160 văn tiền một ký."
"Bây giờ là 16 đồng một ký, tính ra thì đại khái có thể là một lượng bạc bằng 200 đồng, vậy em nói xem cái bình kia bao nhiêu tiền?”
"20 lượng bạc"
"4000 NDT?", ta nghi hoặc mà lẩm bẩm, ta có cảm giác sao cái bình cổ thời Tống lại quá rẻ như thế? Vậy một cái ống nhổ chắc cũng cỡ cỡ này à?
Thấy Lý Sư Sư đã hết tác dụng nên ta liền đuổi nàng đi rồi làm mặt ngầu trở lại ngồi xuống ghế salon, chéo nguẩy chân, tay chỉa chỉa vào cái hộp: “"Tọa nhi” của nó đâu?”
Tên họ Trần liền cung kính nói: "Không có “tọa nhi”, bất quá có thể bảo tồn được tốt như vậy cũng đã là một điều khó khăn rồi”
Ta liền dùng khẩu khí "chủ nhà” nói: "Vậy không được, không có “tọa nhi” thì nó chỉ có thể đặt trong hộp mà thôi, không có giá trị sử dụng, cái này anh cũng biết mà, giống như chơi cầu lông vậy, vợt có tốt cỡ nào thì cũng phải có cầu để mà đánh chứ”
"Vậy…."
"Ta cũng nói thêm với anh là vật này không phải là do người nổi tiếng gì làm ra, những người có tiền thì anh cũng biết rồi, trong nhà phải trưng đồ quý chứ đồ thường sao được?"
Bây giờ cho dù là kẻ ngu cũng đã nhìn ra ta đã xuất ra một chiêu Khảm Sơn Phủ, còn mặt thì làm ra vẻ dữ tợn đầy sát khi của một ông chủ, nhưng tên họ Trần vẫn mỉm cười: "Nói nhiều như vậy cũng vô dụng, anh mau cho tôi một giá đi”
Lúc này lão Phan gọi điện thoại lại cho ta, ta bắt lên nghe và trực tiếp hỏi lão: "Một cái phong bình bây giờ có thể bán được bao nhiêu tiền?"
Lão Phan nghe xong kinh ngạc một chút nói: "Có tiến bộ à, biết được cái tên phong bình cũng đã không đơn giản rồi, thứ này từ thời Tĩnh Khang (1) biến động thì đã tuyệt tích, ta năm trước có gặp một cái tại một cuộc đấu giá, cái bình thường có thể bán với giá 1,800,000NDT, nếu hiện tại thì bán với giá 2 triệu cũng không thành vấn đề", lão Phan đột nhiên cảnh giác hỏi, "Ngươi có phải đã mời chuyên gia khác không?”
Ta cười ha ha mà nói: "Nếu tôi mời chuyên gia khác thì sao còn gọi cho ông hỏi giá cả nữa?"
"Cũng đúng." Lão Phan cúp điện thoại.
2,000,000 NDT, đồ tốt à!
Ta chầm chậm gác điện thoại rồi quay trở lại, lúc này mới sực nhớ liền móc ra tấm danh thiếp của tên họ Trần để xem một chút, trên danh thiếp chỉ viết hắn là trợ lý riêng cùng với số điện thoại thôi, ngay cả tên công ty cũng không có, ta làm bộ ra vẻ ông chủ lớn nói: "Trần trợ lý, tôi đã cùng với chuyên gia thương lượng một chút, cảm giác được món đồ của anh là thật, bây giờ giá thị trường đại khái là khoảng 1 triệu NDT (t/g: ha ha sợ gì, đè xuống nửa giá thì đã sao), theo quy tắc của tiệm là cầm 2 phần trên giá thị trường tức là 200,000 NDT, tiền lời hàng năm là 20%, nói cách khác một năm anh phải trả tiền lời là là 240,000NDT – việc này xin anh hiểu cho, chúng tôi mang 200,000 NDT bỏ vào ngân hàng tiết kiệm thì cũng có sinh lợi, vì vậy không thể cho anh mựơn không được, tiền lời thì một năm tính một năm, nếu như anh thấy okay thì tôi làm hợp đồng đưa anh liền”
"Không cần phiền toái thế, vì công việc của tôi thất bại nên cũng đành phải liều, cứ theo lời anh, 200,000 NDT đi.", Trần trợ lý lắc đầu cười cười, "200,000NDT -- Tiêu giám đốc, chúng ta người lớn không nói lời ám muội, anh và tôi đều biết rõ món đồ này trên thị trường hình như là có cái giá gấp đôi cái giá anh vừa nói, tôi sở dĩ cầm nó 200,000 NDT cho anh, thứ nhất là bởi vì anh là người am hiểu nó, thứ hai cũng xem như là món quà ra mắt, sau này chúng ta cũng còn nhiều sự hợp tác nữa đó”, Trần trợ lý móc từ trong người ra một xấp giấy nói: " Đây là giấy giám định của cái phong bình kia và giấy chuyển nhượng, anh chỉ cần chuyển tiền vào tài khỏan của tôi thì tôi lập tức sẽ ký tên ngay”
Ta đưa tay ra, hắn đưa cho ta số tài khỏan của hắn, ta liền vào ngồi vào máy vi tính để kiểm tra, không quá vài phút đồng hồ thì cũng có tin tức xác minh là đúng, tiếp đó ta chuyển tiền vào tài khỏan của hắn. Xong xuôi hắn rất vui vẻ mà đặt bút xuống ký tên rồi bắt tay ta nói: "Hợp tác với anh mặc dù chịu thiệt đôi chút nhưng tôi cảm thấy rất vui vẻ”
Ta hắc hắc cười nói: "Khách sáo, khách sáo"
Cuộc giao dịch 2,000,000 NDT thành công, theo quy tắc của tiệm thì ta có 5% hoa hồng, hơn nữa còn phải chi cho lão Phan 2%, tính tóan hết ta hôm nay còn lời 140,000 NDT! Nếu bình thường thì không chừng ta đã mừng như điên rồi nhưng bây giờ sao có thể cao hứng nổi đây – 140,000 NDT nuôi không nổi đám người đó một tháng, hơn nữa ta lại nghĩ đến lời của Lưu Lão Lục còn phải sắm sửa quần áo cho bọn người đó nữa, cho dù có để cho bọn họ thật sự mặc quần nhỏ ra đường thì cũng tốn không ít tiền à. Truyện "Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kỳ thật còn có một biện pháp nữa chính là ta ém 200,000 NDT của lão Hác luôn, tiếp đó đem cái bình đi bán cho bọn nhà giàu, nếu thế thì ta cũng có rủng rỉnh chút đỉnh và cũng có được cảm giác của người giàu có, tuy nhiên bây giờ trong đầu ta luôn có một cục đá nặng đè lên, cho dù có 2,000,000 NDT đi nữa thì tính đi tính lại cũng không đủ cho nửa năm. Có phải các độc giả muốn đề xuất ta lấy số tiền 2,000,000,NDT đó đi đầu tư không?
Ta, Tiểu Cường mặc dù trên lý luận cũng xem là có vận may nhưng đi trên bãi cát lâu thì cũng phải để lại dấu chân chứ, đi đêm thì cũng có ngày gặp ma mà, trong mười chỗ cũng khó tránh khỏi sai hai ba chỗ, cho nên ta cũng không dám liều đâu. Nếu ta mà dùng 2,000,000 NDT đi làm ăn, một tháng sau mà có đựơc một nửa số tiền lời của tiền vốn thì các ngươi mắng là gian thương thì sao?
*****
Chú thích:
(1) Thời Tĩnh Khang: Sự kiện Tĩnh Khang (hay còn được gọi là Sự biến Tĩnh Khang) là một biến cố lớn trong lịch sử nhà Đại Tống, Trung Quốc, đánh dấu sự diệt vong của vương triều Bắc Tống (xem thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BB...%C4%A9nh_Khang)