Chương 151
Đệ tử không đến muộn chứ Người dịch: nemdagiautay
Nguồn: metruyen.com
Nội dung thu gọn
Một tiếng rống của Vu Thiên, âm thanh cực lớn, nhanh chóng khuếch tán trong ngõ nhỏ, nhất thời làm cho thực khách ở đây đang ăn nghiêng đầu qua nhìn.
Các thực khách nghe xong lại thấy bốn phía có rất nhiều thanh niên xuất hiện, kẻ ngu cũng biết chuyện gì sắp xảy ra. Cơ hồ không ai nói thêm, bọn họ lập tức giải tán, chạy trốn.
Bọn thanh niên tự nhiên cũng hi vọng các thực khách chạy trốn. Đối với bọn hắn mà nói, bọn Vu Thiên mới là mục tiêu của bọn họ, những kẻ không phải mục tiêu đi rồi, đối với bọn hắn mới có lợi.
Đến khi bọn thanh niên đi đến cách mấy người Vu Thiên khoảng 7,8 m, Vu Thiên mới thấy rõ quần áo của chúng khác nhau, thậm chí màu tóc cũng khác nhau, trong đó có người tóc vàng, có người nhuộm nửa màu trắng, nói chung nhìn đã biết không phải dạng người tốt gì.
Những người này rất nhanh liền vây quanh Vu Thiên, sau đó không nói gì thêm liền có người bắt đầu thét lên, giơ vũ khí trong tay lên hướng bốn người Vu Thiên xông tới.
Từ bộ dáng đối phương nhìn ra, những người này chỉ cậy vào sức mạnh mà tấn công, Vu Thiên không có hứng thú gì động thủ với bọn này. Nhưng lúc này Vu Thiên không giải quyết chúng thì, phía sau hắn Tần Thư Nhã, Trịnh Khả Tâm, Trương Xảo Nhi ba người họ sẽ rất là thê thảm.
Không có cách nào, Vu Thiên lắc đầu, nói thầm:
- Đây là chúng mày tìm chết.
Sau đó, Vu Thiên liền di chuyển.
Một cái đưa chân, Vu Thiên liền đánh úp về phía người đang đứng gần hắn nhất.
Cú quét chân của Vu Thiên vừa mạnh vừa độc, trong lúc vô hình tạo ra một trận gió xoáy. Gió xoáy vừa tới, bốn năm tên côn đồ chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi qua. Sau đó mấy người đó như bông tuyết bình thường bay ngược ra.
Một chiêu này của Vu Thiên uy lực rất lớn, càng là một chiêu đối phó cách đánh hội đồng. Một chiêu này của Vu Thiên, chỉ xuất ra liền đánh bay bốn năm người, trên thực tế bốn, năm người bị đánh văng ra lại đánh ngã rất nhiều tên khác, vậy thì không thể biết được đánh ngã được bao nhiêu người.
Một chiêu tất thắng, Vu Thiên bước nhanh qua, tay liền nắm lên một tên cơ bắp bên trái, một chưởng Vương Cử Đỉnh đưa hắn treo lên không trung, sau đó Vu Thiên không mất tí sức nào, nhẹ nhàng quăng ra, tên cơ bắp kia liền bay ngang ra 4-5 m, trong lúc đó lại đánh ngã thêm không biết bao nhiêu tên côn đồ do không trốn kịp.
Vu Thiên chỉ tùy ý ra hai chiêu, liền dễ dàng đối phó một mảng tên côn đồ. loại công phu một khi ra chiêu lại làm cho bọn côn đồ khác không dám xông lên.
- Mau đến đi, chúng mày mau tới đi nào.
Vu Thiên bước nhanh hai bước, theo đó bọn côn đồ này lại thối lui bốn năm bước. Hiện tại ai cũng thấy Vu Thiên là người không dễ đối phó, là người mà chúng muốn bẻ xương thế nào là được thế ấy.
Thấy mấy tên côn đồ bị khí thế của mình uy hiếp lui về phía sau. Vu Thiên cười ha ha:
- Chúng mày mà không có cái gan ấy thì mau cút đi đi.
Vừa nói, Vu Thiên vừa đem xiên thịt trong tay trái đưa lên miệng cắn một cái.
Vu Thiên vừa nói, rốt cuộc làm tức giận bọn côn đồ này. Bọn họ tuy rằng thừa nhận Vu Thiên không tầm thường, nhưng gần một trăm người bị xem thường, bọn họ vẫn không thể chịu được
- Con mẹ nó, mày là cái chó gì vậy, các anh em, cùng lên nào, chúng ta cùng lên, tao không tin thằng đó làm bằng sắt hay là kim cương.
Một gã cơ bắp không chịu được thái độ kinh thường của Vu Thiên, đi đầu nói lên.
Nhưng hắn cũng mới nói đến đây, liền đột nhiên ngẩn người, sau đó thẳng tắp té trên mặt đất.
- Chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên thấy hắn đang nói chuyện thì gục, cả bọn vô cùng không hiểu được, vội vã chạy tới đó xem chuyện gì phát sinh.
Nhìn thì không sao nhưng mà mấy tên côn đồ sau khi nhìn thấy được một cảnh kia thì tất cả liền rùng mình, mặt lộ sự sợ hãi vô cùng.
Nguyên lai, khi tên cơ bắp kia ngã xuống trên ngực xuyên thẳng một cây xiên thịt bằng trúc, nếu như nhìn kỹ còn có thể thấy trên cái xiên còn có chứa một ít thịt dê. Lúc này nhớ đến Vu Thiên vẫn còn ăn xiên thịt, lập tức mọi người liền hiểu, Vu Thiên giận dữ ném ra cây xiên bằng trúc đâm vào tên cơ bắp. Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mắt thấy tên côn đồ này hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, khiến cho cả đám côn đồ hoảng hồn.
Nếu như ném phi đao thì có thể được như vậy, cũng rất bình thường, thế nhưng cây xiên bằng trúc rất nhẹ, thực sự nó có thể bay xa đến như vậy, có thể thấy được sức mạnh, làm cho người khác nhìn với con mắt khác.
- Ai, không nên trách người khác, muốn trách thì trách cái miệng của nó nói xấu người khác, bất luận cái gì dám mắng tổ tiên của tao, Vu Thiên này, chỉ có một kết cục là chết!
Nói đến đây, Vu Thiên mắt cũng không nháy một chút, phảng phất như là chuyện rất bình thường.
Mọi người nghe câu nói lạnh lùng của Vu Thiên, đều nhịn không được lui về sau nửa bước. Do đó mặc kệ thái độ Vu Thiên kiêu ngạo đến cỡ nào, cũng không thấy có người dám nói bậy bạ về Vu Thiên.
- Sao đây? Chúng mày nhìn anh làm gì, muốn đánh thì đánh, không đánh thì phắn đê, đừng có mà cản trở anh mày ăn cơm.
Vu Thiên vừa ăn thịt nướng, vừa nhàn nhạt nói với vài trăm người đối diện mình, mà mấy tên này liền giống như là hòa vào khung cảnh xung quanh, chỉ cần sự yên tĩnh này đã đủ khiến cho người ta kính nể.
- Các anh em, đừng có mà sợ nó, nó chẳng qua chỉ có một người, trong tay cũng chỉ có hơn mười cây xiên là cùng, mọi người cùng lên chắc chắn có cơ hội.
Trong một đám người ấy, không biết tên nào lại kêu một câu như thế.
Những lời này làm mọi người rốt cuộc nổi giận, nghĩ đến vài trăm người lại bị một người hù cho chạy, vậy bọn họ còn lăn lộn trong giang hồ được sao.
Vì nghĩa khí, liền sau đó không chỉ có một người hướng về Vu Thiên chạy tới.
Mà phía sau, đột nhiên có một tiếng dồn dập vang lên sau đó có một tiếng hét lên:
- Sư phụ, đồ đệ đến đây.
Sau đó, chỉ thấy có một tên quái vật mãnh liệt hướng đến một tên côn đồ. Mà theo tên quái vật to lớn này còn có thêm mười tên mặc áo đen. Bọn họ một đám bước đi đều ổn định, trong tay mỗi người cầm một cây mã tấu, chém tới bọn côn đồ.
Từ khi tên quái vật cao to đó lao vào trong đám côn đồ thì từng mảng côn đồ ngã xuống, từng mảng côn đồ lăn lê trên mặt đất.
Tên quái vật cao to kia cũng không phải là người tầm thường, một bên người khác hướng về phía giữa bọn côn đồ, nắm đấm vung lên. Nhìn không giống có quy luật, lại có điểm giống dân gian Vương Bát Quyền. Nhưng không thể không nói đây là chiêu thuật này dùng trong trường hợp này là hữu hiệu, không biết có bao nhiêu người bị tên quái vật cao to này làm té trên mặt đất, bị hắn đánh nằm sấp trên mặt đất.
Chỉ một lát, tên quái vật cao to liền mở ra một đường máu, vọt đến Vu Thiên trước mặt. Lúc này mười người kia liền hướng đến Vu Thiên vọt đến, một đám thở hồng hộc, nhưng không có ai bị thương, mã tấu trên tay cả đám chảy xuống không biết bao nhiêu là máu tươi.
- Sư phụ, tôi không đến muộn chứ.
Người cao to kia đi đến trước mặt Vu Thiên liền cung kính nói:
- Ha ha, không muộn. Đại Cá Tử, mười người này chính là mười người mà anh huấn luyện phải không? Không tệ. không tệ, bọn họ tiến bộ rất nhanh.
Thấy Vu Thiên nói vậy, Tần Thư Nhã phía sau hắn cũng nhìn ra, nguyên lai cái người to con này là Đại Cá Tử, đại đệ tử của Vu Thiên.
Lúc Vu Thiên cảm giác được có người muốn gây bất lợi với hắn, để đảm bảo an toàn cho ba người phụ nữ bên cạnh hắn, cho nên hắn liền rất nhanh gửi tin nhắn cho Đại Cá Tử, để cho hắn nhanh chóng đến nơi này giải quyết mọi chuyện. Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đại Cá Tử vừa nhận được tin, lập tức dẫn mười người đệ tử do mình huấn luyện đi cứu viện. Bởi vì đã từng cùng ăn cơm với Vu Thiên ở chỗ này, cho nên Đại Cá Tử rất nhanh tìm được, cũng vừa lúc đi qua, xuất hiện ở phía sau lưng bọn côn đồ, đánh cho bọn chúng một trận no đòn.
Bọn Đại Cá Tử đem hơm một trăm tên côn đồ đánh cho quỳ rạp trên đất. Cách đó không xa trên một chiếc xe, Hồ Đấu Kim ngồi chính giữa Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đây là chuyện gì? Sao lại có kẻ có thể lợi hại như thế chứ?
Mắt nhìn chằm chằm bọn côn đồ mình gọi đến đều bị đánh té trên đất. Hồ Đấu Kim rất hận, hận bọn này phế vật, vô dụng. Thế nhưng hận thì hận, Hồ Đấu Kim biết rõ, bọn côn đồ không phải là đối thủ của bọn người Đại Cá Tử. Tất nhiên không phải là đối thủ của đối phương vậy hắn còn ở đây làm gì, trong ba mươi sáu kế, chạy trước là tốt nhất. Hắn lập tức hối thúc tài xế lái xe ra đường chạy.
14.02.2014
Chương 152
Trung thành bảo hộ chủ nhân Người dịch: nemdagiautay
Nguồn: metruyen.com
Nội dung thu gọn
Sau khi Hồ Đấu Kim đi không lâu, hơn trăm tên côn đồ ngay lập tức bị bọn người Đại Cá Tử trừng trị từng tên trên mặt đất. Từng tên ngã nhoài trên đất hoặc rên rỉ một cách đau khổ, hoặc từ từ giãy dụa. Ngược lại không có một kẻ nào lành lặn nằm trên mặt đất.
- Sư phụ, người xem như thế này đã được chưa?
Sau khi thu phục xong bọn du côn này, Đại Cá Tử đến bên cạnh Vu Thiên, có chút tranh công
- Ừ, rất tốt. Tôi nghĩ một lát nữa cảnh sát sẽ đến, anh mau dẫn người của mình rút đi. Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vu Thiên liếc mắt nhìn Đại Cá Tử, tên đại đệ tử do chính mình thu nhận, cười hà hà. Người thông minh như Vu Thiên lúc này không cần hỏi cũng biết những tên côn đồ này do ai phái tới. Chuyện này do chính Hồ Đấu Kim chủ động kết cừu oán với mình. Vu Thiên trong lòng âm thầm hạ quyết định, tìm được cơ hội nhất định sẽ thu phục hắn cho tốt. Hôm nay tất nhiên không tính, Vu Thiên sẽ không lãng phí thời gian đẹp đẽ khi ở bên cạnh Trịnh Khả Tâm.
Sau khi Đại Cá Tử nghe Vu Thiên nói thì nhanh chóng mang theo mười anh em rút chạy. Vu Thiên tất nhiên sẽ không ở lại chờ cảnh sát đến. Hắn lập tức dẫn theo Trịnh Khả Tâm ba người biến mất khỏi quán bán hàng, rời khỏi nơi này.
- Vu Thiên, anh nói xem những người này có phải do tên Hồ Đấu Kim kia phái tới không? Tên này cũng thật đáng ghét, biết không được liền chơi ngầm. Anh nhất định phải dạy dỗ hắn một trận thật tốt.
Tần Như Nhã thấy bọn người kia đã rời xa quán của mình, không còn nguy hiểm nữa, cô nhìn Vu Thiên bắt đầu đùa cợt.
- Không nên. Hồ thị ở kinh thành rất có thế lực, không phải dễ chọc như vậy. Ngược lại, họ cũng không làm được gì chúng ta. Tôi thấy thay vì nhiều chuyện thì bớt đi một chuyện đi.
Trương Xảo Nhi biết rõ thế lực của Hồ thị ở Kinh Thành. Cô vừa nghe Tần Thư Nhã bảo Vu Thiên đi báo thù, lập tức nói ra lo lắng của bản thân.
- Haha, các cô yên tâm. Chuyện này tôi không bỏ qua đâu, nhưng bây giờ tôi cũng chưa đi tìm họ gây phiền toái vội. Bởi vì hiện tại mục đích chính của chúng ta là đi chơi, không nên để chuyện này quấy rầy tâm trí.
Vu Thiên hướng về phía ba người Tần Thư Nhã haha cười. Sau đó điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi về con phố phía trước.
Thấy Vu Thiên nói như vậy, Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi đều không nhắc lại nữa. Chỉ có Trịnh Khả Tâm nhìn mọi người đều không lên tiếng. Lúc này cô mới nhỏ giọng nói rằng:
- Vu Thiên, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, tôi thấy hay là chúng ta quay về đi. Tôi nghĩ lúc này có lẽ anh trai tôi nhất định đang rất lo lắng.
Trịnh Khả Tâm lần đầu tiên rời khỏi sự bảo hộ của anh trai, lúc đầu rất phấn khích, nhưng qua một lát liền có chút lo lắng và sợ hãi. Cô cũng không phải sợ lát nữa anh trai sẽ nói mình, chỉ là cô không đành lòng khiến anh trai quá lo lắng.
Vu Thiên dù không hiểu trong lòng Trịnh Khả Tâm đang nghĩ gì nhưng thấy khuôn mặt cô có chút lo lắng nên anh ta cũng đành gật đầu:
- Vậy được rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi tìm anh trai. Được chứ?
Nói xong, Vu Thiên lấy di động ra , gọi cho Bạch Ngọc Đường, sau khi biết được họ vẫn đang ở trong khách san Hilton, Vu Thiên liền cúp máy, quay về phía Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi nói:
- Bây giờ tôi phải đưa Khả Tâm về khách sạn gặp anh trai cô ấy, hai cô nếu không có chuyện gì thì cũng mau về đi.
Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi đều không phải trẻ con. Đối với họ mà nói, quay về nhà hay về trường học đều rất đơn giản, nên lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó, Trịnh Khả Tâm cùng Trương Xảo Nhi và Tần Thư Nhã từng người chia tay nhau. Tuy rằng thời gian họ ở chung không lâu nhưng tình cảm thật sự không tồi, rất muốn sau này có cơ hội gặp lại.
Phải tới hai mươi phút sau, ba cô gái mới không còn lưu luyến chia tay nhau. Sau đó, đợi một lát Vu Thiên mới đưa tay vẫy tới một chiếc taxi. Hắn cùng Trịnh Khả Tâm cho xe chạy về hướng khách sạn Hilton. Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong khách sạn Hilton, Trừ Alice cùng công chúa Thái Lan Hạ Hạ rời khỏi ra thì tất cả những người Đông Phương quốc khác đều bị giữ lại nguyên tại chỗ. Cục Quốc An của Lương Mộc Lan không có khả năng giữ lại người ngoại quốc, nhưng đối với người nước mình tham gia yến hội thì vẫn có quyền giữ bọn họ cả đêm
Khi Vu Thiên cùng Trịnh Khả Tâm bước vào đại sảnh khách sạn, lập tức nhìn thấy Liệp Báo cùng Vương Cương đang kiểm tra từng người tham gia yến hội.
- Khả Tâm, em rút cuộc về rồi, em đã đi đâu vậy?
Vừa thấy Trịnh Khả Tâm bước vào đại sảnh khách sạn, Trịnh Tử Hào liền lớn giọng quát lên. Đối với cô em gái này, Trịnh Tử Hào thật sự quá khẩn trương. Một lát không thấy đã rất lo lắng. Bây giờ rút cuộc thấy em gái xuất hiện trước mặt, anh ta sao có thể không nổi nóng cho được?
Trịnh Khả Tâm nghe thấy tiếng la của anh trai thì cúi đầu xống, tựa như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh trai.
- Ài. Trịnh Thiếu, dù sao Khả Tâm đã quay về, anh cũng không nên mắng cô ấy. Huống chi còn có Vu Thiên đi cùng, anh vẫn còn lo lắng sự an toàn của cô ấy ư?
Bạch Ngọc Đường biết, lúc này mình nên đứng ra giải quyết vấn đề, bằng không Vu Thiên ở một bên chứng kiến sẽ nói mình không gắng sức. Đây chính là lúc mình nên thể hiện.
Vốn Trịnh Tử Hào cũng không phải vì Vu Thiên mang em gái mình đi mà nổi giận như thế. Hiện tại em gái đã trở về, Bạch Ngọc Đường lại ở đây nói những lời xin lỗi, Trịnh Tử Hào tự nhiên không thể nói thêm gì nữa.
- Thôi được, em à, không phải anh không cho em ra ngoài, chỉ là anh muốn nói, nếu như lần sau em muốn đi đâu thì có thể nói với anh một tiếng không, như vậy thì anh sẽ không phải quá lo lắng nữa.
Trịnh Tử Hào nói như vậy kỳ thực có ý muốn cho Trịnh Khả Tâm biết mình bây giờ đã không còn giận nữa.
Trịnh Khả Tâm thật không ngờ anh trai mình lại rộng lượng như vậy. Bây giờ nghe những lời anh trai nói, lập tức cô vui vẻ gật đầu.
- Tốt, tốt, sự tình nói ra được là tốt rồi.
Bạch Ngọc Đường vừa thấy Trịnh Tử Hào không tức giận nữa, liền vui mừng nói, đồng thời còn cố tình đưa ánh mắt liếc nhìn Vu Thiên
Vu Thiên tự nhiên biết Bạch Ngọc Đường có ý gì. Đối với biểu hiện của Bạch Ngọc Đường hôm nay, Vu Thiên rất hài lòng. Cũng chính từ lúc này, hắn thật sự coi Bạch Ngọc Đường là bằng hữu của mình.
- Vu Thiên, anh trở về rồi, biểu hiện của anh tối nay rất tuyệt, khiến mọi người rất hài lòng. Anh nói đi, anh có yêu cầu gì tôi sẽ cố hết sức làm vừa ý anh.
Thấy Vu Thiên trở về, Triệu Đan Đan từ từ chạy tới bên cạnh. Đối với biểu hiện của Vu Thiên tối nay, cô là một trong những người chứng kiến. Có thể nói, cô rất hài lòng với tốc độ xuất sắc cùng thủ pháp mau lẹ của Vu Thiên.
- Đúng vậy, Vu Thiên, tối nay anh chính là anh hùng. Có thể nói vì anh ra tay làm náo loạn sự sắp xếp của những tên này, nếu không cô con gái Đại sứ quán Mỹ bị ngộ sát tại đất nước chúng ta nhất định sẽ làm cho quan hệ ngoại giao giữa hai nước chuyến biến xấu. Cho nên Đan Đan nói không sai, anh có điều kiện gì cứ nói ra, chúng tôi sẽ gắng hết sức làm anh hài lòng.
Lương Mộc Lan thấy Vu Thiên cũng bước nhanh qua, hướng về Vu Thiên làm ra hứa hẹn.
Bản thân Vu Thiên nói từ một khía cạnh khác thật ra là một người vô dục vô cầu. Hiện giờ, hầu như không có chuyện gì có thể khiến hắn đi thỉnh cầu người khác. Lúc này nghe Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan hứa hẹn, hắn cũng định từ chối luôn một câu, nhưng đúng lúc đó trong đại sảnh bỗng xảy ra một chuyện khác.
Cũng ngay sau khi Vu Thiên bước vào đại sảnh thì sau lưng hắn lại xuất hiện một đám người khác. Cầm đầu nhóm người này chính là quản lý khách sạn Hilton trú tại Đông Phương quốc và tổng đại biểu Lauren. Hai người cũng là lần đầu tiên nghe thấy khách sạn Hilton xảy ra sự kiện có tính chất ám sát. Đáng sợ hơn là ba tên sát thủ kia lại là nhân viên của khách sạn. Điều này không thể không khiến người quản lý của khách sạn Hilton và đại diện pháp nhân Lauren cảm thấy lo sợ.
Sau khi nhận được tin tức, ông ta dẫn theo một đám tùy tùng lái xe đến khách sạn Hilton. Vì khách sạn Hilton ở Đông Phương quốc có tổng cộng mười cái, mà khi xảy ra ám sát thì Lauren lại đang ở khách sạn Hilton Thượng Hải, vì vậy ông ta từ Thượng Hải đến Bắc Kinh cần một ít thời gian. Chính vì thế ông ta mới đến muộn hơn Vu Thiên một chút.
Vừa vào đến khách sạn, lập tức Vương Cương cùng các đội viên của khoa hành động cục Quốc An bao vây nhóm người này lai.
Lauren biết sự kiện lần này xảy ra ở chính khách sạn của mình, ông ta tránh không khỏi can hệ. Vì thế ông ta cũng hiểu biểu hiện của bọn người Vương Cương. Nhưng ông ta hiểu chứ chưa chắc người bên cạnh ông ta sẽ hiểu. Chí ít cận vệ của ông ta, Ngô Kinh không có cách nào hiểu nổi.
Tận mắt nhìn thấy ông chủ của mình vừa bước vào khách sạn đã bị một đám người vây quanh. Ngô Kinh lập tức nổi giận. Chính khi Vương Cương đang tập trung thủ hạ, phất tay nói bắt lấy Lauren thì Ngô Kinh cũng di chuyển.
Ngô Kinh không phải người cao to gì, cũng chỉ trên dưới 1m7, thân thể gầy guộc, khiến người ta có cảm giác đầu tiên khi nhìn hắn chính là rất bình thường, thậm chí dinh dưỡng còn có chút không bằng một người thanh niên bình thường. Nhưng ai cũng không thể ngờ được bản thân Ngô Thiên một khi di chuyển thì tốc độ xác thực phi thường nhanh.
Vẻn vẹn trong chớp mắt hắn đã nhanh chóng tới bên cạnh Vương Cương. Sau đó bàn tay to nhanh chóng rơi xuống người gã. Một chiêu ưng chảo thủ cực mạnh nắm lấy cái cổ của Vương Cương.
- Bảo tất cả người của mày lui ra, nếu không tao sẽ lập tức lấy mạng mày.
18.02.2014
Chương 153
Tôi có thể cứu cậu Người dịch: nemdagiautay
Nguồn: metruyen.com
Nội dung thu gọn
Vương Cương thật không ngờ tên thanh niên này thoạt nhìn thì gầy yếu mà lại có tốc độ nhanh như vậy. Hơn nữa tay hắn lại to như thế. Mặc dù nói tay của Ngô Kinh không còn nắm lấy da cổ Vương Cương nhưng Vương Cương xác thực tuyệt không hoài nghi chỉ cần mình không làm theo ý người thanh niên này nói thì cái cổ của gã trong nháy mắt sẽ bị bẻ gãy.
- Không được lộn xộn. tất cả không được lộn xộn.
Một sự sợ hãi trong lòng khiến Vương Cương phải hạ lệnh như vậy
Những đội kia đang chuẩn bị tiến lên vây bắt Lauren lúc này lại thấy phó khoa trưởng của mình bị người ta uy hiếp, họ cũng hoảng sợ. Dưới mệnh lệnh của Vương Cương, cả đám đều dừng bước, nhìn về phía Vương Cương và Ngô Kinh. Bên cạnh đó, đám người này cũng sẵn sàng chuẩn bị, đề phòng Ngô Kinh gây ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Ngô! Cậu đừng làm như vậy. Sự việc xảy ra trong khách sạn tôi quản lý, bọn họ muốn bắt tôi cũng là chuyện bình thường. cậu không nên manh động.
Thấy Ngô Kinh vừa ra tay đã ngay lập tức uy hiếp đối phương, Lauren cũng có chút sợ hãi. Người khác không hiểu được Ngô Kinh. Nhưng Lauren thì quá hiểu về con người cậu ta. Cảm giác đầu tiên khi mọi người nhìn Ngô Kinh thật sự không xuất chúng. Nhất là về phương diện vóc dáng thậm chí có cảm giác gầy yếu, nhưng một khi hắn xuất thủ quả thực khiến người kinh hãi. Cũng chính vì Ngô Kinh ở bên cạnh mình mà có không biết bao nhiêu người có chủ ý muốn đánh nhau, kết quả đều thất bại quay về.
Hiện nay, Ngô Kinh giữa bao nhiêu người như vậy uy hiếp nhân viên công tác của Chính Phủ, điều này cũng thoáng làm cho Lauren cảm thấy tính nghiêm trọng của tình thế.
- Không. Tổng giám đốc, Dưới tình huống này, bọn họ không điều tra rõ thực hư mà đã gây bất lợi với ngài. Có thể thấy bọn họ thực đã nắm được chút chứng cứ, cho nên bây giờ ngài không thể rơi vào tay họ. Bằng không, ngài có mấy cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Ngô Kinh cũng không chấp hành đối với mệnh lệnh của Lauren. Điều này nằm ngoài ý liệu của Lauren, bởi vì từ khi Ngô Kinh bắt đầu theo Lauren, cậu ta đều tuyệt đối chấp hành từng mệnh lệnh, lời nói của Lauren. Hôm nay là lần đầu tiên Ngô Kinh cãi lại lời mình.
- Ngô, cậu hãy mau buông tay. Cậu nên tin vào chính phủ Đông Phương quốc. Đồng thời cũng yên tâm rằng chúng ta có đại Y quốc làm hậu thuẫn. Bọn họ sẽ không để tôi bị oan uổng đâu.
Lauren rõ ràng dựa vào bối cảnh phía sau mình. Chính phủ Đông Phương quốc sẽ không phí công gây ra điều gì bất hợp lý cả.
- Đúng vậy. Ông chủ của anh nói rất đúng. Chính phủ Đông Phương quốc chúng tôi sẽ không gây oan uổng cho một người tốt, đồng thời cũng sẽ không bỏ qua những kẻ xấu. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một chút. Trước hết không nói đến chuyện ông chủ của anh thế nào, chỉ nói anh bây giờ dám uy hiếp nhân viên công tác chính phủ trước mặt bao nhiêu người, chỉ một điều này thôi, chỉ sợ hôm nay anh muốn làm người thiện cũng không đơn giản như vậy nữa rồi.
Sau khi nhìn thấy tất cả bọn người Ngô Kinh do Lauren mang tới, Lương Mộc Lan liền hiểu là Ngô Kinh muốn làm gì.
Ngô Kinh ko phải kẻ ngốc. Cậu ta biết rõ đang đối mặt với nhiều người như vậy, động thủ với người như Vương Cương để làm gì. Nhưng hiện tại, cậu ta không có lựa chọn nào khác. Lauren đã cứu mạng sư phụ cậu ta. Cậu ta đã lập lời thề phải bảo vệ tốt cho Lauren. Bây giờ chính là lúc nghiệm chứng lời thề. Cậu ta không thể lùi bước. Kể cả dù có phải chết, cậu ta cũng không thể lùi bước.
- Đúng đấy Ngô Kinh! Vị tiểu thư này nói không sai. Cậu không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa. Hãy mau buông tay đi.
Lauren rất coi trọng Ngô Kinh. Có thể nói rất quý mến. Bởi vì khách sạn Hilton xảy ra sự kiện ám sát thì quốc hội nước Y sẽ bảo vệ ông ta. Thế nhưng Ngô Kinh thì sao? Nhiều nhất cậu ta cũng chỉ là một vệ sĩ mà thôi. Không ai tới bảo vệ cậu ta cả. Điều này trong lòng Lauren rất rõ.
Mà nếu như Ngô Kinh tiếp tục làm như vậy, thì không nói tới ai khác, chỉ riêng chính phủ Đông Phương quốc thì cửa ải này cậu ta cũng không thể qua nổi.
- Không! Ông Lauren, thứ lỗi cho tôi hiện tại không thể nghe theo lời ông được.
Sau khi quay sang phía Lauren nói xong những lời này, Ngô Kinh liền uốn người quay về phía Lương Mộc Lan nói rằng:
- Tôi có thể hiểu và nói cho các người biết, ông chủ của tôi cũng không rõ lắm về sự việc ám sát vừa xảy ra ở đây. Cho nên các người không thể bắt ông ấy hay giam cầm ông ấy mà phải thả cho ông ấy đi. Tôi nghĩ rằng Y quốc phía sau các người nhất định sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng nếu các người vẫn không nghe, vậy thì trước hết tôi chỉ có thể giết người trong tay tôi đây.
Vừa nói, tay Ngô Kinh vừa hơi chút dùng lực, trên da cổ Vương Cương lập tức siết chặt hơn. Đồng thời sắc mặt của Vương Cương cũng càng tăng thêm lượng máu đỏ, nhìn từ xa giống như là hô hấp không được bình thường.
- Anh không nên manh động.
Thấy Ngô Kinh thật sự sẽ hạ thủ giết người, Lương Mộc Lan vội vàng nói to. Vương Cương dù sao cũng là người do chính mình mời đến, nếu như gã thật sự xảy ra chuyện gì trong tay mình thì cô ta sẽ rất khó ăn nói với cấp trên.
- Anh phải hiểu rõ, hiện tại ba tên sát thủ đều mặc trang phục bồi bàn của khách sạn Hilton. Anh nói xem, dựa vào điều này, chúng tôi có phải cũng nên tìm ông chủ Lauren của anh đến điều tra một chút không?
Lương Mộc Lan tận lực giải thích.
- Tôi mặc kệ nhiều thứ như vậy. Tôi nói không được thì là không được.
Ngô Kinh không muốn nghe Lương Mộc Lan nói, ra sức lắc đầu. Cũng chính lúc này, đột nhiên một trận gió thổi qua bên cạnh anh ta. Đứng đó, đang lắc đầu Ngô Kinh cũng có thể cảm thấy được rõ ràng có người hướng về phía anh ta hạ sát thủ. Vạn bất đắc dĩ, anh ta không thể làm gì khác, phải hơi nghiêng người để tránh bóng đen kia công kích.
Cũng chính lúc này, lực trên tay Ngô Kinh buông lỏng. tên Vương Cương kia rút cuộc cũng có cơ hội thoát ra. Thừa dịp Ngô Kinh thoáng chốc bất thần, đầu gã cúi xuống, đơn chân liền tiến lên phía trước một bước, một cước đánh úp về phía vai Ngô Kinh. Cơ hội này của Vương Cương cũng chính là do tay Ngô Kinh buông ra. Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vương Cương vừa chạy thoát từ tay Ngô Kinh lập tức cùng bóng đen kia một tả một hữu tiến hành tấn công về phía Ngô Kinh. Bóng đen cũng chính là Báo Săn thừa dịp Ngô Kinh nói chuyện cùng Lương Mộc Lan, hắn ta ra tay rất nhanh tấn công hướng Ngô Kinh. Đánh cho anh ta nhất thời trở tay không kịp.
Khi ba người đánh nhau, bất kể là Ngô Kinh hay Báo săn hay là Vương Cương đều sử dụng hình nhân tốc độ. Tốc độ của cả ba người đều rất nhanh. Ba người vừa ra tay đã khiến người đứng ngoài cảm thấy giống như là ba cột gió xoáy cùng nhau. Người không có công phu thì căn bản đều không phân biệt được ai là ai.
Người ở bên ngoài nhìn vào hoa hết cả mắt. trong chuyện này, cả Ngô Kinh, Báo săn và Vương Cương đều không thoải mái. Đánh như bọn họ thế này, nhanh nhưng thật ra rất lãng phí thể lực. Nhất là ba người này trong quá trình đối chiến, ai cũng đều không ngừng ra lực tử thủ. Tình huông như thế này, chính lại càng phí thể lực. Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cách ba người không xa, Vu Thiên lúc này đứng khoanh tay xem, trong lòng nhìn thấy hết thảy cuộc vui. Võ công cực cao, thậm chí có chút biến thái Vu Thiên từ thân thủ của ba người họ nhìn ra rõ ràng rằng, nếu bàn về thực lực cá nhân mà so sánh thì vẫn là Ngô Kinh kia hơn.
Vu Thiên không biết tên Ngô Kinh này là từ đâu xuất hiện, hơn nữa tại sao lại có công phu tốt như vậy, thậm chí ngay cả Báo săn và Vương Cương cùng nhau đánh với anh ta cũng chẳng thấy có gì là ưu thế cả. đối vối loại người như thế này, Vu Thiên không khỏi nảy sinh cảm giác hiếu kỳ.
- Vu tiên sinh, anh cảm thấy ba người này cuối cùng ai sẽ thắng?
Bạch Ngọc Đường cũng là người đã từng học qua một chút công phu, nhưng anh ta vẻn vẹn cũng chỉ như người thường thấy ba cái bóng đen đang đánh nhau. Còn về việc lúc này ai sẽ thắng ai sẽ thua thì anh ta thật đúng một chút cũng chẳng thể nhìn ra.
- À, hai người đánh một người, tương đối mà nói thì khả năng tên Ngô Kinh này sẽ chịu chút thiệt thòi.
Vu Thiên vừa gật đầu vừa từ từ nói.
- À!
Bạch Ngọc Đường như có điều gì suy nghĩ gật đầu. anh ta rất tin tưởng vào phán đoán của Vu Thiên. Lúc này anh ta cũng rõ ràng rằng Ngô Kinh một lát nữa sẽ bại. Nhưng nói ngược lại thì coi như cá nhân Ngô Kinh không thất bại. Như vậy rút cuộc anh ta cũng đánh không lại người của cục Quốc An. Anh ta ở trước mặt mọi người động thủ với Vương Cương, từng này cũng đủ khiến anh ta hôm nay sẽ rất khó thoát lưới pháp luật.
Vu Thiên lại nhìn ba người đang đánh nhau kịch liệt, sau đó nhẹ nhàng bước đến bên Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan.
- Hai người vừa nói muốn cảm tạ tôi lần này ra tay, có thể cho phép tôi đề xuất một điều kiện được không? Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan lúc này cũng không biết Vu Thiên nói những lời này là có ý gì. Nhưng khi nãy quả thật mình đã hứa đáp ứng đối phương, cho nên hai người bọn họ ngoài gật đầu ra cũng không nói gì thêm.
- Tốt! vậy thì lát nữa tôi sẽ đưa ra điều kiện, hy vọng hai người có thể nói lời giữ lời.
Vu Thiên cười haha
Vu Thiên vừa cười một cái, Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan cũng chưa kịp phản ứng gì thì lúc này Vu Thiên xác thực đã có hành động. Trong lòng của hắn khi nãy thực đã có chủ ý. Hiện tại sau khi được Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan khẳng định đáp ứng yêu cầu, hắn không chậm trễ, một bước thần hành quỷ bộ nhanh chóng di chuyển đến chỗ Ngô Kinh cùng Báo săn và Vương Cương đang đánh nhau. Không thấy hắn dùng sức ra sao, chỉ vạch nhẹ tay một cái vào giữa ba người. Sau đó ba người đang đánh nhau khó phân thắng bại lập tức tách xa nhau.
- Tốt, các người nếu đã là kỳ phùng địch thủ, vậy không cần phải đến mức không chết không thôi chứ!
Sau khi nhẹ nhàng tách ba người đánh nhau ra, Vu Thiên ung dung nói.
- Anh là ai?
Ngô Kinh thấy Vu Thiên dễ dàng bức lui chính mình như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc nói.
- Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là tôi có thể cứu cậu.
Đưa ánh mắt về phía Ngô Kinh, Vu Thiên vẫn mỉm cười nói.
- Anh có thể cứu Lauren?
Vốn dĩ Vu Thiên xuất thủ đã khiến Ngô Kinh trấn động. Bây giờ hắn còn nói như vậy càng làm cho Ngô Kinh kinh ngạc.
- Không sai, hơn nữa tôi không những có thể cứu Lauren mà còn có thể cứu cả cậu.
Vu Thiên mỉm cười đáp lại Ngô Kinh. Sau khi nói xong những lời này, Vu Thiên liền xoay chuyển ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan.
- Hai người không phải vừa nói có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi sao? Hiện tại, tôi nói ra yêu cầu của mình, tôi muốn các cô thả Lauren cùng tên tiểu tử này, thế nào?
Lời nói này của Vu Thiên tự nhiên có chút khẩu khí thương lượng. Nhưng nếu nghe cẩn thận hơn thì cũng có thể cảm nhận được những lời này của Vu Thiên sau cùng vẫn là không cho thương lượng.
Không sai, sự kiện ám sát xảy ra ở chính khách sạn Hilton, vậy thì người quản lý ở đây nhất định không tránh khỏi can hệ. Nhưng khi nãy từ trên mặt của ba tên sĩ tử bồi bàn kia, Lương Mộc Lan đã bóc ra một lớp mặt nạ da người, biết được ba tên sát thủ này vốn dĩ không phải bồi bàn của khách sạn. Dựa vào dịch dung thuật siêu việt của ba tên này, ngay cả Lương Mộc Lan cùng những nhân sĩ khá chuyên nghiệp cũng đều nhìn không ra có cái gì bất ổn chớ nói chi là người quản lý Lauren của khách sạn Hilton.
Nói một cách khác, cho dù Lương Mộc Lan bắt Lauren lại nhưng không có chứng cứ gì cuối cùng vẫn phải thả người. Hơn nữa phía sau Lauren còn có chính phủ Y quốc làm chỗ dựa. Lương Mộc Lan bọn họ không có bằng chứng có thể giữ lại ông ta sao. Vậy thì sao không thừa cơ hội này trước tiên thả Lauren ra , coi như là cho Vu Thiên một ân tình. Sau đó nếu cục Quốc An còn có chuyện gì thì khi bọn họ tìm Vu Thiên giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn.
- Chuyện này, chuyện này lẽ ra rất khó nhưng nếu Vu tiên sinh nói câu cầu tình thì chúng tôi bất luận thế nào cũng thả ông ta. Nhưng có một điểm tôi cần nói trước. Nếu như công việc của chúng tôi sau này cần Lauren tiên sinh phối hợp thì hy vọng ông có thể toàn lực ứng phó. Điều này không khó chứ?
Cân nhắc trước sau một hồi, Lương Mộc Lan quay về phía Vu Thiên nói.
Lauren và Ngô Kinh cũng không ngờ Vu Thiên vừa cầu tình thật sự sẽ làm người đẹp băng giá Lương Mộc Lan khoa trưởng cục Quốc An thả người.
- Tôi sẽ toàn lực phối hợp các người. Điều này tôi có thể bảo đảm.
Lauren phản ứng rất nhanh, ông ta nói ra một cách vội vã tựa như lo sợ rằng lát nữa thôi, bọn ngươì Lương Mộc Lan sẽ thay đổi ý kiến.
- Rất tốt.
Nhìn biểu hiện của Lauren, Vu Thiên hài lòng gật đầu.
- Thế nào? Quản lý Lauren thực đã bảo đảm rồi. Tôi nghĩ trước mặt nhiều người thế này, ông ấy sẽ không đổi ý đâu.
Vu Thiên nói chắc chắn.
Nghe lời nói của Vu Thiên, Lauren thở phào thả lỏng người, ngay đó Ngô Kinh kia cũng thả lỏng người thở nhẹ một hơi. Chỉ cần Lauren không xảy ra chuyện gì thì Ngô Kinh anh ta ra sao cũng mặc.
- Khoan đã.
Nhìn thấy sự tình bỗng chốc biến thành thế này, Vương Cương không hài lòng. Hắn la lớn:
- Coi như Lauren không có gì nhưng tên Ngô Kinh kia dám cả gan tập kích chính nhân viên công tác chính phủ. Tôi nghĩ bất luận thế nào hắn ta cũng tránh không khỏi sự trừng phạt của pháp luật,
Nói những lời này, Vương Cương còn đồng thời thừa dịp Ngô Kinh tinh thần đang không chú ý mà hướng về phía anh ta ra một cú hư quyền. đây rõ ràng là chiêu thuật đánh lén.
Đám người nhìn thấy Vương Cương bỗng nhiên ra tay đánh lén Ngô Kinh đều tỏ vẻ khinh thường. Đường đường là phó khoa hành động Quốc An cục mà lại trước mặt mọi người đi đánh lén một tên vệ sĩ. Điều này dù thế nào cũng là làm mất thân phận.
Mà lúc này Vương Cương mặc kệ nhiều người như vậy, khi nãy Ngô Kinh trước mặt nhiều người đã khiến mình mất mặt cho nên bây giờ bất luận là thế nào cũng không thể tha cho Ngô Kinh. Nếu không sau này, hắn ta làm sao còn có thể ngẩng đầu trong cái chính phủ thượng đẳng này nữa chứ.
Một cú hư quyền của Vương Cương có thể nói là xuất thủ lăng lịch, tốc độ cực nhanh. Ngô Kinh nhất thời không có sự chuẩn bị, quả là có nguy hiểm nhất định.
Nhưng tên Vương Cương này cũng không chịu động não suy nghĩ một chút. Chuyện này Vu Thiên đã nhúng tay vào thì làm sao hắn có thể lại để người khác đến phá hoại bầu không khí tốt đẹp mà hắn mất công gắn kết chứ.
- Ngươi thật láo xược.
Vu Thiên cũng thật không ngờ lúc này Vương Cương lại chủ động ra tay. Nhưng bất kể là như thế nào, nếu Vương Cương dám động thủ trước thì hắn cũng dám ra tay dạy dỗ gã. Sải chân, Vu Thiên đá ra một hư quyền về phía Vương Cương. Mặc dù nói Vu Thiên xuất thủ sau nhưng vì phản xạ thần kinh của hắn nhanh khó ai sánh bằng nên cước này của hắn dù ra sau nhưng xác thực vẫn đuổi kịp nắm tay của Vương Cương, một cước này vừa kịp ngăn cản nửa đường ra quyền của gã.
- Bịch!
Nắm đấm của Vương Cương đánh thẳng về phía trước, Vu Thiên thấy vậy lập tức vươn đùi ra. Một quyền này của gã ta cũng bởi Vu Thiên ngăn cản mà mất đi sức mạnh vốn có.
- Dám thừa cơ đánh lén. Anh không biết việc này tôi đang hòa giải sao?
Sau khi Vu Thiên một cước ngăn cản trường quyền, liền vừa nói vừa đột nhiên sải chân hướng đến trước ngực Vương Cương mà đạp.
18.02.2014
Chương 154
Thu nạp Ngô Kinh Người dịch: nemdagiautay
Nguồn: metruyen.com
Nội dung thu gọn
Vu Thiên một khi đã động thủ thì tốc độ là gì. Trình độ như Vương Cương há có thể cản trở được sao? Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chỉ một cước này, Vương Cương bị đánh cho tả tơi, cả người bay ra ngoài.
Dù là bên cạnh Vương Cương, Báo săn mắt nhìn long sòng sọc, muốn ra tay trợ giúp Vương Cương nhưng cơ thể hắn ta chỉ vừa khẽ di chuyển thì Vương Cương thực sự đã từ bên cạnh hắn mà bị đánh bay ra ngoài.
- Tôi nói rồi, tôi đã yêu cầu anh ta tha cho cậu ta, vậy thì ai đứng ra cản trở cũng đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình.
Sau khi Vu Thiên thu chân về, tức giận nói.
Mọi người mắt thấy đường đường phó khoa trưởng khoa hành động bị Vu Thiên một cước đánh bay ra ngoài, ai còn dám lên tiếng chứ.
Thấy được sự lợi hại của Vu Thiên, lúc này ai lại không muốn sống mà đi đụng vào cái thứ xui xẻo đó chứ.
- Việc này, Vu tiên sinh làm như vậy không được tốt lắm đâu. Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thấy Vu Thiên đánh bay Vương Cương, Lương Mộc Lan sắc mặt cũng có chút biến sắc. Dù cho Vương Cương ra tay trước hay không thì gã vẫn là người của cục Quốc An. Điểm này khỏi cần bàn cãi.
- Cô yên tâm. Hắn không sao đâu. Chỉ đau hai ngày là khỏi ngay thôi. Hơn nữa cũng chính vì chuyện này mà tôi thừa nhận thiếu Quốc An cục các cô một món nợ ân tình. Nếu các cô còn có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì các cô cứ việc nói, tôi sẽ vì các cô mà làm một việc.
Vu Thiên biết rõ mình làm như vậy thật sự khiến người của Quốc An cục mất mặt, cho nên vạn bất đắc dĩ anh ta không thể làm gì khác hơn là nói như thế.
Vu Thiên vừa nói như vậy, ngay lập tức sắc mặt Lương Mộc Lan trở lại bình thường.
- Ồ, tất nhiên nếu có lời này của Vu tiên sinh thì tất cả những chuyện kia đều dễ nói rồi.
Đối với Lương Mộc Lan mà nói, thân thủ Vu Thiên tốt như vậy, lại đồng ý thay mình làm một việc thì chuyện tốt này có lợi hơn nhiều so với việc Vương Cương phải chịu một cước.
Sau khi Vu Thiên biết những lời của mình có tác dụng, hắn cũng không nói gì với bọn người Lương Mộc Lan nữa mà hướng về phía Ngô Kinh nói:
- Tôi đã thực hiện lời hứa của mình. Tôi và ông chủ Lauren của cậu đều sẽ không sao nữa. Nhưng cậu dù sao cũng là người chủ động động thủ trước với nhân viên chính phủ, cho nên nếu sau này cậu vẫn còn ở lại bên cạnh Lauren thì tôi nghĩ hoàn cảnh này không chỉ gây bất lợi cho cậu mà kể cả quản lý Lauren cũng không có lợi. Cậu nói xem tôi nói vậy có đúng không?
Vu Thiên nói lời này thực sự rất có lý. Sau khi Ngô Kinh nghe vậy lập tức cúi đầu. Sau đó quay đầu lại nhìn Lauren nói:
- Ông chủ Lauren, tôi nghĩ duyên phận giữa chúng ta có lẽ thật sự đã hết.
- Aiii!
Bản thân Lauren cũng vô cùng luyến tiếc Ngô Kinh. Nhớ ngày đó chính mình cứu sư phụ của Ngô Kinh một mạng. Sau đó Ngô Kinh liền theo bên cạnh mình. Trong khoảng thời gian này đã giúp mình giải quyết biết bao nhiêu chuyện phiền toái, bao nhiêu lần cứu mạng mình. Nhưng hiện tại thấy Ngô Kinh đắc tội với người của cục Quốc An, nếu cậu ta vẫn ở lại bên mình, e rằng điều này sẽ mang đến nhiều bất lợi cho mình.
Đối với người như Lauren, ông ta nếu có thể được tổng công ty Hilton bổ nhiệm làm người đại diện toàn quyền ở Đông Phương quốc. Đầu óc chắc chắn vô cùng thông minh, biết nắm bắt đại cục cũng khá đúng lúc. Hiện tại thấy rằng việc giữ Ngô Kinh bên cạnh chỉ hại mà không có lợi nên mặc dù rất thích Ngô Kinh nhưng lúc này cũng chỉ đành ngậm ngùi từ bỏ những thứ mà mình yêu thích.
- Được rồi. Ngô Kinh cậu nếu chỉ vì thay sư phụ báo ân, tôi nghĩ cũng đủ rồi. Cậu theo tôi đã ba năm, sư phụ của cậu cũng đã qua đời ba năm. Nay cũng thật sự đến lúc tôi và cậu phải từ biệt. Cậu đi đi, hãy đi con đường thuộc về cuộc sống của cậu.
Lauren rốt cuộc vẫn phải đưa ra sự lựa chọn mà những lời này lại chính là những gì Vu Thiên muốn nghe.
- Ha ha. Rất tốt. Lauren tiên sinh mới là người thông minh nhất. Vậy bây giờ tôi nghĩ Ngô Kinh thuộc về tôi. Cậu ta là bằng hữu của tôi, phải vậy không?
Vu Thiên hướng về phía Ngô Kinh nói xong những câu này, sau đó không đợi Ngô Kinh bày tỏ thái độ, hắn lại nói:
- Hiện tại nếu Ngô Kinh đã thuộc về tôi, vậy thì tất cả những chuyện cậu ta làm trước đó có thể đổ trách nhiệm cho tôi. Nói cách khác, nếu ai muốn tìm Ngô Kinh gây phiền phức thì quản lý Lauren không có bất cứ quan hệ gì với cậu ta nữa, mà có thể trực tiếp tới tìm tôi. Nhưng phàm là tất cả những chuyện của Ngô Kinh tôi đều có thể tiếp nhận. Không biết tôi nói như vậy mọi người nghe có hiểu không?
Ngô Kinh vốn có phần muốn phản bác không theo Vu Thiên, nhưng vừa nghe Vu Thiên nói như vậy ngược lại làm hắn ngại không nói được gì nữa.
- Hả!
Mọi người sau khi nghe Vu Thiên nói, đều cảm thán không thôi. Vu Thiên nói như vậy, tuy rằng nhận Ngô Kinh làm bằng hữu nhưng đồng thời cũng đổ hết sóng gió lên thân mình. Nếu như cục Quốc An sau này thật sự vẫn còn muốn tìm Ngô Kinh gây phiền phức thì chắc chắn Vu Thiên phải vượt qua cái phiền phức này. Thế nhưng dựa vào khi nãy Vu Thiên lộ ra mấy câu kia thì cục Quốc An thật sự có thể đối với Vu Thiên thế nào sao? Đáp án tuyệt đối không phải khẳng định. Nếu như Ngô Kinh còn muốn sống cho tốt thì anh ta cũng chỉ có thể bám vào Vu Thiên.
Ở vào vị trí của Ngô Kinh mà nói thì anh ta cũng biết rõ điều này. Anh ta ngẩng đầu nhìn kỹ Vu Thiên, sau đó gật đầu.
- Được. tôi theo anh. Nhưng tôi hy vọng anh sẽ không để tôi thất vọng. Nếu như có một ngày, tôi thấy rằng năng lực của anh cũng không thể khống chế được tôi thì tôi sẽ chọn cách rời khỏi anh.
Đối với một người học võ thuần túy mà nói, thứ mà anh ta theo đuổi không phải rất nhiều. Giống như Ngô Kinh, Vì Lauren đã từng cứu mạng sư phụ mình, sau khi sư phụ mất, anh ta vì hoàn thành nguyện vọng ba năm cùng ông ta. Hiện nay duyên phận đã hết cũng là lúc từ biệt. Mà Ngô Kinh cũng có thể theo đuổi thứ mà anh ta mong muốn, làm một võ giả. Nói ví dụ như thân thủ của Vu Thiên, đó chính là thứ mà Ngô Kinh mong muốn theo đuổi và học tập.
Cũng vì Ngô Kinh đã thấy được sức mạnh của Vu Thiên. Chỉ bằng sức của mình anh ta mà có thể dễ dàng phá giải trận thế của mình, Vương Cương và Báo Săn ba người đang đánh nhau. Chỉ có một điểm, đó là công phu của Vu Thiên tuyệt đối trên mình. Mà khi nãy một cước của Vu Thiên dành cho Vương Cương kia càng chứng tỏ sức mạnh của anh ta. Đây cũng chính là lý do Ngô Kinh đồng ý ở lại bên Vu Thiên.
Đương nhiên, khi Ngô Kinh ở bên cạnh Vu Thiên cũng không quên nói một tiếng, nếu có một ngày, VU Thiên không còn mạnh nữa, hay nói cách khác là ngày mà Ngô Kinh có thể vượt qua Vu Thiên thì anh ta sẽ tự động rời đi. Đây cũng là lời hứa của một võ giả. Nếu năng lực của đối phương không cao hơn mình thì giữ lại bên mình còn có tác dụng gì chứ.
Đối với câu trả lời của Ngô Kinh, Vu Thiên rất hài lòng. Kỳ thực quan trọng nhất là trong lòng Vu Thiên hiểu, anh ta sẽ không để Ngô Kinh vượt qua mình. Mặc dù nói Ngô Kinh rất trẻ, nhìn dáng vẻ thì chắc cũng chỉ vừa mới 20 tuổi, nhưng không thể không nói rằng Vu Thiên còn trẻ hơn, đến bây giờ anh ta còn chưa đủ 18 tuổi.
- Rất tốt. Tôi tán thành cách nói của cậu. Nếu có một ngày cậu có thể vượt qua tôi thì tự nhiên tôi sẽ để cậu ra đi.
Vu Thiên lại nhìn Ngô Kinh cười lần nữa.
Khi Lương Mộc Lan thấy Vu Thiên nhận Ngô Kinh về bên mình, cô ta thực sự không nói được gì. Chỉ một Ngô Kinh mà đã phải dựa vào hai người Vương Cương và Báo Săn kết hợp mới đánh được. Vậy mà giờ lại thêm một Vu Thiên thì những cao thủ của cục Quốc An kia còn được xem là đối thủ của họ nữa sao?
Lương Mộc Lan trong lòng suy nghĩ, vậy thì chi bằng gây dựng tình cảm, nói như vậy, kỳ thực trên phương diện ý nghĩa nào đó thì Vu Thiên và Ngô Kinh cũng đã biến thành người giúp đỡ Quốc An cục. Điều này cũng chẳng khác nào ở giữa Quốc An cục, cao hơn một cấp bậc là lệ thuộc trực tiếp lực lượng các bộ và ủy ban trung ương. Điều này đối với việc bao quát cục Quốc An của Lương Mộc Lan mà nói là một việc tốt.
- Được rồi, được rồi. Mọi chuyện đã kết thúc. Tất cả giải tán đi.
Lương Mộc Lan thấy tình thế trước mắt tuy rằng không như mình suy nghĩ nhưng cũng tạm vừa ý, đành miễn cưỡng chấp nhận. Đồng thời cô ta cũng bắt đầu bảo mọi người giải tán. Tất nhiên khi sự việc đã được giải quyết thì mọi người cũng nên giải tán. Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cùng lúc nhìn mọi người tản đi, Triệu Đan Đan bên cạnh Lương Mộc Lan đồng thời đưa ra một quyển sổ nhỏ đặt vào tay Vu Thiên.
- Lần này anh đã lập công cho Quốc An cục, bây giờ anh coi như cũng là một nửa người của Quốc An cục, cho nên giấy chứng nhận này cho anh, tin rằng sau này anh sẽ dùng tới.
18.02.2014
Chương 155
Lai lịch của Ngô Kinh Người dịch: nemdagiautay
Nguồn: metruyen.com
Nội dung thu gọn
Vu Thiên nhìn tấm giấy trên tay, không thể hiện ý tứ gì, cười cười. Đối với lời mời của cục Quốc An thì hắn cũng chẳng thèm bận tâm. Chỉ là cục Quốc An vừa mới cho hắn một cái nhân tình, bây giờ mà vứt trả lại cái giấy này thì có vẻ không hay lắm, cho nên hắn cũng không thể làm trái lương tâm, trước tiên cứ nhận lấy, sau đó sẽ tìm cơ hội trả lại. Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vì Vu Thiên bất ngờ xuất hiện rồi thu phục Ngô Kinh nên điều này khiến cho Vu Thiên sau này bất luận là quá trình xưng vương hay con đường báo thù của hắn đều có 1 trợ thủ rất tốt. Đương nhiên, điều này để nói sau, tạm thời bây giờ chưa cần đề cập tới.
Lần giúp đỡ khách sạn Hilton này, bọn người Lương Mộc Lan, Quốc An cục hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, tránh cho Đông Phương quốc và nước Mỹ một lần trở mặt trong quan hệ ngoại giao giữa hai nước, được cấp trên khen thưởng. Đồng thời cũng khiến cho cao tầng Trung Uơng có nhiều nhận thức hơn về Quốc An cục.
Vu Thiên cũng thu hoạch được kha khá, hắn ta không chỉ có cơ hội được cùng Trịnh Khả Tâm, người con gái hắn yêu đi chơi 1 chuyến, mà còn thu nhận được một gã tướng tài Ngô Kinh, khiến cho thế lực của Vu Thiên được mở rộng, bởi từ nay về sau hắn ta cũng không còn đơn độc nữa.
Sau khi thu nhận Ngô Kinh, Vu Thiên mới biết rằng vốn dĩ Ngô Kinh là tục gia đệ tử của Võ Đang. Sư phụ của hắn ta chính là đạo trưởng Thanh Tâm, sư đệ của chưởng môn đương nhiệm Võ Đang, Thanh Phong chân nhân. Một hôm, Thanh Tâm đạo trưởng đến thành phố, không may gặp phải kẻ thù, suýt chút nữa thì mất mạng, vừa may Lauren đi trên đường gặp được, cho người cứu chữa cho ông ta. Mặc dù cuối cùng cứu chữa cũng không thành công nhưng giây phút cuối cùng trong đời của Thanh Tâm đạo trưởng ra đi coi như là bình thản. Chính vì điều này nên Ngô Kinh mới đến chỗ Lauren để báo đáp ân đức của ông ta đối với sư phụ mình.
Bản thân Ngô Kinh từ nhỏ là một cô nhi, dưới cơ duyên xảo hợp tình cờ gặp đượcThanh Tâm đạo trưởng, thấy hắn ta có cốt đạo nên thu nhận làm đồ đệ. Từ nhỏ đã dạy hắn ta công phu. Điều này khiến Ngô Kinh mới chỉ ngừng đó tuổi mà thân thủ đã cao như vậy.
Sau khi Vu Thiên biết được những việc mà Ngô Kinh đã trải qua như vậy thì gật đầu.
- Sau này anh theo tôi đi. Tôi nghĩ tôi dạy anh cũng không thua kém gì sư phụ của anh đâu.
Vu Thiên có sự tự tin như vậy vì Vu Gia Đấu Khí của hắn ta hiển nhiên thuộc về công phu thượng thừa. Nhưng công phu của Vu Thiên cũng không hoàn toàn là Vu Gia Đấu Khí. Ví dụ như bình thường một vài chiêu thuật võ công hắn ta thường sử dụng cũng rất hỗn tạp, trong đó đều quy tụ tuyệt học của các môn phái.
Ngô Kinh sau khi được chứng kiến thân thủ của Vu Thiên thì chính hắn ta cũng thấy tin tưởng. Nếu sau khi đi theo Vu Thiên, có lẽ công phu của hắn sẽ tăng thêm một bậc. Kỳ thực còn có một nguyên nhân nữa mà Ngô Kinh vẫn không nói với Vu Thiên, đó là hắn ta theo Vu Thiên là muốn nâng cao năng lực võ học bản thân, tương lai có thể báo thù cho sư phụ của hắn.
Bên này Vu Thiên rất hài lòng khi nhận Ngô Kinh làm thủ hạ. Mà bên kia Rắn Cạp Long Tam tiểu thư thật sự là vô cùng tức giận. Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tam tiểu thư. Tôi đã tìm hiểu rõ, 3 gã tử sĩ mà chúng ta phái tới khách sạn Hilton đều đã chết trận nhưng mục tiêu Alice thì vẫn còn sống.
Hoàng Phong cúi đầu, hướng về phía Tam tiểu thư báo cáo tin tức mà mình vừa nhận được.
- Ba tên ăn hại. Đối phương chẳng qua chỉ là một đứa con của đại sứ, bên cạnh cũng chẳng có mấy kẻ khó giải quyết. Anh hãy nói đi, sao bọn chúng lại không thể hoàn thành nhiệm vụ này?
Sau khi nghe Hoàng Phong báo cáo, Tam tiểu thư đỏ bừng mặt tức giận.
- Điều này…Tôi nghe nói hình như là do một kẻ tên là Vu Thiên đột nhiên ra tay làm hỏng bố trí của chúng ta.
Hoàng Phong vẫn cúi đầu đáp.
- Vu Thiên? Hắn ta là ai? Tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói qua?
- Vâng, thưa Tam tiểu thư. Chúng ta cũng biết rất ít về người này. Hiện tại, tôi đang lệnh cho bọn thủ hạ điều tra, tin rằng không lâu nữa sẽ có thông tin về hắn ta.
Về nhiệm vụ thất bại lần này, Hoàng Phong tự biết là do tình báo của mình có sai sót mà ra. Đối phương có cao thủ lợi hại như vậy ở trong, hắn ta dĩ nhiên không hề được báo cáo chút nào về điều này trước đó. Đây hoàn toàn là do hắn thất trách.
- Được, anh cũng không nên tự trách làm gì, cái tên Vu Thiên này hẳn là không phải người bình thường, chờ bao giờ có báo cáo về hắn, anh hãy nói cho tôi, tôi sẽ đích thân đi chiếu cố cho hắn.
Nhận ra Hoàng Phong đang tự trách mình, Tam tiểu thư thở dài một tiếng. Cửu đại tổ trưởng của tập đoàn sát thủ Độc Xà không chỉ có riêng trí tuệ thông minh, thân thủ bất phàm mà quan trọng nhất là toàn bộ bọn họ đều trung thành và tận tâm. Đối với những thủ hạ như thế, Tam tiểu thư cũng không đành trách phạt nhiều.
Bên trong khách sạn Hilton, mọi người đều đã rời khỏi. Vu Thiên cũng mang theo Ngô Kinh, hai người hướng về phía Đại học Trung Hoa mà đi.
Ngô Kinh không biết Vu Thiên muốn đến trường học để làm gì bởi hắn ta không thể nào tưởng tượng nổi Vu Thiên lại là 1 sinh viên. Mà Vu Thiên cũng biết rõ, sau khi trải qua sự việc ngày hôm nay, cuộc đời làm sinh viên của hắn ta cũng sẽ sang 1 giai đoạn khác. Bản thân ở khách sạn Hilton gây ra 1 trận phong ba, náo loạn như vậy, dự đoán là sẽ có rất nhiều thế lực bắt đầu chú ý hắn ta. Từ lúc này, bản thân có lẽ nên khỏi trường học 1 thời gian mới là quyết định chính xác. Hơn nữa mình tự học triết học cũng không khác là mấy, bởi chính lấy bản lĩnh nhìn qua là không quên của hắn thì hắn chỉ cần mất một tháng liền có thể nhớ hết được những lượng kiến thức dành cho ba năm học rồi.
Bước vào cửa lớn của trường học, Vu Thiên đi tới phòng ngủ của mình, cầm vài thứ hành lý cùng vài cuốn sách, liếc mắt nhìn lại lần nữa căn phòng mình đã từng ở, thở dài.
- Hẳn là phải từ biệt nơi này rồi. Đi nào Ngô Kinh, tôi dẫn anh tới một nơi cực tốt, chúng ta khoảng thời gian sau này có thể sẽ ở nơi đó đó.
Rất nhanh họ đã ra khỏi cổng trường, Vu Thiên đưa tay vẫy 1 chiếc taxi, thuận miệng nói 1 câu:
- Đến nhà máy rượu Đại Tần khu Đông Thành.
Sau đó Vu Thiên liền lên xe ngồi dưỡng thần. Nghĩ tới khi mình có thể sử dụng cái luyện võ ngầm kia, lại còn có thể tránh được tai mắt của những kẻ khác truy tìm mình nữa chứ, quả thực là một mũi tên trúng hai con chim mà…
Hơn nửa tiếng sau, xe đậu trước cửa nhà máy rượu Đại Tần, Vu Thiên cùng Ngô Kinh xuống xe. Tại cổng nhà máy rượu, Tôn bá cùng Đại Cá Tử đã sớm chờ ở đây. Nhìn thấy Vu Thiên xuống xe, vẻ mặt Đại Cá Tử vô cùng mừng rỡ, hướng về phía Vu Thiên hô to:
- Sư phụ, cuối cùng đã về rồi a…
- Đúng thế, tôi trở lại rồi. Tới đây, tôi giới thiệu cho mọi người một chút, hắn là Ngô Kinh sau này sẽ là bằng hữu của mọi người.
Vu Thiên chỉ vào Ngô Kinh bên cạnh mình cười.
Ngô Kinh nghe thấy Đại Cá Tử gọi Vu Thiên là sư phụ liền bắt đầu để ý hắn ta. Sau khi thấy tên Đại Cá Tử này quả nhiên người cũng như tên, cao khoảng 2m3, thể trọng thể trọng hơn 200 cân (cân TQ=1 nửa cân mình), hắn ta đơn giản gật đầu 1 cái. Đồng thời trong lòng cũng dự đoán 1 chút. Nếu như mình cùng tên Đại Cá Tử này chiến đấu, vậy thì có bao nhiêu phần thắng. Đáp án cuối cùng khẳng định là Đại Cá Tử sẽ không phải là đối thủ của mình.
- Tôn bá à, khi nãy trong điện thoại nói Tần thúc đi vắng. Vậy thì phiền bá phái thêm vài người đến đại học Trung Hoa. Bây giờ tôi không có ở trường học nữa, tôi sợ rằng Tần tiểu thư sẽ xảy ra chuyện, thế nên bá hiểu nên làm gì rồi chứ?
Từ lúc còn đang trên đường đến, Vu Thiên đã gọii điện cho Tần Vĩnh Phú. Tần Vĩnh Phú đang đi công tác bên ngoài nhà máy rượu, ông ta vừa nghe nói Vu Thiên muốn rời khỏi trường học những cũng không chút kinh ngạc. Về điều này, trong lòng ông ta đã sớm hiểu rõ. Đồng thời, ông ta bảo Vu Thiên đi xem sân luyện võ ngầm mà ông ta kiến tạo. Đây là điều mà ông ta đã đồng ý với Vu Thiên thì ông ta nhất định sẽ làm tốt. Ông ấy còn thông báo cho Tôn bá biết, bảo ông ấy ra cửa đón tiếp Vu Thiên. Truyện "Siêu Cấp Võ Thánh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi Tôn bá nghe lời Vu Thiên nói thì gật đầu.
- Vu tiên sinh yên tâm, điều này thực ra tôi đã bắt đầu làm rồi. Khi nãy, tôi đã phái 4 người đến đại học Trung Hoa. Tôi nghĩ vấn đề an toàn của tiểu thư không phải là chuyện lớn nữa rồi.
- Rất tốt.
Đối với hiệu suất làm việc của Tôn bá, Vu Thiên rất hài lòng.
- Sao rồi? Sân tập võ ngầm xây dựng tốt chứ?
Nghiêng đầu, Vu Thiên lại hỏi Đại Cá Tử.
- Sư phụ, xây dựng xong rồi, chỉ đợi sư phục trở về mà thôi. Ha ha ha.
Đại Cá Tử rất rõ, hắn ta muốn trở nên mạnh mẽ thì không thể không ở bên cạnh Vu Thiên. Hiện tại Vu Thiên rốt cuộc cũng đã trở về, hắn ta cũng đã có thể thực hiện con đường trở nên mạnh mẽ của chính mình rồi.