Quyển 1: Sống lại
Chương 10
Đi Dạo Trên Sân Bóng
Dịch: Nhất Điểm
Biên: Tử Vân
Converter: Nhất Điểm
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Tiết học thứ nhất buổi tối, sau khi tan lớp sẽ có 15 phút thư giãn.
Giống với ngày thường, vừa tan lớp, Dương Vũ cùng Chung Lâm thừa dịp thời gian ít ỏi này đi đến sân bóng. Đây là một sân bóng tiêu chuẩn. Nhưng bởi vì trường trung học Cẩm Tú nằm ở giửa hai dảy núi lớn. Cho nên, hai bên sân bóng chỉ toàn là núi.
Phía sau sân bóng chính là dãy trường học thứ nhất. Phía tây là dãy trường học thứ hai, hai bên sân bóng có một đường đi từ chân núi quanh co thông đến phía trên.
Cũng bởi vì như vậy, cả hai bên sân bóng, thậm chí là phía bắc cũng toàn là rừng cây xanh um tươi tốt. Hoàn cảnh trữ tình như vậy thật thích hợp cho vài đôi tình nhân trong trường tới đây tản bộ.
Mặc dù trường trung học Cẩm Tú nghiêm cấm hiện tượng yêu sớm, nhưng hễ trên có chính sách thì dưới liền có đối sách, những học sinh yêu sớm này tự nhiên cũng không thiếu biện pháp, bọn họ tất nhiên sẽ không ở trước mặt giáo sư trước công khai hẹn hò. Làm như vậy không thể nghi ngờ là đem mình thả vào đầu sóng ngọn gió.
Lúc này sân bóng đã bắt đầu náo nhiệt, một đôi tình lữ tay trong tay trên sân, hưởng thụ thời khắc khó có này.
Dù sao, chương trình học ở trung học Cẩm Tú an bài vô cùng chặt chẽ, chỉ có xế chiều thứ bảy cùng chủ nhật không cần đi học, trừ buổi tối thứ bảy không cần đến lớp tự học, những lúc khác bọn họ đều phải lên lớp.
Vì thế, những đôi tình nhân không có nhiều thời gian dư thừa để hẹn hò. Cũng chính bởi vậy, những đôi tình nhân nhỏ này mới dành chút thời gian giải lao giữa giờ đi tới đây hưởng thụ chút thế giới riêng tư của hai người.
Sân bóng lớn như thế nên mặc dù có tới mấy chục đôi tình nhân tản bộ, nhưng không ai làm ra tiếng động xôn xao chút nào, tất cả mọi người đều cực kỳ ăn ý hưởng thụ thời gian hiếm có này.
Dương Vũ cùng Chung Lâm nhìn nhau cười một tiếng, hai người ăn ý đi tới rừng cây phía sau sân bóng.
Hai người nắm tay nhau theo đường bên cạnh sân bóng chạy đi, thẳng một mạch về phía trước, lúc đi qua nhiều chổ cả hai đều nghe tiếng động không bình thường rất rõ ràng phát ra từ rừng cây (Biên: Trẻ em dưới 18 không nên nghe âm thanh này)
Nghe được những tiếng động kia, trong nháy mắt hai người không khỏi liếc nhau một cái. Mặc dù sân bóng có chút tối nhìn không rõ vẻ mặt của nhau. Nhưng hai người Dương Vũ và Chung Lâm đều cảm thấy ý cười trong mắt đối phương.
Nhưng hai người họ cũng không có lúng túng, dù sao loại chuyện như vầy mỗi ngày ở đây đều thấy. Ở trong rừng cây phía sau sân bóng, cơ hồ mỗi buổi tối đều có đám tình nhân nhỏ ở đây thân mật. Đây là chuyện rất bình thường.
Hai người cùng nhau ngồi xuống trên cỏ, cảm thụ được nhiệt độ của đối phương, hai người đều không nói gì, hưởng thụ sự yên tĩnh trong chốc lát này.
Phía trên trường học vẫn ồn ào, thậm chí là quá náo nhiệt . Nhưng cứ hễ là học sinh trường trung học Cẩm Tú đều biết, sân bóng lúc này là không thể đi. Có lẽ đây là một quy định bất thành văn. Khóa tự học buổi tối, trong mười lăm phút giữa giờ này, cả sân bóng trừ những đôi tiểu tình nhân ra, những người khác tự giác tránh xa. Cho nên mặc dù phía trên náo nhiệt, nơi này lại yên tĩnh vô cùng.
Đầu Chung Lâm nhẹ nhàng tựa vào vai Dương Vũ, lắng nghe tiếng tim đập của Dương Vũ. Ngoài miệng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng thủy chung vẩn không nói ra.
"Em muốn nói gì thì cứ nói đi !" Dương Vũ tựa hồ biết Chung Lâm muốn nói ra suy nghĩ của mình, xoay đầu lại, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về đầu Chung Lâm(Biên: Sặc… trong lúc này mà vổ đầu nàng mới lạ chứ). Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Dương Vũ, trong một khắc lúc chiều, em bỗng nhiên cảm thấy anh rất xa lạ! Em tựa hồ cảm thấy khi đó không phải là anh, mà anh như biến thành một người khác!" Vừa nói Chung Lâm vừa ngẩng đầu lên nhìn Dương Vũ.
Nghe Chung Lâm nói, trong lòng Dương Vũ hơi hối lỗi. Hắn biết Chung Lâm bây giờ trong lòng còn canh cánh chuyện lúc chiều. Chẳng qua, khi đó chính hắn vừa mới trọng sinh tới đây, làm sao nhanh chóng điều chỉnh bản thân được?
Thậm chí, cho tới bây giờ, Dương Vũ cũng tựa hồ sống ở trong mộng ảo. Tựa hồ hết thảy chuyện nàyđều không phải là sự thật. Hơn nữa, có cảm giác “Mình thật sự không phải là mình." Dương Vũ nghĩ đến mà buồn bực trong lòng.
"Mình không phải là mình!" Đây chính là chỗ mâu thuẫn hiện tại của Dương Vũ. Nói hắn là Dương Vũ đơn thuần lúc trước sao? Hắn hiện tại lại có trí nhớ của vài năm sau.
Hắn thật sự còn là hắn sao? Nhưng hắn lại nhớ tới trước kia, cũng chính là hiện tại!? Dương Vũ đã không phải là Dương Vũ đơn thuần nữa.
"Tại sao?" Tựa hồ cảm nhận được tâm tình Dương Vũ, Chung Lâm xoay đầu lại, nhìn ánh mắt Dương Vũ hỏi.
"Không có chuyện gì!" Dương Vũ lắc đầu, như muốn đem những mọi chuyện đáng ghét kia vứt ra khỏi đầu. "Lúc chiều anh chỉ ngủ một lúc xong tâm tình đột nhiên không tốt. Thật xin lỗi."
"Sau này không cho phép nói xin lỗi với em!" Chung Lâm vội vàng dùng hai tay nhỏ bé chặn miệng Dương Vũ lại, “Chỉ cần sau này anh không đối xử với em như vậy nữa là được!" Chung Lâm thỏ thẻ nói.
"Sẽ không đâu, anh sau này sẽ không bao giờ làm thế với em !" Vừa nói Dương Vũ nhẹ nhàng ôm Chung Lâm. Đồng thời, trong lòng Dương Vũ càng thêm kiên định.
"Trời cao cho mình một cơ hội sống lại. Như vậy mình nhất định sẽ không lãng phí lần nữa! Kiếp trước tiếc nuối kiếp này tuyệt đối sẽ không phát sinh lại!"
Nghĩ tới đây, Dương Vũ ôm thật chặt Chung Lâm, "Kiếp này, mình tuyệt đối sẽ không buông tay ra nữa!" Dương Vũ ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu cũng là xuất hiện một bóng hình xinh đẹp khác. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Nàng lúc này chắc còn đang học trung học cấp hai?" “Nàng” trong miệng Dương Vũ dĩ nhiên là một người yêu khác của hắn - Tiêu Ngọc.
Chung Lâm cùng Tiêu Ngọc vẫn luôn là tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng Dương Vũ ở kiếp trước. Chẳng qua là kiếp này bản thân nên đối xử thế nào với hai nàng? Các nàng ai cũng là cô gái rất ưu tú, mình thật có cái phúc khí được yêu hai nàng sao?
"Thật là đáng ghét!" Dương Vũ âm thầm thở dài một hơi. Chẳng qua là, hắn không nghĩ tới xã hội bây giờ có thể cho phép hắn có hai nữ nhân sao? Thậm chí, hiện tại Dương Vũ tựa hồ không cảm giác được bản thân có hoa tâm?
"Ài, không suy nghĩ nhiều, hiện tại Tiêu Ngọc đối với mình còn là một giấc mộng!" Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng, chẳng qua hắn đã hạ một quyết định trong lòng !" Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không làm cho mình hối hận lần nữa!"
"Dương Vũ, anh đang suy nghĩ gì đấy?" Chung Lâm nhẹ nhàng đẩy hắn, nhẹ giọng hỏi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Không có gì. Tốt lắm, đã đến giờ rồi, chúng ta đi về đi!" Vừa nói Dương Vũ liền đứng lên, cuối cùng kéo Chung Lâm đi về khu trường học.
Sau một giờ học ngắn ngủi, trong trường học lại khôi phục sự an tĩnh. Nhưng trong lớp học Dương Vũ vẫn còn rất náo nhiệt.
Dương Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua những người đang bàn luận xôn xao ở phía sau một cái, chân mày không khỏi nhíu lại.
Những đứa đang nói chuyện ở phía sau, Dương Vũ đều biết, hơn nữa quan hệ cũng không phải là tệ! Những người này đi học thì đùa giỡn, đi trễ về sớm, bỏ tiết học lại càng là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng Dương Vũ cũng lười để ý, không cần tùy tiện đắc tội với người khác là cách sống trước đây của Dương Vũ.
Quay đầu chuyên tâm xem sách bài tập ở trên bàn, tâm tình Dương Vũ bây giờ rất là khoái trá! Nhìn những bài tập này, Dương Vũ tựa hồ như lại trở về với các bài tập ngữ văn phong phú của ngày xưa.
Ngữ văn, có thể nói là ưu thế trời sanh của Dương Vũ! Cho dù hắn chẳng bao giờ tốn nhiều thời gian học tập, nhưng ở mỗi cuộc thi, thành tích ngữ văn của hắn đều là một trong những người đứng đầu của trường. Đây là một chuyện tình tương đối kì dị.
Mà hiện tại, Dương Vũ nhìn môn Anh Ngữ trước kia vốn vẫn làm cho hắn đau đầu, trong lòng từ từ lại có một loại cảm giác phong phú. Vào giờ khắc này, trong đầu hắn hiện rõ ràng đáp án của mỗi bài tập. Thậm chí mổi bài tập hắn còn có nhiều đáp án khác nhau.
Mặc dù, Dương Vũ không biết đáp án như vậy có đúng hay không. Nhưng hắn tin tưởng vào cảm giác của mình. Cảm giác này khiến cho sự tự tin của Dương Vũ tăng cao, cả người cũng hưng phấn hơn.
Mỗi lần làm bài tập ngữ văn, Dương Vũ đều có cảm giác như thế. Mà hiện tại, cảm giác như vậy lại xuất hiện trong những môn học khác. Bất kể nó có đúng hay không, trước hết cứ làm trước rồi hãy nói sau.
“ Xoẹt…xoẹt….”
Dương Vũ múa bút như chớp, dưới cảm giác hưng phấn này, hắn hoàn thành các bài tập Anh ngữ rất nhanh. Tiếp theo, bài tập các môn khác cũng được Dương Vũ hoàn thành.
“Dương Vũ, mày làm xong bài tập rồi hả?” Thực Hoa bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Dương Vũ múa bút như chớp, mãi đến cuối cùng hắn mới lên tiếng hỏi.
“Cầm lấy mà chép đi.” Dương Vũ hào phóng mang tập bài tập ném tới.
“Wow…! Mẹ ơi….!!!, Dương Vũ, mày giỏi thiệt.” Nhìn tập bài tập tràn đầy chữ nghĩa, trên mặt Thực Hoa lộ ra vẻ khó tin. “Tao bây giờ thật hoài nghi là mày đã thay đổi. Ah… thật thông minh.”
“Mẹ kiếp. Mày có muốn chép không? Nếu không thì trả lại cho tao.” Dương Vũ đưa tay phải ra, định lấy lại tập bài tập.
“Chậm đã.” Thực Hoa chặn tay Dương Vũ lại. “Mặc dù không biết mày làm đúng hay sai nhưng tao vẫn quyết định chép.” Thực Hoa vẻ mặt đầy kiên nghị, “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Tao chép chắc rồi.” Thực Hoa nói với bộ dạng khẳng khái hy sinh.
“Muốn chết hả? Chép đi, nói nhảm hoài.” Dương Vũ vỗ vai Thực Hoa nói.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một lúc sau là đã hết thời gian học.
Còn khoảng một phút là đến giờ tan học, Dương Vũ đã cất sách xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Chung Lâm, Chung Lâm còn nhanh hơn cả hắn, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi tiếng chuông tan học thôi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai người liếc nhau một cái, mỉm cười đầy ăn ý.
“Dương Vũ! Tình địch của mày lại tới kìa.” Thực Hoa đẩy nhẹ Dương Vũ một cái, hướng phía ngoài hành lang chép miệng. Dương Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy một người đang đứng ở hành lang lớp học của bọn họ. Người kia mặc dù quay lưng về phía phòng học, mặt hướng về phía dãy trường học đối diện. Nhưng Dương Vũ vừa nhìn thấy bóng lưng của hắn. Liền hận đến nghiến răng kèn kẹt. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc dù chưa đến nỗi hóa thành tro cũng nhận ra được. Nhưng Dương Vũ từ bóng lưng của hắn cũng nhận ra được, hắn đúng là tình địch của mình. Chung Lâm còn có một người khác theo đuổi, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã của Chung Lâm từ khi còn nhỏ.
“Thằng này thực là hết hy vọng vẫn không thay đổi.” Dương Vũ quay đầu lại âm thầm mắng.
“Dương Vũ, có muốn tao phụ mày một tay làm thịt nó không?” Thực Hoa đẩy nhẹ Dương Vũ thấp giọng nói.
“Hừ, nói nhỏ thôi cho tao nhờ.” Dương Vũ trợn mắt nhìn Thực Hoa một cái. “Mày muốn hại chết tao sao? Lớn tiếng như vậy.” Dương Vũ quay đầu lại liếc Chung Lâm một cái, thấp giọng nói với Thực Hoa.
“Giáo huấn thằng này một chút chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.” Trong mắt Dương Vũ tinh quang chợt lé, giọng nói trầm xuống. Nếu như Dương Vũ nhớ không nhầm, đến cuối cùng Chung Lâm và hắn chia tay chính là do người này!
“Đời này nhất định phải đem hắn thu phục rồi.” Dương Vũ lúc này thầm quyết định. Bất quá, nghe nói tên này có chút quan hệ với xã hội đen , mình muốn thu phục hắn cũng không phải dễ.
“Chuyện này còn phải từ từ thương nghị, nghĩ biện pháp tốt giải quyết hắn.” Dương Vũ nói khẽ với Thực Hoa.
“Mẹ kiếp, còn nghĩ gì nữa, trực tiếp tìm người đánh hắn là được.” Thực Hoa khinh bỉ nhìn Dương Vũ nói. Thực Hoa sở dĩ nói như vậy, là vì ở bên ngoài hắn cũng có chút quan hệ.
“Reng reng reng…...” Vừa lúc đó, tiếng chuông tan học cũng vang lên.
“Người anh em, tao biết mày tốt với tao. Bất quá chuyện này từ từ sẽ tính, không cần tìm phiền toái làm gì.” Dương Vũ đứng lên, thấp giọng dặn dò Thực Hoa xong, liền xoay người hướng Chung Lâm đi tới.
“Tan học rồi.” Chung Lâm nhìn Dương Vũ một cái, cầm lấy cặp đi về phía sau. Dương Vũ lúc này cũng vội vã đi theo.
“Chị Trầm, đi nào.” Bình thường, bọn họ vẫn cùng với tên ở ngoài hành lang cùng đi.
“Lý Bân, sao cậu lại đến sớm vậy?” Chung Lâm nhíu mày, hướng về phía Lý Bân nói.
“Dù sao ở phía trên cũng không có chuyện gì, Thấy giáo cũng không quản.” Lý Bân cười nhìn Chung Lâm nói.
“Hừ.” Vừa thấy Lý Bân, trong lòng Dương Vũ cực kì khó chịu, trong lòng hung hăng hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bước tới bên cạnh Chung Lâm.
“Chậm quá, chúng ta hay là đi nhanh lên đi.” Vừa nói Dương Vũ vừa nắm lấy tay Chung Lâm đi về phía trước.
Liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái. Trong mắt Lý Bân hung quang chợt lóe rồi biến mất. “Chị Trầm, chúng ta cũng đi thôi.” Lý Bân chào Trầm Di một tiếng, cả hai liền đi theo Dương Vũ.
Vừa nắm tay kéo Chung Lâm đi, trong lòng Dương Vũ vô cùng bực bội. Mỗi lần nhìn thấy cái tên kia Dương Vũ cũng hận không thể cho hắn một trận. Chẳng qua, đây cũng là suy nghĩ của Dương Vũ mà thôi. Hơn nữa, sau khi sống lại, ý nghĩ này lại càng thêm mãnh liệt.
Vừa nghĩ tới kiếp trước, Chung Lâm cũng là vì tên kia mà rời khỏi mình. Trong lòng Dương Vũ lửa giận đã ngút trời.
“Hừ!” Dương Vũ chợt buông tay Chung Lâm ra. “Dương Vũ, anh làm sao vậy?” Chung Lâm kì quái nhìn Dương Vũ rồi hỏi.
“Không có chuyện gì.” Dương Vũ hít một hơi thật sâu, tâm tình mới bình tĩnh được một chút, chẳng qua là sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
“Dương Vũ, nếu không thì như vậy đi. Ngày mai em bảo anh ấy không cần xuống đây nữa.” Chung Lâm thấp giọng nói với Dương Vũ, nàng cũng biết Dương Vũ nhất định là vì chuyện này cảm thấy không thoải mái.
“Không cần.” Trong lòng Dương Vũ cực kì không thoải mái, hừ lạnh một tiếng cự tuyệt nói. Hắn biết chuyện này phải nhanh chóng giải quyết. Chỉ có giải quyết Lý Bân, Dương Vũ mới có thể nắm chắc không để Chung Lâm rời khỏi mình.
“Dương Vũ, anh không nên tức giận. Cùng lắm thì em...” Vừa nói Chung Lâm ghé sát vào tai Dương Vũ, thấp giọng nói cái gì đó.
Sau đó, trên mặt Dương Vũ liền nở nụ cười, quay đầu lại đắc ý nhìn Lý Bân một cái.
Trong mắt Lý Bân hung quang chợt lóe rồi biến mất, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Vũ một cái, sau đó liền nghiêng đầu không thèm nhìn hai người Dương Vũ, miễn cho mình nhìn rồi lại càng buồn bực.
Theo làn sóng học sinh, bốn người đi đến bãi xe trong trường học. Ở đó, tìm được xe đạp của mình, bọn họ liền chạy ra khỏi trường.
Lúc này chính là đầu thu, ánh trăng sáng như bạc, chiếu rọi khắp nơi. Một trận gió nhẹ thổi qua, mang đến cảm giác có chút lạnh lẽo.
Chung Lâm ngồi ở đằng sau, hai tay ôm eo Dương Vũ, đầu thì ghé sát sau lưng, nhẹ nhàng tựa vào người Dương Vũ.
“Lúc nãy lời em vừa nói có phải là thật không vậy?” Dương Vũ vừa đạp xe vừa nói.
“Xoạt” một tiếng, một chiếc xe đạp từ bên cạnh Dương Vũ xông đến. Dương Vũ đang muốn chửi ầm lên thì một âm thanh liền truyền tới. “Ha ha, Dương Vũ, mày chạy chậm như vậy, có phải là hết khí lực rồi phải không? Chẳng lẽ là thận hư rồi.”
“Mẹ kiếp.” Dương Vũ lập tức chửi ầm lên. “Thằng khốn, mày muốn chết hả?” Vừa nói Dương Vũ liền tăng tốc, chạy tới bên cạnh Thực Hoa.
“Ha ha…. Dương Vũ, tao nghĩ mày thật sự là hư thận rồi. Có phải không Chung Lâm?” Vừa nói Thực Hoa còn rất đắc ý mở to mắt nhìn Chung Lâm.
Chung Lâm sắc mặt đỏ lên, liếc Thực Hoa một cái, “Cẩn thận chạy xe đi.”
“Ha ha…. Chuyện này tớ tự nhiên sẽ cẩn thận, thôi không quấy rầy hai người nữa. Tớ đi trước đây, tớ cũng không muốn giống như người khác mặt dày làm kỳ đà cản mũi đâu.” Vừa nói Thực Hoa còn liếc Lý Bân ở phía sau một cái.
“Mau cút đi, cẩn thận nếu không lại rơi xuống cống đấy.” Dương Vũ hướng Thực Hoa hét to một tiếng. “Ha ha, nhờ phúc của mày, tao sao rớt xuống cống được.”
Không mất bao lâu, bọn Dương Vũ đã đến trung tâm huyện thành. “Lý Bân, anh về một mình trước đi!” Lúc tới đường cái, Chung Lâm quay về phía sau nói với Lý Bân.
“Ngay cả đường đi hắn cũng không biết sao?” Trong lòng Dương Vũ khó chịu, tự nhiên giọng nói cũng không thoải mái.
“Được rồi, có phải em nói chuyện với anh ấy cũng là sai không?” Chung Lâm trách cứ nói. “Anh không phải có ý đó.” Thật ra thì trong lòng Dương Vũ đang có ý đó, Chung Lâm không nói chuyện với Lý Bân là tốt nhất.
Có lẽ đây chính là tâm tư của Dương Vũ.
“Được lắm. Vậy em sau này sẽ không nói chuyện với anh ấy, cũng không nói chuyện với anh nữa.” Chung Lâm tựa hồ như có chút tức giận. “Anh không có nói như vậy mà.” Dương Vũ hung hăng đạp xe đạp, hướng nhà Trầm Di chạy tới.
Sau khi đưa Trầm Di về tới nhà, sau đó hai người cũng về đến nhà Chung Lâm. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Em lên đây. Lúc về anh cẩn thận một chút.” Chung Lâm cẩn thận nhắc Dương Vũ trước khi lên lầu.
“Anh biết rồi. Em lên nhà đi!”
Nhìn Chung Lâm đi lên lầu, Dương Vũ liền cưỡi xe đạp chạy trở về trường học. Thật ra thì mỗi lần sau khi tan lớp tự học buổi tối, Dương Vũ đều đưa Chung Lâm về. Sau đó, lấy xe đạp của Chung Lâm trở về trường. Ngày hôm sau, Trầm Di sẽ chở Chung Lâm tới trường học.
“Xoẹt!” Bất ngờ, phía trước đường xuất hiện một bóng đen, chặn đường Dương Vũ. Dương Vũ hoảng sợ, dừng xe lại, nhìn về người mới xuất hiện.
“Dương Vũ, tao có lời muốn nói với mày.” Người đến chính là Lý Bân.
“Xui xẻo rồi!” Dương Vũ trong lòng thầm hô một tiếng, sắc mặt cũng lạnh xuống. “Tao không có gì để nói với mày cả.” Dương Vũ lạnh lùng nói.
“Hừ, chuyện tao muốn nói với mày chính là chuyện của Chung Lâm!” Lý Bân đi tới trước mặt Dương Vũ, hung hăng nói.
“Sau này mày cách xa cô ấy một chút!” Nghe đến đó Dương Vũ trong lòng lửa giận bốc cao, cho nên không đợi Lý Bân mở miệng đã lạnh lùng quát.
“Đây cũng chính là lời tao muốn nói với mày!” Trong lòng Lý Bân tức giận, hướng về Dương Vũ gào lên một tiếng, tiếp tục nói: “Tao khuyên mày tránh xa Chung Lâm một chút. Nếu không thì…Hừ hừ!”
“Nếu không thì như thế nào? Mày có thể giết tao được à? Dương Vũ tà tà phủi áo hắn một cái, khinh thường nói, “Tao đã nhịn mày lâu rồi. Mỗi ngày giống như con chó Nhật chạy theo phía sau tao với Chung Lâm, mày có thấy phiền hay không? Mày không phiền nhưng tao thì thấy phiền đấy.” Dương Vũ nói liên tục. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghe Dương Vũ nói như vậy, lửa giận của Lý Bân càng bốc cao. Nếu như không có Dương Vũ thì Chung Lâm đã sớm là người của hắn! Nghĩ đến người mình thích bị cướp đi trước mắt. Tròng mắt Lý Bân như muốn phun lửa.(DG: Quái, tên này phun lửa nhiều nhỉ, mà chẳng thấy lửa đâu…)
“Tao cảnh cáo mày lần cuối cùng, bắt đầu từ ngày mai, mày nhất định phải rời xa Chung Lâm. Nếu không đừng trách tao không khách khí!” Lý Bân lửa giận ngút trời hướng Dương Vũ nói.
“Mày thật là một tên đại ngu ngốc!” Dương Vũ muốn đập cho hắn một trận nhưng cố gắng nhẫn nhịn, châm chọc một câu rồi chuẩn bị bỏ đi.
“Không được đi.” Lý Bân đưa tay nắm lấy xe đạp của Dương Vũ. “Nếu như hôm nay mày không nói ra ràng thì đừng hòng rời đi.” Lý Bân tức giận nói. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ĐCM… Mày muốn gì?” Dương Vũ lửa giận bốc cao, xuống xe đạp, tung một cước thẳng vào người Lý Bân
(DG: đánh dzồi,đánh dzồi…
Biên: Chờ mãi mới có cảnh hấp dẩn như vầy)
“Bốp!” Dương Vũ đá thẳng vào bụng Lý Bân. Trực tiếp đem Lý Bân đá văng ra ngoài mấy bước. Lý Bân lấy tay ôm bụng, rên lên một tiếng.
“Mẹ nó, mày dám đánh tao à.” Lý Bân giận dữ quát một tiếng, liền hướng Dương Vũ nhảy tới. Nhìn Lý Bân bị mình đá một cước bay đi, Dương Vũ sửng sốt một chút. Cảm thấy sau khi trọng sinh, mình đã đổi khác rất nhiều. Nếu như đổi lại là hắn trước đây thì tuyệt đối sẽ không rat tay như vậy.
Bất quá, hắn cảm giác mình có một loại khí lực kì lạ.
“Mày dám đánh tao, không muốn sống nữa rồi à!” Lý Bân nhảy tới, vừa nói vừa vung tay tính đấm vào mặt Dương Vũ. Trong lòng của hắn đinh ninh là dưới một quyền này của mình thì Dương Vũ sẽ bị đánh văng đi.
Cũng khó trách Lý Bân có suy nghĩ như vậy, hắn lớn lên tương đối cường tráng, thân cao một thước tám. Đối phó với người nhỏ con như Dương Vũ thì chỉ đơn giản như lấy đồ trong túi vậy?
“Hừ!” Nhìn Lý Bân đấm tới, Dương Vũ bỗng nhiên cảm giác được tròng mắt nóng lên, hắn tựa hồ như thấy được nắm tay của Lý Bân cực kỳ chậm rãi đi đến. Nhưng cảm giác như vậy chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu nữa. Tuy nhiên, Dương Vũ đã nắm chắc cơ hội, sau khi lùi một bước liền dễ dàng tránh được một đấm của Lý Bân.
“Quỷ thật!” Lý Bân cảm thấy kinh hãi, hắn không ngờ Dương Vũ lại có thể tránh một đấm của mình! Sau khi phản ứng lại, hắn liền muốn thu tay lại. Nhưng hắn không nghĩ bởi vì dùng sức quá nhiều nên cả người của hắn cũng đổ nhào sang một bên.
- “Mẹ kiếp!” Dương Vũ hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, chợt đưa chân mình ra ngáng chân Lý Bân.
“Bịch!” Chân Lý Bân bị vướng chân Dương Vũ, cả người liền ngã xuống mặt đất.
Nhìn thấy Lý Bân bị vướng chân mình ngã xuống. Dương Vũ cười lạnh một tiếng. Hoặc là không làm, đã làm là làm đến cùng, Dương Vũ dứt khoát bước tới bên Lý Bân.
“Mẹ mày! Mày càng lớn lối tao càng đánh.” Dương Vũ vừa hung hăng mắng vừa nhấc chân đạp thẳng vào bụng Lý Bân.
“Hự.” Lý Bân rên lên một tiếng, thân hình lăn lộn trên đất, muốn đứng dậy. Nhưng Dương Vũ không bỏ qua cho hắn. Hắn tiến lại đạp thêm một đạp đem Lý Bân giẫm trên mặt đất.
“Mày không phải là rất mạnh sao? Đứng lên đi! Đừng giống như một con chó chỉ biết quỳ rạp trên mặt đất như thế.” Dương Vũ hung hăng đạp thêm mấy đạp. Lý Bân cảm thấy hoa mắt thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
“Mày có bản lãnh thì tối nay giết tao đi!” Lý Bân đau đến nỗi suýt chảy cả nước mắt. Hắn mặc dù lớn lên tương đối cường tráng. Nhưng dù sao cũng là người bình thường, hơn nữa còn là một thiếu gia. Bình thường có lúc nào lại phải chịu khổ như vậy? Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Giết mày hả? Mày nghĩ tao điên à, vì thằng như mày mà tự hại mình sao?” Dương Vũ gắt giọng, lại đạp thẳng vào bụng Lý Bân một đạp nữa.
Hiện tại Dương Vũ đúng là càng nghĩ càng nổi giận. Nghĩ đến kiếp trước do tên này ở sau lưng Chung Lâm gây sự mới làm cho cô ấy rời khỏi mình. Dương Vũ hận không thể một đấm đánh chết hắn. Nhưng mặc dù tức giận, Dương Vũ vẫn không mất đi lý trí. Hắn cũng chỉ là đạp vào bụng để cho Lý Bân cảm nhận được sự thống khổ chứ cũng không để lộ ra vết thương rõ ràng.
“Tao cảnh cáo mày!” Dương Vũ đứng trước mặt Lý Bân, mắt nhìn xuống hắn. “Sau này không nên xuất hiện ở trước mặt tao. Từ bây giờ phải biến mất, không được lãng vãng bên cạnh Chung Lâm! Nếu không, tao thấy mày một lần thì đánh mày một lần!” Dương Vũ hung hăng nhổ một bãi nước bọt bên cạnh chỗ Lý Bân nằm, nói với giọng điệu của người chiến thắng.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Dương Vũ, hai mắt Lý Bân hung quang chợt hiện, lửa giận hừng hực trong hắn dường như có thể khiến cho không khí xung quanh bị thiêu đốt.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được nỗi khuất nhục vô tận! Dương Vũ đã trắng trợn sỉ nhục hắn, Lý Bân càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, giờ khắc này hắn chỉ muốn giết chết con người ở trước mặt này.
Bỗng nhiên, Lý Bân rống lên một tiếng, Cả người bắn khỏi mặt đất. Trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn. “Tao muốn giết mày!” Lý Bân gầm lên, hướng về Dương Vũ tung ra một đấm.
Dương Vũ cảm thấy hoảng sợ, không kịp ứng phó, chỉ nghe “Bốp!” một tiếng, quả đấm của Lý Bân đã nện thẳng vào mặt hắn. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Oanh!” Nhất thời Dương Vũ cảm giác như đầu mình nổ tung ra! Cảm giác đau đớn mãnh liệt trong nháy mắt tràn ngập đại não, cả cơ thể cũng có cảm giác như vậy. Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Dương Vũ cảm thấy như trước mắt mình là hàng ngàn hàng vạn vì sao.
“Ai da.” Dương Vũ rên lên một tiếng, cả người nhanh chóng lui về một bên.
“Thằng khốn kiếp này, tao muốn giết mày.” Ánh mắt Lý Bân đỏ bừng, lại giẫm chân xuống đất xông tới chỗ Dương Vũ! Đồng thời nắm tay to lớn lại đánh thằng tới ngực Dương Vũ.
Bị Lý Bân nện một đấm lên mặt, đầu óc Dương Vũ đã cảm thấy choáng váng. Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể tràn ngập đau đớn, tất cả những thứ khác dường như đều biến mất không dấu vết. Đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt đau rát, Dương Vũ cảm nhận thấy gương mặt mình giống như bánh bao bị trương lên, cảm giác rất đau nhức.
Hung hăng phun ra một ngụm máu, Dương Vũ lấy lại tinh thần, nhìn hướng Lý Bân đang đánh tới. Mắt hắn lộ ra một tia sát khí.
“Mẹ nó, hôm nay tao với mày xem ai chết!” Dương Vũ rống giận một tiếng, liền huy quyền đánh tới.
(Hoan hô! Oánh đi nào )
“Bốp!” “Bốp!”
Dương Vũ bị Lý Bân nện một quyền lên ngực, nhưng là đồng thời quyền của hắn cũng hung hăng nện lên mặt Lý Bân.
“Ai da….” Hai người không hẹn mà cùng rên lên một tiếng thảm thiết rồi đồng thời lui ra.
“Mẹ nó…. Đau thật!” Dương Vũ vuốt vuốt nơi ngực như là bị trọng chùy oanh kích, hung hăng mắng một tiếng. Đồng thời trong lòng lửa giận càng sâu.
“Hôm nay tao không giết mày thề không làm người!” Lý Bân lấy tay sờ sờ má trái bị Dương Vũ đánh trúng. Cảm giác được thật đau nhức! Hơn nữa mắt trái đau đến nỗi chảy cả nước mắt, đồng thời thị lực của hắn cũng bị giảm xuống.
“Ha ha.” Dương Vũ thấy mình đánh mắt Lý Bân biến thành mắt gấu mèo, lúc này không nhịn được chỉ tay vào Lý Bân cười phá lên. “Lần này thì mày biến thành súc sinh rồi. Khụ khụ …” Dương Vũ vừa cười to, vừa lớn tiếng nói chuyện, lại không nghĩ tới ngực bị đau, lại ho lên sặc sụa.
Cảm nhận trên mặt đang chảy ra chất lỏng nóng hầm hập, Lý Bân cảm thấy bối rối, lấy tay sờ sờ một chút, đưa tới trước mặt nhưng lại nhìn không rõ rút cục là máu tươi hay là nước mắt.
“Mẹ ơi, mình chảy máu rồi. Mắt của mình hình như mù rồi.” Trong lòng Lý Bân cực kì hoảng sợ, hắn cho là con mắt trái của hắn đã bị Dương Vũ đánh mù rồi.
“Tao phải giết mày!” Lý Bân tuy trong lòng sợ hãi, nhưng hận ý với Dương Vũ lại càng tăng lên.
“Bốp!” “Bốp!”
Hai người lại một lần nữa lao vào nhau, mày một quyền tao một cước, không phân biệt người nào ra đòn trước.
Dương Vũ thở hổn hển, lùi về phía sau một bước, toàn thân xương cốt đau đớn không dứt! “Thằng này sức lực cũng không tệ lắm!” Thân thể Dương Vũ bị Lý Bân đánh cho thiếu chút mềm ra. Toàn thân hắn mỗi tấc da thịt, xương cốt như bị ai dần, cảm thấy rất đau đớn..
Lý Bân cũng không khá hơn chút nào, toàn thân cũng như Dương Vũ, nhưng còn thê thảm hơn một chút. Hai người đứng đó thở hổn hển, Nhưng hai cặp mắt không chớp mắt, vẫn như hai con gà chọi nhìn nhau đầy căm hận.
“Mày không phải nói tối nay không giết được tao thề không làm người đấy sao? Tới đây đi! Cứ đứng ở nơi đó như một thằng ngu vậy à!” Dương Vũ nhìn Lý Bân đầy khiêu khích, ánh mắt lộ ra vẽ khinh thường.
Mặc dù trong mắt Lý Bân đầy lửa giận. Nhưng đành bất lực, hai tay chống vào bắp đùi của mình, khom người thở không ra hơi! Dương Vũ lúc nãy đánh hắn đau quá, hiện tại thật sự là không còn khí lực để tái chiến lần nữa rồi.
“Hừ!” Lý Bân cả giận hừ lạnh một tiếng. “Tối nay tao tạm thời bỏ qua cho mày. Mày ngươi nhớ kỹ đấy. Nếu như ngày mai mày còn lảng vãng bên cạnh Chung Lâm thì…, tao sẽ đích thân làm cho mày biến mất khỏi thế giới này.” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tao sợ quá...” Dương Vũ tỏ vẻ hơi sợ hãi, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ khinh thường. “Tao cũng tặng lại mày câu nói đó, nếu không tao gặp mày một lần thì đánh mày một lần.” Sau khi nói hết lời của mình, cả hai đều tập tễnh đi về phía xe đạp của mình.
“Nếu như mày sợ chết thì… chỗ rẽ kia chính là bệnh viện đó!” Thấy Lý Bân dường như là hướng bệnh viện bên kia đi tới, Dương Vũ lạnh lùng nói.
“Hừ!” Nghe Dương Vũ nói như vậy, Lý Bân liền quay đầu xe hướng về nhà của mình.
16.03.2011
Quyển 1: Sống lại
Chương 14
Thể chất trở nên mạnh mẽ.
Dịch: thanh_tran90fpt
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn thân ảnh của Lý Bân khuất dần ở chỗ rẽ, nụ cười lạnh trên môi Dương Vũ cũng biến mất. Cố gắng chịu đựng cơn đau của thân thể và sự mệt mỏi sau trận chiến, hắn cố sức đạp xe về đến trường học. Nếu chậm thêm một chút…, thì cửa chính của trường học sẽ đóng lại. Đến lúc đó Dương Vũ chỉ còn nước vác xe leo tường mà vào.
“Thật là đau a!” Dương Vũ khẽ nhếch miệng, hít vào một hơi khí lạnh. Mỗi lần chạm vào da thịt, Dương Vũ liền cảm nhận rõ ràng các cơn đau truyền tới đại não.
Một trận gió đầu thu bất chợt thổi tới, xuyên qua cái áo mỏng manh duy nhất khiến Dương Vũ cảm thấy hơi lạnh. Nhưng đồng thời cái lạnh đã làm lửa giận trong lòng của hắn dần dần lắng xuống, đầu óc cũng từ từ bình tĩnh lại.
“Mình hôm nay bị làm sao vậy nhỉ? Có phải là uống lộn thuốc rồi không?” Dương Vũ vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không được bình thường.
Nếu đổi lại là hắn lúc trước khi trọng sinh, Dương Vũ tuyệt đối sẽ không đánh nhau. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ đánh nhau cả! Nhưng tất cả đều đã thay đổi từ buổi tối hôm nay. Hắn không chỉ đánh nhau, mà còn đem tình địch giày xéo thê thảm dưới chân.
“Nhưng như vậy trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.” Sau khi cho Lý Bân một trận, trong lòng Dương Vũ cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Mặc dù chính hắn bị đánh cũng không phải là nhẹ.
“Chẳng lẽ những điều này là sự thay đổi sau khi mình sống lại sao?” Dương Vũ vì chuyện hắn dám đánh nhau mà cảm thấy không thể tin được. “Có lẽ sự thay đổi này là do nỗi uất ức từ kiếp trước rồi được đền bù ở kiếp này chăng.” Dương Vũ cũng chỉ có thể lấy cớ như vậy, đem tất cả đổ cho việc hắn sống lại.
“Này này…! chờ một chút, chờ em một chút.” Dương Vũ vừa ngẩng đầu thì thấy cửa chính của trường học chuẩn bị đóng lại, cho nên Dương Vũ chỉ có thể gắng hết sức đạp xe, nhất thời chiếc xe phóng như bay về cửa trường học.
“Tối nào cũng là thằng nhóc này.” Người bảo vệ dùng ánh mắt khó chịu nhìn Dương Vũ, giọng nói mang theo cảm giác rất khó chịu.
“Còn kém một phút nữa mới đến giờ mà, sao lại vội đóng cửa như vậy?” Dương Vũ liếc mắt nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức của phòng bảo vệ ở bên cạnh, vừa vào liền cất tiếng hỏi.
Người bảo vệ tướng tá cao lớn (nguyên văn: ngưu cao mã đại) tỏ vẻ khó chịu nhìn Dương Vũ, sau đó phun ra một câu chửi thề. “Thằng nhóc, sau này ngàn vạn lần đừng nên tới trễ, nếu không thì sẽ ăn quả đắng đấy.”
“Anh không phải là thầy giáo của em, em về trễ thì liên quan gì đến anh.” Trong lòng Dương Vũ thật ra cũng rất khó chịu với người bảo vệ này. Mỗi buổi tối lúc Dương Vũ trở về đều lên giọng dạy bảo, điều này làm hắn vô cùng khó chịu.
“Sau này đừng để tao tóm được mày đấy.” Người bảo vệ hận đến nghiến răng kèn kẹt vừa đóng của vừa mắng Dương Vũ.
“Không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi đây.” Dương Vũ rống lên một tiếng đầy vẻ khinh thường, sau đó nhanh chóng đạp xe vào trong sân trường. Mặc kệ người bảo vệ đang mắng chửi ở phía sau.
“Ôi mẹ ơi…! Người anh em, mày bị tình địch đánh à?” Vừa mới trở lại kí túc xá, các bạn cùng phòng liền phát hiện ra vết thương trên mặt Dương Vũ, một người trong số đó liền ngạc nhiên hét toáng lên.
“Không phải đâu, chẳng qua là không cẩn thận bị té xe đạp thôi.” Dương Vũ đã sớm nghĩ kĩ, liền lập tức lên tiếng giải thích.
“Té bị thương?” Tất cả mọi người liền vây quanh, nhìn cái mặt bị sưng to như cái bánh bao của Dương Vũ giống như là đang xem một loài khỉ quý hiếm vậy. “Thật là kỳ quái, có thể làm cho cái mặt trở nên như thế này thì mày đúng thật là cao thủ rồi.” Một người bạn học khác sau khi nhìn bề ngoài của hắn liền cất tiếng. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Không sai chút nào. Dương Vũ, mày thật sự là cao thủ a. Hơn nữa, mày té cũng rất là nghệ thuật đấy.” Một người bạn học lại tiếp lời.
“Mẹ kiếp.” Dương Vũ buột miệng mắng to một tiếng. Toàn thân hắn bây giờ vô cùng đau đớn khó chịu, cũng không có tâm tư cùng bọn họ đùa bởn. “Tao muốn đi tắm, nếu không có chuyện gì thì mấy thằng bây biến đi, đừng nói chuyện này nữa.” Dương Vũ đẩy người bạn học ở trước mặt ra, rồi đi vào nhà vệ sinh ở phía sau gian phòng.
“Thật đau quá!” Dương Vũ dùng khăn lông thấm nước lạnh lau lên mặt mình, hắn cảm giác được từng cơn đau truyền đến. Nhìn gương mặt như cái bánh bao ở trong gương, Dương Vũ cảm thấy buồn bực. Như vậy thì sáng ngày mai làm sao đi gặp người khác đây? Ngày mai đi học thì sao? Giải thích làm sao với Chung Lâm bây giờ? Hay là lại lấy cớ mình không cẩn thận bị ngã? Nhưng mà, chắc chẳng có ai tin tưởng cái lý do trẻ con ấy. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Thôi quên đi.” Toàn thân Dương Vũ chịu đựng cơn đau sau khi tắm nước lạnh, cả trường học cũng đã tắt hết đèn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Dương Vũ tỉnh dậy.
Sau khi ngồi dậy duỗi lưng một cái, Dương Vũ nghe được tiếng xương của mình vang lên “Canh cách”. “Thật là thoải mái.” Dương Vũ bước xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh.
“Cái gì thế này? Vết thương trên mặt mình đã bớt nhiều rồi.” Dương Vũ không khỏi cảm thấu kì quái. Tối hôm qua gương mặt còn sưng như cái bánh bao, sáng hôm nay thì đã hết sưng rồi. Mặc dù vẫn có thể nhìn thấy một ít dấu vết sưng tấy. Nhưng cũng không còn khoa trương như ngày hôm qua nữa.
Hơn nữa, Dương Vũ cảm giác được thân thể của mình đã tốt hơn nhiều. Ngày hôm qua còn mệt rã rời cả người, thế mà hôm nay không còn cảm thấy đau đớn nữa. “Thật là chuyện lạ mà!” Trong lòng Dương Vũ vui mừng, không khỏi thốt lên.
“Cái quái gì thế? Không để mọi người ngủ à?” Âm thanh của Trần Quân vang lên phía sau Dương Vũ.
“Không có chuyện gì đâu.” Dương Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Quân nói. “Mới sáng sớm đã gặp quỷ rồi!” Trần Quân đánh giá gương mặt của Dương Vũ xong liền hô lớn.
“Các anh em! dậy đi nào, tao phát hiện chuyện lạ này, mọi người mau tới đây xem nào!” Trần Quân hướng về phía những bạn cùng phòng trong ký túc xá hét lớn một tiếng.
“Có cái quái gì đâu mà xem?” Các bạn Dương Vũ ở trong kí túc xá cũng là những người chỉ sợ thiên hạ không loạn, nghe vậy cả đám đều cùng nhau đi lại xem.
“Mấy đứa bây nhìn mặt thằng Dương Vũ này, thật là lạ mà. Ngày hôm qua thì như cái bánh bao, hôm nay thì biến mất không thấy đâu cả.” Trần Quân vừa nhìn mặt Dương Vũ vừa nói.
“Chậc chậc, đúng vậy đấy. Dương Vũ, chẳng lẽ mày đem cái bánh bao kia làm bữa ăn sáng mất rồi? Như thế nào? Mùi vị ra sao?” Trương Tiến lộ ra thần sắc quỷ dị trên mặt nhìn Dương Vũ.
“Bánh bao cái gì?” Vẻ mặt Dương Vũ mờ mịt nhìn mấy thằng bạn học hỏi ngược lại. “Mặt mày tối hôm qua xưng như cái bánh bao vậy, hôm nay làm sao mà hết rồi?” Trần Quân vội vàng nói, “Chẳng lẽ mày bị mất trí rồi?”
“Tao mất trí cái gì chứ? Nhất định là tụi bây nhìn nhầm rồi.” Dương Vũ ngay lập tức phủ nhận. Hắn cũng không muốn việc thể chất khỏe mạnh kì lạ của mình bị truyền ra ngoài.
“Còn không chịu thừa nhận nữa, chẳng lẽ bọn tao ăn thịt mày được à? Cả đám đều dùng ánh mắt kì quái nhìn Dương Vũ.
“Nhất định là tụi bây nhìn nhầm rồi.” Bất luận thế nào, Dương Vũ có chết cũng sẽ không chịu thừa nhận chuyện này.
17.03.2011
Quyển 1: Sống lại
Chương 15
Sự trừng phạt của bà cô già
Dịch: thanh_tran90fpt
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
“Tao không tranh cãi với tụi bây nữa.” Nói xong Dương Vũ rời khỏi nhà vệ sinh, không muốn cùng bọn họ đôi co nữa, mặc cho bọn họ nói như thế nào, thì Dương Vũ cũng nhận định là tối hôm qua bọn họ bị hoa mắt.
“Chẳng lẽ chúng ta thật sự bị hoa mắt rồi?” Nhìn bóng Dương Vũ rời khỏi ký túc xá, mọi người nhìn nhau cảm thấy khó hiểu?
“Nếu chỉ có một người trong chúng ta nhìn lầm thì thôi đi. Nhưng không lẽ tất cả chúng ta đều bị hoa mắt?” Thấy mọi người gật đầu. Trần Quân tiếp tục nói: “Cho nên tất cả chúng ta đều không hoa mắt. Chẳng qua Dương Vũ không chịu thừa nhận, chắc hẳn là có nguyên do khác!” Trần Quân liền phân tích.
“Thôi được rồi, dừng chuyện này lại đi. Sắp tới giờ đi học rồi, còn phải đi ăn sáng nữa đấy.” Một người khác lại thúc giục.
Đi đến cửa ký túc xá, Dương Vũ còn dùng tay vuốt lên khuôn mặt mình, kể từ sau khi sống lại, rất nhiều chuyện đã trở nên quỷ dị mà hắn không thể hiểu được. Đầu tiên là khả năng ghi nhớ của mình có biến hóa nghiêng trời lệch đất, kế tới là tính cách của mình thay đổi. Hiện tại, ngay cả thể chất của mình cũng trở nên mạnh mẽ.
Trong một đêm mà khuôn mặt của mình đã hoàn toàn khôi phục lại như cũ. Đây đúng là chuyện khiến con người ta phải kinh hãi. Dương Vũ cũng biết mình sau khi sống lại còn nhiều biến hóa, nhưng điều này là bí mật của hắn, không thể nào để cho người khác biết được.
Sau khi ăn sáng ở nhà ăn trong trường xong, Dương Vũ và đám bạn cùng phòng vội vã đi về phía trường học, thời gian cũng đã muộn, phải tranh thủ mau chóng vào lớp.
“Ái chà, mày làm sao lại biến thành xác ướp vậy?” Bỗng nhiên Dương Vũ thấy một người trên đầu quấn băng trắng, mắt như mắt gấu mèo đang đi trên đường liền tỏ ra kinh dị, lớn tiếng nói. “Chẳng lẽ tối qua mày lại bị người ta đánh à?”
Mặc dù Dương Vũ cố ý tỏ vẻ kinh dị, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ giễu cợt khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng hắn đang giả bộ.
Nhìn qua Dương Vũ giống như không hề bị thương tích, Lý Bân lại cảm thấy tức giận! Nhìn lại mình giống như cái xác ướp biết đi, lửa giận trong lòng Lý Bân lại càng bốc cao.
“Hừ!” Lý Bân hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhanh chóng bước đi.
Nhìn bộ dáng chật vật của Lý Bân, Dương Vũ liền cảm thấy thoải mái, không khỏi cười phá lên.
“Mày cứ đắc ý đi, hãy đợi đấy!” Lý Bân quay đầu liếc nhìn Dương Vũ một cái, ánh mắt chứa đầy vẻ căm hận, trong lòng lại đang tìm cách tiêu diệt Dương Vũ. “Đến lúc đó tao xem mày chết như thế nào. Không, tao phải khiến mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!” Vừa nghĩ đến mối nhục tối hôm qua, Lý Bân chỉ muốn chém Dương Vũ thành mười tám đoạn. Nhưng hắn cũng biết một mình hắn thì không phải là đối thủ của Dương Vũ. Cho dù hắn có thể đánh Dương Vũ trọng thương thì cũng chỉ rơi vào cục diện lưỡng bại câu thương như tối hôm qua.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng cảm thấy kì quái, hôm qua Dương Vũ rõ ràng bị thương ở trên mặt. Vậy mà bây giờ gần như là đã hoàn toàn khôi phục. Chẳng lẽ hắn có bí pháp gì đó?
Lại nói về Dương Vũ và đám bạn cùng phòng của hắn, lúc tiếng chuông bắt đầu giờ học vang lên thì bọn họ cũng vừa chạy đến được lầu bốn. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vừa mới bước vào cửa phòng học, Dương Vũ đã nhìn thấy bà cô già Đường Lệ Quyên đang đứng trên bục giảng. Môn học đầu tiên của ngày hôm nay chính là cái môn Anh ngữ chết bầm này.
“Hôm nay thật là xui xẻo!” Trong lòng Dương Vũ thầm than một tiếng, hắn thấy bà cô già đang nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn đủ để giết người.
Cảm giác thấy bà cô già vẫn đang nhìn mình, hắn liền thu ánh mắt lại, cúi thấp đầu xuống rồi chuyển thân đi về chỗ ngồi của mình.
“Hừ!” Đường Lệ Quyên hừ lạnh một tiếng, tâm tình vô cùng mất hứng. Cái tên Dương Vũ này càng ngày càng làm càn, không những thế mà còn không thèm để mình vào trong mắt.
“Mình hôm nay mà không dạy dỗ nó thật tốt thì mình không mang họ Đường!” Trong lòng vừa nghĩ, Đường Lệ Quyên liền chầm chậm tiến về chỗ ngồi của Dương Vũ.
“Dương Vũ, mày hôm nay coi như xong đời rồi. Kiểu này thì không thoát khỏi tay bà cô già này đâu.” Thực Hoa ở một bên cười trộm, có chút hả hê khi thấy Dương Vũ gặp nạn.
“Bà già đấy có thể ăn tao được chắc?” Vừa nói Dương Vũ liền lấy sách ngữ văn ra để trên mặt bàn. Tiết học đầu tiên của sáng nay là môn Anh ngữ, nhưng Dương Vũ lại lấy sách ngữ văn ra học, việc này rõ ràng là muốn đối nghịch với bà cô già này!
Nhìn thấy Dương Vũ lấy sách ngữ văn ra học, Đường Lệ Quyên lại bốc hỏa, vẻ mặt bừng bừng sát khí đi tới phía trước Dương Vũ. Tay phải liền giật lấy sách ngữ văn từ trong tay Dương Vũ, hai mắt đầy sát khí mở lớn nhìn Dương Vũ.
Dương Vũ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đường Lệ Quyên một cái, không thèm nói tiếng nào, rút từ học bàn ra một quyển sách khác rồi tiếp tục đọc. Đúng là Dương Vũ không thèm để bà cô già vào mắt.
Thật ra trong lòng Dương Vũ cũng rất tức giận, Đường Lệ Quyên đúng là đang nhằm vào hắn. Thế nhưng Dương Vũ cũng không có ý nhượng bộ! Nếu bà cô già đã không nhượng bộ vậy thì cứ đối nghịch đi. Trong lòng Dương Vũ cười lạnh, hắn không tin là bà cô già này có thể làm gì mình. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Dương Vũ, em theo cô ra đây.” Đường Lệ Quyên chỉ nói một tiếng rồi quăng quyển sách ngữ văn lên bàn Dương Vũ, mang vẻ mặt đầy sát khí bước ra khỏi lớp.
Dương Vũ chán nản đứng dậy, chuẩn bị đi theo Đường Ngọc Quyên ra khỏi lớp.
“Dương Vũ.” Trên mặt Chung Lâm lộ vẻ lo lắng, nắm lấy áo của hắn. “Không sao đâu.” Dương Vũ lắc đầu, đi theo bà cô già ra khỏi lớp.
“Dương Vũ, em định làm gì?” Trong phòng giáo viên, Đường Lệ Quyên nổi giận lôi đình hỏi Dương Vũ.
“Em sẽ không học Anh ngữ.” Thân thể Dương Vũ khép nép, giả bộ sợ hãi nói. Thật ra là Dương Vũ cố ý như vậy. Dù sao thì đây cũng là phòng giáo viên, hắn cũng không thể giống như loại côn đồ làm loạn trong đây được.
Nhìn bộ dáng của Dương Vũ, sát khí trên người Đường Lệ Quyên càng lớn. Cô cũng biết là Dương Vũ cố ý làm như vậy. “Em đã không học Anh ngữ, thì tại sao lại vào lớp học Anh ngữ, hơn nữa lại học môn khác trong giờ Anh ngữ hả?”
“Em không học vì em học cũng không hiểu” Dương Vũ cúi đầu, thấp giọng nói.
“Em chưa bao giờ học thì làm sao có thể hiểu được gì chứ!” Đường Lệ Quyên lại kiếm cớ làm khó Dương Vũ.
“Đúng là ngay cả một từ em cũng không biết. Những thầy cô dạy Anh ngữ càng giỏi, càng dạy em càng không biết gì cả.”
Nghe đến đây, Đường Lệ Quyên đã thật sự tức giận, chuẩn bị đứng dậy bộc phát ra rồi. Dương Vũ nói như vậy có khác nào phê phán mình ngay cả cách dạy học cũng không biết sao?
“Hình tượng…! Chú ý hình tượng, đây là phòng giáo viên.” Nhìn thấy mình đã thành công chọc giận Đường Lệ Quyên. Trong lòng Dương Vũ vô cùng cao hứng, nhưng để tránh khỏi bị bà cô già vì kích động mà làm ra chuyện gì không tốt, Dương Vũ đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Bà cô già hai tay chống lên mặt bàn, trong mắt tràn ngập lửa giận, sát khí trên người lại càng bốc cao hơn nữa. Bộ ngực lại càng rung động dữ dội, rõ ràng là đã vô cùng tức giận!
“Thưa cô, nếu không có chuyện gì nữa thì em xin phép về lớp trước!” Dương Vũ lúc này cũng đã cảm thấy đủ, nếu mình còn tiếp tục, không khéo bà cô già này thật sự nổi điên lên mất. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc dù Dương Vũ không ưa Đường Lệ Quyên, nhưng hắn cũng không muốn để mọi chuyện đi quá đà.
“Trở về lớp chép phạt từ đầu tới cuối cả cuốn sách cô mới vừa tịch thu một lần đi!” Mới vừa bước ra khỏi phòng giáo viên, Dương Vũ nghe được âm thanh của Đường Lệ Quyên liền cảm thấy choáng váng, quay đầu lại tức giận nhìn bà cô già. Trong lòng lại cảm thấy hối hận vừa rồi tại sao không làm cho bà cô kia tức chết đi.
17.03.2011
Quyển 1: Sống lại Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chương 16
Ta tình nguyện bị cưỡng gian…
Như vậy còn có một chút khoái cảm!!!
Dịch: Tiên Cầm
Biên: Tử Vân
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Từ phòng giáo viên đi ra, Dương Vũ mang theo vẻ mặt thống khổ nhưng khi bước vào phòng học hắn miễn cưỡng tìm cách nở nụ cười.
Thấy Chung Lâm lộ vẽ mỉm cười nhìn mình, Dương Vũ làm như không thấy, về chỗ ngồi của mình. Nhưng hắn vừa ngồi xuống thì gương mặt lại toát lên vẻ thống khổ.
“Dương Vũ, chẳng lẽ ‘trinh tiết’ của mày bị cô bà già đoạt đi rồi à? Sao vẻ mặt thống khổ như vậy?” Thực Hoa xích lại gần, lộ ra nụ cười đểu cán nhìn Dương Vũ hỏi.
“Quả thực so với bị đoạt ‘trinh tiết’ tao còn thống khổ hơn.” Cơ mặt Dương Vũ giật giật nói. Cả một cuốn sách giáo khoa, mình làm sao có thể chép hết chứ, đây là khái niệm gì chứ, mình cũng đâu phải cái máy photocopy! Dương Vũ thống khổ thầm mắng.
“Còn có chuyện so với việc bị đoạt mất ‘trinh tiết’ còn thống khổ hơn sao?” Thực Hoa không tin nhìn Dương Vũ hỏi.
“So với chuyện này, tao tình nguyện bị bà cô đó cưỡng gian còn hơn!” Dương Vũ thống khổ nói: “ như vậy … ít ra còn có một chút khoái cảm.”
Kỳ thật, bà cô già này cũng không xấu, thậm chí từ mặt nào đó mà nói thì cũng được coi là xinh đẹp, nhưng gương mặt bị che đậy bởi cặp kính to đùng cùng với tính tình cổ quái đã khiến cô trở thành bà cô già làm mọi người chán ghét.
“Mẹ kiếp… mày có thể tình nguyện để bà cô già đó cưỡng hiếp cũng không muốn làm chuyện này sao!” Thực Hoa vẻ mặt khó tin nhìn Dương Vũ “Tao thật muốn biết bà cô này rốt cuộc muốn cho mày làm gì?”
“Stop talking, else I'll cry. I am suffering agonies that I want to cry!” (Đừng nói nữa, tao khóc a, tao khổ đến sắp khóc đây.) Dương Vũ làm một tràng tiếng Anh.
“Chẳng lẽ, bà cô này muốn mày chép phạt?” Thực Hoa tựa hồ đoán được cái gì đó hỏi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Người anh em, mày thiệt đúng là tri kỷ của tao.” Dương Vũ thâm tình nhìn Thực Hoa “Hay là lần này mày giúp tao một chút đi?!”
“Đừng, đừng, đừng tìm tao, tao không rãnh.” Thực Hoa không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
“Mẹ kiếp, uổng công tao coi mày là anh em, ngay cả chuyện này cũng không giúp đỡ. Mày thiệt khiến tao khinh bỉ!” Vừa nói, Dương Vũ vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thực Hoa.
“Thôi đi, mày không đúng rồi, nếu là mày rủ tao đi đánh lộn thì tao sẽ giúp mày không hề chớp mắt một cái. Nhưng cái chuyện này… mày …à… nên tìm Chung Lâm giúp đi nha.”
“Giúp? Giúp như thế nào? Nguyên cuốn sách mà bắt tao chép hết!” Dương Vũ đột nhiên cao giọng nói.
“Ha ha …” Nghe Dương Vũ nói vậy, Thực Hoa không nhịn được bật cười ha hả nói: “Quá độc ác!”
“Nhỏ tiếng thôi!” Dương Vũ vỗ vai Thực Hoa một cái nói: “Mọi người đang nhìn kìa, thành thật một chút cho tao”
Thực Hoa nhìn thoáng qua phòng học, phát hiện hầu như mọi người đều liếc mắt về bên này. Nhưng hắn cũng không để ý lắm, hắn lúc này chỉ muốn cười thật to. Vì vậy mà hắn úp mặt xuốn bàn không ngừng cười sằng sặc.
Nhìn bộ dáng của Thực Hoa, Dương Vũ hận không thể cho hắn một đạp, nhưng lại không thể, Dương Vũ đành lôi sách ra bắt đầu chép phạt.
“Trách không được tại sao mày lại tình nguyện cho bà cô già đó cưỡng gian …ha ha…” Thực Hoa cười khoái trá: “Nếu là tao, tao cũng tình nguyện bị bà cô già đó cưỡng gian cũng không muốn chép phạt cả cuốn sách cho một khóa!”
“Dương Vũ, tao nghĩ ra một chủ ý.” Thực Hoa nhìn nhìn Dương Vũ một lúc rồi lại lộ ra nụ cười quỷ dị nói.
“Cái gì? Có phải muốn bảo tao không cần chép phạt?” Dương Vũ cũng muốn như vậy, nhưng nếu hắn không chép phạt thì bà cô già đó không biết còn nghĩ ra chuyện độc ác gì để hành hạ hắn nữa. Như vậy người thiệt thòi chính là hắn, mà hắn còn hai năm nữa mới có thể rời khỏi cái trường chết tiệt này.
“Không phải, Dương Vũ, tao thấy tướng tá của mày rất tốt, là một điều kiện rất tốt" Thực Hoa nhìn Dương Vũ rồi tiếp tục nói: “Tao có biện pháp không những giúp mày không phải chép phạt nhàm chán, hơn nữa đối với mày lại còn có lợi.”
“Biện pháp gì?” Nhìn vẻ tươi cười hèn mọn, bỉ ổi của Thực Hoa, Dương Vũ có cảm giác không ổn lắm, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
“Tao thấy mày có thể dùng mỹ nam kế đi dụ dỗ bà cô già, chỉ cần hy sinh một chút hương sắc là có thể thoát khỏi thống khổ này rồi.” Thực Hoa dùng giọng nói rất bỉ ổi kề sát tai Dương Vũ nói.
“Đi chết đi!” Dương Vũ giơ tay lên muốn tát tên này một phát.
“Dương Vũ, tao nói thật mà.” Thực Hoa lấy tay chặn bàn tay của Dương Vũ lại, chăm chú nói: “Lúc nãy không phải mày nói tình nguyện để bà cô đó cưỡng gian sao? Bây giờ nếu như mày chịu hy sinh một chút, dụ dỗ bà cô già này thì không chỉ có thể giải quyết vấn đề phiền toái lần này, không chừng sau này bà cô này cũng không tìm mày gây phiền toái nữa.” Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Muốn đi thì tự mày đi đi.” Dương Vũ khinh bỉ nhìn Thực Hoa, cũng chỉ có tên này mới có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.
“Dương Vũ, mày không nên bỏ qua cơ hội, làm vậy hai bên đều có lợi mà, mày vì sao lại lựa chọn một mình chịu khổ sở, mà để bà cô già đó sảng khoái một mình được chứ?”
“Mịa, đi chết đi.” Dương Vũ trừng mắt nhìn Thực Hoa, rồi chớp mắt một cái nói: “Không bằng mày giúp tao vụ này đi, mày đi đối phó bà cô già đó giúp tao, như thể nào?”
“Ặc, coi như tao chưa nói gì.” Thực Hoa lập tức làm bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra, lật một cuốn sách ra tiếp tục xem…
“Mày thiệt không chịu giúp tao sao? Người anh em! tao thấy tướng tá mày cũng rất ngon lành, đẹp trai hơn tao nhiều, dám chắc là thành công. Hắc hắc.”
“Tao không biết gì hết.” Thực Hoa liếc liếc Dương Vũ rồi nói: “Mày chép nhanh nhanh cho xong đi, đừng để đến lúc không có hàng giao rồi kêu xui xẻo.”
“Bà cô già cũng không nói tao lúc nào thì nộp.” Dương Vũ mặt lộ ra vẻ buồn bực nói.
Cả buổi sáng bọn Chung Lâm kỳ quái tại sao Dương Vũ lại mang sách giáo khoa ra chép vào lúc này mà không làm gì khác. Dương Vũ nói là bắt đầu từ hôm nay hắn sẽ cố gắng học tập, bắt đầu từ môn tiếng Anh!
Sao chép giáo khoa vốn chỉ là một phương pháp học tập mà thôi, chỉ là Dương Vũ trong lòng rất khổ não, nhưng cũng may mắn là trí nhớ và khả năng giải thích của hắn bây giờ đã có biến đổi long trời lở đất, tại sao không nhân cơ hội này mà ghi nhớ kỹ chúng nó chứ. Từ mặt nào đó mà nói thì Dương Vũ đúng thật sự là đang học tập.
19.03.2011
Quyển 1: Sống lại
Chương 17
Lý Bân nhục nhã.
Dịch: Tiên Cầm
Biên: Tử Vân Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Trong ngày hôm nay, hành động kỳ quái của Dương Vũ khiến người khác rất tò mò. Nhưng Dương Vũ vẫn thủ khẩu như bình, cùng với sự uy hiếp của hắn nên Thực Hoa cũng không dám hé răng. Cho nên không ai biết được lý do tại sao Dương Vũ lại muốn sao chép cả cuốn Anh ngữ mà hắn luôn luôn chán ghét.
Đêm đó, sau thời gian tự học, còn chưa hết giờ Lý Bân đã như mọi khi chạy tới bên ngoài phòng học của Dương Vũ.
“Dương Vũ, tên Lý Bân đó không phải là bị mày đánh đó chứ?” Nhìn thấy bộ dạng thê thảm chật vật của Lý Bân, Thực Hoa sợ hãi kêu lên một tiếng rồi quay sang hỏi Dương Vũ.
“Mày nói có khả năng không?” Dương Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tao thấy không có khả năng, tướng tá như mày thì Lý Bân chỉ cần một quyền là có thể đấm mày văng ra ngoài, mày làm sao có thể đánh thắng hắn được!” Quả thực là không biết Thực Hoa đang phân tích hay là đang cười nhạo Dương Vũ.
“Nhưng tục ngữ có câu ‘chó cùng rứt giậu’, nói không chừng mày đột nhiên bạo phát thần lực cũng nên.” Thực Hoa cố nén cười, làm bộ mặt nghiêm túc nói.
“Tao thiệt muốn tát cho mày một cái quá.” Dương Vũ căm tức liếc nhìn Thực Hoa, nghiến răng nghiến lợi nói. Kỳ thật tên Thực Hoa này nói cũng có chút hợp lý, Dương Vũ mặc dù thân thể rắn chắc nhưng không to con và cường tráng được như Lý Bân.
Lúc nhìn thấy Lý Bân, Chung Lâm và Trầm Di cũng không khỏi kinh hãi. Chung Lâm càng không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Lý Bân, anh đánh nhau với ai thế? Sao lại biến thành bộ dạng này?”
Nhìn hai người Chung Lâm và Trầm Di lộ ra bộ dáng quan tâm, trong lòng Dương Vũ không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nhìn Lý Bân. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lý Bân sờ sờ khuôn mặt bị sưng của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Vũ một cái, hung quan chợt loé lên rồi biến mất, quay sang nói với Chung Lâm: “Không có gì, chỉ là tối qua không cẩn thận cùng một con chó đánh một trận thôi, trên mặt bị con chó điên đó cắn bị thương.”
Nghe đến đó, khuôn mặt đang mỉm cười của Dương Vũ lập tức biến mất, trở thành rất khó coi: “Thằng khốn nạn này không phải là đang chửi khéo mình là con chó điên sao?”
Dương Vũ cười lạnh một tiếng nói: “Ồ, Lý Bân sao mày biến thành súc sinh rồi? Tự nhiên lại đi cắn nhau với chó! Mày cũng quá mất thể diện đi! Ngay cả một con chó đáng yêu cũng cắn không lại, thật sự đúng là chỉ có bề ngoài xem được, còn bên trong thì không dùng được.”
“Hừ, nhưng so với cái thằng một chút dũng khí cũng không có còn hơn nhiều.”
“Ai nói vậy?” Dương Vũ bước lên một bước, đứng trước mặt Lý Bân nói: “Tối qua tao nằm mơ thấy mình đánh một tiểu súc sinh, tên súc sinh đó trên đường tao về nhà thì cản đường tao, tao thật sự không có cách nào nên đành tiện tay cho tên súc sinh đó ăn một trận no đòn.” Dương Vũ cười lạnh nhìn Lý Bân nói.
“Bây giờ tao mới phát hiện.” Dương Vũ khinh thường nhìn nhìn Lý Bân “Tên súc sinh trong mơ của tao tối qua có vẻ… cùng một loại với mày, không biết cái tên súc sinh đó có phải là mày không?”
Dương Vũ đi một vòng quanh người Lý Bân: “Tên súc sinh đó cũng cao lớn như mày, nhưng cũng bị tao đánh thành đầu heo, mắt gấu mèo, chậc chậc... thật sự là càng nhìn càng thấy nó giống mày quá.”
Bị Dương Vũ giểu cợt ám chỉ, Lý Bân lửa giận đùng đùng như muốn thiêu đốt cả lồng ngực, sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt lại, hai con mắt hung tợn trừng lên nhìn Dương Vũ. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ rằng lúc này Dương Vũ đã bị Lý Bân giết cả trăm lần rồi.
“Sao không nói gì?” Dương Vũ lại gần, kề sát tai Lý Bân nói: “Tối qua tao đã cảnh cáo thằng khốn nạn như mày, bắt đầu từ hôm nay, tránh xa Chung Lâm ra! Nhưng bây giờ mày lại mò tới đây, có phải thấy tối qua tao xuống tay chưa đủ tàn nhẫn? Cút!”
“Nằm mơ!” Lý Bân nghiến răng, tận lực duy trì sắc mặt không đổi, hai hàm răng rít lại, cố gắng phát ra hai từ này.
“Tốt, vậy đừng trách tao vô tình!” Dương Vũ cười lạnh một tiếng rồi lui ra.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Dương Vũ, sắc mặt Lý Bân càng thêm xanh mét, hắn hận không thể một quyền đánh cho tên Dương Vũ này rớt từ trên lầu xuống! Lửa giận trong lòng Lý Bân bây giờ giống như mặt trời giữa trưa vậy “Mình phải nhẫn nại! Ngàn vạn lần không được xúc động!” Lý Bân trong lòng không ngừng cảnh cáo chính mình. “Chỉ là nhẩn nại nhất thời, sau này tao sẽ bắt mày quỳ gối van xin trước mặt tao!” Khuôn mặt Lý Bân lúc này đã trở nên vặn vẹo, Dương Vũ vũ nhục hắn như vậy không phải người bình thường có thể nhịn được.
Cho dù là Lý Bân thì lúc này mấy ngón tay do trong lúc phẩn nộ bị hắn dùng lực quá mạnh, siết chặt mà đã trở nên trắng bệch.
“Hai anh có chuyện gì vậy?” Dương Vũ và Lý Bân cùng toát ra sát khí khiến cho hai người Chung Lâm đứng bên cạnh cũng cảm nhận được không khí có chút không bình thường.
“Tụi anh không có chuyện gì, anh chỉ là quan tâm nó một chút thôi. Được rồi, mày … À…! Lý Bân, đêm nay đi trên đường cẩn thận coi chừng lại gặp chó dữ như tối qua nghe, nếu không có khi mày chết mà ko biết tại sao đó. Hay là để đêm nay tao đưa mày về, miễn cho đụng phải chó dữ lần nữa.” Dương Vũ “hảo tâm” quan tâm Lý Bân nói.
“Không cần mày lo lắng, nếu như tao lại gặp con chó dữ đó, tao khẳng định sẽ đánh cho ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra.” Lý Bân trừng mắt nhìn Dương Vũ, sát khí trong mắt bốc lên.
“Hai người các anh rốt cuộc có chuyện gì?” Chung Lâm bực bội thấp giọng quát một tiếng, không khí giữa hai người này tràn ngập mùi vị của thuốc súng khiến Chung Lâm bực bội.
“Không có gì, chúng ta trở về thôi.” Vừa nói Dương Vũ vừa kéo tay Chung Lâm đi về phía trước.
“Nhưng …” Chung Lâm lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua Lý Bân, nghi vấn trong lòng nàng còn chưa được giải quyết. “Không có việc gì đâu, thằng đó không chết đâu mà lo.” Dương Vũ kéo Chung Lâm đến trước mặt, nhìn thấy sự quan tâm của Chung Lâm đối với tên Lý Bân kia, trong lòng Dương Vũ khó chịu cực điểm.
Nhìn hai người Dương Vũ biến mất chỗ cầu thang, Lý Bân nắm chặt nắm tay hung hăng giơ lên: “Sớm muộn cũng có một ngày tao biến mày thành con kiến dưới chân tao!” Lý Bân hung hăng tưởng tượng.
Sau khi thở ra một hơi, Lý Bân lại xanh mặt đuổi theo…
19.03.2011
Quyển 1: Sống lại Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chương 18
Bờ sông xuân sắc.
Dịch: Tử Vân
Biên: Má Mì Xinh
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Tuần sáu, Ký túc xá Dương Vũ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Dương khoai, chưng diện như vậy bộ chuẩn bị đi dạo phố hả?” Chứng kiến Dương Vũ thay đồ thường phục mà không mặc đồng phục học sinh thường ngày. Nhưng nhìn cũng có vẽ tuấn lãng. Tuy không anh tuấn lắm nhưng nếu cố gắng nhìn…cũng được mắt.
“Mày nói nhảm gì vậy?” Dương Vũ trừng mắt nhìn Trần Quân liếc mắt một cái, "Đừng gọi tao là Dương Khoai, mày thấy tao có chổ nào giống củ khoai tây hả?" Dương Vũ cảm thấy có chút buồn bực. Tuy tên Dương Vũ cũng không phải là mỷ miều gì lắm nhưng đây là tên mà cha hắn đặt cho.
Nhưng không biết từ lúc nào các bạn học đã đặt biệt danh cho hắn là Dương Khoai. Từ đó về sau Dương Vũ còn có biệt danh là Dương Khoai.
“Nó không giống củ khoai mà thật sự là một củ khoai” Một người bạn học khác từ ban công thò đầu vào nói.
"Mày đi chết đi." Dương Vũ quát lớn và trực tiếp ném cái tất thối qua.
“Nói, đêm nay đồng chí Dương Khoai có trở về ngủ hay không?” Trần Quân ngồi xuống bên cạnh Dương Vũ cười nói.
"Nói nhảm, tao không về thì ngủ ngoài đường hả?"
"Ai biết? Bên ngoài thiếu gì chổ ngủ, thiếu gì khách sạn, đêm nay hai đứa mày ..." Trần Quân lộ ra nụ cười dâm đãng nhìn Dương Vũ.
"Đúng, Dương Vũ mày còn không nắm chặc thời cơ này mà mướn phòng coi chừng đến lúc đó nàng Chung Lâm lại bay mất."
“Khốn kiếp, không ngờ hai thằng bay đầu óc lại đen tối, hèn mọn, bỉ ổi như thế. Dương Vũ tao là một nam hài tử rất thuần khiết, hai thằng bay dám dùng ô ngôn uế ngữ làm ô nhiễm tâm linh thuần khiết của tao hả?”
“Mày mà thuần khiết?” Trần Quân khinh bỉ liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái. “Xời, mày mà thuần khiết thì sẽ không yêu sớm như vậy. Mày mà thuần khiết, như vậy trên thế giới sẽ không có ai thuần khiết rồi.”
“Hai thằng bay hèn mọn và bỉ ổi thật. Yêu là chuyện tất nhiên, tao chỉ là yêu sớm một chút mà thôi. Hơn nữa yêu một người là chuyện thần thánh! Sao tụi bay lại nói tao không thuần khiết?”
"Mày thuần khiết, phi thường thuần khiết, tiểu Dương Vũ thuần khiết của chúng ta, mày chừng nào thì mới chịu phá trinh hả? Đừng làm mất mặt ký túc xá bọn tao chứ" Trần Quân ôm bả vai Dương Vũ nói.
“Không nói chuyện với tụi bay nữa, Không lại ô nhiễm tâm linh thuần khiết của tao”
"Mướn phòng? Ừ, cũng là một ý tưởng tốt đấy chứ." Dương Vũ trên mặt lộ ra một nụ cười dâm đãng.
Thị trấn vào đêm. Mặc dù không phải là một thành thị phồn hoa, thế nhưng dưới ánh sang của những ngọn đèn ven đường, cả thị trấn như một viên ngọc phát sáng. Sau khi ra khỏi trường, Dương Vũ một mình hướng phía thị trấn đi tới.
Phía đông con đê trong thị trấn là nơi Tây giang và Hạ giang giao hội. Nơi có bóng cây phủ rượp, đường mòn thâm u, là nơi lý tưởng cho các đôi tình nhân đi dạo.
Dương Vũ đứng dựa lan can trên bờ sông, mặt lộ vẽ mỉm cười nhìn vài đôi tình nhân tản bộ. Chờ lát nữa Chung Lâm tới, hắn cũng sẽ như bọn họ.
Gió từ dưới sông mang theo không khí mát mẽ không ngừng thổi, quần áo Dương Vũ bay phất phơ. Hít thở làn không khí trong lành, Dương Vũ dựa vào lan can nhìn ánh sáng le lói phát ra từ vài chiếc thuyền đánh cá trên sông.
Bổng nhiên hai mắt Dương Vũ tối sầm, giống như bị ai đó dùng tay bịt kín. Cùng lúc đó một thanh âm nũng nịu từ phía sau truyền tới: “Đoán xem, em là ai?”
“Trừ em ra còn ai nào?” Dương Vũ xoay người lại thuận thế ôm lấy Chung Lâm vừa cười vừa nói.
“Một chút cũng không tốt, lần nào cũng như vậy.” Chung Lâm giậm chân nũng nịu nói.
Dương Vũ phát hiện, hôm nay Chung Lâm mặc một cái váy ngắn, mặc dù không có mang tất chân. Thế nhưng váy ngắn như là một thứ trang sức càng làm tôn lên vẽ đẹp đôi chân của nàng. Hơn nữa quần áo trên người Chung Lâm càng làm nàng thêm lả lướt, nổi lên những đường cong cơ thể mà ông trời đã ban phát cho nàng.
Mặc dù Chung Lâm chân không mang tất nhưng cho dù như thế, cũng khiến Dương Vũ máu nóng bốc lên, thiếu chút nữa chảy máu mũi.
Dương Vũ không biết mình xảy ra chuyện gì, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn đối với các mỹ nữ mặc quần đùi hay váy ngắn đều có cảm giác rất đặc biệt. Chỉ cần nhìn thấy loại trang phục này là hắn có cảm giác phi thường hấp dẩn.
"Anh nhìn cái gì đấy?" Thấy bộ dáng Dương Vũ ngơ ngác nhìn mình , Chung Lâm trong lòng cao hứng, thế nhưng nàng lại nhẹ nhàng hất tay Dương Vũ ra.
"Ồ, không có." Dương Vũ phục hồi lại tinh thần, lau một chút nước miếng bên mép, nhìn Chung Lâm vừa cười vừa nói:: "Em hôm nay thật đẹp, anh nhìn mà ngây người."
"Em bình thường không đẹp sao?" Chung Lâm trong lòng cao hứng. Nhưng gương mặt trắng nõn liếc mắt Dương Vũ một cái, làm bộ hờn giận nói."Bình thường em cũng đẹp, nhưng đêm nay em đẹp hơn." Dương Vũ mặt mày hớn hở nói.
"Hừ." Chung Lâm hừ một tiếng, xoay người đi. Dương Vũ lập tức liền theo sau, nắm tay Chung Lâm cùng nhau dạo trên đường.
Đông đê, là phố tình nhân nổi tiếng của thị trấn, Ở chỗ này ban đêm trừ những người vội vã qua đường còn lại đều là tình nhân, Ghế ngồi bên đường được che bởi những tàn cây cổ thụ, có nhiều đôi tình nhân tình tứ dựa lan can thì thầm vào tai nhau.
"Dương Vũ." Chung Lâm đột nhiên mặt đỏ tới mang tai kéo tay Dương Vũ, chân bước nhanh.
"Sao vậy?" Dương Vũ nhìn thoáng qua, nguyên lai bên cạnh, trên chiếc ghế đá có một đôi tình nhân đang thân mật. Trách không được Chung Lâm lại thẹn thùng. Dương Vũ trên mặt nổi lên thần sắc giảo hoạt.
“Chạy nhanh nhanh như vậy để làm chi? Đâu phải lần đầu tiên mình mới thấy." Dương Vũ kéo tay Chung Lâm không cho nàng chạy, nhưng Chung Lâm vội vã kéo theo Dương Vũ hướng phía lan can ven đường chạy tới.
"Anh thật là xấu." Chung Lâm xịu mặt liếc Dương Vũ một cái. Dương Vũ cười hì hì, tay phải dùng sức kéo cả người Chung Lâm vào lòng mình.
"Ai da." Chung Lâm sợ hãi kêu một tiếng, cả thân người ngã nhào vào trong lòng Dương Vũ."Anh xấu cho em xem." Vừa nói Dương Vũ vừa nâng cằm Chung Lâm lên, cả người liền hôn xuống.
"Ô ô..." Cái miệng nhỏ nhắn của Chung Lâm lập tức liền bị miệng của Dương Vũ ngăn chặn, ô ô không thành tiếng... ... .
"Anh hư quá, anh hư quá đi." Sau khi Dương Vũ thỏa mãn buông Chung Lâm ra. Chung Lâm vừa nói vừa lấy tay đánh lên ngực Dương Vũ. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Vũ cầm tay Chung Lâm, mặt mỉm cười, "Đừng đánh, em còn đánh có tin anh sẽ làm tệ hơn cho em xem?" Vừa nói Dương Vũ vừa cười xấu xa nhìn Chung Lâm.
Nhìn thấy ánh mắt háo sắc Dương Vũ, Chung Lâm hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, "Anh thử tệ hơn cho em xem."
Dương Vũ trừng hai tròng mắt, cười xấu xa hai tay lần nữa chụp về phía Chung Lâm.
19.03.2011
Quyển 1: Sống lại
Chương 19
Đêm khuya bị phục kích
Dịch: thanh_tran90fpt
Biên: Tử Vân
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Nội dung thu gọn
Thành thị về đêm, bầu trời không một ánh sao. Trên đường cũng chỉ có vài ngọn đèn tỏa ánh sáng yếu ớt, hai bên đường như chìm vào bóng đêm u tối. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi Dương Vũ từ nhà Chung Lâm về, lúc này cũng đã gần nửa đêm.
Trên con đường vắng lặng, thỉnh thoãng có vài người qua lại. Những ngọn đèn nê-on sáng lập lòe, khiến cho người ta có cảm giác đây là một thành thị rất phồn hoa về đêm.
Lúc này, Dương Vũ đang trở về một mình trường trên con đường vắng vẻ. Nếu đã trễ thế này thì trường học cũng sớm đóng cửa rồi. Bây giờ chỉ có thể chờ cho trời sáng hay là trèo tường mà vào thôi, cho nên Dương Vũ cũng không vội, lững thững bước trên đường.
Đột nhiên Dương Vũ dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng. Nghĩ đến thân thể như không có xương và đôi môi thơm mềm mại của Chung Lâm… vẻ mặt đang cười dâm đãng lại càng trở nên hèn mọn, bỉ ổi.
Dưới mặt đường chợt có một bóng đen lóe lên rồi biến mất, giống như có người đang ẩn nấp đâu đó. Nhưng lúc Dương Vũ quay đầu lại cũng không phát hiện được ai cả.
Dương Vũ nhướng mày, trong lòng trở nên cảnh giác. Tối nay lúc rời khỏi trường học, Dương Vũ đã cảm thấy có điều kì lạ, con đường này hôm nay có điều gì đó không bình thường.
Trực giác mách bảo Dương Vũ là có người đang theo dõi hắn! Nhưng cho dù Dương Vũ dùng tất cả mọi biện pháp cũng không biết được ai đang theo dõi hắn.
“Có lẽ mình nghi thần nghi quỷ rồi, làm gì có ai đâu.” Dương Vũ tự cười mình. Làm gì có ai theo dõi mình đâu? Nếu có thì là Lý Bân sao? Nghĩ tới đây Dương Vũ cảm thấy buồn bực khi mình dường như đã bị Lý Bân hù dọa tới tới nỗi hoang tưởng rồi.
“Cái tên nhát gan Lý Bân chắc chẳng dám theo dõi mình đâu.” Dương Vũ cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục đi tới.
Trên đường, ngọn đèn bất chợt trở nên yếu ớt, chợt lóe chợt tắt tưởng như có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Cái quỷ gì thế?” Dương Vũ chợt mắng một tiếng, không khí nơi này hình như có chút quỷ dị. Một trận gió nhẹ thổi tới, Dương Vũ liền thở dài một hơi. “Hình như cách quỷ mị xuất hiện cũng giống như thế này.” Dương Vũ tự nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng.
“Thịch, thịch…” Đột nhiên rất nhiều bước chân từ trong con hẻm tăm tối truyền đến. Đang đêm yên tĩnh, tự dưng nghe được bước chân càng làm cho Dương Vũ hoảng sợ.
“Chết mịa….” Dương Vũ mắng một tiếng. Từ trong hẻm nhỏ đột nhiên xuất hiện mười mấy tên côn đồ hung mãnh.
“Thật sự gặp quỷ rồi.” Trong lòng Dương Vũ thầm mắng, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
“Thịch, thịch….”
Mười mấy tên côn đồ nhanh chóng chặn trước mặt Dương Vũ, lạnh lùng nhìn hắn.
“Chẳng lẽ là muốn chém người sao?” Cảm giác được mọi chuyện có vẻ không thích hợp, Dương Vũ vội vàng nhìn về đằng sau nhưng không có bất kỳ ai. Ánh mặt lạnh lùng nhìn những người đó một cái, Dương Vũ liền bước qua bên cạnh, muốn từ khoảng trống bên cạnh rời đi. Truyện "Long Tổ (Bản dịch Bàn long hội) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng Dương Vũ còn chưa kịp đi qua thì một người to lớn đã đến trước mặt chặn hắn lại. Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn rồi lại bước sang bên cạnh muốn đi. Nhưng mà người nọ dường như muốn cùng Dương Vũ đối nghịch. Không nói tiếng nào liền chặn trước mặt hắn.
Cho dù Dương Vũ có ngu ngốc hơn nữa thì cũng biết những tên này đến tìm hắn gây sự. Lùi về phía sau vài bước, Dương Vũ nhìn bọn họ, lạnh giọng hỏi: “Các anh cản đường tôi là có ý gì?”
“Có ý gì ư?” Lại có hai người bước ra từ con hẻm nhỏ tăm tối đi ra, đồng thời một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Dương Vũ.
Dương Vũ vừa nghe tiếng, quay lại thì thấy tên đầu heo Lý Bân cùng một người cũng trạc tuổi hắn.
“Là mày?” Dương Vũ vốn đang khẩn trương nhưng bây giờ trong lòng đầy phẫn nộ cũng như không thể tin được.
“Anh họ, chính là nó đã đánh em!” Lý Bân lạnh lùng liếc Dương Vũ rồi quay lại nói với người thanh niên.
“Là nó sao?” Giọng nói của anh họ Lý Bân lạnh lùng vang lên nhưng mắt lại nhìn Dương Vũ chăm chú không ngừng đánh giá, sau đó lộ vẻ khinh thường nói với Lý Bân: “Là cái thằng gầy gò ốm yếu này đánh mày thành như vậy à? Sao tao thấy không giống một chút nào vậy!”
Lý Bân biến sắc, trong lòng đầy tức giận. Nhưng hôm nay là hắn mời anh họ đến báo thù cho hắn, bởi vậy hắn cũng chỉ có thể chịu đựng anh họ mình châm chọc khiêu khích. Cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Anh họ, đừng thấy nó ốm yếu, thật ra thì đầu nó rất cứng đấy.” Lý Bân cố gắng tươi cười nói.
“Là tại mày quá yếu mà thôi?” Ánh mắt người thanh niên lạnh lùng nhìn Lý Bân nói: “Nếu sớm biết rằng nhóc này yếu như vậy thì một người là đủ rồi, không cần phiền toái nhiều anh em như vậy.”
Thấy anh họ nhìn hắn đầy khinh thường, trong lòng Lý Bân cảm thấy nhục nhã! Nhưng mặt hắn không đổi sắc nói: “Anh họ, đừng trách em không nhắc nhở anh, thằng đó không giống như vẻ bề ngoài đâu.”
“Hừ, việc này…không cần mày quan tâm, mấy anh em tao tự biết cách giải quyết, mày có thể về nhà trùm mền ngủ được rồi đấy.” Vừa nói anh họ Lý Bân liền đi tới chỗ Dương Vũ.
Ánh mắt Dương Vũ lạnh lùng nhìn hai người Lý Bân nhưng mắt vẩn không ngừng đánh giá tình hình. Từ khi Lý Bân xuất hiện, Dương Vũ đã biết phiền toái đêm nay là không thể tránh khỏi rồi.
Nhưng Dương Vũ cũng không phải kẻ ngốc, đối phương có đến mười mấy người. Hắn biết đêm nay không thể trở về trường được rồi. Cho nên Dương Vũ dần dần lui về phía sau, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng những tên này cũng rất ăn ý, nhanh chóng di chuyển bao vây lấy Dương Vũ.
Thấy mình bị bao vây, Dương Vũ cũng dứt khoát không chạy nữa. Đứng tại chổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh họ của Lý Bân.