Chương 152
Đạo nghĩa và pháp luật Nguồn: Metruyen.com
Nội dung thu gọn
Hung thủ quăng hung khí? Ngụy Diên nhìn năm người trước mặt, lại quay sang nhìn Lý Phục. Lý Phục hỏi:
- Đưa ra các phòng khác nhau, xin hãy trình chứng minh thư của các người, nếu không mang chứng minh thư thì hãy báo mã số chứng minh thư.
Lý Phục mở chiếc máy tính mà anh ta mang theo bên người, vào từng phòng hỏi một.
Người thứ ba, một người đàn ông tuổi chừng hai mươi bảy tới hai mươi tám tuổi trông như người nhà bệnh nhân đưa chứng minh thư nhân dân ra:
- La Lợi Kỳ.
Lý Phục kiểm tra, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Anh La, anh làm nghề gì?
La Lợi Kỳ trả lời:
- Sửa chữa đồ điện gia dụng.
Lý Phục hỏi tiếp:
- Vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này?
La Lợi Kỳ trả lời:
- Tôi có mở quán sửa chữa đồ điện dân dụng ở gần đây, có người gọi tới nói là tủ lạnh hỏng, nên tôi đến xem.
Lý Phục hỏi tiếp:
- Sửa xong chưa?
La Lợi Kỳ lắc đầu:
- Chưa, có lẽ là tôi nhầm.
Lý Phục hỏi:
- Anh đã từng sửa các loại thiết bị truyền hình bao giờ chưa?
La Lợi Kỳ nhìn Lý Phục một lúc lâu, rồi mới trả lời:
- Từng có vài lần.
Lý Phục lại hỏi:
- Những cái đó là do người bên kỹ thuật của họ giải quyết, sao lại phải mời anh?
La Lợi Kỳ trả lời:
- Bởi kỹ thuật của tôi tốt.
Lý Phục bật cười:
- Tôi còn tưởng rằng bạn anh giới thiệu cho anh cơ.
La Lợi Kỳ nói:
- Tôi không hiểu ý anh cho lắm.
Lý Phục im lặng một lúc, lấy kính xuống dùng góc áo lau rồi đột nhiên hỏi:
- Anh là công hay là thụ?
- …
La Lợi Kỳ sửng sốt.
Lý Phục lập tức tiếp lời:
- Để tôi đoán nhé, anh chắc hẳn là thụ rồi. Vì sao? Bởi vì sửa chữa đồ điện gia dụng giỏi quá, kết quả chú em bị hỏng? Hay anh bẩm sinh đã là thái giám?
- F**k mẹ mày!
La Lợi Kỳ nhào tới Lý Phục, hai cảnh sát hai bên vội túm anh ta lại.
Lý Phục lại gần La Lợi Kỳ, nói với ý tứ không chút tử tế:
- Nhưng Mạch Hành không chỉ thích đàn ông, mà còn thích đàn bà. Không chỉ thích đàn bà, mà còn thích những tên đàn ông ngoài anh. Tôi nghe nói anh ta với Hạ Tri Vũ cùng chia sẻ một đêm tuyệt vời, có thật không vậy?
- Mày nói láo.
La Lợi Kỳ hô lên:
- Mày thì biết cái gì!!
- Chẳng lẽ không phải các người yêu nhau thật lòng sao?
Lý Phục phẩy tay, sau lại bổ sung:
- Không, Mạch Hành thay lòng đổi dạ rồi, hẳn là anh ta có người mới.
- Hừ!
La Lợi Kỳ lùi ra một bước, hai gã cảnh sát thả gã ra, La Lợi Kỳ nói:
- Mày nói không sai, từ khi con điếm họ Hạ kia xuất hiện, hắn nói cho tao rằng hắn muốn sống cuộc sống bình thường. Tao nói với hắn, anh đâu thích đàn bà. Hắn nói hắn nghĩ nhầm, không phải hắn không thích đàn bà, mà là không thích loại tầm thường.
Lý Phục cười nhạo:
- Rồi sao? Hắn sống riêng?
- Tao muốn chứng minh ai là người yêu hắn nhất. Có ngày say rượu, hắn kể hắn bị đạo diễn quở trách, còn bị lão chủ trì đầu bóng lưỡng chế nhạo…
La Lợi Kỳ đột nhiên im bặt.
Lý Phục truy kích:
- Không, anh vốn không biết tình yêu là gì. Anh là kẻ nhu nhược, giết vài người vô tội chỉ để che giấu ý đồ mưu sát Hạ Tri Vũ. Hạ Tri Vũ mới là mục tiêu thật sự. Anh muốn giết chết người con gái Mạch Hành yêu nhất để chứng tỏ anh là người yêu anh ta nhất ư? Ích kỷ, âm hiểm, yếu đuối. Mạch Hành chính là vì nhìn thấu anh, cho nên mới quyết bỏ anh. Tôi nói cho anh biết chân tướng. Mạch Hành chưa chắc đã thích phụ nữ, vì thoát khỏi anh nên anh ta mới kiếm cái cớ như vậy. Anh, chính là một kẻ đáng thương bị người ta vứt bỏ.
- Không phải!
La Lợi Kỳ gầm lên
- Không phải, tao giết bọn chúng là để chứng minh tình yêu, chứng minh tình yêu của tao. Mày nói bậy, Mạch Hành không thích đàn bà.
Lý Phục sa sầm mặt ép hỏi:
- Vậy tại sao anh muốn giết Hạ Tri Vũ, chẳng lẽ Hạ Tri Vũ cũng từng mắng Mạch Hành?
- Bởi vì tao không thể chịu được cảnh hắn thà xem chương trình của Hạ Tri Vũ, chứ không thèm lên giường với tao.
La Lợi Kỳ vừa gào vừa lao lên:
- Kẻ nào bắt nạt anh yêu của tao, dụ dỗ anh yêu của tao đều phải chết.
Lý Phục thở dài:
- Xin lỗi anh vì đã nói mấy lời không tốt. Mong anh hãy thứ lỗi cho.
Ngụy Diên nói với viên cảnh sát bên người:
- Dẫn đi đi.
Vu Minh nhìn La Lợi Kỳ bị áp giải đi, khẽ thở dài:
- Đúng là con người ta trong lòng luôn có một thiên sứ và một ác quỷ.
- Đúng vậy.
Lý Phục gật đầu nói:
- Tình yêu của anh ta cực đoan quá.
Vu Minh nói:
- Tôi đang nói anh đấy.
- Tôi…
Lý Phục ngẩn ra, rồi sau đó giải thích:
- Không phải, đây là cách để thẩm vấn mà thôi. Đa số người Trung Quốc vẫn chưa chấp nhận đồng tính luyến ái, mà thực ra ở Mỹ cũng có tình huống như này. Chọc giận hắn chính là biện pháp tốt nhất. Điều này cũng xác minh suy đoán của tôi. Vì sao trên người Hạ Tri Vũ lại có sợi áo len của Mạch Hành, bởi vì Mạch Hành và La Lợi Kỳ mua áo đôi.
- Điều tôi quan tâm hơn là…
Vu Minh nhìn Ngụy Diên.
Ngụy Diên cả kinh, lập tức nói:
- Không có tiền đâu, cùng lắm tôi mời hai người bữa cơm.
Vu Minh nói:
- Không phải, tôi muốn các anh công bố vụ án chấn động này, sau đó phải nhắc tới những công hiến của Lý Phục của chúng tôi đã đóng góp cho vụ án.
- ….
Ngụy Diên nói:
- Những vụ án liên hoàn như này chúng tôi thường không công bố, miễn cho kẻ khác bắt chước.
Vu Minh thấp giọng nói:
- Này cảnh sát Ngụy, làm như anh như vậy là vô nghĩa quá. Anh không công bố chi tiết, nhưng cũng phải nhắc tới Lý Phục của chúng tôi chứ. Chả được tí lợi nào, như vậy lần sau bọn tôi cũng chẳng tiện giúp đâu.
Ngụy Diên nói:
- Tôi không quyết được. Truyện "Vương Bài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vu Minh nói:
- À… Nói cách khác anh cũng không có quyền phản đối đúng không?
- Ừm… đúng.
Vu Minh gọi điện:
- Tôi liên hệ đài truyền hình làm một bài đặc biệt.
- Được rồi, được rồi.
Ngụy Diên đầu hàng
- Cho tôi hai giờ, sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.
Nhưng không thể để Lý Phục đứng ra nói lung tung được, nên để phía chính phủ ra mặt thì tốt hơn. Thành phố A là thành phố pháp chế, chỉ cần không đề cập tới bí mật quốc gia thì vốn không có quyền ngăn cản phỏng vấn và lan truyền thông tin. Mà bây giờ ngoài truyền thông ra thì còn có mạng internet nữa.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Vu Minh được cho phép thăm Đỗ Thanh Thanh. Vu Minh thông báo tin tốt trước, Đỗ Thanh Thanh lập tức cảm thấy tâm tình tốt hơn:
- Lợi hại thế, Lý Phục, anh đúng là Sao Mai của Tinh Tinh chúng ta rồi.
Điều thứ mười bốn: Đừng phê bình nhân viên có thành tích kém, mà nên khen ngợi nhân viên có thành tích tốt, như vậy mới có thể khiến nhân viên ganh đua với nhau.
Lý Phục khiêm tốn nói:
- Đỗ tiểu thư nói quá rồi.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Còn tôi thì sao? Tôi đây là có chuyện gì xảy ra?
Vu Minh và Nghê Thu lùi ra sau một bước, Lý Phục bất đắc dĩ kể sơ qua. Đỗ Thanh Thanh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo:
- Có bọn bắt cóc cầm súng bắt cóc tôi? Sau đó có tên cướp có súng thấy việc nghĩa bèn hăng hái làm đã giết bọn bắt cóc có súng kia?
Thấy việc nghĩa bèn hăng hái làm? Cách dùng từ này thật là chính xác. Chẳng qua tên cướp có súng thấy việc nghĩa bèn hăng hái làm… Đây rốt cuộc là khen hay chê đây? Lý Phục cũng đồng ý: Truyện "Vương Bài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cảnh sát có cái nhìn giống chúng ta, tên cướp có súng thấy việc nghĩa bèn hăng hái làm nghe vậy thì không được tự nhiên. Nói cách khác, người này không có ác ý với Đỗ tiểu thư, cho nên cảnh sát không loại trừ khả năng người đó có quen biết với cô, một lát nữa sẽ tới hỏi.
Đỗ Thanh Thanh hỏi lại:
- Người ta cứu tôi, tôi lại đi bán đứng người ta?
- Điều này…
Lý Phục nhìn Vu Minh. Tuy lời của Đỗ Thanh Thanh nói không đúng theo pháp luật, nhưng lại cực kỳ trượng nghĩa và lý trí.
Vu Minh lấy điện thoại ra gọi:
- Alo, luật sư Lưu hả? Tôi là Vu Minh của công ty thám tử Tinh Tinh đây. Sếp của tôi cần một luật sự có thể chửi nhau với cảnh sát… Vâng, cám ơn ông, phòng xxx ở bệnh viện.
Vu Minh cúp điện thoại, nói:
- Cảnh sát sẽ tới trước, mọi người đừng nói gì cả. Chờ luật sư tới rồi thì làm theo lời luật sư là được.
Lý Phục thở dài:
- Lúc còn làm cảnh sát, tôi ghét nhất là kiểu luật sư này.
Nghê Thu nói: Truyện "Vương Bài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh nói thế là không đúng đâu Lý Phục. Cho dù xuất phát từ mục đích gì, người này đã cứu sếp. Sếp lại bán đứng ân nhân cứu mạng, thế thật không tốt chút nào.
- …
Lý Phục không nói gì, đây là sự khác biệt về tam quan. Anh ta hiểu và tôn trọng quan điểm của người khác. Dù sao nếu gặp phải chuyện này, anh ta cũng sẽ rất mâu thuẫn, mà không có lập trường rõ ràng như Đỗ Thanh Thanh.
Hải Na kích động chạy tới, tay nắm lấy bốn cái túi nhỏ được gấp lại từ giấy đỏ:
- Mỗi người một cái, để hết vào trong ví tiền.
- Cái gì đây?
Vu Minh định mở ra.
- Không được mở.
Hải Na nói:
- Đây là bùa hộ mệnh mà tôi tới cầu cao tăng ở Hải Ninh tự. Một tháng nay chúng ta cứ ra ra vào vào bệnh viện suốt, nên đuổi vận xui đi thôi.
- Cảm ơn Hải Na!
Tuy mọi người không tin vào thứ này, nhưng dù sao đây cũng là lòng tốt của Hải Na.
Hải Na rất hài lòng với thái độ của mọi người, lấy ra một chiếc Ngọc Quan Âm đeo cho Đỗ Thanh Thanh:
- Đây là ngọc Quan Âm mà Pháp Hải đại sư của Thiên Địa Danh tự ở lại Hải Ninh tự tự mình khai quang.
Vu Minh tò mò hỏi:
- Mỗi một lần khai quang hết bao nhiêu tiền?
Hải Na nói:
- Đây không phải vấn đề tiền nong, đây là vấn đề lòng thành.
- Có phải Pháp Hải đại sư nói rằng tiền bao nhiêu đại biểu cho thành ý bấy nhiêu không?
Vu Minh hỏi:
- Bao nhiêu vậy?
Hải Na giơ hai ngón tay lên:
- Hai trăm nghìn tệ.
- ….
Ba người đàn ông ở đây, kể cả Đỗ Thanh Thanh, đều ngây ngốc. Vu Minh thật sự muốn khóc, tay lừa đảo này lại chọn cái nghề phiêu lưu thấp và thù lao lại cao thế này.
Nghê Thu hỏi:
- Hải Na, cô theo đạo không?
Hải Na nói:
- Tôi hỏi giáo hội rồi, Chúa Giê Su không làm thế này.
Mọi người lặng im.
Vu Minh nói:
- Hải Na, bùa hộ mệnh này là của Đạo gia… Phật đạo không phân biệt nha, vạn pháp quy tông.
Thấy Hải Na sắp biến sắc mặt, Vu Minh đành phải nói cho có lệ một câu. Hải Ninh tự là một ngôi chùa miếu không tệ. Bọn họ không thu một đồng tiền hương khói gì, không lập hòm công đức, tự mình gieo trồng rau dưa và đồ ăn. Lúc đi xa, bọn họ ăn ngủ dã ngoại. Đồ ăn có được hoàn toàn là nhờ hóa duyên. Những năm gần đây người ta vô cùng cảnh giác với ăn xin, nếu chỉ ăn cơm thì đa số đều sẽ nguyện ý. Trụ trì cũng có thể coi là một vị cao tăng đắc đạo, nghe nói là một trong những trụ trì nghèo nhất Trung Quốc. Mà cái Thiên Địa tự của Pháp Hải kia vốn chẳng có tiếng tăm gì, bỗng sau một đêm đột nhiên nổi tiếng. Nghe nói người nào đó bái một cái liền thành chủ tịch tỉnh, mà một người khác lạy một cái liền thành tỉ phú, vân vân và vân vân. Hiện giờ hương khói phải nói là thịnh vượng. Một cây nhang hương thôi cũng phải trăm tám tệ. Đầu tiên là rút kỳ, sau đó tám vị “cao tăng” sẽ xếp thành một hàng, giống như bác sĩ xem ký vừa nói chuyện với người rút ký, dặn tín đồ đi đốt thêm mấy nén nhang. Mà khai quang phật tượng thì ít nhất cũng phải một nghìn tám, nếu là đô la Mỹ hay đô la Hồng Kông thì sẽ thu theo tỉ giá hối đoái hôm đó.
Vu Minh từng đi với chú một lần tới nơi này, không thể phủ nhận rằng những “cao tăng” này có thái độ phục vụ vô cùng tốt. Chú bảo Vu Minh rằng, đừng coi thường tám vị “cao tăng” này. Phải tăng hay không thì khó nói, nhưng quả thật là cao. Bọn họ có thể từ cách ăn mặc rồi nói năng của bạn mà suy đoán ra bằng cấp, công việc và thu nhập của bạn, rồi bố trí số lượng hương nhang tương ứng cho bạn.
Đa số tín đồ tiêu càng nhiều tiền thì lại càng an tâm, đúng là dùng tiền xấu khu trục tiền tốt điển hình.
30.06.2015
Chương 153
Nhiệm vụ bất khả thi. Nguồn: Metruyen.com
Nội dung thu gọn
Luật sư tới phòng bệnh trước cảnh sát. Luật sư mời mọi người ra ngoài trước, sau đó dặn dù Đỗ Thanh Thanh vài điều. Hoàng Trung dẫn người tới làm ghi chép. Đỗ Thanh Thanh rất phối hợp, nhưng hỏi tới bạn bè xã giao thì luật sư lập tức nói:
- Điều này vốn không liên quan tới vụ án, hơn nữa còn đề cập tới sự riêng tư cá nhân của thân chủ tôi.
Hoàng Trung giải thích:
- Có liên quan, chúng tôi nghi ngờ hung thủ là bạn của cô Đỗ đây.
Luật sư nói:
- Ý các anh là muốn cô Đỗ nói ra tên người bạn đã bảo vệ cô ấy? Hoặc ý anh là cô Đỗ bao che cho hung thủ? Xin lỗi, thân chủ của tôi sẽ không trả lời câu hỏi này của cảnh sát. Cảnh sát bây giờ là mời thân chủ của tôi, người bị hại, phối hợp, nên chúng tôi có quyền từ chối trả lời những câu hỏi mà chúng tôi cho là không hợp lý. Nếu thân chủ của tôi cung cấp bất cứ thông tin giả nào, chúng tôi sẵn sàng chịu tội danh cản trở người thi hành công vụ.
Hoàng Trung rời đi, lúc đi vừa đi vừa nói với đồng nghiệp bên cạnh:
- Sau này về hưu rồi, cứ thấy tay luật sư nào là tôi sẽ đánh kẻ đó.
Lý Phục đứng ngay gần bọn họ, nghe Hoàng Trung nói vậy thì bảo:
- Cảnh sát hận luật sư đại diện vì họ bảo vệ cho nhiều kẻ xấu, nhưng cũng bảo vệ rất nhiều người tốt.
Nghê Thu không đồng ý:
- Kẻ có tiền sẽ có luật sư giỏi, mà không có tiền thì móc đâu ra luật sư. Vốn là không công bằng rồi.
- Thế giới này làm gì có công bằng hoàn toàn, điều pháp luật có thể làm chính là tiếp cận tới công bằng mà thôi.
Lý Phục trả lời.
Luật sư Lưu đi ra, bắt tay với ba người Vu Minh và cáo từ. Luật sư ấn thang máy, thang máy tới, Ngô Du Du đi ra. Mấy người lại vào phòng bệnh. Lúc này điện thoại Vu Minh rung, hắn nghe máy:
- Alo.
Pedro nói:
- Đài truyền hình Brazil hẹn ba giờ chiều sẽ tiến hành lấy tin bài ở phòng làm việc tạm thời của tôi.
Hai ngày nay đã xảy ra chuyện công ty Vale bị mất tài liệu cơ mật. Quá trình tài liệu bị trộm thì không khác gì nhau, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác hẳn. Có bản nói tin tốt, có bản lại là về tin xấu, còn có bản chỉ là những tin bình thường. Truyền thông phỏng vấn Vale, nhưng Vale tỏ ý rằng đã hoàn toàn ủy quyền cho Pedro làm người phụ trách. Vì thế, giới truyền thông lại chuyển sang phía Pedro. Pedro lá mặt lá trái một phen, cuối cùng đồng ý cho đài truyền hình Brazil lấy tin.
Dù sao Pedro có cổ phần của đài truyền hình Brazil.
Có hai người phỏng vấn, nam là người quay phim kiêm chỉnh ánh sáng, nữ là phóng viên phỏng vấn. Vu Minh kết nối với điều tra viên Hiệp hội thám tử tìm kiếm thông tin trợ giúp. Điều tra viên làm việc rất nhanh, mười giờ rưỡi trưa Vu Minh đã có được tài liệu mình cần.
Pedro còn có tài liệu mật nào để trộm? Có! Rạng sáng ngày hôm qua, Hội đồng quản trị đã gửi bản báo giá cuối cùng cho Pedro, dùng chuyên cơ phái người hộ tống tài liệu này tới khách sạn nơi Pedro đang ở. Tin bản báo giá cuối cùng đã có không phải là bí mật, bí mật là cái giá cuối đó là bao nhiêu. Có chuyên gia cho rằng từ một trăm mười cho tới một trăm năm mươi tỷ đô la Mỹ. Mà cho dù chuyên gia có đúng, thì khoảng cách của hai mốc kia cũng là bốn mươi tỷ đô la Mỹ, một khoảng cách quá lớn. Những vụ mua bán như thế này chí ít phải chính xác tới hàng triệu, cái giá khác biệt mấy triệu là vẫn có thể thừa nhận được.
Trộm giá sàn cũng là nghề rất thú vị. Kẻ trộm lấy được giá sàn, bán cho một vị doanh nhân, vị này sẽ không có lợi gì, bởi vì những người cạnh tranh khác không biết rõ tình hình. Lợi ích lớn nhất của anh ta chính là cân nhắc xem cái giá sàn này với cái giá mà mình có thể nhận được là như nào. Nếu nhiều hơn những gì mình có thể trả thì có thể bán tin tình báo này cho kẻ khác. Nếu trong cái giá mà mình chấp nhận được thì có thể lựa chọn công bố giá sàn, tránh cho những người khác nâng giá lên quá cao.
Giá sàn có thể coi là trận chung kết mà lần đầu Vu Minh và Nhền Nhện đối đầu chính diện. Đối với doanh nhân thì giá này là mở màn cho cuộc quyết chiến cuối cùng. Mà xuất phát từ lợi ích của đám trộm cắp, cái giá của nguyên nhân mà Vale sốt ruột bán cổ phần công ty ra cao hơn giá sàn mà bọn họ ăn trộm được rất nhiều. Từ điểm này xem ra thì Nhền Nhện đã thua, trận tranh đoạt giá sàn này chỉ là một lần đọ sức để lấy lại thể diện mà thôi. Truyện "Vương Bài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đây là một cơ hội hiếm có để có thể tiếp cận gian phòng của Pedro, Vu Minh nghiên cứu vị trí đồ vật trong phòng. Nếu Nhền Nhện muốn nhân cơ hội trộm đi, như vậy chúng sẽ bắt tay vào đâu? Trần nhà đã bị phong kín, phòng chỉ có một cửa ra vào, mà cửa đó lại có ít nhất hai bảo vệ đứng gác. Hắn và Pedro ở đó trông chừng người quay phim và phóng viên, vậy đối phương sẽ trộm két sắt an toàn trong phòng như thế nào?
Đây đúng là nhiệm vụ bất khả thi.
…
Hai giờ rưỡi chiều, Vu Minh tới khách sạn mà Vale thuê, lúc hắn đến tầng hai mươi mốt thì thấy số bảo vệ đã được tăng lên gấp đôi. Vu Minh bước ra thang máy, một nữ bảo vệ xinh đẹp tiến lên quét thẻ ID, rồi quét kim loại, cuối cùng là giơ tay nhẹ nhàng nắn bóp mặt Vu Minh. Không thể phủ nhận là chuyện như này phải để gái đẹp làm, như vậy khách với chịu được.
Đội trưởng đội bảo vệ đứng chờ, nói:
- Mời ngài đi bên này.
Cảnh sát mặc thường phục phụ trách an toàn đã được thay bằng hai người mà Vu Minh không quen. Bọn họ chẳng quan tâm tới gián điệp thương mại, trừ phi Vale cầu cứu bọn họ, còn không bọn họ chỉ phụ trách công tác an toàn mà thôi.
Vẫn có hai bảo vệ đứng canh trước cửa phòng Pedro, lại quét thẻ ID một lần nữa rồi họ mới cho Vu Minh bước vào. Pedro đang ngồi sô pha xem ti vi, thấy Vu Minh đến thì bước ra ôm Vu Minh một cái:
- Vu Minh, nói cho cậu một tin tốt. Chủ tịch tôi tự mình liên hệ với Hiệp hội thám tử để khen ngợi những cống hiến nổi trội của cậu với Vale.
Vu Minh cười hỏi:
- Vậy có phải là nên tăng thù lao không?
Pedro cũng cười:
- Tôi tin rằng lần hợp tác sau Vale nguyện ý trả thù lao cho cậu gấp một trăm lần.
Càng giàu càng kẹt sỉ, đúng là chỉ có Đỗ tiên sinh là tốt thôi. Vu Minh hỏi:
- Có thể dẫn tôi đi xem thế nào không?
- Tất nhiên là được rồi.
Đây là một phòng có đầy đủ mọi thứ, vào cửa là phòng khách, có sô pha, ti vi, bàn thủy tinh. Hai bên phòng khách có đặt hai chiếc bình phong kiểu Trung Quốc, sau bình phong ở phía đông là toilet. Bên cạnh toilet có một lối đi, bên trong là phòng ngủ chính. Đối diện phòng ngủ chính là phòng tập thể hình. Sau bình phong phía tây là ba gian phòng, vốn là nơi để nhân viên, thư ký hoặc bảo vệ nghỉ ngơi. Vu Minh kiểm tra tất cả cửa sổ rồi hỏi:
- Trên tầng thượng có ai không?
- Trên tầng thượng bọn tôi có lắp đặt camera, và có người trực 24/24.
Pedro nói:
- Trong ống thông gió có bố trí máy cảm ứng vận động, mà còn tiến hành ngăn chặn vật lý. Phòng ở bên trái và bên phải ở tầng dưới đều có người của chúng ta. Nói thật là tôi không nghĩ được cách nào để vào đây ăn trộm cả.
Vu Minh cũng đồng ý:
- Tôi cũng không nghĩ ra biện pháp nào có thể trộm được.
- Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.
Pedro cầm điện thoại, dùng tiếng Bồ Đào Nha nói, sau đó cúp máy:
- Đài truyền hình Brazil nói rằng phóng viên không khỏe cho nên đổi một cô phóng viên khác.
- Tư liệu!
Pedro cười:
- Không cần căng thẳng thế đâu Vu Minh. Vị nữ phóng viên này là một MC khá nổi tiếng đó. Cô ta có một chuyên mục trên tờ báo nổi tiếng, còn phụ trách dẫn chương trình thời tiết của đài truyền hình.
Vu Minh kiên trì nói:
- Tôi cần tư liệu.
- Được rồi.
Pedro đành phải liên hệ với người phụ trách đài truyền hình, người này gửi tư liệu về nữ phóng viên tới email, Pedro phiên dịch tiếng Bồ Đào Nha.
Nữ phóng viên này tên là Monica. Vu Minh nhìn tư liệu, hỏi:
- Cô ta hình như là MC chứ không phải phóng viên tin tức, sao lại tới Trung Quốc?
- … - Pedro lại gọi điện thoại hỏi, rồi giải thích
-Monica chưa từng tới Trung Quốc bao giờ, cho nên lần này tới là nửa vì công việc, nửa để chơi.
Vu Minh nói:
- Hỏi xem cô ta tới đây bao lâu?
Pedro trả lời:
- Một tháng. Cô ta nói nửa tháng trước đã tới Trung Quốc.
Vu Minh hỏi:
- Cô ta thích thành phố nào nhất? Ngoài thành phố A.
Pedro hỏi. Đài truyền hình gọi cho Monica vốn đang trên đường đi, sau đó báo lại. Pedro nói:
- Thủ đô.
- Phải không?
Không thể phủ nhận rằng thủ đô là thành phố lớn nhất Trung Quốc, cũng là nơi đầy cơ hội và thách thức, cũng là một trong những thành phố đầu tiên mà khách du lịch nước ngoài lựa chọn. Nhưng vào mùa đông xuân như thế này, sương mai ở thủ đô một tháng cao nhất có thể lên tới hai mươi sáu ngày. Các doanh nghiệp nước ngoài đều phát phí bồi thường sương mù, nhưng vẫn có rất nhiều người ngoại quốc nguyện ý ở lại thủ đô làm việc. Giao thông ở thủ đô cũng tắc nghẽn triền miên. Đi du lịch các thành phố mà lại thích thủ đô? Đó là một ham mê khó hiểu. Truyện "Vương Bài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vu Minh không nói gì nữa, cùng Pedro ngồi xem tivi. Chừng mười lăm phút sau, Monica và người quay phim xách hai cái thùng tới. Vu Minh liếc thùng kia một cái, không tính là lớn. Người quay phim lấy đèn loại nhỏ ra, sau đó mở rèm cửa sổ kiểm tra đo lường vị trí lấy ánh sáng. Vu Minh thì tập trung chú ý Monica, phải nói dựa theo cách ăn mặc thì Monica này vô cùng có tiêu chuẩn. Cho dù cô ta có phải phóng viên ưu tú nhất hay MC ưu tú nhất, thì có thể khẳng định cô ta rất am hiểu đàn ông.
Tục ngữ nói hai mươi không có gái xấu. Những cô gái đang độ thanh xuân luôn có sẵn thứ nhất định thu hút ánh mắt của phái nam. Một số cô thì cố gắng khoe ra càng nhiều càng tốt, nhưng như thế lại thiếu đi vài phần mỹ cảm. Người như Monica chính là cao thủ, lúc mặc nhiều thì đàn ông sẽ nhìn những chỗ không mặc, mà mặc ít thì đàn ông sẽ lại nhìn những chỗ có mặc. Ví dụ như Vu Minh thấy bên ngực trái của cô ta có một hình xăm, hắn tò mò không biết đó là hình gì, nên lén nhìn vào trong, sau đó phát hiện thứ đầy cám dỗ không phải là ở hình xăm, mà là ở bộ ngực.
Người quay phim mở thùng thứ hai, một người cao chừng một mét đang nằm co cụm ở bên trong. Thùng được mở ra, với sự trợ giúp của người quay phim, người lùn mượn dùng hai cái thùng đã mở để lăn xuống dưới bàn.
Vu Minh trúng chiêu. Chiêu này để đối phó với những người tự nhận mình thông minh như Vu Minh. Monica với cả kế hoạch lấy cắp này vốn không có bất cứ quan hệ gì, ngay cả nữ phóng viên ban đầu cũng vậy. Đột ngột thay đổi chính là muốn thu hút sự chú ý của người luôn đề phòng như Vu Minh. Người ta thường chú ý vào thùng nước, chứ không phải vòi nước. Mà khi bạn tập trung chú ý cái gì đó thì tất sẽ lơ là những thứ khác. Truyện "Vương Bài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người quay phim lấy vài bộ phận máy quay ra từ trong thùng. Lúc Vu Minh quay sang nhìn thì anh ta đã chuẩn bị xong máy quay phim. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Vu Minh và Lý Phục. Vu Minh chú ý tới người hơn, bởi hắn luôn cho rằng người đang thao tác. Mà Lý Phục lại chú trọng tới vật phẩm, theo vật phẩm và định vị và cân nhắc. Lại thêm Vu Minh lại không hiểu về đám người quay phim này, nên ngay khi Vu Minh tự cho là mọi thứ còn nằm trong lòng bàn tay thì tên lùn kia đã đi tới ngoài cửa phòng ngủ chính.
- A…
Người quay phim đi tới, chân vướng vào ghế dựa nên cả người cùng máy móc lao thẳng tới Monica. Monica không kịp né, thế là chiếc áo bị xé ra tới tận rốn. Monica thét lên, giơ tay che ngực, lòng thì thở dài: Tiếc là đây không phải truyền hình trực tiếp, không thì ta đã nổi tiếng khắp Brazil rồi.
Vu Minh tiếp lấy máy quay phim, Pedro thì nâng người quay phim dậy. Người quay phim liên tục xin lỗi, còn Monica thì bỏ chạy vào toilet.