Chương 20
Ngao khuyển như con chó già
Nhóm dịch: Black
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
- Lý Trung?
Thấy lão nhân khô gầy làm Dương Thạc nhíu mày.
Lão nhân khô gầy này không phải là ai khác, đúng là thúc thúc của quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, lão nô của Trấn Quốc Công phủ, Lý Trung. Từ lúc Dương Thạc đánh bị thương quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, chặt đứt gân tay, chân của gã, hắn biết chắc Lý Trung sẽ đi tìm hắn báo thù. Nhưng Dương Thạc không ngờ Lý Trung theo tới sâu trong Yến sơn.
Không cần tưởng tượng Dương Thạc cũng biết chắc chắn Lý Trung đuổi theo dấu vết của hắn, chuyên môn đến tìm hắn.
Bây giờ Lý Trung đứng ở đường dốc vách núi, cách ba, bốn trượng, mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thạc. Từ trên người Lý Trung toát ra khí thế cường đại, dù Dương Thạc đã vào tôi thể cao giai nhưng khi đối mặt lão thì cảm thấy hơi bị áp lực.
- Đỉnh tôi thể? Lý Trung này đã đả thông huyệt khiếu cuối cùng, đi vào cảnh giới đỉnh tôi thể sao? Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lấy tu vi hiện tại của Dương Thạc, cường giả tôi thể cao giai bình thường căn bản không thể khiến hắn thấy áp lực.
Rõ ràng là Lý Trung đã vào đỉnh tôi thể.
Vù vù vù vù!
Vù vù vù vù!
Khi Lý Trung tới thì trên đường núi lại vang mấy tiếng, năm tên đàn ông vạm vỡ có mặt.
Năm nam nhân này hoặc là nắm đoản nhẫn, hoặc là vác trường đao, có khi xách trường cung, lợi nỗ. Năm người bày thế hình quạt đứng cách sau lưng Lý Trung không xa, đứng chật một bên đường núi. Dương Thạc, Huyền Ưng ở vị trí vách núi một bên là vực thẳm, bên kia là đường dốc. Lúc trước có ngao khuyển, hiện tại có Lý Trung, năm gã đàn ông đều ở chỗ đường dốc này. Năm gã đàn ông và Lý Trung đứng đầy đường dốc, gần như chặn đứt đường lui của Dương Thạc.
- Thợ săn của Trấn Quốc Công phủ?
Dương Thạc thấy năm gã đàn ông vạm vỡ liền nhận ra họ chính là thợ săn của Trấn Quốc Công phủ.
Hiển nhiên Lý Trung lấy danh nghĩa đi săn dẫn năm tên thợ săn tiến vào Yến sơn.
Đầu tiên là Lý Trung khiến ngao khuyển nhảy lên vách núi công kích Dương Thạc, tiếp theo dẫn năm tên thợ săn lên theo, rõ ràng dùng việc công báo thù riêng!
- Ui, thủ đoạn thật độc ác!
Năm tên thợ săn đi tới sau lưng Lý Trung mới thấy một con ngao khuyển lúc trước lên núi xương đầu vỡ vụn, chết dưới chân Dương Thạc. Con ngao khuyển khác thì không biết đi đâu, hiển nhiên dữ nhiều lành ít. Năm tên thợ săn hút ngụm khí lạnh.
Mấy tên thợ săn nhìn Dương Thạc, ánh mắt tăng phần kiêng dè.
Dương Thạc cụp mắt xuống, không thèm nhìn đám người. Huyền Ưng thì bay lên trời cao ngàn thước, vừa nhìn đám người Lý Trung vừa xoay quanh.
Lý Trung nhìn chằm chằm vào Dương Thạc, giọng điệu âm trầm:
- Các vị, tiểu súc sinh này giết hai ngao khuyển của Trấn Quốc Công phủ ta, ý định quấy nhiễu chúng ta đi săn. Thiếu hai con ngao khuyển thì chúng ta không bắt được mồi săn làm phu nhân vừa lòng, sau khi trở về chắc chắn chúng ta sẽ bị phu nhân trách phạt. Huống chi hai con ngao khuyển là loài chó thượng đẳng, một con ít nhất giá trị mười kim, hiện tại có hai con chết, chúng ta không đền nổi.
Lý Trung ra lệnh với năm tên thợ săn sau lưng mình:
- Các vị còn không mau ra tay bắt giữ tiểu súc sinh này?
Năm tên thợ săn mặc dù không chính mắt thấy Dương Thạc giết chết ngao khuyển, nhưng một con chết dưới chân hắn, họ biết là tình huống gì. Bây giờ Lý Trung kêu năm thợ săn bắt giữ Dương Thạc, bọn họ bản năng định ra tay.
Chính lúc này, Dương Thạc hét to:
- Lý Trung, con chó già nhà ngươi cũng mơ sai người bắt bổn thiếu gia?
Dương Thạc híp mắt chợt trợn to, hai luồng sáng bắn ra nhốt chặt Lý Trung.
- Hay cho con chó già này, ta là thiếu gia thứ tử của Dương gia Trấn Quốc Công phủ, là thứ người như ngươi có thể bắt giữ sao? Ngận tử Lý Nghĩa của ngươi lấy hạ phạm thượng, bị ta chặt đứt gân tay, gân chân, không lẽ ngươi muốn nối gót theo ngận tử của ngươi sao?
- Hừ, bởi vì bản thiếu gia giết hai con ngao khuyển là ngươi dám bắt giữ ta? Cho ngươi biết, cho dù hai con ngao khuyển này có hung mãnh hơn, dù quý giá hơn nữa cũng chỉ là hai con chó của Dương gia. Chó muốn cắn chủ sẽ bị giết ngay, đừnng ói là hai con ngao khuyển này, cho dù là Lý Trung ngươi chỉ là con chó già của Dương gia ta. Chó chỉ là chó, muốn sủa trước mặt bản thiếu gia sao? Lại còn dám ra lệnh cho thợ săn của Dương gia ta không lẽ con chó già nhà ngươi muốn xoay người làm chủ tử sao?
Dương Thạc liên tục phun lời lật ngược lại bản án.
- Ngươi!
Nghe Dương Thạc nói hàng loạt lời, người Lý Trung run lên, mặt lúc xanh lúc trắng.
Năm tên thợ săn cùng ngừng bước, liếc nhau, không đi tới tiếp.
Thiếu niên này lại là thứ tử thiếu gia của Trấn Quốc Công phủ? Vốn năm tên thợ săn gần như không tiếp xúc gì với thứ tử thiếu gia nên không nhận ra Dương Thạc, nhưng khi hắn nói thẳng ra thì năm tên hiểu ngay. Thiếu niên mười bốn, lăm tuổi trước mắt chính là Dương Thạc cắt đứt gân tay của quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, có mối thù sâu nặng với Lý Trung.
Lý Trung và Dương Thạc có thù oán, mà năm tên thợ săn thì không có mối hận gì với hắn.
Dù lần này vào Yến sơn thì Lý Trung là thủ lĩnh dẫn đội, nhưng năm tên thợ săn không phải là thuộc hạ dưới tay của lão, không cần bán mạng cho lão.
Thấy năm tên thợ săn dừng bước, Lý Trung lớn tiếng trách mắng:
- Các vị, sao không mau ra tay bắt giữ tiểu súc sinh này!
Một tên thợ săn hừ lạnh một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Hừ! Lý Trung, ngận tử của ngươi bị thiếu gia Dương Thạc phế, ngươi và thiếu gia Dương Thạc có thù riêng thì tự mình báo đi, cần gì dính đến chúng ta? Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lý Trung nhíu mày, hung tợn trừng năm tên thợ săn:
- Các ngươi ... !
- Tốt, tốt!
Lý Trung lạnh lùng cười:
- Các ngươi không ra tay chứ gì?. Cũng được, vậy thì để lão phu tự bắt giữ tiểu súc sinh này! Phu nhân đã sớm dặn dò là sau khi bắt giữ tiểu súc sinh thì mặc cho lão phu xử lý, nếu các vị không muốn nhúng tay thì hãy ngoan ngoãn đứng im như tượng đi! Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lý Trung nói xong liếc Dương Thạc, lắc người vọt tới trước mặt hắn.
Lý Trung cảm thấy dù Dương Thạc có lợi hại tới đâu, có thể dễ dàng bị thương ngận tử của lão nhưng cùn lắm chỉ là tôi thể cao giai. Giờ phút này, Lý Trung đã đột phá tới đỉnh tôi thể, muốn bắt Dương Thạc là chuyện cực kỳ đơn giản.
Dương Thạc thấy Lý Trung bay nhanh tới thì hơi nheo mắt lại.
Mẹ cả sai Lý Trung bắt giữ mình? Mặc lão xử lý?
Không ngờ mẹ cả tàn nhẫn đến mức này, tiếc rằng bà ta tưởng Lý Trung nho nhỏ có thể dễ dàng áp chế mình sao?
- Tiểu tử, ngoan ngoãn chịu trói đi, để lão phu cắt đứt gân tay, chân của ngươi, rồi đánh gãy tứ chi của ngươi ném xuống vách núi. Nếu may mắn thì nói không chừng ngươi còn có thể nhặt lại sinh mạng, nếu phản kháng thì lão phu sẽ thay phu nhân diệt ngươi ngay tại chỗ!
Huyền Ưng bay nhanh đi, chớp mắt đã tới trước mặt Dương Thạc.
- Ủa, đó là cái gì ... ?
Lý Trung bay tới cách Dương Thạc không xa thì khóe mắt liếc thấy sau lưng hắn có một tảng đá to, bên trên đặt một tinh thể màu đỏ. Trong tinh thể đỏ toát ra lực lượng khí huyết.
Người Lý Trung mạnh rung lên, gã không để ý tới việc bắt giữ Dương Thạc nữa, bật thốt:
- Huyết Tinh Thạch Nhũ!
- Không ngờ là Huyết Tinh Thạch Nhũ? Sao có thể ... Sao ngươi có thể tìm được chí bảo này?
Mắt Lý Trung lóe tia sáng kỳ dị, khó tin nhìn Huyết Tinh Thạch Nhũ nằm trên tảng đá to.
Khi Lý Trung thốt lời thì lòng Dương Thạc chìm xuống.
"Con chó già này nhận ra Huyết Tinh Thạch Nhũ?"
10.12.2013
Chương 21
Ba chiêu càng dễ tiêu diệt con chó già đó
Nhóm dịch: Black
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
- Là Huyết Tinh Thạch Nhũ! Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lý Trung thấy trên tảng đá bên cạnh Dương Thạc đặt Huyết Tinh Thạch Nhũ thì nhận ra ngay.
- Sao có thể, tại sao súc sinh nhà ngươi có được chí bảo này?
- Huyết Tinh Thạch Nhũ là linh dược khiến tốc độ tu luyện võ đạo tăng gấp hai lần, thiên tài địa bảo vạn kim khó cầu. Trấn Quốc Công phủ chúng ta, thậm chí là hoàng cung đại nội đều không có chí bảo như vậy. Năm đó Quốc Công gia ở tỷong mười vạn đại sơn man hoang tìm được một khối nhỏ Huyết Tinh Thạch Nhũ, cho đại thiếu gia ăn vào khiến đại thiếu gia trong vòng một năm từ tôi thể trung giai đột phá đến luyện khí trung giai, lúc này mới thành tựu danh hiệu 'Kinh sư đệ nhất thiên tài' của đại thiếu gia.
- Tại sao chỗ của ngươi có Huyết Tinh Thạch Nhũ?
Mắt Lý Trung sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Huyết Tinh Thạch Nhũ, kinh ngạc hỏi.
Năm đó Trấn Quốc Công, Dương Thiên từng được một khối Huyết Tinh Thạch Nhũ nhỏ.
Khối Huyết Tinh Thạch Nhũ này cho đích trưởng tử của Trấn Quốc Công phủ ăn vào, Lý Trung từng trông thấy, nếu không thì lão không thể nào liếc mắt liền nhận ra Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Lý Trung nói một phen khiến lòng Dương Thạc trầm xuống.
Giờ phút này, Dương Thạc thấy rõ trừ Lý Trung ra thì năm tên thợ săn khác cũng mắt sáng rỡ, toàn bộ ánh mắt tập trung vào khối Huyết Tinh Thạch Nhũ đó.
- Võ đạo chí bảo linh dược?
- Tốc độ tu luyện tăng gấp hai lần?
Năm tên thợ săn không hề che giấu sự khát vọng Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Vốn năm tên thợ săn không muốn nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa Lý Trung và Dương Thạc, nhưng bây giờ biết bên người hắn có linh dược chí bảo Huyết Tinh Thạch Nhũ, năm tên thợ săn không thể nào không động lòng.
Giọng Lý Trung lại vang lên:
- Tốt, tốt, không ngờ lão phu gặp Huyết Tinh Thạch Nhũ tại đây. Dương Thạc, hãy ngoan ngoan giao ra Huyết Tinh Thạch Nhũ thì lão phu có thể tha cho ngươi một mạng. Huyết Tinh Thạch Nhũ này chỉ có thiếu gia, tiểu thư của phu nhân chính mới có tư cách hưởng dụng, ngươi là thứ tử ti tiện cũng mơ chiếm giữ Huyết Tinh Thạch Nhũ sao? Nếu lão phu mang Huyết Tinh Thạch Nhũ quay về Trấn Quốc Công phủ thì phu nhân sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ta trăm lượng hoàng kim, thần binh lợi khí, thậm chí là cao giai công pháp. Khi đó lão phu mới là một bước lên trời.
Lý Trung nói với năm tên thợ săn ở đằng sau:
- Các vị, Huyết Tinh Thạch Nhũ này không phải người như chúng ta có thể hưởng dụng. Tư chất của chúng ta không cao, tu là thấp giai công pháp, cho dù dùng Huyết Tinh Thạch Nhũ, cho dù tăng tốc độ tu luyện lên gấp đôi thì sao? Không bằng hiến cho phu nhân, khi đó phu nhân tùy tiện ban cho vài viên đan dược đủ để chúng ta đột phá.
Người năm tên thợ săn run lên, lập tức hiểu được Huyết Tinh Thạch Nhũ có thể tăng tốc độ tu luyện lên gấp đôi thì sao? Đối với bọn họ thì không thực tế bằng Trấn Quốc Công phủ ban thưởng.
- Các vị, các ngươi bắt giữ Dương Thạc, ta đi lấy Huyết Tinh Thạch Nhũ!
Lý Trung quát khẽ, lắc người, mặc kệ Dương Thạc lao thẳng tới tảng đá gần đó đặt Huyết Tinh Thạch Nhũ.
- Hiệp trợ Lý lão quản gia, lấy đến Huyết Tinh Thạch Nhũ!
Năm tên thợ săn lập tức lắc người lao hướng Dương Thạc.
Keng keng!
Hai tên thợ săn đi trước rút ra lợi nhẫn giắt bên hông mạnh chém vào hai vai Dương Thạc, rõ ràng là muốn kiềm chế hắn.
- Tất cả đều ra tay sao?
Lý Trung cùng năm tên thợ săn ra tay, một vị cường giả đỉnh tôi thể cướp đoạt Huyết Tinh Thạch Nhũ, năm tên tôi thể cao giai cường giả liên hợp công kích Dương Thạc, tất cả dù xảy ra vội vàng nhưng không ra ngoài dự đoán của hắn.
- Muốn cướp đoạt Huyết Tinh Thạch Nhũ hiến cho chủ tử của các ngươi, vẫy đuôi xin ăn sao? Các ngươi quá xem trọng chính mình, hôm nay đừng nói là không cướp được Huyết Tinh Thạch Nhũ, các ngươi đừng hòng rời đi được!
Lý Trung nói và làm đã chọc giận Dương Thạc hơn cả năm tên thợ săn.
- Cũng được, các ngươi đã thấy Huyết Tinh Thạch Nhũ rồi, nếu tha cho về thì các ngươi sẽ bẩm báo cho mẹ cả, khi đó mẹ cả phái cao thủ lại đây, sưu tầm xung quanh thì khó giữ được tất cả Huyết Tinh Thạch Nhũ trong hang lớn kia.
- Một khi đã như vậy, thế thì các ngươi đều ở lại đây đi!
Dương Thạc quát khẽ, đối mặt công kích từ hai tên thợ săn trước mắt, hắn không thèm né tránh, đón đỡ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Song quyền đánh ra, thẳng đánh hướng ngực của hai tên thợ săn.
Thấy Dương Thạc không chút né tránh mà còn nghênh kích, hai tên thợ săn hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chết!
Trường đao dài hơn cánh tay Dương Thạc, không chờ nắm đấm của hắn công kích bọn họ thì trường đao sẽ cắt hắn thành mấy khúc.
Nhưng tình huống trong tưởng tượng đã không xảy ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Không chờ trường đao của hai thợ săn chạm tới người Dương Thạc thì nắm đấm của hắn bắn ra hai khí kình xoắn ốc hùng hồn, cách ba, bốn thước đập trúng ngực của họ. Xoẹt một tiếng, ngực áo của hai tên thợ săn bị khí kình xoắn ốc nghiền nát, xé rách. Cùng lúc đó, khí kình xoắn ốc nhanh chóng chui vào ngực của hai người. Mặt hai thợ săn trắng bệch.
- Phụt.
- Phụt.
Máu phun ra, hai tên thợ săn té xuống đất.
Cùng lúc đó, thợ săn thứ ba đã tới trước mặt Dương Thạc, chủy thủ trong tay chưa đâm vào người hắn đã bị một trảo bắt lấy cánh tay. Xẹt một tiếng, nguyên cánh tay bị xé rách, thợ săn này phát ra tiếng hét thảm.
Hai tên thợ săn còn lại cầm cung nỏ chuẩn bị trợ giúp áp chế Dương Thạc, giờ thấy hắn trong chớp mắt trọng thương ba người thì hai tên thợ săn này cùng biến sắc mặt, thân hình rung lên, cung nỏ suýt rớt xuống đất.
Giờ phút này, Dương Thạc mặc kệ hai tên thợ săn.
Lý Trung sớm tới bên trên tảng đá, bàn tay chộp lấy muốn bắt đi khối Huyết Tinh Thạch Nhũ.
- Đám thợ săn này không đáng lo, đối phó với Lý Trung trước đã. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cùng lúc đó, Dương Thạc vọt hướng Lý Trung.
Mắt thấy tay phải của Lý Trung chạm hướng Huyết Tinh Thạch Nhũ thì nghe thấy trên bầu trang vang tiếng ưng kêu.
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng lao xuống, hai trảo công kích Lý Trung.
Phát hiện đến Huyền Ưng công kích, Lý Trung biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Lý Trung từ bỏ bắt Huyết Tinh Thạch Nhũ, chớp mắt lùi ra sau, miễn cưỡng trốn khỏi Huyền Ưng công kích. Chính lúc này Dương Thạc tới sau lưng Lý Trung, vuốt phải mạnh cào vào lưng của lão.
- Tiểu súc sinh dám đánh lén lão phu?
Lý Trung nanh tranh cười, vội xoay người, đánh một đấm đỡ vuốt của Dương Thạc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quyền trảo va chạm, Lý Trung xoay người biến sắc mặt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Khí kình xoắn ốc phát ra từ bàn tay của Dương Thạc, chớp mắt quấn vào cánh tay Lý Trung. Vang tiếng xèo xèo, nguyên ống tay áo của Lý Trung bị khí kình xoắn ốc xé rách, quan trongj nhất là khí kình xoắn ốc xâm nhập vào trong tay của lão, nghiền nát mạch máu, kinh mạch.
Mặt Lý Trung lộ vẻ cực kỳ khó tin: Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không thể nào!
Nhưng ngay sau đó, Dương Thạc hút dài, tay trái đánh ra một đấm trúng ngực Lý Trung. Lúc này Lý Trung không dám cứng rắn chống đỡ, bản năng giơ cánh tay phải lành lặn, muốn ngăn cản nắm đấm của Dương Thạc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Chính lúc này, tiếng sấm sét thú rống vang lên, Lý Trung cảm thấy như bị một con hồng hoang Huyền Ưng ác điểu đè ép. Hồng hoang ác điểu hơi động móng vuốt là Lý Trung sẽ bị xé rách, lão trợn to mắt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
vang tiếng nổ điếc tai, Dương Thạc đánh một đấm vào cánh tay phải của Lý Trung. Cánh tay phải lành lặn của Lý Trung kêu két một tiếng vỡ ra, trên nắm đấm của hắn còn sót sức mạnh đấm vào ngực lão. Hai tiếng nổ, ngực Lý Trung vỡ ra, liên tục lùi mấy bước, kiệng hộc ngụm máu.
- Phụt.
- Khí kình xoắn ốc ... Hổ báo lôi âm ... Sao có thể, sao có thể ...
Lý Trung trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thạc, trong mắt tràn đầy khó tin.
Nhưng giây tiếp theo mặt Dương Thạc lạnh lùng không nói một lời như tia chớp lao tới trước mặt Lý Trung, giơ cước đá vào bụng gã. Thân hình khô gầy của Lý Trung bị đá văng tới mép vách núi, sau đó người rớt xuống. Lý Trung chưa rơi xuống đáy vực thì đập vào vách đá núi, thành thịt nát.
Một trảo, một quyền, một cước, trong ba chiêu cường giả đỉnh tôi thể chết.
12.12.2013
Chương 22
Cúc văn cương chủy, tôi thể đan Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Ngay lập tức trọng thương ba cường giả tôi thể cao giai. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong ba chiêu, Lý Trung cường giả đỉnh tôi thể đẳng cấp bị giết chết.
Từ khi Dương Thạc bắt đầu hành động, trong toàn quá trình chỉ có mấy giây. Mặc dù trong đó có nhân tố năm tên thợ săn và Lý Trung khinh địch, nhưng có thể trong thời gian cực ngắn trọng thương, giết chết bốn cao thủ thì Dương Thạc biểu hiện ra thực lực cực kỳ khủng bố.
- Ui!
Hai tên thợ săn còn sống sót cùng hút ngụm khí lạnh, bản năng thụt lùi bốn, năm bước, tay cầm cường cung, lợi nỗ run run.
- Không thể nào! Dương Thạc này chẳng phải là thứ tử nổi danh phế vật trong Trấn Quốc Công phủ sao?
- Một tháng trước hắn chỉ là miễn cưỡng trấn áp được Lý Nghĩa tôi thể trung giai, sao lần này giết luôn Lý Trung đỉnh tôi thể? Thợ săn chúng ta là tôi thể cao giai ở trước mặt hắn không có chút sức chống cự.
Hai tên thợ săn nhìn chằm chằm vào Dương Thạc, trên mặt đầy sự kinh sợ.
Giờ phút này, Dương Thạc không để ý tới hai tên thợ săn.
Dương Thạc đứng trên vách núi nhìn xuống, mặc dù vách núi không cao nhưng cũng khoảng trăm trượng, mới nãy khi Lý Trung rớt xuống đập vào vách đá để lại vệt máu, cuối cùng rơi xuống vực thẳm, dù lão có chín cái mạng cũng tuyệt đối không sống nổi ...
Chỉ dùng ba chiêu vượt cấp giết Lý Trung đỉnh tôi thể đẳng cấp, bây giờ tâm tình của Dương Thạc hơi dao động.
Nói đến thì đây là lần đầu tiên Dương Thạc ra tay giết người, lúc trước đánh quản gia trướng phòng Lý Nghĩa bị thương, thậm chí là bị thương ba tên thợ săn mới nãy, sự thật là hắn không hề giết họ. Lý Trung là người đầu tiên bị Dương Thạc giết từ khi hắn sinh ra đến giờ.
Dương Thạc hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình dao động:
- Người không muốn giết chó, là chó có lòng hại người. Khi đó ta đánh bị thương Lý Nghĩa là hắn tự làm tự chịu. Lần này ngươi không tiếc xâm nhập vào trăm dặm Yến sơn tới giết ta, có chết cũng đáng tội!
- Ủa, Dương Thạc này thất thần?
Đang lúc Dương Thạc suy nghĩ chuyện này thì hai tên thợ săn chưa ra tay mắt chợt sáng lên.
Nhìn Huyết Tinh Thạch Nhũ cách người Dương Thạc không xa, hai tên thợ săn nuốt nước bọt khan.
Hai tên thợ săn liếc nhau, lập tức đặt quyết tâm, cẩn thận giơ cung nỏ chãi vào Dương Thạc.
- A?
Chính lúc này, cung nỏ chĩa vào người dẫn động khí kình quanh thân Dương Thạc, tóc gáy dựng đứng, hắn vụt xoay người, mắt như đao nhìn chằm chằm vào hai tên thợ săn.
Bị ánh mắt Dương Thạc tấn công, người hai tên thợ săn run lên, tay chân luống cuống buông cung nỏ.
Hai tên thợ săn cười nịnh với Dương Thạc:
- Dương ... Dương Thạc thiếu gia, Lý Trung này công báo thù riêng, ý đồ làm điều xấu với thiếu gia, bị ngài giết là do hắn tự làm tự chịu. Chuyện, chuyện này xảy ra, chúng ta sẽ trở về nói cho phu nhân, tuyệt đối không trách phạt Dương Thạc thiếu gia.
Hai tên thợ săn vừa nói vừa bản năng thụt lùi.
Trong đầu hai tên thợ săn toát ra suy nghĩ.
"Sau khi trở về báo chuyện này cho bẩm báo phu nhân, phu nhân phái cao thủ lại đây, chiếm được Huyết Tinh Thạch Nhũ rồi vẫn sẽ ban thưởng cho chúng ta."
Dương Thạc nhìn hai tên thợ săn, giọng trầm thấp từ từ nói:
- Còn muốn trở về sao? Nếu để các ngươi trở về, báo chuyện này lên mẹ cả thì chẳng những không giữ được Huyết Tinh Thạch Nhũ, bản thân ta cũng ở trong tình cảnh nguy hiểm. Mới nãy các ngươi muốn lén tập sát ta, làm sao ta có thể bỏ qua cho các ngươi được?
Nghe Dương Thạc nói vậy thì hai tên thợ săn hoàn toàn biến sắc mặt nói:
- Trốn!
Hai tên thợ săn biết là nếu không chạy trốn thì Dương Thạc sẽ trước tiên giết họ.
Hai tên thợ săn nhúc nhích, định lủi xuống vách núi.
- Gru gru gru gru gru!
Chính lúc này, một cái bóng màu đen lao xuống, vươn ra hai vuốt đánh ngã một tên thợ săn. Tên thợ săn lăn lông lốc xuống vách núi, hét thảm liên tục.
Tên thợ săn khác biến sắc mặt, định rút ra chủy thủ mang theo bên người chống cự.
Phập!
Một móng vuốt sắc bén đâm vào ngực tên thợ săn xuyên qua bên kia.
Huyền Ưng ra tay, chớp mắt giết hai tên thợ săn.
Huyền Ưng vốn có Trấn Quốc Công phủp tôi thể cao giai, nuốt xong khối Huyết Tinh Thạch Nhũ mặc dù không có đột phá nhưng thực lực tăng nhiều. Đấu trên vách núi thì Huyền Ưng chiém địa lợi, thợ săn tôi thể cao giai ở trước mặt nó không có chút sức phản kháng.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng kêu hai tiếng, bay tới trước mặt ba tên thợ săn trongj thương, hôn mê, vuốt nhọn vung, cắt vỡ cổ họng của ba người, chỉ chốc lát sau họ tắt thờ.
Tiếp theo Huyền Ưng đập cánh bay xuống vách núi, tìm tên thợ săn đã té xuống và Lý Trung bị Dương Thạc giết, hiển nhiên nó hiểu được đạo lý nhổ cỏ phải tận gốc, không cho đám người này có chút cơ may sống sót.
Huyền Ưng rời đi, Dương Thạc nhìn xác của bốn tên thợ săn, ngao khuyển trên vách núi, thở dài thườn thượt.
Tiểu đội đi săn lần này của Trấn Quốc Công phủ đều chết trong tay Dương Thạc.
Giết năm ngoài, hai con chó, cộng thêm con chó già Lý Trung đối với Dương Thạc không tính là gì, nhưng Trấn Quốc Công phủ có quy tắc nghiêm ngặt, sáu người này đi ra ngoài săn bắn một thời gian dài không trở về sẽ khiến vài người trong Trấn Quốc Công phủ nghi ngờ. Khi đó nếu lại phái cao thủ vào núi tìm kỹ càng, Dương Thạc có thể đi nhưng Huyết Tinh Thạch Nhũ trong hang lớn thì không mang đi được.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù Trấn Quốc Công phủ có phái người tới cũng cần mười ngày, nửa tháng. Ta về Trấn Quốc Công phủ trước, tìm công pháp có độ phù hợp cao hơn, cố gắng tu luyện rồi nói sau. Sớm một ngày đạt tới luyện khí đẳng cấp là có thể lấy đi Huyết Tinh Thạch Nhũ, cũng không cần phập phồng lo sợ nữa.
Dương Thạc liếc một khối xác thợ săn, đi tới gần, lấy cung nỏ trên cái xác.
Dương Thạc nhẹ nhàng bấm cò, mũi tên vèo một tiếng bay ra, cắm vào khối đá to gần đó, cắm sâu cỡ một tấc.
- Cung nỏ thật bá đạo!
Dương Thạc thấ lực của cung nỗ thì hút ngụm khí lạnh.
Dương Thạc thầm mừng rỡ:
- Tiếc là hai tên thợ săn cuối cùng bị ta hù vỡ mật, không dám ra tay với ta, nếu không thì hai mũi tên cùng bắn, ta có muốn trốn cũng không thể nào.
Cung nỏ trên người đám thợ săn cường đại, binh khí cũng rất sắc bén nhưng Dương Thạc không thể lấy đi, dù sao thứ này đặt ở trên người quá bắt mắt, nếu bị người phát hiện thì dù là đồ ngu cũng biết Lý Trung và đám thợ săn bị Dương Thạc giết. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đáng tiếc.
Dương Thạc thở dài, vứt cung nỗ đi.
- Gru gru gru gru gru!
Chính lúc này, Huyền Ưng bay lên từ bên dưới vực.
Khi Huyền Ưng bay lên thì hai móng vuốt bấu thanh chủy thủ cỡ một thước cùng với một bình ngọc nhỏ. Huyền Ưng bay tới trước mặt Dương Thạc, nó quăng chủy thủ, bình ngọc trên mặt đất.
- Ủa? Thứ tùy thân của Lý Trung? Thanh chủy thủ này là cúc văn cương chủy, nổi danh thần binh lợi khí trong Đại Chu triều. Tại Trấn Quốc Công phủ chỉ có thiếp thân thị vệ của phụ thân mới có tư cách đeo. Lý Trung làm nô bộc cho Dương gia vài chục năm, ban cho hắn một thanh cúc văn cương chủy cũng là bình thường!
Dương Thạc rút chủy thủ ra, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, thân đao trải rộng hoa văn như hoa cúc. Dương Thạc lập tức phán đoán thanh chủy thủ này đúng là cúc văn cương chủy.
Cúc văn cương chủy có thể tích nhỏ, Dương Thạc cất vào được, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không bị người phát hiện.
Dương Thạc mở ra bình ngọc nhỏ, mùi hương đan dược thoang thoảng.
- Này là ... Tôi thể đan?
Dương Thạc đổ hai viên đan dược ra, đúng là tôi thể đan!
Dương Thạc cầm hai viên đan dược ngửi, lập tức đoán ra hai viên đan dược đúng là tôi thể đan.
Tôi thể đan không tính là đan dược quý giá gì.
Dương Thạc ở trong Trấn Quốc Công phủ từng thấy tôi thể đan hai lần, công hiệu lớn nhất của đan dược đó chính là tôi luyện thân thể, bảo hộ kinh mạch, khiến võ giả có thể mạnh mẽ vận chuyển chân khí trùng kích huyệt khiếu. Một viên tôi thể đan có thể giúp cho một võ giả đánh mở một huyệt khiếu.
Tuy nhiên, dù công hiệu rõ rệt nhưng tác dụng phụ của tôi thể đan cũng rất lớn.
Sau khi ăn vào tôi thể đan sẽ có nhiều cặn đan dược sót lại trong người, ảnh hưởng sau này tu luyện, đột phá, muốn rửa sạch cặn đan dược thì hơi rắc rối.
- Lý Trung có tôi thể đan? Hèn chi hắn có thể xông mở huyệt khiếu cuối cùng, đi vào đỉnh tôi thể.
Dương Thạc thấy hai viên tôi thể đan liền hiểu tại sao Lý Trung có thể đi vào đỉnh tôi thể.
Lý Trung sớm đả thông ba mươi lăm chỗ huyệt khiếu trong người, chỉ kém một cái cuối là có thể đi vào đỉnh tôi thể. Tiếc rằng huyệt khiếu cuối cùng làm Lý Trung hao tốn hai mươi năm vẫn không đả thông được. Nếu như có tôi thể đan, lợi dụng tôi thể đan mạnh mẽ đả thông huyệt khiếu cuối cùng thì đương nhiên đơn giản nhiều. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tôi thể đan này chắc là mẹ cả ban thưởng cho Lý Trung.
- Dương Thạc lấy hai viên tôi thể đan, sắc mặt âm trầm.
Mẹ cả ban thưởng tôi thể đan cho Lý Trung vào lúc này, giúp đỡ lão đả thông huyệt khiếu, đi vào đỉnh tôi thể, ý định gì không cần đoán cũng biết.
- Tôi thể đan này không có tác dụng với ta, cất vào đã.
Dù tôi thể đan có thể cho võ giả mạnh mẽ đả thông huyệt khiếu nhưng đối với Dương Thạc thì không có tác dụng gì.
Dương Thạc phát hiện hắn tu luyện công pháp có độ phù hợp cao thì gần như không gặp bình cảnh. Chỉ cần tích lũy đủ chân khí để chấn động, trùng kích huyệt khiếu thì sau một đoạn thời gian, huyệt khiếu trong người sẽ được đả thông suôn sẻ, không có tình huống huyệt khiếu thông. Bởi vậy tôi thể đan đối với Dương Thạc gần như là không có tác dụng gì. Nếu ăn vào tôi thể đan, cặn đan dược ở lại trong người sẽ tạo thành trở ngại không cần thiết cho Dương Thạc tu luyện.
Đối với Dương Thạc thì giá trị của tôi thể đan thậm chí không bằng cúc văn cương chủy.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Đang lúc Dương Thạc định cất đi hai viên tôi thể đan thì nghe Huyền Ưng kêu.
Huyền Ưng đập cánh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai viên tôi thể đan.
Thấy bộ dạng của Huyền Ưng thì Dương Thạc lập tức hiểu được ý của nó:
- A? Ngươi muốn hai viên tôi thể đan này?
Huyền Ưng vội gật đầu, cổ duỗi ra mổ một viên tôi thể đan trong tay Dương Thạc, lại mổ một cái, nó nuốt luôn viên tôi thể đan còn lại.
Nuốt xong hai viên tôi thể đan, Huyền Ưng thu cánh lại, rúc cổ, nheo đôi mắt, bắt đầu tu luyện.
Dương Thạc thấy tình hình này thì hơi kinh ngạc:
- Huyền Ưng này muốn mượn tôi thể đan để tu luyện?
- Cũng đúng, loài ưng có thể chất cường đại, dù nuốt rắn độc cũng có thể xếp độc ra ngoài người, không chịu ảnh hưởng gì. Tạp chất bên trong tôi thể đan đối với cường giả võ đạo là rắc rối bòng bong, nhưng với Huyền Ưng thì không tính là gì. Huyền Ưng dễ dàng bài xích ra chút tạp chất này, sẽ không tạo thành ảnh hưởng với nó.
Dương Thạc nghĩ tới thể chất đặc biệt của loài ưng thì cảm thấy cho Huyền Ưng nuốt vào hai viên tôi thể đan là thích hợp nhất.
Vốn sau khi đột phá tôi thể cao giai thì Dương Thạc muốn trở về Trấn Quốc Công phủ, lựa chọn công pháp tu luyện.
Tiếc rằng sau khi đột phá thì Dương Thạc gặp gỡ Lý Trung.
Bây giờ Huyền Ưng nuốt vào tôi thể đan, bắt đầu tu luyện, bây giờ Dương Thạc không tiện bỏ mặc nó rời đi.
- Cũng được, tại đây canh giữ hai ngày, chờ ngươi tu luyện xong ta lại về phủ.
Dương Thạc nghĩ như vậy, dứt khoát khoanh chân ngồi bên cạnh Huyền Ưng, hộ pháp ch ốn.
Huyền Ưng tu luyện liên tục ba ngày.
Trong ba ngày này Huyền Ưng xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là hình thể, vốn khi Huyền Ưng nằm sấp thì độ cao chỉ tới eo Dương Thạc, giương canh rộng khoảng một trượng. Bây giờ Huyền Ưng tăng vọt thể hình, cao cỡ vai Dương Thạc. Nếu giương đôi cánh thì cao ít nhất một trượng rưỡi.
Thêm nữa lông chim Huyền Ưng biến đổi rõ ràng, từ xanh đen chuyển biến thành đen như mực, không còn nửa cọng lông màu hỗn độn.
Mỏ nhọn, vuốt bén biến giống như tinh cương tạo ra, ánh sáng chớp lóe.
Quan trọng nhất là khí thế của Huyền Ưng mạnh hơn lúc trước nhiều. Thực lực tôi thể cao giai, Dương Thạc ở trước mặt Huyền Ưng mà chẳng thấy chút áp lực. Bây giờ Huyền Ưng phát ra khí thế không kém gì Lý Trung, làm Dương Thạc thấy tim đập nhanh. Không cần nghĩ cũng biết, một khi Huyền Ưng tu luyện xong, có chút thực lực thì sẽ từ tôi thể cao giai một hơi đột phá tới đỉnh tôi thể. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lý Trung ăn một viên tôi thể đan đột phá tới đỉnh tôi thể, bây giờ Huyền Ưng ăn hai viên tôi thể đan thì cũng đi vào đỉnh tôi thể.
Hoàng hôn ngày thứ ba Huyền Ưng tu luyện, Dương Thạc cảm giác trên người nó phát ra khí thế hùng hồn. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngay sau đó, Huyền Ưng chợt mở mắt ra.
- Gru gru gru gru gru!
Một tiếng hú hưng phấn vang lên, Huyền Ưng rụt cổ, duỗi người, hai cánh phạch giương ra, các cơ trên người ma sát phát ra tiếng vù vù.
Vù vù vù vù!
Hai cánh rộng vỗ đập, dấy lên cuồng phong trên vách núi, sau đó Huyền Ưng bay lên trời.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng xoay quanh trên trời, hưng phấn hú.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Trong rừng cây gần đó, một số loài chim bị tiếng kêu của Huyền Ưng chấn nhiếp, hoảng loạn rít, đập cánh bay ra xa.
Dương Thạc ngẩng đầu nhìn Huyền Ưng trên bầu trời, mừng cho nó:
- Huyền Ưng đã đột phá tới đỉnh tôi thể?
Mấy ngày nay tiếp xúc, lần hợp tác trong hang lớn, một người một ưng đã thành lập tình hữu nghị thâm sâu. Bây giờ Huyền Ưng đột phá, Dương Thạc cảm thấy là chuyện đáng hân hoan.
Huyền Ưng xoay quanh nửa canh giờ mới lại đáp xuống vách núi.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng ngồi xổm trước mặt Dương Thạc, kêu lên, dùng mỏ nhọn chĩa vào lưng mình.
- Huyền Ưng kêu ta đi lên?
Dương Thạc ôm nghi hoặc leo lên lưng rộng của Huyền Ưng, chính lúc này, đôi cánh nó mạnh rung lên, bay lên trời, lao nhanh hướng Trấn Quốc Công phủ phía nam.
- Huyền Ưng muốn đưa ta về Trấn Quốc Công phủ?
Dương Thạc ngồi trên tấm lưng rộng của Huyền Ưng, hai tay ôm cổ nó, lòng rất hưng phấn, dù gì đây là lần đầu tiên hắn bay trên trời.
- Tốc độ nhanh quá, cứ tiếp tục như vậy thì cùng lắm nửa ngày sau là ta sẽ trở về Trấn Quốc Công phủ. Nếu ta đi trong núi rừng thì cần ít nhất năm ngày mới về được.
Mặc dù ở trên vách núi ba ngày nhưng Dương Thạc có thể trước một ngày chạy trở về Trấn Quốc Công phủ, không bỏ lỡ chút thời gian.
13.12.2013
Chương 24
Uy thế của thứ tử thiếu gia
Nhóm dịch: Black
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Lúc sáng sớm, phía bắc Trấn Quốc Công phủ, trên bầu trời cách năm dặm xuất hiện một Huyền Ưng to lớn. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thân hình Huyền Ưng to vô cùng, đôi cánh giương ra cỡ gần hai trượng. Trên lưng Huyền Ưng có một thiếu niên mười bốn, lăm tuổi khoanh chân ngồi, thiếu niên này chính là Dương Thạc.
Nửa buổi tối Dương Thạc cưỡi Huyền Ưng xuyên qua khoảng cách trăm dặm đến gần Trấn Quốc Công phủ.
- Chỗ này cách Trấn Quốc Công phủ chỉ khoảng năm dặm.
- Nếu lại tới gần thì rất có thể Huyền Ưng sẽ bị cao thủ trong Trấn Quốc Công phủ phát hiện, nếu lỡ cả đám cao thủ muốn bắn giết Huyền Ưng thì nó sẽ bị nguy hiểm. Nếu, bây giờ đáp xuống khoảng cách năm dặm, ta tự mình trở về là được rồi.
Dương Thạc kêu Huyền Ưng đáp xuống đất, chuẩn bị tự mình đi về.
Chỗ này cách Trấn Quốc Công phủ chỉ có năm dặm, gần như có thể xem là phạm vi hậu sơn của Trấn Quốc Công phủ. Đường năm dặm này bằng phẳng, so với địa thế phức tạp sâu trong Yến sơn thì rất dễ đi. Chưa tới nửa canh giờ thì Dương Thạc đã có thể đi trở về Trấn Quốc Công phủ.
Huyền Ưng mới đáp xuống đất thì Dương Thạc đã nhảy xuống lưmg nó.
Dương Thạc vỗ đầu Huyền Ưng, nói chuyện với nó:
- Huyền Ưng, ta muốn quay về Trấn Quốc Công phủ, chúng ta chia tay đi, sau này gặp lại.
Dương Thạc trở về Trấn Quốc Công phủ, không thể dẫn theo Huyền Ưng.
Nói đến cùng thì Huyền Ưng là ác điểu trong Yến sơn, nếu Dương Thạc có địa vị cao trong Trấn Quốc Công phủ, mang một sủng vật Trấn Quốc Công phủ cũng là không có gì. Đáng tiếc là Dương Thạc không có địa vị gì trong Dương Thạc, bản thân hắn trở về còn phải cẩn thận từng chút một, làm việc điệu thấp, dưới tình huống này sao có thể mang theo Huyền Ưng trở về.
Huống chi Huyền Ưng là bằng hữ của Dương Thạc, không phải sủng vật hắn nuôi.
Võ đài của Huyền Ưng là thiên địa rộng lớn, tuyệt đối không phải là Trấn Quốc Công phủ nho nhỏ. Bây giờ Dương Thạc cần về Trấn Quốc Công phủ tìm công pháp, chỉ có thể tạm thời chia tay Huyền Ưng. Nếu như có duyên thì một người một ưng sẽ có ngày gặp lại, huống chi sớm muộn gì Dương Thạc phải trở về Yến sơn, vào trong hang lớn lấy đi Huyết Tinh Thạch Nhũ, khiu đó cần hợp tác với Huyền Ưng.
Huyền Ưng kêu lên:
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng lưu luyến cọ đầu vào cánh tay Dương Thạc.
- Không phải là sinh ly tử biệt, không cần như vậy. Đợi khi ta tìm được công pháp có độ phù hợp cao thì lập tức trở về Yến sơn tiềm tu ngay.
Dương Thạc mỉm cười lấy ra Huyết Tinh Thạch Nhũ cỡ nắm tay, dùng cúc văn cương chủy vạch nhẹ mặt trên, cắt Huyết Tinh Thạch Nhũ thành hai nửa. Dương Thạc cất đi một nửa, còn nửa kia để Huyền Ưng ngậm.
- Được rồi, đi đi.
Làm xong Dương Thạc lập tức xoay người rời đi.
Huyền Ưng nhìn theo Dương Thạc, đập cánh bay lên, bay trở về sâu trong Yến sơn.
Nửa canh giờ sau, cửa sau Trấn Quốc Công phủ xuất hiện trong tầm mắt Dương Thạc. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Về phủ!
Dương Thạc bước nhanh đi hướng cửa sau Trấn Quốc Công phủ.
- A? Là ai? Hãy báo tên ra, có chuyện gì đến Trấn Quốc Công phủ của ta?
Gần như khi Dương Thạc đi tới cửa sau Trấn Quốc Công phủ thì hai bên đứng hai gia nô giữ cửa Dương gia nhướng mày, vươn tay ngăn cản hắn.
Dương Thạc tiềm tu trong Yến sơn một tháng, dù thực lực không tăng lên thì khí chất cũng biến đổi nhiều. Huống chi trong một tháng này Dương Thạc cao nhiều, phơi nắng đen da, bởi vì cuộc sống trong rừng núi nên quần áo hơi rách rưới. Hai tên gia nô thủ môn không lập tức nhận ra Dương Thạc ngay.
Dương Thạc thấy hai tên gia nô thủ môn ngăn mình lại thì nhướng mày nói:
- A? Các ngươi dám ngăn cản ta?
Mặt Dương Thạc trầm xuống, quát to:
- To gan, ta là thứ tử thiếu gia của Dương gia, Dương Thạc, bây giờ mốn vào Trấn Quốc Công phủ còn cần thông báo thân phận với các ngươi sao? Mắt chó bị mù sao? Không nhận ra cả bản thiếu gia?
- Cái gì? Dương Thạc thiếu gia?
Nghe tiếng Dương Thạc quát to, hai tên gia nô thủ môn đều sửng sốt.
Hai tên gia nô thủ môn nhìn kỹ Dương Thạc mới nhận ra, thiếu niên quần áo rách rưới như ăn mày đúng là thứ tử thiếu gia phế vật của Dương gia, Dương Thạc.
Một tháng trước Dương Thạc từ cửa sau ra khỏi Trấn Quốc Công phủ, tới Yến sơn tu luyện, nên hai tên gia nô thủ môn này chắc chắn nhận ra hắn. Tuy nhiên, hai tên gia nô thủ môn không ngờ khi Dương Thạc quay về Trấn Quốc Công phủ thì bề ngoài, khí chất, ăn mặc đều có điều biến đổi, không lập tức nhận ra Dương Thạc ngay cũng bình thường.
- Dương Thạc thiếu gia trở về?
- Không phải hắn đánh bị thương Lý Nghĩa nên trốn vào Yến sơn sao? Mấy ngày trước Lý lão quản gia Lý Trung mang theo thợ săn vào núi, vậy mà không tìm thấy Dương Thạc trong Yến sơn?
Hai tên gia nô thủ môn nhìn Dương Thạc, thầm kinh ngạc.
Nhưng dù kinh ngạc thì hai tên gia nô thủ môn không dám tỏ vẻ bất kính với Dương Thạc, lúc trước quản gia trướng phòng Lý Nghĩa cắt xén tiền hàng tháng của hắn, cuối cùng rơi vào kết cuộc bị cắt đứt gân tay, chân. Địa vị, thực lực của hai tên gia nô thủ môn này không bằng quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, sao dám trêu chọc Dương Thạc?
Hai tên gia nô thủ môn liên tục lặp lại giải thích với Dương Thạc:
- Thì ra là Dương Thạc thiếu gia trở về, mắt tiểu nhân vụng về, không nhận ra thiếu gia, thật đáng chết!
- Ừm! Sau này trợn to mắt chút, bảo vệ tốt Trấn Quốc Công phủ. Người lạ nào đó thì đương nhiên không để bọn hắn vào, nhưng đừng ngăn cản người không nên ngăn.
Dương Thạc không thèm liếc hai tên gia nô thủ môn cái nào, lạnh lùng bỏ một câu rồi bước vào trong Trấn Quốc Công phủ.
Mãi đến khi Dương Thạc đi xa thì hai tên gia nô thủ môn mới đứng dậy, từ xa liếc bóng dáng hắn, trong mắt đầy khinh thường.
Một phế vật thiếu gia mà vênh váo như vậy.
Chẳng qua là Dương Thạc may mắn không gặp Lý Trung trong núi, nếu không thì sợ là muốn về cũng không được, còn có thể tỉnh táo chỉ huy, huênh hoang như vậy?
... .. ... .. ... ...
Dương Thạc đi nhanh trong Trấn Quốc Công phủ, thầm nghĩ:
- Lần này ta trở lại Trấn Quốc Công phủ dĩ nhiên cần điệu thấp nhưng quá đáng thì không bình thường. Lúc trước ta ở trước mặt thị nữ Hồng Phi của mẹ cả dám cắt đứt hai gân tay của Lý Nghĩa, sau khi trở về đương nhiên cũng không cần sợ đầu sợ đuôi. Ở trước mặt hạ nhân bình thường thì ta phải lộ ra uy phong thứ tử thiếu gia.
Trước kia quản gia trướng phòng Lý Nghĩa cắt xén tiền tiêu hàng tháng, hiếp bức Dương Thạc, đám gia nô bình thường cũng không để mắt tới hắn.
Bây giờ là lúc Dương Thạc nhắc nhở cho những hạ nhân này, khiến họ biết dù là thứ tử của Dương gia cũng không phải dễ khi dễ!
Dương Thạc liếc quần áo rách rưới trên người mình, thầm nghĩ:
- Bộ dạng hiện tại của ta không nên trực tiếp đi Tàng Thư Các của gia tộc, về tiểu viện tắm rửa một chút, đổi đồ sạch rồi đi. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Thạc trở lại tiểu viện, phát hiện dường như cửa phòng bị ai đạp nát rồi tu sửa lại. Dương Thạc không thèm để ý, bưng chậu nước chui vào phòng tắm rửa, lấy ra quần áo vải thô sạch sẽ mặc vào.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Dương Thạc mới thay đồ xong thì ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
- A? Ta mới về phủ, chỉ tắm một chút đã có người đến tìm?
Dương Thạc nhướng mày nói:
- Hừ! xem ra trong Trấn Quốc Công phủ có một số người luôn chú ý hướng đi của ta.
13.12.2013
Chương 25
Dung hợp thăng cấp, lục dương Huyền Ưng Kình
Nhóm dịch: Black
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
- Là ai gõ cửa? Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Thạc nghe tiếng gõ cửa, không lập tức mở ngay mà là thấp giọng hỏi.
Tiết tấu gõ cửa nhẹ nhàng chứ không mạnh bạo, hiển nhiên người ngoài phòng có vẻ cung kính với Dương Thạc. Dương Thạc đoán người tới là gia nô, hạ nhân của Dương gia.
Quả nhiên, Dương Thạc mới hỏi xong thì bên ngoài ngừng gõ cửa.
Ngoài phòng vang tiếng tiểu tử:
- Bẩm báo thiếu gia, tiểu nhân là hạ nhân tiểu khố phòng của Trấn Quốc Công phủ, nghe nói thiếu gia về phủ nên đặc biệt đưa tiền tiêu vặt hàng tháng lại đây.
- Đưa tiền tiêu vặt hàng tháng lại đây?
Dương Thạc rời khỏi Trấn Quốc Công phủ khoảng một tháng, cũng tới lúc đưa tiền tiêu vặt hàng tháng.
Dương Thạc không ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Vào đi.
Két một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, một tiểu tư khoảng mười tuổi, cúi mặt cẩn thạn đi vào, từ trong túi tiền lấy ra một đĩnh ngân nguyên bảo, cung kính đưa tới trước mặt Dương Thạc.
- Thiếu gia, đây là tiền tiêu vặt tháng này của ngài, xin hãy nhận lấy.
- Ủa? Tiền tiêu vặt của ta tăng đến mười lượng?
Dương Thạc liếc mặt đĩnh bạc, phát hiện là mười lượng ngân nguyên bảo.
Dương Thạc vốn là thứ tử có địa vị thấp nhất Dương gia, mỗi tháng tiền tiêu vặt chỉ có năm lượng bạc, dù là vậy vẫn bị ác nô như quản gia trướng phòng Lý Nghĩa trừ hơn phân nửa. Không ngờ một tháng ngắn ngủi qua đi, tiền tiêu vặt của Dương Thạc tăng lên mười lượng bạc, còn là tiểu tư từ tiểu khố phòng cung kính đưa vào phòng mình.
- Quả nhiên là con nít biết khóc mới có sữa ăn, lúc trước ta nhẫn nhục chịu đựng vẫn bị người pá bức, bây giờ ta cắt đứt gân tay của Lý Nghĩa, tiền tiêu vặt tự đưa tới.
Mặc dù Dương Thạc không quan tâm tiền tiêu vặt có nhiều hay ít, nhưng tặng bạc tới thì không sẽ nhận.
Dương Thạc liếc tiểu tư, nói:
- Bỏ bạc xuống, ngươi về trước đi.
- Vâng!
Tiểu tư cung kính bỏ bạc xuống, định rời đi thì bỗng như nhớ tới điều gì, dừng bước nói:
- Thiếu gia, lần trước Lục thiếu gia bẩm báo phu nhân nói là muốn chọn hai thị nữ đưa đi hầu hạ thiếu gia. Phu nhân nói không cần từ chỗ Lục thiếu gia điều người, đợi khi thiếu gia hồi phủ thì có thể tự mình chọn hai thị nữ.
Nghe tiểu tư nói vậy thì Dương Thạc nhíu mày.
Lục ca Dương Thành thật sự đi bẩm báo cho mẹ cả muốn phân phối hai thị nữ cho hắn?
Mặc dù Dương Thành cũng là thứ tử trong gia tộc nhưng thiên tư siêu tuyệt, trong đệ tử Dương gia chỉ kém hơn trưởng tử Dương gia làm tướng quang quân ở tỉnh Chu Nam, bởi vậy Dương Thành có địa vị tối cao tại Trấn Quốc Công phủ. Dương Thành cầu tình mẹ cả thì mẹ cả không tiện gió thoảng bên tai, dĩ nhiên nàng không có khả năng thật sự điều thị nữ của Dương Thành cho Dương Thạc. Nếu Dương Thành đã cầu tình cho Dương Thạc thì để hắn lựa chọn hai thị nữ trong phủ là được rồi.
Dương Thạc không cần thị nữ, bởi vậy đành ghi nhớ lý tốt của lục ca Dương Thành.
Dương Thạc nói với tiểu tư:
- Gần đây bản thiếu gia phải tiềm tâm tu luyện, không nghĩ có người quấy nhiễu, bởi vậy không cần thị nữ hầu hạ. Ngươi đi hồi bẩm phu nhân, nói là Dương Thạc ghi nhớ ân tình của phu nhân, còn lục ca thì ta sẽ tự cảm ơn sau.
Tiểu tư truyền lời xong thì cung kính rời đi.
Dương Thạc không ở trong phòng, tiểu tư mới đi thì hắn lập tức đi Tàng Thư Các của gia tộc.
- Ở trong Trấn Quốc Công phủ này đến đâu cũng có tai mắt của mẹ cả, cảm giác bị giám thị từng giây phút không tự do bằng trong Yến sơn.
- Đợi khi tìm ra công pháp có độ phù hợp đủ cao trong Tàng Thư Các của gia tộc thì lập tức rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, trở về Yến sơn. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Thạc thầm nghĩ.
Ở Dương gia không thoải mái bằng Yến sơn.
So sánh với ứng phó gia nô của Dương gia thì Dương Thạc càng muốn vào Yến sơn, ở chung với ác điểu bằng hữu Huyền Ưng.
- Tiếc rằng thời gian dài Lý Trung không trở về phủ thì chắc chắn mẹ cả sẽ phái cao thủ vào Yến sơn tìm kiếm. Nếu ta rời khỏi Trấn Quốc Công phủ đi vào Yến sơn thì không nắm bắt chính xác tình hình trong phủ được. Ta khó thể biết mẹ cả phái cao thủ nào đi, lúc nào vào Yến sơn.
- Bây giờ không thể được, chờ trong hậu sơn Trấn Quốc Công phủ một đoạn thời gian, người Trấn Quốc Công phủ muốn vào Yến sơn thì phải đi qua hậu sơn, ta ở hậu sơn sẽ bắt gặp cao thủ trong Trấn Quốc Công phủ đi Yến sơn.
Dương Thạc mau chóng quyết định, tìm được công pháp có độ phù hợp cao xong đi hậu sơn tiềm tu ngay.
... . ... ... . ... ..
Trấn Quốc Công phủ, Tàng Thư Các.
Dương Thạc không ngừng lật thấp giai công pháp ở tầng thứ nhất Tàng Thư Các.
- Độ phù hợp ba phần? Không thích hợp tu luyện.
- Độ phù hợp bốn phần? Hơi kém ...
Dương Thạc lật thấp giai công pháp, phát hiện độ phù hợp của công pháp với hắn hơi biến đổi so với một tháng trước. Có công pháp tăng độ phù hợp lên một, hai phần, có công pháp giảm một, hai phần.
Công pháp có độ phù hợp sáu, bảy phần thì rất hiếm, chỉ có một bộ một tháng trước là công pháp độ phù hợp bảy phần bây giờ thành tám phần, tăng lên một phần. Nhưng Dương Thạc lật tìm hết năm trăm bộ công pháp vẫn không tìm được công pháp có độ phù hợp chín phần.
Không có cả chín phần thì càng đừng nói với giống như Huyền Ưng Kình có độ phù hợp đạt tới hoàn toàn.
- Bây giờ không được thì chỉ đành tu luyện bộ Lục Dương Quyết.
Dương Thạc thở dài đi tới một giá sách, cầm lấy bộ Lục Dương Quyết một tháng trước hắn từng xem. Lục Dương Quyết có độ phù hợp mười phần, bây giờ Dương Thạc lật xem thì thấy độ phù hợp vẫn không biến đổi.
Công pháp có độ phù hợp mười phần đối với người khác đã là mức độ cực kỳ hiếm có, nhưng so sánh với Huyền Ưng Kình độ phù hợp hoàn toàn thì kém rất nhiều. Từ Huyền Ưng Kình chuyển sang tu Lục Dương Quyết thì hiệu suất tu luyện của Dương Thạc sẽ giảm mạnh, cho dù có Huyết Tinh Thạch Nhũ phụ trợ hiệu suất vẫn kém hơn Huyền Ưng Kình.
- Tiếc rằng công pháp có độ phù hợp hoàn toàn chỉ gặp chứ không cầu được. Lần này e rằng ta đành tu luyện bộ Lục Dương Quyết.
Dương Thạc lật mấy bộ thấp giai công pháp cuối cùng vẫn không tìm ra công pháp nào có độ phù hợp hơn mười phần.
Trấn Quốc Công phủ, trong căn phòng của Dương Thạc.
Dương Thạc khoanh chân ngồi trên giường, chuẩn bị tu luyện Lục Dương Quyết.
Nhưng mới nãy Dương Thạc lật xem Lục Dương Quyết từ đầu tới cuối, bộ Lục Dương Quyết tu luyện là chân khí đặc tính dương, có thể tôi luyện quanh thân ba trăm sáu mươi sáu chỗ huyệt khiếu, đủ để cung ứng cho Dương Thạc tu luyện đến luyện khí cao giai. Thấp giai công pháp, số lượng tôi luyện huyệt khiếu rất có hạn, nhiều nhất chỉ là tôi luyện quanh thân một ngàn một trăm năm mươi hai chỗ huyệt khiếu, khiến cường giả võ đạo bước vào cảnh giới tôn giả võ đạo. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Thấp giai công pháp thì có điểm cực hạn.
- Nhưng trên bộ Lục Dương Quyết còn có một bộ Thuần Dương Vô Cực Công trung gia, sau nó lại đến từ Cửu Dương Huyền Công. Nếu có được Cửu Dương Huyền Công là có thể tôi luyện càng nhiều huyệt khiếu, đi vào đẳng cấp càng cao hơn. Tiếc rằng trước khi Đại Chu triều lập quốc thì Cửu Dương Huyền Công đã thất lạc, muốn tìm được bộ công pháp này khó như lên trời.
Trong Lục Dương Quyết có giới thiệu về bộ công pháp này. Công pháp này liên quan đến Cửu Dương Huyền Công.
Dương Thạc và Lục Dương Quyết có độ phù hợp mười phần, cho nên độ phù hợp với Cửu Dương Huyền Công sẽ không quá thấp.
- Thôi đi, tu luyện bộ Lục Dương Quyết này trước rồi tính tiếp.
Dương Thạc khoanh chân ngồi, bắt đầu dựa theo con đường tu luyện Lục Dương Quyết vận chuyển chân khí trong người.
Một chu thiên, hai chu thiên.
Sau khi vận chuyển bảy chu thiên thì Dương Thạc cảm giác trong chân khí cơ thể mang theo một tia hơi thở chí dương. Chân khí vận chuyển trong người, Dương Thạc cảm giác kinh mạch ấm áp, dễ chịu.
Lúc mới bắt đầu tu luyện thì Dương Thạc cảm giác tốc độ chỉ khoảng ba phần tu luyện Huyền Ưng Kình.
Nhưng lần lượt tu luyện làm Dương Thạc phát hiện tốc độ tu luyện ngày càng mau. Ba phần, năm phần, tám phần, cuối cùng so sánh với Huyền Ưng Kình thì tốc độ tu luyện không chậm hơn chút nào.
- Chân khí của Lục Dương Quyết hoàn mỹ dung hợp cùng chân khí của Huyền Ưng Kình?
Dương Thạc sửng sốt, ngừng tu luyện, bản năng giở quyẻn sách Lục Dương Quyết đặt trước mặt.
- Lục Dương Quyết, độ phù hợp, hoàn toàn.
13.12.2013
Chương 26
Ba mươi sáu đại dương khiếu
Nhóm dịch: Black
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Lục Dương Quyết có độ phù hợp với mình đã biến thành hoàn toàn? Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Thạc nhìn quyển sách nhỏ Lục Dương Quyết trong tay, hơi kinh ngạc.
Vốn độ phù hợp giữa Lục Dương Quyết và Dương Thạc chỉ có mười phần, mặc dù coi như là hoàn mỹ phù hợp nhưng so với Huyền Ưng Kình độ phù hợp hoàn toàn thì kém hơn nhiều. Độ phù hợp kém hai phần, hiệu quả tu luyện Lục Dương Quyết cũng giảm xuống gần tám phần!
Đối với điều này thì Dương Thạc hơi bất mãn.
Nhưng Lục Dương Quyết đã là công pháp có độ phù hợp cao nhất mà Dương Thạc có thể tìm được, hắn không thể không tu luyện.
Vốn Dương Thạc xem Lục Dương Quyết là một bộ công pháp tu luyện tạm, định tìm công pháp khác nữa. Nếu tìm được công pháp có độ phù hợp cao hơn thì Dương Thạc lập tức thay đổi Lục Dương Quyết ngay.
Nhưng Dương Thạc không ngờ rằng tu luyện bộ Lục Dương Quyết, người tu luyện ra lục dương chân khí xong lại hoàn mỹ dung hợp cùng Huyền Ưng Kình, tương đương với tăng một chút đặc tính chí dương cho Huyền Ưng chân khí. Hai loại chân khí hoàn mỹ dung hợp, độ phù hợp giữa Lục Dương Quyết và Dương Thạc lập tức tăng lên, ngang ngửa với Huyền Ưng Kình.
- Đây là ưu điểm của độ phù hợp cao sao?
Dương Thạc cảm nhận lục dường, Huyền Ưng chân khí mênh mông trong người, hắn không thể kiềm nén sự hưng phấn.
Độ phù hợp đủ cao, có hai chân khí thì dung hợp càng trở nên vô cùng đơn giản.
Sau khi dung hợp, mặc dù "Lục dương thực khí" và độ phù hợp với Dương Thạc không tính cao cũng sẽ dựa vào Huyền Ưng chân khí cuối cùng giống như Huyền Ưng chân khí đạt tới độ phù hợp hoàn toàn khủng bố.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Tu luyện bộ Lục Dương Quyết này chẳng những không làm tốc độ tu luyện chậm lại mà còn tăng mấy phần.
Mỗi một bộ công pháp đều có cách tu luyện riêng.
Tựa như Huyền Ưng Kình lấy Ưng Phục Thức tích súc chân khí, lấy Ưng Kích Thức đả thông huyệt khiếu. Lục Dương Quyết thì hấp thu thiên địa chí dương chi khí, dung nhập kinh mạch, hóa thành lục dương chân khí. Cùng lúc đó, dương chi khí tôi luyện huyệt khiếu.
Bây giờ Dương Thạc dung hợp hai loại chân khí không những làm cho Lục Dương Quyết, Huyền Ưng Kình đạt tới độ phù hợp hoàn toàn, quan trọng nhất là hắn có thể cùng lúc được hai bộ công pháp phụ trợ tu luyện, vừa có thể tu luyện Ưng Phục Thức Ưng Kích Thức, cũng có thể hấp thu thiên địa chí dương chi khí, tốc độ tu luyện nhanh hơn đơn thuần tu luyện Huyền Ưng Kình gấp mấy lần.
Ngoài ra Dương Thạc phát hiện một ích lợi khi dung hợp Lục Dương Quyết.
Lục Dương Quyết này tôi luyện huyệt khiếu đều là đặc tính dương.
Huyệt khiếu trong người có chia ra hai đặc tính âm dương, như là Dương Thạc đả thông mười sáu huyệt khiếu có tám chỗ là huyệt khiếu đặc tính dương, tám chỗ là huyệt khiếu đặc tính âm. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Công pháp bình thường đều là âm dương cùng nhau, hai loại huyệt khiếu đặc tính cùng tu luyện, đả thông.
Lục Dương Quyết thì xem nhẹ huyệt khiếu đặc tính âm trong người, bộ công pháp này chỉ đả thông huyệt khiếu đặc tính dương.
Người ta đi vào đỉnh tôi thể đả thông ba mươi sáu huyệt khiếu, trong đó có mười tám chỗ là huyệt khiếu đặc tính âm, mười tám huyệt khiếu đặc tính dương. Tu luyện Lục Dương Quyết, đi vào đỉnh tôi thể thì trực tiếp đả thông ba mươi sáu huyệt khiếu đặc tính dương, mặc kệ huyệt khiếu đặc tính âm.
- Nếu như ta tu luyện Lục Dương Quyết cũng sẽ phải cùng đả thông ba mươi sáu huyệt khiếu đặc tính dương.
- Nhưng lúc trước ta tu luyện Huyền Ưng Kình đã đả thông mười sáu huyệt khiếu, trong đó có tám huyệt khiếu đặc tính âm. Đợi khi ta tu luyện Lục Dương Quyết, đi vào đỉnh tôi thể rồi thì đả thông ba mươi sáu huyệt khiếu đặc tính dương cộng với tám huyệt khiếu đặc tính âm trước đó, khi ấy ta đả thông tổng cộng bốn mươi bốn huyệt khiếu, vượt xa cao thủ đỉnh tôi thể bình thường. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghĩ tới đây Dương Thạc hút ngụm khí lạnh.
Vốn Dương Thạc lựoi dụng mười sáu huyệt khiếu cộng minh, khi đi vào tôi thể cao giai thì hắn đả thông mười hai huyệt khiếu, so với cao thủ cùng giai bình thường đả thông thêm bốn huyệt khiếu.
Bây giờ Dương Thạc tu luyện Lục Dương Quyết, đợi khi đi vào huyệt khiếu thì sẽ đả thông thêm tám chỗ huyệt khiếu hơn cao thủ cùng giai.
Khi Dương Thạc đối mặt cường giả cùng đẳng thì có ưu thế lớn hơn.
Ưu thế huyệt khiếu, thứ nhất trọng hổ báo lôi âm, khí kình xoắn ốc. Có nhiều tầng tăng phục, dù ngay mặt đấu với cường giả hơn Dương Thạc một giai thì hắn cũng không sợ.
- Phù, thật đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu ...
Dương Thạc thở ra một hơi, ổn định tâm tình.
Dương Thạc vốn tưởng Lục Dương Quyết không được trọng dụng, phải vất vả tìm công pháp có độ phù hợp cao khác nhưng không ngờ sau khi dung hợp đã đúng chỗ, ít nhất trước khi luyện khí cao giai thì không cần tìm công pháp khác để tu luyện.
- Lần này mục đích trở về Trấn Quốc Công phủ đã đạt thành.
- Có ở lại đây cũng không thú vị, có thể bị lộ thực lực và gặp rắc rối không cần thiết. Thôi, giờ rời khỏi Trấn Quốc Công phủ đi tới hậu sơn, tìm nơi tiềm tu.
Dương Thạc thầm nghĩ, quyết định rời khỏi Trấn Quốc Công phủ ngay.
... .. ... .. ... ...
Trấn Quốc Công phủ, Ninh Lan Uyển.
Lúc hoàng hôn, phu nhân Trấn Quốc Công mới dùng bữa tối xong, đang uống trà.
Phu nhân Trấn Quốc Công vốn có họ Trịnh, là hào môn quan lại Đại Chu triều. Trình phu nhân năm nay khoảng năm mươi, nhưng thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, ung dung hoa quý, khí độ bất phàm, dù là quý phi, công chúa trong hoàng cung Đại Chu triều nếu bàn về khí độ cũng chưa chắc sánh bằng Trình phu nhân.
Tám thị nữ cỡ mười lăm, sáu tuổi cúi đầu ngoan ngoãn hầu hạ bên người Trình phu nhân.
Trình phu nhân nhấphớp trà, buông chén trà xuống, thản nhiên hỏi một nữ nhân áo đỏ:
- Hồng Phi, chuyện sắp xếp thị nữ cho Dương Thạc làm sao rồi? Dương Thạc có chọn được ai chưa?
Nữ nhân áo đỏ ngập ngừng nói:
- Bẩm báo phu nhân, Dương Thạc, Dương Thạc nói là gần đây hắn phải tiềm tâm tu luyện, không cần thị nữ hầu hạ. Hơn nữa ...
Nữ nhân liếc Trình phu nhân một cái, tiếp tục bảo:
- Dương Thạc thiếu gia có nói là ghi nhớ ân đức của phu nhân.
Hồng Phi vừa nói xong thì nghe một tiếng giòn vang, nắp trà trong tay Trình phu nhân rớt xuống đất thành mảnh nhỏ.
Hồng Phi và mấy thị nữ khác run lên, không dmas nói chuyện.
Biểu tình Trình phu nhân bình tĩnh, không lộ ra tình cảm.
Qua một lúc sau, Trình phu nhân thản nhiên nói:
- Hồng Phi, hình như Lý Trung mang thợ săn trong gia tộc vào núi đã hơn mười ngày?
- Hơn mười ngày còn chưa trở về, không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Gần đây thủ lĩnh thợ săn Dương Liệt bế quan chắc cũng sắp xuất quan, chờ sau khi hắn xuất quan nếu Lý Trung còn chưa trở về thì kêu hắn đi Yến sơn một chuyến, tìm ra Lý Trung. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
15.12.2013
Chương 27
Nửa bước luyện khí đẳng cấp
Nhóm dịch: Black
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Thời gian trôi nhanh, lại qua mười ngày, đám người Lý Trung vẫn không về phủ.
Vốn thợ săn của Trấn Quốc Công phủ vào núi nhiều nhất là chỉ ở trong Yến sơn mười ngày mà lần này hơn hai mươi ngày không trở về, hạ nhân trong Trấn Quốc Công phủ đều suy đoán có phải là đám người Lý Trung tại Yến sơn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mười ngày trước Dương Thạc đả thương ngận tử của Lý Trung có về phủ một chuyến rồi rất nhanh rời khỏi Trấn Quốc Công phủ.
Gần như không ai liên hệ chuyện đám người Lý Trung mất tích ở Yến sơn và Dương Thạc cùng một chỗ, dù sao thực lực của Lý Trung đã đạt tới đỉnh tôi thể đẳng cấp, năm tên thợ săn kia đều là tôi thể cao giai, dù là hai con ngao khuyển cũng có Trấn Quốc Công phủp tôi thể trung giai. Lúc trước Dương Thạc chỉ là tôi thể sơ giai, bị thương quản gia trướng phòng Lý Nghĩa rồi mới đi vào tôi thể trung giai. Dương Thạc muốn khiến đám người Lý Trung ở lại Yến sơn hết thì gần như là chuyện không thể.
Trong mười ngày này Trấn Quốc Công phủ không phái cao thủ vào Yến sơn tìm Lý Trung.
Chính lúc này, thủ lĩnh thợ săn của Trấn Quốc Công phủ, Dương Liệt xuất quan.
Lúc trước Dương Liệt đã là đỉnh tôi thể, lần này bế quan chính là vì trùng kích luyện khí đẳng cấp, hiện tại xuất quan, rõ ràng Dương Liệt đã vào đến luyện khí sơ giai ...
Trấn Quốc Công phủ, trong một tiểu viện hẻo lánh.
Tòa tiểu viện này là của Dương Liệt, gã là thủ lĩnh thợ săn của Trấn Quốc Công phủ, ở trong phủ ít nhiều cũng có chút địa vị, có tiểu viện của mình, đãi ngộ so với thứ tử Dương gia như Dương Thạc không kém là bao.
Giờ phút này, trong căn phòng của Dương Liệt.
Trên giường lớn, một nam nhân trung niên khoảng ba mươi tuổi nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trên giường, đúng là Dương Liệt. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vóc dáng của Dương Liệt không tính cao lớn nhưng xem như vạm vỡ, cánh tay trần nổi cơ bắp cục cục, làn da như đồng cổ, cho người cảm giác siêu mạnh. Ngoài ra bên mặt trái của Dương Liệt có một vết sẹo dài làm gã có vẻ nanh tranh, tà dị.
Hộc ... Hộc ... Hộc ... Hộc ...
Dương Liệt ngồi trên giường, hít thở đều đều, ngực bụng thong thả phập phồng.
Mỗi lần Dương Thạc thở ra thì lỗ chân lông toàn thân sẽ giãn nở, mỗi khi hút vào thì lỗ chân lông khép lại. Cứ thế hít vào thở ra, lỗ chân lông cả người Dương Liệt cũng hô hấp.
- Vẫn không được, lần này bế quan gần một tháng dù ta may mắn đột phá đến luyện khí đẳng cấp, nhưng cảnh giới không củng cố, muốn lỗ chân lông toàn thân khép mở tự nhiên thì kém rất xa, cứ tiếp tục như vậy thì ta cần ít nhất một tháng nữa mới củng cố cảnh giới luyện khí sơ giai. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đi vào luyện khí đẳng cấp, đả thông toàn thân bảy mươi hai huyệt khiếu là lỗ chân lông sẽ tự nhiên khép mở, hấp thu thiên địa chi khí.
Nhưng Dương Liệt vừa mới đi vào luyện khí đẳng cấp, cảnh giới chưa được củng cố.
Mặc dù lỗ chân long toàn thân có thể khép mở nhưng phải theo lần hít thở, có tiết tấu, muốn tùacute; mở lỗ chân lông hoặc khép lại thì còn kém xa.
Nói đúng ra thì Dương Liệt còn chưa thể được gọi là luyện khí đẳng cấp, chẳng qua là "Nửa bước luyện khí đẳng cấp".
- Tiếc rằng thân phận của ta ti tiện, không chiếm được linh đan diệu dượng trong khố phòng gia tộc. Đệ tử Dương gia chỉ cần đột phá đến luyện khí đẳng cấp liền có đan dược cung ứng. ăn vào đan dược, trong ba ngày ngắn ngủi là có thể củng cố cảnh giới, hơn nữa không có chút tác dụng phụ. Dương Liệt ta khổ tu gần hai mươi năm mới đi vào luyện khí đẳng cấp, không có đan dược thì cần một tháng mới củng cố cảnh giới được. Quả nhiên, người và người là không thể so sánh.
Đệ tử Trấn Quốc Công phủ, dù là thứ tử của Dương gia nếu đi vào luyện khí đẳng cấp cũng sẽ được gia tộc cung cấp đan dược trợ giúp củng cố cảnh giới.
Điều này khiến Dương Liệt rất ghen tỵ.
Nhưng Dương Liệt chỉ là thủ lĩnh thợ săn, cùng lắm coi như là một gia nô cao cấp, có như thế nào cũng không thể sánh ngang với đệ tử Dương gia.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trong khi Dương Liệt suy nghĩ chuyện này thì ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa.
Két một tiếng, cửa phòng từ từ bị đẩy ra, một nữ nhân áo đỏ xuất hiện ở cửa phòng Dương Liệt. Đó là thiếp thân thị nữ của Trình phu nhân Trấn Quốc Công phủ, Hồng Phi. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hồng Phi từng bước đi vào phòng Dương Liệt, nhìn gã, mặt không biểu tình nói:
- Dương Thạc, ngươi rốt cuộc đột phá đến luyện khí đẳng cấp.
- A? Dương Liệt mới xuất quan một canh giờ trước, tin tức ta đột phá vừa lan ra thì Hồng Phi cô nương lập tức tìm lại đây, không lẽ là Hồng Phi cô nương có ý với ta, muốn cùng ta kết duyên sao?
Thấy Hồng Phi vào phòng mình, mặt Dương Liệt lộ nụ cười dâm tà.
Hồng Phi nhíu mày nói:
- Dương Liệt, là phu nhân bảo ta tìm ngươi. Gần một tháng trước, lão bộc Lý Trung của Trấn Quốc Công phủ ta mang theo đội thợ săn vào trong núi đi săn, mãi đến bây giờ không thấy trở về. Phu nhân nói chờ ngươi đột phá thì tự mình vào núi tìm đám người Lý Trung. Nếu như họ còn sống thì lập tức mang về, nếu đã chết phải điều tra rõ nguyên nhân, cố gắng mau chóng trở về bẩm báo.
"Là con chó già Lý Trung?"
Nghe Hồng Phi nói, Dương Liệt nhướng mày.
"Lần trước ta ở Xuân Ý Lâu trong kinh sư coi trọng đứa bé mười ba tuổi, con chó già đó tranh đoạt với ta, làm hại ta mất thêm năm mươi lượng bạc mới giành dứa bé đó vào tay. Tội nghiệp con bé đó bị chó già Lý Trung hù dọa, ta mua về chơi hơn mười ngày đã mất mạng. Chó già Lý Trung vào núi còn cần ta đi nhặt xác giùm sao?"
- Hồng Phi cô nương, ta vừa mới đột phá, cảnh giới không ổn, chỉ sợ không làm được chuyện phu nhân dặn, nếu gặp chuyện thì ...
Dương Liệt không muốn vào núi tìm kiếm Lý Trung.
Hồng Phi nhíu mày nói:
- Phu nhân biết ngươi vừa đột phá, cần củng cố cảnh giới, cho nên cố ý kêu ta lấy một quả thông khí đan cho ngươi, dùng thông khí đan là cảnh giới của ngươi có thể củng cố rồi.
Hồng Phi vừa nói vừa đưa một bình sứ nhỏ cho Dương Liệt.
- Thông khí đan?
Mắt Dương Liệt sáng lên, lập tức nhận lấy bình sứ nhỏ, mở nắp ra.
- Quả nhiên là thông khí đan, cho dù là đệ tử Dương gia thì chỉ khi đột phá đến luyện khí đẳng cấp thì mới được đến một quả thông khí đan củng cố cảnh giới.
- Phu nhân sai bảo, Dương Liệt không dám không nghe theo, bây giờ Dương Liệt vào núi tìm tung tích của Lý Trung, cùng lắm là năm ngày sẽ mang Lý Trung trở về. Viên thông khí đan này đợi ta làm xong chuyện cho phu nhân rồi mới dùng cũng.
Dương Liệt cất bình sứ, nhảy xuống giường.
Dương Liệt chạy ra khỏi gian phòng, hú một tiếng, sau đó có tiếng chó sủa, một ngao khuyển to cỡ nghé con, toàn thân màu lửa đỏ,cực kỳ to lớn xuất hiện trong tiểu viện của gã.
Ngao khuyển này tên là "Đạp Hỏa Ngao", có thực lực tôi thể cao giai, có thể liều đấu với sư hổ, có thể nói là vương giả trong ngao khuyển.
- Đi!
Dương Liệt ra lệnh cho Đạp Hỏa Ngao Khuyển một tiếng, một người một chó đi ra khỏi tiểu viện.
... . ... ... . ... ..
Hậu sơn Trấn Quốc Công phủ, Dương Thạc khoanh chân ngồi trên đỉnh sườn núi, nhắm mắt tu luyện.
Dương Thạc vừa tu luyện vừa thầm nghĩ:
- Tu luyện mấy chục ngày, ta cách đỉnh tôi thể còn một khoảng dài nhưng đã dùng hết mãng xà màu xanh.
Lúc trước ăn một khối Huyết Tinh Thạch Nhũ cỡ móng tay có thể cho Dương Thạc tu luyện năm ngày.
Không ngờ sau khi đột phá đến tôi thể cao giai , tu luyện dung hợp Lục Dương Quyết, Huyền Ưng Kình thì tiêu hao Huyết Tinh Thạch Nhũ tăng gấp mấy lần. Huyết Tinh Thạch Nhũ cỡ nửa nắm tay chỉ được hơn mười ngày là đã hết.
15.12.2013
Chương 28
Linh quả ẩn chứa nhiều dương khí
Nhóm dịch: Black
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Hiện tại Dương Thạc cùng lúc tu luyện Lục Dương Quyết và Huyền Ưng Kình. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tu luyện Lục Dương Quyết chủ yếu nhất là thu chí dương khí trong thiên địa cho mình dùng, bây giờ Dương Thạc còn chưa đạt tới luyện khí đẳng cấp, toàn thân lỗ chân lông không thể tự do khép mở, không cách nào câu thông thiên chi khí, nhưng hắn có thể hấp thu chí dương khí trong thiên địa.
Cách đơn giản nhất là tu luyện dưới mặt trời.
Dương Thạc cảm giác được khi tu luyện dưới ánh mặt trời thì tốc độ tu luyện sẽ tăng gấp hai lần.
Ngoài ra khi Dương Thạc tu luyện Lục Dương Quyết thì cũng không quên tu luyện Huyền Ưng Kình, khoanh chân ngồi dưới mặt trời, hắn vẫn cảm ngộ được thần vận Huyền Ưng, lấy Ưng Phục Thức tu luyện.
Hai loại cách cùng tu luyện, tốc độ của Dương Thạc cực nhanh.
Nhưng tốc độ tu luyện nhanh cũng tiêu hao Huyết Tinh Thạch Nhũ không chậm, trong mười ngày ngắn ngủi Dương Thạc gần như tiêu hao hết Huyết Tinh Thạch Nhũ cỡ nửa nắm đấm. Cứ tiếp tục tu luyện, không có Huyết Tinh Thạch Nhũ phụ trợ thì tốc độ sẽ giảm, Dương Thạc không muốn thấy tình huống đó. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Xem ra phải nghĩ cách lại lấy một ít Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Mặc dù có mãng xà màu xanh kỳ dị canh giữ, Dương Thạc không có khả năng dọn sạch hết Huyết Tinh Thạch Nhũ trong hang lớn. Nhưng nếu cẩn thận một ít, lén vào trong hang trộm chút Huyết Tinh Thạch Nhũ thì không phải không thể.
Lần trước Dương Thạc và Huyền Ưng đã lấy một khối nhỏ Huyết Tinh Thạch Nhũ rồi, đương nhiên đó là vì mãng xà màu xanh kỳ dị chưa chuẩn bị nên họ mới thành công. Bây giờ mãng xà màu xanh kỳ dị cực kỳ cảnh giác, muốn lại trộm đi Huyết Tinh Thạch Nhũ sợ rằng không dễ như vậy.
Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, mãng xà màu xanh kỳ dị mặc dù sẽ càng thêm cảnh giác, nhưng thực lực của Dương Thạc, Huyền Ưng cũng tăng mạnh hơn. Thực lực của một người một ưng đều tăng lên một bậc, dù không thể ngay mặt chống lại mãng xà màu xanh nhưng tiến vào hang, cầm Huyết Tinh Thạch Nhũ xong bỏ chạy ngay thì chưa chắc mãng xà màu xanh có thể làm gì được Dương Thạc, Huyền Ưng.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Chờ khi giải quyết chuyện bên Trấn Quốc Công phủ xong lập tức tới gần hang tìm Huyền Ưng, liên hợp với nó rồi lại đi ăn cắp Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Bây giờ Dương Thạc chưa thể rời khỏi Trấn Quốc Công phủ quá xa, ở bên này hắn có chuyện càng quan trọng hơn.
- Lý Trung ra phủ gần một tháng không trở về, chắc đã sớm làm ai đó trong phu nghi ngờ, nhưng không biết tại sao không phái ra cao thủ điều tra.
Trấn Quốc Công phủ có vô số cao thủ, trong đó có không ít người sở trường truy tìm tung tích. Nếu đám người đó ra phủ tìm Lý Trung thì nói không chừng sẽ lần tìm tới gốc rễ, tìm được vách núi nơi Lý Trung vùi thân.
Dương Thạc không e ngại đám người đó.
Cho dù họ tìm được vách núi nơi Lý Trung táng thân, thấy xác của lão cũng không sao, dù gì không ai chứng minh được Lý Trung do Dương Thạc giết.
Dương Thạc lo là một số chim muông mà đám người nuôi.
Những người giỏi truy tìm tung tích thường dựa vào chim muông họ nuôi, chúng có cái mũi cực kỳ nhạy, có thể ngửi thấy các loại mùi, bao gồm ... Mùi máu.
Đến vách núi kia, lỡ như chim muông nào ngửi được mùi huyết khí của Huyết Tinh Thạch Nhũ, lần theo đó tìm ra cái hang có Huyết Tinh Thạch Nhũ, một khi lộ ra cái hang thì Trình phu nhân sẽ lập tức phái cao thủ đi giết mãng xà màu xanh, lấy hết Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Khi đó Dương Thạc chỉ là thứ tử ti tiện, muốn sử dụng Huyết Tinh Thạch Nhũ gần như là không thể.
Bởi vậy Dương Thạc phải từng giây từng phút quan sát tình hình trong Trấn Quốc Công phủ.
Nếu đám người ra Trấn Quốc Công phủ, tiến vào Yến sơn sẽ tìm tới, khiến bọn họ không thể tìm thấy cái hang.
- Lúc cần thiết sẽ ra tay giết đám người này.
Dương Thạc biết lúc này đành phụ người.
- Tiếc rằng trong Trấn Quốc Công phủ cho đến bây giờ vẫn không có ai tiến vào Yến sơn.
Dương Thạc đứng trên đỉnh đồi, xa xa nhìn hướng Trấn Quốc Công phủ.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Đang lúc Dương Thạc suy nghĩ thì phía xa nghe tiếng ưng kêu vang bên tai.
- Là Huyền Ưng?
Dương Thạc rất quen thuộc tiếng ưng kêu này, lập tức ngẩng đầu nhìn chân trời hướng bắc.
Phía xa có con ác điểu hình chim ưng xuất hiện ở chân trời phương bắc.
Dương Thạc hú dài khiến ác điểu hình chim ưng chú ý. Ác điểu xa xa thấy Dương Thạc, hưng phấn kêu lên:
- Gru gru gru gru gru!
Ác điểu lao nhanh hướng Dương Thạc.
Trong phút chốc ác điểu đã đáp xuống núi nhỏ nơi Dương Thạc đứng, đúng là hảo hữu của hắn, con Huyền Ưng kia.
Mười ngày không thấy, Dương Thạc phát hiện thân hình của Huyền Ưng lại tăng lớn một vòng, lông chim cũng càng thêm đen bóng, hơn nữa trong lông chim có nhúm lông màu đỏ rực. Nhúm lông chim hình thành hoa văn đỏ tươi trên người Huyền Ưng, trông nó có vẻ càng phấn chấn hơn.
Rất rõ ràng, trong mười ngày này thực lực của Huyền Ưng có tăng tiến.
- Gru gru gru gru gru!
Lần nữa trông thấy Dương Thạc, Huyền Ưng hưng phấn đập cánh kêu to. Huyền Ưng vừa kểu vừa vươn vuốt đưa một thân cây tới trước mặt hắn. Cây dài ba thước, mặt trên có bảy, tám trái cây màu đỏ nhỏ như long nhãn, trái cây tỏa mùi hương kỳ dị.
- Sao ngươi chạy tới đây? Trái cây này là lễ vật ngươi mang đến cho ta?
Dương Thạc và Huyền Ưng đã sớm có ăn ý, mặc dù nghe không hiểu Huyền Ưng nếu, nhưngDương Thạc vẫn biết nó mang trái cây tới là đưa cho hắn.
Huyền Ưng gật đầu, kêu hai tiếng, đẩy trái cây tới trước mặt Dương Thạc.
Dương Thạc mỉm cười nói với Huyền Ưng:
- Đa tạ!
Huyền Ưng thật là nghĩa khí, chiếm được thứ tốt nghĩ đến người thứ nhất là Dương Thạc, hắn thấy cảm động. Lần này Huyền Ưng lại đây tìm Dương Thạc cũng là mạo hiểm rất lớn. May mắn Dương Thạc chặn Huyền Ưng tại đây, chứ nếu nó đến gần Trấn Quốc Công phủ, bị mấy cao thủ trong phủ phát hiện thì khó tránh khỏi vạn mệnh bị bắn giết.
- Huyền Ưng có năng lực bay, ở trong Yến sơn dễ dàng tìm được một ít thiên tài địa bảo, không biết trái cây đỏ này có điểm kỳ dị gì.
Dương Thạc nhìn trái cây đỏ trước mặt, lập tức hái một quả xuống bỏ vào miệng.
Trái cây vào miệng liền tan, biến thành chất lỏng chảy vào bụng Dương Thạc.
Sau đó Dương Thạc cảm thấy chất lỏng trái cây đỏ chảy qua trong người mình như là bị lửa cháy, đau đớn. Nhất là bụng như có lửa, khí nóng cháy bỏng lan tràn.
- Đây là ... Hỏa diễm quả? Linh quả kỳ dị ẩn chứa nhiều dương khí?
Dương Thạc cảm nhận khí nóng tràn ngập trong người, lập tức nhận ra trái cây đỏ là thứ gì.
- Dương khí thật hùng hồn!
Mắt Dương Thạc lóe tia hưng phấn, bản năng khoanh chân ngồi, vận chuyển Lục Dương Quyết hấp thu chí dương chi khí trong hỏa diễm quả.
15.12.2013
Chương 29
Áp phục Huyền Ưng làm sủng thú
Nhóm dịch: Black
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Hỏa diễm quả không tính là thiên tài địa bảo mạnh mẽ gì.
Trái cây này dù ẩn chứa dương khí hùng hồn nhưng thật là hơi bá đạo, nếu thực lực dưới tôi thể cao giai nuốt vào hỏa diễm quả thì không cách nào chịu đựng dương khí cuồng bạo bên trong, cuối cùng sẽ bị đốt cháy kinh mạch trong người. Không chiêms được ích lợi gì, ngược lại tổn thương bản thân.
Chẳng sợ thực lực đạt tới tôi thể cao giai, ăn vào hỏa diễm quả cũng chưa chắc được tới ích lợi.
Đầu tiên là cường giả võ đạo tu luyện công pháp đặc tính âm căn bản không cách nào luyện hóa dương khí cuồng bạo bên trong. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chỉ có giống như Dương Thạc tu luyện Lục Dương Quyết mới trên diện rộng hấp thu luyện hóa dương khí trong đó cho mình sử dụng.
Lúc trước Dương Thạc tu luyện Huyền Ưng Kình sự thật thì cũng là thiên hướng dương tính, bởi vậy sau khi chiêms được hỏa diễm quả thì Huyền Ưng mới đem tới cho Dương Thạc dùng.
Dương Thạc khoanh chân ngồi tu luyện, chớp mắt một khắc trôi qua.
Cảm giác nóng cháy trong người biến mất, Dương Thạc chợt mở mắt ra, thở ra một hơi.
- Dương khí thật cường đại, ta chỉ hút ba phần dương khí bên trong hỏa diễm quả, còn lại bảy phần tán đi mất. Cho dù chỉ hấp thu ba phần dương khí thì cũng tương đương với ba ngày ta khổ tu.
Lục Dương Quyết là một loại chí cương chí dương trong thấp giai công pháp, thoát thai từ Cử Dương Huyền Công, cho nên hiệu suất chuyển hóa dương khí của Lục Dương Quyết thậm chí vượt qua đa phần thấp giai công pháp, đủ để so sánh với cao giai công pháp.
Nhưng dù là vậy thì Dương Thạc vận chuyển Lục Dương Quyết chỉ mới hấp thu ba phần dương khí bên trong hỏa diễm quả.
Nếu như Dương Thạc không tu luyện Lục Dương Quyết mà chỉ có Huyền Ưng Kình, có thể hấp thu một phần dương khí bên trong hỏa diễm quả đã là rất khá.
- Ăn một viên hỏa diễm quả tương đương với ta khổ tu ba ngày, chỗ này có tám viên hỏa diễm quả, nếu ăn hết thì tương đương với thành quả khổ tu hai mươi bốn ngày.
Mặc dù hỏa diễm quả kém hơn Huyết Tinh Thạch Nhũ nhưng tích tiểu thành đại, hiệu quả rất rõ ràng.
Tám viên hỏa diễm quả tương đương với hai mươi bốn ngày khổ tu. Lúc trước Dương Thạc mất một tháng bước vào đến tôi thể cao giai, hiện tại tiến tới đỉnh tôi thể. Dương Thạc cảm thấy mình cần ít nhất năm tháng mới tiến vào đỉnh tôi thể, chẳng sợ có Huyết Tinh Thạch Nhũ phụ trợ cũng cần hai tháng rưỡi.
Có tám hỏa diễm quả tiết kiệm hai mươi bốn ngày khổ tu, không tới hai tháng là Dương Thạc có thể đi vào đỉnh tôi thể.
- Huyền Ưng, lần này đa tạ ngươi!
Dương Thạc vươn tay sờ đầu Huyền Ưng, nói cảm ơn.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng vỗ cánh, kêu lên, liếc ngao khuyển, lại nhìn sâu trong Yến sơn, hướng bắc, kêu rù rù.
Dương Thạc nhanh chóng hiểu ý Huyền Ưng:
- A? Ngươi nói là ngươi dùng hỏa diễm quả không có tác dụng lớn. Ngươi tiêu hao hết Huyết Tinh Thạch Nhũ rồi, kêu ta cùng ngươi trộm chút Huyết Tinh Thạch Nhũ nữa?
Thời gian mười ngày này không chỉ có Dương Thạc tiêu hao một nửa Huyết Tinh Thạch Nhũ của mình, Huyền Ưng cũng dùng hết sạch. Huyền Ưng không dám đi chọc mãng xà màu xanh đành tìm thiên tài địa bảo khác, tiếc rằng tìm nửa ngày chỉ có được một gốc cây hỏa diễm quả.
Huyền Ưng và Dương Thạc khác nhau, nó không tu luyện Lục Dương Quyết, dùng hỏa diễm quả có hiểu quả rất kém, ngược lại bị cuồng bạo dương khí làm cực kỳ khó chịu. Huyền Ưng dứt quát cắp Hỏa diễm quả tìm tới Dương Thạc, hy vọng hắn giúp nó đi ăn cắp Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Dương Thạc nhíu mày hỏi:
- Phải đi bây giờ sao?
- Nếu đi ngay thì lỡ như Trấn Quốc Công phủ phái cao thủ vào núi, ta không thể nắm giữ hành động có họ, sẽ bị động.
- Như vậy đi, Huyền Ưng, ta ở đây têm ba ngày, nếu trong phủ vẫn không phái người đi thì ta sẽ cùng ngươi đi trộm Huyết Tinh Thạch Nhũ!
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng nghe hiểu lời Dương Thạc nói, dù không muốn nhưng vẫn đập cánh tỏ vẻ đồng ý.
- Bây giờ trước tiên ăn hỏa diễm quả tích súc lục dương chân khí đã.
Dương Thạc lại gầm một trái hỏa diễm quả định nuốt vào. Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Vô Tận Thần Công " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Gâu gâu gâu gâu gâu!
- Gâu gâu gâu gâu gâu!
Chính lúc này, phía xa có tiếng chó sủa điếc tai vọng tới.
Dương Thạc kinh ngạc, không dùng hỏa diễm quả nữa, nhìn hướng có tiếng chó sủa.
Chỉ thấy bên Trấn Quốc Công phủ có đoàn lửa đỏ lao nhanh tới sườn núi bên này. Bóng đỏ cực kỳ nhanh, chớp mắt đã lên sườn núi, cách Dương Thạc hai mươi trượng.
- Đây là ... Đạp Hỏa Ngao Khuyển?
Dương Thạc thấy rõ bóng đỏ kia đúng là một con ngao khuyển to lớn, mặt nanh tranh, mắt lóe tia hung ác, màu lửa đỏ. Ngao khuyển to như nghé con, chân trước còn thô hơn cả cánh tay Dương Thạc, khí huyết hùng hồn. Đạp Hỏa Ngao Khuyển đứng cách hai mươi trượng sủa, thanh âm chấn lỗ tai Dương Thạc kêu ù ù, mồm to phun ra khí lãng như muốn đập vào mặt hắn.
- Đạp Hỏa Ngao Khuyển, đây là vương giả trong ngao khuyển, người ẩn chứa nhiều dương khí cuồng bạo. Đạp Hỏa Ngao Khuyển ngửi thấy mùi hỏa diễm quả mới chạy tới đây.
Suy nghĩ xoay chuyển, Dương Thạc biết ngay tại sao Đạp Hỏa Ngao Khuyển đi lên đồi núi này.
Đạp Hỏa Ngao Khuyển cách hai mươi trượng sủa hướng Dương Thạc, Huyền Ưng rất tức giận.
Huyền Ưng vỗ cánh rít chói tai:
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng là đỉnh tôi thể, uy thế mạnh hơn Đạp Hỏa Ngao Khuyển mấy bậc. Huyền Ưng hú một tiếng hoàn toàn lấn át tiếng Đạp Hỏa Ngao Khuyển sủa. Đạp Hỏa Ngao Khuyển bị uy thế của Huyền Ưng uy hiếp liên tục lùi mây bước, thanh thế giảm đi nhiều.
- Huyền Ưng, đừng kêu.
Khi Huyền Ưng vừa phát ra tiếng thì Dương Thạc hơi biến sắc mặt, lập tức lên tiếng ngăn lại.
Nhưng đã chậm.
Ngay sau đó, trên sườn núi, sau lưng Đạp Hỏa Ngao Khuyển xuất hiện một nam nhân mặc áo xanh lao nhanh tới. Nam nhân đi trên sườn núi mà nhanh hơn cả đi trên đất bằng, mới mấy giây đã tới sao lưng Đạp Hỏa Ngao Khuyển. Bàn tay to nhấn đầu Đạp Hỏa Ngao Khuyển, con chó lập tức ngoan ngoãn im miệng.
Vóc dáng của nam nhân không cao nhưng rất vạm vỡ, trên má trái có vết sẹo tăng phần tà khí cho gã.
- Thủ lĩnh thợ săn của Trấn Quốc Công phủ, Dương Liệt?
Vết sẹo trên mặt nam nhân quá bắt mắt, Dương Thạc lập tức nhận ra ngay. Nam nhân chính là thủ lĩnh thợ săn của Trấn Quốc Công phủ, Dương Liệt.
- Liệt Hỏa, đừng quậy!
Dương Liệt trấn an Đạp Hỏa Ngao Khuyển tên 'Liệt Hỏa', nhanh chóng quét mắt Dương Thạc.
Sau đó Dương Liệt dời tầm mắt vào hỏa diễm quả bên cạnh Dương Thạc.
- Ủa? Quả nhiên là hỏa diễm quả, hèn chi Liệt Hỏa không thèm nghe lệnh ta, cứng rắn muốn lên núi.
Dương Liệt vừa nói vừa nhìn hướng Huyền Ưng, thấy nó thì mắt gã sáng lên.
- Không ngờ là Huyền Ưng, còn là Huyền Ưng có đỉnh tôi thể đẳng cấp? Tốt, tốt, ta sớm muốn có một con Huyền Ưng, trấn áp nó, làm sủng thú của ta, săn bắn cho ta. Vừa lúc con Huyền Ưng này rất khá, để nó làm sủng thú cho Dương Liệt ta.
Miệng Dương Liệt nói vậy, chân cất bước, chớp mắt đã tới trước mặt Dương Thạc, Huyền Ưng.
Bàn tay to duỗi ra bắt lấy Huyền Ưng.
Dương Liệt vừa ra tay đã muốn bắt giữ Huyền Ưng, áp chế nó. Còn về Dương Thạc đứng cạnh Huyền Ưng thì hoàn toàn bị Dương Liệt bỏ qua.