Lúc xảy ra vụ nổ, Mỹ Nhơn ngồi ngoài phòng bảo vệ. Nàng đã sang phòng tài chính kế toán của Truyền tải điện đội 2 được mấy ngày, ở đây đang tiến hành xây dựng cơ ngơi to lớn…Công trường ồn ào tiếng đóng cừ, bụi bặm rất khó chịu và làm việc ở mấy phòng tạm bợ nên có dịp là nàng tìm cách trốn sang Trạm. Vả lại lòng còn quyến luyến anh em tại trạm Phú Tân. Nên vừa nghe có thưởng là bay sang trạm cho anh em hay biết tin “giật gân” (hễ nghe có thưởng là mọi người gọi là tin giật gân, song thông tin từ phòng tài chánh kế toán thường được mọi người lắng nghe hơn). Mỹ Nhơn được mọi người mời ngồi, dù sao thì tiền thưởng có đồn đoán tầm phào cũng nghe dễ chịu.
- Người ta nói có khi lời nói mất giá trị ngay,còn em nói lời nói vẫn còn giá trị nhiều tháng. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghe mọi người khen, nàng thấy thích. Nhưng cố gắng hỏi lại cho ra lẽ:
- Là sao?
- Thì người ta nói có thưởng, ngày hôm sau đã có rồi. Câu nói không còn tác dụng nữa. Còn em, mấy tháng sau chưa thấy thì lời đồn có thưởng vẫn còn giá trị…
Biết mọi người trêu trọc, Mỹ Nhơn không thèm nói chuyện với họ nữa. Nhưng hình như nàng đi tới đâu là ồn ào tới đó. Chưa im lặng được bao nhiêu thì tiếng nổ kinh hoàng trong trạm điện rền vang. Nghề nào phản xạ nấy, mấy người bảo vệ nằm dài dưới sàn nhà, miệng hô to:
- Có địch…
Còn Mỹ Nhơn rướn người vào trong, thấy cột khói bay cao vút. Nàng nhìn thấy cả bóng dáng Phan Tài đang ào ào bỏ chạy, chúi nhũi về phía trước. Phận nữ nhi cảm thấy mình không nên dính vào, nhưng cũng phận nữ nhi hay tò mò cố nhướn mắt nhìn vào mấy cầu dao đang cháy rụi.
- Rồi..rồi! mở cầu dao lộn trước máy cắt rồi!
Mấy người bảo vệ lồm cồm ngồi dậy, có vẻ quê độ với nàng. Làm như phản biện nàng là trấn an mình, họ nhạy lại:
- Bày đặt mở cầu dao trước máy cắt, làm như rành rẽ lắm vậy. Phát lương không lo phát lương.
Mỹ Nhơn chống nạnh:
- Giỡn mặt, đừng tưởng tôi ở trạm Phú Tân này không biết tí gì về điện nha. Tôi biết tính tam giác công suất nè, biết hệ số cốt phi nè, biết đồng vị pha, thứ tự pha nữa đó…
Vừa lúc đó, điện thoại reo vang. Mấy người bảo vệ úp mở không nói. Có một nhà báo nào đó điện tới hỏi nguyên nhân sự cố, bởi vì ngành Điện khó bắn thủng thông tin nên họ muốn xin số điện thoại trong phòng điều hành.
- Nè! có giỏi trả lời điện thoại đi…
Người bảo vệ đùn đẩy đưa điện thoại cho Mỹ Nhơn. Mỹ Nhơn cầm nghe trình bày, nàng nghe thấy nhà báo nàng bỗng nhiên muốn hợp tác ngay:
- Ờ…Ở trong ấy giờ này chắc bận lắm, điện thoại reo suốt thôi. Anh gọi vào trong ấy cũng không được tin tức gì đâu. Nguyên nhân gì à? Thì ở đây chỉ nghe nổ và thấy khói bốc lên cao, chứ cũng chưa biết chuyện gì. Nhưng theo tôi nghĩ là…À,mà thôi…
- Nói dùm tôi đi, nếu chị biết…- Bên đầu kia điện thoại năn nỉ Mỹ Nhơn, nàng lúng túng.
- Tôi không thể nói ở đây được…
Tay nhà báo liền hẹn nàng ở một chổ,cho số nhà. Nàng ờ liên tục rồi đi ra. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một người Công an khu vực cũng vừa tới, thiếu gì người hỏi không hỏi. Anh ta lại hỏi nàng:
- Sao chuyện gì vậy? Có người nào bị tai nạn không?
- À! - Mỹ Nhơn tiếp tục đại diện trả lời:
- Cái cầu dao nó cũ, người ta đang có kế hoạch thay, chắc do sứ dơ nó nổ sớm hơn dự định.
Không biết sao nàng đẩy dốc với người Công an khu vực, vì nàng chỉ muốn trả lời chính xác với người nhà báo kia thôi. Thật sự nàng muốn viết báo hơn là nói ra, nên nàng hy vọng gặp nhà báo và có thể cho nàng hợp tác không? Anh công an nghe nói thế, cũng tin. Vào sân điện hơi nguy hiểm nên anh lẳng lặng ra về.
Vì một số dây trên thanh cái xuống đầu cầu dao bị bứt ra, đánh tòn ten khá nguy hiểm. Muốn tái lập điện lại, phải loại trừ thanh cái đó ra. Trong sân ngắt, điều hành viên tiến hành chuyển các lộ sang thanh cái 2, để tái lập điện lại.
Ra ngoài quán cà phê T&T cách trạm Phú Tân không xa, Mỹ Nhơn tưởng sẽ gặp một nhà báo nào đó còn trẻ trung và đẹp trai. Ai dè, đó là một người sồn sồn đã luống tuổi. Tóc ông có vẻ bận bịu lắm không chịu hớt gọn, cùng ngồi với một người con gái nữa nhưng chắc cũng hơn nàng đến năm sáu tuổi. Sau khi nhận diện và giới thiệu với nhau xong, hai người làm báo chứng tỏ mình có phong cách nhanh gọn đặt thẳng vấn đề ngay:
- Chị có thể cho biết trạm Phú Tân vừa xảy ra chuyện gì?
- À ! Bị nổ do cầu dao bị cũ chưa thay kịp…
Không hiểu sao Mỹ Nhơn không muốn nói thật ra, vì nàng cho là mình có chi quan trọng đâu để hỏi. Hai người này có vẻ chê nàng học thấp, khi biết nàng chỉ là nhân viên làm ở phòng kế toán nên nàng thấy mình không cần phải nói rõ ràng. Nhưng nàng lại hẹn với người ta ở đây, để rồi nói dốc thì nàng không muốn lắm. Một lúc sau tay nhà báo sồn sồn ngập ngừng, phản xạ nghề nghiệp cảm thấy người cung cấp thông tin không đúng. Ông ta gấp cây viết lại giữa quyển sổ, nhíu trán để vận dụng kinh nghiệm moi thông tin:
- Ngành Điện là ngành khó lấy thông tin nhất. Tôi chịu trách nhiệm mảng đề tài này bấy lâu nay nên tôi rất hiểu. Không ai chịu trả lời một cách cụ thể cả, nếu có nói thì toàn là kỹ thuật điện quá rắc rối. Chị là phụ nữ, lại làm bên kế toán chắc hẳn không rành về kỹ thuật…
- Ở đó mà không rành! Như thế này: Để đơn giản tôi vẽ sơ đồ ra cho anh coi. - Mỹ Nhơn chấm miếng nước trà vẻ ký hiệu máy cắt và hai cầu dao hai đầu lên bàn, ấm ức câu nói của người làm báo. Nàng nói một thôi một hồi - Đây! sơ đồ một lộ máy cắt, trong lúc anh vận hành anh phải tuân thủ nguyên tắc là: máy cắt là buồng dập hồ quang điện nên nó phải luôn luôn được mở ra trước. Nếu mở cầu dao ra trước thì, hồ quang sẽ làm cháy rụi mọi thứ trên đường đi của nó. Anh hiểu chưa?
- Hiểu rồi…vậy là anh em công nhân mở lộn cầu dao trước máy cắt à?
- Họ vận hành lâu năm dễ gì họ mắc lỗi đơn thuần đó. - Mỹ Nhơn chấm miếng nước vẽ thêm một cầu dao đôi song song với một cầu dao nữa - Đây là một cầu dao đôi song song, ở trạm có hai thanh cái để hỗ trợ cho nhau. Cầu dao một này mắc lên thanh cái một, cầu dao còn lại mắc lên thanh cái hai. Nếu anh vận hành ở thanh cái một thì anh đóng cầu dao một này vào thanh cái một, nếu anh vận hành thanh cái hai thì anh đóng cầu dao hai này vào mở cầu dao một này ra…nhưng phải đóng cầu dao hai vào trước, mới mở cầu dao một ra…
- Vậy là anh em công nhân mở cầu dao một ra trước…
- Gần như vậy mà không phải như vậy!
- Là sao?
- Mạch điện điều khiển có liên động, nếu anh mở cầu dao một ra trước nó cũng không mở. Lại thêm trạm đã vi tính hoá nên khó mà mở, vấn đề là thế này…Trên đầu cầu dao hai chưa có dây từ thanh cái đấu xuống, không phải tại quên mà tại làm khó nhau giữa Công ty bên đây và Công ty Điện lực…người ta muốn ăn chia đó mà…
Tay nhà báo lắng nghe Mỹ Nhơn kể, càng lúc càng hấp dẫn lại thêm dễ hiểu. Anh ta ngước nhìn người con gái đi theo ghi chép, mà chẳng ghi được gì, có phần thán phục nhiều hơn. Cô nàng cũng hiểu nhưng không ghi được gì mới lạ.
- Chị nói em hiểu rành, nhưng chị nói ăn chia gì?
Mỹ Nhơn y như đàn ông, nhấp tí nước câu giờ:
- Thôi phạm vi nói của tôi tới đó thôi - Nàng lấy trong miếng bìa quản lý hồ sơ ra tờ Báo Công đoàn của Truyền tải, rồi lật ra bài viết Sợi chỉ đỏ (Bài viết đó là của Phan Tài tặng nàng) -Tôi cũng thường hay viết bài lắm, anh xem có được không?
Tay nhà báo nóng lòng lắm nhưng cũng cố gắng đọc qua, rồi làm bộ khen:
- Chị viết bài này hay lắm, ca ngợi ngành nghề điện thông qua ca ngợi hiện tượng Vầng quang như là sợi chỉ đỏ, là đường dây điện 500 kí-lô-vôn khéo ghê.
Tuy không phải bài viết của mình nhưng mặt mày Mỹ Nhơn đỏ ửng:
- Thấy tôi có thể viết báo cùng với anh chị được không?
Hai nhà báo nhìn nhau dò hỏi, họ hiểu là nàng muốn gì rồi:
- Được chứ! Sau này chị có thể hợp tác cùng chúng tôi. Thấy chị có khiếu về kỹ thuật hay chị học thêm đại học tại chức Bách Khoa thêm cho có bằng cấp…
- Tôi đang làm phòng kế toán. Tôi mới tốt nghiệp lớp 12 à, nếu có học đại học tôi thi trường Đại học Tài chánh Kế toán thôi…
- Cũng được… - Nhà báo nói đến đó, rồi trở lại ý dò hỏi ban đầu - Theo chị nghĩ là có tiêu cực hả?
- Có sao không! Ngành nghề nào bây giờ cũng tiêu cực, khâu nào cũng tiêu cực nên khó mà moi thông tin.
- Lúc nãy chị nói có ăn chia, vậy chắc là không được ăn chia nên người ta phá đám?
- Gần như vậy thôi…không được ăn chia thì không được nhiệt tình đó mà. Chuyện này có nói mãi cũng vậy, tôi chỉ nói đến đó vậy thôi.
- Nhưng sao chị rành rọt quá nhỉ?
- À! Chuyện này do anh bạn tôi kể, anh ta là người gây ra sự cố hôm nay đó.
Hai người nhà báo nhìn Mỹ Nhơn họ không hiểu, không hiểu nàng là người trung thực muốn đấu tranh chống tham nhũng hay là một người miệng mồm lẽo mép, rồi họ không hiểu là nàng muốn viết báo nên mới nói chuyện với báo chí rành rọt như thế? Và người bạn trai làm nàng hờn giận nên nàng mới tọc mạch ra mọi chuyện, chứ lâu lắm rồi khó mà lấy thông tin trong ngành Điện.
- Trước mắt tôi sẽ viết bài về nguyên nhân sự cố hôm nay thôi, rồi sẽ tiếp tục mở rộng và đi sâu vào việc này. Chắc còn phải nhờ đến chị nhiều.
Nhà báo gọi tính tiền nước,còn ngập ngừng có nên trả thù lao cho nàng không? Người con gái đi theo anh ta bỗng gợi ý:
- Hay chúng ta thành lập nhóm, viết bài về đề tài này thấy khá hay đó anh Công nhỉ? Em tên Thành, chị tên Nhơn sẽ gọp chung là Công Thành Nhơn. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tay nhà báo phân bua:
- Tôi không quan trọng cái tên, cứ lấy Thành Nhơn cũng được rồi.
Mỹ Nhơn nghe qua mừng đáo để, nàng như đạt được ý nguyện. Viết lách hay viết báo sao mà nàng đam mê đến như vậy. Đến lúc này hai nhà báo mới hiểu được nàng. Họ thống nhất nhưng vẫn còn chung chung nhiều việc, đành phải chia tay vì thời gian có hạn. Mọi việc sau này hẵng hay.
15.06.2015
Chương 12
Nguồn: NXB Văn học
Nội dung thu gọn
Mỹ Nhơn đi về phòng kế toán như không có việc gì xảy ra. Thấy mọi người bu lại bàn tán xôn xao về sự cố suýt chút nữa chết người, nhưng bảng thưởng được mọi người đồn đoán sắp lãnh, chắc chắn là không có rồi:
- Sự cố xảy ra như thế thì làm gì có thưởng được.
Mấy người trong phòng tru tréo. Khác với họ chỉ màng đến tiền và phát tiền. Mỹ Nhơn xem ra hiểu biết về điện hơn, chứ không đơn thuần là nhân viên kế toán chỉ biết phát lương mà thôi. Nên gặp nàng mọi người liền hỏi ngay:
- Nãy giờ, chị ở bên trạm Phú Tân à!
Mỹ Nhơn gật đầu.
- Ghê thật…nguy hiểm thế mà chị vẫn sang bên ấy. Chuyện gì vậy?
Cũng giống như lúc gặp hai nhà báo. Mỹ Nhơn cũng lấy miếng nước chấm lên bàn, vẽ sơ đồ máy cắt cầu dao. Nói chuyện với hai nhà báo như thế nào thì bây giờ nàng cũng nói y như vậy, còn trôi chảy nữa là khác. Mọi người bu vào nghe, nãy giờ vận động nhiều người nàng hơi có mùi họ cũng không để ý.
Đã qua rồi cái thời báo chí viết vào đâu là ca ngợi đó, để tránh đụng chạm. Bây giờ cứ việc gì xảy ra, thì có sao "nói vậy người ơi". Sự cố xảy ra ở trạm Phú Tân được đăng tải ở nhiều tờ báo, và thời nay không còn lấp liếm như trước đây được nữa. Vi phạm trong ngành Điện được người ta mổ xẻ nhiều, vì vậy lần này Phan Tài khó mà thoát tội.
Trong ngành Điện, người ta bắt buộc có hình thức kỷ luật rõ ràng với những ai đã vi phạm. Ngay cả Tổng công ty Điện lực buộc công ty Truyền tải phải có ngay hình thức kỷ luật thích đáng, họ đề nghị những người liên quan sau đây: Thứ nhất là ở trạm Phú Tân có ba người: Cách chức Trưởng trạm và buộc ba người đi ca hôm đó gồm trưởng ca và hai giám sát học Quy trình vi phạm Kỹ thuật vận hành điện một tháng, Trưởng phòng kỷ thuật của đội Truyền tải điện đội 2 cũng bị chuyển đổi công tác. Hai người bên phía Điều độ miền vì không rà soát phương thức cụ thể cũng bị kỷ luật. Còn Phan Tài có vẻ hơi nhẹ, do cha vợ đỡ đầu, lý do mà ông đưa ra là việc đấu dây phải do bên công ty Điện lực lên phương án và phải đốc thúc, nên phải chịu trách nhiệm chính và buộc họ phải chịu thay lại bộ cầu dao bị cháy. Tuy vậy Phan Tài không còn được đi nghiệm thu các công trình nữa.
Từ sự việc lơ là gây cháy nổ cầu dao, Phan Tài phải ngồi ở phòng, làm công việc buồn chán nhất là thống kê lại sổ sách của Phòng Kỹ thuật.
Đang lúc làm mới lại các box-fill (các tập chứa đựng hồ sơ củ lưu lại). Phan Tài để ý lại các rơ-le đã từng gắn tại trạm Phú Tân không hiệu quả, mà phòng kỹ thuật vẫn duyệt, cụ thể là rờ-le 50REF mà ba vợ anh đã ký. Tờ giấy rớt ra trong xấp hồ sơ là sáng kiến của Phan Quang Thông, hồi anh còn làm trưởng trạm anh đâu có nghe nói đến sáng kiến này bao giờ. Sau đó các toán công tác xuống thi công và sau này loại bỏ cũng không nghe nói qua. Mặc dù không được duyệt sáng kiến vì không hiệu quả nhưng Phan Tài ngầm khen ngợi hắn là người tài năng.
Phan Tài lấy làm lạ, sáng kiến đó không được xem là hiệu quả, nhưng vì sao nó vẫn được lắp đặt. Anh lật lại từng hồ sơ, thấy sáng kiến được đổi tên cho ông Trần Chí Lý. Anh đem hai tờ giấy đến gặp ba vợ mình.
- Đây là sáng kiến của Phan Quang Thông không được duyệt, sao sáng kiến của ba giống y chang lại được duyệt?
Ông Trần Chí Lý nhìn quanh không thấy ai, liền mời Phan Tài ngồi xuống:
- Chuyện này đã lâu nhắc đến làm gì, vả lại nó cũng không còn sử dụng.
Thấy Phan Tài vẫn còn ấm ức, ông giải thích thêm:
- Thoạt đầu thì ta chỉ muốn gởi sáng kiến cho có thành tích, có sáng kiến mới có thưởng. Không ngờ được duyệt và cho thi công. Mặc dù ai cũng hiểu nó không hiệu quả, nhưng vì có công trình ắt sẽ có tiền… Có sai thì có sửa chữa, mà sửa chữa thì tiếp tục có thêm một khoảng nữa. Sau này, ở đây ắt anh cũng làm thế thôi.
Phan Tài vẫn không chịu thua, liền nói ra những bức xúc:
- Nhưng làm như vậy là lãng phí tiền của nhà nước…thật là
- Thôi anh nhắc lại làm gì, chuyện nào cũ qua cho qua. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ông Trần Chí Lý tỏ vẻ không nghe nữa. Phan Tài trở về phòng tiếp tục tìm hiểu cặn kẻ hơn. Anh bắt đầu phát hiện ra rằng, những gì không chất lượng ắt phải có tham nhũng. Phan Tài thấy hình như có sự thông đồng của các phòng ban, gây lãng phí rất lớn cho nhà nước. Như vậy tiêu cực ở Phòng Kỹ thuật này không phải là ít, mỗi một tủ cho rờ-le 50REF và cáp điện chạy ra sân, để rồi loại bỏ gây hao tốn không dưới 0,5 tỉ đồng, mà đâu phải chỉ trạm Phú Tân không thôi, 46 trạm của công ty Truyền tải đều được lắp đặt thì số tiền nhân lên khá lớn.
Có công trình nghĩa là có ăn, người ta còn ký duyệt cả máy biến thế 9T tại trạm Phú Tân có bộ đổi nấc phía 220 kí-lô-vôn khác với các máy trước có bộ chuyển nấc bên phía 110 kí-lô-vôn, dẫn tới các máy không đồng bộ nên không thể vận hành song song trên lưới điện quốc gia được. (Học viên bình thường cũng biết đến điều kiện ấy, vì không cùng hệ số ngắn mạch phần trăm), ắt phải có tham nhũng trong này.
Thì ra, ba vợ mình có “uy” mọi người là như vậy. Phan Tài cảm thấy ấm ức và buồn phiền điều gì đó. Người ta đã câu kết thành dây thành sợi chằng chịt như mạng nhện, biến hoá phù phép đủ thứ để tư lợi riêng tư cho mình, hình như bới móc khâu nào cũng có vấn đề cả.
Phan Tài cảm thấy cô độc vô cùng, không phải mình thật tốt nhưng mình không phải là người tham nhũng. Trong sự phát triển của đất nước, vì nhu cầu điện năng và tính ổn định của nó. Các thiết bị hiện đại nhanh chóng được lắp đặt mới, hết thiết bị này đến thiết bị khác điều hành viên mấy người theo kịp, dẫn đến yếu kém trong lúc điều hành. Phan Tài cố gắng học hỏi các thiết bị mới nhưng cũng không tránh được sai lầm dẫn đến sự cố nhiều lần mất điện. Mà lỗi này suy cho cùng là do khâu đào tạo, các thiết bị cứ gắng mới ở một trạm nào đó hầu như mặc cho điều hành viên tư học hỏi, việc cập nhật cũng tạo nên một áp lực không kém. Trong khi đó, có những người chỉ lo tư lợi cá nhân, nhập các thiết bị không được đồng bộ, rồi giao mặc cho điều hành quản lý…vì thế, việc không dẫn đến nhiều sự cố mới là lạ. Cho nên tham nhũng cũng là một lỗi lớn trong hệ thống điện, đã gây cho anh phạm phải nhiều lỗi lớn trong điều hành điện trước đây.
Phan Tài chỉ biết việc lắp đặt rờ-le 50REF và máy biến thế 9T tại trạm Phú Tân là có vấn đề, nhưng cụ thể phòng ban nào nhận bao nhiêu tiền thì anh không nắm được. Vả lại trong việc này có cả ba vợ anh trong đó, xem ra mình biết vậy chứ nói ra rất khó cho mình. Còn nếu như có nói, thì nói với ai mới được…thử hỏi làm sao đẩy mạnh việc đầu tranh chống tham nhũng trên toàn thể đất nước thì khó khăn biết mấy.
Phan Tài buộc phải gấp lại mọi việc, y như quyển sách được gấp lại lưng chừng. Lại còn một cái buồn nữa là bên vợ anh không xem trọng anh lắm, nhất là người vợ đổi tính đổi nết sau khi cưới làm anh rất buồn lòng. Bây giờ anh muốn có con để có thêm một đồng minh, hình như vợ anh muốn cô lập hay sao mà nàng không chịu sinh. Bây giờ phụ nữ nắm bắt khoa học kỹ thuật thế nào đó mà Phan Tài làm đủ cách cũng không xong. Sức người có hạn, nên anh quy hàng mà năn nỉ vợ. Người năn nỉ là người thế yếu, bị phụ thuộc, chờ được duyệt đến bao giờ?
Phan Tài bỗng nhớ đến Mỹ Nhơn vô cùng, không hiều sao như vậy. Chắc giờ đây chỉ có nàng là lắng nghe anh nói, tin anh và anh cũng cần có người để nghe mọi chuyện mà anh biết. Nàng như là một đồng minh cần kíp nhất lúc này.
Mấy hôm sau anh gọi điện thoại về các trạm để hỏi số liệu và thông số các thiết bị đang vận hành. Anh có gọi về trạm Phú Tân, để cập nhật các thông số thiết bị:
- Hai TU 21 và 22 có tỉ số biến 230 trên căn ba trên 100 vôn căn ba phải không?
Những người ở trạm Phú Tân xác nhận đúng vậy.
- Còn phía cấp điện thế 15 kí-lô-vôn, máy cắt tụ bù có đưa mạch giám sát vào hoạt động không?
- À! Cái này để lật sơ đồ xem kỹ lại rồi báo sau với anh nha. Anh chờ chứ…
- Cũng được…
Để điện thoại ra ngoài, người điều hành viên đi lục lại tài liệu.
Mỹ Nhơn cũng thường sang chơi. Thấy điện thoại để ngoài nàng bắt máy, tưởng như ai đó quên gát vào, nàng muốn kiểm tra. Giọng nàng từ đầu “alô” là Phan Tài biết ai rồi, anh hỏi nàng có khoẻ không? Vậy mà nàng không nhận ra giọng anh, cứ hỏi ai vậy, rồi còn biết nàng là ai không nữa chứ?
- Mụ Si-La chứ ai! - Phan Tài tức quá, đáp.
- Ai mà dám gọi tôi là mụ Si-La xấu xí vậy cà…
- Mụ Si-La bộ em tưởng xấu lắm sao, đưa đẩy và đẹp lắm đó!
- Anh Phan phải không? - Giọng nàng mừng rỡ reo lên. Phan Tài cảm thấy hết sức là ưng bụng vì cảm xúc khi nàng nhận ra anh, cũng hết sức đậm đà.
Nói chung gần đây công ty bắt buộc điện thoại phải ghi sổ và để điện thoại cho công việc. Chứ không như trước đây muốn ca vọng cổ cho nhau nghe cũng chẳng hề gì, Phan Tài hỏi nàng ngắn gọn:
- Tờ báo lúc trước đăng tin sự cố tại trạm Phú Tân, em có nhún tay vào không mà nhiều người đồn đoán quá vậy.
Mỹ Nhơn hãnh diện lắm, nhưng nhớ Phan Tài là người có trong cuộc nên nàng chỉ hẹn hò:
- Hôm nào gặp nhau đi em kể cho anh nghe. Ở đây khó nói lắm, em nhườn máy cho các anh điều hành viên nghe!
- Chiều nay em có đi học không?
- Có, nhưng nếu anh muốn nghỉ thì em nghỉ!
-Thôi nghỉ đi! Em đi học chỉ tổ làm hư mấy ông thầy…
- Khỏi nói…Ông thầy nào đẹp trai là em học môn đó giỏi à.
- Khỉ ghê! Chiều nay anh đến nhà em hay sao…
- Hay anh đến trước trường em, lúc 5 giờ rưỡi.
- Trường đại học Tài chính Kế toán hả?
- Ờ…Em đến trường gởi xe, rồi anh chở đi nha…
- Muốn anh tới trường để thầy thấy không ế độ chứ gì!
- Biết hết mà còn nói…
Phan Tài tủm tỉm cười bên đầu dây bên này, chờ nghe giọng điều hành viên xác nhận là khối rờ-le giám sát mạch tríp thì có, nhưng chưa vào hoạt động. Buổi chiều hôm đó, anh làm theo lời nàng nói. Đến trước cổng trường chờ Mỹ Nhơn.
Lúc này, anh mới nhận ra Mỹ Nhơn kha khá hơn trước rất nhiều. Nàng không có nét tiểu thư, nhưng cái nét hoang sơ đàng đúm thì thấy rõ. Ngực không gói gọn như các cô sinh viên, mà như muốn bung mấy hàng nút áo. Phan Tài không hiều sao cứ gặp nàng là cứ liếc nhìn xuống đó, nếu như anh có nhìn chỗ khác thì cũng gồng gượng lắm mới làm được. Hai người đều gởi xe tại trường, rồi đi bộ vì gần đó có một quán cà phê Trung Nguyên.
Cũng giống như thời sinh viên, hai người sóng đôi trên vỉa hè và bắt chuyện:
- Hai đứa mình cũng giống như sinh viên quá anh nhỉ?
- Cũng giống…nhưng hơi già, người khác nhìn vào chắc nghĩ là mình ở lại lớp.
- Hư…anh bao giờ chịu nói chuyện nghiêm túc.
Phan Tài im lặng, bỗng nhiên anh thương cảm cho nàng. Hình như nàng thiếu thốn quãng đời học trò. Nên bây giờ đi học lại nàng thấy thú vị, dù chậm hơn nhưng cũng có nên nàng muốn yểu điệu để có. Tóc nàng cũng nhuộm ngà ngà vàng, ca nho nhỏ bài hát Bằng Lăng tím mà ca sĩ Mỹ Tâm thường hát, rồi nàng hỏi anh:
- Ai cũng nói em giống Mỹ Tâm, anh thấy em có giống chút xiú nào không?
- Giống lắm…à mà chỉ khác chút xiú thôi.
Mỹ Nhơn mừng lắm, nàng quay sang Phan Tài nghe anh nói hết để nàng tiếp tục sửa thêm:
- Khác chỗ nào…
- Ờ…chút xiú thôi à! Dấu ớ với dấu á …
- Là sao…
- Tâm dấu ớ là tâm hồn, còn em dấu á là tăm…tối.
- Sao không nói tăm xỉa răng luôn đi.
- Vì lịch sự…
Mấy người sinh viên đi ngang qua, thấy họ sóng bước xứng đôi vô cùng. Có người tò mò muốn trộm nghe, song hai người nói chuyện có vẻ bông đùa nên đi thẳng. Nhưng khi Phan Tài nhấp một miếng cà phê Trung Nguyên vào rồi, thì anh mới vào đề một cách đứng đắn (y như cà phê Việt Nam chất lượng cao vậy):
- Lúc này anh hơi buồn…
- Rồi…Một chục ông như một, rời khỏi vợ là than phiền…
- Em sao vậy? Anh chưa nói hết. Tự nhiên nhắc vợ anh ở đây. Anh nói buồn là buồn phiền công việc, buồn về việc tham nhũng, buồn về tương lai đất nước.
Thấy hơi nghiêm trọng, Mỹ Nhơn mới chịu lắng nghe. Dù sao đã có lần uống cà phê, nên nàng cũng hiểu được tính tình của Phan Tài.
- Anh về phòng kỹ thuật công ty, phải công nhận ở đó mọi người rất giỏi về điện. Nhưng lần hồi anh cũng nhận thấy được, đồng lương nhà nước trả cho họ không xứng đáng. Họ cũng biết vậy nhưng họ vẫn cứ miệt mài làm việc, song nhiệt tình của họ có mục đích.
- Đúng là lương thấp quá anh ạ! Như em đây phải bán buôn thêm mới đủ trang trải…Họ hơn em có vài chục.
- Đúng rồi! Nhưng họ khác em ở chỗ, có công trình ăn chia…Họ đều kiếm thêm từ những công trình mà nhà nước cho phép đầu tư. Em biết sao không, thoạt đầu là những công trình ăn chia hợp pháp nhưng rồi ai ngốn được riêng thì họ ngốn. Đủ mọi cách…
- Làm sao họ làm được?
- Ở bên ngoài khó mà nhận thấy. Như anh đây chỉ vô tình đọc lại mấy tài liệu củ, mới phát hiện ra được. Ở Trạm Phú Tân, không biết em có biết rờ-le 50REF không nhỉ?
- Sao mà không biết…Bộ anh tưởng em ở trạm Phú Tân chỉ có quét nhà thôi sao. Rờ-le bảo vệ nội bộ máy biến thế chứ gì!
- Ờ…cái đó đó…Em thấy nó còn vận hành hay bỏ ra rồi?
- Bỏ lâu rồi mà…Hồi anh còn làm chức trưởng trạm, thì đã bỏ rồi.
- Đó! Em thấy một tủ rờ-le đẹp như vậy mà bỏ có uổng không? Nhưng vấn đề không phải là uổng, vấn đề là nó không hiệu quả!
- Không hiệu quả thì bỏ thôi chứ anh. Mấy lần đóng máy biến thế, nó làm bật máy cắt hoài…
- Ờ…Em biết nhiều ghê nha.
- Mấy bữa chiều đóng máy biến thế không được, nhất là máy 9T mới mua về bật liên miên vì cái rờ-le này. Em phải ở lại quét dọn phòng điều hành cho sạch sẽ, có khi suốt đêm mấy ông đòi mua nước về uống. Em phải lo mệt mỏi mà chẵng thấy ai chấm công…
- À…Sao lúc đó em không nói anh.
- Nói gì, anh phải biết chứ…
- Thôi, cũng vì công việc chung. Anh nói tới đâu rồi nhỉ?
- Rờle 50REF…
- À!...Máy biến thế 9T nữa. Nhưng để anh nói rờle 50REF trước đã…Em biết đó, vì nó không hiệu quả, thường bật máy biến thế khi đóng điện , thế thì người ta thi công làm gì?
- Để có công trình chứ làm gì! Có công trình là có ăn…chứ sao!
- Đó…Đó, em hiểu rồi đó! Nhưng khổ nổi, anh biết người có ăn lại là ba vợ anh.
- Rồi! Anh gặp chuyện chéo ngoe rồi…
- Ờ! Người ta hay gọi là chéo cẳng ngỗng…Nói vui vậy thôi, chứ biết quá cũng làm gì được. Anh buồn là người ta làm thịt nhiều quá, đến máy 9T cũng vậy. Người ta dễ dàng ký duyệt cho máy đó về trạm Phú Tân, không thể vận hành song song với các máy khác, phải độc lập là cũng có mùi tiêu cực rồi! Anh nói cho em một câu triết lý để đời: “Cái gì mà không hiệu quả ắt phải có tham nhũng”, em hãy nhớ lời anh câu nói đó.
- Có bị bắn không?
- Bị bắn gì…
- Vì em nghe câu này quen quen, giống như anh Trỗi. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Em khỉ quá! Anh nói chuyện nghiêm túc đấy.
- Thế thì anh tính sao với ông già vợ anh đây? Không phải là tôi xúi vì anh không lấy tôi đó nghen.
- Nói chung, là thanh niên đứng trước tình cảnh đất nước đầy rẫy tham nhũng, mình thấy có cái gì đó phải có trách nhiệm. Nhưng vì, anh chỉ nắm được sự việc lưng chừng, nên biết sao bây giờ?
- Viết báo đi…
- Viết báo à? Hình như là lần sự cố ở trạm Phú Tân. Em là người cung cấp tin cho họ phải không?
- Cung cấp à? Em viết luôn đó.
- Em viết?
- Nói chung viết cũng dễ, mấy bài viết trên báo Công đoàn em viết có thưởng nhiều. Chủ yếu ca ngợi ngành Điện, chẳng hạn như bài Sợi chỉ đỏ, viết có một đêm nhưng em thấy rạo rực. Em không muốn hô hào như các sếp, chán nhất là các Bản tin Công đoàn Điện lực hay viết như những nghị quyết, văn như thế khó đọc. Cái Sợi chỉ đỏ mà em tả ẩn chứa nhiều điều và nhìn sự việc mang tính văn học hơn. Cũng như bài Huyền thoại chiến tranh, kể về bà mẹ đau đớn nhìn thấy con mình lần lượt hy sinh, sau này bà lại giúp những anh em công nhân ngành Điện phát hoang…
Mỹ Nhơn nói một thôi một hồi, say sưa. Thấy Phan Tài không lắng nghe mà còn trề môi trề miệng, làm nàng cụt hứng.
- Ơ! Nãy giờ anh nói nhiều rồi nha. Tới phiên em nói thì anh không chịu nghe…có nói có nghe mới là bạn chứ!
- Em nói mấy bài viết là do em viết?
- Chứ ai! Thức mấy đêm…
- Thế rồi bài ‘Sợi chỉ đỏ” anh cho em , em quên à!
- Bài nào anh cho…uả - Mỹ Nhơn nhớ lại - À! Nhưng em thức mấy đêm để sửa lại. Nhưng hình như anh có thề là không nói ra mà…
- Thề thì thề…Nhưng em phân tích bài viết với ai kìa. Nhầm anh mà em cũng đẩy luôn…Bởi vậy anh cũng không tin bài viết “Huyền thoại chiến tranh” gì đó cũng không phải của em.
- Không tin thì thôi…
Bây giờ thì Mỹ Nhơn cụt hứng thật, nên nàng giẫy nảy:
- Mà anh có tin là em viết báo không?
Phan Tài cố gắng gật đầu.
- Anh thấy cái tên Thành Nhơn rồi còn gì nữa. Việc mà em muốn viết báo là việc gì anh biết không?
- Việc gì…
- Nói chung tình hình tham nhũng trong các doanh nghiệp nhà nước nói mãi cũng thế thôi. Vấn đề sâu xa là làm sao triệt tận gốc nó đi.
- Triệt bằng cách nào?
- Dễ ợt! Cổ phần hoá tất…Mấy sếp ngành Điện cứ lợi dụng việc Nguyên Thủ tướng đứng ra đầu tư đường dây 500 kí-lô-vôn, họ cho đó mang tính lịch sử mà không chịu cổ phần hóa. Nếu vì lịch sử, thì giữ lại đường dây và các trạm 500 kí-lô-vôn thôi. Còn các cấp điện áp thấp hơn thì cổ phần hóa, cái lợi trước mắt là thấy ngay nhà nước thu về một số tiền khá lớn cho ngân sách, chứ không thì mấy ông trong ngành Điện cứ đầu tư dàn trải ra mãi, cứ có công trình nâng cấp thì sẽ có tham nhũng.
- Sao anh thấy em có vẻ thích cổ phần hóa quá nhỉ? Em có bị nhiễm môi trường của các nhà báo không vậy đó?
- Có sao nói vậy à người ơi! Em thấy vấn đề là như thế này. Các nước trong khu vực như Thái Lan chẳng hạn, quản lý của họ gọn nhẹ hơn chúng ta nhiều. Thế mà người ta vẫn cho là ngành Điện là nơi rút tiền nhà nước tinh vi, rồi họ cũng tiến hành cổ phần hóa. Nước Pháp cũng thế, vậy Việt Nam chúng ta tài hơn họ chắc? Những người trong ngành Điện mong hình thành ngành Truyền tải thành một tập đoàn, cái đó thì họ nói, chứ em thấy không xong rồi.
- Không xong chỗ nào?
- Anh xem...Ai trong ngành cũng biết, việc ít mà người thì đông, phòng ban chồng chéo nhau. Thay vì cổ phần hóa cho khỏe, đằng này họ muốn thành lập Tập đoàn Điện lực Việt Nam nên nhà nước tiếp tục đổ tiền ra xây cơ ngơi cho Truyền tải đội 1,2,3,4, thành lập các khâu quản lý mới thêm cồng kềnh, rồi còn phải trang bị xe cộ và các thiết bị đo đạc sửa chữa duy tu. Trong công ty giải quyết lao động dôi dư chẳng được, vì mở rộng thêm phòng ban thiếu người nữa là khác. Có người cũng viện cớ vì lịch sử để lại: người này nể tình người kia vì có dây mơ rễ má với nhau, nên không thể giải quyết được lao động dôi dư. Ngay ở Trạm Phú Tân, mọi người đều viện cớ là công tác không thể đủ người, hoặc có sự cố thì nhân sự bao nhiêu đó là vừa. Nhưng anh thấy có đến năm người đi một ca, chứ em thấy một người ngồi canh máy là đủ. Nhà nước trả lương họ thấp, họ không chịu làm nhiều. Nhưng nếu cổ phần hóa, ắt mọi người sẽ giành việc và mỗi ca số người ắt sẽ ít lại. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Em học mới năm đầu, mà sao anh thấy em hiểu nhiều rồi đấy! Cái vụ cổ phần hóa của em thôi anh không nghe đâu, chuyện đó có cấp trên lo. Tập đoàn Điện lực họ sẽ năng động thôi, chắc chắn phải tìm cách nào đó thích nghi với kinh tế thị trường. Em mất lòng tin ở các cấp lãnh đạo là không tốt đâu, dầu sao ngành Điện cũng là nơi anh và em đang dung thân đấy chứ. Anh chủ yếu gặp em vì anh thấy buồn và muốn xem em thế nào thôi...
- Chặc...Mấy ông đàn ông ngộ ghê. Có kế sách thì thích bàn bạc người khác nghe thôi. Nhưng khi người khác xây dựng kế sách thì không chịu nghe...Nhất là nữ nhi của tụi em.
Phan Tài là người đặt vấn đề nhưng không có dũng mãnh giải quyết, cho nên anh cũng chẳng nhận ra khí khái của nàng. Họ về nhà và cho là gặp nhau vô ích.
Ấy vậy mà Phan Tài khó ngủ vô cùng, không lẽ ly cà phê làm anh khó chịu. Anh khều vợ mấy lần, nàng chỉ ừ hử cho có chứ từ hồi cưới tới giờ chưa thấy rủ rê anh bao giờ… nhưng cũng không từ chối.
15.06.2015
Chương 13
Nguồn: NXB Văn học
Nội dung thu gọn
Trên bài báo TT, xem trang mục Công Đoàn. Báo chí đang giới thiệu các gương mặt tiêu biểu được giới thiệu và sắp tới đây Công Đoàn cấp thành phố trao tặng các danh hiệu “Anh hùng lao động” cho những người được giới thiệu đó. Ông Trần chí Lý (chính là cha vợ của Phan Tài) được miêu tả là một người có nhiều sáng kiến, đem nhiều lợi ích cho Công ty Truyền tải Điện. Ngay cả Công Đoàn Công ty Truyền tải Điện cũng ngạc nhiên, họ đang gấp gút tiến hành bình bầu để đề cử lên cấp Công Đoàn thành phố xem xét, thì đã thấy có bài báo khen ngợi vị trưởng phòng kỹ thuật, làm họ để ý và thấy ông cũng xứng đáng. Tất cả đều ngầm khen ngợi nhà báo M.Nhơn nào đó đã thám thính, nắm bắt được thông tin cụ thể về ông một cách chính xác. Nhất là miêu tả về sáng kiến bảo vệ nội bộ máy biến thế bằng rờ-le 50REF một cách sinh động.
Mỹ Nhơn không chối không rằng. Ai hỏi có khi nàng còn tỏ ra hãnh diện và gật đầu, thái độ của nàng nữa như khiêm tốn nữa như hân hoan. Mọi người vây lấy khen ngợi, sao mà nàng biết được mọi chuyện và gởi bài viết cũng là can đảm lắm.
- Có gì - nàng thỏ thẻ - viết được thì gởi được.
Chuông điện thọai reo vang, nàng nhận ra giọng quen thuộc của hai nhà báo mà nàng gặp lúc trước ở quán T & T.
- Chúc mừng chị đã có bài viết thật xuất sắc. Chị đang ở đâu vậy?
- Ở cơ quan...
- Chị tiến bộ hơn tôi hồi đó nhiều, bây giờ tôi vẫn ở chung nhóm với anh Công, chứ chưa dám viết độc lập như chị.
- Ờ...
- Nhưng chị cũng xấu ghê, tôi có ý cho chị vào nhóm của tụi này. Nhưng chị lại bức phá một mình đó nha. Nhưng dù sao, cũng công nhận chị nói là làm, cảm phục thật.
Nhà báo Thành còn khen Mỹ Nhơn không qua trường lớp, chưa có thẻ nhà báo (chưa là biên tập viên chính thức), cho dù được ai đó giới thiệu cũng là một thành công của bước đầu khá lớn. Mỹ Nhơn đón nhận những lời khen ngợi đó hết sức cẩn trọng, rồi nàng gát điện thọai xuống thỏ thẻ:
- Ai vậy nhỉ? Ai có cái tên giống như của mình...Thôi ai gán ghép, chứ có phải mình tự nhận .
Mấy ngày sao thắc mắc đó nguôi ngoai, báo chí giới thiệu thêm vài gương mặt của các doanh nghiệp khác.
Mỹ Nhơn tự dưng nổi tiếng, đi đứng xem ra có vẻ được chú ý đến nhiều.
Nhưng đến ngày thứ năm, một bài viết có tên tác giả là Nhơn-Mỹ. Bài viết hoàn toàn ngược lại.
Bài báo miêu tả, vị Trưởng phòng kỹ thuật của Công ty Truyền tải không xứng đáng. Ông Trần chí Lý không có công trình sáng tạo nào cả, việc đưa rờ-le 50REF vào bảo vệ nội bộ máy biến thế là của người khác. Ông là người cướp công, vả lại rờ-le 50REF không họat động hiệu quả, dễ gây bật máy biến thế lúc đóng điện và Công ty Truyền tải đã lọai trừ ra khỏi vận hành, gây lãng phí lớn cho nhà nước. Sở dĩ, ông Trần chí Lý đưa nó vào vận hành là để có công trình, có công trình nghĩa là có ăn yêu cầu điều tra lại việc này. Đã thế, bài báo còn đưa ra thắc mắc về máy biến thế 9T được vận hành tại trạm Phú Tân, không đồng bộ với lưới điện hiện đã có, nên không vận hành song song được với các máy biến thế khác và gây khó khăn cho Điều độ miền ra phương thức thao tác trên lưới điện. Mà phòng kỹ thuật Công ty Truyền tải Điện chấp nhận một cách quá dễ dàng, tác giả đặt câu hỏi vì sao?
Tóm lại, những điều nêu ra không có lợi hoàn toàn cho ông Trần Chí Lý, một người sắp được bình bầu là “Anh Hùng lao động”.
Những điều viết trên báo, giống y như những gì Phan Tài từng nói. Hôm cùng uống cà-phê trước cổng trường, Mỹ Nhơn nhớ lại anh không thiết tha gì đề tài chống tham nhũng, anh còn không đồng tình với nàng về việc viết báo.
Nàng gặp nhiều thắc mắc, muốn gọi điện thọai cho anh nhưng nghĩ như vậy là ngớ ngẩn. Mọi người vẫn cứ cho là hai bài báo đó đều do một người viết, và chính là nàng. Bài báo thứ nhất không có gì phiền hà, nàng gặp rắc rối chính là bài báo thứ hai: Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đồ tồi...
- Ai đó chửi khéo khi nàng đi qua mấy phòng khác.
- Nhận vào đây làm việc là mừng rồi! Cho dù có là tham nhũng cũng không được vạch lưng sếp mình cho người ta xem dấu chứ!
Đại khái những câu chửi khéo, nhưng không ra mặt. Nàng muốn biện minh, nhưng trước đây gần như mình nhận viết rồi còn gì, giờ thì chối coi sao được. Nàng tiến thoái lưỡng nan, giải thích với mấy người cùng phòng.
- Thì có sao nói vậy người ơi...ai biểu làm trái với lương tâm của mình làm gì...
Không ai thèm nghe, nàng nói vu vơ một lúc, rồi tự an ủi: “Thôi bất quá về quê cắm câu!”.
Đúng là về quê cắm câu thật. Ông Trần Chí Lý được ai đó thọc mạch là nàng viết báo, nên ông gọi điện thọai tìm gặp nàng.
- Bài báo đầu tiên tôi không hay biết nhưng cũng khá hay! Tôi không phản đối gì....Nhưng còn bài báo sau, cô thấy tôi không gởi cho quà cáp hay sao mà đi viết bậy. Thứ nhất tôi hỏi cô có biết bằng chứng cụ thể nào không; thứ hai tôi sẽ kiện cô về tội vu khống.
- Chú ơi! Thật sự việc chú làm ai cũng biết hết. Chú minh oan thêm lộ liễu mà thôi. Trước con làm ở trạm Phú Tân chứ ở đâu, con có biết cái rờ-le đó. Nó vẫn còn nằm chình ình ở tại trạm...
- Tôi nói thật! Tôi với cô có thù hằn nhau không? Nếu như cô không đồng tình thì thôi, tại sao cô lại viết bài báo đầu tiên, rồi bài sau cô lại bát bỏ...
- Có thế… người đọc chú ý chứ...
- Nhưng tôi hỏi thế này? Cô là một cô gái mềm mỏng, ai xúi cô và cung cấp tài liệu để cô viết được bài viết như thế vậy?
Áp lực hơi căng, Mỹ Nhơn đôi khi muốn thú nhận không phải bài viết của mình. Nhưng nàng nghĩ càng không phải bài viết của mình, thì mình càng nhận. (Vì trước sau, tác giả cũng ra ánh sáng mà thôi). Nàng cho là mình sau này sẽ viết báo, nên sẵn dịp này tập chịu đựng cho quen. Chuyện gì tới đâu hay tới đó.
Mấy ngày sau, từ đội 1 cho tới đội 4, lên tới Công ty Truyền tải Điện ai cũng xôn xao bàn tán. Mọi người nói nàng sẽ bị trả đũa, nhưng cũng có người nói Công đoàn Công ty sẽ trọng dụng nàng hơn. Tình hình bây giờ, ai có tâm chống tham nhũng ắt có giá. Nguyên Thủ tướng Chính phủ đã ra chỉ thị kêu gọi phải kiên quyết và đấu tranh chống lãng phí tham nhũng kia mà. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Con nhỏ đó lúc đầu chỉ lau dọn phòng ốc thôi! Sau này được đề bạt làm ở phòng tài chính kế toán đội 2, rồi làm tổ trưởng...nó chẳng có bằng cấp nào như mình...
Những người lớn tuổi ganh tỵ, nên cố ý không nhìn thấy sự phấn đấu cật lực của Mỹ Nhơn. Việc nàng đi học vào ban đêm phải mất vài năm nữa mới có bằng, nhưng công ty nhiều người vẫn đang học và được cất nhắc lên như vậy. Mỹ Nhơn về công ty, nghe được những lời xì xào đó nàng thấy ngột ngạt vô cùng. Ngồi ở căn tin, không ai chịu ngồi lại lâu để hỏi thăm nàng mấy câu, tới liên hệ giấy tờ ở các phòng ban nào, người này đẩy cho người khác trao đổi với nàng.
Giám đốc bận họp ngoài Hà Nội, khi về không biết ông nghĩ sao nhỉ? Nàng thấy tình cảnh ngộp ngạt này cũng có khi thấy thích, nổi oan thị kính khi mọi người đều biết sẽ càng thương hơn. Hai bài báo chắc của Phan Tài, Mỹ Nhơn thấy có dịp lên công ty sẵn ghé phòng kỹ thuật để gặp anh, nhưng thấy cô vợ đi ngang lượm huýt nàng, nên nàng bỏ ý định gặp Phan Tài.
- Lần này mình cần anh cho bài viết hơn bao giờ hết. Anh đừng nhận là bài viết của mình nghe anh... - Nàng thỏ thẻ, tập giọng yểu điệu để khi gặp Phan Tài sẽ thốt lên...chắc anh không cho mình nữa đâu, cốt khỉ hoàn cốt khỉ quá.
Nỗi lo lắng của những người ham muốn danh tiếng, sự việc sau này có đỗ bể cũng không sao. Mỹ Nhơn nghĩ thà được người khác quan tâm hơn là không có gì.
Điện thoại cầm tay của nàng reo vang (nàng cũng sắm cho mình được một điện thoại di động, nghe vẫn còn run tay). Người điện thoại là hai nhà báo.
- Alô…Ai kêu tôi đó…hả…không nghe…
Gần đây nàng bị tật lãng tai, mà người lãng tai thường hay la lớn.
- Gì…À, anh Công đó hả? Hai người đang ở đâu vậy! Hẹn gặp để bàn bạn một số việc à…Hả, ở đâu…quán cũ hả. Ờ tôi về công ty, về lại quán cũ hơi xa, chi bằng tôi đến chỗ anh gần hơn đó…ờ vậy đi nha.
Những người trong phòng mở cửa nhìn xem ai, họ tưởng là có chuyện cải cọ nào. Mỹ Nhơn gấp điện thoại lại, thấy ai cũng chăm chú nhìn mình quá, nàng cúi chào tỏ ý xin lỗi. Không hiểu sao, cứ điện thoại di động nàng quát tháo ầm ĩ mới nói chuyện được.
Nàng đến chỗ hẹn là trước cửa toà soạn báo, hai nhà báo đứng đợi nàng ở đó. Họ tìm đến một quán cà phê Trung Nguyên mát mẻ, hai nhà báo nói chuyện nhẹ nhàng:
- Chúng tôi biết được thông tin: Bên phía công ty Điện Lực tiến hành cổ phần hoá hai trạm cấp điện áp 110 kí-lô-vôn. Chúng tôi đến đó không phải tìm hiểu thông tin không thôi, mà còn muốn trở thành cổ đông. Nhưng bọn này nghĩ phải có chị tham gia nữa.
- Nhưng tôi đâu có tiền để mua cổ phiếu! Vả lại cũng chưa rành mấy việc cổ phần này lắm…
- Cũng dễ thôi. Người Việt Nam mình có cái lạ, thích nghi nhanh…rồi tôi biết chị sẽ hiểu. Còn về tiền, ông chú tôi hứa là cho chị mượn không lấy lời. Ông rất tin tôi, chủ yếu muốn cho chị mượn là để chị có một chân trong Hội đồng Quản trị sắp tới. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đột ngột quá Mỹ Nhơn chỉ nhoẻn cười. Nhà báo nữ nói chen vào:
- Tụi này cảm phục hai bài báo của chị lắm, chị mới tham gia viết báo, ấy vậy mà đã gây chú ý cho làng báo.
- Tôi biết quan điểm của chị từng nói: các công ty nhà nước nên cổ phần hoá, nhưng công ty chị không cổ phần hoá, sao chị không tham gia vào việc này.
- Sao hai người muốn tôi mua cổ phần?
- Thực sự, chính vì những cổ đông. Phần lớn họ có tiền mà không biết nhiều về điện. Nhà nước vẫn luôn giữ lại 51% cổ phiếu, tôi muốn tìm “người của mình” để đưa vào, và hứa với mọi người sẽ cho họ yên tâm. Vì suy đi nghĩ lại, chị cũng khá rành nhiều về điện, lại còn học ngành kế toán ắt thuận lợi với công việc này. Chị còn là người của doanh nghiệp nhà nước… tụi này còn muốn chị phải làm sao có chân trong Ban hội đồng quản trị nên mới mong mỏi chị tham gia.
- Lạ nhỉ! - Mỹ Nhơn đắn đo - Cho dù đó là công ty Điện Lực cũng trực thuộc Tổng công ty Điện Lực, họ cổ phần hoá sao chỗ tôi không cổ phần nhỉ? Mấy việc cổ phần này xem ra rắc rối quá…
Mọi người cùng cười, dù sao thì giá tại các sàn chứng khoán tăng vùn vụt. Mua cổ phần cổ phiếu gì đó, chắc thắng đậm.
15.06.2015
Chương 14
Nguồn: NXB Văn học
Nội dung thu gọn
Lại nói về giám đốc công ty, sau khi đọc bài báo lòng ông trĩu nặng. Ông vừa mới họp ở Hà Nội và được nhắc nhở phải tăng cường giám sát các phòng ban bên dưới. Giờ đây, bài báo là dịp ông rà soát lại việc quản lý của mình trong công ty.
Giám đốc cho gọi ông Trần Chí Lý, việc này ông Trần Chí Lý biết thế nào cũng đến. Ông ta đi lên với gương mặt bình thản, đại ý có làm có chịu, nhưng thường cách chức và thuyên chuyển công tác, chứ khó mà cho thôi việc ngay được.
- Anh thấy cô bé đó chưa?
- Dạ! Tôi có điện thoại chứ chưa gặp mặt.
- Tôi biết người này...Tôi vẫn hay gọi đùa là “người” của Nguyên Thủ tướng. Không ngờ cô bé cũng lanh quá.
- Vâng ạ! Để viết được hai bài báo này ắt phải là người gan dạ. Tuy bị phanh phui nhưng tôi thật cảm phục.
- Cứ như vậy đi! - Giám đốc nói - Mình thật phải tôn trọng người khác, dù gì khuynh hướng của xã hội muốn cho mỗi ngày mỗi tốt đẹp. Ở tuổi thanh niên như cô ấy, ắt phải nhiệt tình và đi đầu. Chúng ta có thể bực bội về việc làm này, nhưng về sau chúng ta lại cần những con người như thế.
Ông Trần Chí Lý tán thành, ông gật gù một lúc rồi nhẩn nha:
- Có điều, tôi không hiểu sao cô bé lại rành mạch mọi thứ. Logic sự việc lại, thì tôi nghĩ Phan Tài (con rể tôi) có nhún tay vào. Từ ngày tờ báo đăng, tôi thấy nó cặm cụi làm việc, học hỏi những người trước rất bận bịu, như cố ý không thể nói ra mọi điều với ai.
- Phan Tài à? Gần đây anh ta còn hay nói câu “làm người phải biết làm lại từ đầu” không?
- Tính nó vẫn thế...Bởi vì nó vẫn hay gặp những việc rắc rối.
- Xem ra tôi thích câu nói đó. Hình như người Việt Nam mình chẳng chịu thua việc nào, lúc thì “Thất bại là mẹ của thành công”, lúc thì “Biết làm lại từ đầu mới là người”. Những câu nói đó trắc ẩn trong lòng người Việt, tôi nghĩ anh cũng phải hiểu mình cũng phải bắt đầu lại từ đầu.
Im lặng để nghe, ông Trần Chí Lý hiểu giám đốc muốn kéo sự việc vào đề. Ý như giám đốc cũng sẽ bắt đầu xây dựng lại mọi thứ nề nếp hơn, rằng sẽ xuất phát từ vị trí của ông đang nắm và sẽ quyết đoán bắt đầu từ đây. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Trước tiên tôi sẽ nói anh biết trước, rằng sẽ sắp xếp lại phòng kỹ thuật. Lần này, tôi không giải thích dông dài, theo lối nghĩ tình cảm với nhau nữa. Tôi là giám đốc nên cần phải quyết đoán.
- Dạ! Tôi hiểu ạ...
- Vị trí của anh cần phải thay đổi trước. Tôi sẽ sắp xếp cho anh về phòng vật tư, ở đó cũng “lượm thượm” lắm. Không phải phòng vật tư mà không cần giỏi về chuyên môn, tôi muốn anh sắp xếp lại cho hệ thống hơn.
Giám đốc nhẹ nhàng phân tích, không phải là ông Trần Chí Lý không nghe. Người ta rất dễ quên mình, nói đến người khác thì dễ, còn mình thì lại quên. Ông Trần Chí Lý nghĩ giám đốc có biết, vì rằng bao nhiêu sáng kiến gởi lên, giám đốc đều gật gù cho qua, rồi phê duyệt trình ra Tổng công ty. Ngay như máy biến thế 9T gắn tại trạm Phú Tân, tưởng như trên cho gì nhận nấy nhưng khi vận hành, phải vận hành tách bạch ra với hệ thống lưới điện.
Ông Trần Chí Lý vẫn còn ấm ức. Ông ấm ức cũng phải vì người bị xử sai phạm đầu tiên lại là ông. Trong khi đó, ông biết khá nhiều việc tày trời không tiện nói ra đó thôi. Gần nhất là vụ việc nhận máy 9T tại trạm Phú Tân và còn tiếp tục thêm một máy nữa sắp về đến. Cứ như báo chí phát hiện ở đâu thì người ta xử lý ở đó, nên ông phải đại diện chịu hết mọi việc cho công ty này. Nhưng dù sao giám đốc xử lý như vậy cũng không lấy gì mạnh tay, mình cũng già rồi cũng cần tìm nơi làm việc tương đối thoáng đãng hơn vậy.
Như đọc được ý nghĩ của ông Trần Chí Lý, giám đốc nhắc nhở:
- Vụ việc 9T tại trạm Phú Tân, phòng kỹ thuật các anh cũng không giúp đỡ cho tôi được nhiều. Thôi thì chuyện đã qua ta cứ cho qua, xem như trên cho gì nhận nấy. Bây giờ, tôi cần giúp đở một việc. Đó là tìm người thay thế vị trí của anh, chức danh trưởng phòng kỹ thuật?
Ông Trần Chí Lý không hiểu giám đốc thật lòng hay chỉ thăm dò, ông chỉ nghĩ đến những người ở phòng kỹ thuật lâu nhất. Nhưng giám đốc lại gợi ý:
- Tôi muốn đề bạt Phan Tài, anh thấy thế nào?
Mấy ngày nay, Phan Tài là người ông Trần Chí Lý nghi ngờ viết hoặc tiếp tay cho người khác viết báo. Nên nghe giám đốc đề bạt Phan Tài ông không thuận lắm, nhưng tình nhạc gia bỗng thấy có cái lợi cho con gái ông thì ông khẽ gật đầu: Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nó dễ mắc sai phạm...
- Nhưng chân tình. Anh ta đã gượng dậy bao nhiêu lần và tôi hiểu con người này sắp đến điểm rơi thành công.
Cả hai người như không muốn nói thêm điều gì nữa, sợ như kết quả bị thay đổi. Rồi giám đốc nhắc điện thoại, để gọi cho ông trưởng Truyền tải điện vùng 2. Ông nói muốn Mỹ Nhơn diện kiến ông.
Mỹ Nhơn được lệnh diện kiến giám đốc tâm trạng của nàng lộn xộn. Nàng run run viết sẵn tờ đơn xin thôi việc để mang theo. Nàng nghĩ chắc mình phải nói thật, rằng bài báo không phải do nàng viết, rằng ai đó có tên trùng với nàng, rằng nàng biết có thể là do Phan Tài. Rồi nàng sẽ nói ý định thôi. Nàng sẽ cám ơn giám đốc cưu mang nàng khi chồng nàng mất, giúp đỡ chỗ ở và đặt biệt ưu đãi cho chỗ căn tin để nàng kiếm thêm và nhờ vậy nàng lo con ăn học cũng như nàng có đủ tiền để đi học thêm.
- Phải nói mình có đi học thêm...không phải mình khoe nhưng mình cứ nói.
Nàng lẩm nhẩm câu ấy khi tới phòng giám đốc. Bước vào trong, nàng cho là mình vụn về không biết đứng hay còn phải đợi mời ngồi. Chắc chắn là bài báo rồi, cho mày ham thích lấy bài viết của người khác, giờ thì mày phải trả giá thôi Mỹ Nhơn ạ. Nhưng viết báo là phải chịu đựng như vậy, có như vậy mới hay.
Giám đốc nhìn nàng ra chiều suy nghĩ, rồi mời nàng ngồi:
- Có biết tôi gọi chị lên đây có việc chi không?
- Bài báo…
Nàng trả lời xong thấy sao mà cục ngủn thế, người làm báo phải có đầu có đuôi chứ. Nhưng như vậy cũng được, nếu như giám đốc phát hiện mình không phải là người viết cũng được…
- Đúng vậy! Bài báo khá hay, có cá tính khác hơn các nhà báo khác. Sao chị không cho tôi xem trước?
- Xem trước! Giám đốc sẽ không đồng tình…
- Chị nghĩ là tôi không đồng tình sao?
- Dạ!
Lúc này Mỹ Nhơn ngước nhìn lên ông, lần này nàng thấy ông đỡ sợ hơn khi hồi mới vào và nàng thôi không có ý định nói thật bài báo do ai khác viết nữa. Nàng đưa cho ông tờ đơn.
- Dạ! Đây là tờ đơn xin thôi việc đây ạ…Xin giám đốc cho em một khoảng thời gian, việc dọn đi cũng bề bộn lắm ạ!
- Sao lại thôi việc? Thế chị nghĩ tôi mời lên để bảo thôi việc à.
- Dạ…
- Không đâu! Tôi cần những bài viết như vậy đấy.
- Giám đốc thích người ta nói xấu công ty sao?
Mỹ Nhơn bậm môi lại, nghĩ mình lại tiếp tục vô duyên.
- Nói xấu gì…Cái gì có thì nói, không thì thôi.
- Có sao nói vậy người ơi…
- Đúng rồi có sao nói vậy, để người khác còn chỉnh sửa nữa chứ. Đâu phải ai cũng hoàn toàn đúng đâu. Sao nào? Hiểu tôi chưa nào, còn xin nghĩ việc không?
- Có hiểu được đôi chút.
- Tôi không nhận đơn này đâu, vì trước mắt tôi cho chị thời gian suy nghĩ thêm. Hai nữa, chị vẫn quyết định thôi việc thì giải quyết theo từng cấp chứ. Còn một việc quan trọng mà tôi mời chị lên đây không phải là bài báo, mà là muốn thương lượng trước.
- Dạ! Em có gì mà thương lượng?
- Có chứ…Việc sắp xếp nhân sự đó thôi. Tôi muốn rút chị về ở vị trí Trưởng phòng Tài chính Kế toán công ty. Đó là lý do tôi muốn gặp gỡ chị hôm nay…
- Chứ không phải vì bài báo sao?
- Vì bài báo cũng đúng! Bởi vì tôi cần những người dám ăn dám nói, cương quyết như chị. Sao chị nhận lời chứ?
- Dạ! Giám đốc quyết định thì nhân viên phải thi hành thôi ạ…
- Này nhé! Không phải tôi ngán ngại việc chị viết báo. Sau này, nếu thấy việc gì sai trái cứ tiếp tục phản ánh. Đôi khi tôi còn cám ơn chị nữa đó.
- Dạ!
- Chị cứ về! Tôi sẽ liên lạc với ông đội trưởng chị sau.
Khác với tâm trạng lúc đi lên, Mỹ Nhơn nghe lân lân hoan hỉ. Lúc đó, Phan Tài đem văn bản lên phòng phó giám đốc kỹ thuật để xin chữ ký. Hai con người sắp lên chức gặp nhau như muốn nhảy bổ vào nhau, họ định nắm tay nhau bay ra căng tin để trò chuyện. Nhưng Phan Tài bỗng nhớ lại công việc, liền nói:
- Khoan đã…Để anh vào trình duyệt phó giám đốc trước đã. Bây giờ mình làm việc phải cẩn trọng một chút.
- Dạ! Em chờ…
Hai người không vào căng tin mà ra sân tenis của công ty. Ở đó có một băng ghế đá và khuất tầm nhìn của mọi người. Họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, chia sẻ niềm vui ngọt ngào.
- Anh sắp có con…
- Vậy à! Em mừng cho anh lắm đó.
- Anh được biết sắp lên chức thay ba vợ mình.
- Vậy nữa! Anh biết, em cũng sắp về làm chức Trưởng phòng Tài chính Kế toán công ty rồi.
- Vậy sao! Anh mới nghe đó…
- Thì giám đốc mới nói thôi…
- Hay ghê nha. Hai đứa mình đều có chân tướng làm sếp…
- Nhờ có hai bài báo của anh!
- Bài báo nào? Bài báo viết về ba vợ anh đó à!
- Thì bài báo nào nữa. Lần này thôi, chắc em không dám xin bài viết của ai nữa cả, phiền phức rầy rà thật. Nhưng nghĩ anh đã chịu nhiều phiền phức rồi, biết là anh viết, chắc mọi người xé xác anh. Nên dù gì mình là bạn tốt của nhau, gánh cho anh dịp này…
- Bài báo đó…không phải do em viết sao?
- Thôi đi anh. Lần này em không nói là thức đêm thức hôm viết nữa đâu, ai viết thì em nói người đó à!
- Kỳ lạ! Hay là thế này…Có một lần, một nhà báo tự xưng tên là Công. Hỏi rằng anh là bạn trai của em phải không? Hẹn gặp anh, Anh ấy nói về mấy cầu dao lần anh làm nổ là do có ăn chia không đều, rồi còn biết qua một số điều về rờle 50REF nữa.
- Rồi anh kể lại những sai phạm ở phòng kỹ thuật, giống y như kể cho em nghe ở quán cá phê Trung Nguyên chứ gì!
- Thì anh gặp nhà báo tên Công cũng ở quán cà phê Trung Nguyên chứ ở đâu. Anh có cái tật, uống cà phê hương vị không thay đổi thì nói chuyện cũng vậy.
- Biết lắm mà… Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vậy mà anh cứ nghĩ là em viết.
- Em cũng cứ tưởng là do anh viết.
- Nhưng sao họ lại lấy tên em…
- Thì anh biết rồi! Em hay thích để tên của mình vào bài viết của người khác. Tệ thật, lần này có độn thổ cũng còn xấu hổ…
- Sao vậy?...
- Họ gọi điện khen ngợi em, thế mà em cũng nhận…
- Cái gì không thật, rồi cũng bị tổ trát…Cũng như cái gì không chất lượng ắt có tham nhũng.
- Lại câu nói ấy nữa, chắc lần này em bắn anh thật quá.
- Có anh bắn em thì có…
15.06.2015
Chương 15
Nguồn: NXB Văn học
Nội dung thu gọn
Việc cổ phần hoá, rồi niêm yết trên thị trường chứng khoán đã mấy chốc làm cho các doanh nghiệp giàu to. Thị trường chứng khoán liên tục tăng điểm làm cho các công ty nào trước đây không mặn mà với cổ phần hoá, rất hối tiếc.
Công ty Truyền tải Điện không được cổ phần hoá, nên việc mua cổ phiếu nghe đây nghe đó chứ nơi đây chưa có một diễn biến nào. Thỉnh thoảng, phòng ban này bàn bạc về thị trường chứng khoán, nơi kia muốn tìm mua cổ phiếu. Nhưng phần lớn, mọi người chỉ hiểu khái niệm chung chung mà thôi.
Bỗng dưng, văn bản được fax về các phòng ban hối hả công nhân mua cổ phiếu. Mọi người chỉ hiểu léng phéng là, ngành Điện phân bổ cho công ty Truyền tải Điện được huy động vốn đến 110 tỉ đồng, bằng hình thức mua cổ phiếu cho công ty Phát triển Điện nào đó - một công ty con mới hình thành trong Tập đoàn Điện lực. Căn cứ theo số năm làm việc tại công ty, với một năm thì được mua gần 550 cổ phiếu, mỗi cổ phiếu 10 ngàn đồng.
Trong thời hạn đăng ký và chốt danh sách rất ngắn ngủi, chỉ trong vòng có vài ngày.
Trong công ty, ở đâu cũng nghe người ta nhắc đến cổ phiếu, người ta hể hả đi đăng ký nhưng cũng có những người ngại ngùng nghi ngờ. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Sao lại hối hả đến như vậy nhỉ? Tiền bỏ ra mấy chục triệu chứ ít sao… Công nhân thấy vậy, họ cũng còn nghèo lắm…Ít ra, Công đoàn phải lý giải cho mọi người hiểu một chút, đâu phải ai cũng hiểu cổ phần cổ phiếu như nhau đâu.
Mỹ Nhơn hậm hực, dứt khoát không màn đến. Thoạt đầu, Mỹ Nhơn cho rằng thị trường chứng khoán không còn khởi sắc nữa, nên mua chỉ có lỗ lãi mà thôi.
Mỹ Nhơn tưởng chừng mình có thể hờ hững với cổ phiếu, mọi người kháo nhau nàng làm như vậy là dại khờ. Nàng cứ đăng ký rồi bán lại cho tư nhân nào đó. Mọi người mỗi người mỗi ý, Mỹ Nhơn cũng hiểu na ná, rồi nhen nhúm lòng dạ đàn bà là hám lời. Trước đây, măc dù nàng đang học ngành kinh tế, nhưng từ đó nàng chỉ kết luận một điều là chỉ mấy nhà giàu “chơi” cổ phiếu thôi. Còn nàng cho là mình “nghiên cứu” việc khác : “cuộc đời” của người mua cổ phiếu.
Tại sao nàng nhấn mạnh đến hai chữ “cuộc đời”, vì nàng cho rằng người mua cổ phiếu mà không đánh giá mình đúng thì trả giá rất đắt. Chẳng hạn, mượn tiền hay vay vốn mua, bỗng gặp chuyện bất trắc, có phải bán thốc bán tháo không. Trong công ty có nhiều người có hoàn cảnh giống như vậy, có phải đẩy cổ phiếu rớt giá không? Nàng nghĩ mình nên xoáy sâu vào đề tài này để xem cổ phiếu lên xuống có phải từ cuộc đời của người chơi cổ phiếu nữa…
Nhưng công ty bán cổ phiếu một cách chụp giựt không để lâu cho nàng suy nghĩ được. Chỉ có ba ngày gần như quyết định tất cả. Ngày đầu thông báo “góp vốn” cho công ty thuỷ điện nào đó, ngày thứ hai mới có từ “cổ phiếu” và cách nhân thâm niên với số cổ phiếu đã được huy động. Mỹ Nhơn thấy việc gì cũng phải rõ ràng, chứ có gì mà úp úp mở mở không biết đường nào mà lần. Lúc này những người được phép mua hết sức dao động, thêm những thông tin hù doạ là nếu đã đăng ký mà không đóng tiền ắt sẽ bị khiễn trách. Mỹ Nhơn không biết đăng ký mua hay không mua, nàng như con cá thèm miếng mồi, lỡ cắn e dính câu nhưng cái ăn ai mà chẳng khoái…
May nhờ hai nhà báo mà nàng quen biết (bây giờ trở thành bạn thân tình) giảng giải:
- Ô ! Công ty bán cho công nhân với mệnh giá “bèo”. Sau này lên sàn, giá cổ phiếu tăng nhiều lần không lỗ đâu.
- Nói vậy! Tiền đâu mà đóng…
- Thực ra, công ty bán cho mình là ngầm hiểu ưu đãi cho công nhân…Công nhân không có tiền đóng thì bán cho người ngoài vậy. Nên cứ đăng ký, ai mua lại cao thì mình bán.
- Nhưng lỡ như đăng ký, không ai mua thì sao? - Mỹ Nhơn còn ái ngại và chưa hiểu thấu đáo.
- Ông chú…
Nhờ hai nhà báo đã từng có mặt trên các sàn chứng khoán, giảng giải kỷ lưỡng từng chi tiết một. Từ một người không biết tí gì về cổ phiếu, nhanh chóng Mỹ Nhơn hiểu rõ ngọn nguồn.
Vài ngày sau, Mỹ Nhơn hiểu biết được nước cờ đi. Nàng trở thành “cò” thu mua các cổ phiếu với giá thấp, rồi bán lại cho “ông chú” (thực chất là một nhà đầu tư, săn tìm cổ phiếu).
Mỹ Nhơn tìm về lại trạm Phú Tân, hối hả mọi người cứ đăng ký mua.
- Cứ đăng ký tên mình, rồi tính sau…-Nàng úp úp mở mở.
- Lỡ không tiền đóng …thì sao!
- Có gì mình mua cho…mua lại cho mười ba ngàn…
Vì ở xa công ty, hầu như thông tin bị bít bùng. Mọi người cũng nhùng nhằng như nàng trước đây. Nhanh chóng, nàng thuyết phục người này người nọ bán lại cho nàng.
Mỹ Nhơn tay thoan thắt làm hợp đồng, lẹ làng ký tên:
- Sao? Bán không? - Mỹ Nhơn hỏi Lâm Hoàng Hà, tựa như người buôn bán và chưa hề quen “chàng” trước đây.
- Mười lăm đi… - Lâm Hoàng Hà ngã giá, vì không quen với hình thức buôn bán này, nên mặt mày đỏ ửng.
- Mười lăm sao được - Mỹ Nhơn giẫy nảy, rồi gợi lại quan hệ cũ - Em với anh có xa lạ không nào…nhưng mà nè! Em mua cho anh giá đó, nhưng không được nói cho ai biết đó nghen. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mỹ Nhơn lại làm hợp đồng với Lâm Hoàng Hà một cách kín đáo, tiền chênh lệch với giá trước có hơn mấy triệu đồng. Như vậy, nàng không có một đồng vốn mà bỗng chốc lời cả trăm triệu đồng, việc thu gom cổ phiếu của những người nghèo rồi bán lại cũng làm cho nàng cắn rứt lương tâm, nhưng nếu nàng không làm thì cũng có người làm…Biết sao bây giờ! Như vậy “ông chú” của hai nhà báo đỡ đầu cho Mỹ Nhơn mua cổ phiếu như đã hứa trước đây, còn công nhân người rao 13 ngàn, người có bản lĩnh hơn thì đòi giá 15 đến 17 ngàn. Tất cả Mỹ Nhơn thâu tóm hết…
Tính từ thời điểm quen hai nhà báo Công và Thành, và họ đã sắp xếp cho Mỹ Nhơn gặp “chú” của nhà báo Công, thì nàng bắt đầu hiểu thêm một điều nữa là họ muốn tìm những công ty đang chuẩn bị cổ phần hoá, để mua lại “số năm” của những người không đủ tiền hoặc không có cái nhìn cổ phiếu tầm xa…Vậy là, câu hỏi rằng: “các nhà báo có nên mua cổ phiếu hay không?”, trước đây nàng cũng bâng khuâng không biết trả lời ra sao, thì nay nàng có câu trả lời là không…Nhưng đợi Uỷ ban Chứng khoán nhà nước ra chỉ thị cấm rồi tính tiếp, còn bây giờ thì tranh thủ lúc nào hay lúc đó. Tuy Mỹ Nhơn chưa có một bài báo nào, những bài viết thường của người khác cho, hoặc là nàng ngộ nhận của mình, nên lúc nào nàng cũng tự xem mình là “cánh báo chí”, hoặc là sau này nàng sẽ viết báo “thường xuyên” - Nàng lại lần lựa chuyện viết báo, nhưng rất thích thành nhà báo…thực chất cũng chỉ vì danh tiếng, nói thẳng ra là háo danh.
Việc cất nhắc lên chức trưởng phòng Tài chính sớm, trước khi lãnh bằng cấp đại học của Mỹ Nhơn là một việc hết sức bình thường. Nhưng mọi người thắc mắc tại sao nàng nhanh chóng có tiền mua cổ phiếu. Thường những người làm ở phòng này, sớm muộn gì cũng giàu nhưng giàu nhanh như vậy, không tránh được những ý nghĩ không tốt về nàng. Nàng giờ có chiếc xe tay ga hiệu Piaggio, chiếc này đâu có rẽ - Mọi người kháo nhau, còn trang điểm các loại nước hoa đắt tiền nữa chứ.
Nàng lo được đứa con mình vào lớp một cũng đâu có dễ. Việc hộ khẩu của bé còn nằm trong hộ khẩu cha mẹ mình là điều hết sức bất tiện, vì nàng tạm trú ngay cư xá cơ quan nên bị cho là trái tuyến. Ngay từ lúc hè là nàng đã lo việc nhập học cho con, nhiều người mách nước là phải tốn kém…May sao, nàng tìm ra một đầu mối. Đó là anh công an phường nơi nàng tạm trú, người này giúp nàng lo thủ tục cho con nhập học mà không lấy đồng nào, làm nàng bâng khuâng khó xử.
Nàng tìm gặp Phan Tài, hẹn anh đi uống cà phê như trước đây từng hẹn. Anh cũng từng giúp nàng gỡ ra được mối tình giữa nàng và thầy giáo dạy học, có cảm giác như Phan Tài “có tài” ấy…
- Gì? Anh không mua một miếng cổ phiếu nào sao? - Mỹ Nhơn tìm gặp Phan Tài định gỡ rối, nhưng câu chuyện mua bán cổ phiếu vẫn còn hấp dẫn nên họ chưa thoát được đề tài ấy. Phan Tài rầu rỉ trả lời:
- Không có một miếng nào hết…Tiếc quá…
- Hôm nay, anh biết giá được rao bán bao nhiêu rồi chưa…hai mươi ngàn…Nếu anh đăng ký 10 ngàn cổ phiếu thì anh đã có 80 triệu đồng rồi còn gì, lo cho thằng nhỏ khoẻ re… Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Thế mới tiếc…Phải chi bây giờ nước cờ sáng tỏ như thế này thì dễ rồi…
- Thực tình em thấy đâu có gì khó hiểu…Anh đăng ký tên mình vào danh sách, nếu lúc ấy không hiểu biết cổ phiếu thì mình đừng đóng tiền, giờ thì những người ngoài tìm kiếm mua thêm không có bán thật tiếc gì đâu…Cứ nghĩ anh thông thái, ai dè…
- Gì…Anh ngu à!
- Na ná như vậy! Tiếc quá…
Phan Tài không đăng ký mua cổ phiếu đang cay cú trong lòng, đã bị vợ trách móc quá nhiều, giờ lại thêm Mỹ Nhơn gần như xem mình …ngu, nên quá ấm ức. Anh khai thiệt:
- Thật sự cái may không đến với anh. Như anh kể với em nhiều lần, giấy tờ anh thường hay gặp rắc rối. Đến độ bồng thằng con đi khám ở bệnh viện, đợi đến phiên mình thì hết giờ. Anh nói cho bác sĩ nghe mình hay gặp hoàn cảnh như vậy. Bác sĩ thông cảm muốn phá cái dớp đó cho anh, liền cho anh bồng thằng con vào siêu âm, rồi mới nghĩ trưa. Ai dè mới vừa đưa thằng nhỏ nằm lên giường thì bệnh viện bị cúp điện. Thế là, anh phải bồng thằng nhỏ ra băng ghế ngủ gục đến chiều.
- Bị vì anh mặt mày u ám quá, tươi tỉnh lên như em nè! Người nào ủ rũ hai bị gặp rắc rối.
- Sự thể là chứng minh nhân dân cũ rích anh vừa xin cấp mới lại…Ai làm cũng chỉ vài ngày, tới phiên anh thì thấy treo cái bảng thông báo đến hai mươi ngày. Anh chưa hiểu cổ phiếu là gì, vả lại công ty ra thời hạn gấp rút quá, thông tin không rõ ràng. Chưa biết xử lý ra sao, anh thấy giấy tờ lại lằng nhằng, nên thôi…
- Đúng là, anh có cái số đen đúa.
- Định hẹn gặp anh chuyện gì?
- À! Em bị phiền chuyện này…số là…
- Thôi bỏ mấy chữ “số là” đi…Cứ hễ gặp em, nghe hai chữ “số là” chắc câu chuyện của “bà Tám” rồi. Tóm lại, anh còn về trông thằng nhỏ nữa.
- Ừ, thì thế này: Em có nhờ một anh công an lo cho con gái mình vào được trường trái tuyến, nhưng sau này ảnh cứ bám em riết…Em thấy rắc rối quá…
- Mặt mày sáng sủa mà cũng bị rắc rối sao? Có thiệt là gặp rắc rối không, hay là tại “khoái” người ta rồi đổ thừa.
- Thiệt - Mỹ Nhơn ấm ức, mắt chớp chớp - Anh làm như em mê trai lắm vậy…
- Có vợ con gì chưa?
- Rồi…
- Vụ này rắc rối đây! - Phan Tài sờ râu cằm, tìm hướng giải quyết.
- Làm sao bây giờ anh?
- Anh hỏi em, có phải người ta thích em hay em tưởng vậy?
- Không biết nữa…Cứ coi như em thích đi.
- Trật…biết lắm mà. Cuộc đời này không ai có thể ở vậy một mình, trống vắng lắm. -Nhưng mê người có vợ là không xong rồi…
- Cỡ tuổi em, ai cũng có vợ rồi…
- Thiếu gì “thằng” chưa vợ…Dứt khoát phải chấm dứt mối tình này…
- Em cũng biết vậy, nhưng em cảm thấy buồn. Mà nếu như tiếp diễn em sợ chuyện rối rắm sắp tới…
- Đương nhiên rồi, bây giờ em không dứt khoát nổi thì sau này đố mà dứt khoát. Cứ từ chối lời hẹn hò, ắt không ai mà đủ kiên nhẫn. Ai cũng muốn dấn thân một chút, nhưng gặp trở ngại người ta sẽ nhìn lại thôi…Cố lên đi.
- Nghe anh nói thì em nghe theo…Bây giờ thì nói chuyện anh đi!
- Chuyện gì bây giờ…
- Anh với vợ anh có hạnh phúc không?
Phan Tài thở dài, rồi chặc lưỡi:
- Cũng có một ít gút mắc, nhưng anh không màn lắm. Chủ yếu cưng thằng con…
- Xem ra anh là người bố lý tưởng.
Hễ nhắc tới con, Phan Tài muốn kể lể đủ thứ. Cũng như những ông bố khác đem con mình ra khoe khoan, nhưng tựu trung thằng nhỏ là thông minh:
- Không biết nó trở thành thần đồng không! Nó biết nói chữ nào là anh dạy nó đọc chữ ấy.
- Hay thế…
- Chưa đâu! Thằng nhỏ còn nhiều cái thông minh cực kỳ! Câu chuyện “Cô bé quàng khăn đỏ” được nhiều người kể, nhưng khi anh kể cho nó nghe thì nó nhăn nhúm…
- Sao kỳ vậy!
- Ờ…Mãi sau này anh mới biết rằng, thay vì trách cô bé quàng khăn đỏ phải nghe lời mẹ dặn…không được lang thang hái hoa bắt bướm, mà phải mang giỏ quà đến cho bà. Cô giáo mẫu giáo cũng dạy như vậy…
- Em cũng dạy con mình như vậy!
- Cả thế giới đều dạy như vậy…không thôi bị con Sói ăn thịt. Nhưng thằng con của anh không chịu. Ý nó trách là sao cô bé quàng khăn đỏ còn nhỏ mà người lớn không đi theo, cho cô bé một mình vào rừng có phải là vô trách nhiệm, lơ là với con mình không? Câu chuyện được truyền miệng từ thế hệ này đến thế hệ khác, không ai phát hiện ra tình tiết đó. Không ngờ con anh thông minh nhận ra…
Mỹ Nhơn chẳng biết nói gì với Phan Tài nữa cả, nàng chỉ hiểu người ta thường bị cuồng tín với các vĩ nhân. Còn Phan Tài thì cuồng tín với thằng con, cái bệnh này thường các bà mẹ mắc phải, cứ cho là con mình có chỉ số IQ cao hơn người khác, không ngờ Phan Tài cũng bị.
Phan Tài thấy Mỹ Nhơn im hơi không nói thêm điều gì nữa, e phá vỡ trí tưởng tượng mà mình đã “thắp lên”, nên liền không cho nàng buộc miệng:
- Khỏi phải nói rồi…Thôi anh về thôi, anh nhớ thằng nhóc rồi, thương con nên chỉ muốn mình ở cạnh thằng bé, chứ không muốn ai khác…Ngay cả mẹ nó.
- Ừ! Anh cứ về trông coi thần chì của anh đi…
15.06.2015
Chương 16
Nguồn: NXB Văn học
Nội dung thu gọn
Lần trở về trạm Phú Tân hối hả mọi người mua cổ phiếu, Mỹ Nhơn bắt gặp một cuộc đời làm nàng mũi lòng. Tuy gặp mặt nhau nhiều, nhưng Mỹ Nhơn ít để tâm đến anh, chỉ sau ngày rộ lên việc mua bán cổ phiếu thì nàng cảm thấy hết sức bức rứt. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đặng Trung Dân có một mẹ già đang trong cơn bạo bệnh, nên quyết tâm từng ngày từng giờ không tiêu xài quá trán. Là con một, nên anh không thể không lo cho người mẹ của mình
Anh chưa từng biết ăn sáng là gì? Cơm trưa thường là những bữa ăn đạm bạc nhất trong khu nghèo. Có ai biết cho chăng giữa thành phố sung túc, một người kỹ sư điện sống dưới mức nghèo khổ hơn những người tạm cư. Vẫn dành dụm chắt chiu từng đồng từng cắc để mà lo cho mẹ. Đến nay anh có hơn mười lăm năm trong ngành Điện, nơi đây lương bổng tương đối nên có thể tích cóp mỗi năm dư được chục triệu đồng. Cộng đồng người Việt Nam đâu dễ bàng quang với hoàn cảnh một mẹ già một con như vậy. Anh Chủ tịch Công đoàn Truyền tải Điện vùng 2 đã đến nhà thăm, quá mủi lòng, nên đã vận động anh em quyên góp và đồng thời cũng có ý muốn sửa chữa căn nhà dột nát. Nhưng anh bảo đủ rồi! Còn nhiều người khốn đốn hơn anh nhiều…
Một người bạn hồi nhỏ sang Mỹ đã lâu, khi về thăm cũng có cho anh ít nhiều các món quà có giá trị. Anh đem bán có thêm tiền và lại dành dụm được trong ngân hàng. Thói quen không tiêu xài làm anh không hề biết đến rượu chè, cũng như cà phê thuốc lá. Thói quen ấy quá ư là tốt cho sức khoẻ nên anh có một cơ thể cường tráng, ít bệnh hoạn nên cũng là một cách tiết kiệm nữa…Thế cho nên, anh có đến gần năm trăm triệu đồng - một số tiền thật ấn tượng, nhưng thói quen (rất dễ hiểu lầm là bần tiện) vẫn giữ anh sống dưới mức nghèo khổ.
Mẹ của anh lúc thế này lúc thế khác, có khi yếu tinh thần anh ngẫm nghĩ: “Xong cho rồi!”. Nhưng ngay sau đó anh chới với, tại sao mình có ý nghĩ như vậy…Chắc có lẽ những ngày qua thức quá, để canh chừng bà ở bệnh viện. Người mẹ, ai cũng hiểu đã sinh thành và nuôi nấng mình lớn lên, làm con phải hiểu: “Công cha như núi Thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Nay, anh chỉ canh chừng bà có vài ngày ở bệnh viện sao mà yếu sức đến thế, còn ca nghêu ngao mà chẳng hiểu gì bài hát sao? Cái nghĩa sinh thành cũng đủ trả nghĩa lại rồi, nói chi đến việc nuôi con ăn học thành tài.
Sự nhiệt tình của con trai đã níu kéo người mẹ trở lại với cuộc sống.
Bà nói:
- Con có tin trời đất không? - Bà hỏi rồi nói tiếp - không cần tin trời đất cũng không sao, nhưng hiếu nghĩa là chuyện có thực, nó là cái chất con người không thể thiếu được, rồi con sẽ thấy!- Khi bà khoẻ lại, có ý như muốn dụ dỗ điều gì đó…
Can thiệp đúng lúc giúp bà không bị lên tăng-xông, bác sĩ khen ngợi anh và cho mẹ anh xuất viện. Lần trở về nhà này, Trung Dân rất vui. Bà có vẻ khoẻ lại mà còn “minh mẫn” nữa. Số tiền nằm viện cũng không nhiều, vì anh theo dõi bệnh tình của mẹ mình từ rất lâu. Và anh không khác gì một bác sĩ giỏi, đã kịp thời thuốc thang cho mẹ đúng lúc.
Trong cái khó ló cái khôn, ít ra là người ta thường nói như vậy, hoặc giả là trong cái xui có may. Nhưng những người già thì nghĩ đến trời đất nhiều hơn, đứa con bà sống hiếu nghĩa ắt trời sẽ thấy. Bà vẫn luôn tin như vậy.
Công ty Truyền tải Điện cho phép công nhân mua cổ phiếu, căn cứ theo số năm của từng người mà cho họ quyền lợi mua với giá 10 nghìn một cổ phiếu.
Cổ phiếu còn quá mới lạ với công nhân, nên có không ít người nghi ngờ, Trong đó phần lớn có những người không có tiền để mà mua. Vì sao họ không có tiền, người cho là công nhân lãnh lương đồng nào ăn đồng nấy, người cho là con cái bệnh hoặc việc học của chúng bây giờ quá tốn kém. Mua ít thì không lời bao nhiêu nên mua chẳng nghĩa lý gì, còn mua nhiều thì với số tiền quá lớn, thời gian lại đột ngột như thế tìm đâu ra.
Nếu nói như thế, tưởng chừng Trung Dân là người ngoài cuộc, nhưng thực sự đây là dịp may mắn đến với anh. Mỹ Nhơn hối thúc:
- Mua đi anh…
Nàng còn căn dặn rằng thế này thế nọ, rằng tiền mua cổ phiếu phải là tiền dư chạy vạy ắt phải dính tới tiền vay, rằng đeo đuổi lâu ngày e không đeo đuổi nổi, đến khi có lời e đã bán rồi, cộng với tiền vay lỗ là chỗ đó.
Bấy lâu nay, Trung Dân chỉ nghĩ đến việc cổ phiếu lên sàn và điểm VN-Index là thế nào thôi, ít khi nào để ý đến “cuộc đời” của người mua cổ phiếu mà Mỹ Nhơn nói anh nghe rất chí lý. Lý giải của “cuộc đời” người mua cổ phiếu, sao nàng thông hiểu đến như vậy, trước đây ở Việt Nam mình đâu có thị trường chứng khoán bao giờ. Rằng anh đã có thói quen tằng tiện ắt không phát sinh gì cho cuộc sống của anh, một điều kiện tiên quyết cho người mua cổ phiếu… - Nàng giảng nghĩa hụt hơi như thế.
Sau mấy ngày thăm dò, anh mới hiểu ra rằng cái từ “cuộc đời” của người mua cổ phiếu tác động sâu xa giá cổ phiếu. Đây là một cái nhìn rất hay của những người nghèo khó, cẩn trọng
Trước đây, hai từ “chứng khoán”người ta nói nhiều nhưng thường người ta nói nhiều cho giới đầu tư nhiều tiền. Nay công ty dành cho công nhân mình những “suất” cổ phiếu, nhưng ít ra cũng phải có buổi Toạ đàm bàn thảo để mọi người thông suốt, chứ không phải ai mua cũng có lời.
Trước nhất nói đến người mua không có lời, nếu như những người mua tránh được điều kiện người mua không có lời thì sẽ có lời. Vì sao người mua cổ phiếu có khi không có lời.
Khi Công Ty Cổ phần Điện nào đó đưa ra thị trường chứng khoán, chắc chắn giá cổ phiếu từ 20 nghìn đến có khi 30 nghìn một cổ phiếu. Thế thì mắc mớ gì, mình mua 10 nghìn mà giá 30 nghìn lại lỗ. Nàng chỉ ra rằng vì cuộc đời của người mua cổ phiếu không đảm bảo để đợi đến lời. Bắt đầu từ lúc chạy vạy tiền, người đó đã đánh giá mình không đúng.
- Vậy thì anh không thể mua được rồi! Anh có hoàn cảnh éo le…
- Không! Chính vì hoàn cảnh éo le…cho nên, anh càng phải mua cổ phiếu…
- Em nói ít anh hiểu, sao em càng giảng giải anh càng không hiểu nhe!
Thế là Mỹ Nhơn lại phải bắt đầu lại. Nói chung nàng cũng nói lung tung, vì khác những lần trước nàng không muốn mua cổ phiếu của Trung Dân rồi bán lại cho ông chú. Nàng cảm thấy bứt rứt vì Trung Dân có hoàn cảnh khác hơn mọi người. Nhưng nàng cảm thấy tiếc nếu anh không đăng ký mua, nên nàng lòng vòng giảng giải, rồi nàng nghĩ: “ Nói ra sao cũng được, miễn có chuyện để nói hoài với anh!”.
Sau những ngày qua lại đó, Mỹ Nhơn động lòng. Nàng lẩm nhẩm : “Sao mình tính toán giỏi mà không nghĩ ra chuyện này nhỉ? Anh ấy mắc kẹt mẹ già, còn mình thì mắc kẹt đứa con…Vậy là lực lượng tương quan nhau rồi!”. Sau những lần so đo, nhưng cái chính là tình cảm con người “hướng thiện” (nàng cho là mình rất rất cao thượng). Nàng ghé thăm nhà Trung Dân thường hơn, và bón cho mẹ anh ăn từng muỗng cháo, gieo cảm tình với người mẹ già.
Phần Trung Dân, trước giờ chưa có một bóng người yêu nào. “Ai mà ưng mình”- Anh cứ luôn nhận định thiếu tự tin như thế. Căn nhà bị xiêu vẹo, mẹ già bệnh suốt nên hầu như ai liếc mắt qua hoàn cảnh đó cũng thối lui. Khi Mỹ Nhơn đút cháo cho mẹ, đưa tấm lưng đầy thịt vào mắt anh. Bỗng nghe cái cổ khô khan, cảm giác như “thịt tới miệng mà không chịu nuốt”, cũng thấy khó chịu.
Mẹ anh ăn no rồi ngủ ngay. Trung Dân liếc mắt thấy nhà vắng vẻ, lại thêm chỉ có hai người nên cho đó là cơ hội. Chưa có một mối tình nào để tập dợt nên có đòi hỏi bây giờ sẽ bị gán ngay là người bệnh hoạn. Nước hoa từ người nàng cứ thoang thoảng, mà nàng hình như cũng chẳng muốn chịu về. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mỹ Nhơn lấy một quyển truyện cũ nát ra đọc, do Trung Dân đọc bèo nhèo bấy lâu nay. Truyện đó cũng chẳng có gì hay ho, nhưng truyện nói về thứ tình cảm bạo lực. Cầm trên tay, nhưng Mỹ Nhơn chẳng đọc được chữ nghĩa nào. Nàng cứ canh chừng xem hắn có “giở trò” không? Nàng cũng suy nghĩ mông lung lắm: “mình chọc cho hắn thèm phải cưới mình thôi…mà như thế cũng không được. Sau này khi cưới về, hắn biết được chủ trương này rồi hết thương mình sao…Thôi, hắn muốn làm gì mình thì làm đi!”.
Trung Dân tỏ ý là người có tính dân chủ, mở miệng:
- Anh…Anh “dọn ổ” em nghe!
- Dọn ổ là sao? - Mỹ Nhơn hiểu hết nhưng làm bộ hỏi lại, rồi nàng tự trách: “Sao mình hỏi chi để hắn ngại ngùng, im lặng để hắn làm gì làm”.
Trung Dân đứng lên thở dài, coi bộ nặng nề lắm. Anh ra cửa đứng nhìn xa xa không còn một chút nhuệ khí nào: “Thôi, chắc là mình không ra tay được rồi! chắc phải hẹn lần sau chín mùi thêm chút nữa”.
Nhưng Mỹ Nhơn dù gì cũng có một đời chồng, chắc nghĩ mình không còn gì để nhử nữa nên lại đứng dựa người sau lưng Trung Dân. Như thế là đã hiểu rồi, anh chàng chưa biết mùi con gái là gì giờ không còn kiềm lòng được nữa. Còn Mỹ Nhơn, mấy năm qua rồi mới có cảm giác được bồi hồi như ngày xưa…
Bà mẹ lăn qua, tuy mắt mở mắt nhắm nhưng bà nói nghe rõ: “ Đã bảo chuyện trời đất là có thật rồi! Con thấy chưa”.
15.06.2015
Chương 17
Nguồn: NXB Văn học
Nội dung thu gọn
Phan Quang Thông theo đề nghị của Tổng công ty Điện Lực, bị liên đới trách nhiệm sau lần Phan Tài làm “rụng”cầu dao 177-1, bị cách chức trưởng trạm. Hắn mới được công ty điều về phòng kỹ thuật, dưới quyền anh. Nhưng bản tính hay tranh thủ tiếm quyền của hắn thì anh quá rành rồi còn gì, lại thêm hay muốn chứng minh khả năng của mình trội hơn nhiều mặt: Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Máy biến thế chỉ có rờ le bảo vệ vòng ngoài.
- Trước nó cũng chỉ được bảo vệ vòng ngoài…Cha vợ tôi gắn thêm rờle 50REF thêm lãng phí!
Phan Tài cảm giác không yên, trước mình cũng làm trưởng trạm hắn đã thay thế mình đó sao! Giờ hắn định giỡ trò gì đây, Phan Tài chặn họng để hắn đừng mượn cớ bám đuổi rờle 50REF nữa. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Một căn nhà, muốn bảo vệ không có trộm. Thiết nghĩ chỉ xây tường rào là đủ sao?
- Tường rào xét ra cũng chưa đủ chống trộm…Nhưng mình cần gì nữa chứ!- Trung Phan vô tình nói theo ý hắn.
- Nếu có vệ sĩ, chó Bẹc giê, camêra chống trộm vẫn hơn…
- Có thêm những thứ đó, càng đáng tin cậy hơn…- Phan Tài lại vô ý nói theo.
- Vậy thì gắn thêm rờle 50REF bảo vệ vòng trong đáng tin cậy hơn, sao không làm…?
Phan Tài dù sao cũng là cấp trên của hắn, cứ nói tay đôi xem hắn muốn nói gì.
- Thì đáng tin cậy và còn dự phòng nếu như con rờle 87 phía ngoài không may bị hư. Máy biến thế không còn rờle so lệch dòng nào bảo vệ.
- Thế thì tại sao trước đây gọi là lãng phí và bị cho là tham nhũng. Báo chí Phan phui…
Nhìn qua nhìn lại, Phan Tài cũng chỉ thấy gương mặt vênh váo ấy, không biết phải đáp trả ra sao. Phan Tài quyết tâm thực hiện lời Nguyên Thủ tướng căn dặn và nói với Phan Quang Thông:
- Lần này, phòng Kỹ thuật dứt khoát chỉ chấp nhận các thiết bị đồng bộ. Các điều hành viên tránh được các sự cố chủ quan, thực hiện đúng như lời Nguyên Thủ tướng phải làm sao cung cấp dòng điện liên tục để cho nhân dân thắp sáng và doanh nghiệp sản xuất.
Phan Quang Thông cũng quyết tâm không kém, tiếp tục trình bày lại sáng kiến mà hắn trình với ông Trần Chí Lý và bị cướp công:
- Muốn cung cấp dòng điện liên tục, phải gắn lại rờ-le 50REF để bảo vệ bên trong máy biến thế. Nếu không có gì bảo vệ ở vị trí đó. Máy biến thế bị cháy nổ mới càng bị gián đoạn điện. Công ty vi tính đã gắn sẵn con rờle kỹ thuật số 387, bên trong con rờle này đã có chức năng 50REF tại sao không dùng?
Phan Tài nghe qua rồi ấp úng:
- Là sao?
- Công ty vi tính cũng đã tính tiền, cũng đã có những sợi cáp quang chỉ việc đấu vào không thể gọi là lãng phí hay tham nhũng gì nữa.
- Như vậy là?- Phan Tài cảm thấy Phan Quang Thông nói rất đúng, chỉ vì mình chậm hiểu mà thôi.
- Con rờ le 50REF từng là sáng kiến của tôi, từng bị bát bỏ cho là bảo vệ vòng trong là thừa. Đó cũng là một cách nhìn. Cũng như căn nhà không cần vệ sĩ cũng như nuôi chó Bẹc giê và camêra, đó cũng thể gọi là thừa thãi. Nhưng nếu căn nhà có những thứ ấy để bảo vệ càng an tâm hơn, không sợ mất của cải quí giá trong nhà. Máy biến thế đắc tiền, cũng là bảo vệ nhưng bảo vệ thêm chặt chẽ sao không làm.
Phan Tài gật gù, thầm khen ngợi đầu óc tinh ranh của hắn. Anh chầm chậm nói:
- Sáng kiến của anh, ba vợ tôi lấy và lập công sao anh không giận.
- Giận gì, bác Trần Chí Lý biết cách thuyết phục, chứng minh được cần phải bảo vệ vòng trong cho máy biến thế bằng con rờle 50REF. Còn tôi chỉ nghĩ ra mà không làm gì, nhất là không chứng minh được cần kíp phải gắn nó vào. Người ta bát bỏ cho là lảng phí và tôi thấy nó cũng lãng phí thật.
Phan Tài đẩy chiếc ghế ngồi áp vào tường, yên lặng khá lâu không nói gì, như thể gột rữa tất cả những cái nhìn sự việc của mình bấy lâu nay. Những lấn cấn trong ngành Điện thường thì anh nhìn theo cách báo chí nêu, đúng là sự việc có cái nhìn khác thì mọi việc đều khác. Giờ Phan Quang Thông phân bua, cảm giác có gì đó anh chưa ổn thoả, còn hắn thì tinh thần vững vàng. Vậy ai đúng ai sai?
Phan Quang Thông có cái nhìn khác hơn mình nhiều và cũng thật là đúng. Khi báo chí nêu ngành Điện kêu gọi tiết kiệm điện chỉ bằng bóng đèn compac, thì càng làm cho người dân tốn kém thêm, thì Phan Tài cũng thấy vậy và cho là nghịch lý. Trong khi đó thì Phan Quang Thông chỉ tải trên đồng hồ đúng là giảm rõ rệt, dành năng lượng tiêu tốn vào bóng đèn sợi tim hoặc chiếu sáng công cộng, dùng cho sản xuất cái nào hay hơn.
Khi báo chí nêu ngành Điện độc quyền, thì Phan Tài cũng thấy rõ ràng ngành Điện độc quyền. Còn Phan Quang Thông thì cho rằng tiền tỉ đô ai dám vào mua đây, nhà doanh nghiệp nào cũng la nhưng ngán ngại nhất là khi mua sẽ bị dân đòi tiền đền các trụ cột trước chưa hề đền bù, tức khắc. Còn thuộc nhà nước thì dân đã ngã ngũ chấp nhận từ lâu rồi, lại thêm nhìn ở dạng vĩ mô: một tư nhân sẽ lên giá xuống giá thất thường, lúc cung cấp điện lúc không theo lộ trình nào: chẵng những kinh tế mà cả chính trị xáo trộn nữa là đằng khác.
Khi báo chí than trách ngành Điện cố than thở lỗ lả, mà công nhân thì thưởng nhiều. Phan Tài cũng công nhận như vậy (vì tiền thưởng Tết bao giờ cũng tương đương một chiếc xe đời mới). Còn Phan Quang Thông thì cho là dù lời hay lỗ, doanh nghiệp phải bảo đảm chế độ lương thưởng cho công nhân. Theo sản lượng điện, xã hội tiêu tốn tăng lên gấp 3 gấp 4 lần, điều hành cực nhọc gấp 3 gấp 4 lần mà lương thưởng vẫn vậy ai mà chịu. Công nhân ngành Điện không được bãi công, nhưng họ bỏ ra ngoài làm là có thật, lỡ như họ đùng đùng bỏ đi sạch thữ xem đất nước mất mát bao nhiêu tiền.
Khi báo chí công kích việc cắt cúp điện vô tội vạ, hoặc trách các quan chức trong ngành Điện không dự đoán được sản lượng điện không chính xác, Phan Quang Thông chỉ cho Phan Tài thấy rằng muốn đừng cắt cúp điện thì phải nâng công suất lên, vì muốn phát triển đất nước phải sản xuất ra nhiều sản phẩm. Muốn nâng công suất ngoài việc tìm thêm các nguồn năng lương khác, còn phải nâng cả hệ thống dây dẫn. Muốn nâng dây dẫn thì phải nâng móng trụ, muốn nâng móng trụ thì phải nâng mặt bằng, muốn nâng mặt bằng thì phải giải phóng và đền bồi mặt bằng. Ngoài ra còn phải nâng cấp và tăng công suất các trạm điện. Mà ngành Điện đi tới đâu thì người ta reo giá đất cao tới đó, họ còn nghi ngờ ngành Điện khoản này khoản nọ. Trong khi chính phủ phê duyệt giá cả cái nào ra cái đó, nếu muốn đền bù cao thì không còn vốn làm các công đoạn sau này.
Khi báo chí nêu….Một chiếc xe du lịch đời mới; thay dây dẫn điện, hoặc rờle…
Phan Quang Thông có cái nhìn khác: Một chiếc xe cũ hao tốn xăng cho 100 kí lô mét là 60 lít xăng, còn chiếc xe mới thì 18 lít. Vậy mua chiếc xe bóng lộng là lãng phí hay để chiếc cũ kia tiếp tục hao xăng; Một dây dẫn điện cũng vậy, tải điện kém ( vì nhu cầu sử dụng cao của người dân), chưa đến thời kỳ đã thay (đem về chỉ bán “ve chai”, chẵng ai dám dùng lại)) . Vậy thay dây là lãng phí hay để cho dây đó tiếp tục chịu tải cao? Khi chưa đủ tiền làm hàng rào bằng kẽm gai, khi đủ tiền xây tường nuôi chó và có cả camêra chống trộm là lãng phí hay cứ mất mát hoài là lãng phí, tương tự như vậy khi chưa đủ tiền đặt hệ thống bảo vệ máy biến thế bằng hệ thống vi tính, tạm thời gắn con rờle bảo vệ 50REF (tựa như hàng rào kẽm gai) là lãng phí hay đặt hệ thống vi tính là lãng phí… Người này không làm ,người khác làm thì họ nghi ngại cho là có tham nhũng. Những điều đó tuỳ cái nhìn khác nhau của từng người…
Phan Tài hiểu mang máng có cái gì đó mà mình hiểu chưa tới, liền gặn hỏi thêm:
- Như vậy là…
- Nhìn ở góc độ nào đó, thì ba vợ anh cũng đúng. Cần phải có con rờle bảo vệ bên trong máy biến thế…không thể gọi là lãng phí được.
- Chuyện này đã xữ rồi, thấy vậy còn rắc rối chỗ nào nhỉ? Như vậy là…?
- Công ty Vi tính đến gắn cho ta con rờ- le 50 REF bên trong con 387. Ta trả tiền cho họ, mà còn khen ngợi họ thông thái. Còn ta tự làm, được tiền một ít bỏ túi thì gọi là tham nhũng. Trên quan điểm nhìn nào đó. Ba vợ anh là người có công, chứ không có tội. Nếu như kiện lại bài báo, Mỹ Nhơn ở tù như chơi…Nhưng ông không kiện, vì cũng không đành kiện một người khổ sở nhiều rồi và anh nắm giữ ngay vị trí chủ chốt của ông, nên không cần phục chức lại. Trật tự đối với ông ấy đã được sắp xếp lại rồi, giám đốc cũng đã chấp thuận và anh cũng đã bắt tay vào việc mới.
Phan Tài nghe, bắt đầu cảm phục Phan Quang Thông. Lần này đúng là anh hiểu bạn mình sâu sắc hơn, cả hai bắt tay nhau. Trước chỉ vì có cái nhìn khác nhau mà thôi.
15.06.2015
Chương 18
Nguồn: NXB Văn học
Nội dung thu gọn
Các tờ báo lớn, vẫn đang hiện diện các bài viết phê phán ngành Điện, đúng có và mông lung cũng có. Thường xuất hiện vào mùa khô, mùa mà các hồ thủy điện thường cạn kiệt nước và thường hay cúp cắt điện đột xuất. Việc phê phán là việc của báo chí và người dân, còn ngành Điện vẫn im thinh thít. Mặc dù họ có một đội ngũ báo chí hùng mạnh, nhưng vẫn cứ im thinh thít. Tạo ra một sự bí ẩn thường thấy.
Ngành Điện là một tổ chức hết sức chặt chẽ, gần như hoàn thiện. Những nghị định nghị quyết, các văn bản gởi đi các công ty. Tức thì toàn bộ nhân viên ngành Điện làm theo răm rắp, nhân viên trong ngành Điện rất có kỷ luật và qui cũ. Toàn bộ nhân viên được ký kết không làm lộ bí mật nhà nước, tức thì không một ai muốn nói ra ngoài một điều gì.
Đội ngũ viết báo và thơ văn cũng vậy, họ dư sức viết bài phân trần với báo chí bên ngoài cho tỏ tường, dư sức giải đáp thắc mắc của mọi người dân nhưng không một ai muốn làm điều đó. Phạm vi bí mật nhà nước là như thế nào là bí mật, quả là mênh mông. Tiếc lộ một vài kỹ thuật có phải là bí mật không, kiến thức về điện là kiến thức chung của nhân loại hay cũng lại là bí mật…Tất cả chung chung, nhưng tất cả đều ký và không ai muốn nói. Chẳng thấy tài liệu nào đóng dấu “mật”, nhưng gần như ai cũng xem đó là mật.
Phan Tài cũng ký và Mỹ Nhơn cũng ký. Hai người cảm giác như họ mới là người mà ngành điện muốn ký tên xác nhận không để lộ bí mật nhà nước. Mọi người trong công ty ai cũng cho là họ viết báo và đã từng để xảy ra tin tức lọt ra ngoài cho hai nhà báo TT, nên ai cũng mong ngóng xem họ có ký không.
- Ai cũng ký, còn mình không ký là mình tự vỗ ngực “sẽ để lộ thông tin nhà nước”…Bắt buộc phải ký thôi.
- Em cũng vậy…
- Người ta trách ngành Điện cắt cúp đột xuất, không chịu đền bù…Lòng vòng bảo phải chứng minh thiệt hại. Người dân thường không thể chứng minh được, nên không thể đền bù. Nên Người dân kết luận ngành Điện độc quyền.
- Kết luận như vậy là ẩu trĩ…Thữ so sánh với vụ kiện các công ty thãi chất độc Da cam tại Việt Nam, người ta không chịu đền bù vì bảo phải chứng minh thiệt hại, vậy kết luận nước Mỹ là độc quyền hả. Thứ hai nữa, muốn không độc quyền thì phải có nhiều mô hình, chẵng hạn như dịch vụ điện thoại di động không thích thì sài mạng di động khác. Đằng này chỉ có một mạng đường dây giăng mắc khắp đất nước, không thích sài thì chọn đường dây nào khác đây. Nếu nghe lời người dân tránh hai chữ “độc quyền”, giăng mắc thêm đường dây khác có tốn kém thêm ngân sách nhà nước nữa mà thôi. Nhà nước để EVN độc lập là đúng rồi…
- Hai chúng mình là nhân viên ngành Điện, lại thêm có máu viết báo. Nhìn nhận ra vấn đề thì dễ, chỉ tội người ngoài cứ kháo nhau thế này thế nọ mãi, không hiểu cho ngành Điện…
- Đúng là nhiều tờ báo đăng tải mông lung nhiều thứ. Hôm nào, em tấn công lại họ một phen…
- Thôi đi cô nương…Mới có chồng thì lo cơm nước chồng con đàng hoàng. Trung Dân nó tốt với em không?
- Ảnh cũng tốt, nhưng ảnh cứ nói là viết báo thế nào cũng ở tù…Ảnh mà cũng quan niệm như thế thì khổ lắm…
-Cũng đúng…Có hai nhà báo TT bị bắt nhốt chưa thả…
Phan Tài cũng lo cho số phận của mình, giờ dấn thân vào nghề báo là thấy vui ít mà buồn thì nhiều. Nghĩ đến vợ con, thỉnh thoảng nghe ớn lạnh. Nếu bài viết của mình ai đó đem mổ xẻ, không thế này thì cũng thế nọ. Anh quan niệm rằng vấn đề nào mà không có mặt trái, ai đó chỉ đem mặt trái phân tích thì bài vỡ của anh rõ là có vấn đề. Chữ nghĩa không bao giờ bao quát hết sự việc, cắt ngang một phần nào đó để đánh giá, là mọi việc có thể đem ra nhạo báng. Cái trò chơi chữ đến giờ phút này Phan Tài đã quá hiểu rõ, trên giấy tờ văn bản nào cũng có chỗ hỡ, nhưng cũng có chỗ khỏa lấp để những sự việc có xảy ra là người ta đem ra căn cứ vào đó mà đối chiếu xét xử…Nói chung, cái nghề tay trái này có trục trặc gì đó, thì ảnh hưởng cả nghề tay mặt là nghề điện mình đang phục vụ công ty Truyền Tải. Con người sinh ra không được chọn thời để mà sống, nhưng con người có thể từ thời thế mà cơ bản khẳng định mình là ai. Việc gì cũng có cái lý của nó, lý do anh dấn thân vào viết lách là vì không thể bàng quang với thời cuộc. Anh đã ký kết không để lộ thông tin bí mật nhà nước, là gần như không thể nói gì nữa nhưng anh rất quan tâm đến chuyện thời sự hàng ngày và mình có thể lý giải cặn kẻ cho người dân hiểu. Không nhà báo nào có thể trả lời tỏ tường hơn những người trong ngành Điện, nhất là Phan Tài là người cầm bút và suy tư sâu nặng vừa tình vừa lý với ngành Điện. Về việc báo chí cũng như người dân muốn xóa bỏ độc quyền, Phan Tài cho rằng đó là sự suy nghĩ nông cạn. Trước đây, khi đất nước ta cố gắng xây dựng cơ chế độc quyền để bảo đảm tự chủ và an ninh quốc phòng, rồi giao cho những người đáng tin cậy quản lý và tiến triển trở thành một tập đoàn lớn có tên là EVN, thì người ta ngang ngược muốn xóa bỏ quá trình đang tiến triển ấy. Người ta nói là để cạnh tranh hơn, chất lượng hơn và nói rất là dễ như có thể làm được trong một sớm một chiều. Họ không chịu nghĩ rằng, nếu muốn cạnh tranh hơn và chất lượng hơn thì phải có thêm một mạng đường dây chằng chịt nữa. Điều đó nghĩa là tiền trong ngân sách nhà nước tiếp tục mở hầu bao vào cho thêm đường dây để được “cạnh tranh hơn”, vì chỉ có một mạng điện thì cạnh tranh với ai?
Tránh mấy từ độc quyền để đúng theo những lý luận kinh tế quả là gay góc, mà thực tế và bản chất là nên độc quyền hơn nữa cho loại hàng hóa này. Mới đây, thêm một doanh nghiệp mới vừa có khả năng tranh chấp cùng với EVN, cùng một “con chung” của Chính phủ. Tính toán hơn thiệt nhau trên lợi nhuận, dẫn đến gây gỗ nhau trên thương trường, chưa chi đã thấy “sự cạnh tranh” ấy càng dẫn bất ổn hơn là lợi lộc cho người dân. Trong khi đó, EVN đang hướng đến sự độc quyền “hoàn thiện”, bởi vì thứ hàng hóa đặc biệt này cần có sự quản lý đặc biệt. So sánh với việc cúp cắt điện trước đây quả là số lần cắt cúp giảm rất nhiều, phần lớn lý do ở khâu kỹ thuật chịu tải của thiết bị là phần nhiều (Bởi bì mọi thứ đều có tuổi thọ). Cho nên, vài lần cúp cắt trong mùa khô, thì ngay tức khắc đổ bực dọc cho ngành Điện và khăng khăng đó là sự độc quyền quả là hơi ẩu trĩ. Sự nổ lực của ngành Điện như vậy là rất lớn rồi, và đang trong quá trình hoàn thiện hơn.
Phan Tài định thần lại và nhìn báo chí nói xấu ngành Điện mình. Phan Tài vẫn còn ghiền viết báo lắm, mỗi ngày viết nhiều hơn và có thể viết nhiều đề tài khác nhau. Phan Tài cảm giác như tiền lương không đủ sài, gần như người ta nói làm cho ngành Điện lương cao nhưng tháng nào cũng như tháng nấy. Kiếm thêm chút đỉnh, cũng là một lý do trong viết báo. Đó là công việc còn để làm “chảnh” với bên vợ, xưa nay có chàng rể nào ở bên vợ có được lời nói “cứng”.
Từ ngày lấy vợ, được cha vợ ưu ái “nhượng” lại chức tước và ở hẳn trong căn nhà của cha mẹ vợ. Nhìn bề ngoài thấy như Phan Tài có được sự đầm ấm không ai hơn, lấy con gái duy nhất của ông Trần Chí Lý thì ai cũng ganh tỵ. Nhưng Phan Tài có cảm giác như mình khó thở, thiếu đi sự tự do. Nhất là đàn ông là người luôn thể hiện sự chỉ đạo, dẫn dắt. Phan Tài cảm thấy mình bị kèm cập, và gần như tất cả ý kiến gì của anh nói đều bị bát. Cho dù đó là lập luận logic nhất, nhưng cô vợ vẫn cứ không nghe mà cứ một mực là đợi cha về hay gọi điện cho ông để xin ý kiến. Tương phản giữa việc anh là trưởng phòng Kỹ Thuật hầu như xử lý sự cố rất chu đáo, ai ai cũng gần như chấp nhận những phương thức của anh đề ra, thì về nhà ngược lại cô vợ mỉa mai cho đó là nhờ cha vợ đã sắp xếp và anh chỉ thừa hưởng những kinh nghiệm đã có rồi từ người cha. Khi tất cả bên vợ biết được Phan Tài là người cung cấp tin cho báo chí chứ không phải Mỹ Nhơn, thì mọi thứ Phan Tài làm đều bị vợ mình đay nghiến, rằng cha vợ là người âm thầm chịu đựng vì hạnh phúc của con, rằng ông bị oan mà vẫn chấp nhận từ chức để nhường cho Phan Tài chức danh Trưởng phòng Kỹ Thuật. Người cha là trên hết là đương nhiên, nhưng mọi thứ khác thì vợ mình đều xem là thấp kém và Phan Tài chẳng là gì hết và anh rất ư là phiền muộn điều đó. Ngược lại, khi Phan Tài than thở với ai việc đó, thì mọi người xem như đó là việc đương nhiên. Ai ai cũng nói: “ Ở rể mà…” và xem như việc đó là bình thường.
Khi đàn ông mất sự chỉ đạo, không phát huy được tính “cầm lái” trong gia đình thì bắt đầu có những rạn nức trong hạnh phúc. Phan Tài thường tìm gặp lại Mỹ Nhơn và so sánh hạnh phúc của gia đình mình với hạnh phúc của nàng với Trung Dân, thường hỏi nàng có hạnh phúc với Trung dân không và tiếc nuối sao trước đây mình không “dũng cảm” lấy nàng làm vợ. Phan Tài suy xét lại tình yêu của mình với vợ trước đây, anh cảm giác như tính hiếu thắng đố kỵ của một gã đàn ông quyết tâm lấy một cô vợ của một người có chức tước hơn là từ tình yêu trong con tim mình. Ngay từ đầu vợ anh đã đối xử với mình như vậy rồi, đã lấn lướt và mình bao giờ cũng lép vế. Ngay từ đầu người vợ đã có tính lanh chanh, là một công nhân của nhà nước nhưng đòi hỏi mua chiếc nhẫn cưới gần cả chục triệu. Khi vợ mình sinh ra đứa con thì vợ mình càng “phát huy” tính lanh chanh ấy không thể nào chịu nỗi nữa. Phan Tài ngán ngẫm khi mỗi lần về nhà, nhưng việc đưa đón con và chơi với nó anh không sao bẵng đi ngày nào được. Người cha yêu con quá mức cũng có khi cực đoan, anh bắt con bé học sớm hơn tuổi nhưng anh cho rằng nó có phước đức vì có người cha hiểu biết. Từ ngày có con, Phan Tài sợ chết sớm, anh sợ bất trắc nào đó mà mình qua đời con bé phải sống làm sao đây và ai dạy dỗ nó, tuy bực mình vợ có khi không thèm gần gũi nhưng cũng tiếc nuối khi vợ lấy người chồng khác khi mình chết sớm, rồi con bé gặp người cha sau biết có tốt không? Đây đó báo chí đăng tải những tin mà đứa con của vợ bị cha dượng quấy rối, Phan Tài đay nghiến khi nghĩ đến cảnh tượng đó và không muốn chết sớm hơn bao giờ hết. Nhưng tâm trạng bất an mong chờ con nhanh lớn để mình dạy dỗ, để tranh thủ lúc mình còn sống thì dồn dập kiến thức gì đó con bé có thể học được. Cái gì Phan Tài cũng phân tích, không cần biết con bé có hiểu hay không, có khi quất cây vào đít con để nó nghe mình nói, thì lúc đó vợ anh giành lại con bé và anh bị đay nghiến như là một gã khùng không hơn không kém. Bị vợ xĩ vả thậm tệ, lại còn nói mình dạy con không có phương pháp, Phan Tài có lúc tức giận đá chiếc xe đạp ai đó ngán giữa đường, bị sút móng chân và đi làm bị cộp trong chiếc dày. Mấy ngày ai hỏi cũng không nói, đó là những ngày Phan Tài chỉ thích nói chuyện với Mỹ Nhơn mà thôi. Thoạt đầu thì dùng điện thoại nội bộ, có khi chơi sang móc điện thoại di động ra ca cẩm. Tựa như chưa hết ý thì gặp nhau thường xuyên hơn, và lý do đầu tiên mượn chuyện để nói đó là đề tài báo chí mà giờ hai người đều là Công tác viên của Bản tin Báo Điện Lực.
Trong cơ quan việc trao đổi giữa những người nam nữ là chuyện bình thường, nhưng giữa Phan Tài và Mỹ Nhơn trước đây ở trạm Phú Tân đã có tình ý nhau rồi, thì Trung Dân chồng của Mỹ Nhơn nghe mọi người tọc mạch thì rất là buồn phiền việc ấy. Chuyện Trung Dân ghen tuông cũng có cơ sở, phát sinh thêm mối quan hệ phức tạp vốn dĩ ở đời không có gì hoàn hảo cho lắm và người đang bị phiền phức lúc này chính là Mỹ Nhơn. Nàng hết sức là khó xử.
Không biết Trung Dân nói gì đó với Mỹ Nhơn, mà khi gặp Phan Tài nói với nàng:
- Trong góc sâu trong tâm hồn anh, cũng có ý nghĩ việc có tình cảm với em.
Nàng nói:
- Trước đây anh phá bĩnh em chưa đủ sao, giờ anh còn muốn phá em nữa…
Phan Tài thực lòng nhưng Mỹ Nhơn cho là bỡn cợt, anh hết sức buồn phiền câu nói đó.
Ở đời hiếm có việc gì suông sẽ như mình tính toán cả, nhất là việc tình cảm yêu đương giữa con người. Phan Tài biết mỗi người con gái nhìn rõ được một thứ tình cảm chắc chắn lâu dài, mới mong rằng chinh phục được họ. Mỹ Nhơn không còn là người mà anh nghĩ tới được nữa và nàng đâu dám mạo hiểm hạnh phúc đang có để đổi lại những câu nói bông đùa không chắc chắn bao nhiêu như anh đã nêu. Mặc dù trước đây hai người đã có tình cảm sâu nặng đi chăng nữa, mà không hướng tới sự bền lâu thì bây giờ nàng nói là anh là người “phá bĩnh”. Cái nhìn của phụ nữ là vậy, khi mọi thứ chắc chắn, khi anh cô đơn hoặc anh thôi vợ thì mới mong những lời lẽ đó là nói thật. Trong khi đó, phụ nữ không thích đàn ông bắt cả hai tay, thứ tình cảm yêu đương đối với phụ nữ chỉ có một mà thôi, không thể chia sẻ và cũng không thể cùng lúc vừa yêu người này và đồng thời yêu người kia được. Phan Tài cũng biết họ còn xem mình là người thiếu đứng đắn, không đáng là người để họ xem trọng nữa.
Rắc rối từ phía gia đình, mà phản xạ con người không bao giờ muốn cô đơn. Thỉnh thoảng Phan Tài muốn thẳng thắng nói rằng, mình sẵn sàng bỏ mọi thứ để bắt đầu lại với nàng nhưng cái thời điểm mà mỗi người có khác nhau, cũng như trước đây thời điểm anh chưa muốn có vợ và thời điểm yêu nàng không đúng nhịp. Giờ anh chỉ biết nhìn thời cơ trôi qua và thú nhận với riêng mình là có yêu nàng, nhưng giờ điều đó nói ra càng thêm bị khinh khi. Vả lại, Phan Tài có dám nói với Mỹ Nhơn rằng anh sẵn sàng bỏ mọi thứ để bắt đầu với nàng đâu, rằng anh yêu nàng tha thiết và vì con tim anh sẽ sống theo nhịp đập con tim ấy. Hai người cùng cơ quan, cùng làm chung với những người mà họ đang sống hạnh phúc, thử hỏi có dám mở miệng nói ra những dự tính mà xét kỹ ra chỉ thoáng một lúc trong đầu mà thôi. Tâm thức con người càng nhìn càng thấy buồn, vì ở đó luôn có những ước mơ xa vời vợi mà con người không thể với tới được. Điều đó làm cho con người ta buồn khổ và người nào cũng vậy. Luôn luôn buồn phiền,cho dù họ đã có hạnh phúc và có sự đầy đủ nhất định nào đó. Con người là như vậy, nên con người lúc nào cũng làm những việc mà mấy ai hiểu nổi. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phan Tài gặp nhiều việc căng thẳng, dồn dập: Nào trục trặc thiết bị, nào hội họp nghe những lời trách cứ từ cấp trên, nào báo chí phỏng vấn và những góp ý của người dân về việc cắt cúp điện. Báo chí không cần biết lý do gì, cứ việc cắt điện thì phản ánh. Họ nói yếu tố kỹ thuật chi chi đó không cần biết, ngành Điện phải làm như thế nào đó làm, miễn sao điện luôn luôn có và phải có chất lượng, rồi họ lại soi mói vào sự độc quyền và ngành Điện được hưởng chế độ “con cưng” của chính phủ. Người dân bị mất điện, bị đình đốn sản xuất và sinh hoạt. Bực dọc không hiểu nhiều về cơ cấu của chính phủ và cấu tạo của ngành Điện như thế nào. Họ cũng theo báo chí bươi móc những phiền toái trước đây, làm cho báo chí vài ngày gần đây luôn có những trang chỉ trích những người trong ngành Điện. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người ta hay thích chỉ trích, người ta cho rằng đang đại diện số đông quần chúng. Người ta cũng muốn thực hiện câu thành ngữ: “ Nực cười châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu ngã ai dè xe nghiên”. Người ta cho mình là châu chấu, còn ngành Điện là xe. Khi gặp những sự việc khốn đốn như vậy, sự quan tâm an ủi của gia đình rất quan trọng. Nhưng trong mối quan hệ vợ chồng, Phan Tài thường xuyên gặp cảnh lục đục…
Hạnh phúc gia đình mỗi người nâng niu, nuôi dưỡng. Phan Tài không hiểu sao người vợ đùn đẩy cho anh mọi việc. Cô nàng đỏng đảnh như lúc còn con gái, bắt anh phải quan tâm nàng từng chút một, còn mình thì mặc kệ:
- Anh có biết, tôi hay úp mặt vào gối khóc tức tửi không?
- Úp mặt vào gối, có trời mới biết.
- Đó…Anh có chịu là người vô tình không?
- Đi làm căng thẳng, lo đưa rước con đi học. Về còn phải quan tâm từng chuyện nhỏ nhặt nữa sao?
- Bởi thế tôi mới khóc, không ngờ tôi lấy một người quá vô tình.
Phan Tài thở dài ngao ngán. Trong khi mình mới là người cần quan tâm chăm sóc hơn bao giờ hết, áp lực công việc với những bất trắc đã xảy ra và báo chí đăng tải hằng ngày không thể nào nói là không biết đến. Ra đường khoát chiếc áo có huy hiệu Điện Lực, là có cái nhìn khinh rẽ khác thường hơn mọi khi. Phan Tài cảm thấy mình đang bị tù tội hơn là một quan chức trong ngành Điện.
Phan Tài buồn phiền vợ mới là người không để tâm đến mình, đằng này còn bắt bẽ là anh không quan tâm tới nàng. Tình thế vợ chồng đang có những bất hòa, sự việc tưởng chừng không đến nổi nào nhưng càng ngày càng lún sâu vào những điều cấm kỵ. Phan Tài chán ngán về nhà và thường nán lại với bạn bè tiệc tùng. Việc rước con nhờ ba vợ lo hoặc là để vợ nổi đóa tự rước. Anh bắt đầu có những biểu hiện đùn đẩy trách nhiệm nuôi con cho vợ mình, rồi đi uống bia ở mấy quán Karaoké. Một hôm anh cứ nghĩ là ba vợ ở nhà nên nhờ rước con. Ông nhờ lại con gái và ông cũng đang ở một quán nhậu có tiếp viên. Mấy người bạn của Phan Tài cũng vô tình dẫn dắt anh tới đó. Những người trong ngành nghĩ hưu có, đang làm việc gặp nhau hò hét vui say. Việc Phan Tài gặp mặt ba vợ mình tại quán Karaoké ôm là việc bất ngờ. Hai cha con nhìn nhau miễn cưỡng ngồi cùng với những người khác chung một bàn, Phan Tài chưa say nên quở trách ông Trần Chí Lý trước:
- Ba mà cũng vô đây nhậu nữa à? Mẹ mà biết được là chết…
- Về nhà thì đừng nói gì hết thì ai biết…- Những người bạn của Phan Tài nhao nhao lý lẻ.
Ông Trần Chí Lý khề khà:
- Nó mà về mét vợ tao thì tao mét vợ nó…Hà hà…Nào ngồi vào bàn đi.
Gần đây tiệc tùng tăng hai, tăng ba trở thành phương cách giao thiệp của những người thích rượu bia. Nhân viên Điện Lực cũng không thoát tình cảnh đó, rũ nhau tới những nơi cấm kỵ và đó cũng là phương cách để gây thanh thế cho mình. Họ nhậu nhẹt tới tối khuya, không say không về.
Hai cha con về cùng một giờ, mẹ vợ ra mở cửa chứ người vợ chẳng thèm để tâm đến việc đó. Nhờ về cùng một giờ, cả hai dựa dẫm vào nhau tựa như hai người đàn ông cần trao đổi gì đó ngoài quán. Mấy ngày sau, cha vợ con rể chưa nói chuyện được với nhau. Họ sợ rằng nói chuyện ra không khéo lỡ lời là lộ tẫy mọi việc cũng có, sợ rằng người này “mét” vợ người kia là lùm xùm cũng có và nhất là họ nghi kỵ lẫn nhau ai đi quán karaoké có tiếp viên ai nhiều hơn ai. Rồi họ cho mình lý lẻ để đi, rằng mọi thứ đều do nhóm bạn bày trò ra, rằng vì quan hệ ngoại giao cần thiết phải như vậy. Trong các buổi cơm gia đình ngồi đối diện với nhau là một cực hình, có cái gì đó ngăn cách giữa chàng rể và bố vợ, lườm quít nhau nhưng không ai nói ai nữa lời. Hai người đàn bà cũng cảm giác gì đó bất an khi hai người cùng về đêm hôm đó, họ trao đổi những gì ngoài quán mà không hề nghe ngóng được một thông tin gì, mà lại lườm quít nhau hơn. Lệ Mỹ không nể ai, châm chọc:
- Mấy hôm nay sao ba và anh Phan như có chuyện chẳng vui?
- Sao? Thằng Phan à…Chứ ba đâu…
- Ba ơi! Con có gì đâu, bình thường thôi mà…Còn ba…
- Trời ơi…Tôi mắc mớ gì mà kể ra…Thôi, tôi ăn cơm như vậy là đủ no rồi.
- Mấy người này nói không có chuyện gì? Chứ thực là có chuyện gì đó giấu hai mẹ con tôi chứ chẳng chơi.
- Mẹ à! Nói chung thì con còn trẻ, chứ ba già mà ba còn đi uống…
- Sao vậy!- Ông Trần Chí Lý định bước ra ngoài, nhưng nghe Phan Tài đang muốn tố cáo ông nên quay lại- Sao vậy nè! Đã thống nhất nhau là về đừng mét qua mét lại chứ. Anh thấy tôi có nói gì đâu…
- Nhưng con có nói gì đâu…Con chỉ nói là ba hôm đó đi nhậu nhiều. Ba có tuổi nhậu say mèm là không tốt. Con trẻ thì còn sức…
- Ý cậu nói còn sức là còn đi ra đó nhiều lần nữa được sao. Nói cho cậu biết là tôi mà thấy cậu vào đó nữa là không xong với tôi đâu.
Lúc này, Phan Tài cúi gầm vào chén cơm, mình chỉ định nói qua quít đánh lừa hai người đàn bà cho có chuyện nói, ai dè ông bố vợ không hiểu ý tưởng anh đang xăm xoi ông. Sự thể đã lồ lộ, Lệ Mỹ ngồi nhìn vào mặt Phan Tài, rồi đay nghiến:
- Nói cho anh biết nha! Trong phòng tôi hỗm rày cũng có người nói vu vơ nhưng tôi nghe hiểu hết rồi đó. Có ai kháo nhau là, hai cha con đi uống bia ôm, rồi còn giao ước: “Mày mà mét vợ tao là tao mét vợ mày”. Có vậy không?
Bấy giờ Phan Tài biết vợ biết tất, biết chắc đó là lời mở đầu nên Phan Tài quày quả lùa cơm nhanh vào miệng và chuồn nhanh vào phòng. Nhưng cô vợ cũng tức tốc đi phía sau mở đài hết volume, đay nghiến từng chuyện một:
- Anh vào đó rồi về lây bệnh cho vợ con, anh sung sướng gì ở đó…Anh muốn hại tôi chết sớm vì bệnh Sida phải không? Anh tàn ác tàn nhẫn vô nhân đạo, anh là con thú chứ không phải con người, anh nghĩ tôi già rồi chắc…
Ông Trần Chí Lý nhìn lại, mỉm cười cho đáng đời cái thằng rể hư thân mất nết. Nhưng ông cũng không hơn gì Phan Tài, vừa mỉm cười méo xệch thì bà nhà ông lôi ông vào phòng:
- Ông vào đây! Ông nghĩ sao vậy, già rồi phải để đạo đức cho con cháu chứ, ông với thằng rể cùng vào đó thì nó còn coi ông là gì.
Ông Trần Chí Lý bị lôi vào trong phòng, trong nhà chỉ còn nghe tiếng hai người đàn bà la thét.
Sau ngày đó, Phan Tài ôm vài bộ đồ vào cơ quan nằm ngủ. Sự thể thế này rồi anh chưa biết tính ra sao, và sự việc cả phòng ai cũng biết anh bị vợ đuổi. Hạnh phúc mỗi người giống nhau, nhưng bất hạnh mỗi người khác nhau. Phan Tài cố giấu diếm bao nhiêu chuyện phiền toái của mình, thì gần như bị mọi người biết sạch. Nhất là hai vợ chồng cùng cơ quan, ai biết được người kia có giữ kín cho mình, nên Phan Tài nghe một người hỏi như muốn tan nát lòng:
- Anh ngủ ở cơ quan chắc là đi uống bia ôm bị vợ đuổi hả?
Phan Tài cắn răng lại không mở lời một câu, cái mà anh sợ lộ ra thì lại vịt tẹt trong cơ quan. Người mà Phan Tài sợ nhất để nghe chuyện này không hiểu sao lại là Mỹ Nhơn.
Mấy ngày sau, phòng Kỹ Thuật mai mắn nhận được giấy mời từ ban A (Công Ty Điện Lực), cắt cử người cùng đại diện sang Ấn Độ để thí nghiệm máy biến thế do họ đặt hàng cho một trạm biến điện sắp lên, do hãng chế tạo máy biến thế Crompton Greeves. Phan Tài có vị trí là Trưởng phòng Kỹ Thuật, lại thêm đang có vấn đề với gia đình vợ. Cho nên, quyết định từ phía giám đốc để anh đại diện đi kiểm tra không làm ai bất ngờ.
Đi đông đi tây không hay bằng đi Ấn Độ: Đất nước Ấn Độ kỳ bí và là nơi khởi nguồn của nhiều Tôn giáo trên thế giới. Văn minh Ấn Độ là một nền văn minh xa xưa nhất và ở đấy còn chứa đựng một số tập tục rất độc đáo. Sông Hằng của người Ấn Độ, con sông mà người dân ở đó sùng bái như dòng sữa trong vắt khởi nguồn từ đỉnh Himalaya. Mọi người xem con sông là linh thiêng, tắm mát cho mình và còn gột rửa bao tội lỗi. Người Ấn Độ bao giờ cũng nghĩ mình là người có tội, nghĩa là bao giờ họ cũng nghĩ về họ trước. Tựa như câu nói ở Việt Nam: "Trách ta trước hãy trách người" và có lẻ vì vậy mà anh ảnh hưởng nhiều trong chuyến đi ấy.
Trong các nước đang phát triển, Công nghệ thông tin Ấn Độ thuộc hàng tiên tiến nhất thế giới. Nền Công nghiệp đang từng lúc phát triển vượt bậc chưa từng thấy và họ có thể sánh ngang bằng một vài nước Tây Âu. Đặt hàng mua máy biến thế và được đi sang ấy xem thí nghiệm trước khi chở về. Phan Tài tỉ mỉ từng hạng mục một, không quên công việc là trên hết. Anh không phụ lòng công ty, đặt những thắc mắc khi thấy có những khác biệt theo bảng hợp đồng đặt mua máy trước đó. Đoàn công tác đã kiểm tra các hồ sơ do nhà thầu cung cấp liên quan đến các hạng mục đã được thử nghiệm ở từng công đoạn trong quá trình chế tạo các máy biến thế, các hồ sơ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ của các phụ kiện được sử dụng để lắp đặt trên các MBT. Kết quả: các hồ sơ phù hợp cơ bản với các nội dung nêu trong hợp đồng.
Từ khi ra nước ngoài, Phan Tài bỗng có cái nhìn hay thâu tóm và gỏn gọn mọi việc. Tóm tắt cuộc đời của mình như xâu chuỗi trong tay mấy thầy tu, họ lần từng hạt còn anh lần từng tình huống từng quá trình mình làm việc trong ngành Điện.
- Làm gì làm..."Ăn cơm quan, cũng phải múa ngang múa dọc". Anh lẩm bẩm tự nhũ.
Anh cảm thấy mình có gì đó may mắn, được cất nhắc lên chức nhanh hơn các đồng nghiệp khác. Không chừng, lần trở về này mình vọt "cái vèo" tới Tổng thì sao? Coi bộ, mình phải chuẩn bị trước tình huống này, phải có kế sách gì đó chuẩn bị trước mới được. Phan Tài cảm thấy mình may mắn từ khi gặp Nguyên Thủ tướng, dù ở nơi không đáng gặp lắm...Thế mà còn lên "vèo vèo". Nếu như lần này ra Tổng, sẽ gặp ngài ở một nơi đường hoàng hơn, sẽ trình bày khái niệm An Ninh năng lượng mới, bằng một khái niệm được đặt tên "Tu hú trong tổ chim sâu" mà mình ưu tư bấy lâu nay. Tâm huyết với ngành Điện, nên anh quyết sẽ trình bày ý kiến ấy.
Phan Tài thì thào tập dợt: "Thưa ngài! Nếu như không định nghĩa rõ ràng lại An ninh năng lượng ắt EVN sẽ mãi mãi thiếu điện".
" Vậy thì anh định nghĩa lại thế nào?"- Chắc chắn Nguyên Thủ tướng sẽ hỏi lại, rồi nhắm mắt lại như ngủ (Bởi vì các chuyên gia đã cảnh báo hoài ông nghe mãi cũng chán). Phan Tài tưởng tượng ra như vậy, nên nghĩ cách phải làm sao thu hút sự tập trung của Nguyên Thủ tướng ngay từ đầu.
" Dạ! Nếu như cung cấp điện như cách thức xưa nay, ắt EVN sẽ luôn luôn thiếu điện. Bởi vì có con tú hú trong tổ chim sâu". Phan Tài biết Nguyên Thủ tướng sẽ mở mắt ngạc nhiên nhìn mình, mình sẽ trình bày khái niệm ấy cho Nguyên Thủ tướng nghe. Phan Tài biết khái niệm diễn giải rất khó, rằng tình hình thiếu điện với tu hú có mắc mớ gì với nhau đâu, nhưng anh cố dùng khái niệm ấy giải thích cho Nguyên Thủ tướng nghe.
" Trong tự nhiên, chim sâu rất siêng năng làm tổ. Cần mẫn tha từng cọng rơm, cọng cỏ dệt thành một tổ ấm, rồi đẻ trứng vào đó để ấp. Chim sâu đẻ trứng và bắt đầu đẻ trứng cho mình. Nhưng có một con chim tu hú, tranh thủ đẻ một quả trứng của mình vào. Chim sâu không hay biết, ấp cả trứng ấy và nở trước. Chim tu hú con chưa gì đã là tên gian manh, tranh thủ chim sâu cả bố và mẹ tìm mồi mớm cho mình. Nó đẩy mấy trứng chưa nở của chim sâu rơi xuống đất, để một mình được chăm sóc chu tất hơn, ăn không biết bao nhiêu là no, nên bố mẹ chim sâu cứ bay đi bay về tổ không biết bao nhiêu lần.
Tốc độ ăn của con tu hú càng lúc càng mạnh, vợ chồng chim sâu thấy con lớn nhanh cũng mừng và còn có thể trạng to gấp ba gấp bốn lần mình. Tội nghiệp vợ chồng chim sâu muốn kiệt sức, ăn không dám ăn phải dành dụm cho chim tu hú ăn suốt. Đến lúc tu hú chập chững vỗ cánh, đôi vợ chồng chim sâu dạy nó bay. Nó đập cánh một lúc, rồi bay đi không bao giờ ngoảnh lại".
Phan Tài nghĩ ngợi đến đó, biết là Nguyên Thủ tướng sẽ nói là biết vài trường hợp đó ngoài tự nhiên, nhưng có mắc mớ gì tới EVN.
" Thưa ngài! Trước đây ta mời gọi đầu tư nước ngoài vào Việt Nam, ta cũng dự liệu được lượng điện cho tương lai. Thế nhưng, càng lo thì càng thiếu hụt điện.
Cứ cái đà này thì các địa phương sẽ tiếp tục cằn nhằn EVN, họ cho là mình có cái quyền đó. Vì họ đã "trải thảm đỏ" mời các nhà đầu vào, mở các khu công nghiệp được cho là giải quyết công ăn chuyện làm, đưa nhiều tiêu chí hấp dẫn khác, đẩy chỉ tiêu lên cao để hòng theo kịp các tỉnh khác, chẳng thiết gì nguồn điện năng mà đáng lẻ ra họ phải tự định lấy nhưng họ cứ mặc nhiên và xem đó là trách nhiệm của ngành Điện phải lo cho họ. Chi phí trong nước điện rẻ hơn các nước khu vực nên các doanh nghiệp nước ngoài cứ thoải mái mà dùng, không cần thiết đầu tư công nghệ vào các khu vực ấy tiêu tốn điện năng cao hay không. Vô tình, Việt Nam là bãi tập trung các máy móc công nghệ lạc hậu.
Khái niệm an ninh năng lượng nên định nghĩa lại. Thay vì các doanh nghiệp, các khu chế xuất tự nghĩ mình có quyền sử dụng điện rẻ của nước nhà, thì họ phải tự mà tìm nguồn điện cấp cho mình. Tựa như nhánh xương cá nhưng mỗi nơi có quyền hoạch định riêng, trục xương sống bắc- nam giờ mới là trục chính của An ninh Năng lượng. Cũng như, khái niệm an ninh lương thực, có dự trữ mới có cứu đói đúng lúc đúng thì. EVN không có nguồn dự trữ nào, mà còn ôm đồm ắt nhiệm vụ sẽ không hoàn thành.
Hiện trạng Lượng điện năng dư thừa bán điện cho EVN rồi vòng lại khu công nghiệp ấy với giá rẽ mạt, để cung cấp cho các máy móc cũ kỹ đó là một bất công đối với EVN. Tựa như, sau khi đẩy những quả trứng chim non đi, họ trở thành con chim tu hú ăn no béo bụng. Còn EVN thì cứ như con chim sâu, cắm đầu cắm cổ chạy ăn từng bửa nhưng không bao giờ đủ. Thay vì nộp vào ngân sách mỗi năm, nhưng ngân sách tiếp tục đổ ra để "hoàn thiện" chiến lược An ninh Điện năng. Nhưng chắc chắn không bao giờ đủ điện, vì quá "vô tư" nên chim tu hú sẽ tiếp tục đẻ nhiều trứng vào tổ chim sâu. Bây giờ, một tổ có nhiều chim tu hú con, chắc chắn chim sâu bố mẹ không bao giờ lo xuể. Một lúc nào đó, sớm muộn sẽ gãy đổ.
Muốn tránh những trường hợp như vậy, ngay từ đầu một khu công nghiệp phải tự hoạnh định cho mình. Những nhà máy phát điện ở mỗi địa phương phải tự đặt nền móng cho nguồn tương ứng, họ phải có trách nhiệm cung cấp một vùng rộng lớn cho cả sinh hoạt công nhân của họ. Nhà nước không can dự vào giá cả, ngay cả giá điện tự họ thiết lập không can thiệp. . .Bởi vì, họ đưa giá cao, ắt người tiêu thụ sẽ đầu tư sang khu vực khác, như thế mới gọi là cạnh tranh. Có làm như thế, "trải thảm đỏ" sẽ được chọn lọc. Người ta mới đưa máy móc tối tân, ít tiêu tốn điện. Lại thêm chọn lựa vùng cạnh tranh đúng nghĩa. Các nhà máy điện sẽ mọc lên như nấm, nhiều cách nhiều kiểu từ gió hoặc từ sóng biển, để giá cả cạnh tranh hơn...
Như vậy mới gọi là cạnh trạnh lành mạnh và EVN không trở thành là doanh nghiệp độc quyền, mà là người "cảnh sát" canh phòng phòng khi thiếu điện cục bộ nơi nào đó thì ứng cứu ngay. EVN cho thuê cột điện và ứng cứu với giá cũng đặc biệt, đôi khi có sự cố lượng hao hụt thất thoát cũng phải tính vào giá truyền tải.
Với giá điện như hiện nay, các khu chế xuất- công nghiệp dù có dư thừa cũng chẳng dại gì lo cho lượng điện thiếu hụt tại chỗ. Họ bán cho EVN giá cao, rồi EVN cung cấp điện lại cho họ giá rẻ. Dùng từ "móc túi" hơi quá, nhưng có đến hai lần người dân bị mất tiền của mình.
Thời tiết Ấn Độ rất nóng, nên họ lo đoàn Việt Nam từng chút một. Một người trong phái đoàn tới đưa cho Phan Tài một týp kem. Phan Tài cứ lo nghĩ về chuyện gặp Nguyên Thủ tướng. Anh nghĩ mình trình bày như thế Nguyên Thủ tướng sẽ khen ngợi, hít một hơi dài khoan khoái, không hay mấy bà chị cùng Đoàn bước tới cằn nhằn:
- Chưa thấy ai lớn cái đầu như anh, ăn để kem tèm lem vậy nè... làm mất thể diện đoàn Việt Nam mình.
Lúc này, Phan Tài mới hay kem chảy ra tứ tung trên tay. Họa chăng mấy đứa bé đang đùa nghịch với mấy con chim bồ cầu, nhìn xem anh có ý...đồng cảm. Phan Tài lại nghĩ: " Ăn kem còn dính tay tè lè... còn gặp Nguyên Thủ tướng làm gì. Ra Tổng có hay ho gì, ở nhà chơi với mẹ con nó thôi."
Sau những ngày làm việc căng thẳng, phái đoàn được một chuyến tham quan đền Taj Manhal lộng lẫy, cố nắm bắt cảm xúc từ chuyến đi thực tế ấy. Đền Taj Manhal- một kiệt tác của nhân loại và của thế giới. Đến hôm nay vẫn lồng lộng, kỳ vỹ. Công viên được lát gạch hoa văn đỏ, bao bọc bởi những hàng cây kiễng rất cầu kỳ. Không còn tiếng khen nào hơn tự đáy lòng thán phục một công trình vĩ đại, của một nhà Vua yêu thương tặng cho Hoàng Hậu quá cố. Không còn tiếng khen nào hơn khi một người đàn ông chung thuỷ yêu thương vợ mình đến như vậy, ngôi đền và câu chuyện tình yêu lung lay lòng người. Phái đoàn dạo bước đến đâu đều trầm trồ khen ngợi đến đó và quả thực đức tính thuỷ chung của người Ấn Độ không nơi nào bằng. Mọi người giây phút nhớ về gia đình, khát khao được yêu thương vợ mình được như vậy. Người hướng dẫn ngợi ca đức Vua của mình xong, nói với phái đoàn vài câu: " Người Ấn Độ rất tôn trọng tình yêu đôi lứa và rất tôn trọng hạnh phúc gia đình". Trong tận thâm tâm, Phan Tài cảm thấy mình hơi buồn vì sang tới tận Ấn Độ mới hiểu lỗi của mình là quá đáng, không thể tha thứ được. Kết tóc se duyên với nhau kiểu gì thì cũng phải cố gắng sống chung thủy với nhau trọn đời. Phan Tài thấy mình nhớ vợ khôn xiết, anh nhìn đền Taj Manhal thấy mình còn hơn cả vua nữa: "Tuy vợ mình trằn ăn trăn quấn, nhưng... còn sống". Phan Tài quyết lần đi Ấn Độ về làm lành với bà xã, rũ nhau ăn kem. Truyện "Vầng Quang " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vợ mình...có thấy ăn kem chảy... còn khen nữa chứ không kết tội như mấy bà chị này đâu...Thôi, mục đích con người ta sống là có công ăn việc làm ổn định, để nuôi vợ nuôi con chứ mình muốn gì nữa đây?