Một tác phẩm mang màu sắc thần bí, bí ẩn cùng nhiều chi tiết độc đáo, gay cấn giúp độc giả trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau khi khám phá từng chi tiết của truyện. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nội dung của tác phẩm nói về một chàng thanh niên có tài năng hơn người bị lừa gạt, bị hại chết, thế nhưng cậu ta đã sống lại và sinh sống ở trong khu vực nội thành. Trở lại với cuộc sống cậu thay đổi 180 độ, không chuyện ác nào mà không làm, từ việc nhỏ cho đến việc lớn.
Không phải rồng ở sông, không biết kiềm chế sự kiêu ngạo của mình. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một tác phẩm đạt được lượt view rất cao ở Trung Quốc, mời các bạn đón đọc.
14.08.2014
Chương 1 - Khiến cho mỹ nữ không phục tùng Dịch: Dương Trúc Nguồn: ST
Nội dung thu gọn
- Sư phụ, tu luyện song tu với sư phụ có thể giúp ta đột phá đến Trúc Cơ à?
Trương Thiên mắt mở to, lông mi dựng ngược lên nghĩ cuối cùng mình cũng có thể đột phá Bình Cảnh, bước vào tu chân cảnh giới ở tầng cao hơn nên trên mặt tươi cười rạng rỡ. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đột nhiên nụ cười của hắn chợt tắt.
Tửu điếm Như Gia.
Trương Thiên vừa mới tròn hai mươi tuổi, nằm gọn gàng trên cái giường lớn, tứ chi thư giãn, thả lỏng, hơi thở hổn hển.
Những bản nhạc được tấu lên với âm thanh chán tệ được truyền vào trong phòng.
- Anh là một thằng khốn, đê tiện.
Bỗng nhiên mỹ nữ đang nằm trong lòng Trương Thiên bật khóc, hai mắt đẫm lệ, lắc lắc bả vai ngọ nguậy.
Trương Thiên sửng sốt vì nghĩ rằng thực lực của sư phụ kia không ổn định vì tự hắn trong bảy giây phải cung cấp sinh khí của mình vậy mà ngay cả công pháp cũng sắp biến mất nên vội vàng ngăn lại:
- Sư phụ cẩn thận, công pháp chưa hoàn thành nên không thể rời đi được, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Nói xong nâng cao tay lên và nhanh chóng hạ xuống người cô gái kia, giã liên tục.
- Bốp, bốp, bốp.
- Tốt lắm sư phụ, đồ đệ đã giúp người tán công xong.
- Bốp.
Dưới sự "tấn công" nữ tử kia đỏ mặt, nước mắt rơi càng nhiều, nóng mặt tát một cái như trời giáng vào mặt Trương Thiên:
- Đứa con riêng của Lý gia mà dám làm nhục ta thì cẩn thận ta chôn chung cả nhà ngươi.
Nói xong nữ tử vùng vẫy chạy xuống mặt đất vội vàng nhặt quần áo và mặc vào, sau đó hai tay mảnh khảnh ôm lấy chân ngồi xổm ở góc tường khóc nức nở.
Cái tát giống như sấm sét bổ trúng người khiến đầu óc hắn choáng váng, trí nhớ của hắn như được mở toang ra, vô số thông tin xa lạ tuôn trào ra khiến đầu hắn bị quá tải và có cảm giác sắp bị nổ tung.
Đợi con nhức đầu kia đi qua thì hắn mới hiểu được những gì vừa xảy ra, hắn đã được sinh ra một lần nữa.
Trương Thiên vốn dĩ không phải người ở thế giới này, chỗ của hắn trước đây gồm có những tu chân vũ trụ, họ có thể bay lên trời, xuống mặt đất, trường sinh bất tử.
Còn hắn chính là một tu chân vũ trụ có thiên phú của người tu chân nhưng đáng tiếc xuất thân của hắn hèn mọn, tu luyện ba trăm năm cũng không thể đột phá được, chỉ dừng lại ở Trúc Cơ kì.
Thân là đệ tử ngoại môn của Tu Chân Giới nên tiền đồ của Trương Thiên có thể đi xa đến cực điểm, nhưng không ngờ là đại nạn giáng xuống khi có một nữ sư tổ xuất hiện ở tông môn tên là Tao Lãng, lừa gạt hắn tu luyện song tu công pháp và hứa hẹn nhận hắn làm đệ tử. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đối mặt với việc tuổi thọ sắp hết nên Trương Thiên bất đắc dĩ phải nghe theo lời Tao sư phụ tiến hành song tu, kết quả là đã mạo phạm sư phụ, suýt bị giết.
- Ngươi chính là Tao hồ ly, sớm hay muộn gì cũng có ngày ta bắt người đến cho đệ tử ngoại môn hưởng thụ, dám lừa gạt hút sinh lực của ta.
Trương Thiên chửi ầm lên, bất mãn nhưng vẫn hi vọng sư phụ Tao Lãng xinh đẹp kia có thể cùng chơi đùa với hắn.
Tạo hóa trêu người hắn, vốn dĩ Trương Thiên đã đi đời nhà ma từ lâu, nhưng khi đến trái đất này thì đại tộc Lý gia chưa bao giờ thừa nhận một đứa con hoang như hắn.
Thật trùng hợp, thân phận của hắn không được gia tộc thừa nhận nên bất đắc dĩ đành phải để theo họ mẹ là Cổ Trương Thiên.
Suy nghĩ đơn giản một chút khiến cơ mặt hắn giãn ra, khóe miệng run rẩy"
- Ta là một đứa lớn mật, là một đứa con hoang được mặc quần áo lụa là, nhưng đến năm tám tuổi đột nhiên có bệnh nên sức khỏe suy yếu, thể chất không đủ để mỗi ngày chơi đùa với một nữ nhân đâu, ngươi xứng đáng bị mất mạng vậy mà lại còn ngồi đó khóc lóc.
Không hiểu chuyện gì xảy ra nên hắn lấy cái khăn trải giường màu đỏ quấn lên người, chân bắt chéo hỏi:
- Ngươi là ai? Lại còn dám diệt cả nhà ta, biết cha ta là ai không? Hăm dọa ngươi và thậm chí là hãm hại ngươi đấy, tin hay không thì tùy ngươi.
Cũng không phải khuếch đại mình là người độc ác, nhưng dù sao cũng chính hắn là người cướp đi mất lần đầu tiên của người ta nên thấy có chút áy náy.
Cũng không biết tại sao hắn lại được thừa hưởng tính cách mạnh mẽ, tỉnh táo nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói thêm:
- Nếu muốn tiền thì ta có thể cho ngươi hai vạn, nếu ngươi không báo thù, tuy nhiên ngươi cũng nên biết rằng đó là việc không nên làm, đến lúc đó người bị hại chắc chắn không phải là ta.
Nghe thấy Trương Thiên nói như vậy thì nữ tử kia nhất thời khóc rống lên:
- Trương Thiên, ngươi không biết xấu hổ là gì à, có tin là hôm nay Hàn Mộng Di ta làm cho ngươi biến mất khỏi thế giới này không?
- Đại tiểu thư Hàn gia. Người đàn bà này lại là đại tiểu thư của Hàn gia.
14.08.2014
Chương 2 – Lão cha Tiện Nghi Dịch: Dương Trúc Nguồn: ST
Nội dung thu gọn
Hàn gia và Lý gia giống nhau ở chỗ đều là đại tộc ở Yến Kinh, thế lực bên trong vô cùng lớn, bất luận là ở quan trường hay những hoạt động ngầm thì có thể một tay che trời, hai nhà này chỉ cần hắt xì hơi là cả Yến Kinh run rẩy.
Cặp đùi trắng như ngọc của Hàn Mộng Di thon dài, nõn nà, cô rất thông minh, lại là con của vợ cả nên trong Hàn gia từ trên xuống dưới đều yêu mến cô.
Còn hắn lại là con hoang của Lý gia, nếu không phải vì cha hắn còn nhớ đến một chút tình nghĩa với mẹ hắn thì có lẽ hắn chết cũng không ai quan tâm, sự chênh lệch về thân phận hai người như thế nào thì không cần nói ai cũng biết. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nếu có được tu vi trước đây thì đừng nói là đại tiểu thư Hàn gia mà cho dù có đem của gia tộc Hàn gia đến Trương Thiên cũng không thèm nhìn đến, dù sao thì đối phương cũng chỉ là người phàm thôi.
Vấn đề là sau khi sống lại thì công pháp toàn thân đã bị phân tán, bản thân không giống với người thường, thậm chí thân thể hắn suy yếu vì bệnh tật, chỉ cần là một người trưởng thành nào đó cũng có thể bóp chết được hắn.
Ăn gan hùm mới dám ngủ với Hàn Mộng Di, Trương Thiên tạm thời không lí giải nổi chuyện kì quái ấy.
- Reng reng...
Ngay lúc này trong đầu Trương Thiên có một tiếng chuông dễ nghe vang lên, Trương Thiên cúi đầu nhìn xuống thì thấy âm thanh đó phát ra từ một cái hộp nhỏ trên gối.
Hắn biết cái này là điện thoại di động, và cũng biết cách sử dụng, chỉ cần nhấn một cái nút nghe là được, đầu dây bên kia ngay lập tức vang lên giọng nói phẫn nộ:
- Thằng nhóc này đúng là to gan lớn mật, dám đánh đại tiểu thư của Hàn gia, rốt cuộc là mày muốn gì? Cha cảnh cáo mày, nếu mày dám làm chuyện xằng bậy thì nhất định ta sẽ tự tay chôn sống mày.
- Tút, tút, tút...
- Lão gia này, dù sao cũng là người tu chân sao lại lớn giọng với ta như vậy?
Hắn tắt điện thoại, tâm trạng có chút phiền muộn, cuộc điện thoại đó là của lão cha Tiện Nghi, hắn biết toàn bộ người trong nhà thì chỉ có cha và mẹ là đau lòng vì hắn nên bây giờ mới gọi điện nhắc nhở thì Trương Thiên đã lỡ làm chuyện xằng bậy rồi.
Hắn mặc quần áo vào, nhíu mày lại, phát hiện ra có chuyện gì đó bất thường.
Đột nhiên mắt hắn lóe sáng lên:
- Có người gài bẫy ta.
Hắn tới đây là do đại ca hắn mời, nói là có nữ nhân muốn chia sẻ cho em trai nhưng ai ngờ lại là đại tiểu thư Hàn Mộng Di của Hàn gia ở Yến Kinh.
Quan trọng nhất là khi mọi việc vừa mới xảy ra thì người trong nhà đã biết chuyện, nói cách khác thì đó là sự sỉ nhục sự thông minh của người khác, còn hắn thì không đề phòng nên mới bị lừa như vậy.
Dù sao Trương Thiên cũng sống mấy trăm năm ở Tu Chân Giới tàn khốc nên lối suy nghĩ cũng không phải tầm thường, sau một lúc ngẫm nghĩ thì đã biết được ai đứng sau giật dây.
- Reng reng....
Điện thoại lại đổ chuông, vẫn là cha Tiện Nghi của hắn, Trương Thiên nhíu mày, đầu dây bên kia lại là những câu chửi bới xối xả:
- Đồ ranh con, dám tắt điện thoại của ta, chán sống à? Dòng họ đã biết chuyện tốt đẹpmày vừa làm rồi, trong buổi trưa này vác xác về nhà cho ta, nếu không có chết ở trên đường cũng đừng nói là con của ta. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong lòng chợt thấy ấm áp, chỉ có lão cha già Tiện Nghi kia trên đời này là còn quan tâm đến hắn, lấy lại tinh thần Trương Thiên trầm ngâm một lát rồi nói: Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được, con biết rồi.
Hiện tại Trương Thiên đã chính thức tiếp nhận thân phận mới, ông trời cho hắn sinh ra lần thứ hai, hắn tuyệt đối không phụ ân điển của ông trời ban cho.
Đầu dây bên kia nghe Trương Thiên nói một cách bình tĩnh như vậy thì kinh ngạc:
- Tai họa giáng xuống đầu mà thằng nhãi này sao có thể bình tĩnh như vậy chứ?
Cũng khó trách, trước đây Trương Thiên gây ra lỗi đều do người mẹ quá cố đến tìm ông xin tha thứ, bây giờ hắn gây ra tội lớn như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh khiến cha hắn nghi ngờ là hắn sợ đến mức ngây người ra rồi cũng nên.
Sau khi tắt điện thoại thì Trương Thiên nhìn Hàn Mộng Di đang cuộn tròn người ở góc tưởng, cả người run lên.
- Chuyện kia, Mộng Di à....
- Ngươi vừa mới nằm mơ đấy, cả nhà ngươi đều nằm mơ cả.
Trương Thiên ngẩn người ra, giải thích:
- Không phải, chuyện kia không phải là tôi cố ý, tôi làm vậy cũng là do bị người ta hãm hại, thực ra.....
Đáp lại Trương Thiên, Hàn Mộng Di vẫn rống lên giận dữ:
- Tên khốn ngươi không phải là đàn ông, ngủ với ta còn không dám thừa nhận.
Để cho cô gái kia chửi bởi một hồi thì Trương Thiên đập tay xuống bàn rồi nói:
- Lúc nãy ngủ với ngươi, ngươi ôm chặt ta thì sao? Ngươi có phải là đại tiểu thư của Hàn gia thật hay không còn chưa biết nhưng ta chính là thiếu gia của Lý gia, đợi đến lúc giải quyết xong những rắc rối ta sẽ đến nhà ngươi cầu hôn.
Nói xong câu đó với Hàn Mộng Di thì Trương Thiên mặc cho xong quần áo và mở cửa phòng lách người đi ra.
Không một chút chậm trễ, Trương Thiên xuống phía dưới bãi đỗ xe, đi tới chiếc Porsche 911, khởi động xe và chạy thẳng đến Lý gia ở Yến Kinh.
Vừa mới bước vào cửa lớn của Lý gia thì Trương Thiên theo bản năng nhận thấy một bầu không khí căng thẳng trong nhà.
Hắn biết, bước qua cánh cửa này thì sẽ có một cơn cuồng phong bão táp đang đợi hắn.
Thở hắt ra một hơi, lúc hắn bước vào phòng khách thì phát hiện ra hình như cả dòng họ Lý đều có mặt đầy đủ, chính là cha hắn, vài vị thúc bá, anh em họ đang ngồi ở đại sảnh.
Ngoài bộ mặt giận dữ của lão cha Tiện Nghi ra thì những người khác đều tỏ ra vui mừng khi hắn gặp nạn.
- Đệ đệ à, ngươi cũng hơi quá đáng rồi đó, đùa giỡn với phụ nữ bên ngoài cũng cần phải tỉnh táo một chút chứ, chuyện này ca ca không giúp được ngươi rồi.
14.08.2014
Chương 3 - Ngươi không còn là người Lí gia Dịch: Dương Trúc Nguồn: ST
Nội dung thu gọn
Nghe tiếng quay lại nhìn thì người đang nói là một gã thanh niên có diện mạo cũng gần giống với hắn, nhưng khóe miệng kèm theo nụ cười chế giễu. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Két két...
Quả đấm cửa chuyển động, hắn biết đây chính là người đã mang Hàn Mộng Di đến phòng hắn, lại còn chuốc cho hắn say mèm, đường ca Lí Sát.
Lí Sát khác với những người còn lại, bên ngoài không nói gì nhưng lại luôn ngầm vu oan hãm hại hắn, nếu không phải từ trước giờ Hoàn Khố (P/s: truyện này một người mà có nhiều tên ác, dịch muốn khùng luôn @@) ngu xuẩn không có thuốc nào chữa được thì làm sao lại tin kẻ thù là anh trai mình và đi chơi đùa với đàn bà chứ?
Hít một hơi dài, Trương Đại Thiểu không thèm để ý đến hắn mà xoay người gượng cười:
- Ôi, các vị thúc bá đều ở đây à?
- Hừ, mày còn biết mình là người của Lí gia à? Mày đúng là gan lớn bằng trời, dám làm việc cầm thú với đại tiểu thư của Hàn gia, có biết là gây ra bao nhiêu phiền toái cho Lí gia không hả?
- Đúng, tiểu tử này trên người chỉ có một nửa dòng máu của Lí gia, không phải người trong họ thì không thể tin tưởng được, gây ra chuyện này đúng là khiến Lí gia trở thành trò cười của cả Yến Kinh mà.
- Hai mươi năm trước tôi đã nói nếu giữ lại tên nghiệt chủng này thì chắc chắn sẽ gây ra tai họa, lão Thất, bây giờ thì đã thấy điều tôi nói lúc trước là đúng chưa?
Đây đều là tiếng nói của những người thuộc Lí gia.
Mọi người đều hùa vô chửi mắng, chế giễu, nói những lời ác ý với Trương Đại Thiểu.
Lão cha Tiện Nghi của hắn đứng thứ bảy, một vị trí thấp kém, lời nói không có giá trị nhưng dựa vào việc có công gây dựng Lí gia nên vẫn có chỗ đứng trong gia tộc, bây giờ vì con mình mà bị liên lụy nên sắc mặt ông rất khó coi.
Sau một hồi chỉ trích thì người đàn ông trung niên ngồi chính giữa có vẻ mặt không hài lòng, nói:
- Trương Thiên, ngươi đã làm nhục đại tiểu thư Hàn gia, việc này thật sự rất tồi tệ, bôi nhọ danh dự và thể diện Lí gia. Bây giờ Hàn gia cũng đã biết chuyện này, chúng ta cần phải đưa ra một lời giải thích rõ ràng với họ. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người này chính là nhân vật huyền thoại của Lí gia - tộc trưởng Lí Lôi.
Trương Đại Thiểu biết rõ ràng là có người đang cố ý làm cho mâu thuẫn ngày càng gay gắt hơn.
Trương Đại Thiểu mặt không biến sắc, Lí Lôi tiếp tục nói:
- Cũng may quan hệ giữa nhà chúng ta và Hàn gia cũng không tồi nên sẽ giữ cái mạng của ngươi lại, nhưng gia có gia quy, không thể nuông chiều, ta và vài vị thúc bá của ngươi đã nhất trí là sẽ trục xuất ngươi ra khỏi Lí gia. Bây giờ ta lấy thân phận là chủ nhân của Lí gia ta tuyên bố, Trương Thiên từ nay về sau không còn là người của Lí gia nữa.
- Anh.
Lão cha Tiện Nghi sau khi nghe thấy Lí tộc trưởng tuyên bố thì hai tay nắm chặt và vô tình đập nát tay vịn ghế, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ không cam lòng.
Đã sớm đoán được kết quả nên Trương Thiên lạnh lùng cười, dựa theo gia quy của Lí gia thì tài sản sẽ truyền lại cho con trai, con gái, lão cha Tiện Nghi chỉ có mình hắn, giờ đuổi hắn đi thì sau khi ông chết đi số tài sản ông vất vả kiếm được không biết sẽ đi về đâu không cần nói cũng biết.
Trương Đại Thiểu đều là cái gai trong mắt mọi người, nên sau khi nghe quyết định của tộc trưởng đều vui cười ra mặt, giống như là đã nắm được tài sản của hắn trong tay mình vậy.
Lí Sát hạ thấp giọng nói:
- Ôi không em trai, bây giờ ta cũng không giúp được ngươi rồi, bất quá ngươi cũng không phải sợ, dù sao chúng ta cũng là anh em, sau này ngươi ở bên ngoài có gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm ta, thân là anh trai ta chắc chắn sẽ giúp đỡ ngươi hết mình.
Trương Đại Thiểu bĩu môi khinh thường:
- Mèo khóc chuột, tuy nhiên ta cũng không phải là chuột.
Thấy Trương Đại Thiểu dám có thái độ khinh thường, Lí Sát bắt đầu lộ ra bản chất hung dữ của mình:
- Ngươi làm nhục Hàn Mộng Di, vì muốn giữ gìn quan hệ hai nhà nên Hàn gia đã quyết định gả Hàn Mộng Di cho người thừa kế tương lai của Lí gia, và người đó chính là ta, ha ha ha.
- Tuy nhiên ngươi cũng không cần ghen với ta, từ năm 8 tuổi ta đã biết cơ thể ngươi rất yếu nên ta tin là cô ấy sẽ ở bên cạnh ta, ha ha ha.
- Lí Sát, ta giết ngươi.
Lí Sát chọc cho Trương Đại Thiểu nổi cơn tam bành, đột nhiên hắn đấm thẳng vào răng cửa của anh hắn và nói:
- Ta ngủ với Hàn Mộng Di thì cả đời này cô ấy là người của ta, không tới phiên ngươi nhúng tay vào.
Không đợi Lí Sát kịp đánh trả thì Trương Đại Thiểu đã nói tiếp:
- Đuổi ta ra khỏi gia tộc, các ngươi nhớ cho rõ, từ giờ Trương Thiên sẽ không còn là người của Lí gia nữa.
Giọng nói vang lớn khiến cho những lời châm biếm nhất thời lắng xuống, thậm chí một vài người bụm miệng khi thấy nửa cái răng của Lí Sát rơi ra.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngây người ra, sửng sốt hai giây thì Lí Lôi nổi giận nói:
- Trương Thiên, ta mặc kệ là ngươi bị điên hay u mê không hiểu, tóm lại ngươi phải nhớ cho kỹ những gì mình vừa nói, sau này không được bước vào cửa của Lí gia nữa. Niệm tình ngươi cũng từng có một nửa thân phận ở Lí gia nên hãy đợi cha ngươi đưa cho chi phiếu 500 ngàn đi.
Trương Đại Thiểu giận dữ:
- Cha ta dùng tiền như thế nào cũng cần các người phải dạy sao?
Nói xong câu đó Trương Đại Thiểu quay đầu đi ra khỏi phòng khách.
...........
Hàn gia, Yến Kinh.
- Di con, ra ăn cơm đi. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một người đàn ông có gương mặt hiền lành đứng trước của phòng Hàn Mộng Di, nhẹ nhàng gõ cửa.
- ".........."
- Di à, nếu không ăn thì đồ ăn sẽ nguội mất đấy, mẹ con làm món cá chép chua ngọt mà con thích ăn nhất đấy, nhanh lên nào.
- ".........."
Gọi mất nửa ngày mà Hàn Mộng Di vẫn không trả lời một tiếng, người đàn ông trung niên lắc đầu thở dài và đành bỏ đi.
Người quản gia đi bên cạnh nói:
- Lão gia, sau khi trở về thì tiểu thư cứ như vậy, tự nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai cả, luôn miệng mắng tiểu nghiệt chủng của Lí gia, tôi thấy hay là cứ để cho cô ấy được yên tĩnh đi đã.
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ gật đầu rồi chợt nghiến răng nói:
- Trương Thiên, tên tiểu tử ngươi lại dám làm chuyện này với con gái ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
14.08.2014
Chương 4 - Đại Thiểu chạy trốn Dịch: Dương Trúc Nguồn: ST
Nội dung thu gọn
Một bóng người cao ngạo bước ra khỏi của của Lí gia, Đại Thiểu không khỏi lắc đầu thở dài: Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Mặc dù lão tử đang ở Tu Chân Giới hèn mọn nhưng thân phận thật sự của ta chỉ cần một tát là có thể giết chết tất cả các ngươi, chờ ta khôi phục được thực lực thì nhất định sẽ cho Lí gia các người hối hận.
Trước kia Đại Thiểu là một gã Trúc Cơ có đến hai trăm năm tu luyện, nhưng mọi chuyện đã thay đổi như chong chóng khi hôm nay hắn bị biến thành một người bình thường, sự chênh lệch so với trước đây còn rộng lớn hơn sông, biển nữa. Vậy nên trong lòng hắn đã âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải tăng tu vi lên một cách nhanh chóng nhất.
Lái xe trên đường Yến Kinh, Đại Thiểu nhạy bén nhận ra có một chiếc Audi A6L cách đó không xa đang theo dõi hắn.
Nhìn vào gương chiếu hậu Trương Đại Thiểu nhìn thấy có một người đàn ông trung niên ngồi trong chiếc Audi, mặc một áo khoác màu đen, mang kính râm, hóa trang thành một vệ sĩ, hơn nữa với những người bình thường thì không thể cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người đó.
Trương Thiểu liếc mắt một cái là có thể đoán ra người này không bình thường, nhất định đang nhận mệnh lệnh từ ai đó nhưng lại không vượt quá giới hạn.
Hắn cảm thấy lòng chùng xuống, người được phái đến không phải là của Lí gia mà là của Hàn gia, tuy nhiên không nghĩ rằng bên ấy lại dám hành động vào ban ngày.
Hắn tiếp tục ung dung lái xe, nhìn thấy phía trước có một lối rẽ liền nhấn ga quẹo vào, vừa luồn lách vừa tăng tốc, thậm chí còn vượt cả đèn đỏ, nhưng không hiểu tại sao chiếc xe kia giống như là keo dính chuột cứ bám sát lấy hắn, không những không bị tuột lại phía sau mà ngược lại còn ép hắn chạy vào đường một chiều.
- Ầm.
Một âm thanh khó chịu vang lên, tốc độ của chiếc Audi thể thao có thể chạy trên phố rất ngon lành nhưng phải luồn lách như thế này thì căn bản là vô dụng.
Tự đưa mình vào con hẻm Tiểu Mã, Trương Đại Thiểu vừa mới dừng xe lại thì người trung niên mặc áo đen kia mở cửa xe, để lộ ra một khẩu súng lục màu đen trong áo khoác, ra hiệu cho Trương Đại Thiểu xuống xe.
Anh hùng không ăn sẽ mất ngay lập tức, Trương Đại Thiểu lập tức bước xuống chịu trói, người trung niên kia khẽ quát:
- Thành thật vậy là tốt đấy, lên xe.
Trên mặt hắn có chút run rẩy, cái mạng nhỏ bé làm hắn có cảm giác không ổn chút nào.
- Chờ bổn thiếu gia khôi phục được tu vi thì nhất định sẽ đánh ngươi đến mức mẹ ngươi không nhận ra ngươi luôn.
Đúng lúc chiếc Audi vừa dừng lại thì có xe cảnh sát chạy đến, hai mắt Trương Đại Thiểu sáng lên.
Dễ dàng nhận thấy cảnh sát đã để ý đến tình huống của Trương Đại Thiểu bên này:
- Chỗ này không được đậu xe, dẫn hai lái xe này về.......
Người cảnh sát lớn tuổi chưa kịp nói hết câu đã bị một cảnh sát bên cạnh kéo lại, liếc mắt nhìn biển số xe của chiếc audi kia là "Bắc Kinh A8" thì liền kéo đồng sự đi, làm như chưa có chuyện gì xảy ra:
- Đi thôi, tiếp tục đi tuần tra.
- Tình huống này là gì vậy?
Trương Đại Thiểu ngẩn người ra, mồm há hốc, hiển nhiên là không hiểu được tại sao hai cảnh sát kia lại đột nhiên vội vàng bỏ đi vậy nên xoay người chạy đến gần xe cảnh sát và nói:
- Đồng chí cảnh sát, có người muốn bắt cóc tôi.
Nghe vậy người lái xe trung niên đứng phía sau mặt biến sắc, hối hận vì đã không đánh ngất Trương Đại Thiểu trước khi làm những việc tiếp theo.
Nhưng tất cả đã muộn, hai cảnh sát kia liền quay mặt lại phía Trương Đại Thiểu, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt:
- Bắt cóc?
Giữa ban ngày, lại ở ngay thủ đô Yến Kinh lại có người dám bắt cóc ư?
Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiểu Vương vừa mới tốt nghiệp học viên cảnh sát nên thầm nghĩ mình có thể trổ tài một chút, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, quát:
- Hai người đưa giấy tờ tùy thân của mình ra đi.
Người cảnh sát lớn tuổi có vẻ mặt nghiêm túc, nhìn biển số xe A8 thì có thể biết được hắn là ai, ở trên đường lại chủ động ra lệnh với cảnh sát, bình thường không ai trêu chọc hắn mà bây giờ lại xuất hiện chuyện "bị bắt cóc", chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Người lái xe trung niên không nói gì, giấu đôi mắt đằng đằng sát khí sau đôi kính râm, điều hắn lo lắng chính là đang ở Yến Kinh, nếu giết người diệt khẩu thì chắc chắn là mang phiền toái đến cho Hàn gia, vì thế liền tính toán đưa Trương Đại Thiểu đi rồi tính sau.
- Thật ngại với hai vị quá, chỉ là chuyện nhỏ thôi, nếu không tin thì mời hai ngươi nhìn đồ vật này đi.
- Không được, người này có thể muốn giết người diệt khẩu.
Trong lòng Trương Đại Thiểu cảnh giác.
Ngay lúc hai người cảnh sát không để ý thì tên lái xe trung niên bỗng nhấc cánh tay chĩa họng súng đen ngòm vào đầu Trương Đại Thiểu và nói:
- Đi.
Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cảnh sát há hốc mồm, rõ ràng là có người cầm súng trước mặt họ giữa ban ngày, rốt cuộc thân phận của người này là gì?
May mắn thay Trương Đại Thiểu đã có sự đề phòng, mặc dù tu vi không còn nhưng thân thủ vẫn nhanh nhẹn, chạy trốn về phía cảnh sát, thừa dịp hỗn loạn mà chạy về xe của mình, giẫm ga thật mạnh rồi chạy đi như điên.
- Reng reng reng.....
Vừa mới bước vào xe thì lão cha Tiện Nghi đã gọi điện tới, lo lắng nói:
- Thằng nhóc, giờ con chạy khỏi Yến Kinh đi, tin Lí gia trục xuất con ra khỏi gia tộc đã bị truyền ra ngoài, chắc chắn những người mà con gây sự trước đây sẽ đến tìm con tính sổ. Mọi chuyện ở nhà ta sẽ sắp xếp cho con, sau khi yên ổn được một thời gian thì hãy gọi điện cho ta, trong thời gian sắp tới không cần liên hệ với ta đâu.
Lo lắng Trương Đại Thiểu không nghe thấy nên ông lại nghiêm túc dặn dò:
- Nhớ cho kĩ, ngàn vạn lần không được liên lạc với đám bạn bè kia, còn bây giờ ngay lập tức chạy trốn trước khi mặt trời mọc.
Tắt điện thoại, sống mũi Trương Đại Thiểu cay cay, không biết phải nói gì.
Suy nghĩ một lát thì Trương Đại Thiểu quyết định nghe theo lời cha chạy trốn, lái xe chạy thẳng đến lúc mặt trời mọc.
Trương Đại Thiểu vẫn nhận thức rất tốt, người của cha hắn sắp xếp cũng vừa tìm đến đây đưa cho hắn một tờ chi phiếu nhưng không có mật mã, ngoài ra còn có một vài giấy tờ chứng minh thân phận giả. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trước kia đòi tiền đi chơi với con gái cũng vậy, Trương Đại Thiểu biết mật khẩu chính là ngày sinh nhật của mình.
Nơi chạy trốn phải được giữ bí mật, Trương Đại Thiểu cũng sẽ không làm phiền đến tay chân của cha mình, sau khi nói lời cảm ơn thì liền chạy vào bên trong nhà ga, vội vàng nhảy lên xe lửa, bắt đầu con đường chạy trốn.
Nhìn cảnh vật bên ngoài xe lửa thụt lùi lại, nhìn thành phố mà hắn từng ăn chơi đàng điếm thì lẩm bẩm nói:
- Yến Kinh, cha, Hàn Mộng Di, tạm biệt, một ngày nào đó ta sẽ trở lại đây,
- Kiểm tra vé, kiểm tra vé, đưa vé ra để kiểm tra đi. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vừa mới lên tàu còn chưa kịp thở thì nhân viên trên tàu bắt đầu đi kiểm tra vé, Trương Đại Thiểu thở dốc:
- Đi máy bay cũng chưa kiểm tra nghiêm như vậy, đi tàu lửa cũng không yên.
Nói xong Trương Đại Thiểu liền nghĩ cách trốn vé.
Ga đầu tiên nên lượng khách không nhiều, Trương Đại Thiểu nhìn vào hai cái WC, mím môi suy nghĩ cứ trốn vào WC trước đã.
- Tên nào đi vệ sinh mà không dội nước vậy?
Mùi hôi thối xông vào mũi hắn, nhìn vào bồn cầu thấy một màu vàng nổi lềnh bềnh chào đón hắn.
Hắn bịt mũi quay mặt đi và xả nước cho cái "tặng phẩm" kia rút xuống, rốt cuộc không thể chịu nổi nữa.
- Không được, cần phải tăng tu vi lên gấp.
Nói là làm, Trương Đại Thiểu ngồi xuống cạnh bồn cầu, đầu tiên nhắm mắt lại kiểm tra tình trạng cơ thể, lát sau trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng:
- Tốt lắm, mặc dù cơ thể hơi yếu, kinh mạch bị ứ đọng nhưng với tư chất còn lại thì cố gắng tu luyện trong ba năm có thể khôi phục được tu vi Luyện khí.
Trong giới tu chân thì thực lực được phân chia theo cấp bậc: Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh,....
Trừ Luyện Khí chia mười tầng ra thì Trúc cơ, Kim đan, Nguyên Anh đều phân ra sơ kì, trung kì và hậu kì.
Trương Đại Thiểu bắt đầu nhắm mắt lại, dùng ý nghĩ điều khiển khí trong cơ thể vận chuyển.
Ông trời đối xử với Trương Đại Thiểu cũng rất bạc, từ năm 8 tuổi cơ thể hắn đã bị người ta phá hủy nên nhiều bệnh tật, ốm yếu, đó cũng là nguyên nhân mà trước giờ dù hắn có làm chuyện gì xằng bậy cũng không bao giờ giao nộp cơ thể mình ra, dù sao thì trình độ của hắn đúng là quá yếu. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Linh quang tính động, chiếu sáng đại diễn, âm dương hợp vạn vật....
Trong cái WC nhỏ hẹp, Trương Đại Thiểu ngồi khoanh chân, toàn thân tiến vào Không Linh cảnh giới, tu chân pháp quyết hiện lên trong đầu.
Mấy chục giây sau hắn mở mắt, mặt nghiêm trọng, chửi ầm lên:
- Tặc lão thiên. Thiên địa linh khí ở trái đất rất loãng và rất ít, tu luyện cái mốc xì ấy.
Lúc này Trương Đại Thiểu rất bức xúc nên chỉ thẳng tay lên và mắng ông trời, so với cái thế giới tu chân kia thì trái đất đúng là một một quả bóng rác rưởi. Thiên địa linh khí quá ít, người tu chân trên trái đất cơ bản không thể tiến hành tu luyện được.
Trương Đại Thiểu thấy nhức đầu, lúc này hắn vội vàng muốn nâng cao tu vi, thế nhưng linh khí trên địa cầu quá loãng khiến hắn giận sôi người, với tình huống này chỉ sợ muốn tu luyện đến Trúc cơ kì thì đã chết mấy trăm năm rồi.
- Làm sao bây giờ?
Trương Đại Thiểu chau mày, ôm đầu suy nghĩ.
- Rầm rầm rầm.
Đang buồn bực thì cửa WC bị người ta đập liên tục, Trương Đại Thiểu giật mình:
- Chẳng lẽ mấy người kiểm tra vé đuổi theo đến WC sao?
Không đợi hắn lên tiếng thì bên ngoài liền vang lên một giọng nói dễ nghe nhưng có phần nôn nóng và ngại ngùng:
- Này, ai ở trong đó có thể nhanh lên được không, tôi, tôi sắp không nhịn được nữa rồi.
- À, hình như là con gái.
Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ đi ra mà lỡ gặp người kiểm tra vé thì phiền lắm:
- Tôi còn đến nửa kí chưa đi được nên bây giờ không thể ra ngoài.
- Anh!
Cô gái đứng bên ngoài WC cắn răng chịu đựng, hình như là sắp chịu hết nổi nên chửi mắng:
- Anh là tên lưu manh.
Liễu Thanh Thanh dạo gần đây không được may mắn, bắt một chuyến tàu đến trường nhưng lại không mua được vé, bất đắ dĩ phải chen chúc vào cái tàu bẩn thỉu này.
Đã chờ lâu như vậy, nếu không phải là không nhịn được nữa thì Liễu Thanh Thanh chắc chắn không bao giờ đến WC để xếp hàng.
Vậy nên cố nén giận nói:
- Tiên sinh, nếu anh đã đi vệ sinh xong rồi thì....tôi...tôi thật sự là không nhịn được nữa.
Trương Đại Thiểu có phần do dự:
- Thật ra tôi cũng muốn giúp cô, tuy nhiên tôi bị tiêu chảy thì không có cách nào khác cả, hay là cô vào đây luôn đi, đi xong thì chạy ra ngoài.
Ý kiến của Trương Đại Thiểu dĩ nhiên là không tồi, vừa giúp cô ấy giải quyết được "nỗi buồn", hắn sẽ nhắm mắt lại không nhìn, bản thân cũng không cần phải đi ra ngoài, nhất cử lưỡng tiện thật là tốt mà.
Những Liễu Thanh Thanh ở ngoài cửa lại không nghĩ như vậy, đá giày cao gót vào cửa WC nói:
- Ngươi là tên biến thái, ở trong đó ăn c*t của ngươi luôn đi.
Khỏi phải nói cũng biết là Liễu Thanh Thanh bực mình như thế nào, sao lại gặp một tên bị bệnh thần kinh ở WC chứ?
Quay đầu lại nhìn trên lối đi có đến mười mấy người đang hút thuốc, một toa tàu khác có một cái WC nhưng sợ rằng đi được nửa đường sẽ không chịu đựng được.
Khẽ cắn môi, tính tình Liễu Thanh Thanh trước giờ vốn mạnh mẽ nên đứng trước cửa WC dùng một loại ngữ khí muốn giết người nói:
- Tiên sinh, nếu tôi vào đó anh hứa sẽ không nhìn trộm chứ?
14.08.2014
Chương 6 – Thất bộ linh lung thảo Dịch: Dương Trúc Nguồn: ST
Nội dung thu gọn
Trương Thiểu không có ý xấu nên ở trong WC gật đầu: Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được, tôi tuyệt đối không phải là loại người xấu như cô nghĩ đâu.
- Thằng nhóc chết tiệt, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Liễu Thanh Thanh nghiễn răng nghiến lợi nói với Trương Thiểu, sau đó hít một hơi, vừa nhìn thấy cửa WC mở ra thì ngay lập tức bước vào.
Cánh tay mảnh khảnh đánh trúng vào bụng của Trương Thiểu, dĩ nhiên thiếu chút nữa làm hắn nôn ra số cơm đã ăn tối qua. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau đó Liễu Thanh Thanh nắm lấy cổ áo của Trương Thiểu, dùng sức ném hắn ra bên ngoài, "rầm" cánh cửa được đóng lại, bên trong là tiếng nghiến răng:
- Thằng lưu manh đáng chết bắt bà cô chờ nãy giờ, ta sẽ không tha cho ngươi.
- Ào ào....
Tiếng động nghe như tiếng nước chảy truyền từ bên trong WC ra.
- Mỹ nữ, không ngờ cô lại làm như vậy.
Trương Thiểu ôm bụng, hướng vào bên trong WC quát to lên.
Sau đó hắn cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng mới thả lỏng người ra:
- Cảm ơn trời đất, cuối cùng người kiểm tra vé cũng đi rồi.
Không lâu sau cửa WC mở ra, Liễu Thanh Thanh với vẻ mặt mãn nguyện bước ra, cô vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Trương Thiểu đứng trước mặt, lập tức nhíu mày lại, rõ ràng là sự tức giận của mỹ nữ đã giảm xuống.
Quét mắt nhìn vòng eo thon nhỏ, mềm mại của cô thì Trương Thiểu cũng có chút ngượng ngùng, nhìn Liễu Thanh Thanh nói:
- Mỹ nữ, chuyện lúc nãy có phải là do hiểu lầm không?
Tuy nhiên vừa mới nói xong thì hắn liền cảm thấy có điều gì đó không đúng, Liễu Thanh Thanh đứng khoanh hai tay, đi một đôi giày cao gót bằng da, trông rất giống một nữ vương đứng trước mặt cao ngạo nhìn hắn.
Một lúc lâu sau Liễu Thanh Thanh mới nở một nụ cười khó hiểu rồi mở miệng nói:
- Nói xong chưa?
- Ặc... Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong lòng Trương Thiểu có cảm giác không ổn.
Vừa nói xong thì Liễu Thanh Thanh chợt bước về phía trước, đôi giày cao gót giẫm mạnh xuống chân Trương Thiểu.
- Á........
Một tiếng thét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên trong toa tàu.
Sau đó, với tư thế của người thắng trận Liễu Thanh Thanh không thèm liếc nhìn Trương Thiểu lấy một cái, phủi tay nghênh ngang bước đi, miệng còn hừ một tiếng.
- Không nhìn thấy tấm lòng tốt của người khác, bổn thiếu gia có lòng nhường WC cho cô, vậy mà cô lại lấy oán trả ơn, biết vậy để cho cô nhịn chết luôn.
Trương Thiểu đau đớn nhe răng, trợn mắt tức giận đến mức miệng bị lệch qua một bên.
- Không được, để xem tôi trừng trị cô như thế nào.
Trương Thiểu tức giận nhìn điệu bộ lả lướt của Liễu Thanh Thanh, đáng giận chính là đến lúc ngồi vào chỗ rồi mà cô làm bộ thở phì phò, ai không biết lại tưởng cô ta là người bị giẫm lên chân cũng nên.
Trương Thiểu phồng mang trợn má suýt nữa hộc máu, trong lúc khóe mắt nhìn lướt qua Liễu Thanh Thanh để tìm cách trừng trị cô thì bỗng nhiên phát hiện ra bên cạnh cặp đùi nhỏ kia có đặt một chậu hoa xanh biếc.
Điều này khiến cho Trương Thiểu giống như bị sét đánh trúng, cả người cứng đơ ra.
- Thất bộ linh lung thảo! Quả nhiên là Thất bộ linh lung thảo.
Trương Thiểu cười tươi như hoa, trong lòng kích động, kêu to lên:
- Đúng là trời không tuyệt đường sống của con người, thiên địa linh khí trên trái đất rất loãng, căn bản không thể đủ điều kiện cho mình tu luyện, nhưng Thất bộ linh lung thảo này ẩn chứa linh khí trăm năm, mình có thể hấp thụ nó, thậm chí đột phá Luyện khí kì.
Vốn dĩ chậu hoa bên cạnh Liễu Thanh Thanh không khác gì một loài thực vật, đó đúng là một gốc cỏ thiên địa linh, Thất bộ linh lung thảo.
Cho dù là ở Tu Chân Giới thì Thất bộ linh lung thảo cũng là một loài tiên thảo cực kì quý giá, bên trong nó ẩn chứa lượng linh khí nguyên chất khổng lồ, hơn nữa có tính ôn hòa, sẽ không làm người tiếp thu nó bị thương tổn, một tình huống hỗn loạn hiện lên trước mắt Trương Thiểu.
Ngay lúc này trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ ấy, quả nhiên là hắn bị kích động, thậm chí cả người run nhẹ lên.
Dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được là ở trái đất lại có loại tiên thảo này, vậy nên ánh mắt của Trương Thiểu chưa hề rời chậu hoa một giây nào.
Vì hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải có trong tay cây tiên thảo này.
Nhưng Liễu Thanh Thanh lại không cho là như vậy.
Hừ lạnh một tiếng, kéo chiếc váy ngắn xuống rồi nói:
- Lão sắc quỷ, biến thái.
Đến nhà ga thành phố Tĩnh Hải, trong lúc đang hưng phấn thì Trương Thiểu nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đứng dậy, tay cầm một cái túi nhỏ, tay còn lại ôm lấy Thất bộ linh lung thảo, xoay người hướng ra cửa toa, tất nhiên là muốn xuống tàu.
Không chút do dự, Trương Thiểu cũng bước theo xuống tàu.
Đi theo Liễu Thanh Thanh đến sau nhà ga thì thấy một chàng trai, cao gầy giống như khỉ đi về hướng Liễu Thanh Thanh, khuôn mặt rỗ run lên, nói:
- Thanh Thanh của anh, cuối cùng em cũng đến, chồng em đổ bệnh mà chết mất thôi.
- Minh Viễn.
Liễu Thanh Thanh bị kích động, cố gắng lấy lại bình tĩnh và cho rằng người đàn ông tên là Minh Viễn kia đang đùa mình.
- Con mắt của Liễu Thanh Thanh bị gì vậy, người đàn ông kia thật xấu xí, một người đàn ông quá tệ, đúng là bông hóa nhài cắm bãi phân trâu mà.
Sau khi nhìn kĩ người đàn ông kia thì Trương Thiểu bèn thốt lên như vậy.
Bộ dạng của người đàn ông này đúng là sự sỉ nhục của xã hội.
14.08.2014
Chương 7 - Tiểu Bá Vương ở kinh thành Ngân Thương Dịch: Dương Trúc Nguồn: ST
Nội dung thu gọn
Cái người tên là "Minh Viễn" kia đúng là bạn trai của Liễu Thanh Thanh, nói một cách khách quan thì bộ dạng đó vẫn có thể chấp nhận được, có điều đó vẫn chỉ giới hạn trong khách quan mà thôi, ít nhất trong mắt Trương Đại Thiểu thì người xấu xí nhất định là người yêu nước yêu dân. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Này, Thanh Thnah, mấy thứ này để cho anh.
Lưu Minh Viễn tận tình xách hết hành lý của Liễu Thanh Thanh, đương nhiên là có cả chậu hoa kia nữa.
- Được rồi, đi thôi.
Sau đó hai người còn đùa giỡn và tiếp tục đi ra ngoài, thoạt nhìn qua thì có thể nói miệng của Lưu Minh Viễn rất đặc biệt, dọc đường đi có thể khiến cho Liễu Thanh Thanh cười không ngừng nghỉ.
- Dễ dàng bị lời nói ngon ngọt lừa gạt vậy sao?
Trương Đại Thiểu bĩu môi, vừa chắp tay lắc đầu ngán ngẩm vừa xốc lại lại tinh thần, duy trì một khoảng cách theo dõi và tính toán tìm thời cơ tốt để ra tay.
Liễu Thanh Thanh và Lưu Minh rời khỏi nhà ga rất nhanh.
Đột nhiên Trương Đại Thiểu dừng bước, ánh mắt nhạy bén phát hiện ra có người đang theo dõi Liễu Thanh Thanh.
Quét mắt nhìn sang thì người đó là một thanh niên nhuộm tóc vàng, mặc một bộ đồ màu xanh có vẻ quyền quý, lén lút đi theo sau, nhìn Liễu Thanh Thanh rồi chảy nước dãi, nhân lúc ở ngoài nhà ga có nhiều người qua lại thì liền tiếp cận phía sau Liễu Thanh Thanh.
Trương Đại Thiểu vừa nhìn là biết ngay là người trong nghề.
Vốn dĩ Trương Đại Thiểu định mặc kệ tên tóc vàng đó nhưng hắn chưa ăn xong đậu hủ mà lại còn muốn chiếm tiện nghi, thuận tay sờ soạng túi quần của Lưu Minh Viễn, ngộ nhỡ hắn không cẩn thận làm hỏng mất Thất bộ linh lung thảo thì không biết kế hoạch hồi phục thực lực của Trương Đại Thiểu sẽ bị kéo dài đến chừng nào nữa. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Này đồ ngu, bị kẻ trộm nhắm đến mà cũng không biết.
Trương Đại Thiểu chán nản lắc đầu mắng giống như hắn và Liễu Thanh Thanh chưa từng có chút quan hệ nào vậy.
Nhìn thấy tên tóc vàng kia định ném chậu hoa xuống thì Trương Đại Thiểu không kiềm chế được nên thuận tay nhặt một viên đá, xoay cổ tay và dùng sức ném đi.
Cục đá như một con dao nhọn bay về phía trước.
- Bốp.
Lòng bàn tay của tên tóc vàng bị cứa một vết nhỏ khiến hắn sợ đến mức suýt tè ra quần.
Thấy vậy Trương Đại Thiểu huýt sáo, hướng về phía Liễu Thanh Thanh hét lên:
- Thanh Thanh, chờ chút.
Liễu Thanh Thanh nghe vậy thì xoay người, bất ngờ nhìn thấy tên tóc vàng lén lút đằng sau thì sắc mặt biến đổi, phẫn nộ nói:
- Anh làm gì vậy?
Tên tóc vàng nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý chỗ này bèn chửi mắng:
- Đồ đàn bà thối, còn kêu nữa tao giết.
Nói xong liền giật lấy cái túi của Liễu Thanh Thanh, xoay người bỏ chạy vào đám đông.
Liễu Thanh không ngờ giữa ban ngày lại có ăn cướp mà lại còn manh động như vậy, ngang nhiên giật đồ lại còn đe dọa cô nữa, nhất thời cô giậm chân, đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần thì tên tóc vàng kia đã chạy mất dạng rồi.
Lưu Minh Viễn đợi hai người đi khỏi thì mới làm bộ có phản ứng, chỉ vào tên tóc vàng rồi mắng:
- Ngay cả vợ của bố mày mà cũng dám ăn cướp à, biết bố mày là ai không?
Mắng thì mắng nhưng từ trước đến nay hắn rất yêu cái mạng nhỏ của hắn nên ngay cả bước chân cũng chưa xê dịch được một bước.
- Có phải là đàn ông không vậy?
Lưu Minh Viễn vô dụng khiến cho Trương Đại Thiểu nhăn mũi, sau đó nhặt lên một viện đá ném vào đám đông kia, viên đá như được gắn thêm mắt, xuyên qua đám đông, đánh trúng vào đầu gối tên tóc vàng một cách chuẩn xác.
- Á....
Kêu lên một tiếng đau đớn, tên tóc vàng té sấp xuống mặt đất, miệng dính đầy đất.
Sau đó tên tóc vàng không đứng dậy được nên Liễu Thanh Thanh liền bước lên với đôi giày cao gót.
Lúc này thấy tên tóc vàng đã bị bắt nên Lưu Minh Viễn vội vàng chạy tới tát một cái vào mặt tên kia:
- Mẹ nó, mày nghĩ rằng tao không đủ sức bắt mày à?
Mặt Liễu Thanh Thanh đỏ lên, vừa rồi cô nhìn thấy có một cái gì đó phóng tới, lập tức quay đầu lại nhìn về hướng Trương Đại Thiểu nhưng chỉ nhìn thấy bộ mặt ngu ngốc và đáng khinh của hắn nên cho rằng hắn không thể nào liên quan đến tình huống vừa rồi được. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thấy Liễu Thanh Thanh thất vọng thì trong lòng Trương Đại Thiểu cười thầm, ném hòn đá kia cũng không phải là việc to tát gì, chỉ là hiểu rõ về cấu tạo con người thì có thể tìm được chính xác huyệt vị, điểm yếu của mỗi người, đó là một điều bình thường với những người tu chân.
Người vây lại xem càng lúc càng nhiều khiến cho tên tóc vàng nằm dưới mặt đất lo lắng, nhất là khi có người la lên "đánh nó, đánh nó" càng làm cho hắn giận dữ. Kết quả là lấy một con dao trong tay áo nhằm thẳng hướng Lưu Minh Viễn đâm tới.
- Cẩn thận!
Liễu Thanh Thanh thấy vậy nhất thời sợ tới mức thất thần, quên cả ngăn chặn lại hành động của tên tóc vàng.
Lưu Minh Viễn thì thê thảm hơn, bị đâm một nhát vào đùi, ngồi la hét dưới đất, nước mắt, nước mũi chảy xuống.
- Đừng giết tôi, bố tôi có tiền, tôi sẽ nói bố tôi đưa toàn bộ tiền cho anh.
- Tao rất ghét đứa nào xen vào việc của người khác.
Tên tóc vàng phun ra một bãi nước bọt, đứng lên và bỏ đi chỗ khác, đồng thời giơ con dao lên, hét lớn:
- Không muốn chết thì chạy nhanh cho tao.
Nói xong liền đâm con dao vào bên cạnh.
Hình như ông trời muốn trừng phạt kẻ tiểu nhân nên làm cho con dao chệch về phía Trương Đại Thiểu.
Sắc mặt hơi run nhìn con dao đang đâm về phía mình, Trương Đại Thiểu hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng người nhẹ nhàng né qua một bên, con dao lạnh lẽo xẹt qua người hắn, nhất thời làm tay áo hắn rách một lỗ.
Thiếu chút nữa là xuyên qua tim, Trương Đại Thiểu giận tím mặt, tung một cước vào bụng tên tóc vàng khiên hắn dường như biến thành con tôm, co người, ôm bụng rên rỉ dưới mặt đất, còn con dao trên mặt đất cũng bị đá văng ra xa.
Lưu Minh Viễn thấy vậy nên khập khiễng bước tới, đấm đá túi bụi vào tên tóc vàng.
- Ngay cả bố tao mày cũng không biết là ai mà lại dám đâm tao à.
Thấy tên tóc vàng bị đánh đến mức kêu la om sòm thì Trương Đại Thiểu mới phẫn nộ, sự việc ồn ào có thể làm cảnh sát phát hiện ra tung tích của hắn nên tiến lên phía trước giữ chặt tay của Lưu Minh Viễn:
- Này, đánh nữa sẽ làm chết người đấy.
Lưu Minh Viễn đang hăng tiết nên ngay lập tức hất tay của Trương Đại Thiểu ra, trừng mắt quát:
- Tiểu tử cút ngay, dám xen vào việc của tao, coi chừng tao nói bố tao giết chết mày đấy.
Nói xong lại đá vào người tên tóc vàng.
Liễu Thanh Thanh cau mày không bằng lòng, thấy người sắp chết liền khuyên can:
- Minh Viễn, không sai đâu, chúng ta đánh người sẽ có người gọi 110 cho cảnh sát đấy.
Bị ngăn lại nhiều lần khiến Lưu Minh Viễn rất tức giận, trừng mắt nhìn Liễu Thanh Thanh, quở mắng:
- Thanh Thanh, em có thể giúp anh nói chuyện với tên tiểu tử kia không?
Lưu Minh Viễn vừa nói vừa chỉ về phía Trương Đại Thiểu, đang định kêu cô đi hỏi bố của đối phương là ai thì Liễu Thanh Thanh không nhẫn nại được nên nói.
- Anh nói xằng bậy gì vậy, em không hề biết hắn.
Liễu Thanh Thanh nóng đến sắc mặt đỏ bừng lên, giọng run run.
Lưu Minh Viễn hung hăng trừng mắt liếc vào bên ngoài khuỷu tay của Liễu Thanh Thanh, thầm nghĩ về nhà sẽ tính sổ với cô, sau đó hắn chỉ vào Trương Đại Thiểu, tức giận nói:
- Hôm nay tao phải đánh mày, để xem mày dám không phục không.
Mang dòng máu của Tiểu Bá Vương, được kế thừa kinh thành Ngân Thương nên tính tình của Trương Đại Thiểu cũng không kém cạnh ai, lập tức nhổ một bãi nước bọt rồi đấm thẳng vào Lưu Minh Viễn khiến hắn lăn quay, đè hắn xuống đất và giận dữ nói:
- Dám ngông cuồng với bổn thiếu gia à, để xem tao đánh mày như thế nào.
Đợi đến khi Liễu Thanh Thanh choáng váng đầu óc và kéo Trương Đại Thiểu ra thì mặt mũi Lưu Minh Viễn đã bầm dập rồi.
Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nội dung thu gọn
Được nửa đường thì hình như Lưu Thanh Thanh có việc gì đó quan trọng nên vừa đưa Lưu Minh Viễn đến bệnh viện thì vội vàng bỏ đi, khiến cho Trương Đại Thiểu đi theo đến Đại học Hải Hoa mới dừng lại. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đi theo sau thì hắn nhìn thấy phía bên phải trong trường đại học có một đôi nam nữ ôm nhau, Trương Đại Thiểu chợt nhớ lại lúc mình còn ở Giới Tu Chân khi vừa bước vào tông môn nhưng lại không có nhiều nền móng.
Tại cổng trường có hai người con gái tóc dài, ăn mặc mát mẻ đang đứng nói chuyện với nhau, cái mông tròn cứ đung đưa trước mắt Trương Đại Thiểu, hai cái váy dài màu xanh hấp dẫn mê người.
Đôi chân thon dài được bọc một lớp tất đen, không cần sờ vào cũng đã có được cảm giác tuyệt vời rồi.
- Ui da.
Đột nhiên một người đẹp hét ầm lên, chỉ thấy một chiếc giày cao gót đâm vào mông của cô ấy, lúc leo lên cầu thang không cẩn thận làm rơi chiếc giày cao gót ra ngoài, mất thăng bàng ngã quỵ về phía trước.
Trương Đại Thiểu từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, ba tuổi học tập Lưu Phong viết nhật kí, năm tuổi giúp đỡ bà cụ già qua đường, vậy thì tại sao bây giờ lại để một cô gái đẹp ngã sấp trước mặt mình như vậy?
Vậy nên Trương Đại Thiểu liền bước lên phía trước, lúc cô gái kia sắp ngã xuống đất thì một tay hắn ôm lấy cô và nở một nụ cười đẹp mê hồn:
- Không sao chứ?
- Tôi, chân tôi bị trật rồi.
Hắc Ti vừa nhìn thấy tự nhiên có một người đẹp trai tuấn tú đỡ lấy mình thì trong nháy mắt đã bị Trương Đại Thiểu chinh phục, cô nhìn chằm chằm vào hắn và nói lắp.
Trương Đại Thiểu hứng chí mỉm cười, đang định mượn cớ để hỏi chuyện của Liễu Thanh Thanh nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên xuất hiện một giọng nói ngắt lời hắn.
- Này, anh làm gì vậy?
Trương Đại Thiểu quay lại nhìn thì không khỏi ngạc nhiên khi đó là người mà mình lặng lẽ theo dõi Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh vốn định quay về kí túc xá thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét ở đằng sau nên theo bản năng quay lại nhìn, không ngờ là lại nhìn thấy cái tên mà cô đã đụng độ trên tàu kia. Hơn nữa khuôn mặt hắn lúc này nhìn cô gái kia rất dâm đãng.
Lạnh lùng nhìn Trương Đại Thiểu, Liễu Thanh Thanh ra dấu hiệu cảnh cáo hắn, sau đó nhìn sang hai cô gái kia thì sắc mặt dịu đi:
- Mọi người không sao chứ?
- Cô giáo Liễu, chân của em bị trật rồi.
Hắc Ti hình như rất sợ cô ta, dè dặt nói:
- Tuy nhiên có người này đưa em đến phòng y tế rồi, chắc không sao đâu ạ.
Liễu Thanh Thanh bĩu môi, sau đó đẩy Đại Thiểu qua một bên, hất cằm lên nói:
- Không cần người này, để cô đưa em đến phòng y tế.
Ở trên xe lửa Trương Đại Thiểu là một tên vô liêm sỉ, ở ngoài nhà ga thì đánh bạn trai mình nên hắn để lại ấn tượng cực kì xấu với cô, cô xem hắn là một tên biến thái, loài lang sói, nhưng tại sao hắn lại ở đại học Hải Hoa này?
Thấy cô giáo nói vậy thì Hắc Ti ngập ngừng đứng dậy khỏi người Trương Đại Thiểu, cử động hai chân, ngạc nhiên nói:
- A, cô ơi, bỗng nhiên em lại không sao rồi.
Nói xong cô vừa sờ vào đôi vớ vừa càu nhàu giống như là gặp phải kì đà cản mũi nên rất bực.
Sau khi Hắc Ti đi khỏi thì Liễu Thanh Thanh có điệu bộ phòng bị, trong nháy mắt nhìn chằm chằm về phía Trương Đại Thiểu, giống như đề phòng bị cướp giật vậy:
- Anh tới trường học làm gì? Chẳng lẽ anh lớn như vậy rồi mà vẫn còn đi học sao?
Sự tức giận xộc lên mũi, Trương Đại Thiểu cũng mới có 20 tuổi, tuổi cũng tầm ngang ngửa với Liễu Thanh Thanh.
- Tôi là thiên tài thì cần gì đi học? Nói cho cô biết, tôi đến đây là vì lời mời của một giáo viên.
- Nhận lời mời của một giáo viên à?
Liễu Thanh Thanh nhìn Trương Đại Thiểu với ánh mắt khinh thường:
- Anh có biết trình độ của các giáo viên ở trường đại học Hải Hoa là như thế nào không hả? Tôi nói cho anh biết, giáo viên ở đây đều là những chuyên gia học giả nổi tiếng cả nước, anh làm ơn bớt khoác lác đi được không? Tôi cảnh cáo anh, đây là trường học, nếu anh dám có ý đồ xấu ở đây tôi sẽ gọi bảo vệ bắt anh đấy.
Biết Liễu Thanh Thanh đang nghĩ mình trà trộn vào trường học để quấy rối nữ sinh, mặc dù mang dòng máu Tiểu Bá Vương được kế thừa kinh thành Ngân Thương nhưng hắn thực sự chưa bao giờ có những ý tưởng đó, chẳng nhẽ hắn giống một tội phạm như vậy sao?
- Đúng là tôi đến đây vì được một giáo viên mời mà, nói ra sợ cô không tin, thật ra tôi là một thầy thuốc đấy.
- Cái gì, thầy thuốc?
Thiếu chút nữa là Liễu Thanh Thanh cười nhạo thành tiếng.
- Đừng ở đây quấy rối nữa, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, nếu không đi tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.
Tục ngữ nói y vũ bất phân gia, Trương Đại thiểu thân là một gã tu chân nên đương nhiên am hiểu về trị thương cứu người, mang theo bản lĩnh từ Tu Chân Giới đến trái đất cho dù là phải trả lời về vấn đề y học với bất kì ai thì hắn cũng không hề lép vế.
- Cho tôi một phút, tôi có thể chứng minh cho cô xem.
Mặc dù Liễu Thanh Thanh vốn không tin tưởng vào nhân cách của Trương Đại Thiểu nhưng thấy đối phương tự tin như vậy khiến cô cũng không thể đuổi hắn đi được.
- Quên đi, cho dù đúng là anh nhận được lời mời đi chăng nữa thì nếu đám sinh viên kia gặp rắc rối tôi cũng sẽ tìm anh để trị tội.
Trong lòng đã quyết nhưng ngoài miệng cô cũng không nể nang gì.
- Còn chuyện là thầy thuốc, anh còn trẻ như vậy sao có thể? Nếu không phải là bốc phét thì tôi cho anh một phút để xem thử anh chứng minh như thế nào.
Vạn bất đắc dĩ Trương Đại Thiểu cũng chỉ có thể dùng ánh mắt để liếc nhìn những người đang đi qua lại trong tầm mắt mình.
Cuối cùng hắn cũng tìm thấy được mục tiêu.
Hắn cẩn trọng bước về phía trước nơi có cô gái đội mũ trùm, liếm môi quan sát kĩ lưỡng rồi nở một nụ cười.
- Cô gái, tôi thấy hai mắt cô rất mệt mỏi, rõ ràng là biểu hiện của việc quan hệ tình dục quá nhiều, cô thường xuyên đi nhà nghỉ với bạn trai đúng không? Tuy nhiên cô không phải lo, ở đây tôi có Hắc thanh hoàn, ăn vào một viên thì một đêm cô có thể chịu đựng được mười người đàn ông. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Woa....
Lời nói này giống như một trái bom nổ chậm, khiến cả đàn sói nuốt nước miếng, bộ dạng của cô gái này rất bốc lửa, ngủ với cô ta chắc chắn là một niềm hạnh phúc với đàn ông.
- Lưu manh.
Sắc mặt Liễu Thanh Thanh đỏ bừng, thầm mắng.
Còn về phần cô gái kia khi nghe hắn nói vậy thì há hốc mồm, hiển nhiên là bị hắn thuyết phục một cách hoàn toàn. Một lát sau liếc mắt nhìn Trương Đại Thiểu một cách khinh bỉ và nói:
- Ngạc nhiên lắm à, sinh viên không đi nhà nghỉ thì còn đi đâu được nữa?
Nói xong cô giẫm đôi giày cao gót đi theo đám người bên cạnh, tuy nhiên lúc không ai chú ý tới thì nhét vội một tờ giấy ghi số điện thoại vào túi áo Trương Đại Thiểu.
Đối với việc mình làm mà cô gái kia không chút cảm kích thì hắn cũng không nổi giận mà đi đến trước mặt một nam sinh viên, nghiêm túc hỏi:
- Gần đây cậu hay bị mất ngủ, không có tinh thần làm việc, cả người mệt mỏi, đầu óc choáng váng, hoa mắt ù tai đúng không?
Nam sinh viên kia ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh lại biết?
Trương Đại Thiểu hừ một tiếng rồi nói:
- Nhìn hốc mắt của cậu biến thành màu đen, sắc mặt trắng nhợt, hừm, cũng là do quan hệ tình dục quá nhiều, cậu bị bất lực. Người đàn ông là con trâu, còn đàn bà là đất canh tác, cày nhiều thì chỉ có trâu mệt, đất canh tác thì không sao cả, chú ý giữ gìn thân thể nha.
Bị bất lực, những lời này càng làm mọi người thán phục nhìn về phía Trương Đại Thiểu với con mắt sùng bái, thần y. Tuy nhiên vừa nhìn là nói người ta quan hệ tình dục quá nhiều rồi còn bất lực này nọ nữa thì cũng rất đáng khinh.
Mặt nam sinh viên kia đỏ bừng, nói không nên lời, hình như đang đợi Trương Đại Thiểu lấy ra một dược phẩm nào đó mời hắn mua.
Vỗ bả vai của nam sinh kia, Trương Đại Thiểu nhỏ giọng nói:
- Anh bạn, về việc điều trị chứng bất lực thì có thể tìm đến thầy thuốc Đông y là chữa được.
Đẩy anh chàng bị bất lực kia đi thì Trương Đại Thiểu lớn tiếng, đắc ý hỏi:
- Thế nào, cô tin chưa?
Thấy Trương Đại Thiểu có thái độ như vậy khiến Liễu Thanh Thanh giận dữ, mắng:
- Đó là trò lưu manh của anh, làm gì có liên quan đến y học? Sinh viên bây giờ ai mà không.....
Nói đến đây ý thức được mình nói sai nên Liễu Thanh Thanh vội lấy tay che miệng lại.
Mặc kệ như thế nào thì bây giờ Liễu Thanh Thanh cũng có ít nhiều sự tin tưởng với lời nói của Trương Đại Thiểu, ít ra trong người hắn đúng là có chút y thuật.
Thấy Liễu Thanh Thanh vẫn chưa tin mình nên không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại thốt ra:
- À, Thanh Thanh, hôm qua dì cô có đến đây phải không ?
14.08.2014
Chương 9 - Bảo vệ Tiểu Lang Quân Dịch: Dương Trúc Nguồn: ST
Nội dung thu gọn
Vừa mới bắt đầu tin vào bản lĩnh của Trương Đại Thiểu được chút ít thì đột nhiên nghe hắn nói như vậy khiến Liễu Thanh Thanh thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đáng tiếc điều khiến cô nổi giận chính là Trương Đại Thiểu đã nói đúng.
- Anh câm mồm cho tôi.
Liễu Thanh Thanh giậm mạnh chân, nổi giận hét lên:
- Có tin là tôi gọi bảo vệ không hả?
Trương Đại Thiểu hạ thấp giọng, chớp mắt nói:
- Tôi là một thầy thuốc thật sự nên có thể nhìn thấy tình trạng sức khỏe của mỗi người, cô đừng hiểu sai. Cô nói thật với tôi đi, ngày hôm qua lúc dì cô đến cô cảm thấy bị đau bụng kinh đúng không? Tôi có thể bày cách cho cô.....
- Anh, anh là đồ vô sỉ.
Liễu Thanh Thanh nhất thời chán nản, trước đó cô không cẩn thận nên bị cảm lạnh, lúc dì cô đến đúng là có chút đau, tuy nhiên đã ổn rồi, không ngờ vẫn bị tên này nhìn ra.
- Hừ.
Cô giận đến đỏ mặt, không để ý đến Trương Đại Thiểu nữa mà đi vào bên trong trường, để lại bóng dáng xinh đẹp trong mắt Trương Đại Thiểu.
- Nếu cô gái này là giáo viên của Đại học Hải Hoa thật thì việc giành lấy Thất bộ linh lung thảo sẽ sớm thành hiện thực, trước tiên phải tìm hiểu về công việc ở đây để có thể có thêm tin tức mới được.
Dù sao cha Tiện Nghi cũng đã cho hắn không ít tiền để hắn giải quyết vấn đề cơm áo.
Nhìn theo bóng dáng Liễu Thanh Thanh thì hắn thầm gật đầu, sau một lúc suy nghĩ thì hắn đến thẳng phòng thông báo tuyển dụng của trường.
Trước khi Trương Đại Thiểu chạy trốn thì cha hắn đã làm giả giấy tờ chứng minh thân phận và các giấy tờ liên quan nên sẽ không gặp rắc rối khi đi tìm việc.
Vất vả đứng xếp hàng đợi đến lúc phỏng vấn thì hắn phát hiện ra tất cả mọi giấy tờ đều là mua hết, thiếu chút nữa là bị người ta đuổi kẻ lừa đảo đi, cuối cùng lại xếp hắn vào vị trí bảo vệ.
- Bảo vệ thì bảo vệ, vì Thất bộ linh lung thảo phải nhịn.
Trương Đại Thiểu đường đường là người tu chân cộng với văn võ song toàn nhưng giờ phải làm công việc bảo vệ, nếu truyền ra ngoài sẽ khiến người khác cười nhạo.
Miễn cưỡng chấp nhận sự thật Trương Đại Thiểu bắt đầu tiến hành các thủ tục giấy tờ, theo thông báo tuyển dụng thì hắn sẽ đi làm bảo vệ cho khoa Báo chí.
- Cậu chính là Trương Thiên à, tự giới chút, tôi là người phụ trách đội bảo vệ của khoa, Bao Đại Hải, sau này cậu sẽ làm việc theo chỉ đạo của tôi.
Trong phòng bảo vệ một tên đầu hói đang có vẻ phấn khích nhìn chằm chằm vào Trương Đại Thiểu.
Lúc nãy có vài người ở phòng bảo vệ nhìn thấy hắn thể hiện bản lĩnh khiến mọi người choáng váng, rõ ràng là một thầy thuốc mà sao bây giờ lại đến đây làm bảo vệ? Truyện "Tuyệt Phẩm Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghe tiếng mọi người bàn tán thì Trương Đại Thiểu thấy khó chịu nên ho một tiếng rồi nói:
- Đúng vậy, tôi vốn được sắp xếp làm công việc giảng dạy, tuy nhiên tôi lo lắng trường mình phần đông là sinh viên nữ nên thường xảy ra những vụ quấy rối này kia, vì sự an toàn của các nữ sinh, vì sự an toàn của trường học nên tôi không ngại bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất.
Bao Đại Hải khoanh tay, có vẻ hắn rất ghét Trương Đại Thiểu.
- Được rồi Trương Thiên, cậu nên đi thay đồng phục đi.
Nói xong Bao Đại Hải đến cái tủ ở góc tường lấy ra một bộ đồng phục bảo vệ đưa cho Trương Đại Thiểu, không thèm nhìn hắn lấy một cái.
- Tiểu Hải, cậu ra đây một chút.
Đúng lúc này có người đẩy cửa phòng bảo vệ bước vào, đó là một người đàn ông cao lớn, hói đầu, đeo một sợi dây chuyền lớn, nhưng lại mặc quần tây, áo sơ mi, gọi Bao Đại Hải ra ngoài.
- Anh Chu đợi tôi chút.
Vốn đang lớn giọng là một người có quyền ở đây nhưng khi vừa nhìn thấy anh Chu kia thì Bao Đại Hải liền biến thành một cậu em trai biết nịnh hót, trên mặt cười tươi.
Đợi tên đầu hói kia đi rồi Bao Đại Hải xoay người lại thì liền quay trở lại bộ mặt nghiêm túc của một người phụ trách đội bảo vệ, chỉ vào bên trong phòng ngủ, sốt ruột nói với Trương Đại Thiểu.
- Đi vào đó thay đồ rồi đi ra sau đợi.
Nói xong thì vội vội vàng vàng ra ngoài đón tiếp anh Chu.
Trong phòng ngủ Trương Đại Thiểu thấy có người thập thò, hắn chột dạ.
- Không lẽ là người từ Yến Kinh tới sao?
Hiện tại hắn không còn tu vi nên lỡ như bị kẻ thù ở Yến Kinh phát hiện thì chắc chắn sẽ bị tống vào một cái bao tải cùng mấy viên gạch và ném xuống nước.
Nuốt một ngụm nước miếng, Trương Đại Thiểu căng thẳng, bị mất bình tĩnh, ánh mắt lướt nhìn qua một lượt, sắc mặt tỉnh rụi thay quần áo, sau đó nhìn ra bên ngoài chỉ thấy hai người Bao Đại Hải và anh Chu đang nói chuyện.
Trương Đại Thiểu không thông thạo về khẩu hình miệng nhưng vốn là người tu chân nên mặc dù không nghe được tiếng nói thì hắn vẫn có thể căn cứ vào nét mặt cùng phán đoán của mình để hiểu được đại khái câu chuyện của họ.
- Tiểu Hải, chỗ ở của mấy giáo viên kia đã điều tra rõ chưa?
Anh Chu chớp mắt, chậm rãi phun ra một ngụm khói thuốc.
- Đã điều tra xong rồi.
Bao Đại Hải nói chắc ăn.
- Tốt lắm.
Anh Chu hài lòng gật đầu, mặt thản nhiên đưa cho Bao Đại Hải một cái bọc nhỏ:
- Tìm cách đặt mấy cái camera này trong phòng mấy đứa con gái, xong việc sẽ có thưởng cho cậu.
Nói xong trên mặt anh Chu lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Thấy vậy Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng thở ra, nếu kẻ thù ở Yến Kinh có tài đến mấy thì ngay lúc này cũng không thể nào tìm thấy hắn được, nhưng đúng là có chút lo sợ, chim sợ cành cong mà.
Bao Đại Hải gật đầu nhận lấy cái bọc nhỏ, lo lắng nói:
- Anh Chu, Liễu Thanh Thanh ở nhà trọ của giáo viên, chuyện này dễ làm nhưng ngặt ở là sống ở Vịnh Bắc...
Vẻ tươi cười biến mất, anh Chu vung tay lên đánh Bao Đại Hải, nhíu mày nói:
- Biết rồi, Vịnh Bắc kia là do tôi sắp xếp, cần chú ý đến bốn người con gái ở đó, không làm đến nơi đến chốn, lỡ như có gì sai sót thì cậu sẽ biết hậu quả.
- Liễu Thanh Thanh.
Cố ý đến gần hơn để nghe lén nên nghe thấy vậy Trương Đại Thiểu nhíu mày lại, cô giáo xinh đẹp có tính cách mạnh mẽ vừa mới gọi hắn là lưu manh lúc nãy không phải cũng tên là Thanh Thanh sao? Chẳng lẽ họ muốn đi tìm cô ấy?
Dặn dò xong anh Chu xoay người đi để lại Bao Đại Hải với khuôn mặt lo lắng, lưỡng lự.
Trong phòng thay đồng phục bảo vệ Trương Đại Thiểu bình tĩnh suy nghĩ, bây giờ vẫn chưa có được Thất bộ linh lung thảo, sự an nguy của Liễu Thanh Thanh cũng liên quan đến việc khôi phục tu vi của hắn nên không thể mặc kệ được.