Giọng điệu của Tần Lãng vô cùng bình thản, bởi vì cậu biết rõ Tang Côn muốn nhìn thấy cậu tức giận, sợ hãi thậm chí là tâm tình sụp đổ, cho nên Tần Lãng dự định làm ngược lại. Cậu nhìn Tang Côn, mỉm cười nói:
- Nhắc mới nói, mày chính là người đầu tiên đến nơi này thăm tao đó.
- Đầu óc mày có vấn đề rồi! Chính là lão tử tống cổ mày vào nơi này! Nghe hiểu chưa?
Tang Côn cười khẩy. Cách một bức tường bằng thủy tinh, Tần Lãng nhìn thấy rõ gương mặt đáng sợ của hắn.
- Nơi này cũng không tệ, tám người một căn phòng, cũng không khác lắm với ký túc xá của trường học.
Tần Lãng bình tĩnh nói tiếp:
- Nhưng mà Tang Côn à, mày tới nơi này chính là vì diệu võ dương oai với tao sao?
- Ta cho ngươi một con đường sống.
Tang Côn hừ lạnh một tiếng.
- Có lẽ mày không nắm rõ tình hình hiện tại rồi, mày nghĩ như thế là bởi vì đây là lần đầu tiên mày đến nơi này. Chỉ có điều tao sẽ nói rõ cho mày biết, tối hôm nay mày nhất định sẽ rất khó trôi qua! Mày sẽ không chết, nhưng mày chắc chắn sẽ rất muốn chết!
- Vậy nếu như tao nói đây là đường sống thì thế nào?
Tần Lãng hỏi một câu.
- Ông chủ của tao rất thưởng thức mày, nếu như mày chịu thuần phục tao thì mày sẽ không gặp phải chuyện gì, hơn nữa mày cũng không cần phải lo lắng bị người khác khởi tố!
Tang Côn lạnh lùng nói:
- Thật ra thì tao rất muốn giết chết mày, nếu không phải có mày thì cái tên Hàn Tam Cường ngu ngốc kia đã sớm khuất phục tao rồi, hoặc là đã chết.
- Ông chủ của mày?
Tần Lãng khinh thường nói tiếp:
- Mày phải nói là chủ nhân của mày, bởi vì ở trong mắt An Đức Thịnh, mày chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi!
- Muốn tự tìm chết!
Tang Côn vốn cũng không phải là người lương thiện gì, lúc này hắn lại bị Tần Lãng cho một vố, hắn nhịn không được muốn phát tát.
- Muốn giết chết tao?
Tần Lãng khinh thường cười mỉa:
- Mày dự định vào đây một đấu một với tao sao? Tao nghĩ rằng không nên đâu, nghe nói người huynh đệ tên là Tang Bưu của mày là một đồng chí tiểu thụ, ngươi cùng một loại với hắn, có phải cùng hắn... hay không?
- Ranh con, mày nhất định phải chết! Chỉ có điều muốn thu thập mày không cần tao đích thân ra tay!
Mặt mày Tang Côn rất hung ác:
- Tối hôm nay, mà sẽ hối hận vì đi đến thế giới này! Mày cũng sẽ hối hận vì đắc tội Tang Côn - tao! Mày là một đứa ngu ngốc, mày không biết rằng có rất nhiều người đều muốn giết chết mày!
- Chờ một chút...
Nhìn Tang Côn có vẻ sắp rời đi, Tần Lãng đột nhiên thấp giọng nói một câu.
- Mày nói cái gì?
Tang Côn còn tưởng rằng Tần Lãng thay đổi ý định, hắn theo bản năng nghiêng người về phía trước để nghe rõ lời Tần Lãng nói.
- Tao nói, mày là một tên đại ngốc....
Tần Lãng nói xong lời này, chợt đánh một quyền về phía bức tường bằng kính trước mặt, mặc dù nó được làm bằng kính chịu lực, vô cùng kiên cố, thế nhưng Tần Lãng đánh toàn lực thì cho dù là xi măng cốt thép đều có thể đánh nứt, huống chi đây cũng chỉ là một tấm kính chịu lực kém chất lượng. Chỉ nghe "Xoảng" một tiếng, quả đấm của Tần Lãng đã đánh vỡ bức tường kính, hung hăng đấm trên mũi và miệng của Tang Côn, đẩy hắn ngã xuống đất.
- Aaaaaaaa!
Tang Côn hoàn toàn không ngờ tới Tân Lãng lại động thủ ở chỗ này, còn bạo lực như thế. Hắn kêu đau một tiếng, máu từ mũi chảy dài xuống, hàm răng cũng bị Tần Lãng đánh rớt hai cái. Nếu như không phải kính chịu lực đã cản phần lớn lực quả đấm của cậu thì chỉ sợ một quyền này cũng đủ khiến Tang Côn nằm bệnh viện hai ba tháng rồi.
- Tang Côn, mày thấy rõ chưa, bố mày mới thực sự là tội phạm bạo lực! Móa, hôm nay cơn tức giận trong lòng bố mày đã bùng cháy, chỉ trách mày xui xẻo thôi! Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Xuyên thấu qua tấm kính bị đánh vỡ, Tần Lãng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tang Côn đang nằm giữa đống mảnh vụn kính, dựng ngón tay giữa lên, lúc này mới xoay người rời đi.
Hôm nay Tần Lãng thực sự vô cùng tức giận, bởi vì cậu hăng hái làm việc nghĩa lại biến thành nghi phạm giết người, còn bị Đào Nhược Hương mắng là "Súc sinh", điều này khiến Tần Lãng ăn một bụng tức giận, vừa đúng lúc gặp phải Tang Côn tự cho mình giỏi, diễu võ dương oai bức người, Tần Lãng liền đem toàn bộ lửa giận rót vào trong một quyền này, cho Tang Côn một bài học trọn đời khó quên.
Sau khi đánh một quyền này, Tần Lãng thực sự hả dạ rất nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Lãng đánh người thì hai quản ngục chạy tới, muốn dùng côn cảnh sát dạy dỗ Tần Lãng một chút, nhưng lại bị khí thế hung ác trong ánh mắt Tần Lãng bức lui. Tần Lãng lạnh lùng cũng có chút phách lối nói:
- Nếu như các chú không có súng thì đừng đến chọc tôi!
Hai quản ngục vốn muốn ra tay dạy cho Tần Lãng một bài học, nhưng nhìn thấy Tần Lãng có thể đánh vỡ kính chịu lực thì chỉ có thể nhịn kích động trong lòng xuống. Một người trong đó lạnh lùng nói: Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Trở về phòng giam đi!
Xem ra hai quản ngục này nghĩ rằng chỉ cần Tần Lãng còn ở trong trại giam này thì bọn họ sẽ có biện pháp thu thập Tần Lãng, bây giờ hà cớ gì phải tự mình chuốc lấy khổ chứ.
Tang Côn nhìn thấy Tần Lãng lớn lối như thế thì hắn tức giận đến toàn thân run rẩy.
Một quản ngục khác liền vội vàng đi về phía Tang Côn nói:
- Anh cứ yên tâm, chúng tôi đã an bài xong tất cả!
- Ta muốn hắn sống không bằng chết! Phốc!
Tang Côn giận dữ hét ầm lên lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
- Anh cứ yên tâm, rất nhiều người muốn hắn sống không bằng chết.
Quản ngục vội vàng nói tiếp:
- Anh hãy nhanh đi khám bác sĩ đi, không cần phải tranh chấp với người kém hiểu biết, rất nhanh hắn sẽ biết thực tế tàn khốc thế nào!
Lúc này, Tang Côn đã không còn giả vờ nữa, đè nén tức giận trong lòng, đau đớn rời khỏi trại giam, nhưng mà trong lòng hắn đang không ngừng tưởng tượng đến cảnh Tần Lãng chịu vô số sự hành hạ.
"Kèn kẹt"
Cửa phòng giam nặng nề đóng lại.
- Nhóc con, mày rất kiêu ngạo nha! Chỉ có điều đến nơi này thì dù ngươi có là một con cọp đi nữa cũng phải nằm trên mặt đất giống như một con mèo cho lão tử! Chỗ này chính là địa bàn của chúng tao!
Cửa tù đóng lại, quản ngục đứng bên ngoài cánh cửa cũng bắt đầu lớn lối quát mắng.
Tần Lãng không thèm để ý đến quản ngục, xoay người đi vào trong bóng tối của phòng giam, cậu mở bàn tay ra, bên trong hé ra một mảnh giấy, vừa rồi có một tội phạm ở phòng giam khác đi ngang qua lặng lẽ bỏ mảnh giấy này vào trong tay cậu.
- Cường ca nói An Đức Thịnh và Tang Côn đang tìm người đối phó với cậu, hãy cẩn thận!
Xem ra phạm nhân vừa rồi là người của Hàn Tam Cường. Dưới tình huống như vậy mà Hàn Tam Cường còn chưa đến thăm Tần Lãng, hiển nhiên là hắn cũng gặp phải phiền toái, hoặc là quản ngục đã nhận mệnh lệnh cấp trên không cho phép đám người của Hàn Tam Cường đến thăm Tần Lãng.
Huống chi, Tang Côn đã đến diễu võ dương oai, hiện tại có thể dùng bốn chữ để hình dung tình huống của Tần Lãng: "Cực kỳ gay go!".
Nhưng sau khi Tần Lãng đánh một quyền vừa rồi thì lửa giận trong lòng cậu cũng theo đó mà phát tiết ra ngoài, hiện tại cậu đã khôi phục lại vẻ tĩnh táo như trước. Tuy tình thế trước mắt rất nghiêm trọng, nhưng Tần Lãng cậu cũng không phải là loại người mặc cho người ta làm thịt mình!
Chỉ có điều từ lúc Tần Lãng bước vào gian phòng này thì bầu không khí bên trong phòng cũng bắt đầu trở nên khẩn trương.
Tần Lãng biết rõ bảy người "Bạn tù" này đều là quản ngục cẩn thận sắp xếp cho mình. Đây có thể là ý của Tang Côn, cũng có thể là ý của An Đức Thịnh, nhưng bất kể thế nào thì bảy người này đều không phải là người lương thiện, bọn họ tuyệt đối là tội phạm bạo lực nhất. Tên cầm đầu là một người đầu trọc, vả lại trên đỉnh đầu hắn còn có một vết sẹo rất dài, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn và lộ ra hai hình sâm con rồng trên cánh tay, thoạt nhìn vô cùng hung hãn. Sáu người còn lại gọi ten đầu trọc là Khôi ca.
Lúc này, sáu đàn em của Khôi ca đã xắn tay áo lên, chỉ cần Khôi ca ra lệnh thì bọn họ sẽ lập tức động thủ.
- Nhóc con, mày chính là Tần Lãng?
Khôi ca vốn ngồi trên giường bỗng đứng lên, hai quả đấm giao vào nhau phát ra âm thanh bịch bịch, các đốt ngón tay phát ra âm thanh vang dội: Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tao còn tưởng rằng là người trâu bò thế nào, không ngờ bọn họ muốn tao đối phó với một đứa học sinh!
- Học sinh thì thế nào?
Tần Lãng căn bản không đem Khôi ca để vào mắt:
- Nhanh chóng động thủ đi, đừng làm chậm trễ giờ giấc ngủ của tao.
16.09.2014
Chương 31
Ai sợ ai?
Nguồn: Truyen.org
Nội dung thu gọn
- Muốn tự tìm đường chết? Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khôi ca hừ lạnh một tiếng, hai đàn em của hắn lập tức múa quyền vọt về phía Tần Lãng.
Bốp! Bốp!
Tần Lãng giáng hai bạt tay, đánh hai người này xoay hai vòng tại chỗ, ngay cả Đông Tây Nam bắc cũng không phân biệt được.
Khôi ca hừ lạnh một tiếng, trước đó hắn vốn khinh thường Tần Lãng. Lúc này nhìn thấy Tần Lãng xuất thủ mới biết tên học sinh trung học này quả thật không đơn giản, bằng không thì Tang Côn cũng sẽ không cố ý sắp xếp hắn tới nơi này.
- Tiểu tử, tao sẽ chơi mày đến mức sống không bằng chết!
Khôi ca bày ra một tư thế tán đả, đầu tiên là múa may vài quyền trước mặt Tần Lãng, sau đó chợt nâng chân phải lên, đá tới trước ngực Tần Lãng, đây chính là tuyệt chiêu của Khôi ca, tên là "Liên Hoàn Tam Thích Cước", đây cũng chính là đòn sát thủ của hắn, lần nào cũng ứng nghiệm.
Mấy tên đàn em nhìn thấy Khôi ca xuất ra "Tuyệt chiêu" thì bắt đầu hưng phấn. Nhưng rất nhanh vẻ hưng phấn đó liền biến thành sợ hãi, bởi vì Tần Lãng vẫn không nhúc nhích, đứng tấn vững vàng trên mặt đất. Khi chân phải Khôi ca đá tới thì Tần Lãng vận chưởng thành đao, dùng "Thủ đao" bổ về phía bắp đùi của Khôi ca.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
"Thủ chưởng" của Tần Lãng nặng nề chém vào trên đùi của Khôi ca, hơn nữa còn chuẩn xác đánh vào cổ tay, cẳng chân, bắp đùi, khiến cơ bắp hắn tê dại.
Thoạt nhìn "Thủ chưởng" của Tần Lãng không có bao nhiêu lực, thế nhưng mỗi một lần chém trên đùi Khôi ca, lại khiến cho Khôi ca cảm giác như bị đao thật chém vào vậy. Đây chính là uy lực Tam Niên Thung Công của Tần Lãng, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải vận dụng hết lực lượng toàn thân, cho dù chỉ dùng một đầu ngón tay đâm đối phương thì lực đạo cũng không thua kém gì một quả đấm.
Đây chính là chỗ chênh lệch giữa người luyện thung và không luyện thung.
Nếu như Trát Mã Đả Thung thật sự vô dụng như lời đồn thì sao mấy năm nay những môn phái Trát Mã Đả Thung lại có nhiều đệ tử nhập môn như vậy.
Chân Khôi ca vốn đang căng thẳng bỗng nhiên dâng lên một trận đau nhức, toàn bộ sức lực đều tiêu tan. Liên Hoàn Tam Cước vừa mới đá ra một cước đã không cách nào tiếp tục, thậm chí ngay cả đứng vững cũng cảm thấy khó khăn.
Bốp!
Ngay khi Khôi ca tấn công gặp khó khăn thì Tần Lãng lại nắm chắc thời cơ, hung hăng tát một cái lên mặt của Tiêu ca. Một bạt tay này đã xuất ra toàn lực, hơn nữa một bạt tay này lại có thể đánh Khôi ca bay xa, nặng nề đụng vào cử tù!
Mấy tên côn đồ phía sau triệt để bối rối, dù có nằm mơ thì bọn họ cũng không ngờ "Thiết quyền thép của Khôi ca" khá có danh tiếng ở thành phố Hạ Dương này lại bị Tần Lãng đánh bại, hơn nữa còn bị một bạt tay bay xa!
Thật ra thì Tần Lãng vốn định dùng quả đấm, nhưng cậu bỗng nhiên ý thức được ở nơi này đánh nhau vốn là chuyện cơm bữa, nhưng nếu như cậu đánh Khôi ca thành người tàn phế thì tính chất lại hoàn toàn khác, tội cố ý đả thương người chắc chắn sẽ bị ngồi tù! Cho nên sau khi cân nhắc kỹ thì Tần Lãng đem quả đấm đổi thành bạt tay. Nhưng với căn cơ công phu của Tần Lãng thì một bạt tay này cũng đủ khiến cho Khôi ca "Yên lặng" lại.
Tuy rằng Khôi ca đã chỉ trúng một bạt tay của Tần Lãng, nhưng cả khuôn mặt đều sưng lên, khóe miệng cũng bị đánh đến muốn nứt ra, giống hệt như một cái đầu heo.
Vài phút sau, đầu óc Khôi ca tựa như sắp nổ tung, lúc này hắn không còn vẻ kiêu ngạo và hăng hái như trước nữa.
Còn những tên đàn em khác căn bản không có dũng khí đánh nhau với Tần Lãng.
- Quỳ xuống....
Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, sáu tên đàn em của Khôi ca lập tức không hẹn trước mà cùng nhau quỳ trên mặt đất.
Khôi ca cũng được xem là một người cứng rắn, hắn vậy mà không chịu quỳ xuống.
- Đúng không Khôi ca?
Tần Lãng hừ một tiếng:
- Vừa rồi chẳng phải mày muốn tao sống không bằng chết sao? Nếu như mày đã thích chơi đùa người như vậy thì xem ra mày cũng thích bị người khác chơi đùa đúng không..... Sáu người các ngươi hãy mau chóng cởi quần áo hắn ra.
- Cái gì?
Một tên đàn em trong đó ngỡ ngàng thốt lên, hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Bốp!
Tần Lãng cho hắn một bạt tay, đánh tên côn đồ này bay ra đằng sau, sau đó nhìn vào mặt năm người còn lại, hỏi:
- Nghe rõ những gì tao nói không?
Tuy rằng năm tên côn đồ còn lại kiêng kỵ Khôi ca, thế nhưng bây giờ bọn chúng càng sợ Tần Lãng hơn. Bạt tay của Tần Lãng thực sự quá mạnh, ai cũng không muốn mình bị đánh, vì vậy năm người bọn chúng đồng loạt nhào tới Khôi ca, một người trong đó còn nói: Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Khôi ca.... Thật xin lỗi!
Tuy rằng Khôi ca là nhân vật hung ác, nhưng vừa rồi Tần Lãng đã đánh hắn đến mức một chân của hắn không cách nào dùng sức được nữa, sau đó còn bị giáng một cái bạt tay thật mạnh, nên khí thế và sức mạnh thua xa bình thường. Hiện tại, Khôi ca đã bị năm tên côn đồ ôm lấy, mặc dù hắn có giãy giụa thế nào cũng không cách nào trốn thoát. Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mà Tần Lãng lại giống như đang xem kịch vui vậy, mở miệng nói:
- Khôi ca, anh phải cố gắng thôi! Bằng không thì quần áo xem như không giữ được rồi.
Khôi ca vừa nghe lời Tần Lãng nói thì trực tiếp dùng nắm đấm hỏi thăm bọn chúng, dù sao thì Khôi ca cũng không muốn quần áo của mình bị lột hết, ai biết tiếp theo Tần Lãng còn muốn làm gì hắn chứ!
Vài tên đàn em khác vốn còn chút sợ hãi Khôi ca, thế nhưng khi Khôi ca liều mạng dùng nắm đấm đánh bọn họ thì sáu tên đàn em cũng bất chấp thứ gọi là nghĩa khí gì đó, trực tiếp đánh nhau với Khôi ca. Sau đó bọn họ ỷ vào người đông thế mạnh, thật sự đem Khôi ca lột sạch, ngay cả quần lót cũng không có để lại!
- Được rồi!
Tần Lãng ra hiệu bảo sáu tên côn đồ tạm thời ngừng tay.
Lúc này Khôi ca mới thoát khỏi nguy nan, sau khi hắn từ dưới đất bò dậy thì giận dữ gầm lên, lần nữa giơ nắm đấm về phía Tần Lãng. Nhưng lúc này hắn lại ngoan cố chống cự, càng không thể nào là đối thủ của Tần Lãng, Tần Lãng theo lệ cũ quất tới giáng một bạt tay.
Lại bị đánh một bạt tay, Khôi ca rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hắn dường như nhận ra kế tiếp Tần Lãng còn có "Động tác mới". Cho nên hắn theo bản năng chạy tới cửa phòng giam, sau đó kêu lên một tiếng:
- Giám ngục! Cảnh quan! Cứu mạng....
Không có cảnh sát trả lời, chỉ có những phạm nhân trong những phòng giam khác hưng phấn lên tiếng mà thôi.
Khôi ca biết, lúc này giám ngục cố tình không ở nơi này, cho hắn thời gian thu thập Tần Lãng, nhưng Khôi ca và quản ngục đâu biết rằng tình thế lúc này căn bản là Tần Lãng đang thu thập bọn ọ!
- Khôi ca, xem ra mày còn chưa tỉnh ngộ.
Tần Lãng cười lạnh một tiếng, lần nữa quay sang ra lệnh sáu tên côn đồ:
- Đem Khôi ca kéo tới đây, ấn lên giường!
Bây giờ, sáu tên côn đồ vô cùng nghe lời, trực tiếp làm theo, kéo Khôi ca ấn lên giường.
- Khôi ca, mày không phải nói muốn ****sao?
Tần Lãng cười mỉa nói:
- Có câu: "Chơi người nhất định sẽ bị người chơi lại". Sáu đàn em của mày cũng ở chỗ này, mày thích chơi vứa đứa nào?
Lúc này Khôi ca đã hoàn toàn sụp đổ, hắn đột nhiên ý thức được Tần Lãng này không những có công phu lợi hại mà thủ đoạn càng tàn nhẫn hơn, đáng tiếc cho hai mươi năm hắn cố gắng gìn giữ bản thân trong sạch, bây giờ lại bị người khác cưỡng bức . Lúc này Khôi ca thực sự có ý định muốn chết.
- Nếu như Khôi ca đã không muốn lựa chọn vậy thì sáu người các ngươi hãy thay phiên nhau lên đi.
Lời này của Tần Lãng khiến sáu tên côn đồ sợ mất mật, tuy rằng bình thường bọn chúng vừa mở miệng là "Chơi tới chơi lui", nhưng đây chẳng qua là bọn họ mạnh miệng một chút mà thôi. Giới tính của sáu người bọn họ đều là bình thường, không ai thực sự muốn chơi Khôi ca cả.
- Tần ca... Cầu xin anh.... Cầu xin anh bỏ qua cho ta đi....
Khôi ca đã hoàn toàn sụp đổ.
- Tần ca, em không thể, em thật sự không thể... em... em bị bệnh liệt dương!
Tên côn đồ nho nhỏ kia bị dọa đến sắc mặt xanh mét, cả người run rẩy.
- Còn ngươi?
Tần Lãng lại vỗ bả vai của một tên côn đồ khác.
- Tần ca... Em... Em cũng không được... Em đã sớm tiết ra!
- Móa! Sáu người các ngươi đều không được sao?
Tần Lãng mắng.
- Nếu như tất cả đều không được vậy thì để ta sẽ chơi đùa Khôi ca của các ngươi.
Sáu tên côn đồ trực tiếp há mắt trợn mồm, quả thực giống như là sấm sét bên tai!
25.09.2014
Chương 32
Cảnh sát, dọn dẹp hiện trường
Nguồn: Truyen.org
Nội dung thu gọn
Chỉ có điều Tần Lãng cũng chỉ hù dọa mấy tên này mà thôi. Hiện tại, tâm tình của cậu không thoải mái, mà lúc này lại có mấy tên không có mắt đến chọc giận cậu, đã như vậy thì Tần Lãng sẽ khiến cho bọn chúng càng thêm khó chịu. Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đầu tiên là Tang Côn, tiếp theo là Khôi Ca và mấy tên đàn em của hắn, bây giờ bọn chúng đều biết được kết quả khi chọc giận Tần Lãng.
Rốt cuộc giám ngục cũng bắt đầu đi tuần tra. Khi giám ngục đến trước cửa tù, thấy Khôi ca và mấy tên đàn em dàn hàng quỳ gối ngay cửa tù, hơn nữa Khôi ca còn đang trần truồng thì giám ngục thật sự kinh ngạc không biết nói gì thêm. Bời vì "Quả đấm thép như Khôi ca" lại bị Tần Lãng đánh thành bộ dáng như vậy!
Mà lúc này Tần Lãng lại đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu nhìn thấy giám ngục lấy đèn pin rọi vào mình thì cậu lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Làm phiền ngươi thông báo với tên Tang công ngu ngốc kia, nếu như người hắn sắp xếp đến đây đều là loại hàng như thế này thì căn bản không đủ chăm sóc ta đâu!
Phách lối!
Ngông cuồng!
Giám ngục đã công tác ở trại tạm giam này đã nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật dữ dội như vậy, nhưng không ngờ loại người như vậy lại là một học sinh tiểu học, hơn nữa còn là "Học sinh giỏi" trường cao trung trọng điểm toàn quốc. Thấy bộ dáng của Tần Lãng như vậy, giám ngục hận không thể vọt tới dạy dỗ Tần Lãng một bài học, thế nhưng hắn không thể làm như vậy. Coi như là tội phạm có tham gia đánh nhau, thế nhưng giám ngục không thể ra tay được, nhất là thời kỳ mạng lưới dư luận mạnh mẽ như hiện nay.
Nhưng mà đám người Khôi ca nhìn thấy giám ngục đi tới thì tựa như được ân xá, vội vàng chuồng mất.
Lúc này, bọn họ ngay cả tâm tư phục thù cũng không dám nghĩ tới, bọn họ chỉ muốn tránh xa tên tiểu ôn thần này càng xa càng tốt.
- Này ... Hãy nói với Tang Côn, không nên đem những bao cát như vậy đưa vào đây!
Tần Lãng nói với người giám ngục, dù sao thì cậu cũng hiểu rõ có lẽ tên giám ngục này bị Tần Lãng hay là An Đức Thịnh mua chuộc rồi, cũng coi như không đắc tội đối phương.
Giám ngục cười lạnh một tiếng:
- Đợi lát nữa thì mày sẽ biết lợi hại!
Xem ra Tang Côn đã sớm có kế hoạch dự phòng. Mười phút sau, một tên "Bạn tù" khác đã được đưa đến phòng giam của Tần Lãng.
Người này lợi hại hơn Khôi ca một cấp bậc, thế nhưng dưới "Đường Lang Quyền" của Tần Lãng, hắn cũng không kiên trì được bao lâu, rất nhanh đã bị Tần Lãng đánh đến mặt mũi bầm dập, phải quỳ xuống đất xin tha!
- Này.... Cảnh sát! Giám ngục!
Tần Lãng liền kêu hai tiếng, thế nhưng giám ngục căn bản không hề xuất hiện, hiển nhiên là bọn họ cố ý, bọn họ còn tưởng rằng lần này Tần Lãng sẽ gặp xui xẻo, dù sao thì người này lợi hại hơn Khôi ca, hơn nữa Tần Lãng đã đánh nhau một trận, chắc chắn thể lực đã tiêu hao không ít.
Tần Lãng suy nghĩ một chút, thẳng thắn la lớn:
- Này! Giám ngục! Đi ra đây dọn dẹp hiện trường....
Tần Lãng vừa hô như thế thì giám ngục rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên. Khi hai giám ngục nhìn thấy tên tội phạm bị Tần Lãng đánh bầm dập, thảm hại hơn Khôi ca nhiều thì không khỏi hoảng sợ, nhưng trong lòng bọn họ càng không vừa lòng với vẻ kiêu ngạo của Tần Lãng. Thậm chí bọn họ hận không thể tự mình tiến vào so chiêu với Tần Lãng, đáng tiếc là bọn họ tự biết thể lực của mình kém xa mấy tên tội phạm này, thật sự là có lòng mà không đủ lực.
Nhìn thấy một tên ác ôn khác đã bị giám ngục lôi ra thì các tội phạm khác của trại tạm giam càng thêm hưng phấn, càng không ngừng vỗ cửa tù, hận không thể chính mắt nhìn thấy trận đấu của Tần Lãng!
- Dọn dẹp!
Không biết có ai đó hét to một tiếng, tiếp sau có nhiều người hơn kêu lên:
- Dọn dẹp! Cảnh sát dọn dẹp...
Những tên tội phạm này thật sự sợ thiên hạ không loạn!
- Mẹ kiếp! Đều chưa muốn ngủ sao?
Giám ngục vẫy cây côn cảnh sát trong tay quát lớn, nếu như là ngày thường thì những tên tù phạm này có lẽ chỉ biết bớt phóng túng đi. Thế nhưng tối hôm nay, bản tính hung ác và bạo lực ở sâu trong thân thể bọn chúng đều bị khơi dậy, ngay cả giám ngục cảnh cáo cũng không có hiệu quả, nếu cứ tiếp tục điên cuồng gào thét như vậy thì sợ rằng ngay cả cửa tù cũng bị đập vỡ nát.
Tình huống ở trại tạm giam rất nhanh đã kinh động đến sở trưởng, sau khi nhận được báo cáo của giám ngục thì hắn lập tức gọi một cú điện thoại cho Tang Côn:
- Ông chủ Tang à! Đến tột cùng là ngươi đã làm cái gì vậy? Hiện tại tất cả phạm nhân bên trong trại tạm giam đều muốn bạo động, các người làm sao vậy, chẳng lẽ ngay cả một học sinh trung học cũng không thu thập nổi sao?
Sau khi Tang Côn nhận được điện thoại của sở trưởng trại tạm giam thì sắc mặt của hắn trở nên âm u, vội vàng bấm một số điện thoại khác, kính cẩn nói:
- An gia, tên tiểu tử kia rất khó giải quyết, bằng không thì mời Cương Ca đích thân xuất mã?
- Ừ.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Tang Côn thở phào nhẹ nhõm, hắn đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Cương ca, hắn biết nếu như Cương Ca ra tay thì chắc chắn có thể dạy dỗ Tần Lãng một trận nên thân, triệt để phế bỏ nhóc con vướng víu này.
****************
Tần Lãng nằm ở trên giường, cậu chỉ nhắm mắt nghĩ ngơi, cũng không thật sự ngủ. Bởi vì cậu tin rằng tối hôm nay chắc chắn sẽ không yên bình. Tang Côn và An Đức Thịnh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy.
Đến mười một giờ đêm, phòng giam lại lần nữa sôi sục, bởi vì giám ngục dẫn một "Tội phạm" khác đến.
- Cương ca! Hắn chính là Cương ca!
- Cương ca! Thật lợi hại!
- Long tranh hổ đấu, có thứ đáng xem rồi!
- ...............
Rất nhanh trong trại giam đã có người nhận ra "Tên tội phạm" mới tới này. Có thể thấy được, cái người được gọi là Cương ca này không phải là người bình thường.
Giám ngục đưa Cương ca vào trong phòng tạm giam của Tần Lãng, sau đó cười gằn nói:
- Các ngươi nhất định phải chung sống hòa bình!
Tần Lãng xoay người xuống giường, ánh mắt rơi trên người "Cương ca". Thoạt nhìn người này không vạm vỡ như Khôi ca, thân chỉ cao một mét bảy sáu, còn lùn hơn mấy centimet so với Tần Lãng. Thế nhưng cả người hắn tỏa ra một luồng khí tức hung ác, hơn nữa trong con mắt của hắn còn có một loại sát khí sắc bén, rõ ràng đây là loại người thủ đoạn độc ác, hơn nữa còn giết người rất tàn nhẫn.
Trong tư liệu mà Hàn Tam Cương đưa cho Tần Lãng có thông tin về "Cương ca": Người này chính là tài xế kim cận vệ của An Đức Thịnh, đánh nhau ở khu vực hắc quyền Quảng Đông, bản lĩnh thực chiến rất mạnh, hắn tên là Trần Cương, bởi vì một đôi quyền thép mà danh chấn thế giới hắc đạo ở thị trấn Hạ Dương, nổi tiếng khắp giang hồ, cho nên mới được tôn là Cương ca. Trần Thép năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, đang ở thời kỳ thể lực cực thịnh. Hắn nghe nói công phu quyền cước của tên tiểu tử Tần Lãng này rất cao, hắn đã sớm ngứa ngáy tay chân rồi.
Sau khi cửa tù vừa đóng lại thì Trần Cương thuận tay cởi bỏ áo khoác ra, thân trên của hắn chỉ mặc một chiếc áo lót bó sát, thân dưới mặt một chiếc quần thể thao rộng thùng thình và một đôi giày vải màu đen. Người này trang bị nhẹ nhàng xuất trận, rõ ràng đã hắn đã chuẩn bị trước khi đến, đã chuẩn bị có một trận đại chiến.
- Mày chính là Tần Lãng?
Trần Cương bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, tập trung đợi, cũng không vì đối phương chỉ là một học sinh trung học mà khinh thường.
Tần Lãng nhẹ nhàng gật đầu, dưới chân bày ra tư thế Phục Long Thung đứng vững vàng, chân giống như rễ bám chặc dưới đất.
Trần Cương thấy Tần Lãng chỉ đứng tùy ý đã bày ra tư thế vững vàng như nặng tám vạn cân, mang theo khí thế đỉnh thiên lập địa thì không kềm được mà âm thầm kinh hãi, đối với Tần Lãng lại thêm vài phần coi trọng. Trần Cương xuất thân từ võ sĩ quyền anh giới hắc đạo, cái gọi là "Hắc quyền" chính là quyền thuật cận chiến thật sự, sinh tử quyền, không có quá nhiều quy tắc, chỉ có thắng thua cùng với sinh tử. Là một võ sĩ quyền anh giới hắc đạo, Trần Cương đã trải qua rất nhiều trận chiến, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Từ tư thế kia của Tần Lãng, hắn liền nhìn ta Tần Lãng không dễ đối phó, bởi vì chỉ có môn phái võ học chân chính mới yêu cầu đệ tử tu luyện thung pháp trung bình tấn nghiêm ngặt như vậy! Mà một khi tu luyện thành công bộ thung pháp này thì thân dưới rất vững vàng, phát lực cũng càng thêm uy mãnh hơn.
Tuy rằng Trần Cương nhìn ra một chút môn đạo, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi chút nào. Bởi vì lấy tư cách là một võ sĩ quyền anh giới hắc đạo, cái hắn tu luyện không chỉ là võ thuật, mà chú trọng đến kỹ xảo chiến đấu thực tế và thủ đoạn giết người!
Võ thuật bao gồm dưỡng tâm, dưỡng sinh thậm chí là triết lý ở trong đó, thế nhưng hắc quyền chỉ bao gồm một loại... chính là giết người!
Két két!~~~~
Hai người giằng co chỉ trong chốc lát thì bỗng nhiên đèn điện bên ngoài phòng tạm giam bởi vì dòng điện không ổn định mà chớp tắt, ánh sáng bên trong phòng tạm giam cũng giảm xuống.
Đúng vào lúc này quả đấm của Trần Cương nhanh như chớp được đánh ra!
25.09.2014
Chương 33
Đường Lang phá xe Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nguồn: Truyen.org
Nội dung thu gọn
Vừa nhanh vừa hung ác! Không hề có động tác võ thuật đẹp mắt.
Một quyền này của Trần Cường lập tức cho thấy phong phạm của một tay lão luyện, hơn nữa một quyền này còn nắm bắt thời cơ cực tốt. Trần Cường nắm chắc tám phần có thể giải quyết xong.
Đùng!
Một quyền mạnh mẽ của Trần Cường vốn phải đánh trên mặt của Tần Lãng, thế nhưng ngay khi quả đấm của hắn sắp chạm vào mặt Tần Lãng thì Tần Lãng chợt vươn tay ra, ngăn cản một quyền mạnh mẽ như sấm của Trần Cường.
Trần Cường hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng lại nổi lên ham muốn chiến đấu, càng phát ra đòn công kích mạnh mẽ hơn về phía Tần Lãng. Bàn tay hắn đột ngột biến thành trảo, bắt lấy bàn tay của Tần Lãng, đầu gối hắn đột nhiên thúc về phía bụng Tần Lãng. Chiêu này cũng không phải là võ thuật Trung Hoa, mà chính là chiêu công kích bằng đầu gối trong Muay Thái. Muay Thái chú trọng đầu gối thép và khuỷu tay thiết, cho nên lực va chạm bằng đầu gối hết sức kinh người.
Bụp!
Tay còn lại của Tần Lãng vỗ xuống, vừa vặn lần nữa chặn đầu gối của Trần Cường sắp thục vào mình.
Liên tục lấy hai tay đỡ đòn, Tần Lãng đều bị vây ở tế phòng thủ!
Đầu gối của Trần Cường không đá trúng, chợt xoay người sang bên trái đá tới mặt của Tần Lãng.
Một loạt các động tác này không tính là chiêu thức võ học chân chính, nhưng lại vô cùng lưu loát, cho thấy kinh nghiệm chiến đấu thực tế của Trần Cường rất phong phú, điều này cũng mang đến cho Tần Lãng áp lực nhất định.
Công phu của môn phái võ học đều chú trọng lấy chiêu hóa giải chiêu, mà sử dụng tán đả trong chiến đấu cận chiến lại không chú trọng chiêu thức. Chuyên tập luyện kỹ xảo cận chiến có uy lực lớn, cho nên mỗi một lần công kích đều không có những động tác xinh đẹp, nhưng uy lực lại hết sức kinh người.
Võ giả sử dụng những chiêu thức tinh tế, đột ngột đụng phải một tay quyền thuật hung ác chuyên sử dụng những chiến thuật đánh cận chiến tinh vi. Một khí "Cọc" bị phá thì rất có khả năng võ giả sẽ bị thiệt thòi lớn!
Tuy Tần Lãng luyện tập chiêu thức chưa nhiều, nhưng "Cọc" của cậu cũng vô cùng vững chắc, lúc di chuyển; tránh né; phòng ngự, bước chân rơi xuống đất phát ra âm thanh giống như tiếng trống vậy. Mặc dù bị vây ở thế phòng ngự nhưng biến chân vẫn không hề loạn chút nào!
- Được lắm! Đúng là công phu hạ bàn!
Trần Cường nhịn không được mà âm thầm than thở, hắn từng so chiêu với không ít đệ tử trẻ tuổi của môn phái võ học, gần như không ai có thể đem Trung Bình Tấn luyện đến trình độ như Tần Lãng, như thế này quả là vững như bàn thạch, khó mà có thể lay động dù chỉ một chút!
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Quyền cước hai người chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo, các phạm nhân ở phòng giam hai bên không kềm được sự hoảng sợ trong lòng: Chỉ riêng âm thanh quyền cước va chạm vào nhau đã vô cùng mạnh mẽ như thế, vậy thì sức mạnh quyền cước của hai người chẳng phải rất kinh người hay sao?
Trong chớp mắt, hai người đã đánh ba mươi mấy chiêu.
Mà lúc này, chênh lệch trên phương diện tu vi của hai người cũng dần dần biểu hiện ra.
Sau một phen tấn công mãnh liệt, Triệu Cương đã đầm đìa mồ hôi, lưng áo lót đã bắt đầu nhỏ nước, rõ ràng hắn đã tiêu hao khá nhiều thể lực, mà tình huống của Tần Lãng lại tốt hơn nhiều, nhưng mà trên y phục cậu cũng bị mồ hôi làm ướt một mảng lớn.
Ưu thế của Phục Long Thung đã bắt đầu hiển hiện ra.
Tần Lãng cũng nhìn ra điểm này, cho nên cậu chuẩn bị tiến hành phản kích.
Nhưng đúng vào lúc này, Trần Cương lại thình lình nhảy ra phía sau, dường như hắn đã chuẩn bị thu tay lại.
Ngay lúc Tần Lãng đang kinh ngạc thì Trần Cương móc ra hai viên con nhộng, nuốt xuống "Ừng ực". Dường như Trần Cương đã nhìn thấu sự nghi ngờ của Tần Lãng, nên hắn hừ một tiếng, sau đó nói:
- Ta chính là dùng thuốc kích thích bao con nhộng để tăng thể lực! Ngươi có thể bức ta dùng thứ này, ngươi cũng nên tự hào!
- Tự hào?... Con mẹ ngươi chứ tự hào!
Tần Lãng nổi giận, thằng này dùng thuốc kích thích rõ ràng chính là gian lận, gian lận mà con huênh hoang như vậy nữa chứ, như thế thì có gì đáng tự hào? Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nổi giận? Tốt lắm! Như thế thì lại càng thêm thú vị!
Trần Cường nhe răng cười gằn, lần nữa tung quyền về phía trước.
Vù!
Một quyền này của Tần Lãng vậy mà lại mang theo tiếng gió sắc bén, sau khi dùng thuốc kích thích thì sức mạnh của hắn lại tăng thêm mấy phần!
Nhưng Tần Lãng cũng nổi giận, ngay từ đầu Tần Lãng đều cho rằng Trần Cường là một tay đô vật, nên đối với hắn cũng có vài phần yêu thích. Thế nhưng hiện tại cảm xúc của Tần Lãng đối với cái tên hèn hạ này chỉ còn lại phẫn nộ mà thôi!
Khi tức giận, rất nhiều người sẽ xiếc chặc bàn tay, nhưng lúc Tần Lãng thật sự tức giận lại thả lỏng nắm tay ra, bởi vì lúc này bàn tay của cậu đã biến thành đao chưởng...
Đường Lang Đao!
Cậu đã từng xem động tác vồ mồi của tông sư bọ ngựa mà ngộ ra được Đường Lang Quyền nổi tiếng trong thiên hạ, mà Tần Lãng lại từ trên người con bọ ngựa màu máu bên cạnh mình mà lĩnh ngộ được chiêu thức hư ảo nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ - Đường Lang Đao. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Tần Lãng đã nhiều lần thả con bọ ngựa màu máu từ trong túi chứa vạn độc ra ngoài, một là đút đồ ăn cho nó, hai là từ trên người con bọ ngựa màu máu này lĩnh ngộ được Đường Lang Đao, đem nó dung nhập vào bên trong đao chưởng của bản thân mình.
Lúc Tần Lãng đánh nhau với Trâu Điên, đó chính là lần đầu tiên cậu lĩnh ngộ được chiêu thức Đường Lang Chưởng Đao này. Nhưng lúc đó Đường Lang Đao chẳng qua chỉ là chiêu thức mới thành lập, mà mấy ngày nay Tần Lãng bái trùng làm sư phụ, quan sát động tác của con bọ ngựa màu máu, cùng với quan sát động tác vồ mồi trong nháy mắt của những con bọ ngựa khác, những việc đó có thể khiến cho Tần Lãng lĩnh hội khá sâu đối với Đường Lang Chưởng Đao.
Nhưng mà muốn một thanh đao sắc bén thì cần phải có một khối "Đá mài dao"!
Trần Cương nhìn thấy Tần Lãng buông quyền, hai tay hoàn toàn biến thành chưởng đao thì hắn không kềm được mà cười khẩy. Bởi vì hắn thấy quả đấm mới chính là phương thức công kích tốt nhất, chưởng đao, đầu ngón tay gì đó cũng chỉ là vật hào nhoáng bên ngoài không có thật mà thôi.
- Chém!
Nhìn thấy một quyền của Trần Cương sắp đánh tới thì trong đầu Tần Lãng lần nữa hiện ra cảnh tượng Huyết Đường Lang chém chết Đại Xà, toàn thân cậu run lên, dồn tất cả sức lực lại, dồn hết vào trong chưởng đao, nhanh như tia chớp bổ tới quả đấm của Trần Cường!
Bịch!
Quyền chưởng giao nhau phát ra âm thanh trầm thấp. Trần Cường cảm giác được tay của mình truyền tới một cơn đau nhức. Hắn cảm thấy vừa rồi quả đấm của mình không phải đánh lên da thịt mà là đánh lên một thanh thiết cứng rắn.
Nhưng dưới tác dụng của thuốc kích thích, Trần Cương sức chịu đựng đau đớn của hắn cũng được nâng cao rất nhiều. Bản tính hung ác trong cơ thể hắn bị kích phát, hắn hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cơn đau, sau đó lại đánh tới một quyền.
Tần Lãng cũng làm theo, chưởng đao lại bổ xuống lần thứ hai!
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Tần Lãng lần lượt tung ra Đường Lang Đao, chẳng những lực đạo cực kỳ kinh người, hơn nữa ở góc độ xảo quyệt, cậu đã đem tất cả sự xảo quyệt trong động tác săn mồi của bọ ngựa, như nhanh chóng; chính xác dung nhập vào trong chưởng đao, mỗi một đao đều mang khí thế sơn, sấm vang chớp giật, lực đạo có thể đánh nứt đá!
Trần Cường vốn xem thường chiêu thức võ học Trung Hoa, hắn cho rằng tất cả chiêu thức đều chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài. Nhưng khi hắn lĩnh giáo chưởng đao của Tần Lãng rất mạnh cũng rất khó ngăn cản thì hắn mới biết quan điểm của mình là hoàn toàn sai lầm.
Có một cục đá mài dao như Trần Cường thì Đường Lang Đao củaTần Lãng lại càng thuận buồm xuôi gió. Tuy rằng Trần Cường dùng thuốc kích thích nhưng ngược lại hắn lại hoàn toàn bị Tần Lãng áp chế.
Nhưng dù sao Trần Cường cũng là một hắc quyền thủ, hắc quyền không những tàn khốc, đẫm máu, hơn nữa còn vì thắng lợi mà bất chấp thủ đoạn. Trần Cường thấy mình ở thế hạ phong, đột nhiên nhấc một cái giường sắc ném đi, đập về phía Tần Lãng. Tần Lãng vội vàng né tránh, mà Trần Cường nhân cơ hội này tấn công, dùng một tư thế đấu vật, khóa chặt cổ Tần Lãng từ phía sau, sau đó dùng sức thật mạnh, lại muốn siết Tần Lãng đến bất tỉnh.
- Cút!
Tần Lãng hét lớn một tiếng, hai chân giẫm trên mặt đất, chợt phát lực toàn thân, hai tay đánh văng cánh tay của Trần Cường, sau đó bắt lấy vai Trần Cường ném hắn ngã văng ra ngoài, hung hăng đụng cửa tù, đập đến mức cửa tù vang lên tiếng ầm ầm vang dội.
Trần Cường bị ngã đến thất điên bát bảo, nhưng tên này vốn vô cùng hung hãn, hơn nữa lại dùng thuốc kích thích, hắn lập tức bật dậy từ dưới đất lên, đánh về phía Tần Lãng.
Lúc này, Đường Lang Đao của Tần Lãng đã "Mài" đến vô cùng sắc bén, trong đầu cậu hiện ra cảnh Huyết Đường Lang chém tam thốn Thái Hoa Xà, trong lòng cậu chợt tỉnh ngộ, tự nhiên lĩnh ngộ được một sát chiêu chân chính....
- Đường Lang Phá Xe!
Tần Lãng khẽ quát một tiếng, với thế Phục Long Thung đột nhiên phát lực phát lực, đồng thời còn đem lực lượng toàn thân ngưng tụ trên "Lưỡi" của chưởng đao, cánh tay phải chợt vung mạnh một cái, sau đó bay lên trên, từ phía trên nhanh chóng chém xuống, tựa như là Yển Nguyệt Trường Đao của Quan Nhị Gia vậy, mượn xung lực của chiến mã nhanh chóng chém xuống, rơi trước ngực Trần Cường!
- Không ổn!
Ngay giây phút chưởng đao sắp bổ trúng ngực Trần Cường thì Tần Lãng đột nhiên ý thức được sức lực của chưởng này quá mạnh, vội vàng thu lại nửa lực.
Rắc! Rắc! Rắc!
Ba tiếng động lanh lảnh vang lên trên trong ngực Trần Cường, là một tay hắc quyền, hắn biết rõ đó chính là tiếng xương sườn gãy!
Chưởng đao của Tần Lãng đánh xuống ngực Trần Cường, đã vẽ ra một vết máu dài hơn một thước trên quần áo của Trần Cường. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là chưởng đao nên vết máu cũng không sâu, nhưng ba cộng xương sườn của hắn đã gảy lìa, cũng đủ cho Trần Cường mất đi sức chiến đấu, cho dù có ăn thêm thuốc kích thích cũng không chịu đựng nổi! Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tần Lầm âm thầm thu hồi nửa phần sức lực, bằng không thì lần này Trần Cường có thể sẽ bị một chưởng đao của cậu chém chết. Nhưng cho dù như vậy cũng đã đủ mang đến phiền phức cho Tần Lãng.
Từ thủ đoạn của tên này thì có thể đoán được hắn là một người vì thắng lợi mà bất chấp thủ đoạn, bây giờ hắn lại bị Tần Lãng dùng tuyệt chiêu cắt đứt ba cộng xương sườn, hắn nhất định sẽ tố cáo với giám ngục nói Tần Lãng cố tình đả thương người, sẽ khiến cho tội danh của Tần Lãng càng nặng hơn.
Đúng vào lúc này, Trần Cường đang nằm dưới đất lại nói với Tần Lãng:
- Ngươi thắng... An gia muốn tao nói với mày một chuyện... Qua đây.
Tần Lãng đi tới, ngay khi cậu đến gần Trần Cường thì hắn đột nhiên móc từ sau lưng ra một cây dao găm rất ngắn, đâm vào trên đùi Tần Lãng. Cây dao găm này thực sự vừa ngắn lại vừa nhỏ, so với cây bút máy của học sinh tiểu học còn muốn nhỏ hơn. Bởi vì cho dù giám ngục bị Tang Côn mua chuộc thì bọn họ cũng không dám để cho Trần Cường mang theo vũ khí vào để giết người. Nhưng cái tên Trần Cường này rõ ràng đã rắp tăm phải giết chết Tần Lãng cho bằng được, cho nên hắn giấu một cây dao găm rất nhỏ trên người, hơn nữa trên cây dao găm này còn tẳm độc rắn, đủ để giết chết người!
20.06.2015
Chương 34 – Lão Độc Vật xuất hiện Biên tập: Ly_Nguyen Nguồn: truyen.org
Nội dung thu gọn
– Ôi!
Tần Lãng khẽ hô một tiếng, tức giận nói:
– Tiểu nhân hèn hạ!
– Ha ha! Mày quá ngu ngốc, dù sao thì mày vẫn là một đứa học sinh! Bố mày đã từng là một tay hắc quyền, biết hắc quyền là gì không? Chỉ cần thắng lợi không từ thủ đoạn! Quyền cước mày lợi hại thì thế nào chứ? Trên con dao này có nọc độc của rắn hổ mang, mày nhất định phải chết! Chết chắc rồi, ha ha!
Trần Cường cười đắc ý nói, hắn cười rất lớn tiếng, cho nên những phạm nhân ở các phòng giam khác đều nghe thấy.
Thông thường tất cả những phạm nhân mà phòng tạm giam này đều là tội phạm bạo lực, nhưng công phu của Tần Lãng thần sự khiến cho những tội phạm vũ lực này nể phục, lại không nghĩ rằng Cương ca tiếng tăm lừng lẫy lại dùng một chiếc dao găm nhỏ để hạ độc Tần Lãng, quả thực là khiến cho người ta khinh thường mà! Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
– Yên tâm đi, tao không chết được!
Tần Lãng cười khẩy một tiếng, dùng một quyền đánh Trần Cường ngất đi, sau đó quay sang bên ngoài phòng giam hô to:
– Giám ngục! Hắn, con mẹ nó! Các ngươi làm sao có thể để cho Trần Cường đem theo dao, trên dao còn tẩm thuốc độc nữa! Móa!
Dưới tiếng gầm chứa đầy giận dữ của Tần Lãng, những phạm nhân khác cũng bị khơi dậy lửa giận trong lòng, trong phút chốc tiếng mắng chửi vang lên rung trời chuyển đất.
Giám ngục thật sự bị kinh động, hai giám ngục vọt tới cửa phòng giam của Tần Lãng, sau khi bọn họ thấy trên đùi Tần Lãng có cắm một con dao nhỏ thì mặt mày nhất thời trở nên ngây dạy, trong lòng âm thầm mắng:
– Móa! Tang Côn, hắn muốn đập mất chén cơm của chúng ta mà, ngay cả dao mà cũng dám mang vào, mẹ nó! Còn dám tẩm độc nữa. Nếu như thằng nhóc này chết trong phòng tạm giam, vậy thì phiền phức lớn rồi!
– Mau chóng đưa thằng nhóc đó đến bệnh viện!
Một giám ngục khác vội vàng liên lạc với nhân viên cấp cứu của bệnh viện.
Khi nhân viên cấp cứu chạy tới thì Tần Lãng nhân cơ hội này ngất xỉu trong lòng một em gái y tá. Rất nhanh, Tần Lãng đang “Hôn mê” đã được chuyển sang chữa trị tại bệnh viện nhân dân thành phố Hạ Dương.
Bởi vì cậu là “Nhân vật hiềm nghi quan trọng”, lại trúng độc rắn, cho nên Tần Lãng được sắp xếp trong một phòng đơn, hơn nữa bên ngoài còn có hai giám ngục canh gác. Thành thật mà nói, ngủ ở chỗ này tốt hơn nhiều so với trong phòng tạm giam, nhất là giường bệnh ở phòng đơn còn thoải mái hơn nhiều so với giường trong ký túc xá.
– Móa, đứng canh gác ở bên ngoài cho ta đi!
Tần Lãng nhìn hai giám ngục ở ngoài cửa, trong lòng thầm mắng một tiếng đáng đời, bọn họ phải canh gác ở bên ngoài.
Trên dao nhỏ của Trần Cường thực sự có tẩm nọc độc rắn, nhưng mà đối với Tần Lãng mà nói, nọc độc của rắn hổ mang quả thực chỉ là thuốc độc sơ đẳng mà cậu từng nếm thử. Thứ cậu đi theo Lão Độc Vật học tập chủ yếu là độc công, chứ không phải là võ công, nên Trần Cường hạ độc với Tần Lãng thực sự chính là một sai lầm.
Bởi vậy, Tần Lãng không những có thể ngủ một giấc trên giường bệnh thoải mái, mà việc Trần Cường bị Tần Lãng đánh gãy xương sườn cũng trở thành chuyện đáng đời. Giám ngục chắn chắn sẽ không dám tố cáo chuyện này. Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tần Lãng đang dự định đi ngủ thì rèm cửa sổ dường như bị gió đêm thổi bay, trong phòng bệnh đột nhiên có nhiều hơn một bóng người.
– Lão Độc Vật!
Tần Lãng khẽ kêu một tiếng, vừa thấy bóng người này thì cậu có chút kích động, cũng có chút căng thẳng.
– Luyện công phu không tệ, còn lĩnh hội được một chiêu thức chân chính – Đường Lang Phá Xe. Chậc chậc, tên này không tệ!
Giọng của Lão Độc Vật có chút xem thường, nhưng lấy thái độ khắt khe của lão với Tần Lãng bấy lâu nay mà nói, Tần Lãng có thể nhận được loại biểu hiện xem thường này cũng coi như là một loại ca ngợi.
Thế nhưng câu kế tiếp của lão chắc chắn không phải khen ngợi:
– Chỉ có điều, con có phải luyện công đến mức thành kẻ ngu rồi không? Tại sao con có thể để mình rơi vào tình cảnh như bây giờ chứ?
– Cái này…. Vận khí của con có chút…
Tần Lãng buồn bực nói, quả thực lúc trước mọi chuyện rất thuận buồm xuôi gió, nhưng kể từ khi cậu đến hội sở Thuận Mỹ Loan hội thì vận may của cậu đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
– Nói dốc! Không phải là vận may của con kém mà vì lòng dạ của con quá đàn bà!
Lão Độc Vật hừ một tiếng:
– Lợi dụng Hàn Tam Cường đánh Trâu Điên, những việc này con làm cũng không tệ, thế nhưng con lại vì một người không liên quan – vì một nữ sinh không muốn sống mà để mình cuốn vào, để cho đối thủ có cơ hội! Quả thật là ngu xuẩn mà! Đừng có ấm ức, ta hỏi con, nếu như ngươi bỏ mặt sự sống chết của nữ sinh Chu Linh Linh thì làm sao con có thể bị rơi vào hoàn cảnh này sao?
– Sẽ không.
Tần Lãng buồn bực đáp.
Lão Độc Vật nói không sai, nếu như không phải Tần Lãng muốn đi cứu Chu Linh Linh thì cậu sẽ không bị người khác hãm hại, bị giam vào tù như thế này.
– Lão Độc Vật, người đến để cười nhạo con sao?
Tần Lãng nhịn không được hỏi một câu.
– Con là đồ đệ của ta, chê cười con chẳng khác nào ta tự chê cười ta.
Lão Độc Vật hừ một tiếng:
– Xem ra nhiệm vụ đã thất bại, rất nhanh con sẽ trở thành tội phạm giết người, không bằng con cứ đi theo ta ẩn cư tu hành nơi rừng núi đi….
– Này, chờ một chút… Lão Độc Vật.
Tần Lãng vội vàng nói:
– Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn toàn thất bại, con cũng không có ý định theo người ẩn cư nơi rừng núi.
– Con muốn tiếp tục ngồi tù?
Lão Độc Vật hừ một tiếng.
– Con đương nhiên không muốn.
Tần Lãng nói tiếp:
– Thế nhưng con không muốn nhiệm vụ thất bại như thế, con cảm thấy con vẫn còn cơ hội.
– Cơ hội ở nơi nào?
Tần Lãng bình tĩnh nói:
– Nếu như Bách Độc Đại Hoàn Đan của người là thật thì Chu Linh Linh không thể chết!
– Thối lắm! Bách Độc Đại Hoàn Đan của ta đương nhiên có thể cứu mạng!
Lão độc vật hừ một tiếng:
– Con là tên phá của, lãng phí một viên đan dược của ta, còn chưa tính sổ với con nữa đấy!
– Vậy tại sao phân tích mẫu nước bọt của Chu Linh Linh lại có thành phần độc dược?
Tần Lãng hỏi.
– Con quá ngu xuẩn, Bách Độc Đại Hoàn Đan vốn là đan dược cứu mạng được luyện chế từ thuốc độc, nên nó chứa thành phần độc dược cũng chưa chắc không thể cứu người, con đi theo ta học lâu như vậy mà ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao?
– Con đã bị người làm hại, nếu không phải bọn họ kiểm ra ra thành phần độc dược trong đan dược của người thì con đã rửa sạch tội rồi.
– Tự cho là đúng!
Lão Độc Vật lại mắng Tần Lãng một câu.
– Cho dù người ta không tra ra thành phần độc dược thì con đã định trước phải chịu oan! Con phải biết rằng, đan dược cứu mạng không có vấn đề, thế nhưng nha đầu kia vẫn phải chết, con biết vì sao không?
– An Đức Thịnh sai người đến bệnh viện giết cô ấy?
Tần Lãng đã hiểu chỗ mấu chốt.
– Xem ra con cũng không quá ngu xuẩn!
Lão Độc Vật nói tiếp:
– Con bại trong tay An Đức Thịnh, không phải bởi vì công phu của con kém, mà đầu óc ngu đần, cũng là bởi vì lòng dạ của con quá đàn bà! Nếu như con để mặc cho nha đầu kia chết thì người thắng lợi rất có thể sẽ là con. Thật sự không ngờ, đồ đệ của Lão Độc Vật ta lại vì một người không quan hệ mà lãng phí một viên đan dược cứu mạng, hơn nữa còn tự đưa mình vào tù!
– Lão Độc Vật, người không nên đả kích con như vậy chứ?
Tần Lãng cười hắc hắc:
– Thay vì người cứ chửi rủa con như thế, không bằng người chỉ điểm cho con một con đường sáng, để cho con đánh bại An Đức Thịnh, hoàn thành nhiệm vụ này, thế nào?
– Cũng được, ta sẽ cho con một cơ hội!
Lão Độc Vật hừ lạnh một tiếng:
– Chu Linh Linh vẫn chưa chết.
– Cái gì?
– Cô bé ấy chưa chết.
– Sư phụ, người thực nhìn xa trông rộng! Anh min thần võ…
Tần Lãng không tiếc từ ngữ ca tụng Lão Độc Vật mấy câu, bởi vì cậu biết nếu như Chu Linh Linh không chết vậy thì cũng dễ dàng đảo ngược cục diện hơn. Tần Lãng tin rằng cô ấy chắc chắn không chết, bởi vì Lão Độc Vật có bản lĩnh này!
– Hãy bớt nói nhảm đi!
Lão Độc Vật hừ một tiếng:
– Ta chỉ không muốn nha đầu kia phá hủy danh tiếng của ta mà thôi, nếu để cho người trên giang hồ biết đan dược cứu mạng của ta giết chết người, vậy thì mặt mũi của ta phải giấu ở nơi nào đây? Nhóc con, con tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa lần này chỉ được thắng chứ không được thua, nếu không thì…. Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nói đến đây, giọng điệu của Lão Độc Vật chuyển sang lạnh.
– Bằng không thì thế nào?
Tần Lãng nhịn không được hỏi một câu.
– Ta sẽ giết chết lão sư đó!
Một câu này của Lão Độc Vật khiến cho Tần Lãng vô cùng lo sợ.
Tần Lãng chưa bao giờ nhắc đến Đào Nhược Hương trước mặt Lão Độc Vật, cậu vẫn cho rằng Lão Độc Vật không hề chú ý tới sự tồn tại của Đào Nhược Hương. Thế nhưng sau khi nghe được câu này thì Tần Lãng liền biết mình sai rồi, chuyện mà Lão Độc Vật muốn biết thì cậu căn bản không thể nào gạt được!
– Con không cho phép!
Thiếu chút nữa thì Tần Lãng đã kêu to lên.
– Con nên biết ta nói được thì làm được!
Lão Độc Vật hừ một tiếng:
– Con chỉ có nửa tháng! Có muốn ta đưa con rời khỏi nơi này hay không?
– Không cần! Con tự có biện pháp!
Tần Lãng lạnh lùng nói, cậu thật sự không vừa lòng chuyện Lão Độc Vật lấy Đào Nhược Hương ra đe dọa cậu.
Lão Độc Vật cười khẩy mấy tiếng, bóng người trong phòng điều trị đột nhiên biến mất.
20.06.2015
Chương 35
Giao chiến nơi quan trường Biên tập: Ly_Nguyen Nguồn: truyen.org
Nội dung thu gọn
Sáng ngày thứ hai.
Tần Lãng tỉnh ngủ rời giường, hướng về phía cửa gọi người giám ngục đang canh gác ở bên ngoài:
– Sĩ quan cảnh sát, tôi muốn gọi điện thoại.
– Không được.
Giám ngục cự tuyệt yêu cầu của Tần Lãng.
– Nếu như các người cứ nói như vậy, quyết định không cho ta một cơ hội thì tôi sẽ nói với bạn bè; người thân và giới truyền thông rằng lúc tôi ở trong phòng tạm giam đã bị người ta dùng dao tấn công, rồi hạ độc như thế nào. Tôi nghĩ rằng các người cũng không muốn gặp phiền phức phải không?
Tần Lãng làm một cuộc giao dịch nho nhỏ với người giám ngục.
Hai giám ngục thương lượng với nhau chốc lát, sau đó một người giám ngục đưa cho Tần Lãng một cái điện thoại di động. Chỉ có điều hắn lại yêu cầu Tần Lãng phải gọi điện thoại trước mặt bọn họ, như vậy thì bọn họ mới có thể biết được nội dung cuộc trò chuyện của Tần Lãng có mang lại phiền phức cho bọn họ hay không. Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tần Lãng lựa chọn thỏa hiệp, dù sao thì hiện tại cậu chỉ cần gọi điện thoại cho Triệu Khản là được.
Số điện thoại của Triệu Khản có bốn số liền nhau, cho nên Tần Lãng nhớ rất rõ. Sau khi Tần Lãng bấm số điện thoại di động, cậu mới vừa nói ra thân phận của mình thì liền nghe Triệu Khản lớn tiếng mắng chửi:
– Móa! Tần Lãng! Ngươi hại chết Chu Linh Linh, ta khinh!… Ta muốn giết chết ngươi…
Tần Lãng biết Triệu Khản chẳng qua chỉ đang trút hết lửa giận cùng sự đau khổ trong lòng mà thôi, chỉ có điều cậu không có thời gian nghe Triệu Khản thổ lộ. Tần Lãng lập tức cắt đứt lời Triệu Khản:
– Mình không hề hại Chu Linh Linh, cậu hẳn là phải biết chứ! Bây giờ, tớ muốn cậu giúp mình một chuyện, cậu lập tức lên danh bạ điện thoại của mình, bên trong có một số liên lạc tên là “Người đàn ông hói đầu – tay sai đắc lực”, cậu hãy liên lạc với hăn, bảo hắn dẫn cậu đến gặp mình.
– Người đó là ai?
Triệu Khản không hiểu làm sao:
– Cậu đang ở đâu?
– Cậu có nhớ có một người đàn ông hói đầu nhảy lầu với chúng khuya ngày hôm trước không?
Tần Lãng nói:
– Cậu hãy nói cho hắn biết, chúng ta biết rõ thân phận của hắn, bảo hắn nhất định phải dẫn cậu đến gặp tớ. Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
– Được rồi.
Triệu Khản đồng ý với Tần Lãng, sau đó áy náy nói:
– Tần Lãng à! Xin lỗi cậu, vừa rồi mình…
– Nắm chắc thời gian, tớ chỉ có cậu là anh em mà thôi.
Tần Lãng nói.
– Được, người anh em!
Triệu Khản cúp điện thoại, lập tức làm theo những gì Tần Lãng nói.
Kế tiếp, Tần Lãng tiếp nhận thêm một loạt kiểm tra của bệnh viện, còn ăn một bữa sáng phong phú.
Tần Lãng cảm thấy sống ở bệnh viện thật sự không tệ, chỉ có điều Tần Lãng biết Tang Côn và An Đức Thịnh chắc chắn sẽ không cho cậu tiếp tục sống ở chỗ này.
Quả nhiên như vậy, không bao lâu sau, dưới vòng vây của vài giám ngục, một quan viên bụng phệ mặc cảnh phục đi vào phòng bệnh của Tần Lãng. Hắn chỉ liếc mắt nhìn Tần Lãng đang nằm trên giường bệnh một cái, sau đó liền nói:
– Ta thấy hắn đã không còn vấn đề gì, vậy thì hãy nhanh chóng áp giải hắn trở về trại giam đi.
– Dạ, Chu sở trường.
Một giám ngục trong đó vội vàng gật đầu nói.
– Này…. Báo cáo kiểm tra còn chưa còn chưa có mà.
Tần Lãng hướng người cục trưởng họ Chu hừ một tiếng.
Chu Tư Minh nhìn chằm chằm Tần Lãng, hừ lạnh nói:
– Thế nào, muốn nói về vấn đề nhân quyền với ta sao? Ở trong trại giam của ta thì ta chính là vương pháp! Ngươi có đồng ý hay không cũng phải nghe theo định đoạt của ta!
Lúc hắn nói câu này thì khí thế bá vương hoàn toàn lộ trên mặt Chu Bá Minh không hề bỏ sót chút nào. Không có biện pháp khác, mặc dù tên này chỉ là một sở trưởng nho nhỏ, thế nhưng ở trại tạm giam này, dù gì hắn cũng là lãnh đạo tối cao, cho nên khó tránh có phần kiêu ngạo và hung hăng càn quấy.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa phòng bệnh lại vang lê mấy tiếng vỗ tay.
Tiếng vỗ tay chính là của Triệu Khản, tên này rốt cuộc cũng đã xuất hiện, bên cạnh Triệu Khản còn có một vị thanh niên mặc âu phục mang giày da bóng loáng, tuổi tác xấp xỉ hai mươi mấy tuổi.
– Các người là ai? Nơi này chính là phòng bệnh cách ly của tù phạm, không cho phép người ngoài tùy ý đi vào!
Chu Tư Minh chau mày hừ mạnh một tiếng. Hai giám ngục bên cạnh hắn vội vàng hành động, chuẩn bị đuổi hai người Triệu Khản ra ngoài, bọn họ muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt lãnh đạo.
– Chu sở trưởng, khí thế của ngươi thực sự lớn a!
Người thanh niên đứng bên cạnh Triệu Khản hừ lạnh một tiếng:
– Ta là Trần Tiến Dũng, làm việc trong ban thư ký chính phủ thành phố.
Nói xong, người thanh niên đem thẻ công tác đưa cho Chu Tư Minh.
Mặc dù Chu Tư Minh là lãng đạo tối cao của trại tạm giam này, là vua một cõi, thế nhưng ở giới quan trường thành phố Hạ Dương này, hắn căn bản chả là cái gì cả, hơn nữa đối phương còn là thư ký chính phủ thành phố. Chu Tư Minh biết rõ điều này có ý nghĩa thế nào, cho dù đối phương chỉ là một thư ký nho nhỏ mà thôi, nhưng hắn tuyệt đối không thể trêu vào! Bởi vì tất cả thư ký của ban thư ký chính phủ thành phố đều phục phụ lãnh đạo chính phủ thành phố.
– Ôi, hóa ra là Trần trưởng ban, xin chào, ngài mạnh khỏe chứ!
Sau khi nhận lấy thẻ công tác của Trần Tiến Dũng thì Chu Tư Minh lập tức trở nên cung kính, mặc dù đối phương cũng chỉ là một cán bộ cấp khoa, thế nhưng sợ rằng thế lực sau lưng lớn đến mức khiến người khác giật mình.
– Chu sở trưởng, ta muốn cùng vị Tần Lãng tiên sinh này nói chuyện một chút.
Giọng điệu của Trần Tiến Dũng gần như ra lệnh, mà không phải là một lời thỉnh cầu.
Khóe miệng Chu Tư Minh giật giật mấy cái, hắn cảm giác tôn nghiêm của mình bị coi nhẹ, vì vậy hắn liền nhịn không được mà nói một câu:
– Xin lỗi, Trần trưởng ban, tên này chính là nhân vật bị tình nghi quan trọng, nếu như không được cấp trên phê chuẩn…
– Ồ!
Tuy rằng Trần Tiến Dũng còn rất trẻ, thế nhưng kinh nghiệm tranh đấu trong giới quan trường lại rất phong phú, hắn không chờ Chu Tư Minh nói hết câu đã cắt đứt lời của đối phương:
– Ý của ngươi là ở nơi này, lời nói của Ngô Thị Trưởng cũng không hề có phân lượng?
– Ngô thị trưởng? Phó thị trưởng thường vị của thành phố Hạ Dương – Ngô Văn Tường? Nghe đồn người ngày ấy sắp trở thành thị trưởng!
Chu Tư Minh đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ có điều trong lòng hắn vẫn đang thầm mắng:
– Móa, Trần Tiến Dũng, nếu như Ngô phó thi trưởng lên tiếng thì ngươi phải nói sớm chứ, sao phải đến đây bày chiêu cáo mượn oai hùng với ta?
Nhưng ngoài mặt Chu Tư Minh vẫn tươi cười nói:
– Nếu là ý kiến của lãnh đạo thì đương nhiên không thành vấn đề.
Trần Tiến Dũng mỉm cười theo phương thức nhà quan, sau đó nói:
– Vậy thì làm phiền Chu sở trưởng và mọi người rời khỏi nơi này một chút, ta có mấy câu muốn nói với Tần Lãng tiên sinh.
– Tần Lãng…. Ngươi… cái tên này…… thật sự làm khổ cậu rồi!
Triệu Khản tiến lên vỗ vỗ vai Tần Lãng:
– Cậu ở trại tam giam này, chắc chắn chịu không ít khổ sở?
– Bị hai tên tay sai đánh, nhưng mà người thu thiệt không phải là mình.
Tần Lãng mỉm cười, sau đó liền quay sang Tần Tiến Dũng, nói:
– Trần trưởng ban đúng không, ta muốn nói mấy câu với Ngô thị trưởng.
– Hiện tại Ngô thị trưởng bận rất nhiều việc, ta chỉ sợ ngài không có thời gian, chỉ có điều ngài đã dặn dò, nếu cậu cần gì thì cứ nói với tôi.
Trần Tiến Dũng bình tĩnh nói.
– Lão hồ ly.
Trong lòng Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, cậu biết rõ Ngô Văn Tường cố ý tránh mặt không gặp, hắn lo lắng mình sẽ bị Tần Lãng và Triệu Khản lừa bịp. Dù sao thì chuyện Ngô Văn Tường ở hội sở Thuần Mỹ Loan cũng không vẻ vang gì. Chỉ tiếc rằng Tần Lãng cũng không phải là loại người dễ đối phó, cậu nhàn nhạt nói:
– Đã như vậy thì làm phiền Trần trưởng ban nói cho Ngô thị trưởng biết hai chuyện: Thứ nhất nếu như tôi không có đoán sai thì bệnh viện không chữa trị được chỗ đau của chú ấy, nhưng tôi có thể giúp được; Thứ hai trong tay tôi có chứng cứ chứng minh nơi mà chú ấy đến khuya ngày hôm trước là nơi nào. Được rồi, Trần trưởng ban hãy đi báo cáo với chú ấy đi.
Trần Tiến Dũng không do dự, lập tức lấy điện thoại đến bên cửa sổ khẽ báo cáo lại những lời Tần Lãng nói với Trần Văn Tường.
Chỉ chốc lát sau, Trần Tiến Dũng tiến tới trước giường bệnh, hỏi Tần Lãng:
– Xin hỏi cậu có yêu cầu gì?
– Trần trưởng ban hãy nói với chú ấy rằng chính chú ấy phải đến đây, tôi không có thời gian để chơi đùa với các người,
Tần Lãng có chút không kiên nhẫn nói.
– Không phải đâu, Ngô thị trưởng thật sự rất bận…
– Vậy thì tùy chú ấy đi.
Tần Lãng hừ một tiếng, nói tiếp:
– Chỉ có điều Trần trưởng ban hãy nói với chú ấy biết một chuyện, qua xế chiều ngày hôm nay thì của quý của chú ấy sẽ triệt để không giữ được. Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có câu nói phía sau của Tần Lãng, nên mười phút sau, Ngô Văn Đồng đã có mặt ở trong phòng bệnh của Tần Lãng.
Thật ra thì Ngô Văn Tường đang ở trong bệnh viện nhân dân tiếp nhận điều trị, căn bản không có làm bất cứ việc công gì. Từ sau khi té bị thương của quý ngày hôm trước, hắn vẫn luôn ở trong phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, tiếp nhận sự chữa trị của đội ngũ chuyên giam nhưng kết quả trị liệu không lý tưởng lắm. Mặc dù chỗ đau đã bắt đầu có dấu hiệu khôi phục, nhưng chức năng quan trọng lại không có dấu hiệu khôi phục, nhớ đến lời Tần Lãng đã nói, Ngô Văn Tường thật sự rất sợ.
Tuy rằng Ngô Văn Tường đã bốn mươi sáu tuổi rồi, nhưng ham muốn vẫn còn rất mãnh liệt, nếu như hắn cứ như vậy mà biến thành thái giám thì đối với hắn mà nói thực sự là một đả kích rất lớn, cho dù có thăng quan tiến chức cũng không thể nào bù đắp nổi.
– Tiểu Tần! Thân thể của cậu khá lên chút nào chưa?
Ngô Văn Tường mỉm cười hòa nhã, hơn nữa còn đích thân tặng cho Tần Lãng một bó hoa tươi.
Hành động này của Ngô Văn Tường khiến cho Chu Tư Minh đang đứng ở bên ngoài trợn tròn mắt, trong lòng dâng lên một cơn sóng thật lớn:
– Ôi trời! Tên tiểu tử này đến tột cùng có lai lịch gì mà ngay cả Ngô thị trưởng cũng khách khí với hắn như vậy! Bà nó, lần này gặp xui xẻo rồi.
20.06.2015
Chương 36
Khôi phục tự do Biên tập: Ly_Nguyen Nguồn: truyen.org
Nội dung thu gọn
– Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, cơ thể của tôi đã khá hơn nhiều nhưng không biết Ngô thị trưởng thế nào rồi?
Nụ cười của Tần Lãng ấm áp như vầng thái dương.
– Tiểu Trần, cậu và cậu học sinh này ở bên ngoài chờ tôi, tôi muốn nói vài câu với Tiểu Tần.
Sau khi Ngô Văn Tường đuổi Trần Tiến Dũng và Triệu Khản đi thì lúc này mới thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng nói với Tần Lãng:
– Học sinh Tần Lãng, nghe nói cậu có chứng cứ chứng minh tôi đến Tam Giang Lục Đảo?
Ngô Văn Tường vô cùng cẩn thận, hắn không hề trực tiếp nói đến ba chữ “Thuần Mỹ Loan”
Tần Lãng gật đầu.
– Cậu có biết đe dọa viên chức nhà nước như thế là một chuyện rất nguy hiểm không? Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Giọng điệu của Ngô Văn Tường rất bình tĩnh, thế nhưng lại ẩn chứa ý uy hiếp rất rõ ràng:
– Nhất là cậu đang ở trong tình cảnh trước mắt – rất khó gánh nổi.
– Ngô thị trưởng, tôi cảm thấy ông nên suy nghĩ đến tình cảnh của mình trước đi.
Tần Lãng cười nhạt:
– Nếu như tôi không đoán sai thì hiện tại những chuyên gia đó đối với thương thế của ông chắc đã bó tay không có cách chữa trị rồi. Qua năm giờ chiều ngày hôm nay, nếu như ông không được chữa trị đàng hoàng thì chỉ sợ rằng ông chỉ có một kết quả thôi.
– Kết quả gì?
Ngô Văn Tường trầm giọng hỏi.
– Tôi nghĩ rằng ông phải tự biết chứ, nhưng nếu như ông đã biết còn hỏi… Vậy thì bộ phận sinh dục của ông chỉ còn một chức năng duy nhất mà thôi, chính là đi tiểu. Hơn nữa lúc đi tiểu, ông còn phải lo lắng rằng mình sẽ làm ướt giày đấy.
– Ha ha!!!!
Ngô Văn Tường bỗng nhiên cười ra tiếng, tiếng cười khiến cho người khác phát lãnh:
– Cậu đang đe dọa tôi sao?
– Tôi chỉ muốn cứu ông thôi!
Tần Lãng cũng không hề sợ lời đe dọa của Ngô Văn Tường.
– Ban đầu đáng lẽ ông có thể tiếp tục làm một người đàn ông bình thường, nhưng tôi không ngờ rằng cái ấy của ông lại bị hủy trong tay một đám lang băm, hãy suy nghĩ thật kỹ đi.
Ngô Văn Tường cân nhắc chốc lát thì hắn đã tự mình biết được những lời Tần Lãng nói đều là sự thật, mấy chuyên gia đó thật sự đã bó tay không có cách chữa trị. Tần Lãng chính là vị cứu tinh, là hy vọng duy nhất của hắn.
Một lát sau, Ngô Văn Tường mới mở miệng nói:
– Cậu có yêu cầu gì?
– Tôi muốn ông bảo lãnh cho tôi ra ngoài!
– Cậu là nghi phạm giết người, không thể bảo lãnh được.
Ngô Văn Tường rõ ràng đang thăm dò tình huống hiện tại của Tần Lãng.
– Sau khi ra ngoài, tôi nhất định sẽ có biện pháp xóa bỏ tội danh, bởi vì tôi tuyệt đối không có giết người.
Tần Lãng nói tiếp:
– Đêm qua, tôi đã bị người khác tập kích, nhất định là những người này muốn giết người diệt khẩu, việc này chắc chắn rằng ông phải biết chứ. Đương nhiên những điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là trước năm giờ chiều tôi có thể khôi phục lại sự tự do hay không.
– Được.
Ngô Văn Tường gật đầu, trước mắt thứ hắn quan tâm nhất chính là thân thể của mình, chỉ cần thân thể hắn không việc gì thì cho dù Tần Lãng thực sự là kẻ mang tội giết người, hắn cũng có thể bắt cậu trở lại.
Một khi Ngô Văn Tường đã hạ quyết tâm thì tốc độ làm việc của hắn tựa như sấm rền gió cuốn. Hắn lập tức đi ra ngoài cửa, nói với Chu Tư Minh:
– Cấp cho Tần Lãng thủ tục phóng thích!
– Ngô thị trưởng… Việc này không tốt lắm đâu, hắn chính là nghi can giết người…
Nhưng Ngô Văn Tường căn bản không hề nghe lời giải thích của Chu Tư Minh, hắn lạnh lùng hừ một tiếng rồi móc điện thoại ra gọi một cú: Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
– Chí Vỹ hả! Tôi là Ngô Văn Tường, có một chuyện cần cậu đến xử lý một chút, tôi ở bệnh viện nhân dân chờ cậu.
Mặt Chu Tư Minh xám như tro tàn, Triệu Chí Vỹ chính là cục trưởng cục công an thành phố Hạ Dương. Ngô Văn Tường người ta căn bản không hề đem một sở trưởng trại giam nho nhỏ như hắn để vào mắt, ngay cả cục trưởng phân cục công an khu Nam cũng bị gọi đến.
Sau mười mấy phút đồng hồ, Triệu Chí Vỹ liền chạy tới bệnh viện nhân dân, bởi vì Ngô Văn Tường chính là nhân vật lớn thứ ba ở thành phố Hạ Dương, rất nhanh sẽ trở thành nhân vật lớn thứ hai mà Triệu Chí Vỹ chính là thuộc hạ dòng chính của Ngô Văn Tường. Ông chủ đã ra lệnh thì đương nhiên Triệu Chí Vỹ không dám chần chờ.
Sau khi Triệu Chí Vỹ xuất hiện, Chu Tư Minh vội vàng chạy lên báo cáo nhưng Triệu Chí Vỹ căn bản không thèm nghe hắn giải thích, mà đi đến trước mắt Ngô Văn Tường:
– Ngô thị trưởng, chuyện gì khiến ngài nổi giận như vậy? Chẳng phải hôm nay ngài đang nằm viện sao?
– Chí Vỹ! Những đồng chí thủ hạ này của cậu có chút không biết điều.
Ngô Văn Tường vô cùng đau lòng nói:
– Vị bạn học Tần Lãng này chính là cháu của tôi, là học sinh giỏi của trường Thất Trung. Hôm qua, nó vô duyên vô cớ bị cuốn vào một vụ án giết người, trở thành kẻ bị tình nghi còn bị đưa đến phòng tạm giam. Mặc dù tôi là phó thị trưởng nhưng luôn là công tư phân minh, cho nên tôi không hề dặn dò bất cứ ai đặc biệt chiếu cố nó. Không nghĩ tới tối hôm qua cháu ta lại bị tù phạm khác ở trại tam giam ngược đãi, bị người khác dùng vũ khí đả thương, hơn nữa còn bị rắn độc cắn! Nếu như không phải nó được cấp cứu kịp thời thì chỉ sợ là đã về chầu trời rồi! Chí Vỹ à! Rất có thể quản lý ở trại tạm giam có vấn đề!
Ngô Văn Tường hiên ngang lẫm liệt nói, ngay cả Tần Lãng cũng không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, rõ ràng hắn đang vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp nhưng những lời hắn nói ra lại rất hợp lý. Mà Chu Tư Minh đứng ở một bên ngay cả suy nghĩ muốn chết đều có, bởi vì hắn ở trước mặt Ngô Văn Tường và Triệu Chí Vỹ ngay cả tư cách giải thích cũng không có!
– Ngô thị trưởng, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng những vấn đề ở trại tạm giam!
Triệu Chí Vỹ vội vàng lên tiếng đảm bảo, sau đó không đợi Ngô Văn Tường phân phó, hắn nói như chém đinh chặt sắc: Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
– Bạn học Tần Lãng bị thương nặng như vậy lại bị trúng độc, tôi thấy nên phóng thích để chữa trị tốt cho cậu ấy trước.
Triệu Chí Vỹ vừa nói vừa nắm tay Tần Lãng một cách thân thiết:
– Bạn học Tần Lãng à! Đã để cậu chịu ủy khuất rồi! Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, đòi lại công đạo cho cậu. Tôi nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ những con sâu làm sầu nồi canh đó!
– Tiến hành phóng thích sao?
Ngô Văn Tường giả vờ lưỡng lự:
– Chí Vỹ à! Chuyện này không đúng quy định! Trước giờ con người tôi luôn làm việc công tư phân minh.
– Ngô thị trưởng cứ yên tâm, tất cả đều hợp pháp cả. Chỉ có điều trong thời gian bảo lãnh, bạn học Tần Lãng không được rời khỏi thành phố Hạ Dương.
Sau khi nói xong Triệu Chí Vỹ quay sang trừng mắt với Chu Tư Minh một cái:
– Chu Tư Minh, hy vọng ngươi sẽ vượt qua “Khảo nghiệm” của tổ chức.
Chu Tư Minh biết rõ lần này mình thật sự chết chắc rồi, “Khảo nghiệm” của tổ chức không dễ vượt qua như vậy, nếu đã được lên làm lãnh đạo sẽ không bị gọi là “Đồng chí” nữa, một khi bị gọi đã chứng tỏ ngươi đã bị tổ chức gạt bỏ. Chỉ sợ rằng “Khảo nghiệm” kế tiếp sẽ là khảo nghiệm thực sự.
– Chí Vỹ à! Việc này thực sự phiền toái cho cậu rồi!
Ngô Văn Tường tỏ vẻ áy náy nói với Triệu Chí Vỹ.
– Đâu có, đâu có chứ, tất cả đều do tôi xem xét không chu đáo mới khiến cho loại sâu mọt như vậy tồn tại ở hệ thống công an.
Triệu Chí Vỹ đau đớn nói:
– Lãnh đạo, ngài xem còn có gì dặn dò nữa không?
– Đừng… Chuyện này nên làm kín đáo một chút.
– Ngài cứ yên tâm.
Triệu Chí Vỹ là người nào chứ, đương nhiên chỉ cần nhìn đã rõ, hắn biết Ngô Văn Tường không muốn chuyện này tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến mình.
Rất nhanh Tần Lãng đã được khôi phục lại sự tự do, những vật phẩm riêng tư của hắn cũng được quản ngục đưa đến.
Ngô Văn Tường nhân cơ hội nói với Tần Lãng:
– Tiểu Tần, cậu đã được bảo lãnh rồi, có phải nên cân nhắc chuyện của tôi không?
– Không thành vấn đề.
Tần Lãng gật đầu.
– Chỗ bị tụ máu bầm của ông đã dần dần tan ra nhưng độc tố còn chưa được làm sạch cho nên mới dẫn đến phiền phức hiện tại.
– Độc tố còn sót lại?
– Trước đó ông dùng số lượng thuốc tráng dương, thế nhưng dược lực của thuốc không được phát ra, ngược lại bởi vì ông bị thương mà ứ đọng lại ở chỗ kia, chuyển thành độc…
Tần Lãng giải thích mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, nhưng trên thực tế là bởi vì trước đó Tần Lãng đã châm cho Ngô Văn Đồng một châm có tẩm độc, mà độc kia có thể khiến cho thần kinh và thân thể con người tê liệt cục bộ trong nháy mắt, cái này có thể khiến cho chỗ đau của Ngô Văn Tường hết đau trong chốc lát, chỗ đau cũng không tiếp tục sưng tấy nhưng lại có một điểm tai hại chính là khiến cho chỗ kia của hắn hoàn toàn mất đi cảm giác. Nếu như không có Tần Lãng giải độc thì chỗ kia của hắn cũng chỉ có thể bị phế mà thôi.
Tuy nhiên Ngô Văn Tường còn có giá trị lợi dụng rất lớn nên Tần Lãng cũng không muốn để cho hắn trọng chấn hùng phong như trước quá dễ dàng được, nên cậu cũng không có cho Ngô Văn Tường thuốc giải độc hoàn toàn mà là kê cho hắn một toa thuốc:
– Cứ uống thuốc theo toa này, tối ôm nay ông nhất định sẽ có chút phản ứng, nếu như muốn hoàn toàn bình phục thì ba ngày sau tôi phải kê cho ông một toa thuốc khác nữa mới được.
Ngô Văn Tường cũng không biết lời này của Tần Lãng là thật hay giả, thế nhưng xét thấy “chỗ kia” của hắn đã bị những chuyên gia khác tuyên bố “Tử hình”, cho nên Tần Lãng chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn, hắn cũng chỉ có thể nhờ Tần Lãng chữa “Sâu” chết thành “Sâu” sống mà thôi.
– Chứng cứ ta đi Tam Giang Lục Đảo thì sao?
Ngô Văn Tường thử dò hỏi một câu.
– Yên tâm đi, nó được cất giữ ở một nơi rất an toàn.
Tần Lãng mỉm cười nói:
– Vào một thời điểm thích hợp, tôi sẽ giao toàn bộ cho ông.
Ngô Văn Tường không có tiếp tục truy hỏi đến cùng, bởi vì hắn ý thức được người học sinh trẻ tuổi trước mặt không hề đơn giản, Tần Lãng làm như vậy rõ ràng là muốn thu hoạch một số lợi ích từ trên người hắn. Hơn nữa Tần Lãng hoàn toàn có năng lực làm như vậy, Ngô Văn Tường căn bản không thể cự tuyệt.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Ngô Văn Tường lập tức tìm người đi kiểm tra toa thuốc, sau đó chuẩn bị nấu uống.
Mà Tần Lãng và Triệu Khản lại đang cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện.
“Két…..”
Hai người vừa mới ra khỏi bệnh viện thì một chiếc xe ô tô dừng ngay trước mặt bọn họ.
20.06.2015
Chương 37
Nói cho cô biết một bí mật Biên tập: Ly_Nguyen Nguồn: truyen.org
Nội dung thu gọn
Triệu Khản sợ hết hồn. Tần Lãng lại bình tĩnh nói: Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
– Không có việc gì, là người mình.
Sau khi lên xe, Tần Lãng mới nói với Hàn Tam Cường:
– A Cường, đây là người anh em của tôi – Triệu Khản.
– Người anh em à! Chào cậu!
Hàn Tam Cường vừa lái xe vừa chào hỏi một tiếng.
– Anh… Anh là Cường Ca?
Triệu Khản nhận ra Hàn Tam Cường, nên nghe thấy Hàn Tam Cường gọi hắn ba tiếng “Người anh em” thì có phần kích động, nhưng cậu nhanh chóng ý thực được Hàn Tam Cường chẳng qua chỉ nể mặt Tần Lãng mà thôi. Đây chỉ là cử chỉ khách sáo của người ta, vì vậy cậu liền vội vàng nói:
– Cường ca, anh cứ gọi em là Triệu Khản đi.
– Vậy thì tôi gọi cậu một tiếng Triệu huynh đệ đi.
Hàn Tam Cường nói một tiếng với Triệu Khản, sau đó mới quay sang nói với Tần Lãng:
– Tần ca, cuối cùng anh cũng đi ra rồi! Cái tên Tang Côn khốn kiếp đó cư nhiên lại có thể mua chuộc được cảnh ngục trong trại tạm giam ra tay đối phó anh. Chỉ có điều tôi nghe nói Trần Cương đều bị anh đánh gục? Tên kia ỷ vào vài năm đánh hắc quyền nên luôn không xem ai ra gì.
– Tần Lãng, cậu còn biết công phu sao? Móa! Thực sự quá lợi hại!
Triệu Khản không nhịn được lớn tiếng kinh hô.
– Đó không phải là trọng điểm.
Tần Lãng nói với Hàn Tam Cường:
– Có rất nhiều người còn chưa biết chuyện tôi ra ngoài. Tuy nhiên tin tức của Tang Côn và An Đức Thịnh rất nhanh nhạy, chắc chắn không bao lâu nữa bọn chúng cũng sẽ biết. A Cường, anh hãy nhanh chóng triệu tập những huynh đệ có khả năng lại đi.
– Sao vậy Tần ca, anh muốn đối phó với Tang Côn à? Tôi đã đợi lời này của anh từ rất lâu rồi. Hai ngày này, cái tên Tang Côn khốn kiếp đó rất lớn lối!
Hàn Tam Cường căm hận nói, dường như hắn đã không thể chờ đợi được nữa.
– Trước tiên anh hãy triệu tập nhân thủ lại đi.
Tần Lãng nói tiếp:
– Rất nhanh sẽ có chuyện cho bọn họ làm nhưng cũng không phải là quyết sống mái với nhau.
Hàn Tam Cường vừa nghe thì không khỏi có chút thất vọng, nhưng chuyện Tần Lãng đã giao phó hắn ngược lại luôn để ở trong lòng. Hàn Tam Cường biết rõ tình cảnh trước mắt, nếu như Tần Lãng thật sự ngã xuống thì đám người Tang Côn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
– Tần Lãng, tớ có thể giúp cậu làm chuyện gì đó chớ?
Triệu Khản nói với Tần Lãng.
– Cậu đã giúp tớ một việc rất lớn rồi.
Tần Lãng nói, dường như cậu nhớ ra được cái gì đó:
– Đúng rồi, trong trường học có lan truyền tin đồn gì về tớ không?
– Tin đồn nhảm đương nhiên là có!
Triệu Khản nói tiếp:
– Trong trường hiện giờ đầy phủ đầy mưa bão! Ngay khi Chu Linh Linh xảy ra tai nạn thì đã có người đồn đãi, nói cậu là bạn trai bí mật của Chu Linh Linh, còn nó cậu có mới nới cũ, hai người mây mưa nhiều lần, kết quả khiến cho Chu Linh Linh nhiễm bệnh. Sau đó cậu lại bỏ cậu ấy, cho nên cô ấy mới tự sát.
– Móa! Tin đồn nhảm nhí! Đứa nào bịa đặt chuyện như vậy chứ?
Tần Lãng tức giận mắng mỏ, sau đó nói tiếp với Triệu Khản:
– Cậu giúp tớ điều tra một chút xem đến tột cùng là ai đã tung những tin đồn này?
– Không thành vấn đề, cứ giao cho tớ là được!
Sở trường của Triệu Khản chính là thu thập những tin đồn bát quái như vậy, cậu nhất định có biện pháp tìm ra được nơi phát ra tin đồn này.
Tần Lãng bảo Hàn Tam Cường đưa Triệu Khản về trường học, sau đó gọi một cú điện thoại cho Đào Nhược Hương.
Lúc nhận được điện thoại của Tần Lãng, Đào Nhược Hương đang làm việc trong phòng, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ “Chẳng lẽ thằng nhóc Tần Lãng này vượt ngục?”. Thế nhưng cô nhanh chóng bỏ qua cái suy nghĩ này, bởi vì cô nghĩ nếu như Tần Lãng bỏ trốn thì chắc chắn không có khả năng tiếp tục sử dụng số di động cũ. Cô nhấn nút trả lời, nghe được giọng nói của Tần Lãng thì tâm tình của cô càng trở nên phức tạp. Cô vốn nên hận Tần Lãng đến tận xương tủy, nhưng không biết vì sao trong nội tâm cô lại có chút lo lắng.
– Không ngờ mình lại lo lắng cho một tên súc sinh như vậy!
Chính bản thân Đào Nhược Hương cũng cảm thấy khó hiểu.
– Nói đi, cậu gọi điện thoại cho tôi để làm gì? Nếu như cậu đã bỏ trốn thì tôi khuyên cậu hãy sớm ra đầu thú đi!
Đào Nhược Hương cố làm cho giọng nói mình trở nên lạnh lùng vô tình.
– Em tạm thời được phóng thích.
Tần Lãng bình tĩnh nói:
– Nếu như Đào lão sư có thời gian, muốn gặp em thì hãy đến quán cà phê Lương Mộc Duyên ở bên ngoài trường. Ở đây có rất nhiều người, cô không cần lo lắng em sẽ gây bất lợi cho cô.
– Tôi nghĩ không cần thiết.
Giọng điệu của Đào Nhược Hương vẫn lạnh lùng như cũ, dường như cô cũng không muốn gặp Tần Lãng.
– Đương nhiên cần thiết!
Giọng điệu của Tần Lãng rất chân thật đáng tin,
– Hiện tại, em chỉ là nghi phạm còn chưa phải là tội phạm cho nên nhà trường không có quyền khai trừ em. Cô vẫn là giáo viên của em, em lấy tư cách học sinh nhờ cô giúp đỡ, cô sẽ không chặn em ngoài cửa chứ?
Lý do của Tần Lãng rất hợp tình hợp lý, Đào Nhược Hương suy nghĩ một lúc rốt cuộc cũng đáp ứng yêu cầu của cậu.
Tần Lãng ngồi ở trong góc tiệm cà phê Lương Mộc Duyên, tiệm này tọa lạt ở một con phố bên ngoài trường Thất Trung, khắp nơi đều là học sinh. Sở dĩ Tần Lãng không gây ra sự chú ý là vì vốn không có nhiều người biết cậu.
Đào Nhược Hương lạnh lùng ngồi ở phía đối diện Tần Lãng, không thèm nhìn Tần Lãng lấy một chút, chỉ nhìn vào tách cà phê, bình tĩnh nói:
– Nói đi, em muốn nhắn nhủ cái gì? Nếu như em sẵn lòng nói ra sự thật hoặc tố giác đồng bọn, phần tử phạm tội khác thì tôi sẽ xin phía cảnh sát giảm nhẹ tội cho em.
Tần Lãng không trả lời ngay, bởi vì cậu phát hiện chỉ trong một đêm mà Đào Nhược Hương tiều tụy rất nhiều, điều này khiến cho cậu ý thức được có lẽ trong lòng Đào Nhược Hương vẫn có mấy phần quan tâm đến cậu.
Tần Lãng mời vừa bị thương tâm lại bắt đầu rục rịch, bất quá cậu biết mình không thể biểu hiện ra ngoài được. Bởi vì hiện tại, cậu ở trong lòng Đào Nhược Hương vẫn là một kẻ còn thua súc sinh. Tần Lãng bình tĩnh nói: Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
– Cảm tạ lời khuyên của Đào lão sư nhưng em vô tội.
– Vô tội?
Đào Nhược Hương hừ một tiếng rồi nói tiếp: Truyện "Thiếu Niên Y Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
– Đừng tưởng rằng em tìm đến quan hệ để được phóng thích là xong chuyện, một khi tội danh của em được chứng thực thì em chính là kẻ giết người mang trong mình trọng tội, ít nhất cũng sẽ ở tù chung thân!
– Đào lão sư, em biết rõ cô rất quen thuộc luật pháp. Chỉ có điều em mời cô ra đây cũng không phải nhờ cô tư vấn pháp luật,c cũng không phải nói thật sẽ được khoan hồng mà là mong muốn cô có thể giúp em cởi bỏ hiềm nghi.
– Đào lão sư! Cô đừng kích động, chờ sau khi em nói cho cô biết một chuyện quan trọng thì có lẽ cô sẽ thay đổi chủ ý!
Tần Lãng nhỏ giọng nói:
– Chu Linh Linh vẫn còn sống!
– Cái gì?
Đào Nhược Hương kinh ngạc đứng phất dậy nhưng cô nhanh chóng ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng trấn định lại, hai mắt chăm chú nhìn vào Tần Lãng, tựa hồ muốn xem xét ý nghĩ trong lòng Tần Lãng.
– Thật hay giả?
– Là thật!
Tần Lãng thản nhiên đối mặt với ánh mắt của Đào Nhược Hương.
– Tốt nhất em đừng nên gạt tôi!
Đào Nhược Hương khẽ hừ một tiếng, trong giọng nói lộ ra ý tứ uy hiếp:
– Em phải biết rằng cha mẹ của Chu Linh Linh đang chuẩn bị hậu sự cho em ấy.
– Cha mẹ của cậu ấy cũng không biết việc này.
Tần Lãng thành khẩn nói:
– Huống chi cô là chuyên gia tâm lý, em có thể hù dọa được cô sao?
– Trước đó em đã hù dọa được tôi.
Đào Nhược Hương nói:
– Em khiến tôi nghĩ em là một học sinh có bản tính hiền lành. Đáng tiếc là ai biết được mới có mấy ngày mà bản tính ác bá của em đã lộ ra như vậy.
– Nếu như em không phải người xấu thì sao?
– Tôi không muốn trả lời vấn đề này.
Đào Nhược Hương nói tiếp:
– Trừ khi em có thể cho tôi nhìn thấy em ấy ngay lập tức.
– Em cũng nghĩ như vậy.
Tần Lãng khẽ mỉm cười, bởi vì cậu biết rõ tình huống đã bắt đầu chuyển sang chiều hướng tốt.