Hưng chạy đến một cửa hàng rửa xe ô tô. Ông ta chạy thẳng vào trong gara rồi mở cửa, đi đến chỗ anh chàng rửa xe và nói:
- Nam, mày vào trong nhà, anh có việc muốn nói với chú mày.
Người kia gật đầu:
- Anh đợi em một lát.
Nam cất đồ đạc, đi rửa tay rồi theo Tuấn vào trong nhà. Nam nói:
- Anh hai, anh có chuyện gì thế.
Tuấn nghe Nam hỏi thì thở dài:
- Là vấn đề trong tổ chức, anh đang đau đầu vì chúng đây.
Hóa ra Nam là em trai của Tuấn. Tuấn và Nam là anh em cùng mẹ khác cha.
Nam vốn cũng là một kẻ lắm mưu nhiều kế, nhưng mẹ hắn trước lúc lâm
chung dặn ông ta chăm sóc cho Nam. Bởi vậy ông ta không để cho hắn tham
gia tổ chức. Tuy thế, thỉnh thoảng ông ta vẫn nhờ Nam giúp đỡ nên hắn ta cũng nắm được phần nào tình hình bang phái. Thấy tâm trạng ông anh có Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
vẻ nặng nề, Nam hỏi:
- Có việc gì thế ạ, là chuyện mâu thuẫn nội bộ à?
Tuấn gật đầu:
- Ừ, mày cũng biết thằng Vinh rồi. Mưu kế của hắn giúp chúng ta thắng
nên anh phải thưởng đúng với công trạng và khả năng của hắn. Hắn được
thăng chức, quản lý phần nhân sự của công ty. Có điều mảng này Thiên
kiêm luôn. Giờ quyền lợi bị cắt nửa, dĩ nhiên hắn đâm ra đố kỵ. Tuy hai
thằng đó âm thầm đấu nhau nhưng anh biết rất rõ. Phế thằng Vinh không
được, cất nhắc Thiên thì chẳng còn vị trí nào nữa. Chú mày xem có cách
nào giúp anh không?
- Nội bộ lục đục thì chúng ta nguy mất, để em nghĩ thử... ca này khó đây...
Nam trầm ngâm một lúc lâu. Khi Tuấn bắt đầu sốt ruột thì Nam bật cười:
- Há há, em nghĩ ra rồi.
- Có cách rồi, nói anh nghe nào.
- Cách này cũng không có gì đặc biệt. Nếu anh đã chia đôi quyền của
thằng Thiên thì giờ chia ba luôn đi. Sau đó anh cất nhắc thằng nào đó
lên, tạo thành thế chân vạc. Tham vọng của thằng Vinh chẳng nhỏ đâu. Bọn chùng sẽ dè chừng lẫn nhau mà không dám làm bậy.
Tuấn gật gù:
- Cách này nghe cũng được đấy, nhưng biết đưa tên nào lên bây giờ.
- Có thằng Hoàng Lâm đó anh.
- Tên bảo vệ đó hả, nó đâu có công trạng gì mà đưa lên.
- Thế chẳng phải tối qua hắn cứu anh một mạng còn gì. Việc này cả công ty đều biết hết cả rồi.
- Ừ, vậy anh chia thế này, để Vinh quản lý phần nhân sự công ty, Thiên
làm mảng kinh doanh còn tên Lâm cho hắn lo thế lực ngầm. Anh thấy tên
này có sức khoẻ mà lại ít mưu mô, để hắn đi dẹp rắc rối là hay nhất.
- Đúng thế, thằng Lâm tính cục mịch, chắc chắn anh dễ kiểm soát hơn hai thằng kia.
- Ừ, được rồi, anh về công ty lo liệu.
Tuấn đứng dậy đi ra cửa, bỗng hắn dừng lại, hỏi:
- Chú mày nhớ đừng cho ai biết quan hệ chúng ta, nếu không sẽ rắc rối lắm đấy.
- Dạ vâng, em luôn cẩn thận mà.
- Tốt. Anh đi đây.
- Vâng.
Tuấn chạy về lại công ty. Trước khi đi vào trong nhà để xe, hắn ta nói với người bảo vệ:
- Lâm, cậu lên phòng tôi có việc nhé.
- Vâng thưa sếp.
Hoàng Lâm chừng ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi, thân hình cao to, mà
không đẹp trai cho lắm, thậm chí có phần thô kệch và đáng sợ. Trên mặt
có vết sẹo mờ mờ, dài xuống tận cằm. Hắn ta làm bảo vệ cho công ty được
thời gian khá lâu, cơ bản nắm được tình hình công ty.
Lâm nghe ông chủ nói, dù không hiểu ông ấy muốn nói với mình việc gị
nhưng đây là lệnh, đương nhiên Lâm phải làm theo. Lâm đ4 phía sau Tuấn
vào trong phòng.
- Cậu ngồi xuống đi, tôi có vài điều muốn hỏi anh.
Lâm đợi Tuấn ngồi xuống ghế rồi hắn ta mới ngồi. Hắn đáp:
- Dạ anh hỏi đi ạ.
- Cậu trước đây làm nghề gì?
- Dạ em trước đây làm công nhân bốc vác ạ.
Tuấn tặc lưỡi, lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. Ông ta đổi giọng:
- Hừm, chú mày làm ở đây lâu rồi, chắc chắn biết vài thứ nhỉ. Mày cứ trả lời thành thật; nhìn chú, anh biết chú mày cũng thuộc dạng bất hảo.
Lâm giật mình khi nghe Tuấn nói. Hắn ngớ người giây lát, sau đó gật đầu:
- Dạ không giấu gì anh, em vốn là dân buôn lậu, ngoài kia khó làm ăn quá em phải chạy vào đây.
Tuấn bắt đầu có hứng thú với Lâm:
- Vậy sao? Thế sao mày đến đây làm bảo vệ, định bỏ nghề cũ à?
- Dạ em không dám dấu anh. Lúc trước em bị truy bắt dữ dội quá... muốn
lẩn trốn một thời gian... nên mới xin vào làm công ty anh.
- Ra vậy.
Tuấn nghĩ bụng: "Tên này khá trực tính, được đấy." Hắn nhấp ngụm nước rồi nói tiếp:
- Vậy ngày mày bị thương là do mày bị cớm đuổi chứ gì. À à, đừng ngạc
nhiên, thằng Nam là bạn anh, chính hắn cứu mày và giới thiệu mày cho anh đấy. Mấy viên đạn găm trên tay và chân mày là loại cớm dùng, không khó
để đoán ra.
Lâm không khỏi kinh ngạc:
- Ra thế, cám ơn anh đã ưu ái. Vậy hôm nay anh gọi em lên, chẳng hay anh...
Tuấn ngắt lời hắn:
- Đừng nóng ruột, rồi mày sẽ biết. Anh còn một vài điều nữa muốn hỏi:
- Trong nhà mày còn ai không? Có anh chị em gì không?
Lâm thở dài:
- Dạ mẹ em sinh khó nên đã mất khi em vừa lọt lòng, ba em cũng mất ba
năm trước vì lên cơn đau tim khi nghe tin em bị truy nã. Em còn đứa em
gái lấy chồng xa, em và nó lâu rồi không liên lạc. Có thể nói giờ em tứ
cố vô thân.
- Số mày kể cũng thảm. Nhưng mà... vậy cũng tốt... làm cái nghề này, tốt nhất đừng cho ai biết thân thích của mình. Còn câu cuối, tối hôm kia,
anh thấy mày đánh đám du côn rất tốt, mày từng học võ rồi à?
- Vâng, hồi trước em ở ngoài bắc, có theo học một võ sư nên cũng biết võ vẽ vài chiêu.
Tuấn trầm ngâm hồi lâu: "Thằng này trực tính, sống cô độc ở đây, lại
giỏi võ, có thể sử dụng được. Hơn nữa Thiên đã bị thằng ranh con Quốc
Việt đánh tàn tạ, võ công kém đi nhiều, không thích hợp để xử lý mấy
chuyện kiểu đó nữa. Thay bằng Lâm xem chừng là cách hay nhất." Tính toán xong, Tuấn nói với Lâm:
- Tốt rồi, chú mày đạt những yêu cầu anh đề ra, anh sẽ giao những việc quan trọng đi làm.
- Việc gì thế ạ?
- Cứ ngồi yên đó rồi anh sẽ giao.
Tuấn nhấc điện thoại bàn lên gọi:
- Thư ký, cô gọi Thiên và Vinh lên gặp tôi ngay nhé.
- Vâng thưa sếp.
Một lát sau, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Thiên mở cửa và cùng Vinh bước vào trong. Thiên hỏi:
- Dạ anh cho gọi em?
- Ừ, hai cậu ngồi xuống đi, anh có một số việc cần thông báo. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Dạ.
Thiên và Vinh ngồi xuống, tiếp đó cùng nhìn sang Lâm, "một tên bảo vệ ngồi ở đây làm gì", cả hai đều cảm thấy khó hiểu.
Lại nghe Tuấn nói:
- Thiên này, lúc trước anh giao cho chú mày rất nhiều công việc khiến
mày làm không xuể, hai bên hắc bạch mày đều tham gia. Bởi thế anh cắt
bớt một phần sang cho Vinh.
Nhắc đến chuyện này, Vinh không khỏi tối mắt vì tức tối, quyền lợi hắn
bị mất khá là lớn. Chỉ là hắn không thể hiện tâm trạng ra bên ngoài, mà
tiếp tục im lặng theo dõi lời của Tuấn:
- Nhưng anh quan sát mấy tháng qua thì thấy khối lượng công việc mày đảm đương vẫn còn khá lớn nên có vẻ như mày khá mệt. Bởi vậy, anh quyết
định giảm thêm một phần công việc, đợi chú mày khoẻ lại đã rồi tính sau.
Thiên sửng sốt, vẻ mặt hắn thay đổi hẳn. Đây rõ ràng là Tuấn đang mất
lòng tin với hắn, làm sao hắn không lo lắng cho được. Còn Vinh ngồi bên
cạnh thì khấp khởi mừng thầm, Thiên mất việc, Tuấn không giao hắn thì
giao ai, đáng tiếc thực tế lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Tuấn nói:
- Lâu nay phần các anh em phía dưới mày lo Thiên nhỉ. Giờ mày cứ tập
trung mảng kinh doanh của công ty, còn phần đó thì để Hoàng Lâm lo liệu.
Vinh và Thiên kinh ngạc, "sao anh Tuấn giao việc này cho một thằng bảo vệ cơ chứ, thật vô lý." Thiên vội vàng lên tiếng:
- Anh Tuấn, em khoẻ rồi mà, em có thể làm được, mong anh hãy tin tưởng em.
Tuấn lắc đầu:
- Thiên, mày nhầm rồi, không phải anh không tin tưởng mày mà là anh nhận ra anh giao cho mày lắm thứ quá.
- Nhưng thằng Lâm chưa có công trạng lớn nào, anh làm thế em sợ cấp dưới không phục.
- Chả phải tối qua Lâm cứu mạng anh đấy sao. Thôi, dù sao thì anh đã quyết định rồi, chú đừng nói gì thêm nữa.
Thái đột Tuấn hơi thay đổi, Thiên không dám ho he gì nữa, chỉ là trong
lòng hắn rất bất mãn lẫn lo lắng. Hắn nghĩ rằng từ sau khi hắn thất bại
dưới tay Việt, Tuấn không cón tin tưởng hắn như trước nữa. Ngược lại,
Vinh đang hí hửng vì tình trạng hiện giờ của Thiên, hắn bắt đầu tìm cách tạo ấn tượng tốt hơn với Tuấn. Cón Lâm thì chỉ biết chờ Tuấn giao nhiệm vụ, hoàn toàn không nảy sinh những suy tính sâu xa như hai kẻ kia.
Tuấn nói:
- Cứ như vậy đi, các chú quay trở về phòng tiếp tục công việc của mình. À phải, Thiên, mày dẫn Lâm đi giới thiệu cậu ta cho các anh em, tiện thể
bàn giao việc lại cho cậu ta luôn.
- Dạ vâng ạ.
- Tốt lắm, các cậu đi đi.
- Em xin phép đi ạ.
- Ừ. Anh tôi quên, Lâm, mày ở lại đây chút, anh có vài việc giao cho mày. Nhận xong, mày qua chỗ Thiên nhờ cậu ta hướng dẫn. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vâng ạ.
Lâm ở trong phòng để nhận việc, còn Thiên quay về phòng với một bụng đầy tức giận vì địa vị của hắn trong tổ chức đã bắt đầu lung lay. Cho nên
khi tên Lâm qua tìm hắn nhờ giúp đỡ công việc và làm quen với đám tay
chân ở dưới, hắn chỉ ậm ừ, giải thích qua loa; rồi xin lỗi vì bản thân
mình rất bận, chỉ có thể giúp được đến đó thôi.
Lâm không vì thế mà để bụng, bởi lẽ hắn vốn ít học nên không rành rẽ về
kinh tế, kinh doanh hay mấy thứ liên quan tới buôn bán. Hắn thấy mình
hợp với những việc kiểu bạo lực, đánh đấm hơn, vừa hay lại được ông chủ
giao cho đi làm.
Hắn bắt đầu đi làm quen với mọi người trong bang phái. Bao lâu nay những người này nghe lệnh của Thiên, khi biết tin Hoàng Lâm thay vị trí của
Thiên thì đều không phục. Lâm bèn đề nghị ai không phục thì có thể đứng
ra đấu với hắn một trận. Ở trong bang, ai chẳng nghe tin một mình hắn
đánh gục mấy thằng định ám sát Tuấn. Thực lực này chỉ thua mỗi ông chủ
là Tuấn, so với Thiên e rằng chỉ hơn chứ không kém. Cũng có vài tên lên
đấu nhưng sau vài ba chiêu đã bị Lâm vật ngã lăn kềnh ra. Thấy vậy, ai
nấy đều thôi ý nghĩ đánh đấm với hắn ta. Lâm chờ một lúc lâu mà không có ai lên nữa mới mở miệng nói tiếp:
- Tôi biết mọi người theo Thiên đã lâu nên nhất thời chưa tiếp nhận lời
của tôi ngay được. Không sao cả, hiện giờ tôi có một nhiệm vụ do anh
Tuấn giao. Tôi cần một vài người đi cùng. Ai muốn đi cùng thì bước lên.
Có kẻ tò mò:
- Đó là nhiệm vụ gì vậy?
Lâm đáp:
- Là đi đòn toàn bộ số tiền một gã tên Hoàng đã nợ chúng ta.
- Là ông ta sao? Chẳng phải vài ngày trước mới đi đòi ông ta ư? Chúng ta cũng đồng ý cho hắn ta khất thêm vài ngày nữa rồi mà.
Lâm hơi ngạc nhiên:
- Ồ, vậy là nợ khó đòi nhỉ. Hừm, không sao, hôm nay tôi sẽ quyết lấy hết cả vốn lẫn lãi về.
Nghe hắn ta nói mạnh mồm mạnh như thế miệng, đám lưu manh dĩ nhiên chẳng tin lời hắn. Dẫu vậy, đây là nhiệm vụ ông chủ giao cho, chúng không dám kháng lện. Một vài thằng sợ bị phạt tội nên bước lên trước. Lâm thấy có vẻ ít người nên chọn thêm vài thằng nữa. Sau đó cả bọn lên xe máy đi
đến nhà gã Hoàng nọ để đòi nợ.
Vợ ông Hoàng từ trong nhà đi ra thi bắt gặp bọn này còn cách nhà mình
mươi mét. Bà sợ đến tái mặt, vội vàng chạy vào nhà lấy chìa để khóa
cổng. Đáng tiếc quá trễ, một tên lưu manh đã đẩy cổng bước vào.
13.03.2015
Q.2 - Chương 28 Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Đám lưu manh hùng hùng hổ hổ tiến vào phòng khách. Tên mở cổng cười khẩy:
- Muốn trốn sao, bà có chạy đằng trời.
Bà vợ ông Hoàng run như cầy sấy:
- Các người định làm gì... chúng tôi... đã nói là vẫn chưa... có tiền trả rồi mà. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tên kia nói:
- Đừng nói nhiều, chồng bà đâu, mau gọi ông ta ra đây. Nếu ông ta không xuất hiện thì chúng tôi sẽ mạnh tay hơn đấy.
- Ông ấy... ông ấy...
Chợt có tiếng trầm đục vang lên:
- Các người sao lại đến đây nữa vậy, chẳng phải cậu Thiên đã đồng ý cho chúng tôi khất nợ thêm vài ngày nữa hay sao.
Một người đàn ông hớt hơ hớt hải chạy từ sau nhà lên. Đây chính là ông Hoàng, ông ta nghe tiếng kêu hoảng hốt của vợ bèn chạy tới can ngăn.
"Hóa ra là bạn của Thiên." Thông qua giọng điệu của ông ta, Lâm lờ mờ nhận ra Hoàng có mối quan hệ khá tốt với Thiên. Chả trách món nợ của ông ta mới có thể khất lâu ngày như thế. Lâm tằng hắng gây chú ý cho Hoàng rồi hắn nói:
- Ông Hoàng này, nợ của ông chúng tôi gia hạn rất nhiều lần rồi, không thể để lâu hơn nữa đâu.
Ông Hoàng hỏi:
- Thiên đâu, sao tôi không thấy anh ta? Còn anh là ai? Tôi không quen biết anh, tôi không đưa tiền cho anh được.
Lâm ngồi xuống ghế, vừa nhịp tay vừa trả lời:
- Tôi là Hoàng Lâm, Thiên đã được chuyển sang vị trí khác rồi. Tôi lá người thay anh ta. Đây là giấy nợ ông đã ký, ông nhận ra nó đúng không.
Lâm đưa giấy nợ ra trước mặt Hoàng. Hoàng nhìn kỹ rồi gật đầu:
- Đúng là nó.
Xác nhận đúng giấy ghi nợ, sắc mặt Hoàng lập tức tối sầm. Lâm cất giấy vào túi áo. Hắn nhếch mép cười đểu: Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ông tin rồi chứ gì. Đúng là Thiên cho phép ông khất nợ, nhưng mà hôm nay ông chủ của chúng tôi ra lệnh phải lấy bằng được toàn bộ số tiền ông nợ, cả gốc lẫn lãi. Ông đừng nhiều lời nữa, mau trả tiền.
Hoàng hạ giọng van xin:
- Chúng tôi chưa có tiền trả, mong anh thư thả cho chúng tôi thêm vài ngày nữa thôi.
- Không được, tuyệt đối không, một giờ cũng không. Ông mau đem tiền ra đây.
- Chúng tôi thật sự không có tiền.
Lâm nổi giận vỗ mạnh lên ghế làm hai vợ chồng Hoàng run lập cập. Lâm nhìn chằm chằm vào Hoàng, nghiến răng kèn kẹt:
- Hừ, không thích uống rượu mời mà uống rượu phạt chứ gì, được thôi.
Hai gã hiểu ý, đi tới tách hai vợ chng ông Hoàng ra, sau đó hai gã giữa bà vợ, hai gã khác giữ vai Hoàng đè ông ta ngồi xuống đối diện với Lâm. Lâm cười khẩy:
- Giờ tôi hỏi lại lần nữa, ông có trả tiền hay không?
- Tôi đã nói là không có rồi mà.
- Vẫn không kia đấy. Tốt lắm! Này, các cậu tìm thứ gì có giá trị mang về hết đi, lấy cho đủ số nợ đấy.
Đám tay chân nghe lệnh, lập tức đi vác TV, đầu máy,... Ông Hoàng hoảng hồn, kêu lên:
- Các anh không được làm thế, đó là công sức chúng tôi tích góp bao nhiêu năm đấy.
- Thiếu nợ thì phải trả, nếu không muốn căn nhà này trống không, tốt nhất ông hãy nghĩ tiền để ở đâu.
Vợ ông Hoàng mếu máo:
- Sao anh ác độc quá vậy, đâu phải chúng tôi không trả tiền, sao các anh không tha chúng tôi một con đường sống.
Lâm nhún vai ra chiều bất đắc dĩ:
- Đã vay tiền chúng tôi thì hãy xác định hậu quả đi. Tôi cũng là kẻ làm thuê, phải nghe lệnh chủ thôi.
- Nhưng...
Lâm trợn trừng hai mắt nhìn bà ta và đe:
- Bà còn nói thêm từ nào nữa thì ông chồng của bà sẽ lãnh hậu quả đấy.
Lâm quay lại nói với Hoàng:
- Còn không trả tôi sẽ mạnh tay đấy.
Lâm lấy miếng giẻ trên bàn vo thành một cục nhỏ, sau đó hắn bảo tên đàn em:
- Nếu ông ta hay vợ ông ta nói thêmm một lần nào nữa thì mày nhét miếng giẻ này vào miệng họ cho tao.
- Vâng ạ.
Bắt gặp Lâm tỏ vẻ hung ác, lại thấy vết sẹo kinh khủng trên mặt hắn ta, vợ chồng ông Hoàng sợ đến mặt mày tái mét. Bà vợ không chịu nổi áp lực từ hắn ta, càng không muốn chồng mình bị hãm hại, bà vừa khóc vừa nói:
- Được rồi, chúng tôi trả mà. Xin anh đấy, chúng tôi không có tiền nhưng có giấy tờ nhà. Anh cầm về, giữ tạm trong vài ngày. Sau một tuần chúng tôi sẽ mang tiền đến chuộc. Anh thấy thế nào: Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lâm trầm ngâm giây lát rồi gật đầu:
- Niư vậy cũng được. Tôi thấy giấy nợ có đề cập giấy thờ nhà. Tôi nể tình hai người có quen biết với Thiên, sẽ gia hạn thêm cho ông bà năm ngày. Nếu năm ngày sau mà ông bà không mang tiền đến thì có thể nói lời vĩnh biệt ngôi nhà này rồi.
- Chúng tôi sẽ mang tiền đến.
- Tốt, các anh em, chúng ta đi.
Lâm vỗ vai Hoàng nhắc nhở lần nữa. Tiếp đó hắn ta đứng dậy rồi cùng thuộc hạ từ từ rời đi. Ông Hoàng quá phẫn uất, miệng lẩm bẩm chửi rủa đám lưu manh.
Sau khi ra khỏi nhà ông Hoàng, trên đường trở về công ty, một thằng hỏi Lâm:
- Này anh Lâm, ban nãy anh dữ dằn quá. Nếu họ không trả tiền thật thì anh có đánh không?
Lâm cười cười, lắc đầu:
- Đương nhiên là không, tao chỉ doạ họ thôi.
- Ồ, anh tài thật, đoán trược bà vợ lão Hoàng đó trả tiền.
- Gì mà tài. Vợ chồng tên Hoàng không phải như những kẻ lăn lộn giang hồ như chúng ta, chỉ cần dọa họ chút đỉnh, họ nghe lời chúng ta ngay.
- Anh nghĩ ra cách này, bọn này không thì chả tài là gì.
- Ha ha, tao hơn bọn mày kinh nghiệm thôi. Tao từng có thời gian làm nghề đòi nợ thuê cho người ta nên hiểu rõ mấy chuyện kiểu đó.
- À ra thế.
- Thôi không tán nhảm nữa. Về tới công ty rồi, tao về báo cáo công việc với anh Tuấn.
- Tạm biệt, nếu ông anh có thưởng nhớ khao bọn này đấy.
- Không thành vấn đề.
Lâm đi thẳng lên phòng Mạnh Tuấn để báo cáo, đúng lúc gặp cả Thiên và Vinh ở đấy. Tuấn thấy Lâm thì hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng không, chú mày nói ngắn gọn thôi, anh đang bận.
Lâm đặt giấy tờ nhà của ông Hoàng lên bàn Tuấn và nói:
- Dạ việc anh giao em em làm xong rồi ạ.
Tuấn không khỏi ngạc nhiên:
- Xong rồi à? Tốt, chú làm việc nhanh đấy. Vậy sau này anh có thể yên tâm giao việc cho chú rồi.
- Cám ơn anh, em xin phép ra ngoài.
- Ừ.
Lâm vừa đi được một đoạn thì Thiên gọi:
- Này Lâm, anh đi đòi nợ tên Hoàng nhanh thật đấy, tốt lắm, tôi bắt đầu nể anh rồi đấy.
Vì chưa hiếu ý Thiên nên Lâm chỉ đáp:
- Tôi mới nhận việc nên đi luôn, cũng đâu ngờ đây là nhiệm vụ lúc trước của anh.
Thiên gật đầu:
- Đúng vậy. Có điều khi đấy tôi thấy gia đình hắn nghèo quá nên mới gia hạn thêm mấy ngày khiến nảy sinh mấy phiền phức nhỏ. Giờ anh đã làm xong rồi, tôi thật sự mừng cho anh.
- Cám ơn, tôi làm theo lệnh thôi, nên chỉ biết cố gắng hết sức mình.
Chợt Vinh chen vào:
- Thế cũng tốt rồi, Thiên lúc trước khi ở vị trí của anh làm rất tốt mọi việc, anh nên học hỏi kinh nghiệm từ anh ấy.
"Hai người này có vẻ có mâu thuẫn với nhau, mình nên tránh xa thì hơn." Nghĩ vậy, Lâm đáp:
- Đó là điều đương nhiên. À phải, tôi có việc cần đi là ngay, tôi xin đi trước, hẹn gặp lại hai anh sau.
- Tạm biệt.
Vinh quay sang nói với Thiên:
- Tôi cũng có việc phải đi, chào anh.
- Chào anh.
"Khốn kiếp, từ sau khi được thăng chức, hắn càng lúc không xem ai ra gì." Tuy ngoài mặt Thiên tỏ vẻ bình thản, nhưng trong bụng lại thầm chửi rủa vì câu nói đểu của Vinh với hắn.
Tâm trạng bực bội đó đến tận buổi tối vẫn chưa hết Thiên ngồi trong vũ trường uống rượu. Trước đây hắn từng quản lý toàn bộ chỗ này, dẫn đám thuộc hạ đánh khắp nơi, oai phòng biết bao nhiêu, giờ chỉ ngồi đây với cốc rượu, hắn không khỏi uất ức. Bỗng một cô gái đi tới ngồi xuống cạnh hắn. Cô ta hỏi:
- Anh nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
Thiên trả lời:
- Anh đang nghĩ đến thằng Vinh. Đúng là anh đã sai lầm khi chấp nhắn hắn ta tham gia kế hoạch.
Cô gái thở dài:
- Anh nhắc lại làm gì, em cũng đâu ngờ vì chuyện đó mà anh sa sút như vậy. Nếu biết trước thế này, em đã không đồng ý đóng kịch với hắn.
Đây chính là cô gái đã đóng giả làm bạn gái của Vinh để lừa Việt vào bẫy. Chính bản thân cô ta cũng chẳng ưa gì tên Vinh.
Thiên nhấp một ngụm rượu rồi hỏi cô ả:
- Em có cách nào nào để hạ bệ thằng Vinh không?
Cô ả nghe thế thì bật cười:
- Anh lắm mưu nhiều kế, em lại thân gái trói gà không chặt, giúp anh làm sao được. Chả phải anh là đại ca à, kiếm vài đứa đàn em âm thầm xử hắn là xong.
Thiên đáp:
- Đã từng thôi, giờ anh bị kẻ khác thay thế rồi.
- Cái gì? Anh không đùa đấy chứ? Tên nào to gan như vậy?
- Là tên kia.
Thiên hất cằm về phía một gã đàn ông to cao với một vết sẹo dài trên mặt. Cô ả nhìn theo, tức thì giật mình kinh hãi khi thấy gương mặt dữ dằn của hắn. Cô ả xuýt xoa:
- Úi chao, làm em hết cả hồn, thật là, sao một kẻ thô lỗ như hắn lại có thể làm chức vị đó chứ.
- Đúng vậy, anh thật không hiểu tại sao anh Tuấn lại đưa hắn ta lên thay anh nữa.
- Ôi! Ra là anh Tuấn ra lệnh à, vậy thì em không dám xen vào vấn đề này đâu, anh tự mình giải quyết nhé.
- Ừ, Mà này, gã tình nhân của em đâu, hôm nay hắn không đến à.
- Dạ không, dạo này anh ta bận tập luyện cái gì đấy, không thường xuyên đến đây được. Em phải đi rồi, em còn có việc. Anh nhớ cẩn thận, hai đánh một không chột cũng què.
- Ừ, cho anh chuyển lời cám ơn đến thằng bồ của em nhé.
- Dạ vâng, em sẽ chuyển lời.
Nói xong cô ả đứng dậy rời đi, còn Thiên lại tiếp tục ngồi uống rượu một mình. Sau cuộc nói chuyện với cô gái kia, hắn càng bực mình thêm. Bị tước bỏ hai phần ba quyền lực trong công ty, cơn tức này khó mà nguôi được. Hắn muốn lấy lại những gì đã mất. Nhớ lại câu cô ả nói ban nãy, Thiên trầm tư suy nghĩ: "Phải tìm cách nào đó để loại bỏ tên Vinh, tuyệt không thể để hắn ngồi trên cái ghế đó lâu hơn nữa. Hai đánh một không chột cũng què à? Tạm thời chưa thấy thằng Lâm có tham vọng gì, tốt nhất là lôi kéo hắn về phe mình để diệt tên Vinh trước, sau đó mới diệt hắn. Hừm... Hê hê hê! Có cách rồi..." Thiên nở nụ cười khoái trá, dường như hắn ta đang dần tìm lại được phong thái trước đây. Thiên đứng dậy muốn đi tìm Lâm thì bên ngoài cửa vũ trường có tiếng cãi vã. Thế rồi cánh cửa đột nhiên bật tung ra và hai bảo vệ đứng canh bên ngoài bị đánh ngã lăn vào trong. Sau đó một đám du côn tiến vào, tên nào tên nấy mặt mũi bặm trợn. Tất cả mọi người đều dừng lại, hướng mắt về bọn chúng. Tên đại ca dẫn đầu rất nghênh ngang, hắn nhìn khắp vũ trường và quát lớn:
- Các anh em, phá nát chỗ này cho anh. Tên nào muốn sống thì mau biến khỏi đây.
Tên đại ca vung tay đấm ngã hai, ba bảo vệ của vũ trường, xem chừng hắn cũng chẳng phải hạng xoàng. Mấy tên du côn được thể lấn tới, lập tức lật đổ bàn rượu hay giật vỡ đèn, đập phá rất dữ dội. Khách đến vui chơi ở vũ trường thấy mà sợ đến tái mặt, phần lớn vội vã bỏ chạy ra ngoài, thoáng chốc vũ trường đã vắng hẳn, chỉ lác đác vài người.
"M* kiếp! Cứ hai ba bữa lại có vụ phá phách, cứ thế này thì sao làm ăn được, phải dằn mặt bọn chúng một trận." Thiên tức giận, đứng dậy định đánh đám du côn. Ngoài mấy ông trùm, hắn chỉ ngán nhất là Việt, giờ Việt đã mất tích, hắn chả sợ ai nữa. Bọn này chỉ là tép riu với hắn.
20.03.2015
Q.2 - Chương 29 Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Đương lúc Thiên sắp sửa ra tay thì hắn thấy Lâm xuất hiện. Thiên bèn Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
dừng lại để quan sát tình hình. Hắn nghe ông chủ hắn nói Lâm giỏi võ,
lại có sức mạnh hơn người, hắn muốn xem thực hư ra sao. Phía bên kia,
Lâm đi đến trước mặt gã đại ca của đám lưu manh. Hai mắt hắn nhìn trừng
trừng vào tên đó và nói:
- Mày! Cút khỏi đây trước khi tao nổi giận.
Tên kia cũng tỏ vẻ dữ tợn không kém:
- Mày là thằng ch* nào mà dám nói vậy với tao hả?
- Tao là ai mày không cần biết, mày chỉ cần biết nếu mày không mau cút khỏi đây thì mày sẽ không lết nổi nữa.
- Mày... chết đi.
Tên kia quát lớn, vung tay tấn công Lâm trước. Tên kia khá giỏi võ, Lâm
tránh không kịp, bị ăn một đấm ngay vào mặt. Không ngờ hắn ta lại cười
khẩy, lập tức xoay hông, đấm trả tên kia. Tuy Lâm to con nhưng rất nhanh nhẹn; gã đại ca chỉ kịp thấy vệt đen phóng tới; rồi cơn đau ở đầu khiến gã choáng váng, ngã gục xuống đất.
Chuyện diễn ra quá nhanh, đám du côn đứng sững người ra, mỗi Thiên là
nhìn kịp. Mười mấy giây sau bọn kia mới hò hét lao lên. Lâm vung chân
múa tay đánh gục hết, có điều bản thân hắn ta cũng trúng phải mấy quyền, mặt mày thâm tím. Thiên đứng ngoài cuộc, vừa quan sát vừa nghĩ bụng:
"Thằng Lâm tuy đúng là có sức mạnh đấy, nhưng chiêu thức võ công thì quá đơn giản. Hừ, thế mà đòi làm đại ca gì chứ."
Thiên còn thấy Lâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, thì tức giận. Hắn bèn đi lại gần đó và nói:
- Này, anh còn đứng đó làm gì chứ, gọi bảo vệ vất bọn chúng ra ngoài đi. Cớm mà đến đây hỏi thì phiền lắm.
Lâm giật mình khi nghe giọng Thiên. Hắn ta quay đầu sang, hỏi:
- Ơ Thiên, anh cũng ở đây à?
- Đúng thế, tôi ở đây khá lâu rồi. Ban nãy tôi định đến đập cho bọn kia
một trận nhưng anh ra tay trước nên tôi không tiện xen vào nữa.
- Ồ, ra thế. Thôi anh cứ tiếp tục việc của mình, tôi bảo nói bảo vệ tống bọn này ra ngoài.
Lâm gọi hai, ba bảo vệ lại dọn dẹp hiện trường. Đám du côn đã bị Lâm
đánh cho trọng thương, không còn khả năng kháng cự, bị quăng hết ra
ngoài đường. Bọn chúng cũng rất sợ hãi, vội vàng giúp nhau đứng dậy rồi
bỏ chạy.
Sau khi đuổi hết đám lưu manh, Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, vũ trường
giờ đã trở nên vắng lặng. Hắn thở dài, hắn đi tới nơi Thiên đang ngồi và nói:
- Này anh Thiên, suốt thời gian qua, tôi thấy những cơ sở kinh doanh của chúng ta đều bị quấy phá, không lãi nhiều như trước.. Như tối nay chẳng hạn, bị phá, khách bỏ chạy hết cả, lấy gì kinh doanh được. Anh có cách
nào giải quyết chuyện này không?
Đây cũng là vấn đề đang làm cho Tuấn đau đầu, thậm chí phía bang Hắc Báo cũng bị tương tự. Thiên nghe xong, thở dài:
- Cách thì không phải không có nhưng nó gần như bất khả thi.
- Sao lại thế?
- Hừm, cách hay nhất là kéo mấy đứa đàn em đi đập bọn tới quậy phá một trận cho chúng sợ xanh mặt luôn.
Lâm ngắt lời:
- Cái này dễ mà, gọi anh em đi là xong, đâu có bất khả thi chứ.
Thiên cười khẩy:
- Dễ thế thì nói làm gì nữa, anh không biết à, bọn chúng đều là những
băng đảng nhỏ, số lượng lại nhiều vô kể, đi đánh chúng chỉ tổ tốn công,
tốn thời gian, hiệu quả cũng thấp. Hơn nữa làm vậy sẽ gây náo loạn khiến bọn cớm chú ý tới, chúng ta càng khó làm ăn hơn. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lâm ngẫm nghĩ lời của Thiên hồi lâu rồi gật gù:
- Anh nói thì rất đúng, nhưng mà ta ngồi đợi thời cơ thì biết đợi đến bao giờ.
- Ít nhất cũng phải đợi vụ án của thằng ranh Quốc Việt lắng xuống đã.
Rồi cả tin đồn về gã Thành Hưng "đột nhiên mất tích" nữa. Chúng ta ra
tay bây giờ thì không tránh khỏi sự nghi ngờ của người khác; dù sao
trước giờ ta luôn là đối thủ của chúng.
- Tôi lại không thích chờ đợi cho lắm, tôi nghĩ cứ dằn mặt chúng một lần để chúng truyền tin cho những kẻ khác. Cho dù chúng có tức giận những
sẽ không dám làm ầm lên đâu.
Thiên yên lặng suy nghĩ: "Cách này không tệ, dùng tạm cũng được. Mà mình nhân cơ hội này kéo hắn về phía mình, sau này có xảy ra chuyện gì thì
đã có hắn làm lá chắn. Một mũi tên trúng hai đích." Nghĩ vậy, hắn gật
đầu đồng ý ý kiến của Lâm:
- Ý của anh được đấy, có điều, nếu ra tay thì phải làm cho gọn gẽ.
Lâm bật cười:
- Anh yên tâm, những việc kiểu này tôi từng làm rồi.
- Vậy thì tốt. À phải, bữa nào đấy chúng ta làm bữa nhậu đi, từ ngày hai ta biết nhau, chưa có dịp nói lâu lâu một chút.
- Hay đấy, tôi cũng muốn làm quen vị trí mới, anh lại là người đi trước, tôi cần học hỏi anh nhiều hơn.
- Được, thế hẹn anh ba ngày sau nhé. Giờ tôi thấy anh nên quay lại làm
việc đi, khách lại đang vào rồi kìa. Tôi cũng có việc phải đi, tới hôm
đấy tôi sẽ liên lạc với anh.
- Ừ, tạm biệt.
- Chào anh.
Thiên đứng dậy rời đi, trong bụng khoái chí vì đã đạt được mục đích.
Đúng lúc này, Vinh từ bên ngoài tiến vào. Thấy Thiên, hắn nở một nụ cười và nói:
- A, chào anh, có tin gì hay mà trông anh vui thế?
- Ha ha, chào anh, cám ơn anh đã quan tâm. đúng là tôi vừa có tin vui
vinh hơi ngạc nhiên:
- Thật sao? Tôi mừng cho anh. À này, tôi nghe nói vừa nãy ở đây đã có ẩu đả hả?
Thiên gật đầu:
- Đúng thế, ẩu đả khá lớn.
Bỗng dưng Thiên hạ giọng nói nhỏ với Vinh:
- Nhưng Lâm đã xử lý rất nhanh. Anh nhớ cẩn thận, đừng giống tôi trước đây, để hắn ta cướp đi vị trí hiện tại.
Nhìn vẻ mặt bị bất ngờ của Vinh, Thiên bật cười:
- Có gì mà ngạc nhiên chứ, bị cướp, tôi chỉ muốn mau khừ hắn. Anh cứ nghĩ kỹ đi, thằng Lâm chẳng phải tay vừa đâu.
Vinh tỏ vẻ hờ hững:
- Cám ơn lời khuyên của anh, tôi sẽ lưu tâm.
- Anh đã nói vậy thì hay lắm, tôi không ở đây lâu hơn nữa, tạm biệt.
- Chào.
Thiên nhanh chóng rời đi. Rõ ràng những lời vừa nãy đã tác động không
nhỏ đến suy nghĩ của Vinh. Vụ Thiên bị soán mất cái ghế khiến hắn dè
chừng các thành viên trong băng đảng hơn, đặc biệt là các thành viên cấp cao. Hắn chọn một ghế ở bàn rượu, sau đó ngồi xuống ghế và gọi một ly
rượu. Thế rồi chợt hắn nghe loáng thoáng tiếng bàn tán của mấy bảo vệ vũ trường:
- Này, mày thấy ông Lâm đó thế nào? Giỏi đấy chứ.
- Ừ, tuy chưa bằng anh Thiên nhưng cũng khá giỏi.
- Phải đấy, tao cũng thấy thế. Chả bù cho cái gã gì đấy nhỉ, đánh đấm
chẳng ra gì, mà phong cách còn lâu mới so với anh Thiên, chả hiểu sao
hắn lại ngồi lên cái ghế đó được.
- Ê ê, bọn mày dừng tán nhảm lại đi kẻo tai vách mạch rừng, rước họa vào thân đấy.
- Lo hão, nhạc to thế này, chả ai nghe được đâu.
- Cẩn thận vẫn hơn. Ê tụi mày, ông chủ đi tới kìa, mau đi làm việc thôi.
- Ừ, đi đi.
Những bảo vệ đó lập tức tản ra, trở về làm công việc của mình, chỉ là họ không hay biết rằng sau lưng họ, Vinh đã nghe được gần như toàn bộ.
"Khốn thật! Hóa ra bọn chúng chỉ tôn trọng mình ở ngoài mặt. Hừ, xem ra
phải hạ bệ tên Thiên thì mình mới có khả năng thăng lên. Cả thằng Lâm
nữa, chưa gì đã được khâm phục, mình không thể không diệt hắn. Có điều
nếu chúng hợp tác thì mình tiêu chắc, cần làm chúng bất hòa thì mới dễ
cho mình. Phải tìm cách thôi."
Trong khi hắn vừa uống rượu vừa nghĩ cách thì bỗng có tiếng người nói với hắn:
- Chào anh, sao lại ngồi đây uống một mình thế ông bạn?
Vinh ngẩng đầu lên nhìn, Lâm đanh đứng bên cạnh hắn. Hắn nói:
- A, chào anh Lâm, anh làm tôi giật mình đấy.
- Ồ xin lỗi nếu như tôi đã quấy rầy anh. Tôi thấy hôm nay anh đến đây
uống rượu một mình nên tôi muốn hỏi thăm xem thế nào ấy mà.
"Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, sẵn tiện đây mình hích một cú." Vinh đáp lại Lâm:
- Không sao đâu, anh ngồi xuống đi, chúng ta cùng uống vài ly.
- Được.
Sau khi hai người đã uống cạn ly đầu tiên, Vinh hỏi dò Lâm
- Lúc nãy tôi thấy Thiên từ trong đi ra với vẻ giận dữ, có chuyện gì thế?
Lâm đáp:
- Có gì đâu, anh ta cũng đến uống rượu như anh thôi. À, chắc anh ta tức
vì bọn đến phá phách ấy mà. Này Vinh, tôi có cảm giác hình như anh và
anh ta không ưa nhau thì phải; giữa hai người có mâu thuẫn à?
Vinh lắc đầu:
- Làm gì có, có lẽ do chúng tôi ít nói chuyện với nhau nên cách nói... Ừm... không hợp nhau lắm.
- Tôi là người từng trải nên nhận ra được, nhưng nếu anh không muốn nói thì cũng chẳng sao.
"Mình nên nhân lúc này để tạo ấn tượng xấu về Thiên cho gã này, như vậy
bọn chúng khó mà hợp tác với nhau." Nghĩ vậy, Vinh bèn thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Nói ra chỉ sợ mang tiếng mất đoàn kết nội bộ nhưng đúng là giữa tôi và Thiên có một vài mâu thuẫn nhỏ. Chính vì thế mà tôi và anh ta không hợp nhau lắm.
- Ra thế.
- Anh nhớ cẩn thận với anh ta. Anh ta thay đổi sắc mặt rất nhanh. Một khi đã sống trong thế giới này, tốt nhất không tin ai cả.
Lâm nghe thế thì bật cười:
- Nếu nói vậy, chắc tôi không thể tin anh được.
Vinh ngẩn người vài giây rồi cũng cười:
- Ha ha, đúng thế, đừng tin một ai ngoài chính bản thân mình, nhất là những người như Thiên và tôi.
- Ha ha ha, tôi sẽ nhớ kỹ mấy lời của anh hôm nay.
Vinh cười theo. Hắn nhấp một ngụm rượu và nghĩ bụng: "Mày nhớ càng kỹ
càng tốt, có thế tao mới có thể cô lập mày được. Hạ bệ mày xong, tao sẽ
dễ dàng tiếp quản phần của mày. Khi đấy, tên Thiên không là gì nữa."
Thế rồi hắn sực nhớ ra một điều: "À phải, tên Lâm sẽ làm ông chủ bảo kê
ngầm khu chợ phía Tây thay cho Thiên. Mình nên sai một thằng đáng tin
nào đấy tới thầm giám sát hắn để dễ giải quyết hơn." Tham vọng của Vinh
đang lộ rõ với mưu kế thâm hiểm.
Lâm nhận ra được mâu thuẫn giữa Thiên và Vinh nhưng hắn không nắm rõ
tình hình bang phái, lại chưa bao giờ rơi vào tình huống này nên chỉ tìm cách bảo vệ bản thân. Cách tốt nhất bây giờ là dựa vào ông chủ của hắn.
Ở góc vũ trường gần nơi hai gã đang uống rượu, một vị khách trả tiền
rượu, sau đó đứng dậy rời khỏi vũ trường. Hắn ta chạy xe đến một căn
biệt thự. Hắn mở cổng, để xe trên sân rồi đi vào trong nhà. Có hai người đàn ông ngồi trên salon xem TV. Thấy tên đó, một người lên tiếng:
- Mày đi xem xét tình hình thế nào rồi?
Tên đó trả lời:
- Dạ thưa anh Phong, hình như hôm nay tên Tuấn đã thăng chức cho một thằng nào đấy, thay cho vị trí của Thiên.
- ồ thế à, làm sao mày biết?
- Dạ em thấy hắn nói chuyện ngang hàng với tên Vinh.
- Thú vị nhỉ, mày có hình thằng đó không?
- Dạ có, em đã chụp lại rồi.
Phong cầm chiếc điện thoại của tên thuộc hạ xem. Hắn bật cười:
- Đây là tên gác cổng cho công ty của Tuấn mà. Hắn đưa gã này lên làm gì nhỉ? À phải, mày nghe được gì nữa, kể lại đi.
- Dạ em sợ chúng nhận ra nên em không dám lại gần, em chỉ nghe được một ít thôi, là như thế này ạ...
Tên thuộc hạ tường thuật lại những gì mình biết cho ông chủ, từ lúc
Thiên xuất hiện tới khi hắn ra khỏi vũ trường. Phong nghe xong thì gật
gù hài lòng, khen tên đấy vài câu và bảo hắn ra ngoài. Lúc này thì người ngồi bên cạnh Phong mở miệng hỏi:
- Anh Phong, sao tự dưng tên Tuấn lại cất nhắc một gã bảo vệ quèn lên thay tên Thiên thế nhỉ? Hay hắn không tin gã nữa?
25.03.2015
Q.2 - Chương 30 Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Phong đáp:
- Chuyện này đơn giản thế mà chú mày không hiểu à? Rõ ràng sự xuất hiện của Vinh đã làm Thiên mất quyền lợi dẫn đến bọn chúng xung đột nhau. Tuấn dĩ nhiên nhận ra, nên mới đưa thằng gì ấy nhỉ, à Lâm, lên để cân bằng lại thôi.
Phạm Huỳnh nói:
- Nhưng mà em thấy chúng càng mâu thuẫn hơn ấy chứ.
- Đúng thế. Có vẻ như tên Tuấn vì quá lo lắng cho sự lục đục nội bộ nên quên mất điểm này. Đây là phản ứng phụ dễ xảy ra nhất.
- Em hiểu rồi. Có điều, em cho rằng Tuấn không phải là người nghĩ ra cách này mà ai đó đã hiến kế cho hắn. Tên này khá là thông minh, đáng tiếc không nắm rõ tình hình nội bộ nên mới có cách đó.
- Không sai, nếu là Tuấn thì hắn sẽ không cất nhắc thuộc hạ đơn giản thế được.
- Vậy anh Phong, giờ anh định làm gì tiếp theo ạ?
- Tất nhiên là giúp đồng minh của chúng ta không còn lục đục nữa thôi.
- Ơ sao lại giúp ạ?
- Thì trừ khử cả ba thằng đó thì không phải giúp họ hết lục đục à.
- À à, vậy bắt đầu từ tên Lâm trước.
Phong lắc đầu:
- Ồ không, thằng đó mới vừa lên từ chân gác cổng, khoan đụng hắn vội, chúng ta sẽ chăm sóc thằng Thiên trước.
- Nhưng tên Thiên rất thâm hiểm, khó trúng kế lắm ạ.
Phong cười cười:
- Ai bảo chú mày tính kế hại hắn. Hắn rất hận thằng Vinh nhưng lại sợ tên Tuấn nên thiếu động lực ra tay. Chúng ta sẽ tiếp sức cho hắn đúng không? Hê hê hê, mối quan hệ giữa bọn giờ chẳng khác một bể nước đục ngầu. Ta thả một viên sỏi vào rồi khuấy nhẹ một cái thì bùn đất lập tức văng tung toé lên thôi.
Phạm Huỳnh gật gù ra chiều đã hiểu:
- Tên Vinh bị khử xong rồi, tên Thiên sẽ dễ dàng làm gỏi nốt tên Lâm. Khi đấy Tuấn sẽ loại bỏ hắn, cơ hội để chúng ta ra tay là nó.
Phong rất hài lòng:
- Giỏi lắm, mày hiểu ý anh rất nhanh. Anh giao cho chú, chú tìm cách khích thằng Thiên nổi giận.
- Vâng, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không để anh thất vọng đâu ạ.
- Tốt. À quên, trong thời gian này, mày cũng phải lệnh cho anh em tìm tung tích thằng ranh Quốc Việt. Nếu thấy nó thì báo ngay cho cớm, tuyệt đối không để cho nó quay về phe tên Sơn.
- Vâng em nhớ rõ rồi ạ.
Đúng lúc này có bốn năm thằng đàn em vịn cửa bước từng bước khó nhọc đi vào trong. Một tên thều thào:
- Đại ca, cứu bọn em với. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phong và Huỳnh quay đầu sang nhìn thì lập tức giật mình. Hai người thấy đám đàn em của mình ai nấy đều bị trọng thương, cả người đầy vết bầm tím, trầy xước. Máu từ miệng chạy ra, dính khắp mặt và dưới cằm. Huỳnh gọi thêm mấy thuộc hạ nữa đỡ chúng ngồi xuống, sau đó đưa bông băng, thuốc đỏ cho chúng trị thương. Hai hàng chân mày của Phong chau lại khi bắt gặp thảm cảnh của đàn em. Hắn hỏi:
- Là kẻ nào làm bọn này ra nông nỗi này?
Một thằng đáp:
- Dạ bọn em không biết. Hắn che mặt... Hắn vừa thấy... bọn em là lao lên đánh.
Phong hỏi tiếp:
- Dáng vẻ hắn thế nào?
- Dạ... hắn to, cao, hai mắt sắc lạnh... rất đáng sợ, đặc... biệt là sức mạnh và tốc độ thì... vô cùng khủng khiếp... Mỗi cú đánh của hắn... đều khiến em đau như... muốn ngất đi.
Sắc mặt của gã vẫn lộ rõ vẻ kinh hoàng khi nhắc đến tên che mặt kia. Gã hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi nói:
- Tên đó... tên đó còn nói... tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Phong và Huỳnh nhìn nhau, trong đầu cả hai đồng thời hiện lên hình ảnh của một người - Việt. Phong ra lệnh cho đàn em đưa những thằng bị thương đi chữa trị, sau đó hắn tiếp tục nói với Huỳnh:
- Mày biết phải làm gì rồi đấy, mau đi điều tra kẻ gây ra chuyện này là ai; rất có thể là tên ranh con đó đã quay trở lại.
- Dạ vâng, em sẽ đi ngay bây giờ luôn.
- Ừ, càng nhanh càng tốt. Thằng đó có một khẩu của chúng ta, nếu lộ ra thì chúng sẽ gặp phiền phức rất lớn.
- Vâng ạ.
Huỳnh đứng dậy đi hỏi vị trí đám thuộc hạ bị đánh và mang theo bảy tãm gã đàn em tới đó điều tra.
Hắn vừa tới nơi thì thấy cảnh sát đã đứng hỏi người dân sống xung quanh để điều tra tình tiết. Vinh hoàn toàn không ngờ thủ phạm lại ra tay ngay ở chỗ đông người. Hắn ta hỏi anh chàng gần hắn:
- Này anh, có đánh nhau hay sao mà tụ tập đông thế? Có cả cảnh sát nữa.
Anh kia gật đầu:
- Đúng vậy, ban nãy có một gã che mặt lao vào một đám người, chỉ đánh vài phát thôi mà làm họ kia ngã lăn ra đường hết, máu me chảy nhiều lắm.
- Ủa vậy họ đâu hết rồi:
- Đi hết rồi, gã kia đánh xong thì chạy mất hút luôn. Nạn nhân thì sợ hắn quay lại nên dìu nhau bỏ trốn rồi. Khi cảnh sát đến thì chả còn ai nữa.
- Hóa ra là vậy, cám ơn anh.
- Không có gì.
Phạm Huỳnh nghĩ bụng: "Vậy ra hắn đang cố ý gây rối loạn bang của mình."
Bỗng có giọng ai đó vang lên:
- Ô hô, sao mày lại dẫn người sang địa bàn của tao? Định gây sự đấy phỏng?
Vinh nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy Thiên đang nhìn hắn với vẻ tức giận. Thiên đang trên đường về thì nghe người ta bàn tán ở xa phía trước có đánh nhau dữ dội. Hắn nghĩ chắc là bọn đàn em nên chạy tới xem thế nào, đâu ngờ bắt gặp đám Phạm Huỳnh cũng có mặt ở đấy. Thiên cho rằng Huỳnh dẫn người tới kiếm chuyện nên tức tối. Hắn gằn giọng:
- Bọn tao không gây bọn mày thì chớ, cớ gì bọn mày lại đánh đàn em của tao?
Huỳnh nghiến răng đáp lại:
- Đừng hàm hồ, người bị đánh tối nay là đàn em của tao, đừng có chưa biết gì đã la toáng lên.
Thiên rất ngạc nhiên, bang Hắc Báo bị đánh ngay trên địa bàn của hắn (Thiên), đùa ư? Thiên cười khẩy:
- Vậy ý của mày là tao cho đàn em đánh à?
Huỳnh lắc đầu:
- Không, thủ phạm tối nay là kẻ mà hai phe chúng ta đều ngán, thằng ranh con đó.
Thiên giật mình, hắn dĩ nhiên hiểu Huỳnh đang nhắc đến ai. Thiên liếc nhìn xung quanh, lúc này bọn hắn đã cách khá xa đám đông nên không ai nghe được cuộc đối thoại. Hắn hỏi:
- Không phải mày đang nói dối đấy chứ? Làm sao hắn được có thể trở về được?
- Thằng đó mất tích chứ đâu có chết, tao chả cần nói dối mày làm gì.
- Điều vô lý như thế, tao không thể tin được.
- Hừ! Đám đàn em tao chạy về kể lại kẻ đánh bọn chúng ra tay rất tàn độc. Đứa nào đứa nấy chỉ bị trúng một đấm thôi mà trọng thương đến mức suýt nữa nhập viên. Mày nghĩ ai có khả năng vậy hả?
Thiên đứng trầm ngâm nghĩ ngợi. Huỳnh nói tiếp:
- Anh Phong đã biết chuyện này rồi, mày cũng nên báo cho chủ mày đi. Liên minh giữa hai bang chưa chấm dứt ngay được đâu.
Thiên cảm thấy Huỳnh nói có lý, bèn gật đầu:
- Được rồi, tao sẽ quay về điều tra. Nếu quả chuyện đúng như mày nói thì hai phe phải tiếp tục hợp tác để giải quyết việc này.
- Tao chờ tin tốt từ mày. Các anh em, chúng ta đi.
Nói xong, Huỳnh dẫn đám thuộc hạ quay về, Thiên cũng quay về lại vũ trường. Trên đường, hắn lấy điện thoại gọi Tuấn. Tuấn hỏi:
- Giờ này mày gọi anh có gì không? Nếu không có gì quan trọng thì để mai nói.
Thiên đáp:
- Dạ thưa anh, em có chuyện rất quan trọng muốn nói. Thằng Việt đã xuất hiện rồi.
- Cái gì? Chú mày có chắc không?
- Dạ em đang điều tra, nhưng theo những gì em đã biết thì em chắc chắn hơn sáu phần mười.
- Thế vẫn chưa được, mày liên lạc với Vinh và Lâm, phối hợp bọn nó làm cho ra nhẽ. Anh sẽ bảo thêm vài đứa nữa đi tìm hiểu.
- Dạ vâng ạ.
Thiên ngắt cuộc gọi, sau đó bấm số của Vinh:
- Này Vinh, có việc rồi.
- Việc gì thế?
- Việc này không tiện nói qua điện thoại, à, Lâm có ở đó không?
- Có, anh ta ngồi với tôi ở vũ trường từ nãy đến giờ, mà này rốt cuộc là có việc gì?
- Tôi đang trên đường quay lại vũ trường, hai anh ra ngoài cửa đợi tôi rồi tôi sẽ kể lại.
- Được rồi.
Vinh quay sang nói với Lâm:
- Chúng ta đi thôi.
Lâm ngạc nhiên:
- Đi đâu?
- Tôi không rõ lắm, nhưng tôi theo ý của Thiên thì hình như là việc hệ trọng.
- Thật à? Tôi cũng mong có việc gì làm chứ ngồi không thế này cũng chán. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- ...
Sự xuất hiện của kẻ được cho là Việt đã làm Phong và Tuấn đứng ngồi không yên. Rõ ràng sau trận chiến đó, thực lực của Việt khiến bọn chúng lo ngại. Chíng vì vậy, dù đây là tin đồn hay sự thực thì bọn chúng đều quyết không cho anh một con đường sống.
...
Sáng hôm sau, ba người Thiên, Vinh và Lâm cùng đến gặp Tuấn. Tuấn hỏi:
- Mấy đứa dò là thế nào rồi? Thực hư ra sao?
Thiên kể lại những lời Huỳnh đã nói với hắn tối qua. Tuấn có hơi bất ngờ, nhưng giữ im lặng nghe Thiên tiếp tục trình bày:
- ... Em và Lâm đã phái mấy thằng đi tìm hiểu, liệu có đúng là Việt xuất hiện hay không thì không ai khẳng định được nhưng có kẻ tấn công bang Hắc Báo thì hoàn toàn chắc chắn. Hắn ta ra tay ngay giữa đường phố, rất nhiều người thấy. Có điều tên đó đội mũ sùm sụp, lại đeo kính và mang cả khẩu trang nên chả ai biết mặt hắn thế nào.
Tuấn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp:
- Xét theo tình hình trước mắt thì chưa có gì nghiêm trọng. Dù gã đó là Việt thật, hắn cũng chỉ đang rung cây dọa khỉ thôi. Đừng làm tin này rộng ra thêm để mọi người đi làm bình thường. Hắn ta không muốn lộ mặt nên trong thời gian tới, hắn không ra tay đâu. Thiên, mày phối hợp với Vinh dò la tung tích của Việt.
- Dạ vâng ạ.
Thiên và Vinh lập tức nhận lệnh, còn Lâm thấy mình không được Tuấn giao việc nên cảm thấy buồn bực. Hắn đang định lên tiếng thì Tuất cắt lời:
- Anh hiểu mày muốn nói gì, anh không đồng ý đâu, hiện tại có rất nhiều chuyện cần mày đi làm.
- Ơ việc gì vậy ạ?
- Nhiều lắm, đầu tiên là chú mày phải đi dẹp mớ hỗn độn ở khu chợ trước, sau đó đến các việc khác sau.
Lâm không hiểu ý của Tuấn nên hỏi lại:
- Ơ, khu chợ nào ạ?
Tuấn bật cười, vỗ trán rồi đáp:
- À anh quên, mày mới lên nên chưa biết hết. Khu chợ đó nằm ở phía Tây, nó khá là lớn đấy. Khu đấy vốn được chúng ta bảo kê. Có điều dạo này khu không có ai quản lý làm nên chợ loạn hết cả lên. Phần việc của mày là đó, còn chuyện điều tra cứ để Thiên lo.
- Vâng em hiểu rồi.
Thấy "đại ca" không nhắc tới mình, Vinh cảm thấy bực bội, chỉ là không dám biểu hiện ra mặt. Lúc này, Tuấn cầm một bì giấy màu vàng đưa cho Vinh và hỏi:
- Vinh, dự án khách sạn anh nói với chú bữa trước chú lo đến đâu rồi?
- Dạ em đã liên lạc với đối tác, hiện tại em đang đàm phán với họ ạ.
- Ừ, mày lo liệu cho tốt, thiếu vốn anh sẽ cấp thêm.
- Dạ vâng.
Vinh càng thêm tức tối, đây rõ ràng là không muốn hắn tham gia vào thế lực ngầm của công ty mà. Ý đồ của Mạnh Tuấn quả thực đúng như thế, hắn phân chia ba công việc khác nhau cho ba người để tránh những xung đột không đáng có. Hắn hỏi lại lần cuối:
- Ba cậu đã nắm rõ việc của mình chưa?
- Rồi ạ.
- Tốt, nếu đã rõ cả rồi thì các cậu bắt tay vào làm đi, anh còn việc khác phải làm nữa. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vâng ạ, bọn em xin phép ra ngoài.
- Ừ!
Ở bên ngoài phòng, Lâm vừa đi vừa nói:
- Này Thiên, thằng Việt gì đấy lợi hại lắm à?
- Hừm, dù có hận thù nhưng tôi vẫn phải thừa nhận hắn rất ghê gớm, võ công thì vô cùng đáng sợ, tôi không phải đối thủ của hắn.
Vinh nghe những lời Thiên nói xong, sắc mặt cũng chẳng thay đổi gì. Lâm lẩm bẩm:
- Thế à? Nhất định tôi phải thử võ của tôi và hắn ai mạnh hơn.
Vinh và Thiên cùng nhếch mép cười khinh bỉ, đây là câu nói nực cười nhất bọn chúng từng được nghe.
02.04.2015
Q.2 - Chương 31 Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Nhắc lại Mạnh Tuấn, khi chỉ còn một mình trong phòng, Tuấn dùng điện thoại gọi cho em trai hắn: Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Năm, anh muốn nhờ mày giúp chút, mày đi loanh quanh xem dạo này tên Thanh Sơn có hay đi gặp ai không?
- Là tin đồn về Việt chứ gì, sao anh không bảo Thiên làm?
- Thằng Việt không biết mày nên mày tìm hiểu dễ hơn.
- Dạ được rồi, em sẽ cố gắng.
- Mày nhớ cẩn thận đấy.
- Vâng ạ.
Gã Năm làm theo lời anh trai đi dò hỏi tung tích của Việt, Tuấn cũng
phái đàn em tìm ráo riết nhưng qua mấy ngày mà không có tin gì. Ngay khi Tuấn nghĩ đó chỉ là tin đồn thất thiệt hoặc đó là âm mưu của bọn Hắc
Báo thì ngay ở khu chợ do Lâm quản lý xảy ra một vụ ẩu đả lớn. Ông ta
lập tức sai Thiên đến hỗ trợ và giảm thiểu căng thẳng.
Thiên vừa tới khu chợ thì nhìn thắy Lâm đang đánh nhau với một gã bịt
mặt rất ác liệt. Đám tay chân trong bang đều nằm lăn lộn dưới đất, miệng không ngừng kêu la đau đớn. Gã bịt mặt bắt gặp Thiên từ đằng xa chạy
tới thì nghĩ bụng: "Mình đấu với đám này khá lâu rồi, giờ tên Thiên cũng đã đến. Nếu còn dây dưa ở đây thêm nữa, chỉ e khi cảnh sát đến, mình
khó thoát. Đành tha cho chúng vậy." Nghĩ vậy, gã bèn thét lớn, đồng thời đấm ra một quyền, kình lực mạnh kinh người.
Tên Lâm nào chịu kém, cũng quát một tiếng và tung quyền ra, dùng cứng
đấu cứng. Hai quyền đụng nhau đánh chát. Gã kia nhờ phản lực nhảy lùi
lại rồi búng người vọt đi, Lâm lại đứng nguyên tại chỗ, không có bất cứ
hành động nào. Thiên chạy tới hỏi:
- Sao anh không đuổi theo hắn?
Lâm hít thở sâu, sau đó lắc đầu:
- Tôi không thể, cú đấm của hắn khiến toàn thân tôi tê dại, đến đi còn khó chứ đừng nói chạy.
- Thật vậy sao? Hắn càng ngày càng ghê gớm.
- Đúng thế. Dẫu vậy, sau cú va chạm ban nãy, hắn cũng đã bị thương nhẹ
rồi. Hừ, để thắng được tôi, hắn phải trả giá không ít đâu.
Thiên thở dài:
- Nghe anh nói tôi mới yên tâm phần nào.
Trong bụng hắn lại nghĩ đến điều khác: "Gã Hoàng Lâm này gần như có thể
đánh ngang tay với thằng Việt, cũng tốt, mình sẽ kết thân với hắn trước
sau đó dùng kế mượn dao mổ bò." Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chợt Lâm lên tiếng:
- Tôi đã đã đỡ hơn rồi, anh cứ về công ty đi, ở đây tôi lo được.
Thiên lắc đầu:
- Không, anh Tuấn bảo tôi đến hỗ trợ anh, đồng thời nhắc anh cùng tôi quay về báo cáo khi đã xong việc.
- Thế à? Vậy thì tôi sẽ về công ty ngay.
...
Ở công ty, Tuấn hỏi Lâm:
- Chú mày thấy được rõ mặt hắn không?
Lâm lắc đầu:
- Dạ không, hắn đội mũ, đeo kính và đeo cả khẩu trang, khuôn mặt của hắn hầu như được che kín. Hắn cũng giỏi võ, em hoàn toàn không có cơ hội
lật tẩy hắn.
Tuấn gật gù:
- Hừm, xem chừng đúng là tên Việt rồi. Lâm, mày làm khá lắm, dù chưa lật mặt hắn nhưng ít ra đã ngăn chặn được hắn, rất tốt.
Thiên nói:
- Dạ đúng, Lâm là người mới nhưng làm việc tốt, em cũng khâm phục anh ta.
- Biết vậy thì chú mày và Vinh nhớ mà học theo nó.
- Vâng ạ.
Hai mắt Vinh loé lên sự giận dữ và đố kỵ. Thiên thấy thế, khoé miệng
nhếch lên thành điệu cười khoái trá. Mục đích của hắn đã hoàn thành, giờ chỉ còn chờ Vinh ra tay hãm hại Lâm thì hắn sẽ xử nốt tên Vinh.
Sau khi ra khỏi phòng Tuấn, Thiên quay sang nói với Lâm:
- Lâm này, đến tối chúng ta làm bữa nhậu mừng chuyện chiều nay nhỉ?
Lâm cảm thấy trong người không khoẻ nên lắc đầu từ chối:
- Xin lỗi tôi không đi được, tên Việt đã khiến tôi bị nội thương, tối nay tôi cần về phòng chữa trị, hẹn anh vào ngày kia vậy.
Thiên thấy thần sắc của Lâm quả là hơi tái, bèn nói:
- Không sao, anh thấy mệt thì ngày kia cũng được, anh cứ dưỡng thương cho tốt.
- Cám ơn, tôi sẽ gọi lại cho hai anh sau, tạm biệt.
- Tạm biệt.
Vì mang thương thế trong người nên Lâm vội vã quay trở về. Hắn vào
phòng, lôi chiếc vali dưới gầm giường ra rồi mở khóa, sau đó hắn lấy từ
trong đó một xấp giấy mỏng. Hắn chọn một tờ và để nó ở trước mặt, tiếp
đó hắn ngồi xếp bằng, vận khí theo đúng đồ hình vẽ trên giấy.
Thời gian trôi qua khoảng chừng một tiếng thì Lâm thở hắt ra một hơi.
Nội thương tuy chưa thể lành hẳn ngay được nhưng ảnh hưởng của nó không
còn quá nghiêm trọng như trước nữa. Hai mắt Lâm nhìn chằm chằm vào xấp
giấy có chứa đựng võ công, trong đầu lại nghĩ thầm:"Sức mạnh của thằng
Việt đúng là đáng sợ như lời đồn, may mà mình có nội công chống đỡ phần
nào."
Rồi hắn lại nghĩ tiếp: "Mình nhất định phải vượt qua hắn, không thể để
sự tồn tại của hắn gây hại cho bang phái." Võ công hắn luyện là từ xấp
giấy mỏng trước mặt hắn. Môn võ ghi trên giấy chủ yếu là luyện nội công. Trước giờ hắn ỷ vào đó để hạ gục kẻ thù. Nhưng chiều nay, khi chống đỡ
với những đòn đánh hiểm độc của đối phương, hắn nhận ra rằng mình còn
rất kém. Bởi vậy, hắn muốn đi tìm Thiên học hỏi thêm, dù gì thì Thiên
cũng nổi tiếng về võ học. Trong đầu đã có ý định sẵn, Lâm đi tìm Thiên
để nhờ chì dạy võ thuật. Nghe lời đề nghị từ Lâm, Thiên khá là ngạc
nhiên, hắn chưa từng lường trước điều này. Thiên cho rằng đây là cơ hội
để kéo Lâm về làm đồng minh nên sau hồi lâu suy nghĩ, Thiên đồng ý dạy
cho Lâm. Ngoại trừ mấy môn võ bí truyền, hắn đem nhưng bài căn bản
truyền thụ lại cho Lâm. Lâm không phật lòng vì điều đó, hắn nghĩ, chừng
đó đã đủ dùng rồi.
Thêm mấy ngày nữa trôi qua, khu chợ dần bình thường, gã bịt mặt lặn đâu
mất tăm, không thấy hắn đi gây sự. Tuấn cho rằng hắn đang cố ý quấy rối
tổ chức và cả bang Hắc Báo nên dặn dò đám thuộc hạ phải cẩn thận mọi
việc để khỏi chuốc phiền phức vào người.
Hiện giờ Lâm đang nói chuyện với mấy gã trong băng đảng, hắn muốn tìm
hiểu thêm về Thiên và Vinh. Mặc dù hắn và bọn chúng không còn xa lạ nữa, nhưng qua kinh nghiệm của bản thân, hắn biết tốt nhất là không nên thân cận quá mức.
Chợt có gã đàn em chạy đến chỗ hắn nói:
- Anh Lâm, đằng kia có ông bà già không chịu đóng phí. Bọn em sợ lão già đó xảy ra chuyện nên không dám làm gì.
- Thế à? Được rồi, để tao đi xem.
Lâm đi đến chỗ quầy hàng của ông bà lão nọ. Hắn thấy đúng như lời gã đàn em thì nói:
- Này lão già, đến kỳ nộp phí rồi.
Bắt gặp gương mặt dữ tợn và đáng sợ của tên đại ca, hai ông bà sợ run người, khó khăn lắm ông lão mới đáp:
- Cậu thư thả cho chúng tôi vài ngày được không? Dạo này ít khách đến mua quá, chúng tôi chưa có tiền đưa cho cậu được.
Lâm cười khẩy:
- Hừ, ông già, ông nói hay thật đấy. Ông đừng tưởng tôi không biết, mặt
hàng hai người bán là độc nhất khu chợ này, thế mà bảo ít khách mua hả.
Đùa ai chứ.
- Tôi nói thật mà, cậu cứ việc kiểm tra.
Lâm lắc đầu:
- Tôi bất kể đúng hay sai, tới kỳ là phải nộp phí, ai trong này cũng như vậy, không có ngoại lệ.
Bà lão tức tưởi kêu lên:
- Cậu... cậu...
Bà uất ức vô cùng, giọng nghẹn ngào dường như sắp khóc rồi, ấy thế mà Lâm vẫn lạnh lùng đến đáng sợ:
- Tôi sao hả? tôi nói lần nữa, nếu ông bà không chịu trả phí, đừng trách tôi nặng tay.
Hai ông bà run lẩy bẩy, vẻ mặt bàng hoàng:
- Cậu muốn làm gì?
- Yên tâm, tôi không phá quán đâu, tôi chỉ sẽ đi...
- Anh đi làm gì hả?
Hắn chưa kịp nói hết câu thì có tiếng quát cắt ngang. Hắn quay sang thì
thấy đó là một cô gái, tuổi chừng hai mươi hai mốt. Hắn tức giận mắng cô gái:
- Con ranh, đây không phải chuyện của mày, mau cút đi.
Cô gái không chịu kém:
- Tôi không đấy, anh làm gì tôi.
- Cô...
Cô gái lại cắt ngang:
- Tôi sao hả? Một thanh niên như anh lại đi ức hiếp người già, anh có còn là con người không?
- Mày...
Lâm vung tay định đánh cô gái. Cô gái không hề sợ hãi, cô nhìn thẳng vào hắn, tiếp tục quát:
- Sao? Giờ còn muốn đánh tôi nửa hả? Có giỏi thì đánh đi, để xem anh còn mặt mũi gặp ai không.
- Mày... aa...
Ngay khi hắn thấy ánh mắt kiên quyết của cô gái, đầu hắn đột nhiên đau
như búa bổ. Một tay của hắn ôm đầu, hai chân bước loạng choạng về sau,
cơ mặt co quắp và hai mắt hắn thì đỏ ngầu lên. Mọi người đều sững người
ra trước hành động bất ngờ của hắn. Cô gái nói tiếp:
- Bây giờ sao nữa đây? Xấu hổ quá nên tìm cách gỡ gạc hả?
- Mày...
Lửa giận xông lên tận óc, Lâm chịu đau, vùng dậy vung nắm đấm đến cô gái.
- Đánh đi!
Cô gái mặc kệ hắn đau thật hay giả, vẫn trừng mắt nhìn hắn. Ai cũng sợ
xanh mặt, không dám nhìn cảnh tiếp theo. Thế nhưng, thêm một lần đối
mặt với cô gái lại càng khiến cơn đau đầu dữ dội hơn. Nắm đấm mới tới
nửa đường đã thu về. Lâm khuỵu gối rồi gập người xuống, hai tay ôm lấy
đầu. Đau đớn cùng cực làm hắn phải thét lên.
Chứng kiến cảnh này ai nấy đều giật mình, ngay cả cô gái cũng ngơ ngác,
dường như hắn thật sự đang vô cùng đau đớn. Đám lưu manh hoảng hồn, hò
hét đe dọa cô gái:
- Con kia, mày đã làm gì hả?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái.
- Tôi... tôi.
Lần đầu gặp phải cảnh này, cô gái nhất thời lúng túng lẫn sợ hãi, không biết xử lý thế nào. Tiếng của Lâm lại vang lên:
- Khốn kiếp!
Hắn đã đỡ đau đi chút ít. Hắn chống tay gượng đứng dậy. Đám đàn em vội vàng chạy tới đỡ hắn. Lâm nhìn cô gái, gằn giọng:
- Con ả kia, hôm nay tao sẽ đi, nhưng mày liệu hồn đấy, tao không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.
Đám đàn em đỡ Lâm rời khỏi quán của hai ông bà lão tội nghiệp. Cô gái và mọi người nhìn theo hướng đi của tên lưu manh mà lòng tràn đầy lo lắng. Giờ hắn đã bị chọc giận, e rằng cuộc sống sau này của người ở chợ sẽ
trở nên khó khăn hơn nhiều.
Lâm về lại chỗ nghỉ, hai tay vẫn ôm chặt đầu và không ngừng rên đau. Mãi lâu su cơn đau đầu mới vơi đi, hắn thở hổn hển vừa lẩm bẩm chửi rủa cô
gái. Một gã đàn em hỏi hắn:
- Anh Lâm, thế chuyện thu phí hai ông bà già đó thế nào?
Lâm đáp:
- Sáng mai chúng ta sẽ quay trở lại đó, để xem con ả đó bảo vệ họ được bao lâu.
- Thế còn cô ta thì sao ạ?
- Yên tâm, cô ta sẽ không bị thiếu phần đâu. Được rồi, việc hôm nay tới
đây là được rồi, tao sợ nếu còn đi thu phí thì có khi bọn cớm sẽ đến hỏi thăm đấy.
- Dạ vâng ạ.
Lâm ngồi nghỉ thêm một hồi nữa. Cơn đau đầu thật kinh khủng, đến giờ mà
hắn còn cảm thấy choáng váng. Hắn vừa ngồi xoa đầu vừa ngẫm xem cô gái
đã làm gì hắn hay ít ra cái gì đã khiến đầu hắn đau như thế. Đáng tiếc,
dù suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn không có nguyên nhân hợp lý.
Hết giờ làm việc, Lâm quay về phòng trọ chứ không đi nhậu với đám thuộc
hạ. Tất cả bọn chúng đều biết chuyện đã xảy ra nên không trách hắn. Sau
bữa tối, Lâm cảm giác tinh thần uể oải, toàn thân cũng rất mệt. Cho nên
khi xem xong thời sự, hắn lập tức lên giường đánh một giấc.
...
Đột nhiên Lâm thấy mình xuất hiện giữ khu rừng tối đen như mực và hắn
đang... chạy thục mạng, phía sau là tiếng người hò hét lẫn tiếng chó
sủa. Hắn đang chạy trốn cảnh sát. Hắn thì lúc chạy mé đông, lúc lại chạy mé tây. Hắn cứ chạy mãi, chạy mãi; thế rồi hắn chạy tới sát vách núi.
Hắn đã không thể ghìm lại kịp nên trượt chân ngã từ trên cao xuống.
- AAAAAAAA...
Lâm hét lớn và ngồi bật dậy, trong lòng cực kỳ sợ hãi, lưng áo hắn mặc
đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn quay đầu nhìn quanh, hắn vẫn đang ở phòng trọ của mình. Hắn thở phào nhẹ nhõm, hóa ra khung cảnh ban nãy chỉ là cơn ác
mộng.
08.04.2015
Q.2 - Chương 32 Ngày trở về Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Lâm chưa thể hoàn hồn sau khi thoát ra khỏi cơn ác mộng.
Khung cảnh khu rừng âm u, tiếng chó sủa, tiếng rượt đuổi vẫn còn quanh
quẩn trong đầu hắn. Những ký ức xưa cũ tưởng như đã bị vùi lấp giờ quay
trở lại ám ảnh hắn.
Lâm thở hắt ra một hơi và lắc lắc đầu xua tan dư âm của ác mộng. Lâm
liếc nhìn đồng hồ, gần năm giờ rưỡi sáng rồi. Thời gian trôi qua nhanh
thật, mới đặt lưng ngủ đó thôi mà đã qua sáng hôm sau. Hắn rời khỏi
giường và đi lấy khăn để tắm trước khi đi làm.
Dòng nước mát lạnh xối thẳng vào người làm tâm trạng của hắn dần bình
tĩnh lại. Hắn nhớ tới cô gái hắn gặp ở chợ chiều qua. Đúng là khó hiểu,
trước đó hắn vẫn bình thường, tại sao đến khi gặp cô ta, đầu hắn lại đau như búa bổ. Chả lẽ cô ta biết tà thuật và đã sử dụng trên người hắn.
Nhưng... Lâm càng nghĩ càng thấy vô lý, nhất định phải điều tra cô ta
thật kỹ càng. Có điều hắn phải đích thân làm việc này, chứ nếu để lộ
chuyện hắn thua một cô gái ra ngoài, hắn sẽ mất hết mặt mũi.
Bảy giờ sáng, hắn đến công ty làm việc. Sáng nay hắn phải nộp số tiền
phí thu được của ngày hôm qua cho Tuấn, đồng thời báo cáo tình hình khu
chợ. Tuấn rất hài lòng vẻ khả năng làm việc của Lâm. Hắn không tiếc lời Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
khen ngợi:
- Chú mày làm giỏi lắm, mới chỉ vài ngày mà có kết quả tốt thế này, xem
ra không thưởng mày không được rồi. Đây, cầm lấy, anh thưởng nóng cho
chú mày.
Tuấn đưa cho Lâm một phong bì, trong đó chứa bao nhiêu tiền chỉ có Tuấn biết. Lâm chẳng dại gì mà từ chối:
- Dạ em cám ơn anh nhiều.
"Cốc cốc"
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa. Tuấn đáp:
- Vào đi.
- Thưa anh, anh ký cho em chỗ giấy tờ này với ạ.
Vinh mở cửa bước vào. Hắn liếc sang Lâm thì bắt gặp cảnh Lâm đang đút Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
phong bì vào túi áo trong và đi ra khỏi phòng. Vinh dĩ nhiên hiểu chỗ
phong bì đó là gì, trong lòng lập tức nổi giận. Vinh nghĩ hắn có công
hơn Lâm nhiều mà chưa bao giờ được thưởng nóng, còn tên Lâm chưa mấy
ngày đã được. Chính vì vậy mà khi Lâm chào hắn, hắn chỉ gật đầu đáp lại
một cái chứ không mở miệng chào.
Lâm cũng không quan tâm đến điều đó. Hắn ta đang hí hửng vì được thưởng
tiền. Hắn sực nhớ tới lời hẹn với Thiên thì vội rút điện thoại ra gọi:
- Alô chào anh.
- Vâng chào anh.
- Hà hà, là thế này, mấy bữa trước tôi bận quá, không có dịp mời anh.
Tối nay tôi và đứa đàn em có làm bữa nhậu, anh qua dự với chúng tôi cho
vui.
Thiên đáp:
- Vậy à, hay lắm, tôi nay tôi nhất định sẽ đến.
- Được tối nay khoảng bảy giờ tôi sẽ liên lạc với anh để thông báo địa điểm.
- Được, vậy hẹn tối nay. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Thiên ngắt cuộc gọi xong thì nhếch mép cười đểu. Hắn nghĩ bụng: "Cơ hội
đến rồi, tối nay sẽ kéo tên Lâm về phe mình, sau đó khiêu khích hắn ra
tay với tên Vinh. Sau cùng mình sẽ hạ luôn hắn."
Đúng giờ hẹn, Thiên đi tới vị trí mà Lâm đã thông báo, là phòng trọ của
một thằng đàn em trong băng đảng. Khi đến nơi, Thiên bắt gặp Lâm đang
nói chuyện với năm sáu thằng khác nữa. Thấy hắn ta xuất hiện, bọn chúng
vội chạy ra đón:
- Anh Thiên, mời vào, bọn em đợi anh mãi.
Thiên rất được đám thuộc hạ nể trọng. Dù hắn đã thảm bại nhiều lần dưới
tay Việt nhưng sự tôn trọng của đàn em đối với hắn ta vẫn không hề suy
giảm. Đồ ăn đã bày sẵn nhưng chưa một ai động đũa, đúng là bọn chúng chờ hắn đến rồi mới bắt đầu. Thiên nâng cốc mở màn:
- Dù tôi không còn quản ly mảng này nữa nhưng hôm nay anh em tập họp ở đây mà còn nhớ tới tôi, tôi rất vui, cám ơn các anh em.
Có gã đáp:
- Anh Thiên, được làm việc cho anh, cũng như anh Lâm hiện giờ là vinh dự cho bọn em, có tiệc nhất định phải mời anh chứ.
- Nói hay lắm, nào cạn.
Bữa ăn diễn ra trong không khí rôm rả và vui vẻ. Trò chuyện hồi lâu, Thiên quay sang hỏi Lâm:
- Này Lâm, tôi thấy võ công của anh rất giỏi, có thể đánh ngang tay với thằng Việt. Anh luyện môn phái nào thế.
Lâm cười cười lắc đầu:
- Tôi không có môn phái, tôi được truyền thụ từ một ông tiều phu.
Thiên không khỏi ngạc nhiên:
- Tiều phu ư? Đừng đùa tôi, tiều phu mà giỏi võ sao? Tôi không tin đâu.
- Tôi nói thật đấy.
- Vậy anh chứng minh đi.
Đám đàn em thấy Lâm giỏi võ vốn đã rất tò mò, giờ thấy Lâm sắp tiết lộ
thân thế, lập tức dừng cuộc nói chuyện cá nhân, dỏng tai lắng nghe hắn
nói:
- Là thế này... chắc ai ở đây cũng biết lúc trước tôi làm lâm tặc. Có
lần, tôi lẩn trốn trong rừng nhiều ngày, lương khô lại sắp dùng hết.
Đúng lúc tôi gặp một ông tiều phu đang đi lên, tôi lập tức chạy lại cướp thức ăn, nào ngờ ông ta tuy thấp bé nhẹ cân mà võ giỏi khiếp. Ông ta
dùng tay không đập tôi vài cái đã làm tôi không gượng dậy nổi. Sau đó
ông thấy tôi đáng thương nên đã cứu tôi khỏi chết. Tôi ở nhà ông ta mấy
bữa, được ông ta truyền thụ nội cơng chứ không dạy chiêu thức.
Nghe tới đây Thiên gật gù ra vẻ đã hiểu:
- Thảo nào hai lần tôi thấy anh đánh nhau đều bị trúng đòn. Anh nhờ tôi
hướng dẫn tập quyền, hóa ra là vì muốn loại bỏ nhược điểm này.
- Đúng vậy đấy, tôi có nội công nhưng chẳng có chiêu thức, rốt cuộc chỉ
là bao cát cho họ đánh. Tôi cám ơn anh vì đã chỉ dạy tôi.
Thiên bật cười:
- Nào, cạn ly mừng tình bạn của chúng ta.
- Cạn.
Cả hai cùng ngửa cổ uống cạn.
"Hê hê hê! Tốt, lôi kéo tên Lâm bước đầu đã thành công." Thiên khoái trá trong bụng khi đạt được mục đích.
Bữa tiệc tiếp tục trong không khí rất vui vẻ, bọn chúng say sưa tới tận
mười rưỡi, mười một giờ mới tan. Lâm uống khá nhiều nhưng nhờ có nội
công, hắn âm thầm vận khí đẩy hơi rượu ra ngoài. Nhờ vậy hắn vẫn còn
tỉnh táo để trở về phòng trọ. Khi hắn đi ngang qua một đoạn đường vắng,
hắn chợt nghe thấy có tiếng cãi nhau lẫn tiếng con gái khóc. Hắn nhìn về hướng đó thì chứng kiến được cảnh bốn năm thằng lưu manh chặn của một
cặp nam nữ. Cả hai bị dồn đến một góc tường, người nam thì bị đánh đến
mặt mũi bầm dập, cô gái đã sợ đến mặt mày tái mét.
Lâm bực mình khi thấy cảnh đó, lại sẵn có cồn trong người, hắn ta chạy lại chỗ đám lưu manh và quát lớn:
- Này, dừng tay lại, bọn mày định cướp giật phải không?
Bị phá đám, bọn lưu manh tức tối, một gã quay sang chửi đổng:
- Việc gì đến mày, biến.
Lâm cười khẩy:
- Láo nhỉ, thế bọn mày đã nghe cái tên Hoàng Lâm thay vị trí của Thiên chưa?
- Lâm hay Lầm gì kệ mày, tao bảo mày biến.
Có vẻ bọn này chưa nghe tin nên mới nói vậy, đã thế lại khiến Lâm nổi
giận hơn. Lâm chẳng nói chẳng rằng, bất ngờ vung chân đá vào bụng một
tên. Tên đó đau đến gập người xuống, nhỏ cả nước dãi. Lâm chưa dừng lại, tay phải đấm móc từ dưới lên trúng cắm tên đó khiến gã bật ngửa ra, ngã phịch xuống đất, miệng chảy máu ồng ộc, thế là xong kẻ đầu tiên. Chứng
kiến cảnh đó, cả bọn lưu manh lẫn đôi nam nữ đều kinh hãi, đứng sững
người hồi lâu. Lâm phủi phủi tay và hét bọn du côn:
- Còn dám chửi tao hả. Sao, bọn mày vẫn chưa chịu đi à?
Bọn kia sực tỉnh, la ó mắng chửi, lập tức xông lên đánh Lâm. Lâm nghiêng người né một tên đang đâm dao tới, bàn tay trái chặt xuống tay gã,
tiếng gãy xương nghe răng rắc. Tiếp đó không để cho tên đó kịp la, hắn
túm lấy hông gã ta rồi vận kình, lẳng về phía thằng khác. Hai thằng ngã
chồng lên nhau đánh rầm. Thằng nằm dưới đâu chịu nổi kình lực ném lẫn
lực đè, hộc ra máu tươi. Thằng còn lại chậm chạp nhất, chưa kịp hoàn hồn thì Lâm vung chân đá bay con dao, cuối cùng giáng đòn chí tử vào lưng
gã, gã gục ngay lập tức. Bốn thằng nằm la liệt dưới đất, đau đớn rên rỉ.
Lâm quát:
- Còn không mau cút đi.
Bọn lưu manh sợ mất mật, vội vàng dìu thằng bị ngất xỉu chạy đi. Dọn dẹp chưa đầy hai phút, võ công của Lâm sau khi học hỏi từ Thiên xem chừang
đã có tiến bộ rất lớn. Đuổi chúng đi xong rồi, Lâm nói với cặp nam nữ:
- An toàn rồi, hai người mau về đi. Trời tối mà còn đi đường vắng, ngu ngốc.
Người con trai đáp:
- Cám ơn anh đã giúp.
- Không có gì, à, xe của mày phải không? Giá bao nhiêu?
Dù không biết Lâm hỏi với mục đích gì nhưng vẫn trả lời:
- Dạ hơn mười sáu triệu.
Lâm gật gù:
- Xe đẹp mà chỉ giá nhiêu đó, ngon đấy.
Anh chàng kia thấy hắn nhìn chằm chằm chiếc xe thì phát hoảng. Nhớ tới
cảnh Lâm đánh bọn lưu manh sợ chạy tán loạn thì vô cùng lo lắng, lỡ
như... nghĩ tới đây, anh ta toát cả mồ hôi hột, cô gái vội nép sau lưng
anh ta. Lâm ngắm chiếc xe vài phút rồi ngẩng đầu lên nói:
- Xe ngon giá rẻ. Cám ơn mày đã cho biết giá để tao biết mà mua một chiếc như thế. Thôi tao đi đây, hai đứa bây về cẩn thận.
Nói xong, Lâm xoay người đi thẳng, làm cặp nam nữ đứng ngơ ngác nhìn
theo. Đi được một đoạn, Lâm chợt nghĩ: "Sao mình cứ thấy hai người đó
quen quen. Cứ như mình đã trước đây rồi. Là ai nhỉ?" Suy nghĩ hồi lâu
không ra, hắn đành tạm gác nó sang một bên.
Lâm đã gần về tới phòng, chỉ cần qua phía bên kia đường, sau đó đi thêm
một đoạn nữa là tới. Trời vừa tạnh mưa không bao lâu, trên đường đọng
rất nhiều nước. Đương lúc Lâm băng qua đường thì "vèo", một chiếc xe máy xẹt qua trước mặt Lâm, làm nước bắn hết lên người hắn. Hắn tức giận
chửi đổng theo:
- Đui hả thằng kia.
Nhưng hắn chưa kịp chửi đến câu thứ hai, bỗng hắn nghe tiếng động cơ xe
phát ra từ phía sau lưng, đèn sáng lóa cả mắt. Hắn vừa xoay người lại
thì...
"Bình!"
Một chiếc xe con bất ngờ phóng tới, do không kịp phanh nên tông trúng
hắn, lực tông mạnh khỏi phải chê. Việc xảy ra quá nhanh, trong lúc nguy
cấp, Lâm chỉ theo bản năng đưa hai tay ra trước đỡ lại. Lâm đau đớn cùng cực, cảm giác như các khớp xương vỡ vụn, hơi thở hắn nghẹn lại. Tức thì Lâm phun ra một ngụm máu văng trúng kính chắn gió của chiếc xe kia. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người hắn bay vào lề đường hơn mười mét rồi nằm thẳng cẳng, không cục
cựa gì nữa.
Chiếc xe bỏ chạy sau khi tông phải Lâm thì sợ tội bỏ chạy ngay, để mặc Lâm trọng thương, nằm trơ trọi giữa đường vắng.
Không biết bao lâu sau, Lâm mới từ từ lấy lại được tri giác. Chiếc xe nọ không tông chết hắn mà chỉ khiến hắn bất tỉnh thôi. Đầu hắn bị đập mạnh xuống, máu chảy chan hòa. Hai mắt Lâm tối sầm, tai ù cả lên. Hắn cảm
thấy đầu óc lâng lâng giống y như say rượu hay đang phê thuốc vậy. Tới
khi hắn bắt đầu tỉnh táo trở lại, thì toàn thân đau nhức khủng khiếp.
Xương cốt như bị nhũn hết cả. Hắn dần dần nhìn rõ mọi thứ, hắn còn nghe
xung quanh có tiếng rầm rì:
- Này, anh ta chưa chết, anh ta tỉnh rồi.
- Có ai biết anh ta bị gì mà ra nông nỗi này không?
- Tôi không biết, khi tôi thấy anh ta thì anh ta đã bất tỉnh rồi. Mà bực thật, tôi đã gọi cấp cứu rồi mà giờ này vẫn chưa thấy đâu.
- ...
Lâm xoa xoa phía sau đầu thì mới biết đầu mình bị chảy khá nhiều máu.
Khi đỡ chóng mặt rồi, Lâm chống tay gượng đứng dậy. Có người vừa đỡ hắn
vừa nói:
- Anh ngồi yên đi, anh đang chảy máu đấy.
Lâm xua tay:
- Tôi không sao, các người mau tránh ra, tôi đi được.
Lâm đã đứng dậy được, một tay ôm đầu, một tay gạt những người xung quanh, chân đi tập tễnh về phía trước.
22.04.2015
Q.2 - Chương 33 Phong ba bão táp Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Lâm lúc lắc cái đầu, miệng xuýt xoa: Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đau đầu quá! Khốn ki*p thật! Thằng lái xe say rượu hay đui mắt mà không thấy có người đi qua đường, con m* nó! Tý chết.
Còn có thể mở miệng mắng chửi người khác thì ít ra vết thương cũng không quá nghiêm trọng. Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, tự nói:
- Đây là đâu? À, đường về phòng. Phòng trọ mình cách đây trăm mét nữa. Cứ về nhà trước đã, sau đó tính gì tính.
Mặc cho nhiều can ngăn nhưng Lâm vẫn ngoan cố lê từng bước khó nhọc, cố gắng quay về phòng mình. Khi xe cấp cứu chạy tới chỗ Lâm ngất xỉu thì Lâm đã mất hút trong màn đêm.
Phải mất khá nhiều thời gian, Lâm mới về được phòng. Hiện tại hắn hoàn toàn kiệt sức, cho nên vừa vào trong, cởi giày xong, hắn lập tức đặt lưng xuống giường ngủ mê mệt, đến mặt cũng không rửa.
Thế rồi hắn thấy mình ngồi trong một căn phòng, không khí nóng bức, ngột ngạt. Lạ ở chỗ hắn không phải là hắn mà hắn là một thanh niên chỉ tầm hai mươi hai mốt tuổi. Hắn đang ngơ ngác thì bất ngờ bị đánh một cú sau đầu, đầu óc hắn choáng váng, hai mắt tối sầm... Hắn lại thấy căn phòng đang bốc cháy dữ dội, ngoài ra trên lưng hắn còn cõng một người khác. Hắn nhìn khắp nơi nhưng không tìm thấy đường thoát ra. Hắn chạy qua trái, dốc hết sức bình sinh đá vỡ cửa kính rồi nhảy ra ngoài. Vừa nhảy ra thì khung cảnh đột ngột thay đổi, hắn lại trở về khu rừng âm u của cơn ác mộng lần trước. Khuôn mặt hắn bỗng dưng là mặt hắn. Sự việc diễn ra giống hệt lúc trước, hắn bị cảnh sát truy đuổi trong rừng và ngã xuống núi. Khung cảnh biến chuyển thêm lần nữa, tự dưng hắn ngã vào một ngôi nhà và hắn lại biến thành gã thanh niên lạ hoắc nọ. Hắn cùng hai ai đó nữa bị rất nhiều người với vũ khí trên tay vây vào giữa. Đám kẻ thù xung quanh liên tục giáp công làm ba người chống đỡ vô cùng vất vả. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh Hưng, em đoạn hậu, anh chạy mau.
Bất ngờ kẻ đứng bên cạnh hắn hét lớn bảo hắn và người kia chạy đi, sau đó lao ra chắn trước mặt hắn hứng thay để hắn và ông kia thoát đi. Đáng tiếc một tên đeo mặt nạ bất ngờ xuất hiện đánh bật hai người trở lại. Ông kia lập tức chết trận. Kẻ thù vung đao chém tới hắn. Ngay khi lưỡi đao kề sát hắn, hắn sợ quá vùng vẫy.
Hắn thấy mình vẫn ở trong phòng trọ. Hóa ra tất cả đều là ác mộng, những cơn ác mộng khủng khiếp.
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn còn nhớ những ác mộng đó, quái lạ, chỉ là mơ mà cứ đau đớn như thật vậy, Và rồi... chợt hai mắt hắn tối sầm, đầu hắn đột nhiên đau như búa bổ. Cơn đau thậm chí kinh khủng hơn lúc ở khu chợ. Hắn ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi chịu đau, cơ mặt hắn co quắp, nhìn rất đáng sợ. Vô số hình ảnh, âm thanh kỳ lạ chẳng biết từ đâu ào tới dồn dập khắp não hắn. Lâm vò đầu bứt tóc, lăn lộn trên giường, hắn lấy hai tay đập liên hồi lên đầu nhưng cơn đau không hề giảm xuống. Cuối cùng không chịu nổi nữa, hắn vùi mặt vào gối, hét lên thảm thiết... rồi hắn lịm đi.
Không rõ bao nhiêu phút trôi qua, Lâm dần tỉnh lại. Hắn chống tay ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh phòng, lẩm bẩm tự hỏi bản thân:
- Ủa, đây là đâu, sao mình lại ở đây?
Lâm sao thế nhỉ? Cả phòng mình trọ mà hắn cũng không nhận ra, chả lẽ cơn ác mộng khiến hắn sợ đến ngu người rồi ư? Bao nhiêu hình ảnh kỳ lạ đồng loạt sáng bừng trong trí óc khiến Lâm ngơ ngẩn hồi lâu, hắn mới à lên:
- Mình đã nhớ rồi, đã nhớ ra rồi.
Hắn bước xuống giường và vào phòng vệ sinh. Hắn đi tới trước gương soi rồi thấm nước vào các ngón tay, thấm nước lên cả cổ. Tiếp theo hắn làm một việc mà nếu ai đó được chứng kiến, chắc chắn sẽ sợ tái xanh mặt. Lâm bấu ngón tay vào da cổ rồi kéo mạnh ngược lên trên đầu. Tức thì da cổ, da mặt hắn bị xé toạc, tóc cũng bị nhổ khỏi đầu; ấy thế mà Không một vết máu chảy. Cái quái gì thế này?
Lâm ngẩng đầu nhìn vào gương, trong gương là một khuôn mặt hoàn toàn khác, không có vết sẹo, đỡ xấu xí hơn, trẻ hơn, góc cạnh hơn. Khuôn mặt đã gieo rắc nỗi khiếp đảm cho Tuấn, Thiên và Phong - Quốc Việt.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cớ gì Lâm lại biến thành Việt?
Sự thực thì Việt và Lâm chỉ là một người mà thôi. Cái đêm mà Việt bị ngã xuống núi, đầu anh đập mạnh vào đá nên anh bị chứng mất trí nhớ tạm thời. Nếu tối nay không nhờ vụ tai nạn, có lẽ phải rất lâu anh mới có thể lấy lại ký ức. Nhưng cú hích đầu tiên vào đầu óc anh chính là ngày anh (hay là Lâm khi đấy) gặp cô gái ở khu chợ. Cô gái đó là Quỳnh. Ánh mắt của Quỳnh đã khắc sâu trong lòng Việt nên việc đối mặt với nó như giáng một đòn lên trí não anh. Vụ tai nạn đóng vai trò phá tan bức tường ngăn cách Việt với ký ức của mình. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thế thực hư mọi chuyện thế nào? Tại sao khuôn mặt Việt thay đổi hoàn toàn như vậy? Tất cả bắt đầu từ buổi tối ở phòng Quỳnh. Sau khi rời khỏi đó, Việt quay về phòng mình thay đồ và cải trang. Mục đích cải trang là để tránh bị cảnh sát phát hiện nếu anh bị bắt. Việt học thuật cải trang này từ trong quyển bí kíp của vua Quang Trung và nó được biết đến với cái tên: Thuật Dịch Dung. Thuật này khó học, Việt chỉ mới sơ thành, mặt nạ anh làm còn khá thô, nhưng ít ra hoàn toàn khác với khuôn mặt cùa anh.
Sau khi dịch dung xong, Việt quay trở lại công ty của ông Tâm để truy tìm sơ hở của kè hãm hại anh để lại. Có điều anh chưa tìm ra thứ gì thì bị phát hiện rồi cảnh sát truy đuổi vào tận trong rừng. Anh ngã xuống núi khi vẫn mang mặt nạ da. Năm, em trai Tuấn đi qua gần đó, thấy có người bị ngất giữa vũng máu nên đưa về chữa trị. Việt tỉnh lại, bị chứng mất trí nhớ tạm thời nên quên cả tên mình, bèn lấy tên Hoàng Lâm. Sau đó Năm giới thiệu Lâm (Việt) cho Tuấn vào vị trí bảo vệ, thay cho gã gác cổng đã tử trận. Do Việt vẫn đang dịch dung nên Tuấn không nhận ra anh. Ông ta đồng ý ngay. Việt cứ mất trí nhớ như thế cho đến tận vụ tai nạn tối nay. Ngẫm lại vụ tai nạn, Việt không khỏi thở phào: "May mà mình bị hất bay vào đống cái trên lề đường, với lại có nội công hộ thể, chứ nếu không đã mất mạng rồi. Tuy vậy sáng mai mình vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra não có bị tổn thương không thì mới yên tâm."
Ngẫm lại vụ tai nạn, bỗng anh liên tưởng sang một khía cạnh khác. Anh sực nhớ khoảnh khắc chiếc xe máy lao xẹt qua trước mặt hắn, hai thắng ngồi trên xe còn nhếch mép cười, y như vừa lừa được con "nai" nào đấy. Thần sắc Việt chuyển thành nghiêm trọng, nhất định ẩn chứa điều gì đó không bình thường ở đây. Việt dám chắc trên bảy mươi phần trăm có kẻ nào đảy muốn hại chết anh. Hắn ta đã sai thuộc hạ hoặc thuê người đi làm chuyện này. Nhưng hiện tại, theo Việt biết thì không có thù hằn với ai cả. Anh nghĩ bụng: "đợi đối phương tự tìm đến là ngu, tốt hơn là chủ động ra tay trước. Mình sẽ điều tra kẻ nào muốn hại mình."
Đó là điều Việt dự định sẽ làm vào sáng mai, còn bây giờ anh phải đi ngủ tiếp, mới ba giờ rưỡi sáng, vì cơn ác mộng phá giấc ngủ của nên anh cảm thấy rất mệt. Anh cần đi ngủ để lấy lại sức. Việt quay lại giường ngủ, ác mộng đã biến mất.
Sáng hôm sau, Việt không đi làm ngay mà anh đến bệnh viện trước. Anh vẫn mang mặt nạ để tránh không bị người khác phát hiện. Anh muốn kiểm tra xem phần đầu có bị gì nghiêm trọng không, cũng may bác sĩ bảo anh bình thường, chỉ bị xước da đầu chứ não không có vấn đề gì. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Giờ Việt bắt tay vào điều tra thủ phạm. Bước đầu tiên là khoanh vùng đối tượng. Anh đang đóng vai Lâm, những kẻ có khả năng ngoài bang Hắc Báo, tổ chức của Thanh Sơn thì chỉ có Thiên, Vinh và đám lưu manh anh đánh tối nay nữa thôi. Chợt Việt mỉm cười, anh nghĩ ra được một cách.
Anh mua cuộn vải trắng được dùng để băng bó, sau đó anh quấn vải quanh bàn tay và kéo xuống tận một phần hai cẳng tay nhằm giả bộ bị gãy xương. Tiếp theo anh dặn đám đàn em ở khu chợ quản lý cẩn thận rồi anh đến công ty. Anh lựa đúng thời điểm để cùng gặp Vinh và Thiên. Bọn chúng thấy tình trạng của anh thì đều rất ngạc nhiên. Thiên hỏi:
- Ơ kìa Lâm, anh sao vậy? Hôm qua mới nhậu đó mà giờ bó bột là thế nào?
Việt (Lâm) thở dài:
- Cũng tại tôi, băng qua đường không cẩn thận nên bị xe đụng, chắc do tối qua tôi đã chuếnh choáng rồi.
- Vậy à? Anh gặp may đấy, đúng là không nên uống quá say khi đi đường.
Việt gật gù:
- Anh nói đúng, may là chiếc xe kia hãm lại một chút. Mà đấy là tôi đi bộ chứ tôi đi xe thì nặng hơn. Ôi, lần sau có nhậu tôi chẳng dám uống say nữa.
Việt vừa nói vừa liếc nhanh qua mặt Thiên và Vinh. Cả hai đều rất ngạc nhiên nhưng Thiên dường như không hay biết việc này; còn thần sắc Vinh thoáng hiện lên sự tiếc nuối. Hơn nữa, khi nghe anh nói "chiếc xe kia hãm lại một chút" thì khoé miệng hắn ta giật giật, hai mắt có vẻ tức tối.
Việt đã xác nhận được Vinh có khả năng là thủ phạm hại anh. Việt nói thêm với bọn chúng đôi ba câu nữa rồi kiếm cớ rời đi. Thiên, Vinh cũng về phòng làm việc của mình.
Vinh gọi cho thằng đàn em:
- Hôm qua mày nói đã xử gọn thằng Lâm, sao hôm nay nó vẫn đi làm bình thường hả?
- Không thể nào, chính mắt em thấy hắn văng lên lề đường kia mà, bị cú nặng như thế, hắn sống sao nổi chứ.
Vinh nghiến răng kèn kẹt:
- Thế mà nó chỉ bị gãy một tay thôi thằng ngu. Bây giờ tao sẽ qua xử bọn mày.
Nói xong Vinh liền tắt máy. Hắn chạy xe máy tới chỗ đám đàn em. Hắn đi thẳng vào trong, chiếc xe đâm phải Việt đang đậu ở đấy. Vinh vừa vào đã quát lớn:
- Bọn mày làm ăn kiểu khỉ gì thế hả? Xe ô tô tông mà hắn cũng không chết.
- Không thể nào.
Bọn kia sửng sốt đến đờ người ra. Vinh tiếp tục chửi mắng:
- Ý bọn mày là nghĩ tao bịa chuyện hả? Hắn nói bọn mày hãm phanh lại, có đúng không?
Bọn chúng lắc đầu lia lịa:
- Dạ không hề, bọn em còn tăng tốc hơn nữa ấy chứ, chắc hắn ta...
Vinh cắt ngang:
- Câm ngay, không giải thích gì nữa, chúng mày mau nghĩ cách khác, khi nào xong nhiệm vụ mới nhận được tiền.
Vinh đi tới chiếc xe ô tô, không biết vì sao hắn vô cùng giận dữ. Vinh chỉ tay vào đầu mui xe, quát lớn:
- Khốn kiếp, chúng mày đã làm gì với cái xe thế hả mấy thằng kia?
Bọn kia run như cầy sấy:
- Dạ không phải bọn em đâu, do thằng Lâm làm đấy ạ.
- Đừng hòng lừa được tao, hắn là người thường, sao có thể làm ra cái này.
- Bọn em cũng là người thường.
Vinh nghe thế thì trầm ngâm suy nghĩ: "Chết tiệt, không lẽ do thằng Lâm thật? Võ cômg của hắn kinh khủng tới mức này rồi ư?"
Điều gì khiến Vinh lo lắng như vậy? Hóa ra Vinh đã vô tình phát hiện đầu mui xe bị móp, lõm sâu xuống, hai vết lõm có hình bàn tay, hiển nhiên là tay con người. Chính Việt đã tạo ra hai vết lõm này.
Tối hôm qua, khoảnh khắc trước khi bị tông, Việt kịp đẩy hai tay tới trước, đánh lên mui xe. Dù Việt mất trí nhớ nhưng vẫn có nội công hộ thể. Trong lúc nguy cấp, Thuần Dương Công theo bản năng tự vệ, bộc phát hoàn toàn ra hai bàn tay. Kình lực mạnh kinh hồn, dẫu mui xe làm bằng kim loại cũng không thể chịu nổi chưởng lực nên bị lõm xuống.
22.04.2015
Q.2 - Chương 34 Nguồn: sưu tầm
Nội dung thu gọn
Vinh đứng ngẩn người hồi lâu thì quay sang chửi đám đàn em:
- Một lũ vô dụng, mau đi sửa xe ngay, đồng thời tìm cách khử luôn thằng khốn kia đi. Bọn mày sửa xe, nhớ cẩn thận vì đây là xe lậu, nếu có bất trắc thì đừng trách tao độc ác.
- Dạ vâng, dạ vâng.
Nói xong, Vinh lấy xe máy nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà. Ở quán cóc phía bên kia được, một thanh niên quay đầu nhìn theo. Người thanh niên này là Việt. Từ lúc nhận thấy biểu hiện khác thường của Vinh, Việt đã đưa hắn ta vào diện nghi vấn. Vinh vừa rời khỏi công ty, Việt lập tức âm thầm bám gót anh ta. Vinh vào trong căn nhà đối diện, anh cảm thấy khó hiểu: "Quái, hắn đến đó làm gì." Anh bèn ngồi xuống quán nước đối diện căn nhà để theo dõi Vinh, tiếc răng không phát hiện được điều gì. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vinh ra khỏi ngôi nhà và đi đâu đó, Việt nghĩ không tiện theo hắn lúc này. Anh ẩn mình vào trong bức tường rồi lấy mặt nạ da đeo lên mặt, cải trang lại là Lâm, sau đó lấy dây treo tay lên như bị gãy. Anh muốn quay lại khu chợ để tránh bị kẻ thù nghi ngờ. Khi về khu chợ, đám thuộc hạ ở chợ bắt gặp tình trạng của Việt (Lâm) thì ngạc nhiên. Chúng hỏi:
- Ơ anh Lâm, anh gãy tay à?
- Ừ, hôm qua tao băng qua đường thì bị xe tông, trật cổ tay, may mà không mất mạng.
- Phải, may thật đấy.
- Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, còn bọn mày làm gì mà mặt bầm dập thế kia, đánh nhau hả?
Việt chỉ vào mấy thằng đang ngồi trên ghế ôm mặt, xuýt xoa. Một gã gật đầu:
- Dạ vâng, tên Việt hôm nay lại đến đánh, không có anh ngăn hắn, ba bốn đứa đã bị thương khá nặng.
Việt thở dài buồn bã:
- Xin lỗi, sáng nay tao phải đến bệnh viện kiểm tra phần đầu và băng bó, khiến bọn mày thành ra như thế.
- Không sao đâu ạ, anh bị nặng hơn, phải ưu tiên chứ.
Việt tỏ vẻ tức giận:
- Khốn kiếp, rốt cuộc thằng Việt đó định gây hấn đến bao giờ đây?
Ngoài mặt là vậy nhưng trong bụng anh lại nghĩ: "Mình là Việt, thế thì thằng nào đang giả danh mình lộng hành nhỉ." Việt nhớ tới lần đối đầu trước. Anh chỉ thấy gã đó đội mũ, đeo kính, mang cả khẩu trang, căn bản anh không nhận ra hắn ta là ai. Nếu hắn là kẻ bí ẩn ngầm hãm hại thì quá vô lý. Tối hôm đó, hắn trợ giúp Tuấn và Phong nên không lý gì quay sang đánh người phe mình. Rốt cuộc kẻ đi làm loạn khắp nơi là tên nào? Hắn ta làm vậy với mục đích gì?
Có điều Việt nghĩ rằng điều tra gã đó vào lúc này không quan trọng bằng việc rửa oan cho chính mình. Đáng tiếc ngoài những suy đoán đơn giản, anh chưa có manh mối nào để bắt đầu điều tra. Xem ra anh không thể không nhờ người khác giúp đỡ và anh chỉ biết mỗi một kẻ làm tốt điều này.
Từ sau trận đại chiến đẫm máu, thế giới ngầm liên tục xảy ra bạo loạn khiến cảnh sát ra quân ráo riết hơn. Kẻ anh cần gặp tuy không dính líu nhưng hắn ta cũng có danh tiếng bất hảo nên khó tránh khỏi bị theo dõi. Bởi vậy, khi ăn bữa chiều xong, Việt đợi cho trời tối hẳn thì mới thay đồ đến gặp kẻ đó.
Trên đường đi, Việt thỉnh thoảng nhìn ngang liếc dọc xem có ai đi theo không, tạm thời vẫn chưa có gì đáng nghi. Việt đứng trước cổng nhà của người đó thì thấy hắn ta đang ngồi hóng gió ngoài hiên. Việt bèn viết vài chữ lên mảnh giấy nhỏ, sau đó bọc xung quanh viên sỏi và ném vào trong. Việt vận kình vừa vặn, viên sỏi bay vụt đi, rớt ngay trên ghế hắn ta. Gã kia giật mình đánh thót, ban đầu gã tưởng có đứa con nít nào nghịch nên ngẩng đầu nhìn. Gã không thấy ai, cúi xuống thì thấy có mảnh giấy trắng tróc ra khỏi viên sỏi. Gã lấy làm kỳ, bèn cầm nó lên đọc, tức thì sắc mặt thay đổi. Gã trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi đứng dậy đi vào trong nhà. Gã thay đồ, mang theo vài dụng cụ nhỏ, khóa cửa cẩn thận và nổ máy chạy đi. Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Gã chạy ra bến cảng mà gã thường làm việc, vào giờ này có khá đông người qua lại. Gã nhìn quanh rồi tiến tới chỗ một người đang đứng ngắm cảnh, khi còn cách chừng hai mét, người đó nói:
- Chào mày Chung ruồi, đã lâu không gặp rồi nhỉ?
Chung ruồi ngạc nhiên vì hắn đang đứng phía sau mà đã bị phát hiện. Nhưng khi nhớ lại thực lực của đối phương, hắn chỉ biết lắc đầu cười. Chung ruồi đi lên, đứng song song với anh ta và nói:
- Chào Việt, lâu rồi không gặp, cũng hơn ba tháng rồi.
Việt kéo sụp mũ rồi đáp:
- Ừ, sao? Dạo này mày làm ăn thế nào? Kiếm được nhiều không?
- Cũng tạm đủ sống qua ngày. Mà mày đừng nói chuyện không liên quan nữa. Tao không thích vòng vo, vào đề luôn đi, sao mày biết tao sẽ đến mà không báo cảnh sát? Lý do mày muốn gặp tao là gì?
Việt bật cười:
- Hơi nhiều câu hỏi đấy, cũng chả sao, tao sẽ nói từng cái một. Đầu tiên, tuy lệnh truy nã chưa phát ra nhưng với khả năng của mày, có lẽ đã biết chuyện của tao. Mày từng làm vài vụ với tao nên tao chắc mày không báo, đơn giản thế thôi. Thứ hai, lý do tao muốn gặp mày tối nay liên quan đến miếng cơm manh áo của mày đấy, giúp tao giải oan.
Chung cười khẩy:
- Mày có điên không? Mày nghĩ tao có nên giúp không trong khi tao còn chưa biết mày oan thật hay giả?
- Mày nghĩ tao có thể đánh ba vợ tương lai không hả? Tao làm vậy có lợi gì chứ.
- Được rồi, cứ cho mày bị oan đi, thế suốt ba tháng nay mày biến mất tăm tích, có khác gì sợ tội bỏ trốn đâu, tao làm sao tin mày được đây.
Việt thở dài:
- Chuyện này lại nằm ngoài dự tính của tao, nó khá phức tạp, có dịp tao kể cho mày sau. Giờ nếu mày xem tao là bạn thì mày hãy giúp tao.
- Được rồi, tao tạm tin mày, hơn nữa, tao đã ra đây rồi, không giúp thì không hay lắm. Nói đi, mày tính thế nào, có đối tượng khả nghi chưa?
- Vẫn chưa, nhưng tao hi vọng mày điều tra những người thường xuyên tiếp xúc với bác Tâm, có thể trong số đó có hung thủ hay ít nhất là đồng bọn với hung thủ.
- Ý này khá hay, còn tên hung thủ, mày có manh mối nào không?
- Tạm thời thì không, nhưng theo tao suy đoán thì hung thủ quen biết với bác Tâm nên mới dễ dàng ra tay.
- Mày nói cũng có lý. Chúng ta cứ làm vậy đi. À, còn cái này nữa, mấy bữa nay có kẻ cứ đi gây sự khắp nơi, là mày hả?
Việt lắc đầu:
- Không phải tao đâu. Lúc hắn ta đi gây sự, tao đang ở tỉnh khác. Tao cũng bực vì tên đó mà chưa biết điều tra bằng cách nào.
- Cần tao giúp không?
- Không, tao định dụ hắn ra đấu một trận để lật mặt nạ của hắn.
- Vậy cũng tốt, nhưng nhớ phải cẩn thận, nghe đâu tên đấy rất mạnh, so với mày chắc chênh lệch không quá nhiều.
- Ừ, cám ơn mày đã nhắc nhở, tao sẽ lưu tâm hắn hơn. Được rồi, tối này như vậy thôi, có gì sau này tao với mày qua điện thoại. Đây là số mới, số cũ tạm thời không dùng được.
- Ừ.
Hai bên trao đổi số điện thoại, sau đó Việc xoay người rời đi. Việt quay về phòng.
Anh nhớ lại lời Chung ruồi nói ban nãy, Chung nói không sai chút nào, gã bí ẩn rất mạnh, nếu đánh tay đôi thì khó nói trước được kết quả. Chính vì thế anh quyết tâm luyện công để đột phá lên tầng thứ ba Thuần Dương Công.
Việt vận khí chuyển động theo tâm pháp nội công. Tưởng chừng mọi thứ đều thuận lợi, dè đâu ngay khi Việt vận toàn bộ nội công thì đột nhiên một luồng chân khí kỳ lạ từ đâu xuất hiện trong kinh mạch, đàn áp Thuần Dương Công. Hai luồng chân khí vừa đụng nhau, lập tức xung đột dữ dội khiến toàn thân anh đau đớn cùng cực. Việt hoảng hồn, anh lập tức ngừng vận công thì quái lạ, cơn đau cũng giảm xuống theo.
"Thế này thì làm sao luyện công đây?" Việt lấy là kỳ, nghĩ bụng: Truyện "Thế Giới Ngầm " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Quái dị thật, luồng chân khí đó từ đâu ra vậy nhỉ?" Việt cố gắng nhớ lại khoảng thời anh bị mất trí, lúc đấy hình như anh ít khi luyện võ. Khoan đã? Anh vẫn có tập luyện chứ. Anh suýt nữa thì quên xấp giấy có ghi võ công trên đó. Khi Việt thay quần áo để quay lại công ty của ông Tâm điều tra, do qua vội vàng nên anh quên mình từng nhét xấp giấy đó vào trong túi quần mà chưa cất Thành ra khi anh ngã xuống núi và mất trí nhớ. Việt (lúc này là Lâm) phát hiện thấy nó, dẫn đến Việt vô tình luyện võ công ghi trên giấy.
Việt đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tập võ công này là của ông cụ mà anh đã cứu mạng gần một năm trước tặng cho anh (xem lại Quyển 1 chương 45). Hồi đó, vì vốn luyện Thuần Dương Công nên anh xem thường nó, không thèm quan tâm, lâu lâu tò mò mới lôi ra đọc. Nhưng giờ anh biết mình đã vô tình phạm sai lầm rất lớn.
Thật không ngờ, xấp giấy chỉ có mươi tờ thôi, thời gian luyện lại khoảng ba tháng, ấy vậy mà luồng chân khí nó tạo ra đã gần như ngang ngửa với chân khí Thuần Dương Công. Một bên mất một năm, một bên chỉ ba tháng, với phép so sánh đơn giản, quá đủ để hiểu bộ võ công của ông cụ ghê gớm đến mức nào.
Việc lại luyện thêm một bộ thần công nữa không những không làm anh vui vẻ, mà lại càng khiến anh lo lắng hơn. Bởi lẽ, giờ trong người Việt luôn có hai luồng chân khi liên tục xung đột với nhau. Vì thế, Việt không thể phát huy toàn bộ uy lực của bất kỳ môn võ công nào, như vậy thì làm sao đánh thắng kẻ muốn hãm hại anh.
"Rốt cuộc mình phải làm gì bây giờ?" Việt lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, tập trung tâm trí để luyện một trong hai thứ là việc rất khó khăn; còn muốn bỏ đi một thứ, anh lại không biết cách. Hơn nữa đầu anh hiện tại có vô vàn câu hỏi: ông cụ đó là người như thế nào? Thần công ghi trên xấp giấy là gì? Nó cực kỳ lợi hại, một thứ quý báu như thế, sao ông cụ lại tặng anh? Ông ấy có ý đồ gì? Chừng nào chưa gặp lại được ông cụ thì những câu hỏi đó vẫn sẽ còn treo lơ lửng trong đầu anh. Có lẽ việc tốt nhất bây giờ là thôi không nghĩ đến võ công kỳ lạ kia, tập trung tu luyện, nâng cao Thuần Dương Công để áp chế được nó; hi vọng sẽ thành công như ý muốn.
...
Sáng hôm sau, Việt (bề ngoài vẫn cải trang thành Lâm) rảnh nên định đi tìm Tuấn. Giờ khi đã quen với công việc, nếu không có gì quan trọng, anh đều giao lại cho bọn thuộc hạ lo liệu.
Anh đi tìm Tuấn để hỏi vài vấn đề của công ty hắn. Mục đích chủ yếu là tìm hiểu xem tổ chức của Tuấn có sơ hở nào để lợi dụng. Hắn đến phòng Tuấn đúng lúc hắn nói chuyện điện thoại. Tuấn ra dấu bảo anh đợi một chút. Việt nghe loáng thoáng hắn nói mấy câu;
- Ừ, mày cứ đến đó trước đi Năm, anh sẽ đến ngay. Ừ, yên tâm đi, anh quen vài ông giỏi lắm.
- Rồi rồi, đợi vài phút.
- ...
Tuấn tắt máy xong thì quay sang hỏi Lâm (Việt)
- Mày có việc gặp anh hả? Quan trọng không?
- Dạ không, em chỉ muốn hỏi mấy vấn đề xung quanh mảng em làm thôi ạ.
- Nếu vậy, mày cứ đi hỏi thằng Thiên ấy, nó hiểu rõ mà. Bây giờ anh có việc gấp phải đi.
- Dạ thế để lần sau cũng được ạ.
- Ừ, anh đi đây.
Tuấn khóa phòng rồi rời đi. Việt nhìn theo hắn, nghĩ thầm: "Năm? Cái tên nghe quen quen. À, đó là người cứu mình khi mình bị ngất ở chân núi. Hình như Tuấn rất coi trọng hắn, tên Năm vừa giới thiệu mình là Tuấn đồng ý cho mình làm bảo vệ ngay. Mình nên điều tra mối quan hệ của bọn chúng là gì."
Việt bèn âm thầm bám theo xe của Tuấn. Anh thấy hắn chạy đến bệnh viện. Tên Năm đang đứng đợi trước cổng bệnh viện, trông hắn ta rất khoẻ mạnh, tại sao chúng lại đến đây chứ?