Chương 19
Tứ Tượng Vân Kỳ Lân (1) Biên dịch: ..... Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Đáng tiếc Tề Nhạc không nhìn thấy một màn này, dưới sự bao phủ của phật quang, ý niệm của hắn chìm vào giấc ngủ say. Lúc này, Xá Lợi Thủ Châu trong tay của hắn nhận được ảnh hưởng từ Hoạt Xá Lợi, nếu không, hắn nhất định sẽ đánh giá lại tăng nhân trẻ tuổi trước mặt mình thêm một lần nữa.
Trát Cách Lỗ chắp tay trước ngực, phật khí tường hòa nhanh chóng gia tăng tốc độ tiến vào thân thể của Tề Nhạc, phật khí này người bình thường muốn hưởng dụng một chút cũng không được, nhưng lúc này hoàn toàn không giữ lại truyền cho Tề Nhạc.
Dưới trợ giúp của phật khí, Hắc Kỳ Lân ở trước mặt Tề Nhạc càng thêm sống động, Kỳ Lân như muốn từ ngực của Tề Nhạc xông ra ngoài, khí lưu màu đen nhàn nhạt xuất hiện, đôi mắt màu bạc của Hắc Kỳ Lân sáng lên.
Trát Cách Lỗ than nhẹ một tiếng, nói:
- Thượng thiên thật sự quá trêu người! Lần đầu tiên xuất hiện Hắc Kỳ Lân, lại có Tứ Vân Mặc Kỳ Lân, xem ra, thiên ý là công bình, thật sự quá đáng tiếc trời sinh linh thể Hắc Kỳ Lân. Ngã phật từ bi, hy vọng có thể bảo hộ anh ta vượt qua khó khăn này.
Lúc trước Tề Nhạc rời đi, hắn đã nhìn thấy đồ án đám mây mơ hồ sau lưng của Tề Nhạc rồi. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai tay duỗi ngón trỏ ra cùng lúc điểm về phía trước, hai đạo hào quang màu ngà sữa bay về vị trí tim của Tề Nhạc, cũng chính là vị trí Hắc Kỳ Lân đang thủ hộ, một âm thanh ngâm xướng vang lên trong đại điện, đồ án Hắc Kỳ Lân trên người Tề Nhạc động đậy, trong hai màu đen bạc đang vây quanh, Hắc Kỳ Lân như bay thẳng lên trời, năng lượng khổng lồ khuếch trương ra ngoài, cảđại điện tràn ngập khí tức của an lành.
Đột nhiên Hắc Kỳ Lân trên ngực của Tề Nhạc hóa thành trạng thái khí, Hắc Kỳ Lân trong suốt cực lớn bay lên trời, cái sừng hai màu đen bạch đụng vào đỉnh đại điện, một tiếng gào thét quanh quẩn trong đại điện, thân thể Hắc Kỳ Lân cực lớn xoay tròn quanh người Tề Nhạc, phật khí trào dâng, theo lỗ chân lông tiến vào người Tề Nhạc.
Tổng cộng có bốn đầu huyết mạch màu đen trên người Tề Nhạc, làn da đã không cách nào ngăn cản huyết mạch phát tán màu đen ra ngoài, huyết mạch màu đen xếp đặt phi thường kỳ lạ, chúng đều xuất hiện ở ngực và bụng Tề Nhạc, nhưng khởi điểm đều nằm ở đầu Tề Nhạc, bốn đạo huyết mạch màu đen dưới sự tiến vào của phật khí càng nổi rõ lên, Hắc Kỳ Lân trên không trung không ngừng xoay quanh, từng đạo hào quang đen bạch từ sừng của Hắc Kỳ Lân bắn ra, rót vào đỉnh đầu Tề Nhạc.
Trên mặt Tề Nhạc có thần sắc thống khổ hiện ra ngoài, tuy hắn đã mất đi tri giác, nhưng bản năng thân thể vẫn còn, bốn đạo huyết mạch từđen chuyển sang bạc, rồi từ bạc biến thành đen, không ngừng lặp lại vòng tuần hoàn này.
Trên mặt Trát Cách Lỗ nở nụ cười, hai tay thu lại ở trước người, làm ra tư thế Phật tổ nhặt hoa, phật khí cũng không dừng lại, dưới tác dụng của Hoạt Xá Lợi, liên tục tiến vào người Tề Nhạc.
Triệt để giác tỉnh lực lượng huyết mạch đang ngủ say, cần năng lượng vô cùng khổng lồ, bản thân thi thuật giả cũng nhận phụ tải cực lớn, cho dù thành công, cũng sinh ra ảnh hưởng thật lớn với thi thuật giả, nhưng Trát Cách Lỗ hoàn toàn không chút do dự, hắn phóng thích phật khí, đã theo tinh thần kính dâng hoàn toàn.
Trong đại điện cổ xưa này, khí tức thần thánh đang dâng trào, bên ngoài bầu trời từ sáng chuyển sang tối, không hề ảnh hưởng gì tới chuyện xảy ra trong đại điện, thời gian từ từ trôi qua, thần thái Tề Nhạc trở nên an tường, mà sắc mặt Trát Cách Lỗ dần dần tái nhợt, từng giọt mồ hôi thật lớn, tăng y mộc mạc ướt đẫm nước. Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay Tề Nhạc, dưới lục quang sáng chói mắt từ Hoạt Xá Lợi dẫn động, không ngừng phát ra âm thanh vù vù, bởi vì sự tồn tại của nó, mới có thể khiến Tề Nhạc trong nghi thức vô cùng phức tạp này ổn định tâm thần của mình.
Theo như lời Trát Cách Lỗ nói, lúc Tề Nhạc từ trong giấc ngủ tỉnh lại, hắn như trải qua một giấc chiêm bao, trong mộng cảnh, hắn nhìn thấy mình được bốn đạo hào quang vây quanh, bốn đạo hào quang này theo thứ tự là đỏ, tím, xanh, lam, thời điểm bốn đạo hào quang này thu liễm, giấc mộng của hắn cũng chấm dứt.
Mở to mắt, đại điện vẫn lờ mờ như trước, nhưng Tề Nhạc lại lâm vào mê mang, không có chút biến hóa nào, không thấy Trát Cách Lỗ đâu nữa, cúi đầu nhìn qua ngực của mình, Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, đồ án Hắc Kỳ Lân đã biến mất đi đâu rồi, tuy thân trên lõa lồ, nhưng hắn không có cảm giác bị lạnh.
Đứng dậy, hoạt động thân thểđơn giản một lát, dường như tất cả vẫn như trước, không có bất kỳ biến hóa nào, mình vẫn là mình, trừ trên tay nhiều ra Xá Lợi Thủ Châu chứng minh tất cả mọi chuyện xảy ra là thật, cảm giác của Tề Nhạc, mình vẫn là mình như tước kia, không có lực lượng đặc thù gì cả.
Ta không thể thành siêu nhân sao? Trong nội tâm Tề Nhạc có suy nghĩ này, ngồi xổm người xuống, dùng sức nện một chưởng xuống đất.
- Ai ôi!!!.
Phản chất từ mặt đất làm tay hắn đau điếng, mặt đất cứng rắn không có chút biến hóa nào.
- Trời ạ! Trát Cách Lỗ không dối gạt ta đấy chứ, tại sao vẫn giống lúc trước, nói như thế nào, ta là Kỳ Lân phải mạnh mẽ hơn chứ. Hiện tại, hình như so với trước kia chẳng có gì khác nhau, chẳng lẽ ta còn phải dựa vào thần công Bản Chuyên Phá Vũ Thuật nữa hay sao?
Hoạt động thân thể của mình, Tề Nhạc phát hiện, mặc dù mình chỉ ngủ một giấc, vẫn bảo trì tư thái ngồi khoanh chân, lẽ ra thân thể phải cứng ngắt mới đúng, nhưng cảm giác đó hiện giờ không có xuất hiện, mỗi đốt ngón tay hoạt động rất linh hoạt, thân thể thập phần co giãn, gân cốt giống như sau một đêm đã mềm đi rất nhiều.. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Áo vẫn nằm trên mặt đất, Tề Nhạc mặc y phục vào, hắn kinh ngạc phát hiện, quần áo của mình dường như đã nhỏ hơn trước, mặc vào chật chội. Cúi đầu xuống quan sát thân thể của mình, từ góc độ của bản thân hắn, thân thể không có thay đổi gì cả, nhưng mà, thân thể của hắn giống như được phát dục lần thứ hai, tăng trưởng không ít, không phải cơ bắp bành trướng, mà cốt cách kinh mạch toàn thân cũng bành trướng, chỉ có điều, hiện giờ hắn không phát hiện ra mà thôi.
Lấy điện thoại trong túi quần ra, Tề Nhạc mới phát hiện đã không có điện, do dự một lát, Điền Thử cấp điện thoại cho hắn, nhưng không có cấp cáp sạc điện, hiện tại muốn nạp điện cũng làm không được, điện thoại đã thành phế vật, tiện tay cho điện thoại vào túi quần, Tề Nhạc quyết định đi ra tìm Trát Cách Lỗ, trong lòng của hắn còn rất nhiều nghi vấn, mà những nghi vấn này chỉ có Trát Cách Lỗ có thể giải quyết. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thời điểm Tề Nhạc vừa đi tới gần cửa lớn, cửa lớn đã tự mở ra, âm thanh cửa gỗ cổ xưa mà âm trầm vang lên, Trát Cách Lỗ một thân tăng bào đỏ sậm từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy Tề Nhạc, hắn nhìn qua một lần, kinh ngạc nói:
- Anh tỉnh lại nhanh như vậy sao? So với dựđoán của tôi còn muốn sớm hơn đấy.
20.08.2013
Chương 20
Tứ Tường Vân Kỳ Lân (2) Biên dịch: ..... Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói: Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tôi sẽ không ngủ ba mươi tiếng nữa chứ?
Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:
- Đương nhiên không phải, một giấc này anh đã ngủ sáu sáu ba mươi sáu ngày. Tôi vốn nghĩ cần bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể tỉnh lại, nhưng hiện giờ chỉ có ba mươi sáu ngày, xem ra, huyết mạch Hắc Kỳ Lân quả nhiên không phải Kỳ Lân bình thường có thể so sánh!
Tề Nhạc trừng to mắt, nói:
- Anh nói cái gì? Một giấc ngủ là đi ba mươi sáu ngày, anh không nói đùa đấy chứ?
Trát Cách Lỗ lắc lắc đầu nói:
- Người xuất gia không nói dối, tôi giúp anh mở huyết mạch đã mất chín ngày, thời gian hai mươi bảy ngày kế tiếp là anh tự dung hòa huyết mạch với bản thân, vừa vặn ba mươi sáu ngày, hiện tại đã là tuần thứ sáu.
- Được rồi, ngủ một lát cũng không có gì cả. Vậy bây giờ có lẽ anh nên nói cho tôi biết, sau khi huyết mạch Kỳ Lân thức tỉnh sẽ có chỗ tốt gì?
Tề Nhạc luôn luôn là người thích hứng với mọi chuyện, tuy Trát Cách Lỗ nói nghe có chút khó tin được, nhưng hắn rất nhanh tiếp nhận sự thật này.
Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:
- Không vội, tôi trước mang anh đi tắm rửa, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái hơn, tinh thần của anh sẽ tốt hơn. Mời đi theo tôi.
Nói xong, liền quay người đi ra bên ngoài.
Tề Nhạc đi theo Trát Cách Lỗ ra khỏi đại điện, vừa ra khỏi cửa, ánh sáng mặt trời chói mắt làm cho hắn khó thích ứng ngay được, vội vàng lấy tay che ánh mặt trời, sau khi thích ứng mới cảm thấy thoải mái hơn.
Chùa này rất thanh tịnh, cũng không có những người khác, một gốc cây cổ thụ xa xưa mọc trong sân, có lẽ nguyên nhân do khí hậu cao nguyên, dù Tề Nhạc thấy nó rất thô, nhưng không tính là quá cao.
Không khí ở đây tươi mát mang theo lạnh giá, Tề Nhạc cảm thấy toàn thân thoải mái không nói nên lời, đi theo sau lưng Trát Cách Lỗ, sau khi đi xuyên qua hai cái sân nhỏ, đi vào một căn phòng. Trên đường gặp một ít lạt ma trong chùa, bọn họ rất cung kính hành lễ với Trát Cách Lỗ, trong mắt đầy tôn kính và chân thành.
Sau khi đi vào gian phòng, Tề Nhạc có cảm giác dở khóc dở cười, bởi vì phong cách của gian phòng này và các chùa miếu hắn từng đi qua quá khác xa nhau, các loại dụng cụ điện gia dụng đầy đủ mọi thứ, tuy cũng không có lắp thiết bị hoa lệ gì, nhưng nhìn vào đó, giống như đang ở trong một gia đình ở thành thị.
Trát Cách Lỗ ngồi lên ghế sô pha, mỉm cười nói:
- Đồ vật ở đây do chính phủ tặng, kể cả chiếc xe Lincoln việt dã mà anh nhìn thấy cũng thế. Phòng tắm ở bên kia, anh qua đó tắm rửa đi, tôi sẽ bảo người đi chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho anh. Chùa của tôi rất ít có người lạđi vào.
Tề Nhạc không biết nên nói cái gì, từ khi đến Tây Tạng, hắn đã trải qua rất nhiều điều kỳ diệu, giống như tất cả không phải tồn tại chân thật, nhưng nó tồn tại quá rõ ràng.
Tắm rửa đối với Tề Nhạc mà nói chỉ là quá trình đơn giản, so tốc độ tắm với người bình thường, thì hắn tắm quá nhanh, sau gần mười phứt, Tề Nhạc đã khoan khoái dễ chịu đi ra ngoài, cạo râu ria, tóc cũng chải vuốt ra sau ót, toàn thân có khí tức mát lạnh sau khi tắm, màu da cổ đồng bởi vì ở trong nhà suốt ba mươi sáu ngày, trở nên trắng hơn rất nhiều, trong quá trình thức tỉnh, thân thể của hắn vô hình tiến hành phát dục lần hai, so với trước kia còn đẹp trai hơn nhiều, dáng người của hắn vốn cao gầy, bởi vì khung xương phát triển nên cao hơn trước, quần jean đơn giản, mặc áo thung ba lỗ lên người, đứng dưới ánh mặt trời có dáng vẻ của một người trung niên khỏe mạnh, nhưng ánh mắt của hắn vẫn xấu xa như trước kia càng tăng thêm vài phần hấp dẫn tà dị.
- Ân, tắm rửa quả nhiên thoải mái hơn nhiều, Trát Cách Lỗ, anh mua sắm quần áo rất vừa người với tôi, lúc đi vào tôi còn tưởng sẽ mặc quần áo của tăng nhân, không nghĩ tới anh lại chu đáo như vậy, ngay cảđồ lót cũng chuẩn bị.
Vừa nói, hắn nghênh ngang ngồi bên cạnh Trát Cách Lỗ.
Sau khi tắm nước nóng xong, toàn thân có cảm giác như đang bay bổng, hưởng thụ nói không nên lời, thân thể thoái mái như trước nay chưa từng được thoải mái.
Trát Cách Lỗ liếc mắt nhìn qua Xá Lợi Thủ Châu trong tay Tề Nhạc, nói:
- Huyết mạch Kỳ Lân thức tỉnh rất thuận lợi, so với tưởng tượng của tôi còn thuận lợi hơn nhiều, hiện tại anh chính là Tứ Vân Kỳ Lân đầu tiên trong lịch sử, đồng thời còn là một Hắc Kỳ Lân.
Lúc này, Tề Nhạc mới định thần lại, hắn phát hiện, bộ dáng của Trát Cách Lỗ so với trước lúc mình ngủ say còn tiều tụy hơn nhiều, trên mặt không có chút máu, ánh mắt của hắn vẫn tường hòa như trước, nhưng cảm giác mệt mỏi và suy yếu vẫn không tránh được ánh mắt của Tề Nhạc. Tuy Tề Nhạc không biết có phải cảm giác của mình quá nhạy cảm hay không, nhưng hắn vẫn cảm giác rất rõ ràng, trong quá trình mình thức tỉnh huyết mạch Kỳ Lân, nhất định là nguyên nhân khiến Trát Cách Lỗ suy yếu. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vậy bây giờ anh nên nói rõ cho tôi biết về chuyện huyết mạch Kỳ Lân và Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần là cái gì mới được.
Tề Nhạc chuyên chú nhìn qua Trát Cách Lỗ, hắn nghe câu huyết mạch Kỳ Lân của mình thức tỉnh rất thuận lợi, tâm của hắn nóng lên, muốn cảm nhận sự mạnh mẽ của siêu nhân khi mặc quần lót ngoài quần, chẳng phải mỹ nữ trên đời này mình tùy ý muốn quan hệ với ai cũng được sao? Nghĩ tới đây, bộ dáng tươi cười trên mặt hắn mang theo vài phần dâm đãng.
Trát Cách Lỗ hiển nhiên trông thấy biểu hiện trên mặt Tề Nhạc, nhưng hắn vẫn làm bộ không phát hiện ra, nghiêm mặt nói:
- Bất luận là anh hay người nào trong mười hai cầm tinh đều là chiến sĩ, năng lực cũng phân theo đường vân, tổng cộng chia làm chín vân, mỗi khi tăng lên một vân, thực lực sẽ tăng lên tương ứng. Đối với chiến sĩ cầm tinh mà nói, bọn họ tăng lên một vân, thực lực sẽ tăng 1,5 lần. Nói cách khác, thực lực của hai vân sẽ mạnh hơn một vân 1,5 lần, mà thực lực ba vân mạnh hơn hai vân 1,5 lần, cũng mạnh hơn một vân 2,25 tới 5 lần, cấp bậc càng cao, thực lực càng mánh, tu luyện vân càng cao, mỗi khi tăng một vân, thực lực tăng trưởng càng rõ ràng, đến ba vân cuối cùng, mỗi tăng lên một vân, thực lực trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Con mắt Tề Nhạc sáng ngời, nói:
- Nói như vậy, năng lực trực tiếp của tôi là bốn vân, chẳng phải tôi rất lợi hại sao?
20.08.2013
Chương 21
Tứ Tường Vân Kỳ Lân (3) Biên dịch: ..... Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:
- Không, không phải như vậy. Huyết mạch thức tỉnh là một chuyện, thực lực mạnh yếu lại là chuyện khác. Cũng như anh nói, không ai có thể không làm mà hưởng, tu luyện của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần càng phải như vậy. Làm vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, anh càng phải tu luyện ngay từđầu. Hiện tại anh không có một vân nào cả. Mà Tứ Vân Kỳ Lân theo lời của tôi nói, cũng không phải chỉ năng lực của anh tăng lên tới bốn vân, mà chỉ năng lực vốn có của anh thôi. Thời kỳ viễn cổ, Kỳ Lân nhất tộc chia làm bốn loại, tuy trừ Hắc Kỳ Lân ra, đại bộ phận Kỳ Lân còn lại đều giống nhau, nhưng năng lực của chúng lại khác nhau hoàn toàn, thí dụ như nói năng lực am hiểu khống hỏa, chính là Hỏa Kỳ Lân, năng lực am hiểu khống phong chính là Phong Kỳ Lân, thân thể Kỳ Lân to lớn chia làm bốn loại, cũng chính là lôi, hỏa, phong, thủy. Mà mỗi một Kỳ Lân đều có một đóa tường vân tương ứng năng lực của mình, mỗi một đám tường vân đại biểu cho năng lực thuộc tính. Tường vân của Lôi Kỳ Lân có màu tím, Hỏa Kỳ Lân là màu đỏ, Phong Kỳ Lân là màu xanh, mà Thủy Kỳ Lân chính là màu xanh da trời. Trong lịch sửđã từng xuất hiện Kỳ Lân có hai tường vân hoặc hơn hai tường vân, vậy đại biểu cho bọn họ khống chế hơn hai loại thuộc tính, mà anh có tới bốn đóa tường vân, theo thứ tự là bốn loại màu sắc, nói cách khác, tôi nói Tứ Vân Kỳ Lân, chính là bốn thuộc tính của Kỳ Lân, anh đồng thời có được bốn loại năng lực khống chế lôi, hỏa, phong, thủy. Anh là Kỳ Lân đầu tiên trong lịch sử có được năng lực này, cho dù Kỳ Lân Vương thời kỳ viễn cổ, cũng không có xuất hiện bốn loại thuộc tính. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tề Nhạc đại hỉ nói:
- Đây chẳng phải nói tôi rất mạnh sao, thoáng cái có bốn loại năng lực, oa ha ha, nói theo một cách khác, tôi chính là thiên tài tuyệt thế rồi.
Đôi mắt của Trát Cách Lỗ có thần sắc bi ai hiện ra, nhưng bởi vì đang Tề Nhạc nên không có phát hiện.
- Theo ý nào đó mà nói, anh chính là Kỳ Lân đệ nhất thiên tài trong lịch sử, cũng là Kỳ Lân có thiên phú tốt nhất. Chỉ cần anh chịu cố gắng tu luyện, đồng thời có được bốn loại năng lực, anh đã cường đại hơn Kỳ Lân bình thường rất nhiều. Hơn nữa thân thể Hắc Kỳ Lân trời sinh có năng lực khôi phục mạnh mẽ, trên lý luận mà nói, anh hoàn toàn có thể trở thành thủ hộ giả mạnh nhất phương đông này.
Nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Tề Nhạc, Trát Cách Lỗ bình tĩnh nói ra.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Vậy anh nên nói cho ta biết tu luyện như thế nào, cảm giác làm cường giả nhất định không tệ a.
Trát Cách Lỗ cười nhạt một tiếng, nói:
- Phương pháp tu luyện của anh và Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tương tự nhau, tổng thểđược gọi là Thăng Vân Quyết, mà Thăng Vân Quyết của anh đặc thù một ít, nên gọi là Thăng Lân Quyết, tu luyện gian khổ và dài dằng dặc, muốn đạt tới thực lực siêu nhân, nhất định phải trả giá siêu nhân. Anh không nên cao hứng quá sớm, bốn thuộc tính mặc dù tốt, nhưng chỉnh thể cảnh giới của anh tăng lên một vân, nhất định phải tu luyện bốn loại thuộc tính cùng tăng lên một vân, chỉ khi đó, anh mới có thể tu luyện ra vân thứ hai, bốn loại thuộc tính dung hợp có uy lực cực mạnh, nhưng anh muốn tiếp tục lên cao hơn, thực lực của bốn loại thuộc tính cần cân đối, nói cách khác, muốn tu luyện cảnh giới ba vân, đầu tiên cần làm, chính là tu luyện bốn loại thuộc tính lên hai vân. Với tư cách là vương của mười hai cầm tình, mỗi khi anh tăng lên một vân, thực lực sẽ tăng lên gấp đôi so với lúc trước, vân càng nhiều, thực lực của anh so với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn mạnh hơn rất nhiều. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tề Nhạc cũng không chú ý tới vấn đề trong lời của Trát Cách Lỗ, hưng phấn nói: Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nói như vậy, nếu tôi tu luyện tới cảnh giới chín vân, chẳng phải là thiên hạ vô địch sao?
Trát Cách Lỗ liếc hắn một cái, nói:
- Không cần chín vân, anh là Tứ Tường Vân Kỳ Lân, chỉ cần có thểđạt tới sáu vân, cho dù toàn bộ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đạt tới chín vân đỉnh cao, cũng không có khả năng so sánh với anh, sáu vân Tứ Tường Vân Kỳ Lân, cơ hồ có thể so sánh với ha ba chín vân Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Nhưng mà, từ khi có Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tới nay, trong lịch sử chỉ xuất hiện qua một vị chín vân Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Tề Nhạc tán thán nói:
- Trách không được anh nói ta là vương của cầm tinh, danh tiếng của Kỳ Lân không hiện. Đi, nói cho tôi biết nên tu luyện như thế nào, vì muốn làm siêu nhân, tôi sẽ cố gắng tới cùng.
Trát Cách Lỗ nói:
- Đương nhiên tôi sẽ nói phương pháp tu luyện cho anh biết, nhiệm vụ của tôi xem như hoàn thành, anh phải lập tức rời khỏi nơi đây. Tôi còn muốn tiếp tục tham thiền. Về phần sau này cần gì, anh sẽ tự biết rõ.
- Cái gì? Anh muốn nói cho tôi chỉ như vậy sao? Tôi rời khỏi đây phải làm cái gì đây?
Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn qua Trát Cách Lỗ.
Trát Cách Lỗ mỉm cười, trong mắt có hào quang từ bi hiện ra, nói:
- Tề Nhạc, anh phải nhớ kỹ, bất luận là Kỳ Lân hay là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đều phải lĩnh ngộ năng lực huyền bí của mình, đồ vật chỉ có tự mình lĩnh ngộ, mới có thể khắc sâu nhất trong linh hồn của anh. Bất luận tu luyện cái gì, ngộ tính đều cực kỳ trọng yếu, tin tưởng chính mình, chỉ cần anh chịu cố gắng, dần dần, anh sẽ hiểu tất cả. Tôi và anh với tư cách Thiên Dẫn cùng Kỳ Lân, mệnh trung chú định vốn là bạn bè, cũng có thể nói là đồng bọn. Sau khi rời khỏi đây, anh sẽ trở về thế giới thuộc về chính mình, cái gọi là đại ẩn ở thành thị, chính là thế giới của anh, cũng là nơi tu luyện tốt nhất cho anh, chỉ khi ở trong thế giới thuộc về anh, mới có thể tìm được đồng bọn và mục tiêu của mình. Trước khi anh đi, tôi sẽ kể câu chuyện xưa cho anh nghe.
Tề Nhạc nhìn qua Trát Cách Lỗ, đột nhiên trong nội tâm xuất hiện cảm động, tuy tuổi tác Trát Cách Lỗ không có lớn hơn hắn, nhưng trong mắt hắn, Trát Cách Lỗ chính là anh cả thân thiết, thời gian hai người quen nhau không dài, nhưng Trát Cách Lỗ làm tất cả mọi chuyện đều suy nghĩ cho hắn, loại cảm giác như cha như anh này, đối với cô nhi như Tề Nhạc mà nói, cảm nhận lần đầu tiên khi chào đời tới nay.
- Anh nói đi.
Tề Nhạc ngồi thẳng lên, lẳng lặng lắng nghe.
Hào quang trong mắt Trát Cách Lỗ trở nên nhu hòa, bình tĩnh nói:
- Có một người, lấy bốn người vợ...
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Vậy chẳng phải người đó vi phạm luật hôn nhân rồi sao?
Trát Cách Lỗ liếc hắn một cái, Tề Nhạc và hắn hai mắt nhìn nhau, đột nhiên trong nội tâm của hắn chột dạ, giống như trẻ con phạm sai lầm vậy.
- Ách... , anh kể tiếp đi, tôi không xen vào.
20.08.2013
Chương 22
Tứ Tường Vân Kỳ Lân (4) Biên dịch: ..... Nguồn: Vipvandan
Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nội dung thu gọn
Trát Cách Lỗ cười cười, tiếp tục nói: Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Người vợ thứ tư là người hắn yêu thương nhất, mặc kệđi đâu hắn cũng mang nàng theo cùng. Mỗi ngày nàng tắm rửa thay quần áo, ăn uống hay làm việc hàng ngày, đều muốn chồng tự tay chiếu cố nàng, nàng muốn ăn cái gì, thích quần áo gì, hắn đều thỏa mãn cho nàng, che chở nàng bằng mọi cách, ngàn vạn sủng ái.
Nói đến đây, bất luận là Trát Cách Lỗ hay là Tề Nhạc, cũng đã dung nhập vào trong câu chuyện xưa.
- Người vợ thứ ba là người hắn truy đuổi lâu nhất, hắn thiên tân vạn khổ, đả bại mọi người đạt được nàng. Cho nên, mỗi ngày hắn cũng phải quan tâm nàng, lo lắng cho nàng, thường thường dỗ ngon dỗ ngọt bên tai nàng, xây căn phòng đẹp nhất cho nàng ở.
- Người vợ thứ hai là tri kỷ nhất của hắn, mỗi khi hắn có tâm sự gì hoặc làm việc phức tạp, hắn sẽ đi tìm người vợ thứ hai để phân ưu chia sẻ, an ủi lẫn nhau chỉ cần ở chung với nàng thì hắn sẽ thỏa mãn, tách ra thì nhớ.
- Về phần người vợ đầu tiên, hắn cơ hồ muốn quên nàng đi, căn bản rất ít gặp nàng. Xem nàng giống như tỳ nữ, tất cả công việc nặng nhọc trong nhà đều do nàng đảm đương, phân cho nàng các loại trách nhiệm phiền não, nhưng không quan tâm chú ý tới nàng.
- Một ngày, hắn phải rời khỏi cố hương, đến một địa phương xa xôi, không thể trở về. Hắn nói với người vợ thứ tư: hiện giờ ta có việc không thể không rời đi, nàng sẽ đi cùng ta chứ? Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Người vợ thứ tư trả lời: thiếp không muốn đi theo chàng. Hắn kinh dị vạn phần, khó hiểu hỏi : ta thương yêu nàng nhất, nàng nói gì ta nghe nấy, chúng ta một khắc cũng chưa từng tách ra, tại sao lại không muốn đi theo ta rời đi?
- Bất luận là chàng nói cái gì, thiếp nhất quyết không chịu rời đi.
Người vợ thứ tư nói rất kiên quyết.
Hắn hận nàng vô tình, cho nên gọi người vợ thứ ba tới:
- Nàng có theo ta rời đi hay không?
Người vợ thứ ba trả lời:
- Ngay cả người vợ thứ tư chàng yêu thương nhất cũng không chịu rời đi, tại sao thiếp phải đi theo chàng?
Hắn đành phải gọi người vợ thứ hai tới:
- Nàng nguyện ý theo ta chứ?
Người vợ thứ hai nói:
- Ân, chàng phải rời đi thiếp cũng rất khổ sở, nhưng thiếp chỉ tiễn chàng ra ngoài thành, con đường sau này chàng tựđi đi!
Hắn không nghĩ tới người vợ thứ hai cũng không muốn đi cùng hắn, lúc này mới nhớ tới người vợ đầu tiên, gọi nàng tới cũng hỏi câu như vậy.
Người vợ đầu tiên trả lời:
- Bất luận chàng đi đâu, bất luận khổ vui sướng hoặc sinh tử, thiếp sẽ không rời khỏi chàng. Cho dù chàng đi đâu thiếp cũng đi theo.
- Lúc này hắn mới biết được, người có thể vĩnh viễn không rời xa hắn chân chính, cũng chỉ có người vợ đầu tiên!
- Kỳ thật hắn muốn đi chính là thế giới tử vong.
- Người vợ thứ tư, là thân thể người.
- Người sẽ quý trọng thân thể của mình gấp đôi, vì thỏa mãn tất cả dục vọng và vật chất của thân thể, không thua gì tình hình hắn săn sóc người vợ thứ tư; nhưng khi chết ngươi lại không hề tiếc thân thể, bởi vì nó không đi theo người.
- Người vợ thứ ba, là tài phú nhân gian.
- Bất luận ngươi vất vả truy cầu tài phú cỡ nào, tích lũy bao nhiêu của cải, khi chết đi ngươi không thể mang theo cái nào.
- Người vợ thứ hai, là vợ, thân bằng quyền thuộc và bạn hữu.
- Người sống trên đời, có lẽ yêu thương lẫn nhau, nhưng trong quá trình đi lại có mục đích khác nhau. Thê tử, thân bằng quyền thuộc và bạn hữu sau khi ngươi chết, chỉ có thểđưa tiễn ra ngoài thành, chính là ngôi mộ của ngươi, sau khi trở về sẽ thương tâm một thời gian ngắn, về sau tiếp tục bôn ba vì cuộc sống của mình, quên lãng ngươi đi, trăm năm sau, ai cũng không biết ai.
- Mà người vợ đầu tiên, chính là tâm linh người.
- Nó sẽ theo ngươi như hình với bóng, sinh tử không rời, nó có quan hệ mật thiết với chúng ta, nhưng chúng ta dễ dàng xem nhẹ nó nhất, ngược lại hết sức chăm chú vào vật chất, dục vọng và của cải hư ảo ngoài thân. Chúng ta say đắm bản thân, say đắm thân tình và tiền tài, thật tình không biết, trọng yếu nhất chính là nội tâm và linh hồn của chúng ta, chỉ có nó mới vĩnh viễn cùng tồn tại với chúng ta.
(Câu chuyện quá dài, cho nên tách ra thành nhiều đoạn ngắn cho dễđọc)
Một câu chuyện đơn giản, nhưng với lời kể bình tĩnh của Trát Cách Lỗ rất nhanh chóng hoàn thành, ánh mắt của hắn nhu hòa nhìn qua Tề Nhạc đang ngây ngốc, nói:
- Anh hiểu chứ?
Sở dĩ lựa chọn câu chuyện này, là vì hắn rất rõ ràng tính cách của Tề Nhạc, nhấc tới bốn người vợ, có lẽ làm cho trí nhớ của hắn khắc sâu hơn.
Tề Nhạc gật gật đầu, lại lắc đầu.
- Tôi cũng không rõ mình đã hiểu chưa, anh muốn nói cái gì ta cũng hiểu rõ, anh muốn nói với tôi rằng, tu luyện trước cần phải tu tâm, không nên bị tất cả những thứ ngoại vật ảnh hưởng tâm linh của mình. Nhưng mà, tôi hiểu mình là dạng người gì, cũng hiểu anh nói rất đúng, thẳng thắn mà nói, tôi làm không được. Ít nhất hiện tại còn làm không được. Tôi chỉ có thể nói, sau này khi tôi làm việc gì, tận lực không thẹn với lương tâm.
Trát Cách Lỗ cười một tiếng, nói:
- Tôi chưa từng nói muốn anh tận lực không làm cái gì, tốt rồi, anh chỉ cần nhớ kỹ năm chữ không thẹn với lương tâm là được, kỳ thật, đây là một loại phương pháp tu tâm. Cái gì cần nói tôi đã nói xong, tôi sẽ tiến cử một người, trong tương lai sẽ có một thời gian rất dài, nàng sẽ làm bạn bên cạnh anh, giải đáp nghi hoặc trong nội tâm của anh, cũng chỉđạo cho anh tu luyện.
Tề Nhạc cơ hồ vô ý thức mỉm cười nói:
- Không phải là đưa tôi đi gặp đại mỹ nữ chứ? Chuyện này không giống phong cách của anh a?
Trát Cách Lỗ mỉm cười, mà lúc này, cửa phòng lại mở ra. Một người từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy người này, Tề Nhạc há to miệng tới mức có thể nhét một quả trứng gà vào bên trong.
- Tôi nói, thì ra tôi đúng là điềm lành, không ngờ lại nói trúng a?
Trát Cách Lỗ cười cười, tiếp tục nói: Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Người vợ thứ tư là người hắn yêu thương nhất, mặc kệđi đâu hắn cũng mang nàng theo cùng. Mỗi ngày nàng tắm rửa thay quần áo, ăn uống hay làm việc hàng ngày, đều muốn chồng tự tay chiếu cố nàng, nàng muốn ăn cái gì, thích quần áo gì, hắn đều thỏa mãn cho nàng, che chở nàng bằng mọi cách, ngàn vạn sủng ái.
Nói đến đây, bất luận là Trát Cách Lỗ hay là Tề Nhạc, cũng đã dung nhập vào trong câu chuyện xưa.
- Người vợ thứ ba là người hắn truy đuổi lâu nhất, hắn thiên tân vạn khổ, đả bại mọi người đạt được nàng. Cho nên, mỗi ngày hắn cũng phải quan tâm nàng, lo lắng cho nàng, thường thường dỗ ngon dỗ ngọt bên tai nàng, xây căn phòng đẹp nhất cho nàng ở.
- Người vợ thứ hai là tri kỷ nhất của hắn, mỗi khi hắn có tâm sự gì hoặc làm việc phức tạp, hắn sẽ đi tìm người vợ thứ hai để phân ưu chia sẻ, an ủi lẫn nhau chỉ cần ở chung với nàng thì hắn sẽ thỏa mãn, tách ra thì nhớ.
- Về phần người vợ đầu tiên, hắn cơ hồ muốn quên nàng đi, căn bản rất ít gặp nàng. Xem nàng giống như tỳ nữ, tất cả công việc nặng nhọc trong nhà đều do nàng đảm đương, phân cho nàng các loại trách nhiệm phiền não, nhưng không quan tâm chú ý tới nàng.
- Một ngày, hắn phải rời khỏi cố hương, đến một địa phương xa xôi, không thể trở về. Hắn nói với người vợ thứ tư: hiện giờ ta có việc không thể không rời đi, nàng sẽ đi cùng ta chứ?
- Người vợ thứ tư trả lời: thiếp không muốn đi theo chàng. Hắn kinh dị vạn phần, khó hiểu hỏi : ta thương yêu nàng nhất, nàng nói gì ta nghe nấy, chúng ta một khắc cũng chưa từng tách ra, tại sao lại không muốn đi theo ta rời đi?
- Bất luận là chàng nói cái gì, thiếp nhất quyết không chịu rời đi.
Người vợ thứ tư nói rất kiên quyết.
Hắn hận nàng vô tình, cho nên gọi người vợ thứ ba tới:
- Nàng có theo ta rời đi hay không?
Người vợ thứ ba trả lời:
- Ngay cả người vợ thứ tư chàng yêu thương nhất cũng không chịu rời đi, tại sao thiếp phải đi theo chàng?
Hắn đành phải gọi người vợ thứ hai tới:
- Nàng nguyện ý theo ta chứ?
Người vợ thứ hai nói:
- Ân, chàng phải rời đi thiếp cũng rất khổ sở, nhưng thiếp chỉ tiễn chàng ra ngoài thành, con đường sau này chàng tựđi đi!
Hắn không nghĩ tới người vợ thứ hai cũng không muốn đi cùng hắn, lúc này mới nhớ tới người vợ đầu tiên, gọi nàng tới cũng hỏi câu như vậy.
Người vợ đầu tiên trả lời:
- Bất luận chàng đi đâu, bất luận khổ vui sướng hoặc sinh tử, thiếp sẽ không rời khỏi chàng. Cho dù chàng đi đâu thiếp cũng đi theo.
- Lúc này hắn mới biết được, người có thể vĩnh viễn không rời xa hắn chân chính, cũng chỉ có người vợ đầu tiên!
- Kỳ thật hắn muốn đi chính là thế giới tử vong.
- Người vợ thứ tư, là thân thể người.
- Người sẽ quý trọng thân thể của mình gấp đôi, vì thỏa mãn tất cả dục vọng và vật chất của thân thể, không thua gì tình hình hắn săn sóc người vợ thứ tư; nhưng khi chết ngươi lại không hề tiếc thân thể, bởi vì nó không đi theo người. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Người vợ thứ ba, là tài phú nhân gian.
- Bất luận ngươi vất vả truy cầu tài phú cỡ nào, tích lũy bao nhiêu của cải, khi chết đi ngươi không thể mang theo cái nào.
- Người vợ thứ hai, là vợ, thân bằng quyền thuộc và bạn hữu.
- Người sống trên đời, có lẽ yêu thương lẫn nhau, nhưng trong quá trình đi lại có mục đích khác nhau. Thê tử, thân bằng quyền thuộc và bạn hữu sau khi ngươi chết, chỉ có thểđưa tiễn ra ngoài thành, chính là ngôi mộ của ngươi, sau khi trở về sẽ thương tâm một thời gian ngắn, về sau tiếp tục bôn ba vì cuộc sống của mình, quên lãng ngươi đi, trăm năm sau, ai cũng không biết ai.
- Mà người vợ đầu tiên, chính là tâm linh người.
- Nó sẽ theo ngươi như hình với bóng, sinh tử không rời, nó có quan hệ mật thiết với chúng ta, nhưng chúng ta dễ dàng xem nhẹ nó nhất, ngược lại hết sức chăm chú vào vật chất, dục vọng và của cải hư ảo ngoài thân. Chúng ta say đắm bản thân, say đắm thân tình và tiền tài, thật tình không biết, trọng yếu nhất chính là nội tâm và linh hồn của chúng ta, chỉ có nó mới vĩnh viễn cùng tồn tại với chúng ta.
(Câu chuyện quá dài, cho nên tách ra thành nhiều đoạn ngắn cho dễđọc) Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một câu chuyện đơn giản, nhưng với lời kể bình tĩnh của Trát Cách Lỗ rất nhanh chóng hoàn thành, ánh mắt của hắn nhu hòa nhìn qua Tề Nhạc đang ngây ngốc, nói:
- Anh hiểu chứ?
Sở dĩ lựa chọn câu chuyện này, là vì hắn rất rõ ràng tính cách của Tề Nhạc, nhấc tới bốn người vợ, có lẽ làm cho trí nhớ của hắn khắc sâu hơn.
Tề Nhạc gật gật đầu, lại lắc đầu.
- Tôi cũng không rõ mình đã hiểu chưa, anh muốn nói cái gì ta cũng hiểu rõ, anh muốn nói với tôi rằng, tu luyện trước cần phải tu tâm, không nên bị tất cả những thứ ngoại vật ảnh hưởng tâm linh của mình. Nhưng mà, tôi hiểu mình là dạng người gì, cũng hiểu anh nói rất đúng, thẳng thắn mà nói, tôi làm không được. Ít nhất hiện tại còn làm không được. Tôi chỉ có thể nói, sau này khi tôi làm việc gì, tận lực không thẹn với lương tâm.
Trát Cách Lỗ cười một tiếng, nói:
- Tôi chưa từng nói muốn anh tận lực không làm cái gì, tốt rồi, anh chỉ cần nhớ kỹ năm chữ không thẹn với lương tâm là được, kỳ thật, đây là một loại phương pháp tu tâm. Cái gì cần nói tôi đã nói xong, tôi sẽ tiến cử một người, trong tương lai sẽ có một thời gian rất dài, nàng sẽ làm bạn bên cạnh anh, giải đáp nghi hoặc trong nội tâm của anh, cũng chỉđạo cho anh tu luyện.
Tề Nhạc cơ hồ vô ý thức mỉm cười nói:
- Không phải là đưa tôi đi gặp đại mỹ nữ chứ? Chuyện này không giống phong cách của anh a?
Trát Cách Lỗ mỉm cười, mà lúc này, cửa phòng lại mở ra. Một người từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy người này, Tề Nhạc há to miệng tới mức có thể nhét một quả trứng gà vào bên trong.
- Tôi nói, thì ra tôi đúng là điềm lành, không ngờ lại nói trúng a?
Tề Nhạc cười nói: Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Rõ ràng, ân, cái tên thật dễ nghe. Yên tâm, tôi nhất định sẽ chiếu cố cô thật tốt.
Trát Cách Lỗ nói:
- Tề Nhạc, làm phiền anh đi ra ngoài một lát, tôi có vài câu muốn bàn giao với Minh Minh tiểu thư.
Tề Nhạc nghe vậy, nhìn thấy ánh mắt Trát Cách Lỗ, hắn đành phải gật gật đầu, cươi cười với Cơ Minh Minh, nói:
- Minh Minh tiểu thư, tôi sẽ chờ cô ở bên ngoài.
Vừa nghĩ tới trong tương lai có môt đoạn thời gian rất dài mình sẽ ở cùng một chỗ với mỹ nữ thế này, hơn nữa tổng thể mà nói, nàng còn là cấp dưới của mình, trong nội tâm Tề Nhạc vui cười nở hoa.
Tề Nhạc mới vừa ra khỏi gian phòng, Cơ Minh Minh không thể chờđợi được nói:
- Đại sư, ngài khẳng định người này chính là người chúng ta một mực tìm kiếm không, đây là người có được huyết mạch Kỳ Lân sao? Tôi, tôi thấy hắn như thế nào cũng không giống! Với tư cách người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân, hẳn phải có nhân cách và mị lực hơn người để thống soái Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Phải biết rằng, Kỳ Lân vừa hiện, thủ hộ quy tâm, địa vị Kỳ Lân có thể hiệu triệu thủy hộ giả trên toàn bộ phương đông. Thế nhưng mà, thế nhưng mà hắn là người như vậy...
Trát Cách Lỗ than nhẹ một tiếng, nói:
- Kỳ thật, tôi cũng có cảm giác giống như cô, nhưng mà, với tư cách Thiên Dẫn, cảm giác của tôi không có sai, anh ta là người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân duy nhất thế hệ này. Huyết mạch vĩnh viễn không thể giả, với tư cách là người thừa kế Kỳ Lân nhất tộc, có lẽ, anh ta xem như dị số. Trong lịch sử, còn chưa bao giờ có người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân nào như anh ta vậy. Hiện tại, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu anh ta là dạng người gì, nhưng tôi có thể cảm giác được, tâm của anh ta không giống mặt ngoài. Về phần anh ta có thể làm tới trình độ nào, là dạng người gì, phải nhờ vào cô. Chỉ dẫn tốt, tôi tin tưởng anh ta sẽ có cải biến, tôi vẫn tin tưởng câu nói: nhân chi sơ, tính bổn thiện.
Cơ Minh Minh có chút trầm mặc, với tư cách thiên chi kiêu nữ, trong số người mà nàng tiếp xúc, tùy tiện lấy ra một người, cũng tốt hơn Tề Nhạc trăm lần, nghìn lần. Nếu ở chung với người như vậy, cho dù sống được, nhưng tính cách không hợp, nàng vạn lần không muốn thấy.
Trát Cách Lỗ nhìn ra tâm sự của Cơ Minh Minh, nghiêm mặt nói:
- Với tư cách là một Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, phải vì sứ mệnh của mình mà trả giá tất cả quyết tâm. Rõ ràng, cô nhất định phải nhớ thật kỹđiều này, cho dù anh ta không tốt, cũng là người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân, không có anh ta, có lẽ cảđời này tôi cũng không có khả năng tập hợp đủ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Huyết mạch Kỳ Lân, có một loại lực triệu hoàn vô hình, huyết mạch của anh ta sau khi giác tỉnh, toàn bộ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sẽ tựđộng tụ tập chung quanh anh ta. Bởi vậy, nhiệm vụ của cô chính là bảo vệ, trợ giúp Tề Nhạc, thực lực của anh ta có mạnh hay không chẳng quan trọng, Kỳ Lân đại biểu cho điềm lành, anh ta sẽ chỉ dẫn cho Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cho nên, bất luận dưới tình huống gì, đều phải đặt an toàn của Tề Nhạc lên hàng đầu. Khi tất cả Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tề tựu, phải tụ tập về chỗ của tôi, tôi sẽ truyền thụ cho Tề Nhạc các khởi động năng lực của cầm tinh. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cơ Minh Minh yên lặng gật gật đầu, nói:
- Tôi hiểu rồi, đại sư. Ngài yên tâm đi, từ khi trở thành Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tôi đã không còn là nữ tử bình thường, tôi sẽ không vì cảm nhận và tính cảm của mình làm cản trở sứ mạng.
Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:
- Cô là người hiểu chuyện, với tư cách là Tứ Tường Vân Kỳ Lân, Tề Nhạc cảđời này khẳng định không có được thực lực gì. Trong lịch đại Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, Kỳ Lân mạnh nhất cũng chỉ là đạt tới bốn vân mà thôi, miễn cưỡng xem như so sánh được với một gã Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Nhưng đó là dưới tình huống Kỳ Lân chỉ có được một tường vân. Kỳ Lân khi tăng một vân, thực lực sẽ tăng gấp đôi, nhưng mà, cố gắng phải trả, so với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác còn cao gấp mấy lần thậm chí nhiều hơn nữa..., mà anh ta với tư cách Tứ Tường Vân Kỳ Lân, trình độ gian nan khi tu luyện còn gia tăng lên gấp nhiều lần, chỉ sợ, cảđời này của anh ta cũng không đặt tới cảnh giới sơ vân, cô chẳng những phải bảo vệ, còn phải cổ vũ. Tôi đem Xá Lợi Thủ Châu đưa cho Tề Nhạc, hơn nữa bản thân Hắc Kỳ Lân có năng lực khôi phục rất mạnh, tôi nghĩ, chỉ cần thân phận của anh ta không bạo lộ, mới có thểđạt tới nhiệm vụ tụ tập toàn bộ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Đồng thời, sau khi cô và anh ta trở về Kinh Thành, lập tức liên hệ với Long, có Long ở đó, tôi cũng yên lòng hơn nhiều, tôi nghĩ, bất luận tương lai các Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vừa xuất hiện, không có ai ưu tú hơn Long cả. Dù sao, Long luôn luôn là người lãnh đạo trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, mà Long thế hệ của chung ta, lại là thiên tài chân chính.
Vừa nghe được chữ Long, Cơ Minh Minh mỉm cười, gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy a! Khi tôi trở về Kinh Thành sẽ đi tìm Long. Ngài cứ yên tâm đi, ngài còn có dặn dò gì khác nữa hay không?
Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:
- Cô đã ở lại đây ba năm rồi, trừ thời điểm mừng năm mới trở về ra, một mực ở đây tu luyện khắc khổ, hơn nữa cô đã đánh căn cơ trước đó, hiện tại đã xem như một Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hợp cách. Về chuyện Kỳ Lân, tôi đã dặn dò người làm rồi, cô chỉ cần dựa theo dặn dò của tôi làm là dược. Thăng Lân Quyết có muốn dạy cho anh ta hay không, mặc dù không có tu luyện thành công đi chăng nữa cũng chẳng sao, thế sự khó liệu, có lẽ, anh ta sẽ hiểu thông một ít năng lực trong đó. Cho dù chỉ có một loại thuộc tính đạt tới sơ vân, cũng có trợ giúp thật lớn với Tề Nhạc rồi.
Cơ Minh Minh vừa nghĩ tới sẽ ở chung với người như Tề Nhạc, đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Tôi đi đây, ngài bảo trọng!
Trát Cách Lỗ mỉm cười, chắp tay trước ngực, miệng niệm một tiếng A Di Đà Phật.
Tề Nhạc ở trong sân một mình đã phát chán, lúc này, trước mắt hắn nhớ tới Cơ Minh Minh, hắn lại gặp mỹ nữ, không nghĩ tới mình đi tới Tây Tạng không bao lâu đã gặp được hai mỹ nữ cấp than thở, còn trở thành Kỳ Lân cái gì vương giả của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sinh hoạt thật tốt đẹp, thế giới thực kỳ diệu, xem ra, về sau mình không còn là tiểu lưu manh đơn giản như vậy, ít nhất phải là một lưu manh có phẩm chất mới được.
Đúng lúc này, Cơ Minh Minh đã đẩy cửa ra, Trát Cách Lỗ cùng nàng đi ra ngoài, Tề Nhạc nói:
- Hiện tại chúng ta phải đi sao?
Trát Các Lỗ gật gật đầu, sau đó đưa một cái bao nhỏ cho Tề Nhạc, nói:
- Cái bao này anh phải mang theo bên người, tôi đã thu lại giúp anh rồi, có lẽ bên trong sẽ có thứ anh cần.
Tề Nhạc lúc này mới nhớ tới cái bao nhỏ này mình đặt trong chiếc Lincoln không có lấy xuống, phải biết rằng, bên trong còn có tiền Điền Thử cho hắn a! Đó là toàn bộ gia sản, Tề Nhạc sống cảđời tới bây giờ, đây là số tiền nhiều nhất mà hắn có được.
- Tôi nghĩ ngài nên lái xe đưa chúng tôi tới nhà ga đấy, tôi còn muốn ngồi lên chiếc Lincoln Navigator thêm một lần nữa. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:
- Yên tâm đi, vừa rồi lúc anh tắm rửa tôi đã cho người chuẩn bị xe xong rồi, tự nhiên sẽ có xe đưa các vịđi. Đi thôi, nhớ kỹ lời tôi nói đấy, anh phải tu tâm, tu tâm còn trọng yếu hơn tu thân. Chúng ta sẽ còn gặp lại, hy vọng thời gian đó không quá lâu.
Tề Nhạc có chút không hiểu ý của Trát Cách Lỗ, nhưng lúc này Cơ Minh Minh đã đi lên cáo từ Trát Cách Lỗ rồi đi ra khỏi chùa, hắn không muốn để mỹ nữ chờ lâu, vội vàng phất tay với Trát Cách Lỗ, đuổi theo Cơ Minh Minh.
Nhìn thấy bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt Trát Cách Lỗ trở nên nhu hòa hơn.
- A Di Đà Phật, hy vọng bọn họ rời đi thuận lợi, trời ban điềm lành, thật sự ứng với câu nói kia sao? Nhân phẩm kém cỏi, vận khí tốt nhất. Ngay cả như vậy, tôi càng hy vọng vận khí của anh có thể mang lại tốt đẹp cho các cầm tinh khác.
Thời điểm Tề Nhạc đuổi theo Cơ Minh Minh, trong tay Cơ Minh Minh đã cầm theo một cái cặp da nhỏ, thoạt nhìn, hành lý của nàng không nhiều. Lúc hai người đi ra khỏi chùa, đúng như lời Trát Cách Lỗ đã nói, sớm đã có một cỗ xe việt dã đang chờđợi bọn họ, ở Tây Tạng này, bởi vì rất nhiều con đường vô cùng xóc nảy, bởi vậy, phần lớn là dùng xe việt dã thay đi bộ. Tuy chiếc xe việt dã trước mặt còn kém hơn chiếc Lincoln Navigator, nhưng đây là chiếc Grand Cherokee không tệ, Cơ Minh Minh đặt hành lý của mình vào cái hộp phía sau xe xong, cũng không để ý tới Tề Nhạc, nàng nhảy lên xe ngồi. Bởi vì phía trước có lái xe riêng, nàng ngồi ở vị trí phía trước, hiển nhiên là không muốn ngồi cùng chỗ với Tề Nhạc, tuy chỉ mới gặp Tề Nhạc nửa tiếng ngắn ngủi, nhưng Cơ Minh Minh hoàn toàn không có chút hảo cảm nào với hắn, cho dù hắn là Kỳ Lân, nhưng mà, ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của hắn khiến người ta vô cùng căm hận, lần gặp mặt đầu tiên đã cho Cơ Minh Minh ấn tượng cực kém. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tề Nhạc cũng không thèm để ý, một người ngồi ở vị trí rộng rãi phía sau, trực tiếp đem chân gác lên ghế trước, đóng kỹ cửa xe, nửa nằm dựa vào ghế.
Cơ Minh Minh ý bảo lái xe chạy đi, từ trong kính phản quang nhìn thấy bộ dáng lười nhác của Tề Nhạc, không khỏi cau mày nói:
- Anh có thể ngồi nghiêm chỉnh hay không?
Tề Nhạc nói:
- Tại sao phải ngồi xuống? Cô chưa từng nghe qua một câu cách ngôn sao? Ăn không ngon bằng sủi cảo, thoải mái thì chạy đi. Đã có thể nằm tại sao phải ngồi?
Vừa nói, từ trong túi áo lấy một điếu thuốc giống như cặn bã ra, sau đó châm lửa mồi thuốc, trên xe hiện giờ có mùi thuốc lá nồng nặc, làm cho Cơ Minh Minh ngửi mùi thuốc lá thật khổ, Tề Nhạc ngồi ở phía sau xe không ngừng thôn vân thổ vụ.
- Anh... Anh còn hút thuốc?
Cơ Minh Minh lại có thêm mấy phần ác cảm với Tề Nhạc, vội vàng mở cửa sổ xe ra, nhưng động tác dù sao vẫn chậm hơn khói thuốc, cho nên ho khan một hồi.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đại ca lái xe, có muốn hút một điếu hay không, tuy không phải thuốc xịn gì, nhưng đoán chừng ở Tây Tạng không mua được. Hút thuốc thì thế nào? Nam nhân có gì không dám?
Cơ Minh Minh mặt lạnh lùng nói:
- Xem ra, những kẻ bất lương đều không am hiểu nhiều, mùi thuốc lá là độc dược mạn tính, chẳng lẽ anh không biết sao?
Tề Nhạc khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Thôi đi cô ơi..., cái gì độc dược mạn tính, trước kia tôi nghe đại ca Yên Nam nói qua, nam nhân không hút thuốc lá, không uống rượu, sống còn không bằng con chó. Lời này tôi cho rằng quá chính xác. Đương nhiên, ngoại trừđại sư tu hành như Trát Cách Lỗ ra, tôi chỉ là người bình thường.
Lái xe là người dân Tây Tạng, cũng không phải tăng lữ, nghe Tề Nhạc nói lời này, hắn thật sự muốn hút một điếu lắm đấy, nhưng có Cơ Minh Minh ở bên cạnh nên đành thôi, mặc dù như thế, hắn vẫn nói ra:
- Tiểu huynh đệ, anh nói thật chứ?
Cơ Minh Minh tức giận nói:
- Đừng nghe anh ta nói loạn, nhất định chỉ là ngụy biện!
Tề Nhạc một bên hút thuốc vừa nói:
- Ngụy biện? Tôi cho rằng đây là chí lý nhân sinh, cô không rõ, tôi sẽ kể cho đại ca lái xe nghe. Nữ nhân các cô sinh con đúng là rất vất vả, nhưng chỉ là vất vả nhất thời mà thôi. Nhưng nam nhân chúng ta, lại vất vả cảđời. Ở trong một gia đình bình thường mà nói, nam nhân đều là trụ cột, là người làm ra thu nhập chủ yếu cho gia đình. Mặc dù nói nam nữ ngang hàng, nhưng nam nhân không làm việc có mấy người, mà nữ nhân không làm việc lại có bao nhiêu? Vì nuôi gia đình, nam nhân nhất định không ngừng phần đấu, phải thừa nhận áp lực vượt xa nữ nhân có thể so sánh. Nam nhân luôn luôn là biểu tượng của kiên cường, cũng không thể như nữ nhân các cô khóc sướt mướt để phát tiết áp lực trong lòng, chỉ có thể thừa nhận một mình. Kẻ đần cũng biết hút thuốc, uống rượu là không tốt cho cơ thể, nhưng đây là cách điều tiết tâm lý của nam nhân, là phương pháp duy nhất. Nếu như một nam nhân thực sự không có chọn hai phương pháp này, vậy hắn có bao nhiêu mệt mỏi đây? Chẳng phải còn không bằng con chó? Tôi nói có sai không?
Cơ Minh Minh nghe một chút, tuy mặt ngoài nghe qua, Tề Nhạc nói đúng là ngụy biện, nhưng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có vài phần đạo lý, chẳng phải gia đình mình cũng như vậy sao? Cha của mình là trụ cột của gia đình, phải thừa nhận áp lực từ khắp nơi, tuy bình thường cha nàng không nói gì, nhưng nhìn thấy tóc bạc trên đầu của cha nhiều hơn, có thể cảm nhận được áp lực này nặng cỡ nào.
- Tiểu huynh đệ, anh nói rất hợp ý ta, có thể cho tôi điếu thuốc không? Nam nhân chúng ta trời sinh số mệnh lao lực, có mấy người trời sinh đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng đâu? Vì vợ vì con, chúng ta không ngừng đi ra ngoài phần đấu. Những chuyện như đi kiếm tền, cần phải dựa vào cố gắng và thành tựu của mình mới có được, có ai mà không trả giá bằng mồ hôi và máu cho công việc chứ?
Cơ Minh Minh nhìn thấy hai năm nhân thôn vân thổ vụ, nhất thời im lặng, vào lúc này, nàng đã không có khả năng ngăn cản quá trình hai người kia độc hại bản thân mình.
Tề Nhạc cười nói:
- Đại ca lai xe, phỉa nói Thánh Phật Tự của các ngươi thật sự có tiền a! Có cả Lincoln và Cherokee.
Lái xe mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ, anh nói sai rồi, Thánh Phật Tự ở Tây Tạng chúng ta, tuyệt đối là tồn tại thần thánh, xe anh nhìn thấy, kỳ thật đều là chính phủ đưa tặng, mà không phải chùa miếu tự mua đâu. Làm thánh địa du lịch cấp quốc gia, thu nhập ở đây hàng năm vô cùng cao, nhưng mà, Trát Cách Lỗ đại sư lại đem số tiền có được đó, toàn bộ hiến tặng, giúp đỡ Tây Tạng chúng ta xây trường học cùng giúp đỡ những quân nhân thủ vệđang đứng ở các trạm gác, chỉđể lại một số tiền cực nhỏ duy trì sinh hoạt của chùa miếu. Đại sư là người chúng ta tôn kính nhất, ngài sinh hoạt mộc mạc, cơ hồ người thường không cách nào tưởng tượng được.
Xe chạy trên đường cao tốc rất nhanh, hai giờ sau, rốt cục đã vào nội thành Lạp Tát, lúc cách đã qua vài tháng, khi tới đây làn nữa, Tề Nhạc lại nhìn thấy kiến cung điện Bố Lạp Đạt to lớn màu vàng, tâm tình đã hoàn toàn khác trước. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chúng ta trở về Kinh Thành theo cách nào đây? Vẫn đi tàu à?
Cơ Minh Minh lắc đầu, nói:
- Tàu quá chậm, chúng ta sẽ đi máy bay trở về, đến Kinh Thành, còn phải an bài rất nhiều việc.
- Máy bay? Đời này tôi còn chưa ngồi máy bay lần nào, tôi cảm thấy đi tàu cũng tốt, máy bay quá đắt.
Vừa nói, Tề Nhạc vô ý thức sờ sờ cái bao của mình.
Cơ Minh Minh liếc hắn một cái, nói:
- Người xuất hành của Thánh Phật Tự, tùy thời có thểđi lên bất cứ máy bay nào, vé máy bay là miễn phí.
Con mắt Tề Nhạc sáng ngời, nói:
- Vậy thì không giống, vừa vặn tôi cũng muốn thử cảm giác ngồi máy bay. Bay lượn trên bầu trời xanh, cảm giác nhất định rất thoải mái.
Vừa nói, hắn vô ý thức mơ màng cảnh đi máy bay. Chuyện kỳ dị xảy ra, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn, ngọn lửa là màu đỏ, làm Tề Nhạc bị dọa sợ.
- Oa, trên tay của tôi sao lại có lửa.
Hắn vội vàng dùng tay dập, thoáng cái đã dập tắt mầm lửa, làm hắn cảm giác kỳ quái là, ngọn lửa này dường như không có nhiệt độ, hắn không có cảm giác bị bỏng.
Cơ Minh Minh nháy mắt với Tề Nhạc, Tề Nhạc nhìn qua lái xe, đành phải nhịn nghi hoặc trong lòng.
Rất nhanh, lái xe đưa bọn họ ra tới sân bay, Tề Nhạc hào phóng đem nửa gói thuốc còn lại của mình cho lái xe, lúc này mới cùng Cơ Minh Minh đi vào trong phi trường.
- Rõ ràng, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Hiện tại co có thể nói cho tôi biết không?
Không có lái xe ở bên cạnh, Tề Nhạc đã lên tiếng hỏi.
Cơ Minh Minh thấp giọng nói:
- Vậy hẳn là một kỹ năng Kỳ Lân của anh mới thức tỉnh, anh là Tứ Tường Vân Kỳ Lân, cũng xưng là Tứ Tường Thụy Kỳ Lân, hỏa là một trong các năng lực của anh, nhưng mà, vân lực của anh hiện giờ quá yêu, cũng chỉ có thể phóng xuất ngọn lửa nhỏ như vậy mà thôi, chỉ có thông qua tu luyện không ngừng, lúc cảnh giới đạt tới sơ vân, hỏa diễm mới có được năng lực công kích đầy đủ. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vậy tại sao tôi không cảm nhận được nhiệt độ?
- Bởi vì đó là chân hỏa của Kỳ Lân, đương nhiên anh không cảm nhận được rồi, hỏa diễm của Kỳ Lân kỳ thật còn nóng hơn hỏa diễm bình thường, về sau anh nên cẩn thận một chút, cũng không nên gây ra hỏa hoạn. Còn nữa, năng lực của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, tận khả năng không nên thi triển trước mặt người ngoài, tránh gây ra phiền toái không cần thiết, điểm này anh nhất định phải nhớ kỹ. Huyết mạch Kỳ Lân của anh hiện giờ mới thức tỉnh, cần bản thân tự mình cảm ngộ và thích ứng với kỹ năng, tôi nghĩ, không riêng gì hỏa, ba loại lôi, phong, thủy anh cũng đã có được rồi. Sau khi về Kinh Thành, tôi sẽ dạy Thăng Lân Quyết cho anh, có lẽ sẽ mang tới điều hữu ích, thiết thực cho anh.
Tuy chỉ có thể tạo ra ngọn lửa nhỏ, nhưng vẫn làm cho Tề Nhạc hưng phấn không thôi, vừa nghĩ tới siêu năng lực của mình, hắn đã cười rộ lên, vô ý thức suy nghĩ cho hỏa diễm hiện ra trên đầu ngón tay, quả nhiên lại có một đóa hỏa diễm nhỏ xuất hiện, tay Tề Nhạc run lên, hỏa diễm tự nhiên tắt đi.
Cơ Minh Minh nhìn thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Tề Nhạc, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp đi vào khu vực VIP của cảng hàng không.
Sân bay Lạp Tát có khác đi lại không dứt, phần lớn là đến Tây Tạng du lịch hoặc làm việc, Cơ Minh Minh nhanh chóng làm xong thủ tục tại khu vực VIP, hai người sẽ đi trên chuyến máy bay một giờ sau, khởi hành từ Lạp Tát bay thẳng tới Kinh Thành.
Ngồi trên ghế sa *** hàng không vô cùng thoải mái, trong nội tâm Tề Nhạc rất vui vẻ! Trên người Cơ Minh Minh không ngừng có hương thơm bay ra, làm cho hắn lâng lâng như ở trên mây vậy, hormone trong cơ thể bài tiết nhanh chóng, dục vọng trong nội tâm rục rịch, đôi mắt không ngừng dò xét qua lại trên người Cơ Minh Minh, trong nội tâm âm thầm cảm thán, bỗng nhiên cảm thấy Kỳ Lân nên có thêm năng lực nhìn xuyên qua quần áo a.
- Minh Minh, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi? Nhà của cô cũng ở Kinh Thành sao?
Tề Nhạc cười hỏi.
Ánh mắt của Tề Nhạc làm cho Cơ Minh Minh cảm thấy khó chịu, thân thể hơi nghiêng qua chỗ khác, nói:
- Tôi vừa mới mười tám tuổi, nhà của tôi đúng là ở Kinh Thành.
- Ah, chúng ta cũng được xem là đồng hương rồi, xem ra, duyên phận của chúng ta thật sâu, Minh Minh, cô có thể cho tôi mượn điện thoại một lát được không, điện thoại tôi mang theo, đã sớm không có điện.
Tuy trong lòng Cơ Minh Minh có chút không muốn, nhưng nghĩđến về sau còn phải cộng sự với thằng này, quan hệ không nên quá cứng rắn, cho nên móc trong túi một cái điện thoại màu trắng xinh xắn đưa vào tay Tề Nhạc. Loại cơ hội này Tề Nhạc sẽ không bỏ qua, thời điểm tiếp nhận điện thoại, ngón tay tận lực đụng vào ngón tay ngọc của Cơ Minh Minh.
Cơ Minh Minh giống như bịđiện giật, nhanh chóng rút tay trở về, hung hăng liếc hắn rồi quay đầu đi chỗ khác.
Tề Nhạc cầm điện thọi và bấm dãy số, hắn ở Thánh Phật Tự hơn một tháng, tương đương với mất tích hơn tháng, bây giờ phải quay về, đương nhiên phải liên lạc với người anh em tốt của mình rồi.
- Điền Thử, là anh.
Vừa điện thoại được với đầu dây bên kia, Tề Nhạc không chờđược nói một câu.
- Lão đại, anh cũng đã điện thoại cho đệ rồi à, ồ, số điện thoại này của ai thế?
Điền Thử nhận được điện thoại của Tề Nhạc thì vui mừng vạn phần. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tề Nhạc nói:
- Là của một người bạn, tình hình bên mày như thế nào rồi? Yến Tiểu Ất ra sao rồi?
Điền Thử nói:
- Bên em không có việc gì, cha em tốn chút tiền, trên cơ bản xem như dẹp loạn, nhưng mà, Yến Tiểu Ất kia hiện tại đang tìm kiếm nơi anh đang trốn khắp nơi đấy, nó bắn tiếng, về sau gặp anh một lần thì sẽ đánh một lần, thẳng tới khi đánh anh không tự gánh vác sinh hoạt được mới thôi. Lão đại, anh nên trốn thêm một thời gian nữa rồi tinh sau. Mấy ngày nay dường như tiểu tử kia đang thi đại học, dùng quan hệ cha của nó, cho nó vào đại học danh tiếng không thành vấn đề, chờ nó vào đại học rồi anh hãy trở về, có lẽ sẽ không việc gì.
Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:
- Xem ra, giáo huấn thằng đó còn chưa đủ, chờ anh trở về rồi thu thập nó vậy, chân trần không sợ đi giày, chẳng lẽ anh còn sợ nó? Hôm nay anh trở về rồi.
- Cái gì? Hôm nay anh trở về sao?
Điền Thử bất an nói:
- Thế nhưng mà...
Tề Nhạc nói:
- Đi, không có chuyện gì đâu, chờ anh về rồi nói a, yên tâm, cho dù đánh không lại, anh mày chạy không được sao?
Điền Thử cười khổ nói:
- Vậy được rồi, lão đại, chờ anh trở về em sẽ mời khách từ phương xa. Ai, chỉ sợ sau này huynh đệ chúng ta ít tụ hợp với nhau được rồi, chuyện lần này lửa giận của cha em quá lớn, đã an bài em ở lại trong trường học, nghe nói là một trường tư nhân cấp ba, đợi đến tháng tám, có khả năng em sẽ bịđưa đi trường học.
26.08.2013
Chương 27
Ngồi máy bay (1) Biên dịch: ..... Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Tề Nhạc nghe xong, trong nội tâm xuất hiện cảm giác không bỏ được, những năm này hắn đã làm lão đại của nhiều người, thu không ít tiểu đệ, nhưng có thể trở thành huynh đệ, cũng chỉ có mình Điền Thử. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Không có việc gì, dù sao chú mày cũng không có rời khỏi Kinh Thành, huynh đệ chúng ta sẽ có thời điểm tụ hợp, đến trường là chuyện tốt, anh không được học đầy đủ, nhà của mày có điều kiện tốt hơn, học để không trở thành kẻ vô tích sự, tốt rồi, anh cúp máy.
Điền Thử nghe điện thoại đã tắt, trên gương mặt mập mạp xuất hiện nụ cười khổ, quay đầu lại nhìn thấy một đống mô hình trên bàn của mình, bất đắc dĩ lắc đầu, đem tinh lực đặt vào đống mô hình trên bàn, tuy tay của hắn đầy đặn, nhưng khi lắp ráp những mô hinh này, trở nên vô cùng tinh xảo.
Tề Nhạc đang định đưa điện thoại trả lại cho Cơ Minh Minh, thấy nàng đang dùng khăn ướt lau sạch tay của mình, mà vị trí lau chùi, chính là nơi mình đụng vào lúc nãy, có lẽ là bởi vì Điền Thử nói tin tức làm hắn phiền muộn, cho nên lúc này hắn không có tâm trí đi chiếm tiện nghi làm gì, đưa di động đặt bên cạnh Cơ Minh Minh, lẳng lặng ngồi đó không nói thêm gì nữa.
Thẳng tới khi lên máy bay, tâm tình Tề Nhạc bởi vì thấy được nhiều thứ mới lạ cho nên khôi phục lại, địa vị Thánh Phật Tự tại Tây Tạng đúng là siêu nhiên, chẳng những bọn họ không cần mua vé máy bay, hơn nữa còn ngồi ở khoang hạng nhất. Ghế ngồi rộng thùng thình, Tề Nhạc cùng Cơ Minh Minh ngồi cách nhau hơi xa, nhưng mà, ánh mắt Tề Nhạc lúc này đã cải biến mục tiêu, tiếp viên hàng không ở khoang thương gia hạng nhất, tùy tiện tìm một người cũng là mỹ nữ, ánh mắt của hắn lúc này nhìn qua ly kem. Tiếp viên hàng không phục vụ tuyệt đối là nhất lưu, tuy cảm giác ánh mắt của khách nhân này hơi quái dị, nhưng cũng mỉm cười phục vụ. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nương theo tiếng nổ lớn, rốt cuộc máy bay cũng khởi động, trong lúc máy bay khởi động, chấn động mạnh làm Tề Nhạc bị dọa nhảy dựng lên, hai tay vì khẩn trương cầm lấy dây an toàn của mình, sắc mặt trở nên trắng bệch, thời điểm này, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện trọng yếu, hắn có chứng sợ độ cao, hơn nữa còn là loại vô cùng nghiêm trọng.
Tâm tình của Cơ Minh Minh lúc này cũng sinh ra một ít biến hóa, thời điểm ban đầu Tề Nhạc nhìn chằm chằm vào nàng, trong nội tâm nàng có chán ghét nói không nên lời, mà ánh mắt Tề Nhạc bây giờđang nhìn qua tiếp viên hàng không, trong nội tâm của nàng sinh ra cảm giác mất mát, dù sao, đối với mỹ nữ mà nói, không được chú ý so với được chú ý còn khó chịu hơn. Giống như nam nữ vì trùng hợp mà ở chung trong phòng, nếu như nam nhân nhân cơ hội này có hành vi bậy bạ, tối đa sẽ bị nữ nhân mắng một câu cầm thú. Nhưng nếu nam nhân không có hành động gì, chỉ sợ sẽ bị mắng không bằng cầm thú. Bởi vậy, lúc ánh mắt Tề Nhạc không nhìn qua Cơ Minh Minh, ánh mắt của nàng nhìn qua Tề Nhạc. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nếu như dứt bỏ nhận thức chủ quan về Tề Nhạc lúc trước, tướng mạo của hắn cũng tính là không quá kém, tuy không được gọi là đẹp trai, nhưng bề ngoài của hắn tuyệt đối không bị chán ghét, phối hợp với dáng người cao cùng nụ cười xấu xa, cũng có được mấy phần hấp dẫn. Máy bay khởi động, thời điểm Cơ Minh Minh chuẩn bị không nhìn hắn, đang định ngủ một lát, đột nhiên nàng phát hiện, sắc mặt Tề Nhạc lập tức đại biến, nằm chặt dây lưng an toàn không biết làm gì, sợ hãi trên mặt hắn không phải giả vờ, từ khi máy bay hơi nghiêng bay lên không trung, loại tình huống này càng trở nên rõ ràng, từng giọt mồ hôi lớn từ mặt hắn rơi xuống, ngay cả thân thể của hắn cũng run rẩy.
Một tiếp viên hàng không chú ý tới bộ dáng Tề Nhạc, vội vàng đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Tiên sinh, ngài như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?
Trước mặt mỹ nữ, Tề Nhạc vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười thật tươi.
- Không có gì, tôi hơi sợ độ cao, có lẽ sẽ tốt hơn thôi.
Tuy miệng hắn nói vậy, nhưng suy nghĩ trong lòng, máy bay bay cao như vậy, nếu như rớt xuống thì làm thế nào bây giờ, vừa nghĩ, cảm giác sợ hãi trong lòng của hắn còn mạnh hơn, cái cảm giác này luôn quanh quẩn trong nội tâm của người sợ độ cao.
Cơ Minh Minh nghe được lời của Tề Nhạc, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nàng làm thế nào cũng không nghĩ tới, một gia hỏa luôn cười xấu xa lại sợ độ cao, nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Tề Nhạc, trong nội tâm xuất hiện một tia khoái cảm. Nhưng mà, nàng cuối cùng vẫn là người trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cho nên nội tâm mang theo thiện lương và lòng trắc ẩn. Mở dây an toàn của mình ra, đi tới bên cạnh Tề Nhạc.
- Tiểu thư, xin cô ngồi xuống được không? Hiện tại còn đang trong giai đoạn bay cao lên, tương đối nguy hiểm.
Một tiếp viên hàng không cẩn thận nhắc nhở.
Cơ Minh Minh mỉm cười nói:
- Không có sao, bạn của tôi có chút không thoải mái, tôi trông chừng anh ta là được.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Tề Nhạc, chỗ ngồi ghế thương nhân vô cùng rộng rãi, dung nạp hai người cũng không có vấn đề, vốn bên cạnh Tề Nhạc còn có một chỗ ngồi, nhưng lúc bắt đầu nàng sợ lại bị Tề Nhạc quấy rối, cho nên ngồi ở vị trí khác, dù sao, khách trong khoang thương nhân hạng nhất này không nhiều, chỗ ngồi đa phần là trống không, nàng có ngồi chỗ khác thì nhân viên cũng không nói gì.
Tề Nhạc vừa nhìn thấy Cơ Minh Minh, giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ, không chút do dự ôm eo nàng, động tác của hắn cực nhanh, sau khi hắn ôm lấy Cơ Minh Minh rồi, Cơ Minh Minh mới kịp phản ứng, nàng cảm thấy eo của mình bịđôi tay run rẩy ôm lấy.
- Anh...
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Cơ Minh Minh có tức giận hiện ra, vừa muốn tránh thoát, lại nghe Tề Nhạc nói:
- Minh Minh, cho tôi ôm một lúc, tôi thật khổ sở.
Một loại cảm giác chưa từng có từ trước tới nay truyền vào đáy lòng Cơ Minh Minh, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ bị một nam nhân không thân thiết ôm bao giờ, hương vị nam nhân truyền vào mũi nàng, trên người Tề Nhạc có cổ năng lượng chấn động kỳ dị, loại năng lượng chấn động này làm Cơ Minh Minh có cảm giác rất thân thiết, tuy biết rõ như vậy không ổn, nhưng nàng không có đẩy Tề Nhạc ra.
Năng lượng thân thiết chấn động ngày càng mạnh mẽ, giống như có một luồng hơi ấm truyền vào trong cơ thể Cơ Minh Minh, nàng tu luyện Thăng Vân Quyết, dưới tác dụng của cổ năng lượng này, lại sinh ra cảm giác năng lượng sôi trào, mà khi Tề Nhạc ôm nàng tới giờ, run rẩy của thân thể biến mất, khí tức vững vàng hơn nhiều, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt bảo trì bất động.
Cơ Minh Minh tu luyện Thăng Vân Quyết đã đạt tới ba vân, nhưng Thăng Vân Quyết cũng gặp phải bình cảnh cực lớn, chỉ cần đột pha bình cảnh này, như vậy, thực lực của nàng gia tăng trên phạm vi lớn, nhưng mà, muốn đột phá bình cảnh này muôn vàn khố khăn, đây cũng là nguyên nhân Trát Cách Lỗ bảo nàng rời đi cùng Tề Nhạc, đột phá bình cảnh tu luyện không phải cần cố gắng là được, đồng thời còn cần lĩnh ngộ và vận khí. Nhưng vào lúc này, Cơ Minh Minh cảm giác rất rõ ràng, bình cảnh ngăn cản mình đột phá đã buông lỏng.
26.08.2013
Chương 28
Ngồi máy bay (2) Biên dịch: ..... Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Cơ Minh Minh đã từng nghe Trát Cách Lỗ nói qua, Kỳ Lân có tác dụng với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cực lớn, lại không nghĩ rằng, chỉ tiếp xúc thân thể, hơn nữa Tề Nhạc chỉ vừa mới thức tỉnh, năng lượng trong cơ thể của nàng lại sinh ra trùng kích to lớn như vậy, lúc này, bất luận là an ủi Tề Nhạc đang trong trạng thái sợ độ cao, hay cân nhắc cảm giác đột phá bình cảnh, nàng cũng không tránh né ôm ấp của Tề Nhạc.
Mà lúc này Tề Nhạc cũng có cảm giác khác, hương thơm trên người Minh Minh làm cho tâm thần của hắn ổn định lại, Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay phát ra khí tức tường hòa, ổn định tâm thần hắn. Một cổ năng lượng không hiểu từ trong thân thể Cơ Minh Minh tiến vào người của hắn, khí lạnh truyền ra khắp thân, thoải mái nói không nên lời, ôm lấy thân thể uyển chuyển mềm mại vào trong tay, tâm thần yên ổn nên từ từ thiếp đi, mà lúc này, bất luận là Cơ Minh Minh hay Tề Nhạc cũng không có phát hiện, đồ án Kỳ Lân trên người Tề Nhạc lại xuất hiện lần nữa, Cơ Minh Minh cảm nhận được năng lượng chấn động là vì thế.
Tề Nhạc an ổn ngủ đi, mà Cơ Minh Minh thì cảm thụ năng lượng chấn động trên người Tề Nhạc, sau đó đề thăng Thăng Vân Quyết của mình, tuy tư thế không được lịch sự cho lắm, nhưng lực chú ý của nàng không đặt ở đây, cho nên không có xâu hổ quá nhiều. Từ Tây Tạng đến Kinh Thành mất hai tiếng rưỡi khi bay, loại tình huống này trôi qua rất nhanh, khi may bay đáp xuống chấn động mạnh, cộng thêm cảm giác mất trọng lượng làm Tề Nhạc tỉnh táo lại, nhìn qua cửa sổ máy bay thấy tới Kinh Thành quen thuộc, lúc này đã là ban đêm, quan sát từ trên không xuống, Kinh Thành đèn đuốc sáng trưng nên vô cùng xinh đẹp.
- Anh tỉnh rồi à.
Âm thanh Cơ Minh Minh đã nhu hòa đi rất nhiều, thời gian hơn hai tiếng này, tuy nàng không có đột phá bình cảnh, nhưng tu vị tăng lên còn rõ ràng hơn việc tu luyện vài ngày, hơn nữa, được năng lực đặc thù trên người Tề Nhạc phụ trợ, nàng cảm giác mình đã lĩnh ngộ được không ít bí quyết.
Xấu hổ là hai chữ chưa bao giờ xuất hiện trong từđiển của Tề Nhạc, cảm giác sợ độ cao biến mất, càng cách mặt đất càng gần, tâm thần của hắn cũng buông lỏng hơn, tuy đôi tay ôm lấy thân thể Cơ Minh Minh đã có nhức mỏi, nhưng cảm giác mỹ diệu khiến hắn không muốn buông ra.
- Sắp tới rồi, anh còn không có buông ra sao?
Cơ Minh Minh có chút bất đắc dĩ nói. Nhìn thấy hành vi vô lại của Tề Nhạc, nàng không thể làm được gì rồi.
Lúc này Tề Nhạc mới buông tay ra, ngồi ổn định lại, trên cánh tay của hắn còn dư hương trên người Cơ Minh Minh, làm hắn khoái y không nói nên lời, nhìn thấy bộ dáng đắc bất dĩ của Cơ Minh Minh, trong nội tâm của hắn có xúc động dâng trào, nữ hài tử này lúc đầu không có hảo cảm gì với mình, nhưng thời điểm mình cần nhất, nàng vẫn lựa chọn trợ giúp mình, không có đẩy mình ra.
- Minh Minh, cám ơn cô.
Tề Nhạc khó có được lúc đứng đắn một lát, những cảm giác không thoải mái trên máy bay đã không còn lại gì.
Cơ Minh Minh lắc đầu, nói:
- Không cần cám ơn, thủ hộ anh vốn là nhiệm vụ của tôi. Sắp tới rồi, trở về vội vàng, tôi không có thông tri cho người nhà, nhà anh ở đâu? Chúng ta trước tới chỗ của anh nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại về nhà tôi, cũng an bài chuyện khác. Anh đừng hiểu sai, thừa dịp về nhà, tôi muốn truyền thụ Thăng Lân Quyết cho anh, thời gian một đêm truyền thụ phương pháp tu luyện chắc đủ rồi.
Nếu nói Tề Nhạc không hiểu sai là không thể nào, vừa mới ôm nhuyễn ngọc ôn hương hơn hai tiếng đồng hồ, mỹ nữ trước mặt lại chủ động yêu cầu tới nhà của hắn ở một đêm, hắn có thể không nghĩ sai được sao? Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Xuống máy bay, Tề Nhạc hào phóng gọi taxi, đi thẳng tới vùng núi mình sống cả chục năm qua, tuy con số tiền phí không ngừng nhảy lên làm hắn đau lòng, nhưng nghĩ tới hôm nay có thể ở chung một chỗ với mỹ nữ cấp than thở, trong nội tâm tràn ngập hưng phấn. Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lần này Cơ Minh Minh cũng không có ngồi một mình ở phía trước, mà là cùng ngồi ghế sau với Tề Nhạc, từ phi trường ngồi taxi đi tới đây, nàng cẩn thận cảm thụ đã phát hiện, chỉ cần mình ở gần Tề Nhạc một mét, năng lượng chấn động trên người Tề Nhạc sẽ mang tới chỗ tốt cho việc tu luyện Thăng Vân Quyết, mà khoảng cách càng gần, loại năng lượng chấn động này sinh ra càng mạnh. Trong ba Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã xuất hiện, cầm tinh gà là yếu nhất, vì mau chóng tăng thực lực của mình lên, nàng không thể không ủy khuất một ít, ngồi cùng chỗ với Tề Nhạc.
- Tề Nhạc, trong nhà của anh còn người nào không?
Cơ Minh Minh vì trốn tránh ánh mắt Tề Nhạc nhìn mình, câu được câu không hỏi.
Tề Nhạc ngẩn người, cuối cùng ánh mắt cũng rời khỏi người Cơ Minh Minh, lạnh nhạt nói:
- Trong nhà của tôi không có ai khác, chỉ có một mình.
Cơ Minh Minh cũng ngẩn người, nói:
- Vậy cha mẹ anh đâu? Bọn họ không ở cùng với anh sao?
Tề Nhạc châm một điếu thuốc, mở cửa sổ ra, nói:
- Cha mẹ? Có trời mới biết bọn họ ở nơi nào, từ khi tôi còn nhỏ, đã lớn lên trong cô nhi viện, cô nói cha mẹ tôi ở đâu?
Cơ Minh Minh từ trong ánh mắt Tề Nhạc nhìn thấy một tia lạnh lùng, dùng cách nói tâm tình bi thương muốn chết mới có thể hình dung tâm trạng của hắn hiện giờ. Áy náy nói:
- Thực xin lỗi, tôi không biết anh là cô nhi.
Tề Nhạc nhả một vòng khói thuốc, nói:
- Không có gì, tôi đã quen, không có cha mẹ không phải rất tốt, nhưng được tự do, ít nhất không có ai quản tôi. Nhìn ra, hoàn cảnh gia đình cô rất tốt. Từ khi gặp cô lần đầu, tôi biết ngay chúng ta không phải cùng một loại người, là Trát Cách Lỗ đại sư bảo chúng ta đi cùng một chỗ nên mới như hiện giờ.
Cơ Minh Minh liếc hắn một cái, đột nhiên nàng phát hiện, nam nhân này dường như không phải quá chán ghét như trước, sâu trong nội tâm, ngược lại nhiều hơn mấy phần thương tiếc, tâm tính cô nhi là gì nàng không rõ, nhưng nàng có thể tưởng tượng được một cô nhi không cha không mẹ từ nhỏ sinh hoạt tới lớn là gian khổ thế nào, hắn biến thành như bây giờ cũng không phải là ý nguyện của bản thân hắn, nếu như hắn có được xuất thân như mình, có lẽ còn xuất sắc hơn mình nhiều.
- Tề Nhạc, chúng ta có được xem là bạn không?
Cơ Minh Minh nhẹ giọng hỏi.
Tề Nhạc mỉm cười, nói: Truyện "Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Trên đoạn đường trở về, cô cho ta ôm hơn hai tiếng, chúng ta đã là bạn rồi. Tôi biết rõ cô rất chán ghét tôi, cho dù ở dưới tình huống như vậy mà cô vẫn nguyện ý giúp tôi. Có bạn như vậy, là vinh hạnh của tôi rồi.
Cơ Minh Minh cũng cười, đây là lần đầu tiên nàng tươi cười sáng lạn với Tề Nhạc, nụ cười của nàng trong sáng, tràn ngập sức sống.
- Vậy thì tốt, từ giờ trở đi, chúng ta là bạn.
Nói xong, nàng chủ động duỗi tay về phía Tề Nhạc. Lúc này, nàng cũng không phải vì Tề Nhạc cho nàng chỗ tốt trong tu luyện mà làm thế, đột nhiên nàng hiểu lời Trát Cách Lỗ nói, mỗi người đều có một mặt tốt, chỉ cần phát giác, cảm thấy Tề Nhạc là người không tệ.