Quyển I: Dị Năng Sơ Hiện
Chương 31
Trở thành anh hùng
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip Văn Đàn
Nội dung thu gọn
“ Trần đội trưởng, anh nghe lời hắn, vậy có điều tra được gì không ?” Hạ Tuyết cảm thấy kì lạ, không phải là cướp bóc không đủ hay sao, mà còn phải kinh động dân chúng. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Lúc ấy tôi đã cảm thấy không đúng, nếu không nằm ngoài suy đoán, người này chắc chắn có vấn đề !” Trần Phi liếc nhìn Dương Minh rồi nói : “ Do vừa rồi có người nhắc nhở, nếu không tôi chắc sẽ ăn tết sớm trong thời gian này “
“ Hừ !” Hạ Tuyết khinh thường hừ lạnh, nàng không cho rằng một học sinh trung học lại có năng lực gì.
Một lúc sau, người cảnh sát khi nãy đã từ trong phòng thẩm vấn chạy vọt đến, hét lớn : “ Trần đội trưởng, chúng ta lập công rồi ! Bức ảnh của người kia đã được đưa đến các cục cảnh sát, không lâu sau, tỉnh S đã gọi điện khẩn cấp đến, người đó chính là bọn tội phạm cướp bóc, cưỡng gian, giết người đã bị truy nã !”
“ Quả nhiên không sai !” Trần Phi vỗ bàn đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Minh, nói : “ Thằng nhóc, xem ra cậu không có tội, ngược lại còn lập công lớn !”
Dương Minh lúc bấy giờ mới thở dài một hơi, quả thật nếu hai người kia là tội phạm bị truy nã thì hắn chắc chắn không gặp vấn đề gì.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, người của phòng kỹ thuật cũng đến, căn cứ vào hiện trường, dấu hiệu đánh nhau và dấu vân tay trên cây dao, đưa ra kết luận rằng do Dương Minh bị uy hiếp tính mạng nên mới chống trả, hơn nữa dựa vào tư liệu của tỉnh S cho thấy, người đàn ông gầy ốm kia gọi là Cơ Thủy Sanh, một thân công phu, thủ pháp gây án vô cùng tàn bạo, tại tỉnh S đã giết hại ba người, những người bị hại không thể sống dưới tay hắn, bởi vậy mới đưa ra nhận định hành vi của Dương Minh là phòng vệ chính đáng.
“ Đồng chí, thật xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của anh ! Vì hành động của anh là hợp pháp, lại vì chính nghĩa, tôi sẽ báo cáo lên cục trưởng để khen thưởng cho anh !” Trần Phi đang nói thì cánh của phòng thẩm vấn mở ra.
Bước vào là một người đàn ông trung niên, phía sau là Triệu Oánh và bốn vị hiệu trưởng.
“ Cục trưởng Vương, sao ông lại đến đây” Trần Phi vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện.
“ Có vài vị bạn học cũ đến tìm tôi, nói rằng một học sinh của trường họ bị các anh mang về, nên tôi đến xem là đã xảy ra chuyện gì !” Cục trưởng Vương Ái Quốc bước vào nói.
“ Dương Minh, em không sao chứ ?” Triệu Oánh nhìn thấy Dương Minh, lập tức mừng rỡ, vội vàng chạy lại nắm tay của hắn, nhưng đột nhiên nhớ lại hiệu trưởng Lý vẫn còn đang đứng phía sau, nên dừng tay lại, dù vẫn còn rất lo lắng nhưng trên mặt không biểu lộ gì.
Lúc Dương Minh bị bắt, trái tim Triệu Oánh náo loạn. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc chào đời đến giờ, nàng có cảm giác bất lực, không biết nên làm cái gì. Dương Minh gặp chuyện không may, tim nàng nhảy loạn xạ lên, chẳng lẽ … chẳng lẽ mình thích hắn ?? Không thể nào được, hắn là học sinh của mình, có lẽ cảm giác này xuất phát từ sự lo lắng giữa “ chị và em “. Triệu Oánh thầm nghĩ như thế.
“ Cô Triệu, em không sao đâu. Vị đội trưởng Trần này đối với em rất tốt” Dương Minh cảm thấy kích thích nói. Hắn không ngờ Triệu Oánh lại đến nhanh như vậy, còn mời được cả hiệu trưởng Lý vào cuộc nữa.
“ Cậu trai trẻ này, thế nào, lão Trần không dụng hình bức cung cậu chứ ?” Cục trưởng Vương cười nói.
“ Cục trưởng, ông không biết lão Trần tôi là người như thế nào sao !” Trần Phi lắc đầu cười khổ.
“ Tôi chỉ đùa một chút thôi, lão Trần, cậu ấy vì sao lại ở đây ?” Cục trưởng chỉ vào Dương Minh hỏi.
“ Giết người !” Trần Phi nghe nói đến công việc, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“ Cái gì ?? Giết người ??” Cục trưởng Vương nghe xong, có chút kinh ngạc, vừa rồi ông bạn học có tìm đến mình, nói là học sinh của ổng bị bắt, nhưng không nói rõ nguyên nhân vì sao. Vương Ái Quốc cũng tưởng là chỉ ẩu đả nhau bình thường.
“ A ?” Ngay cả hiệu trưởng Lý cũng sửng sốt, ông cũng không biết chuyện gì cả, chỉ nghe Triệu Oánh nói là học sinh bị bắt.
“ Cục trưởng, ông đừng manh động, nghe tôi nói trước. Học sinh Dương Minh quả thật là có giết người, nhưng là giết người trong tình huống phòng vệ, hơn nữa, người hắn giết, là tội phạm truy nã của tỉnh S, chuyện là thế này “ Trần Phi đem mọi chuyện kể một cách chi tiết cho cục trưởng Vương.
“ Thì ra là như thế, lúc tôi đến, thấy hắn ngay cả còng tay cũng không có, nếu quả thật giết người thì không thể thoải mái như vậy” Cục trưởng Vương bừng tỉnh nói : “ Lão lý, trường của ông cũng có một tiểu anh hùng a ! Tôi nhất định phải khen thưởng, hơn nữa còn mời đài truyền hình đến tuyên truyền !”
Hiệu trưởng Lý cũng thở dài một hơn, xem ra đây là chuyện tốt. Vì vậy cũng cười nói : “ Chỉ cần không có chuyện gì là tốt rồi, bất quá việc tuyên truyền, tôi thấy không nên “ Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Vì sao ?” Cục trưởng Vương cảm thấy khó hiểu, đây chính là cơ hội cấp cho trường một danh dự lớn, tại sao hiệ trưởng Lý lại không muốn ?
Dương Minh cũng thấy lạ, nhưng dù sao ý nghĩ của hắn và ổng cũng giống nhau, cho dù hiệu trưởng không nói, hắn cũng sẽ chủ động từ chối, bởi vì hắn sợ cha mẹ hắn lo lắng, mặc dù nói rằng là phòng vệ chính đáng, nhưng cũng là giết người, hắn sợ cha mẹ nhất thời không thể chấp nhận được.
“Dương Minh bây giờ đang là học sinh cấp ba, hai tháng sau sẽ thi tốt nghiệp, tôi không muốn việc này ảnh hưởng đến công việc học tập của nó. Nếu như để đài truyền hình và những thứ khác biết, tôi sợ nó sẽ phân tâm, cho nên, loại vinh dự này, không nhận cũng được !” Hiệu trưởng Lý nói xong, nhìn Dương Minh nói tiếp : “ Dương Minh, tôi làm như vậy, cậu không trách tôi chứ ?”
Trong một thoáng, Dương Minh đã có chút kích động, nước mắt xém tí trào ra ! Nghe hiệu trưởng nói thế, hắn cảm thấy ông quả thật là một hiệu trưởng tốt, mọi suy nghĩ đều mong muốn tốt cho học sinh ! Hắn đương nhiên là sợ ảnh hưởng đến việc học tập, nên cũng không muốn nhận cái cơ hội tuyên truyền này. Phải nói rằng, đi học bây giờ đang là mơ ước của hắn !
“ Dương Minh, hiệu trưởng Lý cũng chỉ vì muốn tốt cho em. Em sẽ không tức giận chứ ?” Triệu Oánh nhìn thấy tâm tình Dương Minh bất ổn, vội vàng khuyên bảo, sợ hắn lại nói ra những lời lẽ không thích hợp.
“ Hiệu trưởng, cảm ơn thầy !” Dương Minh cúi đầu xuống, nói : “ Đây cũng chính là lời em muốn nói. Bây giờ em còn là học sinh, việc học tập phải đặt lên hàng đầu, đậu vào đại học, cho nên xin cục trưởng chấp nhận lời thỉnh cầu của em và hiệu trưởng “
“ Ha ha ha, cậu nhóc này rất được “ Cục trưởng giơ ngón cái lên nói : “ Tuổi còn nhỏ mà không ham danh lợi. Rất tốt, lão Lý, tôi bội phục ông lắm, có một học sinh như vậy !”
“Ha ha, Dương Minh, cậu như vậy tôi rất mừng ! Cậu nói đúng, việc thi vào đại học là rất quan trọng, so với cái việc tuyên truyền này tốt hơn gấp trăm lần ! Thành tích của các cậu mới là sự báp đáp tốt nhất với thầy cô !” Hiệu trưởng vỗ vỗ vai Dương Minh nói.
“ Được rồi, chuyện này cũng đã giải quyết xong, Trần Phi, bắt tay vào việc đi, nếu có gì cần phê chuẩn cứ việc đến tìm tôi !” Cục trưởng Vương nói với Trần Phi.
12.05.2010
Quyển I: Dị Năng Sơ Hiện
Chương 32
Khai đạo
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip Văn Đàn
Nội dung thu gọn
Chuyện hôm nay, theo ý của cục trưởng Vương, chỉ có bên trong sở cảnh sát và lãnh đạo của trường học biết chuyện, bên ngoài không tuyên truyền ra. Cho nên trên các thông tin của Tùng Giang, cũng không có chút tin tức.
Nhưng trong tâm Dương Minh quả thật bị đả kích trầm trọng, cái này là giết người ! Rất khác so với những lần ẩu đả. Mặc dù theo lý mà nói, kẻ mà Dương Minh giết là không tên giết người không gớm tay, nếu không giết hắn, thì hắn lại gây ra biết bao vụ thảm sát, làm ra những việc thương thiên hại lý. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thay trời hành đạo, đây là một câu nói rất buồn cười ! Dương Minh tự nhận rằng mình không phải là kẻ máu lạnh, nhưng cũng không phải là đại hiệp gì ! Bất bình dẫn đến đánh nhau thì có thể, nhưng trừ gian diệt ác thì nên để cảnh sát làm.
Mặc dù ở trong sở cảnh sát, hắn đã vì sự trong sạch của bản thân mà biện hộ, nói rằng bản thân phòng vệ chính đáng, nhưng lúc này, trong lòng Dương Minh đã xuất hiện một cảm giác khủng hoảng, nhanh chóng chiếm lĩnh thân thể hắn !
Dương Minh cảm thấy hai đùi mình nặng lên, bước đi cũng khó khăn.
” Dương Minh, em thế nào rồi ?” Triệu Oánh cùng đi ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Dương Minh, lo lắng hỏi.
“ Hả ? Em … không sao !” Dương Minh nhìn Triệu Oánh, cười khổ nói. Nếu chưa từng trải qua, vĩnh viễn không thể hiểu được cảm giác đó. Triệu Oánh và hiệu trưởng Lý cứ nghĩ Dương Minh làm một việc tốt, mặc dù là giết người, nhưng mà là giết một tên đại ác nhân. Cũng giống như trong phim, khi cảnh sát bắn gục một tên tội phạm, không mắt người xem đó là một việc đương nhiên, không ai đồng tình cho cái tên tội phạm đó, ngược lại còn mong hắn chết lẹ lẹ đi !
Dương Minh không phải cảnh sát, cũng không phải là kẻ giết người không gớm tay, hắn chỉ là một học sinh, không có khả năng tốt như vậy. Hắn bây giờ nhắm mắt lại, cơ hồ như thấy hình ảnh của Cơ Thủy Sanh hiện ra, máu từ hai mắt và mũi chảy ra, miệng sùi bọt mép, trông thật dữ tợn.
“ Dương Minh, chờ một chút !” Một giọng nói từ phía sau vang lên, là của Trần Phi : “ Dương Minh, cậu chờ tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói. Hiệu trưởng Lý, cô giáo Triệu, hai người cứ về trước đi, lát nữa tôi sẽ chở Dương Minh về !”
“ Cũng được, Trần đội trưởng, anh cứ việc thông thả. Tôi và cô Triệu sẽ quay về trường học trước. tôi biết anh có rất nhiều việc phải lo, bất quá, anh phải đem học sinh của tôi ‘ hoàn bích quy triệu’ a“ Hiệu trưởng Lý cười nói.
Hoàn Bích Quy Triệu ??? Triệu Oánh giật mình, nàng cũng họ Triệu. Chẳng lẽ hiệu trưởng nhìn ra cái gì sao ? Mấy ngày nay ở chung, nàng và Dương Minh đã sớm nảy sinh ra một mối quan hệ siêu việt, là chị em ? Mặc dù bản thân chỉ lớn hơn Dương Minh vài tuổi, nhưng lần nào cũng là do Dương Minh hắn bảo vệ, làm nàng có cảm giác giống như là một cô em gái nhỏ. Nếu nói là bạn bè, thì có vẻ thân thiết hơn một chút, giữa hai người chỉ là quan hệ bạn bè thôi sao ?? Triệu Oánh cũng không rõ ràng, nhưng nàng nghe hiệu trưởng Lý nói vậy, trong lòng xuất hiện một cảm giác không thể nói bằng lời.
Triệu oánh nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hiệu trưởng Lý, biết bản thân mình đã nghĩ quá nhiều.
“ Hiệu trưởng Lý, yên tâm, ông là bạn học của cục trưởng mà. Nếu học sinh của ông mà có bị gì, chắc cục trưởng sẽ bẻ gãy xương tôi mất” Trần Phi cười nói.
Hiệu trưởng Lý và Triệu Oánh lên xe chạy về hướng trường học rồi, Trần Phi mới vỗ vai Dương Minh nói : “ Cậu nhóc, trong lòng không thoải mái phải không ? Nào, lại đây, chúng ta tán gẫu một chút !”
“ Tôi … “Dương Minh không biết tại sao Trần Phi lại nhìn ra được tâm lý của hắn, vì vừa rồi trong phòng thẩm vấn, biểu hiện của hắn vẫn còn rất bình tĩnh!
“ Ha ha, không cần phải sợ. Lại đây, ngồi xuống nói chuyện chút !” Trần Phi chỉ vào mấy cái ghế trong sảnh nói.
Dương Minh nhìn Trần Phi một cái, rồi gật đầu, yên lặng đi sau lưng. Không sai, quả thật bây giờ Dương Minh muốn tìm một người để nói chuyện. Vừa rồi, hắn cũng tính đem mọi chuyện ra nói với Triệu Oánh, nhưng cuối cùng cũng không nói được, vì sợ Triệu Oánh lại lo lắng.
“ Cậu trai trẻ, quả thật rất sợ, đúng không ?” Trần Phi dựa vào ghế, đốt một điếu thuốc, rồi đưa cho Dương Minh một điếu.
Dương Minh cũng không biết tại sao Trần Phi lại cho rằng hắn biết hút thuốc, bất quá cũng không khách khí, nhận lại, châm lửa, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói : “ Lúc bắt đầu thì rất sợ, nhưng bây giờ đỡ hơn nhiều rồi “Dương Minh cũng không muốn nói dối.
“ Oh ? Ha ha, xem ra cậu cũng rất có tiền độ, nói ra không sợ người khác chê cười. Còn nhớ lúc tôi vừa tốt nghiệp trường cảnh sát xong, tham gia công việc, chấp hành nhiệm vụ, lần đầu tiên nổ súng vào một kẻ bắt cóc, tôi đã nôn ra rất nhiều. Hơn nữa cả tuần sau, tối nào cũng gặp ác mộng !” Trần Phi vỗ vỗ vai Dương Minh nói.
“ Đội trưởng Trần, tôi … “Dương Minh nghe Trần Phi nói, thân là cảnh sát, mà cũng gặp phải tình huống như vậy. Rốt cục đã không còn áp lực trong lòng : “ Tôi rất sợ ! Hình ảnh tối hôm đó, không ngừng hiện lên trong đầu, mặc dù tôi đã cố gắng khống chế, không thèm nghĩ đến nó, nhưng những hình ảnh lại không tự chủ mà xuất hiện, giống như đã khắc sâu vào trong đầu vậy !”
Trần Phi nghe xong, cười ha ha, nói : “ Cậu trai trẻ, quả thật không tồi, có thể chịu đựng trong thời gian dài như vậy. Ít nhất trong khoảng thời gian ở trong phòng thẩm vấn, cậu cũng không lộ vẻ khiếp sợ, bằng không hình tưởng người anh hùng của cậu sẽ bị người khác chê cười ! Cậu cũng không cần phải sợ, bất kể là ai, thì lần đầu tiên giết người đều xuất hiện cảm giác này. Nhưng nhớ kỹ, người cậu giết là kẻ xấu, nên căn bản là cậu sẽ không có gánh nặng tâm lý gì. Và cũng không sẽ có cảm giác có lỗi. Cậu nghĩ lại xem, Cơ Thủy Sanh là loại người như thế nào, nếu không nhanh chóng diệt trừ, thì xã hội này còn bao nhiêu người sẽ bị hại ?” Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Nhưng mà … đội trưởng Trần … Mặc dù nói là như vậy, nhưng để cảnh sát làm việc này không phải là tốt hơn sao. Nếu có thể lựa chọn, tôi tình nguyện bỏ qua cho Cơ Thủy Sanh !” Dương Minh lắc đầu nói.
“ Cậu trai trẻ, nghĩ như vậy là không đúng ! Nam tử hán đại trượng phu, hối hận là sao ?! Từ góc độ của một người cảnh sát, quả thật là đây chuyện chúng tôi nên làm, nhưng nếu đổi lại là cậu, nếu ngày đó cậu lựa chọn lùi bước, như vậy Cơ Thủy Sanh sẽ tiếp tục làm việc ác, hơn nữa có thể đối tượng gây án của hắn là bạn học của cậu, thầy cô của cậu, thậm chí là người nhà của cậu ! Một khi những người thân của cậu bị thương tổn, cậu có cảm thấy hối hận không ?” Trần Phi tiếp tục nói.
Đúng thế ! Dương Minh gật đầu, nếu như mình lùi bước, Cơ Thủy Sanh sẽ càng thêm kiêu ngạo, một khi cứ để hắn tiếp tục sống mà gây án, hậu quả thật không thể tưởng nổi ! Nếu quả thật để người thân, hay Triệu Oánh, Trần Mộng Nghiên gặp hắn, cho dù Dương Minh có chết trăm lần cũng không đủ đền tội !
Nghĩ như vậy, sắc mặt Dương Minh trở nên sáng sủa hơn, khóe miệng cũng tươi cười hơn : “ Cảm ơn ngài, đội trưởng Trần, tôi đã thông !”
“ Uh, nghĩ thông suốt là tốt. Tôi cũng không cổ vũ cậu đi giết người. Nhưng mà hy vọng rằng, lúc cần người trợ giúp, cậu có thể dũng cảm đứng ra !” Trần Phi chụp lấy điếu thuốc trong tay Dương Minh nói : “ Này cậu, cậu còn lại học sinh đấy, nhưng thứ khói bụi như vậy sẽ ảnh hưởng đến thân thể cậu đấy !”
“ Dạ biết, đội trưởng Trần ! Cảm ơn ngài !” Dương Minh chân thành gật đầu.
“ Về thôi, tôi chở cậu về. Tối nay về nhà ngủ ngon nhé, sáng mai đi học bình thường lại !” Trần Phi đứng dậy, đi đến một chiếc xe cảnh sát.
12.05.2010
Quyển I: Dị Năng Sơ Hiện
Chương 33
Phó ước
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip Văn Đàn
Nội dung thu gọn
Sau đó, cục trưởng Vương nói rằng, thấy Dương Minh có hành động trượng nghĩa, nên đã thưởng cho hai vạn đồng. Vốn dĩ Dương Minh còn muốn từ chối, nhưng cục trưởng bảo đây không phải là tiền của cục cảnh sát, mà lại tiền thưởng phí truy nã tội phạm của tỉnh S, nên mới cấp cho Dương Minh.
Dương Minh ra mở một tài khoảng ngân hàng, đem tất cả tiền thưởng gửi vào, dù sao bây giờ hắn cũng không cần dùng. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chỉ có việc Dương Minh thấy kì quái là, tối hôm qua hắn vừa giết người xong, sáng sớm đã bị cảnh sát tìm đến ! Tốc độ phá án không phải quá nhanh sao ? Cho nên không khỏi thắc mắc mà đi hỏi Triệu Oánh, thì ra là, tối hôm qua sợ Dương Minh gặp chuyện không may, nên lúc Dương Minh và kẻ bắt cóc đấu với nhau, nàng đã gọi điện báo cảnh sát, đám cảnh sát mới lần theo đầu mối này tìm được nàng!
Về phần hôm qua tại sao cảnh sát đến nhanh cũng bởi vì nguyên nhân này, không phải Dương Minh báo họ mới chạy đến, mà do Triệu Oánh đã báo trước rồi.
“Dương Minh, sao hôm qua lại cúp học ?” Trần Mộng Nghiên hai tay chống eo, vẻ mặt mất hứng nhìn Dương Minh.
“ Ngày hôm qua … “ Hôm qua Dương Minh bị bắt đến sở cảnh sát, loại chuyện này sao có thể tự tiện nói ra. Nên tìm đại một lý do nào đó : “ Hôm qua cảm thấy sốt một chút, nên nằm ở nhà nghỉ ngơi !” Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Oh, ra thế !” Trần Mộng Nghiên cũng không quả Dương Minh nói xạo hay nói thiệt, mà tin tưởng hắn. Hôm qua nàng thấy Dương Minh không đi học, đã hết sức tức giận, tưởng rằng Dương Minh đã cúp học đi chơi. Vì vậy hôm nay muốn chất vấn hắn một chút, nhưng nghe Dương Minh giải thích, Trần Mộng Nghiên cũng không muốn tiếp tục tra hỏi nữa. Bởi vì, bất luận Dương Minh giải thích thế nào, trong tiềm thức của Trần Mộng Nghiên đều chấp nhận đó là sự thật, vì nàng không muốn nghĩ Dương Minh là một học sinh hư hỏng.
“ Vậy bài vở hôm qua của cậu, phải làm thế nào bây giờ ?” Trần Mộng Nghiên hỏi. Trước kia Dương Minh cũng thường xuyên cúp học, nhưng nàng không bao giờ quan tâm đến, bây giờ Trần Mộng Nghiên cũng không biết tại sao, trong lòng luôn nghĩ đến hắn. Ngày hôm qua hắn nghỉ học, cứ vài phút là nàng lại quay đầu lại chổ ngồi của Dương Minh, cho đến tận giờ tan học, mang theo nỗi thất vọng về nhà.
Chẳng lẽ mình thật sự thích Dương Minh ? Không thể nào, Trần Mộng Nghiên an ủi bản thân, nàng cho rằng Dương Minh có thể học tốt lên, hoàn toàn là nhờ công lao của nàng, giống như là cô giáo đang dạy dỗ cho học sinh, cô nhớ trò, là một chuyện rất bình thường.
“ Câu đâu phải là không biết, tiến độ học của trường tôi đâu có theo kịp, toàn là tự học không ah, cho nên ở nhà cũng giống như đi học vậy “Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên quan tâm đến hắn như vậy, trong lòng vui sướng nói không nên lời.
Một nữ sinh quan tâm đến một nam sinh khác, cái này nên nói thế nào nhĩ ? Đừng nói là ban cán bộ quan tâm đến thành viên lớp nhé, cái này thuần túy là vô nghĩa, vài đứa trong lớp lâu lâu cũng không được khỏe, mà có thấy nàng quan tâm đến đâu ? Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi dương dương tự đắc.
“ Vậy hôm qua cậu ở nhà là tự học phải không ? Thế thì tôi muốn kiểm tra một chút !” Trần Mộng Nghiên nghiêm trang nói.
Mà bản thân nàng cũng có chút ngạc nhiên vì hành động của mình, nếu đổi lại là Trần Mộng Nghiên trước kia, chắc chắn là không nói nhiều như vậy, đừng nói là kiểm tra bài người khác. Phải biết rằng, đối với học sinh cấp ba thì một phút cũng là vàng.
“ Hôm qua tôi tự học môn tiếng Anh, tất cả tài liệu năm nhất đều lôi ra coi lại” Mặc dù lúc đi thi Dương Minh đã lợi dụng năng lực đặc thù của mình để gian lận, nhưng hắn cũng cảm giác được trình độ tiếng Anh cũng mình cũng không đến nỗi tệ, so với các môn khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên thì đỡ hơn rất nhiều. Mặc khác, tiếng Anh lúc ban đầu có thể là vô dụng, như về sau lại vô cùng thực dụng, bất kể là vào đại học hay tìm việc làm, đều có thể dùng được.
“ Hi, Dương Minh, ngày mai là thứ bảy đấy, cậu đừng có quên nhé !” Vương Chí Đào đột nhiên tươi cười đi đến, nói với Dương Minh. Hắn nhìn thấy Trần Mộng Nghiên và Dương Minh thân mật với nhau, trong lòng khó chịu, nhưng cũng không có biện pháp, vì kế hoạch vĩ đại của mình, nên phải nhẫn nhịn một chút.
“ Quên cái gì cuối tuần ??” Dương Minh sửng sốt. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Không phải chúng ta đã thảo luận rồi sao, tôi mời cậu đi ăn cơm “ Vương Chí Đào vừa nói vừa quan sát ánh mắt của Dương Minh.
“ Oh, thì ra là thế … “Dương Minh rốt cục cũng đã nhớ lại, hai ngày trước Vương Chí Đào đã hẹn với hắn, nhưng lúc đó hắn cứ tưởng Vương Chí Đào thuận miệng nói giỡn, nên cũng không để ý.
“ Đừng có quên đó nha, tối mai sáu giờ, Thiên Thượng Nhân Gian, không gặp không về !” Vương Chí Đào vỗ vai Dương Minh nói, rồi quay lại chổ ngồi của mình. Về đến rồi thì tự lẩm bẩm một mình : Cho mày sảng khoái thêm một ngày nữa, cuối tuần này tao sẽ làm cho mày thân bại danh liệt, không còn mặt mũi nhìn người !
Vương Chí Đào đi rồi, Trần Mộng Nghiên mới hỏi : “ Vương Chí Đào nói cái gì mà sáu giờ tối mai vậy ?”
“ Mời tôi đi ăn cơm, hôm bữa đã nói với cậu rồi, mà cậu đâu có tin “Dương Minh giải thích.
“ Thật sao ?” Trần Mộng Nghiên cảm thấy khó tin “ Đi đến … Thiên Thượng Nhân Gian sao ?”
“ Đúng vậy, cậu đã đến đó chưa ?” Dương Minh hỏi.
“ Chưa, chỉ nghe người khác nói, đồ ăn ở đó rất là mắc, Vương Chí Đào sao lại mời cậu đi ăn cơm ?” Trần Mộng Nghiên cảm giác Vương Chỉ Đào đang đối lập với Dương Minh, từ cái thái độ trước giờ của hắn đối với Dương Minh cũng có thể nhìn ra, hắn rất căm ghét Dương Minh. Sao lần này lại chủ động mời Dương Minh dùng cơm ??
“ Tôi cũng không biết !” Dương Minh ngẫm lại, cũng không đem chuyện Vương Chí Đào tìm người đánh mình nói ra, vì loại chuyện này không có chứng cớ, vạn nhất lỡ Trần Mộng Nghiên đi chất vấn Vương Chi Đào, tên đó cắn lại một câu là do Dương Minh muốn hãm hại vu cáo cho hắn, như thế thì không được ổn cho lắm.
Trần Mộng Nghiên không nói gì nữa, vì nàng cũng không biết nên nói thế nào. Nếu như nói Vương Chí Đào không có hảo tâm, thì cái này không phải là chia rẽ quan hệ bạn bè sao ? Hơn nữa, nếu quả thật Vương Chí Đào muốn cùng Dương Minh hòa hảo, vậy lời của nàng chẳng phải là làm cho mối quan hệ này căng thẳng lên hay sao ?
Thứ bảy, Dương Minh vẫn suy nghĩ mãi, không biết có nên đi hay không. Vì hắn không tìm ra lý do nào cả. Vả lại, không có cái gì là ăn chùa cả.
Năm giờ ba mươi, Dương Minh nói với gia đình là đi ra ngoài một chút. Sở dĩ hắn đi sớm nửa giờ, vì đường phố Tùng Giang lúc này hay kẹt xe, mặc dù là khách mời, nhưng đến muộn cũng không tốt lắm.
Thiên Thượng Nhân Giang, là cái nhà hàng xa hoa nhất Tùng Giang, buổi tối rất đông khách, tập trung một lượng lớn xe, Mercedes – Benz, BMWs, ngay cả mấy chiếc xe thể thao bình thường ít thấy cũng đậu một đống.
Dương Minh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi lắc đầu, có lẽ mình là người đầu tiên đi xe bus đến đây dùng cơm. Hơn nữa xe bus cũng không đậu ở cửa nhà hàng Thiên Thượng Nhân Gian, Dương Minh phải xuống xe đi bộ gần cả cây số mới đến nơi. Dương Minh âm thầm chửi cha mắng mẹ mấy cái xe chết tiệt này, chẳng lẽ đậu chổ khác sẽ chết sao ?
Thật ra thì … không phải là không có bãi đậu xe, mà những người đến dùng bữa tại Thiên Thượng Nhân Gian, hầu hết đều có xe riêng, cho dù không có xe, thì cũng đi taxi đến, sao có thể đi xe bus mà đến được ?
12.05.2010
Quyển I: Dị Năng Sơ Hiện
Chương 34
Vương Chí Đào ân cần
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip Văn Đàn
Nội dung thu gọn
Dương Minh nhìn đồng hồ, còn đúng năm phút nữa là sáu giờ. Vì vậy nghênh ngang đi đến Thiên Thượng Nhân Gian. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Xin hỏi tiên sinh, ngài đến dùng cơm sao ?” Người lễ tân đứng trước cửa nhìn Dương Minh một cách kì quái. Lúc này Dương Minh mặc một bộ đồng phục học sinh, nhưng lại đi một mình, khó trách tên lễ tân này có nghi vấn.
“ Nói nhãm, không đến ăn cơm thì tôi đến đây làm gì ?” Dương Minh bị hỏi nên rất khó chịu, dường như là hắn đang van cầu để được ăn cơm.
“ Oh, ra thế. Xin mời ngài theo tôi” Tên lễ tân nhìn thấy Dương Minh ăn mặc bình thường, bình thường đến nỗi nhìn thảm thương, dáng vẻ không giống như đến nơi này để tiêu phí. Một bữa cơm ở Thiên Thượng Nhân Gian, cho dù không phải là món đắt tiền, thì cũng phải hơn vài trăm ngàn.
Đi đến bàn phục vụ, Dương Minh đột nhiên nghĩ đến chuyện của mình. Đầu tiên là không thấy Vương Chí Đào đâu cả, thứ hai là bản thân lại không đem điện thoại theo, cái này chẳng phải là rất tệ sao ! Tên tiểu tử này chẳng lẽ cố ý nói dối mình ?
Lễ tân nhìn thấy sắc mặt Dương Minh âm tình bất định, còn tưởng rắng thằng nhóc này đến nơi xa hoa, không đủ tiền tiêu, nên không khỏi có chút cười trộm.
“ Tiên sinh, ngài rốt cuộc có dùng cơm hay không ? Nếu dùng cơm thì tôi sẽ báo quản lý sắp xếp cho ngài một bài. Còn nếu không dùng cơm, mời ngài ra ngoài. Tôi còn phải làm việc !” Một nữ phục vụ khác nhìn thấy Dương Minh ăn mặc như quỷ nghèo, cho nên nói chuyện cũng không khách khí.
Dương Minh nghe được lễ tân đâm chọt như thế, trong lòng phẫn nộ, đối đãi với khách hàng như vậy sao ?? Hắn muốn phát tác, nhưng lại sợ Vương Chí Đào quả thật muốn chơi xỏ hắn, đến lúc phát hỏa thật sự, sẽ bị người khác chê cười.
Dương Minh bất đắc dĩ phải dùng thái độ ôn hòa nói với cô phục vụ : “ Xin hỏi có người nào Vương Chí Đào đã đặt phòng trước ở đây không ?”
“ A ? Ngài là khách của Vương thiếu gia ?” Nữ phục vụ này lập tức sửng sốt, vẻ mặt khinh thường khi nãy lập tức biến thành nịnh nọt : “ Ay da, là Dương tiên sinh sao, sao ngài không chịu nói sớm, xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi phục vụ không được chu toàn, xin ngài tha thứ”
Dương Minh mặc dù không biết tại sao nhắc đến Vương Chí Đào trước mặt cô phục vụ thì thái độ của ả lập tức thay đổi, trở nên tốt lành đến như vậy, còn gọi hắn là Dương tiên sinh nữa chứ. Khẳng đỉnh là do Vương Chí Đào trước đó đã căn dặn, vì vậy hừ lạnh một tiếng nói : “ Biết vậy còn không mau dẫn tôi đi ?”
“ Vâng vâng, Dương tiên sinh, xin mời theo tôi !” Nữ phục vụ khom người xuống, nghiêng thân, vươn cánh tay để Dương Minh đi trước, giống như là đang nghênh đón một đại nhân vật vậy.
Xem ra, tên Vương Chí Đào này cũng không nói dối hắn, chẳng lẽ đã hồi tâm chuyển ý ?? Dương Minh cũng không hiểu nữa.
“ Dương tiên sinh, Vương thiếu gia đang ở trong Tử Kim các chờ ngài “ Khi thang máy lên đến lầu ba, cô phục vụ chỉ vào trong một cái phòng nói.
“ Uh, tôi biết rồi, không còn chuyện của cô nữa, cô đi xuống đi !” Dương Minh phất tay, làm ra dáng của một đại gia.
“ Vâng vâng, vừa rồi phục vụ không được tốt, xin Dương tiên sinh đừng nói cho Vương thiếu gia biết” Nữ phục vụ này cúi đầu nói.
“ Rồi rồi, lần này cho qua !” Dương Minh thầm nghĩ, sao người của nơi này lại sợ Vương Chí Đào đến thế ? Tên tiểu tử này rốt cuộc đang làm gì ? Xem ra hắn cũng có chút thực lực.
Dương Minh đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Vương Chí Đào đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha.
Mẹ nó, còn tưởng có gì tốt lành lắm, nguyên lai cũng chỉ là một cái ống khói giống lão tử. Dương Minh tiêu sái đi vào : “ Ay da, lớp trưởng đại nhân, để cho người đợi lâu !”
Vương Chí Đào nhìn thấy Dương Minh, lập tức hớn hở đứng dậy, cầm lấy gói thuốc trên bàn trà đưa cho Dương Minh nói : “ Dương Minh, cậu đã đến rồi ! Tôi cũng vừa mới đến thôi. Nè, ngồi đi, hút thử đi, tôi đi kêu đồ ăn “ Sau đó cầm trong tay điếu thuốc rít vào một hơi, rồi xoay người thả là một làn khói.
Dương Minh liếc mắt nhìn điếu thuốc trong tay, quả nhiên là Trung hoa ! Rất là đắc tiền a. Dương Minh bình thường cũng chỉ mua loại hai đồng một gói mà thôi.
Dương Minh lấy một điếu rút một điếu để trên miệng, rồi lấy cái bật lửa ra mồi. Sau đó thừa dịp Vương Chí Đào đi ra ngoài, đem phân nửa gói Trung Hoa nhét vào trong túi. Có tiện nghi mà không chiếm là ngu nhu bò, nhất là tiện nghi của tên Vương Chí Đào này. Dương Minh nhìn cái Zippo trong tay, đang ngẫm xem nên cất vào đâu, dù sao lấy một cũng là lấy, mà lấy hai cũng là lấy.
Một lát sau, Vương Chí Đào trở về, nói : “ Thức ăn đã chuẩn bị xong, có lên mang lên rồi, chờ một chút nhé !” Nói xong nhìn chung quanh như muốn tìm gói thuốc.
“ Ách … cậu muốn tìm thuốc ah ?” Trong lòng Dương Minh thầm mắng, cái thằng ngu kia, không biết hút thuốc có hại hay sao ! Bất quá cũng mò tay vào trong túi kiếm kiếm, nhưng móc một hồi vẫn chẳng thấy móc ra cái gì.
“ Không cần, không cần. Cậu ngồi đó đi, để tôi kêu gói khác !” Vương Chí Đào nói xong liền xoay người gọi phục vụ.
“ Đi lấy cho tôi hai gói Trung Hoa khác” Vương Chí Đào liếc mắt nhìn thấy cái bật lửa bên cạnh không cánh mà bay, nên nói tiếp : “ Lấy thêm một cái bật lửa khác luôn !”
Vương Chí Đào nhìn Dương Minh một cách khinh bỉ, nghĩ thầm, kẻ nghèo thì vẫn là kẻ nghèo, người như vậy muốn theo đuổi Trần Mộng Nghiên sao ? Thật sự là con cóc muốn ăn thịt thiên nga.
Đồ ăn được mang lên nhanh chóng, làm Dương Minh hoa cả mắt, tiểu tử Vương Chí Đào này quả thật lắm tiền, bào ngư vi cá tôm hùm có đủ cả.
“Dương Minh, ngồi đi, nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần phải khách sáo. Vừa đúng lúc tôi cũng đói !” Vương Chí Đào tiếp đón Dương Minh ngồi vào vị trí.
Dương Minh nhìn thấy là đã them, nhưng Vương Chí Đào còn chưa lên tiếng, hắn thân làm khách sao có thể trực tiếp nói ra.
“ ha ha, tôi cũng đang đói, vậy không khách khí nữa !” Dương Minh gấp một cái càng cua lại chén.
Vương Chí Đào tuy nói là đói, nhưng cơ bản vẫn chưa đụng đũa, chỉ có một mình Dương Minh ăn.
“ Có rượu hay không ?” Dương Minh ăn một hồi, thì cảm thấy khát nước.
“ Ay da !” Vương Chí Đào vỗ đầu : “ Cậu không nói, tôi cũng quên mất, vậy cậu muốn uống gì ? Bia hay rượu ? “ Tuy miệng nói là vậy, nhưng trong lòng đã rất muốn, tao chờ những lời này của mày nãy giờ.
“ Bia đi !” Dương Minh cảm thấy đồ ăn này không thích hợp để uống rượu.
“ Được, cậu cứ từ từ, tôi đi kêu “ Vương Chí Đào xoay người bước đi.
Sao tên này lại trở nên ân cần thế này ? Còn tự mình đi kêu bia nữa ? Hắn rốt cuộc là muốn làm gì ? Chẳng lẽ … bất hảo, chẳng lẽ tên tiểu tử này muốn chuồn, sau đó bắt mình trả tiền cái đống này. Dương Minh vỗ đùi thầm nghĩ, đừng để cho nó thoát !
12.05.2010
Quyển I: Dị Năng Sơ Hiện
Chương 35
Dương Minh say
Người dịch: Ngạo Thiên Môn Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nguồn: Vip Văn Đàn
Nội dung thu gọn
“ Nó muốn uống bia, các người chuẩn bị chưa ?” Vương Chí Đào nhỏ giọng nói với một người đàn ông đứng gần đó.
“ Yên tâm đi thiếu gia, cam đoan nhìn giống như Nguyên Hán thành phẩm !” Người đàn ông nói.
“ Tốt rồi, A Bưu, lát nữa ông an bài cho phục vụ đem bill tính tiền đến, đừng làm cho hắn tính sai “ Vương Chí Đào gật đầu nói : “ Đúng rồi, chuyện kế tiếp sao rồi ?”
“ Đã để cho các anh em ra ngoài xem xét !” Trương Bưu nói.
“ Kha kha, Dương Minh, lần này tao thấy mày chết chắc !” Vương Chí Đào cười nham hiểm, nói : “ Tốt, ông xuống trước đi, tôi quay về đã, đi lâu nó sẽ nghi ngờ !” Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
………………
Dương Minh nghĩ đến đây, vôi vàng nhìn qua khe cửa, kết quả phát hiện ra Vương Chí Đào đang nói chuyện với cái người hôm đó được gọi là “ Bưu ca”. Dương Minh chỉ có thể nhìn, chứ không nghe thấy bọn họ đang nói gì ! Dương Minh thầm tiếc rẻ, bản thân đã có năng lực trong truyền thuyết là Thiên Lý Nhãn, nếu có thêm Thuận Phong Nhĩ nữa thì quá tốt rồi ! Bất quá cái này cũng chỉ là tưởng tượng của hắn, bởi vì hắn biết cái này là không thể, một người có được một năng lực đặc biệt là đã rất hiếm rồi, do ông trời chiếu cố rất nhiều rồi. Sao lại có thể đòi hỏi thêm nữa, bản thân đâu phải là thần tiên đâu ? Cho nên Dương Minh đã quyết tâm, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, nhất định phải đi học môi ngữ, nhưng vậy có thể gián tiếp đạt được mục đích có được Thuận Phong Nhĩ.
Chẳng lẽ mấy tên này còn muốn kiếm người đến đánh mình một trận ? Vậy chẳng phải muốn kinh động dân chúng sao ? Vậy sao còn mời mình đi ăn một bữa tại cái nhà hàng đắt tiền này ? Dương Minh mặc dù biết Vương Chí Đào là một tiểu nhân, nhưng chắc chắn không phải là thằng ngu. Nếu Vương Chí Đào không lén đi, thì hắn cũng đã không quan tâm rồi. Thôi kệ, binh đến thì tướng đỡ, nước dâng thì đất cản … ăn trước tính sau.
“ A, đợi lâu chưa ?” Vương Chí Đào đẩy cửa bước vào, nói : “ Mới vừa rồi gặp một người bạn, trò chuyện hai câu. Đúng rồi, cái tên dẫn người đến đánh cậu lần trước, tôi đã nói với hắn, cậu là bạn của tôi, sau này phải tôn kính với cậu !”
Vương Chí Đào quả thật không phải thằng ngu, vừa rồi hắn ra ngoài gần nửa ngày, cũng sợ Dương Minh sẽ nhìn lén qua cửa, cho nên hắn cũng không gạt Dương Minh, chủ động đem sự tình gặp Trương Bưu nói ra, còn nội dung bên trong thì sửa lại một chút. Hắn nhận thấy Dương Minh tuyệt đối không thể nghe được hắn nói cái gì, mà thật ra thì … Dương Minh quả thật cũng nghe được gì.
Nghe Vương Chí Đào giải thích, sự nghi ngờ trong lòng Dương Minh không những không biến mất, còn tăng lên rất nhiều. Hắn nghĩ không ra Vương Chí Đào cuối cùng muốn gì, chỉ là Vương Chí Đào càng làm như vậy, Dương Minh càng cảm thấy kỳ quái.
Rất nhanh, người phục vụ đã đem bia đến, cả một kết đầy ! Bia được để trong một chai thủy tinh, cái này phải nói thêm một chút, người phương Bắc uống bia dường như rất hào sảng, rất ít khi đi uống cái loại này. Chỉ có những nhà hàng đắt tiền hay những người có tiền dùng cơm, mới hoan nghênh cái loại Đại Pha Ly Bổng Tử này.
“ Tiên sinh, có khui bia không ?” Phục vụ hỏi.
“ Khui mười chai trước đi, tôi và vị tiên sinh kia mỗi người năm chai !” Vương Chí Đào phân phó xong, quay lại nói với Dương Minh : “ Hai ta chỉ uống một chút thôi, đừng quá chén, mất công gặp phiền toái !”
Đề nghị của Vương Chí Đào rất hợp với tâm ý của Dương Minh, trước kia cùng với đám Từ Bằng uống rượu đều là mỗi người một bình.
Hiển nhiên người phục vụ này cũng là do Trương Bưu thu xếp, đưa cho Dương Minh và Vương Chí Đào hai loại bia khác nhau. Dương Minh lại không có chút kinh nghiệm trong chuyện này, nên tự nhiên cũng không chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt đó, cầm ly lên nói : “ Lớp trưởng, tôi kính cậu một ly !”
“ Là tôi kính cậu mới phải ! Nào, bạn bè tình thâm, mấy cái buồn bực trước kia quên đi !” Vương Chí Đào cũng giơ bình lên nói. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khá vậy, tửu lượng cũng không nhỏ, có thể uống 100% ! Dương Minh nghĩ thầm, bất quá hắn cũng không sợ, năm đó nhậu chung với đám anh em, Dương Minh uống lần đó được hai kết, sau đó xỉn một ngày một đêm luôn.
Dương Minh thấy Vương Chí Đầu đã hướng đầu xuống dưới, sao có thể để hắn đi xuống, vội cầm bình bia trong miệng hướng đến.
Nhưng vừa buông bình bia ra, Dương Minh đột nhiên thấy chóng mặt, tựa hồ có chút say say, bia này mạnh dữ vậy sao ? Cái này trước kia cũng có uống, cứ giống như nước lã vậy ? Chẳng lẽ mới mấy tháng không uống, tửu lượng đã giảm ? Dương Minh lắc lắc đầu.
Cái Vương Chí Đào quả thật là nước, nói chính xác hơn là nước trà, là do Trương Bưu thu xếp, còn cái Dương Minh uống, chính là bia đặc chế.
Đã sớm nghe tửu lượng của mày mạnh, xem ra tao đã chuẩn bị rất chu đáo, lần này mày khó tránh khỏi cái chết ! Vương Chí Đào cầm một chai khác lên nói : “ Bạn thân, lần trước là tôi không đúng, nên chai này, tôi xin bồi tội, kính !” Nói xong đem “ bia” đổ vào họng.
Lúc này tửu ý của Dương Minh đã thịnh, cũng sảng khoái mà cụng liên tục : “ Được, tôi đến với cậu !”
“ Bạn thân, cậu sảng khoái lắm ! Đến, chúng ta vừa ăn vừa uống !” Vương Chí Đào ý bảo thằng phục vụ khui thêm mấy chai nữa, xem ra muốn lấy mạng của Dương Minh rồi. Vì nếu đổi lại người bình thường, uống nửa chai là muốn xỉn rồi.
Hai người, kẻ cụng người cụng, thế rồi cũng hết bốn năm chai, lúc này Dương Minh đã quên mất cái lời khuyên ban đầu của Vương Chí Đào, cầm chai vào liên miên.
Vương Chí Đào nhìn thấy tình hình trước mắt dần dần theo kế hoạch, mà cái bụng đầy nước trà cũng đã rất khó chịu rồi, rất muốn ói ra ngay tại chổ ! Hắn không rõ Dương Minh còn muốn uống đến chừng nào.
Rốt cục, Dương Minh đã không thể chịu được ! Hắn cảm thấy mơ hồ, sau đó cái g2i cũng không biết.
Vương Chí Đào lúc bấy mới lắc đầu đứng dậy, hắn cảm thấy thân thể bây giờ toàn là nước trà, nhúc nhích một chút là nghe được âm hưởng của nó.
“ Thiếu gia, người thế nào ? Sao sắc mặt khó coi vậy ?” Trương Bưu hỏi.
“ Không có việc gì, chỉ là uống trà hơi nhiều, đở tôi đi toilet đi, phải đi giải quyết một chút. Mẹ kiếp, no chết mất !” Vương Chí Đào oán giận nói.
12.05.2010
Quyển I: Dị Năng Sơ Hiện
Chương 36
Xuân mộng
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip Văn Đàn
Nội dung thu gọn
“ Việc kia sao rồi ?” Vương Chí Đào sau khi đi ấy ấy xong, vô cùng thoải mái, cả người run lên, sướng không thể tả được, cuối cùng cũng đã được giải thoát.
“ Đã xong rồi, người đã đưa đến, dùng thuốc mê, đang để trên phòng “ Trương Bưu nói.
“ Có biết thân phận của nhỏ là gì không ? Mặc dù cha tôi tại Tùng Giang này cũng có chút danh tiếng, nhưng cũng đừng vì chuyện này mà bị bỏ tù “ Vương Chí Đào ngẫm lại, lo lắng nói.
“ Yên tâm đi thiếu gia, đám Hầu Tử nói rằng, thấy nàng đi vào bệnh viện thăm nuôi, đưa cơm cho người ta” Trương Bưu nói : “ Người nghĩ đi, nếu có tiền có thế, thì cũng ở phòng bệnh đặc biệt, ngày ba bữa đều được cung ứng đủ, cần gì phải có người mang cơm !”
“ Nhãm *** ! Năm đó mẹ của tôi cũng vào viện mổ ruột thừa, tôi cũng phải tự mình mang cơm đi vậy !” Vương Chí Đào mắng. Có thể thấy rằng, hắn cũng có điểm khác biệt so với mấy tên công tử nhà giàu a. Có nhiều phần khác so với suy nghĩ của mọi người.
“ Thiếu gia, Bưu tử tôi cũng không ngu như vậy, đương nhiên là đã điều tra rõ ràng ! Cô gái này đi xe bus đến, hơn nữa nhìn cách ăn mặc có thể đoán được là người nghèo “ Trương Bưu nói.
“ Uh, vậy cũng được. Đi thôi, giúp tôi khiêng tiểu tử này với, nó to con qua, tôi khuyên một mình không nỗi” Vương Chí Đào chỉ vào Dương Minh nói.
“ Tôi ở đây là để giúp thiếu gia mà” Trương Bưu cõng Dương Minh trên vai, nhưng trong lòng thầm nghĩ : Tôi cũng đâu có khỏe vậy, ai biểu cậu là thiếu gia làm chi.
Vài người trong nhà hàng cũng quen biết với Vương Chí Đào, cũng “ Vương thiếu gia, Vương thiếu gia “ rồi bắt chuyện vài câu, Vương Chỉ Đào cũng chỉ gật đầu cho có.
“ Là cô ta sao ?” Vương Chí Đào chỉ vào cô gái đang nằm trên giường hỏi : “ Tướng tá cũng ngon lành, thật sự là quá tốt cho thằng khốn Dương Minh này !” Vương Chí Đào ngửi ngửi rồi nói : “ Còn trinh, trên người còn có mùi thơm !”
“ Sao thiếu gia không hưởng thụ trước đi ? Dù sao cũng phải giao cho tiểu tử này mà !” Trương Bưu cười dâm.
“ Cút con mẹ nó đi, ông làm như cảnh sát chỉ biết ăn lương thôi sao ?” Vương Chí Đào liếc nhìn Trương Bưu, người này rất trung thành, nhưng có điều cái đầu không xài được.
Trương Bưu không ngờ tuyệt chiêu nịnh nọt của mình bị lật tẩy, vội vàng câm miệng.
“ Kêu người cởi đồ cô ta ra, chúng ta đi “ Vương Chí Đào nói xong, đi ra cửa : “ Đúng rồi, Trương Bưu, hắn uống say như vậy, liệu dùng thuốc có được hay không ?” Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Thiếu gia, ngài yên tâm đi. Đây là bằng hữu của Hầu Tử mang từ bên Nhật về, cho dù là cái xác cũng có thể cương lên mà làm !” Trương Bưu giải thích.
Vương Chí Đào nghe xong gật đầu.
***********
Dương Minh chỉ cảm thấy khô và nóng, còn đồng chí ở dưới đã sớm “ Nhất trụ kình thiên”. Đã xảy ra chuyện gì ? Trước kia cũng có uống loại bia này, nhưng cũng chưa từng có dục vọng mạnh mẽ như vậy.
Dù Dương Minh còn là trai tân, nhưng cũng có dục vọng xác thịt vậy. Lúc nhìn A Phiến cũng có ham muốn, nhưng không mãnh liệt như bây giờ.
Dương Minh mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là một thân thể trắng bóng của một người con gái, sau đó là khung cảnh trong phòng khách sạn ! Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đã xảy ra chuyện gì ?? Dương Minh trầm tư, không phải vừa nãy mình và Vương Chí Đào cùng ngồi nhậu sao ? Sao lại ở đây ? Nhất định là mộng, là xuân mộng chết tiệt !
Nhưng lúc này, ánh mắt của Dương Minh lại dính chặt lên cơ thể của cô gái. Dù hắn đã chứng kiến A Phiến là một cô gái không mặc quần áo, nhưng người con gái trước mắt cách biệt với A Phiến một trời một vực. Cảm giác kích thích mãnh liệt đã làm cho thằng em nhỏ của Dương Minh căng cứng đến mức có thể.
Một cơ thể hoàn hảo, lại còn có một mùi thơm nửa chứ, cái này giống như là đang khiêu khích cái ý niệm tội phạm trong đầu của Dương Minh vậy.
Dù sao cũng là mộng, không làm trời đánh sặc gạch, Dương Minh thầm nghĩ. Chỉ là, gương mặt này nhìn có vẻ quen quen ? Bất quá hắn lại tự an ủi, trong mộng thì cái gì mà chẳng quen.
Đúng! Đây là tình cảnh mà đàn ông không thể kháng cự ! Dương Minh bây giờ giống như một con sói hung hiểm, dùng sức mà đâm vào thân thể cô gái.
Cô ta tựa hồ như cảm nhận được gì đó, nhíu mày một cách thống khổ.
Một cảm giác ấm áp bao lấy “người anh em” làm Dương Minh dục tiên dục tử, mộng này quá chân thật rồi ! Bất quá, dục vọng trong lòng đã đè nát chút ý chí cỏn con của hắn, Dương Minh lúc này đã hoàn toàn trầm mê trên người cô gái, bộ ngực sữa bị hắn bóp thành nhiều dạng …
***********
“ Tốt lắm, chúng ta báo cảnh sát thôi !” Vương Chí Đào cầm điếu thuốc trong tay, nói với Trương Bưu : “ Lát nữa chuẩn bị thêm một cái cameras digital xịn, chụp lại cảnh Dương Minh bị cảnh sát còng đầu. Tôi muốn nhìn thấy, Trần Mộng Nghiên còn có thể kết giao với một tên tội phạm cưỡng gian hay không ?”
“ Thiếu gia, nếu là như thế, sao chúng ta không trực tiếp vào phòng mà chụp cho nó rõ ?” Hình như hắn đã quên vụ “ quăng lưu đạn” bị vạch trần khi nãy, giờ lại tiếp tục giở trò.
“ Ngu như trâu!“ Vương Chí Đào chỉa chỉa vào đầu mình nói : “ Con lạy bố, về sau bố nói chuyện làm ơn suy nghĩ động não giúp con một chút. Vào trong chụp, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, bố nghĩ rằng hai chúng ta có thể thoát được sao ? Chụp cái cảnh hắn bị cảnh sát bắt, có thể nói là ngẫu nhiên chứng kiến. Nếu cứ đi vào, vậy rõ ràng là do chúng ta bày ra “
Trương Bưu nghe xong, vội vàng gật đầu nói : “ Thiếu gia nói rất đúng, nếu không có thiếu gia, suốt đời tôi chỉ làm tài xế mà thôi !”
Vương Chí Đào nghe vậy, cũng không biết nói gì, chỉ lắc đầu cười. Rồi móc điện thoại ra, đút một cái SIM vào. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Xin chào, đây là trung tâm 110 “
“ Chào cô, tôi muốn báo án. Tôi là khách tại Thiên Thượng Nhân Gian, khi tôi đi qua phòng 315 thì nghe bên trong có tiếng của con gái giãy dụa hô cứu và tiếng quát tháo, cùng tiếng làm tình rên rỉ !” Vương Chí Đào nói.
“ Tiên sinh, ngài xác định là có người kêu cứu ?” Người tiếp điện thoại nghe được là ở Thiên Thượng Nhân Gian, không khỏi hỏi thêm. Vì Thiên Thượng Nhân Gian vốn là tụ điểm ăn chơi, bên trong phòng có gái cũng không phải là bí mật gì, cho dù là tiếng rên rỉ của phụ nữ cũng không thể dễ dàng đưa ra kết luận.
“ Đúng vậy, hơn nữa tôi nghe vài người bạn nói. Ông khách ở phòng 315 đã say khướt, lúc về còn kéo theo một nữ sinh !” Vương Chí Đào châm thêm dầu vào lửa.
“ Tốt, cảm ơn ngài đã cung cấp manh mối “ Người tiếp điện thoại lập tức liên lạc khẩn cấp với cảnh sát khu vực đó. Những chú cảnh sát gần đấy, nghe được là có liên quan đến nữ sinh, liền ý thức được chuyện không đơn giản, vội chạy đến Thiên Thượng Nhân Gian.
12.05.2010
Quyển I: Dị Năng Sơ Hiện
Chương 37
Bị túm lần hai
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip Văn Đàn
Nội dung thu gọn
“ Rầm rầm rầm !” Tiếng gõ cửa dữ dội làm Dương Minh giật cả mình, kèm theo đó là một tiếng rên thoải mái, Dương Minh đã “ ra”, miệng mồm thở hổn hển. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Chúng tôi là cảnh sát ! Người bên trong, xin mời mở cửa để kiểm tra !” Ngoài cửa truyền vào tiếng gào. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Minh còn chưa kịp tỉnh táo thì chỉ nghe “ Rầm, ầm … “ Rồi cửa bị phá ra, vài người mặc cảnh phục tiến vào.
“ Tại sao không mở cửa ?” Một nam cảnh sát đi tới, kéo Dương Minh ra khỏi người cô gái, sau đó tiện tay lấy hai cái khăn che lên người Dương Minh và cô gái. Rồi quay lại nói với một nữ cảnh sát : “ Em đến giúp cô bé ấy trước đi !”
“ Các người muốn làm gì ?” Ý thức bây giờ mới bắt đầu trở lại trong đầu Dương Minh.
“ Người con gái kia có quan hệ gì với anh ?” Nam cảnh sát hỏi.
“ Tôi không biết … “ Dương Minh thật thà đáp, tác dụng của rượu bia vẫn còn đang lãng vãng trong đầu, căn bản là không có cách nào để hắn suy nghĩ.
Nam cảnh sát nói với nữ đồng nghiệp : “ Mang về rồi nói sau “
Hai người này đã rõ ràng, chứng cứ ở hiện trường đã khớp với lời báo án, là hiếp dâm ! Đương nhiên, đây là cả một sự kiện. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thật ra thì … lúc Dương Minh dùng sức đẩy vào, cô gái đã tỉnh lại, nhưng phần dưới rất đau, vả lại cảm thấy bị vũ nhục, nên nàng không có dũng khí mở mắt.
Lúc này, cô gái nghe nói cảnh sát đến, mới dám mở mắt, nước mắt thổng khổ chảy xuống, mà Dương Minh lại đưa lưng về phía nàng, làm nàng không cách nào nhìn rõ gương mặt của kẻ đã cướp đi sự trong trắng của mình.
“ Cứu tôi … “ Cô gái nói ra hai từ đó một cách yếu ớt, sau đó lại hôn mê…
Hai người cảnh sát đã xác định được tính chất của vụ viện, cô gái chắc chắn là người bị hại ! Nữ cảnh sát đã dùng một từ báo để che đi gương mặt của cô gái, bởi vì cô là người bị hại, và nhất là dính dáng đến loại vụ việc như vậy, nếu để lộ ra ngoài, thì đối với cô gái và người thân của cô sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Dương Minh cũng bị đưa đi, dù đang còn rất ngơ ngác, nhưng đã bị cảnh sát còng tay áp lên xe.
Còn Vương Chí Đào và Trương Bưu thì đứng trong đám đông xem náo nhiệt, rồi dùng cái camera digital đời mới chụp lại cảnh Dương Minh bị còng đầu lên xe.
“ Tiểu tử, thì ra là ngươi!” Trên xe, Hạ Tuyết rốt cục cũng đã nhận ra Dương Minh, là nghi phạm trong vụ án cách đây hai ngày.
Khi vừa đi ra ngoài, bị gió lạnh thổi qua, làm Dương Minh tỉnh táo hơn được chút, nhìn một hồi lâu vị nữ cảnh sát trước mặt, rốt cục cũng nhận ra : “ Thì ra là cảnh sát Hạ “
“ Ngươi vẫn chưa quên ta ! Hừ, ta sớm đã nhận ra ngươi không phải người tốt, Trần đội trưởng còn tin tưởng ngươi, rồi để cho cục trưởng phát giấy khen cho ngươi ! Lúc này ngươi rốt cục cũng nằm trong tay ta, xem ngươi còn chối được không !” Hạ Tuyết rốt cục cũng đã xả được cục ức mấy ngày trước.
“ Tôi thế nào ?” Dương Minh cảm thấy mơ hồi. Chẳng lẽ lại đang nằm mơ ? Nhưng giấc mơ này hình như hơi bị dài, có chút quái dị.
“ Hừ, thế nào ? Cưỡng gian cô gái. Ta nói Dương Minh ngươi, lá gan cũng thật không nhỏ, mấy hôm trước vừa giết người xong, hôm nay lại đi cưỡng gian. Ngươi đừng nói lần này ngươi cũng vì công bằng mà làm “ Hạ Tuyết cười lạnh nói.
“ Cưỡng gian ?” Dương Minh vỗ mạnh vào đầu, đột nhiên cái tình cảnh khi nãy hiện qua trong đầu, cô gái rên rỉ thống khổ, nhíu chặt mày, và trên tấm trải giường còn có vết tích …
Đúng rồi, hình như mình quả thật đã cùng với cô gái đó phát sinh quan hệ, nhưng đó không phải là mơ sao ? Chẳng lẽ là sự thật ? Dương Minh nhìn ra ngoài, thấy được cánh cửa trang hoàng lộng lẫy của Thiên Thượng Nhân Gian, và rốt cục đã ý thức được chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm !
Vương Chí Đào ! Nhất định là Vương Chí Đào, thằng con chó khốn nạn này đã hãm hại mình ! Dương Minh phẫn hận trong lòng mắng : Đã sớm nhìn ra mày không có lòng hảo tâm, nhưng bản thân lại không cẩn thận, để bị rơi vào bẫy của nó.
Dương Minh phảng phất nhìn thấy cái mặt cùng nụ cười đắc ý của Vương Chí Đào, cái vẻ mặt này giống như muốn nói : Chó con, muốn tranh Trần Mộng Nghiên với tao ah, bây giờ thì vào tù mà tranh với tao !
“ Tao chửi mười tám đời tổ tông nhà mày !” Dương Minh vì chưa mang còng tay, đã đứng dậy đấm mạnh vào cửa xe cảnh sát “ Rầm “ một cái, cửa xe muốn nứt ra luôn. Có thể thấy được cơn phẫn nộ của hắn đến mức nào.
“ Thằng nhóc con này, ngồi trên xe cảnh sát mà còn lộn xộn !” Hạ Tuyết thấy Dương Minh chẳng những mắng chửi, mà còn đập xe, tức đến nổi cầm cây gậy đập vào lưng hắn.
Dương Minh cảm thấy sau lưng đau nhức, hắn quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Tuyết, hắn không ngờ con cảnh sát này lại bạo lực như vậy. Bất quá cái vết thương do con ** này gây ra căn bản không đáng kể.
“ Nhìn cái gì ? Có tin bị đánh tiếp không ?” Hạ Tuyết bị ánh mắt sắc bén của Dương Minh làm cho chột dạ.
Con mẹ mày, dám đánh tao ! Dương Minh trong lòng âm thầm thề, nhất định phải tặng cho con mụ Hạ Tuyết này một món quà đẹp mặt ! Bất quá ẩu đả với cảnh sát thì hắn không dám làm, bây giờ quan trọng là phải thoát khỏi tội danh này, nếu không thì phỏng chừng khi đến sở cảnh sát, Dương Minh sẽ sống nửa đời của hắn trong tù.
“ Được rồi, Hạ Tuyết, cô đánh nó bị thương thì phải trả tiền viện phí cho nó đó !” Nam cảnh sát kia quả thật sợ Hạ Tuyết cho một gậy vào đầu Dương Minh.
“ Trả tiền thì trả tiền !” Hạ Tuyết nhỏ giọng.
Đám cảnh sát cũng đã có kinh nghiệm rất nhiều trong vụ này, nên cũng không quan tậm, dọc đường không nói những câu dư thừa, chỉ có một mình Dương Minh là không được tự nhiên.
Chiếc xe tiến vào sở cảnh sát của Tùng Giang, Dương Minh và cô gái đã được tách ra, Dương Minh một lần nữa bị túm vào phòng thẩm vấn.
Bây giờ, đã là lần thứ hai với Dương Minh.
Địa điểm giống nhau, người cũng giống. Nhưng khác ở chổ là, vụ án lần này so với vụ giết người lần trước không thể xem nhẹ, mà thực tế là rất rất nghiêm trọng.
Đúng lúc Trần Phi nhìn thấy Dương Minh, không khỏi nhíu mày, hắn không tưởng tượng nói, mới có mấy ngày mà thằng này đã đi “ hấp diêm” con người ta, trở thành một tên tội phạm cưỡng gian !
Trực giác nói cho ông biết, bên trong chắc chắn có khúc mắc !
12.05.2010
Quyển I: Dị Năng Sơ Hiện Chương 38 Bị Người Hãm Hại Người dịch: Ngạo Thiên Môn Nguồn: Vip Văn Đàn
Nội dung thu gọn
Trần Phi đi vào phòng thẩm vấn, liền ngửi thấy mùi bia nồng nặc, ông lắc đầu, người ta nói, rượu là chất độc, uống vào là loạn tính, xem ra cũng không sai.
“ Cho hắn uống thuốc tỉnh rượu !” Trần Phi nói với người cảnh sát mang Dương Minh vào.
Thật ra thì … Dương Minh đã tỉnh rồi, nhưng chỉ là không biết nên mở miệng thế nào. Trải qua vài giờ, rồi đột nhiên tỉnh dậy, cứ ngỡ là đang mơ. Nên Dương Minh cũng không biết xác định cái nào thật cái nào giả.
Dương Minh tiếp lấy ly trà giải rượu của vị cảnh sát khi, từ từ uống một ngụm, sau đó mới mở miệng nói : “ Đội trưởng Trần, tôi bị người khác hãm hại !” Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Cậu nói cái gì ? Bị người khác hãm hại ? Rốt cục là như thế nào ?” Trần Phi sửng sốt, nghe Dương Minh nói vậy, lập tức ý thức được tính chất nghiêm trọng của vụ việc. Nói thật, hắn cũng không muốn nhìn thấy Dương Minh trở thành một tên tội phạm cưỡng gian. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Đội trưởng Trần, chuyện là thế này. Tôi và một người bạn học đi đến Thiên Thượng Nhân Gian dùng cơm, sau đó chúng tôi đã uống không ít, rồi tôi xỉn quá không biết gì. Sau đó một lúc, tôi cảm thấy thân thể nóng rực, rồi mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái không mặc cái gì hết nằm bên cạnh, làm tôi lúc đó còn tưởng là đang nằm mơ “Dương Minh nói.
“ Nằm mơ ? Nằm mơ cũng không thể tùy tiện cùng người khác phát sinh quan hệ, chẳng lẽ năng lực kiềm chế của cậu kém vậy sao !” Trần Phi lắc đầu nói, nghe Dương Minh kể, ông cũng đã đại khái hình dung được câu chuyện. Mặc dù Dương Minh có khả năng là người bị hãm hại, nhưng cưỡng gian cô gái đã cấu thành tội.
“ Tôi cũng không biết. Đội trưởng Trần, tôi không dối gạt ông, lúc đó tôi có cảm giác giống như là ăn trúng xuân dược, không thể khống chế được cơ thể !” Dương Minh ngượng ngùng nói.
“ Tiểu Trương, anh kiểm tra nước tiểu của nó !” Trần Phi nghe được Dương Minh nói là ăn trúng “ Xuân Dược” lập túc nghĩ đến việc gì đó, nói với người cảnh sát bên cạnh.
“ Vâng “ Người cảnh sát dứng dậy, sau đó lấy một cái chén đưa cho Dương Minh.
“ Làm gì ?” Dương Minh sửng sốt.
“ Đi tiểu ?” Trần Phi nói : “ Vừa rồi cậu nói tôi mới nghĩ đến, tôi hoài nghi cậu bị người bạn học kia cho ăn trúng loại tình dược gì đó !”
“ Cái này … tôi đi vào trong đây ?” Dương Minh nhìn cái chén một cái bối rối.
“ Đều là đàn ông cả, cậu sợ cái gì !” Trần Phi cười nói.
“ Được !” Dương Minh biết Trần Phi vì muốn tốt cho mình, không hề do dự, nhanh chóng cởi quần xuống, rồi bắt đầu thải vào trong cái chén.
“ Trần đội trưởng, người con gái kia đã khai xong khẩu cung “ Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, Hạ Tuyết kẹp một văn kiện bước vào, đúng lúc nhìn thấy vòi cứu hỏa đang phun nước của Dương Minh, đột nhiên sửng sốt, hô lớn : “ Lưu manh !”
Dương Minh vốn đã bị nàng xông vào bất thình lình làm cho giật mình, rồi nghe nàng hét một tiếng, cả tay run run, nước tiểu vây ra ngoài hơn phân nửa.
“ Hạ Tuyết ! Nói với cô bao nhiêu lần rồi. Muốn vào thì phải gõ cửa “ Trần Phi trách cứ “ Còn lưu manh, dựa theo lý luận của cô. Cô xông vào trong WC nam, rồi còn nói người khác là lưu manh ?”
“ Tôi … hừ !” Hạ Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Dương Minh, nhưng nhìn thấy cái ấy ấy ở dưới ấy của Dương Minh, mặt đỏ lên, bất quá nghĩ đến việc Dương Minh dùng cái đó đó để đi vào bên trong của cô gái kia, nàng muốn tiến lại đá cho nó một cái.
Dương Minh vội vàng kéo quần lên, sợ bà điên này làm bậy gì đó.
“ Hạ Tuyết, cô đi kiểm tra nước tiểu của nó, sau đó mang kết quả đến cho tôi !” Trần Phi chỉ vào cái chén trong tay Dương Minh.
“ Tôi ?!” Vẻ mặt Hạ Tuyết không tình nguyện, hơn nữa nhìn cái chén dính đầy nước tiểu, càng không muốn đụng vào, bất quá không thể không chấp hành lệnh của cấp trên.
Dương Minh cố ý đẩy cái chén trong tay về hướng Hạ Tuyết, kết quả là dính ra tay nàng một ít.
“ Ngươi … !” Hạ Tuyết tức điên máu, thật muốn dùng cái chén này đập vào mặt Dương Minh, bất quá còn có đội trưởng ở bên cạnh, nếu quả thật làm vậy, phỏng chừng bị phạt không nhẹ.
Trong cục cảnh sát đều có cơ quan kiểm trắc chuyên môn, cho nên kết quả xét nghiệm chỉ mười phút sau là có, trong nước tiểu của Dương Minh quả thật có một lượng lớn tình dược, là loại mà gái điếm Nhật Bản thường dùng với khách để thúc đẩy tình dục.
“ Xem ra cậu quả thật bị người bạn học kia hãm hại. Hạ Tuyết, Cô và Tiểu Trương lập tức đến Thiên Thượng Nhân Gian kiểm tra, lấy các bình rượu Tử Kim ở đó về xét nghiệm Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng Trần Phi đã chậm một bước, các bình rượu đã bị lấy mất, ngay cả cái bàn cũng đã được lau sạch sẽ, tất cả chứng cớ đều bị hủy !
“ Lập tức mời Vương Chí Đào trở về hỗ trợ điều tra !” Trần Phi nói cái nhiệm vụ thứ hai cho Hạ Tuyết và Tiểu Trương.
Không lâu sau, Tiểu Trương gọi điện thoại về báo : “ Đội trưởng, Vương Chí Đào không chịu theo tôi về !”
“ Cái gì ? Nó không đến, các người không biết bắt nó về sao ?” Trần Phi hỏi ngược lại.
“ Người nhà Vương Chí Đào đang cùng vài vị lãnh đạo dùng cơm, Vương Chí Đào nói, có việc gì cứ trực tiếp tìm luật sư của hắn, bởi vì quấy rầy bữa ăn của họ, tôi còn bị mắng một trận “ Tiểu Trương ủ rũ nói.
“ Được rồi, các người về đi” Trần Phi nghe được Vương Chí Đào đột nhiên có luật sư, biết chỉ việc này không dễ dàng, những chứng cứ bất lợi đều đã bị Vương Chí Đào tiêu hủy, nếu hắn không thừa nhận, Trần Phi cũng không cách nào bắt hắn.
Hơn nữa lại cùng dùng cơm với lãnh đạo, cái chuyện này khẳng định gia đình Vương Chí Đào không đồng ý, cha mẹ hắn đều là những người có máu mặt tại Tùng Giang, đừng nói là không có chứng cứ, cho dù là có, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, tốn một chút tiền là xong xuôi. Cuối cùng, dù cho hắn có thừa nhận là đã cho Dương Minh ăn xuân dược, nhưng chuyện phát sinh sau đó thì cũng là trách nhiệm của Dương Minh !
Trần Phi lắc đầu, cầm bản ghi chép khẩu cung của Hạ Tuyết.
Người bị hại là Lâm Chỉ Vận, năm nay mười tám tuổi, là học sinh cấp ba của đại học sư phạm Tùng Giang, lúc đưa cơm bị người khác dùng khăn làm cho hôn mê, tỉnh dậy là lúc đã bị Dương Minh xâm phạm !
12.05.2010
Quyển I: Dị Năng Sơ Hiện Chương 39 Vào Trại Tạm Giam Người dịch: Ngạo Thiên Môn Nguồn: Vip Văn Đàn
Nội dung thu gọn
“Dương Minh, mặc dù kiểm tra nước tiểu của cậu có thể phán định, cậu bị người khác hạ dược, nhưng chứng cứ bất lợi cho Vương Chí Đào đã bị tiêu hủy, từ góc độ pháp luật mà nói, chúng tôi không cách nào bắt Vương Chí Đào định tôi !” Trần Phi lắc đầu nói : “ Cậu cũng nên rõ ràng, loại chuyện này, có luật sư bên cạnh, Vương Chí Đào có khả năng được xem như không liên quan gì”.
“ Đội trưởng Trần, ông cũng đã nói, lúc đó tôi bị hạ xuân dược, làm tôi tưởng đang nằm mơ … “Dương Minh nghe Trần Phi nói mình đã cấu thành tội cưỡng gian, nhất thời mơ hồ ! Cưỡng gian là một trọng tội a, bèo lắm cũng phải bốc khoảng mười tám cuốn.
“Dương Minh, tuy tôi đồng tình với cậu, nhưng cậu phải biết rằng, theo quy định số 236 về điều luật cưỡng gian, có ghi rằng, dùng bao lực, uy hiếp hoặc thủ đoạn khác khống chế ý chí của người bị hại, rồi dùng sức mạnh để phát sinh quan hệ với người đó. Pháp luật không chấp nhận khuyết điểm cưỡng gian, cho nên bất kể dưới tình huống này, cũng là làm trái với ý muốn của người bị hại, phát sinh quan hệ! Hơn nữa, cũng tại cậu chủ quan, có ý muốn cùng người bị hại phát sinh quan hệ. Tình dược này không phải là vật chứng để cậu thoát tội được. Cậu cho rằng đang nằm mơ, nhưng cái này cũng là chỉ “ CHO RẰNG” không thể là lý do ! Cho nên, kết quả cuối cùng, nên tôi cũng không thể nói trước, đợi pháp đình phán quyết !” Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dương Minh hít sâu một hơn, giờ phút này hắn đã vô cùng trấn định, cho dù là nguyên nhân gì, thì bản thân vẫn là sai. Người con gái kia vô tội, có hận thì chỉ hận bản thân dễ dàng tin tưởng Vương Chí Đào, đến ăn một bữa cơm như vậy ! Dương Minh rốt cục cũng đã hiểu cái gì gọi là tham nhỏ thì thiệt thòi lớn. Hiện tại là ví dụ tốt nhất.
“ Đội trưởng Trần, theo ông thì chuyện của tôi sẽ bị tù mấy năm ?” Dương Minh bây giờ đã hoàn toàn chấp nhận số mệnh, chuyện đã như vậy, chỉ có thể thản nhiên đối mặt. Dù Dương Minh bây giờ vô cùng hối hận, cảm thấy có lỗi với cha với mẹ, càng có lỗi với Triệu Oánh, sau này thật sự không còn mặt mũi nhìn bọn họ ! Nhưng điều Dương Minh cảm thấy chua xót nhất chính là … người con gái kia, nàng chính là vật hy sinh của Vương Chí Đào.
“ Tôi đã nói rồi, chuyện này, tôi khó nói trước lắm. Với kinh nghiệm trước kia, pháp đình dựa theo chứng từ của người bị hại, cộng với lời khai của người bị hại với cậu trong quá trình gây án. Rất có thể câu nói đầu tiên sẽ ảnh hưởng đến phán quyết cuối cùng. Và hội đồng phúc thẩm sẽ dựa theo sự thương tổn của người bị hại mà đưa ra kết luận cuối cùng” Trần Phi giải thích.
“ Tôi có thể đi gặp người con gái kia không ?” Dương Minh mặc dù không muốn cầu xin nàng tha thứ, nhưng cũng mong nói cho nàng biết, hắn cũng là người bị hại.
“ Việc này không được, nghi phạm không được tiếp xúc với người bị hại. Cả hai chỉ có thể gặp nhau trước tòa. Nhưng tôi có thể đem chuyện của cậu nói cho cô ấy rõ, hy vọng có thể tranh thủ lượng giải, cầu xin nàng trước tòa nói vài lời ngon ngọt cho cậu “ Trần Phi nói tiếp : “ Tôi chỉ có thể làm vậy, cậu trai trẻ, đừng nản chí, đường đi của con người, cuối cùng cũng đều dẫn đến La Mã, trên đời này không phải cũng có rất nhiều người từ trong tù ra mà trở thành người tốt sao ?”
Dương Minh gật đầu, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.
Hạ Tuyết mặc dù chán ghét Dương Minh, nhưng chuyện này có liên quan đến cả tiền đồ của hắn, nên không dám làm càng, nàng rất kiên nhẫn đem việc Dương Minh bị người hãm hại nói cho Lâm Chỉ Vận.
Nhưng mà, Lâm Chỉ Vận bây giờ quả thật vẫn còn rất xúc động, căn bản không nghe thấy gì, không ngừng nói muốn đem Dương Minh ra công lý.
Thời điểm Hạ Tuyết nói kết quả cho Dương Minh, hắn cũng chỉ biết cười một cách chua xót. Hắn đã sớm biết trước kết quả này, người ta sao lại đồng tình được !
Hạ Tuyết bỗng cảm thấy Dương Minh thật đáng thương, nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, Hạ Tuyết không khỏi có chút đồng tình. Vồn dĩ hắn có một tiền đồ rộng mở, nhưng bởi vì cuộc đời luôn nhiều bất ngờ, biến con người thành nhiều dạng khác nhau.
Án tử sắp có, Dương Minh phối hợp rất tốt, thừa nhận hành vi phạm tội của mình, kế tiếp chờ được chuyển sang trại tạm giam.
Sau chấn song của ngục cảnh sát, Dương Minh nhìn thấy cha me hắn.
Cha của Dương Minh sau khi biết chuyện, rõ ràng đã già đi rất nhiều, tóc bạc cũng trở nên nhiều hơn.
“ Đại Minh, cha và mẹ con không hề trách con. Con đường này là do con tự chọn, hy vọng nó có thể giáo huấn con, cha và mẹ sẽ chờ con trở về !” Dương phụ rất bình tĩnh nói. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Đại Minh, mẹ tin con không cố ý làm vậy, nhưng luật là luật, quốc pháp vô tình, con cũng đừng oán trời trách người !” Dương mẫu an ủi.
“ Cha, me, con không oán không trách ai cả. Tất cả là do con gây ra, con nên gánh chịu trách nhiệm này. Nhưng con đã làm cho mọi người thất vọng “Dương Minh lắc đầu, hắn đã thông suốt, không có gì lớn lao, bất quá chỉ ngồi chơi trong tù mà thôi. Huống hồ bản thân hắn cũng không lo lắng cho tiền đồ của mình, thân mình bây giờ còn lo chưa xong, tiền đồ về sau là cái quái gì !
“ Tốt, Đại Minh, con đã hiểu đạo lý này, chúng ta cũng yên tâm, như vậy mới là nam tử hán, không cần lo, bất kể tòa xử thế nào, con cũng yên tâm mà cải tạo. Chờ sau này ra rồi, đến nhà máy của cha, làm một công nhân cũng được!” Dương phụ gật đầu nói.
Dương Minh cũng dặn cha mẹ đừng đem chuyện của hắn nói với trường, hắn không muốn làm Triệu Oánh thương tâm, càng không muốn cho Vương Chí Đào đắc ý, giấu được thì cứ giấu !
Sau đó, Dương Minh bị áp đến trại tạm giam, chờ ngày ra tòa.
“ Vào đi !” Dương Minh bị đẩy mạnh vào trong một phòng, phía sau vang lên tiếng khóa cửa loảng xoảng.
Điều kiện trong trại tạm giam ai cũng biết, thậm chí có người còn muốn vào tù còn hơn ngồi trại. Nơi này điều kiện sống không có, quản lý hỗn loạn, nhân viên hỗn tạp, lúc nào cũng phát sinh ẩu đả với nhau.
“ Thằng oắt, mày ở đâu ?” Cảnh sát vừa đi, thì một thằng đầu trâu nhìn giống thiết tháp trừng mắt hỏi Dương Minh.
Dương Minh liếc hắn một cái, không đáp. Hắn không muốn cùng người trong này phát sinh quan hệ.
“ ĐM, Báo ca nói chuyện với mày, mày điếc hả thằng chó !” Một người gầy như cây gậy trúc đứng dậy, nắm lấy bả vai của Dương Minh. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Buông ra, mày đụng đến tao thử xem ?” Dương Minh khinh thường nói, trong này mà cứ giả ngoan giả hiền thì thuần túy là trở thành bao cát.
Dương Minh vừa nói xong, cả phòng nhất thời “Ồ” lên, sau đó hai người đứng dậy, cùng với cây gậy kia là ba người, nhìn chằm chằm Dương Minh. Chỉ có lão đầu ngồi xổm trong góc là không quan tâm, mọi việc xảy ra trước mắt cũng không động lòng.
“ Từ từ !” Thiết tháp nói với cây gậy trúc : “ Mày buông nó ra !”
Quyển I: Dị Năng Sơ Hiện Chương 40 Báo Ca Người dịch: Ngạo Thiên Môn Nguồn: Vip Văn Đàn
Nội dung thu gọn
“Thằng nhóc, mày rốt cuộc là đã làm gì, phạm vào tội gì, tốt nhất nên nói rõ ràng, tao không quản bên ngoài mày có thân phận gì, khi vào nơi này, phải dựa theo quy củ của nó. Nơi này, lời tao nói chính là lệnh !” Thiếp tháp này tên là Báo ca, bẻ cố nghe rắc rắc, mà bóp tay thì nghe rốp rốp. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc này, có một thằng ghé vào tai Báo ca thì thầm vài câu. Dương Minh nhận ra tên này, trong lúc bị thẩm vấn, có thấy qua hắn, hắn cướp bóc nên vào đây.
“ Cưỡng gian ? Ha ha, mẹ kiếp, thằng nhóc này, nhìn không ra, mày có thể cứng được à?” Báo ca cười ha ha, sau đó hướng một đấm đến phần dưới của Dương Minh.
Dương Minh đánh nhau đã đến mức lão luyện, sao có thể để cho Báo ca dễ dàng đánh trúng. Báo ca còn tưởng một quyền của hắn sẽ khiến cho Dương Minh kêu cha gọi mẹ, nhưng không ngờ cổ tay mình bị túm chặt, không nhúc nhích được.
“ DCMM !” Báo ca tức giận đá một cước về Dương Minh.
Dương Minh cười lạnh một tiếng, thân thể nhảy dựng lên, dùng đầu gối trấn vào hông của Báo ca, muốn đánh thằng em trai của lão tử, lão tử trước hết hành hạ mày.
“ A … “ Một tiếng thảm thiết, Báo ca cong mình như con tôm luộc, cuộn lại trên mặt đất, đầu đổ đầy mồ hôi hột, hai mắt trợn lên, miệng thở hổn hển.
“ Các huynh đệ, đập nó !” Tay sai số một của Báo ca, cây gậy trúc, nhìn thấy Báo ca bị đánh, lập tức chuẩn bị quần ẩu. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Không được động !” Dương Minh dùng tay bóp vào cổ Báo ca, hung tợn nói : “ Thằng nào động tao cho nó đi gặp ông bà ! Lão tử đã giết một người, giết thêm người khác cũng không sao !”
Dương Minh biết trong trại tạm giam toàn đám lưu manh, nếu không trấn trụ bọn chúng, bản thân sẽ gặp phiền toái lớn, nên dùng chuyện giết người nói ra.
“ Giết … giết người ??” Báo ca nói một cách khó khăn : “ Mày … không phải là cưỡng gian sao ?”
“ Cơ Thủy Sanh, mày có nghe qua chưa ?” Dương Minh tăng chút lực tay lên : “ Nó là do lão tử giết !”
Báo ca lăn lộn trong hắc đạo cũng nhiều năm, đương nhiên là đã nghe qua tên Cơ Thủy Sanh, Cơ Thủy Sanh năm đó là kim bài động thủ của hắc bang tỉnh S, công phu rất cao, chỉ là hơi háo sắc, sau này lại đắc tội với đàn bà của bang chủ, nên bị đẩy đến tình trạng túng quẩn phải đi cướp sống qua ngày. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Lão … Kê ?" Báo Cao không thể tin được, người trước mắt có thể giết chết Cơ Thủy Sanh ! Vậy việc hắn khống chế mình cũng không khó khăn gì, nghĩ đến đây, Báo ca không dám cứng đầu nữa, sợ Dương Minh tiễn hắn một đoạn thật. Phải biết rằng, trong trại này, dù có đánh nhau dẫn đến chết người cũng không có gì ghê gớm.
“ Xin lỗi, huynh đệ. Lão báo ta có mắt mà không thấy thái sơn, vừa rồi đã đắc tội” Báo ca cắn răng một cái, rốt cục cũng chịu nhục xuống nước, chẳng qua trong lòng nghĩ thầm chửi cha mắng mẹ cái thằng phạm nhân lẽo mép khi nãy.
“ Hừ !” Dương Minh hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, hắn vốn không định gây chuyện, nhưng cái loại này trốn cũng không thoát, hắn biết, trại đã như vậy, thì tù cũng chẳng khá hơn. Tuy nhiên, quản chế trong tù có phần nghiêm hơn, nhưng ngục tù thì vẫn mãi là ngục từ, nếu không tàn nhẫn một chút, cuộc sống sau này sẽ rất khổ sở “ Tâm tình lão tử đang rất khó chịu, bọn mày ai muốn làm cho tao hết giận thì cứ việc bước ra !”
“ Ách, huynh đệ, vừa rồi lão Báo ta xúc động, mày thấy đó, ai ở đây cũng là người trong giang hồ, Tùng Giang thì lại là một mẫu ba phân, sau này ra ngoài còn có thể ngẩng đầu chào nhau. Chuyện này … coi như bỏ qua đi !” Trong hắc đạo đều sùng bái thực lực, Báo ca nghĩ Dương Minh có thể đánh, nên muốn kết giao bằng hữu với hắn : “ Tao gọi là Bạo Tam Lập, anh em nể gọi một tiếng Báo ca, huynh đệ họ gì ?”
“ Một khi đã là hiểu lầm, tao cũng không truy cứu !” Dương Minh không biết hắn còn phải nghỉ ngơi trong này bao nhiêu ngày, nhưng dù sao có bằng hữu thì vẫn tốt hơn có địch nhân. Vì vậy hào phóng khoát tay nói : “ Tao tên Dương Minh”
“ Tốt, sảng khoái ! Dương ca !” Bạo Tam Lập vỗ tay, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, đạp một cước vào tên đang nằm trên mặt đất nói : “ Tiểu Đạt Tử, mày còn không chào Dương ca, mẹ kiếp, có dũng khí vu hãm Dương ca là tội phạm cưỡng gian, mày muốn chết hả ?”
Tiểu Đạt Tử run run lê gối đến trước mặt Dương Minh, hắn không ngờ Dương Minh lại ghê gớm như vậy, ngay cả Báo ca cũng đánh không lại, trong lòng bây giờ vô cùng hối hận, cảm thấy như là “ cái miệng hại cái thân”, nhưng hắn nhớ rõ là Dương Minh vào đây vì tội cưỡng gian mà ? Chẳng lẽ hắn lầm ? Bất quá hắn không dám nói, bên trong trại toàn là những người hắn không có khả năng trêu chọc, đặc biệt là vị đại gia trước mặt này. Vì vậy bất kể sĩ diện, vội vàng nói : “ Dương ca, anh đại nhân đại lượng, đừng so đo với kẻ tiểu nhân như em. Tất cả là tại cái miệng thúi này, cầu xin anh bỏ qua !”
“ ĐM, tao thấy mày muốn chết rồi !” Bạo Tam Lập tát một cái ngay ót của Tiểu Đạt Tử.
“ Được rồi, Báo ca “Dương Minh chụp lấy tay Bạo Tam Lập, nói : “ Đừng đánh hắn, kỳ thật chuyện hắn nói cũng không sai !”
Bạo Tam Lập vốn dùng lực rất mạnh, nhưng lại bị Dương Minh nắm chặt không cách nào vùng vẫy, trong lòng hoảng sợ. Vì vậy cũng làm bộ thu tay lại nói : “ Nếu Dương ca đã nói, lần này tha cho mày, còn không cảm ơn Dương ca đi ?”
“ Cảm ơn Dương ca, cảm ơn Dương ca !” Tiểu Đạt Tử không ngừng gật đầu.
“ Huynh đệ, mày nói là lời của Tiểu Đạt Tử là đúng, vậy là ý gì ? Chẳng lẽ mày thật sự vi chuyện đó mà vào ?” Bạo Tam Lập tò mò hỏi.
“ Có thể cho là vậy !” Dương Minh gật đầu, dù sao nói ra cũng không chết thằng nào, vả lại Bạo Tam Lập cũng chỉ là quan tâm. Dương Minh đem chuyện mình bị hãm hại ra nói cho Bạo Tam Lập biết.
“ ĐCM nó !” Bạo Tam Lập nghe xong, máu nóng nổi lên đến đầu, nhảy dựng lên khỏi mặt đất, mắng lớn : “ Cuộc đời lão tử xem thường nhất chính là loại người này, bản thân không có khả năng kua gái, phải đi hãm hại người khác ! Huynh đệ, mày yên tâm, chờ Bạo Tam Lập tao ra khỏi đây sẽ tìm giết hắn !”