Chương 155
Trở giáo đâm lại (hạ) Dịch: 20min Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Thọ Ninh Hầu giống mèo bị giẫm phải đuôi bắn lên tại chỗ, vén áo chạy thục mạng, vừa chạy vừa bi phẫn tự hỏi tự đáp: "Hay cho tên tiểu nhân hèn hạ, không ngờ vứt bỏ bản hầu để chạy trốn, các ngươi còn là người không? Không! Các ngươi không phải là người! Là súc sinh! Cứu mạng..."
Không biết chạy được bao lâu, thích khách phía sau càng đuổi càng gần, Thọ Ninh Hầu giống như có thể cảm giác được hàn ý lạnh như băng từ cương đao trong tay thích khách tỏa ra.
Thân thể Hầu gia quanh năm bị tửu sắc hao mòn, chạy làm sao lại vẫn những tên thích khách này, không lâu sau, các thích khách đã cách hắn chỉ còn mấy bước.
Thọ Ninh Hầu Tuyệt vọng cuối cùng cũng bật khóc, dứt khoát thôi không chạy nữa, bùm một tiếng quỳ xuống đất gào khóc: "Xin ngươi, ai cũng được, mau tới cứu cứu ta đi, ta nguyện trả vạn lượng bạc trắng."
"Đây chính là ngươi nói đấy nhớ, nhớ thực hiện." Tần Thiên hộ không biết từ lúc nào hiện, không chỉ như vậy, một đám Cẩm y Giáo úy thủ hạ quát mắng xung phong liều chết về phía các thích khách. Truyện "Minh Triều Ngụy Quân Tử " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kinh hãi vì đi qua huyền quan giữa sự sống và cái chết, Thọ Ninh Hầu cả người hư thoát, cũng chẳng thèm truy cứu chuyện vừa rồi Tần Kham bỏ lại hắn mà chạy, ôm đùi Tần Kham khóc như hoa lê dưới mưa: "Ngươi cuối cùng cũng tới rồi! Vừa rồi vì sao bỏ mặc ta? Lần sau đừng như vậy nhé, được không?"
Tần Kham nhìn nước mắt nước mũi nước mắt toàn bộ chùi lên quần mình, không khỏi nhíu mày kinh tởm, đùi rung lên mất cái, hất hắn ra như hất rận, sau đó thở dài: "Hầu gia à, ngươi nếu như có ngày chết đi, nhất định là sẽ rất tiện."
Vào thời điểm Tính mạng bị đe dọa, Thọ Ninh Hầu không dám tính toán sự độc mồm độc miệng của Tần Kham, hắn chính là tiểu nhân, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không vào lúc ngu cấp làm khó dễ cọng cỏ cứu mạng duy nhất của mình, Tần Kham nói cái gì thì là như thế.
Các Cẩm y Giáo úy đã chém giết với các thích khách, trong bóng đêm Thọ Ninh Hầu cũng khó nhìn được rõ, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm chạm nhau, tiếp theo là những tiếng hét thảm, Thọ Ninh Hầu nghe thấy mà trong lòng căng ra, không biết bên nào đang chiếm thượng phong.
"Tần Kham... Tần Thiên hộ, chúng ta, chúng ta hay là chạy trước đi."
Tần Kham khinh thường liếc hắn một cái: "Ta nếu vứt bỏ các huynh đệ đang liều mạng mà chạy trước, ta còn là người sao?"
"Ngươi vừa rồi không phải đã vứt ta mà chạy ư?" Thọ Ninh Hầu cực kỳ bi phẫn.
"Cho nên, ta quyết định cải tà quy chính."
Trong bóng đêm, không biết từ đâu bắn ra một mũi ám tiễn, sượt qua da đầu Thọ Ninh Hầu.
Thọ Ninh Hầu triệt để sụp đổ, hét lên như bị bệnh tâm thần: "Ta mặc kệ! Ngươi nhất định phải bảo vệ ta chạy trước, Tần Kham, ta là Thọ Ninh Hầu, là thân đệ đệ của đương kim hoàng hậu, đường đường là quốc thích, ta nếu xảy ra chuyện, bệ hạ và hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho ngươi." Truyện "Minh Triều Ngụy Quân Tử " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tần Kham nghe vậy không ngờ không tức giận, nhìn hắn nói: "Ngươi quả thực là muốn chạy trốn?"
"Đương nhiên!"
"Được! Vậy chúng ta chạy thôi." Tần Kham đáp ứng rất thống khoái, cũng mặc kệ tình hình chiến đấu của các thủ hạ và các thích khách, dẫn theo Thọ Ninh Hầu bắt đầu trốn chạy.
Tần Kham luôn cảm thấy mình là người rất dễ nói chuyện, hiền lành tới mức khiến người ta giận dữ.
Hai người vì thế bỏ lại thủ hạ đang liều mạng với các thích khách, quay đầu chạy luôn.
Đây là một lần chạy trốn hoàn toàn đánh mất hết tiết tháo, vẻ mặt của hai người đang chạy không giống nhau, biểu hiện của Tần Kham rất bình tĩnh, giống như chạy chậm vận động cho tiêu cơm, biểu hiện của Thọ Ninh Hầu thì chân thật hơn, vừa lau mồ hôi vừa thất tha thất thểu, thỉnh thoảng còn hoảng sợ hét lên cứu mạng.
Không biết chạy được bao lâu, đang lúc Thọ Ninh Hầu cảm thấy đã rời xa nguy hiểm, kinh hồn chưa định thở phào một hơi thì biến cố lại xảy ra.
Cuối phố, Bốn năm thích khách áo đen thần không biết quỷ không hay xuất hiện, giống như đã sớm đoán trước được lộ tuyến chạy trốn của Thọ Ninh Hầu vậy, ung dung đứng chờ tại chỗ, thấy hai người chạy tới, các thích khách giơ binh nhận lên, đi tới.
Thọ Ninh Hầu sắp điên rồi!
Thứ ỷ lại duy nhất là thân phận quốc cữu ở trước mặt các thích khách quả thực là nực cười, trừ thân phận này ra, hắn chẳng còn lý do gì để giữ mạng cả. Hiển nhiên các thích khách đối với thân phận quốc cữu rất chướng mắt, lúc này Thọ Ninh Hầu cảm thấy mình chẳng khác gì một con gà đang đợi giết mổ.
"Tần Thiên hộ! Dựa cả vào ngươi đó! Ngươi nếu giữ được cho ta một mạng, ta tất sẽ thượng tấu bệ hạ, thăng quan tấn tước cho ngươi..." Khuôn mặt Thọ Ninh Hầu đã lộ ra nụ cười xám xịt như người chết, nước mũi nước mắt đầm đìa cầu xin.
Hai mắt Tần Kham trợn lên, vội vàng nói: "Hầu gia, ta chỉ là xuất thân người đọc sách, ngươi đừng làm khó ta, mọi người ai lo người nấy đi."
Nói xong Tần Kham rất thức thời ngồi xuống rồi chỉ về phía Thọ Ninh Hầu: "Ta không phải Thọ Ninh Hầu."
Các thích khách che mặt, mắt lộ hung quang, thuận theo ngón tay Tần Kham nhìn lại. Thấy Thọ Ninh Hầu nằm trên đất mặt cắt không còn hột máu, các thích khách cười gằn mấy tiếng rồi cầ đao lao về phía Thọ Ninh Hầu.
" Thế đạo hèn hạ quá." Thọ Ninh Hầu phát ra một tiếng sấm ngôn cảnh thế bi phẫn, sau đó... Nhận mệnh nhắm hai mắt lại.
Một thích khách dùng sống dao bổ tới đầu gối Thọ Ninh Hầu.
Răng rắc!
Thọ Ninh Hầu hét thảm một tiếng, một chân vẽ ra góc độ gấp khúc kỳ dị, mắt thấy chắc phế rồi.
Giống như lúc trước đã tập luyện tốt rồi, vào khoảnh khắc Thọ Ninh Hầu gẫy chân, một chiếc xe ngựa lao tới, rất khí phách chặn giữa thích khách và Thọ Ninh Hầu.
Một Cẩm y Giáo úy vén màn xe, Vẻ mặt lo lắng vươn tay ra: "Thiên hộ đại nhân, Hầu gia, mau lên xe."
Thọ Ninh Hầu thần kinh sắp sụp đổ rồi, Tần Kham giúp hắn lên xe, Giáo úy lái xe quất ngựa, xe ngựa lao như bay tới đầu đường.
Hiện trường đánh nhau của Cẩm Y vệ và thích khách, theo Tần Kham và Thọ Ninh Hầu lên xe ngựa chạy trốn, đánh nhau ngươi chết ta sống lập tức dừng lại, mấy tên thích khách hoặc là Giáo úy đã "trúng đao" ngã xuống giơ lại đứng dậy trong vũng máu, cười hi hi ha ha đẩy nhau.
Thích khách cầm đầu kéo vải che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt bình thường của nam tử trung niên, rõ ràng chính là Đinh Thuận.
Nhìn phương hướng xe ngựa đi, Đinh Thuận vừa cảm khái vừa sùng kính thở dài: "Đại nhân nói hợp lý hợp pháp đánh gãy chân chó của Thọ Ninh Hầu, lời ấy quả nhiên không sai, rất con mẹ nó nham hiểm!"
Trong xe ngựa, Thọ Ninh Hầu ôm chân rên rỉ không thôi, Tần Kham giúp hắn, nghiêm nghị nói: "Hầu gia, ngươi nên cảm tạ ta."
Thọ Ninh Hầu liếc hắn một cái, không rõ là cảm kích hay là phẫn nộ, nghĩ tới nguy cảnh lúc này, rất không cam lòng gật gật đầu: "Đa tạ Tần Thiên hộ đã bảo vệ ta chu toàn, lát nữa ta nhất định sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt bệ hạ và hoàng hậu nương nương."
"Hầu gia có cừu gia à? Ai mà nhiều như vậy nhiều thích khách như vậy ám sát ngươi?"
Thọ Ninh Hầu trầm mặc hồi lâu, trên mặt hiện ra vẻ oán độc dữ tợn.
"Đó là một âm mưu! Có người muốn bịt miệng ta."
Tần Kham thở dài: "Hầu gia, lời này ta đã sớm nói với ngươi rồi."
"Không ngờ đám người này không có đạo nghĩa như vậy, ta muốn chung hoạn nạn với các ngươi nhưng các ngươi lại không dung được ta, coi bản hầu là quân cờ trong tay các ngươi, muốn chơi thì nào thì chơi ư? Chơi hay lắm! Ta chưa phụ các ngươi, các ngươi không ngờ đã phụ ta! Không phải án diêm dẫn sao? Lão tử bất chấp mọi giá! Các ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa! Mọi người vỗ tay giải tán." Thân hình Thọ Ninh Hầu run nhè nhẹ.
"Sáng mai ta phải vào cung diện thánh! Lão tử muốn tố giác, muốn tận diệt đám người này!"
"Hầu gia hiện tại hồi phủ sao?"
"Nói thừa."
"Hầu gia muốn về nhanh hay muốn về chậm?"
Mặt Thọ Ninh Hầu méo đi, buồn bã nói: "... Ta chỉ muốn sống trở về."
Trong xe, Tần Kham chậm rãi cúi đầu xuống, khóe miệng lai phác ra một nụ cười khác thường.
Kế này đắc thủ rồi!
Trời còn chưa sáng, Thọ Ninh Hầu đã lết một chân vào cung.
Vào cung cùng Thọ Ninh Hầu còn có một quyển sổ và thư qua lại. Truyện "Minh Triều Ngụy Quân Tử " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thọ Ninh Hầu là tiểu nhân, tiểu nhân sẽ không quá chân thành tín nhiệm với người khác, hắn vĩnh viễn lưu lại hậu thủ, để phòng cho tương lai.
Vào cung không tới hai canh giờ, trong cung truyền ra ý chỉ.
Truy bắt Lễ bộ Tả thị lang Lý Kiệt, Công bộ Hữu thị lang Trương Đạt Trì, Hộ bộ Tả thị lang Lý Tỳ, Đô Sát viện Hữu phó đô thiêm sự Phó Kỷ vào ngục, cũng bắt hơn mười tên gian thương buôn bán diêm dẫn vào ngục, năm ngày sau chém đầu ở chợ, Bảo Quốc công Chu Huy thì nghiêm chỉ răn dạy, đóng cửa tự cảnh tỉnh.
Tước của Thọ Ninh Hầu hạ một cấp, giáng xuống làm Thọ Ninh Bá, ngoài ra, sáu khoa mười ba đạo ngôn quan ngự sử trong triều, phàm là người có liên quan tới án diêm dẫn, tất cả như nhau đều cách chức điều tra, người có liên quan nghiêm trọng thì chém tất.
Hoằng Trì đế ôn tồn nhã nhặn lần này rất tận tình giơ dao mổ lên rồi.
30.06.2015
Chương 156
Không cầu trường sinh Dịch: 20min Truyện "Minh Triều Ngụy Quân Tử " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
Liên tiếp chém hơn mười gian thương va mấy tên quan to trong triều, ý chỉ vừa hạ, triều đình xôi xao.
Đạo ý chỉ này làm tất cả quan viên ngạc nhiên phát giác, thì ra hoàng đế bệ hạ khoan dung độ lượng trong ấn tượng cũng có lúc hạ dao mổ.
Thánh quân không chỉ tru tâm, thánh quân đồng dạng cũng giết người!
Vô số quan viên đại thần Trong triều căm giận bất bình, trên kim điện chất vấn thẳng thắn, có một số quan viên không biết xuất phát từ mục đích gì, quỳ xuống đất gào khóc, trách hoàng đế ngu xuẩn hiếu sát, nước không có ngày yên ổn, vân vân.... Trên kim điện, tiếng tranh cãi khóc mắng ầm ĩ, lâm vào một mảng hỗn loạn.
Hoằng Trì đế mặt lạnh lùng không nói gì, mấy tên hoạn quan mang ra rất nhiều sổ sách và thư từ qua lại mà Thọ Ninh Hầu mang tới, cùng với thư nhận tội của các gian thương và phạm quan trong chiếu ngục, đặt ở chính giữa kim điện, các đại thần kinh nghi lật xem, lập tức cả triều im lặng, kim điện lặng ngắt như tờ.
"Trẫm làm hoàng đế mười bảy năm, đã từng hiếu sát? Đã từng hồ đồ chưa? Chư thần dưới điện đọc cho kỹ đi, rồi sau đó nói cho trẫm hay, những người này, có nên giết hay không?" Thanh âm lạnh như băng của Hoằng Trì đế vang vọng trong đại điện.
Cả triều trầm mặc...
Hoằng Trì đế bỗng nhiên bạo phát, rít lên: "Ăn bổng lộc của vua, lại làm ra việc bất trung bất nghĩa đến vậy, chẳng lẽ không đáng chết sao? Bọn họ cấu kết gian thương, buôn bán diêm dẫn, làm loạn diêm pháp của Đại Minh để làm béo bản thân, không hề để ý tới liêm sỉ luân thường, không để ý tới sống chết của dân chúng, không để ý tới giang sơn xã tắc Đại Minh, vậy mà không tru thì trẫm còn mặt mũi nào mà quân lâm thiên hạ!"
Sau một lúc lâu trầm mặc, văn võ cả triều quỳ trên kim điện, đồng thanh nói: "Bệ hạ anh minh, chúng thần đồng ý."
Thiên tử giận dữ, vận mệnh của phạm quan và các gian thương đã được chú định, không còn khả năng lật mình.
Đám phạm quan Lý Kiệt bị nhốt vào chiếu ngục, đồng thời Lý Mộng Dương Tố giác vụ án này được Hoằng Trì đế hạ chỉ thả ra.
Thiện ác lướt qua nhau, Lý Mộng Dương chỉ vào đám người Lý Kiệt bị bỏ tù mà cười ha ha , cười tới lệ già chan chứa, khóc không thành tiếng.
Ra khỏi ngục Lý Mộng Dương không trực tiếp về nhà , cũng không nhận tiệc chiêu đãi tẩy trần của các đồng nghiệp , mà là một mình tới ngoài Thừa Thiên môn hoàng cung , mặt hướng về phía cấm cung cung kính ba vái chín dập.
Hắn Lúc này chắc đã minh bạch dụng ý hoàng đế bắt hắn vào ngục.
Thiện và ác, đúng và sai, cho dù tận mắt nhìn cũng chưa chắc đã chuẩn xác. Chung quy đợi tới một khắc rẽ mây nhìn trời, mới biết được kết quả cuối cùng.
Ngự thư phòng Hoàng cung.
Hoằng Trì đế che miệng thấp giọng ho khan, sắc mặt ửng đỏ. Vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại không giấu được vẻ đồi bại. Tiểu hoạn quan ở bên cạnh vội vàng đưa ống nhổ tới, đợi Hoằng Trì đế nhổ ra một ngụm đờm, một hoạn quan khác lại đưa nước để xúc miệng, cuối cùng lại cúi người đưa một cái hộp gỗ tinh xảo ra, mở ra, hoạn quan lấy ra một viên đan dược màu vàng bằng quả trứng, Hoằng Trì đế vẻ mặt có chút phức tạp nhìn thoáng qua đan dược, sau đó bỏ vào miệng nhai mấy cái, nuốt vào bụng.
Không lâu sau, hô hấp của Hoằng Trì đế bỗng nhiên trở nên dồn dập. Trong mắt nổi lên tia máu, tròng mắt lồi, sắc mặt càng lúc càng đỏ, hai bàn tay khô đét nắm chặt ghế vịn, vẻ mặt giống như thống khổ lại giống như giải thoát.
Mấy tên hoạn quan trong Thư phòng vội vàng quỳ xuống đất đồng thanh hô: "Bệ hạ vạn phúc vạn thọ."
Tần Kham cúi đầu đứng trước án thư lẳng lặng nhìn tất cả những điều này, môi mấp máy, muốn nói lại thôi.
Thật lâu sau, vẻ mặt Hoằng Trì đế dần dần khôi phục bình thường, sắc mặt không ngờ tốt hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không ho khan nữa, tinh thần sáng láng, thần thái bay bổng. Truyện "Minh Triều Ngụy Quân Tử " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn thần sắc muốn nói lại thôi của Tần Kham, Hoằng Trì đế cười cười: "Có phải cảm thấy hay không trẫm không nên ăn đan dược này không?"
Tần Kham nói thẳng: "Thần không thể không trực gián, bệ hạ, cái gọi là tiên đan kỳ thuật của đạo gia ..."
Hoằng Trị ngắt lời hắn, cười nói: "Tiên đan kỳ thuật của đạo gia chỉ là luật lừa gạt mà thôi, ăn đan dược không chỉ không thể trường sinh, ngược lại còn lại hại bản thân, dùng nhiều sẽ giảm thọ."
Tần Kham có chút khó hiểu nhìn hắn, nếu biết ăn vào có hại, vậy sao còn ăn?
Hoằng Trì đế cười chua sót: "Cha trẫm, hoàng đế Hiến Tông khi tại vị, rất tin đan thuật đạo gia, thời đó có quý phi Vạn thị, thái giám Uông Trực, Lương Phương lộng quyền, Hiến Tông bị nội cung che mắt, triệu phương sĩ đạo gia thiên hạ, ở trong cung luyện lão phương, cầu tiên thuật, nội cung trên dưới một mảng chướng khí mù mịt, triều chính quốc sách rối tinh rối mù, trẫm sau khi tại vị đạo ý chỉ đầu tiên chính là đuổi hết thuật sĩ trong cung, nội cung nghiêm cấm lại có việc luyện đan cầu đạo, ai làm trái sẽ hỏi tội..."
"Châm chọc là, hơn mười năm sau, trẫm không thể không mời lại những đạo gia phương sĩ này vào cung, luyện đan cầu dược cho trẫm, trẫm không cầu trường sinh, chỉ cầu chết chậm..." Ánh mắt nhìn tấu sớ chồng chất trên án thư, Hoằng Trì đế thở dài: "Trẫm chỉ muốn thống trị Đại Minh thêm vài năm, xử trí chuyện từ trên xuống dưới thật thỏa đáng, quốc thái dân an, lại chế thanh minh, sau khi dân giàu nước mạnh rồi, sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao tòa giang sơn này cho Thái tử, để hắn làm hoàng đế thái bình, không phải làm hoàng đế vất vả như trẫm.
Nhìn vẻ mặt ảm đạm của Hoằng Trì đế, Tần Kham từ trong lòng dâng lên sự cảm động, tình thương của cha như núi, sâu lắng lặng lẽ, nhưng lại thật sự có thể cảm thụ được, chạm đến được, đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, hoàng đế thiên gia cũng vậy thôi.
Sửa sang lại y quan, Tần Kham cung kính vái Hoằng Trì đế thật dài.
Hoằng Trì đế cười nói: "Cớ gì mà đa lễ vậy?"
"Thần kính tấm lòng này của bệ hạ, thần dân vạn hạnh, có minh quân anh chủ như vậy, Thái tử vạn hạnh, có nghiêm thân từ phụ như thế."
Hoằng Trì đế lắc đầu thở dài: "Thái tử nếu như hiểu tâm tư của trẫm như ngươi, trẫm chết cũng mỉm cười chốn cửu tuyền."
Tần Kham trầm mặc, Chu Hậu Chiếu hiện giờ vẫn thoải mái lêu lổng, hắn có biết phụ hoàng của hắn chỉ còn không đến nửa năm thời gian nữa hay không? Rất nhiều thứ sau khi mất đi rồi thì cả đời không thể lấy lại được, Chu Hậu Chiếu có biết đạo lý này hay không?
Hoằng Trì đế gọi Tần Kham vào cung đương nhiên không phải để nói chuyện phiếm, sau khi trầm mặc hồi lâu, Hoằng Trì đế chậm rãi nói: "Vụ án Diêm dẫn, ngươi làm rất khá, Thọ Ninh Hầu cùng một giuộc với những người đó, trẫm sớm đã biết, nhưng trẫm lại lại không có cách nào bức Thọ Ninh Hầu khai ra những người đó, chuyện trẫm không làm được, ngươi lại làm được, tốt lắm."
Tần Kham có chút khiếp sợ nhìn Hoằng Trì đế: "Bệ hạ đã sớm biết là những người đó rồi ư?"
Hoằng Trì đế cười lạnh: "Bảo Quốc công Chu Huy, Hữu phó đô thiêm sự Phó Kỷ, Tả thị lang Tả thị lang Lý Kiệt... Những người này âm thầm hoạt động gì, trẫm đã biết từ lâu, vốn tưởng rằng bọn họ tham chút bạc rồi sẽ thu tay, trẫm cũng không muốn để triều đình đại loạn, đáng tiếc bọn họ quá tham, rất không biết thế nào là đủ, vì chút bạc này mà dám nâng giá muối ầm ầm, dân gian dân chúng ngay cả muối cũng không ăn nổi, vị trí hoàng đế Đại Minh của trầm còn ngồi vững được ư? Bọn họ bức trẫm quá thì trẫm không thể không động thủ trừ đi."
Tần Kham cảm xúc dồn dập, thì ra Hoằng Trì đế cái gì cũng biết rồi, hắn chỉ thiếu một cơ hội, một người có năng lực hơn nữa dám ra mặt điều tra mà thôi, đế quốc khổng lồ này chung quy vẫn nằm trong tay hoàng đế, chỉ cần xúc phạm tới điểm mấu chốt của hoàng đế, cho dù Tần Kham không ra mặt điều tra, hoàng đế cũng sẽ tìm được Lý Kham, Trương Kham để làm, trong mấy ngàn vạn người Đại Minh, hoàng đế không thiếu nhất là trung thần, cũng không thiếu quân cờ.
"Bệ hạ đã biết rồi, vì sao không trực tiếp hạ chỉ trừ đi, mà lại muốn thần đào án này ra?"
" Nếu không có chứng cứ rõ ràng, trẫm sao có thể dễ dàng hạ chỉ? Ý chỉ há có thể khiến triều đình bách quan tâm phục?" Hoằng Trì đế nói xong, trên mặt lộ ra vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười: "Trẫm cũng rất muốn biết, Thọ Ninh Hầu, à không, hiện tại chính xác là Thọ Ninh Bá, Thọ Ninh Bá này cứng mềm đều không ăn, ngươi làm sao mà khiến hắn chủ động vào cung ở trước mặt trẫm khai ra đám người Chu Huy? Hơn nữa khi khai còn than thở khóc lóc, hối hận vạn phần, đối với đồng lõa thì nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn trừ đi cho thống khoái, nói thật, trẫm biết hắn nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy Thọ Ninh Bá có một mặt còn chính nghĩa hơn cả ngự sử triều đình..."
Tần Kham mồ hôi lạnh lã chã, chột dạ ngẩng đầu nhìn Hoằng Trì đế một cái, rất nhanh lại cúi đầu nói: "Thọ Ninh Bá bị Hạo Nhiên Chính Khí của Ngô Hoàng cuốn hút, vì thế thay đổi triệt để, thoát thai hoán cốt."
Hoằng Trì đế hiển nhiên không tin những lời ma quỷ này của hắn, tựa cười mà như không phải cười nói tiếp: "Hơn nữa tự đoạn một chân dùng để biểu quyết tấm lòng? Hạo Nhiên Chính Khí của Trẫm lợi hại như vậy sao?"
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Bệ hạ không thể tự coi nhẹ mình, chính khí đế vương có thể trấn trụ kẻ xấu vũ nội, cũng có thể giết người trong vô ảnh vô hình, gãy chân một người chỉ là dao mổ trâu giết người, đại tài tiểu dụng..."
Hoằng Trì đế cười cười cắt ngang những lời nghĩa chính nghiêm từ này của hắn: "Được rồi được rồi, đừng dùng những lời ma quỷ này lừa trẫm, cẩn thận không trẫm trị ngươi tội khi quân đó. Được rồi, vụ án diêm dẫn kết thúc rồi, Tần Kham, ngươi là người có tài, sau này dụng tâm làm việc, cần cù vương sự, thần tử có tài lại trung thành, trẫm cũng không keo kiệt cho hắn một tiền đồ cẩm tú."
"Thần khấu tạ thiên ân."
Hoằng Trì đế cười cười, cố ý mà như vô tình lẩm bẩm: "Mấy ngày trước nói đánh gãy chân chó của Thọ Ninh Bá, trẫm còn cho là nói đùa, không ngờ đánh gãy thật, hơn nữa còn khiến trẫm và hoàng hậu không có gì để nói, ừ, xuống tay độc lắm..."
Mí mắt Tần Kham giật giật, cả người mồ hôi lạnh lã chã, run giọng nói: "Thần, cáo lui."
Nhìn bóng dáng hoang mang rối loạn giống như chạy trối chết của Tần Kham, trên mặt Hoằng Trì đế lộ ra nụ cười.
Tính tình không cổ hủ, lại rất thông minh, giao tình sâu đậm với Thái tử, đã là cận thần đông cung, sau khi trẫm già, Thái tử đăng cơ, triều đình có lẽ sẽ có thêm một cỗ thế lực không thể khinh thị.
Vụ án Diêm dẫn trần ai lạc định, kẻ đáng chết đã chết, kẻ nên giáng chức đã giáng, mà người có công...
Hoằng Trì đế không biết là có phải quên người có công trong vụ án này hay không, lúc trước ở trong điện đã đáp ứng Tần Kham gì mà thăng quan, tiền thưởng cùng với tấn tước đều không thực hiện, Tần Kham sợ hoạn quan trong cung tới tuyên chỉ thấy hắn không có ở nhà liền không thăng quan cho hắn, vì thể ngồi trong nhờ chờ mấy ngày, kết quả ngay cả bóng dáng của hoạn quan cũng không thấy.
Được rồi, chuyện phong tước Tần Kham có thể bỏ qua không đề cập tới, dù sao Hoằng Trì đế ban tước cực kỳ keo kiệt, năng thần rất nhiều, thăng quan không ít, nhưng phong tước thực sự không có mấy, lúc trước phong phụ thân của hoàng hậu, cũng chính là cha vợ hoàng đế Trương Loan làm Thọ Ninh Hầu, còn bị văn võ cả triều trăm miệng một lời phản đối, dẫn tới lúc ấy hoàng đế và các đại thần náo loạn một hồi rất lớn. Chút công lao không quan trọng của Tần Kham mà được phong tước, văn võ cả triều kiểu gì cũng đập chết hắn ngay trên Kim Loan điện.
Tước vị có thể không có, nhưng thăng quan thì sao? Tiền thưởng thì đâu?
Cái này thực sự có thể làm được mà, trong nhà... hình như lại rất nghèo rồi.