Chương 630
Ngón núi trung ương. Nguồn: Vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Nhưng cảnh giới Thiên Mệnh mỗi một trọng đều rất khó đột phá, hơn phân nửa số tu sĩ đều bởi vì thiên tư không đủ mà sau khi đạt tới Thiên Mệnh đệ nhất trọng liền không thể tiến thêm, cả đời đều bị khốn chết ở cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Làm một ví dụ, nếu là nói Thần Tấn vương triều tổng cộng có một trăm tỷ nhân khẩu, nhưng tu sĩ có thể đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh ít đến thương cảm, xác suất thấp đến đáng sợ, có lẽ cũng chỉ có một phần mười vạn.
Nói cách khác trong mười vạn người, mới có một người có thể đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh, tổng cộng cộng cũng chính là một trăm vạn người.
Nhưng trong một trăm vạn tu sĩ Thiên Mệnh này, có một nửa đều dừng lại ở cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, bởi vì nguyên nhân thiên tư nên trọn đời cũng không thể đột phá, cho dù tu luyện 300 năm, 400 năm thì vẫn là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, chỉ có điều bởi vì mấy trăm năm tích lũy nên chiến lực cường đại hơn tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng bình thường rất nhiều.
Đây là một loại đào thải tàn khốc, cảnh giới càng hướng lên thì đào thải càng mạnh, ví dụ như nửa bước cự kình muốn tấn chức cự kình, chỉ có một phần mười xác suất.
Trong mười người nửa bước cự kình, mới có thể có một người đạt tới cảnh giới cự kình.
Tu sĩ Thiên Mệnh đệ ngũ trọng muốn đạt tới cảnh giới nửa bước cự kình, cũng là xác suất một phần mười.
Có thể đứng ở đỉnh phong vĩnh viên rất ít.
Cảnh giới Thiên Mệnh, mỗi một trọng thực lực đều sẽ chênh lệch cực lớn, theo cảnh giới đề cao, muốn vượt cấp mà chiến lại càng thêm gian nan, dù sao có thể tu luyện tới cảnh giới siêu cao thì đều là nhân vật đỉnh phong đã qua tầng tầng sàng chọn, thiên tư cũng sẽ không quá kém.
Cho nên, sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh, thiên tài cấp bậc sử thi cũng không thể vượt qua ba cảnh giới giết người, cho dù vượt qua hai cảnh giới giao thủ với người cũng cực kỳ cố hết sức, thậm chí còn có thể bị đánh bại nữa.
- Phong Phi Vân, thả ra điện hạ chúng ta ra, lưu ngươi toàn thây.
Một lão giả có chút khô gầy trong ba lão giả áo đen kia lấy tay chỉ vào Phong Phi Vân, mang theo ngữ khí mệnh lệnh nói.
Phong Phi Vân kéo theo bạch thạch cự đao, chủ động nghênh đón lấy, cười nói:
- Thả người nhà của ta ra, sau đó cút ra khỏi Huyền Tinh Phúc Địa, ta lập tức sẽ trả nàng cho các ngươi.
- Lớn mật, ngươi cho rằng ngươi có tư cách bàn điều kiện với chúng ta sao?
Lão giả khô gầy kia biết rõ Phong Phi Vân không dễ chọc, vì vậy trực tiếp tế ra bổn mạng pháp khí, trong đan điền sánh chói trăm đạo, một cái Thanh Đồng chiến thương bay ra, tựa như một đạo thanh sắc tia chớp.
Phong Phi Vân căn bản không liều mạng với bọn họ, dù sao mục đích của hắn là tới cứu người, mà không phải giết người, loại chuyện giết ngươi này đương nhiên phải lưu lại cho cường giả làm, mình không cần phải vọt lên tuyến đầu.
Hắn bắt lấy cái cổ thon dài của Vạn Hương Sầm, đặt ở ngực mình, đưa bạch thạch cự đao kề lên cổ nàng, bộ dáng rất giống đại thúc bán thức ăn ngoài chợ lấy đao giết ngỗng vậy.
Vạn Hương Sầm hiện giờ chính là một con ngỗng trong tay Phong Phi Vân.
- Ai mẹ nó dám tới, có tin ta ta chặt đầu nàng không?
Thanh âm Phong Phi Vân cực kỳ hữu lực.
Nhưng sắc mặt của hắn lại rất yếu ớt, không có một tia huyết sắc, tựa như một con ma ốm vậy.
Hắn cũng không muốn để cho người khác biết rõ, hắn đã hóa giải được Diêm Vương Hủ Huyết, nếu để cho những đại nhân vật thê hệ trước kia biết được, chỉ sợ cuộc sống hằng ngày khó có thể bình an a, bọn họ sẽ coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, chỉ muốn giết đi cho thống khoái.
Cho nên, Phong Phi Vân nhất địn phải tiếp tục giả vờ làm đoản mệnh quỷ sống không được bao lâu nữa.
Vạn Hương Sầm năm ngón tay mảnh khảnh đều bóp chặt đến "Khanh khách" rung động, quá ghê tởm, Phong Phi Vân rõ ràng ở trước mặt nhiều người như vậy nắm lấy đầu của nàng, còn đè nàng xuống đất, kề đao vào cổ nàng nữa, cái này làm bảo nàng về sau phải ngẩng đầu làm người thế nào đây?
Sau khi Phong Phi Vân làm như vậy quả nhiên đã khiến ba lão giả cảnh giới thiên Mệnh đệ nhất trọng kia sợ tới mức lui về phía sau, sợ sẽ ép tên liều mang này, nếu vì thế mà làm bị thương đến một sợi lông của điện hạ, ba người bọn hắn chỉ sợ cũng phải biến mất khỏi Tu Tiên Giới mất. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tất cả mọi người biết rõ, Phong Phi Vân tuổi thọ không nhiều lắm rồi, căn bản không sợ chết, cũng chính bởi vì như thế, cho nên không ai dám đánh bạc mạng với hắn cả.
Bá! Bá! Bá! Bá!
Sâm La Điện đệ thất điện bốn vị nữ hộ điện cũng từ trên đỉnh núi bay xuống, trên lưng phủ lên áo choàng màu đên, trên đầu tết tóc đuôi ngựa, đổi một cái đai lưng màu vàng, phát họa ra vòng eo mảnh khảnh như rắng nước kia.
Bốn người các nàng đều là Thiên Mệnh đệ nhị trọng, đều có nghịch thiên chi tư, trên người khí tức nồng hậu dày đặc, chiến lực mỗi người đều không hề yếu hơn Phong Phi Vân bao nhiêu.
Một nữ hộ điện tuổi hơi lớn trong đó, áp giải một trung niên nam tử mang theo gông sắt đi ra, mặt như băng sương nói:
- Phong Phi Vân, có nhận ra hắn không?
Trung niên nhân này làn da hơi có vẻ ngăm đen, nhưng lại không mất đi văn nhã chi khí, một đôi mắt sáng ngời phẫn nộ nhìn chằm chằm vào nữ hộ điện mới vừa đẩy hắn kia.
- Nhị bá!
Trong mắt Phong Phi Vân thoáng vài phần nhu hòa, mới vài năm không gặp, Nhị bá lại già đi không ít.
Gia gia Phong Phi Vân tổng cộng có ba con trai, phụ thân của hắn gọi là Phong Vạn Bằng, đứng hàng thứ ba.
Trung niên nhân trước mắt này gọi là Phong Vạn Lý, cũng là nhị ca của phụ thân hắn, cho nên Phong Phi Vân gọi người trung niên này là Nhị bá.
- Phi Vân!
Phong Vạn Lýcó chút kích động nhìn Phong Phi Vân, thế sự xoay vần trong mắt, kìm lòng không được chảy ra nước mắt, thở dài nói:
- Ngươi không nên tới ah!
Phong Phi Vân nếu cũng chỉ có linh hồn lớn lên ở Phượng Hoàng tộc thì hắn có lẽ căn bản sẽ không để ý đến cái gọi là thân tình, càng sẽ không gọi một nhân loại là phụ thân và Nhị bá.
Mà trên thực tế, Phong Phi Vân mặc dù có Phượng Hoàng linh hồn, nhưng thân thể này dù sao cũng là thân thể nhân loại, chính thức chiếm chủ đạo chính là linh hồn nhân loại, cũng là linh hồn của Phong thiếu gia. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mà cuộc sống nhân sinh trong Phượng Hoàng tộc kiếp trước càng giống như một đoàn trí nhớ khổng lồ, có thể ảnh hưởng rất lớn đến hỉ nộ ái ô và phán đoán tư duy của Phong thiếu gia, nhưng cũng không phải là chủ ddaonj.
Dĩ nhiên thù hận đối với Thủy Nguyệt Đình, là khắc cốt minh tâm, coi như là trải qua thế sự luân hồn cũng khó giảm đi nửa phần.
Cũng chính bởi vì như thế, Phong Phi Vân đối với thân nhân của mình cực kỳ coi trọng, xem bọn họ như trưởng bối khả kính của mình, cho nên hắn mới có thể đến đây, bằng không, hắn cũng không thèm quản đến Phong gia làm gì.
Phong Phi Vân cười khổ nói:
- Nhị bá, ngươi yên tâm ta đã dám đến thì có nắm chắc tuyệt đối có thể cứu các ngươi ra khỏ ma chưởng.
30.06.2015
Chương 631
Cường giả Phong gia trở về hết. (1) Nguồn: Vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Phong Vạn Lý nhắm hai mắt lại khẽ lắc đầu, Sâm La Điện đệ thất điện thật sự quá cường đại, há một tiểu bối có thể chống lại, vì không liên lụy đến cháu trai mình, hắn đã làm tốt chuẩn bị tự mình kết thúc. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong lòng của hắn hiện giờ cũng chỉ có một lo lắng, mở mắt, nói:
- Tiên Tuyết cùng ngươi rời đi, nàng hiện giờ có tốt không?
Phong Vạn Lý là nghĩa phụ Phong Tiên Tuyết, hắn cũng không biết, Phong Tiên Tuyết kỳ thật chính là rượu thịt hòa thượng vì tìm kiếm Phong gia lăng mộ tổ địa nên mới an bài nàng đến Phong gia "Nằm vùng" tìm hiểu tin tức, tên gọi chân thật là Nạp Lan Tuyết Tiên.
Phong Phi Vân có chút dừng một chút, nói:
- Nàng... Rất tốt, gặp một vị sư phó đức cao vọng trọng, phẩm hạnh cực tốt, hôm nay đừng hòng ai khi dễ được nàng.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nha đầu kia thật có phúc khí, ngươi sau này phải hảo hảo chiếu cố nàng ah!
Phong Vạn Lý đã triệt để yên tâm, lo lắng duy nhất của mình đã không còn, có thể an tâm rời đi rồi.
Phong Phi Vân sao có thể nghe không ra hắn là đang nhắn nhủ hậu sự, vừa muốn ngăn cản hắn tự sát, chợt, trong không khí truyền đến một đạo lôi điện mãnh liệt, chém nát không gian, trực chỉ đỉnh đầu Phong Phi Vân.
Oanh!
Có tuyệt đỉnh cường giả muốn đánh lén Phong Phi Vân, muốn nhất kích tất sát hắn, sau đó cứu đi Vạn Hương Sầm.
Gia chủ đời thứ nhất đứng bên cạnh Phong Phi Vân trong mắt bắn ra một đạo tà quang, vừa muốn ra tay, chợt nhìn thoáng qua phương xa, lại thu liễm khí tức trên thân, yên tĩnh đứng ở một bên.
Một thanh âm già nua mà to lớn từ trên trời truyền đến, tựa như thiên chung hồng âm, chấn khiến người mang tai đau nhức:
- Hừ! Thân là nửa bước cự kình, rõ ràng đánh lén một tên tiểu bối, cũng không sợ chê cười sao?
Sau một khắc, thanh âm đã rất gần, một căn quải trượng từ trong đám người đưa ra ngoài, điểm nát đạo tia chớp muốn đánh chết Phong Phi Vân kia.
Sâm La Điện đệ thất điện nửa bước cự kình từ trên sườn núi bay xuống, nhìn chằm chằm vào đám người nói:
- Mới vừa rồi là người phương nào ra tay, rõ ràng dám quản chuyệ giữa Phong gia và đệ thất điện chúng ta, lá gan không nhỏ, cút ra đây cho ta.
Vị nửa bước cự kình này thanh âm cũng như hồng chung thiên âm, chấn khiến hơn mười tên đệ tử Phong gia trong lỗ tai đổ máu.
Một lão giả thân hình còng xuống, tóc trắng xoá từ trong trong đám người lách ra, lão giả này chống một căn quải trượng, mặc quần đó, vác trên lưng lấy một thanh Đại Khảm Đao, thiếu một nửa hàm răng trong miệng, trên miệng còn cắm một trái lê lớn.
Lão giả này bộ pháp tập tễnh, sợ là đã bước nửa chân vào mồ, nhưng ăn mặc cũng rất làm dáng, trên người mang theo một cổ phỉ khí.
PHỐC!
Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã phút ra, lão hàng này không phải alf Hoàng Phong lĩnh Tam đương gia sao
Lúc ở Hoàng Phong Lĩnh thì hắn đã sớm đoán được lão bất tử kia và Phong gia khẳng định có sâu xa lớn lao, quả nhiên Phong gia gặp nạn, hắn liền từ trong hốc cây chui ra rồi.
Phong Phi Vân cũng không biết lão hàng này chính là gia gia của gia gia hắn, Phong Độc Cô, cao hơn Phong Phi Vân bốn bối phận.
Tam đương gia vốn là tuyệt đỉnh thiên tài Phong gia, càng là người thừa kế gia chủ, nhưng vì đi Thần Đô cứu bạn tốt của mình, cho nên mới phải chủ động rời khỏi Phong gia, sau khi cứu được người về, lại mai danh ẩn tích trốn đến Nam Man biên thuỳ, trở thành một phương đạo tặc.
Nhưng hôm nay Phong gia nguy ở sớm tối, Phong Độc Cô dù sao chính là người Phong gia, cuối cùng vẫn đuổi trở về.
Tam đương gia chống quải trượng, run rẩy nói:
- Sâm La Điện đệ thất điện là vật gì, có thể ăn được không?
- Lão gia hỏa, ta đến nói cho ngươi biết có ăn được không! Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lão giả khô gầy kia đánh Thanh Đồng chiến thương ra ngoài, như một đạo thanh điện, vạch phá bầu trời.
Tam đương gia ném trái lê đang gặm dở ra ngoài, nhấc lên Đại Khảm Đao trên lưng, một đao chém lão giả kia thành hai nửa, "PHỐC", ngũ tạng lục phủ trong thân thể đều chảy ra, rầm rầm, huyết vãi trên đất.
- Sao thế! Sâm La Điện trong truyền thuyết không phải da trâu hò hét rất hay sao?
Phong Độc Cô nhếch miệng cười cười, lộ ra miệng đầy răng gẫy.
Tuy rằng hắn đã già khọm rồi, nhưng phỉ khí bức người, thật sự là một tên sơn đại vương vào nhà cướp của, đốt giết đánh cướp.
Vị đệ thất điện nửa bước cự kình kia sắc mặt tái nhợt:
- Không biết sống chết.
- Oanh!
Vị nửa bước cự kình này chắp tay trước ngực, tràn ra một mảnh hàn khí lạnh như băng, nhiệt độ không khí lập tức hạ thấp, trên bầu trời thậm chí có từng mảnh bông tuyết phiêu rơi xuống.
Bị hàn khí trên người hắn dẫn động, tầng mây trên bầu trời chậm rãi đẩy ra, một thanh Hàn Băng cự đao từ trên bầu trời bổ xuống, thân đao tựa như một đầu sơn mạch cực lớn.
Ầm ầm!
Đây là cao thủ cấp bậc nửa bước ra tay, chỉ khí thế từ một chiêu cũng đã ép khiến hơn một ngàn tên đệ tử Phong gia nằm sấp trên mặt đất, lực lượng cường giả ép tới khiến rất nhiều người đều thổ ra máu tươi.
Tam đương gia dẫn theo dao bầu, một đao chém nát Hàn Băng Sơn mạch trên bầu trời, cười lớn một tiếng, hai chân đạp đất, nhảy dựng lên, bổ một đao tới tên nửa bước cự kình kia.
Một đao rắn chắc bổ khiến vị nửa bước cự kình kia người ngã ngựa đổ.
- Hắc hắc, đao thứ hai của lão tử lại tới nữa.
Tam đương gia liên tiếp bổ ra đao thứ hai, đánh bay luôn bổn mạng Linh Khí của vị nửa bước cự kình kia ra ngoài.
Đao thứ ba rơi xuống
PHỐC!
Vị nửa bước cự kình kia cũng bị chém thành hai nửa, máu chảy đầy đất, xác nằm trên mặt đất.
Một màn này khiến tất cả mọi người há hốc mồm, lão giả này rốt cuộc có địa vị gì, vậy mà ba đao đánh chết một vị nửa bước cự kình, đây chính là một vị nửa bước cự kình a, tổn thất một vị, coi như là Sâm La đệ thất điện cũng sẽ thịt đau a!
Một tu sĩ lớp già Phong gia đột nhiên kinh hô một tiếng, kêu lên:
- Là phụ thân sao?
Tam đương gia ăn mặc quần đỏ xái, lưng cõng thân thể, dáng người vô cùng làm dáng, nói:
- Hôm nay lão tử là tới giết người, không phải đến nhận thân đâu.
Đỉnh ngọn núi trung ương, vị lão tổ kia của Tần gia cười khan vài tiếng, nói:
- Phong gia cuối cùng cũng có một vị cự kình trở về rồi, Phong Độc Cô đã rời khỏi Phong gia hơn một trăm tám mươi năm, không nghĩ tới lại vào lúc này quay lại tìm cái chết.
Tần gia và Phong gia chính là địch nhâń, cũng chính bởi vì như thế, chỉ có Tần gia lão tổ là nhận ra thân phận chân thật của Phong Độc Cô.
- Nếu là một vị cự kình cuối cùng của Phong gia, vậy thì ta tới tiễn hắn quy thiên.
Một thanh âm âm u vang lên, lúc một chữ cuối cùng rơi xuống, hắn cũng đã bay ra Phong gia tổ trạch, trực tiếp hàng lâm đến sườn núi. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong Huyền Tinh Phúc Địa, ngoại trừ hai vị Phó điện chủ ra, Sâm La Điện đệ thất điện còn có sáu vị cự kình, giờ phút này ra tay chính là người cường đại nhất trong sáu vị cự kình, Lục Cuồng.
30.06.2015
Chương 632
Cường giả Phong gia trở về hết. (2) Nguồn: Vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Không có bất kỳ lời nói thừa thải nào cả, Lục Cuồng liền trực tiếp với Tam đương gia, hai người đều là nhân vật cấp bậc cự kình, mỗi một chiêu đều kinh thế hãi tục, sơn băng địa liệt.
Tam đương gia bay thấp đến đỉnh một tòa vân phong xa xa, Lục Cuồng theo sát phía sau, một quyền đánh sập cả vân phong, chiến lực quả thực vô cùng bưu hãn, Thương Khung cũng phải chấn động.
- Ha ha! Công pháp mà Phong gia tu luyện thật sự quá thấp rồi, cái gọi là Đại Phong Kình chẳng qua chỉ là đê cấp công pháp mà thôi, mặc dù tu luyện đến cảnh giới cự kình, chiến lực cũng còn xa mới sánh được với cự kình Sâm La Điện ta.
Lục Cuồng một chưởng đánh ra, trên bàn tay Long Hổ âm thanh chấn động một mảnh, lại có hãi tòa núi lớn bị ảnh hưởng, nhanh chóng sụp đổ, biến thành đất bằng.
Tu vị của hắn quả thật khủng bố, cũng đã sắp lọt vào hàng ngũ siêu cấp cự kình rồi, dao bầu của Tam đương gia bị chưởng ấn chấn vỡ, khiến hắn càng đánh càng cuồng, sức chiến đấu tăng lên cực nhanh.
- Phong gia hôm nay nhất định phải diệt tộc, nam bán làm nô lệ, nữ bán làm kỹ nữ, người dám can đảm tạo phản, giết không tha.
Một cự kình khác của Sâm La Điện đệ thất điện giết ra.
Sâm La Điện đệ thất điện muốn tốc chiến tốc thắng, hợp lực lượng hai cự kình trấn giết Tam đương gia.
Phong Phi Vân trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, nhìn thoáng qua gia chủ đời thứ nhất, lão gia hỏa này vì sao còn chưa ra tay?
Gia chủ Phong gia đời thứ nhất ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bầu trời phương nam, Phong Phi Vân theo ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy có một con bạch miêu cực lớn bay trên Thiên Mạc, trên lưng bạch miêu còn ngồi một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, không phải Tiểu Tà Ma thì ai nữa.
Nhưng chân chính khiến Phong Phi Vân giật mình lại là nam tử tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn bên cạnh Tiểu Tà Ma, hắn mặc bạch khải, muôn đời không gỉ, trên lưng khoát áo choàng đỏ tàn phá, tựa như một mặt thần kỳ rách nát vậy.
Trên áo giáp màu trắng khảm nạm lấy một phương khiên tròn, trên đó còn có một chữ "Phong" cực lớn.
Phong Si lỗi lạc mà đứng, dáng người cao ngất, tựa như thanh tùng lơ lửng giữa không trung, hai mắt tĩnh mịch tựa như hai mảnh vũ trụ, si ngốc nhìn qua mảnh dãy núi này. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Phong Si!
Phong Phi Vân nhịn không được nói.
Tiểu Tà Ma vậy mà dẫn Phong Si từ Bán Đạp Sơn đến đây, nhìn xem tiểu nha đầu này hẳn là vào lúc gia tộc tồn vong nên mới dẫn nhân vật thần thoại Phong gia trở về.
Phong Si tuy rằng đã chết đi hơn một nghìn năm, nhưng chiến lực vô cùng, ở Bán Đạp Sơn, hắn dùng lực lượng một người dọa sợ cự kình Tử Minh thi động và Sâm La Điện không dám nhúc nhích.
Cổ khí thế một người đã đủ giữ quan ải, vạn phu phải khiếp sợ kia đến giờ Phong Phi Vân vẫn còn ký ức mới mẻ.
Lúc này có trò hay để nhìn rồi, mấy người cường đại nhất Phong gia đều trở về rồi, Sâm La Điện đệ thất điện lần này không trả một cái giá lớn thảm trọng thì đoán chừng không thể ra khỏi Huyền Tinh Phúc Địa được.
Tiểu Tà Ma ngồi ở trên lưng Miêu Miêu, đôi sáng tỏ tựa như ngôi sao tìm kiếm trong đám người, cuối cùng rốt cuộc tìm được Phong Phi Vân, bờ môi phấn hồng lập tức có nhếch lên, không biết trong lòng của nàng lại đánh chủ ý xấu xa gì nữa.
Mà Phong Si ở cạnh nàng thì lại nhu một cỗ thạch điêu vẫn không nhúc nhích, hai mắt đang nhìn lấy mảnh sơn vực quen thuộc này, nhìn thấy từng tòa ngọn núi sụp đổ, trong ánh mắt không chút thần sắc cũng lộ ra một tia chấn động.
Hắn khoát tay, cứng ngắc vươn ra một ngón tay, đầu ngón tay bắn ra một đạo bạch sắc ánh sao, bay thẳn đến chân trời.
Trên bầu trời, lập tức truyền đến một tiếng hét thảm .
Một mảnh máu tươi từ trên bầu trời phiêu tán xuống.
Một cánh tay Lục Cuồng bị vừa một đạo tinh mang vừa rồi chém rụng, trên mặt hoảng sợ từ trong tầng mây bay ra, phong bế miệng máu nơi cánh tay, đứng ở vị trí sườn núi nhìn qua nam tử mặc bạch khải trên thiên mạc phía nam.
Tam đương gia và một cự kình khác cũng ngừng lại, không tiếp tục ra tay nữa, đều bị biến cố xuất hiện này dọa cho kinh sợ.
Một đạo tinh mang vừa rồi, tựa như Thiên Đạo Cực Quang, bọn hắn ba vị cự kình đều cảm nhận được lực lượng đáng sợ trong đó, căn bản không cách nào chống cự nổi.
Tiểu Tà Ma ngồi ở trên lưng bạch miêu, tiếng cười như phong linh, nói:
- Tu sĩ Sâm La Điện đệ thất điện đều nghe cho bổn tiểu thư, đệ nhất cao thủ vô thượng cự kình Phong gia chúng ta trở về rồi, các ngươi đều cút đi, bằng không cả đám đều phải chết!
Tất cả mọi người có một loại cảm giác sờ không được ý nghĩ, dù sao Phong Si đã chết đi hơn một nghìn năm, thời gian trôi qua quá lâu, căn bản không ai nhận ra hắn cả.
Các đại nhân vật của đại tiên môn đứng trên đỉnh ngọn núi trung ưởng, cả đám đều có chút giật mình, ở trong tối tự suy đoán bạch khải nam tử đột nhiên giết ra nà đến cùng là thân phận gì, rõ ràng tùy ý điểm ra một ngón tay liền có thể khiến Lục Cuồng đứt một cánh tay.
Mà ngay cả Tần gia lão tổ, lần này cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, Phong gia làm sao có thể có cường giả đáng sợ như thế, nếu có người mạnh như thế, Phong gia chỉ sợ sớm đã trở thành đệ nhất bá chủ Nam Thái Phủ rồi.
- Hừ, toàn bộ Thần Tấn vương triều vô thượng cự kình không quá một bàn tay, tiểu nha đầu, ngươi hù dọa ai chứ?
Lục Cuồng tuy rằng gãy một cánh tay, nhưng vẫn chiến ý tràn đầy, hắn không phục, cho rằng đối phương nhờ đánh lén mới đắc thủ, nếu chính diện đánh một trận, hắn chưa chắc sẽ thua. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiểu Tà Ma nắm lấy nắm đấm, trên khuôn mặt tuyệt xinh đẹp tức giận, tựa như một con gà mái nhỏ, nói:
- Ta là nữ hài nhi nghe lời, ta không gạt người đâu!
Lục Cuồng hừ lạnh một tiếng, tế ra một huyết sắc thạch ma, hai mảnh thạch ma cao tới trăm trượng hợp với một cây trục Thanh Đồng, thạch ma chuyển động, "Ông ông", âm thanh chói tai. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đây là một kiện Linh Khí!
Lục Cuồng cũng biết lực lượng Phong Si vô cùng cường hãn, cho nên không dám có chút khinh thường, trực tiếp tế ra Linh Khí, nhưng thần sắc Phong Si vẫn ngốc trệ như trước, vẫn không nhúc nhích, hằng cổ không thay đổi.
Lục Cuồng phẫn không thôi, cho rằng Phong Si đây là đang coi rẻ hắn, liền toàn lực đánh thạch ma ra ngoài, bầu trời chung quanh đều sấm sét vang dội, khí thế bàng bạc tới cực điểm, tựa như Lôi Thần đang tức giận.
Ầm ầm!
Phong Si duỗi ra một tay, hời hợt sờ một cái, thạch ma cao trăm trượng liền vỡ vụn ra, rơi trên mặt đất, ném ra bảy, tám cái hố to.
Vậy mà tay không bóp nát một kiện Linh Khí.
Quá kinh khủng, Lục Cuồng sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng cảm giác không ổn, quay đầu bỏ chạy...
Oanh!
Một bàn tay ấn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập hắn vào lòng đất, nghiền ép thành bùn máu.
Phong Si thu tay về, lại hằng cổ bất động đứng ở nơi đó, như một khối phong bi bất hủ trong gió, bất động, trọn đời trường tồn.
Toàn trường đều sợ hãi, không cách nào bình tĩnh được nữa.
Bầu trời rơi xuống từng mảnh từng mảnh huyết hoa, mang theo một cổ mùi tanh nhàn nhạt. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vô luận là những đệ tử Phong gia hay là tu sĩ các phải trên đỉnh ngọn núi trung ương, hoặc là các vị cự kình Sâm La Điện đệ thất điện giờ phút này đều giống như lôi điện giội vào đầu, toàn thân đều sợ run.
Lật tay tầm đó, liền đánh chết vị cự kình, đương thời có mấy người có thể làm được?
- Thật là một vị cái thế nhân kiệt bị di vong của Phong gia quay về sao?
Trong đầu rất nhiều người đều phát ra nghi vấn như vậy.
Thần Tấn vương triều địa vực thật sự quá khổng lồ, đừng nói là một phủ, coi như là một quận cũng mênh mông cuồn cuộn vô biên, không ai có thể in dấu chân khắp thiên hạ này.
Rất nhiều cự kình thọ nguyên không nhiều lắm vào lúc tuổi già, đều sẽ rời đi gia tộc và tiên môn, đi đến Mãng Hoang Đại Trạch, hoặc là trốn ở một góc, có đi tìm kỳ ngộ phiêu miểu và tiên vận, hy vọng có thể đột phá gông cùm xiềng xích, lại lần nữa thu hoạch tân sinh, mà có thì lại muốn bình thản chết đi.
Cũng chính vì thế nên nếu ngươi ở trong một sơn động hoang dã gặp được một vị tiền bối ẩn cư cũng là chuyện rất bình thường. Lão khất cái ăn xin bên đường cũng có thể có thể đã từng là một phương tông chủ, chỉ là bọn hắn đều đang dùng một loại phương thức khác tìm kiếm đột phá, lĩnh ngộ chân lý Thiên Đạo.
Cho nên mấy trăm năm sau, một vị cái thế nhân vật đột phá cảnh giới, tăng thêm ngàn năm thọ nguyên, quay về gia tộc cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là tuế nguyệt biến thiên, người và vật không còn, không ai có thể nhận ra hắn thôi.
Phong gia đã có hơn một nghìn năm lịch sử, cho dù cách mấy trăm năm, có tiền bối trở về cũng là chuyện rất bình thường.
- Chẳng lẽ là... Chẳng lẽ là Phong gia Thần Thoại trở về rồi.
Có đệ tử Phong gia nhìn chằm chằm vào dáng người to lớn cao ngạo của Phong Si kích động dâng trào nói.
- Anh kiệt vô địch đã tu luyện Đại Phong Kình tới tầng thứ 9, thiên tài khoáng cổ tuyệt kim trong truyến thuyết, Phong Si?
- Ân, thật sự rất giống!
... ...
...
Tất cả đệ tử Phong gia đều nhớ lại bức họa tổ tiên, thật sự quá tương tự, chỉ là Phong gia Thần Thoại trên bức họa càng thêm bộc lộ tài năng, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, mà vị bạch khải nam tử trước mắt này lại lạnh như băng ngốc trệ, mang theo vài phần tang thương và cứng ngắc.
Phong Phi Vân trong lòng hiếu kỳ không thôi, Phong Si cũng đã biến thành Thi Tà, Tiểu Tà Ma làm sao có thể dẫn hắn ra được? Chẳng lẽ Phong Si mặc dù chết, nhưng thần hồn hắn lại không hoàn toàn minh diệt, còn bảo lưu lấy một tia thần trí sao?
- Meo meo!
Đạm đạm liếm đầu gối Phong Si.
Có lẽ, cũng không phải Tiểu Tà Ma dẫn hắn Phong Si đến nơi đây, mà là đạm đạm đưa hắn tới, đây chính là một con mèo từ trong Phong gia từ đường chạy ra, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm rồi nữa.
Phong Phi Vân suy đoán Đạm Đạm rất có thể chính là mèo Phong Si nuôi, ở trong Phong gia đợi chủ nhân của mình trở về, một lần đã là cả ngàn năm.
Không đợi được Phong Si, lại đợi được Tiểu Tà Ma, bị Tiểu Tà Ma ôm ra khỏi Phong gia tổ trạch.
- Hừ, một người đã chết đi ngàn năm người mà thôi, cho dù tu vị cường đại, cũng chỉ là một cỗ Thi Tà.
Một đại hán thân cao ba mét râu quai nón đạp trên một đầu hắc ưng từ trên đỉnh ngọn núi trung ương bay xuống.
Đại hán nay hai chân như trụ, làn da trên người hiện ra đồng quang, mặc trên người một tầng thiết khải dày đặc, vác trên lưng lấy sáu cây thiết mâu to bằng cánh tay, trên người mang theo một cổ khí tức hùng hậu mãnh liệt.
Hắc ưng dưới chân hắn cũng trang bị áo giáp màu đen, chính là làm bằng Huyền Vũ Thiết, nặng hơn ngàn cân.
Hắc ưng giương cánh bay thấp đến sườn núi, như một con Côn Bằng đứng trên tiên sơn, phát ra tiếng kêu to chói tai, chấn động nhân tâm.
Võ Kính Phu cũng là một trong các cự kình Sâm La Điện đệ thất điện, một đôi mắt to như chuông đồng mang theo hào quang lạnh buốt, quang sát ra cổ thi khí nhàn nhạt trên người Phong Si, phát hiện ra đối phương chính là một cỗ Thi Tà.
Thi Tà quả thật chiến lực khủng bố, nhưng nhược điểm lớn nhất là trí tuệ chưa đủ, phản ứng không đủ linh mẫn.
Cũng chính bởi vì như thế Võ Kính Phu mới dám ra đây khiêu chiến.
Thi Tà quả thật trí tuệ chưa đủ, nhưng đó chỉ là Thi Tà lần đầu và lần thứ hai thi biến, lúc Thi Tà đạt tới lần thứ ba thi biến thì trí tuệ đã rất cao, có thể so với một ít hài đồng bảy, tám tuổi.
Lúc đạt tới đệ tứ biến, trí tuệ cũng đã có thể sánh với người bình thường, giông như nữ ma, nàng chẳng khác gì tu sĩ đỉnh tiêm nhân loại cả.
Phong Si cũng chú ý tới địch ý trên người Võ Kính Phu, quăng ánh mắt tới, chậm rãi giơ chân lên, bước ra trước một bước.
Sau một khắc, hắn cũng đã đứng ở trước mặt Võ Kính Phu.
Nhanh như vậy!
Võ Kính Phu trong lòng tim đập mạnh một cái, một cỗ Thi Tà lại có thể cảm nhận được địch ý của hắn.
Võ Kính Phu dù sao cũng là cự kình, thân kinh bách chiến, cường giả gì lại chưa gặp, trong lòng mặc dù kinh, nhưng lại không sợ, trên hai tay ngưng tụ ra Long Hổ chi lực, chín đầu Long Hổ hư ảnh ngưng tụ trên bàn tay, tựa như chín toà núi nhỏ bay lên không, cổ lực lượng kia đã không thể diễn tả bằng ngôn từ, không biết bao nhiêu ngàn cân lực lượng đánh đến.
Chỉ có đánh ra chín đầu Long Hổ chi lực, mới có thể được xưng là cự kình, đây là một loại lực lượng chỉ thuộc về cự kình, nghịch núi đoạn sông, đều chỉ trong một chưởng.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phong Si cũng vươn quyền, làn da tái nhợt, trên nắm tay bao phủ thanh mang, cương phong dọc theo cánh tay xông thẳng ra, trực tiếp đánh tan thiết khải trên cánh tay Võ Kính Phu, xương cốt đã tu luyện như thần ngọc cũng bị chấn gãy. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Võ Kính Phu mang trên mặt thần sắc kinh khủng, tốc độ phản ứng của Phong Si không chỉ hông chậm, ngược lại còn phát sau mà đến trước, nhanh hơn cả hắn.
- Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn!
Bàn tay Võ Kính Phu biến thành kim đồng sắc, một chưởng chống thiên, chợt bầu trời thay đổi bất ngờ, lôi khiếu phong đằng, một tòa Ngũ Chỉ Sơn Nhạc từ phía trên ép xuống dưới, năm tòa ngọn núi liệt diễm cuồn cuộn, hình dạng như bàn tay cự nhân.
Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn, chính là một trong mười hai đại tà công của Sâm La Điện, chính là điện chủ Sâm La Điện đời thứ ba sáng chế, người này Phật Tà song tu, thiên tư vô cùng, sáng chế ra loại tà công này uy lực cực kỳ khủng bố.
Mười hai đại tà công có loại nào không phải là công pháp tuyệt đỉnh, tu thành một loại, cũng có thể trở thành cùng giai chi Vương.
Phong Si thi thán một tiếng, mặc cho Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn đánh lên người, bao phủ lấy thân thể hắn.
XÍU... UU!!
Một đạo bạch quang từ trong Vô Lượng Ngũ Chỉ Sơn trong xông phi mà lên, chợt liền lại hạ xuống tới, "Bành", một bàn tay đặt trên đỉnh đầu Võ Kính Phu.
Răng rắc!
Đầu một vị cự kình đầu tựa như dưa hấu vỡ vụn, máu tươi tung tóe ra, thiêu đốt lên trong không khí, ngọn lửa kia khiến bùn đất trên mặt đất cũng theo đó hừng hực thiêu đốt, sôi sôi cuồn cuộn, sóng nhiệt đập vào mặt.
Thiết khải, sáu cây chiến mâu trên người Võ Kính Phu đều rơi đầy đất, bị ngọn lửa đốt đến đỏ bừng.
Lại một vị cự kình vẫn lạc!
Loại tràng diện này đối với Phong Phi Vân mà nói cũng không tính rung động, nhưng đối với tu sĩ khác mà nói lại rung động đến toàn thân phát run, liên tiếp hai cự kình đều vẫn lạc, giống như là hai tòa núi lớn sập xuống vậy.
Đặc biệt là những tu sĩ Sâm La Điện đệ thất điện càng là có người hét lên, hai vị cự kình này đều là tổ sư của bọn hắn, bình thường coi như là bọn hắn cũng rất ít nhìn thấy, trong mắt bọn hắn chính là thần linh không thể chiến thẳng, nhưng giờ đều máu tươi nhuộm đất, khiến người như đang trong mơ vậy.
Tất cả mọi người không thể bình tĩnh, thật giống thấy quỷ mà nhìn lấy Phong Si, nam tử như thần này lúc đứng đó chỉ bình thản không có gì lạ, nhưng một khi ra tay, quả thực tựa như Địa Ngục Tu La vậy.
Trên bầu trời giáng xuống một mảnh hoa vũ mảnh màu, đầy trời đều là cánh hoa, mang theo một cổ mùi thơm kỳ dị .
Giữa không trung, trong mưa hoa, nở rộ ra một đóa Anh Túc màu đen cực lớn, trong đóa hoa vầng sáng thiên vạn đạo, tựa như một vòng mặt trời màu đen vậy.
Bầu trời xuất hiện hai đợt mặt trời, một vòng sáng chói chói mắt, một vòng đen kịt vô biên.
Trong Anh Túc đen kịt vô biên kia sinh trưởng ra một nữ tử lãnh diễm, mặc quần áo bó sát người, dáng người cao gầy, đeo giày cũ thải vân, có một loại sát khí cao ngạo mà lạnh lùng.
Nàng ngũ quan lập thể, hai đầu lông mày lộ rõ khí khái hào hùng, trên cánh tay nho nhắn mang theo một tầng lôi ti sa la hình lưỡi, nắm lấy một thanh tiểu kiếm, cổ nhuệ khí kia khiế tất cả mọi người ở tràng đều không cách nào nhìn thẳng.
- Anh Túc Phó điện chủ, đây chính là một trong mấy người cao cấp nhất đệ thất điện rồi, tuyệt đối là tồn tại siêu cấp cự kình, Lục Cuồng và Võ Kính Phu cũng chỉ là hãn tướng dưới trướng nàng thôi.
Nhân vật cấp Sâm La Điện đệ thất điện Phó điện chủ xuất hiện, Anh Túc chính là một trong số đó, một thân tu vị khiến người ta sợ hãi vô biên, ở trong Tà Đạo chí cường cũng là một nữ nhân hung danh hiển hách.
Anh Túc Phó điện chủ vừa ra tay, khí thế kia so với hai vị cự kình trước càng thêm tàn nhẫn vô tình, ngón tay mảnh khảnh giống một thanh chiến kiếm sắc bén nhất trên đời.
Một ngón tay điểm ra, kiếm quang dài đến ngàn trượng.
Đây là giao thủ giữa tuyệt đỉnh cường giả, rất nhiều tu sĩ đều bị ngộ thương, mặc dù chỉ là một đạo khí lưu lan đến cũng có thể chém bay một góc ngọn núi.
Phong Si đứng trong cuồng phong kiếm vũ, vẫn không nhúc nhích, áo choàng màu đỏ tàn phá trên lưng phần phật run run trong gió, phát ra thanh âm "PHỐC! PHỐC! " Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Anh Túc Phó điện chủ hai mắt sắc lạnh, trong đôi mắt nổ bắn ra một trong mười hai đại tà công, "Bổ Thiên Tà Nhãn", hai đạo ánh sao màu đen xuyên thẳng qua trời cao, đâm vào trong hai mắt Phong Si.
- Đại!
- Phong!
- Kính!
Bờ môi Phong Si có chút rung rung, truyền đến ba chữ mơ hồ đến cực điểm, duỗi ngón tay ra, đầu ngón tay truyền đến một tiếng nghiền nát, đây là một mảnh không khí bị nát bấy, biến thành một mảnh sức gió tịch thiên cuốn địa
Mảnh sức gió kia ngưng tụ thành một đầu "Cuồng mãng" .
PHỐC!
"Cuồng mãng" đụng nát hoa vũ đầy trời, từ trong thân thể Anh Túc Phó điện chủ xuyên qua, thân thể mềm mại yểu điệu tuyệt mỹ lập tức kịch liệt run lên, sắc mặt tái nhợt, thân thể theo gió mà biến mất, vai trái bị thổi đi, đầu lâu biến thành huyết sa, bộ ngực vỡ thành bột mịn, hai chân thon dài cũng bị gió thổi đi, triệt để tiêu tán.
Một vị tuyệt đại mỹ nhân, một gã siêu cấp cự kình, một Tà Đạo Phó điện chủ cứ như vậy bị một trận gió thổi đến không còn gì, biến thành huyết sa, sáp nhập vào trong gió, bị dẫn tới bên ngoài Thiên Sơn, rơi đầy cả mảnh đại địa này.
Yên tĩnh!
Ngoại trừ yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh!
Anh Túc Phó điện chủ hung danh ở tu đạo giới có mấy người không biết, ngay cả hai vị cự kình của Phong gia cũng chết trong tay nàng, nhưng giờ phút này nàng lại bị Phong Si một ngón tay điểm thành hạt cát, bị gió thổi đến không còn lại gì.
Ai còn dám nói công pháp Phong gia không lên được mặt bàn? Ai còn dám nói cự kình Phong gia nhỏ yếu vô năng?
Hơn vạn đệ tử Phong gia đều vô cùng phấn chấn, tiếng hò hét không dứt, thấy được uy năng chính thức của Đại Phong Kình, không ai có thể dẹp loạn được nhiệt huyết trong lòng cả, nếu có một ngày mình cũng có thể tu luyện tới cảnh giới như thế thì thật là tốt biết bao, hoành hành Tu Tiên Giới, người phương nào có thể ngăn?
Tất cả tu sĩ Sâm La Điện đệ thất điện đều không thể nói ra lời, kể cả hơn mười tên thái thượng trưởng lão kia, cũng kể cả bốn vị cự kình và một vị Phó điện chủ còn lại, cảm thụ trong lòng bọn hắn đã không cách nào diễn tả bằng ngôn từ được nữa, tựa như đang đứng trước mặt một bức tường cao vút, không cách nào chiến thắng vậy.
Những tu sĩ vốn muốn đến xem mượn gió bẻ măng giờ phút này đều đã nhận ra không ổn, ví dụ như: gia chủ Tần gia, cự kình Thiên Nhất Tiên Môn, chưởng giáo Tử Vân Động Thiên, Đại Diễn Tiên Môn, những người này cả đám đều sinh ra thoái ý. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Rầm Ào Ào!
Trên bầu trời sinh ra một mảnh màn nước, màn nước như sông ngang tinh không, một trung niên nam tử mặc Hắc Long đại bào, đỉnh đầu đeo bảo quan, mang theo một đám lão giả bước trên mây mà đen.
Đây là điện chủ Sâm La Điện đệ thất điện.
Điện chủ Sâm La Điện đệ thất điện lần đầu tiên vách ra màn che thần bí, tiến vào tầm mắt chúng nhân, có thể trở thành điện chủ một tòa Tà Điện, tuyệt đối là nhân vật kiêu hùng.
Tất cả tu sĩ Sâm La Điện đều quỳ xuống nghênh đón, kể cả những thái thượng trưởng lão và cự kình kia cũng không ngoại lệ, quả thực giống như là triều bái quân vương vậy.
Ở trong tu sĩ Tà Đạo, cường giả vi tôn, đẳng cấp chế độ sâm nghiêm, điện chủ chính là tồn tại chí cao vô thượng, môn hạ tu sĩ, đều phải quỳ xuống.
- Cường giả đệ thất điện nghe lệnh, tất cả mọi người cùng ta ra tay.
Điện chủ Sâm La Điện đệ thất điện ra lệnh một tiếng, tu sĩ Tà Đạo đệ thất điện toàn bộ đều hưởng ứng, từng đạo tà khí phóng lên trời, ngưng tụ thành một mảnh mây đen, hạo hạo đãng đãng bay thấp tới, những nơi đi qua, nguyên một đám tu sĩ đều bị khí thế của đám bọn họ đè nát thân thể, làn da, huyết nhục bạo liệt ra. Truyện "Linh Chu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lấy điện chủ cầm đầu, tăng thêm một vị Phó điện chủ, còn có bốn vị cự kình, 16 vị thái thượng trưởng lão, đội hình như thế chỉ vì chém giết Phong Si.
Phong Si lỗi lạc mà đứng, bạch khải như Băng Thiên tuyết giáp, thần sắc cô đơn mà cô tịch, tựa như một người si tình thất lạc trong băng thiên tuyết địa vậy.
Đã rất nhiều năm chưa xảy ra tràng cảnh đồ sộ như thế, nhiều cự kình như vậy đồng thời giết ra, cổ sát khí kia, người ở bên ngoài hơn một nghìn dặm cũng có thể cảm nhận được.
Nửa bầu trời đều biến thành đen kịt, khiến trong lòng người tràn đầy áp lực.